• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2356-2360

Chương 2356: Ngươi nhìn ta làm gì?

“Thật sao?”

Hai mắt lão đạo sĩ tỏa sáng nói.

“Thật sao?”

“Được được được, để ta tìm thử xem”.

Lúc này, lão đạo sĩ mới bắt đầu tìm kiếm, không lâu sau ông ta mới lấy ra hai chuỗi hạt châu kết thành vòng tay từ trong cái túi rách.

Chuỗi hạt tản ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, trông giống như phật châu.

“Đeo vào!”

Lão đạo sĩ đưa cho Tần Ninh một chuỗi, còn mình tự đeo một chuỗi.

Sau khi đeo vòng tay vào, Tần Ninh cảm giác được từng luồng lực lượng lưu động bên trong cơ thể mình, từng cỗ khí tức dần dần lan tràn trong cơ thể, khiến cho những bức bối trong lòng lập tức bị áp chế.

“Đây là…chuỗi hạt đeo tay được tạo ra từ Thanh Nguyên Hồn Ngọc phải không?

Mỗi một viên đều có giá trị xa xỉ, Tiểu Đế Tôn cũng không thể nào có được”.

Tần Ninh khẽ nói.

Lão đạo sĩ cũng cười trừ nói: “Không đáng bao nhiêu, ta đào được từ trên sạp hàng vỉa hè”.

“Ồ?

Lần sau ngươi dẫn theo ta đi đào một phen, xem xem có thể đào ra được bảo khí Chí Tôn cửu phẩm không”.

Lão đạo sĩ run rẩy cười cười.

Thứ này, quả thực là có giá trị xa xỉ.

Chỉ là, ông ta không ngờ rằng Tần Ninh mới vừa đạt đến Đại Thiên Tôn thôi vậy mà lại có thể nhận ra được cái này.

Người thanh niên này, thật sự không đơn giản.

Lúc này, cảm xúc của hai người đều đã ổn định không ít, bọn họ tiếp tục đi về phía trước.

Càng đi sâu vào trong, lại càng thấy quỷ dị.

Thậm chí, trên mặt đất còn biến thành một màu đỏ như máu, có chút ẩm ướt.

Ánh mắt Tần Ninh rơi xuống mặt đất, hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận điều tra.

“Xem ra, chúng ta cách trung tâm ngày càng gần”.

Tần Ninh nhìn về phía lão đạo sĩ, nói: “Lão đạo sĩ, nếu như có nguy hiểm, ngươi nên bảo vệ ta cho tốt, nếu không ta chết rồi, ngươi đến cũng uổng công vô ích”.

Lão đạo sĩ sửng sốt.

“Thực lực của Tần công tử cường đại như vậy, nào đến lượt ta bảo vệ ngươi”.

“Lươn lẹo!”

Hai người không ngừng di chuyển, tốc độ không nhanh cũng không chậm.

Hơn nữa, dọc đường đi không hề gặp được nguyên thú nào sinh tồn ở vùng đất này.

Nhưng ngược lại nhìn thấy được không ít xương khô của nguyên thú, những bộ xương này đều bị nhuộm thành một màu đỏ như máu.

“Nguyên thú ở trong đây, tám phần là không sống nổi”.

Lão đạo sĩ mở miệng nói: “Nơi này tràn đầy huyết khí, căn bản là làm cho người ta không thể nào kìm chế được bản tính”.

“Ừm…”, trong lúc hai người xâm nhập vào trong, phía trước dần dần xuất hiện từng cỗ thi thể, hơn nữa còn là thi thể vừa mới chết không bao lâu.

“Là một vài người vừa mới tiến vào…”, lão đạo sĩ nhìn một lát.

Tần Ninh nói tiếp: “Người tiến vào nơi này không ít, một vài người bị mê hoặc tâm trí, nhưng một số người lại không sao cả…Xem ra, có khá nhiều người hiểu rõ về Hồng Sơn”.

Hai người không hề trì hoãn, một trước một sau đi sâu vào trong cả trăm dặm.

Trên đường gặp được không ít thi thể, một vài cái còn là tự giết lẫn nhau.

Cũng có một số thi thể nữ quần áo bị xé rách, rõ ràng là trước khi chết đã bị tra tấn dã man.

Hai người tiến sâu vào trong.

Núi non phía trước đột nhiên xuất hiện biến hoá quỷ dị.

Từng ngọn núi cao được phân tán ra, mỗi một ngọn núi đều vô cùng đồ sộ, hơn nữa, đều có cắm một cây cờ.

Một số ngọn núi từ giữa sườn núi phân tán ra, trông giống như hình dạng của cành cây.

Một số ngọn núi lại lan tràn trên không trung, uốn lượn mọc lên trên…Còn có một số khác trông không giống núi, mà lại giống như mái bằng…Đủ mọi hình dáng kỳ lạ.

Giờ phút này, lão đạo sĩ thấy một màn như vậy thì ánh mắt chuyển động.

“Kỳ diệu kỳ diệu”.

Lão đạo sĩ vỗ tay nói: “Tần công tử, ngươi xem, những ngọn núi kia đều căn cứ vào địa thế nơi này, bị người ta cải tạo quy mô và bề ngoài, tập hợp hình thế tự nhiên của thiên địa, ngưng tụ mà thành”.

“Có người dùng những dãy núi này để ngưng tụ thành trận pháp!”

Nghe được lời này, Tần Ninh cũng gật đầu.

“Phá vỡ thiên thế này, hẳn là có thể tìm ra được chỗ gốc rễ”.

“Được!”

Lão đạo sĩ gật đầu nhìn về phía Tần Ninh.

“Ngươi nhìn ta làm gì?”

Tần Ninh thẳng thắn nói: “Ra tay đi, không phải ngươi là trận pháp sư sao?

Ta không phải”.

Lão đạo sĩ sửng sốt.

Ngươi không phải?

Vừa rồi ngươi còn nói dóc về trận pháp, đạo lý rõ ràng, bây giờ lại nói với ta là ngươi không phải?

Ngươi đùa với ta à!

“Trận pháp này đại khái là cấp tám, lão đạo sĩ miễn cưỡng biết một chút, nhưng mà trận pháp này dung hợp hình thế tự nhiên của thiên địa, rót vào trong đó, ta không biết là rốt cuộc nó mạnh đến mức nào, đoán chừng là rất khó…”

“Ta tin tưởng ngươi có thể làm được!”

Nghe được những lời này, lão đạo sĩ không nhịn được nói: “Ta đây phá trận, vậy ngươi làm gì?”

“Ta hộ pháp cho ngươi!”

Tần Ninh trực tiếp nói: “Nếu có người đến đây, ta sẽ giúp ngươi làm thịt bọn chúng, ngươi cứ yên tâm mà thi triển đi!”

“Không bằng, để ta hộ pháp, ngươi…”

“Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều, nhất định phải là ngươi!”

Tần Ninh ngắt lời nói: “Ngươi có biết cách lấy Cửu Diệp Huyết Hồng Liên không?

Ngươi có biết chỗ khủng bố của Viêm Ma Hùng là như thế nào không?

Ta phải nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho hành động tiếp theo!”

Ánh mắt lão đạo sĩ mang theo chút hoài nghi.

Vẫn có cảm giác bị Tần Ninh lừa gạt, nhưng lời nói của Tần Ninh lại hoàn toàn có đạo lý.

“Ra tay đi, ta giúp ngươi nhìn vài chỗ”.

Tần Ninh nói tiếp: “Chú ý điểm phía đông nam và điểm phía chính bắc, tốt nhất là bắt đầu từ phía chính nam, đảm bảo là ngươi sẽ không sao cả”.

Lão đạo sĩ nhìn thoáng qua Tần Ninh rồi lập tức bay lên.

Trong lúc đó, chỉ thấy từng đường trận văn ngưng tụ xung quanh lão đạo sĩ, rơi xuống che ngợp bầu trời.

Toàn bộ dãy núi giống như bị trận văn bao trùm.

Thấy một màn như vậy, ánh mắt Tần Ninh khẽ nhúc nhích.

Lão đạo sĩ này, có chút đồ vật.

“Lão già kia, hẳn không phải là người của Cửu Nguyên Vực…Có lẽ là đến từ Thượng Nguyên Thiên?”

Tần Ninh khẽ thì thầm, nhìn lão đạo sĩ thi triển.

Theo trận văn ngưng tụ xung quanh lão đạo sĩ, khuếch tán ra một vùng đất trời, phạm vi hơn mười dặm, đều bị bao phủ, từng ngọn núi cao kia trông có chút uy vũ bất phàm.

Mà lúc này, bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện tám cánh cửa, mỗi một cánh cửa đều có màu đỏ tươi như máu, khiến cho kẻ khác không khỏi hoảng sợ.

Lúc này, Tần Ninh lớn tiếng hô: “Lợi hại lợi hại!”

Lão đạo sĩ cũng mặc kệ hắn.

Tần Ninh đem ông ta trở thành cu li.

Tên nhóc này có cảnh giới không cao, nhưng ánh mắt lại rất chuẩn.

Đại trận trước mắt này tên là Bát Môn Thiên Huyết Trận, quả thật là phải phá giải từ cửa nam, nếu như mở ra những cửa khác, đều là đường chết.

Hơn nữa, khi mở cửa nam ra, còn phải cẩn thận vị trí cửa bắc và tây nam, nó sẽ phát sinh biến hoá quỷ dị.

Trong lòng lão đạo sĩ vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.

Sao Tần Ninh có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra điểm này?

Điều này thật kỳ quái! Mà lúc này, Tần Ninh cũng cao giọng quát: “Đừng phân tâm, lão đạo sĩ, nếu không sẽ chết đó”.

Theo lão đạo sĩ cưỡng ép đại trận hiện hình, tám cánh cửa xuất hiện, tiếng gió gào thét, gió tanh mưa máu, cả một vùng trời đất như biến thành luyện ngục, bộc phát ra dao động mãnh liệt.

Cùng lúc đó, Tần Ninh chăm chú nhìn xung quanh.

Động tĩnh lớn như thế, không có khả năng những võ giả tiến vào Hồng Sơn không cảm ứng được chút nào.

Đợi chút nữa, hẳn là có không ít người chạy đến đây.

Tần Ninh vừa mới suy nghĩ xong thì từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên.

Hơn hai mươi người lần lượt đi đến, tiến đến bên cạnh đại trận, nhìn thấy một loạt ngọn núi đều dừng lại.

“Tần Ninh!”

Người đàn ông cầm đầu kia hai mắt sáng như đuốc, nháy mắt khi nhìn thấy Tần Ninh đã kinh hãi hô lên.
Chương 2357: Cảm ơn các vị ra tay bảo vệ chính nghĩa

“Thật khéo”.

Tần Ninh nhìn về phía đám người kia, trên trang phục mang theo dấu hiệu vô cùng rõ ràng.

Người nhà họ Cảnh.

Lúc này, Cảnh Địch Phi cẩn trọng nhìn Tần Ninh.

Gã ta không ngờ rằng, động tĩnh lớn như thế lại là do Tần Ninh gây ra.

“Ngươi không ngoan ngoãn ở lại trong thành Thu Di, mà lại đi vào trong Tĩnh Nguyên Châu, xem ra là ngại mạng mình quá dài!”

Tần Ninh nhìn thoáng qua người đàn ông cầm đầu, không mặn không nhạt nói: “Ngươi là ai?”

“Nhà họ Cảnh, Cảnh Địch Phi!”

Cảnh Địch Phi ngạo nghễ nói.

Khí tức lưu động trong cơ thể Tần Ninh rõ ràng là không mạnh bằng mình, điều này làm cho gã ta yên tâm hơn không ít.

Hơn nữa, cái lão đạo sĩ trên không trung kia dường như đang vội vàng phá trận, trong khoảng thời gian ngắn không thể để ý được đến Tần Ninh.

“Ồ!”

Cảnh Địch Phi nhìn thấy thái độ của Tần Ninh thì hừ một tiếng rồi mới nói: “Là ngươi giết chết nhóm người Cảnh Nguyên Xuân”.

“Phải”.

“Vậy thì ngươi có thể đi chết rồi!”

Cảnh Địch Phi nói.

Tần Ninh nhất thời lùi về sau, lớn giọng hô: “Lão đạo sĩ, bọn họ muốn giết ta, trước hết ngươi đừng phá trận, giết bọn họ cái đã!”

Giữa không trung, nghe được những lời này lão đạo sĩ suýt chút nữa không giữ vững được tâm trí, bị trận pháp đánh trúng, ông ta chửi ầm lên: “Đậu xanh rau má, vừa rồi ngươi không có nói như vậy, không phải là ngươi nói ngươi sẽ bảo vệ ta sao?”

“Đúng vậy!”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta bảo vệ ngươi, nhưng đó cũng phải là người mà ta có thể đánh thắng được, thực lực của người này cường đại hơn so với ta, ngay cả bản thân ta còn không bảo vệ được thì sao có thể bảo vệ ngươi?”

“…”, lão đạo sĩ nhất thời nghẹn lời.

“Ai cũng không cứu được ngươi!”

Giờ phút này, Cảnh Địch Phi từng bước bước lên, mười, hai mươi người phía sau cũng như hổ rình mồi.

Mà đúng lúc này, bốn phía vang lên tiếng xé gió.

Chỉ thấy có rất nhiều võ giả kết bạn mà đến, bọn họ dừng lại ở xung quanh cẩn thận quan sát đại trận giữa không trung.

Tần Ninh nhìn về phía đám người mới xuất hiện, hô lớn: “Mọi người mau đến đây mà xem”.

“Ta và bạn đồng hành của ta phát hiện ra bí mật của Hồng Sơn, bạn đồng hành của ta bất chấp nguy hiểm, liều mạng phá trận, thế nhưng người nhà họ Cảnh lại muốn giết chết chúng ta, độc chiếm mật địa, không cho chúng ta mở ra”.

“Thật độc ác!”

“Chẳng lẽ các ngươi cứ trơ mắt mà nhìn như vậy sao?”

Nghe được những lời này, sắc mặt Cảnh Địch Phi trầm xuống.

Vô liêm sỉ.

Lúc này, trong lòng lão đạo sĩ không còn gì để nói.

Trong quãng thời gian đồng hành, ông ta cũng không phát hiện ra, Tần Ninh lại vô liêm sỉ như vậy.

“Hiện giờ, nhà họ Cảnh đang giao chiến ở tiền tuyến, vậy mà phía sau còn có thể điều động được người, thật sự là rất giỏi, nhưng cho dù là giỏi cũng không thể bắt nạt người khác như vậy chứ?”

“Nếu như ta chết đi, nhất định là bạn đồng hành của ta sẽ đau khổ muốn chết, căn bản là không còn tâm tình mà mở ra đại trận nữa, khẳng định là sẽ liều mạng với bọn họ, nhóm người này ỷ vào mình người đông thế mạnh, bắt nạt người khác, không cho chúng ta chút cơ hội nào, sợ chúng ta chiếm được cơ duyên bất ngờ”.

Giờ phút này, Tần Ninh lòng đầy căm phẫn nói.

Bốn phía đã tụ tập hơn trăm người.

Tất cả mọi người đều là tán tu đến từ các châu khác nhau, dẫn theo một vài người bạn đến đây rèn luyện.

Lúc này nghe được những lời nói đó thì vô cùng tức giận, đem hai người Tần Ninh kéo vào phe của mình, đứng đối lập với nhà họ Cảnh.

“Tiểu huynh đệ đừng sợ, Lục Kha ta bảo vệ ngươi!”

Lúc này, một người đàn ông trung niên dẫn theo bảy tám người đi đến bên cạnh Tần Ninh, thẳng thắn nói: “Hiện giờ, tình hình của nhà họ Cảnh ở tiền tuyến đang căng thẳng, không thể phái nhiều người đến Hồng Sơn được, vậy mà còn kiêu ngạo ngông cuồng như thế, thực sự là khiến cho kẻ khác tức giận”.

“Lục Kha đại ca, đa tạ ngươi!”

Tần Ninh cảm động nói.

“Còn có ta, Lý Tồn Tiên!”

Lại thêm một người dẫn theo ba, bốn người nữa đi đến bên cạnh Tần Ninh, nói: “Tất cả mọi người đều đến đây để rèn luyện, tất nhiên là không thể để cho nhà họ Cảnh ăn mảnh được”.

“Đúng vậy!”

“Không sai”.

Các vị võ giả bắt đầu lên tiếng ủng hộ Tần Ninh.

Sắc mặt Cảnh Địch Phi trở nên cẩn trọng.

Bây giờ ở đây đã tụ tập hơn trăm vị võ giả, kém nhất cũng là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, còn những cảnh giới dưới Tiểu Thiên Tôn như Đại Chí Tôn, Tiểu Chí Tôn căn bản không dám tiến vào trong này.

Giờ phút này, hơn trăm người tạo áp lực, gã ta vẫn có chút sợ hãi.

“Tần Ninh!”

Cảnh Địch Phi trầm thấp nói: “Kẻ này giết người nhà họ Cảnh chúng ta, cho nên chúng ta mới muốn giết hắn, không liên quan gì đến việc Hồng Sơn xuất hiện chuyện quỷ dị”.

“Các ngươi nhìn xem, các ngươi nhìn xam…”, Tần Ninh lập tức nói: “Người này lại bắt đầu vu oan giá hoạ cho ta, ta và bạn đồng hành bất chấp nguy hiểm tính mạng phá trận, người nhà họ Cảnh lại phát điên lên như thế”.

Đám người Lục Kha, Lý Tồn Tiên không chịu được nữa, trừng mắt nhìn bọn họ.

Cảnh Địch Phi lựa chọn ngậm miệng.

Nếu nói thêm cái gì nữa, gã ta sợ những người này lại bị Tần Ninh giật dây, đánh nhau với gã ta.

Bên cạnh gã ta chỉ có hai mươi người, căn bản là không đủ nhìn.

“Tần Ninh, xem như ngươi lợi hại!”

Cảnh Địch Phi hừ một tiếng rồi lui về một bên, dường như là đang liên hệ với bạn đồng hành.

Đám người Lý Tồn Tiên, Lục Kha đứng bên cạnh Tần Ninh.

“Cảm ơn các vị ra tay bảo vệ chính nghĩa”.

Tần Ninh chắp tay nói.

“Khách khí, chúng ta đều đến đây rèn luyện, người nhà họ Cảnh làm chuyện quá đáng, nếu người nhà họ Cảnh đến đây đông đảo, chúng ta cũng không dám ra mặt cho ngươi”.

Lục Kha thành thật nói: “Thế nhưng bây giờ nhà họ Cảnh đang giao chiến với nhà họ Thu ở bên kia, vậy mà vẫn còn kiêu ngạo được như thế, thật sự là khiến cho người ta phẫn nộ!”

“Đúng vậy đúng vậy…”, lúc này, mấy người đều lẳng lặng chờ đợi.

Không lâu sau, một nhóm người ngựa đột nhiên tiến đến.

Đám người nhà họ Cảnh, Cảnh Hạo Trung, Cảnh Vân Sênh và Cảnh Dung.

Cùng với Tề Húc nhà họ Tề.

Hồng Hãn của Thiên Hồng Bang.

Người ngựa của ba phương thế lực ước chừng có hai, ba trăm người tập trung ở đây, khí thế cường đại.

Mà giờ phút này, số lượng võ giả tán tu cũng có hơn bốn, năm trăm người.

Hiện trường nhất thời trở nên náo nhiệt.

Lão đạo sĩ ở trên không trung ra sức phá trận.

Mọi người phía dưới tự nhiên chia thành hai phe.

Một phe là võ giả tán tu.

Một phe là ba phương thế lực nhà họ Cảnh, nhà họ Tề và Thiên Hồng Bang.

“Tên khốn kiếp này thật biết ăn nói!”

Cảnh Hạo Trung hừ một tiếng rồi nói: “Trước mắt không nên gây chuyện với hắn, đúng lúc người nọ đang phá trận, chúng ta cũng tiến vào nhìn xem, đến lúc đó, tất cả mọi người đều tập trung điều tra những điều kỳ quái xung quanh bên trong Hồng Sơn, còn ai để ý đến hắn nữa?

Trực tiếp giết chết là xong”.

“Ừm”.

Lúc này, mấy người đều gật đầu.

Đối với Tần Ninh, có thể nói là bọn họ vô cùng oán hận.

Vốn dĩ, nhà họ Tề cầm đầu, ba phương Thiên Hồng Bang, Ngạo Thế Đường và nhà họ Cảnh đồng lòng ứng phó.

Bốn phương phối hợp, đối phó với Di Nguyên Châu, nhân cơ hội này chèn ép nhà họ Linh và Phù Dung lâu.

Thế nhưng không ngờ rằng, nhà họ Khương và Đan Đỉnh môn lại chủ động ra tay.

Nhất là Tề Húc, lúc này hắn ta hận không thể nuốt chửng Tần Ninh.

Võ giả nhà họ Khương cuốn lấy võ giả nhà họ Tề, hai bên khai chiến, có thể nói là vô cùng khốc liệt.

Đám rùa đen nhà họ Khương này quả thực là như được uống thuốc can đảm, cả một đám không muốn sống nữa, như là đi chém giết kẻ thù giết cha nương mình.

Trận chiến chỉ vừa mới diễn ra trong mấy tháng, nhà họ Tề đã tổn thất nghiêm trọng, nhà họ Khương cũng tổn thất không nhỏ, nhưng dường như nhà họ Khương không thèm để ý đến.

Điều này chắc chắn có quan hệ với Tần Ninh.

Nghe nói cao tầng nhà họ Khương còn tự mình đi đến Vạn Độc tông, gặp Tần Ninh.

Cái tên Tần Ninh này, rốt cuộc là chui ra từ nơi nào! Rắc rắc rắc…Trong lúc hai bên đang giằng co, trên không trung đột nhiên truyền đến từng âm thanh rắc rắc rắc, không gian giống như ngọc lưu ly bị vỡ vụn, xuất hiện từng vết nứt.

Đại trận, phá vỡ!
Chương 2358: Ngươi phải cứu ta

Lúc này, lão đạo sĩ thở hồng hộc đáp xuống, đi đến bên người Tần Ninh.

Đám người Lục Kha, Lý Tồn Tiên đều chắp tay với lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ nhìn Tần Ninh, ghé sát vào tai hắn nói: “Tự ngươi ra tay giết chết bọn họ không phải tốt hơn sao?”

Tần Ninh kinh ngạc nhìn về phía lão đạo sĩ.

“Nhìn ta như vậy làm gì?”

“Ngươi cho rằng một Đại Thiên Tôn sơ kỳ như ta có năng lực giết chết mấy trăm Tiểu Thiên Tôn, mười mấy Đại Thiên Tôn trung kỳ, hậu kỳ sao?”

Lão đạo sĩ cẩn thận tưởng tượng, hình như đúng là như vậy thật.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, hình như cũng không phải.

“Hơn nữa, con người của ta ấy à, lười, nếu như không phải tự mình ra tay, thì ta sẽ cố gắng không ra tay”.

Tần Ninh nói tiếp: “Ta chỉ lợi dụng lòng chính nghĩa của nhóm tán tu này, cũng không hãm hại bọn họ, cùng lắm thì sau khi tiến vào cho bọn họ chút lợi ích là được”.

Lão đạo sĩ nhét tay vào túi áo, ông ta nhìn thoáng qua Tần Ninh, câm nín không nói gì.

Ngươi lười?

Cho nên để cho ta đi phá trận?

Lúc này, Tần Ninh không nhìn lão đạo sĩ mà ánh mắt tập trung vào quần thể núi.

Không chỉ là Tần Ninh, những người khác cũng nhìn về phía quần thể các ngọn núi.

Đại trận bị phá vỡ.

Dãy núi này bắt đầu phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất.

Trên mỗi một đỉnh núi có ánh sáng rực rỡ chuyển động.

Ngoài ra, ở giữa dãy núi, mặt đất bị nứt vỡ ra, tạo thành một con đường, kéo dài đến tận sâu bên trong, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối.

Mà phía trên mặt đất bị nứt là những tảng đá xanh xếp thành, chỉnh tề ngăn nắp.

Tần Ninh nhíu mày, hắn nhìn về phía lão đạo sĩ, chậm rãi nói: “Vừa rồi ngươi có cảm thấy có điều gì không thích hợp không?”

“Không thích hợp…”, lão đạo sĩ lắc đầu, đột nhiên ánh mắt ông ta lóe lên, nói: “Có có có, ta cảm giác được đại trận này như có tiếng tim đập!”

Tiếng tim đập?

Tần Ninh nhìn sâu vào bên trong, lộ ra vẻ trầm tư.

“Có vấn đề gì sao?”

“Người lần này đi vào, có thể sẽ không có người nào sống sót đi ra!”

Tần Ninh nói thẳng.

Lão đạo sĩ lập tức lôi kéo Tần Ninh, thấp giọng nói: “Ta thấy mấy người Lục Kha, Lý Tồn Tiên có vẻ không tồi, đừng để cho bọn họ đi vào”.

Tần Ninh dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc nhìn lão đạo sĩ.

“Sao vậy?”

“Ngươi lôi kéo bọn họ, nói cho bọn họ biết, bên trong có nguy hiểm, các ngươi đừng đi vào, sẽ chết hết đấy, sau đó, hai người chúng ta cầm tay nhau nghênh ngang bước vào, là ngươi ngốc hay bọn họ ngốc mà tin lời ngươi nói?”

“…”, vẻ mặt lão đạo sĩ mê man.

Hình như đúng là như vậy! Lúc này, đã có người không kìm chế được mà chuẩn bị khởi hành, tìm kiếm thực hư.

Lý Tồn Tiên đi tới, chắp tay nói: “Tiểu huynh đệ, sau khi tiến vào cẩn thận một chút, đám người kia có nỗi oán hận rất lớn với ngươi”.

“Các ngươi cũng vậy”.

Tần Ninh chắp tay nói.

Mấy người bọn họ đều tiến vào.

Tần Ninh và lão đạo sĩ cũng không chậm trễ, trực tiếp đạp lên trên nền đá, tiến vào dãy núi.

Đám người Tề Húc công tử, Cảnh Hạo Trung, Hồng Hãn cũng dẫn mọi người tiến vào trong dãy núi.

Vừa bước vào trong, một cỗ khí huyết mãnh liệt đã đâm thẳng vào các cơ quan nội tạng bên trong cơ thể mọi người.

Hơn nữa, luồng khí huyết cường đại đó thậm chí còn mang khí thế làm cho người khác run sợ, bùng nổ mãnh liệt.

Khủng bố, tràn ngập trái tim.

“Cái loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt…”, lão đạo sĩ thấp giọng nói: “Bây giờ, người có thể không bị khí huyết ngập tràn này ảnh hưởng, hơn phân nửa là có bảo khí Chí Tôn trong người, thế nhưng, khí huyết quay cuồng mãnh liệt như vậy, chỉ sợ rất nhiều người không chống đỡ được”.

Tần Ninh gật gật đầu.

Một đường xâm nhập vào dãy núi, đường đá ước chừng dài hơn mười dặm.

Sau khi đi qua con đường trải đá, phía trước xuất hiện một rừng cây.

Bên trong rừng cây là những cây phong lá đỏ, cao hơn mười mét, lá phong lay động theo chiều gió, trông giống như một biển máu đang quay cuồng.

“Thật đáng sợ!”

Lão đạo sĩ thấp giọng nói: “Tần công tử, nếu như thực sự không chạy thoát được, ngươi phải cứu ta”.

Cứu ngươi?

Ngươi mà cần ta phải cứu sao?

Nghĩ muốn để ta làm công cụ hình người cho ngươi?

Đừng nằm mơ nữa! Giờ phút này, cuối con đường lớn là rừng cây rộng lớn, cũng sáng rõ thông suốt, tuy rằng có vài trăm người tiến vào đây, nhưng mọi người cũng phân tán ra các hướng khác nhau đi vào rừng cây.

Đám người lập tức tản ra.

Tần Ninh và lão đạo sĩ đi thẳng vào sâu trong rừng cây phong.

Những võ giả khác nhìn hai người bọn họ rời đi thì trên mặt mang theo vẻ đáng tiếc.

Ánh mắt của đám người nhà họ Cảnh kia chưa từng rời khỏi hai người.

Hai người này, tám phần là không sống nổi.

Thế nhưng bây giờ, sẽ không có ai vì hai người bọn họ mà đắc tội với nhà họ Cảnh.

Không đáng, không có lợi.

Vừa rồi bọn họ che chở Tần Ninh bởi vì lão đạo sĩ kia đang mở trận, quả thật là bọn họ cần Tần Ninh

Bây giờ…đương nhiên là đường lớn lên trời, mỗi người một ngả.

“Giỏi thật, vậy mà đuổi kịp”.

Lão đạo sĩ nhìn Tần Ninh nói: “Người là do ngươi trêu chọc, ngươi giải quyết đi, ta mặc kệ”.

“Nếu như ta chết, ngươi…”

“Ngươi chết thì cứ chết đi”.

Lão đạo sĩ nhanh chóng nói: “Ngươi chết rồi cùng lắm thì ta lập tức rời đi”.

“Thật đúng là lòng dạ độc ác”.

“…”, hai người đi về một hướng của rừng phong.

Âm thanh ầm ầm vang lên.

Phía trước, bên trong rừng cây, mặt đất gồ ghề, phảng phất như là một vùng đá vụn, còn có tiếng gió trầm thấp gào thét.

“Ồ?”

Ánh mắt Tần Ninh nhìn qua, cười nói: “Xem ra người dựng nên nơi này quả thực là một vị cao thủ trận pháp, lão đạo sĩ, đi, bọn họ dám đuổi theo thì chơi chết bọn họ”.

“Được”.

Lúc này, phía sau.

Cảnh Địch Phi dẫn theo mười mấy người không nhanh không chậm đi theo Tần Ninh và lão đạo sĩ.

“Đại nhân, hai tên này vậy mà không chạy!”

Một gã võ giả nhà họ Cảnh nói: “Dứt khoát tiến lên giết chết bọn họ là được rồi, miễn cho đêm dài lắm mộng”.

“Ừm”.

Cảnh Địch Phi gật đầu nói: “Hiện tại, nhìn thì có vẻ như nơi này không có gì nguy hiểm, nhưng điều đó không có nghĩa là không nguy hiểm, các ngươi cẩn thận một chút”.

“Vâng!”

Nói xong, một vị cao thủ Đại Thiên Tôn trung kỳ dẫn theo mười người nhanh chóng đuổi theo.

Tần Ninh và lão đạo sĩ làm ra vẻ như là bây giờ mới phát hiện ra đám người bọn họ chú ý đến bên này, bước chân nhanh hơn.

Vút…Hai bóng người lập tức lao vào vùng rừng phong có tiếng gió gào thét, lúc này, bóng người cũng biến mất không thấy đâu.

Cảnh Địch Phi vội vàng tiếng vào.

“Hai cái tên khốn này, là bị đẩy vào đường cùng nên tự mình chịu chết à?”

Thế nhưng ngay sau đó, bọn họ lại thấy được bóng dáng của Tần Ninh và lão đạo sĩ xuất hiện tại nơi gió lốc gào thét dữ dội, mặt đất rung chuyển mãnh liệt trong rừng phong, ánh mắt nhìn về phía ngoài.

“Cái loại nhát gan này mà cũng muốn giết ta?”

Tần Ninh trực tiếp nói: “Ông nội ngươi ở trong này, chờ các ngươi đến giết”.

Lời này vừa nói ra, Cảnh Địch Phi giận dữ.

“Giết!”

Tần Ninh và lão đạo sĩ ở bên trong mà không sao cả, hơn phân nửa là không bị thương tổn gì, cho nên không cần phải lo lắng.

Từng người từng người tiến vào, mặt đất bắt đầu chuyển động, tiếng gió gào thét giận dữ trong rừng phong.

Phốc phốc phốc…Thế nhưng ngay sau đó, mười mấy người dũng mãnh tiến vào trong nháy mắt đã bị lưỡi dao gió trực tiếp cắt qua thân thể, hoá thành thịt vụn, chết oan chết uổng.

Thấy một màn như vậy, Cảnh Địch Phi thay đổi sắc mặt, vội vàng ra lệnh dừng lại.

“Sao có thể…”, Cảnh Địch Phi biến sắc.

Tần Ninh và lão đạo sĩ ở bên trong thì không hao tổn chút lông tóc nào, mà người của bọn họ tiến vào lại bị chém trong chớp mắt.

Điều này cũng quá quỷ dị rồi.
Chương 2359: Vẫn nên để ngươi thì hơn

Lúc này Tần Ninh lại cười nói: "Đây là trận pháp, tên là Phong Nhận Địa Động Trận, chỉ là đại trận Chí Tôn cấp năm mà thôi, muốn tiến vào rất đơn giản, có thể chống đỡ được đòn tấn công của Phong Nhận và sức mạnh đại địa, vừa cần ổn định cơ thể, còn phải thích ứng với quy luật phong nhận, Tiểu Thiên Tôn cũng có thể làm được".

"Không tin thì ngươi để người của ngươi vào thử xem sao".

Cảnh Địch Phi lại đằng đằng sát khí nhìn về phía Tần Ninh.

Lại cho người vào thử lần nữa?

Tần Ninh cho rằng hắn ta ngốc thật sao! Sẽ còn mắc lừa lần thứ hai! "Không vào à?"

Tần Ninh cười nói: "Không vào thì ta vào vậy!"

Nói xong, Tần Ninh xoay người rời đi.

Lúc này Cảnh Địch Phi muốn ngăn cản, thế nhưng lại lo lắng trận pháp kỳ quái này sẽ xuất hiện vấn đề gì, chỉ đành sững sờ tại chỗ.

Mà không lâu sau, lại có hơn hai mươi người đến.

"Cảnh Địch Phi".

Nhìn thấy Cảnh Địch Phi, Cảnh Hạo Trung mở miệng nói: "Người đâu rồi?"

"Chạy rồi".

Cảnh Địch Phi trầm giọng nói: "Hai tên khốn kiếp này xâm nhập vào trong trận pháp phía trước, thế mà vẫn bình yên vô sự, nhưng người của chúng ta đi vào lại bị giết ngay lập tức".

Nghe thấy lời này, Cảnh Hạo Trung nhìn thoáng qua phía trước.

"Đi đường vòng đi!"

Cảnh Hạo Trung lập tức nói: "Tên nhóc này không chạy thoát đâu, bây giờ chỉ dựa vào một chút thông minh mà thôi, không tính là gì".

"Chỉ có thể như thế".

Cảnh Địch Phi oán hận nói: "Nhất định ta phải nghiền xương hắn thành tro".

Từ nãy đến giờ, nhà họ Cảnh đã chết gần bốn mươi vị cao thủ Tiểu Thiên Tôn.

Tiểu Thiên Tôn cũng không phải rau cải trắng, cho dù là thế lực giống như nhà họ Cảnh, nhưng bị tổn thất quá nhiều cũng khó có thể chịu đựng.

Mà ở bên kia, lúc này đạo sĩ áo đỏ cũng rời đi theo Tần Ninh.

"Lợi hại lợi hại".

Đạo sĩ áo đỏ cảm thán: "Không nghĩ tới Tần công tử cũng hiểu biết về trận pháp sâu rộng như thế, khiến lão đạo sĩ vô cùng bội phục, vô cùng bội phục".

"Bớt nịnh nọt đi".

Tần Ninh lại nói: "Ngươi nhìn phía trước kìa".

Lão đạo sĩ nhìn một cái, lập tức sững sờ.

"Lại là trận pháp!"

Lão đạo sĩ vô cùng kinh ngạc.

Tần Ninh chậm rãi nói: "Nếu ta không đoán sai, nơi đây có không ít trận pháp rải rác, cái vừa rồi ngươi mở ra là một trận tổng trong đó, cấu tạo nên hững trận pháp bên trong này, xếp dần lên từng tầng một".

"Vừa rồi cái mà chúng ta tiến vào chính là cấp năm, tiếp theo có thể là đại trận cấp sáu, cấp bảy, cấp tám thậm chí là cấp chín".

Lão đạo sĩ có chút tán đồng gật đầu.

Tần Ninh tiếp tục nói: "Cẩn thận một chút đi, tiếp theo phải nhờ vào ngươi rồi".

"Haiz, không thể nói như thế".

Lão đạo sĩ lại cười haha nói: "Ngươi cũng rất giỏi mà, ta thấy hiểu biết của Tần công tử về trận pháp, cho dù là trận sư Chí Tôn cấp chín, chỉ sợ cũng kém hơn ngươi, Tần công tử đừng khiêm tốn thế".

"Không không không, nếu so với ngươi thì còn kém nhiều lắm, tiếp theo cứ để ngươi...", "Vẫn nên để ngươi thì hơn...", hai người bắt đầu khiêm tốn.

Sau khi hai người không ngừng đi sâu vào trong rừng cây, từng trận pháp đã bao vây lấy hai người.

Mà lão đạo sĩ cũng lần lượt ra tay phá giải đại trận.

Cuối cùng vẫn là một mình ông ta phải gánh vác tất cả.

Hơn nữa, đúng như lời Tần Ninh nói, đằng sau bắt đầu xuất hiện những đại trận cấp sáu, cấp bảy, cấp tám... Chỉ là những đại trận này đều có một tiêu chí thống nhất.

Cũng không phải là sát trận.

Mà là huyễn trận, khốn trận, dường như mục đích chỉ vây nhốt hai người ở chỗ này.

Cứ như vậy, sau khi hai người đi vào sâu khoảng năm mươi dặm, cảnh tượng trước mắt cuối cùng đã thay đổi.

Một sơn cốc với phong cảnh hữu tình, cảnh sắc đẹp đẽ xuất hiện trong tầm mắt hai người.

Tần Ninh đưa mắt nhìn sơn cốc kia, đột nhiên cũng phải ngây ngẩn.

"Đẹp quá đi...", lão đạo sĩ cảm thán.

"Nào chỉ là đẹp!"

Tần Ninh lại nói: "Ngươi nhìn kỹ lại xem, trong ngoài sơn cốc đều là những dược liệu có giá trị vô cùng quý giá, đó là dược liệu để luyện chế đan dược cấp bậc ngũ phẩm, lục phẩm, nhiều vô số kể, thậm chí còn có rất nhiều dược liệu có thể luyện chế ra bảo đan Chí Tôn cấp bậc thất phẩm, bát phẩm, thậm chí cửu phẩm".

Lúc này lão đạo sĩ lại ngu ngơ cười nói: "Lão đạo sĩ không hiểu rõ về đan thuật, chỉ thấy nó đẹp thôi".

Tần Ninh đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, nhìn về phía lão đạo sĩ, cười nói: "Dược liệu ở chỗ này vô cùng quý giá, rất hiếm thấy ở bên ngoài, hay là ngươi hãy đào...", "Dừng lại!"

Lão đạo sĩ lập tức khua tay nói: "Lão đạo sĩ ta không thiếu đan dược, không cần nữa, nếu Tần công tử muốn thì cứ hái, ta không tranh với ngươi!"

Còn muốn lấy ta làm công cụ người giúp ngươi làm việc ư?

Nằm mơ đi! Tần Ninh mỉm cười, không nhiều lời mà đi về phía sơn cốc.

Từng cây Tam Diệp Cúc nở rộ hiện ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, Tam Diệp Cúc có thể luyện chế ra Bảo Đan Trấn Pháp ngũ phẩm, có thể giúp pháp thân của cảnh giới Tiểu Thần Tôn thoát ra khỏi cơ thể, có thể nói là vô cùng thần kỳ.

Còn có cây Tang Nguyệt Quả cao hơn một mét, mọc ra trái cây màu tím đen, mỗi một Tang Nguyệt Quả đều là dược liệu chính để luyện chế bảo đan tứ phẩm - Ngưng Hồn Tam Thể Đan.

Trong thảm thực vật sinh trưởng ở đây có rất nhiều linh dược, hơn nữa đều có giá trị không nhỏ.

Đáng tiếc lão đạo sĩ lại không biết nhìn hàng.

Hoặc có thể nói, lão đạo sĩ căn bản chướng mắt.

Tần Ninh chỉ tiếc là bên cạnh không ai, chỉ có thể bắt đầu hái một mình... Lão đạo sĩ đi đến một sơn cốc, nằm trên một đồng cỏ, thoải mái híp mắt phơi nắng.

Suốt cả đoạn đường này, ông ta đã vô cùng mệt mỏi rồi.

Bây giờ thấy Tần Ninh ở bên kia vất vả cần cù hái thảo dược giống như nông dân, trong lòng lão đạo sĩ vô cùng đắc ý.

Mỗi một gốc dược liệu đều được Tần Ninh cất kỹ càng bên trong nhẫn không gian.

Những thứ này về sau sẽ giao cho nhà họ Linh, đủ để họ đổi được rất nhiều nguyên thạch, cùng với luyện chế ra bảo đan Chí Tôn trợ giúp võ giả tu hành.

Sau một thời gian bận rộn, màn đêm đã buông xuống.

Tần Ninh nằm bên cạnh lão đạo sĩ, nói: "Ngày mai lại xuất phát đi".

"Được".

Hai người cứ thoải mái nằm như vậy.

Trong đêm trăng treo giữa trời, toàn bộ sơn cốc đều có vẻ yên tĩnh.

Hơn nữa, nếu nhìn ra xa sẽ thấy một khu rừng phong lớn, tiếng gió vi vu vô cùng thoải mái.

Lão đạo sĩ nằm nghiêng người, một tay chống đầu, nhìn về phía Tần Ninh nói: "Tần công tử, rốt cuộc ngươi là ai?"

"Không nói đến cảnh giới Đại Thiên Tôn, đúng là không tính là thiên tài ở trong Cửu Nguyên Vực, thế nhưng lại có hiểu biết về đan dược, bảo khí, trận pháp, hơn nữa còn biết không ít".

"Nhìn đám người nhà họ Cảnh liền biết sóng gió xảy ra ở Cửu Châu trong khoảng thời gian này chính là ngươi gây ra, thế mà bây giờ ngươi lại chạy đến Tĩnh Nguyên Châu, thật sự không sợ chết ư?"

Tần Ninh lại nhìn thoáng qua lão đạo sĩ, cười haha nói: "Ta chính là Tần Ninh".

"Chắc chắn sau lưng ngươi có thế lực lớn gì đó!"

"Không có...", "Chắc chắn có".

"Thật sự không có".

Hai người ngươi tới ta đi.

Cuối cùng lão đạo sĩ khoát tay một cái nói: "Lão đạo sĩ ta không có ý đồ gì xấu, chỉ là người giống như ngươi chắc chắn đến từ những thế lực siêu cấp có truyền thừa xa xưa, sâu không lường được kia trong Thượng Nguyên Thiên, thế nhưng nhìn thực lực của ngươi lại không giống, lão đạo sĩ ta vô cùng hiếu kì".

"Vậy ngươi là người nào?"

Tần Ninh nhìn về phía lão đạo sĩ, cười tủm tỉm nói: "Chắc hẳn không phải là đến từ Cửu Nguyên Vực, là đến từ Thượng Nguyên Thiên?

Hay là tám Thiên khác?"
Chương 2360: Thị Huyết Mộc

Lão đạo sĩ nghe thấy lời này liền cười haha nói: "Ta chỉ là một lão đạo sĩ đi du lịch khắp nơi thôi, nhiều năm qua ta đã đi được rất nhiều chỗ, nhìn thấy nhiều nên mới biết nhiều mà thôi".

"Nghĩ ta tin chắc?"

"Ngươi tin hay không là chuyện của ngươi, ta không cần thiết phải lừa ngươi, con người của lão đạo sĩ ta rất thích thổ lộ tâm tình với người khác".

"...", hai người trầm mặc một lúc ngắn ngủi.

Lão đạo sĩ lẩm bẩm nói: "Giống như ngươi thấy đấy, cũng chỉ có những thế lực thần bí trong thánh địa của Thượng Nguyên Thiên mới có thể bồi dưỡng ra được thôi".

Tần Ninh không trả lời.

Mà vào lúc này, lão đạo sĩ chắp hai tay ra sau gáy, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, đột nhiên nói: "Hả?

Hai ta đã nói chuyện lâu như vậy sao?

Sao trời đã sáng rồi?"

"Không phải trời đã sáng!"

Lúc này Tần Ninh lại vươn tay ra chỉ về nơi xa, nói: "Là ở đó sáng lên!"

Nhìn một cái liền thấy ở vị trí cách Tần Ninh và lão đạo sĩ mười mấy dặm, trời đất mờ tối lúc này đột nhiên tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt.

Ánh sáng trắng kia cho dù cách hơn mười dặm cũng có thể chiếu sáng vị trí của Tần Ninh và lão đạo sĩ giống như ban ngày.

Tần Ninh thấy cảnh này, sắc mặt hơi thay đổi.

"Đi xem một chút".

"Ừm".

Hai người lập tức khởi hành.

Khoảng cách hơn mười dặm mà thôi, đối với hai người mà nói cũng không tính là xa, chỉ mấy giây sau, hai người đã xuất hiện ở nơi phát ra ánh sáng.

Nhìn một cái, xung quanh vô cùng sáng chói.

Tần Ninh và lão đạo sĩ đứng ở trên núi một đỉnh núi trong sơn cốc, nhìn về phía đó.

Trong sơn cốc lớn như vậy.

Vừa nhìn đã thấy từng tòa cung điện dài ít nhất hơn mười dặm, tòa ra ánh sáng trắng chói lóa, liên miên không thấy điểm cuối... Lão đạo sĩ sửng sốt.

"Cái này... buổi sáng đâu có!"

Tần Ninh cũng gật đầu.

Đúng là không có! Buổi sáng lúc hai người đi kiểm tra xung quanh, ngoại trừ sơn cốc thì chỉ có sơn cốc, không còn cái gì cả.

Nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một cách khó hiểu.

̀Ầm... Một tiếng nổ vang kịch liệt bỗng vang lên.

Toàn bộ sơn cốc đều chấn động

Mà cùng lúc đó, từng tiếng xé gió cũng vang lên.

Không ít người thi nhau chạy đến.

Võ giả nhà họ Cảnh cũng ở trong đó.

Còn có rất nhiều võ giả tán tu lần lượt dừng ở xung quanh sơn cốc, nhìn về phía một màn thần kỳ này.

"Vào xem đi".

Tần Ninh trực tiếp bước chân ra, rơi vào trong sơn cốc, tiến vào giữa dãy cung điện.

Từng tòa cung điện nguy nga bất phàm, đứng cao sừng sững, vô cùng có khí thế.

Đỉnh cung điện là một màu trắng bạc chói lóa, nhưng vách tường lại là màu xanh nhạt.

Hơn nữa tất cả cung điện đều được chế tạo từ gỗ

Thế nhưng cả tòa cung điện mang đến cho người cảm giác cực kỳ cứng rắn, sẽ không thể sụp đổ được.

Lúc này những người khác cũng lần lượt tiến vào từng trong cung điện để kiểm tra thăm dò.

"Đây là... Bảo khí Chí Tôn".

"Trong này có bảo đan Chí Tôn!"

Bốn phía truyền đến những tiếng hô kinh ngạc.

Không ít người đều vô cùng mừng rỡ.

Thu hoạch lớn rồi.

Chuyến này không hề lỗ.

Bên trong cung điện này có rất nhiều đồ vật có giá trị trân quý.

Tần Ninh và lão đạo sĩ nghe thấy những âm thanh này, cũng tiến vào trong một tòa cung điện được làm từ gỗ.

Đập vào mắt là một không gian sạch sẽ mộc mạc.

Hơn nữa ở trong sảnh cung điện có một căn phòng được trang trí như phòng sách, trong đó có một loạt giá sách trưng bày rất nhiều quyển trục, thẻ tre, sách cổ.

Tần Ninh mở quyển trục ra nhìn kỹ một hồi.

"Là võ quyết!"

Lúc này lão đạo sĩ cũng mở mấy quyển ra nhìn một chút, lập tức nói: "Hơn nữa phẩm cấp không hề thấp đâu".

Những võ quyết này có tam phẩm, tứ phẩm, cũng có ngũ phẩm, lục phẩm.

Chủng loại vô cùng phong phú.

Tần Ninh nhìn một lần rồi để xuống.

"Không lấy đi à?"

"Không thể lấy!"

Tần Ninh lại nói thẳng.

Không thể lấy?

Có ý gì?

"Nếu lấy đi sẽ chết!"

Tần Ninh nói thẳng.

Sẽ chết?

Lão đạo sĩ càng kinh ngạc.

Tần Ninh đã nhìn ra cái gì rồi?

Nhưng ông ta đâu có nhìn ra cái gì! Loại cảm giác mù mịt này khiến lão đạo sĩ rất không thoải mái.

Tần Ninh nói: "Ngươi hãy nhìn kỹ đống gỗ này xem".

Lão đạo sĩ nhìn loại gỗ dùng để dựng lên phòng ốc và cung điện, thật lâu sau, ông ta đột nhiên biến sắc.

"Thị Huyết Mộc!"

Lão đạo sĩ vội vàng lui lại một bước.

"Ừm...", Tần Ninh tiếp tục nói: "Thị Huyết Mộc, cho dù là những đan dược này hay là bảo khí, chúng đều được nuôi dưỡng trong môi trường của Thị Huyết Mộc, đã dính phải đặc tính khát máu của nó, nếu lấy đi sẽ bị nhiễm đặc tính của Thị Huyết Mộc, bị cắn nuốt khí huyết của mình, chết không có chỗ chôn".

"Thật ác độc!"

Lão đạo sĩ lẩm bẩm nói: "Chủ nhân của đại điện này không muốn người ta lấy đi bất kỳ vật gì của mình, nhưng mà cách làm này lại quá độc ác".

Thị Huyết Mộc là một loại cây sinh trưởng ở những nơi có độc chướng.

Bản thân nó rất có linh tính, lại thích máu tươi, lấy việc cắn nuốt máu tươi để sống.

Có thể dùng Thị Huyết Mộc chế tạo ra cung điện, đây chính là một người không thể tưởng tượng được.

Lại lấy loại biện pháp này để bảo vệ đồ của mình.

Chủ nhân của cung điện này là một kẻ độc ác.

Mà lúc Tần Ninh và lão đạo sĩ đang xem xét đại điện, một đội ngũ đột nhiên tiến vào bên trong.

"Hả?"

Cảm nhận được bên trong đại điện có người, đội ngũ kia lập tức tỏ ra cảnh giác.

"Tần công tử".

Một người dẫn đầu nhìn thấy Tần Ninh, lại có chút vui vẻ.

"Lý Tồn Tiên".

Tần Ninh nhìn thấy người dẫn đầu cũng mỉm cười.

"Hóa ra là hai người các ngươi đã vào đây rồi, vậy chúng ta sẽ rời đi, bên trong cung điện này có rất nhiều thứ giá trị không nhỏ, đan dược bảo khí dược liệu vân vân, hai người các ngươi bị thua thiệt rồi, các ngươi lấy chậm hơn những người khác!"

Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại nói thẳng: "Lý đại ca, những thứ kia không thể lấy được".

Không thể lấy được?

Lý Tồn Tiên sững sờ.

Nhìn Tần Ninh và lão đạo sĩ đang ở trong sảnh, mở đống quyển trục thẻ tre ra xem, hai người đều không nhúc nhích, Lý Tồn Tiên càng hiếu kỳ nói: "Vì sao?"

Tần Ninh nói: "Đây đều là cung điện được chế tạo ra từ Thị Huyết Mộc".

"Thị Huyết Mộc?

Đó là cái gì?"

Lý Tồn Tiên không biết.

Tần Ninh tiếp tục nói: "Thị Huyết Mộc chuyên môn cắn nuốt khí huyết của sinh linh để nuôi dưỡng bản thân trưởng thành, nó rất thích nuốt máu, cho dù là những quyển trục này hay là đống dược liệu kia, đều được Thị Huyết Mộc nuôi dưỡng, nếu lấy đi sẽ bị nhiễm khí khát máu của Thị Huyết Mộc, khiến cho khí huyết cơ thể bị thâm hụt, thậm chí sẽ chết...", sắc mặt Lý Tồn Tiên lập tức biến đổi.

Thật hay giả?

"Tần công tử, không phải là ngươi không muốn để chúng ta lấy mất chứ?"

Một người bên cạnh Lý Tồn Tiên nói.

Tần Ninh lại nói tiếp: "Lý đại ca, hãy nghe lời ta".

"Tần lão đệ, những gì ngươi nói là thật ư?"

"Thật!"

Lý Tồn Tiên suy nghĩ một lát, sau đó lập tức nói: "Mọi người hãy ném tất cả những thứ đã lấy được đi!"

Nghe thấy vậy, mười mấy người đi theo Lý Tồn Tiên lập tức bất mãn.

"Đại ca, những vật này đều không có bên trong Cửu Châu, nếu chúng ta lấy được thì có thể nâng cấp bản thân lên, sau này thành lập thế lực thuộc về mình ở trong Cửu Châu...", "Ta nói ném đi!"

Lý Tồn Tiên nói thẳng: "Tần lão đệ còn không lấy, cũng không cần phải lừa gạt ta".

Nghe thấy lời này, mười mấy người lại có vẻ mặt không giống nhau.

"Đại ca, ta không tin hắn, ta vẫn giữ lại những thứ này, nếu như xảy ra chuyện gì không may, ta sẽ ném đi sau!"

Lý Tồn Tiên nghe vậy liền nhìn về phía Tần Ninh.

"Tùy thôi".

Tần Ninh nhìn về phía Lý Tồn Tiên, nói: "Lý đại ca, hãy nhớ lấy, không được lấy đi bất cứ cái nào".

Những người khác, Tần Ninh cũng lười quan tâm.

Thích tin thì tin! Không tin thì thôi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom