• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2401-2405

Chương 2401: Thanh Sơn tông

Thành Thương Ngọc, Linh phủ.

Tại một lầu các ở hậu viên.

Tòa lầu các này chỉ cao ba mét, thang gỗ vòng xoắn cao dần, đứng trên đỉnh lầu các sẽ thấy hết vườn hoa xung quanh.

Lúc này Tần Ninh đang ngồi trong lầu các, nhắm mắt, gương mặt đầy bình tĩnh.

Cảnh giới của hắn tăng khá nhanh, mặc dù việc trải nghiệm chín kiếp cộng thêm những kinh nghiệm có được trong thời gian đó đã giúp tri thức của hắn bạt ngàn, vô bờ.

Nhưng kiếp này bắt đầu lại từ đầu, cái gì cần tu luyện vẫn phải tu luyện thôi.

Nếu không thì làm sao cảnh giới tăng lên được?

Tần Ninh đang ở Đại Thiên Tôn trung kỳ, hiện giờ pháp thân Ngoại Hiện đã ngưng tụ hai đạo văn thể pháp thân được rồi.

Trên thực tế, văn thể nghĩa là lá chắn bảo vệ được ngưng tụ ra sau khi pháp thân hiện xung quanh cơ thể.

Đây là sự tiến bộ về pháp thân đồng thời là tiến bộ về khả năng phòng ngự của võ giả.

Đại Thiên Tôn mạnh ở chỗ có sức phòng ngự và tấn công mạnh hơn Tiểu Thiên Tôn.

Đại Thiên Tôn tu hành pháp thân cần ngưng tụ pháp thân Ngoại Hiện đến một trình độ nhất định, trước tiên là tích tụ khí Chí Tôn trong cơ thể rồi tập trung hết về pháp thân.

Cũng có thể gọi đây là quá trình rèn luyện pháp thân của mình.

Có là yêu nghiệt đi chăng nữa cũng phải tiến lên từng bước thôi.

Chẳng qua các thiên tài yêu nghiệt tốn ít thời gian hơn, vì vậy mà cảnh giới sẽ tăng lên nhanh hơn.

Thành Thương Ngọc.

Nhà họ Lăng đã thuộc về nhà họ Linh.

Chẳng mấy chốc chuyện này đã làm chấn động toàn bộ thành Thương Ngọc.

Ngay sau đó, võ giả nhà họ Linh bắt đầu tuyên bố cho từng thành trì rằng ai không tuân lệnh, giết không tha.

Đương nhiên không tránh khỏi các thế lực ngoan cố chống đối, nhà họ Linh sẽ không mềm lòng với những gia tộc đó.

Thế giới của võ giả.

Thế lực này trỗi dậy lấn át thế lực kia.

Từ cổ chí kim đã thế.

Chỉ trong nửa tháng, hàng nghìn võ giả được Tần Ninh mang từ Cửu Châu đến phân tán ra các nơi, bận tối mắt tối mũi.

Lý Nhàn Ngư và Liễu Văn Truyền thì rời đi một cách nghênh ngang.

Linh phủ ở thành Thương Ngọc thật sự là một nơi không có lấy một vị Tiểu Đế Tôn.

Tin tức này được lan truyền nhanh chóng là điều dễ hiểu.

Những nơi thuộc về nhà họ Lăng cách thành Thương Ngọc vạn dặm có sự thay đổi rất lớn trong nửa tháng qua.

Lăng đổi thành Linh.

Mọi cửa hàng đứng tên nhà họ Lăng đều bị đổi tên sang nhà họ Linh.

Mỗi một thành trì đều có võ giả đến từ Cửu Châu trấn giữ.

Mặc dù thực lực của những võ giả này khá kém so với một số võ giả trong thành trì nhưng tin trưởng tộc và những thành viên cấp cao trong nhà họ Lăng bỏ mạng khiến phần lớn khiếp đảm, không dám phản kháng.

Nhà họ Linh còn ban hành một loạt quy tắc nghiêm cấm võ giả Cửu Châu làm loạn trong các thành trì.

Tuy có sóng gió nhưng tình hình vẫn ổn định.

Đại lục Cửu Nguyên chiếm diện tích rất lớn ở vị trí trung tâm Cửu Nguyên Vực, các thế lực có cấp bậc ngang nhà họ Lăng nhiều vô số kể.

Biến chuyển ở nhà họ Lăng không bị những thế lực lớn chú ý nhưng những thế lực tiếp giáp với nhà họ Lăng đều biết rất rõ.

Đại lục Cửu Nguyên chia làm bốn hướng đông tây nam bắc, bình thường các võ giả thích gọi là bốn mảnh là Đông đại lục, Tây đại lục, Nam đại lục, Bắc đại lục.

Trên thực tế, ở trung tâm đại lục Cửu Nguyên cũng có một mảnh đất mênh mông trải dài trăm vạn dặm.

Có điều chưa một ai đặt chân đến đây.

Mảnh đất trung tâm đại lục Cửu Nguyên là một nơi địa hình đa dạng, núi cao trùng trùng, sa mạc, ao đầm, rừng rậm, cái gì cần có đều có.

Mảnh đất trung tâm đại lục là nơi tề tụ của ba cấm địa hiển hách nhất, khét tiếng nhất Cửu Nguyên Vực.

Thông thường cấm địa rất ít khi tập trung một chỗ như thế.

Nhưng ba cấm địa của Cửu Nguyên Vực lại dồn về một nơi, tạo thành tam giác quỷ khiến toàn bộ Cửu Nguyên Vực trở thành vùng đất chết.

Ví như thiên Huyền Nguyệt, Cửu Nguyên đan tông, Thánh Đạo tông, Đà La cung, thánh địa Thanh Dương, các thế lực hùng hậu hàng đầu Cửu Nguyên vực này chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện lập tông ở đây.

Bên cạnh đó, đại lục Cửu Nguyên chia ranh giới bốn đại lục rất rõ.

Thánh Đạo tông và Cửu Nguyên đan tông nằm ở Bắc đại lục của đại lục Cửu Nguyên, bên phía đông bên phía tây.

Động thiên Huyền Nguyệt ở Tây đại lục.

Đà La cung ở Đông đại lục.

Thánh địa Thanh Dương nằm ở Nam đại lục.

Đây là những thế lực mạnh nhất Cửu Nguyên Vực.

Ngoài ra còn có hằng hà vô số thế lực khác...

Nhà họ Lăng thật sự chẳng là gì ở đại lục Cửu Nguyên.

Bắc đại lục.

Phía đông nhà họ Lăng.

Nơi này có chu vi vạn dặm, một thế lực khác đang tọa lạc tại đây, đó là Thanh Sơn tông.

Thanh Sơn tông chiếm diện tích rất lớn, quản lý trăm triệu dân.

Thanh Sơn tông nằm ở dãy núi Đại Thanh, có đất thiêng, có người tài, có thể gọi là một phe thế lực đáng gờm.

Tông chủ Thanh Sơn tông hiện nay là Trương Hủ Khánh.

Trương Hủ Khánh phải nói là một huyền thoại, bản thân chỉ là đệ tử tạp dịch của Thanh Sơn tông, chỉ có cảnh giới Tiểu Chí Tôn nhưng vạn năm qua không ngừng vươn lên, từ từ chạm tới cảnh giới Tiểu Đế Tôn.

Hiện tại ông ta đã là cường giả cấp bậc Tiểu Đế Tôn tứ phẩm, là tín ngưỡng của Thanh Sơn tông.

Các thế lực trong đại lục Cửu Nguyên có sự chênh lệch rất lớn.

Thế lực có Tiểu Đế Tôn từ nhất phẩm đến tam phẩm thường chiếm một vạn dặm.

Tiểu Đế Tôn tứ phẩm đến thất phẩm thì trong hai vạn dặm.

Đại Đế Tôn từ nhất phẩm đến tam phẩm là năm vạn.

Đại Đế Tôn tứ phẩm đến thất phẩm là chục vạn dặm.

Ngoài ra những thế lực lớn đứng đầu là Chí Cao Đế Tôn thì có diện tích chục vạn đến trăm vạn dặm, đây là các tông môn, thế lực hùng mạnh chân chính.

Đặc biệt đứng đầu là những "người khổng lồ", diện tích đất không thể dùng trăm vạn dặm, chục vạn dặm để cân đo đong đếm.

Chẳng hạn như thánh địa Thanh Dương ở Nam đại lục, nói toàn bộ Nam đại lục thuộc về thánh địa Thanh Dương thì ai dám bác bỏ?

Đây chính là quyền lực của tông môn siêu cấp.

Chính vì vậy mà trên thực tế người ta lén chia các thế lực tại đại lục Cửu Nguyên thành sáu cấp.

Những tông môn như Thanh Sơn tông là phải tính vào cấp sáu, cấp thấp nhất.

Lúc này, tại dãy núi Đại Thanh, sơn cốc sau tông chủ phong thoáng mát và thanh bình, những tòa lầu các thấp thoáng giữa non sông nước biếc, tiếng chim hót vang khắp nơi, đâu đâu cũng nghe thấy mùi thơm của hoa.

Trương Hủ Khánh mặc trường sam màu xanh ngồi trong sảnh, nét mặt hờ hững.

Trước người là một cái bàn gỗ và ba cái ghế, rõ ràng là đang chờ ai.

Bình nước trên bàn còn bốc hơi, mùi hương dịu nhẹ lan tỏa đi xa.

Không lâu sau, một làn gió thổi đến.

Cơn gió biến mất, một bóng người xuất hiện trước mặt tông chủ Trương Hủ Khánh rồi chậm rãi ngồi xuống.

"Thực lực của Lý trưởng tộc càng ngày càng mạnh!", Trương Hủ Khánh cười nói.

Ở phía đối diện, nam tử trung niên nho nhã, hiền hòa chậm rãi ngồi xuống, cười ha ha: "Trương tông chủ, chúng ta đều là Tiểu Đế Tôn tứ phẩm cả, tự nhiên ngươi khen làm gì thế?"

Lý Khai Nguyên, trưởng tộc nhà họ Lý, bản thân cũng là Tiểu Đế Tôn tứ phẩm.

Thanh Sơn tông và Lý gia tiếp giáp với khu vực của nhà họ Lăng, đều là tông môn, gia tộc cực kỳ mạnh mẽ.

"Hai người kia không đến sao?"

"Ở xa mà, chắc sắp đến rồi", Lý Khai Nguyên cầm tách trà lên nhấp một ngụm, khen ngợi: "Hồng trà Lục Nhung Huyết mọc ở núi Hồng Nguyên vạn năm, Tiểu Chí Tôn và Đại Chí Tôn uống một ngụm thì có thể đột phá một tầng trong vòng nửa năm đến một năm".

Trương Hủ Khánh cười ha ha: "Có là gì đâu".

Trong lúc hai người nói chuyện thì lại có hai hơi thở xuất hiện.
Chương 2402: Lý do ra tay

Hai người cùng nhau đi vào chòi nghỉ mát.

Một người trong đó có vóc dáng cao to, vạm vỡ, mặc bào phục lam ti quý giá và trang trọng với khí chất đầy nổi bật.

Người còn lại tuy trông nho nhã nhưng dáng mày cực kỳ tươi tắn và hoạt bát.

"Tạ Trung trưởng tộc!"

"Dư Văn Hàng trưởng tộc!"

Trương Hủ Khánh và Lý Khai Nguyên đồng loạt đứng dậy.

Thanh Sơn tông, nhà họ Lý, nhà họ Dư và nhà họ Tạ nằm ở bốn góc của nhà họ Lăng, thường ngày hay mua bán qua lại với nhà họ Lăng.

Lần này nhà họ Lăng xảy ra chuyện động trời như thế, bốn phe không bất ngờ cũng khó.

Trương Hủ Khánh, Lý Khai Nguyên, Dư Văn Hàng, Tạ Trung.

Bốn vị này là lãnh tụ tiếng tăm lẫy lừng của bốn phe thế lực ở mấy vạn dặm xung quanh.

Lúc này đây, cả bốn người tề tụ tại Thanh Sơn tông.

Trương Hủ Khánh cười nói: "Ba vị đến cả rồi, lâu quá chúng ta không gặp nhau".

Người là tông chủ, người là trưởng tộc, đương nhiên bận rộn hết chuyện này đến chuyện khác, ngoài ra còn phải tập trung tu hành nên rất khó gặp.

"Trương tông chủ, chúng ta quen mặt nhau quá rồi, có gì nói thẳng đi".

Tạ Trung nói, ông ta là người thẳng thắn, đi thẳng vào vấn đề.

Ba người Trương Hủ Khánh, Lý Khai Nguyên, Dư Văn Hàng thoáng nhìn nhau.

Trương Hủ Khánh đáp ngay: "Vậy thì ta không dài dòng nữa".

"Nhà họ Lăng hiện đang gặp biến cố, Lăng Nghiêu đã chết, tất cả nhân vật trung tâm của nhà họ Lăng đều bỏ mình, hiện giờ họ đã bị nhà họ Linh đến từ phía bắc Cửu Châu chiếm cứ!"

"Địa bàn của nhà họ Lăng vòng quanh bốn thế lực chúng ta, nếu như chúng ta liên thủ, điều động võ giả thì hoàn toàn có thể chia cắt nó".

"Buổi tập trung hôm nay cũng là để hỏi ý các vị".

Ba người Lý Khai Nguyên, Dư Văn Hàng và Tạ Trung nhướng mày.

Dư Văn Hàng lên tiếng: "Trương tông chủ, ngươi và ta đều biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì, đệ tử tinh anh Liễu Văn Truyền của thánh địa Thanh Dương đã xuất hiện, nếu không thì nhà họ Linh không bao giờ chiếm đóng được nhà họ Lăng một cách suôn sẻ như thế..."

Tên tuổi Liễu Văn Truyền vang xa.

Rất ít người trong thành Thương Ngọc biết, tin tức được truyền đi thì đương nhiên sẽ nhiều người biết hơn.

"Có thể là nhà họ Linh nhờ cậy được vị đệ tử tinh anh của thánh địa Thanh Dương này, chúng ta không thể trêu vào!"

Mảnh đất rộng vạn dặm này là của nhà họ Lăng ngày xưa, ai mà không muốn có?

Ngặt nỗi nhà họ Linh hiện nay trông thì yếu kém đấy, nhưng... lại được hậu thuẫn mới đau chứ.

Nghe vậy, Trương Hủ Khánh nói tiếp: "Cái này ta biết chứ, chỉ là ta cũng có hỏi thăm rồi, Liễu Văn Truyền đã về thánh địa Thanh Dương, chắc các ngươi cũng biết chuyện này".

"Tình báo của Thanh Sơn tông bọn ta cũng tạm ổn, nắm được đôi chút về thánh địa Thanh Dương ở Nam đại lục, nghe nói Liễu Văn Truyền vừa trở lại thánh địa Thanh Dương là bế quan ngay".

"Hơn nữa người này cũng không có mối quan hệ gì đặc biệt với nhà họ Linh".

"Nên ta mạnh dạn đoán rằng nhà họ Linh đã hứa hẹn sẽ cho Liễu Văn Truyền lợi ích gì đó để hắn giúp nhà họ Linh giết cao thủ nhà họ Lăng. Nếu như Liễu Văn Truyền thật sự gắn kết với nhà họ Linh thì làm sao có chuyện chỉ giết cao thủ nhà họ Lăng rồi đi ngay mà không nán lại lâu hơn được?"

"Phải biết là đây là thời điểm nhà họ Linh cần cường giả trấn thủ nhất đấy!"

"Hai chuyện này quá mâu thuẫn".

Trương Hủ Khánh nhoẻn môi: "Nhà họ Linh trỗi dậy với điểm xuất phát tại phía bắc Cửu Châu, nói không chừng đã dốc hết toàn lực rồi. Nếu nhà họ Linh dám vì sao chúng ta không dám?"

"Giả sử nhà họ Linh và Liễu Văn Truyền có quan hệ khăng khít thật đi, vậy chờ đến khi hắn xuất quan thì nhà họ Linh đã bị tiêu diệt từ đời nào rồi, gia tộc, tông môn chúng ta... cũng có vài tiểu bối ở thánh địa Thanh Dương, khi đó vận dụng quan hệ chưa chắc đã không thuyết phục được Liễu Văn Truyền".

"Thế giới của võ giả đặt lợi ích lên hàng đầu, nếu Liễu Văn Truyền là người thông minh thì sẽ không trở mặt với bốn phe chúng ta chỉ vì nhà họ Linh đã diệt vong!"

"Lúc ấy đặt giao kèo khác, nói không chừng chúng ta bám víu được cây đại thụ Liễu Văn Truyền này đấy!"

Trương Hủ Khánh nói một thôi một hồi, rõ ràng ông ta đã suy nghĩ cặn kẽ.

Ba người Tạ Trung, Dư Văn Hàng, Lý Khai Nguyên đều động lòng.

"Nhưng bốn phe chúng ta cứ ra tay như thế thì có vẻ tham vọng quá, phải tìm lý do đã chứ", Lý Khai Nguyên trưởng tộc cho ý kiến.

"Lý do?"

Trương Hủ Khánh bật cười.

Ông ta vung tay.

Lúc này, mấy bóng người cùng nhau đi vào sơn cốc.

Nhìn kỹ lại, người cầm đầu chính là Lăng Văn Nhiên, tam công tử của nhà họ Lăng.

Lăng Vân Nhiên nhìn mấy người, cúi đầu quỳ xuống rồi chắp tay chào: "Bốn vị trưởng bối tại thượng, xin nhận vãn bối một lạy".

Sau đó hắn ta nói ngay: "Nhà họ Lăng đột nhiên gặp đại nạn, cha anh đều bị giết, Vân Nhiên muốn báo thù nhưng sức yếu không làm được gì".

"Xin bốn vị tiền bối giúp nhà họ Lăng ta báo thù rửa hận!"

"Chỉ cần bốn vị tiền bối ra tay, Lăng Vân Nhiên này không cầu nhà họ Lăng sẽ lại được chiếm cứ thành Thương Ngọc, chỉ hy vọng kẻ thù chết không toàn thây".

Bốn người nhìn nhau.

Lý do ra tay.

Có rồi!

Đó là giúp tam công tử nhà họ Lăng Lăng Vân Nhiên báo thù.

Một lý do chính đáng biết bao!

"Ý chư vị thế nào?"

Trương Hủ Khánh cười.

Bây giờ mọi chuyện đã sẵn sàng.

Nếu như bốn phe đồng thời ập vào thành Thương Ngọc từ đông tây nam bắc thì đố hòng nhà họ Linh cản nổi.

Số lượng Tiểu Đế Tôn của bốn phe cộng lại có gần một trăm người, trong khi nhà họ Linh không hề có Tiểu Đế Tôn.

Lăng Vân Nhiên lại lên tiếng: "Tuy rất nhiều hộ vệ, võ giả nhà họ Lăng đã thần phục nhà họ Linh nhưng phần đông vẫn trung thành với nhà họ Lăng bọn ta, đây chỉ là kế sách tạm thời, nếu bốn vị tiền bối ra tay, trong ứng ngoài hợp thì nhà họ Linh sẽ bó tay chịu trói thôi ạ".

Nhà họ Linh chỉ mới ở đây hơn một tháng, trông có vẻ như đang quản lý trung tâm thành Thương Ngọc và vạn dặm xung quanh.

Nhưng trên thực tế nền tảng không hề kiên cố chút nào!

"Bốn vị tiền bối không cần điều động một nhóm người lớn tấn công từ từ đâu ạ, chỉ cần phái quân tinh nhuệ tiến thẳng vào thành Thương Ngọc là được. Thành viên nòng cốt của nhà họ Linh đều ở trong thành Thương Ngọc cả".

Lăng Vân Nhiên hiến kế: "Sau khi giết thành viên nòng cốt của nhà họ Linh, chỉ cần ta ra mặt là có thể thu hồi quyền thống trị những thành trì xung quanh, lúc đó bốn vị tiền bối cứ chia với nhau, Lăng Vân Nhiên ta hoàn toàn không nhúng tay!"

Hắn ta biết rõ thời thế.

Với thực lực hiện tại của nhà họ Lăng, thiếu đi cường giả đứng đầu thì không có cách gì thống trị được những thành trì kia cả.

Nhưng giao chúng cho bốn phe thế lực chia nhau thì nhà họ Lăng có thể báo thù rồi.

Lý Khai Nguyên mỉm cười: "Ta thấy khả thi đấy, nếu Liễu Văn Truyền thật sự không thân thiết với nhà họ Linh thì chúng ta không cần phải sợ gì cả".

Dù gì cũng là cường giả cảnh giới Tiểu Đế Tôn tứ phẩm, trông coi nhà họ Lý cũng là vạn dặm xung quanh, tất nhiên để mắt tới hàng trăm thành trì rồi.

"Dư Văn Hàng".

"Tạ Trung".

"Ý hai người sao?"

Trương Hủ Khánh nhìn về phía hai người, hỏi.

Dư Văn Hàng bình tĩnh trả lời: "Ta xin rút, gần đây nhà họ Dư bọn ta đánh nhau tơi bời hoa lá với Vạn Âm tông, không dư hơi tham gia đâu".

Trương Hủ Khánh nghe xong không nói gì.

Ông ta cũng biết chuyện này, Dư Văn Hàng nói không sai.

"Tạ trưởng tộc, ngươi thì sao?"

Lý Khai Nguyên và Trương Hủ Khánh đều nhìn sang Tạ Trung.

"Nhà họ Tạ không có ý định tham gia".

Tạ Trung nói: "Hai phe các ngươi là đủ rồi".

"Nhưng hai vị cứ yên tâm, ta không tham gia, nhà họ Tạ cũng không bước chân vào khu vực nhà họ Lăng sau khi hai vị thành công đâu".
Chương 2403: Lời tiết lộ của Tạ Trung

Tạ Trung nói xong.

Trương Hủ Khánh và Lý Khai Nguyên cũng không nói gì.

Thật ra họ chỉ chờ mỗi câu này của Tạ Trung.

Nhà họ Dư thật sự không còn sức lực nào để tham gia nữa.

Nhà họ Tạ lại có.

Chỉ là nếu như nhà họ Tạ không góp mặt thì sao mà chia thành quả thắng lợi cho họ sau khi hai phe kia xuất thủ được.

Có lời hứa hẹn của Tạ Trung thì Trương Hủ Khánh và Lý Khai Nguyên không lo lắng gì nữa.

"Vậy thì còn gì bằng".

Trương Hủ Khánh đứng dậy, cười nói: "Tấn công thành Thương Ngọc, giúp Lăng Vân Nhiên công tử báo thù rửa hận, xem như an ủi Lăng Nghiêu huynh trên trời có linh thiêng".

Bốn người không nói nhiều, Tạ Trung và Dư Văn Hàng lập tức cáo từ.

Hai phe đã quyết định không tham gia thì Thanh Sơn tông và nhà họ Lý sẽ là người lập kế hoạch cho mục tiêu của mình, họ nán lại lâu thì không nên.

Lý Khai Nguyên nhìn hai người rời đi, sau đó hướng mắt về phía Trương Hủ Khánh và hỏi: "Trương tông chủ, chắc Tạ Trung và Dư Văn Hàng sẽ không bày trò gì nữa đâu nhỉ?"

"Bày trò gì nữa à?"

Trương Hủ Khánh cười cười: "Sao ngươi biết được?"

Lý Khai Nguyên khẽ cười, im lặng.

Một bên khác, Dư Văn Hàng và Tạ Trung sánh vai đi.

Ra ngoài Thanh Sơn tông, hai đội ngũ trăm người đang chờ hai người.

Dư Văn Hàng nhìn Tạ Trung, hỏi: "Tạ huynh đang băn khoăn điều gì sao?"

Băn khoăn à...

Tạ Trung đáp ngay: "Nhà họ Linh ở Cửu Châu dám vào đại lục Cửu Nguyên, đã thế còn thâu tóm nhà họ Lăng với tốc độ quá nhanh, nói không có sự chuẩn bị trước thì quá vô lý".

"Ta đã nhận được tin Liễu Văn Truyền sau khi ra tay thì lên đường ngay ngày hôm sau rồi!"

"Chuyện này quá kỳ lạ".

"Nhà họ Linh đã dám vào đại lục Cửu Nguyên thì không thể nào ngu ngốc được, để đảm bảo an toàn thì phải cho Liễu Văn Truyền ở lại thành Thương Ngọc một thời gian, ít nhất phải chờ nhà họ Linh ổn định tình hình đã chứ?"

Dư Văn Hàng sửng sốt, hỏi: "Ý ngươi là nhà họ Linh cố ý?"

"Ta không biết, chỉ là thấy mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ".

Không đơn giản như ông ta nghĩ!

Tạ Trung nói tiếp: "Trừ những Tiểu Đế Tôn nhất phẩm đã đầu hàng của nhà họ Lăng ra thì trong thành Thương Ngọc chẳng còn ai đáng để tâm cả, nhưng chính điều đó mới là điều khiến ta vướng mắc. Trương Hủ Khánh và Lý Khai Nguyên bị địa bàn nhà họ Lăng làm mờ mắt rồi, có lẽ lần này lớn chuyện đây!"

Dư Văn Hàng nói với vẻ chán nản: "Nghe ngươi nói xong ta toát mồ hôi hột luôn này. Ban đầu ta còn nghĩ nếu nhà họ Dư ta không vướng vào cuộc chiến với Vạn Âm tông thì ta đã tham gia rồi, giờ nhìn lại không nên nhúng tay thì hơn".

Tạ Trung không nói gì thêm, chắp tay rời đi.

"Trưởng tộc".

Phía đối diện, một võ giả mặc áo giáp đi ra từ trong một trăm hộ vệ.

"Về đi!"

Tạ Trung khoát tay.

"Thưa trưởng tộc, Trương Hủ Khánh và Lý Khai Nguyên sắp hành động rồi ạ?", thống lĩnh ngồi trên phi cầm nọ cung kính hỏi.

"Ừm".

"Vậy chúng ta..."

"Theo dõi tình hình thôi".

Tạ Trung chậm rãi nói: "Phong Quân đang tu hành ở thánh địa Thanh Dương, nó từng nói với ta rằng tuy Liễu Văn Truyền không phải thánh tử nhưng chỉ đứng sau thánh tử, thế mà vô duyên vô cứ giúp đỡ nhà họ Linh ư? Sao có thể!"

"Nếu chúng ta ra tay, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ chọc giận Liễu Văn Truyền thì cuộc sống của Phong Quân tại thánh địa Thanh Dương sẽ khó khăn biết bao".

Thống lĩnh nghe vậy bèn gật đầu.

Nhà họ Tạ ở Bắc đại lục của đại lục Cửu Nguyên, giá trị không quá lớn lao.

Từ khi giữ chức trưởng tộc đến nay, Tạ Trung luôn an phận thủ thường.

Đứa con trai và con gái của ông ta đều là thiên tài.

Con trai Tạ Phong Quân hiện đang tu hành trong thánh địa Thanh Dương.

Con gái Tạ Phong Linh thì tu hành trong Thánh Đạo tông.

"Trưởng tộc".

Lúc này, thống lĩnh lên tiếng: "Phía trước chính là khu vực nhà họ Linh quản lý!"

Nhà họ Tạ nằm ở phía tây nhà họ Linh, mà Thanh Sơn tông thì nằm ở phía đông.

Trên đường về đương nhiên sẽ đi qua khu vực của nhà họ Linh rồi.

Tạ Trung nhìn vùng đất bên dưới.

"Các ngươi về nhà họ Tạ đi, ta đi đây đó chút".

Nói rồi bóng người ông ta biến mất.

Thống lĩnh không nói gì.

Suy nghĩ của trưởng tộc không phải thứ họ có thể đoán già đoán non.

Tạ Trung tách ra khỏi đội quân nhà họ Tạ, lặng lẽ xuất hiện trong thành Thương Ngọc.

Sau khi tiến vào thành Thương Ngọc, ông ta che giấu hơi thở của mình rồi chậm rãi dạo bước.

Cuối cùng, ông ta vào một tửu lâu gọi vài món, gương mặt đầy suy tư.

Không lâu sau, một bóng người từ từ đi tới, ngồi đối diện Tạ Trung.

"Uống rượu giải sầu một mình không thấy chán sao?"

Đó là một thanh niên trông khoảng hai mươi tuổi, nhìn kỹ còn có vẻ ngây thơ, đơn thuần.

Đôi mắt sáng như sao, mi thanh mục tú, vừa anh tuấn vừa nho nhã.

Quan trọng nhất là người thanh niên mặc một bộ bạch y, khoác áo choàng xanh bên ngoài, dáng vẻ vừa tiêu sái vừa lười biếng.

Bên cạnh đó còn là phong lưu và phóng khoáng.

Cảm giác không bị gò bó bởi bất cứ điều gì.

Một người thanh niên quá đỗi lạ lùng.

"Công tử, ở đây có người ngồi rồi".

Tạ Trung từ chối ngay.

"Ghép thêm bàn đi".

Người thanh niên cười nói: "Vả lại một vị cường giả Tiểu Đế Tôn mà tới thành Thương Ngọc đột xuất thế này, dù sao ta cũng phải qua xem thế nào chứ".

Câu vừa dứt, khí thế xơ xác tiêu điều nháy mắt từ trong cơ thể Tạ Trung cuốn lấy thanh niên trước mắt, cứ như thể ngay sau đó ông ta sẽ xuất thủ giết hắn.

"Sao lại kích động như thế?"

Thanh niên bật cười: "Ngươi là khách, ta là chủ nhân, một cuộc gặp gỡ thôi mà".

Nhớ lại tin tức mình nhận được, Tạ Trung ngạc nhiên hỏi: "Ngươi là... Tần Ninh?"

Nguyên nhân cho sự vực dậy của nhà họ Linh, tất cả là vì một thanh niên tên Tần Ninh.

Đương nhiên nhà họ Tạ đã hỏi thăm kĩ càng về tin này.

"Là ta!"

Tần Ninh cười nhẹ.

Một cảm giác khó tả bỗng dâng lên trong lòng Tạ Trung.

Một vị Đại Thiên Tôn trung kỳ mà có thể ngồi trước mặt ông ta một cách thản nhiên như thế.

Chỉ riêng tâm tính này thôi đã nói lên Tần Ninh là người không đơn giản rồi.

Tạ Trung lấy lại tinh thần, tự giới thiệu: "Tại hạ là Tạ Trung, đến từ nhà họ Tạ".

Nhà họ Tạ.

Tạ Trung?

Nhà họ Tạ ở phía tây thành Thương Ngọc.

"Chào Tạ trưởng tộc".

Tần Ninh nhoẻn môi nói: "Không biết ngươi tới thành Thương Ngọc để làm gì?"

Một cường giả Tiểu Đế Tôn tới thành Thương Ngọc, đương nhiên hắn sẽ đề phòng rồi.

Hiện giờ bất cứ chuyện gì xảy ra với nhà họ Linh, dù chỉ là lông gà vỏ tỏi thì hắn cũng sẽ đích thân giải quyết.

"Báo cho ngươi một tin".

Dường như đã hạ quyết tâm, Tạ Trung nói: "Thanh Sơn tông phía đông, nhà họ Lý phía bắc nhà họ Linh đang chuẩn bị giúp Lăng Vân Nhiên tập kích thành Thương Ngọc".

"Không phải tấn công từ tiền tuyến nữa mà là tiến thẳng vào thành Thương Ngọc tiêu diệt nhà họ Linh".

Dứt lời, Tạ Trung rất thất vọng vì không thấy được sự ngỡ ngàng, ngạc nhiên và sợ hãi trên mặt Tần Ninh.

Người thanh niên trước mặt chỉ cầm tách trà trên bàn lên rồi hờ hững nhấp một ngụm mà thôi.

"Ồ?"

Tần Ninh cười hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Nhà họ Tạ và nhà họ Dư không tham gia à?"

Tạ Trung được một phen bất ngờ vì biểu hiện bình thản của hắn.

Rốt cuộc người này đi đến ngày hôm nay bằng cách nào?

Trên Đại Thiên Tôn là Tiểu Thần Tôn, cảnh giới Đại Thần Tôn xong mới tới Tiểu Đế Tôn.

Một Đại Thiên Tôn mà không sợ hãi cường giả Tiểu Đế Tôn dù chỉ một chút sao?

Tạ Trung đáp: "Hiện giờ nhà họ Dư đang giao chiến với Vạn Âm tông gần đó nên thiếu nhân lực, còn nhà họ Tạ... sẽ không tham gia".

Tần Ninh quan sát Tạ Trung ở đối diện với vẻ thích thú.
Chương 2404: Ngươi muốn hợp tác như thế nào?

Tên này đi vào thành Thương Ngọc, xem ra là đã tiếp xúc với Thanh Sơn tông và người của nhà họ Lý.

Chỉ là lại còn chuyên môn chạy tới nói cho hắn biết?

Điều này vượt qua dự đoán của Tần Ninh.

"Ngươi nói cho ta tin tức này, nói xem ngươi muốn cái gì!", Tần Ninh nói thẳng.

Tạ Trung lập tức nói: "Liễu Văn Truyền là đệ tử tinh anh đứng đầu thánh địa Thanh Dương, con trai ta Tạ Phong Quân cũng tu luyện ở trong thánh địa Thanh Dương".

"Ta biết, nếu ngươi không có thủ đoạn đặc biệt thì sẽ không có khả năng sai sử một vị đệ tử tinh anh ra tay cho ngươi".

"Lần này nhắc nhở cũng là vì muốn tạo một mối quan hệ tốt, nếu ngươi vượt qua nguy hiểm này, hy vọng có thể nói cho Liễu Văn Truyền sau này dìu dắt con trai ta Tạ Phong Quân ở trong thánh địa Thanh Dương nhiều hơn!"

Đây chính là suy nghĩ của Tạ Trung.

Ông ta luôn cảm thấy quan hệ của nhà họ Linh và Liễu Văn Truyền không đơn giản như vậy.

Trên thực tế, ông ta cũng đang đánh cược.

Cược nhà họ Linh và Liễu Văn Truyền có quan hệ chặt chẽ, Tần Ninh nhận được tin tức, có thể mời được đệ tử tinh anh của thánh địa Thanh Dương là Liễu Văn Truyền đến giúp đỡ, ông ta sẽ có thể dùng tin tức này để tạo quan hệ tốt với Tần Ninh.

Từ đó trợ giúp con trai mình có cuộc sống tốt hơn ở trong thánh địa Thanh Dương.

Nhà họ Lý và Thanh Sơn tông đối phó với nhà họ Linh, cũng là cược.

Ông ta cũng cược.

Võ giả chỉ đơn giản như thế.

Tần Ninh nhìn thoáng qua Tạ Trung, cười nói: "Ta hiểu được ý của ngươi".

"Tạ Phong Quân?"

"Ừm, mới vào cảnh giới Đại Thần Tôn sơ kỳ, vừa tiến vào hàng ngũ đệ tử nội môn của thánh địa Thanh Dương".

Bên trong thánh địa Thanh Dương.

Đệ tử quét dọn là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn.

Đệ tử ngoại môn là cảnh giới Đại Thiên Tôn và cảnh giới Tiểu Thần Tôn.

Đệ tử nội môn là cảnh giới Đại Thần Tôn.

Đệ tử tinh anh là hàng ngũ Tiểu Đế Tôn.

Mà thánh tử... Không chỉ đơn giản là cảnh giới Tiểu Đế Tôn, mà còn phải được tông môn xác định và đánh giá thiên phú, nhận định sau này sẽ ở trên vạn người.

"Cái này đơn giản".

Tần Ninh lập tức nói: "Nếu ngươi đồng ý với ta một điều kiện, ta có thể để một vị thánh tử nhận Tạ Phong Quân, đảm bảo Tạ Phong Quân ở bên trong thánh địa Thanh Dương sẽ không bị những đệ tử nội môn và đệ tử tinh anh khác bắt nạt".

Hắn vừa dứt lời, hô hấp của Tạ Trung lập tức gấp rút hẳn lên.

Thánh tử!

Bây giờ trong thánh địa Thanh Dương chỉ có tổng cộng năm vị thánh tử mà thôi.

Tần Ninh nói là vị nào?

"Ngày đó chỉ có Liễu Văn Truyền ra tay, tất cả mọi người chỉ biết là có một vị tinh anh đệ tử trợ giúp nhà họ Linh, trên thực tế còn có một vị thánh tử nữa, chỉ là không ra tay thôi".

Tần Ninh thản nhiên nói: "Thế nào? Hợp tác với ta, ta bảo đảm con của ngươi trước khi tiến vào Tiểu Đế Tôn sẽ an toàn không có việc gì!"

Lý Nhàn Ngư là thánh tử, bảo vệ một đệ tử Đại Thần Tôn không phải là vô cùng đơn giản ư?

Mà nếu Tạ Trung đồng ý hợp tác, sau này lúc nhà họ Linh tiếp xúc với các thế lực cũng sẽ có một người bạn hơi đáng tin.

Đương nhiên điều này rất tốt với phát triển của nhà họ Linh.

Lúc này Tạ Trung bình tĩnh nói: "Ngươi không nói dối đấy chứ?"

Tần Ninh lập tức cười nói: "Ngươi có thể điều tra thêm".

"Ngày đó, tất cả mọi người đều chú ý tới Liễu Văn Truyền xuất hiện, ngược lại không để ý đến vị thánh tử kia, ngươi điều tra thêm xem có phải ngày đó có Hỏa Vân Mặc Kỳ Lân xuất hiện hay không, mà Hỏa Vân Mặc Kỳ Lân là tọa kỵ của vị thánh tử nào, ngươi tra một cái liền biết".

Lúc này Tạ Trung hô hấp dồn dập.

Thánh tử Lý Nhàn Ngư!

Tọa kỵ của vị thánh tử thứ năm trong Thánh địa Thanh Dương vị thứ năm thánh tử tọa kỵ, chính là Hỏa Vân Mặc Kỳ Lân.

Con của ông ta là đệ tử nội môn, ông ta vẫn có thể biết được chút tin tức ấy.

Nhà họ Tạ ở phía bắc đại lục, thế lực gia tộc không tính mạnh, đương nhiên là phải tìm hiểu về những trưởng lão hay đệ tử tinh nhuệ trong các thế lực lớn khác.

Nếu không ngày nào đó vô hình đắc tội dòng dõi của một vị cường giả siêu cấp nào đó, chết cũng không biết chết như thế nào.

Tạ Trung đột nhiên cảm thấy thỏa mãn.

"Ngươi cho rằng vì sao Liễu Văn Truyền đột nhiên rời đi?"

Tần Ninh tiếp tục nói: "Những thế lực tiếp giáp xung quanh đều biết nhà họ Linh là một tảng mỡ dày, không có Tiểu Đế Tôn, bọn họ sẽ dám ra tay".

"Gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói mà!"

"Bọn họ muốn ăn thịt mỡ, ta cũng muốn câu cá ăn đây!"

Tạ Trung không thể tưởng tượng được mà nhìn Tần Ninh.

Cố ý!

Lúc này, Tạ Trung sợ hãi đến mức sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Người trẻ tuổi ở cảnh giới Đại Thiên Tôn này lại có suy nghĩ sâu xa đến vậy.

Đáng sợ!

Tạ Trung nói thẳng: "Ngươi muốn hợp tác như thế nào?"

"Đơn giản".

Tần Ninh cười nói: "Theo lời ngươi nói thì Thanh Sơn tông và nhà họ Lý đối phó nhà họ Linh, không có khả năng tấn công với quy mô lớn, như thế sẽ rất tốn công sức tốn thời gian".

"Dù sao nhà họ Linh còn chưa có được lòng người, Lăng Vân Nhiên trở về, nói không chừng rất nhiều người sẽ phản bội nhà họ Linh bây giờ".

"Cho nên Thanh Sơn tông và nhà họ Lý chỉ cần điều động cường giả tinh nhuệ, trực tiếp giải quyết võ giả nòng cốt của nhà họ Linh trong thành Thương Ngọc, địa bàn vạn dặm này sẽ lại đổi chủ".

Tần Ninh nhìn về phía Tạ Trung, nghiêm túc nói: "Nhà họ Lý, Thanh Sơn tông phái đến bao nhiêu cường giả, ta sẽ giết bấy nhiêu người".

"Đến lúc đó, nhà họ Lý và Thanh Sơn tông không có cường giả tọa trấn, vậy sẽ thành thịt mỡ không chủ, nhà họ Tạ ngươi hãy phối hợp với nhà họ Linh đồng loạt ra tay, chiếm lấy địa bàn của nhà họ Lý và Thanh Sơn tông".

"Đương nhiên, phải là nhà họ Tạ làm chủ lực!"

Khuôn mặt Tạ Trung đột nhiên căng ra.

Ông ta hiểu được ý của Tần Ninh.

Nhà họ Lý và Thanh Sơn tông nhìn chằm chằm địa bàn vạn dặm của nhà họ Lăng.

Tần Ninh cũng nhìn trúng địa bàn của bọn họ.

Đều là tính toán lẫn nhau!

Tạ Trung do dự nói: "Ngươi có thể chứ?"

"Ta cũng không phải bảo ngươi ra tay ngay bây giờ, chờ ta diệt người nhà họ Lý và Thanh Sơn tông rồi ngươi hẵng ra tay, đến lúc đó chẳng phải sẽ biết ư!"

"Hơn nữa chắc lúc ông ra tay, ta sẽ có thể thông báo cho Lý Nhàn Ngư chăm sóc con của ngươi, đến lúc đó con của ngươi viết thư báo cho ngươi, ngươi sẽ biết ta nói thật hay giả".

Lúc này ánh mắt của Tạ Trung đã trở nên kiên định.

Điều này không có vấn đề gì.

"Nếu đã như vậy, sau khi trở về ta sẽ chuẩn bị".

"Nhà họ Lý và Thanh Sơn tông có khả năng sẽ ra tay trong khoảng thời gian này, ngươi hãy nhanh chóng thông báo cho thánh địa Thanh Dương bên kia đi!"

Tạ Trung nghiêm túc nói.

Ông ta cũng không cho rằng Tần Ninh định tự mình ra tay.

Đại Thiên Tôn trung kỳ đối phó với một đám cường giả cao thủ Tiểu Đế Tôn, Đại Thần Tôn, Tiểu Thần Tôn?

Nói đùa cái gì thế.

"Được!"

Tạ Trung lập tức rời đi.

Tần Ninh vẫn ngồi ở chỗ đó, không nói một lời.

Nhà họ Lý...

Thanh Sơn tông...

Thú vị thật.

Bây giờ nhà họ Linh còn rất khó hoàn toàn khống chế được địa bàn vạn dặm với mấy trăm thành trì của nhà họ Lăng, muốn chiếm đoạt hai phe này đương nhiên càng khó.

Cho nên Tần Ninh mới có thể nhắc đến việc hợp tác với Tạ Trung.

Nhưng mà cho dù hợp tác với Tạ Trung.

Nếu thật sự tiêu diệt những cao thủ của nhà họ Lý và Thanh Sơn tông, chắc hẳn những thế lực lớn khác ngoài hai thế lực này sẽ lại có ý đồ khác.

Tranh đấu sẽ không kết thúc.

Mà Tần Ninh cũng không nghĩ nhiều về sau này.

Có thể trợ giúp nhà họ Linh giải quyết phiền phức xung quanh, vậy là được rồi.

Về phần trận tranh giành địa bàn sau này, chỉ cần đề cao thực lực cho mấy người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên ở lại đây chậm rãi dốc sức làm là được rồi.

Tần Ninh duỗi lưng ra, định đứng dậy rời đi.

Chỉ là giờ phút này có hai bóng người đột nhiên ngồi xuống hai bên trái phải.

"Thật sự không nghĩ tới thế mà ngươi đã đánh từ Cửu Châu tới Cửu Nguyên, ngươi đúng là lợi hại".

Duẫn Khả Vi mặc trường bào lộn xộn, tóc dài xốc xếch đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.

"Ta đã nói hắn không đơn giản rồi, nhị sư huynh còn không tin", lúc này Cơ Thi Dao mặc cung trang váy sam, tôn lên dáng người nhã nhặn, đôi mắt lấp lánh, cả người dồi dào sức sống.

"Hai người các ngươi sao lại chạy tới nơi này?", Tần Ninh nhìn về phía hai người, nói.
Chương 2405: Muốn chơi xấu

Duẫn Khả Vi cười tủm tỉm nói: "Chúng ta mới rời đi không bao lâu, ngươi đã làm ra động tĩnh lớn như vậy? Cửu Nguyên thương hội trải rộng khắp Cửu Nguyên Vực, tìm ra ngươi còn không đơn giản sao?"

Duẫn Khả Vi là hội trưởng của Cửu Nguyên thương hội.

Phương diện tin tức chưa bao giờ chậm chạp cả.

Cơ Thi Dao lại nói: "Khi đó ngươi đã nói Đan Đỉnh Môn ra tay giúp nhà họ Linh, ngươi ra tay giúp ta dung hợp pháp thân Vô Lan Tướng!"

"Thế nào, muốn chơi xấu hả?"

Tần Ninh nhìn về phía Cơ Thi Dao, không nhịn được nói: "Ta đã nói vậy hả? Sao ta lại không nhớ rõ?"

Tần Ninh vừa dứt lời, Duẫn Khả Vi liền nói ngay: "Sư muội xem đi, muội xem đi kìa, ta biết ngay hắn sẽ chơi xấu mà, Đan Đỉnh Môn giúp không công rồi".

Cơ Thi Dao nhìn về phía Tần Ninh, hừ một tiếng nói: "Ngươi muốn chơi xấu? Vậy thì đừng trách ta không khách khí".

"Ồ? Không khách khí thế nào?"

"Ta sẽ để Đan Đỉnh Môn thống nhất vùng đất Cửu Châu, để nhà họ Linh mất đi căn cơ".

Tần Ninh cười nói: "Tốt, vậy ngươi đi làm đi".

Cơ Thi Dao lập tức sững sờ.

Tên này.

Sao lại không biết xấu hổ như vậy!

Lúc này, Duẫn Khả Vi lại bày ra vẻ như đang xem kịch vui.

Cơ Thi Dao thì tức giận đến mức không ngừng ăn hết những món trên bàn.

Vừa rồi Tạ Trung và Tần Ninh đều không ăn một miếng nào cả.

Cơ Thi Dao vừa ăn, vừa oán trách nói: "Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng..."

Tần Ninh chỉ cầm chén trà lên nhấp mấy ngụm, mới nói: "Bây giờ pháp thân Vô Lan Tướng của ngươi mới ở giai đoạn khép kín, nếu muốn mở rộng ra thì cần có hai thứ".

"Cửu Diệp Hà Tử!"

"Tam Nhãn Huyết Chu!"

Tần Ninh chậm rãi nói: "Cửu Diệp Hà Tử rất khó tìm, bình thường đều sinh sống trong vùng đầm lầy, nhưng rất dễ bị nguyên thú trong đầm lầy nuốt".

"Tam Nhãn Huyết Chu thì nằm trong núi lớn âm u ẩm ướt, cũng không dễ tìm".

"Nếu ngươi tìm ra hai loại dược liệu này, ta sẽ giúp ngươi mở pháp thân, đến lúc đó ngươi sẽ có thể tự do tự tại".

Nghe thấy lời này, ánh mắt Cơ Thi Dao sáng rực.

"Thật ư?"

"Lừa ngươi làm gì".

Cơ Thi Dao nhận được câu trả lời khẳng định, lập tức nhìn về phía Duẫn Khả Vi, cười hì hì nói: "Giao cho huynh đấy, sư huynh".

"Cút".

Duẫn Khả Vi lại mắng: "Cửu Diệp Hà Tử, Tam Nhãn Huyết Chu, ta đi đâu lấy cho muội bây giờ? Muội còn không bằng đến hỏi đại sư huynh!"

"Huynh giúp ta tìm đi mà!"

Cơ Thi Dao làm nũng nói: "Nếu không ta sẽ không có cách nào phát huy được thực lực, huynh còn phải bảo vệ ta suốt ngày, huynh không thấy ta phiền sao?"

Duẫn Khả Vi lắc đầu.

"Huynh không thấy ta phiền, nhưng ta thấy huynh phiền lắm!"

Cơ Thi Dao lại nói: "Vận dụng mạng lưới giao dịch Cửu Nguyên thương hội của huynh tìm giúp ta đi mà".

"Nếu thực sự không tìm thấy, ta sẽ đi hỏi đại sư huynh".

Duẫn Khả Vi cạn lời.

Lại không thể từ chối nữa.

Ai bảo mình là sư huynh chứ!

Lúc này, Cơ Thi Dao nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Nhà họ Linh chạy đến đại lục Cửu Nguyên nhanh như vậy, phát triển sẽ rất không ổn định, ngươi không sợ người ta nhòm ngó cục thịt mỡ này sao!"

Bây giờ nhìn nhà họ Linh có vẻ đã bắt đầu quản lý địa bàn vạn dặm và mấy trăm thành trì, nhưng trên thực tế ở trong mắt đám thế lực xung quanh chính là thịt mỡ.

Tần Ninh lập tức nói: "Lo lắng chứ, hay là Duẫn huynh ra tay trấn áp cho ta đi?"

Duẫn Khả Vi ít nhất cũng là cảnh giới Đại Đế Tôn đúng không?

Vừa xuất hiện, ai còn dám ngấp nghé nhà họ Linh nữa!

Điều này cũng không tệ.

Nghe nói như thế, Duẫn Khả Vi lại lắc đầu nói: "Ta không đồng ý, ta là người đại diện cho Cửu Nguyên thương hội, giúp ngươi vậy người ta sẽ nghĩ như thế nào?"

Muốn mượn uy thế của ta?

Nằm mơ!

Ngược lại, Duẫn Khả Vi tiếp tục nói: "Hay là ngươi lấy đan thuật ra đổi với ta?"

"Gian thương!"

Tần Ninh không thèm để ý đến hai người này.

"Ta còn có việc phải làm, chuẩn bị xong Cửu Diệp Hà Tử và Tam Nhãn Huyết Chu thì hãng liên hệ với ta!"

Nói xong Tần Ninh rời đi.

Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao đưa mắt nhìn Tần Ninh rời đi.

"Tên này... Rốt cuộc có lai lịch gì, đúng là to gan thật!"

Duẫn Khả Vi không khỏi nói: "Nhà họ Linh ngay cả một cái Tiểu Đế Tôn cũng không có, thế mà lại dám dẫn nhà họ Linh đi vào đại lục Cửu Nguyên".

Cơ Thi Dao tiếp tục nói: "Dù sao Tần Ninh này không đơn giản, có thời gian vẫn nên đi tìm đại sư huynh hỏi một chút đi".

Đại sư huynh làm bạn với sư tôn lâu nhất.

Chắc là sẽ biết nhiều hơn bọn họ một chút.

"Thành Thương Ngọc này cũng không tệ lắm, ta sẽ ở đây chờ tin tức", Cơ Thi Dao nghiêm túc nói: "Huynh tranh thủ thời gian tìm giúp ta đi".

"Biết rồi".

Sau khi hai người cơm nước no nê cũng lần lượt rời đi.

Tần Ninh quay về Linh Phủ đã trở lại trong đình viện.

Thời Thanh Trúc ngồi ngay ngắn ở trong lầu các, yên lặng tu luyện.

Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều đã đi ra ngoài.

Bây giờ nhà họ Linh muốn thu phục từng thành trì, khó tránh khỏi sẽ có người không phục, sẽ có đánh nhau, đây cũng là cơ hội cho hai người rèn luyện.

"Đừng giả vờ nữa!"

Tần Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Thời Thanh Trúc, cười nói: "Những ngày qua nàng vẫn không hề tu hành tử tế".

Nghe hắn nói như thế, Thời Thanh Trúc nhìn về phía Tần Ninh, lè lưỡi ra nói: "Không phải chàng cũng thế sao".

"Ta?"

Tần Ninh lại cười nói: "Ta còn bận làm chuyện quan trọng!"

Làm chuyện quan trọng?

Thời Thanh Trúc lả lướt đi tới, ôm lấy một cánh tay của Tần Ninh, cười tủm tỉm nói: "Chuyện quan trọng gì?"

"Có người muốn đến gây chuyện, đương nhiên ta phải chuẩn bị cẩn thận rồi".

Hai người cùng nhau trở lại tầng hai lầu các, tựa ở phía trước cửa sổ nhìn ra xung quanh, Tần Ninh cười nói: "Chờ giải quyết xong chuyện ở đây, nàng hãy đến Thánh Đạo tông cùng với ta!"

Tần Ninh vốn nghĩ sẽ để Thời Thanh Trúc ở lại.

Chỉ là cô gái nhỏ này quả thực không chăm chỉ tu hành, không dẫn theo bên cạnh, hắn thật sự không yên lòng!

Thời Thanh Trúc chính là một viên ngọc thô thần kỳ, nếu không tạo hình tử tế thì sẽ trở nên vô dụng.

Trong lầu các, Thời Thanh Trúc rót một chén trà, bưng đến trước mặt Tần Ninh.

Lúc này, Tần Ninh lấy ra ba quyển Cửu Nguyên Đan Điển.

Ba quyển này đều là thẻ tre, nếu gập lại thì trông vô cùng bình thường.

Thế nhưng một khi mở ra, bên trong nó sẽ có càn khôn.

"Cửu Nguyên Đan Điển có tổng cộng chín quyển, ba quyển trước lần lượt tên là: Vấn Quyển, Cầu Quyển, Tác Quyển".

"Lúc ta viết ba quyển này là vẫn đang tìm hiểu về đan thuật".

Thời Thanh Trúc ôm lấy khuôn mặt nhỏ, chăm chú nhìn Tần Ninh.

"Nguyên Thú Huyết Câu Tự!"

"Thiên Địa Linh Luyện Bản".

"Cổ Thụ Mộc Vi Giản!"

"Ba đan quyển này có thể phát huy ra tác dụng thần kỳ kinh thiên động địa".

Lúc này ba đan điển trôi nổi bay lên.

Dần dần mở ra.

Từng ký tự quanh quẩn trong phòng.

Tần Ninh đưa tay điểm một cái.

Ba đan điển kia trong nháy mắt phá rách hư không, bay về phía ba phương hướng.

Mà chỉ trong phút chốc, toàn bộ bầu trời của thành Thương Ngọc như có một càn khôn ngưng tụ.

Nhưng chỉ là trong nháy mắt.

Một giây sau đã khôi phục như lúc ban đầu.

Trong một quán rượu, hai người Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao ăn uống no đủ thoải mái nhàn nhã nằm.

"Hả?"

Chỉ là hai người đột nhiên đứng dậy.

Nhìn về phía ngoài cửa sổ, sắc mặt hai người đều biến đổi.

"Sư muội, muội cảm thấy không được bình thường sao?"

"Phải..."

Lúc này Cơ Thi Dao cũng nghiêm túc nói: "Loại cảm giác này, năm đó ta đã từng cảm nhận qua... Là khí tức của Đan Điển".

Hai người là đệ tử của Trần Nhất Mặc, đã từng tiếp xúc với Cửu Nguyên Đan Điển.

Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, thế nhưng loại cảm giác này sẽ không sai.

"Bên trong thành Thương Ngọc có người nắm giữ Cửu Nguyên Đan Điển?"

Lúc này Duẫn Khả Vi đã thu lại dáng vẻ phóng túng của mình, vẻ mặt nghiêm túc nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom