• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (4 Viewers)

  • Chương 656-660

Chương 656: Thư viện Thánh Hiền

Mặc dù đã từng là minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh, cha của hắn – Vô Thượng Thần Đế Mục Vân cũng chưa đạt được thành tựu cỡ này.

Dĩ nhiên, xét về thực lực thì hắn còn kém xa cha mình.

Có điều, đó là đã từng.

Hiện giờ hắn trải qua chín đời, mở ra đời thứ mười, chỉ cần hắn tăng cấp theo yêu cầu của mình, đạt đến đỉnh phong thì chưa chắc đã kém hơn cha hắn.

Đoàn mười mấy người lúc này ngồi trên lưng chim.

Mặc Uyên Tử kia vốn muốn nói mấy câu với Tần Ninh, dò hỏi chút gì, nhưng thấy Tần Ninh không quá nhiệt tình, bèn quay đi.

Ba người Tần Ninh đứng trên thân con chim, thành ra tách biệt với mười mấy người kia.

“Công tử, không phải người đến tìm đồ vật hả? Sao lại bái nhập thư viện Thánh Hiền gì gì đó vậy?”

Vân Sương Nhi không hiểu hỏi.

So với Diệp Viên Viên tính cách lãnh đạm, Vân Sương Nhi đơn thuần, hoạt bát hơn, có gì không hiểu thì hỏi luôn.

“Thư viện Thánh Hiền có đồ vật mà ta cần!”

Tần Ninh nói: “Có điều nếu đòi thẳng thì chắc chắn họ sẽ không đưa”.

“Cho nên đi đường vòng, tuy là tốn chút thời gian nhưng cũng không quan trọng”.

“Hơn nữa, thư viện Thánh Hiền có rất nhiều món đồ tốt, hai cô có thể mượn cơ hội này mà đạt đến cảnh giới Hóa Thần”.

Diệp Viên Viên hiếm hoi lên tiếng: “Nhưng chúng ta còn chưa vượt qua được cảnh giới ngũ bộ...”

“Có ta đây, không phải sẽ rất nhanh sao?”

Tần Ninh mỉm cười.

Diệp Viên Viên lúc này muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Công tử, tuổi thọ của người...”

Lần trước thấy bộ tóc trắng của Tần Ninh tại Mặc cốc khiến cô ấy lo lắng rất nhiều.

Mà hôm nay nghe thấy Mặc Thiên Tử nói, Tần Ninh có thể hoạt bát được như vậy, phần lớn là vì có linh bảo sinh mệnh lớn mạng giữ cho.

Tần Ninh đã đạt đến cảnh giới Thông Thiên nhị bộ, không lẽ tuổi thọ vẫn chưa khôi phục sao?

“Không cần lo lắng!”

Tần Ninh từ từ nói: “Tuổi thọ biến mất, vốn dĩ rất khó bù đắp, mặc dù nói cảnh giới ta tăng lên nhưng lúc trước tiêu hao quá nhiều, khiến cho tuổi thọ hiện giờ tăng lên đều bổ sung vào tinh khí bản mệnh”.

“Có điều khi tinh khí bản mệnh tràn đầy, tuổi thọ của ta sẽ dần dần quay lại”.

“Vậy chẳng phải sẽ kém hơn chúng ta bình thường nhiều hay sao?”

Vân Sương Nhi lo lắng nói.

“Những tuổi thọ này với cảnh giới Thông Thiên, Hóa Thần thì có khả năng là cần thiết, nhưng sau này đạt đến cảnh giới cao hơn, có đến trăm ngàn vạn năm tuổi thọ thì cũng có gì đáng lo đâu?”

Tần Ninh nói vậy khiến hai cô gái đều ngơ ngác.

“Sau này cả hai sẽ rõ!”

Tần Ninh cười nhạt: “Trời đất này rộng lớn lắm, hơn những gì các cô tưởng tượng nhiều”.

“Công tử dường như không thích nói quá nhiều”.

“Đúng vậy đó, trời đất mênh mông, rốt cuộc là mênh mông cỡ nào?”

“Rất mênh mông!”

Tần Ninh bình tĩnh nói: “Cô có thể hiểu là, nơi chúng ta ở bây giờ chính là đại lục Thương Lan, Cửu U cũng được, Bắc Thương cũng được, đều là một đại lục nho nhỏ nằm bốn phía đại lục Thương Lan mà thôi”.

“Sự vô địch thật sự của nơi này phần lớn đều tụ tập ở đại lục Thương Lan, nơi ấy mới là thánh địa của võ giả”.

Thánh địa võ giả!

“Nói cho các cô trước, các cô cũng không cần quá hy vọng đâu, sớm muộn sẽ có một ngày ta dẫn hai cô đi!”

Tần Ninh mỉm cười, không nói nhiều.

Đại lục Thương Lan, hắn nhất định phải đi.

Không nói đến đồ nhi của hắn – tôn giả Thanh Vân đang ở đó.

Còn cả Thiên Đế các cũng đến từ đại lục Thương Lan, hắn đương nhiên sẽ không buông tha như vậy.

Bất luận là Minh Ung chết, hay là Thiên Thanh Thạch bị nhốt, và cả cái chết của Tần Kinh Mặc, Thiên Đế các nhất định phải trả giá thật lớn.

Hơn nữa, Thiên Đế các và Ma tộc có giao dịch, sự tồn tại này không thể tiếp tục phát triển tiếp.

Cho nên, hắn cuối cùng vẫn phải đến đại lục Thương Lan.

Mà việc cấp bách trước mắt chính là cứu Thiên Thanh Thạch ra.

Hắn không hy vọng người bên cạnh mình lại gặp bất kỳ vấn đề gì nữa.

Khoảng nửa ngày, mười mấy người xuất hiện trên bầu trời của một tòa thành trì.

Từ trên cao nhìn xuống, từng dãy nhà lầu cao lớn nối nhau san sát, gạch xanh ngói lục, xây dựng hào hùng khí thế.

Mà cả tòa thành trì này, chỉ nhìn quy mô thôi cũng thấy nó rộng rãi và đồ sộ hơn bất kỳ tòa thành trì nào trên Cửu U đại lục.

Người lui tới đông đúc, võ giả lẫn trong người thường, nhộn nhịp phồn hoa.

Hơn nữa phong cảnh văn hóa ở đây cũng không giống với Cửu U đại lục.

Tần Ninh nhìn cảnh bên dưới, không khỏi khen ngợi: “Vẫn là mùi vị cũ...”

Rèn luyện chín đời chín kiếp, mỗi một đời, mỗi một kiếp, Tần Ninh đều đi qua các nơi trong trời đất, có thể nói, lên đến thế giới các thần, xuống được ngàn vạn lục địa. Số nơi hắn chưa từng đi qua đếm trên đầu ngón tay.

Nhóm Mặc Uyên Tử trực tiếp hạ xuống trung tâm thành trì kia.

Vùng trung tâm là một cung điện cực kỳ rộng lớn, tầng tầng lớp lớp, kéo dài liên miên.

Cung điện tựa như được xây dựng giữa núi, giống như ruộng bậc thang vậy, theo tầng theo vòng, khiến người ta nhìn thấy thoải mái, đẹp đẽ vô cùng.

“Thư viện Thánh Hiền!”

Mà ở trung tâm quần thể cung điện có bốn chữ lớn, kim bích huy hoàng, nhìn không cao quý mà thể hiện ra khí phách cổ xưa hơn.

“Đây chính là thư viện Thánh Hiền...”

Vân Sương Nhi không khỏi cảm thán: “Trên Cửu U đại lục, hẳn là không có tông môn nào có thể sánh bằng nhỉ?”

Thanh niên đứng cạnh Mặc Uyên Tử lúc này ngạo mạn nói: “Đương nhiên rồi, thư viện Thánh Hiền không giống như Bắc Thương tông, cổ quốc Thiên Phong và Hứa gia!”

“Bọn họ là vì bản thân, còn thư viện Thánh Hiền là vì toàn bộ anh tài của đại lục Bắc Thương, cho các đệ tử nhà nghèo cũng có cơ hội được tu hành”.

“Đó cũng là công lao của thư viện Thánh Hiền, ngươi đắc ý cái gì?”

Tần Ninh cười nói: “Theo ta biết, thư viện Thánh Hiền chia làm Thiên Thánh đường, Địa Thánh đường và Trường Sinh đường”.

“Thiên Thánh đường có hơn vạn đệ tử, Địa Thánh đường cũng là con số hàng vạn đệ tử, còn Trường Sinh đường lúc nhiều nhất chắc được mấy trăm hả?”

Nghe Tần Ninh nói vậy, nụ cười trên gương mặt thanh niên kia liền cứng lại.

“Nhãi con, bớt tỏ ra cái vẻ là thế ngoại cao nhân đi, có giỏi thì đến tỉ thí một phen!”

“Mặc Phong, không được vô lễ”.

Mặc Uyên Tử quát con trai mình: “Tần tông chủ là khách quý của lão tổ, ai cho con giương oai ở đây?”

Nghe vậy, Mặc Phong chỉ hừ một tiếng rồi quay mặt đi.

Mặc Uyên Tử nhìn Tần Ninh, vẻ mặt áy náy.

Mười mấy người hạ xuống, bước tới bên ngoài một tòa đại điện.

“Trường Sinh đường!”

Tòa kiến trúc giống như được xây từ hàng vạn năm trước vậy, mang phong cách cổ xưa, cũ kỹ, tựa như lung lay sắp đổ, nhưng lại sừng sững không ngã.

Giống hệt như những người theo đuổi trường sinh!

“Công tử Tần Ninh”.

Mặc Uyên Tử khách sáo nói: “Tiếp theo sẽ để con gái Mặc Vũ Nhu cùng khuyển tử Mặc Phong dẫn ba vị đi tìm chỗ nghỉ, ta sẽ đi giúp đỡ ba vị làm thủ tục nhập học”.

“Ừ, làm phiền ông!”

Mặc Uyên Tử dẫn mười mấy người rời đi.

Mặc Phong đó nhìn Tần Ninh, không muốn quan tâm đến hắn lắm, Mặc Vũ Nhu thì hào sảng hơn, đi lên trước dẫn đường.

“Trường Sinh đường hiện tại có bao nhiêu đệ tử rồi?”

Tần Ninh mở miệng dò hỏi.

“Không giấu gì Tần sư đệ, ngoài một phần đệ tử con cháu Mộ gia ra thì có rất ít, khoảng trăm người gì đó...”

“Trăm người?”

Tần Ninh không khỏi nhướng mày.

Còn ít hơn hắn nghĩ.

“Đừng thấy đệ tử Trường Sinh đường ít hơn Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường mà khinh, đệ tử ở đây đều là tinh anh, thực lực mạnh mẽ!”

Mặc Phong đó không khỏi hừ lạnh.

Hắn ta thấy Tần Ninh rất khó chịu, rõ ràng là ngang tuổi mình, lại mang theo dáng vẻ trưởng thành lão luyện, bộ dáng không gì không biết, thật sự rất đáng ghét.

Phanh...

Mặc Phong nói xong, thì đột nhiên có một âm thanh vang lên.

Một đệ tử của Trường Sinh đường lúc này té ngã, mặt bầm máu, va vào chân mấy người.

Tần Ninh cười nhạt nói: “Đây chính là... tinh anh mà ngươi nói đó à?”

Mặc Phong tức thì xấu hổ.

“Mặc Khánh, có chuyện gì vậy?”, Mặc Phong không khỏi quát lên.
Chương 657: Đỗ Tiển của Thiên Thánh đường

“Hỏi cái tên vô dụng này chẳng bằng hỏi ta thì hơn!”

Một giọng cười khẩy lúc này vang lên.

“Đỗ Tiển, ngươi ở đây làm gì?”

Nhìn thanh niên trước mắt, Mặc Phong lạnh lùng hỏi.

Đỗ Tiển, ngươi là người của Thiên Thánh đường, đến Trường Sinh đường làm gì?

“Thế nào, không lẽ ta không thể đến Trường Sinh đường à?”

Đỗ Tiển mặc áo dài, tóc dài tỏa sau lưng, đội búi tóc, thoạt nhìn rất có dáng vẻ của một công tử văn nhã, cười thản nhiên: “Trường Sinh đường hình như không cấm người của Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường đi vào mà?”

“Nhưng nơi này không chào đón ngươi, mời rời đi cho!”

Mặc Phong đỡ Mặc Khánh dậy, lạnh lùng nói.

Mặc Khánh kia sắc mặt trắng bệch, không khỏi nói: “Cái tên này nói Trường Sinh đường chúng ta ít người, nếu lễ Tẩy Thiên mà Trường Sinh đường chúng ta có mười người trong danh sách giống Thiên Thánh đường hoặc Địa Thánh đường thì không hợp lẽ thường”.

“Ta chỉ tranh biện với hắn ta mấy câu, mà hắn ta đã ra tay đánh người rồi!”

Lễ Tẩy Thiên!

Nghe được ba chữ này, hai anh em Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu đều thay đổi sắc mặt.

Mặc Vũ Nhu khẽ quát lên: “Đỗ Tiển, ngươi đừng khinh người quá đáng, Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường cùng Trường Sinh đường chính là ba đường lớn của thư viện Thánh Hiền”.

“Danh sách tham gia lễ Tẩy Thiên, mỗi đường mười người, ngươi có gì bất mãn thì đi mà tìm viện trưởng với các vị phó viện trưởng lý luận, tính bắt nạt Trường Sinh đường chúng ta ít người à?”

Nói xong, khí tức trong cơ thể Mặc Vũ Nhu bùng nổ ra.

Cảnh giới Thông Thiên nhị bộ!

Mặc Vũ Nhu mới hai mươi tuổi mà đã đạt cảnh giới Thông Thiên, có thể nói cũng đã vượt qua vô số các thiên tài của đại lục Bắc Thương.

Dường như phân nửa số người hai mươi tuổi ở Cửu U đại lục đạt đến cảnh giới Thông Thiên đều đi theo Tần Ninh cả: Lý Nhất Phàm, Kiếm Tiểu Minh, Thiên Linh Lung và Thẩm Văn Hiên.

Mà cũng chính vì thế mà bọn họ được xưng là Thanh Vân Tứ Kiệt.

Có thể nói, nhóm tuổi trẻ Cửu U đại lục chắc chắn khó sánh kịp bốn người Lý Nhất Phàm.

Đây cũng là lý do vì sao Tần Ninh cho bọn họ gánh vác chức vụ viện trưởng mỗi viện.

Mặc Vũ Nhu chừng ấy tuổi mà đã đạt cảnh giới Thông Thiên nhị bộ, có thể nói là thực lực phi phàm.

“Cũng tốt, Trường Sinh đường mấy năm nay đời sau kém hơn đời trước. Để ta xem xem Mặc Vũ Nhu thiên chi kiêu nữ của Trường Sinh đường rốt cuộc có năng lực gì!”

Đỗ Tiển cười khẩy, trực tiếp sải bước ra.

Một chưởng đánh ra, một sóng linh khí cuồn cuộn nghiền ép.

Mặc Vũ Nhu lúc này cũng không nhượng bộ, xông thẳng tới.

Phanh...

Hai bóng người đối mặt, một tiếng vang phát ra.

Sắc mặt Mặc Vũ Nhu trắng bệch, lùi lại một bước.

Rầm...

Bước chân đột nhiên hạ xuống, mặt đất nứt ra.

Sắc mặt Mặc Vũ Nhu tái đi, phun ra một ngụm máu tươi.

Một chiêu phân cao thấp!

Đỗ Tiển, cảnh giới Thông Thiên tứ bộ.

Mặc Vũ Nhu tuy là cảnh giới Thông Thiên nhị bộ, cũng không phải đối thủ.

“Ngươi đột phá cảnh giới Thông Thiên tứ bộ?”

Mặc Vũ Nhu ngạc nhiên nói.

“Khốn kiếp!”

Mặc Phong hừ một tiếng, đi thẳng ra.

“Ca, đừng lên!”

“Xì, cảnh giới Thông Thiên tam bộ ở trước mặt ta cũng không có tư cách ngạo mạn đâu!”

Đỗ Tiển cười giễu, lóe lên một cái rồi xuất hiện phía sau Mặc Phong.

Hắn ta đá ra, phịch một tiếng, Mặc Phong té ngã xuống đất, đệ tử Thiên Thánh đường ở bên cạnh tức thì bật cười ha hả.

“Trường Sinh đường, quả nhiên là đời sau không bằng đời trước”.

“Khà khà, ta thấy là thêm trăm năm hay ngàn năm nữa thì chắc Trường Sinh đường cũng chẳng cần tồn tại tiếp đuâ”.

“Sư huynh Đỗ Tiển giỏi quá, hai anh em này thuộc nhóm mười người đứng đầu Trường Sinh đường đấy, thế mà chẳng bằng được sư huynh Đỗ Tiển”.

“Đó là đương nhiên, mặc dù nói sư huynh Đỗ Tiển xếp hạng mười bốn trong Thiên Thánh đường, nhưng còn mạnh hơn số một của Trường Sinh đường ấy chứ”.

Mấy đệ tử Thiên Thánh đường tự do bình luận.

Mặc Phong cùng Mặc Vũ Nhu lúc này đỏ mặt, nhưng cũng không phản bác nổi câu nào.

Trường Sinh đường chủ yếu tu trường sinh quyết.

Nhưng tu hành trường sinh quyết quá tốn thời gian.

Có lẽ người ta tốn một năm mới tăng một tầng cảnh giới.

Tu luyện trường sinh quyết, mười năm chưa chắc đạt được một cảnh giới.

Dĩ nhiên, trường sinh quyết cũng có lợi ích to lớn, chính là nếu tăng cấp thì sẽ không chỉ đơn giản là một tầng cảnh giới.

Mà người duy nhất phát huy được trường sinh quyết chính là tổ tiên đời đầu của Mặc gia, Sát Trường Sinh.

Thiên địa có thần bất hủ, ta tự trường sinh bất diệt!

Sát Trường Sinh, chính là một thời đại, một truyền thuyết.

Nhưng trong đời này cũng chỉ có một Sát Trường Sinh đó mà thôi!

Đệ tử Mặc gia bọn họ tu hành quyết này, tiến triển thực sự rất chậm.

Tiêu tốn thời gian, mặc dù tăng cấp sẽ là một bước lớn, nhưng khả năng tăng cấp lại không lớn.

Đây cũng là lí do vì sao Trường Sinh đường dần dần suy tàn.

Tần Ninh thấy cảnh này thì không khỏi mỉm cười.

Người có thể tĩnh tâm tu luyện trường sinh quyết thật sự rất ít.

Ý nghĩa của trường sinh quyết không phải theo đuổi sự mạnh mẽ, mà là truy cầu trường sinh.

Khi tuổi thọ không ngừng tăng cao, thì cùng với đó chính là thực lực mạnh không tưởng.

Lúc này, Mặc Vũ Nhu cùng Mặc Phong cực kỳ khó chịu.

Mặc Phong thấy Tần Ninh còn cười, tức thì quát lên: “Tần Ninh, giờ ngươi cũng là đệ tử Trường Sinh đường, Trường Sinh đường bị ức hiếp như thế, ngươi còn cười được à?”

Tần Ninh cạn lời: “Là các ngươi bị ức hiếp, chứ không phải Trường Sinh đường, đừng có chụp mũ ta”.

“Hơn nữa, Trường Sinh đường bị sỉ nhục thì liên quan gì đến ta?”

Hắn đi vào Trường Sinh đường cũng không phải để đánh nhau với bọn trẻ con này!

Mà lúc này, đám Đỗ Tiển cũng đã chú ý đến ba người Tần Ninh.

Nhưng ánh mắt bọn họ khi nhìn đến ba người thì đều tự động bỏ qua Tần Ninh tóc trắng đầy đầu.

Nhìn chằm chằm Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.

Diệp Viên Viên trong trẻo lạnh lùng, tạo ra cảm giác xa cách vô cùng.

Vân Sương Nhi thuần khiết, càng tỏa ra được tình cảm trìu mến.

Quan trọng nhất là, hai người xinh đẹp vô ngần, không phân cao thấp, rung động lòng người, thực sự khó quên.

“Ngươi cũng là đệ tử Trường Sinh đường à?”

Đỗ Tiển thấy hai cô gái đứng bên cạnh Tần Ninh, rõ ràng là coi Tần Ninh là chủ, nên mới nhìn Tần Ninh.

“Đúng vậy!”

“Ngươi tên gì?”, Đỗ Tiển cao ngạo nói.

“Mắc mớ gì tới ngươi?”

Tần Ninh không thèm quan tâm.

“Ta lười tham gia vào chuyện của ngươi với bọn họ”, Tần Ninh chậm rãi nói: “Các ngươi tự chơi với nhau đi”.

Chơi?

Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu muốn thổ huyết.

Nhìn bọn họ giống đang chơi lắm à?

Đỗ Tiển càng không thèm để ý đến Tần Ninh.

Nhưng Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thật sự khiến người ta không thể nào quên.

“Hai vị giai nhân, Trường Sinh đường đã xuống dốc, có khả năng sẽ bị thủ tiêu. Các cô gia nhập Trường Sinh đường là phung phí của trời đó!”

Đỗ Tiển nhiệt tình nói: “Nếu hai vị giai nhân đồng ý, Đỗ Tiển ta có thể dẫn hai vị vào Thiên Thánh đường”.

“Các vị chắc không biết, đệ tử Thiên Thánh đường đều đến từ các gia tộc lớn mạnh ở đại lục Bắc Thương, không chỉ có thân phận tôn quý mà có rất nhiều công tử đẹp trai, nhẹ nhàng lễ độ, thân phận và bối cảnh cực kỳ không đơn giản”.

Tần Ninh nghe vậy liền nhướng mày.

Đây là đang thọc gậy bánh xe nhà hắn đấy à?
Chương 658: Người này bị điên à?

Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều lắc đầu.

Đỗ Tiển tiếp tục nói: “Hai vị chắc không biết, thư viện Thánh Hiền mặc dù có danh tiếng vang dội ở đại lục Bắc Thương, nhưng cũng phân chia cao thấp”.

“Đệ tử Thiên Thánh đường có thân phận và bối cảnh không hề đơn giản”.

“Địa Thánh đường thì xuất thân từ gia đình bình dân”.

“Còn Trường Sinh đường, ngoài đệ tử Mặc gia ra thì cũng không có mấy người của gia tộc khác”.

Đỗ Tiển nói liên tục: “Cho nên, ở trong Trường Sinh đường có thể sẽ làm lỡ tuổi trẻ tươi đẹp của hai người đó”.

“Hơn nữa Thiên Thánh đường không thiếu thiên tài giỏi giang, so với ai đó thì còn mạnh mẽ gấp mấy lần, mấy chục lần. Tuổi hai mươi mà đạt cảnh giới Hóa Thần cũng có đầy”.

So với ai đó?

Tần Ninh nhíu mày.

Cái tên này rõ ràng là đang nói hắn.

Tần Ninh từ từ nói: “Tỳ nữ của ta, ta làm chủ, ta gia nhập Trường Sinh đường, bọn họ đương nhiên sẽ đi theo ta vào Trường Sinh đường”.

Tỳ nữ?

Nghe vậy, Đỗ Tiển nhướng mày.

Xinh đẹp như thế, thực lực lại sâu không lường được, thế mà hai giai nhân này lại đi làm tỳ nữ của tên kia?

“Hai vị cô nương có chỗ nào khó nói không?”

Đỗ Tiển lập tức nói: “Ta Đỗ Tiển ở trong Thiên Thánh đường coi như có quen vài người, hai vị nếu bị ai đó ức hiếp, ta có thể giúp hai vị!”

Ức hiếp?

Sắc mặt Tần Ninh trở nên cổ quái.

Tên này không có não à?

“Cút!”

Tần Ninh lười nói nhiều.

Nói cho cùng thì thư viện Thánh Hiền cũng là sự tồn tại giống học viện Thiên Thần.

Trong đó vẫn sẽ có tranh chấp giữa các đệ tử, các đường.

Tần Ninh đến Trường Sinh đường chỉ vì mục đích của mình, những việc khác hắn không quan tâm.

Đỗ Tiển và Mặc Phong, Mặc Vũ Nhu giao đấu cũng như trẻ con đánh nhau trong mắt hắn, hắn lười nhúng tay vào.

Nhưng cái tên Đỗ Tiển này như kiểu không biết suy nghĩ, cứ phải chạm tới hắn.

“Ngươi nói gì cơ?”

“Bảo ngươi cút, không nghe thấy à?”

Tần Ninh không khỏi nói: “Ta không rảnh chơi với đám trẻ con các ngươi, Sương Nhi và Viên Viên là tỳ nữ của ta, cũng không tới lượt ngươi nhúng tay”.

“Haha, thú vị thật, người của Trường Sinh đường xem ra vẫn chưa nhìn rõ ràng thân phận và địa vị của mình hả”.

Những đệ tử khác của Thiên Thánh đường lúc này cũng nhìn Tần Ninh, cười khẩy.

Cái tên này vừa mới gia nhập Trường Sinh đường, còn không biết địa vị của Đỗ Tiển ở Thiên Thánh đường.

Nói chuyện với Đỗ Tiển như thế khác nào muốn chết.

Đỗ Tiển liền quát lên: “Ta thấy hai vị cô nương này chắc chắn là có nỗi khổ trong lòng, bị ngươi ức hiếp, nên mới uất ức mà ở bên cạnh ngươi”.

“Hôm nay ta sẽ trói ngươi, cho ngươi ngoan ngoãn trả lời, rằng ngươi đã dùng thủ đoạn đê hèn gì ức hiếp hai cô nương này”.

Đỗ Tiển hừ một tiếng, rồi bước ra.

Người này... bị điên à?

Tần Ninh cạn lời.

Ngoài việc tóc hắn hơi trắng ra thì nhìn giống kẻ ác lắm à?

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng không khỏi che miệng cười rộ lên.

Hai cô nàng cười một tiếng khiến cho đám đệ tử Thiên Thánh đường đều dại ra.

“Còn cười?”

Thấy hai cô gái cười, Tần Ninh vỗ mông của cả hai, giáo huấn: “Ta bị người ta nói thế mà các cô vui vậy cơ à?”

Tần Ninh trước giờ chưa từng làm vậy, huống hồ là trước mặt mọi người.

Tức thì, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cùng đỏ bừng cả mặt.

Mà những đệ tử Thiên Thánh đường kia sớm đã phun máu ra, tất cả đều mắng chửi Tần Ninh, tựa như Tần Ninh làm ra chuyện gì thương thiên hại lý lắm.

“Đồ cầm thú, sao hắn lại ra tay được chứ!”

“Aaaaaa.... trời đất khó dung tha mà!”

“Giai nhân như thế đang rơi vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng kìa, chúng ta phải giải cứu thôi”.

Từng đệ tử Thiên Thánh đường đều chỉ muốn giết sống Tần Ninh.

Đỗ Tiển càng bốc hỏa hơn.

Hắn ta không nghĩ Tần Ninh có thực lực cao cường hay bối cảnh to lớn hơn hắn.

Tần Ninh thu phục hai cô gái, hắn ta đánh Tần Ninh một trận, chắc chắn có thể thu phục cả hai cô, đến lúc ấy... một tay hai cô gái, không phải rất hoàn mỹ sao?

Còn giải cứu ấy mà!

Giải cứu chân chính sẽ là thâm nhập vào rồi giải mới đúng!

Đỗ Tiển mắng mỏ, ngôn từ chính nghĩa, đạo mạo nói: “Hay cho một kẻ vô sỉ, đối xử với giai nhân như vậy. Hôm nay Đỗ Tiển ta sẽ cho ngươi biết, thư viện Thánh Hiền không chứa loại người cặn bã như ngươi!”

Người cặn bã?

Tần Ninh cười đáp: “Ta dạy dỗ tỳ nữ của ta thì liên quan đếch gì ngươi?”

“Viên Viên, Sương Nhi, đánh gãy tứ chi kẻ này rồi ném ra khỏi Trường Sinh đường cho ta”.

“Sau này còn gặp lần nào, đánh lần đó, không cần lưu tình!”

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này mặt đỏ như đào mật, cũng gật đầu như trước.

Mặc Phong kia không khỏi thấp giọng nói: “Cái tên này không tự mình ra tay mà lại để phụ nữ giúp mình...”

“Huynh đừng nói!”

Mặc Vũ Nhu tuy là em gái nhưng ánh mắt độc đáo hơn anh trai mình nhiều.

Cô ta đã sớm phát hiện Tần Ninh cùng là cảnh giới Thông Thiên nhị bộ như mình.

Nhưng cô ta nhìn không thấu Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.

Nhưng cảnh giới thực lực chắc chắn là hơn cô ta.

Hơn nữa hai người khuynh quốc khuynh thành, thiên hương quốc sắc như thế, tuổi lại ngang bằng cô ta, thực lực cao hơn cô ta, chắc chắn là thiên tài có một không hai.

Nhưng trước mặt Tần Ninh thì lại ngoan như cún.

Nghĩ vậy mới thấy khó tin.

Đồng thời, lão tổ đời thứ bảy Mặc Thiên Tử, là người duy nhất tu luyện trường sinh quyết đến cực hạn sau khi lão tổ đời thứ nhất Sát Trường Sinh bỏ mình.

Nhưng nói chuyện với Tần Ninh lại như kiểu Tần Ninh cùng thế hệ với ông ta vậy.

Lại đích thân giao phó cha mình đưa Tần Ninh đến gia nhập Trường Sinh đường.

Tần Ninh này nhìn rất bình thường, nhưng có thể làm đến bước này thì sẽ là người thường sao?

Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu đứng cạnh nhau, Mặc Phong thì nhìn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi xuất thủ.

Mặc Vũ Nhu cũng nhìn chằm chằm Tần Ninh, rơi vào suy tư.

“Muội...”

Dần dần, Mặc Phong ngơ ngác đẩy Mặc Vũ Nhu,

“Hửm?”

“Muội xem...”

Mặc Phong lúc này hơi lắp bắp!

Mà Mặc Vũ Nhu nhìn theo hướng Mặc Phong chỉ, gương mặt tinh xảo cũng tràn đầy sự kinh ngạc.

Lúc này, trong đình viện, có bảy, tám bóng người nằm ngổn ngang dưới đất, không ngừng kêu thảm.

Đỗ Tiển đứng đầu thì mặt mũi tím bầm, hai tay hai chân chọc dưới đất, hiển nhiên là bị bẻ gãy.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này nghiêm túc quay về cạnh Tần Ninh.

Tần Ninh hơi méo miệng: “Ra tay ác vậy sao?”

Hai cô gái hừ một tiếng, không thèm quan tâm Tần Ninh.

Hiển nhiên hành động của Tần Ninh ban nãy khiến hai cô tức giận không thôi.

Mà hai cô không thể xả tức lên người Tần Ninh được, bèn giận cá chém thớt vào đám Đỗ Tiển.

Tần Ninh ho khan, nói: “Dù sao sớm muộn cũng sẽ phải nằm chung giường với ta, cho hai cô làm quen trước một chút...”

Lời này nói ra, sắc mặt của hai cô gái đỏ bừng, lườm Tần Ninh một cái.

Tần Ninh liếc mắt đi, nhìn Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu, nói: “Có đi được không? Đưa chúng ta đến chỗ ở được không?”

“Được... đi được...”

Mặc Phong nhìn đám người rên rỉ dưới đất, run rẩy gật đầu.

Cái tên này, quá ác!

“Ngươi tên là gì?”, Đỗ Tiển lúc này tứ chi dán đất, cố gắng nói: “Ngươi có dám nói cho ta biết ngươi tên là gì không?”

“Ta? Tần Ninh!”

Tần Ninh cười nhạt, bước ra trước người Đỗ Tiển, khom người nói: “Nhớ tên của ta là để trả thù à?”

“Vậy thì, để ngươi nhớ kỹ thêm chút này...”

Tần Ninh nói xong, vung chân đá ra.

Tiếng thét “aaaa” thảm thiết vang lên, Đỗ Tiển kia bay ầm về góc tường, xương cốt cũng bị đứt gãy không ít.
Chương 659: Có vẻ ngươi hiểu lầm rồi

Tần Ninh lúc này vỗ tay, cười nhạt nói: “Giờ thì nhớ kỹ ta chưa? Tần Ninh!”

“Các ngươi đang làm cái gì vậy?”

Nhưng Tần Ninh vừa mới nói xong thì đột nhiên có mười mấy bóng người đi ngang qua cửa lớn Trường Sinh đường, bọn họ thấy cảnh này thì lập tức quát lên.

Người đó thân thể cao ráo, hơn nữa mỗi bước đi đều mang cảm giác áp bức người khác.

“Hạ Văn Đào!”

Nhìn người mới xuất hiện này, sắc mặt Mặc Phong cùng Mặc Vũ Nhu tức thì càng thêm đen lại.

Dường như người này còn phiền phức hơn cả Đỗ Tiển.

“Mặc Phong! Mặc Vũ Nhu!”

Hạ Văn Đào nhìn hai anh em này, cùng đám đệ tử Thiên Thánh đường đang kêu rên dưới đất, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.

Nhất thời, mọi thứ trở nên khá là lạnh lẽo.

Bầu không khí này rất kỳ lạ.

Tần Ninh liếc mười mấy người kia, nói: “Làm sao? Không nhìn thấy à? Dạy dỗ một vài tên đệ tử của Thiên Thánh đường không biết trời cao đất dày, bớt làm loạn ở Trường Sinh đường ta!”

Nghe Tần Ninh nói vậy, Mặc Phong nhếch miệng.

Cái tên này mới ban nãy còn nói mình không liên quan đến Trường Sinh đường...

Vài tên đệ tử lúc này thấy người kia, tức thì có tên la lên: “Hạ sư huynh, cái tên Tần Ninh này khinh người quá đáng, đánh đệ tử Thiên Thánh đường chúng ta/”.

“Còn nói... còn nói đệ tử Thiên Thánh đường chúng ta là một đám trẻ con...”

“Ngươi nói nhiều quá!”

Tần Ninh đá ra, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy tên đệ tử khác liền tái mặt, không dám nói chuyện nữa.

“Làm càn!”

Hạ Văn Đào lúc này giận không kiềm được.

Tần Ninh ở trước mặt hắn ta mà đánh đệ tử Thiên Thánh đường.

Rõ ràng là không coi Hạ Văn Đào hắn ta ra gì.

“Ngươi là ai, Trường Sinh đường dường như không có người như ngươi!”

“Ta?”, Tần Ninh híp mắt cười đáp: “Đệ tử mới vào Trường Sinh đường, Tần Ninh!”

“Mới vào mà đã ngông cuồng, không coi ai ra gì như vậy rồi, ta thấy ngươi có vẻ muốn chết”.

Hạ Văn Đào nói với bộ dạng người có kinh nghiệm, lạnh nhạt bảo: “Đánh đồng môn chính là tội lớn, có thể xử tử hình!”

“Ồ?”

Vẻ mặt Tần Ninh dâng trào sự hứng thú.

“Tử hình?”

Hắn liếc mắt nhìn Đỗ Tiển bán sống bán chết, nói: “Hình như là hắn ta đánh người đầu tiên mà, xem ra ta đánh hắn ta vẫn nhẹ quá nhỉ”.

Nghe vậy, Mặc Phong không nhịn được mà bật cười lên.

Hạ Văn Đào hiển nhiên là nhằm vào Tần Ninh nên mới nói ra câu đó.

Nhưng Tần Ninh lại nói láo với dáng vẻ đàng hoàng, khiến người ta không khỏi bật cười.

Sắc mặt Hạ Văn Đào lúc này khó coi vô cùng.

“Hạ Văn Đào, xem ra cái tên này là nghé mới sinh không sợ hổ đấy, cứng đầu lắm”, một thanh niên ở bên cạnh Hạ Văn Đào nói.

“Nếu cứng đầu thì đánh cho mềm xem sao?”, một thanh niên khác cũng cười nói.

Sắc mặt Hạ Văn Đào lạnh lẽo.

“Đã vậy thì đừng trách ta không khách sáo!”

Tần Ninh “xì” một tiếng.

Xem ra là dù đến đâu thì cũng đều nảy sinh tranh chấp nhỉ.

Có điều, về chuyện này, Tần Ninh chưa từng khiến bản thân mình phải uất ức.

Đành chịu thôi, cũng chỉ có cách để người khác uất ức vậy.

“Viên Viên!”

“Sương Nhi!”

Tần Ninh lui lại, nói: “Không cần nương tay, đáng đánh, tối nay công tử sẽ khen thưởng cả hai cô tận tình!”

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc đầu tràn chề ý chí, nhưng nghe đến câu sau thì đều lảo đảo, sắc mặt kỳ lạ.

“Chính mình đánh không lại, nên cho con gái đến chịu tội thay à?”

“Có vẻ ngươi hiểu lầm rồi”.

Tần Ninh cười đáp: “Chẳng qua là ta cho bọn họ cơ hội luyện tay mà thôi, nếu không, sao họ có tư cách làm tỳ nữ của ta chứ?”

Câu nói này nghe thật sự rất ngông cuồng và tự đại.

Nhưng Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lại coi như lẽ đương nhiên.

Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu nhất thời không biết nói gì.

Dường như bất kỳ rắc rối nào vào đến miệng Tần Ninh thì lại có thể giải quyết dễ dàng.

Diệp Viên Viên!

Vân Sương Nhi!

Cái tên này...

Hạ Văn Đào đã giận không kiềm được.

Hắn ta thân là đệ tử Thiên Thánh đường, thực lực mạnh mẽ hơn Đỗ Tiển một tầng, hiện giờ chính là cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ.

Trong Thiên Thánh đường, không quá mười người giỏi hơn hắn.

Lâu lắm rồi chưa có ai dám nói chuyện với hắn ta như vậy.

“Hùng Thừa!”

“Đường Châu Sơn!”

Hạ Văn Đào trầm giọng quát lên: “Ngăn lại hai đứa con gái cản trở này, tên nhãi kia, ta sẽ cho hắn biết, cái gì gọi là người hắn không chọc nổi”.

“Yên tâm!”

“Nói thật lòng, ta cũng không nỡ ra tay với người đẹp đâu”.

Hai thanh niên một trái một phải lúc này bước ra, nhếch miệng nói.

Hùng Thừa, Đường Châu Sơn đều ở tu vi cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ, có điều ở trong Thiên Thánh đường cũng không nổi danh bằng Hạ Văn Đào và Đỗ Tiển.

Đỗ Tiển và Hạ Văn Đào có danh tiếng cực lớn trong Thiên Thánh đường, không chỉ bởi vì thực lực mạnh mẽ mà là vì Đỗ gia và Hạ gia cũng là gia tộc hạng nhất trong đại lục Bắc Thương, trong gia tộc có cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển tọa trấn!

Hạ Văn Đào nhìn Tần Ninh, sát khí bừng bừng.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi hai người cũng xông lên, trực tiếp tấn công.

Soạt soạt...

Hùng Thừa và Đường Châu Sơn tức thì nghênh đón.

Cả hai đều ở cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ, đương nhiên cũng nhận ra được Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở cảnh giới Thông Thiên tứ bộ.

Chính vì thế mà cả hai vốn chẳng thèm tôn trọng Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên.

“Ta sẽ cho ngươi biết, không được phụ nữ che trở thì ngươi cũng chỉ là một kẻ vô dụng bậc nhất mà thôi!”

Hạ Văn Đào nghiêm nghị quát lên.

“Suốt ngày kêu gào vô dụng này vô dụng kia, nhưng cuối cùng mới nhận ra mình chính là thứ vô dụng, có thấy nhục không?”

“Miệng lưỡi sắc bén!”

Hạ Văn Đào sải bước ra, thực lực cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ mạnh mẽ lúc này hoàn toàn áp chế.

Cảnh giới Thông Thiên, đại diện cho hành trình hướng về Hóa Thần.

Mỗi cảnh giới nhỏ là một khoảng cách lớn.

Đây là sự công nhận của tất cả các cao thủ cảnh giới Thông Thiên.

Hạ Văn Đào ở cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ, có thể nói là cực ít lần thua, hơn nữa bản thân hắn ta còn là đệ tử nòng cốt của Hạ gia.

Bất kể về thân phận hay thực lực, ở đại lục Bắc Thương này có rất ít thanh niên có thể sánh ngang với hắn ta.

Chỉ là một tên nhãi không biết ở đâu chui ra mà dám ăn nói vớ vẩn với hắn ta như thế, đúng là muốn chết.

Hạ Văn Đào bước ra.

Không có hai cảnh giới Thông Thiên tứ bộ là Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi giúp đỡ, Tần Ninh là cái đếch gì?

Thịch...

Một tiếng thịch vang lên, toàn thân Hạ Văn Đào có linh khí tụ thành áo giáp, trên hai tay có linh khí ngưng tụ thành hai thanh đoản đao.

Sư tử vồ thỏ, cũng phải ứng phó toàn lực.

Hạ Văn Đào lúc này chính là như vậy.

“Tụ Linh Khải Giáp!”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Thiên Thánh đường qua bao nhiêu năm, cũng chỉ có động tác võ thuật nhìn đẹp, còn không thực tế bằng linh quyết của Địa Thánh đường”.

“Ăn nói ngông cuồng!”

Hạ Văn Đào sải bước ra, chém về phía Tần Ninh.

Tần Ninh cười khẩy, quanh người có ánh sáng xanh bao phủ.

Ngọc Lôi thể khai mở.

Không thấy Tần Ninh có hành động gì hoa mỹ.

Một quyền đấm thẳng ra.

“Nhận lấy cái chết đi!”

Thấy Tần Ninh dám dùng một quyền đỡ lấy công kích của mình, Hạ Văn Đào cười khinh miệt không ngừng.

Cái tên này không hề biết uy lực của Tụ Linh Khải Giáp.

Binh khí ngưng tụ từ linh khí còn mạnh hơn vũ khí, hơn nữa quan trọng nhất là công kích không phải đến từ vũ khí mà là từ linh khí.

Một khi Tần Ninh va phải thì sẽ bị nổ tung không nghi ngờ!
Chương 660: Bởi vì ta là thiên tài

“Tụ Linh Chém!”

Hạ Văn Đào quát khẽ, công kích trên hai cánh tay lúc này hoàn toàn ngưng tụ, sóng khí mạnh mẽ xông ra cuồn cuộn.

Hắn ta tin rằng đòn tấn công này hoàn toàn có thể chém được hai tay của Tần Ninh.

Đoàng!!!

Một tiếng nổ tung đột nhiên vang lên.

Đoàng một cái, trong lúc nhất thời, Hạ Văn Đào vô cùng kinh ngạc.

Tần Ninh đấm tới, cánh tay kia không chút tổn hại, ngược lại, đao linh khí mà hai tay hắn ta ngưng tụ ra lại nổ tung.

Một kích tan tác!

Nhưng khác hẳn những gì hắn ta tưởng tượng.

Hắn ta là người tan tác.

Không phải Tần Ninh!

Chuyện này sao có thể?

Tần Ninh mới chỉ ở cảnh giới Thông Thiên nhị bộ, còn hắn ta, đã là cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ!

Chênh lệch ba cảnh giới nhỏ, đủ để khiến hắn ta đánh chết Tần Ninh trong một quyền.

Nhưng lúc này lại không phải như thế.

Đây gần như là chuyện không thể, ấy thế mà nó lại xảy ra.

Thật sự khiến người ta khó lòng tiếp nhận.

“Tụ Linh Khải Giáp dựa vào linh khí thâm hậu mạnh mẽ, chứ không phải là thứ mà kẻ nào cũng tu luyện tới cực hạn được”.

Tần Ninh cười khẩy: “Loại như ngươi, ta một tay đánh được mười tên!”

“Muốn chết à!”

Hạ Văn Đào hừ lạnh, sải bước qua, hai tay bắt lấy Tần Ninh.

“Không biết tiến thối!”

Tần Ninh cũng bước ra, hung hãn tấn công.

Đùng...

Một tiếng va chạm vang lên, Tần Ninh khựng lại, nhưng thân thể Hạ Văn Đào cũng run lên, suýt thì ngã xuống đất.

Nhưng người ngoài nhìn vào thì hai người tựa như không phân cao thấp.

Thế nhưng Tần Ninh hiểu được, kẻ này chỉ đang cố gắng chống đỡ mà thôi.

“Ba... hai... một...”

Tần Ninh đếm.

Một tiếng “rầm” vang lên.

Sắc mặt Hạ Văn Đào tái đi, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cuối cùng cũng không chịu nổi, ngã rầm xuống đất.

Tần Ninh đi lên phía trước.

“Cả ngày vô dụng này vô dụng nọ, giờ biết ai mới là loại vô dụng chưa?”

Hạ Văn Đào tuy là cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ, linh khí phong phú.

Nhưng Tần Ninh lại tu hành Ngọc Lôi thể.

Mỗi bước một sấm sét, tiếng sấm cuồn cuộn.

Sấm, chí cương chí dương, không dung bất kỳ tạp chất nào, uy mãnh số một!

Hạ Văn Đào lúc này còn muốn cãi lại, nhưng khi nhìn đến Tần Ninh, hắn ta lại ngừng.

Hắn ta chắc chắn là, một khi mình lên tiếng, Tần Ninh chắc chắn sẽ đánh hắn ta một trận.

Đỗ Tiển đã là một ví dụ cực tốt.

Bốp bốp...

Mà bên này, hai tiếng ngã vang lên.

Hùng Thừa và Đường Chu Sơn đến với Hạ Văn Đào lúc này đều ngã xuống đất, miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Sợ hãi và kinh ngạc là những gì hiện lên trên khuôn mặt cả hai ngời.

“Các ngươi cũng nhớ kỹ!”

Tần Ninh lại nói: “Lần sau còn để ta thấy các ngươi bắt nạt đệ tử của Trường Sinh đường nữa, gặp lần nào ta đánh lần đó!”

“Ngươi dám!”

Hạ Văn Đào có thể chịu được sự sỉ nhục lúc trước.

Nhưng câu uy hiếp này thì hắn ta không thể nào chấp nhận được.

“Ta là con cháu Hạ gia của đại lục Bắc Thương, hôm nay ngươi làm thế này với ta, khiến ta mất mặt, cũng chính là khiến cho Hạ gia mất mặt”.

“Nói nhiều thật đấy!”

Tần Ninh lại vung quyền ra đấm.

Bốp một tiếng, máu mũi Hạ Văn Đào tuôn ra không dứt.

“Hạ gia là cái gì, ta không biết!”

“Ta chỉ biết là, chọc gận ta, dù là viện trưởng của thư viện Thánh Hiền, cần đánh ta cũng sẽ đánh!”

Hạ Văn Đào lúc này không nói được lời nào.

Tần Ninh quá hung tàn.

Cái tên này nhất định không phải người.

Lúc này, Tần Ninh đứng dậy, nhìn Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu và nói: “Hiện tại, dẫn đường được chưa?”

Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu sửng sốt một chút, rồi máy móc gật đầu.

Đám người Thiên Thánh đường nhìn bọn họ rời đi, không nói được lời nào.

Hạ Văn Đào, con cháu dòng chính của Hạ gia, cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ, chắc chắn là chỉ đứng sau mười tên quái thai đứng đầu Thiên Thánh đường.

Nhưng lúc này lại bị Tần Ninh đánh cho tơi bời thành cái đầu heo.

Chuyện này mà truyền ra ngoài thì cả thư viện Thánh Hiền sẽ chấn động mất.

Có điều lúc này Tần Ninh cũng không thèm để ý xem người ta nghĩ gì.

Ngày đầu tiên gia nhập thư viện Thánh Hiền đang tốt đẹp, hắn còn định hoài niệm một phen, nhưng giờ thành ra là bị quấy rối.

Suốt chặng đường, ánh mắt Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu nhìn Tần Ninh không còn khinh thị như trước nữa mà mang theo vẻ tôn kính và chút gì đó kính nể.

Bọn họ nghĩ y hệt Hạ Văn Đào.

Tưởng rằng Tần Ninh ngang ngược hoành hành là vì Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi bên cạnh.

Nhưng giờ xem ra, Tần Ninh mới là người đáng sợ nhất.

Chẳng trách Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi xinh đẹp như thế mà vẫn chịu làm tỳ nữ của Tần Ninh.

“Có gì muốn hỏi thì nói thẳng đi!”

Tần Ninh từ từ nói.

“Tần huynh”.

Mặc Phong đã thay đổi xưng hô.

Bất kể Tần Ninh vì sở thích cá nhân hay là tự coi bản thân thành đệ tử Trường Sinh đường.

Nhưng hôm nay, Tần Ninh đã cho đệ tử Trường Sinh đường bọn họ nở mày nở mặt.

“Chúng ta đều nhìn ra ngươi là cảnh giới Thông Thiên nhị bộ, nhưng mà... tên Hạ Văn Đào đó lại chẳng là cái thá gì với ngươi!”

“Rốt cuộc ngươi làm kiểu gì vậy?”

Mặc Vũ Nhu ở bên cạnh cũng tò mò không thôi.

“Đơn giản lắm!”

Tần Ninh tự nhiên đáp: “Bởi vì ta là thiên tài”.

Nghe vậy, hai anh em bọn họ đều cười nhạt.

“Không tin?”

Tần Ninh cười nói: “Bởi vì ta là thiên tài, cho nên mỗi lần đột phá thì đều truy cầu cực hạn cảnh giới, mỗi một linh quyết đều tu luyện đến cực hạn!”

“Hơn nữa...”

Hơn nữa, hắn đã từng là thiếu minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh, cộng thêm việc trải qua chín đời chín kiếp suốt chín vạn năm. Nhiều năm như vậy gộp lại, trên đời này có ai hơn được hắn?

“Hơn nữa làm sao?”

Hai anh em đều ngơ ngác.

“Hơn nữa, Hạ Văn Đào đó đúng là đồ bị thịt!”

“...”

“...”

Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu lúc này cạn lời.

Hạ Văn Đào!

Xếp hạng tổng hợp thứ mười một, chỉ đứng sau mười tên quái thai của Thiên Thánh đường.

Trong mắt Tần Ninh lại là đồ bị thịt?

“Vậy chúng ta thì sao?”

Mặc Phong vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.

“Hai người...”

Tần Ninh tỉ mỉ nói: “Coi như không tệ, nếu có thể tĩnh tâm lại, tìm hiểu trường sinh quyết kỹ càng, tuy không thể bằng lão tổ Sát Trường Sinh thì cũng có thể tương đương với Mặc Thiên Tử”.

Tần Ninh không nói dối.

Mặc Vũ Nhu và Mặc Phong đúng là có thiên phú không tệ.

Nếu không, cũng không thể đạt được cảnh giới Thông Thiên trong vòng hai mươi năm ngắn ngủi.

Người tu luyện trường sinh quyết rất có thể mất mấy trăm năm, mấy ngàn năm cũng không tiến được một bước.

Rất nhiều người, còn chưa tới lúc bộc phát thì đã chết vì quá lâu.

Có điều, hai người này còn trẻ, tâm tính khó tránh khỏi có chút cao. Bảo bọn họ ngồi tĩnh tọa như cây khô im lặng, tuyệt đối là không thể nào.

Đây cũng là lý do vì sao trường sinh quyết mạnh mẽ như thế, nhưng ít người muốn tu luyện, và người tu luyện thành công lại càng ít hơn.

Được Tần Ninh khen ngợi, cả hai cũng rạng rỡ hẳn lên.

“Nói thêm một câu!”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Trường sinh quyết, không xem trọng thiên phú, mà là một chữ “tĩnh”, tĩnh tâm lại, mới bắt được chỗ mịt mờ bên trong”.

“Tĩnh...”

Mặc Phong vội vàng nói: “Lão tổ đời thứ bảy sống được đến bốn, năm vạn năm, vậy thiên phú chắc hẳn cũng rất đáng sợ chứ hả?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom