-
Chương 2291-2295
Chương 2291: Sao các con còn chưa đi?
Đối với suy nghĩ của Thời Thanh Trúc, tất nhiên là Tần Ninh không biết.
Nhưng cho dù có biết thì hắn cũng không biết nên làm thế nào.
Thời Thanh Trúc đã từng là thiên kiêu trong việc tu hành, có thể nói là vô cùng khắc khổ.
Chỉ là khi Tần Ninh liếc mắt nhìn Thời Thanh Trúc, ánh mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Hiện tại, chỉ cần nàng còn ở bên cạnh hắn là tốt rồi.
…Linh Ngự môn.
Trong một tòa đình viện.
Đình viện này rất rộng lớn, tường cao vây xung quanh.
Ở một góc của đình viện, trong một chiếc ao hơi nước mịt mờ, xung quanh ao là những cây hoa tản ra mùi hương nhàn nhạt.
Từng cánh hoa rơi xuống ao, khiến cho cả chiếc ao nhìn có vẻ tiên khí.
Giờ phút này, dòng nước trong suốt trong ao có chút dập dìu.
Bên bờ ao, có hai bóng người đang lẳng lặng nằm đó.
Nhìn kỹ lại thì đúng là Hồng Phù Dung và Nguyên Sơ Liễu.
Bên cạnh hai người bày một bộ ấm trà.
Váy dài quần lụa vương trên mặt đất cạnh ao.
Trong ao, hai thân hình thon dài, trên người không một mảnh vải nằm ghé bên bờ.
Giữa khe hở của những cánh hoa phủ trên mặt ao, thấp thoáng như ẩn như hiện hai đôi chân thon dài.
Nước ao tràn qua ngực, lộ ra cần cổ trắng nõn của hai người.
Cánh tay thon dài, trắng nõn như ngó sen của Hồng Phù Dung hơi nâng lên, bưng một chén trà, nhẹ nhàng uống một ngụm.
“Liễu Nhi…”
“Sư tôn, người nói đi”.
Nguyên Sơ Liễu lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm nghị nói.
Hồng Phù Dung nhìn thoáng qua ngực của đồ nhi mình, khẽ cười nói: “Con căng thẳng như vậy làm gì, hẳn là đã rất lâu rồi hai thầy trò chúng ta chưa cùng nhau tắm như thế này, thả lỏng chút đi…”, Nguyên Sơ Liễu nghe vậy thì cúi đầu, ngồi xuống.
“Con cảm thấy Tần Ninh là người như thế nào?”
Hồng Phù Dung thản nhiên nói.
“Rất thần kỳ”.
Nguyên Sơ Liễu suy tư một lát, sau đó nói: “Tinh thông âm thuật, thực lực kỳ lạ, đồ nhi không nhìn thấu hắn”.
Hồng Phù Dung gật gật đầu.
Nhìn không thấu là đúng rồi.
Hắn, dù sao năm đó cũng là Cửu Nguyên Đan Đế.
Trên thế gian này, người có thể nhìn thấu hắn, chỉ sợ không hề tồn tại! Trong lòng Hồng Phù Dung thầm cảm thán.
Tuy rằng cô ấy không biết vì sao năm đó tiên sinh lại lựa chọn chuyển kiếp sống lại.
Nhưng cô ấy biết, tiên sinh tự có suy nghĩ của riêng mình, có hàm ý sâu xa nào đó.
Đây cũng không phải là chuyện mà cô ấy có thể suy nghĩ ra được.
“Con thích hắn không?”
Hồng Phù Dung trực tiếp nói.
Nghe được những lời này, sắc mặt Nguyên Sơ Liễu lập tức đỏ lên, cô ta vội vàng nói: “Sư tôn, người nói cái gì thế…Con mới gặp hắn hai lần, làm gì có chuyện thích hay không thích…”
“Điều này cũng đúng”.
Hồng Phù Dung nói tiếp: “Thế nhưng sư tôn muốn nhắc nhở con, tốt nhất là không nên thích hắn”.
“Dạ?”
“Người như hắn, con không thể khống chế được”.
Hồng Phù Dung thì thầm nói.
Không thể khống chế được?
Nguyên Sơ Liễu lại nói: “Sư tôn, người đã sớm quen biết Tần Ninh rồi sao?”
“Đúng vậy…Từ thật lâu trước kia đã quen biết rồi…”, Hồng Phù Dung cảm thán một câu, sau đó lập tức nói: “Dù sao thì con cũng phải nhớ kỹ, sau này, chuyện mà Tần công tử phân phó con làm, con cứ việc đi làm, chọc ra phiền phức ngập trời cũng không quan trọng”.
“Con nhớ kỹ, xem lời hắn nói như thánh chỉ là được”.
Nguyên Sơ Liễu nao nao, vội vàng gật đầu.
Hồng Phù Dung chậm rãi ngồi thẳng dậy, cô ấy nhìn Nguyên Sơ Liễu, khẽ cười nói: “Liễu nhi nhà chúng ta bây giờ đã bắt đầu có chút mị hoặc chúng sinh rồi”.
Khuôn mặt Nguyên Sơ Liễu khẽ đỏ lên, cô ta di chuyển xuống nước né tránh.
“Trốn làm gì?”
Hồng Phù Dung trêu chọc nói: “Ta và con đều là con gái, thẹn thùng cái gì?
Để cho sư tôn xem vốn liếng của con!”
“Sư tôn…”
“Đừng ngại ngùng, để xem tương lai, tên nhóc nào được hời có được đồ nhi nhà ta…”
Hai thầy trò chơi đùa bên trong ao nước, phút chốc, bọt nước nổi lên xung quanh.
Cảnh tượng này nếu như bị người bên ngoài nhìn thấy, kiểu gì cũng sẽ phun máu mũi.
Đáng tiếc nơi này chỉ có thầy trò hai người mà thôi…Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.
Chuyện xảy ra ở bảy quận đã hoàn toàn truyền ra ngoài.
Nhà họ Linh chiếm được nhà họ Hứa và nhà họ Thạch, trở thành gia tộc bá chủ sở hữu hai quận lớn.
Mà trong đó còn có bóng dáng của Phù Dung lâu.
Khắp bảy quận, âm thanh bàn luận xôn xao không ngớt.
Một ngày nọ, trong phủ đệ nhà họ Linh.
Bốn người Linh Thiên Triết, Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên, Linh Văn Minh và cao tầng nhà họ Linh đều tập trung ở đại sảnh.
Tần Ninh đã ở đó.
Lắng nghe từng vị võ giả Đại Chí Tôn bẩm báo mọi việc, Linh Thiên Triết không ngừng gật đầu.
“Đại khái chính là như vậy”.
Linh Văn Long nói: “Hơn ba trăm toà thành trì của quận Thạch Thai, tuy nói đều đã thay cờ hiệu nhà họ Linh chúng ta, nhưng vẫn có không ít âm thanh phản kháng vang lên từ các nơi, dù sao, nhà họ Thạch đã chiếm cứ quận Thạch Thai nhiều năm, vẫn có những người trung thành, tận tâm”.
Linh Thiên Triết lập tức nói: “Những người này phải giải quyết trước tiên, phản kháng bằng vũ lực thì tuyệt đối không thể để lại, còn những người trong ngoài không đồng nhất thì sau này từ từ quét sạch, đây không phải là chuyện có thể hoàn thành trong nửa tháng”.
“Vâng!”
Linh Thiên Triết nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Tần công tử, huynh có điều gì muốn nói không?”
Tần Ninh nhìn nhị đệ của mình, nói: “Nhà họ Linh và Linh Ngự môn liên hợp với nhau, đã quét sạch Tiểu Thiên Tôn nhà họ Hứa và nhà họ Thạch, cảnh giới Đại Chí Tôn cũng chết không ít, phản kháng thành công là chuyện rất khó, nhưng phiền phức thì chắc chắn không ít, các ngươi cứ chậm rãi xử lý, Liễu Thông Thiên và Linh Văn Long phải hợp tác nhiều hơn”.
Mọi người đều gật gật đầu.
“Dùng thời gian từ từ tiêu hao bọn họ, nhà họ Linh trở thành bá chủ của quận Thạch Thai và quận Linh Tiên, trong tương lai sẽ sánh vai với năm đại gia tộc là nhà họ Dương, nhà họ Khúc, nhà họ Lữ, nhà họ Ngô và nhà họ Long, nói không chừng sau này còn có thể trở thành thế lực bá chủ thứ tư tại phương Bắc Linh Nguyên Châu này!”
“Thế nhưng cái này để sau lại nói, không có sự tích luỹ của từng thế hệ, rất khó để làm được”.
Tần Ninh nói tiếp: “Tiếp theo, ta muốn hỏi các ngươi một chút, các ngươi có nghĩ đến chuyện quay về dòng chính nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu không”.
Lời này vừa nói ra, đám người Linh Thiên Triết, Linh Văn Long, Linh Văn Minh và Linh Văn Tuyên đều trầm mặc.
“Các ngươi đi ra ngoài trước đi!”
Linh Thiên Triết phất tay nói.
Nhóm cao tầng nhà họ Linh đều rời khỏi phòng.
Ba người Linh Văn Long vẫn ngồi im không đi.
“Sao các con còn không đi?”
Linh Thiên Triết nhìn ba đứa con, nói.
“A?”
“A cái gì mà a, cút đi”.
Linh Thiên Triết lên tiếng dạy dỗ.
Khí thế mạnh mẽ bùng nổ.
Ba huynh đệ xám xịt rời đi.
Cha thay đổi rồi.
Khi nói chuyện với Tần Ninh, đều phải tránh mặt bọn họ! Đợi đến khi trong đại sảnh chỉ còn lại mình Linh Thiên Triết và Tần Ninh, Linh Thiên Triết mới nói: “Đại ca, năm đó, phụ mẫu rời đi là muốn về quê ở ẩn, những năm gần đây, đệ cũng thấy rõ điều đó”.
“Ba đứa con này của đệ, bị chậm trễ thời gian tu hành tốt nhất, cho dù thuật luyện đan của đại ca không tầm thường, nhưng nếu thực lực của ba đứa nó tăng vọt lên, chỉ sợ tâm tính cũng sẽ xuất hiện vấn đề lớn”.
“Về sau, nhà họ Linh vẫn nên phát triển ở quận Linh Tiên đi, đều đã rời khỏi rồi, quay trở về cũng không còn ý nghĩa gì”.
Tần Ninh gật đầu nói: “Ta tôn trọng ý kiến của đệ”.
“Có điều, ngày mai ta chuẩn bị xuất phát đến đại địa Linh Nguyên Châu, ở bảy quận, có rất nhiều chuyện không có cách nào hiểu rõ, đến lúc đó, các đệ đi theo ta đi!”
Chương 2292: Thiếu gia nhà họ Thu
Linh Thiên Triết lập tức nói: "Đại ca đang định...", "Không định làm gì cả, chỉ là muốn trở về nhìn xem thôi".
Tần Ninh cười nói: "Đệ cũng đừng lo lắng, ta muốn trở về xem nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu bây giờ như thế nào, rốt cuộc vì sao nhà họ Thu lại muốn đối phó với đệ?"
"Bây giờ nhà họ Hứa và nhà họ Thạch đã kết thúc, ta sẽ bảo Hồng Phù Dung để lại một vài Hồng Giáp Vệ, giúp đệ dàn xếp mọi chuyện, để trong khoảng thời gian tiếp theo sẽ không ra vấn đề gì".
Nói đến đây, Tần Ninh lại nói tiếp: "Nhưng mà đệ vẫn phải đi với ta một chuyến!"
"Đệ?"
Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Linh Thiên Triết, nói: "Tuy nói chúng ta đã rời khỏi dòng chính nhà họ Linh rất nhiều năm, thế nhưng chắc đệ vẫn có liên lạc với dòng chính đúng không?"
Linh Thiên Triết nghe vậy thì khẽ gật đầu.
"Đệ đi cùng với ta sẽ khiến đám người trong dòng chính tin tưởng hơn".
"Được".
Linh Thiên Triết gật đầu.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Hai người Hồng Phù Dung và Nguyên Sơ Liễu đã chờ đợi sẵn ở bên ngoài đình viện của Tần Ninh.
Đợi đến khi hắn và Thời Thanh Trúc đi ra khỏi đình viện, Hồng Phù Dung liền mở miệng nói: "Tiên sinh, hành trình tiến về Linh Nguyên Châu đã được chuẩn bị xong xuôi rồi".
"Về phần trăm vị Hồng Giáp Vệ, tạm thời để bọn họ ở lại bên trong quận Linh Tiên để trợ giúp nhà họ Linh và Linh Ngự môn ổn định cục diện, để tránh xuất hiện chuyện không hay".
"Rất tốt".
Lúc đầu Tần Ninh chỉ định để lại mười, hai mươi người là được rồi, dù sao mỗi một người trong Hồng Giáp Vệ đều là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, đủ để khiến mọi người phải sợ hãi.
Hồng Phù Dung sắp xếp như vậy càng thêm ổn thỏa, cũng rất tốt.
Đi ra trước đình.
Đám người nhà họ Linh đều đã chờ đợi ở đây.
Linh Thiên Triết.
Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên, Linh Văn Minh.
Linh Phi Dương, Linh Phỉ Phỉ, Linh Doãn Văn, Linh Tiểu Tiểu, Linh Nguyệt Minh.
Chín người quan trọng nhất của nhà họ Linh.
Ngoài ra, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, cùng với Dược Thập và Hác Kỉ Suất cũng đều chờ ở chỗ này.
Tần Ninh nhìn thấy Liễu Thông Thiên trong đám người liền vẫy tay.
"Mấy người nhà họ Linh chỉ đi theo ta đến Linh Nguyên Châu, qua một khoảng thời gian ngắn sẽ trở về, trong khoảng thời gian này, ngươi hãy xử lý những chuyện lớn chuyện nhỏ trong quận Linh Tiên và quận Thạch Đài".
"Đợi đến khi mấy người nhà họ Linh trở về, ngươi hãy dẫn đầu Linh Ngự môn tiến về quận Thạch Đài tọa trấn, về sau hai quận giúp đỡ lẫn nhau".
Liễu Thông Thiên nghe vậy thì lập tức gật đầu.
Tần Ninh cũng không định dẫn theo Liễu Thông Thiên.
Mà Liễu Thông Thiên căn bản cũng không có ý định đi theo.
Ngược lại.
Tần Ninh đi.
Ông ta còn vui vẻ.
Rất vui vẻ.
Từ khi tiến vào Trung Tam Thiên đến nay, mỗi ngày ông ta đều sống trong sự đả kích.
Đả kích đến từ Tần Ninh, đến từ Lý Huyền Đạo, đến từ Diệp Nam Hiên... Bây giờ ba người này, một người là Tiểu Thiên Tôn, hai người là Đại Chí Tôn, mà ông ta mới chỉ là Tiểu Chí Tôn hậu kỳ.
Cả ngày phải đối mặt với ba người, ông ta cảm giác mình không phải thiên tài, mà là đồ vô dụng.
Nhưng giờ thì sao?
Mọi người mới đến Trung Tam Thiên không đến một năm.
Trong khoảng thời gian chưa đến một năm mà ông ta có thể từ Thánh Đế đến Tiểu Chí Tôn hậu kỳ, quả thực là thiên tài yêu nghiệt.
Nhưng so sánh với mấy người Tần Ninh thì chỉ là cặn bã.
Bây giờ bọn họ đã đi, dù sao trong lòng mình có thể cân bằng, nếu không ông ta lo lắng mình sẽ bị tức chết mất.
Cho nên đối với việc mấy người Tần Ninh rời đi, Liễu Thông Thiên chỉ hận không thể khua chiêng gõ trống.
Trước tiên cứ đến Thạch Đài để phát triển Linh Ngự môn lớn mạnh, Liễu Thông Thiên cũng muốn làm như vậy.
Cò về nhà họ Linh, Liễu Thông Thiên chỉ nhớ kỹ một điều.
Bất cứ lúc nào, trong bất kỳ tình huống gì cũng không thể phản bội nhà họ Linh.
Trừ khi ông ta muốn chết! Giờ phút này, trên bầu trời Linh Phủ có ba con phi cầm cao to mạnh mẽ đang xoay quanh trong không trung.
Phi cầm kia dài trăm trượng, lông vũ toàn thân xanh biếc, tư thế hiên ngang oai hùng dưới ánh mặt trời.
"Nguyên Thú cấp ba, Thương Vũ Ưng!"
Những gia tộc như nhà họ Linh, nhà họ Dương cũng có phi cầm tọa kỵ, nhưng phần lớn đều là Nguyên Thú cấp một, mặc dù có Nguyên Thú cấp hai nhưng cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Về phần cấp ba... Nguyên Thú cấp ba cũng không phải là tọa kỵ mà bọn họ có thể khống chế được.
Mà thế lực bá chủ trong Linh Nguyên Châu như Phù Dung lâu, Tiểu Thiên Tôn chính là võ giả thực lực tầm trung trong môn phái, đương nhiên sẽ không thiếu Nguyên Thú cấp ba.
Giờ phút này, trăm vị võ giả Hồng Giáp Vệ mới chạy đến từ Phù Dung lâu đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nguyên Sơ Liễu thì dặn dò trăm vị Hồng Giáp Vệ lúc trước đi theo sư tôn đến ở chỗ này an tâm trợ giúp nhà họ Linh và Linh Ngự môn.
Sau đó đám người lập tức xuất phát.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc leo lên Thương Vũ Ưng đầu tiên.
Đám người Hồng Phù Dung, Nguyên Sơ Liễu cũng lần lượt bay lên không.
Một con Thương Vũ Ưng này có thể dễ dàng chở được cả trăm người trên lưng.
Mà hai con Thương Vũ Ưng khác chở đông đảo Hồng Giáp Vệ, một trước một sau bay lên trên không.
Ba con Thương Vũ Ưng lao vút trên bầu trời… Đại địa Linh Nguyên Châu nằm ở phía bắc Linh Nguyên Châu, cách quận Linh Tiên ở phía nam Linh Nguyên Châu khoảng mười vạn dặm, cho dù Thương Vũ Ưng có tốc độ cực nhanh thì cũng phải mất ít nhất là ba ngày.
Trên lưng Thương Vũ Ưng, một bảo khí Chí Tôn đột nhiên xuất hiện.
Đó là một đại điện.
Trước đại điện là đại sảnh, đằng sau thì là từng căn phòng.
Đám người lần lượt đi vào bên trong đại điện.
Mà trước đại sảnh có một bóng người đang bị trói chặt tu vi cả người bằng bảo khí dây thừng, bất đắc dĩ đứng đó.
"Đây là... thiếu gia nhà họ Thu?"
Tần Ninh nhìn người đàn ông trắng trẻo yếu đuối trước mắt, không nhịn được hiếu kỳ nói.
"Đây là tam công tử của tộc trưởng nhà họ Thu Thu Vân Thiên, Thu Tây Phong!"
Hồng Phù Dung đáp.
Tần Ninh không khỏi hỏi: "Ngươi bắt được hắn ta kiểu gì vậy?"
Hồng Phù Dung lại cười nói: "Dù sao Linh Nguyên Châu cũng là chỗ của chúng ta, nếu như người bình thường nhà họ Thu xuất hiện, chúng ta cũng sẽ không để ý, nhưng nếu là tam công tử này thì Phù Dung lâu vẫn sẽ quan tâm".
Ngày đó sau khi cuộc đấu võ bảy quận xảy ra trận chiến, Hồng Phù Dung chạy đến, cũng đã sai người bắt tam công tử nhà họ Thu.
Tần Ninh lập tức gật đầu nói: "Bắt lấy để hỏi một chút tin tức cũng được, không hỏi ra cái gì thì giết".
Nghe thấy hắn nói vậy, Hồng Phù Dung gật đầu.
Tiên sinh nói giết, vậy thì giết.
Về phần nhà họ Thu sẽ trả thù thế nào... Cô ấy không quan tâm.
"Ê ê ê...", giờ phút này sắc mặt Thu Tây Phong vô cùng khó coi, nói: "Đừng có mà vừa há mồm đã muốn giết chứ, các ngươi hỏi trước đi, ta biết cái gì sẽ nói cái đấy".
Tần Ninh nghe thấy lời này, có chút hứng thú nhìn Thu Tây Phong, không nhịn được cười nói: "Sao lại không có dũng khí như vậy?"
"Ta không có dũng khí như thế đó!"
Thu Tây Phong liền nói ngay: "Chết mất rồi thì có dũng khí để làm gì!"
Tần Ninh không nhịn được cười.
"Được đấy, ta chỉ thích ngươi thẳng thắn như vậy".
Tần Ninh tiếp tụcnói: "Vì sao nhà họ Thu lại muốn đối phó với nhà họ Linh ở quận Linh Tiên?
Còn xúi giục nhà họ Hứa và nhà họ Thạch, vòng vo tam quốc như thế...", Thu Tây Phong nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, nói: "Chuyện này ta biết".
"Nhà họ Thu chúng ta... Ờm... người nhà họ Thu bọn họ muốn tiêu diệt nhà họ Linh quận Linh Tiên, nhưng dù sao quận Linh Tiên cũng nằm ở Linh Nguyên Châu, nhà họ Thu không tiện trực tiếp ra tay, dù sao sẽ đắc tội các thế lực trong Linh Nguyên Châu!"
"Lúc đầu chuyện này rất đơn giản, nhà họ Linh yếu ớt, nhà họ Hứa bắt tay với nhà họ Thạch là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng tộc trưởng vẫn không yên lòng, liền phái Thu Minh Anh đến đây, Tiểu Thiên Tôn tầng chín vụng trộm ra tay sẽ càng không có vấn đề, ai biết lại đụng phải các ngươi...", trong lời nói của Thu Tây Phong đã hoàn toàn rũ sạch quan hệ của mình với nhà họ Thu.
Chương 2293: Vùng đất Cửu Châu
Tần Ninh nhìn về phía Thu Tây Phong, tiếp tục nói: "Vậy tại sao nhà họ Thu lại muốn đối phó với nhà họ Linh?"
Nghe thấy hắn nói vậy, Thu Tây Phong lập tức nhìn thoáng qua bốn phía.
"Nơi này không có người ngoài, ngươi cứ tùy tiện nói".
Tần Ninh thản nhiên nói.
Thu Tây Phong ho khan một cái, vẻ mặt nghiêm nghị.
"Nói đến việc này thì phải nhắc đến Cửu Nguyên Đan Đế hơn bốn vạn năm trước kia!"
Hắn ta vừa dứt lời, mấy người Linh Thiên Triết, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Hồng Phù Dung đều vểnh tai lắng nghe.
Liên quan đến Tần Ninh?
"Cửu Nguyên Đan Đế có một quyển sách tên là Cửu Nguyên Đan Điển, được ngàn vạn đan sư ở Trung Tam Thiên tôn sùng làm quyển sách quan trọng nhất trong đan đạo, lại có người nói nếu có thể học được toàn bộ chín quyển Đan Điển thì sẽ có thể trở thành đan đế tuyệt thế thứ hai sau Cửu Nguyên Đan Đế!"
"Nói không chừng còn có thể thành tiên!"
"Nhưng mà năm đó Cửu Nguyên Đan Đế đột nhiên mất tích, đệ tử Trần Nhất Mặc cũng bặt vô âm tín, nghe nói Cửu Nguyên Đan Điển nằm trong tay đệ tử, thế nhưng về sau Cửu Nguyên đan tông ở Cửu Nguyên Vực lại truyền ra tin tức tông chủ Dịch Hàn Ngọc cầm trong tay ba quyển đầu tiên của Cửu Nguyên Đan Điển".
Nghe thấy hắn ta nói vậy, đôi mắt đẹp của Dược Thập đứng ở bên cạnh liền sáng rực.
"Nhưng mà Cửu Nguyên đan tông đã phát triển hơn ba vạn năm, tốc độ vươn lên cực nhanh, trở thành một trong những thế lực bá chủ của Cửu Nguyên Vực, không ai dám đi cướp!"
"Hơn nữa bản thân vị tông chủ Dịch Hàn Ngọc này cũng là một vị đan sư Chí Tôn cửu phẩm, địa vị cao, thực lực mạnh".
"Ngoài ra tông chủ Dịch Hàn Ngọc còn là đệ tử của Trần Nhất Mặc, là đồ tôn của Cửu Nguyên Đan Đế".
"Mọi người cho rằng ba quyển nằm trong tay Dịch Hàn Ngọc là điều đương nhiên, sư phụ truyền cho đồ đệ, đồ đệ truyền cho đồ tôn là điều rất bình thường!"
Thu Tây Phong tiếp tục nói: "Thế nhưng về sau, nghe nói...", "Nghe nói Trần Nhất Mặc chết rồi, sáu quyển Đan Điển khác cũng không biết tung tích, có người nói nó đang ở ngay trong Cửu Nguyên Vực chúng ta".
"Mọi người liền nghĩ, Cửu Nguyên Đan Đế xuất phát từ nhà họ Linh, nói không chừng nhà họ Linh sẽ biết về mấy quyển khác thì sao?"
Diệp Nam Hiên lại nói: "Cho dù như thế, các ngươi cũng nên đi tìm nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu chứ không phải nhánh nhỏ ở quận Linh Tiên này!"
"Ngươi nhìn xem ngươi có ấu trĩ không?"
Thu Tây Phong cười nói: "Theo tin tức mà chúng ta nhận được, nhà họ Linh ở quận Linh Tiên là do vợ chồng Linh Thư và Lý Thanh Huyên ẩn cư, hai người này còn quan trọng hơn toàn bộ nhà họ Linh kia".
Thu Tây Phong thừa nước đục thả câu nhìn về phía đám người, lập tức nói: "Hai người này là cha mẹ ruột của Cửu Nguyên Đan Đế - Linh Thiên Thần!"
Thu Tây Phong vừa nói xong, đám người ở xung quanh đều giật mình.
Thế nhưng... Tần Ninh, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc.
Linh Thiên Triết, Linh Văn Long... Dược Thập, Hác Kỉ Suất... Hồng Phù Dung... đều có vẻ mặt bình tĩnh.
Chỉ có Nguyên Sơ Liễu là có chút kinh ngạc.
"Ê ê ê, các ngươi có vẻ mặt gì thế kia?"
Thu Tây Phong cạn lời nói: "Các ngươi không khiếp sợ sao?
Năm đó Cửu Nguyên Đan Đế là người có một không hai trong Trung Tam Thiên, có bao nhiêu cao thủ nhà giàu đến cầu xin hắn luyện đan, nhưng các ngươi đã bao giờ nghĩ đến việc Cửu Nguyên Đan Đế này thế mà lại đến từ nhà họ Linh không!"
Tất nhiều người căn bản đều không biết chuyện này.
Nhà họ Thu muốn lấy được bí mật đó cũng phải tốn rất nhiều công sức.
Thế nhưng những người này, ngoại trừ Nguyên Sơ Liễu ra thì không có một ai kinh ngạc.
Diệp Nam Hiên thúc giục nói: "Nói tiếp đi".
Thu Tây Phong trợn mắt há hốc mồm.
Chẳng lẽ đây cũng không phải là bí mật?
Không có khả năng! Nhưng sao hắn ta có thể biết được chính chủ mà hắn ta nói tới đang đứng ngay trước mắt, mấy người nhà họ Linh sao có thể không biết chuyện này, mà sau khi Hồng Phù Dung nhìn thấy Tần Ninh cũng đã hiểu được xuất thân lai lịch của hắn kiếp trước, đương nhiên cũng không kinh ngạc.
Lúc này, Nguyên Sơ Liễu cũng hiếu kỳ nhìn sư tôn.
Chắc hẳn sư tôn cũng không biết chứ! Vì sao lại không hề kinh ngạc?
Tần Ninh chú ý đến mọi người tại đây.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Dược Thập, trong lòng Tần Ninh cũng rất hiếu kỳ.
Thu Tây Phong tiếp tục nói: "Cho nên, chúng ta, ờm, nhà họ Thu liền cho rằng chắc chắn nhà họ Linh sẽ biết tung tích của Cửu Nguyên Đan Điển".
"Cho nên các ngươi liền ra tay với nhà họ Linh ở quận Linh Tiên, nếu như không lấy được tin tức thì sẽ ra tay với nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu?"
Lý Huyền Đạo chậm rãi nói: "Thì ra là thế".
"Không không không!"
Thu Tây Phong lại đột nhiên nói: "Ngươi hiểu nhầm rồi, nhà họ Thu chỉ muốn ra tay với nhà họ Linh ở quận Linh Tiên, nhưng lại không đủ tư cách để ra tay với nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu".
"Không đủ tư cách?"
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, cười nói: "Xin được chỉ bảo?"
"Năm đó nhà họ Linh là thế lực bá chủ trong Cửu Nguyên Vực, giống như Cửu Nguyên đan tông bây giờ vậy, chỉ là mấy vạn năm nay đã dần dần bị người khác đạp xuống mà thôi".
"Nhưng cho dù vậy thì vẫn là bá chủ trong Linh Nguyên Châu, tồn tại cùng nhà họ Liễu và Phù Dung lâu, thế nhưng nhà họ Linh lại là mạnh nhất, cho dù nhà họ Thu chiếm cứ Di Nguyên Châu cũng không phải là đối thủ của nhà họ Linh".
"Bên trong vùng đất Cửu Châu của Cửu Nguyên Vực đều có các thế lực mạnh mẽ tồn tại, giữa họ cũng có đẳng cấp mạnh yếu".
Thu Tây Phong nhìn về phía Hồng Phù Dung, cười nói: "Lâu chủ Phù Dung cũng biết...", lúc đưa mắt nhìn vị lâu chủ Phù Dung nổi tiếng lâu đời này, trong lòng Thu Tây Phong liền cảm thấy khô nóng.
Một người phụ nữ quyến rũ, có thể thu hút trái tim người ta.
Nghe nói vị lâu chủ Phù Dung này có cầm thuật rất cao siêu, là võ giả âm tu hiếm thấy.
Đáng tiếc.
Không phải cao thủ thổi tiêu.
Nếu như là cao thủ thổi tiêu... vậy thì tốt quá! Hồng Phù Dung gật đầu nói: "Nhà họ Linh, nhà họ Liễu, Phù Dung lâu, đúng là ba bá chủ trong Linh Nguyên Châu, thế nhưng nhà họ Linh lại mạnh hơn nhà họ Liễu và Phù Dung lâu, nhà họ Thu đúng là không đáng giá nhắc tới".
"Trong toàn bộ Cửu Nguyên Vực ngoại trừ các thế lực siêu cấp đỉnh cao, có thể áp chế nhà họ Linh chỉ có nhà họ Tề ở Tề Châu và nhà họ Khương ở Khương Nguyên Châu!"
Hồng Phù Dung tiếp tục nói: "Có lẽ tiên sinh không rõ lắm về tình hình trong Cửu Nguyên Vực bây giờ".
"Cửu Nguyên Vực chia thành chín châu lớn, mỗi một châu đều có hàng nghìn tỷ sinh linh tồn tại".
"Mà ở trung tâm Cửu Nguyên Vực là khu vực quan trọng nhất, được gọi là đại lục Cửu Nguyên!"
"Đại lục Cửu Nguyên là cấm địa của các thế lực võ giả của Cửu Châu chúng ta, nơi đó có các thế lực siêu cấp, bá chủ siêu cấp trong toàn bộ Cửu Nguyên Vực, thậm chí có còn có cấp bậc Chí Cao Đế Tôn tồn tại...", cửu cảnh Chí Tôn.
Hồng Phù Dung chính là một vị cường giả cấp bậc Tiểu Thần Tôn, ở ngũ cảnh Chí Tôn, đủ để xưng bá Linh Nguyên Châu.
Mà cửu cảnh Chí Tôn chính là Chí Cao Đế Tôn.
Sự chênh lệch giữa hai cấp bậc đó vô cùng lớn.
Tần Ninh gật đầu.
Hồng Phù Dung tiếp tục nói: "Vùng đất Cửu Châu trong Cửu Nguyên Vực trông thì có vẻ cực kỳ rộng lớn, nhưng trên thực tế nếu so sánh với đại lục Cửu Nguyên thì lại không tính là gì".
"Mà Cửu Châu cũng có các thế lực xưng bá".
"Nhà họ Tề ở Tề Châu nằm ở khu vực đông bắc Cửu Nguyên Vực!"
"Nhà họ Khương ở Khương Nguyên Châu nằm ở phía đông".
"Vạn Độc Tông trong địa vực Ách Nguyên Châu ở phía đông nam".
"Phương bắc thì có Thiên Hồng Bang của Hồng Châu!"
"Phương nam là nhà họ Thu thuộc Di Nguyên Châu".
"Ngoài ra ở vị trí phía tây, tây nam chính là Linh Nguyên Châu chúng ta, hướng chính tây cũng chính là ở phía bắc Linh Nguyên Châu chúng ta có Đan Đỉnh Môn thuộc Lãng Châu tọa trấn trong đó, hướng tiếp về phía bắc chính là Tuyên Châu, có Ngạo Thế Đường".
"Vùng đất Cửu Châu nói chung là như thế".
Hồng Phù Dung giảng giải rõ ràng về chín châu thuộc Cửu Nguyên Vực ra.
Chương 2294: Đừng giết ta là được
Mà có một vài chuyện trong đó chắc Tần Ninh cũng biết.
Ví dụ như, nhà họ Khương ở Khương Nguyên Châu.
Năm đó, nhà họ Khương ở Khương Nguyên Châu cũng nổi tiếng khắp toàn bộ Cửu Nguyên Vực giống như nhà họ Linh, là gia tộc siêu cấp thực thụ ở đại lục Cửu Nguyên.
Chỉ là lúc đó nhà họ Khương đã đắc tội nhà họ Linh, tự cho là mạnh hơn nên đi sỉ nhục khắp nơi, xâm chiếm, thậm chí là giết con cháu nhà họ Linh.
Lúc ấy Linh Thiên Thần đi du ngoạn bên ngoài trở về biết chuyện này, đã trực tiếp phái người đi đánh nhà họ Khương đến mức không thể sống yên ổn.
Từ đó về sau, nhà họ Khương không thể tranh đua trong đại lục Cửu Nguyên được nữa, đành phải rút lui ra khỏi đại lục Cửu Nguyên, trở về Khương Nguyên Châu nơi sinh ra nhà họ Khương, làm bá chủ một châu.
Bá chủ một châu và bá chủ một vực, địa vị quả thực cách xa như trời với đất, có thể tưởng tượng được năm đó nhà họ Khương đã bị đánh thảm thế nào.
Chỉ là ngay cả Tần Ninh cũng không nghĩ tới, nhà họ Linh đã từng là bá chủ Cửu Nguyên Vực cũng sẽ dần dần xuống dốc sau khi hắn bắt đầu tọa hóa… "Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo mà!"
Thu Tây Phong liền nói ngay: "Bây giờ toàn bộ Cửu Châu đại địa ngoại trừ nhà họ Tề ở Tề Châu là mạnh ra thì chính là nhà họ Khương ở Khương Nguyên Châu và nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu".
"Mấy châu lớn khác cũng không tệ, chỉ là nếu so với ba phe này lại kém hơn chút".
"Nếu nhà họ Thu muốn đối phó với nhà họ Linh, vậy thì phải bắt tay với Phù Dung lâu và nhà họ Liễu còn tạm được, có điều cho dù như thế thì vẫn sẽ bị thiệt, nhà họ Thu còn chưa ngu ngốc như vậy".
Hồng Phù Dung cũng gật đầu.
Tuy nhà họ Linh đã xuống dốc, thế nhưng vẫn phải có căn cơ.
Phù Dung lâu ở trong tay cô ấy đã phát triển bốn vạn năm.
Vất vả lắm cô ấy mới phát triển Phù Dung lâu đến mức có thể so sánh được với nhà họ Liễu… Mà Phù Dung lâu cũng đã giằng co với nhà họ Liễu từ lâu.
Thế nhưng sau khi nhà họ Linh xuống dốc, di chuyển đến Linh Nguyên Châu, tài nguyên và thành trì trong đại địa Linh Nguyên Châu đã bị nhà họ Linh trực tiếp cầm đi hơn nửa.
Nhưng nhà họ Liễu và Phù Dung lâu cũng không thể không phục.
Đánh không lại người ta, đương nhiên là phải chịu rồi.
Thu Tây Phong nói đến đây liền cười: "Ta đã nói hết những gì mình biết rồi, các ngươi có thể tha mạng cho ta không?
Thả hay không thả ta cũng không sao, đừng giết ta là được, có được không?"
Nghe hắn ta nói vậy, mọi người đều dở khóc dở cười.
Tên này lại sợ chết như vậy sao?
Thu Tây Phong bất đắc dĩ nói: "Các ngươi không biết đấy chứ, nhà họ Thu lắm con nhiều cháu, phụ thân ta có ba đứa con trai, ta xếp hạng thứ ba".
"Đại ca Thu Đông Dương!"
"Nhị ca Thu Đông Hoa!"
"Hai người có thiên phú rất tốt, trong gia tộc có không ít tộc lão ủng hộ bọn họ, đến khi ta sinh ra thì không còn ai ủng hộ ta!"
"Nếu không sao lần này lại có thể phái ta đến đây xem tình hình được chứ?"
Thu Tây Phong khổ sở nói.
Tần Ninh nhìn Thu Tây Phong, nói: "Đừng có mà tỏ ra thê thảm nữa, làm sao nhà họ Thu lại biết được năm đó Cửu Nguyên Đan Đế xuất thân từ nhà họ Linh?
Chuyện này có rất ít người biết, thậm chí là bên trong nhà họ Linh, nếu không phải người quan trọng thì căn bản cũng không biết".
Tần Ninh hiểu rất rõ, lúc đó mình đang dần đi về hướng mạnh mẽ mà nhà họ Linh cũng không muốn mượn sức mạnh của mình để phát triển lớn mạnh, trở thành bá chủ một vùng.
Cho nên xưa nay Tần Ninh vẫn luôn giữ bí mật về thân phận.
Đúng là có rất ít người biết.
Nếu không phải lần này Hồng Phù Dung gặp được hắn thì căn bản cũng không biết, tiên sinh năm đó làm bạn với mình đến khi lớn lên - Cửu Nguyên Đan Đế, lại là con cháu nhà họ Linh.
Chỉ là trong thiên hạ này không có bức tường nào gió không lọt qua được.
Chắc chắn vẫn sẽ có người biết.
Nhưng hiển nhiên nhà họ Thu không nằm trong số đó.
"Ta không biết".
Thu Tây Phong liền nói ngay: "Ta thật sự không biết, những chuyện thế này, phụ thân ta đều bàn bạc với Thu Đông Dương, Thu Đông Hoa, ta căn bản không có tư cách biết".
Trong đôi mắt của Tần Ninh mang theo vài phần sát khí, nhìn về phía Thu Tây Phong.
Cả người Thu Tây Phong vô cùng lạnh lẽo, khóc kể lể: "Đừng giết ta, ta thật sự không biết mà!"
"Dẫn đi, trông coi thật kỹ!"
Tần Ninh khoát tay một cái nói.
Không bao lâu sau, đám người lần lượt ngồi vào chỗ trong đại sảnh.
Linh Thiên Triết nhìn về phía Tần Ninh, hình như có gì muốn nói, thế nhưng lại không thốt ra được câu nào.
"Các ngươi đi xuống trước đi!"
Tần Ninh nói.
Trong nháy mắt, trong đại sảnh chỉ còn lại Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và… Hồng Phù Dung.
Đám người còn lại đều rời đi.
"Cô ấy...", "Không sao, đệ cứ nói đi, nhị đệ".
Tần Ninh cười nói.
Linh Thiên Triết lập tức hiểu ra, chắc chắn kiếp trước Hồng Phù Dung có quan hệ không tầm thường với đại ca.
"Đại ca, có một chuyện đệ vẫn luôn không nói, hy vọng huynh nghe được tin này có thể giữ được bình tĩnh".
Linh Thiên Triết tìm từ nói.
"Ta còn có thể chấp nhận được cả tin cha mẹ đã mất, thì cũng có thể chấp nhận được chuyện khác".
Tần Ninh thản nhiên nói.
Linh Thiên Triết gật đầu nói: "Không biết lâu chủ Phù Dung đã nói cho nói cho huynh biết về tình huống bên trong nhà họ Linh bây giờ chưa".
Nhà họ Linh này là chỉ nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu.
"Tình huống như thế nào?"
Tần Ninh nhíu mày lại nói.
Linh Thiên Triết thở ra một hơi, chậm rãi nói: "Năm đó, trước khi cha mẹ qua đời, đại bá Linh Dập, nhị thúc Linh Dụ đều đã chết một cách ly kỳ...", "Mà trước đó, ông nội và bà nội… cũng chết rất kỳ lạ...", nghe vậy, bàn tay của Tần Ninh hơi khựng lại, mãi mà không mở miệng.
"Ta đã biết...", trên thực tế, trong lòng Tần Ninh đã sớm đoán được.
Ông nội bà nội chính là cường giả đỉnh cao cấp bậc Chí Cao Đế Tôn, còn là trụ cột của nhà họ Linh, cũng là người giúp nhà họ Linh tọa trấn đại lục Cửu Nguyên, trở thành gia tộc đỉnh cao.
Mà đại bá và nhị thúc cũng giống như cha mẹ, đều là cường giả cấp bậc Đế Tôn gần với Chí Cao Đế Tôn! Nếu người của thế hệ trước nhà họ Linh không chết, nhà họ Linh không có khả năng xuống dốc đến mức phải co ro ở trong Linh Nguyên Châu.
Hắn đã nghĩ tới điều này, chỉ là cho tới nay vẫn chưa nói cho Linh Thiên Triết biết mà thôi.
Mỗi lần nghĩ đến người nhà họ Linh đã chết, hắn sẽ nghĩ đến cha mẹ cũng đã mất… "Hơn nữa, không chỉ như vậy...", Linh Thiên Triết lại tiếp tục nói: "Bây giờ trong nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu, đại bá Linh Dập chỉ còn một đứa con trai là Linh Thiên Thương!"
"Nhị bá Linh Dụ cũng chỉ còn lại một người con trai là Linh Thiên Minh!"
Ánh mắt Tần Ninh trở nên nghiêm nghị, chậm rãi nói: "Sao có thể như thế...", "Chuyện này, có lẽ lâu chủ Phù Dung sẽ biết rõ hơn ta một chút...", Linh Thiên Triết nhìn về phía Hồng Phù Dung, nói.
Hồng Phù Dung đi lên phía trước, khom người nói: "Năm đó sau khi tiên sinh mất đi tin tức, nhà họ Linh từng bước xuống dốc, bắt đầu từ việc hai vị Chí Cao Đế Tôn của nhà họ Linh ngã xuống, chấn động toàn bộ Cửu Nguyên Vực".
"Sau đó, các đệ tử và cao thủ nòng cốt của nhà họ Linh cũng lần lượt qua đời, cho tới bây giờ, nhà họ Linh đã mất đi các cường giả vượt qua cảnh giới Tiểu Thần Tôn rồi!"
"Chuyện này rất kỳ quái, dường như có người đứng phía sau muốn tiêu diệt nhà họ Linh vậy, thế nhưng cũng không phải một lần là xong, mà là tính kế tỉ mỉ từng bước một...", nói đến chỗ này, Hồng Phù Dung tiếp tục nói: "Hơn nữa gần đây Phù Dung lâu nhận được tin tức, tộc trưởng Linh Thiên Thương của nhà họ Linh hiện nay… vốn sắp đột phát cảnh giới Đại Thần Tôn, thế nhưng kết quả… hình như đã xảy ra vấn đề gì đó".
"Bây giờ chuyện này vẫn chỉ là lời đồn, nhà họ Linh giữ bí mật với bên ngoài, chúng ta cũng không tra được tin tức gì!"
Linh Thiên Triết nghe thấy lời này lập tức biến sắc.
Ông ta cũng không biết về chuyện này!
Chương 2295: Thành Phù Dung
Nhà họ Linh.
Ở dưới tổ phụ tổ mẫu tổng cộng có ba dòng.
Linh Dập! Linh Dụ! Linh Thư! Linh Thư chính là cha đẻ mẹ đẻ của Linh Thiên Thần và Linh Thiên Triết năm đó.
Mà Linh Dập thì là đại bá của hai người, Linh Thiên Thương là con trai của Linh Dập, có thể nói là đường huynh của Tần Ninh và Linh Thiên Triết.
Nhà họ Linh ở quận Linh Tiên cũng không phải là không có bất cứ liên hệ gì với nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu, mà vẫn còn thư từ qua lại với nhau.
Dù sao cũng cùng xuất phát từ một nhà.
Linh Thiên Thương bị thương, Linh Thiên Triết nghe nói về chuyện này, trong lòng lập tức vô cùng lo lắng.
Hồng Phù Dung lại nói tiếp: "Chuyện đó chỉ là lời đồn, chưa chắc đã là thật!"
Tần Ninh và Linh Thiên Triết đều không nói gì.
Mấy năm gần đây nhà họ Linh không ngừng bị người khác hãm hại, không có lửa làm sao có khói, nói không chừng việc này là thật.
Sau đó trên đường đi, ngày nào Linh Thiên Triết cũng đều lo lắng.
Ở trong một căn phòng đằng sau đại điện.
Tần Ninh lẳng lặng ngồi khoanh chân tu hành.
Sau khi đến cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng một, quá trình pháp thân Dung Linh phải cần không ngừng tích lũy.
Trên thực tế, pháp thân Dung Linh đến một bước này cũng là quá trình thân xác của võ giả tự thay đổi.
Bốn cảnh giới Tiểu Chí Tôn, Đại Chí Tôn, Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn.
Ở cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, quá trình chia làm chín tầng, chính là bởi vì tính đặc biệt của cảnh giới này.
Lúc này, khí Chí Tôn không ngừng di chuyển trong cơ thể của Tần Ninh, bên trong pháp thân cũng có từng linh khí trời đất không ngừng xoay tròn.
Dần dần, sức mạnh từ trên xuống dưới cả người Tần Ninh khi thì cuồng bạo, khi thì yếu ớt… Sau năm ngày, đám người vừa đi vừa nghỉ, đã rời khỏi khu vực bảy quận của Linh Nguyên Châu, đến đại địa Linh Nguyên Châu.
Sau khi đi ngang qua một vùng núi phía trước sẽ là đại địa Linh Nguyên Châu, cũng là nơi phồn hoa nhất trong Linh Nguyên Châu.
"Chỉ cần một ngày nữa là sẽ có thể đến Phù Dung lâu".
Hôm đó Hồng Phù Dung bẩm báo: "Toàn bộ phía bắc Linh Nguyên Châu chia làm ba khu vực, xem như tạo thành thế chân vạc, nhưng khu vực mà nhà họ Linh chiếm cứ lại tương đối lớn".
"Tiên sinh tới Phù Dung lâu trước hay là trực tiếp tiến về nhà họ Linh?"
"Đi Phù Dung lâu xem một chút trước đi!"
"Được!"
Trong mắt Hồng Phù Dung lóe lên một chút ánh sáng.
Phù Dung lâu có thể nói là do cô ấy đã tốn rất nhiều công sức để gây dựng, bên trong cũng tụ tập rất nhiều người mà cô ấy cho rằng là thiên tài âm tu.
Bây giờ Hồng Phù Dung giống như một vị học sinh ưu tú trong trường học, muốn được cha mẹ khen ngợi.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, ba con phi cầm đã đến trước một thành trì vô cùng phồn hoa.
Phi cầm chậm rãi đáp xuống.
Mà lúc mọi người lần lượt đi xuống, con đường dẫn vào cửa thành trước mặt bọn họ đã được quét dọn sạch sẽ.
Không ít người qua lại đều bị ngăn cản hai bên đường.
Đệ tử của Phù Dung lâu xếp hàng hai bên, vẻ mặt nghiêm nghị cung kính chờ đợi.
Đương nhiên bọn họ đã sớm nhận được tin tức, ở chỗ này chờ.
Mà ở trước đám người còn có ba người đang trông mong nhìn ngó.
"Lâu chủ".
"Lâu chủ".
"Lâu chủ".
Lúc Hồng Phù Dung dẫn mấy người đi xuống, ba người kia liền đi lên phía trước, cung kính khom người nói.
Hồng Phù Dung nhìn về phía ba người.
"Thạch Dục Hiển!"
"Hoắc Thành Phong!"
"Hạ Lương Nhân!"
"Ba vị này là phó lâu chủ của Phù Dung lâu, những chuyện to nhỏ hàng ngày cũng đều là do ba vị phó lâu chủ hỗ trợ quản lý".
Hồng Phù Dung quay sang nói với Tần Ninh.
Thạch Dục Hiển kia có dáng người cao lớn mạnh mẽ, khí thế thâm trầm.
Hoắc Thành Phong thì phóng khoáng hơn rất nhiều, mà Hạ Lương Nhân lại là một người phụ nữ có vẻ ngoài tầm bốn mươi tuổi, dáng người yểu điệu, dung mạo kiều diễm.
Giờ phút này ba vị phó lâu chủ đều nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay.
Lâu chủ đại nhân tự mình giới thiệu cho vị công tử này, chắc chắn thân phận của hắn không tầm thường.
Hồng Phù Dung tiếp tục nói: "Trong khoảng thời gian ta không có mặt, có chuyện gì lớn xảy ra không?"
Thạch Dục Hiển đi lên phía trước, chắp tay nói: "Tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ trong lâu đều bình thường".
"Ừm!"
Hồng Phù Dung gật đầu, tiếp theo nhìn về phía Tần Ninh.
Mấy người cùng nhau tiến vào bên trong thành Phù Dung.
Thành Phù Dung vô cùng rộng lớn, chỉ nhìn mỗi thiết kế và chế tạo tường thành thôi cũng đã uy nghiêm hơn thành trì của quận Linh Tiên mấy lần.
Dù sao khu vực khác nhau, cấp độ thực lực khác nhau, chênh lệch cũng là điều bình thường.
Phù Dung lâu nằm ngay bên trong thành Phù Dung.
Trên thực tế, thành Phù Dung này cũng bởi vì Phù Dung lâu phát triển mà dần dần trở thành một trong ba tòa thành nổi tiếng trong toàn bộ Linh Nguyên Châu.
Đoàn người tiến vào trong thành, trên con đường rộng rãi là quán rượu, tiệm vải, quán trà, gánh hát, cái gì cần có đều có, khắp nơi đều vô cùng xa hoa khí thế.
Trên đường đi, Hồng Phù Dung đều cẩn thận chú ý tới mọi hành động của Tần Ninh.
Chỉ là hắn lại không có cảm giác gì với những thứ này.
Ngược lại ba người Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo giống như người nhà quê mới lên thành phố vậy, không ngừng nhìn ngó xung quanh, kinh ngạc trầm trồ.
Sự nhận biết của ba người đã dần dần được đổi mới.
Thế giới Trung Tam Thiên vốn đã cao cấp hơn thế giới Hạ Tam Thiên, võ giả nơi này có thực lực mạnh hơn, cũng toàn diện hơn.
Trước đó ở trong quận Linh Tiên Thời Thanh Trúc suốt ngày đòi Tần Ninh đi dạo phố với mình.
Vừa mới quen thuộc với quận Linh Tiên, đến khi đi vào bên trong thành Phù Dung, nàng lại càng thêm hiếu kỳ.
Hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên vì kiêng dè có Tần Ninh ở bên cạnh nên mới không tỏ ra thái quá như thế.
Sau khi đi vào trong thành Phù Dung, đi qua một con đường lớn, cuối con đường lại có thêm một bức tường thành đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Mà xung quanh khu vực cách tường thành khoảng trăm trượng vô cùng vắng vẻ, không có một ai đến gần đây.
Dưới cửa thành, có một đội ngũ võ giả mặc áo giáp đỏ đứng vững.
"Cung nghênh lâu chủ!"
"Cung nghênh lâu chủ".
Từng người đều quỳ một chân xuống đất, cất cao giọng nói.
Hồng Phù Dung mở miệng nói: "Phù Dung lâu vốn được xây dựng dựa lưng vào núi, chỉ là về sau phát triển, gia đình của các đệ tử trong lâu cũng ở lại xung quanh, dần dần qua mấy vạn năm liền có thành Phù Dung!"
Cánh cửa lớn rộng mở, từng bóng người đứng nghiêm.
Hồng Phù Dung dẫn đoàn người Tần Ninh trực tiếp tiến vào.
Nơi này mới thật sự là vị trí của Phù Dung lâu.
Đập vào mắt là một quảng trường khổng lồ lan ra bốn phía.
Mà ở cuối quảng trường có một tòa lầu các lớn cao ba tầng đột ngột mọc lên từ mặt đất, gần như cao trăm trượng.
Hai bên lầu các có từng đại điện rộng rãi hùng vĩ.
Hơn nữa nếu nhìn vào sâu bên trong, tới gần dãy núi, sẽ thấy trên từng ngọn núi cũng có lầu các được xây dựng trong rừng cây rậm rạp.
"Phù Dung lâu có trên vạn đệ tử, khi nó không ngừng phát triển, thành trì bên ngoài cũng không thể không mở rộng, thế là liền khuếch trương tông môn vào trong dãy núi".
Hồng Phù Dung cười nói: "Ta dẫn tiên sinh về chỗ ở!"
"Ừm".
Hồng Phù Dung đi phía trước dẫn đường, không bao lâu sau đã đến trước một sơn cốc.
Tiến vào sơn cốc sẽ thấy có cầu nhỏ nước chảy, chim hót hoa nở, vài ngọn núi giả xinh đẹp mọc đầy rêu xanh, được trang trí vô cùng tỉ mỉ.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thấy cảnh này, lập tức hiểu ra.
Chỗ này hoàn toàn được trang trí dựa theo sở thích của sư tôn.
Hai người đã ở bên Tần Ninh rất lâu, cũng hiểu được sư tôn từ trước đến nay đều không thích những nơi xa hoa phung phí mà chỉ thích những nơi yên tĩnh có cầu nhỏ nước chảy như thế này.
Đối với suy nghĩ của Thời Thanh Trúc, tất nhiên là Tần Ninh không biết.
Nhưng cho dù có biết thì hắn cũng không biết nên làm thế nào.
Thời Thanh Trúc đã từng là thiên kiêu trong việc tu hành, có thể nói là vô cùng khắc khổ.
Chỉ là khi Tần Ninh liếc mắt nhìn Thời Thanh Trúc, ánh mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Hiện tại, chỉ cần nàng còn ở bên cạnh hắn là tốt rồi.
…Linh Ngự môn.
Trong một tòa đình viện.
Đình viện này rất rộng lớn, tường cao vây xung quanh.
Ở một góc của đình viện, trong một chiếc ao hơi nước mịt mờ, xung quanh ao là những cây hoa tản ra mùi hương nhàn nhạt.
Từng cánh hoa rơi xuống ao, khiến cho cả chiếc ao nhìn có vẻ tiên khí.
Giờ phút này, dòng nước trong suốt trong ao có chút dập dìu.
Bên bờ ao, có hai bóng người đang lẳng lặng nằm đó.
Nhìn kỹ lại thì đúng là Hồng Phù Dung và Nguyên Sơ Liễu.
Bên cạnh hai người bày một bộ ấm trà.
Váy dài quần lụa vương trên mặt đất cạnh ao.
Trong ao, hai thân hình thon dài, trên người không một mảnh vải nằm ghé bên bờ.
Giữa khe hở của những cánh hoa phủ trên mặt ao, thấp thoáng như ẩn như hiện hai đôi chân thon dài.
Nước ao tràn qua ngực, lộ ra cần cổ trắng nõn của hai người.
Cánh tay thon dài, trắng nõn như ngó sen của Hồng Phù Dung hơi nâng lên, bưng một chén trà, nhẹ nhàng uống một ngụm.
“Liễu Nhi…”
“Sư tôn, người nói đi”.
Nguyên Sơ Liễu lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm nghị nói.
Hồng Phù Dung nhìn thoáng qua ngực của đồ nhi mình, khẽ cười nói: “Con căng thẳng như vậy làm gì, hẳn là đã rất lâu rồi hai thầy trò chúng ta chưa cùng nhau tắm như thế này, thả lỏng chút đi…”, Nguyên Sơ Liễu nghe vậy thì cúi đầu, ngồi xuống.
“Con cảm thấy Tần Ninh là người như thế nào?”
Hồng Phù Dung thản nhiên nói.
“Rất thần kỳ”.
Nguyên Sơ Liễu suy tư một lát, sau đó nói: “Tinh thông âm thuật, thực lực kỳ lạ, đồ nhi không nhìn thấu hắn”.
Hồng Phù Dung gật gật đầu.
Nhìn không thấu là đúng rồi.
Hắn, dù sao năm đó cũng là Cửu Nguyên Đan Đế.
Trên thế gian này, người có thể nhìn thấu hắn, chỉ sợ không hề tồn tại! Trong lòng Hồng Phù Dung thầm cảm thán.
Tuy rằng cô ấy không biết vì sao năm đó tiên sinh lại lựa chọn chuyển kiếp sống lại.
Nhưng cô ấy biết, tiên sinh tự có suy nghĩ của riêng mình, có hàm ý sâu xa nào đó.
Đây cũng không phải là chuyện mà cô ấy có thể suy nghĩ ra được.
“Con thích hắn không?”
Hồng Phù Dung trực tiếp nói.
Nghe được những lời này, sắc mặt Nguyên Sơ Liễu lập tức đỏ lên, cô ta vội vàng nói: “Sư tôn, người nói cái gì thế…Con mới gặp hắn hai lần, làm gì có chuyện thích hay không thích…”
“Điều này cũng đúng”.
Hồng Phù Dung nói tiếp: “Thế nhưng sư tôn muốn nhắc nhở con, tốt nhất là không nên thích hắn”.
“Dạ?”
“Người như hắn, con không thể khống chế được”.
Hồng Phù Dung thì thầm nói.
Không thể khống chế được?
Nguyên Sơ Liễu lại nói: “Sư tôn, người đã sớm quen biết Tần Ninh rồi sao?”
“Đúng vậy…Từ thật lâu trước kia đã quen biết rồi…”, Hồng Phù Dung cảm thán một câu, sau đó lập tức nói: “Dù sao thì con cũng phải nhớ kỹ, sau này, chuyện mà Tần công tử phân phó con làm, con cứ việc đi làm, chọc ra phiền phức ngập trời cũng không quan trọng”.
“Con nhớ kỹ, xem lời hắn nói như thánh chỉ là được”.
Nguyên Sơ Liễu nao nao, vội vàng gật đầu.
Hồng Phù Dung chậm rãi ngồi thẳng dậy, cô ấy nhìn Nguyên Sơ Liễu, khẽ cười nói: “Liễu nhi nhà chúng ta bây giờ đã bắt đầu có chút mị hoặc chúng sinh rồi”.
Khuôn mặt Nguyên Sơ Liễu khẽ đỏ lên, cô ta di chuyển xuống nước né tránh.
“Trốn làm gì?”
Hồng Phù Dung trêu chọc nói: “Ta và con đều là con gái, thẹn thùng cái gì?
Để cho sư tôn xem vốn liếng của con!”
“Sư tôn…”
“Đừng ngại ngùng, để xem tương lai, tên nhóc nào được hời có được đồ nhi nhà ta…”
Hai thầy trò chơi đùa bên trong ao nước, phút chốc, bọt nước nổi lên xung quanh.
Cảnh tượng này nếu như bị người bên ngoài nhìn thấy, kiểu gì cũng sẽ phun máu mũi.
Đáng tiếc nơi này chỉ có thầy trò hai người mà thôi…Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.
Chuyện xảy ra ở bảy quận đã hoàn toàn truyền ra ngoài.
Nhà họ Linh chiếm được nhà họ Hứa và nhà họ Thạch, trở thành gia tộc bá chủ sở hữu hai quận lớn.
Mà trong đó còn có bóng dáng của Phù Dung lâu.
Khắp bảy quận, âm thanh bàn luận xôn xao không ngớt.
Một ngày nọ, trong phủ đệ nhà họ Linh.
Bốn người Linh Thiên Triết, Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên, Linh Văn Minh và cao tầng nhà họ Linh đều tập trung ở đại sảnh.
Tần Ninh đã ở đó.
Lắng nghe từng vị võ giả Đại Chí Tôn bẩm báo mọi việc, Linh Thiên Triết không ngừng gật đầu.
“Đại khái chính là như vậy”.
Linh Văn Long nói: “Hơn ba trăm toà thành trì của quận Thạch Thai, tuy nói đều đã thay cờ hiệu nhà họ Linh chúng ta, nhưng vẫn có không ít âm thanh phản kháng vang lên từ các nơi, dù sao, nhà họ Thạch đã chiếm cứ quận Thạch Thai nhiều năm, vẫn có những người trung thành, tận tâm”.
Linh Thiên Triết lập tức nói: “Những người này phải giải quyết trước tiên, phản kháng bằng vũ lực thì tuyệt đối không thể để lại, còn những người trong ngoài không đồng nhất thì sau này từ từ quét sạch, đây không phải là chuyện có thể hoàn thành trong nửa tháng”.
“Vâng!”
Linh Thiên Triết nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Tần công tử, huynh có điều gì muốn nói không?”
Tần Ninh nhìn nhị đệ của mình, nói: “Nhà họ Linh và Linh Ngự môn liên hợp với nhau, đã quét sạch Tiểu Thiên Tôn nhà họ Hứa và nhà họ Thạch, cảnh giới Đại Chí Tôn cũng chết không ít, phản kháng thành công là chuyện rất khó, nhưng phiền phức thì chắc chắn không ít, các ngươi cứ chậm rãi xử lý, Liễu Thông Thiên và Linh Văn Long phải hợp tác nhiều hơn”.
Mọi người đều gật gật đầu.
“Dùng thời gian từ từ tiêu hao bọn họ, nhà họ Linh trở thành bá chủ của quận Thạch Thai và quận Linh Tiên, trong tương lai sẽ sánh vai với năm đại gia tộc là nhà họ Dương, nhà họ Khúc, nhà họ Lữ, nhà họ Ngô và nhà họ Long, nói không chừng sau này còn có thể trở thành thế lực bá chủ thứ tư tại phương Bắc Linh Nguyên Châu này!”
“Thế nhưng cái này để sau lại nói, không có sự tích luỹ của từng thế hệ, rất khó để làm được”.
Tần Ninh nói tiếp: “Tiếp theo, ta muốn hỏi các ngươi một chút, các ngươi có nghĩ đến chuyện quay về dòng chính nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu không”.
Lời này vừa nói ra, đám người Linh Thiên Triết, Linh Văn Long, Linh Văn Minh và Linh Văn Tuyên đều trầm mặc.
“Các ngươi đi ra ngoài trước đi!”
Linh Thiên Triết phất tay nói.
Nhóm cao tầng nhà họ Linh đều rời khỏi phòng.
Ba người Linh Văn Long vẫn ngồi im không đi.
“Sao các con còn không đi?”
Linh Thiên Triết nhìn ba đứa con, nói.
“A?”
“A cái gì mà a, cút đi”.
Linh Thiên Triết lên tiếng dạy dỗ.
Khí thế mạnh mẽ bùng nổ.
Ba huynh đệ xám xịt rời đi.
Cha thay đổi rồi.
Khi nói chuyện với Tần Ninh, đều phải tránh mặt bọn họ! Đợi đến khi trong đại sảnh chỉ còn lại mình Linh Thiên Triết và Tần Ninh, Linh Thiên Triết mới nói: “Đại ca, năm đó, phụ mẫu rời đi là muốn về quê ở ẩn, những năm gần đây, đệ cũng thấy rõ điều đó”.
“Ba đứa con này của đệ, bị chậm trễ thời gian tu hành tốt nhất, cho dù thuật luyện đan của đại ca không tầm thường, nhưng nếu thực lực của ba đứa nó tăng vọt lên, chỉ sợ tâm tính cũng sẽ xuất hiện vấn đề lớn”.
“Về sau, nhà họ Linh vẫn nên phát triển ở quận Linh Tiên đi, đều đã rời khỏi rồi, quay trở về cũng không còn ý nghĩa gì”.
Tần Ninh gật đầu nói: “Ta tôn trọng ý kiến của đệ”.
“Có điều, ngày mai ta chuẩn bị xuất phát đến đại địa Linh Nguyên Châu, ở bảy quận, có rất nhiều chuyện không có cách nào hiểu rõ, đến lúc đó, các đệ đi theo ta đi!”
Chương 2292: Thiếu gia nhà họ Thu
Linh Thiên Triết lập tức nói: "Đại ca đang định...", "Không định làm gì cả, chỉ là muốn trở về nhìn xem thôi".
Tần Ninh cười nói: "Đệ cũng đừng lo lắng, ta muốn trở về xem nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu bây giờ như thế nào, rốt cuộc vì sao nhà họ Thu lại muốn đối phó với đệ?"
"Bây giờ nhà họ Hứa và nhà họ Thạch đã kết thúc, ta sẽ bảo Hồng Phù Dung để lại một vài Hồng Giáp Vệ, giúp đệ dàn xếp mọi chuyện, để trong khoảng thời gian tiếp theo sẽ không ra vấn đề gì".
Nói đến đây, Tần Ninh lại nói tiếp: "Nhưng mà đệ vẫn phải đi với ta một chuyến!"
"Đệ?"
Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Linh Thiên Triết, nói: "Tuy nói chúng ta đã rời khỏi dòng chính nhà họ Linh rất nhiều năm, thế nhưng chắc đệ vẫn có liên lạc với dòng chính đúng không?"
Linh Thiên Triết nghe vậy thì khẽ gật đầu.
"Đệ đi cùng với ta sẽ khiến đám người trong dòng chính tin tưởng hơn".
"Được".
Linh Thiên Triết gật đầu.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Hai người Hồng Phù Dung và Nguyên Sơ Liễu đã chờ đợi sẵn ở bên ngoài đình viện của Tần Ninh.
Đợi đến khi hắn và Thời Thanh Trúc đi ra khỏi đình viện, Hồng Phù Dung liền mở miệng nói: "Tiên sinh, hành trình tiến về Linh Nguyên Châu đã được chuẩn bị xong xuôi rồi".
"Về phần trăm vị Hồng Giáp Vệ, tạm thời để bọn họ ở lại bên trong quận Linh Tiên để trợ giúp nhà họ Linh và Linh Ngự môn ổn định cục diện, để tránh xuất hiện chuyện không hay".
"Rất tốt".
Lúc đầu Tần Ninh chỉ định để lại mười, hai mươi người là được rồi, dù sao mỗi một người trong Hồng Giáp Vệ đều là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, đủ để khiến mọi người phải sợ hãi.
Hồng Phù Dung sắp xếp như vậy càng thêm ổn thỏa, cũng rất tốt.
Đi ra trước đình.
Đám người nhà họ Linh đều đã chờ đợi ở đây.
Linh Thiên Triết.
Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên, Linh Văn Minh.
Linh Phi Dương, Linh Phỉ Phỉ, Linh Doãn Văn, Linh Tiểu Tiểu, Linh Nguyệt Minh.
Chín người quan trọng nhất của nhà họ Linh.
Ngoài ra, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, cùng với Dược Thập và Hác Kỉ Suất cũng đều chờ ở chỗ này.
Tần Ninh nhìn thấy Liễu Thông Thiên trong đám người liền vẫy tay.
"Mấy người nhà họ Linh chỉ đi theo ta đến Linh Nguyên Châu, qua một khoảng thời gian ngắn sẽ trở về, trong khoảng thời gian này, ngươi hãy xử lý những chuyện lớn chuyện nhỏ trong quận Linh Tiên và quận Thạch Đài".
"Đợi đến khi mấy người nhà họ Linh trở về, ngươi hãy dẫn đầu Linh Ngự môn tiến về quận Thạch Đài tọa trấn, về sau hai quận giúp đỡ lẫn nhau".
Liễu Thông Thiên nghe vậy thì lập tức gật đầu.
Tần Ninh cũng không định dẫn theo Liễu Thông Thiên.
Mà Liễu Thông Thiên căn bản cũng không có ý định đi theo.
Ngược lại.
Tần Ninh đi.
Ông ta còn vui vẻ.
Rất vui vẻ.
Từ khi tiến vào Trung Tam Thiên đến nay, mỗi ngày ông ta đều sống trong sự đả kích.
Đả kích đến từ Tần Ninh, đến từ Lý Huyền Đạo, đến từ Diệp Nam Hiên... Bây giờ ba người này, một người là Tiểu Thiên Tôn, hai người là Đại Chí Tôn, mà ông ta mới chỉ là Tiểu Chí Tôn hậu kỳ.
Cả ngày phải đối mặt với ba người, ông ta cảm giác mình không phải thiên tài, mà là đồ vô dụng.
Nhưng giờ thì sao?
Mọi người mới đến Trung Tam Thiên không đến một năm.
Trong khoảng thời gian chưa đến một năm mà ông ta có thể từ Thánh Đế đến Tiểu Chí Tôn hậu kỳ, quả thực là thiên tài yêu nghiệt.
Nhưng so sánh với mấy người Tần Ninh thì chỉ là cặn bã.
Bây giờ bọn họ đã đi, dù sao trong lòng mình có thể cân bằng, nếu không ông ta lo lắng mình sẽ bị tức chết mất.
Cho nên đối với việc mấy người Tần Ninh rời đi, Liễu Thông Thiên chỉ hận không thể khua chiêng gõ trống.
Trước tiên cứ đến Thạch Đài để phát triển Linh Ngự môn lớn mạnh, Liễu Thông Thiên cũng muốn làm như vậy.
Cò về nhà họ Linh, Liễu Thông Thiên chỉ nhớ kỹ một điều.
Bất cứ lúc nào, trong bất kỳ tình huống gì cũng không thể phản bội nhà họ Linh.
Trừ khi ông ta muốn chết! Giờ phút này, trên bầu trời Linh Phủ có ba con phi cầm cao to mạnh mẽ đang xoay quanh trong không trung.
Phi cầm kia dài trăm trượng, lông vũ toàn thân xanh biếc, tư thế hiên ngang oai hùng dưới ánh mặt trời.
"Nguyên Thú cấp ba, Thương Vũ Ưng!"
Những gia tộc như nhà họ Linh, nhà họ Dương cũng có phi cầm tọa kỵ, nhưng phần lớn đều là Nguyên Thú cấp một, mặc dù có Nguyên Thú cấp hai nhưng cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Về phần cấp ba... Nguyên Thú cấp ba cũng không phải là tọa kỵ mà bọn họ có thể khống chế được.
Mà thế lực bá chủ trong Linh Nguyên Châu như Phù Dung lâu, Tiểu Thiên Tôn chính là võ giả thực lực tầm trung trong môn phái, đương nhiên sẽ không thiếu Nguyên Thú cấp ba.
Giờ phút này, trăm vị võ giả Hồng Giáp Vệ mới chạy đến từ Phù Dung lâu đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nguyên Sơ Liễu thì dặn dò trăm vị Hồng Giáp Vệ lúc trước đi theo sư tôn đến ở chỗ này an tâm trợ giúp nhà họ Linh và Linh Ngự môn.
Sau đó đám người lập tức xuất phát.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc leo lên Thương Vũ Ưng đầu tiên.
Đám người Hồng Phù Dung, Nguyên Sơ Liễu cũng lần lượt bay lên không.
Một con Thương Vũ Ưng này có thể dễ dàng chở được cả trăm người trên lưng.
Mà hai con Thương Vũ Ưng khác chở đông đảo Hồng Giáp Vệ, một trước một sau bay lên trên không.
Ba con Thương Vũ Ưng lao vút trên bầu trời… Đại địa Linh Nguyên Châu nằm ở phía bắc Linh Nguyên Châu, cách quận Linh Tiên ở phía nam Linh Nguyên Châu khoảng mười vạn dặm, cho dù Thương Vũ Ưng có tốc độ cực nhanh thì cũng phải mất ít nhất là ba ngày.
Trên lưng Thương Vũ Ưng, một bảo khí Chí Tôn đột nhiên xuất hiện.
Đó là một đại điện.
Trước đại điện là đại sảnh, đằng sau thì là từng căn phòng.
Đám người lần lượt đi vào bên trong đại điện.
Mà trước đại sảnh có một bóng người đang bị trói chặt tu vi cả người bằng bảo khí dây thừng, bất đắc dĩ đứng đó.
"Đây là... thiếu gia nhà họ Thu?"
Tần Ninh nhìn người đàn ông trắng trẻo yếu đuối trước mắt, không nhịn được hiếu kỳ nói.
"Đây là tam công tử của tộc trưởng nhà họ Thu Thu Vân Thiên, Thu Tây Phong!"
Hồng Phù Dung đáp.
Tần Ninh không khỏi hỏi: "Ngươi bắt được hắn ta kiểu gì vậy?"
Hồng Phù Dung lại cười nói: "Dù sao Linh Nguyên Châu cũng là chỗ của chúng ta, nếu như người bình thường nhà họ Thu xuất hiện, chúng ta cũng sẽ không để ý, nhưng nếu là tam công tử này thì Phù Dung lâu vẫn sẽ quan tâm".
Ngày đó sau khi cuộc đấu võ bảy quận xảy ra trận chiến, Hồng Phù Dung chạy đến, cũng đã sai người bắt tam công tử nhà họ Thu.
Tần Ninh lập tức gật đầu nói: "Bắt lấy để hỏi một chút tin tức cũng được, không hỏi ra cái gì thì giết".
Nghe thấy hắn nói vậy, Hồng Phù Dung gật đầu.
Tiên sinh nói giết, vậy thì giết.
Về phần nhà họ Thu sẽ trả thù thế nào... Cô ấy không quan tâm.
"Ê ê ê...", giờ phút này sắc mặt Thu Tây Phong vô cùng khó coi, nói: "Đừng có mà vừa há mồm đã muốn giết chứ, các ngươi hỏi trước đi, ta biết cái gì sẽ nói cái đấy".
Tần Ninh nghe thấy lời này, có chút hứng thú nhìn Thu Tây Phong, không nhịn được cười nói: "Sao lại không có dũng khí như vậy?"
"Ta không có dũng khí như thế đó!"
Thu Tây Phong liền nói ngay: "Chết mất rồi thì có dũng khí để làm gì!"
Tần Ninh không nhịn được cười.
"Được đấy, ta chỉ thích ngươi thẳng thắn như vậy".
Tần Ninh tiếp tụcnói: "Vì sao nhà họ Thu lại muốn đối phó với nhà họ Linh ở quận Linh Tiên?
Còn xúi giục nhà họ Hứa và nhà họ Thạch, vòng vo tam quốc như thế...", Thu Tây Phong nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, nói: "Chuyện này ta biết".
"Nhà họ Thu chúng ta... Ờm... người nhà họ Thu bọn họ muốn tiêu diệt nhà họ Linh quận Linh Tiên, nhưng dù sao quận Linh Tiên cũng nằm ở Linh Nguyên Châu, nhà họ Thu không tiện trực tiếp ra tay, dù sao sẽ đắc tội các thế lực trong Linh Nguyên Châu!"
"Lúc đầu chuyện này rất đơn giản, nhà họ Linh yếu ớt, nhà họ Hứa bắt tay với nhà họ Thạch là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng tộc trưởng vẫn không yên lòng, liền phái Thu Minh Anh đến đây, Tiểu Thiên Tôn tầng chín vụng trộm ra tay sẽ càng không có vấn đề, ai biết lại đụng phải các ngươi...", trong lời nói của Thu Tây Phong đã hoàn toàn rũ sạch quan hệ của mình với nhà họ Thu.
Chương 2293: Vùng đất Cửu Châu
Tần Ninh nhìn về phía Thu Tây Phong, tiếp tục nói: "Vậy tại sao nhà họ Thu lại muốn đối phó với nhà họ Linh?"
Nghe thấy hắn nói vậy, Thu Tây Phong lập tức nhìn thoáng qua bốn phía.
"Nơi này không có người ngoài, ngươi cứ tùy tiện nói".
Tần Ninh thản nhiên nói.
Thu Tây Phong ho khan một cái, vẻ mặt nghiêm nghị.
"Nói đến việc này thì phải nhắc đến Cửu Nguyên Đan Đế hơn bốn vạn năm trước kia!"
Hắn ta vừa dứt lời, mấy người Linh Thiên Triết, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Hồng Phù Dung đều vểnh tai lắng nghe.
Liên quan đến Tần Ninh?
"Cửu Nguyên Đan Đế có một quyển sách tên là Cửu Nguyên Đan Điển, được ngàn vạn đan sư ở Trung Tam Thiên tôn sùng làm quyển sách quan trọng nhất trong đan đạo, lại có người nói nếu có thể học được toàn bộ chín quyển Đan Điển thì sẽ có thể trở thành đan đế tuyệt thế thứ hai sau Cửu Nguyên Đan Đế!"
"Nói không chừng còn có thể thành tiên!"
"Nhưng mà năm đó Cửu Nguyên Đan Đế đột nhiên mất tích, đệ tử Trần Nhất Mặc cũng bặt vô âm tín, nghe nói Cửu Nguyên Đan Điển nằm trong tay đệ tử, thế nhưng về sau Cửu Nguyên đan tông ở Cửu Nguyên Vực lại truyền ra tin tức tông chủ Dịch Hàn Ngọc cầm trong tay ba quyển đầu tiên của Cửu Nguyên Đan Điển".
Nghe thấy hắn ta nói vậy, đôi mắt đẹp của Dược Thập đứng ở bên cạnh liền sáng rực.
"Nhưng mà Cửu Nguyên đan tông đã phát triển hơn ba vạn năm, tốc độ vươn lên cực nhanh, trở thành một trong những thế lực bá chủ của Cửu Nguyên Vực, không ai dám đi cướp!"
"Hơn nữa bản thân vị tông chủ Dịch Hàn Ngọc này cũng là một vị đan sư Chí Tôn cửu phẩm, địa vị cao, thực lực mạnh".
"Ngoài ra tông chủ Dịch Hàn Ngọc còn là đệ tử của Trần Nhất Mặc, là đồ tôn của Cửu Nguyên Đan Đế".
"Mọi người cho rằng ba quyển nằm trong tay Dịch Hàn Ngọc là điều đương nhiên, sư phụ truyền cho đồ đệ, đồ đệ truyền cho đồ tôn là điều rất bình thường!"
Thu Tây Phong tiếp tục nói: "Thế nhưng về sau, nghe nói...", "Nghe nói Trần Nhất Mặc chết rồi, sáu quyển Đan Điển khác cũng không biết tung tích, có người nói nó đang ở ngay trong Cửu Nguyên Vực chúng ta".
"Mọi người liền nghĩ, Cửu Nguyên Đan Đế xuất phát từ nhà họ Linh, nói không chừng nhà họ Linh sẽ biết về mấy quyển khác thì sao?"
Diệp Nam Hiên lại nói: "Cho dù như thế, các ngươi cũng nên đi tìm nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu chứ không phải nhánh nhỏ ở quận Linh Tiên này!"
"Ngươi nhìn xem ngươi có ấu trĩ không?"
Thu Tây Phong cười nói: "Theo tin tức mà chúng ta nhận được, nhà họ Linh ở quận Linh Tiên là do vợ chồng Linh Thư và Lý Thanh Huyên ẩn cư, hai người này còn quan trọng hơn toàn bộ nhà họ Linh kia".
Thu Tây Phong thừa nước đục thả câu nhìn về phía đám người, lập tức nói: "Hai người này là cha mẹ ruột của Cửu Nguyên Đan Đế - Linh Thiên Thần!"
Thu Tây Phong vừa nói xong, đám người ở xung quanh đều giật mình.
Thế nhưng... Tần Ninh, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc.
Linh Thiên Triết, Linh Văn Long... Dược Thập, Hác Kỉ Suất... Hồng Phù Dung... đều có vẻ mặt bình tĩnh.
Chỉ có Nguyên Sơ Liễu là có chút kinh ngạc.
"Ê ê ê, các ngươi có vẻ mặt gì thế kia?"
Thu Tây Phong cạn lời nói: "Các ngươi không khiếp sợ sao?
Năm đó Cửu Nguyên Đan Đế là người có một không hai trong Trung Tam Thiên, có bao nhiêu cao thủ nhà giàu đến cầu xin hắn luyện đan, nhưng các ngươi đã bao giờ nghĩ đến việc Cửu Nguyên Đan Đế này thế mà lại đến từ nhà họ Linh không!"
Tất nhiều người căn bản đều không biết chuyện này.
Nhà họ Thu muốn lấy được bí mật đó cũng phải tốn rất nhiều công sức.
Thế nhưng những người này, ngoại trừ Nguyên Sơ Liễu ra thì không có một ai kinh ngạc.
Diệp Nam Hiên thúc giục nói: "Nói tiếp đi".
Thu Tây Phong trợn mắt há hốc mồm.
Chẳng lẽ đây cũng không phải là bí mật?
Không có khả năng! Nhưng sao hắn ta có thể biết được chính chủ mà hắn ta nói tới đang đứng ngay trước mắt, mấy người nhà họ Linh sao có thể không biết chuyện này, mà sau khi Hồng Phù Dung nhìn thấy Tần Ninh cũng đã hiểu được xuất thân lai lịch của hắn kiếp trước, đương nhiên cũng không kinh ngạc.
Lúc này, Nguyên Sơ Liễu cũng hiếu kỳ nhìn sư tôn.
Chắc hẳn sư tôn cũng không biết chứ! Vì sao lại không hề kinh ngạc?
Tần Ninh chú ý đến mọi người tại đây.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Dược Thập, trong lòng Tần Ninh cũng rất hiếu kỳ.
Thu Tây Phong tiếp tục nói: "Cho nên, chúng ta, ờm, nhà họ Thu liền cho rằng chắc chắn nhà họ Linh sẽ biết tung tích của Cửu Nguyên Đan Điển".
"Cho nên các ngươi liền ra tay với nhà họ Linh ở quận Linh Tiên, nếu như không lấy được tin tức thì sẽ ra tay với nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu?"
Lý Huyền Đạo chậm rãi nói: "Thì ra là thế".
"Không không không!"
Thu Tây Phong lại đột nhiên nói: "Ngươi hiểu nhầm rồi, nhà họ Thu chỉ muốn ra tay với nhà họ Linh ở quận Linh Tiên, nhưng lại không đủ tư cách để ra tay với nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu".
"Không đủ tư cách?"
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, cười nói: "Xin được chỉ bảo?"
"Năm đó nhà họ Linh là thế lực bá chủ trong Cửu Nguyên Vực, giống như Cửu Nguyên đan tông bây giờ vậy, chỉ là mấy vạn năm nay đã dần dần bị người khác đạp xuống mà thôi".
"Nhưng cho dù vậy thì vẫn là bá chủ trong Linh Nguyên Châu, tồn tại cùng nhà họ Liễu và Phù Dung lâu, thế nhưng nhà họ Linh lại là mạnh nhất, cho dù nhà họ Thu chiếm cứ Di Nguyên Châu cũng không phải là đối thủ của nhà họ Linh".
"Bên trong vùng đất Cửu Châu của Cửu Nguyên Vực đều có các thế lực mạnh mẽ tồn tại, giữa họ cũng có đẳng cấp mạnh yếu".
Thu Tây Phong nhìn về phía Hồng Phù Dung, cười nói: "Lâu chủ Phù Dung cũng biết...", lúc đưa mắt nhìn vị lâu chủ Phù Dung nổi tiếng lâu đời này, trong lòng Thu Tây Phong liền cảm thấy khô nóng.
Một người phụ nữ quyến rũ, có thể thu hút trái tim người ta.
Nghe nói vị lâu chủ Phù Dung này có cầm thuật rất cao siêu, là võ giả âm tu hiếm thấy.
Đáng tiếc.
Không phải cao thủ thổi tiêu.
Nếu như là cao thủ thổi tiêu... vậy thì tốt quá! Hồng Phù Dung gật đầu nói: "Nhà họ Linh, nhà họ Liễu, Phù Dung lâu, đúng là ba bá chủ trong Linh Nguyên Châu, thế nhưng nhà họ Linh lại mạnh hơn nhà họ Liễu và Phù Dung lâu, nhà họ Thu đúng là không đáng giá nhắc tới".
"Trong toàn bộ Cửu Nguyên Vực ngoại trừ các thế lực siêu cấp đỉnh cao, có thể áp chế nhà họ Linh chỉ có nhà họ Tề ở Tề Châu và nhà họ Khương ở Khương Nguyên Châu!"
Hồng Phù Dung tiếp tục nói: "Có lẽ tiên sinh không rõ lắm về tình hình trong Cửu Nguyên Vực bây giờ".
"Cửu Nguyên Vực chia thành chín châu lớn, mỗi một châu đều có hàng nghìn tỷ sinh linh tồn tại".
"Mà ở trung tâm Cửu Nguyên Vực là khu vực quan trọng nhất, được gọi là đại lục Cửu Nguyên!"
"Đại lục Cửu Nguyên là cấm địa của các thế lực võ giả của Cửu Châu chúng ta, nơi đó có các thế lực siêu cấp, bá chủ siêu cấp trong toàn bộ Cửu Nguyên Vực, thậm chí có còn có cấp bậc Chí Cao Đế Tôn tồn tại...", cửu cảnh Chí Tôn.
Hồng Phù Dung chính là một vị cường giả cấp bậc Tiểu Thần Tôn, ở ngũ cảnh Chí Tôn, đủ để xưng bá Linh Nguyên Châu.
Mà cửu cảnh Chí Tôn chính là Chí Cao Đế Tôn.
Sự chênh lệch giữa hai cấp bậc đó vô cùng lớn.
Tần Ninh gật đầu.
Hồng Phù Dung tiếp tục nói: "Vùng đất Cửu Châu trong Cửu Nguyên Vực trông thì có vẻ cực kỳ rộng lớn, nhưng trên thực tế nếu so sánh với đại lục Cửu Nguyên thì lại không tính là gì".
"Mà Cửu Châu cũng có các thế lực xưng bá".
"Nhà họ Tề ở Tề Châu nằm ở khu vực đông bắc Cửu Nguyên Vực!"
"Nhà họ Khương ở Khương Nguyên Châu nằm ở phía đông".
"Vạn Độc Tông trong địa vực Ách Nguyên Châu ở phía đông nam".
"Phương bắc thì có Thiên Hồng Bang của Hồng Châu!"
"Phương nam là nhà họ Thu thuộc Di Nguyên Châu".
"Ngoài ra ở vị trí phía tây, tây nam chính là Linh Nguyên Châu chúng ta, hướng chính tây cũng chính là ở phía bắc Linh Nguyên Châu chúng ta có Đan Đỉnh Môn thuộc Lãng Châu tọa trấn trong đó, hướng tiếp về phía bắc chính là Tuyên Châu, có Ngạo Thế Đường".
"Vùng đất Cửu Châu nói chung là như thế".
Hồng Phù Dung giảng giải rõ ràng về chín châu thuộc Cửu Nguyên Vực ra.
Chương 2294: Đừng giết ta là được
Mà có một vài chuyện trong đó chắc Tần Ninh cũng biết.
Ví dụ như, nhà họ Khương ở Khương Nguyên Châu.
Năm đó, nhà họ Khương ở Khương Nguyên Châu cũng nổi tiếng khắp toàn bộ Cửu Nguyên Vực giống như nhà họ Linh, là gia tộc siêu cấp thực thụ ở đại lục Cửu Nguyên.
Chỉ là lúc đó nhà họ Khương đã đắc tội nhà họ Linh, tự cho là mạnh hơn nên đi sỉ nhục khắp nơi, xâm chiếm, thậm chí là giết con cháu nhà họ Linh.
Lúc ấy Linh Thiên Thần đi du ngoạn bên ngoài trở về biết chuyện này, đã trực tiếp phái người đi đánh nhà họ Khương đến mức không thể sống yên ổn.
Từ đó về sau, nhà họ Khương không thể tranh đua trong đại lục Cửu Nguyên được nữa, đành phải rút lui ra khỏi đại lục Cửu Nguyên, trở về Khương Nguyên Châu nơi sinh ra nhà họ Khương, làm bá chủ một châu.
Bá chủ một châu và bá chủ một vực, địa vị quả thực cách xa như trời với đất, có thể tưởng tượng được năm đó nhà họ Khương đã bị đánh thảm thế nào.
Chỉ là ngay cả Tần Ninh cũng không nghĩ tới, nhà họ Linh đã từng là bá chủ Cửu Nguyên Vực cũng sẽ dần dần xuống dốc sau khi hắn bắt đầu tọa hóa… "Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo mà!"
Thu Tây Phong liền nói ngay: "Bây giờ toàn bộ Cửu Châu đại địa ngoại trừ nhà họ Tề ở Tề Châu là mạnh ra thì chính là nhà họ Khương ở Khương Nguyên Châu và nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu".
"Mấy châu lớn khác cũng không tệ, chỉ là nếu so với ba phe này lại kém hơn chút".
"Nếu nhà họ Thu muốn đối phó với nhà họ Linh, vậy thì phải bắt tay với Phù Dung lâu và nhà họ Liễu còn tạm được, có điều cho dù như thế thì vẫn sẽ bị thiệt, nhà họ Thu còn chưa ngu ngốc như vậy".
Hồng Phù Dung cũng gật đầu.
Tuy nhà họ Linh đã xuống dốc, thế nhưng vẫn phải có căn cơ.
Phù Dung lâu ở trong tay cô ấy đã phát triển bốn vạn năm.
Vất vả lắm cô ấy mới phát triển Phù Dung lâu đến mức có thể so sánh được với nhà họ Liễu… Mà Phù Dung lâu cũng đã giằng co với nhà họ Liễu từ lâu.
Thế nhưng sau khi nhà họ Linh xuống dốc, di chuyển đến Linh Nguyên Châu, tài nguyên và thành trì trong đại địa Linh Nguyên Châu đã bị nhà họ Linh trực tiếp cầm đi hơn nửa.
Nhưng nhà họ Liễu và Phù Dung lâu cũng không thể không phục.
Đánh không lại người ta, đương nhiên là phải chịu rồi.
Thu Tây Phong nói đến đây liền cười: "Ta đã nói hết những gì mình biết rồi, các ngươi có thể tha mạng cho ta không?
Thả hay không thả ta cũng không sao, đừng giết ta là được, có được không?"
Nghe hắn ta nói vậy, mọi người đều dở khóc dở cười.
Tên này lại sợ chết như vậy sao?
Thu Tây Phong bất đắc dĩ nói: "Các ngươi không biết đấy chứ, nhà họ Thu lắm con nhiều cháu, phụ thân ta có ba đứa con trai, ta xếp hạng thứ ba".
"Đại ca Thu Đông Dương!"
"Nhị ca Thu Đông Hoa!"
"Hai người có thiên phú rất tốt, trong gia tộc có không ít tộc lão ủng hộ bọn họ, đến khi ta sinh ra thì không còn ai ủng hộ ta!"
"Nếu không sao lần này lại có thể phái ta đến đây xem tình hình được chứ?"
Thu Tây Phong khổ sở nói.
Tần Ninh nhìn Thu Tây Phong, nói: "Đừng có mà tỏ ra thê thảm nữa, làm sao nhà họ Thu lại biết được năm đó Cửu Nguyên Đan Đế xuất thân từ nhà họ Linh?
Chuyện này có rất ít người biết, thậm chí là bên trong nhà họ Linh, nếu không phải người quan trọng thì căn bản cũng không biết".
Tần Ninh hiểu rất rõ, lúc đó mình đang dần đi về hướng mạnh mẽ mà nhà họ Linh cũng không muốn mượn sức mạnh của mình để phát triển lớn mạnh, trở thành bá chủ một vùng.
Cho nên xưa nay Tần Ninh vẫn luôn giữ bí mật về thân phận.
Đúng là có rất ít người biết.
Nếu không phải lần này Hồng Phù Dung gặp được hắn thì căn bản cũng không biết, tiên sinh năm đó làm bạn với mình đến khi lớn lên - Cửu Nguyên Đan Đế, lại là con cháu nhà họ Linh.
Chỉ là trong thiên hạ này không có bức tường nào gió không lọt qua được.
Chắc chắn vẫn sẽ có người biết.
Nhưng hiển nhiên nhà họ Thu không nằm trong số đó.
"Ta không biết".
Thu Tây Phong liền nói ngay: "Ta thật sự không biết, những chuyện thế này, phụ thân ta đều bàn bạc với Thu Đông Dương, Thu Đông Hoa, ta căn bản không có tư cách biết".
Trong đôi mắt của Tần Ninh mang theo vài phần sát khí, nhìn về phía Thu Tây Phong.
Cả người Thu Tây Phong vô cùng lạnh lẽo, khóc kể lể: "Đừng giết ta, ta thật sự không biết mà!"
"Dẫn đi, trông coi thật kỹ!"
Tần Ninh khoát tay một cái nói.
Không bao lâu sau, đám người lần lượt ngồi vào chỗ trong đại sảnh.
Linh Thiên Triết nhìn về phía Tần Ninh, hình như có gì muốn nói, thế nhưng lại không thốt ra được câu nào.
"Các ngươi đi xuống trước đi!"
Tần Ninh nói.
Trong nháy mắt, trong đại sảnh chỉ còn lại Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và… Hồng Phù Dung.
Đám người còn lại đều rời đi.
"Cô ấy...", "Không sao, đệ cứ nói đi, nhị đệ".
Tần Ninh cười nói.
Linh Thiên Triết lập tức hiểu ra, chắc chắn kiếp trước Hồng Phù Dung có quan hệ không tầm thường với đại ca.
"Đại ca, có một chuyện đệ vẫn luôn không nói, hy vọng huynh nghe được tin này có thể giữ được bình tĩnh".
Linh Thiên Triết tìm từ nói.
"Ta còn có thể chấp nhận được cả tin cha mẹ đã mất, thì cũng có thể chấp nhận được chuyện khác".
Tần Ninh thản nhiên nói.
Linh Thiên Triết gật đầu nói: "Không biết lâu chủ Phù Dung đã nói cho nói cho huynh biết về tình huống bên trong nhà họ Linh bây giờ chưa".
Nhà họ Linh này là chỉ nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu.
"Tình huống như thế nào?"
Tần Ninh nhíu mày lại nói.
Linh Thiên Triết thở ra một hơi, chậm rãi nói: "Năm đó, trước khi cha mẹ qua đời, đại bá Linh Dập, nhị thúc Linh Dụ đều đã chết một cách ly kỳ...", "Mà trước đó, ông nội và bà nội… cũng chết rất kỳ lạ...", nghe vậy, bàn tay của Tần Ninh hơi khựng lại, mãi mà không mở miệng.
"Ta đã biết...", trên thực tế, trong lòng Tần Ninh đã sớm đoán được.
Ông nội bà nội chính là cường giả đỉnh cao cấp bậc Chí Cao Đế Tôn, còn là trụ cột của nhà họ Linh, cũng là người giúp nhà họ Linh tọa trấn đại lục Cửu Nguyên, trở thành gia tộc đỉnh cao.
Mà đại bá và nhị thúc cũng giống như cha mẹ, đều là cường giả cấp bậc Đế Tôn gần với Chí Cao Đế Tôn! Nếu người của thế hệ trước nhà họ Linh không chết, nhà họ Linh không có khả năng xuống dốc đến mức phải co ro ở trong Linh Nguyên Châu.
Hắn đã nghĩ tới điều này, chỉ là cho tới nay vẫn chưa nói cho Linh Thiên Triết biết mà thôi.
Mỗi lần nghĩ đến người nhà họ Linh đã chết, hắn sẽ nghĩ đến cha mẹ cũng đã mất… "Hơn nữa, không chỉ như vậy...", Linh Thiên Triết lại tiếp tục nói: "Bây giờ trong nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu, đại bá Linh Dập chỉ còn một đứa con trai là Linh Thiên Thương!"
"Nhị bá Linh Dụ cũng chỉ còn lại một người con trai là Linh Thiên Minh!"
Ánh mắt Tần Ninh trở nên nghiêm nghị, chậm rãi nói: "Sao có thể như thế...", "Chuyện này, có lẽ lâu chủ Phù Dung sẽ biết rõ hơn ta một chút...", Linh Thiên Triết nhìn về phía Hồng Phù Dung, nói.
Hồng Phù Dung đi lên phía trước, khom người nói: "Năm đó sau khi tiên sinh mất đi tin tức, nhà họ Linh từng bước xuống dốc, bắt đầu từ việc hai vị Chí Cao Đế Tôn của nhà họ Linh ngã xuống, chấn động toàn bộ Cửu Nguyên Vực".
"Sau đó, các đệ tử và cao thủ nòng cốt của nhà họ Linh cũng lần lượt qua đời, cho tới bây giờ, nhà họ Linh đã mất đi các cường giả vượt qua cảnh giới Tiểu Thần Tôn rồi!"
"Chuyện này rất kỳ quái, dường như có người đứng phía sau muốn tiêu diệt nhà họ Linh vậy, thế nhưng cũng không phải một lần là xong, mà là tính kế tỉ mỉ từng bước một...", nói đến chỗ này, Hồng Phù Dung tiếp tục nói: "Hơn nữa gần đây Phù Dung lâu nhận được tin tức, tộc trưởng Linh Thiên Thương của nhà họ Linh hiện nay… vốn sắp đột phát cảnh giới Đại Thần Tôn, thế nhưng kết quả… hình như đã xảy ra vấn đề gì đó".
"Bây giờ chuyện này vẫn chỉ là lời đồn, nhà họ Linh giữ bí mật với bên ngoài, chúng ta cũng không tra được tin tức gì!"
Linh Thiên Triết nghe thấy lời này lập tức biến sắc.
Ông ta cũng không biết về chuyện này!
Chương 2295: Thành Phù Dung
Nhà họ Linh.
Ở dưới tổ phụ tổ mẫu tổng cộng có ba dòng.
Linh Dập! Linh Dụ! Linh Thư! Linh Thư chính là cha đẻ mẹ đẻ của Linh Thiên Thần và Linh Thiên Triết năm đó.
Mà Linh Dập thì là đại bá của hai người, Linh Thiên Thương là con trai của Linh Dập, có thể nói là đường huynh của Tần Ninh và Linh Thiên Triết.
Nhà họ Linh ở quận Linh Tiên cũng không phải là không có bất cứ liên hệ gì với nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu, mà vẫn còn thư từ qua lại với nhau.
Dù sao cũng cùng xuất phát từ một nhà.
Linh Thiên Thương bị thương, Linh Thiên Triết nghe nói về chuyện này, trong lòng lập tức vô cùng lo lắng.
Hồng Phù Dung lại nói tiếp: "Chuyện đó chỉ là lời đồn, chưa chắc đã là thật!"
Tần Ninh và Linh Thiên Triết đều không nói gì.
Mấy năm gần đây nhà họ Linh không ngừng bị người khác hãm hại, không có lửa làm sao có khói, nói không chừng việc này là thật.
Sau đó trên đường đi, ngày nào Linh Thiên Triết cũng đều lo lắng.
Ở trong một căn phòng đằng sau đại điện.
Tần Ninh lẳng lặng ngồi khoanh chân tu hành.
Sau khi đến cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng một, quá trình pháp thân Dung Linh phải cần không ngừng tích lũy.
Trên thực tế, pháp thân Dung Linh đến một bước này cũng là quá trình thân xác của võ giả tự thay đổi.
Bốn cảnh giới Tiểu Chí Tôn, Đại Chí Tôn, Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn.
Ở cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, quá trình chia làm chín tầng, chính là bởi vì tính đặc biệt của cảnh giới này.
Lúc này, khí Chí Tôn không ngừng di chuyển trong cơ thể của Tần Ninh, bên trong pháp thân cũng có từng linh khí trời đất không ngừng xoay tròn.
Dần dần, sức mạnh từ trên xuống dưới cả người Tần Ninh khi thì cuồng bạo, khi thì yếu ớt… Sau năm ngày, đám người vừa đi vừa nghỉ, đã rời khỏi khu vực bảy quận của Linh Nguyên Châu, đến đại địa Linh Nguyên Châu.
Sau khi đi ngang qua một vùng núi phía trước sẽ là đại địa Linh Nguyên Châu, cũng là nơi phồn hoa nhất trong Linh Nguyên Châu.
"Chỉ cần một ngày nữa là sẽ có thể đến Phù Dung lâu".
Hôm đó Hồng Phù Dung bẩm báo: "Toàn bộ phía bắc Linh Nguyên Châu chia làm ba khu vực, xem như tạo thành thế chân vạc, nhưng khu vực mà nhà họ Linh chiếm cứ lại tương đối lớn".
"Tiên sinh tới Phù Dung lâu trước hay là trực tiếp tiến về nhà họ Linh?"
"Đi Phù Dung lâu xem một chút trước đi!"
"Được!"
Trong mắt Hồng Phù Dung lóe lên một chút ánh sáng.
Phù Dung lâu có thể nói là do cô ấy đã tốn rất nhiều công sức để gây dựng, bên trong cũng tụ tập rất nhiều người mà cô ấy cho rằng là thiên tài âm tu.
Bây giờ Hồng Phù Dung giống như một vị học sinh ưu tú trong trường học, muốn được cha mẹ khen ngợi.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, ba con phi cầm đã đến trước một thành trì vô cùng phồn hoa.
Phi cầm chậm rãi đáp xuống.
Mà lúc mọi người lần lượt đi xuống, con đường dẫn vào cửa thành trước mặt bọn họ đã được quét dọn sạch sẽ.
Không ít người qua lại đều bị ngăn cản hai bên đường.
Đệ tử của Phù Dung lâu xếp hàng hai bên, vẻ mặt nghiêm nghị cung kính chờ đợi.
Đương nhiên bọn họ đã sớm nhận được tin tức, ở chỗ này chờ.
Mà ở trước đám người còn có ba người đang trông mong nhìn ngó.
"Lâu chủ".
"Lâu chủ".
"Lâu chủ".
Lúc Hồng Phù Dung dẫn mấy người đi xuống, ba người kia liền đi lên phía trước, cung kính khom người nói.
Hồng Phù Dung nhìn về phía ba người.
"Thạch Dục Hiển!"
"Hoắc Thành Phong!"
"Hạ Lương Nhân!"
"Ba vị này là phó lâu chủ của Phù Dung lâu, những chuyện to nhỏ hàng ngày cũng đều là do ba vị phó lâu chủ hỗ trợ quản lý".
Hồng Phù Dung quay sang nói với Tần Ninh.
Thạch Dục Hiển kia có dáng người cao lớn mạnh mẽ, khí thế thâm trầm.
Hoắc Thành Phong thì phóng khoáng hơn rất nhiều, mà Hạ Lương Nhân lại là một người phụ nữ có vẻ ngoài tầm bốn mươi tuổi, dáng người yểu điệu, dung mạo kiều diễm.
Giờ phút này ba vị phó lâu chủ đều nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay.
Lâu chủ đại nhân tự mình giới thiệu cho vị công tử này, chắc chắn thân phận của hắn không tầm thường.
Hồng Phù Dung tiếp tục nói: "Trong khoảng thời gian ta không có mặt, có chuyện gì lớn xảy ra không?"
Thạch Dục Hiển đi lên phía trước, chắp tay nói: "Tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ trong lâu đều bình thường".
"Ừm!"
Hồng Phù Dung gật đầu, tiếp theo nhìn về phía Tần Ninh.
Mấy người cùng nhau tiến vào bên trong thành Phù Dung.
Thành Phù Dung vô cùng rộng lớn, chỉ nhìn mỗi thiết kế và chế tạo tường thành thôi cũng đã uy nghiêm hơn thành trì của quận Linh Tiên mấy lần.
Dù sao khu vực khác nhau, cấp độ thực lực khác nhau, chênh lệch cũng là điều bình thường.
Phù Dung lâu nằm ngay bên trong thành Phù Dung.
Trên thực tế, thành Phù Dung này cũng bởi vì Phù Dung lâu phát triển mà dần dần trở thành một trong ba tòa thành nổi tiếng trong toàn bộ Linh Nguyên Châu.
Đoàn người tiến vào trong thành, trên con đường rộng rãi là quán rượu, tiệm vải, quán trà, gánh hát, cái gì cần có đều có, khắp nơi đều vô cùng xa hoa khí thế.
Trên đường đi, Hồng Phù Dung đều cẩn thận chú ý tới mọi hành động của Tần Ninh.
Chỉ là hắn lại không có cảm giác gì với những thứ này.
Ngược lại ba người Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo giống như người nhà quê mới lên thành phố vậy, không ngừng nhìn ngó xung quanh, kinh ngạc trầm trồ.
Sự nhận biết của ba người đã dần dần được đổi mới.
Thế giới Trung Tam Thiên vốn đã cao cấp hơn thế giới Hạ Tam Thiên, võ giả nơi này có thực lực mạnh hơn, cũng toàn diện hơn.
Trước đó ở trong quận Linh Tiên Thời Thanh Trúc suốt ngày đòi Tần Ninh đi dạo phố với mình.
Vừa mới quen thuộc với quận Linh Tiên, đến khi đi vào bên trong thành Phù Dung, nàng lại càng thêm hiếu kỳ.
Hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên vì kiêng dè có Tần Ninh ở bên cạnh nên mới không tỏ ra thái quá như thế.
Sau khi đi vào trong thành Phù Dung, đi qua một con đường lớn, cuối con đường lại có thêm một bức tường thành đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Mà xung quanh khu vực cách tường thành khoảng trăm trượng vô cùng vắng vẻ, không có một ai đến gần đây.
Dưới cửa thành, có một đội ngũ võ giả mặc áo giáp đỏ đứng vững.
"Cung nghênh lâu chủ!"
"Cung nghênh lâu chủ".
Từng người đều quỳ một chân xuống đất, cất cao giọng nói.
Hồng Phù Dung mở miệng nói: "Phù Dung lâu vốn được xây dựng dựa lưng vào núi, chỉ là về sau phát triển, gia đình của các đệ tử trong lâu cũng ở lại xung quanh, dần dần qua mấy vạn năm liền có thành Phù Dung!"
Cánh cửa lớn rộng mở, từng bóng người đứng nghiêm.
Hồng Phù Dung dẫn đoàn người Tần Ninh trực tiếp tiến vào.
Nơi này mới thật sự là vị trí của Phù Dung lâu.
Đập vào mắt là một quảng trường khổng lồ lan ra bốn phía.
Mà ở cuối quảng trường có một tòa lầu các lớn cao ba tầng đột ngột mọc lên từ mặt đất, gần như cao trăm trượng.
Hai bên lầu các có từng đại điện rộng rãi hùng vĩ.
Hơn nữa nếu nhìn vào sâu bên trong, tới gần dãy núi, sẽ thấy trên từng ngọn núi cũng có lầu các được xây dựng trong rừng cây rậm rạp.
"Phù Dung lâu có trên vạn đệ tử, khi nó không ngừng phát triển, thành trì bên ngoài cũng không thể không mở rộng, thế là liền khuếch trương tông môn vào trong dãy núi".
Hồng Phù Dung cười nói: "Ta dẫn tiên sinh về chỗ ở!"
"Ừm".
Hồng Phù Dung đi phía trước dẫn đường, không bao lâu sau đã đến trước một sơn cốc.
Tiến vào sơn cốc sẽ thấy có cầu nhỏ nước chảy, chim hót hoa nở, vài ngọn núi giả xinh đẹp mọc đầy rêu xanh, được trang trí vô cùng tỉ mỉ.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thấy cảnh này, lập tức hiểu ra.
Chỗ này hoàn toàn được trang trí dựa theo sở thích của sư tôn.
Hai người đã ở bên Tần Ninh rất lâu, cũng hiểu được sư tôn từ trước đến nay đều không thích những nơi xa hoa phung phí mà chỉ thích những nơi yên tĩnh có cầu nhỏ nước chảy như thế này.
Bình luận facebook