-
Chương 2361-2365
Chương 2361: Gặp lại Cảnh Địch Phi
Lý Tồn Tiên nói tiếp: “Nếu các ngươi tin ta thì ném đi, nếu không tin, lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta cũng không cứu được các ngươi”.
Có vài người lựa chọn từ bỏ.
Nhưng cũng có vài người luyến tiếc.
Không ném đi.
Tần Ninh cũng không nói nhiều.
Hắn biết Lý Tồn Tiên cũng nửa tin nửa ngờ.
Hắn cũng không nghĩ Lý Tồn Tiên sẽ cảm kích hắn, có điều, trước đó Lý Tồn Tiên trượng nghĩa lên tiếng, hắn không muốn hắn ta chết đi như vậy.
“Nếu như gặp được Lục Kha đại ca, xin hãy chuyển lời”.
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Không được đụng vào bất kì thứ gì ở đây!”
“Được!”
Tần Ninh và lão đạo sĩ rời đi.
Lý Tồn Tiên nhìn những hộp gấm đựng đan dược chất đầy trên đất, cùng với những hòm bảo khí Chí Tôn mà lòng đau như cắt.
"Đại ca, ta thấy hắn chỉ đang lừa chúng ta thôi".
Một tên võ giả không từ bỏ báu vật nói.
Lý Tồn Tiên nhìn tên này, nói thẳng: "Hắn một thứ cũng không động vào, lừa chúng ta làm gì?
Hơn nữa, lừa chúng ta, những võ giả của nhà họ Cảnh kia vẫn sẽ lấy, hắn cũng chẳng được lợi gì".
Nghe đến đây, người nọ nhất thời nghẹn họng.
"Các ngươi đều là huynh đệ của ta, ta không chắc những gì Tần công tử nói có đúng hay không, nhưng ta lựa chọn tin tưởng, các ngươi không tin, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta sợ rằng... không cứu được các ngươi".
Lúc này, những người không ném đồ đi đều trầm mặc.
Bên kia.
Tần Ninh và lão đạo sĩ cùng nhau rời đi.
“Có lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú!”
Lão đạo sĩ nhịn không được nói: “Xem ra, Lý Tồn Tiên cũng không tin tưởng ngươi lắm”.
Tần Ninh thẳng thắn đáp: “Hắn không tin, ta cũng hết cách, lời chỉ có vậy, nói nhiều quá cũng không tốt”.
“Mấy thứ đồ kia, cứ từ bỏ như vậy à?
Thật đáng tiếc”.
Tuy lão đạo sĩ nói không xem trọng, nhưng nếu Tần Ninh lấy được những thứ kia, có thể giúp cho nhà họ Linh phát triển tốt.
Tần Ninh không tiếc chút nào sao?
Hắn còn nhớ rõ, ban ngày Tần Ninh giống như một nông dân, hái sạch cả sơn cốc.
Tần Ninh cười nói: “Chưa hẳn là không có cách, cứ xem đã”.
“Được”.
Lão đạo sĩ gật gù nói: “Có điều, Thị Huyết Mộc mặc dù hung ác, nhưng chắc cũng không phát tác nhanh như vậy đâu”.
"Đúng thế, nhưng…”, Tần Ninh buồn bã nói: “Một khi gặp máu, khí Thị Huyết Mộc sẽ điên cuồng cắn nuốt khí huyết…”, lão đạo sĩ vẻ mặt tán thành.
Những võ giả này, nếu như lấy bất cứ thứ gì ở đây, sau này giao đấu bị thương, cho dù lỗ máu nhỏ như lỗ kim, cũng sẽ bị khí Thị Huyết Mộc bám ở ngoài thân cắn nuốt trong nháy mắt, sau đó lan ra toàn cơ thể, biến thành xác khô.
Đây chính là sự khủng bố của Thị Huyết Mộc.
Gặp máu.
Cũng giống như nam tử khí huyết phương cương bị giam cầm mấy chục năm nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp, tròng mắt lồi ra.
Hai người Tần Ninh và lão đạo sĩ xuyên qua các cung điện.
Đi vào sâu bên trong, đến trước một tòa cung điện đồ sộ.
Nơi đây, có thể xưng là đại điện hùng vĩ nhất trong cả sơn cốc.
Một cây Thanh Mộc cao ngất như nối thẳng đến phía chân trời.
Cả tòa cung điện, đều lấy Thanh Mộc làm cột trụ mà dựng nên.
Hai người vừa định bước vào trong đại điện.
Lúc này, ở đằng xa một đội nhân mã đi đến.
"Tần Ninh".
Một giọng nói vang lên.
Mang theo vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
"Thật trùng hợp".
Nhìn thấy đội nhân mã, Tần Ninh nhịn không được nói.
"Trùng hợp thật đấy, lần này xem ngươi chạy đi đâu".
Người dẫn đầu nhìn thẳng Tần Ninh, ánh mắt ẩn chứa sát khí nồng đậm.
Tần Ninh lúc này lại nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy lão đạo sĩ đã biến mất dạng.
Cách đó trăm mét, lão đạo sĩ ngồi trên một lầu các nhỏ cạnh ngã tư đường, nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Tần công tử, nhà họ Cảnh có thù với ngươi, nhưng với ta thì không, ta sẽ không tham gia vào".
"Lão đạo sĩ, nếu như ta chết, ngươi cũng không lấy được thứ gì đâu".
"Không đâu, không đâu".
Lão đạo sĩ cười haha nói: "Tần công tử thực lực cường đại, chỉ là Đại Thiên Tôn hậu kì, không giết được ngươi".
Tần Ninh không nói gì.
Lão già kia bị mình sai khiến đến phát sợ rồi! Không muốn ra tay nữa.
Cảnh Địch Phi dẫn đầu, mắt nhìn thẳng Tần Ninh, đằng đằng sát khí.
Nếu như giết chết Tần Ninh ở đây, đó sẽ là một đả kích lớn đối với nhà họ Linh và Phù Dung lâu.
Đương nhiên, nếu có thể bắt sống thì càng tốt.
Có thể uy hiếp hai nhà.
Tần Ninh nhìn về phía đám người, chậm rãi nói: "Ở đây có nhiều bảo bối tốt như vậy, ngươi không muốn cứ muốn bắt giết ta làm cái gì?"
"Hừ".
Cảnh Địch Phi quát lên: "Đồ tốt không biết chạy, nhưng ngươi thì biết".
Dứt lời, Cảnh Địch Phi vung tay.
Mười mấy người tiến lên vây công, nhìn chằm chằn Tần Ninh như hổ rình mồi.
Tần Ninh vẻ mặt bình tĩnh.
Giữa hai tay, một thanh kiếm xuất hiện.
Trầm Uyên kiếm.
Bảo khí Chí Tôn tam phẩm.
Trên thực tế, đối với người ở cảnh giới Đại Thiên Tôn như Tần Ninh mà nói, bảo khí Chí Tôn tam phẩm đã không vừa mắt nữa rồi.
Có điều, không quan trọng.
Hắn cũng không cần giết chết những người này.
Chỉ cần… phù phù phù! Tiếng xé gió vang lên, mấy tên võ giả Tiểu Thiên Tôn đỉnh cấp lập tức xông tới.
Những tên này phối hợp vô cùng chặt chẽ, không hề lo lắng Tần Ninh sẽ ra tay giết chết bọn chúng.
"Tứ Linh Thiên Kiếm Quyết!"
“Thủy Hỏa Lôi Điện”.
Xoẹt... Tần Ninh chém ra một kiếm.
Bốn đạo Linh Long ẩn chứa khí thế của Thủy Hỏa Lôi Điện, trong nháy mắt phá không mà ra.
Tiếng ầm ầm cùng lúc vang lên.
Khí thế khiến lòng người khiếp sợ bạo phát ra ngoài.
Lúc này, lực nổ đáng sợ quét qua.
Bốn đạo công kích Linh Long mãnh liệt mà bá đạo.
Mặc dù chỉ là võ quyết Chí Tôn tam phẩm, nhưng trong tay Đại Chí Tôn sơ kì Tần Ninh thi triển ra, uy lực đạt tới cực hạn, cũng đe dọa đến mấy người kia.
Xì xì... Từng đạo kiếm khí rất nhỏ cắt qua gò má, cánh tay mấy người, chảy ra một tia máu tươi.
Nhưng, mấy Tiểu Thiên Tôn này phòng ngự cũng không tồi, vẫn chưa bị trọng thương.
Thấy vậy, Cảnh Địch Phi tiến tới.
"Đại Thiên Tôn sơ kỳ."
Cảnh Địch Phi kinh ngạc.
Tin tức lúc trước nhận được, Tần Ninh chỉ là Tiểu Thiên Tôn tầng một mà thôi.
Tuy rằng lúc trước nhìn thấy Tần Ninh ra tay trông giống với Đại Thiên Tôn, nhưng hiện tại tận mắt chứng kiến, mới dám khẳng định.
Sao có thể?
Hai ba tháng trước Tần Ninh vẫn là Tiểu Thiên Tôn tầng một, hiện tại đã là Đại Thiên Tôn sơ kỳ.
Không thể nào! "Chẳng trách dám một mình đi vào Tĩnh Nguyên Châu, chỉ là, Đại Thiên Tôn sơ kỳ, cũng không đủ vốn liếng để ngươi phách lối".
Cảnh Địch Phi khịt mũi: "Các ngươi lui xuống, để ta giết hắn".
Cảnh Địch Phi chính là Đại Thiên Tôn hậu kì, sao có thể sợ Tần Ninh mới chỉ là Đại Thiên Tôn sơ kỳ?
Vừa dứt lời, Cảnh Địch Phi nắm chặt tay, trong nắm đấm khí Chí Tôn bùng nổ, pháp thân bao trùm bên ngoài cơ thể.
Cảnh giới Tiểu Chí Tôn, pháp thân tụ hình, nhưng chỉ là bề ngoài.
Cảnh giới Đại Chí Tôn, pháp thân ngưng thể, là ở bên trong cơ thể võ giả.
Mà cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, pháp thân hòa vào linh hồn, là cho pháp thân linh tính.
Cảnh giới Đại Thiên Tôn, pháp thân hiện ra ngoài, là pháp thân thực sự có hình dáng, bao trùm bên ngoài thân hình của võ giả, khiến cho võ giả cảnh giới Đại Thiên Tôn trông giống như một pho tượng thần uy vũ bất phàm.
Pháp thân của Cảnh Địch Phi giống như một gốc cây cổ thụ, bao phủ bên ngoài thân thể, lúc này khí Chí Tôn trong cơ thể bạo phát, muốn chém giết Tần Ninh.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên xảy ra thay đổi khác thường.
Chương 2362: Pháp thân cực mạnh
“A…”, “A…”, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên bên cạnh Cảnh Địch Phi.
Mấy vị cao thủ Tiểu Thiên Tôn tầng tám, tầng chín trước đó đã ra tay với Tần Ninh, lúc này đột nhiên kêu lên thảm thiết.
Sau đó, với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, da thịt toàn thân nứt ra, máu tươi khô cạn trong nháy mắt, hóa thành một làn sương đỏ rồi biến mất trên mặt đất.
Năm sáu vị cao thủ cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng tám, tầng chín lập tức chết tức tưởi.
Lúc này đây, Cảnh Địch Phi hoàn toàn ngớ người.
Tình huống gì thế này?
Vừa rồi vẫn còn khỏe mạnh mà.
Hơn nữa, vừa rồi đối mặt với Tần Ninh, mấy vị kia chỉ bị chút ít vết thương nhỏ, căn bản không có gì trở ngại. Vậy mà qua một hồi, đột nhiên… biến thành xác khô, hồn lìa khỏi xác! Cảnh Địch Phi lập tức đề cao cảnh giác.
Lúc này, Tần Ninh cầm Trầm Uyên kiếm trong tay, nhìn về phía Cảnh Địch Phi, trong mắt mang theo vẻ khiêu khích.
“Đến đi!”
Cảnh Địch Phi khẽ mắng một tiếng, nhưng cũng không kích động.
Lúc này, pháp thân bên ngoài cơ thể gã ta lập tức ngưng tụ thành từng cái gai gỗ, mỗi cái đều dài hơn một mét. Trên cánh tay xù xì có hàng trăm cái gai, lập tức bắn về phía Tần Ninh.
Ầm… Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Chấn động dữ dội khiến lòng người khiếp sợ.
Tại vùng đất Cửu Châu, mặc dù cảnh giới Đại Thiên Tôn không bằng cấp bậc Tiểu Thần Tôn, thế nhưng cũng đã là một sự tồn tại tương đối cường đại.
Từng cái gai gỗ lập tức chém giết Tần Ninh.
Lúc này, Trầm Uyên kiếm phóng ra từng luồng kiếm khí, chống lại những cái gai kia.
Thế nhưng, trong lúc gai gỗ quét qua, rốt cuộc vẫn có mấy cái xuyên qua phòng ngự của Tần Ninh, đến trước người hắn.
Nhìn thấy cảnh này, lông mày của lão đạo sĩ dựng đứng lên.
Tuy rằng Tần Ninh rất lợi hại, nhưng dù sao cũng chỉ là Đại Thiên Tôn sơ kỳ.
Mà Cảnh Địch Phi chính là cảnh giới Đại Thiên Tôn hậu kỳ.
Giữa hai người tồn tại khoảng cách về cảnh giới, chênh lệch thực lực đương nhiên cũng không nhỏ.
Tần Ninh nhìn mấy cái gai gỗ bất ngờ lao tới trước người, bên ngoài cơ thể lóe lên ánh sáng.
Trong khoảnh khắc, chỉ thấy một cái Long Thủ há miệng ra, răng rắc, cắn nát mấy cái gai gỗ.
Cơ thể Tần Ninh vẫn yên yên ổn ổn đứng vững tại chỗ.
Ánh mắt Cảnh Địch Phi ngây dại.
Đỡ được?
Đó là pháp thân của Tần Ninh sao?
Sao lại kỳ quái như thế, giống như đầu của một con rồng ngự trên vai.
“Hừ!”
Cảnh Địch Phi hừ lạnh, bàn tay nắm chặt.
Trong tay gã ta lập tức xuất hiện một cái trường cung làm bằng gỗ, trường cung kéo căng, tụ lực, trong thân cung xuất hiện một mũi tên.
Mũi tên thứ nhất bắn đi, trong phút chốc, từng cái mũi tên nối đuôi nhau phóng ra, tốc độ nhanh chóng, thậm chí còn xuất hiện tiếng nổ.
Ầm ầm ầm… Từng tiếng nổ trầm đục vang lên. Vào lúc này, khí tức khiến người ta sợ hãi không ngừng giải phóng ra.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Tần Ninh vẫn không thay đổi.
Lúc này, trong miệng của cái Phượng Thủ trên vai hắn thét ra từng khối nhũ băng.
Từng khối nhũ băng liên tiếp nhau nghênh đón những mũi tên gỗ.
Rắc rắc rắc… Tiếng vỡ vụn vang lên. Vào thời khắc thứ khí tức khiến người ta sợ hãi tỏa ra, từng cái mũi tên gỗ bị nhũ băng bao lấy, rơi xuống đất hóa thành bụi.
Lần này Cảnh Địch Phi thật sự kinh hãi.
Tần Ninh chỉ là cảnh giới Đại Thiên Tôn sơ kỳ, pháp thân bên ngoài cũng không mạnh như vậy.
Thậm chí thân ảnh hiện ra bên ngoài trông cũng có chút mờ nhạt.
Thế nhưng… pháp thân của Tần Ninh dường như rất mạnh.
Đây là cường độ pháp thân thuần túy.
Khá kinh khủng.
Tần Ninh nhìn về phía Cảnh Địch Phi, nói thẳng: “Đại Thiên Tôn hậu kỳ cũng chỉ như thế”.
Trầm Uyên kiếm trong tay lập tức chém ra từng luồng kiếm khí.
Ngay sau đó, chỉ thấy trên pháp thân của Tần Ninh lập tức ngưng tụ ra từng luồng hơi thở Bá Vương đáng sợ.
Bá… Trong phút chốc.
Pháp thân ùn ùn kéo đến, hóa thành những mũi tên, mạnh mẽ bắn ra ngoài.
Băng tiễn! Kim tiễn! Lúc này, hai luồng ánh sáng giao lại một chỗ, khí tràng bộc phát ra khiến người ta hoảng sợ.
Chấn động kinh hoàng, mỗi lần truyền đến đều khiến người ta cảm thấy choáng váng và khó thể tin nổi.
Lúc này đây, lão đạo sĩ cũng kinh ngạc nhìn xuống dưới.
“Pháp thân cực mạnh”.
Lão đạo sĩ đã vào nam ra bắc, từng gặp không ít pháp thân, đủ loại màu sắc và hình dạng, thậm chí kỳ lạ cỡ nào cũng đã thấy.
Cảnh giới chí tôn, tu hành pháp thân cũng không phải là vì kỳ quái, mà vì thực lực cường đại.
Bất kỳ một loại pháp thân nào cũng được, cho dù là kỳ quái, quỷ dị cỡ nào, chỉ cần có thể phóng xuất ra lực lượng pháp thân cường đại, đó chính là pháp thân vô cùng mạnh.
Lúc này, lão không thể nào phân biệt được.
Thế nhưng, Long Thủ và Phượng Thủ kia, đủ để đoán rằng, pháp thân của tên nhóc này tuyệt đối không tầm thường.
Từng đợt kim tiễn, băng tiễn phóng ra trong nháy mắt.
Dù sao cảnh giới của Cảnh Địch Phi cũng rất mạnh, chống đỡ cũng không tính là khó.
Nhưng sau một thời gian, pháp thân gã ta dần không chịu nổi nữa.
Còn những người khác đều đã bị những mũi tên kết liễu, hoặc là bị bắn trúng cánh tay, bắp đùi từ sớm, máu tươi tuôn ra xối xả, kêu rên không ngừng.
Phụt… Cảnh Địch Phi tránh được một mũi băng tiễn trong sít sao.
Tuy nhiên, mũi kim tiễn kia xẹt qua hai má gã ta, khiến sức lực cả người Cảnh Địch Phi ngưng trệ. Ngay sau đó, trên má xuất hiện một vệt máu.
Hơi lạnh xẹt qua, đóng băng da thịt nứt vỡ.
Lúc này, Tần Ninh đột nhiên dừng tay.
Cách trăm mét, hắn nhìn về phía Cảnh Địch Phi, khẽ cười nói: “Kết thúc”.
Tần Ninh quay người lại, nhìn về phía lão đạo sĩ, dứt khoát nói: “Đi thôi”.
Lão đạo sĩ phủi tay, bóng người cúi xuống.
“Thật lợi hại, Tần công tử”.
Lão đạo sĩ vô cùng tán thưởng, nói: “Pháp thân của ngươi thật khó lường, thoạt nhìn là xuất xứ từ tuyệt thế tông môn trong đại thánh địa…”, Tần Ninh liếc nhìn lão đạo sĩ, chậm rãi nói: “Dụ ta nói?”
“Không phải không phải, chỉ là tò mò”.
Tần Ninh cười nói: “Pháp thân của ta, ngươi có tìm hết Trung Tam Thiên cũng không thấy”.
Lão đạo sĩ cười haha.
Cứ thế, hai người chậm rãi ra ngoài, đi về phía Thông Thiên các lâu nguy nga đằng trước.
Giờ phút này, Cảnh Địch Phi lại đang tức giận trong lòng.
Tên khốn kiếp này chẳng coi gã ta ra gì.
Vậy mà lại muốn rời khỏi?
“Đứng lại…”, Cảnh Địch Phi lên tiếng.
Thế nhưng, lời nói đến bên khóe miệng, Cảnh Địch Phi lại đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Lúc gã ta lấy tay đỡ trán, cảm giác ngón tay mình trở nên rất nhỏ bé.
Nhìn một cái, mười ngón tay vốn dĩ thô to, bây giờ lại trở nên gầy trơ xương.
Đây là… Ánh mắt Cảnh Địch Phi ngây ra.
Gã ta cảm giác được quần áo của mình đột nhiên trở nên rộng rãi.
“Chuyện này…”, Cảnh Địch Phi vừa lên tiếng, lại cảm thấy cổ họng khô khốc.
Sau lưng truyền đến từng tiếng kêu thê lương.
Chỉ thấy các đệ tử của Cảnh Địch Phi, gần như cả người đều bắt đầu khô cạn, phát ra từng tiếng kêu thảm, dần dần mất đi hơi thở của sự sống.
“Không… Không không không…”, Cảnh Địch Phi hoảng sợ.
Thế nhưng chẳng ích gì.
Khí huyết trong cơ thể dần dần bị rút cạn, cả người giống như cái xác khô ngã trên mặt đất, chỉ thấy hai người Tần Ninh và lão đạo sĩ đang nhàn nhã rời khỏi nơi này… Lúc này đây, hai người Tần Ninh và lão đạo sĩ đã đến bên ngoài tòa lầu các bên đường.
Tòa lầu các lớn như vậy, một cái cột nối thẳng lên trời, toàn bộ lầu các đều được xây dựng xung quanh cây cột.
Đẩy cửa bước vào, cánh cửa lớn không có bất cứ thứ gì ngăn trở, hai người trực tiếp bước vào tòa lầu các…
Chương 2363: Đá Huyết Đảm
Bên trong lầu các lớn như thế.
Toàn bộ đại điện, trống rỗng.
Chỉ có một cây cột gỗ, nối thẳng lên phía trên.
Trừ cái này ra, toàn bộ bên trong đại điện không còn vật gì khác.
Cảm giác trống không mà âm u, khiến hai người trong lúc nhất thời cũng có chút không cách nào thích ứng.
Lão đạo sĩ nhìn một cái, liền nói ngay: "Âm u, dọa người...", "Chủ nhân xây nơi này là một đại sư trận pháp cường đại, nếu như dựa theo suy nghĩ này, thì khắp cung điện đều phù hợp với trận pháp".
Lão đạo sĩ nghe vậy gật đầu một cái.
"Cửu Diệp Huyết Hồng Liên cùng với khí tức Viêm Ma Hùng mà chúng ta nói lúc trước, chắc là có thể tìm được đầu mối gì ở chỗ này...", Tần Ninh vừa nói vừa bước chân ra.
Nền đất phía trước bị hắn đi qua đột nhiên lộp bộp một tiếng.
Lão đạo sĩ liền dừng lại.
Tần Ninh cũng đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
"Tần công tử...", "Là trận pháp!"
Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía trước.
Khi Tần Ninh đạp lên nền đất đó, trước mắt hắn xuất hiện từng ánh sáng màu đỏ, những ánh sáng màu đỏ kia ngổn ngang đan chéo ở trước người.
Tần Ninh nhấc tay lên, thời khắc này một thanh trường kiếm xuất hiện, hắn tiện tay ném ra.
Trường kiếm mới vừa bay ra chưa đến ba thước, đột nhiên lướt qua một sợi dây đỏ, trong nháy mắt bị dây đỏ chạm, vỡ nát.
Lão đạo sĩ cũng đã nhìn ra đầu mối.
"Cái này... dựa bản lĩnh mỗi người!"
Lão đạo sĩ mở miệng nói: "Tần công tử, ngươi tới trước đi!"
Trận pháp trước mắt, nếu muốn phá trận, phải tiến vào trong trận rồi xông qua.
Tần Ninh không nói nhiều, hắn nhìn bốn phía.
"Đại trận cấp tám!"
Tần Ninh từ từ nói: "Có là Đại Đế Tôn cũng quá sức!"
Lão đạo sĩ rụt cổ một cái, không nói gì.
Lúc này Tần Ninh nhìn từng sợi dây nhỏ kia, tơ đỏ như máu, quả thật có lực tàn phá kinh khủng.
Xông qua?
Ở cảnh giới Đại Thiên Tôn sơ kỳ như hắn, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Tần Ninh nhìn về phía hàng ngàn hàng vạn sợi tơ đỏ ở đằng trước, tìm kiếm quy luật trong đó.
"Lão đạo sĩ".
Không lâu lắm, Tần Ninh đột nhiên mở miệng nói: "Ta xông qua, lão cũng phải xông qua, còn phải mạo hiểm".
"Ta có một cách".
Vẻ mặt lão đạo sĩ đầy cẩn thận nhìn Tần Ninh.
"Hai người chúng ta phá trận pháp này, nói không chừng nơi này sẽ xảy ra quỷ dị biến hóa gì đó, cơ duyên lấy được rất lớn".
Mặt lão đạo sĩ đầy nghi ngờ nhìn Tần Ninh lần nữa.
"Ngươi không phải gạt ta đấy chứ?"
"Gạt lão làm gì?"
Lão đạo sĩ liền nói: "Vậy ngươi nói đi".
Tần Ninh mới nói: "Lão tới, tiến vào bên trong trận pháp, cố chịu đựng trong thời gian ba hơi thở, còn ta phá trận".
Lời này vừa nói ra, lão đạo sĩ giật mình, thụt người ra sau.
"Tần công tử, sẽ chết người đó".
Thấy dáng vẻ lo sợ của lão đạo sĩ, Tần Ninh lại cười nói: "Chắc chắn lão có thể ngăn cản, chỉ là khoảng thời gian ba hơi thở thôi mà".
Lão đạo sĩ bèn nhìn về phía Tần Ninh, nhưng lão không nói một lời.
Lời của Tần Ninh, không thể tin.
"Không muốn cũng được thôi, ta có thể phá trận, nhưng lo lắng là nếu cưỡng ép phá trận, sẽ khiến một ít thứ ở đây bị hư hại".
"Vậy thì đáng tiếc lắm...", Tần Ninh bày ra vẻ mặt đầy tiếc hận.
Nghe đến lời này, lão đạo sĩ tùy tiện nói: "Được rồi được rồi, một lời đã định, ta cố chống đỡ trong thời gian ba hơi thở, ngươi phá trận này".
"Không thành vấn đề!"
Hai người thỏa thuận xong, ngay sau đó Tần Ninh nắm chặt bàn tay.
Tung ra một quyền.
Ầm... Trong phút chốc, từng sợi tơ màu đỏ phía trước, giống như nước biển bị lay động, trong phút chốc trở nên cuồng bạo.
"Đi!"
Tần Ninh trực tiếp mở miệng.
Lão đạo sĩ không nói nhảm, xông ra ngoài.
Tiếng động 'ùng ùng' không ngừng vang lên.
Từng sợi tơ đỏ dày đặc kia toàn bộ vỗ vào người lão đạo sĩ.
Sắc mặt lão đạo sĩ trắng nhợt.
Ngay sau đó, chỉ thấy nhanh như chớp, lão từ bên trong túi vải bị rách móc ra một tấm phù ấn, dán vào ấn đường của mình.
Trong lúc nhất thời, từng sợi tơ đỏ, đánh vào trên cơ thể lão đạo sĩ, nhưng không thể tổn hại một chút gì.
Giờ phút này, khắp toàn thân trên dưới lão đạo sĩ, sức mạnh phân tán bốn phía.
Ầm... lực bộc phát của sợi tơ màu đỏ kia càng thêm mạnh mẽ.
Mà lúc này, Tần Ninh lại không chớp mắt, nhìn từng sợi tơ đỏ.
Cho đến cuối cùng, ánh mắt hắn thoáng nhìn.
Những sợi tơ đỏ đó, bộc phát ra từ trên bốn phía vách tường trong điện, toàn bộ tụ tập ở trên người lão.
Nhưng, cũng không phải không có dấu vết để có thể tìm ra.
Nơi dây đỏ xuất hiện, là cố định.
Cuối cùng Tần Ninh phát hiện, những tơ đỏ kia căn bản cũng không phải là ở trên vách tường, mà là ở trên đỉnh đầu.
Hắn lướt người qua, trong nháy mắt tới giữa không trung, vị trí nóc điện trên đỉnh đầu.
Dựa vào cột gỗ, lúc này Tần Ninh đưa mắt nhìn.
Nhưng hắn phát hiện, ở vị trí nóc điện, một đoạn cột gỗ bị móc rỗng, mà ở bên trong đặt một viên linh thạch màu đỏ máu.
Tần Ninh không nói nhiều, nắm chặt viên linh thạch, trực tiếp lấy ra.
Ong... Trong khoảnh khắc, đại điện, tất cả đều chập chờn rồi tan thành mây khói.
'Bịch' một tiếng.
Lão đạo sĩ rơi xuống đất.
Tần Ninh cũng rơi xuống, hắn đi tới bên cạnh lão đạo sĩ.
"Ngươi nói là trong thời gian ba hơi thở, nhưng lại biến thành trong thời gian mười hơi thở".
Tần Ninh khẽ mỉm cười, vỗ bả vai lão đạo sĩ một cái.
"Lão nhìn xem đây là cái gì?"
Vừa nói, hắn vừa xòe tay ra, linh thạch màu máu lớn chừng ngón tay xuất hiện trong lòng bàn tay.
Lão đạo sĩ nhìn một cái, ngay sau đó khẽ sửng sốt.
"Đá Huyết Đảm!"
Lão đạo sĩ ngắm linh thạch màu máu, không nhịn được nói: "Loại đồ vật này, đều là nguyên thú cấp chín mới có thể sinh ra, bên trong gan nguyên thú dung hợp đá Khí Tinh chí tôn!"
Tần Ninh chậm rãi gật đầu.
Ngay sau đó, lão đạo sĩ không nhịn được nói: "Đây có thể là đồ tốt, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng".
Tần Ninh gật đầu lần nữa.
"Cho ta đi!"
Tần Ninh lắc đầu.
Lão đạo sĩ nhất thời trợn to hai mắt, nhìn Tần Ninh, quát lên: "Không có lương tâm, ta mạo hiểm tính mạng, vậy mà ngươi không chịu cho ta?"
Tần Ninh nhìn lão đạo sĩ một cái, cười nói: "Lão đừng gấp, đây chỉ là một viên đá Huyết Đảm mà thôi, lát nữa nói không chừng còn có chí bảo gì nữa đấy?"
Lão đạo sĩ hừ một tiếng: "Ta mặc kệ, ta muốn cái này, cái này rất hiếm thấy".
"Vậy lát nữa những gì lấy được, ta cầm chín phần, lão cầm một phần!"
Lão đạo sĩ nghe đến lời này, khóe miệng giật một cái.
Thế nhưng khi lão nhìn đá Huyết Đảm lớn chừng ngón tay cái kia, thật sự không bỏ được.
"Được!"
Cuối cùng, lão đạo sĩ gật đầu.
Tần Ninh cười, giao đá Huyết Đảm cho lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ cầm đá Huyết Đảm, vô cùng vui vẻ.
Vật này, rất thần kỳ, luyện chế đan dược, luyện chế bảo khí, đều cần phải dùng tới nó, giá trị rất cao.
Không bị thiệt.
Ai biết lát nữa còn có cái gì?
Nói không chừng không có gì cả.
Lão đạo sĩ dè đặt bỏ đá Huyết Đảm vào trong túi vải rách của mình.
Tần Ninh cũng không nói nhiều, mà nhìn xung quanh đại điện.
Lúc này, bốn phía đại điện sáng ngời, trên vách tường, chạm trổ một bức tranh cuốn tròn.
Bức tranh cuốn tròn này, cũng không phải là loại tranh phong cảnh gì, mà là tranh ghi chép.
Toàn bộ xung quanh các bức tranh trên tường lần lượt ghi lại các bức tranh, nhìn từ một bên, đại khái có thể thấy rõ ràng.
Một nam tử mặc áo choàng, đứng trên đỉnh núi cao, đang hái cái gì đó.
Mà khi nam tử xuất hiện lần nữa, thì đã ở trước một con nguyên thú.
Trước một con nguyên thú đáng sợ.
Nguyên thú cấp chín —— Viêm Ma Hùng.
Chương 2364: Tìm được dễ dàng như vậy
Viêm Ma Hùng thân cao trăm mét, toàn thân phủ một lớp lông màu đen, tản ra ánh sáng lóng lánh kỳ lạ, bên ngoài bộ lông còn có một ngọn lửa màu tím bao phủ.
Người đàn ông cao lớn đứng ở trước người Viêm Ma Hùng lại trông có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Thế nhưng, ở bức tranh tiếp theo, người đàn ông và Viêm Ma Hùng giao chiến, hung ác mà bá đạo.
Cho đến cuối cùng, Viêm Ma Hùng bị người đàn ông chém chết, thi thể bị mang về.
Mà trong bức tranh.
Người đàn ông đem thi thể của Viêm Ma Hùng còn chưa khô máu đặt lên trên đỉnh một cây cổ thụ lớn.
Cây cổ thụ kia cành lá rậm rạp, chống lên giữa trời, trông giống như một cây cột sừng sững giữa đất trời.
Phía trên tán cây là một vùng đất.
Thi thể của Viêm Ma Hùng được đặt ở đó, máu tươi dần dần khô cạn.
Mà trên mặt đất, một hạt giống nảy mầm, phá đất mọc lên.
Hạt giống trưởng thành, biến hoá…
Cho đến cuối cùng hoá thành một đoá hoa sen, hơn nữa, còn sinh trưởng ra chín chiếc lá sen màu đỏ tươi.
“Tần công tử, đây là Cửu Diệp Huyết Hồng Liên phải không?”
Lão đạo sĩ mở miệng nói: “Theo như bức tranh này ghi lại, hình như có một vị cường giả giết chết Viêm Ma Hùng rồi nuôi dưỡng ra Cửu Diệp Huyết Hồng Liên”.
Tần Ninh gật đầu.
Tiếp tục quan sát bức tranh.
Hình vẽ ở phía sau không được trọn vẹn, đầy đủ.
Giống như là bị người ta xóa đi.
Lão đạo sĩ tiếp tục nhìn, Tần Ninh đi đến chỗ cây cột ở trung tâm đại điện.
“Lão đạo sĩ”.
“Ừm?”
“Ngươi có cảm thấy, văn ấn trên cây cổ thụ mà bức tranh này vẽ lại, cùng với cây cột này…rất giống nhau không…”
Lão đạo sĩ nghe Tần Ninh nói vậy thì cũng chăm chú nhìn vào cây cột.
“Hình như đúng là vậy…”
Lão đạo sĩ không nhịn được nói: “Ngươi vừa nói, làm ta có cảm giác như vậy thật”.
Tần Ninh nhìn cây cột.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Từ từ, Tần Ninh nhíu mày.
“Chính là nơi này”.
Giờ phút này, ánh mắt lão đạo sĩ sáng ngời.
Bàn tay Tần Ninh nắm chặt lại, vung một quyền về phía cây cột gỗ.
Rắc rắc rắc…
Trên cột gỗ xuất hiện từng vết nứt.
Một giây sau, một lực hút mạnh mẽ trực tiếp lôi kéo hai người bọn họ tiến vào trong cột gỗ.
Ngay sau đó, trời đất quay cuồng.
Hai người chỉ cảm thấy cơ thể như đang ở chín tầng mây, sức lực toàn thân dường như bị tiêu tán hết.
Sau một hồi đất trời xoay chuyển, thân hình hai người bịch một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Mặt đất cứng rắn.
Hai người họ cẩn thận quan sát bốn phía.
Liếc mắt nhìn quanh chỉ thấy xung quanh là những cây non, toàn bộ cành lá cao không tới một mét.
Hơn nữa, bốn phía còn có rất nhiều sơn cốc, ngẩng đầu nhìn lên không trung còn là một vùng mây đen dày đặc, nơi nơi chốn chốn đều hiện ra vẻ u ám và khủng bố.
Giữa những đám mây đen kia, màu sắc bên trong của đất trời dường như cũng hoá thành màu đỏ như máu.
Lão đạo sĩ tới gần Tần Ninh, thấp giọng nói: “Đây là nơi nào?”
“Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì đây là phía trên tán cây cổ thụ trong bức tranh kia”.
Lời này vừa nói ra, lão đạo sĩ sửng sốt.
Lão đạo sĩ không dám tin, ông ta dùng hai tay đào đất, chỉ thấy thân cây cao một mét kia vẫn đi xuống nữa, quả thực là không có rễ cây.
Một vùng đất ở ngay trên tán cây của một cây cổ thụ?
Loại cảm giác này giống như là hai chân đang giẫm lên trên tầng mây, thế nào cũng cảm thấy không chân thực.
Tần Ninh cũng mặc kệ lão đạo sĩ, đi thẳng về phía trước.
Lão đạo sĩ vội vàng nói: “Đây là nơi vị nhân vật lớn kia bồi dưỡng Cửu Diệp Huyết Hồng Liên, Tần công tử, chúng ta cẩn thận một chút, vị nhân vật lớn kia có thể giết chết Viêm Ma Hùng, giết chúng ta chỉ là chuyện vô cùng đơn giản”.
“Nếu như ta đoán không sai thì người nọ đã mất rồi”.
Tần Ninh trực tiếp nói: “Theo chúng ta tiến vào nơi này, có tầng tầng trận pháp, là người bày trận, không có khả năng vị kia không biết, nhưng đến bây giờ, một bóng người cũng chưa thấy xuất hiện, trừ khi chủ nhân không còn ở đây, hoặc là chủ nhân đã chết rồi”.
Lão đạo sĩ sững sờ, lập tức nói: “Hình như đúng là như vậy, tiến vào trong này lâu như thế rồi mà không có nhìn thấy”.
Tần Ninh không nói nhiều nữa, đi thẳng về phía trước.
Đi một lát, bọn họ bước vào một vùng trũng.
Hai người đứng ở biên giới của vùng trũng.
Bọn họ nhìn về phía vùng trũng, vẻ mặt hai người không giống nhau.
Trong mắt Tần Ninh tràn đầy nghi hoặc.
Trong mắt lão đạo sĩ tràn ngập chấn động.
Nhìn qua thì vùng trũng có đường kính ước chừng trăm mét, bên trong là những cây Cửu Diệp Huyết Hồng Liên nở rộ.
Mà ở giữa đoá hoa của Cửu Diệp Huyết Hồng Liên là những hạt sen màu máu, trông giống như thuỷ tinh, tròn trịa tinh khiết, xinh đẹp đến ngỡ ngàng.
“Đẹp quá!”
Lúc này, lão đạo sĩ không nhịn được khen ngợi.
“Tần công tử, đây là Cửu Diệp Huyết Hồng Liên sao?”
Lão đạo sĩ mở miệng nói.
“Ừm!”
Lão nhất thời có chút kinh ngạc.
“Đây…Tìm được dễ dàng như vậy? Vậy chúng ta…trực tiếp hái nó đi!”
Lão đạo sĩ gấp gáp.
“Muốn chết à?”
Tần Ninh nhìn về phía lão đạo sĩ, nói thẳng: “Nhìn cho rõ, phía dưới là huyết trì”.
Từng gốc Cửu Diệp Huyết Hồng Liên đan xen chặt chẽ với nhau, bao trùm một vùng phía dưới.
Thế nhưng nhìn kỹ mới thấy, phía dưới lá sen, vẫn có từng dòng nước chảy.
Là chất lỏng màu đỏ sền sệt.
Giống như là máu, nhưng lại không có mùi máu tươi.
“Những cây Cửu Diệp Huyết Hồng Liên này được dòng máu nuôi dưỡng, cho nên mới có thể sinh trưởng ra nhiều như thế”.
“Thế nhưng, dòng máu này liên kết với cả cây cổ thụ, nếu như cứng rắn ngắt lấy, ngươi cũng sẽ bị hút khô, trở thành một phần lực lượng của cây cổ thụ”.
“Xem như ta đã hiểu được, toàn bộ đồ tốt trong cung điện dụ người ta đến lấy, nhưng một khi động vào những đồ vật đó sẽ bị lây dính khí tức của Thị Huyết Mộc, mà Thị Huyết Mộc sẽ hút khí huyết, hội tụ về đây để ngưng tụ nên huyết trì này, cung cấp lực lượng, nuôi dưỡng Cửu Diệp Huyết Hồng Liên”.
Lão đạo sĩ nhìn huyết trì, không nhiều lời nữa.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Liên quan đến cả một thể, cổ thụ này rất lợi hại phải không?”
Tần Ninh nhìn xung quanh.
“Tiếp tục xem xét kỹ rồi nói sau”.
Hai người rời khỏi nơi này.
Xuyên qua vùng trũng là một bình nguyên.
Trên mặt đất trồng rất nhiều linh thực.
Lão đạo sĩ tấm tắc khen ngợi: “Tần công tử, những linh thực này có giá trị xa xỉ lắm phải không?”
Tần Ninh nhìn thoáng qua rồi nói: “Cửu Diệp Huyết Hồng Liên hút huyết khí để sinh trưởng, nhưng nó có yêu cầu cực cao về huyết khí, phải là loại cực kỳ tinh khiết mới được”.
“Huyết khí còn thừa sẽ phân tán ra ngoài, ta đoán, chủ nhân của nơi này gieo trồng những linh tài này là để hút huyết khí pha tạp, thế nhưng, những thứ này quả thực rất hiếm gặp”.
Tần Ninh ngồi xổm xuống quan sát một cây dược liệu.
“Huyết Linh Hoa! Dùng để luyện chế đan dược ngũ phẩm”.
“Vạn Huyết Sát Quả, dùng để luyện chế đan dược lục phẩm, thất phẩm…”
“Nơi này còn có Ẩm Huyết Thảo, là thứ tốt dùng để luyện chế độc đan giết người…”
Tần Ninh nắm rõ như lòng bàn tay, nói ra một loạt.
“Chủ nhân của nơi này có chút hiểu biết về thuật luyện đan, đối với trận pháp còn vô cùng hiểu rõ, lợi hại”.
Võ giả tinh thông cả thuật luyện đan và trận pháp, chỉ có rất ít thiên chi kiêu tử có thể làm được.
Chủ nhân của nơi đây đối với thuật trận pháp và thuật luyện đan cũng không chỉ là có hiểu biết bình thường.
Cực kỳ khó có được.
“Tần công tử”.
Lão đạo sĩ tiếp tục nói: “Ngươi nhìn phía trước xem, có phòng ở”.
Hai người thuận mắt nhìn qua, chỉ thấy từng căn nhà gỗ xuất hiện trăm mét phía trước.
Tần Ninh đem toàn bộ số dược liệu này thu thập lại.
Mỗi một cây đều có giá trị xa xỉ, Tần Ninh không cần đến thì đưa cho nhà họ Linh.
Hiện tại, hắn phát hiện ra thứ tốt gì đều sẽ thu lại hết, để cho nhà họ Linh, phát triển nó.
Bận rộn xong Tần Ninh mới đứng dậy, cùng với lão đạo sĩ đi về phía căn nhà gỗ.
Chương 2365: Đạo Tông Thánh Dật Phi
Tổng cộng có hơn mười gian nhà gỗ được xây dựng khá cầu kỳ, mỗi một căn nhà đều có trận pháp bao quanh, trông cực kỳ cao siêu.
Trận pháp này dường như đã có tồn tại từ rất lâu rồi, nó bảo vệ cho ngôi nhà gỗ không bị thời gian ăn mòn.
Lão đạo sĩ bắt đầu điều tra từng căn nhà gỗ một.
“Tần công tử, ngươi mau nhìn xem”.
Hình như lão đạo sĩ có phát hiện lớn gì đó, ông ta không nhịn được kinh ngạc hô lên.
Tần Ninh đi theo lão đạo sĩ tiến vào một căn nhà gỗ.
Chỉ thấy trong phòng khách, trước bàn gỗ là một bộ hài cốt đang lẳng lặng ngồi đó.
Thi thể kia không có máu thịt, chỉ có duy nhất xương cốt, người nọ ngồi trước bàn, trong tay cầm một cây bút, dường như đang ghi chép cái gì đó.
Trước bàn, trên thẻ tre ghi chép rất nhiều ký tự.
Dưới lớp quần áo mục nát của cỗ thi thể, có thể nhìn ra được xương cốt ở vị trí ngực có màu tối đen như mực.
“Trúng độc mà chết…”
Lão đạo sĩ nhìn thoáng qua thi thể, rồi lại nhìn thẻ tre.
Chỉ thấy trên đó viết rất nhiều chữ, nét chữ còn có chút hỗn loạn.
Lão đạo sĩ bắt đầu đọc lên.
“Ta là Thánh Dật Phi!”
Lão đạo sĩ vừa đọc đến đây cả cơ thể ông ta đã nhảy dựng lên.
“Nương nó!”
Lão đạo sĩ không nhịn được mà phun ra câu chửi tục.
Tần Ninh ở một bên nhíu mày.
“Tại sao ngươi lại kinh ngạc như vậy?”
“Tần công tử, Thánh Dật Phi, ngươi không biết Thánh Dật Phi là ai à?”
Tần Ninh lắc đầu.
Lão đạo sĩ cũng kinh ngạc nhìn về phía Tần Ninh.
Không thể nào.
Lấy kiến thức của Tần Ninh, chắc chắn là xuất thân từ gia tộc, thế lực lớn, không có khả năng không biết Thánh Dật Phi.
Lão đạo sĩ lại nói: “Ngươi thật sự không biết?”
“Không biết”.
Lão đạo sĩ lập tức nói: “Cửu Nguyên Vực có lãnh thổ dài rộng cả trăm triệu dặm, sinh linh sống trong đó cả vạn triệu, diện tích của địa vực có thể nói là vô cùng vô tận”.
“Trong Cửu Nguyên Vực, ngoại trừ Cửu Châu, còn có rất nhiều địa phương khác, mà nơi nổi danh nhất, cũng là nơi có diện tích lớn nhất là…đại lục Cửu Nguyên”.
“Đại lục Cửu Nguyên ở trung tâm Cửu Nguyên Vực, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa”.
“Thế lực trên đại lục Cửu Nguyên cũng là thế lực cường đại nhất trong Cửu Nguyên Vực”.
Tần Ninh nghe được những lời này, không nhịn được phất tay nói: “Ngươi đừng nói những cái này nữa, ta đều biết cả rồi”.
Lão đạo sĩ ho khan hai tiếng rồi mới nói tiếp: “Đại lục Cửu Nguyên đất rộng bảo vật nhiều, sản sinh ra rất nhiều thế lực hàng đầu như Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt, thánh địa Thanh Dương, Thánh Đạo tông, Đà La cung, v.v…”
“Những thế lực cường đại này chính là bá chủ của Cửu Nguyên Vực, trong thế lực tồn tại các bô lão cấp bậc Chí Cao Đế Tôn”.
“Thánh Dật Phi này chính là một trong bảy vị Đạo Tông của Thánh Đạo tông, tinh thông trận pháp, nghe nói là trận sư Chí Tôn cấp chín, trong thánh địa Thánh Đạo tông rộng lớn ấy, đại trận hộ tông to nhỏ gì đều là do người này thiết kế, ở Cửu Nguyên Vực, thành tựu của hắn ta trên con đường trận pháp, là như thế này!”
Lão đạo sĩ giơ ngón tay cái lên.
Một trong bảy vị Đạo Tông?
“Hắn ta có quan hệ gì với Thánh Vân Thiên?”
Lão đạo sĩ sửng sốt, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tần Ninh.
“Nhìn ta như vậy làm gì?”
“Ngươi không biết Thánh Dật Phi, vậy mà lại biết Thánh Vân Thiên!”, lão đạo sĩ gãi gãi đầu, nói: “Bảy vị Đạo Tông trong Thánh Đạo tông có địa vị gần với tông chủ Thánh Vô Khuyết nhất”.
“Năm đó, Thánh Dật Phi là một vị trưởng lão trong Thánh Đạo tông, phụ thân hắn ta chính là Thánh Vân Thiên, mấy vạn năm trước, phụ thân hắn ta lui xuống, hắn ta liền đảm nhiệm một trong bảy Đạo Tông”.
“Thì ra là thế…”
Tần Ninh gật gật đầu.
Những tin tức liên quan đến Cửu Nguyên Vực, liên quan đến Thượng Nguyên Thiên mà hắn biết được đều là thời điểm bốn vạn năm trước, bốn vạn năm này, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, rất nhiều việc đã xảy ra thay đổi.
Thánh Đạo tông.
Bốn vạn năm trước cũng là một trong những bá chủ của Cửu Nguyên Vực.
Động thiên Huyền Nguyệt, thánh địa Thanh Dương và Đà La cung trong lời nói của lão đạo sĩ đều là môn phái hàng đầu, tồn tại trong Cửu Nguyên Vực ít nhất mấy chục vạn năm, thậm chí là hơn trăm vạn năm.
Còn Cửu Nguyên đan tông là nhân tài mới xuất hiện.
Trên thực tế, năm đó, Cửu Nguyên đan tông là do Tần Ninh sáng tạo ra, chẳng qua là để cho Trần Nhất Mặc trông nom.
Có vẻ như bây giờ, Trần Nhất Mặc giao nó cho đại đệ tử Dịch Hàn Ngọc.
Chỉ là, Cửu Nguyên đan tông chủ yếu là đan sư Chí Tôn, cho nên thực lực không tính là mạnh nhất, nhưng địa vị lại cực kỳ cao.
Dù sao thì đắc tội đan sư cũng có nghĩa là đắc tội với rất nhiều cường giả siêu cấp.
“Đạo Tông của một thế lực hàng đầu như Thánh Đạo tông, ít nhất cũng phải là cấp bậc Chí Cao Đế Tôn…Vậy mà lại chết ở nơi này…Tiếp tục đọc đi…”
Tần Ninh thản nhiên nói.
Lão đạo sĩ vốn dĩ còn đang rung động, cũng chuẩn bị đọc tiếp thế nhưng nghe được lời nói của Tần Ninh lại cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Đây…Sao lại giống như là đang sai bảo ông ta thế nhỉ?
Cảm giác kỳ lạ lại xuất hiện.
Có điều lão đạo sĩ cũng tò mò, đường đường là một trong bảy Đạo Tông, tại sao lại chết ở chỗ này!
“Ta là Thánh Dật Phi, một trong bảy Đạo Tông của Thánh Đạo tông, trong một lần ngẫu nhiên, nhận lời mời của Âu Dương Chí Dũng, tiến vào Tĩnh Nguyên Châu và phát hiện ra nơi này có Cửu Diệp Huyết Hồng Liên”.
Lão đạo sĩ nói đến đây lại vỗ đùi.
“Ngươi lại làm sao vậy?”
Tần Ninh hiếu kỳ hỏi.
“Âu Dương Chí Dũng!”
Lão đạo sĩ kinh ngạc nói: “Thánh Đạo tông, một trong bảy vị Đạo Tông, Âu Dương Chí Dũng!”
“Thánh Dật Phi này là người có lai lịch cạn nhất, Âu Dương Chí Dũng có lai lịch cao hơn hắn ta một chút”.
“Thánh Dật Phi là Đạo Tông thứ bảy, còn Âu Dương Chí Dũng là Đạo Tông thứ sáu”.
Tần Ninh gật gật đầu: “Tiếp tục đọc đi”.
Lão đạo sĩ tiếp tục nhìn về phía bức thư, nói: “Âu Dương Chí Dũng mời ta đi chung đường, chém giết Viêm Ma Hùng, bí mật xây dựng nơi đây, nuôi dưỡng Cửu Diệp Huyết Hồng Liên”.
“Nhưng ai ngờ được, ta phát hiện ra Âu Dương Chí Dũng cấu kết với Ma tộc, nuôi dưỡng Cửu Diệp Huyết Hồng Liên là giả, âm thầm bồi dưỡng đội quân tinh nhuệ của Ma tộc Ám Nguyệt mới là thật”.
“Sau khi phát hiện ra manh mối, ta điều tra mới phát hiện ra Âu Dương Chí Dũng đã sớm cấu kết với Ma tộc Ám Nguyệt, trợ giúp họ, ý đồ gây rối”.
“Đáng tiếc, mọi chuyện đã trễ…”
Lão đạo sĩ nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: “Đoạn tiếp theo không nhìn ra là viết cái gì…”
Tần Ninh xem xét thi thể của Thánh Dật Phi, mở miệng nói: “Thánh Dật Phi hẳn là đã chết vì độc, nhưng đoán chừng là hắn ta đã dùng đan dược gì đó, giữ lại một hơi thở, không chết hẳn mà viết xuống những lời này”.
Tần Ninh nhìn bức thư.
Ma tộc Ám Nguyệt.
Thật khéo!
Lúc trước, tại Tam Thiên Giới Bích, kẻ ra tay cuối cùng chính là Ám Nguyệt Ma, một người tên là Nguyệt Văn Phong.
Bây giờ, lại là Ám Nguyệt Ma.
Những năm gần đây, kể từ sau khi tiến vào Trung Tam Thiên, Tần Ninh vẫn chưa nghe được tin tức về Ma tộc.
Hắn cũng không có sốt ruột.
Dù sao thì đối với toàn bộ Trung Tam Thiên mà nói thì vùng đất Cửu Châu không tính là gì.
Hiện tại, lại xuất hiện tung tích của Ma tộc.
Lúc này, lão đạo sĩ nói: “Tin tức lớn”.
“Bảy vị Đạo Tông của Thánh Đạo tông, mỗi một vị đều là Chí Cao Đế Tôn, mà vị Đạo Tông thứ sáu lại cấu kết với Ma tộc, giết chết vị Đạo Tông thứ bảy, nếu như chuyện này mà truyền ra ngoài…”
“Aida, chấn động cả Cửu Nguyên Vực!”
Lão đạo sĩ đứt quãng nói: “Khó trách năm đó, Thánh Dật Phi đảm nhiệm chức vụ Đạo Tông không lâu lại đột nhiên biến mất, đoạn thời gian đó Thánh Đạo tông tìm kiếm rất lâu mà vẫn không có tin tức, cho nên mới buông bỏ…”
Lý Tồn Tiên nói tiếp: “Nếu các ngươi tin ta thì ném đi, nếu không tin, lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta cũng không cứu được các ngươi”.
Có vài người lựa chọn từ bỏ.
Nhưng cũng có vài người luyến tiếc.
Không ném đi.
Tần Ninh cũng không nói nhiều.
Hắn biết Lý Tồn Tiên cũng nửa tin nửa ngờ.
Hắn cũng không nghĩ Lý Tồn Tiên sẽ cảm kích hắn, có điều, trước đó Lý Tồn Tiên trượng nghĩa lên tiếng, hắn không muốn hắn ta chết đi như vậy.
“Nếu như gặp được Lục Kha đại ca, xin hãy chuyển lời”.
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Không được đụng vào bất kì thứ gì ở đây!”
“Được!”
Tần Ninh và lão đạo sĩ rời đi.
Lý Tồn Tiên nhìn những hộp gấm đựng đan dược chất đầy trên đất, cùng với những hòm bảo khí Chí Tôn mà lòng đau như cắt.
"Đại ca, ta thấy hắn chỉ đang lừa chúng ta thôi".
Một tên võ giả không từ bỏ báu vật nói.
Lý Tồn Tiên nhìn tên này, nói thẳng: "Hắn một thứ cũng không động vào, lừa chúng ta làm gì?
Hơn nữa, lừa chúng ta, những võ giả của nhà họ Cảnh kia vẫn sẽ lấy, hắn cũng chẳng được lợi gì".
Nghe đến đây, người nọ nhất thời nghẹn họng.
"Các ngươi đều là huynh đệ của ta, ta không chắc những gì Tần công tử nói có đúng hay không, nhưng ta lựa chọn tin tưởng, các ngươi không tin, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta sợ rằng... không cứu được các ngươi".
Lúc này, những người không ném đồ đi đều trầm mặc.
Bên kia.
Tần Ninh và lão đạo sĩ cùng nhau rời đi.
“Có lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú!”
Lão đạo sĩ nhịn không được nói: “Xem ra, Lý Tồn Tiên cũng không tin tưởng ngươi lắm”.
Tần Ninh thẳng thắn đáp: “Hắn không tin, ta cũng hết cách, lời chỉ có vậy, nói nhiều quá cũng không tốt”.
“Mấy thứ đồ kia, cứ từ bỏ như vậy à?
Thật đáng tiếc”.
Tuy lão đạo sĩ nói không xem trọng, nhưng nếu Tần Ninh lấy được những thứ kia, có thể giúp cho nhà họ Linh phát triển tốt.
Tần Ninh không tiếc chút nào sao?
Hắn còn nhớ rõ, ban ngày Tần Ninh giống như một nông dân, hái sạch cả sơn cốc.
Tần Ninh cười nói: “Chưa hẳn là không có cách, cứ xem đã”.
“Được”.
Lão đạo sĩ gật gù nói: “Có điều, Thị Huyết Mộc mặc dù hung ác, nhưng chắc cũng không phát tác nhanh như vậy đâu”.
"Đúng thế, nhưng…”, Tần Ninh buồn bã nói: “Một khi gặp máu, khí Thị Huyết Mộc sẽ điên cuồng cắn nuốt khí huyết…”, lão đạo sĩ vẻ mặt tán thành.
Những võ giả này, nếu như lấy bất cứ thứ gì ở đây, sau này giao đấu bị thương, cho dù lỗ máu nhỏ như lỗ kim, cũng sẽ bị khí Thị Huyết Mộc bám ở ngoài thân cắn nuốt trong nháy mắt, sau đó lan ra toàn cơ thể, biến thành xác khô.
Đây chính là sự khủng bố của Thị Huyết Mộc.
Gặp máu.
Cũng giống như nam tử khí huyết phương cương bị giam cầm mấy chục năm nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp, tròng mắt lồi ra.
Hai người Tần Ninh và lão đạo sĩ xuyên qua các cung điện.
Đi vào sâu bên trong, đến trước một tòa cung điện đồ sộ.
Nơi đây, có thể xưng là đại điện hùng vĩ nhất trong cả sơn cốc.
Một cây Thanh Mộc cao ngất như nối thẳng đến phía chân trời.
Cả tòa cung điện, đều lấy Thanh Mộc làm cột trụ mà dựng nên.
Hai người vừa định bước vào trong đại điện.
Lúc này, ở đằng xa một đội nhân mã đi đến.
"Tần Ninh".
Một giọng nói vang lên.
Mang theo vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
"Thật trùng hợp".
Nhìn thấy đội nhân mã, Tần Ninh nhịn không được nói.
"Trùng hợp thật đấy, lần này xem ngươi chạy đi đâu".
Người dẫn đầu nhìn thẳng Tần Ninh, ánh mắt ẩn chứa sát khí nồng đậm.
Tần Ninh lúc này lại nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy lão đạo sĩ đã biến mất dạng.
Cách đó trăm mét, lão đạo sĩ ngồi trên một lầu các nhỏ cạnh ngã tư đường, nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Tần công tử, nhà họ Cảnh có thù với ngươi, nhưng với ta thì không, ta sẽ không tham gia vào".
"Lão đạo sĩ, nếu như ta chết, ngươi cũng không lấy được thứ gì đâu".
"Không đâu, không đâu".
Lão đạo sĩ cười haha nói: "Tần công tử thực lực cường đại, chỉ là Đại Thiên Tôn hậu kì, không giết được ngươi".
Tần Ninh không nói gì.
Lão già kia bị mình sai khiến đến phát sợ rồi! Không muốn ra tay nữa.
Cảnh Địch Phi dẫn đầu, mắt nhìn thẳng Tần Ninh, đằng đằng sát khí.
Nếu như giết chết Tần Ninh ở đây, đó sẽ là một đả kích lớn đối với nhà họ Linh và Phù Dung lâu.
Đương nhiên, nếu có thể bắt sống thì càng tốt.
Có thể uy hiếp hai nhà.
Tần Ninh nhìn về phía đám người, chậm rãi nói: "Ở đây có nhiều bảo bối tốt như vậy, ngươi không muốn cứ muốn bắt giết ta làm cái gì?"
"Hừ".
Cảnh Địch Phi quát lên: "Đồ tốt không biết chạy, nhưng ngươi thì biết".
Dứt lời, Cảnh Địch Phi vung tay.
Mười mấy người tiến lên vây công, nhìn chằm chằn Tần Ninh như hổ rình mồi.
Tần Ninh vẻ mặt bình tĩnh.
Giữa hai tay, một thanh kiếm xuất hiện.
Trầm Uyên kiếm.
Bảo khí Chí Tôn tam phẩm.
Trên thực tế, đối với người ở cảnh giới Đại Thiên Tôn như Tần Ninh mà nói, bảo khí Chí Tôn tam phẩm đã không vừa mắt nữa rồi.
Có điều, không quan trọng.
Hắn cũng không cần giết chết những người này.
Chỉ cần… phù phù phù! Tiếng xé gió vang lên, mấy tên võ giả Tiểu Thiên Tôn đỉnh cấp lập tức xông tới.
Những tên này phối hợp vô cùng chặt chẽ, không hề lo lắng Tần Ninh sẽ ra tay giết chết bọn chúng.
"Tứ Linh Thiên Kiếm Quyết!"
“Thủy Hỏa Lôi Điện”.
Xoẹt... Tần Ninh chém ra một kiếm.
Bốn đạo Linh Long ẩn chứa khí thế của Thủy Hỏa Lôi Điện, trong nháy mắt phá không mà ra.
Tiếng ầm ầm cùng lúc vang lên.
Khí thế khiến lòng người khiếp sợ bạo phát ra ngoài.
Lúc này, lực nổ đáng sợ quét qua.
Bốn đạo công kích Linh Long mãnh liệt mà bá đạo.
Mặc dù chỉ là võ quyết Chí Tôn tam phẩm, nhưng trong tay Đại Chí Tôn sơ kì Tần Ninh thi triển ra, uy lực đạt tới cực hạn, cũng đe dọa đến mấy người kia.
Xì xì... Từng đạo kiếm khí rất nhỏ cắt qua gò má, cánh tay mấy người, chảy ra một tia máu tươi.
Nhưng, mấy Tiểu Thiên Tôn này phòng ngự cũng không tồi, vẫn chưa bị trọng thương.
Thấy vậy, Cảnh Địch Phi tiến tới.
"Đại Thiên Tôn sơ kỳ."
Cảnh Địch Phi kinh ngạc.
Tin tức lúc trước nhận được, Tần Ninh chỉ là Tiểu Thiên Tôn tầng một mà thôi.
Tuy rằng lúc trước nhìn thấy Tần Ninh ra tay trông giống với Đại Thiên Tôn, nhưng hiện tại tận mắt chứng kiến, mới dám khẳng định.
Sao có thể?
Hai ba tháng trước Tần Ninh vẫn là Tiểu Thiên Tôn tầng một, hiện tại đã là Đại Thiên Tôn sơ kỳ.
Không thể nào! "Chẳng trách dám một mình đi vào Tĩnh Nguyên Châu, chỉ là, Đại Thiên Tôn sơ kỳ, cũng không đủ vốn liếng để ngươi phách lối".
Cảnh Địch Phi khịt mũi: "Các ngươi lui xuống, để ta giết hắn".
Cảnh Địch Phi chính là Đại Thiên Tôn hậu kì, sao có thể sợ Tần Ninh mới chỉ là Đại Thiên Tôn sơ kỳ?
Vừa dứt lời, Cảnh Địch Phi nắm chặt tay, trong nắm đấm khí Chí Tôn bùng nổ, pháp thân bao trùm bên ngoài cơ thể.
Cảnh giới Tiểu Chí Tôn, pháp thân tụ hình, nhưng chỉ là bề ngoài.
Cảnh giới Đại Chí Tôn, pháp thân ngưng thể, là ở bên trong cơ thể võ giả.
Mà cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, pháp thân hòa vào linh hồn, là cho pháp thân linh tính.
Cảnh giới Đại Thiên Tôn, pháp thân hiện ra ngoài, là pháp thân thực sự có hình dáng, bao trùm bên ngoài thân hình của võ giả, khiến cho võ giả cảnh giới Đại Thiên Tôn trông giống như một pho tượng thần uy vũ bất phàm.
Pháp thân của Cảnh Địch Phi giống như một gốc cây cổ thụ, bao phủ bên ngoài thân thể, lúc này khí Chí Tôn trong cơ thể bạo phát, muốn chém giết Tần Ninh.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên xảy ra thay đổi khác thường.
Chương 2362: Pháp thân cực mạnh
“A…”, “A…”, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên bên cạnh Cảnh Địch Phi.
Mấy vị cao thủ Tiểu Thiên Tôn tầng tám, tầng chín trước đó đã ra tay với Tần Ninh, lúc này đột nhiên kêu lên thảm thiết.
Sau đó, với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, da thịt toàn thân nứt ra, máu tươi khô cạn trong nháy mắt, hóa thành một làn sương đỏ rồi biến mất trên mặt đất.
Năm sáu vị cao thủ cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng tám, tầng chín lập tức chết tức tưởi.
Lúc này đây, Cảnh Địch Phi hoàn toàn ngớ người.
Tình huống gì thế này?
Vừa rồi vẫn còn khỏe mạnh mà.
Hơn nữa, vừa rồi đối mặt với Tần Ninh, mấy vị kia chỉ bị chút ít vết thương nhỏ, căn bản không có gì trở ngại. Vậy mà qua một hồi, đột nhiên… biến thành xác khô, hồn lìa khỏi xác! Cảnh Địch Phi lập tức đề cao cảnh giác.
Lúc này, Tần Ninh cầm Trầm Uyên kiếm trong tay, nhìn về phía Cảnh Địch Phi, trong mắt mang theo vẻ khiêu khích.
“Đến đi!”
Cảnh Địch Phi khẽ mắng một tiếng, nhưng cũng không kích động.
Lúc này, pháp thân bên ngoài cơ thể gã ta lập tức ngưng tụ thành từng cái gai gỗ, mỗi cái đều dài hơn một mét. Trên cánh tay xù xì có hàng trăm cái gai, lập tức bắn về phía Tần Ninh.
Ầm… Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Chấn động dữ dội khiến lòng người khiếp sợ.
Tại vùng đất Cửu Châu, mặc dù cảnh giới Đại Thiên Tôn không bằng cấp bậc Tiểu Thần Tôn, thế nhưng cũng đã là một sự tồn tại tương đối cường đại.
Từng cái gai gỗ lập tức chém giết Tần Ninh.
Lúc này, Trầm Uyên kiếm phóng ra từng luồng kiếm khí, chống lại những cái gai kia.
Thế nhưng, trong lúc gai gỗ quét qua, rốt cuộc vẫn có mấy cái xuyên qua phòng ngự của Tần Ninh, đến trước người hắn.
Nhìn thấy cảnh này, lông mày của lão đạo sĩ dựng đứng lên.
Tuy rằng Tần Ninh rất lợi hại, nhưng dù sao cũng chỉ là Đại Thiên Tôn sơ kỳ.
Mà Cảnh Địch Phi chính là cảnh giới Đại Thiên Tôn hậu kỳ.
Giữa hai người tồn tại khoảng cách về cảnh giới, chênh lệch thực lực đương nhiên cũng không nhỏ.
Tần Ninh nhìn mấy cái gai gỗ bất ngờ lao tới trước người, bên ngoài cơ thể lóe lên ánh sáng.
Trong khoảnh khắc, chỉ thấy một cái Long Thủ há miệng ra, răng rắc, cắn nát mấy cái gai gỗ.
Cơ thể Tần Ninh vẫn yên yên ổn ổn đứng vững tại chỗ.
Ánh mắt Cảnh Địch Phi ngây dại.
Đỡ được?
Đó là pháp thân của Tần Ninh sao?
Sao lại kỳ quái như thế, giống như đầu của một con rồng ngự trên vai.
“Hừ!”
Cảnh Địch Phi hừ lạnh, bàn tay nắm chặt.
Trong tay gã ta lập tức xuất hiện một cái trường cung làm bằng gỗ, trường cung kéo căng, tụ lực, trong thân cung xuất hiện một mũi tên.
Mũi tên thứ nhất bắn đi, trong phút chốc, từng cái mũi tên nối đuôi nhau phóng ra, tốc độ nhanh chóng, thậm chí còn xuất hiện tiếng nổ.
Ầm ầm ầm… Từng tiếng nổ trầm đục vang lên. Vào lúc này, khí tức khiến người ta sợ hãi không ngừng giải phóng ra.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Tần Ninh vẫn không thay đổi.
Lúc này, trong miệng của cái Phượng Thủ trên vai hắn thét ra từng khối nhũ băng.
Từng khối nhũ băng liên tiếp nhau nghênh đón những mũi tên gỗ.
Rắc rắc rắc… Tiếng vỡ vụn vang lên. Vào thời khắc thứ khí tức khiến người ta sợ hãi tỏa ra, từng cái mũi tên gỗ bị nhũ băng bao lấy, rơi xuống đất hóa thành bụi.
Lần này Cảnh Địch Phi thật sự kinh hãi.
Tần Ninh chỉ là cảnh giới Đại Thiên Tôn sơ kỳ, pháp thân bên ngoài cũng không mạnh như vậy.
Thậm chí thân ảnh hiện ra bên ngoài trông cũng có chút mờ nhạt.
Thế nhưng… pháp thân của Tần Ninh dường như rất mạnh.
Đây là cường độ pháp thân thuần túy.
Khá kinh khủng.
Tần Ninh nhìn về phía Cảnh Địch Phi, nói thẳng: “Đại Thiên Tôn hậu kỳ cũng chỉ như thế”.
Trầm Uyên kiếm trong tay lập tức chém ra từng luồng kiếm khí.
Ngay sau đó, chỉ thấy trên pháp thân của Tần Ninh lập tức ngưng tụ ra từng luồng hơi thở Bá Vương đáng sợ.
Bá… Trong phút chốc.
Pháp thân ùn ùn kéo đến, hóa thành những mũi tên, mạnh mẽ bắn ra ngoài.
Băng tiễn! Kim tiễn! Lúc này, hai luồng ánh sáng giao lại một chỗ, khí tràng bộc phát ra khiến người ta hoảng sợ.
Chấn động kinh hoàng, mỗi lần truyền đến đều khiến người ta cảm thấy choáng váng và khó thể tin nổi.
Lúc này đây, lão đạo sĩ cũng kinh ngạc nhìn xuống dưới.
“Pháp thân cực mạnh”.
Lão đạo sĩ đã vào nam ra bắc, từng gặp không ít pháp thân, đủ loại màu sắc và hình dạng, thậm chí kỳ lạ cỡ nào cũng đã thấy.
Cảnh giới chí tôn, tu hành pháp thân cũng không phải là vì kỳ quái, mà vì thực lực cường đại.
Bất kỳ một loại pháp thân nào cũng được, cho dù là kỳ quái, quỷ dị cỡ nào, chỉ cần có thể phóng xuất ra lực lượng pháp thân cường đại, đó chính là pháp thân vô cùng mạnh.
Lúc này, lão không thể nào phân biệt được.
Thế nhưng, Long Thủ và Phượng Thủ kia, đủ để đoán rằng, pháp thân của tên nhóc này tuyệt đối không tầm thường.
Từng đợt kim tiễn, băng tiễn phóng ra trong nháy mắt.
Dù sao cảnh giới của Cảnh Địch Phi cũng rất mạnh, chống đỡ cũng không tính là khó.
Nhưng sau một thời gian, pháp thân gã ta dần không chịu nổi nữa.
Còn những người khác đều đã bị những mũi tên kết liễu, hoặc là bị bắn trúng cánh tay, bắp đùi từ sớm, máu tươi tuôn ra xối xả, kêu rên không ngừng.
Phụt… Cảnh Địch Phi tránh được một mũi băng tiễn trong sít sao.
Tuy nhiên, mũi kim tiễn kia xẹt qua hai má gã ta, khiến sức lực cả người Cảnh Địch Phi ngưng trệ. Ngay sau đó, trên má xuất hiện một vệt máu.
Hơi lạnh xẹt qua, đóng băng da thịt nứt vỡ.
Lúc này, Tần Ninh đột nhiên dừng tay.
Cách trăm mét, hắn nhìn về phía Cảnh Địch Phi, khẽ cười nói: “Kết thúc”.
Tần Ninh quay người lại, nhìn về phía lão đạo sĩ, dứt khoát nói: “Đi thôi”.
Lão đạo sĩ phủi tay, bóng người cúi xuống.
“Thật lợi hại, Tần công tử”.
Lão đạo sĩ vô cùng tán thưởng, nói: “Pháp thân của ngươi thật khó lường, thoạt nhìn là xuất xứ từ tuyệt thế tông môn trong đại thánh địa…”, Tần Ninh liếc nhìn lão đạo sĩ, chậm rãi nói: “Dụ ta nói?”
“Không phải không phải, chỉ là tò mò”.
Tần Ninh cười nói: “Pháp thân của ta, ngươi có tìm hết Trung Tam Thiên cũng không thấy”.
Lão đạo sĩ cười haha.
Cứ thế, hai người chậm rãi ra ngoài, đi về phía Thông Thiên các lâu nguy nga đằng trước.
Giờ phút này, Cảnh Địch Phi lại đang tức giận trong lòng.
Tên khốn kiếp này chẳng coi gã ta ra gì.
Vậy mà lại muốn rời khỏi?
“Đứng lại…”, Cảnh Địch Phi lên tiếng.
Thế nhưng, lời nói đến bên khóe miệng, Cảnh Địch Phi lại đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Lúc gã ta lấy tay đỡ trán, cảm giác ngón tay mình trở nên rất nhỏ bé.
Nhìn một cái, mười ngón tay vốn dĩ thô to, bây giờ lại trở nên gầy trơ xương.
Đây là… Ánh mắt Cảnh Địch Phi ngây ra.
Gã ta cảm giác được quần áo của mình đột nhiên trở nên rộng rãi.
“Chuyện này…”, Cảnh Địch Phi vừa lên tiếng, lại cảm thấy cổ họng khô khốc.
Sau lưng truyền đến từng tiếng kêu thê lương.
Chỉ thấy các đệ tử của Cảnh Địch Phi, gần như cả người đều bắt đầu khô cạn, phát ra từng tiếng kêu thảm, dần dần mất đi hơi thở của sự sống.
“Không… Không không không…”, Cảnh Địch Phi hoảng sợ.
Thế nhưng chẳng ích gì.
Khí huyết trong cơ thể dần dần bị rút cạn, cả người giống như cái xác khô ngã trên mặt đất, chỉ thấy hai người Tần Ninh và lão đạo sĩ đang nhàn nhã rời khỏi nơi này… Lúc này đây, hai người Tần Ninh và lão đạo sĩ đã đến bên ngoài tòa lầu các bên đường.
Tòa lầu các lớn như vậy, một cái cột nối thẳng lên trời, toàn bộ lầu các đều được xây dựng xung quanh cây cột.
Đẩy cửa bước vào, cánh cửa lớn không có bất cứ thứ gì ngăn trở, hai người trực tiếp bước vào tòa lầu các…
Chương 2363: Đá Huyết Đảm
Bên trong lầu các lớn như thế.
Toàn bộ đại điện, trống rỗng.
Chỉ có một cây cột gỗ, nối thẳng lên phía trên.
Trừ cái này ra, toàn bộ bên trong đại điện không còn vật gì khác.
Cảm giác trống không mà âm u, khiến hai người trong lúc nhất thời cũng có chút không cách nào thích ứng.
Lão đạo sĩ nhìn một cái, liền nói ngay: "Âm u, dọa người...", "Chủ nhân xây nơi này là một đại sư trận pháp cường đại, nếu như dựa theo suy nghĩ này, thì khắp cung điện đều phù hợp với trận pháp".
Lão đạo sĩ nghe vậy gật đầu một cái.
"Cửu Diệp Huyết Hồng Liên cùng với khí tức Viêm Ma Hùng mà chúng ta nói lúc trước, chắc là có thể tìm được đầu mối gì ở chỗ này...", Tần Ninh vừa nói vừa bước chân ra.
Nền đất phía trước bị hắn đi qua đột nhiên lộp bộp một tiếng.
Lão đạo sĩ liền dừng lại.
Tần Ninh cũng đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
"Tần công tử...", "Là trận pháp!"
Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía trước.
Khi Tần Ninh đạp lên nền đất đó, trước mắt hắn xuất hiện từng ánh sáng màu đỏ, những ánh sáng màu đỏ kia ngổn ngang đan chéo ở trước người.
Tần Ninh nhấc tay lên, thời khắc này một thanh trường kiếm xuất hiện, hắn tiện tay ném ra.
Trường kiếm mới vừa bay ra chưa đến ba thước, đột nhiên lướt qua một sợi dây đỏ, trong nháy mắt bị dây đỏ chạm, vỡ nát.
Lão đạo sĩ cũng đã nhìn ra đầu mối.
"Cái này... dựa bản lĩnh mỗi người!"
Lão đạo sĩ mở miệng nói: "Tần công tử, ngươi tới trước đi!"
Trận pháp trước mắt, nếu muốn phá trận, phải tiến vào trong trận rồi xông qua.
Tần Ninh không nói nhiều, hắn nhìn bốn phía.
"Đại trận cấp tám!"
Tần Ninh từ từ nói: "Có là Đại Đế Tôn cũng quá sức!"
Lão đạo sĩ rụt cổ một cái, không nói gì.
Lúc này Tần Ninh nhìn từng sợi dây nhỏ kia, tơ đỏ như máu, quả thật có lực tàn phá kinh khủng.
Xông qua?
Ở cảnh giới Đại Thiên Tôn sơ kỳ như hắn, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Tần Ninh nhìn về phía hàng ngàn hàng vạn sợi tơ đỏ ở đằng trước, tìm kiếm quy luật trong đó.
"Lão đạo sĩ".
Không lâu lắm, Tần Ninh đột nhiên mở miệng nói: "Ta xông qua, lão cũng phải xông qua, còn phải mạo hiểm".
"Ta có một cách".
Vẻ mặt lão đạo sĩ đầy cẩn thận nhìn Tần Ninh.
"Hai người chúng ta phá trận pháp này, nói không chừng nơi này sẽ xảy ra quỷ dị biến hóa gì đó, cơ duyên lấy được rất lớn".
Mặt lão đạo sĩ đầy nghi ngờ nhìn Tần Ninh lần nữa.
"Ngươi không phải gạt ta đấy chứ?"
"Gạt lão làm gì?"
Lão đạo sĩ liền nói: "Vậy ngươi nói đi".
Tần Ninh mới nói: "Lão tới, tiến vào bên trong trận pháp, cố chịu đựng trong thời gian ba hơi thở, còn ta phá trận".
Lời này vừa nói ra, lão đạo sĩ giật mình, thụt người ra sau.
"Tần công tử, sẽ chết người đó".
Thấy dáng vẻ lo sợ của lão đạo sĩ, Tần Ninh lại cười nói: "Chắc chắn lão có thể ngăn cản, chỉ là khoảng thời gian ba hơi thở thôi mà".
Lão đạo sĩ bèn nhìn về phía Tần Ninh, nhưng lão không nói một lời.
Lời của Tần Ninh, không thể tin.
"Không muốn cũng được thôi, ta có thể phá trận, nhưng lo lắng là nếu cưỡng ép phá trận, sẽ khiến một ít thứ ở đây bị hư hại".
"Vậy thì đáng tiếc lắm...", Tần Ninh bày ra vẻ mặt đầy tiếc hận.
Nghe đến lời này, lão đạo sĩ tùy tiện nói: "Được rồi được rồi, một lời đã định, ta cố chống đỡ trong thời gian ba hơi thở, ngươi phá trận này".
"Không thành vấn đề!"
Hai người thỏa thuận xong, ngay sau đó Tần Ninh nắm chặt bàn tay.
Tung ra một quyền.
Ầm... Trong phút chốc, từng sợi tơ màu đỏ phía trước, giống như nước biển bị lay động, trong phút chốc trở nên cuồng bạo.
"Đi!"
Tần Ninh trực tiếp mở miệng.
Lão đạo sĩ không nói nhảm, xông ra ngoài.
Tiếng động 'ùng ùng' không ngừng vang lên.
Từng sợi tơ đỏ dày đặc kia toàn bộ vỗ vào người lão đạo sĩ.
Sắc mặt lão đạo sĩ trắng nhợt.
Ngay sau đó, chỉ thấy nhanh như chớp, lão từ bên trong túi vải bị rách móc ra một tấm phù ấn, dán vào ấn đường của mình.
Trong lúc nhất thời, từng sợi tơ đỏ, đánh vào trên cơ thể lão đạo sĩ, nhưng không thể tổn hại một chút gì.
Giờ phút này, khắp toàn thân trên dưới lão đạo sĩ, sức mạnh phân tán bốn phía.
Ầm... lực bộc phát của sợi tơ màu đỏ kia càng thêm mạnh mẽ.
Mà lúc này, Tần Ninh lại không chớp mắt, nhìn từng sợi tơ đỏ.
Cho đến cuối cùng, ánh mắt hắn thoáng nhìn.
Những sợi tơ đỏ đó, bộc phát ra từ trên bốn phía vách tường trong điện, toàn bộ tụ tập ở trên người lão.
Nhưng, cũng không phải không có dấu vết để có thể tìm ra.
Nơi dây đỏ xuất hiện, là cố định.
Cuối cùng Tần Ninh phát hiện, những tơ đỏ kia căn bản cũng không phải là ở trên vách tường, mà là ở trên đỉnh đầu.
Hắn lướt người qua, trong nháy mắt tới giữa không trung, vị trí nóc điện trên đỉnh đầu.
Dựa vào cột gỗ, lúc này Tần Ninh đưa mắt nhìn.
Nhưng hắn phát hiện, ở vị trí nóc điện, một đoạn cột gỗ bị móc rỗng, mà ở bên trong đặt một viên linh thạch màu đỏ máu.
Tần Ninh không nói nhiều, nắm chặt viên linh thạch, trực tiếp lấy ra.
Ong... Trong khoảnh khắc, đại điện, tất cả đều chập chờn rồi tan thành mây khói.
'Bịch' một tiếng.
Lão đạo sĩ rơi xuống đất.
Tần Ninh cũng rơi xuống, hắn đi tới bên cạnh lão đạo sĩ.
"Ngươi nói là trong thời gian ba hơi thở, nhưng lại biến thành trong thời gian mười hơi thở".
Tần Ninh khẽ mỉm cười, vỗ bả vai lão đạo sĩ một cái.
"Lão nhìn xem đây là cái gì?"
Vừa nói, hắn vừa xòe tay ra, linh thạch màu máu lớn chừng ngón tay xuất hiện trong lòng bàn tay.
Lão đạo sĩ nhìn một cái, ngay sau đó khẽ sửng sốt.
"Đá Huyết Đảm!"
Lão đạo sĩ ngắm linh thạch màu máu, không nhịn được nói: "Loại đồ vật này, đều là nguyên thú cấp chín mới có thể sinh ra, bên trong gan nguyên thú dung hợp đá Khí Tinh chí tôn!"
Tần Ninh chậm rãi gật đầu.
Ngay sau đó, lão đạo sĩ không nhịn được nói: "Đây có thể là đồ tốt, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng".
Tần Ninh gật đầu lần nữa.
"Cho ta đi!"
Tần Ninh lắc đầu.
Lão đạo sĩ nhất thời trợn to hai mắt, nhìn Tần Ninh, quát lên: "Không có lương tâm, ta mạo hiểm tính mạng, vậy mà ngươi không chịu cho ta?"
Tần Ninh nhìn lão đạo sĩ một cái, cười nói: "Lão đừng gấp, đây chỉ là một viên đá Huyết Đảm mà thôi, lát nữa nói không chừng còn có chí bảo gì nữa đấy?"
Lão đạo sĩ hừ một tiếng: "Ta mặc kệ, ta muốn cái này, cái này rất hiếm thấy".
"Vậy lát nữa những gì lấy được, ta cầm chín phần, lão cầm một phần!"
Lão đạo sĩ nghe đến lời này, khóe miệng giật một cái.
Thế nhưng khi lão nhìn đá Huyết Đảm lớn chừng ngón tay cái kia, thật sự không bỏ được.
"Được!"
Cuối cùng, lão đạo sĩ gật đầu.
Tần Ninh cười, giao đá Huyết Đảm cho lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ cầm đá Huyết Đảm, vô cùng vui vẻ.
Vật này, rất thần kỳ, luyện chế đan dược, luyện chế bảo khí, đều cần phải dùng tới nó, giá trị rất cao.
Không bị thiệt.
Ai biết lát nữa còn có cái gì?
Nói không chừng không có gì cả.
Lão đạo sĩ dè đặt bỏ đá Huyết Đảm vào trong túi vải rách của mình.
Tần Ninh cũng không nói nhiều, mà nhìn xung quanh đại điện.
Lúc này, bốn phía đại điện sáng ngời, trên vách tường, chạm trổ một bức tranh cuốn tròn.
Bức tranh cuốn tròn này, cũng không phải là loại tranh phong cảnh gì, mà là tranh ghi chép.
Toàn bộ xung quanh các bức tranh trên tường lần lượt ghi lại các bức tranh, nhìn từ một bên, đại khái có thể thấy rõ ràng.
Một nam tử mặc áo choàng, đứng trên đỉnh núi cao, đang hái cái gì đó.
Mà khi nam tử xuất hiện lần nữa, thì đã ở trước một con nguyên thú.
Trước một con nguyên thú đáng sợ.
Nguyên thú cấp chín —— Viêm Ma Hùng.
Chương 2364: Tìm được dễ dàng như vậy
Viêm Ma Hùng thân cao trăm mét, toàn thân phủ một lớp lông màu đen, tản ra ánh sáng lóng lánh kỳ lạ, bên ngoài bộ lông còn có một ngọn lửa màu tím bao phủ.
Người đàn ông cao lớn đứng ở trước người Viêm Ma Hùng lại trông có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Thế nhưng, ở bức tranh tiếp theo, người đàn ông và Viêm Ma Hùng giao chiến, hung ác mà bá đạo.
Cho đến cuối cùng, Viêm Ma Hùng bị người đàn ông chém chết, thi thể bị mang về.
Mà trong bức tranh.
Người đàn ông đem thi thể của Viêm Ma Hùng còn chưa khô máu đặt lên trên đỉnh một cây cổ thụ lớn.
Cây cổ thụ kia cành lá rậm rạp, chống lên giữa trời, trông giống như một cây cột sừng sững giữa đất trời.
Phía trên tán cây là một vùng đất.
Thi thể của Viêm Ma Hùng được đặt ở đó, máu tươi dần dần khô cạn.
Mà trên mặt đất, một hạt giống nảy mầm, phá đất mọc lên.
Hạt giống trưởng thành, biến hoá…
Cho đến cuối cùng hoá thành một đoá hoa sen, hơn nữa, còn sinh trưởng ra chín chiếc lá sen màu đỏ tươi.
“Tần công tử, đây là Cửu Diệp Huyết Hồng Liên phải không?”
Lão đạo sĩ mở miệng nói: “Theo như bức tranh này ghi lại, hình như có một vị cường giả giết chết Viêm Ma Hùng rồi nuôi dưỡng ra Cửu Diệp Huyết Hồng Liên”.
Tần Ninh gật đầu.
Tiếp tục quan sát bức tranh.
Hình vẽ ở phía sau không được trọn vẹn, đầy đủ.
Giống như là bị người ta xóa đi.
Lão đạo sĩ tiếp tục nhìn, Tần Ninh đi đến chỗ cây cột ở trung tâm đại điện.
“Lão đạo sĩ”.
“Ừm?”
“Ngươi có cảm thấy, văn ấn trên cây cổ thụ mà bức tranh này vẽ lại, cùng với cây cột này…rất giống nhau không…”
Lão đạo sĩ nghe Tần Ninh nói vậy thì cũng chăm chú nhìn vào cây cột.
“Hình như đúng là vậy…”
Lão đạo sĩ không nhịn được nói: “Ngươi vừa nói, làm ta có cảm giác như vậy thật”.
Tần Ninh nhìn cây cột.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Từ từ, Tần Ninh nhíu mày.
“Chính là nơi này”.
Giờ phút này, ánh mắt lão đạo sĩ sáng ngời.
Bàn tay Tần Ninh nắm chặt lại, vung một quyền về phía cây cột gỗ.
Rắc rắc rắc…
Trên cột gỗ xuất hiện từng vết nứt.
Một giây sau, một lực hút mạnh mẽ trực tiếp lôi kéo hai người bọn họ tiến vào trong cột gỗ.
Ngay sau đó, trời đất quay cuồng.
Hai người chỉ cảm thấy cơ thể như đang ở chín tầng mây, sức lực toàn thân dường như bị tiêu tán hết.
Sau một hồi đất trời xoay chuyển, thân hình hai người bịch một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Mặt đất cứng rắn.
Hai người họ cẩn thận quan sát bốn phía.
Liếc mắt nhìn quanh chỉ thấy xung quanh là những cây non, toàn bộ cành lá cao không tới một mét.
Hơn nữa, bốn phía còn có rất nhiều sơn cốc, ngẩng đầu nhìn lên không trung còn là một vùng mây đen dày đặc, nơi nơi chốn chốn đều hiện ra vẻ u ám và khủng bố.
Giữa những đám mây đen kia, màu sắc bên trong của đất trời dường như cũng hoá thành màu đỏ như máu.
Lão đạo sĩ tới gần Tần Ninh, thấp giọng nói: “Đây là nơi nào?”
“Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì đây là phía trên tán cây cổ thụ trong bức tranh kia”.
Lời này vừa nói ra, lão đạo sĩ sửng sốt.
Lão đạo sĩ không dám tin, ông ta dùng hai tay đào đất, chỉ thấy thân cây cao một mét kia vẫn đi xuống nữa, quả thực là không có rễ cây.
Một vùng đất ở ngay trên tán cây của một cây cổ thụ?
Loại cảm giác này giống như là hai chân đang giẫm lên trên tầng mây, thế nào cũng cảm thấy không chân thực.
Tần Ninh cũng mặc kệ lão đạo sĩ, đi thẳng về phía trước.
Lão đạo sĩ vội vàng nói: “Đây là nơi vị nhân vật lớn kia bồi dưỡng Cửu Diệp Huyết Hồng Liên, Tần công tử, chúng ta cẩn thận một chút, vị nhân vật lớn kia có thể giết chết Viêm Ma Hùng, giết chúng ta chỉ là chuyện vô cùng đơn giản”.
“Nếu như ta đoán không sai thì người nọ đã mất rồi”.
Tần Ninh trực tiếp nói: “Theo chúng ta tiến vào nơi này, có tầng tầng trận pháp, là người bày trận, không có khả năng vị kia không biết, nhưng đến bây giờ, một bóng người cũng chưa thấy xuất hiện, trừ khi chủ nhân không còn ở đây, hoặc là chủ nhân đã chết rồi”.
Lão đạo sĩ sững sờ, lập tức nói: “Hình như đúng là như vậy, tiến vào trong này lâu như thế rồi mà không có nhìn thấy”.
Tần Ninh không nói nhiều nữa, đi thẳng về phía trước.
Đi một lát, bọn họ bước vào một vùng trũng.
Hai người đứng ở biên giới của vùng trũng.
Bọn họ nhìn về phía vùng trũng, vẻ mặt hai người không giống nhau.
Trong mắt Tần Ninh tràn đầy nghi hoặc.
Trong mắt lão đạo sĩ tràn ngập chấn động.
Nhìn qua thì vùng trũng có đường kính ước chừng trăm mét, bên trong là những cây Cửu Diệp Huyết Hồng Liên nở rộ.
Mà ở giữa đoá hoa của Cửu Diệp Huyết Hồng Liên là những hạt sen màu máu, trông giống như thuỷ tinh, tròn trịa tinh khiết, xinh đẹp đến ngỡ ngàng.
“Đẹp quá!”
Lúc này, lão đạo sĩ không nhịn được khen ngợi.
“Tần công tử, đây là Cửu Diệp Huyết Hồng Liên sao?”
Lão đạo sĩ mở miệng nói.
“Ừm!”
Lão nhất thời có chút kinh ngạc.
“Đây…Tìm được dễ dàng như vậy? Vậy chúng ta…trực tiếp hái nó đi!”
Lão đạo sĩ gấp gáp.
“Muốn chết à?”
Tần Ninh nhìn về phía lão đạo sĩ, nói thẳng: “Nhìn cho rõ, phía dưới là huyết trì”.
Từng gốc Cửu Diệp Huyết Hồng Liên đan xen chặt chẽ với nhau, bao trùm một vùng phía dưới.
Thế nhưng nhìn kỹ mới thấy, phía dưới lá sen, vẫn có từng dòng nước chảy.
Là chất lỏng màu đỏ sền sệt.
Giống như là máu, nhưng lại không có mùi máu tươi.
“Những cây Cửu Diệp Huyết Hồng Liên này được dòng máu nuôi dưỡng, cho nên mới có thể sinh trưởng ra nhiều như thế”.
“Thế nhưng, dòng máu này liên kết với cả cây cổ thụ, nếu như cứng rắn ngắt lấy, ngươi cũng sẽ bị hút khô, trở thành một phần lực lượng của cây cổ thụ”.
“Xem như ta đã hiểu được, toàn bộ đồ tốt trong cung điện dụ người ta đến lấy, nhưng một khi động vào những đồ vật đó sẽ bị lây dính khí tức của Thị Huyết Mộc, mà Thị Huyết Mộc sẽ hút khí huyết, hội tụ về đây để ngưng tụ nên huyết trì này, cung cấp lực lượng, nuôi dưỡng Cửu Diệp Huyết Hồng Liên”.
Lão đạo sĩ nhìn huyết trì, không nhiều lời nữa.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Liên quan đến cả một thể, cổ thụ này rất lợi hại phải không?”
Tần Ninh nhìn xung quanh.
“Tiếp tục xem xét kỹ rồi nói sau”.
Hai người rời khỏi nơi này.
Xuyên qua vùng trũng là một bình nguyên.
Trên mặt đất trồng rất nhiều linh thực.
Lão đạo sĩ tấm tắc khen ngợi: “Tần công tử, những linh thực này có giá trị xa xỉ lắm phải không?”
Tần Ninh nhìn thoáng qua rồi nói: “Cửu Diệp Huyết Hồng Liên hút huyết khí để sinh trưởng, nhưng nó có yêu cầu cực cao về huyết khí, phải là loại cực kỳ tinh khiết mới được”.
“Huyết khí còn thừa sẽ phân tán ra ngoài, ta đoán, chủ nhân của nơi này gieo trồng những linh tài này là để hút huyết khí pha tạp, thế nhưng, những thứ này quả thực rất hiếm gặp”.
Tần Ninh ngồi xổm xuống quan sát một cây dược liệu.
“Huyết Linh Hoa! Dùng để luyện chế đan dược ngũ phẩm”.
“Vạn Huyết Sát Quả, dùng để luyện chế đan dược lục phẩm, thất phẩm…”
“Nơi này còn có Ẩm Huyết Thảo, là thứ tốt dùng để luyện chế độc đan giết người…”
Tần Ninh nắm rõ như lòng bàn tay, nói ra một loạt.
“Chủ nhân của nơi này có chút hiểu biết về thuật luyện đan, đối với trận pháp còn vô cùng hiểu rõ, lợi hại”.
Võ giả tinh thông cả thuật luyện đan và trận pháp, chỉ có rất ít thiên chi kiêu tử có thể làm được.
Chủ nhân của nơi đây đối với thuật trận pháp và thuật luyện đan cũng không chỉ là có hiểu biết bình thường.
Cực kỳ khó có được.
“Tần công tử”.
Lão đạo sĩ tiếp tục nói: “Ngươi nhìn phía trước xem, có phòng ở”.
Hai người thuận mắt nhìn qua, chỉ thấy từng căn nhà gỗ xuất hiện trăm mét phía trước.
Tần Ninh đem toàn bộ số dược liệu này thu thập lại.
Mỗi một cây đều có giá trị xa xỉ, Tần Ninh không cần đến thì đưa cho nhà họ Linh.
Hiện tại, hắn phát hiện ra thứ tốt gì đều sẽ thu lại hết, để cho nhà họ Linh, phát triển nó.
Bận rộn xong Tần Ninh mới đứng dậy, cùng với lão đạo sĩ đi về phía căn nhà gỗ.
Chương 2365: Đạo Tông Thánh Dật Phi
Tổng cộng có hơn mười gian nhà gỗ được xây dựng khá cầu kỳ, mỗi một căn nhà đều có trận pháp bao quanh, trông cực kỳ cao siêu.
Trận pháp này dường như đã có tồn tại từ rất lâu rồi, nó bảo vệ cho ngôi nhà gỗ không bị thời gian ăn mòn.
Lão đạo sĩ bắt đầu điều tra từng căn nhà gỗ một.
“Tần công tử, ngươi mau nhìn xem”.
Hình như lão đạo sĩ có phát hiện lớn gì đó, ông ta không nhịn được kinh ngạc hô lên.
Tần Ninh đi theo lão đạo sĩ tiến vào một căn nhà gỗ.
Chỉ thấy trong phòng khách, trước bàn gỗ là một bộ hài cốt đang lẳng lặng ngồi đó.
Thi thể kia không có máu thịt, chỉ có duy nhất xương cốt, người nọ ngồi trước bàn, trong tay cầm một cây bút, dường như đang ghi chép cái gì đó.
Trước bàn, trên thẻ tre ghi chép rất nhiều ký tự.
Dưới lớp quần áo mục nát của cỗ thi thể, có thể nhìn ra được xương cốt ở vị trí ngực có màu tối đen như mực.
“Trúng độc mà chết…”
Lão đạo sĩ nhìn thoáng qua thi thể, rồi lại nhìn thẻ tre.
Chỉ thấy trên đó viết rất nhiều chữ, nét chữ còn có chút hỗn loạn.
Lão đạo sĩ bắt đầu đọc lên.
“Ta là Thánh Dật Phi!”
Lão đạo sĩ vừa đọc đến đây cả cơ thể ông ta đã nhảy dựng lên.
“Nương nó!”
Lão đạo sĩ không nhịn được mà phun ra câu chửi tục.
Tần Ninh ở một bên nhíu mày.
“Tại sao ngươi lại kinh ngạc như vậy?”
“Tần công tử, Thánh Dật Phi, ngươi không biết Thánh Dật Phi là ai à?”
Tần Ninh lắc đầu.
Lão đạo sĩ cũng kinh ngạc nhìn về phía Tần Ninh.
Không thể nào.
Lấy kiến thức của Tần Ninh, chắc chắn là xuất thân từ gia tộc, thế lực lớn, không có khả năng không biết Thánh Dật Phi.
Lão đạo sĩ lại nói: “Ngươi thật sự không biết?”
“Không biết”.
Lão đạo sĩ lập tức nói: “Cửu Nguyên Vực có lãnh thổ dài rộng cả trăm triệu dặm, sinh linh sống trong đó cả vạn triệu, diện tích của địa vực có thể nói là vô cùng vô tận”.
“Trong Cửu Nguyên Vực, ngoại trừ Cửu Châu, còn có rất nhiều địa phương khác, mà nơi nổi danh nhất, cũng là nơi có diện tích lớn nhất là…đại lục Cửu Nguyên”.
“Đại lục Cửu Nguyên ở trung tâm Cửu Nguyên Vực, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa”.
“Thế lực trên đại lục Cửu Nguyên cũng là thế lực cường đại nhất trong Cửu Nguyên Vực”.
Tần Ninh nghe được những lời này, không nhịn được phất tay nói: “Ngươi đừng nói những cái này nữa, ta đều biết cả rồi”.
Lão đạo sĩ ho khan hai tiếng rồi mới nói tiếp: “Đại lục Cửu Nguyên đất rộng bảo vật nhiều, sản sinh ra rất nhiều thế lực hàng đầu như Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt, thánh địa Thanh Dương, Thánh Đạo tông, Đà La cung, v.v…”
“Những thế lực cường đại này chính là bá chủ của Cửu Nguyên Vực, trong thế lực tồn tại các bô lão cấp bậc Chí Cao Đế Tôn”.
“Thánh Dật Phi này chính là một trong bảy vị Đạo Tông của Thánh Đạo tông, tinh thông trận pháp, nghe nói là trận sư Chí Tôn cấp chín, trong thánh địa Thánh Đạo tông rộng lớn ấy, đại trận hộ tông to nhỏ gì đều là do người này thiết kế, ở Cửu Nguyên Vực, thành tựu của hắn ta trên con đường trận pháp, là như thế này!”
Lão đạo sĩ giơ ngón tay cái lên.
Một trong bảy vị Đạo Tông?
“Hắn ta có quan hệ gì với Thánh Vân Thiên?”
Lão đạo sĩ sửng sốt, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tần Ninh.
“Nhìn ta như vậy làm gì?”
“Ngươi không biết Thánh Dật Phi, vậy mà lại biết Thánh Vân Thiên!”, lão đạo sĩ gãi gãi đầu, nói: “Bảy vị Đạo Tông trong Thánh Đạo tông có địa vị gần với tông chủ Thánh Vô Khuyết nhất”.
“Năm đó, Thánh Dật Phi là một vị trưởng lão trong Thánh Đạo tông, phụ thân hắn ta chính là Thánh Vân Thiên, mấy vạn năm trước, phụ thân hắn ta lui xuống, hắn ta liền đảm nhiệm một trong bảy Đạo Tông”.
“Thì ra là thế…”
Tần Ninh gật gật đầu.
Những tin tức liên quan đến Cửu Nguyên Vực, liên quan đến Thượng Nguyên Thiên mà hắn biết được đều là thời điểm bốn vạn năm trước, bốn vạn năm này, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, rất nhiều việc đã xảy ra thay đổi.
Thánh Đạo tông.
Bốn vạn năm trước cũng là một trong những bá chủ của Cửu Nguyên Vực.
Động thiên Huyền Nguyệt, thánh địa Thanh Dương và Đà La cung trong lời nói của lão đạo sĩ đều là môn phái hàng đầu, tồn tại trong Cửu Nguyên Vực ít nhất mấy chục vạn năm, thậm chí là hơn trăm vạn năm.
Còn Cửu Nguyên đan tông là nhân tài mới xuất hiện.
Trên thực tế, năm đó, Cửu Nguyên đan tông là do Tần Ninh sáng tạo ra, chẳng qua là để cho Trần Nhất Mặc trông nom.
Có vẻ như bây giờ, Trần Nhất Mặc giao nó cho đại đệ tử Dịch Hàn Ngọc.
Chỉ là, Cửu Nguyên đan tông chủ yếu là đan sư Chí Tôn, cho nên thực lực không tính là mạnh nhất, nhưng địa vị lại cực kỳ cao.
Dù sao thì đắc tội đan sư cũng có nghĩa là đắc tội với rất nhiều cường giả siêu cấp.
“Đạo Tông của một thế lực hàng đầu như Thánh Đạo tông, ít nhất cũng phải là cấp bậc Chí Cao Đế Tôn…Vậy mà lại chết ở nơi này…Tiếp tục đọc đi…”
Tần Ninh thản nhiên nói.
Lão đạo sĩ vốn dĩ còn đang rung động, cũng chuẩn bị đọc tiếp thế nhưng nghe được lời nói của Tần Ninh lại cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Đây…Sao lại giống như là đang sai bảo ông ta thế nhỉ?
Cảm giác kỳ lạ lại xuất hiện.
Có điều lão đạo sĩ cũng tò mò, đường đường là một trong bảy Đạo Tông, tại sao lại chết ở chỗ này!
“Ta là Thánh Dật Phi, một trong bảy Đạo Tông của Thánh Đạo tông, trong một lần ngẫu nhiên, nhận lời mời của Âu Dương Chí Dũng, tiến vào Tĩnh Nguyên Châu và phát hiện ra nơi này có Cửu Diệp Huyết Hồng Liên”.
Lão đạo sĩ nói đến đây lại vỗ đùi.
“Ngươi lại làm sao vậy?”
Tần Ninh hiếu kỳ hỏi.
“Âu Dương Chí Dũng!”
Lão đạo sĩ kinh ngạc nói: “Thánh Đạo tông, một trong bảy vị Đạo Tông, Âu Dương Chí Dũng!”
“Thánh Dật Phi này là người có lai lịch cạn nhất, Âu Dương Chí Dũng có lai lịch cao hơn hắn ta một chút”.
“Thánh Dật Phi là Đạo Tông thứ bảy, còn Âu Dương Chí Dũng là Đạo Tông thứ sáu”.
Tần Ninh gật gật đầu: “Tiếp tục đọc đi”.
Lão đạo sĩ tiếp tục nhìn về phía bức thư, nói: “Âu Dương Chí Dũng mời ta đi chung đường, chém giết Viêm Ma Hùng, bí mật xây dựng nơi đây, nuôi dưỡng Cửu Diệp Huyết Hồng Liên”.
“Nhưng ai ngờ được, ta phát hiện ra Âu Dương Chí Dũng cấu kết với Ma tộc, nuôi dưỡng Cửu Diệp Huyết Hồng Liên là giả, âm thầm bồi dưỡng đội quân tinh nhuệ của Ma tộc Ám Nguyệt mới là thật”.
“Sau khi phát hiện ra manh mối, ta điều tra mới phát hiện ra Âu Dương Chí Dũng đã sớm cấu kết với Ma tộc Ám Nguyệt, trợ giúp họ, ý đồ gây rối”.
“Đáng tiếc, mọi chuyện đã trễ…”
Lão đạo sĩ nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: “Đoạn tiếp theo không nhìn ra là viết cái gì…”
Tần Ninh xem xét thi thể của Thánh Dật Phi, mở miệng nói: “Thánh Dật Phi hẳn là đã chết vì độc, nhưng đoán chừng là hắn ta đã dùng đan dược gì đó, giữ lại một hơi thở, không chết hẳn mà viết xuống những lời này”.
Tần Ninh nhìn bức thư.
Ma tộc Ám Nguyệt.
Thật khéo!
Lúc trước, tại Tam Thiên Giới Bích, kẻ ra tay cuối cùng chính là Ám Nguyệt Ma, một người tên là Nguyệt Văn Phong.
Bây giờ, lại là Ám Nguyệt Ma.
Những năm gần đây, kể từ sau khi tiến vào Trung Tam Thiên, Tần Ninh vẫn chưa nghe được tin tức về Ma tộc.
Hắn cũng không có sốt ruột.
Dù sao thì đối với toàn bộ Trung Tam Thiên mà nói thì vùng đất Cửu Châu không tính là gì.
Hiện tại, lại xuất hiện tung tích của Ma tộc.
Lúc này, lão đạo sĩ nói: “Tin tức lớn”.
“Bảy vị Đạo Tông của Thánh Đạo tông, mỗi một vị đều là Chí Cao Đế Tôn, mà vị Đạo Tông thứ sáu lại cấu kết với Ma tộc, giết chết vị Đạo Tông thứ bảy, nếu như chuyện này mà truyền ra ngoài…”
“Aida, chấn động cả Cửu Nguyên Vực!”
Lão đạo sĩ đứt quãng nói: “Khó trách năm đó, Thánh Dật Phi đảm nhiệm chức vụ Đạo Tông không lâu lại đột nhiên biến mất, đoạn thời gian đó Thánh Đạo tông tìm kiếm rất lâu mà vẫn không có tin tức, cho nên mới buông bỏ…”
Bình luận facebook