-
Chương 2646-2650
Chương 2646: Hắn ta là Trần Nhất Mặc
Nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc đó, Tần Ninh quay người lại, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng tại chỗ, mấy người đi theo bên cạnh cũng đều đưa mắt đánh giá ba người Tần Ninh.
"Ngươi là...", Tần Ninh nhìn người phụ nữ kia, nhưng lại không nhận ra được.
"Linh Phỉ Phỉ! Ta là Linh Phỉ Phỉ đây!"
Cô gái vô cùng kích động, đi tới trước kéo tay Tần Ninh, vui vẻ nói: "Thật sự là ngươi, ngươi đã trở lại!"
Linh Phỉ Phỉ! Tần Ninh sửng sốt.
Tám trăm năm đã trôi qua, khí tức của Linh Phỉ Phỉ cũng đã thay đổi cực lớn, hắn đột nhiên không nhận ra được.
Năm đó sau khi lấy được Cửu Diệp Huyết Hồng Liên, hắn đã đưa cho đám người trụ cột nhà họ Linh, mỗi người ăn vào một viên.
Tám trăm năm trôi qua, Linh Phỉ Phỉ cũng đã từ Tiểu Chí Tôn lúc đầu trở thành Tiểu Đế Tôn như bây giờ.
Khí chất, dung mạo đều có biến hóa không nhỏ, cũng khó trách Tần Ninh không nhận ra được.
"Thật sự là ngươi!"
Linh Phỉ Phỉ vô cùng mừng rỡ.
Chẳng qua là rất nhanh đã buông tay ra.
Gia gia và phụ thân đều đã dặn dò, đối xử với Tần Ninh không thể giống như đối xử với huynh trưởng, mà phải cung kính như với gia gia.
Trên thực tế, Linh Phỉ Phỉ chính là con gái của Linh Văn Long, cháu gái của Linh Thiên Triết, phải gọi Tần Ninh một tiếng đại gia gia mới đúng.
"Mấy năm nay ngươi đi đâu vậy?"
Linh Phỉ Phỉ vẫn rất kích động, nhưng ngay sau đó lại nói: "Mau theo ta vào thôi, cha biết ngươi trở lại nhất định sẽ rất vui vẻ".
Linh Phỉ Phỉ dẫn ba người Tần Ninh tiến vào bên trong Linh phủ.
Dọc đường, không ít người làm, hộ vệ đều nhìn về phía ba người được đại tiểu thư dẫn đường.
Đã rất lâu rồi không có khách đến Linh phủ.
Những năm gần đây, khắp nơi trong Cửu Nguyên Vực đều xảy ra chiến tranh, vô cùng hỗn loạn.
"Phỉ Phỉ!"
Trước phủ đệ, bên trong một khu vườn, một bóng người đi ra.
Chính là Linh Văn Long.
Linh Văn Long khiển trách: "Đã bảo con gần đây không được ra khỏi thành, con lại đi làm gì?"
"Cha, cha xem ai đến này!"
Linh Phỉ Phỉ cười nói.
Linh Văn Long đưa mắt nhìn, đợi đến khi thấy rõ Tần Ninh, thật lâu sau mới phản ứng được.
"Tần tiên sinh!"
Linh Văn Long lập tức có chút nghi ngờ, nhìn về phía Tần Ninh, kích động nói: "Ngươi… ngươi đã trở lại?"
Tần Ninh gật đầu một cái, nói: "Cha ngươi đâu?"
"Cha...", Linh Văn Long tùy tiện nói: "Ông ấy không có ở trong Linh thành".
Không có ở trong Linh thành?
Đi đâu rồi?
Linh Văn Long liền nói ngay: "Hôm nay Cửu Nguyên đan tông, thánh địa Thanh Dương, động thiên Huyền Nguyệt chuẩn bị ra tay với Dương Bồi Nguyên của Đà La cung, mấy người họ đều đi tham chiến rồi!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh ngẩn ra.
"Dẫn ta đi!"
Vừa dứt lời, còn chưa kịp hàn huyên mấy câu, Tần Ninh đã dẫn Linh Văn Long, Trần Nhất Mặc, Diệp Viên Viên rời khỏi nơi đây.
Trên bầu trời, Cửu Anh bay vùn vụt đi với tốc độ cực nhanh.
"Mấy trăm năm qua, Cửu Nguyên đan tông và Đà La cung vẫn luôn đánh nhau, Cửu Nguyên Vực đã được chia thành ranh giới đông tây, hai phe tranh đấu với nhau".
"Mà sau lưng Đà La cung hình như có người trợ giúp, những năm gần đây đã ra đời rất nhiều cường giả".
"Nhưng mà người sau lưng kia cũng không dám quá đáng".
Linh Văn Long ngồi trên người Cửu Anh, giải thích những chuyện đã xảy ra.
"Theo ta biết, hình như là bên trong Thượng Nguyên Thiên Vực có người uy hiếp nhà họ Nguyên, khiến bọn họ không thể không biết điều một chút, cho nên mấy năm nay tuy Đà La cung lấy được trợ giúp, nhưng cũng có hạn".
"Nhưng khoảng thời gian gần đây, người của Đà La cung đột nhiên trở nên rất ngông cuồng, Dịch Hàn Ngọc tông chủ cảm thấy có gì đó kỳ quái, liền lên kế hoạch bắt Dương Bồi Nguyên để hỏi".
Tần Ninh hỏi: "Từ lúc nào bắt đầu kỳ quái?"
"Đại khái chính là hơn một tháng trước".
Trong lòng Tần Ninh có chút suy đoán.
Có lẽ Thượng Nguyên Thiên Vực đã lấy được tin tức về Trần Nhất Mặc, cho nên mới đặc biệt để Đà La cung tìm cớ gây sự, khơi mào tranh chấp lớn hơn, có lẽ muốn mượn cơ hội này để ép Trần Nhất Mặc và hắn xuất hiện.
"Những người này đúng là vươn tay ra dài thật!"
Tần Ninh lẩm bẩm một tiếng.
Ngay sau đó Linh Văn Long cười nói: "Bá phụ cũng không cần phải lo lắng, Cửu Nguyên Vực bây giờ đã không giống trước kia rồi".
"Dịch Hàn Ngọc tông chủ đã đến cảnh giới thiên giả Cực Cảnh, cho dù ở trong Thượng Nguyên Thiên Vực thì cũng không có nhiều thiên giả Cực Cảnh...", Trần Nhất Mặc nghe thấy lời này thì giễu cợt nói: "Xấu hổ mất mặt, bao nhiêu năm rồi mà còn chưa thành đế giả Cực Cảnh!"
Linh Văn Long nghe được lời này của Trần Nhất Mặc thì cực kỳ không vui.
Mấy năm nay Dịch Hàn Ngọc và Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên có thể nói là nhân vật trụ cột nhất của Cửu Nguyên đan tông, ai mà không kính trọng?
Người này ăn nói ngông cuồng, thật sự khiến người ta không thích.
Nếu không phải thấy người này đi cùng Tần Ninh, ông ta căn bản không thèm phản ứng.
"Vị này là...", Trần Nhất Mặc nghe được câu hỏi này thì cau mày lại.
"Linh Văn Long, ta nhớ ngươi, khi ngươi còn bé ta còn từng ôm ngươi, từng đánh mông ngươi!"
Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt Linh Văn Long lúc trắng lúc xanh.
"Hắn ta là Trần Nhất Mặc".
Linh Văn Long nghe thấy vậy thì sửng sốt.
Trần Nhất Mặc?
Đương nhiên ông ta biết Trần Nhất Mặc.
Có chút ấn tượng từ lúc còn rất nhỏ.
Hơn nữa đại bá bởi vì Trần Nhất Mặc mới đi vào trong Diêm Môn.
"Biết rồi chứ?"
Trần Nhất Mặc chậm rãi nói: "Ta đâu có khoác lác!"
"Trần công tử, ngươi... trông kiểu gì vậy?"
Linh Văn Long nhìn Trần Nhất Mặc dùng khăn che mặt, không hiểu nói.
Trần Nhất Mặc đứng chắp tay, lạnh nhạt nói: "Bổn công tử có dung nhan tuyệt thế, sợ rất nhiều người thấy mà không cầm lòng được, cho nên mới che...", "...", Linh Văn Long không để ý tới Trần Nhất Mặc nữa.
Hình như đầu óc người này có chút vấn đề.
Nhìn về phía Tần Ninh, Linh Văn Long tiếp tục nói: "Năm đó trụ cột nhà họ Linh chúng ta đã nuốt Cửu Diệp Huyết Hồng Liên, những năm gần đây, cha ta, Thiên Thương thúc phụ, Thiên Minh thúc phụ đều đã đến cảnh giới Chí Cao Đế Tôn".
"Hai vị đệ tử của đại bá mới là thiên tài, hiện nay đã là linh giả Cực Cảnh cảnh giới cửu văn rồi".
Linh giả Cực Cảnh cảnh giới cửu văn! Tám trăm năm.
Cũng tạm được.
Nghe nói như vậy, trong lòng Trần Nhất Mặc càng thêm tức giận.
Trong ba vị đệ tử của mình, Dịch Hàn Ngọc mới đến thiên giả Cực Cảnh, kém xa đệ tử của sư tôn.
"Lý Nhàn Ngư và Thời Thanh Trúc thì sao?"
Tần Ninh hỏi.
"Lý Nhàn Ngư... Những năm gần đây vẫn luôn không có tin tức của hắn ta, ta cũng không biết...", "Thời Thanh Trúc... cũng không có tin tức...", Không có tin tức?
Đây là ý gì?
Linh Văn Long bất đắc dĩ nói: "Lý Nhàn Ngư có thể là đang bế quan, có lẽ vẫn còn ở Cửu Nguyên Vực, mà Thời Thanh Trúc... Năm đó sau khi đại bá tiến vào trong Diêm Môn, Thời Thanh Trúc ở trong tam đại cấm địa chờ đợi, nhưng sau đó lúc chúng ta rời đi đã không thấy tăm hơi đâu cả...", "Những chuyện khác ta cũng không biết, nhưng mà có lẽ cha ta và Dịch Hàn Ngọc tông chủ có thể sẽ biết...", Linh Văn Long hiện nay chính là cảnh giới Đại Đế Tôn.
Tuy thân phận không thấp, nhưng ông ta lại không biết một số bí mật trong Cửu Nguyên đan tông, thánh địa Thanh Dương, động thiên Huyền Nguyệt và nhà họ Linh.
"Đi xem đám người Dịch Hàn Ngọc thế nào rồi trước đi!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Lần này trở về cũng là muốn giải quyết chiến loạn bên trong Cửu Nguyên Vực, từ nay nhà họ Linh đi về phía võ đài Cửu Nguyên Vực, ai chống lại ta, ta sẽ giết kẻ đó".
Chương 2647: Vừa mới bắt đầu
Bên này, bốn người Tần Ninh ngồi trên Cửu Anh đi về phía vùng đất trung tâm của đại lục Cửu Nguyên.
Mà bên kia.
Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt, thánh địa Thanh Dương và Đà La cung đã bắt đầu đánh nhau.
Cửu Nguyên đan tông tính kế Đà La cung, muốn bắt được Dương Bồi Nguyên để hỏi tin tức bí ẩn.
Mà Đà La cung cũng biết được điều này nên đã tương kế tựu kế.
Bên trong dãy núi vô danh.
Hai phe giao chiến, gần như đã làm thay đổi cả địa hình.
Dịch Hàn Ngọc có thực lực thiên giả Cực Cảnh, trực tiếp đánh nhau với Đà La Khôn cũng là thiên giả Cực Cảnh, dao động ra phạm vi trăm dặm, không người nào có thể đến gần.
Cực Cảnh vốn là một cấp bậc mới vượt qua cửu cảnh Chí Tôn, huống chi là thiên giả Cực Cảnh! Hai người đều mới vào cấp bậc thiên giả Cực Cảnh, đánh nhau không phân cao thấp.
Mà ngoài ra, điều làm người khác chú ý nhất chính là hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.
Linh giả Cực Cảnh cảnh giới cửu văn! Thực lực này quá mạnh mẽ.
Không người nào trong Đà La cung có thể ngăn cản được! Dịch Hàn Ngọc đứng trên cao nhìn về phía Đà La Khôn, hờ hững nói: "Hôm nay sợ rằng sẽ là đường cùng của Đà La cung ngươi!"
"Nhanh như vậy mà đã cho rằng mình thuộc về phe thắng lợi ư?"
Đà La Khôn lại không gấp gáp không hoảng hốt, giễu cợt nói: "Cuộc chiến thực thụ vừa mới bắt đầu thôi!"
"Vậy sao?"
Ánh sáng ngưng tụ trong tay Dịch Hàn Ngọc, quanh người không còn là thần văn vây quanh nữa, mà giống như là có một vòng máu mơ hồ vờn quanh thân thể.
Những tiếng ầm ầm vang lên bên tai không dứt, hiển nhiên võ giả Đà La cung không phải đối thủ của phe do Cửu Nguyên đan tông cầm đầu.
Nhưng đám người Đà La cung lại không hề tỏ ra sợ hãi, tuy có xu hướng thất bại, nhưng lại vẫn tỏ ra thích thú.
Mà đột nhiên.
Hư không giống như bị xé vậy, những tiếng nổ ầm bỗng vang lên, trong trời đất, lực lượng kinh khủng bộc phát ra bốn phía.
Khí tức làm người ta sợ hãi lan ra.
Có người đến! Trên bầu trời, những tiếng ầm ầm vang lên bên tai không dứt, từng nguyên thú kinh khủng với cơ thể cao trăm trượng, sau lưng bị trói buộc bằng xích sắt, kéo từng cung điện đi đến.
Cung điện vững vàng ngừng ở trên hư không, không lâu sau, từng bóng người xuất hiện từ bên trong cung điện kia.
Trên bầu trời, trong nháy mắt đã xuất hiện trên trăm cung điện, mà mỗi một cung điện đều có rất nhiều bóng người đứng ở trước bậc thang.
Những người đó mặc áo giáp màu đen, khí tức mạnh mẽ, ánh mắt rơi xuống mang theo uy nghiêm vô tận.
Trên trăm cung điện bị nguyên thú kéo từ bốn phương tám hướng, nguy nga cao vút giữa không trung, mà trên nóc nhọn của cung điện có một lá cờ vô cùng chói mắt.
Nguyên! Người nhà họ Nguyên.
Lúc này, ánh mắt Đà La Khôn lạnh lẽo, giễu cợt nói: "Dịch Hàn Ngọc, sự tự tin của ngươi ở trong mắt ta không đáng giá một đồng".
Giờ phút này, sắc mặt Dịch Hàn Ngọc vô cùng âm trầm.
Mà ở giữa trên trăm tòa cung điện chằng chịt kia có một đại điện cao chín tầng bị một con dị thú vác, vững vàng đứng ở giữa không trung.
Ở vị trí tầng thứ chín của đại điện kia có hai thanh niên đang ngồi chơi cờ.
Một thanh niên trong đó mặc đồ trắng, buộc tóc tiêu sái tự nhiên, tay cầm quân cờ trắng, cười nói: "Cuối cùng đã đến".
Ở đối diện, một thanh niên quần áo xanh cười nói: "Nguyên Phong, dường như ngươi đã không thể chờ đợi được nữa?"
"Đương nhiên rồi!"
Thanh niên mặc đồ trắng cười tủm tỉm, giọng nói ôn hòa nói: "Ta rất tò mò về Trần Nhất Mặc kia, chín cuốn Đan Điển là thứ mà gia tộc mong muốn, nhưng ta chỉ muốn nhìn Trần Nhất Mặc này một chút thôi".
"Đúng rồi, Chu Huyên, nghe nói người của nhà họ Chu ngươi đã bị tổn thất rất lớn ở Thiên La Vực, Trần Nhất Mặc kia thật sự rất mạnh?"
Thanh niên quần áo xanh nghe thấy lời này thì tùy tiện nói: "Ta không biết tin tức cụ thể, nhưng người nhà họ Chu chúng ta phái đi đều đã chết hết, chỉ là theo tin tức nhận được sau đó, tên kia dưới cơn nóng giận đã giết đám người Chu Khâm, Chu Dung, chỉ sợ không phải đế giả Cực Cảnh, mà là tôn giả Cực Cảnh!"
Cực Cảnh có bốn cảnh giới.
Linh giả! Thiên giả! Tôn giả! Đế giả! Bốn cảnh giới là một quá trình võ giả theo đuổi giới hạn của bản thân, giữa chúng chênh lệch cực lớn.
Nguyên Phong nghe thấy lời này, bất đắc dĩ nói: "Người như vậy... Đáng tiếc ta không ở cùng một thời đại với hắn ta".
Lúc này, Nguyên Phong đưa mắt nhìn về phía bên ngoài lầu các, trên mặt đất, hơn vạn võ giả của Cửu Nguyên Vực đang chém giết, từ trên cao nhìn xuống giống như con kiến hôi vậy.
Nguyên Phong cười nói: "Những con kiến hôi đáng thương này...", Chu Huyên kia tùy tiện nói: "Nguyên Phong, ngươi chắc chắn làm như vậy có thể dẫn Trần Nhất Mặc và Tần Ninh đó đến sao?"
"Cũng có thể đi!"
Nguyên Phong cũng không chắc chắn nói: "Nếu như không dụ ra được thì cứ giết thôi, ta nhớ trong tin tức có nói Tần Ninh kia có hai vị đệ tử, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đúng không?
Tám trăm năm đã đến cảnh giới linh giả Cực Cảnh đỉnh phong, đúng là yêu nghiệt".
"Nếu như không tới thì cứ giết hai người kia là được...", nghe thấy lời này, Chu Huyên kia lắc đầu cười một tiếng.
Mà lúc này, trước lầu các của hai người.
Hai người đàn ông trung niên đứng ở trước bậc thang, bàn tay vung lên, từng võ giả nhà họ Nguyên thi nhau lao ra.
Từng vị võ giả Chí Cao Đế Tôn, Đại Đế Tôn của nhà họ Nguyên trong nháy mắt đã gia nhập chiến trường, khiến cho cục diện nghịch chuyển trong nháy mắt.
Dịch Hàn Ngọc thấy một màn này, ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, quát lạnh: "Người nhà họ Nguyên chớ có quên, Cửu Tinh Lâu từng nói nếu nhà họ Nguyên dám nhúng tay vào chuyện trong Cửu Nguyên Vực, Cửu Tinh Lâu sẽ không ngồi nhìn mặc kệ đâu".
Nghe thấy lời này, hai người đàn ông trung niên kia đang định bước ra, ánh mắt hơi động.
"Dịch Hàn Ngọc, nếu ngươi chịu đầu hàng, chúng ta cũng đỡ phải ra tay!"
Lúc này Đà La Khôn đứng cách Dịch Hàn Ngọc trăm trượng, lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự cho là nhà họ Nguyên sợ Cửu Tinh Lâu sao?
Vì giết sư phụ ngươi, cái gọi là ước định là cái thá gì?"
"Hôm nay, ngươi, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên ai cũng không chạy thoát đâu!"
Nghe được lời này của Đà La Khôn, Dịch Hàn Ngọc lập tức hiểu ra lần này nhà họ Nguyên ra tay là bởi vì sư phụ! Chẳng lẽ... sư phụ đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Đám tiểu nhân nhà họ Nguyên!"
Giờ phút này, một tiếng gầm vang lên: "Thật sự nghĩ rằng chúng ta sợ các ngươi ư?"
Một ánh đao trực tiếp xông về hướng hai người kia.
Một trong hai người đàn ông trung niên kia đi ra, bàn tay bóp một cái, ánh đao tán loạn, xung quanh cơ thể người đàn ông trung niên kia có một huyết văn như ẩn như hiện.
"Thiên giả Cực Cảnh!"
Linh giả Cực Cảnh là giới hạn của thân xác, ngưng tụ thần văn.
Mà thiên giả Cực Cảnh là giới hạn của huyết mạch, khiến huyết mạch của bản thân trở nên vô cùng mạnh mẽ, sẽ ngưng tụ ra huyết văn ở bên ngoài cơ thể.
Người này hiển nhiên cũng là một vị thiên giả Cực Cảnh! "Cảnh giới cửu văn thì có tư cách gì mà hống hách?"
Người đàn ông trung niên kia đột nhiên bước ra, trực tiếp xông về hướng Diệp Nam Hiên.
Mà cùng lúc đó, Lý Huyền Đạo cũng lao tới trợ giúp Diệp Nam Hiên.
Đồng thời, một người đàn ông trung niên khác cũng xông ra.
Đúng vào lúc này, trên lầu các trong không trung, một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên.
"Nguyên Vô Ảnh, Nguyên Thông Chung, ta cần người sống!"
Nghe thấy lời này, hai người đàn ông trung niên kia khẽ gật đầu.
Ngay lập tức, bốn người xông vào đánh nhau.
Hai vị linh giả Cực Cảnh cảnh giới cửu văn.
Hai vị thiên giả Cực Cảnh cảnh giới nhất văn.
Mà lúc này, Đà La Khôn cũng nhìn về phía Dịch Hàn Ngọc, giễu cợt nói: "Dịch Hàn Ngọc, hôm nay phe bị tiêu diệt sẽ là Cửu Nguyên đan tông của ngươi!"
Chương 2648: Hai người phá cảnh
Trận chiến lại bắt đầu lần nữa, Dịch Hàn Ngọc và Đà La Khôn không có cách nào phân ra thắng bại.
Những năm gần đây, sở dĩ từ đầu đến cuối cảnh giới của Đà La Khôn vẫn luôn tăng lên là đều nhờ nhà họ Nguyên âm thầm nâng đỡ.
Lấy khả năng của nhà họ Nguyên, nếu muốn tiêu diệt mấy phe trong Cửu Nguyên Vực như Cửu Nguyên đan tông rất đơn giản.
Nhưng làm như vậy sẽ không có chút ý nghĩa nào.
Mà hiện giờ lấy được tin tức Trần Nhất Mặc chưa chết, nhà họ Nguyên mới bắt đầu ồ ạt ra tay.
Mục đích dĩ nhiên là Trần Nhất Mặc! Lúc này Nguyên Phong nhìn về phía trận chiến bên ngoài lầu các, nói: "Giữ lại mấy con châu chấu nhỏ chính là vì Trần Nhất Mặc, hôm nay nếu Trần Nhất Mặc không xuất hiện, ta sẽ rất thất vọng...", Chu Huyên ở đối diện nhìn xuống phía dưới, cũng không nói một lời.
Những tiếng ầm ầm tràn ngập dãy núi vô danh này.
Khí thế kinh khủng bộc phát ra tầng tầng lớp lớp, làm người ta sợ hãi.
Hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, một người cầm kiếm, một người cầm đao, lúc này đối mặt với hai vị thiên giả Cực Cảnh Nguyên Vô Ảnh và Nguyên Thông Chung kia, khí thế mạnh đến đáng sợ.
Linh giả Cực Cảnh, thân xác cực hạn, là uy áp thân xác.
Thiên giả Cực Cảnh, huyết mạch cực hạn, là uy áp huyết mạch.
Cái trước là chèn ép từ bên ngoài, cái sau là chèn ép từ bên trong.
Đây là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau, đương nhiên chênh lệch sẽ cực lớn.
Chẳng qua là hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên được Tần Ninh dạy bảo, vẫn là người nổi bật ở trong đám linh giả Cực Cảnh cảnh giới cửu văn.
Ba phe Cửu Nguyên đan tông, thánh địa Thanh Dương, động thiên Huyền Nguyệt bị võ giả Đà La cung và nhà họ Nguyên không ngừng chém giết.
Vừa rồi còn chiếm ưu thế, bây giờ đã không còn gì.
Lúc này Dịch Hàn Ngọc rất sốt ruột muốn chém chết Đà La Khôn, nhưng hai người đều là thiên giả Cực Cảnh sơ kỳ, muốn giết đối phương rất khó.
Nếu như Đà La Khôn tự mình tu hành đến thiên giả Cực Cảnh, Dịch Hàn Ngọc cũng không sợ ông ta.
Nhưng trên người người này có phòng ngự vô cùng mạnh, rất khó dây dưa.
Nếu cứ đánh tiếp như thế, Cửu Nguyên đan tông chắc chắn sẽ phải thua.
"Chém chết đám chó má các ngươi!"
Mà lúc xung quanh đang giao chiến vô cùng kinh khủng, một tiếng rống giận đột nhiên vang lên.
Lúc này dáng người Diệp Nam Hiên cao ngất, vô cùng mạnh mẽ.
Phác đao trong tay như có ánh sáng ngưng tụ, một khí tức ngông cuồng đến mức tận cùng lập tức lan ra.
Một đao phóng lên cao.
Mà vào lúc này, bên trong thân thể của Diệp Nam Hiên, khí huyết bung ra, cuồng bạo đến đáng sợ.
Hắn ta là đệ tử của Tần Ninh! Thứ mà Tần Ninh dạy dỗ hắn ta nhiều nhất là gì?
Ý chí võ đạo! Mà ý chí võ đạo của Diệp Nam Hiên hắn ta chính là cuồng! Đồ đệ của Cuồng Võ Thiên Đế phải cuồng! Trong khoảnh khắc, xung quanh cơ thể Diệp Nam Hiên, chín thần văn thu vào bên trong cơ thể, mà một giây sau, xung quanh cơ thể có một huyết luân như ẩn như hiện ngưng tụ ra.
Thiên giả Cực Cảnh cảnh giới nhất luân! Khí tràng kinh khủng bộc phát ra.
Một đao kia tựa như mang theo tia máu xé rách trời đất, xé rách thân thể của Nguyên Vô Ảnh trước người Diệp Nam Hiên.
Uỳnh! Những tiếng nổ tung trầm thấp không ngừng vang lên.
Nguyên Vô Ảnh! Thiên giả Cực Cảnh cảnh giới nhất luân, chết! Mà cùng lúc đó, hư không khẽ chấn động, một kiếm ảnh trong nháy mắt đã hóa thành ba, lại hóa thành chín, cuối cùng chín lại hợp làm một.
Một luồng kiếm ảnh kia trong nháy mắt xuyên thấu Nguyên Thông Chung trước người Lý Huyền Đạo.
Lại một vị thiên giả Cực Cảnh bỏ mình.
Mà giờ phút này, xung quanh cơ thể của Lý Huyền Đạo, chín thần văn cũng nạp vào bên trong cơ thể, biến mất không thấy, thay vào đó là một huyết luân nhàn nhạt.
Thiên giả Cực Cảnh cảnh giới nhất luân.
Hai người Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo cùng nhau đột phá.
Cửu Nguyên Vực, Đao Kiếm Song Thánh, danh bất hư truyền.
Lúc này, Diệp Nam Hiên với đao khí ngang dọc xung quanh, nhìn về phía trời cao, cười to ha ha nói: "Đám ba ba rụt cổ nhà họ Nguyên, ông nội đây phải sợ các ngươi chắc?
Hả?"
Giờ phút này, Diệp Nam Hiên cuồng vọng đến mức tận cùng.
Mà bên trong tầng chín lầu các.
Nguyên Phong và Chu Huyên nhìn nhau, ngay sau đó nhìn xuống phía dưới.
"Đúng là thú vị...", Nguyên Phong khẽ mỉm cười nói: "Không nghĩ tới bên trong Cửu Nguyên Vực còn có thể có nhân vật này, quả thật là không sợ chết".
Nguyên Phong vừa nói xong liền vứt quân cờ trắng trong tay xuống, vỗ vỗ tay, đứng dậy cười nói: "Người như vậy cũng coi là thiên tài chứ?
Tự tay chém chết thiên tài, Nguyên Phong ta rất vui lòng".
Nguyên Phong đi từng bước một ra ngoài lầu các, đứng ở trước bậc thang, nhìn về phía Diệp Nam Hiên từ trên cao.
"Đột phá linh giả cực hạn trong giao chiến, đến cảnh giới thiên giả, đủ để xưng vương xưng đế ở trong Cửu Nguyên Vực, nhưng ở bên trong Thượng Nguyên Thiên Vực cũng chẳng ra gì!"
Nguyên Phong ôn hòa, khẽ mỉm cười nói: "Nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ tác thành ngươi".
Vừa dứt lời, trong nháy mắt cả người đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Nam Hiên, sau đó chỉ ra một cái.
Ầm… Lúc này Diệp Nam Hiên căn bản không có cơ hội phản ứng, trước ngực đột nhiên xuất hiện một lỗ máu, cả người bắn ra ngã ầm một tiếng giống như một phát đạn đại bác đập xuống đất vậy, những tiếng nổ vang lên không dứt.
"Nam Hiên!"
Lý Huyền Đạo thấy một màn này liền cầm kiếm chém ra, xông thẳng về phía Nguyên Phong.
Chẳng qua là Nguyên Phong căn bản chưa từng xoay người lại nhìn.
Lúc kiếm của Lý Huyền Đạo tới trước người Nguyên Phong, trong nháy mắt một chia chín, chín hợp một, còn mạnh hơn vừa rồi gấp mấy lần.
Keng... Nhưng một tiếng keng vang lên, xung quanh cơ thể Nguyên Phong có năm huyết luân đột nhiên ngưng tụ, kiếm của Lý Huyền Đạo chém lên trên huyết luân, sụp đổ trong nháy mắt! Linh giả Cực Cảnh có tổng cộng cửu văn cảnh giới.
Thiên giả Cực Cảnh thì là thất luân cảnh giới.
Thân xác có thể rèn luyện chín lần, ngưng tụ chín thần văn chính là cực hạn.
Huyết mạch thì dung luyện bảy lần, ngưng tụ bảy huyết luân, chính là cực hạn.
Nguyên Phong là thiên giả Cực Cảnh cảnh giới ngũ luân.
Thực lực như vậy, đưa mắt nhìn khắp các đại vực trong Thượng Nguyên Thiên, tuyệt đối là người vô địch, cho dù là ở bên trong Thượng Nguyên Thiên Vực cũng là một thiên tài thực thụ.
Thiên giả Cực Cảnh ở Thượng Nguyên Thiên Vực cũng là tầng lớp cao thủ.
Tôn giả Cực Cảnh thì càng là cường giả vô địch.
Còn về đế giả... Cho dù là ở trong Thượng Nguyên Thiên Vực cũng tồn tại rất ít.
Nguyên Phong còn trẻ tuổi mà đã có thành tựu này, đủ để kiêu ngạo.
Lúc này, năm huyết luân ngưng tụ che chở thân thể của Nguyên Phong, khiến cho kiếm của Lý Huyền Đạo không thể chạm vào được cả tầng huyết luân thứ nhất, còn trực tiếp bị đẩy lùi.
Cảnh giới ngũ luân.
Hoàn toàn không phải cảnh giới nhất luân có thể so sánh được.
"Cút đi!"
Lúc này Nguyên Phong cong ngón tay bắn ra, một dấu ngón tay bắn ra trong nháy mắt.
Ầm... trường kiếm trong tay Lý Huyền Đạo vung ra, nhưng đối mặt với chênh lệch cảnh giới quá lớn, cả người hắn ta liên tục lùi lại, không có cách nào ngăn cản.
Chênh lệch quá lớn.
Cũng không phải là ai cũng giống như sư phụ, có lúc có thể coi thường sự chênh lệch của mấy cảnh giới được.
Ầm ầm ầm... Cả người Lý Huyền Đạo thụt lùi ngàn thước, đập vào trong núi lớn, khiến ngọn núi nổ tung thành đá vụn.
Nguyên Phong đứng giữa không trung, nhìn bốn phía.
Sắc mặt có mấy phần hờ hững, lắc đầu nói: "Quả thực không thú vị...", Trần Nhất Mặc đâu?
Là không biết tin tức, hay là... không dám tới?
Tiếp đó Nguyên Phong nhìn về phía Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, hai tay nắm chặt, hai người đều bị Nguyên Phong bắt lấy từ xa, trong nháy mắt đã kéo tới gần Nguyên Phong.
"Dù sao giết hai người các ngươi trước cũng không tệ...", vèo vèo... Vừa dứt lời, cơ thể hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên không ngừng tới gần Nguyên Phong, mà vào lúc này, hai bên trái phải Nguyên Phong xuất hiện hai thanh huyết kiếm, cứ như một giây sau sẽ đâm xuyên qua cơ thể hai người vậy...
Chương 2649: Lý Nhàn Ngư thiên giả thất luân
Ầm...
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng ầm vang lên.
Đột nhiên, trên bầu trời dãy núi vô danh, trời đất lúc này như bị màu mắt bao trùm.
Lực lượng khí huyết kinh khủng cuồn cuộn ra.
Ở trên bầu trời cao nghìn trượng, trong ánh nắng soi xuống, một con mắt đột nhiên xuất hiện.
Con ngươi đỏ như máu rộng mấy trăm trượng chậm rãi mở ra, ngay sau đó chiếu xuống hai luồng ánh sáng đỏ như máu.
Ầm ầm!
Vị trí Nguyên Phong đang đứng lập tức bị tia máu bao trùm, bộc phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên được hai tia máu ngưng tụ thành mây máu đón lấy, chậm rãi rơi xuống đất.
Mà vào lúc này, Dịch Hàn Ngọc đưa mắt nhìn về phía một đôi mắt đỏ như máu trên trời cao kia, thở phào nhẹ nhõm.
"Coi như kịp thời!"
Lúc này, Đà La Khôn cũng nhìn về phía hư không, vẻ mặt ngây ngẩn.
Là ai?
Những tiếng ầm ầm không ngừng kéo dài.
Dao động kinh khủng dần dần biến mất.
Trong ánh sáng màu máu kia bao phủ, một bóng người dần dần xuất hiện, chẳng qua là lúc này nhìn Nguyên Phong kia có vẻ khá chật vật, vẻ mặt tức giận.
Bàn tay nắm chặt, cả người ngạo nghễ đứng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn lại, lạnh lùng nói: "Là ai!"
Lúc này con mắt máu trên trời cao hoàn toàn mở ra.
Ở giữa huyết đồng, một bóng người mặc trường sam chậm rãi đi ra.
Dáng người cao ráo, khuôn mặt có vẻ thư sinh, nhưng khí tức quanh người lại vô cùng mạnh mẽ.
Mỗi một bước đi ra, huyết đồng kia lại loáng thoáng lóe lên mấy phần.
Đồng thời quanh người hắn ta như có khí huyết vô tận, chưa từng biến mất.
Giờ phút này, Đà La Khôn nhìn về phía người trên hư không, mở miệng nói: "Nguyên Phong công tử, là Lý Nhàn Ngư!"
Lý Nhàn Ngư?
Là ai?
Tám trăm năm qua chưa từng nghe nói đến người này.
Đà La Khôn cũng có chút khó hiểu.
Trong tám trăm năm qua, hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên có thể nói là danh tiếng vang xa, từ hạng người vô danh nhảy một cái trở thành cường giả đứng đầu Cửu Nguyên Vực.
Nhưng Lý Nhàn Ngư lại mất tăm mất tích.
Nhưng hôm nay, Lý Nhàn Ngư lại xuất hiện vô cùng mạnh mẽ, phần thực lực này còn mạnh hơn Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên nhiều.
"Dịch Hàn Ngọc, xem ra ngươi đã sớm chuẩn bị!", Đà La Khôn hừ một tiếng nói.
Dịch Hàn Ngọc lạnh lùng nhìn về phía Đà La Khôn.
Lý Nhàn Ngư!
Một trong các đệ tử của sư tổ.
Tám trăm năm trước Lý Nhàn Ngư đã là cảnh giới Đại Đế Tôn.
Tu vi vốn mạnh hơn Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, nhưng trong tám trăm năm qua, Cửu Nguyên Vực gần như không có Lý Nhàn Ngư này.
Đây cũng là điều bọn họ đã bàn bạc từ trước.
Chính là để đối phó với các cường giả Thượng Nguyên Thiên Vực có thể nhúng tay.
Lý Nhàn Ngư!
Ngưng tụ bảy huyết luân.
Thiên giả Cực Cảnh cảnh giới thất luân đỉnh phong.
Phần thực lực này, ngoài những cường giả cao thủ hàng đầu trong bảy thế lực cấp bậc thiên vương ở Thượng Nguyên Thiên Vực ra, người nào có thể đuổi kịp?
Ba vị đệ tử của sư tổ thật sự quá kinh khủng.
Dưới sự so sánh này, Dịch Hàn Ngọc hắn ta đúng là không đáng giá nhắc tới.
Lúc này, Lý Nhàn Ngư đi ra từng bước một, hạ xuống bên cạnh Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.
"Lý sư huynh, Diệp sư huynh, các ngươi không sao chứ?"
Lý Nhàn Ngư lo lắng nói.
Diệp Nam Hiên nói: "Không chết được, tên nhóc thối, đừng có thể hiện nữa, sao không giết chết hắn ta đi?"
Lấy thiên giả cảnh giới thất luân của Lý Nhàn Ngư, một khi ra tay, muốn giết Nguyên Phong thiên giả cảnh giới ngũ luân cũng không khó lắm.
Lý Nhàn Ngư nhìn Nguyên Phong phía xa, không nhịn được nói: "Đáng phải chết rồi mới đúng..."
Giờ phút này, Nguyên Phong cũng đưa mắt tới.
"Thiên giả cảnh giới thất luân!"
Sắc mặt Nguyên Phong lạnh lẽo, chậm rãi nói: "Ở trong Cửu Nguyên Vực lại có thể sản sinh ra cao thủ thiên giả cảnh giới thất luân, đúng là thú vị, suýt nữa... đã bị ngươi giết rồi..."
Nguyên Phong vừa dứt lời liền thu bàn tay về trước ngực mình, một bộ giáp mềm màu xanh nhạt lập tức xuất hiện.
Bộ giáp mềm kia có lớp vảy dày đặc giống như nguyên thú, chẳng qua là lúc này nó đã xuất hiện từng cái hố máu, nhìn có vẻ rất thê thảm.
Hiển nhiên là thần binh này đã cứu hắn ta một mạng.
"Nguyên Phong công tử..."
Chu Huyên nói: "Cẩn thận thì tốt hơn!"
Nguyên Phong nhìn Chu Huyên, hừ một tiếng nói: "Thiên giả cảnh giới thất luân mà thôi, cũng không phải là chưa từng giết".
"Vốn nghĩ lần này đúng là chẳng thú vị gì cả, nhưng bây giờ xem ra, cuối cùng cũng có chút thú vị rồi, Lý Nhàn Ngư đúng không? Có thể chết ở trong tay ta cũng coi là không làm nhục danh tiếng của ngươi".
Lý Nhàn Ngư đi ra.
Thiên giả cảnh giới ngũ luân, hắn ta đúng là không thèm để vào mắt.
Ầm...
Chỉ trong phút chốc, Lý Nhàn Ngư ra tay.
Sau lưng, một con ngươi xuất hiện ầm ầm.
Vãng sinh đồng!
Vãng sinh đồng, cho dù là Tần Ninh cũng chỉ biết là năm xưa ở đại lục Vạn Thiên, vãng sinh đồng có thể phóng ra thần thông.
Còn về việc tăng cấp, Tần Ninh cũng không biết vãng sinh đồng sẽ có thay đổi gì.
Lý Nhàn Ngư cũng đã tự mình tìm hiểu ở dưới sự chỉ đạo của Tần Ninh, hoàn toàn nắm con mắt này trong tay.
Lúc này, Lý Nhàn Ngư bước ra một bước, vãng sinh đồng bộc phát ra khí tức kinh khủng.
Mỗi một huyết đồng kia sinh ra chín câu ngọc, vờn quanh con ngươi màu máu.
Một giây sau, mười tám câu ngọc ầm ầm xuất hiện từ trong hai con ngươi.
Đương nhiên lúc này Nguyên Phong sẽ không khinh thường, bàn tay nắm chặt, một thanh trường kiếm xuất hiện.
Thần binh rất có khí thế.
Linh tính đáng sợ.
Trường kiếm như rắn như hổ, khí thế thâm độc mà mạnh mẽ.
"Giao Long Kiếm Phá!"
Nguyên Phong hét lên một câu, kiếm như giao long, trong nháy mắt đã lao ra, khí tức làm người ta hoảng sợ lập tức bộc phát.
Cả người cũng lao thẳng ra theo kiếm khí.
Trận chiến giữa những thiên giả, uy thế quả thực là quá kinh khủng.
Lý Nhàn Ngư thấy Nguyên Phong đánh tới thì cau mày lại, trong lòng rất không vui.
Người này không khỏi quá coi thường mình rồi.
Những năm gần đây Lý Nhàn Ngư đi theo Tần Ninh, đã sớm không phải thiếu niên yếu ớt không dám nói chuyện năm xưa rồi.
Bị người ta coi thường như vậy, đương nhiên hắn ta rất không vui.
Mà dựa theo lời sư phụ, nếu không vui, vậy phải làm cho mình vui vẻ.
Làm sao để khiến mình vui vẻ?
Giết!
Xung quanh cơ thể của Lý Nhàn Ngư, mười tám câu ngọc lập tức hóa thành một con dao găm màu máu xoay tròn, trong nháy mắt đã xông về hướng Nguyên Phong.
Keng keng keng...
Từng tiếng vang lanh lảnh truyền ra.
Khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Lý Nhàn Ngư và Nguyên Phong đấu pháp, bên trong dãy núi vô danh không ngừng xuất hiện những tiếng vang cuồng bạo.
Trên bầu trời, từng cung đình trôi lơ lửng đều bị đánh rơi không ít.
Mà dần dần, Lý Nhàn Ngư đã chiếm lợi thế.
Thần uy của vãng sinh đồng.
Cộng thêm thiên giả cảnh giới thất luân.
Nguyên Phong sao có thể là đối thủ của hắn ta chứ?
"Làm đồng môn của ta bị thương, tội đáng chết vạn lần!"
Lý Nhàn Ngư hét lên một câu, trong nháy mắt, mười tám câu ngọc lại dung hợp thành một thể, ngay sau đó xông ra.
Lúc này sắc mặt Nguyên Phong trắng bệch, trơ mắt nhìn huyết câu ngọc xuyên thấu thân thể mình, muốn tiêu diệt hồn phách của mình.
Ầm...
Đột nhiên một tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Trước người Nguyên Phong, một lá chắn vàng bỗng xuất hiện, cản trở huyết câu ngọc của Lý Nhàn Ngư.
Mà lúc này, Nguyên Phong thở hổn hển từng cái một, sắc mặt trắng bệch.
Trong chớp mắt vừa rồi, hắn ta thật sự cảm thấy mình sẽ phải chết!
Chương 2650: Nguyên Hoa Diêu
Lúc này, Lý Nhàn Ngư đứng giữa không trung, nhìn về phía lá chắn vàng kia, cau mày lại.
Lại có người ra tay?
Mọi người đều thấy lá chắn vàng trăm trượng trước người Nguyên Phong bị huyết câu ngọc đánh trúng, dần dần tan vỡ, hóa thành ánh sáng vàng đầy trời.
Một kích của Lý Nhàn Ngư cũng hoàn toàn tán loạn.
Trước người Nguyên Phong có một bóng người giống như đắm chìm trong đại dương màu vàng, vô cùng chói mắt.
Dáng người cao ráo nhã nhặn, một tay chắp phía sau, một tay nắm quyền đưa ngang trước người.
Lúc này, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía bóng người kia.
"Nguyên Phong, đệ làm bừa quá rồi!"
Một tiếng vang vọng truyền ra từ trong miệng thanh niên kia.
"Hoa Diêu ca...", nhìn thấy người kia, sự kiêu ngạo trên người Nguyên Phong lập tức uể oải hẳn xuống.
Nguyên Hoa Diêu! Giờ phút này, Nguyên Hoa Diêu nhìn Nguyên Phong một cái, khiển trách: "Cho dù đệ dụ được Trần Nhất Mặc tới, đã qua bốn vạn năm, đệ có biết hắn ta đã tăng lên cấp bậc nào không?"
"Đệ chưa đến tôn giả Cực Cảnh, cứ làm như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện lớn!"
Nguyên Phong bị Nguyên Hoa Diêu khiển trách, nhưng lại không nói ra được một câu phản bác nào.
Dường như Nguyên Phong cực kỳ sợ hãi người này.
Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đến gần Lý Nhàn Ngư.
"Còn tưởng rằng giỏi lắm thế nào cơ, ăn to nói lớn ra vẻ ta đây như vậy, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi...", Diệp Nam Hiên bĩu môi nói.
Nguyên Phong nghe thấy lời này, ánh mắt nhìn về phía Diệp Nam Hiên mang theo mấy phần sát khí.
Mà Nguyên Hoa Diêu kia cũng nhìn Diệp Nam Hiên một cái.
"Cho dù như vậy cũng là con em nhà họ Nguyên ta, không tới lượt các ngươi quơ tay múa chân!"
Nguyên Hoa Diêu nhìn về phía ba người, giọng nói lạnh lùng, cong ngón tay một chút, tiếng xé gió lập tức vang lên.
Ầm... Trong phút chốc, một tiếng nổ truyền ra.
Lý Nhàn Ngư phản ứng cực nhanh, chín câu ngọc ngưng tụ thành một huyết luân, ngăn cản trước người.
Nhưng dường như lại vô cùng yếu ớt ở trong tay thanh niên kia, ngay lập tức đã tan vỡ.
Ba người rơi xuống đất ầm ầm.
Mặt đất xuất hiện một cái hố sâu, ba bóng người trực tiếp bị nghiền ép.
Nguyên Hoa Diêu! Tôn giả Cực Cảnh! Lúc này, tất cả mọi người đều có thể cảm giác đến toàn bộ dãy núi vô danh này tràn đầy áp lực mạnh mẽ của Nguyên Hoa Diêu.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, lực bộc phát kinh khủng lan ra.
Giờ phút này, khí tức của tất cả mọi người đều bị Nguyên Hoa Diêu áp chế xuống.
Trong vết nứt trên mặt đất, ba người Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên lần lượt xuất hiện.
Lúc này, ba người vô cùng chật vật, thở hồng hộc.
"Tôn giả Cực Cảnh!"
Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Nguyên Hoa Diêu đang đứng trên cao, lạnh lùng nhìn xuống ba người, kinh ngạc nói. Tôn giả Cực Cảnh! Kinh khủng như vậy.
Cấp bậc như vậy, cho dù là ở bên trong Thượng Nguyên Thiên Vực cũng thuộc về hàng ngũ cao thủ, ở bên trong bảy đại thế lực cấp bậc thiên vương đều là nhân vật không thể lơ là.
Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Nguyên Hoa Diêu, thở dài nói: "Ta dừng ở thiên giả Cực Cảnh đỉnh phong đã ba trăm năm, chẳng biết tại sao từ đầu đến cuối không có cách nào bước ra được một bước này!"
Không sai! Tám trăm năm trước, hắn ta vốn là cảnh giới Đại Đế Tôn.
Theo lý, hắn ta cũng tăng cấp rất nhanh giống như Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, đều thuộc về thiên tài hàng đầu.
Nhưng tám trăm năm qua, hắn ta đã vượt qua cảnh giới Chí Cao Đế Tôn, vượt qua linh giả Cực Cảnh cảnh giới cửu văn, vượt qua thiên giả Cực Cảnh cảnh giới thất luân, nhưng không vượt qua nổi ranh giới giữa thiên giả và tôn giả này! Nếu như không phải dừng chân ở cảnh giới thiên giả, chỉ sợ bây giờ hắn ta đang đi trên con đường theo đuổi đế giả rồi.
"Tên khốn kia!"
Lúc này Diệp Nam Hiên phun ra một búng máu, khổ sở nói: "Tôn giả mạnh mẽ, ba chúng ta có cộng lại cũng không phải là đối thủ".
Lời này không sai.
Nguyên Hoa Diêu nhìn về phía ba người, ngay sau ánh mắt rơi về hướng xa xa.
Dịch Hàn Ngọc! Duẫn Khả Vi! Cơ Thi Dao! Nguyên Hoa Diêu chậm rãi nói: "Ba người này là đệ tử của Trần Nhất Mặc, bắt ba người bọn họ về nhà họ Nguyên chúng ta là được, còn về ba người này... Giết...", "Cửu Nguyên đan tông, thánh địa Thanh Dương, động thiên Huyền Nguyệt sẽ phụ thuộc vào Đà La cung, từ nay về sau, Đà La cung sẽ là bá chủ của Cửu Nguyên Vực, nếu ai không đồng ý, Đà La Khôn, giao cho ngươi đấy!"
Nghe thấy lời này, Đà La Khôn lập tức khom người chắp tay nói: "Vâng!"
Một khi ba người Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo cùng Diệp Nam Hiên chết, ba người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao bị bắt, vậy ở trong Cửu Nguyên Vực sẽ không còn ai có thể ngăn cản ông ta, ai không phục thì kẻ đó sẽ chết.
Nguyên Hoa Diêu đưa mắt nhìn về phía Nguyên Phong, trấn an nói: "Ta biết đệ rất sốt ruột muốn ép Trần Nhất Mặc ra, chẳng qua là nào có đơn giản như vậy, cứ bắt ba người kia trở về rồi hẵng nói đi".
"Nhà họ Nguyên chúng ta bước vào Cửu Nguyên Vực sẽ có người ngăn cản, đến lúc đó... sẽ rất phiền toái, đi thôi".
"Vâng, Hoa Diêu ca".
Nguyên Phong lạnh lùng nhìn về phía ba người Lý Nhàn Ngư, nói: "Nhưng ba người bọn họ phải chết!"
"Ừ...", Nguyên Hoa Diêu gật đầu một cái, đứng từ xa nhìn về phía ba người Lý Nhàn Ngư, bàn tay nắm chặt.
Chỉ trong phút chốc, cơ thể ba người Lý Nhàn Ngư giống bị một lồng giam vô hình bao phủ, cả người ở bên trong lồng giam, không thể khống chế được mà lơ lửng lên.
Áp lực kinh khủng khiến cơ thể ba người vang lên răng rắc.
"Gâu gâu...", mà vào giờ giờ này, lúc ba người đang kìm nén đến mức đỏ bừng mặt, một tiếng chó sủa đột nhiên vang lên.
Lồng giam mà Nguyên Hoa Diêu ngưng tụ ra lập tức tan vỡ, ba người rơi ầm ầm xuống đất.
Một con chó vàng xuất hiện ở bên cạnh ba người, nhìn ba người với ánh mắt quan sát.
"Giết ba người, đưa ba người đi, giọng điệu của đám người nhà họ Nguyên vẫn như thường lệ, nghe chẳng lọt tai tí gì!"
Một giọng nói mang theo mấy phần ngả ngớn vang lên.
Mọi người đều thấy một bóng người mặc quần áo tím đứng chắp tay giữa không trung, trên mặt đeo lụa trắng, ánh mắt nhìn về phía đám người bên dưới.
"Sư phụ!"
"Sư phụ!"
"Sư phụ!"
Mà lúc này, ba tiếng kêu kinh ngạc đến từ ba phương hướng khác nhau gần như đồng thời vang lên.
Người đàn ông mặc đồ tím kia lảo đảo lùi ra sau một cái, đứng giữa không trung nhìn về phía ba phương hướng kia, một tay đặt lên cằm, ngẩn người nói: "Mẹ ơi, vậy mà cũng nhận ra ư?"
Sư phụ?
Lúc này, ba người Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo cũng đều ngẩn người.
Người gọi sư phụ dĩ nhiên là Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao.
Sư phụ của bọn họ là ai?
Trần Nhất Mặc! Vị này là... Trần Nhất Mặc?
Giờ phút này, Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao rối rít lao lên trên không, đến gần người đàn ông quần áo tím kia, quỳ sụp xuống đất, sắc mặt kích động.
"Sư phụ!"
Giữa không trung, Trần Nhất Mặc chậm rãi hạ xuống, nhìn về phía ba người, khẽ mỉm cười: "Không tệ không tệ, đúng là đồ đệ cưng của vi sư, nhìn một cái liền nhận ra sư phụ".
"Hàn Ngọc, nhìn già đi chút rồi đấy...", "Khả Vi, trưởng thành rồi trưởng thành rồi...", "Dao Nhi cũng đã đẹp hơn, không còn là cô bé chảy nước mũi trước kia nữa...", mặc dù lúc này Trần Nhất Mặc vẫn luôn để ý đến hình tượng của mình, nhưng vẫn có thể nhận ra trong lòng hắn ta đang rất kích động.
Mà đôi mắt ba người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao lúc này đều ửng đỏ, quỳ xuống đất không muốn dậy.
Gần như bốn vạn năm.
Sư đồ bốn người đã được gặp lại lần nữa.
"Đừng khóc đừng khóc, mấy năm nay sư phụ dạo chơi tứ phương, tiêu dao tự tại, lại không phải chịu khổ, các ngươi khóc cái gì?"
Trần Nhất Mặc hơi mỉm cười nói: "Tất cả đứng lên đi, tất cả đứng lên đi..."
Nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc đó, Tần Ninh quay người lại, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng tại chỗ, mấy người đi theo bên cạnh cũng đều đưa mắt đánh giá ba người Tần Ninh.
"Ngươi là...", Tần Ninh nhìn người phụ nữ kia, nhưng lại không nhận ra được.
"Linh Phỉ Phỉ! Ta là Linh Phỉ Phỉ đây!"
Cô gái vô cùng kích động, đi tới trước kéo tay Tần Ninh, vui vẻ nói: "Thật sự là ngươi, ngươi đã trở lại!"
Linh Phỉ Phỉ! Tần Ninh sửng sốt.
Tám trăm năm đã trôi qua, khí tức của Linh Phỉ Phỉ cũng đã thay đổi cực lớn, hắn đột nhiên không nhận ra được.
Năm đó sau khi lấy được Cửu Diệp Huyết Hồng Liên, hắn đã đưa cho đám người trụ cột nhà họ Linh, mỗi người ăn vào một viên.
Tám trăm năm trôi qua, Linh Phỉ Phỉ cũng đã từ Tiểu Chí Tôn lúc đầu trở thành Tiểu Đế Tôn như bây giờ.
Khí chất, dung mạo đều có biến hóa không nhỏ, cũng khó trách Tần Ninh không nhận ra được.
"Thật sự là ngươi!"
Linh Phỉ Phỉ vô cùng mừng rỡ.
Chẳng qua là rất nhanh đã buông tay ra.
Gia gia và phụ thân đều đã dặn dò, đối xử với Tần Ninh không thể giống như đối xử với huynh trưởng, mà phải cung kính như với gia gia.
Trên thực tế, Linh Phỉ Phỉ chính là con gái của Linh Văn Long, cháu gái của Linh Thiên Triết, phải gọi Tần Ninh một tiếng đại gia gia mới đúng.
"Mấy năm nay ngươi đi đâu vậy?"
Linh Phỉ Phỉ vẫn rất kích động, nhưng ngay sau đó lại nói: "Mau theo ta vào thôi, cha biết ngươi trở lại nhất định sẽ rất vui vẻ".
Linh Phỉ Phỉ dẫn ba người Tần Ninh tiến vào bên trong Linh phủ.
Dọc đường, không ít người làm, hộ vệ đều nhìn về phía ba người được đại tiểu thư dẫn đường.
Đã rất lâu rồi không có khách đến Linh phủ.
Những năm gần đây, khắp nơi trong Cửu Nguyên Vực đều xảy ra chiến tranh, vô cùng hỗn loạn.
"Phỉ Phỉ!"
Trước phủ đệ, bên trong một khu vườn, một bóng người đi ra.
Chính là Linh Văn Long.
Linh Văn Long khiển trách: "Đã bảo con gần đây không được ra khỏi thành, con lại đi làm gì?"
"Cha, cha xem ai đến này!"
Linh Phỉ Phỉ cười nói.
Linh Văn Long đưa mắt nhìn, đợi đến khi thấy rõ Tần Ninh, thật lâu sau mới phản ứng được.
"Tần tiên sinh!"
Linh Văn Long lập tức có chút nghi ngờ, nhìn về phía Tần Ninh, kích động nói: "Ngươi… ngươi đã trở lại?"
Tần Ninh gật đầu một cái, nói: "Cha ngươi đâu?"
"Cha...", Linh Văn Long tùy tiện nói: "Ông ấy không có ở trong Linh thành".
Không có ở trong Linh thành?
Đi đâu rồi?
Linh Văn Long liền nói ngay: "Hôm nay Cửu Nguyên đan tông, thánh địa Thanh Dương, động thiên Huyền Nguyệt chuẩn bị ra tay với Dương Bồi Nguyên của Đà La cung, mấy người họ đều đi tham chiến rồi!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh ngẩn ra.
"Dẫn ta đi!"
Vừa dứt lời, còn chưa kịp hàn huyên mấy câu, Tần Ninh đã dẫn Linh Văn Long, Trần Nhất Mặc, Diệp Viên Viên rời khỏi nơi đây.
Trên bầu trời, Cửu Anh bay vùn vụt đi với tốc độ cực nhanh.
"Mấy trăm năm qua, Cửu Nguyên đan tông và Đà La cung vẫn luôn đánh nhau, Cửu Nguyên Vực đã được chia thành ranh giới đông tây, hai phe tranh đấu với nhau".
"Mà sau lưng Đà La cung hình như có người trợ giúp, những năm gần đây đã ra đời rất nhiều cường giả".
"Nhưng mà người sau lưng kia cũng không dám quá đáng".
Linh Văn Long ngồi trên người Cửu Anh, giải thích những chuyện đã xảy ra.
"Theo ta biết, hình như là bên trong Thượng Nguyên Thiên Vực có người uy hiếp nhà họ Nguyên, khiến bọn họ không thể không biết điều một chút, cho nên mấy năm nay tuy Đà La cung lấy được trợ giúp, nhưng cũng có hạn".
"Nhưng khoảng thời gian gần đây, người của Đà La cung đột nhiên trở nên rất ngông cuồng, Dịch Hàn Ngọc tông chủ cảm thấy có gì đó kỳ quái, liền lên kế hoạch bắt Dương Bồi Nguyên để hỏi".
Tần Ninh hỏi: "Từ lúc nào bắt đầu kỳ quái?"
"Đại khái chính là hơn một tháng trước".
Trong lòng Tần Ninh có chút suy đoán.
Có lẽ Thượng Nguyên Thiên Vực đã lấy được tin tức về Trần Nhất Mặc, cho nên mới đặc biệt để Đà La cung tìm cớ gây sự, khơi mào tranh chấp lớn hơn, có lẽ muốn mượn cơ hội này để ép Trần Nhất Mặc và hắn xuất hiện.
"Những người này đúng là vươn tay ra dài thật!"
Tần Ninh lẩm bẩm một tiếng.
Ngay sau đó Linh Văn Long cười nói: "Bá phụ cũng không cần phải lo lắng, Cửu Nguyên Vực bây giờ đã không giống trước kia rồi".
"Dịch Hàn Ngọc tông chủ đã đến cảnh giới thiên giả Cực Cảnh, cho dù ở trong Thượng Nguyên Thiên Vực thì cũng không có nhiều thiên giả Cực Cảnh...", Trần Nhất Mặc nghe thấy lời này thì giễu cợt nói: "Xấu hổ mất mặt, bao nhiêu năm rồi mà còn chưa thành đế giả Cực Cảnh!"
Linh Văn Long nghe được lời này của Trần Nhất Mặc thì cực kỳ không vui.
Mấy năm nay Dịch Hàn Ngọc và Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên có thể nói là nhân vật trụ cột nhất của Cửu Nguyên đan tông, ai mà không kính trọng?
Người này ăn nói ngông cuồng, thật sự khiến người ta không thích.
Nếu không phải thấy người này đi cùng Tần Ninh, ông ta căn bản không thèm phản ứng.
"Vị này là...", Trần Nhất Mặc nghe được câu hỏi này thì cau mày lại.
"Linh Văn Long, ta nhớ ngươi, khi ngươi còn bé ta còn từng ôm ngươi, từng đánh mông ngươi!"
Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt Linh Văn Long lúc trắng lúc xanh.
"Hắn ta là Trần Nhất Mặc".
Linh Văn Long nghe thấy vậy thì sửng sốt.
Trần Nhất Mặc?
Đương nhiên ông ta biết Trần Nhất Mặc.
Có chút ấn tượng từ lúc còn rất nhỏ.
Hơn nữa đại bá bởi vì Trần Nhất Mặc mới đi vào trong Diêm Môn.
"Biết rồi chứ?"
Trần Nhất Mặc chậm rãi nói: "Ta đâu có khoác lác!"
"Trần công tử, ngươi... trông kiểu gì vậy?"
Linh Văn Long nhìn Trần Nhất Mặc dùng khăn che mặt, không hiểu nói.
Trần Nhất Mặc đứng chắp tay, lạnh nhạt nói: "Bổn công tử có dung nhan tuyệt thế, sợ rất nhiều người thấy mà không cầm lòng được, cho nên mới che...", "...", Linh Văn Long không để ý tới Trần Nhất Mặc nữa.
Hình như đầu óc người này có chút vấn đề.
Nhìn về phía Tần Ninh, Linh Văn Long tiếp tục nói: "Năm đó trụ cột nhà họ Linh chúng ta đã nuốt Cửu Diệp Huyết Hồng Liên, những năm gần đây, cha ta, Thiên Thương thúc phụ, Thiên Minh thúc phụ đều đã đến cảnh giới Chí Cao Đế Tôn".
"Hai vị đệ tử của đại bá mới là thiên tài, hiện nay đã là linh giả Cực Cảnh cảnh giới cửu văn rồi".
Linh giả Cực Cảnh cảnh giới cửu văn! Tám trăm năm.
Cũng tạm được.
Nghe nói như vậy, trong lòng Trần Nhất Mặc càng thêm tức giận.
Trong ba vị đệ tử của mình, Dịch Hàn Ngọc mới đến thiên giả Cực Cảnh, kém xa đệ tử của sư tôn.
"Lý Nhàn Ngư và Thời Thanh Trúc thì sao?"
Tần Ninh hỏi.
"Lý Nhàn Ngư... Những năm gần đây vẫn luôn không có tin tức của hắn ta, ta cũng không biết...", "Thời Thanh Trúc... cũng không có tin tức...", Không có tin tức?
Đây là ý gì?
Linh Văn Long bất đắc dĩ nói: "Lý Nhàn Ngư có thể là đang bế quan, có lẽ vẫn còn ở Cửu Nguyên Vực, mà Thời Thanh Trúc... Năm đó sau khi đại bá tiến vào trong Diêm Môn, Thời Thanh Trúc ở trong tam đại cấm địa chờ đợi, nhưng sau đó lúc chúng ta rời đi đã không thấy tăm hơi đâu cả...", "Những chuyện khác ta cũng không biết, nhưng mà có lẽ cha ta và Dịch Hàn Ngọc tông chủ có thể sẽ biết...", Linh Văn Long hiện nay chính là cảnh giới Đại Đế Tôn.
Tuy thân phận không thấp, nhưng ông ta lại không biết một số bí mật trong Cửu Nguyên đan tông, thánh địa Thanh Dương, động thiên Huyền Nguyệt và nhà họ Linh.
"Đi xem đám người Dịch Hàn Ngọc thế nào rồi trước đi!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Lần này trở về cũng là muốn giải quyết chiến loạn bên trong Cửu Nguyên Vực, từ nay nhà họ Linh đi về phía võ đài Cửu Nguyên Vực, ai chống lại ta, ta sẽ giết kẻ đó".
Chương 2647: Vừa mới bắt đầu
Bên này, bốn người Tần Ninh ngồi trên Cửu Anh đi về phía vùng đất trung tâm của đại lục Cửu Nguyên.
Mà bên kia.
Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt, thánh địa Thanh Dương và Đà La cung đã bắt đầu đánh nhau.
Cửu Nguyên đan tông tính kế Đà La cung, muốn bắt được Dương Bồi Nguyên để hỏi tin tức bí ẩn.
Mà Đà La cung cũng biết được điều này nên đã tương kế tựu kế.
Bên trong dãy núi vô danh.
Hai phe giao chiến, gần như đã làm thay đổi cả địa hình.
Dịch Hàn Ngọc có thực lực thiên giả Cực Cảnh, trực tiếp đánh nhau với Đà La Khôn cũng là thiên giả Cực Cảnh, dao động ra phạm vi trăm dặm, không người nào có thể đến gần.
Cực Cảnh vốn là một cấp bậc mới vượt qua cửu cảnh Chí Tôn, huống chi là thiên giả Cực Cảnh! Hai người đều mới vào cấp bậc thiên giả Cực Cảnh, đánh nhau không phân cao thấp.
Mà ngoài ra, điều làm người khác chú ý nhất chính là hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.
Linh giả Cực Cảnh cảnh giới cửu văn! Thực lực này quá mạnh mẽ.
Không người nào trong Đà La cung có thể ngăn cản được! Dịch Hàn Ngọc đứng trên cao nhìn về phía Đà La Khôn, hờ hững nói: "Hôm nay sợ rằng sẽ là đường cùng của Đà La cung ngươi!"
"Nhanh như vậy mà đã cho rằng mình thuộc về phe thắng lợi ư?"
Đà La Khôn lại không gấp gáp không hoảng hốt, giễu cợt nói: "Cuộc chiến thực thụ vừa mới bắt đầu thôi!"
"Vậy sao?"
Ánh sáng ngưng tụ trong tay Dịch Hàn Ngọc, quanh người không còn là thần văn vây quanh nữa, mà giống như là có một vòng máu mơ hồ vờn quanh thân thể.
Những tiếng ầm ầm vang lên bên tai không dứt, hiển nhiên võ giả Đà La cung không phải đối thủ của phe do Cửu Nguyên đan tông cầm đầu.
Nhưng đám người Đà La cung lại không hề tỏ ra sợ hãi, tuy có xu hướng thất bại, nhưng lại vẫn tỏ ra thích thú.
Mà đột nhiên.
Hư không giống như bị xé vậy, những tiếng nổ ầm bỗng vang lên, trong trời đất, lực lượng kinh khủng bộc phát ra bốn phía.
Khí tức làm người ta sợ hãi lan ra.
Có người đến! Trên bầu trời, những tiếng ầm ầm vang lên bên tai không dứt, từng nguyên thú kinh khủng với cơ thể cao trăm trượng, sau lưng bị trói buộc bằng xích sắt, kéo từng cung điện đi đến.
Cung điện vững vàng ngừng ở trên hư không, không lâu sau, từng bóng người xuất hiện từ bên trong cung điện kia.
Trên bầu trời, trong nháy mắt đã xuất hiện trên trăm cung điện, mà mỗi một cung điện đều có rất nhiều bóng người đứng ở trước bậc thang.
Những người đó mặc áo giáp màu đen, khí tức mạnh mẽ, ánh mắt rơi xuống mang theo uy nghiêm vô tận.
Trên trăm cung điện bị nguyên thú kéo từ bốn phương tám hướng, nguy nga cao vút giữa không trung, mà trên nóc nhọn của cung điện có một lá cờ vô cùng chói mắt.
Nguyên! Người nhà họ Nguyên.
Lúc này, ánh mắt Đà La Khôn lạnh lẽo, giễu cợt nói: "Dịch Hàn Ngọc, sự tự tin của ngươi ở trong mắt ta không đáng giá một đồng".
Giờ phút này, sắc mặt Dịch Hàn Ngọc vô cùng âm trầm.
Mà ở giữa trên trăm tòa cung điện chằng chịt kia có một đại điện cao chín tầng bị một con dị thú vác, vững vàng đứng ở giữa không trung.
Ở vị trí tầng thứ chín của đại điện kia có hai thanh niên đang ngồi chơi cờ.
Một thanh niên trong đó mặc đồ trắng, buộc tóc tiêu sái tự nhiên, tay cầm quân cờ trắng, cười nói: "Cuối cùng đã đến".
Ở đối diện, một thanh niên quần áo xanh cười nói: "Nguyên Phong, dường như ngươi đã không thể chờ đợi được nữa?"
"Đương nhiên rồi!"
Thanh niên mặc đồ trắng cười tủm tỉm, giọng nói ôn hòa nói: "Ta rất tò mò về Trần Nhất Mặc kia, chín cuốn Đan Điển là thứ mà gia tộc mong muốn, nhưng ta chỉ muốn nhìn Trần Nhất Mặc này một chút thôi".
"Đúng rồi, Chu Huyên, nghe nói người của nhà họ Chu ngươi đã bị tổn thất rất lớn ở Thiên La Vực, Trần Nhất Mặc kia thật sự rất mạnh?"
Thanh niên quần áo xanh nghe thấy lời này thì tùy tiện nói: "Ta không biết tin tức cụ thể, nhưng người nhà họ Chu chúng ta phái đi đều đã chết hết, chỉ là theo tin tức nhận được sau đó, tên kia dưới cơn nóng giận đã giết đám người Chu Khâm, Chu Dung, chỉ sợ không phải đế giả Cực Cảnh, mà là tôn giả Cực Cảnh!"
Cực Cảnh có bốn cảnh giới.
Linh giả! Thiên giả! Tôn giả! Đế giả! Bốn cảnh giới là một quá trình võ giả theo đuổi giới hạn của bản thân, giữa chúng chênh lệch cực lớn.
Nguyên Phong nghe thấy lời này, bất đắc dĩ nói: "Người như vậy... Đáng tiếc ta không ở cùng một thời đại với hắn ta".
Lúc này, Nguyên Phong đưa mắt nhìn về phía bên ngoài lầu các, trên mặt đất, hơn vạn võ giả của Cửu Nguyên Vực đang chém giết, từ trên cao nhìn xuống giống như con kiến hôi vậy.
Nguyên Phong cười nói: "Những con kiến hôi đáng thương này...", Chu Huyên kia tùy tiện nói: "Nguyên Phong, ngươi chắc chắn làm như vậy có thể dẫn Trần Nhất Mặc và Tần Ninh đó đến sao?"
"Cũng có thể đi!"
Nguyên Phong cũng không chắc chắn nói: "Nếu như không dụ ra được thì cứ giết thôi, ta nhớ trong tin tức có nói Tần Ninh kia có hai vị đệ tử, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đúng không?
Tám trăm năm đã đến cảnh giới linh giả Cực Cảnh đỉnh phong, đúng là yêu nghiệt".
"Nếu như không tới thì cứ giết hai người kia là được...", nghe thấy lời này, Chu Huyên kia lắc đầu cười một tiếng.
Mà lúc này, trước lầu các của hai người.
Hai người đàn ông trung niên đứng ở trước bậc thang, bàn tay vung lên, từng võ giả nhà họ Nguyên thi nhau lao ra.
Từng vị võ giả Chí Cao Đế Tôn, Đại Đế Tôn của nhà họ Nguyên trong nháy mắt đã gia nhập chiến trường, khiến cho cục diện nghịch chuyển trong nháy mắt.
Dịch Hàn Ngọc thấy một màn này, ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, quát lạnh: "Người nhà họ Nguyên chớ có quên, Cửu Tinh Lâu từng nói nếu nhà họ Nguyên dám nhúng tay vào chuyện trong Cửu Nguyên Vực, Cửu Tinh Lâu sẽ không ngồi nhìn mặc kệ đâu".
Nghe thấy lời này, hai người đàn ông trung niên kia đang định bước ra, ánh mắt hơi động.
"Dịch Hàn Ngọc, nếu ngươi chịu đầu hàng, chúng ta cũng đỡ phải ra tay!"
Lúc này Đà La Khôn đứng cách Dịch Hàn Ngọc trăm trượng, lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự cho là nhà họ Nguyên sợ Cửu Tinh Lâu sao?
Vì giết sư phụ ngươi, cái gọi là ước định là cái thá gì?"
"Hôm nay, ngươi, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên ai cũng không chạy thoát đâu!"
Nghe được lời này của Đà La Khôn, Dịch Hàn Ngọc lập tức hiểu ra lần này nhà họ Nguyên ra tay là bởi vì sư phụ! Chẳng lẽ... sư phụ đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Đám tiểu nhân nhà họ Nguyên!"
Giờ phút này, một tiếng gầm vang lên: "Thật sự nghĩ rằng chúng ta sợ các ngươi ư?"
Một ánh đao trực tiếp xông về hướng hai người kia.
Một trong hai người đàn ông trung niên kia đi ra, bàn tay bóp một cái, ánh đao tán loạn, xung quanh cơ thể người đàn ông trung niên kia có một huyết văn như ẩn như hiện.
"Thiên giả Cực Cảnh!"
Linh giả Cực Cảnh là giới hạn của thân xác, ngưng tụ thần văn.
Mà thiên giả Cực Cảnh là giới hạn của huyết mạch, khiến huyết mạch của bản thân trở nên vô cùng mạnh mẽ, sẽ ngưng tụ ra huyết văn ở bên ngoài cơ thể.
Người này hiển nhiên cũng là một vị thiên giả Cực Cảnh! "Cảnh giới cửu văn thì có tư cách gì mà hống hách?"
Người đàn ông trung niên kia đột nhiên bước ra, trực tiếp xông về hướng Diệp Nam Hiên.
Mà cùng lúc đó, Lý Huyền Đạo cũng lao tới trợ giúp Diệp Nam Hiên.
Đồng thời, một người đàn ông trung niên khác cũng xông ra.
Đúng vào lúc này, trên lầu các trong không trung, một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên.
"Nguyên Vô Ảnh, Nguyên Thông Chung, ta cần người sống!"
Nghe thấy lời này, hai người đàn ông trung niên kia khẽ gật đầu.
Ngay lập tức, bốn người xông vào đánh nhau.
Hai vị linh giả Cực Cảnh cảnh giới cửu văn.
Hai vị thiên giả Cực Cảnh cảnh giới nhất văn.
Mà lúc này, Đà La Khôn cũng nhìn về phía Dịch Hàn Ngọc, giễu cợt nói: "Dịch Hàn Ngọc, hôm nay phe bị tiêu diệt sẽ là Cửu Nguyên đan tông của ngươi!"
Chương 2648: Hai người phá cảnh
Trận chiến lại bắt đầu lần nữa, Dịch Hàn Ngọc và Đà La Khôn không có cách nào phân ra thắng bại.
Những năm gần đây, sở dĩ từ đầu đến cuối cảnh giới của Đà La Khôn vẫn luôn tăng lên là đều nhờ nhà họ Nguyên âm thầm nâng đỡ.
Lấy khả năng của nhà họ Nguyên, nếu muốn tiêu diệt mấy phe trong Cửu Nguyên Vực như Cửu Nguyên đan tông rất đơn giản.
Nhưng làm như vậy sẽ không có chút ý nghĩa nào.
Mà hiện giờ lấy được tin tức Trần Nhất Mặc chưa chết, nhà họ Nguyên mới bắt đầu ồ ạt ra tay.
Mục đích dĩ nhiên là Trần Nhất Mặc! Lúc này Nguyên Phong nhìn về phía trận chiến bên ngoài lầu các, nói: "Giữ lại mấy con châu chấu nhỏ chính là vì Trần Nhất Mặc, hôm nay nếu Trần Nhất Mặc không xuất hiện, ta sẽ rất thất vọng...", Chu Huyên ở đối diện nhìn xuống phía dưới, cũng không nói một lời.
Những tiếng ầm ầm tràn ngập dãy núi vô danh này.
Khí thế kinh khủng bộc phát ra tầng tầng lớp lớp, làm người ta sợ hãi.
Hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, một người cầm kiếm, một người cầm đao, lúc này đối mặt với hai vị thiên giả Cực Cảnh Nguyên Vô Ảnh và Nguyên Thông Chung kia, khí thế mạnh đến đáng sợ.
Linh giả Cực Cảnh, thân xác cực hạn, là uy áp thân xác.
Thiên giả Cực Cảnh, huyết mạch cực hạn, là uy áp huyết mạch.
Cái trước là chèn ép từ bên ngoài, cái sau là chèn ép từ bên trong.
Đây là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau, đương nhiên chênh lệch sẽ cực lớn.
Chẳng qua là hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên được Tần Ninh dạy bảo, vẫn là người nổi bật ở trong đám linh giả Cực Cảnh cảnh giới cửu văn.
Ba phe Cửu Nguyên đan tông, thánh địa Thanh Dương, động thiên Huyền Nguyệt bị võ giả Đà La cung và nhà họ Nguyên không ngừng chém giết.
Vừa rồi còn chiếm ưu thế, bây giờ đã không còn gì.
Lúc này Dịch Hàn Ngọc rất sốt ruột muốn chém chết Đà La Khôn, nhưng hai người đều là thiên giả Cực Cảnh sơ kỳ, muốn giết đối phương rất khó.
Nếu như Đà La Khôn tự mình tu hành đến thiên giả Cực Cảnh, Dịch Hàn Ngọc cũng không sợ ông ta.
Nhưng trên người người này có phòng ngự vô cùng mạnh, rất khó dây dưa.
Nếu cứ đánh tiếp như thế, Cửu Nguyên đan tông chắc chắn sẽ phải thua.
"Chém chết đám chó má các ngươi!"
Mà lúc xung quanh đang giao chiến vô cùng kinh khủng, một tiếng rống giận đột nhiên vang lên.
Lúc này dáng người Diệp Nam Hiên cao ngất, vô cùng mạnh mẽ.
Phác đao trong tay như có ánh sáng ngưng tụ, một khí tức ngông cuồng đến mức tận cùng lập tức lan ra.
Một đao phóng lên cao.
Mà vào lúc này, bên trong thân thể của Diệp Nam Hiên, khí huyết bung ra, cuồng bạo đến đáng sợ.
Hắn ta là đệ tử của Tần Ninh! Thứ mà Tần Ninh dạy dỗ hắn ta nhiều nhất là gì?
Ý chí võ đạo! Mà ý chí võ đạo của Diệp Nam Hiên hắn ta chính là cuồng! Đồ đệ của Cuồng Võ Thiên Đế phải cuồng! Trong khoảnh khắc, xung quanh cơ thể Diệp Nam Hiên, chín thần văn thu vào bên trong cơ thể, mà một giây sau, xung quanh cơ thể có một huyết luân như ẩn như hiện ngưng tụ ra.
Thiên giả Cực Cảnh cảnh giới nhất luân! Khí tràng kinh khủng bộc phát ra.
Một đao kia tựa như mang theo tia máu xé rách trời đất, xé rách thân thể của Nguyên Vô Ảnh trước người Diệp Nam Hiên.
Uỳnh! Những tiếng nổ tung trầm thấp không ngừng vang lên.
Nguyên Vô Ảnh! Thiên giả Cực Cảnh cảnh giới nhất luân, chết! Mà cùng lúc đó, hư không khẽ chấn động, một kiếm ảnh trong nháy mắt đã hóa thành ba, lại hóa thành chín, cuối cùng chín lại hợp làm một.
Một luồng kiếm ảnh kia trong nháy mắt xuyên thấu Nguyên Thông Chung trước người Lý Huyền Đạo.
Lại một vị thiên giả Cực Cảnh bỏ mình.
Mà giờ phút này, xung quanh cơ thể của Lý Huyền Đạo, chín thần văn cũng nạp vào bên trong cơ thể, biến mất không thấy, thay vào đó là một huyết luân nhàn nhạt.
Thiên giả Cực Cảnh cảnh giới nhất luân.
Hai người Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo cùng nhau đột phá.
Cửu Nguyên Vực, Đao Kiếm Song Thánh, danh bất hư truyền.
Lúc này, Diệp Nam Hiên với đao khí ngang dọc xung quanh, nhìn về phía trời cao, cười to ha ha nói: "Đám ba ba rụt cổ nhà họ Nguyên, ông nội đây phải sợ các ngươi chắc?
Hả?"
Giờ phút này, Diệp Nam Hiên cuồng vọng đến mức tận cùng.
Mà bên trong tầng chín lầu các.
Nguyên Phong và Chu Huyên nhìn nhau, ngay sau đó nhìn xuống phía dưới.
"Đúng là thú vị...", Nguyên Phong khẽ mỉm cười nói: "Không nghĩ tới bên trong Cửu Nguyên Vực còn có thể có nhân vật này, quả thật là không sợ chết".
Nguyên Phong vừa nói xong liền vứt quân cờ trắng trong tay xuống, vỗ vỗ tay, đứng dậy cười nói: "Người như vậy cũng coi là thiên tài chứ?
Tự tay chém chết thiên tài, Nguyên Phong ta rất vui lòng".
Nguyên Phong đi từng bước một ra ngoài lầu các, đứng ở trước bậc thang, nhìn về phía Diệp Nam Hiên từ trên cao.
"Đột phá linh giả cực hạn trong giao chiến, đến cảnh giới thiên giả, đủ để xưng vương xưng đế ở trong Cửu Nguyên Vực, nhưng ở bên trong Thượng Nguyên Thiên Vực cũng chẳng ra gì!"
Nguyên Phong ôn hòa, khẽ mỉm cười nói: "Nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ tác thành ngươi".
Vừa dứt lời, trong nháy mắt cả người đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Nam Hiên, sau đó chỉ ra một cái.
Ầm… Lúc này Diệp Nam Hiên căn bản không có cơ hội phản ứng, trước ngực đột nhiên xuất hiện một lỗ máu, cả người bắn ra ngã ầm một tiếng giống như một phát đạn đại bác đập xuống đất vậy, những tiếng nổ vang lên không dứt.
"Nam Hiên!"
Lý Huyền Đạo thấy một màn này liền cầm kiếm chém ra, xông thẳng về phía Nguyên Phong.
Chẳng qua là Nguyên Phong căn bản chưa từng xoay người lại nhìn.
Lúc kiếm của Lý Huyền Đạo tới trước người Nguyên Phong, trong nháy mắt một chia chín, chín hợp một, còn mạnh hơn vừa rồi gấp mấy lần.
Keng... Nhưng một tiếng keng vang lên, xung quanh cơ thể Nguyên Phong có năm huyết luân đột nhiên ngưng tụ, kiếm của Lý Huyền Đạo chém lên trên huyết luân, sụp đổ trong nháy mắt! Linh giả Cực Cảnh có tổng cộng cửu văn cảnh giới.
Thiên giả Cực Cảnh thì là thất luân cảnh giới.
Thân xác có thể rèn luyện chín lần, ngưng tụ chín thần văn chính là cực hạn.
Huyết mạch thì dung luyện bảy lần, ngưng tụ bảy huyết luân, chính là cực hạn.
Nguyên Phong là thiên giả Cực Cảnh cảnh giới ngũ luân.
Thực lực như vậy, đưa mắt nhìn khắp các đại vực trong Thượng Nguyên Thiên, tuyệt đối là người vô địch, cho dù là ở bên trong Thượng Nguyên Thiên Vực cũng là một thiên tài thực thụ.
Thiên giả Cực Cảnh ở Thượng Nguyên Thiên Vực cũng là tầng lớp cao thủ.
Tôn giả Cực Cảnh thì càng là cường giả vô địch.
Còn về đế giả... Cho dù là ở trong Thượng Nguyên Thiên Vực cũng tồn tại rất ít.
Nguyên Phong còn trẻ tuổi mà đã có thành tựu này, đủ để kiêu ngạo.
Lúc này, năm huyết luân ngưng tụ che chở thân thể của Nguyên Phong, khiến cho kiếm của Lý Huyền Đạo không thể chạm vào được cả tầng huyết luân thứ nhất, còn trực tiếp bị đẩy lùi.
Cảnh giới ngũ luân.
Hoàn toàn không phải cảnh giới nhất luân có thể so sánh được.
"Cút đi!"
Lúc này Nguyên Phong cong ngón tay bắn ra, một dấu ngón tay bắn ra trong nháy mắt.
Ầm... trường kiếm trong tay Lý Huyền Đạo vung ra, nhưng đối mặt với chênh lệch cảnh giới quá lớn, cả người hắn ta liên tục lùi lại, không có cách nào ngăn cản.
Chênh lệch quá lớn.
Cũng không phải là ai cũng giống như sư phụ, có lúc có thể coi thường sự chênh lệch của mấy cảnh giới được.
Ầm ầm ầm... Cả người Lý Huyền Đạo thụt lùi ngàn thước, đập vào trong núi lớn, khiến ngọn núi nổ tung thành đá vụn.
Nguyên Phong đứng giữa không trung, nhìn bốn phía.
Sắc mặt có mấy phần hờ hững, lắc đầu nói: "Quả thực không thú vị...", Trần Nhất Mặc đâu?
Là không biết tin tức, hay là... không dám tới?
Tiếp đó Nguyên Phong nhìn về phía Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, hai tay nắm chặt, hai người đều bị Nguyên Phong bắt lấy từ xa, trong nháy mắt đã kéo tới gần Nguyên Phong.
"Dù sao giết hai người các ngươi trước cũng không tệ...", vèo vèo... Vừa dứt lời, cơ thể hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên không ngừng tới gần Nguyên Phong, mà vào lúc này, hai bên trái phải Nguyên Phong xuất hiện hai thanh huyết kiếm, cứ như một giây sau sẽ đâm xuyên qua cơ thể hai người vậy...
Chương 2649: Lý Nhàn Ngư thiên giả thất luân
Ầm...
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng ầm vang lên.
Đột nhiên, trên bầu trời dãy núi vô danh, trời đất lúc này như bị màu mắt bao trùm.
Lực lượng khí huyết kinh khủng cuồn cuộn ra.
Ở trên bầu trời cao nghìn trượng, trong ánh nắng soi xuống, một con mắt đột nhiên xuất hiện.
Con ngươi đỏ như máu rộng mấy trăm trượng chậm rãi mở ra, ngay sau đó chiếu xuống hai luồng ánh sáng đỏ như máu.
Ầm ầm!
Vị trí Nguyên Phong đang đứng lập tức bị tia máu bao trùm, bộc phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên được hai tia máu ngưng tụ thành mây máu đón lấy, chậm rãi rơi xuống đất.
Mà vào lúc này, Dịch Hàn Ngọc đưa mắt nhìn về phía một đôi mắt đỏ như máu trên trời cao kia, thở phào nhẹ nhõm.
"Coi như kịp thời!"
Lúc này, Đà La Khôn cũng nhìn về phía hư không, vẻ mặt ngây ngẩn.
Là ai?
Những tiếng ầm ầm không ngừng kéo dài.
Dao động kinh khủng dần dần biến mất.
Trong ánh sáng màu máu kia bao phủ, một bóng người dần dần xuất hiện, chẳng qua là lúc này nhìn Nguyên Phong kia có vẻ khá chật vật, vẻ mặt tức giận.
Bàn tay nắm chặt, cả người ngạo nghễ đứng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn lại, lạnh lùng nói: "Là ai!"
Lúc này con mắt máu trên trời cao hoàn toàn mở ra.
Ở giữa huyết đồng, một bóng người mặc trường sam chậm rãi đi ra.
Dáng người cao ráo, khuôn mặt có vẻ thư sinh, nhưng khí tức quanh người lại vô cùng mạnh mẽ.
Mỗi một bước đi ra, huyết đồng kia lại loáng thoáng lóe lên mấy phần.
Đồng thời quanh người hắn ta như có khí huyết vô tận, chưa từng biến mất.
Giờ phút này, Đà La Khôn nhìn về phía người trên hư không, mở miệng nói: "Nguyên Phong công tử, là Lý Nhàn Ngư!"
Lý Nhàn Ngư?
Là ai?
Tám trăm năm qua chưa từng nghe nói đến người này.
Đà La Khôn cũng có chút khó hiểu.
Trong tám trăm năm qua, hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên có thể nói là danh tiếng vang xa, từ hạng người vô danh nhảy một cái trở thành cường giả đứng đầu Cửu Nguyên Vực.
Nhưng Lý Nhàn Ngư lại mất tăm mất tích.
Nhưng hôm nay, Lý Nhàn Ngư lại xuất hiện vô cùng mạnh mẽ, phần thực lực này còn mạnh hơn Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên nhiều.
"Dịch Hàn Ngọc, xem ra ngươi đã sớm chuẩn bị!", Đà La Khôn hừ một tiếng nói.
Dịch Hàn Ngọc lạnh lùng nhìn về phía Đà La Khôn.
Lý Nhàn Ngư!
Một trong các đệ tử của sư tổ.
Tám trăm năm trước Lý Nhàn Ngư đã là cảnh giới Đại Đế Tôn.
Tu vi vốn mạnh hơn Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, nhưng trong tám trăm năm qua, Cửu Nguyên Vực gần như không có Lý Nhàn Ngư này.
Đây cũng là điều bọn họ đã bàn bạc từ trước.
Chính là để đối phó với các cường giả Thượng Nguyên Thiên Vực có thể nhúng tay.
Lý Nhàn Ngư!
Ngưng tụ bảy huyết luân.
Thiên giả Cực Cảnh cảnh giới thất luân đỉnh phong.
Phần thực lực này, ngoài những cường giả cao thủ hàng đầu trong bảy thế lực cấp bậc thiên vương ở Thượng Nguyên Thiên Vực ra, người nào có thể đuổi kịp?
Ba vị đệ tử của sư tổ thật sự quá kinh khủng.
Dưới sự so sánh này, Dịch Hàn Ngọc hắn ta đúng là không đáng giá nhắc tới.
Lúc này, Lý Nhàn Ngư đi ra từng bước một, hạ xuống bên cạnh Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.
"Lý sư huynh, Diệp sư huynh, các ngươi không sao chứ?"
Lý Nhàn Ngư lo lắng nói.
Diệp Nam Hiên nói: "Không chết được, tên nhóc thối, đừng có thể hiện nữa, sao không giết chết hắn ta đi?"
Lấy thiên giả cảnh giới thất luân của Lý Nhàn Ngư, một khi ra tay, muốn giết Nguyên Phong thiên giả cảnh giới ngũ luân cũng không khó lắm.
Lý Nhàn Ngư nhìn Nguyên Phong phía xa, không nhịn được nói: "Đáng phải chết rồi mới đúng..."
Giờ phút này, Nguyên Phong cũng đưa mắt tới.
"Thiên giả cảnh giới thất luân!"
Sắc mặt Nguyên Phong lạnh lẽo, chậm rãi nói: "Ở trong Cửu Nguyên Vực lại có thể sản sinh ra cao thủ thiên giả cảnh giới thất luân, đúng là thú vị, suýt nữa... đã bị ngươi giết rồi..."
Nguyên Phong vừa dứt lời liền thu bàn tay về trước ngực mình, một bộ giáp mềm màu xanh nhạt lập tức xuất hiện.
Bộ giáp mềm kia có lớp vảy dày đặc giống như nguyên thú, chẳng qua là lúc này nó đã xuất hiện từng cái hố máu, nhìn có vẻ rất thê thảm.
Hiển nhiên là thần binh này đã cứu hắn ta một mạng.
"Nguyên Phong công tử..."
Chu Huyên nói: "Cẩn thận thì tốt hơn!"
Nguyên Phong nhìn Chu Huyên, hừ một tiếng nói: "Thiên giả cảnh giới thất luân mà thôi, cũng không phải là chưa từng giết".
"Vốn nghĩ lần này đúng là chẳng thú vị gì cả, nhưng bây giờ xem ra, cuối cùng cũng có chút thú vị rồi, Lý Nhàn Ngư đúng không? Có thể chết ở trong tay ta cũng coi là không làm nhục danh tiếng của ngươi".
Lý Nhàn Ngư đi ra.
Thiên giả cảnh giới ngũ luân, hắn ta đúng là không thèm để vào mắt.
Ầm...
Chỉ trong phút chốc, Lý Nhàn Ngư ra tay.
Sau lưng, một con ngươi xuất hiện ầm ầm.
Vãng sinh đồng!
Vãng sinh đồng, cho dù là Tần Ninh cũng chỉ biết là năm xưa ở đại lục Vạn Thiên, vãng sinh đồng có thể phóng ra thần thông.
Còn về việc tăng cấp, Tần Ninh cũng không biết vãng sinh đồng sẽ có thay đổi gì.
Lý Nhàn Ngư cũng đã tự mình tìm hiểu ở dưới sự chỉ đạo của Tần Ninh, hoàn toàn nắm con mắt này trong tay.
Lúc này, Lý Nhàn Ngư bước ra một bước, vãng sinh đồng bộc phát ra khí tức kinh khủng.
Mỗi một huyết đồng kia sinh ra chín câu ngọc, vờn quanh con ngươi màu máu.
Một giây sau, mười tám câu ngọc ầm ầm xuất hiện từ trong hai con ngươi.
Đương nhiên lúc này Nguyên Phong sẽ không khinh thường, bàn tay nắm chặt, một thanh trường kiếm xuất hiện.
Thần binh rất có khí thế.
Linh tính đáng sợ.
Trường kiếm như rắn như hổ, khí thế thâm độc mà mạnh mẽ.
"Giao Long Kiếm Phá!"
Nguyên Phong hét lên một câu, kiếm như giao long, trong nháy mắt đã lao ra, khí tức làm người ta hoảng sợ lập tức bộc phát.
Cả người cũng lao thẳng ra theo kiếm khí.
Trận chiến giữa những thiên giả, uy thế quả thực là quá kinh khủng.
Lý Nhàn Ngư thấy Nguyên Phong đánh tới thì cau mày lại, trong lòng rất không vui.
Người này không khỏi quá coi thường mình rồi.
Những năm gần đây Lý Nhàn Ngư đi theo Tần Ninh, đã sớm không phải thiếu niên yếu ớt không dám nói chuyện năm xưa rồi.
Bị người ta coi thường như vậy, đương nhiên hắn ta rất không vui.
Mà dựa theo lời sư phụ, nếu không vui, vậy phải làm cho mình vui vẻ.
Làm sao để khiến mình vui vẻ?
Giết!
Xung quanh cơ thể của Lý Nhàn Ngư, mười tám câu ngọc lập tức hóa thành một con dao găm màu máu xoay tròn, trong nháy mắt đã xông về hướng Nguyên Phong.
Keng keng keng...
Từng tiếng vang lanh lảnh truyền ra.
Khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Lý Nhàn Ngư và Nguyên Phong đấu pháp, bên trong dãy núi vô danh không ngừng xuất hiện những tiếng vang cuồng bạo.
Trên bầu trời, từng cung đình trôi lơ lửng đều bị đánh rơi không ít.
Mà dần dần, Lý Nhàn Ngư đã chiếm lợi thế.
Thần uy của vãng sinh đồng.
Cộng thêm thiên giả cảnh giới thất luân.
Nguyên Phong sao có thể là đối thủ của hắn ta chứ?
"Làm đồng môn của ta bị thương, tội đáng chết vạn lần!"
Lý Nhàn Ngư hét lên một câu, trong nháy mắt, mười tám câu ngọc lại dung hợp thành một thể, ngay sau đó xông ra.
Lúc này sắc mặt Nguyên Phong trắng bệch, trơ mắt nhìn huyết câu ngọc xuyên thấu thân thể mình, muốn tiêu diệt hồn phách của mình.
Ầm...
Đột nhiên một tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Trước người Nguyên Phong, một lá chắn vàng bỗng xuất hiện, cản trở huyết câu ngọc của Lý Nhàn Ngư.
Mà lúc này, Nguyên Phong thở hổn hển từng cái một, sắc mặt trắng bệch.
Trong chớp mắt vừa rồi, hắn ta thật sự cảm thấy mình sẽ phải chết!
Chương 2650: Nguyên Hoa Diêu
Lúc này, Lý Nhàn Ngư đứng giữa không trung, nhìn về phía lá chắn vàng kia, cau mày lại.
Lại có người ra tay?
Mọi người đều thấy lá chắn vàng trăm trượng trước người Nguyên Phong bị huyết câu ngọc đánh trúng, dần dần tan vỡ, hóa thành ánh sáng vàng đầy trời.
Một kích của Lý Nhàn Ngư cũng hoàn toàn tán loạn.
Trước người Nguyên Phong có một bóng người giống như đắm chìm trong đại dương màu vàng, vô cùng chói mắt.
Dáng người cao ráo nhã nhặn, một tay chắp phía sau, một tay nắm quyền đưa ngang trước người.
Lúc này, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía bóng người kia.
"Nguyên Phong, đệ làm bừa quá rồi!"
Một tiếng vang vọng truyền ra từ trong miệng thanh niên kia.
"Hoa Diêu ca...", nhìn thấy người kia, sự kiêu ngạo trên người Nguyên Phong lập tức uể oải hẳn xuống.
Nguyên Hoa Diêu! Giờ phút này, Nguyên Hoa Diêu nhìn Nguyên Phong một cái, khiển trách: "Cho dù đệ dụ được Trần Nhất Mặc tới, đã qua bốn vạn năm, đệ có biết hắn ta đã tăng lên cấp bậc nào không?"
"Đệ chưa đến tôn giả Cực Cảnh, cứ làm như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện lớn!"
Nguyên Phong bị Nguyên Hoa Diêu khiển trách, nhưng lại không nói ra được một câu phản bác nào.
Dường như Nguyên Phong cực kỳ sợ hãi người này.
Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đến gần Lý Nhàn Ngư.
"Còn tưởng rằng giỏi lắm thế nào cơ, ăn to nói lớn ra vẻ ta đây như vậy, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi...", Diệp Nam Hiên bĩu môi nói.
Nguyên Phong nghe thấy lời này, ánh mắt nhìn về phía Diệp Nam Hiên mang theo mấy phần sát khí.
Mà Nguyên Hoa Diêu kia cũng nhìn Diệp Nam Hiên một cái.
"Cho dù như vậy cũng là con em nhà họ Nguyên ta, không tới lượt các ngươi quơ tay múa chân!"
Nguyên Hoa Diêu nhìn về phía ba người, giọng nói lạnh lùng, cong ngón tay một chút, tiếng xé gió lập tức vang lên.
Ầm... Trong phút chốc, một tiếng nổ truyền ra.
Lý Nhàn Ngư phản ứng cực nhanh, chín câu ngọc ngưng tụ thành một huyết luân, ngăn cản trước người.
Nhưng dường như lại vô cùng yếu ớt ở trong tay thanh niên kia, ngay lập tức đã tan vỡ.
Ba người rơi xuống đất ầm ầm.
Mặt đất xuất hiện một cái hố sâu, ba bóng người trực tiếp bị nghiền ép.
Nguyên Hoa Diêu! Tôn giả Cực Cảnh! Lúc này, tất cả mọi người đều có thể cảm giác đến toàn bộ dãy núi vô danh này tràn đầy áp lực mạnh mẽ của Nguyên Hoa Diêu.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, lực bộc phát kinh khủng lan ra.
Giờ phút này, khí tức của tất cả mọi người đều bị Nguyên Hoa Diêu áp chế xuống.
Trong vết nứt trên mặt đất, ba người Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên lần lượt xuất hiện.
Lúc này, ba người vô cùng chật vật, thở hồng hộc.
"Tôn giả Cực Cảnh!"
Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Nguyên Hoa Diêu đang đứng trên cao, lạnh lùng nhìn xuống ba người, kinh ngạc nói. Tôn giả Cực Cảnh! Kinh khủng như vậy.
Cấp bậc như vậy, cho dù là ở bên trong Thượng Nguyên Thiên Vực cũng thuộc về hàng ngũ cao thủ, ở bên trong bảy đại thế lực cấp bậc thiên vương đều là nhân vật không thể lơ là.
Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Nguyên Hoa Diêu, thở dài nói: "Ta dừng ở thiên giả Cực Cảnh đỉnh phong đã ba trăm năm, chẳng biết tại sao từ đầu đến cuối không có cách nào bước ra được một bước này!"
Không sai! Tám trăm năm trước, hắn ta vốn là cảnh giới Đại Đế Tôn.
Theo lý, hắn ta cũng tăng cấp rất nhanh giống như Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, đều thuộc về thiên tài hàng đầu.
Nhưng tám trăm năm qua, hắn ta đã vượt qua cảnh giới Chí Cao Đế Tôn, vượt qua linh giả Cực Cảnh cảnh giới cửu văn, vượt qua thiên giả Cực Cảnh cảnh giới thất luân, nhưng không vượt qua nổi ranh giới giữa thiên giả và tôn giả này! Nếu như không phải dừng chân ở cảnh giới thiên giả, chỉ sợ bây giờ hắn ta đang đi trên con đường theo đuổi đế giả rồi.
"Tên khốn kia!"
Lúc này Diệp Nam Hiên phun ra một búng máu, khổ sở nói: "Tôn giả mạnh mẽ, ba chúng ta có cộng lại cũng không phải là đối thủ".
Lời này không sai.
Nguyên Hoa Diêu nhìn về phía ba người, ngay sau ánh mắt rơi về hướng xa xa.
Dịch Hàn Ngọc! Duẫn Khả Vi! Cơ Thi Dao! Nguyên Hoa Diêu chậm rãi nói: "Ba người này là đệ tử của Trần Nhất Mặc, bắt ba người bọn họ về nhà họ Nguyên chúng ta là được, còn về ba người này... Giết...", "Cửu Nguyên đan tông, thánh địa Thanh Dương, động thiên Huyền Nguyệt sẽ phụ thuộc vào Đà La cung, từ nay về sau, Đà La cung sẽ là bá chủ của Cửu Nguyên Vực, nếu ai không đồng ý, Đà La Khôn, giao cho ngươi đấy!"
Nghe thấy lời này, Đà La Khôn lập tức khom người chắp tay nói: "Vâng!"
Một khi ba người Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo cùng Diệp Nam Hiên chết, ba người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao bị bắt, vậy ở trong Cửu Nguyên Vực sẽ không còn ai có thể ngăn cản ông ta, ai không phục thì kẻ đó sẽ chết.
Nguyên Hoa Diêu đưa mắt nhìn về phía Nguyên Phong, trấn an nói: "Ta biết đệ rất sốt ruột muốn ép Trần Nhất Mặc ra, chẳng qua là nào có đơn giản như vậy, cứ bắt ba người kia trở về rồi hẵng nói đi".
"Nhà họ Nguyên chúng ta bước vào Cửu Nguyên Vực sẽ có người ngăn cản, đến lúc đó... sẽ rất phiền toái, đi thôi".
"Vâng, Hoa Diêu ca".
Nguyên Phong lạnh lùng nhìn về phía ba người Lý Nhàn Ngư, nói: "Nhưng ba người bọn họ phải chết!"
"Ừ...", Nguyên Hoa Diêu gật đầu một cái, đứng từ xa nhìn về phía ba người Lý Nhàn Ngư, bàn tay nắm chặt.
Chỉ trong phút chốc, cơ thể ba người Lý Nhàn Ngư giống bị một lồng giam vô hình bao phủ, cả người ở bên trong lồng giam, không thể khống chế được mà lơ lửng lên.
Áp lực kinh khủng khiến cơ thể ba người vang lên răng rắc.
"Gâu gâu...", mà vào giờ giờ này, lúc ba người đang kìm nén đến mức đỏ bừng mặt, một tiếng chó sủa đột nhiên vang lên.
Lồng giam mà Nguyên Hoa Diêu ngưng tụ ra lập tức tan vỡ, ba người rơi ầm ầm xuống đất.
Một con chó vàng xuất hiện ở bên cạnh ba người, nhìn ba người với ánh mắt quan sát.
"Giết ba người, đưa ba người đi, giọng điệu của đám người nhà họ Nguyên vẫn như thường lệ, nghe chẳng lọt tai tí gì!"
Một giọng nói mang theo mấy phần ngả ngớn vang lên.
Mọi người đều thấy một bóng người mặc quần áo tím đứng chắp tay giữa không trung, trên mặt đeo lụa trắng, ánh mắt nhìn về phía đám người bên dưới.
"Sư phụ!"
"Sư phụ!"
"Sư phụ!"
Mà lúc này, ba tiếng kêu kinh ngạc đến từ ba phương hướng khác nhau gần như đồng thời vang lên.
Người đàn ông mặc đồ tím kia lảo đảo lùi ra sau một cái, đứng giữa không trung nhìn về phía ba phương hướng kia, một tay đặt lên cằm, ngẩn người nói: "Mẹ ơi, vậy mà cũng nhận ra ư?"
Sư phụ?
Lúc này, ba người Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo cũng đều ngẩn người.
Người gọi sư phụ dĩ nhiên là Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao.
Sư phụ của bọn họ là ai?
Trần Nhất Mặc! Vị này là... Trần Nhất Mặc?
Giờ phút này, Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao rối rít lao lên trên không, đến gần người đàn ông quần áo tím kia, quỳ sụp xuống đất, sắc mặt kích động.
"Sư phụ!"
Giữa không trung, Trần Nhất Mặc chậm rãi hạ xuống, nhìn về phía ba người, khẽ mỉm cười: "Không tệ không tệ, đúng là đồ đệ cưng của vi sư, nhìn một cái liền nhận ra sư phụ".
"Hàn Ngọc, nhìn già đi chút rồi đấy...", "Khả Vi, trưởng thành rồi trưởng thành rồi...", "Dao Nhi cũng đã đẹp hơn, không còn là cô bé chảy nước mũi trước kia nữa...", mặc dù lúc này Trần Nhất Mặc vẫn luôn để ý đến hình tượng của mình, nhưng vẫn có thể nhận ra trong lòng hắn ta đang rất kích động.
Mà đôi mắt ba người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao lúc này đều ửng đỏ, quỳ xuống đất không muốn dậy.
Gần như bốn vạn năm.
Sư đồ bốn người đã được gặp lại lần nữa.
"Đừng khóc đừng khóc, mấy năm nay sư phụ dạo chơi tứ phương, tiêu dao tự tại, lại không phải chịu khổ, các ngươi khóc cái gì?"
Trần Nhất Mặc hơi mỉm cười nói: "Tất cả đứng lên đi, tất cả đứng lên đi..."
Bình luận facebook