• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2406-2410

Chương 2406: Tất cả hãy cút ra nhận lấy cái chết đi

Việc liên quan đến Cửu Nguyên Đan Điển.

Vậy sẽ rất có khả năng liên quan đến việc sư tôn ở nơi nào!

Trong mấy vạn năm nay hai người vẫn luôn tìm kiếm tung tích của sư tôn, nhưng vẫn luôn bặt vô âm tín.

Cửu Nguyên Đan Điển liên quan đến tin tức về sư tôn.

Sao hai người có thể không quan tâm được chứ?

"Thành Thương Ngọc..."

"Tần Ninh..."

Lúc này Duẫn Khả Vi nhíu mày lại nói: "Sư muội, muội nói có phải... Tần Ninh kia có một quyển nào đó trong Cửu Nguyên Đan Điển không?"

"Sao có thể chứ!"

Cơ Thi Dao liền nói ngay: "Không phải huynh đã điều tra rõ ràng rồi sao? Mấy người Tần Ninh phi thăng từ Hạ Tam Thiên đến, Cửu Nguyên Đan Điển có chín quyển, ba quyển trước năm đó hai người chúng ta đều đã học được, đại sư huynh học được quyển sáu, chín quyển đan điển thì có ba quyển nằm trong tay đại sư huynh, ba quyển cuối cùng chắc hẳn là ở trên người sư tôn, chỉ là không biết sư tôn để ba quyển trước ở chỗ nào".

"Thế nhưng đây đều những chuyện trước khi Tần Ninh đến Trung Tam Thiên".

"Trên người hắn có... rất không có khả năng".

Duẫn Khả Vi cũng gật đầu.

Đúng thế, không có khả năng.

"Sư tôn cái gì cũng tốt, chỉ là quá si mê đan thuật, không gặp lâu như thế đúng là khiến người ta sốt ruột", Duẫn Khả Vi thở dài.

Đúng là để cho người ta sốt ruột.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì đã trở lại trong lầu các, tiếp tục nằm dài...

Bên trong Linh Phủ.

Thời Thanh Trúc nhìn thấy hành động của Tần Ninh thì không nhịn được nói: "Chàng đang làm gì đấy?"

"Tung lưới, chờ cá!"

Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Người nên tới đều sẽ tới, giải quyết xong chuyện của nhà họ Linh, ta sẽ có thể yên tâm tiến vào trong Thánh Đạo tông để điều tra chuyện về Ma tộc, thuận tiện điều tra thêm người đứng sau những việc liên quan đến nhà họ Linh cùng với tin tức của Trần Nhất Mặc..."

Trong mấy ngày thời gian sau đó, mỗi ngày Tần Ninh và Thời Thanh Trúc đều ngồi tu hành, ừm, tu hành thật sự.

Bên trong nhà họ Linh, mấy người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết cũng đang xử lý những chuyện to nhỏ khác nhau.

Nói chung bọn họ đều có thể quyết định, cũng không cần Tần Ninh đưa ra quyết định gì cả.

Cứ như thế nửa tháng đã trôi qua.

Ngày hôm đó.

Bên ngoài thành Thương Ngọc.

Từng phi cầm cao trăm trượng, xòe hai cánh khoảng chừng ba trăm trượng bay vút đến trên không, xuất hiện bên ngoài thành Thương Ngọc giống như trước đó đám người nhà họ Linh đi tới thành Thương Ngọc vậy.

Có tổng cộng khoảng mấy chục phi cầm.

Chở hơn ngàn tên võ giả, lúc này chậm rãi ngừng ở vị trí bên ngoài thành Thương Ngọc.

Toàn bộ cư dân trong thành Thương Ngọc đều cảm giác được áp lực kinh khủng kia rơi xuống, mang đến cho người ta một sự áp chế từ tận sâu bên trong.

Khí tức mạnh mẽ làm người ta sợ hãi.

Quân hộ vệ thủ thành đều biến sắc.

"Lại tới nữa..."

Lúc này trong lòng không ít người đều hiện ra một suy nghĩ như vậy.

Không đến hai tháng, bên ngoài thành Thương Ngọc lại có thêm người tới.

Không phải là sắp phải thay đổi chủ nhân một lần nữa chứ?

"Người nhà họ Linh, mau cút ra đây".

Lúc này, một tiếng quát hùng hồn đột nhiên vang lên.

Cút ra đây!

Tiếng quát mạnh mẽ làm cho người ta kinh hãi không ngừng quanh quẩn trong thành Thương Ngọc.

Thành Thương Ngọc, bên trong Linh Phủ, không ít người đều lần lượt đi ra khỏi phòng.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Không biết..."

"Chẳng lẽ là có người ngấp nghé địa bàn nhà họ Linh chúng ta sao?"

Trước đó không lâu mới đoạt lại thành Thương Ngọc từ trong tay nhà họ Lăng, bây giờ đã có người nhòm ngó rồi sao?

Cũng quá nhanh đi?

Lúc này Tần Ninh đi ra từ trong lầu các, nhìn về phía bầu trời, cười nói: "Tới rồi".

Thời Thanh Trúc cầm lấy một cái áo choàng, nhẹ nhàng khoác lên cho Tần Ninh.

"Dù sao chàng cũng đã chuẩn bị xong".

"Ừm..."

Lúc này, hai người cùng nhau đi ra ngoài Linh Phủ.

"Tam đệ".

Linh Thiên Minh cũng xuất hiện.

"Chuyện này..."

Linh Thiên Thương và Linh Thiên Triết dẫn người đi ra, gần đây trong nhà họ Linh có rất nhiều chuyện, bọn họ cũng thường xuyên không ở trong thành Thương Ngọc.

"Không có chuyện gì".

Tần Ninh cười nói: "Ta có thể xử lý tốt, huynh bảo mọi người nên làm cái gì thì cứ làm cái đó đi!"

"Được".

Rất nhanh Linh Thiên Minh đã rời đi để trấn an lòng người.

Tần Ninh thì dẫn Thời Thanh Trúc tiến về trước cửa thành.

Mà cùng lúc đó.

Bên trong thành Thương Ngọc, trong một quán rượu.

Hai người Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao cũng nghe được tiếng quát kia.

"Ha ha, thú vị thật".

Cơ Thi Dao cười tủm tỉm nói: "Người có lòng tham đã đến, Tần Ninh gặp phiền toái rồi, ít nhất cũng phải có hơn ba mươi vị Tiểu Đế Tôn, ta thấy Tần Ninh chết chắc".

Duẫn Khả Vi lại chế nhạo nói: "Nếu hắn chết rồi, pháp thân Vô Tướng Lan của muội sẽ không có cách nào mở ra, vậy muội vẫn là một kẻ vô dụng..."

Cơ Thi Dao thở phì phò nói: "Mắc mớ gì tới huynh!"

Duẫn Khả Vi nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Đi, đi xem một chút, thật ra ta muốn xem bên trong thành Thương Ngọc còn có mấy Tiểu Đế Tôn của nhà họ Lăng trước kia, chưa chắc mấy người đó đã trung thành, để ta xem Tần Ninh sẽ xử lý như thế nào".

Hai người cũng đều xuất phát.

Lúc này, trong cửa thành Thương Ngọc đã có không ít người tụ tập.

Rất nhiều người đều đang nghị luận ầm ĩ.

"Người đó là... Lăng Vân Nhiên công tử sao?"

"Đúng vậy, thành Thương Ngọc vốn là của nhà họ Lăng, giờ bị nhà họ Linh đoạt, đám người Lăng Nghiêu chết rồi, làm sao Lăng Vân Nhiên có thể nuốt trôi cục tức này được!"

"Đây là kéo người tới giúp đỡ, đến báo thù".

"Hình như là người nhà họ Lý và Thanh Sơn tông..."

Trong cửa thành, rất nhiều người đều nghị luận ầm ĩ.

Lúc này Lăng Vân Nhiên đứng vững phía trước, bên cạnh có trên trăm vị võ giả, có hai ba vị Tiểu Đế Tôn, hơn mười vị Đại Thần Tôn, hơn mười vị Tiểu Thần Tôn.

Đây đều là võ giả nòng cốt của nhà họ Lăng, cùng đến đây theo hắn ta.

"Nhà họ Linh!"

"Tần Ninh!"

"Tất cả hãy xéo ra nhận lấy cái chết đi".

Lăng Vân Nhiên quát.

Giọng nói hùng hậu truyền ra khắp thành Thương Ngọc rộng lớn.

"Ồn ào cái gì..."

Lúc hắn ta vừa dứt lời, một giọng nói không mặn không nhạt lập tức vang lên.

Bóng người Tần Ninh xuất hiện ở trước cửa thành.

Một bộ áo trắng, tay áo có viền vàng, bên ngoài khoác áo choàng màu xanh, khí chất nho nhã hiền hoà.

"Hắn chính là Tần Ninh sao..."

"Nghe nói chính là hắn đã trợ giúp nhà họ Linh làm chủ thành Thương Ngọc".

"Còn trẻ như vậy".

"Nghe nói vẫn chỉ là Đại Thiên Tôn cảnh giới".

"Không thể nào?"

Khi Tần Ninh xuất hiện, đám người lại ồn ào.

Đối với dân cư bên trong thành Thương Ngọc mà nói, ai làm chủ nhân đều như nhau cả, dù sao bọn họ chỉ sinh sống ở nơi này.

Trong khoảng thời gian này, nhà họ Linh thay thế nhà họ Lăng, đã thực hành mấy chính sách lợi dân với thành Thương Ngọc, điều này khiến con dân trong thành Thương Ngọc cảm thấy nhà họ Linh cũng không tệ.

Nhưng mỗi một nơi khi có thế lực mới xuất hiện đều sẽ buông lỏng chính sách, từ xưa đến nay đều là như thế.

Ai có thể đảm bảo sau khi nhà họ Linh hoàn toàn khống chế thành Thương Ngọc sẽ không tăng thêm bóc lột chứ?

Cho nên tuy có ấn tượng tốt nhất định với nhà họ Linh, nhưng không ai sẽ ra mặt cho nhà họ Linh.

Dù sao trận tranh đấu giữa các thế lực đều có Tiểu Đế Tôn đánh nhau, bọn họ nào có tư cách nhúng tay?

"Lăng Vân Nhiên, là ngươi sao".

Lúc này Tần Ninh tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó nói: "Không phải ta đã cho ngươi một tòa thành trì trăm vạn dân cư ở phía đông thành Thương Ngọc để ngươi an thân rồi sao, ngươi làm cái gì vậy?"

"Im đi!"

Lăng Vân Nhiên quát: "Tần Ninh, ngươi giết cha và huynh ta, cướp đoạt tài sản của nhà ta, có thù không đội trời chung với ta".

"Dân cư của thành Thương Ngọc, các ngươi có biết Tần Ninh này đã làm ra chuyện độc ác gì với nhà họ Lăng ta không!"

Lăng Vân Nhiên hiên ngang lẫm liệt nói.

Chỉ là lại không có ai lên tiếng đáp lại hắn ta.

Cái này giống như trận tranh quyền đoạt thế giữa các đế vương cổ đại, dân chúng thấp cổ bé họng nào có tư cách tham dự?

Chỉ cần không gây họa tới bọn họ thì bọn họ căn bản không quan tâm.
Chương 2407: Ta có tội ác tày trời sao?

Lúc này Lăng Vân Nhiên tiếp tục nói: "Vị này là tộc trưởng nhà họ Lý - Lý Khai Nguyên tiền bối".

"Vị này là tông chủ Thanh Sơn tông - Trương Hủ Khánh tiền bối".

"Hai người này nghe nói đến tình cảnh mà nhà họ Lăng ta gặp phải, đã đặc biệt đến lấy lại công bằng cho Lăng Vân Nhiên ta, cho nhà họ Lăng ta một lẽ công bằng".

Lăng Vân Nhiên tiếp tục nói: "Ta vô cùng biết ơn hai vị tiền bối".

"Tần Ninh, hôm nay ngươi hãy chuẩn bị chịu chết đi".

Lúc này Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía hai bên trái phải.

Tộc trưởng nhà họ Lý - Lý Khai Nguyên.

Tông chủ Thanh Sơn tông - Trương Hủ Khánh.

Đúng là giống như tộc trưởng nhà họ Tạ - Tạ Trung nói.

Xem ra Tạ Trung không lừa hắn.

Lý Khai Nguyên đi ra, nở nụ cười chân thành nói: "Nhà họ Lý ta và nhà họ Lăng xưa nay có giao dịch qua lại, Lăng Nghiêu huynh và Lý Khai Nguyên ta có tình cảm như anh em, bây giờ ông ta bị giết, đương nhiên Lý Khai Nguyên ta sẽ không ngồi nhìn mặc kệ".

"Tần Ninh, ngươi giết cha huynh của người ta, cướp tài sản của người ta, tâm tư ác độc, tội đáng chết vạn lần".

Đúng là biết đổ tội!

Tần Ninh lập tức cười nói: "Ta có tội ác tày trời sao?"

"Lăng Nghiêu dẫn võ giả nhà họ Lăng tiến về Cửu Châu, muốn giết người nhà họ Linh ta, ta không có cách nào đành giết bọn họ, sau đó mới tiến vào bên trong thành Thương Ngọc".

"Nếu như nhà họ Lăng không ra tay với ta, ta ra tay với bọn họ làm gì?"

"Cuộc tranh đoạt giữa các thế lực xưa nay đã như vậy, mạnh được yếu thua, ngươi không trêu chọc người khác, người khác trêu chọc ngươi đó là người khác không đúng".

"Thế nhưng nếu đã trêu chọc người khác, bây giờ lại phàn nàn bị người khác làm thịt? Đó là ngu xuẩn".

Tông chủ Trương Hủ Khánh sải bước ra, hừ lạnh một tiếng nói: "Ăn nói hùng hồn thật, một nhân vật nhỏ đến từ Cửu Châu thế mà cũng có thể nói ra lời kiêu ngạo đáng giận như thế".

"Hôm nay, nhà họ Linh một người cũng không chạy thoát đâu, Trương Hủ Khánh ta sẽ lấy lại công bằng cho nhà họ Lăng".

Hai người Lý Khai Nguyên và Trương Hủ Khánh, người này còn ăn nói chính trực hơn người kia.

Lăng Vân Nhiên nghe vậy chỉ muốn ói.

Hai tên khốn này chỉ muốn chia cắt địa bàn nhà họ Lăng.

Nhưng cho dù hắn ta không muốn thế này thì cũng biết không có cha huynh, một mình hắn ta làm sao quản lý nổi khu vực thành Thương Ngọc lớn như vậy?

Không thể nào!

Cho dù là để nhà họ Lý và Thanh Sơn tông chiếm lấy tất cả của nhà họ Lăng cũng không thể để cho Tần Ninh.

Cái chết của cha huynh không thể không báo!

Mà lúc này.

Ở một góc tường thành.

Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao xuất hiện trong đám người, thảnh thơi xem kịch.

"Nhị sư huynh, sắp đánh nhau rồi!"

"Đúng vậy", Duẫn Khả Vi mở miệng nói: "Thế nhưng ta thấy đúng là bên trong thành Thương Ngọc không có nhiều Tiểu Đế Tôn lắm, hơn nữa còn đều là cường giả Tiểu Đế Tôn của nhà họ Lăng lúc trước, thật ra ta rất muốn xem Tần Ninh này sẽ chống cự như thế nào?"

Cơ Thi Dao cũng bĩu môi nói: "Chắc chắn là sẽ nhờ vả sư huynh, huynh đừng lên, để hắn bị mất mặt đi!"

"Được".

Lúc này huynh muội hai người đều vui vẻ xem náo nhiệt.

Tần Ninh có bản lĩnh không nhỏ, thế nhưng cảnh giới lại không cao, có điều cho dù như vậy thì ngày nào hắn cũng thờ ơ với hai người bọn họ.

Cơ Thi Dao chính là đan sư Chí Tôn thất phẩm.

Duẫn Khả Vi là bát phẩm, gần đến cửu phẩm.

Đan sư Chí Tôn thất phẩm, võ giả cảnh giới Tiểu Đế Tôn vẫy tay một cái là đã có một đống người đi lên nịnh bợ rồi.

Về phần bát phẩm, vậy càng không cần nói, cường giả cảnh giới Đại Đế Tôn cũng phải đến nịnh nọt.

Nhưng Tần Ninh thì hay rồi.

Quả thực là chẳng thèm ngó tới hai người bọn họ.

Đáng giận.

Đúng là đáng giận!

Lần này phải để Tần Ninh bị mất mặt mới được.

Lúc này.

Trước cửa thành.

Tần Ninh nhìn về phía đội ngũ ba phe, một hai ngàn người, hơn mười vị Tiểu Đế Tôn, mấy trăm vị Đại Thần Tôn.

Xem ra quả nhiên nhà họ Lý và Thanh Sơn tông định trực tiếp diệt nhà họ Linh trong thành Thương Ngọc, sau đó thay vào đó, làm cả thành trì phải kinh sợ.

Như thế là biện pháp đơn giản nhất, hữu hiệu nhất.

Nhưng đối với Tần Ninh mà nói, đó cũng là điều tốt nhất.

"Một đám cá tôm thối nát!"

Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói: "Chỉ bằng các ngươi cũng xứng nhúng chàm thành Thương Ngọc ư? Hôm nay nếu đã tới đây, vậy thì đừng hòng đi!"

Tiếng mắng này quả thực là vô cùng ngông cuồng.

"Ngông cuồng!"

Trương Hủ Khánh hừ lạnh một tiếng.

Lúc này Lăng Vân Nhiên cũng quát: "Những ai thần phục nhà họ Lăng ta, bây giờ là lúc thể hiện lòng trung thành của các ngươi!"

Lăng Vân Nhiên vừa nói xong.

Sắc mặt mấy vị cường giả Tiểu Đế Tôn đứng trên tường thành đều biến đổi.

Thế nhưng ngay sau đó liền có ba người đi ra, đến trước mặt Lăng Vân Nhiên, theo sau ba người này còn có hơn mười vị võ giả hộ vệ.

Bọn họ cũng không phải họ Lăng, mà là hộ vệ của nhà họ Lăng, bây giờ nhìn thấy Lăng Vân Nhiên quay trở lại liền trở về trong trận doanh của Lăng Vân Nhiên lần nữa.

"Từ Hổ, ngươi..."

Ánh mắt một thống lĩnh hộ vệ Tiểu Đế Tôn nhất phẩm còn ở lại trước cửa thành biến đổi.

"Liễu Chung!"

Từ Hổ kia quát: "Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, nhà họ Linh này mới làm chủ bao lâu? Căn cơ mỏng, bây giờ lại là cóc muốn ăn thịt thiên nga, chiếm cứ thành Thương Ngọc, đó là muốn chết".

Từ Hổ, Liễu Chung đều là cường giả Tiểu Đế Tôn ngày đó quy hàng nhà họ Linh.

Lần này, hiển nhiên Từ Hổ đã trở mặt.

Liễu Chung nghe vậy thì quát: "Nếu như ta đã đầu nhập vào nhà họ Linh, đương nhiên không có khả năng phản bội!"

Từ Hổ nghe vậy thì cười nhạo một tiếng.

Ngày xưa bên trong nhà họ Lăng có hơn mười vị Tiểu Đế Tôn, có người được yêu quý, đương nhiên cũng có người không được để ý.

Liễu Chung chính là một vị Tiểu Đế Tôn không được yêu quý.

Sau khi đầu hàng nhà họ Linh, mấy người Linh Thiên Thương đối xử với hắn ta không tệ.

"Biết rõ phải chết nhưng vẫn thẳng tiến không lùi, ngu xuẩn".

Từ Hổ cười nhạo một tiếng, lập tức nhìn về hướng Lăng Vân Nhiên, chắp tay nói: "Tam công tử, trong khoảng thời gian này thuộc hạ ở trong thành Thương Ngọc đã tìm hiểu rõ ràng".

"Hiện nay bên trong thành Thương Ngọc, chớ nói đến Tiểu Đế Tôn, cho dù là cảnh giới Đại Thần Tôn cũng chỉ có một hai người thôi".

"Làm tốt lắm, Từ Hổ".

Lăng Vân Nhiên nói: "Không ít người các ngươi đều là hộ vệ của nhà họ Lăng ta ngày xưa, bất đắc dĩ đầu hàng nhà họ Linh, bây giờ lại quy thuận Lăng Vân Nhiên ta lần nữa, ta sẽ không trách tội các ngươi".

Hắn ta vừa nói xong, mấy trăm vị hộ vệ thủ thành đều dao động.

Những hộ vệ này có một số người là nhà họ Linh, một số là nhà họ Lăng trộn lẫn vào nhau.

Lúc này, hiển nhiên nhìn thấy nhà họ Linh yếu thế nên đã có người dao động.

Tần Ninh thấy cảnh này liền mỉm cười.

"Muốn đi thì cứ đi, ta sẽ không ép ở lại!"

Tần Ninh mở miệng nói: "Chỉ là ta muốn nói cho các ngươi biết, đứng ở bên kia thì chính là kẻ địch của nhà họ Linh, là kẻ địch của Tần Ninh ta, đối đãi với kẻ địch, ta sẽ không nương tay".

Lăng Vân Nhiên tới đây đúng là quá tốt rồi!

Tần Ninh không khỏi nghĩ như vậy.

Đây cũng là cơ hội để kiểm tra xem rốt cuộc trong đám hộ vệ nhà họ Lăng trước kia có ai thật sự muốn ở lại, ai chỉ là bất đắc dĩ.

Lúc này, từng bóng người bắt đầu đi ra.

Thấy cảnh này, Lăng Vân Nhiên cười lạnh trong lòng.

Không đến hai tháng.

Nhà họ Linh làm sao có thể thu phục được lòng người hoàn toàn chứ?

Thằng ngu đó.

Lúc này, tình hình đã có chút rõ ràng.

Phía sau Tần Ninh, trên tường thành chỉ còn ba bốn vị cường giả Tiểu Đế Tôn và hơn mười vị Đại Thần Tôn.

So sánh với nhà họ Lý, Thanh Sơn tông và những người Lăng Vân Nhiên dẫn tới thì đúng là chênh lệch rất lớn.

Lăng Vân Nhiên lạnh lùng nói: "Tần Ninh, nếu ngươi chịu nhận lấy cái chết, ta có thể cân nhắc không tiêu diệt cả nhà họ Linh ngươi, để bọn họ trở về Cửu Châu".

"Ngươi nghĩ gì thế?"

Lúc này Tần Ninh lại nở nụ cười.
Chương 2408: Thật sự nghĩ ta vô dụng?

"Chờ các ngươi đã lâu, đến bây giờ mới ra tay, ta cũng sốt ruột lắm rồi".

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Hôm nay các ngươi tới vừa vặn giúp ta thử thách lòng người, đồng thời... cũng nên để cho ta thể hiện oai phong, nói cho một vài người có ý khác biết nhà họ Linh đã tới, vậy không có ai đuổi đi được đâu!"

Lúc này ba người Lý Khai Nguyên, Trương Hủ Khánh, Lăng Vân Nhiên đều không thay đổi sắc mặt.

Chỗ dựa lớn nhất của Tần Ninh là ai?

Là Liễu Văn Truyền của thánh địa Thanh Dương.

Thế nhưng Liễu Văn Truyền cũng không ở chỗ này.

Chờ bọn họ tiêu diệt nhà họ Linh, bọn họ sẽ hiếu kính Liễu Văn Truyền thật tốt, chẳng lẽ Liễu Văn Truyền sẽ còn vì người đã chết mà từ bỏ chỗ tốt bọn họ dâng lên sao?

Chỉ cần Liễu Văn Truyền không ngốc thì sẽ biết nên làm như thế nào!

"Đừng nói nhảm nữa, tiêu diệt nhà họ Linh ngay hôm nay, ngay lúc này đi".

Trương Hủ Khánh vung tay lên.

Sau lưng, hơn ngàn vị võ giả thi nhau xông ra ngoài.

Xông vào bên trong thành Thương Ngọc, giết võ giả nhà họ Linh, sau khi hoàn toàn chiếm cứ thành Thương Ngọc sẽ ra tay với Lăng Vân Nhiên, chấn nhiếp những người này, tất cả đều đúng lúc.

Thành Thương Ngọc sẽ được lấy lại lần nữa.

Chỉ là lần này không phải nhà họ Lăng, cũng không phải nhà họ Linh, mà là Thanh Sơn tông và nhà họ Lý.

Nghĩ đến địa bàn vạn dặm rộng lớn đều thuộc về hai phe bọn họ, trong mắt Trương Hủ Khánh không kìm được ý cười.

"Chịu chết đi!"

Ông ta quát khẽ một tiếng.

Ầm...

Mặt đất chấn động.

Hơn ngàn vị cao thủ xông lên, loại khí thế kia ai mà không sợ chứ?

Lúc này trong ánh mắt của đám hộ vệ thủ thành cũng mang theo vài phần e ngại.

Chỉ là có Tần Ninh ở phía trước, trong lòng võ giả từ Cửu Châu tới vẫn yên ổn hơn chút.

Mặc dù hoảng hốt, nhưng cũng không rối bời.

"Thật sự nghĩ ta vô dụng?"

Lúc này Tần Ninh hét lên một câu, bàn tay nắm lại.

Chỉ trong phút chốc.

Trong thành Thương Ngọc rộng lớn, ba phương hướng có ba luồng ánh sáng dâng lên trời.

Mỗi một luồng ánh sáng to chừng trăm trượng, cao khoảng ngàn trượng.

Ba luồng ánh sáng lúc này giao với nhau, trải rộng ra ba phương hướng trong thành Thương Ngọc.

Cột sáng bay lên, từng luồng ánh sáng tràn ngập toàn bộ bầu trời thành Thương Ngọc.

Khi luồng ánh sáng kia dâng lên.

Ba thẻ tre đột nhiên mở ra.

Những tiếng ầm ầm không ngừng phát ra.

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy trên bầu trời thành Thương Ngọc tràn ngập sương máu.

Màn sương máu kia dần dần hóa thành từng giọt máu.

Có khoảng hơn vạn giọt máu lan rộng ra.

Mà mỗi một giọt máu trôi nổi giữa không trung, dần dần biến hóa thành dáng vẻ của từng nguyên thú.

"Đó là... nguyên thú cấp bảy... Song Nha Tê Vân Thú!"

"Kia là cấp sáu..."

"Còn có rất nhiều con… không biết tên..."

Giờ phút này, tất cả mọi người đều luống cuống.

Từng cái bóng hư thú xuất hiện trên bầu trời thành Thương Ngọc, cũng không có khí thế khủng bố lan tràn, thế nhưng chỉ là cảnh tượng này thôi đã khiến trong lòng người ta phải lạnh buốt rồi.

"Phụ!"

Lúc này Tần Ninh hét lên một câu.

Bên trong ba thẻ tre, ngàn vạn ký tự lần lượt bám lên trên cơ thể của những nguyên thú kia.

Ngay sau đó, chỉ thấy hư ảnh nguyên thú dần dần hóa thành thực chất.

Mà theo biến hóa đó, khí thế kinh khủng ẩn chứa trong cơ thể của từng nguyên thú lan ra khiến ai nấy cũng phải hoảng sợ.

Mà ngay lúc này.

Hai người Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao đã hoàn toàn choáng váng.

"Nguyên Thú Huyết Vi Câu!"

"Cổ Thụ Cán Vi Bản!"

"Cửu Nguyên Đan Điển".

Duẫn Khả Vi trợn mắt há hốc mồm lẩm bẩm nói: "Là ba quyển Vấn Quyển, Cầu Quyển, Tác Quyển!"

Cơ Thi Dao lập tức nói: "Trong quyển dẫn có tinh huyết của nguyên thú, quyển phụ có linh hồn của cổ thụ".

Lúc này hai người đang ở trạng thái ngây ngốc.

Sư gia sáng tạo ra Cửu Nguyên Đan Điển, tổng cộng có chín quyển.

Ba quyển giữa ở chỗ đại sư huynh.

Ba quyển đầu có lẽ là nằm trong tay sư tôn.

Ba quyển cuối không biết tung tích...

Thế nhưng lúc này nó lại xuất hiện trong tay Tần Ninh.

Bọn họ đã được học qua Cửu Nguyên Đan Điển, những người khác có lẽ không biết, nhưng hai người bọn họ lại biết rõ.

Thế nhưng tại sao Cửu Nguyên Đan Điển lại xuất hiện trong tay Tần Ninh?

Hắn lấy được từ đâu!

Lúc này trong lòng hai người đang xảy ra chấn động nghiêng trời lệch đất.

Mà hàng vạn con nguyên thú có những ký tự bám vào kia phần lớn là cấp bảy, cấp tám và cấp chín.

Chỉ là.

Đây là tinh huyết nguyên thú và linh hồn cổ thụ dẫn dắt ra, cũng không thật sự có được thực lực của nguyên thú cấp bảy, cấp tám và cấp chín.

Nhưng cho dù như thế.

Ít nhất chúng cũng có được thực lực cấp bậc Tiểu Thần Tôn, Đại Thần Tôn, Tiểu Đế Tôn.

Hàng vạn con!

Chỉ mỗi cảnh tượng này đã đủ để dọa người rồi!

Giờ phút này.

Lý Khai Nguyên, Trương Hủ Khánh, Lăng Vân Nhiên đã hoàn toàn sững sờ.

Tình huống gì đây?

Có chuyện gì xảy ra vậy?

Trận pháp?

Không, đây không phải trận pháp, căn bản không có dấu vết trận văn dao động.

Đó là cái gì?

Đây rốt cuộc là cái gì?

Cửu Nguyên Đan Điển chính là thứ nghe nói đến đã kinh hãi ở trong Trung Tam Thiên, có rất nhiều người biết, thế nhưng lại rất ít người từng nhìn thấy, ít đến đáng thương.

Những người này làm sao biết được?

Tần Ninh nhìn về phía đội ngũ ba phe, giọng nói bình tĩnh, bàn tay vung lên: "Giết".

Một bộ áo trắng.

Một chiếc áo khoác xanh.

Thanh niên này giống như trấn hải thần châm, giờ phủ này tất cả võ giả của nhà họ Linh đều cảm giác được dường như chỉ cần có Tần Ninh, cho dù trời sập xuống cũng không phải tai nạn gì.

Một trận chém giết trong nháy mắt đã bắt đầu.

Nói đúng ra là đồ sát.

Be phe có hơn hai ngàn vị võ giả Tiểu Thần Tôn, Đại Thần Tôn, Tiểu Đế Tôn, vào lúc này đều bị hàng vạn nguyên thú vây giết.

Trong trong ngoài ngoài, bao vây ba tầng.

Lần này Tần Ninh không chỉ muốn tiêu diệt ba phe này mà còn muốn dọa sợ đám người lúc trước quy thuận nhà họ Lăng, dọa sợ những người khác có mưu tính nhưng chưa dám ra tay.

Sau trận chiến này, còn thế lực nào trong phạm vi mười vạn dặm dám ngấp nghé nhà họ Linh nữa?

Lúc này, từng tiếng gào thét thê thảm vang lên.

Ngay cả hai vị Tiểu Đế Tôn tứ phẩm như Trương Hủ Khánh và Lý Khai Nguyên lúc này cũng khó bảo vệ được mình.

Trên trăm con nguyên thú với lực bộc phát cấp Tiểu Đế Tôn vây giết hai người.

Giờ phút này, trái tim của hai người giống như rơi xuống vực sâu.

Làm sao có thể!

Sao lại thế!

Những tiếng nổ ầm ầm vang lên.

Một trận chém giết gần như hoàn toàn nghiền ép đang diễn ra ngay lúc này.

Trước cửa thành Thương Ngọc, hàng vạn con dân đến đây đều đang quan sát một màn này.

Điều này khiến bọn họ hiểu được rõ ràng.

Nhà họ Linh.

Nhìn thì yếu.

Thế nhưng chỉ là nhìn thôi.

Cũng không phải là yếu thật.

Một tiếng bịch đột nhiên vang lên.

Trương Hủ Khánh cầm một thanh trường kiếm trong tay, giờ phút này cả người đầm đìa máu tươi, đã sớm không còn dáng vẻ thảnh thơi thoải mái như trước nữa.

"Đáng chết".

Trương Hủ Khánh quát lên.

Ông ta nằm mơ cũng không ngờ được một hậu bối chỉ là cảnh giới Đại Thiên Tôn lại có thể làm được đến bước này.

Rốt cuộc là ai đang tính kế ai?

Trương Hủ Khánh nhìn về phía Lý Khai Nguyên ở một bên, quát khẽ: "Lý Khai Nguyên, ta biết trước kia nhà họ Lý ngươi đã từng cứu một vị cao nhân, bây giờ chính là lúc để cao nhân kia xuất hiện rồi".

Lúc này sắc mặt Lý Khai Nguyên trắng bệch.

Ông ta vẫn luôn định phá vòng vây.

Thế nhưng lại không chạy thoát được.

Lý Khai Nguyên nhìn về phía Trương Hủ Khánh, không nói một lời.

Trong tay ông ta lập tức xuất hiện một ngọc phù.

Lý Khai Nguyên lập tức bóp nát ngọc phù.

Vào mấy năm trước, nhà họ Lý đã cứu được một vị cao nhân bị thương nặng, lúc cao nhân kia dưỡng thương ở nhà họ Lý đã dạy bảo con cháu nhà họ Lý, đồng thời cho rất nhiều chỗ tốt, vì thế nhà họ Lý mới có quy mô và sự phát triển ngày nay.

Cuối cùng lúc cao nhân rời đi để lại ngọc phù này, nếu như nhà họ Lý gặp phải tai hoạ ngập đầu thì cứ bóp nát ngọc phù, cao nhân sẽ chạy đến.
Chương 2409: Ngô Tông Hạo

Ngọc phù vỡ vụn.

Hình như ở giữa hư không có một dao động khó hiểu truyền ra.

Lúc này Lý Khai Nguyên và Trương Hủ Khánh đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cứ như có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

"Đã đến chưa?"

"Làm sao ta biết được?"

Lý Khai Nguyên bị Trương Hủ Khánh thúc giục đến mức phiền lòng.

Nếu không phải Trương Hủ Khánh dã tâm bừng bừng, xui khiến ông ta đi cùng, sao ông ta phải dấn thân vào tình cảnh nguy hiểm này chứ?

Chỉ là cũng trách chính ông ta đã quá tham lam.

Bây giờ suy nghĩ cẩn thận.

Nhà họ Linh đã dám can đảm tiến vào đại lục Cửu Nguyên, dám can đảm diệt nhà họ Lăng để thay vào đó, lại dám để cho sự giúp đỡ lớn nhất là Liễu Văn Truyền rời đi, làm sao có thể không có chút chuẩn bị nào được?

Quá ngu!

Mình thật sự là quá ngu.

Coi nhà họ Linh như quả hồng mềm.

Mà vào lúc này, lúc Lý Khai Nguyên đang âm thầm tự trách, đột nhiên ở nơi xa.

Bên ngoài thành Thương Ngọc.

Một khí thế mạnh mẽ cuồn cuộn lao đến trong hư không.

Mọi người đều đưa mắt nhìn lại.

Ở vị trí cách đó ngàn mét, mây gió đất trời biến ảo, dường như trời đất nơi đó đã bị người ta khống chế, một khí thế mạnh mẽ vô địch bộc phát ra.

Ngay sau đó, mọi người đều nhìn thấy một bóng người mặc áo bào đen, khí thế hiên ngang, tuổi chừng trên dưới bốn mươi đi từng bước một tới, mỗi một bước đi kia dường như vượt qua vài trăm mét, chỉ trong mấy giây đã đi tới bên ngoài thành Thương Ngọc.

"Ngô đại nhân, cứu mạng!"

Lúc này, Lý Khai Nguyên nhìn thấy người kia liền lập tức kêu cứu.

Ngô đại nhân?

Tần Ninh nhíu mày lại nhìn về phía người tới trong không trung.

Đại Đế Tôn!

Nhà họ Lý chỉ là một thế lực cấp bậc thấp nhất, chiếm cứ địa bàn vạn dặm ở phía bắc đại lục mà thôi.

Thế mà lại kết bạn được với cấp bậc Đại Đế Tôn?

Đại lục Cửu Nguyên rộng lớn vô ngần.

Thế lực có thể chia làm sáu cấp bậc.

Thế lực có cường giả Tiểu Đế Tôn nhất phẩm đến tam phẩm ở Cửu Châu là không thể xâm phạm, nhưng ở đại lục Cửu Nguyên thì đúng là cấp thấp nhất.

Có thể kết bạn được với Đại Đế Tôn, đồng thời để Đại Đế Tôn ra tay ngay lúc này, nhà họ Lý đúng là không đơn giản.

"Lý Khai Nguyên".

Ngô đại nhân kia có khí thế mạnh mẽ, hơn nữa cả người có một loại khí chất cao quý và nhã nhặn khiến người ta vừa nhìn một cái đã có xu thế thần phục.

"Có chuyện gì xảy ra thế?"

Ngô đại nhân hỏi.

"Ngô đại nhân, nhà họ Linh này chiếm cứ thành Thương Ngọc của nhà họ Lăng, nhà họ Lý ta và Thanh Sơn tông bênh vực người nhà họ Lăng, nào có thể đoán được Tần Ninh này lại có thủ đoạn kinh khủng đến vậy, bất đắc dĩ rơi vào tình cảnh nguy hiểm mới quấy rầy Ngô đại nhân".

Lý Khai Nguyên đã nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng lại khổ sở.

Ngô đại nhân tới, ông ta sẽ không phải chết nữa.

Thế nhưng đây là con át chủ bài của nhà họ Lý, nếu đã dùng vậy sẽ không còn nữa, chỉ sợ những thế lực bình thường kiêng dè nhà họ Lý sẽ lại như hổ rình mồi.

Chỉ là nghĩ lại, cho dù vậy, nhà họ Lý đã có được địa bàn của nhà họ Lăng, sẽ có thể phát triển trăm năm, khiến bản thân lớn mạnh.

Chung quy lại vẫn có lời.

Lúc này Ngô đại nhân đứng chắp tay, nhìn Tần Ninh một chút.

Lúc ông ta nhìn thấy những nguyên thú kia, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tinh huyết làm gốc.

Mộc linh làm thân thể.

Đây là chiêu thức gì?

Lại có thể ngưng tụ ra đám nguyên thú này để giao chiến.

"Loại người cậy thế khinh người, đúng là nên giết".

Ngô đại nhân nắm bàn tay lại.

Đám nguyên thú đang vây giết Lý Khai Nguyên và Trương Hủ Khánh lập tức chạy tán loạn dưới sức mạnh của vị Đại Đế Tôn này.

Hai người đều nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Ngô đại nhân, khom người hành lễ.

Tiểu Đế Tôn tứ phẩm.

Ở đại lục Cửu Nguyên đã là rất mạnh rồi.

Thế nhưng đối mặt với Đại Đế Tôn thì không đáng kể chút nào.

Ba cảnh giới cuối cùng là cửu cảnh Chí Tôn, Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn sẽ có khoảng cách thực lực rất lớn.

Lúc này, Ngô đại nhân lạnh nhạt khoát tay, dáng vẻ như cao nhân, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Tần Ninh, lập tức nói: "Tuổi còn trẻ mà lại vênh váo hung hăng, cướp đoạt tài sản của người khác, nên giết".

Ngô đại nhân vừa nói xong liền muốn ra tay.

Lúc này Lý Khai Nguyên và Trương Hủ Khánh vô cùng mừng rỡ.

Tần Ninh đáng chết.

Chết là đáng đời.

Thế nhưng lúc Ngô đại nhân đang chuẩn bị ra tay, một giọng nói lại đột nhiên vang lên, mang theo một chút nghi ngờ.

"Ngô Tông Hạo?"

Một tiếng này vừa vang lên.

Cả người Ngô đại nhân lập tức run rẩy.

Giọng nói này rất quen thuộc, đã từng được nghe ở đâu rồi nhỉ? Đúng là không thể nhớ ra ngay được.

"Thật sự là ngươi?"

Lúc này, Duẫn Khả Vi trong đám người mặc một bộ quần áo xộc xệch, mái tóc dài rũ rượi, đi ra nhìn về phía người trước mặt.

Mà một giây sau, Ngô đại nhân cao cao tại thượng kia đột nhiên cảm thấy cả người mềm nhũn, nào còn nhớ đến việc ra tay với Tần Ninh, ông ta lập tức đáp xuống, đi đến trước mặt Duẫn Khả Vi.

Ngô Tông Hạo nhìn về phía người trước mắt, quỳ xuống bịch một tiếng, chắp tay nói: "Đại... Đại đại đại... Đại nhân!"

Trong tích tắc, Ngô Tông Hạo đã từ thế ngoại cao nhân cao cao tại thượng trở thành người hầu khúm núm.

Duẫn Khả Vi đi ra từng bước một, nhìn về phía Ngô Tông Hạo, nói: "Sao ngươi lại chạy đến đây?"

Ngô Tông Hạo lập tức đổ mồ hôi, nói: "Đại nhân, lúc trước ta ra ngoài bị người khác đuổi giết, được nhà họ Lý cứu giúp, bởi vậy mới tạo một quan hệ tốt, nhà họ Lý gặp nạn, ta mới đến giúp đỡ..."

Lúc này cả người Ngô Tông Hạo không ngừng run rẩy.

Tại sao đại nhân lại ở chỗ này?

Cửu Nguyên thương hội!

Hội trưởng Duẫn Khả Vi.

Người bên ngoài không biết, nhưng ông ta là một trong những các chủ của chín phân các trong Cửu Nguyên thương hội tuyệt đối không có khả năng không biết được.

"Cút đi".

Duẫn Khả Vi đá ông ta một cú, hùng hùng hổ hổ nói: "Không muốn sống nữa à".

"Về sau bớt hứa hẹn kiểu đấy với người khác thôi, nếu không mình chết cũng không biết chết như thế nào đâu, trở về tự nhận phạt đi!"

Ngô Tông Hạo bị Duẫn Khả Vi đạp một cú nhưng lại không dám tránh né, chỉ biết cúi đầu xin lỗi.

Lúc này, Lý Khai Nguyên, Trương Hủ Khánh đã hoàn toàn ngây ngốc.

Đây là ai vậy?

Một vị Đại Đế Tôn, nói đá liền đá, còn không dám né tránh!

Đây rốt cuộc là ai?

Tần Ninh nhìn thoáng qua Duẫn Khả Vi, cũng không để ý tới.

Lúc này từng nguyên thú kia lại xông ra lần nữa.

Sát khí kinh khủng làm lòng người rét lạnh.

Lý Khai Nguyên và Trương Hủ Khánh lại rơi vào nguy hiểm lần nữa.

"Cao nhân, cứu ta".

Lý Khai Nguyên hét lên.

Thế nhưng lúc này Ngô Tông Hạo lại không còn bất kỳ dáng vẻ cao nhân nào như trước đó nữa, ông ta chỉ dám cong lưng đứng sau Duẫn Khả Vi, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Không phải ta không ra tay...

Mà ta nào biết được hội trưởng lại xuất quỷ nhập thần ở chỗ này.

Hắn ta không cho ta nhúng tay, cho dù ta có mười cái mạng cũng không dám ra tay.

Lúc này Ngô Tông Hạo bất đắc dĩ nói trong lòng.

Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.

Lý Khai Nguyên và Trương Hủ Khánh đã rơi vào cảnh nguy hiểm.

Tần Ninh đứng ở trước cửa thành, vẻ mặt bình tĩnh.

Nhà họ Linh không có một ai phải ra tay cả.

Thế nhưng người của nhà họ Lý và Thanh Sơn tông đã chết hơn nửa.

Nhìn xu thế này, bị tiêu diệt toàn bộ cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Lúc này, Duẫn Khả Vi đi đến trước mặt Tần Ninh.

Ngô Tông Hạo kia cũng đi theo.

Duẫn Khả Vi lại mắng: "Cút!"

"Vâng!"

Ngô Tông Hạo lập tức rút lui mấy chục bước.

Cơ Thi Dao cũng đi đến bên cạnh Tần Ninh.

Hai người nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt tra hỏi, thậm chí lúc này Duẫn Khả Vi đã điều động khí tức cả người, cứ như nếu không nói chuyện tử tế là sẽ ra tay vậy.
Chương 2410: Tên khốn Trần Nhất Mặc

“Ta cần một lời giải thích hợp lý”.

Lúc này, Duẫn Khả Vi nói.

“Ta cũng vậy!”, Cơ Thi Dao cũng lập tức nói.

Duẫn Khả Vi lại nói: “Nếu không, cho dù ngươi có thể mở ra pháp thân cho sư muội của ta thì ta cũng sẽ giết chết ngươi”.

“Vậy thì không được”.

Cơ Thi Dao nói ngay: “Trước hết giúp ta mở ra pháp thân cái đã, rồi giết sau cũng không muộn!”

Duẫn Khả Vi trừng mắt liếc nhìn Cơ Thi Dao.

Tần Ninh nhìn về phía hai người bọn họ, mỉm cười nói: “Giải thích cái gì?”

Giải thích cái gì?

Tần Ninh còn giả ngu!

Cơ Thi Dao trực tiếp nói: “Đừng giả vờ nữa, Cửu Nguyên Đan Điển, ba quyển trước “Vấn Quyển”, “Cầu Quyền”, “Tác Quyển”, người ở đây không nhìn ra, nhưng năm đó hai người chúng ta đã từng nhìn thấy, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra”.

“Ba quyển này là truyền thừa của sư môn chúng ta, tại sao lại ở trên tay ngươi?”

“Sư tôn của ta sao rồi? Có phải là bị ngươi bắt giữ hay không? Không, ngươi không có cái năng lực này, là bị người phía sau lưng ngươi bắt đi phải không?”

“Nói mau, không nói, hai người chúng ta sẽ…giết ngươi…”

Cơ Thi Dao hùng hổ nói.

Duẫn Khả Vi lôi kéo Cơ Thi Dao.

“Huynh kéo ta làm gì?”

“Sư muội, muội bình tĩnh lại đã…”

Duẫn Khả Vi thấp giọng nói: “Hắn có ba quyển đan điển, hai người chúng ta…không giết chết được hắn”.

Lời này vừa nói ra, Cơ Thi Dao sửng sốt.

Đúng vậy.

Cửu Nguyên Đan Điển, cho dù là ba quyển trước, tạm thời không đề cập đến nội dung ghi chép trong đó, ngay bản thân của quyển đan điển cũng đã là thần binh lợi khí.

Hơn nữa, Tần Ninh còn có thể thi triển nó tuỳ theo ý mình.

Lấy thực lực của hai người bọn họ, quả thực là không thể giết chết được Tần Ninh.

“Nói mau”.

Duẫn Khả Vi nói: “Tần Ninh, hai sư huynh, sư muội chúng ta cảm thấy ngươi không tồi, cũng không giống như là người xấu, đan điển này ở trong tay ngươi, chắc hẳn là có nguyên do, có phải là ngươi đã từng gặp sư tôn chúng ta không?”

Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía hai người, chậm rãi nói: “Ta đã sớm nói với các ngươi rồi”.

Hai người nghe vậy thì dựng thẳng lỗ tai lên, chăm chú lắng nghe.

“Đan điển này, từ việc chế tác đến ghi chép, đều là do chính tay ta thực hiện, tất nhiên là ta có thể thúc giục được nó, bây giờ, nó xuất hiện ở trong tay ta thì chính là đồ vật trở về với chủ nhân”.

Hai người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

Một lúc lâu sau, bọn họ mới hiểu được.

“Ngươi lại chiếm tiện nghi của chúng ta!”

Cơ Thi Dao tức giận nói.

Nói nửa ngày, ý của Tần Ninh không phải là hắn chính là Cửu Nguyên Đan Đế, sư gia của bọn họ hay sao!

“Tần Ninh!”

Duẫn Khả Vi nghiêm nghị nói: “Đây là chuyện lớn, ngươi không thể nói bậy nói bạ được, quả thực là chúng ta không thể giết chết ngươi, thế nhưng đại sư huynh của chúng ta chính là cảnh giới Chí Cao Đế Tôn, lại còn là đan sư Chí Tôn cửu phẩm, chỉ cần vẫy tay một cái, số lượng Chí Cao Đế Tôn đồng ý làm tuỳ tùng cho huynh ấy đếm không xuể, giết ngươi, là chuyện rất đơn giản”.

Tần Ninh liếc mắt nhìn hai người, lúc này mới nói: “Đến bây giờ mà còn không tin?”

“Năm đó, ba quyển trước của Cửu Nguyên Đan Điển ta để lại nhà họ Linh, ba quyển giữa cùng với ba quyển sau thì để cho Trần Nhất Mặc mang theo”.

“Sự thần bí và cường đại ẩn chứa trong Cửu Nguyên Đan Điển này, ta nghĩ hẳn là các ngươi cũng biết một chút, hai người các ngươi có thể thúc giục nó để sử dụng được sao? Trận pháp, tinh huyết, linh khí, vân vân được kết hợp trong này, có hàng vạn tính năng, thế nhưng Trần Nhất Mặc cũng không thể hoàn toàn thi triển được, hai người các ngươi lại càng không thể, trên thế gian này, ngoại trừ sư gia các ngươi, ngoại trừ Cửu Nguyên Đan Đế, còn có ai có thể hoàn toàn khống chế được nó?”

Lúc này, Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao gật gật đầu.

Nói cũng có lý!

“Không đúng!”

Ngay sau đó, Cơ Thi Dao đột nhiên nói: “Trong Trung Tam Thiên có vô số cường giả, nhất định là có người có thể làm được, ngươi vẫn ở đó lừa dối chúng ta”.

“Vậy thì ta phải giải thích với các ngươi như thế nào? Làm sao để chứng minh bản thân?”

Tần Ninh bất đắc dĩ nói.

Cửu Nguyên Đan Điển, hai người bọn họ căn bản là không học được toàn bộ, đương nhiên là hắn không thể nói ra tất cả nội dung của Cửu Nguyên Đan Điển để chứng minh thân phận của mình.

Cho dù nói ra hai người kia căn bản cũng không biết.

Hơn nữa, mấy đồ đệ này, Trần Nhất Mặc cũng không thu nhận lúc hắn đang ở Trung Tam Thiên.

Hai bên căn bản là chưa từng gặp nhau.

Suy tư một lát, Duẫn Khả Vi khẽ cắn môi nói: “Ta có một biện pháp!”

“Ồ?”

Tần Ninh tò mò nói.

“Năm đó, trước khi sư tôn rời đi, người có để lại cho ba sư huynh muội chúng ta mỗi người một cái hộp gỗ, nói là nếu như gặp được người có thể mở được chiếc hộp gỗ này ra, ba sư huynh muội chúng ta phải đối đãi với người kia giống như đối đãi với sư tôn”.

“Nếu như ngươi thực sự là sư gia thì hộp gỗ kia chắc chắn là sư tôn để lại cho ngươi”.

Lúc này, hai mắt Cơ Thi Dao cũng sáng ngời.

Đúng là có chuyện như vậy!

“Ngươi có dám thử một chút không?”, Duẫn Khả Vi lập tức nói: “Nếu như ngươi muốn thử thì ta sẽ cho ngươi thử xem, mở ra được thì chúng ta chấp nhận, cho dù không thể tiếp thu, nhưng chúng ta cũng sẽ dựa theo lời sư tôn nói, đối đãi với ngươi như đối đãi với sư tôn”.

“Còn nếu như ngươi không mở ra được…vậy thì chứng minh ngươi đang nói dối, phải theo chúng ta đến Cửu Nguyên đan tông gặp đại sư huynh!”

Nghe được những lời này, Tần Ninh mỉm cười, vẫy vẫy tay.

Lập tức có người chuyển bàn ghế đến, Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống.

Bên ngoài thành Thương Ngọc, những nguyên thú kia còn đang chém giết võ giả nhà họ Lý, nhà họ Lăng và Thanh Sơn tông.

Chạy!

Không một ai có thể chạy thoát!

Ba người ngồi nhìn nhau.

Duẫn Khả Vi mở miệng nói: “Ngô Tông Hạo, che chắn bốn phía”.

“Vâng!”

Ngô Tông Hạo không nói hai lời, nắm chặt bàn tay.

Chỉ thấy phạm vi mười mét xung quanh ba người giống như được bao phủ tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, ngăn cách mọi ánh mắt, ngăn cản mọi sự tra xét.

Mọi người đều vô cùng tò mò.

Ba người đồng thời ngồi xuống.

“Tiểu sư muội, lấy hộp gỗ của muội ra đi”.

Cơ Thi Dao gật gật đầu.

Cơ Thi Dao lấy hộp gỗ ra, thật cẩn thận đặt trước mặt Tần Ninh.

Hộp gỗ kia nhìn qua thì có kích thước khoảng một bàn tay, bề ngoài trông cực kỳ đơn giản mộc mạc.

Tần Ninh nhìn về phía hộp gỗ mà ngẩn người.

“Thế nào? Không mở được?”

Vẻ mặt Cơ Thi Dao đầy đắc ý.

“Nương nó!”

Giờ phút này, Tần Ninh không nhịn được mà mắng một câu.

Lúc này, khuôn mặt tươi cười của Cơ Thi Dao thay đổi, hừ một tiếng rồi nói: “Mở không được thì mở không được, mắng chửi người khác như vậy làm gì?’

Tần Ninh suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu tươi.

“Tên khốn Trần Nhất Mặc”.

“Ngươi còn dám mắng sư tôn ta!”, Cơ Thi Dao lập tức không vui.

Tần Ninh nhìn thoáng qua Cơ Thi Dao, hừ một tiếng rồi nói: “Mắng hắn ta là còn nhẹ, nếu như hắn ta ở trước mặt ta, ta còn có thể đánh hắn ta!”

“Vật này là Nhân Linh Phương!”

Nhân Linh Phương?

Là cái gì?

Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao đều không hiểu.

Tần Ninh nói tiếp: “Nếu ta đoán không nhầm thì trong tay ngươi hẳn là Địa Linh Phương, còn trong tay đại sư huynh Dịch Hàn Ngọc của các ngươi chính là Thiên Linh Phương!”

“Thiên Địa Nhân, ba Linh Phương đều không phải là bảo vật gì, mà là thứ năm đó ta tiêu tốn tâm huyết cả nửa đời người để tạo ra”.

“Trong này ẩn chứa hàng ngàn hàng vạn tiểu trận, cho dù không phải là trận pháp sư cũng có thể giải được, năm đó, ta tạo ra vật này là muốn rèn luyện tâm trí cho sư tôn các ngươi”.

“Luyện đan sư chú trọng nhất chính là cái gì? Là tâm cảnh!”

“Vững vàng được, chịu đựng được, nhẫn nại được, kìm nén được”.

“Vật ấy chính là Thiên Linh Phương, Địa Linh Phương, Nhân Linh Phương ta tạo ra để rèn luyện sư tôn các ngươi, nếu như có thể kiên nhẫn trong thời gian dài, phá giải được vật này thì tâm cảnh sẽ tăng lên một tầm cao mới, đối với việc thăng cấp lên cực đan sư của các ngươi sau này, sẽ có hiệu quả lớn!”

Cực đan sư?

Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao đều sửng sốt.

Điều này bọn họ biết một chút, năm đó đã từng nghe sư tôn nói qua.

Cửu cảnh Chí Tôn, gồm có cửu phẩm đan sư.

Mà phía sau nó chính là võ giả cực cảnh vô cùng cường đại, thứ võ giả cực cảnh sử dụng chính là cực đan, bởi vậy, đan sư luyện chế ra cực đan cũng được gọi là cực đan sư.

Thế nhưng…

Trong Cửu Nguyên Vực không có võ giả cực cảnh.

Cường giả siêu cấp như vậy, phải ở Cửu Đại Thiên mới có.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom