• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2411-2415

Chương 2411: Những điều này còn chưa đủ để chứng minh sao?

Tần Ninh nói tiếp: “Ta để lại cho sư tôn các ngươi vật này, là để cho hắn ta rèn luyện tâm tính”.

“Cái con rùa đen này, bản thân không hiểu được lại để cho ba người các ngươi giải!”

“Ba người các ngươi, cho dù là dùng cả đời cũng không giải được”.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Cơ Thi Dao và Duẫn Khả Vi đều lộ ra vẻ không vui.

Có ý gì?

Khinh thường người khác à?

Tần Ninh tiếp tục nói: “Ngươi cũng đừng cho rằng là ta đang khinh thường các ngươi, nếu như các ngươi có thể mở được vật này, đừng nói là cực đan sư, cho dù là nguyên đan sư, các ngươi cũng có thể đạt tới!”

Lúc này, Cơ Thi Dao bĩu môi nói: “Ngươi đừng nói nhiều nữa, ngươi có thể mở ra được hay không?”

Tần Ninh nhìn về phía Cơ Thi Dao, hừ một tiếng rồi nói: “Thứ này là do chính bản thân ta hao phí tâm huyết tạo thành, ngươi nói xem là ta có thể mở ra được hay không!”

Lúc này, Tần Ninh thực sự tức giận.

Thiên Linh Phương!

Địa Linh Phương.

Nhân Linh Phương.

Là vật mà hắn hao phí tâm huyết nhiều năm để tạo thành, có thể nói là thần khí để đan sư rèn luyện tâm cảnh.

Dựa vào vật này, tương lai Trần Nhất Mặc nhất định có thể trở thành nguyên đan sư.

Thế nhưng cái tên này…lại chuyển cho ba đồ đệ của mình, để ba đồ đệ mở ra!

Lười biếng!

Nên đánh!

“Lấy Địa Linh Phương của ngươi ra luôn đi”, hắn nhìn về phía Duẫn Khả Vi nói.

Duẫn Khả Vi cũng không lo lắng bị người ta ôm đồ chạy mất.

Ngô Tông Hạo còn đang ở bên ngoài bảo vệ, Tần Ninh chỉ là cảnh giới Đại Thiên Tôn, không thể nào chạy thoát.

Địa Linh Phương và Nhân Linh Phương được đặt trước mặt Tần Ninh.

Tần Ninh nhìn về phía hai người, chậm rãi nói: “Địa Linh Phương và Nhân Linh Phương này, hai người các ngươi căn bản là không mở ra được, cho dù là Trần Nhất Mặc, cũng không hẳn là có thể mở ra”.

Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao tỏ vẻ không tin.

Sư tôn có thuật luyện đan tuyệt đỉnh, nhất định là có thể mở ra.

Lúc này, Tần Ninh cũng không nói lời vô nghĩa nữa, hai tay hắn đặt lên phía trên hai hộp gỗ.

Hai người Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao chăm chú quan sát, cẩn thận tỉ mỉ từng chút.

Chỉ thấy mười ngón tay của Tần Ninh trên hai hộp gỗ mở ra, linh hoạt chuyển động.

Trên mười đầu ngón tay có những sợi tơ, đó chính là sợi tơ khí Chí Tôn, từng sợi từng sợi bao phủ bên ngoài hộp gỗ.

Trong khoảnh khắc.

Hai người đều nhìn thấy mặt ngoài của hộp gỗ, xuất hiện hàng ngàn hàng vạn văn lộ.

Những văn lộ này ta chồng lên ngươi, ngươi chồng lên ta, một tầng rồi lại một tầng, bao trùm tầng tầng lớp lớp, quả thực là khiến da đầu người ta không khỏi run lên.

Hai người cũng đã từng cố gắng thử mở hộp gỗ.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy những văn ấn khiến cho da đầu tê dại kia, bọn họ đều chùn bước.

Cái này giống như hàng ngàn hàng vạn sợi len tụ tập lại một chỗ, quấn thành một mớ, khiến cho người ta không biết tìm đầu của những sợi len ở chỗ nào.

Hơn nữa, chỉ cần làm sai một bước thì những bước phía trước sẽ phải làm lại từ đầu.

Hai người đã từng thử nghiệm cả trăm nghìn lần, gần như là suýt chút nữa là bị bức điên.

Lúc này, dáng vẻ của Tần Ninh bình tĩnh, một công đôi việc, năm ngón tay đặt ở bên ngoài Địa Linh Phương, năm ngón tay đặt bên ngoài Nhân Linh Phương.

Hơn nữa, hắn còn nhìn về phía Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao, nói: “So với khí sư và trận sư, đan sư càng phải chú trọng tâm cảnh hơn”.

“Thiên Linh Phương, Địa Linh Phương, Nhân Linh Phương cực kỳ thích hợp để rèn luyện tâm cảnh cho đan sư, nếu như có thể mở ra, ít nhất là có thể chứng minh, các ngươi có năng lực để tương lai tiến vào cảnh giới cực đan sư”.

“Đương nhiên, đây quả thật cũng không phải là điều mà người bình thường có thể thừa nhận được”.

Tần Ninh không ngừng nói chuyện.

Hai người Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao kinh hãi đến mức toát một đầu mồ hôi lạnh.

Ngươi đừng nói chuyện nữa!

Một khi thất bại, ngươi sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.

Quả thực là hai người bọn họ còn lo lắng hơn so với Tần Ninh!

Thời gian từ từ trôi qua, hai tay Tần Ninh vẫn luôn linh hoạt gỡ bỏ từng đường ấn văn.

Thời gian hai nén hương trôi qua.

Khi đường ấn văn cuối cùng được gỡ bỏ, cả người Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.

Thật mệt!

Nhìn Tần Ninh gỡ bỏ, bọn họ còn cảm thấy mệt hơn hắn.

Lúc này, Địa Linh Phương và Nhân Linh Phương mở ra.

Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao chăm chú nhìn vào trong.

Hai hộp gỗ mở ra.

Trong hộp gỗ xuất hiện hai viên hình cầu màu đen.

Trong viên hình cầu dường như có hơi thở dao động rất yếu.

Tần Ninh lập tức lấy hai viên cầu ra, thu lại.

Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao thay đổi sắc mặt.

“Đây là của chúng ra, nên đưa cho chúng ta”.

Cơ Thi Dao lập tức nói.

Tần Ninh nhìn về phía Cơ Thi Dao, gõ đầu cô ta, cười nói: “Đã quên khi nãy nói như thế nào rồi à?”

Hả?

“Chính là những lời mà hai người các ngươi tự mình nói ra”, Tần Ninh lại nói: “Ta mở ra được hai cái hộp này, hai người các ngươi sẽ thừa nhận ta là sư gia của các ngươi”.

Lời này vừa nói ra, Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao nghiêm túc nhìn Tần Ninh.

Phải không?

Không phải đâu!

Sao sư gia có thể chỉ mới là cảnh giới Đại Thiên Tôn!

Dựa theo lời nói của sư tôn, ở trong Trung Tam Thiên, sư gia chính là cường giả tuyệt đỉnh.

So với người trước mắt, nhìn sao cũng thấy không thích hợp.

Tần Ninh nhìn về phía hai người, nghiêm túc nói: “Chẳng lẽ Trần Nhất Mặc không nói cho các ngươi biết, ta chỉ ở lại trong Trung Tam Thiên vạn năm, sớm đã chuyển kiếp rồi sao?”

Hai người đồng thời lắc đầu.

“Vậy hắn ta không nói cho các ngươi, tương lai ta sẽ trở về?”

Hai người lại lắc đầu.

“Vậy…”

Duẫn Khả Vi cắt ngang Tần Ninh, nói: “Ngươi đừng nói nữa, tin tức mà chúng ta biết được về sư gia từ trong miệng sư tôn, còn không bằng biết được từ trong miệng người ngoài”.

“…”

Lúc này, Tần Ninh không còn gì để nói.

Hừ…

Hay cho một tên Trần Nhất Mặc.

Miệng cũng thật kín.

“Ta có thể sử dụng ba quyển đan điển, ta có thể mở ra Địa Linh Phương và Nhân Linh Phương do sư tôn các ngươi để lại, ta biết rõ về tất cả thuật luyện đan mà các ngươi biết, những điều này còn chưa đủ để chứng minh sao?”

Hai người lại lần nữa lắc đầu.

“Bảo thủ!”

Tần Ninh lạnh lùng nói: “Một khi đã như vậy thì cũng chẳng sao, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, theo như lời của Trần Nhất Mặc, người có thể mở ra được Địa Linh Phương và Nhân Linh Phương, các ngươi phải đối đãi với người đó một cách tôn kính, điều này vẫn nhớ kỹ chứ?”

Lúc này, Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao mới gật đầu.

“Một khi đã như vậy thì tốt rồi, về phần thân phận của ta, sau này ta sẽ chứng minh cho các ngươi, tìm được Trần Nhất Mặc, các ngươi sẽ tự động hiểu được”.

Hai người gật gật đầu.

“Giải tán đi!”

Tần Ninh mở miệng, Duẫn Khả Vi lệnh cho Ngô Tông Hạo làm tan đi sương mù bốn phía.

Thân hình của ba người lại xuất hiện bên ngoài thành Thương Ngọc.

Lúc này, Tần Ninh mới đóng lại Địa Linh Phương và Nhân Linh Phương, giao cho hai người, nói: “Giữ cho kỹ, sau này các ngươi lại thử xem, trong Trung Tam Thiên này, ngoại trừ ta, không ai có thể mở ra được trong thời gian hai nén hương đâu”.

Hai người gật đầu.

Tần Ninh đứng dậy, nhìn về phía trước.

Bên ngoài thành Thương Ngọc, bị bao phủ bởi một vùng máu đỏ.

Tần Ninh vung tay lên, quát: “Võ giả nhà họ Linh nghe lệnh”.

“Quét sạch chiến trường, khôi phục đường ra vào thành Thương Ngọc!”

“Vâng!”

Từng võ giả nhà họ Linh từ trong thành Thương Ngọc đi ra.

Hơn hai nghìn vị võ giả Tiểu Đế Tôn, Đại Thần Tôn, Tiểu Thần Tôn đều chết sạch.

Không một ai sống sót.

Không một ai chạy thoát.

Mọi người nhìn về phía Tần Ninh không khác gì đang nhìn thấy thần linh.

Trải qua việc này, tất cả mọi người đều sẽ biết…

Nhà họ Linh.

Không thể trêu vào.

Tần Ninh từng bước đi vào trong thành Thương Ngọc.

Cho đến khi màn đêm buông xuống.

Linh phủ.

Trong đại sảnh nghị sự.

Đám người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều đang tập trung ở chỗ này.

“Thật sự là làm cho ta sợ muốn chết”.

Lúc này, Linh Thiên Triết vẫn đứng ngồi không yên như trước, nói: “Ta ở bên ngoài nghe được tin tức, mọi người đều bị doạ cho choáng váng!”
Chương 2412: Nhớ lấy những điều này

Nhiều ngày qua, bọn họ ở bên ngoài xử lý chuyện của các thành trì xung quanh thành Thương Ngọc.

Rất ít khi ở lại thành Thương Ngọc.

Mãi đến khi nhận được tin tức mới gấp rút trở về.

Nhìn thấy Tần Ninh giải quyết tất cả mọi chuyện, trong lòng mấy người vẫn sợ hãi như trước.

Đó chính là hơn mười vị Tiểu Đế Tôn dẫn đội.

Lỡ như Tần Ninh không chống đỡ được, bọn họ sẽ buồn phiền hối hận muốn chết.

“Tam đệ, đệ đã sớm biết, tại sao không nói rõ ràng với chúng ta!”, Linh Thiên Thương trách cứ nói.

Chuyện này rất nguy hiểm.

Nhìn thấy biểu cảm của mấy người, Tần Ninh cười nói: “Ta nắm chắc biện pháp đối phó, nên cũng không muốn để cho các huynh phải bận tâm lo nghĩ nhiều”.

“Lần này, Thanh Sơn tông và nhà họ Lý xem như là khó bảo toàn được bản thân, hai khối thịt béo này, lấy thực lực hiện tại của nhà họ Linh, nuốt không trôi được!”

Linh Thiên Thương gật gật đầu.

Đúng vậy.

Hiện tại, nhà họ Linh quản lý cả mấy trăm thành trì xung quanh thành Thương Ngọc, phạm vi ngàn dặm, cũng đã cảm thấy có chút quá sức.

Chủ yếu vẫn là do khuyết thiếu nhân vật cấp bậc Tiểu Thần Tôn, Đại Thần Tôn toạ trấn, cùng với nhân vật cấp bậc Tiểu Đế Tôn chống đỡ.

“Cho nên lần này, ta đến tìm nhà họ Tạ!”

Tần Ninh nhìn về phía mấy người, nghiêm túc nói: “Thời gian tiếp theo, nhà họ Linh chủ yếu vẫn phải củng cố địa vị thống trị trong thành Thương Ngọc, đại ca, nhị ca, các huynh cũng phải nhanh chóng thăng cấp lên cảnh giới Tiểu Đế Tôn”.

“Rất nhiều chuyện có thể giao cho những người khác làm thì cứ giao cho bọn họ, bế quan tu hành nhiều một chút, có hạt sen của Cửu Diệp Huyết Hồng Liên, các huynh sẽ rất nhanh đạt tới Tiểu Đế Tôn”.

“Huyền Đạo, Nam Hiên, hai người các ngươi ở lại trong nhà họ Linh, trọng trách mở rộng biên giới giao cho các ngươi”.

Hiện giờ, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều là cảnh giới Đại Thiên Tôn, Tần Ninh cũng nên buông tay ra rồi, để cho hai tên nhóc này tự bước đi trên con đường của mình, tự mình phấn đấu.

“Chờ Tạ Trung đến, ta sẽ sắp xếp ổn thoả, người nhà họ Tạ là chủ lực, người nhà họ Linh chúng ta phụ giúp, nhưng đôi bên vẫn sẽ chia theo tỷ lệ năm năm”.

“Đương nhiên, muốn nắm giữ địa vực của Thanh Sơn tông và nhà họ Lý, các thế lực tiếp giáp hai nhà nhất định sẽ ra tay cướp đoạt, đến lúc đó, nên tranh giành thì cứ tranh giành, chỉ có tranh đấu thì bản thân mới có thể không ngừng lớn mạnh”.

“Nhớ lấy những điều này!”

Tần Ninh lại nói: “Đại ca, nhị ca, tam đệ, ta có thể nâng đỡ nhà họ Linh đến mức này, nhưng không có khả năng đỡ được suốt đời, thời điểm cần mọi người tự mình xông xáo đã đến rồi”.

Ba người đều gật đầu.

Sau khi sắp xếp mọi việc xong, mấy người đều giải tán.

Trở lại bên ngoài đình viện của mình.

Chỉ thấy hai người Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao đang chờ đợi.

“Đúng lúc có chuyện muốn dặn dò các ngươi”.

Tần Ninh cười nói: “Hiện giờ nhà họ Linh không có Tiểu Đế Tôn đáng tin cậy để dựa vào, ta chuẩn bị để Viêm Ma Hùng ở lại nhà họ Linh, thế nhưng bây giờ Viêm Ma Hùng chỉ mới có thực lực Tiểu Đế Tôn sơ kỳ mà thôi, vẫn không đủ dùng”.

“Duẫn Khả Vi, để cho Đại Đế Tôn trong Cửu Nguyên thương hội của ngươi âm thầm quan sát nhà họ Linh, phàm là đệ tử nòng cốt của nhà họ Linh chết một người, ta sẽ giết một vị Đại Đế Tôn trong Cửu Nguyên thương hội của ngươi để chôn cùng”.

Giọng điệu của Tần Ninh mang theo vẻ vui đùa, nhưng lời nói lại vô cùng có trọng lượng.

“Chuyện này không thành vấn đề!”, Duẫn Khả Vi lập tức nói: “Trong Cửu Nguyên thương hội chúng ta vẫn có mấy vị Đại Đế Tôn, để Ngô Tông Hạo lại là được”.

“Được”.

Tần Ninh nhìn về phía hai người, sau đó nói: “Các ngươi còn có chuyện gì?”

“Cái này…”

Duẫn Khả Vi nói: “Quả cầu màu đen trong Địa Linh Phương kia, bên trong phong ấn thứ gì đó phải không? Đó là đồ sư tôn cho ta, trả lại cho chúng ta đi!”

“Cho các ngươi, các ngươi cũng không mở ra được”.

Tần Ninh nói tiếp: “Các ngươi cũng đừng nhớ thương thứ đó, vốn dĩ là đồ ta để lại cho sư tôn các ngươi”.

Trên mặt Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao lộ ra vẻ tức giận.

“Thế nào? Đã quên lời nói của sư tôn các ngươi rồi à?”

“Ta mở ra được Địa Linh Phương và Nhân Linh Phương, các ngươi phải đối đãi với ta như đối đãi với sư tôn của mình, phải cung kính, hiểu chưa?”

Nói xong, Tần Ninh đẩy cửa đi vào rồi đóng cửa viện lại.

Hai người Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao tức giận bất bình.

“Cái tên Tần Ninh này, cũng quá là kỳ lạ!”

Duẫn Khả Vi lập tức nói: “Sư muội, muội ở đây chờ ta, ta đi xem tình huống bên phía đại sư huynh”.

“Được!”

Hai người cứ như vậy rời đi.

Trong đình viện, dưới đình nghỉ mát, Thời Thanh Trúc mặc một bộ váy mỏng màu xanh, nghiêng người tựa vào lan can, trên tay cầm một hồ lô rượu, trông vừa tuỳ tiện phóng khoáng, vừa xinh đẹp tuyệt trần.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi trên người, làm cho trái tim Tần Ninh không nhịn được mà nhảy lên.

“Lại uống rượu?”

Tần Ninh tiến đến, chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nói.

“Uống một chút cũng không có việc gì!”

Lúc này, Thời Thanh Trúc mỉm cười nói: “Mọi việc đều đã được giải quyết rồi?”

“Ừm”.

“Khi nào chúng ta mới xuất phát đi đến Thánh Đạo tông!”

“Đợi một thời gian nữa”, Tần Ninh lập tức nói: “Thánh Đạo tông một năm tuyển chọn đệ tử một lần, thời điểm đó còn chưa tới, đại khái là khoảng một, hai tháng nữa”.

“Được”.

Mấy ngày tiếp theo, tại Bắc đại lục, trong phạm vị trăm vạn dặm, không tí tông môn, gia tộc bị chấn động.

Đầu tiên là nhà họ Lăng xong đời.

Nhà họ Linh chiếm cứ lãnh thổ nhà họ Lăng.

Tiếp theo, Thanh Sơn tông và nhà họ Lý phối hợp tấn công nhà họ Linh, toàn bộ cao thủ, cường giả đều bị giết chết.

Điều này thật không bình thường.

Tin tức không ngừng được truyền ra rộng rãi.

Tin tức liên quan đến Cửu Châu, đến nhà họ Linh được truyền ra ngày càng nhiều.

Nhà họ Linh đã từng là một thế hệ bá chủ trong Cửu Nguyên Vực, tuy rằng không bằng năm thế lực lớn đứng đầu, nhưng năm đó cũng là sự tồn tại gần với năm thế lực lớn đứng đầu trong Cửu Nguyên Vực nhất.

Mà nhà họ Linh dần dần xuống dốc, bây giờ lại lần nữa vùng dậy, thực sự là làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.

Thế nhưng, theo cao tầng của nhà họ Lý và Thanh Sơn tông chết đi, không ít các thế lực xung quanh nổi lên tâm tư phái người đến cướp đoạt địa bàn.

Đồng thời, Tạ Trung dẫn dắt võ giả nhà họ Tạ phối hợp với võ giả nhà họ Linh, cùng bước vào địa vực của Thanh Sơn tông và nhà họ Lý…

Tình hình bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Một ngày nọ, trong Linh phủ.

Tạ Trung dẫn theo cao tầng nhà họ Tạ đi đến Linh phủ.

Tần Ninh ở phòng khách tiếp đón đám người Tạ Trung.

“Thế nào?”

Tần Ninh đi thẳng vào vấn đề.

Tạ Trung lập tức nói: “Thế lực ở phía đông của nhà họ Lý và Thanh Sơn tông quả thực là có tham vọng bừng bừng, nhưng trong lòng vẫn có điều kiêng kỵ, hành động cũng không tính là quá đáng, chỉ là tạm thời đoạt được hơn mười toà thành trì”.

“Hành động lúc trước của Tần công tử làm cho rất nhiều thế lực sợ hãi, những người đó không dám làm bậy”.

“Ừm…”

Tần Ninh nói: “Mấy ngày nữa ta sẽ rời khỏi thành Thương Ngọc, đi đến Thánh Đạo tông, tất cả mọi chuyện ở nơi này, hy vọng tộc trưởng nhà họ Tạ hao tâm tổn trí nhiều hơn”.

“Không dám không dám”.

Tạ Trung lập tức chắp tay nói.

Thời gian vừa qua, mỗi lần ra vào thành Thương Ngọc, ông ta đều bị một vị cường giả đứng đầu quét mắt nhìn một lần.

Ông ta cảm giác được, vị cường giả kia ít nhất phải là Đại Đế Tôn.

Trong nhà họ Linh có một vị cường giả Đại Đế Tôn trấn giữ.

Cho dù Tạ Trung có mấy cái đầu cũng không dám dính vào.

Tạ Trung nhìn về phía Tần Ninh rồi nói: “Nghe nói Tần công tử muốn gia nhập Thánh Đạo tông, tương lai nhất định sẽ tiếng tăm lừng lẫy”.

“Con trai của tại hạ, Tạ Phong Quân đang tu hành trong thánh địa Thanh Dương, nhờ có vị thánh tử kia quan tâm, con trai ta đã truyền tin cho ta, nói thánh tử Lý Nhàn Ngư đã thu nhận hắn ta làm đệ tử trú phong!”

Cái gọi là đệ tử trú phong.

Chính là trong thánh địa Thanh Dương, thánh tử, hoặc các đệ tử tinh anh cường đại nhìn trúng đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn, thậm chí là đệ tử tạp dịch nào đó, thu vào dưới trướng của mình, dốc lòng bồi dưỡng.

Tạ Phong Quân tiến vào trong Thánh Tử Phong, dưới sự bảo vệ của Lý Nhàn Ngư, tương lai nhất định có thể trở thành đệ tử tinh anh.

Một khi Tạ Phong Quân trở thành cường giả Tiểu Đế Tôn, căn cơ nhà họ Tạ lại sâu hơn một phần.
Chương 2413: Còn cần thông báo sao?

“Khách khí…”

Tần Ninh cũng mỉm cười nói: “Ta nghe Nhàn Ngư nói, Tạ Phong Quân có thiên phú không tồi, nhận hắn ta làm người kề cạnh cũng rất tốt”.

Tạ Trung chắp tay.

“Nếu như Tần công tử muốn tiến vào Thánh Đạo tông, tại hạ có một đứa con gái là Tạ Phong Linh, đúng lúc đang tu hành ở trong Thánh Đạo tông, hiện giờ là Đại Thiên Tôn hậu kỳ, đệ tử ngoại môn của Thánh Đạo tông”.

“Ta thấy thực lực của Tần công tử đã đủ để tiến vào Thánh Đạo tông, trở thành đệ tử ngoại môn, lúc đầu tiến vào Thánh Đạo tông, tất nhiên là sẽ có chỗ không hiểu rõ, ngươi có thể tìm con gái của ta để hiểu thêm về một số tình huống trong đó”.

Nghe được những lời này, Tần Ninh gật đầu.



Đại lục Cửu Nguyên thuộc trung tâm của Cửu Nguyên Vực, gần như chiếm một nửa lãnh thổ của Cửu Nguyên Vực.

Cả đại lục Cửu Nguyên kéo dài ngàn vạn dặm, diện tích rộng lớn, các loại địa hình địa thế như núi rừng, sông ngòi, sa mạc, thảo nguyên, vân vân, cái gì cần có đều có cả.

Duẫn Khả Vi trèo đèo lội suối, cuối cùng xuất hiện ở phía tây của Bắc đại lục thuộc đại lục Cửu Nguyên.

Tại Bắc đại lục, bá chủ phương tây chính là Cửu Nguyên đan tông, bá chủ phương đông là Thánh Đạo tông.

Hai đại bá chủ này đều tự quản lý vùng địa vực của mình, giữa hai bên gần như là không có tranh chấp gì.

Trên thực tế, từ khi Cửu Nguyên đan tông nổi lên đều không có tranh chấp gì với các đại bá chủ khác.

Thứ mà đan tông có chính là đan dược.

Các đại bá chủ có thực lực, nhưng đều cần mua đan dược của Cửu Nguyên đan tông.

Điều này cũng khiến cho quan hệ giữa Cửu Nguyên đan tông và các thế lực khác cũng không tồi, không có cái gọi là thế lực đối địch.

Trong những năm đầu, khi Cửu Nguyên đan tông vừa mới nổi lên, không ít người mơ ước thế lực cường đại nắm trong tay một nửa đan sư của Cửu Nguyên Vực này, muốn ra tay thu phục.

Nhưng kết quả là.

Tông chủ Dịch Hàn Ngọc của Cửu Nguyên đan tông tự mình ra tay, lấy thực lực Chí Cao Đế Tôn đỉnh phong chém giết hết đám người muốn xâm phạm, khiến cho Cửu Nguyên đan tông nổi tiếng khắp Cửu Nguyên Vực.

Mọi người đều hiểu được.

Cửu Nguyên đan tông không chỉ có thuật luyện đan cao siêu, buôn bán đan dược, mà còn có thực lực cường đại để bảo vệ mình.

Mà trong mấy vạn năm vừa qua, Cửu Nguyên đan tông là thế lực duy nhất có thể nổi lên, trở thành thế lực bá chủ.

Lúc này, Duẫn Khả Vi xuất hiện ở bên ngoài Cửu Nguyên đan tông.

Cửu Nguyên đan tông rộng lớn, từng tầng trận pháp cường đại bao phủ phía trên đan tông.

Khí tức khiến cho kẻ khác run sợ cũng theo trận pháp phóng thích ra ngoài.

Mà Cửu Nguyên đan tông nằm ở bên trong đó, người ngoài nhìn vào chỉ thấy khắp các ngọn núi đều là đình đài lầu các, rường cột chạm trổ như ẩn như hiện bên trong núi non, nghiễm nhiên là một chốn bồng lai tiên cảnh.

Duẫn Khả Vi đi đến trước cửa lớn.

“Ai?”

Đệ tử canh giữ sơn môn ngăn Duẫn Khả Vi lại.

Duẫn Khả Vi thẳng thắn nói: “Đi thông báo đi, nói là có Duẫn Khả Vi đến thăm!”

Nghe được những lời này, đệ tử giữ núi kia liền nói: “Cút!”

Duẫn Khả Vi sững sờ.

“Ngươi nghĩ đây là chỗ này, muốn tới là tới? Ngươi cho rằng ngươi là ai?”

Đệ tử giữ núi kiêu ngạo nói.

“Ồ, vậy thì ta đành phải thô bạo rồi!”

Duẫn Khả Vi xắn tay áo lên, định hành hung một trận.

“Sư thúc”.

Lúc này, một âm thanh vui mừng vang lên.

Trước sơn môn, xuất hiện một thanh niên mặc áo dài màu mực, tóc dài được buộc cao, đầu đội mũ, khuôn mặt trắng nõn, nhìn qua có chút ôn hoà.

“Từ Trọng Phi!”

Duẫn Khả Vi nhìn về phía thanh niên, hừ một tiếng rồi nói: “Cửa của Cửu Nguyên đan tông các ngươi, khó tiến vào như vậy?”

Thanh niên kia vẫy tay với đệ tử giữ cửa, rồi lập tức nhìn về phía Duẫn Khả Vi, chắp tay khom người nói: “Sư thúc chớ trách mắng, đệ tử giữ núi đều là tạp dịch, các đệ tử thay phiên nhau giữ cửa, không biết sư thúc”.

“Hừ!”

Duẫn Khả Vi khoanh tay đứng đó, ra vẻ cao nhân kiêu ngạo.

“Sư tôn của ngươi đâu?”

Từ Trọng Phi chính là đại đệ tử của tông chủ Cửu Nguyên đan tông Dịch Hàn Ngọc.

Thuật luyện đan cũng có chút cao siêu.

Từ Trọng Phi lập tức nói: “Sư tôn đang bế quan luyện đan bên trong…”

“Lại bế quan?”

Duẫn Khả Vi sửng sốt, sau đó nói: “Sẽ không phải là sư tôn ngươi muốn đột phá cửu phẩm, trở thành cực đan sư chứ?”

Nghe được những lời này, Từ Trọng Phi không nói gì, chỉ dẫn Duẫn Khả Vi tiến vào trong Cửu Nguyên đan tông, bàn tay hắn ta vung lên, một con phi hạc bay đến, chở hai người vào trong tông môn.

“Cụ thể thì đệ tử cũng không biết được, có điều sư tôn nói là có ý tưởng mới, chuẩn bị thử nghiệm xem sao”.

Nghe được những lời này, vẻ mặt Duẫn Khả Vi trở nên kỳ quái.

Ba vị đệ tử của Trần Nhất Mặc.

Dịch Hàn Ngọc, tông chủ Cửu Nguyên đan tông.

Duẫn Khả Vi, hội trưởng Cửu Nguyên thương hội.

Cơ Thi Dao…Nhập môn muộn nhất, thời gian được dạy dỗ cũng ngắn nhất, nhưng lại chính là người đứng sau Đan Đỉnh môn.

Trên thực tế, những thứ này đều là do năm đó Trần Nhất Mặc để lại.

Ba vị đệ tử đều si mê đan thuật, đối với những cái này cũng không quá quan tâm.

Chẳng qua đây đều là của cải mà sư tôn để lại, cho dù là như thế nào cũng phải bảo vệ.

Hai người một đường tiến sâu bên trong Cửu Nguyên đan tông.

Cuối cùng, đi vào trung tâm của những ngọn núi cao.

Dãy núi ở đây, trên từng ngọn núi đều có thác nước chảy xuống, âm thanh ào ào đinh tai nhức óc.

Mà đi sâu vào bên trong, sau khi tiến vào từng vùng sơn cốc, âm thanh thác nước càng ngày càng nhỏ dần cho đến cuối cùng thì biến mất không thấy đâu.

Xuất hiện trước mắt là một vùng sơn cốc rộng lớn.

Phía trước sơn cốc gieo trồng thảo dược, hoa cỏ, cây cối, mà bên trong là từng toà lầu các bằng gỗ được kiến tạo.

Nơi đây rất thưa người ở, gần như là không có người ở lại.

Từ Trọng Phi dừng lại, nói: “Sư thúc, con đi thông báo một tiếng”.

“Cút”.

Duẫn Khả Vi mắng: “Ta tới gặp Dịch Hàn Ngọc, còn cần phải thông báo sao?”

Từ Trọng Phi cười đến run run, không dám phản bác.

“Dịch Hàn Ngọc, ra đây”.

Duẫn Khả Vi đứng im tại chỗ, nhìn về phía trước nói.

Một tiếng gọi này.

Âm thanh vang vọng bên trong sơn cốc.

Chỉ là không bao lâu sau đã khôi phục lại sự yên tĩnh.

“Ha, cái tên Dịch Hàn Ngọc này…”

“Sư đệ, làm gì đấy?”

Duẫn Khả Vi vừa mới chuẩn bị há miệng thì một bóng người đã xuất hiện trước mặt.

Đó là một người đàn ông mặc áo dài màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng, nhìn qua vô cùng dịu dàng tuấn tú, nhưng lại có sức hút khiến người ta vừa nhìn đã bị hãm sâu vào trong đó, rồi lại không nhịn được mà muốn liếc mắt nhìn thêm một cái nữa.

Một người đàn ông tuyệt vời.

Hơn nữa, người này chỉ có dáng vẻ hơn hai mươi tuổi, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự thâm sâu khiến cho kẻ khác mê muội…

“Huynh làm ta sợ muốn nhảy dựng lên”.

Duẫn Khả Vi không nhịn được nói.

Dịch Hàn Ngọc tuỳ ý khoát tay, Từ Trọng Phi rời khỏi sơn cốc.

Hai huynh đệ một trước một sau tiến vào bên trong sơn cốc.

“Tiểu sư muội đâu?”

“Ở thành Thương Ngọc!”

“Thành Thương Ngọc…”

Thành Thương Ngọc nằm ở phía đông của Bắc đại lục.

“Tại sao lại đến nơi đó?”

“Đây cũng chính là nguyên nhân mà lần này ta đến đây”.

Duẫn Khả Vi nhìn về phía Dịch Hàn Ngọc, nghiêm túc nói: “Đại sư huynh, huynh còn nhớ rõ hộp gỗ mà sư tôn cho chúng ta không?”

Lời này vừa nói ra, Dịch Hàn Ngọc nhìn về phía Duẫn Khả Vi.

“Thì ra là thứ đó được gọi là Thiên Linh Phương, Địa Linh Phương và Nhân Linh Phương”.

“Tại sao đệ lại biết được?”, Dịch Hàn Ngọc kinh ngạc nói.

Duẫn Khả Vi nhìn về phía Dịch Hàn Ngọc, vẻ mặt còn kinh ngạc hơn nói: “Huynh đã sớm biết?”

Dịch Hàn Ngọc gật gật đầu, lập tức nói: “Năm đó, lúc sư tôn giao cho ta đã nói cho ta biết, Thiên Đại Nhân ba Phương Linh, có thể trợ giúp chúng ta rèn luyện tâm cảnh, nếu như có thể mở ra, tương lai có thể thăng chức thành cực đan sư cường đại giống như sư tôn!”

Duẫn Khả Vi kinh ngạc.

Giống y như đúc lời Tần Ninh nói.

“Vậy sư huynh, mấy năm nay, huynh có mở ra được không?”

Vừa hỏi xong.

Sắc mặt Dịch Hàn Ngọc cổ quái, lập tức nói: “Không được…”

“Ta biết ngay mà”, Duẫn Khả Vi liền nói.

Biểu cảm của Dịch Hàn Ngọc lại càng thêm cổ quái.

Cái tên này…câu nói kia thật sự là làm cho người ta muốn đánh người!
Chương 2414: Rời đi

“Sư huynh, nếu như ta nói với huynh, ta gặp được một người có thể mở ra được thì huynh nghĩ sao?”

Nghe được những lời này, Dịch Hàn Ngọc kinh ngạc, lập tức nói: “Ai?”

Duẫn Khả Vi mỉm cười nói: “Huynh đoán xem!”

Lúc này, Dịch Hàn Ngọc nghiêm nghị nói: “Việc này sao có thể đùa giỡn được?”

“Huynh gấp gáp cái gì, nghe ta từ từ kể rõ”.

Sau đó, Duẫn Khả Vi nói với Dịch Hàn Ngọc tất cả mọi chuyện liên quan đến Tần Ninh, cùng với những chuyện xảy ra gần đây.

Thật lâu sau, sắc mặt Dịch Hàn Ngọc trải qua biến hoá.

“Hắn thật sự nói, hắn là sư tôn của sư tôn chúng ta, Cửu Nguyên Đan Đế?”

“Đúng vậy!”

Duẫn Khả Vi lại nói: “Đại sư huynh, huynh nói xem điều này có thể không? Sư gia Cửu Nguyên Đan Đế của chúng ta, có thể chuyển kiếp sống lại không?”

“Có thể!”

Dịch Hàn Ngọc nói tiếp: “Từ xưa đến nay, người muốn tìm kiếm con đường thành tiên, vượt qua những khuyết điểm của bản thân, thì có việc gì mà không làm được?”

Duẫn Khả Vi gật gật đầu, sau đó lại kinh ngạc nói: “Ý huynh là, hắn thực sự có thể là sư gia của chúng ta sao?”

“Không biết”.

“Chỉ có sư tôn biết, chúng ta làm sao mà biết được?”, Dịch Hàn Ngọc lại nói: “Thế nhưng sư tôn đã nói như vậy thì chúng ta không thể quên được”.

“Ai có thể mở ra Thiên Linh Phương, Địa Linh Phương, Nhân Linh Phương, ba sư huynh muội chúng ta phải đối đãi với người đó như sư tôn”.

“Cho dù Tần Ninh này không phải là sư gia của chúng ta, nhưng chắc chắn là có quan hệ mật thiết với sư tôn chúng ta”.

Nói đến đây, Dịch Hàn Ngọc thở dài, rồi hắn ta đột nhiên nói: “Sư tôn…không biết đi nơi nào…Điều này quả thực là làm cho người ta lo lắng”.

Duẫn Khả Vi vốn tưởng rằng đại sư huynh sẽ biết nhiều hơn mình một chút, sẽ hiểu rõ.

Thế nhưng không ngờ là, đại sư huynh cũng không thể xác định được.

Vậy nên làm thế nào mới tốt?

“Hắn nói muốn gia nhập Thánh Đạo tông làm cái gì?”, Dịch Hàn Ngọc lập tức hỏi.

“Ta cũng không biết…Hình như là có liên quan đến Thánh Dật Phi…”

Thánh Dật Phi?

Dịch Hàn Ngọc mang vẻ mặt nghi vấn.

Duẫn Khả Vi lại nói: “Cụ thể thì ta cũng không rõ…Tuy rằng Cửu Nguyên thương hội có tin tức linh thông, thế nhưng chuyện xảy ra bên trong Hồng Sơn, người biết chuyện gần như là đã chết hết, cụ thể thế nào, cũng không rõ lắm”.

“Thế nhưng hắn tiến vào Thánh Đạo tông sẽ hành động thiếu suy nghĩ, ta thấy dáng vẻ kia của hắn, thật sự không phải là muốn đến Thánh Đạo tông để học tập mà là đến để dạy dỗ người khác, không chọc thủng trời mới là lạ”.

Dịch Hàn Ngọc nói: “Một khi đã như vậy, đệ chú ý một chút”.

“Hiện tại pháp thân của sư muội không thể mở ra, đây là cả một vấn đề, người của Cửu Nguyên thương hội các đệ có thể theo dõi một chút”.

“Nếu như là việc nhỏ thì đệ đến giải quyết, còn nếu như là việc lớn thì ta sẽ xuất hiện, cho dù là như thế nào, trước mắt, không thể để cho Tần Ninh gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào”.

“Tất cả đợi sư tôn trở về rồi nói sau”.

Duẫn Khả Vi hiểu rõ, gật gật đầu.

Hai người nói về một vài chuyện khác rồi Duẫn Khả Vi tạm biệt rời đi.

“Lần sau nói với đệ tử giữ núi, ta đến đây mà còn phải đi thông báo, đây là chuyện gì chứ?”

Duẫn Khả Vi oán giận nói.

“Rõ ràng là đệ có thể trực tiếp tiến vào, lại cố tình đi qua sơn môn, vậy còn trách ai?”, Dịch Hàn Ngọc bất đắc dĩ cười nói.

Duẫn Khả Vi khoát tay, xoay người rời đi.

Chớp mắt, bên trong sơn cốc chỉ còn lại một mình Dịch Hàn Ngọc, đơn độc đứng đó.

Ánh mắt Dịch Hàn Ngọc thâm sâu nhìn về phía xa xa, chắp tay sau lưng mà đứng, im lặng hồi lâu.

Qua một lúc lâu, thân hình Dịch Hàn Ngọc biến mất, đi thẳng vào sâu trong Cửu Nguyên đan tông…

Nơi đó, chính là cấm địa của Cửu Nguyên đan tông.

Ngoại trừ tông chủ, không người nào được bước vào, ai vi phạm, giết không tha!



Đại lục Cửu Nguyên.

Tại Bắc đại lục.

Thành Thương Ngọc.

Lúc này, Tần Ninh đang đứng phía trên cổng thành Thương Ngọc.

Bên cạnh là đám người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết, Hồng Phù Dung, Khương Dung, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.

“Được rồi, đừng tiễn”.

Tần Ninh khoát tay nói: “Ta đi về hướng đông bắc, tới Thánh Đạo tông, nếu như muốn trở về thì có thể trở về bất cứ lúc nào, ngược lại là các ngươi, mọi người phải cố gắng tiến lên”.

Lý Huyền Đạo mở miệng nói: “Sư tôn yên tâm, lần sau gặp mặt, nhất định sẽ khiến cho sư tôn nhìn thấy một Lý Huyền Đạo hoàn toàn khác”.

“Còn có một Diệp Nam Hiên hoàn toàn khác nữa!”

Diệp Nam Hiên vội vàng nói.

“Ừm”.

Tần Ninh lại nói: “Cũng đừng quên hỏi thăm tin tức của mấy người bọn họ, nói không chừng lại ở ngay trong Cửu Nguyên Vực”.

“Vâng”.

Lúc này, Tần Ninh mới nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Thời Thanh Trúc, mỉm cười nói: “Đi thôi”.

Hai người đi ra cửa thành, bóng dáng dần dần biến mất không thấy đâu.

Chuyện cần dặn dò đã dặn dò rõ ràng.

Nhóm đệ tử nòng cốt của nhà họ Linh, sau khi ăn hạt sen của Cửu Diệp Huyết Hồng Liên, thực lực sẽ tăng lên nhanh chóng, không đến trăm năm đạt tới cảnh giới Tiểu Đế Tôn, cảnh giới Đại Thần Tôn, cảnh giới Tiểu Thần Tôn không phải là vấn đề.

Huống chi còn có hơn trăm hạt sen không viên mãn, cũng đã đủ để cho nhà họ Linh bồi dưỡng ra một đám võ giả Đại Thần Tôn, Tiểu Thần Tôn, đủ để nhà họ Linh tự bảo vệ chính mình.

Hơn nữa, ở đây còn có Đại Đế Tôn của Cửu Nguyên thương hội âm thầm trấn giữ, Tần Ninh không có gì phải lo lắng.

Mà kế tiếp, hắn còn là chuyện phải làm.

Về cái chết của Thánh Dật Phi, Âu Dương Chí Dũng đóng vai trò gì? Ma tộc Ám Nguyệt có ở bên trong Thánh Đạo tông hay không?

Tin tức của Ma tộc, Tần Ninh cực kỳ chú ý.

Hơn nữa, tung tích của Ma tộc trong Cửu Nguyên Vực, chắc chắn là một phần nổi của tảng băng chìm.

Tiếp theo đó, là tin tức của Trần Nhất Mặc.

Còn cả, là ai không ngừng đối phó với nhà họ Linh!

Ba chuyện này, tiếp theo đây có thể bắt đầu điều tra được rồi.

Nâng đỡ nhà họ Linh yên ổn, hắn cũng không còn gì phải lo lắng.

Viêm Ma Hùng, Tần Ninh để lại trong nhà họ Linh, nguyên thú cấp chín, theo sự trưởng thành thực lực cũng sẽ ngày càng mạnh lên.

Về phần nuôi dưỡng…

Có Cửu Nguyên thương hội cung cấp, lo cái gì?

Hai người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc như một đôi vợ chồng bình thường, cứ như vậy đi về phía đông bắc, hướng thẳng tới Thánh Đạo tông.

Mỗi năm Thánh Đạo tông sẽ tuyển chọn đệ tử một lần, vẫn còn thời gian hơn một tháng nữa hai người chậm rãi đi tới đó, hẳn là thời gian vừa kịp lúc.

Mặt trời lặn sau dãy núi phía tây.

Hai người lựa chọn dừng chân tại một vùng rừng núi.

Bên đống lửa, Thời Thanh Trúc nhìn Tần Ninh lấy ra các loại phụ liệu, gia vị, chế biến ra món thịt nướng tươi ngon, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tần Ninh thực sự là toàn năng!

Đan thuật, trận pháp đều có hiểu biết.

Tu hành lại càng không phải nói.

Ngay cả nấu cơm cũng có thể làm tốt như vậy.

Thời Thanh Trúc không nhịn được hỏi: “Tại sao chàng lại lợi hại như vậy? Thịt nướng có mùi hương thơm quá”.

Tần Ninh mỉm cười nói: “Thịt nướng này có liên quan đến đan thuật, tinh tế nhận ra đặc điểm của mỗi loại thú, chất thịt này ở dưới tình huống nào, độ phát triển nào thì sẽ tốt hơn…”

“Vậy chàng luyện như thế nào?”

“Ách…”

Tần Ninh nao nao, trong đầu hiện ra vô số cảnh tưởng.

“Trong lúc sinh tử thì luyện ra!”, khóe miệng Tần Ninh xuất hiện một nụ cười ôn hoà, hắn nói: “Năm đó, ngay cả người yêu thương ta nhất, cũng muốn giết chết ta…”

Thời Thanh Trúc nhất thời trừng lớn mắt.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Sư tôn mà ta vô cùng kính trọng từng muốn giết ta, thế nhưng cuối cùng lại không nỡ, vậy nên ném ta lại trong tuyệt địa, chờ đợi rất nhiều rất nhiều năm…”

Tần Ninh không ngừng kể về chuyện trước đây.

Phụ thân…

Mẫu thân…

Sư tôn…

Đệ đệ muội muội…

Thoáng chốc, Thời Thanh Trúc đã hoàn toàn bị hấp dẫn.
Chương 2415: Lời tuyên bố của thần nữ

Trăng treo giữa bầu trời đêm, Thời Thanh Trúc ăn xong thịt nướng thì tựa đầu vào vai Tần Ninh, ngủ thật say.

Nàng là như vậy đó.

Thời điểm ở cạnh Tần Ninh, nàng vẫn luôn cực kỳ an tâm.

Lúc này, Tần Ninh nhìn trăng sao trên bầu trời, vẻ mặt bình tĩnh.

Cũng đã rời khỏi nơi đó hơn chín vạn năm…

Những người đã từng sớm chiều làm bạn với hắn, không biết bây giờ như thế nào rồi?



Giữa mênh mông đất trời.

Biển rộng bao la.

Có hàng tỉ, hàng vạn sinh linh tồn tại trong đất trời.

Thương Mang Vân Giới.

Được Vô Thượng Thần Đế tự mình đặt tên cho, người đó chính là một nhân vật tuyệt vời đã khai sáng cả một thời đại, sáng lập nên một vùng trời mới, trở thành truyền thuyết của thời đại.

Cửu Thiên Vân Minh.

Chính là trung tâm của Thương Mang Vân Giới, là sự tồn tại cường đại nhất, cũng là nơi mà vạn giới, vạn tộc kính ngưỡng.

Giờ phút này, Cửu Thiên Vân Minh khổng lồ như đang treo lơ lửng phía chân trời, dải ngân hà từ trên trời trải xuống giống như thác nước, trăng sáng trên bầu trời cao kia dường như có tiện tay hái xuống, ánh sao đầy trời cũng giống như có thể với tay hái lấy.

Nơi này là vùng đất trời cao nhất của Thương Mang Vân Giới, là cực hạn cuối cùng mà vô số sinh linh theo đuổi.

Nơi này, cũng là nơi tập trung nhiều Thần Đế nhất trong Thương Mang Vân Giới.

Tại Cửu Thiên Vân Minh rộng lớn, cung điện nối tiếp cung điện, bất kỳ chất liệu gỗ nào được sử dụng cũng là tồn tại hiếm có trong toàn bộ Thương Mang Vân Giới, không có chỗ nào không phải là vật vô giá.

Lúc này, trong một tòa cung điện khổng lồ, phía trên cung điện, có một bóng hình trong làn váy trắng, giống như thần nữ Cửu Thiên, giống như linh hoa trên trời rơi xuống, đứng tại một góc của cung điện, ngắm nhìn vầng trăng sáng gần trong gang tấc, im lặng không nói lời nào.

“Đại nhân! Đêm đã khuya…”

Lúc này, một cô gái đứng trước cung điện, ngẩng đầu lên nói.

“Ừm…”

Người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần kia nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Đúng vậy…Đêm đã khuya…không biết Ninh Nhi…đã ngủ chưa?”

Chớp mắt, hơn chín vạn năm đã trôi qua.

Còn chưa trở về, tức là có chuyện ngoài ý muốn.

“Đại nhân…”

Lúc này, cô gái đứng trước cung điện kia bay lên, nhẹ nhàng phủ thêm một chiếc áo choàng lông chồn màu trắng cho người phụ nữ, nói: “Người lại nghĩ về thiếu minh chủ…”

“Thiếu minh chủ ở hiền gặp lành, những việc cần hắn trải qua, tất nhiên là hắn phải trải qua, nếu không, sau này sao có thể gánh vác trách nhiệm của minh chủ!”

Người phụ nữ tuyệt mỹ khẽ gật đầu.

“Đứa nhỏ Ninh Nhi này, năm đó, thời gian nó ở bên cạnh ta, ta lại một mực tu hành, rồi sau này phụ thân trở thành Thần Đế, vạn giới quy thuận, những ngày tháng nó ở bên cạnh ta cũng chẳng có bao nhiêu, chuyện tình trong ngoài Cửu Thiên Vân Minh, ta cần phải san sẻ với phụ thân nó…”

“Trước kia không cảm thấy mười vạn năm…mấy chục vạn năm…trăm vạn năm…nói qua là trôi qua nhanh chóng, nhưng mà bây giờ, chẳng qua chỉ là chưa đến mười vạn năm, ta lại cảm thấy như đã trải qua cả trăm vạn năm…”

Cô gái phía sau cũng khẽ thở dài.

Phu quân và con trai của đại nhân không có bên cạnh, trọng trách người phải gánh vác trên vai thật sự là rất nặng nề.

“Ta ấy à…”

Người phụ nữ tuyệt mỹ lại nói: “Đời này, vận mệnh của ta chính là vì bận tâm lo nghĩ cho phụ tử bọn họ!”

“Ai mà chẳng thế?”

Người phụ nữ tuyệt mỹ vừa nói dứt lời, trong hư không đột nhiên vang lên một âm thanh.

Một cơn gió nhẹ thổi qua.

Chỉ thấy bên kia cung điện, một người phụ nữ mặc quần trắng chậm rãi đi đến.

Người phụ nữ đó có mái tóc dài như thác nước, buông xoã ở sau đầu, trên đầu cài một đoá hoa sen nước, dáng người thon dài tao nhã, khuôn mặt xinh đẹp, đoan trang.

Hai người đứng chung một chỗ, trong khoảnh khắc, làm cho người ta thật sự không phân biệt được.

Chỗ khác biệt, chính là khí chất!

“Minh Nguyệt Tâm”.

Phía trên cung điện, người phụ nữ cười nói: “Sao cô lại ở đây?”

“Trong Cửu Thiên Vân Minh này cũng có chỗ của ta, tại sao ta không thể đến được?”, Minh Nguyệt Tâm mỉm cười nhàn nhạt nói: “Thế nào? Cửu Thiên Vân Minh không dễ quản lý phải không?”

Lúc này, Tần Mộng Dao thản nhiên cười nói: “Vẫn ổn, dù sao thì vẫn còn có Lục Thanh Phong và Tạ Thanh, nếu như thực sự không được thì ta mời cha nương của Mục Vân đến, ai dám làm bậy làm bạ?”

“Hai vị kia, cô tìm được sao?”, Minh Nguyệt Tâm nói: “Hai người kia một lòng hướng tới tự do tự tại, cô muốn tìm được thì vô cùng khó khăn!”

Tần Mộng Dao nhìn về phía Minh Nguyệt Tâm rồi nói: “Vậy cô đến tìm ta làm cái gì?”

“Nhìn xem cô còn chống đỡ được không!”

Lúc này, Minh Nguyệt Tâm thản nhiên ngồi trên đỉnh cung điện, cười nói: “Cô cũng có thể hiểu là ta đến đây để chê cười cô”.

Tần Mộng Dao không để bụng.

Hai người cứ như vậy ngồi phía trên cung điện, gió nhẹ thoang thoảng thổi qua, lay động làn váy của hai người, trong khoảnh khắc, bọn họ giống như hai thần nữ, dung nhập vào trong cảnh vật của đất trời, hoà thành một thể, khiến cho tâm trí kẻ khác không khỏi rung động.

Hình ảnh đẹp không sao tả xiết.

“Cô thực sự không có ý định giao ra?”, thật lâu sau, Minh Nguyệt Tâm mở miệng nói.

Tần Mộng Dao lắc đầu.

Giọng nói của Minh Nguyệt Tâm mang theo sự không kiên nhẫn nói: “Tần Mộng Dao, cô thực sự cho rằng là ta không dám đánh với cô sao?”

“Không thể rời đi”.

Tần Mộng Dao nói: “Trước khi đi, chàng ấy đã từng nói, cho dù là ai cũng không được đi tìm chàng ấy, hơn nữa, trong Thương Mang Vân Giới, chín vạn năm qua phát sinh đủ loại chuyện, điều đó chứng minh rằng rất nhanh thôi sẽ có người xâm nhập vào đây, đến lúc đó, ngay cả nơi này chúng ta cũng đều không thể giữ gìn được, ta và cô sao có thể đối mặt với chàng ấy?”

“Ta mặc kệ!”

Minh Nguyệt Tâm hừ một tiếng rồi nói: “Ta chỉ quan tâm sống chết của chàng ấy, những người khác thì có liên quan gì đến ta? Đất trời này có liên quan gì đến ta? Đó là người đàn ông của ta, ngay cả khi bảo vệ được Thương Mang Vân Giới này, mà người đàn ông của ta lại chết ở ngoài kia thì điều này cùng có ý nghĩa gì?”

“Tần Mộng Dao, cô có thể không đi, nhưng chúng ta muốn đi, cô cũng không thể ngăn cản chứ?”

“Ta không ngăn cản các cô!”, Tần Mộng Dao cũng nói thẳng.

“Cô không ngăn cản? Năm đó, Mục Vân để lại cho cô cái gì? Không có thứ kia, ai có thể rời khỏi Thương Mang Vân Giới?”, Minh Nguyệt Tâm nói: “Ta nói cho cô biết, cho dù cô bảo vệ được Thương Mang Vân Giới này, nhưng nếu như Mục Vân chết, Minh Nguyệt Tâm ta sẽ huỷ diệt vạn giới để chôn cùng với chàng ấy!”

Nghe được những lời này, Tần Mộng Dao nhắm mắt không nói gì.

Minh Nguyệt Tâm cũng không nói thêm gì nữa, bóng hình lập tức biến mất không thấy đâu.

“Đại nhân…”

Cô gái phía sau lúc này mới dám mở miệng, thấp giọng nói: “Minh phu nhân…người…”

“Yên tâm đi”.

Giờ phút này, Tần Mộng Dao nói: “Cô ấy chỉ nói đùa ngoài miệng thôi…”

Tần Mộng Dao cũng không để ý lời Minh Nguyệt Tâm nói.

Tình cảm bao nhiêu năm…

Thời điểm này, Minh Nguyệt Tâm sẽ không làm bậy.

“Vẫn chưa điều tra ra được tin tức của Mục đại nhân và Diệp đại nhân sao?”, Tần Mộng Dao nói tiếp.

Cô gái kia lắc đầu nói: “Hai vị đại nhân…căn bản là không thể tìm thấy tung tích…”

Tần Mộng Dao nói: “Cũng đúng, hai người bọn họ…ngay cả ta cũng không thể nào tìm thấy, nói người phía dưới từ bỏ đi, lãng phí thời gian mà thôi”.

“Vâng…”

Tần Mộng Dao đứng trên đỉnh cung điện, thật lâu không nói gì.

“Ninh Nhi…có phải cha con đem thứ đồ kia giao cho con hay không…”, Tần Mộng Dao khẽ thì thầm nói.



Một đêm trôi qua.

Ngày hôm sau, sáng sớm, Tần Ninh và Thời Thanh Trúc lại xuất phát.

Dọc đường đi thưởng thức cảnh đẹp, lúc này, tâm trạng của Thời Thanh Trúc vẫn luôn vui vẻ.

Mà hai người cũng không lựa chọn đi vào thành trì, một đường đều đi qua vùng rừng núi…

Vào một đêm nọ.

Tần Ninh ngồi khoanh chân, khí Chí Tôn nồng đậm bên trong cơ thể, pháp thân Ngoại Hiện, ấn văn thứ ba đã xuất hiện.

Đại Thiên Tôn hậu kỳ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom