• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2366-2370

Chương 2366: Có thể đi tra thử

Tần Ninh tiếp tục nói: “Vậy bây giờ ai đảm nhiệm thất tông đạo tông này trong Thánh Đạo tông”.

“Hình như là Thánh Phi Vũ, em trai của Thánh Dật Phi”.

Tần Ninh gật đầu.

“Ài…”

Lão đạo sĩ tháo chiếc nhẫn trên tay Thánh Dật Phi ra, nói: “Vẫn còn đồ trong này nhỉ”.

“Mở ra xem thử”.

Nghe được lời này của Tần Ninh, lão đạo sĩ lập tức phá bỏ cấm chế, mở chiếc nhẫn ra.

Lấy món đồ bên trong đó ra.

“Nhiều trục cuốn và thẻ tre thế...”

Lão đạo sĩ nhìn hàng trăm trục cuốn và thẻ tre trên bàn, không khỏi nói: “Tay nghề làm ra những thứ này chắc rất phi phàm mới bảo tồn được lâu như thế, đã vậy còn có linh tính!”

Lão ta tiện tay cầm lên một quyển.

Đột nhiên, một bóng người hiện ra trước mặt hai người.

Người đó mặc một bộ áo trắng, dáng người cao lớn, diện mạo đoan chính, dung mạo càng thêm tuấn tú.

“Thánh Dật Phi?”

Lão đạo sĩ kinh ngạc.

Có điều, cái bóng đó phớt lờ hai người, chỉ nói: “Đây chính là “Tùy Ký Chí Tôn Trận” của bổn tọa, người có duyên có được, rất có ích cho việc tu hành, nếu như không quan tâm đến trận pháp, hi vọng có thể giao cho đệ tử Ngu Linh Cơ!”

Ảo ảnh đó nói xong thì lập tức biến mất.

Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Có lẽ hắn ta cũng có dự cảm mình sẽ chết, cho nên mới để lại những thứ này...”

“Thẻ tre này có ghi chép, chắc là cuối cùng trước khi chết mới viết”.

Lão đạo sĩ gật đầu.

“Một vị Chí Cao Đế Tôn, vậy mà lại chết ở đây như vậy, nếu không thì được nở mày nở mặt biết bao”, lão đạo sĩ thở dài.

Tần Ninh nhìn chung quanh, nhưng là nói: “Ngươi không thấy lạ sao?”

“Lạ à?”

“Nếu là ta, mời ngươi cùng vun trồng Cửu Diệp Huyết Hồng Liên, chỉ có hai người chúng ta biết, thế ta chắc chắn sẽ biến nơi này thành cứ địa bí mật, hơn nữa, cách xa đại lục Cửu Nguyên, thiết lập giáp giới giữa Tĩnh Nguyên Châu, Tề Châu và Hồng Châu, đây mới là cách làm đúng”.

“Nhưng mà… ta đã giết ngươi, cho dù ngươi giả chết, sắp chết, viết lại thông tin, người có duyên có thể nhìn thấy”.

“Nhưng… nơi này là nơi mà hai người chúng ta biết, ta cũng có thể liên thủ với Ma tộc giết ngươi, tại sao còn không vào hái Cửu Diệp Huyết Hồng Liên, hủy diệt mọi thứ, ngược lại còn để lại nơi này?”

Lão đạo sĩ nghe vậy cũng cau mày lại.

Tần Ninh nói có lý.

Nếu là hắn, nhất định sẽ hủy thi thể xóa dấu vết sau khi giết người, sao có thể để lại nơi này được?

Hơn nữa, Cửu Diệp Huyết Hồng Liên không bị lấy đi.

Bảo vật như vậy, ngay cả Chí Cao Đế Tôn cũng rất thích thú.

“Tần công tử, ý của ngươi… có thể đây là vu cáo hãm hại?”

Lúc này, lão đạo sĩ nói với giọng điệu thăm dò.

“Không biết”.

Tần Ninh lại nói: “Cũng có thể nơi cuối cùng nuôi trồng Cửu Diệp Huyết Hồng Liên không phải là nơi này, mà là một nơi khác”.

“Nơi này là do Thánh Dật Phi mượn sức mạnh của trận pháp di chuyển tới đây trước khi chết, Hồng Sơn cũng vì thế mà được tiếng dữ”.

“Vậy cũng đúng, chí tôn trận sư cấp chín, có năng lực đó”.

Lão đạo sĩ nhất thời bị Tần Ninh nói đến mức mơ hồ luôn rồi.

Vậy rốt cuộc là Thánh Dật Phi bị hại, hay là có người cố ý làm như thế, để hãm hại Âu Dương Chí Dũng?

“Ngươi nhìn ta làm gì?”

Tần Ninh nói thẳng: “Ta không biết, nhưng mà, có thể đi điều tra thử”.

Tra?

Tra kiểu gì?

Thánh Dật Phi đã biến mất mấy vạn năm rồi.

Tần Ninh mỉm cười nói: “Thánh Đạo tông là một trong những trùm lớn ở Cửu Nguyên Vực, muốn vào cũng không phải dễ? Trực tiếp xin vào Thánh Đạo tông, trở thành đệ tử, vẫn có thể tra được”.

Lão đạo sĩ vẻ mặt sửng sốt.

“Theo ta thấy, Tần công tử không giống người tình nguyện muốn gia nhập tông môn khác”.

Trông Tần Ninh có vẻ ung dung, gia nhập môn phái, chịu sự ràng buộc?

Vậy nếu ai không biết điều, không phải bị Tần Ninh giết sao?

Như vậy chẳng khác gì đồng môn tương tàn, điều đại kỵ của môn phái!

Không khéo Tần Ninh sẽ gây ra chuyện lớn.

“Sao ta lại không giống?”

Tần Ninh lại cười nói: “Ta thấy trong đại lục Cửu Nguyên này có rất nhiều thứ thú vị, gia nhập vào một môn phái lớn cũng là một chuyện tốt”.

“Tần công tử rất có hứng thú với chuyện này nhỉ!”

“Trước đây không có hứng thú, nhưng...”

Tần Ninh nhìn qua thẻ trúc, mỉm cười nói: “Ta may mắn từng thấy Âm Nguyệt Ma ghi trên thẻ trúc, khá là có hứng thú với Âm Nguyệt Ma”.

Tần Ninh nhìn về phía lão đạo sĩ, chậm rãi nói: “Ở Trung Tam Thiên, không có tin tức gì về Ma tộc sao?”

“Có, sao lại không có”.

Lão đạo sĩ rủ rỉ nói.

“Khoảng tám đến chín mươi vạn năm trước, đột nhiên xuất hiện đám Ma tộc này, không phải yêu thú, không phải nhân loại, cũng rất kỳ lạ, đột nhiên lại xuất hiện, hơn nữa còn có ý đồ sát phạt rất lớn”.

“Nhưng Trung Tam Thiên, Cửu Đại Thiên, các khu vực này lại không dễ động đến, các môn phái siêu cấp của các Đại Thiên ra tay tiêu diệt hết rồi”.

“Sau đó, càng ít nghe đến tin tức của Ma tộc”.

“Ám Nguyệt Ma này, cũng là lần đầu tiên ta nghe nói đến”.

“Còn Ma tộc khác thì sao?”

Tần Ninh hỏi thẳng.

“Có Thanh Mộc Ma, người tộc Thanh Mộc Ma đều có da màu xanh, hơn nữa còn giỏi sử dụng những võ quyết liên quan đến mộc, nếu giao đấu với bọn họ ở trong rừng, thì chính là tìm cái chết”.

“Còn có Lam Ma, tộc người Lam Ma đều có da màu xanh dương, có độc, rất lợi hại”.

“Và sau đó là Thiên Mục Ma, Thiên Mục Ma này là thế lực mạnh nhất tiến vào Trung Tam Thiên năm đó, sau này bị các phe Trung Tam Thiên đả kích rất mạnh, tổn thất lớn nhất, Thiên Mục Ma có rất nhiều mắt, trên cánh tay trên đùi đều có thể mọc mắt, con mắt đó cũng rất lợi hại!”

“Dù sao cũng còn rất nhiều, nhưng những năm nay tin tức nghe được về Ma tộc khá ít, cho dù xuất hiện một phần nhỏ bị phát hiện đa phần cũng đều bị giết hết”.

Tần Ninh nghe vậy lại lẩm bẩm nói: “Chưa chắc là ít, có thể là đang ẩn nấp...”

Ẩn nấp?

Lão đạo sĩ lập tức nói: “Ngươi đừng nói, à đúng thật, những Ma tộc đó đều có thể biến thành hình người, rất khó phân biệt, cũng lợi hại đấy, năm đó các thế lực Đại Thiên đã bỏ ra một cái giá rất lớn”.

“Đều có thể?”

“Phải!”

Lão đạo sĩ nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt kinh ngạc, rất khó hiểu.

Tần Ninh nói: “Ta ở Hạ Tam Thiên của đại lục Vạn Thiên cũng gặp phải Ma tộc, Ma tộc ở đại lục Vạn Thiên chỉ ẩn nấp dưới lòng đất, trong Nhân tộc có gian tế do bọn chúng đào tạo”.

“Nhưng sau khi đến Hạ Tam Thiên, có tộc Mị Ma, không những bản thân có thể biến hóa thành người, cực kỳ khó nhận ra, mà cũng có thể giúp những tộc khác biến thành người, rất khó đối phó…”

“Theo như lời của ngươi, Ma tộc ở Trung Tam Thiên có thể tự biến hóa thành người”.

Lão đạo sĩ sửng sốt.

“Đại lục Vạn Thiên và Hạ Tam Thiên cũng có sao?” Lão đạo sĩ đột nhiên nhướng mày: “Những Ma tộc này đột nhiên xuất hiện, thật là kỳ lạ, hơn nữa còn muốn bá chiếm, ngươi nói có khi nào là do Thượng Tam Thiên hay thậm chí là Thần Giới phái xuống không?”

Tần Ninh nhìn lão đạo sĩ vẻ mặt kỳ quái.

“Sao ngươi lại nghĩ như thế?”

Lão đạo sĩ nói thẳng: “Không thì sao? Cường giả xem nhược giả như bù nhìn, mấy nhân vật lớn trên đó đâu có xem trọng tính mạng của chúng ta!”

“Ngoài này ra, còn có thể chui ra từ nơi nào khác sao?”

Tần Ninh liếc nhìn lão đạo sĩ thở dài nói: “Con người ngươi… cũng có tầm nhìn rộng đấy”.
Chương 2367: Cả đám kéo nhau tới

Thấy Tần Ninh nhìn mình chằm chằm như thằng thiểu năng, lão đạo sĩ gắt gỏng hỏi: "Chứ ngươi tới từ đâu, nói nghe coi?"

"Nơi đây bao la bát ngát thế này, không phải mấy người phía trên thì là ai?"

"Ta nghe nói nếu như tu luyện vượt qua giới hạn của Trung Tam Thiên thì sẽ phá vỡ được bức tường ranh giới của Lục Thiên, tiến thẳng đến Thượng Tam Thiên và thành tiên, ta còn nghe nói Tiên Nhân toàn lũ máu lạnh, giết người không gớm tay!"

"Một số Tiên Nhân còn tàn sát hàng trăm, hàng vạn sinh linh một cách tàn nhẫn chỉ để chứng minh cho đạo của mình".

Tần Ninh nhìn lão đạo sĩ.

Lão già này biết nhiều thật.

"Lão đạo sĩ, ta càng ngày càng tò mò ngươi đến từ đâu đấy".

"Ta chỉ là một lão đạo sĩ ngao du giang hồ thôi..."

"Vậy ư?"

Tần Ninh cười tủm tỉm, đáp: "Mặc dù Thánh Dật Phi đã chết nhưng dù gì cũng là Chí Cao Đế Tôn, ít nhất phải có cấp bậc Đại Đế Tôn hoặc Tiểu Đế Tôn mới phá giải được cấm chế của nhẫn không gian, trong khi ngươi mới giành lấy mà đã phá giải một cách trơn tru vậy rồi... Kể cả Chí Cao Đế Tôn cùng cấp cũng không làm vậy được đâu".

Ban nãy lão đạo sĩ lấy nhẫn ra và mở dễ dàng thế nào, lấy trục cuốn và thẻ tre bên trong ra sao, tất cả Tần Ninh đều thấy hết.

"Cửu cảnh Chí Tôn đúng là mạnh thật đấy, nhưng ngươi biết bức tường ranh giới Lục Thiên, đến Tiên Nhân bị đồn đãi ra sao ngươi cũng nghe ngóng được rất nhiều, ta có ngu mới tin ngươi là người bình thường".

Bị hắn nói huỵch toẹt ra, lão đạo sĩ đỏ mặt.

"Chứ ngươi thì sao?"

Ông ta chống chế: "Ngươi nghe ta nói mấy cái này mà không hề ngạc nhiên chút nào, mới là Đại Thiên Tôn mà biết cả đại lục Vạn Thiên, ngươi mà là người phi thăng từ Hạ Tam Thiên ư? Người phi thăng làm gì biết mấy chuyện này? Nếu nói thì phải nói ngươi là người kỳ quặc nhất đấy".

Tần Ninh chỉ cười chứ không nói gì, cất trục cuốn và thẻ tre đi.

"Ngươi định giải quyết thế nào?"

Lão đạo sĩ dò hỏi.

"Ta quyết định rồi, ta sẽ đến đại lục Cửu Nguyên điều tra chuyện Ám Nguyệt Ma, cả Âu Dương Chí Dũng và Thánh Dật Phi luôn".

Lão đạo sĩ mở to mắt nhìn Tần Ninh chòng chọc.

"Ngươi tính đi thật đấy à?"

Ông ta cứ tưởng Tần Ninh chỉ đùa thôi chứ.

Không ngờ muốn đi thật.

Ban đầu Tần Ninh đã định đi đại lục Cửu Nguyên rồi.

Tên Khuyết Côn tới từ Tinh Tượng Tông của đại lục Cửu Nguyên dám âm thầm hãm hại nhà họ Linh, chắc chắn Tinh Tượng Tông có liên quan tới chuyện này.

Nay lại có thêm tin tức từ Ám Nguyệt Ma.

Tần Ninh càng phải đi.

Năm ấy Ôn Hiến Chi mắc bẫy Ma tộc, bị nhốt trong tuyệt địa không thoát ra ngoài được.

Liệu có khi nào Trần Nhất Mặc cũng như vậy không?

Hắn muốn điều tra rõ chuyện liên quan tới Trần Nhất Mặc lẫn nhà họ Linh.

Hơn nữa, nghe lão đạo sĩ nói rằng Ma tộc ở Trung Tam Thiên xuất hiện vào khoảng sau khi kiếp thứ chín của hắn kết thúc, thời gian không chênh lệch bao nhiêu so với Ma tộc ở Hạ Tam Thiên, đại lục Vạn Thiên.

Điều này chứng tỏ Ma tộc ở các địa vực chuẩn bị cùng thời điểm! Tần Ninh nói tiếp: "Lão đạo sĩ, sau này nếu ngươi biết tin gì về Ma tộc thì phải nói cho ta biết, ta sẽ trả công cho ngươi".

"Ngươi có vẻ để ý Ma tộc nhỉ!"

Tần Ninh lẩm bẩm: "Có lẽ võ giả Trung Tam Thiên xem chuyện Ma tộc bị đánh tan khi xưa nhẹ như lông hồng, chúng xuất hiện lại thì tiêu diệt thôi, nhưng... Ma tộc... không đơn giản chút nào, có lẽ một ngày nào đó chúng sẽ tiêu diệt Trung Tam Thiên".

Dù là đại lục Vạn Thiên.

Hay Hạ Tam Thiên.

Tần Ninh luôn luôn căm ghét Ma tộc.

Chủ yếu là do Ma tộc mỗi lần xâm lược hai nơi này đều đuổi tận giết tuyệt mới thôi.

Với tư cách là con của Vô Thượng Thần Đế và cũng là Nguyên Hoàng Thần Đế, đương nhiên hắn không thể để mặc sinh linh trong Thương Mang Vân Giới bị tàn sát. Đây là lý do thứ nhất.

Lý do thứ hai.

Cả đại lục Vạn Thiên lẫn Hạ Tam Thiên đều là mảnh đất thuộc về Thương Mang Vân Giới. Thương Mang Vân Giới khổng lồ tự hình thành một thế giới, và phụ thân chính là chúa tể nắm trong tay thế giới này.

Trên thực tế, phụ thân giống như linh hồn của Thương Mang Vân Giới, còn nơi này như cơ thể của phụ thân hơn.

Nếu như toàn bộ sinh linh trên đại lục Vạn Thiên và Hạ Tam Thiên bị tàn sát thật thì tất nhiên sẽ là cú đả kích rất lớn đến người có cùng nhịp thở với nó là phụ thân.

Hiện giờ phụ thân đang ở biên giới, bên trong mà xảy ra vấn đề khiến phụ thân bị ảnh hưởng nặng nề vào thời điểm mấu chốt thì nhiều khả năng đó sẽ là nhát dao chí mạng mất.

Trong cuộc hành trình của mình Tần Ninh đã trải qua rất nhiều điều, cũng hiểu ra nhiều chuyện hơn.

Dù thế nào đi chăng nữa, Ma tộc đều đáng chết.

Đây là điều chắc chắn.

Tần Ninh lấy lại bình tĩnh rồi nói ngay: "Đi thôi".

"Đi đâu?"

"Đi lấy Cửu Diệp Huyết Hồng Liên chứ đi đâu!"

Tần Ninh bật cười: "Dù là ai, có tâm tư gì thì ít ra Cửu Diệp Huyết Hồng Liên vẫn còn ở đây. Những hạt sen đó rất thần kỳ, Đại Thiên Tôn như ta ăn một viên thì chỉ cần chú ý tu luyện là có thể đến Tiểu Thần Tôn trong thời gian ngắn dễ như trở bàn tay".

"Chưa hết đâu".

Lão đạo sĩ tiếp lời: "Cửu Diệp Huyết Hồng Liên đủ để Đại Thần Tôn đạt đến Tiểu Đế Tôn đấy, hơn nữa dược lực của nó sẽ được lưu trữ trong cơ thể và không ngừng tăng cường".

"Thế nên... ta càng muốn có nó!"

Tần Ninh đã tính toán sẵn.

Hạt sen có công dụng tuyệt vời hơn bất cứ thần đan diệu dược nào.

Cho con cháu nhà họ Linh sử dụng thì họ sẽ có sự tiến bộ vượt bậc trong vòng hàng chục, hàng trăm năm, lúc đó vị thế nhà họ Linh sẽ an ổn hơn.

Nếu như có thể vài Tiểu Đế Tôn thì nhà họ Linh sẽ đứng vững gót chân tại vùng đất Cửu Châu.

Tiểu Đế Tôn là lực lượng cao thủ ở cả đại lục Cửu Nguyên cơ mà.

Dù thế nào đi chăng nữa, lần này hắn phải bảo vệ nhà họ Linh và giúp họ trỗi dậy từng bước một, có thế cuối cùng hắn mới giúp gia tộc của mình trường tồn được.

Xem như lời hứa với phụ thân và mẫu thân vậy.

Hai người rời khỏi nhà gỗ, quay về.

Nhưng giữa lúc đó, có mấy bóng người thình lình xuất hiện xung quanh thung lũng Huyết Trì, nhìn kỹ mới thấy có đến mấy trăm người.

"Sao cả đám kéo nhau tới thế này?"

Lão đạo sĩ thì thầm.

"Tần huynh đệ".

Một tiếng kêu ầm ĩ vang lên từ trong đám đông.

Lý Tồn Tiên thấy Tần Ninh bèn niềm nở chào hỏi.

Lục Kha cũng nằm trong số đó.

Hai người cùng nhau dẫn người đi tới.

"Tần huynh đệ, ngươi vẫn khỏe chứ?"

Có thể thấy Lý Tồn Tiên rất vui mừng khi gặp được Tần Ninh.

"Sao hai người..."

Lý Tồn Tiên nói ngay: "Có hiện tượng kỳ lạ xảy ra ở cung điện cổ, cây trụ trời bắt đầu mọc ra chạc cây và phát triển, mọi người thấy trên đó có vấn đề nên chạy lên xem thế nào, kết quả không ngoài ý muốn".

Hắn ta cười nói với Tần Ninh: "Không ngờ Tần huynh đệ tới sớm hơn bọn ta nữa".

Lục Kha cũng đưa mắt về phía hắn, lên tiếng: "Những gì Tần huynh đệ nói bọn ta đều làm theo tất, ta đã bảo các huynh đệ của ta ném mọi thứ đi rồi".

Lý Tồn Tiên đứng kế bên hơi lúng túng.

Tần Ninh cũng nhắc nhở riêng với hắn ta nhưng có vài người trong đội hơn mười người của hắn ta thật sự không nỡ vứt bỏ, Lý Tồn Tiên cũng không thể ép buộc họ được.

Lục Kha là thủ lĩnh của một tông môn nhỏ, đương nhiên ra lệnh một phát là thuộc hạ nghe lời răm rắp.

Nhưng hắn ta thì không phải.

Tần Ninh cũng không nói gì.

Lý Tồn Tiên nói tiếp: "Nhà họ Cảnh, nhà họ Tề và người của Thiên Hồng Bang cũng ở đây, Tần huynh đệ cẩn thận chút".

"Ừm...", thật ra Tần Ninh đã thấy người của nhà họ Cảnh.

Những người đó cũng thấy hắn.

Chỉ là hiện giờ ba phe đều đang tập trung chú ý vào Huyết Liên, không quan tâm tới hắn.

Lục Kha thì thầm: "Vừa có người hái hạt sen nhưng mới đi vào thung lũng đã bị Huyết Trì hút khô, chết thảm rồi".
Chương 2368: Thải Liên

Tần Ninh nghe vậy bèn quan sát thung lũng.

Trên thung lũng rộng lớn nở từng gốc Cửu Diệp Huyết Hồng Liên tươi tắn và bắt mắt khiến người ta không thể không ngắm nhìn.

Nước hồ màu đỏ dưới lá sen càng khiến lòng người kinh hãi.

Ai cũng sởn tóc gáy khi nhìn lá sen đỏ và hồ nước đỏ trong thung lũng ấy.

Người nhà họ Cảnh, nhà họ Tề và Thiên Hồng Bang tập trung một chỗ, hình như đang bàn bạc kế sách.

Tần Ninh thì đứng cạnh mấy người Lý Tồn Tiên, Lục Kha, chỉ giữ im lặng.

Không lâu sau, dường như ba phe nhà họ Cảnh, nhà họ Tề và Thiên Hồng Bang đang thảo luận xong.

Ba người Cảnh Hạo Trung, Cảnh Vân Sênh, Cảnh Dung bước sang một bên, tung chưởng tóm lấy ba người.

"Các ngươi làm trò gì đấy?"

Ba võ giả tán tu bị bắt đều hoảng hốt ra mặt.

Bọn họ đều có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn nhưng chẳng thể làm gì trước một Đại Thiên Tôn cả.

"Ngươi xuống hái hạt sen cho ta".

Cảnh Hạo Trung hừ lạnh, ra lệnh.

"Không đi, đi có mà chết à!"

"Không đi? Không đi cũng chết thôi!"

Cảnh Hạo Trung đe dọa: "Dù sao cũng phải có người mở đường thì bọn ta mới tìm được cách chứ!"

"Có đi hay không cũng chết, thôi thì đi cho rồi!"

Võ giả nhà họ Cảnh không còn cách nào, đành yêu cầu những người khác đi thám thính tình hình.

Nhưng cũng không thể bắt võ giả nhà mình đi được.

Mấy người bị bắt tỏ ra khó chịu.

Họ nào phải đối thủ của cường giả Đại Thiên Tôn hậu kỳ đâu?

"Nhà họ Cảnh ngang ngược quá!"

Lúc này, một giọng nói đầy ung dung từ từ cất lên.

Ba người Cảnh Hạo Trung, Cảnh Vân Sênh và Cảnh Dung đều âm trầm mặt, nhìn sang.

Tần Ninh.

Lại là Tần Ninh.

Sát ý hiện lên trong mắt ba người.

Cảnh Địch Phi đã chết.

Có người thấy gã ta bị Tần Ninh giết.

Nhưng hạt sen mới là ưu tiên hàng đầu nên bọn họ bỏ qua, dù sao nếu so đo với Tần Ninh thì không khéo sẽ trễ nải thời gian, bị người khác nhanh chân giành trước mất.

Bọn họ còn chưa tính sổ với Tần Ninh mà hắn đã vác mặt tới đây kiếm chuyện rồi.

"Tần Ninh, đừng tưởng đầu còn gắn trên cổ thì vẫn còn sống".

Cảnh Hạo Trung nói với vẻ bực bội: "Ngươi đã nằm trong tầm ngắm của nhà họ Cảnh rồi!"

Nghe vậy, Tần Ninh nhoẻn môi đáp: "Thách ngươi đấy!"

Nét mặt Cảnh Hạo Trung trở nên lạnh lùng.

Cùng lúc đó, Tề Húc thuộc nhà họ Tề đi ra, thẳng thắn nói: "Các ngươi tiếp tục đi, ai dám phản kháng giết không tha".

"Còn người này cứ để bọn ta đối phó".

Lý Tồn Tiên và Lục Kha nghe thấy câu này bèn ra mặt.

"Mọi người cứ đứng nhìn thế sao? Người bị bắt đầu tiên không phải chúng ta, nhưng nếu không thành công thì kiểu gì nhà họ Cảnh, nhà họ Tề và Thiên Hồng Bang cũng tiếp tục bắt chúng ta liều mạng thôi, đừng bàng quang như thế!"

Câu nói này nhận được rất nhiều sự đồng tình.

Phải đấy! Nếu như tất cả mọi người đều mặc kệ thì ai biết được người tiếp theo có phải là mình không?

Phải đứng lên chống lại mới được!

Thấy cảnh này, mấy người Cảnh Hạo Trung nhìn nhóm Tần Ninh với ánh mắt lạnh lẽo.

"Không ai có cách nào khác thì cứ đứng nhìn đi!"

Hồng Hãn của Thiên Hồng Bang đột nhiên lên tiếng: "Khỏi cần làm gì cả".

Làm đám đông phẫn nộ thì hậu quả khôn lường! Bọn họ mà cứ khăng khăng làm theo ý mình thì khả năng cao sẽ dẫn đến hệ lụy nghiêm trọng.

Dù sao thì trừ hai đến ba trăm người thuộc ba phe nhà họ Cảnh, nhà họ Tề và Thiên Hồng Bang ra, nơi này còn có đến ba đến bốn trăm võ giả tán tu.

Nếu làm đám đông phẫn nộ thì mọi chuyện sẽ mất kiểm soát mất.

Nghe vậy, mọi người mới bình tĩnh trở lại.

Mấy người Cảnh Hạo Trung, Cảnh Vân Sênh, Cảnh Dung, Hồng Hãn, Tề Húc tụ tập một chỗ.

"Tên Tần Ninh đó..."

"Không vội..."

Hồng Hãn nói: "Bọn ta đã truyền tin về, chẳng mấy chốc gia tộc sẽ phái Tiểu Thần Tôn tới thôi, khi đó cho dù những người này bắt tay với nhau cũng còn nước chịu chết thôi".

Không sai! Không lâu nữa viện thủ nhà họ Cảnh, nhà họ Tề và Thiên Hồng Bang sẽ đến.

Đã có Tần Ninh ở đây, chắc chắn ba phe sẽ phái cường giả tới.

Đến lúc đó, hạt sen sẽ thuộc về họ, mạng của Tần Ninh cũng là của họ.

Rồi ai dám phản kháng đây?

Một vị Tiểu Thần Tôn dù mới sơ kỳ thôi cũng đủ để giết tất cả những người có mặt tại đây rồi.

Lúc này, võ giả các phe đứng xung quanh thung lũng đều bình tĩnh trở lại nhưng trong lòng vô cùng lo lắng.

Huyết Trì trong thung lũng giết người như ngóe.

Họ không biết những hạt sen kia là gì nhưng biết chúng có giá trị rất lớn.

Cứ đứng nhìn thế sao?

Trước đó có người muốn cướp nhưng cuối cùng đã chết rồi! Tình huống bắt đầu rơi vào thế giằng co.

Lý Tồn Tiên nhìn về phía Tần Ninh, vội vàng hỏi: "Tần huynh đệ, hạt sen hái thế nào bây giờ?"

Tần Ninh nhìn thung lũng, cười nhẹ: "Dễ thôi, để ta hái cho, hai người chờ đi, không thiếu phần của hai người đâu".

Nói rồi hắn đi tới.

Mọi người đang vò đầu bứt tóc nghĩ cách thì bỗng thấy Tần Ninh đi ra, nhất thời hắn trở thành tâm điểm chú ý.

"Người này định làm gì thế?"

"Ai biết..."

"Chẳng lẽ là hái hạt sen?"

"Dễ lắm... ngươi nhìn hắn kìa..."

Giờ đây bao nhiêu ánh nhìn đều đổ dồn lên người Tần Ninh.

Chỉ thấy hắn bước từng bước tới thung lũng, ngày càng gần Huyết Trì.

Tần Ninh chưa tới mép Huyết Trì mà dòng máu dưới lá sen bên trong đã hóa thành những sợi tơ cuốn lấy hắn rồi.

Ánh mắt Tần Ninh lúc này đầy hờ hững.

Còn những người khác chỉ mở to mắt quan sát.

Mấy người vào Huyết Trí ban nãy cũng chết như thế.

Chưa chạm được vào hạt sen mà đã bị những sợi tơ máu hút khô, cuối cùng bị kéo vào Huyết Trì, cơ thể thì bị Huyết Trì nuốt chửng.

Tần Ninh cứ đi xuống một cách thiếu suy nghĩ như thế thì chết là cái chắc.

Hắn nhìn mọi động tĩnh trong Huyết Trì, nhướng mày.

Những sợi tơ máu kia là cách Cửu Diệp Huyết Hồng Liên tự bảo vệ bản thân, hút máu sinh linh khác là để tăng cường linh tính cho hạt sen Cửu Diệp Huyết Hồng Liên.

Nhưng không phải là không có cách hóa giải.

Tần Ninh lấy chủy thủ ra, khi các sợi tơ máu tới gần mình thì rạch một đường lên bàn tay làm máu chảy xuống.

Các tơ máu đồng loạt xông đến như đám thú hoang tranh giành thức ăn.

Tiếng ầm ầm vang lên không ngừng.

Khí thế lớn khủng khiếp dâng lên khắp nơi.

Khi máu của Tần Ninh vẩy lên lá sen, máu trong Huyết Trì bỗng nhiên sôi sùng sục.

Ngay sau đó, các lá sen run rẩy.

Tần Ninh không nói gì, chỉ nắm chặt tay.

Mười hai đạo huyết phù ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn.

Mỗi huyết phù nhanh chóng phủ khắp mười hai hướng xung quanh thung lũng.

Ầm... Tiếng nổ trầm thấp vang lên.

Thật đáng ngạc nhiên, máu trong Huyết Trì theo dòng chảy tập trung lại trước người Tần Ninh.

Thế rồi những hạt sen rời khỏi ngó sen, đồng loạt rơi vào tay hắn rồi biến mất.

Trong giây lát, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Sao người này làm được?

Tự lấy máu ra?

Vậy mà các sợi tơ máu không tấn công hắn! Chuyện này quá kỳ lạ! Trước đó đã có rất nhiều người thử làm vậy nhưng đều mất mạng, hơn mười người bị thương nặng, thế mà đến phiên Tần Ninh lại không hề hấn gì cả! Giờ phút này, lão đạo sĩ nhìn Tần Ninh trong thung lũng, bỗng bật cười.

Lý Tồn Tiên và Lục Kha cũng trố mắt nhìn.

"Đạo sĩ tiên sinh, chuyện này... là sao?"

Lý Tồn Tiên nói với vẻ khó tin.
Chương 2369: Không muốn sống thì cứ tới

Lão đạo sĩ làm ra vẻ cao nhân, chậm rãi nói: "Những hạt sen này được nuôi dưỡng bên trong máu tươi, là báu vật trời đất, chỉ là nếu tiến vào bên trong, những hạt sen này cũng sẽ không giết người, thứ giết người chính là trận pháp phía dưới huyết trì!"

Trận pháp?

Bọn họ căn bản không thấy được dấu vết trận pháp dao động.

Hơn nữa ở đây có nhiều người như vậy, không có khả năng cũng đều không thấy chứ?

Lúc này lão đạo sĩ cũng không nói thêm cái gì nữa.

Vì thật ra... ông ta cũng không thấy được.

Nếu không phải là Tần Ninh ngưng tụ ra mười hai huyết phù kia, ông ta căn bản không nghĩ tới phía dưới huyết trì lại có trận pháp duy trì.

Điều này đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Thánh Dật Phi kia là một vị trận sư Chí Tôn khó lường.

Đáng tiếc chết rồi... Lúc này, Tần Ninh thu hạt sen, thở ra một hơi.

Rất tốt.

Tổng cộng hai mươi bảy hạt! Có tổng cộng hai mươi bảy hạt sen hoàn mỹ, còn hạt sen không hoàn mỹ thì có gần trăm hạt.

Mà những hạt sen này chắc chắn sẽ đủ để nhà họ Linh tăng thực lực trong thời gian ngắn.

Cho dù như thế nào cũng phải để người nhà họ Linh tăng cấp cảnh giới lên trước, như thế mới có đủ sức để tự vệ.

Lúc này, người khẩn trương nhất chính là người nhà họ Cảnh, nhà họ Tề và Thiên Hồng Bang.

Bọn họ cũng đang đau đầu, không biết phải hái hạt sen như thế nào.

Nhưng bây giờ đã không cần nhức đầu nữa.

Tần Ninh đã hái hạt sen giúp bọn họ rồi.

Đây là chuyện tốt! Vốn dĩ định chờ viện trợ đến, lại nghĩ biện pháp hái hạt sen rồi giết Tần Ninh sau.

Nhưng bây giờ, Tần Ninh đã hái được hạt sen.

Vậy bọn họ chỉ cần giết Tần Ninh là đủ.

Hơn nữa vốn dĩ những tán tu này ở cùng với Tần Ninh cũng gây ra áp lực không nhỏ cho bọn họ.

Nhưng bây giờ, trong mắt những tán tu này còn có cái khác sao?

Chỉ có hạt sen! Trừ khi Tần Ninh chia cho những tán tu này.

Thế nhưng Tần Ninh sẽ làm thế sao?

Chắc chắn là sẽ không.

Mỗi một hạt sen kia có giá trị không nhỏ, sao Tần Ninh có thể đồng ý san sẻ chứ?

"Thằng ngu này...", lúc này Tề Húc thoải mái mắng.

"Không phải hắn cho rằng sau khi hái được hạt sen là có thể đối đầu với tất cả chúng ta, an toàn rời đi đấy chứ?"

Hồng Hãn cũng cười híp mắt.

Không thể không nói, Tần Ninh đúng là ngu xuẩn.

Lúc này, mấy người Cảnh Hạo Trung, Cảnh Vân Sênh, Cảnh Dung, Tề Húc, Hồng Hãn lần lượt đi ra.

"Tần Ninh công tử thật sự quá khách khí, còn giúp chúng ta hái hạt sen".

Cảnh Hạo Trung cười nói: "Trước đó xem ra là chúng ta đã hiểu nhầm Tần Ninh công tử, nếu Tần Ninh công tử tốt bụng như vậy, chúng ta cũng không thể phụ lòng Tần Ninh công tử được".

"Giao hạt sen ra, chúng ta sẽ để ngươi toàn thây".

Cảnh Hạo Trung cười tủm tỉm nói.

"Hả?"

Tần Ninh nhìn về phía đám người Cảnh Hạo Trung, lại hiếu kỳ nói: "Ta dựa vào bản lĩnh của mình để hái, tại sao lại phải cho ngươi?"

"Bởi vì, ngươi sẽ chết ở chỗ này".

Giờ phút này Cảnh Hạo Trung sải bước ra, cả người đáp xuống.

Đại Thiên Tôn hậu kỳ.

Đối phó với Đại Thiên Tôn sơ kỳ như Tần Ninh, còn không phải dễ như trở bàn tay sao?

Cảnh Hạo Trung nắm bàn tay lại, một quyền bộc phát trong nháy mắt.

Chỉ là nhìn thấy Cảnh Hạo Trung lao xuống đánh tới, Tần Ninh đứng ở bên cạnh huyết trì, không nhúc nhích.

Lúc bóng người Cảnh Hạo Trung đã đến gần sát Tần Ninh.

Đột nhiên! Tần Ninh nắm bàn tay lại.

Phía sau huyết trì, từng tơ máu tuôn ra vèo vèo.

Những tiếng ầm ầm đột nhiên vang lên, dao động khủng bố bộc phát ra.

Tơ máu trong nháy mắt xông ra, bao vây lấy cả người Cảnh Hạo Trung.

"A...", tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng vang lên.

Cả người Cảnh Hạo Trung dần dần bị tơ máu rút hết máu tươi, rút hết máu thịt, đến cả một bộ hài cốt cũng không còn, cứ biến mất trước mặt tất cả mọi người như vậy.

Đám người Lý Tồn Tiên, Lục Kha đều vô cùng kinh ngạc.

Cái này... Làm được bằng cách nào vậy?

Chẳng lẽ Tần Ninh đã bị huyết trì cắn nuốt ý chí?

Thế nhưng nhìn có vẻ không giống! "Đồ vô dụng".

Tần Ninh liếc qua Cảnh Hạo Trung chỉ còn lại quần áo kia, lại đưa mắt nhìn ra xung quanh, chậm rãi nói: "Hạt sen là do ta hái, đương nhiên là thuộc về ta, ai muốn cướp đoạt, không muốn sống nữa thì cứ tới!"

Hắn vừa nói xong, không ít người lập tức lui lại.

Thế nhưng một số người vẫn rục rịch muốn động.

Cảnh Hạo Trung chết, chắc chắn đã đả kích một số người muốn tấn công.

Thế nhưng hạt sen kia được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh hung tàn như vậy, chắc chắn là có giá trị không nhỏ.

Cứ từ bỏ như vậy... Ai cũng không nỡ.

Lúc này Cảnh Vân Sênh quát: "Chắc chắn là kẻ này có được hạt sen nên thực lực mới đột nhiên tăng mạnh, mọi người đừng sợ, cùng nhau tiến lên, không tin hắn có thể giết được hết tất cả mọi người".

Nghe thấy thế, không ít người lập tức kích động.

Cảnh Vân Sênh nhìn thấy mình đã tạo ra hiệu quả, cũng cười ha ha, lập tức nói thẳng: "Nhà họ Cảnh ta sẽ không lui lại".

Nói rồi, Cảnh Vân Sênh xông ra đầu tiên.

Những người khác thấy cảnh này cũng thi nhau xông vào trong chỗ trũng.

Trong phút chốc, mấy chục bóng người đều chen chúc lao về hướng Tần Ninh.

Thấy cảnh này, một người sau lưng Lý Tồn Tiên thấp giọng nói: "Đại ca, hạt sen có giá trị không nhỏ...", "Ngậm miệng".

Lý Tồn Tiên mở miệng nói: "Mặc dù ta và Tần huynh đệ chỉ mới quen biết, thế nhưng phẩm hạnh của Tần huynh đệ vô cùng tốt, sao có thể ra tay với hắn vào lúc này?

Hơn nữa hạt sen có quý giá thế nào thì đúng là chính hắn lấy được".

Lục Kha cũng gật đầu.

Lão đạo sĩ nhìn hai người, không nói gì.

Bản tính của hai người này cũng không tệ lắm.

Nếu là bản tính không tốt, lúc này sẽ bị hạt sen làm đầu óc choáng váng, vậy... cứ chờ chết đi! Tần Ninh cũng không chỉ phá giải huyết trận kia, mà còn nắm được huyết trận trong tay.

Giết những người này dễ như trở bàn tay.

Chỉ là lão đạo sĩ cũng không rõ Tần Ninh làm được như thế nào! Cho dù là ông ta, tuy có thể phá trận, nhưng cũng rất khó khống chế đại trận! Điều này quá kì quái.

Dù sao Tần Ninh chỉ là cảnh giới Đại Thiên Tôn, lại vô cùng tinh thông trận pháp, nhưng thực lực bị hạn chế, cũng không có khả năng có được thực lực mạnh như vậy.

Lúc này hơn mười người đã vọt vào bên trong chỗ trũng, hơn mười vị võ giả Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn thi nhau ra tay, đằng đằng sát khí.

Thấy cảnh này, Tần Ninh khẽ nhếch khóe miệng.

Muốn chết?

Thành toàn! Hai tay hắn vung lên.

Bên trong huyết trì, những sợi tơ lập tức phóng ra, giống như từng cây ngân châm che kín cả trời.

Rầm rầm rầm... Từng tiếng nổ lập tức vang lên.

Lúc này từng bóng người đều bộc phát ra sức mạnh của mình.

Dao động khủng bố không ngừng lan ra.

Những tơ máu kia xuyên qua cơ thể của từng vị võ giả.

Những tiếng rầm rầm rầm rầm vang lên.

Từng thi thể rơi vào trong huyết trì phía dưới, thân thể dần dần bị huyết trì hấp thụ, biến mất không thấy gì nữa... Hơn mười người.

Gần như là trong nháy mắt.

Bị giết toàn bộ.

Đám người còn đứng ở mép chỗ trũng nhìn thấy cảnh này cũng đã hoàn toàn luống cuống.

Tên này có gì đó quái lạ.

Dường như sau khi đi vào trong hồ, hái được hạt sen, đã mượn được sức mạnh bên trong huyết trì rồi.

Phải làm sao mới ổn đây?

Lúc này mọi người ở đây đều vô cùng hoảng sợ.

Sắc mặt Cảnh Dung càng thêm khó coi.

Mới chỉ trong chốc lát mà Cảnh Hạo Trung đã chết, Cảnh Vân Sênh cũng đã chết.

Vốn dĩ Cảnh Vân Sênh chỉ cổ vũ đám người xông lên giết, mình thì trốn ở phía sau cùng, nhìn thấy tình thế không ổn liền chuẩn bị rút về.

Thế nhưng vẫn không kịp.

Vẫn bị Tần Ninh giết.

Lúc này, mấy người Cảnh Dung, Tề Húc, Hồng Hãn đều không lên tiếng nữa.

Đồ đần cũng nhìn ra Tần Ninh đã dùng cách gì đó để hấp thụ sức mạnh kinh khủng từ bên trong huyết trì.
Chương 2370: Viêm Ma Hùng

Nếu còn tiếp tục ra tay thì cũng chỉ là chịu chết mà thôi.

Đám người bị hạt sen hấp dẫn mà mặc kệ tất cả, lúc này đã bắt đầu an tĩnh lại.

"Tên này chỉ biết trốn ở bên trong huyết trì, không dám ra ngoài, nếu hắn dám ra, chúng ta nhất định có thể giết hắn!"

Một người đột nhiên cất giọng nói.

"Không sai, mọi người đừng phí công nữa!"

"Đúng rồi!"

Vốn dĩ những tán tu kia và nhà họ Cảnh, nhà họ Tề, Thiên Hồng Bang là hai phe khác nhau.

Bây giờ lại thành một phe.

Lợi ích thúc đẩy!

Tần Ninh cũng chưa bao giờ định cho rằng những tán tu này đều là người chính nghĩa gì hết.

Lúc này, cục diện giằng co.

Tần Ninh cười nói: "Nếu đã muốn đợi ta ra ngoài rồi mới giết ta, vậy thì cứ chờ đi, vừa vặn bên trong huyết trì này cũng không đơn giản, ta xuống dưới điều tra thêm đã".

"Nếu không sợ chết thì cứ tiến lên thử xem".

Nói rồi, cả người Tần Ninh rơi vào trong huyết trì tõm một tiếng, những bọt máu bốc lên trên huyết trì dần dần bình tĩnh trở lại.

Thế nhưng giờ phút này, lại không ai dám đi vào thật.

Cái chết của hơn mười vị võ giả vừa rồi vẫn rõ mồn một trước mắt.

Lúc này ai dám đi chịu chết?

Lão đạo sĩ cũng bình chân như vại, không hề sốt ruột.

Xem ra, Tần Ninh đã có phát hiện lớn!

Bây giờ Tần Ninh đang ở phía dưới huyết trì.

Ban đầu hắn đi đến bên cạnh huyết trì trong thung lũng, nhìn thấy những tơ máu kia đã phát hiện ra nơi đây ẩn giấu một trận pháp.

Lấy tinh hoa của máu để nuôi dưỡng Cửu Diệp Huyết Hồng Liên.

Lấy ý chí của máu để trở thành lực lượng vận chuyển đại trận.

Những ý chí kia đều được phát ra từ trong những tinh huyết này.

Đại trận này cũng không khó chế tạo, thế nhưng khó ở chỗ làm thế nào để ngăn cách những tinh hoa của máu kia ra, không làm ảnh hưởng đến sự trưởng thành của Cửu Diệp Huyết Hồng Liên.

Người có thể phác hoạ ra một đại trận thế này, chắc chắn là không đơn giản.

Thánh Dật Phi.

Một trong bảy vị Đạo Tông của Thánh Đạo tông.

Quả nhiên là có chỗ hơn người.

Phía dưới huyết trận này cũng ẩn giấu một vùng trời đất khác.

Cả vùng đất đều nằm ở trên tán cây cổ thụ kia.

Lúc này Tần Ninh đi xuống dưới đáy huyết trì.

Chỉ là khi hắn đi xuống dưới đáy, đứng vững ở chỗ sâu nhất của huyết trì, cúi đầu nhìn lại thì thấy dưới đáy huyết trì ẩn chứa rất nhiều trận văn.

Đây là một đại trận khác.

Tần Ninh nhìn kỹ bốn phía, dần dần trong lòng bàn tay ngưng tụ ra từng trận văn.

Những trận văn kia không ngừng tản ra, di chuyển bên trong huyết trì giống như những vì sao.

Ngay sau đó, dưới đáy huyết trì dần dần rộng mở.

Huyết thủy cũng không chảy xuống nữa.

Tần Ninh đi từng bước một xuống dưới huyết trì.

Một cái cầu thang được chế tạo từ thân cây thông đến phần đáy.

Tối om, cái gì cũng không thấy rõ.

Lúc này, Tần Ninh cẩn thận từng li từng tí, nâng cao tinh thần đề phòng.

Thế mà ở dưới đáy huyết trì còn có một vùng trời khác.

Sau khi không ngừng đi dọc theo cái thang khoảng trăm trượng.

Bàn chân của Tần Ninh đã rơi xuống đất.

Nói cho đúng, không phải mặt đất, mà là thân cây.

Xung quanh có rất nhiều thân cây, còn có cả lá cây lóe ra ánh sáng màu tím nhàn nhạt.

Những thân cây kia hội tụ đến cùng một chỗ, giống như đang bện thành một cái tổ.

Mà giờ phút này, ở bên trong cái tổ được bện từ những nhánh cây, một con thú nhỏ híp hai mắt, phần bụng lúc lên lúc xuống, yếu ớt hô hấp, dường như đang ngủ say.

Tần Ninh cẩn thận từng li từng tí đi tới đó.

Đưa mắt nhìn, lại thấy trên cành cây xung quanh điêu khắc rất nhiều trận văn.

Chỉ là không bao lâu sau, Tần Ninh đã hiểu ra.

Những trận văn này khắc ấn ra đại trận, hấp thu sức mạnh của rễ Cửu Diệp Huyết Hồng Liên, hội tụ vào trong cơ thể của con thú nhỏ kia.

Có người cố ý làm ra.

Từ huyết trì đến dưới đáy huyết trì, trở lại nơi này đều là đại trận, hình thành liền một mạch, liên tiếp chặt chẽ.

Bên trong huyết trì.

Sức mạnh tinh huyết nuôi dưỡng Cửu Diệp Huyết Hồng Liên.

Ý niệm của tinh huyết tạo ra lực lượng để duy trì trận pháp.

Mà chất dinh dưỡng dư thừa ở gốc của Cửu Diệp Huyết Hồng Liên lại bị trận pháp tụ tập đến đây, dùng để nuôi dưỡng con thú nhỏ này.

Hơn nữa...

Xung quanh cơ thể của con thú nhỏ kia, trên từng cành cây cũng được khắc rất nhiều trận văn.

"Tốn nhiều công sức như thế, không chỉ để nuôi dưỡng Cửu Diệp Huyết Hồng Liên, mà còn để nuôi dưỡng con thú nhỏ này".

Lúc này Tần Ninh đưa mắt nhìn.

Cả người thú nhỏ trắng như tuyết, lông xù mềm mại, nhìn kỹ lại sẽ thấy giống như là một con mèo, lúc nó cuộn người lại rất giống một quả cầu lông trắng.

Sau khi cẩn thận quan sát một hồi lâu, Tần Ninh khẽ giật mình.

"Viêm Ma Hùng!"

Giờ phút này, Tần Ninh đã hoàn toàn kinh ngạc.

Đây chính là Viêm Ma Hùng!

Nguyên thú Cửu Giới như Viêm Ma Hùng vốn dĩ đã rất thưa thớt, Tần Ninh cũng không được nhìn thấy nhiều, hơn nữa Viêm Ma Hùng bình thường nhìn thấy đều là Viêm Ma Hùng ở trạng thái hung dữ, cực ít nhìn thấy Viêm Ma Hùng dưới trạng thái dịu dàng ngoan ngoãn giống như thế này.

Nghe nói loại nguyên thú như Viêm Ma Hùng có ẩn chứa huyết mạch của một hung thú thượng cổ.

Bởi vậy nó có chút đặc biệt.

Có được hai loại hình thái.

Một loại chính là như trước mắt, dịu dàng ngoan ngoãn giống như một con mèo nhỏ.

Một loại là trạng thái chiến đấu, thân cao trăm trượng, tư thế hung dữ, toàn thân bị ngọn lửa bao trùm, bộ lông đen nhánh.

Cho nên Tần Ninh cũng không thể nhận ra ngay được.

Giờ phút này, nhìn Viêm Ma Hùng ngây thơ đáng yêu kia, Tần Ninh đi ra phía trước.

Từng trận văn trên những thân cây xung quanh lập tức lóe sáng.

Khí thế kinh khủng bốc lên.

Trận pháp đang bài xích hắn.

Thấy cảnh này, Tần Ninh mỉm cười.

"Bài xích ta ư?"

Ngay lập tức, Tần Ninh nắm bàn tay lại.

Lòng bàn tay ngưng tụ trận văn, trong nháy mắt đã khuếch tán ra, dung nhập vào bên trong đại trận kia, vào bên trong mỗi một trận văn.

Đời thứ bảy của hắn rèn luyện ở Trung Tam Thiên, chỉ là cũng không phải là ở Thượng Nguyên Thiên thôi.

Đời thứ bảy được người ta gọi là Phong Không Chí Thánh, sở hữu “Trận tích”.

Đời thứ năm là "Cửu Nguyên Đan Điển".

Đời thứ sáu là "Cuốn sách vạn khí".

Đời thứ bảy là "Trận tích".

Đời thứ tám là "Thể thư".

Bốn đời đều ở trong Trung Tam Thiên, bốn đời đều tu hành theo những hướng khác nhau.

Đan thuật, khí thuật, trận thuật và thể thuật võ giả.

Tuy nói nơi đây là do một vị trận sư Chí Tôn cấp chín tạo ra, thế nhưng cũng không thể làm khó được Tần Ninh.

Đương nhiên hắn không thể cưỡng ép giải trừ được.

Nhưng nếu có thể lần theo dấu vết của trận pháp thì sẽ có thể phá giải.

Tần Ninh vô cùng tâm đắc về sự hiểu biết này của mình!

Giờ phút này hắn bước chân ra, từng trận văn dần dần bị dung nạp.

Trong ánh mắt Tần Ninh có vài phần bình tĩnh.

Mà cùng lúc đó, con mèo nhỏ bên trong tổ gỗ cũng đã bị đánh thức.

Nó mở to đôi mắt nhập nhèm mông lung nhìn Tần Ninh.

Trong chốc lát, con mèo nhỏ lập tức cảnh giác.

Tần Ninh cười ha hả nói: "Ngoan, đến chỗ ta nào".

Giờ phút này Tần Ninh giống như một ông chú xấu xa cầm kẹo đi lừa trẻ con.

Chỉ là con mèo nhỏ lại không hề động đậy gì, trong nháy mắt đã xù lông lên, nhe răng trợn mắt nhìn Tần Ninh.

"Không nghe lời?"

Tần Ninh hừ một tiếng.

"Không nghe lời thì sẽ bị đánh!"

Hắn vừa nhìn con mèo nhỏ vừa nói.

Con mèo nhỏ lại càng thêm hung dữ.

"Vậy thì đừng trách ta không khách khí".

Tần Ninh nâng hai tay lên, từng tinh huyết ngưng tụ ra, bên trong tinh huyết kia còn có chút ít lực hồn phách, hơn nữa cũng không phải chỉ có hồn phách của Tần Ninh, mà có hồn phách rồng phượng kẹp ở trong đó.

Lúc này.

Con mèo nhỏ cảm giác được một sự áp chế cổ xưa, khí thế đã bị đả kích không ít.

"Ta là ngự thú sư rất mạnh, nếu ngươi không nghe lời, ta cũng sẽ không khách khí".

Nói rồi, Tần Ninh cầm lấy một phù chú vừa ngưng tụ ra, đưa về hướng con mèo nhỏ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom