-
Chương 666-670
Chương 666: Đánh một trận là được
Tần Ninh thao thao bất tuyệt một ngày một đêm, năm người càng nghe càng chăm chú.
Đột nhiên, một tia sáng từ trên trời chiếu xuống mặt bàn.
Tần Ninh đột ngột bừng tỉnh.
“Một ngày một đêm…”
Mãi đến lúc này năm người Mặc Thiên Tử mới phát hiện ra thời gian.
Đã dài như vậy sao?
Bây giờ trong lòng năm người đều có chút đăm chiêu.
Một ngày một đêm này, giảng giải của Tần Ninh vô cùng sâu sắc, có thể nói là từng câu xuyên thấu vào tim, khiến người ta ấn tượng sâu đậm.
“Ta mệt rồi, giải tán đi!”
Tần Ninh xua xua tay nói: “Ta không có nhiều thời gian ở đây cùng các ngươi tán gẫu như vậy đâu”.
“Đừng mà!”
Mặc Uyên Tử đột nhiên nói.
Nhưng lời nói vừa dứt, Mặc Uyên Tử cảm thấy hình như hơi quá, ông ta không nhiều lời nữa.
“Để ta truyền thụ đạo cho các ngươi cũng không phải không được!”
Tần Ninh tiếp tục nói: “Năm ngoái, mỗi lần đến lễ Tẩy Thiên đều là ba mươi suất, trong lễ Tẩy Thiên đó còn phân cao thấp”.
“Vị trí gần với tốp năm là tốt nhất!”
“Lần này Trường Sinh đường các ngươi có năm suất đúng không?”
“Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu, ta thấy hai người này phù hợp, còn lại ba người thì để cho ta, Viên Viên và Sương Nhi!”
Lời Tần Ninh vừa nói ra, Mặc Uyên Tử lại do dự.
Năm ngoái Trường Sinh đường cũng mười người, như bây giờ lại cần danh sách mười suất, quả thật không phù hợp.
Nhưng tổng cộng cũng chỉ còn 5 suất thôi, ba suất này đều để cho Tần Ninh và đệ tử của hắn, chắc chắn sẽ không can tâm!
“Được được được, không thành vấn đề!”
Mặc Uyên Tử không nói, Mặc Thiên Tử lại mở miệng.
Mặc Thiên Tử cười khà khà nói: “Nếu lần này Tần thiếu gia đến ba người, vậy thì cho ngài hết!”
“Lão tổ…”
Mặc Uyên Tử cười khổ nói: “Các đệ tử khác…”
“Kẻ nào không chịu phục, đánh một trận là được chứ gì?”
Mặc Thiên Tử trừng mắt nhìn Mặc Uyên Tử, tên tiểu tử này bây giờ càng ngày càng không có mắt nhìn.
Mặc Uyên Tử vội vàng nói: “Ta là đường chủ Trường Sinh đường, chuyện này ta giải quyết là được rồi, bồi thường cho mấy đệ tử kia chút linh đan”.
Mặc Thiên Tử nghe thấy vậy, ông ta nhìn Mặc Uyên Tử có chút tán thưởng.
“Ban đầu đúng là nên để ngươi làm trưởng tộc!”
“…”
“…”
Tần Ninh xua xua tay nói: “Các ngươi thích làm thế nào thì làm, ta chỉ cần có suất trong đó là được”.
“Hơn nữa, Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu ta cũng có thể giúp đỡ bọn họ đạt được vị trí tốp năm”.
“Tất cả giải tán đi!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, mấy người lần lượt rời đi.
Lúc này Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng vươn vai.
Dáng người đẹp ấy dưới lớp váy liền thân khiến người ta cảm xúc dâng trào.
Tần Ninh nhìn hai người, cười nói: “Vất vả một ngày một đêm rồi, các cô thị tẩm cho ta chứ?”
Nhưng Vân Sương Nhi lại trêu ghẹo nói: “Không phải công tử nói bọn ta không đủ tư cách sao?”
“Ngày trước không đủ, sắp lên đến cảnh giới Hóa Thần rồi, không phải đủ sao?”
Tần Ninh hài hước nói: “Từ tỳ nữ thăng cấp lên tỳ nữ thị tẩm, biểu hiện tốt thì tương lai thăng cấp lên làm phu nhân cũng có thể đấy…”
Đối mặt với trêu đùa của Tần Ninh, hai cô gái không hề buông thả, sắc mặt đỏ bừng.
Diệp Viên Viên vội vàng chuyển chủ đề.
“Ngày trước không phải công tử sợ nhất phiền phức ư? Lần này tại sao lại bằng lòng chỉ đạo bọn họ?”
“Chuyện này… nói ra dài lắm, không nói nữa!”
“…”
“…”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi bày vẻ mặt không nói được gì.
Quả thật Tần Ninh sợ phiền phức.
Hơn nữa Mặc gia như thế nào, hắn cũng không quản nổi.
Nhưng nhìn thấy tình cảnh Trường Sinh đường như vậy, trong lòng Tần Ninh có phần không chịu được.
Sát Trường Sinh có thể nói do hắn một tay bồi dưỡng nên.
Từ một thiếu niên có tư chất bình thường đã trở thành một nhân vật lớn uy danh hiển hách của đại lục Bắc Thương, không ai sánh bằng.
Điều đáng tiếc là tiểu tử này cuối cùng vẫn rẽ nhánh, chọn cách đạo tiêu thân vẫn.
Tu hành Trường Sinh quyết, thứ cần thiết chính là tĩnh tâm.
Ngày trước hắn truyền thụ Trường Sinh quyết cho Sát Trường Sinh, cũng chính là vì Sát Trường Sinh chịu đựng được cô đơn.
Nhưng hắn đã quên rằng, con người thường sẽ thay đổi.
Thực lực hùng mạnh đến cực điểm, muốn duy trì tâm tình thì rất khó.
Sát Trường Sinh tu luyện Trường Sinh quyết đến quyển thứ năm, cuối cùng thất bại, quả thật là đáng tiếc.
Nguyên nhân chuyện này đương nhiên là trách chính bản thân Sát Trường Sinh.
Nhưng mặt khác cũng trách hắn, vào lúc Sát Trường Sinh cần đến hắn, hắn lại không ở bên cạnh Sát Trường Sinh.
Hôm nay nhìn thấy tình cảnh Trường Sinh đường như vậy, Tần Ninh liền mềm lòng.
Chỉ điểm cho hậu nhân của tên tiểu tử đó cũng coi như bù đắp tự trách trong lòng lúc đầu.
“Điều quan trọng nhất đương nhiên là để các cô có thể chấp nhận lễ Tẩy Thiên!”
Lúc này Tần Ninh mở miệng.
“Rốt cuộc lễ Tẩy Thiên là cái gì?”
“Đơn giản chính là leo tháp!”
Leo tháp?
Tần Ninh không nói chi tiết, trong mấy ngày tới, ngược lại hắn không lo lắng, dẫn theo Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi dạo vòng quanh thư viện Thánh Hiền.
Nhìn chỗ này rồi lại nhìn chỗ kia, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng không biết rốt cuộc Tần Ninh đang tìm cái gì.
Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường cũng là nghe nói về sự tích của mấy người Đỗ Tiển.
Mấy ngày nay cũng có một vài đệ tử cẩn thận với Tần Ninh, không ai dám đến gây sự.
Hôm nay, trên đài diễn võ trong thư viện Thánh Hiền.
Tần Ninh dẫn theo Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, ba người đi dạo xung quanh võ trường.
Đây đã qua mấy ngày rồi, hai cô cũng không biết rốt cuộc Tần Ninh muốn làm gì.
Lúc này xung quanh võ trường có rất nhiều đệ tử đang chăm chỉ luyện tập.
Hướng phía đông nam võ trường, mười tám thân ảnh lúc này đang lần lượt tụ tập.
“Tên đó chính là Tần Ninh?”
“Ừm!”
Hai người đứng đầu, một người thân hình thon dài, khí độ bất phàm, người còn lại thoạt nhìn tướng mạo kém hơn chút, thân hình vạm vỡ.
Hai người này chính là đệ tử của Trường Sinh đường.
Lô Đại!
Thần Hoảng!
Lô Đại và Thần Hoảng đều là cảnh giới Thông Thiên nhị bộ, ở trong Trường Sinh đường thuộc đệ tử hàng đầu.
Lễ Tẩy Thiên lần này sắp mở, hai tên đó vốn tưởng rằng, mười suất ấy chắc chắn có bọn họ.
Nhưng ai mà biết mười suất đã bị cắt giảm, chỉ còn lại năm suất.
Năm suất còn lại thì tính Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu là người Mặc gia, thực lực thiên phú đều mạnh cả, bọn họ không có gì để nói.
Nhưng thừa lại ba suất liền trực tiếp để cho Tần Ninh, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.
Ba người này có cái gì lợi hại?
Trong lòng Lô Đại và Thần Hoảng rất ấm ức.
Con vịt đến tay rồi lại bay đi, đổi lại người khác cũng ấm ức chứ!
Hai người mấy lần muốn tìm Tần Ninh luyện tập một chút.
Nhưng vẫn không có cơ hội.
Hôm nay vừa hay có cơ hội.
Nếu Tần Ninh đã được suất, vậy thì phải đưa ra thực lực tương xứng.
Nếu không thì chuyện này cho dù ầm ĩ đến chỗ đường chủ, bọn họ cũng phải yêu cầu một lời giải thích.
Lô Đại mở miệng: “Dám ở trước mặt mọi người khiêu chiến với hắn không?”
“Có cái gì là không dám?”
Lúc này Thần Hoảng hừm một tiếng nói: “Thằng nhóc đó chẳng qua là cảnh giới Thông Thiên nhị bộ giống chúng ta thôi, cho dù là thua cũng không mất mặt”.
“Được!”
Hai người tính toán, dẫn theo năm sáu người bên mình đi về phía Tần Ninh.
“Tần Ninh!”
Lúc này một tiếng hô vang lên, hai người Lô Đại và Thần Hoảng dẫn theo mấy người, khí thế to lớn đi đến trước mặt Tần Ninh, chỉ đích danh tên họ.
“Ta tên Lô Đại! Đến từ Trường Sinh đường!”
“Ta tên Thần Hoảng! Cũng đến từ Trường Sinh đường!”
Lúc này hai người tự giới thiệu bản thân, nhìn về hướng Tần Ninh tràn đầy khiêu chiến.
“Làm gì?”
Tần Ninh đi dạo xung quanh võ trường một hồi lâu, hắn không có tâm trạng để ý bọn họ.
“Bọn ta…”
“Tần Ninh!”
Chính vào lúc này, một tiếng gọi đột nhiên vang lên.
Chương 667: Quả cầu Linh Điện
Một tiếng quát vang lên, bốn năm thân ảnh mang theo khí thế rung chuyển đất trời đi đến.
Dẫn đầu là một người nam nhân tóc ngắn, mặc võ phục, cơ bắp cuồn cuộn, khí thế hùng hổ.
“Đỗ Thỉnh!”
Nhìn thấy người đến, Thần Hoảng và Lô Đại đều rụt cổ một cái, lời sắp ra khỏi miệng phải nuốt ngược lại ngay lập tức.
“Ngươi là ai?”
Tần Ninh mặt bất đắc dĩ.
Chỉ là cảm thấy bản thân hơi nhàn rỗi nên đi dạo một lúc, thế nào mà cứ đi được một đoạn lại đụng phải một người vậy.
Người thanh niên tên là Đỗ Thỉnh kia lúc này vội vàng sải bước đi đến trước mặt Tần Ninh.
“Ta là ai sao?”
Đỗ Thỉnh khẽ nói: “Ta là Đỗ Thỉnh của Đỗ gia, đệ tử của Thiên Thánh đường!”
Đỗ Thỉnh nhìn chằm chằm Tần Ninh, quát to: “Trưởng bối của Đỗ gia ta không tiện ra tay, hôm nay ta liền đến dạy dỗ ngươi một chút!”
“Không tiện ra tay?”
Tần Ninh cười.
“Theo ta thấy là sợ không dám ra tay thì có. Một thằng trẻ con như ngươi còn chưa đủ tư cách đâu, muốn dạy dỗ ta, bảo Đỗ Uyên đích thân đến đây mới được”.
“Làm càn!”
Sắc mặt Đỗ Thỉnh trầm xuống, sải bước đi ra.
“Tần Ninh, là nam nhân thì đừng để nữ nhân ra mặt giúp mình, ngươi dám khiêu khích Thiên Thánh đường vậy thì có dám nhận lời khiên chiến của Đỗ Thỉnh ta đây không?”
“Lời khiêu chiến của ngươi có gì mà ta không dám nhận?”
Tần Ninh cười nói.
“Nhưng lời khiêu chiến này không có phần thưởng thì không thú vị”.
“Ta rất thích quả cầu Linh Điện mà Đỗ gia ngươi tạo ra, nếu như ngươi thua thì ngươi phải đưa ta một trăm quả, thế nào?”
Một trăm quả!
Nghe thấy lời này, khoé miệng của Đỗ Thỉnh giật giật một cái.
Thằng nhãi này quả thật có gan đòi hỏi đấy.
Quả cầu Linh Điện chính là một linh khí mà Đỗ gia của hắn ta nghiên cứu ra.
Nhưng cũng chỉ là loại linh khí sử dụng một lần.
Bên trong quả cầu Linh Điện có chứa linh nguyên điện tím cực mạnh, điện tím này có sức sát thương cực cao.
Nếu một quả cầu Linh Điện vỡ ra thì võ giả cảnh giới Thiên Nguyên chắc chắn sẽ chết, mà võ giả cảnh giới Thông Thiên nếu như không cẩn thận thì cũng sẽ bị thương nặng.
Một trăm quả có giá trị rất đáng quý.
Hắn ta thân là con em trong Đỗ gia, trên người có mười mấy quả cũng đã được coi là không tồi rồi.
“Vậy nếu như ngươi thua thì sao?”
Đỗ Thỉnh hừ lạnh nói.
“Ta thua sao?”
Tần Ninh cười nói: “Nếu như ta thua thì ta sẽ đưa cho ngươi một linh khí cửu phẩm cấp cao!”
Tần Ninh vừa dứt lời, Đỗ Thỉnh liền cười lạnh nói: “Linh khí cấp cửu phẩm ư, ngươi lấy ra được sao?”
Đỗ Thỉnh vừa nói xong, Tần Ninh liền vung tay lên.
Một thanh trường kiếm nằm gọn ở trong lòng bàn tay.
“Không lấy ra được thì ta nói làm gì?”
Nhìn về phía Đỗ Thỉnh, Tần Ninh lại nói: “Một trăm quả cầu Linh Điện, ngươi có lấy ra được không?”
Ánh nhìn của Đỗ Thỉnh lúc này thẳng tắp.
Vậy mà là linh khí cửu phẩm cấp cao thật!
Thằng nhãi Tần Ninh này lấy ở đâu ra vậy.
“Nào nào!”
Tần Ninh tiếp tục cười nói: “Lấy ra được thì giao đấu có hiệu lực, ta cũng không sợ ngươi nuốt lời, nếu như ngươi trở về, ta sẽ đến thẳng Đỗ gia cướp một vạn quả về!”
“Đỗ Thỉnh ta không phải là loại người nuốt lời!”
Đỗ Thỉnh nói, nhìn mấy người bên cạnh nói: “Ta biết quả cầu Linh Điện giúp bảo vệ tính mạng của các ngươi, gia tộc không cho nhiều, bây giờ các ngươi cho Đỗ Thỉnh ta, sau này ta hất định sẽ hậu tạ!”
“Lời này của Đỗ đại ca quá khách khí rồi!”
Mấy người bên cạnh lập tức gom góp lại.
Tính toán đâu ra đấy, gom góp đủ một trăm quả cầu Linh Điện.
Tần Ninh nhìn thấy cảnh này thì mỉm cười.
Xem ra mấy người này cũng đều là đệ tử nong cốt của Đỗ gia.
Một quả cầu Linh Điện tương đương với một linh khí bát phẩm cấp thấp, nhưng món đồ này chỉ sử dụng được một lần duy nhất cho nên để mà so với linh khí bát phẩm thật sự thì vẫn không thể sánh bằng được.
Nhưng uy lực của nó tuyệt đối đáng giá bằng mấy món ở trên người.
Cuộc giao đấu của hai người lúc này cũng thu hút rất nhiều người vây xem.
Đỗ Thỉnh từ lúc nhìn thấy linh khí cửu phẩm thì đã sớm không thể dời mắt được.
“Vẫn còn chưa bắt đầu đâu, cái này cũng không phải của ngươi!”
“Sớm muộn gì thì cũng là của ta thôi!”
Đỗ Thỉnh cười nhạo một tiếng, nói: “Ta, Đỗ Thỉnh, đệ tử của Thiên Thánh đường, đứng thứ chín Thiên Thánh đường, cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển”.
“Nếu như thua một tên cảnh giới Thông Thiên nhị bộ ngươi thì ta cũng chẳng thiết sống nữa!”
“Cái này là ngươi nói đấy nhé!”
Khoảng cách giữa hai người lúc này là mười mét.
Đám người còn lại giờ đã lui sang hết một bên.
“Một chiêu đủ để đánh bại ngươi rồi!”
Đỗ Thỉnh cười nhạo một tiếng, sải bước đi ra.
Đột nhiên Đỗ Thỉnh vung ra một quyền, linh khí tụ tập xung quanh cơ thể, biến thành hình thanh long bạch hổ.
“Thanh Long Bạch Hổ Linh Quyền Chưởng Quyết!”
“Đây chính là tuyệt học của Đỗ gia!”
“Đỗ Thỉnh là cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển đã biết linh quyết cửu phẩm rồi...”
Mọi người lúc này đều ngạc nhiên.
Thực lực mà Đỗ Thỉnh bộc lộ ra vào lúc này quả thật khiến mọi người quá kinh hãi.
Đạt đến cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển là đã vượt xa thế hệ cùng trang lứa, giờ lại còn tu hành tuyệt học của Đỗ gia, so với Đỗ Tiển còn mạnh hơn nhiều.
“Thử một chút xem cảm giác như thế nào!”
Đỗ Thỉnh chế giễu cười một tiếng, trực tiếp vung quyền chưởng đằng đằng sát khí về phía Tần Ninh.
Hôm nay hắn ta đến đây vốn là dự định sẽ tìm được Tần Ninh, trút hết cơn giận.
Đệ tử của Đỗ gia bị đánh cũng không thể cứ bỏ qua như thế, huống hồ là bị một tên nhãi ranh cảnh giới Thông Thiên nhị bộ bắt nạt.
Thật không ngờ, Tần Ninh còn ngu ngốc hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn ta.
Lại trực tiếp nhận lời thách đấu của hắn ta.
Nếu như hắn ta thắng được linh kiếm cửu phẩm kia thì chắc chắn gia tộc sẽ có trọng thưởng!
Vừa nghĩ đến đây, Đỗ Thỉnh kích động, trái tim đập thình thịch mãnh liệt.
“Mạnh hơn Đỗ Tiển một chút...”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Nhưng cũng chỉ là mạnh hơn một chút mà thôi...”
Ngọc Lôi Thể trực tiếp được mở ra!
Ngay lập tức bên trong cơ thể của Tần Ninh bỗng vang lên tiếng sấm sét ầm ầm.
“Lôi Long Ngâm!”
Một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên.
Đỗ Thỉnh kia còn chưa đến gần được Tần Ninh chỉ cảm thấy có một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên vào lúc đó, cả người hắn ta ngay lập tức sững sờ.
Dường như cả thế giới này đều đã biến mất.
Ngay sau đó, một sức mạnh khổng lồ trực tiếp xuyên qua lồng ngực.
Một tiếng “bàng” vang lên, Đỗ Thỉnh chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn dữ dội, miệng phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể chật vật bật lại phía sau.
Đau!
Đau đớn vô cùng vô tận!
Đau đầu!
Lồng ngực còn đau hơn!
Đỗ Thỉnh còn chưa nhận thức được xảy ra chuyện gì thì đã thua rồi.
Nhưng người bình thường nhìn vào đều cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tần Ninh quát một tiếng, một quyền, Đỗ Thỉnh đã thua rồi?
Trận giao đấu này là sao vậy?
Cảnh giới Thông Thiên nhị bộ quát một tiếng vung ra một quyền đã trực tiếp đánh bại Đỗ Thỉnh cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển?
Cảnh này khiến tất cả người xem cảm thấy choáng váng.
Tần Ninh bây giờ cũng lười nói mấy lời vô nghĩa, trực tiếp cầm lấy một trăm quả cầu Linh Điện.
“Đa tạ!”
Cất kĩ một trăm quả cầu Linh Điện đi, Tần Ninh xoay người rời khỏi.
“Hả? Đúng rồi...”
Thấy hai người Lô Đại và Thần Hoảng vẫn còn đứng ở trong đó, Tần Ninh không nhịn được nói: “Hình như vừa nãy ngươi cũng gọi ta, có chuyện gì không?”
Lô Đại và Thần Hoảng lúc này đều sững sờ.
“À à...”, Lô Đại vội vàng huých Thần Hoảng, vẻ mặt bất lực.
Thần Hoảng vội vàng nói: “Cái đó... ờm... Bọn ta đến từ Trường Sinh đường, chỉ muốn nhắc nhở Tần sư huynh cẩn thận người của Thiên Thánh đường gây rắc rối cho huynh”.
“Ờ, ta còn tưởng rằng các ngươi đến gây sự với ta nữa!”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Ta đoạt được ba danh hiệu Trường Sinh đường, hẳn là ở bên trong Trường Sinh đường cũng có không ít đệ tử không phục nhỉ?”
“Không có... Sao có thể như thế được chứ...”
“Đúng vậy đúng vậy, làm sao có thể như thế được...”
Tần Ninh vỗ vỗ bả vai của hai người, cười nói: “Không sao, ai không phục thì cứ đến tìm ta, con người của ta rất hiểu đạo lý, nếu như thắng ta thì cứ việc lấy danh hiệu đi, không quan trọng”.
“Tất cả mọi người đều phục, đều phục cả, bên trong đường còn đưa đền bù rồi...”
Tần Ninh mỉm cười, quay người rời đi.
Lúc này, hai người Lô Đại và Thần Hoảng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, lưng áo phía sau đã ướt đẫm mồ hôi.
Mới chỉ quát ra một quyền mà đã giải quyết được cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển, Đỗ Thỉnh thì lúc này vẫn còn nằm bẹp trên mặt đất, chưa thoát ra khỏi trạng thái sững sờ.
Hai người bọn họ chỉ là cảnh giới Thông Thiên nhị bộ, nếu như vừa rồi khiêu chiến với Tần Ninh thì e rằng bây giờ... đã chết rồi nhỉ?
Chương 668: Đây chính là cảm giác mà ta muốn
Giờ phút này, những đệ tử vây quanh võ trường ai nấy đều trợn tròn mắt kinh ngạc.
Đỗ Thỉnh, một nhân vật làm mưa làm gió ở Thiên Thánh đường.
Đệ tử đích hệ của Đỗ gia, là con cháu thiên tài hơn cả Đỗ Tiển.
Đỗ Tiển xếp thứ mười bốn, là cảnh giới Thông Thiên tứ bộ.
Còn Đỗ Thỉnh xếp thứ chín, là cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển.
Thế mà lại bị Tần Ninh xử gọn trong nháy mắt!
Trong nháy mắt chuyện này lan truyền khắp nơi.
Nếu như nói đến chuyện lúc trước ở Thiên Thánh đường khiến hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nổi tiếng.
Vậy thì chuyện ngày hôm nay đã khiến Tần Ninh hoàn toàn nổi danh.
Mà lúc trước Hạ Tịch Lâm dẫn theo đám người tầng lớp cấp cao Đỗ gia và Hạ gia đến gây chuyện với Tần Ninh lại khiến Tần Ninh gây được ấn tượng mạnh với các trưởng lão.
Lần này, Tần Ninh lại nổi tiếng trong đám đệ tử.
Cảnh giới Thông Thiên nhị bộ đánh bại cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển.
Chuyện này rốt cuộc phải như thế nào thì mới làm được chứ?
Mà người nổi tiếng nhất không ai sánh bằng chính là Đỗ Thỉnh.
Cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển lại bị bại dưới tay cảnh giới Thông Thiên nhị bộ, đây là chuyện mất mặt cỡ nào cơ chứ!
Đỗ Thỉnh phút chốc bỗng trở thành trò cười của tất cả mọi người.
Nhưng Tần Ninh lại chẳng thèm quan tâm mấy chuyện này.
“Đến rồi!”
Lúc này, nơi ở của đệ tử trong Trường Sinh đường.
Tần Ninh một thân áo đen đứng vững, hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng ở phía trước, trong tay mỗi người cầm một quả cầu Linh Điện.
“Công tử, như này thật sự tốt sao?”
Diệp Viên Viên bất đắc dĩ nói.
“Bảo cô cầm thì cô cứ cầm đi!”
Tần Ninh cười nói: “Yên tâm, quả cầu Linh Điện tuy có thể gây thương tích cho cảnh giới Thông Thiên nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng đâu”.
“Hơn nữa ta dùng để tu luyện, không phải lấy để tự hại bản thân”.
“Có thể dùng sức mạnh của linh điện để tu hành sao?”
Vân Sương Nhi khó hiểu nói: “Cái này chắc chắn sẽ không hại đến bản thân chứ?”
“Sẽ không!”
Tần Ninh vẫn kiên nhẫn giải thích, nói: “Lúc trước ta tu hành Âm Dương Ly Hợp Kim thể, chính là tôi thể kim linh, sau này luyện Ngọc Lôi thể thì là tôi thể linh điện, lôi điện kết hợp, uy lực mạnh nhất!”
“Cho nên bây giờ ta tu hành Hỗn Nguyên Lệ điện pháp!”
“Điện pháp này chính là linh quyết luyện thể cửu phẩm, lấy điện tôi thể, đạt đến sự hoàn hảo cực hạn, lôi điện hợp lực, cảnh giới Hoá Thần cũng không phải là đối thủ”.
“Hỗn Nguyên Lệ điện pháp?”
“Lợi hại như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Tần Ninh cười nói: “Nếu như các cô không tin thì đến lúc ta tu hành sẽ thử phóng điện cho các cô xem một chút, bảo đảm sẽ khiến các cô mất hồn mất vía, cuốn theo chiều gió”.
“Phì!”
“Ta chẳng thèm!”
Hai cô gái đồng thanh mắng một tiếng.
Khoảng thời gian gần đây, Tần Ninh càng ngày càng không giữ gìn hình tượng của mình chút nào.
Nói đùa cùng các cô không hề kiêng kị.
“Ngại ngùng cái gì?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Sau này các cô biểu hiện tốt thì có thể trở thành nữ nhân của ta, đến lúc đó còn có mấy chuyện xấu hổ hơn như này nhiều!”
“Người muốn ăn đòn à!”
Khuôn mặt của Vân Sương Nhi đỏ bừng, vung tay ra, quả cầu Linh Điện lúc này bay thẳng về phía Tần Ninh.
Bùm...
Lúc này một tiếng nổ bùm vang lên.
Quả cầu Linh Điện trực tiếp nổ tung, từng tia Hồ Quang Điện to bằng ngón tay cái, dài bằng bàn tay như những tinh linh màu tím bao quanh cơ thể của Tần Ninh.
Một cảm giác tê dại lan tràn toàn thân.
“Công tử...”
Vân Sương Nhi biến sắc, vừa nãy nóng nảy ném ra ngoài, sẽ không làm Tần Ninh bị thương chứ?
“A...”
Một âm thanh thoả mãn bỗng vang lên.
Tần Ninh lúc này khẽ mỉm cười nói: “Đúng vậy, đây chính là cảm giác mà ta muốn, tiếp đi!”
Tiếng gọi này khiến hai cô gái hận không thể vùi đầu vào cổ.
Quá mất mặt!
Tần Ninh vậy mà chẳng giữ ý tứ chút nào!
“Tiếp tục đi!”
Ngay lập tức, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên bỗng hiểu ra, Tần Ninh là đang luyện thể.
Mặc dù các cô không hiểu về phương pháp luyện thể này cho lắm.
Thế nhưng từ khi nào mà chuyện Tần Ninh muốn làm các cô lại hiểu được vậy?
Hai cô gái cũng không kiêng dè chút nào lần lượt ném ra từng quả cầu Linh Điện.
Một trăm quả cầu Linh Điện cứ dừng lại rồi tiếp tục, mãi đến trưa mới kết thúc.
Trong thời gian đó, Tần Ninh đã nói hơn trăm lần dừng lại.
Mà giờ phút này, một nguồn khí tức hỗn loạn bên trong cơ thể của Tần Ninh đang liên tục được điều chỉnh.
Sức mạnh của linh điện tràn ngập khắp cơ thể, lục phũ ngũ tạng và các kinh mạch.
Thở ra một hơi, linh khí bên trong cơ thể của Tần Ninh liên tục thay đổi, sức mạnh dường như cũng đang không ngừng tăng lên vào lúc này.
Cảnh giới Thông Thiên tam bộ!
Lúc này, Tần Ninh đã tấn thăng!
Hai người Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên lúc này cũng hơi sửng sốt.
Bị giày vò đến tận trưa mà Tần Ninh cứ như vậy tấn thăng đến cảnh giới Thông Thiên tam bộ?
Chuyện này thật sự quá đả kích người khác.
“Không tồi không tồi!”
Bây giờ Tần Ninh khẽ gập ngón tay, một tia Hồ Quang Điện màu tím đột nhiên xuất hiện ở trên đầu ngón tay.
Tia Hồ Quang Điện màu tím dao động mạnh mẽ, dường như có thể phá tan bất cứ lúc nào.
Thế nhưng ở trong tay của Tần Ninh lại ngoan ngoãn uốn lượn, trông rất đáng yêu.
“Đây chính là Hỗn Nguyên Lệ điện pháp mà công tử nói sao?”
“Linh quyết cửu phẩm?”
“Đến trưa đã tu luyện xong rồi sao?”
Hai cô gái cứ ta một câu, cô một câu.
“Nghĩ hay ghê!”
Tần Ninh vỗ vỗ hai người, cười nói: “Đây mới chỉ là tầng thứ nhất mà thôi, Nhất Nguyên Hồ Quang Điện!”
“Muốn luyện thành thì còn lâu!”
Thu ngón tay lại, Hồ Quang Điện biến mất, Tần Ninh híp mắt cười nói: “Nếu như hôm nào thời tiết sấm sét đầy trời thì sẽ có thể tu luyện một phen”.
Lôi điện kết hợp?
Vậy không phải sẽ bị đánh chết sao?
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhìn nhau, cả hai đều không lên tiếng.
Sau khi Tần Ninh đột phá thì mấy ngày tiếp theo đều ở yên một chỗ.
Trong thời gian đó, Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu cũng đến mấy lần nhưng đều bị chặn ở bên ngoài.
Mãi cho đến một ngày, Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu lại đến tiếp, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên không thể ngăn cản được.
Thật sự là không thể nào cản lại được!
Lễ tẩy thiên đã bắt đầu rồi!
Bây giờ còn ngăn cản thì không cần phải đến lễ tẩy thiên nữa!
Trong phòng khách, Tần Ninh bước ra, nhìn hai người Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu.
“Xem ra mấy ngày trước ta không phí lời!”
Ánh mắt của Tần Ninh quá nham hiểm!
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu dù chưa đột phá nhưng cũng đã tiến bộ vượt bậc.
Mặc Phong cười theo nói: “Vẫn phải đa tạ Tần công tử, đa tạ đa tạ...”
“Lên đường đi!”
Năm người bọn họ chính là đại diện cho Trường Sinh đường đến tham gia lễ Tẩy Thiên.
Rời khỏi Trường Sinh đường, tiến vào sâu bên trong thư viện Thánh Hiền.
Lúc này đi ở trong thư viện Thánh Hiền rộng lớn thấy được rất ít người.
Chỉ có rải rác vài người đi lại ở trong viện.
Mà khi đi đến nơi tổ chức lễ Tẩy Thiên, tiếng người huyên náo, vô cùng náo nhiệt khiến Tần Ninh phải nhíu mày.
“Ba mươi người tham gia lễ Tẩy Thiên giống như là tất cả các đệ tử đều đủ tư cách tham gia ấy”.
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu cũng không nói thêm gì khi nghe thấy lời này của Tần Ninh.
Tuy tam đường có mấy vạn đệ tử nhưng chỉ có ba mươi người có đủ tư cách tham gia, nhưng sự kiện lớn như này mà không thể tham gia, ai mà chẳng muốn mở mang kiến thức chứ?
Lễ Tẩy Thiên có thể nói là sự kiện hoành tráng nhất ở thư viện Thánh Hiền!
Đối với những đệ tử có đủ tư cách tham dự mà nói thì đây chính là cơ hội cả đời mới có một lần.
Bọn họ nhất định phải trân trọng.
Lễ Tẩy Thiên kỳ thật giống với thể hồ quán đỉnh*.
(*Thể hồ quán đỉnh: Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng).
Nhưng thể hồ quán đỉnh này không phải đối với cảnh giới mà là đối với tâm tính của võ giả.
Thực ra thư viện Thánh Hiền có thể tổ chức một lễ Tẩy Thiên như này đều là nhờ Sát Trường Sinh.
Nhân vât truyền kỳ này trước đây trong một lần tình cờ có được một bảo vật, gọi là tháp Thiên.
Tu hành ở trong tháp Thiên có thể giúp tâm tính vô cùng yên tĩnh, mà Sát Trường Sinh tu hành ở trong đó gần vạn năm, thực lực có thể nói là đạt đến đỉnh cao.
Mà lúc xuất quan, ở trong tháp Thiên đã hình thành ý cảnh của Sát Trường Sinh.
Chương 669: Tại sao lại không tranh chứ?
Cái gọi là ý cảnh chính là hoàn cảnh vào lúc một vị cường giả đột phá tu hành lĩnh ngộ được võ đạo.
Cũng không phải tất cả mọi người đều có một trái tim linh lung giống như Thiên Linh Lung, linh quyết hay công pháp gì xem qua cũng hiểu hết.
Cho nên loại lĩnh ngộ ý cảnh này đối với mỗi một võ giả mà nói là cực kỳ quan trọng.
Huống hồ còn là lĩnh ngộ ý cảnh của Sát Trường Sinh!
Truyền thừa tháp Thiên, lễ Tẩy Thiên cũng từ đó mà có.
Mỗi một lần mở tháp Thiên sẽ nhận ba mươi đệ tử đi vào bên trong tiếp thu lĩnh ngộ ý cảnh.
Thường thì đệ tử bị mắc kẹt rất lâu ở một cảnh giới nào đó khi đi vào bên trong tháp Thiên thì trong nháy mắt có thể nhận được lĩnh ngộ ý cảnh cực lớn, trực tiếp đột phá.
Cho nên tháp Thiên vẫn luôn là khát vọng của mỗi một đệ tử trong thư viện Thánh Hiền.
Nhưng mỗi một lần mở, trong tháp Thiên chỉ có thể dung nạp ba mươi người tiếp nhận lĩnh ngộ ý cảnh.
Cũng bởi vì vậy mà ba mươi người này mới đặc biệt quý trọng như vậy.
Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường thì không phải nói nhiều, cũng là trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc để lựa chọn ra đệ tử ưu tú nhất.
Trường Sinh đường vốn cũng phải làm như vậy.
Nhưng sự xuất hiện của ba người Tần Ninh, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đã phá vỡ quy tắc này.
Thậm chí hai người Lô Đại và Thần Hoảng chỉ đứng sau Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu cũng bị lần ra tay trước của Tần Ninh doạ sợ mất mật, căn bản không dám tranh giành.
Thiên Thánh đường có mười ba người.
Địa Thánh đường có mười hai người.
Trường Sinh đường có năm người.
Lúc này, nhóm năm người của Tần Ninh vừa bước đến, Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.
Ánh mắt của những đệ tử xung quanh đang hướng về phía này.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì e rằng chỗ này sớm đã máu chảy thành sông.
Nhưng tất cả đều là nhìn về phía Tần Ninh.
Ông kễnh con này quá ngang ngược.
Hành hung Đỗ Tiển, Hạ Văn Đào.
Ở trên võ trường trực tiếp đánh bại đệ tử xếp thứ chín Đỗ Thỉnh.
Chỉ hai chuyện đã lập tức nổi danh.
Bây giờ ở trong thư viện Thánh Hiền, ai ai cũng biết ở Trường Sinh đường có một người tên là Tần Ninh.
“Đứng vào hàng ngũ!”
Mặc Uyên Tử nhìn năm người, uy nghiêm nói.
Lúc này, đường chủ Mạc Thành Lỗi của Thiên Thánh đường dẫn theo mười ba đệ tử cùng xuất hiện.
Mặc Phong nhìn thấy mười ba người kia thì có vẻ hơi căng thẳng.
Thiên Thánh đường tệ nhất, cảnh giới còn cao hơn bọn họ.
Còn Mặc Vũ Nhu lúc này thì kéo góc áo của Tần Ninh.
“Tất cả mười ba người này, xếp thứ nhất chính là Hạ Vân Phi của Hạ gia, là người cầm kiếm kia kìa, hắn là anh trai của Hạ Văn Đào”.
“Vốn dĩ Hạ Văn Đào lần này chắc chắn có thể tham dự nhưng lại bị ngươi đánh gãy tay chân, bây giờ đang ở nhà dưỡng thương”.
“Hạ Vân Phi nhất định sẽ lấy lại thể diện cho em trai của mình”.
Tần Ninh liếc nhìn Hạ Vân Phi, không thèm để ý.
“Đừng xem thường hắn, hắn có lĩnh ngộ kiếm ý, hơn nữa còn là cảnh giới Hoá Thần tam chuyển”, Mặc Vũ Nhu nhắc nhở.
Nghe thấy vậy, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng chẳng thèm quan tâm.
Cảnh giới Hoá Thần tam chuyển, dựa vào thực lực của Tần Ninh thì đủ để giết không tha.
Trừ phi là cảnh giới cao hơn Hoá Thần ngũ chuyển, nếu không gặp phải Tần Ninh thì cũng là nhận kết cục thê thảm.
Mặc Vũ Nhu tiếp tục nói: “Xếp thứ ba là cái người tóc ngắn kìa, tên là Mạc Cát Cát, là cháu trai của đường chủ Mạc Thành Lỗi, là niềm kiêu ngạo của Mạc gia”.
“Người xếp thứ hai là Giản Tử Thông, con trai của phó viện trưởng Giản Tự Hào, thiên tài của Giản gia”.
“Ba người này đều là cảnh giới Hoá Thần tam chuyển”.
Tần Ninh cũng chẳng có quá nhiều biểu cảm.
Nhưng mấy người này đều mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà đã là cảnh giới Hoá Thần tam chuyển thì đúng là hơi khó lường.
“Bên kia, ba người bên cạnh đường chủ Bạch Chung của Địa Thánh đường là Hạng Hàn, Tất Tử Hàm, Ngưu Linh Nhạc, đều là cảnh giới Hoá Thần nhị chuyển”.
Mặc Vũ Nhu dè dặt nói: “Sáu người này là những thiên tài lợi hại nhất ở trong Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường”.
“Đợi một lát nữa đi vào bên trong tháp Thiên có thể sẽ xảy ra tranh đoạt, cho nên chúng ta phải cẩn thận từng li từng tí mới được”.
Mặc Vũ Nhu thận trọng nói, cũng là chuyện không thể làm gì khác.
Bên trong tháp Thiên được chia thành ba tầng.
Trong ba tầng này thì tầng thứ nhất chứa được mười lăm người.
Tầng thứ hai chứa mười người.
Tầng thứ ba chứa năm người.
Mà nói về lĩnh ngộ ý cảnh thì đương nhiên phải là tầng thứ ba rồi.
Nhưng trước đây, mười người của Trường Sinh đường đa số bị đuổi xuống tầng thứ nhất.
Chuyện này cũng chẳng còn cách nào cả bởi vì thực tế Trường Sinh đường yếu hơn Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường quá nhiều.
Lần này thì lại càng thảm hơn.
Năm người tham gia.
Trong đó Tần Ninh còn bị đệ tử của Thiên Thánh đường ghi thù.
E rằng ở tầng thứ nhất cũng phải đánh một trận rồi.
Trong lòng Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu lúc này đều lo lắng không thôi.
Tần Ninh thì ngược lại giống như chẳng có chuyện gì hết.
Bọn họ thật sự không biết Tần Ninh lấy đâu ra sự tự tin như thế.
Cho dù có thể hạ gục Đỗ Thỉnh nhưng Đỗ Thỉnh chỉ là cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển.
Nhưng mà Thiên Thánh đường có khoảng mười người là cảnh giới Hoá Thần, Tần Ninh cũng đâu thể nào lấy một chọi mười được?
Mặc Uyên Tử bây giờ cũng nhắc nhở nói: “Tần Ninh, đi vào trong thì khiêm tốn một chút, năm vị trí ở tầng thứ năm các người đừng tranh đoạt, để đám người của Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường đến lấy đi”.
“Các ngươi có thể tranh thủ chiếm được một vị trí ở tầng thứ hai là được rồi”.
“Tại sao lại không tranh đoạt chứ?”
Tần Ninh cười nói: “Vốn dĩ võ giả là phải tranh đoạt, tranh với trời, tranh với đất, tranh với người, chỉ có tranh đoạt mới có thể trở nên nổi bật giữa hàng vạn người chứ”.
“Mặc đường chủ yên tâm, ta lấy ba vị trí sẽ để lại cho Mặc gia các ngươi hai vị trí, rất có giá trị!”
Nghe thấy lời này của Tần Ninh, Mặc Uyên Tử cảm thấy đau đầu.
Vị chủ này sao có thể là một người an phận được chứ.
Ông ta nói mấy lời này đúng là vô ích mà.
Giờ phút này, viện trưởng Thánh Trường Tồn vẫn chưa xuất hiện, thế nhưng ba vị phó viện trưởng, Mặc Uyên Tử, Hạ Tịch Lâm và Giản Tự Hào đều đã đến đủ.
“Lần này xem ra tất cả đệ tử ở các đường đều có tiến bộ, không tồi!”, Giản Tự Hào cười nói.
“Mà Trường Sinh đường có ba vị trí là trao cho ba đệ tử vừa mới nhập môn Trường Sinh Đường, ai mà biết được liệu có phải là gian tế của Hứa gia, Bắc Thương tông hay là cổ quốc Thiên Phong không?”
Hạ Tịch Lâm lúc này ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Nếu là gian tế thì Mặc gia ta và Trường Sinh đường sẽ tự chịu trách nhiệm!”
Mặc Uyên Tử khẽ nói.
Giản Tự Hào bây giờ chỉ cười cười không nói.
Tầng lớp cấp cao ở bên trong Thiên Thánh đường chủ yếu là mấy gia tộc lớn ở đại lục Bắc Thương.
Hạ Tịch Lâm của Hạ gia làm phó viện trưởng, trưởng tộc của Hạ gia Hạ Kiều Minh làm trưởng lão, mà quan hệ giữa Hạ gia và Đỗ gia vô cùng thân thiết.
Giản gia, Giản Tự Hào làm phó viện trưởng, Giản Thiên Lãng thân là trưởng tộc Giản gia cũng giữ chức vị trưởng lão, lúc này Ngô gia và Kiều gia cùng một chiến tuyến với Giản gia.
Đồng thời, Mạc Thành Lỗi của Mạc gia là đường chủ Thiên Thánh đường, Mạc Thành Lỗi là trưởng tộc của Mạc gia, mà Mạc gia và Triệu gia có quan hệ rất sâu sắc.
Hạ gia và Đỗ gia.
Giản gia, Ngô gia và Kiều gia.
Mạc gia và Triệu gia.
Thất đại gia tộc cũng có thanh danh hiển hách ở đại lục Bắc Thương, cũng nắm giữ Thiên Thánh đường ở bên trong thư viện Thánh Hiền.
Còn Địa Thánh đường thì do một vài vị cường giả nổi danh ở trên đại lục Bắc Thương đảm nhiệm vị trí trưởng lão, đủ loại thân phận địa vị.
Trường Sinh Đường thì là của Mặc gia.
Cấu tạo của tam đường hoàn toàn khác biệt.
Nhưng nếu tam đường tách ra, thư viện Thánh Hiền tan rã thì bất kể bên nào cũng khó trở thành thế lực đứng đầu đại lục Bắc Thương.
Chỉ có dùng cách đặc biệt liên kết với nhau lập ra thư viện Thánh Hiền thì mới có thể ngang vai ngang vế với ba thế lực lớn là Bắc Thương tông, Hứa gia và cổ quốc Thiên Phong ở đại lục Bắc Thương được.
Mấy vạn năm nay vẫn luôn như vậy.
Mặc Uyên Tử và Hạ Tịch Lâm có mâu thuẫn, Giản Tự Hào cũng lười quan tâm.
Bây giờ, đệ tử của cả tam đường đều đã sẵn sàng.
Có thể mở cửa tháp Thiên bất cứ lúc nào.
Các đệ tử xung quanh mang theo ánh mắt ngưỡng mộ nhìn ba mươi người.
“Mở tháp Thiên, chuẩn bị đi vào bên trong tháp!”
Một trưởng lão lúc này trầm giọng hô lớn.
Chương 670: Tầng thứ ba ta bao rồi!
Ba mươi đệ tử lần lượt đi vào bên trong tháp cổ.
Tháp cổ tinh xảo, nguy nga hùng vĩ, ước chừng cao trăm trượng, con người đứng dưới tháp Thiên trông nhỏ bé vô cùng.
Ba mươi thân ảnh từ từ đi vào bên trong.
Lúc này, đáy lòng của ba vị phó viện trưởng cùng ba vị phó đường chủ và tất cả các trưởng lão đều vô cùng chờ mong.
Đợi tháp Thiên mở ra một lần nữa thì ai trong số ba mươi người này nhận được kỳ ngộ lớn nhất sẽ rõ cả thôi.
Nhưng con cưng như Hạ Vân Phi, Giản Tử Thông, Mạc Cát Cát, Đỗ Hàng, Ngô Hưng Phàm, Triệu Mị đến từ các gia tộc, thu hút rất nhiều chú ý.
Đồng thời, Hạng Hàn, Tất Tử Hàm, Ngưu Linh Nhạc cũng là những đệ tử ưu tú của Địa Thánh đường, lúc này cũng nhận được vô vàn tiếng hoan hô.
Nhưng kết quả cuối cùng ra sao thì bọn họ chỉ có thể đợi đến khi tháp Thiên mở ra một lần nữa mới biết được.
Bầu không khí bên ngoài tháp vô cùng náo nhiệt, đám người không nhịn được mà bàn tán sôi nổi.
Còn ở bên trong tháp thì bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu đứng ở bên cạnh Tần Ninh, hai người cảm nhận sâu sắc ác ý nồng đượm từ đám người của Thiên Thánh đường.
Còn mười mấy người của Địa Thánh đường bây giờ chẳng thèm quan tâm mà trực tiếp đi thẳng lên tầng hai.
“Hạng Hàn, hay là mọi người nên phân chia trước rồi đưa ra quyết định các ngươi có lên tầng hai không?”
Giản Tử Thông ở trong Thiên Thánh đường lúc này lên tiếng.
“Hả?”
Hạng Hàn mặc quần áo vải, nhìn lướt qua nhíu mày.
“Sao nào? Chẳng lẽ Thiên Thánh đường các ngươi định nhận thầu tầng thứ hai và tầng thứ ba?”
“Cũng không phải như thế!”
Mạc Cát Cát bấy giờ mở miệng nói.
Tuy rằng quan hệ giữa Mạc gia và Giản gia ở bên trong Thiên Thánh đường cũng không tốt đẹp lắm nhưng bây giờ Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường xảy ra giao tranh thì đồng lòng đối phó với người ngoài là tốt nhất.
Năm vị trí ở tầng thứ ba, không còn phải nghi ngờ gì nữa chắc chắn là vị trí tốt nhất.
Mà mười vị trí ở tầng thứ hai cũng không tồi.
Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường đương nhiên phải thảo luận thật kĩ về mười lăm vị trí này rồi.
Giờ phút này, ba người Hạ Vân Phi, Giản Tử Thông và Mạc Cát Cát thống lĩnh mười ba người của Thiên Thánh đường đứng ở một bên.
Ba người Hạng Hàn, Tất Tử Hàm, Ngưu Linh Nhạc dẫn dắt mười hai người Địa Thánh đường thành một đội.
Năm người nhóm Tần Ninh đứng ở một bên trông có vẻ run rẩy.
Đám người Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường dường như hoàn toàn không có ý định để ý đến bọn họ, tự bàn bạc thảo luận.
Hạ Vân Phi mở miệng nói: “Những năm trước Trường Sinh đường đều có mười người tham gia”.
“Cũng để lại cho bọn họ một vị trí ở tầng ba, nhưng năm nay thì khác”.
“Hôm nay Trường Sinh đường chỉ có năm người tham gia, cho nên bọn họ không có tư cách đi lên tầng thứ ba”.
Hạ Vân Phi nói tiếp: “Cho nên năm vị trí ở tầng thứ ba thì Thiên Thánh đường bọn ta lấy ba chỗ, Địa Thánh đường lấy hai chỗ”.
“Còn mười vị trí tầng thứ hai thì Thiên Thánh đường bọn ta lấy sáu chỗ, Địa Thánh đường lấy bốn chỗ”.
Hạ Vân Phi vừa mới mở miệng đã tạo một áp lực vô hình cho người khác.
Năm vị trí ở tầng thứ ba và mười vị trí ở tầng thứ hai chắc chắn quan trọng hơn.
Thiên Thánh đường của bọn họ lần này nhất định dẫn đầu.
Địa Thánh đường không sánh được, Trường Sinh đường lại càng không đáng nhắc đến.
Những năm trước, tất cả mười người cùng đi vào, Trường Sinh đường liên thủ với Địa Thánh đường, chiếm ưu thế về mặt số lượng cho nên Thiên Thánh đường của bọn họ không thể không nhượng bộ được.
Thế nhưng lần này lại khác.
Năm người của Trường Sinh đường không đáng để nhắc đến.
Cho dù Địa Thánh đường có liên minh với Trường Sinh đường thì mười ba đấu với mười bảy, Thiên Thánh đường bọn họ cũng không ngại.
Nghe đến đây, Hạng Hạo hơi nhíu mày.
“Ba vị trí của tầng thứ năm để lại cho Thiên Thánh đường các ngươi ba chỗ thì không thành vấn đề, nhưng mười vị trí ở tầng thứ hai thì ít nhất cũng phải mỗi bên một nửa chứ?”
“Ha ha...”, lúc này Giản Tử Thông cười nhạo một tiếng.
“Hạng Hàn, ngươi cảm thấy ngươi vẫn còn có tư cách cò kè mặc cả với bọn ta sao?”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Ngưu Linh Nhạc với thân thể to lớn quát lên: “Giản Tư Thông, ngươi cho rằng Thiên Thánh đường các ngươi lợi hại lắm phải không?”
“Xin lỗi, không phải là ta cho rằng mà sự thật là rất lợi hại”.
Giản Tử Thông cũng không nhường nhịn chút nào.
Lúc này, hai bên xảy ta tranh chấp, giương cung căng nỏ, bầu không khí vô cùng lạnh lẽo!
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu đều âm thầm thở phào một hơi.
Ầm ĩ cũng tốt, đánh nhau càng tốt hơn.
Nếu như đánh nhau thật thì Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường nào có tâm tư lo lắng năm người cảnh giới Thông Thiên bọn họ chứ.
Đây là kết quả tốt nhất.
Thế nhưng hai anh em vừa suy nghĩ như vậy, một giọng nói ôn hoà đột nhiên vang lên đập tan mộng đẹp của bọn họ.
“Không cần phải cãi nhau nữa!”
Tần Ninh sải bước đi ra, cười tủm tỉm nói: “Năm vị trí ở tầng thứ ba, Trường Sinh đường ta bao hết!”
“Tầng thứ hai thì mỗi người các ngươi lấy năm vị trí, tầng thứ nhất thì tuỳ các ngươi phân chia...”
Lời này vừa nói ra, bên trong tháp vốn đang ồn ào đột nhiên im lặng như tờ.
Hai anh em Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu nhìn Tần Ninh, tròng mắt như muốn rơi xuống đất.
“Tần công tử, Tần đại gia, ngươi ngươi ngươi...”
“Ngươi đang làm gì thế?”
Hai anh em ngay lập tức một mặt bất lực.
Mặc Phong nhìn về phía đám người còn lại, cười ha ha nói: “Các vị thông cảm, các vị thông cảm, thằng nhóc này đầu óc có chút vấn đề...”
Mấy người Hạ Vân Phi, Giản Tử Thông, Mạc Cát Cát và Hạng Hàn, Ngưu Linh Nhạc và Tất Tử Hàm nhìn Tần Ninh, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Thằng nhãi này có bị thần kinh không thế?
Tần Ninh im lặng.
Nhìn về phía hai anh em Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu.
“Đầu óc các ngươi mới là có vấn đề, đầu óc của Mặc gia các ngươi có vấn đề ấy!”
Tần Ninh cạn lời: “Cơ hội tốt như này mà lại bỏ qua không cần, các ngươi bị ngu à!”
Ông trời ơi!
Rốt cuộc thì ai mới là kẻ ngốc đây chứ!
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu hoảng loạn muốn điên mất thôi!
Bây giờ Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường tranh giành, không ai rỗi hơi để ý đến Trường Sinh đường của bọn họ.
Đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Tần Ninh cái tên mũi trâu nhà ngươi, ngươi có thể đánh đổ Đỗ Thỉnh cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển, nhưng ngươi có đánh lại mười mấy người cảnh giới Hoá Thần được không?
Tầng thứ ba...
Lúc trước Trường Sinh đường có mười người cũng chỉ chiếm được một vị trí.
Năm người này chắc chắn là một vị trí cũng không có.
Hơn nữa lúc trước Tần Ninh còn đắc tội với mấy người của Thiên Thánh đường, bây giờ một đống thiên tài tập hợp ở đây, không đến tìm hắn gây sự đã là tốt lắm rồi.
Vậy mà bây giờ thằng nhãi này lại đến tìm người ta gây sự.
Câu này vừa nói ra cũng đắc tội với tất cả đệ tử của Địa Thánh đường.
“Thú vị, rất thú vị...”
Mạc Cát Cát nhìn Tần Ninh, nở một nụ cười ý vị.
“Đây chính là Tần Ninh đánh gãy tay chân xủa Hạ Văn Đào và Đỗ Tiển phải không?”
Mạc Cát Cát cười nhạo nói: “Ta nghe nói ngươi rất ngông cuồng, thật không ngờ lại là một tên ngốc”.
Sắc mặt của Hạ Vân Phi lúc này rất khó coi.
Vốn định giải quyết đám người của Địa Thánh đường trước rồi đến tìm Tần Ninh tính sổ sau.
Không ngờ thằng nhãi này lại tự đến gây chuyện trước.
Mấy người nhóm Hạng Hàn lúc này cũng tức giận.
“Trường Sinh đường càng ngày càng tồi tệ mà lại ngông cuồng quá nhỉ”.
Trong lòng Hạng Hàn và các đệ tử của Địa Thánh đường cũng tràn ngập tức giận!
Trường Sinh đường yếu kém, bây giờ lại thất bại không nhìn nổi khiến Địa Thánh đường của bọn họ bàn điều kiện với Thiên Thánh đường cũng phải bị động như thế.
Những năm trước Địa Thánh đường và Trường Sinh đường liên thủ, đó là điều đúng đắn.
Nhưng bây giờ lại bị Thiên Thánh đường áp chế.
Không biết mấy năm nữa Trường Sinh đường liệu có còn tư cách tham gia nữa không.
Đến lúc đó thì tình cảnh của Địa Thánh đường càng khó khăn.
Bây giờ đệ tử của Trường Sinh đường lại còn cuồng vọng như thế.
Ánh mắt của mấy người Hạ Vân Phi và Hạng Hạo ngay lập tức khoá chặt Tần Ninh.
Hạng Hàn cười nhạo nói: “Ngươi đang nói đùa cái gì thế, năm suất cho Trường Sinh đường các ngươi, ngươi thật sự cho rằng bản thân mình là đấng cứu thế của Trường Sinh đường à?”
“Đấng cứu thế thì không dám nhận!”
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Nhưng đối phó với mấy người các ngươi thì cũng không đáng nhắc đến”.
“Tiếp theo ta sẽ dạy dỗ các ngươi một trận, khiến các ngươi ngoan ngoãn ở lại tầng thứ hai, tầng thứ ba, hay là nói, năm người bọn ta trực tiếp lên thẳng tầng thứ ba?”
Tần Ninh thao thao bất tuyệt một ngày một đêm, năm người càng nghe càng chăm chú.
Đột nhiên, một tia sáng từ trên trời chiếu xuống mặt bàn.
Tần Ninh đột ngột bừng tỉnh.
“Một ngày một đêm…”
Mãi đến lúc này năm người Mặc Thiên Tử mới phát hiện ra thời gian.
Đã dài như vậy sao?
Bây giờ trong lòng năm người đều có chút đăm chiêu.
Một ngày một đêm này, giảng giải của Tần Ninh vô cùng sâu sắc, có thể nói là từng câu xuyên thấu vào tim, khiến người ta ấn tượng sâu đậm.
“Ta mệt rồi, giải tán đi!”
Tần Ninh xua xua tay nói: “Ta không có nhiều thời gian ở đây cùng các ngươi tán gẫu như vậy đâu”.
“Đừng mà!”
Mặc Uyên Tử đột nhiên nói.
Nhưng lời nói vừa dứt, Mặc Uyên Tử cảm thấy hình như hơi quá, ông ta không nhiều lời nữa.
“Để ta truyền thụ đạo cho các ngươi cũng không phải không được!”
Tần Ninh tiếp tục nói: “Năm ngoái, mỗi lần đến lễ Tẩy Thiên đều là ba mươi suất, trong lễ Tẩy Thiên đó còn phân cao thấp”.
“Vị trí gần với tốp năm là tốt nhất!”
“Lần này Trường Sinh đường các ngươi có năm suất đúng không?”
“Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu, ta thấy hai người này phù hợp, còn lại ba người thì để cho ta, Viên Viên và Sương Nhi!”
Lời Tần Ninh vừa nói ra, Mặc Uyên Tử lại do dự.
Năm ngoái Trường Sinh đường cũng mười người, như bây giờ lại cần danh sách mười suất, quả thật không phù hợp.
Nhưng tổng cộng cũng chỉ còn 5 suất thôi, ba suất này đều để cho Tần Ninh và đệ tử của hắn, chắc chắn sẽ không can tâm!
“Được được được, không thành vấn đề!”
Mặc Uyên Tử không nói, Mặc Thiên Tử lại mở miệng.
Mặc Thiên Tử cười khà khà nói: “Nếu lần này Tần thiếu gia đến ba người, vậy thì cho ngài hết!”
“Lão tổ…”
Mặc Uyên Tử cười khổ nói: “Các đệ tử khác…”
“Kẻ nào không chịu phục, đánh một trận là được chứ gì?”
Mặc Thiên Tử trừng mắt nhìn Mặc Uyên Tử, tên tiểu tử này bây giờ càng ngày càng không có mắt nhìn.
Mặc Uyên Tử vội vàng nói: “Ta là đường chủ Trường Sinh đường, chuyện này ta giải quyết là được rồi, bồi thường cho mấy đệ tử kia chút linh đan”.
Mặc Thiên Tử nghe thấy vậy, ông ta nhìn Mặc Uyên Tử có chút tán thưởng.
“Ban đầu đúng là nên để ngươi làm trưởng tộc!”
“…”
“…”
Tần Ninh xua xua tay nói: “Các ngươi thích làm thế nào thì làm, ta chỉ cần có suất trong đó là được”.
“Hơn nữa, Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu ta cũng có thể giúp đỡ bọn họ đạt được vị trí tốp năm”.
“Tất cả giải tán đi!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, mấy người lần lượt rời đi.
Lúc này Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng vươn vai.
Dáng người đẹp ấy dưới lớp váy liền thân khiến người ta cảm xúc dâng trào.
Tần Ninh nhìn hai người, cười nói: “Vất vả một ngày một đêm rồi, các cô thị tẩm cho ta chứ?”
Nhưng Vân Sương Nhi lại trêu ghẹo nói: “Không phải công tử nói bọn ta không đủ tư cách sao?”
“Ngày trước không đủ, sắp lên đến cảnh giới Hóa Thần rồi, không phải đủ sao?”
Tần Ninh hài hước nói: “Từ tỳ nữ thăng cấp lên tỳ nữ thị tẩm, biểu hiện tốt thì tương lai thăng cấp lên làm phu nhân cũng có thể đấy…”
Đối mặt với trêu đùa của Tần Ninh, hai cô gái không hề buông thả, sắc mặt đỏ bừng.
Diệp Viên Viên vội vàng chuyển chủ đề.
“Ngày trước không phải công tử sợ nhất phiền phức ư? Lần này tại sao lại bằng lòng chỉ đạo bọn họ?”
“Chuyện này… nói ra dài lắm, không nói nữa!”
“…”
“…”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi bày vẻ mặt không nói được gì.
Quả thật Tần Ninh sợ phiền phức.
Hơn nữa Mặc gia như thế nào, hắn cũng không quản nổi.
Nhưng nhìn thấy tình cảnh Trường Sinh đường như vậy, trong lòng Tần Ninh có phần không chịu được.
Sát Trường Sinh có thể nói do hắn một tay bồi dưỡng nên.
Từ một thiếu niên có tư chất bình thường đã trở thành một nhân vật lớn uy danh hiển hách của đại lục Bắc Thương, không ai sánh bằng.
Điều đáng tiếc là tiểu tử này cuối cùng vẫn rẽ nhánh, chọn cách đạo tiêu thân vẫn.
Tu hành Trường Sinh quyết, thứ cần thiết chính là tĩnh tâm.
Ngày trước hắn truyền thụ Trường Sinh quyết cho Sát Trường Sinh, cũng chính là vì Sát Trường Sinh chịu đựng được cô đơn.
Nhưng hắn đã quên rằng, con người thường sẽ thay đổi.
Thực lực hùng mạnh đến cực điểm, muốn duy trì tâm tình thì rất khó.
Sát Trường Sinh tu luyện Trường Sinh quyết đến quyển thứ năm, cuối cùng thất bại, quả thật là đáng tiếc.
Nguyên nhân chuyện này đương nhiên là trách chính bản thân Sát Trường Sinh.
Nhưng mặt khác cũng trách hắn, vào lúc Sát Trường Sinh cần đến hắn, hắn lại không ở bên cạnh Sát Trường Sinh.
Hôm nay nhìn thấy tình cảnh Trường Sinh đường như vậy, Tần Ninh liền mềm lòng.
Chỉ điểm cho hậu nhân của tên tiểu tử đó cũng coi như bù đắp tự trách trong lòng lúc đầu.
“Điều quan trọng nhất đương nhiên là để các cô có thể chấp nhận lễ Tẩy Thiên!”
Lúc này Tần Ninh mở miệng.
“Rốt cuộc lễ Tẩy Thiên là cái gì?”
“Đơn giản chính là leo tháp!”
Leo tháp?
Tần Ninh không nói chi tiết, trong mấy ngày tới, ngược lại hắn không lo lắng, dẫn theo Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi dạo vòng quanh thư viện Thánh Hiền.
Nhìn chỗ này rồi lại nhìn chỗ kia, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng không biết rốt cuộc Tần Ninh đang tìm cái gì.
Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường cũng là nghe nói về sự tích của mấy người Đỗ Tiển.
Mấy ngày nay cũng có một vài đệ tử cẩn thận với Tần Ninh, không ai dám đến gây sự.
Hôm nay, trên đài diễn võ trong thư viện Thánh Hiền.
Tần Ninh dẫn theo Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, ba người đi dạo xung quanh võ trường.
Đây đã qua mấy ngày rồi, hai cô cũng không biết rốt cuộc Tần Ninh muốn làm gì.
Lúc này xung quanh võ trường có rất nhiều đệ tử đang chăm chỉ luyện tập.
Hướng phía đông nam võ trường, mười tám thân ảnh lúc này đang lần lượt tụ tập.
“Tên đó chính là Tần Ninh?”
“Ừm!”
Hai người đứng đầu, một người thân hình thon dài, khí độ bất phàm, người còn lại thoạt nhìn tướng mạo kém hơn chút, thân hình vạm vỡ.
Hai người này chính là đệ tử của Trường Sinh đường.
Lô Đại!
Thần Hoảng!
Lô Đại và Thần Hoảng đều là cảnh giới Thông Thiên nhị bộ, ở trong Trường Sinh đường thuộc đệ tử hàng đầu.
Lễ Tẩy Thiên lần này sắp mở, hai tên đó vốn tưởng rằng, mười suất ấy chắc chắn có bọn họ.
Nhưng ai mà biết mười suất đã bị cắt giảm, chỉ còn lại năm suất.
Năm suất còn lại thì tính Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu là người Mặc gia, thực lực thiên phú đều mạnh cả, bọn họ không có gì để nói.
Nhưng thừa lại ba suất liền trực tiếp để cho Tần Ninh, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.
Ba người này có cái gì lợi hại?
Trong lòng Lô Đại và Thần Hoảng rất ấm ức.
Con vịt đến tay rồi lại bay đi, đổi lại người khác cũng ấm ức chứ!
Hai người mấy lần muốn tìm Tần Ninh luyện tập một chút.
Nhưng vẫn không có cơ hội.
Hôm nay vừa hay có cơ hội.
Nếu Tần Ninh đã được suất, vậy thì phải đưa ra thực lực tương xứng.
Nếu không thì chuyện này cho dù ầm ĩ đến chỗ đường chủ, bọn họ cũng phải yêu cầu một lời giải thích.
Lô Đại mở miệng: “Dám ở trước mặt mọi người khiêu chiến với hắn không?”
“Có cái gì là không dám?”
Lúc này Thần Hoảng hừm một tiếng nói: “Thằng nhóc đó chẳng qua là cảnh giới Thông Thiên nhị bộ giống chúng ta thôi, cho dù là thua cũng không mất mặt”.
“Được!”
Hai người tính toán, dẫn theo năm sáu người bên mình đi về phía Tần Ninh.
“Tần Ninh!”
Lúc này một tiếng hô vang lên, hai người Lô Đại và Thần Hoảng dẫn theo mấy người, khí thế to lớn đi đến trước mặt Tần Ninh, chỉ đích danh tên họ.
“Ta tên Lô Đại! Đến từ Trường Sinh đường!”
“Ta tên Thần Hoảng! Cũng đến từ Trường Sinh đường!”
Lúc này hai người tự giới thiệu bản thân, nhìn về hướng Tần Ninh tràn đầy khiêu chiến.
“Làm gì?”
Tần Ninh đi dạo xung quanh võ trường một hồi lâu, hắn không có tâm trạng để ý bọn họ.
“Bọn ta…”
“Tần Ninh!”
Chính vào lúc này, một tiếng gọi đột nhiên vang lên.
Chương 667: Quả cầu Linh Điện
Một tiếng quát vang lên, bốn năm thân ảnh mang theo khí thế rung chuyển đất trời đi đến.
Dẫn đầu là một người nam nhân tóc ngắn, mặc võ phục, cơ bắp cuồn cuộn, khí thế hùng hổ.
“Đỗ Thỉnh!”
Nhìn thấy người đến, Thần Hoảng và Lô Đại đều rụt cổ một cái, lời sắp ra khỏi miệng phải nuốt ngược lại ngay lập tức.
“Ngươi là ai?”
Tần Ninh mặt bất đắc dĩ.
Chỉ là cảm thấy bản thân hơi nhàn rỗi nên đi dạo một lúc, thế nào mà cứ đi được một đoạn lại đụng phải một người vậy.
Người thanh niên tên là Đỗ Thỉnh kia lúc này vội vàng sải bước đi đến trước mặt Tần Ninh.
“Ta là ai sao?”
Đỗ Thỉnh khẽ nói: “Ta là Đỗ Thỉnh của Đỗ gia, đệ tử của Thiên Thánh đường!”
Đỗ Thỉnh nhìn chằm chằm Tần Ninh, quát to: “Trưởng bối của Đỗ gia ta không tiện ra tay, hôm nay ta liền đến dạy dỗ ngươi một chút!”
“Không tiện ra tay?”
Tần Ninh cười.
“Theo ta thấy là sợ không dám ra tay thì có. Một thằng trẻ con như ngươi còn chưa đủ tư cách đâu, muốn dạy dỗ ta, bảo Đỗ Uyên đích thân đến đây mới được”.
“Làm càn!”
Sắc mặt Đỗ Thỉnh trầm xuống, sải bước đi ra.
“Tần Ninh, là nam nhân thì đừng để nữ nhân ra mặt giúp mình, ngươi dám khiêu khích Thiên Thánh đường vậy thì có dám nhận lời khiên chiến của Đỗ Thỉnh ta đây không?”
“Lời khiêu chiến của ngươi có gì mà ta không dám nhận?”
Tần Ninh cười nói.
“Nhưng lời khiêu chiến này không có phần thưởng thì không thú vị”.
“Ta rất thích quả cầu Linh Điện mà Đỗ gia ngươi tạo ra, nếu như ngươi thua thì ngươi phải đưa ta một trăm quả, thế nào?”
Một trăm quả!
Nghe thấy lời này, khoé miệng của Đỗ Thỉnh giật giật một cái.
Thằng nhãi này quả thật có gan đòi hỏi đấy.
Quả cầu Linh Điện chính là một linh khí mà Đỗ gia của hắn ta nghiên cứu ra.
Nhưng cũng chỉ là loại linh khí sử dụng một lần.
Bên trong quả cầu Linh Điện có chứa linh nguyên điện tím cực mạnh, điện tím này có sức sát thương cực cao.
Nếu một quả cầu Linh Điện vỡ ra thì võ giả cảnh giới Thiên Nguyên chắc chắn sẽ chết, mà võ giả cảnh giới Thông Thiên nếu như không cẩn thận thì cũng sẽ bị thương nặng.
Một trăm quả có giá trị rất đáng quý.
Hắn ta thân là con em trong Đỗ gia, trên người có mười mấy quả cũng đã được coi là không tồi rồi.
“Vậy nếu như ngươi thua thì sao?”
Đỗ Thỉnh hừ lạnh nói.
“Ta thua sao?”
Tần Ninh cười nói: “Nếu như ta thua thì ta sẽ đưa cho ngươi một linh khí cửu phẩm cấp cao!”
Tần Ninh vừa dứt lời, Đỗ Thỉnh liền cười lạnh nói: “Linh khí cấp cửu phẩm ư, ngươi lấy ra được sao?”
Đỗ Thỉnh vừa nói xong, Tần Ninh liền vung tay lên.
Một thanh trường kiếm nằm gọn ở trong lòng bàn tay.
“Không lấy ra được thì ta nói làm gì?”
Nhìn về phía Đỗ Thỉnh, Tần Ninh lại nói: “Một trăm quả cầu Linh Điện, ngươi có lấy ra được không?”
Ánh nhìn của Đỗ Thỉnh lúc này thẳng tắp.
Vậy mà là linh khí cửu phẩm cấp cao thật!
Thằng nhãi Tần Ninh này lấy ở đâu ra vậy.
“Nào nào!”
Tần Ninh tiếp tục cười nói: “Lấy ra được thì giao đấu có hiệu lực, ta cũng không sợ ngươi nuốt lời, nếu như ngươi trở về, ta sẽ đến thẳng Đỗ gia cướp một vạn quả về!”
“Đỗ Thỉnh ta không phải là loại người nuốt lời!”
Đỗ Thỉnh nói, nhìn mấy người bên cạnh nói: “Ta biết quả cầu Linh Điện giúp bảo vệ tính mạng của các ngươi, gia tộc không cho nhiều, bây giờ các ngươi cho Đỗ Thỉnh ta, sau này ta hất định sẽ hậu tạ!”
“Lời này của Đỗ đại ca quá khách khí rồi!”
Mấy người bên cạnh lập tức gom góp lại.
Tính toán đâu ra đấy, gom góp đủ một trăm quả cầu Linh Điện.
Tần Ninh nhìn thấy cảnh này thì mỉm cười.
Xem ra mấy người này cũng đều là đệ tử nong cốt của Đỗ gia.
Một quả cầu Linh Điện tương đương với một linh khí bát phẩm cấp thấp, nhưng món đồ này chỉ sử dụng được một lần duy nhất cho nên để mà so với linh khí bát phẩm thật sự thì vẫn không thể sánh bằng được.
Nhưng uy lực của nó tuyệt đối đáng giá bằng mấy món ở trên người.
Cuộc giao đấu của hai người lúc này cũng thu hút rất nhiều người vây xem.
Đỗ Thỉnh từ lúc nhìn thấy linh khí cửu phẩm thì đã sớm không thể dời mắt được.
“Vẫn còn chưa bắt đầu đâu, cái này cũng không phải của ngươi!”
“Sớm muộn gì thì cũng là của ta thôi!”
Đỗ Thỉnh cười nhạo một tiếng, nói: “Ta, Đỗ Thỉnh, đệ tử của Thiên Thánh đường, đứng thứ chín Thiên Thánh đường, cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển”.
“Nếu như thua một tên cảnh giới Thông Thiên nhị bộ ngươi thì ta cũng chẳng thiết sống nữa!”
“Cái này là ngươi nói đấy nhé!”
Khoảng cách giữa hai người lúc này là mười mét.
Đám người còn lại giờ đã lui sang hết một bên.
“Một chiêu đủ để đánh bại ngươi rồi!”
Đỗ Thỉnh cười nhạo một tiếng, sải bước đi ra.
Đột nhiên Đỗ Thỉnh vung ra một quyền, linh khí tụ tập xung quanh cơ thể, biến thành hình thanh long bạch hổ.
“Thanh Long Bạch Hổ Linh Quyền Chưởng Quyết!”
“Đây chính là tuyệt học của Đỗ gia!”
“Đỗ Thỉnh là cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển đã biết linh quyết cửu phẩm rồi...”
Mọi người lúc này đều ngạc nhiên.
Thực lực mà Đỗ Thỉnh bộc lộ ra vào lúc này quả thật khiến mọi người quá kinh hãi.
Đạt đến cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển là đã vượt xa thế hệ cùng trang lứa, giờ lại còn tu hành tuyệt học của Đỗ gia, so với Đỗ Tiển còn mạnh hơn nhiều.
“Thử một chút xem cảm giác như thế nào!”
Đỗ Thỉnh chế giễu cười một tiếng, trực tiếp vung quyền chưởng đằng đằng sát khí về phía Tần Ninh.
Hôm nay hắn ta đến đây vốn là dự định sẽ tìm được Tần Ninh, trút hết cơn giận.
Đệ tử của Đỗ gia bị đánh cũng không thể cứ bỏ qua như thế, huống hồ là bị một tên nhãi ranh cảnh giới Thông Thiên nhị bộ bắt nạt.
Thật không ngờ, Tần Ninh còn ngu ngốc hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn ta.
Lại trực tiếp nhận lời thách đấu của hắn ta.
Nếu như hắn ta thắng được linh kiếm cửu phẩm kia thì chắc chắn gia tộc sẽ có trọng thưởng!
Vừa nghĩ đến đây, Đỗ Thỉnh kích động, trái tim đập thình thịch mãnh liệt.
“Mạnh hơn Đỗ Tiển một chút...”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Nhưng cũng chỉ là mạnh hơn một chút mà thôi...”
Ngọc Lôi Thể trực tiếp được mở ra!
Ngay lập tức bên trong cơ thể của Tần Ninh bỗng vang lên tiếng sấm sét ầm ầm.
“Lôi Long Ngâm!”
Một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên.
Đỗ Thỉnh kia còn chưa đến gần được Tần Ninh chỉ cảm thấy có một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên vào lúc đó, cả người hắn ta ngay lập tức sững sờ.
Dường như cả thế giới này đều đã biến mất.
Ngay sau đó, một sức mạnh khổng lồ trực tiếp xuyên qua lồng ngực.
Một tiếng “bàng” vang lên, Đỗ Thỉnh chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn dữ dội, miệng phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể chật vật bật lại phía sau.
Đau!
Đau đớn vô cùng vô tận!
Đau đầu!
Lồng ngực còn đau hơn!
Đỗ Thỉnh còn chưa nhận thức được xảy ra chuyện gì thì đã thua rồi.
Nhưng người bình thường nhìn vào đều cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tần Ninh quát một tiếng, một quyền, Đỗ Thỉnh đã thua rồi?
Trận giao đấu này là sao vậy?
Cảnh giới Thông Thiên nhị bộ quát một tiếng vung ra một quyền đã trực tiếp đánh bại Đỗ Thỉnh cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển?
Cảnh này khiến tất cả người xem cảm thấy choáng váng.
Tần Ninh bây giờ cũng lười nói mấy lời vô nghĩa, trực tiếp cầm lấy một trăm quả cầu Linh Điện.
“Đa tạ!”
Cất kĩ một trăm quả cầu Linh Điện đi, Tần Ninh xoay người rời khỏi.
“Hả? Đúng rồi...”
Thấy hai người Lô Đại và Thần Hoảng vẫn còn đứng ở trong đó, Tần Ninh không nhịn được nói: “Hình như vừa nãy ngươi cũng gọi ta, có chuyện gì không?”
Lô Đại và Thần Hoảng lúc này đều sững sờ.
“À à...”, Lô Đại vội vàng huých Thần Hoảng, vẻ mặt bất lực.
Thần Hoảng vội vàng nói: “Cái đó... ờm... Bọn ta đến từ Trường Sinh đường, chỉ muốn nhắc nhở Tần sư huynh cẩn thận người của Thiên Thánh đường gây rắc rối cho huynh”.
“Ờ, ta còn tưởng rằng các ngươi đến gây sự với ta nữa!”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Ta đoạt được ba danh hiệu Trường Sinh đường, hẳn là ở bên trong Trường Sinh đường cũng có không ít đệ tử không phục nhỉ?”
“Không có... Sao có thể như thế được chứ...”
“Đúng vậy đúng vậy, làm sao có thể như thế được...”
Tần Ninh vỗ vỗ bả vai của hai người, cười nói: “Không sao, ai không phục thì cứ đến tìm ta, con người của ta rất hiểu đạo lý, nếu như thắng ta thì cứ việc lấy danh hiệu đi, không quan trọng”.
“Tất cả mọi người đều phục, đều phục cả, bên trong đường còn đưa đền bù rồi...”
Tần Ninh mỉm cười, quay người rời đi.
Lúc này, hai người Lô Đại và Thần Hoảng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, lưng áo phía sau đã ướt đẫm mồ hôi.
Mới chỉ quát ra một quyền mà đã giải quyết được cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển, Đỗ Thỉnh thì lúc này vẫn còn nằm bẹp trên mặt đất, chưa thoát ra khỏi trạng thái sững sờ.
Hai người bọn họ chỉ là cảnh giới Thông Thiên nhị bộ, nếu như vừa rồi khiêu chiến với Tần Ninh thì e rằng bây giờ... đã chết rồi nhỉ?
Chương 668: Đây chính là cảm giác mà ta muốn
Giờ phút này, những đệ tử vây quanh võ trường ai nấy đều trợn tròn mắt kinh ngạc.
Đỗ Thỉnh, một nhân vật làm mưa làm gió ở Thiên Thánh đường.
Đệ tử đích hệ của Đỗ gia, là con cháu thiên tài hơn cả Đỗ Tiển.
Đỗ Tiển xếp thứ mười bốn, là cảnh giới Thông Thiên tứ bộ.
Còn Đỗ Thỉnh xếp thứ chín, là cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển.
Thế mà lại bị Tần Ninh xử gọn trong nháy mắt!
Trong nháy mắt chuyện này lan truyền khắp nơi.
Nếu như nói đến chuyện lúc trước ở Thiên Thánh đường khiến hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nổi tiếng.
Vậy thì chuyện ngày hôm nay đã khiến Tần Ninh hoàn toàn nổi danh.
Mà lúc trước Hạ Tịch Lâm dẫn theo đám người tầng lớp cấp cao Đỗ gia và Hạ gia đến gây chuyện với Tần Ninh lại khiến Tần Ninh gây được ấn tượng mạnh với các trưởng lão.
Lần này, Tần Ninh lại nổi tiếng trong đám đệ tử.
Cảnh giới Thông Thiên nhị bộ đánh bại cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển.
Chuyện này rốt cuộc phải như thế nào thì mới làm được chứ?
Mà người nổi tiếng nhất không ai sánh bằng chính là Đỗ Thỉnh.
Cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển lại bị bại dưới tay cảnh giới Thông Thiên nhị bộ, đây là chuyện mất mặt cỡ nào cơ chứ!
Đỗ Thỉnh phút chốc bỗng trở thành trò cười của tất cả mọi người.
Nhưng Tần Ninh lại chẳng thèm quan tâm mấy chuyện này.
“Đến rồi!”
Lúc này, nơi ở của đệ tử trong Trường Sinh đường.
Tần Ninh một thân áo đen đứng vững, hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng ở phía trước, trong tay mỗi người cầm một quả cầu Linh Điện.
“Công tử, như này thật sự tốt sao?”
Diệp Viên Viên bất đắc dĩ nói.
“Bảo cô cầm thì cô cứ cầm đi!”
Tần Ninh cười nói: “Yên tâm, quả cầu Linh Điện tuy có thể gây thương tích cho cảnh giới Thông Thiên nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng đâu”.
“Hơn nữa ta dùng để tu luyện, không phải lấy để tự hại bản thân”.
“Có thể dùng sức mạnh của linh điện để tu hành sao?”
Vân Sương Nhi khó hiểu nói: “Cái này chắc chắn sẽ không hại đến bản thân chứ?”
“Sẽ không!”
Tần Ninh vẫn kiên nhẫn giải thích, nói: “Lúc trước ta tu hành Âm Dương Ly Hợp Kim thể, chính là tôi thể kim linh, sau này luyện Ngọc Lôi thể thì là tôi thể linh điện, lôi điện kết hợp, uy lực mạnh nhất!”
“Cho nên bây giờ ta tu hành Hỗn Nguyên Lệ điện pháp!”
“Điện pháp này chính là linh quyết luyện thể cửu phẩm, lấy điện tôi thể, đạt đến sự hoàn hảo cực hạn, lôi điện hợp lực, cảnh giới Hoá Thần cũng không phải là đối thủ”.
“Hỗn Nguyên Lệ điện pháp?”
“Lợi hại như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Tần Ninh cười nói: “Nếu như các cô không tin thì đến lúc ta tu hành sẽ thử phóng điện cho các cô xem một chút, bảo đảm sẽ khiến các cô mất hồn mất vía, cuốn theo chiều gió”.
“Phì!”
“Ta chẳng thèm!”
Hai cô gái đồng thanh mắng một tiếng.
Khoảng thời gian gần đây, Tần Ninh càng ngày càng không giữ gìn hình tượng của mình chút nào.
Nói đùa cùng các cô không hề kiêng kị.
“Ngại ngùng cái gì?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Sau này các cô biểu hiện tốt thì có thể trở thành nữ nhân của ta, đến lúc đó còn có mấy chuyện xấu hổ hơn như này nhiều!”
“Người muốn ăn đòn à!”
Khuôn mặt của Vân Sương Nhi đỏ bừng, vung tay ra, quả cầu Linh Điện lúc này bay thẳng về phía Tần Ninh.
Bùm...
Lúc này một tiếng nổ bùm vang lên.
Quả cầu Linh Điện trực tiếp nổ tung, từng tia Hồ Quang Điện to bằng ngón tay cái, dài bằng bàn tay như những tinh linh màu tím bao quanh cơ thể của Tần Ninh.
Một cảm giác tê dại lan tràn toàn thân.
“Công tử...”
Vân Sương Nhi biến sắc, vừa nãy nóng nảy ném ra ngoài, sẽ không làm Tần Ninh bị thương chứ?
“A...”
Một âm thanh thoả mãn bỗng vang lên.
Tần Ninh lúc này khẽ mỉm cười nói: “Đúng vậy, đây chính là cảm giác mà ta muốn, tiếp đi!”
Tiếng gọi này khiến hai cô gái hận không thể vùi đầu vào cổ.
Quá mất mặt!
Tần Ninh vậy mà chẳng giữ ý tứ chút nào!
“Tiếp tục đi!”
Ngay lập tức, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên bỗng hiểu ra, Tần Ninh là đang luyện thể.
Mặc dù các cô không hiểu về phương pháp luyện thể này cho lắm.
Thế nhưng từ khi nào mà chuyện Tần Ninh muốn làm các cô lại hiểu được vậy?
Hai cô gái cũng không kiêng dè chút nào lần lượt ném ra từng quả cầu Linh Điện.
Một trăm quả cầu Linh Điện cứ dừng lại rồi tiếp tục, mãi đến trưa mới kết thúc.
Trong thời gian đó, Tần Ninh đã nói hơn trăm lần dừng lại.
Mà giờ phút này, một nguồn khí tức hỗn loạn bên trong cơ thể của Tần Ninh đang liên tục được điều chỉnh.
Sức mạnh của linh điện tràn ngập khắp cơ thể, lục phũ ngũ tạng và các kinh mạch.
Thở ra một hơi, linh khí bên trong cơ thể của Tần Ninh liên tục thay đổi, sức mạnh dường như cũng đang không ngừng tăng lên vào lúc này.
Cảnh giới Thông Thiên tam bộ!
Lúc này, Tần Ninh đã tấn thăng!
Hai người Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên lúc này cũng hơi sửng sốt.
Bị giày vò đến tận trưa mà Tần Ninh cứ như vậy tấn thăng đến cảnh giới Thông Thiên tam bộ?
Chuyện này thật sự quá đả kích người khác.
“Không tồi không tồi!”
Bây giờ Tần Ninh khẽ gập ngón tay, một tia Hồ Quang Điện màu tím đột nhiên xuất hiện ở trên đầu ngón tay.
Tia Hồ Quang Điện màu tím dao động mạnh mẽ, dường như có thể phá tan bất cứ lúc nào.
Thế nhưng ở trong tay của Tần Ninh lại ngoan ngoãn uốn lượn, trông rất đáng yêu.
“Đây chính là Hỗn Nguyên Lệ điện pháp mà công tử nói sao?”
“Linh quyết cửu phẩm?”
“Đến trưa đã tu luyện xong rồi sao?”
Hai cô gái cứ ta một câu, cô một câu.
“Nghĩ hay ghê!”
Tần Ninh vỗ vỗ hai người, cười nói: “Đây mới chỉ là tầng thứ nhất mà thôi, Nhất Nguyên Hồ Quang Điện!”
“Muốn luyện thành thì còn lâu!”
Thu ngón tay lại, Hồ Quang Điện biến mất, Tần Ninh híp mắt cười nói: “Nếu như hôm nào thời tiết sấm sét đầy trời thì sẽ có thể tu luyện một phen”.
Lôi điện kết hợp?
Vậy không phải sẽ bị đánh chết sao?
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhìn nhau, cả hai đều không lên tiếng.
Sau khi Tần Ninh đột phá thì mấy ngày tiếp theo đều ở yên một chỗ.
Trong thời gian đó, Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu cũng đến mấy lần nhưng đều bị chặn ở bên ngoài.
Mãi cho đến một ngày, Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu lại đến tiếp, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên không thể ngăn cản được.
Thật sự là không thể nào cản lại được!
Lễ tẩy thiên đã bắt đầu rồi!
Bây giờ còn ngăn cản thì không cần phải đến lễ tẩy thiên nữa!
Trong phòng khách, Tần Ninh bước ra, nhìn hai người Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu.
“Xem ra mấy ngày trước ta không phí lời!”
Ánh mắt của Tần Ninh quá nham hiểm!
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu dù chưa đột phá nhưng cũng đã tiến bộ vượt bậc.
Mặc Phong cười theo nói: “Vẫn phải đa tạ Tần công tử, đa tạ đa tạ...”
“Lên đường đi!”
Năm người bọn họ chính là đại diện cho Trường Sinh đường đến tham gia lễ Tẩy Thiên.
Rời khỏi Trường Sinh đường, tiến vào sâu bên trong thư viện Thánh Hiền.
Lúc này đi ở trong thư viện Thánh Hiền rộng lớn thấy được rất ít người.
Chỉ có rải rác vài người đi lại ở trong viện.
Mà khi đi đến nơi tổ chức lễ Tẩy Thiên, tiếng người huyên náo, vô cùng náo nhiệt khiến Tần Ninh phải nhíu mày.
“Ba mươi người tham gia lễ Tẩy Thiên giống như là tất cả các đệ tử đều đủ tư cách tham gia ấy”.
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu cũng không nói thêm gì khi nghe thấy lời này của Tần Ninh.
Tuy tam đường có mấy vạn đệ tử nhưng chỉ có ba mươi người có đủ tư cách tham gia, nhưng sự kiện lớn như này mà không thể tham gia, ai mà chẳng muốn mở mang kiến thức chứ?
Lễ Tẩy Thiên có thể nói là sự kiện hoành tráng nhất ở thư viện Thánh Hiền!
Đối với những đệ tử có đủ tư cách tham dự mà nói thì đây chính là cơ hội cả đời mới có một lần.
Bọn họ nhất định phải trân trọng.
Lễ Tẩy Thiên kỳ thật giống với thể hồ quán đỉnh*.
(*Thể hồ quán đỉnh: Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng).
Nhưng thể hồ quán đỉnh này không phải đối với cảnh giới mà là đối với tâm tính của võ giả.
Thực ra thư viện Thánh Hiền có thể tổ chức một lễ Tẩy Thiên như này đều là nhờ Sát Trường Sinh.
Nhân vât truyền kỳ này trước đây trong một lần tình cờ có được một bảo vật, gọi là tháp Thiên.
Tu hành ở trong tháp Thiên có thể giúp tâm tính vô cùng yên tĩnh, mà Sát Trường Sinh tu hành ở trong đó gần vạn năm, thực lực có thể nói là đạt đến đỉnh cao.
Mà lúc xuất quan, ở trong tháp Thiên đã hình thành ý cảnh của Sát Trường Sinh.
Chương 669: Tại sao lại không tranh chứ?
Cái gọi là ý cảnh chính là hoàn cảnh vào lúc một vị cường giả đột phá tu hành lĩnh ngộ được võ đạo.
Cũng không phải tất cả mọi người đều có một trái tim linh lung giống như Thiên Linh Lung, linh quyết hay công pháp gì xem qua cũng hiểu hết.
Cho nên loại lĩnh ngộ ý cảnh này đối với mỗi một võ giả mà nói là cực kỳ quan trọng.
Huống hồ còn là lĩnh ngộ ý cảnh của Sát Trường Sinh!
Truyền thừa tháp Thiên, lễ Tẩy Thiên cũng từ đó mà có.
Mỗi một lần mở tháp Thiên sẽ nhận ba mươi đệ tử đi vào bên trong tiếp thu lĩnh ngộ ý cảnh.
Thường thì đệ tử bị mắc kẹt rất lâu ở một cảnh giới nào đó khi đi vào bên trong tháp Thiên thì trong nháy mắt có thể nhận được lĩnh ngộ ý cảnh cực lớn, trực tiếp đột phá.
Cho nên tháp Thiên vẫn luôn là khát vọng của mỗi một đệ tử trong thư viện Thánh Hiền.
Nhưng mỗi một lần mở, trong tháp Thiên chỉ có thể dung nạp ba mươi người tiếp nhận lĩnh ngộ ý cảnh.
Cũng bởi vì vậy mà ba mươi người này mới đặc biệt quý trọng như vậy.
Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường thì không phải nói nhiều, cũng là trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc để lựa chọn ra đệ tử ưu tú nhất.
Trường Sinh đường vốn cũng phải làm như vậy.
Nhưng sự xuất hiện của ba người Tần Ninh, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đã phá vỡ quy tắc này.
Thậm chí hai người Lô Đại và Thần Hoảng chỉ đứng sau Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu cũng bị lần ra tay trước của Tần Ninh doạ sợ mất mật, căn bản không dám tranh giành.
Thiên Thánh đường có mười ba người.
Địa Thánh đường có mười hai người.
Trường Sinh đường có năm người.
Lúc này, nhóm năm người của Tần Ninh vừa bước đến, Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.
Ánh mắt của những đệ tử xung quanh đang hướng về phía này.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì e rằng chỗ này sớm đã máu chảy thành sông.
Nhưng tất cả đều là nhìn về phía Tần Ninh.
Ông kễnh con này quá ngang ngược.
Hành hung Đỗ Tiển, Hạ Văn Đào.
Ở trên võ trường trực tiếp đánh bại đệ tử xếp thứ chín Đỗ Thỉnh.
Chỉ hai chuyện đã lập tức nổi danh.
Bây giờ ở trong thư viện Thánh Hiền, ai ai cũng biết ở Trường Sinh đường có một người tên là Tần Ninh.
“Đứng vào hàng ngũ!”
Mặc Uyên Tử nhìn năm người, uy nghiêm nói.
Lúc này, đường chủ Mạc Thành Lỗi của Thiên Thánh đường dẫn theo mười ba đệ tử cùng xuất hiện.
Mặc Phong nhìn thấy mười ba người kia thì có vẻ hơi căng thẳng.
Thiên Thánh đường tệ nhất, cảnh giới còn cao hơn bọn họ.
Còn Mặc Vũ Nhu lúc này thì kéo góc áo của Tần Ninh.
“Tất cả mười ba người này, xếp thứ nhất chính là Hạ Vân Phi của Hạ gia, là người cầm kiếm kia kìa, hắn là anh trai của Hạ Văn Đào”.
“Vốn dĩ Hạ Văn Đào lần này chắc chắn có thể tham dự nhưng lại bị ngươi đánh gãy tay chân, bây giờ đang ở nhà dưỡng thương”.
“Hạ Vân Phi nhất định sẽ lấy lại thể diện cho em trai của mình”.
Tần Ninh liếc nhìn Hạ Vân Phi, không thèm để ý.
“Đừng xem thường hắn, hắn có lĩnh ngộ kiếm ý, hơn nữa còn là cảnh giới Hoá Thần tam chuyển”, Mặc Vũ Nhu nhắc nhở.
Nghe thấy vậy, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng chẳng thèm quan tâm.
Cảnh giới Hoá Thần tam chuyển, dựa vào thực lực của Tần Ninh thì đủ để giết không tha.
Trừ phi là cảnh giới cao hơn Hoá Thần ngũ chuyển, nếu không gặp phải Tần Ninh thì cũng là nhận kết cục thê thảm.
Mặc Vũ Nhu tiếp tục nói: “Xếp thứ ba là cái người tóc ngắn kìa, tên là Mạc Cát Cát, là cháu trai của đường chủ Mạc Thành Lỗi, là niềm kiêu ngạo của Mạc gia”.
“Người xếp thứ hai là Giản Tử Thông, con trai của phó viện trưởng Giản Tự Hào, thiên tài của Giản gia”.
“Ba người này đều là cảnh giới Hoá Thần tam chuyển”.
Tần Ninh cũng chẳng có quá nhiều biểu cảm.
Nhưng mấy người này đều mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà đã là cảnh giới Hoá Thần tam chuyển thì đúng là hơi khó lường.
“Bên kia, ba người bên cạnh đường chủ Bạch Chung của Địa Thánh đường là Hạng Hàn, Tất Tử Hàm, Ngưu Linh Nhạc, đều là cảnh giới Hoá Thần nhị chuyển”.
Mặc Vũ Nhu dè dặt nói: “Sáu người này là những thiên tài lợi hại nhất ở trong Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường”.
“Đợi một lát nữa đi vào bên trong tháp Thiên có thể sẽ xảy ra tranh đoạt, cho nên chúng ta phải cẩn thận từng li từng tí mới được”.
Mặc Vũ Nhu thận trọng nói, cũng là chuyện không thể làm gì khác.
Bên trong tháp Thiên được chia thành ba tầng.
Trong ba tầng này thì tầng thứ nhất chứa được mười lăm người.
Tầng thứ hai chứa mười người.
Tầng thứ ba chứa năm người.
Mà nói về lĩnh ngộ ý cảnh thì đương nhiên phải là tầng thứ ba rồi.
Nhưng trước đây, mười người của Trường Sinh đường đa số bị đuổi xuống tầng thứ nhất.
Chuyện này cũng chẳng còn cách nào cả bởi vì thực tế Trường Sinh đường yếu hơn Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường quá nhiều.
Lần này thì lại càng thảm hơn.
Năm người tham gia.
Trong đó Tần Ninh còn bị đệ tử của Thiên Thánh đường ghi thù.
E rằng ở tầng thứ nhất cũng phải đánh một trận rồi.
Trong lòng Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu lúc này đều lo lắng không thôi.
Tần Ninh thì ngược lại giống như chẳng có chuyện gì hết.
Bọn họ thật sự không biết Tần Ninh lấy đâu ra sự tự tin như thế.
Cho dù có thể hạ gục Đỗ Thỉnh nhưng Đỗ Thỉnh chỉ là cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển.
Nhưng mà Thiên Thánh đường có khoảng mười người là cảnh giới Hoá Thần, Tần Ninh cũng đâu thể nào lấy một chọi mười được?
Mặc Uyên Tử bây giờ cũng nhắc nhở nói: “Tần Ninh, đi vào trong thì khiêm tốn một chút, năm vị trí ở tầng thứ năm các người đừng tranh đoạt, để đám người của Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường đến lấy đi”.
“Các ngươi có thể tranh thủ chiếm được một vị trí ở tầng thứ hai là được rồi”.
“Tại sao lại không tranh đoạt chứ?”
Tần Ninh cười nói: “Vốn dĩ võ giả là phải tranh đoạt, tranh với trời, tranh với đất, tranh với người, chỉ có tranh đoạt mới có thể trở nên nổi bật giữa hàng vạn người chứ”.
“Mặc đường chủ yên tâm, ta lấy ba vị trí sẽ để lại cho Mặc gia các ngươi hai vị trí, rất có giá trị!”
Nghe thấy lời này của Tần Ninh, Mặc Uyên Tử cảm thấy đau đầu.
Vị chủ này sao có thể là một người an phận được chứ.
Ông ta nói mấy lời này đúng là vô ích mà.
Giờ phút này, viện trưởng Thánh Trường Tồn vẫn chưa xuất hiện, thế nhưng ba vị phó viện trưởng, Mặc Uyên Tử, Hạ Tịch Lâm và Giản Tự Hào đều đã đến đủ.
“Lần này xem ra tất cả đệ tử ở các đường đều có tiến bộ, không tồi!”, Giản Tự Hào cười nói.
“Mà Trường Sinh đường có ba vị trí là trao cho ba đệ tử vừa mới nhập môn Trường Sinh Đường, ai mà biết được liệu có phải là gian tế của Hứa gia, Bắc Thương tông hay là cổ quốc Thiên Phong không?”
Hạ Tịch Lâm lúc này ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Nếu là gian tế thì Mặc gia ta và Trường Sinh đường sẽ tự chịu trách nhiệm!”
Mặc Uyên Tử khẽ nói.
Giản Tự Hào bây giờ chỉ cười cười không nói.
Tầng lớp cấp cao ở bên trong Thiên Thánh đường chủ yếu là mấy gia tộc lớn ở đại lục Bắc Thương.
Hạ Tịch Lâm của Hạ gia làm phó viện trưởng, trưởng tộc của Hạ gia Hạ Kiều Minh làm trưởng lão, mà quan hệ giữa Hạ gia và Đỗ gia vô cùng thân thiết.
Giản gia, Giản Tự Hào làm phó viện trưởng, Giản Thiên Lãng thân là trưởng tộc Giản gia cũng giữ chức vị trưởng lão, lúc này Ngô gia và Kiều gia cùng một chiến tuyến với Giản gia.
Đồng thời, Mạc Thành Lỗi của Mạc gia là đường chủ Thiên Thánh đường, Mạc Thành Lỗi là trưởng tộc của Mạc gia, mà Mạc gia và Triệu gia có quan hệ rất sâu sắc.
Hạ gia và Đỗ gia.
Giản gia, Ngô gia và Kiều gia.
Mạc gia và Triệu gia.
Thất đại gia tộc cũng có thanh danh hiển hách ở đại lục Bắc Thương, cũng nắm giữ Thiên Thánh đường ở bên trong thư viện Thánh Hiền.
Còn Địa Thánh đường thì do một vài vị cường giả nổi danh ở trên đại lục Bắc Thương đảm nhiệm vị trí trưởng lão, đủ loại thân phận địa vị.
Trường Sinh Đường thì là của Mặc gia.
Cấu tạo của tam đường hoàn toàn khác biệt.
Nhưng nếu tam đường tách ra, thư viện Thánh Hiền tan rã thì bất kể bên nào cũng khó trở thành thế lực đứng đầu đại lục Bắc Thương.
Chỉ có dùng cách đặc biệt liên kết với nhau lập ra thư viện Thánh Hiền thì mới có thể ngang vai ngang vế với ba thế lực lớn là Bắc Thương tông, Hứa gia và cổ quốc Thiên Phong ở đại lục Bắc Thương được.
Mấy vạn năm nay vẫn luôn như vậy.
Mặc Uyên Tử và Hạ Tịch Lâm có mâu thuẫn, Giản Tự Hào cũng lười quan tâm.
Bây giờ, đệ tử của cả tam đường đều đã sẵn sàng.
Có thể mở cửa tháp Thiên bất cứ lúc nào.
Các đệ tử xung quanh mang theo ánh mắt ngưỡng mộ nhìn ba mươi người.
“Mở tháp Thiên, chuẩn bị đi vào bên trong tháp!”
Một trưởng lão lúc này trầm giọng hô lớn.
Chương 670: Tầng thứ ba ta bao rồi!
Ba mươi đệ tử lần lượt đi vào bên trong tháp cổ.
Tháp cổ tinh xảo, nguy nga hùng vĩ, ước chừng cao trăm trượng, con người đứng dưới tháp Thiên trông nhỏ bé vô cùng.
Ba mươi thân ảnh từ từ đi vào bên trong.
Lúc này, đáy lòng của ba vị phó viện trưởng cùng ba vị phó đường chủ và tất cả các trưởng lão đều vô cùng chờ mong.
Đợi tháp Thiên mở ra một lần nữa thì ai trong số ba mươi người này nhận được kỳ ngộ lớn nhất sẽ rõ cả thôi.
Nhưng con cưng như Hạ Vân Phi, Giản Tử Thông, Mạc Cát Cát, Đỗ Hàng, Ngô Hưng Phàm, Triệu Mị đến từ các gia tộc, thu hút rất nhiều chú ý.
Đồng thời, Hạng Hàn, Tất Tử Hàm, Ngưu Linh Nhạc cũng là những đệ tử ưu tú của Địa Thánh đường, lúc này cũng nhận được vô vàn tiếng hoan hô.
Nhưng kết quả cuối cùng ra sao thì bọn họ chỉ có thể đợi đến khi tháp Thiên mở ra một lần nữa mới biết được.
Bầu không khí bên ngoài tháp vô cùng náo nhiệt, đám người không nhịn được mà bàn tán sôi nổi.
Còn ở bên trong tháp thì bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu đứng ở bên cạnh Tần Ninh, hai người cảm nhận sâu sắc ác ý nồng đượm từ đám người của Thiên Thánh đường.
Còn mười mấy người của Địa Thánh đường bây giờ chẳng thèm quan tâm mà trực tiếp đi thẳng lên tầng hai.
“Hạng Hàn, hay là mọi người nên phân chia trước rồi đưa ra quyết định các ngươi có lên tầng hai không?”
Giản Tử Thông ở trong Thiên Thánh đường lúc này lên tiếng.
“Hả?”
Hạng Hàn mặc quần áo vải, nhìn lướt qua nhíu mày.
“Sao nào? Chẳng lẽ Thiên Thánh đường các ngươi định nhận thầu tầng thứ hai và tầng thứ ba?”
“Cũng không phải như thế!”
Mạc Cát Cát bấy giờ mở miệng nói.
Tuy rằng quan hệ giữa Mạc gia và Giản gia ở bên trong Thiên Thánh đường cũng không tốt đẹp lắm nhưng bây giờ Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường xảy ra giao tranh thì đồng lòng đối phó với người ngoài là tốt nhất.
Năm vị trí ở tầng thứ ba, không còn phải nghi ngờ gì nữa chắc chắn là vị trí tốt nhất.
Mà mười vị trí ở tầng thứ hai cũng không tồi.
Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường đương nhiên phải thảo luận thật kĩ về mười lăm vị trí này rồi.
Giờ phút này, ba người Hạ Vân Phi, Giản Tử Thông và Mạc Cát Cát thống lĩnh mười ba người của Thiên Thánh đường đứng ở một bên.
Ba người Hạng Hàn, Tất Tử Hàm, Ngưu Linh Nhạc dẫn dắt mười hai người Địa Thánh đường thành một đội.
Năm người nhóm Tần Ninh đứng ở một bên trông có vẻ run rẩy.
Đám người Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường dường như hoàn toàn không có ý định để ý đến bọn họ, tự bàn bạc thảo luận.
Hạ Vân Phi mở miệng nói: “Những năm trước Trường Sinh đường đều có mười người tham gia”.
“Cũng để lại cho bọn họ một vị trí ở tầng ba, nhưng năm nay thì khác”.
“Hôm nay Trường Sinh đường chỉ có năm người tham gia, cho nên bọn họ không có tư cách đi lên tầng thứ ba”.
Hạ Vân Phi nói tiếp: “Cho nên năm vị trí ở tầng thứ ba thì Thiên Thánh đường bọn ta lấy ba chỗ, Địa Thánh đường lấy hai chỗ”.
“Còn mười vị trí tầng thứ hai thì Thiên Thánh đường bọn ta lấy sáu chỗ, Địa Thánh đường lấy bốn chỗ”.
Hạ Vân Phi vừa mới mở miệng đã tạo một áp lực vô hình cho người khác.
Năm vị trí ở tầng thứ ba và mười vị trí ở tầng thứ hai chắc chắn quan trọng hơn.
Thiên Thánh đường của bọn họ lần này nhất định dẫn đầu.
Địa Thánh đường không sánh được, Trường Sinh đường lại càng không đáng nhắc đến.
Những năm trước, tất cả mười người cùng đi vào, Trường Sinh đường liên thủ với Địa Thánh đường, chiếm ưu thế về mặt số lượng cho nên Thiên Thánh đường của bọn họ không thể không nhượng bộ được.
Thế nhưng lần này lại khác.
Năm người của Trường Sinh đường không đáng để nhắc đến.
Cho dù Địa Thánh đường có liên minh với Trường Sinh đường thì mười ba đấu với mười bảy, Thiên Thánh đường bọn họ cũng không ngại.
Nghe đến đây, Hạng Hạo hơi nhíu mày.
“Ba vị trí của tầng thứ năm để lại cho Thiên Thánh đường các ngươi ba chỗ thì không thành vấn đề, nhưng mười vị trí ở tầng thứ hai thì ít nhất cũng phải mỗi bên một nửa chứ?”
“Ha ha...”, lúc này Giản Tử Thông cười nhạo một tiếng.
“Hạng Hàn, ngươi cảm thấy ngươi vẫn còn có tư cách cò kè mặc cả với bọn ta sao?”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Ngưu Linh Nhạc với thân thể to lớn quát lên: “Giản Tư Thông, ngươi cho rằng Thiên Thánh đường các ngươi lợi hại lắm phải không?”
“Xin lỗi, không phải là ta cho rằng mà sự thật là rất lợi hại”.
Giản Tử Thông cũng không nhường nhịn chút nào.
Lúc này, hai bên xảy ta tranh chấp, giương cung căng nỏ, bầu không khí vô cùng lạnh lẽo!
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu đều âm thầm thở phào một hơi.
Ầm ĩ cũng tốt, đánh nhau càng tốt hơn.
Nếu như đánh nhau thật thì Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường nào có tâm tư lo lắng năm người cảnh giới Thông Thiên bọn họ chứ.
Đây là kết quả tốt nhất.
Thế nhưng hai anh em vừa suy nghĩ như vậy, một giọng nói ôn hoà đột nhiên vang lên đập tan mộng đẹp của bọn họ.
“Không cần phải cãi nhau nữa!”
Tần Ninh sải bước đi ra, cười tủm tỉm nói: “Năm vị trí ở tầng thứ ba, Trường Sinh đường ta bao hết!”
“Tầng thứ hai thì mỗi người các ngươi lấy năm vị trí, tầng thứ nhất thì tuỳ các ngươi phân chia...”
Lời này vừa nói ra, bên trong tháp vốn đang ồn ào đột nhiên im lặng như tờ.
Hai anh em Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu nhìn Tần Ninh, tròng mắt như muốn rơi xuống đất.
“Tần công tử, Tần đại gia, ngươi ngươi ngươi...”
“Ngươi đang làm gì thế?”
Hai anh em ngay lập tức một mặt bất lực.
Mặc Phong nhìn về phía đám người còn lại, cười ha ha nói: “Các vị thông cảm, các vị thông cảm, thằng nhóc này đầu óc có chút vấn đề...”
Mấy người Hạ Vân Phi, Giản Tử Thông, Mạc Cát Cát và Hạng Hàn, Ngưu Linh Nhạc và Tất Tử Hàm nhìn Tần Ninh, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Thằng nhãi này có bị thần kinh không thế?
Tần Ninh im lặng.
Nhìn về phía hai anh em Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu.
“Đầu óc các ngươi mới là có vấn đề, đầu óc của Mặc gia các ngươi có vấn đề ấy!”
Tần Ninh cạn lời: “Cơ hội tốt như này mà lại bỏ qua không cần, các ngươi bị ngu à!”
Ông trời ơi!
Rốt cuộc thì ai mới là kẻ ngốc đây chứ!
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu hoảng loạn muốn điên mất thôi!
Bây giờ Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường tranh giành, không ai rỗi hơi để ý đến Trường Sinh đường của bọn họ.
Đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Tần Ninh cái tên mũi trâu nhà ngươi, ngươi có thể đánh đổ Đỗ Thỉnh cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển, nhưng ngươi có đánh lại mười mấy người cảnh giới Hoá Thần được không?
Tầng thứ ba...
Lúc trước Trường Sinh đường có mười người cũng chỉ chiếm được một vị trí.
Năm người này chắc chắn là một vị trí cũng không có.
Hơn nữa lúc trước Tần Ninh còn đắc tội với mấy người của Thiên Thánh đường, bây giờ một đống thiên tài tập hợp ở đây, không đến tìm hắn gây sự đã là tốt lắm rồi.
Vậy mà bây giờ thằng nhãi này lại đến tìm người ta gây sự.
Câu này vừa nói ra cũng đắc tội với tất cả đệ tử của Địa Thánh đường.
“Thú vị, rất thú vị...”
Mạc Cát Cát nhìn Tần Ninh, nở một nụ cười ý vị.
“Đây chính là Tần Ninh đánh gãy tay chân xủa Hạ Văn Đào và Đỗ Tiển phải không?”
Mạc Cát Cát cười nhạo nói: “Ta nghe nói ngươi rất ngông cuồng, thật không ngờ lại là một tên ngốc”.
Sắc mặt của Hạ Vân Phi lúc này rất khó coi.
Vốn định giải quyết đám người của Địa Thánh đường trước rồi đến tìm Tần Ninh tính sổ sau.
Không ngờ thằng nhãi này lại tự đến gây chuyện trước.
Mấy người nhóm Hạng Hàn lúc này cũng tức giận.
“Trường Sinh đường càng ngày càng tồi tệ mà lại ngông cuồng quá nhỉ”.
Trong lòng Hạng Hàn và các đệ tử của Địa Thánh đường cũng tràn ngập tức giận!
Trường Sinh đường yếu kém, bây giờ lại thất bại không nhìn nổi khiến Địa Thánh đường của bọn họ bàn điều kiện với Thiên Thánh đường cũng phải bị động như thế.
Những năm trước Địa Thánh đường và Trường Sinh đường liên thủ, đó là điều đúng đắn.
Nhưng bây giờ lại bị Thiên Thánh đường áp chế.
Không biết mấy năm nữa Trường Sinh đường liệu có còn tư cách tham gia nữa không.
Đến lúc đó thì tình cảnh của Địa Thánh đường càng khó khăn.
Bây giờ đệ tử của Trường Sinh đường lại còn cuồng vọng như thế.
Ánh mắt của mấy người Hạ Vân Phi và Hạng Hạo ngay lập tức khoá chặt Tần Ninh.
Hạng Hàn cười nhạo nói: “Ngươi đang nói đùa cái gì thế, năm suất cho Trường Sinh đường các ngươi, ngươi thật sự cho rằng bản thân mình là đấng cứu thế của Trường Sinh đường à?”
“Đấng cứu thế thì không dám nhận!”
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Nhưng đối phó với mấy người các ngươi thì cũng không đáng nhắc đến”.
“Tiếp theo ta sẽ dạy dỗ các ngươi một trận, khiến các ngươi ngoan ngoãn ở lại tầng thứ hai, tầng thứ ba, hay là nói, năm người bọn ta trực tiếp lên thẳng tầng thứ ba?”
Bình luận facebook