• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (3 Viewers)

  • Chương 471-475

Chương 471: Ngươi có thể giết ta?

Bên ngoài sơn môn Thanh Vân, Tần Ninh ngồi trên thân Thanh Ngưu ung dung thảnh thơi xuất phát, hai người đại trưởng lão và Kiếm Tiểu Minh đi theo sau.

Lúc này, sắc mặt của đại trưởng lão không được tốt cho lắm, nói: “Tông chủ không dẫn theo lão Vệ đi cùng sao?”

“Dẫn ông ta đi theo làm gì?”

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Một mình ta là đủ rồi, dẫn theo ông đi cũng chỉ là để ông dẫn đường thôi. Dù sao thì đối với cái khu vực Đông Bắc này ta cũng không quen thuộc lắm”.

“Thế nhưng mà...”

“Không có nhưng nhị gì hết, chuẩn bị lên đường đi!”

Tần Ninh lúc này trái lại rất thản nhiên lạnh nhạt.

Ở Vùng đất Cửu U có rất nhiều môn phái, mà phía dưới mỗi môn phái chính là các toà thành trì.

Ba toà thành: thành Thanh Nguyệt, thành Thanh Phong, thành Thanh Hải đều thuộc về phái Chúc Long.

Mà ba toà thành này đều có vật tư giàu có, cũng có một vài gia tộc nhỏ, môn phái nhỏ sinh sống, bọn họ muốn sống yên ổn thì nhất định phải cống nạp cho phái Chúc Long.

Nhưng cùng với việc tông chủ phái Chúc Long bị giết, tất cả các trưởng lão cùng đệ tử như rắn mất đầu, phái Thanh Vân cũng đã lên tiếng tiếp quản ba toà thành này.

Thế nhưng bây giờ vẫn xuất hiện vấn đề.

Bây giờ, bên trong thành Thanh Phong, chưởng quản của thành Thanh Phong chính là Phong gia, mà giờ phút này đây, trong phủ đệ nhà họ Phong, từng bóng hình thản nhiên đứng đó.

Bên trong phủ thành chủ, tiếng người huyên náo, có vẻ là rất náo nhiệt.

Lúc này đây, bên trong đại sảnh, từng bóng người lần lượt đi về chỗ ngồi.

Mà người ngồi ở vị trí trên cùng kia là một thanh niên tay cầm quạt lông, mắt nhìn xuống dưới.

“Tông chủ phái Chúc Long Chúc Tuyết Ưng đã bị giết, vậy thì kế tiếp phái Chúc Long sẽ thuộc về phái Phi Hồng ta rồi!”

Người thanh niên nở một nụ cười chân thành nói: “Các vị đang ngồi ở đây sẽ không thật sự cho rằng nếu Tuyết Ưng bị phái Thanh Vân giết thì kế tiếp các ngươi sẽ thuộc sự cai quản của phái Thanh Vân đấy chứ?”

“Không dám không dám”.

Người đàn ông trung niên ngồi phía dưới khuôn mặt vuông vức, một thân áo tím, khí tức tu vi bản thân rõ ràng là cảnh giới Thiên Võ, thế nhưng giờ phút này, đối mặt với người thanh niên ngồi ở phía trên lại hoàn toàn không có bất cứ dáng vẻ gì của cảnh giới Thiên Võ cả.

“Thiếu môn chủ Hồng Dĩnh đích thân đến đây, ta đương nhiên phải lấy thiếu môn chủ Hồng Dĩnh làm đầu rồi”.

“Đúng vậy đúng vậy”.

“Không sai”.

Đám người phía bên dưới lúc này đều đồng loạt gật đầu đáp.

“Hừ, Phong Tồn Ô, lúc trước ngươi không nói như này!”, một vị trưởng lão bên cạnh thiếu môn chủ Hồng Dĩnh hừ lạnh nói.

Người này chính là đại trưởng lão của phái Chúc Long Chúc Hán Lương. Ngày mà Chúc Tuyết Ưng bị giết, ông ta sớm đã sợ vỡ mật.

Sau đó Tần Ninh cho đám trưởng lão phái Chúc Long bọn hắn ăn một viên đan dược, cứ tưởng rằng là độc đan, ngày thứ hai không dám thở mạnh, vội vàng đem tất cả vốn tích luỹ mấy trăm năm của phái Chúc Long ra giao cho phái Thanh Vân để xin đổi lấy thuốc giải.

Thế nhưng ngay cả mặt Tần Ninh cũng chẳng thấy đâu, đồng thời cũng biết được, thứ mà bọn họ ăn không phải là độc đan mà chỉ là Linh đan thông thường tráng thận mà thôi!

Hoàn toàn bị Tần Ninh trêu đùa một trận.

Thù này sao có thể nuốt xuống được?

Cũng may hiện tại phái Phi Hồng đã ra mặt.

Phái Phi Hồng chính là môn phái có chút tiếng tăm ở nấc thang thứ ba trong khu vực Đông Bắc.

Tông chủ Hồng Điền chính là cự phách lục nguyên cảnh giới Thiên Nguyên.

“Lúc trước phái Phi Hồng ta bận đối phó với Lạc Vũ Quan, gần đây vừa mới tiêu diệt xong Lạc Vũ Quan, lúc này mới rảnh tay”.

Lạc Vũ Quan!

Mấy vị đứng đầu các gia tộc ở trong thành Thanh Phong đều biến sắc.

Quán chủ Lạc Vũ Quan nghe nói là ngũ nguyên cảnh giới Thiên Nguyên, cứ như thế mà đã bị tiêu diệt rồi sao?

Sự mạnh mẽ của phái Phi Hồng thật sự không thể khinh thường được, xem ra phái Phi Hồng định sẽ nuốt hết những thực lực tầm thường này, dựa vào căn cơ để tấn thăng lên làm môn phái trong nấc thang thứ hai.

Lúc này, Hồng Dĩnh thản nhiên nói: “Một phái Thanh Vân cỏn con chỉ vì một tên tiểu tử không rõ căn cơ mà cuồng vọng đến thế rồi sao?”

“Hôm nay ta đến đây, tạm thời thu hồi quyền quản lý trật tự thành vào tay phái Phi Hồng ta, xử lý tốt chuyện này thì ta sẽ dẫn các ngươi trực tiếp đánh thẳng vào bên trong phái Thanh Vân”.

“Chỉ là một thế lực tầm thường nghèo nát mà thật sự coi mình là ông trời sao!”

“Có coi bản thân là ông trời hay không thì không biết, nhưng tóm lại đối với ông trời này thì phái Phi Hồng ngươi cũng chẳng là cái gì hết”.

Một giọng nói nhàn nhạt vang lên ở bên ngoài đại sảnh.

Lúc này, mọi người đều khẽ giật mình.

Ai mà lại to gan như vậy?

Lộp cộp lộp cộp...

Ngay lập tức, từng bóng hình bước vào.

Tần Ninh lúc này một thân áo trắng, cất bước tiến vào bên trong đại sảnh.

“Chư vị tề tụ một chỗ, ngược lại tránh cho ta khỏi phải đến hỏi từng người một!”

Nhìn thấy nhóm chưởng quản ba thành ở trong đại sảnh sắc mặt khó coi, Tần Ninh khẽ cười nói: “Đều đã có mặt chỗ này cũng tốt, phái Thanh Vân ta tiếp nhận quyền quản lý ba thành trì, sau này các ngươi nên cung phụng phái Thanh Vân ta, phái Thanh Vân ta cũng sẽ che chở cho các ngươi được yên ổn”.

“Bây giờ ngồi ở chỗ này làm cái gì?”

“Còn nữa, ta cũng muốn hỏi, mấy vị chấp sự giao nhận của phái Thanh Vân ta là do ai giết?”, lúc nói lời này, nét mặt của Tần Ninh rất lạnh lùng.

Chúc Hán Lương lúc này cũng nhảy dựng lên, khẩn trương nói: “Hồng Dĩnh công tử, chính là hắn, chính là tên tiểu tử này, hắn là tông chủ phái Thanh Vân”.

Lời này vừa nói ra, tất cả người ở trong đại sảnh đều giật mình.

Bọn họ đã nghe nói, tông chủ tân nhiệm của phái Thanh Vân là một thanh niên, nhưng bọn họ không ngờ được rằng người thanh niên ấy lại trẻ như này.

Tần Ninh trước mắt này hình như còn chưa đến mười chín tuổi?

Cái này cũng quá là bất thường rồi!

Một đám trưởng lão phái Thanh Vân tại sao lại đồng ý để kẻ này đảm nhiệm vị trí tông chủ của bọn hắn?

Đôi mắt hẹp dài của Hồng Dĩnh lúc này cũng đang chăm chú quan sát Tần Ninh.

“Tần tông chủ ngược lại rất kiêu ngạo đấy, kể từ ngày hôm nay, chủ quyền của ba thành thuộc về phái Phi Hồng ta, Tần Ninh ngươi có ý kiến gì không?”

Hồng Dĩnh lúc này thản nhiên nói.

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người có mặt đều không dám thở mạnh.

Tuy nói bọn họ là chủ quản của ba thành, thế nhưng cho dù là phái Thanh Vân hay là phái Phi Hồng đi chăng nữa thì bọn họ đều không thể đắc tội được.

Phái Thanh Vân là sói thì phái Phi Hồng chính là hổ, mà bọn họ nhiều nhất chỉ có thể được xem là dê, mặc cho người khác chém giết.

“Ngươi là cái thá gì, chủ quyền của ba thành là do phái Thanh Vân ta lấy được từ trong tay phái Chúc Long, ngươi nói là của ngươi thì chính là của ngươi à?”

Tần Ninh lại không hề khách sáo chút nào nói.

Lời này vừa nói ra, bên trong đại điện lập tức trở nên im ắng.

“Hay, được, được lắm!”

Hồng Dĩnh cười lớn, bỗng nhiên đập bàn một cái, quát lớn: “Chúc Hán Lương, trưởng lão Hồng Nham, giết chết tên này cho ta”.

Lời vừa dứt, hai bóng người lập tức lao ra.

Bản thân Chúc Hán Lương kiêng dè Tần Ninh, thế nhưng là sợ lão giả thần bí bên cạnh Tần Ninh.

Nhưng hôm nay không biết tại sao lão giả thần bí kia thế mà lại không đến.

Thằng nhãi này, thật sự nghĩ không còn lão già kia bên cạnh thì bản thân hắn là cái gì chứ?

“Giết ta, ngươi còn chưa đủ tư cách”.

Lời này của Tần Ninh vừa nói ra, đại trưởng lão vội vàng xông đến.

Chúc Hán Lương hừ lạnh một tiếng, trực tiếp giết về hướng đại trưởng lão.

Hai người đều là cao thủ tam nguyên cảnh giới Thiên Nguyên, thậm chí còn ngang tài ngang sức.

Còn đại trưởng lão Hồng Nham, bản thân chính là cảnh giới Thiên Võ 7 biến, giết một tên cảnh giới Địa Võ như Tần Ninh há chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.

Nét mặt Hồng Nham lạnh lẽo, nhìn về phía Tần Ninh, khẽ nói: “Tiểu tử ngu dốt, không biết sống chết, hôm nay lão phu sẽ kết liễu ngươi”.

“Lão già ngươi cũng xứng sao?”

Tần Ninh không nhường chút nào, vừa sải bước đi ra.

“Hôm nay ta cứ đứng ở chỗ này, xem ngươi có thể giết được ta không?”

Hồng Nham bị Tần Ninh chọc giận không nhẹ.

Chỉ là một tên cảnh giới Địa Võ, ở trước mặt thất biến cảnh giới Thiên Võ mà còn dám làm càn như thế.

Mà những thành chủ khác thì đã sớm rút lui sang một bên.
Chương 472: Miệng lưỡi khéo léo

Hai bên bất kể là ai thắng ai thua, bọn họ chỉ cần tôn bên thắng làm chủ, mỗi năm cống nạp vật phẩm là được, chứ bây giờ mà nhảy vào thì chắc chắn là chết không phải nghi ngờ.

“Phi Hồng Lạc Hà Trảm!”

Lúc này Hồng Nham khẽ quát một tiếng, bóng người trực tiếp lao ra, hoá thành một dư ảnh, chưởng phong hoá thành đao, một đao chém ra.

“Phái Phi Hồng năm đó cũng là một môn phái rất có tiếng tăm ở trong nấc thang thứ hai, cho dù bây giờ suy bại đến tình trạng này thật đúng là buồn cười”, Tần Ninh không thèm để ý chút nào cười lạnh một tiếng, vừa sải bước đi ra.

“Ngươi tìm cái chết!”

Bị người ở trước mặt chỉ trích môn phái mình không còn như trước, trưởng lão Hồng Nham tức giận không thể nhẫn nhịn được nữa.

“Dừng!”, Tần Ninh cắt ngang một tiếng, miệng lẩm bẩm nói: “Phi Hồng Quyết, dùng Linh khí thông suốt huyệt Hội Quan, huyệt Minh Thần, huyệt Bắc Nham, rót Linh khí vào huyệt Ngọc Chẩm ở hai tay, tập trung tinh thần ở huyệt Cốc Quan, Phi Hồng Lạc Hà Trảm, dùng linh khí tụ ở hai tay, ngưng tụ hai tay vung chém đao khí, biến chưởng thành đao, đao thành hình, chưởng như đao!”

Tần Ninh lúc này đột nhiên nói ra một đống lời kỳ quái, chỉ thấy giờ phút này sắc mặt của Hồng Nham lại biến hoá khó lường, lúc xanh lúc đỏ.

Bàn tay thành đao, khí tức đao phong kia vậy mà dần dần yếu đi.

“Giết ta, ngươi không đủ tư cách!”

Tần Ninh tiếp tục nói mấy câu lộn xộn, thế nhưng mà dần dần trưởng lão Hồng Nham lại càng lúc càng kì lạ.

“Phụt...”

Trong lúc đó, chưởng đao tán loạn, một tia đao khí lúc này đã hoàn toàn khuếch tán, cơ thể của Hồng Nham bay ra ngoài, rầm một tiếng ngã nhào trên mặt đất, miệng liên tục phun ra máu.

Tần Ninh lúc này vẫn chưa dừng lại, tiếp tục nói: “Thu Linh khí lọt vào tai, thả Linh khí qua hơi thở...”

“A...”

Đột nhiên trưởng lão Hồng Nham đang ngã ngồi trên mặt đất hét lên một tiếng, thất khiếu chảy máu, một tiếng rầm vang lên, ông ta ngã nằm trên mặt đất, hai chân duỗi thẳng, trực tiếp tắt thở!

Trong nháy mắt này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Một cường giả đứng đầu thất biến cảnh giới Thiên Võ lại có thể nói tắt thở mà tắt thở thật rồi.

Tại sao có thể như vậy được?

Hồng Dĩnh lúc này cũng sững sờ.

Tần Ninh nhìn thi thể nằm trên mặt đất, hai tay lại chắp sau lưng, thản nhiên nói: “Cho dù là đích thân lão tổ tông phái Phi Hồng ngươi Phi Hồng Tiên Tử đến đây, ta cũng có thể nói chết nàng ta!”

Phi Hồng Tiên Tử!

Hồng Dĩnh giờ phút này khẽ giật mình, Phi Hồng Tiên Tử chính là thuỷ tổ của phái Phi Hồng. Năm đó chính là Phi Hồng Tiên Tử dựa vào sức lực của mình lập ra phái Phi Hồng, đưa phái Phi Hồng đến trình độ Tứ Đại Tông Môn.

Nhưng sau khi Phi Hồng Tiên Tử chết, phái Phi Hồng cũng không còn được như xưa.

Nhưng mà vấn đề không phải là ở chỗ này, mà là ở Tần Ninh. Hắn vừa mở miệng là đã có thể giết chết một trưởng lão cảnh giới Thiên Võ 7 biến.

“Phi Hồng Quyết!”

Hồng Dĩnh ngay lập tức phản ứng lại, quát: “Tại sao ngươi lại biết tâm pháp của Phi Hồng Quyết!”

Hồng Dĩnh hiểu rõ, lời mà Tần Ninh vừa nói chính là tâm pháp của Phi Hồng Quyết, nhưng mà trình tự đã bị xáo trộn.

Trưởng lão Hồng Nham thi triển Phi Hồng Quyết, trong lúc vô tình đã bị Tần Ninh dẫn dắt loạn, dẫn đến linh khí trong cơ thể tán loạn, khí huyết toàn thân chảy ngược, bị Tần Ninh nói mà tắt thở.

“Ta cũng biết kha khá!”

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Chỉ là phái Phi Hồng mà cũng dám tranh đoạt thành trì với phái Thanh Vân ta sao? Tranh đoạt thức ăn với hổ thì cũng phải nhìn xem bản thân mình có đủ tư cách không đã”.

Phái Phi Hồng chính là môn phái trong nấc thang thứ ba, phụ thân của hắn ta là Hồng Điền, là cự phách lục nguyên cảnh giới Thiên Nguyên mà bị Tần Ninh nói là không có tư cách tranh đoạt cùng với phái Thanh Vân?

Giờ phút này, Kiếm Tiểu Minh đứng ở bên cạnh hai mắt cũng trợn tròn.

Bình thường hình dung người miệng lưỡi khéo léo, có thể khiến người chết đi sống lại, nhưng cái đó là giả.

Nhưng hôm nay cậu ta đã tận mắt được chứng kiến Tần Ninh dựa vào lời nói, nói chết một vị cao thủ thất biến cảnh giới Thiên Võ.

Đây thật sự đúng là miệng lưỡi khéo léo!

“Bắt đầu từ hôm nay phái Phi Hồng cút ra khỏi ba thành, nếu như để ta lại nhìn thấy người phái Phi Hồng xuất hiện ở trong ba thành, ta sẽ thẳng tay chém không tha”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Quay về nói với phụ thân ngươi Hồng Điền, nếu như không muốn phái Phi Hồng xong đời trong tay hắn thì tốt nhất đừng có trêu chọc đến phái Thanh Vân ta, nếu không ta sẽ đạp lên phái Phi Hồng, diệt phái Phi Hồng các ngươi!”

Hồng Dĩnh lúc này còn muốn nói thêm gì đó, thế nhưng nhìn thấy Chúc Hán Lương đang bị Lý Dương Chiêu cuốn lấy, bản thân hắn đi một chuyến này chỉ dẫn theo cao thủ cảnh giới Thiên Nguyên, nếu muốn giết Tần Ninh thì hiện tại đương nhiên là không thể nào.

Hảo hán phải biết tránh đi cái hại trước mắt, rút lui trước đã rồi nói sau.

“Lời của ngươi ta sẽ truyền lại!”, Hồng Dĩnh đứng dậy, vội vàng rời đi.

Mà giờ phút này, đại trưởng lão Lý Dương Chiêu và Chúc Hán Lương vẫn đang đánh nhau khí thế ngút trời, khó phân thắng bại.

Tần Ninh nhẹ nhàng ngồi lên vị trí trên cùng, nhìn đám người phía dưới.

“Bắt đầu từ hôm nay, ba thành hoàn toàn thuộc về phái Thanh Vân, nếu như lần sau lại để ta nghe thấy việc giữ gìn trật tự thành thị xảy ra vấn đề, có lẽ ta sẽ cân nhắc việc thay chưởng quản quản lý!”

Lời này của Tần Ninh vừa nói ra, những nhân vật có máu mặt ở ba thành đều vội vàng quỳ xuống đất dập đầu.

Phong Tồn Ô thân là thành chủ thành Thanh Phong cười khổ nói: “Tần tông chủ, không phải là ta muốn phản bội ngài, mà là chuyện sống chết không tự làm chủ được”.

“Kể từ ngày hôm nay, ai dám ra tay với các ngươi thì cứ báo với phái Thanh Vân một tiếng là được”.

“Các người đã là thuộc hạ của phái Thanh Vân, phái Thanh Vân đương nhiên sẽ bảo vệ các ngươi thật tốt”.

“Vâng vâng vâng!”

Cả một đám người lúc này liên tục gật đầu.

Bên ngoài đại sảnh, Chúc Hán Lương nhìn thấy Hồng Nham bị giết, Hồng Dĩnh mặt mũi xám ngoét bỏ chạy, trong lòng lập tức trở nên lo lắng, muốn bỏ chạy, thế nhưng Lý Dương Chiêu lại không hề cho ông ta cơ hội.

“Lý Dương Chiêu, ngươi không giết được ta đâu!”, Chúc Hán Lương quát: “Ngươi và ta đều là cảnh giới tam nguyên, hai người chúng ta không ai có thể làm gì được đối phương hết!”

“Thế thì chưa chắc!”

Lý Dương Chiêu lúc này lại hừ một tiếng, hai tay chắp trước ngực, một luồng khí tức mênh mông tràn ra.

“Hả? Cảnh giới tứ nguyên!”

Đột nhiên, sắc mặt của Chúc Hán Lương trở nên tái mét.

Ông ta và Lý Dương Chiêu đều là trưởng lão của môn phái, đến tầng này của bọn họ, muốn tấn thăng thêm một cảnh giới nữa gần như là không thể nào.

Thiên phú như vậy, cộng thêm căn cơ hạn chế, đời này bọn hắn muốn tấn thăng cao hơn gần như là không thể nào.

Thế nhưng giờ phút này, Lý Dương Chiêu vậy mà đạt đến cảnh giới tứ nguyên!

“Bây giờ thì ta đã có thể giết ngươi được chưa?”

Khí thế toàn thân Lý Dương Chiêu phóng đại, vừa sải bước đi ra, Thái Thương Thủ lúc này trực tiếp phủ xuống.

Rầm...

Trong nháy mắt, tiếng nổ vang lên, cơ thể của Chúc Hán Lương bị Lý Dương Chiêu bắt được, nện xuống mặt đất.

Trong phủ thành chủ, mặt đất ầm ầm vỡ nứt.

Âm thanh rầm rầm rầm, từng tiếng từng tiếng vang lên, đối mặt với Lý Dương Chiêu cảnh giới tứ nguyên, Chúc Hán Lương bị ném lên giống như một con gà con, không có chút sức lực chống đỡ nào cả.

Dần dần tiếng động bên ngoài đại sảnh biến mất, Lý Dương Chiêu tay xách Chúc Hán Lương đi vào, ném ông ta xuống đất.

Trong đại sảnh, hơn mười nhân vật có máu mắt ở ba thành đều câm như hến.

“Tông chủ”.

Lý Dương Chiêu lúc này cảm thấy hít thở thoải mái hơn rất nhiều.

Nếu không phải do Tần Ninh chỉ điểm, khiến ông ta lĩnh ngộ sâu sắc về Thái Thương Thủ, để ông ta đột phá được, nếu không e rằng Chúc Hán Lương này sớm đã chạy thoát rồi.

Đơn giản chỉ một điểm này, kiến thức của Tần Ninh từng câu sáng rõ, quả thực phi phàm.

“Kéo ra ngoài chặt đi!”

Tần Ninh phất tay, nói: “Lần sau người của phái Phi Hồng còn dám tới thì lập tức thông báo cho phái Thanh Vân, đến một người giết một người, đến hai người chém cả đôi!”

“Vâng vâng vâng!”

Một đám chưởng quản lúc này đã hoàn toàn choáng váng.

Tần Ninh dẫn theo Lý Dương Chiêu, Kiếm Tiểu Minh rời khỏi phủ thành chủ, không nói thêm một lời nào nữa. Phong Tồn Ô lúc này mới thật sự dám thở phào một hơi.
Chương 473: Lời mời của Thiên Đạo Lâu

"Các vị đã nghe rõ chưa?", Phong Tồn Ô mở miệng nói: "Thanh Vân tông bây giờ không phải như trước kia, sau này, có đưa ra quyết định gì thì mọi người phải để tâm thêm một chút".

"Chúng ta hiểu rồi!"

Hành động lần này của Tần Ninh chỉ nhắm tới mục đích giết gà dọa khỉ.

"Tông chủ, giờ chúng ta đi về à?"

"Gấp gáp như thế làm gì".

Tần Ninh bình thản nói: "Khó khăn lắm mới ra ngoài một lần, dẫu sao thành Thanh Phong đây cũng là một tòa thành trì không tồi ở vùng đất Cửu U, ở đây rất thích hợp thăm dò tin tức".

Ba người một bò đi vào một toà tửu lâu trong thành Thanh Phong, thong dong ngồi xuống ngâm trà.

Lúc này, trong tửu lâu, tiếng người ồn ào náo nhiệt.

Ba người Tần Ninh vừa ngồi xuống đã nghe từng lời bàn luận hăng say.

"Bây giờ, thời thế ở vùng đất Cửu U này đúng là thay đổi thất thường, hai ngày trước ta vừa mới nghe người ta bảo rằng Lạc Vũ Quán bị Phi Hồng Môn tiêu diệt".

"Ối giời, những tông môn nhỏ nhoi này bị diệt không phải là điều rất bình thường sao? Ngươi coi thử những tông môn cấp hai kia đi, có cái nào dễ dàng bị diệt như vậy chứ?"

"Nhưng mà cũng phải nói, gần đây dã tâm của Phi Hồng Môn không nhỏ chút nào".

"Cái này ngươi còn không biết à?", một người tỏ vẻ bí ẩn nói: "Nghe đồn con trai trưởng của môn chủ Phi Hồng Môn, Hồng Quan Vũ, chuẩn bị thành thân với Tam tiểu thư của Thất Tinh Cung, Yến Minh Phi, Phi Hồng Môn dựa dẫm vào tông môn cấp hai cỡ Thất Tinh Môn thì tất nhiên có cơ sở lộ ra hùng tâm tráng chí của mình rồi".

Nghe thế, sắc mặt đại trưởng lão trở nên khó coi.

"Tông chủ, chúng ta coi như đã đắc tội Phi Hồng Môn, e là, một khi Thất Tinh Cung và Phi Hồng Môn nắm tay bước đi, sẽ càng khó đối phó hơn".

"Thất Tinh Cung mạnh lắm sao?"

Nghe vậy, trong lòng đại trưởng lão không biết phải nói gì.

Dường như vị tông chủ này đi đắc đội người ta đều phụ thuộc vào tâm tình, bất chấp đối phương mạnh hay yếu.

Đại trưởng lão cẩn thận nói: "Vùng đất Cửu U chia thành năm khu vực lớn, nơi chúng ta ở là khu vực Đông Bắc, do Kiếm Các toạ trấn, họ vô cùng hùng mạnh, không thẹn với danh xưng tông môn bậc nhất".

"Mà dưới trướng Kiếm Các còn có hàng chục tông môn cấp hai, nhưng lớn mạnh nhất trong số đó chỉ có bảy tông môn".

"Đó là Thất Tinh Cung, Độc Tàm Tông, Thi Cốt Môn, Thuần Dương Điện, Thiên Đạo Lâu, Thiên Cương Phái cùng với Phục Ma Tông".

"Bảy thế lực lớn này có Kiếm Các chống lưng, bên trong đều có cao thủ vô song cảnh giới Thông Thiên trấn giữ, còn chiếm giữ hàng chục thành trì".

Nghe thế, Tần Ninh khẽ gật đầu.

Mấy tên này có vài cái tương đối quen thuộc với hắn.

Xem ra, mấy chục ngàn năm này, ví dụ như Thanh Vân tông, Phi Hồng Môn này, có bên lại xuống dốc, có bên lại lên như diều gặp gió.

Cùng lúc đó, mấy người lại tiếp tục bàn luận rôm rả nói: "Nhưng mà gần đây, trên toàn Cửu U xảy ra không ít chuyện".

"Ồ? Nói nghe thử nào!"

"Nghe bảo Đại Nhật Thần Giáo vừa nhận một vị thiếu niên mới tròn mười tuổi cách đây không lâu, nhưng vô cùng kinh khủng, nhỏ vậy mà đã đến cảnh giới Địa Võ, được Đại Nhật Thần Giao cưng chiều như bảo bối, còn nghe đồn rằng mấy lão cổ hủ trong Đại Nhật Thần Giáo còn tranh cãi, náo loạn đến phong ba bão táp chỉ vì cô bé ấy".

"Trời ạ, mới mười tuổi mà đã đạt cảnh giới Địa Võ, đây là người thật à?"

"Ối, đúng là một thiên tài khủng bố mà, thật là một đời so với một đời càng khiến cho người ta khó lòng chấp nhận".

"Không chỉ ở đó đâu, nghe nói ở Thánh Vương Phủ cũng xuất hiện một thiên chi kiêu nữ, chỉ mới nhập môn cách đây mấy tháng mà đã được phủ chủ Thánh Vương Phủ thu làm đệ tử cuối cùng".

"Còn ở U Minh Tông cũng xuất hiện một vị thiên tài kiệt xuất, hơn nữa còn xinh đẹp tuyệt trần, nghe đồn vị thiên tài này còn làm một lão cổ hủ Phong Tồn ở U Minh Tông đích thân xuất quan để dạy dỗ cô ấy".

Mọi người bàn luận sôi nổi, mặt mày họ đều tràn đầy hớn hở.

Từ xưa đến nay, thiên tài đi đến đâu cũng đều hấp dẫn ánh mắt của người đời.

Tần Ninh nghe thế cũng hiểu rõ tình hình hơn chút.

Có vẻ như, tình hình hiện tại của cả ba cô gái đều không tệ chút nào.

Sợ rằng, sau này gặp lại, thực lực của cả ba sẽ tăng tiến gấp bội.

Tần Ninh sớm đoán được điều này.

Hắn không quá cố chấp đối với việc đột phá mà bình tĩnh như nước, thuận thời thuận thế, nước sẽ tự khắc dâng lên.

Dù sao, hắn cũng không phải là chủng tộc Cửu U Chu Tước mạnh mẽ như Tiểu Phi, chẳng phải là Hoàng thể như Viên Viên, càng không phải là hỗn độn thể như Sương Nhi.

Hắn không có Tinh Môn, không thuộc sáu linh thể mạnh nhất, cũng chẳng phải thể chất đặc biệt gì, việc tu hành của hắn chỉ có một cách duy nhất là đi từng bước từng bước một tiến về phía trước, không thể lơ là, lười biếng.

"Tốt lắm, đi thôi!"

Ăn uống no nê xong, cả ba người rời khỏi tửu lâu, sau vài ngày đi dạo lang thang trong thành Thanh Phong, Tần Ninh trở lại Thanh Vân tông.

Mấy ngày tiếp theo, liên tục có đệ tử đi tìm Tần Ninh giải đáp nghi vấn, cuộc sống của hắn dường như trở nên yên bình, thư thả hơn.

Tần Ninh ngày ngày tu luyện, cố gắng lĩnh ngộ Ngọc Lôi thể, chế tạo Lôi thể.

Hôm nay, ở bên ngoài Thanh Vân Tông bỗng nhiên xuất hiện một hồi xé gió bay tới.

Từng tiếng xé gió kia làm bật lên khí tức của người xuất hiện.

Đệ tử trông coi thấy thế, bèn vội vã đi bẩm báo cho các vị trưởng lão.

Tứ trưởng lão Từ Phàm và Ngũ trưởng lão Liễu Thương Hải nghe tin lập tức đi ra, thấy người đến, hai người họ âm thầm thở phào.

Bọn họ cứ ngỡ người tới là người của Phi Hồng Môn, nên lúc nãy lòng họ rất u sầu.

Ai ngờ người vừa xuất hiện không phải là người của Phi Hồng Môn.

"Ha ha ha..."

Người cầm đầu đám người đến kia cười ha ha, chắp tay chào hỏi Từ Phàm và Liễu Thương Hải.

"Từ huynh, Liễu huynh, lâu ngày không gặp, hai người có khoẻ không?"

Người kia mặc áo bào màu xanh, mặt mũi hoà nhã, nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng khí tức cả người đều rất hùng mạnh.

"Thì ra là Sở Đạo sứ của Thiên Đạo Lâu".

Gương mặt già nua của Từ Phàm lộ ra nụ cười ôn hoà.

Thiên Đạo Lâu chính là tông môn cấp hai tiếng tăm lẫy lừng ở khu vực Đông Bắc này, nội tình thâm hậu, hơn nữa, bản thân lâu chủ Thiên Đạo Nhất còn là một vị cao thủ hàng đầu của cảnh giới Thông Thiên.

"Mời Sở Đạo sứ!"

Từ Phàm và Liễu Thương Hải đều vô cùng khiêm nhường, kính trọng người nọ.

Vốn dĩ Thanh Vân tông và Thiên Đạo Lâu không có quan hệ gì, nhưng mấy năm trước có xảy ra một chuyện khiến cho cả hai tông môn giao thiệp với nhau.

Đạo sứ là một chức vị ở Thiên Đạo Lâu.

Thiên Đạo Lâu là tông môn cấp hai hàng đầu, lâu chủ Thiên Đạo Nhất tất nhiên là người nói một không hai.

Mà chỉ dưới lâu chủ Thiên Đạo Nhất chính là ngũ đại đạo sứ.

Sở Nhân Kiệt chính là một trong ngũ đại đạo sứ, thực lực của hắn ta càng thâm sâu khó lường.

Nhưng mà hai người họ không biết vì sao bỗng nhiên Thiên Đạo Lâu lại đến Thanh Vân tông, lẽ nào họ định thực hiện cam kết khi ấy sao?

Nếu là thế thật, thì có thể nói rằng Thanh Vân tông có chỗ dựa vững chắc như Thiên Đạo Lâu rồi, không việc gì cần phải lo lắng về Phi Hồng Môn.

Cùng lúc đó, ở Thanh Vân tông, trên đỉnh Huyền Trần, đại trưởng lão, nhị trưởng lão và tam trưởng lão đều đang cung kính đứng yên.

"Sao rồi?"

Tần Ninh nhìn ba người, thuận miệng hỏi.

"Tông chủ, người của Thiên Đạo Lâu đến, tốt nhất là tông chủ vẫn nên đi gặp họ một lát!"

Nghe thế, Tần Ninh hơi bất ngờ.

"Thiên Đạo Lâu sao? Bọn họ đến đây làm gì?"

Thiên Đạo Lâu là một trong bảy tông môn cấp hai, thực lực của họ không hề tầm thường, nhưng Thanh Vân tông hiện đang sa sút, hình như không có qua lại gì với bọn họ mà nhỉ?

"Tông chủ, lão phu đoán rằng hẳn là Thiên Đạo Lâu đến để thực hiện cam kết".

Đại trưởng lão thấy Tần Ninh thắc mắc, bèn nói tiếp: "Có vài thứ tông chủ không biết".

"Năm năm trước, Thanh Vân tông chúng ta đã làm một giao dịch với Thiên Đạo Lâu".

"Giao dịch gì?", Tần Ninh càng cảm thấy tò mò.

Thanh Vân tông như mặt trời sắp lặn, còn Thiên Đạo Lâu lại luôn tỏa sáng như mặt trời ban trưa, hiển nhiên là cả hai bên không ăn khớp với nhau, sao có thể làm giao dịch gì!
Chương 474: Lời mời của Thiên Đạo Lâu

Đại trưởng lão chậm rãi nói: "Năm năm trước, trong Thiên Đạo Lâu xuất hiện một chuyện lạ, dòng dõi của lâu chủ Thiên Đạo lâu Thiên Đạo Nhất xảy ra vấn đề, con cái bắt đầu có bệnh lạ, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng".

"Lúc ấy, tuy Thiên Đạo Nhất là cường giả vô song cảnh giới Thông Thiên nhưng vẫn phải bó tay, sau đó tình cờ biết trong Thanh Vân tông chúng ta có một bảo bối bí mật, bèn đến Thanh Vân tông hỏi mượn".

Nghe đến đây, Tần Ninh bỗng thốt lên: "Là Bách Linh Như Ý phải không?"

Nghe Tần Ninh đột nhiên lên tiếng, đại trưởng lão bất ngờ, nhưng lập tức gật đầu nói: "Đúng vậy, là Bách Linh Như Ý".

"Bách Linh Như Ý kia đã giúp Thiên Đạo Lâu giải quyết vấn đề nhức nhối này, nhưng khi ấy Bách Linh Như Ý lại bị hư hỏng, nên Thiên Đạo Lâu hứa hẹn với chúng ta một mối hôn sự!"

"Một hôn sự sao?", Tần ninh cảm thấy hơi thú vị, hỏi.

"Lâu chủ Thiên Đạo Lâu Thiên Đạo Nhất có thực lực cường đại, là người đứng hàng đầu trong cảnh giới Thông Thiên, người này có tu vi hùng mạnh, con cái cũng chẳng hề kém cạnh".

Đại trưởng lão tiếp tục nói: "Mà con gái của Thiên Đạo Nhất được tôn kính xưng là Thánh nữ Thiên Đạo của Thiên Đạo Lâu, vị Thánh nữ này có thiên phú vô cùng cao, nghe nói hiện đã đạt đến cảnh giới Thiên Võ".

"Năm đó Thiên Đạo Nhất đã hứa hẹn đến khi Thánh nữ Thiên Đạo tròn hai mươi tuổi xuân thì sẽ hứa hôn với đệ tử giỏi nhất của Thanh Vân tông".

Nghe vậy, Tần Ninh khẽ nhíu mày.

Thiên Đạo Lâu chính là tông môn cấp hai uy danh hiển hách ở khu vực Đông Bắc, nội tình chỉ đứng sau Kiếm Các, còn mạnh mẽ hơn cả Thất Tinh Cung, mà Thanh Vân tông này chỉ nằm đứng dưới đáy kim tự tháp, e rằng hôn sự này không đơn giản như vậy.

"Đã thế thì cứ đi xem thử thôi!"

Tần Ninh phất tay nói: "Đệ tử giỏi nhất bây giờ của Thanh Vân tông chúng ta là Lý Nhất Phàm phải không?"

"Ca ca..."

Kiếm Tiểu Minh không ngừng nháy mắt với Tần Ninh, nhỏ giọng nói: "Ca, bây giờ ta đạt cảnh giới Địa Võ tầng một, hơn nữa, ngươi quên rồi à, trong người ta còn có truyền thừa của lão tổ tông, ta mới là người giỏi nhất chứ".

"Ngươi giỏi nhất hả?"

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Hay là ngươi đánh một trận với Lý Nhất Phàm thử xem?"

"Khụ khụ... Ta nghĩ Lý sư huynh giỏi nhất, hoàn toàn xứng đáng với vị trí này!"

Nghe thế, trong lòng Lý Nhất Phàm thoáng rung động.

Trước khi Tần Ninh đến, hắn ta quả thật là đệ tử giỏi nhất của Thanh Vân tông, thiên phú không tồi, diện mạo nho nhã tuấn tú, ở Thanh Vân tông có biết bao đệ tử say mê hắn ta.

Hắn ta cứ tưởng rằng, Tần Ninh là tông chủ thì Tần Ninh sẽ giành lấy cuộc hôn nhân này cho chính mình.

Cứ cho là Tần Ninh không dám buông bỏ sĩ diện, thì hắn hoàn toàn có thể tặng nó cho đồ đệ của mình là Thẩm Văn Hiên, Kiếm Tiểu Minh cũng được.

Hắn ta không ngờ rằng Tần Ninh vẫn giao hôn sự này cho mình.

"Cảm ơn tông chủ!"

Lý Nhất Phàm khom lưng, dập đầu nói: "Sau này đệ tử nhất định toàn tâm toàn ý, coi Thanh Vân tông là nhà!"

Lúc này, đại trưởng lão cũng rất cảm động.

"Lão hủ cũng cảm tạ tông chủ!"

Lý Nhất Phàm chính là cháu trai của đại trưởng lão Lý Dương Chiêu, đây cũng là lý do tại sao Lý Nhất Phàm có thiên phú như vậy mà còn ở lại Thanh Vân tông".

Tần Ninh mới biết những điều này gần đây thôi.

Lý Dương Chiêu là đại trưởng lão, có thể nói rằng ông ta đã dồn hết tâm huyết cả đời mình vào Thanh Vân tông.

Cha ông ta từng là một vị chấp sự của Thanh Vân tông, đến cả con trai và con dâu ông ta cũng là đường chủ của Thanh Vân tông, nhưng tiếc rằng lại lìa đời vì tranh chấp giữa các tông môn.

Bởi Thanh Vân tông vẫn chưa sụp đổ nên ông ta cũng giữ đứa cháu trai có thiên phú rất cao của mình ở lại đây, điều này đủ để chứng minh được tình cảm sâu sắc của Lý Dương Chiêu đối với Thanh Vân tông.

Nếu không phải Tần Ninh đến đây đảm nhận chức tông chủ, thì đại trưởng lão có khả năng nhất, nhưng bởi lý lịch của bốn vị trưởng lão khác cũng không kém bao nhiêu, vì thế trong lòng họ không tránh khỏi không phục, nên cái ghế tông chủ này không quá thích hợp với ông ta, lúc này mới làm cho vị trí tông chủ vẫn luôn để trống.

"Ngươi là đệ tử của Thanh Vân tông, hiển nhiên là ta sẽ không bạc đãi ngươi, nên của ngươi sẽ là của ngươi, ta chỉ trao cho ngươi cơ hội, ngươi nên quý trọng nó thật tốt là được, hơn nữa..."

"Bây giờ nói lời cảm ơn hơn sớm đấy!"

Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Thánh nữ Thiên Đạo này, sợ là không cưới về dễ dàng như vậy!"

Nghe thế, mấy vị trưởng lão lại gật gù tán thành.

Thiên Đạo Lâu hiện là thế lực to lớn chúa tể một vùng chỉ sau Kiếm Các, còn Thanh Vân tông lại đang trên đà diệt vong, cả hai chẳng phải là mây cùng tầng.

Một lần cứu mạng, kết ra một mối nhân duyên, nhưng liệu Thiên Đạo Lâu có thực hiện hay không, ai biết được chứ?

Mọi người đi đến đại điện Thanh Vân, Tần Ninh leo lên bảo toạ tông chủ.

"Sở Đạo sứ, vị này chính là tông chủ mới nhận chức của Thanh Vân tông, Tần tông chủ Tần Ninh".

Đại trưởng lão nhiệt tình giới thiệu.

Sở Nhân Kiệt chính là một trong ngũ đại đạo sứ của Thiên Đạo Lâu, hắn ta có địa vị cao quý, đừng nói là trưởng lão Thanh Vân tông như bọn họ, mà dẫu có là môn chủ Phi Hồng Môn thì cũng phải nhún nhường khi gặp vị Sở Đạo sứ này.

"Nghe nói Thanh Vân tông xuất hiện một vị tông chủ thiên tài, hôm nay vừa gặp quả nhiên là trăm nghe không bằng mắt thấy", Sở Nhân Kiệt chắp tay, lễ nghi qua loa lấy lệ.

Bên cạnh Tần Ninh, Kiếm Tiểu Minh vác kiếm, còn Thẩm Văn Hiên thì thả tay đứng yên.

Nghe Sở Nhân Kiệt nói thế, Kiếm Tiểu Minh bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Gần đây ca ta vừa mới kế nhiệm chức tông chủ, nào có tiếng tăm vang danh gì chứ..."

Còn chưa nói xong, hắn đã thấy Tần Ninh trừng mắt nhìn mình, bèn thức thời ngậm miệng.

"Sở Đạo sứ đường xa tới đây làm khách, không biết đến Thanh Vân tông ta có chuyện gì?"

Tần Ninh khách sáo nói.

"Nếu Tần tông chủ hỏi thẳng, ta cũng không vòng vo nữa!"

Sở Nhân Kiệt thẳng thắn nói: "Mấy ngày tới, Thiên Đạo Lâu chúng ta chuẩn bị tổ chức một buổi thịnh yến, là do Thánh nữ của Thiên Đạo Lâu chúng ta mời thanh niên tài tuấn dưới hai mươi tuổi ở khu vực Đông Bắc cùng nhau chung vui, đồng thời cũng để giao lưu và thảo luận với nhau".

"Thiên Đạo Lâu và Thanh Vân tông còn có một hôn ước, vì vậy, lần này, chúng ta mời quý tông dẫn theo đệ tử tài giỏi nhất của mình, đến cùng tham gia buổi thịnh hội này, và để thuận tiện bàn bạc hôn sự nữa".

Bàn bạc hôn sự.

Nghe vậy, đáy lòng mấy vị trưởng lão giật mình.

Hôn sự này đã được quyết định từ trước, sao giờ lại phải bàn bạc lại?

Nay Thánh nữ Thiên Đạo vừa tròn hai mươi, mà Lý Nhất Phàm cũng vậy, cũng là lúc hai bên gặp mặt nhau rồi.

“Được!”

Tần Ninh khẽ gật đầu, nói: “Thanh Vân tông chúng ta chắc chắn sẽ đến đúng hẹn, khi đó, hy vọng hai bên sẽ có một buổi trò chuyện vui vẻ”.

"Không còn việc gì nữa, tại hạ xin cáo từ".

Sở Nhân Kiệt không có ý định nán lại đây quá lâu, bèn bái biệt rời đi.

Dù sao Thanh Vân tông chỉ là một tông môn tồi tàn, lần này Thiên Đạo Lâu đặt biệt đến đây thông báo là đã nể mặt lắm rồi.

Trong đại điện dần dần trở nên yên tĩnh.

"Thú vị đấy".

Tần Ninh vuốt cằm, bình tĩnh nói: "Hôn sự này ắt phải thành!"

"Đại trưởng lão, ta sẽ đi chung với Lý Nhất Phàm, mấy ngày tiếp theo, ngươi hãy trông coi Thanh Vân tông cẩn thận!"

Tần Ninh dặn dò: "Nếu lũ người Phi Hồng Môn dám đến đây gây chuyện, ngươi cứ đập tỉnh lão già đần... khụ, đánh thức rùa thần đại nhân, nhờ lão ta ra tay, tới bao nhiêu cứ giết bấy nhiêu".

"Vâng!", trong lòng đại trưởng lão khẽ run, nói: "Vậy tông chủ..."

"Ta sẽ đi cùng với Lý Nhất Phàm, Tống Đại Hải, ngươi cũng đi với ta luôn, coi như để mở mang việc đời".

"Đệ tử tuân lệnh!"

Trong lòng Tống Đại Hải giờ rất vui mừng, đây chính là dịp hội tụ toàn bộ thiên chi kiêu tử có tiếng tăm lừng lẫy trên toàn bộ khu vực Đông Bắc ở vùng đất Cửu U này.

Đúng như lời Tần Ninh nói, mở mang việc đời cũng là điều tốt.

Tần Ninh nói vậy cũng không phải là không có cân nhắc, suy tư.

Khoảng thời gian này, hắn để Thẩm Văn Hiên và Kiếm Tiểu Minh tìm hiểu tình hình nội bộ trong tông môn, trong ngũ đại đệ tử, trừ người đã chết là Trần Sở Sinh, mà hai vị đệ tử Lý Nhất Phàm và Tống Đại Hải, Tống Đại Hải trời sinh tính cách đần độn nhưng làm việc thận trọng chắc chắn, còn Lý Nhất Phàm thì có ý chí kiên định, tuy là thiên tài nhưng lại không quá kiêu ngạo, hơn nữa còn có lòng nhẫn nại rất tốt.

Đây mới là nguyên nhân chính Tần Ninh đồng ý bồi dưỡng họ.
Chương 475: Thanh Vân tông ngưng tụ

Chín đời chín kiếp này, Tần Ninh gặp quá nhiều thiên tài.

Nhưng rồi sao?

Bao nhiêu thiên tài đều kiêu ngạo khinh người, không biết trời cao đất dày, thường chỉ trưởng thành được một nửa là chết yểu.

Lý Nhất Phàm có bản tính không tệ, nếu không, Tần Ninh cũng không để mối liên hôn này cho hắn ta.

Quay về đỉnh núi, nhìn dáng vẻ hâm mộ của Kiếm Tiểu Minh, Tần Ninh cười khổ.

“Thánh nữ Thiên Đạo không biết có xinh đẹp nghiêng thành đổ nước hay không nhỉ, có xinh như tỷ tỷ Sương Nhi và tỷ tỷ Viên Viên không!”

Thẩm Văn Hiên trêu ghẹo: “Nói như kiểu ngươi gặp Vân tiểu thư và Diệp tiểu thư rồi ấy!”

“Ta chưa thấy, nhưng phàm là người Ninh ca coi trọng thì chắc chắn dung mạo cùng thiên phú phải là số một, nếu không nào xứng đáng làm người phụ nữ của Ninh ca ta?”

“Cút!”

Tần Ninh mắng: “Cả ngày lông bông không đứng đắn, vừa mới đạt cảnh giới Địa Võ mà thôi, ta thấy ngươi có vẻ ngứa da ngứa thịt đấy, ra đây, ta thử kiếm thuật của ngươi”.

“Ặc, lần sau, lần sau đi mà!”

Kiếm Tiểu Minh sợ.

Cậu ta được lão tổ truyền lại cho kiếm thuật, mỗi ngày đều lĩnh ngộ, kiếm thuật ngày một nâng cao.

Nhưng những ngày này, hôm nào Tần Ninh cũng đem cậu ta ra luyện kiếm, lần nào cũng đạp vỡ lòng tự tôn của cậu ta.

Quan trọng nhất là, hai người không so thực lực, chỉ bì kiếm thuật. Lần nào cậu ta cũng đỡ không nổi ba chiêu, mà quan trọng nhất nhất nữa là, Tần Ninh lại dùng... kiếm gỗ, mà cậu ta thì dùng kiếm Âm Càn.

Quá đả kích mà!

“Hai người cũng đừng lo vội”.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Văn Hiên là đồ nhi của ta, sau này thê tử của ngươi chắc chắn phải là tiên tử trong vạn giới các trời, chứ loại tục tằng son phấn bình thường thì không xứng”.

“Còn ngươi...”

Tần Ninh nhìn sang Kiếm Tiểu Minh, cười nói: “Sau này ở bên cạnh ta, làm chân chạy vặt bầu bạn với ta, cả đời độc thân!”

“Ấy đừng mà, ca, ối chao, ca, nghe ta nói đã mà!”

Kiếm Tiểu Minh tức thì vội vã nói: “Ta mà độc thân cả đời thì chẳng phải sẽ làm huynh mất mặt hay sao? Hơn nữa tay kiếm số một Cửu U mà lại là cẩu độc thân, nói ra cũng chẳng làm sao cả, ta không có yêu cầu cao đâu mà, ca...”

Nhìn Kiếm Tiểu Minh liến thoắng không ngừng, Thẩm Văn Hiên chỉ cười khổ. Nếu là kẻ khác mà càu nhàu bên tai như thế, e là sư tôn đã tát cho chết rồi.

Có lẽ lúc đầu Tần Hâm Hâm cũng là như vậy với Tần Ninh, giờ để Kiếm Tiểu Minh ở bên cạnh, sư tôn của mình đúng là vẫn có chút hoài niệm mà!

Tần Ninh nhìn ra được bộ dáng của Tần Hâm Hâm từ Kiếm Tiểu Minh, đây là một lí do, quan trọng nhất vẫn là Kiếm Tiểu Minh là con cháu của đồ tôn của hắn. Hắn thấy hổ thẹn với Kiếm Âm Sơn, nên muốn bù đắp cho Kiếm Tiểu Minh vào đời này.

Kiếm Tiểu Minh muốn trở thành tay kiếm số một Cửu U thì cứ để cho cậu ta làm là được.

Chuẩn bị thỏa đáng xong, hôm đó, bên ngoài Thanh Vân tông, nhóm Lý Dương Chiêu tiễn Tần Ninh đi.

Nhìn nhóm đệ tử tông môn lũ lượt xuất hiện, Tần Ninh cũng cười khổ không thôi.

“Ta chỉ dẫn Lý Nhất Phàm đi lấy vợ thôi mà, các ngươi làm gì đây? Như kiểu ta đi đánh trận vậy”.

Đại trưởng lão cười khổ: “Cũng không phải chúng ta cố ý, mà các đệ tử cứ đòi đến”.

“Về cả đi!”

Tần Ninh nhìn mọi người, nói lớn: “Lần này, ta thay mặt các ngươi đi gọi một chị dâu, cũng là vợ của đại sư huynh về!”

Lời này nói ra, đám đệ tử nam liền gào lên ầm ĩ, nhóm đệ tử nữ thì ảm đạm hơn.

“Các đệ tử nữ đừng buồn, tương lai, tông chủ ta sẽ chiêu mộ thêm càng nhiều đệ tử nam hơn cho các ngươi, đảm bảo ai cũng sẽ đẹp trai hơn Lý Nhất Phàm!”

“Đệ tử chỉ cần tông chủ thôi!”

Một đệ tử nữ đột nhiên hét lên, dẫn đến từng đợt ồn ào.

Không thể không nói, mặc dù Tần Ninh không phải là quá mức đẹp trai, phong thần tuấn dật, nhưng vẻ thanh tú cùng ngũ quan đó hợp lại tạo thành một vẻ thư sinh, nhưng khi giết người thì lại lộ ra vẻ nam tử hán, khiến người ta ngưỡng mộ.

“Các cô đừng mơ nữa, bên người đại ca ta có hai mỹ nhân tuyệt đỉnh, tương lai sẽ cho các cô xem”, Kiếm Tiểu Minh cười khà khà: “Các vị sư tỷ, cân nhắc Kiếm Tiểu Minh ta xem thế nào, ta chính là tay kiếm...”

“Xì...”

“Hứ...”

Kiếm Tiểu Minh chưa nói xong thì đã bị nhận một cơn mưa khinh bỉ.

Tần Ninh và Thẩm Văn Hiên đều mỉm cười.

Lúc này, năm vị trưởng lão cũng không khỏi bật cười.

Bọn họ cảm thán không thôi.

Hai tháng ngắn ngủi, có Tần Ninh trong tông môn, mọi người liền có tinh thần thế này, đúng là bất ngờ.

Nhưng không thể không nói, tuy thời gian ngắn nhưng Tần Ninh lại làm được rất nhiều việc.

Đuổi lùi Chúc Long tông, thu ba tòa thành trì, mở lại Tàng Linh các, chỉ điểm từng đệ tử tu hành. Cảm nhận được điểm tốt của Tần Ninh, nhiều đệ tử bây giờ có đuổi đi họ cũng không chịu.

Thân là đệ tử Thanh Vân tông, bọn họ cũng không phải là không quyến luyến nơi này, nếu không vì Thanh Vân tông như mặt trời sắp lặn thì cũng chẳng ai muốn rời đi.

Mà bây giờ, Thanh Vân tông có khả năng quật khởi, có hy vọng, bọn họ sẽ càng không rời đi.

Một câu nói của Tần Ninh, rằng Thanh Vân tông sẽ là tông môn bao che đệ tử nhất Cửu U, đã làm cho rất điều đệ tử cảm động.

“Được rồi, chuẩn bị xuất phát thôi!”

Tiểu Thanh kéo xe, Tần Ninh lên xe trước, Kiếm Tiểu Minh, Thẩm Văn Hiên, Tống Đại Hải và Lý Nhất Phàm đều ngồi lên ngựa, còn lão Vệ thì vẫn híp mắt như cũ, điều khiển xe ngựa.

Sáu người cứ vậy xuất phát.

Đại trưởng lão nhìn nhóm người rời đi, quay lại, nhìn chúng đệ tử.

“Hiện giờ Thanh Vân tông chúng ta có đủ linh thạch và linh quyết, nếu các ngươi không cố gắng tu hành, sau này Thanh Vân tông phát triển mạnh, sẽ càng có nhiều đệ tử ưu tú tiến vào”.

“Khi ấy, nếu các ngươi bị những đệ tử ưu tú đó vượt qua, thì sẽ rất mất mặt!”

Đại trưởng lão nói xong, rất nhiều người liền hiểu được.

Theo lời Tần Ninh nói, Thanh Vân tông tương lai sẽ rất lớn mạnh, đến lúc đó, người mới mà giỏi hơn bọn họ thì quá mất thể diện.

Nhất thời, một đám đệ tử tản ra, quay về phủ đệ của mình, chuyên tâm tu luyện.

Năm vị trưởng lão nhìn nhau.

Đại trưởng lão chậm rãi nói: “Lúc trước năm người chúng ta vì vị trí tông chủ mà tranh luận không ngừng”.

“Mà bây giờ, tông chủ đã có, rùa thần thức tỉnh, năm người chúng ta cũng phải cố gắng hơn!”

Nhị trưởng lão gật đầu đáp: “Không sai, nếu không vị trí năm đại trưởng lão này e là sẽ bị thay đi mất”.

“Nhưng nói thật thì, đại trưởng lão, trước đây ta không phục ông làm tông chủ đâu, nhưng chẳng hiểu vì sao mà vị tông chủ Tần Ninh này lại khiến người ta khâm phục thật đấy”.

“Haha...”

Mấy vị trưởng lão nói chuyện vui vẻ, rồi về lại trong tông.

Thanh Vân tông thật sự thay đổi.

Những chuyện này, Tần Ninh cũng không quan tâm lắm.

Hắn muốn cho Thanh Vân tông phát triển hơn nữa, nếu chuyện này còn làm không được thì năm đó việc kế tục chức vị của cha, quản lý Cửu Thiên Vân Minh mạnh mẽ nhất vạn giới các trời, trở thành minh chủ khác nào là làm chơi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom