-
Chương 2301-2305
Chương 2301: Giúp ta tìm một người
Tần Ninh lại cười nói: "Ngươi muốn ép độc tố ra khỏi tâm mạch của Hác Kỉ Suất, sau đó hội tụ vào lục phủ ngũ tạng, lại ép từ lục phủ ngũ tạng ra, dồn ngược lên trên rồi ép độc ra ngoài, ngươi còn đang định luyện chế bảo đan Chí Tôn ngũ phẩm - bảo đan bế mạch, bảo vệ kinh mạch, để độc tố di chuyển".
"Suy nghĩ đó rất hay, thế nhưng bảo đan bế mạch lại chú trọng vào chữ “bế”, về kinh mạch...", Tần Ninh chậm rãi giảng giải, Dược Thập liên tiếp gật đầu.
Thật lâu sau, Dược Thập mới đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn về phía Tần Ninh, không nói gì thêm mà bắt đầu làm dựa theo lời Tần Ninh nói.
Nhìn thấy hành động của cô ta, Tần Ninh chỉ cười không nói gì.
Thời gian từ từ trôi.
Bên ngoài phòng luyện đan.
Đám đan sư tứ phẩm của Phù Dung lâu thi nhau vây quanh người lâu chủ.
"Lâu chủ, lâu chủ, người trẻ tuổi này là ai thế?"
"Đúng vậy đúng vậy, đan thuật của hắn không phải là thứ mà chúng ta có thể so sánh được".
"Đúng, câu nào hắn nói cũng đều rất cao siêu".
Lúc này từng vị đại sư đều vô cùng kinh ngạc.
Hồng Phù Dung nhìn mấy vị đan sư bình thường đều vênh mặt hất hàm sai khiến các võ giả trong lâu, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười.
Mấy vị đại sư này vô cùng kiêu ngạo, đúng là ở trong Linh Nguyên Châu, đan sư Chí Tôn tứ phẩm có địa vị cao thượng, chỉ là lần này xem như đã bị Tần Ninh làm cho chấn động rồi.
"Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn, mấy người các ngươi cả ngày ở trong Phù Dung lâu, cao cao tại thượng đã quen, cũng luôn kiêu ngạo với những người khác!"
Hồng Phù Dung chậm rãi nói: "Vị tiên sinh này là khách quý của ta, đương nhiên là không thể nói thân phận của hắn cho biết mấy người các ngươi rồi, nhưng sau này các ngươi sẽ biết... hắn là ai...", lúc này mấy vị đan sư đều thở ngắn than dài.
Nếu người phụ nữ kia đến muộn một chút thì tốt, bọn họ sẽ có thể hỏi được nhiều hơn.
Chỉ là lần này những câu hỏi đã được giải đáp cũng có giá trị không nhỏ.
Mấy vị đan sư vội vàng thảo luận với nhau... Thời gian dần dần trôi qua, bên trong phòng luyện đan.
Dược Thập đã lấy đan ra, cẩn thận từng li từng tí cho Hác Kỉ Suất đang hôn mê ăn đan dược vào.
Nhìn sắc mặt của đồ nhi mình dần dần khôi phục lại, Dược Thập cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cô ta đi sang một bên, ngồi lên trên ghế, nâng chén trà lên uống từng ngụm lớn xong liền đặt chén trà xuống, quay sang nhìn Tần Ninh.
Cô ta vốn cho rằng Tần Ninh chỉ giỏi về việc nhận biết dược liệu.
Thế nhưng không nghĩ tới, Tần Ninh cũng hiểu biết rất nhiều về việc luyện đan.
Sự hiểu biết này không phải là thứ mà người bình thường có thể làm được.
Có lẽ ngay cả những người đắm chìm trong đan đạo vài vạn năm cũng không có.
Loại cảm giác này khiến Dược Thập càng thêm hiếu kỳ về Tần Ninh.
"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Hác Kỉ Suất?"
Dược Thập mở miệng nói.
Tần Ninh thản nhiên nói: "Lúc ấy ta gặp được hắn ta ở trong cửa hàng của Hồng Phù Dung, vừa tách ra không bao lâu, hắn ta đã bị người khác hạ độc, nếu ta không có ở gần đó thì chắc chắn hắn ta sẽ không đợi được ngươi đến".
"Về phần người hạ độc là ai, thật ra ta cũng không biết...", Dược Thập nhíu mày lại.
"Thật to gan, lại dám hạ độc cho đồ nhi của ta!"
Dược Thập hừ một tiếng, cổ tay nhẹ nhàng rung lên, vòng tay trên đó phát ra những tiếng leng keng, mà âm thanh đó lại hóa thành vô hình, phiêu tán giữa trời đất, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Không đến thời gian một nén nhang.
Một thanh niên ăn mặc rách rưới, lôi thôi lếch thếch đột nhiên xuất hiện bên trong phòng luyện đan.
"Ta đang uống rượu, muội tìm ta làm gì?"
Thanh niên nhìn về phía Dược Thập, bất mãn nói.
"Giúp ta tìm một người!"
Dược Thập liền nói: "Đây là đồ nhi ta - Hác Kỉ Suất, hôm nay hắn ta bị người khác hạ độc trong cửa hàng của Phù Dung lâu, ta muốn biết người hạ độc là ai".
Thanh niên kia nghe thấy lời này thì lập tức nhìn về phía Hác Kỉ Suất đang nằm trên giường.
"Vậy muội chờ đấy".
Vừa dứt lời, bóng người thanh niên lôi thôi lếch thếch lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Đến và đi đều không để lại gì.
Tần Ninh nhìn về phía Dược Thập, cười nhạt nói: "Ngươi định làm thế nào?"
"Tra ra được là ai hại đồ đệ của ta, ta sẽ tiêu diệt cả nhà kẻ đó!"
Dược Thập khẽ nói: "Sư phụ đã dạy bảo chúng ta, phải làm một sư phụ biết che chở đồ đệ, đồ đệ của ta, ta đánh ta giết thì được, nhưng người khác thì không!"
Nghe vậy, Tần Ninh mỉm cười, đứng lên nói: "Ngươi cứ xem mà làm đi, ta đi trước".
Mà lúc này ở một chỗ khác, thanh niên lôi thôi kia lại đi tìm Lý Thôn Nhiên, Lý Thôn Nhiên lại đưa ra một mệnh lệnh nữa... Dường như hôm nay toàn bộ thành Phù Dung có rất nhiều việc không giống bình thường.
Tần Ninh trở lại trong lầu các thì tiếp tục bắt đầu tu hành.
Hắn đã đến cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng một, tiếp theo chính là đi từng bước một trên con đường pháp thân Dung Linh.
Pháp thân Dung Linh, nói nhanh cũng nhanh, mà nói chậm cũng chậm, chủ yếu là cần võ giả tìm ra con đường Dung Linh thuộc về mình.
Một số người có lẽ sẽ có thể lĩnh ngộ được liền một mạch, thế nhưng nếu đi sai phương hướng thì kết quả sẽ hoàn toàn trái ngược.
Chỉ cần tìm đúng phương hướng thì cũng có khả năng một ngày tăng lên ngàn dặm cảnh giới.
Lúc này Tần Ninh cảm giác được khí Chí Tôn của mình đang vận chuyển, hội tụ ở trong cơ thể.
Phương hướng tu hành chủ yếu của hắn bây giờ chính là pháp thân Long Hoàng Bất Diệt.
Để xứng đôi, Tần Ninh cũng dốc lòng nghiên cứu cả Long Hoàng Âm Dương Chí Tôn Quyết.
Ngoài ra còn có cả Tứ Linh Thiên Kiếm Quyết.
Trên thực tế, sau khi đến cảnh giới Chí Tôn, võ quyết tu hành quan trọng nhất lại là pháp thân.
Nếu như pháp thân đủ mạnh thì sẽ có thể biến đổi ra ngàn vạn chiêu tấn công và phòng ngự, nó có thể tăng cường lực bộc phát của võ giả hơn bất cứ võ quyết gì.
"Chàng đã về rồi sao?"
Giọng nói như chuông bạc vang lên.
Chỉ thấy Thời Thanh Trúc mặc một bộ áo bào tơ tằm, mái tóc dài ẩm ướt, gương mặt xinh đẹp hồng hào thanh tú động lòng người, đi tới nhìn Tần Ninh.
"Hác Kỉ Suất không sao chứ?"
"Ừm, Dược Thập về rồi, không có việc gì...", Tần Ninh nhìn thoáng qua nàng.
Phù dung vừa rời nước trong, thiên nhiên điêu khắc điểm tô ai bằng, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
"Có đẹp không?"
Thời Thanh Trúc cười nhạt một tiếng, khuôn mặt hồng hào.
"Đẹp lắm!"
Cho tới bây giờ, mặc dù Thời Thanh Trúc đã nhỏ lại rất nhiều tuổi, quá trình trưởng thành cũng chậm đi không ít, bây giờ cũng chỉ mới có dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi thôi.
Như nụ hoa chớm nở trong mùa xuân.
Nàng nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tần Ninh, hai tay chậm rãi ôm lấy cổ hắn, một mùi thơm phả ra.
Ngay sau đó, thân thể mềm mại kia liền ngồi lên trên đùi Tần Ninh.
"Là ta đẹp, hay là các nàng đẹp?"
"Các nàng?"
Tần Ninh nhíu mày lại.
"Hồng Phù Dung, Nguyên Sơ Liễu, Dược Thập đấy...", Thời Thanh Trúc bĩu môi nói.
Tần Ninh không nhịn được bật cười.
"Đương nhiên là nàng đẹp rồi!"
Nghe thấy lời này, Thời Thanh Trúc mới hài lòng nở nụ cười.
"Vậy chúng ta là vợ chồng, thì phải làm chuyện của vợ chồng!"
Thời Thanh Trúc vẫn luôn ôm lấy Tần Ninh, lập tức nói: "Ta muốn chàng hầu hạ ta!"
"Hả?"
Tần Ninh nhíu mày lại nói: "Bình thường đều là phụ nữ hầu hạ đàn ông!"
"Ta mặc kệ!"
Thời Thanh Trúc tiếp tục nói: "Ta chỉ muốn chàng hầu hạ!"
Không thể không nói, một cô gái xinh đẹp biết nũng nịu luôn khiến cánh đàn ông rất khó kìm lòng.
Mặc dù Thời Thanh Trúc còn chưa trưởng thành quyến rũ bằng Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, thế nhưng lại... xinh đẹp động lòng người, nàng cũng có một nét đẹp kỳ diệu riêng.
Chương 2302: Sợ rằng nàng không chống đỡ được
“Nàng đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Vẻ mặt Tần Ninh nghiêm túc, nghiêm nghị nói: “Uy lực của bản công tử, sợ rằng nàng không chống đỡ được!”
“Đã nghĩ kỹ rồi!”
Thời Thanh Trúc ôm chặt lấy Tần Ninh, hừ một tiếng rồi nói: “Chàng là phu quân của ta, lỡ như bị người khác cướp mất thì làm sao bây giờ?
Ta không muốn như vậy!”
Nhất thời, Tần Ninh nghẹn lời.
Vẫn là tuỳ duyên đi, hắn khẽ lắc đầu.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Tần Ninh dứt khoát đứng dậy, dùng một tay ôm Thời Thanh Trúc vào lồng ngực, đi thẳng về phía phòng ngủ.
Cảnh xuân sau rèm, gió đêm thoang thoảng.
Thỉnh thoảng, ánh trăng chiếu rọi giữa khe hở của hai chiếc rèm, dưới ánh trăng, hai bóng người quấn chặt vào nhau.
Đêm hôm ấy, trên chiếc giường nhỏ của lầu các, vang lên tiếng kẽo cà kẽo kẹt suốt một đêm…Sáng sớm ngày hôm sau.
Những tia nắng ban mai chiếu rọi qua khung cửa sổ, khiến cho cảnh tượng hỗn độn trên giường không thể nào che lấp được.
Tần Ninh chậm rãi mở ra hai mắt, chỉ thấy một thân thể như rắn nước đang dán lên người mình.
Hắn vẫn không nhúc nhích, híp mắt thưởng thức người đẹp bên cạnh.
Khác với ba người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đã trưởng thành như nước mật đào.
Thời Thanh Trúc bị dừng lại ở thời thiếu nữ.
Nhưng mà…có một hương vị rất huyền diệu.
“Ưm…”, không bao lâu sau, Thời Thanh Trúc tỉnh dậy, chỉ thấy toàn thân đau nhức, không thể nào cử động bình thường được.
“Tỉnh rồi?”
“Ừm…”, Thời Thanh Trúc cúi đầu, đầu nhỏ dựa vào Tần Ninh, thốt lên một tiếng trả lời yếu ớt.
“Có lẽ hôm nay nàng không đi được đâu cả, ở trong này nghỉ ngơi mấy ngày đi!”
“Vậy chàng định đi đâu?”
“Nhà họ Linh”.
Tần Ninh thẳng thắn nói: “Trong quận Linh Tiên, nhị đệ ta vẫn còn nhiều việc phải làm, ở lại thành Phù Dung một thời gian dài cũng không tốt, hôm nay ta dẫn bọn họ đến nhà họ Linh nhìn xem”.
“Được”.
Tần Ninh đứng dậy, lộ ra dáng người cao gầy, sau khi mặc quần áo xong thì hắn quay đầu nhìn về phía Thời Thanh Trúc, mỉm cười nói: “Nhớ nghỉ ngơi cho tốt, chờ ta trở về”.
“Vâng”.
Trong lòng Tần Ninh khẽ thì thầm: Chờ ta trở về, lại tiếp tục… Rời khỏi đình viện.
Chỉ thấy hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đã đứng bên ngoài đình viện chờ đợi.
Mỗi ngày bọn họ đều đến thăm hỏi Tần Ninh, hai vị đồ đệ này ngày nào cũng không quên.
“Hôm nay đến nhà họ Linh, các ngươi đi cùng với ta!”
“Vâng!”
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều gật đầu.
Có điều hai người lập tức nhìn về phía lầu các trong đình viện.
“Sư nương không đi sao?”
Lý Huyền Đạo cẩn thận mở miệng hỏi.
“Nàng không đi, ở lại để chuẩn bị đột phá!”
Nghe được những lời này, Diệp Nam Hiên ngạc nhiên nói: “Mới qua bao lâu mà bây giờ lại muốn đột phá rồi?
Chuẩn bị tới tầng bốn của cảnh giới phải không?”
“Ừm…”, Tần Ninh gật đầu, sau đó chắp tay rời đi.
Phía sau, Lý Huyền Đạo giữ chặt Diệp Nam Hiên, thấp giọng nói: “Giả đấy”.
Giả đấy?
Cái gì giả đấy?
Diệp Nam Hiên sững sờ.
Lý Huyền Đạo ghé sát vào tai hắn ta nói nhỏ: “Huynh nhìn sư tôn xem, khuôn mặt phơi phới, tràn đầy sức sống, dáng vẻ này ta đã nhìn thấy trước kia, đó là khi Diệp Viên Viên sư nương và Vân Sương Nhi sư nương ở bên cạnh sư tôn, bây giờ chỉ có Thời Thanh Trúc sư nương ở đây…”
“Ý đệ là…”, Diệp Nam Hiên nói ngay: “Hôm qua sư tôn hái đào rồi?”
“Ừm?”
“Ừm?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hái đào?
Từ này nghe cũng thật mới mẻ! Hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thì thầm to nhỏ với nhau.
Hai kẻ hóng hớt ở cạnh nhau, Lý Huyền Đạo hoàn toàn mở ra chế độ máy hát.
Thường ngày, Lý Huyền Đạo có vẻ giống với Dương Thanh Vân, làm việc có nề nếp, thái độ làm người chính trực.
Thế nhưng một khi sự hóng hớt trong lòng trỗi dậy thì thật sự không đơn giản! Thầy trò ba người đi cách nhau hơn trăm mét.
Tần Ninh cũng mặc kệ hai tên đồ đệ ngu ngốc này đang nói cái gì, trong lòng nhớ đến đủ loại cảnh tượng đêm qua, khoé miệng không tự chủ được mà nhếch lên.
“Tiên sinh đang nghĩ đến chuyện vui vẻ gì sao?
Có thể chia sẻ với Phù Dung không?”
Thẳng cho đến khi đứng trước một toà đại điện của Phù Dung lâu, Hồng Phù Dung xuất hiện trước mặt, Tần Ninh cũng không phát hiện ra.
“Không, không có gì…”, Tần Ninh bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, đã chuẩn bị tốt cả chưa?”
Hôm qua, Tần Ninh đã thông báo cho Hồng Phù Dung về việc đi tới nhà họ Linh.
Hồng Phù Dung cười nói: “Đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi, Linh Thiên Triết và mấy người nhà họ Linh cũng đã đến chờ từ lâu”.
“Vậy thì xuất phát thôi!”
Tần Ninh lập tức nói: “Ngươi không cần đi, công việc trong Phù Dung lâu, ngươi là các chủ hẳn là phải lo nhiều việc lắm”.
“Vậy để Liễu Nhi đi cùng với tiên sinh!”
“Cũng được!”
Tần Ninh lập tức chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên hắn dừng lại, dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn nhìn về phía Hồng Phù Dung, nói: “Chuẩn bị cho Thanh Trúc một chút đồ ăn bổ dưỡng, với cả…rượu…”, Hồng Phù Dung chợt ý thức được điều gì đó, lập tức gật gật đầu.
Không bao lâu sau, nhóm phi cầm và Hồng Giáp Vệ được sắp xếp từ trước đã đồng loạt xuất hiện trong võ trường.
Đám người Linh Thiên Triết và Linh Văn Long cũng đang chờ đợi.
Tần Ninh chào hỏi đám người, phi cầm phóng lên cao…
“Trong Linh Nguyên Châu, phía nam là vùng đất của bảy quận, do gia tộc bảy quận thống trị, mà phía bắc chính là lãnh thổ của ba thế lực lớn”.
“Phù Dung lâu ở phía đông, nhà họ Liễu ở phía tây, nhà họ Linh ở phía bắc, ba phương tạo nên thế chân vạc!”
Trên lưng phi cầm, Nguyên Sơ Liễu giải thích cho Tần Ninh: “Năm đó, dù sao thì nhà họ Linh cũng có cấp bậc bá chủ trong Cửu Nguyên Vực, tuy rằng bây giờ đã xuống dốc nhưng thực lực vẫn không tầm thường, chiếm cứ một phần các khu vực tốt của Linh Nguyên Châu, ví dụ như những nơi có mạch khoáng, vùng đất phì nhiêu, có lợi cho việc bồi dưỡng linh tài, v.v…”
“Lần này, chúng ta đã gửi bái thiếp cho nhà họ Linh rồi, đại khái khoảng một ngày nữa là có thể đến lãnh thổ!”
Lần này, phi cầm chuyên chở là nguyên thú cấp bốn, tốc độ nhanh hơn.
Dọc đường đi, Linh Văn Long, Linh Văn Minh, Linh Văn Tuyên cùng với đám tiểu bối Linh Phi Dương, Linh Phỉ Phỉ, Linh Doãn Văn, Linh Tiểu Tiểu và Linh Minh Nguyệt đều cảm thấy trong lòng thấp thỏm không yên.
Theo lý mà nói, nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu chính là dòng chính của nhà họ Linh.
Trên thực tế, nhà họ Linh ở quận Linh Tiên chỉ là một nhánh mà thôi.
Lần này, xem như là bọn họ trở về dòng chính.
Chỉ là đối với đám tiểu bối mà nói, bọn họ chưa bao giờ được đến dòng chính, trong lòng có chút chờ mong, cũng có chút băn khoăn.
Còn Linh Thiên Triết thì ngược lại, nhìn có vẻ bình tĩnh.
Không tới một ngày, ba con phi cầm đã bay vào một thành trì, rồi từ từ hạ xuống.
Nguyên Sơ Liễu nhìn về con chim đại bàng có bộ lông màu đỏ, chắp tay nói: “Phù Dung lâu, Nguyên Sơ Liễu!”
“Tại hạ là Linh Hoá Vũ, nhà họ Linh!”
Đó là một người đàn ông có vẻ ngoài tầm trên dưới bốn mươi tuổi, hắn ta chắp tay nói: “Cung nghênh các vị!”
Nguyên Sơ Liễu khách khí nói: “Không dám nhận”.
Mà lúc này, Linh Thiên Triết cũng bước ra, nhìn về phía đám người đang đứng giữa không trung, ông ta đi đến trước mặt chim đại bàng.
“Hoá Vũ?”
Linh Thiên Triết nhìn về phía người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi kia, chậm rãi nói.
“Người là…”
“Thiên Triết thúc?”
Giờ phút này, người đàn ông kia vô cùng kinh ngạc.
Linh Hoá Vũ, chính là con cả của tộc trưởng nhà họ Linh hiện giờ, Linh Thiên Thương.
Nhà họ Linh thế hệ trước có ba người, Linh Dập, Linh Dụ và Linh Thư.
Thế hệ tiếp theo là bốn người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh cùng với Linh Thiên Thần và Linh Thiên Triết.
Linh Hoá Vũ chính là con trai của Linh Thiên Thương, có bối phận ngang hàng với Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên và Linh Văn Minh.
Linh Thiên Triết chính là em họ của Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh, cũng là chú họ của Linh Hoá Vũ!
“Thiên Triết thúc, người…”, lúc này, ánh mắt Linh Hoá Vũ tràn đầy kinh ngạc.
Chương 2303: Đến nhà họ Linh
“Đến nhà họ Linh rồi nói sau, đến nhà họ Linh rồi nói sau”.
Linh Thiên Triết quay lại nói: “Mọi người tiếp tục đi thôi!”
Nơi này chỉ là thành trì giáp biên giới của nhà họ Linh, vẫn chưa đến.
Nhà họ Linh ở phía bắc Linh Nguyên Châu, trung tâm của địa vực là thành Linh Nguyên, cũng chính là thành trì lớn nhất.
Thành Phù Dung của Phù Dung lâu và thành Thanh Liễu của nhà họ Liễu so sánh với thành Linh Nguyên thì đúng là chênh lệch không nhỏ.
Giờ phút này, Linh Thiên Triết dẫn theo Tần Ninh, đi cùng với Linh Hoá Vũ, cưỡi chim đại bàng bay đi.
“Thiên Triết thúc, người…”, Linh Hoá Vũ vẫn cảm thấy không dám tin.
Nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu và nhà họ Linh quận Linh Tiên nhìn qua thì có vẻ không liên quan đến nhau, nhưng trên thực tế, Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh đều là anh họ của Linh Thiên Triết, năm đó, hai vợ chồng Linh Thư cùng Lý Thanh Huyên rời khỏi dòng chính nhà họ Linh, cũng không phải là do mâu thuẫn gì, chỉ đơn thuần là hai vợ chồng muốn về quê ở ẩn mà thôi.
Những năm gần đây, nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu tự bảo vệ mình còn có chút gian nan, cho nên, không có quan hệ thân thiết với nhà họ Linh quận Linh Tiên, thậm chí là còn cố ý duy trì khoảng cách.
Nhưng Linh Thiên Triết và anh họ vẫn duy trì liên lạc với nhau.
“Gặp phụ thân ngươi và nhị thúc ngươi rồi nói sau”.
Linh Thiên Triết cầm lấy bàn tay của Linh Hoá Vũ, nói tiếp: “Có phải phụ thân ngươi bị thương không?”
Linh Hoá Vũ nhíu mày nói: “Việc này nhà họ Linh đã giữ bí mật cẩn thận, Thiên Triết thúc, tại sao người lại biết?”
“Ta có được tin tức từ Phù Dung lâu”.
Linh Hoá Vũ thở dài.
“Xem ra chuyện này là sự thật!”
Linh Thiên Triết lập tức nói: “Được rồi, những chuyện tiếp theo thì để trở lại nhà họ Linh rồi nói tiếp”.
“Vâng”.
Giữa hai người đều có rất nhiều câu hỏi, nhưng bọn họ cũng biết, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện.
Phi cầm tiếp tục bay…Khi mặt trời lặn.
Phía trước, một toà trì chiếm cứ diện tích lớn, như con quái vật khổng lồ ẩn nấp trong bóng tối, tản ra khí thể khiến người khác khiếp sợ.
Thành Linh Nguyên! Thành trì lớn nhất Linh Nguyên Châu! Màn đêm buông xuống, phi cầm bay vút trên trời cao, vụt qua thành Linh Nguyên, bay thẳng về phía bắc của thành.
Thành Linh Nguyên to như vậy nhưng phía bắc đã chiếm một phần ba lãnh thổ, được chia ra rõ ràng.
Nơi này chính là phủ đệ nhà họ Linh Linh Nguyên Châu! Thừa dịp đêm tối, phi cầm trực tiếp đáp xuống.
Linh Hoá Vũ dẫn mọi người đến trước đình nhà họ Linh.
Giờ phút này, trong đại sảnh, chỉ thấy hai người đàn ông có mái tóc hoa râm, nhìn qua tầm hơn sáu mươi tuổi, dẫn theo mười mấy người nữa, đang lẳng lặng chờ đợi.
Người bên trái có thân hình cao lớn, tuy rằng tuổi đã khá cao nhưng vô cùng có tinh thần, chỉ là ở vị trí giữa trán có một dòng khí đen quanh quẩn.
Người phía bên phải cũng có vẻ ngoài khôi ngô, khí thế hùng hồn, trông có chút cuồn cuộn, mãnh liệt.
Phía sau hai người bọn họ là bốn người đàn ông tầm ba mươi, bốn mươi tuổi đang đứng đó.
Mà phía sau bốn người, lại có hơn mười thanh niên nam nữ, ước chừng trên dưới hai mươi tuổi đang đứng nghiêm chỉnh.
Hơn mười người của đại gia tộc đều đứng trong phòng khách.
Bên ngoài phòng khách.
Linh Hoá Vũ dẫn đám người Linh Thiên Triết, Tần Ninh đến.
“Tam đệ…”, lúc này, nhìn thấy Linh Thiên Triết đi trước, Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh lập tức ra đón.
Ánh mắt bọn họ dừng lại trên người Linh Thiên Triết, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Giờ phút này, Linh Thiên Triết trông trẻ hơn lúc trước hai mươi mấy tuổi, giống như một người chỉ mới trên dưới năm mươi.
Sức sống trong cơ thể bừng bừng, hoàn toàn không giống với dáng vẻ già nua như gỗ mục lúc trước.
“Tam đệ, đệ…”, trong khoảng thời gian ngắn, Linh Thiên Thương kinh ngạc không nói nên lời.
“Đại ca!”
“Nhị ca!”
Nhìn thấy hai người Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết lập tức nước mắt lưng tròng.
Phụ thân của ba người là huynh đệ ruột.
Ba người vốn là anh em họ, huyết mạch thân cận, tất nhiên là cảm tình sâu đậm.
Những năm gần đây, nhà họ Linh quận Linh Tiên không ngừng gặp phải tổn thất nặng nề, năm sau không bằng năm trước.
Nhưng Linh Thiên Triết chưa bao giờ đến nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu để tìm kiếm sự trợ giúp.
Bởi vì nhà họ Linh Linh Nguyên Châu cũng thế.
Năm này so với năm trước càng gặp phải nhiều mưu kế của người khác hơn, tình huống trong nhà cũng thất bại liên tục…Lúc này, ba huynh đệ gặp nhau, trong lòng vô cùng phức tạp.
Một hồi lâu sau, Linh Hoá Vũ tiến đến cười nói: “Cha, nhị thúc, Thiên Triết thúc đến đây là chuyện tốt, chúng ta vào nhà đi, Thiên Triết thúc mang theo người nhà đến, cũng mệt mỏi cả một đường rồi…”
“Được được được!”
Linh Thiên Thương gật gật đầu.
Tần Ninh cũng đánh giá mọi người trong đại sảnh.
Linh Thiên Thương! Linh Thiên Minh! Năm đó ở nhà họ Linh, hai vị này là huynh trưởng của hắn.
Bản thân hai người này có thiên phú vô cùng tốt, nhưng đáng tiếc, vào khoảng thời gian vạn năm trước, nhà họ Linh đang đứng trên đỉnh cao, càng về sau lại càng xuống dốc…Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh lôi kéo Linh Thiên Triết, ngồi cũng một chỗ với nhau.
Tần Ninh bị sắp xếp đến một bàn khác.
Trong nhà ăn, mọi người đều ngồi xuống.
Lúc này, Linh Thiên Thương và Linh Thiên Triết đều tự giới thiệu đám hậu bối nhà mình.
Linh Thiên Thương có hai đứa con trai là Linh Hứa Vũ và Linh Hoá Phong.
Còn Linh Thiên Minh có hai trai một gái là Linh Trùng Hà, Linh Trùng Hải và Linh Mẫn Mẫn.
Phía dưới năm đứa nhỏ này còn có hơn mười tiểu bối…Đây là huyết mạch dòng chính của nhà họ Linh.
Một bữa cơm, có thể nói là ba người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh và Linh Thiên Triết chưa hề buông lỏng tay.
Tần Ninh không khó để nhìn ra, ba huynh đệ có tình cảm rất tốt.
Trên thực tế…Năm đó, trong nhà họ Linh, ba huynh đệ Linh Dập, Linh Dụ và Linh Thư cũng có tình cảm vô cùng tốt.
Nhà họ Linh có lịch sử phát triển đại khái khoảng hơn trăm vạn năm từ một gia tộc vô danh tiểu tốt nơi trấn nhỏ, đến một thế lực lớn hùng bá Cửu Nguyên Vực, lại đến bây giờ, thất bại điêu tàn.
Có thể nói, theo sự phát triển của nhà họ Linh, không biết đã xuất hiện bao nhiêu nhân vật tài hoa phong nhã tuyệt thế.
Mà điều quan trọng nhất trong gia tộc chính là máu mủ tình thâm! Nếu không phải như thế, năm đó, nhà họ Linh cũng không đi lên đỉnh cao như vậy.
Một bữa cơm xong xuôi.
Ba người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh và Linh Thiên Triết bí mật thảo luận cái gì đó.
Linh Thiên Triết mở miệng nói: “Đại ca, nhị ca, lần đầu tiên bọn nhỏ trở về gia tộc, để bọn nhỏ đi bái tế tổ tiên một chút đi!”
Linh Thiên Thương nghe vậy thì gật gật đầu.
Ngay sau đó, đoàn người dẫn theo nhóm tiểu bối, đi đến trước nhà thờ tổ.
So với nhà thờ tổ nhà họ Linh ở quận Linh Tiên, nhà thờ tổ nhà họ Linh Linh Nguyên Châu càng thêm rộng lớn, đồ sộ và trang nghiêm.
Nhà thờ tổ rất lớn, phía trước phía sau có ba lối ra, ba lối vào.
Vị trí đặt linh bài thực sự là ở phía sau cùng.
Trong đại sảnh rộng lớn, liếc mắt nhìn thoáng qua có thể thấy hơn nghìn tấm bài vị…Mà ở hàng gần nhất.
Có thể nhìn thấy ba cái tên khiến cho người khác chú ý.
Linh Dập! Linh Dụ! Linh Thư! Hơn mười người bước vào trong nhà thờ tổ.
Tần Ninh đi sau mười người bọn họ, đứng bên ngoài cửa, hắn nhìn về phía đại sảnh, nhìn linh vị của phụ mẫu mình, trong phút chốc, sống mũi hắn cay cay, hai mắt ửng đỏ.
Một đời làm phụ mẫu.
Suốt đời nhớ trong tim.
Hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đứng phía sau Tần Ninh, im lặng không nói gì.
Mà Nguyên Sơ Liễu đứng bên cạnh Tần Ninh, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn.
Theo đạo lý mà nói, đây là người nhà họ Linh đang tế bái tổ tiên.
Thế nhưng vừa rồi, cô ta cảm nhận được từ trên người Tần Ninh, một loại cảm xúc giống như là… niềm đau thương như rơi xuống vực thẳm.
Tần Ninh, bi thương cái gì?
Chương 2304: Thật sự là đệ sao?
Sau khi tế bái xong, Linh Thiên Triết lại nói: “Để cho nhóm tiểu bối ra ngoài trước đi!”
Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh đều biết, lần này, Linh Thiên Triết đến đây là có điểm kỳ lạ, bây giờ nhất định là có lời gì đó muốn nói.
“Linh Hoá Vũ, Linh Hoá Phong, Linh Trùng Hà, Linh Trùng Hải, Linh Mẫn Mẫn ở lại, còn những tiểu bối khác thì đi đi”.
Linh Thiên Thương trực tiếp nói.
Lúc này, Linh Thiên Triết cũng nhìn về phía mấy người Linh Phi Dương, Linh Phỉ Phỉ, chỉ cho ba người Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên và Linh Văn Minh ở lại.
Trong nhà thờ tổ lập tức trở nên trống trải.
Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh đều tò mò nhìn về phía mấy người Tần Ninh ở ngoài đại sảnh.
Nhóm tiểu bối đều đã rời đi, nhưng người thanh niên đi theo tam đệ này lại vẫn không rời đi.
“Vị công tử này…”
“Hắn không cần đi!”
Linh Thiên Triết lập tức nói: “Kế tiếp, chuyện mà ta muốn nói với hai vị ca ca cùng với mấy đứa nhỏ, chính là liên quan đến hắn!”
Nguyên Sơ Liễu cũng đã rời đi.
Tần Ninh dẫn theo Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, tiến vào bên trong.
Trong nhà thờ tổ.
Linh Thiên Thương, Linh Hoá Vũ, Linh Hoá Phong.
Linh Thiên Minh, Linh Trùng Hà, Linh Trùng Hải, Linh Mẫn Mẫn.
Cùng với Linh Thiên Triết, Linh Văn Long, Ling Văn Tuyên, Linh Văn Minh.
Các nhân vật trung tâm của nhà họ Linh đều tập trung ở chỗ này.
Tần Ninh nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng có chút đau thương.
Năm đó nhà họ Linh là bá chủ Cửu Nguyên Vực.
Thế mà bây giờ, người trong tộc cũng chẳng còn bao nhiêu.
Linh Thiên Triết liếc mắt nhìn Tần Ninh, lúc này, hắn tiến lên phía trước, đi đến bàn thắp hương, nhẹ nhàng đốt một nén hương, vái ba vái, hai gối quỳ xuống, nhìn hai tấm linh bài.
“Cha…”
“Nương…”, Tần Ninh thì thầm hai tiếng, khiến cho mọi người ở đây kinh ngạc.
Giờ phút này, Linh Thiên Triết mới nhìn vào ánh mắt vô cùng khó hiểu và nghi hoặc của mọi người, chậm rãi nói: “Tần Ninh, là đại ca của ta!”
“Đại ca?”
Linh Thiên Thương mở miệng nói: “Tam đệ, đệ…nhận thêm một người đại ca?”
“Không phải!”
Linh Thiên Triết thẳng thắn nói: “Tần Ninh, chính là Linh Thiên Thần năm đó, là đại ca của ta”.
Lời này vừa nói ra, như long trời lở đất.
Đám người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh đều trợn mắt há hốc mồm.
Điều này…sao có thể?
Đương nhiên là bọn họ biết Linh Thiên Thần, năm đó, Thiên Thần ở nhà họ Linh cũng không tính là xuất sắc, mãi cho đến sau này, chìm đắm vào con đường luyện đan mới biểu hiện ra thiên phú hơn người.
Thế nhưng Linh Thiên Thần đã biến mất từ rất lâu rồi.
Mà Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh cũng biết, Linh Thiên Thần chính là Cửu Nguyên đan đế! Có điều, người tên Tần Ninh trước mắt bọn họ, quả thực là cách xa vạn dặm so với Linh Thiên Thần trong trí nhớ của bọn họ.
“Tam đệ, đệ…”, Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh vẫn cảm thấy không thể tin như trước, ông ta không nhịn được nói: “Việc này không thể nói lung tung, đệ có chắc chắn…”
“Ta chắc chắn!”
Linh Thiên Triết gật đầu, bắt đầu kể lại quá trình gặp lại và nhận thân với Tần Ninh.
Trong đại sảnh, mấy vị hậu bối cũng trợn mắt há hốc mồm lắng nghe.
Ba người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh và Linh Thiên Thần cùng nhau thảo luận, thậm chí còn lôi kéo Tần Ninh, không ngừng xác minh những chuyện đã phát sinh năm đó.
Cho đến cuối cùng…
“Thiên Thần!”
“Thật sự là đệ?”
Trong phút chốc, hai mắt Linh Thiên Thương ngấn nước, cả người vô cùng kích động.
Trong nhà họ Linh năm đó, bốn người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Thần và Linh Thiên Triết chính là trụ cột vững chắc của nhóm hậu bối.
Sau ba vị hào kiệt là Linh Dập, Linh Dụ và Linh Thư, bốn người bọn họ được cho rằng sẽ là nhân vật đưa nhà họ Linh lên tới đỉnh cao.
Thế nhưng đáng tiếc.
Biến cố xảy ra quá nhanh.
Nhà họ Linh từ vị trí bá chủ Cửu Nguyên Vực ngã xuống, trở thành bá chủ Linh Nguyên Châu.
Thậm chí, những năm gần đây, tình hình ngày càng tệ hơn, càng ngày càng khó duy trì địa vị và thực lực để giữ vững vị trí bá chủ.
Giờ phút này, khi hai người nhìn thấy Linh Thiên Thần năm đó trở thành Tần Ninh hiện tại, bọn họ chỉ cảm thấy không thể nào tin được.
Bốn huynh đệ nhìn nhau, giống như là được trở về những năm tháng ấy.
Khi ấy, hai người Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh tuổi trẻ tài cao, nhiệt tình hăng hái.
Linh Thiên Thần đã trở thành đan sư cường đại, tiếng tăm hiển hách.
Linh Thiên Triết tuổi còn nhỏ, lấy huynh trưởng của mình làm gương, hy vọng có thể làm nên nghiệp lớn.
Bây giờ, đã qua mất vạn năm, tất cả đã là cảnh còn người mất.
Giờ phút này, bốn người nhìn nhau, trong ánh mắt ẩn chứa tình cảm đậm sâu, có thể nói là cực kỳ phức tạp.
“Hoá Vũ!”
“Hoá Phong!”
Linh Thiên Thương vẫy tay nói: “Vị này chính là tam thúc Linh Thiên Thần của các con”.
“Tin tức về tam thúc ở trong nhà họ Linh chúng ta rất ít, đây cũng bởi vì năm đó, tam thúc của các con có thân phận không tầm thường”.
Linh Thiên Thương mang theo sự kiêu ngạo nói: “Năm đó, tam thúc của các con chính là Cửu Nguyên đan đế tiếng tăm vang dội trong Trung Tam Thiên!”
Lời này vừa nói ra, nhóm con cháu nhà họ Linh đều mang vẻ mặt kỳ quái.
“Cha…”, Linh Hoá Vũ không nhịn được nói: “Không phải là người đang lừa gạt chúng ta chứ?”
“Biến đi!”
Linh Thiên Thương mắng một câu, rồi thở dài nói: “Năm đó, các con còn chưa sinh ra, nhà họ Linh chúng ta là một trong những bá chủ của Cửu Nguyên Vực, là thế lực siêu cấp xếp ngang hàng nới Cửu Nguyên đan tôn và Thánh Đạo tông”.
“Nhà họ Linh trải qua gần trăm vạn năm phát triển, từ một gia tộc trong trấn nhỏ, dần dần lên đến đỉnh cao”.
“Vị tam thúc này của các con, ban đầu ở trong nhà họ Linh chúng ta cũng có tiếng tăm không quá nổi bật, thiên phú bình thường, nhưng sau khi ra ngoài rèn luyện, chỉ trong mấy trăm năm ngắn ngủi đã trở thành một đan thuật đại sư tài hoa”.
“Khi đó, tam thúc của các con trở về gia tộc, trong ngoài gia tộc đều khiếp sợ”.
“Tại thời điểm đó, ông nội của các con cũng dặn dò, nhà họ Linh không muốn dựa vào tiếng tăm của Thiên Thần để trở thành thế lực siêu cấp trong Cửu Nguyên Vực, cho nên chuyện này rất ít người biết”.
“Lúc ấy, chỉ có ông nội, bà nội các con cùng với nhị thúc, tam thúc và mấy người chúng ta biết được chuyện này”.
“Có thể nói, chuyện này đã trở thành bí mật của nhà họ Linh”.
Linh Thiên Thương thở dài nói: “Vợ chồng tam thúc, vốn không thích ồn ào, ầm ĩ, cho nên cuối cùng lựa chọn về quê ở ẩn”.
“Nhưng cũng từ đó về sau, Thiên Thần mất tích, vợ chồng tam thúc ở ẩn, nhà họ Linh bắt đầu xuất hiện vấn đề…”, nói xong, Linh Thiên Thương nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Kể từ đó, cha ta Linh Dập, nhị thúc Linh Dụ đều gặp phải chuyện không may, cường giả trong gia tộc cũng chết một cách ly kỳ, dần dần, gia tộc xuống dốc”.
Dùng thời gian trăm vạn năm, bước từng bước một để đặt chân đến vị trí thế lực cấp bậc bá chủ Cửu Nguyên Vực, nhưng chỉ trong thời gian vạn năm thôi, quái vật khổng lồ ấy đã bắt đầu sụp đổ.
Cho đến bây giờ, đã phải hoàn toàn lui về vùng đất Linh Nguyên Châu trong Cửu Nguyên Vực.
Nhưng cho dù là như vậy cũng không thể nào thoát khỏi sự chèn ép của những người đó.
Đây cũng chính là chỗ đáng buồn của nhà họ Linh.
Linh Thiên Thương thở dài nói: “Thế hệ của phụ thân và thế hệ của ông nội đều hy vọng có thể từng bước đưa nhà họ Linh trở nên lớn mạnh, bởi vậy mới từ chối sự trợ giúp của đệ, đồng thời cũng lo lắng nhà họ Linh đi lên quá nhanh dưới uy danh của đệ, gia tộc sẽ xuất hiện sự bành trướng”.
“Nhưng kết quả là…”, một tiếng thở dài ẩn chứa những gian khổ mấy vạn năm qua.
Chương 2305: Trữ Tượng Kính
Tần Ninh nhìn Linh Thiên Thương, chậm rãi nói: “Đại ca có biết ai ra tay với nhà họ Linh chúng ta không?”
Linh Thiên Thương nghe được những lời này thì chua xót nói: “Cụ thể là ai thì không biết, nhưng không nằm ngoài thế lực nào đó trong Cửu Nguyên Vực, có lẽ còn có võ giả của thế lực khác trên Thượng Nguyên Thiên, thậm chí là cường giả siêu cấp cảnh giới cao hơn cả Chí Cao Đế Tôn ra tay”.
“Thế nhưng, chắc chắn có kẻ trong Cửu Nguyên Vực làm!”
Linh Thiên Thương nói một cách chắc chắn: “Năm đó, cọng rơm cuối cùng ép chết nhà họ Linh chúng ta, bức bách nhà họ Linh phải rời khỏi đại địa Cửu Nguyên Vực, chính là…Đà La cung!”
Đà La cung! Tần Ninh biết.
Từ khi nhà họ Linh tiến vào Cửu Nguyên Vực, Đà La cung đã trở thành bá chủ đứng đầu Cửu Nguyên Vực.
“Về phần những cái khác…Khi đó, chủ yếu là ông nội, bà nội, cùng phụ thân lên kế hoạch, có một số chuyện ta cũng không biết, cho nên cụ thể là như thế nào, ta không rõ lắm”.
Tần Ninh gật gật đầu.
Linh Hoá Vũ đột nhiên tiến lên phía trước, hành lễ với Tần Ninh, rồi nói: “Tam thúc, xin người cứu mạng phụ thân con!”
Linh Hoá Vũ có dáng vẻ trên dưới bốn mươi tuổi, khi nói đến đây, nước mắt bỗng nhiên không nhịn được mà chảy xuống.
“Hoá Vũ, đứng lên”.
Linh Thiên Thương hừ một tiếng rồi nói: “Con đang làm cái gì?”
“Đại ca…”, Tần Ninh giữ chặt Linh Thiên Thương, nói: “Ta đã nhìn ra được dấu hiệu trúng độc của huynh”.
Linh Thiên Thương nghe vậy thì có chút sửng sốt.
“Ai…”
“Những năm gần đây, rất nhiều cường giả trong gia tộc cứ chết một cách kỳ lạ, ta cũng không biết tại sao lại thế này, hoặc cơ thể trúng độc, hoặc tu hành có vấn đề, hoặc đột nhiên chết không rõ lý do”.
Linh Thiên Thương bất đắc dĩ nói: “Có lẽ, ta…”
“Đại ca nói bậy bạ gì đó!”
Linh Thiên Triết lập tức nói: “Huynh cũng đã nhìn thấy dáng vẻ gần đất xa trời của ta lúc trước, bây giờ thì sao?
Không phải là nhìn khoẻ mạnh như rồng như hổ rồi đó sao, thậm chí, dưới sự tu hành pháp thân Thú Linh của nhà họ Linh chúng ta, lại càng thêm trẻ tuổi”.
“Ca của ta nhất định sẽ có biện pháp”.
Nghe được những lời này, nhóm hậu bối nhà họ Linh đều nhìn về phía Tần Ninh.
“Ừm”.
Tần Ninh gật đầu nói: “Yên tâm đi, ta đã trở về, nhà họ Linh sẽ không xảy ra vấn đề nữa”.
“Tam thúc, người thực sự có biện pháp sao?”
Linh Hoá Vũ vô cùng kích động.
“Ừm”.
Tần Ninh nói tiếp: “Hôm nay, trước khi rời khỏi đây, các ngươi phải nhớ, chuyện liên quan đến ta, một chữ cũng không được nói ra ngoài, là ai đối phó với nhà họ Linh, là ai đã giết chết cha nương, ông nội, bà nội, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, đây là việc lớn, mọi người nên hiểu rõ!”
Linh Thiên Thương và Linh Thiên Triết đều gật đầu.
Trừ khi là kẻ ngốc! Nếu không sẽ không có ai để lộ ra! Hơn nữa, những năm gần đây nhà họ Linh luôn làm việc cẩn thận, không ngừng gặp xui xẻo, trên dưới nhà họ Linh đều phải sống trong sự lo lắng, đề phòng.
Tất cả mọi việc, cho đến bây giờ đều luôn cẩn thận.
Chuyện liên quan đến Tần Ninh, nhóm tiểu bối tốt nhất là không cần biết.
Những hậu bối nhà họ Linh ở đây đều đã tự mình gánh vác được một phía, hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc.
“Giải tán hết đi!”
Tần Ninh khoát tay nói: “Ta ở trong này trò chuyện với cha nương…”, vẻ mặt Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh sửng sốt, nhưng cũng lập tức hiểu được nỗi khổ trong lòng Tần Ninh lúc này.
Có lẽ, vị tam đệ này cố gắng trở về, thay đổi khuôn mặt, khí chất, đã tưởng tượng ra đủ loại cảnh tượng khi được gặp lại cha nương.
Nhưng chỉ duy nhất không có cảnh tượng gặp lại như thế này! Dần dần, Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh dẫn mọi người rời đi.
Hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng đi ra khỏi nhà thờ tổ.
Linh Thiên Triết đứng bên trong, ông ta nhìn Tần Ninh rồi mở miệng: “Ca…Cha nương vẫn luôn nhớ huynh, nghĩ rằng một ngày nào đó huynh sẽ trở về, nhưng có thể sẽ không thấy được bọn họ nữa, cho nên…bọn họ để lại cho huynh một món đồ”.
Tần Ninh ngẩn người.
“Cái gì?”
Linh Thiên Triết đi đến vị trí bài vị trong nhà thờ tổ.
“Năm đó, sau khi cha nương rời khỏi nhà họ Linh đã từng nói, nếu có một ngày huynh trở lại thì dẫn huynh tới đây”.
Linh Thiên Triết nói xong thì dùng hai tay nâng linh bài của cha nương lên, đặt ở phía trên bàn thắp hương.
Linh Thiên Triết nói tiếp: “Ta cũng không biết là có ý gì, chỉ làm theo lời dặn, cha nương nói, nhất định là huynh có thể hiểu được”.
Bài vị chính thức của vợ chồng Linh Thư và Lý Thanh Huyên là ở nhà họ Linh quận Linh Tiên.
Nhưng trước khi rời khỏi nhà họ Linh, bọn họ cũng để lại bài vị của mình.
Tần Ninh chăm chú nhìn bài vị.
“Đại ca, huynh cứ xem trước đi…”, nói xong, Linh Thiên Triết chậm rãi bước ra.
Trong nhà thờ tổ, ước chứng có cả nghìn bài vị, đèn đuốc sáng trưng.
Bên ngoài, Lý Huyền Đại và Diệp Nam Hiên đứng hai bên trái phải, im lặng không nói lời nào.
Linh Thiên Triết đi ra, thấy hai người bọn họ thì chậm rãi nói: “Hai người các ngươi là đồ đệ thân thiết của đại ca, ở đây trông chừng đại ca một chút…”, hai người khom lưng gật đầu.
Giờ phút này, trong nhà thờ tổ.
Tần Ninh nhìn linh vị trước mắt.
Từng bước tiến về phía trước linh vị, ánh mắt Tần Ninh mang theo chút do dự.
Cuối cùng, hắn phát hiện ra một ấn ký màu nâu ở vị trí bệ linh vị.
Trong khoảnh khắc, ngay khi Tần Ninh xúc động nhìn thấy ấn ký kia, nó đã hoá thành một tia sáng, tản ra ánh sáng màu xanh thẫm, trong ánh hào quang có hai bóng người dần dần được ngưng tụ.
Lúc này, có thể nhìn ra, hai người kia là một nam một nữ.
Người đàn ông có thân hình cao lớn, khí chất hàm hậu.
Người phụ nữ có đường cong lả lướt, dáng người yểu điệu.
Hai người đều có dáng vẻ tầm hơn ba mươi tuổi.
Bên trong hình ảnh, hai người bọn họ đang ở trong một phòng ốc.
Người đàn ông ngồi trước bàn, đùa nghịch thứ gì đó trong tay, sau đó nhìn về phía người phụ nữ, nói: “Phu nhân, Trữ Tượng Kính Thần Nhi đưa cho, rốt cuộc là có thể dùng được không?”
“Hẳn là có thể!”
Người phụ nữ nhìn đồ vậy trước mặt, thì thầm nói: “Thuật luyện đan của Thần Nhi tốt như vậy, có rất nhiều người đến cầu xin thằng bé luyện đan cho, đồ thằng bé tặng cho chúng ta hẳn là không tầm thường”.
“Ta nghe Thần Nhi nói, thứ đồ này có thể ghi lại một đoạn hình ảnh của chúng ta, thật hiếm thấy…”, hai người ngồi trước bàn, nhìn về phía trước.
“Hẳn là thành công rồi nhỉ?”
“Tốt lắm tốt lắm!”
Người phụ nữ vui mừng nói: “Con ta thật lợi hại, món đồ quý hiếm như vậy mà có thể làm ra được”.
Lúc này, hai vợ chồng ngồi trước bàn.
“Thần Nhi?”
Người đàn ông cười nói: “Con ở bên ngoài, cha nương muốn gặp con cũng không dễ dàng gì, thứ đồ này có thể ghi lại hình ảnh của chúng ta, sau này, khi chúng ta cưỡi hạc về trời, đúng lúc con có thể xem lại”.
“Cha nương có rất nhiều lời muốn nói với con, nhưng lại không biết nên nói như thế nào…”, Tần Ninh đứng trước linh vị, nhìn thấy cảnh tượng trong đó, phút chốc sống mũi lên men, hắn quỳ sụp xuống đất.
“Cha…”
“Nương…”, gào lên hai tiếng, bộc phát sự nhớ nhung trong lòng.
Mặc dù chỉ làm con trai bọn họ trong vạn năm ở một kiếp, nhưng đó là quãng thời gian quý giá mà Tần Ninh khắc ghi cả đời.
Đối với vợ chồng Linh Thư và Lý Thanh Huyên, trong lòng hắn vẫn có nỗi nhớ mong, nhưng thân là người lịch kiếp, hắn cũng không còn cách nào khác, hắn cần phải không ngừng trở nên cường đại, hoàn thành số mệnh của mình trong từng kiếp…Giờ phút này, hai mắt Tần Ninh đỏ hoe, cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại.
Khi gặp lại, đã là cách xa mãi mãi! Hắn không rằng hắn sẽ phải dùng phương thức này để có thể lần nữa nhìn thấy cha nương kiếp trước của mình.
Tần Ninh lại cười nói: "Ngươi muốn ép độc tố ra khỏi tâm mạch của Hác Kỉ Suất, sau đó hội tụ vào lục phủ ngũ tạng, lại ép từ lục phủ ngũ tạng ra, dồn ngược lên trên rồi ép độc ra ngoài, ngươi còn đang định luyện chế bảo đan Chí Tôn ngũ phẩm - bảo đan bế mạch, bảo vệ kinh mạch, để độc tố di chuyển".
"Suy nghĩ đó rất hay, thế nhưng bảo đan bế mạch lại chú trọng vào chữ “bế”, về kinh mạch...", Tần Ninh chậm rãi giảng giải, Dược Thập liên tiếp gật đầu.
Thật lâu sau, Dược Thập mới đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn về phía Tần Ninh, không nói gì thêm mà bắt đầu làm dựa theo lời Tần Ninh nói.
Nhìn thấy hành động của cô ta, Tần Ninh chỉ cười không nói gì.
Thời gian từ từ trôi.
Bên ngoài phòng luyện đan.
Đám đan sư tứ phẩm của Phù Dung lâu thi nhau vây quanh người lâu chủ.
"Lâu chủ, lâu chủ, người trẻ tuổi này là ai thế?"
"Đúng vậy đúng vậy, đan thuật của hắn không phải là thứ mà chúng ta có thể so sánh được".
"Đúng, câu nào hắn nói cũng đều rất cao siêu".
Lúc này từng vị đại sư đều vô cùng kinh ngạc.
Hồng Phù Dung nhìn mấy vị đan sư bình thường đều vênh mặt hất hàm sai khiến các võ giả trong lâu, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười.
Mấy vị đại sư này vô cùng kiêu ngạo, đúng là ở trong Linh Nguyên Châu, đan sư Chí Tôn tứ phẩm có địa vị cao thượng, chỉ là lần này xem như đã bị Tần Ninh làm cho chấn động rồi.
"Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn, mấy người các ngươi cả ngày ở trong Phù Dung lâu, cao cao tại thượng đã quen, cũng luôn kiêu ngạo với những người khác!"
Hồng Phù Dung chậm rãi nói: "Vị tiên sinh này là khách quý của ta, đương nhiên là không thể nói thân phận của hắn cho biết mấy người các ngươi rồi, nhưng sau này các ngươi sẽ biết... hắn là ai...", lúc này mấy vị đan sư đều thở ngắn than dài.
Nếu người phụ nữ kia đến muộn một chút thì tốt, bọn họ sẽ có thể hỏi được nhiều hơn.
Chỉ là lần này những câu hỏi đã được giải đáp cũng có giá trị không nhỏ.
Mấy vị đan sư vội vàng thảo luận với nhau... Thời gian dần dần trôi qua, bên trong phòng luyện đan.
Dược Thập đã lấy đan ra, cẩn thận từng li từng tí cho Hác Kỉ Suất đang hôn mê ăn đan dược vào.
Nhìn sắc mặt của đồ nhi mình dần dần khôi phục lại, Dược Thập cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cô ta đi sang một bên, ngồi lên trên ghế, nâng chén trà lên uống từng ngụm lớn xong liền đặt chén trà xuống, quay sang nhìn Tần Ninh.
Cô ta vốn cho rằng Tần Ninh chỉ giỏi về việc nhận biết dược liệu.
Thế nhưng không nghĩ tới, Tần Ninh cũng hiểu biết rất nhiều về việc luyện đan.
Sự hiểu biết này không phải là thứ mà người bình thường có thể làm được.
Có lẽ ngay cả những người đắm chìm trong đan đạo vài vạn năm cũng không có.
Loại cảm giác này khiến Dược Thập càng thêm hiếu kỳ về Tần Ninh.
"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Hác Kỉ Suất?"
Dược Thập mở miệng nói.
Tần Ninh thản nhiên nói: "Lúc ấy ta gặp được hắn ta ở trong cửa hàng của Hồng Phù Dung, vừa tách ra không bao lâu, hắn ta đã bị người khác hạ độc, nếu ta không có ở gần đó thì chắc chắn hắn ta sẽ không đợi được ngươi đến".
"Về phần người hạ độc là ai, thật ra ta cũng không biết...", Dược Thập nhíu mày lại.
"Thật to gan, lại dám hạ độc cho đồ nhi của ta!"
Dược Thập hừ một tiếng, cổ tay nhẹ nhàng rung lên, vòng tay trên đó phát ra những tiếng leng keng, mà âm thanh đó lại hóa thành vô hình, phiêu tán giữa trời đất, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Không đến thời gian một nén nhang.
Một thanh niên ăn mặc rách rưới, lôi thôi lếch thếch đột nhiên xuất hiện bên trong phòng luyện đan.
"Ta đang uống rượu, muội tìm ta làm gì?"
Thanh niên nhìn về phía Dược Thập, bất mãn nói.
"Giúp ta tìm một người!"
Dược Thập liền nói: "Đây là đồ nhi ta - Hác Kỉ Suất, hôm nay hắn ta bị người khác hạ độc trong cửa hàng của Phù Dung lâu, ta muốn biết người hạ độc là ai".
Thanh niên kia nghe thấy lời này thì lập tức nhìn về phía Hác Kỉ Suất đang nằm trên giường.
"Vậy muội chờ đấy".
Vừa dứt lời, bóng người thanh niên lôi thôi lếch thếch lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Đến và đi đều không để lại gì.
Tần Ninh nhìn về phía Dược Thập, cười nhạt nói: "Ngươi định làm thế nào?"
"Tra ra được là ai hại đồ đệ của ta, ta sẽ tiêu diệt cả nhà kẻ đó!"
Dược Thập khẽ nói: "Sư phụ đã dạy bảo chúng ta, phải làm một sư phụ biết che chở đồ đệ, đồ đệ của ta, ta đánh ta giết thì được, nhưng người khác thì không!"
Nghe vậy, Tần Ninh mỉm cười, đứng lên nói: "Ngươi cứ xem mà làm đi, ta đi trước".
Mà lúc này ở một chỗ khác, thanh niên lôi thôi kia lại đi tìm Lý Thôn Nhiên, Lý Thôn Nhiên lại đưa ra một mệnh lệnh nữa... Dường như hôm nay toàn bộ thành Phù Dung có rất nhiều việc không giống bình thường.
Tần Ninh trở lại trong lầu các thì tiếp tục bắt đầu tu hành.
Hắn đã đến cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng một, tiếp theo chính là đi từng bước một trên con đường pháp thân Dung Linh.
Pháp thân Dung Linh, nói nhanh cũng nhanh, mà nói chậm cũng chậm, chủ yếu là cần võ giả tìm ra con đường Dung Linh thuộc về mình.
Một số người có lẽ sẽ có thể lĩnh ngộ được liền một mạch, thế nhưng nếu đi sai phương hướng thì kết quả sẽ hoàn toàn trái ngược.
Chỉ cần tìm đúng phương hướng thì cũng có khả năng một ngày tăng lên ngàn dặm cảnh giới.
Lúc này Tần Ninh cảm giác được khí Chí Tôn của mình đang vận chuyển, hội tụ ở trong cơ thể.
Phương hướng tu hành chủ yếu của hắn bây giờ chính là pháp thân Long Hoàng Bất Diệt.
Để xứng đôi, Tần Ninh cũng dốc lòng nghiên cứu cả Long Hoàng Âm Dương Chí Tôn Quyết.
Ngoài ra còn có cả Tứ Linh Thiên Kiếm Quyết.
Trên thực tế, sau khi đến cảnh giới Chí Tôn, võ quyết tu hành quan trọng nhất lại là pháp thân.
Nếu như pháp thân đủ mạnh thì sẽ có thể biến đổi ra ngàn vạn chiêu tấn công và phòng ngự, nó có thể tăng cường lực bộc phát của võ giả hơn bất cứ võ quyết gì.
"Chàng đã về rồi sao?"
Giọng nói như chuông bạc vang lên.
Chỉ thấy Thời Thanh Trúc mặc một bộ áo bào tơ tằm, mái tóc dài ẩm ướt, gương mặt xinh đẹp hồng hào thanh tú động lòng người, đi tới nhìn Tần Ninh.
"Hác Kỉ Suất không sao chứ?"
"Ừm, Dược Thập về rồi, không có việc gì...", Tần Ninh nhìn thoáng qua nàng.
Phù dung vừa rời nước trong, thiên nhiên điêu khắc điểm tô ai bằng, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
"Có đẹp không?"
Thời Thanh Trúc cười nhạt một tiếng, khuôn mặt hồng hào.
"Đẹp lắm!"
Cho tới bây giờ, mặc dù Thời Thanh Trúc đã nhỏ lại rất nhiều tuổi, quá trình trưởng thành cũng chậm đi không ít, bây giờ cũng chỉ mới có dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi thôi.
Như nụ hoa chớm nở trong mùa xuân.
Nàng nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tần Ninh, hai tay chậm rãi ôm lấy cổ hắn, một mùi thơm phả ra.
Ngay sau đó, thân thể mềm mại kia liền ngồi lên trên đùi Tần Ninh.
"Là ta đẹp, hay là các nàng đẹp?"
"Các nàng?"
Tần Ninh nhíu mày lại.
"Hồng Phù Dung, Nguyên Sơ Liễu, Dược Thập đấy...", Thời Thanh Trúc bĩu môi nói.
Tần Ninh không nhịn được bật cười.
"Đương nhiên là nàng đẹp rồi!"
Nghe thấy lời này, Thời Thanh Trúc mới hài lòng nở nụ cười.
"Vậy chúng ta là vợ chồng, thì phải làm chuyện của vợ chồng!"
Thời Thanh Trúc vẫn luôn ôm lấy Tần Ninh, lập tức nói: "Ta muốn chàng hầu hạ ta!"
"Hả?"
Tần Ninh nhíu mày lại nói: "Bình thường đều là phụ nữ hầu hạ đàn ông!"
"Ta mặc kệ!"
Thời Thanh Trúc tiếp tục nói: "Ta chỉ muốn chàng hầu hạ!"
Không thể không nói, một cô gái xinh đẹp biết nũng nịu luôn khiến cánh đàn ông rất khó kìm lòng.
Mặc dù Thời Thanh Trúc còn chưa trưởng thành quyến rũ bằng Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, thế nhưng lại... xinh đẹp động lòng người, nàng cũng có một nét đẹp kỳ diệu riêng.
Chương 2302: Sợ rằng nàng không chống đỡ được
“Nàng đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Vẻ mặt Tần Ninh nghiêm túc, nghiêm nghị nói: “Uy lực của bản công tử, sợ rằng nàng không chống đỡ được!”
“Đã nghĩ kỹ rồi!”
Thời Thanh Trúc ôm chặt lấy Tần Ninh, hừ một tiếng rồi nói: “Chàng là phu quân của ta, lỡ như bị người khác cướp mất thì làm sao bây giờ?
Ta không muốn như vậy!”
Nhất thời, Tần Ninh nghẹn lời.
Vẫn là tuỳ duyên đi, hắn khẽ lắc đầu.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Tần Ninh dứt khoát đứng dậy, dùng một tay ôm Thời Thanh Trúc vào lồng ngực, đi thẳng về phía phòng ngủ.
Cảnh xuân sau rèm, gió đêm thoang thoảng.
Thỉnh thoảng, ánh trăng chiếu rọi giữa khe hở của hai chiếc rèm, dưới ánh trăng, hai bóng người quấn chặt vào nhau.
Đêm hôm ấy, trên chiếc giường nhỏ của lầu các, vang lên tiếng kẽo cà kẽo kẹt suốt một đêm…Sáng sớm ngày hôm sau.
Những tia nắng ban mai chiếu rọi qua khung cửa sổ, khiến cho cảnh tượng hỗn độn trên giường không thể nào che lấp được.
Tần Ninh chậm rãi mở ra hai mắt, chỉ thấy một thân thể như rắn nước đang dán lên người mình.
Hắn vẫn không nhúc nhích, híp mắt thưởng thức người đẹp bên cạnh.
Khác với ba người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đã trưởng thành như nước mật đào.
Thời Thanh Trúc bị dừng lại ở thời thiếu nữ.
Nhưng mà…có một hương vị rất huyền diệu.
“Ưm…”, không bao lâu sau, Thời Thanh Trúc tỉnh dậy, chỉ thấy toàn thân đau nhức, không thể nào cử động bình thường được.
“Tỉnh rồi?”
“Ừm…”, Thời Thanh Trúc cúi đầu, đầu nhỏ dựa vào Tần Ninh, thốt lên một tiếng trả lời yếu ớt.
“Có lẽ hôm nay nàng không đi được đâu cả, ở trong này nghỉ ngơi mấy ngày đi!”
“Vậy chàng định đi đâu?”
“Nhà họ Linh”.
Tần Ninh thẳng thắn nói: “Trong quận Linh Tiên, nhị đệ ta vẫn còn nhiều việc phải làm, ở lại thành Phù Dung một thời gian dài cũng không tốt, hôm nay ta dẫn bọn họ đến nhà họ Linh nhìn xem”.
“Được”.
Tần Ninh đứng dậy, lộ ra dáng người cao gầy, sau khi mặc quần áo xong thì hắn quay đầu nhìn về phía Thời Thanh Trúc, mỉm cười nói: “Nhớ nghỉ ngơi cho tốt, chờ ta trở về”.
“Vâng”.
Trong lòng Tần Ninh khẽ thì thầm: Chờ ta trở về, lại tiếp tục… Rời khỏi đình viện.
Chỉ thấy hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đã đứng bên ngoài đình viện chờ đợi.
Mỗi ngày bọn họ đều đến thăm hỏi Tần Ninh, hai vị đồ đệ này ngày nào cũng không quên.
“Hôm nay đến nhà họ Linh, các ngươi đi cùng với ta!”
“Vâng!”
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều gật đầu.
Có điều hai người lập tức nhìn về phía lầu các trong đình viện.
“Sư nương không đi sao?”
Lý Huyền Đạo cẩn thận mở miệng hỏi.
“Nàng không đi, ở lại để chuẩn bị đột phá!”
Nghe được những lời này, Diệp Nam Hiên ngạc nhiên nói: “Mới qua bao lâu mà bây giờ lại muốn đột phá rồi?
Chuẩn bị tới tầng bốn của cảnh giới phải không?”
“Ừm…”, Tần Ninh gật đầu, sau đó chắp tay rời đi.
Phía sau, Lý Huyền Đạo giữ chặt Diệp Nam Hiên, thấp giọng nói: “Giả đấy”.
Giả đấy?
Cái gì giả đấy?
Diệp Nam Hiên sững sờ.
Lý Huyền Đạo ghé sát vào tai hắn ta nói nhỏ: “Huynh nhìn sư tôn xem, khuôn mặt phơi phới, tràn đầy sức sống, dáng vẻ này ta đã nhìn thấy trước kia, đó là khi Diệp Viên Viên sư nương và Vân Sương Nhi sư nương ở bên cạnh sư tôn, bây giờ chỉ có Thời Thanh Trúc sư nương ở đây…”
“Ý đệ là…”, Diệp Nam Hiên nói ngay: “Hôm qua sư tôn hái đào rồi?”
“Ừm?”
“Ừm?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hái đào?
Từ này nghe cũng thật mới mẻ! Hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thì thầm to nhỏ với nhau.
Hai kẻ hóng hớt ở cạnh nhau, Lý Huyền Đạo hoàn toàn mở ra chế độ máy hát.
Thường ngày, Lý Huyền Đạo có vẻ giống với Dương Thanh Vân, làm việc có nề nếp, thái độ làm người chính trực.
Thế nhưng một khi sự hóng hớt trong lòng trỗi dậy thì thật sự không đơn giản! Thầy trò ba người đi cách nhau hơn trăm mét.
Tần Ninh cũng mặc kệ hai tên đồ đệ ngu ngốc này đang nói cái gì, trong lòng nhớ đến đủ loại cảnh tượng đêm qua, khoé miệng không tự chủ được mà nhếch lên.
“Tiên sinh đang nghĩ đến chuyện vui vẻ gì sao?
Có thể chia sẻ với Phù Dung không?”
Thẳng cho đến khi đứng trước một toà đại điện của Phù Dung lâu, Hồng Phù Dung xuất hiện trước mặt, Tần Ninh cũng không phát hiện ra.
“Không, không có gì…”, Tần Ninh bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, đã chuẩn bị tốt cả chưa?”
Hôm qua, Tần Ninh đã thông báo cho Hồng Phù Dung về việc đi tới nhà họ Linh.
Hồng Phù Dung cười nói: “Đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi, Linh Thiên Triết và mấy người nhà họ Linh cũng đã đến chờ từ lâu”.
“Vậy thì xuất phát thôi!”
Tần Ninh lập tức nói: “Ngươi không cần đi, công việc trong Phù Dung lâu, ngươi là các chủ hẳn là phải lo nhiều việc lắm”.
“Vậy để Liễu Nhi đi cùng với tiên sinh!”
“Cũng được!”
Tần Ninh lập tức chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên hắn dừng lại, dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn nhìn về phía Hồng Phù Dung, nói: “Chuẩn bị cho Thanh Trúc một chút đồ ăn bổ dưỡng, với cả…rượu…”, Hồng Phù Dung chợt ý thức được điều gì đó, lập tức gật gật đầu.
Không bao lâu sau, nhóm phi cầm và Hồng Giáp Vệ được sắp xếp từ trước đã đồng loạt xuất hiện trong võ trường.
Đám người Linh Thiên Triết và Linh Văn Long cũng đang chờ đợi.
Tần Ninh chào hỏi đám người, phi cầm phóng lên cao…
“Trong Linh Nguyên Châu, phía nam là vùng đất của bảy quận, do gia tộc bảy quận thống trị, mà phía bắc chính là lãnh thổ của ba thế lực lớn”.
“Phù Dung lâu ở phía đông, nhà họ Liễu ở phía tây, nhà họ Linh ở phía bắc, ba phương tạo nên thế chân vạc!”
Trên lưng phi cầm, Nguyên Sơ Liễu giải thích cho Tần Ninh: “Năm đó, dù sao thì nhà họ Linh cũng có cấp bậc bá chủ trong Cửu Nguyên Vực, tuy rằng bây giờ đã xuống dốc nhưng thực lực vẫn không tầm thường, chiếm cứ một phần các khu vực tốt của Linh Nguyên Châu, ví dụ như những nơi có mạch khoáng, vùng đất phì nhiêu, có lợi cho việc bồi dưỡng linh tài, v.v…”
“Lần này, chúng ta đã gửi bái thiếp cho nhà họ Linh rồi, đại khái khoảng một ngày nữa là có thể đến lãnh thổ!”
Lần này, phi cầm chuyên chở là nguyên thú cấp bốn, tốc độ nhanh hơn.
Dọc đường đi, Linh Văn Long, Linh Văn Minh, Linh Văn Tuyên cùng với đám tiểu bối Linh Phi Dương, Linh Phỉ Phỉ, Linh Doãn Văn, Linh Tiểu Tiểu và Linh Minh Nguyệt đều cảm thấy trong lòng thấp thỏm không yên.
Theo lý mà nói, nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu chính là dòng chính của nhà họ Linh.
Trên thực tế, nhà họ Linh ở quận Linh Tiên chỉ là một nhánh mà thôi.
Lần này, xem như là bọn họ trở về dòng chính.
Chỉ là đối với đám tiểu bối mà nói, bọn họ chưa bao giờ được đến dòng chính, trong lòng có chút chờ mong, cũng có chút băn khoăn.
Còn Linh Thiên Triết thì ngược lại, nhìn có vẻ bình tĩnh.
Không tới một ngày, ba con phi cầm đã bay vào một thành trì, rồi từ từ hạ xuống.
Nguyên Sơ Liễu nhìn về con chim đại bàng có bộ lông màu đỏ, chắp tay nói: “Phù Dung lâu, Nguyên Sơ Liễu!”
“Tại hạ là Linh Hoá Vũ, nhà họ Linh!”
Đó là một người đàn ông có vẻ ngoài tầm trên dưới bốn mươi tuổi, hắn ta chắp tay nói: “Cung nghênh các vị!”
Nguyên Sơ Liễu khách khí nói: “Không dám nhận”.
Mà lúc này, Linh Thiên Triết cũng bước ra, nhìn về phía đám người đang đứng giữa không trung, ông ta đi đến trước mặt chim đại bàng.
“Hoá Vũ?”
Linh Thiên Triết nhìn về phía người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi kia, chậm rãi nói.
“Người là…”
“Thiên Triết thúc?”
Giờ phút này, người đàn ông kia vô cùng kinh ngạc.
Linh Hoá Vũ, chính là con cả của tộc trưởng nhà họ Linh hiện giờ, Linh Thiên Thương.
Nhà họ Linh thế hệ trước có ba người, Linh Dập, Linh Dụ và Linh Thư.
Thế hệ tiếp theo là bốn người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh cùng với Linh Thiên Thần và Linh Thiên Triết.
Linh Hoá Vũ chính là con trai của Linh Thiên Thương, có bối phận ngang hàng với Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên và Linh Văn Minh.
Linh Thiên Triết chính là em họ của Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh, cũng là chú họ của Linh Hoá Vũ!
“Thiên Triết thúc, người…”, lúc này, ánh mắt Linh Hoá Vũ tràn đầy kinh ngạc.
Chương 2303: Đến nhà họ Linh
“Đến nhà họ Linh rồi nói sau, đến nhà họ Linh rồi nói sau”.
Linh Thiên Triết quay lại nói: “Mọi người tiếp tục đi thôi!”
Nơi này chỉ là thành trì giáp biên giới của nhà họ Linh, vẫn chưa đến.
Nhà họ Linh ở phía bắc Linh Nguyên Châu, trung tâm của địa vực là thành Linh Nguyên, cũng chính là thành trì lớn nhất.
Thành Phù Dung của Phù Dung lâu và thành Thanh Liễu của nhà họ Liễu so sánh với thành Linh Nguyên thì đúng là chênh lệch không nhỏ.
Giờ phút này, Linh Thiên Triết dẫn theo Tần Ninh, đi cùng với Linh Hoá Vũ, cưỡi chim đại bàng bay đi.
“Thiên Triết thúc, người…”, Linh Hoá Vũ vẫn cảm thấy không dám tin.
Nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu và nhà họ Linh quận Linh Tiên nhìn qua thì có vẻ không liên quan đến nhau, nhưng trên thực tế, Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh đều là anh họ của Linh Thiên Triết, năm đó, hai vợ chồng Linh Thư cùng Lý Thanh Huyên rời khỏi dòng chính nhà họ Linh, cũng không phải là do mâu thuẫn gì, chỉ đơn thuần là hai vợ chồng muốn về quê ở ẩn mà thôi.
Những năm gần đây, nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu tự bảo vệ mình còn có chút gian nan, cho nên, không có quan hệ thân thiết với nhà họ Linh quận Linh Tiên, thậm chí là còn cố ý duy trì khoảng cách.
Nhưng Linh Thiên Triết và anh họ vẫn duy trì liên lạc với nhau.
“Gặp phụ thân ngươi và nhị thúc ngươi rồi nói sau”.
Linh Thiên Triết cầm lấy bàn tay của Linh Hoá Vũ, nói tiếp: “Có phải phụ thân ngươi bị thương không?”
Linh Hoá Vũ nhíu mày nói: “Việc này nhà họ Linh đã giữ bí mật cẩn thận, Thiên Triết thúc, tại sao người lại biết?”
“Ta có được tin tức từ Phù Dung lâu”.
Linh Hoá Vũ thở dài.
“Xem ra chuyện này là sự thật!”
Linh Thiên Triết lập tức nói: “Được rồi, những chuyện tiếp theo thì để trở lại nhà họ Linh rồi nói tiếp”.
“Vâng”.
Giữa hai người đều có rất nhiều câu hỏi, nhưng bọn họ cũng biết, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện.
Phi cầm tiếp tục bay…Khi mặt trời lặn.
Phía trước, một toà trì chiếm cứ diện tích lớn, như con quái vật khổng lồ ẩn nấp trong bóng tối, tản ra khí thể khiến người khác khiếp sợ.
Thành Linh Nguyên! Thành trì lớn nhất Linh Nguyên Châu! Màn đêm buông xuống, phi cầm bay vút trên trời cao, vụt qua thành Linh Nguyên, bay thẳng về phía bắc của thành.
Thành Linh Nguyên to như vậy nhưng phía bắc đã chiếm một phần ba lãnh thổ, được chia ra rõ ràng.
Nơi này chính là phủ đệ nhà họ Linh Linh Nguyên Châu! Thừa dịp đêm tối, phi cầm trực tiếp đáp xuống.
Linh Hoá Vũ dẫn mọi người đến trước đình nhà họ Linh.
Giờ phút này, trong đại sảnh, chỉ thấy hai người đàn ông có mái tóc hoa râm, nhìn qua tầm hơn sáu mươi tuổi, dẫn theo mười mấy người nữa, đang lẳng lặng chờ đợi.
Người bên trái có thân hình cao lớn, tuy rằng tuổi đã khá cao nhưng vô cùng có tinh thần, chỉ là ở vị trí giữa trán có một dòng khí đen quanh quẩn.
Người phía bên phải cũng có vẻ ngoài khôi ngô, khí thế hùng hồn, trông có chút cuồn cuộn, mãnh liệt.
Phía sau hai người bọn họ là bốn người đàn ông tầm ba mươi, bốn mươi tuổi đang đứng đó.
Mà phía sau bốn người, lại có hơn mười thanh niên nam nữ, ước chừng trên dưới hai mươi tuổi đang đứng nghiêm chỉnh.
Hơn mười người của đại gia tộc đều đứng trong phòng khách.
Bên ngoài phòng khách.
Linh Hoá Vũ dẫn đám người Linh Thiên Triết, Tần Ninh đến.
“Tam đệ…”, lúc này, nhìn thấy Linh Thiên Triết đi trước, Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh lập tức ra đón.
Ánh mắt bọn họ dừng lại trên người Linh Thiên Triết, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Giờ phút này, Linh Thiên Triết trông trẻ hơn lúc trước hai mươi mấy tuổi, giống như một người chỉ mới trên dưới năm mươi.
Sức sống trong cơ thể bừng bừng, hoàn toàn không giống với dáng vẻ già nua như gỗ mục lúc trước.
“Tam đệ, đệ…”, trong khoảng thời gian ngắn, Linh Thiên Thương kinh ngạc không nói nên lời.
“Đại ca!”
“Nhị ca!”
Nhìn thấy hai người Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết lập tức nước mắt lưng tròng.
Phụ thân của ba người là huynh đệ ruột.
Ba người vốn là anh em họ, huyết mạch thân cận, tất nhiên là cảm tình sâu đậm.
Những năm gần đây, nhà họ Linh quận Linh Tiên không ngừng gặp phải tổn thất nặng nề, năm sau không bằng năm trước.
Nhưng Linh Thiên Triết chưa bao giờ đến nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu để tìm kiếm sự trợ giúp.
Bởi vì nhà họ Linh Linh Nguyên Châu cũng thế.
Năm này so với năm trước càng gặp phải nhiều mưu kế của người khác hơn, tình huống trong nhà cũng thất bại liên tục…Lúc này, ba huynh đệ gặp nhau, trong lòng vô cùng phức tạp.
Một hồi lâu sau, Linh Hoá Vũ tiến đến cười nói: “Cha, nhị thúc, Thiên Triết thúc đến đây là chuyện tốt, chúng ta vào nhà đi, Thiên Triết thúc mang theo người nhà đến, cũng mệt mỏi cả một đường rồi…”
“Được được được!”
Linh Thiên Thương gật gật đầu.
Tần Ninh cũng đánh giá mọi người trong đại sảnh.
Linh Thiên Thương! Linh Thiên Minh! Năm đó ở nhà họ Linh, hai vị này là huynh trưởng của hắn.
Bản thân hai người này có thiên phú vô cùng tốt, nhưng đáng tiếc, vào khoảng thời gian vạn năm trước, nhà họ Linh đang đứng trên đỉnh cao, càng về sau lại càng xuống dốc…Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh lôi kéo Linh Thiên Triết, ngồi cũng một chỗ với nhau.
Tần Ninh bị sắp xếp đến một bàn khác.
Trong nhà ăn, mọi người đều ngồi xuống.
Lúc này, Linh Thiên Thương và Linh Thiên Triết đều tự giới thiệu đám hậu bối nhà mình.
Linh Thiên Thương có hai đứa con trai là Linh Hứa Vũ và Linh Hoá Phong.
Còn Linh Thiên Minh có hai trai một gái là Linh Trùng Hà, Linh Trùng Hải và Linh Mẫn Mẫn.
Phía dưới năm đứa nhỏ này còn có hơn mười tiểu bối…Đây là huyết mạch dòng chính của nhà họ Linh.
Một bữa cơm, có thể nói là ba người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh và Linh Thiên Triết chưa hề buông lỏng tay.
Tần Ninh không khó để nhìn ra, ba huynh đệ có tình cảm rất tốt.
Trên thực tế…Năm đó, trong nhà họ Linh, ba huynh đệ Linh Dập, Linh Dụ và Linh Thư cũng có tình cảm vô cùng tốt.
Nhà họ Linh có lịch sử phát triển đại khái khoảng hơn trăm vạn năm từ một gia tộc vô danh tiểu tốt nơi trấn nhỏ, đến một thế lực lớn hùng bá Cửu Nguyên Vực, lại đến bây giờ, thất bại điêu tàn.
Có thể nói, theo sự phát triển của nhà họ Linh, không biết đã xuất hiện bao nhiêu nhân vật tài hoa phong nhã tuyệt thế.
Mà điều quan trọng nhất trong gia tộc chính là máu mủ tình thâm! Nếu không phải như thế, năm đó, nhà họ Linh cũng không đi lên đỉnh cao như vậy.
Một bữa cơm xong xuôi.
Ba người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh và Linh Thiên Triết bí mật thảo luận cái gì đó.
Linh Thiên Triết mở miệng nói: “Đại ca, nhị ca, lần đầu tiên bọn nhỏ trở về gia tộc, để bọn nhỏ đi bái tế tổ tiên một chút đi!”
Linh Thiên Thương nghe vậy thì gật gật đầu.
Ngay sau đó, đoàn người dẫn theo nhóm tiểu bối, đi đến trước nhà thờ tổ.
So với nhà thờ tổ nhà họ Linh ở quận Linh Tiên, nhà thờ tổ nhà họ Linh Linh Nguyên Châu càng thêm rộng lớn, đồ sộ và trang nghiêm.
Nhà thờ tổ rất lớn, phía trước phía sau có ba lối ra, ba lối vào.
Vị trí đặt linh bài thực sự là ở phía sau cùng.
Trong đại sảnh rộng lớn, liếc mắt nhìn thoáng qua có thể thấy hơn nghìn tấm bài vị…Mà ở hàng gần nhất.
Có thể nhìn thấy ba cái tên khiến cho người khác chú ý.
Linh Dập! Linh Dụ! Linh Thư! Hơn mười người bước vào trong nhà thờ tổ.
Tần Ninh đi sau mười người bọn họ, đứng bên ngoài cửa, hắn nhìn về phía đại sảnh, nhìn linh vị của phụ mẫu mình, trong phút chốc, sống mũi hắn cay cay, hai mắt ửng đỏ.
Một đời làm phụ mẫu.
Suốt đời nhớ trong tim.
Hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đứng phía sau Tần Ninh, im lặng không nói gì.
Mà Nguyên Sơ Liễu đứng bên cạnh Tần Ninh, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn.
Theo đạo lý mà nói, đây là người nhà họ Linh đang tế bái tổ tiên.
Thế nhưng vừa rồi, cô ta cảm nhận được từ trên người Tần Ninh, một loại cảm xúc giống như là… niềm đau thương như rơi xuống vực thẳm.
Tần Ninh, bi thương cái gì?
Chương 2304: Thật sự là đệ sao?
Sau khi tế bái xong, Linh Thiên Triết lại nói: “Để cho nhóm tiểu bối ra ngoài trước đi!”
Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh đều biết, lần này, Linh Thiên Triết đến đây là có điểm kỳ lạ, bây giờ nhất định là có lời gì đó muốn nói.
“Linh Hoá Vũ, Linh Hoá Phong, Linh Trùng Hà, Linh Trùng Hải, Linh Mẫn Mẫn ở lại, còn những tiểu bối khác thì đi đi”.
Linh Thiên Thương trực tiếp nói.
Lúc này, Linh Thiên Triết cũng nhìn về phía mấy người Linh Phi Dương, Linh Phỉ Phỉ, chỉ cho ba người Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên và Linh Văn Minh ở lại.
Trong nhà thờ tổ lập tức trở nên trống trải.
Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh đều tò mò nhìn về phía mấy người Tần Ninh ở ngoài đại sảnh.
Nhóm tiểu bối đều đã rời đi, nhưng người thanh niên đi theo tam đệ này lại vẫn không rời đi.
“Vị công tử này…”
“Hắn không cần đi!”
Linh Thiên Triết lập tức nói: “Kế tiếp, chuyện mà ta muốn nói với hai vị ca ca cùng với mấy đứa nhỏ, chính là liên quan đến hắn!”
Nguyên Sơ Liễu cũng đã rời đi.
Tần Ninh dẫn theo Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, tiến vào bên trong.
Trong nhà thờ tổ.
Linh Thiên Thương, Linh Hoá Vũ, Linh Hoá Phong.
Linh Thiên Minh, Linh Trùng Hà, Linh Trùng Hải, Linh Mẫn Mẫn.
Cùng với Linh Thiên Triết, Linh Văn Long, Ling Văn Tuyên, Linh Văn Minh.
Các nhân vật trung tâm của nhà họ Linh đều tập trung ở chỗ này.
Tần Ninh nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng có chút đau thương.
Năm đó nhà họ Linh là bá chủ Cửu Nguyên Vực.
Thế mà bây giờ, người trong tộc cũng chẳng còn bao nhiêu.
Linh Thiên Triết liếc mắt nhìn Tần Ninh, lúc này, hắn tiến lên phía trước, đi đến bàn thắp hương, nhẹ nhàng đốt một nén hương, vái ba vái, hai gối quỳ xuống, nhìn hai tấm linh bài.
“Cha…”
“Nương…”, Tần Ninh thì thầm hai tiếng, khiến cho mọi người ở đây kinh ngạc.
Giờ phút này, Linh Thiên Triết mới nhìn vào ánh mắt vô cùng khó hiểu và nghi hoặc của mọi người, chậm rãi nói: “Tần Ninh, là đại ca của ta!”
“Đại ca?”
Linh Thiên Thương mở miệng nói: “Tam đệ, đệ…nhận thêm một người đại ca?”
“Không phải!”
Linh Thiên Triết thẳng thắn nói: “Tần Ninh, chính là Linh Thiên Thần năm đó, là đại ca của ta”.
Lời này vừa nói ra, như long trời lở đất.
Đám người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh đều trợn mắt há hốc mồm.
Điều này…sao có thể?
Đương nhiên là bọn họ biết Linh Thiên Thần, năm đó, Thiên Thần ở nhà họ Linh cũng không tính là xuất sắc, mãi cho đến sau này, chìm đắm vào con đường luyện đan mới biểu hiện ra thiên phú hơn người.
Thế nhưng Linh Thiên Thần đã biến mất từ rất lâu rồi.
Mà Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh cũng biết, Linh Thiên Thần chính là Cửu Nguyên đan đế! Có điều, người tên Tần Ninh trước mắt bọn họ, quả thực là cách xa vạn dặm so với Linh Thiên Thần trong trí nhớ của bọn họ.
“Tam đệ, đệ…”, Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh vẫn cảm thấy không thể tin như trước, ông ta không nhịn được nói: “Việc này không thể nói lung tung, đệ có chắc chắn…”
“Ta chắc chắn!”
Linh Thiên Triết gật đầu, bắt đầu kể lại quá trình gặp lại và nhận thân với Tần Ninh.
Trong đại sảnh, mấy vị hậu bối cũng trợn mắt há hốc mồm lắng nghe.
Ba người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh và Linh Thiên Thần cùng nhau thảo luận, thậm chí còn lôi kéo Tần Ninh, không ngừng xác minh những chuyện đã phát sinh năm đó.
Cho đến cuối cùng…
“Thiên Thần!”
“Thật sự là đệ?”
Trong phút chốc, hai mắt Linh Thiên Thương ngấn nước, cả người vô cùng kích động.
Trong nhà họ Linh năm đó, bốn người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Thần và Linh Thiên Triết chính là trụ cột vững chắc của nhóm hậu bối.
Sau ba vị hào kiệt là Linh Dập, Linh Dụ và Linh Thư, bốn người bọn họ được cho rằng sẽ là nhân vật đưa nhà họ Linh lên tới đỉnh cao.
Thế nhưng đáng tiếc.
Biến cố xảy ra quá nhanh.
Nhà họ Linh từ vị trí bá chủ Cửu Nguyên Vực ngã xuống, trở thành bá chủ Linh Nguyên Châu.
Thậm chí, những năm gần đây, tình hình ngày càng tệ hơn, càng ngày càng khó duy trì địa vị và thực lực để giữ vững vị trí bá chủ.
Giờ phút này, khi hai người nhìn thấy Linh Thiên Thần năm đó trở thành Tần Ninh hiện tại, bọn họ chỉ cảm thấy không thể nào tin được.
Bốn huynh đệ nhìn nhau, giống như là được trở về những năm tháng ấy.
Khi ấy, hai người Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh tuổi trẻ tài cao, nhiệt tình hăng hái.
Linh Thiên Thần đã trở thành đan sư cường đại, tiếng tăm hiển hách.
Linh Thiên Triết tuổi còn nhỏ, lấy huynh trưởng của mình làm gương, hy vọng có thể làm nên nghiệp lớn.
Bây giờ, đã qua mất vạn năm, tất cả đã là cảnh còn người mất.
Giờ phút này, bốn người nhìn nhau, trong ánh mắt ẩn chứa tình cảm đậm sâu, có thể nói là cực kỳ phức tạp.
“Hoá Vũ!”
“Hoá Phong!”
Linh Thiên Thương vẫy tay nói: “Vị này chính là tam thúc Linh Thiên Thần của các con”.
“Tin tức về tam thúc ở trong nhà họ Linh chúng ta rất ít, đây cũng bởi vì năm đó, tam thúc của các con có thân phận không tầm thường”.
Linh Thiên Thương mang theo sự kiêu ngạo nói: “Năm đó, tam thúc của các con chính là Cửu Nguyên đan đế tiếng tăm vang dội trong Trung Tam Thiên!”
Lời này vừa nói ra, nhóm con cháu nhà họ Linh đều mang vẻ mặt kỳ quái.
“Cha…”, Linh Hoá Vũ không nhịn được nói: “Không phải là người đang lừa gạt chúng ta chứ?”
“Biến đi!”
Linh Thiên Thương mắng một câu, rồi thở dài nói: “Năm đó, các con còn chưa sinh ra, nhà họ Linh chúng ta là một trong những bá chủ của Cửu Nguyên Vực, là thế lực siêu cấp xếp ngang hàng nới Cửu Nguyên đan tôn và Thánh Đạo tông”.
“Nhà họ Linh trải qua gần trăm vạn năm phát triển, từ một gia tộc trong trấn nhỏ, dần dần lên đến đỉnh cao”.
“Vị tam thúc này của các con, ban đầu ở trong nhà họ Linh chúng ta cũng có tiếng tăm không quá nổi bật, thiên phú bình thường, nhưng sau khi ra ngoài rèn luyện, chỉ trong mấy trăm năm ngắn ngủi đã trở thành một đan thuật đại sư tài hoa”.
“Khi đó, tam thúc của các con trở về gia tộc, trong ngoài gia tộc đều khiếp sợ”.
“Tại thời điểm đó, ông nội của các con cũng dặn dò, nhà họ Linh không muốn dựa vào tiếng tăm của Thiên Thần để trở thành thế lực siêu cấp trong Cửu Nguyên Vực, cho nên chuyện này rất ít người biết”.
“Lúc ấy, chỉ có ông nội, bà nội các con cùng với nhị thúc, tam thúc và mấy người chúng ta biết được chuyện này”.
“Có thể nói, chuyện này đã trở thành bí mật của nhà họ Linh”.
Linh Thiên Thương thở dài nói: “Vợ chồng tam thúc, vốn không thích ồn ào, ầm ĩ, cho nên cuối cùng lựa chọn về quê ở ẩn”.
“Nhưng cũng từ đó về sau, Thiên Thần mất tích, vợ chồng tam thúc ở ẩn, nhà họ Linh bắt đầu xuất hiện vấn đề…”, nói xong, Linh Thiên Thương nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Kể từ đó, cha ta Linh Dập, nhị thúc Linh Dụ đều gặp phải chuyện không may, cường giả trong gia tộc cũng chết một cách ly kỳ, dần dần, gia tộc xuống dốc”.
Dùng thời gian trăm vạn năm, bước từng bước một để đặt chân đến vị trí thế lực cấp bậc bá chủ Cửu Nguyên Vực, nhưng chỉ trong thời gian vạn năm thôi, quái vật khổng lồ ấy đã bắt đầu sụp đổ.
Cho đến bây giờ, đã phải hoàn toàn lui về vùng đất Linh Nguyên Châu trong Cửu Nguyên Vực.
Nhưng cho dù là như vậy cũng không thể nào thoát khỏi sự chèn ép của những người đó.
Đây cũng chính là chỗ đáng buồn của nhà họ Linh.
Linh Thiên Thương thở dài nói: “Thế hệ của phụ thân và thế hệ của ông nội đều hy vọng có thể từng bước đưa nhà họ Linh trở nên lớn mạnh, bởi vậy mới từ chối sự trợ giúp của đệ, đồng thời cũng lo lắng nhà họ Linh đi lên quá nhanh dưới uy danh của đệ, gia tộc sẽ xuất hiện sự bành trướng”.
“Nhưng kết quả là…”, một tiếng thở dài ẩn chứa những gian khổ mấy vạn năm qua.
Chương 2305: Trữ Tượng Kính
Tần Ninh nhìn Linh Thiên Thương, chậm rãi nói: “Đại ca có biết ai ra tay với nhà họ Linh chúng ta không?”
Linh Thiên Thương nghe được những lời này thì chua xót nói: “Cụ thể là ai thì không biết, nhưng không nằm ngoài thế lực nào đó trong Cửu Nguyên Vực, có lẽ còn có võ giả của thế lực khác trên Thượng Nguyên Thiên, thậm chí là cường giả siêu cấp cảnh giới cao hơn cả Chí Cao Đế Tôn ra tay”.
“Thế nhưng, chắc chắn có kẻ trong Cửu Nguyên Vực làm!”
Linh Thiên Thương nói một cách chắc chắn: “Năm đó, cọng rơm cuối cùng ép chết nhà họ Linh chúng ta, bức bách nhà họ Linh phải rời khỏi đại địa Cửu Nguyên Vực, chính là…Đà La cung!”
Đà La cung! Tần Ninh biết.
Từ khi nhà họ Linh tiến vào Cửu Nguyên Vực, Đà La cung đã trở thành bá chủ đứng đầu Cửu Nguyên Vực.
“Về phần những cái khác…Khi đó, chủ yếu là ông nội, bà nội, cùng phụ thân lên kế hoạch, có một số chuyện ta cũng không biết, cho nên cụ thể là như thế nào, ta không rõ lắm”.
Tần Ninh gật gật đầu.
Linh Hoá Vũ đột nhiên tiến lên phía trước, hành lễ với Tần Ninh, rồi nói: “Tam thúc, xin người cứu mạng phụ thân con!”
Linh Hoá Vũ có dáng vẻ trên dưới bốn mươi tuổi, khi nói đến đây, nước mắt bỗng nhiên không nhịn được mà chảy xuống.
“Hoá Vũ, đứng lên”.
Linh Thiên Thương hừ một tiếng rồi nói: “Con đang làm cái gì?”
“Đại ca…”, Tần Ninh giữ chặt Linh Thiên Thương, nói: “Ta đã nhìn ra được dấu hiệu trúng độc của huynh”.
Linh Thiên Thương nghe vậy thì có chút sửng sốt.
“Ai…”
“Những năm gần đây, rất nhiều cường giả trong gia tộc cứ chết một cách kỳ lạ, ta cũng không biết tại sao lại thế này, hoặc cơ thể trúng độc, hoặc tu hành có vấn đề, hoặc đột nhiên chết không rõ lý do”.
Linh Thiên Thương bất đắc dĩ nói: “Có lẽ, ta…”
“Đại ca nói bậy bạ gì đó!”
Linh Thiên Triết lập tức nói: “Huynh cũng đã nhìn thấy dáng vẻ gần đất xa trời của ta lúc trước, bây giờ thì sao?
Không phải là nhìn khoẻ mạnh như rồng như hổ rồi đó sao, thậm chí, dưới sự tu hành pháp thân Thú Linh của nhà họ Linh chúng ta, lại càng thêm trẻ tuổi”.
“Ca của ta nhất định sẽ có biện pháp”.
Nghe được những lời này, nhóm hậu bối nhà họ Linh đều nhìn về phía Tần Ninh.
“Ừm”.
Tần Ninh gật đầu nói: “Yên tâm đi, ta đã trở về, nhà họ Linh sẽ không xảy ra vấn đề nữa”.
“Tam thúc, người thực sự có biện pháp sao?”
Linh Hoá Vũ vô cùng kích động.
“Ừm”.
Tần Ninh nói tiếp: “Hôm nay, trước khi rời khỏi đây, các ngươi phải nhớ, chuyện liên quan đến ta, một chữ cũng không được nói ra ngoài, là ai đối phó với nhà họ Linh, là ai đã giết chết cha nương, ông nội, bà nội, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, đây là việc lớn, mọi người nên hiểu rõ!”
Linh Thiên Thương và Linh Thiên Triết đều gật đầu.
Trừ khi là kẻ ngốc! Nếu không sẽ không có ai để lộ ra! Hơn nữa, những năm gần đây nhà họ Linh luôn làm việc cẩn thận, không ngừng gặp xui xẻo, trên dưới nhà họ Linh đều phải sống trong sự lo lắng, đề phòng.
Tất cả mọi việc, cho đến bây giờ đều luôn cẩn thận.
Chuyện liên quan đến Tần Ninh, nhóm tiểu bối tốt nhất là không cần biết.
Những hậu bối nhà họ Linh ở đây đều đã tự mình gánh vác được một phía, hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc.
“Giải tán hết đi!”
Tần Ninh khoát tay nói: “Ta ở trong này trò chuyện với cha nương…”, vẻ mặt Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh sửng sốt, nhưng cũng lập tức hiểu được nỗi khổ trong lòng Tần Ninh lúc này.
Có lẽ, vị tam đệ này cố gắng trở về, thay đổi khuôn mặt, khí chất, đã tưởng tượng ra đủ loại cảnh tượng khi được gặp lại cha nương.
Nhưng chỉ duy nhất không có cảnh tượng gặp lại như thế này! Dần dần, Linh Thiên Thương và Linh Thiên Minh dẫn mọi người rời đi.
Hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng đi ra khỏi nhà thờ tổ.
Linh Thiên Triết đứng bên trong, ông ta nhìn Tần Ninh rồi mở miệng: “Ca…Cha nương vẫn luôn nhớ huynh, nghĩ rằng một ngày nào đó huynh sẽ trở về, nhưng có thể sẽ không thấy được bọn họ nữa, cho nên…bọn họ để lại cho huynh một món đồ”.
Tần Ninh ngẩn người.
“Cái gì?”
Linh Thiên Triết đi đến vị trí bài vị trong nhà thờ tổ.
“Năm đó, sau khi cha nương rời khỏi nhà họ Linh đã từng nói, nếu có một ngày huynh trở lại thì dẫn huynh tới đây”.
Linh Thiên Triết nói xong thì dùng hai tay nâng linh bài của cha nương lên, đặt ở phía trên bàn thắp hương.
Linh Thiên Triết nói tiếp: “Ta cũng không biết là có ý gì, chỉ làm theo lời dặn, cha nương nói, nhất định là huynh có thể hiểu được”.
Bài vị chính thức của vợ chồng Linh Thư và Lý Thanh Huyên là ở nhà họ Linh quận Linh Tiên.
Nhưng trước khi rời khỏi nhà họ Linh, bọn họ cũng để lại bài vị của mình.
Tần Ninh chăm chú nhìn bài vị.
“Đại ca, huynh cứ xem trước đi…”, nói xong, Linh Thiên Triết chậm rãi bước ra.
Trong nhà thờ tổ, ước chứng có cả nghìn bài vị, đèn đuốc sáng trưng.
Bên ngoài, Lý Huyền Đại và Diệp Nam Hiên đứng hai bên trái phải, im lặng không nói lời nào.
Linh Thiên Triết đi ra, thấy hai người bọn họ thì chậm rãi nói: “Hai người các ngươi là đồ đệ thân thiết của đại ca, ở đây trông chừng đại ca một chút…”, hai người khom lưng gật đầu.
Giờ phút này, trong nhà thờ tổ.
Tần Ninh nhìn linh vị trước mắt.
Từng bước tiến về phía trước linh vị, ánh mắt Tần Ninh mang theo chút do dự.
Cuối cùng, hắn phát hiện ra một ấn ký màu nâu ở vị trí bệ linh vị.
Trong khoảnh khắc, ngay khi Tần Ninh xúc động nhìn thấy ấn ký kia, nó đã hoá thành một tia sáng, tản ra ánh sáng màu xanh thẫm, trong ánh hào quang có hai bóng người dần dần được ngưng tụ.
Lúc này, có thể nhìn ra, hai người kia là một nam một nữ.
Người đàn ông có thân hình cao lớn, khí chất hàm hậu.
Người phụ nữ có đường cong lả lướt, dáng người yểu điệu.
Hai người đều có dáng vẻ tầm hơn ba mươi tuổi.
Bên trong hình ảnh, hai người bọn họ đang ở trong một phòng ốc.
Người đàn ông ngồi trước bàn, đùa nghịch thứ gì đó trong tay, sau đó nhìn về phía người phụ nữ, nói: “Phu nhân, Trữ Tượng Kính Thần Nhi đưa cho, rốt cuộc là có thể dùng được không?”
“Hẳn là có thể!”
Người phụ nữ nhìn đồ vậy trước mặt, thì thầm nói: “Thuật luyện đan của Thần Nhi tốt như vậy, có rất nhiều người đến cầu xin thằng bé luyện đan cho, đồ thằng bé tặng cho chúng ta hẳn là không tầm thường”.
“Ta nghe Thần Nhi nói, thứ đồ này có thể ghi lại một đoạn hình ảnh của chúng ta, thật hiếm thấy…”, hai người ngồi trước bàn, nhìn về phía trước.
“Hẳn là thành công rồi nhỉ?”
“Tốt lắm tốt lắm!”
Người phụ nữ vui mừng nói: “Con ta thật lợi hại, món đồ quý hiếm như vậy mà có thể làm ra được”.
Lúc này, hai vợ chồng ngồi trước bàn.
“Thần Nhi?”
Người đàn ông cười nói: “Con ở bên ngoài, cha nương muốn gặp con cũng không dễ dàng gì, thứ đồ này có thể ghi lại hình ảnh của chúng ta, sau này, khi chúng ta cưỡi hạc về trời, đúng lúc con có thể xem lại”.
“Cha nương có rất nhiều lời muốn nói với con, nhưng lại không biết nên nói như thế nào…”, Tần Ninh đứng trước linh vị, nhìn thấy cảnh tượng trong đó, phút chốc sống mũi lên men, hắn quỳ sụp xuống đất.
“Cha…”
“Nương…”, gào lên hai tiếng, bộc phát sự nhớ nhung trong lòng.
Mặc dù chỉ làm con trai bọn họ trong vạn năm ở một kiếp, nhưng đó là quãng thời gian quý giá mà Tần Ninh khắc ghi cả đời.
Đối với vợ chồng Linh Thư và Lý Thanh Huyên, trong lòng hắn vẫn có nỗi nhớ mong, nhưng thân là người lịch kiếp, hắn cũng không còn cách nào khác, hắn cần phải không ngừng trở nên cường đại, hoàn thành số mệnh của mình trong từng kiếp…Giờ phút này, hai mắt Tần Ninh đỏ hoe, cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại.
Khi gặp lại, đã là cách xa mãi mãi! Hắn không rằng hắn sẽ phải dùng phương thức này để có thể lần nữa nhìn thấy cha nương kiếp trước của mình.
Bình luận facebook