• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2371-2375

Chương 2371: Đi theo ta đi

Lúc này, con mèo nhỏ chống cự lại.

Thế nhưng, khi khí thế bùng nổ, bốn phía xung quanh trận pháp lóe sáng rực rỡ, bên trong Thanh Mộc, từng tia sấm sét bùng lên.

Âm thanh răng rắc vang lên, con mèo nhỏ uể oải không có tinh thần tựa như bị sét đánh.

Tần Ninh nói ngay: "Nơi đây đã bị người khác đặc biệt thiết lập trận pháp chỉ để khắc chế ngươi, mà ngươi còn chưa tới tuổi trưởng thành nên mới không phá trận được!"

"Dưới trận pháp áp chế này, ngươi chẳng là cái gì cả, không làm gì được hết, ta ký khế ước chủ tớ với ngươi là vinh hạnh của ngươi, mèo nhỏ, ngoan ngoãn nghe lời đi!"

Nghe vậy, Viêm Ma Hùng nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ trông vô cùng hung ác.

Nhưng khổ nỗi, nó lại không thể làm gì được.

Đúng như lời Tần Ninh nói, nó đã bị nhốt trong này rồi, không có cách nào thoát ra cả.

Mỗi ngày bị nuôi nhốt trong lồng, chẳng có chút tự do nào.

Tần Ninh nói tiếp: "Nếu ngươi đồng ý thì đừng có phản kháng nhiều nữa, còn nếu không muốn thì cho dù ngươi có cố gắng đến đâu chăng nữa, chừng nào chưa ký khế ước, ta vẫn sẽ phong ấn nơi này, ngươi buộc phải cô đơn ở đây đến hết đời".

"Suy nghĩ cho kỹ đi!"

Bây giờ, Tần Ninh không hề nôn nóng.

Trong lúc đang tập trung ngưng tụ văn bản ký kết thì hắn vẫn có tâm trạng nói chuyện với con mèo nhỏ.

"Người nhốt ngươi ở đây chắc là đang đợi ngươi lớn lên, dùng máu thịt của ngươi nuôi dưỡng Cửu Diệp Huyết Hồng Liên".

"Ta dẫn ngươi ra ngoài là cứu mạng ngươi đó".

"Nếu như ta đoán không sai, chắc hẳn là khi ngươi còn ở trong bụng mẹ, mẹ ngươi đã bị người ta sát hại, còn ngươi thì bị hung thủ nhìn thấy, nên mới giữ lại mạng cho ngươi, rồi bố trí một trận pháp nuôi dưỡng ngươi ở trong đó".

"Người ta sẽ không vô duyên vô cớ nuôi dưỡng ngươi đâu, chắc chắn ngươi phải trả cái giá gì đấy, mà cái giá ấy cũng chỉ có mỗi cái mạng của ngươi thôi".

"Đi theo ta đi, ta sẽ dẫn ngươi đi ăn đồ ngon của lạ, nhân tiện còn giúp ngươi tăng tiến thực lực, trưởng thành đến thời kỳ mạnh nhất, khi ấy thực lực của ngươi chính là Chí Cao Đế Tôn, đến lúc đó, thế giới hôm nay tùy ngươi phiêu lãng, bởi vì, khi đó, thực lực của ta sẽ mạnh hơn ngươi gấp trăm lần, không còn cần ngươi nữa, tự khắc ta sẽ cho ngươi tự do thôi".

"Suy nghĩ kỹ chưa?"

"Ta nói với ngươi nhiều như vậy không phải là để ngươi cân nhắc đồng ý hay không, dù cho ngươi không đồng ý thì ta cũng có cách bắt ngươi cúi đầu trước ta thôi".

"Chẳng qua là do con người của ta thích dùng đức để thu phục người, lại càng thích... những kẻ biết nghe lời".

Vừa dứt lời, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Viêm Ma Hùng có hơi bớt lại, dần dần, ánh mắt nó ảm đạm, vẻ mặt đầy bi thương, từng giọt nước mắt chảy ra khỏi đôi mắt to tròn.

Từ khi bắt đầu có ý thức, nó đã ở đây rồi.

Mỗi ngày nó dần dần lớn lên, chẳng có ai nói chuyện với nó cả.

Cô đơn.

Bất lực.

Làm bạn với nó chỉ có nỗi cô đơn vô tận.

Lúc này, Tần Ninh tranh thủ rèn sắt khi còn nóng nói tiếp: "Được rồi, ta bắt đầu đây, nếu ngươi đồng ý, nhỏ một giọt tinh hồn lực, một tia lực hồn phách vào trong đó, từ đây về sau, ngươi chính là Viêm Ma Hùng của ta!"

Viêm Ma Hùng nghe vậy, nhìn Tần Ninh đưa văn bản ký kết kia đến trước mặt mình, trong ánh mắt đầy đau thương ấy, nó vươn móng vuốt của mình ra.

Đầu móng vuốt nhỏ ra một giọt tinh hồn lực hòa lẫn với lực hồn phách, rồi đi vào trong văn bản ký kết ấy.

Cùng lúc ấy, bên trong văn bản, hình thái của Viêm Ma Hùng dần dung hợp với bóng hình của Tần Ninh.

Dần dần, giữa hai bọn họ sinh ra một mối liên hệ rất chặt chẽ.

Sự mạnh mẽ của ngự thú sư nằm ở chỗ khống chế thú tộc.

Ký khế ước.

Được phân thành rất nhiều loại.

Chẳng hạn như năm xưa, Ôn Hiến Chi đã ký khế ước ngang hàng với Huyết Thể Thanh Thiên Giao.

Dù sao, đó cũng là huyền thú đồng hành với Ôn Hiến Chi.

Sau này, Tần Ninh giao lại Phệ Thiên Giảo cho Ôn Hiến Chi, mà khế ước hai bọn họ ký cũng là khế ước ngang hàng.

Còn bản thân Tần Ninh thì lại ký khế ước loại chủ tớ.

Năm ấy, Phệ Thiên Giảo chính là đầy tớ.

Còn Cửu Anh bây giờ lại là bị Tần Ninh dùng Sinh Tử Ám Ấn để khống chế.

Sinh Tử Ám Ấn là một loại ấn ký trói buộc vô cùng mạnh mẽ.

Tần Ninh có thể biết hết tất cả mọi thứ của Cửu Anh, hơn nữa, thực lực của Tần Ninh càng mạnh, Cửu Anh cũng sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.

Cửu Anh là hung thú.

Dáng dấp của nó không thể nói là đẹp trai ngời ngời, thậm chí còn có thể cho là hung ác, nhưng mà... Chín cái đầu của nó kèm theo bộ vảy màu đó chính là thứ Tần Ninh yêu thích nhất.

Nếu không vì vậy thì Tần Ninh sẽ không dùng Sinh Tử Ám Ấn để khống chế nó.

Còn về phần Viêm Ma Hùng.

Tần Ninh chỉ tính thu phục tạm thời mà thôi, nên hiển nhiên sẽ không sử dụng Sinh Tử Ám Ấn.

Đợi đến khi Viêm Ma Hùng đạt đến trình độ của Nguyên Thú cấp chín thì sẽ để nó ở trong nhà họ Linh, làm Nguyên Thú bảo vệ gia tộc, được thế thì không còn gì tốt hơn.

Thời gian chầm chậm trôi, giữa một người một thú đều đã liên hệ với nhau.

Tần Ninh nhìn về phía Viêm Ma Hùng, rồi mỉm cười nói: "Không tệ lắm, có vẻ như người nhốt ngươi ở chỗ này cũng để cho ngươi dần trưởng thành lên, bây giờ thực lực của ngươi ít nhất cũng là Nguyên Thú cấp bảy, ngang với cấp bậc Tiểu Đế Tôn".

"Như vậy rất tốt, chẳng bao lâu sau, ta sẽ bồi dưỡng ngươi thành Nguyên Thú cấp chín, ngang với thực lực Chí Cao Đế Tôn".

Nói xong, Tần Ninh nắm chặt tay lại.

Vầng hào quang của Thanh Mộc đại trận dần dần ảm đạm.

Con mèo nhỏ từ từ đi ra, chân trước từ từ chạm vào Thanh Mộc.

Ngày xưa, khi chạm vào Thanh Mộc này, nó sẽ lập tức cảm nhận được nỗi đau như sấm đánh điện giật vào người.

Đã bao năm trôi qua vẫn là như vậy.

Thế nên, lúc này Viêm Ma Hùng không dám tới gần, sau mấy lần rụt rè thử với thật cẩn thận vươn móng vuốt ra.

"Lại đây".

Tần Ninh chỉ vào bả vai của mình, cười bảo: "Chỗ này giờ đã thuộc về ngươi rồi".

Viêm Ma Hùng không mấy tình nguyện đi đến đầu vai Tần Ninh, yên lặng nằm đó như một con mèo nhỏ.

Thân thể lớn tầm bàn tay giờ có vẻ như rất nhẹ.

"Đi thôi!"

Tần Ninh cười nói: "Ta dẫn ngươi đi xem thế giới bao la rộng lớn".

Bóng dáng Tần Ninh trở về con đường cũ.

Nơi này đã không còn gì đặc biệt nữa rồi.

Vả lại, có một con Viêm Ma Hùng đã nằm ngoài dự đoán của Tần Ninh.

Tần Ninh đi theo đường cũ trở lại.

Xuất hiện ở phía trên Huyết Trì.

Chính vào lúc ấy, xung quanh cũng dày đặc hơi thở sát phạt hơn.

"Đi ra!"

Một giọng nói bỗng vang lên.

Từng người nhìn về phía Huyết Trì.

Khi ấy, bản thân Tần Ninh cũng cảm nhận được có vài luồng khí tức mạnh mẽ đang bao vây hắn.

"Đúng là hắn thật!"

Một giọng nói bỗng thốt lên.

Tần Ninh ngẩng đầu lên nhìn.

Bây giờ, nhóm võ giả xung quanh chẳng biết vì sao lại chiến đấu với nhau rồi.

Võ giả của nhà họ Cảnh, Thiên Hồng Bang và nhà họ Tề đều ra tay với những người đó.

Bên phía nhà họ Cảnh, một người đàn ông trung niên đang oai vệ đứng đó, người nọ nhìn về phía Tần Ninh, giọng điệu vô cùng kinh ngạc.

"Tần Ninh đi ra rồi!"

Sau đó, đám đông ngạc nhiên thốt lên.

Tần Ninh đã lấy hết tất cả hạt sen rồi biến mất trong Huyết Trì, ai lại muốn đi chứ?

Mà bọn họ cũng không muốn đi.

Thế nhưng, cường giả của hai nhà Cảnh, Tề đã đến, cũng không phân minh gì cả mà đã bắt buộc bọn họ phải rời khỏi đây.

Vậy nên hai bên mới xảy ra tranh chấp.

Nhưng bây giờ Tần Ninh đã xuất hiện, hai bên lập tức đình chiến.

"Còn đang tranh giành à?"

Tần Ninh mỉm cười quan sát xung quanh.

"Hạt sen trong tay ta tất, nếu muốn thì cứ việc lại đây giết ta để cướp đi".

Hiện tại, cả hai bên đã đình chiến.

Trong mắt Tần Ninh.

Cho dù là đám tán tu đó hay là người của nhà họ Tề, nhà họ Cảnh và Thiên Hồng Bang cũng đều như nhau.

Bọn họ đều vì lợi ích mà lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Vì hạt sen, bọn họ có thể hợp tác để đối phó với một mình hắn.

Nếu giết mình rồi, thì bọn họ sẽ lại vì hạt sen mà giết hại lẫn nhau.

Trong mắt hắn, những kẻ này... có chết hay không cũng không quan trọng.

Lúc này, đôi mắt một tên võ giả nhìn về phía Tần Ninh rực sáng.

Đó là một mắt tràn ngập sự tham lam!
Chương 2372: Huyết Trận bùng nổ

Giờ phút này, bên nhà họ Cảnh có một võ giả đi ra.

Cảnh Dung cũng theo sau người nọ.

"Tần Ninh, mau giao hạt sen ra rồi đi cùng chúng ta, nếu không... ngươi đến số rồi".

Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông râu dài kia, rồi cười nói: "Ngươi là ai?"

"Cảnh Vân Hà của nhà họ Cảnh!"

Cảnh Vân Hà?

Là em trai của Cảnh Vân Hải ư?

"Được!"

Tần Ninh gật đầu nói.

Ngay sau khi hắn nói vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Được sao?

Tên này ngay thẳng vậy à?

Tần Ninh cười nói: "Chẳng qua là ngươi".

"Phiền ngươi dẫn ta đến nhà họ Cảnh".

Hắn có ý gì chứ?

Mọi người ai nấy đều ngơ ngác.

Tần Ninh nói tiếp: "Nhà họ Cảnh, nhà họ Tề, Thiên Hồng Bang và Ngạo Thế Đường đã khai chiến với nhà họ Linh, bây giờ mà đánh nhau phải mất đến mấy tháng thậm chí là vài năm còn chưa đánh xong nữa, tốc độ quá chậm, ta không thể chờ nổi nữa rồi".

"Thế nên, nhờ ngươi dẫn ta đến nhà họ Cảnh, làm một trận cho xong!"

Nghe hắn nói vậy, Cảnh Vân Hà ngớ người ra.

Tên này... đang nói cái quái gì thế?

Đầu óc có vấn đề à?

"Đại nhân!"

Cảnh Dung thấp giọng nói: "Dù ở trong hiểm cảnh nhưng hắn vẫn có thể sử dụng Huyết Trì đại trận cho mục đích của mình, trước đó còn giết hơn mười vị Tiểu Thiên Tôn và Đại Thiên Tôn nữa...", sắc mặt Cảnh Vân Hà có chút lạnh lùng.

"Các vị!"

Cảnh Vân Hà lên tiếng: "Tất cả mọi người tụ tập ở đây là vì bảo vật, nếu như bây giờ chúng ta có chung kẻ thù, thì chi bằng hợp tác với nhau giết tên kia trước".

"Ai sợ chết thì cứ bước ra!"

Cảnh Vân Hà nói: "Nhưng mà, người ở lại, nếu không bỏ sức ra thì cũng phải chết!"

Nói xong, trong cơ thể Cảnh Vân Hà toát ra luồng khí tức mạnh mẽ.

Đó là thực lực Tiểu Thần Tôn hậu kỳ.

Đồng thời, bên phía nhà họ Tề cũng có một ông lão chầm chậm bước ra, thực lực cũng là Tiểu Thần Tôn hậu kỳ.

Trong Thiên Hồng Bang, trước Hồng Hãn là một người đàn ông cường tráng, người nọ cũng bày ra khí thế của mình.

Tiểu Thần Tôn! Ở đất Cửu Châu này, chỉ có những thế lực lớn mới xuất hiện cường giả cấp bậc Tiểu Thần Tôn.

"Như vậy rất tốt!"

Cảnh Vân Hà nói: "Không có ai đi nhỉ, vậy thì mọi người đều đồng ý hợp tác với nhau giết tên kia trước".

Tần Ninh quan sát xung quanh.

Người chết vì của, chim chết vì ăn, quả thật không sai chút nào.

"Nếu tất cả đều đã muốn tự sát thì để ta giúp các ngươi hoàn thành tâm nguyện".

Tần Ninh mỉm cười, tay sờ lên Viêm Ma Hùng đang ở trên vai, cười bảo: "Ngươi nằm đó cho chắc nhé, có rơi xuống thì ta cũng mặc xác ngươi đấy".

Viêm Ma Hùng hờn dỗi dùng móng vuốt bám vào Tần Ninh.

"Hãy nếm thử sức mạnh của Huyết Trận mà người xưa để lại đi!"

Tần Ninh dứt lời.

Cơ thể hắn bùng nổ khí thế.

Đại Thiên Tôn sơ kỳ.

Từng đợt trận văn ngưng tụ.

Ngay lập tức, bên trong Huyết Trì.

Luồng dao động khủng khiếp lan ra.

Âm thanh ầm vang liên tục vang lên.

Gầm... một tiếng hô to bỗng vang lên.

Lão đạo sĩ nhìn về phía Tần Ninh, ngơ ngác, nắm chặt lấy tay của Lục Kha và Lý Tồn Tiên, lập tức lui ra sau.

"Hai người các ngươi gặp vận may gì thế, gặp được Tần công tử nên giữ được một mạng, bây giờ, mọi người hãy vứt bỏ tất cả những thứ có được trong cung điện gỗ đi, nếu chậm chân thì đừng trách lão đạo sĩ ta không nhắc nhở".

Sắc mặt Lý Tồn Tiên và Lục Kha thay đổi.

Mặc dù cả hai không biết tại sao sắc mặt lão đạo sĩ thay đổi, nhưng cả hai nhanh chóng truyền lệnh xuống.

Mười mấy người bên cạnh Lục Kha đã tuân theo mệnh lệnh từ lâu, không lấy bất kỳ thứ gì hết.

Trước kia, bên cạnh Lý Tồn Tiên quả thật có vài người luyến tiếc ném đi.

Lý Tồn Tiên quát: "Lý Huyễn, Tất Cam, ném hết đi, mau lên!"

Mấy người kia tỏ vẻ không nỡ, Lý Tồn Tiên quát: "Không nghe lời ta thì sau đừng đi theo ta nữa".

"Đại ca, chúng ta làm mà!"

Cả đám vội vàng vâng lời làm theo.

Lúc này, Lý Tồn Tiên và Lục Kha mới nhìn về phía lão đạo sĩ.

"Đạo sĩ, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Lão đạo sĩ mở miệng nói: "Cung điện ấy gắn kết với Thị Huyết Mộc nên đây là cây Thị Huyết, còn bây giờ chúng ta đang ngay phía trên cây Thị Huyết".

"Tất cả mọi thứ trong đó đều nhiễm khí của Thị Huyết Mộc, nếu cầm thì các ngươi đều phải chết".

"Tần NInh nắm Huyết Trận trong tay, dẫn khí Thị Huyết Mộc ra, nó trở nên cuồng bạo, sức mạnh toát ra mạnh hơn bội phần, bất kỳ ai cầm đồ vật trong đó đi ra thì sẽ đầu nhiễm khí Thị Huyết Mộc trên người, rồi tử vong".

Lý Tồn Tiên và Lục Kha nghe vậy đều biến sắc.

Nói cách khác, cầm bất cứ thứ gì trong cung điện gỗ ấy đều sẽ dính khí Thị Huyết Mộc trên người, sớm muộn gì cũng sẽ đi đời nhà ma.

Mà Tần Ninh bây giờ đã kích thích khí Thị Huyết Mộc bùng nổ, hòng giết hết tất cả người ở đây.

Lúc này, ai nấy cũng đều biến sắc.

Tần Ninh đứng trong Huyết Trì, quan sát xung quanh.

"Tất cả rút mau!"

Cảnh Vân Hà quát to: "Tên này có thể sử dụng Huyết Trận, chúng ta mau chóng rút khỏi phạm vi ảnh hưởng của Huyết Trận, hắn sẽ không có cách nào đối phó với chúng ta được!"

"Nực cười!"

Nghe vậy, Tần Ninh cười nhạo nói: "Chỉ cần các ngươi còn ở trên cây Thị Huyết, cầm đồ vật bên trong cung điện gỗ thì bất kỳ ai cũng không thể chạy thoát!"

"Nổ!"

Tần Ninh nói xong.

Bên trong Huyết Trì xuất hiện ngành vạn sợi tơ máu, lan ra khắp mặt đất.

Chính khoảnh khắc ấy.

Những nơi tơ máu đi qua.

Cả người một vị võ giả bỗng nhiên đỏ rực, ngứa ngáy khắp người, bắt đầu gãi ngứa.

Cũng có võ giả đã bị thương, máu thịt cả người lẫn lộn với nhau.

Từng sợi tơ máu dường như đang ra sức hấp thụ hết khí huyết của những người đó, như muốn hút khô bọn họ.

Cảnh Vân Hà và ba nhóm võ giả đến giờ cũng chẳng biết sao nữa.

Sao lại thành ra thế này?

Vì sao những người này bỗng nhiên trở thành như vậy?

"Cảnh Dung, ngươi làm sao thế?"

Cảnh Vân Hà quát.

"Đại nhân, ta... ta không biết... ta chỉ cảm thấy khí huyết trong người như đang quay cuồng, như bị cái gì đó hút đi vậy".

Giờ phút này, da thịt trên người Cảnh Dung đỏ ửng như bị lửa đốt, liếc mắt nhìn đã không dám tới gần.

Cảnh Vân Hà tức giận quát lên: "Hồng Nguyên Phong, Tề Vạn Quân, cùng nhau ra tay đánh chết tên kia đi!"

"Được!"

"Ừ".

Hai vị cường giả của nhà họ Tề và Thiên Hồng Bang lần lượt đi ra.

Ba người họ nhìn về phía Tần Ninh bằng đôi mắt sắc bén.

"Cẩn thận những sợi tơ màu đỏ này, chúng có vấn đề".

"Ừ!"

Xoẹt xoẹt... ba vị Tiểu Thần Tôn hậu kỳ dẫn bảy tam vị Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, trung kỳ lao về phía Tần Ninh.

Thấy thế, Tần Ninh cười nhạo.

"Tới đúng lúc lắm!"

Tần Ninh nắm chặt tay.

Dưới chân hắn, Huyết Trì dâng lên dòng máu loãng, nháy mắt đã hòa thành hơn mười con Huyết Giao, lập tức lao ra ngoài tham chiến.

Rầm rầm rầm... từng tiếng gầm thét vang lên.

Bảy tám vị võ giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, trung kỳ chẳng mấy chốc đã bị Huyết Giao xuyên thủng, máu thịt nhanh chóng hóa thành một phần của Huyết Giao, tiếp thêm sức mạnh cho chúng.

Sắc mặt ba người Cảnh Vân Hà, Tề Vạn Quân và Hồng Nguyên Phong trắng bệch, cơ thể bị Huyết Giao trói chặt.

Trong chốc lát, hơn mười con Huyết Giao đã trói chặt ba người họ.

"Không giết các ngươi nữa, giữ mạng chó của các ngươi lại để dẫn đường cho ta".

Tần Ninh hừ, quay người lại, nhìn quanh một lượt.

"Các ngươi tham lam hạt sen của ta, ta tham lại mạng của các ngươi thôi!"

Trong không gian vang lên từng tiếng kêu rên thảm thiết.

Tần Ninh nhã nhặn của ngày thường đã biến mất.

Chỉ còn lại sự quyết đoán mà thôi.

Cũng không phải là cười haha mỗi ngày là làm Nguyên Hoàng Thần Đế được đâu, mà là một chặng đường đạp lên núi xác biển máu để đi.

Bàn về việc giết người! Không ai có thể so được với hắn!
Chương 2373: Ngươi chán sống rồi đúng không

Tiếng kêu gào thảm thiết từ từ nhỏ dần.

Đám người Lý Tồn Tiên, Lục Kha đều run rẩy khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Lão đạo sĩ híp mắt nhìn Tần Ninh.

Lão chưa tiếp xúc với huyết trận nên không biết nó có công năng gì.

Nhưng việc Tần Ninh phá giải được huyết trận, lại còn kiểm soát được nó đã vượt ngoài dự đoán của lão.

Lúc này các võ giả còn sống sót nào còn can đảm chống cự, đồng loạt tản ra tứ phía, chạy bạt mạng rời khỏi đây.

Thủ đoạn giết người của Tần Ninh quá khủng khiếp, ai không sợ mới là lạ.

Giữa những tiếng ầm ầm vang lên không dứt, Tần Ninh đứng trước Huyết Trì, tay hơi nắm lại. Các sợi tơ máu từ từ hội tụ về một chỗ rồi hóa thành một quả cầu máu.

Cuối cùng biến mất trong lòng bàn tay.

Lúc này, hắn bay lại gần lão đạo sĩ và những người khác.

Bọn Lý Tồn Tiên, Lục Kha không dám xưng huynh gọi đệ với Tần Ninh nữa, đều câm như hến.

"Lý đại ca".

"Lục đại ca".

Tần Ninh cười tươi: "Cho hai người hai hạt sen đấy".

Nói rồi hắn lấy hai hạt sen ra đưa cho hai người.

"Cái này..."

"Ta không thể nhận được".

Bọn họ lập tức phất tay.

"Cứ nhận đi!"

Tần Ninh thẳng thắn nói: "Nhưng phải cẩn thận không được để người khác biết. Muốn bán thì tới Cửu Nguyên thương hội mà bán, muốn dùng vào việc tu luyện thì tìm nơi nào kín kín chút, các ngươi cũng hiểu đạo lý người thường vô tội, mang ngọc mắc tội mà".

Hai người thấy hắn nghiêm túc như thế bèn không từ chối nữa.

Cùng lúc đó, lão đạo sĩ từ bờ Huyết Trì đi tới.

Trong lúc Tần Ninh quay lại nói chuyện với Lý Tồn Tiên và Lục Kha, lão đã tới Huyết Trì kiểm tra, lúc lại đến bên cạnh hắn thì sắc mặt vô cùng e dè, chẳng nói câu nào.

Tần Ninh nhìn Lý Tồn Tiên và Lục Kha, chào: "Đã vậy thì tạm biệt ở đây nhé".

"Cáo từ".

"Cáo từ".

Những người khác đồng loạt rời đi.

Tần Ninh cũng cất bước.

Lão đạo sĩ vội vàng đuổi theo.

Ba người Cảnh Vân Hà, Hồng Nguyên Phong và Tề Vạn Quân bị Tần Ninh trói bằng tơ máu đi theo sau.

Nhóm năm người cùng rời đi.

Sau khi ra ngoài Hồng Sơn, Tần Ninh tiến thẳng về hướng nam.

"Tần công tử định đi đâu thế?"

Lão đạo sĩ cười hỏi.

"Nhà họ Cảnh ở Tĩnh Nguyên thành, Tĩnh Nguyên Châu".

Tần Ninh nói thẳng.

"Phải đánh một trận thật ư?"

"Chứ sao".

Tần Ninh bật cười: "Tiêu diệt bốn châu rồi, ta muốn đến đại lục Cửu Nguyên để xem mặt mũi bá chủ các phe tại đại lục Cửu Nguyên hiện nay ra sao ấy mà".

Lão đạo sĩ nghe vậy thì nhìn hắn, lắc đầu ngao ngán.

Đúng là điên thật mà.

Tên này quá ư là thần kinh.

Sau khi rời khỏi Hồng Sơn, Tần Ninh vung tay lên.

Cửu Anh xuất hiện.

Cơ thể cao trăm trượng của nó trông cực kỳ hùng vĩ.

Tràn trề khí tức đáng sợ.

Những cơn sóng gợn khủng khiếp cũng từ từ lan rộng.

Thân thể Cửu Anh nhuộm một màu đỏ thẫm và mọc hàng loạt tảng đá lởm chởm, chín cái đầu hướng ra bốn phía.

Đích thị là một con hung thú rồi.

Lão đạo sĩ thấy nó xuất hiện bèn luôn miệng thán phục: "Con thú này bất phàm đấy".

Cửu Anh cúi một cái đầu xuống, liếc mắt nhìn lão đạo sĩ rồi "xì" một tiếng.

Tần Ninh hỏi: "Lão đạo sĩ, ngươi đi với ta không?"

"Hahaha...", lão đạo sĩ cười xởi lởi: "Tần công tử đi đi, lão đạo sĩ ta đây ngao du thiên hạ một mình đã quen rồi, mấy chuyện đánh đánh giết giết không dành cho ta đâu".

Nói rồi lão toan xoay người rời đi.

"Cho ngươi hạt sen này!"

Tần Ninh hất tay bắn năm hạt sen tới.

Lão đạo sĩ nhận hạt sen mà không bối rối chút nào, sau đó rời đi một cách chớp nhoáng.

"Tần gia, lão đạo sĩ này là người không đơn giản".

Cửu Anh nói với vẻ dè chừng: "Ta cảm nhận được... áp lực rất lớn từ ông ta".

Tần Ninh nhìn theo hướng lão đạo sĩ biến mất, thì thào: "Đúng là không đơn giản thật".

Hắn cho Lý Tồn Tiên và Lục Kha hai hạt, cho lão đạo sĩ năm hạt, số hạt sen chín mà hắn có chỉ còn lại hai mươi hạt.

Còn hơn một trăm hạt sen chưa chín hoàn toàn thì Tần Ninh cất hết.

Mặc dù hơn một trăm hạt sen này vẫn chưa chín muồi nhưng vẫn đem lại tác dụng rất lớn.

Nhảy lên người Cửu Anh, Tần Ninh chỉ tay về phía trước nói: "Đến nhà họ Cảnh ở Tĩnh Nguyên thành".

Cửu Anh hú lên rồi bay đi... Sau khi nó chở Tần Ninh bay xa, bóng dáng lão đạo sĩ lại hiện ra trên mặt đất.

Nhìn về hướng Tần Ninh rời đi, lão đạo sĩ nhíu mày.

"Đại trận trong Huyết Trì là Thiên Chi Môn Huyết Trận cấp chín, kể cả trận sư Chí Tôn cấp chín cũng không phá giải nổi nói gì là chiếm đại trận này làm của riêng".

"Vậy mà Tần Ninh chẳng những phá trận một cách nhanh chóng mà còn khống chế được nó, điều khiển nó giết người. Một Đại Thiên Tôn sơ kỳ hoàn toàn không thể làm được điều đó".

"Rốt cuộc người này đến từ đâu..."

"Chẳng lẽ là... Thiên Cương Thần Môn của Thượng Nguyên Thiên?"

"Chỉ có thế lực cấp cao chuyên về trận pháp mới bồi dưỡng được một người xuất chúng như thế thôi".

Lão đạo sĩ thì thầm rồi lắc đầu, nói: "Mà cũng vô lý".

"Kể cả đại nhân cũng không đời nào dạy dỗ được một thiên kiêu trận pháp kiệt xuất như thế".

Nói tới đại nhân.

Ánh mắt lão đạo sĩ trở nên buồn bã.

"Cả đời lão đạo sĩ ta đây không còn mặt mũi nào để quay về nữa... Ôi...", tiếng thở dài xa xăm lan tỏa trong đất trời.

Tần Ninh cưỡi Cửu Anh đi thẳng một đường tới Tĩnh Nguyên thành.

Tĩnh Nguyên thành là thành trì lớn nhất Tĩnh Nguyên Châu đồng thời là trung tâm của nhà họ Cảnh.

"Tần Ninh, ngươi chán sống rồi đúng không!"

Cảnh Vân Hà hét lớn: "Dám xông vào Tĩnh Nguyên thành, ngươi chết chắc rồi".

"Nếu xông vào là chết chắc thì ngươi cản ta làm gì? Ta tự chết không phải bớt việc cho ngươi sao?"

Tần Ninh đứng trên sống lưng Cửu Anh nói với giọng hờ hững.

Cảnh Vân Hà cứng họng.

Giữa lúc đó, Tề Vạn Quân lên tiếng: "Tần Ninh, ngươi muốn nhà họ Linh thống nhất Cửu Châu ư? Không có chuyện đó đâu! Người trong đại lục Cửu Nguyên sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra".

"Ta khuyên ngươi thả bọn ta và bảo nhà họ Linh an phận lại đi, nếu không... nhà họ Linh sẽ bị diệt tộc đấy".

Diệt tộc.

Hai từ này làm Tần Ninh ngẩn ra, khí tức xơ xác tiêu điều bùng nổ.

Ba người tức thì không dám ho he.

"Hiện giờ tính mạng các ngươi đều nằm trong tay ta mà còn dám thốt ra hai từ diệt tộc đó với ta sao?"

Tần Ninh hừ lạnh: "Để phòng nhà họ Linh bị diệt tộc, ta sẽ diệt các ngươi trước".

Vừa nghe thấy lời này, ba người im như thóc.

Đối với bọn họ, Tần Ninh chẳng khác gì một kẻ điên.

Diệt tộc?

Diệt nhà họ Cảnh, Thiên Hồng Bang và nhà họ Tề ư?

Tần Ninh dựa vào đâu mà dám khẳng định như thế?

Là tu vi Đại Thiên Tôn sơ kỳ hay con hung thú dưới chân đây?

Đừng có đùa! Chẳng ăn thua gì đâu.

Cửu Anh của bây giờ khác xa lúc trước.

Thời gian qua nó luôn trong giai đoạn tiến hóa, lúc này dốc sức bay nên tốc độ rất nhanh.

Chưa đến nửa ngày đã tới Tĩnh Nguyên thành.

Mặc dù Tĩnh Nguyên Châu bảo sẽ tuyên chiến Di Nguyên Châu.

Nhưng chủ yếu là nhà họ Cảnh của Tĩnh Nguyên Châu hợp tác với Thiên Hồng Bang tấn công Di Nguyên Châu.

Tĩnh Nguyên thành nằm ở trung tâm Tĩnh Nguyên Châu, hầu như không bị ảnh hưởng gì.

Có điều dù sao cũng đang trong chiến tranh, cả trong lẫn ngoài thành đều có lính canh.

Tần Ninh đứng ở độ cao nghìn trượng nhìn Tĩnh Nguyên thành rộng lớn.

"Trước tiên sẽ là nhà họ Cảnh, sau đó là Thiên Hồng Bang, tiếp đến là nhà họ Tề".
Chương 2374: Trước Cảnh phủ

Vừa nói xong, thân thể Cửu Anh đã đáp xuống.

Cửu Anh với cơ thể dài trăm trượng bay trên bầu trời Tĩnh Nguyên thành rộng lớn, nhìn có vẻ không đáng chú ý mấy.

"Người nào dám can đảm ngự thú phi hành ở phía trên Tĩnh Nguyên thành?"

Chỉ khi Tần Ninh điều khiển Cửu Anh xuất hiện trên bầu trời Tĩnh Nguyên thành, một tiếng quát lạnh đã đột nhiên vang lên.

Theo tiếng quát lạnh đó, từng bóng người lao vụt ra.

Tĩnh Nguyên thành chính là thành trí lớn nhất Tĩnh Nguyên Châu, là nơi ở của nhà họ Cảnh, sao có thể để cho người khác ngự thú phi hành lung tung ở đây được, huống chi bây giờ còn đang là thời gian chiến tranh.

Cả người Cửu Anh vững vàng dừng ở giữa không trung, nhìn ra bốn phía.

Lúc này Tần Ninh đứng ở trên một cái đầu của Cửu Anh, nhìn ra xung quanh, cười nói: "Đi bẩm báo cho Cảnh Vân Hải biết, Tần Ninh tới chơi".

Nghe thấy lời này, một đội trưởng cảnh giới Tiểu Thiên Tôn cười nhạo nói: "Bẩm báo? Tần Ninh chó má gì chứ, ngươi cũng xứng ư?"

"Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi!"

Chỉ là giờ phút này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.

"Cảnh nhị gia!"

Nhìn thấy một bóng người ở trên lưng hung thú kia, đội trưởng dẫn đầu đột nhiên thay đổi sắc mặt.

"Nhị gia, ngươi..."

"Lắm lời quá, bảo ngươi đi thì cứ đi đi".

Cảnh Vân Hà giận dữ hét: "Nếu còn chậm trễ, ta sẽ chém đầu ngươi".

Nghe thấy thế, đội trưởng dẫn đầu không dám nói hai lời, trong nháy mắt đã lui về.

Tần Ninh cũng không nói gì, chỉ điều khiển Cửu Anh đuổi theo.

Những tiếng xé gió vù vù vù không ngừng vang lên.

Xuyên qua ngoại thành, đi vào nội thành.

Chỉ thấy phía trước có những khu kiến trúc rộng lớn hùng vĩ xuất hiện ở trước mắt.

Nhà họ Cảnh ở trong Tĩnh Nguyên thành, có thể nói lại là tòa thành bên trong tòa thành.

Toàn bộ nhà họ Cảnh gần như chiếm cứ một phần tư địa thế của Tĩnh Nguyên thành, thậm chí trong phủ đệ còn có mấy ngọn núi cao ngàn trượng, giống như được vận chuyển đến đây vậy.

Tần Ninh dừng bước chân lại, đứng vững trước Cảnh phủ.

Mà không bao lâu sau, một khí thế mạnh mẽ đột nhiên phóng từ trong Cảnh phủ lên tận trời.

"Khốn kiếp".

Một tiếng gầm thét truyền khắp toàn bộ trong ngoài phủ đệ.

Ngay sau đó, chỉ thấy một bóng người bay lên không.

Người đó mặc một bộ đồ màu xanh đậm, bao trùm lên trên cơ thể mạnh mẽ.

Tộc trưởng nhà họ Cảnh - Cảnh Vân Hải.

Huynh trưởng của Cảnh Vân Hà.

Tần Ninh nhìn một cái, chỉ cảm thấy Cảnh Vân Hải trước mắt đúng là hơi giống với Cảnh Vân Hà.

"Tần Ninh".

Cảnh Vân Hải quát: "Ngươi tới để chịu chết sao?"

Khi Cảnh Vân Hải vừa dứt lời, từng võ giả lần lượt xuất hiện đằng sau ông ta.

Chỉ là khí tức cảnh giới Tiểu Thần Tôn thôi mà đã có hai ba mươi người rồi.

Mà còn có rất nhiều Tiểu Thiên Tôn, khoảng mấy trăm người, lúc này đều thi nhau bày trận sẵn sàng đón địch, bọn họ xuất hiện bên ngoài Cảnh phủ, bao vây xung quanh Tần Ninh từng tầng.

Đương nhiên Tần Ninh hiểu được đây cũng không phải là thực lực của nhà họ Cảnh.

Hiện nay chỉ sợ đa số võ giả của nhà họ Cảnh đều đã vọt tới tiền tuyến để chiến đấu với võ giả nhà họ Linh, Phù Dung lâu rồi.

"Chịu chết ư?"

"Đúng thế".

Tần Ninh mỉm cười, bàn tay nắm lại, bắt lấy cổ Cảnh Vân Hà, lạnh lùng nói: "Đưa một cái xác tới".

Vừa dứt lời, bàn tay của Tần Ninh lập tức tăng thêm sức lực.

Mấy tiếng răng rắc răng rắc vang lên.

Lúc này Cảnh Vân Hà như lồi cả mắt ra, thất khiếu chảy máu, hồn phách bị nghiền nát.

Rầm...

Tần Ninh lập tức ném thi thể xuống dưới đất.

"A..."

Một tiếng rống giận dữ đột nhiên vang lên.

"Tần Ninh".

"Ngươi muốn chết".

Cảnh Vân Hải vô cùng căm giận.

Cơn tức của ông ta gần như muốn phun ra lửa.

Lúc trước ông ta nghe nói Tần Ninh bắt Cảnh Vân Hà đã cảm thấy vô cùng tức giận rồi.

Mà bây giờ, thế mà Tần Ninh lại trực tiếp giết Cảnh Vân Hà trước mặt ông ta, không thèm nói thêm bất cứ lời thừa thãi nào.

Tên khốn kiếp này!

"Giết, giết hắn cho ta!"

Cảnh Vân Hải giận dữ gầm lên.

Những bóng người lần lượt xông ra trong nháy mắt.

Hơn mười vị cao thủ Tiểu Thần Tôn, dẫn hơn mười vị Tiểu Thiên Tôn, trong nháy mắt đã thể hiện ra đủ chiêu thức, xông thẳng về hướng Tần Ninh.

Gào...

Một tiếng rống to đột nhiên vang lên.

Cả người Cửu Anh lập tức rơi xuống đất.

Cơ thể dài trăm trượng đáp xuống trước cửa lớn của Cảnh phủ, hai móng chạm đất, chín cái đầu chĩa về bốn phía.

Từng đòn tấn công khí Chí Tôn rơi xuống trên đầu, trên thân thể Cửu Anh.

Chỉ là lúc này, lại không hề ảnh hưởng đến mọi hành động của nó.

"Tất cả đều chết đi!"

Cửu Anh cười haha nói: "Cửu gia ta cũng không dễ trêu đâu".

Trong khoảng thời gian này nó vẫn đang ở giai đoạn lột xác, mấy lần Tần Ninh ra tay, nó đều không xuất hiện.

Mà bây giờ cũng là lúc nên thể hiện ra thực lực rồi.

Ầm...

Ngọn lửa cháy hừng hực phun ra từ trong miệng Cửu Anh, đốt cháy phòng ốc bốn phía.

Cảnh Vân Hải thấy cảnh này thì hơi sững sờ.

"Súc sinh này..."

Cảnh Vân Hải quát: "Súc sinh này là cảnh giới Đại Thần Tôn".

Ông ta đột nhiên thấy hơi hoảng hốt.

"Bao vây nó!"

Chỉ là, dù sao ông ta cũng là tộc trưởng nhà họ Cảnh, khả năng trấn định của Cảnh Vân Hải vẫn rất mạnh.

Ông ta ra lệnh một tiếng.

Từng bóng người vọt thẳng ra ngoài.

Cửu Anh lại cười haha: "Một đám vô dụng".

Vừa dứt lời, Cửu Anh bước chân ra, đằng đằng sát khí.

Những ngọn lửa mãnh liệt cộng với khí Chí Tôn cuồng bạo lập tức bộc phát.

Chỉ là lúc này càng có nhiều võ giả xông ra từ trong nhà họ Cảnh.

"Tần Ninh, để mạng lại!"

Cảnh Vân Hải cũng đã nhìn ra được, Tần Ninh đang dựa vào nguyên thú to lớn này.

Chỉ cần chọc giận Tần Ninh, một khi hắn rời khỏi nguyên thú đó, ông ta sẽ ra tay chém giết, vậy con nguyên thú này ắt sẽ thành vật vô chủ.

Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía Cảnh Vân Hải, cười lạnh.

"Đúng lúc lắm, ta cũng muốn thử thực lực của mình xem thế nào".

Vừa nói xong, Tần Ninh đã ngay lập tức xông ra.

Đại Thiên Tôn sơ kỳ.

Đối mặt.

Tiểu Thần Tôn đỉnh phong.

Thế nhưng giờ phút này, Tần Ninh lại không hề có chút suy nghĩ chần chờ và lùi lại nào.

Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.

Dao động khủng bố giống như từng làn sóng xô vào nhau, lúc này bộc phát ra.

Cảnh Vân Hải nắm bàn tay lại, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay ông ta, ngay sau đó chém về phía Tần Ninh.

"Chịu chết đi".

Cảnh Vân Hải hét lên một câu, đằng đằng sát khí.

Trường kiếm trong nháy mắt đã vạch ra một kiếm mang dài trăm trượng, lao thẳng về phía Tần Ninh.

Chỉ là thấy cảnh này, hắn lại không hề tránh không né.

"Ai chết còn không biết đâu..."

"Pháp thân Long Hoàng Bất Diệt!"

"Hiện!"

Ầm...

Khi Tần Ninh vừa hét lên một câu.

Khí thế kinh khủng bộc phát trong nháy mắt.

Đây là lần đầu tiên Tần Ninh sử dụng pháp thân của mình trước tiên.

Cảnh giới Đại Thiên Tôn, pháp thân Ngoại Hiện.

Hiện nay, Tần Ninh đã có thể làm được pháp thân Ngoại Hiện.

Chỉ trong phút chốc.

Cảnh Vân Hải thấy được bên ngoài cơ thể của Tần Ninh.

Từng luồng ánh sáng màu vàng và màu xanh băng hội tụ.

Hai luồng ánh sáng kia một trái một phải dung hợp lại cùng nhau, giống như Tần Ninh đang mặc một bộ áo giáp màu vàng nhạt và màu xanh lam vậy.

Mà khi Tần Ninh nắm bàn tay lại.

Chỉ thấy được trên tay trái của hắn xuất hiện một thanh trường thương, tay phải xuất hiện một thanh trường kiếm.

Toàn bộ ánh sáng màu vàng tụ tập vào trường thương.

Trường kiếm thì giống như có băng phách hội tụ.

Thương vàng.

Kiếm băng.

Hơn nữa nếu nhìn kỹ lại, hai vai trái phải của Tần Ninh còn có một cái đầu rồng và một cái đầu phượng sinh động như thật, lúc này đang chậm rãi mở hai con mắt ra...
Chương 2375: Vạn Long Khiếu, Vạn Hoàng Trảm

Trong phút chốc, Tần Ninh giống như như là chiến thần cửu thiên, khí chất từ nhã nhặn lịch thiệp đến sát phạt quả đoán.

Khí thế kinh khủng bộc phát ra.

Cảnh Vân Hải vô cùng hoảng hốt.

Chuyện này...

Cũng không phải là ông ta chưa bao giờ nhìn thấy pháp thân Ngoại Hiện của cảnh giới Đại Thiên Tôn.

Thế nhưng pháp thân Ngoại Hiện của Tần Ninh lại mạnh đến mức này, đúng là ông ta chưa bao giờ nhìn thấy.

"Hôm nay, ta cũng muốn nghiêm túc trải nghiệm sức mạnh của pháp thân của mình một chút, bắt một vị Tiểu Thần Tôn đỉnh phong đến để luyện tập là vô cùng thích hợp!"

Vừa hét xong, Tần Ninh liền nắm bàn tay lại.

"Đi chết đi!"

Một tiếng hừ lạnh vang lên.

Tay trái Tần Ninh cầm thương, tay phải cầm kiếm.

Một thương rơi thẳng xuống từ giữa trời.

Những tiếng xì xì không ngừng vang lên, phía trên thanh trường thương kia mang theo khí thế dời sông lấp biển, trực tiếp đâm về phía Cảnh Vân Hải.

Chỉ là dù sao Cảnh Vân Hải cũng là cường giả cấp bậc Tiểu Thần Tôn đỉnh phong, sao lại bị khí thế mạnh mẽ này của Tần Ninh hù dọa được chứ.

Ông ta hét lên một tiếng, sau đó nắm bàn tay lại, trường kiếm trong tay bộc phát ra một khí thế sắc bén.

Sức sống sôi trào mãnh liệt lúc này bộc phát ra.

"Lưu Vân Thiên Kiếm Quyết".

Ầm...

Chỉ phút chốc, cơ thể của hai người đã va chạm vào nhau.

Mà trong khoảnh khắc, pháp thân đã xuất hiện bên ngoài cơ thể Cảnh Vân Hải, hóa thành kiếm ảnh thứ hai, trực tiếp chém về phía Tần Ninh.

Pháp thân của Cảnh Vân Hải là một thanh kiếm.

Thân kiếm cổ xưa nặng nề, trong nháy mắt đã chém ra kiếm khí, tuy tốc độ không nhanh, thế nhưng lực bộc phát lại vô cùng mạnh mẽ.

Tần Ninh hừ lạnh, cầm trường kiếm băng lam trong tay, chém ra ngay lập tức.

Thân thể và pháp thân gần như dung hợp thành một.

Dường như trường kiếm băng lam kia cũng không phải pháp thân ngưng tụ, mà là một thanh kiếm chân thực, trực tiếp chém ra.

Keng...

Thanh kiếm pháp thân và thanh kiếm pháp thân va chạm.

Hai bóng người vừa chạm vào nhau đã tách ra.

Tần Ninh trở về chỗ cũ.

Một bên khác, Cảnh Vân Hải cũng lùi lại, đưa tay lên ôm ngực.

Cảnh giới Đại Thiên Tôn, pháp thân Ngoại Hiện.

Mà cảnh giới Tiểu Thần Tôn thì là pháp thân Thoát Thể, có thể chiến đấu độc lập.

Có thể tạo ra được pháp thân Thoát Thân, đương nhiên sức tấn công sẽ mạnh hơn.

Thế nhưng lúc này, sau khi đánh một chiêu với Tần Ninh, Cảnh Vân Hải lại kinh ngạc phát hiện thế mà pháp thân của mình lại không đánh lại pháp thân của Tần Ninh.

Chỗ mạnh nhất của cảnh giới Chí Tôn chính là pháp thân.

Cảnh giới của ông ta cao hơn Tần Ninh mấy tầng, pháp thân của ông ta chắc chắn phải mạnh hơn pháp thân của Tần Ninh.

Nhưng bây giờ...

Hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của ông ta.

Sao lại như thế?

Lúc này Cảnh Vân Hải cũng không thể hiểu nổi.

"Tiếp tục đi".

Giờ phút này, Tần Ninh lại tràn ngập sát khí.

Pháp thân Long Hoàng Bất Diệt!

Vào đời thứ ba, hắn đã dốc lòng phát triển một pháp thân chi tu hành có thể xứng đôi với hồn rồng hồn phượng của hắn.

Vốn dĩ pháp thân này là thứ mà hắn chế tạo riêng cho mình, mà kiếp này lại có chỗ khác biệt rất lớn.

Lúc còn ở Hạ Tam Thiên, hắn bị Ma tộc đánh lén, trúng cấm chú khiến cho hồn phách ngưng tụ ra hình ảnh một kiếm một thương.

Mà hiện nay, hắn đã dung nhập một thương một kiếm này vào bên trong pháp thân của mình rồi.

Khí tức khiến Tần Ninh cảm thấy dễ chịu và vui sướng từ trong ra ngoài này đã giúp sức mạnh cả người Tần Ninh càng thêm thông suốt.

Gia tăng binh khí cho pháp thân.

Trên thực tế năm đó lúc Tần Ninh sáng tạo ra pháp thân Long Hoàng Bất Diệt cũng đã nghĩ đến điều này.

Thế nhưng lại quá khó khăn!

Mà bây giờ, may mà có Ma tộc đã giúp hắn làm được điều đó.

Bên trong hồn phách ẩn chứa thương hồn và kiếm hồn, muốn dung nhập pháp thân khác sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Là một đan sư hợp cách đã nghiên cứu hàng ngàn hàng vạn loại pháp thân siêu cấp, Tần Ninh hiểu rõ điều này như lòng bàn tay.

"Không tệ".

Một tiếng tán thưởng.

Tần Ninh nắm chặt thương kiếm, cười nói: "Đại Thiên Tôn chém Tiểu Thần Tôn, không có vấn đề gì".

Vừa dứt lời, Tần Ninh liền nắm bàn tay lại.

Một kiếm vạch ra, một thương đâm ra.

Dao động khủng bố truyền tới.

Mỗi khi cả hai người va chạm vào nhau đều bộc phát ra khí thế kinh thiên động địa.

Lúc này Cửu Anh đang chiến đấu một mình, đối mặt với mấy trăm vị võ giả cấp bậc Tiểu Thiên Tôn, hơn mười vị Tiểu Thần Tôn, nó lại không hề quan tâm.

Nó lột xác không giống như võ giả là chậm rãi trèo lên trên.

Mỗi một lần lột xác đều là một lần thăng hoa đến từ bên trong huyết mạch, sẽ khiến cho thực lực của nó tăng lên rất nhiều.

Đây chính là điểm mạnh của huyết mạch hung thú.

Có lẽ đã lâu rồi không lột xác, cho nên mỗi một lần lột xác đều là vượt qua giới hạn trời đất.

Lúc này, chín cái đầu của Cửu Anh bộc phát ra các loại khí Chí Tôn khác nhau, nó tùy ý gào thét trong đám người, thoải mái thể hiện tính cách hung ác của mình.

Ầm ầm...

Cửu Anh dứt khoát phóng ra, đánh về phía Cảnh phủ.

Một người một thú lúc này đã tạo ra chấn động ngập trời, toàn bộ Tĩnh Nguyên thành cũng đều bị ảnh hưởng.

Tần Ninh cầm một kiếm một thương, cường độ pháp thân bộc phát căn bản không kém gì Cảnh Vân Hải.

"A..."

Một tiếng gào thét vang lên, giờ phút này Cảnh Vân Hải đã vô cùng giận dữ.

Bị một tên nhóc Đại Thiên Tôn sơ kỳ bắt nạt như vậy, thật sự là quá mất mặt xấu hổ.

"Nổi giận ư?"

Tần Ninh lạnh lùng nói: "Nổi giận là được rồi".

"Bắt đầu từ ngày đầu tiên ngươi tấn công nhà họ Linh, người nhà họ Cảnh phải nghĩ đến sẽ có một màn ngày hôm nay".

Tần Ninh hừ một tiếng, bàn tay nắm lại.

"Âm Dương Thái Cực!"

"Long Phượng Trình Thụy!"

"Long Hoàng Âm Dương Chí Tôn Quyết!"

Tần Ninh lẩm bẩm, thương kiếm trong tay lúc này cũng bắn ra ánh sáng chói lóa.

"Vạn Long Khiếu!"

Hắn vừa hét lên một câu, hai mắt của cái đầu rồng trên bờ vai kia đột nhiên sáng ngời, chỉ trong nháy mắt, một tiếng gầm đã vang lên.

Gào...

Tiếng rồng gào kịch liệt truyền ra khắp trong ngoài Cảnh phủ.

Võ giả phía dưới Tiểu Thiên Tôn nghe được âm thanh này thì đều thất khiếu chảy máu, thậm chí còn có không ít người bị giết chết ngay lập tức.

Cảnh Vân Hải đang đứng giữa vòng xoáy tiếng rít gào chỉ cảm thấy hai tai vù vù, khí huyết trong cơ thể không thể khống chế mà sôi trào lên.

"Vạn Hoàng Trảm!"

Đến khi Cảnh Vân Hải kịp phản ứng, đột nhiên trước mặt ông ta có một kiếm ảnh dài chừng trăm trượng chém xuống giữa trời.

Sắc mặt Cảnh Vân Hải trắng bệch.

"Cản!"

Ông ta hét một câu trong lòng, trong nháy mắt pháp thân đã ngăn cản ở vị trí mười trượng trước người.

Ầm...

Kiếm đối kiếm.

Thế nhưng theo một tiếng nổ vang lên.

Sắc mặt Cảnh Vân Hải lập tức trắng bệch.

Sức mạnh cả người ông ta cũng dần dần bị kiềm chế, bị áp chế.

Rắc rắc rắc...

Dần dần, thanh kiếm pháp thân lại sụp đổ, sau đó vỡ vụn.

Pháp thân sắp nát!

Cảnh Vân Hải đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt.

Ông ta muốn thu hồi pháp thân.

Thế nhưng lại... không thu về được.

Ầm...

Một tiếng nổ kịch liệt đột nhiên vang lên.

Lực bộc phát kinh khủng truyền ra.

Cả người Cảnh Vân Hải, cộng theo cả thanh kiếm pháp thân, vào lúc này đã bị một kiếm của Tần Ninh trực tiếp chém về phía mặt đất, tạo ra một cái hố sâu trăm trượng.

Thanh kiếm pháp thân.

Cuối cùng vẫn nát.

Cảnh Vân Hải ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, ánh sáng pháp thân ở mặt ngoài thân thể dường như sắp sụp đổ.

Mà vào lúc này, Tần Ninh mặc áo trắng đã xuất hiện ở trước mặt Cảnh Vân Hải.

"Ai muốn diệt nhà họ Linh, ta sẽ diệt kẻ đó!"

Vừa dứt lời, một kiếm đã chém xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom