-
Chương 3141-3145
Chương 3141: Giết ngay lập tức
Khúc Phỉ Yên ra tay, từng đạo thiên nguyên khí quanh thân bùng nổ, phóng ra khí thế bàng bạc không gì sánh bằng.
Luyện khí sư mạnh mẽ không chỉ dựa vào binh khí của họ.
Thân hình Khúc Phỉ Yên xông thẳng ra ngoài, sát khí khủng khiếp bùng nổ, làn tràn ra khắp nơi.
Ô Lạp Hợp cũng không ngần ngại, nắm chặt bàn tay lại, lập tức có từng đạo Ô Linh Thần Lực ngưng tụ ra.
Khác với Ô Linh Thần Lực mà Ô Thông Thiên và Ô Minh Động triệu hồi ra trước đó, mức độ tương thích giữa Ô Lạp Hợp và Ô Linh Thần Lực là hoàn mỹ, không có một chút tỳ vết nào.
Mà giờ phút này, Chiêm Ngưng Tuyết vẫn chỉ đang đứng ở bên cạnh Tần Ninh chứ chưa ra tay.
Trong số những võ giả các thế lực lớn đi vào nơi này, có người có mối thù không đội trời chung với Ma tộc, nhưng cũng có người đứng ở một bên vẫn chưa hành động.
Tần Ninh cũng không nóng vội.
Hắn đưa mắt nhìn về phía trước, lướt qua không ít thế lực đến từ các đại thiên.
“Ta biết những năm gần đây có rất nhiều người đã đứng về phe của Ma tộc, giờ còn chưa đứng ra thì tính chờ đến khi nào thế?”
Tần Ninh cười nói: “Đừng che che giấu giấu nữa, cứ xuất hiện thoải mái đi!”
Hắn vừa cất câu này lên thì sắc mặt của vô số người đều trở nên lạnh lùng.
“Tần Ninh!”
Một người hừ lạnh, quát tháo: “Hôm nay ngươi không tránh khỏi cái chết được đâu!”
Người vừa cất tiếng mặc một bộ trường bào, khí chất vô song, nét mặt đầy lạnh lẽo.
“Thượng Quan Hùng Anh!”
Thương Bất Hủ quát: “Ngươi cũng đầu quân cho Ma tộc à?”
Hầu như ai cũng biết chuyện gia tộc Thượng Quan và gia tộc Âu Dương có mối quan hệ mờ ám với Ma tộc.
Chỉ là tình hình bây giờ đã khác.
Hiện tại bọn họ đã xếp thành hàng một cách hiên ngang như thế rồi.
Không ngờ gia tộc Thượng Quan đã quyết định sẽ đứng trên cùng chiến tuyến với Ma tộc hoàn toàn, trở thành kẻ địch của toàn bộ Trung Tam Thiên! Thượng Quan Hùng Anh phá lên cười to, hỏi: “Ma tộc là bộ tộc thế nào?
Ô Linh tộc cũng là một trong những bộ tộc trên thế giới Đại Thiên mà, tại sao nhất định phải làm Nhân tộc làm chủ Trung Tam Thiên chứ?
Vạn tộc cùng tồn tại mới đưa chúng ta đến thời đại hưng thịnh!”
"Nắm đấm ai to thì người đó có tiếng nói hơn là đạo lý xưa giờ, Ô Linh tộc mạnh hơn thì tại sao lại không thể làm chủ nhân của Trung Tam Thiên chứ?”
Tần Ninh cười nhạo nói: “Một khi đã như vậy thì ta sẽ giết ngươi trước!”
Sau khi hắn nói câu ấy, trong nháy mắt bóng dáng Chiêm Ngưng Tuyết hóa thành một làn khói nhẹ, lúc nàng ta xuất hiện lại lần nữa thì nàng ta đã đứng trước mặt Thượng Quan Hùng Anh.
Thượng Quan Hùng Anh biến sắc.
Mặc dù ban nãy ông ta ăn nói hùng hồn như thế nhưng cũng chỉ mới đến cảnh giới thập nhị biến, làm sao có thể ngăn cản nổi Chiêm Ngưng Tuyết đã đến cảnh giới Hư Tiên?
“Ha ha, Chiêm Ngưng Tuyết, lão phu xin được diện kiến!”
Một tiếng cười sảng khoái vang lên.
Ần… Trong phút chốc, không gian trước người Thượng Quan Hùng Anh tan vỡ, dao động lớn khủng khiếp càn quét khắp cả đất trời.
Bóng dáng Chiêm Ngưng Tuyết lùi lại.
Chỉ thấy một lão già gầy xác xơ đang đứng trước mặt Thượng Quan Hùng Anh.
“Thượng Quan Giới!”
Nhìn thấy ông lão, Chiêm Ngưng Tuyết nhướng mày.
Đây cũng là một vị cường giả nổi tiếng từ mười mấy vạn năm trước.
Giờ đây, ông ta cũng đã bước vào cảnh giới Hư Tiên.
Hư Tiên như vậy mới là kẻ đáng gờm nhất.
Chiêm Ngưng Tuyết đứng yên giữa không trung, màu áo trắng như tuyết, dáng người ưu nhã, hờ hững nói: “Ngươi tới đây để chết à?”
“Lão phu biết ngươi là đệ tử chân truyền duy nhất của Phong Không Chí Thánh, có điều chắc ngươi không thể sánh bằng Phong Không Chí Thánh năm xưa đâu.”
Thượng Quan Giới vừa nói xong thì mỉm cười, nắm chặt hai tay lại, khí tức khủng khiếp đến mức tưởng chừng có thể dời non lấp biển quanh người ông ta bùng nổ, lan tràn ra khắp nơi.
Hư Tiên, bắt đầu ra tay.
Tần Ninh bước lên một bước, nhìn về phía đám người thuộc gia tộc Thượng Quan.
“Vậy ta sẽ bắt đầu với các ngươi trước.”
Tần Ninh nói với giọng đầy lạnh lùng và khinh miệt: “Ta sẽ để Ma tộc đến cuối cùng rồi xử lý, còn những kẻ đầu quân cho Ma tộc như các ngươi thì còn đáng giận hơn cả Ma tộc nữa!”
Soạt… Sau khi dứt lời, Tần Ninh xông thẳng ra ngoài.
Khí tức đáng sợ trong cơ thể bùng phát, vẫn là cảnh giới bát biến.
“Âu Dương Thuyên, giết hắn!”
"Được.”
Ngay lập tức, hai vị cường giả cảnh giới thập nhị biến tộc trưởng Thượng Quan Hùng Anh của gia tộc Thượng Quan, tộc trưởng Âu Dương Thuyên của gia tộc Âu Dương đang đứng giữa không trung lao ra.
Đám người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư cũng sôi nổi xung phong xông ra.
Tần Ninh không cần bọn họ phải lo lắng.
Bởi dù sao sư phụ cũng mạnh hơn bọn họ.
Trong phút chốc, cuốn sách vạn khí bên cạnh Tần Ninh hóa thành một sợi tơ ánh màu vàng kim phóng ra, mà Thể thư cũng hóa thành một thứ trông giống như thân cây dựng đứng ở dưới chân Tần Ninh.
Trận tích thì biến thành cây thước đen tuyền được Tần Ninh nắm trong tay.
Giờ phút này, hắn nở nụ cười nghiền ngẫm, tuyên bố: “Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi thấy thế nào là Luyện Thiên Đại Đế, thế nào là Phong Không Chí Thánh, thế nào là Thông Thiên Đại Đế!”
Hắn đập cây thước trong tay xuống.
Trong phút chốc, hình như có hàng ngàn hàng vạn đạo giới văn hóa thành vô số chưởng ấn xúc tua, trong một cái chớp mắt đã gào thét lao thẳng về phía hai người Thượng Quan Hùng Anh và Âu Dương Thuyên như núi non hùng vĩ, như sóng dữ cuộn trào.
“Hừ!”
Thượng Quan Hùng Anh hừ lạnh một tiếng.
Cho dù nắm giữ thần khí trong tay thì có làm sao?
Tần Ninh cùng lắm chỉ là cảnh giới bát biến thôi mà.
“Thôn Kình Nguyên Thuật!”
Sau khi gầm lên, nguyên lực khủng khiếp trong cơ thể Thượng Quan Hùng Anh bùng nổ, phảng phất nguyên lực ẩn chứa khắp thiên địa bốn phía xung quanh đều bị một mình ông ta rút cạn.
Bên kia, Âu Dương Thuyên cũng bộc phát toàn bộ sức mạnh của mình ra, cả người giống như một con chim ưng hùng dũng che trời, tràn ngập sát khí đáng sợ.
Lập Tiên Biến thập nhị biến, thứ được xây dựng nên ở cảnh giới này chính là nền móng để tiến tới Tiên Nhân. Những người có cấp bậc này khống chế sức mạnh trời đất, đã có một vài dấu hiệu có thể điều động quy tắc của đất trời để khiến nó biến hoá theo hành động của bản thân.
Hai vị cường giả thập nhị biến toàn lực ứng phó, có thể tưởng tượng được điều đó sẽ gây ảnh hưởng kinh thiên động địa cỡ nào.
Điều này cũng cho rất nhiều võ giả cảnh giới Biến Cảnh cấp thấp thấy được thế nào mới là cao thủ Biến Cảnh đứng đầu chân chính, thế nào mới là cường giả thập nhị biến.
Chỉ là, dù nhìn thấy phong thái đó của hai người nhưng Tần Ninh vẫn không mảy may run sợ, cây thước đen trong tay ngưng tụ ra từng luồng sức mạnh trận văn long trời lở đất. Chúng tranh nhau tuôn trào, chưa hề dừng lại một phút giây nào.
Tiếng nổ, tiếng nứt vỡ kinh hoàng vang vọng cả bầu trời.
Mọi người đều nhìn thấy sát khí khủng khiếp được ngưng tụ ra ở trước mặt hai vị cường giả thập nhị biến Thượng Quan Hùng Anh và Âu Dương Thuyên, ai nấy đều vô cùng hoảng sợ.
Có điều, những trận văn màu đen kia của Tần Ninh thoáng chốc đã xuyên thấu tất cả các đòn tấn công của hai người, lập tức tiến tới trước mặt bọn họ.
Phụt phụt! Trong phút chốc, từng văn ấn đen tuyền đâm xuyên cơ thể hai người, làm chúng vỡ nát, dập tắt toàn bộ sinh cơ của hai vị cường giả thập nhị biến.
Ngay sau đó, cả bầu không khí nơi đây im lặng như tờ.
Hạ gục trong nháy mắt.
Giết trong nháy mắt.
Một sự đàn áp tuyệt đối! Đây mà là bát biến giao chiến với thập nhị biến ư?
Kể cả Ma tộc lẫn các thế lực lớn của Nhân tộc đều choáng váng khi thấy cảnh tượng như vậy.
Bọn họ đã lường trước rằng có thể hai vị cường giả thập nhị biến không phải là đối thủ của Tần Ninh, nào ngờ hắn lại giết ngay hai vị cao thủ thập nhị biến với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai như vậy.
Có người thều thào: “Mọi người đã quên hắn là chuyển thế của bốn vị đại đế, là người đã chuyển thế những bốn kiếp à…”, đúng vậy.
Cửu Nguyên Đan Đế.
Luyện Thiên Đại Đế.
Phong Không Chí Thánh.
Thông Thiên Đại Đế.
Đó là bốn vị nhân vật không ai có thể với tới, áp đảo những cường giả cấp bậc cảnh giới Biến Cảnh đỉnh phong, Hư Tiên cổ xưa khác không ngóc đầu lên được.
"Đi chết đi!"
Một tiếng gầm vang lên, sát khí khủng khiếp bộc phát ra.
Tiếng ầm ầm vang lên không dứt, khí tức khiến người ta hãi hùng truyền đi khắp nơi.
Cho đến khi hai người kia chết đi, Tần Ninh mới nói ra câu này.
Dường như câu này được nói cho hai kẻ đã chết nghe, lại dường như là nói cho những người vẫn còn sống ở đây nghe.
Tần Ninh nói tiếp: "Kể từ hôm nay trở đi, gia tộc Thượng Quan, gia tộc Âu Dương sẽ bị xóa sổ khỏi Trung Tam Thiên."
Sau khi Tần Ninh nói câu đó ra, bóng dáng hắn đã đạp lên Thể thư, cầm Trận tích xông về phía võ giả của hai gia tộc lớn trong ánh hào quang của cuốn sách vạn khí...
Chương 3142: Ô Linh Thiên Địa Tỏa
Đây là một sự áp đảo tuyệt đối, là cuộc giết chóc hoàn toàn nghiêng về một phía.
Giờ phút này, khí thế của Tần Ninh dâng lên thật cao một cách kinh khủng, tưởng chừng như không ai có thể ngăn cản nổi.
Không sai, quả thật không ai có thể chống lại được Tần Ninh.
Sát khí của hắn với cảnh giới bát biến còn mạnh hơn chứ không hề kém cạnh gì thập nhị biến.
Lần lượt những võ giả của gia tộc Thượng Quan và gia tộc Âu Dương gào thét, kêu rên đầy thảm thiết.
Máu tươi nhuộm đỏ cả mảnh đất nơi đây.
"Vấn Tâm Điện!"
Lúc này, Tần Ninh cất cao giọng quát: "Điện chủ Ngô Vấn Tâm!"
"Vấn Tâm Điện của ngươi trấn giữ vùng đất phía đông của Thương Vân Thiên, các ngươi đã bắt tay với Ma tộc suốt bao nhiêu năm qua rồi cơ mà?
Sao bây giờ ngươi lại không dám đứng ra hả?"
Giữa những bóng người, một nam tử trung niên mặc áo bào màu vàng lập tức tái cả mặt.
"Ngô Vấn Tâm, bây giờ ta sẽ cho ngươi một cơ hội!"
Tần Ninh thẳng thắn nói: "Chỉ huy võ giả Vấn Tâm Điện ngươi tiêu diệt Ma tộc, mỗi người phải giết ít nhất một người có cùng cảnh giới, nếu không làm được thì ta sẽ làm thịt ngươi ngay bây giờ, còn nếu ngươi làm được, ta sẽ không tiêu diệt Vấn Tâm Điện của ngươi".
Ngô Vấn Tâm vừa nghe thấy câu này thì nghe lời ngay: "Vâng vâng vâng, được được được...", Tần Ninh thật sự là quá đáng sợ.
Cửu Nguyên Đan Đế! Luyện Thiên Đại Đế! Phong Không Chí Thánh! Thông Thiên Đại Đế! Bốn người máu mặt này mà lại chuyển thế thành một người! Tần Ninh chỉ có cảnh giới bát biến mà lại giết được Thượng Quan Hùng Anh và Âu Dương Thuyên có cảnh giới thập nhị biến, thật sự là quá đáng sợ!
Tần Ninh nói tiếp: "Bây giờ chắc mọi người cũng hiểu ý ta rồi".
"Kẻ nào hợp tác với người của Ma tộc bây giờ hãy ra tay với Ma tộc đi, nếu vậy Tần Ninh ta đây sẽ không diệt môn. Còn nếu không muốn thì đừng trách ta vô tình".
"Hừ, Tần Ninh, ngươi tưởng ngươi một tay che trời thật chắc?"
Một tiếng hừ lạnh vang lên.
"Ngươi là tên nào?"
Tần Ninh nhìn về bên kia, lạnh lùng hỏi.
Ngô Vấn Tâm nói ngay: "Ta biết, ta biết, hắn là Vân Ngữ Thành, tháp chủ của Thiên Vân Tháp năm xưa của Tứ Tượng Thiên!"
Vân Ngữ Thành?
Tần Ninh không biết kẻ này.
"Xem ra ngươi cũng bắt tay với Ma tộc đúng không?"
"Đúng, thì sao?"
Vân Ngữ Thành hừ lạnh, đáp trả: "Tần Ninh, đừng nói ngươi không phải bốn vị bản tôn xưa kia, cho dù phải thì ngươi cho rằng ngươi có quyền uy khống chế mọi việc ư?"
"Không sai, ta cảm thấy ta có quyền uy đó đấy!"
"Ngươi...", Vân Ngữ Thành hậm hực nói: "Bớt ở đây làm bộ làm tịch đi".
"Hiện giờ các đại nhân của Ô Linh tộc đang tới, ngươi sắp chết đến nơi rồi".
Tần Ninh nhoẻn môi cười: "Ta không nghĩ ta sắp chết đâu, ngươi sắp chết thì đúng hơn đấy".
"Vừa rồi ngươi không thấy Thượng Quan Hùng Anh và Âu Dương Thuyên bị ta giết đúng không?"
"Để ta biểu diễn lại một lần cho ngươi thấy nhé, thế nào?"
Dứt lời, hắn rút cây thước đen ra, trong thoáng chốc nó ngưng tụ thành một cơn mưa tên dày đặc dài đến trăm trượng ồ ạt bắn thẳng về phía Vân Ngữ Thành.
Mặt mày Vân Ngữ Thành tái mét, ông ta lập tức thụt lùi lại.
"Cứu ta, cứu ta!"
Trong lúc chật vật bước lùi, Vân Ngữ Thành hét toáng lên, trông chẳng hề có sự uy nghiêm của một cường giả thập nhị biến chút nào.
Ầm... ầm... Đột nhiên, hai tiếng nổ long trời lở đất vang vọng khắp không gian nơi đây.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy hai tia sáng màu đen dội xuống mặt đất.
Vào lúc này, cơn mưa tên màu đen kia cũng bị ngăn cản.
Hai thân hình cũng hiện ra trước mặt mọi người.
"Ô Vân Bàng!"
Tần Ninh nhìn về phía hai người nọ, cười cợt: "Ngày đó có người ra tay cứu ngươi đi, giờ ngươi lại dám ló mặt ra à?"
Ô Vân Bàng lạnh lùng nhìn Tần Ninh, hờ hững nói: "Lần này, ngươi chắc chắc phải chết rồi Tần Ninh!"
"Thử xem!"
Giờ phút này, thanh niên đứng kế bên Ô Vân Bàng cũng lên tiếng: "Tứ đệ, đừng hành động thiếu suy nghĩ".
Tên thanh niên kia đưa mắt về phía Tần Ninh, mở miệng hỏi: "Tần Ninh, ngươi cứ cố chấp phải làm thế sao?
Bọn ta có phải tới đây vì tiêu diệt Trung Tam Thiên đâu, cớ sao lại làm bầu không khí giương cung bạt kiếm như thế?"
"Cớ sao lại làm vậy?"
Tần Ninh giễu cợt: "Cha mẹ một kiếp của ta chết trong tay các ngươi, chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ làm lý do rồi."
"Ngươi trải qua mấy kiếp lận cơ mà, chỉ là cha mẹ ở một kiếp mà thôi..." "Ngươi chán sống rồi!"
Nghe thấy câu này, bóng người Tần Ninh bay vụt ra trong nháy mắt. Thoáng chốc, hắn đã đi tới trước mặt Ô Vân Bàng và tên thanh niên kia, đồng thời vỗ cây thước đen trong tay xuống.
Ầm... Trong chớp mắt, mặt đất nổ tung.
Hai bóng người thụt lùi một khoảng ngàn trượng, tách nhau ra.
"Tam ca, huynh không sao chứ?"
Ô Vân Bàng nói ngay: "Thực lực của tên này còn kinh khủng hơn lúc trước nữa".
Bấy giờ Ô Vân Tích mới ngước mắt nhìn Tần Ninh ở đằng trước, lạnh lùng nói: "Ô Linh tộc ta đã thể hiện thành ý của mình rất rõ rồi. Tần Ninh, ngươi làm vậy là đang tự đào hố chôn mình đấy!"
"Tự đào hố chôn mình?"
Tần Ninh lười nhiều lời với hai kẻ này.
Ô Vân Tích thấy vậy thì lập tức quát lên: "Đại ca, nhị tỷ, ra tay thôi!"
"Ừ!"
"Được!"
Có hai giọng nói cất lên giữa hư không.
Chỉ thấy hai bóng người chậm rãi hiện lên giữa trời đất.
Đại hoàng tử của Ô Linh tộc - Ô Vân Hiên.
Nhị công chúa của Ô Linh tộc - Ô Vân Nguyệt.
Khí tức mà cơ thể hai người này phát ra đều là cấp bậc Hư Tiên.
Chỉ là sau khi hai người xuất hiện, bọn họ đều đồng thời cầm một chiếc quyền trượng trong tay.
"Hợp!"
Ngay sau đó, hai chiếc quyền trượng ngưng tụ thành một vầng sáng rồi hội tụ về một chỗ.
Rồi sau đó, ánh sáng rọi sáng cả không gian nơi đây, chỉ thấy một cái lồng giam khổng lồ chằng chịt phù ấn ầm ầm đáp xuống đất.
Trong cái lồng giam cao trăm trượng kia có một bóng người. Nét mặt người đó đầy kinh hoàng, ngồi sụp dưới đất, không biết phải làm sao.
"Cha!"
Giờ phút này, Tần Ninh thấy cảnh tượng trước mắt thì mặt biến sắc.
Chuyện hắn lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra.
Người đang bị nhốt trong lồng giam chính là Ngụy Hiên.
Bấy giờ Ngụy Hiên cũng nhìn thấy Tần Ninh, ông ấy thấy cuộc giao chiến xung quanh thì càng sợ hãi hơn nữa.
"Vô Song...", Ngụy Hiên ngỡ ngàng hỏi: "Thế này... thế này là sao?"
Lúc này, bốn người Ô Vân Hiên, Ô Vân Nguyệt, Ô Vân Tích, Ô Vân Bàng, hai vị Hư Tiên, hai vị cường giả thập nhị biến đồng loạt đáp xuống.
"Tần Ninh, đây chính là chỉ bảo của Ô Linh tộc ta - Ô Linh Thiên Địa Tỏa!"
"Bọn ta biết ngươi rất đáng gờm nên đương nhiên phải chuẩn bị trước rồi".
Ô Vân Hiên nói một cách lạnh lùng, ngạo mạn: "Ô Linh Thiên Địa Tỏa này là một khốn trận, được chế tạo từ thiên địa chí linh, về cơ bản không thể phá vỡ từ bên ngoài được mà chỉ có thể phá giải từ bên trong, nhưng ngươi nghĩ Ngụy Hiên có phá giải nó được không?"
"Có lẽ ngươi sẽ phá giải được cái khóa này nhưng sau khi ngươi đi vào, muốn cởi bỏ Ô Linh Thiên Địa Tỏa này thì ít nhất cũng phải mất một tháng đấy?"
Ô Vân Hiên tiếp tục nói: "Tuy nhiên, chỉ cần Ô Linh Thiên Địa Tỏa này khóa lại là sẽ sản sinh Ô Linh Thần Lực, kẻ nào không phải con cháu Ô Linh tộc ta mà vào đó sẽ bị Ô Linh Thần Lực hành hạ đến chết. Có lẽ phụ thân của ngươi không chống đỡ được một tháng đâu".
Sau khi hắn ta nói câu ấy, trong lòng Tần Ninh đã tường tận.
Nếu không vào cái khóa này thì phụ thân sẽ chết.
Nhưng sau khi vào, nếu như không thể phá giải phong ấn của khóa trong thời gian ngắn nhất thì cũng sẽ chết, hơn nữa là hai người cùng chết.
Nghe thấy những lời này, Tần Ninh không nói một tiếng nào.
Mà Ngụy Hiên thì lập tức hiểu ra mình đã trở thành gánh nặng cho Tần Ninh, thành điểm yếu cho người ta lợi dụng và đe dọa con trai mình!
"Vô Song, con đừng vào đây!"
Ngụy Hiên lập tức gầm lên.
Ô Vân Nguyệt lại trào phúng: "Lão già kia, hắn không vào thì ngươi sẽ chết đấy".
Theo hiểu biết của bọn họ về Tần Ninh, dù đó là bất kỳ ai trong đám Dương Thanh Vân, Lý Huyền Đạo, Thời Thanh Trúc thì Tần Ninh cũng sẽ bất chấp mọi thứ mà tiến vào chứ nói gì là Ngụy Hiên.
Cường giả mà nặng tình thì sẽ thành điểm yếu chí mạng! Tần Ninh không thể nào đề phòng người bên cạnh mình không bị bắt bị tóm mọi lúc mọi nơi được, hắn không thể làm vậy.
Thế nên bây giờ, quyền quyết định nằm ở Tần Ninh.
Ô Linh Thiên Địa Tỏa này là thứ mà kể cả Chân Tiên cũng không thể phá bằng biện pháp mạnh chứ đừng nói là Hư Tiên.
Chương 3143: Thích hợp làm con dâu ta
Song, Trung Tam Thiên rộng bao la này lại không cho phép Chân Tiên tồn tại.
Sức mạnh của Chân Tiên có thể phá vỡ Ô Linh Thiên Địa Tỏa, điều đó đồng nghĩa với việc sẽ khiến Trung Tam Thiên này sụp đổ.
Dù là lựa chọn nào thì kết quả cũng là cái chết! Đây chính là bố cục mà Ô Linh tộc bọn họ đã tốn nhiều công sức chuẩn bị cho Tần Ninh.
Sau khi Tần Ninh tiến vào, dù hắn có phá giải được đi chăng nữa thì cũng phải mất một tháng, đến lúc đó cũng tàn rồi.
Nhưng nếu không vào thì hắn sẽ phải đứng nhìn phụ thân mình chết đi.
Tần Ninh không vào ư?
Có!
"Cha!"
Bóng người Tần Ninh chợt lóe, đi tới trước Ô Linh Thiên Địa Tỏa.
"Con đừng vào!"
Ngụy Hiên vội vàng hét lên: "Nếu con dám vào đây, ta sẽ chết ngay trước mặt cho con xem!"
"Lão già kia đúng là".
Ô Vân Bàng cười nhạo một tiếng, nắm chặt tay lại, từng sợi dây xích vụt ra từ trong lồng giam trói chặt lấy Ngụy Hiên.
Bấy giờ Ô Vân Bàng mới nói tiếp: "Ngươi cho rằng bọn ta sẽ cho các ngươi thời gian để diễn trò cha con tình thâm chắc?
Ngươi muốn chết hả?
Ngươi không có quyền quyết định đâu".
Ngụy Hiên bị nhốt trong lồng giam, nhìn Tần Ninh mà quát: "Vô Song, cả hai chúng ta không thể chết chung được, mẹ con sẽ không chịu nổi mất!"
Nói tới đây, người Tần Ninh run lên.
"Con mà vào thì ở ngoài không còn ai có thể chống lại những kẻ kia nữa".
"Kiếp này cha chẳng có tương lai gì xán lạn, cũng không thể giúp được gì cho con, nhưng bây giờ con hãy nghe cha một lần đi".
"Nếu con xem ta là cha thì hãy nghe ta một lần đi".
"Đừng vào".
Lúc này đây, cuộc giao tranh xung quanh vẫn còn đang tiếp diễn, đám người Hứa Vân Đỉnh, Cổ Ôn Uyển, Lâm Uyên, Sở Vân Nhân cũng đứng ở đằng xa nhìn Tần Ninh.
Đương nhiên bọn họ không mong Tần Ninh đi vào cái thứ Ô Linh Thiên Địa Tỏa khỉ gió gì kia.
Dù gì thì đó cũng là con trai của họ.
Tuy nhiên, bọn họ càng hiểu tính tình của con mình.
Không ai có thể làm Tần Ninh đổi ý.
Giờ phút này, hắn đứng ở bên ngoài lồng giam của Ô Linh Thiên Địa Tỏa ngẩng đầu nhìn Ngụy Hiên, cười hỏi: "Cha không cho con vào là con không vào chắc?
Có bao giờ thằng con trai này của cha nghe lời cha chưa?"
"Con...", vừa nói xong, Tần Ninh đã tiến từng bước một vào trong Ô Linh Thiên Địa Tỏa.
Ngụy Hiên thấy Tần Ninh cất bước tới gần mình thì sắc mặt càng lúc càng khó coi.
"Con có phải con ta không?
Sao con cứng đầu thế hả!"
Vẻ mặt Ngụy Hiên tràn ngập sự muộn phiền: "Không phải con nói Ma tộc nguy hiểm lắm sao?
Cớ sao con lại làm đến bước này chứ, thật quá hồ đồ!"
Trong lúc cầm cây thước đen chặt đứt cấm chế trên người Ngụy Hiên từng cái một, Tần Ninh cười nói: "Cha đừng bị bọn chúng lừa".
"Con có thể phá giải Ô Linh Thiên Địa Tỏa này mà. Cha quên trước đây con trai người là ai rồi sao?
Phong Không Chí Thánh, tại nơi này con cũng có thể được phong thánh!"
"Có thật không?"
"Đương nhiên là thật rồi".
Tần Ninh nhanh chóng bảo: "Lão phụ thân à, người cứ ở đây xem đi, chỉ trong vòng chưa đến thời gian một nén nhang nữa là con sẽ đưa người ra ngoài".
Giờ phút này, bốn người Ô Vân Hiên, Ô Vân Nguyệt, Ô Vân Tích và Ô Vân Bàng đứng trên trời.
Bốn phía xung quanh là người của Ô Linh tộc chỉ đạo võ giả của bốn tộc lớn giao chiến với võ giả Nhân tộc.
Có một bộ phận thế lực thì đứng trung lập.
Cũng có một ít Hư Tiên không nằm trong các thế lực lớn vẫn còn đang bối rối nhìn vách ngăn Tam Thiên ở đằng trước, không biết có nên bước qua vách ngăn Tam Thiên hay không.
"Chư vị!"
Ô Vân Hiên cất giọng nói đầy trong trẻo: "Hiện giờ Tần Ninh đã bị nhốt, chư vị muốn vào Thượng Tam Thiên thì Ô Linh tộc ta sẽ không ngăn cản!"
"Ta nghĩ chắc có lẽ chư vị cũng biết con đường thành tiên khó khăn đến nhường nào!"
"Đây là cơ hội, chỉ có một cơ hội duy nhất, mong các ngươi hay suy nghĩ thật kỹ".
Không nghi ngờ gì nữa, lời lẽ của Ô Vân Hiên đã làm kích động một nhóm người.
"Suy nghĩ thật kỹ?
Đứng đây ăn nói hàm hồ mê hoặc người khác, có khi ngươi mới phải là người cần suy nghĩ thấu đáo đấy".
Một tiếng hừ lạnh vang lên khắp nơi.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy từng đạo trận văn lấp lánh ánh sáng vô tận hóa thành ngàn vạn tia sáng từ phía chân trời bắn tới trước mặt bốn người Ô Vân Hiên trong chớp mắt.
Ầm ầm ầm... Tiếng nổ kinh thiên động địa bộc phát ra, dường như lúc này khí thế khủng khiếp không thể nào dừng lại được, phóng ra khắp thiên địa.
Ai nấy đều cảm giác được một khí tức khiến người ta sợ chết khiếp.
Đằng sau từng đạo trận văn ấy là Chiêm Ngưng Tuyết trong bộ váy trắng, tuyệt mỹ vô song đang đứng một cách ngạo nghễ.
Nàng ta khẽ phất bàn tay ngọc ngà, một xác chết rơi cái ầm xuống đất.
Thượng Quan Giới! Nhân vật Hư Tiên thế hệ trước này đã chết rồi! Giờ thì không ít người đều bàng hoàng.
Chiêm Ngưng Tuyết là cảnh giới Hư Tiên, vậy mà nàng ta lại có thể giết Thượng Quan Giới cũng là cảnh giới Hư Tiên với nàng ta.
"Bây giờ, ta, Chiêm Ngưng Tuyết đồ đệ của Phong Không Chí Thánh sẽ lấy mạng chó của các ngươi!"
Chiêm Ngưng Tuyết nói rồi hừ lạnh một tiếng, trong cơ thể như có hàng ngàn hàng vạn tia sáng chói lóa rọi sáng muôn nơi.
Giờ phút này, dường như cả thiên địa cũng thay đổi theo từng biến hóa trên khí tức của Chiêm Ngưng Tuyết.
"Cái này..." "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Chẳng biết nữa".
Cứ như thể Chiêm Ngưng Tuyết biến thành một con người khác vào khoảnh khắc đó vậy.
Thấy cảnh tượng này, Tần Ninh khẽ mỉm cười: "Cha, người nhìn kìa".
Ngụy Hiên nhìn về phía Chiêm Ngưng Tuyết, cười nói: "Đẹp lắm, thích hợp làm con dâu ta!"
"...Cha à..." "Gì?"
"Con bảo cha nhìn khí tức quanh người Tuyết Nhi cơ mà".
Ngụy Hiên hỏi ngay: "Ta chỉ có cảnh giới Biến Cảnh sơ kỳ thì nhìn ra được cái gì chứ?"
Bấy giờ Tần Ninh mới giải thích: "Đó là khí tức của Tiên Nhân đấy ạ. Tuyết Nhi đã cách Tiên Nhân rất gần".
Lúc này, Ngụy Hiên tỏ ra hoảng hốt thấy rõ.
Tiên Nhân! Đây là một cấp bậc chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Mặc dù ông ấy không muốn thành tiên nhưng lại biết những kẻ Tiên Nhân đáng sợ cỡ nào.
"Không hổ là đồ đệ của con ta, giỏi thật".
Ngụy Hiên không thể không tấm tắc khen ngợi.
Tần Ninh nói tiếp: "Ở ngoài có con bé là đủ rồi, con sẽ phá cái khóa này để hai cha con chúng ta ra ngoài, sau đó sẽ gặp mẹ...", nói đến đây, Tần Ninh khựng lại.
"Gặp mẹ con à? Nếu mẹ con biết con mạo hiểm như vậy vì ta thì thể nào cũng đánh chết ta cho xem".
Ngụy Hiên cười sảng khoái: "Nhưng như ta đã nói rồi đấy, đời này cha chẳng có hoài bão gì lớn lao, có một đứa con trai như con là đủ rồi".
"Phải không nào Vô Song?"
"Hửm?
Vô Song?
Sao ta hỏi mà chẳng ơi hỡi gì thế?"
Ngụy Hiên vỗ vào vai Tần Ninh, vỗ xong mới nhận ra áo hắn ướt đẫm.
Ngay sau đó, Ngụy Hiên ngây ra như phỗng.
"Nhi... Song Nhi... Song Nhi, con bị làm sao thế...", ông ấy vô cùng hoảng loạn.
Giờ phút này, toàn bộ cơ thể Tần Ninh chảy máu ra không ngừng, máu tươi nhuộm đỏ cả y phục của hắn và chảy lênh láng ra đất.
Ngụy Hiên đi tới trước người Tần Ninh, lại thấy cả mắt, hai tai, miệng lẫn mũi của Tần Ninh đều đang chảy máu.
Lúc máu chảy ra, áo quần hắn đang mặc dần dần rách toạc, từng thanh kiếm sắc bén xuất hiện.
Từng thanh kiếm sắc nhọn mọc ra từ trong cơ thể hắn.
"Song Nhi, con sao thế, đừng làm cha sợ mà...", mũi kiếm mọc ra từ trong cơ thể Tần Ninh, tiếp đó chĩa ra tứ phía khiến cả cơ thể hắn như biến thành một con nhím bị đâm kiếm chi chít.
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, ngươi mau xem Song Nhi bị sao thế này, ngươi mau tới xem...", Ngụy Hiên sợ chết khiếp.
Nhưng ông ấy chỉ mới đến cảnh giới nhất biến nên có muốn làm gì cũng lực bất tòng tâm.
"Sư tôn!"
Chiêm Ngưng Tuyết đang một mình đấu với Ô Vân Hiên, Ô Vân Nguyệt, Ô Vân Tích và Ô Vân Bàng quay phắt người lại, mặt mày tái mét.
Nàng ta nắm chặt hai tay tung từng đạo trận văn ra, đồng thời lùi bước đáp xuống phía trước lồng giam của Ô Linh Thiên Địa Tỏa.
"Sư tôn!"
Một tiếng kêu đầy thảng thốt và lo lắng vang lên, Khúc Phỉ Yên cũng cảm nhận được có gì đó không ổn, lập tức vứt Ô Lạp Hợp sang một bên chạy qua...
Chương 3144: Tiên Tắc Thiên Pháp, cuộc tuyển chọn Tiên Nhân
Hai vị đệ tử đứng trước Ô Linh Thiên Địa Tỏa nhìn thấy toàn thân Tần Ninh đẫm máu, đã vậy còn mọc từng thanh trường kiếm ra, trong thoáng chốc sắc mặt cả hai đều vô cùng khó coi.
"Ta đi xem sao!"
Chiêm Ngưng Tuyết bước ra một bước toan tiến vào trong lồng giam của Ô Linh Thiên Địa Tỏa.
"Đừng...", đột nhiên, Tần Ninh cất tiếng. Hắn thở hồng hộc từng cơn, mồ hôi chảy khắp người, máu tươi hòa lẫn vào mồ hôi.
"Đừng... vào... đây...", Tần Ninh gần như phải gằn giọng mới thốt ra thành lời, chỉ mới nói được ba từ thì đã lại thở hổn hển từng đợt.
"Có... có sức mạnh của Tiên Nhân!"
Hắn vừa dứt lời thì Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên đều tái cả mặt.
Sức mạnh của Tiên Nhân! Đây không phải thứ mà hai người có thể chống lại được.
Giờ phút này, Ô Vân Hiên hờ hững nói: "Ô Linh Thiên Địa Tỏa tự tạo thành một mảnh không gian riêng, chỉ có Tiên Nhân mới phá được, cái này đương nhiên là bọn ta chuẩn bị riêng cho ngươi rồi".
Chí bảo Ô Linh Thiên Địa Tỏa của Ô Linh tộc.
Lại thêm sức mạnh của Tiên Nhân tấn công Tần Ninh từng phút từng giây.
Muốn phá giải cái khóa này ư?
Mơ mộng hão huyền! Lần này, Ô Linh tộc thật sự đã lấy hết những gì bọn họ có.
"Sư tôn, bọn con phải làm gì đây?"
Khúc Phỉ Yên hỏi.
Bọn họ đi vào thì khác nào tự chui đầu vào lưới, chỉ chuốc thêm phiền cho sư tôn mà thôi.
Tần Ninh lập tức nói: "Cẩn thận đám người Ô Lạp Hợp và Ô Vân Hiên. Bọn chúng không phải chỉ có từng này thủ đoạn thôi đâu, ta ở trong này cảm giác được sự biến hóa của sức mạnh thời không, có thể sẽ...", tuy nhiên, Tần Ninh chưa kịp nói hết câu thì đúng lúc đó, vách ngăn Tam Thiên phát ra tiếng rắc rắc rắc tan vỡ.
Trong phút chốc, một khí tức khủng khiếp bùng nổ.
"A... cứu ta, cứu ta với...", vách ngăn thình lình nứt toác, một cái xúc tua chống trời vươn ra ngoài.
Một đệ tử Thương Thiên Tông bị bắt ngay lập tức.
Ngay sau đó, từng tia tiên tắc bao trùm lên bề mặt cơ thể đệ tử kia.
"Sư tôn, cứu con!"
Đệ tử kia sợ đến mức tái cả mặt.
Thương Vấn Đạo thấy cảnh tượng này thì thảng thốt.
Sao có thể như vậy!
"Tần tiên sinh, chuyện này là sao?"
Tần Ninh cũng sa sầm nét mặt khi nhìn thấy hình ảnh đó.
Lần này Ô Linh tộc thật sự đã quyết tâm chơi đến cùng rồi.
"Tiên Tắc Thiên Pháp!"
Tần Ninh chầm chậm cất lời: "Ô Linh tộc đã bắt tay với Tiên Nhân trên Thượng Tam Thiên rồi".
Tiên Tắc Thiên Pháp?
Đó là cái gì?
Tần Ninh nói tiếp: "Vách ngăn Tam Thiên là bức tường ngăn cách giữa Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên, hôm nay vách ngăn đã suy yếu nên Tiên Nhân trên Thượng Tam Thiên có thể bắt vật cách một tầng không gian!"
"Chẳng qua, lần này không phải bắt vật mà là bắt người".
Bắt người?
Thương Vấn Đạo tiếp tục chất vấn: "Bắt người để làm gì?"
Tần Ninh còn chưa kịp lên tiếng thì Ô Lạp Hợp đã cười ha ha: "Mọi người đừng lo lắng".
"Bọn ta không tài cán đến mức có thể điều khiển Tiên Nhân làm theo ý bọn ta đâu".
"Chẳng qua là... trong Thượng Tam Thiên có người đã bàn bạc với Tiên Nhân của các tông thôi".
"Bây giờ, tất cả những người đang có mặt tại đây đều có cơ hội thành tiên, ai có thiên phú vượt trội thì sẽ được chọn đi. Đây là chuyện tốt chứ không phải chuyện xấu đâu".
Chuyện tốt?
Tốt cái đầu cha ngươi! Thương Bất Hủ cũng hỏi: "Tần tiên sinh, có thật là vậy không?"
Tần Ninh im lặng một lúc rồi gật đầu.
Là thật ư?
Ô Linh tộc mà tốt bụng thế à?
Ô Lạp Hợp nói tiếp: "Đại nhân của bọn ta ở trên Thượng Tam Thiên tập hợp các cường giả Tiên Nhân của tông môn các phe, quan sát biểu hiện của các ngươi ở bên kia rồi quyết định, chọn ra những người trong số các ngươi tiến vào Thượng Tam Thiên".
"Hiện giờ, các ngươi chính là cá trong hồ, những Tiên Nhân ở phía trên chính là người đi câu, được câu đi là chuyện tốt, chuyện tốt sẽ thay đổi vận mệnh của các ngươi".
Lựa chọn ra những thiên tài đủ tư cách! Ô Linh tộc tốt bụng đến mức cho những thiên tài có mặt tại đây được chọn tiến vào Thượng Tam Thiên, sau đó cho những vị Tiên Nhân mạnh mẽ kia đào tạo ư?
Lúc này, Tần Ninh cười hỏi: "Ô Lạp Hợp, ngươi sợ thế à?"
Hắn vừa nói câu này ra thì tất cả cường giả đông đảo bốn phía quanh đây đều vểnh tai lắng nghe.
"Xưa kia, vách ngăn Tam Thiên yếu đi, các Hư Tiên, cường giả thập biến, thập nhất biến, thập nhị biến đã tu luyện đến giới hạn của thế hệ trước lựa chọn tiến vào Thượng Tam Thiên để giành giật một cơ hội thăng cấp".
"Giờ đây, ngươi lại làm ra Tiên Tắc Thiên Pháp này để những Tiên Nhân trên Thượng Tam Thiên chọn ra thiên kiêu kiệt xuất nhất Trung Tam Thiên mà mang đi".
"Nói cho cùng là do ngươi sợ mà thôi!"
Tần Ninh trào phúng: "Hư Tiên dày dặn kinh nghiệm và cường giả cảnh giới Biến Cảnh đã đi, nếu đến thiên chi kiêu tử cấp bậc cảnh giới Biến Cảnh cũng đi thì Trung Tam Thiên này sẽ bị thiếu hụt một lượng lớn thiên tài và cường giả trong thời gian ngắn, và Ô Linh tộc của ngươi sẽ nhân cơ hội này chiếm giữ Trung Tam Thiên, có đúng vậy không?"
Ô Lạp Hợp phá lên cười, thừa nhận: "Không sai, đúng thật là như vậy".
Điều đó làm cho tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Tần Ninh nói tiếp: "Nếu như ngươi có thể nhờ cậy Tiên Nhân giết những người đó, vậy thì có lẽ ngươi không phải giúp họ rời đi nữa mà là tiễn họ về chầu trời luôn rồi".
Ô Lạp Hợp không đáp tiếng nào.
Đến đây, ai nấy đều đã hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện.
Những cường giả đang tụ hội tại đây đều là những người sống lâu năm của các phe trong Trung Tam Thiên hoặc thiên chi kiêu tử cảnh giới Biến Cảnh hàng đầu.
Những người này mà đi mất một nửa, bị mang đi một nửa, vậy thì những người còn lại... cho dù hợp sức lại với nhau thì cũng chắc gì đã là đối thủ của Ô Linh tộc?
Cho đến tận bây giờ, Ô Lạp Hợp mới bộc lộ dã tâm của mình.
Mượn tay Tiên Nhân trên Thượng Tam Thiên, ông ta không thể ra lệnh các Tiên Nhân kia giết kẻ địch của mình nhưng ông ta có thể khéo léo bày mưu, khiến những Tiên Nhân kia đưa kẻ địch của mình đi.
Ai quan tâm những kẻ này có trở thành Tiên Nhân chí cao vô thượng sau khi đến Thượng Tam Thiên không?
Nói chung thì rồi cũng chẳng phải là quân địch của Ô Lạp Hợp nữa.
Đã đến Thượng Tam Thiên rồi mà còn muốn xuống lại à?
Chuyện đó không thể xảy ra! Và sau khi số lượng kẻ địch giảm đi một nửa, ông ta sẽ chiếm ưu thế.
Còn việc nhốt Ngụy Hiên để dụ Tần Ninh vào Ô Linh Thiên Địa Tỏa là để tránh cho Tần Ninh cản trở kế hoạch.
Ngay từ lúc bắt đầu, mọi chuyện đều được tiến hành dựa theo tính toán của Ô Lạp Hợp.
"Sư tôn!"
Đúng lúc đó, một cái xúc tu to khoảng mấy trăm trường thò ra khỏi vách ngăn Tam Thiên, bắt lấy Dương Thanh Vân.
Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết thấy cảnh ấy thì lập tức ra tay, đồng loạt thi triển tuyệt học của riêng mình chém về phía xúc tu màu vàng nhạt kia.
Ầm... ầm... Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Nhưng vô ích.
"Không chém đứt được!"
Khúc Phỉ Yên nhíu mày.
Ô Lạp Hợp phá lên cười sặc sụa: "Phải đến Tiên Nhân thì mới chặt đứt được".
Tần Ninh nhướng mày, mở miệng nói: "Đừng tốn sức, không chặt được thật đấy".
"Thanh Vân!"
Tần Ninh căn dặn: "Thượng Tam Thiên là thế giới của Tiên Nhân, nhưng ngươi đừng sợ, vi sư tin ngươi sẽ làm được! Cố gắng chịu đựng một thời gian nhé, sau này sẽ nhận được rất nhiều lợi ích đấy".
Dương Thanh Vân nhìn về phía Tần Ninh, nét mặt đầy khó coi: "Nhưng mà, sư tôn..." "Đừng lo cho ta, ta sẽ đi tìm các ngươi".
"Vâng".
Tần Ninh nói tiếp: "Nhớ đi tìm cửu sư đệ của ngươi tại Thượng Tam Thiên, hắn có thể bảo vệ ngươi!"
"Đệ tử nhớ rồi ạ".
Xúc tu bắt lấy Dương Thanh Vân xong thì không thả ra nữa, ngay sau đó, nó kéo Dương Thanh Vân đi.
"Sư tôn!"
"Sư tôn!"
Cũng lúc đó, hai người Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo cũng bị xúc tu quấn quanh người.
Một khắc sau, cả đám người Ôn Hiến Chi, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư đều lần lượt bị xúc tu bắt đi.
"Nhớ lời dặn của vi sư đấy".
Tần Ninh căn dặn một lần nữa: "Lần này phải trông cậy vào chính các ngươi rồi. Phải sống sót, nhớ lấy!"
"Rõ!"
"Rõ!"
Giờ đây, không chỉ các đệ tử của Tần Ninh mà kể cả những đệ tử thiên kiểu trong các gia tộc, tông môn lớn đều bị bắt đi từng người một.
Tiên Tắc Thiên Pháp! Cuộc tuyển chọn Tiên Nhân! Chuyện này không còn cách nào để xoay chuyện! Huống chí, bây giờ Tần Ninh đang bị nhốt trong Ô Linh Thiên Địa Tỏa, hắn lại càng không làm được gì hơn nữa.
Chương 3145: Họ không bắt ta
"Sư tôn...", đang lúc Tần Ninh âm thầm tích lũy sức mạnh, một bóng người bay vút xuống.
Đó là Thạch Cảm Đương.
"Sao vậy?"
Tần Ninh nhíu mày hỏi.
Thạch Cảm Đương trả lời: "Cái thứ Tiên Tắc Thiên Pháp đồ bỏ đi này bắt người bằng cách nào thế ạ?"
Tần Ninh yếu ớt nói: "Tiên Nhân trên Thượng Tam Thiên lợi dụng vách ngăn bị suy yếu, quan sát mỗi một vị thiên tài, quan tâm đến thiên phú của ai là mang người đó đi".
"Ra là vậy!"
Thạch Cảm Đương gật đầu, tiếp đó giẫm một chân xuống đất bay vụt tới trước vách ngăn Tam Thiên.
Hắn ta đứng ở đó một lát rồi quay trở lại, đi tới bên ngoài Ô Linh Thiên Địa Tỏa ngồi xuống đất.
Khúc Phỉ Yên ra lệnh ngay: "Đứng lên, đi giết địch đi!"
Thạch Cảm Đương ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt đầm đìa nước mắt.
Khúc Phỉ Yên sững sờ, sau đó ngượng ngùng nói: "Ta có làm gì ngươi đâu, mới quát một câu thôi mà, khóc cái gì mà khóc...", Thạch Cảm Đương lau nước mắt nhưng lệ vẫn chảy ròng ròng, đột nhiên hắn ta gào khóc ỉ ôi.
"Họ không bắt ta!"
Hắn ta vừa gào câu này lên thì cả Khúc Phỉ Yên lẫn Chiêm Ngưng Tuyết đều sửng sốt.
Phải rồi nhỉ! Các thiên chi kiêu tử đến từ các tông môn, gia tộc lớn đều bị bắt đi.
Cả sáu người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư cũng đều bị đưa đi.
Hơn nữa, sáu cái xúc tu quấn lấy sáu người họ đều rất to, điều đó chứng minh thực lực của Tiên Nhân để mắt tới sáu người rất mạnh.
Từ việc được Tiên Nhân có thực lực hùng mạnh để ý tới, có thể đoán được thiên phú của sáu người chắc chắn không tầm thường chút nào.
Thế nhưng Thạch Cảm Đương lại không bị bắt đi! Không hề có một xúc tu nào tới chọn hắn ta.
Bị bắt đi vào thời điểm này... thật sự rất lúng túng.
Nhưng không bị bắt thì càng không biết giấu mặt vào đâu! Khúc Phỉ Yên nói với giọng lạnh lùng và trong trẻo: "Sư đệ, hai bọn ta cũng không bị bắt đi này".
Thạch Cảm Đương nghe vậy tức thì tỉnh táo trở lại.
Phải rồi.
Hai vị sư tỷ này vẫn còn ở đây mà.
Không lâu sau, giọng nói Tần Ninh chầm chậm cất lên: "Hai người các ngươi đã là Hư Tiên rồi nên Tiên Tắc Thiên Pháp này không thể bắt các ngươi đi được, quy tắc của đất trời cũng không được".
"Oa...", nghe thấy lời giải thích này, Thạch Cảm Đương khóc rớt hết nước mắt nước mũi ngay tắp lự.
"Sư tôn...", Chiêm Ngưng Tuyết cạn lời: "Người xát muối vào vết thương của hắn làm gì thế ạ?"
Thạch Cảm Đương vừa khóc vừa nói trong đau khổ: "Sư tôn, con biết ngay người nói con là thiên tài cái thế gì đó, là thiên tài đến đại sư huynh và nhị sư huynh đều không sánh bằng là lừa con mà".
"Cái gì người cũng lừa con, con không hề có một chút thiên phú nào cả!"
"Khóc cái đầu ngươi!"
Tần Ninh gầm lên, tác động tới tiên kiếm trong cơ thể, máu tươi lại chảy tí tách ra ngoài.
Thạch Cảm Đương lập tức dừng khóc.
"Ta đã nói rồi, trên thế gian này có hai loại thiên tài, một là thiên tài từ khi sinh ra đã có khả năng thiên bẩm, hai là thiên tài được đắp nặn từ những lần cố gắng nỗ lực, Thạch Cảm Đương nhà ngươi chưa bao giờ là thiên tài loại có sẵn thiên phú mà là thiên tài loại siêng năng cần cù. Bình thường thiên tài loại siêng năng cần cù sẽ đạt được thành tựu cao hơn".
"Ta từng kể cho ngươi nghe về Vô Thượng Thần Đế rồi chứ?
Hắn chính là thiên tài loại siêng năng cần cù đấy".
Nói thì nói vậy nhưng Tần Ninh lại tự nhủ trong lòng rằng: Lão phụ thân, con nói vậy để an ủi đệ tử của con thôi chứ người là thiên tài từ trong trứng rồi, người đừng chấp nhặt đấy.
"Tại Thương Mang Vân Giới này, Vô Thượng Thần Đế là bức tường thành vững chãi mà người đời sau không ai vượt qua được, tên tuổi được lưu truyền muôn đời. Những thiên tài loại có năng khiếu thiên bẩm ta biết năm xưa cho dù đã trở thành Thần Đế thì cuối cùng vẫn không phải là đối thủ của Vô Thượng Thần Đế, ngươi đã rõ chưa?"
Nghe thấy câu này của Tần Ninh, Thạch Cảm Đương tức thì lau nước mắt đứng dậy.
"Con hiểu rồi sư tôn!"
Thạch Cảm Đương lập tức gầm lên: "Lão tử là thiên tài đỉnh nhất trên đời, là thiên tài tuyệt thế quyền đấm Dương Thanh Vân, chân đạp Ôn Hiến Chi, tay xé Lý Huyền Đạo, kiếm chém Diệp Nam Hiên!"
Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết đều lặng người.
Tên này... bị thần kinh à?
Bị sư tôn lừa nên đâm ra tưng tửng thế ư?
Tần Ninh mau chóng hùa theo: "Không sai, Thạch Đầu, trừ sư tôn là ta ra, đời này không ai lấn át được ngươi về thành tựu đâu".
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh lại thầm nói trong lòng: Vi sư nói không ai lấn át được ngươi chứ không phải không ai xay ngươi ra bã được đâu nhé.
Thế là Thạch Cảm Đương nắm chặt hai cú đấm, chiến khí dâng trào trong cơ thể hắn và bùng nổ như hóa thành một cái giáp trong suốt.
"Con biết rồi sư tôn!"
Thạch Cảm Đương cảnh giới lục biến lập tức xông ra, nhìn Ô Vân Tích và Ô Vân Bàng mà mắng: "Cảnh giới thập nhị biến, một trong hai tên hoàng tử các ngươi nhào lên, hôm nay lão tử sẽ làm thịt một đứa!"
Sắc mặt Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết trở nên kỳ lạ.
Tần Ninh ngây ra như phỗng.
Hai hoàng tử của Ô Linh tộc Ô Vân Tích và Ô Vân Bàng cũng trừng mắt há hốc mồm.
Thế mà cũng được à?
"Sao?
Dám không?"
Thạch Cảm Đương cười một cách sảng khoái: "Đồ ăn hại, Thạch gia gia của ngươi..." Bốp... Một lát sau, một đạo quyền ấn từ trên trời giáng xuống, đập cho Thạch Cảm Đương chôn sâu vào ngàn trượng bên dưới mặt đất.
Trước cảnh tượng ấy, Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết đều biến sắc, lập tức xông tới tấn công.
Còn hai vị Hư Tiên Ô Vân Hiên và Ô Vân Nguyệt thì ra tay không chút nhân nhượng.
Trận chiến khốc liệt trở lại.
Ngụy Hiên nhìn Tần Ninh đang bị từng thanh trường kiếm đâm xuyên qua, nói với gương mặt nhăn dúm dó: "Đã bảo con đừng vào mà chẳng chịu nghe, vì ta mà con..." "Cha nói linh tinh gì đó?"
Tần Ninh lại mỉm cười, há miệng để lộ khuôn miệng đẫm máu.
Ngụy Hiên vội vàng hỏi: "Ta giúp được gì cho con không?"
"Không được đâu ạ".
Tần Ninh nói tiếp: "Con bị hạ ba mươi sáu tiên kiếm trong cơ thể, chúng đã phong bế tất cả thực lực và khí tức của con".
"Thế phải làm sao bây giờ?"
"Chờ thôi!"
Tần Ninh từ tốn nói: "Bây giờ cuộc chiến mới vừa bắt đầu mà".
"Cha yên tâm, chỉ cần Tiên Nhân trên Thượng Tam Thiên không xuống được thì không ai giết con được đâu. Ô Lạp Hợp làm đủ trò như vậy cũng chỉ vì sợ con thôi".
Dứt lời, hắn lại phun một ngụm máu ra.
Ngụy Hiên vô cùng xót xa, bảo: "Song Nhi..." "Dạ?"
"Con chảy hết máu chưa?"
"...", bầu không khí đáng ra phải rất lâm li bi đát nhưng Ngụy Hiên lại hỏi một câu như vậy, Tần Ninh chỉ cảm thấy quá là lạ lùng.
"Cha!"
"Gì?"
"Lần này trở về, con nhất định sẽ kể cho mẹ biết con suýt chết vì cứu cha, cha cứ chờ đó đi".
"Đừng mà!"
Ngụy Hiên vội vàng nói: "Con cũng biết tính tình mẹ con rồi còn gì, chắc chắn nàng ấy sẽ ăn tươi nuốt sống ta mất thôi!"
Tần Ninh bật cười.
"Cho nên ấy...", nhìn về phía phụ thân, Tần Ninh chậm rãi đáp: "Cha không thể chết, con cũng không được chết, nếu không thì mẹ sẽ đau lòng lắm".
"Ừm".
Giờ phút này, Ngụy Hiên chỉ hận bản thân quá vô dụng,
Trước kia, ông ấy chỉ muốn ở bên phu nhân Lý Ngọc Tinh của mình, đảm nhận chức vụ trưởng lão dạy học trong Bắc Thương Môn, vì có cảnh giới nhất biến nên ông ấy cũng không gặp khó khăn gì khi sống tại Trung Tam Thiên.
Cả hai phu phụ đều không có hoài bão gì lớn lao, chỉ trông mong con trai trở về để trò chuyện, tán gẫu với bọn họ.
Nhưng bây giờ... khi lâm vào hiểm cảnh, phu phụ Hứa Vân Đỉnh, Cổ Ôn Uyển, Lâm Uyên, Sở Vân Nhân có thể giúp sức cho Tần Ninh.
Trong khi ông ấy chẳng những không được mà trái lại còn trở thành gánh nặng cho Tần Ninh.
"Song Nhi, cha mẹ có lỗi với con".
Nguy Hiên nói trong đau khổ: "Những năm qua, nếu ta và mẹ con không cố chấp thì có Chiêm Ngưng Tuyết ở đây, có lẽ hai bọn ta đã trở thành cường giả cảnh giới Biến Cảnh rồi cũng nên, sẽ giúp được con chứ không phải là liên lụy con như thế này".
"Là cha đã níu chân con".
Tần Ninh nghe vậy nhưng lại cười ha ha: "Lão phụ thân à, đã vậy thì khi trở về, con giúp người thành tiên nhé?"
Ngụy Hiên ngẩn người, lập tức từ chối: "Không cần đâu".
"...", giờ phút này, Tần Ninh ngóng nhìn xung quanh.
Không lâu sau khi các nhân vật Hư Tiên, cường giả cảnh giới Biến Cảnh của thế hệ trước rời khỏi đây, cộng thêm thiên kiêu của các gia tộc, tông môn lớn đồng loạt bị bắt đi, phe Nhân tộc rơi vào thế hạ phong.
Còn Ô Linh tộc thì đã dẫn dắt bốn tộc lớn gồm Sơn Bạt tộc, Linh Bạt tộc, Yểm Bạt tộc và Huyết Bạt tộc sĩ khí hừng hực cưỡi trên lưng đàn Mặc Kim Thú.
Khúc Phỉ Yên ra tay, từng đạo thiên nguyên khí quanh thân bùng nổ, phóng ra khí thế bàng bạc không gì sánh bằng.
Luyện khí sư mạnh mẽ không chỉ dựa vào binh khí của họ.
Thân hình Khúc Phỉ Yên xông thẳng ra ngoài, sát khí khủng khiếp bùng nổ, làn tràn ra khắp nơi.
Ô Lạp Hợp cũng không ngần ngại, nắm chặt bàn tay lại, lập tức có từng đạo Ô Linh Thần Lực ngưng tụ ra.
Khác với Ô Linh Thần Lực mà Ô Thông Thiên và Ô Minh Động triệu hồi ra trước đó, mức độ tương thích giữa Ô Lạp Hợp và Ô Linh Thần Lực là hoàn mỹ, không có một chút tỳ vết nào.
Mà giờ phút này, Chiêm Ngưng Tuyết vẫn chỉ đang đứng ở bên cạnh Tần Ninh chứ chưa ra tay.
Trong số những võ giả các thế lực lớn đi vào nơi này, có người có mối thù không đội trời chung với Ma tộc, nhưng cũng có người đứng ở một bên vẫn chưa hành động.
Tần Ninh cũng không nóng vội.
Hắn đưa mắt nhìn về phía trước, lướt qua không ít thế lực đến từ các đại thiên.
“Ta biết những năm gần đây có rất nhiều người đã đứng về phe của Ma tộc, giờ còn chưa đứng ra thì tính chờ đến khi nào thế?”
Tần Ninh cười nói: “Đừng che che giấu giấu nữa, cứ xuất hiện thoải mái đi!”
Hắn vừa cất câu này lên thì sắc mặt của vô số người đều trở nên lạnh lùng.
“Tần Ninh!”
Một người hừ lạnh, quát tháo: “Hôm nay ngươi không tránh khỏi cái chết được đâu!”
Người vừa cất tiếng mặc một bộ trường bào, khí chất vô song, nét mặt đầy lạnh lẽo.
“Thượng Quan Hùng Anh!”
Thương Bất Hủ quát: “Ngươi cũng đầu quân cho Ma tộc à?”
Hầu như ai cũng biết chuyện gia tộc Thượng Quan và gia tộc Âu Dương có mối quan hệ mờ ám với Ma tộc.
Chỉ là tình hình bây giờ đã khác.
Hiện tại bọn họ đã xếp thành hàng một cách hiên ngang như thế rồi.
Không ngờ gia tộc Thượng Quan đã quyết định sẽ đứng trên cùng chiến tuyến với Ma tộc hoàn toàn, trở thành kẻ địch của toàn bộ Trung Tam Thiên! Thượng Quan Hùng Anh phá lên cười to, hỏi: “Ma tộc là bộ tộc thế nào?
Ô Linh tộc cũng là một trong những bộ tộc trên thế giới Đại Thiên mà, tại sao nhất định phải làm Nhân tộc làm chủ Trung Tam Thiên chứ?
Vạn tộc cùng tồn tại mới đưa chúng ta đến thời đại hưng thịnh!”
"Nắm đấm ai to thì người đó có tiếng nói hơn là đạo lý xưa giờ, Ô Linh tộc mạnh hơn thì tại sao lại không thể làm chủ nhân của Trung Tam Thiên chứ?”
Tần Ninh cười nhạo nói: “Một khi đã như vậy thì ta sẽ giết ngươi trước!”
Sau khi hắn nói câu ấy, trong nháy mắt bóng dáng Chiêm Ngưng Tuyết hóa thành một làn khói nhẹ, lúc nàng ta xuất hiện lại lần nữa thì nàng ta đã đứng trước mặt Thượng Quan Hùng Anh.
Thượng Quan Hùng Anh biến sắc.
Mặc dù ban nãy ông ta ăn nói hùng hồn như thế nhưng cũng chỉ mới đến cảnh giới thập nhị biến, làm sao có thể ngăn cản nổi Chiêm Ngưng Tuyết đã đến cảnh giới Hư Tiên?
“Ha ha, Chiêm Ngưng Tuyết, lão phu xin được diện kiến!”
Một tiếng cười sảng khoái vang lên.
Ần… Trong phút chốc, không gian trước người Thượng Quan Hùng Anh tan vỡ, dao động lớn khủng khiếp càn quét khắp cả đất trời.
Bóng dáng Chiêm Ngưng Tuyết lùi lại.
Chỉ thấy một lão già gầy xác xơ đang đứng trước mặt Thượng Quan Hùng Anh.
“Thượng Quan Giới!”
Nhìn thấy ông lão, Chiêm Ngưng Tuyết nhướng mày.
Đây cũng là một vị cường giả nổi tiếng từ mười mấy vạn năm trước.
Giờ đây, ông ta cũng đã bước vào cảnh giới Hư Tiên.
Hư Tiên như vậy mới là kẻ đáng gờm nhất.
Chiêm Ngưng Tuyết đứng yên giữa không trung, màu áo trắng như tuyết, dáng người ưu nhã, hờ hững nói: “Ngươi tới đây để chết à?”
“Lão phu biết ngươi là đệ tử chân truyền duy nhất của Phong Không Chí Thánh, có điều chắc ngươi không thể sánh bằng Phong Không Chí Thánh năm xưa đâu.”
Thượng Quan Giới vừa nói xong thì mỉm cười, nắm chặt hai tay lại, khí tức khủng khiếp đến mức tưởng chừng có thể dời non lấp biển quanh người ông ta bùng nổ, lan tràn ra khắp nơi.
Hư Tiên, bắt đầu ra tay.
Tần Ninh bước lên một bước, nhìn về phía đám người thuộc gia tộc Thượng Quan.
“Vậy ta sẽ bắt đầu với các ngươi trước.”
Tần Ninh nói với giọng đầy lạnh lùng và khinh miệt: “Ta sẽ để Ma tộc đến cuối cùng rồi xử lý, còn những kẻ đầu quân cho Ma tộc như các ngươi thì còn đáng giận hơn cả Ma tộc nữa!”
Soạt… Sau khi dứt lời, Tần Ninh xông thẳng ra ngoài.
Khí tức đáng sợ trong cơ thể bùng phát, vẫn là cảnh giới bát biến.
“Âu Dương Thuyên, giết hắn!”
"Được.”
Ngay lập tức, hai vị cường giả cảnh giới thập nhị biến tộc trưởng Thượng Quan Hùng Anh của gia tộc Thượng Quan, tộc trưởng Âu Dương Thuyên của gia tộc Âu Dương đang đứng giữa không trung lao ra.
Đám người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư cũng sôi nổi xung phong xông ra.
Tần Ninh không cần bọn họ phải lo lắng.
Bởi dù sao sư phụ cũng mạnh hơn bọn họ.
Trong phút chốc, cuốn sách vạn khí bên cạnh Tần Ninh hóa thành một sợi tơ ánh màu vàng kim phóng ra, mà Thể thư cũng hóa thành một thứ trông giống như thân cây dựng đứng ở dưới chân Tần Ninh.
Trận tích thì biến thành cây thước đen tuyền được Tần Ninh nắm trong tay.
Giờ phút này, hắn nở nụ cười nghiền ngẫm, tuyên bố: “Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi thấy thế nào là Luyện Thiên Đại Đế, thế nào là Phong Không Chí Thánh, thế nào là Thông Thiên Đại Đế!”
Hắn đập cây thước trong tay xuống.
Trong phút chốc, hình như có hàng ngàn hàng vạn đạo giới văn hóa thành vô số chưởng ấn xúc tua, trong một cái chớp mắt đã gào thét lao thẳng về phía hai người Thượng Quan Hùng Anh và Âu Dương Thuyên như núi non hùng vĩ, như sóng dữ cuộn trào.
“Hừ!”
Thượng Quan Hùng Anh hừ lạnh một tiếng.
Cho dù nắm giữ thần khí trong tay thì có làm sao?
Tần Ninh cùng lắm chỉ là cảnh giới bát biến thôi mà.
“Thôn Kình Nguyên Thuật!”
Sau khi gầm lên, nguyên lực khủng khiếp trong cơ thể Thượng Quan Hùng Anh bùng nổ, phảng phất nguyên lực ẩn chứa khắp thiên địa bốn phía xung quanh đều bị một mình ông ta rút cạn.
Bên kia, Âu Dương Thuyên cũng bộc phát toàn bộ sức mạnh của mình ra, cả người giống như một con chim ưng hùng dũng che trời, tràn ngập sát khí đáng sợ.
Lập Tiên Biến thập nhị biến, thứ được xây dựng nên ở cảnh giới này chính là nền móng để tiến tới Tiên Nhân. Những người có cấp bậc này khống chế sức mạnh trời đất, đã có một vài dấu hiệu có thể điều động quy tắc của đất trời để khiến nó biến hoá theo hành động của bản thân.
Hai vị cường giả thập nhị biến toàn lực ứng phó, có thể tưởng tượng được điều đó sẽ gây ảnh hưởng kinh thiên động địa cỡ nào.
Điều này cũng cho rất nhiều võ giả cảnh giới Biến Cảnh cấp thấp thấy được thế nào mới là cao thủ Biến Cảnh đứng đầu chân chính, thế nào mới là cường giả thập nhị biến.
Chỉ là, dù nhìn thấy phong thái đó của hai người nhưng Tần Ninh vẫn không mảy may run sợ, cây thước đen trong tay ngưng tụ ra từng luồng sức mạnh trận văn long trời lở đất. Chúng tranh nhau tuôn trào, chưa hề dừng lại một phút giây nào.
Tiếng nổ, tiếng nứt vỡ kinh hoàng vang vọng cả bầu trời.
Mọi người đều nhìn thấy sát khí khủng khiếp được ngưng tụ ra ở trước mặt hai vị cường giả thập nhị biến Thượng Quan Hùng Anh và Âu Dương Thuyên, ai nấy đều vô cùng hoảng sợ.
Có điều, những trận văn màu đen kia của Tần Ninh thoáng chốc đã xuyên thấu tất cả các đòn tấn công của hai người, lập tức tiến tới trước mặt bọn họ.
Phụt phụt! Trong phút chốc, từng văn ấn đen tuyền đâm xuyên cơ thể hai người, làm chúng vỡ nát, dập tắt toàn bộ sinh cơ của hai vị cường giả thập nhị biến.
Ngay sau đó, cả bầu không khí nơi đây im lặng như tờ.
Hạ gục trong nháy mắt.
Giết trong nháy mắt.
Một sự đàn áp tuyệt đối! Đây mà là bát biến giao chiến với thập nhị biến ư?
Kể cả Ma tộc lẫn các thế lực lớn của Nhân tộc đều choáng váng khi thấy cảnh tượng như vậy.
Bọn họ đã lường trước rằng có thể hai vị cường giả thập nhị biến không phải là đối thủ của Tần Ninh, nào ngờ hắn lại giết ngay hai vị cao thủ thập nhị biến với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai như vậy.
Có người thều thào: “Mọi người đã quên hắn là chuyển thế của bốn vị đại đế, là người đã chuyển thế những bốn kiếp à…”, đúng vậy.
Cửu Nguyên Đan Đế.
Luyện Thiên Đại Đế.
Phong Không Chí Thánh.
Thông Thiên Đại Đế.
Đó là bốn vị nhân vật không ai có thể với tới, áp đảo những cường giả cấp bậc cảnh giới Biến Cảnh đỉnh phong, Hư Tiên cổ xưa khác không ngóc đầu lên được.
"Đi chết đi!"
Một tiếng gầm vang lên, sát khí khủng khiếp bộc phát ra.
Tiếng ầm ầm vang lên không dứt, khí tức khiến người ta hãi hùng truyền đi khắp nơi.
Cho đến khi hai người kia chết đi, Tần Ninh mới nói ra câu này.
Dường như câu này được nói cho hai kẻ đã chết nghe, lại dường như là nói cho những người vẫn còn sống ở đây nghe.
Tần Ninh nói tiếp: "Kể từ hôm nay trở đi, gia tộc Thượng Quan, gia tộc Âu Dương sẽ bị xóa sổ khỏi Trung Tam Thiên."
Sau khi Tần Ninh nói câu đó ra, bóng dáng hắn đã đạp lên Thể thư, cầm Trận tích xông về phía võ giả của hai gia tộc lớn trong ánh hào quang của cuốn sách vạn khí...
Chương 3142: Ô Linh Thiên Địa Tỏa
Đây là một sự áp đảo tuyệt đối, là cuộc giết chóc hoàn toàn nghiêng về một phía.
Giờ phút này, khí thế của Tần Ninh dâng lên thật cao một cách kinh khủng, tưởng chừng như không ai có thể ngăn cản nổi.
Không sai, quả thật không ai có thể chống lại được Tần Ninh.
Sát khí của hắn với cảnh giới bát biến còn mạnh hơn chứ không hề kém cạnh gì thập nhị biến.
Lần lượt những võ giả của gia tộc Thượng Quan và gia tộc Âu Dương gào thét, kêu rên đầy thảm thiết.
Máu tươi nhuộm đỏ cả mảnh đất nơi đây.
"Vấn Tâm Điện!"
Lúc này, Tần Ninh cất cao giọng quát: "Điện chủ Ngô Vấn Tâm!"
"Vấn Tâm Điện của ngươi trấn giữ vùng đất phía đông của Thương Vân Thiên, các ngươi đã bắt tay với Ma tộc suốt bao nhiêu năm qua rồi cơ mà?
Sao bây giờ ngươi lại không dám đứng ra hả?"
Giữa những bóng người, một nam tử trung niên mặc áo bào màu vàng lập tức tái cả mặt.
"Ngô Vấn Tâm, bây giờ ta sẽ cho ngươi một cơ hội!"
Tần Ninh thẳng thắn nói: "Chỉ huy võ giả Vấn Tâm Điện ngươi tiêu diệt Ma tộc, mỗi người phải giết ít nhất một người có cùng cảnh giới, nếu không làm được thì ta sẽ làm thịt ngươi ngay bây giờ, còn nếu ngươi làm được, ta sẽ không tiêu diệt Vấn Tâm Điện của ngươi".
Ngô Vấn Tâm vừa nghe thấy câu này thì nghe lời ngay: "Vâng vâng vâng, được được được...", Tần Ninh thật sự là quá đáng sợ.
Cửu Nguyên Đan Đế! Luyện Thiên Đại Đế! Phong Không Chí Thánh! Thông Thiên Đại Đế! Bốn người máu mặt này mà lại chuyển thế thành một người! Tần Ninh chỉ có cảnh giới bát biến mà lại giết được Thượng Quan Hùng Anh và Âu Dương Thuyên có cảnh giới thập nhị biến, thật sự là quá đáng sợ!
Tần Ninh nói tiếp: "Bây giờ chắc mọi người cũng hiểu ý ta rồi".
"Kẻ nào hợp tác với người của Ma tộc bây giờ hãy ra tay với Ma tộc đi, nếu vậy Tần Ninh ta đây sẽ không diệt môn. Còn nếu không muốn thì đừng trách ta vô tình".
"Hừ, Tần Ninh, ngươi tưởng ngươi một tay che trời thật chắc?"
Một tiếng hừ lạnh vang lên.
"Ngươi là tên nào?"
Tần Ninh nhìn về bên kia, lạnh lùng hỏi.
Ngô Vấn Tâm nói ngay: "Ta biết, ta biết, hắn là Vân Ngữ Thành, tháp chủ của Thiên Vân Tháp năm xưa của Tứ Tượng Thiên!"
Vân Ngữ Thành?
Tần Ninh không biết kẻ này.
"Xem ra ngươi cũng bắt tay với Ma tộc đúng không?"
"Đúng, thì sao?"
Vân Ngữ Thành hừ lạnh, đáp trả: "Tần Ninh, đừng nói ngươi không phải bốn vị bản tôn xưa kia, cho dù phải thì ngươi cho rằng ngươi có quyền uy khống chế mọi việc ư?"
"Không sai, ta cảm thấy ta có quyền uy đó đấy!"
"Ngươi...", Vân Ngữ Thành hậm hực nói: "Bớt ở đây làm bộ làm tịch đi".
"Hiện giờ các đại nhân của Ô Linh tộc đang tới, ngươi sắp chết đến nơi rồi".
Tần Ninh nhoẻn môi cười: "Ta không nghĩ ta sắp chết đâu, ngươi sắp chết thì đúng hơn đấy".
"Vừa rồi ngươi không thấy Thượng Quan Hùng Anh và Âu Dương Thuyên bị ta giết đúng không?"
"Để ta biểu diễn lại một lần cho ngươi thấy nhé, thế nào?"
Dứt lời, hắn rút cây thước đen ra, trong thoáng chốc nó ngưng tụ thành một cơn mưa tên dày đặc dài đến trăm trượng ồ ạt bắn thẳng về phía Vân Ngữ Thành.
Mặt mày Vân Ngữ Thành tái mét, ông ta lập tức thụt lùi lại.
"Cứu ta, cứu ta!"
Trong lúc chật vật bước lùi, Vân Ngữ Thành hét toáng lên, trông chẳng hề có sự uy nghiêm của một cường giả thập nhị biến chút nào.
Ầm... ầm... Đột nhiên, hai tiếng nổ long trời lở đất vang vọng khắp không gian nơi đây.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy hai tia sáng màu đen dội xuống mặt đất.
Vào lúc này, cơn mưa tên màu đen kia cũng bị ngăn cản.
Hai thân hình cũng hiện ra trước mặt mọi người.
"Ô Vân Bàng!"
Tần Ninh nhìn về phía hai người nọ, cười cợt: "Ngày đó có người ra tay cứu ngươi đi, giờ ngươi lại dám ló mặt ra à?"
Ô Vân Bàng lạnh lùng nhìn Tần Ninh, hờ hững nói: "Lần này, ngươi chắc chắc phải chết rồi Tần Ninh!"
"Thử xem!"
Giờ phút này, thanh niên đứng kế bên Ô Vân Bàng cũng lên tiếng: "Tứ đệ, đừng hành động thiếu suy nghĩ".
Tên thanh niên kia đưa mắt về phía Tần Ninh, mở miệng hỏi: "Tần Ninh, ngươi cứ cố chấp phải làm thế sao?
Bọn ta có phải tới đây vì tiêu diệt Trung Tam Thiên đâu, cớ sao lại làm bầu không khí giương cung bạt kiếm như thế?"
"Cớ sao lại làm vậy?"
Tần Ninh giễu cợt: "Cha mẹ một kiếp của ta chết trong tay các ngươi, chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ làm lý do rồi."
"Ngươi trải qua mấy kiếp lận cơ mà, chỉ là cha mẹ ở một kiếp mà thôi..." "Ngươi chán sống rồi!"
Nghe thấy câu này, bóng người Tần Ninh bay vụt ra trong nháy mắt. Thoáng chốc, hắn đã đi tới trước mặt Ô Vân Bàng và tên thanh niên kia, đồng thời vỗ cây thước đen trong tay xuống.
Ầm... Trong chớp mắt, mặt đất nổ tung.
Hai bóng người thụt lùi một khoảng ngàn trượng, tách nhau ra.
"Tam ca, huynh không sao chứ?"
Ô Vân Bàng nói ngay: "Thực lực của tên này còn kinh khủng hơn lúc trước nữa".
Bấy giờ Ô Vân Tích mới ngước mắt nhìn Tần Ninh ở đằng trước, lạnh lùng nói: "Ô Linh tộc ta đã thể hiện thành ý của mình rất rõ rồi. Tần Ninh, ngươi làm vậy là đang tự đào hố chôn mình đấy!"
"Tự đào hố chôn mình?"
Tần Ninh lười nhiều lời với hai kẻ này.
Ô Vân Tích thấy vậy thì lập tức quát lên: "Đại ca, nhị tỷ, ra tay thôi!"
"Ừ!"
"Được!"
Có hai giọng nói cất lên giữa hư không.
Chỉ thấy hai bóng người chậm rãi hiện lên giữa trời đất.
Đại hoàng tử của Ô Linh tộc - Ô Vân Hiên.
Nhị công chúa của Ô Linh tộc - Ô Vân Nguyệt.
Khí tức mà cơ thể hai người này phát ra đều là cấp bậc Hư Tiên.
Chỉ là sau khi hai người xuất hiện, bọn họ đều đồng thời cầm một chiếc quyền trượng trong tay.
"Hợp!"
Ngay sau đó, hai chiếc quyền trượng ngưng tụ thành một vầng sáng rồi hội tụ về một chỗ.
Rồi sau đó, ánh sáng rọi sáng cả không gian nơi đây, chỉ thấy một cái lồng giam khổng lồ chằng chịt phù ấn ầm ầm đáp xuống đất.
Trong cái lồng giam cao trăm trượng kia có một bóng người. Nét mặt người đó đầy kinh hoàng, ngồi sụp dưới đất, không biết phải làm sao.
"Cha!"
Giờ phút này, Tần Ninh thấy cảnh tượng trước mắt thì mặt biến sắc.
Chuyện hắn lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra.
Người đang bị nhốt trong lồng giam chính là Ngụy Hiên.
Bấy giờ Ngụy Hiên cũng nhìn thấy Tần Ninh, ông ấy thấy cuộc giao chiến xung quanh thì càng sợ hãi hơn nữa.
"Vô Song...", Ngụy Hiên ngỡ ngàng hỏi: "Thế này... thế này là sao?"
Lúc này, bốn người Ô Vân Hiên, Ô Vân Nguyệt, Ô Vân Tích, Ô Vân Bàng, hai vị Hư Tiên, hai vị cường giả thập nhị biến đồng loạt đáp xuống.
"Tần Ninh, đây chính là chỉ bảo của Ô Linh tộc ta - Ô Linh Thiên Địa Tỏa!"
"Bọn ta biết ngươi rất đáng gờm nên đương nhiên phải chuẩn bị trước rồi".
Ô Vân Hiên nói một cách lạnh lùng, ngạo mạn: "Ô Linh Thiên Địa Tỏa này là một khốn trận, được chế tạo từ thiên địa chí linh, về cơ bản không thể phá vỡ từ bên ngoài được mà chỉ có thể phá giải từ bên trong, nhưng ngươi nghĩ Ngụy Hiên có phá giải nó được không?"
"Có lẽ ngươi sẽ phá giải được cái khóa này nhưng sau khi ngươi đi vào, muốn cởi bỏ Ô Linh Thiên Địa Tỏa này thì ít nhất cũng phải mất một tháng đấy?"
Ô Vân Hiên tiếp tục nói: "Tuy nhiên, chỉ cần Ô Linh Thiên Địa Tỏa này khóa lại là sẽ sản sinh Ô Linh Thần Lực, kẻ nào không phải con cháu Ô Linh tộc ta mà vào đó sẽ bị Ô Linh Thần Lực hành hạ đến chết. Có lẽ phụ thân của ngươi không chống đỡ được một tháng đâu".
Sau khi hắn ta nói câu ấy, trong lòng Tần Ninh đã tường tận.
Nếu không vào cái khóa này thì phụ thân sẽ chết.
Nhưng sau khi vào, nếu như không thể phá giải phong ấn của khóa trong thời gian ngắn nhất thì cũng sẽ chết, hơn nữa là hai người cùng chết.
Nghe thấy những lời này, Tần Ninh không nói một tiếng nào.
Mà Ngụy Hiên thì lập tức hiểu ra mình đã trở thành gánh nặng cho Tần Ninh, thành điểm yếu cho người ta lợi dụng và đe dọa con trai mình!
"Vô Song, con đừng vào đây!"
Ngụy Hiên lập tức gầm lên.
Ô Vân Nguyệt lại trào phúng: "Lão già kia, hắn không vào thì ngươi sẽ chết đấy".
Theo hiểu biết của bọn họ về Tần Ninh, dù đó là bất kỳ ai trong đám Dương Thanh Vân, Lý Huyền Đạo, Thời Thanh Trúc thì Tần Ninh cũng sẽ bất chấp mọi thứ mà tiến vào chứ nói gì là Ngụy Hiên.
Cường giả mà nặng tình thì sẽ thành điểm yếu chí mạng! Tần Ninh không thể nào đề phòng người bên cạnh mình không bị bắt bị tóm mọi lúc mọi nơi được, hắn không thể làm vậy.
Thế nên bây giờ, quyền quyết định nằm ở Tần Ninh.
Ô Linh Thiên Địa Tỏa này là thứ mà kể cả Chân Tiên cũng không thể phá bằng biện pháp mạnh chứ đừng nói là Hư Tiên.
Chương 3143: Thích hợp làm con dâu ta
Song, Trung Tam Thiên rộng bao la này lại không cho phép Chân Tiên tồn tại.
Sức mạnh của Chân Tiên có thể phá vỡ Ô Linh Thiên Địa Tỏa, điều đó đồng nghĩa với việc sẽ khiến Trung Tam Thiên này sụp đổ.
Dù là lựa chọn nào thì kết quả cũng là cái chết! Đây chính là bố cục mà Ô Linh tộc bọn họ đã tốn nhiều công sức chuẩn bị cho Tần Ninh.
Sau khi Tần Ninh tiến vào, dù hắn có phá giải được đi chăng nữa thì cũng phải mất một tháng, đến lúc đó cũng tàn rồi.
Nhưng nếu không vào thì hắn sẽ phải đứng nhìn phụ thân mình chết đi.
Tần Ninh không vào ư?
Có!
"Cha!"
Bóng người Tần Ninh chợt lóe, đi tới trước Ô Linh Thiên Địa Tỏa.
"Con đừng vào!"
Ngụy Hiên vội vàng hét lên: "Nếu con dám vào đây, ta sẽ chết ngay trước mặt cho con xem!"
"Lão già kia đúng là".
Ô Vân Bàng cười nhạo một tiếng, nắm chặt tay lại, từng sợi dây xích vụt ra từ trong lồng giam trói chặt lấy Ngụy Hiên.
Bấy giờ Ô Vân Bàng mới nói tiếp: "Ngươi cho rằng bọn ta sẽ cho các ngươi thời gian để diễn trò cha con tình thâm chắc?
Ngươi muốn chết hả?
Ngươi không có quyền quyết định đâu".
Ngụy Hiên bị nhốt trong lồng giam, nhìn Tần Ninh mà quát: "Vô Song, cả hai chúng ta không thể chết chung được, mẹ con sẽ không chịu nổi mất!"
Nói tới đây, người Tần Ninh run lên.
"Con mà vào thì ở ngoài không còn ai có thể chống lại những kẻ kia nữa".
"Kiếp này cha chẳng có tương lai gì xán lạn, cũng không thể giúp được gì cho con, nhưng bây giờ con hãy nghe cha một lần đi".
"Nếu con xem ta là cha thì hãy nghe ta một lần đi".
"Đừng vào".
Lúc này đây, cuộc giao tranh xung quanh vẫn còn đang tiếp diễn, đám người Hứa Vân Đỉnh, Cổ Ôn Uyển, Lâm Uyên, Sở Vân Nhân cũng đứng ở đằng xa nhìn Tần Ninh.
Đương nhiên bọn họ không mong Tần Ninh đi vào cái thứ Ô Linh Thiên Địa Tỏa khỉ gió gì kia.
Dù gì thì đó cũng là con trai của họ.
Tuy nhiên, bọn họ càng hiểu tính tình của con mình.
Không ai có thể làm Tần Ninh đổi ý.
Giờ phút này, hắn đứng ở bên ngoài lồng giam của Ô Linh Thiên Địa Tỏa ngẩng đầu nhìn Ngụy Hiên, cười hỏi: "Cha không cho con vào là con không vào chắc?
Có bao giờ thằng con trai này của cha nghe lời cha chưa?"
"Con...", vừa nói xong, Tần Ninh đã tiến từng bước một vào trong Ô Linh Thiên Địa Tỏa.
Ngụy Hiên thấy Tần Ninh cất bước tới gần mình thì sắc mặt càng lúc càng khó coi.
"Con có phải con ta không?
Sao con cứng đầu thế hả!"
Vẻ mặt Ngụy Hiên tràn ngập sự muộn phiền: "Không phải con nói Ma tộc nguy hiểm lắm sao?
Cớ sao con lại làm đến bước này chứ, thật quá hồ đồ!"
Trong lúc cầm cây thước đen chặt đứt cấm chế trên người Ngụy Hiên từng cái một, Tần Ninh cười nói: "Cha đừng bị bọn chúng lừa".
"Con có thể phá giải Ô Linh Thiên Địa Tỏa này mà. Cha quên trước đây con trai người là ai rồi sao?
Phong Không Chí Thánh, tại nơi này con cũng có thể được phong thánh!"
"Có thật không?"
"Đương nhiên là thật rồi".
Tần Ninh nhanh chóng bảo: "Lão phụ thân à, người cứ ở đây xem đi, chỉ trong vòng chưa đến thời gian một nén nhang nữa là con sẽ đưa người ra ngoài".
Giờ phút này, bốn người Ô Vân Hiên, Ô Vân Nguyệt, Ô Vân Tích và Ô Vân Bàng đứng trên trời.
Bốn phía xung quanh là người của Ô Linh tộc chỉ đạo võ giả của bốn tộc lớn giao chiến với võ giả Nhân tộc.
Có một bộ phận thế lực thì đứng trung lập.
Cũng có một ít Hư Tiên không nằm trong các thế lực lớn vẫn còn đang bối rối nhìn vách ngăn Tam Thiên ở đằng trước, không biết có nên bước qua vách ngăn Tam Thiên hay không.
"Chư vị!"
Ô Vân Hiên cất giọng nói đầy trong trẻo: "Hiện giờ Tần Ninh đã bị nhốt, chư vị muốn vào Thượng Tam Thiên thì Ô Linh tộc ta sẽ không ngăn cản!"
"Ta nghĩ chắc có lẽ chư vị cũng biết con đường thành tiên khó khăn đến nhường nào!"
"Đây là cơ hội, chỉ có một cơ hội duy nhất, mong các ngươi hay suy nghĩ thật kỹ".
Không nghi ngờ gì nữa, lời lẽ của Ô Vân Hiên đã làm kích động một nhóm người.
"Suy nghĩ thật kỹ?
Đứng đây ăn nói hàm hồ mê hoặc người khác, có khi ngươi mới phải là người cần suy nghĩ thấu đáo đấy".
Một tiếng hừ lạnh vang lên khắp nơi.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy từng đạo trận văn lấp lánh ánh sáng vô tận hóa thành ngàn vạn tia sáng từ phía chân trời bắn tới trước mặt bốn người Ô Vân Hiên trong chớp mắt.
Ầm ầm ầm... Tiếng nổ kinh thiên động địa bộc phát ra, dường như lúc này khí thế khủng khiếp không thể nào dừng lại được, phóng ra khắp thiên địa.
Ai nấy đều cảm giác được một khí tức khiến người ta sợ chết khiếp.
Đằng sau từng đạo trận văn ấy là Chiêm Ngưng Tuyết trong bộ váy trắng, tuyệt mỹ vô song đang đứng một cách ngạo nghễ.
Nàng ta khẽ phất bàn tay ngọc ngà, một xác chết rơi cái ầm xuống đất.
Thượng Quan Giới! Nhân vật Hư Tiên thế hệ trước này đã chết rồi! Giờ thì không ít người đều bàng hoàng.
Chiêm Ngưng Tuyết là cảnh giới Hư Tiên, vậy mà nàng ta lại có thể giết Thượng Quan Giới cũng là cảnh giới Hư Tiên với nàng ta.
"Bây giờ, ta, Chiêm Ngưng Tuyết đồ đệ của Phong Không Chí Thánh sẽ lấy mạng chó của các ngươi!"
Chiêm Ngưng Tuyết nói rồi hừ lạnh một tiếng, trong cơ thể như có hàng ngàn hàng vạn tia sáng chói lóa rọi sáng muôn nơi.
Giờ phút này, dường như cả thiên địa cũng thay đổi theo từng biến hóa trên khí tức của Chiêm Ngưng Tuyết.
"Cái này..." "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Chẳng biết nữa".
Cứ như thể Chiêm Ngưng Tuyết biến thành một con người khác vào khoảnh khắc đó vậy.
Thấy cảnh tượng này, Tần Ninh khẽ mỉm cười: "Cha, người nhìn kìa".
Ngụy Hiên nhìn về phía Chiêm Ngưng Tuyết, cười nói: "Đẹp lắm, thích hợp làm con dâu ta!"
"...Cha à..." "Gì?"
"Con bảo cha nhìn khí tức quanh người Tuyết Nhi cơ mà".
Ngụy Hiên hỏi ngay: "Ta chỉ có cảnh giới Biến Cảnh sơ kỳ thì nhìn ra được cái gì chứ?"
Bấy giờ Tần Ninh mới giải thích: "Đó là khí tức của Tiên Nhân đấy ạ. Tuyết Nhi đã cách Tiên Nhân rất gần".
Lúc này, Ngụy Hiên tỏ ra hoảng hốt thấy rõ.
Tiên Nhân! Đây là một cấp bậc chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Mặc dù ông ấy không muốn thành tiên nhưng lại biết những kẻ Tiên Nhân đáng sợ cỡ nào.
"Không hổ là đồ đệ của con ta, giỏi thật".
Ngụy Hiên không thể không tấm tắc khen ngợi.
Tần Ninh nói tiếp: "Ở ngoài có con bé là đủ rồi, con sẽ phá cái khóa này để hai cha con chúng ta ra ngoài, sau đó sẽ gặp mẹ...", nói đến đây, Tần Ninh khựng lại.
"Gặp mẹ con à? Nếu mẹ con biết con mạo hiểm như vậy vì ta thì thể nào cũng đánh chết ta cho xem".
Ngụy Hiên cười sảng khoái: "Nhưng như ta đã nói rồi đấy, đời này cha chẳng có hoài bão gì lớn lao, có một đứa con trai như con là đủ rồi".
"Phải không nào Vô Song?"
"Hửm?
Vô Song?
Sao ta hỏi mà chẳng ơi hỡi gì thế?"
Ngụy Hiên vỗ vào vai Tần Ninh, vỗ xong mới nhận ra áo hắn ướt đẫm.
Ngay sau đó, Ngụy Hiên ngây ra như phỗng.
"Nhi... Song Nhi... Song Nhi, con bị làm sao thế...", ông ấy vô cùng hoảng loạn.
Giờ phút này, toàn bộ cơ thể Tần Ninh chảy máu ra không ngừng, máu tươi nhuộm đỏ cả y phục của hắn và chảy lênh láng ra đất.
Ngụy Hiên đi tới trước người Tần Ninh, lại thấy cả mắt, hai tai, miệng lẫn mũi của Tần Ninh đều đang chảy máu.
Lúc máu chảy ra, áo quần hắn đang mặc dần dần rách toạc, từng thanh kiếm sắc bén xuất hiện.
Từng thanh kiếm sắc nhọn mọc ra từ trong cơ thể hắn.
"Song Nhi, con sao thế, đừng làm cha sợ mà...", mũi kiếm mọc ra từ trong cơ thể Tần Ninh, tiếp đó chĩa ra tứ phía khiến cả cơ thể hắn như biến thành một con nhím bị đâm kiếm chi chít.
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, ngươi mau xem Song Nhi bị sao thế này, ngươi mau tới xem...", Ngụy Hiên sợ chết khiếp.
Nhưng ông ấy chỉ mới đến cảnh giới nhất biến nên có muốn làm gì cũng lực bất tòng tâm.
"Sư tôn!"
Chiêm Ngưng Tuyết đang một mình đấu với Ô Vân Hiên, Ô Vân Nguyệt, Ô Vân Tích và Ô Vân Bàng quay phắt người lại, mặt mày tái mét.
Nàng ta nắm chặt hai tay tung từng đạo trận văn ra, đồng thời lùi bước đáp xuống phía trước lồng giam của Ô Linh Thiên Địa Tỏa.
"Sư tôn!"
Một tiếng kêu đầy thảng thốt và lo lắng vang lên, Khúc Phỉ Yên cũng cảm nhận được có gì đó không ổn, lập tức vứt Ô Lạp Hợp sang một bên chạy qua...
Chương 3144: Tiên Tắc Thiên Pháp, cuộc tuyển chọn Tiên Nhân
Hai vị đệ tử đứng trước Ô Linh Thiên Địa Tỏa nhìn thấy toàn thân Tần Ninh đẫm máu, đã vậy còn mọc từng thanh trường kiếm ra, trong thoáng chốc sắc mặt cả hai đều vô cùng khó coi.
"Ta đi xem sao!"
Chiêm Ngưng Tuyết bước ra một bước toan tiến vào trong lồng giam của Ô Linh Thiên Địa Tỏa.
"Đừng...", đột nhiên, Tần Ninh cất tiếng. Hắn thở hồng hộc từng cơn, mồ hôi chảy khắp người, máu tươi hòa lẫn vào mồ hôi.
"Đừng... vào... đây...", Tần Ninh gần như phải gằn giọng mới thốt ra thành lời, chỉ mới nói được ba từ thì đã lại thở hổn hển từng đợt.
"Có... có sức mạnh của Tiên Nhân!"
Hắn vừa dứt lời thì Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên đều tái cả mặt.
Sức mạnh của Tiên Nhân! Đây không phải thứ mà hai người có thể chống lại được.
Giờ phút này, Ô Vân Hiên hờ hững nói: "Ô Linh Thiên Địa Tỏa tự tạo thành một mảnh không gian riêng, chỉ có Tiên Nhân mới phá được, cái này đương nhiên là bọn ta chuẩn bị riêng cho ngươi rồi".
Chí bảo Ô Linh Thiên Địa Tỏa của Ô Linh tộc.
Lại thêm sức mạnh của Tiên Nhân tấn công Tần Ninh từng phút từng giây.
Muốn phá giải cái khóa này ư?
Mơ mộng hão huyền! Lần này, Ô Linh tộc thật sự đã lấy hết những gì bọn họ có.
"Sư tôn, bọn con phải làm gì đây?"
Khúc Phỉ Yên hỏi.
Bọn họ đi vào thì khác nào tự chui đầu vào lưới, chỉ chuốc thêm phiền cho sư tôn mà thôi.
Tần Ninh lập tức nói: "Cẩn thận đám người Ô Lạp Hợp và Ô Vân Hiên. Bọn chúng không phải chỉ có từng này thủ đoạn thôi đâu, ta ở trong này cảm giác được sự biến hóa của sức mạnh thời không, có thể sẽ...", tuy nhiên, Tần Ninh chưa kịp nói hết câu thì đúng lúc đó, vách ngăn Tam Thiên phát ra tiếng rắc rắc rắc tan vỡ.
Trong phút chốc, một khí tức khủng khiếp bùng nổ.
"A... cứu ta, cứu ta với...", vách ngăn thình lình nứt toác, một cái xúc tua chống trời vươn ra ngoài.
Một đệ tử Thương Thiên Tông bị bắt ngay lập tức.
Ngay sau đó, từng tia tiên tắc bao trùm lên bề mặt cơ thể đệ tử kia.
"Sư tôn, cứu con!"
Đệ tử kia sợ đến mức tái cả mặt.
Thương Vấn Đạo thấy cảnh tượng này thì thảng thốt.
Sao có thể như vậy!
"Tần tiên sinh, chuyện này là sao?"
Tần Ninh cũng sa sầm nét mặt khi nhìn thấy hình ảnh đó.
Lần này Ô Linh tộc thật sự đã quyết tâm chơi đến cùng rồi.
"Tiên Tắc Thiên Pháp!"
Tần Ninh chầm chậm cất lời: "Ô Linh tộc đã bắt tay với Tiên Nhân trên Thượng Tam Thiên rồi".
Tiên Tắc Thiên Pháp?
Đó là cái gì?
Tần Ninh nói tiếp: "Vách ngăn Tam Thiên là bức tường ngăn cách giữa Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên, hôm nay vách ngăn đã suy yếu nên Tiên Nhân trên Thượng Tam Thiên có thể bắt vật cách một tầng không gian!"
"Chẳng qua, lần này không phải bắt vật mà là bắt người".
Bắt người?
Thương Vấn Đạo tiếp tục chất vấn: "Bắt người để làm gì?"
Tần Ninh còn chưa kịp lên tiếng thì Ô Lạp Hợp đã cười ha ha: "Mọi người đừng lo lắng".
"Bọn ta không tài cán đến mức có thể điều khiển Tiên Nhân làm theo ý bọn ta đâu".
"Chẳng qua là... trong Thượng Tam Thiên có người đã bàn bạc với Tiên Nhân của các tông thôi".
"Bây giờ, tất cả những người đang có mặt tại đây đều có cơ hội thành tiên, ai có thiên phú vượt trội thì sẽ được chọn đi. Đây là chuyện tốt chứ không phải chuyện xấu đâu".
Chuyện tốt?
Tốt cái đầu cha ngươi! Thương Bất Hủ cũng hỏi: "Tần tiên sinh, có thật là vậy không?"
Tần Ninh im lặng một lúc rồi gật đầu.
Là thật ư?
Ô Linh tộc mà tốt bụng thế à?
Ô Lạp Hợp nói tiếp: "Đại nhân của bọn ta ở trên Thượng Tam Thiên tập hợp các cường giả Tiên Nhân của tông môn các phe, quan sát biểu hiện của các ngươi ở bên kia rồi quyết định, chọn ra những người trong số các ngươi tiến vào Thượng Tam Thiên".
"Hiện giờ, các ngươi chính là cá trong hồ, những Tiên Nhân ở phía trên chính là người đi câu, được câu đi là chuyện tốt, chuyện tốt sẽ thay đổi vận mệnh của các ngươi".
Lựa chọn ra những thiên tài đủ tư cách! Ô Linh tộc tốt bụng đến mức cho những thiên tài có mặt tại đây được chọn tiến vào Thượng Tam Thiên, sau đó cho những vị Tiên Nhân mạnh mẽ kia đào tạo ư?
Lúc này, Tần Ninh cười hỏi: "Ô Lạp Hợp, ngươi sợ thế à?"
Hắn vừa nói câu này ra thì tất cả cường giả đông đảo bốn phía quanh đây đều vểnh tai lắng nghe.
"Xưa kia, vách ngăn Tam Thiên yếu đi, các Hư Tiên, cường giả thập biến, thập nhất biến, thập nhị biến đã tu luyện đến giới hạn của thế hệ trước lựa chọn tiến vào Thượng Tam Thiên để giành giật một cơ hội thăng cấp".
"Giờ đây, ngươi lại làm ra Tiên Tắc Thiên Pháp này để những Tiên Nhân trên Thượng Tam Thiên chọn ra thiên kiêu kiệt xuất nhất Trung Tam Thiên mà mang đi".
"Nói cho cùng là do ngươi sợ mà thôi!"
Tần Ninh trào phúng: "Hư Tiên dày dặn kinh nghiệm và cường giả cảnh giới Biến Cảnh đã đi, nếu đến thiên chi kiêu tử cấp bậc cảnh giới Biến Cảnh cũng đi thì Trung Tam Thiên này sẽ bị thiếu hụt một lượng lớn thiên tài và cường giả trong thời gian ngắn, và Ô Linh tộc của ngươi sẽ nhân cơ hội này chiếm giữ Trung Tam Thiên, có đúng vậy không?"
Ô Lạp Hợp phá lên cười, thừa nhận: "Không sai, đúng thật là như vậy".
Điều đó làm cho tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Tần Ninh nói tiếp: "Nếu như ngươi có thể nhờ cậy Tiên Nhân giết những người đó, vậy thì có lẽ ngươi không phải giúp họ rời đi nữa mà là tiễn họ về chầu trời luôn rồi".
Ô Lạp Hợp không đáp tiếng nào.
Đến đây, ai nấy đều đã hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện.
Những cường giả đang tụ hội tại đây đều là những người sống lâu năm của các phe trong Trung Tam Thiên hoặc thiên chi kiêu tử cảnh giới Biến Cảnh hàng đầu.
Những người này mà đi mất một nửa, bị mang đi một nửa, vậy thì những người còn lại... cho dù hợp sức lại với nhau thì cũng chắc gì đã là đối thủ của Ô Linh tộc?
Cho đến tận bây giờ, Ô Lạp Hợp mới bộc lộ dã tâm của mình.
Mượn tay Tiên Nhân trên Thượng Tam Thiên, ông ta không thể ra lệnh các Tiên Nhân kia giết kẻ địch của mình nhưng ông ta có thể khéo léo bày mưu, khiến những Tiên Nhân kia đưa kẻ địch của mình đi.
Ai quan tâm những kẻ này có trở thành Tiên Nhân chí cao vô thượng sau khi đến Thượng Tam Thiên không?
Nói chung thì rồi cũng chẳng phải là quân địch của Ô Lạp Hợp nữa.
Đã đến Thượng Tam Thiên rồi mà còn muốn xuống lại à?
Chuyện đó không thể xảy ra! Và sau khi số lượng kẻ địch giảm đi một nửa, ông ta sẽ chiếm ưu thế.
Còn việc nhốt Ngụy Hiên để dụ Tần Ninh vào Ô Linh Thiên Địa Tỏa là để tránh cho Tần Ninh cản trở kế hoạch.
Ngay từ lúc bắt đầu, mọi chuyện đều được tiến hành dựa theo tính toán của Ô Lạp Hợp.
"Sư tôn!"
Đúng lúc đó, một cái xúc tu to khoảng mấy trăm trường thò ra khỏi vách ngăn Tam Thiên, bắt lấy Dương Thanh Vân.
Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết thấy cảnh ấy thì lập tức ra tay, đồng loạt thi triển tuyệt học của riêng mình chém về phía xúc tu màu vàng nhạt kia.
Ầm... ầm... Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Nhưng vô ích.
"Không chém đứt được!"
Khúc Phỉ Yên nhíu mày.
Ô Lạp Hợp phá lên cười sặc sụa: "Phải đến Tiên Nhân thì mới chặt đứt được".
Tần Ninh nhướng mày, mở miệng nói: "Đừng tốn sức, không chặt được thật đấy".
"Thanh Vân!"
Tần Ninh căn dặn: "Thượng Tam Thiên là thế giới của Tiên Nhân, nhưng ngươi đừng sợ, vi sư tin ngươi sẽ làm được! Cố gắng chịu đựng một thời gian nhé, sau này sẽ nhận được rất nhiều lợi ích đấy".
Dương Thanh Vân nhìn về phía Tần Ninh, nét mặt đầy khó coi: "Nhưng mà, sư tôn..." "Đừng lo cho ta, ta sẽ đi tìm các ngươi".
"Vâng".
Tần Ninh nói tiếp: "Nhớ đi tìm cửu sư đệ của ngươi tại Thượng Tam Thiên, hắn có thể bảo vệ ngươi!"
"Đệ tử nhớ rồi ạ".
Xúc tu bắt lấy Dương Thanh Vân xong thì không thả ra nữa, ngay sau đó, nó kéo Dương Thanh Vân đi.
"Sư tôn!"
"Sư tôn!"
Cũng lúc đó, hai người Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo cũng bị xúc tu quấn quanh người.
Một khắc sau, cả đám người Ôn Hiến Chi, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư đều lần lượt bị xúc tu bắt đi.
"Nhớ lời dặn của vi sư đấy".
Tần Ninh căn dặn một lần nữa: "Lần này phải trông cậy vào chính các ngươi rồi. Phải sống sót, nhớ lấy!"
"Rõ!"
"Rõ!"
Giờ đây, không chỉ các đệ tử của Tần Ninh mà kể cả những đệ tử thiên kiểu trong các gia tộc, tông môn lớn đều bị bắt đi từng người một.
Tiên Tắc Thiên Pháp! Cuộc tuyển chọn Tiên Nhân! Chuyện này không còn cách nào để xoay chuyện! Huống chí, bây giờ Tần Ninh đang bị nhốt trong Ô Linh Thiên Địa Tỏa, hắn lại càng không làm được gì hơn nữa.
Chương 3145: Họ không bắt ta
"Sư tôn...", đang lúc Tần Ninh âm thầm tích lũy sức mạnh, một bóng người bay vút xuống.
Đó là Thạch Cảm Đương.
"Sao vậy?"
Tần Ninh nhíu mày hỏi.
Thạch Cảm Đương trả lời: "Cái thứ Tiên Tắc Thiên Pháp đồ bỏ đi này bắt người bằng cách nào thế ạ?"
Tần Ninh yếu ớt nói: "Tiên Nhân trên Thượng Tam Thiên lợi dụng vách ngăn bị suy yếu, quan sát mỗi một vị thiên tài, quan tâm đến thiên phú của ai là mang người đó đi".
"Ra là vậy!"
Thạch Cảm Đương gật đầu, tiếp đó giẫm một chân xuống đất bay vụt tới trước vách ngăn Tam Thiên.
Hắn ta đứng ở đó một lát rồi quay trở lại, đi tới bên ngoài Ô Linh Thiên Địa Tỏa ngồi xuống đất.
Khúc Phỉ Yên ra lệnh ngay: "Đứng lên, đi giết địch đi!"
Thạch Cảm Đương ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt đầm đìa nước mắt.
Khúc Phỉ Yên sững sờ, sau đó ngượng ngùng nói: "Ta có làm gì ngươi đâu, mới quát một câu thôi mà, khóc cái gì mà khóc...", Thạch Cảm Đương lau nước mắt nhưng lệ vẫn chảy ròng ròng, đột nhiên hắn ta gào khóc ỉ ôi.
"Họ không bắt ta!"
Hắn ta vừa gào câu này lên thì cả Khúc Phỉ Yên lẫn Chiêm Ngưng Tuyết đều sửng sốt.
Phải rồi nhỉ! Các thiên chi kiêu tử đến từ các tông môn, gia tộc lớn đều bị bắt đi.
Cả sáu người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư cũng đều bị đưa đi.
Hơn nữa, sáu cái xúc tu quấn lấy sáu người họ đều rất to, điều đó chứng minh thực lực của Tiên Nhân để mắt tới sáu người rất mạnh.
Từ việc được Tiên Nhân có thực lực hùng mạnh để ý tới, có thể đoán được thiên phú của sáu người chắc chắn không tầm thường chút nào.
Thế nhưng Thạch Cảm Đương lại không bị bắt đi! Không hề có một xúc tu nào tới chọn hắn ta.
Bị bắt đi vào thời điểm này... thật sự rất lúng túng.
Nhưng không bị bắt thì càng không biết giấu mặt vào đâu! Khúc Phỉ Yên nói với giọng lạnh lùng và trong trẻo: "Sư đệ, hai bọn ta cũng không bị bắt đi này".
Thạch Cảm Đương nghe vậy tức thì tỉnh táo trở lại.
Phải rồi.
Hai vị sư tỷ này vẫn còn ở đây mà.
Không lâu sau, giọng nói Tần Ninh chầm chậm cất lên: "Hai người các ngươi đã là Hư Tiên rồi nên Tiên Tắc Thiên Pháp này không thể bắt các ngươi đi được, quy tắc của đất trời cũng không được".
"Oa...", nghe thấy lời giải thích này, Thạch Cảm Đương khóc rớt hết nước mắt nước mũi ngay tắp lự.
"Sư tôn...", Chiêm Ngưng Tuyết cạn lời: "Người xát muối vào vết thương của hắn làm gì thế ạ?"
Thạch Cảm Đương vừa khóc vừa nói trong đau khổ: "Sư tôn, con biết ngay người nói con là thiên tài cái thế gì đó, là thiên tài đến đại sư huynh và nhị sư huynh đều không sánh bằng là lừa con mà".
"Cái gì người cũng lừa con, con không hề có một chút thiên phú nào cả!"
"Khóc cái đầu ngươi!"
Tần Ninh gầm lên, tác động tới tiên kiếm trong cơ thể, máu tươi lại chảy tí tách ra ngoài.
Thạch Cảm Đương lập tức dừng khóc.
"Ta đã nói rồi, trên thế gian này có hai loại thiên tài, một là thiên tài từ khi sinh ra đã có khả năng thiên bẩm, hai là thiên tài được đắp nặn từ những lần cố gắng nỗ lực, Thạch Cảm Đương nhà ngươi chưa bao giờ là thiên tài loại có sẵn thiên phú mà là thiên tài loại siêng năng cần cù. Bình thường thiên tài loại siêng năng cần cù sẽ đạt được thành tựu cao hơn".
"Ta từng kể cho ngươi nghe về Vô Thượng Thần Đế rồi chứ?
Hắn chính là thiên tài loại siêng năng cần cù đấy".
Nói thì nói vậy nhưng Tần Ninh lại tự nhủ trong lòng rằng: Lão phụ thân, con nói vậy để an ủi đệ tử của con thôi chứ người là thiên tài từ trong trứng rồi, người đừng chấp nhặt đấy.
"Tại Thương Mang Vân Giới này, Vô Thượng Thần Đế là bức tường thành vững chãi mà người đời sau không ai vượt qua được, tên tuổi được lưu truyền muôn đời. Những thiên tài loại có năng khiếu thiên bẩm ta biết năm xưa cho dù đã trở thành Thần Đế thì cuối cùng vẫn không phải là đối thủ của Vô Thượng Thần Đế, ngươi đã rõ chưa?"
Nghe thấy câu này của Tần Ninh, Thạch Cảm Đương tức thì lau nước mắt đứng dậy.
"Con hiểu rồi sư tôn!"
Thạch Cảm Đương lập tức gầm lên: "Lão tử là thiên tài đỉnh nhất trên đời, là thiên tài tuyệt thế quyền đấm Dương Thanh Vân, chân đạp Ôn Hiến Chi, tay xé Lý Huyền Đạo, kiếm chém Diệp Nam Hiên!"
Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết đều lặng người.
Tên này... bị thần kinh à?
Bị sư tôn lừa nên đâm ra tưng tửng thế ư?
Tần Ninh mau chóng hùa theo: "Không sai, Thạch Đầu, trừ sư tôn là ta ra, đời này không ai lấn át được ngươi về thành tựu đâu".
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh lại thầm nói trong lòng: Vi sư nói không ai lấn át được ngươi chứ không phải không ai xay ngươi ra bã được đâu nhé.
Thế là Thạch Cảm Đương nắm chặt hai cú đấm, chiến khí dâng trào trong cơ thể hắn và bùng nổ như hóa thành một cái giáp trong suốt.
"Con biết rồi sư tôn!"
Thạch Cảm Đương cảnh giới lục biến lập tức xông ra, nhìn Ô Vân Tích và Ô Vân Bàng mà mắng: "Cảnh giới thập nhị biến, một trong hai tên hoàng tử các ngươi nhào lên, hôm nay lão tử sẽ làm thịt một đứa!"
Sắc mặt Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết trở nên kỳ lạ.
Tần Ninh ngây ra như phỗng.
Hai hoàng tử của Ô Linh tộc Ô Vân Tích và Ô Vân Bàng cũng trừng mắt há hốc mồm.
Thế mà cũng được à?
"Sao?
Dám không?"
Thạch Cảm Đương cười một cách sảng khoái: "Đồ ăn hại, Thạch gia gia của ngươi..." Bốp... Một lát sau, một đạo quyền ấn từ trên trời giáng xuống, đập cho Thạch Cảm Đương chôn sâu vào ngàn trượng bên dưới mặt đất.
Trước cảnh tượng ấy, Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết đều biến sắc, lập tức xông tới tấn công.
Còn hai vị Hư Tiên Ô Vân Hiên và Ô Vân Nguyệt thì ra tay không chút nhân nhượng.
Trận chiến khốc liệt trở lại.
Ngụy Hiên nhìn Tần Ninh đang bị từng thanh trường kiếm đâm xuyên qua, nói với gương mặt nhăn dúm dó: "Đã bảo con đừng vào mà chẳng chịu nghe, vì ta mà con..." "Cha nói linh tinh gì đó?"
Tần Ninh lại mỉm cười, há miệng để lộ khuôn miệng đẫm máu.
Ngụy Hiên vội vàng hỏi: "Ta giúp được gì cho con không?"
"Không được đâu ạ".
Tần Ninh nói tiếp: "Con bị hạ ba mươi sáu tiên kiếm trong cơ thể, chúng đã phong bế tất cả thực lực và khí tức của con".
"Thế phải làm sao bây giờ?"
"Chờ thôi!"
Tần Ninh từ tốn nói: "Bây giờ cuộc chiến mới vừa bắt đầu mà".
"Cha yên tâm, chỉ cần Tiên Nhân trên Thượng Tam Thiên không xuống được thì không ai giết con được đâu. Ô Lạp Hợp làm đủ trò như vậy cũng chỉ vì sợ con thôi".
Dứt lời, hắn lại phun một ngụm máu ra.
Ngụy Hiên vô cùng xót xa, bảo: "Song Nhi..." "Dạ?"
"Con chảy hết máu chưa?"
"...", bầu không khí đáng ra phải rất lâm li bi đát nhưng Ngụy Hiên lại hỏi một câu như vậy, Tần Ninh chỉ cảm thấy quá là lạ lùng.
"Cha!"
"Gì?"
"Lần này trở về, con nhất định sẽ kể cho mẹ biết con suýt chết vì cứu cha, cha cứ chờ đó đi".
"Đừng mà!"
Ngụy Hiên vội vàng nói: "Con cũng biết tính tình mẹ con rồi còn gì, chắc chắn nàng ấy sẽ ăn tươi nuốt sống ta mất thôi!"
Tần Ninh bật cười.
"Cho nên ấy...", nhìn về phía phụ thân, Tần Ninh chậm rãi đáp: "Cha không thể chết, con cũng không được chết, nếu không thì mẹ sẽ đau lòng lắm".
"Ừm".
Giờ phút này, Ngụy Hiên chỉ hận bản thân quá vô dụng,
Trước kia, ông ấy chỉ muốn ở bên phu nhân Lý Ngọc Tinh của mình, đảm nhận chức vụ trưởng lão dạy học trong Bắc Thương Môn, vì có cảnh giới nhất biến nên ông ấy cũng không gặp khó khăn gì khi sống tại Trung Tam Thiên.
Cả hai phu phụ đều không có hoài bão gì lớn lao, chỉ trông mong con trai trở về để trò chuyện, tán gẫu với bọn họ.
Nhưng bây giờ... khi lâm vào hiểm cảnh, phu phụ Hứa Vân Đỉnh, Cổ Ôn Uyển, Lâm Uyên, Sở Vân Nhân có thể giúp sức cho Tần Ninh.
Trong khi ông ấy chẳng những không được mà trái lại còn trở thành gánh nặng cho Tần Ninh.
"Song Nhi, cha mẹ có lỗi với con".
Nguy Hiên nói trong đau khổ: "Những năm qua, nếu ta và mẹ con không cố chấp thì có Chiêm Ngưng Tuyết ở đây, có lẽ hai bọn ta đã trở thành cường giả cảnh giới Biến Cảnh rồi cũng nên, sẽ giúp được con chứ không phải là liên lụy con như thế này".
"Là cha đã níu chân con".
Tần Ninh nghe vậy nhưng lại cười ha ha: "Lão phụ thân à, đã vậy thì khi trở về, con giúp người thành tiên nhé?"
Ngụy Hiên ngẩn người, lập tức từ chối: "Không cần đâu".
"...", giờ phút này, Tần Ninh ngóng nhìn xung quanh.
Không lâu sau khi các nhân vật Hư Tiên, cường giả cảnh giới Biến Cảnh của thế hệ trước rời khỏi đây, cộng thêm thiên kiêu của các gia tộc, tông môn lớn đồng loạt bị bắt đi, phe Nhân tộc rơi vào thế hạ phong.
Còn Ô Linh tộc thì đã dẫn dắt bốn tộc lớn gồm Sơn Bạt tộc, Linh Bạt tộc, Yểm Bạt tộc và Huyết Bạt tộc sĩ khí hừng hực cưỡi trên lưng đàn Mặc Kim Thú.
Bình luận facebook