-
Chương 3146-3150
Chương 3146: Ngươi nói đúng rồi
Không thể không nói, quả thật chiêu trò mà Ô Lạp Hợp bày ra đã đem lại rất nhiều lợi ích cho Ô Linh tộc.
Giúp đỡ kẻ địch phi thăng, Ô Lạp Hợp quả là một nhân tài khi nghĩ ra được kế sách này.
Bằng cách đó, ông ta sẽ làm suy yếu được sức mạnh của kẻ địch.
Trước mắt, đại quân Ô Linh tộc đủ để tiêu diệt các phe thế lực đang có mặt tại đây rồi.
Kẻ nào phản kháng thì giết không tha.
Ai đứng bàng quan thì mặc kệ.
Kẻ nào đầu hàng thì theo đại đội của năm tộc tàn sát những bộ tộc chống đối.
Cuộc giao chiến này sẽ không kéo dài lâu mà kết thúc rất nhanh.
Cuối cùng, phe giành chiến thắng chắc chắn sẽ là Ô Linh tộc! Mà một khi gia tộc và tông môn ở các đại thiên này thất bại thì các cường giả Ô Linh tộc, cộng thêm bốn tộc lớn Huyết Bạt tộc, Sơn Bạt tộc, Linh Bạt tộc và Yểm Bạt tộc là đủ để hoàn toàn chiếm giữ Trung Tam Thiên trong tay rồi.
Lúc này, Tần Ninh bỗng bật cười.
Ô Lạp Hợp đang đứng trên không đột nhiên thấy Tần Ninh cười vào giây phút này, nhíu mày.
"Tại sao ngươi cười?"
Ô Lạp Hợp hỏi.
"Ta cười sự dối trá của ngươi đấy".
Tần Ninh mỉm cười: "Gì mà đầu hàng Ô Linh tộc thì Ô Linh tộc sẽ không hủy hoại Trung Tam Thiên chứ?"
"Thế bây giờ ngươi đang làm cái gì thế kia?"
"Tốn nhiều công sức để đưa một dàn Hư Tiên, cảnh giới Biến Cảnh hàng đầu rời khỏi Trung Tam Thiên".
"Rồi còn cất công tìm các làm ra cái Tiên Tắc Thiên Pháp, cuộc tuyển chọn Tiên Nhân gì đó để các thiên kiêu ưu tú đều bị mang đi".
"Nói cho cùng còn không phải là để chiếm cứ Trung Tam Thiên chắc?"
Dù nghe vậy nhưng Ô Lạp Hợp vẫn không tức giận, hờ hững hỏi: "Nhưng việc cũng đã rồi, ngươi làm gì được đây?"
Ông ta dang hai tay ra nhìn bốn phía, cười khẩy nói: "Bây giờ ta đã nắm quyền chủ động rồi".
"Tần Ninh, bọn ta chỉ tới đây để tìm đồ chứ không phải để diệt tộc, nếu ngươi..." "Tìm đồ?"
Tần Ninh giễu cợt: "Nếu không tìm được thì chắc cũng quay sang diệt tộc nhỉ?
Cho dù toàn bộ sinh linh trên vùng đất Trung Tam Thiên đều bị diệt sạch thì cùng lắm là các ngươi quay trở lại hang ổ cũ của mình thôi".
"Cho dù tìm được chí bảo mà các ngươi muốn thì e rằng... các ngươi cũng sẽ giết người diệt khẩu thôi!"
Nghe đến đây, Ô Lạp Hợp nhướng mày.
"Chí bảo được các ngươi hy sinh nhiều thứ như vậy để tìm kiếm thì chắc chắn rất bất phàm, một khi kẻ hùng mạnh đứng sau các ngươi tìm được mà bị những kẻ mạnh khác biết được thì hậu quả sẽ như thế nào?
Chính là một cuộc chiến tranh giành không hồi kết".
"Thế nên để tránh điều đó xảy ra, các ngươi muốn tiêu diệt hàng tỉ sinh linh trên Thương Mang Vân Giới cũng là chuyện thường tình".
"Thậm chí, để dập tắt triệt để khả năng tin tức bị tuồn ra, giết cả các ngươi luôn cũng không phải là không thể".
Nghe thấy câu này, Ô Lạp Hợp sững sờ.
Tần Ninh nói tiếp: "Nếu không tìm được chí bảo, vị đại nhân đứng sau các ngươi sẽ không tha cho các ngươi, dù có tìm được đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã tha đâu".
"Đừng nói ngươi chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này đấy nhé?"
Trên khuôn mặt Ô Lạp Hợp đầy vẻ dao động.
"Ngươi nói mấy cái này là có ý gì?"
Ô Lạp Hợp hừ lạnh, chất vấn: "Muốn ta đầu hàng chắc?"
"Muốn ngươi đầu hàng ấy à?"
Tần Ninh phá lên cười: "Ngươi còn nằm mơ hả!"
"Ngươi xứng đáng để ta khuyên ngươi đầu hàng hết nước hết cái à?"
Dứt lời, một luồng sức mạnh khủng khiếp thoáng chốc bộc phát từ trong cơ thể Tần Ninh.
Khoảnh khắc ấy, dường như trong cơ thể Tần Ninh cảnh giới bát biến ẩn chứa sức mạnh cuồn cuộn vô tận bùng nổ thật nhanh.
Hư Thiên Biến cửu biến! Hóa Tiên Biến thập biến! Thành Tiên Biến thập nhất biến! Lập Tiên Biến thập nhị biến! Cho đến cuối cùng, khí tức trong cơ thể Tần Ninh dừng lại ở cảnh giới Lập Tiên Biến thập nhị biến.
Sức mạnh của thân xác Phong Không Chí Thánh kiếp thứ bảy đã được hiển lộ hoàn toàn.
Thân xác này đã được Chiêm Ngưng Tuyết giao cho Tần Ninh từ lâu, chỉ là Tần Ninh không dồn hết tốc lực vào việc nâng cao thực lực là vì giây phút này! Giây phút chạm đến cảnh giới thập nhị biến!
Cuốn sách vạn khí tỏa ánh hào quang màu vàng kim.
Vầng sáng từ cây thước đen Trận tích đầy lạnh giá.
Còn Thể thư thì hóa thành những thứ giống như giấy nhám bay vùn vụt tới.
Giờ phút này, khi sức mạnh của ba cuốn sách thần vĩ đại được kích hoạt, từng thanh tiên kiếm trong cơ thể Tần Ninh lần lượt bị đẩy ra ngoài.
"Ngươi...", Ô Lạp Hợp thầm giật mình.
Lần này ông ta không chỉ dùng Ô Linh Thiên Địa Tỏa giam cầm Tần Ninh mà còn xin các đại nhân thánh tộc cao cấp trên Thượng Tam Thiên giúp đỡ.
Ba mươi sáu tiên kiếm trong cơ thể Tần Ninh chính là vật trung gian kết hợp với Ô Linh Thiên Địa Tỏa để các đại nhân trên Thượng Tam Thiên từ Thượng Tam Thiên giáng trần, chế ngự Tần Ninh.
Nhưng bây giờ, chúng đang bị Tần Ninh đẩy ra!
"Phải công nhận các ngươi đã bỏ rất nhiều công sức vì ta đấy".
Tần Ninh giễu cợt nói: "Tiếc là vẫn chưa đủ".
"Ngươi..." "Khỏi ngạc nhiên!"
Tần Ninh lại nhếch mép nói tiếp: "Kế tiếp ta sẽ phá hủy Ô Linh Thiên Địa Tỏa này của ngươi".
Dứt lời, cây thước đen Trận tích bị Tần Ninh nắm trong tay.
Rồi hắn chém vào không trung.
Sức mạnh kinh khủng của Lập Tiên Biến thập nhị biến bùng nổ trên toàn phương diện, cây thước đen thì như rạch nát không gian, xé toạc cả thiên địa.
Đòn tấn công ấy.
Thậm chí nó đã vượt quá giới hạn chịu đựng của không gian tại Trung Tam Thiên.
"Phá!"
Giọng nói vang lên, truyền khắp trăm dặm.
Rắc rắc rắc... Ngay sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy cây thước đen kia chém xuống, từng đạo trận văn ùn ùn kéo đến, từ trên trời giáng xuống, nện xuống dưới đất.
Tiếng nổ long trời lở đất vang vọng cả không gian nơi đây.
Từng vết nứt xuất hiện trên lồng giam của Ô Linh Thiên Địa Tỏa.
Rắc rắc rắc! Ngay sau đó, lồng giam sụp đổ.
Tần Ninh bước một bước ra khỏi lồng giam, cầm cây thước đen nhìn Ô Lạp Hợp, hờ hững hỏi: "Tiếp theo, ngươi sẽ cản ta thế nào đây?"
Giờ thì võ giả bốn phía đều lộ vẻ kinh hoàng.
Tần Ninh đã thoát khỏi lồng giam rồi.
Tên chó má nào bảo nhốt được Tần Ninh một tháng thế?
Bây giờ còn chưa được một nén nhang nữa là.
Ô Linh tộc nói cái khỉ khô gì thế! Có cường giả thập nhị biến quát tháo: "Ô Lạp Hợp, bọn ta cược cả tài sản và tính mạng hợp tác với ngươi, rồi giờ sao tên này thoát được thế hả?"
"Ngươi đang giỡn mặt bọn ta đấy à?
Ngươi muốn chết thì cũng đừng có lôi bọn ta theo chứ!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Các võ giả câu kết với Ma tộc lũ lượt chất vấn.
Ô Lạp Hợp hừ lạnh: "Sợ cái gì?"
"Hắn chỉ có cảnh giới thập nhị biến, còn bổn tọa đã là cấp bậc Hư Tiên đỉnh phong rồi".
Ông ta vừa thốt câu này ra thì nhiều cường giả cảnh giới Biến Cảnh của Trung Tam Thiên không hẹn mà cùng khịt mũi coi thường.
Khi Tần Ninh ở cảnh giới bát biến là đã có thể làm thịt thập nhị biến được rồi.
Nay hắn đã tới thập nhị biến, có khi Tần Ninh chém giết được cả Tiên Nhân chân chính cũng nên.
Ô Lạp Hợp thấy những người kia vừa nhìn thấy Tần Ninh thoát được khỏi lồng giam đã sợ vỡ mật thì sắc mặt cũng khó coi trông thấy.
Nhân tộc đúng là một chủng tộc hèn mọn mà.
Bao giờ cũng tham sống sợ chết, không chịu tin tưởng kẻ hợp tác cùng mình chút nào.
"Sợ cái gì mà sợ?"
Ô Lạp Hợp lại quát: "Hắn chỉ có một mình thôi mà, chúng ta đã chiếm ưu thế tuyệt đối rồi, chẳng lẽ một mình hắn mà tàn sát được ngàn vạn võ giả ta chắc?"
"Ngươi nói đúng rồi!"
Tần Ninh cầm cây thước đen trên tay, chân đi trên Thể thư đang lật mở, cuốn sách vạn khí trước người hóa thành mười tám thần binh.
"Ta có thể!"
Câu vừa dứt.
Trong chớp mắt, cây thước đen được bật ra.
Ầm... Khí tức khiến người ta sợ hãi bộc phát khắp thiên địa.
Cây thước đen chỉ dài khoảng chừng một mét nhưng khi Tần Ninh đập nó xuống, hàng ngàn hàng vạn đạo trận văn ngập tràn sát khí xuất hiện, bao phủ cả mành trời tựa như cơn mưa tên, sau đó ồ ạt rơi xuống.
Ầm ầm ầm... Cả không gian nơi đây rung chuyển dữ dội.
Một mũi tên bắn trúng một cao thủ tứ biến.
Ngay sau đó, mũi tên thứ hai, mũi tên thứ ba... một loạt mũi tên cướp đi mạng sống của cường giả cảnh giới Biến Cảnh của Nhân tộc, Ma tộc.
Chiến trường vào một khắc trước.
Đã bị biến thành cuộc tàn sát đẫm máu!
Chương 3147: Kẻ đáng chết là các ngươi
"Tần Ninh!"
Thấy cảnh tượng ấy, Ô Lạp Hợp vô cùng giận dữ.
Ông ta bay vút lên trời, trong lúc ông ta bay lên cũng có một hư ảnh Ô Linh Thần cao vạn trượng vươn cao chạm đến đỉnh tầng mây.
Ô Linh tộc thờ phụng Ô Linh Thần.
Còn Ô Linh Thần là thứ khỉ gì thì đương nhiên Tần Ninh không biết.
Không một ai biết sau lưng những kẻ đến từ ngoại vực này là tồn tại thế nào.
Nhưng có lẽ ở ngoại vực cũng có loài người, chẳng qua chưa chắc con người là bá chủ mà thôi.
Khí thế của Ô Lạp Hợp dâng trào liên tục, trong nháy mắt ấy tưởng chừng đã phá vỡ giới hạn chịu đựng của không gian tại Trung Tam Thiên vậy.
"Đi chết đi!"
Sau khi gầm lên một tiếng, hư ảnh Ô Linh Thần cao vạn trượng kia hòa làm một với thân thể của Ô Lạp Hợp.
Sát khí kinh khủng truyền đi khắp nơi.
Ô Lạp Hợp tung một cú đấm xuống.
Một tiếng rầm vang lên, không gian sụp đổ.
Cú đấm ấy xé tan không gian, bay tới trước mặt Tần Ninh.
Thế nhưng Tần Ninh lại không hề đếm xỉa đến, chỉ lướt qua đám người phía trước... Cây thước đen giáng xuống, lại từng đạo trận văn giáng xuống ồ ạt như mưa tên
Võ giả của năm tộc lớn Ô Linh tộc, Yểm Bạt tộc đồng loạt kêu gào thảm thiết, thê lương.
Không một ai có thể chống lại một Tần Ninh đã đến cảnh giới Lập Tiên Biến thập nhị biến.
Hắn chỉ chống lại một quyền của Ô Lạp Hợp bằng Thể thư và cuốn sách vạn khí, còn Trận tích cũng hóa thành cây thước đen với khả năng sát thương cao kinh người.
"Vô liêm sỉ!"
Giờ đây, Ô Lạp Hợp đã nổi cơn thịnh nộ.
Tần Ninh đập cây thước xuống hai lần, hai cú đập ấy đã gần như đánh nát võ giả của năm tộc lớn Ô Linh tộc.
Nét mặt của Ô Lạp Hợp càng khó coi hơn.
"Khá lắm! Ngươi giết người của ta, vậy thì ta sẽ giết người của ngươi".
Ô Lạp Hợp gầm lên một tiếng, tung một cú đấm về phía võ giả của nhà họ Hứa.
Cú đấm kia bay tới một cách loạn xạ, thậm chí nó đã giết cả chiến sĩ Ô Linh tộc đang đánh nhau với võ giả nhà họ Hứa.
"Sốt ruột rồi à?"
Dứt lời, bóng dáng Tần Ninh quay trở lại tung cây thước đen ra, ngăn cản nắm đấm của Ô Lạp Hợp.
"Không giết được, không giết được...", Tần Ninh cười nói: "Giết ngươi trước là được rồi".
Ô Lạp Hợp nổi điên.
Tên khốn kiếp này, đập thước hai cái đã khiến chiến sĩ các tộc Ô Linh tộc, Yểm Bạt tộc chết ba bốn ngàn người.
Phải biết rằng, lúc bọn họ từ ngoại vực vào đây vốn là cả một đội quân hùng hậu, ấy vậy mà từ khi tiến vào Thương Lan, số người tử vong đã gần như trên chín mươi phần trăm rồi.
Mỗi một chiến sĩ có thể sống sót bước vào Thương Lan đều vô cùng quý giá.
Cách đây mấy ngàn năm, trong Trung Tam Thiên, Ô Linh tộc đã cầm đầu chỉ đạo bảy tộc lớn gồm có Yểm Bạt tộc, Huyết Bạt tộc, Linh Bạt tộc, Sơn Bạt tộc cùng với thánh tộc Quỷ Nhãn, thánh tộc Thiên Mục, thánh tộc Huyết Nhãn phát động tấn công Trung Tam Thiên.
Bọn họ cứ ngỡ mình đã nắm chắc phần thắng.
Kết quả võ giả trong Trung Tam Thiên thật sự quá mạnh, họ đã thua cuộc.
Trận chiến ấy đã đem lại thương vong nặng nề.
Sau đó, Ô Linh tộc không thể không áp dụng sách lược chia cắt Nhân tộc.
Giao dịch với võ giả Trung Tam Thiên trong âm thầm, đến nay kế hoạch này đã đem lại hiệu quả vô cùng rõ rệt.
Cộng thêm lần này bọn họ đã chuẩn bị thỏa đáng trong cuộc hợp tác với các đại nhân trên Thượng Tam Thiên, đưa một nhóm Hư Tiên, cảnh giới Biến Cảnh đứng đầu đi. Và khi một lực lượng thiên kiêu ấy không còn ở đây, có thể dõng dạc tuyên bố rằng họ đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Chỉ còn lại một biến số duy nhất là Tần Ninh.
Có thể nói bọn họ đã dành rất nhiều công sức để kìm chân Tần Ninh.
Nhưng đến bây giờ, biến số ấy vẫn tồn tại như cũ.
"Tần Ninh, vì sao ngươi cứ không biết điều như thế, vì sao ngươi cứ cố chấp phá hỏng kế hoạch vĩ đại của ta thế hả!"
Ô Lạp Hợp gầm lên, giọng ông ta làm chấn động cả trời đất.
"Phá hỏng kế hoạch vĩ đại của ngươi?"
Tần Ninh lạnh lùng, khinh miệt hỏi: "Đã vào nhà người khác rồi còn muốn làm chuyện xấu xa, ngươi còn dám cãi lý nữa à?"
"Ngươi đúng là đáng chết, đúng là đáng chết!"
"Kẻ đáng chết là các ngươi!"
Ầm... Trong lúc nhất thời, hai bóng người va uỳnh vào nhau.
Tần Ninh cảnh giới thập nhị biến có ba cuốn sách thần thánh Thể thư, cuốn sách vạn khí, Trận tích làm thần binh, thực lực của hắn gần như đã chạm đến đỉnh cao của Trung Tam Thiên.
Mà Ô Lạp Hợp cũng đã đến trình độ cao nhất cả Hư Tiên, là cảnh giới cao nhất của những võ giả tại Trung Tam Thiên này.
Hai người đánh nhau chết sống, gần như làm nổ ra cả một cái hố sâu ở dưới đất, sau đó lại bay lên trời xuất hiện giữa không trung Trung Tam Thiên.
Bành... Một tiếng nổ lớn vang lên, truyền đi khắp ngàn vạn dặm.
Hàng tỉ sinh linh trên Trung Tam Thiên rộng bao la này đều cảm giác được một khí tức kinh khủng đang từ dưới đáy lòng dâng lên.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
"Ta cũng chẳng biết nữa..." "Trời sắp sập rồi à?"
"Lẽ nào là các Tiên Nhân trên Thượng Tam Thiên giáng trần?"
Tại Bắc Tuyết Thiên, trên đỉnh ngọn núi tuyết đồ sộ, hai người Tần Ninh và Ô Lạp Hợp đứng đối diện với nhau từ xa.
Mà di tích của Chiết Nhàn Cung đã bị đập ra một lối đi ở dưới vực sâu.
Chiến sĩ của năm tộc lớn Ô Linh tộc, Huyết Bạt tộc, cùng với các võ giả của Nhân tộc đồng loạt xông ra.
Tuyết rơi bập bùng giăng khắp bầu trời, núi non nối tiếp nhau trùng trùng điệp điệp, địa điểm của cuộc chiến thay đổi nhưng sát phạt lại chưa hề dừng lại.
Trong lúc cuộc hỗn chiến đang diễn ra.
"Phu nhân!"
Lý Ngọc Tinh đang đợi ở ngoài thình lình nghe thấy tiếng gọi, bà ấy ngây ra như phỗng.
"Phu quân".
Thấy Ngụy Hiên xuất hiện, đôi mắt Lý Ngọc Tinh lập tức đỏ hoe, bà ấy nhào vào lòng phu quân của mình.
"Chàng đi đâu biệt tích thế hả, làm ta sợ muốn chết, chàng..." "Phu nhân, khoan mắng ta đã".
Ngụy Hiên vội vàng nói: "Ma tộc ngả bài rồi, đã có rất nhiều chuyện hệ trọng xảy ra trong di tích Chiết Nhàn Cung".
"Bây giờ nàng hãy sai người lập tức quay trở lại Phong Thiên Tông, gọi tất cả võ giả cảnh giới Biến Cảnh tới đây".
Có trận đại chiến xảy ra sao?
Lý Ngọc Tinh ngẫm nghĩ nhìn lên trời, hỏi lại lần nữa: "Thế hai khí tức đáng sợ vừa rồi là của ai thế?"
"Tộc trưởng Ô Linh tộc Ô Lạp Hợp, đã tới cấp độ đỉnh phong của Hư Tiên chân chính, người còn lại là con trai ta!"
"Song Nhi ư?"
Lý Ngọc Tinh ngỡ ngàng thốt: "Song Nhi... Sao Song Nhi có thể..." "Chút nữa nói sau, phu nhân, giờ nàng hãy sai người đi thông báo cho Phong Thiên Tông và Đại Tiên Sư Cung đi!"
"Được được, vậy ta đi ngay đây".
Tại vùng cực bắc của Bắc Tuyết Thiên, dãy núi tuyết nối tiếp nhau dài hàng ngàn hàng vạn dặm đã trở thành chiến trường của võ giả Trung Tam Thiên và Ma tộc.
Từng ngọn núi tuyết sụp đổ, thế giới trắng xóa mênh mông từ từ nhuốm màu đỏ tươi.
Mà lúc này, Tần Ninh cũng đang đứng yên trên đỉnh một ngọn núi tuyết cao vạn trượng.
Đối diện hắn là Ô Lạp Hợp đang đứng trên một ngọn núi tuyết khác.
Tuyết rơi đầy trời nhưng dường như nó vẫn không thể che đậy tầm mắt của hai người.
"Tần Ninh...", giọng điệu Ô Lạp Hợp thể hiện sự căm ghét rất rõ, ông ta nổi đóa lên.
"Đây!"
Tần Ninh cười nói: "Xem ra đại nhân Ô Linh Thần của người chẳng làm được gì tại Trung Tam Thiên này nhỉ".
Giờ đây, từng vết máu hiện diện trên cơ thể Ô Lạp Hợp, trông ông ta vô cùng chật vật.
Ô Lạp Hợp biết.
Rằng ông ta sẽ không thể giết được Tần Ninh.
Mà sẽ bị Tần Ninh giết ngược lại.
Một khi ông ta chết đi, Ô Linh tộc sẽ đi đời nhà ma.
Và con cháu Ô Linh tộc đang ẩn náu trên khắp Trung Tam Thiên đều sẽ bị giết chết.
Tần Ninh không hề nhân từ với Ô Linh tộc bọn họ.
Thấy những đứa con của mình giao thủ với Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên, thấy con dân của mình đang chiến đấu hăng hái, Ô Lạp Hợp biết mình nhất quyết không được thua.
"Hiến tế!"
Đột nhiên, Ô Lạp Hợp gầm lên.
"Phụ vương!"
"Phụ vương!"
Nghe thấy tiếng gầm ấy, đám người Ô Vân Hiên, Ô Vân Nguyệt, Ô Vân Tích và Ô Vân Bàng đồng loạt tái mặt.
Là hoàng tử của Ô Linh tộc, bọn họ thừa biết ý nghĩa của hiến tế.
Ô Lạp Hợp gầm lên: "Đại nhân Ô Linh tộc cao quý vô thượng của ta, xin ngài hãy ban cho ta sức mạnh!"
Chương 3148: Ô Linh Thần giáng trần
Dù thấy cảnh tượng này nhưng Tần Ninh vẫn trông bình tĩnh như cũ.
"Tự hiến tế bản thân để đổi lấy Ô Linh Thần Lực à?"
Tần Ninh nắm chặt cây thước đen, hờ hững nói: "Trên thế gian này, bất kỳ sức mạnh nào cũng không đáng tin bằng sức mạnh của chính mình".
Hắn vừa dứt lời thì bộc phát khí tức kinh khủng ra.
Dường như có một không gian mở ra xung quanh người Ô Lạp Hợp, thấp thoáng có thể nhìn thấy toàn bộ vùng đất Trung Tam Thiên đều bùng nổ sức mạnh kinh thiên động địa.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều thấy dường như có tiếng gió hú vô tận gầm rú không ngừng, tiếng gió rít truyền đi khắp núi tuyết, giữa thiên địa biến ảo vô ngần.
Trong tiếng gió hú ù ù, thấp thoáng đâu đây xuất hiện từng đạo khí tức khiến người ta hoảng sợ.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên hoảng hốt.
Từng kẽ nứt hiện ra giữa hư không, trong kẽ nứt trào ra từng đạo khí sát phạt kinh khủng, bùng nổ không ngừng.
"Có chuyện gì thế?"
Có người kêu lên.
Mọi người đều nhìn thấy luồng sức mạnh kia tụ tập vào trong cơ thể Ô Lạp Hợp.
Ngay sau đó, cơ thể Ô Lạp Hợp như bị cái gì đó xé toạc ra vậy.
Thân thể ông ta đột nhiên hóa thành ba trượng, năm trượng, mười trượng, hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục cao hơn.
Mà ngay sau đó, khí thế của Ô Lạp Hợp hoàn toàn thay đổi.
Ông ta mới giây trước còn bình thường giờ đây dường như đã biến thành một con người khác.
Cho đến cuối cùng, cơ thể Ô Lạp Hợp phình to lên toàn bộ, căng phồng lên, một cơ thể vạm vỡ ngàn trượng đứng sừng sững giữa bầu trời.
Ô Linh Thần! Trong giây lát, các chiến sĩ Ô Linh tộc, Yểm Bạt tộc, Huyết Bạt tộc, Sơn Bạt tộc và Linh Bạt tộc ở bốn phương tám hướng đồng loạt quỳ xuống đất với nét mặt đầy thành kính.
"Hừm...", một tiếng ngâm khẽ vang lên, cơ thể cao ngàn trượng kia như một vị thánh thần, bề ngoài thân thể hiện lên ánh sáng màu đồng cổ, đôi mắt hắn ta thì có màu đen tuyền lướt nhìn qua xung quanh.
"Thì ra là như vậy...", giọng nói như tiếng chuông hùng hồn chậm rãi vang khắp thiên địa.
"Ô Lạp Hợp thất bại rồi à?"
Giờ phút này, Ô Vân Hiên cao giọng nói to: "Phụ vương ta dâng hiến bản thân cho Ô Linh tộc, ông ấy không thất bại, đến tận lúc chết ông ấy cũng phụng sự cho đại nhân Ô Linh Thần bằng tấm lòng thành kính nhất, cao quý nhất!"
Thân thể cao ngàn trượng kia nhìn về phía Ô Vân Hiên, chậm rãi nói: "Đã như vậy thì ngươi tiếp quản vị trí tộc trưởng đi!"
"Tạ ơn đại nhân Ô Linh Thần!"
Ô Vân Hiên thành kính vái một lạy.
Thân thể ngàn trượng chậm rãi quay qua nhìn Tần Ninh, cất tiếng: "Tại sao ngươi ngáng chân kế hoạch vĩ đại của Ô Linh tộc ta?"
Tần Ninh giễu cợt: "Ngáng chân kế hoạch vĩ đại của Ô Linh tộc ngươi?
Chứ tại sao Ô Linh tộc ngươi xông vào Trung Tam Thiên ta?"
"Vì kế hoạch vĩ đại của bọn ta!"
"Kế hoạch của bọn ngươi vĩ đại còn tính mạng của bao nhiêu sinh linh tại Trung Tam Thiên chẳng là cái thá gì à?"
Tần Ninh phất tay, nói: "Thôi bỏ đi, cãi lý với cái ngươi mệt chết đi được, động thủ luôn cho rồi".
Hắn nắm chặt tay, cây thước đen tỏa ánh hào quang ra khắp nơi.
Thân thể Ô Linh Thần thấy vậy nhưng vẫn tỏ ra điềm nhiên như không.
"Hễ những ai thờ phụng ta đều sẽ có được vận may".
Sau khi Ô Linh tộc nói xong, trong chớp mắt, hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ của các tộc Ô Linh tộc, Huyết Bạt tộc đang đứng khắp nơi phảng phất được rót một nguồn sức mạnh từ trong hư không.
Một số chiến sĩ vốn đang bị thương nặng, tưởng chừng như không còn sống sót được nữa thì thương thế lại nhẹ hơn sau khi được thần ban phước.
Một ít chiến sĩ chỉ bị thương nhẹ thì được chữa lành hoàn toàn.
Tần Ninh nhướng mày.
Vầng hào quang quanh cây thước đen biến ra từ Trận tích càng rực rỡ hơn nữa, xung quanh cơ thể Tần Ninh, văn ấn đen như mực phóng ra hết cái này đến cái khác.
Màu đen cực kỳ nổi bật trên nền trời tuyết trắng.
"Phá!"
Sau một tiếng gầm, cây thước đen phút chốc bay lên không trung, hóa thành hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm sắc bén gào thét, ngưng tụ thành một con mãnh hổ xông thẳng về phía cơ thể Ô Linh Thần ngàn trượng.
"Hừ!"
Ô Linh Thần hừ lạnh một tiếng, nắm chặt bàn tay khổng lồ lại, khí tức khủng khiếp bùng nổ.
Từng thanh kiếm sắc màu đen phá vỡ, nổ tung, bàn tay khổng lồ của Ô Linh Thần cũng sụp đổ.
Thấy cảnh tượng ấy, tất cả mọi người đều hãi hùng.
Đây không còn là sức chiến đấu mà người ở Trung Tam Thiên có thể bộc phát ra nữa rồi.
Dù là Tần Ninh hay Ô Linh Thần đều mạnh mẽ không khác gì Tiên Nhân, bất kỳ kẻ nào cũng không có tư cách đấu với hai người họ.
Hai người Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết cũng quan sát trận chiến.
Trình độ của cuộc giao chiến này thật sự khiến người ta khó mà tưởng tượng.
Dường như không gian có thể bị đánh nát bất cứ lúc nào.
"Hiến tế bản thân để triệu hồi Ô Linh Thần à? Cơ mà dường như... cũng không phải Ô Linh Thần hoàn chỉnh mà nhỉ...", Tần Ninh cười nhạo.
Ô Linh Thần kia hừ lạnh, quát: "Như thế là đủ rồi!"
Ầm ầm... Trận đại chiến lại nổ ra một lần nữa
Dãy núi tuyết muôn trùng ở vùng đất Cực Bắc không ngừng sụp đổ, tuyết bay đầy trời, bay phất phơ khắp nơi.
Khí tức kinh khủng đang lan tràn khiến cho người ta cảm thấy cả thế giới đều đang chấn động.
Đột nhiên, vào một giây phút nào đó, sát khí trong cơ thể Ô Linh Thần bùng nổ.
"Ô Linh Vẫn Nhật!"
Sau khi gầm một tiếng, Ô Linh Thần chậm rãi dang hai tay ra, một nguồn sức mạnh hủy diệt không có gì sánh bằng được ngưng tụ vào lúc này.
Trên đỉnh đầu Ô Linh Thần xuất hiện một vòng ánh mặt trời chói chang, không ngừng mở rộng, lan rộng... Cho đến cuối cùng, mặt trời chói chang phóng đại với đường kính vạn trượng, treo lơ lửng thật cao trên bầu trời giống như một vầng thái dương mới vừa được sinh ra giữa thiên địa.
"Tiêu Vẫn!"
Tiếng gầm thét vang lên.
Mặt trời chói chang từ trên không rơi xuống, cấp tốc xông về phía Tần Ninh.
Nét mặt của Tần Ninh càng lạnh nhạt hơn trước.
Vào lúc này, Thể thư hội tụ thành một khúc gỗ lớn cao ngàn trượng, đường kính trăm trượng rơi xuống dưới chân hắn.
Bề ngoài khúc gỗ kia còn được quấn từng đạo văn ấn phức tạp và chằng chịt. Ngay sau đó, những văn ấn kia tróc rời ra, dường như hóa thành những bóng người.
Mà mỗi một bóng hình đều tỏa ra những ánh sáng khác nhau ở quanh thân.
Có bóng người sau lưng có ba thanh kiếm sắc bén trôi lơ lửng, ở chuôi kiếm ngưng tụ ra hình dáng mặt trời, mặt trăng và những vì sao.
Có bóng người thì toàn thân lấp lánh ánh sáng vàng kim như La Hán, uy phong, không ai có thể xâm phạm.
Có người thì bên ngoài thân thể hiện lên vầng sáng màu xanh, hết sức mạnh mẽ.
Mỗi một bóng người đều ẩn chứa một đạo thần vận đặc biệt trong người.
Thể thư! Đây là thứ mà Tần Ninh đã dồn hết tâm huyết cả đời để chế tạo ra ở kiếp thứ tám.
Trong này ghi chép tất cả các thuật luyện thể huyền ảo của Trung Tam Thiên, mỗi một thuật luyện thể năm xưa Tần Ninh đều tu luyện, diễn hóa thành võ quyết và tích trữ trong Thể thư.
Hôm nay, những thần vận này đã được Tần Ninh triệu tập ra từng cái một.
Chẳng qua bằng cách đó, Thể thư này đã mất đi linh uẩn cốt lõi, sau đó sẽ không thể sản sinh ra uy năng mạnh mẽ như vậy nữa.
Dù Ô Linh Thần đã xông tới nhưng Tần Ninh vẫn trông bình tĩnh như thế.
"Vạn Nguyên Thể!"
"Thiên Luyện Vũ Tâm Thể!"
"Minh Tâm Ngũ Nguyên Thể!"
"...", sau những câu nói Tần Ninh thốt lên, từng bóng người lao ra ngay lập tức.
Mà bất kì ai trong số những bóng người kia dường như đều là Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần trong quá khứ.
Trong giây lát.
Từng đạo bóng người vọt tới trước người Ô Linh Thần và bộc phát ra khí tức kinh khủng không có gì sánh bằng.
Mỗi một bóng người cũng giống như một vị Hư Tiên chân chính, tung ra một kích dồn hết cả sức mạnh trọn đời của mình.
Vào lúc này, thân thể ngàn trượng của Ô Linh Thần không ngừng bùng nổ, không ngừng nổ tung, dường như dần không trụ nổi trước sự tấn công của từng đạo bóng người được diễn hóa ra kia.
"Ranh con! Láo xược!"
Sau một tiếng quát khẽ, mặt trời chói chang trước người Ô Linh Thần nổ tung.
Ầm... Từng đạo bóng người và mặt trời chói chang va uỳnh vào nhau.
Giữa thiên địa, chỉ có tiếng đụng độ vô tận vang lên khắp nơi.
Giữa lúc đó, Tần Ninh mở miệng nói: "Yên Nhi, đưa kiếm cho ta!"
"Rõ!"
Một tia sáng ngất trời toả ra từ trong cơ thể Khúc Phỉ Yên, rồi sau đó đi tới trước người Tần Ninh.
Kiếm dài ba thước bảy tấc, toàn bộ thân kiếm trắng trẻo như bạch ngọc, không hề có một chút tỳ vết nào.
Chương 3149: Uy lực mạnh mẽ của sự tự bạo
"Trảm Tiên Kiếm!"
Tần Ninh cầm trường kiếm trên tay, thân kiếm bóng loáng không một vết xước, thấp thoáng tỏa ra sự vui mừng.
Giơ ngang kiếm ở trước người, Tần Ninh cười tủm tỉm hỏi: "Nhớ ta lắm đúng không?"
Trường kiếm lóe lên một tia sáng.
Nhưng lập tức, chóp mũi Tần Ninh hơi động đậy, hắn nhướng mày.
Có mùi hương cơ thể thơm ngát thoang thoảng ở đây.
Đưa mắt nhìn về phía Khúc Phỉ Yên ở đằng xa, ánh mắt Tần Ninh trở nên kỳ lạ.
Nha đầu này... Có điều lúc này hắn không thể lần lữa được nữa.
Tần Ninh cầm kiếm, trong chốc lát bóng dáng đã lao ra.
Hắn chém kiếm xuống một nhát, kiếm khí ngất trời bộc phát ra như cuốn theo cả tiếng gió hú vô tận.
Giờ phút này, Tần Ninh cùng với những bóng dáng do thuật luyện thể ngưng tụ ra dường như quá đỗi nhỏ bé trước cơ thể khổng lồ ngàn trượng của Ô Linh Thần.
Tuy nhiên, chính đòn tấn công của những bóng dáng này đều gây ra áp lực vô cùng lớn lao cho Ô Linh Thần.
Ầm... Đột nhiên, vào lúc này, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang khắp đất trời.
Không ngờ Ô Linh Thần đã bị Tần Ninh chặt đứt một tay, cái tay ấy rơi xuống đất, nát bấy, đánh tan cả gió tuyết vạn dặm xung quanh.
"Hự!"
Ô Linh Thần rít gào một cách đáng sợ, dường như lúc này hắn ta đã nổi cơn tam bành.
"Đi chết đi!"
Ô Linh Thần há miệng phun một tia sáng ra rồi liều mạng xông tới chỗ Tần Ninh.
Ùng ùng ùng... Mấy bóng dáng được Thể thư diễn hóa ra bị tia sáng đập trúng, nổ tung ngay lập tức.
Trong lúc di chuyển để né tránh, thỉnh thoảng Tần Ninh lại chém ra mấy nhát kiếm.
Mỗi một đòn tấn công mang sức mạnh tưởng chừng có thể giết chết ngay một vị Hư Tiên.
Những trường kiếm kia chém lên thân hình khổng lồ của Ô Linh Thần, nhưng lại chỉ gây ra một vài vết thương không lớn không nhỏ cho Ô Linh Thần mà thôi.
Tuy nhiên, hiển nhiên sau khi bị chém đứt một tay, Ô Linh Thần đã chịu ảnh hưởng rất lớn.
Đúng như Tần Ninh đã nói, hắn ta không hạ chân thân xuống đây mà chỉ là được Ô Lạp Hợp hiến tế bản thân, kêu gọi một phần sức mạnh giáng xuống Trung Tam Thiên mà thôi.
Nếu như chân thân ra mặt thì thế giới Trung Tam Thiên này sẽ nổ tung vì cơ bản là nó không thể chịu đựng được uy áp của hắn ta.
"Thằng nhãi Tần Ninh!"
Ô Linh Thần phẫn nộ, tay nắm lại thành quyền, quyền phong gào thét xé nát không gian, lại xông ra lần nữa.
Chỉ là lúc này Tần Ninh vẫn còn rất nhiều bóng dáng được diễn hóa ra từ Thể thư, chúng vô cùng linh hoạt, phát ra những đòn tấn công vô cùng xảo quyệt khiến cho Ô Linh Thần không biết phải làm sao.
Ầm... Lại một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên khắp nơi.
Giờ phút này, cánh tay còn lại của Ô Linh Thần cũng nổ tung, rơi xuống mặt đất.
Quả thật Ô Linh Thần to xác có sức mạnh rất hùng hậu.
Nhưng sức mạnh của bản thân Tần Ninh cũng không hề kém cạnh, trong khi hắn còn hấp thu những linh uẩn trong Thể thư ra, đương nhiên những đòn tấn công của hắn cũng sẽ vô cùng cường hãn.
"Bổn tôn của ngươi giáng xuống đây thì may ra còn giết được ta".
Lúc này, Tần Ninh cầm Trảm Tiên Kiếm trong tay.
Thanh kiếm này là thanh kiếm cuối cùng hắn luyện chế ở kiếp làm Luyện Thiên Đại Đế, là một thiên nguyên khí Đế cấp, một thần binh thực sự có thể sánh ngang với Tiên Khí.
Kiếm Thiên Mệnh.
Quan Ngã Kiếm.
Trảm Tiên Kiếm.
Ba thanh kiếm này có thể nói là ba giai đoạn tự mình quy nạp của Tần Ninh lúc làm Luyện Thiên Đại Đế.
Ầm ầm ầm... Tiếng nổ dữ dội truyền đến, khí tức khiến người ta sợ hãi không ngừng lan rộng.
Thế công của Tần Ninh ngày một nhanh và mạnh hơn, bề mặt cơ thể Ô Linh Thần ngày càng có nhiều vết thương xuất hiện.
"Khốn nạn!"
Ô Linh Thần chửi thề một câu.
Ô Linh Thần biết nếu cứ tiếp tục thế này thì hắn ta sẽ bị Tần Ninh chơi chết.
"Sức mạnh của bổn thần há có thể để ngươi khinh nhờn!"
Ô Linh Thần giận dữ gầm lên, lúc này thân hình khổng lồ của hắn ta bỗng nhiên thu nhỏ lại gấp mấy chục lần, mấy trăm lần. Cuối cùng, hắn ta hóa thành một quang cầu đen sì khủng khiếp.
Quả cầu lớn chừng ngón tay cái, nhìn kỹ lại trông nó giống như một con mắt vậy.
"Nổ!"
Hiển nhiên, sự trêu đùa Tần Ninh đã vượt quá sức chịu đựng của Ô Linh Thần, hắn ta hoàn toàn mất đi lý trí, chuẩn bị cho nổ tung chỗ sức mạnh còn lại của mình để giết chết Tần Ninh.
Quang cầu đen nhánh kia trong thoáng chốc đã hóa thành cái bóng, giây lát sau bay tới trước mặt Tần Ninh.
Né tránh ư?
Hắn không còn thời gian để trốn đi nữa.
Tần Ninh nắm chặt tay lại, lập tức chém Trảm Tiên Kiếm ra hàng ngàn hàng vạn lần song quang cầu đen sì kia cứ như đá tiên sắt thần vậy, không hề có một vết nứt nào, vẫn tiếp tục lao về phía hắn.
"Vạn Khí Tụ Nhất!"
"Vạn Văn Nhất Thể!"
Giờ phút này, cuốn sách vạn khí và Trận tích đồng loạt tụ tập đến trước người Tần Ninh, ánh hào quang màu vàng kim và đen hóa thành khí thế sắc bén vô tận, giam cầm toàn bộ không gian xung quanh Tần Ninh.
Ầm... Tiếng nổ long trời lở đất vang lên khắp nơi.
Cuối cùng quang cầu đen sì cũng nổ tung.
Giờ thì không chỉ dãy núi tuyết trùng trùng điệp điệp trên vùng đất Cực Bắc mà kể cả toàn bộ Bắc Tuyết Thiên, toàn bộ Trung Tam Thiên đều rung lắc dữ dội.
Uỳnh... Khí tức khủng khiếp lan rộng ra ngày một nhiều.
Thiên địa phảng phất bị xé rách.
Gió rít gào liên miên.
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều cảm nhận được một khí tức khiến người ta tim đập thình thịch kéo dài mãi không dứt... Thật lâu sau.
Trời đất yên tĩnh trở lại.
Những võ giả Nhân tộc, chiến sĩ Ma tộc trong dãy núi tuyết vạn dặm đều mất mạng, những ai ở khá xa thì may mắn không bị ảnh hưởng, dù vậy bọn họ vẫn bị thương khá nặng.
"Sư tôn!"
"Sư tôn!"
Bóng dáng Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết xuất hiện.
Ngay cả hai Hư Tiên là hai người cũng không thể tránh khỏi dao động sắc bén vừa rồi.
"Huyền Trần..." "Vô Song..." "Thần Nhi...", sắc mặt của phu phụ Hứa Vân Đỉnh, Cổ Ôn Uyển, phu phụ Ngụy Hiên, Lý Ngọc Tinh và phu phụ Lâm Uyên, Sở Vân Nhân đều tràn ngập sự kinh hoàng xen lẫn lo lắng.
Dao động vừa rồi thật sự quá mạnh mẽ, ai cũng chưa hết rùng mình khi nhớ lại cảm giác vừa rồi, không tài nào quên được.
"Ta ở đây!"
Một giọng nói thều thào vang lên.
Chỉ thấy một bàn tay thò ra khỏi đống tuyết lở dưới chân một ngọn núi tuyết.
"Đại ca!"
Bóng người Hứa Huyền Diệp chợt lóe, xuất hiện trước đống tuyết cố gắng kéo Tần Ninh ra ngoài.
Giờ phút này, áo quần Tần Ninh mặc đều đã nát bươm. Trừ vết kiếm do ba mươi sáu tiên kiếm để lại, trên cơ thể hắn còn có một vết rạch kinh khủng vô cùng.
Mọi người nháo nhào chạy tới.
Ô Lạp Hợp đã chết.
Ô Linh Thần Lực được dẫn dắt tới nhờ sự hiến tế cũng đã tiêu tán.
Giờ thì Ô Linh tộc đã thua cuộc rồi.
Chỉ còn lại bốn đại hoàng tử Ô Vân Hiên, Ô Vân Nguyệt, Ô Vân Tích và Ô Vân Bàng, còn có cường giả và tộc trưởng của bốn tộc còn lại đều mặt xám như tro tàn.
Quan trọng nhất là, việc Ô Linh Thần Lực sụp đổ là một cú đá kích trời giáng trong lòng năm tộc lớn.
"Ca...", nét mặt Hứa Huyền Diệp vô cùng lo lắng.
"Không sao...", Tần Ninh chậm rãi đứng dậy, được Hứa Huyền Diệp đỡ đi qua chỗ mọi người.
"Sư tôn...", đôi mắt quyến rũ của Khúc Phỉ Yên đỏ hoe, chứa đựng đôi phần lo âu.
"Ngoan nào, đừng khóc".
Tần Ninh thều thào nói: "Lần này đỡ hơn hồi trước nhiều..." "Các ngươi nhìn kìa, đó là cái gì?"
Nhưng đúng lúc đó, một tiếng thét cất lên.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên không trung của vùng đất Cực Bắc, giữa bầu trời trắng ngần đầy tuyết xuất hiện một kẽ nứt! Chuyện gì đang xảy ra?
Không chỉ võ giả Trung Tam Thiên mà kể cả các chiến sĩ của năm Ma tộc cũng biến sắc mặt.
Trời... sập rồi ư?
Tần Ninh cũng nhìn bầu trời, nét mặt hơi hoảng hốt.
"Sư tôn... chuyện này là sao?"
Chiêm Ngưng Tuyết ngỡ ngàng hỏi.
Chương 3150: Tiên kiếp của Chiêm Ngưng Tuyết
Tần Ninh chầm chậm cất lời: "Do sức mạnh từ cú tự bạo của Ô Linh Thần quá mạnh, đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của thời không tại Trung Tam Thiên".
"Do đó không gian đã bị hư hại, dẫn đến một chuỗi phản ứng xảy ra, không gian này sắp sụp đổ rồi".
Không gian sắp sụp đổ rồi?
Thế thì... Tần Ninh nói tiếp: "Năm xưa, Vô Thượng Thần Đế thống nhất càn khôn hoàn vũ, tất cả đại thế giới đều nắm trong tay ông ấy!"
"Với trục cốt lõi là thế giới Thương Mang, giới vực Vô Tận, Thương Mang Vân Giới, thế giới Cửu Thiên và đại lục Vạn Thiên!"
"Những thời không của các đại thiên khác nhau, giới hạn chịu đựng khác nhau cho nên Tiên Nhân không thể giáng xuống Trung Tam Thiên được cũng vì vượt quá ngưỡng chịu đựng của Trung Tam Thiên. Nếu như Tiên Nhân dùng biện pháp mạnh thì sẽ làm cho thời không của Trung Tam Thiên sụp đổ, không còn tồn tại nữa".
"Hôm nay chính là như thế... Trước đó, Ô Linh tộc bắt tay với Tiên Nhân của Thượng Tam Thiên, làm suy yếu vách ngăn Tam Thiên ở Cực Bắc nên những cường giả Hư Tiên, cảnh giới Biến Cảnh kia mới có thể nhân cơ hội tiến vào Thượng Tam Thiên".
"Từ đó, Tiên Nhân trên Thượng Tam Thiên cũng có thể mở ra Tiên Tắc Thiên Pháp, tuyển chọn người để bồi dưỡng thành Tiên Nhân".
"Cộng thêm hồi nãy Ô Linh Thần đã tự bạo, mảnh không gian này hoàn toàn không chịu nổi nữa".
Khúc Phỉ Yên hỏi ngay: "Thế sẽ dẫn tới hậu quả gì ạ?"
"Thời không méo mó, Trung Tam Thiên bị nuốt chửng, không còn tồn tại nữa".
Những người có mặt tại đây đều lộ vẻ kinh hoàng.
"Sư tôn, người có cách giải quyết không ạ?"
Khúc Phỉ Yên hỏi tiếp.
Tần Ninh nhìn trời một lúc rồi lại nhìn mọi người, nói: "Cú tự bạo của Ô Linh Thần đã gây tổn hại đến căn cơ của ta, nếu như sử dụng nguyên lực của trận văn Trận tích thì có thể sửa chữa lại được".
"Có điều ta lại không làm được".
Chiêm Ngưng Tuyết nói ngay: "Để con!"
Tần Ninh nhìn lướt qua Chiêm Ngưng Tuyết.
"Con làm được".
Chiêm Ngưng Tuyết dõng dạc nói: "Những năm gần đây con cũng đang nghiên cứu về Trận tích, hiểu biết và mức độ vận dụng nó của con không thấp hơn sư tôn đâu ạ".
Tần Ninh từ tốn trả lời: "Cũng không phải ta lo lắng ngươi không làm được mà là ngươi đã chạm đến bí mật của Chân Tiên, ta lo rằng nếu ngươi làm thì sẽ thúc đẩy quá trình tiến lên Chân Tiên của ngươi nhanh hơn. Đến lúc đó, ngươi sẽ phi thăng đấy".
Hắn vừa cất câu này lên thì Chiêm Ngưng Tuyết sửng sốt.
"Không sao đâu ạ".
Nhưng chốc lát sau, Chiêm Ngưng Tuyết cười hỏi: "Không phải sư tôn cũng muốn thành tiên sao?
Sớm muộn gì cũng tới lúc đó thôi mà, hơn nữa các vị sư huynh sư đệ đều ở trên Thượng Tam Thiên, con đi trước nhân tiện tìm họ luôn".
Tần Ninh gật đầu.
Quả thật trước mắt không còn ứng cử viên nào tốt hơn Chiêm Ngưng Tuyết.
"Nhớ kỹ điều này!"
Tần Ninh dặn dò: "Khi từ Hư Tiên đến Chân Tiên sẽ phải trải qua thiên kiếp, không phải đánh vào thân xác của ngươi mà đánh vào tâm niệm của ngươi. Nếu ngươi không trụ được thì phải nhớ đến điều ngươi trân trọng nhất, không thể nào vứt bỏ nhất".
"Vâng!"
Chiêm Ngưng Tuyết cầm cây thước đen trong tay tiến lên một bước.
Khúc Phỉ Yên đang đứng kế bên Tần Ninh bỗng nhiên tỏ ra vui mừng.
"Sao trông ngươi vui thế?"
Tần Ninh cau mày hỏi.
Khúc Phỉ Yên đáp lại ngay: "Dạ?
Có đâu ạ?
Có ạ?"
Hứa Huyền Diệp gật đầu.
Khúc Phỉ Yên trừng mắt nhìn hắn ta.
Đương nhiên tâm trạng nàng đang rất vui rồi.
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc đều đã bị đưa lên Thượng Tam Thiên, bây giờ chắc chắn Chiêm Ngưng Tuyết cũng sẽ vũ hóa thành tiên, rời khỏi Trung Tam Thiên, như thế chỉ còn một nữ tử là nàng ở bên cạnh sư tôn thôi.
Thế thì bắt lấy trái tim sư tôn dễ như trở bàn tay rồi còn gì?
Nàng vẫn còn rất nhiều thời gian! Tần Ninh nói tiếp: "Ngươi cũng ở cảnh giới Hư Tiên khá lâu rồi, định khi nào độ tiên kiếp đấy?"
"Con cũng không biết nữa, con chưa cảm nhận được gì cả".
Khúc Phỉ Yên lập tức nói: "Có khi tới lúc sư tôn phải độ tiên kiếp con vẫn chưa cảm nhận được gì ấy ạ".
Tần Ninh không nói gì.
Bóng dáng Chiêm Ngưng Tuyết bay lên bầu trời.
Trận tích hóa thành cây thước đen, ánh sáng ngưng tụ.
Vầng hào quang đen tuyền che phủ cả bầu trời, dần dần lan rộng ra xung quanh như bóng đêm nuốt chửng cả không trung.
Ánh sáng màu đen kia như bóng với hình, chạm đỉnh tầng mây.
Trong cơ thể Chiêm Ngưng Tuyết cũng ngưng tụ ra hàng ngàn hàng vạn đạo trận văn áp vào ánh sáng màu đen.
"Tuyết Nhi đang làm gì thế?"
Cổ Ôn Uyển hỏi với vẻ khó hiểu.
Tần Ninh thở hắt ra, nói: "Trận tích là linh hồn của trận văn do con khắc họa cách đây vạn năm, kết hợp với ba ngàn sáu trăm bảy mươi hai loại chất liệu đặc biệt tại Trung Tam Thiên để chế tạo ra, chứa đựng bao nhiêu tinh hoa ở trong đó!"
"Thời không sụp đổ thì có là Tiên Nhân cũng không ngăn cản được, chỉ có dùng thiên tài địa bảo, hơn hết là thiên tài địa bảo do Trung Tam Thiên tự sản sinh ra để vá trời mà thôi".
"Vá trời ư?"
Hứa Huyền Diệp không thể nào tưởng tượng nổi, bật thốt.
"Đúng rồi đấy".
Tần Ninh nói tiếp: "Nhưng sử dụng Trận tích sẽ biến điều đó trở nên dễ dàng hơn. Vừa nãy Ô Linh Thần tự bạo, ta bị thương quá nặng nên trong thời gian ngắn không thể vận hành Trận tích để vá trời được ngay, chỉ có Tuyết Nhi là đủ điều kiện!"
Chỉ là... Điều này sẽ tạo ra mối liên kết giữa nàng và quy tắc thời không của thiên địa. Nàng đã gần chạm đến Chân Tiên, có lẽ sẽ dẫn tới tiên kiếp, vũ hóa thành tiên ngay bây giờ".
Giờ thì ai nấy đều ngạc nhiên thấy rõ.
Chiêm Ngưng Tuyết vá trời sẽ dẫn tiên kiếp của nàng ta đến.
Như vậy thì bọn họ có thể thấy cảnh một vị cường giả Hư Tiên chân chính sẽ vũ hóa thành tiên thế nào! "Vá trời không đáng sợ, tiên kiếp mới đáng sợ!"
Khúc Phỉ Yên lên tiếng: "Ta từng thấy một lão tiền bối Hư Tiên bị tiên kiếp đánh chết, thân không còn, đạo hạnh cũng tiêu tan!
Tiên kiếp! Đây là thứ quá đỗi xa vời đối với những người như Hứa Vân Đỉnh, Lâm Uyên, Ngụy Hiên.
Trở thành Hư Tiên vốn đã khó như lên trời, vũ hóa thành tiên đã khó lại càng khó hơn.
Nếu không phải vậy thì lúc Ô Lạp Hợp hợp tác với Thượng Tam Thiên làm suy yếu vách ngăn Tam Thiên, nhiều người đã chẳng cam tâm tình nguyện chịu mạo hiểm vào thử.
"Mở!"
Một tiếng khẽ kêu lên.
Trên bầu trời, bóng dáng của Chiêm Ngưng Tuyết gần như không còn thấy nữa.
Trận tích hóa thành ánh sáng đen tỏa ra khắp nơi.
Vào lúc này, khắp thiên địa đã bị ánh sáng màu đen che phủ hoàn toàn.
Tất thảy đều đang diễn ra hết sức thuận lợi.
Chiêm Ngưng Tuyết lấy Trận tích làm căn cơ, vá lại vết rách trên bầu trời, không hề có trở ngại gì.
Có điều, khi vết nứt trên thời không thu nhỏ dần, ánh sáng phát ra từ Trận tích cũng dần tối xuống, không còn linh uẩn nào ẩn chứa trong đó nữa.
Trận tích bay xuống trở lại trong tay Tần Ninh, trong đó chỉ còn lại ghi chép về trận pháp của hắn, không còn một tia sức mạnh nào.
Bóng dáng Chiêm Ngưng Tuyết vẫn còn ở trên vạn trượng, chưa đi xuống.
"Tới rồi!"
Tần Ninh lên tiếng.
Tới rồi?
Tiên kiếp tới rồi ư?
Từng bóng người đứng yên nhìn trên trời.
Trận chiến khốc liệt giữa Ma tộc và Nhân tộc vẫn còn đang tiếp tục, có điều lúc này đã không còn Ô Lạp Hợp, không còn trụ cột tinh thần Ô Linh Thần, rõ ràng ý chí chiến đấu của năm tộc lớn đã sa sút đáng kể.
Trụ cột tinh thần đã sụp đổ thì rất dễ mất đi ý chí chiến đấu.
Mà ở bên này, tiên kiếp của Chiêm Ngưng Tuyết đã bắt đầu.
Ầm... Trong nháy mắt.
Sấm rền giăng khắp nơi.
Toàn bộ đại địa Trung Tam Thiên rung chuyển dữ dội.
Một chùm sấm sét to chừng vạn trượng từ trên trời giáng xuống thật nhanh.
"Cái này...", sắc mặt Hứa Huyền Diệp vô cùng khó coi: "Cái này mạnh quá rồi đấy?"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Tiên kiếp của Tuyết Nhi đúng là hơi... mạnh thật".
"Trước đó ta đã nói rồi đấy, vào Thượng Tam Thiên sớm chưa chắc đã là chuyện tốt".
"Vì mặc dù đúng là khi lên Thượng Tam Thiên sẽ giúp đạt tới cảnh giới Hư Tiên nhanh hơn, nhưng chính vì chui vào khoảng trống của thiên địa nên từ Hư Tiên đến cảnh giới Chân Tiên, tiên kiếp mà họ sẽ trải qua sẽ mạnh hơn ở Hạ Tam Thiên gấp mười lần".
"Như một số lão cổ hủ vốn đã gần đất xa trời không gánh nổi cả một trận tiên kiếp bình thường chứ đừng nói là tiên kiếp mạnh hơn gấp mười lần".
Không thể không nói, quả thật chiêu trò mà Ô Lạp Hợp bày ra đã đem lại rất nhiều lợi ích cho Ô Linh tộc.
Giúp đỡ kẻ địch phi thăng, Ô Lạp Hợp quả là một nhân tài khi nghĩ ra được kế sách này.
Bằng cách đó, ông ta sẽ làm suy yếu được sức mạnh của kẻ địch.
Trước mắt, đại quân Ô Linh tộc đủ để tiêu diệt các phe thế lực đang có mặt tại đây rồi.
Kẻ nào phản kháng thì giết không tha.
Ai đứng bàng quan thì mặc kệ.
Kẻ nào đầu hàng thì theo đại đội của năm tộc tàn sát những bộ tộc chống đối.
Cuộc giao chiến này sẽ không kéo dài lâu mà kết thúc rất nhanh.
Cuối cùng, phe giành chiến thắng chắc chắn sẽ là Ô Linh tộc! Mà một khi gia tộc và tông môn ở các đại thiên này thất bại thì các cường giả Ô Linh tộc, cộng thêm bốn tộc lớn Huyết Bạt tộc, Sơn Bạt tộc, Linh Bạt tộc và Yểm Bạt tộc là đủ để hoàn toàn chiếm giữ Trung Tam Thiên trong tay rồi.
Lúc này, Tần Ninh bỗng bật cười.
Ô Lạp Hợp đang đứng trên không đột nhiên thấy Tần Ninh cười vào giây phút này, nhíu mày.
"Tại sao ngươi cười?"
Ô Lạp Hợp hỏi.
"Ta cười sự dối trá của ngươi đấy".
Tần Ninh mỉm cười: "Gì mà đầu hàng Ô Linh tộc thì Ô Linh tộc sẽ không hủy hoại Trung Tam Thiên chứ?"
"Thế bây giờ ngươi đang làm cái gì thế kia?"
"Tốn nhiều công sức để đưa một dàn Hư Tiên, cảnh giới Biến Cảnh hàng đầu rời khỏi Trung Tam Thiên".
"Rồi còn cất công tìm các làm ra cái Tiên Tắc Thiên Pháp, cuộc tuyển chọn Tiên Nhân gì đó để các thiên kiêu ưu tú đều bị mang đi".
"Nói cho cùng còn không phải là để chiếm cứ Trung Tam Thiên chắc?"
Dù nghe vậy nhưng Ô Lạp Hợp vẫn không tức giận, hờ hững hỏi: "Nhưng việc cũng đã rồi, ngươi làm gì được đây?"
Ông ta dang hai tay ra nhìn bốn phía, cười khẩy nói: "Bây giờ ta đã nắm quyền chủ động rồi".
"Tần Ninh, bọn ta chỉ tới đây để tìm đồ chứ không phải để diệt tộc, nếu ngươi..." "Tìm đồ?"
Tần Ninh giễu cợt: "Nếu không tìm được thì chắc cũng quay sang diệt tộc nhỉ?
Cho dù toàn bộ sinh linh trên vùng đất Trung Tam Thiên đều bị diệt sạch thì cùng lắm là các ngươi quay trở lại hang ổ cũ của mình thôi".
"Cho dù tìm được chí bảo mà các ngươi muốn thì e rằng... các ngươi cũng sẽ giết người diệt khẩu thôi!"
Nghe đến đây, Ô Lạp Hợp nhướng mày.
"Chí bảo được các ngươi hy sinh nhiều thứ như vậy để tìm kiếm thì chắc chắn rất bất phàm, một khi kẻ hùng mạnh đứng sau các ngươi tìm được mà bị những kẻ mạnh khác biết được thì hậu quả sẽ như thế nào?
Chính là một cuộc chiến tranh giành không hồi kết".
"Thế nên để tránh điều đó xảy ra, các ngươi muốn tiêu diệt hàng tỉ sinh linh trên Thương Mang Vân Giới cũng là chuyện thường tình".
"Thậm chí, để dập tắt triệt để khả năng tin tức bị tuồn ra, giết cả các ngươi luôn cũng không phải là không thể".
Nghe thấy câu này, Ô Lạp Hợp sững sờ.
Tần Ninh nói tiếp: "Nếu không tìm được chí bảo, vị đại nhân đứng sau các ngươi sẽ không tha cho các ngươi, dù có tìm được đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã tha đâu".
"Đừng nói ngươi chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này đấy nhé?"
Trên khuôn mặt Ô Lạp Hợp đầy vẻ dao động.
"Ngươi nói mấy cái này là có ý gì?"
Ô Lạp Hợp hừ lạnh, chất vấn: "Muốn ta đầu hàng chắc?"
"Muốn ngươi đầu hàng ấy à?"
Tần Ninh phá lên cười: "Ngươi còn nằm mơ hả!"
"Ngươi xứng đáng để ta khuyên ngươi đầu hàng hết nước hết cái à?"
Dứt lời, một luồng sức mạnh khủng khiếp thoáng chốc bộc phát từ trong cơ thể Tần Ninh.
Khoảnh khắc ấy, dường như trong cơ thể Tần Ninh cảnh giới bát biến ẩn chứa sức mạnh cuồn cuộn vô tận bùng nổ thật nhanh.
Hư Thiên Biến cửu biến! Hóa Tiên Biến thập biến! Thành Tiên Biến thập nhất biến! Lập Tiên Biến thập nhị biến! Cho đến cuối cùng, khí tức trong cơ thể Tần Ninh dừng lại ở cảnh giới Lập Tiên Biến thập nhị biến.
Sức mạnh của thân xác Phong Không Chí Thánh kiếp thứ bảy đã được hiển lộ hoàn toàn.
Thân xác này đã được Chiêm Ngưng Tuyết giao cho Tần Ninh từ lâu, chỉ là Tần Ninh không dồn hết tốc lực vào việc nâng cao thực lực là vì giây phút này! Giây phút chạm đến cảnh giới thập nhị biến!
Cuốn sách vạn khí tỏa ánh hào quang màu vàng kim.
Vầng sáng từ cây thước đen Trận tích đầy lạnh giá.
Còn Thể thư thì hóa thành những thứ giống như giấy nhám bay vùn vụt tới.
Giờ phút này, khi sức mạnh của ba cuốn sách thần vĩ đại được kích hoạt, từng thanh tiên kiếm trong cơ thể Tần Ninh lần lượt bị đẩy ra ngoài.
"Ngươi...", Ô Lạp Hợp thầm giật mình.
Lần này ông ta không chỉ dùng Ô Linh Thiên Địa Tỏa giam cầm Tần Ninh mà còn xin các đại nhân thánh tộc cao cấp trên Thượng Tam Thiên giúp đỡ.
Ba mươi sáu tiên kiếm trong cơ thể Tần Ninh chính là vật trung gian kết hợp với Ô Linh Thiên Địa Tỏa để các đại nhân trên Thượng Tam Thiên từ Thượng Tam Thiên giáng trần, chế ngự Tần Ninh.
Nhưng bây giờ, chúng đang bị Tần Ninh đẩy ra!
"Phải công nhận các ngươi đã bỏ rất nhiều công sức vì ta đấy".
Tần Ninh giễu cợt nói: "Tiếc là vẫn chưa đủ".
"Ngươi..." "Khỏi ngạc nhiên!"
Tần Ninh lại nhếch mép nói tiếp: "Kế tiếp ta sẽ phá hủy Ô Linh Thiên Địa Tỏa này của ngươi".
Dứt lời, cây thước đen Trận tích bị Tần Ninh nắm trong tay.
Rồi hắn chém vào không trung.
Sức mạnh kinh khủng của Lập Tiên Biến thập nhị biến bùng nổ trên toàn phương diện, cây thước đen thì như rạch nát không gian, xé toạc cả thiên địa.
Đòn tấn công ấy.
Thậm chí nó đã vượt quá giới hạn chịu đựng của không gian tại Trung Tam Thiên.
"Phá!"
Giọng nói vang lên, truyền khắp trăm dặm.
Rắc rắc rắc... Ngay sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy cây thước đen kia chém xuống, từng đạo trận văn ùn ùn kéo đến, từ trên trời giáng xuống, nện xuống dưới đất.
Tiếng nổ long trời lở đất vang vọng cả không gian nơi đây.
Từng vết nứt xuất hiện trên lồng giam của Ô Linh Thiên Địa Tỏa.
Rắc rắc rắc! Ngay sau đó, lồng giam sụp đổ.
Tần Ninh bước một bước ra khỏi lồng giam, cầm cây thước đen nhìn Ô Lạp Hợp, hờ hững hỏi: "Tiếp theo, ngươi sẽ cản ta thế nào đây?"
Giờ thì võ giả bốn phía đều lộ vẻ kinh hoàng.
Tần Ninh đã thoát khỏi lồng giam rồi.
Tên chó má nào bảo nhốt được Tần Ninh một tháng thế?
Bây giờ còn chưa được một nén nhang nữa là.
Ô Linh tộc nói cái khỉ khô gì thế! Có cường giả thập nhị biến quát tháo: "Ô Lạp Hợp, bọn ta cược cả tài sản và tính mạng hợp tác với ngươi, rồi giờ sao tên này thoát được thế hả?"
"Ngươi đang giỡn mặt bọn ta đấy à?
Ngươi muốn chết thì cũng đừng có lôi bọn ta theo chứ!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Các võ giả câu kết với Ma tộc lũ lượt chất vấn.
Ô Lạp Hợp hừ lạnh: "Sợ cái gì?"
"Hắn chỉ có cảnh giới thập nhị biến, còn bổn tọa đã là cấp bậc Hư Tiên đỉnh phong rồi".
Ông ta vừa thốt câu này ra thì nhiều cường giả cảnh giới Biến Cảnh của Trung Tam Thiên không hẹn mà cùng khịt mũi coi thường.
Khi Tần Ninh ở cảnh giới bát biến là đã có thể làm thịt thập nhị biến được rồi.
Nay hắn đã tới thập nhị biến, có khi Tần Ninh chém giết được cả Tiên Nhân chân chính cũng nên.
Ô Lạp Hợp thấy những người kia vừa nhìn thấy Tần Ninh thoát được khỏi lồng giam đã sợ vỡ mật thì sắc mặt cũng khó coi trông thấy.
Nhân tộc đúng là một chủng tộc hèn mọn mà.
Bao giờ cũng tham sống sợ chết, không chịu tin tưởng kẻ hợp tác cùng mình chút nào.
"Sợ cái gì mà sợ?"
Ô Lạp Hợp lại quát: "Hắn chỉ có một mình thôi mà, chúng ta đã chiếm ưu thế tuyệt đối rồi, chẳng lẽ một mình hắn mà tàn sát được ngàn vạn võ giả ta chắc?"
"Ngươi nói đúng rồi!"
Tần Ninh cầm cây thước đen trên tay, chân đi trên Thể thư đang lật mở, cuốn sách vạn khí trước người hóa thành mười tám thần binh.
"Ta có thể!"
Câu vừa dứt.
Trong chớp mắt, cây thước đen được bật ra.
Ầm... Khí tức khiến người ta sợ hãi bộc phát khắp thiên địa.
Cây thước đen chỉ dài khoảng chừng một mét nhưng khi Tần Ninh đập nó xuống, hàng ngàn hàng vạn đạo trận văn ngập tràn sát khí xuất hiện, bao phủ cả mành trời tựa như cơn mưa tên, sau đó ồ ạt rơi xuống.
Ầm ầm ầm... Cả không gian nơi đây rung chuyển dữ dội.
Một mũi tên bắn trúng một cao thủ tứ biến.
Ngay sau đó, mũi tên thứ hai, mũi tên thứ ba... một loạt mũi tên cướp đi mạng sống của cường giả cảnh giới Biến Cảnh của Nhân tộc, Ma tộc.
Chiến trường vào một khắc trước.
Đã bị biến thành cuộc tàn sát đẫm máu!
Chương 3147: Kẻ đáng chết là các ngươi
"Tần Ninh!"
Thấy cảnh tượng ấy, Ô Lạp Hợp vô cùng giận dữ.
Ông ta bay vút lên trời, trong lúc ông ta bay lên cũng có một hư ảnh Ô Linh Thần cao vạn trượng vươn cao chạm đến đỉnh tầng mây.
Ô Linh tộc thờ phụng Ô Linh Thần.
Còn Ô Linh Thần là thứ khỉ gì thì đương nhiên Tần Ninh không biết.
Không một ai biết sau lưng những kẻ đến từ ngoại vực này là tồn tại thế nào.
Nhưng có lẽ ở ngoại vực cũng có loài người, chẳng qua chưa chắc con người là bá chủ mà thôi.
Khí thế của Ô Lạp Hợp dâng trào liên tục, trong nháy mắt ấy tưởng chừng đã phá vỡ giới hạn chịu đựng của không gian tại Trung Tam Thiên vậy.
"Đi chết đi!"
Sau khi gầm lên một tiếng, hư ảnh Ô Linh Thần cao vạn trượng kia hòa làm một với thân thể của Ô Lạp Hợp.
Sát khí kinh khủng truyền đi khắp nơi.
Ô Lạp Hợp tung một cú đấm xuống.
Một tiếng rầm vang lên, không gian sụp đổ.
Cú đấm ấy xé tan không gian, bay tới trước mặt Tần Ninh.
Thế nhưng Tần Ninh lại không hề đếm xỉa đến, chỉ lướt qua đám người phía trước... Cây thước đen giáng xuống, lại từng đạo trận văn giáng xuống ồ ạt như mưa tên
Võ giả của năm tộc lớn Ô Linh tộc, Yểm Bạt tộc đồng loạt kêu gào thảm thiết, thê lương.
Không một ai có thể chống lại một Tần Ninh đã đến cảnh giới Lập Tiên Biến thập nhị biến.
Hắn chỉ chống lại một quyền của Ô Lạp Hợp bằng Thể thư và cuốn sách vạn khí, còn Trận tích cũng hóa thành cây thước đen với khả năng sát thương cao kinh người.
"Vô liêm sỉ!"
Giờ đây, Ô Lạp Hợp đã nổi cơn thịnh nộ.
Tần Ninh đập cây thước xuống hai lần, hai cú đập ấy đã gần như đánh nát võ giả của năm tộc lớn Ô Linh tộc.
Nét mặt của Ô Lạp Hợp càng khó coi hơn.
"Khá lắm! Ngươi giết người của ta, vậy thì ta sẽ giết người của ngươi".
Ô Lạp Hợp gầm lên một tiếng, tung một cú đấm về phía võ giả của nhà họ Hứa.
Cú đấm kia bay tới một cách loạn xạ, thậm chí nó đã giết cả chiến sĩ Ô Linh tộc đang đánh nhau với võ giả nhà họ Hứa.
"Sốt ruột rồi à?"
Dứt lời, bóng dáng Tần Ninh quay trở lại tung cây thước đen ra, ngăn cản nắm đấm của Ô Lạp Hợp.
"Không giết được, không giết được...", Tần Ninh cười nói: "Giết ngươi trước là được rồi".
Ô Lạp Hợp nổi điên.
Tên khốn kiếp này, đập thước hai cái đã khiến chiến sĩ các tộc Ô Linh tộc, Yểm Bạt tộc chết ba bốn ngàn người.
Phải biết rằng, lúc bọn họ từ ngoại vực vào đây vốn là cả một đội quân hùng hậu, ấy vậy mà từ khi tiến vào Thương Lan, số người tử vong đã gần như trên chín mươi phần trăm rồi.
Mỗi một chiến sĩ có thể sống sót bước vào Thương Lan đều vô cùng quý giá.
Cách đây mấy ngàn năm, trong Trung Tam Thiên, Ô Linh tộc đã cầm đầu chỉ đạo bảy tộc lớn gồm có Yểm Bạt tộc, Huyết Bạt tộc, Linh Bạt tộc, Sơn Bạt tộc cùng với thánh tộc Quỷ Nhãn, thánh tộc Thiên Mục, thánh tộc Huyết Nhãn phát động tấn công Trung Tam Thiên.
Bọn họ cứ ngỡ mình đã nắm chắc phần thắng.
Kết quả võ giả trong Trung Tam Thiên thật sự quá mạnh, họ đã thua cuộc.
Trận chiến ấy đã đem lại thương vong nặng nề.
Sau đó, Ô Linh tộc không thể không áp dụng sách lược chia cắt Nhân tộc.
Giao dịch với võ giả Trung Tam Thiên trong âm thầm, đến nay kế hoạch này đã đem lại hiệu quả vô cùng rõ rệt.
Cộng thêm lần này bọn họ đã chuẩn bị thỏa đáng trong cuộc hợp tác với các đại nhân trên Thượng Tam Thiên, đưa một nhóm Hư Tiên, cảnh giới Biến Cảnh đứng đầu đi. Và khi một lực lượng thiên kiêu ấy không còn ở đây, có thể dõng dạc tuyên bố rằng họ đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Chỉ còn lại một biến số duy nhất là Tần Ninh.
Có thể nói bọn họ đã dành rất nhiều công sức để kìm chân Tần Ninh.
Nhưng đến bây giờ, biến số ấy vẫn tồn tại như cũ.
"Tần Ninh, vì sao ngươi cứ không biết điều như thế, vì sao ngươi cứ cố chấp phá hỏng kế hoạch vĩ đại của ta thế hả!"
Ô Lạp Hợp gầm lên, giọng ông ta làm chấn động cả trời đất.
"Phá hỏng kế hoạch vĩ đại của ngươi?"
Tần Ninh lạnh lùng, khinh miệt hỏi: "Đã vào nhà người khác rồi còn muốn làm chuyện xấu xa, ngươi còn dám cãi lý nữa à?"
"Ngươi đúng là đáng chết, đúng là đáng chết!"
"Kẻ đáng chết là các ngươi!"
Ầm... Trong lúc nhất thời, hai bóng người va uỳnh vào nhau.
Tần Ninh cảnh giới thập nhị biến có ba cuốn sách thần thánh Thể thư, cuốn sách vạn khí, Trận tích làm thần binh, thực lực của hắn gần như đã chạm đến đỉnh cao của Trung Tam Thiên.
Mà Ô Lạp Hợp cũng đã đến trình độ cao nhất cả Hư Tiên, là cảnh giới cao nhất của những võ giả tại Trung Tam Thiên này.
Hai người đánh nhau chết sống, gần như làm nổ ra cả một cái hố sâu ở dưới đất, sau đó lại bay lên trời xuất hiện giữa không trung Trung Tam Thiên.
Bành... Một tiếng nổ lớn vang lên, truyền đi khắp ngàn vạn dặm.
Hàng tỉ sinh linh trên Trung Tam Thiên rộng bao la này đều cảm giác được một khí tức kinh khủng đang từ dưới đáy lòng dâng lên.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
"Ta cũng chẳng biết nữa..." "Trời sắp sập rồi à?"
"Lẽ nào là các Tiên Nhân trên Thượng Tam Thiên giáng trần?"
Tại Bắc Tuyết Thiên, trên đỉnh ngọn núi tuyết đồ sộ, hai người Tần Ninh và Ô Lạp Hợp đứng đối diện với nhau từ xa.
Mà di tích của Chiết Nhàn Cung đã bị đập ra một lối đi ở dưới vực sâu.
Chiến sĩ của năm tộc lớn Ô Linh tộc, Huyết Bạt tộc, cùng với các võ giả của Nhân tộc đồng loạt xông ra.
Tuyết rơi bập bùng giăng khắp bầu trời, núi non nối tiếp nhau trùng trùng điệp điệp, địa điểm của cuộc chiến thay đổi nhưng sát phạt lại chưa hề dừng lại.
Trong lúc cuộc hỗn chiến đang diễn ra.
"Phu nhân!"
Lý Ngọc Tinh đang đợi ở ngoài thình lình nghe thấy tiếng gọi, bà ấy ngây ra như phỗng.
"Phu quân".
Thấy Ngụy Hiên xuất hiện, đôi mắt Lý Ngọc Tinh lập tức đỏ hoe, bà ấy nhào vào lòng phu quân của mình.
"Chàng đi đâu biệt tích thế hả, làm ta sợ muốn chết, chàng..." "Phu nhân, khoan mắng ta đã".
Ngụy Hiên vội vàng nói: "Ma tộc ngả bài rồi, đã có rất nhiều chuyện hệ trọng xảy ra trong di tích Chiết Nhàn Cung".
"Bây giờ nàng hãy sai người lập tức quay trở lại Phong Thiên Tông, gọi tất cả võ giả cảnh giới Biến Cảnh tới đây".
Có trận đại chiến xảy ra sao?
Lý Ngọc Tinh ngẫm nghĩ nhìn lên trời, hỏi lại lần nữa: "Thế hai khí tức đáng sợ vừa rồi là của ai thế?"
"Tộc trưởng Ô Linh tộc Ô Lạp Hợp, đã tới cấp độ đỉnh phong của Hư Tiên chân chính, người còn lại là con trai ta!"
"Song Nhi ư?"
Lý Ngọc Tinh ngỡ ngàng thốt: "Song Nhi... Sao Song Nhi có thể..." "Chút nữa nói sau, phu nhân, giờ nàng hãy sai người đi thông báo cho Phong Thiên Tông và Đại Tiên Sư Cung đi!"
"Được được, vậy ta đi ngay đây".
Tại vùng cực bắc của Bắc Tuyết Thiên, dãy núi tuyết nối tiếp nhau dài hàng ngàn hàng vạn dặm đã trở thành chiến trường của võ giả Trung Tam Thiên và Ma tộc.
Từng ngọn núi tuyết sụp đổ, thế giới trắng xóa mênh mông từ từ nhuốm màu đỏ tươi.
Mà lúc này, Tần Ninh cũng đang đứng yên trên đỉnh một ngọn núi tuyết cao vạn trượng.
Đối diện hắn là Ô Lạp Hợp đang đứng trên một ngọn núi tuyết khác.
Tuyết rơi đầy trời nhưng dường như nó vẫn không thể che đậy tầm mắt của hai người.
"Tần Ninh...", giọng điệu Ô Lạp Hợp thể hiện sự căm ghét rất rõ, ông ta nổi đóa lên.
"Đây!"
Tần Ninh cười nói: "Xem ra đại nhân Ô Linh Thần của người chẳng làm được gì tại Trung Tam Thiên này nhỉ".
Giờ đây, từng vết máu hiện diện trên cơ thể Ô Lạp Hợp, trông ông ta vô cùng chật vật.
Ô Lạp Hợp biết.
Rằng ông ta sẽ không thể giết được Tần Ninh.
Mà sẽ bị Tần Ninh giết ngược lại.
Một khi ông ta chết đi, Ô Linh tộc sẽ đi đời nhà ma.
Và con cháu Ô Linh tộc đang ẩn náu trên khắp Trung Tam Thiên đều sẽ bị giết chết.
Tần Ninh không hề nhân từ với Ô Linh tộc bọn họ.
Thấy những đứa con của mình giao thủ với Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên, thấy con dân của mình đang chiến đấu hăng hái, Ô Lạp Hợp biết mình nhất quyết không được thua.
"Hiến tế!"
Đột nhiên, Ô Lạp Hợp gầm lên.
"Phụ vương!"
"Phụ vương!"
Nghe thấy tiếng gầm ấy, đám người Ô Vân Hiên, Ô Vân Nguyệt, Ô Vân Tích và Ô Vân Bàng đồng loạt tái mặt.
Là hoàng tử của Ô Linh tộc, bọn họ thừa biết ý nghĩa của hiến tế.
Ô Lạp Hợp gầm lên: "Đại nhân Ô Linh tộc cao quý vô thượng của ta, xin ngài hãy ban cho ta sức mạnh!"
Chương 3148: Ô Linh Thần giáng trần
Dù thấy cảnh tượng này nhưng Tần Ninh vẫn trông bình tĩnh như cũ.
"Tự hiến tế bản thân để đổi lấy Ô Linh Thần Lực à?"
Tần Ninh nắm chặt cây thước đen, hờ hững nói: "Trên thế gian này, bất kỳ sức mạnh nào cũng không đáng tin bằng sức mạnh của chính mình".
Hắn vừa dứt lời thì bộc phát khí tức kinh khủng ra.
Dường như có một không gian mở ra xung quanh người Ô Lạp Hợp, thấp thoáng có thể nhìn thấy toàn bộ vùng đất Trung Tam Thiên đều bùng nổ sức mạnh kinh thiên động địa.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều thấy dường như có tiếng gió hú vô tận gầm rú không ngừng, tiếng gió rít truyền đi khắp núi tuyết, giữa thiên địa biến ảo vô ngần.
Trong tiếng gió hú ù ù, thấp thoáng đâu đây xuất hiện từng đạo khí tức khiến người ta hoảng sợ.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên hoảng hốt.
Từng kẽ nứt hiện ra giữa hư không, trong kẽ nứt trào ra từng đạo khí sát phạt kinh khủng, bùng nổ không ngừng.
"Có chuyện gì thế?"
Có người kêu lên.
Mọi người đều nhìn thấy luồng sức mạnh kia tụ tập vào trong cơ thể Ô Lạp Hợp.
Ngay sau đó, cơ thể Ô Lạp Hợp như bị cái gì đó xé toạc ra vậy.
Thân thể ông ta đột nhiên hóa thành ba trượng, năm trượng, mười trượng, hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục cao hơn.
Mà ngay sau đó, khí thế của Ô Lạp Hợp hoàn toàn thay đổi.
Ông ta mới giây trước còn bình thường giờ đây dường như đã biến thành một con người khác.
Cho đến cuối cùng, cơ thể Ô Lạp Hợp phình to lên toàn bộ, căng phồng lên, một cơ thể vạm vỡ ngàn trượng đứng sừng sững giữa bầu trời.
Ô Linh Thần! Trong giây lát, các chiến sĩ Ô Linh tộc, Yểm Bạt tộc, Huyết Bạt tộc, Sơn Bạt tộc và Linh Bạt tộc ở bốn phương tám hướng đồng loạt quỳ xuống đất với nét mặt đầy thành kính.
"Hừm...", một tiếng ngâm khẽ vang lên, cơ thể cao ngàn trượng kia như một vị thánh thần, bề ngoài thân thể hiện lên ánh sáng màu đồng cổ, đôi mắt hắn ta thì có màu đen tuyền lướt nhìn qua xung quanh.
"Thì ra là như vậy...", giọng nói như tiếng chuông hùng hồn chậm rãi vang khắp thiên địa.
"Ô Lạp Hợp thất bại rồi à?"
Giờ phút này, Ô Vân Hiên cao giọng nói to: "Phụ vương ta dâng hiến bản thân cho Ô Linh tộc, ông ấy không thất bại, đến tận lúc chết ông ấy cũng phụng sự cho đại nhân Ô Linh Thần bằng tấm lòng thành kính nhất, cao quý nhất!"
Thân thể cao ngàn trượng kia nhìn về phía Ô Vân Hiên, chậm rãi nói: "Đã như vậy thì ngươi tiếp quản vị trí tộc trưởng đi!"
"Tạ ơn đại nhân Ô Linh Thần!"
Ô Vân Hiên thành kính vái một lạy.
Thân thể ngàn trượng chậm rãi quay qua nhìn Tần Ninh, cất tiếng: "Tại sao ngươi ngáng chân kế hoạch vĩ đại của Ô Linh tộc ta?"
Tần Ninh giễu cợt: "Ngáng chân kế hoạch vĩ đại của Ô Linh tộc ngươi?
Chứ tại sao Ô Linh tộc ngươi xông vào Trung Tam Thiên ta?"
"Vì kế hoạch vĩ đại của bọn ta!"
"Kế hoạch của bọn ngươi vĩ đại còn tính mạng của bao nhiêu sinh linh tại Trung Tam Thiên chẳng là cái thá gì à?"
Tần Ninh phất tay, nói: "Thôi bỏ đi, cãi lý với cái ngươi mệt chết đi được, động thủ luôn cho rồi".
Hắn nắm chặt tay, cây thước đen tỏa ánh hào quang ra khắp nơi.
Thân thể Ô Linh Thần thấy vậy nhưng vẫn tỏ ra điềm nhiên như không.
"Hễ những ai thờ phụng ta đều sẽ có được vận may".
Sau khi Ô Linh tộc nói xong, trong chớp mắt, hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ của các tộc Ô Linh tộc, Huyết Bạt tộc đang đứng khắp nơi phảng phất được rót một nguồn sức mạnh từ trong hư không.
Một số chiến sĩ vốn đang bị thương nặng, tưởng chừng như không còn sống sót được nữa thì thương thế lại nhẹ hơn sau khi được thần ban phước.
Một ít chiến sĩ chỉ bị thương nhẹ thì được chữa lành hoàn toàn.
Tần Ninh nhướng mày.
Vầng hào quang quanh cây thước đen biến ra từ Trận tích càng rực rỡ hơn nữa, xung quanh cơ thể Tần Ninh, văn ấn đen như mực phóng ra hết cái này đến cái khác.
Màu đen cực kỳ nổi bật trên nền trời tuyết trắng.
"Phá!"
Sau một tiếng gầm, cây thước đen phút chốc bay lên không trung, hóa thành hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm sắc bén gào thét, ngưng tụ thành một con mãnh hổ xông thẳng về phía cơ thể Ô Linh Thần ngàn trượng.
"Hừ!"
Ô Linh Thần hừ lạnh một tiếng, nắm chặt bàn tay khổng lồ lại, khí tức khủng khiếp bùng nổ.
Từng thanh kiếm sắc màu đen phá vỡ, nổ tung, bàn tay khổng lồ của Ô Linh Thần cũng sụp đổ.
Thấy cảnh tượng ấy, tất cả mọi người đều hãi hùng.
Đây không còn là sức chiến đấu mà người ở Trung Tam Thiên có thể bộc phát ra nữa rồi.
Dù là Tần Ninh hay Ô Linh Thần đều mạnh mẽ không khác gì Tiên Nhân, bất kỳ kẻ nào cũng không có tư cách đấu với hai người họ.
Hai người Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết cũng quan sát trận chiến.
Trình độ của cuộc giao chiến này thật sự khiến người ta khó mà tưởng tượng.
Dường như không gian có thể bị đánh nát bất cứ lúc nào.
"Hiến tế bản thân để triệu hồi Ô Linh Thần à? Cơ mà dường như... cũng không phải Ô Linh Thần hoàn chỉnh mà nhỉ...", Tần Ninh cười nhạo.
Ô Linh Thần kia hừ lạnh, quát: "Như thế là đủ rồi!"
Ầm ầm... Trận đại chiến lại nổ ra một lần nữa
Dãy núi tuyết muôn trùng ở vùng đất Cực Bắc không ngừng sụp đổ, tuyết bay đầy trời, bay phất phơ khắp nơi.
Khí tức kinh khủng đang lan tràn khiến cho người ta cảm thấy cả thế giới đều đang chấn động.
Đột nhiên, vào một giây phút nào đó, sát khí trong cơ thể Ô Linh Thần bùng nổ.
"Ô Linh Vẫn Nhật!"
Sau khi gầm một tiếng, Ô Linh Thần chậm rãi dang hai tay ra, một nguồn sức mạnh hủy diệt không có gì sánh bằng được ngưng tụ vào lúc này.
Trên đỉnh đầu Ô Linh Thần xuất hiện một vòng ánh mặt trời chói chang, không ngừng mở rộng, lan rộng... Cho đến cuối cùng, mặt trời chói chang phóng đại với đường kính vạn trượng, treo lơ lửng thật cao trên bầu trời giống như một vầng thái dương mới vừa được sinh ra giữa thiên địa.
"Tiêu Vẫn!"
Tiếng gầm thét vang lên.
Mặt trời chói chang từ trên không rơi xuống, cấp tốc xông về phía Tần Ninh.
Nét mặt của Tần Ninh càng lạnh nhạt hơn trước.
Vào lúc này, Thể thư hội tụ thành một khúc gỗ lớn cao ngàn trượng, đường kính trăm trượng rơi xuống dưới chân hắn.
Bề ngoài khúc gỗ kia còn được quấn từng đạo văn ấn phức tạp và chằng chịt. Ngay sau đó, những văn ấn kia tróc rời ra, dường như hóa thành những bóng người.
Mà mỗi một bóng hình đều tỏa ra những ánh sáng khác nhau ở quanh thân.
Có bóng người sau lưng có ba thanh kiếm sắc bén trôi lơ lửng, ở chuôi kiếm ngưng tụ ra hình dáng mặt trời, mặt trăng và những vì sao.
Có bóng người thì toàn thân lấp lánh ánh sáng vàng kim như La Hán, uy phong, không ai có thể xâm phạm.
Có người thì bên ngoài thân thể hiện lên vầng sáng màu xanh, hết sức mạnh mẽ.
Mỗi một bóng người đều ẩn chứa một đạo thần vận đặc biệt trong người.
Thể thư! Đây là thứ mà Tần Ninh đã dồn hết tâm huyết cả đời để chế tạo ra ở kiếp thứ tám.
Trong này ghi chép tất cả các thuật luyện thể huyền ảo của Trung Tam Thiên, mỗi một thuật luyện thể năm xưa Tần Ninh đều tu luyện, diễn hóa thành võ quyết và tích trữ trong Thể thư.
Hôm nay, những thần vận này đã được Tần Ninh triệu tập ra từng cái một.
Chẳng qua bằng cách đó, Thể thư này đã mất đi linh uẩn cốt lõi, sau đó sẽ không thể sản sinh ra uy năng mạnh mẽ như vậy nữa.
Dù Ô Linh Thần đã xông tới nhưng Tần Ninh vẫn trông bình tĩnh như thế.
"Vạn Nguyên Thể!"
"Thiên Luyện Vũ Tâm Thể!"
"Minh Tâm Ngũ Nguyên Thể!"
"...", sau những câu nói Tần Ninh thốt lên, từng bóng người lao ra ngay lập tức.
Mà bất kì ai trong số những bóng người kia dường như đều là Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần trong quá khứ.
Trong giây lát.
Từng đạo bóng người vọt tới trước người Ô Linh Thần và bộc phát ra khí tức kinh khủng không có gì sánh bằng.
Mỗi một bóng người cũng giống như một vị Hư Tiên chân chính, tung ra một kích dồn hết cả sức mạnh trọn đời của mình.
Vào lúc này, thân thể ngàn trượng của Ô Linh Thần không ngừng bùng nổ, không ngừng nổ tung, dường như dần không trụ nổi trước sự tấn công của từng đạo bóng người được diễn hóa ra kia.
"Ranh con! Láo xược!"
Sau một tiếng quát khẽ, mặt trời chói chang trước người Ô Linh Thần nổ tung.
Ầm... Từng đạo bóng người và mặt trời chói chang va uỳnh vào nhau.
Giữa thiên địa, chỉ có tiếng đụng độ vô tận vang lên khắp nơi.
Giữa lúc đó, Tần Ninh mở miệng nói: "Yên Nhi, đưa kiếm cho ta!"
"Rõ!"
Một tia sáng ngất trời toả ra từ trong cơ thể Khúc Phỉ Yên, rồi sau đó đi tới trước người Tần Ninh.
Kiếm dài ba thước bảy tấc, toàn bộ thân kiếm trắng trẻo như bạch ngọc, không hề có một chút tỳ vết nào.
Chương 3149: Uy lực mạnh mẽ của sự tự bạo
"Trảm Tiên Kiếm!"
Tần Ninh cầm trường kiếm trên tay, thân kiếm bóng loáng không một vết xước, thấp thoáng tỏa ra sự vui mừng.
Giơ ngang kiếm ở trước người, Tần Ninh cười tủm tỉm hỏi: "Nhớ ta lắm đúng không?"
Trường kiếm lóe lên một tia sáng.
Nhưng lập tức, chóp mũi Tần Ninh hơi động đậy, hắn nhướng mày.
Có mùi hương cơ thể thơm ngát thoang thoảng ở đây.
Đưa mắt nhìn về phía Khúc Phỉ Yên ở đằng xa, ánh mắt Tần Ninh trở nên kỳ lạ.
Nha đầu này... Có điều lúc này hắn không thể lần lữa được nữa.
Tần Ninh cầm kiếm, trong chốc lát bóng dáng đã lao ra.
Hắn chém kiếm xuống một nhát, kiếm khí ngất trời bộc phát ra như cuốn theo cả tiếng gió hú vô tận.
Giờ phút này, Tần Ninh cùng với những bóng dáng do thuật luyện thể ngưng tụ ra dường như quá đỗi nhỏ bé trước cơ thể khổng lồ ngàn trượng của Ô Linh Thần.
Tuy nhiên, chính đòn tấn công của những bóng dáng này đều gây ra áp lực vô cùng lớn lao cho Ô Linh Thần.
Ầm... Đột nhiên, vào lúc này, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang khắp đất trời.
Không ngờ Ô Linh Thần đã bị Tần Ninh chặt đứt một tay, cái tay ấy rơi xuống đất, nát bấy, đánh tan cả gió tuyết vạn dặm xung quanh.
"Hự!"
Ô Linh Thần rít gào một cách đáng sợ, dường như lúc này hắn ta đã nổi cơn tam bành.
"Đi chết đi!"
Ô Linh Thần há miệng phun một tia sáng ra rồi liều mạng xông tới chỗ Tần Ninh.
Ùng ùng ùng... Mấy bóng dáng được Thể thư diễn hóa ra bị tia sáng đập trúng, nổ tung ngay lập tức.
Trong lúc di chuyển để né tránh, thỉnh thoảng Tần Ninh lại chém ra mấy nhát kiếm.
Mỗi một đòn tấn công mang sức mạnh tưởng chừng có thể giết chết ngay một vị Hư Tiên.
Những trường kiếm kia chém lên thân hình khổng lồ của Ô Linh Thần, nhưng lại chỉ gây ra một vài vết thương không lớn không nhỏ cho Ô Linh Thần mà thôi.
Tuy nhiên, hiển nhiên sau khi bị chém đứt một tay, Ô Linh Thần đã chịu ảnh hưởng rất lớn.
Đúng như Tần Ninh đã nói, hắn ta không hạ chân thân xuống đây mà chỉ là được Ô Lạp Hợp hiến tế bản thân, kêu gọi một phần sức mạnh giáng xuống Trung Tam Thiên mà thôi.
Nếu như chân thân ra mặt thì thế giới Trung Tam Thiên này sẽ nổ tung vì cơ bản là nó không thể chịu đựng được uy áp của hắn ta.
"Thằng nhãi Tần Ninh!"
Ô Linh Thần phẫn nộ, tay nắm lại thành quyền, quyền phong gào thét xé nát không gian, lại xông ra lần nữa.
Chỉ là lúc này Tần Ninh vẫn còn rất nhiều bóng dáng được diễn hóa ra từ Thể thư, chúng vô cùng linh hoạt, phát ra những đòn tấn công vô cùng xảo quyệt khiến cho Ô Linh Thần không biết phải làm sao.
Ầm... Lại một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên khắp nơi.
Giờ phút này, cánh tay còn lại của Ô Linh Thần cũng nổ tung, rơi xuống mặt đất.
Quả thật Ô Linh Thần to xác có sức mạnh rất hùng hậu.
Nhưng sức mạnh của bản thân Tần Ninh cũng không hề kém cạnh, trong khi hắn còn hấp thu những linh uẩn trong Thể thư ra, đương nhiên những đòn tấn công của hắn cũng sẽ vô cùng cường hãn.
"Bổn tôn của ngươi giáng xuống đây thì may ra còn giết được ta".
Lúc này, Tần Ninh cầm Trảm Tiên Kiếm trong tay.
Thanh kiếm này là thanh kiếm cuối cùng hắn luyện chế ở kiếp làm Luyện Thiên Đại Đế, là một thiên nguyên khí Đế cấp, một thần binh thực sự có thể sánh ngang với Tiên Khí.
Kiếm Thiên Mệnh.
Quan Ngã Kiếm.
Trảm Tiên Kiếm.
Ba thanh kiếm này có thể nói là ba giai đoạn tự mình quy nạp của Tần Ninh lúc làm Luyện Thiên Đại Đế.
Ầm ầm ầm... Tiếng nổ dữ dội truyền đến, khí tức khiến người ta sợ hãi không ngừng lan rộng.
Thế công của Tần Ninh ngày một nhanh và mạnh hơn, bề mặt cơ thể Ô Linh Thần ngày càng có nhiều vết thương xuất hiện.
"Khốn nạn!"
Ô Linh Thần chửi thề một câu.
Ô Linh Thần biết nếu cứ tiếp tục thế này thì hắn ta sẽ bị Tần Ninh chơi chết.
"Sức mạnh của bổn thần há có thể để ngươi khinh nhờn!"
Ô Linh Thần giận dữ gầm lên, lúc này thân hình khổng lồ của hắn ta bỗng nhiên thu nhỏ lại gấp mấy chục lần, mấy trăm lần. Cuối cùng, hắn ta hóa thành một quang cầu đen sì khủng khiếp.
Quả cầu lớn chừng ngón tay cái, nhìn kỹ lại trông nó giống như một con mắt vậy.
"Nổ!"
Hiển nhiên, sự trêu đùa Tần Ninh đã vượt quá sức chịu đựng của Ô Linh Thần, hắn ta hoàn toàn mất đi lý trí, chuẩn bị cho nổ tung chỗ sức mạnh còn lại của mình để giết chết Tần Ninh.
Quang cầu đen nhánh kia trong thoáng chốc đã hóa thành cái bóng, giây lát sau bay tới trước mặt Tần Ninh.
Né tránh ư?
Hắn không còn thời gian để trốn đi nữa.
Tần Ninh nắm chặt tay lại, lập tức chém Trảm Tiên Kiếm ra hàng ngàn hàng vạn lần song quang cầu đen sì kia cứ như đá tiên sắt thần vậy, không hề có một vết nứt nào, vẫn tiếp tục lao về phía hắn.
"Vạn Khí Tụ Nhất!"
"Vạn Văn Nhất Thể!"
Giờ phút này, cuốn sách vạn khí và Trận tích đồng loạt tụ tập đến trước người Tần Ninh, ánh hào quang màu vàng kim và đen hóa thành khí thế sắc bén vô tận, giam cầm toàn bộ không gian xung quanh Tần Ninh.
Ầm... Tiếng nổ long trời lở đất vang lên khắp nơi.
Cuối cùng quang cầu đen sì cũng nổ tung.
Giờ thì không chỉ dãy núi tuyết trùng trùng điệp điệp trên vùng đất Cực Bắc mà kể cả toàn bộ Bắc Tuyết Thiên, toàn bộ Trung Tam Thiên đều rung lắc dữ dội.
Uỳnh... Khí tức khủng khiếp lan rộng ra ngày một nhiều.
Thiên địa phảng phất bị xé rách.
Gió rít gào liên miên.
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều cảm nhận được một khí tức khiến người ta tim đập thình thịch kéo dài mãi không dứt... Thật lâu sau.
Trời đất yên tĩnh trở lại.
Những võ giả Nhân tộc, chiến sĩ Ma tộc trong dãy núi tuyết vạn dặm đều mất mạng, những ai ở khá xa thì may mắn không bị ảnh hưởng, dù vậy bọn họ vẫn bị thương khá nặng.
"Sư tôn!"
"Sư tôn!"
Bóng dáng Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết xuất hiện.
Ngay cả hai Hư Tiên là hai người cũng không thể tránh khỏi dao động sắc bén vừa rồi.
"Huyền Trần..." "Vô Song..." "Thần Nhi...", sắc mặt của phu phụ Hứa Vân Đỉnh, Cổ Ôn Uyển, phu phụ Ngụy Hiên, Lý Ngọc Tinh và phu phụ Lâm Uyên, Sở Vân Nhân đều tràn ngập sự kinh hoàng xen lẫn lo lắng.
Dao động vừa rồi thật sự quá mạnh mẽ, ai cũng chưa hết rùng mình khi nhớ lại cảm giác vừa rồi, không tài nào quên được.
"Ta ở đây!"
Một giọng nói thều thào vang lên.
Chỉ thấy một bàn tay thò ra khỏi đống tuyết lở dưới chân một ngọn núi tuyết.
"Đại ca!"
Bóng người Hứa Huyền Diệp chợt lóe, xuất hiện trước đống tuyết cố gắng kéo Tần Ninh ra ngoài.
Giờ phút này, áo quần Tần Ninh mặc đều đã nát bươm. Trừ vết kiếm do ba mươi sáu tiên kiếm để lại, trên cơ thể hắn còn có một vết rạch kinh khủng vô cùng.
Mọi người nháo nhào chạy tới.
Ô Lạp Hợp đã chết.
Ô Linh Thần Lực được dẫn dắt tới nhờ sự hiến tế cũng đã tiêu tán.
Giờ thì Ô Linh tộc đã thua cuộc rồi.
Chỉ còn lại bốn đại hoàng tử Ô Vân Hiên, Ô Vân Nguyệt, Ô Vân Tích và Ô Vân Bàng, còn có cường giả và tộc trưởng của bốn tộc còn lại đều mặt xám như tro tàn.
Quan trọng nhất là, việc Ô Linh Thần Lực sụp đổ là một cú đá kích trời giáng trong lòng năm tộc lớn.
"Ca...", nét mặt Hứa Huyền Diệp vô cùng lo lắng.
"Không sao...", Tần Ninh chậm rãi đứng dậy, được Hứa Huyền Diệp đỡ đi qua chỗ mọi người.
"Sư tôn...", đôi mắt quyến rũ của Khúc Phỉ Yên đỏ hoe, chứa đựng đôi phần lo âu.
"Ngoan nào, đừng khóc".
Tần Ninh thều thào nói: "Lần này đỡ hơn hồi trước nhiều..." "Các ngươi nhìn kìa, đó là cái gì?"
Nhưng đúng lúc đó, một tiếng thét cất lên.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên không trung của vùng đất Cực Bắc, giữa bầu trời trắng ngần đầy tuyết xuất hiện một kẽ nứt! Chuyện gì đang xảy ra?
Không chỉ võ giả Trung Tam Thiên mà kể cả các chiến sĩ của năm Ma tộc cũng biến sắc mặt.
Trời... sập rồi ư?
Tần Ninh cũng nhìn bầu trời, nét mặt hơi hoảng hốt.
"Sư tôn... chuyện này là sao?"
Chiêm Ngưng Tuyết ngỡ ngàng hỏi.
Chương 3150: Tiên kiếp của Chiêm Ngưng Tuyết
Tần Ninh chầm chậm cất lời: "Do sức mạnh từ cú tự bạo của Ô Linh Thần quá mạnh, đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của thời không tại Trung Tam Thiên".
"Do đó không gian đã bị hư hại, dẫn đến một chuỗi phản ứng xảy ra, không gian này sắp sụp đổ rồi".
Không gian sắp sụp đổ rồi?
Thế thì... Tần Ninh nói tiếp: "Năm xưa, Vô Thượng Thần Đế thống nhất càn khôn hoàn vũ, tất cả đại thế giới đều nắm trong tay ông ấy!"
"Với trục cốt lõi là thế giới Thương Mang, giới vực Vô Tận, Thương Mang Vân Giới, thế giới Cửu Thiên và đại lục Vạn Thiên!"
"Những thời không của các đại thiên khác nhau, giới hạn chịu đựng khác nhau cho nên Tiên Nhân không thể giáng xuống Trung Tam Thiên được cũng vì vượt quá ngưỡng chịu đựng của Trung Tam Thiên. Nếu như Tiên Nhân dùng biện pháp mạnh thì sẽ làm cho thời không của Trung Tam Thiên sụp đổ, không còn tồn tại nữa".
"Hôm nay chính là như thế... Trước đó, Ô Linh tộc bắt tay với Tiên Nhân của Thượng Tam Thiên, làm suy yếu vách ngăn Tam Thiên ở Cực Bắc nên những cường giả Hư Tiên, cảnh giới Biến Cảnh kia mới có thể nhân cơ hội tiến vào Thượng Tam Thiên".
"Từ đó, Tiên Nhân trên Thượng Tam Thiên cũng có thể mở ra Tiên Tắc Thiên Pháp, tuyển chọn người để bồi dưỡng thành Tiên Nhân".
"Cộng thêm hồi nãy Ô Linh Thần đã tự bạo, mảnh không gian này hoàn toàn không chịu nổi nữa".
Khúc Phỉ Yên hỏi ngay: "Thế sẽ dẫn tới hậu quả gì ạ?"
"Thời không méo mó, Trung Tam Thiên bị nuốt chửng, không còn tồn tại nữa".
Những người có mặt tại đây đều lộ vẻ kinh hoàng.
"Sư tôn, người có cách giải quyết không ạ?"
Khúc Phỉ Yên hỏi tiếp.
Tần Ninh nhìn trời một lúc rồi lại nhìn mọi người, nói: "Cú tự bạo của Ô Linh Thần đã gây tổn hại đến căn cơ của ta, nếu như sử dụng nguyên lực của trận văn Trận tích thì có thể sửa chữa lại được".
"Có điều ta lại không làm được".
Chiêm Ngưng Tuyết nói ngay: "Để con!"
Tần Ninh nhìn lướt qua Chiêm Ngưng Tuyết.
"Con làm được".
Chiêm Ngưng Tuyết dõng dạc nói: "Những năm gần đây con cũng đang nghiên cứu về Trận tích, hiểu biết và mức độ vận dụng nó của con không thấp hơn sư tôn đâu ạ".
Tần Ninh từ tốn trả lời: "Cũng không phải ta lo lắng ngươi không làm được mà là ngươi đã chạm đến bí mật của Chân Tiên, ta lo rằng nếu ngươi làm thì sẽ thúc đẩy quá trình tiến lên Chân Tiên của ngươi nhanh hơn. Đến lúc đó, ngươi sẽ phi thăng đấy".
Hắn vừa cất câu này lên thì Chiêm Ngưng Tuyết sửng sốt.
"Không sao đâu ạ".
Nhưng chốc lát sau, Chiêm Ngưng Tuyết cười hỏi: "Không phải sư tôn cũng muốn thành tiên sao?
Sớm muộn gì cũng tới lúc đó thôi mà, hơn nữa các vị sư huynh sư đệ đều ở trên Thượng Tam Thiên, con đi trước nhân tiện tìm họ luôn".
Tần Ninh gật đầu.
Quả thật trước mắt không còn ứng cử viên nào tốt hơn Chiêm Ngưng Tuyết.
"Nhớ kỹ điều này!"
Tần Ninh dặn dò: "Khi từ Hư Tiên đến Chân Tiên sẽ phải trải qua thiên kiếp, không phải đánh vào thân xác của ngươi mà đánh vào tâm niệm của ngươi. Nếu ngươi không trụ được thì phải nhớ đến điều ngươi trân trọng nhất, không thể nào vứt bỏ nhất".
"Vâng!"
Chiêm Ngưng Tuyết cầm cây thước đen trong tay tiến lên một bước.
Khúc Phỉ Yên đang đứng kế bên Tần Ninh bỗng nhiên tỏ ra vui mừng.
"Sao trông ngươi vui thế?"
Tần Ninh cau mày hỏi.
Khúc Phỉ Yên đáp lại ngay: "Dạ?
Có đâu ạ?
Có ạ?"
Hứa Huyền Diệp gật đầu.
Khúc Phỉ Yên trừng mắt nhìn hắn ta.
Đương nhiên tâm trạng nàng đang rất vui rồi.
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc đều đã bị đưa lên Thượng Tam Thiên, bây giờ chắc chắn Chiêm Ngưng Tuyết cũng sẽ vũ hóa thành tiên, rời khỏi Trung Tam Thiên, như thế chỉ còn một nữ tử là nàng ở bên cạnh sư tôn thôi.
Thế thì bắt lấy trái tim sư tôn dễ như trở bàn tay rồi còn gì?
Nàng vẫn còn rất nhiều thời gian! Tần Ninh nói tiếp: "Ngươi cũng ở cảnh giới Hư Tiên khá lâu rồi, định khi nào độ tiên kiếp đấy?"
"Con cũng không biết nữa, con chưa cảm nhận được gì cả".
Khúc Phỉ Yên lập tức nói: "Có khi tới lúc sư tôn phải độ tiên kiếp con vẫn chưa cảm nhận được gì ấy ạ".
Tần Ninh không nói gì.
Bóng dáng Chiêm Ngưng Tuyết bay lên bầu trời.
Trận tích hóa thành cây thước đen, ánh sáng ngưng tụ.
Vầng hào quang đen tuyền che phủ cả bầu trời, dần dần lan rộng ra xung quanh như bóng đêm nuốt chửng cả không trung.
Ánh sáng màu đen kia như bóng với hình, chạm đỉnh tầng mây.
Trong cơ thể Chiêm Ngưng Tuyết cũng ngưng tụ ra hàng ngàn hàng vạn đạo trận văn áp vào ánh sáng màu đen.
"Tuyết Nhi đang làm gì thế?"
Cổ Ôn Uyển hỏi với vẻ khó hiểu.
Tần Ninh thở hắt ra, nói: "Trận tích là linh hồn của trận văn do con khắc họa cách đây vạn năm, kết hợp với ba ngàn sáu trăm bảy mươi hai loại chất liệu đặc biệt tại Trung Tam Thiên để chế tạo ra, chứa đựng bao nhiêu tinh hoa ở trong đó!"
"Thời không sụp đổ thì có là Tiên Nhân cũng không ngăn cản được, chỉ có dùng thiên tài địa bảo, hơn hết là thiên tài địa bảo do Trung Tam Thiên tự sản sinh ra để vá trời mà thôi".
"Vá trời ư?"
Hứa Huyền Diệp không thể nào tưởng tượng nổi, bật thốt.
"Đúng rồi đấy".
Tần Ninh nói tiếp: "Nhưng sử dụng Trận tích sẽ biến điều đó trở nên dễ dàng hơn. Vừa nãy Ô Linh Thần tự bạo, ta bị thương quá nặng nên trong thời gian ngắn không thể vận hành Trận tích để vá trời được ngay, chỉ có Tuyết Nhi là đủ điều kiện!"
Chỉ là... Điều này sẽ tạo ra mối liên kết giữa nàng và quy tắc thời không của thiên địa. Nàng đã gần chạm đến Chân Tiên, có lẽ sẽ dẫn tới tiên kiếp, vũ hóa thành tiên ngay bây giờ".
Giờ thì ai nấy đều ngạc nhiên thấy rõ.
Chiêm Ngưng Tuyết vá trời sẽ dẫn tiên kiếp của nàng ta đến.
Như vậy thì bọn họ có thể thấy cảnh một vị cường giả Hư Tiên chân chính sẽ vũ hóa thành tiên thế nào! "Vá trời không đáng sợ, tiên kiếp mới đáng sợ!"
Khúc Phỉ Yên lên tiếng: "Ta từng thấy một lão tiền bối Hư Tiên bị tiên kiếp đánh chết, thân không còn, đạo hạnh cũng tiêu tan!
Tiên kiếp! Đây là thứ quá đỗi xa vời đối với những người như Hứa Vân Đỉnh, Lâm Uyên, Ngụy Hiên.
Trở thành Hư Tiên vốn đã khó như lên trời, vũ hóa thành tiên đã khó lại càng khó hơn.
Nếu không phải vậy thì lúc Ô Lạp Hợp hợp tác với Thượng Tam Thiên làm suy yếu vách ngăn Tam Thiên, nhiều người đã chẳng cam tâm tình nguyện chịu mạo hiểm vào thử.
"Mở!"
Một tiếng khẽ kêu lên.
Trên bầu trời, bóng dáng của Chiêm Ngưng Tuyết gần như không còn thấy nữa.
Trận tích hóa thành ánh sáng đen tỏa ra khắp nơi.
Vào lúc này, khắp thiên địa đã bị ánh sáng màu đen che phủ hoàn toàn.
Tất thảy đều đang diễn ra hết sức thuận lợi.
Chiêm Ngưng Tuyết lấy Trận tích làm căn cơ, vá lại vết rách trên bầu trời, không hề có trở ngại gì.
Có điều, khi vết nứt trên thời không thu nhỏ dần, ánh sáng phát ra từ Trận tích cũng dần tối xuống, không còn linh uẩn nào ẩn chứa trong đó nữa.
Trận tích bay xuống trở lại trong tay Tần Ninh, trong đó chỉ còn lại ghi chép về trận pháp của hắn, không còn một tia sức mạnh nào.
Bóng dáng Chiêm Ngưng Tuyết vẫn còn ở trên vạn trượng, chưa đi xuống.
"Tới rồi!"
Tần Ninh lên tiếng.
Tới rồi?
Tiên kiếp tới rồi ư?
Từng bóng người đứng yên nhìn trên trời.
Trận chiến khốc liệt giữa Ma tộc và Nhân tộc vẫn còn đang tiếp tục, có điều lúc này đã không còn Ô Lạp Hợp, không còn trụ cột tinh thần Ô Linh Thần, rõ ràng ý chí chiến đấu của năm tộc lớn đã sa sút đáng kể.
Trụ cột tinh thần đã sụp đổ thì rất dễ mất đi ý chí chiến đấu.
Mà ở bên này, tiên kiếp của Chiêm Ngưng Tuyết đã bắt đầu.
Ầm... Trong nháy mắt.
Sấm rền giăng khắp nơi.
Toàn bộ đại địa Trung Tam Thiên rung chuyển dữ dội.
Một chùm sấm sét to chừng vạn trượng từ trên trời giáng xuống thật nhanh.
"Cái này...", sắc mặt Hứa Huyền Diệp vô cùng khó coi: "Cái này mạnh quá rồi đấy?"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Tiên kiếp của Tuyết Nhi đúng là hơi... mạnh thật".
"Trước đó ta đã nói rồi đấy, vào Thượng Tam Thiên sớm chưa chắc đã là chuyện tốt".
"Vì mặc dù đúng là khi lên Thượng Tam Thiên sẽ giúp đạt tới cảnh giới Hư Tiên nhanh hơn, nhưng chính vì chui vào khoảng trống của thiên địa nên từ Hư Tiên đến cảnh giới Chân Tiên, tiên kiếp mà họ sẽ trải qua sẽ mạnh hơn ở Hạ Tam Thiên gấp mười lần".
"Như một số lão cổ hủ vốn đã gần đất xa trời không gánh nổi cả một trận tiên kiếp bình thường chứ đừng nói là tiên kiếp mạnh hơn gấp mười lần".
Bình luận facebook