• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2311-2315231

Chương 2311: Một trăm đề

Đoàn người ngồi trên lưng Thanh Y Đại Bằng Điểu, không hề cảm nhận được chút xóc nảy nào, dọc đường đi còn có chút an nhàn.

Linh Nguyên Châu ở phía Tây Nam của Cửu Nguyên Vực.

Mà Ách Nguyên Châu lại ở phía đông nam Cửu Nguyên Vực.

Giữa hai châu là Di Nguyên Châu.

Nhà họ Thu xuất thân từ Di Nguyên Châu.

Muốn đi Ách Nguyên Châu, phải đi qua Di Nguyên Châu, đây đã là con đường ngắn nhất.

Mà trong lúc đó, đại khái là cần ít nhất mười ngày.

Cho dù là tốc độ của nguyên thú cấp năm thì vẫn cần không ít thời gian.

Một ngày nọ, tất cả mọi người ở trên lưng Thanh Y Đại Bằng Điểu, đi ra bên ngoài lầu các, đứng vững trên lưng Thanh Y Đại Bằng Điểu, gió nhẹ thổi qua, cảm giác có chút thoải mái.

Vệ Khả Dần xuất quỷ nhập thần xuất hiện bên cạnh Tần Ninh, hắn ta không nhịn được nói: “Tần công tử, thứ lỗi cho tại hạ làm liều”.

Vệ Khả Dần chắp tay cười nói: “Nghe sư muội ta nói, muội ấy từng bại dưới tay Tần Ninh công tử khi so tài về lĩnh vực phân biệt dược liệu, không biết là có việc này không?”

Nghe được những lời này, Dược Thập ở một bên lập tức cười lạnh.

Tên khốn kiếp này!

Chuyện doạ người như vậy, sao cô ta có thể nói ra?

Nhất định là cái tên khốn kiếp kia đã dùng cơ sở ngầm của mình để điều tra ra chuyện này…

Tần Ninh mỉm cười nói: “Bại dưới tay ta, làm đan đồng của ta mười năm”.

Vệ Khả Dần lộ ra vẻ quả nhiên có chuyện này, hắn ta nhìn nhìn Dược Thập.

Dược Thập cũng khoang tay đứng, nhìn đất nhìn trời xung quanh, làm như hoàn toàn không nghe thấy gì.

Vệ Khả Dần cười nói: “Nếu như tại hạ là sư huynh của Dược Thập, tất nhiên cũng là một vị đan sư Chí Tôn, nghe lời sư muội nói, trong lòng cảm thấy ngứa nghề khó nhịn, cũng muốn so tài với Tần công tử một lần”.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều trở nên kỳ quái.

Cái tên này…

Tặng đầu mình cho người ta cũng không cần tích cực như vậy chứ?

So tài với Tần Ninh?

Chính là muốn chết.

“Được!”

Hắn cười nói: “Thi đấu cái gì?”

“Nhận biết dược liệu, hiện giờ chúng ta không đủ điều kiện, luyện chế đan dược cũng có chút phiền phức, vậy thì thi tài lý luận đi”.

Vệ Khả Dần cười tủm tỉm nói: “Mỗi người đưa ra cho đối phương một vấn đề, về luyện chế đan dược, về thu xếp lại dược liệu, hoặc phương pháp của đan sư, vân vân, tất cả đều có thể”.

“Có thể khiến cho đối phương không trả lời được thì được cộng một điểm, tổng số lượng là một trăm đề bài!”

Lời này vừa nói ra, trong mắt Tần Ninh hiện lên nụ cười càng thêm chân thành.

“Ở đây có bốn đan sư là ngươi, ta, tiểu sư muội và Hác Kỉ Suất, vậy thì để tiểu sư muội làm trọng tài đi, Hác Kỉ Suất là người ghi chép, được không?”

“Như vậy là tốt rồi”.

Tần Ninh phất tay nói.

Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên lập tức hiểu ra, vội vàng chạy vào trong lầu các, mang ghế dựa, bộ đồ dùng uống trà... ra ngoài này, rồi đứng bên cạnh tỉ mỉ hầu hạ.

Thấy một màn như vậy, Vệ Khả Dần cũng phất tay, nhưng lại nghênh đón ánh mặt khó hiểu của Dược Thập và Hác Kỉ Suất.

Vệ Khả Dần ho khan, bàn tay hắn ta vung lên, trong tay đột nhiên xuất hiện một ấm trà làm bằng đất sét.

Vệ Khả Dần bưng ấm trà lên, ghé miệng vào vòi ấm uống một ngụm trà.

Thua người không thua trận!

Lúc này, Tần Ninh cười nói: “Nếu như thi đấu thì cũng phải có phạm vi”.

“Ví dụ như đan sư Chí Tôn từ nhất phẩm đến cửu phẩm, nếu đề bài vượt quá phạm vi, đối phương cũng không biết rốt cuộc là đúng hay sai”.

“Phạm vi của tại hạ là linh đan Chí Tôn từ nhất phẩm đến cửu phẩm, trong phạm vi này, ngươi muốn hỏi bất cứ vấn đề gì, đều có thể nói ra”.

Lời này vừa nói, hai người Dược Thập và Vệ Khả Dần đều không phục.

Người này cũng thật kiêu ngạo.

“Ta cũng vậy!”

Vệ Khả Dần lẩm bẩm nói: “Tuy rằng tại hạ không thể luyện chế ra linh đan Chí Tôn cửu phẩm, nhưng kiến thức lý luận thì vẫn có”.

“Thế thì tốt, bắt đầu đi!”

Hai người khua chiêng gõ trống bày ra trận thế, trong tư thế chuẩn bị thảo luận.

Bốn người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Nguyên Sơ Liễu đều không hiểu biết về đan dược, chỉ ở lại xem náo nhiệt mà thôi.

Mà Dược Thập thì có chút tò mò.

Lần này, sư huynh và Tần Ninh không chỉ so tài về lĩnh vực dược liệu mà còn so tài cả về lĩnh vực thuật luyện đan, ngoại trừ việc không ra tay luyện đan ra thì trên cơ bản là cái gì cũng so!

Tần Ninh có chống đỡ được không?

Hác Kỉ Suất cũng chuẩn bị ghi tỷ số, vẻ mặt hớn hở, thậm chí còn cảm thấy thương thế của mình đã khỏi hơn phân nửa.

Lần trước khi sư tôn và Tần Ninh so tài, kết hợp với những lời dạy bảo lúc trước của Tần Ninh với hắn, đã cho hắn biết thêm rất nhiều điều, lần này, Tần Ninh và sư bá so tài, sẽ lại càng làm cho hắn ta hiểu biết thêm nhiều thứ về kiến thức của đan sư Chí Tôn.

Đây sẽ là một trận thi đấu khiến cho kẻ khác cảm thấy vui tai vui mắt.

“Ta đặt câu hỏi trước đây!”

Vệ Khả Dần suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Đề bài thứ nhất, linh đan Chí Tôn tứ phẩm Vạn Hợp Linh Đan bao gồm tất cả những loại dược liệu nào?”

Dược Thập nghe vậy thì gật gật đầu.

Đề bài này nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng lại liên quan đến phương thức luyện chế Vạn Hợp Linh Đan, ước chừng có khoảng mười hai loại, dính dáng đến cả trăm loại dược liệu, sư huynh đang thử Tần Ninh.

“Tổng cộng có mười sáu loại phương pháp luyện chế”.

Tần Ninh không chút do dự nói: “Trong mười sáu phương pháp luyện chế này sử dụng các loại dược liệu không giống nhau, mà dược liệu khác nhau cũng có công dụng khác nhau…”

Tần Ninh bắt đầu nói một tràng.

Mười lăm phút trôi qua, ánh mắt Vệ Khả Dần mang theo sự kinh ngạc nhìn về phía Tần Ninh.

Dược Thập ở một bên cũng trợn mắt há hốc mồm.

Mà Hác Kỉ Suất đã sớm kinh hãi rồi, đối với hắn ta mà nói, vấn đề này siêu khó, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn ta tiến hành phán đoán từ lời nói của Tần Ninh.

Mười sáu loại phương pháp, mỗi một loại đều có các nguyên tắc khác nhau.

Mà ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Thời Thanh Trúc tuy không hiểu gì nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự kính ngưỡng như nước sông cuồn cuộn, rả rích không dứt của bọn họ đối với Tần Ninh.

Còn Nguyên Sơ Liễu…

Dù sao cũng không hiểu, cứ một mực nhìn Hác Kỉ Suất xem ai có thêm điểm là biết!

“Ta nói đúng không?”

Tần Ninh nói xong thì uống một chén trà, Lý Huyền Đạo vội vàng rót thêm.

Dược Thập lôi kéo sư huynh mình, thấp giọng nói: “Ta nhớ rõ ràng là chỉ có mười ba phương pháp thôi mà?”

Vệ Khả Dần cũng nhíu mày nói: “Ta xem đan điển nhiều hơn muội, lời cuối đan điển có ghi, mười sáu loại, ba phương pháp cuối cùng có xác suất luyện chế thành công là trăm phần trăm, nhưng đan sư tứ phẩm bình thường không thể nào luyện chế được, muội còn chưa tới cái cấp bậc kia…”

Dược Thập hơi hơi sửng sốt.

Những lời Tần Ninh nói đều là sự thật?

Vệ Khả Dần nhìn về phía Tần Ninh, nói tiếp: “Đề bài này, ngươi trả lời đúng rồi”.

“Vậy là giờ đến lượt ta?”

Tần Ninh mỉm cười, nhìn về Vệ Khả Dần nói: “Lúc nãy ngươi hỏi về đan dược tứ phẩm, ta cũng cho ngươi một đề bài về đan dược tứ phẩm”.

Ngay sau đó.

Mặt trời mọc đằng đông, ánh sáng tỏa ra vạn dặm, mặt trời lặn ngả về tây, ráng chiều vệt ngang trời.

Giờ phút này, trên lưng Thanh Y Đại Bằng Điểu.

“Đề cuối cùng!”

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Độc tố của Thiên Tàm Độc Thiềm Thừ có bao nhiêu biện pháp để giải trừ?”

Lúc này, cả người Vệ Khả Dần đầy mồ hôi, cả người mất hết sức lực.

Một trăm đề.

Một trăm đề hắn ta đưa ra cho Tần Ninh, Tần Ninh đều có thể nói ra đầy đủ đáp án, thậm chí còn bổ sung thêm rất nhiều kiến thức, mặc dù hắn ta không biết những đáp án bổ sung đó của Tần Ninh là đúng hay sai, nhưng những đáp án mà hắn ta biết, Tần Ninh đều nói đúng hết.

Thế nhưng…

Tần Ninh đưa ra cho hắn ta một trăm đề, liên quan đến đan đỉnh, đan dược, dược liệu, phương pháp, vậy mà hắn ta không trả lời đúng câu nào!
Chương 2312: Có phải là Trần Nhất Mặc không?

Đây đã là đề cuối cùng rồi!

Nhưng vẫn sai.

Một đề hắn ta cũng không giải đúng.

Vệ Khả Dần run rẩy nói: “Gồm có bảy biện pháp”.

“Sai rồi”.

Tần Ninh đứng dậy, cười nói: “Tổng cộng có chín biện pháp, bảy cái ngươi vừa nói, ta đều biết, ngoài trừ bảy cái đó ra thì biện pháp thứ tám là lấy nhuỵ hoa Bách Linh Hoa, nghiền nát thành bột phấn, để cho người trúng độc ăn vào, chẳng qua phải duy trì trong sáu tháng mới có thể giải trừ được hoàn toàn độc tố, thời gian quá lâu”.

“Biện pháp thứ chín là, lấy Ngũ Quế, Linh Nguyên, Đương Nguyệt…tổng cộng gồm mười bảy loại dược liệu, nấu thành nước thuốc, ngâm một ngày một đêm là có thể giải độc”.

“Hai phương pháp này đều hiếm thấy hơn”.

“Nếu như ngươi không tin, khi trở về có thể làm thí nghiệm thực tế, xem có đúng hay không”.

Sắc mặt Vệ Khả Dần trắng bệch.

Xong rồi xong rồi!

Một trăm đề, sai hết.

Trên thực tế, khi trả lời đền đề thứ năm mươi, Vệ Khả Dần đã trở nên luống cuống.

Dược Thập nhìn về phía Tần Ninh, không có gì ngoài sự kinh ngạc, nhưng trong lòng lại mừng thầm.

Ít nhất thì lần trước, khi cô ta so tài với Tần Ninh, tốt xấu gì cũng phân biệt được hơn trăm loại dược liệu mới thua, cũng không quá mất mặt trước đồ đệ của mình.

Lần này, mặt mũi của sư huynh bị ném về tận nhà!

Giờ phút này, Hác Kỉ Suất nhìn Tần Ninh giống như nhìn thấy một pho tượng thần.

Ở trong mắt hắn ta, sư tôn là đan thuật đại sư, vậy sư huynh của sư tôn nhất định là càng lợi hại hơn nữa.

Thế nhưng một người lợi hại như vậy bây giờ lại bị Tần Ninh hỏi đến mức không thốt nên lời.

“Ta chỉ biết thuật luyện đan của Tần Ninh rất trâu bò, linh đan Chí Tôn nhất phẩm cũng không phải dễ dàng cải thiện được như vậy…”

Ngày đó, thời điểm gặp mấy người Tần Ninh, Tần Ninh luyện chế Ngưng Tôn Khí Đan, công hiệu tốt hơn gấp mấy lần so với đan dược bình thường.

Đây sao có thể là điều mà người thường làm được?

Tần Ninh nhìn về phía Vệ Khả Dần, cười nói: “Ngươi thua!”

“Ta…thua…”

Vệ Khả Dần dường như vẫn còn sang chấn tâm lý.

Vốn dĩ, hắn ta muốn thử xem xem thuật luyện đan của Tần Ninh rốt cuộc là như thế nào, nhân tiện thắng Tần Ninh một trận, đả kích tiểu sư muội của mình.

Chỉ là không ngờ.

Bản thân mình bị đả kích cho thương tích đầy mình.

“Nếu như là thi đấu, vậy thì phải có chút tiền thưởng!”

Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Vệ Khả Dần, khẽ cười nói: “Sư muội ngươi đã làm đan đồng của ta rồi, ta cũng không thiếu đan đồng nữa, nhưng quả thật là đang thiếu một hộ vệ”.

“Làm hộ vệ của ta, thời gian là mười năm”.

Vệ Khả Dần nghe được những lời này thì sửng sốt, ngay lập tức nói: “Như thế không được, con người ta lười nhác thành thói, không giúp được ngươi cái gì đâu”.

“Như vậy đi!”

Vệ Khả Dần nói xong thì lấy ra một tấm lệnh bài.

Lệnh bài phát ra ánh sáng màu xanh, trông không phải vật tầm thường, hơn nữa, bên mặt trái còn khắc một chữ Duẫn.

“Trong Cửu Nguyên Vực, lệnh bài này có thể dùng được ở bất kỳ cửa hàng lớn nhỏ nào của Cửu Nguyên thương hội, ngươi muốn làm gì thì làm”.

“Nếu như gặp phải nguy hiểm thì có thể dùng lệnh bài này để triệu tập người của Cửu Nguyên thương hội đến giúp ngươi, đảm bảo nghe lệnh răm rắp!”

Dược Thập thấy một màn như vậy thì nói: “Huynh điên rồi?”

Vệ Khả Dần cũng gãi gãi đầu nói: “Cái thương hội này ngay từ đầu đầu ta đã không quản lý gì nhiều, không sao đâu…”

“Làm bậy!”

Dược Thập quát khẽ: “Đây là sư tôn giao phó cho huynh, huynh lại làm bậy như thế”.

“Cẩn thận sư tôn biết được người lột da của huynh!”

Vẻ mặt Vệ Khả Dần đau khổ.

Vậy phải làm sao bây giờ!

Có chơi có chịu.

Nhưng để hắn ta làm hộ vệ cho Tần Ninh mười năm, vậy thì so với giết chết hắn ta còn khó chịu hơn!

Tần Ninh thản nhiên ngồi đó, cười nói: “Ta cũng không làm khó ngươi, làm hộ vệ của ta, ta còn sợ bị ngươi hố chết”.

“Như vậy đi, ngươi nói cho ta biết, sư tôn của các ngươi là ai!”

Vệ Khả Dần nghe được những lời này thì ánh mắt lập tức sáng ngời, hắn ta cười nói: “Cái này thì được!”

“Không thể nói!”

Dược Thập trực tiếp nói.

Vệ Khả Dần gãi gãi đầu nói: “Cái này không thể nói, cái kia không thể làm, phiền chết ta”.

Tần Ninh kiên định nhìn Tần Ninh, nói: “Điều này thực sự không thể nói”.

Tần Ninh cười nói: “Được, ta cũng không làm khó các ngươi”.

“Ta hỏi các ngươi một vấn đề, các ngươi chỉ cần nói có hoặc nói không là được”.

Vệ Khả Dần gật gật đầu.

“Sư tôn của các ngươi, hoặc là nói, người dạy thuật luyện đan cho các ngươi, có phải là Trần Nhất Mặc hay không?”

Lời này vừa nói ra, hai người Vệ Khả Dần và Dược Thập trừng lớn mắt nhìn Tần Ninh.

Bại lộ rồi?

Không thể nào!

Bọn họ che giấu tốt như vậy mà!

Mà lúc này, Hác Kỉ Suất cũng trợn mắt há hốc mồm.

Đùa cái gì vậy?

Sư tôn của mình, là đệ tử của đại tông sư trong lời đồn kia?

Vậy thì mình…có phải là đồ tôn của vị đại tông sư kia không?

Vậy không phải sẽ là đồ trọng tôn của Cửu Nguyên Đan Đế sao?

Tin tức này rất doạ người, ta phải từ từ tiêu hoá!

Trong đầu Hác Kỉ Suất là một mảnh mơ hồ.

Mà Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng sửng sốt.

Trong lòng Nguyên Sơ Liễu cũng tràn đầy kinh hãi.

Đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế, Trần Nhất Mặc!

Hai người này là đồ đệ của Trần Nhất Mặc sao?

Vậy chẳng phải chính là…chính là đồ tôn của Tần Ninh?

Sư tôn cô ta cung kính với Tần Ninh, chính là bởi vì kiếp trước Tần Ninh là Cửu Nguyên Đan Đế.

Hai người này, không phải là đồ tôn của Tần Ninh đó chứ?

Lúc này, mỗi người có một tâm tư riêng.

Tần Ninh cười nói: “Trong Trung Tam Thiên, có không ít người có kiến thức nửa vời về nội dung của Cửu Nguyên Đan Điển, nhưng được học tập một cách hệ thống Cửu Nguyên Đan Điển, ngoại trừ Trần Nhất Mặc ra thì không có khả năng tồn tại những người khác, trừ khi là đệ tử của Trần Nhất Mặc”.

“Hiểu biết về Cửu Nguyên Đan Điển của hai người các ngươi cũng không ít, ít nhất là đã học nội dung từ quyển thứ nhất đến quyển thứ ba”.

“Trừ việc các ngươi là đệ tử của Trần Nhất Mặc ra, gần như không còn lời giải thích nào khác phù hợp hơn”.

Hai người Vệ Khả Dần và Dược Thập đều trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ còn tưởng rằng bản thân mình che giấu tốt lắm.

Nhưng đều bị Tần Ninh nhìn ra.

Hơn nữa còn đoán ra như vậy?

Vệ Khả Dần khoát tay nói: “Ta không nguỵ trang nữa, ngả bài, ta chính là đệ tử thứ hai của Trần Nhất Mặc, Duẫn Khả Vi, hội trưởng của Cửu Nguyên thương hội”.

“Tiểu sư muội, muội cũng đừng nguỵ trang nữa”.

Duẫn Khả Vi thoải mái nói: “Muội ấy chính là đệ tử thứ ba của Trần Nhất Mặc, Cơ Thi Dao!”

Một tiếng bịch đột nhiên vang lên.

Hác Kỉ Suất mất thăng bằng, ngã ngồi trên mặt đất.

Đại tông sư Trần Nhất mặc, người mà hắn ta vẫn tôn kính như thần linh.

Mà Cửu Nguyên Đan Đế thần thánh hiện giờ lại là sư gia, sư tổ…

Điều này làm cho hắn ta không bình tĩnh được.

Tần Ninh nhìn biểu cảm của hai người, mỉm cười đứng dậy.

“Được rồi, giải tán đi”.

Dứt lời, Tần Ninh thản nhiên rời đi, tiến vào lầu các.

Hai người Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao hồi lâu không di chuyển.

Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng tiến lên vỗ vỗ hai người.

Dáng vẻ kia cứ như là an ủi hai hậu bối đang hồn bay phách lạc.

Ở trong mắt Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, hai người này chính là hậu bối của bọn họ.

Đệ tử của Trần Nhất Mặc.

Nhìn thấy bọn họ cũng phải gọi một tiếng sư bá đó!

Thanh Y Bằng Điểu tiếp tục bay…

Hai người Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao ngổn ngang trăm suy nghĩ không có lời giải đáp.

“Sao hắn có thể đoán được chứ?”

Duẫn Khả Vi lắc đầu nói.

“Huynh không thừa nhận là được”, Cơ Thi Dao tức giận nói.

“Ta không thừa nhận? Ta không thừa nhận thì có được không? Tên kia đã xác định rồi, chẳng qua là để chúng ta làm rõ thôi”.

Cơ Thi Dao tức giận hừ một tiếng rồi nói: “Người này có hiểu biết về Cửu Nguyên Đan Điển nhiều hơn chúng ta, những vấn đề mà hắn hỏi huynh, cẩn thận nghĩ lại thì cũng cảm thấy rất kỳ quái”.

Kỳ quái?

Sao lại kỳ quái?
Chương 2313: Trục xuất khỏi sư môn?

Cơ Thi Dao nhìn về phía Duẫn Khả Vi, nói: “Huynh cẩn thận nghĩ lại mà xem, những vấn đề này huynh đều trả lời đúng một nửa, còn phần mà huynh và ta không biết ấy, có phải là sư tôn cũng đã từng đề cập tới hay không?”

“Cửu Nguyên Đan Điển tổng cộng có chín cuốn, ba cuốn đầu, ba cuốn giữa và ba cuốn cuối, trong đó ghi chép kiến thực thuật luyện đan ngày càng cao thâm tối nghĩa, nhưng khi hắn giảng giải lại vô cùng rõ ràng”.

Từ những lời Cơ Thi Dao nói ra, sắc mặt Duẫn Khả Vi cũng dần dần thay đổi.

Thật đúng là kỳ quái!

Cái tên này nếu như chỉ nói về thuật luyện đan cao thâm, Duẫn Khả Vi cho rằng bản thân có thể đánh bại hắn.

Bởi vì hắn ta từng được học Cửu Nguyên Đan Điển.

Đan thuật, dược liệu, phương thuốc được ghi chép Cửu Nguyên Đan Điển có thể nói là có một không hai trên thế gian.

Thế nhưng Tần Ninh lại dùng chính những thứ mà hắn ta luôn kiêu ngạo để đánh bại hắn ta.

Điều này làm cho người ta không thể tin được.

“Muội nói xem có phải là sư tôn đã thu nhận đệ tử mới rồi không? Những năm gần đây không gặp chúng ta là bởi vì người đã thu một vị đệ tử mới rồi quên đi…chúng ta rồi…”

Đối với phân tích của Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt ấy giống như là đang nhìn đồ thiểu năng.

Hai sư huynh muội ngươi liếc mắt một cái, ta thảo luận một lời.

Mà Hác Kỉ Suất đang ở một bên giờ phút này đã chìm đắm trong sự kinh ngạc.

Không chú ý một cái.

Hắn ta đã trở thành đồ huyền tôn của Cửu Nguyên Đan Đế!

Trở thành đồ tôn của đại tông sư Trần Nhất Mặc.

Trở thành đồ chất của Dịch Hàn Ngọc đại sư.

Trở thành đồ chất của Duẫn Khả Vi đại sư.

Trở thành đồ đệ của Cơ Thi Dao!

Hạnh phúc cứ đột nhiên tới như vậy sao?

“Đồ đệ này của muội làm sao vậy?”

Duẫn Khả Vi thấy Hác Kỉ Suất vẫn đang còn ngẩn ngơ thì nói: “Sẽ không phải là bị ngu rồi chứ?”

“Còn có, nếu đã biết thân phận của chúng ta thì muội còn giữ lại làm gì? Bằng không…”

“Sư tôn!”

Duẫn Khả Vi còn chưa nói xong, Hác Kỉ Suất đã đột nhiên đứng dậy, bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, ôm đùi Cơ Thi Dao khóc lóc kể lể: “Sư tôn, đệ tử vẫn luôn trung thành tận tâm đối với người, chưa bao giờ hoài nghi người chút nào, càng không có chuyện tiết lộ chút bí mật gì của người, người không nên như vậy!”

Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao đều sửng sốt.

“Ai nói muốn giết ngươi?”

Duẫn Khả Vi thì thầm nói: “Ý của ta là, trục xuất khỏi sư môn, ngươi quá mất mặt, thiên phú cũng kém”.

“À à, không giết ta là tốt rồi, không giết ta là tốt rồi, ừm…ừm?”

Đôi mắt của Hác Kỉ Suất trừng lớn.

Trục xuất khỏi sư môn?

“Sư tôn…”, Hác Kỉ Suất lại ôm đùi Cơ Thi Dao khóc lóc kể lể một trận.

“Được rồi được rồi…”

Cơ Thi Dao đá Hác Kỉ Suất mấy cái, nhưng không dám ra tay quá mạnh, không kiên nhẫn nói: “Phiền quá đi mất, đi pha cho ta một ấm trà”.

“Được, được…”

Hác Kỉ Suất vội vàng xoay người rời đi.

Lúc này, Cơ Thi Dao nhìn thoáng qua Duẫn Khả Vi, nói: “Huynh bớt trêu đùa đồ đệ của ta đi”.

“Biết rồi, biết rồi”.

Duẫn Khả Vi nói: “Thế nhưng Tần Ninh này đã biết rõ ràng về chúng ta, mà chúng ta lại hoàn toàn không biết gì về hắn cả, điều này…”

“Ai nói là hoàn toàn không biết gì?”

Cơ Thi Dao ngồi xuống.

“Không phải là huynh đã điều tra ra người này có quan hệ mật thiết với nhà họ Linh sao?”

“Năm đó, sư gia của chúng ta xuất thân từ nhà họ Linh phải không?”

Cơ Thi Dao nói tiếp: “Cái tên Tần Ninh này khả năng là có quan hệ rất lớn với sư tôn của chúng ta”.

Duẫn Khả Vi gật gật đầu đồng ý, ngay sau đó nói: “Bằng không chúng ta tìm đại sư huynh thử xem?”

Nghe được những lời này, Cơ Thi Dao xoa xoa đầu tóc rồi, lập tức nói: “Nói sau đi, trước hết ta phải đi trút giận cái đã, người của Vạn Độc tông cũng thật ngông cuồng, dám hạ độc đồ đệ của ta, cái tên Độc Thiên Tầm này, bổn cô nương nhất định phải làm thịt hắn ta!”

“Chờ giải quyết xong chuyện Vạn Độc tông, chúng ta đi tìm đại sư huynh hỏi một chút xem sao, dù sao huynh ấy cũng là đan sư Chí Tôn cửu phẩm, nhất định có thể nhìn ra được Tần Ninh rốt cuộc là như thế nào”.

“Chủ yếu là huynh ấy đã đọc sáu cuốn Cửu Nguyên Đan Điển”.

Nói đến đây, trên mặt Duẫn Khả Vi lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ: “Sáu cuốn đan điển, nếu như là ta, nhất định cũng có thể thăng cấp lên đan sư Chí Tôn cửu phẩm”.

Cơ Thi Dao ghét bỏ nhìn Duẫn Khả Vi.

Mà cũng lúc đó, trong một toàn lầu các khác.

Tần Ninh lười biếng nằm trên giường, trong lòng âm thầm cân nhắc điều gì đó.

“Phu quân, Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao kia là đồ tôn của chàng sao?”

Lúc này, Thời Thanh Trúc nhích lại gần, nằm trong lồng ngực Tần Ninh, ngẩng đầu cười nói.

“Nếu như bọn họ thực sự là đệ tử của Trần Nhất Mặc, thì là phải…”

Thời Thanh Trúc không nhịn được cười nói: “Nhìn qua có vẻ đáng tin cậy hơn mấy người đồ đệ của Ôn Hiến Chi…”

Ôn Hiến Chi…

Khoé miệng Tần Ninh cũng xuất hiện một nụ cười.

Thời Thanh Trúc thấy một màn như vậy thì mừng thầm.

Trong mấy đồ đệ của Tần Ninh.

Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư.

Trong số bọn họ, tuy rằng Ôn Hiến Chi là ngốc nghếch nhất, nhưng không thể không nói đến, khi đề cập đến Ôn Hiến Chi, có đôi khi ngoài miệng Tần Ninh sẽ nói là buồn bực, hết cách, nhưng càng nhiều hơn là sự thoải mái.

Nàng vẫn luôn biết, gần đây tâm trạng của Tần Ninh không tốt, cho nên mới đề cập đến Ôn Hiến Chi, để cho Tần Ninh vơi bớt bi thương trong lòng.

“Trước mắt, không biết Trần Nhất Mặc rốt cuộc thế nào rồi…”

Tần Ninh thì thầm nói: “Đệ tử không đáng tin cậy, tóm lại vẫn là đệ tử không đáng tin cậy”.

“Năm đó, khi Dương Thanh Vân ở đại lục Vạn Thiên, ta muốn tìm hắn ta là lập tức có thể tìm được ngay”.

“Lý Huyền Đạo cũng ở trong Nhất Kiếm các tại thánh vực Thiên Kiếm, tiếng tăm vang xa”.

“Nàng xem xem, Thạch Đầu cũng thế, Hiến Chi cũng thế rồi lại cả Nam Hiên…đều khiến cho ta trắc trở hồi lâu mới tìm được, bây giờ Trần Nhất Mặc cũng vậy luôn…”

Thời Thanh Trúc cẩn thận nghĩ lại, thật đúng là như vậy.

Thạch Cảm Đương...mất tích, Tần Ninh tìm về.

Ôn Hiến Chi…mất tích, Tần Ninh tìm về.

Diệp Nam Hiên…mất tích, Tần Ninh tìm về.

Bây giờ lại thêm một Trần Nhất Mặc.

Những người kế tiếp, còn không biết sẽ thành ra như thế nào.

Thời Thanh Trúc nhìn về phía Tần Ninh nói tiếp: “Vậy những người đồ đệ khác của chàng thì sao, có thể tìm bọn họ thử xem”.

Tần Ninh vuốt nhẹ mái tóc dài của Thời Thanh Trúc, cười nói: “Nàng có biết hiện giờ chúng ta đang ở chỗ nào không?”

“Trên bầu trời của Di Nguyên Châu!”

“Di Nguyên Châu thuộc Cửu Nguyên Vực, mà mỗi một châu trong Cửu Nguyên Vực đều có hàng tỷ sinh linh, trong Cửu Nguyên Vực, ngoài chín châu ra còn có đại địa Cửu Nguyên Vực”.

“Ở đó có hàng nghìn tỷ sinh linh!”

Tần Ninh tiếp tục nói: “Mà Cửu Nguyên Vực chẳng qua chỉ là một trong những vực lớn của Thượng Nguyên Thiên mà thôi, mà trong Trung Tam Thiên có chín Thiên lớn.

Chín Thiên lớn!

Cả trăm vực!

Nơi này rộng lớn đến mức nào?

Tần Ninh cười khổ nói: “Lấy thực lực hiện giờ của chúng ta, chỉ sợ còn chưa đi ra khỏi Thượng Nguyên Thiên đã bị người khác xử lý, đây là vấn đề thứ nhất, còn vấn đế thứ hai chính là…Cho dù bây giờ xuất phát, muốn rời khỏi Thượng Nguyên Thiên cũng phải mất rất nhiều năm, thời gian đó thà rằng ta tự hành động còn tốt hơn”.

“Hơn nữa, bây giờ liên luỵ đến cả nhà họ Linh, mà các thế lực trong Cửu Nguyên Vực có quan hệ mật thiết với nhau”.

“Không điều tra chuyện này rõ ràng, nhà họ Linh sẽ không được bình an, ta cũng không yên tâm”.

Nhắc đến nhà họ Linh, biểu cảm của Tần Ninh có chút ảm đạm.

Thời Thanh Trúc vội vàng nói: “Vậy chàng nói cho ta biết về những vị đồ đệ khác của chàng đi?”

Nàng không muốn Tần Ninh suy nghĩ chuyện nhà họ Linh, tâm trạng lại buồn bực không vui, tiếp tục như vậy cũng không tốt.
Chương 2314: Kẻ giết thầy

Nhắc đến chuyện này, Tần Ninh mỉm cười.

“Trung Tam Thiên có diện tích vô cùng rộng lớn, chín châu lớn lại có lãnh thổ kéo dài hàng trăm triệu dặm, tương lai nàng sẽ được gặp bọn họ thôi”.

Hắn cười nói: “Tại Trung Tam Thiên này ta có bốn vị đồ đệ, mỗi một người đều có điểm mạnh riêng, sau này gặp nàng sẽ biết”.

“Vậy có nữ đồ đệ nào không?”

Nghe được câu hỏi này, Tần Ninh ngạc nhiên, sửng sốt.

Nữ đồ đệ?

Đương nhiên là có!

Nhẹ nhàng kéo Thời Thanh Trúc lại gần, Tần Ninh cúi đầu xuống thì thầm nói: “Có cũng không xinh đẹp bằng nàng!”

Trong lòng tràn ngập không khí mờ ám, dần dần, âm thanh trầm thấp vang lên, trên giường nhỏ của lầu các, lại truyền đến âm thanh kẽo kẹt khi thì cuồng bạo, khi thì nhẹ nhàng chậm chạp…

Thời gian tiếp theo, tốc độ của Thanh Y Đại Bằng Điểu không giảm, hướng thẳng về hướng Ách Nguyên Châu mà bay.

Loáng một cái, thời gian mười ngày đã trôi qua.

Biên giới Ách Nguyên Châu dần dần xuất hiện ở trước mắt.

Nửa ngày tiếp theo, Thanh Y Đại Bằng Điểu bay xuyên qua núi rừng, sông ngòi, bình nguyên của Ách Nguyên Châu, liếc mắt nhìn một cái thì có thể thấy, quả thực là nơi đây vô cùng hoang vắng.

Hơn nữa, dường như địa vực Ách Nguyên Châu không giống với châu của hắn.

Ngoại trừ việc dân cư thưa thớt thì nơi này có rất nhiều đầm lầy.

Hơn nữa, trên mỗi đỉnh núi, cho dù là lớn hay bé đều có vẻ như tràn ngập khí độc.

“Những chỗ khác cũng không cần thiết phải đi, trực tiếp đến dãy núi Ách Nguyên đi!”

Hôm nay, mấy người bọn họ tập trung lại, Cơ Thi Dao nói thẳng.

Nếu như thân phận đã bị Tần Ninh phát hiện ra rồi thì cũng không cần thiết gọi là Dược Thập nữa.

Cơ Thi Dao nói tiếp: “Dãy núi Ách Nguyên chính là dãy núi lớn nhất Ách Nguyên Châu, đồng thời cũng là nơi Vạn Độc tông phát triển rực rỡ”.

“Trên thực tế, năm đó, Ách Nguyên Châu lệ thuộc vào nhà họ Khương ở Khương Nguyên Châu”.

“Năm đó, nhà họ Khương và nhà họ Linh giống nhau, đều là thế lực cấp bá chủ của Cửu Nguyên Vực, là đại gia tộc cường đại có căn cơ sâu nhất trong đại địa Cửu Nguyên Vực”.

“Mà Khương Nguyên Châu chính là nơi khởi nguồn của nhà họ Khương, tuy rằng nhà họ Khương vui vẻ sung sướng ở đại địa Cửu Nguyên Vực, nhưng cũng không quên đi gốc gác của mình, Khương Nguyên Châu vẫn được nhà họ Khương để mắt tới”.

“Cho đến mãi sau này, nhà họ Khương gặp phải biến cố lớn, không thể tiếp tục sống yên ở Cửu Nguyên Vực nữa, nên mới lui về Khương Nguyên Châu, và vẫn là thế lực cấp bá chủ như trước”.

“Những năm này, Ách Nguyên Châu giáp với Khương Nguyên Châu, nằm ở phía nam của Khương Nguyên Châu, cho nên đến tận bây giờ, vẫn luôn bị nhà họ Khương chiếm cứ”.

Cơ Thi Dao nói xong, mọi người cũng nghiêm túc lắng nghe.

“Ách Nguyên Châu vẫn không có thế lực lớn nào tồn tại, võ giả nhà họ Khương chiếm cứ nơi này, các gia tộc, tông môn bản địa đều phải dựa vào nhà họ Khương để sinh tồn”.

“Tuy rằng suốt một đoạn đường đi, chúng ta chỉ nhìn thấy núi lớn, đầm lầy, không có linh thực, linh tài gì, nhưng ở nơi này không thiếu nhất là chính là độc vật, độc vật, có đôi khi nó còn là hàng hoá cung không đủ cầu đối với võ giả.

“Luyện chế độc đan giết người cũng được, nuôi thành cổ trùng cũng được, dù sao thì cũng có tác dụng rất lớn, nhà họ Khương cũng là nhìn trúng điểm này của Ách Nguyên Châu”.

“Chẳng qua, sau khi nhà họ Khương không còn là bá chủ của Cửu Nguyên Vực, lui về Khương Nguyên Châu, trong Ách Nguyên Châu cũng xảy ra không ít biến cố, do đó, có một nhân vật nổi lên”.

“Đó là Độc Vạn Lý!”

Khi đề cập đến Độc Vạn Lý, Cơ Thi Dao mang vẻ mặt chế nhạo.

“Người này có thuật dùng độc rất cao, quả thật cũng là một nhân vật lớn, ở trong Ách Nguyên Châu dám cứng rắn thành lập Vạn Độc tông, đứng vững trước sự chống đối của nhà họ Khương, từng bước xưng bá Ách Nguyên Châu, trở thành một phương thế lực xuất sắc hàng đầu trong chín châu!”

Giờ phút này, Tần Ninh lên tiếng nói: “Có vẻ cô rất không thích người này nhỉ? Là bởi vì y là độc đan sư sao?”

“Đương nhiên là không phải!”

Cơ Thi Dao thẳng thắn nói: “Trong Cửu Nguyên Đan Điển cũng có ghi chép về thuật dùng độc, thuật luyện đan không chỉ có cứu người, mà còn bao gồm cả những độc vật giết người, đây đều là phạm vi của thuật luyện đan, y tu hành thuật dùng độc, đương nhiên là chẳng có vấn đề gì cả, cho dù y dùng độc để giết người thì đó cũng là chuyện của y, có người nào mà không phải giẫm qua vô số máu tươi mới có thể đạt được thành tựu cường giả, lý do ta không thích y chính là vì tên này giết thầy!”

Giết thầy!

Loại chuyện này…cũng không hiếm thấy.

Võ giả, có rất nhiều người theo đuổi thực lực cường đại, sẽ dần dần mất đi lương tâm.

“Tại sao cô lại ghét người giết thầy như vậy?”

Tần Ninh tiện đà hỏi.

“Sư môn của chúng ta đã dạy, đối đãi với sư tôn phải như đối đãi với phụ mẫu, đây là điều mà năm đó sư tôn đã dạy chúng ta, mà sư tôn cũng đối xử với chúng ta cũng vô cùng tốt, không tiếc chia sẻ với chúng ta thứ gì, đó là người có ảnh hướng lớn trong cả cuộc đời chúng ta”.

Cơ Thi Dao nói đến đây thì nhìn thoáng qua Tần Ninh, lập tức nói: “Nói với ngươi, ngươi cũng không hiểu được”.

Sao ta có thể không hiểu?

Tần Ninh nở nụ cười.

Sư tôn của cô là do ta dạy ra, sao ta có thể không hiểu được?

“Cũng không đúng, ta thấy hai người đồ đệ này của ngươi đối với ngươi rất tôn kính, chắc là ngươi cũng rất chán ghét hành vi giết thầy này phải không?”

“Rất chán ghét!”

Tần Ninh gật đầu nói.

Cơ Thi Dao còn lộ ra vẻ mặt đương nhiên.

Trong khoảng thời gian này, hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên mỗi ngày đều đến thăm hỏi Tần Ninh, chỉ cần là điểm này, không khó để nhìn ra hai người họ rất tôn kính vị sư tôn Tần Ninh này.

Duẫn Khả Vi nằm nghiêng trên lưng Thanh Y Đại Bằng Điểu, chân nọ vắt lên chân kia, dáng vẻ ta đây đang chán chết, hắn ta chậm rãi nói: “Sư muội, muội chuẩn bị trực tiếp tới cửa giết người sao?”

“Vạn Độc tông ở sâu trong dãy núi Ách Nguyên, mà trong dãy núi Ách Nguyên rừng cây rậm rạp, đầm lầy, độc vật, nhiều vô số…”

“Năm đó, nhà họ Khương đã có ý định tiêu diệt Vạn Độc tông, nhưng nơi đây có rất nhiều độc vật, người của Vạn Độc tông sống ở trong này như cá gặp nước, còn những người khác tiến vào thì chính là chín phần chết một phần sống…”

Cơ Thi Dao nhíu mày.

“Dám hạ độc đồ đệ của ta, bổn cô nương không giết người lập uy thì mặt mũi của ta vứt chỗ nào?”

Kỳ thật cô ta không để nhiều thứ trong lòng.

Nhưng mà chắc chắn là vẫn có!

“Lại nói, không phải là Tần Ninh cũng đến báo thù sao?”, Cơ Thi Dao nhìn thoáng qua Tần Ninh.

“Đúng vậy!”

Tần Ninh nói Thẳng: “Kẻ hạ độc người nhà họ Linh, hẳn là có quan hệ với Vạn Độc tông, ta cũng muốn hỏi một chút”.

“Chỉ sợ bọn họ sẽ không nói cho ngươi biết đâu, dù sao thì ngay cả nhà họ Khương bọn họ còn không sợ!”

“Không sao”.

Tần Ninh cười nói: “Không nói cho ta biết thì ta diệt toàn môn phái”.

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Cơ Thi Dao và Duẫn Khả Vi đều trở nên kỳ lạ.

Diệt môn?

Dựa vào cái gì để diệt?

Tần Ninh và Thời Thanh Trúc đều là Tiểu Thiên Tôn.

Hai người Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo hiện giờ vẫn còn là cảnh giới Đại Chí Tôn.

Nếu như không phải bọn họ dẫn theo, chỉ sợ bốn người này còn không thể bước chân được vào dãy núi Ách Nguyên.

Đối với chuyện này, Tần Ninh cũng lười nói nhiều.

“Còn có một việc”.

Duẫn Khả Vi lười nhác nói: “Theo tin tức ta điều tra được, Vạn Độc tông ở Ách Nguyên Châu này có quan hệ không rõ ràng với nhà họ Khương ở Khương Nguyên Châu”.

Lời này vừa nói ra, Cơ Thi Dao lập tức hỏi lại: “Huynh nói cái gì?”

“Năm đó, nhà họ Khương muốn diệt Vạn Độc tông, không phải là quan hệ giữa bọn họ đã là không chết không ngừng rồi sao?”

“Ta biết chuyện này, nhưng cũng không hẳn là như vậy”.

Duẫn Khả Vi thản nhiên nói: “Tin tức cụ thể, Cửu Nguyên thương hội cũng không điều tra ra được, nhưng nhà họ Khương có hợp tác làm ăn gì đó với Vạn Độc tông!”

Dứt lời, đôi mày thanh tú của Cơ Thi Dao nhíu lại.

Nếu như chỉ là Vạn Độc tông thì quả thực là cô ta không mấy lo lắng, nhưng nếu liên quan đến nhà họ Khương…vậy thì phiền phức rồi.
Chương 2315: Dãy núi Ách Nguyên

Tục ngữ nói không sai.

Rết bị chặt chân, vẫn bò không chết.

Nhà họ Khương khác với nhà họ Linh.

Nhà họ Linh là bị người ta mạnh mẽ chèn ép, năm sau không bằng năm trước, hơn nữa, những chuyện đã xảy ra đều vô cùng kỳ lạ…

Còn nhà họ Khương thì gặp phải biến cố lớn, tuy rằng rời khỏi đại địa Cửu Nguyên Vực, nhưng về sau lại không bị người ta ám hại gì.

Cho nên, tại Cửu Nguyên Vực, trong chín châu.

Hiện giờ, mọi người đều nói, nhà họ Tề ở Tề Châu là cường đại nhất, nhưng trên thực tế, nhà họ Khương ở Khương Nguyên Châu cũng không hề kém cạnh gì so với nhà họ Tề, thậm chí là còn mạnh hơn.

Đương nhiên là vẫn không thể so với những thế lực siêu cấp trong Cửu Nguyên Vực.

Thực tế, nhà họ Khương và nhà họ Linh vẫn có điểm giống nhau.

Đều là gia tộc phát triển rất nhiều năm mới chen chân được vào hàng ngũ thế lực siêu cấp của Cửu Nguyên Vực.

Chỉ là quá trình sụp đổ không giống nhau.

Nhà họ Linh rõ ràng là liên tiếp bị người ta ám hại, cho đến bây giờ đã như mặt trời sắp lặn.

Mà nhà họ Khương là bị người ta đánh cho một gậy tỉnh mộng, rồi đẩy xuống dưới.

Thế nhưng mấy năm nay cũng đã dần dần phát triển, trở nên cường đại hơn.

“Nhà họ Khương…”

Lúc này, Tần Ninh thì thầm nói: “Yên tâm đi, nếu như người nhà họ Khương tham dự vào thì cứ giao cho ta là được, các ngươi chủ yếu phụ trách người của Vạn Độc tông”.

“Giao cho ngươi?”

Cơ Thi Dao không thể tin được nói.

“Đừng khoác lác”.

“Ta chưa bao giờ khoác lác, bằng không, sao cô lại trở thành đan đồng của ta được?”, Tần Ninh mỉm cười nói.

“Ngươi còn dám nói”, Cơ Thi Dao nói tiếp: “Việc đan đồng, đến đây là chấm dứt”.

“Có muốn chơi xấu?”

Nhìn thấy dáng vẻ tích cực của Tần Ninh, Cơ Thi Dao tiện đà nói: “Ta làm như vậy là để cho ngươi được dễ chịu, nếu như ngươi đã biết ta là đệ tử thứ ba của Trần Nhất Mặc rồi, vậy thì hẳn là cũng biết uy danh của Trần Nhất Mặc chứ?”

“Đệ tử của người mà lại trở thành đan đồng của ngươi, đến lúc đó nếu như người biết được, cẩn thận người lặng yên không tiếng động diệt trừ ngươi!”

Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: “Cô suy nghĩ nhiều rồi”.

Nếu như hắn ta biết, đoán chừng còn khen cô có mắt nhìn, biết lấy lòng sư gia của mình ấy chứ!

“Sắp đến rồi”.

Ánh mắt Cơ Thi Dao mang theo vài phần cẩn thận nói: “Phía trước chính là dãy núi Ách Nguyên!”

Dãy núi Ách Nguyên!

Ách Nguyên Châu cũng vì vậy mà có tên gọi này.

Danh tiếng của dãy núi này thậm chí còn vang xa hơn cả danh tiếng của Ách Nguyên Châu.

Nguyên thú trải rộng khắp nơi này, nhưng bọn chúng cũng không giống với nguyên thú ở những dãy núi khác, vì nhân tố khí hậu mà nguyên thú nơi đây đều có độc.

Vạn Độc tông cũng nằm ở đây.

Tần Ninh nhìn xuống phía dưới, núi non kéo dài không dứt, giống như một vực sâu thăm thẳm, tất cả đều tối tăm, liếc mắt nhìn xuống không thể nhìn thấy được bí mật ẩn giấu trong đó.

“Cuối cùng cũng tới rồi…”

Tần Ninh thì thầm nói, đồng thời vươn vai.

Nhiều ngày tiến hành hoạt động hai người quá độ, thật ra có chút mệt mỏi.

Ngược lại, Thời Thanh Trúc nhìn qua vẫn có sức sống bắn ra bốn phía như trước, không biết mỏi mệt là gì.

Chỉ có mệt chết trâu, không có cày xuống ruộng.

Lời này quả thực không sai!

Nghĩ đến phụ thân mình năm đó, hắn đã từng hâm mộ không thôi, nhưng trên thực tế, nỗi khổ của phụ thân hắn chưa từng được nhìn thấy!

Trong khoảng thời gian này.

Từ độc tố trong cơ thể Linh Thiên Triết và độc tố trong cơ thể Linh Thiên Thương.

Đến việc nhà họ Thu lên kế hoạch để nhà họ Thạch và nhà họ Hứa đối phó với nhà họ Linh quận Linh Tiên.

Thêm cả việc trong Linh Nguyên Châu, theo như lời nói của Linh Thiên Thương, nhà họ Liễu và Ngạo Thế Đường ở Tuyên Châu có quan hệ mật thiết.

Bây giờ lại thêm Vạn Độc tông.

Cả chín châu dường như bị bao quanh bởi những vòng vây.

Bây giờ, rốt cuộc thì cũng có thể bắt đầu kéo tơ lột kén, bóc trần từng vòng từng vòng một.

Rốt cuộc là ai muốn đối phó với nhà họ Linh!

Tần Ninh đã đưa ra quyết định.

Đến một cái thì diệt một cái, cho đến khi nào chắc chắn nhà họ Linh được an toàn mới thôi.

“Hạ xuống trước đi!”

Cơ Thi Dao nói.

Duẫn Khả Vi vỗ vỗ Thanh Y Đại Bằng Điểu, ngay sau đó, thân hình Thanh Y Đại Bằng Điểu nhanh chóng lao xuống dưới.

Tại vị trí cách dãy núi Ách Nguyên hơn mười dặm.

Trên một vùng thảo nguyên.

Tần Ninh, Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Nguyên Sơ Liễu.

Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao, Hác Kỉ Suất.

Một hàng tám người, đi về phía trước.

Bóng dáng của tám người bọn họ dần dần tới gần dãy núi Ách Nguyên.

Cơ Thi Dao lấy ra một cái bình ngọc, đổ ra mấy viên đan dược đỏ như máu, nói: “Đây là Khư Độc đan bình thường, độc trùng nhất phẩm, nhị phẩm sẽ không quấy rầy đến chúng ta”.

“Về phần tam phẩm tứ phẩm thì phiền phức hơn, Khư Độc đan bình thường không có lực uy hiếp gì đối với chúng”.

“Ừm”.

Mấy người đều uống vào.

Sau đó mới tiếp tục đi, bắt đầu tiến vào dãy núi Ách Nguyên.

Trên thực tế, khi cách dãy núi tầm ba mươi dặm, thảo nguyên đã thay đổi hình dạng.

Trên bãi cỏ, cỏ cây hoa lá đều mang màu sắc tối tăm, hoặc là màu đỏ sậm, mùi hương cũng vô cùng kỳ quái.

Mà khi tiến vào dãy núi, đập vào mắt chính là một mảnh rừng cây mênh mông ngập tràn trong khí độc.

Bốn phía tối tăm mịt mù, giống như là sương mù lúc sáng sớm còn chưa tan hết.

Thế nhưng, so với mây mù mờ ảo nơi khe núi yên tĩnh, thậm chí còn nhìn có chút tiên khí, thì không khí nơi này vô cùng trầm lặng.

Hơn nữa, xung quanh còn có đủ loại âm thanh kỳ lạ, làm cho người ta dựng hết cả tóc gáy.

Đối với những cái này, Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao đều không chút để ý.

Thân là đan sư, lại có sư tôn là Trần Nhất Mặc, tất nhiên là bọn họ không xa lạ gì với những thứ này.

Mấy người Thời Thanh Trúc, Nguyên Sơ Liễu, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều cảm thấy chỗ nào cũng không thích hợp.

“Không sao đâu”.

Cơ Thi Dao mở miệng an ủi bọn họ: “Sinh sống ở nơi này hầu hết chỉ là những độc vật nhỏ, sau khi Khư Độc đan trong cơ thể chúng ta được tiêu hoá, nó sẽ khuếch tán ra một mùi hương đặc biệt từ trong cơ thể chúng ta, làm cho mấy độc vật nhỏ đó không dám đến gần chúng ta, không tin các ngươi xem…”

Cơ Thi Dao nói xong thì đi đến bên cạnh một thân cây màu tối đen, một tay đâm xuyên qua thân cây khô mục, bắt ra một con rắn vằn đen, tuỳ ý cuốn lên cánh tay mình.

Con rắn vằn đen đó nào dám tấn công Cơ Thi Dao, thân hình di chuyển trên cánh tay Cơ Thi Dao, không ngừng buông lỏng ra, dường như đang muốn trốn đi…

Thấy một màn như vậy, hai người Thời Thanh Trúc và Nguyên Sơ Liễu đều cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

Nơi này thật không bình thường.

Một hàng tám người không ngừng đi sâu vào trong.

Duẫn Khả Vi ở phía trước dẫn đường, Cơ Thi Dao đi theo phía sau, Hác Kỉ Suất bám riết lấy sư tôn mình.

Hắn ta chưa bao giờ có cảm giác giống như bây giờ, sư tôn như vậy rất có cảm giác an toàn.

Về phần bốn người Thời Thanh Trúc, Nguyên Sơ Liễu, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên chuyên chú đi theo Tần Ninh.

Cứ như thế, tốc độ của tám người không nhanh không chậm, hướng vào sâu dãy núi Ách Nguyên mà đi…

Mà cùng lúc đó.

Dãy núi Ách Nguyên.

Đi sâu vào mấy trăm dặm.

Có một vùng núi cao nguy nga tráng lệ, dường như cao đến cả vạn mét, đâm xuyên qua mây, khí thế cường đại.

Mà những ngọn núi cao này xếp xung quanh, tạo thành một dãy núi hình tròn.

Bên ngoài dãy núi hình trong, dường như trong không khí đều tràn đầy độc tố, đất trời cũng đều trở nên u ám, thâm trầm.

Thế nhưng bay ra dãy núi hình tròn, cảnh tượng trước mắt thay đổi hoàn toàn.

Vị trí được dãy núi vây quanh là từng toà núi nhỏ, khe suối, đình các, lầu gác, cùng với cầu gỗ tinh xảo, thảm cỏ thơm ngát.

Nơi này giống như tiên cảnh nhân gian giữa chốn địa ngục u tối.

Hơn nữa, khung cảnh không hề phù hợp với sự khủng bố của dãy núi Ách Nguyên.

Nơi này, là vị trí của Vạn Độc tông Ách Nguyên Châu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom