-
Chương 2316-2320
Chương 2316: Độc Vạn Lý Độc Thiên Tầm
Vạn Độc tông nằm giữa bốn phía núi non, một con đường rộng trăm mét được mở ra.
Từng bóng người lần lượt tụ tập tại đây.
Những người đó hoặc là mặc trang phục màu đen, hoặc là trang phục màu xám hay màu tím trầm, nhìn qua cực kỳ u ám.
Mấy chục dặm xung quanh, hai bên có không ít võ giả mang giáp mềm màu đen, xếp thành hàng chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ.
Mà lúc này, đứng ở trên cùng là một người có thân hình cao ráo, nhưng dáng vẻ lại cực kỳ hao mòn, đôi mắt lõm sâu, quầng thâm mắt rất đậm, dường như là bị thận hư lâu ngày.
Phía sau người đàn ông trung niên là một gã thanh niên.
Người thanh niên có mái tóc dài buộc cao, đầu đội kế quan, hơn nữa là người duy nhất ở đây mặc áo trắng, khuôn mặt của thanh niên và người đàn ông trung niên đứng trước có chút tương tự, thế nhưng lại càng có dáng vẻ của công tử phong nhã hơn.
Thanh niên cầm trong tay một chiếc quạt, hắn ta nhẹ nhàng phe phẩy, cả người trông có vẻ vô cùng nhu hoà.
Mà phía sau thanh niên là bốn người phụ nữ.
Bốn người phụ nữ kia có thể nói là mỗi người một vẻ, mỗi người một nét riêng, nhưng có một điều không ngoại lệ đó là tất cả đều là mỹ nhân hàng đầu, phía sau thanh niên, không ít người ghé mắt nhìn sang.
“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi!”
Giờ phút này, người đàn ông trung niên mặc áo đen hừ một tiếng rồi nói: “Lần này là tam gia nhà họ Khương, Khương Hồng Lâm tự mình đến, ngươi vẫn mang cái dáng vẻ cà lơ phất phơ này!”
“Cha…”, người thanh niên gấp chiếc quạt lại, mỉm cười nói: “Con và Khương Kim Ca có tình bằng hữu qua lại, lần này hắn ta đến Vạn Độc tông chúng ta, ta chắc chắn sẽ chiêu đãi thật tốt, còn về phần Khương Hồng Lâm, đó không phải là người mà cha nên chiêu đãi sao?”
“Ngươi!”
Độc Vạn Lý nghe được những lời này thì tiếp: “Lần này, nhà họ Khương đến bàn bạc với chúng ta về việc liên quan đến đầu ra đầu vào của dược liệu trong dãy núi Ách Nguyên, nhưng nếu như Khương Hồng Lâm tự mình đến, chắc có lẽ không chỉ có như vậy”.
“Nhà họ Khương có tham vọng rất lớn, dù sao thì cũng lui về từ Cửu Nguyên Vực, lúc nào bọn họ cũng nghĩ mọi cách để trở lại Cửu Nguyên Vực”.
Nghe đến đây, Độc Thiên Tầm cười nói: “Nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, bọn họ lại không dám ép buộc Vạn Độc tông chúng ta, nếu như dám vậy thì giết chết bọn họ…”, khoé mắt Độc Thiên Tầm lộ ra vẻ hứng thú nồng đậm.
“Đừng làm bậy!”
Độc Vạn Lý quát: “Lần này cẩn thận một chút, Khương Kim Ca kia là con thứ của tộc trưởng nhà họ Khương Khương Kính Nguyên, nghe nói có quan hệ bất hoà với đại ca Khương Văn Giác, tộc trưởng nhà họ Khương thế hệ tiếp theo còn chưa biết là thuộc về ai đâu…”
“Nhi tử hiểu rồi”.
Độc Thiên Tầm cười nói: “Vẫn là cha đủ thông minh, chỉ sinh ra một đứa con là ta, không cần phải lo lắng chuyện tương lai con nối dõi tranh đoạt quyền thế, tự chém giết lẫn nhau”.
Nghe được những lời này Độc Vạn Lý cũng hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Độc Thiên Tầm.
Thật sự là không phải y thông minh! Mà là những năm gần đây, y vẫn luôn làm bạn với độc dược, bây giờ muốn sinh cũng không sinh được!
“Tông chủ!”
Giờ phút này, một người mặc trang phục màu đen chạy như bay đến, quỳ xuống đất chắp tay nói: “Có người xâm nhập vào dãy núi Ách Nguyên, đã đi vào được trăm dặm!”
“Ồ?”
Độc Thiên Tầm kinh ngạc nói: “Ai mà muốn chết như vậy?”
“Cha, để con đi nhìn xem!”
Độc Thiên Tầm cười nói.
Thế nhưng, Độc Thiên Tầm vừa dứt lời thì đã có một người khác băng băng vào.
“Tông chủ, người nhà họ Khương tới rồi!”
Độc Vạn Lý khoát tay, y nhìn về phía con trai mình, sau đó nói: “Ngươi đừng đi, có thể là người nào đó muốn chết, để cho bọn họ dẫn một đội người đi xem thử!”
“Đi thôi”.
Độc Thiên Tầm sửa sang lại quần áo, nhìn về phía cửa ra vào sơn cốc.
Ở nơi đó đã có thể thấy được mấy bóng người lờ mờ.
Không lâu sau.
Chỉ thấy một nhóm người từ trên không hạ xuống.
Đội ngũ ước chừng có hơn trăm người.
Hơn nữa, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, hơn trăm người đó đều là cao thủ cảnh giới Tiểu Thiên Tôn.
Chia thành hai nhóm, đạp không mà đến.
Trong đội ngũ có một chiếc xe kéo bay trên không trung, phía trước là một con chim có đôi cánh màu xanh, thân hình cao hơn ba mét đang kéo xe.
“Haha…Haha…”, xe kéo còn chưa tiến vào sơn cốc, bên trong xe kéo xa hoa rộng lớn đã vang lên tiếng cười sang sảng.
“Vạn Lý huynh, lâu rồi không gặp!”
Trong khi âm thanh kia vang lên, từ trong xe kéo, một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn, tóc đỏ mày đỏ đã bước ra, dang hai tay ra, đi tới trước mặt Độc Vạn Lý.
Người đàn ông có thân hình cao lớn oai hùng, tóc đỏ mày đỏ, mày rậm mắt to, toàn thân phát ra một cỗ khí thế cực kỳ cường đại.
Sức bật vô cùng khủng bố.
Ít nhất cũng là một vị cường giả cấp bậc Tiểu Thần Tôn.
Khương Nguyên Châu, tam gia nhà họ Khương, Khương Hồng Lâm! Hiện giờ nhà họ Khương có ba vị chủ quản, tộc trưởng Khương Kính Nguyên, nhị gia Khương Đồng và tam gia Khương Hồng Lâm! Lúc này, Độc Vạn Lý cũng vươn hai tay ra, cười ha ha nói: “Hoang nghênh hoan nghênh, trên đường đi hẳn là rất vất vả phải không?”
“Dãy núi Ách Nguyên không hổ danh là núi độc, một đường đi đến đây, có thể nói là được mở rộng tầm mắt”.
Khương Hồng Lâm cười ha ha nói: “Vạn Độc tông là độc tông đứng đầu chín châu chúng ta, quả nhiên là tiếng tăm xứng với thực tế”.
“Hồng Lâm huynh quá khen, quá khen…”, trong lúc khách sáo đôi ba câu, Độc Vạn Lý đã dẫn Khương Hồng Lâm đi thẳng vào sâu trong Vạn Độc tông.
Cùng lúc đó, ở một bên khác.
Độc Thiên Tầm cầm chiếc quạt trong tay, đi đến trước mặt một gã thanh niên phía sau Khương Hồng Lâm.
“Khương Kim Ca!”
“Độc Thiên Tầm!”
Khương Kim Ca không có dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng như Độc Thiên Tầm, nhưng hắn ta có khuôn mặt trắng nõn, dáng người thon dài, cũng là một kẻ tài hoa tuấn tú.
Hai người sóng vai nhau mà đi.
“Nhóm lão già kia nhất định là muốn tới thảo luận tới thảo luận lui, quả thực là nhàm chán!”
Khương Kim Ca cười nói: “Thiên Tầm, gần đây nghiên cứu ra trò gì vui?”
Nói xong, Khương Kim Ca cười hì hì, ghé sát lỗ tai hắn ta nói nhỏ: “Lần trước, ngươi đưa cho ta những viên thuốc kia, quả nhiên là không tầm thường”.
“Ta dùng viên thuốc kia để hưởng thụ một phen thật đã, cho dù là thiên chi kiêu nữ gì uống viên thuốc này vào đều ngoan ngoãn phục tùng ta, một đám tiên tử nhân gian ngày ngày kiêu ngạo, rơi vào trong tay ta đều biến thành con thỏ nhỏ bên cạnh giường, muốn làm thế nào thì làm”.
Độc Thiên Tầm đắc ý nói: “Điều đó là đương nhiên rồi, ta đã hao phí bao nhiêu tâm tư, thứ ta dùng chính là tình cổ, món đồ chơi kia rất khó nuôi dưỡng!”
Khương Kim Ca lập tức nói: “Lần này, có đồ chơi gì mới mẻ không?”
“Đi, dẫn ngươi đi xem”.
Hai người nói xong thì đi về hướng một bên khác của Vạn Độc tông.
Đi vào một vùng sơn cốc.
Mảnh sơn cốc này nơi nơi đều là thảm cỏ đầy hoa tươi, hơn nữa, trên mặt đất có rất nhiều ao nước, nước ao trong vắt, phong cảnh vô cùng độc đáo.
Không chỉ có như thế.
Lúc này, bên trong sơn cốc, hoặc là trong ao, hoặc là trên thảm cỏ, hoặc là trước cửa sổ lầu các, từng cô gái dáng người yểu điệu, nhan sắc tuyệt đẹp, quần áo ít đến đáng thương đang chơi đùa cùng nhau.
Ngay khi Khương Kim Ca và Độc Thiên Tầm xuất hiện ở cửa sơn cốc, các cô gái lần lượt ngừng chơi đùa, đi đến trước cửa sơn cốc, xếp thành hai hàng.
“Thiên Tầm công tử!”
Ngay sau đó, trên trăm vị mỹ nhân chậm rãi hành lễ.
Thấy một màn như vậy, Khương Kim Ca không nhịn được cười nói: “Thiên Tầm, tên nhóc nhà ngươi, thân thể có chịu được không?”
“Ha ha ha ha…Cho dù có thêm một nghìn, ta cũng chịu được!”
Hai người nhanh chóng tiến vào trong sơn cốc, tiếng cười nói vui vẻ, tự do tự tại vang lên…
Chương 2317: Tiểu Linh Cổ
Dãy núi Ách Nguyên.
Ở vị trí sâu ba trăm dặm.
Cơ Thi Dao cầm trong tay một cây gậy màu tím, đem một con Độc Mãng chém thành hai đoạn, thân hình Độc Mãng bị linh điện ẩn chứa trong cây gậy tím đánh cho cháy khét lẹt.
Cơ Thi Dao vẩy vẩy ống tay áo, không kiên nhẫn nói: “Thật phiền phức…”
Duẫn Khả Vi thấy vậy thì cười nói: “Trong dãy núi Ách Nguyên này vốn dĩ là tràn đầy độc vật, tiểu sư muội, muội cũng đừng tức giận, chỉ là chút phiền toái này không động được vào ta với muội”.
“Huynh nói nghe thoải mái thật đấy!”
Cơ Thi Dao hừ một tiếng nói: “Chỉ nói mà không làm, tại sao huynh không ra tay, cả một đoạn đường đều là ta ra tay, mang theo mấy trói buộc đã đủ mệt chết rồi, huynh còn ở đó xem náo nhiệt?”
Duẫn Khả Vi nghe được những lời này thì cười đến run rẩy.
Ra tay?
Ra tay rất phiền phức!
“Chúng ta cũng không phải là trói buộc”.
Lúc này, Tần Ninh cười nói: “Thân là đan đồng, đây là việc cô nên làm”.
“Hừ!”
Cơ Thi Dao hừ một tiếng, quay đầu đi không thèm để ý đến mấy người bọn họ, rồi tiếp tục bước đi.
Dọc đường đi, năm người Tần Ninh, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc và Nguyên Sơ Liễu cái gì cũng không làm, gặp độc thú thì lùi về sau chờ cô tay ra tay giết độc thú, rồi lại đi tiếp.
Không chỉ có như vậy.
Cái tên Tần Ninh này trên đường đi phát hiện độc vật gì đều thu thập lại.
Duẫn Khả Vi càng quá đáng hơn, hắn ta với Tần Ninh giống như hai huynh đệ, đi đến đâu cũng thảo luận.
Vì thế, khi cảm nhận được nỗi tức giận trong lòng sư muội, theo những sự hiểu biết của hắn ta về sư muội thì lúc này không nên tới gần sư muội, vẫn nên cách xa một chút thì tốt hơn.
Nhìn thấy Tần Ninh sờ soạng tới sờ soạng lui trên cái xác chết cháy của Độc Mãng, Duẫn Khả Vi không nhịn được nói: “Tần công tử, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Không thể không nói, kiến thức của Tần Ninh vô cùng phong phú.
Dọc đường đi trò chuyện cùng Tần Ninh, Duẫn Khả Vi như được mở mang tầm mắt.
Tần Ninh không chỉ hiểu biết sâu rộng về thuật luyện đan mà còn hiểu biết rất nhiều về thuật dùng độc.
Trong tay Tần Ninh đang cầm mấy hạt châu nhỏ màu đỏ, hình dáng chỉ nhỏ xấp xỉ con kiến bình thường, thế nhưng Tần Ninh lại cẩn thận từng li từng tí.
“Biết đây là cái gì không?”
Tần Ninh mỉm cười nói.
“Là tiểu trùng cổ nào đó được lấy xuống từ trên người Độc Mãng này phải không?”
“Ừm, thứ này được gọi là Tiểu Linh Cổ, chính là một loại cổ trùng, vô cùng hiếm thấy, ta không nghĩ tới nơi này lại có nhiều như vậy”.
Tiểu Linh Cổ?
Đó là cái gì?
Hác Kỉ Suất đi theo phía sau sư bá, trên mặt cũng có một dấu chấm hỏi to đùng.
“Trên thế gian có hàng nghìn loại cổ trùng, làm cho khí Chí Tôn trong cơ thể người ta hỗn loạn, cắn nuốt máu thịt, mê hoặc lòng người, khiến cho người ta dần dần trở nên cuồng bạo, hàng trăm hàng nghìn loại…”
“Hiểu biết về cổ trùng cũng nằm trong phạm vi của đan sư, nhưng phần lớn đan sư cảm thấy mấy thứ cổ trùng này đều là tà ma, rất ít khi đụng vào, mà hầu hết những đan sư đụng vào chúng, đều trở thành độc đan sư…”
“Tiểu Linh Cổ, là một chủng loại của cổ trùng, chúng có vị trí thấp nhất và cấp bậc linh tính cũng thấp nhất”.
Thấp nhất?
Duẫn Khả Vi thẳng thắn nói: “Vậy ngươi thu thập chúng để làm gì?”
Giờ phút này, Tần Ninh cười nói: “Tuy rằng chúng có đẳng cấp thấp nhất, nhưng lại có bản tính rất mạnh”.
“Có thể nuôi dưỡng!”
Nuôi dưỡng?
“Nuôi dưỡng như thế nào?”
Hác Kỉ Suất mở miệng nói.
Tần Ninh nói rất nhiều thứ, đều là những điều thật thần kỳ, chưa bao giờ nghe thấy.
“Dùng máu để nuôi dưỡng”.
Tần Ninh nói xong thì lấy một hạt châu màu đỏ nhỏ như con kiến ra, đặt lên lòng bàn tay mình, mà ngay sau đó, hạt châu nhỏ này trực tiếp xâm nhập vào lòng bàn tay Tần Ninh, rồi biến mất không thấy đâu, vô cùng kỳ dị.
“Tiểu Linh Cổ này là cổ trùng có đẳng cấp thấp nhất, nhưng mà…Nếu như dùng máu của chính bản thân để nuôi dưỡng thì không cần bồi dưỡng trong thời gian dài, chỉ trong thời gian ngắn là chúng đã có thể phục tùng, hơn nữa còn có linh tính”.
“Vậy nó có tác dụng gì?”
Hác Kỉ Suất hỏi ngay.
Duẫn Khả Vi cũng vì thế mà rất bất mãn nhìn thoáng qua đồ chất của mình.
Ngươi hỏi hết vấn đề rồi thì ta hỏi cái gì?
Hác Kỉ Suất xấu hổ cười cười.
“Tác dụng, đó là một tác dụng lớn đấy!”
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Tiểu Linh Cổ có khả năng khống chế vạn cổ! Lấy yếu khắc chế mạnh!”
Có khả năng khống chế vạn cổ?
Lấy yếu khắc chế mạnh?
Thật nhảm nhí! Duẫn Khả Vi và Hác Kỉ Suất đều mang vẻ mặt ta đây không tin.
Tần Ninh tiện đà nói: “Ta nói có khả năng khống chế vạn cổ, chỉ là những Tiểu Linh Cổ đã được huấn luyện, có thể khống chế được những cổ trùng khác, ví dụ như một con độc thú bị cổ trùng khống chế, Tiểu Linh Thú có khả năng khống chế cổ trùng đó, đồng thời khống chế độc thú luôn!”
“Ta phát hiện ra ở nơi đây, trong cơ thể mỗi con độc thú đều ẩn chứa Tiểu Linh Cổ, loại Tiểu Linh Cổ này vô cùng hiếm có, không nghĩ tới ở nơi này lại có không ít”.
“Kiến thức về giống loài cổ trùng vô cùng uyên thâm, cũng là một vấn đề phức tạp của thuật luyện đan, các ngươi vẫn còn rất nhiều điều cần phải học hỏi”.
Hai người Duẫn Khả Vi và Hác Kỉ Suất đều gật đầu.
Kiến thức của Tần Ninh thực sự là sâu rộng! Ở phía trước, Cơ Thi Dao thấy một màn như vậy thì tức giận không có chỗ trút.
Ta ở phía trước gian nan mở đường! Các ngươi ở phía sau giảng kinh luận phật?
“Hác Kỉ Suất!”
Cơ Thi Dao lập tức nói: “Con qua đây!”
“Ai…”, Hác Kỉ Suất ngoài miệng đồng ý, nhưng lại lưu luyến không rời đi đến chỗ sư tôn.
“Cầm!”
Cơ Thi Dao đưa cây gậy màu tím qua, nói: “Con đi mở đường, ta đi nghỉ ngơi!”
“A?”
Hác Kỉ Suất ngẩn người, tay nắm cây gậy tím, vẻ mặt đau khổ nói: “Sư tôn, vết thương của con còn chưa khỏi hẳn đâu…”
“Ta thấy đã rất tốt rồi, ở bên kia vấn đáp với người ta một cách rõ ràng mạch lạc, còn thiếu quỳ xuống gọi cha nữa thôi!”
Cơ Thi Dao cười haha nói: “Cút lên phía trước, mở đường!”
“Sư tôn, con…”, Hác Kỉ Suất còn chưa nói xong câu, trong chớp mắt, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của sư tôn đã túm lấy bả vai mình, thuận thế vứt mình về phía sau lưng.
Ầm...Sau đó, ngay tại vị trí Hác Kỉ Suất vừa đứng, mặt đất vỡ ra, một con độc thú có bộ vảy giáp màu đen kịt, trông có vẻ ngoài giống con tê tê, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra sự hung ác, nó mọc ra răng nanh độc, cắn một phát vào khoảng không.
Giờ phút này, Hác Kỉ Suất bị ném như chó ăn phân, chỉ là khi nhìn thấy bộ dáng của con độc vật xuất hiện ở ngay vị trí mình vừa đứng kia, thì sắc mặt lập tức trắng bệch, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.
Suýt chút nữa là xong đời rồi!
“Lén lút như vậy làm gì?
Lăn ra đây!”
Cơ Thi Dao lớn tiếng quát.
Lời nói của Cơ Thi Dao vừa dứt.
Âm thanh xào xạc vang lên.
Phía trước, trong núi rừng u ám, xuất hiện một con Độc Mãng thân cao vài chục mét, toàn thân màu đỏ rực, thè ra chiếc lưỡi rắn, quấn quanh một cây cổ thụ, đang dần dần trườn lên trên, mà trên đầu rắn lớn là một người đàn ông áo đen đang đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy người bọn họ.
Đồng thời.
Bên trái mấy người.
Một con độc thú cả người mọc toàn gai xương, trông có chút giống lợn rừng, đang dồn lực vào bốn chân chạy thẳng về phía này, đến khi cách bọn họ tầm một trăm mét thì dừng lại.
Con lợn rừng mọc gai xương kia không những có dáng vẻ xấu xí mà trong lỗ mũi còn có hai con rệp đang chuyển động, trông cực kỳ ghê tởm.
Cùng lúc đó, âm thanh xè xè vang lên.
Ở một bên khác, một con rết cao hơn mười mét đang tiến đến.
Toàn thân con rết kia tràn ngập mùi hôi thối, bên ngoài lớp vỏ nhuốm đẫm máu loãng màu đỏ sậm, dường như mới trải qua một trận chém giết.
Trừ những con này ra, còn có mấy loài độc thú khủng bố có hình dáng xấu xí khác xuất hiện, vây mấy người bọn họ ở giữa.
Lúc này, Thời Thanh Trúc nhíu mày.
Những con độc thú này chỉ liếc mắt nhìn qua một cái thôi đã khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.
“Các ngươi là ai, tự tiện xông vào lãnh địa của Vạn Độc tông chúng ta, muốn chết phải không?”
Phía trước, người đàn ông đứng trên đầu Độc Mãng khàn khàn quát.
Chương 2318: Nó sẽ
“Người Vạn Độc tông?”
Cơ Thi Dao thấy vậy thì cười nói: “Thật đúng lúc, đỡ cho lão nương phải đi tìm, dẫn ta đến chỗ ở của Vạn Độc tông các ngươi đi!”
Thanh niên mặc đồ đen kia sửng sốt nhìn Cơ Thi Dao.
“Muốn chết!”
Hừ một tiếng, gã thanh niên áo đen kia nhìn về phía mấy người bọn họ, cười nhạo nói: “Vạn Độc tông là nơi các ngươi muốn đến thì đến sao?”
Cơ Thi Dao nói tiếp: “Bảo ngươi dẫn đường thì dẫn đường đi, đệ tử ta bị thiếu tông chủ Độc Thiên Tầm của các ngươi gây thương tích, thiếu chút nữa đã mất mạng, hôm nay đến đây là để Độc Vạn Lý cho ta một lời giải thích”.
“Cho ngươi một lời giải thích, ngươi là cái thá gì?”
Thanh niên mặc đồ đen hừ một tiếng rồi nói: “Trong địa bàn của Vạn Độc tông, há lại để cho mấy người các ngươi giở thói ngang ngược?
Vừa lúc bắt ngươi lại để cho thiếu tông chủ chúng ta hưởng thụ!”
Cơ Thi Dao nghe được những lời này thì cả người bừng bừng lửa giận.
Đã từng gặp vài người muốn chết rồi, nhưng chưa thấy ai muốn chết đến như vậy! Duẫn Khả Vi âm thầm líu lưỡi, trong lòng không khỏi cầu nguyện cho gã thanh niên đồ đen trước mắt.
Ngươi xong đời rồi ngươi có biết không?
Tiểu sư muội, không phải ai cũng dám trêu chọc!
“Nếu như không muốn, vậy thì hết cách rồi”.
Cơ Thi Dao vừa dứt lời đã nắm chặt bàn tay.
Ầm…Trong khoảnh khắc, khí thế trong cơ thể cuồn cuộn không dứt, bộc phát ra bên ngoài.
Âm thanh ầm ầm lúc này vang lên.
Chỉ là ngay sau đó, từ phía sau Cơ Thi Dao, Tần Ninh đột nhiên đi ra, vỗ vỗ bả vai Cơ Thi Dao.
“Làm vậy để làm gì?”
“Cho cô nghỉ ngơi!”
Tần Ninh cười nói: “Để ta đến đối phó với mấy món đồ chơi này”.
“Ngươi?”
“Ta!”
Tần Ninh nhìn về phía Duẫn Khả Vi và Hác Kỉ Suất, cười nói: “Cũng để cho các ngươi nhìn xem, Tiểu Linh Cổ trong lời nói của ta, rốt cuộc là có cái gì kỳ diệu!”
Lời này vừa nói ra, Cơ Thi Dao lui về sau.
Tần Ninh muốn nổi bật, vậy thì cứ để cho hắn khoe mẽ đi.
Mấy con độc thú này, mỗi một con đều có thực lực cấp bậc Tiểu Thiên Tôn, tuy rằng bây giờ Tần Ninh có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng một, nhưng bất cẩn chút thôi là có thể mất mạng! Cô ta mừng rỡ nhìn một màn này.
Liều chết rất đúng lúc! Lúc này, Tần Ninh cũng không để ý đến mấy người bọn họ, hắn nhìn về phía Độc Mãng, Độc Xuyên Sơn Giáp Thú, Độc Ngô Công, Độc Dã Trư.
Ngay sau đó, chỉ thấy Tần Ninh ngồi xổm trên mặt đất, một bàn tay đặt lên trên mặt đất, không bao lâu sau, Tần Ninh đứng dậy.
“Cố làm ra vẻ thần bí!”
Thanh niên đồ đen cách đó trăm mét cười lạnh nói.
“Dãy núi Ách Nguyên, đừng nói là Tiểu Thiên Tôn, cho dù là cảnh giới Đại Thiên Tôn xông vào, cũng chỉ có một con đường chết”.
Một lời vừa dứt, thanh niên đồ đen từng bước bước đến.
Ầm…Mặt đất rung chuyển, lúc này, Độc Mãng trực tiếp xoắn nát thân cây cổ thụ, thân hình khổng lồ đánh về phía Tần Ninh.
Mà giờ phút này, Tần Ninh vẫn đứng im tại chỗ, phong thái lạnh nhạt.
Khoảng cách trăm mét đối với Độc Mãng chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Ngay lập tức.
Độc Mãng vọt tới trước người Tần Ninh.
“Ôi chao!”
Duẫn Khả Vi lập tức nói: “Rốt cuộc tên này định làm gì?”
Trong lòng Cơ Thi Dao cũng lo lắng.
Lỡ như Tần Ninh chết thật thì sao có thể tìm hiểu được nguyên nhân Tần Ninh hiểu biết về nội dung của Cửu Nguyên Đan Điển?
Nói không chừng cái tên này có quan hệ chặt chẽ với sư tôn, lỡ như hắn chết thì làm sao bây giờ?
Chỉ là, trong lúc mấy người còn đang tự hỏi.
Ngón tay Tần Ninh nhẹ nhàng vươn ra, hắn nhìn người phía trước, mở miệng nói: “Dừng!”
Nghe được lời này, thanh niên đồ đen ra vẻ chế nhạo.
Con trăn lớn dưới chân hắn ta là độc thú được hắn ta nuôi lớn từ nhỏ, dốc lòng bồi dưỡng, tên là Hồng Huyết Nhãn Độc Mãng, là nguyên thú cấp ba, thực lực vô cùng cường đại.
Điều quan trọng nhất là độc tố của nó rất mạnh! Đệ tử của Vạn Độc tông, mỗi một người đều tu luyện thuật dùng độc, cho dù đối mặt với kẻ địch có cảnh giới cao gấp mấy lần mình thì đệ tử Vạn Độc tông cũng không sợ! Hành động này của Tần Ninh chẳng khác nào là châu chấu đá xe.
Muốn chết!
“Ngươi bảo nó dừng thì nó sẽ dừng sao?”
Người thanh niên lớn tiếng nói
“Nó sẽ!”
Tần Ninh cười nhạt.
Thân hình khổng lồ của trăn lớn đột nhiên dừng lại.
Ngay trước đầu ngón tay Tần Ninh, ở một khoảng cách mà mắt thường có thể nhìn thấy, Độc Mãng hãm lại thân hình to lớn của mình, mà người thanh niên ngồi trên lưng nó lảo đảo, bị quăng xuống đất như chó đớp phân, ngã nhào trên mặt đất.
Giờ phút này, đôi mắt màu đỏ của Độc Mãng mang theo sự mê man, khó hiểu, nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh vươn tay ra, sờ sờ đầu nó, cười nói: “Ngoan…”
Giờ phút này, Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Nguyên Sơ Liễu, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao, Hác Kỉ Suất, bảy khuôn mặt tràn đầy vẻ mơ hồ! Mà thanh niên đồ đen kia đã hoàn toàn ngẩn người.
Hồng Huyết Nhãn Độc Mãng hắn ta bồi dưỡng từ nhỏ, cứ như vậy…làm phản?
Chỉ là lúc này, không chỉ là Hồng Huyết Nhãn Độc Mãng, mà những còn độc thú khác cũng dừng lại, chậm rãi tới gần Tần Ninh.
Nhất là cái con Độc Dã Trư cả người toàn gai xương kia, trực tiếp nằm trên mặt đất lăn lộn.
Bộ dáng kia giống y hệt cẩu nô tài đang tranh công với chủ nhân.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Mọi người đều hoảng sợ.
Cho dù Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên luôn xem Tần Ninh là thần thánh, nhưng mà…lúc này cũng cảm thấy mông lung! Rất khoa trương! Đây là cái gì?
Thanh niên kia hoàn toàn há hốc mồm.
Tần Ninh mỉm cười, nhìn về thanh niên đồ đen nói: “Dẫn đường cho chúng ta đi!”
Thế nhưng, ngay khi gã thanh niên muốn cố gắng phản kháng, lại bị mấy con độc thú áp lại gần trong chớp mắt, vây quanh hắn ta.
“Hồng Nhãn, ta là Tiếu Hạc, là chủ nhân của ngươi!”
Người thanh niên rít gào nói.
Thế nhưng Hồng Huyết Nhãn Độc Mãng căn bản không thèm để ý tới.
Tại sao có thể như vậy?
Sao có thể như vậy?
Lúc này, gã thanh niên đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng!
“Dẫn đường đi, đừng nói nhảm nữa!”
Tần Ninh nói tiếp: “Nếu không ta sẽ để cho chúng nó ăn thịt ngươi!”
Sắc mặt Tiếu Hạc trắng bệch, thân thể run lẩy bẩy, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Bốn chân của Độc Dã Trư phát lực, trực tiếp ủn ủn Tiếu Hạc, gai xương trên thân đâm thẳng vào cơ thể Tiếu Hạc.
“Ta dẫn đường, ta dẫn đường…”, Tiếu Hạc gào khóc, hét lớn: “Dẫn đường, dẫn đường…”, Tần Ninh vỗ vỗ tay nói: “Sớm như thế có phải tốt không?”
Tần Ninh xoay người lại nhìn mấy người, cười tủm tỉm nói: “Kế tiếp, hẳn là an toàn hơn rất nhiều, mọi người đi thôi”.
Giờ phút này, bảy khuôn mặt mông lung đều đã khôi phục, nhìn về phía Tần Ninh.
Hai người Duẫn Khả Vi và Hác Kỉ Suất lập tức đi đến bên cạnh Tần Ninh, một trái một phải.
“Tần công tử tài hoa, đây là có chuyện gì?
Duẫn Khả Vi ta tung hoành trong giới đan thuật nhiều năm, chưa bao giờ gặp qua chuyện thần kỳ như thế!”
“Tần công tử, sao ngươi có thể làm được?”
Hai người vội vàng hỏi.
Cơ Thi Dao thấy một màn như vậy thì trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Một người là đồ đệ của cô ta.
Một người là sư huynh của cô ta.
Hác Kỉ Suất thì không nói.
Nhưng Duẫn Khả Vi…Phóng mắt nhìn khắp Cửu Nguyên Vực, không biết có bao nhiêu người cầu xin Duẫn Khả Vi ra tay luyện đan, mà cái tên này, quả thực chính là…một chút cũng không biết xấu hổ?
Tuy nói thuật luyện đan của tên này không bằng đại sư huynh, nhưng phóng mắt nhìn khắp Cửu Nguyên Vực, người cường đại hơn so với hắn ta cũng chỉ có mỗi đại sư huynh.
Bây giờ lại làm ra dáng vẻ này…Thật đúng là xấu hổ, mất mặt! Việc này, tương lai nhất định phải bẩm báo cho sư tôn, nhị sư huynh Duẫn Khả Vi ăn cây táo rào cây sung, làm mất hết thể diện của sư môn! Ừm, nhất định phải về cáo trạng! Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Cơ Thi Dao vẫn đẩy nhanh bước chân, đuổi theo ba người.
Mặc kệ thế nào, trước hết cứ nghe Tần Ninh giải thích đã rồi nói sau!
Chương 2319: Sao ta lại khóc?
"Thật là diệu kỳ!"
Lúc này, Duẫn Khả Vi đứng cạnh Tần Ninh và tấm tắc khen ngợi: "Thuật luyện đan của Tần công tử phải nói là xuất chúng thật, trường phải nào cũng biết tuốt làm tại hạ nhớ tới một người!"
"Ai thế?", Hác Kỉ Suất tiếp lời.
"Cửu Nguyên Đan Đế! Cũng là sư gia của tại hạ!"
Duẫn Khả Vi giơ ngón tay cái với Tần Ninh: "Sư gia của tại hạ dạy dỗ ra được một đại tông sư như sư tôn ta là Trần Nhất Mặc, chắc chắn là một thế hệ anh tài, nhưng theo như tại hạ thấy thì kiến thức về luyện đan của sư gia chưa chắc đã uyên bác bằng Tần công tử. Tần công tử là thiên chi kiêu tử siêu quần, vượt qua sư gia của ta luôn đó!"
Hắn ta vừa nói câu này thì Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều trố mắt ra nhìn.
Tên Duẫn Khả Vi này... đúng là không biết xấu hổ mà!
Có điều nịnh nọt Tần Ninh thế này lại còn chê bai uy danh kiếp trước của hắn, chẳng biết sự ton hót này... liệu có đúng không đây!
"Tiểu Linh Cổ này thần kỳ thế sao?"
Duẫn Khả Vi lại hỏi.
Hành động của Tần Ninh quá gây chấn động!
"Vạn vật trên thế gian này đều có quy luật, cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm tép, đây là quy tắc rồi, bình thường thứ nguy hiểm nhất sẽ đem đến tác dụng lớn nhất!"
Tần Ninh từ tốn đáp: "Tiểu Linh Cổ có thể tồn tại thì cũng có lý lẽ riêng của nó, chẳng qua là nhiều cổ sư không phát hiện ra mà thôi".
Duẫn Khả Vi bèn hỏi: "Nuôi bằng tinh huyết đúng không?"
Dứt lời, hắn ta tới gần mấy con độc thú to lớn rồi cẩn thận đục khoét Tiểu Linh Cổ trên người chúng nó.
Phải công nhận là nhiều vô kể luôn.
Duẫn Khả Vi lấy được mấy chục con Tiểu Linh Cổ thì đặt trong lòng bàn tay.
Phút chốc những Tiểu Linh Cổ kia biến mất tăm.
"Ngươi..."
Tần Ninh muốn ngăn cản nhưng không kịp.
"Ơ? Không đúng sao?"
"Đương nhiên là không rồi!"
Tần Ninh nói ngay: "Cách nuôi Tiểu Linh Cổ là dùng tinh huyết của võ giả làm cơ sở để đạt tới trình độ tâm linh tương thông với người đó, sau đó mới được võ giả sử dụng để chiếm đoạt các hang trùng khác và điều khiển độc thú, nhưng sự bồi dưỡng này cần phải kéo dài lên đến một trăm năm thậm chí nghìn năm đấy có biết không?"
"Ta có biết đâu!"
Duẫn Khả Vi nói một cách hiển nhiên: "Do ta thấy ngươi đặt vào lòng bàn tay một phát là xong chuyện mà!"
"..."
"Ngu ngốc!"
Cơ Thi Dao cạn lời thật sự.
Tên này ngốc ghê, sao hồi đó sư tôn nhận huynh ấy làm đệ tử thế nhỉ?
Duẫn Khả Vi tái mặt: "Vậy... vậy phải làm sao đây?"
"Muốn Tiểu Linh Cổ ăn tinh huyết của võ giả cần võ giả kết hợp tinh huyết, khí lực và hồn phách để điều khiển, đồng thời phải tránh những chỗ hiểm trên kinh mạch và cơ thể, mất đến một trăm năm thì may ra mới kiểm soát được..."
"Nếu đơn giản như thế thì tất cả đan sư trên thiên hạ này đã nháo nhào bắt Tiểu Linh Cổ, rồi dùng Tiểu Linh Cổ điều khiển muôn vàn cổ trung, muôn vàn độc thú khác, thế không phải loạn rồi sao?"
Duẫn Khả Vi sực nhận ra.
Trời đất ơi!
Có lý quá!
"Vậy... nếu đào tạo không đúng cách thì có bị phản phệ không?"
Hắn ta thận trọng hỏi.
"Nền tảng sẽ không bị gì cả, nhưng... có rất nhiều trường hợp..."
"Có thể sẽ hóa điên, có thể sẽ thấy ngứa ngáy, tâm trí chìm trong dục vọng, cứ mãi cười to cũng có!", Tần Ninh trả lời nhanh chóng: "Nhưng ngươi đừng lo, mấy con Tiểu Linh Cổ này tham lắm, ăn quá nhiều tinh huyết của ngươi thì tự khắc nổ tung thôi, chờ chúng nó chết sạch rồi ngươi loại trừ độc tố trong người là được".
Duẫn Khả Vi gật gù: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
Nhưng trong lúc nói chuyện, hắn ta bỗng nhiên rơi nước mặt.
"Ủa ủa ủa..."
Duẫn Khả Vi phát hoảng, bối rối hỏi: "Sao ta lại khóc thế này?"
"Ngươi không thể điều khiển quỹ tích hoạt động của Tiểu Linh Cổ trong cơ thể, bọn chúng ăn máu của ngươi lung tung là sẽ như thế đấy...", Tần Ninh vỗ vỗ vai Duẫn Khả Vi, an ủi: "Không sao đâu, đây là do Tiểu Linh Cổ ăn tinh huyết của ngươi, có thể trong đó xen lẫn lực hồn phách và kinh mạch khiến ngươi không kiểm soát được bản thân, kiểm soát cảm xúc của mình thôi, chờ một chút là ổn, chờ một chút là ổn..."
Hắn vừa nói vừa tiếp tục đi.
Trong cánh rừng âm u.
Duẫn Khả Vi đi theo sau con Độc Dã Trư.
Giờ phút này Tiếu Hạc bị con Độc Dã Trư đâm xuyên qua người chỉ đường từ nãy đến giờ trong lúc hấp hối...
Duẫn Khả Vi đi sau lưng, ban đầu chỉ là rơi nước mắt không ngừng nhưng về sau thì biến thành sụt sịt, cuối cùng khóc ầm lên.
"Huhu..."
"Huhu... Ta... ta không muốn khóc đâu...", Duẫn Khả Vi vừa thút thít vừa lau nước mắt, nói: "Hức hức... cả đời ta... chưa bao giờ khóc nhiều như thế... còn phải... khóc bao lâu nữa chứ..."
Mấy người Thời Thanh Trúc và Cơ Thi Dao cũng buồn cười.
Thế là trong dãy núi Ách Nguyên.
Độc Mãng dẫn đường còn các độc thú khác thì mở đường.
Tiếu Hạc chỉ đường.
Duẫn Khả Vi đi sau cùng.
Sau khi gào khóc ỉ ôi, hắn ta ngồi xổm xuống đất nhảy tới như một con ếch... sau đó lại uốn éo người như một con rắn nước...
Những hành động kỳ quặc của hắn ta làm mấy người buồn cười nhưng không thể cười, đau lòng hết sức.
Bất đắc dĩ, Cơ Thi Dao lại gần Tần Ninh rồi thấp giọng hỏi: "Ngươi có cách giải quyết chứ?"
"Ta không biết thật!"
Tần Ninh nói ngay: "Ta thật sự không biết nên làm gì cả!"'
"Yên tâm, sẽ không thương tổn đến căn cơ đâu, nhiều lắm là mất mặt, chịu chút đau khổ thôi!"
Nói rồi hắn đi tiếp...
Tiểu tử thối!
Đáng đời!
Đã nịnh hót rồi còn so sánh với hắn hồi đó nữa, phải chịu khổ mới được!
Cùng lúc đó.
Trong Vạn Độc Tông.
Tại một sơn cốc.
Rất nhiều nữ tử trong sơn cốc đang nô đùa trong ao hồ, cơ thể kiều mỵ không có lấy một mảnh vải che thân.
Tiếng nước ào ào vang lên.
Chỉ thấy trong hồ có hai bóng người, hai bên ôm hai cô gái trong ngực.
"Haha..."
Độc Thiên Tầm phá lên cười: "Kim Ca, thấy sao? Sướng không, vui không?"
"Haha..."
Khương Kim Ca cũng cười to: "Suốt ngày cứ quanh quẩn trong nhà họ Khương, phụ thân thì dạy dỗ nghiêm khắc, đại ca thì chỉ trông ta mắc lỗi để chê cười ta".
"Thiên Tầm à, ở chỗ của ngươi vẫn thoải mái hơn, muốn làm gì cũng được!"
Khương Kim Ca và Độc Thiên Tầm trèo lên cạnh hồ, một vài nữ tử nhanh chóng mang những món ăn quý hiếm và ngon miệng đến.
Hai người nằm dưới cái chòi gỗ cạnh hồ nhìn khung cảnh náo nhiệt xung quanh.
Độc Thiên Tầm cười ha ha: "Mấy cô gái này là ta sưu tập ở nhiều nơi về đấy, tiểu thư khuê các hay kiều nữ trong nhà, đệ tử tông môn đều có cả, ai cũng kiêu ngạo, khó thuần phục nhưng giờ ai cũng thành đồ chơi của ta!"
Khương Kim Ca tỏ ra khâm phục: "Tên nhãi nhà ngươi đỉnh thật đấy!"
"Ta thì khác, phụ thân ta yêu thương đại ca ta lắm, đại ca ta lại căm ghét ta, ta không thể không tranh giành vị trí trưởng tộc, nếu không thì sau này cha ta chết tình cảnh của ta sẽ ngặt nghèo lắm!"
"Kim Ca, sau này cứ tới chỗ ta đi!"
"Vậy sao được!", Khương Kim Ca mỉm cười: "Ta phải làm trưởng tộc tương lai của nhà họ Khương chứ!"
Hai người đang cười nói thì mấy tên đệ tử Vạn Độc Tông mặc áo đen đột nhiên vào sơn cốc.
Chương 2320: Ta không kiểm soát được bản thân
"Thiếu chủ, không ổn rồi!"
Một nữ tử chậm rãi đi ra từ sơn cốc, cúi người báo cáo: "Tiếu Hạc đi điều tra những kẻ đột nhập vào Vạn Độc Tông chúng ta, cuối cùng... bị bắt, hiện đang dẫn đường cho bọn chúng vào Vạn Độc Tông ta ạ".
Vừa nghe thấy câu này, ý cười trong mắt Độc Thiên Tầm từ từ biến mất.
"Ai mà to gan thế?"
Hắn ta hờ hững hỏi.
"Không rõ ạ, có tám người tất cả, có cả nam lẫn nữ, đều ở độ tuổi thanh niên. Tiếu Hạc bị bắt nên những đệ tử khác không dám manh động, đành tới đây báo cáo", nữ tử nọ cung kính đáp.
"Thú vị đây, thú vị đây..."
Độc Thiên Tầm đứng dậy, một vài cô gái nhanh chóng đi tới mặc áo quần cho hắn ta.
"Kim Ca, ngươi ở đây đợi ta chút nhé, ta đi một lát rồi về ngay".
Khương Kim Ca nghe vậy bèn cười nói: "Đông vui thế này, ta phải góp mặt chứ. Đi chung đi!"
"Cũng được!"
Độc Thiên Tầm nói tiếp: "Ta đang sầu não không có người cho ta thử mấy loại đan độc mới nghiên cứu ra đây!"
Hai người rời khỏi sơn cốc, dẫn khoảng mười đệ tử Vạn Độc Tông ra ngoài...
Lúc này, tại một nơi nằm sâu trong dãy núi Ách Nguyên.
"Huynh đừng nhảy tưng tưng nữa có được không?"
Cơ Thi Dao thấy Duẫn Khả Vi ở đằng trước cứ nhảy loi choi như ếch mãi nên phát bực.
"Ta có kiểm soát được bản thân đâu!"
Duẫn Khả Vi nói trong đau khổ: "Tần công tử ơi, ngươi có thể khiến ta dừng lại được không?"
Tần Ninh làm lơ.
Nhìn Tiếu Hạc bị gai xương của Độc Dã Trư đâm xuyên, hắn đe dọa: "Đừng nghĩ tới việc giở trò gì ở đây, ta nói chuyện được với Hồng Huyết Nhãn Độc Mãng đấy biết không?"
Tiếu Hạc mặt cắt không còn một giọt máu, hắn ta vừa thở dốc vừa đáp: "Biết rồi".
Đúng lúc đó, Hồng Huyết Nhãn Độc Mãng dang dẫn đường bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm hướng tây nam.
Không lâu sau, từng tiếng kêu xé gió truyền đến.
Một loạt bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ.
Sau khi quan sát thì thấy họ bị khoảng mười võ giả mặc trường sam màu đen cản đường nhiều người trong đó còn cưới độc thú tới đây.
"Để xem ai dám cả gan lộng hành ở ngoài Vạn Độc Tông, bắt đệ tử Vạn Độc Tông ta nào!"
Một câu chất vấn cất lên.
"Hahahaha..."
Tuy nhiên, giọng nói kia vừa dứt thì một tiếng cười sặc sụa thình lình vang lên.
Đây là một điệu cười rùng rợn khiến người ta khiếp đảm, từ trước đến nay chưa từng có ai cười như thế.
Đám người Tần Ninh, Thời Thanh Trúc và Cơ Thi Dao đều nhìn Duẫn Khả Vi ở bên cạnh.
Độc Thiên Tầm và Khương Kim Ca vừa đến cũng nhìn hắn ta như một kẻ quái đản.
Giờ thì tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía Duẫn Khả Vi.
"Hắn chính là... chính là... Độc Thiên Tầm... Ha ha ha ha ha ha..."
Hắn ta chỉ vào Độc Thiên Tầm, vừa cười vừa ôm bụng, cười đến nỗi chảy nước mắt vẫn cười.
"Ta... không... kiểm soát được..."
Duẫn Khả Vi phá lên cười sằng sặc: "Hắn là Độc Thiên Tầm đấy, hahahaha..."
Giờ phút này, mặt Độc Thiên Tầm tái mét!
Duẫn Khả Vi!
Cười nhạo hắn ta!
Đã thế còn chẳng vì một lý do nào cả, vừa thấy hắn ta đã cười nhạo rồi.
Nhìn thì tưởng là người ngoài và Duẫn Khả Vi đang tung hô Độc Thiên Tầm đấy, nhưng Duẫn Khả Vi sau khi thấy hắn ta lại cười thật to và bảo rằng: Hắn là Duẫn Khả Vi đấy, ha ha ha ha, buồn cười quá đi mất!
Điều này làm Độc Thiên Tầm mất hết mặt mũi.
Tên này là ai?
Mà dám láo xược!
Chán sống như thế!
"Hahahaha..."
Lúc này Duẫn Khả Vi nằm lăn lộn trên đất mà cười, cố gắng đưa tay chỉ vào Khương Kim Ca rồi tiếp tục giới thiệu trong tiếng cười: "Hắn chính là... chính là... nhị công tử nhà họ Khương... Khương Kim Ca... A... Hahahaha..."
Nét mặt Khương Kim Ca cũng trở nên lạnh lùng.
Đúng là quá ngông cuồng!
"Đừng... đừng nhìn ta... nhìn ta như thế... Hahahahaha...", Duẫn Khả Vi không kìm nổi nữa.
Hắn ta cảm giác mình sắp chết vì cười rồi.
Lần đầu tiên hắn ta biết hóa ra cười cũng đau khổ như thế!
Độc Thiên Tầm và Khương Kim Ca nổi cơn thịnh nộ.
Tên khốn kiếp này!
Sao mà ngạo mạn thế không biết!
Vừa thấy bọn họ đã cười nắc nẻ đã đành, giờ còn bảo đừng nhìn hắn ta? Hắn ta tưởng mình là ai?
Độc Thiên Tầm hừ lạnh: "Các ngươi là ai?"
"Hahahaha..."
"Ngươi câm miệng!"
Hắn ta mới lên tiếng thì đã bị át bởi tiếng cười của Duẫn Khả Vi, giận dữ quát.
Duẫn Khả Vi vừa cười vừa đáp: "Ta... ta..."
Hắn ta sốt ruột lắm chứ nhưng đâu thể nói thành lời, bật nhảy lên tại chỗ!
Nhưng ngay sau đó, Duẫn Khả Vi bỗng nhiên nhận ra mình không kiểm soát được tay chân, đùng một cái thành tư thế trồng cây chuối.
Tay chống xuống đất, hai chân hướng lên trời, nhìn mọi người từ dưới lên.
"Ta..."
Duẫn Khả Vi muốn khóc quá đi mất.
Hắn ta đã bị giày vò gần một giờ rồi, tại sao vẫn chưa kết thúc chứ?
Đừng nói là Tần Ninh cố ý lừa hắn ta đấy nhé?
Cơ Thi Dao mặc kệ Duẫn Khả Vi.
"Ngươi là Độc Thiên Tầm, thiếu chủ Vạn Độc Tông".
Cô ta vừa nói vừa tiến lên phía trước, hậm hực hỏi: "Có nhận ra hắn là ai không?"
Độc Thiên Tầm theo phản xạ nhìn về phía Cơ Thi Dao.
Cái nhìn này khiến hắn ta ngây người.
"Thế gian này mà có một giai nhân thế này ư? Đẹp như trúc lặng, sáng rỡ như ánh trăng trên trời, trong sự tươi trẻ ẩn chứa trưởng thành, ta thích!", Độc Thiên Tầm nói thẳng, không chút kiêng kỵ.
Cơ Thi Dao nghe vậy thì sắc mặt thư thái hơn, đoạn cô ta cười nói: "Ngươi thích à? Ngươi thích lão nương cũng vô dụng, còn nhớ hắn chứ?"
Ngặt nỗi Độc Thiên Tầm nghe Cơ Thi Dao nói vậy bỗng phất tay, đáp: "Loại như ngươi thì chất đầy trong Vạn Độc Tông kia kìa, có ai khen ngươi đâu!"
Cô ta nhìn theo tầm mắt của hắn ta, phát hiện Độc Thiên Tầm đang nhìn Thời Thanh Trúc sau lưng mình đắm đuối.
Trán Cơ Thi Dao nổi gân xanh như thể sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào!
Hác Kỉ Suất biết điều, nhanh chóng lui về phía sau.
Độc Thiên Tầm sắp "lên đường" rồi!
"Không biết cô nương tên gì? Tới Vạn Độc Tông ta làm khách sao không báo trước một tiếng, nếu vậy thì Độc Thiên Tầm đã ra tận nơi để tiếp đón rồi!"
Độc Thiên Tầm của lúc này nhã nhặn, lịch sự và khách sáo cực kỳ.
“Tên chó chết, ngươi chuẩn bị đi đời nhà ma rồi!”
“Ha ha ha ha ha...”, tiếng cười ghê rợn của Duẫn Khả Vi lại vang lên: “Đúng đúng, ngươi... ngươi sắp đi đời nhà ma rồi”.
“Câm miệng!”
Độc Thiên Tầm nhìn hai người, lạnh lùng quát: “Ồn ào quá!”
“Giết chết tất cả bọn chúng, chừa giai nhân đó lại cho ta!”
Hắn ta ra lệnh.
Soạt soạt soạt...
Từng bóng người xông lên tấn công.
“Bản cô nương không cần tự mình ra tay cũng giết được các ngươi!”
Cơ Thi Dao hừ lạnh: “Lãng Thư Thành, cút ra đây!”
Cô ta vừa nói xong thì hàng loạt bóng người xuất hiện từ bốn phương tám hướng và bao vây đám võ giả của Vạn Độc Tông. Nhìn kỹ thì thấy có đến nghìn người bước ra một cách đột ngột.
Người đàn ông cầm đầu mặc trường bào, khuôn mặt hiền như bụt. Hắn ta nhìn Cơ Thi Dao với vẻ kính cẩn, chắp tay nói: “Chào đại nhân!”
Vạn Độc tông nằm giữa bốn phía núi non, một con đường rộng trăm mét được mở ra.
Từng bóng người lần lượt tụ tập tại đây.
Những người đó hoặc là mặc trang phục màu đen, hoặc là trang phục màu xám hay màu tím trầm, nhìn qua cực kỳ u ám.
Mấy chục dặm xung quanh, hai bên có không ít võ giả mang giáp mềm màu đen, xếp thành hàng chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ.
Mà lúc này, đứng ở trên cùng là một người có thân hình cao ráo, nhưng dáng vẻ lại cực kỳ hao mòn, đôi mắt lõm sâu, quầng thâm mắt rất đậm, dường như là bị thận hư lâu ngày.
Phía sau người đàn ông trung niên là một gã thanh niên.
Người thanh niên có mái tóc dài buộc cao, đầu đội kế quan, hơn nữa là người duy nhất ở đây mặc áo trắng, khuôn mặt của thanh niên và người đàn ông trung niên đứng trước có chút tương tự, thế nhưng lại càng có dáng vẻ của công tử phong nhã hơn.
Thanh niên cầm trong tay một chiếc quạt, hắn ta nhẹ nhàng phe phẩy, cả người trông có vẻ vô cùng nhu hoà.
Mà phía sau thanh niên là bốn người phụ nữ.
Bốn người phụ nữ kia có thể nói là mỗi người một vẻ, mỗi người một nét riêng, nhưng có một điều không ngoại lệ đó là tất cả đều là mỹ nhân hàng đầu, phía sau thanh niên, không ít người ghé mắt nhìn sang.
“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi!”
Giờ phút này, người đàn ông trung niên mặc áo đen hừ một tiếng rồi nói: “Lần này là tam gia nhà họ Khương, Khương Hồng Lâm tự mình đến, ngươi vẫn mang cái dáng vẻ cà lơ phất phơ này!”
“Cha…”, người thanh niên gấp chiếc quạt lại, mỉm cười nói: “Con và Khương Kim Ca có tình bằng hữu qua lại, lần này hắn ta đến Vạn Độc tông chúng ta, ta chắc chắn sẽ chiêu đãi thật tốt, còn về phần Khương Hồng Lâm, đó không phải là người mà cha nên chiêu đãi sao?”
“Ngươi!”
Độc Vạn Lý nghe được những lời này thì tiếp: “Lần này, nhà họ Khương đến bàn bạc với chúng ta về việc liên quan đến đầu ra đầu vào của dược liệu trong dãy núi Ách Nguyên, nhưng nếu như Khương Hồng Lâm tự mình đến, chắc có lẽ không chỉ có như vậy”.
“Nhà họ Khương có tham vọng rất lớn, dù sao thì cũng lui về từ Cửu Nguyên Vực, lúc nào bọn họ cũng nghĩ mọi cách để trở lại Cửu Nguyên Vực”.
Nghe đến đây, Độc Thiên Tầm cười nói: “Nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, bọn họ lại không dám ép buộc Vạn Độc tông chúng ta, nếu như dám vậy thì giết chết bọn họ…”, khoé mắt Độc Thiên Tầm lộ ra vẻ hứng thú nồng đậm.
“Đừng làm bậy!”
Độc Vạn Lý quát: “Lần này cẩn thận một chút, Khương Kim Ca kia là con thứ của tộc trưởng nhà họ Khương Khương Kính Nguyên, nghe nói có quan hệ bất hoà với đại ca Khương Văn Giác, tộc trưởng nhà họ Khương thế hệ tiếp theo còn chưa biết là thuộc về ai đâu…”
“Nhi tử hiểu rồi”.
Độc Thiên Tầm cười nói: “Vẫn là cha đủ thông minh, chỉ sinh ra một đứa con là ta, không cần phải lo lắng chuyện tương lai con nối dõi tranh đoạt quyền thế, tự chém giết lẫn nhau”.
Nghe được những lời này Độc Vạn Lý cũng hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Độc Thiên Tầm.
Thật sự là không phải y thông minh! Mà là những năm gần đây, y vẫn luôn làm bạn với độc dược, bây giờ muốn sinh cũng không sinh được!
“Tông chủ!”
Giờ phút này, một người mặc trang phục màu đen chạy như bay đến, quỳ xuống đất chắp tay nói: “Có người xâm nhập vào dãy núi Ách Nguyên, đã đi vào được trăm dặm!”
“Ồ?”
Độc Thiên Tầm kinh ngạc nói: “Ai mà muốn chết như vậy?”
“Cha, để con đi nhìn xem!”
Độc Thiên Tầm cười nói.
Thế nhưng, Độc Thiên Tầm vừa dứt lời thì đã có một người khác băng băng vào.
“Tông chủ, người nhà họ Khương tới rồi!”
Độc Vạn Lý khoát tay, y nhìn về phía con trai mình, sau đó nói: “Ngươi đừng đi, có thể là người nào đó muốn chết, để cho bọn họ dẫn một đội người đi xem thử!”
“Đi thôi”.
Độc Thiên Tầm sửa sang lại quần áo, nhìn về phía cửa ra vào sơn cốc.
Ở nơi đó đã có thể thấy được mấy bóng người lờ mờ.
Không lâu sau.
Chỉ thấy một nhóm người từ trên không hạ xuống.
Đội ngũ ước chừng có hơn trăm người.
Hơn nữa, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, hơn trăm người đó đều là cao thủ cảnh giới Tiểu Thiên Tôn.
Chia thành hai nhóm, đạp không mà đến.
Trong đội ngũ có một chiếc xe kéo bay trên không trung, phía trước là một con chim có đôi cánh màu xanh, thân hình cao hơn ba mét đang kéo xe.
“Haha…Haha…”, xe kéo còn chưa tiến vào sơn cốc, bên trong xe kéo xa hoa rộng lớn đã vang lên tiếng cười sang sảng.
“Vạn Lý huynh, lâu rồi không gặp!”
Trong khi âm thanh kia vang lên, từ trong xe kéo, một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn, tóc đỏ mày đỏ đã bước ra, dang hai tay ra, đi tới trước mặt Độc Vạn Lý.
Người đàn ông có thân hình cao lớn oai hùng, tóc đỏ mày đỏ, mày rậm mắt to, toàn thân phát ra một cỗ khí thế cực kỳ cường đại.
Sức bật vô cùng khủng bố.
Ít nhất cũng là một vị cường giả cấp bậc Tiểu Thần Tôn.
Khương Nguyên Châu, tam gia nhà họ Khương, Khương Hồng Lâm! Hiện giờ nhà họ Khương có ba vị chủ quản, tộc trưởng Khương Kính Nguyên, nhị gia Khương Đồng và tam gia Khương Hồng Lâm! Lúc này, Độc Vạn Lý cũng vươn hai tay ra, cười ha ha nói: “Hoang nghênh hoan nghênh, trên đường đi hẳn là rất vất vả phải không?”
“Dãy núi Ách Nguyên không hổ danh là núi độc, một đường đi đến đây, có thể nói là được mở rộng tầm mắt”.
Khương Hồng Lâm cười ha ha nói: “Vạn Độc tông là độc tông đứng đầu chín châu chúng ta, quả nhiên là tiếng tăm xứng với thực tế”.
“Hồng Lâm huynh quá khen, quá khen…”, trong lúc khách sáo đôi ba câu, Độc Vạn Lý đã dẫn Khương Hồng Lâm đi thẳng vào sâu trong Vạn Độc tông.
Cùng lúc đó, ở một bên khác.
Độc Thiên Tầm cầm chiếc quạt trong tay, đi đến trước mặt một gã thanh niên phía sau Khương Hồng Lâm.
“Khương Kim Ca!”
“Độc Thiên Tầm!”
Khương Kim Ca không có dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng như Độc Thiên Tầm, nhưng hắn ta có khuôn mặt trắng nõn, dáng người thon dài, cũng là một kẻ tài hoa tuấn tú.
Hai người sóng vai nhau mà đi.
“Nhóm lão già kia nhất định là muốn tới thảo luận tới thảo luận lui, quả thực là nhàm chán!”
Khương Kim Ca cười nói: “Thiên Tầm, gần đây nghiên cứu ra trò gì vui?”
Nói xong, Khương Kim Ca cười hì hì, ghé sát lỗ tai hắn ta nói nhỏ: “Lần trước, ngươi đưa cho ta những viên thuốc kia, quả nhiên là không tầm thường”.
“Ta dùng viên thuốc kia để hưởng thụ một phen thật đã, cho dù là thiên chi kiêu nữ gì uống viên thuốc này vào đều ngoan ngoãn phục tùng ta, một đám tiên tử nhân gian ngày ngày kiêu ngạo, rơi vào trong tay ta đều biến thành con thỏ nhỏ bên cạnh giường, muốn làm thế nào thì làm”.
Độc Thiên Tầm đắc ý nói: “Điều đó là đương nhiên rồi, ta đã hao phí bao nhiêu tâm tư, thứ ta dùng chính là tình cổ, món đồ chơi kia rất khó nuôi dưỡng!”
Khương Kim Ca lập tức nói: “Lần này, có đồ chơi gì mới mẻ không?”
“Đi, dẫn ngươi đi xem”.
Hai người nói xong thì đi về hướng một bên khác của Vạn Độc tông.
Đi vào một vùng sơn cốc.
Mảnh sơn cốc này nơi nơi đều là thảm cỏ đầy hoa tươi, hơn nữa, trên mặt đất có rất nhiều ao nước, nước ao trong vắt, phong cảnh vô cùng độc đáo.
Không chỉ có như thế.
Lúc này, bên trong sơn cốc, hoặc là trong ao, hoặc là trên thảm cỏ, hoặc là trước cửa sổ lầu các, từng cô gái dáng người yểu điệu, nhan sắc tuyệt đẹp, quần áo ít đến đáng thương đang chơi đùa cùng nhau.
Ngay khi Khương Kim Ca và Độc Thiên Tầm xuất hiện ở cửa sơn cốc, các cô gái lần lượt ngừng chơi đùa, đi đến trước cửa sơn cốc, xếp thành hai hàng.
“Thiên Tầm công tử!”
Ngay sau đó, trên trăm vị mỹ nhân chậm rãi hành lễ.
Thấy một màn như vậy, Khương Kim Ca không nhịn được cười nói: “Thiên Tầm, tên nhóc nhà ngươi, thân thể có chịu được không?”
“Ha ha ha ha…Cho dù có thêm một nghìn, ta cũng chịu được!”
Hai người nhanh chóng tiến vào trong sơn cốc, tiếng cười nói vui vẻ, tự do tự tại vang lên…
Chương 2317: Tiểu Linh Cổ
Dãy núi Ách Nguyên.
Ở vị trí sâu ba trăm dặm.
Cơ Thi Dao cầm trong tay một cây gậy màu tím, đem một con Độc Mãng chém thành hai đoạn, thân hình Độc Mãng bị linh điện ẩn chứa trong cây gậy tím đánh cho cháy khét lẹt.
Cơ Thi Dao vẩy vẩy ống tay áo, không kiên nhẫn nói: “Thật phiền phức…”
Duẫn Khả Vi thấy vậy thì cười nói: “Trong dãy núi Ách Nguyên này vốn dĩ là tràn đầy độc vật, tiểu sư muội, muội cũng đừng tức giận, chỉ là chút phiền toái này không động được vào ta với muội”.
“Huynh nói nghe thoải mái thật đấy!”
Cơ Thi Dao hừ một tiếng nói: “Chỉ nói mà không làm, tại sao huynh không ra tay, cả một đoạn đường đều là ta ra tay, mang theo mấy trói buộc đã đủ mệt chết rồi, huynh còn ở đó xem náo nhiệt?”
Duẫn Khả Vi nghe được những lời này thì cười đến run rẩy.
Ra tay?
Ra tay rất phiền phức!
“Chúng ta cũng không phải là trói buộc”.
Lúc này, Tần Ninh cười nói: “Thân là đan đồng, đây là việc cô nên làm”.
“Hừ!”
Cơ Thi Dao hừ một tiếng, quay đầu đi không thèm để ý đến mấy người bọn họ, rồi tiếp tục bước đi.
Dọc đường đi, năm người Tần Ninh, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc và Nguyên Sơ Liễu cái gì cũng không làm, gặp độc thú thì lùi về sau chờ cô tay ra tay giết độc thú, rồi lại đi tiếp.
Không chỉ có như vậy.
Cái tên Tần Ninh này trên đường đi phát hiện độc vật gì đều thu thập lại.
Duẫn Khả Vi càng quá đáng hơn, hắn ta với Tần Ninh giống như hai huynh đệ, đi đến đâu cũng thảo luận.
Vì thế, khi cảm nhận được nỗi tức giận trong lòng sư muội, theo những sự hiểu biết của hắn ta về sư muội thì lúc này không nên tới gần sư muội, vẫn nên cách xa một chút thì tốt hơn.
Nhìn thấy Tần Ninh sờ soạng tới sờ soạng lui trên cái xác chết cháy của Độc Mãng, Duẫn Khả Vi không nhịn được nói: “Tần công tử, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Không thể không nói, kiến thức của Tần Ninh vô cùng phong phú.
Dọc đường đi trò chuyện cùng Tần Ninh, Duẫn Khả Vi như được mở mang tầm mắt.
Tần Ninh không chỉ hiểu biết sâu rộng về thuật luyện đan mà còn hiểu biết rất nhiều về thuật dùng độc.
Trong tay Tần Ninh đang cầm mấy hạt châu nhỏ màu đỏ, hình dáng chỉ nhỏ xấp xỉ con kiến bình thường, thế nhưng Tần Ninh lại cẩn thận từng li từng tí.
“Biết đây là cái gì không?”
Tần Ninh mỉm cười nói.
“Là tiểu trùng cổ nào đó được lấy xuống từ trên người Độc Mãng này phải không?”
“Ừm, thứ này được gọi là Tiểu Linh Cổ, chính là một loại cổ trùng, vô cùng hiếm thấy, ta không nghĩ tới nơi này lại có nhiều như vậy”.
Tiểu Linh Cổ?
Đó là cái gì?
Hác Kỉ Suất đi theo phía sau sư bá, trên mặt cũng có một dấu chấm hỏi to đùng.
“Trên thế gian có hàng nghìn loại cổ trùng, làm cho khí Chí Tôn trong cơ thể người ta hỗn loạn, cắn nuốt máu thịt, mê hoặc lòng người, khiến cho người ta dần dần trở nên cuồng bạo, hàng trăm hàng nghìn loại…”
“Hiểu biết về cổ trùng cũng nằm trong phạm vi của đan sư, nhưng phần lớn đan sư cảm thấy mấy thứ cổ trùng này đều là tà ma, rất ít khi đụng vào, mà hầu hết những đan sư đụng vào chúng, đều trở thành độc đan sư…”
“Tiểu Linh Cổ, là một chủng loại của cổ trùng, chúng có vị trí thấp nhất và cấp bậc linh tính cũng thấp nhất”.
Thấp nhất?
Duẫn Khả Vi thẳng thắn nói: “Vậy ngươi thu thập chúng để làm gì?”
Giờ phút này, Tần Ninh cười nói: “Tuy rằng chúng có đẳng cấp thấp nhất, nhưng lại có bản tính rất mạnh”.
“Có thể nuôi dưỡng!”
Nuôi dưỡng?
“Nuôi dưỡng như thế nào?”
Hác Kỉ Suất mở miệng nói.
Tần Ninh nói rất nhiều thứ, đều là những điều thật thần kỳ, chưa bao giờ nghe thấy.
“Dùng máu để nuôi dưỡng”.
Tần Ninh nói xong thì lấy một hạt châu màu đỏ nhỏ như con kiến ra, đặt lên lòng bàn tay mình, mà ngay sau đó, hạt châu nhỏ này trực tiếp xâm nhập vào lòng bàn tay Tần Ninh, rồi biến mất không thấy đâu, vô cùng kỳ dị.
“Tiểu Linh Cổ này là cổ trùng có đẳng cấp thấp nhất, nhưng mà…Nếu như dùng máu của chính bản thân để nuôi dưỡng thì không cần bồi dưỡng trong thời gian dài, chỉ trong thời gian ngắn là chúng đã có thể phục tùng, hơn nữa còn có linh tính”.
“Vậy nó có tác dụng gì?”
Hác Kỉ Suất hỏi ngay.
Duẫn Khả Vi cũng vì thế mà rất bất mãn nhìn thoáng qua đồ chất của mình.
Ngươi hỏi hết vấn đề rồi thì ta hỏi cái gì?
Hác Kỉ Suất xấu hổ cười cười.
“Tác dụng, đó là một tác dụng lớn đấy!”
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Tiểu Linh Cổ có khả năng khống chế vạn cổ! Lấy yếu khắc chế mạnh!”
Có khả năng khống chế vạn cổ?
Lấy yếu khắc chế mạnh?
Thật nhảm nhí! Duẫn Khả Vi và Hác Kỉ Suất đều mang vẻ mặt ta đây không tin.
Tần Ninh tiện đà nói: “Ta nói có khả năng khống chế vạn cổ, chỉ là những Tiểu Linh Cổ đã được huấn luyện, có thể khống chế được những cổ trùng khác, ví dụ như một con độc thú bị cổ trùng khống chế, Tiểu Linh Thú có khả năng khống chế cổ trùng đó, đồng thời khống chế độc thú luôn!”
“Ta phát hiện ra ở nơi đây, trong cơ thể mỗi con độc thú đều ẩn chứa Tiểu Linh Cổ, loại Tiểu Linh Cổ này vô cùng hiếm có, không nghĩ tới ở nơi này lại có không ít”.
“Kiến thức về giống loài cổ trùng vô cùng uyên thâm, cũng là một vấn đề phức tạp của thuật luyện đan, các ngươi vẫn còn rất nhiều điều cần phải học hỏi”.
Hai người Duẫn Khả Vi và Hác Kỉ Suất đều gật đầu.
Kiến thức của Tần Ninh thực sự là sâu rộng! Ở phía trước, Cơ Thi Dao thấy một màn như vậy thì tức giận không có chỗ trút.
Ta ở phía trước gian nan mở đường! Các ngươi ở phía sau giảng kinh luận phật?
“Hác Kỉ Suất!”
Cơ Thi Dao lập tức nói: “Con qua đây!”
“Ai…”, Hác Kỉ Suất ngoài miệng đồng ý, nhưng lại lưu luyến không rời đi đến chỗ sư tôn.
“Cầm!”
Cơ Thi Dao đưa cây gậy màu tím qua, nói: “Con đi mở đường, ta đi nghỉ ngơi!”
“A?”
Hác Kỉ Suất ngẩn người, tay nắm cây gậy tím, vẻ mặt đau khổ nói: “Sư tôn, vết thương của con còn chưa khỏi hẳn đâu…”
“Ta thấy đã rất tốt rồi, ở bên kia vấn đáp với người ta một cách rõ ràng mạch lạc, còn thiếu quỳ xuống gọi cha nữa thôi!”
Cơ Thi Dao cười haha nói: “Cút lên phía trước, mở đường!”
“Sư tôn, con…”, Hác Kỉ Suất còn chưa nói xong câu, trong chớp mắt, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của sư tôn đã túm lấy bả vai mình, thuận thế vứt mình về phía sau lưng.
Ầm...Sau đó, ngay tại vị trí Hác Kỉ Suất vừa đứng, mặt đất vỡ ra, một con độc thú có bộ vảy giáp màu đen kịt, trông có vẻ ngoài giống con tê tê, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra sự hung ác, nó mọc ra răng nanh độc, cắn một phát vào khoảng không.
Giờ phút này, Hác Kỉ Suất bị ném như chó ăn phân, chỉ là khi nhìn thấy bộ dáng của con độc vật xuất hiện ở ngay vị trí mình vừa đứng kia, thì sắc mặt lập tức trắng bệch, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.
Suýt chút nữa là xong đời rồi!
“Lén lút như vậy làm gì?
Lăn ra đây!”
Cơ Thi Dao lớn tiếng quát.
Lời nói của Cơ Thi Dao vừa dứt.
Âm thanh xào xạc vang lên.
Phía trước, trong núi rừng u ám, xuất hiện một con Độc Mãng thân cao vài chục mét, toàn thân màu đỏ rực, thè ra chiếc lưỡi rắn, quấn quanh một cây cổ thụ, đang dần dần trườn lên trên, mà trên đầu rắn lớn là một người đàn ông áo đen đang đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy người bọn họ.
Đồng thời.
Bên trái mấy người.
Một con độc thú cả người mọc toàn gai xương, trông có chút giống lợn rừng, đang dồn lực vào bốn chân chạy thẳng về phía này, đến khi cách bọn họ tầm một trăm mét thì dừng lại.
Con lợn rừng mọc gai xương kia không những có dáng vẻ xấu xí mà trong lỗ mũi còn có hai con rệp đang chuyển động, trông cực kỳ ghê tởm.
Cùng lúc đó, âm thanh xè xè vang lên.
Ở một bên khác, một con rết cao hơn mười mét đang tiến đến.
Toàn thân con rết kia tràn ngập mùi hôi thối, bên ngoài lớp vỏ nhuốm đẫm máu loãng màu đỏ sậm, dường như mới trải qua một trận chém giết.
Trừ những con này ra, còn có mấy loài độc thú khủng bố có hình dáng xấu xí khác xuất hiện, vây mấy người bọn họ ở giữa.
Lúc này, Thời Thanh Trúc nhíu mày.
Những con độc thú này chỉ liếc mắt nhìn qua một cái thôi đã khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.
“Các ngươi là ai, tự tiện xông vào lãnh địa của Vạn Độc tông chúng ta, muốn chết phải không?”
Phía trước, người đàn ông đứng trên đầu Độc Mãng khàn khàn quát.
Chương 2318: Nó sẽ
“Người Vạn Độc tông?”
Cơ Thi Dao thấy vậy thì cười nói: “Thật đúng lúc, đỡ cho lão nương phải đi tìm, dẫn ta đến chỗ ở của Vạn Độc tông các ngươi đi!”
Thanh niên mặc đồ đen kia sửng sốt nhìn Cơ Thi Dao.
“Muốn chết!”
Hừ một tiếng, gã thanh niên áo đen kia nhìn về phía mấy người bọn họ, cười nhạo nói: “Vạn Độc tông là nơi các ngươi muốn đến thì đến sao?”
Cơ Thi Dao nói tiếp: “Bảo ngươi dẫn đường thì dẫn đường đi, đệ tử ta bị thiếu tông chủ Độc Thiên Tầm của các ngươi gây thương tích, thiếu chút nữa đã mất mạng, hôm nay đến đây là để Độc Vạn Lý cho ta một lời giải thích”.
“Cho ngươi một lời giải thích, ngươi là cái thá gì?”
Thanh niên mặc đồ đen hừ một tiếng rồi nói: “Trong địa bàn của Vạn Độc tông, há lại để cho mấy người các ngươi giở thói ngang ngược?
Vừa lúc bắt ngươi lại để cho thiếu tông chủ chúng ta hưởng thụ!”
Cơ Thi Dao nghe được những lời này thì cả người bừng bừng lửa giận.
Đã từng gặp vài người muốn chết rồi, nhưng chưa thấy ai muốn chết đến như vậy! Duẫn Khả Vi âm thầm líu lưỡi, trong lòng không khỏi cầu nguyện cho gã thanh niên đồ đen trước mắt.
Ngươi xong đời rồi ngươi có biết không?
Tiểu sư muội, không phải ai cũng dám trêu chọc!
“Nếu như không muốn, vậy thì hết cách rồi”.
Cơ Thi Dao vừa dứt lời đã nắm chặt bàn tay.
Ầm…Trong khoảnh khắc, khí thế trong cơ thể cuồn cuộn không dứt, bộc phát ra bên ngoài.
Âm thanh ầm ầm lúc này vang lên.
Chỉ là ngay sau đó, từ phía sau Cơ Thi Dao, Tần Ninh đột nhiên đi ra, vỗ vỗ bả vai Cơ Thi Dao.
“Làm vậy để làm gì?”
“Cho cô nghỉ ngơi!”
Tần Ninh cười nói: “Để ta đến đối phó với mấy món đồ chơi này”.
“Ngươi?”
“Ta!”
Tần Ninh nhìn về phía Duẫn Khả Vi và Hác Kỉ Suất, cười nói: “Cũng để cho các ngươi nhìn xem, Tiểu Linh Cổ trong lời nói của ta, rốt cuộc là có cái gì kỳ diệu!”
Lời này vừa nói ra, Cơ Thi Dao lui về sau.
Tần Ninh muốn nổi bật, vậy thì cứ để cho hắn khoe mẽ đi.
Mấy con độc thú này, mỗi một con đều có thực lực cấp bậc Tiểu Thiên Tôn, tuy rằng bây giờ Tần Ninh có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng một, nhưng bất cẩn chút thôi là có thể mất mạng! Cô ta mừng rỡ nhìn một màn này.
Liều chết rất đúng lúc! Lúc này, Tần Ninh cũng không để ý đến mấy người bọn họ, hắn nhìn về phía Độc Mãng, Độc Xuyên Sơn Giáp Thú, Độc Ngô Công, Độc Dã Trư.
Ngay sau đó, chỉ thấy Tần Ninh ngồi xổm trên mặt đất, một bàn tay đặt lên trên mặt đất, không bao lâu sau, Tần Ninh đứng dậy.
“Cố làm ra vẻ thần bí!”
Thanh niên đồ đen cách đó trăm mét cười lạnh nói.
“Dãy núi Ách Nguyên, đừng nói là Tiểu Thiên Tôn, cho dù là cảnh giới Đại Thiên Tôn xông vào, cũng chỉ có một con đường chết”.
Một lời vừa dứt, thanh niên đồ đen từng bước bước đến.
Ầm…Mặt đất rung chuyển, lúc này, Độc Mãng trực tiếp xoắn nát thân cây cổ thụ, thân hình khổng lồ đánh về phía Tần Ninh.
Mà giờ phút này, Tần Ninh vẫn đứng im tại chỗ, phong thái lạnh nhạt.
Khoảng cách trăm mét đối với Độc Mãng chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Ngay lập tức.
Độc Mãng vọt tới trước người Tần Ninh.
“Ôi chao!”
Duẫn Khả Vi lập tức nói: “Rốt cuộc tên này định làm gì?”
Trong lòng Cơ Thi Dao cũng lo lắng.
Lỡ như Tần Ninh chết thật thì sao có thể tìm hiểu được nguyên nhân Tần Ninh hiểu biết về nội dung của Cửu Nguyên Đan Điển?
Nói không chừng cái tên này có quan hệ chặt chẽ với sư tôn, lỡ như hắn chết thì làm sao bây giờ?
Chỉ là, trong lúc mấy người còn đang tự hỏi.
Ngón tay Tần Ninh nhẹ nhàng vươn ra, hắn nhìn người phía trước, mở miệng nói: “Dừng!”
Nghe được lời này, thanh niên đồ đen ra vẻ chế nhạo.
Con trăn lớn dưới chân hắn ta là độc thú được hắn ta nuôi lớn từ nhỏ, dốc lòng bồi dưỡng, tên là Hồng Huyết Nhãn Độc Mãng, là nguyên thú cấp ba, thực lực vô cùng cường đại.
Điều quan trọng nhất là độc tố của nó rất mạnh! Đệ tử của Vạn Độc tông, mỗi một người đều tu luyện thuật dùng độc, cho dù đối mặt với kẻ địch có cảnh giới cao gấp mấy lần mình thì đệ tử Vạn Độc tông cũng không sợ! Hành động này của Tần Ninh chẳng khác nào là châu chấu đá xe.
Muốn chết!
“Ngươi bảo nó dừng thì nó sẽ dừng sao?”
Người thanh niên lớn tiếng nói
“Nó sẽ!”
Tần Ninh cười nhạt.
Thân hình khổng lồ của trăn lớn đột nhiên dừng lại.
Ngay trước đầu ngón tay Tần Ninh, ở một khoảng cách mà mắt thường có thể nhìn thấy, Độc Mãng hãm lại thân hình to lớn của mình, mà người thanh niên ngồi trên lưng nó lảo đảo, bị quăng xuống đất như chó đớp phân, ngã nhào trên mặt đất.
Giờ phút này, đôi mắt màu đỏ của Độc Mãng mang theo sự mê man, khó hiểu, nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh vươn tay ra, sờ sờ đầu nó, cười nói: “Ngoan…”
Giờ phút này, Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Nguyên Sơ Liễu, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao, Hác Kỉ Suất, bảy khuôn mặt tràn đầy vẻ mơ hồ! Mà thanh niên đồ đen kia đã hoàn toàn ngẩn người.
Hồng Huyết Nhãn Độc Mãng hắn ta bồi dưỡng từ nhỏ, cứ như vậy…làm phản?
Chỉ là lúc này, không chỉ là Hồng Huyết Nhãn Độc Mãng, mà những còn độc thú khác cũng dừng lại, chậm rãi tới gần Tần Ninh.
Nhất là cái con Độc Dã Trư cả người toàn gai xương kia, trực tiếp nằm trên mặt đất lăn lộn.
Bộ dáng kia giống y hệt cẩu nô tài đang tranh công với chủ nhân.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Mọi người đều hoảng sợ.
Cho dù Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên luôn xem Tần Ninh là thần thánh, nhưng mà…lúc này cũng cảm thấy mông lung! Rất khoa trương! Đây là cái gì?
Thanh niên kia hoàn toàn há hốc mồm.
Tần Ninh mỉm cười, nhìn về thanh niên đồ đen nói: “Dẫn đường cho chúng ta đi!”
Thế nhưng, ngay khi gã thanh niên muốn cố gắng phản kháng, lại bị mấy con độc thú áp lại gần trong chớp mắt, vây quanh hắn ta.
“Hồng Nhãn, ta là Tiếu Hạc, là chủ nhân của ngươi!”
Người thanh niên rít gào nói.
Thế nhưng Hồng Huyết Nhãn Độc Mãng căn bản không thèm để ý tới.
Tại sao có thể như vậy?
Sao có thể như vậy?
Lúc này, gã thanh niên đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng!
“Dẫn đường đi, đừng nói nhảm nữa!”
Tần Ninh nói tiếp: “Nếu không ta sẽ để cho chúng nó ăn thịt ngươi!”
Sắc mặt Tiếu Hạc trắng bệch, thân thể run lẩy bẩy, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Bốn chân của Độc Dã Trư phát lực, trực tiếp ủn ủn Tiếu Hạc, gai xương trên thân đâm thẳng vào cơ thể Tiếu Hạc.
“Ta dẫn đường, ta dẫn đường…”, Tiếu Hạc gào khóc, hét lớn: “Dẫn đường, dẫn đường…”, Tần Ninh vỗ vỗ tay nói: “Sớm như thế có phải tốt không?”
Tần Ninh xoay người lại nhìn mấy người, cười tủm tỉm nói: “Kế tiếp, hẳn là an toàn hơn rất nhiều, mọi người đi thôi”.
Giờ phút này, bảy khuôn mặt mông lung đều đã khôi phục, nhìn về phía Tần Ninh.
Hai người Duẫn Khả Vi và Hác Kỉ Suất lập tức đi đến bên cạnh Tần Ninh, một trái một phải.
“Tần công tử tài hoa, đây là có chuyện gì?
Duẫn Khả Vi ta tung hoành trong giới đan thuật nhiều năm, chưa bao giờ gặp qua chuyện thần kỳ như thế!”
“Tần công tử, sao ngươi có thể làm được?”
Hai người vội vàng hỏi.
Cơ Thi Dao thấy một màn như vậy thì trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Một người là đồ đệ của cô ta.
Một người là sư huynh của cô ta.
Hác Kỉ Suất thì không nói.
Nhưng Duẫn Khả Vi…Phóng mắt nhìn khắp Cửu Nguyên Vực, không biết có bao nhiêu người cầu xin Duẫn Khả Vi ra tay luyện đan, mà cái tên này, quả thực chính là…một chút cũng không biết xấu hổ?
Tuy nói thuật luyện đan của tên này không bằng đại sư huynh, nhưng phóng mắt nhìn khắp Cửu Nguyên Vực, người cường đại hơn so với hắn ta cũng chỉ có mỗi đại sư huynh.
Bây giờ lại làm ra dáng vẻ này…Thật đúng là xấu hổ, mất mặt! Việc này, tương lai nhất định phải bẩm báo cho sư tôn, nhị sư huynh Duẫn Khả Vi ăn cây táo rào cây sung, làm mất hết thể diện của sư môn! Ừm, nhất định phải về cáo trạng! Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Cơ Thi Dao vẫn đẩy nhanh bước chân, đuổi theo ba người.
Mặc kệ thế nào, trước hết cứ nghe Tần Ninh giải thích đã rồi nói sau!
Chương 2319: Sao ta lại khóc?
"Thật là diệu kỳ!"
Lúc này, Duẫn Khả Vi đứng cạnh Tần Ninh và tấm tắc khen ngợi: "Thuật luyện đan của Tần công tử phải nói là xuất chúng thật, trường phải nào cũng biết tuốt làm tại hạ nhớ tới một người!"
"Ai thế?", Hác Kỉ Suất tiếp lời.
"Cửu Nguyên Đan Đế! Cũng là sư gia của tại hạ!"
Duẫn Khả Vi giơ ngón tay cái với Tần Ninh: "Sư gia của tại hạ dạy dỗ ra được một đại tông sư như sư tôn ta là Trần Nhất Mặc, chắc chắn là một thế hệ anh tài, nhưng theo như tại hạ thấy thì kiến thức về luyện đan của sư gia chưa chắc đã uyên bác bằng Tần công tử. Tần công tử là thiên chi kiêu tử siêu quần, vượt qua sư gia của ta luôn đó!"
Hắn ta vừa nói câu này thì Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều trố mắt ra nhìn.
Tên Duẫn Khả Vi này... đúng là không biết xấu hổ mà!
Có điều nịnh nọt Tần Ninh thế này lại còn chê bai uy danh kiếp trước của hắn, chẳng biết sự ton hót này... liệu có đúng không đây!
"Tiểu Linh Cổ này thần kỳ thế sao?"
Duẫn Khả Vi lại hỏi.
Hành động của Tần Ninh quá gây chấn động!
"Vạn vật trên thế gian này đều có quy luật, cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm tép, đây là quy tắc rồi, bình thường thứ nguy hiểm nhất sẽ đem đến tác dụng lớn nhất!"
Tần Ninh từ tốn đáp: "Tiểu Linh Cổ có thể tồn tại thì cũng có lý lẽ riêng của nó, chẳng qua là nhiều cổ sư không phát hiện ra mà thôi".
Duẫn Khả Vi bèn hỏi: "Nuôi bằng tinh huyết đúng không?"
Dứt lời, hắn ta tới gần mấy con độc thú to lớn rồi cẩn thận đục khoét Tiểu Linh Cổ trên người chúng nó.
Phải công nhận là nhiều vô kể luôn.
Duẫn Khả Vi lấy được mấy chục con Tiểu Linh Cổ thì đặt trong lòng bàn tay.
Phút chốc những Tiểu Linh Cổ kia biến mất tăm.
"Ngươi..."
Tần Ninh muốn ngăn cản nhưng không kịp.
"Ơ? Không đúng sao?"
"Đương nhiên là không rồi!"
Tần Ninh nói ngay: "Cách nuôi Tiểu Linh Cổ là dùng tinh huyết của võ giả làm cơ sở để đạt tới trình độ tâm linh tương thông với người đó, sau đó mới được võ giả sử dụng để chiếm đoạt các hang trùng khác và điều khiển độc thú, nhưng sự bồi dưỡng này cần phải kéo dài lên đến một trăm năm thậm chí nghìn năm đấy có biết không?"
"Ta có biết đâu!"
Duẫn Khả Vi nói một cách hiển nhiên: "Do ta thấy ngươi đặt vào lòng bàn tay một phát là xong chuyện mà!"
"..."
"Ngu ngốc!"
Cơ Thi Dao cạn lời thật sự.
Tên này ngốc ghê, sao hồi đó sư tôn nhận huynh ấy làm đệ tử thế nhỉ?
Duẫn Khả Vi tái mặt: "Vậy... vậy phải làm sao đây?"
"Muốn Tiểu Linh Cổ ăn tinh huyết của võ giả cần võ giả kết hợp tinh huyết, khí lực và hồn phách để điều khiển, đồng thời phải tránh những chỗ hiểm trên kinh mạch và cơ thể, mất đến một trăm năm thì may ra mới kiểm soát được..."
"Nếu đơn giản như thế thì tất cả đan sư trên thiên hạ này đã nháo nhào bắt Tiểu Linh Cổ, rồi dùng Tiểu Linh Cổ điều khiển muôn vàn cổ trung, muôn vàn độc thú khác, thế không phải loạn rồi sao?"
Duẫn Khả Vi sực nhận ra.
Trời đất ơi!
Có lý quá!
"Vậy... nếu đào tạo không đúng cách thì có bị phản phệ không?"
Hắn ta thận trọng hỏi.
"Nền tảng sẽ không bị gì cả, nhưng... có rất nhiều trường hợp..."
"Có thể sẽ hóa điên, có thể sẽ thấy ngứa ngáy, tâm trí chìm trong dục vọng, cứ mãi cười to cũng có!", Tần Ninh trả lời nhanh chóng: "Nhưng ngươi đừng lo, mấy con Tiểu Linh Cổ này tham lắm, ăn quá nhiều tinh huyết của ngươi thì tự khắc nổ tung thôi, chờ chúng nó chết sạch rồi ngươi loại trừ độc tố trong người là được".
Duẫn Khả Vi gật gù: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
Nhưng trong lúc nói chuyện, hắn ta bỗng nhiên rơi nước mặt.
"Ủa ủa ủa..."
Duẫn Khả Vi phát hoảng, bối rối hỏi: "Sao ta lại khóc thế này?"
"Ngươi không thể điều khiển quỹ tích hoạt động của Tiểu Linh Cổ trong cơ thể, bọn chúng ăn máu của ngươi lung tung là sẽ như thế đấy...", Tần Ninh vỗ vỗ vai Duẫn Khả Vi, an ủi: "Không sao đâu, đây là do Tiểu Linh Cổ ăn tinh huyết của ngươi, có thể trong đó xen lẫn lực hồn phách và kinh mạch khiến ngươi không kiểm soát được bản thân, kiểm soát cảm xúc của mình thôi, chờ một chút là ổn, chờ một chút là ổn..."
Hắn vừa nói vừa tiếp tục đi.
Trong cánh rừng âm u.
Duẫn Khả Vi đi theo sau con Độc Dã Trư.
Giờ phút này Tiếu Hạc bị con Độc Dã Trư đâm xuyên qua người chỉ đường từ nãy đến giờ trong lúc hấp hối...
Duẫn Khả Vi đi sau lưng, ban đầu chỉ là rơi nước mắt không ngừng nhưng về sau thì biến thành sụt sịt, cuối cùng khóc ầm lên.
"Huhu..."
"Huhu... Ta... ta không muốn khóc đâu...", Duẫn Khả Vi vừa thút thít vừa lau nước mắt, nói: "Hức hức... cả đời ta... chưa bao giờ khóc nhiều như thế... còn phải... khóc bao lâu nữa chứ..."
Mấy người Thời Thanh Trúc và Cơ Thi Dao cũng buồn cười.
Thế là trong dãy núi Ách Nguyên.
Độc Mãng dẫn đường còn các độc thú khác thì mở đường.
Tiếu Hạc chỉ đường.
Duẫn Khả Vi đi sau cùng.
Sau khi gào khóc ỉ ôi, hắn ta ngồi xổm xuống đất nhảy tới như một con ếch... sau đó lại uốn éo người như một con rắn nước...
Những hành động kỳ quặc của hắn ta làm mấy người buồn cười nhưng không thể cười, đau lòng hết sức.
Bất đắc dĩ, Cơ Thi Dao lại gần Tần Ninh rồi thấp giọng hỏi: "Ngươi có cách giải quyết chứ?"
"Ta không biết thật!"
Tần Ninh nói ngay: "Ta thật sự không biết nên làm gì cả!"'
"Yên tâm, sẽ không thương tổn đến căn cơ đâu, nhiều lắm là mất mặt, chịu chút đau khổ thôi!"
Nói rồi hắn đi tiếp...
Tiểu tử thối!
Đáng đời!
Đã nịnh hót rồi còn so sánh với hắn hồi đó nữa, phải chịu khổ mới được!
Cùng lúc đó.
Trong Vạn Độc Tông.
Tại một sơn cốc.
Rất nhiều nữ tử trong sơn cốc đang nô đùa trong ao hồ, cơ thể kiều mỵ không có lấy một mảnh vải che thân.
Tiếng nước ào ào vang lên.
Chỉ thấy trong hồ có hai bóng người, hai bên ôm hai cô gái trong ngực.
"Haha..."
Độc Thiên Tầm phá lên cười: "Kim Ca, thấy sao? Sướng không, vui không?"
"Haha..."
Khương Kim Ca cũng cười to: "Suốt ngày cứ quanh quẩn trong nhà họ Khương, phụ thân thì dạy dỗ nghiêm khắc, đại ca thì chỉ trông ta mắc lỗi để chê cười ta".
"Thiên Tầm à, ở chỗ của ngươi vẫn thoải mái hơn, muốn làm gì cũng được!"
Khương Kim Ca và Độc Thiên Tầm trèo lên cạnh hồ, một vài nữ tử nhanh chóng mang những món ăn quý hiếm và ngon miệng đến.
Hai người nằm dưới cái chòi gỗ cạnh hồ nhìn khung cảnh náo nhiệt xung quanh.
Độc Thiên Tầm cười ha ha: "Mấy cô gái này là ta sưu tập ở nhiều nơi về đấy, tiểu thư khuê các hay kiều nữ trong nhà, đệ tử tông môn đều có cả, ai cũng kiêu ngạo, khó thuần phục nhưng giờ ai cũng thành đồ chơi của ta!"
Khương Kim Ca tỏ ra khâm phục: "Tên nhãi nhà ngươi đỉnh thật đấy!"
"Ta thì khác, phụ thân ta yêu thương đại ca ta lắm, đại ca ta lại căm ghét ta, ta không thể không tranh giành vị trí trưởng tộc, nếu không thì sau này cha ta chết tình cảnh của ta sẽ ngặt nghèo lắm!"
"Kim Ca, sau này cứ tới chỗ ta đi!"
"Vậy sao được!", Khương Kim Ca mỉm cười: "Ta phải làm trưởng tộc tương lai của nhà họ Khương chứ!"
Hai người đang cười nói thì mấy tên đệ tử Vạn Độc Tông mặc áo đen đột nhiên vào sơn cốc.
Chương 2320: Ta không kiểm soát được bản thân
"Thiếu chủ, không ổn rồi!"
Một nữ tử chậm rãi đi ra từ sơn cốc, cúi người báo cáo: "Tiếu Hạc đi điều tra những kẻ đột nhập vào Vạn Độc Tông chúng ta, cuối cùng... bị bắt, hiện đang dẫn đường cho bọn chúng vào Vạn Độc Tông ta ạ".
Vừa nghe thấy câu này, ý cười trong mắt Độc Thiên Tầm từ từ biến mất.
"Ai mà to gan thế?"
Hắn ta hờ hững hỏi.
"Không rõ ạ, có tám người tất cả, có cả nam lẫn nữ, đều ở độ tuổi thanh niên. Tiếu Hạc bị bắt nên những đệ tử khác không dám manh động, đành tới đây báo cáo", nữ tử nọ cung kính đáp.
"Thú vị đây, thú vị đây..."
Độc Thiên Tầm đứng dậy, một vài cô gái nhanh chóng đi tới mặc áo quần cho hắn ta.
"Kim Ca, ngươi ở đây đợi ta chút nhé, ta đi một lát rồi về ngay".
Khương Kim Ca nghe vậy bèn cười nói: "Đông vui thế này, ta phải góp mặt chứ. Đi chung đi!"
"Cũng được!"
Độc Thiên Tầm nói tiếp: "Ta đang sầu não không có người cho ta thử mấy loại đan độc mới nghiên cứu ra đây!"
Hai người rời khỏi sơn cốc, dẫn khoảng mười đệ tử Vạn Độc Tông ra ngoài...
Lúc này, tại một nơi nằm sâu trong dãy núi Ách Nguyên.
"Huynh đừng nhảy tưng tưng nữa có được không?"
Cơ Thi Dao thấy Duẫn Khả Vi ở đằng trước cứ nhảy loi choi như ếch mãi nên phát bực.
"Ta có kiểm soát được bản thân đâu!"
Duẫn Khả Vi nói trong đau khổ: "Tần công tử ơi, ngươi có thể khiến ta dừng lại được không?"
Tần Ninh làm lơ.
Nhìn Tiếu Hạc bị gai xương của Độc Dã Trư đâm xuyên, hắn đe dọa: "Đừng nghĩ tới việc giở trò gì ở đây, ta nói chuyện được với Hồng Huyết Nhãn Độc Mãng đấy biết không?"
Tiếu Hạc mặt cắt không còn một giọt máu, hắn ta vừa thở dốc vừa đáp: "Biết rồi".
Đúng lúc đó, Hồng Huyết Nhãn Độc Mãng dang dẫn đường bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm hướng tây nam.
Không lâu sau, từng tiếng kêu xé gió truyền đến.
Một loạt bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ.
Sau khi quan sát thì thấy họ bị khoảng mười võ giả mặc trường sam màu đen cản đường nhiều người trong đó còn cưới độc thú tới đây.
"Để xem ai dám cả gan lộng hành ở ngoài Vạn Độc Tông, bắt đệ tử Vạn Độc Tông ta nào!"
Một câu chất vấn cất lên.
"Hahahaha..."
Tuy nhiên, giọng nói kia vừa dứt thì một tiếng cười sặc sụa thình lình vang lên.
Đây là một điệu cười rùng rợn khiến người ta khiếp đảm, từ trước đến nay chưa từng có ai cười như thế.
Đám người Tần Ninh, Thời Thanh Trúc và Cơ Thi Dao đều nhìn Duẫn Khả Vi ở bên cạnh.
Độc Thiên Tầm và Khương Kim Ca vừa đến cũng nhìn hắn ta như một kẻ quái đản.
Giờ thì tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía Duẫn Khả Vi.
"Hắn chính là... chính là... Độc Thiên Tầm... Ha ha ha ha ha ha..."
Hắn ta chỉ vào Độc Thiên Tầm, vừa cười vừa ôm bụng, cười đến nỗi chảy nước mắt vẫn cười.
"Ta... không... kiểm soát được..."
Duẫn Khả Vi phá lên cười sằng sặc: "Hắn là Độc Thiên Tầm đấy, hahahaha..."
Giờ phút này, mặt Độc Thiên Tầm tái mét!
Duẫn Khả Vi!
Cười nhạo hắn ta!
Đã thế còn chẳng vì một lý do nào cả, vừa thấy hắn ta đã cười nhạo rồi.
Nhìn thì tưởng là người ngoài và Duẫn Khả Vi đang tung hô Độc Thiên Tầm đấy, nhưng Duẫn Khả Vi sau khi thấy hắn ta lại cười thật to và bảo rằng: Hắn là Duẫn Khả Vi đấy, ha ha ha ha, buồn cười quá đi mất!
Điều này làm Độc Thiên Tầm mất hết mặt mũi.
Tên này là ai?
Mà dám láo xược!
Chán sống như thế!
"Hahahaha..."
Lúc này Duẫn Khả Vi nằm lăn lộn trên đất mà cười, cố gắng đưa tay chỉ vào Khương Kim Ca rồi tiếp tục giới thiệu trong tiếng cười: "Hắn chính là... chính là... nhị công tử nhà họ Khương... Khương Kim Ca... A... Hahahaha..."
Nét mặt Khương Kim Ca cũng trở nên lạnh lùng.
Đúng là quá ngông cuồng!
"Đừng... đừng nhìn ta... nhìn ta như thế... Hahahahaha...", Duẫn Khả Vi không kìm nổi nữa.
Hắn ta cảm giác mình sắp chết vì cười rồi.
Lần đầu tiên hắn ta biết hóa ra cười cũng đau khổ như thế!
Độc Thiên Tầm và Khương Kim Ca nổi cơn thịnh nộ.
Tên khốn kiếp này!
Sao mà ngạo mạn thế không biết!
Vừa thấy bọn họ đã cười nắc nẻ đã đành, giờ còn bảo đừng nhìn hắn ta? Hắn ta tưởng mình là ai?
Độc Thiên Tầm hừ lạnh: "Các ngươi là ai?"
"Hahahaha..."
"Ngươi câm miệng!"
Hắn ta mới lên tiếng thì đã bị át bởi tiếng cười của Duẫn Khả Vi, giận dữ quát.
Duẫn Khả Vi vừa cười vừa đáp: "Ta... ta..."
Hắn ta sốt ruột lắm chứ nhưng đâu thể nói thành lời, bật nhảy lên tại chỗ!
Nhưng ngay sau đó, Duẫn Khả Vi bỗng nhiên nhận ra mình không kiểm soát được tay chân, đùng một cái thành tư thế trồng cây chuối.
Tay chống xuống đất, hai chân hướng lên trời, nhìn mọi người từ dưới lên.
"Ta..."
Duẫn Khả Vi muốn khóc quá đi mất.
Hắn ta đã bị giày vò gần một giờ rồi, tại sao vẫn chưa kết thúc chứ?
Đừng nói là Tần Ninh cố ý lừa hắn ta đấy nhé?
Cơ Thi Dao mặc kệ Duẫn Khả Vi.
"Ngươi là Độc Thiên Tầm, thiếu chủ Vạn Độc Tông".
Cô ta vừa nói vừa tiến lên phía trước, hậm hực hỏi: "Có nhận ra hắn là ai không?"
Độc Thiên Tầm theo phản xạ nhìn về phía Cơ Thi Dao.
Cái nhìn này khiến hắn ta ngây người.
"Thế gian này mà có một giai nhân thế này ư? Đẹp như trúc lặng, sáng rỡ như ánh trăng trên trời, trong sự tươi trẻ ẩn chứa trưởng thành, ta thích!", Độc Thiên Tầm nói thẳng, không chút kiêng kỵ.
Cơ Thi Dao nghe vậy thì sắc mặt thư thái hơn, đoạn cô ta cười nói: "Ngươi thích à? Ngươi thích lão nương cũng vô dụng, còn nhớ hắn chứ?"
Ngặt nỗi Độc Thiên Tầm nghe Cơ Thi Dao nói vậy bỗng phất tay, đáp: "Loại như ngươi thì chất đầy trong Vạn Độc Tông kia kìa, có ai khen ngươi đâu!"
Cô ta nhìn theo tầm mắt của hắn ta, phát hiện Độc Thiên Tầm đang nhìn Thời Thanh Trúc sau lưng mình đắm đuối.
Trán Cơ Thi Dao nổi gân xanh như thể sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào!
Hác Kỉ Suất biết điều, nhanh chóng lui về phía sau.
Độc Thiên Tầm sắp "lên đường" rồi!
"Không biết cô nương tên gì? Tới Vạn Độc Tông ta làm khách sao không báo trước một tiếng, nếu vậy thì Độc Thiên Tầm đã ra tận nơi để tiếp đón rồi!"
Độc Thiên Tầm của lúc này nhã nhặn, lịch sự và khách sáo cực kỳ.
“Tên chó chết, ngươi chuẩn bị đi đời nhà ma rồi!”
“Ha ha ha ha ha...”, tiếng cười ghê rợn của Duẫn Khả Vi lại vang lên: “Đúng đúng, ngươi... ngươi sắp đi đời nhà ma rồi”.
“Câm miệng!”
Độc Thiên Tầm nhìn hai người, lạnh lùng quát: “Ồn ào quá!”
“Giết chết tất cả bọn chúng, chừa giai nhân đó lại cho ta!”
Hắn ta ra lệnh.
Soạt soạt soạt...
Từng bóng người xông lên tấn công.
“Bản cô nương không cần tự mình ra tay cũng giết được các ngươi!”
Cơ Thi Dao hừ lạnh: “Lãng Thư Thành, cút ra đây!”
Cô ta vừa nói xong thì hàng loạt bóng người xuất hiện từ bốn phương tám hướng và bao vây đám võ giả của Vạn Độc Tông. Nhìn kỹ thì thấy có đến nghìn người bước ra một cách đột ngột.
Người đàn ông cầm đầu mặc trường bào, khuôn mặt hiền như bụt. Hắn ta nhìn Cơ Thi Dao với vẻ kính cẩn, chắp tay nói: “Chào đại nhân!”
Bình luận facebook