-
Chương 2636-2640
Chương 2636: Tiếc là ngươi không thể thấy được cảnh đó
Hai vị cung chủ Tỉnh Hướng Dương và Dư Hoàng đều là linh giả Cực Cảnh cảnh giới Tam Văn, hôm nay vốn đến đây trong niềm tin tràn trề, tưởng rằng mình có thể xử gọn nhà họ La chỉ trong vòng một nốt nhạc.
Nhưng nào ngờ mọi chuyện càng lúc càng diễn biến phức tạp.
Hai người nhìn nhau, một trái một phải nhìn Tần Ninh, bắt đầu để lộ sát khí.
Còn Tần Ninh thì vẫn điềm nhiên nhìn hai người như thế, không động đậy chút nào.
Cùng lúc đó.
Phía nhà họ La cũng có hai người từ bên cạnh La Vân Không bước ra.
Đó là hai ông lão râu tóc bạc phơ.
La Lập Bình!
La Lập Tuyên!
Họ là hai lão tổ Cực Cảnh của nhà họ La.
Bên cạnh đó, bên cạnh hai vị lão tổ Cực Cảnh này còn có thêm mười người nữa, già trẻ gì cũng có, đều có gương mặt hao hao nhau.
Nhà họ La có mười hai vị lão tổ Cực Cảnh.
Ở phía bên kia, nhà họ Thiên, Thiên Dịch Thần, Thiên Nguyên Tường, Thiên Bá An và chín lão tổ còn lại cũng cùng nhau bước ra.
Đây chính là cuộc chiến giữa Cực Cảnh và Cực Cảnh!
"La Lập Bình, La Lập Tuyên, không biết những năm qua hai huynh đệ bế quan sao rồi, bọn ta muốn lĩnh giáo xem thế nào!"
Thiên Dịch Thần nói với vẻ thờ ơ, tay thì vung lên. Sức mạnh trời đất cuộn trào, dâng thẳng lên trời cao.
Hai mươi tư cường giả siêu cấp Cực Cảnh lao đầu vào trận chiến.
Khí thế khủng khiếp cũng lan tỏa ra khắp nơi.
Cùng lúc đó, võ giả của nhà họ Thiên và nhà họ La cũng đồng loạt chiến đấu.
La Vĩnh Binh đanh mặt, tay tóm lấy người Thiên Thế Thành, tàn nhẫn nói: "Nếu nhà họ Thiên đã mặc kệ ngươi thì ngươi cũng hết giá trị lợi dụng rồi!"
Một cú chưởng giáng xuống, người Thiên Thế Thành chia làm trăm mảnh, rơi xuống cổng thành.
"La Vĩnh Binh!"
Cảnh tượng ấy làm Thiên Ngạn Nguyệt trợn trừng mắt, gầm thét xông tới.
Trong khoảnh khắc, cả khu vực ngoài thành La Sâm chìm trong những âm thanh đáng sợ. Hai, ba vạn Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn giao chiến, có thể tưởng tượng được đó sẽ là một khung cảnh thế nào!
Cuộc chiến này còn khốc liệt hơn cả trận chiến trong tam đại cấm địa ở Cửu Nguyên Vực diễn ra trước đây nữa.
Ầm ầm...
Lúc này, Tần Ninh đứng giữa không trung một cách ngạo nghễ, hai tay cầm kiếm, ba quyển đan điển dung hợp làm một, lơ lửng quanh người hắn.
Vấn Quyển!
Cầu Quyển!
Tác Quyển!
Sức mạnh của ba quyển bùng nổ vô cùng ghê gớm.
Không thể ngờ được rằng hai vị cung chủ Tỉnh Hướng Dương và Dư Hoàng lại không làm gì được Tần Ninh.
Điều này làm cho sắc mặt hai người hết sức khó coi.
Bọn họ là linh giả cảnh giới Tam Văn cơ mà!
Thực lực này xem như đã được xếp vào chiến lực hàng đầu trong bảy đại vực rồi, vậy mà họ lại không thể làm một Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm như Tần Ninh nao núng.
"Hôm nay Huyết Thần mà không xuất hiện thì hai ngươi chết chắc".
Sau vài hiệp giao thủ, Tần Ninh đã từ từ lần ra cách ra chiêu của hai người, trong lòng đã có những đánh giá nhất định.
"Thần Long Phá!"
Bỗng nhiên, sau tiếng gầm thét, kiếm Thần Long trên tay trái Tần Ninh như hóa thành một cơn gió lốc, thình lình xoay tròn, trong chốc lát đã lao vụt tới chỗ Tỉnh Hướng Dương.
Hắn ta biến sắc, vừa định phòng thủ thì bỗng nhiên có một con thần long bay ra từ trong cơn giông tố.
Ầm...
Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Thân hình thần long đâm xuyên qua cơ thể Tỉnh Hướng Dương, ba đạo thần văn kia như muốn ngăn cản nó lại nhưng lại bị móng của thần long cào rách.
Tỉnh Hướng Dương bật ra tiếng rên nhỏ, hắn ta cúi đầu nhìn, phát hiện toàn bộ khuôn ngực mình đã bị khoét rỗng, khí huyết cạn kiệt...
"Ngươi..."
Hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình chết trong tay một võ giả Chí Cao Đế Tôn.
Ở phía bên kia, Dư Hoàng đã mặt mày tái mét từ khi nào. Hắn ta chỉ biết đứng sững như trời trồng.
Tần Ninh ngước mắt nhìn Dư Hoàng, hai thanh kiếm trên tay nháy sáng.
Tiếng ầm ầm thình lình bùng nổ.
Sức mạnh trời đất dâng trào.
Tần Ninh vừa nhìn Dư Hoàng vừa tiến lại gần hắn ta từng chút một, sát khí cũng từng lúc được ngưng tụ.
"Tần Ninh!"
Dư Hoàng hét toáng lên: "Sự trang nghiêm của Huyết Thần Cung không phải thứ ngươi có thể giẫm đạp được đâu!"
"Vậy sao? Thế nếu ta cố ý đạp lên thì sao?"
"Ngươi chết chắc!"
"Tiếc là ngươi không thể thấy được cảnh đó!"
Tần Ninh nói rồi đâm long kiếm và phượng kiếm tới.
Người hắn tỏa ra uy áp rất lớn.
Uỳnh uỳnh...
Một loạt tiếng nổ bất chợt truyền đến. Ở phía chân trời, tất cả mọi người đều nhìn thấy một thanh kiếm khổng lồ, dài ngàn trượng từ trên không giáng xuống, bay thẳng tới chỗ Tần Ninh.
Koong...
Âm thanh vang dội như tiếng gõ hoàng chung đại lữ, phảng phất muốn xé màng nhĩ người khác ra.
Nơi đây bị bao trùm bởi một thứ uy thế quá đỗi khủng khiếp.
Ngay sau đó, mọi người đều nhìn về nơi nổ tung trên trời.
Trận chiến này đã vượt quá sức tưởng tượng của võ giả cảnh giới Chí Cao Đế Tôn rồi.
Cường giả Cực Cảnh kinh khủng như thế đấy.
Linh giả Cực Cảnh chỉ là cảnh giới đầu tiên của Cực Cảnh. Tại đó, võ giả sẽ bắt tay đi vào con đường tu luyện thần văn thân xác nhằm hoàn thiện một lần lột xác mới.
Dù vậy cũng đã mạnh mẽ thế rồi.
Sau khi thanh kiếm khổng lồ chém tới, thân thể Tần Ninh bị bao trùm.
Đằng trước, khí huyết đáng sợ lan rộng. Một tòa cung điện cao trăm trượng, đỏ như máu bay tới làm phát ra tiếng động ầm ĩ.
Xung quanh cung điện đỏ chói có hơn một trăm võ giả mặc bào phục cùng màu, ai nấy đều tỏa ra lượng khí huyết hùng hậu hệt như những con nguyên thú cấp chín.
Có một bóng người đang đứng trên cầu thang mạ vàng ở đằng trước cung điện đỏ như máu.
Nhóm người kia lạnh lùng nhìn lướt qua xung quanh.
Huyết Thần Cung!
Bọn họ đã tới!
Lúc này, cung chủ Dư Hoàng như bèo chìm nổi giữa cơn sóng dữ bỗng thấy cứu tinh, tức thì hét lên: "Đại nhân Huyết Thần!"
Đại nhân Huyết Thần đã đích thân tới đây.
Tần Ninh chết chắc!
Nhưng giữa lúc đó.
Không gian bất chợt rung chuyển, một tia sáng lóe lên, phóng thẳng tới trước mặt Dư Hoàng rồi đâm xuyên qua người hắn ta.
Cơ thể Dư Hoàng cũng bị cắt ra ba khối, rơi xuống đất như Chu Trạch.
Thiên Phượng Thuấn Sát!
Dư Hoàng đã chết.
Mà lúc này, Tần Ninh hiện thân, trường sam màu trắng đã dính máu làm hắn trông hơi dữ dằn.
Trước cung điện đỏ như máu có một nam tử mặc áo vàng đang đứng chắp tay, hắn ta thấy cảnh này thì nhướng mày.
Rồi kẻ đó dõi mắt nhìn xung quanh. Cái liếc mắt của hắn ta khiến người khác tưởng chừng mình đã bị nhìn thấu vậy.
Bên cạnh nam tử mặc bào phục màu vàng là một nam tử khác mặc y phục màu bạc, đôi mắt hẹp dài nom cũng lạnh lùng đến vô tình.
Giờ đây, tất cả cường giả Cực Cảnh của nhà họ La và nhà họ Thiên đều tái mặt.
"Lãnh Chấn Nguyên!"
"Tấn Vân Hạc!"
Sự hiện diện của hai kẻ nọ gây áp lực rất lớn cho hơn hai mươi vị cường giả Cực Cảnh.
Lãnh Chấn Nguyên.
Tấn Vân Hạc.
Hai người này rất kín tiếng trong Huyết Vân Vực nhưng thực lực của họ lại mạnh hơn cả tứ đại cung chủ của Huyết Thần Cung, là tả hộ pháp và hữu hộ pháp của Huyết Thần.
Trong những năm gần đây, mọi sự vụ lớn bé trong Huyết Thần Cung đều do bốn vị cung chủ Tỉnh Hướng Dương, Dư Hoàng, Chương Vân Kinh, Mạc Thần phụ trách.
Hai người này luôn ẩn nấp trong bóng tối, bao nhiêu năm qua chưa từng xuất hiện lần nào.
Song giờ đây hai người kia lại lộ mặt, vậy có phải Huyết Thần cũng tới không?
Lãnh Chấn Nguyên mặc bào phục vàng nhìn người xung quanh, nói với vẻ thờ ơ: "Cứ tưởng chỉ cần ba vị cung chủ là giải quyết ngươi được rồi chứ, không ngờ cuối cùng vẫn khinh thường ngươi".
Tứ đại cung chủ, bốn người chết hết cả bốn.
Đây là một cú đả kích nặng nề đối với Huyết Thần Cung.
Nhìn thì có vẻ cái chết của bọn họ không hề làm Lãnh Chấn Nguyên bận tâm nhưng thực chất trong lòng hắn ta đang vô cùng phẫn nộ.
Bốn vị linh giả Cực Cảnh mà chết tại Thiên La Vực kiểu này, sao hắn ta không tức điên cho được?
"Kẻ khinh thường ta không chỉ có hai kẻ đó mà còn có cả các ngươi".
Tần Ninh nhìn về phía nam tử áo vàng và nam tử áo bạc, cười hỏi: "Chỉ là một Huyết Vân Vực thôi mà cũng Huyết Thần Cung, đại nhân Huyết Thần? Ngông cuồng đến nỗi dám tự xưng mình là Huyết Thần luôn cơ à? Thần linh sánh ngang với đất trời, liệu đại nhân Huyết Thần của các ngươi có xứng với danh hiệu đó không?"
Chương 2637: Huyết Thần hiện thân
Hắn vừa nói câu ấy thì Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc giật mình, nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
Đại nhân Huyết Thần.
Uy danh cái thế.
Là bất khả xâm phạm!
Không một ai có quyền làm điều đó!
Tần Ninh thấy vẻ mặt của hai người thì phì cười: "Đại nhân Huyết Thần bất khả xâm phạm ư? Trong mắt ta, đại nhân Huyết Thần của các ngươi có lẽ chỉ là một con gián tu hành tà môn ngoại đạo gì đó, không bao giờ thấy được mặt trời thôi".
"Ngươi chán sống rồi!"
"Đi chết đi!"
Vừa dứt lời, Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc nháy mắt hóa thành tia sáng vàng và tia sáng bạc xông thẳng về phía Tần Ninh.
Sóng âm to lớn cũng tức thì bộc phát.
Tiếng ùng ùng lũ lượt kéo đến.
Tần Ninh cầm kiếm bằng cả hai tay, chém xuống thật nhanh.
Ầm ầm...
Tiếng nổ vang dội truyền đi bốn phía, ngưng tụ ra hai sóng ánh sáng. Ba bóng dáng va uỳnh vào nhau, Tần Ninh liên tục thụt lùi, đập xuống đất làm cuốn lên cát bụi mù mịt.
Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc lạnh lùng nhìn hắn, sát khí đằng đằng.
Chỉ là một tên Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm giết được vài cường giả Cực Cảnh thôi mà đã dám ăn nói hàm hồ rồi sao?
Khinh thường Huyết Thần Cung, bá chủ Huyết Vân Vực quá rồi.
Lúc này, Tần Ninh chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất rồi phủi bụi trên người. Trông hắn vô cùng chật vật.
"Linh giả cảnh giới Tứ Văn!"
Linh giả Cực Cảnh có chín cảnh giới thần văn.
Một văn một biến, chín văn đăng thiên.
Đối với Văn Cảnh trong Cực Cảnh, chỉ cần một lần thay đổi số thần văn thôi là đủ để áp đảo ba cấp độ trong cảnh giới Chí Cao Đế Tôn hoàn toàn.
Thấy Tần Ninh đứng dậy, sát khí trong mắt cả hai người Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc trở nên dày đặc hơn bao giờ hết.
Tên này đúng là phiền phức!
Cùng lúc đó, cánh cổng cung điện đỏ như máu từ từ mở ra.
Một giọng nói từ hư vô vang lên.
"Dừng tay!"
Giọng nói ấy như đến từ chín tầng mây, lại như gần ngay bên tai.
Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc nghe thấy câu này bèn dừng tay lại.
"Tần Ninh!"
Giọng nói ấy lại cất lên đầy lạnh nhạt: "Bản tọa công nhận thực lực của ngươi. Nếu ngươi chịu giao Trần Nhất Mặc ra, bản tọa sẽ giao Thiên La Vực cho ngươi, chỉ cần từ nay về sau quy phục ta là được!"
Ông ta vừa nói câu này thì người của nhà họ Thiên lẫn nhà họ La đều rúng động.
Tên Huyết Thần này đúng là lớn lối mà.
Một cường giả Cực Cảnh cảnh giới Nhất Văn của nhà họ La quát: "Huyết Thần, ngươi đừng khoác lác quá, coi chừng gió to quá đau lưỡi đấy!"
Lời vừa dứt, Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc đều nhìn chòng chọc vào lão tổ Cực Cảnh của nhà họ La vừa lên tiếng như thể muốn giết ông ta tới nơi.
"Ta không sợ đấy!"
Đại nhân Huyết Thần lại cất lời.
Phút chốc, mọi người nhìn thấy một bàn tay đẫm máu vươn từ trong cung điện đỏ thẫm ra, trong giây lát đã tới trước mặt lão tổ nhà họ La mới lên tiếng.
Máu bắn tung tóe khắp nơi, kèm theo là tiếng thét đầy thảm thiết.
Chỉ trong vài nhịp thở, lão tổ nhà họ La nọ vặn vẹo người, khí huyết tắt ngúm, hóa thành một cái xác khô cằn ngã xuống đất.
Chết!
Chỉ bằng một cái vẫy tay thôi mà đã giết chết một vị linh giả cảnh giới Nhất Văn, tất cả mọi người đều bàng hoàng, run sợ.
Huyết Thần lại lên tiếng: "Tần Ninh, sao nào?"
"Ngươi xuất chúng thế này, ta thật sự không đành lòng giết ngươi!"
"Ngươi đang nói nhảm gì thế?"
Sau khi nghe lời đề nghị của ông ta, Tần Ninh giễu cợt: "Ngươi không xứng để giết ta đâu!"
"Haha..."
Huyết Thần cũng không giận, chỉ thản nhiên cười.
Vào lúc này, cổng cung điện mở rộng sang hai bên, một bóng người bị bao phủ trong làn sương mù dày đặc chậm rãi bước ra.
Bên cạnh bóng đen kia là một nữ tử xinh đẹp.
Tần Ninh vừa nhìn thấy dáng hình nữ tử ấy đã hoảng hốt, ngây ra như phỗng.
Giờ phút này nữ tử cũng thấy hắn, cô ta cũng khẽ giật mình.
Hai người nhìn nhau nhưng không nói lấy một câu.
Song Huyết Thần vẫn nhận ra được khoảnh khắc thoáng qua ấy.
"Các ngươi... biết nhau sao?"
Ông ta nhướng mày.
Nữ tử nọ không nói gì.
Tần Ninh thì cười đáp: "Đúng là có quen biết, nữ nhân này từng lên giường ta".
Khí tức của Huyết Thần bỗng chốc dao động.
"Đã vậy thì Tần Ninh, nếu ngươi chịu phục tùng ta thì ta sẽ gả nữ tử này cho ngươi".
Câu nói của ông ta tức thì khiến võ giả nhà họ Thiên hoảng hốt.
Huyết Thần Cung muốn lật lọng à?
"Tốt thế cơ à?"
Tần Ninh mỉm cười: "Ta muốn thì tự ta lấy được mà, đâu cần ngươi cho ta?"
"Sao lại hồ đồ, ngu ngốc thế này! Ta sẽ chôn vùi tất cả mọi thứ của ngươi, kể cả tính mạng ngươi!"
"Nói nhiều quá!"
Tần Ninh cầm hai thanh kiếm trên tay, thẳng thừng nói: "Để ta xem mặt mũi đại nhân Huyết Thần nhà ngươi thế nào đây!"
Ầm!
Cơ thể Tần Ninh ngưng tụ khí thế, tu vi Chí Cao Đế Tôn thập phẩm bùng nổ.
Thế nhưng Huyết Thần lại chỉ đứng yên.
Còn hai người Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc thì bước ra.
Đó là hai vị linh giả cảnh giới Tứ Văn.
Thấy cảnh này, Tần Ninh khẽ nhíu mày, vung tay lên.
"Đưa đây!"
Hắn nói lớn.
Những người có mặt tại đây đểu sửng sốt.
Tần Ninh xoay người lại nhìn Trần Nhất Mặc, quát: "Hành Quyển ấy!"
Hắn ta hiểu ngay, vung tay, một đốm sáng đỏ rực bay nhanh về phía Tần Ninh.
Tần Ninh cầm lấy, vầng sáng đỏ tức thì đi vào cơ thể hắn.
Lúc này, quanh người Tần Ninh là bốn đốm sáng bập bùng khiến hắn trông vừa thần thánh vừa sâu không lường được.
Người Tần Ninh khẽ run lên.
Hành Quyển, quyển thứ tư của Cửu Nguyên Đan Điển.
Đây là quyển đan điển được làm từ chất liệu được lựa chọn phải gọi là rất kỳ công trong số ba quyển giữa khi hắn vào Cực Cảnh năm xưa.
Có điều muốn dung hợp quyển thứ tư ở cảnh giới Chí Cao Đế Tôn hiện tại thì hắn phải chịu áp lực rất lớn.
"May quá!"
Tần Ninh thì thầm: "Vẫn trụ được!"
Giờ phút này, Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc đã xông tới.
Tần Ninh nắm chặt Long Hoàng Thập Tự Kiếm trên tay, khí huyết trong cơ thể bùng nổ.
"Thiên Long Trảm!"
"Thần Long Phá!"
Kiếm khí bay vụt đến như một cơn gió lốc.
Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc vẫn đằng đằng sát khí, trong tay hai bọn chúng lần lượt xuất hiện một ngọn giáo và một ngọn trường kích.
Mỗi người cầm ngọn giáo và trường kích trên tay, bùng nổ uy thế, bốn đạo thần văn xoay quanh người.
Linh giả Cực Cảnh ngưng tụ ra thần văn vừa là để phòng thủ, vừa là để tấn công với sức công phá khổng lồ.
Ầm...
Nguồn sức mạnh khủng khiếp lan tỏa ra tứ phía.
Long Hoàng Thập Tự Kiếm chia làm hai, bắn vào không trung.
Tiếng leng keng vang lên không ngừng.
Tần Ninh phải liên tục lùi bước.
Đó không phải biểu hiện của việc sức mạnh hắn bùng nổ không mạnh bằng mà là uy năng của Long Hoàng Thập Tự Kiếm vẫn còn thiếu sót.
Thứ mà Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc đang cầm trong tay chính là cực khí!
Là cực khí chân chính được chế tạo bởi cực khí sư, phù hợp với võ giả Cực Cảnh.
Cực khí hoàng phẩm!
Những thứ như cực khí dù là cấp thấp nhất cũng không phải thứ mà bảo khí Chí Tôn có thể sánh bằng.
Trận giao thủ của ba người tạo ra dư âm rất lớn.
Đại nhân Huyết Thần đứng trước cung điện, hờ hững nói: "Nếu ngươi đầu hàng thì sẽ được tha mạng".
Đáp lại ông ta chỉ là những đòn tấn công mạnh mẽ hơn vào Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc của Tần Ninh.
"Đầu hàng? Nằm mơ!"
Tần Ninh nói câu ấy xong, song kiếm cũng xẻ tới cùng lúc.
Uỳnh...
Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc rất ngang nhiên, không hề tránh né mà lao lên đối đầu chính diện.
Keng...
Tiếng kim loại va chạm truyền đến, bùng nổ dư âm đầy đáng sợ, khí thế khủng khiếp ầm ầm tích tụ.
Rắc rắc rắc!
Ngay sau đó, trên song kiếm từ Long Hoàng Thập Tự Kiếm mà Tần Ninh đang cầm đồng loạt nứt nẻ.
Dù là bảo khí Chí Tôn đứng đầu, bùng nổ đến cực hạn đi nữa thì vẫn không thể cầm cự được nổi khi đương đầu với thần binh Cực Cảnh.
Chương 2638: Huyết Linh Chí
Lúc này cả người Tần Ninh nhanh chóng lùi về sau ầm ầm.
Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc không ngừng đuổi theo.
"Cuối cùng chỉ là Chí Cao Đế Tôn thôi".
Lãnh Chấn Nguyên cười nhạo một tiếng, trường thương bộc phát ra hơn vạn hào quang, tràn ngập khắp trời đất, sau đó hóa thành cơ thể một con hổ lao thẳng về phía Tần Ninh.
Thấy cảnh này, Tần Ninh lại nhíu mày lại, một đan đỉnh bất thình lình xuất hiện trong tay.
Long Hoàng Hư Nguyên đỉnh!
Thân đỉnh phóng đại, trong nháy mắt đã hóa thành trăm trượng, ngăn cản thân thể của hổ dữ.
Mà vào lúc này, Tấn Vân Hạc kia cầm trường kích trong tay đáp xuống, nhân lúc Tần Ninh đang chống cự lại Lãnh Chấn Nguyên mà chém về phía Tần Ninh.
"Muốn chịu chết, ta sẽ thành toàn!"
Tần Ninh hét lên một câu, hai tay nắm lại, lực bộc phát kinh khủng trong nháy mắt đã lan ra.
Ầm...
Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Những ánh sao từ trên trời rơi xuống, bao phủ xung quanh Tần Ninh, bàn chân khổng lồ của một con voi ma mút trong nháy mắt bước ra, trực tiếp đạp lên trên người Tấn Vân Hạc.
Rắc!
Chỉ trong chớp mắt, bốn thần văn xung quanh cơ thể của Tấn Vân Hạc lập tức vỡ nát, há miệng phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch, bị một cước đá ra hóa thành một luồng sáng, không biết sống chết.
Mà cùng lúc đó, một cú đạp kia lại giáng xuống lần nữa, đi thẳng tới trước người Lãnh Chấn Nguyên, cũng đá ra.
Chỉ là Lãnh Chấn Nguyên không được may mắn như Tấn Vân Hạc, một cước kia trực tiếp đạp cả người Lãnh Chấn Nguyên lún vào mặt đất, trong nháy mắt ép thành thịt nát.
Tần Ninh sải bước ra, vẫy tay một cái, nhấc trường thương trong tay Lãnh Chấn Nguyên lên, bàn tay nắm lại, trường thương lập tức phá không lao ra, bắn thẳng đến đại điện màu máu.
Uỳnh...
Tiếng nổ tung trầm thấp đột nhiên vang lên.
Trường thương xuyên qua đại điện màu máu khiến đại điện vỡ nát, bóng người Huyết Thần thi nhau tản ra bốn phía.
Trong nháy mắt, Tần Ninh đã bộc phát ra thực lực siêu mạnh, lật đổ nhận biết của tất cả mọi người.
Sau khi dung hợp quyển Đan Điển thứ tư, dường như lực bộc phát của Tần Ninh càng mạnh hơn.
Sau khi cung điện màu máu nổ tung, cả người Huyết Thần đứng vững trên không trung, mà lúc này một bóng người lại đáp xuống.
Tần Ninh đưa hai tay đón lấy bóng người kia.
Người kia không còn bị khống chế, rơi vào trong lòng Tần Ninh.
Lúc này, mọi người đều không hiểu ra sao.
"Tần Ninh..."
Một tiếng lẩm bẩm không diễn tả được hết nỗi tương tư.
"Viên Viên!"
Tần Ninh nhìn giai nhân trong lòng, hai tay vòng qua cái eo nhỏ nhắn, chậm rãi hạ xuống đất.
Giờ phút này, xung quanh thân thể của đại nhân Huyết Thần, sương đen đã hóa thành mưa máu, loáng thoáng run rẩy.
Kế hoạch của Tần Ninh rất tốt!
Tỏ ra yếu thế trước hai người Lãnh Chấn Nguyên và Vân Trung Hạc, sau đó đột nhiên bùng nổ giết chết hai người, phá hủy đại điện màu máu, chính là để đưa cô gái bên cạnh ông ta đi.
Hai người không chỉ có quen biết, mà còn có quan hệ không bình thường.
Diệp Viên Viên có tính cách kiên cường, đương nhiên lần đầu tiên nhìn thấy Tần Ninh đã nhận ra, chỉ là nàng cũng biết nếu mình hét to lên chắc chắn sẽ bị Huyết Thần ngăn cản, trở thành công cụ để cản trở Tần Ninh.
Mà Tần Ninh cũng hiểu được điều này.
Cho nên hai người rất ăn ý, đều chưa từng thể hiện ra quá nhiều.
Lúc này, khi Tần Ninh ôm lấy vòng eo của giai nhân, giai nhân nhẹ nhàng sà vào lòng, Tần Ninh mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
"Lúc còn ở Cửu Nguyên Vực ta vẫn luôn nghe ngóng tin tức của các nàng, nhưng vẫn luôn không có gì, không ngờ hôm nay lại gặp được nàng".
Trong giọng nói của Tần Ninh có vài phần dịu dàng.
Quen biết làm bạn nhiều năm, cho dù là Diệp Viên Viên hay là Vân Sương Nhi, đều là người rất quan trọng trong cuộc sống của Tần Ninh.
Tần Ninh chưa từng rêu rao mình là người đàn ông chỉ chung thủy với một người.
Lúc này, thân thể Diệp Viên Viên khẽ run lên, hình như có sự tủi thân nào đó giấu ở trong tim, muốn kể ra nhưng lại có vẻ hiếu thắng không muốn nói ra.
"Không sao..."
Tần Ninh nhè nhẹ vỗ vai Diệp Viên Viên, trấn an nói: "Không sao..."
"Ừm".
Lúc này, đám người Huyết Thần Cung đứng ở giữa không trung.
Sự chuyển biến đột ngột này quả thực khiến đám người không kịp phản ứng.
"Xem ra không chỉ là người quen cũ, mà quan hệ càng không bình thường".
Giọng nói lơ lửng không cố định của Huyết Thần vang lên lần nữa.
Ông ta thừa nhận mình đã xem thường Tần Ninh.
Kẻ này rất đặc biệt.
"Nàng là người phụ nữ của ta!"
Giờ phút này Tần Ninh nhìn về phía Huyết Thần, lạnh lùng nói: "Huyết Thần đúng không? Hôm nay sẽ để ngươi trở thành Huyết cặn bã!"
"Ha ha ha ha..."
Huyết Thần nghe thấy lời này thì đột nhiên bật cười ha hả, nụ cười này cực kì tùy tiện, cực kì ngông cuồng.
"Nếu cô ta đã quan trọng với ngươi như vậy, bản tọa càng không phải sợ, ha ha ha..."
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhíu mày không nói gì.
"Biết vì sao bản tọa lại nhận cô ta làm con gái? Vẫn luôn bồi dưỡng không?"
Huyết Thần cười nhạo nói: "Tần Ninh, nếu ngươi đã quan tâm đến người phụ nữ này như vậy, vậy hãy thần phục ta đi, nếu không ta sẽ giết cô ta, không biết giết cô ta, liệu ngươi có thể đau đớn đến mức không muốn sống hay không?"
Tần Ninh nghe nói như thế, trong lòng vô cùng khinh thường, thế nhưng lúc nhìn về phía Diệp Viên Viên thì lại nhíu mày lại.
Hắn nhẹ nhàng đặt bàn tay lên ngực Diệp Viên Viên, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
"Huyết Linh Chí!"
Huyết Linh Chí?
Là cái gì?
Mà Trần Nhất Mặc ở cách đó không xa nghe thấy vậy cũng thay đổi sắc mặt, quát: "Huyết Linh Chí, lấy máu bảy phách của ngàn vạn sinh linh để luyện chế, Huyết Thần, quả nhiên ngươi tu hành bàng môn tà đạo!"
Huyết Thần lại rất thẳng thắn thừa nhận.
"Huyết Thần Quyết mà bản tọa tu luyện chính là pháp quyết vô thượng, đáng tiếc xảy ra nhiễu loạn, chỉ có thể lấy việc bồi dưỡng Huyết Linh Chí để áp chế tà huyết trong cơ thể bùng nổ".
"Nhiều năm qua, ta đã tìm hết thiên tài này đến thiên tài khác làm thí nghiệm, thế nhưng chưa bao giờ mà không phải thất bại chấm dứt, cho đến khi gặp được cô ta!"
"Trong ngàn năm gần đây, ta đã tốn rất nhiều thiên tài địa bảo để bồi dưỡng cô ta, khiến cho cô ta đến linh giả Cực Cảnh, thực lực tăng lên rất nhiều, nuôi dưỡng Huyết Linh Chí chính là vì giải quyết cơn đau tà huyết của ta!"
"Tần Ninh, chỉ cần một suy nghĩ của ta là có thể quyết định được sống chết của cô ta".
"Đương nhiên, nếu ta giết cô ta, Huyết Linh Chí cũng sẽ thất bại trong gang tấc, tuy ta không chết, nhưng tâm huyết ngàn năm sẽ hoàn toàn mất hết".
"Nếu ngươi thần phục ta, ta sẽ không giết cô ta, về sau ngươi chính là huyết thần tử của Huyết Thần Cung, Huyết Vân Vực và Thiên La Vực sẽ thuộc về ngươi và ta, sau này hai chúng ta hợp tác, tiến vào Thượng Nguyên Thiên Vực cũng không phải là điều không thể!"
"Hợp tác cùng có lợi, đấu đá thì cả hai cùng có hại, ngươi là người thông minh, sẽ biết lựa chọn như thế nào đúng không?"
Lúc này trong lời nói của Huyết Thần chứa đầy sự dụ dỗ.
Ông ta cũng đã nhìn ra Tần Ninh cực kì quan tâm đến Diệp Viên Viên.
Mà sở dĩ bây giờ ông ta không hề hoang mang cũng chính là bởi vì Tần Ninh quan tâm đến Diệp Viên Viên.
Tần Ninh càng quan tâm Diệp Viên Viên, sẽ càng không có khả năng trở mặt với ông ta.
"Uy hiếp ta? Ngươi cũng xứng!"
Tần Ninh nhìn về phía cơ thể có mây mù đỏ như máu lượn lờ của Huyết Thần, lạnh lùng nói: "Muốn uy hiếp ta, phải xem mình có năng lực gì trước đã!"
"Chỉ là võ quyết tà tu không biết lấy được từ đâu mà lại dám tu hành, tu hành ra rủi ro, lại muốn dùng cách tà môn ma đạo này để giải quyết?"
Tần Ninh nắm chặt tay Diệp Viên Viên, nhìn về phía thân thể Huyết Thần, khẽ nói: "Ngươi giết thử xem nào!"
Nhìn thấy Tần Ninh bá đạo không hề sợ hãi như vậy, trong lòng Huyết Thần vô cùng kinh ngạc, nhưng bên ngoài vẫn lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự không quan tâm đến sống chết của cô ta sao?"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại mỉm cười một tiếng.
"Ta có quan tâm!"
Tần Ninh nói thẳng: "Thế nhưng ngươi không khống chế được sống chết của nàng ấy!"
Chương 2639: Ta cho ngươi thử một chút
"Thật sao?"
Huyết Thần lập tức nói: "Nếu ngươi đã biết Huyết Linh Chí thì cũng phải biết uy lực của Huyết Linh Chí, nó phù hợp với trái tim của cô ta, nếu ta bóp nát Huyết Linh Chí, chắc chắn cô ta sẽ bị ngàn vạn khí huyết tràn vào cơ thể rồi nổ tung mà chết, đến lúc đó vị giai nhân này của ngươi sẽ trở thành phấn vụn!"
"Ngươi cứ thử xem sao!"
Giờ phút này Tần Ninh sải bước ra, nhìn về phía Huyết Thần, cười nhạo nói: "Thử một chút đi!"
"Ngươi thật sự cho rằng ta không dám?"
"Ta không nói ngươi không dám, ta bảo ngươi cứ thử đi!"
Tần Ninh lạnh lùng nói: "Sau khi thử xong thì ngươi có thể nói khoác tiếp!"
Đến lúc này, Huyết Thần lại do dự.
Tần Ninh thật sự không sợ Diệp Viên Viên chết sao?
Hắn không quan tâm đến Diệp Viên Viên?
Không có khả năng!
Hai người vốn có quen biết, mà trước đó hai người cố ý giả vờ chỉ có duyên phận ngủ với nhau một lần là để cho ông ta nhìn thấy.
Hơn nữa ban đầu Tần Ninh còn cố ý tỏ ra yếu thế, sau đó đột nhiên giết Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc để cứu Diệp Viên Viên.
Điều này đủ để chứng minh quan hệ của hai người tuyệt đối không tầm thường.
Nhưng bây giờ vì sao Tần Ninh lại có vẻ không hề lo lắng về sống chết của Diệp Viên Viên chút nào?
Hắn biết sự kinh khủng của Huyết Linh Chí mà vẫn không lo lắng?
Nếu quả thật dẫn nổ Huyết Linh Chí, Diệp Viên Viên sẽ chết, ông ta cũng gần như không có khả năng giải quyết được vấn đề tu hành của bản thân.
"Tại sao không ra tay?"
Lúc này, Tần Ninh sải bước ra, đằng đằng sát khí nói: "Làm sao? Không dám? Hay là sợ?"
Lúc này đúng là Huyết Thần đang sợ.
"Khích tướng ta?"
Huyết Thần hừ một tiếng nói: "Ngươi thật sự cho rằng bản tọa không dám thật sao?"
Giờ phút này, Huyết Thần đã hoàn toàn nổi giận.
Ông ta giơ tay lên, năm ngón tay tái nhợt mảnh khảnh xuất hiện, bên trong năm ngón tay có một hạch máu chậm rãi ngưng tụ.
"Cùng lắm thì bản tọa lại tốn ngàn năm để bồi dưỡng một người khác, nhưng cô ta chết rồi, cả đời này ngươi cũng đừng hòng yên bình!"
Huyết Thần nắm bàn tay lại.
Ầm...
Trong khoảnh khắc, một tiếng ầm vang lên trong tay Huyết Thần, giống như trời đất sụp đổ, một uy áp kinh khủng lan ra.
Mà lúc này, Tần Ninh lại cầm tay Diệp Viên Viên thật chặt, chưa từng buông ra.
Thật lâu sau.
Trời đất bình tĩnh lại.
Thế nhưng Diệp Viên Viên vẫn bình thường đứng ở nơi đó.
Lúc này, cho dù là Diệp Viên Viên cũng không hiểu.
Đương nhiên nàng biết Tần Ninh không có khả năng để nàng chết, thế nhưng... Tần Ninh làm được như thế nào vậy.
Mà vào lúc này, Diệp Viên Viên đột nhiên cảm thấy trái tim mình nhảy lên.
Thế nhưng ngay sau đó, nàng lại phát hiện kén máu bao bọc lấy trái tim như sắp vỡ tung ra, nhưng là bị một sức mạnh nào đó ngăn cản.
"Hả?"
Diệp Viên Viên tự kiểm tra thân thể, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào bên trong thân thể mình lại ngưng tụ ra một con rồng nhỏ như ngón tay, bao bọc lấy kén máu kia, khiến cho kén máu cho dù muốn nổ tung cũng không thể.
"Chuyện này..."
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Lúc trước lấy được linh hồn long mạch của Thực Cốt Chúc Long, lại có thể đối phó được với Huyết Linh Chí, cô nhóc nàng xem như gặp may".
Tần Ninh nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Viên Viên.
"Không có khả năng!"
Giờ phút này, Huyết Thần giận dữ hét lên: "Tuyệt đối không có khả năng!"
Tần Ninh nhìn về phía Huyết Thần đang vô cùng giận dữ kia, cười nhạo nói: "Nào có cái gì mà không thể có khả năng chứ, vạn chuyện vạn vật đều có tương sinh tương khắc".
"Tự xưng là Huyết Thần vốn đã rất ngông cuồng rồi, còn dám bắt người phụ nữ của ta làm vật chứa, nuôi kén máu cho ngươi!"
"Cho ngươi một sự tự do, tự lựa chọn kiểu chết cho mình đi!"
Ánh mắt của Tần Ninh dần dần lạnh hẳn đi.
Lúc này Diệp Viên Viên lại vội vàng nói: "Không thể giết ông ta, ông ta biết tung tích của Sương Nhi!"
Hả?
Diệp Viên Viên tiếp tục nói: "Ta và Sương Nhi cùng nhau đến Trung Tam Thiên, về sau đụng phải người của Huyết Thần Cung, Huyết Thần đối với ta rất tốt, lúc đầu trong lòng ta còn thấy biết ơn, về sau mới biết được ông ta muốn mượn ta để luyện chế kén máu, đồng thời bắt Sương Nhi đi, không biết đã đưa Sương Nhi đi đâu rồi!"
"Nếu ta tự sát, ông ta sẽ giết Sương Nhi để uy hiếp ta!"
Nghe thấy lời này, ánh mắt của Tần Ninh càng thêm lạnh lùng.
"Vừa rồi còn nghĩ mặc dù ngươi bắt Viên Viên của ta để luyện chế kén máu, thế nhưng mấy năm nay đã khiến nàng đến Cực Cảnh, cũng coi như là giúp nàng, Huyết Linh Chí cũng có khí huyết mạnh mẽ, có thể trợ giúp nàng một chút sức lực, cho nên mới định để ngươi tự do lựa chọn kiểu chết, bây giờ thì không còn rồi".
Tần Ninh vừa dứt lời liền nắm bàn tay lại.
Trên đỉnh đầu, cơ thể rồng phượng lập tức bay ra.
Giờ phút này sắc mặt Huyết Thần vẫn rất dữ tợn, giận dữ hét: "Làm hỏng chuyện lớn của ta, ngươi mới đáng chết".
Chỉ trong phút chốc, thân thể Huyết Thần hóa thành một biển máu tràn ngập trời đất.
Tất cả mọi người xung quanh đều cảm giác được một khí tức khiến tim đập nhanh phóng ra từ trong biển máu kia.
"Lui, mau lui lại!"
Không ít cường giả Chí Cao Đế Tôn quát lên.
"Nhận lấy cái chết đi!"
Huyết Thần hét lên một câu, biển máu lập tức hóa thành một khuôn mặt đỏ rực, trực tiếp lao vụt tới chỗ Tần Ninh.
Những tiếng ầm ầm vang lên.
Trên đỉnh đầu Tần Ninh, long phượng trình tường, lại không hề lùi một bước nào.
"Muốn chết!"
Hắn vung hai tay lên, cả thân rồng lập tức đáp xuống, móng rồng trực tiếp chụp vào trong biển máu.
Mà vào lúc này, thân thể phượng hoàng cũng đáp xuống, giơ hai móng ra, há miệng đâm vào trong biển máu.
"A..."
Chỉ trong phút chốc, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Trong biển máu hình như có khí huyết vô tận sôi trào như muốn trốn thoát, nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi gông cùm xiềng xích của rồng phượng.
"Cút ra đây!"
Tần Ninh quát lớn một tiếng, thân thể rồng phượng bộc phát, uy lực của bốn quyển Đan Điển đồng thời phóng thích, khiến cho uy lực của rồng phượng hoàn toàn hiện ra.
Những tiếng xì xì không ngừng vang lên.
Biển máu dần dần tán loạn, một thân thể hiện ra rõ ràng.
Đó là một người đàn ông mặc trường sam màu đỏ ngòm, dáng vẻ nhìn như mới hai mươi, nhưng sắc mặt lại tái nhợt đến mức đáng sợ, cơ thể cũng gầy như que củi.
"Huyết Thần Quyết?"
Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Một võ quyết tùy tiện như thế mà ngươi cũng dám tu hành? Đúng là không biết sống chết".
Lúc này Huyết Thần gầm thét lên: "Tần Ninh... A... Ta hận... Ta hận... A..."
"Hận cũng vô dụng!"
Tần Ninh hừ một tiếng nói.
"Sương Nhi ở đâu?"
Tần Ninh nói thẳng: "Ta có một vạn phương pháp có thể để ngươi mở miệng".
Huyết Thần giống như biết mình sắp chết không có chỗ chôn, liền nhìn về phía Tần Ninh, lạnh lùng cười nhạo nói: "Cô ta? Cô ta đã bị người nhà họ Hoa ở Tây Hoa Thiên đưa đi rồi, ngươi đi tìm cô ta đi, ha ha ha ha..."
Tây Hoa Thiên!
Tần Ninh nhướng mày.
"Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không lừa ngươi!"
Huyết Thần cười lạnh nói: "Người nhà họ Hoa ở Tây Hoa Thiên từng đến Huyết Vân Vực của ta một ngày, gặp được cô ta, nhìn trúng thiên phú của cô ta nên mới cưỡng ép đưa cô ta đi".
"Ta thấy người phụ nữ kia vô cùng xinh đẹp, lại có thiên phú hơn người, nói không chừng bây giờ đã trở thành vị phu nhân thiên tài của Tây Hoa Thiên rồi, ha ha ha..."
"Ngươi đi tìm cô ta đi!"
"Nhìn xem nhà họ Hoa có thể thả người hay không, có thể hay không!"
Lúc này Huyết Thần giống như điên cuồng.
Ông ta biết chắc chắn mình sẽ phải chết, cũng biết nếu mình không nói, Tần Ninh sẽ hành hạ chết ông ta.
Nếu đã như vậy thì cứ nói ra.
Chỉ là Tần Ninh có dám đi tìm nhà họ Hoa ở Tây Hoa Thiên không?
Nhà họ Hoa chính là thế lực cấp bậc thiên vương ở Tây Hoa Thiên, mạnh hơn bảy thế lực cấp thiên vương ở Thượng Nguyên Thiên nhiều.
Tần Ninh đi chắc chắn sẽ phải chết.
Chương 2640: Ông nội ngươi ở chỗ này
"Tạm tha cho ngươi một mạng!"
Tần Ninh nắm bàn tay lại, thân thể của Huyết Thần sụp đổ trong nháy mắt, thân xác vỡ vụn, chỉ còn sót lại hồn phách, bị Tần Ninh nắm chặt trong tay, ngay sau đó bị thần long há miệng nuốt vào.
Thân xác bị hủy, hồn phách vẫn còn tồn tại.
Tần Ninh sa sầm mặt lại.
"Tần Ninh..."
Diệp Viên Viên trấn an nói: "Nếu Sương Nhi bị người ta nhìn trúng thiên phú, vậy người nhà họ Hoa ở Tây Hoa Thiên chắc sẽ không làm gì quá đáng..."
Tần Ninh lập tức nói: "Ta cũng không lo lắng điều này, mà là... Nếu như nhà họ Hoa ép buộc quá mức, lấy tính tình của Sương Nhi... không biết sẽ như thế nào".
Sắc mặt Diệp Viên Viên cũng vô cùng ảm đạm.
Mà đúng vào lúc này, sắc mặt Tần Ninh đột nhiên biến đổi, bàn tay nắm lại, đẩy Diệp Viên Viên ra ngoài trăm trượng.
Ầm...
Trong chớp mắt, trời đất nổ tung.
Chỗ Tần Ninh đứng đột nhiên có phong, lôi, điện, mưa ngưng tụ ra, trong khoảng khắc đã rơi xuống, hóa thành lồng giam, bộc phát ra những tiếng ầm ầm.
"Tần Ninh!"
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Viên Viên trắng bệch.
Tất cả những điều này xảy ra quá nhanh, nàng căn bản không hề cảm thấy được điều gì.
Mà dường như Tần Ninh cũng chỉ có thể cảm nhận được vào thời khắc sống còn.
Thế nhưng đã chậm.
Gió hóa thành từng lưỡi đao trăm trượng xé rách hư không, tập trung vào vị trí của Tần Ninh trên không trung.
Lôi thô to trăm trượng, rơi xuống ầm ầm.
Điện cũng bắn ánh sáng ra bốn phía, giáng xuống.
Mưa rơi xuống như đao kiếm sắc bén, xuyên thấu qua trời đất.
Mà lúc này, bốn bóng người đột nhiên xuất hiện, vây quanh vùng trời đất kia.
Mà phong vũ lôi điện cũng xuất phát từ tay của bốn người này.
Trong cơ thể của bốn người dường như ẩn chứa lực lượng động trời, mà trên quần áo của bọn họ cũng ngưng tụ ra bốn ký tự, chính là bốn chữ phong vũ lôi điện.
Giờ phút này, đám người nhà họ Thiên và nhà họ La đang giao chiến cũng thi nhau biến sắc.
La Vân Không lo lắng đến sự an toàn của Tần Ninh, sắc mặt tái nhợt.
Lão tổ Thiên Dịch Thần của nhà họ Thiên lại thở phào trong lòng.
Lãnh Chấn Nguyên chết rồi.
Tấn Vân Hạc chết rồi.
Huyết Thần cũng bị Tần Ninh trấn áp thô bạo.
Nếu như Tần Ninh nhúng tay vào cuộc chiến của nhà họ Thiên và nhà họ La, mười hai vị lão tổ nhà họ Thiên đều là cảnh giới Nhất Văn, Nhị Văn, ai có thể ngăn cản được Tần Ninh?
Nhà họ Thiên chắc chắn sẽ bại!
Một khi nhà họ Thiên thất bại, địa bàn của nhà họ Thiên, địa bàn của Huyết Thần Cung đều sẽ dần dần bị nhà họ La xâm chiếm từng bước.
Mà bây giờ có người ra tay giết Tần Ninh, vậy nhà họ Thiên và nhà họ La còn có thể chiến một trận nữa.
Giờ phút này, bốn vị cường giả xuất hiện thần không biết quỷ không hay có thể nói là đã cho Tần Ninh một kích trí mạng.
Sắc mặt Diệp Viên Viên trắng bệch đến đáng sợ.
Mấy năm nay nàng được Huyết Thần lấy thiên tài địa bảo và sự dạy bảo tốt nhất để bồi dưỡng, còn bởi vì pháp thân Tần Ninh cho lúc trước nên căn cơ tu hành ổn định, đã đến Cực Cảnh.
Nhưng cho dù như thế vẫn không hề phát hiện ra bất kỳ điều gì, có thể tưởng tượng được thực lực của đám người này mạnh như thế nào!
Lúc này, bốn bóng người dùng phong vũ lôi điện tấn công cuồn cuộn không dứt, bốn ấn phù trước mặt bốn người kia phun trào ra.
Thật lâu sau, lực lượng dần dần tán loạn.
Bốn bóng người có vẻ vẫn không yên lòng, lại lần lượt sử dụng tuyệt kỹ, hung dữ phóng ra ầm ầm như muốn giết hẳn Tần Ninh.
Dao động khủng bố dần dần biến mất.
Sắc mặt đám người Diệp Viên Viên, La Vân Không, La Vĩnh Binh đều rất khó coi.
"Nhà họ Chu!"
Lúc này La Vân Không giận dữ quát: "Thế lực trong Thượng Nguyên Thiên Vực đã ước định với nhau là sẽ không nhúng tay vào sự phát triển trong các đại vực, nhà họ Chu muốn làm trái sao?"
"Nhà họ Chu làm việc còn cần ngươi nghị luận?"
Một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Bên cạnh chân trời, tiếng xé gió vang lên, hơn mười bóng người đạp trên gió lớn xuất hiện.
Hai người cầm đầu ăn mặc xa hoa, đầu đội mũ mào, khí thế hống hách.
Uy áp khí huyết kinh khủng của hai người kia khiến cho hàng vạn võ giả xung quanh căn bản không có cách nào tiếp tục đánh nhau nữa.
Lúc này, một người bên trái thản nhiên nói: "Chu Trạch đâu?"
Nghe được câu hỏi này, Thiên Ngạn Nguyệt của nhà họ Thiên vội vàng nói: "Chu Trạch công tử và Chương Vân Kinh cung chủ của Huyết Thần Cung cùng nhau truy nã Tần Ninh và Trần Nhất Mặc, kết quả bị Tần Ninh giết chết".
Thiên Ngạn Nguyệt vừa dứt lời, người đàn ông trung niên vừa mở miệng kia lập tức vươn tay ra bắt, Thiên Ngạn Nguyệt căn bản không có năng lực phản kháng, trong nháy mắt đã bị bắt lại, ông ta quát khẽ nói: "Ngươi nói cái gì?"
"Chu Trạch... bị Tần Ninh giết rồi!"
Lúc này Thiên Ngạn Nguyệt chỉ cảm thấy mình không thở nổi, cực kỳ hoảng sợ nói.
"Nói bậy!"
Người đàn ông trung niên kia nắm bàn tay lại, cả người Thiên Ngạn Nguyệt vang lên tanh tách như nổ đậu, xương cốt đứt gãy, máu thịt sụp đổ, dần dần bị bóp nát.
Ầm!
Người đàn ông trung niên bộc phát khí tức, ánh mắt lạnh như băng.
"Chu Khâm, tỉnh táo!"
Một người đàn ông trung niên khác đứng phía sau mở miệng nói.
"Ngươi bảo ta tỉnh táo như thế nào được?"
Chu Khâm tức sùi bọt mép, quát: "Chu Trạch đã chết!"
Lúc này, hai người đứng sóng vai, mấy vạn người dưới đất xung quanh đều không dám thở, không ai dám ho he gì.
"Trần Nhất Mặc ở đâu?"
Chu Khâm tiếp tục quát.
Bây giờ tâm trạng ông ta cực kỳ không tốt.
Nhận được tin tức từ Huyết Thần Cung, bên trong Thiên La Vực xuất hiện một người tên là Trần Nhất Mặc, đan thuật cao siêu, mà đúng là nhà họ Chu đang âm thầm tìm kiếm Trần Nhất Mặc.
Thế là gia tộc đã điều động thanh niên thiên tài Chu Trạch đến.
Ông ta và Chu Dung đang chấp hành nhiệm vụ trong một vực khác, nhận được lệnh mà gia tộc truyền đến liền vội vàng chạy đến.
Nhưng mà ai ngờ được thế mà Chu Trạch đã bị giết.
"Ông nội ngươi ở chỗ này!"
Lúc này Trần Nhất Mặc sải bước ra nhìn về phía hai người Chu Trạch, Chu Dung kia, ánh mắt lạnh như băng.
Chu Khâm nhìn chằm chằm Trần Nhất Mặc, lập tức vung bàn tay lên, một bức tranh xuất hiện trong tay, Chu Khâm cầm lấy bức tranh để so sánh, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là ngươi!"
Giờ phút này ánh mắt Chu Khâm cũng vô cùng kinh ngạc.
Đúng là Trần Nhất Mặc kia!
"Ông nội ngươi ngồi không thay tên, đứng không sửa họ!"
Lúc này ánh mắt của Trần Nhất Mặc như có lửa giận, nhìn về phía hai người.
Đám khốn kiếp nhà họ Chu!
"Tần Ninh..."
Mà giờ phút này, một bóng người rơi từ giữa không trung xuống đất ầm một tiếng.
Diệp Viên Viên lao nhanh ra đón lấy cơ thể kia, chính là Tần Ninh toàn thân đẫm máu.
"Tần Ninh..."
Bàn tay của Diệp Viên Viên có chút run rẩy, ôm chặt Tần Ninh.
Trần Nhất Mặc đi đến trước mặt Tần Ninh, đưa tay bắt mạch, sắc mặt lập tức khó coi hẳn đi.
"Sư phụ..."
Trong lòng Trần Nhất Mặc vô cùng ảo não.
Mà lúc này trên không trung, hai người Chu Khâm và Chu Dung nhìn thẳng vào Trần Nhất Mặc, lạnh lùng nói: "Đưa hắn ta về!"
"Vâng!"
Sắc mặt hơn mười vị cường giả nhà họ Chu xung quanh đều vô cùng lạnh lùng, tới gần từng bước một.
Mà vào lúc này, Tần Ninh nằm trong lòng Diệp Viên Viên trên mặt đất, chậm rãi duỗi bàn tay ra như muốn đứng dậy, bảo vệ Trần Nhất Mặc.
Hắn ta thấy cảnh này thì rưng rưng nước mắt, lẩm bẩm nói: "Sư phụ, đến nước này rồi mà người còn quan tâm đến sự an toàn của con..."
"Đồ nhi bất hiếu!"
Trần Nhất Mặc lập tức sải bước ra, nhìn về phía hơn mười vị linh giả Cực Cảnh nhà họ Chu xung quanh, giận dữ hét: "Ta muốn các ngươi chết hết cho ta!"
Tiếng gầm thét giận dữ truyền ra.
Ầm...
Chỉ trong phút chốc, trong cơ thể Trần Nhất Mặc giống như nước sông cuồn cuộn, kéo dài không dứt, vô cùng mênh mông.
Mà một giây sau, sức mạnh Cực Đạo hóa thành hơn mười xúc tua, mở rộng ra bốn phía.
Dao động khủng bố bộc phát ra.
Hai vị cung chủ Tỉnh Hướng Dương và Dư Hoàng đều là linh giả Cực Cảnh cảnh giới Tam Văn, hôm nay vốn đến đây trong niềm tin tràn trề, tưởng rằng mình có thể xử gọn nhà họ La chỉ trong vòng một nốt nhạc.
Nhưng nào ngờ mọi chuyện càng lúc càng diễn biến phức tạp.
Hai người nhìn nhau, một trái một phải nhìn Tần Ninh, bắt đầu để lộ sát khí.
Còn Tần Ninh thì vẫn điềm nhiên nhìn hai người như thế, không động đậy chút nào.
Cùng lúc đó.
Phía nhà họ La cũng có hai người từ bên cạnh La Vân Không bước ra.
Đó là hai ông lão râu tóc bạc phơ.
La Lập Bình!
La Lập Tuyên!
Họ là hai lão tổ Cực Cảnh của nhà họ La.
Bên cạnh đó, bên cạnh hai vị lão tổ Cực Cảnh này còn có thêm mười người nữa, già trẻ gì cũng có, đều có gương mặt hao hao nhau.
Nhà họ La có mười hai vị lão tổ Cực Cảnh.
Ở phía bên kia, nhà họ Thiên, Thiên Dịch Thần, Thiên Nguyên Tường, Thiên Bá An và chín lão tổ còn lại cũng cùng nhau bước ra.
Đây chính là cuộc chiến giữa Cực Cảnh và Cực Cảnh!
"La Lập Bình, La Lập Tuyên, không biết những năm qua hai huynh đệ bế quan sao rồi, bọn ta muốn lĩnh giáo xem thế nào!"
Thiên Dịch Thần nói với vẻ thờ ơ, tay thì vung lên. Sức mạnh trời đất cuộn trào, dâng thẳng lên trời cao.
Hai mươi tư cường giả siêu cấp Cực Cảnh lao đầu vào trận chiến.
Khí thế khủng khiếp cũng lan tỏa ra khắp nơi.
Cùng lúc đó, võ giả của nhà họ Thiên và nhà họ La cũng đồng loạt chiến đấu.
La Vĩnh Binh đanh mặt, tay tóm lấy người Thiên Thế Thành, tàn nhẫn nói: "Nếu nhà họ Thiên đã mặc kệ ngươi thì ngươi cũng hết giá trị lợi dụng rồi!"
Một cú chưởng giáng xuống, người Thiên Thế Thành chia làm trăm mảnh, rơi xuống cổng thành.
"La Vĩnh Binh!"
Cảnh tượng ấy làm Thiên Ngạn Nguyệt trợn trừng mắt, gầm thét xông tới.
Trong khoảnh khắc, cả khu vực ngoài thành La Sâm chìm trong những âm thanh đáng sợ. Hai, ba vạn Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn giao chiến, có thể tưởng tượng được đó sẽ là một khung cảnh thế nào!
Cuộc chiến này còn khốc liệt hơn cả trận chiến trong tam đại cấm địa ở Cửu Nguyên Vực diễn ra trước đây nữa.
Ầm ầm...
Lúc này, Tần Ninh đứng giữa không trung một cách ngạo nghễ, hai tay cầm kiếm, ba quyển đan điển dung hợp làm một, lơ lửng quanh người hắn.
Vấn Quyển!
Cầu Quyển!
Tác Quyển!
Sức mạnh của ba quyển bùng nổ vô cùng ghê gớm.
Không thể ngờ được rằng hai vị cung chủ Tỉnh Hướng Dương và Dư Hoàng lại không làm gì được Tần Ninh.
Điều này làm cho sắc mặt hai người hết sức khó coi.
Bọn họ là linh giả cảnh giới Tam Văn cơ mà!
Thực lực này xem như đã được xếp vào chiến lực hàng đầu trong bảy đại vực rồi, vậy mà họ lại không thể làm một Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm như Tần Ninh nao núng.
"Hôm nay Huyết Thần mà không xuất hiện thì hai ngươi chết chắc".
Sau vài hiệp giao thủ, Tần Ninh đã từ từ lần ra cách ra chiêu của hai người, trong lòng đã có những đánh giá nhất định.
"Thần Long Phá!"
Bỗng nhiên, sau tiếng gầm thét, kiếm Thần Long trên tay trái Tần Ninh như hóa thành một cơn gió lốc, thình lình xoay tròn, trong chốc lát đã lao vụt tới chỗ Tỉnh Hướng Dương.
Hắn ta biến sắc, vừa định phòng thủ thì bỗng nhiên có một con thần long bay ra từ trong cơn giông tố.
Ầm...
Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Thân hình thần long đâm xuyên qua cơ thể Tỉnh Hướng Dương, ba đạo thần văn kia như muốn ngăn cản nó lại nhưng lại bị móng của thần long cào rách.
Tỉnh Hướng Dương bật ra tiếng rên nhỏ, hắn ta cúi đầu nhìn, phát hiện toàn bộ khuôn ngực mình đã bị khoét rỗng, khí huyết cạn kiệt...
"Ngươi..."
Hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình chết trong tay một võ giả Chí Cao Đế Tôn.
Ở phía bên kia, Dư Hoàng đã mặt mày tái mét từ khi nào. Hắn ta chỉ biết đứng sững như trời trồng.
Tần Ninh ngước mắt nhìn Dư Hoàng, hai thanh kiếm trên tay nháy sáng.
Tiếng ầm ầm thình lình bùng nổ.
Sức mạnh trời đất dâng trào.
Tần Ninh vừa nhìn Dư Hoàng vừa tiến lại gần hắn ta từng chút một, sát khí cũng từng lúc được ngưng tụ.
"Tần Ninh!"
Dư Hoàng hét toáng lên: "Sự trang nghiêm của Huyết Thần Cung không phải thứ ngươi có thể giẫm đạp được đâu!"
"Vậy sao? Thế nếu ta cố ý đạp lên thì sao?"
"Ngươi chết chắc!"
"Tiếc là ngươi không thể thấy được cảnh đó!"
Tần Ninh nói rồi đâm long kiếm và phượng kiếm tới.
Người hắn tỏa ra uy áp rất lớn.
Uỳnh uỳnh...
Một loạt tiếng nổ bất chợt truyền đến. Ở phía chân trời, tất cả mọi người đều nhìn thấy một thanh kiếm khổng lồ, dài ngàn trượng từ trên không giáng xuống, bay thẳng tới chỗ Tần Ninh.
Koong...
Âm thanh vang dội như tiếng gõ hoàng chung đại lữ, phảng phất muốn xé màng nhĩ người khác ra.
Nơi đây bị bao trùm bởi một thứ uy thế quá đỗi khủng khiếp.
Ngay sau đó, mọi người đều nhìn về nơi nổ tung trên trời.
Trận chiến này đã vượt quá sức tưởng tượng của võ giả cảnh giới Chí Cao Đế Tôn rồi.
Cường giả Cực Cảnh kinh khủng như thế đấy.
Linh giả Cực Cảnh chỉ là cảnh giới đầu tiên của Cực Cảnh. Tại đó, võ giả sẽ bắt tay đi vào con đường tu luyện thần văn thân xác nhằm hoàn thiện một lần lột xác mới.
Dù vậy cũng đã mạnh mẽ thế rồi.
Sau khi thanh kiếm khổng lồ chém tới, thân thể Tần Ninh bị bao trùm.
Đằng trước, khí huyết đáng sợ lan rộng. Một tòa cung điện cao trăm trượng, đỏ như máu bay tới làm phát ra tiếng động ầm ĩ.
Xung quanh cung điện đỏ chói có hơn một trăm võ giả mặc bào phục cùng màu, ai nấy đều tỏa ra lượng khí huyết hùng hậu hệt như những con nguyên thú cấp chín.
Có một bóng người đang đứng trên cầu thang mạ vàng ở đằng trước cung điện đỏ như máu.
Nhóm người kia lạnh lùng nhìn lướt qua xung quanh.
Huyết Thần Cung!
Bọn họ đã tới!
Lúc này, cung chủ Dư Hoàng như bèo chìm nổi giữa cơn sóng dữ bỗng thấy cứu tinh, tức thì hét lên: "Đại nhân Huyết Thần!"
Đại nhân Huyết Thần đã đích thân tới đây.
Tần Ninh chết chắc!
Nhưng giữa lúc đó.
Không gian bất chợt rung chuyển, một tia sáng lóe lên, phóng thẳng tới trước mặt Dư Hoàng rồi đâm xuyên qua người hắn ta.
Cơ thể Dư Hoàng cũng bị cắt ra ba khối, rơi xuống đất như Chu Trạch.
Thiên Phượng Thuấn Sát!
Dư Hoàng đã chết.
Mà lúc này, Tần Ninh hiện thân, trường sam màu trắng đã dính máu làm hắn trông hơi dữ dằn.
Trước cung điện đỏ như máu có một nam tử mặc áo vàng đang đứng chắp tay, hắn ta thấy cảnh này thì nhướng mày.
Rồi kẻ đó dõi mắt nhìn xung quanh. Cái liếc mắt của hắn ta khiến người khác tưởng chừng mình đã bị nhìn thấu vậy.
Bên cạnh nam tử mặc bào phục màu vàng là một nam tử khác mặc y phục màu bạc, đôi mắt hẹp dài nom cũng lạnh lùng đến vô tình.
Giờ đây, tất cả cường giả Cực Cảnh của nhà họ La và nhà họ Thiên đều tái mặt.
"Lãnh Chấn Nguyên!"
"Tấn Vân Hạc!"
Sự hiện diện của hai kẻ nọ gây áp lực rất lớn cho hơn hai mươi vị cường giả Cực Cảnh.
Lãnh Chấn Nguyên.
Tấn Vân Hạc.
Hai người này rất kín tiếng trong Huyết Vân Vực nhưng thực lực của họ lại mạnh hơn cả tứ đại cung chủ của Huyết Thần Cung, là tả hộ pháp và hữu hộ pháp của Huyết Thần.
Trong những năm gần đây, mọi sự vụ lớn bé trong Huyết Thần Cung đều do bốn vị cung chủ Tỉnh Hướng Dương, Dư Hoàng, Chương Vân Kinh, Mạc Thần phụ trách.
Hai người này luôn ẩn nấp trong bóng tối, bao nhiêu năm qua chưa từng xuất hiện lần nào.
Song giờ đây hai người kia lại lộ mặt, vậy có phải Huyết Thần cũng tới không?
Lãnh Chấn Nguyên mặc bào phục vàng nhìn người xung quanh, nói với vẻ thờ ơ: "Cứ tưởng chỉ cần ba vị cung chủ là giải quyết ngươi được rồi chứ, không ngờ cuối cùng vẫn khinh thường ngươi".
Tứ đại cung chủ, bốn người chết hết cả bốn.
Đây là một cú đả kích nặng nề đối với Huyết Thần Cung.
Nhìn thì có vẻ cái chết của bọn họ không hề làm Lãnh Chấn Nguyên bận tâm nhưng thực chất trong lòng hắn ta đang vô cùng phẫn nộ.
Bốn vị linh giả Cực Cảnh mà chết tại Thiên La Vực kiểu này, sao hắn ta không tức điên cho được?
"Kẻ khinh thường ta không chỉ có hai kẻ đó mà còn có cả các ngươi".
Tần Ninh nhìn về phía nam tử áo vàng và nam tử áo bạc, cười hỏi: "Chỉ là một Huyết Vân Vực thôi mà cũng Huyết Thần Cung, đại nhân Huyết Thần? Ngông cuồng đến nỗi dám tự xưng mình là Huyết Thần luôn cơ à? Thần linh sánh ngang với đất trời, liệu đại nhân Huyết Thần của các ngươi có xứng với danh hiệu đó không?"
Chương 2637: Huyết Thần hiện thân
Hắn vừa nói câu ấy thì Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc giật mình, nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
Đại nhân Huyết Thần.
Uy danh cái thế.
Là bất khả xâm phạm!
Không một ai có quyền làm điều đó!
Tần Ninh thấy vẻ mặt của hai người thì phì cười: "Đại nhân Huyết Thần bất khả xâm phạm ư? Trong mắt ta, đại nhân Huyết Thần của các ngươi có lẽ chỉ là một con gián tu hành tà môn ngoại đạo gì đó, không bao giờ thấy được mặt trời thôi".
"Ngươi chán sống rồi!"
"Đi chết đi!"
Vừa dứt lời, Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc nháy mắt hóa thành tia sáng vàng và tia sáng bạc xông thẳng về phía Tần Ninh.
Sóng âm to lớn cũng tức thì bộc phát.
Tiếng ùng ùng lũ lượt kéo đến.
Tần Ninh cầm kiếm bằng cả hai tay, chém xuống thật nhanh.
Ầm ầm...
Tiếng nổ vang dội truyền đi bốn phía, ngưng tụ ra hai sóng ánh sáng. Ba bóng dáng va uỳnh vào nhau, Tần Ninh liên tục thụt lùi, đập xuống đất làm cuốn lên cát bụi mù mịt.
Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc lạnh lùng nhìn hắn, sát khí đằng đằng.
Chỉ là một tên Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm giết được vài cường giả Cực Cảnh thôi mà đã dám ăn nói hàm hồ rồi sao?
Khinh thường Huyết Thần Cung, bá chủ Huyết Vân Vực quá rồi.
Lúc này, Tần Ninh chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất rồi phủi bụi trên người. Trông hắn vô cùng chật vật.
"Linh giả cảnh giới Tứ Văn!"
Linh giả Cực Cảnh có chín cảnh giới thần văn.
Một văn một biến, chín văn đăng thiên.
Đối với Văn Cảnh trong Cực Cảnh, chỉ cần một lần thay đổi số thần văn thôi là đủ để áp đảo ba cấp độ trong cảnh giới Chí Cao Đế Tôn hoàn toàn.
Thấy Tần Ninh đứng dậy, sát khí trong mắt cả hai người Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc trở nên dày đặc hơn bao giờ hết.
Tên này đúng là phiền phức!
Cùng lúc đó, cánh cổng cung điện đỏ như máu từ từ mở ra.
Một giọng nói từ hư vô vang lên.
"Dừng tay!"
Giọng nói ấy như đến từ chín tầng mây, lại như gần ngay bên tai.
Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc nghe thấy câu này bèn dừng tay lại.
"Tần Ninh!"
Giọng nói ấy lại cất lên đầy lạnh nhạt: "Bản tọa công nhận thực lực của ngươi. Nếu ngươi chịu giao Trần Nhất Mặc ra, bản tọa sẽ giao Thiên La Vực cho ngươi, chỉ cần từ nay về sau quy phục ta là được!"
Ông ta vừa nói câu này thì người của nhà họ Thiên lẫn nhà họ La đều rúng động.
Tên Huyết Thần này đúng là lớn lối mà.
Một cường giả Cực Cảnh cảnh giới Nhất Văn của nhà họ La quát: "Huyết Thần, ngươi đừng khoác lác quá, coi chừng gió to quá đau lưỡi đấy!"
Lời vừa dứt, Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc đều nhìn chòng chọc vào lão tổ Cực Cảnh của nhà họ La vừa lên tiếng như thể muốn giết ông ta tới nơi.
"Ta không sợ đấy!"
Đại nhân Huyết Thần lại cất lời.
Phút chốc, mọi người nhìn thấy một bàn tay đẫm máu vươn từ trong cung điện đỏ thẫm ra, trong giây lát đã tới trước mặt lão tổ nhà họ La mới lên tiếng.
Máu bắn tung tóe khắp nơi, kèm theo là tiếng thét đầy thảm thiết.
Chỉ trong vài nhịp thở, lão tổ nhà họ La nọ vặn vẹo người, khí huyết tắt ngúm, hóa thành một cái xác khô cằn ngã xuống đất.
Chết!
Chỉ bằng một cái vẫy tay thôi mà đã giết chết một vị linh giả cảnh giới Nhất Văn, tất cả mọi người đều bàng hoàng, run sợ.
Huyết Thần lại lên tiếng: "Tần Ninh, sao nào?"
"Ngươi xuất chúng thế này, ta thật sự không đành lòng giết ngươi!"
"Ngươi đang nói nhảm gì thế?"
Sau khi nghe lời đề nghị của ông ta, Tần Ninh giễu cợt: "Ngươi không xứng để giết ta đâu!"
"Haha..."
Huyết Thần cũng không giận, chỉ thản nhiên cười.
Vào lúc này, cổng cung điện mở rộng sang hai bên, một bóng người bị bao phủ trong làn sương mù dày đặc chậm rãi bước ra.
Bên cạnh bóng đen kia là một nữ tử xinh đẹp.
Tần Ninh vừa nhìn thấy dáng hình nữ tử ấy đã hoảng hốt, ngây ra như phỗng.
Giờ phút này nữ tử cũng thấy hắn, cô ta cũng khẽ giật mình.
Hai người nhìn nhau nhưng không nói lấy một câu.
Song Huyết Thần vẫn nhận ra được khoảnh khắc thoáng qua ấy.
"Các ngươi... biết nhau sao?"
Ông ta nhướng mày.
Nữ tử nọ không nói gì.
Tần Ninh thì cười đáp: "Đúng là có quen biết, nữ nhân này từng lên giường ta".
Khí tức của Huyết Thần bỗng chốc dao động.
"Đã vậy thì Tần Ninh, nếu ngươi chịu phục tùng ta thì ta sẽ gả nữ tử này cho ngươi".
Câu nói của ông ta tức thì khiến võ giả nhà họ Thiên hoảng hốt.
Huyết Thần Cung muốn lật lọng à?
"Tốt thế cơ à?"
Tần Ninh mỉm cười: "Ta muốn thì tự ta lấy được mà, đâu cần ngươi cho ta?"
"Sao lại hồ đồ, ngu ngốc thế này! Ta sẽ chôn vùi tất cả mọi thứ của ngươi, kể cả tính mạng ngươi!"
"Nói nhiều quá!"
Tần Ninh cầm hai thanh kiếm trên tay, thẳng thừng nói: "Để ta xem mặt mũi đại nhân Huyết Thần nhà ngươi thế nào đây!"
Ầm!
Cơ thể Tần Ninh ngưng tụ khí thế, tu vi Chí Cao Đế Tôn thập phẩm bùng nổ.
Thế nhưng Huyết Thần lại chỉ đứng yên.
Còn hai người Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc thì bước ra.
Đó là hai vị linh giả cảnh giới Tứ Văn.
Thấy cảnh này, Tần Ninh khẽ nhíu mày, vung tay lên.
"Đưa đây!"
Hắn nói lớn.
Những người có mặt tại đây đểu sửng sốt.
Tần Ninh xoay người lại nhìn Trần Nhất Mặc, quát: "Hành Quyển ấy!"
Hắn ta hiểu ngay, vung tay, một đốm sáng đỏ rực bay nhanh về phía Tần Ninh.
Tần Ninh cầm lấy, vầng sáng đỏ tức thì đi vào cơ thể hắn.
Lúc này, quanh người Tần Ninh là bốn đốm sáng bập bùng khiến hắn trông vừa thần thánh vừa sâu không lường được.
Người Tần Ninh khẽ run lên.
Hành Quyển, quyển thứ tư của Cửu Nguyên Đan Điển.
Đây là quyển đan điển được làm từ chất liệu được lựa chọn phải gọi là rất kỳ công trong số ba quyển giữa khi hắn vào Cực Cảnh năm xưa.
Có điều muốn dung hợp quyển thứ tư ở cảnh giới Chí Cao Đế Tôn hiện tại thì hắn phải chịu áp lực rất lớn.
"May quá!"
Tần Ninh thì thầm: "Vẫn trụ được!"
Giờ phút này, Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc đã xông tới.
Tần Ninh nắm chặt Long Hoàng Thập Tự Kiếm trên tay, khí huyết trong cơ thể bùng nổ.
"Thiên Long Trảm!"
"Thần Long Phá!"
Kiếm khí bay vụt đến như một cơn gió lốc.
Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc vẫn đằng đằng sát khí, trong tay hai bọn chúng lần lượt xuất hiện một ngọn giáo và một ngọn trường kích.
Mỗi người cầm ngọn giáo và trường kích trên tay, bùng nổ uy thế, bốn đạo thần văn xoay quanh người.
Linh giả Cực Cảnh ngưng tụ ra thần văn vừa là để phòng thủ, vừa là để tấn công với sức công phá khổng lồ.
Ầm...
Nguồn sức mạnh khủng khiếp lan tỏa ra tứ phía.
Long Hoàng Thập Tự Kiếm chia làm hai, bắn vào không trung.
Tiếng leng keng vang lên không ngừng.
Tần Ninh phải liên tục lùi bước.
Đó không phải biểu hiện của việc sức mạnh hắn bùng nổ không mạnh bằng mà là uy năng của Long Hoàng Thập Tự Kiếm vẫn còn thiếu sót.
Thứ mà Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc đang cầm trong tay chính là cực khí!
Là cực khí chân chính được chế tạo bởi cực khí sư, phù hợp với võ giả Cực Cảnh.
Cực khí hoàng phẩm!
Những thứ như cực khí dù là cấp thấp nhất cũng không phải thứ mà bảo khí Chí Tôn có thể sánh bằng.
Trận giao thủ của ba người tạo ra dư âm rất lớn.
Đại nhân Huyết Thần đứng trước cung điện, hờ hững nói: "Nếu ngươi đầu hàng thì sẽ được tha mạng".
Đáp lại ông ta chỉ là những đòn tấn công mạnh mẽ hơn vào Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc của Tần Ninh.
"Đầu hàng? Nằm mơ!"
Tần Ninh nói câu ấy xong, song kiếm cũng xẻ tới cùng lúc.
Uỳnh...
Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc rất ngang nhiên, không hề tránh né mà lao lên đối đầu chính diện.
Keng...
Tiếng kim loại va chạm truyền đến, bùng nổ dư âm đầy đáng sợ, khí thế khủng khiếp ầm ầm tích tụ.
Rắc rắc rắc!
Ngay sau đó, trên song kiếm từ Long Hoàng Thập Tự Kiếm mà Tần Ninh đang cầm đồng loạt nứt nẻ.
Dù là bảo khí Chí Tôn đứng đầu, bùng nổ đến cực hạn đi nữa thì vẫn không thể cầm cự được nổi khi đương đầu với thần binh Cực Cảnh.
Chương 2638: Huyết Linh Chí
Lúc này cả người Tần Ninh nhanh chóng lùi về sau ầm ầm.
Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc không ngừng đuổi theo.
"Cuối cùng chỉ là Chí Cao Đế Tôn thôi".
Lãnh Chấn Nguyên cười nhạo một tiếng, trường thương bộc phát ra hơn vạn hào quang, tràn ngập khắp trời đất, sau đó hóa thành cơ thể một con hổ lao thẳng về phía Tần Ninh.
Thấy cảnh này, Tần Ninh lại nhíu mày lại, một đan đỉnh bất thình lình xuất hiện trong tay.
Long Hoàng Hư Nguyên đỉnh!
Thân đỉnh phóng đại, trong nháy mắt đã hóa thành trăm trượng, ngăn cản thân thể của hổ dữ.
Mà vào lúc này, Tấn Vân Hạc kia cầm trường kích trong tay đáp xuống, nhân lúc Tần Ninh đang chống cự lại Lãnh Chấn Nguyên mà chém về phía Tần Ninh.
"Muốn chịu chết, ta sẽ thành toàn!"
Tần Ninh hét lên một câu, hai tay nắm lại, lực bộc phát kinh khủng trong nháy mắt đã lan ra.
Ầm...
Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Những ánh sao từ trên trời rơi xuống, bao phủ xung quanh Tần Ninh, bàn chân khổng lồ của một con voi ma mút trong nháy mắt bước ra, trực tiếp đạp lên trên người Tấn Vân Hạc.
Rắc!
Chỉ trong chớp mắt, bốn thần văn xung quanh cơ thể của Tấn Vân Hạc lập tức vỡ nát, há miệng phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch, bị một cước đá ra hóa thành một luồng sáng, không biết sống chết.
Mà cùng lúc đó, một cú đạp kia lại giáng xuống lần nữa, đi thẳng tới trước người Lãnh Chấn Nguyên, cũng đá ra.
Chỉ là Lãnh Chấn Nguyên không được may mắn như Tấn Vân Hạc, một cước kia trực tiếp đạp cả người Lãnh Chấn Nguyên lún vào mặt đất, trong nháy mắt ép thành thịt nát.
Tần Ninh sải bước ra, vẫy tay một cái, nhấc trường thương trong tay Lãnh Chấn Nguyên lên, bàn tay nắm lại, trường thương lập tức phá không lao ra, bắn thẳng đến đại điện màu máu.
Uỳnh...
Tiếng nổ tung trầm thấp đột nhiên vang lên.
Trường thương xuyên qua đại điện màu máu khiến đại điện vỡ nát, bóng người Huyết Thần thi nhau tản ra bốn phía.
Trong nháy mắt, Tần Ninh đã bộc phát ra thực lực siêu mạnh, lật đổ nhận biết của tất cả mọi người.
Sau khi dung hợp quyển Đan Điển thứ tư, dường như lực bộc phát của Tần Ninh càng mạnh hơn.
Sau khi cung điện màu máu nổ tung, cả người Huyết Thần đứng vững trên không trung, mà lúc này một bóng người lại đáp xuống.
Tần Ninh đưa hai tay đón lấy bóng người kia.
Người kia không còn bị khống chế, rơi vào trong lòng Tần Ninh.
Lúc này, mọi người đều không hiểu ra sao.
"Tần Ninh..."
Một tiếng lẩm bẩm không diễn tả được hết nỗi tương tư.
"Viên Viên!"
Tần Ninh nhìn giai nhân trong lòng, hai tay vòng qua cái eo nhỏ nhắn, chậm rãi hạ xuống đất.
Giờ phút này, xung quanh thân thể của đại nhân Huyết Thần, sương đen đã hóa thành mưa máu, loáng thoáng run rẩy.
Kế hoạch của Tần Ninh rất tốt!
Tỏ ra yếu thế trước hai người Lãnh Chấn Nguyên và Vân Trung Hạc, sau đó đột nhiên bùng nổ giết chết hai người, phá hủy đại điện màu máu, chính là để đưa cô gái bên cạnh ông ta đi.
Hai người không chỉ có quen biết, mà còn có quan hệ không bình thường.
Diệp Viên Viên có tính cách kiên cường, đương nhiên lần đầu tiên nhìn thấy Tần Ninh đã nhận ra, chỉ là nàng cũng biết nếu mình hét to lên chắc chắn sẽ bị Huyết Thần ngăn cản, trở thành công cụ để cản trở Tần Ninh.
Mà Tần Ninh cũng hiểu được điều này.
Cho nên hai người rất ăn ý, đều chưa từng thể hiện ra quá nhiều.
Lúc này, khi Tần Ninh ôm lấy vòng eo của giai nhân, giai nhân nhẹ nhàng sà vào lòng, Tần Ninh mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
"Lúc còn ở Cửu Nguyên Vực ta vẫn luôn nghe ngóng tin tức của các nàng, nhưng vẫn luôn không có gì, không ngờ hôm nay lại gặp được nàng".
Trong giọng nói của Tần Ninh có vài phần dịu dàng.
Quen biết làm bạn nhiều năm, cho dù là Diệp Viên Viên hay là Vân Sương Nhi, đều là người rất quan trọng trong cuộc sống của Tần Ninh.
Tần Ninh chưa từng rêu rao mình là người đàn ông chỉ chung thủy với một người.
Lúc này, thân thể Diệp Viên Viên khẽ run lên, hình như có sự tủi thân nào đó giấu ở trong tim, muốn kể ra nhưng lại có vẻ hiếu thắng không muốn nói ra.
"Không sao..."
Tần Ninh nhè nhẹ vỗ vai Diệp Viên Viên, trấn an nói: "Không sao..."
"Ừm".
Lúc này, đám người Huyết Thần Cung đứng ở giữa không trung.
Sự chuyển biến đột ngột này quả thực khiến đám người không kịp phản ứng.
"Xem ra không chỉ là người quen cũ, mà quan hệ càng không bình thường".
Giọng nói lơ lửng không cố định của Huyết Thần vang lên lần nữa.
Ông ta thừa nhận mình đã xem thường Tần Ninh.
Kẻ này rất đặc biệt.
"Nàng là người phụ nữ của ta!"
Giờ phút này Tần Ninh nhìn về phía Huyết Thần, lạnh lùng nói: "Huyết Thần đúng không? Hôm nay sẽ để ngươi trở thành Huyết cặn bã!"
"Ha ha ha ha..."
Huyết Thần nghe thấy lời này thì đột nhiên bật cười ha hả, nụ cười này cực kì tùy tiện, cực kì ngông cuồng.
"Nếu cô ta đã quan trọng với ngươi như vậy, bản tọa càng không phải sợ, ha ha ha..."
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhíu mày không nói gì.
"Biết vì sao bản tọa lại nhận cô ta làm con gái? Vẫn luôn bồi dưỡng không?"
Huyết Thần cười nhạo nói: "Tần Ninh, nếu ngươi đã quan tâm đến người phụ nữ này như vậy, vậy hãy thần phục ta đi, nếu không ta sẽ giết cô ta, không biết giết cô ta, liệu ngươi có thể đau đớn đến mức không muốn sống hay không?"
Tần Ninh nghe nói như thế, trong lòng vô cùng khinh thường, thế nhưng lúc nhìn về phía Diệp Viên Viên thì lại nhíu mày lại.
Hắn nhẹ nhàng đặt bàn tay lên ngực Diệp Viên Viên, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
"Huyết Linh Chí!"
Huyết Linh Chí?
Là cái gì?
Mà Trần Nhất Mặc ở cách đó không xa nghe thấy vậy cũng thay đổi sắc mặt, quát: "Huyết Linh Chí, lấy máu bảy phách của ngàn vạn sinh linh để luyện chế, Huyết Thần, quả nhiên ngươi tu hành bàng môn tà đạo!"
Huyết Thần lại rất thẳng thắn thừa nhận.
"Huyết Thần Quyết mà bản tọa tu luyện chính là pháp quyết vô thượng, đáng tiếc xảy ra nhiễu loạn, chỉ có thể lấy việc bồi dưỡng Huyết Linh Chí để áp chế tà huyết trong cơ thể bùng nổ".
"Nhiều năm qua, ta đã tìm hết thiên tài này đến thiên tài khác làm thí nghiệm, thế nhưng chưa bao giờ mà không phải thất bại chấm dứt, cho đến khi gặp được cô ta!"
"Trong ngàn năm gần đây, ta đã tốn rất nhiều thiên tài địa bảo để bồi dưỡng cô ta, khiến cho cô ta đến linh giả Cực Cảnh, thực lực tăng lên rất nhiều, nuôi dưỡng Huyết Linh Chí chính là vì giải quyết cơn đau tà huyết của ta!"
"Tần Ninh, chỉ cần một suy nghĩ của ta là có thể quyết định được sống chết của cô ta".
"Đương nhiên, nếu ta giết cô ta, Huyết Linh Chí cũng sẽ thất bại trong gang tấc, tuy ta không chết, nhưng tâm huyết ngàn năm sẽ hoàn toàn mất hết".
"Nếu ngươi thần phục ta, ta sẽ không giết cô ta, về sau ngươi chính là huyết thần tử của Huyết Thần Cung, Huyết Vân Vực và Thiên La Vực sẽ thuộc về ngươi và ta, sau này hai chúng ta hợp tác, tiến vào Thượng Nguyên Thiên Vực cũng không phải là điều không thể!"
"Hợp tác cùng có lợi, đấu đá thì cả hai cùng có hại, ngươi là người thông minh, sẽ biết lựa chọn như thế nào đúng không?"
Lúc này trong lời nói của Huyết Thần chứa đầy sự dụ dỗ.
Ông ta cũng đã nhìn ra Tần Ninh cực kì quan tâm đến Diệp Viên Viên.
Mà sở dĩ bây giờ ông ta không hề hoang mang cũng chính là bởi vì Tần Ninh quan tâm đến Diệp Viên Viên.
Tần Ninh càng quan tâm Diệp Viên Viên, sẽ càng không có khả năng trở mặt với ông ta.
"Uy hiếp ta? Ngươi cũng xứng!"
Tần Ninh nhìn về phía cơ thể có mây mù đỏ như máu lượn lờ của Huyết Thần, lạnh lùng nói: "Muốn uy hiếp ta, phải xem mình có năng lực gì trước đã!"
"Chỉ là võ quyết tà tu không biết lấy được từ đâu mà lại dám tu hành, tu hành ra rủi ro, lại muốn dùng cách tà môn ma đạo này để giải quyết?"
Tần Ninh nắm chặt tay Diệp Viên Viên, nhìn về phía thân thể Huyết Thần, khẽ nói: "Ngươi giết thử xem nào!"
Nhìn thấy Tần Ninh bá đạo không hề sợ hãi như vậy, trong lòng Huyết Thần vô cùng kinh ngạc, nhưng bên ngoài vẫn lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự không quan tâm đến sống chết của cô ta sao?"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại mỉm cười một tiếng.
"Ta có quan tâm!"
Tần Ninh nói thẳng: "Thế nhưng ngươi không khống chế được sống chết của nàng ấy!"
Chương 2639: Ta cho ngươi thử một chút
"Thật sao?"
Huyết Thần lập tức nói: "Nếu ngươi đã biết Huyết Linh Chí thì cũng phải biết uy lực của Huyết Linh Chí, nó phù hợp với trái tim của cô ta, nếu ta bóp nát Huyết Linh Chí, chắc chắn cô ta sẽ bị ngàn vạn khí huyết tràn vào cơ thể rồi nổ tung mà chết, đến lúc đó vị giai nhân này của ngươi sẽ trở thành phấn vụn!"
"Ngươi cứ thử xem sao!"
Giờ phút này Tần Ninh sải bước ra, nhìn về phía Huyết Thần, cười nhạo nói: "Thử một chút đi!"
"Ngươi thật sự cho rằng ta không dám?"
"Ta không nói ngươi không dám, ta bảo ngươi cứ thử đi!"
Tần Ninh lạnh lùng nói: "Sau khi thử xong thì ngươi có thể nói khoác tiếp!"
Đến lúc này, Huyết Thần lại do dự.
Tần Ninh thật sự không sợ Diệp Viên Viên chết sao?
Hắn không quan tâm đến Diệp Viên Viên?
Không có khả năng!
Hai người vốn có quen biết, mà trước đó hai người cố ý giả vờ chỉ có duyên phận ngủ với nhau một lần là để cho ông ta nhìn thấy.
Hơn nữa ban đầu Tần Ninh còn cố ý tỏ ra yếu thế, sau đó đột nhiên giết Lãnh Chấn Nguyên và Tấn Vân Hạc để cứu Diệp Viên Viên.
Điều này đủ để chứng minh quan hệ của hai người tuyệt đối không tầm thường.
Nhưng bây giờ vì sao Tần Ninh lại có vẻ không hề lo lắng về sống chết của Diệp Viên Viên chút nào?
Hắn biết sự kinh khủng của Huyết Linh Chí mà vẫn không lo lắng?
Nếu quả thật dẫn nổ Huyết Linh Chí, Diệp Viên Viên sẽ chết, ông ta cũng gần như không có khả năng giải quyết được vấn đề tu hành của bản thân.
"Tại sao không ra tay?"
Lúc này, Tần Ninh sải bước ra, đằng đằng sát khí nói: "Làm sao? Không dám? Hay là sợ?"
Lúc này đúng là Huyết Thần đang sợ.
"Khích tướng ta?"
Huyết Thần hừ một tiếng nói: "Ngươi thật sự cho rằng bản tọa không dám thật sao?"
Giờ phút này, Huyết Thần đã hoàn toàn nổi giận.
Ông ta giơ tay lên, năm ngón tay tái nhợt mảnh khảnh xuất hiện, bên trong năm ngón tay có một hạch máu chậm rãi ngưng tụ.
"Cùng lắm thì bản tọa lại tốn ngàn năm để bồi dưỡng một người khác, nhưng cô ta chết rồi, cả đời này ngươi cũng đừng hòng yên bình!"
Huyết Thần nắm bàn tay lại.
Ầm...
Trong khoảnh khắc, một tiếng ầm vang lên trong tay Huyết Thần, giống như trời đất sụp đổ, một uy áp kinh khủng lan ra.
Mà lúc này, Tần Ninh lại cầm tay Diệp Viên Viên thật chặt, chưa từng buông ra.
Thật lâu sau.
Trời đất bình tĩnh lại.
Thế nhưng Diệp Viên Viên vẫn bình thường đứng ở nơi đó.
Lúc này, cho dù là Diệp Viên Viên cũng không hiểu.
Đương nhiên nàng biết Tần Ninh không có khả năng để nàng chết, thế nhưng... Tần Ninh làm được như thế nào vậy.
Mà vào lúc này, Diệp Viên Viên đột nhiên cảm thấy trái tim mình nhảy lên.
Thế nhưng ngay sau đó, nàng lại phát hiện kén máu bao bọc lấy trái tim như sắp vỡ tung ra, nhưng là bị một sức mạnh nào đó ngăn cản.
"Hả?"
Diệp Viên Viên tự kiểm tra thân thể, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào bên trong thân thể mình lại ngưng tụ ra một con rồng nhỏ như ngón tay, bao bọc lấy kén máu kia, khiến cho kén máu cho dù muốn nổ tung cũng không thể.
"Chuyện này..."
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Lúc trước lấy được linh hồn long mạch của Thực Cốt Chúc Long, lại có thể đối phó được với Huyết Linh Chí, cô nhóc nàng xem như gặp may".
Tần Ninh nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Viên Viên.
"Không có khả năng!"
Giờ phút này, Huyết Thần giận dữ hét lên: "Tuyệt đối không có khả năng!"
Tần Ninh nhìn về phía Huyết Thần đang vô cùng giận dữ kia, cười nhạo nói: "Nào có cái gì mà không thể có khả năng chứ, vạn chuyện vạn vật đều có tương sinh tương khắc".
"Tự xưng là Huyết Thần vốn đã rất ngông cuồng rồi, còn dám bắt người phụ nữ của ta làm vật chứa, nuôi kén máu cho ngươi!"
"Cho ngươi một sự tự do, tự lựa chọn kiểu chết cho mình đi!"
Ánh mắt của Tần Ninh dần dần lạnh hẳn đi.
Lúc này Diệp Viên Viên lại vội vàng nói: "Không thể giết ông ta, ông ta biết tung tích của Sương Nhi!"
Hả?
Diệp Viên Viên tiếp tục nói: "Ta và Sương Nhi cùng nhau đến Trung Tam Thiên, về sau đụng phải người của Huyết Thần Cung, Huyết Thần đối với ta rất tốt, lúc đầu trong lòng ta còn thấy biết ơn, về sau mới biết được ông ta muốn mượn ta để luyện chế kén máu, đồng thời bắt Sương Nhi đi, không biết đã đưa Sương Nhi đi đâu rồi!"
"Nếu ta tự sát, ông ta sẽ giết Sương Nhi để uy hiếp ta!"
Nghe thấy lời này, ánh mắt của Tần Ninh càng thêm lạnh lùng.
"Vừa rồi còn nghĩ mặc dù ngươi bắt Viên Viên của ta để luyện chế kén máu, thế nhưng mấy năm nay đã khiến nàng đến Cực Cảnh, cũng coi như là giúp nàng, Huyết Linh Chí cũng có khí huyết mạnh mẽ, có thể trợ giúp nàng một chút sức lực, cho nên mới định để ngươi tự do lựa chọn kiểu chết, bây giờ thì không còn rồi".
Tần Ninh vừa dứt lời liền nắm bàn tay lại.
Trên đỉnh đầu, cơ thể rồng phượng lập tức bay ra.
Giờ phút này sắc mặt Huyết Thần vẫn rất dữ tợn, giận dữ hét: "Làm hỏng chuyện lớn của ta, ngươi mới đáng chết".
Chỉ trong phút chốc, thân thể Huyết Thần hóa thành một biển máu tràn ngập trời đất.
Tất cả mọi người xung quanh đều cảm giác được một khí tức khiến tim đập nhanh phóng ra từ trong biển máu kia.
"Lui, mau lui lại!"
Không ít cường giả Chí Cao Đế Tôn quát lên.
"Nhận lấy cái chết đi!"
Huyết Thần hét lên một câu, biển máu lập tức hóa thành một khuôn mặt đỏ rực, trực tiếp lao vụt tới chỗ Tần Ninh.
Những tiếng ầm ầm vang lên.
Trên đỉnh đầu Tần Ninh, long phượng trình tường, lại không hề lùi một bước nào.
"Muốn chết!"
Hắn vung hai tay lên, cả thân rồng lập tức đáp xuống, móng rồng trực tiếp chụp vào trong biển máu.
Mà vào lúc này, thân thể phượng hoàng cũng đáp xuống, giơ hai móng ra, há miệng đâm vào trong biển máu.
"A..."
Chỉ trong phút chốc, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Trong biển máu hình như có khí huyết vô tận sôi trào như muốn trốn thoát, nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi gông cùm xiềng xích của rồng phượng.
"Cút ra đây!"
Tần Ninh quát lớn một tiếng, thân thể rồng phượng bộc phát, uy lực của bốn quyển Đan Điển đồng thời phóng thích, khiến cho uy lực của rồng phượng hoàn toàn hiện ra.
Những tiếng xì xì không ngừng vang lên.
Biển máu dần dần tán loạn, một thân thể hiện ra rõ ràng.
Đó là một người đàn ông mặc trường sam màu đỏ ngòm, dáng vẻ nhìn như mới hai mươi, nhưng sắc mặt lại tái nhợt đến mức đáng sợ, cơ thể cũng gầy như que củi.
"Huyết Thần Quyết?"
Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Một võ quyết tùy tiện như thế mà ngươi cũng dám tu hành? Đúng là không biết sống chết".
Lúc này Huyết Thần gầm thét lên: "Tần Ninh... A... Ta hận... Ta hận... A..."
"Hận cũng vô dụng!"
Tần Ninh hừ một tiếng nói.
"Sương Nhi ở đâu?"
Tần Ninh nói thẳng: "Ta có một vạn phương pháp có thể để ngươi mở miệng".
Huyết Thần giống như biết mình sắp chết không có chỗ chôn, liền nhìn về phía Tần Ninh, lạnh lùng cười nhạo nói: "Cô ta? Cô ta đã bị người nhà họ Hoa ở Tây Hoa Thiên đưa đi rồi, ngươi đi tìm cô ta đi, ha ha ha ha..."
Tây Hoa Thiên!
Tần Ninh nhướng mày.
"Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không lừa ngươi!"
Huyết Thần cười lạnh nói: "Người nhà họ Hoa ở Tây Hoa Thiên từng đến Huyết Vân Vực của ta một ngày, gặp được cô ta, nhìn trúng thiên phú của cô ta nên mới cưỡng ép đưa cô ta đi".
"Ta thấy người phụ nữ kia vô cùng xinh đẹp, lại có thiên phú hơn người, nói không chừng bây giờ đã trở thành vị phu nhân thiên tài của Tây Hoa Thiên rồi, ha ha ha..."
"Ngươi đi tìm cô ta đi!"
"Nhìn xem nhà họ Hoa có thể thả người hay không, có thể hay không!"
Lúc này Huyết Thần giống như điên cuồng.
Ông ta biết chắc chắn mình sẽ phải chết, cũng biết nếu mình không nói, Tần Ninh sẽ hành hạ chết ông ta.
Nếu đã như vậy thì cứ nói ra.
Chỉ là Tần Ninh có dám đi tìm nhà họ Hoa ở Tây Hoa Thiên không?
Nhà họ Hoa chính là thế lực cấp bậc thiên vương ở Tây Hoa Thiên, mạnh hơn bảy thế lực cấp thiên vương ở Thượng Nguyên Thiên nhiều.
Tần Ninh đi chắc chắn sẽ phải chết.
Chương 2640: Ông nội ngươi ở chỗ này
"Tạm tha cho ngươi một mạng!"
Tần Ninh nắm bàn tay lại, thân thể của Huyết Thần sụp đổ trong nháy mắt, thân xác vỡ vụn, chỉ còn sót lại hồn phách, bị Tần Ninh nắm chặt trong tay, ngay sau đó bị thần long há miệng nuốt vào.
Thân xác bị hủy, hồn phách vẫn còn tồn tại.
Tần Ninh sa sầm mặt lại.
"Tần Ninh..."
Diệp Viên Viên trấn an nói: "Nếu Sương Nhi bị người ta nhìn trúng thiên phú, vậy người nhà họ Hoa ở Tây Hoa Thiên chắc sẽ không làm gì quá đáng..."
Tần Ninh lập tức nói: "Ta cũng không lo lắng điều này, mà là... Nếu như nhà họ Hoa ép buộc quá mức, lấy tính tình của Sương Nhi... không biết sẽ như thế nào".
Sắc mặt Diệp Viên Viên cũng vô cùng ảm đạm.
Mà đúng vào lúc này, sắc mặt Tần Ninh đột nhiên biến đổi, bàn tay nắm lại, đẩy Diệp Viên Viên ra ngoài trăm trượng.
Ầm...
Trong chớp mắt, trời đất nổ tung.
Chỗ Tần Ninh đứng đột nhiên có phong, lôi, điện, mưa ngưng tụ ra, trong khoảng khắc đã rơi xuống, hóa thành lồng giam, bộc phát ra những tiếng ầm ầm.
"Tần Ninh!"
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Viên Viên trắng bệch.
Tất cả những điều này xảy ra quá nhanh, nàng căn bản không hề cảm thấy được điều gì.
Mà dường như Tần Ninh cũng chỉ có thể cảm nhận được vào thời khắc sống còn.
Thế nhưng đã chậm.
Gió hóa thành từng lưỡi đao trăm trượng xé rách hư không, tập trung vào vị trí của Tần Ninh trên không trung.
Lôi thô to trăm trượng, rơi xuống ầm ầm.
Điện cũng bắn ánh sáng ra bốn phía, giáng xuống.
Mưa rơi xuống như đao kiếm sắc bén, xuyên thấu qua trời đất.
Mà lúc này, bốn bóng người đột nhiên xuất hiện, vây quanh vùng trời đất kia.
Mà phong vũ lôi điện cũng xuất phát từ tay của bốn người này.
Trong cơ thể của bốn người dường như ẩn chứa lực lượng động trời, mà trên quần áo của bọn họ cũng ngưng tụ ra bốn ký tự, chính là bốn chữ phong vũ lôi điện.
Giờ phút này, đám người nhà họ Thiên và nhà họ La đang giao chiến cũng thi nhau biến sắc.
La Vân Không lo lắng đến sự an toàn của Tần Ninh, sắc mặt tái nhợt.
Lão tổ Thiên Dịch Thần của nhà họ Thiên lại thở phào trong lòng.
Lãnh Chấn Nguyên chết rồi.
Tấn Vân Hạc chết rồi.
Huyết Thần cũng bị Tần Ninh trấn áp thô bạo.
Nếu như Tần Ninh nhúng tay vào cuộc chiến của nhà họ Thiên và nhà họ La, mười hai vị lão tổ nhà họ Thiên đều là cảnh giới Nhất Văn, Nhị Văn, ai có thể ngăn cản được Tần Ninh?
Nhà họ Thiên chắc chắn sẽ bại!
Một khi nhà họ Thiên thất bại, địa bàn của nhà họ Thiên, địa bàn của Huyết Thần Cung đều sẽ dần dần bị nhà họ La xâm chiếm từng bước.
Mà bây giờ có người ra tay giết Tần Ninh, vậy nhà họ Thiên và nhà họ La còn có thể chiến một trận nữa.
Giờ phút này, bốn vị cường giả xuất hiện thần không biết quỷ không hay có thể nói là đã cho Tần Ninh một kích trí mạng.
Sắc mặt Diệp Viên Viên trắng bệch đến đáng sợ.
Mấy năm nay nàng được Huyết Thần lấy thiên tài địa bảo và sự dạy bảo tốt nhất để bồi dưỡng, còn bởi vì pháp thân Tần Ninh cho lúc trước nên căn cơ tu hành ổn định, đã đến Cực Cảnh.
Nhưng cho dù như thế vẫn không hề phát hiện ra bất kỳ điều gì, có thể tưởng tượng được thực lực của đám người này mạnh như thế nào!
Lúc này, bốn bóng người dùng phong vũ lôi điện tấn công cuồn cuộn không dứt, bốn ấn phù trước mặt bốn người kia phun trào ra.
Thật lâu sau, lực lượng dần dần tán loạn.
Bốn bóng người có vẻ vẫn không yên lòng, lại lần lượt sử dụng tuyệt kỹ, hung dữ phóng ra ầm ầm như muốn giết hẳn Tần Ninh.
Dao động khủng bố dần dần biến mất.
Sắc mặt đám người Diệp Viên Viên, La Vân Không, La Vĩnh Binh đều rất khó coi.
"Nhà họ Chu!"
Lúc này La Vân Không giận dữ quát: "Thế lực trong Thượng Nguyên Thiên Vực đã ước định với nhau là sẽ không nhúng tay vào sự phát triển trong các đại vực, nhà họ Chu muốn làm trái sao?"
"Nhà họ Chu làm việc còn cần ngươi nghị luận?"
Một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Bên cạnh chân trời, tiếng xé gió vang lên, hơn mười bóng người đạp trên gió lớn xuất hiện.
Hai người cầm đầu ăn mặc xa hoa, đầu đội mũ mào, khí thế hống hách.
Uy áp khí huyết kinh khủng của hai người kia khiến cho hàng vạn võ giả xung quanh căn bản không có cách nào tiếp tục đánh nhau nữa.
Lúc này, một người bên trái thản nhiên nói: "Chu Trạch đâu?"
Nghe được câu hỏi này, Thiên Ngạn Nguyệt của nhà họ Thiên vội vàng nói: "Chu Trạch công tử và Chương Vân Kinh cung chủ của Huyết Thần Cung cùng nhau truy nã Tần Ninh và Trần Nhất Mặc, kết quả bị Tần Ninh giết chết".
Thiên Ngạn Nguyệt vừa dứt lời, người đàn ông trung niên vừa mở miệng kia lập tức vươn tay ra bắt, Thiên Ngạn Nguyệt căn bản không có năng lực phản kháng, trong nháy mắt đã bị bắt lại, ông ta quát khẽ nói: "Ngươi nói cái gì?"
"Chu Trạch... bị Tần Ninh giết rồi!"
Lúc này Thiên Ngạn Nguyệt chỉ cảm thấy mình không thở nổi, cực kỳ hoảng sợ nói.
"Nói bậy!"
Người đàn ông trung niên kia nắm bàn tay lại, cả người Thiên Ngạn Nguyệt vang lên tanh tách như nổ đậu, xương cốt đứt gãy, máu thịt sụp đổ, dần dần bị bóp nát.
Ầm!
Người đàn ông trung niên bộc phát khí tức, ánh mắt lạnh như băng.
"Chu Khâm, tỉnh táo!"
Một người đàn ông trung niên khác đứng phía sau mở miệng nói.
"Ngươi bảo ta tỉnh táo như thế nào được?"
Chu Khâm tức sùi bọt mép, quát: "Chu Trạch đã chết!"
Lúc này, hai người đứng sóng vai, mấy vạn người dưới đất xung quanh đều không dám thở, không ai dám ho he gì.
"Trần Nhất Mặc ở đâu?"
Chu Khâm tiếp tục quát.
Bây giờ tâm trạng ông ta cực kỳ không tốt.
Nhận được tin tức từ Huyết Thần Cung, bên trong Thiên La Vực xuất hiện một người tên là Trần Nhất Mặc, đan thuật cao siêu, mà đúng là nhà họ Chu đang âm thầm tìm kiếm Trần Nhất Mặc.
Thế là gia tộc đã điều động thanh niên thiên tài Chu Trạch đến.
Ông ta và Chu Dung đang chấp hành nhiệm vụ trong một vực khác, nhận được lệnh mà gia tộc truyền đến liền vội vàng chạy đến.
Nhưng mà ai ngờ được thế mà Chu Trạch đã bị giết.
"Ông nội ngươi ở chỗ này!"
Lúc này Trần Nhất Mặc sải bước ra nhìn về phía hai người Chu Trạch, Chu Dung kia, ánh mắt lạnh như băng.
Chu Khâm nhìn chằm chằm Trần Nhất Mặc, lập tức vung bàn tay lên, một bức tranh xuất hiện trong tay, Chu Khâm cầm lấy bức tranh để so sánh, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là ngươi!"
Giờ phút này ánh mắt Chu Khâm cũng vô cùng kinh ngạc.
Đúng là Trần Nhất Mặc kia!
"Ông nội ngươi ngồi không thay tên, đứng không sửa họ!"
Lúc này ánh mắt của Trần Nhất Mặc như có lửa giận, nhìn về phía hai người.
Đám khốn kiếp nhà họ Chu!
"Tần Ninh..."
Mà giờ phút này, một bóng người rơi từ giữa không trung xuống đất ầm một tiếng.
Diệp Viên Viên lao nhanh ra đón lấy cơ thể kia, chính là Tần Ninh toàn thân đẫm máu.
"Tần Ninh..."
Bàn tay của Diệp Viên Viên có chút run rẩy, ôm chặt Tần Ninh.
Trần Nhất Mặc đi đến trước mặt Tần Ninh, đưa tay bắt mạch, sắc mặt lập tức khó coi hẳn đi.
"Sư phụ..."
Trong lòng Trần Nhất Mặc vô cùng ảo não.
Mà lúc này trên không trung, hai người Chu Khâm và Chu Dung nhìn thẳng vào Trần Nhất Mặc, lạnh lùng nói: "Đưa hắn ta về!"
"Vâng!"
Sắc mặt hơn mười vị cường giả nhà họ Chu xung quanh đều vô cùng lạnh lùng, tới gần từng bước một.
Mà vào lúc này, Tần Ninh nằm trong lòng Diệp Viên Viên trên mặt đất, chậm rãi duỗi bàn tay ra như muốn đứng dậy, bảo vệ Trần Nhất Mặc.
Hắn ta thấy cảnh này thì rưng rưng nước mắt, lẩm bẩm nói: "Sư phụ, đến nước này rồi mà người còn quan tâm đến sự an toàn của con..."
"Đồ nhi bất hiếu!"
Trần Nhất Mặc lập tức sải bước ra, nhìn về phía hơn mười vị linh giả Cực Cảnh nhà họ Chu xung quanh, giận dữ hét: "Ta muốn các ngươi chết hết cho ta!"
Tiếng gầm thét giận dữ truyền ra.
Ầm...
Chỉ trong phút chốc, trong cơ thể Trần Nhất Mặc giống như nước sông cuồn cuộn, kéo dài không dứt, vô cùng mênh mông.
Mà một giây sau, sức mạnh Cực Đạo hóa thành hơn mười xúc tua, mở rộng ra bốn phía.
Dao động khủng bố bộc phát ra.
Bình luận facebook