-
Chương 2306-2310
Chương 2306: Khóc không thành tiếng
Tần Ninh quỳ rạp trên mặt đất, trong đoạn ghi hình, hai vợ chồng Linh Thư và Lý Thanh Huyên vẫn thay nhau nói chuyện.
Đây là dùng bảo khí Chí Tôn ghi lại hình ảnh của hai vợ chồng bọn họ, bảo tồn đến nay.
Bây giờ, có thể lấy ra xem được rồi.
“Con trai ngoan, mấy năm trước con không làm được gì cả, mọi người đều nói con vô dụng, nhưng chỉ có nương biết, con là đại thiên tài”.
Lý Thanh Huyên kiêu ngạo nói: “Bây giờ cũng đã thành đại tông sư rồi, khoảng thời gian trước khi con trở về, ta đã nghe tên nhóc Nhất Mặc kia nói, cường giả đến xin con luyện đan xếp thành hàng dài”.
Thân là mẫu thân, sự kiêu ngạo về con trai biểu hiện rõ trên mặt.
Linh Thư cũng cười nói: “Đây là giống ta, ban đầu con ta giả vờ ngu ngốc, sau đó đột nhiên đầu óc thông suốt, không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng là làm cho người khác kinh hãi”.
“Phi!”
Lý Thanh Huyên cười một tiếng rồi nói: “Đại ca Linh Dập và nhị ca Linh Dụ đều lợi hại hơn so với chàng mà?
Giống chàng?
Chàng nói ra mà không biết ngại sao?”
Linh Thư ngốc ngốc gãi đầu.
Thấy một màn như vậy, Tần Ninh không khỏi mỉm cười.
Cha nương vẫn luôn như thế, ở cùng một chỗ là sẽ cãi nhau.
Thế nhưng từ trước đến nay tình cảm vẫn luôn rất tốt.
Giờ phút này, Lý Thanh Huyên có chút do dự, nhìn Linh Thư nói: “Phu quân, chàng nói đi”.
“Nàng nói, nàng nói đi…”, Linh Thư cũng có chút xấu hổ.
Lý Thanh Huyên trừng mắt nhìn Linh Thư, hừ một tiếng rồi nói: “Xem cái dáng vẻ không có tiền đồ kìa, ta nói thì ta nói…”, Lý Thanh Huyên ngồi trước bàn, chỉnh sửa lại quần áo, trực tiếp nói: “Thần Nhi, kỳ thực từ trước đến nay, cha nương đều không thích tranh giành quyền thế, chỉ thích sống ẩn dật ở núi rừng, mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi”.
“Cha và nương không có tâm nguyện lớn gì, chỉ hy vọng con và đệ đệ bình an”.
“Có một chuyện, chúng ta vẫn…vẫn luôn giấu trong lòng, muốn trực tiếp nói với con, nhưng lại không có can đảm, đúng lúc con tặng chúng ta Trữ Tượng Kính thần kỳ này, ta liền nhân cơ hội này nói với con, chờ sau này cha nương chết đi, con phát hiện ra thứ này, sẽ biết được…”, Tần Ninh quỳ gối trước hai người, im lặng lắng nghe.
“Kỳ thật…”, Lý Thanh Huyên do dự nói: “Kỳ thật, có phải con đã không còn là con của chúng ta nữa rồi phải không?”
Lời này vừa nói ra, thân hình Tần Ninh cứng ngắc.
“Khi con còn bé, nhìn con có chút ngu ngơ, không thích nói nhiều, chỉ thích im lặng chơi một mình, thiên phú cũng không tốt, cho dù lúc chơi với các bạn bị bắt nạt cũng không thèm quan tâm, khi đó, ta và cha con đều lo lắng, sau này con trưởng thành thì biết làm sao bây giờ, cho nên chúng ta mới nghĩ đến việc sinh cho con một đệ đệ, để sau này chăm sóc con”.
“Thế nhưng sau này…sau này con đã thay đổi, tu hành tiến bộ rất nhanh, lĩnh ngộ thuật luyện đan cũng cường đại, trở nên vô cùng lợi hại…”
“Vốn dĩ cha nương còn nghĩ con bị ai đó đoạt xác nữa cơ, nhưng nhìn thấy con đối xử rất tốt với gia tộc, với đệ đệ của mình, đương nhiên, đối xử với cha nương cũng rất tốt”.
“Cho nên, nương vẫn cảm thấy, không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào, có phải là liên quan đến kiếp trước của con không?”
“Ban đầu cha nương cũng chỉ hoài nghi, cảm thấy bản thân mình nghĩ nhiều rồi, nhưng sau đó lại càng cảm thấy không thể tin được, nên mới có suy nghĩ này”.
Lý Thanh Huyên nói đến đây thì vội vàng nói thêm: “Nhưng mà Thần Nhi, con đừng nghĩ nhiều, con vẫn là con trai của nương, là miếng thịt trong người mà nương hoài thai mười tháng sinh ra, chỉ là…cảm giác bị nghẹn trong lòng rất khó chịu”.
“Cho dù kiếp trước con có là nhân vật lớn, khó lường như thế nào thì kiếp này, con vẫn là con trai của chúng ta, chuyện này ai cũng không thay đổi được”.
Lý Thanh Huyên nói đến chỗ này thì hai mắt đỏ hoe, không nhịn được mà khóc nức nở…
“Nàng nhìn nàng kìa, khóc cái gì chứ!”
Linh Thư nghiêm túc nói: “Chúng ta không đủ can đảm nói trước mặt đứa nhỏ, nên đành nói trong bản ghi hình này, chờ đến khi đứa nhỏ thấy được, chúng ta cũng đã cưỡi hạc về trời rồi, khóc cái gì…”
“Ta muốn khóc, mắc mớ gì đến chàng?”
Lý Thanh Huyên hừ một tiếng rồi nói: “Đó là con ta, là do ta sinh ra”.
Linh Thư lập tức ho khan, ôm lấy bả vai thê tử, an ủi nàng.
Giờ phút này, Tần Ninh quỳ rạp phía trước hai người, nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng, thân thể không ngừng run rẩy, không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Thì ra hai người đã sớm biết…Trong phút chốc, trái tim Tần Ninh như bị đâm ngàn nhát đao.
Có lẽ, đối với hai vợ chồng bọn họ, cho dù Tần Ninh hắn có thể là nhân vật lớn nào đó thức tỉnh ký ức kiếp trước, hoàn toàn trở thành một người khác, nhưng hắn vẫn là con trai của bọn họ! Bọn họ muốn hỏi hắn, nhưng lại lo lắng hắn nghĩ nhiều.
Mà cuối cùng, bọn họ lại lựa chọn phương pháp này, lựa chọn sau khi mình mất đi mới để cho con trai mình xem.
Làm cha làm nương.
Ai mà chẳng yêu thương con cái như bảo bối trong lòng bài tay, như cục vàng trong lồng ngực.
“Con trai ngoan, con đừng nghĩ nhiều, nói hết với con chúng ta cũng thoải mái hơn một chút, nhưng con vẫn luôn là con trai của cha nương, điều này, cho dù kiếp trước con là ai, kiếp sau con là ai, đời này cũng không thể nào thay đổi được”.
Linh Thư cười haha nói: “Tên nhóc nhà con bây giờ trở thành đại đan sư rồi, thân phận địa vị không tầm thường, nhưng nhất định con phải nhớ rõ, ở bên ngoài nhớ bảo vệ tốt bản thân”.
“Ta và nương con không sao cả, chuẩn bị về ở ẩn, hưởng thụ cuộc sống cõi thần tiên”.
Lý Thanh Huyên nói tiếp: “Tên nhóc thối, nhớ sau này trở về thăm nương con nhiều một chút, ta sẽ nấu canh thịt nai con thích ăn nhất!”
Mỗi câu mỗi chữ của hai vợ chồng đều dặn dò Tần Ninh.
Thời gian từ từ trôi qua, giờ phút này, hắn quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng rơi nước mắt, cả người đã hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Trong đầu hiện lên từng hình ảnh của cha nương.
Khi còn bé bị ngã sấp xuống, được nương đỡ dậy, quan tâm hỏi han.
Khi bị người khác bắt nạt, cha sẽ hô to gọi nhỏ, nhưng cuối cùng lại không giải quyết được gì, bị nương mắng cho một trận.
Mỗi bữa cơm, nương đều tự mình xuống bếp nấu ăn, sợ tay nghề của người hầu không tốt, không làm ra được những món mà con mình thích.
Tất cả, phảng phất như mới hôm qua.
Tất cả, thoáng qua như mây khói.
Bên ngoài nhà thờ tổ, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên nghe được động tĩnh bên trong, lập tức muốn đi vào nhưng cuối cùng vẫn trở về ngoài cửa.
Hai người đi theo sư tôn nhiều năm, chưa bao giờ nhìn thấy sư tôn như bây giờ, gào khóc không thể kìm nén được.
Đối với sư tôn mà nói, mỗi một kiếp, mỗi một thế giới mà người trải qua đều khắc sâu trong lòng, cả đời cũng không thể nào quên! Trong nhà thờ tổ.
Dần dần yên tĩnh trở lại.
Mặt trời lên cao rồi lại lặn xuống.
Ba ngày liên tiếp trôi qua.
Cửa lớn mở.
Tần Ninh mang sắc mặt tiều tuỵ bước ra.
“Sư tôn”.
“Sư tôn”.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên vội vàng tiến đến, bọn họ vô cùng đau lòng.
Tần Ninh gật gật đầu, khoát tay rồi lập tức bước đi.
Hai người đi theo sau, im lặng không nói lời nào.
Bên ngoài viện nhà thờ tổ, Linh Thiên Triết cũng xuất hiện ở đây.
“Ca…”
“Ừm”, Tần Ninh nhìn Linh Thiên Triết trước mặt, hắn không nhịn được mà đi lên phía trước, choàng tay ôm lấy đệ đệ mình, thì thầm nói: “Về sau, ta tuyệt đối sẽ không để cho người khác bắt nạt đệ…”, Linh Thiên Triết nhất thời cảm nhận được nỗi bi thương trong lòng Tần Ninh, lập tức vỗ vỗ lưng hắn.
Sau khi sắp xếp tốt đình viện, Tần Ninh tắm rửa, đến khi lần nữa xuất hiện trước mặt Linh Thiên Triết, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thì đã khôi phục là dáng vẻ ban đầu.
Vẫn là người thanh niên anh tuấn tài giỏi, phong thái oai hùng, bừng bừng khí thế.
Thế nhưng, trong đáy mắt không thể che giấu được một nỗi bi thương…
Chương 2307: Sao có thể trách các huynh được chứ?
"Đại ca thì sao?"
Tần Ninh nói với Linh Thiên Triết: "Đi tìm đại ca đã, ta sẽ xem độc trong người huynh ấy thế nào rồi tìm cách giải sau".
"Vâng..."
Bốn người đi tới Linh phủ.
Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh rất đỗi ngạc nhiên khi gặp lại Tần Ninh.
Mới ba ngày trôi qua mà trông hắn như bị bủa vây trong tâm trạng đầy đau thương, tưởng chừng bất cứ ai đến gần cũng sẽ cảm nhận được sự buồn bã tột cùng ấy.
Như ăn sâu vào trong xương tủy, không cách nào loại bỏ.
"Tam đệ..."
"Ta không sao".
Tần Ninh nhìn Linh Thiên Thương, điềm tĩnh nói: "Phòng luyện đan của Linh phủ nằm ở đâu? Để ta xem thương tích trong người đại ca cho!"
"Ừm..."
Nhóm người đi vào phòng luyện đan của nhà họ Linh.
Không lâu sau, tại phòng luyện đan.
Tần Ninh, Linh Thiên Triết, Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh đều tập trung tại đây.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thì đứng canh ngoài cửa.
Tần Ninh cẩn thận bắt mạch cho Linh Thiên Thương đồng thời dùng lực hồn phách kiểm tra sự vận chuyển của khí Chí Tôn trong cơ thể ông ta.
Chốc lát sau, hắn cau mày.
Kiểm tra đã xong một lúc lâu nhưng Tần Ninh chẳng nói gì.
Linh Thiên Minh sốt ruột hỏi: "Tam đệ, thương thế của đại ca... nặng lắm đúng không?"
Linh Thiên Triết ngăn cản: "Nhị ca đừng vội, dù sao trước đây tam đệ cũng là Đan Đế kia mà!"
"Nhưng bây giờ tam đệ chuyển thế trùng sinh rồi, đâu còn như trước nữa...", Linh Thiên Minh vừa ho vừa bảo.
Câu này vừa cất lên, ba người đồng thời nhìn về phía Tần Ninh.
Hắn trả lời: "Đừng lo, ta nhất định sẽ chữa trị cho đại ca".
Linh Thiên Minh và Linh Thiên Thương nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Tần Ninh nói có cách thì chắc chắn là có.
Năm đó phụ thân của bọn họ là huynh đệ ruột.
Bốn người là đường huynh đường đệ với nhau, cho dù gãy xương đứt gân thì Tần Ninh cũng sẽ không lừa họ.
Hắn đứng dậy, cầm giấy bút lên và nói: "Nhị ca, huynh giúp ta chuẩn bị chỗ dược liệu này...", đợi Tần Ninh viết xong, Linh Thiên Minh nhận lấy tờ giấy, nhìn lướt qua một lượt rồi hỏi: "Mấy thứ này tìm dễ thôi, chỉ cần chừng này là chữa trị cho đại ca được rồi sao?"
"Không đâu".
Tần Ninh lắc đầu rồi giải thích: "Những thứ này chỉ có tác dụng kiềm chế ngăn không cho nội thương của đại ca trở nặng thôi, muốn loại trừ hoàn toàn cần phải tốn chút công sức".
"Nhưng ít nhất sẽ bảo đảm tu vi của đại ca không tiếp tục giảm sút do độc tố trong cơ thể nữa".
Hiện tại Linh Thiên Thương có cảnh giới Tiểu Thần Tôn hậu kỳ.
Cảnh giới Tiểu Thần Tôn có thể nói là lực lượng đứng đầu tại Linh Nguyên Châu.
Tuy nhiên... năm xưa rất nhiều người trong nhà họ Linh có cấp bậc Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn chứ đừng nói là Tiểu Thần Tôn.
Sau nhiều năm xuống dốc, cường giả cấp bậc Chí Cao Đế Tôn lẫn Đế Tôn đều chết hết, dẫn đến cảnh giới cao nhất trong nhà họ Linh ngày nay chỉ còn là Tiểu Thần Tôn.
Bấy giờ Linh Thiên Thương tỏ ra tự trách: "Bao nhiêu năm qua hai bọn ta chẳng tiến bộ gì cả, có lỗi với cha mẹ, thế hệ tổ phụ đã vất vả cực nhọc bảo vệ gia nghiệp quá!"
"Chuyện này sao có thể trách các huynh chứ?"
Tần Ninh an ủi: "Muốn trách thì phải trách những kẻ đã xuống tay với nhà họ Linh kia".
"Nếu như năm đó ta... kiên trì đến cùng, đưa nhà họ Linh trở thành gia tộc bá chủ Cửu Nguyên Vực thậm chí thế lực đứng đầu Thượng Nguyên Thiên thì có lẽ những chuyện này đã không xảy ra..."
Linh Thiên Triết biết mấy ngày trước huynh trưởng của mình ở trong từ đường gặm nhấm nỗi đau quá lớn bèn động viên: "Ca, huynh đừng cái gì cũng ôm hết vào mình chứ. Hồi đó là do tổ phụ tuyên bố mỗi thế hệ nhà họ Linh phải dựa vào chính sức mình thì những thành quả đạt được mới tính là của gia tộc mà".
Tần Ninh ngồi xuống, không nói gì.
Hắn vẫn chưa thể dứt tâm trí khỏi những lời mà cha mẹ đã nói.
"Phù Dung lâu, nhà họ Liễu trong Linh Nguyên Châu có động thái gì với nhà họ Linh không?"
Tần Ninh hỏi thẳng.
"Phù Dung lâu được Hồng Phù Dung phát triển lên từng bước, nói cho cùng thì việc nhà họ Linh chúng ta rút khỏi Cửu Nguyên Vực đã kiềm chế việc mở rộng quy mô của họ nhưng vị Hồng Phù Dung lâu chủ này không hề làm gì cả".
Linh Thiên Minh đã đi chuẩn bị dược liệu, Linh Thiên Triết trả lời: "Còn nhà họ Liễu thì... bọn ta đang trong quá trình điều tra, dường như nhà họ Liễu có liên quan mật thiết tới Ngạo Thế Đường ở Tuyên Châu, có vẻ bọn họ đang mưu tính gì đó..."
Tần Ninh thản nhiên hỏi: "Nếu như có chứng cứ xác thực thì nói cho ta biết nhé".
"Thiên Triết, đệ đừng về quận Linh Tiên, chuyện ở đó cứ giao cho Liễu Thông Thiên xử lý đi, đệ ở lại thành Linh Nguyên cho ta yên tâm".
"Thời gian này đại ca chuẩn bị dưỡng thương, bên cạnh đó ta sẽ xem những đệ tử khác trong tộc có vấn đề gì về cơ thể không".
"Thế hệ nào của nhà họ Linh cũng bị hãm hại, đề phòng vẫn hơn".
"Chuyện tiếp theo cứ giao cho ta".
Tần Ninh nhìn hai người, từ tốn nói: "Nhà họ Linh là bá chủ Cửu Nguyên Vực thì phải ở vị trí nguyên bản của nó!"
Khi Linh Thiên Minh thu thập dược liệu xong thì Tần Ninh đã đi vào một căn phòng luyện đan khác bắt đầu luyện chế đan dược.
Ba người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh và Linh Thiên Triết đứng chờ.
"Tam... tứ đệ...", Linh Thiên Thương nhìn Linh Thiên Triết, không nén được lòng hiếu kỳ: "Tam thúc và tam thẩm để lại thứ gì cho Thiên Thần thế?"
"Ta cũng không rõ".
Linh Thiên Triết lắc đầu đáp: "Nhưng mà hình như huynh trưởng... đau khổ lắm".
Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh im lặng không nói gì.
Họ vẫn nhớ như in Linh Thiên Thần khi còn trẻ là một người không có tiếng tăm, thậm chí còn hiền lành khờ khạo, suýt chút nữa đã bị người ta tưởng là kẻ ngốc.
Nhưng tam thúc và tam thẩm vẫn yêu thương hắn hết mực.
Vì Thiên Thần bị bắt nạt nên tam thúc và tam thẩm đã không ít lần nổi trận lôi đình trong buổi họp của gia tộc. Lúc ấy không ai ngờ rằng Thiên Thần tỏa sáng thiên phú về thuật luyện đan, trở thành một thế hệ đại sư, thành Cửu Nguyên Đan Đế nổi tiếng khắp Trung Tam Thiên! Nhớ lại dĩ vãng, ba người chỉ biết thở dài trong ngậm ngùi.
Nếu Tần Ninh không đột ngột xuất hiện thì có lẽ nhà họ Linh sẽ bị xóa sổ hoàn toàn khỏi Cửu Nguyên Vực trong vòng chưa đến một vạn năm nữa... Nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì họ còn mặt mũi nào để gặp phụ mẫu của mình chứ?
Mấy ngày tới Tần Ninh nhốt mình trong phòng luyện đan.
Mỗi ngày hắn đều bảo các đệ tử trong nhà họ Linh xếp hàng gặp mình và kiểm tra thân thể từng hậu bối một, sau khi chắc chắn không có gì khác thường thì nhân tiện chỉ điểm vài câu.
Thời gian có hạn nên Tần Ninh không thể hướng dẫn toàn bộ được. Ngày còn dài, đành để sau vậy.
Hắn muốn nhà họ Linh trở về thời huy hoàng một lần nữa! Nhưng đây không phải chuyện một sớm một chiều.
Tần Ninh gần như không nghỉ ngơi suốt bảy ngày liên tục.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thấy hết sự nỗ lực của hắn, trong lòng vô cùng xót xa.
Sư tôn đích thị là đang dồn hết tâm trí vào công việc để không còn thời gian nghĩ tới những chuyện đau buồn nữa.
Chao ôi! Bọn họ chứng kiến sư tôn ráo riết kiếm tìm nhà họ Linh, tìm được đệ đệ ruột thịt của mình và dấu vết do cha mẹ để lại, để rồi thấy cảnh nhà họ Linh sa sút, biết rõ đây là cú đả kích lớn nhường nào với một người nặng tình cảm như sư tôn.
Hai người vô cùng lo lắng.
Họ lo lắng cho ngũ sư đệ Trần Nhất Mặc mà mình chưa gặp bao giờ.
Chuyện này là một cú sốc tâm lý cho Tần Ninh, sau này Trần Nhất Mặc mà biết được thì ắt hẳn sẽ tự trách và hối hận lắm đây...
Chương 2308: Ta đi cùng các ngươi
Mặc dù không biết Trần Nhất Mặc sao rồi.
Nhưng có lẽ năm đó khi chuyển thế sư tôn đã dặn dò hắn ta chăm sóc phụ mẫu của mình.
Vậy mà hiện giờ nhà họ Linh ra nông nỗi này, còn Trần Nhất Mặc thì mất tích.
Khi hai sư đồ hội ngộ, hắn ta sẽ đối mặt với người sư tôn mà mình tôn kính thế nào đây?
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều lo lắng cho sư đệ.
Hôm nay, cuối cùng Tần Ninh cũng ra khỏi phòng luyện đan.
"Sư tôn".
"Sư tôn".
Hai người tiến lên.
Tần Ninh trông tiều tụy hơn mấy ngày trước rất nhiều.
Cũng phải thôi, luyện đan vốn là một việc tốn rất nhiều công sức mà.
Lại thêm việc kiểm tra tu vi và đặt câu hỏi cho các đệ tử nhà họ Linh mấy ngày liên tiếp, hắn mệt bở hơi tai luôn rồi.
"Không sao...", Tần Ninh khoát tay rồi nói: "Chuẩn bị về Phù Dung lâu thôi!"
"Giờ đi luôn ạ?"
Diệp Nam Hiên thắc mắc.
Hắn ta cứ tưởng Tần Ninh sẽ ở nhà họ Linh lâu lắm chứ.
"Có việc phải làm, về tìm Dược Thập đã".
Tần Ninh hỏi: "Nguyên Sơ Liễu còn ở đây đúng không?"
"Vâng...", Lý Huyền Đạo tiếp lời: "Hồng Phù Dung lâu chủ đã ra lệnh cho cô ta đi theo người mà".
"Thông báo cho cô ta chuẩn bị trở về thành Phù Dung, đồng thời truyền tin cho Dược Thập bảo cô ấy chờ chúng ta".
"Ta đi chào những người trong nhà họ Linh đã".
"Vâng".
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên rời đi.
Tần Ninh thì đến gặp Linh Thiên Triết để nói rõ tình hình.
"Gấp vậy ạ?"
Ông ta vô cùng bất ngờ.
Tần Ninh nói tiếp: "Trước đây ta từng thấy loại độc của đại ca rồi, có lẽ có liên quan đến độc của người đó, ta về trước xem thế nào".
"Vả lại thời gian này đã có bảo đan Chí Tôn ngũ phẩm do ta luyện chế rồi, độc của đại ca sẽ không tái phát đâu".
"Nhớ lấy, nhà họ Linh vẫn giống như trước, nói cho bọn Linh Hóa Vũ không được nhắc đến chuyện gì liên quan tới ta, nếu không... e rằng ta mà xảy ra chuyện gì thì nhà họ Linh sẽ diệt vong mất".
Đương nhiên Linh Thiên Triết biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Thế nên ông ta không dám nói cho bất kỳ tiểu bối nào trừ con của ba người.
Huống gì tin Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế đã rất chấn động rồi.
Chỉ riêng Cửu Nguyên Đan Điển thôi.
Đã đủ để dấy lên một trận gió tanh mưa máu trên toàn bộ Cửu Nguyên Vực, không, là toàn bộ Thượng Nguyên Thiên.
Chuyện này dính dáng quá nhiều thứ, kể cả nhà họ Linh năm xưa thời còn là bá chủ Cửu Nguyên Vực cũng không kiểm soát nổi chứ đừng nói là nhà họ Linh hiện nay.
Mọi chuyện phải trông cậy hết vào Tần Ninh.
Linh Thiên Triết hiểu một điều rằng chỉ cần mình và tất cả mọi người trong nhà họ Linh không làm gánh nặng là được rồi.
"Chắc sẽ có tin tức nhanh thôi".
Tần Ninh dặn dò: "Ở lại nhà họ Linh dưỡng thương cho tốt, tu luyện pháp thân Thú Linh theo pháp môn mà ta đã nói cho đệ nữa".
"Dù phải ép đệ tăng cảnh giới thì ta cũng sẽ biến đệ trở thành một vị Chí Cao Đế Tôn!"
Chí Cao Đế Tôn! Cảnh giới lớn cuối cùng trong chín cảnh giới của Chí Tôn.
"Nhớ bảo vệ tốt bản thân đấy".
Dặn dò xong, Tần Ninh theo Nguyên Sơ Liễu rời khỏi nhà họ Linh.
Trên đường đi, hắn ngồi trên phi cầm rồi vào điện nghỉ ngơi.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thì canh giữ ở ngoài như hai vị thần giữ cửa.
Mấy ngày nay vất vả cho sư tôn rồi.
Phải ngủ một giấc thật say mới được!
Gần ba ngày sau, họ trở về thành Phù Dung ở Linh Nguyên Châu.
Đến khi đã vào Phù Dung lâu, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên mới gọi Tần Ninh dậy.
Thời Thanh Trúc đứng chờ ở ngoài.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy đầm dài màu xanh biếc hơi bó sát làm lộ đường cong quyến rũ, trên tóc cắm một chiếc quạt giấy nhỏ vẽ tranh thủy mặc đầy hoạt bát.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều ngẩn người khi nhìn thấy Thời Thanh Trúc.
Cảm giác nàng tuy vẫn như muội muội nhà bên nhưng đâu đó đã có khí chất trưởng thành rồi.
Lần trước chia tay sao họ không thấy Thời Thanh Trúc ra ngoài đình viện nhỉ?
Lý Huyền Đạo đứng cạnh Diệp Nam Hiên, thì thầm: "Thời sư nương vụng trộm với ai à?"
"Cút mẹ ngươi đi!"
Diệp Nam Hiên thấp giọng mắng: "Muốn chết cũng đừng bắt ta chết theo!"
"...", Tần Ninh xuất hiện trên gác mái.
Thời Thanh Trúc tiến lên ôm tay Tần Ninh, rất đỗi lo lắng khi nhìn thấy đôi chút vẻ mệt mỏi còn lộ ra trên mặt hắn dù đã ngủ một giấc: "Sao đi một chuyến mười mấy ngày mà nhìn chàng sa sút hẳn thế?"
"Xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn thôi, không sao đâu..."
Thời Thanh Trúc quá đỗi xót xa.
Nàng thích nhất là có Tần Ninh ở bên chiều chuộng mình, yêu mình, che chở mình.
Vì nàng biết mình chính là bảo bối của hắn.
Lần đầu tiên thấy Tần Ninh thế này, Thời Thanh Trúc càng thương hắn hơn.
Lúc này, Hồng Phù Dung tạm gác công việc mau chóng tới gặp Tần Ninh.
"Dược Thập đâu?"
Tần Ninh đi vào vấn đề.
"Hơn mười ngày qua Dược Thập luôn quan sát đồ đệ của cô ấy, hay xuất quỷ nhập thần nên ta cũng không rõ..."
"Vậy để sau đi, khi nào cô ấy về thì bảo cô ấy tới gặp ta".
"Rõ!"
Hồng Phù Dung cúi người đáp.
"Không cần!"
Đúng lúc đó, một bóng người thình lình từ bên ngoài đình viện bước đến gần mấy người.
"Tìm ta có chuyện gì không?"
Dược Thập vẫn ăn mặc lôi thôi như cũ.
"Có điều tra ra đồ đệ cô bị ai xuống tay không?"
Tần Ninh từ tốn nói: "Độc của Thiên Tàm Độc Thiềm Thừ rất hiếm thấy ở Cửu Nguyên Vực, vô cùng quý giá, không khó để tìm ra ai là kẻ hạ độc nhỉ".
Dược Thập nghe vậy bèn trả lời: "Tìm được rồi, ta định đi ấy nhưng ngươi gửi thư nói ta chờ ngươi nên chưa đi".
Mới hơn mười ngày đã tìm thấy rồi ư?
Tần Ninh khá bất ngờ với năng lực của Dược Thập.
"Ngày mai xuất phát, ta đi với cô!"
"Được!"
Cô ta gật đầu, liếc mắt nhìn Tần Ninh rồi hỏi: "Ngươi... ngươi không sao chứ?"
Trông hắn... tiều tụy quá trời quá đất.
Phất tay, Thời Thanh Trúc đỡ Tần Ninh vào đình viện.
Hồng Phù Dung vội vàng kéo Nguyên Sơ Liễu sang một bên hỏi mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì mà tiên sinh mệt mỏi đến thế.
Dược Thập thì nhìn Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên bằng ánh mắt dò hỏi.
"Sư tôn các ngươi bị làm sao thế? Lúc nào cũng phấn chấn tinh thần mà, sao hôm nay nhìn thê thảm thế?"
"Bị ai đánh à?"
Diệp Nam Hiên hừ lạnh: "Người có thể đánh sư tôn bọn ta vẫn chưa ra đời đâu!"
Lý Huyền Đạo đứng kế bên chỉ cười mỉa.
Tên trời đánh này quên béng chuyện đánh sư tôn năm đó rồi.
Ủa?
Không đúng, hình như là Ôn Hiến Chi chứ có phải Diệp Nam Hiên đâu?
Lý Huyền Đạo hoang mang.
"Nhìn hắn mệt mỏi quá, không phải bị những thứ xung quanh tác động mà trông giống tâm bệnh hơn, hình như hắn bị sốc tâm lý lớn lắm".
Dược Thập nói tiếp: "Cho hắn uống mấy cái này cho đỡ!"
Nói rồi cô ta lấy mấy viên đan dược ra.
Diệp Nam Hiên do dự một lúc vẫn quyết định nhận lấy.
Dược Thập nhìn hai người, lại bảo: "Ta hỏi các ngươi một chuyện".
"Hỏi đi".
Diệp Nam Hiên đáp.
“Mấy ngày nay ta không chỉ điều tra về thủ phạm hạ độc đồ đệ ta mà còn điều tra các ngươi”.
Cô ta nói thật nhanh: "Năm người các ngươi, Tần Ninh, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc, Liễu Thông Thiên, cùng xuất hiện ở dãy núi Côn Tiên đúng không?"
Câu nói ấy vừa cất lên, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều sửng sốt.
Chương 2309: Vạn Độc Tông
Người phụ nữ này bí mật điều tra bọn họ sao?
Dược Thập tiếp tục nói: "Năm người các ngươi tới từ Hạ Tam Thiên, người đầu tiên gặp ở Trung Tam Thiên là Hác Kỉ Suất".
"Sau đó... các ngươi đến quận Linh Tiên, tình cờ quen biết với Linh Phỉ Phỉ, trợ giúp nhà họ Linh, hành động này quá kì lạ... Hồng Phù Dung cũng cung kính với Tần Ninh một cách khó hiểu".
"Tần Ninh lại có mối quan hệ mật thiết với nhà họ Linh".
"Nhưng các ngươi vốn không phải người của Trung Tam Thiên".
"Vậy nên... rốt cuộc các ngươi là ai? Hay nói cách khác, sư tôn các ngươi là thần thánh phương nào?”
Từ đầu đến cuối Dược Thập luôn nhìn chằm chằm hai người.
"Sư tôn ta là Cửu Nguyên Đan Đế uy danh hiển hách!"
Đương nhiên Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên chỉ nói câu này trong lòng.
"Sư tôn ta chính là một người bí ẩn, chí cao vô thượng, cô không rõ là phải thôi".
Lý Huyền Đạo lên tiếng: "Ta khuyên cô đừng nên tò mò làm gì".
"Hừ, nếu như chỉ có mấy việc này thôi thì ta đã mặc kệ rồi, nhưng sư tôn các ngươi lại trông như rất thành thạo Cửu Nguyên Đan Điển, ta phải làm cho rõ chuyện này".
Cửu Nguyên Đan Điển! Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên nhìn nhau.
Sư tôn viết cuốn sách đó mà, không thành thạo mới là lạ.
Dược Thập thấy hai người chỉ cười haha chứ không nói thật bèn tức giận xoay người bỏ đi.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên không quan tâm đến việc đó, về đình viện của mình bắt đầu tu luyện.
Không được lãng phí bất cứ giây phút nào.
Đi theo sư tôn mà không làm được tích sự gì thì mất mặt lắm!
Lúc này, trong lầu các.
Thời Thanh Trúc bận bịu bưng trà rót nước, đấm lưng mát xa cho Tần Ninh.
Trước kia hắn toàn làm vậy cho nàng.
"Được rồi!"
Tần Ninh bỗng nhiên nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay mảnh mai của Thời Thanh Trúc, hai tay khẽ vòng qua người nàng rồi tựa đầu lên ngực.
"Ta không sao đâu...", tiếng thì thầm cất lên.
"Chỉ là do thấy cha mẹ nên ta suy nghĩ rất nhiều điều thôi".
"Nghĩ về việc họ biết ta đã là một người khác từ trước nhưng vẫn không nói ra, lặng lẽ chịu đựng vì sợ ta nghĩ nhiều".
"Trước đây ta chỉ xem mỗi một kiếp là một trải nghiệm trong đời, nhưng bản thân ta lại đối xử với trải nghiệm này từ quan điểm của trải nghiệm khác. Ta cho rằng làm nhà họ Linh trở nên lớn mạnh là điều mình phải làm với tư cách là một người con".
"Ta chưa bao giờ xem họ... là cha mẹ mình, ít nhất trong một vạn năm đó là như vậy... Thế nhưng trong mắt họ, ta luôn là con trai của họ dù ta là ai đi chăng nữa....", giọng Tần Ninh nhẹ bẫng: "Ta đã sai... nhưng không còn cơ hội để bù đắp nữa".
Hắn tiếp tục kể: "Ta nhớ người cha đang ở cách đây cả tỉ dặm, bây giờ ông ấy ra sao, phải gánh vác toàn bộ mọi thứ của Thương Mang Vân Giới thì... ông ấy sống như thế nào... các mẹ của ta thì sao...", lúc này Tần Ninh không còn là Đan Đế hay Võ Đế, Thần Đế chuyển kiếp gì nữa mà chỉ đơn thuần là một con người.
Chỉ là một người con mà thôi!
Cảm nhận được cảm xúc thầm kín trong lòng Tần Ninh, Thời Thanh Trúc dịu dàng ôm hắn.
Giờ nàng chỉ có thể làm vậy thôi.
Bất kể Tần Ninh phải đi trên con đường thế nào, sống qua bao nhiêu năm tháng thì hắn luôn có những mối ràng buộc. Làm con, làm sư tôn, làm phu quân. Quá khứ không thể nào gạt bỏ được.
Màn đêm trong veo, hai người ôm nhau nằm ngủ trên giường.
Rạng sáng ngày hôm sau.
Tần Ninh thấy mũi hơi ngứa ngáy, từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy một người với gương mặt nghiêng nước nghiêng thành đang phe phẩy một cọng lông chim lên mũi mình.
"Chàng dậy rồi sao?"
Thời Thanh Trúc mỉm cười: "Phu quân yêu quý của ta, để làm điểm tâm cho chàng ta đã phải dậy thật sớm đấy".
"Vậy sao?"
Tần Ninh đứng dậy giãn cơ, rửa mặt súc miệng xong thì đi tới bàn ăn.
Nhìn thấy bữa sáng thịnh soạn trên bàn.
Võ giả nào đến cảnh giới như hắn đương nhiên không cần ăn uống vẫn sống được.
Nhưng ăn uống vẫn có cái hay của nó.
Dù gì người bình thường ăn cơm, rau thịt để có thêm năng lượng.
Còn người tu hành thì đương nhiên sẽ ăn thứ khác rồi.
Trên bàn.
Cơm được nấu từ gạo linh hấp thu linh khí trong đất trời, có tuổi thọ trăm năm.
Còn có trà được nấu từ những giọt sương lấy từ các gốc linh thảo, đây không phải hạt sương bình thường mà có linh tính vì được tạo ra trên linh thảo.
Bên cạnh đó còn có canh thịt được chế biến từ thịt thú dồi dào linh khí.
Rõ ràng Thời Thanh Trúc đã dành rất nhiều tâm huyết vào nó.
Đêm qua Tần Ninh như một đứa trẻ, hôm nay thức dậy trông trạng thái đã tốt hơn rất nhiều, nàng cũng nấu ăn như một người vợ hiền.
Đợi Tần Ninh ngồi xuống, Thời Thanh Trúc tự mình lấy canh, châm trà của hắn...
"Mau thử xem có ngon không?"
Đôi mắt to tròn đầy ngây thơ của nàng nhìn Tần Ninh.
Sau khi uống một ngụm canh thịt.
Đôi mắt Tần Ninh thoáng qua vẻ kinh ngạc.
"Ngon không?"
"Ngon!"
Hắn gật đầu nói: "Mùi thơm, ăn cũng ngon, không ngờ tài nấu nướng của nàng tốt thật".
Thời Thanh Trúc vô cùng phấn khởi: "Vậy chàng ăn nhiều chút nhé".
"Ừm...", hắn thấy nàng bê luôn ấm đun nước đến trước mặt mình, cười tít mắt: "Sau này ta sẽ nấu cho chàng ăn mỗi ngày".
"...", uống hết trà là no căng bụng luôn.
Hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên lại chờ Tần Ninh ở ngoài đình viện.
"Dược Thập đâu?"
"Đang chờ ạ".
Lý Huyền Đạo lập tức báo cáo: "Sư tôn, Dược Thập nghi ngờ thân phận của người, còn liên tục điều tra người nữa".
"Con sợ người phụ nữ này không dễ lừa đâu".
Tần Ninh phất tay đáp: "Không dễ lừa thì đừng lừa, cơ mà ta sẽ vạch trần thân phận của cô ta trước khi cô ta hoài nghi thân phận của ta".
Vạch trần?
Dược Thập còn có thân phận khác sao?
Cô ta nổi tiếng với thuật luyện đan đỉnh cao, hai người không biết cô ta có giỏi thứ gì nữa không nhưng cô ta còn thân phận nào khác ư?
Tần Ninh nói tiếp: "Đi thôi!"
Không lâu sau, bốn người cùng xuất hiện trước quảng trường Phù Dung lâu.
"Tiên sinh".
Hồng Phù Dung dẫn một đám người đứng đây chờ sẵn.
"Đây là các võ giả Tiểu Thần Tôn trong Phù Dung lâu ta, tiên sinh xin phân phó".
Thấy hơn mười người kia, Tần Ninh phất tay nói: "Ta đi cùng Dược Thập, cô ta sẽ giải quyết thỏa đáng, ngươi không cần đi đâu".
"Nhưng tiên sinh chưa biết là đi đâu đúng không?"
Hồng Phù Dung tiến lên, thấp giọng nói: "Dược Thập điều tra ra kẻ hạ độc Hác Kỉ Suất đến từ Vạn Độc Tông".
"Vạn Độc Tông nằm ở khu vực đông nam của Cửu Nguyên Vực, đó là một nơi mênh mông bát ngát, nhiều đầm lầy, rừng độc và dãy núi nhiều chướng khí, nguy hiểm lắm".
"Độc Vạn Lý tông chủ Vạn Độc Tông có tài sử dụng độc rất khủng khiếp. Ách Nguyên Châu vốn đã ít người, không có thế lực nào lớn, chính y đã thành lập Vạn Độc Tông bằng chính sức mình, mặc dù số người trong tông xem như ít nhất tại Cửu Châu nhưng... các thế lực tại Cửu Châu đều không dám trêu vào!"
Tần Ninh lẩm bẩm: "Cao thủ dùng độc à?"
"Vâng".
Hồng Phù Dung tiếp tục báo cáo: "Nghe nói người này được sư tôn của mình - một vị cường giả cảnh giới Đại Thần Tôn - truyền lại thuật dùng độc, nhưng sau khi học thành tài y lại quay sang độc chết sư tôn mình!"
Chương 2310: Đánh quen rồi
Độc chết chính sư tôn của mình sao?
Tàn nhẫn thật!
Hồng Phù Dung nói tiếp: "Kẻ hạ độc Hác Kỉ Suất chính là con trai y, Độc Thiên Tầm. Người này thừa kế toàn bộ tính cách độc ác và tàn bạo của cha mình, chỉ vì cùng thích một gốc cây Linh Chi với Hác Kỉ Suất nhưng không lấy về được, bề ngoài tỏ ra không quan tâm nhưng lại hạ độc luôn..."
Cha nào con nấy!
"Dược Thập điều tra được bằng cách nào?"
Hồng Phù Dung lắc đầu.
Chẳng mấy chốc Dược Thập đã đến.
Đi theo cô ta còn có Hác Kỉ Suất.
Chỉ trong mười mấy ngày mà hắn ta đã có thể xuống giường.
Tần Ninh thầm ngạc nhiên trước năng lực của Dược Thập.
Thuật luyện đan của nữ tử này xuất sắc thật.
"Lên đường thôi!"
Dược Thập nhìn Tần Ninh, nói một cách chắc nịch.
"Được!"
Lúc này Hồng Phù Dung đã gọi phi cầm, tọa kỵ của Phù Dung lâu đến.
Dược Thập bỗng ngăn cản: "Không cần đâu, ta đã chuẩn bị tọa kỵ rồi, chút nữa nó sẽ đến, chờ thêm chút nữa thôi!"
Hả?
Hồng Phù Dung khá tò mò.
Không lâu sau, tiếng gió thổi vù vù truyền tới.
Trận pháp khổng lồ bao phủ khắp bầu trời Phù Dung lâu thình lình gợn sóng.
Chỉ thấy trên những làn sóng ấy có một bóng dáng lớn đến trăm trượng xòe cánh từ từ bay xuống.
"Lâu chủ..."
Hầu hết võ giả của Phù Dung lâu đều biến sắc, Hồng Phù Dung lại khoát tay ra hiệu không có gì.
Nguyên Thú phi hành khổng lồ từ từ đáp xuống quảng trường.
Bấy giờ mọi người mới thấy rõ hình dáng của Nguyên Thú phi hành này.
Cơ thể to lớn, cường tráng, toàn thân được bọc trong bộ lông màu xanh.
Đôi mắt màu xanh đầy lạnh lùng như ao hồ.
"Nguyên Thú cấp năm, Thanh Y Đại Bằng Điểu".
Vẻ ngạc nhiên lộ rõ trong giọng nói của Hồng Phù Dung.
Nguyên Thú cấp năm tương đương với cường giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn.
Nguyên Thú cao cấp nhất trong Phù Dung lâu mới có cấp bốn thôi, số lượng cực kỳ ít ỏi vì Nguyên Thú cấp bốn rất khó để huấn luyện và thuần phục.
Còn Nguyên Thú cấp năm thì đến võ giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn cũng chưa chắc khống chế được, trừ khi là cường giả từ Đại Thần Tôn trở lên.
Sở dĩ có tên Thanh Y Đại Bằng Điểu là vì đôi cánh của nó tựa như một bộ y phục xanh.
Bằng Điểu không thuộc giống chim ưng mà là kền kền, tính tình hoang dã, độc địa và rất u ám. Mỗi Nguyên Thú thuộc loại Bằng Điểu đều tỏa ra khí thế hiên ngang và kiên cường.
Giờ phút này, trên lưng Thanh Y Đại Bằng Điểu là những tòa lâu các không lớn mà nhỏ bé và ngay ngắn.
Có một bóng người đang đứng trên sân thượng tầng hai ở lầu các ở giữa.
"Tiểu sư muội, ta tới rồi!"
Trên sân thượng, một người thanh niên quần áo lôi thôi, không hề có lấy một hình tượng vẫy tay kêu lên.
"Đi thôi!"
Dược Thập lên tiếng.
Tần Ninh mang theo ba người là Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên.
Thời Thanh Trúc thì dẫn theo Hác Kỉ Suất.
Nguyên Sơ Liễu cũng được Hồng Phù Dung ra hiệu, đi theo nhóm Tần Ninh.
Hắn không hề nghĩ tới chuyện cho người của Phù Dung lâu nhúng tay.
Ách Nguyên Châu, Vạn Độc Tông.
Linh Nguyên Châu, Phù Dung lâu.
Nếu người của Phù Dung lâu ra tay thì đó không phải hỏi tội nữa mà sẽ xảy ra một cuộc sống mái giữa hai thế lực lớn.
Có điều Hồng Phù Dung vẫn cho Nguyên Sơ Liễu đi theo.
Một là để lo liệu mấy chuyện nhỏ nhặt trên đường đi. Dù gì cô ta cũng là tì nữ, giúp ích được rất nhiều việc.
Hai là khi đi theo Tần Ninh, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu hắn thôi cũng có thể là cơ duyên to lớn cho Nguyên Sơ Liễu.
Lúc này, Thanh Y Đại Bằng Điểu khổng lồ chỉ chở mỗi người thanh niên lôi thôi kia và vài tòa nhà nhỏ trên lưng.
Đợi mọi người lên hết, Thanh Y Đại Bằng Điểu giương cánh bay cao, chẳng mấy chốc đã khuất bóng.
Hồng Phù Dung đứng trên võ trường, thở hắt ra.
"Lâu chủ..."
"Truyền lệnh của ta", cô ấy ra lệnh: "Tất cả võ giả trong Phù Dung lâu, từ Tiểu Chí Tôn, Đại Chí Tôn đến Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn đều phải đề cao cảnh giác, sẵn sàng ra trận bất cứ lúc nào".
"Đồng thời, cấp bậc Tiểu Thần Tôn phải tạm gác việc của mình lại và sẵn sàng đợi lệnh!"
Vừa nghe thấy lời này, các thành viên cấp cao đều hoảng hốt.
"Lâu chủ, chuyện này..."
"Làm đi".
Hồng Phù Dung nói tiếp: "Thừa dịp bây giờ chúng ta còn giúp được thì phải cố gắng làm vài chuyện đã..."
Những thành viên cấp cao đồng loạt chắp tay rồi vội vàng rời đi.
Hồng Phù Dung nhìn Thanh Y Đại Bằng Điểu từ từ hóa thành một đốm sáng rồi biến mất một lúc lâu.
Định mệnh đã cho tiên sinh chỉ là một vị khách bước qua đời cô ấy.
Kiếp trước là vậy.
Kiếp này cũng như vậy.
Song, dù chỉ là khách qua đường thì cô ấy cũng muốn làm chuyện mình nên làm trong đoạn thời gian này.
Cùng lúc đó.
Thanh Y Đại Bằng Điểu giương cánh bay lên trời, chạm đến độ cao nghìn trượng.
Tiếng gió kêu rin rít bên tai nhưng không chói tí nào.
Vì Thanh Y Đại Bằng Điểu trong lúc bay đã giơ cánh sau cổ và hai đôi cánh lên cản gió rồi.
Trong lầu các.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên quan sát người thanh niên lôi thôi bên cạnh Dược Thập.
Người thanh niên lôi thôi ấy cũng nhìn Tần Ninh và những người khác.
Nhìn từ trên xuống dưới, người này cho người ta ấn tượng là kiểu người bố đời.
Quần áo hơi nhăn nheo, bẩn thỉu, máu tóc dài thì rối bời một cục, người tỏa ra mùi kỳ lạ.
Nếu như nói Dược Thập là phóng khoáng thì người này mới thật sự là không hề để ý tới hình tượng của mình.
"Vị này là Tần Ninh công tử đúng không?"
Người thanh niên lôi thôi nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay cười nói: "Ta đã nghe sư muội ta nhắc tới ngươi nhiều lần, rất vui được gặp mặt".
"Rất vui được gặp mặt!"
Tần Ninh cũng khách sáo trả lời.
Dược Thập lên tiếng: "Đây là sư huynh của ta, Vệ Khả Dần!"
Vệ Khả Dần?
Tên lạ thật.
Hác Kỉ Suất ngạc nhiên ra mặt.
"Sư tôn, sao con không biết con có sư bá ạ?"
Hắn ta hoang mang hỏi.
Dược Thập đưa tay muốn đánh Hác Kỉ Suất một trận, nhưng nghĩ đến việc đồ đệ nhà mình mặc dù nhìn từ bề ngoài thì không sao nhưng cơ thể đang rất yếu bèn đặt tay xuống.
Đánh quen rồi!
Tự nhiên không được đánh, cứ thấy kì lạ thế nào.
Dược Thập hỏi Tần Ninh: "Biết lần này chúng ta phải đi đâu rồi chứ?"
"Vạn Độc Tông!", Tần Ninh thản nhiên trả lời: "Hồng Phù Dung nói cho ta biết rồi".
Dược Thập rất tò mò.
"Ta đi Vạn Độc Tông là để trút giận cho đồ đệ ta, ngươi đi làm gì?"
"Ta cũng để trút giận".
Những người xung quanh nghe vậy đều nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt hiếu kỳ.
"Không phải cô điều tra ra Thiên Tàm Độc Thiềm Thừ tới từ Vạn Độc Tông sao? Tình cờ một người bạn của ta cũng bị trúng độc đó, mặc dù độc tố chính không phải Thiên Tàm Độc Thiềm Thừ nhưng lại chiếm tỉ lệ rất lớn".
"Nên ta cũng đi Vạn Độc Tông xem sao, nhân tiện kiểm chứng suy đoán của ta luôn".
Tần Ninh không nói chi tiết.
Nhưng ba người mà Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều biết.
Từ việc Linh Thiên Triết đến Linh Thiên Thương trúng độc cùng với chuyện người trong nhà họ Linh lần lượt chết một cách kỳ lạ trong những năm gần đây có thể liên quan tới tông môn này.
Đây cũng là lý do vì sao Tần Ninh tự mình đi.
Không chỉ vì trị liệu nội thương cho Linh Thiên Triết và Linh Thiên Thương mà còn muốn điều tra ra ai là kẻ đứng sau màn!
Tần Ninh quỳ rạp trên mặt đất, trong đoạn ghi hình, hai vợ chồng Linh Thư và Lý Thanh Huyên vẫn thay nhau nói chuyện.
Đây là dùng bảo khí Chí Tôn ghi lại hình ảnh của hai vợ chồng bọn họ, bảo tồn đến nay.
Bây giờ, có thể lấy ra xem được rồi.
“Con trai ngoan, mấy năm trước con không làm được gì cả, mọi người đều nói con vô dụng, nhưng chỉ có nương biết, con là đại thiên tài”.
Lý Thanh Huyên kiêu ngạo nói: “Bây giờ cũng đã thành đại tông sư rồi, khoảng thời gian trước khi con trở về, ta đã nghe tên nhóc Nhất Mặc kia nói, cường giả đến xin con luyện đan xếp thành hàng dài”.
Thân là mẫu thân, sự kiêu ngạo về con trai biểu hiện rõ trên mặt.
Linh Thư cũng cười nói: “Đây là giống ta, ban đầu con ta giả vờ ngu ngốc, sau đó đột nhiên đầu óc thông suốt, không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng là làm cho người khác kinh hãi”.
“Phi!”
Lý Thanh Huyên cười một tiếng rồi nói: “Đại ca Linh Dập và nhị ca Linh Dụ đều lợi hại hơn so với chàng mà?
Giống chàng?
Chàng nói ra mà không biết ngại sao?”
Linh Thư ngốc ngốc gãi đầu.
Thấy một màn như vậy, Tần Ninh không khỏi mỉm cười.
Cha nương vẫn luôn như thế, ở cùng một chỗ là sẽ cãi nhau.
Thế nhưng từ trước đến nay tình cảm vẫn luôn rất tốt.
Giờ phút này, Lý Thanh Huyên có chút do dự, nhìn Linh Thư nói: “Phu quân, chàng nói đi”.
“Nàng nói, nàng nói đi…”, Linh Thư cũng có chút xấu hổ.
Lý Thanh Huyên trừng mắt nhìn Linh Thư, hừ một tiếng rồi nói: “Xem cái dáng vẻ không có tiền đồ kìa, ta nói thì ta nói…”, Lý Thanh Huyên ngồi trước bàn, chỉnh sửa lại quần áo, trực tiếp nói: “Thần Nhi, kỳ thực từ trước đến nay, cha nương đều không thích tranh giành quyền thế, chỉ thích sống ẩn dật ở núi rừng, mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi”.
“Cha và nương không có tâm nguyện lớn gì, chỉ hy vọng con và đệ đệ bình an”.
“Có một chuyện, chúng ta vẫn…vẫn luôn giấu trong lòng, muốn trực tiếp nói với con, nhưng lại không có can đảm, đúng lúc con tặng chúng ta Trữ Tượng Kính thần kỳ này, ta liền nhân cơ hội này nói với con, chờ sau này cha nương chết đi, con phát hiện ra thứ này, sẽ biết được…”, Tần Ninh quỳ gối trước hai người, im lặng lắng nghe.
“Kỳ thật…”, Lý Thanh Huyên do dự nói: “Kỳ thật, có phải con đã không còn là con của chúng ta nữa rồi phải không?”
Lời này vừa nói ra, thân hình Tần Ninh cứng ngắc.
“Khi con còn bé, nhìn con có chút ngu ngơ, không thích nói nhiều, chỉ thích im lặng chơi một mình, thiên phú cũng không tốt, cho dù lúc chơi với các bạn bị bắt nạt cũng không thèm quan tâm, khi đó, ta và cha con đều lo lắng, sau này con trưởng thành thì biết làm sao bây giờ, cho nên chúng ta mới nghĩ đến việc sinh cho con một đệ đệ, để sau này chăm sóc con”.
“Thế nhưng sau này…sau này con đã thay đổi, tu hành tiến bộ rất nhanh, lĩnh ngộ thuật luyện đan cũng cường đại, trở nên vô cùng lợi hại…”
“Vốn dĩ cha nương còn nghĩ con bị ai đó đoạt xác nữa cơ, nhưng nhìn thấy con đối xử rất tốt với gia tộc, với đệ đệ của mình, đương nhiên, đối xử với cha nương cũng rất tốt”.
“Cho nên, nương vẫn cảm thấy, không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào, có phải là liên quan đến kiếp trước của con không?”
“Ban đầu cha nương cũng chỉ hoài nghi, cảm thấy bản thân mình nghĩ nhiều rồi, nhưng sau đó lại càng cảm thấy không thể tin được, nên mới có suy nghĩ này”.
Lý Thanh Huyên nói đến đây thì vội vàng nói thêm: “Nhưng mà Thần Nhi, con đừng nghĩ nhiều, con vẫn là con trai của nương, là miếng thịt trong người mà nương hoài thai mười tháng sinh ra, chỉ là…cảm giác bị nghẹn trong lòng rất khó chịu”.
“Cho dù kiếp trước con có là nhân vật lớn, khó lường như thế nào thì kiếp này, con vẫn là con trai của chúng ta, chuyện này ai cũng không thay đổi được”.
Lý Thanh Huyên nói đến chỗ này thì hai mắt đỏ hoe, không nhịn được mà khóc nức nở…
“Nàng nhìn nàng kìa, khóc cái gì chứ!”
Linh Thư nghiêm túc nói: “Chúng ta không đủ can đảm nói trước mặt đứa nhỏ, nên đành nói trong bản ghi hình này, chờ đến khi đứa nhỏ thấy được, chúng ta cũng đã cưỡi hạc về trời rồi, khóc cái gì…”
“Ta muốn khóc, mắc mớ gì đến chàng?”
Lý Thanh Huyên hừ một tiếng rồi nói: “Đó là con ta, là do ta sinh ra”.
Linh Thư lập tức ho khan, ôm lấy bả vai thê tử, an ủi nàng.
Giờ phút này, Tần Ninh quỳ rạp phía trước hai người, nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng, thân thể không ngừng run rẩy, không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Thì ra hai người đã sớm biết…Trong phút chốc, trái tim Tần Ninh như bị đâm ngàn nhát đao.
Có lẽ, đối với hai vợ chồng bọn họ, cho dù Tần Ninh hắn có thể là nhân vật lớn nào đó thức tỉnh ký ức kiếp trước, hoàn toàn trở thành một người khác, nhưng hắn vẫn là con trai của bọn họ! Bọn họ muốn hỏi hắn, nhưng lại lo lắng hắn nghĩ nhiều.
Mà cuối cùng, bọn họ lại lựa chọn phương pháp này, lựa chọn sau khi mình mất đi mới để cho con trai mình xem.
Làm cha làm nương.
Ai mà chẳng yêu thương con cái như bảo bối trong lòng bài tay, như cục vàng trong lồng ngực.
“Con trai ngoan, con đừng nghĩ nhiều, nói hết với con chúng ta cũng thoải mái hơn một chút, nhưng con vẫn luôn là con trai của cha nương, điều này, cho dù kiếp trước con là ai, kiếp sau con là ai, đời này cũng không thể nào thay đổi được”.
Linh Thư cười haha nói: “Tên nhóc nhà con bây giờ trở thành đại đan sư rồi, thân phận địa vị không tầm thường, nhưng nhất định con phải nhớ rõ, ở bên ngoài nhớ bảo vệ tốt bản thân”.
“Ta và nương con không sao cả, chuẩn bị về ở ẩn, hưởng thụ cuộc sống cõi thần tiên”.
Lý Thanh Huyên nói tiếp: “Tên nhóc thối, nhớ sau này trở về thăm nương con nhiều một chút, ta sẽ nấu canh thịt nai con thích ăn nhất!”
Mỗi câu mỗi chữ của hai vợ chồng đều dặn dò Tần Ninh.
Thời gian từ từ trôi qua, giờ phút này, hắn quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng rơi nước mắt, cả người đã hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Trong đầu hiện lên từng hình ảnh của cha nương.
Khi còn bé bị ngã sấp xuống, được nương đỡ dậy, quan tâm hỏi han.
Khi bị người khác bắt nạt, cha sẽ hô to gọi nhỏ, nhưng cuối cùng lại không giải quyết được gì, bị nương mắng cho một trận.
Mỗi bữa cơm, nương đều tự mình xuống bếp nấu ăn, sợ tay nghề của người hầu không tốt, không làm ra được những món mà con mình thích.
Tất cả, phảng phất như mới hôm qua.
Tất cả, thoáng qua như mây khói.
Bên ngoài nhà thờ tổ, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên nghe được động tĩnh bên trong, lập tức muốn đi vào nhưng cuối cùng vẫn trở về ngoài cửa.
Hai người đi theo sư tôn nhiều năm, chưa bao giờ nhìn thấy sư tôn như bây giờ, gào khóc không thể kìm nén được.
Đối với sư tôn mà nói, mỗi một kiếp, mỗi một thế giới mà người trải qua đều khắc sâu trong lòng, cả đời cũng không thể nào quên! Trong nhà thờ tổ.
Dần dần yên tĩnh trở lại.
Mặt trời lên cao rồi lại lặn xuống.
Ba ngày liên tiếp trôi qua.
Cửa lớn mở.
Tần Ninh mang sắc mặt tiều tuỵ bước ra.
“Sư tôn”.
“Sư tôn”.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên vội vàng tiến đến, bọn họ vô cùng đau lòng.
Tần Ninh gật gật đầu, khoát tay rồi lập tức bước đi.
Hai người đi theo sau, im lặng không nói lời nào.
Bên ngoài viện nhà thờ tổ, Linh Thiên Triết cũng xuất hiện ở đây.
“Ca…”
“Ừm”, Tần Ninh nhìn Linh Thiên Triết trước mặt, hắn không nhịn được mà đi lên phía trước, choàng tay ôm lấy đệ đệ mình, thì thầm nói: “Về sau, ta tuyệt đối sẽ không để cho người khác bắt nạt đệ…”, Linh Thiên Triết nhất thời cảm nhận được nỗi bi thương trong lòng Tần Ninh, lập tức vỗ vỗ lưng hắn.
Sau khi sắp xếp tốt đình viện, Tần Ninh tắm rửa, đến khi lần nữa xuất hiện trước mặt Linh Thiên Triết, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thì đã khôi phục là dáng vẻ ban đầu.
Vẫn là người thanh niên anh tuấn tài giỏi, phong thái oai hùng, bừng bừng khí thế.
Thế nhưng, trong đáy mắt không thể che giấu được một nỗi bi thương…
Chương 2307: Sao có thể trách các huynh được chứ?
"Đại ca thì sao?"
Tần Ninh nói với Linh Thiên Triết: "Đi tìm đại ca đã, ta sẽ xem độc trong người huynh ấy thế nào rồi tìm cách giải sau".
"Vâng..."
Bốn người đi tới Linh phủ.
Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh rất đỗi ngạc nhiên khi gặp lại Tần Ninh.
Mới ba ngày trôi qua mà trông hắn như bị bủa vây trong tâm trạng đầy đau thương, tưởng chừng bất cứ ai đến gần cũng sẽ cảm nhận được sự buồn bã tột cùng ấy.
Như ăn sâu vào trong xương tủy, không cách nào loại bỏ.
"Tam đệ..."
"Ta không sao".
Tần Ninh nhìn Linh Thiên Thương, điềm tĩnh nói: "Phòng luyện đan của Linh phủ nằm ở đâu? Để ta xem thương tích trong người đại ca cho!"
"Ừm..."
Nhóm người đi vào phòng luyện đan của nhà họ Linh.
Không lâu sau, tại phòng luyện đan.
Tần Ninh, Linh Thiên Triết, Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh đều tập trung tại đây.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thì đứng canh ngoài cửa.
Tần Ninh cẩn thận bắt mạch cho Linh Thiên Thương đồng thời dùng lực hồn phách kiểm tra sự vận chuyển của khí Chí Tôn trong cơ thể ông ta.
Chốc lát sau, hắn cau mày.
Kiểm tra đã xong một lúc lâu nhưng Tần Ninh chẳng nói gì.
Linh Thiên Minh sốt ruột hỏi: "Tam đệ, thương thế của đại ca... nặng lắm đúng không?"
Linh Thiên Triết ngăn cản: "Nhị ca đừng vội, dù sao trước đây tam đệ cũng là Đan Đế kia mà!"
"Nhưng bây giờ tam đệ chuyển thế trùng sinh rồi, đâu còn như trước nữa...", Linh Thiên Minh vừa ho vừa bảo.
Câu này vừa cất lên, ba người đồng thời nhìn về phía Tần Ninh.
Hắn trả lời: "Đừng lo, ta nhất định sẽ chữa trị cho đại ca".
Linh Thiên Minh và Linh Thiên Thương nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Tần Ninh nói có cách thì chắc chắn là có.
Năm đó phụ thân của bọn họ là huynh đệ ruột.
Bốn người là đường huynh đường đệ với nhau, cho dù gãy xương đứt gân thì Tần Ninh cũng sẽ không lừa họ.
Hắn đứng dậy, cầm giấy bút lên và nói: "Nhị ca, huynh giúp ta chuẩn bị chỗ dược liệu này...", đợi Tần Ninh viết xong, Linh Thiên Minh nhận lấy tờ giấy, nhìn lướt qua một lượt rồi hỏi: "Mấy thứ này tìm dễ thôi, chỉ cần chừng này là chữa trị cho đại ca được rồi sao?"
"Không đâu".
Tần Ninh lắc đầu rồi giải thích: "Những thứ này chỉ có tác dụng kiềm chế ngăn không cho nội thương của đại ca trở nặng thôi, muốn loại trừ hoàn toàn cần phải tốn chút công sức".
"Nhưng ít nhất sẽ bảo đảm tu vi của đại ca không tiếp tục giảm sút do độc tố trong cơ thể nữa".
Hiện tại Linh Thiên Thương có cảnh giới Tiểu Thần Tôn hậu kỳ.
Cảnh giới Tiểu Thần Tôn có thể nói là lực lượng đứng đầu tại Linh Nguyên Châu.
Tuy nhiên... năm xưa rất nhiều người trong nhà họ Linh có cấp bậc Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn chứ đừng nói là Tiểu Thần Tôn.
Sau nhiều năm xuống dốc, cường giả cấp bậc Chí Cao Đế Tôn lẫn Đế Tôn đều chết hết, dẫn đến cảnh giới cao nhất trong nhà họ Linh ngày nay chỉ còn là Tiểu Thần Tôn.
Bấy giờ Linh Thiên Thương tỏ ra tự trách: "Bao nhiêu năm qua hai bọn ta chẳng tiến bộ gì cả, có lỗi với cha mẹ, thế hệ tổ phụ đã vất vả cực nhọc bảo vệ gia nghiệp quá!"
"Chuyện này sao có thể trách các huynh chứ?"
Tần Ninh an ủi: "Muốn trách thì phải trách những kẻ đã xuống tay với nhà họ Linh kia".
"Nếu như năm đó ta... kiên trì đến cùng, đưa nhà họ Linh trở thành gia tộc bá chủ Cửu Nguyên Vực thậm chí thế lực đứng đầu Thượng Nguyên Thiên thì có lẽ những chuyện này đã không xảy ra..."
Linh Thiên Triết biết mấy ngày trước huynh trưởng của mình ở trong từ đường gặm nhấm nỗi đau quá lớn bèn động viên: "Ca, huynh đừng cái gì cũng ôm hết vào mình chứ. Hồi đó là do tổ phụ tuyên bố mỗi thế hệ nhà họ Linh phải dựa vào chính sức mình thì những thành quả đạt được mới tính là của gia tộc mà".
Tần Ninh ngồi xuống, không nói gì.
Hắn vẫn chưa thể dứt tâm trí khỏi những lời mà cha mẹ đã nói.
"Phù Dung lâu, nhà họ Liễu trong Linh Nguyên Châu có động thái gì với nhà họ Linh không?"
Tần Ninh hỏi thẳng.
"Phù Dung lâu được Hồng Phù Dung phát triển lên từng bước, nói cho cùng thì việc nhà họ Linh chúng ta rút khỏi Cửu Nguyên Vực đã kiềm chế việc mở rộng quy mô của họ nhưng vị Hồng Phù Dung lâu chủ này không hề làm gì cả".
Linh Thiên Minh đã đi chuẩn bị dược liệu, Linh Thiên Triết trả lời: "Còn nhà họ Liễu thì... bọn ta đang trong quá trình điều tra, dường như nhà họ Liễu có liên quan mật thiết tới Ngạo Thế Đường ở Tuyên Châu, có vẻ bọn họ đang mưu tính gì đó..."
Tần Ninh thản nhiên hỏi: "Nếu như có chứng cứ xác thực thì nói cho ta biết nhé".
"Thiên Triết, đệ đừng về quận Linh Tiên, chuyện ở đó cứ giao cho Liễu Thông Thiên xử lý đi, đệ ở lại thành Linh Nguyên cho ta yên tâm".
"Thời gian này đại ca chuẩn bị dưỡng thương, bên cạnh đó ta sẽ xem những đệ tử khác trong tộc có vấn đề gì về cơ thể không".
"Thế hệ nào của nhà họ Linh cũng bị hãm hại, đề phòng vẫn hơn".
"Chuyện tiếp theo cứ giao cho ta".
Tần Ninh nhìn hai người, từ tốn nói: "Nhà họ Linh là bá chủ Cửu Nguyên Vực thì phải ở vị trí nguyên bản của nó!"
Khi Linh Thiên Minh thu thập dược liệu xong thì Tần Ninh đã đi vào một căn phòng luyện đan khác bắt đầu luyện chế đan dược.
Ba người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh và Linh Thiên Triết đứng chờ.
"Tam... tứ đệ...", Linh Thiên Thương nhìn Linh Thiên Triết, không nén được lòng hiếu kỳ: "Tam thúc và tam thẩm để lại thứ gì cho Thiên Thần thế?"
"Ta cũng không rõ".
Linh Thiên Triết lắc đầu đáp: "Nhưng mà hình như huynh trưởng... đau khổ lắm".
Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh im lặng không nói gì.
Họ vẫn nhớ như in Linh Thiên Thần khi còn trẻ là một người không có tiếng tăm, thậm chí còn hiền lành khờ khạo, suýt chút nữa đã bị người ta tưởng là kẻ ngốc.
Nhưng tam thúc và tam thẩm vẫn yêu thương hắn hết mực.
Vì Thiên Thần bị bắt nạt nên tam thúc và tam thẩm đã không ít lần nổi trận lôi đình trong buổi họp của gia tộc. Lúc ấy không ai ngờ rằng Thiên Thần tỏa sáng thiên phú về thuật luyện đan, trở thành một thế hệ đại sư, thành Cửu Nguyên Đan Đế nổi tiếng khắp Trung Tam Thiên! Nhớ lại dĩ vãng, ba người chỉ biết thở dài trong ngậm ngùi.
Nếu Tần Ninh không đột ngột xuất hiện thì có lẽ nhà họ Linh sẽ bị xóa sổ hoàn toàn khỏi Cửu Nguyên Vực trong vòng chưa đến một vạn năm nữa... Nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì họ còn mặt mũi nào để gặp phụ mẫu của mình chứ?
Mấy ngày tới Tần Ninh nhốt mình trong phòng luyện đan.
Mỗi ngày hắn đều bảo các đệ tử trong nhà họ Linh xếp hàng gặp mình và kiểm tra thân thể từng hậu bối một, sau khi chắc chắn không có gì khác thường thì nhân tiện chỉ điểm vài câu.
Thời gian có hạn nên Tần Ninh không thể hướng dẫn toàn bộ được. Ngày còn dài, đành để sau vậy.
Hắn muốn nhà họ Linh trở về thời huy hoàng một lần nữa! Nhưng đây không phải chuyện một sớm một chiều.
Tần Ninh gần như không nghỉ ngơi suốt bảy ngày liên tục.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thấy hết sự nỗ lực của hắn, trong lòng vô cùng xót xa.
Sư tôn đích thị là đang dồn hết tâm trí vào công việc để không còn thời gian nghĩ tới những chuyện đau buồn nữa.
Chao ôi! Bọn họ chứng kiến sư tôn ráo riết kiếm tìm nhà họ Linh, tìm được đệ đệ ruột thịt của mình và dấu vết do cha mẹ để lại, để rồi thấy cảnh nhà họ Linh sa sút, biết rõ đây là cú đả kích lớn nhường nào với một người nặng tình cảm như sư tôn.
Hai người vô cùng lo lắng.
Họ lo lắng cho ngũ sư đệ Trần Nhất Mặc mà mình chưa gặp bao giờ.
Chuyện này là một cú sốc tâm lý cho Tần Ninh, sau này Trần Nhất Mặc mà biết được thì ắt hẳn sẽ tự trách và hối hận lắm đây...
Chương 2308: Ta đi cùng các ngươi
Mặc dù không biết Trần Nhất Mặc sao rồi.
Nhưng có lẽ năm đó khi chuyển thế sư tôn đã dặn dò hắn ta chăm sóc phụ mẫu của mình.
Vậy mà hiện giờ nhà họ Linh ra nông nỗi này, còn Trần Nhất Mặc thì mất tích.
Khi hai sư đồ hội ngộ, hắn ta sẽ đối mặt với người sư tôn mà mình tôn kính thế nào đây?
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều lo lắng cho sư đệ.
Hôm nay, cuối cùng Tần Ninh cũng ra khỏi phòng luyện đan.
"Sư tôn".
"Sư tôn".
Hai người tiến lên.
Tần Ninh trông tiều tụy hơn mấy ngày trước rất nhiều.
Cũng phải thôi, luyện đan vốn là một việc tốn rất nhiều công sức mà.
Lại thêm việc kiểm tra tu vi và đặt câu hỏi cho các đệ tử nhà họ Linh mấy ngày liên tiếp, hắn mệt bở hơi tai luôn rồi.
"Không sao...", Tần Ninh khoát tay rồi nói: "Chuẩn bị về Phù Dung lâu thôi!"
"Giờ đi luôn ạ?"
Diệp Nam Hiên thắc mắc.
Hắn ta cứ tưởng Tần Ninh sẽ ở nhà họ Linh lâu lắm chứ.
"Có việc phải làm, về tìm Dược Thập đã".
Tần Ninh hỏi: "Nguyên Sơ Liễu còn ở đây đúng không?"
"Vâng...", Lý Huyền Đạo tiếp lời: "Hồng Phù Dung lâu chủ đã ra lệnh cho cô ta đi theo người mà".
"Thông báo cho cô ta chuẩn bị trở về thành Phù Dung, đồng thời truyền tin cho Dược Thập bảo cô ấy chờ chúng ta".
"Ta đi chào những người trong nhà họ Linh đã".
"Vâng".
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên rời đi.
Tần Ninh thì đến gặp Linh Thiên Triết để nói rõ tình hình.
"Gấp vậy ạ?"
Ông ta vô cùng bất ngờ.
Tần Ninh nói tiếp: "Trước đây ta từng thấy loại độc của đại ca rồi, có lẽ có liên quan đến độc của người đó, ta về trước xem thế nào".
"Vả lại thời gian này đã có bảo đan Chí Tôn ngũ phẩm do ta luyện chế rồi, độc của đại ca sẽ không tái phát đâu".
"Nhớ lấy, nhà họ Linh vẫn giống như trước, nói cho bọn Linh Hóa Vũ không được nhắc đến chuyện gì liên quan tới ta, nếu không... e rằng ta mà xảy ra chuyện gì thì nhà họ Linh sẽ diệt vong mất".
Đương nhiên Linh Thiên Triết biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Thế nên ông ta không dám nói cho bất kỳ tiểu bối nào trừ con của ba người.
Huống gì tin Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế đã rất chấn động rồi.
Chỉ riêng Cửu Nguyên Đan Điển thôi.
Đã đủ để dấy lên một trận gió tanh mưa máu trên toàn bộ Cửu Nguyên Vực, không, là toàn bộ Thượng Nguyên Thiên.
Chuyện này dính dáng quá nhiều thứ, kể cả nhà họ Linh năm xưa thời còn là bá chủ Cửu Nguyên Vực cũng không kiểm soát nổi chứ đừng nói là nhà họ Linh hiện nay.
Mọi chuyện phải trông cậy hết vào Tần Ninh.
Linh Thiên Triết hiểu một điều rằng chỉ cần mình và tất cả mọi người trong nhà họ Linh không làm gánh nặng là được rồi.
"Chắc sẽ có tin tức nhanh thôi".
Tần Ninh dặn dò: "Ở lại nhà họ Linh dưỡng thương cho tốt, tu luyện pháp thân Thú Linh theo pháp môn mà ta đã nói cho đệ nữa".
"Dù phải ép đệ tăng cảnh giới thì ta cũng sẽ biến đệ trở thành một vị Chí Cao Đế Tôn!"
Chí Cao Đế Tôn! Cảnh giới lớn cuối cùng trong chín cảnh giới của Chí Tôn.
"Nhớ bảo vệ tốt bản thân đấy".
Dặn dò xong, Tần Ninh theo Nguyên Sơ Liễu rời khỏi nhà họ Linh.
Trên đường đi, hắn ngồi trên phi cầm rồi vào điện nghỉ ngơi.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thì canh giữ ở ngoài như hai vị thần giữ cửa.
Mấy ngày nay vất vả cho sư tôn rồi.
Phải ngủ một giấc thật say mới được!
Gần ba ngày sau, họ trở về thành Phù Dung ở Linh Nguyên Châu.
Đến khi đã vào Phù Dung lâu, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên mới gọi Tần Ninh dậy.
Thời Thanh Trúc đứng chờ ở ngoài.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy đầm dài màu xanh biếc hơi bó sát làm lộ đường cong quyến rũ, trên tóc cắm một chiếc quạt giấy nhỏ vẽ tranh thủy mặc đầy hoạt bát.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều ngẩn người khi nhìn thấy Thời Thanh Trúc.
Cảm giác nàng tuy vẫn như muội muội nhà bên nhưng đâu đó đã có khí chất trưởng thành rồi.
Lần trước chia tay sao họ không thấy Thời Thanh Trúc ra ngoài đình viện nhỉ?
Lý Huyền Đạo đứng cạnh Diệp Nam Hiên, thì thầm: "Thời sư nương vụng trộm với ai à?"
"Cút mẹ ngươi đi!"
Diệp Nam Hiên thấp giọng mắng: "Muốn chết cũng đừng bắt ta chết theo!"
"...", Tần Ninh xuất hiện trên gác mái.
Thời Thanh Trúc tiến lên ôm tay Tần Ninh, rất đỗi lo lắng khi nhìn thấy đôi chút vẻ mệt mỏi còn lộ ra trên mặt hắn dù đã ngủ một giấc: "Sao đi một chuyến mười mấy ngày mà nhìn chàng sa sút hẳn thế?"
"Xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn thôi, không sao đâu..."
Thời Thanh Trúc quá đỗi xót xa.
Nàng thích nhất là có Tần Ninh ở bên chiều chuộng mình, yêu mình, che chở mình.
Vì nàng biết mình chính là bảo bối của hắn.
Lần đầu tiên thấy Tần Ninh thế này, Thời Thanh Trúc càng thương hắn hơn.
Lúc này, Hồng Phù Dung tạm gác công việc mau chóng tới gặp Tần Ninh.
"Dược Thập đâu?"
Tần Ninh đi vào vấn đề.
"Hơn mười ngày qua Dược Thập luôn quan sát đồ đệ của cô ấy, hay xuất quỷ nhập thần nên ta cũng không rõ..."
"Vậy để sau đi, khi nào cô ấy về thì bảo cô ấy tới gặp ta".
"Rõ!"
Hồng Phù Dung cúi người đáp.
"Không cần!"
Đúng lúc đó, một bóng người thình lình từ bên ngoài đình viện bước đến gần mấy người.
"Tìm ta có chuyện gì không?"
Dược Thập vẫn ăn mặc lôi thôi như cũ.
"Có điều tra ra đồ đệ cô bị ai xuống tay không?"
Tần Ninh từ tốn nói: "Độc của Thiên Tàm Độc Thiềm Thừ rất hiếm thấy ở Cửu Nguyên Vực, vô cùng quý giá, không khó để tìm ra ai là kẻ hạ độc nhỉ".
Dược Thập nghe vậy bèn trả lời: "Tìm được rồi, ta định đi ấy nhưng ngươi gửi thư nói ta chờ ngươi nên chưa đi".
Mới hơn mười ngày đã tìm thấy rồi ư?
Tần Ninh khá bất ngờ với năng lực của Dược Thập.
"Ngày mai xuất phát, ta đi với cô!"
"Được!"
Cô ta gật đầu, liếc mắt nhìn Tần Ninh rồi hỏi: "Ngươi... ngươi không sao chứ?"
Trông hắn... tiều tụy quá trời quá đất.
Phất tay, Thời Thanh Trúc đỡ Tần Ninh vào đình viện.
Hồng Phù Dung vội vàng kéo Nguyên Sơ Liễu sang một bên hỏi mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì mà tiên sinh mệt mỏi đến thế.
Dược Thập thì nhìn Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên bằng ánh mắt dò hỏi.
"Sư tôn các ngươi bị làm sao thế? Lúc nào cũng phấn chấn tinh thần mà, sao hôm nay nhìn thê thảm thế?"
"Bị ai đánh à?"
Diệp Nam Hiên hừ lạnh: "Người có thể đánh sư tôn bọn ta vẫn chưa ra đời đâu!"
Lý Huyền Đạo đứng kế bên chỉ cười mỉa.
Tên trời đánh này quên béng chuyện đánh sư tôn năm đó rồi.
Ủa?
Không đúng, hình như là Ôn Hiến Chi chứ có phải Diệp Nam Hiên đâu?
Lý Huyền Đạo hoang mang.
"Nhìn hắn mệt mỏi quá, không phải bị những thứ xung quanh tác động mà trông giống tâm bệnh hơn, hình như hắn bị sốc tâm lý lớn lắm".
Dược Thập nói tiếp: "Cho hắn uống mấy cái này cho đỡ!"
Nói rồi cô ta lấy mấy viên đan dược ra.
Diệp Nam Hiên do dự một lúc vẫn quyết định nhận lấy.
Dược Thập nhìn hai người, lại bảo: "Ta hỏi các ngươi một chuyện".
"Hỏi đi".
Diệp Nam Hiên đáp.
“Mấy ngày nay ta không chỉ điều tra về thủ phạm hạ độc đồ đệ ta mà còn điều tra các ngươi”.
Cô ta nói thật nhanh: "Năm người các ngươi, Tần Ninh, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc, Liễu Thông Thiên, cùng xuất hiện ở dãy núi Côn Tiên đúng không?"
Câu nói ấy vừa cất lên, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều sửng sốt.
Chương 2309: Vạn Độc Tông
Người phụ nữ này bí mật điều tra bọn họ sao?
Dược Thập tiếp tục nói: "Năm người các ngươi tới từ Hạ Tam Thiên, người đầu tiên gặp ở Trung Tam Thiên là Hác Kỉ Suất".
"Sau đó... các ngươi đến quận Linh Tiên, tình cờ quen biết với Linh Phỉ Phỉ, trợ giúp nhà họ Linh, hành động này quá kì lạ... Hồng Phù Dung cũng cung kính với Tần Ninh một cách khó hiểu".
"Tần Ninh lại có mối quan hệ mật thiết với nhà họ Linh".
"Nhưng các ngươi vốn không phải người của Trung Tam Thiên".
"Vậy nên... rốt cuộc các ngươi là ai? Hay nói cách khác, sư tôn các ngươi là thần thánh phương nào?”
Từ đầu đến cuối Dược Thập luôn nhìn chằm chằm hai người.
"Sư tôn ta là Cửu Nguyên Đan Đế uy danh hiển hách!"
Đương nhiên Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên chỉ nói câu này trong lòng.
"Sư tôn ta chính là một người bí ẩn, chí cao vô thượng, cô không rõ là phải thôi".
Lý Huyền Đạo lên tiếng: "Ta khuyên cô đừng nên tò mò làm gì".
"Hừ, nếu như chỉ có mấy việc này thôi thì ta đã mặc kệ rồi, nhưng sư tôn các ngươi lại trông như rất thành thạo Cửu Nguyên Đan Điển, ta phải làm cho rõ chuyện này".
Cửu Nguyên Đan Điển! Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên nhìn nhau.
Sư tôn viết cuốn sách đó mà, không thành thạo mới là lạ.
Dược Thập thấy hai người chỉ cười haha chứ không nói thật bèn tức giận xoay người bỏ đi.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên không quan tâm đến việc đó, về đình viện của mình bắt đầu tu luyện.
Không được lãng phí bất cứ giây phút nào.
Đi theo sư tôn mà không làm được tích sự gì thì mất mặt lắm!
Lúc này, trong lầu các.
Thời Thanh Trúc bận bịu bưng trà rót nước, đấm lưng mát xa cho Tần Ninh.
Trước kia hắn toàn làm vậy cho nàng.
"Được rồi!"
Tần Ninh bỗng nhiên nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay mảnh mai của Thời Thanh Trúc, hai tay khẽ vòng qua người nàng rồi tựa đầu lên ngực.
"Ta không sao đâu...", tiếng thì thầm cất lên.
"Chỉ là do thấy cha mẹ nên ta suy nghĩ rất nhiều điều thôi".
"Nghĩ về việc họ biết ta đã là một người khác từ trước nhưng vẫn không nói ra, lặng lẽ chịu đựng vì sợ ta nghĩ nhiều".
"Trước đây ta chỉ xem mỗi một kiếp là một trải nghiệm trong đời, nhưng bản thân ta lại đối xử với trải nghiệm này từ quan điểm của trải nghiệm khác. Ta cho rằng làm nhà họ Linh trở nên lớn mạnh là điều mình phải làm với tư cách là một người con".
"Ta chưa bao giờ xem họ... là cha mẹ mình, ít nhất trong một vạn năm đó là như vậy... Thế nhưng trong mắt họ, ta luôn là con trai của họ dù ta là ai đi chăng nữa....", giọng Tần Ninh nhẹ bẫng: "Ta đã sai... nhưng không còn cơ hội để bù đắp nữa".
Hắn tiếp tục kể: "Ta nhớ người cha đang ở cách đây cả tỉ dặm, bây giờ ông ấy ra sao, phải gánh vác toàn bộ mọi thứ của Thương Mang Vân Giới thì... ông ấy sống như thế nào... các mẹ của ta thì sao...", lúc này Tần Ninh không còn là Đan Đế hay Võ Đế, Thần Đế chuyển kiếp gì nữa mà chỉ đơn thuần là một con người.
Chỉ là một người con mà thôi!
Cảm nhận được cảm xúc thầm kín trong lòng Tần Ninh, Thời Thanh Trúc dịu dàng ôm hắn.
Giờ nàng chỉ có thể làm vậy thôi.
Bất kể Tần Ninh phải đi trên con đường thế nào, sống qua bao nhiêu năm tháng thì hắn luôn có những mối ràng buộc. Làm con, làm sư tôn, làm phu quân. Quá khứ không thể nào gạt bỏ được.
Màn đêm trong veo, hai người ôm nhau nằm ngủ trên giường.
Rạng sáng ngày hôm sau.
Tần Ninh thấy mũi hơi ngứa ngáy, từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy một người với gương mặt nghiêng nước nghiêng thành đang phe phẩy một cọng lông chim lên mũi mình.
"Chàng dậy rồi sao?"
Thời Thanh Trúc mỉm cười: "Phu quân yêu quý của ta, để làm điểm tâm cho chàng ta đã phải dậy thật sớm đấy".
"Vậy sao?"
Tần Ninh đứng dậy giãn cơ, rửa mặt súc miệng xong thì đi tới bàn ăn.
Nhìn thấy bữa sáng thịnh soạn trên bàn.
Võ giả nào đến cảnh giới như hắn đương nhiên không cần ăn uống vẫn sống được.
Nhưng ăn uống vẫn có cái hay của nó.
Dù gì người bình thường ăn cơm, rau thịt để có thêm năng lượng.
Còn người tu hành thì đương nhiên sẽ ăn thứ khác rồi.
Trên bàn.
Cơm được nấu từ gạo linh hấp thu linh khí trong đất trời, có tuổi thọ trăm năm.
Còn có trà được nấu từ những giọt sương lấy từ các gốc linh thảo, đây không phải hạt sương bình thường mà có linh tính vì được tạo ra trên linh thảo.
Bên cạnh đó còn có canh thịt được chế biến từ thịt thú dồi dào linh khí.
Rõ ràng Thời Thanh Trúc đã dành rất nhiều tâm huyết vào nó.
Đêm qua Tần Ninh như một đứa trẻ, hôm nay thức dậy trông trạng thái đã tốt hơn rất nhiều, nàng cũng nấu ăn như một người vợ hiền.
Đợi Tần Ninh ngồi xuống, Thời Thanh Trúc tự mình lấy canh, châm trà của hắn...
"Mau thử xem có ngon không?"
Đôi mắt to tròn đầy ngây thơ của nàng nhìn Tần Ninh.
Sau khi uống một ngụm canh thịt.
Đôi mắt Tần Ninh thoáng qua vẻ kinh ngạc.
"Ngon không?"
"Ngon!"
Hắn gật đầu nói: "Mùi thơm, ăn cũng ngon, không ngờ tài nấu nướng của nàng tốt thật".
Thời Thanh Trúc vô cùng phấn khởi: "Vậy chàng ăn nhiều chút nhé".
"Ừm...", hắn thấy nàng bê luôn ấm đun nước đến trước mặt mình, cười tít mắt: "Sau này ta sẽ nấu cho chàng ăn mỗi ngày".
"...", uống hết trà là no căng bụng luôn.
Hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên lại chờ Tần Ninh ở ngoài đình viện.
"Dược Thập đâu?"
"Đang chờ ạ".
Lý Huyền Đạo lập tức báo cáo: "Sư tôn, Dược Thập nghi ngờ thân phận của người, còn liên tục điều tra người nữa".
"Con sợ người phụ nữ này không dễ lừa đâu".
Tần Ninh phất tay đáp: "Không dễ lừa thì đừng lừa, cơ mà ta sẽ vạch trần thân phận của cô ta trước khi cô ta hoài nghi thân phận của ta".
Vạch trần?
Dược Thập còn có thân phận khác sao?
Cô ta nổi tiếng với thuật luyện đan đỉnh cao, hai người không biết cô ta có giỏi thứ gì nữa không nhưng cô ta còn thân phận nào khác ư?
Tần Ninh nói tiếp: "Đi thôi!"
Không lâu sau, bốn người cùng xuất hiện trước quảng trường Phù Dung lâu.
"Tiên sinh".
Hồng Phù Dung dẫn một đám người đứng đây chờ sẵn.
"Đây là các võ giả Tiểu Thần Tôn trong Phù Dung lâu ta, tiên sinh xin phân phó".
Thấy hơn mười người kia, Tần Ninh phất tay nói: "Ta đi cùng Dược Thập, cô ta sẽ giải quyết thỏa đáng, ngươi không cần đi đâu".
"Nhưng tiên sinh chưa biết là đi đâu đúng không?"
Hồng Phù Dung tiến lên, thấp giọng nói: "Dược Thập điều tra ra kẻ hạ độc Hác Kỉ Suất đến từ Vạn Độc Tông".
"Vạn Độc Tông nằm ở khu vực đông nam của Cửu Nguyên Vực, đó là một nơi mênh mông bát ngát, nhiều đầm lầy, rừng độc và dãy núi nhiều chướng khí, nguy hiểm lắm".
"Độc Vạn Lý tông chủ Vạn Độc Tông có tài sử dụng độc rất khủng khiếp. Ách Nguyên Châu vốn đã ít người, không có thế lực nào lớn, chính y đã thành lập Vạn Độc Tông bằng chính sức mình, mặc dù số người trong tông xem như ít nhất tại Cửu Châu nhưng... các thế lực tại Cửu Châu đều không dám trêu vào!"
Tần Ninh lẩm bẩm: "Cao thủ dùng độc à?"
"Vâng".
Hồng Phù Dung tiếp tục báo cáo: "Nghe nói người này được sư tôn của mình - một vị cường giả cảnh giới Đại Thần Tôn - truyền lại thuật dùng độc, nhưng sau khi học thành tài y lại quay sang độc chết sư tôn mình!"
Chương 2310: Đánh quen rồi
Độc chết chính sư tôn của mình sao?
Tàn nhẫn thật!
Hồng Phù Dung nói tiếp: "Kẻ hạ độc Hác Kỉ Suất chính là con trai y, Độc Thiên Tầm. Người này thừa kế toàn bộ tính cách độc ác và tàn bạo của cha mình, chỉ vì cùng thích một gốc cây Linh Chi với Hác Kỉ Suất nhưng không lấy về được, bề ngoài tỏ ra không quan tâm nhưng lại hạ độc luôn..."
Cha nào con nấy!
"Dược Thập điều tra được bằng cách nào?"
Hồng Phù Dung lắc đầu.
Chẳng mấy chốc Dược Thập đã đến.
Đi theo cô ta còn có Hác Kỉ Suất.
Chỉ trong mười mấy ngày mà hắn ta đã có thể xuống giường.
Tần Ninh thầm ngạc nhiên trước năng lực của Dược Thập.
Thuật luyện đan của nữ tử này xuất sắc thật.
"Lên đường thôi!"
Dược Thập nhìn Tần Ninh, nói một cách chắc nịch.
"Được!"
Lúc này Hồng Phù Dung đã gọi phi cầm, tọa kỵ của Phù Dung lâu đến.
Dược Thập bỗng ngăn cản: "Không cần đâu, ta đã chuẩn bị tọa kỵ rồi, chút nữa nó sẽ đến, chờ thêm chút nữa thôi!"
Hả?
Hồng Phù Dung khá tò mò.
Không lâu sau, tiếng gió thổi vù vù truyền tới.
Trận pháp khổng lồ bao phủ khắp bầu trời Phù Dung lâu thình lình gợn sóng.
Chỉ thấy trên những làn sóng ấy có một bóng dáng lớn đến trăm trượng xòe cánh từ từ bay xuống.
"Lâu chủ..."
Hầu hết võ giả của Phù Dung lâu đều biến sắc, Hồng Phù Dung lại khoát tay ra hiệu không có gì.
Nguyên Thú phi hành khổng lồ từ từ đáp xuống quảng trường.
Bấy giờ mọi người mới thấy rõ hình dáng của Nguyên Thú phi hành này.
Cơ thể to lớn, cường tráng, toàn thân được bọc trong bộ lông màu xanh.
Đôi mắt màu xanh đầy lạnh lùng như ao hồ.
"Nguyên Thú cấp năm, Thanh Y Đại Bằng Điểu".
Vẻ ngạc nhiên lộ rõ trong giọng nói của Hồng Phù Dung.
Nguyên Thú cấp năm tương đương với cường giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn.
Nguyên Thú cao cấp nhất trong Phù Dung lâu mới có cấp bốn thôi, số lượng cực kỳ ít ỏi vì Nguyên Thú cấp bốn rất khó để huấn luyện và thuần phục.
Còn Nguyên Thú cấp năm thì đến võ giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn cũng chưa chắc khống chế được, trừ khi là cường giả từ Đại Thần Tôn trở lên.
Sở dĩ có tên Thanh Y Đại Bằng Điểu là vì đôi cánh của nó tựa như một bộ y phục xanh.
Bằng Điểu không thuộc giống chim ưng mà là kền kền, tính tình hoang dã, độc địa và rất u ám. Mỗi Nguyên Thú thuộc loại Bằng Điểu đều tỏa ra khí thế hiên ngang và kiên cường.
Giờ phút này, trên lưng Thanh Y Đại Bằng Điểu là những tòa lâu các không lớn mà nhỏ bé và ngay ngắn.
Có một bóng người đang đứng trên sân thượng tầng hai ở lầu các ở giữa.
"Tiểu sư muội, ta tới rồi!"
Trên sân thượng, một người thanh niên quần áo lôi thôi, không hề có lấy một hình tượng vẫy tay kêu lên.
"Đi thôi!"
Dược Thập lên tiếng.
Tần Ninh mang theo ba người là Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên.
Thời Thanh Trúc thì dẫn theo Hác Kỉ Suất.
Nguyên Sơ Liễu cũng được Hồng Phù Dung ra hiệu, đi theo nhóm Tần Ninh.
Hắn không hề nghĩ tới chuyện cho người của Phù Dung lâu nhúng tay.
Ách Nguyên Châu, Vạn Độc Tông.
Linh Nguyên Châu, Phù Dung lâu.
Nếu người của Phù Dung lâu ra tay thì đó không phải hỏi tội nữa mà sẽ xảy ra một cuộc sống mái giữa hai thế lực lớn.
Có điều Hồng Phù Dung vẫn cho Nguyên Sơ Liễu đi theo.
Một là để lo liệu mấy chuyện nhỏ nhặt trên đường đi. Dù gì cô ta cũng là tì nữ, giúp ích được rất nhiều việc.
Hai là khi đi theo Tần Ninh, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu hắn thôi cũng có thể là cơ duyên to lớn cho Nguyên Sơ Liễu.
Lúc này, Thanh Y Đại Bằng Điểu khổng lồ chỉ chở mỗi người thanh niên lôi thôi kia và vài tòa nhà nhỏ trên lưng.
Đợi mọi người lên hết, Thanh Y Đại Bằng Điểu giương cánh bay cao, chẳng mấy chốc đã khuất bóng.
Hồng Phù Dung đứng trên võ trường, thở hắt ra.
"Lâu chủ..."
"Truyền lệnh của ta", cô ấy ra lệnh: "Tất cả võ giả trong Phù Dung lâu, từ Tiểu Chí Tôn, Đại Chí Tôn đến Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn đều phải đề cao cảnh giác, sẵn sàng ra trận bất cứ lúc nào".
"Đồng thời, cấp bậc Tiểu Thần Tôn phải tạm gác việc của mình lại và sẵn sàng đợi lệnh!"
Vừa nghe thấy lời này, các thành viên cấp cao đều hoảng hốt.
"Lâu chủ, chuyện này..."
"Làm đi".
Hồng Phù Dung nói tiếp: "Thừa dịp bây giờ chúng ta còn giúp được thì phải cố gắng làm vài chuyện đã..."
Những thành viên cấp cao đồng loạt chắp tay rồi vội vàng rời đi.
Hồng Phù Dung nhìn Thanh Y Đại Bằng Điểu từ từ hóa thành một đốm sáng rồi biến mất một lúc lâu.
Định mệnh đã cho tiên sinh chỉ là một vị khách bước qua đời cô ấy.
Kiếp trước là vậy.
Kiếp này cũng như vậy.
Song, dù chỉ là khách qua đường thì cô ấy cũng muốn làm chuyện mình nên làm trong đoạn thời gian này.
Cùng lúc đó.
Thanh Y Đại Bằng Điểu giương cánh bay lên trời, chạm đến độ cao nghìn trượng.
Tiếng gió kêu rin rít bên tai nhưng không chói tí nào.
Vì Thanh Y Đại Bằng Điểu trong lúc bay đã giơ cánh sau cổ và hai đôi cánh lên cản gió rồi.
Trong lầu các.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên quan sát người thanh niên lôi thôi bên cạnh Dược Thập.
Người thanh niên lôi thôi ấy cũng nhìn Tần Ninh và những người khác.
Nhìn từ trên xuống dưới, người này cho người ta ấn tượng là kiểu người bố đời.
Quần áo hơi nhăn nheo, bẩn thỉu, máu tóc dài thì rối bời một cục, người tỏa ra mùi kỳ lạ.
Nếu như nói Dược Thập là phóng khoáng thì người này mới thật sự là không hề để ý tới hình tượng của mình.
"Vị này là Tần Ninh công tử đúng không?"
Người thanh niên lôi thôi nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay cười nói: "Ta đã nghe sư muội ta nhắc tới ngươi nhiều lần, rất vui được gặp mặt".
"Rất vui được gặp mặt!"
Tần Ninh cũng khách sáo trả lời.
Dược Thập lên tiếng: "Đây là sư huynh của ta, Vệ Khả Dần!"
Vệ Khả Dần?
Tên lạ thật.
Hác Kỉ Suất ngạc nhiên ra mặt.
"Sư tôn, sao con không biết con có sư bá ạ?"
Hắn ta hoang mang hỏi.
Dược Thập đưa tay muốn đánh Hác Kỉ Suất một trận, nhưng nghĩ đến việc đồ đệ nhà mình mặc dù nhìn từ bề ngoài thì không sao nhưng cơ thể đang rất yếu bèn đặt tay xuống.
Đánh quen rồi!
Tự nhiên không được đánh, cứ thấy kì lạ thế nào.
Dược Thập hỏi Tần Ninh: "Biết lần này chúng ta phải đi đâu rồi chứ?"
"Vạn Độc Tông!", Tần Ninh thản nhiên trả lời: "Hồng Phù Dung nói cho ta biết rồi".
Dược Thập rất tò mò.
"Ta đi Vạn Độc Tông là để trút giận cho đồ đệ ta, ngươi đi làm gì?"
"Ta cũng để trút giận".
Những người xung quanh nghe vậy đều nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt hiếu kỳ.
"Không phải cô điều tra ra Thiên Tàm Độc Thiềm Thừ tới từ Vạn Độc Tông sao? Tình cờ một người bạn của ta cũng bị trúng độc đó, mặc dù độc tố chính không phải Thiên Tàm Độc Thiềm Thừ nhưng lại chiếm tỉ lệ rất lớn".
"Nên ta cũng đi Vạn Độc Tông xem sao, nhân tiện kiểm chứng suy đoán của ta luôn".
Tần Ninh không nói chi tiết.
Nhưng ba người mà Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều biết.
Từ việc Linh Thiên Triết đến Linh Thiên Thương trúng độc cùng với chuyện người trong nhà họ Linh lần lượt chết một cách kỳ lạ trong những năm gần đây có thể liên quan tới tông môn này.
Đây cũng là lý do vì sao Tần Ninh tự mình đi.
Không chỉ vì trị liệu nội thương cho Linh Thiên Triết và Linh Thiên Thương mà còn muốn điều tra ra ai là kẻ đứng sau màn!
Bình luận facebook