• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2326-2330

Chương 2326: Quỳ xuống

Thế nhưng, cho dù như thế nào thì Cơ Thi Dao đã nói như vậy rồi Lãng Thư Thành cũng không mở miệng nữa, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh chờ đợi.

Đợi khi nào tình thế không ổn, nhất định phải bảo vệ đại nhân rời đi.

Cho dù tổn thất càng thêm nghiêm trọng cũng không thể để cho đại nhân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Giờ phút này, đệ tử của Vạn Độc tông đều bao vây xung quanh nhóm võ giả Đan Đỉnh môn.

Tần Ninh đứng trên mặt đất, ở vị trí trung tâm của đám người, dáng vẻ lạnh nhạt, thong dong.

Độc Thiên Tầm mở miệng nói: “Khương Hồng Lâm, Vạn Độc tông chúng ta và nhà họ Khương các ngươi hợp tác đã lâu, hôm nay tên nhóc này đến khí thế rào rạt, lại còn mang oán hận đối với nhà họ Khương, hai người chúng ta ra tay giết chết kẻ này đi!”

Một mình Độc Vạn Lý có thể giết chết Tần Ninh không?

Y cho rằng mình có thể!

Tần Ninh chỉ là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn mà thôi, đối với Độc Vạn Lý mà nói, không đáng kể chút nào.

Thế nhưng người thanh niên trước mắt đứng ở chỗ này lại thản nhiên không chút sợ hãi, tất nhiên là thân phận không đơn giản.

Nếu không như thế, kiến thức của Tần Ninh không có khả năng rộng như vậy.

Độc Vạn Lý lo lắng, bản thân y ra tay giết Tần Ninh thì không sao, nhưng vấn đề phiền phức phía sau thì giải quyết như thế nào được?

Mà lúc này đây, không thể nghi ngờ rằng, lôi kéo người nhà họ Khương phối hợp cùng là thích hợp nhất.

Nếu như thực sự chọc phải phiền phức, còn có nhà họ Khương gánh vác.

Lúc này, không ít ánh mắt nhìn về phía Khương Hồng Lâm.

Khương Kim Ca ở bên cạnh thấp giọng nói: “Tam thúc, kẻ này không nói lời nào đã lập tức bắt giữ ta, căn bản là không để nhà họ Khương chúng ta vào trong mắt, nếu như không nói lời nào, việc này mà truyền ra ngoài, mặt mũi nhà họ Khương chúng ta biết để đi đâu?”

Nghe xong, Khương Hồng Lâm vốn dĩ muốn mở miệng từ chối bây giờ lại ngừng lại.

Khương Kim Ca nói thế cũng đúng.

Sự việc liên quan đến uy nghiêm nhà họ Khương.

Cho dù để cho Vạn Độc tông làm kẻ ra tay chủ yếu, nhà họ Khương cũng không thể chỉ đứng bên cạnh mà không nói lời nào.

Ít nhất cần để cho Tần Ninh biết, nhà họ Khương không dễ dọc, cho dù không ra tay, cũng phải để cho Tần Ninh kinh hãi.

Như thế nào đi chăng nữa, cũng phải bắt Tần Ninh nói lời xin lỗi.

Trong lòng Khương Hồng Lâm lập tức có biện pháp.

“Tần Ninh”.

Khương Hồng Lâm đi ra, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, thân hình cao ngất, ngạo nghễ nói: “Nhà họ Khương chúng ta không thù không oán với ngươi, ngươi không nói lời nào đã bắt giữ Khương Kim Ca, đệ tử nhà họ Khương chúng ta, chuyện này, ngươi phải cho nhà họ Khương một lời giải thích”.

“Bổn toạ tha chết cho ngươi, nhưng ngươi phải tự chặt hai tay, nói rằng bản thân biết lỗi rồi”.

“Chuyện của ngươi và Vạn Độc tông, nhà họ Khương cũng lười nhúng tay vào”.

Khương Hồng Lâm vừa nói xong thì ánh mắt mang theo sự vui sướng.

Thể hiện ra được uy nghiêm của nhà họ Khương, lại không cần phải nhúng tay vào chuyện của Tần Ninh và Vạn Độc tông.

Đến lúc đó, Tần Ninh chết rồi, người sau lưng hắn chỉ biết truy cứu trách nhiệm kẻ giết người là Vạn Độc tông, sao còn để ý vấn đề hai tay bị chặt.

Khương Hồng Lâm cảm thấy, chính mình đã nghĩ ra được một biện pháp tuyệt vời.

Nhìn thấy Tần Ninh thờ ơ, Khương Hồng Lâm nói tiếp: “Như thế nào? Chẳng lẽ còn cần bổn toạ tự mình động thủ sao?”

Giờ phút này, Độc Vạn Lý lạnh lùng nhìn thấy tất cả, trong lòng chế nhạo.

Toàn trường lần nữa trở nên yên tĩnh.

Tần Ninh nhìn về phía Khương Hồng Lâm, vẻ mặt như đang nhìn một tên thiểu năng trí tuệ.

“Quỳ xuống!”

Tần Ninh chậm rãi mở miệng.

Thanh âm không vang dội, giọng điệu cũng vô cùng hờ hững.

Quỳ xuống?

Nói với ai?

Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Khương Hồng Lâm, thản nhiên nói: “Ta nói ngươi, Khương Hồng Lâm, quỳ xuống!”

Mọi âm thanh đều tan biến.

So với vừa rồi lại càng thêm yên tĩnh.

Tần Ninh…

Điên rồi phải không?

Hắn nghĩ bản thân là thần tiên gì đó sao? Nói sao làm vậy? Nói một không nói hai?

Một vị Tiểu Thiên Tôn, làm trò trước mặt mọi người, để cho một vị cường giả Tiểu Thần Tôn quỳ xuống?

Trò đùa gì vậy!

Khương Kim Ca cười nhạo nói: “Tần Ninh, ta thấy ngươi…”

Bịch bịch!

Thế nhưng đột nhiên.

Ngay khi mọi người đều cảm thấy Tần Ninh đang nổi điên.

Khương Hồng Lâm.

Bỗng nhiên.

Hai gối quỳ xuống đất!

Âm thanh kia ở trong sơn cốc tĩnh mịch có thể nghe được rõ ràng.

“Tam thúc…”

Biểu cảm Khương Kim Ca giống như ăn phải ruồi bọ, sắc mặt tái như gan lợn, trong lòng tràn đầy kinh ngạc và chấn động.

“Ngươi cũng quỳ xuống!”

Tần Ninh nhìn thoáng qua Khương Kim Ca, chậm rãi nói.

Giờ phút này, Khương Kim Ca bướng bỉnh ngẩng đầu, căm tức nhìn Tần Ninh.

Thế nhưng dần dần.

Đầu óc hắn ta không thể khống chế được, hai đầu gối bắt đầu uốn khúc, hắn ta muốn đứng thẳng dậy, nhưng lại cảm thấy đau đớn như lửa thiêu xương cốt, căn bản là không thể chống đỡ cơ thể để đứng lên được.

Bịch một tiếng!

Khương Kim Ca quỳ xuống!

Ánh mắt mọi người ngẩn ra, không thể tin được nhìn một màn trước mắt.

Điều này quả thực là làm cho người ta cảm thấy kinh hãi, toàn thân phát lạnh.

Tần Ninh là cái quái gì vậy?

Là thần linh sao?

Tuyệt đối không thể nào.

Hai người Khương Hồng Lâm và Khương Kim Ca quỳ rạp xuống đất, muốn đứng lên cũng không thể nào gượng dậy nổi.

Duẫn Khả Vi trừng lớn mắt chó.

Trâu bò!

Là Tiểu Linh Cổ sao?

Tần Ninh có thể dùng Tiểu Linh Cổ để khống chế con người?

Nương nó!

Đây quả thực là thao tác của thần linh!

Không được không được, môn thần thông này ta nhất định phải học được, tương lai nói không chừng có thể dùng trên người sư tôn, để cho sư tôn quạt mát, bưng trà rót nước cho mình…Khoé miệng Duẫn Khả Vi không tự chủ được mà cong lên…

Tần Ninh lạnh lùng nhìn về phía hai người, chậm rãi nói: “Ta nói các ngươi quỳ là các ngươi phải quỳ, cho dù đã trải qua bao lâu, chỉ cần trong cơ thể các ngươi vẫn chảy dòng máu nhà họ Khương”.

Khương Kim Ca và Khương Hồng Lâm một câu cũng không nói nên lời.

Giờ phút này, tình huống quả thực là vô cùng quỷ dị.

Trong lòng Độc Vạn Lý cũng không thể suy đoán ra điều gì.

“Người nhà họ Khương, người nào còn cử động thì người đó sẽ chết”, Tần Ninh từ từ nói: “Hôm nay là đến để xử lý Vạn Độc tông, không liên quan đến nhà họ Khương các ngươi, cứ ở một bên quan sát là được”.

Tần Ninh vừa dứt lời đã lập tức tiến lên phía trước, hắn nhìn Độc Vạn Lý.

“Ngươi là cao thủ dùng độc, thật khéo, ta cũng vậy, biện pháp dùng để ép hỏi người khác, ta có hàng nghìn hàng vạn loại, nếu như ngươi không nói thì ta có thể giết ngươi, giày vò hồn phách của ngươi, khiến cho ngươi phải nói ra”.

“Chỉ là một Vạn Độc tông, cho dù kỹ năng dùng độc tối cao cũng không thể giết chết được những cao thủ của nhà họ Linh năm đó rút lui về Linh Nguyên Châu”.

“Người sau lưng ngươi là ai, ta cũng sẽ bắt được”.

“Mà bây giờ, ta nói được là làm được, trước hết cứ diệt Vạn Độc tông các ngươi cái đã”.

Mỗi câu nói, hành động của Tần Ninh đều không giống như là đang nói đùa.

Độc Vạn Lý ẩn ẩn cảm nhận được, tinh thần mình sợ hãi.

“Bổn toạ còn lâu mới bị ngươi hù doạ!”

Độc Vạn Lý mở miệng, lạnh lùng nói: “Thực sự nghĩ rằng ngươi có thể hù doạ được bổn toạ sao? Nếu như ngươi thật sự nói là làm ngay, vậy thì cần gì phải phí lời với chúng ta, trực tiếp làm cho ta tự sát không phải là được rồi sao!”

Tần Ninh mỉm cười.

“Ta chưa hề nói là ta có thể nói là làm ngay”.

“Chỉ là nói được làm được mà thôi”.

Giờ phút này, trong lòng Độc Vạn Lý có chút bất an.

Một tên không thể nhìn thấu, Tần Ninh.

Còn có một người có thực lực rất mạnh, Lãng Thư Thành.

Hiện tại, hoàn toàn không thể trông cậy gì vào người nhà họ Khương.

Một khi đã như vậy, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Dù sao thì nơi này cũng là Vạn Độc tông.

Tần Ninh muốn ở đây bộc phát thần uy, thật đúng là tuổi trẻ ngông cuồng!

“Bổn toạ cũng đã nói, hôm nay là ngày chết của các ngươi, Vạn Độc tông chính mà mộ phần cho các ngươi, bổn tọa cũng nói được làm được!”

Độc Vạn Lý vừa dứt lời, khí đen quanh thân đã lan tràn ra bên ngoài.

Tiếng gió vù vù vang lên.

Khí thế khiến cho kẻ khác kinh hãi không ngừng bộc phát.

Khung cảnh Vạn Độc tông vốn dĩ giống như thánh vực thần tiên giữa chốn nhân gian, lúc này đây lại như biến thành địa ngục.
Chương 2327: Hắc Viêm Huyết Văn Mãng

Gió lốc gào thét.

Cát đá bay tán loạn.

Bầu trời sáng trong lúc này đã bị nhuộm đẫm thành một màu xám xịt như địa ngục.

“Trở về!”

Giờ phút này, Độc Vạn Lý vừa dứt lời.

Tiếng gió vù vù đâm vào màng nhĩ mọi người.

Đệ tử Đan Đỉnh môn biến sắc.

Đệ tử Vạn Độc tông cũng nhanh chóng lùi về sau, sắc mặt hoảng sợ.

Tông chủ, bộc phát uy phong.

Trong âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên, khí tức khiến kẻ khác run sợ bùng nổ.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Ở chỗ sâu trong Vạn Độc tông.

Từng ngọn núi đá sụp đổ, mặt đất rung chuyển, thậm chí trên mặt đất còn xuất hiện vết rách.

Khí thế khủng bố khiến cho người khác hít thở không thông.

Nơi xuất hiện tiếng bàn tán xôn xao đầu tiên, chính là chỗ đệ tử Vạn Độc tông.

“Là…Thần Mãng xuất thế!”

“Thần Mãng của đại nhân!”

“Trong Vạn Độc tông chúng ta, thực sự có một con dị thú khủng bố trấn giữ!”

Trên mặt đám đệ tử Vạn Độc tông đều lộ vẻ điên cuồng.

Sau khi nhìn thấy khí khủng bố kia, sắc mặt mọi người đều lạnh như băng.

Một con trăn khổng lồ.

Với chiều cao hơn nghìn mét, từ từ di chuyển trên mặt đất.

Khí thế khủng bố kia giống như có thể tuỳ lúc nuốt chửng tất cả mọi người.

Toàn thân con trăn lớn có màu đen như than đá, phía ngoài lớp vảy có từng đường hoa văn màu máu, bao trùm cả cơ thể.

Ngay khi trăn khổng lồ xuất hiện, một luồng hơi thở băng giá gần như bao trùm cả Vạn Độc tông.

Hắc Viêm Huyết Văn Mãng!

Nguyên thú cấp năm!

Mà lúc này, mọi người đều nhìn thấy trên đỉnh đầu Hắc Viêm Huyết Văn Mãng kia mọc ra hai chiếc sừng, chỉ là vừa mới mọc ra không lâu, thậm chí nếu như không nhìn kỹ sẽ không thấy được.

“Cái thứ này, là Hắc Viêm Huyết Văn Mãng biến dị…”

Lúc này, sắc mặt Cơ Thi Dao cũng trắng bệch.

Hắc Viêm Huyết Văn Mãng toàn thân đều là độc.

Thậm chí, những nơi mà nó đi qua, trong bán kính mười dặm, không có cây cỏ nào sinh trưởng được.

Đôi răng nanh của nó có thể độc chết cường giả Tiểu Thần Tôn.

Đôi mắt của nó có thể chảy ra nước mắt, ăn mòn cả kim thạch.

Ngay cả phân và nước tiểu nó tiết ra ngoài cũng có thể ăn mòn mặt đất.

Thứ đồ chơi này, chính là một cái túi độc.

Tần Ninh nhìn thân hình dài đến nghìn mét, toàn thân toả ra khí lạnh khiếp người của Hắc Viêm Huyết Văn Mãng, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên.

Đi ra?

Ra là tốt!

Giờ phút này, Độc Vạn Lý nhảy lên, đứng trên đỉnh đầu Hắc Viêm Huyết Văn Mãng.

Độc mãng to lớn, Độc Vạn Lý nhỏ bé, trông lại có vẻ tương xứng.

Độc Thiên Tầm đứng trong đám đệ tử Vạn Độc tông, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.

Người ngoài đều nói, bên trong chín châu, Vạn Độc tông có vị trí trung bình yếu, không so được với nhà họ Khương và nhà họ Tề.

Thế nhưng thực tế thì sao?

Căn cơ của Vạn Độc tông, những kẻ bên ngoài đó làm sao mà biết được?

Thế lực trong chín châu, mỗi một thế lực đều muốn đến đại địa Cửu Nguyên Vực, trở thành thế lực cấp bậc bá chủ.

Vạn Độc tông sao lại không nghĩ tới?

Những cái mà người ngoài thấy chỉ là cái mà Vạn Độc tông bày ra cho bọn họ xem mà thôi!

Vạn Độc tông chân chính, ngoại trừ dùng độc bên ngoài, thực lực và căn cơ không hề thua kém gì so với nhà họ Khương và nhà họ Tề.

“Hôm nay, tất cả các ngươi đều phải chết”.

Độc Vạn Lý từ trên cao nhìn xuống, phong thái lạnh nhạt nói: “Hắc Viêm Huyết Văn Mãng, là do sư tôn ta năm đó nuôi dưỡng, lấy độc trị độc, khiến cho Hắc Viêm Huyết Văn Mãng xuất hiện biến dị, nguyên thú cấp năm vốn có thực lực Tiểu Thần Tôn đỉnh phong, nhưng sau khi Hắc Viêm Huyết Văn Mãng biến dị, thực lực có thể sánh với cảnh giới Đại Thần Tôn!”

“Bổn toạ đã nhượng bộ nhiều lần, thực sự nghĩ rằng bổn toạ sợ các ngươi sao?”

Độc Vạn Lý cười nhạo nói.

Tần Ninh thấy một màn như vậy cũng mỉm cười.

“Ngươi cười cái gì?”

Độc Vạn Lý nhìn Tần Ninh đã thấy không thoải mái, càng đừng nói đến việc hắn lộ ra vẻ tươi cười!

“Ta cười ngươi ngu xuẩn”.

Tần Ninh mỉm cười nói: “Cảm ơn!”

Cảm ơn?

Cảm ơn cái gì?

Đừng nói đến Độc Vạn Lý, ngay cả đám người Cơ Thi Dao cũng không biết chuyện gì.

“Món đồ chơi lớn này, ta muốn!”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.

Duẫn Khả Vi nghẹo đầu quan sát, xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi từng bước một, miệng còn méo méo, vô cùng hưng phấn lôi kéo sư muội mình.

“Huynh làm gì vậy?”

Cơ Thi Dao ghét bỏ nói.

“Ô ô…A a...Ừm ừm…”

Duẫn Khả Vi khua tay múa chân, miệng ô ô a a, không biết là đang nói cái gì.

“Huynh câm miệng lại đi”.

Cơ Thi Dao hừ một tiếng rồi nói: “Chờ sau khi huynh khỏi hẳn rồi nói sau, lần này bị huynh hại thảm, thật là mất hết thể diện”.

Mất hết thể diện?

Duẫn Khả Vi cũng không để ý.

Là ai mất hết thể diện?

Giờ phút này, Độc Vạn Lý bị Tần Ninh kích thích, y cảm thấy rất không thoải mái, quát lớn: “Bổn toạ lười nói lời vô nghĩa với ngươi”.

“Giết!”

Trong khoảnh khắc, Độc Vạn Lý khống chết Hắc Viêm Huyết Văn Mãng, xông về phía đám người.

Lần này, Đan Đỉnh môn chẳng qua chỉ mang tới hơn nghìn đệ tử, đệ tử Vạn Độc tông và đệ tử Đan Đỉnh môn giao chiến, tất nhiên là đệ tử Vạn Độc tông sẽ chiến thắng.

Thế nhưng tổn thất cũng rất lớn.

Độc Vạn Lý tất nhiên là không có khả năng nhìn Vạn Độc tông tổn thất mấy trăm đệ tử.

Cho nên, y mới dùng biện pháp trực tiếp nhất, đó chính là mời Hắc Viêm Huyết Văn Mãng ra, tiêu diệt hết đám người này.

Độc Vạn Lý thậm chí còn suy nghĩ sắp xếp tốt cho sau này.

Môn chủ Đan Đỉnh môn Lãng Châu chết trong Vạn Độc tông, nhất định là Lãng Châu sẽ không yên ổn.

Những thế lực vùng lân cận như nhà họ Cảnh ở Tĩnh Nguyên Châu, Ngạo Thế Đường ở Tuyên Châu, cùng với nhà họ Linh, nhà họ Liễu, Phù Dung lâu ở Linh Nguyên Châu, không có khả năng buông tha cho miếng thịt béo này.

Đến lúc đó, ba châu tranh đoạt Lãng Châu.

Nói không chừng, dưới tác dụng lên men, Thiên Hồng Bang ở Hồng Châu, nhà họ Tề ở Tề Châu, nhà họ Thu ở Di Nguyên Châu cũng sẽ tham gia vào.

Đến lúc đó, chín châu hỗn loạn, Vạn Độc tông có thể kiếm được một khoản tiền, tăng lên thực lực.

Độc Vạn Lý nghĩ đến đây, sâu trong ánh mắt ẩn chứa niềm vui vẻ cực lớn.

“Đi chết đi, tất cả các ngươi”.

Một lời vừa dứt.

Âm thanh ầm ầm vang lên.

Hắc Viêm Huyết Văn Mãng với thân hình khổng lồ lao ra.

Thấy một màn như vậy, Tần Ninh bước lên phía trước.

Từng bước một, không hề lùi lại mà tiến thẳng về trước, hướng thẳng đến chỗ của Hắc Viêm Huyết Văn Mãng.

Cảnh tượng này làm cho mọi người chấn động.

Thế nhưng Tần Ninh không thèm để ý tới sự kinh hãi của đám người, không nhanh không chậm bước đi.

“Nuốt chửng hắn!”

Độc Vạn Lý càng nhìn Tần Ninh càng thấy toàn thân không thoải mái.

Trên mặt người thanh niên này hiện sự vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt không tương xứng với thực lực, làm cho y cực kỳ khó chịu.

Âm thanh xì xì vang lên.

Hắc Viêm Huyết Văn Mãng thè ra chiếc lưỡi rắn, không ngừng tới gần Tần Ninh.

Mà lúc này, hắn vươn tay ra.

“Dừng lại đi”.

Âm thanh thản nhiên vang lên.

Một màn không thể tin được xuất hiện.

Thân hình Hắc Viêm Huyết Văn Mãng giống như một bản nhạc đang cuồng nhiệt bỗng nhiên bị tạm dừng trong thoáng chốc.

Tần Ninh vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nó, từng luồng giá lạnh như thấm vào tâm can.

Thế nhưng lúc này, mọi người ngạc nhiên phát hiện ra.

Lớp bên ngoài của Hắc Viêm Huyết Văn Mãng chứa độc tố có thể độc chết một vị Tiểu Thiên Tôn, nhưng lại không gây ra thương tổn gì cho Tần Ninh.

Mà cùng lúc đó, Độc Vạn Lý đứng trên thân thể Hắc Viêm Huyết Văn Mãng, sắc mặt trắng bệch.

Không khí khủng bố lan tràn trong cõi lòng.

Con Hắc Viêm Huyết Văn Mãng này là năm đó sư tôn dốc lòng nuôi dưỡng, chỉ nghe theo mệnh lệnh của sư tôn.

Y giết chết sư tôn của mình, thế nhưng Hắc Viêm Huyết Văn Mãng này lại vẫn có quan hệ ngang hàng với y, lần này, để có thể mời Hắc Viêm Huyết Văn Mãng xuất hiện, y đã phải đồng ý bỏ ra rất nhiều chỗ tốt mới được.

Thế nhưng trước mắt, cái thứ này, đối mặt với Tần Ninh…lại không hề có lực công kích!
Chương 2328: Ngươi là ma quỷ

“Không thể nào!”

Độc Vạn Lý nói thầm, biểu cảm hoảng sợ.

Tần Ninh cũng ngẩng đầu nhìn lên, hắn khẽ cười nói: “Đã nói là diệt Vạn Độc tông các ngươi, nghĩa là sẽ được diệt”.

“Lăn xuống đây đi!”

Tần Ninh vừa dứt lời.

Độc Vạn Lý còn chưa có hành động gì, chỉ thấy lớp vảy trên đầu Hắc Viêm Huyết Văn Mãng đã thấm ra từng dòng chất nhầy màu nâu đen, tản ra hương thơm nhàn nhạt.

Thế nhưng, theo mùi hương truyền đến, Độc Vạn Lý lập tức cảm thấy cơ thể mệt mỏi, hai chân mềm nhũn, rồi bịch một tiếng ngã nhào xuống mặt đất.

Sức mạnh toàn thân dần dần bị ngăn chặn.

Một vị cường giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn đỉnh phong đột nhiên thân thể mềm nhũn, ngã xuống bên chân Tần Ninh.

Điều này làm cho tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Không thể tin được.

Bịch…Tần Ninh đạp một phát lên ngực Độc Vạn Lý.

“Ngươi nghĩ rằng ta đang nói đùa với ngươi sao?”

Lời nói lạnh nhạt, mang theo giọng điệu chất vấn.

“Diệt môn!”

Âm thanh lạnh lùng của Tần Ninh vừa dứt.

Bỗng nhiên, trên từng miếng vảy bên ngoài thân thể Hắc Viêm Huyết Văn Mãng phun ra một làn sương đen.

Sương đen khuếch tán, giống như mây đen tản ra, dần dần trở nên nhạt màu, nhưng đã lan ra tràn ngập khắp cả Vạn Độc tông.

Cao thì đến cường giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn.

Thấp thì đến đệ tử cảnh giới Tiểu Chí Tôn.

Lúc này đều hít vào khí độc, da thịt bên ngoài bắt đầu thối rữa, hoá thành nước đặc chảy xuôi xuống mặt đất…”

“Nín thở lại!”

Một vị cường giả Tiểu Thần Tôn lớn tiếng quát.

Thế nhưng, căn bản là vô dụng.

Chỉ cần chạm vào sương đen này, thân thể sẽ bắt đầu bị ăn mòn, máu tươi không ngừng chảy xuống.

Tất cả mọi người trong Vạn Độc môn, đều trở nên khủng hoảng.

Độc Vạn Lý nhìn thấy một màn như vậy thì hoàn toàn cảm thấy mông lung.

“Hắc Huyết!”

Độc Vạn Lý rít gào nói: “Ta đối đãi với ngươi cũng không tệ, vậy mà ngươi lại lòng lang dạ sói như thế”.

Hắc Huyết?

Hẳn là tên của Hắc Viêm Huyết Văn Mãng.

Thế nhưng, đối mặt với sự rít gào của Độc Vạn Lý, đáp lại y chỉ là ánh mắt lạnh lùng của Hắc Viêm Huyết Văn Mãng.

Dường như giờ phút này, Hắc Viêm Huyết Văn Mãng căn bản không quen biết Độc Vạn Lý.

Lạnh lẽo đến tận xương khiến cho Độc Vạn Lý rơi xuống vực thẳm.

“Cha…Cha, cứu con, cứu con, cha…”, Độc Thiên Tầm dùng hết sức lực toàn thân để né tránh độc vật, nhưng dần dần, hai cánh tay của hắn ta bắt đầu thối rữa, mà hai má cũng đã hoá thành thịt thối, hắn ta kêu lên thảm thiết, âm thanh đó vang lên không ngừng.

“Tần Ninh, ngươi là ma quỷ”.

Độc Thiên Tầm giận dữ hét lên: “Ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế”.

“Nguyền rủa ta?

Người nguyền rủa ta ấy à, nhiều lắm, ta không quan tâm…”, Tần Ninh lạnh lùng nhìn xung quanh.

Từng người từng người của Vạn Độc tông lần lượt mất mạng.

Khương Hồng Lâm, Khương Kim Ca cùng với đám võ giả nhà họ Khương không bị sương đen xâm nhập, nhưng cả đám ngây ra như phỗng, mồ hôi ướt đẫm, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Rất khủng bố! Tần Ninh không biết đã dùng biện pháp gì mà có thể khống chế được Hắc Viêm Huyết Văn Mãng.

Nếu không, Độc Vạn Lý không có khả năng bị trúng độc! Hắc Viêm Huyết Văn Mãng là nguyên thú vô cùng độc, càng đừng nói đến đây là một con biến dị.

“Tần Ninh!”

Độc Vạn Lý quỳ rạp trên mặt đất, bị Tần Ninh dẫm đạp dưới chân, không ngừng rống giận.

“Thế nào?”

Lúc này, Tần Ninh ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn biểu cảm dữ tợn của Độc Vạn Lý, hắn chậm rãi nói: “Cảm nhận được đau đớn rồi sao?

Cảm nhận được nỗi đau đớn khi đánh mất người thân rồi sao?

Nỗi đau của ta, còn lớn hơn ngươi gấp trăm lần”.

“Ngươi nói hay không nói người sau lưng ngươi là ai, ta cũng không quan tâm”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Bởi vì ta đã nghĩ kỹ rồi, đoạn đường này cứ như vậy mà đi thôi, từng bước giẫm lên thi thể của những người kia, một hồi rồi sẽ đến…”

Răng rắc! Âm thanh xương cốt nứt gãy vang lên.

Hơi thở của Độc Vạn Lý dần dần tiêu tan.

Giờ phút này, Vạn Độc tông vốn dĩ có mấy nghìn đệ tử, võ giả, lúc này đây lại giống như chớp mắt biến thành một khu nghĩa địa.

Ba người Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao và Hác Kỉ Suất trợn mắt há hốc mồm.

Cho tới bây giờ, ở trong mắt bọn họ, Tần Ninh vẫn luôn lịch sự tao nhã, thậm chí còn chưa hề tức giận với một ai.

Thế nhưng bây giờ…Giết người như ma quỷ! Một tông môn như thế, cứ nói diệt là diệt.

Tần Ninh phất phất tay nhìn về phía Hắc Viêm Huyết Văn Mãng, nói tiếp: “Hắc Huyết, canh giữ ở bên ngoài tông môn, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào”.

Hắc Viêm Huyết Văn Mãng ngoan ngoãn vặn vẹo thân mình, bò thẳng về phía ngoài sơn cốc.

Tần Ninh nhìn về phía mấy người Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao và Hác Kỉ Suất.

“Làm phiền mọi người thông báo với người nhà họ Linh và Phù Dung lâu tới đây, tốt xấu gì Vạn Độc tông cũng có căn cơ không ít, từ hôm nay trở đi, Ách Nguyên Châu này giao cho nhà họ Linh và Phù Dung lâu trông coi!”

“Được…”, Cơ Thi Dao chậm rãi nói.

“Đồ nhi, con đi đi”.

“Vâng”.

Lúc này, Duẫn Khả Vi cũng nói: “Ta đi truyền tin tức, để cho người của Cửu Nguyên thương hội lan truyền tin xấu ra”.

Cơ Thi Dao nhìn nhìn Duẫn Khả Vi.

“Nhìn ta như vậy làm gì?”

Duẫn Khả Vi sửng sốt.

“Huynh khoẻ lại rồi?”

Nãy giờ Duẫn Khả Vi không có hành động kỳ quái nào.

“Khoẻ rồi…”, Duẫn Khả Vi ấp úng, nhưng trong lòng thì câm nín.

Bị Tần Ninh doạ cho khoẻ lại luôn rồi! Mấy nghìn sinh mệnh, nói diệt là diệt, mà dáng vẻ của Tần Ninh vẫn lạnh nhạt như thế.

Tính cách và sự quyết đoán này, căn bản là không giống như một vị võ giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn có thể làm được.

Lúc này, Tần Ninh cũng không nói thêm gì nữa, lập tức đi sâu vào trong Vạn Độc tông.

Cả Vạn Độc tông được bày trí vô cùng xa hoa, nơi nơi chốn chốn đều lộ ra vẻ giàu sang.

Tần Ninh nhìn về phía sau, chậm rãi nói: “Đứng lên đi, đi theo ta”.

Cho đến bây giờ, Khương Hồng Lâm và Khương Kim Ca mới cảm thấy toàn thân được buông lỏng, cỗ áp lực kinh khủng kia cuối cùng cũng biến mất không thấy đâu.

Hai thúc cháu đi theo Tần Ninh, tiến vào bên trong Vạn Độc tông… Hắn đi phía trước.

Khương Hồng Lâm và Khương Kim Ca đi phía sau.

Mấy người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo Diệp Nam Hiên và Duẫn Khả Vi đi cuối cùng, không nhanh không chậm theo bước…

“Có quen thuộc Vạn Độc tông không?”

Âm thanh nói chuyện của Tần Ninh vang lên.

“Không quen thuộc lắm…”, Khương Hồng Lâm vội vàng nói: “Chúng ta cũng chỉ tới đây có vài lần để làm giao dịch với Độc Vạn Lý!”

Quen thuộc?

Bây giờ nói quen thuộc, không phải là muốn chết hay sao! Khương Hồng Lâm lo lắng, lỡ như Tần Ninh nói là làm ngay, để cho mình tự xử lý bản thân thì sao, bản thân mình có nên nghe theo hay không?

Thật đáng sợ! Rốt cuộc là sao lại thành ra thế này! Tần Ninh chậm rãi nói: "Ý của ta là, ngươi có hiểu biết gì về nơi này không?

Sau đó, ta sẽ dẫn người đến, xới tung Vạn Độc tông lên, cái gì có giá trị thì mang đi toàn bộ”.

Nghe được những lời này, Khương Hồng Lâm nhanh chóng nói: “Biết một chút, biết một chút”.

“Ừm”.

Tần Ninh chắp tay sau lưng đi về phía trước, từ từ nói: “Vậy khi người của nhà họ Linh và Phù Dung lâu đến, ngươi dẫn bọn họ đi nhìn xem”.

“Được được được…”, lúc này, phía trước xuất hiện một đình nghỉ mát.

Tần Ninh đi vào, thản nhiên ngồi xuống.

Khương Hồng Lâm cũng đi vào trong đình, bịch một tiếng, quỳ xuống đất.

Bản thân tự quỳ trước, vẫn tốt hơn là để Tần Ninh ép mình quỳ.

Cái loại cảm giác bị đè ép đó, Khương Hồng Lâm đời này không muốn trải nghiệm lần hai.

Khương Kim Ca thấy vậy cũng nhanh chóng quỳ xuống.
Chương 2329: Ta đang nghĩ đến chuyện thỉnh an

Lúc này, ở ngoài lương đình.

Duẫn Khả Vi kéo Cơ Thi Dao qua một bên.

"Đây không phải là năng lực của Tiểu Linh Cổ!"

Duẫn Khả Vi thành thật nói: "Con Hắc Viêm Huyết Mãng kia chắc đã bị Tần Ninh thi triển Tiểu Linh Cổ để khống chế rồi, cho nên đến cả Độc Vạn Lý cũng không phân biệt được!"

"Thế nhưng, mối đe dọa đối với người của nhà họ Khương không chỉ là khả năng của Tiểu Linh Cổ!"

Cơ Thi Dao hỏi lại ngay: "Ý của huynh là gì?"

"Tên Tần Ninh không phải là người thường, nếu đúng như những gì ta đoán...", Duẫn Khả Vi chậm rãi nói tiếp: "Đây là một loại chú ấn huyết mạch nào đó!"

Ấn chú huyết mạch ư?

Vẻ mặt Cơ Thi Dao đầy khó hiểu.

"Ta nghe đại sư huynh có nói rằng, chú ấn huyết mạch này là rất mơ hồ, nghe bảo năm xưa sư gia của chúng ta đã từng dùng một lần rồi".

"Nói chính xác là để ngưng tụ một cái chú ấn...", Duẫn Khả Vi nhìn về phía Hác Kỉ Suất đang đứng một bên nói: "Chẳng hạn như Hác Kỉ Suất, ta thi triển chú ấn huyết mạch lên hắn ta thì từ sâu trong đáy lòng hắn ta sẽ nảy sinh một sự sợ hãi đối với ta, hơn nữa, chỉ cần nắm giữ được gốc rễ của chú ấn huyết mạch này thì bất cứ lúc nào cũng đều có thể giết chết Hác Kỉ Suất".

"Đây chỉ là thuật khống chế bình thường thôi nhỉ?"

Cơ Thi Dao từ từ nói: "Ta nghe sư tôn nhắc đến có không ít võ giả đã dùng những cách như vậy để khống chế thuộc hạ của mình...", "Không giống vậy đâu!"

Duẫn Khả Vi lắc đầu nói: "Loại chú ấn huyết mạch này hơn chú ấn hai chữ có ý nghĩa gì?

Đó chính là... nó sẽ được truyền lại qua nhiều thế hệ".

"Ví dụ như Hác Kỉ Suất dính chú ấn của ta đi, vậy thì con nối dòng, cháu trai, cháu gái, đến cả con cái của con gái hắn ta, một thế hệ nối tiếp một thế hệ, mặc kệ cho có nhiều hay ít đi nữa, dẫu huyết mạch của Hác Kỉ Suất có loãng đến thế nào đi chăng nữa cũng đều không thể xóa bỏ nó!"

Cơ Thi Dao trợn tròn mắt, không thể tin nổi thốt lên: "Huynh đang nói giỡn à?

Sao có thể làm vậy được chứ?

"Sao lại không thể nào!"

Duẫn Khả Vi đáp lại ngay: "Ta nghe đại sư huynh nói rằng đại sư huynh nghe sư phụ nói, sư phụ đã tận mắt nhìn thấy cảnh sư gia của chúng ta thi triển nó!"

"Vậy đó là thật sao?"

"Tất nhiên!"

Duẫn Khả Vi nhìn về phía lương đình, buông lời khen ngợi: "Tên Tần Ninh này chả kém gì sư gia của chúng ta cả!"

Cơ Thi Dao cũng từ tốn gật đầu đồng ý.

Ngay từ đâu, cô ta cảm thấy Tần Ninh chỉ là một tên thiên kiêu chi tử như những tên khác thôi, thế nhưng càng hiểu biết hắn, cô ta càng phát hiện ra nhiều điều bí ẩn về hắn.

Người như vậy thật đáng sợ! Cơ Thi Dao nói tiếp: "Người nọ có dính líu đến Cửu Nguyên Đan Điển, hiển nhiên hắn có quan hệ gì đó với sư gia hoặc sư phụ của chúng ta, ta vốn định ở bên cạnh để từ từ điều tra hắn, nhưng bây giờ có lẽ chúng ta cần phải cẩn thận hơn rồi".

Duẫn Khả Vi bĩu môi nói: "Tỷ thí thua là thua, cần gì phải tìm cớ chứ, ta cũng đâu có cười nhạo muội phải làm đan đồng cho hắn mười năm đâu".

"Huynh...", hai người thì thầm qua lại.

Cách đó không xa, hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng nói gì đó với Thời Thanh Trúc.

"Chiêu này của sư tôn xịn nha!"

Diệp Nam Hiên kinh ngạc thốt lên: "Ta cũng chưa từng thấy đó".

Lý Huyền Đạo cũng gật đầu tán đồng.

Diệp Nam Hiên nhìn về phía Thời Thanh Trúc rồi nói ngay: "Vậy sau này sư nương cẩn thận chút, cẩn thận sư phụ hạ chú gì đó cho cô!"

"Cút ngay".

Thời Thanh Trúc giơ nắm đấm lên, nhìn vào Diệp Nam Hiên, nói: "Ta thấy ngươi có vẻ chán sống rồi đấy".

"Không dám, không dám ạ".

Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo không phải là đồ ngốc, cả hai đã nhìn ra sư tôn và Thời Thanh Trúc đã ở bên nhau từ lâu.

Hương vị thiếu nữ trên người Thời Thanh Trúc giờ đã dần bị thay thế bởi khí chất trưởng thành của người phụ nữ.

Trước kia, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng đều như vậy cả! Cẩn thận tính toán, đến bây giờ, từ lúc nào bọn họ đã có đến tận bốn vị sư nương.

Cốc Tân Nguyệt! Diệp Viên Viên! Vân Sương Nhi! Thời Thanh Trúc! Theo cái xu thế như vậy, khi trở lại Thương Mang Vân Giới trong lời Tần Ninh thì phải có ít nhất mười người! Vậy nếu tính cả thế giới bên ngoài, thì chắc có hơn hai mươi người vợ lận! Sau này đồ đệ đi thỉnh an sư nương phiền muốn chết.

Đầu óc Diệp Nam Hiên bay cao và xa hơn.

Đợi đến khi sư tôn trở thành Thần Đế tối cao gì đó, chín người đồ đệ bọn họ đều phải đi thỉnh an mỗi ngày.

Chào hỏi sư tôn xong, sau đó lại đến... đại sư nương... nhị sư nương... tam sư nương... Nếu vậy thật, mỗi ngày bọn họ chẳng cần làm gì cả, chỉ cần thỉnh an sư tôn sư nương là đã qua một ngày.

Nghĩ đến đây, Diệp Nam Hiên lắc đầu bừng tỉnh khỏi cơn mê.

"Ngươi đang làm gì đó?"

Lý Huyền Đạo tò mò, nhìn thấy Diệp Nam Hiên ngẩn người, hắn ta chợt nổi da gà, không nhịn được bèn hỏi.

"Ta đang nghĩ đến chuyện thỉnh an!"

"Thỉnh an?

Thỉnh an gì?"

"Nói ngươi ngươi cũng không hiểu đâu".

"...", lúc này, trong lương đình.

Tần Ninh ngả người tựa vào hàng rào, quan sát cảnh tượng bên trong sơn cốc.

"Nơi phong cảnh hữu tình này thật khó mà hình dung ra Vạn Độc tông tiếng ác vang xa mà".

Nghe Tần Ninh tiếc nuối nói vậy, Khương Hồng Lâm và Khương Kim Ca chẳng biết phải nói gì hơn.

"Tình hình nhà họ Khương hiện tại ra sao?"

Tần Ninh hỏi thẳng.

Vừa nói ra câu hỏi ấy, Khương Hồng Lâm chống tay xuống đất, nói: "Thưa Tần công tử, nhà họ Khương tốt cả ạ".

"Khương Kính Nguyên, cũng chính là đại ca của ta, hiện tại đang đảm nhiệm chức tộc trưởng".

"Nhị ca Khương Đồng phụ trách việc to nhỏ trong gia tộc, còn ta phụ trách chuyện bên ngoài".

Tần Ninh hỏi tiếp: "Còn Khương Ung thì sao?"

Khương Ung là lão thái gia nhà họ Khương!

"Phụ thân vẫn khỏe ạ, chỉ là tuyên bố với bên ngoài, phụ thân đã qua đời".

Tần Ninh từ tốn nói: “Năm đó, khi nhìn thấy ông ta, ông ta chỉ mới hơn mười tuổi thôi, chẳng qua bao lâu đã qua mấy vạn tuổi rồi”.

Vừa thốt ra lời ấy, thân thể Khương Hồng Lâm chợt lạnh.

Tần Ninh đã từng gặp phụ thân ông ta ư?

"Không cần phải kinh ngạc, Khương Mặc là do ta giết!"

Tần Ninh chậm rãi nói: "Không chỉ có hắn ta, mà nhà họ Khương năm ấy, từ Đại Thần Tôn đến Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn thậm chí là cường giả Chí Cao Đế Tôn, tất cả đều do ta giết".

Nghe vậy, thân thể Khương Hồng Lâm run lên, bất giác ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Ninh.

"Ngươi... ngươi chính là Cửu Nguyên Đan Đế!"

"Không thể nào!"

Khương Hồng Lâm bỗng quát lên.

Một câu không thể nào làm chấn động đến cả mấy người ngoài đình.

Tần Ninh hất tay áo, chân này vắt lên đùi chân kia, nhìn về phía Khương Hồng Lâm, rồi thản nhiên cười nói: "Việc này ngươi chỉ cần hỏi phụ thân mình là biết thôi".

"Ta không có gì để nói với ngươi về chuyện này".

Tần Ninh nói tiếp: "Năm ấy, nhà họ Khương bất hòa với nhà họ Linh, lại lập kế sát hại nhị gia của nhà họ Linh".

Nhị gia của nhà họ Linh khi ấy là nhị gia gia của Tần Ninh.

Cũng bởi vì chuyện này mà Tần Ninh đã giết đến tận nhà họ Khương, hắn thẳng tay hạ sát hết hơn trăm vị cường giả đứng đầu của bọn họ, buộc nhà họ Khương phải rời khỏi Cửu Nguyên Vực.

"Thế nên, ta mới đến nhà họ Khương, tiêu diệt hết tầng lớp cấp cao của nhà họ Khương các ngươi, khiến cho nhà họ Khương không thể không rời khỏi Cửu Nguyên Vực, buộc nhà họ Khương các ngươi mất đi địa vị bá chủ ở Cửu Nguyên Vực, mà người làm ra những chuyện đó lại chính là ta".

Ngay lúc này, Khương Hồng Lâm trợn tròn mắt, trong ánh mắt đầy sự kinh hãi.

"Ngươi không biết chuyện này...", Tần Ninh nhè nhẹ vuốt ve ngón tay, nói tiếp: "Nhưng phụ thân ngươi lại rõ ràng".

"Ta hỏi ngươi, quan hệ của nhà họ Khương với Vạn Độc tông ra sao?"
Chương 2330: Hắn sẽ tìm đến ta

Vừa dứt lời, Khương Hồng Lâm đáp lại ngay: "Chẳng qua là quan hệ hợp tác mà thôi, nhà họ Khương muốn bảo vệ Khương Nguyên Châu chẳng phải là việc dễ dàng, cần một vài dược liệu, độc đan, nên mới phải mua thuốc từ chỗ Vạn Độc tông".

"Năm xưa, nhà họ Khương chúng ta đã từng nghĩ đến việc tiêu diệt Vạn Độc tông hoặc là khiến Vạn Độc tông phải thần phục, thế nhưng, sau lưng Vạn Độc tông có người âm thầm giúp đỡ, nên chưa từng thành công".

"Không biết phải làm sao, chúng ta đành phải để Vạn Độc tông lớn mạnh đến ngày nay".

Khương Hồng Lâm không chút nào giấu diếm nói hết ra.

Hiện tại, ông ta phải làm sáng tỏ quan hệ giữa nhà họ Khương và Vạn Độc tông cái đã.

Kẻ ngu đều hiểu Tần Ninh hận Vạn Độc tông thấu xương, dám diệt thẳng tông môn nhà người ta, đây là mối hận sâu đến bao nhiêu chứ!

"Nói như vậy là nhà họ Khương các ngươi không có bày mưu lập kế với Vạn Độc tông để ám hại nhà họ Linh phải không?"

"Chắc chắn là không".

Khương Hồng Lâm thành thật nói thêm: "Bây giờ, mọi chuyện trong nội bộ gia tộc đều do ta, đại ca và nhị ca phụ trách, nếu có việc này, ta không thể nào không biết được".

"Vẫn chưa chắc được".

Tần Ninh từ tốn nói: "Đợi đến khi ta nhìn thấy phụ thân ngươi rồi nói tiếp việc này sau".

"Ta vốn còn định hỏi ngươi vài thứ, thôi chẳng thà hỏi thẳng phụ thân ngươi còn hơn".

Tần Ninh phất tay nói tiếp: "Ngươi đi đi, trở về báo phụ thân ngươi đến đây gặp ta".

Khương Hồng Lâm nghe vậy, ngẩn người.

Hiện tại, ông ta đang hận không thể nhanh chóng cuốn gói tránh xa khỏi Tần Ninh, đời này cũng chẳng muốn được nhìn thấy mặt hắn nữa là.

Chỉ có điều, bảo phụ thân đến đây sao?

"Sao đấy?"

Tần Ninh thấy Khương Hồng Lâm và Khương Kim Ca bất động, bèn hỏi lần hai.

"Tần công tử...", Khương Hồng Lâm chắp tay nói: "Ta nào dám mời phụ thân đến... ta sợ sau khi phụ thân biết chuyện, giận dữ mà gây xung đột với Tần công tử".

"Không sao cả".

Tần Ninh chậm rãi nói: "Nếu phụ thân ngươi không hy vọng nhà họ Khương chấm dứt từ đây thì ông ta sẽ không làm vậy đâu, ngươi đi đi".

"Chạy ngay về nói ông ta, ta bảo ngươi quỳ, ngươi liền quỳ xuống, ông ta sẽ tới gặp ta thôi!"

Khương Hồng Lâm nghe vậy bèn cúi đầu chào, rồi mới dẫn Khương Kim Ca rời đi.

Thấy Khương Hồng Lâm và Khương Kim Ca đã đi hẳn, đám người Duẫn Khả Vi đi tới.

"Đây là thả bọn họ đi rồi à?"

Duẫn Khả Vi khó hiểu hỏi: "Không giết người diệt khẩu sao?"

"Nếu giết hết thì ta phải tìm ai để dò la tin tức hả?"

Duẫn Khả Vi cười cười, đi đến bên cạnh Tần Ninh, chắp tay nói: "Cái đó, Tần công tử...", "Hử?"

"Làm thế nào mà Tiểu Linh Cổ khống chế độc thú được vậy?

Ngươi dạy ta được không".

Tần Ninh liếc mắt nhìn Duẫn Khả Vi, nói thẳng: "Nói cho ngươi thì ngươi cũng không học được".

Duẫn Khả Vi lập tức đáp lại: "Ngươi đừng thấy ta ăn mặc phóng khoáng kiểu này mà coi thường, trên thực tế, thiên phú đan thuật của ta rất mạnh đấy, nếu không cũng sẽ không lọt vào mắt xanh của sư tôn, rồi được nhận làm đồ đệ đâu!"

"Haha!"

Mắt xanh của Trần Nhất Mặc à?

Haha! Duẫn Khả Vi không nhịn được.

Cái điệu cười haha này hơi bị đau đấy.

Tần Ninh đứng dậy, duỗi thẳng người, nói ngay: "Đi thôi, đến kho chứa của Vạn Độc tông nhìn xem Vạn Độc tông lớn như vậy thì có thánh địa tu hành gì không".

Trong khoảng thời gian này, thực lực của Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên tăng tiến một cách chậm chạp.

Hiện tại, cả hai đều là Đại Chí Tôn hậu kỳ, nhưng Tần Ninh không hề hài lòng với nó.

Nghe Tần Ninh nói vậy, đôi mắt Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên sáng ngời.

Gần đây bọn họ không có được thỏa sức chiến đấu, tốc độ tiến bộ hiển nhiên sẽ không nhanh, cảm giác cũng không mấy thoải mái.

Đến lần này, bọn họ vốn nghĩ sẽ có một trận chiến ác liệt, thế nhưng sư tôn lại ra tay, nhẹ nhàng giải quyết Vạn Độc tông.

Đoàn người đồng hành cùng nau, nơi nơi chốn chốn xem xét khắp Vạn Độc tông.

"Sư tôn, liệu có phải nơi này không?"

Lúc này, Diệp Nam Hiên nhìn vào một sơn cốc, cửa vào và không trung bên trên tỏa sáng rực rỡ, trông tựa như có phong ấn, khiến cho người ta cảm giác bên trong đó như có cuồn cuộn tinh túy.

"Vào xem thử đi".

Tần Ninh nhìn cửa vào sơn cốc, nói.

Thế nhưng, cả đám đứng ở trước cửa sơn cốc, nhìn trái nhìn phải, không một ai đi ra.

"Ngươi làm gì đấy?"

Tần Ninh nhìn Duẫn Khả Vi đang vô công rồi nghề bên cạnh.

"Mở đi!"

Tần Ninh nói thẳng: "Ngươi là hộ vệ của ta, trước kia không thể ra tay cũng không sao, nhưng bây giờ còn chờ ta ra tay phá vỡ cấm chế này à?"

Duẫn Khả Vi nghe vậy thì sửng sốt.

Hắn ta quên béng mất còn có cái này nữa.

"Được được, để ta làm".

Duẫn Khả Vi đi đến phía trước, nắm chặt bàn tay, vung tay lên, xé rách cấm chế kia, nó nhanh chóng hóa thành từng mảnh nhỏ, tan biến trong không gian.

Pháp thân Ngưng Hồn! Tần Ninh híp mắt lại.

Đây là cảnh giới Đại Thần Tôn.

Nhưng mà, đây chỉ là thực lực mà Duẫn Khả Vi bày ra mà thôi, theo như suy đoán của Tần Ninh, thực lực của hắn ta không chỉ ở cảnh giới Đại Thần Tôn.

Cửu cảnh Chí Tôn.

Tiểu Chí Tôn, Đại Chí Tôn, Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn, Đại Thần Tôn, Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn và cuối cùng là thân pháp hợp nhất làm một, Chí Cao Đế Tôn.

Đan thuật của Duẫn Khả Vi không thấp hơn cấp bảy,

Thực lực không thể nào chỉ có cảnh giới Đại Thần Tôn.

"Ơ?"

Ngay khi cấm chế bị phá giải, Duẫn Khả Vi nhíu mày lại, nói ngay: "Đây hình như không phải là thánh địa bí mật gì, mà giống như là... tuyệt địa!"

Tần Ninh bước tới phía trước, cau mày, đầu mũi khẽ giật.

"Là độc".

Tần Ninh thì thầm nói: "Cái Vạn Độc tông này đúng là nơi nơi đều có độc, phồn hoa bên ngoài cũng chỉ ở bên ngoài mà thôi".

Nói xong, Tần Ninh lại gần sơn cốc.

Trong sơn cốc rộng cả trăm trượng, nhưng trên mặt đất chỉ có một cái ao.

Bốn phía xung quanh cái ao có bốn pho tượng đứng đó.

Trên đỉnh pho tượng kia là một cái đầu rồng.

Miệng rồng phun ra dòng nước đổ vào trong hồ nước giữa sơn cốc.

Thế nhưng, trong cái hồ ấy không phải là dòng nước trong vắt, mà là một loại chất lỏng nào đó nhầy nhụa và đỏ thẫm, hệt như máu tươi, nhưng nó còn tỏa ra một hương thơm thoang thoảng.

Duẫn Khả Vi bước ra.

Tần Ninh đưa tay ngăn cản.

"Ngươi có thể làm đến pháp thân Phá Tán không?"

Duẫn Khả Vi vô cùng thắc mắc.

Hỏi ta cái này làm gì?

Pháp thân Phá Tán là thứ mà cảnh giới Tiểu Đế Tôn mới có thể làm được.

"Có thể thì đi vào, còn không thì đừng vào đó".

Duẫn Khả Vi nghe vậy, bỗng nhiên nhớ đến dáng vẻ khi mình dung hợp Tiểu Linh Cổ, bèn lập tức dừng chân lại.

Một lần đã đủ rồi, không cần thêm lần nữa đâu.

"Mời, mời...", Duẫn Khả Vi vươn tay ra, làm độc tác mời, nhường Tần Ninh đi trước.

Tần Ninh bước vào trong sơn cốc, một mùi hương thoang thoảng không ngừng tràn vào mũi hắn.

Đúng lúc này, Tần Ninh dần cảm nhận được máu tươi trong cơ thể mình đang liên tục công phá gân mạch của chính mình, như muốn xuyên qua xương cốt bản thân, lao thẳng về phía Huyết Trì.

Đi đến bên cạnh ao, bàn tay Tần Ninh nhẹ nhàng chạm vào lớp chất lỏng nhầy nhụa như máu tươi tanh tưởi kia.

Âm thanh két két vang lên, trong chớp mắt, chất lỏng trong ao đã ăn mòn ngón tay của Tần Ninh, máu thịt mất hết, chỉ còn lại xương cốt.

Cảnh tượng ấy khiến cho đám người ngoài sơn cốc biến sắc.

"Á đù, lấy người thử độc, da dày, quá dày rồi!"

Duẫn Khả Vi thấy thế, bật thốt lên.

Da trâu thật đấy! Tần Ninh không sợ bản thân mình chết vì độc sao.

Tần Ninh đứng một lát bên cạnh Huyết Trì, bàn tay múc lấy chất lỏng dưới ao, thế mà phần máu thịt đã biến mất kia đã xuất hiện trở lại không có chút tổn thương nào.

Chẳng bao lâu sau, Tần Ninh đi ra khỏi sơn cốc, nhìn về phía đám người.

"Là nơi rất tốt".

"Huyền Đạo, Nam Hiên, Thanh Trúc, chuẩn bị sẵn sàng đi".

"Còn cả ngươi nữa".

Tần Ninh nhìn thoáng qua Nguyên Sơ Liễu rồi nói.

Hồng Phù Dung nhờ hắn dẫn theo Nguyên Sơ Liễu, thế nên Tần Ninh sẽ không quên người phụ nữ này, có chỗ tốt tất nhiên sẽ chia sẻ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom