-
Chương 661-665
Chương 661: Tranh chấp trong thư viện
“Mặc Thiên Tử?”
Tần Ninh lúc này đột nhiên mỉm cười.
“Cái tên đó là một kẻ vô dụng!”
Nghe Tần Ninh nói vậy, Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu liền cảm thấy không phục.
Mặc Thiên Tử trước đây trở thành trưởng tộc đời thứ bảy của Mặc gia, bây giờ Mặc gia có bao nhiêu là thiên tài không thể kiên trì, nhưng ông ta lại kiên trì được, vậy sao có thể là vô dụng?
“Không phục?”
Tần Ninh tiếp tục nói: “Chính bởi vì ông ta thật sự như vậy, Mặc gia các người bảo ông ta là vô dụng, cho nên, ông ta chỉ có một con đường để thay đổi chính mình”.
“Đó chính là tu luyện trường sinh quyết”.
“Hơn nữa, vừa khéo, vì ông ta không còn con đường nào khác để đi, cho nên dành hết tâm tư vào trường sinh quyết. Bởi vậy, tuy tịnh tiến thong thả”.
“Nhưng dựa vào trường sinh quyết mà ông ta đã tăng được tuổi thọ, nên sống đến giờ...”
Mặc Phong lập tức cãi lại: “Ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ, làm sao biết được chuyện của lão tổ?”
“Ta biết xem bói!”
Tần Ninh lười nói nhiều.
Thật ra hắn vừa nhìn liền biết, Mặc Thiên Tử không tính là mạnh mẽ.
Nếu kẻ này có thiên phú cao siêu, hiện tại không nên mới tu luyện đến quyển thứ tư, mà phải viên mãn quyển thứ tư rồi.
Bốn, năm vạn năm, đổi là người thường thì đã tu xong bốn quyển từ lâu rồi.
Ông ta rất vô dụng.
Nhưng ông ta có thể kiên trì.
Kiên trì trong khi các bạn cùng tuổi đã chết hết, mọi người đã chết hết, còn ông ta trở thành cự phách, chỗ dựa của Mặc gia.
Người như vậy mà thất bại thì chính là ngu xuẩn.
Còn thành công, người bên cạnh sẽ nói đó là “đại trí giả ngu”!
Mặc Phong lúc này nói: “Ta cảm thấy lão tổ đời thứ bảy rất giỏi, không phải là đần, mà là đại trí giả ngu!”
Tần Ninh lười quan tâm, đi theo hai người vào nơi ở của đệ tử Trường Sinh đường.
...
Ở bên này, Tần Ninh hành hung đám đệ tử Thiên Thánh đường.
Mà bên khác, Mặc Uyên Tử là trưởng tộc Mặc gia, đồng thời cũng là phó viện trưởng thư viện Thánh Hiền, lúc này cũng đang đối diện với tình cảnh khó xử.
Trong Viện Trưởng các của thư viện Thánh Hiền.
Lúc này, trong một mái nhà dưới Viện Trưởng các to lớn.
Ở ghế phía trên nhất có một người yên tĩnh ngồi.
Người này mặc áo bào trắng, hai mắt híp lại, tóc bạc râu bạc, nhưng gương mặt hồng hào, tạo cho người ta một cảm giác hòa ái dễ gần.
Mà người này chính là viện trưởng hiện tại của thư viện Thánh Hiền.
Thánh Trường Tồn!
Là viện trưởng của thư viện Thánh Hiền, thực lực của Thánh Trường Tồn đương nhiên rất mạnh.
Chí ít ở đây, trong sảnh đường này, không ai là đối thủ của ông ta.
Dưới Thánh Trường Tồn có ba người đứng vững.
Ba người này chính là ba vị phó viện trưởng của thư viện Thánh Hiền.
Mặc Uyên Tử! Trưởng tộc Mặc gia.
Hạ Tịch Lâm!
Giản Tự Hào!
Ba người này cũng có tu vi rất mạnh mẽ.
Ba vị phó viện trưởng đứng dưới bậc thang thứ hai của đại sảnh, cùng nhìn xuống bên dưới.
Mà phía dưới có khoảng mười mấy người, khí tức cũng không kém phần mạnh mẽ.
Đường chủ Thiên Thánh Đường, Mạc Thành Lỗi!
Đường chủ Địa Thánh đường, Bạch Chung.
Đường chủ Trường Sinh đường, Mặc Uyên Lâm.
Ba người này có vị trí chỉ đứng sau viện trưởng và ba phó viện trưởng của thư viện Thánh Hiền.
Đương nhiên, là đường chủ nên ở một trình độ nào đó nhất định thì danh tiếng của bọn họ còn cao hơn cả ba phó viện trưởng.
Trong đó cũng có ngoại lệ.
Đường chủ Trường Sinh đường Mặc Uyên Lâm có danh tiếng thấp nhất.
Không phải là vì Mặc Uyên Lâm có thực lực kém, mà là danh tiếng của Trường Sinh đường trong thư viện Thánh Hiền quá thấp.
Thiên Thánh đường là một đường có tiếng tăm lừng lẫy của thư viện Thánh Hiền, đệ tử hơn vạn người.
Hơn nữa, đệ tử Thiên Thánh đường hầu như đều tới từ các gia tộc hoặc tông môn uy danh hiển hách trong đại lục Bắc Thương.
Ví như Hạ gia, Đỗ gia, Giản gia, Ngô gia...
Những gia tộc này không bồi dưỡng được con cháu nhà mình giỏi như thư viện Thánh Hiền, liền đem đệ tử dưới trướng vào trong thư viện Thánh Hiền tôi luyện.
Đồng thời, có nhiều con em ưu tú của gia tộc tụ lại một chỗ, cũng kích thích tâm huyết của tuổi trẻ.
Mà Địa Thánh đường thì chiêu mộ các con em bình dân.
Vì nguyên nhân này mà Địa Thánh đường có nhiều người nhất, khoảng năm, sáu vạn.
Nên thiên tài ở Địa Thánh đường cũng không hề ít hơn Thiên Động Tiên.
Nhưng một trong tam đường là Trường Sinh đường lại là thê thảm nhất.
Đệ tử dưới trướng có không hơn trăm người, mà trong đó có phân nửa là đến từ Mặc gia.
Đệ tử ít, số người luyện được ra hồn càng ít hơn, cũng dẫn đến việc Trường Sinh đường chẳng có mấy danh tiếng trong thư viện Thánh Hiền.
Lúc này, trong Viện Trưởng các, các trưởng lão cũng đứng thành hàng.
Đường chủ Thiên Thánh đường là Mạc Thành Lỗi lúc này đi ra.
“Khởi bẩm viện trưởng!”
Mạc Thành Lỗi cất cao giọng nói: “Lễ Tẩy Thiên lần này sắp bắt đầu, dựa theo quy củ cũ, tam đường mỗi bên đưa ra mười người, tổng ba mươi người, tiếp nhận rửa tội của lễ Tẩy Thiên”.
“Nhưng lần này, ta là đường chủ Thiên Thánh đường, muốn suy nghĩ cho các đệ tử một chút”.
“Cho nên ta đề nghị, xóa đi mười suất của Trường Sinh đường, phân ra cho Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường!”
Mạc Thành Lỗi nói xong, đại điện liền vang lên những tiếng nghị luận.
Đường chủ Trường Sinh đường là Mặc Uyên Lâm cùng phó viện trưởng Mặc Uyên Tử cũng trở nên mất tự nhiên.
Viện trưởng còn chưa lên tiếng, Mặc Uyên Lâm đã nói.
“Trường Sinh đường mấy năm nay đúng là kém đi nhiều, nhưng tổ tiên Mặc gia đời đầu là Sát Trường Sinh đã từng lấy sức mình để giải cứu thư viện Thánh Hiền từ trong nguy nan đi ra, vì thế mới có Trường Sinh đường. Cũng vì thế, Mặc gia đồng ý đưa trường sinh quyết ra và chia sẻ cho các đệ tử đến gia nhập thư viện Thánh Hiền”.
Mặc Uyên Lâm kích động nói: “Hiện giờ, Trường Sinh đường xuống dốc, liền hủy bỏ tư cách tham gia lễ Tẩy Thiên?”
Mặc Uyên Lâm nói xong, gương mặt mọi người trở nên xấu hổ.
Sát Trường Sinh năm đó oai hùng bộc phát, không ai có thể sánh bằng.
Bảy quyển trường sinh quyết, Sát Trường Sinh tu luyện đến quyển thứ năm viên mãn, chính là đỉnh cao của đại lục Bắc Thương, không có đối thủ.
Lúc ấy, trường sinh quyết là thứ mà vô số người truy tìm.
Nhưng những năm gần đây, Trường Sinh đường vốn đứng thứ nhất về số lượng trong thư viện Thánh Hiền lại trở thành đội sổ, không phải là không có lý do.
Tu luyện trường sinh quyết quá khó!
Rất nhiều người không thể kiên trì tới bước đó, tuổi thọ đã cạn.
Tu võ là để làm gì?
Để mạnh mẽ, có được tôn nghiêm, địa vị và sự tôn trọng.
Nhưng tu luyện trường sinh quyết lại giống như lão hòa thượng vậy, mỗi ngày tĩnh tọa suy nghĩ, giống gỗ mục, năm này qua năm khác, ai mà chịu nổi?
Nếu tộc quy của Mặc gia không phải là người họ Mặc buộc phải tu hành trường sinh quyết thì hiện giờ số lượng đệ tử Trường Sinh đường còn ít đi một nửa ấy chứ.
“Mặc Uyên Lâm, lý do này quá gượng ép!”
Mạc Thành Lỗi lúc này gằn giọng nói: “Vài vạn năm qua đi, hiện giờ Trường Sinh đường đã xuống dốc, ngươi không thể không chấp nhận được. Mà mười suất đó quý giá cỡ nào chứ?”
“Tam đường của thư viện Thánh Hiền tuy ba mà một, không bằng chia mấy suất đó cho đệ tử Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường...”
Mặc Uyên Lâm quát lên: “Mạc Thành Lỗi, Trường Sinh đường của ta đã xuống dốc, nếu như không có cả mười vị trí này thì Trường Sinh đường coi như xong đời”.
“Hơn nữa, mười vị trí này là sự cổ vũ tốt nhất với những đệ tử còn đang kiên trì, ngươi cũng phải biết chứ?”
Cảnh tượng lúc này trở nên gấp rút.
Chương 662: Ta có quen đâu
Mạc Thành Lỗi lúc này không có phản ứng gì.
Trường Sinh đường vốn đã xuống dốc.
Ông ta là đường chủ Thiên Thánh đường, đương nhiên muốn nắm lấy cơ hội, tranh thủ quyền lợi cho Thiên Thánh đường.
Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé.
Thư viện Thánh Hiền đã công bằng và hợp lý lắm rồi, Trường Sinh đường chiếm giữ mười suất thì đúng là vô lý.
Mặc Uyên Lâm là đường chủ Trường Sinh đường, lúc này cũng rất tức tối.
Trường Sinh đường đúng là càng ngày càng kém, nhưng nếu mười suất tham gia lễ Tẩy Thiên này lại bị cướp sạch đi thì Trường Sinh đường sẽ xong đời.
Ông ta là người Mặc gia, Trường Sinh đường là do Mặc gia một tay nâng lên.
Hiện giờ, nếu nó xuống dốc trong tay ông ta thì ông ta biết ăn nói sao với tổ tiên Mặc gia?
“Dù nói thế nào thì Trường Sinh đường cũng là một trong tam đường, lễ Tẩy Thiên cũng quan trọng, vậy thì Trường Sinh đường lấy năm suất đi”.
Một giọng nói ôn hòa lúc này vang lên.
Tất cả mọi người đều sững sờ, rồi im lặng.
Người nói chuyện chính là Thánh Trường Tồn.
Viện trưởng lên tiếng thì mọi người cũng không nói nữa.
Mạc Thành Lỗi vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Viện trưởng, Trường Sinh đường có trăm người, lấy năm suất, vậy năm suất kia Thiên Thánh đường với Địa Thánh đường phân chia như thế nào?”
“Ta thấy Trường Sinh đường lần này chỉ có Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu là tạm được, cứ để cho hai bọn họ tham gia lễ Tẩy Thiên thôi!”
Mạc Thành Lỗi nói với vẻ đương nhiên.
Lúc này, Mặc Uyên Tử lên tiếng.
Mặc Uyên Tử là trưởng tộc Mặc gia, đồng thời cũng là phó viện trưởng của thư viện Thánh Hiền.
“Đệ tử Trường Sinh đường đúng là ít, nhưng một khi xuất hiện người tu luyện trường sinh quyết có hiệu quả rõ rệt thì tương đương với việc thư viện Thánh Hiền có thêm một vị vô địch”.
“Mạc đường chủ, đạo lý này, ngươi cũng phải hiểu chứ?”
Mặc Uyên Tử là trưởng tộc Mặc gia, lại là phó viện trưởng, cộng thêm việc viện trưởng đã nói từ trước, nên ông ta cũng không tiện nói nhiều.
“Haha, phó viện trưởng Mặc nói vậy là sai rồi!”
Hạ Tịch Lâm ở bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng. Là một trong ba phó viện trưởng, Hạ Tịch Lâm cũng có thanh danh hiển hách, thực lực mạnh mẽ.
“Người có thiên tư trác tuyệt tu luyện trường sinh quyết còn ít hơn so với người bình thường ấy!”
Hạ Tịch Lâm cười nói: “Tài nguyên như vậy, không bằng chia cho đệ tử của Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường đi”.
“Được rồi!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Thánh Trường Tồn lên tiếng lần nữa.
“Thiên Thánh đường mười ba suất, Địa Thánh đường mười hai suất, Trường Sinh đường năm suất, quyết định vậy đi!”
Thánh Trường Tồn lúc này lên tiếng quyết định, nên không ai dám phản bác nữa.
Cảnh tượng lúc này hơi yên tĩnh.
“Không có việc gì thì đi đi thôi!”
Một đám trưởng lão cấp cao lúc này lần lượt rời đi.
“Mặc Uyên Tử!”
Thánh Trường Tồn lúc này lên tiếng.
Mặc Uyên Tử ở lại một mình.
Mọi người rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại Thánh Trường Tồn và Mặc Uyên Tử.
“Vị đó thức tỉnh à?”
Thánh Trường Tồn dò hỏi.
“Ừm, hôm nay lão tổ đời thứ bảy tỉnh lại!”
“Vậy ông ta... có muốn trở thành lão tổ thư viện Thánh Hiền ta không?”
Cõi lòng Thánh Trường Tồn tràn đầy hy vọng.
“Lão tổ không có ý định này...”
Mặc Uyên Tử khổ sở nói: “Chuyện này, cũng trách Mặc gia chúng ta”.
“Năm đó, lão tổ Mặc gia được giám định là vô dụng, xác định cả đời này chẳng làm nên trò trống gì, cho nên ông ta cũng không có quá nhiều tình cảm với Mặc gia. Gia nhập thư viện Thánh Hiền là chuyện không thể...”
Thánh Trường Tồn phất tay, không nói nhiều nữa.
“Hôm nay ngươi xác định thiếu niên Tần Ninh đó, có liên quan đến Cửu U Đại Đế chứ?”
Mặc Uyên Tử nghe vậy thì lại lắc đầu.
“Ngài cũng biết, năm đó Sát Trường Sinh được Cửu U Đại Đế một tay bồi dưỡng”.
“Cửu U Đại Đế cũng họ Tần, đối với Mặc gia là rõ như lòng bàn tay, mà Tần Ninh hôm nay xuất hiện... cũng hiểu rõ Mặc gia như lòng bàn tay!”
“Thanh niên đó chắc chắn có mối quan hệ không tầm thường với Cửu U Đại Đế, nhưng cũng không thể đảm bảo là hắn không có ý với thư viện Thánh Hiền chúng ta...”
“Một thanh niên cảnh giới Thông Thiên, thiên phú cao cường, có lẽ là không có dã tâm này đâu?”, Thánh Trường Tồn lại nói: “Ngươi quan sát kỹ người này xem”.
“Mặc Uyên Tử, ngoài ra, chú ý động tĩnh của Bắc Thương tông, Hứa gia và cổ quốc Thiên Phong”.
Lời này nói ra, Mặc Uyên Tử sửng sốt.
“Ý của ngài là...”
“Đại lục Bắc Thương không thái bình đâu...”
Hai người rơi vào im lặng.
“Phó viện trưởng Mặc!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên vào lúc này.
“Không ổn rồi, mấy người Đỗ Tiển, Hạ Văn Đào, Đường Châu Sơn và Hùng Thừa của Thiên Thánh đường bị người ta đánh gãy chân tay rồi!”
Lời này nói ra, không chỉ có Mặc Uyên Tử mà Thánh Trường Tồn cũng sửng sốt.
Hạ Văn Đào, thiên chi kiêu tử của Thiên Thánh đường.
Đỗ Tiển, cũng là thiên tài của Thiên Thánh đường.
Hai người này, một cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ, một cảnh giới Thông Thiên tứ bộ, sao lại bị ai đánh gãy chân tay được?
“Chuyện này, ngươi nên báo với viện trưởng Hạ Tịch Lâm chứ?”
Hạ Tịch Lâm cũng là người nhà họ Hạ.
Thư viện Thánh Hiền thực ra có Thiên Thánh đường là do các gia tộc lớn khống chế, Địa Thánh đường mới là hình thức của thư viện thực sự, Trường Sinh đường thì thuộc về Mặc gia.
Phó viện trưởng Hạ Tịch Lâm chính là người nhà họ Hạ.
Hạ Văn Đào lại là cháu trai của ông ta, con trai của trưởng tộc Hạ gia – trưởng lão Hạ Kiều Minh.
Đỗ Tiển chính là con trai của trưởng tộc Đỗ gia – trưởng lão Đỗ Uyên.
Hai người này có danh tiếng rất vang dội trong Thiên Thánh đường, không ai dám trêu chọc, bị người ta đánh gãy chân tay thì thật là điều bất ngờ.
Người bẩm báo cúi đầu nói: “Phó viện trưởng Hạ Tịch Lâm đã đi rồi ạ, không chỉ thế, trưởng tộc Hạ gia – trưởng lão Hạ Kiều Minh và trưởng tộc Đỗ gia – trưởng lão Đỗ Uyên cũng đã đi...”
“Đi rồi? Đi đâu?”
“Trường Sinh đường!”
“Cái gì?”
Mặc Uyên Tử sửng sốt.
“Đỗ Tiển và Hạ Văn Đào bị người ta đánh gãy chân tay, bọn họ đến Trường Sinh đường làm gì?”
Mặc Uyên Tử biết đệ tử Trường Sinh đường chỉ có hai người con của mình là thực lực không tầm thường, nhưng cũng chỉ mới đến cảnh giới Thông Thiên tam bộ, nhị bộ mà thôi.
Chuyện này chắc chắn không liên quan đến hai đứa nhỏ.
“Là do đệ tử của Trường Sinh đường đánh...”
Sao cơ!
Lần này, không chỉ là Mặc Uyên Tử mà cả Thánh Trường Tồn cũng sửng sốt.
Người của Trường Sinh đường cho dù có đánh hội đồng cũng không thể đánh gãy chân tay của Hạ Văn Đào với Đỗ Tiển được.
“Là ai?”
“Đệ tử mới vào Trường Sinh đường, Tần Ninh!”
Nghe vậy, sắc mặt Mặc Uyên Tử liền biến đổi.
Quên mất cái tên nhóc này!
Hai tỳ nữ bên cạnh hắn thực lực không tệ, cũng có năng lực này.
Tên nhóc này vừa mới đến Trường Sinh đường đã làm loạn.
Mặc Uyên Tử vội vã rời đi...
Lúc này, trong Trường Sinh đường.
Tần Ninh ở trong viện đệ tử, thích ý nằm trên giường. Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì ở bên chăm sóc, đúng là thoải mái.
Tiếng gõ cửa cộc cộc đột nhiên vang lên.
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu vội vàng đi vào.
“Có chuyện gì mà hoảng hốt thế?”
“Tần huynh, huynh mau tìm nơi nào mà trốn đi đi!”
Mặc Phong vội vã nói: “Phó viện trưởng Hạ Tịch Lâm, trưởng tộc Hạ gia Hạ Kiều Minh cùng trưởng tộc Đỗ gia Đỗ Uyên đều đến rồi”.
“Ờ?”
Tần Ninh ngẩng đầu, nhìn bọn họ, bình thản đáp: “Ta có quen đâu!”
“Sao phải chạy?”
Nghe vậy, Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu càng khẩn trương hơn.
“Tần huynh vừa mới đến Trường Sinh đường, cho nên không hiểu thư viện Thánh Hiền!”, Mặc Phong vội vã nói.
Chương 663: Ta sẽ không lăn
“Trong thư viện Thánh Hiền, Trường Sinh đường phần lớn là người Mặc gia chúng ta”.
“Địa Thánh đường phần lớn là đệ tử thường dân trên đại lục Bắc Thương”.
“Thiên Thánh đường lại khác!”
Mặc Phong giải thích: “Thiên Thánh đường đều là con em gia tộc hiển hách trên đại lục Bắc Thương, gia tộc kém nhất cũng có cao thủ cảnh giới Thông Thiên tọa trấn”.
“Mà trong Thiên Thánh đường thì đường chủ Mạc Thành Lỗi là người Mạc gia!”
“Rất nhiều trưởng lão đều đến từ Hạ gia, Đỗ gia, Giản gia, Ngô gia, Kiều gia, Triệu gia vân vân...”
Mặc Phong bất đắc dĩ nói: “Đỗ Tiển và Hạ Văn Đào mà ngươi đánh lúc trước chính là con cháu dòng chính của Đỗ gia và Hạ gia”.
“Phó viện trưởng Hạ Tịch Lâm, trưởng lão Hạ Kiều Minh và trưởng lão Đỗ Uyên chắc chắn sẽ không tha cho huynh”.
“Ờ!”
Tần Ninh gật đầu: “Không sao, bọn họ đến thì cứ đến thôi”.
“Cùng lắm thì đánh bọn họ một trận, đánh cho tàn phế là xong”.
Nghe vậy, Mặc Phong cùng Mặc Vũ Nhu đều không còn gì để nói.
Hạ Tịch Lâm, phó viện trưởng, cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển.
Trưởng lão Hạ Kiều Minh, trưởng tộc Hạ gia, cảnh giới Hóa Thần bát chuyển.
Trưởng lão Đỗ Uyên, trưởng tộc Đỗ gia, cảnh giới Hóa Thần thất chuyển.
Nếu thật sự như những gì Tần Ninh nói, đánh một trận là xong, thì bọn họ còn lo lắng làm gì.
“Tần huynh, huynh mau trốn đi!”
Mặc Phong vô lực nói: “Cha ta và nhị thúc giờ còn chưa quay trở về, ba người bọn họ mà phát điên lên thì có trời mới biết họ định làm gì”.
“Huynh trốn trước đi, chờ cha ta và nhị thúc quay lại, bọn họ sẽ không dám làm loạn đâu”.
“Không sao!”
Tần Ninh ngồi dây, cười đáp: “Các ngươi nói, Hạ Văn Đào và Đỗ Tiển đó có đáng đánh không?”
“Đáng đánh!”, Mặc Phong oán hận nói.
Người của Thiên Thánh đường trước giờ đều khinh thường Trường Sinh đường bọn họ, hắn ta sớm muốn đánh cho bọn kia một trận tơi bời, nhưng thực lực không đủ.
“Đã đáng đánh như vậy thì ta cũng đâu có sai, việc gì phải chạy?”
“...”
“...”
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu lúc này không biết nói gì.
Ngươi đánh đứa nhỏ, người lớn lại tới.
Ngươi có thể đánh tơi bời đứa nhỏ, nhưng người lớn thì sao?
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu lo lắng nhưng cũng không làm gì được.
Vốn dĩ hai anh em bọn họ quả thực không yêu thích dáng vẻ thờ ơ của Tần Ninh.
Nhưng Tần Ninh đánh Hạ Văn Đào và Đỗ Tiển tơi bời, xem như là trút giận cho bọn họ, nên họ mới nhìn Tần Ninh bằng con mắt khác.
Nhưng dáng vẻ lúc này của Tần Ninh rõ ràng lại là thờ ơ.
Mặc Vũ Nhu lại nói: “Phó viện trưởng Hạ Tịch Lâm, trưởng lão Hạ Kiều Minh và trưởng lão Đỗ Uyên cũng không phải loại hiền lành gì, bọn họ thật sự dám giết ngươi đó...”
“Giết ta?”
Tần Ninh cười đáp: “Bọn họ dám giết ta, ta liền làm thịt bọn họ”.
Tần Ninh cũng không nói đùa.
Hắn tới Trường Sinh đường là vì một món đồ.
Còn gây sự, hắn chưa từng nghĩ đến. Đỗ Tiển, Hạ Văn Đào kia tự nhảy đến đòi đánh hắn.
“Tần Ninh, đệ tử Trường Sinh đường, lăn ra đây!”
Một tiếng quát lúc này vang lên.
“Là trưởng lão Hạ Kiều Minh!”
Sắc mặt của Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu lập tức trở nên khó coi.
Cái gì nên tới, vẫn phải tới.
Tần Ninh nghe vậy thì cũng chẳng phản ứng gì.
Mặc Vũ Nhu lại nói: “Chúng ta đi ra ngoài trước kéo dài chút thời gian đi, chờ nhị thúc và cha ta đến thì bọn họ sẽ không dám làm loạn nữa”.
“Sao phải ra ngoài?”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Ông ta bảo ta lăn, ta sẽ không lăn!”
Tần Ninh quát lên với bên ngoài: “Muốn lăn, thì tự lăn vào đây!”
Nghe Tần Ninh nói vậy, sắc mặt Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu liền trở nên trắng bệch.
Tiểu tổ tông này thật sự chán sống hả!
Lúc này, ở bên ngoài có Hạ Tịch Lâm, Hạ Kiều Minh và Đỗ Uyên đứng đầu cùng mấy vị trưởng lão và các đệ tử.
Muốn lăn, thì tự lăn vào đây!
Tiếng quát đó khiến sắc mặt cả ba người trở nên cực kỳ xấu xí.
“Láo xược!”
Hạ Kiều Minh không khỏi nói: “Tên này quá là càn rỡ, đệ tử vừa mới gia nhập Trường Sinh đường đều ngông cuồng vậy sao?”
“Hắn không đi ra, ta sẽ cho hắn không có chỗ trốn nữa!”
Hạ Kiều Minh sải bước ra, linh khí mạnh mẽ tụ thành một dấu bàn tay, chụp về phía trước.
Đoàng...
Âm thanh nặng nề vang lên, mái nhà của khu ở lúc này bị nhấc hẳn lên.
Bên trong gian phòng, xuất hiện năm người.
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu thì hoảng sợ.
Tần Ninh ngồi nghiêm chỉnh trên giường.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng ở bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh.
Nhìn thấy cảnh ấy, mấy vị trưởng lão càng tức tối hơn.
Tần Ninh này đánh gãy chân tay của con em dòng chính Đỗ gia và Hạ gia, thế mà còn dám ngồi thoải mái như thế!
“Nơi ở của đệ tử Trường Sinh đường nói dỡ là dỡ, uy phong thật đấy!”
Tần Ninh nhìn bọn họ, bình tĩnh nói.
“Tần Ninh, ngươi là đệ tử Trường Sinh đường, tự tiện ra tay với đệ tử Thiên Thánh đường, hạ thủ tàn nhẫn, tội đáng chết vạn lần!”
“Thôi thôi!”
Nhìn phó viện trưởng Hạ Tịch Lâm đứng đầu, Tần Ninh không khỏi nói.
“Đầu tiên, Đỗ Tiển của Thiên Thánh đường đánh Mặc Khánh của Trường Sinh đường, hơn nữa còn mưu đồ hai tỳ nữ của ta. Ta đánh hắn ta một trận, đánh gãy chân tay, đấy còn là nhẹ”.
“Thứ hai, cái gì nhỉ... Hạ Văn Đào!”
“Chửi ta một mạch là vô dụng này vô dụng kia, ta còn tưởng hắn ta có năng lực gì, ai ngờ lại yếu ớt đến thế!”
Tần Ninh nói xong, tất cả mọi người có mặt đều há hốc mồm.
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu lại càng sững sờ.
Tần Ninh này... điên cuồng quá!
Phó viện trưởng là nhân vật chỉ đứng sau viện trưởng của thư viện Thánh Hiền thôi đấy.
Ba vị phó viện trưởng, ai cũng cao cao tại thượng.
Ngày thường, tuy hai bọn họ là con cháu Mặc gia, nhìn thấy hai phó viện trưởng Hạ Tịch Lâm và Giản Tự Hào cũng vẫn còn thấy sợ.
Một là do tâm lý.
Hai là, Hạ Tịch Lâm là một nhân vật vô địch cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển.
Tần Ninh thật sự không sợ sao?
Tần Ninh nhìn mấy người, nói: “Nếu muốn nói tội ác tày trời, thì cũng là Đỗ Tiển. Mấy vị trưởng lão nếu cảm thấy ta xử lý chưa đủ thì mấy người có thể quay về phế luôn ngũ chi đi, càng tốt!”
Nghe vậy, sắc mặt của mấy người ở giữa sân càng đen xì lại.
“Cái đồ hỗn láo, ta thấy ngươi đây là muốn chết!”
Hạ Kiều Minh giận dữ không thôi.
Ông ta là trưởng tộc Hạ gia, cũng là trưởng lão trong thư viện Thánh Hiền.
Con trai bảo bối của ông ta bị một đệ tử mới vào Trường Sinh đường đánh gãy chân tay, đây là một sự sỉ nhục lớn.
Quan trọng nhất là, lễ Tẩy Thiên sắp bắt đầu.
Lần này Thiên Thánh đường khó khăn lắm mới đòi thêm được ba suất, Hạ Văn Đào chắc chắn được tham gia.
Nhưng giờ chân tay đứt gãy, không biết khi nào mới khôi phục được.
Bỏ lỡ lễ Tẩy Thiên thì không biết bao giờ mới đến được cảnh giới Hóa Thần!
Ông ta cứ nghĩ lần này đến, Tần Ninh sẽ bị dọa sợ, mặt xám như tro, quỳ xuống khóc lóc cầu xin.
Không ngờ tên nhãi này lại ngông cuồng như thế!
“Xem ra, ngươi thật sự không biết hối cải!”
Hạ Tịch Lâm là phó viện trưởng, lúc này cũng không thể chấp nhận.
Tần Ninh là đệ tử mà lại quá ngông cuồng!
“Ta có sai đâu, hối cải làm gì?”
Tần Ninh nói với vẻ đương nhiên: “Muốn hối cải, thì phải là Hạ Văn Đào và Đỗ Tiển mới đúng chứ?”
Chương 664: Nói tiếng người
“Muốn chết!”
Trưởng lão Hạ Kiều Minh và trưởng lão Đỗ Uyên lúc này đã giận lắm rồi.
Giờ người ngã xuống và chữa trị là con trai của bọn họ.
Thấy Tần Ninh ngông nghênh như thế, hai bọn họ có độ lượng đến cỡ nào đi nữa cũng không thể chịu nổi.
Hai người trực tiếp xông lên, bộc phát khí tức mạnh mẽ.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này cũng tỏ ra cẩn trọng.
“Lùi lại đi!”
Tần Ninh cười nói: “Đây là cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, bát chuyển đó, các cô bây giờ vẫn chưa phải đối thủ”.
Tần Ninh nói xong thì bước ra.
Một khí tức mạnh mẽ như có như không đang ẩn hiện.
Phốc....
Phốc...
Đột nhiên, hai tiếng vang bỗng chốc phát ra.
Hạ Kiều Minh và Đỗ Uyên lúc này bỗng chốc mạnh mẽ lùi về sau.
Trước mặt Tần Ninh lại có một người đứng vững.
“Mặc Uyên Lâm!”
Nhìn thấy người này, Hạ Kiều Minh và Đỗ Uyên đều ngẩn ra.
Hạ Kiều Minh không khỏi quát lên: “Mặc Uyên Lâm, ngươi là đường chủ Trường Sinh đường, lẽ nào lại làm việc không phân phải trái như thế?”
“Hạ Kiều Minh, ngươi còn biết ta là đường chủ của Trường Sinh đường à?”
Mặc Uyên Lâm hừ nói: “Đệ tử của Trường Sinh đường dù có làm sai thì cũng là Mặc Uyên Lâm ta trừng phạt”.
“Đến lượt trưởng lão Thiên Thánh đường như ngươi xử lí sao?”
Mặc Uyên Lâm mặc áo bào dài màu xanh, thân hình cao gầy, sắc mặt nghiêm khắc, bước chân vững vàng, không có ý định lui lại.
Khi vừa hay tin, ông ta cũng rất kinh ngạc.
Đệ tử Trường Sinh đường đánh đệ tử Thiên Thánh đường?
Mặc dù là kinh ngạc, nhưng ông ta cũng rất vui vẻ trong lòng.
Thân là đường chủ Trường Sinh đường, những năm qua, Trường Sinh đường một mực suy tàn, ông ta cũng đau lòng.
Hiện giờ, Trường Sinh đường xuất hiện một người có thể đánh ngược được đệ tử Thiên Thánh đường, ông ta dĩ nhiên rất tò mò là ai.
Mà khi biết Hạ Tịch Lâm cùng Hạ Kiều Minh, Đỗ Uyên đến Trường Sinh đường tìm người, ông ta càng giận hơn.
Bọn họ coi Trường Sinh đường là cái gì?
Coi Mặc Uyên Lâm ông ta là gì?
“Mặc Uyên Lâm, ngươi đừng có quá đáng, Tần Ninh là đệ tử Trường Sinh đường, đánh đệ tử Thiên Thánh đường ta, ta tới đòi một câu trả lời không được?”
“Kẻ này ngông cuồng, không coi ai ra gì, ta dạy dỗ hắn thì có gì không được?”
Hạ Kiều Minh quát lên.
“Đánh đệ tử Thiên Thánh đường ngươi?”
Mặc Uyên Lâm giễu cợt nói: “Đệ tử của Thiên Thánh đường ngươi đánh đệ tử Trường Sinh đường thì ít à?”
“Bớt nói nhảm đi, đệ tử của ta, ta sẽ tự dạy dỗ, không đến lượt ngươi nhúng tay!”
“Hơn nữa, ngươi là trưởng lão, ta là đường chủ, ngươi cũng không có tư cách này!”
Mặc Uyên Lâm kiên cường vô cùng.
Nhìn thấy cảnh đó, Tần Ninh lại ngồi xuống, vui vẻ xem kịch.
Xem ra qua hàng vạn năm, Mặc gia vẫn không tính là vô dụng.
Ít nhát Mặc Uyên Lâm này rất hợp gu của hắn.
“Ông ta không có tư cách, vậy ta đủ tư cách chưa?”
Phó viện trưởng Hạ Tịch Lâm luôn im lặng, lúc này thản nhiên nói.
“Đỗ Tiển tuy là có lỗi khi khiêu khích đệ tử Trường Sinh đường, nhưng không đến mức bị đánh gãy chân tay, Hạ Văn Đào cũng không đáng bị như thế”.
Hạ Tịch Lâm nghiêm túc nói: “Tần Ninh là đệ tử Trường Sinh đường, còn ngươi là đường chủ Trường Sinh đường”.
“Một kẻ không coi ai ra gì, ngông cuồng tự đại, một người quản giáo không nghiêm, không đạt yêu cầu!”
“Mặc Uyên Lâm, ta không chỉ muốn phạt hắn, mà còn muốn phạt ngươi nữa!”
Hạ Tịch Lâm vừa lên tiếng, khí tức áp bức của cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển lúc này hiện ra hết.
Khí tức mạnh mẽ cuộn trào từng đợt.
Tất cả mọi người ở đây đều không thể chịu đựng.
Sắc mặt Mặc Uyên Lâm lúc này cũng đỏ lên.
Ông ta là cảnh giới Hóa Thần bát chuyển, so ra cũng kém cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển nhiều.
“Khà khà...”
Mà giữa lúc giương cung bạt kiếm thế này, một tiếng cười đột nhiên vang lên.
“Ông ta thì ngươi phạt được, nhưng Tần tiểu ca thì ngươi không thể phạt!”
Tiếng cười ấy tràn ngập bốn phía nhà ở, tất cả mọi người đều mờ mịt nhìn quanh.
“Là ai?”
Hạ Tịch Lâm quát lên: “Ở thư viện Thánh Hiền mà xuất quỷ nhập thần, đùa giỡn cái gì?”
“Ta đâu có xuất quỷ nhập thần, ta đứng ngay sau ngươi mà!”
Giọng nói đó lại vang lên.
Hạ Tịch Lâm lúc này quay lại, nhưng sau lưng ông ta nào có ai.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ngươi quay đầu lại nhìn xem là biết ngay mà?”
Hạ Tịch Lâm quay lại, trước mặt bỗng nhiên có một người xuất hiện.
Quần áo đơn giản, đầu tóc tán loạn, đôi mắt đục ngầu.
Người trước mặt nhìn y hệt lão ăn xin ngoài đường, thật sự không có chút mùi vị của cường giả tuyệt thế nào.
“Ông là ai?”
Nhưng Hạ Tịch Lâm cũng không dám sơ xuất.
Người có thể tùy ý trước mặt mọi người như thế chắc chắn không đơn giản.
“Ta?”
Ông già mơ hồ một lúc rồi đáp: “Ta là người Mặc gia!”
Người Mặc gia?
Sắc mặt Hạ Tịch Lâm lúc này thâm trầm bất định.
Mặc gia có một người nhìn điên khùng như thế này từ bao giờ vậy?
Mặc Uyên Lâm nhìn thân hình già nua kia, cả người cũng trở nên căng thẳng.
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu cũng câm như hến.
Nhưng cả ba người đều không lên tiếng.
Lão tổ đời thứ bảy của Mặc gia không chết là tin tức mà chỉ đệ tử Mặc gia biết.
Lão tổ đời thứ bảy nói, nếu tin tức của ông ta bị truyền ra ngoài, thì ông ta sẽ không bao giờ che chở Mặc gia nữa.
Ba người lúc này chỉ nhìn ông ta với vẻ tôn sùng, chứ không lên tiếng.
Ông già này cũng cười khà khà, chỉ Mặc Uyên Lâm, lại chỉ Tần Ninh.
“Tên này, ngươi phạt được, nhưng nhóc này, ngươi không thể!”
Nghe vậy, trưởng lão Đỗ Uyên liền quát lên: “Lão già, cút ra, đây là thư viện Thánh Hiền, ông là ai? Chuyện ở đây không đến lượt ông xen vào!”
Bốp...
Trong lúc bất chợt, một tiếng tát rõ ràng vang lên.
Mọi người còn chưa kịp thấy ông già chuyển động, nhưng gương mặt Đỗ Uyên đã xuất hiện một dấu bàn tay.
Dấu tay đỏ bừng giống như là lưu lại từ khoảng không.
Lúc này, tất cả đều im như thóc.
Ông già cũng không quan tâm lắm, đi về phía Tần Ninh.
Rồi ông ta nhìn Tần Ninh, nói với vẻ hất hàm: “Nhóc Tần Ninh, quyển thứ năm ta đã xem, rồi tu luyện xong quyển thứ tư rồi, có điều ngươi vẫn phải giải thích lại quyển thứ năm cho đại gia ta!”
Tần Ninh ngẩng đầu, nhìn ông già trước mặt.
Mặc Thiên Tử!
Ông già này đúng là không đơn giản, đạt được nửa quyển thứ năm rồi mà tu hành xong quyển thứ tư trong nháy mắt.
Tuy là ngu ngốc, nhưng trường sinh quyết thật sự rất hợp với ông ta.
Tần Ninh lườm Mặc Thiên Tử, chậm rãi nói: “Nói tiếng người!”
“Ây da, đại gia Tần Ninh à, lão già ta thật sự xem không hiểu quyển thứ năm, ngài có thể chỉ điểm chút được không?”
Mặc Thiên Tử lúc này chắp tay khom người, nhìn Tần Ninh, cười ha hả.
Trong nháy mắt này, mọi người đều hóa đá.
Mặc Uyên Lâm, Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu đều đưa tay đỡ trán, cạn lời.
Đây có còn là... lão tổ đời thứ bảy của Mặc gia không?
Mặc Phong lúc này đột nhiên cảm thấy, hình như việc Tần Ninh nói lão tổ tư chất bình thường là sự thật!
Đám người Hạ Tịch Lâm thì đều ngơ ngác không hiểu!
Cái quái gì đây?
Ông già này rốt cuộc có lai lịch gì? Lại có quan hệ gì với Tần Ninh?
Lúc này, có một người khác cũng vội vàng đi tới.
Một trong ba phó viện trưởng, Mặc Uyên Tử, trưởng tộc Mặc gia.
Mặc Uyên Tử đi đến giữa sân, thấy vẫn chưa xuất hiện thương vong thì thầm thở phào.
Nhưng khi nhìn thấy Mặc Thiên Tử, Mặc Uyên Tử cũng dại ra.
Lão tổ tông này ghét nhất là đến thư viện Thánh Hiền, sao giờ lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa lão tổ đời thứ bảy này lúc thì vò đầu bứt tai, lúc thì huơ tay múa chân nói chuyện ở bên cạnh Tần Ninh.
Là đang làm gì vậy?
Chuyện gì đây?
Chương 665: Cút sang một bên
Mặc Uyên Tử lúc này không hiểu.
Có điều, người không hiểu ở đây cũng không phải một mình ông ta.
Người có mặt ở đây, ai mà chẳng ngơ ngác?
Mặc Thiên Tử cũng khom người chắp tay đứng ở bên cạnh Tần Ninh, gương mặt tươi cười chào đón, như nhìn một bữa ăn ngon mà không thể ăn vậy.
Lão tổ đời thứ bảy chạy đến đây làm gì vậy?
Hơn nữa, ban nãy ông ta chưa xuất hiện thì đã xảy ra chuyện gì?
“Mặc Uyên Tử!”
Tiếng quát vang lên, Hạ Tịch Lâm lúc này lên tiếng.
“Làm loạn đủ chưa?”
Sắc mặt Hạ Tịch Lâm cực kỳ khó coi.
Là phó viện trưởng của thư viện Thánh Hiền, thân phận và địa vị của Hạ Tịch Lâm cao cao tại thượng.
Hôm nay, một đệ tử mới vào Trường Sinh đường, đánh đập đệ tử Hạ gia, dù gì cũng không thể nhịn nổi cơn tức này.
“Mặc Uyên Tử, việc này, là phó viện trưởng, ngươi định xử lý kiểu gì?”
Hạ Tịch Lâm lúc này ném vấn đề sang Mặc Uyên Tử, đương nhiên là có dụng ý khó lường.
“Đỗ Tiển và Hạ Văn Đào đến gây sự, tài năng không bằng người khác nên bị đánh là đáng đời!”
Mặc Uyên Tử từ từ nói: “Có điều, Tần Ninh ra tay quá nặng, nên chịu phạt”.
“Thế nhưng, trách phạt, thì nên để Trường Sinh đường tự mình làm, Thiên Thánh đường không nên xen vào”.
Mặc Uyên Tử nhìn không ra lai lịch của Tần Ninh, nên không muốn đắc tội.
Nhưng Hạ Tịch Lâm, Hạ Kiều Minh và Đỗ Uyên hiển nhiên là tới để gây rối.
Không cho bọn họ một câu trả lời, bọn họ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Mà lúc này, Tần Ninh nghe vậy thì cũng nhướng mày.
“Ông già”.
“Ngài nói, ngài nói!”
Mặc Thiên Tử nhìn Tần Ninh, nịnh nọt đáp.
“Đám người đó muốn phạt ta, ông nói, ta giảng giải quyển thứ năm cho ông thì có ý nghĩa gì nữa?”
Tần Ninh nói xong, Mặc Thiên Tử liền hiểu ra.
Ông ta đứng thẳng lại, trực tiếp đi ra.
Bốp...
Một quyền đánh xuống, tức thì, Mặc Thiên Tử đánh thẳng vào đầu Mặc Uyên Tử, quát: “Nhãi con khốn kiếp!”
Cái đấm này là đấm thật.
Mặc Uyên Tử là cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển, lúc này đầu sưng lên, chỉ thấy hoa mắt váng đầu.
“Lão... tiên sinh!”
Mặc Uyên Tử chắp tay nói: “Lão tiên sinh, ta có làm gì đắc tội, mong ngài lượng thứ!”
“Cút sang một bên!”
Mặc Thiên Tử không quan tâm hai anh em Mặc Uyên Tử và Mặc Uyên Lâm.
Ông ta đi lên trước, nhìn Hạ Tịch Lâm, Hạ Kiều Minh và Đỗ Uyên.
“Đệ tử Thiên Thánh đường tìm đệ tử Trường Sinh đường làm phiền, không giỏi bằng người ta thì bị đánh, đó là đáng đời, đệ tử Trường Sinh đường tại sao phải bị phạt?”
“Nên cút đi đâu thì cút đi, bớt ở đây bày trò không nể mặt nhau”.
“Tần tiểu gia là khách quý của Trường Sinh đường, mang danh đệ tử chẳng qua là để làm việc khiêm tốn, che giấu tai mắt mà thôi!”
Mặc Thiên Tử nói một tràng.
“Các ngươi có biết Cửu U đại lục đã từng xuất hiện một vị vô địch, được tôn xưng là Cửu U Đại Đế không”.
“Cửu U Đại Đế họ Tần, mà Tần tiểu gia cũng họ Tần”.
“Các ngươi dám gây phiền phức cho ngài ấy không? Muốn chết à?”
Lời này của Mặc Thiên Tử vừa dứt, Hạ Tịch Lâm, Hạ Kiều Minh và Đỗ Uyên đều thay đổi sắc mặt.
Cửu U đại lục cũng không xa đại lục Bắc Thương lắm.
Đại lục Bắc Thương xuất hiện một Sát Trường Sinh vô địch cái thế.
Thiên địa có thần bất hủ!
Ta tự Trường Sinh bất diệt!
Đây là lời tự thuật ngang ngược cỡ nào chứ?
Mà Cửu U Đại Đế của Cửu U đại lục năm đó cũng là nhân vật lớn ngạo thị quần hùng.
Thậm chí Cửu U Đại Đế sau khi rời khỏi Cửu U đại lục cũng đã sáng tạo rất nhiều truyền thuyết.
Họ Tần!
Không lẽ...
Sắc mặt Hạ Tịch Lâm mang chút do dự.
“Họ Tần thì làm sao?”, Hạ Kiều Minh lúc này cố chống đỡ, hừ nói.
Bốp!!!
Lại một cái tát thanh thúy vào lúc này vang lên.
Gương mặt Hạ Kiều Minh lúc này sưng lên, dính dấu tay.
“Chả làm sao, ta chỉ tát ngươi một cái mà thôi!”
Mặc Thiên Tử lạnh nhạt đáp.
Phảng phất như việc tát một vị cảnh giới Hóa Thần bát chuyển là vô cùng dễ dàng, tầm thường vậy.
Lúc này, tất cả im lặng.
Mặc Thiên Tử nhìn Tần Ninh, cười hì hì.
“Tần tiểu gia, được chứ?”
“Lanh cha lanh chanh!”
Tần Ninh liếc Mặc Thiên Tử, từ từ nói: “Xem ra ông sống mấy vạn năm cũng không uổng, có điều, so với tổ tiên Mặc gia thì ông còn kém xa”.
Mặc Thiên Tử cười run run, không nói nhiều.
Tổ tiên Mặc gia là Sát Trường Sinh, có thể nói là người đứng số một của đại lục Bắc Thương từ xưa đến nay.
Ông ta làm gì có tư cách so sánh chứ!
“Bớt làm mấy chuyện lanh chanh này lại, ông bảo Cửu U Đại Đế và ta đều mang họ Tần, sao không nói ta chính là Cửu U Đại Đế chuyển thế luôn đi?”
Tần Ninh nhìn về nhóm Hạ Tịch Lâm.
“Tam đường vốn chiếm vị trí chủ đạo của thư viện Thánh Hiền, mỗi đường đều cực kỳ quan trọng”.
“Trường Sinh đường tuy xuống dốc, nhưng sự tồn tại của Trường Sinh đường lại đảm bảo cho thư viện Thánh Hiền các người không bị mất đi căn cơ”.
“Một hai bày ra cái dáng vẻ ngu ngốc, đè ép Trường Sinh đường, các người đang tự hủy bỏ căn cơ của mình đấy!”
Lời này nói ra, nhóm người Hạ Tịch Lâm, Hạ Kiều Minh và Đỗ Uyên đều cảm thấy ngại ngùng.
Vốn là định đến dạy dỗ người ta, cuối cùng lại bị Tần Ninh này chỉ mặt mắng mỏ, nhưng quan trọng là không thể nào cãi lại.
Ai mà biết Tần Ninh này rót thuốc mê gì cho ông già mạnh mẽ kia, khiến ông ta nói gì nghe nấy.
“Người là ta đánh, nhưng sẽ có một ngày các người cảm ơn ta. Tiếp tục chèn ép Trường Sinh đường, sớm muộn gì thư viện Thánh Hiền các người sẽ xong đời”.
Tần Ninh nói xong, liếc bọn họ rồi không lên tiếng thêm nữa.
Mặc Thiên Tử lúc này hiểu ra, nhìn bọn họ.
“Còn không mau cút đi, ở đây như gỗ mục làm gì?”
Mặc Thiên Tử lên tiếng, mấy người có tức cũng không dám nói.
Dù sao đều là cảnh giới Hóa Thần, có uy tín và danh dự, lúc này bị tát trước mặt đám đông cũng rất nhục nhã.
Đỗ Uyên cảnh giới Hóa Thần thất chuyển.
Hạ Kiều Minh cảnh giới Hóa Thần bát chuyển.
Bị ăn tát, có dám lên tiếng không?
Người tát được bọn họ dễ dàng, là kẻ mạnh cỡ nào chứ?
Hạ Tịch Lâm là phó viện trưởng, lúc này tức tối vô cùng.
Không xả được giận, ngược lại còn tự rước một bụng tức!
“Cáo từ!”
Hạ Tịch Lâm lúc này lên tiếng.
Mấy người lúc đến hùng hổ, lúc đi ủ rũ.
Mặc Thiên Tử nhìn Mặc Uyên Tử và Mặc Uyên Lâm.
“Lão tổ, sao ngài lại tới ạ?”
Mặc Uyên Tử lúc này mới dám hỏi.
“Việc của ngươi à!”
Mặc Thiên Tử không hòa nhã với ông ta, mà quay ra Tần Ninh, lập tức mở ra dáng dấp tươi cười chào đón.
“Tần tiểu gia!”
Mặc Thiên Tử cười khà khà: “Giờ có thể nói cho ta biết lý giải cách tu hành quyển năm được chưa?”
“Ở đây luôn à?”
Tần Ninh nhìn quanh, phòng ở bị dỡ nóc, thật sự rất khó chịu.
“Đổi chỗ!”
Mặc Thiên Tử vung tay lên, hào sảng nói.
...
Thư viện Thánh Hiền.
Trường Sinh đường.
Tần Ninh ngồi yên vị, Mặc Thiên Tử ở bên cạnh, lễ độ cung kính.
Mặc Uyên Tử, Mặc Uyên Lâm, Mặc Phong cùng Mặc Vũ Nhu ngồi vào chỗ của mình ở bên dưới.
Tần Ninh lúc này lên tiếng: “Trường sinh quyết chú trọng một chữ, tĩnh!”
“Tĩnh tọa suy nghĩ, tĩnh tọa ngộ đạo, tĩnh tọa phẩm giá đời người!”
“Bảy quyển trường sinh quyết, quyển một nhập môn, quyển hai đề thần, quyển ba mới thật sự là đạo tu hành”.
“Có điều, quyển một và quyển hai, võ giả bình thường có thể tốn trăm năm mới thành, cho nên, trường sinh quyết ít người tu hành, người thành công lại càng ít hơn”.
Tần Ninh lúc này yên tĩnh giảng thuật, trong phòng, năm bóng người cũng đều yên tĩnh nghe.
Mà lần giảng giải này hết hẳn một ngày một đêm.
“Mặc Thiên Tử?”
Tần Ninh lúc này đột nhiên mỉm cười.
“Cái tên đó là một kẻ vô dụng!”
Nghe Tần Ninh nói vậy, Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu liền cảm thấy không phục.
Mặc Thiên Tử trước đây trở thành trưởng tộc đời thứ bảy của Mặc gia, bây giờ Mặc gia có bao nhiêu là thiên tài không thể kiên trì, nhưng ông ta lại kiên trì được, vậy sao có thể là vô dụng?
“Không phục?”
Tần Ninh tiếp tục nói: “Chính bởi vì ông ta thật sự như vậy, Mặc gia các người bảo ông ta là vô dụng, cho nên, ông ta chỉ có một con đường để thay đổi chính mình”.
“Đó chính là tu luyện trường sinh quyết”.
“Hơn nữa, vừa khéo, vì ông ta không còn con đường nào khác để đi, cho nên dành hết tâm tư vào trường sinh quyết. Bởi vậy, tuy tịnh tiến thong thả”.
“Nhưng dựa vào trường sinh quyết mà ông ta đã tăng được tuổi thọ, nên sống đến giờ...”
Mặc Phong lập tức cãi lại: “Ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ, làm sao biết được chuyện của lão tổ?”
“Ta biết xem bói!”
Tần Ninh lười nói nhiều.
Thật ra hắn vừa nhìn liền biết, Mặc Thiên Tử không tính là mạnh mẽ.
Nếu kẻ này có thiên phú cao siêu, hiện tại không nên mới tu luyện đến quyển thứ tư, mà phải viên mãn quyển thứ tư rồi.
Bốn, năm vạn năm, đổi là người thường thì đã tu xong bốn quyển từ lâu rồi.
Ông ta rất vô dụng.
Nhưng ông ta có thể kiên trì.
Kiên trì trong khi các bạn cùng tuổi đã chết hết, mọi người đã chết hết, còn ông ta trở thành cự phách, chỗ dựa của Mặc gia.
Người như vậy mà thất bại thì chính là ngu xuẩn.
Còn thành công, người bên cạnh sẽ nói đó là “đại trí giả ngu”!
Mặc Phong lúc này nói: “Ta cảm thấy lão tổ đời thứ bảy rất giỏi, không phải là đần, mà là đại trí giả ngu!”
Tần Ninh lười quan tâm, đi theo hai người vào nơi ở của đệ tử Trường Sinh đường.
...
Ở bên này, Tần Ninh hành hung đám đệ tử Thiên Thánh đường.
Mà bên khác, Mặc Uyên Tử là trưởng tộc Mặc gia, đồng thời cũng là phó viện trưởng thư viện Thánh Hiền, lúc này cũng đang đối diện với tình cảnh khó xử.
Trong Viện Trưởng các của thư viện Thánh Hiền.
Lúc này, trong một mái nhà dưới Viện Trưởng các to lớn.
Ở ghế phía trên nhất có một người yên tĩnh ngồi.
Người này mặc áo bào trắng, hai mắt híp lại, tóc bạc râu bạc, nhưng gương mặt hồng hào, tạo cho người ta một cảm giác hòa ái dễ gần.
Mà người này chính là viện trưởng hiện tại của thư viện Thánh Hiền.
Thánh Trường Tồn!
Là viện trưởng của thư viện Thánh Hiền, thực lực của Thánh Trường Tồn đương nhiên rất mạnh.
Chí ít ở đây, trong sảnh đường này, không ai là đối thủ của ông ta.
Dưới Thánh Trường Tồn có ba người đứng vững.
Ba người này chính là ba vị phó viện trưởng của thư viện Thánh Hiền.
Mặc Uyên Tử! Trưởng tộc Mặc gia.
Hạ Tịch Lâm!
Giản Tự Hào!
Ba người này cũng có tu vi rất mạnh mẽ.
Ba vị phó viện trưởng đứng dưới bậc thang thứ hai của đại sảnh, cùng nhìn xuống bên dưới.
Mà phía dưới có khoảng mười mấy người, khí tức cũng không kém phần mạnh mẽ.
Đường chủ Thiên Thánh Đường, Mạc Thành Lỗi!
Đường chủ Địa Thánh đường, Bạch Chung.
Đường chủ Trường Sinh đường, Mặc Uyên Lâm.
Ba người này có vị trí chỉ đứng sau viện trưởng và ba phó viện trưởng của thư viện Thánh Hiền.
Đương nhiên, là đường chủ nên ở một trình độ nào đó nhất định thì danh tiếng của bọn họ còn cao hơn cả ba phó viện trưởng.
Trong đó cũng có ngoại lệ.
Đường chủ Trường Sinh đường Mặc Uyên Lâm có danh tiếng thấp nhất.
Không phải là vì Mặc Uyên Lâm có thực lực kém, mà là danh tiếng của Trường Sinh đường trong thư viện Thánh Hiền quá thấp.
Thiên Thánh đường là một đường có tiếng tăm lừng lẫy của thư viện Thánh Hiền, đệ tử hơn vạn người.
Hơn nữa, đệ tử Thiên Thánh đường hầu như đều tới từ các gia tộc hoặc tông môn uy danh hiển hách trong đại lục Bắc Thương.
Ví như Hạ gia, Đỗ gia, Giản gia, Ngô gia...
Những gia tộc này không bồi dưỡng được con cháu nhà mình giỏi như thư viện Thánh Hiền, liền đem đệ tử dưới trướng vào trong thư viện Thánh Hiền tôi luyện.
Đồng thời, có nhiều con em ưu tú của gia tộc tụ lại một chỗ, cũng kích thích tâm huyết của tuổi trẻ.
Mà Địa Thánh đường thì chiêu mộ các con em bình dân.
Vì nguyên nhân này mà Địa Thánh đường có nhiều người nhất, khoảng năm, sáu vạn.
Nên thiên tài ở Địa Thánh đường cũng không hề ít hơn Thiên Động Tiên.
Nhưng một trong tam đường là Trường Sinh đường lại là thê thảm nhất.
Đệ tử dưới trướng có không hơn trăm người, mà trong đó có phân nửa là đến từ Mặc gia.
Đệ tử ít, số người luyện được ra hồn càng ít hơn, cũng dẫn đến việc Trường Sinh đường chẳng có mấy danh tiếng trong thư viện Thánh Hiền.
Lúc này, trong Viện Trưởng các, các trưởng lão cũng đứng thành hàng.
Đường chủ Thiên Thánh đường là Mạc Thành Lỗi lúc này đi ra.
“Khởi bẩm viện trưởng!”
Mạc Thành Lỗi cất cao giọng nói: “Lễ Tẩy Thiên lần này sắp bắt đầu, dựa theo quy củ cũ, tam đường mỗi bên đưa ra mười người, tổng ba mươi người, tiếp nhận rửa tội của lễ Tẩy Thiên”.
“Nhưng lần này, ta là đường chủ Thiên Thánh đường, muốn suy nghĩ cho các đệ tử một chút”.
“Cho nên ta đề nghị, xóa đi mười suất của Trường Sinh đường, phân ra cho Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường!”
Mạc Thành Lỗi nói xong, đại điện liền vang lên những tiếng nghị luận.
Đường chủ Trường Sinh đường là Mặc Uyên Lâm cùng phó viện trưởng Mặc Uyên Tử cũng trở nên mất tự nhiên.
Viện trưởng còn chưa lên tiếng, Mặc Uyên Lâm đã nói.
“Trường Sinh đường mấy năm nay đúng là kém đi nhiều, nhưng tổ tiên Mặc gia đời đầu là Sát Trường Sinh đã từng lấy sức mình để giải cứu thư viện Thánh Hiền từ trong nguy nan đi ra, vì thế mới có Trường Sinh đường. Cũng vì thế, Mặc gia đồng ý đưa trường sinh quyết ra và chia sẻ cho các đệ tử đến gia nhập thư viện Thánh Hiền”.
Mặc Uyên Lâm kích động nói: “Hiện giờ, Trường Sinh đường xuống dốc, liền hủy bỏ tư cách tham gia lễ Tẩy Thiên?”
Mặc Uyên Lâm nói xong, gương mặt mọi người trở nên xấu hổ.
Sát Trường Sinh năm đó oai hùng bộc phát, không ai có thể sánh bằng.
Bảy quyển trường sinh quyết, Sát Trường Sinh tu luyện đến quyển thứ năm viên mãn, chính là đỉnh cao của đại lục Bắc Thương, không có đối thủ.
Lúc ấy, trường sinh quyết là thứ mà vô số người truy tìm.
Nhưng những năm gần đây, Trường Sinh đường vốn đứng thứ nhất về số lượng trong thư viện Thánh Hiền lại trở thành đội sổ, không phải là không có lý do.
Tu luyện trường sinh quyết quá khó!
Rất nhiều người không thể kiên trì tới bước đó, tuổi thọ đã cạn.
Tu võ là để làm gì?
Để mạnh mẽ, có được tôn nghiêm, địa vị và sự tôn trọng.
Nhưng tu luyện trường sinh quyết lại giống như lão hòa thượng vậy, mỗi ngày tĩnh tọa suy nghĩ, giống gỗ mục, năm này qua năm khác, ai mà chịu nổi?
Nếu tộc quy của Mặc gia không phải là người họ Mặc buộc phải tu hành trường sinh quyết thì hiện giờ số lượng đệ tử Trường Sinh đường còn ít đi một nửa ấy chứ.
“Mặc Uyên Lâm, lý do này quá gượng ép!”
Mạc Thành Lỗi lúc này gằn giọng nói: “Vài vạn năm qua đi, hiện giờ Trường Sinh đường đã xuống dốc, ngươi không thể không chấp nhận được. Mà mười suất đó quý giá cỡ nào chứ?”
“Tam đường của thư viện Thánh Hiền tuy ba mà một, không bằng chia mấy suất đó cho đệ tử Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường...”
Mặc Uyên Lâm quát lên: “Mạc Thành Lỗi, Trường Sinh đường của ta đã xuống dốc, nếu như không có cả mười vị trí này thì Trường Sinh đường coi như xong đời”.
“Hơn nữa, mười vị trí này là sự cổ vũ tốt nhất với những đệ tử còn đang kiên trì, ngươi cũng phải biết chứ?”
Cảnh tượng lúc này trở nên gấp rút.
Chương 662: Ta có quen đâu
Mạc Thành Lỗi lúc này không có phản ứng gì.
Trường Sinh đường vốn đã xuống dốc.
Ông ta là đường chủ Thiên Thánh đường, đương nhiên muốn nắm lấy cơ hội, tranh thủ quyền lợi cho Thiên Thánh đường.
Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé.
Thư viện Thánh Hiền đã công bằng và hợp lý lắm rồi, Trường Sinh đường chiếm giữ mười suất thì đúng là vô lý.
Mặc Uyên Lâm là đường chủ Trường Sinh đường, lúc này cũng rất tức tối.
Trường Sinh đường đúng là càng ngày càng kém, nhưng nếu mười suất tham gia lễ Tẩy Thiên này lại bị cướp sạch đi thì Trường Sinh đường sẽ xong đời.
Ông ta là người Mặc gia, Trường Sinh đường là do Mặc gia một tay nâng lên.
Hiện giờ, nếu nó xuống dốc trong tay ông ta thì ông ta biết ăn nói sao với tổ tiên Mặc gia?
“Dù nói thế nào thì Trường Sinh đường cũng là một trong tam đường, lễ Tẩy Thiên cũng quan trọng, vậy thì Trường Sinh đường lấy năm suất đi”.
Một giọng nói ôn hòa lúc này vang lên.
Tất cả mọi người đều sững sờ, rồi im lặng.
Người nói chuyện chính là Thánh Trường Tồn.
Viện trưởng lên tiếng thì mọi người cũng không nói nữa.
Mạc Thành Lỗi vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Viện trưởng, Trường Sinh đường có trăm người, lấy năm suất, vậy năm suất kia Thiên Thánh đường với Địa Thánh đường phân chia như thế nào?”
“Ta thấy Trường Sinh đường lần này chỉ có Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu là tạm được, cứ để cho hai bọn họ tham gia lễ Tẩy Thiên thôi!”
Mạc Thành Lỗi nói với vẻ đương nhiên.
Lúc này, Mặc Uyên Tử lên tiếng.
Mặc Uyên Tử là trưởng tộc Mặc gia, đồng thời cũng là phó viện trưởng của thư viện Thánh Hiền.
“Đệ tử Trường Sinh đường đúng là ít, nhưng một khi xuất hiện người tu luyện trường sinh quyết có hiệu quả rõ rệt thì tương đương với việc thư viện Thánh Hiền có thêm một vị vô địch”.
“Mạc đường chủ, đạo lý này, ngươi cũng phải hiểu chứ?”
Mặc Uyên Tử là trưởng tộc Mặc gia, lại là phó viện trưởng, cộng thêm việc viện trưởng đã nói từ trước, nên ông ta cũng không tiện nói nhiều.
“Haha, phó viện trưởng Mặc nói vậy là sai rồi!”
Hạ Tịch Lâm ở bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng. Là một trong ba phó viện trưởng, Hạ Tịch Lâm cũng có thanh danh hiển hách, thực lực mạnh mẽ.
“Người có thiên tư trác tuyệt tu luyện trường sinh quyết còn ít hơn so với người bình thường ấy!”
Hạ Tịch Lâm cười nói: “Tài nguyên như vậy, không bằng chia cho đệ tử của Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường đi”.
“Được rồi!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Thánh Trường Tồn lên tiếng lần nữa.
“Thiên Thánh đường mười ba suất, Địa Thánh đường mười hai suất, Trường Sinh đường năm suất, quyết định vậy đi!”
Thánh Trường Tồn lúc này lên tiếng quyết định, nên không ai dám phản bác nữa.
Cảnh tượng lúc này hơi yên tĩnh.
“Không có việc gì thì đi đi thôi!”
Một đám trưởng lão cấp cao lúc này lần lượt rời đi.
“Mặc Uyên Tử!”
Thánh Trường Tồn lúc này lên tiếng.
Mặc Uyên Tử ở lại một mình.
Mọi người rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại Thánh Trường Tồn và Mặc Uyên Tử.
“Vị đó thức tỉnh à?”
Thánh Trường Tồn dò hỏi.
“Ừm, hôm nay lão tổ đời thứ bảy tỉnh lại!”
“Vậy ông ta... có muốn trở thành lão tổ thư viện Thánh Hiền ta không?”
Cõi lòng Thánh Trường Tồn tràn đầy hy vọng.
“Lão tổ không có ý định này...”
Mặc Uyên Tử khổ sở nói: “Chuyện này, cũng trách Mặc gia chúng ta”.
“Năm đó, lão tổ Mặc gia được giám định là vô dụng, xác định cả đời này chẳng làm nên trò trống gì, cho nên ông ta cũng không có quá nhiều tình cảm với Mặc gia. Gia nhập thư viện Thánh Hiền là chuyện không thể...”
Thánh Trường Tồn phất tay, không nói nhiều nữa.
“Hôm nay ngươi xác định thiếu niên Tần Ninh đó, có liên quan đến Cửu U Đại Đế chứ?”
Mặc Uyên Tử nghe vậy thì lại lắc đầu.
“Ngài cũng biết, năm đó Sát Trường Sinh được Cửu U Đại Đế một tay bồi dưỡng”.
“Cửu U Đại Đế cũng họ Tần, đối với Mặc gia là rõ như lòng bàn tay, mà Tần Ninh hôm nay xuất hiện... cũng hiểu rõ Mặc gia như lòng bàn tay!”
“Thanh niên đó chắc chắn có mối quan hệ không tầm thường với Cửu U Đại Đế, nhưng cũng không thể đảm bảo là hắn không có ý với thư viện Thánh Hiền chúng ta...”
“Một thanh niên cảnh giới Thông Thiên, thiên phú cao cường, có lẽ là không có dã tâm này đâu?”, Thánh Trường Tồn lại nói: “Ngươi quan sát kỹ người này xem”.
“Mặc Uyên Tử, ngoài ra, chú ý động tĩnh của Bắc Thương tông, Hứa gia và cổ quốc Thiên Phong”.
Lời này nói ra, Mặc Uyên Tử sửng sốt.
“Ý của ngài là...”
“Đại lục Bắc Thương không thái bình đâu...”
Hai người rơi vào im lặng.
“Phó viện trưởng Mặc!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên vào lúc này.
“Không ổn rồi, mấy người Đỗ Tiển, Hạ Văn Đào, Đường Châu Sơn và Hùng Thừa của Thiên Thánh đường bị người ta đánh gãy chân tay rồi!”
Lời này nói ra, không chỉ có Mặc Uyên Tử mà Thánh Trường Tồn cũng sửng sốt.
Hạ Văn Đào, thiên chi kiêu tử của Thiên Thánh đường.
Đỗ Tiển, cũng là thiên tài của Thiên Thánh đường.
Hai người này, một cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ, một cảnh giới Thông Thiên tứ bộ, sao lại bị ai đánh gãy chân tay được?
“Chuyện này, ngươi nên báo với viện trưởng Hạ Tịch Lâm chứ?”
Hạ Tịch Lâm cũng là người nhà họ Hạ.
Thư viện Thánh Hiền thực ra có Thiên Thánh đường là do các gia tộc lớn khống chế, Địa Thánh đường mới là hình thức của thư viện thực sự, Trường Sinh đường thì thuộc về Mặc gia.
Phó viện trưởng Hạ Tịch Lâm chính là người nhà họ Hạ.
Hạ Văn Đào lại là cháu trai của ông ta, con trai của trưởng tộc Hạ gia – trưởng lão Hạ Kiều Minh.
Đỗ Tiển chính là con trai của trưởng tộc Đỗ gia – trưởng lão Đỗ Uyên.
Hai người này có danh tiếng rất vang dội trong Thiên Thánh đường, không ai dám trêu chọc, bị người ta đánh gãy chân tay thì thật là điều bất ngờ.
Người bẩm báo cúi đầu nói: “Phó viện trưởng Hạ Tịch Lâm đã đi rồi ạ, không chỉ thế, trưởng tộc Hạ gia – trưởng lão Hạ Kiều Minh và trưởng tộc Đỗ gia – trưởng lão Đỗ Uyên cũng đã đi...”
“Đi rồi? Đi đâu?”
“Trường Sinh đường!”
“Cái gì?”
Mặc Uyên Tử sửng sốt.
“Đỗ Tiển và Hạ Văn Đào bị người ta đánh gãy chân tay, bọn họ đến Trường Sinh đường làm gì?”
Mặc Uyên Tử biết đệ tử Trường Sinh đường chỉ có hai người con của mình là thực lực không tầm thường, nhưng cũng chỉ mới đến cảnh giới Thông Thiên tam bộ, nhị bộ mà thôi.
Chuyện này chắc chắn không liên quan đến hai đứa nhỏ.
“Là do đệ tử của Trường Sinh đường đánh...”
Sao cơ!
Lần này, không chỉ là Mặc Uyên Tử mà cả Thánh Trường Tồn cũng sửng sốt.
Người của Trường Sinh đường cho dù có đánh hội đồng cũng không thể đánh gãy chân tay của Hạ Văn Đào với Đỗ Tiển được.
“Là ai?”
“Đệ tử mới vào Trường Sinh đường, Tần Ninh!”
Nghe vậy, sắc mặt Mặc Uyên Tử liền biến đổi.
Quên mất cái tên nhóc này!
Hai tỳ nữ bên cạnh hắn thực lực không tệ, cũng có năng lực này.
Tên nhóc này vừa mới đến Trường Sinh đường đã làm loạn.
Mặc Uyên Tử vội vã rời đi...
Lúc này, trong Trường Sinh đường.
Tần Ninh ở trong viện đệ tử, thích ý nằm trên giường. Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì ở bên chăm sóc, đúng là thoải mái.
Tiếng gõ cửa cộc cộc đột nhiên vang lên.
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu vội vàng đi vào.
“Có chuyện gì mà hoảng hốt thế?”
“Tần huynh, huynh mau tìm nơi nào mà trốn đi đi!”
Mặc Phong vội vã nói: “Phó viện trưởng Hạ Tịch Lâm, trưởng tộc Hạ gia Hạ Kiều Minh cùng trưởng tộc Đỗ gia Đỗ Uyên đều đến rồi”.
“Ờ?”
Tần Ninh ngẩng đầu, nhìn bọn họ, bình thản đáp: “Ta có quen đâu!”
“Sao phải chạy?”
Nghe vậy, Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu càng khẩn trương hơn.
“Tần huynh vừa mới đến Trường Sinh đường, cho nên không hiểu thư viện Thánh Hiền!”, Mặc Phong vội vã nói.
Chương 663: Ta sẽ không lăn
“Trong thư viện Thánh Hiền, Trường Sinh đường phần lớn là người Mặc gia chúng ta”.
“Địa Thánh đường phần lớn là đệ tử thường dân trên đại lục Bắc Thương”.
“Thiên Thánh đường lại khác!”
Mặc Phong giải thích: “Thiên Thánh đường đều là con em gia tộc hiển hách trên đại lục Bắc Thương, gia tộc kém nhất cũng có cao thủ cảnh giới Thông Thiên tọa trấn”.
“Mà trong Thiên Thánh đường thì đường chủ Mạc Thành Lỗi là người Mạc gia!”
“Rất nhiều trưởng lão đều đến từ Hạ gia, Đỗ gia, Giản gia, Ngô gia, Kiều gia, Triệu gia vân vân...”
Mặc Phong bất đắc dĩ nói: “Đỗ Tiển và Hạ Văn Đào mà ngươi đánh lúc trước chính là con cháu dòng chính của Đỗ gia và Hạ gia”.
“Phó viện trưởng Hạ Tịch Lâm, trưởng lão Hạ Kiều Minh và trưởng lão Đỗ Uyên chắc chắn sẽ không tha cho huynh”.
“Ờ!”
Tần Ninh gật đầu: “Không sao, bọn họ đến thì cứ đến thôi”.
“Cùng lắm thì đánh bọn họ một trận, đánh cho tàn phế là xong”.
Nghe vậy, Mặc Phong cùng Mặc Vũ Nhu đều không còn gì để nói.
Hạ Tịch Lâm, phó viện trưởng, cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển.
Trưởng lão Hạ Kiều Minh, trưởng tộc Hạ gia, cảnh giới Hóa Thần bát chuyển.
Trưởng lão Đỗ Uyên, trưởng tộc Đỗ gia, cảnh giới Hóa Thần thất chuyển.
Nếu thật sự như những gì Tần Ninh nói, đánh một trận là xong, thì bọn họ còn lo lắng làm gì.
“Tần huynh, huynh mau trốn đi!”
Mặc Phong vô lực nói: “Cha ta và nhị thúc giờ còn chưa quay trở về, ba người bọn họ mà phát điên lên thì có trời mới biết họ định làm gì”.
“Huynh trốn trước đi, chờ cha ta và nhị thúc quay lại, bọn họ sẽ không dám làm loạn đâu”.
“Không sao!”
Tần Ninh ngồi dây, cười đáp: “Các ngươi nói, Hạ Văn Đào và Đỗ Tiển đó có đáng đánh không?”
“Đáng đánh!”, Mặc Phong oán hận nói.
Người của Thiên Thánh đường trước giờ đều khinh thường Trường Sinh đường bọn họ, hắn ta sớm muốn đánh cho bọn kia một trận tơi bời, nhưng thực lực không đủ.
“Đã đáng đánh như vậy thì ta cũng đâu có sai, việc gì phải chạy?”
“...”
“...”
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu lúc này không biết nói gì.
Ngươi đánh đứa nhỏ, người lớn lại tới.
Ngươi có thể đánh tơi bời đứa nhỏ, nhưng người lớn thì sao?
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu lo lắng nhưng cũng không làm gì được.
Vốn dĩ hai anh em bọn họ quả thực không yêu thích dáng vẻ thờ ơ của Tần Ninh.
Nhưng Tần Ninh đánh Hạ Văn Đào và Đỗ Tiển tơi bời, xem như là trút giận cho bọn họ, nên họ mới nhìn Tần Ninh bằng con mắt khác.
Nhưng dáng vẻ lúc này của Tần Ninh rõ ràng lại là thờ ơ.
Mặc Vũ Nhu lại nói: “Phó viện trưởng Hạ Tịch Lâm, trưởng lão Hạ Kiều Minh và trưởng lão Đỗ Uyên cũng không phải loại hiền lành gì, bọn họ thật sự dám giết ngươi đó...”
“Giết ta?”
Tần Ninh cười đáp: “Bọn họ dám giết ta, ta liền làm thịt bọn họ”.
Tần Ninh cũng không nói đùa.
Hắn tới Trường Sinh đường là vì một món đồ.
Còn gây sự, hắn chưa từng nghĩ đến. Đỗ Tiển, Hạ Văn Đào kia tự nhảy đến đòi đánh hắn.
“Tần Ninh, đệ tử Trường Sinh đường, lăn ra đây!”
Một tiếng quát lúc này vang lên.
“Là trưởng lão Hạ Kiều Minh!”
Sắc mặt của Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu lập tức trở nên khó coi.
Cái gì nên tới, vẫn phải tới.
Tần Ninh nghe vậy thì cũng chẳng phản ứng gì.
Mặc Vũ Nhu lại nói: “Chúng ta đi ra ngoài trước kéo dài chút thời gian đi, chờ nhị thúc và cha ta đến thì bọn họ sẽ không dám làm loạn nữa”.
“Sao phải ra ngoài?”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Ông ta bảo ta lăn, ta sẽ không lăn!”
Tần Ninh quát lên với bên ngoài: “Muốn lăn, thì tự lăn vào đây!”
Nghe Tần Ninh nói vậy, sắc mặt Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu liền trở nên trắng bệch.
Tiểu tổ tông này thật sự chán sống hả!
Lúc này, ở bên ngoài có Hạ Tịch Lâm, Hạ Kiều Minh và Đỗ Uyên đứng đầu cùng mấy vị trưởng lão và các đệ tử.
Muốn lăn, thì tự lăn vào đây!
Tiếng quát đó khiến sắc mặt cả ba người trở nên cực kỳ xấu xí.
“Láo xược!”
Hạ Kiều Minh không khỏi nói: “Tên này quá là càn rỡ, đệ tử vừa mới gia nhập Trường Sinh đường đều ngông cuồng vậy sao?”
“Hắn không đi ra, ta sẽ cho hắn không có chỗ trốn nữa!”
Hạ Kiều Minh sải bước ra, linh khí mạnh mẽ tụ thành một dấu bàn tay, chụp về phía trước.
Đoàng...
Âm thanh nặng nề vang lên, mái nhà của khu ở lúc này bị nhấc hẳn lên.
Bên trong gian phòng, xuất hiện năm người.
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu thì hoảng sợ.
Tần Ninh ngồi nghiêm chỉnh trên giường.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng ở bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh.
Nhìn thấy cảnh ấy, mấy vị trưởng lão càng tức tối hơn.
Tần Ninh này đánh gãy chân tay của con em dòng chính Đỗ gia và Hạ gia, thế mà còn dám ngồi thoải mái như thế!
“Nơi ở của đệ tử Trường Sinh đường nói dỡ là dỡ, uy phong thật đấy!”
Tần Ninh nhìn bọn họ, bình tĩnh nói.
“Tần Ninh, ngươi là đệ tử Trường Sinh đường, tự tiện ra tay với đệ tử Thiên Thánh đường, hạ thủ tàn nhẫn, tội đáng chết vạn lần!”
“Thôi thôi!”
Nhìn phó viện trưởng Hạ Tịch Lâm đứng đầu, Tần Ninh không khỏi nói.
“Đầu tiên, Đỗ Tiển của Thiên Thánh đường đánh Mặc Khánh của Trường Sinh đường, hơn nữa còn mưu đồ hai tỳ nữ của ta. Ta đánh hắn ta một trận, đánh gãy chân tay, đấy còn là nhẹ”.
“Thứ hai, cái gì nhỉ... Hạ Văn Đào!”
“Chửi ta một mạch là vô dụng này vô dụng kia, ta còn tưởng hắn ta có năng lực gì, ai ngờ lại yếu ớt đến thế!”
Tần Ninh nói xong, tất cả mọi người có mặt đều há hốc mồm.
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu lại càng sững sờ.
Tần Ninh này... điên cuồng quá!
Phó viện trưởng là nhân vật chỉ đứng sau viện trưởng của thư viện Thánh Hiền thôi đấy.
Ba vị phó viện trưởng, ai cũng cao cao tại thượng.
Ngày thường, tuy hai bọn họ là con cháu Mặc gia, nhìn thấy hai phó viện trưởng Hạ Tịch Lâm và Giản Tự Hào cũng vẫn còn thấy sợ.
Một là do tâm lý.
Hai là, Hạ Tịch Lâm là một nhân vật vô địch cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển.
Tần Ninh thật sự không sợ sao?
Tần Ninh nhìn mấy người, nói: “Nếu muốn nói tội ác tày trời, thì cũng là Đỗ Tiển. Mấy vị trưởng lão nếu cảm thấy ta xử lý chưa đủ thì mấy người có thể quay về phế luôn ngũ chi đi, càng tốt!”
Nghe vậy, sắc mặt của mấy người ở giữa sân càng đen xì lại.
“Cái đồ hỗn láo, ta thấy ngươi đây là muốn chết!”
Hạ Kiều Minh giận dữ không thôi.
Ông ta là trưởng tộc Hạ gia, cũng là trưởng lão trong thư viện Thánh Hiền.
Con trai bảo bối của ông ta bị một đệ tử mới vào Trường Sinh đường đánh gãy chân tay, đây là một sự sỉ nhục lớn.
Quan trọng nhất là, lễ Tẩy Thiên sắp bắt đầu.
Lần này Thiên Thánh đường khó khăn lắm mới đòi thêm được ba suất, Hạ Văn Đào chắc chắn được tham gia.
Nhưng giờ chân tay đứt gãy, không biết khi nào mới khôi phục được.
Bỏ lỡ lễ Tẩy Thiên thì không biết bao giờ mới đến được cảnh giới Hóa Thần!
Ông ta cứ nghĩ lần này đến, Tần Ninh sẽ bị dọa sợ, mặt xám như tro, quỳ xuống khóc lóc cầu xin.
Không ngờ tên nhãi này lại ngông cuồng như thế!
“Xem ra, ngươi thật sự không biết hối cải!”
Hạ Tịch Lâm là phó viện trưởng, lúc này cũng không thể chấp nhận.
Tần Ninh là đệ tử mà lại quá ngông cuồng!
“Ta có sai đâu, hối cải làm gì?”
Tần Ninh nói với vẻ đương nhiên: “Muốn hối cải, thì phải là Hạ Văn Đào và Đỗ Tiển mới đúng chứ?”
Chương 664: Nói tiếng người
“Muốn chết!”
Trưởng lão Hạ Kiều Minh và trưởng lão Đỗ Uyên lúc này đã giận lắm rồi.
Giờ người ngã xuống và chữa trị là con trai của bọn họ.
Thấy Tần Ninh ngông nghênh như thế, hai bọn họ có độ lượng đến cỡ nào đi nữa cũng không thể chịu nổi.
Hai người trực tiếp xông lên, bộc phát khí tức mạnh mẽ.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này cũng tỏ ra cẩn trọng.
“Lùi lại đi!”
Tần Ninh cười nói: “Đây là cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, bát chuyển đó, các cô bây giờ vẫn chưa phải đối thủ”.
Tần Ninh nói xong thì bước ra.
Một khí tức mạnh mẽ như có như không đang ẩn hiện.
Phốc....
Phốc...
Đột nhiên, hai tiếng vang bỗng chốc phát ra.
Hạ Kiều Minh và Đỗ Uyên lúc này bỗng chốc mạnh mẽ lùi về sau.
Trước mặt Tần Ninh lại có một người đứng vững.
“Mặc Uyên Lâm!”
Nhìn thấy người này, Hạ Kiều Minh và Đỗ Uyên đều ngẩn ra.
Hạ Kiều Minh không khỏi quát lên: “Mặc Uyên Lâm, ngươi là đường chủ Trường Sinh đường, lẽ nào lại làm việc không phân phải trái như thế?”
“Hạ Kiều Minh, ngươi còn biết ta là đường chủ của Trường Sinh đường à?”
Mặc Uyên Lâm hừ nói: “Đệ tử của Trường Sinh đường dù có làm sai thì cũng là Mặc Uyên Lâm ta trừng phạt”.
“Đến lượt trưởng lão Thiên Thánh đường như ngươi xử lí sao?”
Mặc Uyên Lâm mặc áo bào dài màu xanh, thân hình cao gầy, sắc mặt nghiêm khắc, bước chân vững vàng, không có ý định lui lại.
Khi vừa hay tin, ông ta cũng rất kinh ngạc.
Đệ tử Trường Sinh đường đánh đệ tử Thiên Thánh đường?
Mặc dù là kinh ngạc, nhưng ông ta cũng rất vui vẻ trong lòng.
Thân là đường chủ Trường Sinh đường, những năm qua, Trường Sinh đường một mực suy tàn, ông ta cũng đau lòng.
Hiện giờ, Trường Sinh đường xuất hiện một người có thể đánh ngược được đệ tử Thiên Thánh đường, ông ta dĩ nhiên rất tò mò là ai.
Mà khi biết Hạ Tịch Lâm cùng Hạ Kiều Minh, Đỗ Uyên đến Trường Sinh đường tìm người, ông ta càng giận hơn.
Bọn họ coi Trường Sinh đường là cái gì?
Coi Mặc Uyên Lâm ông ta là gì?
“Mặc Uyên Lâm, ngươi đừng có quá đáng, Tần Ninh là đệ tử Trường Sinh đường, đánh đệ tử Thiên Thánh đường ta, ta tới đòi một câu trả lời không được?”
“Kẻ này ngông cuồng, không coi ai ra gì, ta dạy dỗ hắn thì có gì không được?”
Hạ Kiều Minh quát lên.
“Đánh đệ tử Thiên Thánh đường ngươi?”
Mặc Uyên Lâm giễu cợt nói: “Đệ tử của Thiên Thánh đường ngươi đánh đệ tử Trường Sinh đường thì ít à?”
“Bớt nói nhảm đi, đệ tử của ta, ta sẽ tự dạy dỗ, không đến lượt ngươi nhúng tay!”
“Hơn nữa, ngươi là trưởng lão, ta là đường chủ, ngươi cũng không có tư cách này!”
Mặc Uyên Lâm kiên cường vô cùng.
Nhìn thấy cảnh đó, Tần Ninh lại ngồi xuống, vui vẻ xem kịch.
Xem ra qua hàng vạn năm, Mặc gia vẫn không tính là vô dụng.
Ít nhát Mặc Uyên Lâm này rất hợp gu của hắn.
“Ông ta không có tư cách, vậy ta đủ tư cách chưa?”
Phó viện trưởng Hạ Tịch Lâm luôn im lặng, lúc này thản nhiên nói.
“Đỗ Tiển tuy là có lỗi khi khiêu khích đệ tử Trường Sinh đường, nhưng không đến mức bị đánh gãy chân tay, Hạ Văn Đào cũng không đáng bị như thế”.
Hạ Tịch Lâm nghiêm túc nói: “Tần Ninh là đệ tử Trường Sinh đường, còn ngươi là đường chủ Trường Sinh đường”.
“Một kẻ không coi ai ra gì, ngông cuồng tự đại, một người quản giáo không nghiêm, không đạt yêu cầu!”
“Mặc Uyên Lâm, ta không chỉ muốn phạt hắn, mà còn muốn phạt ngươi nữa!”
Hạ Tịch Lâm vừa lên tiếng, khí tức áp bức của cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển lúc này hiện ra hết.
Khí tức mạnh mẽ cuộn trào từng đợt.
Tất cả mọi người ở đây đều không thể chịu đựng.
Sắc mặt Mặc Uyên Lâm lúc này cũng đỏ lên.
Ông ta là cảnh giới Hóa Thần bát chuyển, so ra cũng kém cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển nhiều.
“Khà khà...”
Mà giữa lúc giương cung bạt kiếm thế này, một tiếng cười đột nhiên vang lên.
“Ông ta thì ngươi phạt được, nhưng Tần tiểu ca thì ngươi không thể phạt!”
Tiếng cười ấy tràn ngập bốn phía nhà ở, tất cả mọi người đều mờ mịt nhìn quanh.
“Là ai?”
Hạ Tịch Lâm quát lên: “Ở thư viện Thánh Hiền mà xuất quỷ nhập thần, đùa giỡn cái gì?”
“Ta đâu có xuất quỷ nhập thần, ta đứng ngay sau ngươi mà!”
Giọng nói đó lại vang lên.
Hạ Tịch Lâm lúc này quay lại, nhưng sau lưng ông ta nào có ai.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ngươi quay đầu lại nhìn xem là biết ngay mà?”
Hạ Tịch Lâm quay lại, trước mặt bỗng nhiên có một người xuất hiện.
Quần áo đơn giản, đầu tóc tán loạn, đôi mắt đục ngầu.
Người trước mặt nhìn y hệt lão ăn xin ngoài đường, thật sự không có chút mùi vị của cường giả tuyệt thế nào.
“Ông là ai?”
Nhưng Hạ Tịch Lâm cũng không dám sơ xuất.
Người có thể tùy ý trước mặt mọi người như thế chắc chắn không đơn giản.
“Ta?”
Ông già mơ hồ một lúc rồi đáp: “Ta là người Mặc gia!”
Người Mặc gia?
Sắc mặt Hạ Tịch Lâm lúc này thâm trầm bất định.
Mặc gia có một người nhìn điên khùng như thế này từ bao giờ vậy?
Mặc Uyên Lâm nhìn thân hình già nua kia, cả người cũng trở nên căng thẳng.
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu cũng câm như hến.
Nhưng cả ba người đều không lên tiếng.
Lão tổ đời thứ bảy của Mặc gia không chết là tin tức mà chỉ đệ tử Mặc gia biết.
Lão tổ đời thứ bảy nói, nếu tin tức của ông ta bị truyền ra ngoài, thì ông ta sẽ không bao giờ che chở Mặc gia nữa.
Ba người lúc này chỉ nhìn ông ta với vẻ tôn sùng, chứ không lên tiếng.
Ông già này cũng cười khà khà, chỉ Mặc Uyên Lâm, lại chỉ Tần Ninh.
“Tên này, ngươi phạt được, nhưng nhóc này, ngươi không thể!”
Nghe vậy, trưởng lão Đỗ Uyên liền quát lên: “Lão già, cút ra, đây là thư viện Thánh Hiền, ông là ai? Chuyện ở đây không đến lượt ông xen vào!”
Bốp...
Trong lúc bất chợt, một tiếng tát rõ ràng vang lên.
Mọi người còn chưa kịp thấy ông già chuyển động, nhưng gương mặt Đỗ Uyên đã xuất hiện một dấu bàn tay.
Dấu tay đỏ bừng giống như là lưu lại từ khoảng không.
Lúc này, tất cả đều im như thóc.
Ông già cũng không quan tâm lắm, đi về phía Tần Ninh.
Rồi ông ta nhìn Tần Ninh, nói với vẻ hất hàm: “Nhóc Tần Ninh, quyển thứ năm ta đã xem, rồi tu luyện xong quyển thứ tư rồi, có điều ngươi vẫn phải giải thích lại quyển thứ năm cho đại gia ta!”
Tần Ninh ngẩng đầu, nhìn ông già trước mặt.
Mặc Thiên Tử!
Ông già này đúng là không đơn giản, đạt được nửa quyển thứ năm rồi mà tu hành xong quyển thứ tư trong nháy mắt.
Tuy là ngu ngốc, nhưng trường sinh quyết thật sự rất hợp với ông ta.
Tần Ninh lườm Mặc Thiên Tử, chậm rãi nói: “Nói tiếng người!”
“Ây da, đại gia Tần Ninh à, lão già ta thật sự xem không hiểu quyển thứ năm, ngài có thể chỉ điểm chút được không?”
Mặc Thiên Tử lúc này chắp tay khom người, nhìn Tần Ninh, cười ha hả.
Trong nháy mắt này, mọi người đều hóa đá.
Mặc Uyên Lâm, Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu đều đưa tay đỡ trán, cạn lời.
Đây có còn là... lão tổ đời thứ bảy của Mặc gia không?
Mặc Phong lúc này đột nhiên cảm thấy, hình như việc Tần Ninh nói lão tổ tư chất bình thường là sự thật!
Đám người Hạ Tịch Lâm thì đều ngơ ngác không hiểu!
Cái quái gì đây?
Ông già này rốt cuộc có lai lịch gì? Lại có quan hệ gì với Tần Ninh?
Lúc này, có một người khác cũng vội vàng đi tới.
Một trong ba phó viện trưởng, Mặc Uyên Tử, trưởng tộc Mặc gia.
Mặc Uyên Tử đi đến giữa sân, thấy vẫn chưa xuất hiện thương vong thì thầm thở phào.
Nhưng khi nhìn thấy Mặc Thiên Tử, Mặc Uyên Tử cũng dại ra.
Lão tổ tông này ghét nhất là đến thư viện Thánh Hiền, sao giờ lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa lão tổ đời thứ bảy này lúc thì vò đầu bứt tai, lúc thì huơ tay múa chân nói chuyện ở bên cạnh Tần Ninh.
Là đang làm gì vậy?
Chuyện gì đây?
Chương 665: Cút sang một bên
Mặc Uyên Tử lúc này không hiểu.
Có điều, người không hiểu ở đây cũng không phải một mình ông ta.
Người có mặt ở đây, ai mà chẳng ngơ ngác?
Mặc Thiên Tử cũng khom người chắp tay đứng ở bên cạnh Tần Ninh, gương mặt tươi cười chào đón, như nhìn một bữa ăn ngon mà không thể ăn vậy.
Lão tổ đời thứ bảy chạy đến đây làm gì vậy?
Hơn nữa, ban nãy ông ta chưa xuất hiện thì đã xảy ra chuyện gì?
“Mặc Uyên Tử!”
Tiếng quát vang lên, Hạ Tịch Lâm lúc này lên tiếng.
“Làm loạn đủ chưa?”
Sắc mặt Hạ Tịch Lâm cực kỳ khó coi.
Là phó viện trưởng của thư viện Thánh Hiền, thân phận và địa vị của Hạ Tịch Lâm cao cao tại thượng.
Hôm nay, một đệ tử mới vào Trường Sinh đường, đánh đập đệ tử Hạ gia, dù gì cũng không thể nhịn nổi cơn tức này.
“Mặc Uyên Tử, việc này, là phó viện trưởng, ngươi định xử lý kiểu gì?”
Hạ Tịch Lâm lúc này ném vấn đề sang Mặc Uyên Tử, đương nhiên là có dụng ý khó lường.
“Đỗ Tiển và Hạ Văn Đào đến gây sự, tài năng không bằng người khác nên bị đánh là đáng đời!”
Mặc Uyên Tử từ từ nói: “Có điều, Tần Ninh ra tay quá nặng, nên chịu phạt”.
“Thế nhưng, trách phạt, thì nên để Trường Sinh đường tự mình làm, Thiên Thánh đường không nên xen vào”.
Mặc Uyên Tử nhìn không ra lai lịch của Tần Ninh, nên không muốn đắc tội.
Nhưng Hạ Tịch Lâm, Hạ Kiều Minh và Đỗ Uyên hiển nhiên là tới để gây rối.
Không cho bọn họ một câu trả lời, bọn họ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Mà lúc này, Tần Ninh nghe vậy thì cũng nhướng mày.
“Ông già”.
“Ngài nói, ngài nói!”
Mặc Thiên Tử nhìn Tần Ninh, nịnh nọt đáp.
“Đám người đó muốn phạt ta, ông nói, ta giảng giải quyển thứ năm cho ông thì có ý nghĩa gì nữa?”
Tần Ninh nói xong, Mặc Thiên Tử liền hiểu ra.
Ông ta đứng thẳng lại, trực tiếp đi ra.
Bốp...
Một quyền đánh xuống, tức thì, Mặc Thiên Tử đánh thẳng vào đầu Mặc Uyên Tử, quát: “Nhãi con khốn kiếp!”
Cái đấm này là đấm thật.
Mặc Uyên Tử là cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển, lúc này đầu sưng lên, chỉ thấy hoa mắt váng đầu.
“Lão... tiên sinh!”
Mặc Uyên Tử chắp tay nói: “Lão tiên sinh, ta có làm gì đắc tội, mong ngài lượng thứ!”
“Cút sang một bên!”
Mặc Thiên Tử không quan tâm hai anh em Mặc Uyên Tử và Mặc Uyên Lâm.
Ông ta đi lên trước, nhìn Hạ Tịch Lâm, Hạ Kiều Minh và Đỗ Uyên.
“Đệ tử Thiên Thánh đường tìm đệ tử Trường Sinh đường làm phiền, không giỏi bằng người ta thì bị đánh, đó là đáng đời, đệ tử Trường Sinh đường tại sao phải bị phạt?”
“Nên cút đi đâu thì cút đi, bớt ở đây bày trò không nể mặt nhau”.
“Tần tiểu gia là khách quý của Trường Sinh đường, mang danh đệ tử chẳng qua là để làm việc khiêm tốn, che giấu tai mắt mà thôi!”
Mặc Thiên Tử nói một tràng.
“Các ngươi có biết Cửu U đại lục đã từng xuất hiện một vị vô địch, được tôn xưng là Cửu U Đại Đế không”.
“Cửu U Đại Đế họ Tần, mà Tần tiểu gia cũng họ Tần”.
“Các ngươi dám gây phiền phức cho ngài ấy không? Muốn chết à?”
Lời này của Mặc Thiên Tử vừa dứt, Hạ Tịch Lâm, Hạ Kiều Minh và Đỗ Uyên đều thay đổi sắc mặt.
Cửu U đại lục cũng không xa đại lục Bắc Thương lắm.
Đại lục Bắc Thương xuất hiện một Sát Trường Sinh vô địch cái thế.
Thiên địa có thần bất hủ!
Ta tự Trường Sinh bất diệt!
Đây là lời tự thuật ngang ngược cỡ nào chứ?
Mà Cửu U Đại Đế của Cửu U đại lục năm đó cũng là nhân vật lớn ngạo thị quần hùng.
Thậm chí Cửu U Đại Đế sau khi rời khỏi Cửu U đại lục cũng đã sáng tạo rất nhiều truyền thuyết.
Họ Tần!
Không lẽ...
Sắc mặt Hạ Tịch Lâm mang chút do dự.
“Họ Tần thì làm sao?”, Hạ Kiều Minh lúc này cố chống đỡ, hừ nói.
Bốp!!!
Lại một cái tát thanh thúy vào lúc này vang lên.
Gương mặt Hạ Kiều Minh lúc này sưng lên, dính dấu tay.
“Chả làm sao, ta chỉ tát ngươi một cái mà thôi!”
Mặc Thiên Tử lạnh nhạt đáp.
Phảng phất như việc tát một vị cảnh giới Hóa Thần bát chuyển là vô cùng dễ dàng, tầm thường vậy.
Lúc này, tất cả im lặng.
Mặc Thiên Tử nhìn Tần Ninh, cười hì hì.
“Tần tiểu gia, được chứ?”
“Lanh cha lanh chanh!”
Tần Ninh liếc Mặc Thiên Tử, từ từ nói: “Xem ra ông sống mấy vạn năm cũng không uổng, có điều, so với tổ tiên Mặc gia thì ông còn kém xa”.
Mặc Thiên Tử cười run run, không nói nhiều.
Tổ tiên Mặc gia là Sát Trường Sinh, có thể nói là người đứng số một của đại lục Bắc Thương từ xưa đến nay.
Ông ta làm gì có tư cách so sánh chứ!
“Bớt làm mấy chuyện lanh chanh này lại, ông bảo Cửu U Đại Đế và ta đều mang họ Tần, sao không nói ta chính là Cửu U Đại Đế chuyển thế luôn đi?”
Tần Ninh nhìn về nhóm Hạ Tịch Lâm.
“Tam đường vốn chiếm vị trí chủ đạo của thư viện Thánh Hiền, mỗi đường đều cực kỳ quan trọng”.
“Trường Sinh đường tuy xuống dốc, nhưng sự tồn tại của Trường Sinh đường lại đảm bảo cho thư viện Thánh Hiền các người không bị mất đi căn cơ”.
“Một hai bày ra cái dáng vẻ ngu ngốc, đè ép Trường Sinh đường, các người đang tự hủy bỏ căn cơ của mình đấy!”
Lời này nói ra, nhóm người Hạ Tịch Lâm, Hạ Kiều Minh và Đỗ Uyên đều cảm thấy ngại ngùng.
Vốn là định đến dạy dỗ người ta, cuối cùng lại bị Tần Ninh này chỉ mặt mắng mỏ, nhưng quan trọng là không thể nào cãi lại.
Ai mà biết Tần Ninh này rót thuốc mê gì cho ông già mạnh mẽ kia, khiến ông ta nói gì nghe nấy.
“Người là ta đánh, nhưng sẽ có một ngày các người cảm ơn ta. Tiếp tục chèn ép Trường Sinh đường, sớm muộn gì thư viện Thánh Hiền các người sẽ xong đời”.
Tần Ninh nói xong, liếc bọn họ rồi không lên tiếng thêm nữa.
Mặc Thiên Tử lúc này hiểu ra, nhìn bọn họ.
“Còn không mau cút đi, ở đây như gỗ mục làm gì?”
Mặc Thiên Tử lên tiếng, mấy người có tức cũng không dám nói.
Dù sao đều là cảnh giới Hóa Thần, có uy tín và danh dự, lúc này bị tát trước mặt đám đông cũng rất nhục nhã.
Đỗ Uyên cảnh giới Hóa Thần thất chuyển.
Hạ Kiều Minh cảnh giới Hóa Thần bát chuyển.
Bị ăn tát, có dám lên tiếng không?
Người tát được bọn họ dễ dàng, là kẻ mạnh cỡ nào chứ?
Hạ Tịch Lâm là phó viện trưởng, lúc này tức tối vô cùng.
Không xả được giận, ngược lại còn tự rước một bụng tức!
“Cáo từ!”
Hạ Tịch Lâm lúc này lên tiếng.
Mấy người lúc đến hùng hổ, lúc đi ủ rũ.
Mặc Thiên Tử nhìn Mặc Uyên Tử và Mặc Uyên Lâm.
“Lão tổ, sao ngài lại tới ạ?”
Mặc Uyên Tử lúc này mới dám hỏi.
“Việc của ngươi à!”
Mặc Thiên Tử không hòa nhã với ông ta, mà quay ra Tần Ninh, lập tức mở ra dáng dấp tươi cười chào đón.
“Tần tiểu gia!”
Mặc Thiên Tử cười khà khà: “Giờ có thể nói cho ta biết lý giải cách tu hành quyển năm được chưa?”
“Ở đây luôn à?”
Tần Ninh nhìn quanh, phòng ở bị dỡ nóc, thật sự rất khó chịu.
“Đổi chỗ!”
Mặc Thiên Tử vung tay lên, hào sảng nói.
...
Thư viện Thánh Hiền.
Trường Sinh đường.
Tần Ninh ngồi yên vị, Mặc Thiên Tử ở bên cạnh, lễ độ cung kính.
Mặc Uyên Tử, Mặc Uyên Lâm, Mặc Phong cùng Mặc Vũ Nhu ngồi vào chỗ của mình ở bên dưới.
Tần Ninh lúc này lên tiếng: “Trường sinh quyết chú trọng một chữ, tĩnh!”
“Tĩnh tọa suy nghĩ, tĩnh tọa ngộ đạo, tĩnh tọa phẩm giá đời người!”
“Bảy quyển trường sinh quyết, quyển một nhập môn, quyển hai đề thần, quyển ba mới thật sự là đạo tu hành”.
“Có điều, quyển một và quyển hai, võ giả bình thường có thể tốn trăm năm mới thành, cho nên, trường sinh quyết ít người tu hành, người thành công lại càng ít hơn”.
Tần Ninh lúc này yên tĩnh giảng thuật, trong phòng, năm bóng người cũng đều yên tĩnh nghe.
Mà lần giảng giải này hết hẳn một ngày một đêm.
Bình luận facebook