-
Chương 2641-2645
Chương 2641: Sư phụ, người chơi con!
Trong khoảnh khắc, một luồng uy lực lan ra xung quanh trời đất.
"Các ngươi cũng chết đi cho ta!"
Trần Nhất Mặc hét lên một câu, bàn tay nắm chặt.
Ầm ầm ầm ầm... cả người bốn vị cường giả nhà họ Chu nổ tung trong nháy mắt, hóa thành mưa máu.
Giờ phút này, hai người Chu Khâm và Chu Dung chỉ cảm thấy một đế uy kinh khủng tràn vào bên trong cơ thể, khiến cho hai người không có cách nào chống đỡ.
"Cực Cảnh, đế giả!"
Lúc này hàm răng của Chu Khâm nát hết, phun ra một ngụm máu tươi.
"Người này... Là đế giả Cực Cảnh!"
Mà cùng lúc đó, tất cả mọi người bốn phương tám hướng đều ngây ngốc.
Đế giả Cực Cảnh! Đám người La Vân Không, La Vĩnh Binh, Cố Minh Thành, La Phàm, Cố Thanh Huyên, Cố Thanh Nhan, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Lúc ban đầu bọn họ đều coi Trần Nhất Mặc thành cao nhân tuyệt thế, cho rằng Tần Ninh là người hầu.
Nhưng sau đó mới biết Tần Ninh là sư, Trần Nhất Mặc là đồ.
Mà Tần Ninh liên tục ra tay, thực lực kinh khủng làm cho người ta sợ hãi.
Nhưng bây giờ, cho tới giờ phút này, bọn họ mới biết được sự kinh khủng của Trần Nhất Mặc.
Đế giả Cực Cảnh! Cho dù là ở Thượng Nguyên Thiên cũng đều là nhân vật tuyệt thế giống như thần linh vậy.
Trần Nhất Mặc, đế giả! Lúc này, hai người Chu Khâm và Chu Dung đều không nói ra được lời nào.
Áp lực kinh khủng trong cơ thể Trần Nhất Mặc khiến hai người bọn họ là thiên giả Cực Cảnh cũng không có sức chống cự.
Làm sao có thể! Nếu như Trần Nhất Mặc mạnh đến nước này, sao có thể sẽ rơi vào tình cảnh này chứ?
Trần Nhất Mặc vung bàn tay lên, giống như xách hai con gà con tử vậy, đem Chu Khâm cùng Chu Dung kia nhấc tới trước người mình.
Mà vào lúc này, cơ thể của mười mấy vị võ giả nhà họ Chu đều lần lượt vỡ ra.
Máu tươi nhuộm đỏ trời đất.
Trần Nhất Mặc nhìn về phía đám người nhà họ Thiên, ánh mắt lạnh lùng nói: "Các ngươi cũng nên chết!"
Hắn ta vẫy tay, trong đám người nhà họ Thiên, thân thể mười hai vị linh giả Cực Cảnh như Thiên Dịch Thần, Thiên Nguyên Tường gần như nát bấy trong phút chốc, ngay cả tiếng kêu rên cũng không có.
Mà đồng thời, từng vị cường giả Chí Cao Đế Tôn nhà họ Thiên cũng đều thi nhau hóa thành phấn vụn, biến mất ở trên chiến trường.
Đây chính là đế giả Cực Cảnh! Thậm chí căn bản không cần phải ra tay, chẳng qua chỉ bùng nổ khí thế đơn giản thôi đã khiến đám Chí Cao Đế Tôn, linh giả Cực Cảnh giống như mảnh giấy vụn vậy.
Lúc này, Chu Khâm và Chu Dung vô cùng sợ hãi.
"Trần... Trần Nhất Mặc...", Chu Dung hoảng sợ nói: "Bây giờ không thể so với trước kia, nhà họ Chu ta đã không thể so với ngày xưa rồi, không phải là thời đại của sư phụ ngươi nữa!"
Chát! Trần Nhất Mặc vung tay ra tát một cái, nửa bên mặt của Chu Dung be bét máu thịt, phun ra một đống răng.
"Ngươi là cái thá gì chứ!"
Trần Nhất Mặc lạnh lùng nói: "Sư phụ ta, ngươi xứng nói sao?"
"Nhà họ Chu là cái thá gì?"
Lúc này, hai vị thiên giả Cực Cảnh Chu Khâm và Chu Dung đều vô cùng yếu ớt bất lực, bị Trần Nhất Mặc nhấc lên lơ lửng ở giữa không trung.
"Nhà họ Chu cứ chờ đấy! Chờ ông đây đến phá hủy địa bàn của các ngươi!"
Uỳnh... Uỳnh... Hai tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, thân thể hai cường đại thiên giả Cực Cảnh nổ tung, hóa thành phấn vụn, phiêu tán đi hết.
Giờ phút này, trong trời đất, tất cả đều im lặng như chết.
"Làm không tệ!"
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Cả người Trần Nhất Mặc cứng đờ.
Hắn ta chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy Tần Ninh đứng ở bên cạnh Diệp Viên Viên, tuy trên người có vết máu nhưng lại đứng rất vững vàng.
Trần Nhất Mặc sửng sốt một chút, nhanh chóng đi tới trước người Tần Ninh, đặt tay lên mạch đập của hắn, rót một luồng hồn lực vào trong cơ thể Tần Ninh, khẩn trương nói: "Sư phụ, người đang hồi quang phản chiếu sao?"
Chát! Tần Ninh vung tay tát một cái khiến Trần Nhất Mặc ngây người tại chỗ.
Lúc này Trần Nhất Mặc mới cảm giác được, khí tức trong cơ thể Tần Ninh rất ổn định, chẳng qua là hao phí quá lớn, hơn nữa bởi vì dung hợp quyển Đan Điển thứ tư nên bản thân cũng bị phản ngược lại một chút.
Nhưng vừa rồi... vừa rồi mình đã bắt mạch cho sư phụ, rõ ràng là sư phụ đang thoi thóp mà.
"Sư phụ, người chơi con!"
Sắc mặt Trần Nhất Mặc khó coi nói.
"Đâu có".
Tần Ninh tùy tiện nói: "Ta chỉ muốn nhìn một chút xem rốt cuộc ngươi sẽ đột nhiên có được thực lực của đế giả Cực Cảnh ở dưới tình huống nào thôi".
Sắc mặt Trần Nhất Mặc khổ sở nói: "Chuyện này không thể nói chính xác được, ngay cả con còn không biết...", "Cho nên ta mới phải thử một chút!"
Tần Ninh vỗ bả vai Trần Nhất Mặc một cái, cười nói: "Xem ra ngươi vẫn rất quan tâm đến sư phụ!"
Tần Ninh có thể cảm giác được vừa rồi Trần Nhất Mặc thật sự luống cuống.
Tuy hắn ta luôn cố gắng theo đuổi việc thể hiện trước mặt người ta, vừa rồi mình cố ý làm như thoi thóp chính là để kích thích Trần Nhất Mặc.
Uy lực tấn công của bốn vị linh giả Cực Cảnh hợp sức tuy rất mạnh, nhưng hắn đã dung hợp quyển Đan Điển thứ tư, vẫn có thể ngăn cản được.
Lúc này, La Vân Không dẫn đám cường giả nhà họ La rối rít đến.
Tần Ninh mở miệng nói: "Vân Không, nhà họ Thiên đã không còn tồn tại, nhà họ La các ngươi biết nên làm như thế nào!"
"Còn về đám Cực Cảnh của Huyết Vân Vực, Huyết Thần Cung vẫn chưa chết hết, nhà họ La các ngươi bây giờ không nuốt nổi".
La Vân Không vội vàng nói: "Tiên sinh, người cứ về thành nghỉ ngơi thật tốt trước, chuyện còn lại Vân Không làm là được...", lúc này sắc mặt La Vân Không có chút mệt mỏi, ánh mắt nhìn Tần Ninh có mấy phần lo âu.
Tính cách không giống nhau.
Có vài người nhận được ơn tình to lớn nhưng lại lấy oán trả ơn.
Có vài người, cho dù là ơn nghĩa nhỏ bé nhưng lại luôn nhớ trong lòng, không dám quên.
Tần Ninh cũng không phải chỉ có ơn nghĩa nhỏ với La Vân Không, nhưng cũng không tính là ơn lớn, có điều ở trong mắt La Vân Không, tiên sinh đã tạo ra ảnh hưởng vô cùng lớn cho cả đời ông ta.
"Ừm...", La Vân Không liền nói ngay: "La Phàm!"
"Có mặt".
"Đưa tiên sinh trở về thành nghỉ ngơi".
"Vâng...", tiếp theo, trận chiến vẫn chưa dừng lại.
Đám cường giả Cực Cảnh, Chí Cao Đế Tôn nhà họ Thiên đều đã bị Trần Nhất Mặc nghiền nát, nhưng vẫn có rất nhiều cấp bậc Đại Đế Tôn.
Nếu đã đánh thì phải hoàn toàn tiêu diệt nhà họ Thiên mới phải.
Mà những chuyện này đều không liên quan gì với Tần Ninh.
...Bên trong thành La Sâm.
Phủ đệ nhà họ La.
Một tòa đình viện chín vào chín ra, bốn phía bên ngoài có mấy trăm vị cao thủ nhà họ La vây quanh, bày trận mà đợi, bất kỳ người nào ra vào cũng phải thẩm vấn nghiêm khắc.
Bên trong phủ đệ.
Trên tầng hai của một lầu các.
Lúc này Tần Ninh nằm ở trên giường nhỏ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên cạnh, Diệp Viên Viên cũng tựa vào ngực Tần Ninh, lụa mỏng che thân, khuôn mặt có chút đỏ ửng.
Giường nhỏ hơi lộn xộn, hiển nhiên vừa có một trận chiến không nhỏ xảy ra giữa hai người.
"Thanh Vân, Hiến Chi, Thạch Đầu, bọn họ cũng tiến vào Trung Tam Thiên sao?"
"Ừm..", Diệp Viên Viên gật đầu một cái.
"Trung Tam Thiên mênh mông vô tận, muốn tìm được bọn họ quả thực không dễ, trước đó ta vẫn luôn ở bên trong Cửu Nguyên Vực, không nghe được tin tức của các nàng, trong lòng cũng vô cùng lo lắng".
Tần Ninh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Diệp Viên Viên, lẩm bẩm nói: "Mấy năm nay vất vả cho nàng rồi...", Diệp Viên Viên khẽ lắc đầu, tựa vào ngực Tần Ninh, ngọt ngào cười một tiếng rất xinh đẹp.
"Tây Hoa Thiên ở phía tây của Thượng Nguyên Thiên, đó là một vùng đất mênh mông vô tận, nếu muốn từ Thượng Nguyên Thiên tiến vào Tây Hoa Thiên thì khá phí sức, trừ khi lấy đại trận truyền tống bước ngang qua khu vực rộng lớn đó".
"Mà loại đại trận truyền tống vượt qua Cửu Đại Thiên Vực chỉ có các thế lực cấp bậc thiên vương ở trong Thượng Nguyên Thiên Vực mới có".
Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Đúng là phải đến Tây Hoa Thiên một lần!"
Chương 2642: Tin tức truyền về
Nếu Vân Sương Nhi bị nhà họ Hoa ở Tây Hoa Thiên đưa đi, vậy chắc chắn hắn sẽ phải đến nhà họ Hoa.
Tần Ninh vuốt ve mái tóc xinh đẹp hơi rối của Diệp Viên Viên, nói: "Huyết Linh Chí kia rất bổ dưỡng, nó đã tróc khỏi tim của nàng và được linh mạch Thực Cốt Chúc Long bao bọc, nàng có thể thử nắm linh mạch Thực Cốt Chúc Long trong tay trước, sau đó trong quá trình tu hành dần dần thả ra từng khí huyết, mượn cái đó để tăng cao cảnh giới của nàng!"
"Huyết Linh Chí và linh mạch Thực Cốt Chúc Long đều vô cùng thuần túy, đủ để nàng có chín Thần Văn, từ đó khiến thân xác được biến hóa hoàn toàn, dẫn tới huyết mạch cực hạn!"
Diệp Viên Viên tiếp tục gật đầu, rúc ở trong lòng Tần Ninh, không nói một lời.
Hắn không nhịn được cười nói: "Trong nửa tháng này ngoại trừ kể về những gì mà nàng và Sương Nhi đã trải qua thì đều không nói lời nào, nhiều năm không gặp, nàng không nhớ ta sao?"
Diệp Viên Viên nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Nhớ...", "Vậy nàng nói chuyện đi, ta muốn nghe!"
"Không biết nói gì, chỉ muốn tựa vào bên chàng như thế...", Tần Ninh cười khổ nói: "Vậy miệng của nàng để làm gì?
Cũng không thể chỉ để ấp a ấp úng chứ?"
Nghe thấy lời này, Diệp Viên Viên đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, khuôn mặt đẹp đỏ bừng, mắng: "Trước kia chàng đâu có như vậy, sao bây giờ lại mặt dày thế?"
"Ha ha ha...", lúc này trong đình viện lầu các, ở một cái sân nhỏ.
Trần Nhất Mặc ngồi trong một lương đình, trước một đan đỉnh, kiên nhẫn chờ đợi.
La Vân Không yên lặng ngồi bên cạnh Trần Nhất Mặc.
Đồng thời còn có mấy vị lão tổ khác nhà họ La đều cung kính như lão bộc vậy.
Ngày đó Trần Nhất Mặc đột nhiên bùng nổ giết đám thiên giả Cực Cảnh, linh giả Cực Cảnh, đơn giản như là thần tiên vậy.
Mấy ngày nay các vị lão tổ nhà họ La nhìn thấy Trần Nhất Mặc đều vô cùng cẩn thận.
"Haiz...", Trần Nhất Mặc thở dài.
"Sao Trần công tử lại than thở?"
La Vân Không hiếu kỳ nói.
"Trước kia sư phụ ta không gần nữ sắc, không nghĩ tới bây giờ vừa sà vào trong tình yêu là không dứt ra được!"
La Vân Không nghe vậy thì lúng túng cười một tiếng.
Diệp Viên Viên kia có thể nói là người đẹp hiếm có trên thế gian, anh hùng nào mà không thích mỹ nhân chứ?
Huống chi là nhân vật tuyệt thế như Tần tiên sinh.
Trần Nhất Mặc tùy tiện nói: "Thật sự không biết phụ nữ có cái gì tốt!"
"Nhưng người làm đồ đệ như ta cũng phải có chút tấm lòng".
Trần Nhất Mặc vừa nói xong, bên trong đan đỉnh, một viên đan dược sáng long lanh đã ra lò.
Hắn ta thả đan dược vào bên trong hộp gấm, nhìn về phía La Vân Không, cười nói: "Sai người đưa cho sư phụ ta chữa thương!"
La Vân Không vô cùng tò mò, nửa tháng đã trôi qua, vết thương của Tần Ninh đã tốt lắm rồi! Nhìn về phía Trần Nhất Mặc, La Vân Không không nhịn được nói: "Trần công tử, không phải vết thương của Tần tiên sinh đã...", "Cái này làm sao mà ngươi biết được?"
Trần Nhất Mặc cười ha ha nói: "Ta đã kiểm tra vết thương của sư phụ rồi, không tính là nặng, mấy viên bảo đan Chí Tôn cửu phẩm là có thể giải quyết xong xuôi, nhưng một đệ tử như ta không thể chỉ nghĩ đến mỗi mấy chuyện đó được!"
Trần Nhất Mặc đến gần La Vân Không, thấp giọng nói: "Ta tăng thêm mấy vị thuốc phụ đại bổ ở bên trong đan dược của sư phụ, chắc hẳn mấy ngày nay, cả ngày sư phụ đều là chân không chạm đất, sướng như lên tiên!"
"...", La Vân Không nhìn vẻ mặt đắc ý của Trần Nhất Mặc, ngẩn người.
"Sao vậy?"
Trần Nhất Mặc hỏi.
"Ờm... Trần công tử... Ngươi cho rằng đan thuật của Tần tiên sinh là cấp bậc gì?"
"Đương nhiên là đạt tới Hóa Cảnh, không người nào có thể so sánh được rồi!"
"Vậy... ngươi cảm thấy tiên sinh sẽ... không nhận ra được sao?"
La Vân Không tiếp tục nói: "Một khi tiên sinh biết ngươi lại giở trò quỷ, vậy ngươi...", nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc liền ngây ngốc tại chỗ.
...La phủ.
Bên trong một đại sảnh, đám người cấp cao của nhà họ La như La Vân Không, La Vĩnh Binh cùng với người nhà họ Cố lần lượt xếp hàng đứng hai bên.
Bên ngoài đại sảnh, ba bóng người chậm rãi đi tới.
Tần Ninh mặc một bộ quần áo trắng, mái tóc dài buộc lên, nhẹ nhàng chắp tay đi tới, dáng người thon dài tuấn tú, thần thái hiền hòa bình tĩnh.
Công tử vô song như ngọc, nói chung chỉ là như vậy.
Bên trái, Diệp Viên Viên mặc một bộ váy dài màu trắng, dáng người yểu điệu, hiện ra hết vẻ lồi lõm, mái tóc dài tùy ý buông xõa, mấy lọn tóc bay theo gió nhẹ giống như tiên tử xuất trần giáng thế.
Giờ phút này Trần Nhất Mặc vẫn mặc trường bào màu tím, eo thắt đai bảo ngọc, một tay ở phía trước, một tay đặt ra sau ra vẻ ta đây, còn đeo khăn che mặt chỉ để lộ ra một đôi mắt trong suốt.
Thấy ba người xuất hiện, đám người nhà họ La, nhà họ Cố rối rít tiến lên đón.
Tần Ninh đi thẳng vào bên trong, ngồi lên ghế tộc trưởng nhà họ La dưới sự tiếp đón của La Vân Không.
Giờ phút này, sẽ không ai nói gì.
Tần Ninh rất thích hợp ngồi ở vị trí kia.
"Một tháng đã trôi qua, nhà họ Thiên và nhà họ Phạm bên kia như thế nào rồi?"
Tần Ninh mở miệng nói.
La Vân Không chắp tay nói: "Làm phiền tiên sinh nhớ mong, không có cường giả Chí Cao Đế Tôn và Cực Cảnh, nhà họ Thiên và nhà họ Phạm không gây ra được sóng gió gì, chỉ là lòng người mới là thứ khó thu phục nhất, nếu nhà họ La chúng ta muốn hoàn toàn nắm Thiên La Vực trong tay thì còn cần thời gian lắng đọng".
Tần Ninh cười nói: "Những chuyện này, tự các ngươi làm đi!"
"Còn có Huyết Thần Cung ở Huyết Vân Vực, nhà họ La các ngươi sửa sang lại Thiên La Vực xong thì thuận đường tiêu diệt cả Huyết Thần Cung đi".
"Nếu như có người ngăn cản, ta sẽ giúp các ngươi!"
La Vân Không nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức vui mừng, vội vàng nói: "Vâng!"
Bên trong Huyết Thần Cung.
Bảy người có danh tiếng vang dội nhất dĩ nhiên là Huyết Thần, Lãnh Chấn Nguyên, Tấn Vân Hạc cùng với bốn vị cung chủ.
Bốn người này đều bỏ mạng, có thể nói Huyết Thần Cung đã gặp đả kích khổng lồ.
Bây giờ chẳng qua là nhà họ La không rảnh rỗi, đợi đến khi rảnh rồi, muốn tiêu diệt Huyết Thần Cung cũng không hề khó khăn.
Chẳng qua là nhà họ La cũng lo lắng, nếu như nuốt Huyết Vân Vực, vị kia với Huyết Vân Vực phía bắc Huyền Băng Vực, chẳng lẽ lại không có động tĩnh gì?
Nhưng mà có câu nói này của Tần Ninh, sự lo lắng đó hoàn toàn không cần thiết.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Trong thời gian một tháng này, đã hỏi thăm được tin tức gì về Cửu Nguyên Vực chưa?"
La Vân Không liền nói ngay: "Đã phái người đi, tin chắc rất nhanh sẽ có tin tức truyền về".
"Được".
Tần Ninh vừa dứt lời liền nhìn về phía Trần Nhất Mặc ở một bên.
Hắn ta đi ra, lấy ra từng cái hộp gấm để trôi lơ lửng ở trước người La Vân Không.
"Đây là một ít cực đan cấp Hoàng, rất có ích với Cực Cảnh nhà họ La các ngươi, Vân Không, ngươi nhận lấy đi!"
Nghe nói như vậy, La Vân Không liền quỳ sụp xuống đất, vội vàng nói: "Điều này không thể được, tiên sinh đã có ơn lớn với nhà họ La chúng ta, chúng ta không thể nhận cái này được...", lúc này Trần Nhất Mặc lại nói: "Bảo ngươi nhận thì cứ nhận đi, nói nhảm làm gì!"
"Chuyện này...", La Vân Không khom người nói: "Vâng!"
Ngay sau đó Tần Ninh cười nói: "Nhà họ La ở Thiên La Vực lớn mạnh, sau này có thể làm liên minh với Cửu Nguyên Vực, cùng tiến cùng lùi".
La Vân Không lập tức biết ý của Tần Ninh, nói: "Trên dưới nhà họ La của ta, tiên sinh có yêu cầu gì, tất cả con em đều chỉ nghe hiệu lệnh của tiên sinh!"
Tần Ninh lại bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ nói là các ngươi liên hiệp với Cửu Nguyên Vực, cùng làm đồng minh, như vậy sẽ an toàn chút, chứ không có ý bảo ngươi thần phục ta".
La Vân Không lúng túng cười một tiếng.
Mà đúng vào lúc này, bên ngoài sảnh, một bóng người đột nhiên xuất hiện.
"Đại nhân! Người đi Cửu Nguyên Vực đã trở lại!"
"Mau gọi!"
La Vân Không liền nói ngay.
Chương 2643: Trở lại Cửu Nguyên Vực
Rất nhanh đã có mấy vị cường giả Chí Cao Đế Tôn đi từ bên ngoài vào đại sảnh, rối rít quỳ sụp xuống đất.
"Như thế nào rồi?"
La Vân Không vội vàng nói: "Hãy báo cho Tần tiên sinh biết tất cả".
Lúc này người cầm đầu thở hổn hển xong mới bắt đầu giải thích.
"Mấy trăm năm qua ở trong Cửu Nguyên Vực, mấy thế lực vẫn nhằm vào nhau".
"Lấy Cửu Nguyên đan tông dẫn đầu, cùng thánh địa Thanh Dương, vẫn luôn đánh nhau với võ giả của Đà La cung...", "Mà Thánh Đạo tông, nghe nói đã chia làm hai, một phe thần phục Cửu Nguyên đan tông, một phe thần phục Đà La cung, bây giờ chính là trận chiến giữa Cửu Nguyên đan tông và Đà La cung!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh cau mày lại.
"Tám trăm năm mà vẫn chưa giải quyết xong?"
Nghe được sự nghi ngờ của Tần Ninh, người nọ lại bẩm báo: "Tình huống tương đối phức tạp!"
"Vài năm trước, hai người Dịch Hàn Ngọc và Đà La Khôn lần lượt bước vào cảnh giới Cực Cảnh nhất văn, hai người dẫn đầu Cửu Nguyên đan tông và Đà La cung đánh nhau, nhưng mà Đà La cung không ngừng tháo chạy...", "Có điều sau đó, đã có người âm thầm nâng đỡ Đà La cung, mới khiến cho Đà La cung tám trăm năm qua vẫn không hề thất bại, nhưng ở bên Cửu Nguyên đan tông cũng xuất hiện một nhóm nhân vật lợi hại!"
Người nọ nói đến chỗ này liền nói: "Nghe nói Dịch Hàn Ngọc đã bước vào hàng ngũ thiên giả Cực Cảnh, hơn nữa còn có Đao Kiếm Song Thánh trợ giúp".
"Chờ một chút?
Đao Kiếm Song Thánh?"
"Là một người tên là Lý Huyền Đạo và một người tên là Diệp Nam Hiên, hai người này ở đó tám trăm năm đã vô cùng nổi tiếng, nghe nói... là Đại Thiên Tôn hậu kỳ đến Cực Cảnh chỉ tốn tám trăm năm...", lúc này Tần Ninh khẩn trương nói: "Còn có một người nữa đâu?
Lý Nhàn Ngư!"
"Người này thì không nghe được tin tức gì...", "Vậy Thời Thanh Trúc thì sao?"
"Thời Thanh Trúc?"
Người nọ lắc đầu nói: "Cũng không nghe được tin tức gì".
Tần Ninh cau mày nói: "Vậy bây giờ, trận chiến của hai phe như thế nào rồi".
"Mặc dù Dịch Hàn Ngọc đã đến cảnh giới thiên giả Cực Cảnh, nhưng Đà La Khôn kia cũng là một vị thiên giả Cực Cảnh, hơn nữa tám trăm năm qua Đà La cung đã phát triển mạnh mẽ, rực rỡ đổi mới hoàn toàn, toàn bộ Cửu Nguyên Vực đã mạnh hơn Thiên La Vực chúng ta...", Tần Ninh cười lạnh nói: "Nếu không có người nâng đỡ thì sẽ không thể nào đến bước này".
Bảy đại vực, từ trước đến giờ có rất ít Cực Cảnh tồn tại, đây là sự áp chế của các thế lực trong Thượng Nguyên Thiên Vực.
Những thế lực cấp bậc thiên vương kia sẽ không cho phép có nhiều Cực Cảnh như vậy xuất hiện, điều này sẽ ảnh hưởng đến địa vị của với bọn họ.
Mà tám trăm năm đã trôi qua, bên trong Cửu Nguyên Vực đã xuất hiện cả thiên giả Cực Cảnh.
"Vân Không!"
Tần Ninh nói thẳng: "Chuẩn bị cho ta một con nguyên thú cấp chín, ngày mai ta sẽ trở lại Cửu Nguyên Vực".
"Đại nhân!"
Lúc này, người phía dưới tiếp tục nói: "Chúng ta ở Cửu Nguyên Vực mấy ngày, lại cảm giác được trận chiến trong Cửu Nguyên Vực dường như có chút quỷ dị, bởi vì chúng ta tình cờ gặp một đám võ giả Cực Cảnh ở một nơi trong Cửu Nguyên Vực!"
"Tám trăm năm qua Cửu Nguyên Vực đúng là đã thay đổi hoàn toàn, nhưng Cực Cảnh vẫn không nhiều, mà nhóm người kia lại có mười tám vị cường giả Cực Cảnh!"
Tần Ninh cau mày lại.
"Có lẽ có vài người không kiềm chế được nữa rồi!"
Trong lòng Tần Ninh lại có một suy nghĩ.
Tám trăm năm qua, hai bên không ngừng tranh đấu mà không hề ra tay, vì sao gần đây lại ra tay?
Trừ phi... có người đã nhận được tin tức Trần Nhất Mặc không chết, đang chuẩn bị phá hoại Cửu Nguyên Vực ép Trần Nhất Mặc xuất hiện?
Tần Ninh tùy tiện nói: "Không cần đến ngày mai, hôm nay sẽ lên đường!"
La Vân Không vội vàng nói: "Tiên sinh, ngày mai hẵng xuất phát đi, ta sẽ tập trung một nhóm Chí Cao Đế Tôn từ nhà họ La đi theo tiên sinh".
"Không cần".
Tần Ninh nói thẳng: "Bây giờ nhà họ La còn chưa ổn, một khi chuyện trong Cửu Nguyên Vực bùng nổ, có lẽ không phải là chuyện mà Chí Cao Đế Tôn có thể quyết định được nữa".
Tần Ninh nhìn về phía Trần Nhất Mặc, nói: "Ta cũng rất thích ba đệ tử của ngươi".
Trần Nhất Mặc tùy tiện nói: "Lập tức lên đường!"
Hắn ta cũng đã không gặp ba đệ tử nhiều năm, trong lòng cũng rất nhớ.
Chỉ là năm đó lúc hắn ta rời đi, trong ba đệ tử chỉ Dịch Hàn Ngọc coi như là tu hành nhỉnh hơn xíu.
Bây giờ không biết Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao như thế nào rồi.
Đương nhiên người làm sư phụ như hắn ta cũng rất bận lòng.
Rất nhanh La Vân Không đã đi sắp xếp, ba người Tần Ninh, Trần Nhất Mặc, Diệp Viên Viên leo lên một con phi ưng, rời đi... La Vân Không nhìn phi ưng to lớn kia hóa thành mây khói biến mất không thấy, than thở một tiếng.
"Thái gia gia, sao vậy?"
La Vĩnh Binh hỏi.
"Tiên sinh và công tử xuất hiện lần nữa, chỉ sợ không lâu nữa, bên trong Thượng Nguyên Thiên sẽ có một trận gió tanh mưa máu xảy ra".
"Nhà họ Nguyên, nhà họ Chu cũng quá coi thường Cửu Nguyên Đan Đế năm xưa và Trần Nhất Mặc rồi...", La Vân Không tiếp tục nói: "Dặn dò đi, bây giờ điều mà nhà họ La phải làm chính là nắm trong tay toàn bộ Thiên La Vực, nếu như đám người nhà họ Thiên và nhà họ Phạm đã quy thuận mà vẫn có mục đích riêng thì phải dùng vài biện pháp để đe dọa!"
"Vâng!"
...Phi ưng bay lên không, đến tận trên tầng mây, bay vù vù trong trời đất.
Lúc này, trên lưng phi ưng có một tòa lầu các, ba người đang ở trong đó.
Tần Ninh và Trần Nhất Mặc ngồi ngay ngắn đối diện nhau, hai người đều cầm giấy bút viết cái gì đó.
Mà Diệp Viên Viên ngồi ở giữa nhìn hai người.
Suốt quãng đường này, cứ rảnh rỗi là Tần Ninh lại kiểm tra đan thuật của Trần Nhất Mặc mấy lần.
Mặc dù hắn ta không cầm ba quyển cuối cùng của Cửu Nguyên Đan Điển theo bên mình, nhưng đã sớm khắc hết nội dung của ba quyển Đan Điển đó trong đầu rồi.
Đối với việc thi đấu đan thuật, từ trước đến giờ Trần Nhất Mặc luôn cảm thấy hứng thú.
Trong thiên hạ, hắn ta tự xưng là thứ hai, trừ Tần Ninh ra thì không ai dám nói là thứ nhất.
Đây chính là sự tự tin của Trần Nhất Mặc! Lúc này, trên giấy đều ghi chép lại những câu hỏi mà thầy trò hai người kiểm tra lẫn nhau.
Thấy Tần Ninh đưa ra câu trả lời, Trần Nhất Mặc vỗ đùi hô lớn: "Hay quá hay quá, sư phụ, rốt cuộc trong đầu người có gì vậy?
Làm sao lại có thể nghĩ ra biện pháp như vậy?"
Nhìn dáng vẻ vô cùng kích động của Trần Nhất Mặc, Tần Ninh cười nói: "Đan thuật cũng giống như võ đạo vậy, có hàng ngàn hàng vạn phương pháp, nhưng bản chất của nó vẫn không thay đổi, căn bản đều ở một chỗ, mà chỉ cần không đổi cái căn bản, những thứ khác có thể thay đổi, đều có thể thử nghiệm".
"Mặc Nhi, trong đầu ngươi không nên bị giới hạn bởi ghi chép trong chín quyển Đan Điển, mà còn phải rộng mở hơn!"
"Mọi người đều nói cho người ta cá không bằng dạy cách bắt cá, nhưng ngư ông lại không dễ làm như vậy!"
Trần Nhất Mặc chậm rãi gật đầu.
Lúc này, Tần Ninh đi ra bên ngoài lầu các.
Trước mắt là mây khói vô tận, thụt lùi về phía sau.
Tần Ninh chậm rãi nói: "Phía trước chính là địa bàn của Cửu Nguyên Vực đúng không?"
"Vâng... Chưa đến mười ngày sẽ đến".
Trần Nhất Mặc nói: "Cửu Nguyên Vực... con nhớ chết mất!"
Tần Ninh gật đầu một cái.
Huyền Đạo, Nam Hiên, Nhàn Ngư, Thanh Trúc, cách tám trăm năm, không biết bốn người đã ra sao, mà người nhà họ Linh cũng không biết như thế nào rồi.
"Sư phụ!"
Trần Nhất Mặc mở miệng nói: "Chúng ta đến nhà họ Linh trước đi!"
Chương 2644: Mai phục
Tần Ninh nhìn Trần Nhất Mặc một cái, chậm rãi gật đầu.
Phi ưng bay nhanh, xuyên qua núi cao trùng điệp, sông suối đất đai, cuối cùng xuất hiện phía trên một vùng đất mênh mông.
Phía trước chính là Cửu Nguyên Vực! ...Vùng đất Cửu Nguyên Vực là một trong nhất đại Thiên Vực trong bảy đại vực của cả Thượng Nguyên Thiên.
Cửu Nguyên Vực tám trăm năm qua có năm bá chủ Cửu Nguyên đan tông, Thánh Đạo tông, thánh địa Thanh Dương, Đà La cung, động thiên Huyền Nguyệt tồn tại.
Mà biến cố tám trăm năm trước đã khiến cho năm thế lực bá chủ của Cửu Nguyên Vực cũng xảy ra biến hóa động trời.
Đà La cung chiếm cứ phía đông Cửu Nguyên Vực, biến một nửa địa bàn mà Thánh Đạo tông quản lý lúc trước thành của mình.
Mà Cửu Nguyên đan tông cũng thu một nửa lãnh địa của Thánh Đạo tông về dưới quyền.
Đồng thời, hai phe động thiên Huyền Nguyệt và thánh địa Thanh Dương từ bá chủ một phương thành thuộc quyền quản lý Cửu Nguyên đan tông.
Đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
Tám trăm năm qua, động thiên Huyền Nguyệt và thánh địa Thanh Dương trải qua chiến loạn, đã tổn thất khá lớn.
Mà Cửu Nguyên đan tông, dưới sự dẫn dắt của Dịch Hàn Ngọc đã phát triển không ngừng.
Quan trọng nhất chính là có một thế lực ở phương bắc đại lục Cửu Nguyên của Cửu Nguyên Vực vươn lên.
Nhà họ Linh! Tám trăm năm, nhà họ Linh đã xảy ra biến hóa vô cùng lớn.
Trong gia tộc đã có nhiều vị cường giả Chí Cao Đế Tôn ra đời.
Điều này cũng không tính là gì, nhưng bên trong nhà họ Linh lại xuất hiện hai vị cường giả siêu cấp.
Lý Huyền Đạo! Diệp Nam Hiên! Cùng xưng là Đao Kiếm Song Thánh ở trong Cửu Nguyên Vực.
Hai người này tám trăm năm qua đã dẫn dắt nhà họ Linh xuất chiến khắp nơi, lần nào cũng đều cho thấy thiên phú kinh người.
Mà Đà La Khôn lại hận hai người thấu xương, nhưng lại không thể làm gì.
Tốc độ trưởng thành của hai người này thật sự là quá nhanh.
Tám trăm năm, võ giả tầm thường đột phá một cảnh giới lớn đều không dễ dàng, hai người này cứ qua mấy năm lại đột phá một tầng cảnh giới.
Thật sự làm người ta không thể tưởng tượng nổi.
Mà nay, có thể nói mỗi ngày Cửu Nguyên Vực đều có những trận chiến hoặc lớn hoặc nhỏ, diễn ra giữa phe do Cửu Nguyên đan tông cầm đầu và phe do Đà La cung cầm đầu.
Đại lục Cửu Nguyên.
Ở phía bắc, một vùng núi lớn mênh mông.
Lúc này giữa rừng núi, từng bóng người đang ẩn nấp dưới những cây cổ thụ trong sơn cốc, âm thầm lặng lẽ.
Mà ở trên đỉnh một ngọn núi cao, giờ phút này có mấy bóng người đang đứng.
Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao.
Dịch Hàn Ngọc trải qua tám trăm năm, sau khi đột phá đã từ Chí Cao Đế Tôn đỉnh phong tăng thành một vị thiên giả Cực Cảnh! Là cường giả vượt qua linh giả Cực Cảnh.
Thiên giả Cực Cảnh ở bên trong Cửu Nguyên Vực tuyệt đối là nhân vật vô địch, thậm chí ở Thượng Nguyên Thiên Vực cũng thuộc về hàng cao thủ.
Mà bên cạnh Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao cũng không ngừng có khí tức mạnh mẽ chập chờn.
"Đại sư huynh!"
Duẫn Khả Vi mở miệng nói: "Cửu Nguyên thương hội bên kia đã hỏi thăm rõ ràng, lần này phụ trách vận chuyển là Dương Bồi Nguyên của Đà La cung, không biết người này gặp được vận may gì mà đã tiến vào Cực Cảnh, bây giờ vô cùng hống hách, lần này có cơ hội bắt được thì hãy giết ông ta đi!"
"Ừ...", Dịch Hàn Ngọc nhìn ra xung quanh, chậm rãi nói: "Tám trăm năm nay có lẽ là bởi vì thế trời đất trong Cửu Nguyên Vực biến hóa, chúng ta cũng đều tăng lên mạnh hơn vạn năm trước đó nhiều".
"Mà Đà La Khôn bây giờ cũng đã là một vị thiên giả Cực Cảnh, không thể khinh thường!"
Trên thực tế, tám trăm năm qua, toàn bộ Cửu Nguyên Vực đang xảy ra biến hóa rất kỳ quái.
Rất nhiều người vốn đã đến Chí Cao Đế Tôn đỉnh phong, có thể cả đời cũng không bước ra một bước kia, nhưng trong tám trăm năm này đều được tăng lên hoặc lớn hoặc nhỏ.
Cũng không ai biết là vì sao.
Rất nhiều người suy đoán có thể cùng có liên quan đến Diêm Môn! Vốn dĩ Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt, thánh địa Thanh Dương, cộng thêm một số võ giả của Thánh Đạo tông, bốn phe hợp tác, Đà La cung sẽ không có phần thắng.
Nhưng trong tám trăm năm này Đà La cung đã lột xác cực lớn, mấy Chí Cao Đế Tôn cửu phẩm bát phẩm như Dương Bồi Nguyên, Khuất Kỳ, Ông Xích đều đã đến Cực Cảnh.
Hơn nữa bên trong Đà La cung, tốc độ võ giả Chí Cao Đế Tôn sinh ra hiển nhiên là nhanh khác với lẽ thường.
Điều này khiến tám trăm năm qua, hai bên không ngừng tranh đấu, nhưng vẫn không thể tiêu diệt đối phương.
Đám người Dịch Hàn Ngọc cũng đã điều tra rõ, trong khoảng thời gian này có thế lực trong Thượng Nguyên Thiên Vực âm thầm nhúng tay.
Chẳng qua là những người đó lại âm thầm can thiệp chứ không công khai trợ giúp Đà La cung, điều này khiến đám người Dịch Hàn Ngọc rất tò mò.
"Tới rồi!"
Lúc này, Duẫn Khả Vi kêu lên một tiếng.
Phía trên dãy núi, từng tiếng xé gió vang lên, mấy trăm bóng người cưỡi gió rẽ sóng đi qua nơi đây.
"Ra tay!"
Dịch Hàn Ngọc hét lên.
Vèo vèo vèo... Trong khoảnh khắc, ánh sáng của từng thần binh phóng lên cao.
Trong nháy mắt, từng tiếng nổ tung vang lên, từng bóng người bị thần binh đánh trúng, nổ tung.
Đội ngũ trăm người đi qua nơi này đột nhiên hỗn loạn, những tiếng kêu rên thê thảm vang lên không dứt bên tai.
Cả người Dịch Hàn Ngọc xông thẳng ra.
"Giết!"
Hét lên một câu, bàn tay nắm chặt, lực bùng nổ kinh khủng chập chờn mở rộng, lao thẳng về phía bóng người cầm đầu.
Ùng ùng... Hư không bị xé rách, người kia khó khăn lắm mới tránh được một chưởng của Dịch Hàn Ngọc, nhưng mấy người bên cạnh lại không may mắn như vậy, trực tiếp hóa thành bột ở dưới một chưởng kia.
Lực bùng nổ kinh khủng không ngừng truyền ra. Bóng người vừa tránh được kia lúc này phóng lên cao, nổi giận gầm lên một tiếng.
Chính là một trong những cung chủ của Đà La cung - Dương Bồi Nguyên.
Năm đó đánh một trận, Bàng Lôi cung chủ bị Tần Ninh giết chết, Dương Bồi Nguyên, Khuất Kỳ, Ông Xích vẫn còn sống, mà trải qua tám trăm năm, ba vị cung chủ này đều đã lần lượt bước vào Cực Cảnh.
"Dịch Hàn Ngọc, ngươi đúng là không biết xấu hổ, lại chặn đánh bổn cung chủ!"
Dương Bồi Nguyên hừ nói: "Nếu như vậy, Khôn cung chủ cũng có thể đi chặn đánh đám thiên tài của Cửu Nguyên đan tông ngươi đúng không?"
"Hừ, Đà La cung còn làm chuyện đó ít sao?"
Dịch Hàn Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói: "Những năm gần đây Đà La cung các ngươi cứ cách một khoảng thời gian là lại đi ra ngoài, sau đó không biết mang thứ gì trở lại, hôm nay ta phải nhìn một chút xem rốt cuộc Đà La cung đang giở trò quỷ gì!"
"Dịch Hàn Ngọc, ngươi không khỏi quá đề cao mình rồi!"
Lúc này, Dương Bồi Nguyên lại không hề hoảng sợ.
"Tám trăm năm, Cửu Nguyên đan tông các ngươi vẫn luôn không phát hiện, vì sao hôm nay lại bị các ngươi phát hiện?"
Dương Bồi Nguyên cười nhạo một tiếng.
Giờ phút này, đám người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao đều cau mày.
"Bởi vì đây là Đà La cung ta cố ý để cho các ngươi phát hiện!"
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Trên mặt đất xung quanh đột nhiên có những luồng sáng bay lên, tiếng xé gió vang lên bên tai không dứt.
Phía đối diện có một đội ngũ lần lượt đi đến.
Phía đông, người dẫn đầu chính là Khuất Kỳ cung chủ.
Phía tây, chính là Ông Xích cung chủ.
Thấy một màn này, trong lòng Dịch Hàn Ngọc đã hiểu ra loáng thoáng.
Tám trăm năm, Đà La cung vẫn không hề thất bại, hắn ta vẫn luôn tò mò rốt cuộc là lấy được sự trợ giúp gì! Nhưng điều tra thế nào cũng không có tin tức, mấy tháng gần đây mới tìm được manh mối.
Mà nắm lấy cơ hội này, hôm nay mai phục Dương Bồi Nguyên ở đây.
Nhưng bây giờ xem ra, dường như là bọn họ bị mai phục!
Chương 2645: Linh thành
"Dịch Hàn Ngọc, ngươi thật sự cho là ngươi có thể đoán được tất cả sao?"
Dương Bồi Nguyên giễu cợt nói: "Tranh đấu kéo dài tám trăm năm, các phe do Cửu Nguyên đan tông ngươi dẫn đầu, hôm nay chính là ngày bị tiêu diệt!"
Lúc này, Ông Xích cùng Khuất Kỳ đạp gió tới, võ giả Đà La cung xuất hiện đầy trời đất xung quanh, mênh mông cuồn cuộn, khí thế đáng sợ.
Vẻ mặt Dịch Hàn Ngọc bình tĩnh.
"Tám trăm năm qua, sau lưng Đà La cung ngươi vẫn luôn có người ủng hộ, tám trăm năm qua cũng không ra tay ồ ạt, bây giờ đã quyết định tiêu diệt Cửu Nguyên đan tông của ta rồi ư?"
"Chắc là đã xảy ra chuyện bất ngờ gì đó mới khiến chủ nhân sau lưng Đà La cung các ngươi nóng nảy đúng không?"
Ba người Dương Bồi Nguyên, Ông Xích, Khuất Kỳ nhìn về phía Dịch Hàn Ngọc, trong mắt tràn đầy khinh thường.
"Đà La Khôn đang len lén làm cái gì vậy?
Sẽ không sợ một chưởng của ta vỗ chết ba người bọn họ sao?"
Dịch Hàn Ngọc lạnh lùng nói.
Ở giữa hư không, những tiếng xé gió vang lên.
Mà ngay sau đó, một bóng người xuất hiện ở trước đám người Đà La cung, người đó mặc một bộ trường bào đen vàng, khí chất bất phàm, chính là Đà La Khôn.
Năm đó ở bên trong Cửu Nguyên Vực, sau khi kết thúc chuyến đi đến tam đại cấm địa, Đà La Khôn đã đột phá đến linh giả cảnh giới nhất văn, vốn định bắt đầu thu phục Cửu Nguyên Vực.
Nhưng ai biết Dịch Hàn Ngọc cũng đã đến linh giả Cực Cảnh cảnh giới nhất văn.
Cho nên bắt đầu từ lúc đó, bên trong Cửu Nguyên Vực luôn xảy ra chiến tranh do Cửu Nguyên đan tông cầm đầu và Đà La cung cầm đầu.
Tám trăm năm qua, Đà La Khôn đã tăng lên cảnh giới thiên giả Cực Cảnh.
Nhưng Dịch Hàn Ngọc cũng đã tới thiên giả Cực Cảnh! Đà La Khôn biết mình có thể đến thiên giả Cực Cảnh, không có người sau lưng ủng hộ thì không làm được.
Nhưng Dịch Hàn Ngọc lại không có người sau lưng ủng hộ, lại có thể làm được điều này.
Dịch Hàn Ngọc quả thực là không đơn giản.
Mấy chục ngàn năm qua vẫn không thể hiện ra thiên phú mạnh mẽ gì, vậy mà tám trăm năm trước đã trở nên không thể khinh thường được.
Hiện nay toàn bộ Cửu Nguyên đan tông cùng với thánh địa Thanh Dương và động thiên Huyền Nguyệt đều do Dịch Hàn Ngọc cầm đầu.
"Xem ra đã có kế hoạch từ trước!"
Dịch Hàn Ngọc nhìn về phía Đà La Khôn, tùy tiện nói: "Làm sao?
Chủ nhân sau lưng không kịp đợi nữa à?"
Ánh mắt Đà La Khôn lạnh lùng, nói thẳng: "Dịch Hàn Ngọc, ngày giỗ của ngươi đã đến".
"Đà La Khôn, ông đây thấy ngày giỗ của ngươi đến thì có!"
Dịch Hàn Ngọc còn chưa mở miệng, một tiếng gầm gừ từ trên trời hạ xuống, một ánh đao sáng chói vắt ngang qua mười mấy dặm chân trời, chém xuống.
Đà La Khôn không nói một lời, bàn tay nắm chặt vung ra một quyền, đánh tan ánh đao kia.
Mà phía sau ánh đao đó có một bóng người cao lớn đứng vững.
Người kia có dáng vẻ cao lớn cường tráng, mái tóc dài bay theo gió, tư thế có mấy phần tiêu sái, trong tay cầm một thanh phác đao, khí thế hiên ngang.
"Diệp Nam Hiên!"
Nhìn thấy người nọ đến, Đà La Khôn vô cùng giận dữ.
Trong tám trăm năm qua, nếu nói có ai khiến ông ta nhức đầu nhất thì đó chính là Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo.
Tám trăm năm trước, Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo mới chỉ là võ giả Đại Thiên Tôn không đáng nhắc tới.
Nhưng bây giờ, hai người này đều ở cảnh giới linh giả Cực Cảnh.
Hơn nữa hai người này có thể nói là người mạnh nhất trong toàn bộ Cửu Nguyên Vực trừ ông ta và Dịch Hàn Ngọc ra.
Tám trăm năm! Cho dù là thiên tài cũng không thể làm được cái gì, nhưng hai người này lại giống như tiêm máu gà vậy.
"Ngươi đã tới, Lý Huyền Đạo cũng nên đến chứ?"
Đà La Khôn hừ lạnh một tiếng nói.
"Cảm ơn đã nhớ!"
Một tiếng cười lúc này vang lên, bên phía chân trời có một bóng người chân đạp phi kiếm lướt không tới, xuất hiện ở bên cạnh Diệp Nam Hiên.
Chính là Lý Huyền Đạo! Mấy năm gần đây hai người có thể nói là đã tạo ra một kỳ tích ở trong Cửu Nguyên Vực.
Từ Đại Thiên Tôn, cùng nhau bước ngang qua mấy cảnh giới Đại Chí Tôn, đến linh giả Cực Cảnh cảnh giới cửu văn.
Đây là chuyện chưa bao giờ xuất hiện trong Cửu Nguyên Vực từ trước đến nay.
Còn về Cửu Nguyên Đan Đế năm đó và Trần Nhất Mặc, không ai biết sư đồ hai người đã tăng lên đến mức nào rồi.
"Đà La Khôn, hôm nay ngươi muốn chết ở dưới kiếm của ta, hay là chết ở dưới đao của Diệp Nam Hiên?"
Lý Huyền Đạo cười một tiếng.
Mà cùng lúc đó, trong trời đất xung quanh còn có rất nhiều bóng người xuất hiện.
Các cường giả Chí Cao Đế Tôn, Đại Đế Tôn của Thánh địa Thanh Dương và động thiên Huyền Nguyệt cũng đều chạy tới.
Rốt cuộc là ai mai phục ai?
Đánh nhau tám trăm năm, mọi người đều đã biết rất rõ về đối phương rồi.
Trận chiến này, ai thắng ai bại còn chưa thể biết được! Ánh mắt Đà La Khôn lạnh lùng.
"Dịch Hàn Ngọc, hôm nay nơi này chính là nơi các ngươi bỏ mạng!"
Đà La Khôn vung tay xuống, khí thế kinh khủng bộc phát ra.
Trong phút chốc, ở dãy núi vô danh này, hơn vạn võ giả lập tức lao vào đánh nhau... Cửu Nguyên Vực, đại lục Cửu Nguyên, vùng đất phía bắc.
Linh thành! Đây là một tòa thành trì có mấy trăm vạn dân cư, không tính là thành trì lớn ở Cửu Nguyên Vực.
Mà rất lâu trước kia, Linh thành cũng không được gọi là Linh thành, mà là tám trăm năm trước, ở chỗ này có một gia tộc lớn vươn lên - nhà họ Linh, cho nên nơi đây mới được đặt tên là Linh thành.
Nhà họ Linh hiện nay được coi như là thế lực cấp hai, không hề phô trương ở Cửu Nguyên Vực, tám trăm năm qua bên trong gia tộc đã có mấy vị Chí Cao Đế Tôn ra đời, nhưng cũng không phải là cấp cao.
Có điều uy nghiêm của nhà họ Linh lại rất cao.
Tám trăm năm qua, nhà họ Linh có hai vị cường giả siêu cấp.
Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo.
Ngoài ra các thế lực bá chủ như Cửu Nguyên đan tông, Cửu Nguyên thương hội đều rất quan tâm đến nhà họ Linh.
Tám trăm năm qua, thậm chí có người còn nói có thể trêu chọc thánh địa Thanh Dương, có thể trêu chọc động thiên Huyền Nguyệt, nhưng lại không thể trêu chọc nhà họ Linh.
Lúc này, ba bóng người chậm rãi dừng lại bên ngoài Linh thành.
"Đây chính là nơi mà nhà họ Linh ở bây giờ sao?"
Trần Nhất Mặc nhìn đại lục Cửu Nguyên đã từng ở rất lâu, dọc đường đi trong lòng đều không ngừng cảm thán.
"Ừm...", Tần Ninh dẫn Trần Nhất Mặc và Diệp Viên Viên tiến vào bên trong thành.
Tuy nói ở trong bí cảnh Diêm Môn mới chỉ qua mấy năm, nhưng bên ngoài đã qua tám trăm năm rồi.
Điều này cũng khiến Tần Ninh có một loại cảm giác giống như cách một đời.
Chẳng qua là không biết nhà họ Linh hiện nay như thế nào! Ba người tiến vào bên trong thành, Tần Ninh nhìn đường phố bên trong Linh thành, trong lòng không ngừng cảm thán.
Tám trăm năm, xem ra nhà họ Linh đã đứng vững gót chân ở chỗ này rồi.
Ba người đi ở trên đường phố, sau khi hỏi thăm liền đi tới trước cửa Linh phủ.
Hiện nay Linh phủ đã có mấy phần khí thế.
Tần Ninh đi tới trước cửa, khách khí nói với hộ vệ: "Làm phiền thông báo một chút, tại hạ Tần Ninh đến bái kiến Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết".
Hộ vệ kia nhìn về phía ba người, lạnh lùng nói: "Ba vị đại nhân há là người mà ngươi muốn gặp là có thể gặp?"
"Ặc...", Trần Nhất Mặc đứng ở bên cạnh cũng ngẩn người.
"Sư phụ, người về nhà mà còn bị cản... quá mất mặt...", Tần Ninh nhìn Trần Nhất Mặc một cái, chậm rãi nói: "Cũng không biết là bởi vì ai!"
"...", mấy tên hộ vệ kia nhìn chằm chằm ba người, không dám khinh thường.
Bây giờ tình hình trong Cửu Nguyên Vực vô cùng vi diệu, ai biết ba người Tần Ninh có phải tới từ Đà La cung bên kia hay không?
"Tần... Ninh...", mà đúng vào lúc này, một giọng nói kinh ngạc lại vang lên.
Trong khoảnh khắc, một luồng uy lực lan ra xung quanh trời đất.
"Các ngươi cũng chết đi cho ta!"
Trần Nhất Mặc hét lên một câu, bàn tay nắm chặt.
Ầm ầm ầm ầm... cả người bốn vị cường giả nhà họ Chu nổ tung trong nháy mắt, hóa thành mưa máu.
Giờ phút này, hai người Chu Khâm và Chu Dung chỉ cảm thấy một đế uy kinh khủng tràn vào bên trong cơ thể, khiến cho hai người không có cách nào chống đỡ.
"Cực Cảnh, đế giả!"
Lúc này hàm răng của Chu Khâm nát hết, phun ra một ngụm máu tươi.
"Người này... Là đế giả Cực Cảnh!"
Mà cùng lúc đó, tất cả mọi người bốn phương tám hướng đều ngây ngốc.
Đế giả Cực Cảnh! Đám người La Vân Không, La Vĩnh Binh, Cố Minh Thành, La Phàm, Cố Thanh Huyên, Cố Thanh Nhan, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Lúc ban đầu bọn họ đều coi Trần Nhất Mặc thành cao nhân tuyệt thế, cho rằng Tần Ninh là người hầu.
Nhưng sau đó mới biết Tần Ninh là sư, Trần Nhất Mặc là đồ.
Mà Tần Ninh liên tục ra tay, thực lực kinh khủng làm cho người ta sợ hãi.
Nhưng bây giờ, cho tới giờ phút này, bọn họ mới biết được sự kinh khủng của Trần Nhất Mặc.
Đế giả Cực Cảnh! Cho dù là ở Thượng Nguyên Thiên cũng đều là nhân vật tuyệt thế giống như thần linh vậy.
Trần Nhất Mặc, đế giả! Lúc này, hai người Chu Khâm và Chu Dung đều không nói ra được lời nào.
Áp lực kinh khủng trong cơ thể Trần Nhất Mặc khiến hai người bọn họ là thiên giả Cực Cảnh cũng không có sức chống cự.
Làm sao có thể! Nếu như Trần Nhất Mặc mạnh đến nước này, sao có thể sẽ rơi vào tình cảnh này chứ?
Trần Nhất Mặc vung bàn tay lên, giống như xách hai con gà con tử vậy, đem Chu Khâm cùng Chu Dung kia nhấc tới trước người mình.
Mà vào lúc này, cơ thể của mười mấy vị võ giả nhà họ Chu đều lần lượt vỡ ra.
Máu tươi nhuộm đỏ trời đất.
Trần Nhất Mặc nhìn về phía đám người nhà họ Thiên, ánh mắt lạnh lùng nói: "Các ngươi cũng nên chết!"
Hắn ta vẫy tay, trong đám người nhà họ Thiên, thân thể mười hai vị linh giả Cực Cảnh như Thiên Dịch Thần, Thiên Nguyên Tường gần như nát bấy trong phút chốc, ngay cả tiếng kêu rên cũng không có.
Mà đồng thời, từng vị cường giả Chí Cao Đế Tôn nhà họ Thiên cũng đều thi nhau hóa thành phấn vụn, biến mất ở trên chiến trường.
Đây chính là đế giả Cực Cảnh! Thậm chí căn bản không cần phải ra tay, chẳng qua chỉ bùng nổ khí thế đơn giản thôi đã khiến đám Chí Cao Đế Tôn, linh giả Cực Cảnh giống như mảnh giấy vụn vậy.
Lúc này, Chu Khâm và Chu Dung vô cùng sợ hãi.
"Trần... Trần Nhất Mặc...", Chu Dung hoảng sợ nói: "Bây giờ không thể so với trước kia, nhà họ Chu ta đã không thể so với ngày xưa rồi, không phải là thời đại của sư phụ ngươi nữa!"
Chát! Trần Nhất Mặc vung tay ra tát một cái, nửa bên mặt của Chu Dung be bét máu thịt, phun ra một đống răng.
"Ngươi là cái thá gì chứ!"
Trần Nhất Mặc lạnh lùng nói: "Sư phụ ta, ngươi xứng nói sao?"
"Nhà họ Chu là cái thá gì?"
Lúc này, hai vị thiên giả Cực Cảnh Chu Khâm và Chu Dung đều vô cùng yếu ớt bất lực, bị Trần Nhất Mặc nhấc lên lơ lửng ở giữa không trung.
"Nhà họ Chu cứ chờ đấy! Chờ ông đây đến phá hủy địa bàn của các ngươi!"
Uỳnh... Uỳnh... Hai tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, thân thể hai cường đại thiên giả Cực Cảnh nổ tung, hóa thành phấn vụn, phiêu tán đi hết.
Giờ phút này, trong trời đất, tất cả đều im lặng như chết.
"Làm không tệ!"
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Cả người Trần Nhất Mặc cứng đờ.
Hắn ta chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy Tần Ninh đứng ở bên cạnh Diệp Viên Viên, tuy trên người có vết máu nhưng lại đứng rất vững vàng.
Trần Nhất Mặc sửng sốt một chút, nhanh chóng đi tới trước người Tần Ninh, đặt tay lên mạch đập của hắn, rót một luồng hồn lực vào trong cơ thể Tần Ninh, khẩn trương nói: "Sư phụ, người đang hồi quang phản chiếu sao?"
Chát! Tần Ninh vung tay tát một cái khiến Trần Nhất Mặc ngây người tại chỗ.
Lúc này Trần Nhất Mặc mới cảm giác được, khí tức trong cơ thể Tần Ninh rất ổn định, chẳng qua là hao phí quá lớn, hơn nữa bởi vì dung hợp quyển Đan Điển thứ tư nên bản thân cũng bị phản ngược lại một chút.
Nhưng vừa rồi... vừa rồi mình đã bắt mạch cho sư phụ, rõ ràng là sư phụ đang thoi thóp mà.
"Sư phụ, người chơi con!"
Sắc mặt Trần Nhất Mặc khó coi nói.
"Đâu có".
Tần Ninh tùy tiện nói: "Ta chỉ muốn nhìn một chút xem rốt cuộc ngươi sẽ đột nhiên có được thực lực của đế giả Cực Cảnh ở dưới tình huống nào thôi".
Sắc mặt Trần Nhất Mặc khổ sở nói: "Chuyện này không thể nói chính xác được, ngay cả con còn không biết...", "Cho nên ta mới phải thử một chút!"
Tần Ninh vỗ bả vai Trần Nhất Mặc một cái, cười nói: "Xem ra ngươi vẫn rất quan tâm đến sư phụ!"
Tần Ninh có thể cảm giác được vừa rồi Trần Nhất Mặc thật sự luống cuống.
Tuy hắn ta luôn cố gắng theo đuổi việc thể hiện trước mặt người ta, vừa rồi mình cố ý làm như thoi thóp chính là để kích thích Trần Nhất Mặc.
Uy lực tấn công của bốn vị linh giả Cực Cảnh hợp sức tuy rất mạnh, nhưng hắn đã dung hợp quyển Đan Điển thứ tư, vẫn có thể ngăn cản được.
Lúc này, La Vân Không dẫn đám cường giả nhà họ La rối rít đến.
Tần Ninh mở miệng nói: "Vân Không, nhà họ Thiên đã không còn tồn tại, nhà họ La các ngươi biết nên làm như thế nào!"
"Còn về đám Cực Cảnh của Huyết Vân Vực, Huyết Thần Cung vẫn chưa chết hết, nhà họ La các ngươi bây giờ không nuốt nổi".
La Vân Không vội vàng nói: "Tiên sinh, người cứ về thành nghỉ ngơi thật tốt trước, chuyện còn lại Vân Không làm là được...", lúc này sắc mặt La Vân Không có chút mệt mỏi, ánh mắt nhìn Tần Ninh có mấy phần lo âu.
Tính cách không giống nhau.
Có vài người nhận được ơn tình to lớn nhưng lại lấy oán trả ơn.
Có vài người, cho dù là ơn nghĩa nhỏ bé nhưng lại luôn nhớ trong lòng, không dám quên.
Tần Ninh cũng không phải chỉ có ơn nghĩa nhỏ với La Vân Không, nhưng cũng không tính là ơn lớn, có điều ở trong mắt La Vân Không, tiên sinh đã tạo ra ảnh hưởng vô cùng lớn cho cả đời ông ta.
"Ừm...", La Vân Không liền nói ngay: "La Phàm!"
"Có mặt".
"Đưa tiên sinh trở về thành nghỉ ngơi".
"Vâng...", tiếp theo, trận chiến vẫn chưa dừng lại.
Đám cường giả Cực Cảnh, Chí Cao Đế Tôn nhà họ Thiên đều đã bị Trần Nhất Mặc nghiền nát, nhưng vẫn có rất nhiều cấp bậc Đại Đế Tôn.
Nếu đã đánh thì phải hoàn toàn tiêu diệt nhà họ Thiên mới phải.
Mà những chuyện này đều không liên quan gì với Tần Ninh.
...Bên trong thành La Sâm.
Phủ đệ nhà họ La.
Một tòa đình viện chín vào chín ra, bốn phía bên ngoài có mấy trăm vị cao thủ nhà họ La vây quanh, bày trận mà đợi, bất kỳ người nào ra vào cũng phải thẩm vấn nghiêm khắc.
Bên trong phủ đệ.
Trên tầng hai của một lầu các.
Lúc này Tần Ninh nằm ở trên giường nhỏ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên cạnh, Diệp Viên Viên cũng tựa vào ngực Tần Ninh, lụa mỏng che thân, khuôn mặt có chút đỏ ửng.
Giường nhỏ hơi lộn xộn, hiển nhiên vừa có một trận chiến không nhỏ xảy ra giữa hai người.
"Thanh Vân, Hiến Chi, Thạch Đầu, bọn họ cũng tiến vào Trung Tam Thiên sao?"
"Ừm..", Diệp Viên Viên gật đầu một cái.
"Trung Tam Thiên mênh mông vô tận, muốn tìm được bọn họ quả thực không dễ, trước đó ta vẫn luôn ở bên trong Cửu Nguyên Vực, không nghe được tin tức của các nàng, trong lòng cũng vô cùng lo lắng".
Tần Ninh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Diệp Viên Viên, lẩm bẩm nói: "Mấy năm nay vất vả cho nàng rồi...", Diệp Viên Viên khẽ lắc đầu, tựa vào ngực Tần Ninh, ngọt ngào cười một tiếng rất xinh đẹp.
"Tây Hoa Thiên ở phía tây của Thượng Nguyên Thiên, đó là một vùng đất mênh mông vô tận, nếu muốn từ Thượng Nguyên Thiên tiến vào Tây Hoa Thiên thì khá phí sức, trừ khi lấy đại trận truyền tống bước ngang qua khu vực rộng lớn đó".
"Mà loại đại trận truyền tống vượt qua Cửu Đại Thiên Vực chỉ có các thế lực cấp bậc thiên vương ở trong Thượng Nguyên Thiên Vực mới có".
Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Đúng là phải đến Tây Hoa Thiên một lần!"
Chương 2642: Tin tức truyền về
Nếu Vân Sương Nhi bị nhà họ Hoa ở Tây Hoa Thiên đưa đi, vậy chắc chắn hắn sẽ phải đến nhà họ Hoa.
Tần Ninh vuốt ve mái tóc xinh đẹp hơi rối của Diệp Viên Viên, nói: "Huyết Linh Chí kia rất bổ dưỡng, nó đã tróc khỏi tim của nàng và được linh mạch Thực Cốt Chúc Long bao bọc, nàng có thể thử nắm linh mạch Thực Cốt Chúc Long trong tay trước, sau đó trong quá trình tu hành dần dần thả ra từng khí huyết, mượn cái đó để tăng cao cảnh giới của nàng!"
"Huyết Linh Chí và linh mạch Thực Cốt Chúc Long đều vô cùng thuần túy, đủ để nàng có chín Thần Văn, từ đó khiến thân xác được biến hóa hoàn toàn, dẫn tới huyết mạch cực hạn!"
Diệp Viên Viên tiếp tục gật đầu, rúc ở trong lòng Tần Ninh, không nói một lời.
Hắn không nhịn được cười nói: "Trong nửa tháng này ngoại trừ kể về những gì mà nàng và Sương Nhi đã trải qua thì đều không nói lời nào, nhiều năm không gặp, nàng không nhớ ta sao?"
Diệp Viên Viên nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Nhớ...", "Vậy nàng nói chuyện đi, ta muốn nghe!"
"Không biết nói gì, chỉ muốn tựa vào bên chàng như thế...", Tần Ninh cười khổ nói: "Vậy miệng của nàng để làm gì?
Cũng không thể chỉ để ấp a ấp úng chứ?"
Nghe thấy lời này, Diệp Viên Viên đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, khuôn mặt đẹp đỏ bừng, mắng: "Trước kia chàng đâu có như vậy, sao bây giờ lại mặt dày thế?"
"Ha ha ha...", lúc này trong đình viện lầu các, ở một cái sân nhỏ.
Trần Nhất Mặc ngồi trong một lương đình, trước một đan đỉnh, kiên nhẫn chờ đợi.
La Vân Không yên lặng ngồi bên cạnh Trần Nhất Mặc.
Đồng thời còn có mấy vị lão tổ khác nhà họ La đều cung kính như lão bộc vậy.
Ngày đó Trần Nhất Mặc đột nhiên bùng nổ giết đám thiên giả Cực Cảnh, linh giả Cực Cảnh, đơn giản như là thần tiên vậy.
Mấy ngày nay các vị lão tổ nhà họ La nhìn thấy Trần Nhất Mặc đều vô cùng cẩn thận.
"Haiz...", Trần Nhất Mặc thở dài.
"Sao Trần công tử lại than thở?"
La Vân Không hiếu kỳ nói.
"Trước kia sư phụ ta không gần nữ sắc, không nghĩ tới bây giờ vừa sà vào trong tình yêu là không dứt ra được!"
La Vân Không nghe vậy thì lúng túng cười một tiếng.
Diệp Viên Viên kia có thể nói là người đẹp hiếm có trên thế gian, anh hùng nào mà không thích mỹ nhân chứ?
Huống chi là nhân vật tuyệt thế như Tần tiên sinh.
Trần Nhất Mặc tùy tiện nói: "Thật sự không biết phụ nữ có cái gì tốt!"
"Nhưng người làm đồ đệ như ta cũng phải có chút tấm lòng".
Trần Nhất Mặc vừa nói xong, bên trong đan đỉnh, một viên đan dược sáng long lanh đã ra lò.
Hắn ta thả đan dược vào bên trong hộp gấm, nhìn về phía La Vân Không, cười nói: "Sai người đưa cho sư phụ ta chữa thương!"
La Vân Không vô cùng tò mò, nửa tháng đã trôi qua, vết thương của Tần Ninh đã tốt lắm rồi! Nhìn về phía Trần Nhất Mặc, La Vân Không không nhịn được nói: "Trần công tử, không phải vết thương của Tần tiên sinh đã...", "Cái này làm sao mà ngươi biết được?"
Trần Nhất Mặc cười ha ha nói: "Ta đã kiểm tra vết thương của sư phụ rồi, không tính là nặng, mấy viên bảo đan Chí Tôn cửu phẩm là có thể giải quyết xong xuôi, nhưng một đệ tử như ta không thể chỉ nghĩ đến mỗi mấy chuyện đó được!"
Trần Nhất Mặc đến gần La Vân Không, thấp giọng nói: "Ta tăng thêm mấy vị thuốc phụ đại bổ ở bên trong đan dược của sư phụ, chắc hẳn mấy ngày nay, cả ngày sư phụ đều là chân không chạm đất, sướng như lên tiên!"
"...", La Vân Không nhìn vẻ mặt đắc ý của Trần Nhất Mặc, ngẩn người.
"Sao vậy?"
Trần Nhất Mặc hỏi.
"Ờm... Trần công tử... Ngươi cho rằng đan thuật của Tần tiên sinh là cấp bậc gì?"
"Đương nhiên là đạt tới Hóa Cảnh, không người nào có thể so sánh được rồi!"
"Vậy... ngươi cảm thấy tiên sinh sẽ... không nhận ra được sao?"
La Vân Không tiếp tục nói: "Một khi tiên sinh biết ngươi lại giở trò quỷ, vậy ngươi...", nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc liền ngây ngốc tại chỗ.
...La phủ.
Bên trong một đại sảnh, đám người cấp cao của nhà họ La như La Vân Không, La Vĩnh Binh cùng với người nhà họ Cố lần lượt xếp hàng đứng hai bên.
Bên ngoài đại sảnh, ba bóng người chậm rãi đi tới.
Tần Ninh mặc một bộ quần áo trắng, mái tóc dài buộc lên, nhẹ nhàng chắp tay đi tới, dáng người thon dài tuấn tú, thần thái hiền hòa bình tĩnh.
Công tử vô song như ngọc, nói chung chỉ là như vậy.
Bên trái, Diệp Viên Viên mặc một bộ váy dài màu trắng, dáng người yểu điệu, hiện ra hết vẻ lồi lõm, mái tóc dài tùy ý buông xõa, mấy lọn tóc bay theo gió nhẹ giống như tiên tử xuất trần giáng thế.
Giờ phút này Trần Nhất Mặc vẫn mặc trường bào màu tím, eo thắt đai bảo ngọc, một tay ở phía trước, một tay đặt ra sau ra vẻ ta đây, còn đeo khăn che mặt chỉ để lộ ra một đôi mắt trong suốt.
Thấy ba người xuất hiện, đám người nhà họ La, nhà họ Cố rối rít tiến lên đón.
Tần Ninh đi thẳng vào bên trong, ngồi lên ghế tộc trưởng nhà họ La dưới sự tiếp đón của La Vân Không.
Giờ phút này, sẽ không ai nói gì.
Tần Ninh rất thích hợp ngồi ở vị trí kia.
"Một tháng đã trôi qua, nhà họ Thiên và nhà họ Phạm bên kia như thế nào rồi?"
Tần Ninh mở miệng nói.
La Vân Không chắp tay nói: "Làm phiền tiên sinh nhớ mong, không có cường giả Chí Cao Đế Tôn và Cực Cảnh, nhà họ Thiên và nhà họ Phạm không gây ra được sóng gió gì, chỉ là lòng người mới là thứ khó thu phục nhất, nếu nhà họ La chúng ta muốn hoàn toàn nắm Thiên La Vực trong tay thì còn cần thời gian lắng đọng".
Tần Ninh cười nói: "Những chuyện này, tự các ngươi làm đi!"
"Còn có Huyết Thần Cung ở Huyết Vân Vực, nhà họ La các ngươi sửa sang lại Thiên La Vực xong thì thuận đường tiêu diệt cả Huyết Thần Cung đi".
"Nếu như có người ngăn cản, ta sẽ giúp các ngươi!"
La Vân Không nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức vui mừng, vội vàng nói: "Vâng!"
Bên trong Huyết Thần Cung.
Bảy người có danh tiếng vang dội nhất dĩ nhiên là Huyết Thần, Lãnh Chấn Nguyên, Tấn Vân Hạc cùng với bốn vị cung chủ.
Bốn người này đều bỏ mạng, có thể nói Huyết Thần Cung đã gặp đả kích khổng lồ.
Bây giờ chẳng qua là nhà họ La không rảnh rỗi, đợi đến khi rảnh rồi, muốn tiêu diệt Huyết Thần Cung cũng không hề khó khăn.
Chẳng qua là nhà họ La cũng lo lắng, nếu như nuốt Huyết Vân Vực, vị kia với Huyết Vân Vực phía bắc Huyền Băng Vực, chẳng lẽ lại không có động tĩnh gì?
Nhưng mà có câu nói này của Tần Ninh, sự lo lắng đó hoàn toàn không cần thiết.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Trong thời gian một tháng này, đã hỏi thăm được tin tức gì về Cửu Nguyên Vực chưa?"
La Vân Không liền nói ngay: "Đã phái người đi, tin chắc rất nhanh sẽ có tin tức truyền về".
"Được".
Tần Ninh vừa dứt lời liền nhìn về phía Trần Nhất Mặc ở một bên.
Hắn ta đi ra, lấy ra từng cái hộp gấm để trôi lơ lửng ở trước người La Vân Không.
"Đây là một ít cực đan cấp Hoàng, rất có ích với Cực Cảnh nhà họ La các ngươi, Vân Không, ngươi nhận lấy đi!"
Nghe nói như vậy, La Vân Không liền quỳ sụp xuống đất, vội vàng nói: "Điều này không thể được, tiên sinh đã có ơn lớn với nhà họ La chúng ta, chúng ta không thể nhận cái này được...", lúc này Trần Nhất Mặc lại nói: "Bảo ngươi nhận thì cứ nhận đi, nói nhảm làm gì!"
"Chuyện này...", La Vân Không khom người nói: "Vâng!"
Ngay sau đó Tần Ninh cười nói: "Nhà họ La ở Thiên La Vực lớn mạnh, sau này có thể làm liên minh với Cửu Nguyên Vực, cùng tiến cùng lùi".
La Vân Không lập tức biết ý của Tần Ninh, nói: "Trên dưới nhà họ La của ta, tiên sinh có yêu cầu gì, tất cả con em đều chỉ nghe hiệu lệnh của tiên sinh!"
Tần Ninh lại bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ nói là các ngươi liên hiệp với Cửu Nguyên Vực, cùng làm đồng minh, như vậy sẽ an toàn chút, chứ không có ý bảo ngươi thần phục ta".
La Vân Không lúng túng cười một tiếng.
Mà đúng vào lúc này, bên ngoài sảnh, một bóng người đột nhiên xuất hiện.
"Đại nhân! Người đi Cửu Nguyên Vực đã trở lại!"
"Mau gọi!"
La Vân Không liền nói ngay.
Chương 2643: Trở lại Cửu Nguyên Vực
Rất nhanh đã có mấy vị cường giả Chí Cao Đế Tôn đi từ bên ngoài vào đại sảnh, rối rít quỳ sụp xuống đất.
"Như thế nào rồi?"
La Vân Không vội vàng nói: "Hãy báo cho Tần tiên sinh biết tất cả".
Lúc này người cầm đầu thở hổn hển xong mới bắt đầu giải thích.
"Mấy trăm năm qua ở trong Cửu Nguyên Vực, mấy thế lực vẫn nhằm vào nhau".
"Lấy Cửu Nguyên đan tông dẫn đầu, cùng thánh địa Thanh Dương, vẫn luôn đánh nhau với võ giả của Đà La cung...", "Mà Thánh Đạo tông, nghe nói đã chia làm hai, một phe thần phục Cửu Nguyên đan tông, một phe thần phục Đà La cung, bây giờ chính là trận chiến giữa Cửu Nguyên đan tông và Đà La cung!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh cau mày lại.
"Tám trăm năm mà vẫn chưa giải quyết xong?"
Nghe được sự nghi ngờ của Tần Ninh, người nọ lại bẩm báo: "Tình huống tương đối phức tạp!"
"Vài năm trước, hai người Dịch Hàn Ngọc và Đà La Khôn lần lượt bước vào cảnh giới Cực Cảnh nhất văn, hai người dẫn đầu Cửu Nguyên đan tông và Đà La cung đánh nhau, nhưng mà Đà La cung không ngừng tháo chạy...", "Có điều sau đó, đã có người âm thầm nâng đỡ Đà La cung, mới khiến cho Đà La cung tám trăm năm qua vẫn không hề thất bại, nhưng ở bên Cửu Nguyên đan tông cũng xuất hiện một nhóm nhân vật lợi hại!"
Người nọ nói đến chỗ này liền nói: "Nghe nói Dịch Hàn Ngọc đã bước vào hàng ngũ thiên giả Cực Cảnh, hơn nữa còn có Đao Kiếm Song Thánh trợ giúp".
"Chờ một chút?
Đao Kiếm Song Thánh?"
"Là một người tên là Lý Huyền Đạo và một người tên là Diệp Nam Hiên, hai người này ở đó tám trăm năm đã vô cùng nổi tiếng, nghe nói... là Đại Thiên Tôn hậu kỳ đến Cực Cảnh chỉ tốn tám trăm năm...", lúc này Tần Ninh khẩn trương nói: "Còn có một người nữa đâu?
Lý Nhàn Ngư!"
"Người này thì không nghe được tin tức gì...", "Vậy Thời Thanh Trúc thì sao?"
"Thời Thanh Trúc?"
Người nọ lắc đầu nói: "Cũng không nghe được tin tức gì".
Tần Ninh cau mày nói: "Vậy bây giờ, trận chiến của hai phe như thế nào rồi".
"Mặc dù Dịch Hàn Ngọc đã đến cảnh giới thiên giả Cực Cảnh, nhưng Đà La Khôn kia cũng là một vị thiên giả Cực Cảnh, hơn nữa tám trăm năm qua Đà La cung đã phát triển mạnh mẽ, rực rỡ đổi mới hoàn toàn, toàn bộ Cửu Nguyên Vực đã mạnh hơn Thiên La Vực chúng ta...", Tần Ninh cười lạnh nói: "Nếu không có người nâng đỡ thì sẽ không thể nào đến bước này".
Bảy đại vực, từ trước đến giờ có rất ít Cực Cảnh tồn tại, đây là sự áp chế của các thế lực trong Thượng Nguyên Thiên Vực.
Những thế lực cấp bậc thiên vương kia sẽ không cho phép có nhiều Cực Cảnh như vậy xuất hiện, điều này sẽ ảnh hưởng đến địa vị của với bọn họ.
Mà tám trăm năm đã trôi qua, bên trong Cửu Nguyên Vực đã xuất hiện cả thiên giả Cực Cảnh.
"Vân Không!"
Tần Ninh nói thẳng: "Chuẩn bị cho ta một con nguyên thú cấp chín, ngày mai ta sẽ trở lại Cửu Nguyên Vực".
"Đại nhân!"
Lúc này, người phía dưới tiếp tục nói: "Chúng ta ở Cửu Nguyên Vực mấy ngày, lại cảm giác được trận chiến trong Cửu Nguyên Vực dường như có chút quỷ dị, bởi vì chúng ta tình cờ gặp một đám võ giả Cực Cảnh ở một nơi trong Cửu Nguyên Vực!"
"Tám trăm năm qua Cửu Nguyên Vực đúng là đã thay đổi hoàn toàn, nhưng Cực Cảnh vẫn không nhiều, mà nhóm người kia lại có mười tám vị cường giả Cực Cảnh!"
Tần Ninh cau mày lại.
"Có lẽ có vài người không kiềm chế được nữa rồi!"
Trong lòng Tần Ninh lại có một suy nghĩ.
Tám trăm năm qua, hai bên không ngừng tranh đấu mà không hề ra tay, vì sao gần đây lại ra tay?
Trừ phi... có người đã nhận được tin tức Trần Nhất Mặc không chết, đang chuẩn bị phá hoại Cửu Nguyên Vực ép Trần Nhất Mặc xuất hiện?
Tần Ninh tùy tiện nói: "Không cần đến ngày mai, hôm nay sẽ lên đường!"
La Vân Không vội vàng nói: "Tiên sinh, ngày mai hẵng xuất phát đi, ta sẽ tập trung một nhóm Chí Cao Đế Tôn từ nhà họ La đi theo tiên sinh".
"Không cần".
Tần Ninh nói thẳng: "Bây giờ nhà họ La còn chưa ổn, một khi chuyện trong Cửu Nguyên Vực bùng nổ, có lẽ không phải là chuyện mà Chí Cao Đế Tôn có thể quyết định được nữa".
Tần Ninh nhìn về phía Trần Nhất Mặc, nói: "Ta cũng rất thích ba đệ tử của ngươi".
Trần Nhất Mặc tùy tiện nói: "Lập tức lên đường!"
Hắn ta cũng đã không gặp ba đệ tử nhiều năm, trong lòng cũng rất nhớ.
Chỉ là năm đó lúc hắn ta rời đi, trong ba đệ tử chỉ Dịch Hàn Ngọc coi như là tu hành nhỉnh hơn xíu.
Bây giờ không biết Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao như thế nào rồi.
Đương nhiên người làm sư phụ như hắn ta cũng rất bận lòng.
Rất nhanh La Vân Không đã đi sắp xếp, ba người Tần Ninh, Trần Nhất Mặc, Diệp Viên Viên leo lên một con phi ưng, rời đi... La Vân Không nhìn phi ưng to lớn kia hóa thành mây khói biến mất không thấy, than thở một tiếng.
"Thái gia gia, sao vậy?"
La Vĩnh Binh hỏi.
"Tiên sinh và công tử xuất hiện lần nữa, chỉ sợ không lâu nữa, bên trong Thượng Nguyên Thiên sẽ có một trận gió tanh mưa máu xảy ra".
"Nhà họ Nguyên, nhà họ Chu cũng quá coi thường Cửu Nguyên Đan Đế năm xưa và Trần Nhất Mặc rồi...", La Vân Không tiếp tục nói: "Dặn dò đi, bây giờ điều mà nhà họ La phải làm chính là nắm trong tay toàn bộ Thiên La Vực, nếu như đám người nhà họ Thiên và nhà họ Phạm đã quy thuận mà vẫn có mục đích riêng thì phải dùng vài biện pháp để đe dọa!"
"Vâng!"
...Phi ưng bay lên không, đến tận trên tầng mây, bay vù vù trong trời đất.
Lúc này, trên lưng phi ưng có một tòa lầu các, ba người đang ở trong đó.
Tần Ninh và Trần Nhất Mặc ngồi ngay ngắn đối diện nhau, hai người đều cầm giấy bút viết cái gì đó.
Mà Diệp Viên Viên ngồi ở giữa nhìn hai người.
Suốt quãng đường này, cứ rảnh rỗi là Tần Ninh lại kiểm tra đan thuật của Trần Nhất Mặc mấy lần.
Mặc dù hắn ta không cầm ba quyển cuối cùng của Cửu Nguyên Đan Điển theo bên mình, nhưng đã sớm khắc hết nội dung của ba quyển Đan Điển đó trong đầu rồi.
Đối với việc thi đấu đan thuật, từ trước đến giờ Trần Nhất Mặc luôn cảm thấy hứng thú.
Trong thiên hạ, hắn ta tự xưng là thứ hai, trừ Tần Ninh ra thì không ai dám nói là thứ nhất.
Đây chính là sự tự tin của Trần Nhất Mặc! Lúc này, trên giấy đều ghi chép lại những câu hỏi mà thầy trò hai người kiểm tra lẫn nhau.
Thấy Tần Ninh đưa ra câu trả lời, Trần Nhất Mặc vỗ đùi hô lớn: "Hay quá hay quá, sư phụ, rốt cuộc trong đầu người có gì vậy?
Làm sao lại có thể nghĩ ra biện pháp như vậy?"
Nhìn dáng vẻ vô cùng kích động của Trần Nhất Mặc, Tần Ninh cười nói: "Đan thuật cũng giống như võ đạo vậy, có hàng ngàn hàng vạn phương pháp, nhưng bản chất của nó vẫn không thay đổi, căn bản đều ở một chỗ, mà chỉ cần không đổi cái căn bản, những thứ khác có thể thay đổi, đều có thể thử nghiệm".
"Mặc Nhi, trong đầu ngươi không nên bị giới hạn bởi ghi chép trong chín quyển Đan Điển, mà còn phải rộng mở hơn!"
"Mọi người đều nói cho người ta cá không bằng dạy cách bắt cá, nhưng ngư ông lại không dễ làm như vậy!"
Trần Nhất Mặc chậm rãi gật đầu.
Lúc này, Tần Ninh đi ra bên ngoài lầu các.
Trước mắt là mây khói vô tận, thụt lùi về phía sau.
Tần Ninh chậm rãi nói: "Phía trước chính là địa bàn của Cửu Nguyên Vực đúng không?"
"Vâng... Chưa đến mười ngày sẽ đến".
Trần Nhất Mặc nói: "Cửu Nguyên Vực... con nhớ chết mất!"
Tần Ninh gật đầu một cái.
Huyền Đạo, Nam Hiên, Nhàn Ngư, Thanh Trúc, cách tám trăm năm, không biết bốn người đã ra sao, mà người nhà họ Linh cũng không biết như thế nào rồi.
"Sư phụ!"
Trần Nhất Mặc mở miệng nói: "Chúng ta đến nhà họ Linh trước đi!"
Chương 2644: Mai phục
Tần Ninh nhìn Trần Nhất Mặc một cái, chậm rãi gật đầu.
Phi ưng bay nhanh, xuyên qua núi cao trùng điệp, sông suối đất đai, cuối cùng xuất hiện phía trên một vùng đất mênh mông.
Phía trước chính là Cửu Nguyên Vực! ...Vùng đất Cửu Nguyên Vực là một trong nhất đại Thiên Vực trong bảy đại vực của cả Thượng Nguyên Thiên.
Cửu Nguyên Vực tám trăm năm qua có năm bá chủ Cửu Nguyên đan tông, Thánh Đạo tông, thánh địa Thanh Dương, Đà La cung, động thiên Huyền Nguyệt tồn tại.
Mà biến cố tám trăm năm trước đã khiến cho năm thế lực bá chủ của Cửu Nguyên Vực cũng xảy ra biến hóa động trời.
Đà La cung chiếm cứ phía đông Cửu Nguyên Vực, biến một nửa địa bàn mà Thánh Đạo tông quản lý lúc trước thành của mình.
Mà Cửu Nguyên đan tông cũng thu một nửa lãnh địa của Thánh Đạo tông về dưới quyền.
Đồng thời, hai phe động thiên Huyền Nguyệt và thánh địa Thanh Dương từ bá chủ một phương thành thuộc quyền quản lý Cửu Nguyên đan tông.
Đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
Tám trăm năm qua, động thiên Huyền Nguyệt và thánh địa Thanh Dương trải qua chiến loạn, đã tổn thất khá lớn.
Mà Cửu Nguyên đan tông, dưới sự dẫn dắt của Dịch Hàn Ngọc đã phát triển không ngừng.
Quan trọng nhất chính là có một thế lực ở phương bắc đại lục Cửu Nguyên của Cửu Nguyên Vực vươn lên.
Nhà họ Linh! Tám trăm năm, nhà họ Linh đã xảy ra biến hóa vô cùng lớn.
Trong gia tộc đã có nhiều vị cường giả Chí Cao Đế Tôn ra đời.
Điều này cũng không tính là gì, nhưng bên trong nhà họ Linh lại xuất hiện hai vị cường giả siêu cấp.
Lý Huyền Đạo! Diệp Nam Hiên! Cùng xưng là Đao Kiếm Song Thánh ở trong Cửu Nguyên Vực.
Hai người này tám trăm năm qua đã dẫn dắt nhà họ Linh xuất chiến khắp nơi, lần nào cũng đều cho thấy thiên phú kinh người.
Mà Đà La Khôn lại hận hai người thấu xương, nhưng lại không thể làm gì.
Tốc độ trưởng thành của hai người này thật sự là quá nhanh.
Tám trăm năm, võ giả tầm thường đột phá một cảnh giới lớn đều không dễ dàng, hai người này cứ qua mấy năm lại đột phá một tầng cảnh giới.
Thật sự làm người ta không thể tưởng tượng nổi.
Mà nay, có thể nói mỗi ngày Cửu Nguyên Vực đều có những trận chiến hoặc lớn hoặc nhỏ, diễn ra giữa phe do Cửu Nguyên đan tông cầm đầu và phe do Đà La cung cầm đầu.
Đại lục Cửu Nguyên.
Ở phía bắc, một vùng núi lớn mênh mông.
Lúc này giữa rừng núi, từng bóng người đang ẩn nấp dưới những cây cổ thụ trong sơn cốc, âm thầm lặng lẽ.
Mà ở trên đỉnh một ngọn núi cao, giờ phút này có mấy bóng người đang đứng.
Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao.
Dịch Hàn Ngọc trải qua tám trăm năm, sau khi đột phá đã từ Chí Cao Đế Tôn đỉnh phong tăng thành một vị thiên giả Cực Cảnh! Là cường giả vượt qua linh giả Cực Cảnh.
Thiên giả Cực Cảnh ở bên trong Cửu Nguyên Vực tuyệt đối là nhân vật vô địch, thậm chí ở Thượng Nguyên Thiên Vực cũng thuộc về hàng cao thủ.
Mà bên cạnh Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao cũng không ngừng có khí tức mạnh mẽ chập chờn.
"Đại sư huynh!"
Duẫn Khả Vi mở miệng nói: "Cửu Nguyên thương hội bên kia đã hỏi thăm rõ ràng, lần này phụ trách vận chuyển là Dương Bồi Nguyên của Đà La cung, không biết người này gặp được vận may gì mà đã tiến vào Cực Cảnh, bây giờ vô cùng hống hách, lần này có cơ hội bắt được thì hãy giết ông ta đi!"
"Ừ...", Dịch Hàn Ngọc nhìn ra xung quanh, chậm rãi nói: "Tám trăm năm nay có lẽ là bởi vì thế trời đất trong Cửu Nguyên Vực biến hóa, chúng ta cũng đều tăng lên mạnh hơn vạn năm trước đó nhiều".
"Mà Đà La Khôn bây giờ cũng đã là một vị thiên giả Cực Cảnh, không thể khinh thường!"
Trên thực tế, tám trăm năm qua, toàn bộ Cửu Nguyên Vực đang xảy ra biến hóa rất kỳ quái.
Rất nhiều người vốn đã đến Chí Cao Đế Tôn đỉnh phong, có thể cả đời cũng không bước ra một bước kia, nhưng trong tám trăm năm này đều được tăng lên hoặc lớn hoặc nhỏ.
Cũng không ai biết là vì sao.
Rất nhiều người suy đoán có thể cùng có liên quan đến Diêm Môn! Vốn dĩ Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt, thánh địa Thanh Dương, cộng thêm một số võ giả của Thánh Đạo tông, bốn phe hợp tác, Đà La cung sẽ không có phần thắng.
Nhưng trong tám trăm năm này Đà La cung đã lột xác cực lớn, mấy Chí Cao Đế Tôn cửu phẩm bát phẩm như Dương Bồi Nguyên, Khuất Kỳ, Ông Xích đều đã đến Cực Cảnh.
Hơn nữa bên trong Đà La cung, tốc độ võ giả Chí Cao Đế Tôn sinh ra hiển nhiên là nhanh khác với lẽ thường.
Điều này khiến tám trăm năm qua, hai bên không ngừng tranh đấu, nhưng vẫn không thể tiêu diệt đối phương.
Đám người Dịch Hàn Ngọc cũng đã điều tra rõ, trong khoảng thời gian này có thế lực trong Thượng Nguyên Thiên Vực âm thầm nhúng tay.
Chẳng qua là những người đó lại âm thầm can thiệp chứ không công khai trợ giúp Đà La cung, điều này khiến đám người Dịch Hàn Ngọc rất tò mò.
"Tới rồi!"
Lúc này, Duẫn Khả Vi kêu lên một tiếng.
Phía trên dãy núi, từng tiếng xé gió vang lên, mấy trăm bóng người cưỡi gió rẽ sóng đi qua nơi đây.
"Ra tay!"
Dịch Hàn Ngọc hét lên.
Vèo vèo vèo... Trong khoảnh khắc, ánh sáng của từng thần binh phóng lên cao.
Trong nháy mắt, từng tiếng nổ tung vang lên, từng bóng người bị thần binh đánh trúng, nổ tung.
Đội ngũ trăm người đi qua nơi này đột nhiên hỗn loạn, những tiếng kêu rên thê thảm vang lên không dứt bên tai.
Cả người Dịch Hàn Ngọc xông thẳng ra.
"Giết!"
Hét lên một câu, bàn tay nắm chặt, lực bùng nổ kinh khủng chập chờn mở rộng, lao thẳng về phía bóng người cầm đầu.
Ùng ùng... Hư không bị xé rách, người kia khó khăn lắm mới tránh được một chưởng của Dịch Hàn Ngọc, nhưng mấy người bên cạnh lại không may mắn như vậy, trực tiếp hóa thành bột ở dưới một chưởng kia.
Lực bùng nổ kinh khủng không ngừng truyền ra. Bóng người vừa tránh được kia lúc này phóng lên cao, nổi giận gầm lên một tiếng.
Chính là một trong những cung chủ của Đà La cung - Dương Bồi Nguyên.
Năm đó đánh một trận, Bàng Lôi cung chủ bị Tần Ninh giết chết, Dương Bồi Nguyên, Khuất Kỳ, Ông Xích vẫn còn sống, mà trải qua tám trăm năm, ba vị cung chủ này đều đã lần lượt bước vào Cực Cảnh.
"Dịch Hàn Ngọc, ngươi đúng là không biết xấu hổ, lại chặn đánh bổn cung chủ!"
Dương Bồi Nguyên hừ nói: "Nếu như vậy, Khôn cung chủ cũng có thể đi chặn đánh đám thiên tài của Cửu Nguyên đan tông ngươi đúng không?"
"Hừ, Đà La cung còn làm chuyện đó ít sao?"
Dịch Hàn Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói: "Những năm gần đây Đà La cung các ngươi cứ cách một khoảng thời gian là lại đi ra ngoài, sau đó không biết mang thứ gì trở lại, hôm nay ta phải nhìn một chút xem rốt cuộc Đà La cung đang giở trò quỷ gì!"
"Dịch Hàn Ngọc, ngươi không khỏi quá đề cao mình rồi!"
Lúc này, Dương Bồi Nguyên lại không hề hoảng sợ.
"Tám trăm năm, Cửu Nguyên đan tông các ngươi vẫn luôn không phát hiện, vì sao hôm nay lại bị các ngươi phát hiện?"
Dương Bồi Nguyên cười nhạo một tiếng.
Giờ phút này, đám người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao đều cau mày.
"Bởi vì đây là Đà La cung ta cố ý để cho các ngươi phát hiện!"
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Trên mặt đất xung quanh đột nhiên có những luồng sáng bay lên, tiếng xé gió vang lên bên tai không dứt.
Phía đối diện có một đội ngũ lần lượt đi đến.
Phía đông, người dẫn đầu chính là Khuất Kỳ cung chủ.
Phía tây, chính là Ông Xích cung chủ.
Thấy một màn này, trong lòng Dịch Hàn Ngọc đã hiểu ra loáng thoáng.
Tám trăm năm, Đà La cung vẫn không hề thất bại, hắn ta vẫn luôn tò mò rốt cuộc là lấy được sự trợ giúp gì! Nhưng điều tra thế nào cũng không có tin tức, mấy tháng gần đây mới tìm được manh mối.
Mà nắm lấy cơ hội này, hôm nay mai phục Dương Bồi Nguyên ở đây.
Nhưng bây giờ xem ra, dường như là bọn họ bị mai phục!
Chương 2645: Linh thành
"Dịch Hàn Ngọc, ngươi thật sự cho là ngươi có thể đoán được tất cả sao?"
Dương Bồi Nguyên giễu cợt nói: "Tranh đấu kéo dài tám trăm năm, các phe do Cửu Nguyên đan tông ngươi dẫn đầu, hôm nay chính là ngày bị tiêu diệt!"
Lúc này, Ông Xích cùng Khuất Kỳ đạp gió tới, võ giả Đà La cung xuất hiện đầy trời đất xung quanh, mênh mông cuồn cuộn, khí thế đáng sợ.
Vẻ mặt Dịch Hàn Ngọc bình tĩnh.
"Tám trăm năm qua, sau lưng Đà La cung ngươi vẫn luôn có người ủng hộ, tám trăm năm qua cũng không ra tay ồ ạt, bây giờ đã quyết định tiêu diệt Cửu Nguyên đan tông của ta rồi ư?"
"Chắc là đã xảy ra chuyện bất ngờ gì đó mới khiến chủ nhân sau lưng Đà La cung các ngươi nóng nảy đúng không?"
Ba người Dương Bồi Nguyên, Ông Xích, Khuất Kỳ nhìn về phía Dịch Hàn Ngọc, trong mắt tràn đầy khinh thường.
"Đà La Khôn đang len lén làm cái gì vậy?
Sẽ không sợ một chưởng của ta vỗ chết ba người bọn họ sao?"
Dịch Hàn Ngọc lạnh lùng nói.
Ở giữa hư không, những tiếng xé gió vang lên.
Mà ngay sau đó, một bóng người xuất hiện ở trước đám người Đà La cung, người đó mặc một bộ trường bào đen vàng, khí chất bất phàm, chính là Đà La Khôn.
Năm đó ở bên trong Cửu Nguyên Vực, sau khi kết thúc chuyến đi đến tam đại cấm địa, Đà La Khôn đã đột phá đến linh giả cảnh giới nhất văn, vốn định bắt đầu thu phục Cửu Nguyên Vực.
Nhưng ai biết Dịch Hàn Ngọc cũng đã đến linh giả Cực Cảnh cảnh giới nhất văn.
Cho nên bắt đầu từ lúc đó, bên trong Cửu Nguyên Vực luôn xảy ra chiến tranh do Cửu Nguyên đan tông cầm đầu và Đà La cung cầm đầu.
Tám trăm năm qua, Đà La Khôn đã tăng lên cảnh giới thiên giả Cực Cảnh.
Nhưng Dịch Hàn Ngọc cũng đã tới thiên giả Cực Cảnh! Đà La Khôn biết mình có thể đến thiên giả Cực Cảnh, không có người sau lưng ủng hộ thì không làm được.
Nhưng Dịch Hàn Ngọc lại không có người sau lưng ủng hộ, lại có thể làm được điều này.
Dịch Hàn Ngọc quả thực là không đơn giản.
Mấy chục ngàn năm qua vẫn không thể hiện ra thiên phú mạnh mẽ gì, vậy mà tám trăm năm trước đã trở nên không thể khinh thường được.
Hiện nay toàn bộ Cửu Nguyên đan tông cùng với thánh địa Thanh Dương và động thiên Huyền Nguyệt đều do Dịch Hàn Ngọc cầm đầu.
"Xem ra đã có kế hoạch từ trước!"
Dịch Hàn Ngọc nhìn về phía Đà La Khôn, tùy tiện nói: "Làm sao?
Chủ nhân sau lưng không kịp đợi nữa à?"
Ánh mắt Đà La Khôn lạnh lùng, nói thẳng: "Dịch Hàn Ngọc, ngày giỗ của ngươi đã đến".
"Đà La Khôn, ông đây thấy ngày giỗ của ngươi đến thì có!"
Dịch Hàn Ngọc còn chưa mở miệng, một tiếng gầm gừ từ trên trời hạ xuống, một ánh đao sáng chói vắt ngang qua mười mấy dặm chân trời, chém xuống.
Đà La Khôn không nói một lời, bàn tay nắm chặt vung ra một quyền, đánh tan ánh đao kia.
Mà phía sau ánh đao đó có một bóng người cao lớn đứng vững.
Người kia có dáng vẻ cao lớn cường tráng, mái tóc dài bay theo gió, tư thế có mấy phần tiêu sái, trong tay cầm một thanh phác đao, khí thế hiên ngang.
"Diệp Nam Hiên!"
Nhìn thấy người nọ đến, Đà La Khôn vô cùng giận dữ.
Trong tám trăm năm qua, nếu nói có ai khiến ông ta nhức đầu nhất thì đó chính là Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo.
Tám trăm năm trước, Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo mới chỉ là võ giả Đại Thiên Tôn không đáng nhắc tới.
Nhưng bây giờ, hai người này đều ở cảnh giới linh giả Cực Cảnh.
Hơn nữa hai người này có thể nói là người mạnh nhất trong toàn bộ Cửu Nguyên Vực trừ ông ta và Dịch Hàn Ngọc ra.
Tám trăm năm! Cho dù là thiên tài cũng không thể làm được cái gì, nhưng hai người này lại giống như tiêm máu gà vậy.
"Ngươi đã tới, Lý Huyền Đạo cũng nên đến chứ?"
Đà La Khôn hừ lạnh một tiếng nói.
"Cảm ơn đã nhớ!"
Một tiếng cười lúc này vang lên, bên phía chân trời có một bóng người chân đạp phi kiếm lướt không tới, xuất hiện ở bên cạnh Diệp Nam Hiên.
Chính là Lý Huyền Đạo! Mấy năm gần đây hai người có thể nói là đã tạo ra một kỳ tích ở trong Cửu Nguyên Vực.
Từ Đại Thiên Tôn, cùng nhau bước ngang qua mấy cảnh giới Đại Chí Tôn, đến linh giả Cực Cảnh cảnh giới cửu văn.
Đây là chuyện chưa bao giờ xuất hiện trong Cửu Nguyên Vực từ trước đến nay.
Còn về Cửu Nguyên Đan Đế năm đó và Trần Nhất Mặc, không ai biết sư đồ hai người đã tăng lên đến mức nào rồi.
"Đà La Khôn, hôm nay ngươi muốn chết ở dưới kiếm của ta, hay là chết ở dưới đao của Diệp Nam Hiên?"
Lý Huyền Đạo cười một tiếng.
Mà cùng lúc đó, trong trời đất xung quanh còn có rất nhiều bóng người xuất hiện.
Các cường giả Chí Cao Đế Tôn, Đại Đế Tôn của Thánh địa Thanh Dương và động thiên Huyền Nguyệt cũng đều chạy tới.
Rốt cuộc là ai mai phục ai?
Đánh nhau tám trăm năm, mọi người đều đã biết rất rõ về đối phương rồi.
Trận chiến này, ai thắng ai bại còn chưa thể biết được! Ánh mắt Đà La Khôn lạnh lùng.
"Dịch Hàn Ngọc, hôm nay nơi này chính là nơi các ngươi bỏ mạng!"
Đà La Khôn vung tay xuống, khí thế kinh khủng bộc phát ra.
Trong phút chốc, ở dãy núi vô danh này, hơn vạn võ giả lập tức lao vào đánh nhau... Cửu Nguyên Vực, đại lục Cửu Nguyên, vùng đất phía bắc.
Linh thành! Đây là một tòa thành trì có mấy trăm vạn dân cư, không tính là thành trì lớn ở Cửu Nguyên Vực.
Mà rất lâu trước kia, Linh thành cũng không được gọi là Linh thành, mà là tám trăm năm trước, ở chỗ này có một gia tộc lớn vươn lên - nhà họ Linh, cho nên nơi đây mới được đặt tên là Linh thành.
Nhà họ Linh hiện nay được coi như là thế lực cấp hai, không hề phô trương ở Cửu Nguyên Vực, tám trăm năm qua bên trong gia tộc đã có mấy vị Chí Cao Đế Tôn ra đời, nhưng cũng không phải là cấp cao.
Có điều uy nghiêm của nhà họ Linh lại rất cao.
Tám trăm năm qua, nhà họ Linh có hai vị cường giả siêu cấp.
Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo.
Ngoài ra các thế lực bá chủ như Cửu Nguyên đan tông, Cửu Nguyên thương hội đều rất quan tâm đến nhà họ Linh.
Tám trăm năm qua, thậm chí có người còn nói có thể trêu chọc thánh địa Thanh Dương, có thể trêu chọc động thiên Huyền Nguyệt, nhưng lại không thể trêu chọc nhà họ Linh.
Lúc này, ba bóng người chậm rãi dừng lại bên ngoài Linh thành.
"Đây chính là nơi mà nhà họ Linh ở bây giờ sao?"
Trần Nhất Mặc nhìn đại lục Cửu Nguyên đã từng ở rất lâu, dọc đường đi trong lòng đều không ngừng cảm thán.
"Ừm...", Tần Ninh dẫn Trần Nhất Mặc và Diệp Viên Viên tiến vào bên trong thành.
Tuy nói ở trong bí cảnh Diêm Môn mới chỉ qua mấy năm, nhưng bên ngoài đã qua tám trăm năm rồi.
Điều này cũng khiến Tần Ninh có một loại cảm giác giống như cách một đời.
Chẳng qua là không biết nhà họ Linh hiện nay như thế nào! Ba người tiến vào bên trong thành, Tần Ninh nhìn đường phố bên trong Linh thành, trong lòng không ngừng cảm thán.
Tám trăm năm, xem ra nhà họ Linh đã đứng vững gót chân ở chỗ này rồi.
Ba người đi ở trên đường phố, sau khi hỏi thăm liền đi tới trước cửa Linh phủ.
Hiện nay Linh phủ đã có mấy phần khí thế.
Tần Ninh đi tới trước cửa, khách khí nói với hộ vệ: "Làm phiền thông báo một chút, tại hạ Tần Ninh đến bái kiến Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết".
Hộ vệ kia nhìn về phía ba người, lạnh lùng nói: "Ba vị đại nhân há là người mà ngươi muốn gặp là có thể gặp?"
"Ặc...", Trần Nhất Mặc đứng ở bên cạnh cũng ngẩn người.
"Sư phụ, người về nhà mà còn bị cản... quá mất mặt...", Tần Ninh nhìn Trần Nhất Mặc một cái, chậm rãi nói: "Cũng không biết là bởi vì ai!"
"...", mấy tên hộ vệ kia nhìn chằm chằm ba người, không dám khinh thường.
Bây giờ tình hình trong Cửu Nguyên Vực vô cùng vi diệu, ai biết ba người Tần Ninh có phải tới từ Đà La cung bên kia hay không?
"Tần... Ninh...", mà đúng vào lúc này, một giọng nói kinh ngạc lại vang lên.
Bình luận facebook