• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2281-2285

Chương 2281: Còn bao nhiêu phần thực lực?

Hứa Mậu Vinh vừa nói xong, võ giả đến từ khắp mọi nơi đều đứng dậy, vẻ mặt hoảng sợ.

Vậy mà còn có chuyện này?

Khó trách tại sao nhà họ Hứa và nhà họ Thạch vẫn luôn nhắm vào võ giả nhà họ Linh.

“Bốp bốp bốp…”, trong võ trường, tiếng vỗ tay vang lên.

“Lợi hại lợi hại”.

Tần Ninh không nhịn được cười nói: “Ta còn chưa bao giờ được gặp người nào vô liêm sỉ như thế!!”

“Thạch Hình, có phải tiếp theo đây ngươi sẽ nói, quấy rầy cuộc đấu võ bảy quận thực sự là điều bất đắc dĩ, hy vọng mọi người không nhúng tay vào, đây là chuyện của nhà họ Linh và nhà họ Thạch, sau đó võ giả nhà họ Thạch và võ giả nhà họ Hứa phối hợp với nhau, tiêu diệt võ giả nhà họ Linh, cuối cùng nuốt chửng”.

“Kế tiếp, nhà họ Hứa và nhà họ Thạch sẽ chia chác quận Linh Tiên phải không?”

Trong phút chốc, Thạch Hình không còn lời nào để nói.

Linh Thiên Triết đứng dậy, hừ một tiếng rồi nói: “Hứa Mậu Vinh, Thạch Hình, thực sự là đủ đê tiện, nhà họ Linh chúng ta có hôn sự với nhà họ Thạch?

Từ xưa đến này, hai nhà chúng ta không có giao thiệp, nhà họ Linh sao có thể có mối hôn sự với nhà họ Thạch được?

Cho dù là lấy cớ thì ngươi cũng nên tìm cái cớ nào hợp lý một chút!”

“Linh Thiên Triết, ngươi đã bước một chân vào quan tài, cần gì phải làm thế?”

Hứa Mậu Vinh cười lạnh: “Nhà họ Linh làm ra chuyện trái lương tâm như thế, ta thấy xấu hổ thay cho ngươi”.

“Ngươi…"

“Ta lười nói nhảm với các ngươi”.

Tần Ninh lên tiếng cắt ngang, hắn cầm kiếm đứng đó, thản nhiên nói: “Nhà họ Hứa cũng được, nhà họ Thạch cũng thế, hôm nay đã quyết tâm gây bất lợi cho nhà họ Linh”.

“Ta không muốn nói lời vô nghĩa với các ngươi”.

Tần Ninh vung kiếm lên, hờ hững nói: “Ai muốn chết, cứ đến đây”.

Trong sơn cốc, hầu hết các võ giả đều thay đổi sắc mặt.

Một cuộc thi đấu yên ổn, bây giờ lại biến thành cuộc chiến gia tộc.

Xem ra hôm nay, nhất định phải đổ máu.

“Dương tộc trưởng!”

Thạch Hình nhìn về phía đài chủ, mở miệng nói: “Hôm nay là chuyện riêng của nhà họ Thạch, nhà họ Hứa và nhà họ Linh, ta nghĩ mọi người cũng không cần tham gia đâu nhỉ?”

Dương Từ Lai nghe vậy thì không mở miệng.

Đánh đi đánh đi! Ông ta còn ước rằng thế lực của hai gia tộc đánh nhau đẫm máu, càng dữ dội càng tốt.

Kể từ đó địa vị bá chủ của nhà họ Dương lại càng thêm củng cố.

Dương Từ Lai không nói chuyện.

Tộc trưởng Lữ Nghiễm, tộc trưởng Ngô Bác Phong, tộc trưởng Khúc Hề và tộc trưởng Long Tây Nguyên cũng trầm mặc.

Thạch Hình nói tiếp: “Hôm nay, ta phải đòi lại công bằng cho nhà họ Thạch”.

Việc đã đến nước này, mọi người xem như là đã hiểu rõ.

Lý do này của nhà họ Thạch và nhà họ Hứa, căn bản là không có thực, hoàn toàn là nói bậy nói bạ.

Nói cho cùng, nhà họ Thạch muốn thâu tóm nhà họ Linh, đồng thời liên kết chặt chẽ với nhà họ Hứa.

Cho nên, ngay từ đầu, trong cuộc đấu võ bảy quận, võ giả hai gia tộc lớn này đã nhằm vào nhà họ Linh.

Mà Tần Ninh đại diện cho Linh Ngự môn ra mặt, chắc chắn trăm phần trăm là vì muốn giúp nhà họ Linh.

“Binh sĩ nhà họ Thạch”.

“Có!”

Thạch Hình vừa dứt lời, trong chớp mắt, trong ngoài sơn cốc đã xuất hiện mấy trăm bóng người, nhìn kỹ mới thấy, đó toàn là võ giả cảnh giới Đại Chí Tôn, Tiểu Chí Tôn của nhà họ Thạch ẩn nấp xung quanh.

“Binh sĩ nhà họ Hứa ở đâu”.

Hứa Mậu Vinh quát lớn.

“Có!”

Tiếng quát vang lên, lại thêm mấy trăm người từ bên ngoài sơn cốc đi vào.

Tình hình lúc này đã khiến cho mọi người cảm thấy khủng hoảng.

Thạch Hình nói: “Mọi người yên tâm, không cần phải hoảng hốt, người không có quan hệ với nhà họ Linh, nhà họ Thạch chúng ta sẽ không quấy rầy, hy vọng mọi người cũng không nhúng tay vào chuyện ngày hôm nay”.

Trong khoảnh khắc, trong ngoài võ trường đã tập trung rất nhiều võ giả nhà họ Thạch và nhà họ Hứa.

Dương Từ Lai nhìn về phía Nguyên Sơ Liễu ở bên cạnh, nói lời xin lỗi: “Nguyên tiểu thư, thật ngại quá, ta không ngờ hôm nay sẽ phát sinh chuyện này…”

“Như vậy đi, để ta dẫn ngươi rời đi trước…”, nhà họ Thạch và nhà họ Hứa muốn đánh sao thì đánh, ông ta tuyệt đối sẽ không đi ngăn cản.

Nhưng Nguyên Sơ Liễu lại lắc đầu, thản nhiên nói: “Ta muốn ở lại đây, không cần phải đi đâu hết”.

“Điều này…”, Dương Từ Lai có chút sửng sốt, ông ta không ngờ tới Nguyên Sơ Liễu vậy mà lại hứng thú với việc này.

Giờ phút này, võ giả các nơi đều vội vàng lùi bước.

Thế nhưng võ giả của các gia tộc lớn vẫn ngồi yên trên lầu các, dường như không có ý định rời đi.

Tần Ninh thấy một màn như vậy thì nở nụ cười.

“Các ngươi…”, Tần Ninh nhìn về phía Thạch Hình và Hứa Mậu Vinh, không nhịn được mở miệng: “Các ngươi đã lên kế hoạch giải quyết nhà họ Linh từ trước như vậy rồi, vừa nãy tại sao còn đồng ý thi đấu?

Trực tiếp để cho người của các ngươi lộ diện không phải là được rồi sao?”

Hứa Mậu Vinh và Thạch Hình nhíu mày.

Bọn họ muốn chiếm đạo lý.

Đồng thời, bọn họ cũng không nghĩ tới Hứa Lâm Thiên có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng một lại bị Tần Ninh giết chết.

Chính vì thế, cho nên bây giờ hai người bọn họ mới chuẩn bị hoàn toàn xé rách mặt nạ.

“Được được được, xem ra hai vị đã sớm không nhịn được, muốn ra tay với nhà họ Linh chúng ta”.

Linh Thiên Triết cười nhạo nói: “Vì sao lại muốn tiêu diệt nhà họ Linh?

Nhà họ Linh đã sắp đi xuống dốc rồi”.

Thạch Hình không trả lời.

“Linh Thiên Triết, bây giờ ngươi còn bao nhiêu phần thực lực?”

Lúc này, Hứa Mậu Vinh dù tuổi già sức yếu cũng vô cùng có khí thế, vừa dứt lời lão ta đã lao thẳng về phía Linh Thiên Triết.

“Ngươi đoán xem”.

Nhìn thấy Hứa Mậu Vinh đánh tới, Linh Thiên Triết vừa nói xong đã lập tức bước ra khỏi lầu các, khí thế bùng nổ, một quyền nhanh như chớp đánh về phía Hứa Mậu Vinh.

Ầm…Trong phút chốc, giữa hai người vang lên tiếng gầm rú.

Thân hình Linh Thiên Triết giống như một con sư tử ngủ say, lúc này mới thức tỉnh, giận dữ gào thét tựa như muốn nuốt chửng Hứa Mậu Vinh.

“Phốc…”, ngay sau đó, Hứa Mậu Vinh phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

“Không thể nào!”

Ánh mắt Hứa Mậu Vinh cứng đờ.

Không thể nào! Linh Thiên Triết…cường độ thân thể và khí Chí Tôn của ông ta còn lợi hại hơn so với lão ta.

Lão già này sớm đã suy thoái, gần như rơi vào bước đường cùng rồi, tại sao lại có thể như thế?

Lúc này, không chỉ có một mình Hứa Mậu Vinh sợ đến ngây người.

Mà võ giả trong các gia tộc khác cũng thay đổi sắc mặt.

Tuổi của Linh Thiên Triết cũng không tính là lớn.

Võ giả cảnh giới Chí Tôn có tuổi thọ hơn mười vạn năm, Linh Thiên Triết cùng lắm cũng chỉ mới bốn, năm vạn tuổi mà thôi, nhưng lại có dáng vẻ của lão già gần đất xa trời, tuổi già xế bóng.

Đó là do Linh Thiên Triết bị trúng độc.

Chuyện này không phải là bí mật gì trong bảy quận.

Thế nhưng…Giờ phút này, Linh Thiên Triết lại dùng một chiêu đánh cho Hứa Mậu Vinh bị thương nặng.

Như thế này sao có thể làm cho người ta không sợ hãi được?

“Hừ!”

Thân hình già nua của Linh Thiên Triết dần dần trở nên thẳng tắp.

Áo dài trên người, nếp nhăn trên mặt, tóc bạc trên đầu, hai bàn tay già nua đều xảy ra biến hoá long trời lở đất.

Từ một ông lão già khọm biến thành dáng vẻ một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi.

Mái tóc dài đen nháy, ánh mắt mang theo khí khái hào hùng.

Quả thực là như hai người khác nhau.

Mà giờ phút này, Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên, Linh Văn Minh cùng với nhóm tiểu bối, nhóm cao tầng nhà họ Linh đều nhìn chằm chằm vào Linh Thiên Triết, một câu cũng không nói nên lời.

“Cha…”

“Ông nội…”, mỗi một thành viên nhà họ Linh đều mang vẻ mặt ngẩn ngơ.

Đó vẫn là lão thái gia già nua cả ngày ở trong nhà thờ tổ sao?

Quả thực là giống như trẻ ra hơn hai mươi tuổi.

Linh Thiên Triết thản nhiên nói: “Nhờ có Tần công tử trị liệu tốt độc tố trong cơ thể của ta, hiện giờ, thể xác và tinh thần của lão phu đều không có gì đáng ngại”.
Chương 2282: Ngươi đang dạy bảo ta đấy à?

Tần công tử?

Tần Ninh?

Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía Tần Ninh.

Nhóm ba người Linh Văn Long cũng nhìn hắn bằng ánh mắt ngỡ ngàng.

Họ biết thực lực Tần Ninh rất cao nhưng sao thuật luyện đan cũng xuất chúng đến nhường này chứ?

Phải biết rằng đến đan sư Chí Tôn thất phẩm cũng bó tay với độc trong người phụ thân, còn đan sư Chí Tôn cấp bậc bát phẩm, cửu phẩm thì nhà họ Linh không thể với tới.

Vậy mà Tần Ninh... đã làm được! Lúc này tất cả mọi người đều trố mắt nhìn hắn.

Cả bảy quận ai mà không biết thương thế của lão thái gia Linh Thiên Triết chứ! Một kẻ mới đến quận Linh Tiên vài tháng như Tần Ninh mà chữa trị được ư?

Hứa Mậu Vinh không dám chủ quan, vội vàng uống một viên đan dược rồi lớn tiếng ra lệnh cho Thạch Hình: "Hai gia tộc chúng ta hợp tác, chỉ cần tập trung khống chế Linh Thiên Triết và Tần Ninh thôi, còn lại không cần quan tâm".

"Hiểu rồi!"

Lần này hai gia tộc đã chuẩn bị kịp.

Võ giả cảnh giới Chí Tôn cộng lại có gần một nghìn người tất cả, cho dù nhà họ Linh bắt tay với Linh Ngự môn thì cũng đừng hòng chống cự.

Hai người có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là một phe mà thôi.

Vào lúc này, nhà họ Hứa và nhà họ Thạch liên minh với nhau, gần một nghìn võ giả cảnh giới Chí Tôn đồng loạt lại gần.

Tần Ninh nhìn người đối diện, giễu cợt: "Chơi trò đánh hội đồng luôn sao?"

"Đúng rồi đấy".

Thạch Hình tỏ ra ngang ngạnh: "Ngươi làm gì được bọn ta?"

Tổng số võ giả của nhà họ Linh và Linh Ngự môn chỉ có khoảng một trăm người.

Trong lúc hai bên giằng co, đột nhiên có tiếng xé gió vang lên, lại có võ giả từ xa đi tới.

Nhìn kỹ lại, đó là người của nhà họ Linh và Linh Ngự môn, ước chừng ba, bốn trăm người tức tốc chạy đến.

Đây vốn là một chuyện ẩn chứa nhiều nguy cơ, đương nhiên Tần Ninh phải chuẩn bị trước rồi.

Tuy nhiên, sự chênh lệch về nền tảng giữa bốn phe có thể thấy rất rõ.

Nhà họ Linh và Linh Ngự môn chỉ điều động được chưa đến năm trăm võ giả cảnh giới Chí Tôn.

Trong khi nhà họ Hứa và nhà họ Thạch thì xấp xỉ một nghìn người.

Bầu không khí trong sơn cốc rộng lớn vô cùng nặng nề.

Trừ số ít võ giả các đại gia tộc còn ở yên trong sơn cốc ra thì võ giả các phe khác đang xem cuộc so tài đã rời đi từ lâu.

Linh Thiên Triết đưa mắt về phía Tần Ninh, nói nhỏ: "Đại ca, huynh đưa mấy đứa nhỏ đi trước đi, đệ sẽ đi sau".

"Nói cái gì đấy?"

Tần Ninh nói như thể muốn dạy bảo ông ta: "Hôm nay đến đây là để ép bọn chúng chó cùng rứt giậu, tóm hết cả đám cơ mà, đi cái gì mà đi?"

Thế rồi hắn lướt nhìn xung quanh, nói tiếp: "Ta và đệ đi đầu, giết Tiểu Thiên Tôn rồi đến Đại Chí Tôn, mặc dù chúng ta yếu thế về mặt số lượng nhưng chỉ cần giết mấy người cảnh giới Tiểu Thiên Tôn là lật ngược ván bài được rồi".

Linh Thiên Triết nhìn mấy đứa cháu trai, cháu gái của mình với vẻ lo lắng.

"Yên tâm, ta sẽ tìm vệ sĩ cho bọn nó!"

Đoạn Tần Ninh đưa mắt về nơi võ giả nhà họ Dương đang đứng.

"Nguyên Sơ Liễu, giúp ta một tay!"

Tần Ninh cất cao giọng: "Không cần ngươi tham gia cuộc chiến đâu, chỉ cần bảo vệ các tiểu bối nhà họ Linh thôi".

Câu nói của hắn làm ai nấy đều sững sờ.

Người này đang gọi ai thế?

Nguyên Sơ Liễu ư?

Vị thiên chi kiêu nữ đến từ Phù Dung lâu, đặc biệt tới đây để xem cuộc tỉ thí sao?

Đầu óc Tần Ninh vẫn ổn đấy chứ! Thực lực của Phù Dung lâu còn mạnh hơn toàn bộ các đại gia tộc của bảy quận cộng lại nữa.

Với thân phận là đồ đệ của lâu chủ Phù Dung lâu, có thể nói Nguyên Sơ Liễu được bồi dưỡng và nhận được rất nhiều sự quan tâm chú ý từ nhỏ, hơn hết còn được người ngoài xem là ứng cử viên thích hợp nhất cho vị trí lâu chủ Phù Dung lâu đời tiếp theo, địa vị cao hơn trưởng tộc các đại gia tộc một bậc.

Giúp Tần Ninh ư?

Hắn là ai mà dám thốt ra câu đó?

Bị hỏi, Nguyên Sơ Liễu hơi ngẩn người, đôi mày thanh tú khẽ nhăn lại, lòng đầy băn khoăn.

Cô ta không biết sư tôn xem bản cầm phổ đó ra sao rồi.

Nhưng Nguyên Sơ Liễu cũng xem bản cầm phổ đó, vậy mà Tần Ninh vừa nhìn thôi đã biết vấn đề đã gây ra thương thế của sư tôn nằm ở đâu, đó là tâm ma từ việc luyện đàn.

Điều này chứng tỏ hắn là người có năng lực.

Nếu Tần Ninh chết... chẳng dễ gì sư tôn mới tìm được người chữa thương cho mình, nếu hắn chết thì... Nguyên Sơ Liễu khẽ mím môi, đứng dậy.

"Cần ta bảo vệ ai?"

Cô ta thẳng thắn hỏi.

"Nguyên tiểu thư".

Nghe vậy, Dương Từ Lai vội vã ngăn cản: "Đây là chuyện của nhà họ Hứa, nhà họ Thạch, nhà họ Linh và Linh Ngự môn, tốt nhất là ngươi... đừng nên nhúng tay thì hơn".

Nguyên Sơ Liễu ngoái đầu lại, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn ông ta và hờ hững đáp: "Ngươi... đang dạy bảo ta đấy à?"

Trong chớp mắt, Dương Từ Lai thấy người lạnh ngắt.

Toàn thân ông ta trĩu nặng.

Dương Từ Lai vốn là cường giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng năm, có thể nói là võ giả mạnh nhất bảy quận.

Không ai mạnh hơn ông ta cả.

Thế nhưng nữ tử đến từ Phù Dung lâu, được ngầm định là thiếu lâu chủ này còn mạnh hơn cả ông ta.

Đây chính là sự chênh lệch giữa vùng đất trung tâm với bảy quận của Linh Nguyên Châu.

"Ta... ta không dám".

Mồ hôi lạnh tuôn như suối, Dương Từ Lai hốt hoảng phủ nhận.

Bấy giờ Nguyên Sơ Liễu mới cất bước, dáng người mảnh khảnh, uyển chuyển, khí chất trang nhã đầy dửng dưng hệt đóa hoa sen mọc trên hồ làm người ta rung động, tuy không thấy rõ khuôn mặt nhưng không khó để nhận ra đây là một nữ tử tuyệt sắc.

"Ta chỉ giúp ngươi bảo vệ tiểu bối nhà họ Linh thôi, còn lại ta mặc kệ đấy".

Nói rồi Nguyên Sơ Liễu đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Tần Ninh cũng không nói gì thêm, quan sát bốn phía.

"Kẻ nào đáng chết thì giết".

Vù... Hắn lao ra thật nhanh.

Nhất thời, gần năm trăm võ giả cảnh giới Chí Tôn và một nghìn võ giả cảnh giới Chí Tôn giao thủ với nhau trong sơn cốc.

Giờ phút này, võ giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn của các đại gia tộc khác đồng loạt hành động, chỉ bảo vệ người của phe mình chứ không hề có ý định nhúng tay.

Bản thân trưởng tộc Lữ Nghiễm của nhà họ Lữ cũng là một vị cường giả Tiểu Thiên Tôn, ông ta nhìn sang nhà họ Ngô, không khỏi cảm thán: "Không ngờ cuộc đấu võ bảy quận lại thành một vở kịch".

"Bất ngờ thật đấy", Ngô Bác Phong cũng phì cười: "Không biết sau ngày hôm nay, phe biến mất sẽ là nhà họ Linh và Linh Ngự môn hay nhà họ Hứa và nhà họ Thạch đây..."

"Nào có chuyện đơn giản như thế?"

Lữ Nghiễm lắc đầu: "Chiến tranh đã bắt đầu, e là sẽ kéo dài đến tám, mười năm..."

Ở một bên khác, võ giả nhà họ Khúc và nhà họ Long đồng loạt quan sát khắp sơn cốc.

Đôi mắt của các thiên chi kiêu tử thuộc các đại gia tộc lúc này đều sáng rực.

Ban đầu họ cứ nghĩ sẽ lợi dụng cuộc đấu võ bảy quận năm nay để đưa tên tuổi lan khắp bảy quận, ngờ đâu... họ còn không có lấy cơ hội thể hiện bản thân nữa.

Trước thì có Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên áp đảo Đại Chí Tôn hậu kỳ.

Sau thì có Tần Ninh giết chết Tiểu Thiên Tôn, giờ thì khai chiến luôn rồi! Không thể tin được!

Tần Ninh đối đầu với Hứa Mậu vinh.

Còn Linh Thiên Triết thì giao thủ với Thạch Hình cũng có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng ba.

Tần Ninh vung kiếm rồi thụt lùi nắm chặt tay lại, khí tức nóng cháy bùng nổ.

"Đừng ngủ nữa, đi ra làm việc mau!"

Hắn ra lệnh.

Giọng của Tần Ninh vừa dứt thì một tiếng gầm thét lanh lảnh vang vọng khắp sơn cốc, truyền ra tận mười mấy dặm.
Chương 2283: Ta cóc thèm ra tay

Tiếng gào thét cất lên.

Chỉ thấy một bóng dáng hùng vĩ cất cánh bay lên cao từ sau lưng Tần Ninh.

Cơ thể cường tráng, cao đến trăm trượng ấy được bao trùm trong áo giáp đầy những cái vảy đá đỏ như máu, chín cái đầu trông cực kỳ hung bạo và khủng khiếp, đôi cánh của nó cũng đỏ tươi như bị nung chảy trong dung nham.

Đây là một con chim khổng lồ.

Một con chim chín đầu.

Mỗi cái đầu của nó đều đáng sợ như giao long, tỏa ra hơi nóng như lửa, vảy trên cơ thể nó thì cứng như những hòn đá mọc lởm chởm với những hình thù kỳ quái.

"Cửu Anh!

Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên hoàn hồn.

Sau khi bốn người cùng nhau tiến vào Trung Tam Thiên, Cửu Anh ngủ say trong cơ thể sư tôn.

Nghe sư tôn bảo Cửu Anh đang phải trải qua quá trình lột xác.

Một khi lột xác thành công, nó sẽ tiến hóa đến một trình độ mới.

Lúc này Cửu Anh trông rất bất phàm.

Bề ngoài khí khái hào hùng hơn, điều quan trọng nhất là khí chất của nó cũng đã thay đổi.

Đó là loại khí thế có thể lay động cả đất trời như giao long.

Tần Ninh đứng trước người Cửu Anh nhìn Hứa Mậu Vinh.

"Động vào ai không động, động vào nhà họ Linh làm gì không biết".

Hắn nói với vẻ dửng dưng: "Hôm nay cho dù Thiên Vương lão tử đến đây thì cũng không ai cứu được ngươi đâu".

Dứt lời, Cửu Anh gào lên một tiếng kì lạ rồi đáp xuống.

Hình ảnh ấy làm Thời Thanh Trúc bĩu môi.

Bộ vảy như đá của Cửu Anh nhìn thấy mà ghét.

Xấu quá trời xấu, không dám ngồi luôn! Đúng là Phệ Thiên Giảo vẫn tốt hơn.

Lông nó xù lắm, điều khiển Phệ Thiên Giảo đi phải gọi là sung sướng nhất trên đời.

Chỉ tiếc là Tần Ninh tặng nó cho tên khù khờ Ôn Hiến Chi đó rồi, sao lại để hai đứa ngu ngơ thành một hội cơ chứ, tiếc quá đi mất...

Tần Ninh điều khiển Cửu Anh bay vụt lên cao.

Trầm Uyên kiếm chém xuống.

Từng đạo kiếm khí lay động theo gió.

Đồng thời, Cửu Anh cào đôi móng vuốt như chim ưng.

Ầm... tiếng nổ đùng đoàng vang vọng khắp bầu trời, Hứa Mậu Vinh liên tục thụi lùi ra sau.

"Con súc sinh này...", lão ta thầm giật mình.

Không ngờ con súc sinh này có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn.

Lẽ nào Tần Ninh còn là một ngự thú sư?

Trong lầu các của Linh Ngự môn.

"Sư tôn ơi, chúng ta...", Hác Kỉ Suất nhìn sư tôn đang ngồi trang nghiêm của mình, thúc giục: "Chỉ cần người ra tay là bọn chúng chết sạch rồi..."

"Gớm!"

Dược Thập bỗng nhiên mắng, hừ lạnh: "Ta đồng ý làm dược đồng cho Tần Ninh mười năm chứ có phải làm hộ vệ cho hắn mười năm đâu, sao ta phải nhúng tay chứ?"

"Hắn không chết là được rồi, ta lo chuyện khác làm gì?"

Hác Kỉ Suất cười mà người run cầm cập: "Sư tôn à, đệ tử ở quận Linh Tiên đã được một thời gian nên biết mâu thuẫn giữa nhà họ Linh và nhà họ Hứa, nhà họ Hứa và nhà họ Thạch khinh người quá đáng á... Hay là đệ tử giúp họ nhé?"

"Tùy con, chết cũng đáng đời".

Dược Thập không quan tâm.

Hác Kỉ Suất vội vàng gật đầu, nói: "Sư tôn đừng lo, đệ tử tự biết chừng mực".

Nói rồi hắn ta chạy đi ngay...

Dược Thập thấy thế thì bĩu môi, mắng: "Thằng nhóc láo toét, dám ăn cây táo rào cây sung, tức chết đi được".

Thật ra trong lòng cô ta cũng muốn ra tay lắm chứ.

Dù thế nào đi chăng nữa thì nhà họ Hứa và nhà họ Thạch cũng đã công khai rằng muốn mượn cớ tiêu diệt nhà họ Linh, hành động của Tần Ninh có thể coi như một việc làm trượng nghĩa.

Võ giả tu luyện đến cảnh giới này thì liệu có ai giữ được tấm lòng ấy không?

Ai mà không nhắm vào lợi ích chứ?

Tính cách của Tần Ninh thật là đáng quý.

Nhưng nghĩ đến việc tên khốn kiếp này thắng mình ở trận nhận dạng dược liệu, cuối cùng bị bắt làm dược đồng mười năm, cô ta chẳng biết trút giận vào đâu.

"Ta cóc thèm ra tay".

Dược Thập lầm bầm: "Cô Thời Thanh Trúc đó cũng là Tiểu Thiên Tôn tầng ba mà, có cô ấy là đủ rồi..."

Nhìn thì có vẻ nhà họ Thạch và nhà họ Hứa chiếm ưu thế về số lượng.

Nhưng trên thực tế, cả Linh Thiên Triết lẫn Thời Thanh Trúc đều có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng ba.

Trong khi nhà họ Hứa và nhà họ Thạch chỉ có Thạch Hình là Tiểu Thiên Tôn tầng ba, và ông ta đang bị Linh Thiên Triết kìm kẹp rồi.

Hứa Mậu Vinh - Tiểu Thiên Tôn tầng hai - thì đang phải đối phó với Tần Ninh.

Còn những Tiểu Thiên Tôn khác đã bị Thời Thanh Trúc gần như giết sạch... Có một võ giả Tiểu Thiên Tôn tầng ba như nàng ra tay giết vài tên Đại Thiên Tôn, võ giả cảnh giới Đại Thiên Tôn của nhà họ Linh và Linh Ngự môn sẽ xông lên phản công ngay... Cứ tiếp tục như thế thì tám mươi phần trăm nhà họ Thạch và nhà họ Hứa sẽ từ từ rơi vào thế hạ phong.

"Kệ đi, kệ đi...", Dược Thập cầm trái cây quý trên bàn lên ăn... Còn ở sơn cốc thì chiến tranh đang diễn ra khắp nơi.

Lúc này, Nguyên Sơ Liễu đứng giữa chiến trường, mắt liếc nhìn những người khác như có như không.

Tại đây có năm tiểu bối của nhà họ Linh là Linh Phi Dương, Linh Phỉ Phỉ, Linh Doãn Văn, Linh Tiểu Tiểu và Linh Nguyệt Minh. Hễ năm người gặp nguy hiểm thì võ giả nhà họ Thạch và nhà họ Hứa muốn hãm hại họ sẽ nổ tung thành tro bụi ngay lập tức trong khi chưa hề thấy Nguyên Sơ Liễu nhúc nhích lấy một lần.

Thế là không còn võ giả nhà họ Thạch và nhà họ Hứa nào dám tới gần năm người trong suốt cuộc chiến.

Vị thiếu lâu chủ Phù Dung lâu này nói bảo vệ năm người là bảo vệ ngay, còn người khác lâm nguy thì tuyệt đối không nhúng tay.

Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đánh nhau với hai võ giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn của nhà họ Thạch luôn chứ không ra tay với Đại Chí Tôn của hai gia tộc.

Dù cho hai người chỉ có cảnh giới Đại Chí Tôn trung kỳ.

Chiến tranh chỉ mới bắt đầu nhưng đã vô cùng thảm khốc.

Mùi tanh của máu dần lan khắp sơn cốc.

"Sư Hống!"

Linh Thiên Triết đằng đằng sát khí gầm lên, tiếng rống kinh khủng của sư tử bay thẳng tới chỗ Thạch Hình.

Nhưng đối mặt với đòn công kích mạnh mẽ của ông ta, Thạch Hình nhanh chóng nắm chặt tay và bộc phát khí thế ra ngoài.

"Thiên Sư Huyết Thuẫn!"

Trong lúc nhất thời, một chiếc khiên xuất hiện trước mặt ông ta.

Bảo khí Chí Tôn tam phẩm Thiên Sư Huyết Thuẫn của nhà họ Thạch có khả năng phòng ngự rất cao.

Chiếc khiên máu vừa hiện ra đã ngăn chặn tiếng rống của sư tử, mặt mày Linh Thiên Triết hơi tái, ông ta thở hồng hộc không ngừng.

Thạch Hình hừ lạnh: "Quả nhiên đã được trị thương rồi, chỉ tiếc là... ông đã nằm liệt giường mấy vạn năm nên thành ra không quen với cơ thể hiện tại".

"Nhà họ Linh rồi sẽ bị tiêu diệt thôi, không ai thay đổi sự thật ấy được đâu, ông muốn nhờ cậy một tiểu tử Đại Chí Tôn giúp mình ư? Đừng có mơ!"

"Ông không nhắc tới chuyện Thiên Sư Huyết Thuẫn bị nhà họ Linh ta cướp đi, không trả lại cho nhà họ Thạch ông sao?"

Linh Thiên Triết chế nhạo.

Thạch Hình không quan tâm đến lời nói của ông ta, bước lên một bước, bùng nổ khí thế trong giây lát.

Bành... Một tiếng nổ trầm thấp bất chợt vang lên.

Thạch Hình mau chóng lùi lại.

Một cái xác rơi xuống trước mặt ông ta và Linh Thiên Triết.

"Hứa Mậu Vinh!"

Thấy thi thể, người Thạch Hình run lên.

"Ta chả mơ mộng gì cả".

Tần Ninh điều khiển Cửu Anh xuất hiện sau lưng ông ta, lạnh giọng nói: "Tuy nhà họ Linh xuống dốc nhưng xuống tay với bọn họ lúc này chẳng được lợi gì, ngươi hoàn toàn có thể chờ nhà họ Linh hoàn toàn suy yếu, đến khi Linh Thiên Triết chết rồi hẵng động thủ cũng không muộn mà".

"Hứa Lâm Thiên bị ngươi rủ rê, còn Thạch Hình ngươi được ai sai khiến đây?"

Thạch Hình xoay người nhìn thẳng vào mắt Tần Ninh, sẵng giọng đáp trả: "Chẳng có ai sai khiến ta cả, tự ta muốn tiêu diệt nhà họ Linh để giúp nhà họ Hứa xưng bá quận Linh Tiên thôi. Bằng cách đó, quận Thạch Thai và quận Linh Tiên sẽ hợp tác với nhau, rồi mối quan hệ của hai gia tộc bọn ta trong bảy quận này sẽ thêm phần gắn kết, ngày một mạnh hơn".

Tần Ninh nghe vậy thì lắc đầu.

"Nói dối... thì phải chết..."
Chương 2284: Nhà họ Thu Di Nguyên Châu

Tần Ninh vừa dứt lời đã đáp xuống…Chín cái đầu của Cửu Anh lập tức bộc phát ra uy áp khủng bố, lao thẳng về phía Thạch Hình.

Trầm Uyên kiếm trong tay Tần Ninh ngưng tụ bốn đạo Linh Long, bốn đạo Linh Long, mỗi một đạo đều ngưng tụ khí Chí Tôn mạnh mẽ, bộc phát ra bên ngoài.

Trong phút chốc, âm thanh ầm ầm vang lên.

Thuỷ hoả lôi điện, bốn đạo Linh Long khiến cho vị trí của Tần Ninh và Cửu Anh trên không trung như biến thành địa ngục, giống như thần ma xuất hiện.

Thạch Hình biến sắc, trong lòng kiêng dè.

Chỉ cần một mình Tần Ninh, tuy rằng không phải là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn đã có thể giết chết cha con Hứa Lâm Thiên và Hứa Mậu Vinh cảnh giới Tiểu Thiên Tôn.

Bây giờ lại có thêm thú cưỡi là Cửu Anh cấp bậc Tiểu Thiên Tôn, quả thật là cực kỳ khủng bố.

“Thiên Sư Huyết Thuẫn!”

Một lời vừa dứt, huyết thuẫn đã ngưng tụ trước người ông ta, ngăn cản công kích khủng bố của Tần Ninh.

Huyết thuẫn ngưng tụ ra ánh sáng màu đỏ, hào quang tản ra bốn phía.

Ầm…Trong đất trời bộc phát ra tiếng gầm rú kịch liệt.

Rắc rắc rắc, âm thanh vỡ vụn truyền đến.

Sắc mặt Thạch Hình tái nhợt, máu tươi phun ra, thân hình lùi về sau, còn Thiên Sư Huyết Thuẫn ở trước người lúc này đã xuất hiện những vết nứt.

Phá vỡ?

Thiên Sư Huyết Thuẫn, chí bảo nhà họ Thạch, vậy mà lại bị Tần Ninh đánh vỡ?

Sắc mặt của mấy gia tộc lớn ở xung quanh khẽ biến đổi.

Lại một lần nữa, Tần Ninh đã đổi mới nhận thức của bọn họ về cảnh giới Đại Chí Tôn.

Thân thể Thạch Hình ngã xuống đất, hơi thở yếu ớt, Tần Ninh mang theo dáng vẻ nhân dịp ngươi ốm yếu ta đây liền giết chết ngươi, tiếp tục lao xuống.

Ầm…Trong chớp mắt, mặt đất trong võ trường bị phá vỡ thành một hố sâu trăm mét.

Ánh sáng khủng bố từ từ khuếch tán, nhóm Tiểu Thiên Tôn của các gia tộc đều ra tay bảo vệ vị trí của nhà mình.

Tiếng gầm rú dần dần trở nên yên lặng, ánh mắt mọi người nhìn về giữa sân mang theo vẻ kỳ lạ.

Thân hình Tần Ninh ở trên mặt đất lùi về sau, ánh mắt nhìn về phía dưới, khẽ nhíu mày.

Dưới hố sâu, Thạch Hình tóc tai lộn xộn, sắc mặt trắng bệch, cả người dính đầy bùn đất, vẻ mặt như còn chưa hoàn hồn sau khi trải qua kinh hãi.

Suýt chút nữa là chết rồi…Lúc này, Thạch Hình nhìn về phía người đang đứng trước mình.

Đó là một người đàn ông mặc áo khoác dài màu vàng nhạt, thắt lưng màu xanh, dáng người gầy gò, khuôn mặt chữ điền lộ ra vẻ uy nghiêm.

Theo sự xuất hiện của người đàn ông, bốn phía cũng truyền đến hơn mười âm thanh xé gió, chỉ thấy hơn mười người đàn ông ăn mặc như võ giả xuất hiện, đều đứng trên không trung, làm cho mọi người cảnh thấy bị áp chế mạnh mẽ.

Người này là ai?

Mọi người cảm thấy khó hiểu.

Thạch Hình cũng nhìn thấy bóng người mặc đồ màu vàng kia, ông ta giống như nhìn thấy cứu tinh, lập tức đứng dậy, không thèm để ý đến thương thế của bản thân mà chắp tay nói: “Thu đại nhân, người đến muộn thêm nửa bước nữa, tính mạng tại hạ cũng khó mà giữ”.

Thu đại nhân?

Dương Từ Lai vẫn duy trì thái độ cẩn thận.

Bốn phương thế lực nhà họ Linh, nhà họ Hứa, nhà họ Thạch và Linh Ngự môn tranh đấu, nói cho cùng thì đây cũng là chuyện của thế lực bảy quận Linh Nguyên Châu, sẽ không uy hiếp đến địa vị bá chủ bảy quận của nhà họ Dương quận Côn Dương.

Thế nhưng trong chuyện này, một khi có thế lực khác tham dự vào thì tính chất sẽ khác hoàn toàn.

Thu đại nhân chắp tay mà đứng, dáng vẻ hiên ngang, ánh mắt quét qua bốn phía.

“Đồ vô dụng”.

Âm thanh lạnh nhạt vang lên.

Nghe được tiếng mắng chửi, Thạch Hình cười nói: “Kế hoạch đã chuẩn bị tốt rồi, nhưng đột nhiên lại xuất hiện biến cố, kẻ này tuy rằng chỉ là Đại Chí Tôn hậu kỳ, nhưng thực lực lại vô cùng kỳ lạ”.

Trong lúc hai người nói chuyện.

Nguyên Sơ Liễu đang đứng trên không trung cũng kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông áo vàng: “Thu Minh Anh!”

Quen biết?

Đám người lại càng không biết tại sao.

Võ giả mà vị thiếu lâu chủ Phù Dung lâu này quen biết, hẳn không phải là người thường.

“Nguyên Sơ Liễu?”

Người đàn ông nhìn về phía Nguyên Sơ Liễu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Vậy mà ngươi lại ở chỗ này!”

“Thu Minh Anh, ngươi tới Linh Nguyên Châu làm gì?”

Nguyên Sơ Liễu cẩn thận dò hỏi.

Thu Minh Anh! Áo vàng! Lúc này, Dương Từ Lai mới phản ứng lại, kinh ngạc nói: “Di Nguyên Châu, nhà họ Thu!”

Theo tiếng kêu kinh ngạc vang lên, nhóm võ giả của các gia tộc cũng mới phản ứng lại.

Linh Nguyên Châu là một trong bảy châu của Cửu Nguyên Vực.

Mà bảy quận thuộc Linh Nguyên Châu, còn khu vực trung tâm của Linh Nguyên Châu được gọi là đại địa Linh Nguyên Châu, bao gồm ba phương thế lực mạnh nhất là Phù Dung lâu, nhà họ Liễu và nhà họ Linh.

Đây là phân bố của Linh Nguyên Châu.

Mà trong Cửu Nguyên Vực, gồm có bảy đại địa, ngoài trừ Linh Nguyên Châu thì còn có sáu châu lớn khác.

Di Nguyên Châu cũng là một trong bảy châu.

Mà nhà họ Thu chính là thế lực bá chủ duy nhất ở Di Nguyên Châu.

Linh Nguyên Châu và Di Nguyên Châu có biên giới giáp nhau.

Thế nhưng nhà họ Thu ở Di Nguyên Châu gần như là thế lực có cấp bậc ngang hàng với nhà họ Linh, nhà họ Liễu và Phù Dung lâu ở Linh Nguyên Châu, người của nhà họ Thu đến cuộc đấu võ bảy quận Linh Nguyên Châu làm gì?

Chẳng lẽ nhà họ Thu chuẩn bị…làm gì Linh Nguyên Châu?

Thu Minh Anh nhìn về phía Nguyên Sơ Liễu, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc cẩn thận, chậm rãi, hờ hững nói: “Nhà họ Thu không có ác ý với Linh Nguyên Châu, ngươi không cần phải nghĩ nhiều, hôm nay ta đến đây chỉ là để diệt trừ nhà họ Linh, không còn gì khác”.

Nguyên Sơ Liễu lạnh lùng nói: “Ngươi nói ra những lời này, nghĩ rằng ta sẽ tin sao?”

“Linh Nguyên Châu và Di Nguyên Châu có biên giới giáp nhau, không xâm phạm lẫn nhau, nhà họ Thu không phải là muốn nếm thử lửa giận của nhà họ Linh, nhà họ Liễu và Phù Dung lâu chứ?”

Thu Minh Anh nghe được ý tứ uy hiếp trong lời nói này thì nhíu mày, hiển nhiên là cực kỳ không hài lòng.

“Nguyên Sơ Liễu, việc hôm nay không liên quan đến Phù Dung lâu các ngươi”.

Thu Minh Anh lạnh nhạt nói: “Ngươi không cần nhúng tay vào, xong việc tộc trưởng giao cho, ta tự khắc sẽ rời đi”.

“Việc này không phải do ngươi quyết định!”

Nguyên Sơ Liễu nhẹ nhàng bước ra.

Nếu như chuyện này là tranh đấu nội bộ giữa các thế lực trong Linh Nguyên Châu, tất nhiên là Phù Dung lâu sẽ không đi quản.

Dù sao, cho dù bảy đại gia tộc có liên hợp lại với nhau thì thực lực cũng chênh lệch rất lớn với Phù Dung lâu, căn bản là không thể uy hiếp gì đến địa vị của Phù Dung lâu.

Nhưng nhà họ Thu cũng nhúng tay vào, còn nói không có ác ý, ai có thể đảm bảo?

Sắc mặt Thu Minh Anh trở nên âm trầm.

Thạch Hình là tên vô dụng.

Chẳng qua chỉ là một nhánh lụi bại của nhà họ Linh, hơn nữa còn có nhà họ Thạch, nhà họ Hứa và nhà họ Thu âm thầm trợ giúp, vậy mà lại khiến cho sự việc thành ra thế này.

Không thể không nói là làm cho người ta cực kỳ phẫn nộ.

Thật sự là đồ vô dụng.

Hiện giờ, ngay cả Phù Dung lâu cũng nhúng tay vào.

Sự việc lập tức trở nên phức tạp! Nếu như làm lớn chuyện…sẽ không dễ hành động.

Thu Minh Anh lạnh lùng nhìn thoáng qua Thạch Hình.

Giờ phút này, Thạch Hình cúi đầu, không dám thở mạnh.

“Nguyên Sơ Liễu, chuyện trong Linh Nguyên Châu đều đã có nhà họ Linh, nhà họ Liễu và Phù Dung lâu giải quyết, hôm nay bổn tọa đến sẽ không làm gì các ngươi, việc hôm nay, bổn tọa hy vọng ngươi không nhúng tay vào”.

Nghe vậy, Nguyên Sơ Liễu trầm mặc không lên tiếng.

“Nếu như ngươi tham gia vào, ta xuống tay không biết nặng nhẹ thì ngươi cũng đừng trách bổn tọa”.

Bên trong lời nói của Thu Minh Anh ẩn chứa sự uy hiếp nồng đậm.

Các gia tộc lớn đều câm như hến.

Đã đến nước này rồi, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, sự việc không đơn giản như vậy.

Liên quan đến cả nhà họ Thu ở Di Nguyên Châu, chuyện nhà họ Thạch và nhà họ Hứa đối phó với nhà họ Linh, sẽ không còn đơn giản là cuộc tranh đoạt giữa các thế lực trong Linh Nguyên Châu.
Chương 2285: Có nên thử một chút không?

Giờ phút này Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía Thu Minh Anh.

Nhà họ Thu?

Hắn cũng không hiểu rõ.

Dù sao đã bốn, năm vạn năm trôi qua kể từ lúc hắn ở Cửu Nguyên Vực rồi.

Các thế lực trong Cửu Nguyên Vực không ngừng thay đổi, xuất hiện thế lực mới là điều rất bình thường.

Chỉ là vì sao nhà họ Thu lại muốn đối phó với nhà họ Linh?

Chẳng lẽ bởi vì nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu ư?

Tần Ninh không nói gì.

Hơn mười vị võ giả nhà họ Thu theo Thu Minh Anh đến đều là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, khí thế hiện ra làm cho người ta phải sợ hãi.

Hiển nhiên Nguyên Sơ Liễu cũng sẽ không để Thu Minh Anh làm bậy ở chỗ này.

Thu Minh Anh liền nói ngay: "Các ngươi đi giết Tần Ninh kia, không được để lại bất cứ đệ tử nòng cốt nhà họ Linh nào".

Vèo vèo vèo... Chỉ trong phút chốc, hơn mười vị Tiểu Thiên Tôn thi nhau lao ra.

Hơn mười vị cảnh giới Tiểu Thiên Tôn từ tầng một đến tầng ba ra tay, khí thế lớn thế nào chứ?

"Các vị".

Dương Từ Lai lại trực tiếp quát lên: "Nhà họ Thu ở Di Nguyên Châu can thiệp vào chuyện của Linh Nguyên Châu chúng ta, mọi người cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ".

Mấy vị tộc trưởng Lữ Nghiễm, Khúc Hề, Ngô Bác Phong, Long Tây Nguyên đều gật đầu.

Chuyện này đã từ tranh đấu giữa hai quận thành tranh đấu giữa hai châu, vậy đúng là bọn họ không thể ngồi xem náo nhiệt nữa.

Mấy vị cường giả Tiểu Thiên Tôn lần lượt xông ra.

Thu Minh Anh thấy cảnh này thì nhíu mày, trong lòng không vui.

Đây không phải là điều mà ông ta muốn nhìn thấy.

"Nguyên Sơ Liễu, tuy ngươi là đệ tử của Hồng Phù Dung, thế nhưng sư tôn ngươi đã xảy ra chuyện gì, nhà họ Thu chúng ta cũng biết một chút, làm sao phải ở chỗ này cậy mạnh?"

Thu Minh Anh lạnh lùng nói.

"Nơi này là Linh Nguyên Châu, cũng không phải là Di Nguyên Châu, nhà họ Thu không thể ở chỗ này làm loạn được".

Nghe thấy lời này của Nguyên Sơ Liễu, Thu Minh Anh biết chuyện này đã không có cách nào thay đổi được nữa.

Nếu đã như vậy thì cũng không còn gì để nói.

Chỉ trong phút chốc, Thu Minh Anh nắm tay lại, một thanh loan đao xuất hiện trong tay.

Vèo... Một tiếng vèo vang lên, cả người Thu Minh Anh trong nháy mắt đã hóa thành một cái bóng lao ra.

Những tiếng đàn tình tang đột nhiên vang lên, giống như có thiên quân vạn mã lao nhanh qua biển.

Ở giữa hai tay Nguyên Sơ Liễu, một cây đàn cổ xuất hiện, mười ngón tay xinh đẹp nhanh chóng lướt qua dây đàn, phát ra những tiếng chói tai.

Mà pháp thân lúc này cũng xuất hiện.

Một cây đàn cổ! Pháp thân của Nguyên Sơ Liễu cũng là một cây đàn.

Mà pháp thân kết hợp với đàn cổ, khiến cho tiếng đàn tấn công trong phút chốc đó của Nguyên Sơ Liễu mang theo bộc phát kinh khủng, làm không gian cũng phải vặn vẹo, trong nháy mắt đã tới gần Thu Minh Anh.

Sắc mặt của Thu Minh Anh biến đổi, loan đao lập tức chém ra hơn trăm lần.

Những tiếng leng keng không ngừng vang lên.

Loan đao lần lượt chém ra, bộc phát ra tiếng ầm vang.

Mọi người ở đây nhìn thấy hai người đánh nhau đều vô cùng chấn động.

Nguyên Sơ Liễu chính là võ giả âm tu hiếm thấy, hiểu biết từ trước đến nay của mọi người về võ giả âm tu rất ít, đây còn là lần đầu tiên rất nhiều người nhìn thấy một võ giả âm tu mạnh mẽ như vậy.

"Tiểu Thiên Tôn tầng bảy".

Thu Minh Anh nhìn thấy cảnh giới của Nguyên Sơ Liễu thì hừ nhẹ nói: "Võ giả âm tu đúng là rất khó chơi, thế nhưng ngươi mới chỉ đến cảnh giới tầng bảy, kém ta tận hai tầng cảnh giới, sao có thể là đối thủ của ta?"

Nghe thấy lời này của Thu Minh Anh, Nguyên Sơ Liễu lại không nói một lời.

Khí thế lạnh lẽo bộc phát, tiếng đàn kinh khủng hóa thành ngàn vạn sợi tơ, lao về hướng Thu Minh Anh.

Thu Minh Anh hừ lạnh, loan đao trong tay trong chớp mắt đá hóa thành trăm ngàn lưỡi đao, chém ra từng cái một.

Dư chấn của trận đấu giữa hai người lập tức khiến những ngọn núi xung quanh đều bị phá hủy.

Giờ phút này, trận chiến giữa những võ giả các phe phái đã không còn giới hạn ở trong sơn cốc nữa.

Bên ngoài, không ít võ giả đứng ở khoảng cách xa xa cũng cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy cảnh này.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Không biết".

"Hình như là cường giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn cũng đã bắt đầu đánh nhau rồi…", rất nhiều người đều thò đầu ra, sững sờ nhìn.

Ầm... Tần Ninh điều khiển Cửu Anh, ba vị cường giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng ba bao vây trước mặt hắn.

Mà ở bên kia, trận chiến giữa Nguyên Sơ Liễu và Thu Minh Anh lại vô cùng huyền diệu.

Tần Ninh nhìn thoáng qua một chút, lại nhíu mày.

Thu Minh Anh chính là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng chín, Nguyên Sơ Liễu là tầng bảy, ban đầu giữa hai người còn có thể duy trì cân bằng, thế nhưng dần dần, Thu Minh Anh sát phạt quả quyết, cảnh giới cao hơn hai tầng, Nguyên Sơ Liễu đã bắt đầu có vẻ không chống đỡ nổi nữa rồi.

Tần Ninh thở dài, cả người đứng trên Cửu Anh, cất giọng nói: "Lúc đàn dây hai, ba và bảy thì tăng cường ba phần khống chế âm thanh, lúc đánh dây cung một, bốn, năm thì giảm bớt hai phần khống chế âm, lúc đánh dây sáu thì...", lời này là nói với Nguyên Sơ Liễu.

Nguyên Sơ Liễu nghe thấy vậy thì khẽ giật mình.

Cô ta đang tập trung đối phó với Thu Minh Anh, giờ phút này lại không có cách nào duy trì bình tĩnh.

Có nên thử một chút không?

Nguyên Sơ Liễu do dự.

Tần Ninh lại tiếp tục nói: "Nếu như ngươi không muốn chết, tốt nhất nên làm theo lời ta nói".

Hắn vừa dứt lời, Thu Minh Anh lại chém một đao xuống, Nguyên Sơ Liễu khó khăn tránh né lưỡi loan đao, thế nhưng vẫn để lại một vết máu trên cánh tay.

Nguyên Sơ Liễu không do dự nữa, dây đàn dao động.

Tiếng đàn lan ra trong nháy mắt.

Ầm ầm ầm... Từng tiếng nổ vang lên, đòn tấn công của Nguyên Sơ Liễu đã mạnh hơn ba phần.

Cả người Thu Minh Anh lùi lại, vẻ mặt khó tin nhìn Tần Ninh.

Võ giả âm tu từ trước đến nay vô cùng hiếm thấy.

Tần Ninh cũng là một vị võ giả âm tu sao?

Tiếng nổ vang lên, dao động khủng bố không ngừng bộc phát.

Thỉnh thoảng Tần Ninh lại mở miệng nói, giống như đang hướng dẫn Nguyên Sơ Liễu vậy.

Mà dần dần Thu Minh Anh lại cảm giác được áp lực rất lớn.

"Đáng chết...", Thu Minh Anh quát khẽ một tiếng, trong nháy mắt cả người đã lùi lại.

"Tên nhãi kia, chính ngươi đang làm chuyện xấu, ta sẽ giết ngươi trước".

Thu Minh Anh trợn mắt, vung đao thẳng về phía Tần Ninh.

Ánh mắt Nguyên Sơ Liễu lập tức trở nên hoảng sợ.

Cô ta có thể ngăn cản được Thu Minh Anh ở khoảng cách gần, nhưng lại không có cách nào ngăn cản được Thu Minh Anh ở khoảng cách xa.

Loan đao trong nháy mắt đã ngưng tụ thành một lưỡi đao cong dài trăm trượng, đột nhiên chém xuống.

Mà vào lúc này, sau lưng Thu Minh Anh cũng xuất hiện một vết đao, đó là pháp thân ngưng tụ hình thành.

Pháp thân và lưỡi đao dung hợp, chồng chất lên nhau, uy thế gia tăng mấy lần.

Cửu Anh nhìn thấy Thu Minh Anh đánh tới, đôi mắt đột nhiên trừng lớn, không ngừng kêu lên quái dị.

Ánh mắt Tần Ninh vô cùng lạnh lùng, cầm Trầm Uyên kiếm trong tay, trong mơ hồ hình như có tiếng rồng gầm phượng hót đang tụ tập lại trong cơ thể.

"Chết đi".

Thu Minh Anh hét lên một tiếng, lưỡi đao chém xuống.

Ầm... Trong chớp mắt đó, một tiếng nổ vang lên, lưỡi đao lan rộng ra trong không khí, chấn động cả trời đất.

Khí thế kinh khủng khiến người ta cực kỳ run sợ.

Những tiếng nổ không ngừng vang lên, giống như là không có điểm cuối vậy.

Mà lúc này cả người Thu Minh Anh lại đột nhiên lùi ra sau trăm trượng, ánh mắt hoảng sợ nhìn vào trong luồng ánh sáng nổ tung kia.

Dần dà, sóng ánh sáng đã tản ra.

Chỉ thấy Tần Ninh mặc một bộ đồ trắng, đứng ở trên một cái đầu dữ tợn kinh khủng của Cửu Anh.

Trước mặt bọn họ có một bóng người đứng vững.

Đó là một người phụ nữ mặc váy dài đỏ như lửa, bộ váy dài rộng không thể che khuất được dáng người yểu điệu của người phụ nữ đó, hơn nữa còn có thể nhìn thấy loáng thoáng hai cái đùi ngọc thon dài đằng sau lớp vải mỏng như sa màu đỏ kia...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom