-
Chương 2391-2395
Chương 2391: Quý trọng người trước mắt
Tần Ninh nhìn về phía mấy người, cười nói: "Ta chuẩn bị thâu tóm nhà họ Lăng ở đại lục Cửu Nguyên để làm căn cơ cho nhà họ Linh chúng ta".
"Đến lúc đó, khi nhà họ Linh di chuyển đến đại lục Cửu Nguyên, ta cũng sẽ bái nhập một tông môn ở đó để điều tra một vài chuyện".
"Về phần Cửu Châu sẽ giao cho Phù Dung quản lý, Khương Ung, Hồng Đào đều là người thông minh, nếu bọn họ dám làm ẩu thì cứ trực tiếp tiêu diệt hai phe này".
Tần Ninh đã sớm nghĩ kỹ.
"Muốn tiêu diệt nhà họ Lăng ở đại lục Cửu Nguyên cũng không khó, khó ở chỗ là làm như thế nào để khống chế địa bàn và tài nguyên mà nhà họ Lăng quản lý và cắm rễ ổn định ở đó".
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Những chuyện này ta sẽ không nhúng tay vào, đại ca, nhị ca, tứ đệ, mọi người phải tự chống đỡ thôi".
"Đến lúc đó có Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên ở lại nơi ấy trợ giúp mọi người ổn định cục diện, chờ mọi người đến Tiểu Đế Tôn, tình huống sẽ tốt hơn nhiều, trước lúc đó vẫn phải cần tự mọi người tự đứng vững!"
"Nhớ lấy, nếu có người cấp bậc cao hơn ra tay với mọi người, có thể liên lạc với ta bất cứ lúc nào!"
"Ta muốn để nhà họ Linh xuất phát lần nữa, người thúc đẩy là ta, thế nhưng những chuyện khác vẫn cần các ngươi làm, nếu không một khi ta không có mặt, nhà họ Linh sẽ không có cách nào tự vệ, càng thêm phiền phức".
Ba người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết đều gật đầu.
Đương nhiên bọn họ hiểu được tấm lòng của Tần Ninh.
"Đại khái chỉ có những chuyện này thôi".
"Một tháng sau sẽ xuất phát, hãy dẫn theo những người cấp bậc Tiểu Thần Tôn, Đại Thiên Tôn, đưa theo cả nhà họ Thu, nhà họ Khương, Thiên Hồng Bang nữa, đây cũng là một sự thử thách!"
"Được!"
Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, Tần Ninh mới thở ra một hơi.
Những chuyện hắn phải làm sau đó cũng không phải là hoàn thành trong một sớm một chiều được.
Đầu tiên là tiến vào bên trong Thánh Đạo tông để điều tra xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Đạo Tông - Thánh Dật Phi và Đạo Tông - Âu Dương Chí Dũng và những gì liên quan tới Ma tộc Ám Nguyệt.
Còn nữa, chính là tin tức liên quan tới việc mấy năm nay nhà họ Linh bị người ta hãm hại, cùng với tin tức của Trần Nhất Mặc.
Ba chuyện này cần phải làm gấp.
Lần này gặp được Lý Nhàn Ngư đã khiến Tần Ninh an tâm không ít.
Lý Nhàn Ngư có thể đảm bảo mình an toàn.
Cốc Tân Nguyệt và U Tiêu Tiêu, chắc hẳn là cũng có thể chứ.
Chỉ là không biết... Đến lúc đó... Cốc Tân Nguyệt còn nhớ mình hay không.
Linh Phủ.
Lầu các.
Tầng hai, vị trí cửa sổ.
Tần Ninh lười biếng tựa lên trên cột gỗ nhìn vườn hoa.
"Mệt không?"
Lúc này Thời Thanh Trúc xuất hiện, cười tủm tỉm nói: "Ta làm cơm cho chàng, nếm thử tay nghề của ta đi!"
Nghe vậy, Tần Ninh mỉm cười.
Không thể không nói, tay nghề Thời Thanh Trúc của rất tốt! Trước đó, ở Hạ Tam Thiên, nghe mấy người Lăng Thi Mạn, Hạ Lam nói mấy năm qua, Thời Thanh Trúc luôn ở thánh vực Thanh Tiêu, trong Thanh Tiêu Thiên không hay ra ngoài, lúc nào cũng tự mình nghiên cứu việc nấu nướng.
Lúc đó Thời Thanh Trúc nghe nói rằng muốn nắm được trái tim của một người đàn ông thì phải nắm được dạ dày của hắn trước. Bởi vậy nàng ấy mới quan tâm đến việc nấu nướng.
"Đống thịt nguyên thú này cực kì thích hợp để làm ra những món ăn ngon, ta đã phải tốn rất nhiều công sức đấy".
Thời Thanh Trúc tranh công nói.
"Đừng tưởng rằng làm món ngon cho ta là nàng sẽ có thể không cần tu luyện!"
Nhắn đến tu luyện, Thời Thanh Trúc lập tức nhức đầu.
Tu hành thật sự quá mệt mỏi! Bây giờ tính cách trẻ con của nàng vẫn nhiều hơn một ít.
Hai người ngồi đối diện nhau, Thời Thanh Trúc tri kỷ gắp thức ăn cho Tần Ninh.
"Thanh Trúc...", "Hả?"
"Nàng nói xem nếu nàng nhớ ra những chuyện trước kia, liệu có oán trách ta hay không?"
Nghe vậy, Thời Thanh Trúc cắn đũa, suy nghĩ một lát mới nói: "Không phải chàng nói trước khi ta chết rất yêu chàng sao?"
"Ừm".
"Vậy bây giờ, ta còn yêu chàng hơn".
Thời Thanh Trúc cười tủm tỉm nói: "Trước kia rất yêu chàng, bây giờ yêu chàng hơn, đương nhiên sẽ không oán hận chàng rồi!"
Tần Ninh vuốt đầu Thời Thanh Trúc, cười nói: "Ta cũng vậy, rất yêu nàng".
Mất đi Tần Hâm Hâm, mất đi Tần Kinh Mặc, cùng với việc Lý Nhất Phong phản bội, đời thứ năm cha mẹ qua đời, đã khiến Tần Ninh hiểu thêm một đạo lý.
Quý trọng người trước mắt! Bây giờ Thời Thanh Trúc chính là người mà hắn dùng mạng để đổi lại, cũng là người hắn nên quý trọng.
Bên ngoài lầu nhỏ.
Góc tường.
Ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Lý Nhàn Ngư nổi da gà.
Diệp Nam Hiên vuốt cuống họng, nắm chặt tay Lý Huyền Đạo nói: "Ta cũng vậy, rất yêu ngươi".
"Mau mau cút!"
Lý Huyền Đạo mắng: "Ngươi nói ít đi".
Lúc này Lý Nhàn Ngư lại lộ vẻ khó xử nói: "Hai vị sư huynh, chúng ta nghe lén như thế không tốt lắm đi?"
"Sợ cái gì?"
Lý Huyền Đạo lại nghiêm nghị nói: "Chúng ta đang quan tâm sư đến tôn sư nương".
"Đúng thế".
Lý Nhàn Ngư vô cùng bất đắc dĩ.
Diệp Nam Hiên lại cười ha ha nói: "Trước kia sư tôn nói Huyền Đạo hay hóng hớt, không ngờ đúng thế thật, nhìn có vẻ chững chạc đàng hoàng giống như Dương Thanh Vân, thế mà lại hóng hớt như thế!"
Lý Huyền Đạo nghiêm mặt nói: "Ta... Ta chỉ hiếu kì".
"Vậy không phải là hóng hớt sao?"
Lúc ba người khe khẽ bàn luận, chỉ nghe được trên tầng vang lên một câu: "Khúc xương này không tệ, cho bọn họ gặm đi!"
Bịch bịch bịch... Đột nhiên ba khúc xương lớn rơi từ trên tầng xuống, đập chính xác vào trên đầu ba người.
Ba người có thể tránh.
Thế nhưng lại không dám.
"Nếu còn nghe lén, ta sẽ học một vài chiêu trò của sư gia các ngươi, năm đó sư tôn ta đưa ta đến hết tuyệt địa này đến tuyệt địa khác, ta suýt chết mấy lần liền, trải nghiệm loại cảm giác này một lần chính là ác mộng, các ngươi có muốn trải nghiệm không?"
Vèo vèo vèo... Ba bóng người rời đi như bay.
"Móa, ngươi không phải nói đó là bảo khí gì đó của thánh địa Thanh Dương có thể che đậy khí tức lẫn âm thanh, sư tôn không thể phát hiện được sao?"
Diệp Nam Hiên hùng hùng hổ hổ nói.
Lý Nhàn Ngư lại phản bác: "Đó là đối với người bình thường, sư tôn nhiều chiêu trò như vậy, làm sao ta biết được!"
"Thôi đi, ta thấy thánh địa Thanh Dương cũng chỉ như thế thôi".
"...", ba người xám xịt rời đi... Tiếp theo, trong vòng một tháng.
Toàn bộ Cửu Châu đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nhà họ Tề ở Tề Châu bị diệt.
Ngạo Thế Đường ở Tuyên Châu bị diệt.
Nhà họ Cảnh ở Tĩnh Nguyên Châu cũng bị diệt.
Mà trong đó, nhà họ Tề là thảm nhất, tất cả những người họ Tề đều bị giết hết, không hề có ngoại lệ, có thể nói là diệt tộc.
Từ điều này, võ giả Cửu Châu đã thấy rõ.
Nhà họ Linh muốn vùng lên! Hiện nay, nhà họ Linh đã chiếm cứ bảy châu là Linh Nguyên Châu, Di Nguyên Châu, Ách Nguyên Châu, Tĩnh Nguyên Châu, Hồng Châu, Tuyên Châu, Tề Châu.
Nhà họ Khương ở Khương Nguyên Châu.
Đan Đỉnh Môn ở Lãng Châu.
Hai phe này coi như độc lập.
Mà nhà họ Thu ở Di Nguyên Châu, Thiên Hồng Bang ở Hồng Châu cùng với Ngạo Thế Đường ở Tuyên Châu đã xem như thần phục nhà họ Linh.
Đương nhiên mới chỉ hơi thống nhất bảy châu thôi.
Muốn hoàn toàn thống nhất vẫn còn cần thời gian để dần dần gom góp võ giả của các thế lực khắp nơi đến.
Nhưng mà cho dù là ai đều đã nhìn ra.
Nhà họ Linh! Vùng lên.
Mà cái tên Tần Ninh này càng thêm nổi tiếng ở toàn bộ Cửu Châu.
Một tháng đã trôi qua.
Tần Ninh cũng coi như được hưởng thụ một khoảng thời gian rất thoải mái dễ chịu.
Ngày hôm đó, Linh Thiên Thương xuất hiện ở bên ngoài lầu các.
"Đại ca!"
"Tam đệ".
Linh Thiên Thương nhìn về phía Tần Ninh, khẽ mỉm cười nói: "Lần này, thực lực của bảy châu trong Cửu Châu cộng lại có hơn vạn Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn cũng có hơn hai ngàn người, Tiểu Thần Tôn là trăm vị".
"Ta cũng đã dựa theo lời đệ nói, ghi chép hết toàn bộ lại rồi".
"Đệ định lúc nào sẽ xuất phát?"
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Nếu đã thống kê xong hết rồi, vậy bây giờ xuất phát luôn!"
Chương 2392: Nhà họ Lăng ra tay
Linh Thiên Thương nhìn về phía Tần Ninh, hơi sững sờ, lập tức nói: Được rồi, ta sẽ phái người đi truyền tin".
Linh Thiên Thương rời đi, Tần Ninh cũng duỗi lưng ra.
"Các đồ nhi, đi thôi!"
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Xuất phát đến đại lục Cửu Nguyên, địa bàn của nhà họ Lăng!"
Ba người Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo lần lượt xuất hiện.
Điểm đến.
Đại lục Cửu Nguyên.
Mấy người cùng nhau đi ra khỏi Linh Phủ.
Bên ngoài thành Linh Nguyên cũng đã có mấy trăm vị võ giả nhà họ Linh tụ tập.
Đám người Tần Ninh đi ra ngoài thành, chỉ thấy mọi người đang đợi để xuất phát.
Đến khi nhìn thấy Tần Ninh, trên mặt mỗi một vị võ giả đều tràn đầy vẻ tôn sùng.
"Tần công tử".
Lúc này Linh Thiên Triết đi tới.
Ở trước mặt người ngoài, ông ta vẫn gọi Tần Ninh là công tử.
"Sao lại phô trương thế?"
Tần Ninh kinh ngạc nói.
"Đây đều là sự biết ơn từ tận đáy lòng của võ giả nhà họ Linh dành cho ngươi, họ coi ngươi là ân nhân!"
Linh Thiên Triết cười nói: "Bây giờ danh tiếng của ngươi ở Cửu Châu rất lớn".
Tần Ninh cười một tiếng.
"Chuẩn bị lên đường đi!"
"Ừm".
Linh Thiên Triết tiếp tục nói: "Đại ca, nhị ca đi liên hệ tập hợp những người khác, đám người nhà họ Khương, Thiên Hồng Bang, Ngạo Thế Đường cũng sẽ cùng xuất phát với chúng ta".
"Được".
Lúc này đội ngũ chuẩn bị xuất phát.
Từng phi cầm cấp một, cấp hai đều đang đứng chờ đợi.
Từ Cửu Châu đến đại lục Cửu Nguyên cũng phải mất một hai ngày, nếu võ giả tự ngự không phi hành sẽ tốn rất nhiều công sức, cưỡi phi cầm đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Lúc này từng bóng người lần lượt tụ tập lại một chỗ.
Tần Ninh nhìn bốn phía, trong ánh mắt có vẻ bình tĩnh.
Tất cả đều rất tốt.
Vèo vèo vèo... Mà đúng vào lúc này, từng tiếng xé gió lên.
Chỉ thấy hơn mười vị võ giả mặc trang phục của nhà họ Linh lần lượt đáp xuống.
"Tứ gia!"
Một người cầm đầu nhìn thấy Linh Thiên Triết liền nói ngay: "Đại gia và nhị gia bảo chúng ta đến truyền tin tức, bên chỗ Thiên Hồng Bang xảy ra chút vấn đề!"
"Có chuyện gì vậy?"
Chẳng lẽ Hồng Đào lại trở mặt?
Theo lý thì không nên.
Từ khi được chứng kiến thực lực của Tần Ninh, chứng kiến thánh tử Lý Nhàn Ngư của thánh địa Thanh Dương là đệ tử của Tần Ninh, Hồng Đào ngoan ngoãn hẳn.
"Hồng Đào dẫn người của Thiên Hồng Bang chuẩn bị xuất phát, thế nhưng kết quả lại gặp võ giả đến từ đại lục Cửu Nguyên, hai phe xảy ra mâu thuẫn, không ít người của Thiên Hồng Bang bị giết...", người của Đại lục Cửu Nguyên sao?
Tần Ninh liền nói ngay: "Đi xem một chút!"
"Ừm".
Lúc này Linh Thiên Triết cũng không trì hoãn nữa, lập tức ra lệnh, đám người leo lên trên người phi cầm vỗ cánh bay cao, rất nhanh đã rời đi khỏi thành Linh Nguyên... Lý Nhàn Ngư cũng gọi ra Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân với tốc độ cực nhanh, bỏ mặc mọi người ở phía sau.
Bình thường muốn đi từ thành Linh Nguyên đến Hồng Châu, cho dù cảnh giới Tiểu Thiên Tôn dùng hết sức để đi đường thì ít nhất cũng cần một ngày hai ngày.
Mà Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân chính là nguyên thú cấp 7, tốc độ cực nhanh, không cần một hai canh giờ, liền có thể đến.
"Đại lục Cửu Nguyên ở trung tâm của Cửu Nguyên Vực, bốn phía trải rộng những châu giống như vùng đất Cửu Châu, có rất ít võ giả từ đại lục Cửu Nguyên đến Cửu Châu, lần này đúng là náo nhiệt".
Tần Ninh cười nói.
Lý Nhàn Ngư lập tức nói: "Có lẽ là liên quan đến nhà họ Lăng đi".
Lăng Dận Nhiên của nhà họ Lăng ở đại lục Cửu Nguyên chết ở chỗ này, con trai tộc trưởng Lăng Vân Phong cũng đã chết.
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, chắc chắn nhà họ Lăng đã sớm nhận được tin tức.
Bây giờ xảy ra sự cố, rất có thể là nhà họ Lăng.
"Xem ra tên đầu gỗ như ngươi cũng đã được thông suốt rồi".
Tần Ninh trêu ghẹo nói: "Xem ra trở thành thánh tử đã giúp ngươi tiến bộ nhiều".
Lý Nhàn Ngư cười.
...Hồng Châu.
Thiên Hồng Bang.
Hiện nay Thiên Hồng Bang xem như đã hoàn toàn sửa lại.
Đổi thành một chi nhánh của nhà họ Linh thiết lập ở Hồng Châu do Hồng Đào phụ trách tất cả.
Vốn dĩ được Tần Ninh tha cho một mạng, bây giờ còn được quản lý Thiên Hồng Bang, chẳng qua là cúi đầu xưng thần với nhà họ Linh thôi, Hồng Đào rất hài lòng với điều này.
Dù sao đường chủ Thiên Ngạo Vũ của Ngạo Thế Đường đã bị giết.
Nhà họ Tề cũng bị diệt tộc.
Nhà họ Cảnh cũng tổn thất nặng nề.
Ông ta có thể sống sót, còn được trở thành người phụ trách chi nhánh của nhà họ Linh ở Hồng Châu đã rất tốt rồi.
Thế nhưng hôm nay lại xuất hiện một nhóm người khiến cho tâm trạng tốt đẹp của Hồng Đào hoàn toàn đảo lộn.
Lúc này, trong ngoài Thiên Hồng Bang có mấy trăm vị võ giả uy phong lẫm liệt, khí tức kinh khủng, ngạo nghễ đứng vững.
Đại sảnh.
Một thanh niên khoan thai ngồi trên ghế bang chủ.
Thanh niên kia môi đỏ mặt trắng, dáng vẻ tuấn tú, vẻ mặt lạnh nhạt, trong tay cầm một cái quạt giấy, thoải mái nhàn nhã quạt.
Mà ở hai bên trái phải phía trước thanh niên còn có hai người.
Hồng Đào không nhận ra những người này.
Thế nhưng bọn họ không nói một lời đã vọt vào trong Thiên Hồng Bang, sau khi chém giết một lát đã khống chế được Thiên Hồng Bang.
"Rốt cuộc các ngươi là ai?"
Lúc này Hồng Đào bị áp giải quỳ ở nơi đó, mở miệng nói: "Hiện nay Thiên Hồng Bang lệ thuộc vào nhà họ Linh, các ngươi làm như thế, nhà họ Linh sẽ không bỏ qua đâu!"
"Nhà họ Linh hả?"
Người đàn ông trung niên bên trái lạnh lùng nói: "Chúng ta cũng là nhà họ Linh!"
"Chỉ là Linh không giống nhau thôi!”
Hồng Đào đã hiểu ra, liền nói: "Các ngươi là nhà họ Lăng ở đại lục Cửu Nguyên!"
Nghe thấy thế, người đàn ông bên trái hừ một tiếng nói: "Cũng không ngu lắm".
"Hồng Đào, dù sao ngươi cũng là chủ nhân của một châu, sao lại dễ dàng đầu hàng trước nhà họ Linh như mặt trời sắp lặn thế?"
Nghe vậy, Hồng Đào liền nói: "Các ngươi không biết thực lực của Tần Ninh kia rất kinh khủng, chỉ là Đại Thiên Tôn lại có thể giết Tiểu Thần Tôn đỉnh phong, ta đâu phải đối thủ của hắn?"
"Hơn nữa thánh tử Lý Nhàn Ngư của thánh địa Thanh Dương lại là đồ đệ của Tần Ninh, dẫn đầu hơn mười vị Tiểu Đế Tôn và trên trăm vị võ giả Đại Thần Tôn, Tiểu Thần Tôn, chỉ trong chớp mắt đã tiêu diệt hết đám cao thủ của nhà họ Tề, ai dám phản kháng?"
"Ồ?"
Lúc này, thanh niên trên ghế gập quạt xếp lại, khẽ mỉm cười nói: "Thú vị lắm...", "Đúng là Lý Nhàn Ngư ở chỗ này, chỉ là hắn có một vị sư tôn, sao ta lại không biết?"
Hồng Đào nhìn thoáng qua thanh niên kia.
Thanh niên này có thể kiêu ngạo trước mặt người nhà họ Lăng như vậy, thân phận địa vị tuyệt đối không tầm thường.
"Đang hỏi ngươi đấy!"
Người đàn ông trung niên bên trái nói: "Tần Ninh giết huynh đệ của ta, giết con trai Lăng Vân Phong của ta, sao Lăng Nghiêu ta có thể tha cho hắn được?"
Lăng Nghiêu! Tộc trưởng nhà họ Lăng.
Hồng Đào lập tức sững sờ.
Tần Ninh còn đang định đến đại lục Cửu Nguyên diệt nhà họ Lăng kia.
Chưa khởi hành mà nhà họ Lăng đã tự đến trước rồi.
Dù nói thế nào thì nhà họ Lăng cũng là thế lực ở đại lục Cửu Nguyên, làm sao có thể không có chút bối cảnh nào, không có chút thực lực nào được?
Lần này phiền phức lớn rồi! Hồng Đào liền nói ngay: "Chúng ta cũng không biết, Lý Nhàn Ngư kia đúng là vừa nhìn thấy Tần Ninh đã gọi sư tôn".
Thanh niên kia liền mỉm cười.
Phía bên phải, một thanh niên tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi chắp tay nói: "Hạo Nhiên sư huynh, Lý Nhàn Ngư này quả nhiên kỳ quái, trong thời gian ngắn đã trở thành thánh tử của thánh địa Thanh Dương chúng ta, thế mà bây giờ lại bái người ngoài làm sư tôn, ta thấy thánh tử này có vấn đề rất lớn".
Hồng Đào nhìn ba người này, cũng đã hiểu được đại khái.
Thanh niên đang ngồi kia chắc là đệ tử của thánh địa Thanh Dương.
Thân phận địa vị tuyệt đối không thấp, cũng không sợ hãi thánh tử.
Mà Lăng Nghiêu là tộc trưởng, có thể đứng chung với tộc trưởng, chỉ sợ cũng là thiên tài của nhà họ Lăng.
Chương 2393: Ta còn sợ bọn họ không dám tới đây này
Thanh niên cầm quạt cười cười nói: "Người này ở trong thánh địa, rất được mấy vị trưởng lão yêu thích, có thể nói là đầy đủ quan tâm, nếu quả thật là bái người ngoài làm sư, lúc này có thể lấy ra làm mưu đồ lớn rồi!"
"Lý Nhàn Ngư... mấy vị thánh tử khác, rất có địch ý đối với hắn ta!"
"Hạo Nhiên sư huynh nói đúng lắm".
Lúc này, thanh niên cầm quạt nhìn về phía thanh niên bên phải, cười nói: "Lăng Vân Nhạc, lần này xem như là ta đặc biệt đi một chuyến vì ngươi, ngươi cũng chớ phụ sự bồi dưỡng của ta đối với ngươi".
"Hạo Nhiên sư huynh yên tâm, sau này Lăng Vân Nhạc nhất định sẽ nghe Hạo Nhiên sư huynh sai đâu đánh đó".
"Ừm...", lúc này Hồng Đào nhìn về phía hai người, không nhịn được nói: "Thế nhưng vị kia chính là thánh tử của thánh địa Thanh Dương...", "Thánh tử thì làm sao?"
Lăng Vân Nhạc giễu cợt nói: "Vị này là Hứa Hạo Nhiên của thánh địa Thanh Dương, một trong thập đại đệ tử tinh anh, bàn về thực lực, đã sớm nên là thánh tử rồi".
"Lý Nhàn Ngư đó có thấy, cũng phải cho mặt mũi".
Đệ tử tinh anh! Đứng sau năm vị đệ tử nòng cốt.
Một trong thập đại tinh anh, xem ra thân phận của Hứa Hạo Nhiên này thật sự không đơn giản.
Hứa Hạo Nhiên lúc này cười tủm tỉm nói: "Bên trong thánh địa Thanh Dương, muốn trở thành thánh tử, cần phải được nửa số trưởng lão trong thánh địa tiến cử, vài năm trước ta cũng không thèm để ý đến vị trí thánh tử, mới để cho Lý Nhàn Ngư chui vào chỗ trống".
"Bàn về thực lực... Lý Nhàn Ngư hắn ta, chính là không bằng ta!"
Hồng Đào nghe được những thứ này, lúc này trong lòng sửng sốt.
Xong rồi xong rồi! Tần Ninh xong rồi! Nói cho cùng, Tần Ninh vẫn là quá tâm cao khí ngạo đi.
Sau lưng nhà họ Tề là nhà họ Lăng, ngày đó giao thủ, đánh đuổi người nhà họ Lăng đi là được.
Bây giờ, chọc giận nhà họ Lăng, nhà họ Lăng trực tiếp mang đệ tử tinh anh của thánh địa Thanh Dương ra, hơn nữa còn là một vị đệ tử tinh anh thân phận và địa vị đều không đơn giản.
Chỉ sợ Lý Nhàn Ngư cũng không gánh nổi.
Nếu như Lý Nhàn Ngư không gánh nổi.
Vậy nhà họ Lăng diệt nhà họ Linh, chẳng phải là vô cùng đơn giản?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Hồng Đào cảm xúc phức tạp.
Bên trong Cửu Nguyên Vực này, chính là như vậy, thế lực rắc rối phức tạp, quả đấm ai lớn, ai nói lời giữ lời, ai giao thiệp rộng, kẻ đó liền có sức mạnh.
"Tộc trưởng!"
Lúc này, bên ngoài đại sảnh vang lên một giọng nói: "Người nhà họ Linh tới!"
"Đến tốt lắm!"
Lăng Nghiêu hừ nói: "Ta còn sợ bọn họ không dám tới đây này".
"Nhị đệ, Tam đệ, đi theo ta".
"Vâng!"
"Vâng!"
Bên trái phía sau Lăng Nghiêu, vào lúc này có hai nam tử trung niên đi ra.
Lăng Sơn Tuyền! Lăng Vạn Thanh! Hai vị này, cũng là nhân vật trọng yếu của nhà họ Lăng.
Thế hệ tộc trưởng nhà họ Lăng này có bốn vị đại nhân vật, trừ Lăng Dận Nhiên đã chết đi, chỉ còn lại hai người này.
Lần này, bọn họ cũng theo tộc trưởng tới.
Lăng Dận Nhiên bỏ mình.
Lăng Vân Phong bỏ mình.
Đây là sự sỉ nhục trần trụi đối với nhà họ Lăng.
nhà họ Lăng trấn giữ đại lục Cửu Nguyên, quản lý vùng đất có đường kính nghìn dặm, có một tỷ dân, cũng coi như là tiểu bá chủ của một phương, há có thể nuốt giận như thế?
Mới bắt đầu, Lăng Nghiêu chính là liên lạc với con trai trưởng Lăng Vân Nhạc của mình tu hành ở bên trong thánh địa Thanh Dương.
Lăng Vân Nhạc cũng là đệ tử tinh anh của thánh địa Thanh Dương, bản thân là Tiểu Đế tôn nhất phẩm, cũng tính là không tệ.
Nhưng sau khi nghe được cái tên Lý Nhàn Ngư, Lăng Vân Nhạc biết, mình căn bản không phải là đối thủ.
Vì vậy, sau một tháng chờ đợi, tìm được Hứa Hạo Nhiên - một trong thập đại đệ tử tinh anh hiện nay.
Thánh địa Thanh Dương.
Thánh tử, đệ tử tinh anh, đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn, đệ tử tạp dịch, năm đại cấp bậc.
Vốn thánh tử thuộc về vị trí cao cao tại thượng, địa vị vượt qua những đệ tử khác.
Nhưng dù sao Lý Nhàn Ngư cũng là thánh tử mới, địa vị cũng không vững chắc, đứng đầu đệ tử tinh anh, có người cảnh giới còn cao hơn so với hắn, thực lực càng mạnh, khiến đáy lòng không phục.
Hứa Hạo Nhiên lại chính là một vị như thế.
Bản thân Hứa Hạo Nhiên cũng là Tiểu Đế Tôn ngũ phẩm, đứng hàng thứ bảy trong thập đại đệ tử tinh anh, ở trong thánh địa Thanh Dương, cũng là người có thân phận hiển hách.
Ở trong thánh địa Thanh Dương, nhà họ Hứa lại có quyền phát biểu rất lớn.
Đối mặt với thánh tử, những đệ tử tinh anh khác có thể sẽ sợ hãi, nhưng hắn ta không sợ.
Lúc này đám người Lăng Nghiêu, Lăng Sơn Tuyền, Lăng Vạn Thanh rối rít đi ra.
Hứa Hạo Nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng quạt cái quạt giấy, cười nói: "Chúng ta cũng đi ra xem một chút, đối với Tần Ninh này, ngược lại ta thật sự tò mò, mới mấy tháng ngắn ngủi đã sấm rền gió cuốn, gộp chung Cửu Châu vào một chỗ, người này cũng rất có dã tâm, hơn nữa chỉ là cảnh giới Đại Thiên Tôn...", Hứa Hạo Nhiên đi ra, Lăng Vân Nhạc áp giải đám người Thiên Hồng Bang, rối rít ra ngoài Thiên Hồng Bang.
Lúc này.
Bên ngoài Thiên Hồng Bang.
Hai người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, cùng với đám người Khương Ung, rối rít tụ tập ở chỗ này.
Hơn ngàn vị võ giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, đôi sánh đôi với những võ giả nhà họ Lăng kia.
Vào lúc này tiếng 'ùng ùng' vang lên.
Khí thế hai bên va vào nhau, vô cùng kinh người.
"Là người nhà họ Lăng!"
Lúc này Khương Ung trầm giọng nói: "Xem ra, đây cũng không phải là đắc tội trong lúc vô ý, mà là có người tính kế!"
Nhà họ Lăng đã có Lăng Dận Nhiên và Lăng Vân Phong bỏ mạng, hơn một tháng qua này, một chút động tĩnh cũng không có, đúng là kỳ lạ.
Mà bây giờ người nhà họ Lăng xuất hiện ở Hồng Châu, có thể thấy rất rõ ràng là chạy đến báo thù.
"Linh Thiên Thương".
Lúc này, bên trong Thiên Hồng Bang, một tiếng rống vang lên, vô cùng phấn khích, mang theo sức mạnh kinh sợ.
"Ta tưởng là ai".
Lúc này Linh Thiên Thương, nhìn về phía trước.
"Tộc trưởng nhà họ Lăng, Lăng Nghiêu".
Linh Thiên Thương mở miệng nói: "Thế nào? Đại lục Cửu Nguyên ở không thoải mái, muốn đến Cửu Châu ở à?"
"Linh Thiên Thương!"
Lúc này Lăng Nghiêu nhìn về phía Linh Thiên Thương trước mắt.
Đại Thần Tôn hậu kỳ rồi.
Người này, tin tức lúc trước dò la, vẫn là Đại Thần tôn trung kỳ mà thôi.
Bây giờ, khí thế chập chờn, rất rõ ràng cho thấy đã vào hậu kỳ.
Tiến vào cảnh giới nhanh như vậy?
Lúc này bề ngoài Linh Thiên Thương nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dâng lên cẩn trọng.
Có chút không đúng.
Nhà họ Lăng, có chuẩn bị mà đến.
Chẳng qua là, nếu hơn một tháng sau nhà họ Lăng đến, nhất định sẽ biết, thánh tử của thánh địa Thanh Dương ở Cửu châu, là đồ đệ Tần Ninh, là đứng ở phía nhà họ Linh.
Mặc dù có thể đã biết, nhưng bây giờ vẫn ra tay như cũ... hoặc là do nhà họ Lăng ngu xuẩn.
Hoặc chính là, nhà họ Lăng tìm được người chỗ dựa vững chắc có thể chống lại Lý Nhàn Ngư.
Chuyện, phiền phức rồi.
"Lăng Nghiêu, ngươi muốn làm cái gì? Ta khuyên ngươi, tốt nhất đừng làm bậy".
Lúc này Khương Ung mở miệng nói.
Bây giờ có thể nói là ông ta hoàn toàn đứng ở phía nhà họ Linh.
Hết cách rồi.
Tần Ninh đang nắm giữ mạng cả nhà họ Linh.
"Làm bậy?"
Lăng Nghiêu căm tức nhìn ba người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Khương Ung.
"Giết huynh đệ ta, chém con ta, các ngươi mới là làm bậy, thật sự cho là đột nhiên có một người giúp đỡ vô hình, liền có thể làm xằng làm bậy?"
"Nhà họ Lăng ta, là gia tộc mà nhà họ Linh các ngươi có thể tùy ý gây khó dễ sao?"
Một tiếng này, gần như là Lăng Nghiêu gầm thét lên.
Đệ đệ và nhi tử bỏ mình khiến ông ta tức giận.
Thế lực võ giả ở Cửu Châu, dám can đảm ra tay với võ giả ở đại lục Cửu Nguyên, chính là đánh vào mặt nhà họ Lăng.
Những gia tộc thế lực đồng đẳng lân cận khác, sẽ thấy thế nào?
Lúc này Linh Thiên Thương cũng không sợ hãi.
Bất kể nhà họ Lăng tìm đến người giúp đỡ nào, nhà họ Linh có Tam đệ, sẽ không e sợ.
Lúc này đám người Hứa Hạo Nhiên, Lăng Vân Nhạc, cũng đi ra từ bên trong Thiên Hồng Bang.
Trên người Hồng Đào và một đám cấp cao Thiên Hồng Bang đều là bị thương, sắc mặt u ám.
Chương 2394: Dựa vào đâu
"Đây là võ giả của nhà họ Linh sao?"
Hứa Hạo Nhiên cười nhạo nói: "Cấp cao nhất cũng chỉ có Đại Thần Tôn hậu kỳ thôi, vậy mà còn mưu toan cắm rễ ở đại lục Cửu Nguyên, thật là nực cười".
"Ngươi là ai?"
Linh Thiên Minh hỏi thẳng.
"Ta là ai hả?"
Hứa Hạo Nhiên cười châm biếm hỏi ngược lại.
Bóng dáng Lăng Vân Nhạc chợt lóe lên, hừ nói: "Ngươi không có tư cách hỏi!"
Ngay sau đó, Lăng Vân Nhạc bỗng xuất hiện ngay trước mặt Linh Thiên Minh, hắn ta tung ra một chưởng bay thẳng về phía Linh Thiên Minh.
"Nhị đệ, cẩn thận".
Linh Thiên Thương nhanh tay lẹ mắt ra tay đỡ đòn.
Khương Ung cũng lập tức ra tay theo.
Một vị Đại Thần Tôn hậu kỳ và một vị Đại Thần Tôn trung kỳ cùng nhau ngăn cản Lăng Vân Nhạc.
Ba chưởng va chạm vào nhau, lực lượng bùng nổ lan ra xung quanh.
Ầm...
Chốc lát sau.
Lăng Vân Nhạc không hề lùi bước, còn sắc mặt Linh Thiên Thương và Khương Ung trở nên trắng bệch, phải lập tức lùi về, rồi ngã xuống đất, đất bằng nứt toạc, quần áo hai người đều rách ngực, trên lồng ngực xuất hiện một bàn tay.
"Tiểu Đế Tôn!"
Vào giờ phút ấy, không ít người phải biến sắc.
Lăng Nghiêu với vài nhân vật cấp cao của nhà họ Lăng lộ ra vẻ mặt ngạo mạn.
Năm ấy, Lăng Nghiêu phải trả cái giá thật lớn mới có thể đưa Lăng Vân Nhạc đến thánh địa Thanh Dương, lại không ngừng cung cấp tài nguyên cho hắn ta, giúp con trai mình móc nối quan hệ, tất cả chính là vì thời khắc này đây.
Lăng Vân Nhạc là con cả của nhà họ Lăng, hiện tại đã đạt đến cảnh giới Tiểu Đế Tôn nhất phẩm, tương lai rất có khả năng trở thành Đại Đế Tôn, nếu vậy, nhà họ Lăng sẽ từ tiểu thế lực bá chủ đứng dưới tầng chót nhảy lên thành thế lực tầm trung.
Thậm chí, mối quan hệ Lăng Vân Nhạc có được ở thánh địa Thanh Dương còn bảo đảm cho nhà họ Lăng phát triển thêm một tầm cao mới.
Thấy con trai mình bày ra thực lực hùng mạnh khiến mọi người kinh ngạc như vậy, Lăng Nghiêu rất hài lòng.
Thế lực ở Cửu Châu mà dám đối đầu với thế lực của đại lục Cửu Nguyên chẳng khác nào đi tự sát.
Lúc này, Linh Thiên Thương và Khương Ung đều đã bị thương nặng.
Đại Thần Tôn trung kỳ cũng vậy.
Mà Đại Thần Tôn hậu kỳ cũng thế.
Khi đối mặt với Tiểu Đế Tôn nhất phẩm, thì mới biết khoảng cách chênh lệch lớn cỡ nào.
Lăng Vân Nhạc lạnh lùng nói: "Giết tứ thúc của ta, giết đệ đệ của ta, thù này không báo thì Lăng Vân Nhạc ta tu võ để làm gì?"
"Hôm nay, nhà họ Linh sẽ giống như nhà họ Tề vậy, đều sẽ bị diệt tộc".
Lăng Vân Nhạc lạnh lùng nói xong, lập tức lao thẳng về phía Linh Thiên Thương.
Oong...
Đúng lúc này, một tiếng oong bỗng vang lên.
Trong không gian bỗng xuất hiện một tia máu đỏ tươi, chốc lát đã lao thẳng tới trước mặt Lăng Vân Nhạc.
Ầm.
Tiếng va chạm vang lên.
Cơ thể Lăng Vân Nhạc lùi về sau, sắc mặt hắn ta trắng bệch, trên ngực xuất hiện một lỗ máu, cả người thoáng cái đã xuống sức.
"Ai đó?"
Lăng Vân Nhạc hỏi.
Phía cuối chân trời, một bóng dáng khổng lồ đang bay tới.
Nó như một đám mây rực lửa đang phất phơ bay tới.
Hơn hai mươi con Tuyết Linh Hạc nối gót theo sau.
Thấy thế, Lăng Vân Nhạc chợt hiểu ra.
"Lý Nhàn Ngư!"
Hắn ta lạnh giọng nói.
Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân từ từ dừng lại.
Trên Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân, một người thanh niên bước ra.
Công thử thế vô song cũng chỉ là thế thôi.
Lúc này, Lý Nhàn Ngư hờ hững nói.
"Lăng Vân Nhạc!"
Lý Nhàn Ngư liếc mắt nhìn vào Lăng Vân Nhạc, bất chợt nghĩ đến cái gì đó, rồi bình thản nói: "Thì ra ngươi đến từ nhà họ Lăng!"
Vào giờ phút này, sắc mặt Lăng Vân Nhạc xanh mét.
"Sao thế? Đệ tử tinh anh gặp thánh tử thì phải kính chào, chút phép tắc ấy mà ngươi cũng không biết sao?"
Ngũ đại thánh tử là đệ tử có cấp bậc cao nhất trong thánh địa Thanh Dương, thậm chí một vài trưởng lão nội môn và ngoại môn khi gặp họ còn phải khiêm nhường lễ độ nữa là, càng đừng nhắc tới những đệ tử tinh anh, đệ tử nội môn.
Lăng Vân Nhạc lạnh mặt.
Hắn ta không nói gì cả.
"Ha ha, thánh tử đại nhân cao quý quá ta!"
Một tràng cười vang lên, chế nhạo nói: "Không biết mấy vị trưởng lão nghĩ gì khi biết thánh tử đại nhân phách lối ở bên ngoài như thế?"
Hứa Hạo Nhiên lên tiếng, hào hứng nói.
Ánh mắt hắn ta nhìn về phía Lý Nhàn Ngư không có chút tôn kính nào.
Địa vị của thánh tử quả thật cao hơn đệ tử tinh anh rất nhiều.
Nhưng mà...
Hắn ta là đệ tử tinh anh đứng hàng đầu ở thánh địa Thanh Dương, sức ảnh hưởng của hắn ta cũng không thua thánh tử là bao.
"Hứa Hạo Nhiên".
Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên, vẻ mặt không tốt lắm.
Ngay bây giờ, bất kỳ ai cũng cảm giác được hai bên đang đối đầu gay gắt với nhau.
Lúc này, trên lưng Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân có vài người bước xuống.
Tần Ninh đi đến bên cạnh Linh Thiên Thương, duỗi ngón tay ra.
Linh Thiên Thương cười nói: "Ta không sao, thương thế không nguy hiểm đến tính mạng!"
Tần Ninh kiểm tra cẩn thận xong mới buông ngón tay ra, rồi nhìn về phía trước.
Đệ tử của thánh địa Thanh Dương sao.
Điều này cũng đúng thôi.
Nhà họ Lăng tệ gì cũng là thế lực tại đại lục Cửu Nguyên, cũng không thể không có một chút mối quan hệ được.
"Vị này chính là Tần công tử Tần Ninh nhỉ?"
Hứa Hạo Nhiên nhìn về phía Tần Ninh, gấp quạt giấy lại, cười nói: "Chỉ với cảnh giới Đại Thiên Tôn trung kỳ mà lại có thể làm lên sóng to gió lớn ở Cửu Châu, quả thật rất hiếm thấy".
"Nhưng mà, người như ngươi... ở đại lục Cửu Nguyên, sợ rằng sống không quá một ngày".
Lý Nhàn Ngư nghe vậy, lạnh mặt nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên.
"Hử? Tức giận à?"
Hứa Hạo Nhiên cười cợt: "Xem ra đây đúng là sư tôn của ngươi nhỉ?"
"Lý Nhàn Ngư, ngươi biết đấy, ở thánh địa chúng ta mà bái người ngoài làm thầy là lỗi gì?"
Đối diện với câu hỏi của Hứa Hạo Nhiên, Lý Nhàn Ngư cũng không để tâm, nói: "Lãnh phong chủ biết chuyện này!"
Phong chủ Lãnh Tử Duệ!
Trong thánh địa Thanh Dương chỉ có duy nhất một thánh chủ, là thánh chủ Thanh Dương Hoa.
Thánh Chủ Phong.
Là nơi ở của thánh chủ.
Ngoài ra còn có ngũ đại phong, phong chủ của ngũ đại phong là những người có địa vị chỉ đứng sau thánh chủ.
Tương tự như địa vị của bảy vị Đạo Tông ở Thánh Đạo Tông vậy.
Lãnh Tử Duệ chính là phong chủ của Lãnh Vân Phong, một trong ngũ đại phong.
Nhắc đến Lãnh Tử Duệ, sắc mặt Hứa Hạo Nhiên chẳng đẹp đẽ gì cho cam.
Lãnh Tử Duệ là phong chủ của Lãnh Vân Phong, ông ta đặc biệt quan tâm tới Lý Nhàn Ngư, chặng đường từ đệ tử tạp dịch trở thành đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, rồi đệ tử tinh anh của Lý Nhàn Ngư không thể thiếu sự săn sóc của phong chủ Lãnh Tử Duệ.
"Ta sẽ báo lại chuyện này một cách chi tiết nhất, đến lúc đó, xem các vị phong chủ khác nghĩ gì đi!"
Lý Nhàn Ngư hừ một tiếng.
"Hôm nay là chuyện riêng giữa nhà họ Lăng và nhà họ Linh, Lý Nhàn Ngư, nếu như ngươi không nhúng tay vào thì ta cũng thế, để cho bọn tự giải quyết với nhau, ngươi thấy sao?"
Hứa Hạo Nhiên thản nhiên nói.
Thực lực của nhà họ Lăng ở đại lục Cửu Nguyên chắc chắn mạnh hơn nhà họ Linh ở Cửu Châu.
Chỉ dựa vào thực lực Tiểu Đế Tôn cấp thấp của đám người Lăng Nghiêu đã đủ nghiền nát nhà họ Linh rồi.
"Dựa vào đâu!"
Lý Nhàn Ngư nói: "Chuyện của nhà họ Linh, ta đã quyết nhúng tay vào rồi, dẫu có bị tông môn trách phạt thì Lý Nhàn Ngư ta sẽ tự mình chịu trách nhiệm, còn ngươi có tư cách gì đàm phán với ta hả?"
Vừa dứt lời, vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên lạnh lùng hơn.
Hắn ta nắm chặt nắm đấm, vô cùng tức giận.
"Nếu đã như vậy thì để ta lĩnh giáo thực lực của thánh tử!"
Vừa nói xong, luồng khí tức nhàn nhạt vờn quanh người Hứa Hạo Nhiên chốc lát đã biến mất, nháy mắt sau đó đã bộc phát ra luồng khí thế mạnh mẽ.
Tiểu Đế Tôn ngũ phẩm.
Pháp thân Phá Tán đã đạt tới bước thứ năm, đến cả lực lượng của pháp thân Dung Hối cũng mạnh vô cùng, khiến cho tất cả mọi người tại đây đều cảm nhận được sức ép đầy áp lực.
Chương 2395: Liễu Văn Truyền
Đối với võ giả bình thường ở Cửu Châu, cảnh giới Tiểu Đế Tôn giống như thần linh vậy.
Chí Tôn có chín cảnh giới thì Tiểu Đế Tôn đã là cảnh giới thứ sáu, ở cửu cảnh Chí Tôn cũng được tính là cấp cao.
Lý Nhàn Ngư thấy vậy, chỉ hừ một tiếng.
Rồi nắm chặt bàn tay.
Rầm!
Pháp thân Ngoại Hiện.
Song Đồng pháp thân nháy mắt đã tỏa ra luồng khí thế cường thịnh.
Áp lực kia khiến cho sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi.
Khí thế khủng khiếp như vậy thật khó để người ta chịu đựng được.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên kinh hoảng.
"Ngươi... đã tới thất phẩm!"
Sở dĩ hắn ta có thể tự tin đến đây đó là vì thực lực của Lý Nhàn Ngư mới đạt tới cảnh giới Tiểu Đế Tôn ngũ phẩm, giống với hắn.
Thậm chí, thời gian Lý Nhàn Ngư đột phá ngũ phẩm còn không lâu bằng hắn, tại cùng cảnh giới, hắn ta có lẽ còn mạnh hơn Lý Nhàn Ngư nữa.
Thế nhưng bây giờ, Lý Nhàn Ngư đã đạt tới thất phẩm, đó đã là câu chuyện khác rồi!
Thất phẩm cao hơn ngũ phẩm hai phẩm, sao có thể làm đối thủ được chứ?
"Phải!"
Lý Nhàn Ngư vừa nói xong, đã lập tức lao lên.
Ánh sáng màu đỏ hiện lên trong đôi mắt hắn ta, thu hút vô vàn sự chú ý.
Ngay sau đó, pháp thân ngưng tụ thành một tia máu rồi chém xuống.
Lúc từng tia máu ngưng tụ lại là lúc luồng khí tức đầy áp lực không ngừng phóng ra.
Rầm...
Lúc này, sắc mặt Hứa Hạo Nhiên càng ngày càng khó chịu.
Lý Nhàn Ngư không phải là Tiểu Đế Tôn ngũ phẩm ư?
Sao bỗng nhiên biến thành Tiểu Đế Tôn thất phẩm rồi!
Cho dù là thực lực tăng tiến thì tốc độ cũng không nhanh như vậy.
Đây rõ ràng không phải là bình thường.
"Huyết Tù Nhân!"
Lý Nhàn Ngư nói xong, bỗng nhiên, Song Đồng pháp thân lập tức phóng ra luồng khí thế kinh khủng.
Rầm...
Từng tiếng nổ ran trời vang lên.
Ánh mắt Hứa Hạo Nhiên càng lúc càng ảm đạm.
Tiếng nổ lại vang lên.
Khí tức khiến tim đập nhanh người khác hoảng sợ lan ra khắp nơi.
Cuộc chiến giữa Tiểu Đế Tôn với nhau khiến cho Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn và Đại Thần Tôn đề cảm thấy vô cùng áp lực.
Mỗi một cảnh giới đều có sự cường đại của nó, từ xưa đến nay vẫn như vậy.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên liên tục bị áp chế.
Sắc mặt bè lũ Lăng Nghiêu, Lăng Sơn Tuyền và Lăng Vạn Thanh đều thay đổi.
Tiểu Đế Tôn thất phẩm.
Cường giả cấp bậc này thực sự rất kinh khủng.
Đủ khiến người khác lạnh sống lưng.
Bọn họ vốn định nhờ Hứa Hạo Nhiên giúp đỡ, nhưng bây giờ, hắn ta đã thua Lý Nhàn Ngư.
Giờ làm gì mới ổn đây?
Ầm...
Âm thanh nứt toạc vang lên.
Tiếng nổ không ngừng truyền tới.
Giữa hai người bọn họ, khí Chí Tôn bùng nổ, lực lượng pháp thân phóng ra.
Dần dần, Hứa Hạo Nhiên bắt đầu không thể đỡ nổi.
Một tháng gần đây, sau khi Lý Nhàn Ngư tới Tiểu Đế Tôn thất phẩm, hắn ta liên tục ổn định cảnh giới của mình.
"Huyết Kính Thúc!"
Nói xong, Lý Nhàn Ngư nắm chặt hai tay, từng đường huyết văn ngưng tụ lại, nháy mắt đã bao quanh cơ thể của Hứa Hạo Nhiên.
Huyết văn trói chặt hắn ta, rồi bùng nổ.
Hứa Hạo Nhiên cảm giác như khí Chí Tôn, lực pháp thân của hắn ta bây giờ đã bị huyết văn trói buộc.
Thậm chí đến cả quyền khống chế bản thân cũng dần bị thay thế.
Bỗng nhiên, Lý Nhàn Ngư tới gần Hứa Hạo Nhiên, nắm chặt tay lại.
Âm thanh nứt vỡ lại vang lên.
Áp lực dồn ép người khác lập tức phóng ra, Lý Nhàn Ngư tung ra một chưởng vào ngực Hứa Hạo Nhiên.
Sắc mặt Hứa Hạo Nhiên trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, cả người rơi xuống đất.
"Nhìn thấy thánh tử không chào, đây coi như là trừng phạt của ngươi!"
Lý Nhàn Ngư bình thản nói: "Ta nghĩ mình có cái quyền này đi?"
Lúc này, mặt Hứa Hạo Nhiên trầm xuống, hắn ta muốn phản bác, thế nhưng, khi nhìn về phía Lý Nhàn Ngư lại không nói được lời nào.
"Nếu người của đại lục Cửu Nguyên nhúng tay vào chuyên của Cửu Châu, ta thấy bọn hắn cũng không cần phải tồn tại nữa".
"Lăng Nghiêu, nhà họ Lăng của ngươi sau này đổi họ Linh đi!"
Lý Nhàn Ngư vừa nói vậy, sắc mặt Lăng Nghiêu trở nên khó coi.
Ông ta vốn định dựa vào con mình nhờ vả đệ tử tinh anh là Hứa Hạo Nhiên, như vậy là đủ để khiến Tần Ninh kiêng kị, không ngờ...
Thực lực của vị thánh tử bên cạnh Tần Ninh vậy mà lại tăng lên.
Chỉ cần mấy chiêu đã khiến Hứa Hạo Nhiên trọng thương, còn về phần con trai của ông ta, Lăng Văn Nhạc thì càng không cần phải nhắc đến.
"Ha ha... Thánh tử phách lối thật đấy".
Lúc này, một tiếng cười nhạt nhẽo vang lên.
Ngay khi ấy, từ hư không khí Chí Tôn ngưng tụ thành một cây cầu đá màu xanh dài cả trăm dặm.
Mà bên kia cầu đá, một vài bóng hình trông như bước từng bước tới, nhưng thực tế chỉ trong chốc lát đã đến trước mặt mọi người.
"Vạn Lý Thần Kiều!"
"Liễu Văn Truyền!"
Thấy vậy, Lý Nhàn Ngư nhướng mày.
Một đám đệ tử tinh anh từ thánh địa Thanh Dương đến đây đúng là điều hắn ta không nghĩ tới.
"Liễu sư huynh!"
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đúng là có chút bất ngờ.
Sao Liễu Văn Truyền lại ở đây?
Mà ở bên cạnh Liễu Văn Truyền là một cô gái, cô ta vóc dáng mảnh khảnh, đôi mắt quyến rũ, mang một vẻ đẹp đầy tính cám dỗ.
"Nhiễm Ngọc!"
Lăng Nghiêu thốt lên: "Nhiễm Ngọc chất nữ, nhà họ Tề của cháu đã bị sát hại, chỉ trách Lăng thúc vô dụng, không báo thù cho nhà cháu được".
Nhiễm Ngọc?
Tề Nhiễm Ngọc ư?
Là con gái của Tề Hữu Lâm.
Tần Ninh còn nhớ rõ, ngày ấy, Lăng Vân Phong xuất hiện, nói rằng hai nhà Tề, Lăng kết thông gia với nhau, Tề Nhiễm Ngọc này chính là vị hôn thê của Lăng Vân Phong sao?
Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Liễu Văn Truyền hỏi: "Liễu Văn Tuyền, ngươi tới đây làm gì?"
"Làm sao?"
Liễu Văn Truyền người mặc áo dài, tôn lên dáng vẻ ưu nhã, hơn nữa, một tay để ở phía trước, càng làm bật lên vài phần cao quý, thanh lịch.
"Lý Nhàn Ngư, ngươi thân là thánh tử, có thể tự tiện đi vào Cửu Châu, còn ta Liễu Văn Truyền, thân là đệ tử tinh anh, chẳng lẽ đến tư cách bước vào Cửu Châu còn không có hay sao?"
Lý Nhàn Ngư nghe vậy, sắc mặt lạnh xuống.
Hắn đương nhiên không có ý đó.
"Đây là Tề Nhiễm Ngọc, Tề sư muội. Cả gia tộc đều bị giết hại, nghe xong ta thấy hung thủ thật sự quá ác độc, cho nên hôm nay đặc biệt tới đây để tìm lại công lý!"
Nhà họ Tề bị sát hại.
Đương nhiên là do Tần Ninh giết.
Tìm công lý.
Tất nhiên là phải tìm Tần Ninh rồi.
"Chỉ sợ nhà ngươi không thể đòi lại công lý cho nhà họ Tề rồi!"
Lý Nhàn Ngư lập tức nói: "Nhà họ Tề bắt tay với nhà họ Lăng muốn thôn tính cả Cửu Châu, hòng phá hủy gia tộc của sư phụ ta, sư phụ ta vì muốn diệt trừ hậu hoạn mới phải làm như thế".
"Chuyện này là do nhà họ Tề ra tay trước".
"Liễu Văn Truyền, ngươi đừng để bị người khác lừa gạt".
Liễu Văn Truyền nghe vậy cười nhạt: "Phải thế không? Nhưng mà... Giết cả nhà người khác như vậy có phải là quá ác độc hay không?"
"Kẻ sát nhân là Tần Ninh đúng không?"
"Lý Nhàn Ngư, nhà ngươi bỗng nhiên lại có thêm một vị sư tôn, thậm chí còn là cảnh giới Đại Thiên Tôn, phải chăng là quá nực cười".
"Ngươi nói thế là có ý gì?", Lý Nhàn Ngư hỏi lại.
"Không có ý gì".
Liễu Văn Truyền nói tiếp: "Lý Nhàn Ngư, nhà ngươi là thánh tử, muốn làm gì thì sao đệ tử tinh anh như ta cản được, thế nhưng... Lý Nhàn Ngư, nếu ngươi cứ muốn chĩa mũi vào chuyện của ta thì đừng trách ta không khách khí".
Lý Nhàn Ngư nhìn chằm chằm vào Liễu Văn Truyền.
Tần Ninh nhìn về phía mấy người, cười nói: "Ta chuẩn bị thâu tóm nhà họ Lăng ở đại lục Cửu Nguyên để làm căn cơ cho nhà họ Linh chúng ta".
"Đến lúc đó, khi nhà họ Linh di chuyển đến đại lục Cửu Nguyên, ta cũng sẽ bái nhập một tông môn ở đó để điều tra một vài chuyện".
"Về phần Cửu Châu sẽ giao cho Phù Dung quản lý, Khương Ung, Hồng Đào đều là người thông minh, nếu bọn họ dám làm ẩu thì cứ trực tiếp tiêu diệt hai phe này".
Tần Ninh đã sớm nghĩ kỹ.
"Muốn tiêu diệt nhà họ Lăng ở đại lục Cửu Nguyên cũng không khó, khó ở chỗ là làm như thế nào để khống chế địa bàn và tài nguyên mà nhà họ Lăng quản lý và cắm rễ ổn định ở đó".
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Những chuyện này ta sẽ không nhúng tay vào, đại ca, nhị ca, tứ đệ, mọi người phải tự chống đỡ thôi".
"Đến lúc đó có Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên ở lại nơi ấy trợ giúp mọi người ổn định cục diện, chờ mọi người đến Tiểu Đế Tôn, tình huống sẽ tốt hơn nhiều, trước lúc đó vẫn phải cần tự mọi người tự đứng vững!"
"Nhớ lấy, nếu có người cấp bậc cao hơn ra tay với mọi người, có thể liên lạc với ta bất cứ lúc nào!"
"Ta muốn để nhà họ Linh xuất phát lần nữa, người thúc đẩy là ta, thế nhưng những chuyện khác vẫn cần các ngươi làm, nếu không một khi ta không có mặt, nhà họ Linh sẽ không có cách nào tự vệ, càng thêm phiền phức".
Ba người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết đều gật đầu.
Đương nhiên bọn họ hiểu được tấm lòng của Tần Ninh.
"Đại khái chỉ có những chuyện này thôi".
"Một tháng sau sẽ xuất phát, hãy dẫn theo những người cấp bậc Tiểu Thần Tôn, Đại Thiên Tôn, đưa theo cả nhà họ Thu, nhà họ Khương, Thiên Hồng Bang nữa, đây cũng là một sự thử thách!"
"Được!"
Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, Tần Ninh mới thở ra một hơi.
Những chuyện hắn phải làm sau đó cũng không phải là hoàn thành trong một sớm một chiều được.
Đầu tiên là tiến vào bên trong Thánh Đạo tông để điều tra xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Đạo Tông - Thánh Dật Phi và Đạo Tông - Âu Dương Chí Dũng và những gì liên quan tới Ma tộc Ám Nguyệt.
Còn nữa, chính là tin tức liên quan tới việc mấy năm nay nhà họ Linh bị người ta hãm hại, cùng với tin tức của Trần Nhất Mặc.
Ba chuyện này cần phải làm gấp.
Lần này gặp được Lý Nhàn Ngư đã khiến Tần Ninh an tâm không ít.
Lý Nhàn Ngư có thể đảm bảo mình an toàn.
Cốc Tân Nguyệt và U Tiêu Tiêu, chắc hẳn là cũng có thể chứ.
Chỉ là không biết... Đến lúc đó... Cốc Tân Nguyệt còn nhớ mình hay không.
Linh Phủ.
Lầu các.
Tầng hai, vị trí cửa sổ.
Tần Ninh lười biếng tựa lên trên cột gỗ nhìn vườn hoa.
"Mệt không?"
Lúc này Thời Thanh Trúc xuất hiện, cười tủm tỉm nói: "Ta làm cơm cho chàng, nếm thử tay nghề của ta đi!"
Nghe vậy, Tần Ninh mỉm cười.
Không thể không nói, tay nghề Thời Thanh Trúc của rất tốt! Trước đó, ở Hạ Tam Thiên, nghe mấy người Lăng Thi Mạn, Hạ Lam nói mấy năm qua, Thời Thanh Trúc luôn ở thánh vực Thanh Tiêu, trong Thanh Tiêu Thiên không hay ra ngoài, lúc nào cũng tự mình nghiên cứu việc nấu nướng.
Lúc đó Thời Thanh Trúc nghe nói rằng muốn nắm được trái tim của một người đàn ông thì phải nắm được dạ dày của hắn trước. Bởi vậy nàng ấy mới quan tâm đến việc nấu nướng.
"Đống thịt nguyên thú này cực kì thích hợp để làm ra những món ăn ngon, ta đã phải tốn rất nhiều công sức đấy".
Thời Thanh Trúc tranh công nói.
"Đừng tưởng rằng làm món ngon cho ta là nàng sẽ có thể không cần tu luyện!"
Nhắn đến tu luyện, Thời Thanh Trúc lập tức nhức đầu.
Tu hành thật sự quá mệt mỏi! Bây giờ tính cách trẻ con của nàng vẫn nhiều hơn một ít.
Hai người ngồi đối diện nhau, Thời Thanh Trúc tri kỷ gắp thức ăn cho Tần Ninh.
"Thanh Trúc...", "Hả?"
"Nàng nói xem nếu nàng nhớ ra những chuyện trước kia, liệu có oán trách ta hay không?"
Nghe vậy, Thời Thanh Trúc cắn đũa, suy nghĩ một lát mới nói: "Không phải chàng nói trước khi ta chết rất yêu chàng sao?"
"Ừm".
"Vậy bây giờ, ta còn yêu chàng hơn".
Thời Thanh Trúc cười tủm tỉm nói: "Trước kia rất yêu chàng, bây giờ yêu chàng hơn, đương nhiên sẽ không oán hận chàng rồi!"
Tần Ninh vuốt đầu Thời Thanh Trúc, cười nói: "Ta cũng vậy, rất yêu nàng".
Mất đi Tần Hâm Hâm, mất đi Tần Kinh Mặc, cùng với việc Lý Nhất Phong phản bội, đời thứ năm cha mẹ qua đời, đã khiến Tần Ninh hiểu thêm một đạo lý.
Quý trọng người trước mắt! Bây giờ Thời Thanh Trúc chính là người mà hắn dùng mạng để đổi lại, cũng là người hắn nên quý trọng.
Bên ngoài lầu nhỏ.
Góc tường.
Ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Lý Nhàn Ngư nổi da gà.
Diệp Nam Hiên vuốt cuống họng, nắm chặt tay Lý Huyền Đạo nói: "Ta cũng vậy, rất yêu ngươi".
"Mau mau cút!"
Lý Huyền Đạo mắng: "Ngươi nói ít đi".
Lúc này Lý Nhàn Ngư lại lộ vẻ khó xử nói: "Hai vị sư huynh, chúng ta nghe lén như thế không tốt lắm đi?"
"Sợ cái gì?"
Lý Huyền Đạo lại nghiêm nghị nói: "Chúng ta đang quan tâm sư đến tôn sư nương".
"Đúng thế".
Lý Nhàn Ngư vô cùng bất đắc dĩ.
Diệp Nam Hiên lại cười ha ha nói: "Trước kia sư tôn nói Huyền Đạo hay hóng hớt, không ngờ đúng thế thật, nhìn có vẻ chững chạc đàng hoàng giống như Dương Thanh Vân, thế mà lại hóng hớt như thế!"
Lý Huyền Đạo nghiêm mặt nói: "Ta... Ta chỉ hiếu kì".
"Vậy không phải là hóng hớt sao?"
Lúc ba người khe khẽ bàn luận, chỉ nghe được trên tầng vang lên một câu: "Khúc xương này không tệ, cho bọn họ gặm đi!"
Bịch bịch bịch... Đột nhiên ba khúc xương lớn rơi từ trên tầng xuống, đập chính xác vào trên đầu ba người.
Ba người có thể tránh.
Thế nhưng lại không dám.
"Nếu còn nghe lén, ta sẽ học một vài chiêu trò của sư gia các ngươi, năm đó sư tôn ta đưa ta đến hết tuyệt địa này đến tuyệt địa khác, ta suýt chết mấy lần liền, trải nghiệm loại cảm giác này một lần chính là ác mộng, các ngươi có muốn trải nghiệm không?"
Vèo vèo vèo... Ba bóng người rời đi như bay.
"Móa, ngươi không phải nói đó là bảo khí gì đó của thánh địa Thanh Dương có thể che đậy khí tức lẫn âm thanh, sư tôn không thể phát hiện được sao?"
Diệp Nam Hiên hùng hùng hổ hổ nói.
Lý Nhàn Ngư lại phản bác: "Đó là đối với người bình thường, sư tôn nhiều chiêu trò như vậy, làm sao ta biết được!"
"Thôi đi, ta thấy thánh địa Thanh Dương cũng chỉ như thế thôi".
"...", ba người xám xịt rời đi... Tiếp theo, trong vòng một tháng.
Toàn bộ Cửu Châu đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nhà họ Tề ở Tề Châu bị diệt.
Ngạo Thế Đường ở Tuyên Châu bị diệt.
Nhà họ Cảnh ở Tĩnh Nguyên Châu cũng bị diệt.
Mà trong đó, nhà họ Tề là thảm nhất, tất cả những người họ Tề đều bị giết hết, không hề có ngoại lệ, có thể nói là diệt tộc.
Từ điều này, võ giả Cửu Châu đã thấy rõ.
Nhà họ Linh muốn vùng lên! Hiện nay, nhà họ Linh đã chiếm cứ bảy châu là Linh Nguyên Châu, Di Nguyên Châu, Ách Nguyên Châu, Tĩnh Nguyên Châu, Hồng Châu, Tuyên Châu, Tề Châu.
Nhà họ Khương ở Khương Nguyên Châu.
Đan Đỉnh Môn ở Lãng Châu.
Hai phe này coi như độc lập.
Mà nhà họ Thu ở Di Nguyên Châu, Thiên Hồng Bang ở Hồng Châu cùng với Ngạo Thế Đường ở Tuyên Châu đã xem như thần phục nhà họ Linh.
Đương nhiên mới chỉ hơi thống nhất bảy châu thôi.
Muốn hoàn toàn thống nhất vẫn còn cần thời gian để dần dần gom góp võ giả của các thế lực khắp nơi đến.
Nhưng mà cho dù là ai đều đã nhìn ra.
Nhà họ Linh! Vùng lên.
Mà cái tên Tần Ninh này càng thêm nổi tiếng ở toàn bộ Cửu Châu.
Một tháng đã trôi qua.
Tần Ninh cũng coi như được hưởng thụ một khoảng thời gian rất thoải mái dễ chịu.
Ngày hôm đó, Linh Thiên Thương xuất hiện ở bên ngoài lầu các.
"Đại ca!"
"Tam đệ".
Linh Thiên Thương nhìn về phía Tần Ninh, khẽ mỉm cười nói: "Lần này, thực lực của bảy châu trong Cửu Châu cộng lại có hơn vạn Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn cũng có hơn hai ngàn người, Tiểu Thần Tôn là trăm vị".
"Ta cũng đã dựa theo lời đệ nói, ghi chép hết toàn bộ lại rồi".
"Đệ định lúc nào sẽ xuất phát?"
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Nếu đã thống kê xong hết rồi, vậy bây giờ xuất phát luôn!"
Chương 2392: Nhà họ Lăng ra tay
Linh Thiên Thương nhìn về phía Tần Ninh, hơi sững sờ, lập tức nói: Được rồi, ta sẽ phái người đi truyền tin".
Linh Thiên Thương rời đi, Tần Ninh cũng duỗi lưng ra.
"Các đồ nhi, đi thôi!"
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Xuất phát đến đại lục Cửu Nguyên, địa bàn của nhà họ Lăng!"
Ba người Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo lần lượt xuất hiện.
Điểm đến.
Đại lục Cửu Nguyên.
Mấy người cùng nhau đi ra khỏi Linh Phủ.
Bên ngoài thành Linh Nguyên cũng đã có mấy trăm vị võ giả nhà họ Linh tụ tập.
Đám người Tần Ninh đi ra ngoài thành, chỉ thấy mọi người đang đợi để xuất phát.
Đến khi nhìn thấy Tần Ninh, trên mặt mỗi một vị võ giả đều tràn đầy vẻ tôn sùng.
"Tần công tử".
Lúc này Linh Thiên Triết đi tới.
Ở trước mặt người ngoài, ông ta vẫn gọi Tần Ninh là công tử.
"Sao lại phô trương thế?"
Tần Ninh kinh ngạc nói.
"Đây đều là sự biết ơn từ tận đáy lòng của võ giả nhà họ Linh dành cho ngươi, họ coi ngươi là ân nhân!"
Linh Thiên Triết cười nói: "Bây giờ danh tiếng của ngươi ở Cửu Châu rất lớn".
Tần Ninh cười một tiếng.
"Chuẩn bị lên đường đi!"
"Ừm".
Linh Thiên Triết tiếp tục nói: "Đại ca, nhị ca đi liên hệ tập hợp những người khác, đám người nhà họ Khương, Thiên Hồng Bang, Ngạo Thế Đường cũng sẽ cùng xuất phát với chúng ta".
"Được".
Lúc này đội ngũ chuẩn bị xuất phát.
Từng phi cầm cấp một, cấp hai đều đang đứng chờ đợi.
Từ Cửu Châu đến đại lục Cửu Nguyên cũng phải mất một hai ngày, nếu võ giả tự ngự không phi hành sẽ tốn rất nhiều công sức, cưỡi phi cầm đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Lúc này từng bóng người lần lượt tụ tập lại một chỗ.
Tần Ninh nhìn bốn phía, trong ánh mắt có vẻ bình tĩnh.
Tất cả đều rất tốt.
Vèo vèo vèo... Mà đúng vào lúc này, từng tiếng xé gió lên.
Chỉ thấy hơn mười vị võ giả mặc trang phục của nhà họ Linh lần lượt đáp xuống.
"Tứ gia!"
Một người cầm đầu nhìn thấy Linh Thiên Triết liền nói ngay: "Đại gia và nhị gia bảo chúng ta đến truyền tin tức, bên chỗ Thiên Hồng Bang xảy ra chút vấn đề!"
"Có chuyện gì vậy?"
Chẳng lẽ Hồng Đào lại trở mặt?
Theo lý thì không nên.
Từ khi được chứng kiến thực lực của Tần Ninh, chứng kiến thánh tử Lý Nhàn Ngư của thánh địa Thanh Dương là đệ tử của Tần Ninh, Hồng Đào ngoan ngoãn hẳn.
"Hồng Đào dẫn người của Thiên Hồng Bang chuẩn bị xuất phát, thế nhưng kết quả lại gặp võ giả đến từ đại lục Cửu Nguyên, hai phe xảy ra mâu thuẫn, không ít người của Thiên Hồng Bang bị giết...", người của Đại lục Cửu Nguyên sao?
Tần Ninh liền nói ngay: "Đi xem một chút!"
"Ừm".
Lúc này Linh Thiên Triết cũng không trì hoãn nữa, lập tức ra lệnh, đám người leo lên trên người phi cầm vỗ cánh bay cao, rất nhanh đã rời đi khỏi thành Linh Nguyên... Lý Nhàn Ngư cũng gọi ra Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân với tốc độ cực nhanh, bỏ mặc mọi người ở phía sau.
Bình thường muốn đi từ thành Linh Nguyên đến Hồng Châu, cho dù cảnh giới Tiểu Thiên Tôn dùng hết sức để đi đường thì ít nhất cũng cần một ngày hai ngày.
Mà Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân chính là nguyên thú cấp 7, tốc độ cực nhanh, không cần một hai canh giờ, liền có thể đến.
"Đại lục Cửu Nguyên ở trung tâm của Cửu Nguyên Vực, bốn phía trải rộng những châu giống như vùng đất Cửu Châu, có rất ít võ giả từ đại lục Cửu Nguyên đến Cửu Châu, lần này đúng là náo nhiệt".
Tần Ninh cười nói.
Lý Nhàn Ngư lập tức nói: "Có lẽ là liên quan đến nhà họ Lăng đi".
Lăng Dận Nhiên của nhà họ Lăng ở đại lục Cửu Nguyên chết ở chỗ này, con trai tộc trưởng Lăng Vân Phong cũng đã chết.
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, chắc chắn nhà họ Lăng đã sớm nhận được tin tức.
Bây giờ xảy ra sự cố, rất có thể là nhà họ Lăng.
"Xem ra tên đầu gỗ như ngươi cũng đã được thông suốt rồi".
Tần Ninh trêu ghẹo nói: "Xem ra trở thành thánh tử đã giúp ngươi tiến bộ nhiều".
Lý Nhàn Ngư cười.
...Hồng Châu.
Thiên Hồng Bang.
Hiện nay Thiên Hồng Bang xem như đã hoàn toàn sửa lại.
Đổi thành một chi nhánh của nhà họ Linh thiết lập ở Hồng Châu do Hồng Đào phụ trách tất cả.
Vốn dĩ được Tần Ninh tha cho một mạng, bây giờ còn được quản lý Thiên Hồng Bang, chẳng qua là cúi đầu xưng thần với nhà họ Linh thôi, Hồng Đào rất hài lòng với điều này.
Dù sao đường chủ Thiên Ngạo Vũ của Ngạo Thế Đường đã bị giết.
Nhà họ Tề cũng bị diệt tộc.
Nhà họ Cảnh cũng tổn thất nặng nề.
Ông ta có thể sống sót, còn được trở thành người phụ trách chi nhánh của nhà họ Linh ở Hồng Châu đã rất tốt rồi.
Thế nhưng hôm nay lại xuất hiện một nhóm người khiến cho tâm trạng tốt đẹp của Hồng Đào hoàn toàn đảo lộn.
Lúc này, trong ngoài Thiên Hồng Bang có mấy trăm vị võ giả uy phong lẫm liệt, khí tức kinh khủng, ngạo nghễ đứng vững.
Đại sảnh.
Một thanh niên khoan thai ngồi trên ghế bang chủ.
Thanh niên kia môi đỏ mặt trắng, dáng vẻ tuấn tú, vẻ mặt lạnh nhạt, trong tay cầm một cái quạt giấy, thoải mái nhàn nhã quạt.
Mà ở hai bên trái phải phía trước thanh niên còn có hai người.
Hồng Đào không nhận ra những người này.
Thế nhưng bọn họ không nói một lời đã vọt vào trong Thiên Hồng Bang, sau khi chém giết một lát đã khống chế được Thiên Hồng Bang.
"Rốt cuộc các ngươi là ai?"
Lúc này Hồng Đào bị áp giải quỳ ở nơi đó, mở miệng nói: "Hiện nay Thiên Hồng Bang lệ thuộc vào nhà họ Linh, các ngươi làm như thế, nhà họ Linh sẽ không bỏ qua đâu!"
"Nhà họ Linh hả?"
Người đàn ông trung niên bên trái lạnh lùng nói: "Chúng ta cũng là nhà họ Linh!"
"Chỉ là Linh không giống nhau thôi!”
Hồng Đào đã hiểu ra, liền nói: "Các ngươi là nhà họ Lăng ở đại lục Cửu Nguyên!"
Nghe thấy thế, người đàn ông bên trái hừ một tiếng nói: "Cũng không ngu lắm".
"Hồng Đào, dù sao ngươi cũng là chủ nhân của một châu, sao lại dễ dàng đầu hàng trước nhà họ Linh như mặt trời sắp lặn thế?"
Nghe vậy, Hồng Đào liền nói: "Các ngươi không biết thực lực của Tần Ninh kia rất kinh khủng, chỉ là Đại Thiên Tôn lại có thể giết Tiểu Thần Tôn đỉnh phong, ta đâu phải đối thủ của hắn?"
"Hơn nữa thánh tử Lý Nhàn Ngư của thánh địa Thanh Dương lại là đồ đệ của Tần Ninh, dẫn đầu hơn mười vị Tiểu Đế Tôn và trên trăm vị võ giả Đại Thần Tôn, Tiểu Thần Tôn, chỉ trong chớp mắt đã tiêu diệt hết đám cao thủ của nhà họ Tề, ai dám phản kháng?"
"Ồ?"
Lúc này, thanh niên trên ghế gập quạt xếp lại, khẽ mỉm cười nói: "Thú vị lắm...", "Đúng là Lý Nhàn Ngư ở chỗ này, chỉ là hắn có một vị sư tôn, sao ta lại không biết?"
Hồng Đào nhìn thoáng qua thanh niên kia.
Thanh niên này có thể kiêu ngạo trước mặt người nhà họ Lăng như vậy, thân phận địa vị tuyệt đối không tầm thường.
"Đang hỏi ngươi đấy!"
Người đàn ông trung niên bên trái nói: "Tần Ninh giết huynh đệ của ta, giết con trai Lăng Vân Phong của ta, sao Lăng Nghiêu ta có thể tha cho hắn được?"
Lăng Nghiêu! Tộc trưởng nhà họ Lăng.
Hồng Đào lập tức sững sờ.
Tần Ninh còn đang định đến đại lục Cửu Nguyên diệt nhà họ Lăng kia.
Chưa khởi hành mà nhà họ Lăng đã tự đến trước rồi.
Dù nói thế nào thì nhà họ Lăng cũng là thế lực ở đại lục Cửu Nguyên, làm sao có thể không có chút bối cảnh nào, không có chút thực lực nào được?
Lần này phiền phức lớn rồi! Hồng Đào liền nói ngay: "Chúng ta cũng không biết, Lý Nhàn Ngư kia đúng là vừa nhìn thấy Tần Ninh đã gọi sư tôn".
Thanh niên kia liền mỉm cười.
Phía bên phải, một thanh niên tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi chắp tay nói: "Hạo Nhiên sư huynh, Lý Nhàn Ngư này quả nhiên kỳ quái, trong thời gian ngắn đã trở thành thánh tử của thánh địa Thanh Dương chúng ta, thế mà bây giờ lại bái người ngoài làm sư tôn, ta thấy thánh tử này có vấn đề rất lớn".
Hồng Đào nhìn ba người này, cũng đã hiểu được đại khái.
Thanh niên đang ngồi kia chắc là đệ tử của thánh địa Thanh Dương.
Thân phận địa vị tuyệt đối không thấp, cũng không sợ hãi thánh tử.
Mà Lăng Nghiêu là tộc trưởng, có thể đứng chung với tộc trưởng, chỉ sợ cũng là thiên tài của nhà họ Lăng.
Chương 2393: Ta còn sợ bọn họ không dám tới đây này
Thanh niên cầm quạt cười cười nói: "Người này ở trong thánh địa, rất được mấy vị trưởng lão yêu thích, có thể nói là đầy đủ quan tâm, nếu quả thật là bái người ngoài làm sư, lúc này có thể lấy ra làm mưu đồ lớn rồi!"
"Lý Nhàn Ngư... mấy vị thánh tử khác, rất có địch ý đối với hắn ta!"
"Hạo Nhiên sư huynh nói đúng lắm".
Lúc này, thanh niên cầm quạt nhìn về phía thanh niên bên phải, cười nói: "Lăng Vân Nhạc, lần này xem như là ta đặc biệt đi một chuyến vì ngươi, ngươi cũng chớ phụ sự bồi dưỡng của ta đối với ngươi".
"Hạo Nhiên sư huynh yên tâm, sau này Lăng Vân Nhạc nhất định sẽ nghe Hạo Nhiên sư huynh sai đâu đánh đó".
"Ừm...", lúc này Hồng Đào nhìn về phía hai người, không nhịn được nói: "Thế nhưng vị kia chính là thánh tử của thánh địa Thanh Dương...", "Thánh tử thì làm sao?"
Lăng Vân Nhạc giễu cợt nói: "Vị này là Hứa Hạo Nhiên của thánh địa Thanh Dương, một trong thập đại đệ tử tinh anh, bàn về thực lực, đã sớm nên là thánh tử rồi".
"Lý Nhàn Ngư đó có thấy, cũng phải cho mặt mũi".
Đệ tử tinh anh! Đứng sau năm vị đệ tử nòng cốt.
Một trong thập đại tinh anh, xem ra thân phận của Hứa Hạo Nhiên này thật sự không đơn giản.
Hứa Hạo Nhiên lúc này cười tủm tỉm nói: "Bên trong thánh địa Thanh Dương, muốn trở thành thánh tử, cần phải được nửa số trưởng lão trong thánh địa tiến cử, vài năm trước ta cũng không thèm để ý đến vị trí thánh tử, mới để cho Lý Nhàn Ngư chui vào chỗ trống".
"Bàn về thực lực... Lý Nhàn Ngư hắn ta, chính là không bằng ta!"
Hồng Đào nghe được những thứ này, lúc này trong lòng sửng sốt.
Xong rồi xong rồi! Tần Ninh xong rồi! Nói cho cùng, Tần Ninh vẫn là quá tâm cao khí ngạo đi.
Sau lưng nhà họ Tề là nhà họ Lăng, ngày đó giao thủ, đánh đuổi người nhà họ Lăng đi là được.
Bây giờ, chọc giận nhà họ Lăng, nhà họ Lăng trực tiếp mang đệ tử tinh anh của thánh địa Thanh Dương ra, hơn nữa còn là một vị đệ tử tinh anh thân phận và địa vị đều không đơn giản.
Chỉ sợ Lý Nhàn Ngư cũng không gánh nổi.
Nếu như Lý Nhàn Ngư không gánh nổi.
Vậy nhà họ Lăng diệt nhà họ Linh, chẳng phải là vô cùng đơn giản?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Hồng Đào cảm xúc phức tạp.
Bên trong Cửu Nguyên Vực này, chính là như vậy, thế lực rắc rối phức tạp, quả đấm ai lớn, ai nói lời giữ lời, ai giao thiệp rộng, kẻ đó liền có sức mạnh.
"Tộc trưởng!"
Lúc này, bên ngoài đại sảnh vang lên một giọng nói: "Người nhà họ Linh tới!"
"Đến tốt lắm!"
Lăng Nghiêu hừ nói: "Ta còn sợ bọn họ không dám tới đây này".
"Nhị đệ, Tam đệ, đi theo ta".
"Vâng!"
"Vâng!"
Bên trái phía sau Lăng Nghiêu, vào lúc này có hai nam tử trung niên đi ra.
Lăng Sơn Tuyền! Lăng Vạn Thanh! Hai vị này, cũng là nhân vật trọng yếu của nhà họ Lăng.
Thế hệ tộc trưởng nhà họ Lăng này có bốn vị đại nhân vật, trừ Lăng Dận Nhiên đã chết đi, chỉ còn lại hai người này.
Lần này, bọn họ cũng theo tộc trưởng tới.
Lăng Dận Nhiên bỏ mình.
Lăng Vân Phong bỏ mình.
Đây là sự sỉ nhục trần trụi đối với nhà họ Lăng.
nhà họ Lăng trấn giữ đại lục Cửu Nguyên, quản lý vùng đất có đường kính nghìn dặm, có một tỷ dân, cũng coi như là tiểu bá chủ của một phương, há có thể nuốt giận như thế?
Mới bắt đầu, Lăng Nghiêu chính là liên lạc với con trai trưởng Lăng Vân Nhạc của mình tu hành ở bên trong thánh địa Thanh Dương.
Lăng Vân Nhạc cũng là đệ tử tinh anh của thánh địa Thanh Dương, bản thân là Tiểu Đế tôn nhất phẩm, cũng tính là không tệ.
Nhưng sau khi nghe được cái tên Lý Nhàn Ngư, Lăng Vân Nhạc biết, mình căn bản không phải là đối thủ.
Vì vậy, sau một tháng chờ đợi, tìm được Hứa Hạo Nhiên - một trong thập đại đệ tử tinh anh hiện nay.
Thánh địa Thanh Dương.
Thánh tử, đệ tử tinh anh, đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn, đệ tử tạp dịch, năm đại cấp bậc.
Vốn thánh tử thuộc về vị trí cao cao tại thượng, địa vị vượt qua những đệ tử khác.
Nhưng dù sao Lý Nhàn Ngư cũng là thánh tử mới, địa vị cũng không vững chắc, đứng đầu đệ tử tinh anh, có người cảnh giới còn cao hơn so với hắn, thực lực càng mạnh, khiến đáy lòng không phục.
Hứa Hạo Nhiên lại chính là một vị như thế.
Bản thân Hứa Hạo Nhiên cũng là Tiểu Đế Tôn ngũ phẩm, đứng hàng thứ bảy trong thập đại đệ tử tinh anh, ở trong thánh địa Thanh Dương, cũng là người có thân phận hiển hách.
Ở trong thánh địa Thanh Dương, nhà họ Hứa lại có quyền phát biểu rất lớn.
Đối mặt với thánh tử, những đệ tử tinh anh khác có thể sẽ sợ hãi, nhưng hắn ta không sợ.
Lúc này đám người Lăng Nghiêu, Lăng Sơn Tuyền, Lăng Vạn Thanh rối rít đi ra.
Hứa Hạo Nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng quạt cái quạt giấy, cười nói: "Chúng ta cũng đi ra xem một chút, đối với Tần Ninh này, ngược lại ta thật sự tò mò, mới mấy tháng ngắn ngủi đã sấm rền gió cuốn, gộp chung Cửu Châu vào một chỗ, người này cũng rất có dã tâm, hơn nữa chỉ là cảnh giới Đại Thiên Tôn...", Hứa Hạo Nhiên đi ra, Lăng Vân Nhạc áp giải đám người Thiên Hồng Bang, rối rít ra ngoài Thiên Hồng Bang.
Lúc này.
Bên ngoài Thiên Hồng Bang.
Hai người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, cùng với đám người Khương Ung, rối rít tụ tập ở chỗ này.
Hơn ngàn vị võ giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, đôi sánh đôi với những võ giả nhà họ Lăng kia.
Vào lúc này tiếng 'ùng ùng' vang lên.
Khí thế hai bên va vào nhau, vô cùng kinh người.
"Là người nhà họ Lăng!"
Lúc này Khương Ung trầm giọng nói: "Xem ra, đây cũng không phải là đắc tội trong lúc vô ý, mà là có người tính kế!"
Nhà họ Lăng đã có Lăng Dận Nhiên và Lăng Vân Phong bỏ mạng, hơn một tháng qua này, một chút động tĩnh cũng không có, đúng là kỳ lạ.
Mà bây giờ người nhà họ Lăng xuất hiện ở Hồng Châu, có thể thấy rất rõ ràng là chạy đến báo thù.
"Linh Thiên Thương".
Lúc này, bên trong Thiên Hồng Bang, một tiếng rống vang lên, vô cùng phấn khích, mang theo sức mạnh kinh sợ.
"Ta tưởng là ai".
Lúc này Linh Thiên Thương, nhìn về phía trước.
"Tộc trưởng nhà họ Lăng, Lăng Nghiêu".
Linh Thiên Thương mở miệng nói: "Thế nào? Đại lục Cửu Nguyên ở không thoải mái, muốn đến Cửu Châu ở à?"
"Linh Thiên Thương!"
Lúc này Lăng Nghiêu nhìn về phía Linh Thiên Thương trước mắt.
Đại Thần Tôn hậu kỳ rồi.
Người này, tin tức lúc trước dò la, vẫn là Đại Thần tôn trung kỳ mà thôi.
Bây giờ, khí thế chập chờn, rất rõ ràng cho thấy đã vào hậu kỳ.
Tiến vào cảnh giới nhanh như vậy?
Lúc này bề ngoài Linh Thiên Thương nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dâng lên cẩn trọng.
Có chút không đúng.
Nhà họ Lăng, có chuẩn bị mà đến.
Chẳng qua là, nếu hơn một tháng sau nhà họ Lăng đến, nhất định sẽ biết, thánh tử của thánh địa Thanh Dương ở Cửu châu, là đồ đệ Tần Ninh, là đứng ở phía nhà họ Linh.
Mặc dù có thể đã biết, nhưng bây giờ vẫn ra tay như cũ... hoặc là do nhà họ Lăng ngu xuẩn.
Hoặc chính là, nhà họ Lăng tìm được người chỗ dựa vững chắc có thể chống lại Lý Nhàn Ngư.
Chuyện, phiền phức rồi.
"Lăng Nghiêu, ngươi muốn làm cái gì? Ta khuyên ngươi, tốt nhất đừng làm bậy".
Lúc này Khương Ung mở miệng nói.
Bây giờ có thể nói là ông ta hoàn toàn đứng ở phía nhà họ Linh.
Hết cách rồi.
Tần Ninh đang nắm giữ mạng cả nhà họ Linh.
"Làm bậy?"
Lăng Nghiêu căm tức nhìn ba người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Khương Ung.
"Giết huynh đệ ta, chém con ta, các ngươi mới là làm bậy, thật sự cho là đột nhiên có một người giúp đỡ vô hình, liền có thể làm xằng làm bậy?"
"Nhà họ Lăng ta, là gia tộc mà nhà họ Linh các ngươi có thể tùy ý gây khó dễ sao?"
Một tiếng này, gần như là Lăng Nghiêu gầm thét lên.
Đệ đệ và nhi tử bỏ mình khiến ông ta tức giận.
Thế lực võ giả ở Cửu Châu, dám can đảm ra tay với võ giả ở đại lục Cửu Nguyên, chính là đánh vào mặt nhà họ Lăng.
Những gia tộc thế lực đồng đẳng lân cận khác, sẽ thấy thế nào?
Lúc này Linh Thiên Thương cũng không sợ hãi.
Bất kể nhà họ Lăng tìm đến người giúp đỡ nào, nhà họ Linh có Tam đệ, sẽ không e sợ.
Lúc này đám người Hứa Hạo Nhiên, Lăng Vân Nhạc, cũng đi ra từ bên trong Thiên Hồng Bang.
Trên người Hồng Đào và một đám cấp cao Thiên Hồng Bang đều là bị thương, sắc mặt u ám.
Chương 2394: Dựa vào đâu
"Đây là võ giả của nhà họ Linh sao?"
Hứa Hạo Nhiên cười nhạo nói: "Cấp cao nhất cũng chỉ có Đại Thần Tôn hậu kỳ thôi, vậy mà còn mưu toan cắm rễ ở đại lục Cửu Nguyên, thật là nực cười".
"Ngươi là ai?"
Linh Thiên Minh hỏi thẳng.
"Ta là ai hả?"
Hứa Hạo Nhiên cười châm biếm hỏi ngược lại.
Bóng dáng Lăng Vân Nhạc chợt lóe lên, hừ nói: "Ngươi không có tư cách hỏi!"
Ngay sau đó, Lăng Vân Nhạc bỗng xuất hiện ngay trước mặt Linh Thiên Minh, hắn ta tung ra một chưởng bay thẳng về phía Linh Thiên Minh.
"Nhị đệ, cẩn thận".
Linh Thiên Thương nhanh tay lẹ mắt ra tay đỡ đòn.
Khương Ung cũng lập tức ra tay theo.
Một vị Đại Thần Tôn hậu kỳ và một vị Đại Thần Tôn trung kỳ cùng nhau ngăn cản Lăng Vân Nhạc.
Ba chưởng va chạm vào nhau, lực lượng bùng nổ lan ra xung quanh.
Ầm...
Chốc lát sau.
Lăng Vân Nhạc không hề lùi bước, còn sắc mặt Linh Thiên Thương và Khương Ung trở nên trắng bệch, phải lập tức lùi về, rồi ngã xuống đất, đất bằng nứt toạc, quần áo hai người đều rách ngực, trên lồng ngực xuất hiện một bàn tay.
"Tiểu Đế Tôn!"
Vào giờ phút ấy, không ít người phải biến sắc.
Lăng Nghiêu với vài nhân vật cấp cao của nhà họ Lăng lộ ra vẻ mặt ngạo mạn.
Năm ấy, Lăng Nghiêu phải trả cái giá thật lớn mới có thể đưa Lăng Vân Nhạc đến thánh địa Thanh Dương, lại không ngừng cung cấp tài nguyên cho hắn ta, giúp con trai mình móc nối quan hệ, tất cả chính là vì thời khắc này đây.
Lăng Vân Nhạc là con cả của nhà họ Lăng, hiện tại đã đạt đến cảnh giới Tiểu Đế Tôn nhất phẩm, tương lai rất có khả năng trở thành Đại Đế Tôn, nếu vậy, nhà họ Lăng sẽ từ tiểu thế lực bá chủ đứng dưới tầng chót nhảy lên thành thế lực tầm trung.
Thậm chí, mối quan hệ Lăng Vân Nhạc có được ở thánh địa Thanh Dương còn bảo đảm cho nhà họ Lăng phát triển thêm một tầm cao mới.
Thấy con trai mình bày ra thực lực hùng mạnh khiến mọi người kinh ngạc như vậy, Lăng Nghiêu rất hài lòng.
Thế lực ở Cửu Châu mà dám đối đầu với thế lực của đại lục Cửu Nguyên chẳng khác nào đi tự sát.
Lúc này, Linh Thiên Thương và Khương Ung đều đã bị thương nặng.
Đại Thần Tôn trung kỳ cũng vậy.
Mà Đại Thần Tôn hậu kỳ cũng thế.
Khi đối mặt với Tiểu Đế Tôn nhất phẩm, thì mới biết khoảng cách chênh lệch lớn cỡ nào.
Lăng Vân Nhạc lạnh lùng nói: "Giết tứ thúc của ta, giết đệ đệ của ta, thù này không báo thì Lăng Vân Nhạc ta tu võ để làm gì?"
"Hôm nay, nhà họ Linh sẽ giống như nhà họ Tề vậy, đều sẽ bị diệt tộc".
Lăng Vân Nhạc lạnh lùng nói xong, lập tức lao thẳng về phía Linh Thiên Thương.
Oong...
Đúng lúc này, một tiếng oong bỗng vang lên.
Trong không gian bỗng xuất hiện một tia máu đỏ tươi, chốc lát đã lao thẳng tới trước mặt Lăng Vân Nhạc.
Ầm.
Tiếng va chạm vang lên.
Cơ thể Lăng Vân Nhạc lùi về sau, sắc mặt hắn ta trắng bệch, trên ngực xuất hiện một lỗ máu, cả người thoáng cái đã xuống sức.
"Ai đó?"
Lăng Vân Nhạc hỏi.
Phía cuối chân trời, một bóng dáng khổng lồ đang bay tới.
Nó như một đám mây rực lửa đang phất phơ bay tới.
Hơn hai mươi con Tuyết Linh Hạc nối gót theo sau.
Thấy thế, Lăng Vân Nhạc chợt hiểu ra.
"Lý Nhàn Ngư!"
Hắn ta lạnh giọng nói.
Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân từ từ dừng lại.
Trên Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân, một người thanh niên bước ra.
Công thử thế vô song cũng chỉ là thế thôi.
Lúc này, Lý Nhàn Ngư hờ hững nói.
"Lăng Vân Nhạc!"
Lý Nhàn Ngư liếc mắt nhìn vào Lăng Vân Nhạc, bất chợt nghĩ đến cái gì đó, rồi bình thản nói: "Thì ra ngươi đến từ nhà họ Lăng!"
Vào giờ phút này, sắc mặt Lăng Vân Nhạc xanh mét.
"Sao thế? Đệ tử tinh anh gặp thánh tử thì phải kính chào, chút phép tắc ấy mà ngươi cũng không biết sao?"
Ngũ đại thánh tử là đệ tử có cấp bậc cao nhất trong thánh địa Thanh Dương, thậm chí một vài trưởng lão nội môn và ngoại môn khi gặp họ còn phải khiêm nhường lễ độ nữa là, càng đừng nhắc tới những đệ tử tinh anh, đệ tử nội môn.
Lăng Vân Nhạc lạnh mặt.
Hắn ta không nói gì cả.
"Ha ha, thánh tử đại nhân cao quý quá ta!"
Một tràng cười vang lên, chế nhạo nói: "Không biết mấy vị trưởng lão nghĩ gì khi biết thánh tử đại nhân phách lối ở bên ngoài như thế?"
Hứa Hạo Nhiên lên tiếng, hào hứng nói.
Ánh mắt hắn ta nhìn về phía Lý Nhàn Ngư không có chút tôn kính nào.
Địa vị của thánh tử quả thật cao hơn đệ tử tinh anh rất nhiều.
Nhưng mà...
Hắn ta là đệ tử tinh anh đứng hàng đầu ở thánh địa Thanh Dương, sức ảnh hưởng của hắn ta cũng không thua thánh tử là bao.
"Hứa Hạo Nhiên".
Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên, vẻ mặt không tốt lắm.
Ngay bây giờ, bất kỳ ai cũng cảm giác được hai bên đang đối đầu gay gắt với nhau.
Lúc này, trên lưng Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân có vài người bước xuống.
Tần Ninh đi đến bên cạnh Linh Thiên Thương, duỗi ngón tay ra.
Linh Thiên Thương cười nói: "Ta không sao, thương thế không nguy hiểm đến tính mạng!"
Tần Ninh kiểm tra cẩn thận xong mới buông ngón tay ra, rồi nhìn về phía trước.
Đệ tử của thánh địa Thanh Dương sao.
Điều này cũng đúng thôi.
Nhà họ Lăng tệ gì cũng là thế lực tại đại lục Cửu Nguyên, cũng không thể không có một chút mối quan hệ được.
"Vị này chính là Tần công tử Tần Ninh nhỉ?"
Hứa Hạo Nhiên nhìn về phía Tần Ninh, gấp quạt giấy lại, cười nói: "Chỉ với cảnh giới Đại Thiên Tôn trung kỳ mà lại có thể làm lên sóng to gió lớn ở Cửu Châu, quả thật rất hiếm thấy".
"Nhưng mà, người như ngươi... ở đại lục Cửu Nguyên, sợ rằng sống không quá một ngày".
Lý Nhàn Ngư nghe vậy, lạnh mặt nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên.
"Hử? Tức giận à?"
Hứa Hạo Nhiên cười cợt: "Xem ra đây đúng là sư tôn của ngươi nhỉ?"
"Lý Nhàn Ngư, ngươi biết đấy, ở thánh địa chúng ta mà bái người ngoài làm thầy là lỗi gì?"
Đối diện với câu hỏi của Hứa Hạo Nhiên, Lý Nhàn Ngư cũng không để tâm, nói: "Lãnh phong chủ biết chuyện này!"
Phong chủ Lãnh Tử Duệ!
Trong thánh địa Thanh Dương chỉ có duy nhất một thánh chủ, là thánh chủ Thanh Dương Hoa.
Thánh Chủ Phong.
Là nơi ở của thánh chủ.
Ngoài ra còn có ngũ đại phong, phong chủ của ngũ đại phong là những người có địa vị chỉ đứng sau thánh chủ.
Tương tự như địa vị của bảy vị Đạo Tông ở Thánh Đạo Tông vậy.
Lãnh Tử Duệ chính là phong chủ của Lãnh Vân Phong, một trong ngũ đại phong.
Nhắc đến Lãnh Tử Duệ, sắc mặt Hứa Hạo Nhiên chẳng đẹp đẽ gì cho cam.
Lãnh Tử Duệ là phong chủ của Lãnh Vân Phong, ông ta đặc biệt quan tâm tới Lý Nhàn Ngư, chặng đường từ đệ tử tạp dịch trở thành đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, rồi đệ tử tinh anh của Lý Nhàn Ngư không thể thiếu sự săn sóc của phong chủ Lãnh Tử Duệ.
"Ta sẽ báo lại chuyện này một cách chi tiết nhất, đến lúc đó, xem các vị phong chủ khác nghĩ gì đi!"
Lý Nhàn Ngư hừ một tiếng.
"Hôm nay là chuyện riêng giữa nhà họ Lăng và nhà họ Linh, Lý Nhàn Ngư, nếu như ngươi không nhúng tay vào thì ta cũng thế, để cho bọn tự giải quyết với nhau, ngươi thấy sao?"
Hứa Hạo Nhiên thản nhiên nói.
Thực lực của nhà họ Lăng ở đại lục Cửu Nguyên chắc chắn mạnh hơn nhà họ Linh ở Cửu Châu.
Chỉ dựa vào thực lực Tiểu Đế Tôn cấp thấp của đám người Lăng Nghiêu đã đủ nghiền nát nhà họ Linh rồi.
"Dựa vào đâu!"
Lý Nhàn Ngư nói: "Chuyện của nhà họ Linh, ta đã quyết nhúng tay vào rồi, dẫu có bị tông môn trách phạt thì Lý Nhàn Ngư ta sẽ tự mình chịu trách nhiệm, còn ngươi có tư cách gì đàm phán với ta hả?"
Vừa dứt lời, vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên lạnh lùng hơn.
Hắn ta nắm chặt nắm đấm, vô cùng tức giận.
"Nếu đã như vậy thì để ta lĩnh giáo thực lực của thánh tử!"
Vừa nói xong, luồng khí tức nhàn nhạt vờn quanh người Hứa Hạo Nhiên chốc lát đã biến mất, nháy mắt sau đó đã bộc phát ra luồng khí thế mạnh mẽ.
Tiểu Đế Tôn ngũ phẩm.
Pháp thân Phá Tán đã đạt tới bước thứ năm, đến cả lực lượng của pháp thân Dung Hối cũng mạnh vô cùng, khiến cho tất cả mọi người tại đây đều cảm nhận được sức ép đầy áp lực.
Chương 2395: Liễu Văn Truyền
Đối với võ giả bình thường ở Cửu Châu, cảnh giới Tiểu Đế Tôn giống như thần linh vậy.
Chí Tôn có chín cảnh giới thì Tiểu Đế Tôn đã là cảnh giới thứ sáu, ở cửu cảnh Chí Tôn cũng được tính là cấp cao.
Lý Nhàn Ngư thấy vậy, chỉ hừ một tiếng.
Rồi nắm chặt bàn tay.
Rầm!
Pháp thân Ngoại Hiện.
Song Đồng pháp thân nháy mắt đã tỏa ra luồng khí thế cường thịnh.
Áp lực kia khiến cho sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi.
Khí thế khủng khiếp như vậy thật khó để người ta chịu đựng được.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên kinh hoảng.
"Ngươi... đã tới thất phẩm!"
Sở dĩ hắn ta có thể tự tin đến đây đó là vì thực lực của Lý Nhàn Ngư mới đạt tới cảnh giới Tiểu Đế Tôn ngũ phẩm, giống với hắn.
Thậm chí, thời gian Lý Nhàn Ngư đột phá ngũ phẩm còn không lâu bằng hắn, tại cùng cảnh giới, hắn ta có lẽ còn mạnh hơn Lý Nhàn Ngư nữa.
Thế nhưng bây giờ, Lý Nhàn Ngư đã đạt tới thất phẩm, đó đã là câu chuyện khác rồi!
Thất phẩm cao hơn ngũ phẩm hai phẩm, sao có thể làm đối thủ được chứ?
"Phải!"
Lý Nhàn Ngư vừa nói xong, đã lập tức lao lên.
Ánh sáng màu đỏ hiện lên trong đôi mắt hắn ta, thu hút vô vàn sự chú ý.
Ngay sau đó, pháp thân ngưng tụ thành một tia máu rồi chém xuống.
Lúc từng tia máu ngưng tụ lại là lúc luồng khí tức đầy áp lực không ngừng phóng ra.
Rầm...
Lúc này, sắc mặt Hứa Hạo Nhiên càng ngày càng khó chịu.
Lý Nhàn Ngư không phải là Tiểu Đế Tôn ngũ phẩm ư?
Sao bỗng nhiên biến thành Tiểu Đế Tôn thất phẩm rồi!
Cho dù là thực lực tăng tiến thì tốc độ cũng không nhanh như vậy.
Đây rõ ràng không phải là bình thường.
"Huyết Tù Nhân!"
Lý Nhàn Ngư nói xong, bỗng nhiên, Song Đồng pháp thân lập tức phóng ra luồng khí thế kinh khủng.
Rầm...
Từng tiếng nổ ran trời vang lên.
Ánh mắt Hứa Hạo Nhiên càng lúc càng ảm đạm.
Tiếng nổ lại vang lên.
Khí tức khiến tim đập nhanh người khác hoảng sợ lan ra khắp nơi.
Cuộc chiến giữa Tiểu Đế Tôn với nhau khiến cho Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn và Đại Thần Tôn đề cảm thấy vô cùng áp lực.
Mỗi một cảnh giới đều có sự cường đại của nó, từ xưa đến nay vẫn như vậy.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên liên tục bị áp chế.
Sắc mặt bè lũ Lăng Nghiêu, Lăng Sơn Tuyền và Lăng Vạn Thanh đều thay đổi.
Tiểu Đế Tôn thất phẩm.
Cường giả cấp bậc này thực sự rất kinh khủng.
Đủ khiến người khác lạnh sống lưng.
Bọn họ vốn định nhờ Hứa Hạo Nhiên giúp đỡ, nhưng bây giờ, hắn ta đã thua Lý Nhàn Ngư.
Giờ làm gì mới ổn đây?
Ầm...
Âm thanh nứt toạc vang lên.
Tiếng nổ không ngừng truyền tới.
Giữa hai người bọn họ, khí Chí Tôn bùng nổ, lực lượng pháp thân phóng ra.
Dần dần, Hứa Hạo Nhiên bắt đầu không thể đỡ nổi.
Một tháng gần đây, sau khi Lý Nhàn Ngư tới Tiểu Đế Tôn thất phẩm, hắn ta liên tục ổn định cảnh giới của mình.
"Huyết Kính Thúc!"
Nói xong, Lý Nhàn Ngư nắm chặt hai tay, từng đường huyết văn ngưng tụ lại, nháy mắt đã bao quanh cơ thể của Hứa Hạo Nhiên.
Huyết văn trói chặt hắn ta, rồi bùng nổ.
Hứa Hạo Nhiên cảm giác như khí Chí Tôn, lực pháp thân của hắn ta bây giờ đã bị huyết văn trói buộc.
Thậm chí đến cả quyền khống chế bản thân cũng dần bị thay thế.
Bỗng nhiên, Lý Nhàn Ngư tới gần Hứa Hạo Nhiên, nắm chặt tay lại.
Âm thanh nứt vỡ lại vang lên.
Áp lực dồn ép người khác lập tức phóng ra, Lý Nhàn Ngư tung ra một chưởng vào ngực Hứa Hạo Nhiên.
Sắc mặt Hứa Hạo Nhiên trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, cả người rơi xuống đất.
"Nhìn thấy thánh tử không chào, đây coi như là trừng phạt của ngươi!"
Lý Nhàn Ngư bình thản nói: "Ta nghĩ mình có cái quyền này đi?"
Lúc này, mặt Hứa Hạo Nhiên trầm xuống, hắn ta muốn phản bác, thế nhưng, khi nhìn về phía Lý Nhàn Ngư lại không nói được lời nào.
"Nếu người của đại lục Cửu Nguyên nhúng tay vào chuyên của Cửu Châu, ta thấy bọn hắn cũng không cần phải tồn tại nữa".
"Lăng Nghiêu, nhà họ Lăng của ngươi sau này đổi họ Linh đi!"
Lý Nhàn Ngư vừa nói vậy, sắc mặt Lăng Nghiêu trở nên khó coi.
Ông ta vốn định dựa vào con mình nhờ vả đệ tử tinh anh là Hứa Hạo Nhiên, như vậy là đủ để khiến Tần Ninh kiêng kị, không ngờ...
Thực lực của vị thánh tử bên cạnh Tần Ninh vậy mà lại tăng lên.
Chỉ cần mấy chiêu đã khiến Hứa Hạo Nhiên trọng thương, còn về phần con trai của ông ta, Lăng Văn Nhạc thì càng không cần phải nhắc đến.
"Ha ha... Thánh tử phách lối thật đấy".
Lúc này, một tiếng cười nhạt nhẽo vang lên.
Ngay khi ấy, từ hư không khí Chí Tôn ngưng tụ thành một cây cầu đá màu xanh dài cả trăm dặm.
Mà bên kia cầu đá, một vài bóng hình trông như bước từng bước tới, nhưng thực tế chỉ trong chốc lát đã đến trước mặt mọi người.
"Vạn Lý Thần Kiều!"
"Liễu Văn Truyền!"
Thấy vậy, Lý Nhàn Ngư nhướng mày.
Một đám đệ tử tinh anh từ thánh địa Thanh Dương đến đây đúng là điều hắn ta không nghĩ tới.
"Liễu sư huynh!"
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đúng là có chút bất ngờ.
Sao Liễu Văn Truyền lại ở đây?
Mà ở bên cạnh Liễu Văn Truyền là một cô gái, cô ta vóc dáng mảnh khảnh, đôi mắt quyến rũ, mang một vẻ đẹp đầy tính cám dỗ.
"Nhiễm Ngọc!"
Lăng Nghiêu thốt lên: "Nhiễm Ngọc chất nữ, nhà họ Tề của cháu đã bị sát hại, chỉ trách Lăng thúc vô dụng, không báo thù cho nhà cháu được".
Nhiễm Ngọc?
Tề Nhiễm Ngọc ư?
Là con gái của Tề Hữu Lâm.
Tần Ninh còn nhớ rõ, ngày ấy, Lăng Vân Phong xuất hiện, nói rằng hai nhà Tề, Lăng kết thông gia với nhau, Tề Nhiễm Ngọc này chính là vị hôn thê của Lăng Vân Phong sao?
Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Liễu Văn Truyền hỏi: "Liễu Văn Tuyền, ngươi tới đây làm gì?"
"Làm sao?"
Liễu Văn Truyền người mặc áo dài, tôn lên dáng vẻ ưu nhã, hơn nữa, một tay để ở phía trước, càng làm bật lên vài phần cao quý, thanh lịch.
"Lý Nhàn Ngư, ngươi thân là thánh tử, có thể tự tiện đi vào Cửu Châu, còn ta Liễu Văn Truyền, thân là đệ tử tinh anh, chẳng lẽ đến tư cách bước vào Cửu Châu còn không có hay sao?"
Lý Nhàn Ngư nghe vậy, sắc mặt lạnh xuống.
Hắn đương nhiên không có ý đó.
"Đây là Tề Nhiễm Ngọc, Tề sư muội. Cả gia tộc đều bị giết hại, nghe xong ta thấy hung thủ thật sự quá ác độc, cho nên hôm nay đặc biệt tới đây để tìm lại công lý!"
Nhà họ Tề bị sát hại.
Đương nhiên là do Tần Ninh giết.
Tìm công lý.
Tất nhiên là phải tìm Tần Ninh rồi.
"Chỉ sợ nhà ngươi không thể đòi lại công lý cho nhà họ Tề rồi!"
Lý Nhàn Ngư lập tức nói: "Nhà họ Tề bắt tay với nhà họ Lăng muốn thôn tính cả Cửu Châu, hòng phá hủy gia tộc của sư phụ ta, sư phụ ta vì muốn diệt trừ hậu hoạn mới phải làm như thế".
"Chuyện này là do nhà họ Tề ra tay trước".
"Liễu Văn Truyền, ngươi đừng để bị người khác lừa gạt".
Liễu Văn Truyền nghe vậy cười nhạt: "Phải thế không? Nhưng mà... Giết cả nhà người khác như vậy có phải là quá ác độc hay không?"
"Kẻ sát nhân là Tần Ninh đúng không?"
"Lý Nhàn Ngư, nhà ngươi bỗng nhiên lại có thêm một vị sư tôn, thậm chí còn là cảnh giới Đại Thiên Tôn, phải chăng là quá nực cười".
"Ngươi nói thế là có ý gì?", Lý Nhàn Ngư hỏi lại.
"Không có ý gì".
Liễu Văn Truyền nói tiếp: "Lý Nhàn Ngư, nhà ngươi là thánh tử, muốn làm gì thì sao đệ tử tinh anh như ta cản được, thế nhưng... Lý Nhàn Ngư, nếu ngươi cứ muốn chĩa mũi vào chuyện của ta thì đừng trách ta không khách khí".
Lý Nhàn Ngư nhìn chằm chằm vào Liễu Văn Truyền.
Bình luận facebook