-
Chương 2631-2635
Chương 2631: Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm
"Ngươi làm cái vẻ mặt gì thế?", Tần Ninh thấy mặt mày Trần Nhất Mặc méo xệch bèn hỏi.
"Sư tôn, người nhìn giúp con xem linh hồn long mạch còn lại dài bao nhiêu?"
Tần Ninh biết ngay Trần Nhất Mặc đang nghĩ gì trong đầu, lập tức siết chặt nắm đấm và ngưng tụ, tự hình thành một thế giới riêng. Linh hồn long mạch nọ bất chợt hiện ra.
Linh hồn long mạch dài tám trăm trượng xuất hiện.
Hình ảnh ấy làm Trần Nhất Mặc buồn hiu.
Ôi, hai người chênh lệch nhau thế này đây!
Lúc sư tôn mới ở cảnh giới Đại Đế Tôn thì đã giết Chí Cao Đế Tôn dễ như trở bàn tay rồi.
Nay đã đến Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm thì chắc giết Chí Cao Đế Tôn thập phẩm cũng chẳng hề hấn gì.
Nếu như dung hợp ba quyển đan điển thì không khéo giết được cả linh giả Cực Cảnh luôn quá.
Như một trời một vực vậy!
Thấy Trần Nhất Mặc có vẻ bị đả kích, Tần Ninh đứng dậy vỗ vai hắn ta rồi cười cợt: "Đồ nhi ngoan, vi sư tu võ đã hàng trăm vạn năm, trong chín kiếp qua hết học tập tới ôn luyện, ngươi và ta cách nhau cả một khoảng trời là lẽ đương nhiên!"
Câu này càng đả kích Trần Nhất Mặc ác hơn.
Cách nhau cả một khoảng trời!
Lẽ đương nhiên!
Trần Nhất Mặc lầm bầm: "Nhưng con là thiên tài mà, con là Mặc Hoàng mà, tay cầm âm dương định..."
Bốp!
Hắn ta chưa kịp nói xong thì đã bị Tần Ninh thẳng tay vỗ cái bốp. Trán Trần Nhất Mặc tức thì sưng vù.
Tần Ninh từ tốn nói: "Ngươi là thiên tài, vi sư còn thiên tài hơn ngươi".
Cú vỗ ấy gần như khiến Trần Nhất Mặc bất tỉnh.
Tần Ninh bóp nắm tay, hờ hững nói: "Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi, sư tôn đập xong cũng nguôi giận được phần nào".
"Nhớ lấy, hiển linh với người ta thì được nhưng đừng hiển linh trước mặt vi sư!"
"Lúc trước nhường ngươi là vì sợ ngươi tự trách, suy sụp, bây giờ xem ra ngươi đã bình thường lại rồi. Từ nay về sau, sư phụ là sư phụ, đệ tử là đệ tử, nhớ chưa?"
Trần Nhất Mặc che đầu, ai oán than thở: "Con tự xưng là Mặc Hoàng, còn người là Cửu Nguyên Đan Đế, hoàng có bằng đế đâu, con không đi quá giới hạn mà!"
Tần Ninh không ngó ngàng gì tới Trần Nhất Mặc mà nói sang chuyện khác: "Đã bao lâu trôi qua rồi?"
"Nửa tháng rồi ạ!"
Hắn lập tức nói: "Đi thôi, từ Thiên La Vực trở về Cửu Nguyên Vực dù cưỡi nguyên thú cấp chín thì cũng phải mất mười ngày nửa tháng, tranh thủ về càng sớm càng tốt!"
Trần Nhất Mặc thầm nói xấu trong bụng.
Tranh thủ về càng sớm càng tốt?
Ai mà tin!
Nhớ sư nương chứ gì!
Sư tôn đã thay đổi rồi, nay người yêu nữ nhân còn hơn đồ đệ nữa!
Lúc này, hai thầy trò ra khỏi hang động.
Bước chân lên mặt đất, mặt trời rực rỡ từ trên cao chiếu xuống, cả ngọn dược sơn vô cùng quạnh quẽ.
Linh mạch của Thực Cốt Chúc Long được sinh ra khiến ngọn dược sơn này cũng mọc lên theo. Giờ linh mạch Thực Cốt Chúc Long đã biến mất, tất nhiên dược sơn cũng héo úa hết cả.
Giờ phút này, Tần Ninh và Trần Nhất Mặc vừa ra ngoài dược sơn thì hàng loạt tiếng gió rít vang lên.
Hai người họ thấy ba người La Phàm, Cố Thanh Huyên, Cố Thanh Nhan dẫn một số võ giả của nhà họ La và nhà họ Cố đến.
"Tần tiên sinh!"
"Trần đại sư!"
Khi nhìn thấy Tần Ninh và Trần Nhất Mặc, ba người đều cúi mình hành lễ.
Tần Ninh nhìn lướt qua, các thành viên cấp cao trong nhà họ Cố và nhà họ La đều không có ở trong này.
"Tần tiên sinh!"
La Phàm lịch sự thông báo: "Mấy ngày nay xảy ra chuyện lớn, cha ta và Cố thúc thúc đều đã đi rồi, bảo bọn ta ở lại đây chờ hai vị".
"Xảy ra chuyện lớn? Là chuyện gì thế?"
Trần Nhất Mặc tò mò hỏi.
Nghe hắn ta hỏi, ba người La Phàm lại hơi lưỡng lự.
"Phụ thân không cho bọn ta nói!"
"Ta hỏi mà còn không chịu nói à?"
Vừa nghe Trần Nhất Mặc nói vậy, La Phàm đã báo cáo ngay: "Người của nhà họ Thiên đã tuyên bố phát động chiến tranh với nhà họ La bọn ta!"
Tần Ninh nhướng mày, hỏi: "Nhà họ Thiên và nhà họ La giằng co đã hàng vạn năm nay, không ai nuốt được ai, giờ lại khiêu chiến, là do Huyết Thần Cung thúc đẩy sao?"
"Không sai!"
La Phàm hối hả đáp: "Võ giả của Huyết Thần Cung hợp tác với võ giả nhà họ Thiên hòng diệt trừ nhà họ La, bọn chúng đã tiến tới thành La Sâm rồi ạ!"
Tần Ninh gật đầu.
La Phàm tiếp tục: "Lão tổ và phụ thân đều có lệnh bọn ta phải ở đây chờ tiên sinh xuất quan. Tiên sinh đang ở đây tĩnh dưỡng, còn đây lại là chuyện riêng của nhà họ La nên lão tổ mới không dám làm phiền tiên sinh đấy ạ".
Nghe vậy, Tần Ninh bật cười: "Ta có muốn không nhúng tay cũng không được".
Hở?
Mấy người xung quanh đều không hiểu hắn nói vậy là có ý gì.
Đúng lúc này, đột nhiên có vài bóng người xuất hiện xung quanh dược sơn.
Hàng chục võ giả mặc huyết y đồng loạt hiện thân.
"Huyết Thần Cung!"
Đám người La Phàm, Cố Thanh Huyên, Cố Thanh Nhan đều sửng sốt.
"Đang chờ ta đây mà!"
Tần Ninh cười cợt: "Mạc Thần đã bị ta giết, Huyết Thần Cung nhân cơ hội đó mà đến đây, không giết ta mới là lạ ấy?"
"Tiên sinh đi trước đi!"
La Phàm nói ngay.
"Ta đi thì các ngươi phải chết rồi còn gì?"
La Phàm ngẩn người khi nghe thấy câu nói ấy.
Thực lực của Tần Ninh vô cùng mạnh mẽ, đúng là không cần phải sợ hãi ai thật.
Giờ phút này, Tần Ninh bước ra một bước, đưa mắt nhìn xung quanh.
"Chẳng hay Huyết Thần Cung đã phái vị nào tới đây!"
Câu hỏi của hắn truyền đi mười mấy dặm.
Một người chầm chậm đi ra từ giữa nhóm mấy chục người kia.
Cao to, vạm vỡ, mặc bộ bào phục màu xanh nhạt, phong thái mạnh mẽ và đầy hiên ngang, toát lên khí thế khiến người ta tự than thở không bằng. Không phải hắn ta cố ý bộc lộ mà là trời sinh đã thế.
"Nghe nói Trần đại sư Trần Nhất Mặc hiện đang ở nhà họ La của Thiên La Vực, Huyết Thần Cung ta biết Trần Nhất Mặc chính là đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế năm xưa nên phải đến đây một chuyến để xem thế nào!"
Câu này vừa vang lên thì đám người La Phàm, Cố Thanh Huyên, Cố Thanh Nhan đều ngạc nhiên quay sang Trần Nhất Mặc.
Cửu Nguyên Đan Đế!
Đó là một thế hệ Đan Đế của vùng đất Thượng Nguyên Thiên, đồng thời là một nhân vật máu mặt, vô cùng hiển hách của Thượng Nguyên Thiên năm ấy.
Ở Trung Tam Thiên.
Lẫn Cửu Đại Thiên.
Mỗi ngày đều có một nhân vật tiêu biểu được sinh ra tại hai đại vực này. Hiển nhiên Cửu Nguyên Đan Đế sinh ra tại Trung Tam Thiên nên là người đại diện sáng chói nhất cho nơi này.
Đó là một nhân vật có danh vọng, được người đời nhớ mãi về sau.
Không ai không biết tên của Cửu Nguyên Đan Đế.
Đương nhiên cũng có vô số người biết Trần Nhất Mặc, đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế.
Nhưng mức độ hiểu biết lại tỷ lệ nghịch với khả năng được diện kiến.
Hơn nữa, cho dù thuật luyện đan của Trần Nhất Mặc xuất chúng đến đâu đi chăng nữa thì họ cũng chưa bao giờ liên tưởng hắn ta với Trần Nhất Mặc, đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế.
Vì dù gì đệ tử của vị đại nhân kia đã rất có tiếng tăm vào bốn vạn năm trước, hiện tại chắc chắn đã ở ẩn, khó lòng biết hắn ta đang ở đâu.
Lúc này, Trần Nhất Mặc nhìn người vừa bước ra, hờ hững bảo: "Ta có vẻ nổi tiếng nhỉ!"
Câu vừa dứt, hắn ta bỗng thấy sau lưng có một ánh mắt lạnh như băng lia tới.
Trần Nhất Mặc giật mình, vội vàng lui xuống.
"Ngu ngốc".
Tần Ninh nhẹ giọng mắng: "Huyết Thần Cung chỉ mới nghe tên ngươi thôi, đâu có bằng chứng gì để khẳng định ngay ngươi chính là Trần Nhất Mặc khi xưa?"
Trần Nhất Mặc nghe vậy thì hớ ra.
Phải rồi!
Huyết Thần Cung là cái đách gì, sao mà biết chuyện đó được!
Lúc này, người đang đứng trước đội quân mấy chục người của Huyết Thần Cung, một trong tứ đại cung chủ của Huyết Thần Cung - cung chủ Chương Vân Kinh - cũng ngây ra như phỗng.
Trần Nhất Mặc là Trần Nhất Mặc kia ư?
Hắn ta có biết đâu!
Chẳng qua là đại nhân Huyết Thần muốn tương kế tựu kế nên hắn ta mới nói vậy thôi.
Sao tên này lại thừa nhận?
Lẽ nào là thật?
Không thể nào!
Chương 2632: Sư tôn, mời người ra tay!
Lúc này, Chương Vân Kinh lấy lại bình tĩnh, mỉm cười: "Xem ra đúng là Trần Nhất Mặc năm đó thật rồi!"
Tần Ninh giễu cợt: "Nếu biết hắn là Trần Nhất Mặc năm xưa, là đồ đệ của Nguyên Đế năm đó thì sao còn dám dẫn quân tới giết? Huyết Thần Cung có mười cái mạng cũng không đủ bồi thường đâu nhỉ?"
Vẻ mặt Chương Vân Kinh không được tốt cho lắm.
Song đại nhân Huyết Thần đã lên kế hoạch ổn thỏa cả rồi, không cần biết có phải là thật hay không, hắn ta cứ việc gán là thật thôi.
Nào ngờ hai kẻ này lại thừa nhận!
Đúng là không biết xấu hổ mà!
Nếu thật sự là Trần Nhất Mặc, đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế một thời thì hiện tại thế nào cũng phải đến đế giả Cực Cảnh rồi chứ? Rồi làm gì có chuyện hắn ta tới Thiên La Vực này mà giả heo ăn hổ?
Nếu không phải bận tâm tới kế hoạch thì hắn ta đã chửi ầm lên từ lâu rồi.
"Thừa nhận thì càng tốt!"
Chương Vân Kinh phá lên cười: "Trần Nhất Mặc, số người muốn lấy mạng ngươi nhiều đếm không xuể đâu".
"Gì?"
Trần Nhất Mặc hỏi lại ngay: "Sao Huyết Thần Cung nho nhỏ nhà ngươi lại biết rõ thế?"
"Ngươi vẫn chưa biết à?"
Chương Vân Kinh chế nhạo: "Nhà họ Nguyên và nhà họ Chu đã bắt đầu lan tin khắp Thượng Nguyên Thiên Vực rằng hễ ai tìm được Trần Nhất Mặc thì sẽ được hai đại gia tộc này thưởng lớn!"
Nhà họ Nguyên!
Một trong bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương.
Hình như nhà họ Chu cũng thế!
Hai đại gia tộc này hoàn toàn đủ sức mạnh để nghiền ép những gia tộc như nhà họ Thiên và nhà họ La.
Bởi lẽ nhà họ Thiên và nhà họ La là bá chủ của Thiên La Vực.
Còn gia tộc như nhà họ Nguyên và nhà họ Chu lại là bá chủ của Thượng Nguyên Thiên Vực, cũng có thể gọi là bá chủ của toàn Thượng Nguyên Thiên.
Địa vị nhìn thôi là rõ chênh lệch nhau nhường nào.
"Ta hiểu rồi!"
Trần Nhất Mặc bật cười: "Huyết Thần Cung tính toán cũng giỏi thật".
"Không cần biết ta có phải đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế năm xưa hay không, chỉ cần báo tin này cho nhà họ Chu để bọn chúng sai người tới kiểm chứng, cho dù ta không phải thì nhà họ Chu cũng nóng giận vì đã phải cất công tới đây vì ta. Chúng không thể trút giận lên Huyết Thần Cung các ngươi vì dù sao các ngươi cũng đã giúp nhà họ Chu tìm người, nhưng lũ họ Chu đấy vốn cao cao tại thượng, tức giận thì sẽ giết ta chỉ trong vòng một nốt nhạc!"
"Hay cho một chiêu mượn đao giết người!"
Bấy giờ Tần Ninh cũng nhìn Trần Nhất Mặc với gương mặt đầy vui mừng.
Tuyệt cú mèo!
Đầu óc hắn ta có vẻ bình thường lại chút rồi.
Chương Vân Kinh nghe vậy thì giễu cợt: "Bản cung chủ nói ngươi là hắn thì ngươi là hắn!"
Trần Nhất Mặc trào phúng: "Nếu đúng là ta thì dù Huyết Thần Cung nhà ngươi có một trăm lá gan, ngươi cũng dám giết ta không?"
"Hừ!"
Chương Vân Kinh hừ lạnh, chế nhạo: "Có phải hay không thì bắt ngươi lại là biết thôi!"
Dứt câu, hắn ta thẳng thừng tung một chưởng.
Trần Nhất Mặc nhíu mày, mặt mũi bỗng tái mét. Hắn ta chạy tọt về sau rồi chắp tay nói: "Sư tôn, mời người ra tay!"
Hắn ta vừa dứt câu thì ăn ngay một cái bốp vào gáy.
"Đau quá..."
"Còn biết đau à?"
Tần Ninh tiến lên một bước, mắng mỏ: "Miệng mồm cũng lễ phép quá nhỉ. Ngươi là đồ đệ hay ta là đồ đệ đấy?"
Trần Nhất Mặc nhìn hắn bằng ánh mắt ai oán, hắn ta chỉ biết ngậm miệng lại.
Vào lúc này, Tần Ninh nhìn Chương Vân Kinh đang xông tới, khuôn mặt hắn đầy lạnh lùng.
Thú vị đấy!
Nhà họ Nguyên!
Nhà họ Chu!
Khá lắm!
Trong lúc nhất thời, Tần Ninh ngưng tụ pháp thân, khí tức Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm tức thì lan tỏa ra ngoài.
Ba quyển đan điển cũng phóng ra từ trong cơ thể Tần Ninh, khí thế của hắn phút chốc nhảy tới Chí Cao Đế Tôn thập phẩm.
Lúc trước Tần Ninh mới là Đại Đế Tôn thôi mà ba quyển đan điển đã có thể đưa hắn tới cấp bậc Chí Cao Đế Tôn thập phẩm rồi.
Nhưng đến thập phẩm thì vẫn giữ ở cảnh giới Chí Cao Đế Tôn thập phẩm.
Còn ở tứ phẩm thì lại tăng lên tới Chí Cao Đế Tôn thập phẩm.
Sở dĩ như vậy là vì ba quyển này là ba quyển cuối xưa kia được Tần Ninh tạo ra ở cảnh giới Chí Cao Đế Tôn bậc nhất, chất liệu để tạo ra chúng đều nằm ở cấp Chí Tôn.
Đây đã trình độ cao nhất của ba quyển đan điển này rồi!
Nhưng về sau, khi cảnh giới của Tần Ninh cao hơn, việc dung hợp đan điển cũng trở nên dễ dàng hơn.
Khí thế Chí Cao Đế Tôn thập phẩm bộc phát.
Chương Vân Kinh thấy vậy thì trào phúng: "Chí Cao Đế Tôn và linh giả Cực Cảnh cách nhau cả trăm ngàn dặm, bản cung chủ biết ngươi giết được Mạc Thần nhưng Mạc Thần thua xa bản cung chủ đấy!"
Hắn ta gầm lên, xung quanh tức thì hình thành những đốm sáng.
Không có sức mạnh của pháp thân mà chỉ có sức mạnh thân xác hùng hậu của Cực Cảnh được giải phóng.
Thoáng chốc, hai đạo thần văn dính vào cơ thể Chương Vân Kinh.
Linh giả Cực Cảnh, cảnh giới Nhị Văn!
Linh giả Cực Cảnh có thể ngưng tụ tổng cộng chín đạo văn ấn. Chín đạo thần văn thân xác sẽ trợ giúp thân xác võ giả Cực Cảnh đạt đến tầm cao chưa từng có.
Tu hành võ đạo thì sẽ làm thứ gì mạnh hơn?
Là thân xác, huyết mạch, xương cốt và hồn phách. Đó là sự thật mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Thân xác càng mạnh, huyết mạch càng mạnh, xương cốt càng mạnh, hồn phách càng mạnh thì sức mạnh trời đất mà võ giả có thể chứa đựng trong người sẽ càng nhiều.
Bất cứ khi nào võ giả phát triển từ nền móng và có sự thay đổi về chất, thì đón chờ kẻ đó sẽ là sự lột xác của bản thân.
"Lung Tráo Thiên Địa!"
Chương Vân Kinh gầm lên rồi siết chặt nắm đấm, một nguồn sức mạnh khủng khiếp lan tỏa khắp bầu trời.
Vào lúc này, hư không như bị nó hoàn toàn bao phủ, tất cả mọi người bỗng phát hiện cơ thể mình đã bị giam cầm, không tài nào nhúc nhích nổi.
Giờ đây, Tần Ninh lạnh lùng thét lên, cầm Long Hoàng Thập Tự Kiếm trên tay chém một nhát vào không khí.
"Thánh Nguyên Thiên Địa Kiếm!"
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển - quyển thứ bảy - là quyển mạnh nhất, giúp cho Chí Cao Đế Tôn có thể bùng nổ điểm cực hạn của mình.
Một nhát kiếm được chém ra, xé tan cả không trung. Nhát kiếm ấy nhanh chóng chém về phía Chương Vân Kinh, tỏa ra uy thế vô cùng khủng khiếp.
Một kiếm như rồng, như phượng, phút chốc đã phá tan sự trói buộc của đất trời.
Chương Vân Kinh lách mình tránh đi. Lần này hắn ta trông rất thận trọng khi nhìn về phía Tần Ninh.
Tên này giết được Mạc Thần, chắc chắn không phải hạng tầm thường.
"Lưu Nguyệt Trảm!"
Chương Vân Kinh cuộn nắm tay lại, trong giây lát một vầng trăng khuyết đỏ như máu hiện ra giữa trời, che khuất hết thảy ánh dương khiến cho nơi đây bỗng chốc rơi vào bóng tối.
Hắn ta giáng một cú chưởng xuống, vầng trăng khuyết máu cũng lũ lượt chém tới.
Ầm ầm ầm...
Tiếng nổ vang dội vang lên không ngừng, Tần Ninh chống lại chính diện bằng Long Hoàng Hứa Nguyên Đỉnh.
Cuộc chiến giữa hai người đã khiến cả không gian chấn động, toàn bộ dãy núi Lạc Nguyệt cả trong lẫn ngoài đều phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
"Đi chết đi!"
Uy thế bàng bạc của Chương Vân Kinh từ trên không áp xuống.
Tần Ninh thi triển Thánh Nguyên Thái Cực Quyền, bùng nổ đến mức tối đa nhưng vẫn không thể hóa giải đòn tấn công của hắn ta.
Đám người La Phàm ở bên dưới thì trợn mắt há hốc mồm từ khi nào.
Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà Tần Ninh đã từ Đại Đế Tôn thất phẩm đến Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm, đúng là không thể tin được.
Giờ đây Trần Nhất Mặc tràn trề nhiệt huyết nhưng khổ nỗi tu vi thì có đó mà lại không thể phát huy được, chỉ biết đứng mở to mắt ra mà nhìn.
Lại bỏ lỡ cơ hội hiển linh tuyệt vời rồi!
Giờ phút này, đòn công kích của Chương Vân Kinh đã giáng xuống nhưng trông Tần Ninh vẫn rất bình tĩnh.
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển quả là bí quyết đỉnh cao trong số các võ quyết Chí Tôn. Có nó, giết võ giả cảnh giới Chí Tôn dễ như trở bàn tay.
Nhưng muốn dựa vào thực lực Chí Cao Đế Tôn thập phẩm mà vượt cấp giết cường giả linh giả Cực Cảnh thì vẫn chưa đủ.
Tần Ninh bình tĩnh nhìn Chương Vân Kinh đang xông tới, từ tốn cất lời: "Thật ra giết ngươi cũng đơn giản thôi".
Vừa dứt câu, pháp thân trong cơ thể hắn ầm ầm hiện ra, long ảnh và phượng ảnh thoáng chốc phóng to ra ngàn trượng.
Chương 2633: Công tử Chu Trạch
"Long Hoàng Âm Dương Chí Tôn Quyết!"
Giữa lúc đó, Tần Ninh gầm lên.
Long Hoàng Âm Dương Chí Tôn Quyết!
Đây là võ quyết Chí Tôn hắn luôn dùng cho việc tu hành từ khi bước vào cảnh giới Chí Tôn, cũng là võ quyết do hắn tự sáng tạo ra vào kiếp thứ năm.
Từ khi vào Thánh Đạo tông đến nay, Tần Ninh chuyển sang tu luyện Thánh Nguyên Thái Cực Quyền, cho tới nay đều thi triển Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, còn pháp quyết kia thì ít khi sử dụng.
Trong pháp quyết ấy, hai chiêu thức hắn thường sử dụng nhất là Vạn Long Khiếu và Vạn Hoàng Trảm.
Nhưng đó vẫn chưa phải là hai thức mạnh nhất của pháp quyết!
"Thiên Long Trảm!"
Sau khi thét lên một tiếng, Tần Ninh cầm chặt Long Hoàng Thập Tự Kiếm, chém ra thật nhanh.
Trong giây lát, tiếng rít gào của rồng phủ khắp cả nơi đây khiến ai cũng cảm nhận khí thế đáng sợ phát ra từ sức mạnh trời đất.
Uỳnh...
Cự long uốn lượn, cất giấu một thanh kiếm trong cơ thể dài ngàn trượng.
Khi cự long bay vút tới, Kiếm Thể cũng bộc lộ mũi kiếm nhọn hoắc của mình.
Ầm...
Nguồn năng lượng to lớn làm chấn động cả không gian.
Sức công phá khủng khiếp cuốn lấy mọi thứ.
Khoảnh khắc ấy, sức mạnh trời đất như muốn làm vỡ nát tất thảy bỗng nhiên lan rộng.
Chương Vân Kinh biến sắc, bước lùi ra sau, phải tung mấy chục chưởng liên tục mới cản được đòn công kích từ chiêu thức của Tần Ninh.
Bấy giờ nét mặt hắn ta vô cùng khó coi, hắn ta khẽ quát: "Công tử Chu Trạch, đứng nhìn thế coi mà được à?"
Đến mức phải hét câu này ra, Chương Vân Kinh cũng quá mất mặt khi bị Tần Ninh ép đến mức này.
Nhưng hắn ta thật sự không dám tiếp tục giao thủ với Tần Ninh nữa.
Kẻ này quá điêu luyện, sau mấy hiệp đánh nhau, hắn ta đã biết người này sâu không lường được.
Sau khi Chương Vân Kinh dứt lời.
Không gian bỗng chấn động.
Ánh sáng thình lình ập tới.
Chỉ thấy một con phi cầm chậm rãi rẽ gió bay tới.
Nhìn có vẻ chậm chạp nhưng tốc độ của nó lại nhanh như du long vậy.
Con phi cầm khổng lồ hạ cánh, đáp xuống ở độ cao trăm trượng một cách vững vàng.
Có một bóng người đang đứng trên lưng phi cầm.
Đó là một người thanh niên có thân hình cường tráng, cao to, không tỏ ra giận dữ nhưng lại khiến người ta bất giác sợ sệt.
Đôi mắt hắn ta thì như vực thẳm ngàn trượng, vừa tĩnh mịch vừa đáng sợ.
Giây phút ấy, dường như tất cả mọi người đều cảm nhận được khí thế khủng khiếp phát ra từ người thanh niên kia.
"Chương Vân Kinh, tên này là Trần Nhất Mặc thật sao?"
Người thanh niên vừa xuất hiện đã nhìn thẳng vào mắt Trần Nhất Mặc, không ngó ngàng gì tới Tần Ninh.
Chương Vân Kinh lập tức trả lời: "Hắn không phủ nhận".
"Ồ?"
Thanh niên từ tốn cất lời: "Ngươi là Trần Nhất Mặc thật à?"
Hắn ta nhìn Trần Nhất Mặc bằng ánh mắt dò xét.
Vì sao Trần đại sư Trần Nhất Mặc, đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế nổi như cồn nay lại ra bộ dạng này?
Thanh niên bật cười: "Theo như ta được biết thì khi sư tôn của mình mất tích, Trần đại sư đã là thiên kiêu với cảnh giới Cực Cảnh rồi. Đã bốn vạn năm trôi qua, không chừng hắn đã vượt qua Cực Cảnh, chứ còn tên này thì trông chả giống chút nào..."
Nghe vậy, Trần Nhất Mặc cũng ngước mắt nhìn tên thanh niên, khịt mũi khinh thường: "Người của nhà họ Chu? Nhà họ Chu vẫn chưa diệt vong à?"
Hắn ta nhướng mày.
Lúc này, tên thanh niên nhìn sang Tần Ninh, từ tốn hỏi: "Còn ngươi là tên nào nữa?"
Tần Ninh liếc mắt nhìn hắn ta, không nói năng gì.
"Không muốn nói à?"
Tên thanh niên phì cười: "Chẳng sao, có vẻ chỉ là một tên tay sai của Trần Nhất Mặc không hơn không kém thôi. Còn việc hắn có phải Trần Nhất Mặc hay không thì đánh gãy tay chân rồi bắt về là biết".
Vừa dứt lời, thanh niên bỗng cảm nhận được có một đôi mắt sắc lạnh quét về phía mình.
Ánh nhìn sắc bén ấy đến từ Trần Nhất Mặc.
Hắn ta tỏ ra bực bội: "Nhà họ Chu và nhà họ Nguyên đúng là cùng một giuộc với nhau".
Chính vì nhà họ Nguyên mà hắn ta đã mất đi một cánh tay của mình, nay người của nhà họ Chu ló mặt ra, vừa mở mồm đã đòi đánh gãy tay chân hắn ta, đúng là hống hách mà.
"Không phục à?"
Người thanh niên nói ngay: "Không phục thì làm gì nhau. Thượng Nguyên Thiên Vực ngày nay không còn là Thượng Nguyên Thiên Vực cho sư tôn ngươi hô mưa gọi gió như năm đó đâu. Cho dù sư tôn ngươi còn sống đi nữa thì cũng không dám muốn gì làm nấy".
"Công tử Chu Trạch!"
Đúng lúc này, Chương Vân Kinh lên tiếng: "Thực lực của tên Tần Ninh này không đơn giản đâu, xin công tử hãy cẩn thận".
Chu Trạch lại chỉ cười cợt: "Ta cũng vừa nhận ra chỗ mờ ám rồi. Chỗ dựa của hắn chỉ là ba quyển sách đặc biệt đó thôi, chả là cái thá gì hết".
"Tăng cường tới Chí Cao Đế Tôn thập phẩm là cùng, mà cảnh giới này có là gì so với Cực Cảnh đâu..."
Chu Trạch nắm chặt tay, khí thế trong cơ thể bùng nổ. Ba đạo thần văn quẩn quanh người mãi không dứt.
Linh giả Cực Cảnh cảnh giới Tam Văn!
Trong cấp bậc Cực Cảnh, linh giả chia ra làm chín văn, mỗi văn là một thiên địa.
Linh giả Cực Cảnh có thể mở ra đạo thần văn thứ ba thì thực lực của kẻ đó sẽ nằm ở một trình độ khác so với cảnh giới Nhị Văn.
Lúc này, Tần Ninh cũng đưa mắt về phía thanh niên.
"Chu Trạch đúng không!"
Hắn ôn tồn nói: "Nhà họ Chu nhúng tay đủ rồi đấy".
"Nhà họ Chu muốn làm gì đâu phải chuyện của ngươi?", Chu Trạch hờ hững nói: "Cứ đứng yên đó mà chịu chết đi".
Nói rồi hắn ta siết chặt nắm đấm, tỏa khí thế đáng sợ của mình ra.
Tiếng ầm ầm vang lên không dứt, mang đến uy thế khiến cho người ta hãi hùng.
"Khai Thiên Nguyên Điển!"
"Khai Thiên Hoàng Cực Chưởng!"
Chu Trạch vừa hô lên đã tung một cú chưởng xuống.
Trong giây lát, khí Huyền Hoàng ngưng tụ ra khắp bốn phương tám hướng rồi lập tức bùng phát. Quả là một thứ sức mạnh hùng hậu, tất cả mọi người đều hãi hùng trước nó.
Một chưởng ấn từ trên trời giáng xuống.
Tần Ninh thấy vậy thì giễu cợt: "Võ quyết cực đạo trấn thủ của nhà họ Chu, Khai Thiên Nguyên Điển đây mà!”
"Nguyên điển có đến bốn tầng nhưng Chu Trạch nhà ngươi chỉ mới học được Hoàng Quyển thôi mà?"
Tần Ninh tiến lên một bước với thanh trường kiếm trên tay, uy áp vừa sắc bén vừa đầy bạo lực.
"Thiên Long Trảm!"
Một kiếm chém ra, thân rồng cuốn lấy Kiếm Thể lập tức ập tới.
Kiếm khí và chưởng kình va uỳnh vào nhau, tức thì xé toạc cả không gian, khiến cho dãy núi Lạc Nguyệt cũng bắt đầu rung lắc dữ dội.
Thật lâu sau, cơn động đất mới dịu xuống, tất cả đều chìm vào tĩnh lặng.
Tần Ninh và Chu Trạch người đứng trên người đứng dưới, kìm kẹp lẫn nhau.
Trong lòng Chương Vân Kinh vừa mừng vừa sợ trước cảnh tượng ấy.
Sợ vì không ngờ thực lực của Tần Ninh lại mạnh đến nỗi có thể giao thủ với cường giả linh giả cảnh giới Tam Văn.
Mừng vì Chu Trạch thật sự có lòng tự tôn cao, hắn ta không cần biết Trần Nhất Mặc có phải là Trần Nhất Mặc kia không mà đã muốn bắt đi, rồi sau đó muốn tính gì thì tính.
Dù gì ở Thượng Nguyên Thiên, nhà họ Chu quả thật là sự tồn tại đứng ở tít trên cao, không để thứ gì vào mắt.
Điều làm hắn ta ngạc nhiên hơn cả là Tần Ninh không hề lùi một bước nào mà cứ liên tục đánh nhau với Chu Trạch như thế.
Lẽ nào tên này không biết tiếng tăm của nhà họ Chu?
Trên Thượng Nguyên Thiên.
Lẫn bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương.
Đều do hai đại gia tộc cầm trịch.
Đó là nhà họ Nguyên!
Và nhà họ Chu!
Có thể nói hai đại gia tộc này trông coi hàng tỷ sinh mạng.
Hai tên ngu xuẩn này cũng phải biết điều đó chứ?
Bấy giờ Chu Trạch cũng thẳng thốt quá đỗi trước lời nói của Tần Ninh.
"Thú vị đấy. Không biết ngươi đã dung hợp với cái gì mà lại có thể bộc phát ra thực lực vượt trên cảnh giới Đế Tôn ở cảnh giới Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm".
"Mấy người thế này giết mới hay".
Chu Trạch quát lớn, chớp mắt đã tiến tới trước mặt như một con chim ưng. Một thanh trường thương hiện ra trong tay, hắn ta đâm thẳng về phía Tần Ninh.
Ầm...
Phút chốc, hai người va vào nhau. Hàng vạn tia sáng bùng nổ, bắn ra tứ phía.
Mà dễ thấy lúc này Tần Ninh cũng không định dây dưa với Chu Trạch.
Xung quanh vẫn còn lũ võ giả Huyết Thần Cung đang nhìn chằm chằm như hổ đói, rất nhiều người thuộc nhà họ La và nhà họ Cố đang có mặt tại đây, nếu họ bị cường giả Huyết Thần Cung nhằm vào thì chết là cái chắc.
Tần Ninh vừa lùi về sau vừa nắm tay lại.
Ngạc nhiên thay, Long Hoàng Thập Tự Kiếm từ một phân thành hai, một thanh trông như long kiếm, một thanh trông như phượng kiếm. Cả hai đều nhấp nháy ánh sáng không ngừng.
Chương 2634: Thiên Phượng Thuấn Sát
Khoảnh khắc ấy, khí thế trong cơ thể Tần Ninh bỗng lột xác.
"Thiên Phượng Thuấn Sát!"
Sau tiếng gầm, hai tay hắn cầm kiếm, thoáng chốc như biến thành một ngọn gió vô hình, chỉ để lại âm thanh vút qua.
Ngay sau đó, tiếng phập vang lên.
Khi xuất hiện lại lần nữa thì Tần Ninh đã đứng sau lưng Chu Trạch.
Hai thanh kiếm trên tay chảy máu tí tách.
Giờ phút này, nụ cười trên mặt Chu Trạch đã tắt lịm, chỉ còn lại biểu cảm bàng hoàng.
Trên cổ lẫn bụng đều chảy máu. Máu tươi chầm chậm chảy ra ngoài.
Cơ thể hắn ta chia làm ba khối, rơi lả tả ra đất.
Tần Ninh hơi thở dốc.
Thiên Phượng Thuấn Sát!
Đây là chiêu thức chú trọng về tốc độ sát phạt nhất trong Long Hoàng Âm Dương Chí Tôn Quyết.
Giờ đây, khí tức sinh mệnh của Chu Trạch đã trở nên hỗn loạn.
Cảnh tượng ấy làm mặt mày Chương Vân Kinh tái mét, hắn ta quay đầu bỏ chạy.
Nỗi kinh hoàng bao trùm cả tâm trí hắn ta.
Nếu hắn ta chậm chân thì sẽ chết mất!
"Ngươi còn chạy cái gì?"
Tần Ninh khẽ gầm lên, một thanh kiếm trong tay xẹt qua không khí, hóa thành long ảnh lia thẳng về phía Chương Vân Kinh.
Ầm...
Tiếng nổ vang vọng khắp nơi, oanh tạc ra một cái hố sâu hoắm, sụp đổ.
Chương Vân Kinh nằm gục trên mặt đất, mặt cắt không còn một giọt máu, muốn nhổm dậy không tài nào nhúc nhích nổi.
Giờ phút này, đám võ giả Huyết Thần Cung quanh đây đều nháo nhào chạy trốn...
Tần Ninh từ từ tiến tới trước mặt Chương Vân Kinh từng bước, rút long kiếm đang đâm vào lưng hắn ta ra, nói với vẻ dửng dưng: "Ý đồ của vị đại nhân Huyết Thần đó của ngươi chỉ là mượn tay nhà họ Chu diệt trừ bọn ta thôi đúng không?"
"Cơ mà cũng đúng lúc".
"Nếu nhà họ Chu đang tìm kiếm Trần Nhất Mặc thì ta sẽ đi gặp bọn chúng!"
Mặt mày Chương Vân Kinh vô cùng thảng thốt.
"Bắt hắn ta theo, đi thành La Sâm!"
Giờ đây, đám người La Phàm, Cố Thanh Huyên, Cố Thanh Nhan chỉ biết trố mắt ra nhìn.
Tần Ninh liên tục làm mới thế giới quan của bọn họ!
Khi đối đầu với cường giả bán bộ Cực Cảnh và linh giả Cực Cảnh cảnh giới Nhất Văn, trông Tần Ninh có vẻ không nhẹ nhàng là bao.
Vậy mà bây giờ đến Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm hắn lại chém chết linh giả Cực Cảnh cảnh giới Tam Văn thần tốc như vậy!
Không ai dám tin rằng sẽ có một người có khả năng đó.
Lúc này, đoàn người cưỡi phi cầm rời khỏi đây, bay về phía thành La Sâm.
Đó là căn cứ địa của nhà họ La, và cũng là lựa chọn hàng đầu mà nhà họ Thiên và Huyết Thần Cung muốn hạ bệ lần này.
Khi đã tiêu diệt căn cứ địa của nhà họ La rồi thì việc xử lý toàn bộ nền móng của nhà họ La trên khắp Thiên La Vực cũng trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.
Trên phi cầm.
Tần Ninh nhìn bộ dạng bán sống bán chết của Chương Vân Kinh, cười mỉa: "Kế hoạch của Huyết Thần Cung là gì đấy, nói nghe xem nào?"
"Trợ giúp nhà họ Thiên tiêu diệt nhà họ La để nhà họ Thiên xưng bá Thiên La Vực à? Thế khác nào tự tạo đối thủ cho mình đâu? Huyết Thần Cung đâu có ngu như thế!"
"Có phải sau khi tiêu diệt nhà họ La thì mục tiêu tiếp theo của Huyết Thần Cung sẽ là diệt trừ nhà họ Thiên không?"
Chương Vân Kinh nằm úp sấp trên mặt đất như một con chó chết.
"Thực lực của đại nhân Huyết Thần rất cao, ngươi không phải đối thủ của đại nhân đâu!"
Hắn ta thừa nhận rằng Tần Ninh rất mạnh nhưng vẫn chưa đủ để chống lại đại nhân Huyết Thần.
Bốp...
Tần Ninh tung một cước rồi nói thẳng: "Hỏi ngươi cái gì thì trả lời cái đó, dám hỏi một đằng trả lời một nẻo, đáng đánh!"
Trong miệng Chương Vân Kinh toàn là răng gãy, máu me be bét, trông vô cùng thảm hại, miệng lúng búng câu gì không rõ: "Tần Ninh... ngươi..."
"Xem ra hỏi ngươi cũng chả được gì, giết luôn cho rồi".
Dứt lời, Tần Ninh vung kiếm lên chém ngay. Tia sáng lóe lên trên thân kiếm, Chương Vân Kinh rơi đầu, thân mình thì bị Tần Ninh đạp xuống phi cầm.
Cảnh tượng ấy khiến đám người La Phàm hoảng hốt không gì tả được.
Trời... nói giết là giết thật kìa!
Giữa lúc đó, trên phi cầm, Trần Nhất Mặc cứ ngồi xổm trên đất, cúi gằm mặt, không nói lấy một câu nào.
Tần Ninh tiến lại gần hắn ta, cười hỏi: "Mặc Nhi sao vậy?"
Trần Nhất Mặc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Ninh rồi lại cúi đầu, im như thóc.
"Bị đả kích rồi sao?"
Tần Ninh ngồi xuống rồi nhìn hắn ta, tiếp tục cười đùa: "Bị sư tôn đả kích à?"
"Không ạ..."
Trần Nhất Mặc buồn bã nói: "Con chỉ hận mình không làm tốt chuyện sư tôn đã dặn, giờ còn phải để sư tôn ra trận vì con nữa".
"Do con ngu ngốc quá nên mới bị người ta hãm hại thôi".
Tần Ninh nghe xong thì bật cười: "Thôi nào, đừng rầu rĩ nữa, khi nào sư tôn tập hợp đủ nguyên liệu để chữa trị cho cánh tay của ngươi thì ngươi sẽ là một vị đế giả Cực Cảnh rồi. Đến lúc đó, sư tôn sẽ cho ngươi tự đi diệt nhà họ Nguyên và nhà họ Chu, thế nào?"
Trần Nhất Mặc nói ngay: "Sư tôn không ra mặt ạ?"
"Ta không ra mặt!"
"Thật không?"
"Thật!"
"Người nhớ giữ lời đó!", Trần Nhất Mặc phấn khích ra mặt.
"Biết rồi!"
Thế rồi Tần Ninh hỏi: "Ta nhớ ngươi nói kẻ đã hãm hại ngươi năm xưa gồm có bốn người, cả bốn đều là đế giả Cực Cảnh rất mạnh, ngươi đã chắc chắn được là ai chưa?"
Trần Nhất Mặc cau mày trả lời: "Chưa ạ, nhưng trước mắt thì có thể có người của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu. Nhà họ Nguyên là khả nghi nhất!"
Tần Ninh liếc mắt nhìn Trần Nhất Mặc, không nói một lời.
Nói thừa quá!
Nhà họ Nguyên đã là thế lực xung phong tiến vào Cửu Nguyên Vực, Diêm Môn, không những thế còn âm thầm giật dây Đà La Khôn để ông ta ra tay.
Sau đó còn sai chín vị cường giả Cực Cảnh vào Diêm Môn, từ đây có thể thấy mục tiêu của chúng là Trần Nhất Mặc.
Về nhà họ Chu thì không ngờ chúng lại thăm dò Trần Nhất Mặc, hiển nhiên hắn ta cũng nằm trong tầm ngắm của chúng.
Chưa kể thái độ thăm dò đấy nom cũng không hẳn là tốt.
Tần Ninh lập tức nói: "Ta đã tiếp xúc với tên Diệp Chi Vấn này mấy lần, kẻ này chưa bao giờ lộ diện chân thân lần nào, ta đoán có lẽ bản thể hắn ta ở tại Thượng Nguyên Thiên".
"Hắn ta ra tay giết ngươi mà ngươi không chết đã là chuyện may mắn lắm rồi".
Tần Ninh an ủi: "Đừng suy nghĩ nhiều nữa, giờ chỉ còn thiếu Thiên Khuyết Mộc trăm vạn năm và hạt sen Thiên Sơn nữa thôi là ta có thể giúp ngươi mọc ra cánh tay mới rồi. Khi đó, ngươi sẽ là Mặc Hoàng Trần Nhất Mặc chân chính, không ai chống lại được ngươi!"
"Vâng".
Phi cầm lướt đi vùn vụt, tiến về phía thành La Sâm...
Cùng lúc đó, ở bên ngoài thành La Sâm.
Là căn cứ địa của nhà họ La, một trong hai thành trì lớn nhất vùng đất Thiên La Vực, đương nhiên thành La Sâm có diện tích khổng lồ và vô cùng phồn thịnh, xa hoa.
Vào lúc này, ở bên ngoài thành La Sâm, một toán người đang đứng trên bầu trời.
Những người đó đều tỏa ra khí thế mạnh mẽ, không che giấu uy áp khủng khiếp của mình, chân cất bước vào thành La Sâm.
Chúng còn giăng cờ khắp nơi một cách huênh hoang.
Trên mỗi cán cờ đều khắc chữ "thiên" lấp lánh ánh vàng.
Nhà họ Thiên!
Một bá chủ khác của Thiên La Vực.
Ngoài ra, xung quanh cũng có những tòa cung điện lơ lửng, đỉnh các cung điện cũng gắn một lá cờ lớn.
Huyết Thần Cung!
Nhà họ Thiên và Huyết Thần Cung bắt tay với nhau, tiến đánh thành La Sâm không chút ngại ngần.
Không cần nói cũng biết ý đồ của chúng là gì.
Đó là tiêu diệt nhà họ La!
Vào lúc này, hàng vạn võ giả của nhà họ La cũng đang đứng trên tường thành La Sâm, bày binh bố trận, sẵn sàng đón địch.
Là tộc trưởng, đương nhiên La Vĩnh Binh phải đứng đầu. Ông ta nhìn khung cảnh ở bên ngoài thành La Sâm với ánh nhìn lạnh lùng và thâm hiểm, bày sẵn thế trận chờ chạm trán với hàng vạn võ giả của nhà họ Thiên và Huyết Thần Cung.
Trong cuộc chiến này, cả hai phe đều điều động cường giả, cao thủ cấp bậc Tiểu Đế tôn, Đại Đế Tôn và Chí Cao Đế Tôn. Nếu chiến tranh nổ ra, máu tất chảy thành sông.
Chương 2635: Tần tiên sinh mà ngươi vừa nhắc tới đấy
"Thiên Ngạn Nguyệt!"
La Vĩnh Binh hừ lạnh, lên tiếng: "Sao đấy, tộc trưởng nhà họ Thiên các ngươi chết rồi nên trút giận lên nhà họ Thiên bọn ta à?"
"Nhưng ta khuyên ngươi một câu, cho dù các ngươi lôi kéo thêm được Huyết Thần Cung để hôm nay tiêu diệt nhà họ La đi nữa thì nhà họ Thiên không chết cũng bị lột da thôi. Đến lúc đó, ta chống mắt lên xem Huyết Thần Cung có nhắm vào miếng mồi béo bở Thiên La Vực này không!"
"Đừng để cuối cùng lại thành may áo cưới cho người ta!"
Lời La Vĩnh Binh cũng không hẳn là vô lý.
Huyết Thần Cung bắt tay với nhà họ Thiên để xâm chiếm nhà họ La, nhưng nhà họ Thiên vẫn là quân chủ lực trong số tất cả võ giả tại đây. Hầu hết những cường giả rải rác quanh đây đều là võ giả của nhà họ Thiên.
Trong khi đó, Huyết Thần Cung chỉ phái hơn một ngàn vị võ giả Đại Đế Tôn và Chí Cao Đế Tôn tới đây, trong đó Đại Đế Tôn là chủ yếu.
Cho dù khoảng một ngàn người đó đều bỏ mạng tại đây thì chắc chắn vẫn không phải là tổn thất gì quá lớn đối với Huyết Thần Cung.
Nếu nhà họ Thiên thật sự muốn dốc hết toàn bộ lực lượng để tiêu diệt nhà họ La thì bản thân bọn chúng cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề.
Về sau, chỉ cần Huyết Thần Cung muốn thì việc thâu tóm nhà họ Thiên dễ như trở bàn tay.
Bằng cách đó, Huyết Thần Cung sẽ chiếm giữ được hai đại vực là Huyết Vân Vực và Thiên La Vực, sau hàng vạn năm bồi đắp sẽ cho ra biết bao nhiêu là cường giả Cực Cảnh.
Không lý nào nhà họ Thiên lại không hiểu điều đó.
Thiên Ngạn Nguyệt tỏ ra lạnh lùng, giễu cợt: "La Vĩnh Binh, ngươi có biết huyết nữ, con gái của đại nhân Huyết Thần không?"
"Huyết nữ là hòn ngọc quý trên tay đại nhân Huyết Thần, đã được đính hôn với thiếu chủ Thiên Thế Kiệt của nhà họ Thiên ta rồi. Hai thế lực bọn ta hợp tác với nhau, ngươi nghĩ Huyết Thần Cung sẽ xâm chiếm nhà họ Thiên chắc?"
La Vĩnh Binh không kìm được mà quát: "Huyết nữ kia đâu phải con gái ruột của Huyết Thần, nói thế mà ngươi cũng tin à? Biết đâu hắn cố ý tăng giá trị của huyết nữ kia để nhằm ngày hôm nay đấy!"
Thiên Ngạn Nguyệt vẫn tiếp tục trào phúng: "Bớt ở đó châm ngòi ly gián đi. Hôm nay sẽ là ngày tàn của nhà họ La!"
Nghe thấy câu này, nét mặt La Vĩnh Binh trở nên lạnh lùng, ông ta vung tay lên.
Một vài kẻ trong đám đông nhà họ La lôi một người đi lên phía trước.
"Thế Thành!"
Bên phía nhà họ Thiên, Thiên Thế Kiệt biến sắc, vô cùng thảng thốt khi nhìn thấy Thiên Thế Thành đang bị giam giữ.
Thiên Thế Thành đã mất tích được một thời gian, từ đó đến giờ nhà họ Thiên đã tìm kiếm ráo riết nhưng vẫn không nhận được tin tức gì về hắn ta.
"La Vĩnh Binh!"
Thiên Ngạn Nguyệt mắng chửi: "Nhà họ La ngươi đúng là chán sống mà".
La Vĩnh Binh hừ lạnh: "Ngày đó, trong dãy núi Thiên La, Thiên Thế Thành đã cố giết Cố Thanh Nhan để phá hỏng hôn ước giữa nhà họ La bọn ta và nhà họ Cố nhưng bị tiên sinh Tần Ninh và công tử Trần Nhất Mặc bắt được, giao cho nhà họ Cố xử lý”.
“Thiên Ngạn Nguyệt, đại ca ngươi vừa chết mà ngươi đã cho quân tiến đánh nhà họ La ta rồi. Chuyện này đã không còn nước cứu vãn thì ngươi cứ thử xem. Ngươi mà dám động thủ, Thiên Thế Thành sẽ chết ngay tắp lự!”
Giờ phút này, tất cả võ giả nhà họ Thiên đều phải dừng bước.
Thiên Ngạn Nguyệt nhìn về phía tường thành với nét mặt lạnh như băng.
Nhà họ Thiên ra quân báo thù ngay sau khi Thiên Ngạn Trác qua đời bởi đây là thời điểm sĩ khí cao nhất.
Vậy mà nhà họ La lại lấy Thiên Thế Thành ra làm bia đỡ đạn, nếu như ông ta mặc kệ sống chết của Thiên Thế Thành thì người ngoài sẽ đàm tiếu ông ta thế nào đây?
"Chiêu này đúng là hèn hạ, vô liêm sỉ đấy, La tộc trưởng ạ".
Bỗng có một tiếng cười lạnh vang lên.
Chỉ thấy có vài bóng người đi ra từ trong cung điện lơ lửng, trong đó có hai người đi đầu ẩn chứa khí tức mạnh mẽ, tưởng chừng có thể lấn át cả núi sông.
"Tỉnh Hướng Dương!"
"Dư Hoàng!"
Nhìn thấy hai bóng người kia, La Vĩnh Binh lộ vẻ kiêng dè.
Huyết Thần Cung có tổng cộng bốn vị cung chủ phụ trách công tác đối ngoại, tất cả đều có thực lực Cực Cảnh, tu vi mạnh mẽ vô cùng, không được phép khinh thường.
Tỉnh Hướng Dương cười nói: "Lợi dụng Thiên Thế Thành để uy hiếp nhà họ Thiên à? Đã vậy thì mọi người cứ đứng đây chờ đi!"
Câu này vừa vang lên thì khuôn mặt La Vĩnh Binh tối sầm.
"Ý ngươi là gì?"
Tỉnh Hướng Dương phá lên cười sằng sặc, đáp: "Vân Kinh huynh đã đi tìm La Phàm và Cố Thanh Huyên rồi, chắc là mạng của La Phàm và Cố Thanh Huyên đổi được mạng của Thiên Thế Thành ấy nhỉ?"
Nghe thấy câu này, La Vĩnh Binh ngẩn ra, nhưng sau đó ông ta từ từ bình tĩnh trở lại, cười nói: "Ngươi đúng là không sợ bị người ta cười chê!"
"Vị Tần tiên sinh trong dãy núi Lạc Nguyệt không dễ chọc vậy đâu!"
"Ta biết chứ!", Tỉnh Hướng Dương từ tốn trả lời: "Kẻ đó có thể giết cung chủ Mạc Thần cơ mà, đương nhiên Vân Kinh huynh sẽ cẩn thận rồi. Hơn nữa, để đảm bảo không có gì sai sót, nhà họ Chu đã phái công tử Chu Trạch đi để kiểm chứng xem vị đại sư Trần Nhất Mặc kia có phải Trần Nhất Mặc xuất thân từ Cửu Nguyên Vực năm xưa không".
"Tỉnh Hướng Dương, ngươi đúng là không biết xấu hổ!"
La Vĩnh Binh nổi cơn thịnh nộ, quát lớn.
Chương Vân Kinh vốn có tu vi linh giả Cực Cảnh cảnh giới Nhị Văn, chắc gì tiên sinh Tần Ninh đã đối phó được, lại thêm người của nhà họ Chu...
Nếu như thực lực của kẻ đó là linh giả cảnh giới Tam Văn, thậm chí là cảnh giới Tứ Văn thì...
"Công tử Chu Trạch có thực lực linh giả Cực Cảnh cảnh giới Tam văn đấy, có lẽ bây giờ đã bắt được vị Tần tiên sinh mà các ngươi dựa dẫm khỏi Thiên La Vực rồi", Tỉnh Hướng Dương giễu cợt: "Đến khi cung chủ Chương Vân Kinh bắt La Phàm, Cố Thanh Huyên tới đây để đổi lấy mạng của Thiên Thế Thành, hình như bọn ta là bên thiệt hơn đấy..."
"Ta còn chưa muốn đi, ai có thể bắt ta đi?"
Nhưng Tỉnh Hướng Dương mới nói câu ấy xong thì một giọng nói bình tĩnh chậm rãi vang lên.
"Ai đấy?"
"Tần tiên sinh mà ngươi vừa nhắc tới đấy!"
Bóng một con nguyên thú từ từ đáp xuống.
Nhóm Tần Ninh, Trần Nhất Mặc, La Phàm, Cố Thanh Huyên, Cố Thanh Nhan xuất hiện.
"Phàm Nhi!"
"Thanh Huyên, Thanh Nhan!"
Bấy giờ La Vĩnh Binh và Cố Minh Thành đều thở phào nhẹ nhõm.
La Phàm và Cố Thanh Huyên mà bị bắt thật thì bọn họ sẽ bị kẻ thù kìm kẹp mất.
"Không thể nào!"
Nét mặt Tỉnh Hướng Dương vô cùng khó coi.
Chương Vân Kinh là linh giả Cực Cảnh cảnh giới Nhị Văn.
Còn công tử Chu Trạch là linh giả Cực Cảnh cảnh giới Tam Văn cơ mà.
Sao có thể để sổng mất bọn Tần Ninh được chứ?
"Huyết Thần Cung không chỉ thành thạo trò lợi dụng người khác để họ bán mạng cho mình mà còn công khai giở chiêu mượn đao giết người nữa".
Tần Ninh cười to: "Nếu các ngươi muốn mượn tay nhà họ Chu để giết ta thì ta sẽ giết lũ họ Chu để chuyện này ngày càng rầm rộ lên!"
"Vị công tử Chu Trạch kia còn trẻ mà đã trở thành linh giả Cực Cảnh cảnh giới Tam Văn, chắc hẳn không phải người không có tiếng tăm, không có vai trò gì trong nhà họ Chu đâu đúng không?"
"Không thể nào!"
Tỉnh Hướng Dương thét gào: "Sao ngươi có giết Chương Vân Kinh được, sao ngươi có giết Chu Trạch được!"
"Không có gì là không thể hết!"
Tần Ninh nhìn về phía Tỉnh Hướng Dương, hờ hững nói: "Mặc dù nhà họ Chu đúng là đáng chết thật nhưng ta cũng chẳng vui gì khi thấy chúng bị gài bẫy như thế, Huyết Thần Cung..."
Đoạn hắn tiến lên một bước. Đứng giữa không trung, Tần Ninh nhìn Tỉnh Hướng Dương và Dư Hoàng rồi khịt mũi khinh thường, nói: "Có thật là ta đã giết Chu Trạch không thì các ngươi cứ tới đây mà xem!"
"La Vân Không!"
"Tiên sinh!"
Giờ phút này, La Vân Không lao thẳng lên trời, nhìn Tần Ninh trong tâm trạng phấn khích tột cùng.
"Hôm nay, ta sẽ giúp nhà họ La các ngươi ngăn cản Huyết Thần Cung. Nhà họ Thiên mạnh hơn hay là nhà họ La mạnh hơn, các ngươi tự đấu với nhau mà xem. Ngươi có niềm tin sẽ giành chiến thắng chứ?"
La Vân Không vừa nghe vậy đã mừng rỡ ra mặt.
"Đời đời kiếp kiếp ta sẽ không bao giờ quên đại ân của tiên sinh!"
Tần Ninh giơ kiếm lên, đồng thời đưa mắt sang Tỉnh Hướng Dương và Dư Hoàng, lạnh lùng nói: "Nào, tới đây xem!"
Lúc này, chiến tranh sắp sửa bùng nổ!
"Ngươi làm cái vẻ mặt gì thế?", Tần Ninh thấy mặt mày Trần Nhất Mặc méo xệch bèn hỏi.
"Sư tôn, người nhìn giúp con xem linh hồn long mạch còn lại dài bao nhiêu?"
Tần Ninh biết ngay Trần Nhất Mặc đang nghĩ gì trong đầu, lập tức siết chặt nắm đấm và ngưng tụ, tự hình thành một thế giới riêng. Linh hồn long mạch nọ bất chợt hiện ra.
Linh hồn long mạch dài tám trăm trượng xuất hiện.
Hình ảnh ấy làm Trần Nhất Mặc buồn hiu.
Ôi, hai người chênh lệch nhau thế này đây!
Lúc sư tôn mới ở cảnh giới Đại Đế Tôn thì đã giết Chí Cao Đế Tôn dễ như trở bàn tay rồi.
Nay đã đến Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm thì chắc giết Chí Cao Đế Tôn thập phẩm cũng chẳng hề hấn gì.
Nếu như dung hợp ba quyển đan điển thì không khéo giết được cả linh giả Cực Cảnh luôn quá.
Như một trời một vực vậy!
Thấy Trần Nhất Mặc có vẻ bị đả kích, Tần Ninh đứng dậy vỗ vai hắn ta rồi cười cợt: "Đồ nhi ngoan, vi sư tu võ đã hàng trăm vạn năm, trong chín kiếp qua hết học tập tới ôn luyện, ngươi và ta cách nhau cả một khoảng trời là lẽ đương nhiên!"
Câu này càng đả kích Trần Nhất Mặc ác hơn.
Cách nhau cả một khoảng trời!
Lẽ đương nhiên!
Trần Nhất Mặc lầm bầm: "Nhưng con là thiên tài mà, con là Mặc Hoàng mà, tay cầm âm dương định..."
Bốp!
Hắn ta chưa kịp nói xong thì đã bị Tần Ninh thẳng tay vỗ cái bốp. Trán Trần Nhất Mặc tức thì sưng vù.
Tần Ninh từ tốn nói: "Ngươi là thiên tài, vi sư còn thiên tài hơn ngươi".
Cú vỗ ấy gần như khiến Trần Nhất Mặc bất tỉnh.
Tần Ninh bóp nắm tay, hờ hững nói: "Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi, sư tôn đập xong cũng nguôi giận được phần nào".
"Nhớ lấy, hiển linh với người ta thì được nhưng đừng hiển linh trước mặt vi sư!"
"Lúc trước nhường ngươi là vì sợ ngươi tự trách, suy sụp, bây giờ xem ra ngươi đã bình thường lại rồi. Từ nay về sau, sư phụ là sư phụ, đệ tử là đệ tử, nhớ chưa?"
Trần Nhất Mặc che đầu, ai oán than thở: "Con tự xưng là Mặc Hoàng, còn người là Cửu Nguyên Đan Đế, hoàng có bằng đế đâu, con không đi quá giới hạn mà!"
Tần Ninh không ngó ngàng gì tới Trần Nhất Mặc mà nói sang chuyện khác: "Đã bao lâu trôi qua rồi?"
"Nửa tháng rồi ạ!"
Hắn lập tức nói: "Đi thôi, từ Thiên La Vực trở về Cửu Nguyên Vực dù cưỡi nguyên thú cấp chín thì cũng phải mất mười ngày nửa tháng, tranh thủ về càng sớm càng tốt!"
Trần Nhất Mặc thầm nói xấu trong bụng.
Tranh thủ về càng sớm càng tốt?
Ai mà tin!
Nhớ sư nương chứ gì!
Sư tôn đã thay đổi rồi, nay người yêu nữ nhân còn hơn đồ đệ nữa!
Lúc này, hai thầy trò ra khỏi hang động.
Bước chân lên mặt đất, mặt trời rực rỡ từ trên cao chiếu xuống, cả ngọn dược sơn vô cùng quạnh quẽ.
Linh mạch của Thực Cốt Chúc Long được sinh ra khiến ngọn dược sơn này cũng mọc lên theo. Giờ linh mạch Thực Cốt Chúc Long đã biến mất, tất nhiên dược sơn cũng héo úa hết cả.
Giờ phút này, Tần Ninh và Trần Nhất Mặc vừa ra ngoài dược sơn thì hàng loạt tiếng gió rít vang lên.
Hai người họ thấy ba người La Phàm, Cố Thanh Huyên, Cố Thanh Nhan dẫn một số võ giả của nhà họ La và nhà họ Cố đến.
"Tần tiên sinh!"
"Trần đại sư!"
Khi nhìn thấy Tần Ninh và Trần Nhất Mặc, ba người đều cúi mình hành lễ.
Tần Ninh nhìn lướt qua, các thành viên cấp cao trong nhà họ Cố và nhà họ La đều không có ở trong này.
"Tần tiên sinh!"
La Phàm lịch sự thông báo: "Mấy ngày nay xảy ra chuyện lớn, cha ta và Cố thúc thúc đều đã đi rồi, bảo bọn ta ở lại đây chờ hai vị".
"Xảy ra chuyện lớn? Là chuyện gì thế?"
Trần Nhất Mặc tò mò hỏi.
Nghe hắn ta hỏi, ba người La Phàm lại hơi lưỡng lự.
"Phụ thân không cho bọn ta nói!"
"Ta hỏi mà còn không chịu nói à?"
Vừa nghe Trần Nhất Mặc nói vậy, La Phàm đã báo cáo ngay: "Người của nhà họ Thiên đã tuyên bố phát động chiến tranh với nhà họ La bọn ta!"
Tần Ninh nhướng mày, hỏi: "Nhà họ Thiên và nhà họ La giằng co đã hàng vạn năm nay, không ai nuốt được ai, giờ lại khiêu chiến, là do Huyết Thần Cung thúc đẩy sao?"
"Không sai!"
La Phàm hối hả đáp: "Võ giả của Huyết Thần Cung hợp tác với võ giả nhà họ Thiên hòng diệt trừ nhà họ La, bọn chúng đã tiến tới thành La Sâm rồi ạ!"
Tần Ninh gật đầu.
La Phàm tiếp tục: "Lão tổ và phụ thân đều có lệnh bọn ta phải ở đây chờ tiên sinh xuất quan. Tiên sinh đang ở đây tĩnh dưỡng, còn đây lại là chuyện riêng của nhà họ La nên lão tổ mới không dám làm phiền tiên sinh đấy ạ".
Nghe vậy, Tần Ninh bật cười: "Ta có muốn không nhúng tay cũng không được".
Hở?
Mấy người xung quanh đều không hiểu hắn nói vậy là có ý gì.
Đúng lúc này, đột nhiên có vài bóng người xuất hiện xung quanh dược sơn.
Hàng chục võ giả mặc huyết y đồng loạt hiện thân.
"Huyết Thần Cung!"
Đám người La Phàm, Cố Thanh Huyên, Cố Thanh Nhan đều sửng sốt.
"Đang chờ ta đây mà!"
Tần Ninh cười cợt: "Mạc Thần đã bị ta giết, Huyết Thần Cung nhân cơ hội đó mà đến đây, không giết ta mới là lạ ấy?"
"Tiên sinh đi trước đi!"
La Phàm nói ngay.
"Ta đi thì các ngươi phải chết rồi còn gì?"
La Phàm ngẩn người khi nghe thấy câu nói ấy.
Thực lực của Tần Ninh vô cùng mạnh mẽ, đúng là không cần phải sợ hãi ai thật.
Giờ phút này, Tần Ninh bước ra một bước, đưa mắt nhìn xung quanh.
"Chẳng hay Huyết Thần Cung đã phái vị nào tới đây!"
Câu hỏi của hắn truyền đi mười mấy dặm.
Một người chầm chậm đi ra từ giữa nhóm mấy chục người kia.
Cao to, vạm vỡ, mặc bộ bào phục màu xanh nhạt, phong thái mạnh mẽ và đầy hiên ngang, toát lên khí thế khiến người ta tự than thở không bằng. Không phải hắn ta cố ý bộc lộ mà là trời sinh đã thế.
"Nghe nói Trần đại sư Trần Nhất Mặc hiện đang ở nhà họ La của Thiên La Vực, Huyết Thần Cung ta biết Trần Nhất Mặc chính là đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế năm xưa nên phải đến đây một chuyến để xem thế nào!"
Câu này vừa vang lên thì đám người La Phàm, Cố Thanh Huyên, Cố Thanh Nhan đều ngạc nhiên quay sang Trần Nhất Mặc.
Cửu Nguyên Đan Đế!
Đó là một thế hệ Đan Đế của vùng đất Thượng Nguyên Thiên, đồng thời là một nhân vật máu mặt, vô cùng hiển hách của Thượng Nguyên Thiên năm ấy.
Ở Trung Tam Thiên.
Lẫn Cửu Đại Thiên.
Mỗi ngày đều có một nhân vật tiêu biểu được sinh ra tại hai đại vực này. Hiển nhiên Cửu Nguyên Đan Đế sinh ra tại Trung Tam Thiên nên là người đại diện sáng chói nhất cho nơi này.
Đó là một nhân vật có danh vọng, được người đời nhớ mãi về sau.
Không ai không biết tên của Cửu Nguyên Đan Đế.
Đương nhiên cũng có vô số người biết Trần Nhất Mặc, đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế.
Nhưng mức độ hiểu biết lại tỷ lệ nghịch với khả năng được diện kiến.
Hơn nữa, cho dù thuật luyện đan của Trần Nhất Mặc xuất chúng đến đâu đi chăng nữa thì họ cũng chưa bao giờ liên tưởng hắn ta với Trần Nhất Mặc, đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế.
Vì dù gì đệ tử của vị đại nhân kia đã rất có tiếng tăm vào bốn vạn năm trước, hiện tại chắc chắn đã ở ẩn, khó lòng biết hắn ta đang ở đâu.
Lúc này, Trần Nhất Mặc nhìn người vừa bước ra, hờ hững bảo: "Ta có vẻ nổi tiếng nhỉ!"
Câu vừa dứt, hắn ta bỗng thấy sau lưng có một ánh mắt lạnh như băng lia tới.
Trần Nhất Mặc giật mình, vội vàng lui xuống.
"Ngu ngốc".
Tần Ninh nhẹ giọng mắng: "Huyết Thần Cung chỉ mới nghe tên ngươi thôi, đâu có bằng chứng gì để khẳng định ngay ngươi chính là Trần Nhất Mặc khi xưa?"
Trần Nhất Mặc nghe vậy thì hớ ra.
Phải rồi!
Huyết Thần Cung là cái đách gì, sao mà biết chuyện đó được!
Lúc này, người đang đứng trước đội quân mấy chục người của Huyết Thần Cung, một trong tứ đại cung chủ của Huyết Thần Cung - cung chủ Chương Vân Kinh - cũng ngây ra như phỗng.
Trần Nhất Mặc là Trần Nhất Mặc kia ư?
Hắn ta có biết đâu!
Chẳng qua là đại nhân Huyết Thần muốn tương kế tựu kế nên hắn ta mới nói vậy thôi.
Sao tên này lại thừa nhận?
Lẽ nào là thật?
Không thể nào!
Chương 2632: Sư tôn, mời người ra tay!
Lúc này, Chương Vân Kinh lấy lại bình tĩnh, mỉm cười: "Xem ra đúng là Trần Nhất Mặc năm đó thật rồi!"
Tần Ninh giễu cợt: "Nếu biết hắn là Trần Nhất Mặc năm xưa, là đồ đệ của Nguyên Đế năm đó thì sao còn dám dẫn quân tới giết? Huyết Thần Cung có mười cái mạng cũng không đủ bồi thường đâu nhỉ?"
Vẻ mặt Chương Vân Kinh không được tốt cho lắm.
Song đại nhân Huyết Thần đã lên kế hoạch ổn thỏa cả rồi, không cần biết có phải là thật hay không, hắn ta cứ việc gán là thật thôi.
Nào ngờ hai kẻ này lại thừa nhận!
Đúng là không biết xấu hổ mà!
Nếu thật sự là Trần Nhất Mặc, đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế một thời thì hiện tại thế nào cũng phải đến đế giả Cực Cảnh rồi chứ? Rồi làm gì có chuyện hắn ta tới Thiên La Vực này mà giả heo ăn hổ?
Nếu không phải bận tâm tới kế hoạch thì hắn ta đã chửi ầm lên từ lâu rồi.
"Thừa nhận thì càng tốt!"
Chương Vân Kinh phá lên cười: "Trần Nhất Mặc, số người muốn lấy mạng ngươi nhiều đếm không xuể đâu".
"Gì?"
Trần Nhất Mặc hỏi lại ngay: "Sao Huyết Thần Cung nho nhỏ nhà ngươi lại biết rõ thế?"
"Ngươi vẫn chưa biết à?"
Chương Vân Kinh chế nhạo: "Nhà họ Nguyên và nhà họ Chu đã bắt đầu lan tin khắp Thượng Nguyên Thiên Vực rằng hễ ai tìm được Trần Nhất Mặc thì sẽ được hai đại gia tộc này thưởng lớn!"
Nhà họ Nguyên!
Một trong bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương.
Hình như nhà họ Chu cũng thế!
Hai đại gia tộc này hoàn toàn đủ sức mạnh để nghiền ép những gia tộc như nhà họ Thiên và nhà họ La.
Bởi lẽ nhà họ Thiên và nhà họ La là bá chủ của Thiên La Vực.
Còn gia tộc như nhà họ Nguyên và nhà họ Chu lại là bá chủ của Thượng Nguyên Thiên Vực, cũng có thể gọi là bá chủ của toàn Thượng Nguyên Thiên.
Địa vị nhìn thôi là rõ chênh lệch nhau nhường nào.
"Ta hiểu rồi!"
Trần Nhất Mặc bật cười: "Huyết Thần Cung tính toán cũng giỏi thật".
"Không cần biết ta có phải đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế năm xưa hay không, chỉ cần báo tin này cho nhà họ Chu để bọn chúng sai người tới kiểm chứng, cho dù ta không phải thì nhà họ Chu cũng nóng giận vì đã phải cất công tới đây vì ta. Chúng không thể trút giận lên Huyết Thần Cung các ngươi vì dù sao các ngươi cũng đã giúp nhà họ Chu tìm người, nhưng lũ họ Chu đấy vốn cao cao tại thượng, tức giận thì sẽ giết ta chỉ trong vòng một nốt nhạc!"
"Hay cho một chiêu mượn đao giết người!"
Bấy giờ Tần Ninh cũng nhìn Trần Nhất Mặc với gương mặt đầy vui mừng.
Tuyệt cú mèo!
Đầu óc hắn ta có vẻ bình thường lại chút rồi.
Chương Vân Kinh nghe vậy thì giễu cợt: "Bản cung chủ nói ngươi là hắn thì ngươi là hắn!"
Trần Nhất Mặc trào phúng: "Nếu đúng là ta thì dù Huyết Thần Cung nhà ngươi có một trăm lá gan, ngươi cũng dám giết ta không?"
"Hừ!"
Chương Vân Kinh hừ lạnh, chế nhạo: "Có phải hay không thì bắt ngươi lại là biết thôi!"
Dứt câu, hắn ta thẳng thừng tung một chưởng.
Trần Nhất Mặc nhíu mày, mặt mũi bỗng tái mét. Hắn ta chạy tọt về sau rồi chắp tay nói: "Sư tôn, mời người ra tay!"
Hắn ta vừa dứt câu thì ăn ngay một cái bốp vào gáy.
"Đau quá..."
"Còn biết đau à?"
Tần Ninh tiến lên một bước, mắng mỏ: "Miệng mồm cũng lễ phép quá nhỉ. Ngươi là đồ đệ hay ta là đồ đệ đấy?"
Trần Nhất Mặc nhìn hắn bằng ánh mắt ai oán, hắn ta chỉ biết ngậm miệng lại.
Vào lúc này, Tần Ninh nhìn Chương Vân Kinh đang xông tới, khuôn mặt hắn đầy lạnh lùng.
Thú vị đấy!
Nhà họ Nguyên!
Nhà họ Chu!
Khá lắm!
Trong lúc nhất thời, Tần Ninh ngưng tụ pháp thân, khí tức Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm tức thì lan tỏa ra ngoài.
Ba quyển đan điển cũng phóng ra từ trong cơ thể Tần Ninh, khí thế của hắn phút chốc nhảy tới Chí Cao Đế Tôn thập phẩm.
Lúc trước Tần Ninh mới là Đại Đế Tôn thôi mà ba quyển đan điển đã có thể đưa hắn tới cấp bậc Chí Cao Đế Tôn thập phẩm rồi.
Nhưng đến thập phẩm thì vẫn giữ ở cảnh giới Chí Cao Đế Tôn thập phẩm.
Còn ở tứ phẩm thì lại tăng lên tới Chí Cao Đế Tôn thập phẩm.
Sở dĩ như vậy là vì ba quyển này là ba quyển cuối xưa kia được Tần Ninh tạo ra ở cảnh giới Chí Cao Đế Tôn bậc nhất, chất liệu để tạo ra chúng đều nằm ở cấp Chí Tôn.
Đây đã trình độ cao nhất của ba quyển đan điển này rồi!
Nhưng về sau, khi cảnh giới của Tần Ninh cao hơn, việc dung hợp đan điển cũng trở nên dễ dàng hơn.
Khí thế Chí Cao Đế Tôn thập phẩm bộc phát.
Chương Vân Kinh thấy vậy thì trào phúng: "Chí Cao Đế Tôn và linh giả Cực Cảnh cách nhau cả trăm ngàn dặm, bản cung chủ biết ngươi giết được Mạc Thần nhưng Mạc Thần thua xa bản cung chủ đấy!"
Hắn ta gầm lên, xung quanh tức thì hình thành những đốm sáng.
Không có sức mạnh của pháp thân mà chỉ có sức mạnh thân xác hùng hậu của Cực Cảnh được giải phóng.
Thoáng chốc, hai đạo thần văn dính vào cơ thể Chương Vân Kinh.
Linh giả Cực Cảnh, cảnh giới Nhị Văn!
Linh giả Cực Cảnh có thể ngưng tụ tổng cộng chín đạo văn ấn. Chín đạo thần văn thân xác sẽ trợ giúp thân xác võ giả Cực Cảnh đạt đến tầm cao chưa từng có.
Tu hành võ đạo thì sẽ làm thứ gì mạnh hơn?
Là thân xác, huyết mạch, xương cốt và hồn phách. Đó là sự thật mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Thân xác càng mạnh, huyết mạch càng mạnh, xương cốt càng mạnh, hồn phách càng mạnh thì sức mạnh trời đất mà võ giả có thể chứa đựng trong người sẽ càng nhiều.
Bất cứ khi nào võ giả phát triển từ nền móng và có sự thay đổi về chất, thì đón chờ kẻ đó sẽ là sự lột xác của bản thân.
"Lung Tráo Thiên Địa!"
Chương Vân Kinh gầm lên rồi siết chặt nắm đấm, một nguồn sức mạnh khủng khiếp lan tỏa khắp bầu trời.
Vào lúc này, hư không như bị nó hoàn toàn bao phủ, tất cả mọi người bỗng phát hiện cơ thể mình đã bị giam cầm, không tài nào nhúc nhích nổi.
Giờ đây, Tần Ninh lạnh lùng thét lên, cầm Long Hoàng Thập Tự Kiếm trên tay chém một nhát vào không khí.
"Thánh Nguyên Thiên Địa Kiếm!"
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển - quyển thứ bảy - là quyển mạnh nhất, giúp cho Chí Cao Đế Tôn có thể bùng nổ điểm cực hạn của mình.
Một nhát kiếm được chém ra, xé tan cả không trung. Nhát kiếm ấy nhanh chóng chém về phía Chương Vân Kinh, tỏa ra uy thế vô cùng khủng khiếp.
Một kiếm như rồng, như phượng, phút chốc đã phá tan sự trói buộc của đất trời.
Chương Vân Kinh lách mình tránh đi. Lần này hắn ta trông rất thận trọng khi nhìn về phía Tần Ninh.
Tên này giết được Mạc Thần, chắc chắn không phải hạng tầm thường.
"Lưu Nguyệt Trảm!"
Chương Vân Kinh cuộn nắm tay lại, trong giây lát một vầng trăng khuyết đỏ như máu hiện ra giữa trời, che khuất hết thảy ánh dương khiến cho nơi đây bỗng chốc rơi vào bóng tối.
Hắn ta giáng một cú chưởng xuống, vầng trăng khuyết máu cũng lũ lượt chém tới.
Ầm ầm ầm...
Tiếng nổ vang dội vang lên không ngừng, Tần Ninh chống lại chính diện bằng Long Hoàng Hứa Nguyên Đỉnh.
Cuộc chiến giữa hai người đã khiến cả không gian chấn động, toàn bộ dãy núi Lạc Nguyệt cả trong lẫn ngoài đều phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
"Đi chết đi!"
Uy thế bàng bạc của Chương Vân Kinh từ trên không áp xuống.
Tần Ninh thi triển Thánh Nguyên Thái Cực Quyền, bùng nổ đến mức tối đa nhưng vẫn không thể hóa giải đòn tấn công của hắn ta.
Đám người La Phàm ở bên dưới thì trợn mắt há hốc mồm từ khi nào.
Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà Tần Ninh đã từ Đại Đế Tôn thất phẩm đến Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm, đúng là không thể tin được.
Giờ đây Trần Nhất Mặc tràn trề nhiệt huyết nhưng khổ nỗi tu vi thì có đó mà lại không thể phát huy được, chỉ biết đứng mở to mắt ra mà nhìn.
Lại bỏ lỡ cơ hội hiển linh tuyệt vời rồi!
Giờ phút này, đòn công kích của Chương Vân Kinh đã giáng xuống nhưng trông Tần Ninh vẫn rất bình tĩnh.
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển quả là bí quyết đỉnh cao trong số các võ quyết Chí Tôn. Có nó, giết võ giả cảnh giới Chí Tôn dễ như trở bàn tay.
Nhưng muốn dựa vào thực lực Chí Cao Đế Tôn thập phẩm mà vượt cấp giết cường giả linh giả Cực Cảnh thì vẫn chưa đủ.
Tần Ninh bình tĩnh nhìn Chương Vân Kinh đang xông tới, từ tốn cất lời: "Thật ra giết ngươi cũng đơn giản thôi".
Vừa dứt câu, pháp thân trong cơ thể hắn ầm ầm hiện ra, long ảnh và phượng ảnh thoáng chốc phóng to ra ngàn trượng.
Chương 2633: Công tử Chu Trạch
"Long Hoàng Âm Dương Chí Tôn Quyết!"
Giữa lúc đó, Tần Ninh gầm lên.
Long Hoàng Âm Dương Chí Tôn Quyết!
Đây là võ quyết Chí Tôn hắn luôn dùng cho việc tu hành từ khi bước vào cảnh giới Chí Tôn, cũng là võ quyết do hắn tự sáng tạo ra vào kiếp thứ năm.
Từ khi vào Thánh Đạo tông đến nay, Tần Ninh chuyển sang tu luyện Thánh Nguyên Thái Cực Quyền, cho tới nay đều thi triển Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, còn pháp quyết kia thì ít khi sử dụng.
Trong pháp quyết ấy, hai chiêu thức hắn thường sử dụng nhất là Vạn Long Khiếu và Vạn Hoàng Trảm.
Nhưng đó vẫn chưa phải là hai thức mạnh nhất của pháp quyết!
"Thiên Long Trảm!"
Sau khi thét lên một tiếng, Tần Ninh cầm chặt Long Hoàng Thập Tự Kiếm, chém ra thật nhanh.
Trong giây lát, tiếng rít gào của rồng phủ khắp cả nơi đây khiến ai cũng cảm nhận khí thế đáng sợ phát ra từ sức mạnh trời đất.
Uỳnh...
Cự long uốn lượn, cất giấu một thanh kiếm trong cơ thể dài ngàn trượng.
Khi cự long bay vút tới, Kiếm Thể cũng bộc lộ mũi kiếm nhọn hoắc của mình.
Ầm...
Nguồn năng lượng to lớn làm chấn động cả không gian.
Sức công phá khủng khiếp cuốn lấy mọi thứ.
Khoảnh khắc ấy, sức mạnh trời đất như muốn làm vỡ nát tất thảy bỗng nhiên lan rộng.
Chương Vân Kinh biến sắc, bước lùi ra sau, phải tung mấy chục chưởng liên tục mới cản được đòn công kích từ chiêu thức của Tần Ninh.
Bấy giờ nét mặt hắn ta vô cùng khó coi, hắn ta khẽ quát: "Công tử Chu Trạch, đứng nhìn thế coi mà được à?"
Đến mức phải hét câu này ra, Chương Vân Kinh cũng quá mất mặt khi bị Tần Ninh ép đến mức này.
Nhưng hắn ta thật sự không dám tiếp tục giao thủ với Tần Ninh nữa.
Kẻ này quá điêu luyện, sau mấy hiệp đánh nhau, hắn ta đã biết người này sâu không lường được.
Sau khi Chương Vân Kinh dứt lời.
Không gian bỗng chấn động.
Ánh sáng thình lình ập tới.
Chỉ thấy một con phi cầm chậm rãi rẽ gió bay tới.
Nhìn có vẻ chậm chạp nhưng tốc độ của nó lại nhanh như du long vậy.
Con phi cầm khổng lồ hạ cánh, đáp xuống ở độ cao trăm trượng một cách vững vàng.
Có một bóng người đang đứng trên lưng phi cầm.
Đó là một người thanh niên có thân hình cường tráng, cao to, không tỏ ra giận dữ nhưng lại khiến người ta bất giác sợ sệt.
Đôi mắt hắn ta thì như vực thẳm ngàn trượng, vừa tĩnh mịch vừa đáng sợ.
Giây phút ấy, dường như tất cả mọi người đều cảm nhận được khí thế khủng khiếp phát ra từ người thanh niên kia.
"Chương Vân Kinh, tên này là Trần Nhất Mặc thật sao?"
Người thanh niên vừa xuất hiện đã nhìn thẳng vào mắt Trần Nhất Mặc, không ngó ngàng gì tới Tần Ninh.
Chương Vân Kinh lập tức trả lời: "Hắn không phủ nhận".
"Ồ?"
Thanh niên từ tốn cất lời: "Ngươi là Trần Nhất Mặc thật à?"
Hắn ta nhìn Trần Nhất Mặc bằng ánh mắt dò xét.
Vì sao Trần đại sư Trần Nhất Mặc, đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế nổi như cồn nay lại ra bộ dạng này?
Thanh niên bật cười: "Theo như ta được biết thì khi sư tôn của mình mất tích, Trần đại sư đã là thiên kiêu với cảnh giới Cực Cảnh rồi. Đã bốn vạn năm trôi qua, không chừng hắn đã vượt qua Cực Cảnh, chứ còn tên này thì trông chả giống chút nào..."
Nghe vậy, Trần Nhất Mặc cũng ngước mắt nhìn tên thanh niên, khịt mũi khinh thường: "Người của nhà họ Chu? Nhà họ Chu vẫn chưa diệt vong à?"
Hắn ta nhướng mày.
Lúc này, tên thanh niên nhìn sang Tần Ninh, từ tốn hỏi: "Còn ngươi là tên nào nữa?"
Tần Ninh liếc mắt nhìn hắn ta, không nói năng gì.
"Không muốn nói à?"
Tên thanh niên phì cười: "Chẳng sao, có vẻ chỉ là một tên tay sai của Trần Nhất Mặc không hơn không kém thôi. Còn việc hắn có phải Trần Nhất Mặc hay không thì đánh gãy tay chân rồi bắt về là biết".
Vừa dứt lời, thanh niên bỗng cảm nhận được có một đôi mắt sắc lạnh quét về phía mình.
Ánh nhìn sắc bén ấy đến từ Trần Nhất Mặc.
Hắn ta tỏ ra bực bội: "Nhà họ Chu và nhà họ Nguyên đúng là cùng một giuộc với nhau".
Chính vì nhà họ Nguyên mà hắn ta đã mất đi một cánh tay của mình, nay người của nhà họ Chu ló mặt ra, vừa mở mồm đã đòi đánh gãy tay chân hắn ta, đúng là hống hách mà.
"Không phục à?"
Người thanh niên nói ngay: "Không phục thì làm gì nhau. Thượng Nguyên Thiên Vực ngày nay không còn là Thượng Nguyên Thiên Vực cho sư tôn ngươi hô mưa gọi gió như năm đó đâu. Cho dù sư tôn ngươi còn sống đi nữa thì cũng không dám muốn gì làm nấy".
"Công tử Chu Trạch!"
Đúng lúc này, Chương Vân Kinh lên tiếng: "Thực lực của tên Tần Ninh này không đơn giản đâu, xin công tử hãy cẩn thận".
Chu Trạch lại chỉ cười cợt: "Ta cũng vừa nhận ra chỗ mờ ám rồi. Chỗ dựa của hắn chỉ là ba quyển sách đặc biệt đó thôi, chả là cái thá gì hết".
"Tăng cường tới Chí Cao Đế Tôn thập phẩm là cùng, mà cảnh giới này có là gì so với Cực Cảnh đâu..."
Chu Trạch nắm chặt tay, khí thế trong cơ thể bùng nổ. Ba đạo thần văn quẩn quanh người mãi không dứt.
Linh giả Cực Cảnh cảnh giới Tam Văn!
Trong cấp bậc Cực Cảnh, linh giả chia ra làm chín văn, mỗi văn là một thiên địa.
Linh giả Cực Cảnh có thể mở ra đạo thần văn thứ ba thì thực lực của kẻ đó sẽ nằm ở một trình độ khác so với cảnh giới Nhị Văn.
Lúc này, Tần Ninh cũng đưa mắt về phía thanh niên.
"Chu Trạch đúng không!"
Hắn ôn tồn nói: "Nhà họ Chu nhúng tay đủ rồi đấy".
"Nhà họ Chu muốn làm gì đâu phải chuyện của ngươi?", Chu Trạch hờ hững nói: "Cứ đứng yên đó mà chịu chết đi".
Nói rồi hắn ta siết chặt nắm đấm, tỏa khí thế đáng sợ của mình ra.
Tiếng ầm ầm vang lên không dứt, mang đến uy thế khiến cho người ta hãi hùng.
"Khai Thiên Nguyên Điển!"
"Khai Thiên Hoàng Cực Chưởng!"
Chu Trạch vừa hô lên đã tung một cú chưởng xuống.
Trong giây lát, khí Huyền Hoàng ngưng tụ ra khắp bốn phương tám hướng rồi lập tức bùng phát. Quả là một thứ sức mạnh hùng hậu, tất cả mọi người đều hãi hùng trước nó.
Một chưởng ấn từ trên trời giáng xuống.
Tần Ninh thấy vậy thì giễu cợt: "Võ quyết cực đạo trấn thủ của nhà họ Chu, Khai Thiên Nguyên Điển đây mà!”
"Nguyên điển có đến bốn tầng nhưng Chu Trạch nhà ngươi chỉ mới học được Hoàng Quyển thôi mà?"
Tần Ninh tiến lên một bước với thanh trường kiếm trên tay, uy áp vừa sắc bén vừa đầy bạo lực.
"Thiên Long Trảm!"
Một kiếm chém ra, thân rồng cuốn lấy Kiếm Thể lập tức ập tới.
Kiếm khí và chưởng kình va uỳnh vào nhau, tức thì xé toạc cả không gian, khiến cho dãy núi Lạc Nguyệt cũng bắt đầu rung lắc dữ dội.
Thật lâu sau, cơn động đất mới dịu xuống, tất cả đều chìm vào tĩnh lặng.
Tần Ninh và Chu Trạch người đứng trên người đứng dưới, kìm kẹp lẫn nhau.
Trong lòng Chương Vân Kinh vừa mừng vừa sợ trước cảnh tượng ấy.
Sợ vì không ngờ thực lực của Tần Ninh lại mạnh đến nỗi có thể giao thủ với cường giả linh giả cảnh giới Tam Văn.
Mừng vì Chu Trạch thật sự có lòng tự tôn cao, hắn ta không cần biết Trần Nhất Mặc có phải là Trần Nhất Mặc kia không mà đã muốn bắt đi, rồi sau đó muốn tính gì thì tính.
Dù gì ở Thượng Nguyên Thiên, nhà họ Chu quả thật là sự tồn tại đứng ở tít trên cao, không để thứ gì vào mắt.
Điều làm hắn ta ngạc nhiên hơn cả là Tần Ninh không hề lùi một bước nào mà cứ liên tục đánh nhau với Chu Trạch như thế.
Lẽ nào tên này không biết tiếng tăm của nhà họ Chu?
Trên Thượng Nguyên Thiên.
Lẫn bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương.
Đều do hai đại gia tộc cầm trịch.
Đó là nhà họ Nguyên!
Và nhà họ Chu!
Có thể nói hai đại gia tộc này trông coi hàng tỷ sinh mạng.
Hai tên ngu xuẩn này cũng phải biết điều đó chứ?
Bấy giờ Chu Trạch cũng thẳng thốt quá đỗi trước lời nói của Tần Ninh.
"Thú vị đấy. Không biết ngươi đã dung hợp với cái gì mà lại có thể bộc phát ra thực lực vượt trên cảnh giới Đế Tôn ở cảnh giới Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm".
"Mấy người thế này giết mới hay".
Chu Trạch quát lớn, chớp mắt đã tiến tới trước mặt như một con chim ưng. Một thanh trường thương hiện ra trong tay, hắn ta đâm thẳng về phía Tần Ninh.
Ầm...
Phút chốc, hai người va vào nhau. Hàng vạn tia sáng bùng nổ, bắn ra tứ phía.
Mà dễ thấy lúc này Tần Ninh cũng không định dây dưa với Chu Trạch.
Xung quanh vẫn còn lũ võ giả Huyết Thần Cung đang nhìn chằm chằm như hổ đói, rất nhiều người thuộc nhà họ La và nhà họ Cố đang có mặt tại đây, nếu họ bị cường giả Huyết Thần Cung nhằm vào thì chết là cái chắc.
Tần Ninh vừa lùi về sau vừa nắm tay lại.
Ngạc nhiên thay, Long Hoàng Thập Tự Kiếm từ một phân thành hai, một thanh trông như long kiếm, một thanh trông như phượng kiếm. Cả hai đều nhấp nháy ánh sáng không ngừng.
Chương 2634: Thiên Phượng Thuấn Sát
Khoảnh khắc ấy, khí thế trong cơ thể Tần Ninh bỗng lột xác.
"Thiên Phượng Thuấn Sát!"
Sau tiếng gầm, hai tay hắn cầm kiếm, thoáng chốc như biến thành một ngọn gió vô hình, chỉ để lại âm thanh vút qua.
Ngay sau đó, tiếng phập vang lên.
Khi xuất hiện lại lần nữa thì Tần Ninh đã đứng sau lưng Chu Trạch.
Hai thanh kiếm trên tay chảy máu tí tách.
Giờ phút này, nụ cười trên mặt Chu Trạch đã tắt lịm, chỉ còn lại biểu cảm bàng hoàng.
Trên cổ lẫn bụng đều chảy máu. Máu tươi chầm chậm chảy ra ngoài.
Cơ thể hắn ta chia làm ba khối, rơi lả tả ra đất.
Tần Ninh hơi thở dốc.
Thiên Phượng Thuấn Sát!
Đây là chiêu thức chú trọng về tốc độ sát phạt nhất trong Long Hoàng Âm Dương Chí Tôn Quyết.
Giờ đây, khí tức sinh mệnh của Chu Trạch đã trở nên hỗn loạn.
Cảnh tượng ấy làm mặt mày Chương Vân Kinh tái mét, hắn ta quay đầu bỏ chạy.
Nỗi kinh hoàng bao trùm cả tâm trí hắn ta.
Nếu hắn ta chậm chân thì sẽ chết mất!
"Ngươi còn chạy cái gì?"
Tần Ninh khẽ gầm lên, một thanh kiếm trong tay xẹt qua không khí, hóa thành long ảnh lia thẳng về phía Chương Vân Kinh.
Ầm...
Tiếng nổ vang vọng khắp nơi, oanh tạc ra một cái hố sâu hoắm, sụp đổ.
Chương Vân Kinh nằm gục trên mặt đất, mặt cắt không còn một giọt máu, muốn nhổm dậy không tài nào nhúc nhích nổi.
Giờ phút này, đám võ giả Huyết Thần Cung quanh đây đều nháo nhào chạy trốn...
Tần Ninh từ từ tiến tới trước mặt Chương Vân Kinh từng bước, rút long kiếm đang đâm vào lưng hắn ta ra, nói với vẻ dửng dưng: "Ý đồ của vị đại nhân Huyết Thần đó của ngươi chỉ là mượn tay nhà họ Chu diệt trừ bọn ta thôi đúng không?"
"Cơ mà cũng đúng lúc".
"Nếu nhà họ Chu đang tìm kiếm Trần Nhất Mặc thì ta sẽ đi gặp bọn chúng!"
Mặt mày Chương Vân Kinh vô cùng thảng thốt.
"Bắt hắn ta theo, đi thành La Sâm!"
Giờ đây, đám người La Phàm, Cố Thanh Huyên, Cố Thanh Nhan chỉ biết trố mắt ra nhìn.
Tần Ninh liên tục làm mới thế giới quan của bọn họ!
Khi đối đầu với cường giả bán bộ Cực Cảnh và linh giả Cực Cảnh cảnh giới Nhất Văn, trông Tần Ninh có vẻ không nhẹ nhàng là bao.
Vậy mà bây giờ đến Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm hắn lại chém chết linh giả Cực Cảnh cảnh giới Tam Văn thần tốc như vậy!
Không ai dám tin rằng sẽ có một người có khả năng đó.
Lúc này, đoàn người cưỡi phi cầm rời khỏi đây, bay về phía thành La Sâm.
Đó là căn cứ địa của nhà họ La, và cũng là lựa chọn hàng đầu mà nhà họ Thiên và Huyết Thần Cung muốn hạ bệ lần này.
Khi đã tiêu diệt căn cứ địa của nhà họ La rồi thì việc xử lý toàn bộ nền móng của nhà họ La trên khắp Thiên La Vực cũng trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.
Trên phi cầm.
Tần Ninh nhìn bộ dạng bán sống bán chết của Chương Vân Kinh, cười mỉa: "Kế hoạch của Huyết Thần Cung là gì đấy, nói nghe xem nào?"
"Trợ giúp nhà họ Thiên tiêu diệt nhà họ La để nhà họ Thiên xưng bá Thiên La Vực à? Thế khác nào tự tạo đối thủ cho mình đâu? Huyết Thần Cung đâu có ngu như thế!"
"Có phải sau khi tiêu diệt nhà họ La thì mục tiêu tiếp theo của Huyết Thần Cung sẽ là diệt trừ nhà họ Thiên không?"
Chương Vân Kinh nằm úp sấp trên mặt đất như một con chó chết.
"Thực lực của đại nhân Huyết Thần rất cao, ngươi không phải đối thủ của đại nhân đâu!"
Hắn ta thừa nhận rằng Tần Ninh rất mạnh nhưng vẫn chưa đủ để chống lại đại nhân Huyết Thần.
Bốp...
Tần Ninh tung một cước rồi nói thẳng: "Hỏi ngươi cái gì thì trả lời cái đó, dám hỏi một đằng trả lời một nẻo, đáng đánh!"
Trong miệng Chương Vân Kinh toàn là răng gãy, máu me be bét, trông vô cùng thảm hại, miệng lúng búng câu gì không rõ: "Tần Ninh... ngươi..."
"Xem ra hỏi ngươi cũng chả được gì, giết luôn cho rồi".
Dứt lời, Tần Ninh vung kiếm lên chém ngay. Tia sáng lóe lên trên thân kiếm, Chương Vân Kinh rơi đầu, thân mình thì bị Tần Ninh đạp xuống phi cầm.
Cảnh tượng ấy khiến đám người La Phàm hoảng hốt không gì tả được.
Trời... nói giết là giết thật kìa!
Giữa lúc đó, trên phi cầm, Trần Nhất Mặc cứ ngồi xổm trên đất, cúi gằm mặt, không nói lấy một câu nào.
Tần Ninh tiến lại gần hắn ta, cười hỏi: "Mặc Nhi sao vậy?"
Trần Nhất Mặc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Ninh rồi lại cúi đầu, im như thóc.
"Bị đả kích rồi sao?"
Tần Ninh ngồi xuống rồi nhìn hắn ta, tiếp tục cười đùa: "Bị sư tôn đả kích à?"
"Không ạ..."
Trần Nhất Mặc buồn bã nói: "Con chỉ hận mình không làm tốt chuyện sư tôn đã dặn, giờ còn phải để sư tôn ra trận vì con nữa".
"Do con ngu ngốc quá nên mới bị người ta hãm hại thôi".
Tần Ninh nghe xong thì bật cười: "Thôi nào, đừng rầu rĩ nữa, khi nào sư tôn tập hợp đủ nguyên liệu để chữa trị cho cánh tay của ngươi thì ngươi sẽ là một vị đế giả Cực Cảnh rồi. Đến lúc đó, sư tôn sẽ cho ngươi tự đi diệt nhà họ Nguyên và nhà họ Chu, thế nào?"
Trần Nhất Mặc nói ngay: "Sư tôn không ra mặt ạ?"
"Ta không ra mặt!"
"Thật không?"
"Thật!"
"Người nhớ giữ lời đó!", Trần Nhất Mặc phấn khích ra mặt.
"Biết rồi!"
Thế rồi Tần Ninh hỏi: "Ta nhớ ngươi nói kẻ đã hãm hại ngươi năm xưa gồm có bốn người, cả bốn đều là đế giả Cực Cảnh rất mạnh, ngươi đã chắc chắn được là ai chưa?"
Trần Nhất Mặc cau mày trả lời: "Chưa ạ, nhưng trước mắt thì có thể có người của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu. Nhà họ Nguyên là khả nghi nhất!"
Tần Ninh liếc mắt nhìn Trần Nhất Mặc, không nói một lời.
Nói thừa quá!
Nhà họ Nguyên đã là thế lực xung phong tiến vào Cửu Nguyên Vực, Diêm Môn, không những thế còn âm thầm giật dây Đà La Khôn để ông ta ra tay.
Sau đó còn sai chín vị cường giả Cực Cảnh vào Diêm Môn, từ đây có thể thấy mục tiêu của chúng là Trần Nhất Mặc.
Về nhà họ Chu thì không ngờ chúng lại thăm dò Trần Nhất Mặc, hiển nhiên hắn ta cũng nằm trong tầm ngắm của chúng.
Chưa kể thái độ thăm dò đấy nom cũng không hẳn là tốt.
Tần Ninh lập tức nói: "Ta đã tiếp xúc với tên Diệp Chi Vấn này mấy lần, kẻ này chưa bao giờ lộ diện chân thân lần nào, ta đoán có lẽ bản thể hắn ta ở tại Thượng Nguyên Thiên".
"Hắn ta ra tay giết ngươi mà ngươi không chết đã là chuyện may mắn lắm rồi".
Tần Ninh an ủi: "Đừng suy nghĩ nhiều nữa, giờ chỉ còn thiếu Thiên Khuyết Mộc trăm vạn năm và hạt sen Thiên Sơn nữa thôi là ta có thể giúp ngươi mọc ra cánh tay mới rồi. Khi đó, ngươi sẽ là Mặc Hoàng Trần Nhất Mặc chân chính, không ai chống lại được ngươi!"
"Vâng".
Phi cầm lướt đi vùn vụt, tiến về phía thành La Sâm...
Cùng lúc đó, ở bên ngoài thành La Sâm.
Là căn cứ địa của nhà họ La, một trong hai thành trì lớn nhất vùng đất Thiên La Vực, đương nhiên thành La Sâm có diện tích khổng lồ và vô cùng phồn thịnh, xa hoa.
Vào lúc này, ở bên ngoài thành La Sâm, một toán người đang đứng trên bầu trời.
Những người đó đều tỏa ra khí thế mạnh mẽ, không che giấu uy áp khủng khiếp của mình, chân cất bước vào thành La Sâm.
Chúng còn giăng cờ khắp nơi một cách huênh hoang.
Trên mỗi cán cờ đều khắc chữ "thiên" lấp lánh ánh vàng.
Nhà họ Thiên!
Một bá chủ khác của Thiên La Vực.
Ngoài ra, xung quanh cũng có những tòa cung điện lơ lửng, đỉnh các cung điện cũng gắn một lá cờ lớn.
Huyết Thần Cung!
Nhà họ Thiên và Huyết Thần Cung bắt tay với nhau, tiến đánh thành La Sâm không chút ngại ngần.
Không cần nói cũng biết ý đồ của chúng là gì.
Đó là tiêu diệt nhà họ La!
Vào lúc này, hàng vạn võ giả của nhà họ La cũng đang đứng trên tường thành La Sâm, bày binh bố trận, sẵn sàng đón địch.
Là tộc trưởng, đương nhiên La Vĩnh Binh phải đứng đầu. Ông ta nhìn khung cảnh ở bên ngoài thành La Sâm với ánh nhìn lạnh lùng và thâm hiểm, bày sẵn thế trận chờ chạm trán với hàng vạn võ giả của nhà họ Thiên và Huyết Thần Cung.
Trong cuộc chiến này, cả hai phe đều điều động cường giả, cao thủ cấp bậc Tiểu Đế tôn, Đại Đế Tôn và Chí Cao Đế Tôn. Nếu chiến tranh nổ ra, máu tất chảy thành sông.
Chương 2635: Tần tiên sinh mà ngươi vừa nhắc tới đấy
"Thiên Ngạn Nguyệt!"
La Vĩnh Binh hừ lạnh, lên tiếng: "Sao đấy, tộc trưởng nhà họ Thiên các ngươi chết rồi nên trút giận lên nhà họ Thiên bọn ta à?"
"Nhưng ta khuyên ngươi một câu, cho dù các ngươi lôi kéo thêm được Huyết Thần Cung để hôm nay tiêu diệt nhà họ La đi nữa thì nhà họ Thiên không chết cũng bị lột da thôi. Đến lúc đó, ta chống mắt lên xem Huyết Thần Cung có nhắm vào miếng mồi béo bở Thiên La Vực này không!"
"Đừng để cuối cùng lại thành may áo cưới cho người ta!"
Lời La Vĩnh Binh cũng không hẳn là vô lý.
Huyết Thần Cung bắt tay với nhà họ Thiên để xâm chiếm nhà họ La, nhưng nhà họ Thiên vẫn là quân chủ lực trong số tất cả võ giả tại đây. Hầu hết những cường giả rải rác quanh đây đều là võ giả của nhà họ Thiên.
Trong khi đó, Huyết Thần Cung chỉ phái hơn một ngàn vị võ giả Đại Đế Tôn và Chí Cao Đế Tôn tới đây, trong đó Đại Đế Tôn là chủ yếu.
Cho dù khoảng một ngàn người đó đều bỏ mạng tại đây thì chắc chắn vẫn không phải là tổn thất gì quá lớn đối với Huyết Thần Cung.
Nếu nhà họ Thiên thật sự muốn dốc hết toàn bộ lực lượng để tiêu diệt nhà họ La thì bản thân bọn chúng cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề.
Về sau, chỉ cần Huyết Thần Cung muốn thì việc thâu tóm nhà họ Thiên dễ như trở bàn tay.
Bằng cách đó, Huyết Thần Cung sẽ chiếm giữ được hai đại vực là Huyết Vân Vực và Thiên La Vực, sau hàng vạn năm bồi đắp sẽ cho ra biết bao nhiêu là cường giả Cực Cảnh.
Không lý nào nhà họ Thiên lại không hiểu điều đó.
Thiên Ngạn Nguyệt tỏ ra lạnh lùng, giễu cợt: "La Vĩnh Binh, ngươi có biết huyết nữ, con gái của đại nhân Huyết Thần không?"
"Huyết nữ là hòn ngọc quý trên tay đại nhân Huyết Thần, đã được đính hôn với thiếu chủ Thiên Thế Kiệt của nhà họ Thiên ta rồi. Hai thế lực bọn ta hợp tác với nhau, ngươi nghĩ Huyết Thần Cung sẽ xâm chiếm nhà họ Thiên chắc?"
La Vĩnh Binh không kìm được mà quát: "Huyết nữ kia đâu phải con gái ruột của Huyết Thần, nói thế mà ngươi cũng tin à? Biết đâu hắn cố ý tăng giá trị của huyết nữ kia để nhằm ngày hôm nay đấy!"
Thiên Ngạn Nguyệt vẫn tiếp tục trào phúng: "Bớt ở đó châm ngòi ly gián đi. Hôm nay sẽ là ngày tàn của nhà họ La!"
Nghe thấy câu này, nét mặt La Vĩnh Binh trở nên lạnh lùng, ông ta vung tay lên.
Một vài kẻ trong đám đông nhà họ La lôi một người đi lên phía trước.
"Thế Thành!"
Bên phía nhà họ Thiên, Thiên Thế Kiệt biến sắc, vô cùng thảng thốt khi nhìn thấy Thiên Thế Thành đang bị giam giữ.
Thiên Thế Thành đã mất tích được một thời gian, từ đó đến giờ nhà họ Thiên đã tìm kiếm ráo riết nhưng vẫn không nhận được tin tức gì về hắn ta.
"La Vĩnh Binh!"
Thiên Ngạn Nguyệt mắng chửi: "Nhà họ La ngươi đúng là chán sống mà".
La Vĩnh Binh hừ lạnh: "Ngày đó, trong dãy núi Thiên La, Thiên Thế Thành đã cố giết Cố Thanh Nhan để phá hỏng hôn ước giữa nhà họ La bọn ta và nhà họ Cố nhưng bị tiên sinh Tần Ninh và công tử Trần Nhất Mặc bắt được, giao cho nhà họ Cố xử lý”.
“Thiên Ngạn Nguyệt, đại ca ngươi vừa chết mà ngươi đã cho quân tiến đánh nhà họ La ta rồi. Chuyện này đã không còn nước cứu vãn thì ngươi cứ thử xem. Ngươi mà dám động thủ, Thiên Thế Thành sẽ chết ngay tắp lự!”
Giờ phút này, tất cả võ giả nhà họ Thiên đều phải dừng bước.
Thiên Ngạn Nguyệt nhìn về phía tường thành với nét mặt lạnh như băng.
Nhà họ Thiên ra quân báo thù ngay sau khi Thiên Ngạn Trác qua đời bởi đây là thời điểm sĩ khí cao nhất.
Vậy mà nhà họ La lại lấy Thiên Thế Thành ra làm bia đỡ đạn, nếu như ông ta mặc kệ sống chết của Thiên Thế Thành thì người ngoài sẽ đàm tiếu ông ta thế nào đây?
"Chiêu này đúng là hèn hạ, vô liêm sỉ đấy, La tộc trưởng ạ".
Bỗng có một tiếng cười lạnh vang lên.
Chỉ thấy có vài bóng người đi ra từ trong cung điện lơ lửng, trong đó có hai người đi đầu ẩn chứa khí tức mạnh mẽ, tưởng chừng có thể lấn át cả núi sông.
"Tỉnh Hướng Dương!"
"Dư Hoàng!"
Nhìn thấy hai bóng người kia, La Vĩnh Binh lộ vẻ kiêng dè.
Huyết Thần Cung có tổng cộng bốn vị cung chủ phụ trách công tác đối ngoại, tất cả đều có thực lực Cực Cảnh, tu vi mạnh mẽ vô cùng, không được phép khinh thường.
Tỉnh Hướng Dương cười nói: "Lợi dụng Thiên Thế Thành để uy hiếp nhà họ Thiên à? Đã vậy thì mọi người cứ đứng đây chờ đi!"
Câu này vừa vang lên thì khuôn mặt La Vĩnh Binh tối sầm.
"Ý ngươi là gì?"
Tỉnh Hướng Dương phá lên cười sằng sặc, đáp: "Vân Kinh huynh đã đi tìm La Phàm và Cố Thanh Huyên rồi, chắc là mạng của La Phàm và Cố Thanh Huyên đổi được mạng của Thiên Thế Thành ấy nhỉ?"
Nghe thấy câu này, La Vĩnh Binh ngẩn ra, nhưng sau đó ông ta từ từ bình tĩnh trở lại, cười nói: "Ngươi đúng là không sợ bị người ta cười chê!"
"Vị Tần tiên sinh trong dãy núi Lạc Nguyệt không dễ chọc vậy đâu!"
"Ta biết chứ!", Tỉnh Hướng Dương từ tốn trả lời: "Kẻ đó có thể giết cung chủ Mạc Thần cơ mà, đương nhiên Vân Kinh huynh sẽ cẩn thận rồi. Hơn nữa, để đảm bảo không có gì sai sót, nhà họ Chu đã phái công tử Chu Trạch đi để kiểm chứng xem vị đại sư Trần Nhất Mặc kia có phải Trần Nhất Mặc xuất thân từ Cửu Nguyên Vực năm xưa không".
"Tỉnh Hướng Dương, ngươi đúng là không biết xấu hổ!"
La Vĩnh Binh nổi cơn thịnh nộ, quát lớn.
Chương Vân Kinh vốn có tu vi linh giả Cực Cảnh cảnh giới Nhị Văn, chắc gì tiên sinh Tần Ninh đã đối phó được, lại thêm người của nhà họ Chu...
Nếu như thực lực của kẻ đó là linh giả cảnh giới Tam Văn, thậm chí là cảnh giới Tứ Văn thì...
"Công tử Chu Trạch có thực lực linh giả Cực Cảnh cảnh giới Tam văn đấy, có lẽ bây giờ đã bắt được vị Tần tiên sinh mà các ngươi dựa dẫm khỏi Thiên La Vực rồi", Tỉnh Hướng Dương giễu cợt: "Đến khi cung chủ Chương Vân Kinh bắt La Phàm, Cố Thanh Huyên tới đây để đổi lấy mạng của Thiên Thế Thành, hình như bọn ta là bên thiệt hơn đấy..."
"Ta còn chưa muốn đi, ai có thể bắt ta đi?"
Nhưng Tỉnh Hướng Dương mới nói câu ấy xong thì một giọng nói bình tĩnh chậm rãi vang lên.
"Ai đấy?"
"Tần tiên sinh mà ngươi vừa nhắc tới đấy!"
Bóng một con nguyên thú từ từ đáp xuống.
Nhóm Tần Ninh, Trần Nhất Mặc, La Phàm, Cố Thanh Huyên, Cố Thanh Nhan xuất hiện.
"Phàm Nhi!"
"Thanh Huyên, Thanh Nhan!"
Bấy giờ La Vĩnh Binh và Cố Minh Thành đều thở phào nhẹ nhõm.
La Phàm và Cố Thanh Huyên mà bị bắt thật thì bọn họ sẽ bị kẻ thù kìm kẹp mất.
"Không thể nào!"
Nét mặt Tỉnh Hướng Dương vô cùng khó coi.
Chương Vân Kinh là linh giả Cực Cảnh cảnh giới Nhị Văn.
Còn công tử Chu Trạch là linh giả Cực Cảnh cảnh giới Tam Văn cơ mà.
Sao có thể để sổng mất bọn Tần Ninh được chứ?
"Huyết Thần Cung không chỉ thành thạo trò lợi dụng người khác để họ bán mạng cho mình mà còn công khai giở chiêu mượn đao giết người nữa".
Tần Ninh cười to: "Nếu các ngươi muốn mượn tay nhà họ Chu để giết ta thì ta sẽ giết lũ họ Chu để chuyện này ngày càng rầm rộ lên!"
"Vị công tử Chu Trạch kia còn trẻ mà đã trở thành linh giả Cực Cảnh cảnh giới Tam Văn, chắc hẳn không phải người không có tiếng tăm, không có vai trò gì trong nhà họ Chu đâu đúng không?"
"Không thể nào!"
Tỉnh Hướng Dương thét gào: "Sao ngươi có giết Chương Vân Kinh được, sao ngươi có giết Chu Trạch được!"
"Không có gì là không thể hết!"
Tần Ninh nhìn về phía Tỉnh Hướng Dương, hờ hững nói: "Mặc dù nhà họ Chu đúng là đáng chết thật nhưng ta cũng chẳng vui gì khi thấy chúng bị gài bẫy như thế, Huyết Thần Cung..."
Đoạn hắn tiến lên một bước. Đứng giữa không trung, Tần Ninh nhìn Tỉnh Hướng Dương và Dư Hoàng rồi khịt mũi khinh thường, nói: "Có thật là ta đã giết Chu Trạch không thì các ngươi cứ tới đây mà xem!"
"La Vân Không!"
"Tiên sinh!"
Giờ phút này, La Vân Không lao thẳng lên trời, nhìn Tần Ninh trong tâm trạng phấn khích tột cùng.
"Hôm nay, ta sẽ giúp nhà họ La các ngươi ngăn cản Huyết Thần Cung. Nhà họ Thiên mạnh hơn hay là nhà họ La mạnh hơn, các ngươi tự đấu với nhau mà xem. Ngươi có niềm tin sẽ giành chiến thắng chứ?"
La Vân Không vừa nghe vậy đã mừng rỡ ra mặt.
"Đời đời kiếp kiếp ta sẽ không bao giờ quên đại ân của tiên sinh!"
Tần Ninh giơ kiếm lên, đồng thời đưa mắt sang Tỉnh Hướng Dương và Dư Hoàng, lạnh lùng nói: "Nào, tới đây xem!"
Lúc này, chiến tranh sắp sửa bùng nổ!
Bình luận facebook