• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1856-1860

Chương 1856: Huyết Hủ

“Ngươi nói không sai, quả thật là ta không thể hoàn toàn khống chế được mạch Thánh Long”.

Tần Ninh mỉm cười nói: “Nếu như ta có thể hoàn toàn khống chế được mạch Thánh Long thì cái mà ta biến hoá ra sẽ không phải là Thiên Trượng Thánh Long mà là Vạn Trượng, hành động của ngươi chẳng qua chỉ có một kết cục là bị ta đập chết mà thôi!”

“Đáng tiếc ta chỉ có cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm, chỉ đủ để biến hoá ra Thiên Trượng Thánh Long”.

“Nhưng mà…”

Tần Ninh nhìn về phía Huyết Phong, cười nói: “Khí Thiên Trượng Thánh Long bị hao tổn, ta còn có thể mượn dùng khí Thánh Long trong mạch Thánh Long để tiếp tục làm tăng lên sức mạnh của nó!”

Tần Ninh vừa dứt lời.

Thân hình Thánh Long bị tàn phá kia lập tức hấp thu từng luồng khí Thánh Long từ trên mặt đất, khôi phục lại thân hình cao lớn.

Thấy một màn như vậy, Huyết Phong hoàng giả trợn mắt há hốc mồm.

Đây là…cái thao tác gì?

Tần Ninh và hắn ta đánh nhau đến chết đi sống lại, khí huyết của hắn ta hao tổn rất lớn, không thể nào lường trước được.

Mà Tần Ninh cũng bị hao tổn lượng lớn khí Thánh Long.

Chỉ là trước mắt, người này…lại có thể bổ sung khí Thánh Long!

Cái tên này…giống như là đang gian lận.

Bản thân hắn ta dựa vào việc hội tụ khí huyết của mình để biến hoá.

Nhưng Tần Ninh lại dựa vào mạch Thánh Long, hơn nữa, khi cạn kiệt còn có thể tiếp tục bổ sung!

Giờ phút này, xung quanh thân thể Tần Ninh, thân hình Thánh Long lại ngưng tụ thành kích thước nghìn mét, hào quang tỏa ra vạn mét, khí tức vẫn cường đại, bá đạo như trước.

Huyết Phong hoàng giả trợn mắt há hốc mồm.

“Tiếp tục đi!”

Tần Ninh trực tiếp đánh đến.

Thánh Long gào thét, khí tức hùng hồn, long trời lở đất.

Lúc này, khí huyết bao quanh thân thể Huyết Phong hoàng giả hoá thành Huyết Giao, liên tục bị đánh lui, từng luồng khí huyết không ngừng tản ra bốn phía.

Khí huyết trong cơ thể hắn ta không có khả năng cuồn cuộn không ngừng.

Nhưng của Tần Ninh lại có thể cuồn cuộn không dứt.

Tất nhiên, điều này cũng làm cho Tần Ninh tiêu hao lượng lớn hồn phách.

Chỉ là có hồn rồng và hồn phượng, cùng tam đại hồn phách nhân hồn, Tần Ninh có thể chống đỡ được.

Trong lúc này, có thể chém chết được Huyết Phong.

Nghĩ đến đây, sát khí trong cơ thể Tần Ninh bộc phát càng thêm cường thịnh.

Sức mạnh bùng nổ, càn quét mọi thứ.

Từng luồng khí tức cường đại phóng ra, tràn ngập không gian.

Huyết Giao của Huyết Phong hoàng giả bị Thánh Long của Tần Ninh cắn chặt lấy đầu.

Hai móng vuốt của Thánh Long bám vào cơ thể của Huyết Giao.

Giờ phút này, sắc mặt của Huyết Phong hoàng giả trở nên tái nhợt.

Một tiếng xoẹt vang lên.

Huyết Giao quanh thân Huyết Phong hoàng giả bị Tần Ninh mạnh mẽ xé thành một khối thịt đầm đìa máu.

Sắc mặt Huyết Phong hoàng giả trắng bệch, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Khí huyết biến thành Huyết Giao cho nên có chung một nhịp thở với bản thân hắn ta.

Lúc này, Huyết Giao bị Tần Ninh xé rách, điều đó không khác gì việc xé xuống máu thịt của hắn ta.

Nỗi đau đớn này có thể tưởng tượng ra được.

Mà điều quan trọng nhất chính là, một khi Huyết Giao xuất hiện lỗ hổng, Tần Ninh có thể dựa vào sức mạnh của Thánh Long, trực tiếp uy hiếp đến thân thể của hắn ta.

Khó có thể giữ được tính mạng!

Giờ phút này, vẻ mặt của Huyết Phong lạnh lùng.

“Chịu chết đi!”

Một lời vừa dứt, móng rồng của Tần Ninh đã chém ra, xâm nhập vào vị trí vết thương bị xé rách trên cơ thể Huyết Giao.

Âm thanh ầm ầm vang lên, móng rồng trực tiếp bắt lấy cơ thể của Huyết Phong.

Lúc này, ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng, móng rồng tăng thêm sức mạnh, muốn bóp nát thân thể của Huyết Phong.

Ngay tại khoảnh khắc đó.

Phía đường chân trời, một đao mang màu đỏ rực từ khoảng cách trăm dặm chớp mắt bay đến, rồi lập tức chém xuống.

Tiếng răng rắc vang lên sau đó đến âm thanh nổ tung.

Móng rồng của Tần Ninh bị phá huỷ.

Cùng lúc đó, Huyết Phong nhanh chóng rút lui về sau.

Vừa rồi, trong thời gian chớp mắt ấy, hắn ta cảm thấy…bản thân đã sắp chết rồi.

Thực sự là sắp chết rồi!

Giờ phút này, lần thứ hai nhìn về phía Tần Ninh, Huyết Phong cảm thấy tinh thần của mình vẫn chưa bình tĩnh trở lại được.

“Gào…”

Đúng lúc này, một tiếng gầm long trời lở đất vang lên, giống như muốn xé nát đất trời, bộc phát ra âm thanh cực kỳ mạnh mẽ và mãnh liệt.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều bị tiếng gầm khủng bố này làm cho khiếp sợ.

Rất kinh khủng!

Một móng rồng bị chặt bỏ, một cánh tay của Tần Ninh cũng rũ xuống dưới, không ngừng chảy ra máu tươi.

Thân thể Thánh Long có liên kết chặt chẽ với thân thể của hắn.

Một đao này chặt đứt một móng rồng, cũng gần như là phế bỏ hoàn toàn một cánh tay của hắn.

Tần Ninh phun ra một ngụm máu tươi.

Thế nhưng Tần Ninh chỉ nâng một cánh tay khác lên lau đi vết máu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía xa xa.

Phía đường chân trời, một bóng người đạp lên không trung mà đến.

Trên người là áo choàng màu đen, mái tóc đỏ tung bay trong gió, tia máu ở giữa hai lông mày như ẩn như hiện.

“Huyết Hủ!”

Nhìn thấy người kia, Huyết Phong kêu lên một tiếng.

Tần Ninh nhìn về phía người nọ, cười nhạo nói: “Dù gì cũng là một hoàng giả Huyết Ma, vậy mà lại đi đánh lén một Thiên Thánh, thật đúng là không biết xấu hổ!”

Giờ phút này, Huyết Hủ đã đi đến trước mặt Tần Ninh.

“Ta cũng không thể đem một vị Thiên Thánh mà suýt chút nữa đã giết chết được Thánh Hoàng đối xử giống như một vị Thiên Thánh bình thường”.

Âm thanh của Huyết Hủ có chút khàn khàn.

Ánh mắt mọi người đều thay đổi.

Khủng khiếp!

Sợ hãi!

Càn quét qua cả thể xác và tinh thần.

Hai đại Thánh Hoàng xuất hiện!

Điều này thực sự rất khủng bố!

Ánh mắt Tần Ninh sáng như đuốc, hắn nhìn Huyết Hủ.

“Mạch Thánh Long, tộc của ta khổ luyện mà không có được, vậy mà ngươi lại có thể dễ dàng khống chế!”, Huyết Hủ lẩm bẩm nói: “Tần Ninh, sao ngươi không suy xét việc quy phục tộc ta?”

“Đừng có nằm mơ!”

Tần Ninh cười lạnh nói: “Chuyện đã tới nước này, đừng nói đến chuyện quy phục nữa”.

Nhìn cánh tay trái của mình, Tần Ninh thì thầm nói: “Cánh tay này bị thương không nhẹ, ta phải lấy mạng của các ngươi để bồi thường lại!”

Huyết Hủ bình tĩnh nhìn về phía Huyết Phong, chậm rãi nói: “Sao rồi?”

“Vẫn có thể đánh tiếp!”

Huyết Hủ bình tĩnh gật đầu.

“Nếu đã vậy thì…giết chết kẻ này đi, giải quyết mớ hỗn loạn này, tộc ta phải nắm trong tay thánh vực Thiên Hồng!”

“Được!”

Giờ phút này, khí tức của hai người phóng ra, hơi thở cường thịnh, bá đạo càn quét qua đất trời.

Ánh mắt Tần Ninh càng thêm bình tĩnh.

“Ta đã đánh ngươi bị thương, cho dù ngươi có dựa vào mạch Thánh Long thì cũng không thể nào phát huy ra được toàn bộ sức mạnh, ở đây có hai vị Thánh Hoàng, ngươi ngăn cản được sao?”

Huyết Hủ bình tĩnh nói.

“Hẳn là có thể!”

Lúc này, thân hình Tần Ninh thẳng tắp, vạt áo trắng bị máu nhuộm đỏ như những đóa hoa nở rộ.

“Thánh Long xuất thế!”

Một lời vừa dứt, móng vuốt rồng bị chặt đứt kia lại được ngưng tụ.

Tần Ninh sử dụng rồng lớn, tiếp tục đánh đến.

Huyết Hủ hừ một tiếng, bàn tay hắn ta nắm chặt, đao mang màu đỏ nghìn mét lập tức được ngưng tụ, ngay sau đó, một đao chém xuống.

Keng…

Âm thanh kịch liệt truyền đến.

Trường đao khẽ rung lên, mà rồng lớn của Tần Ninh cũng xuất hiện những vết nứt, theo đó, sắc mặt Tần Ninh càng thêm trắng bệch, rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng mà một đao này, vẫn không thể nào phá huỷ được nó.

“Vẫn còn!”

Huyết Phong vừa mới trải qua khoảnh khắc sống chết cũng nháy mắt giết đến, Huyết Giao lại xuất hiện, dài mấy trăm mét, trực tiếp cắn xé thân mình Thánh Long của Tần Ninh.
Chương 1857: Tam long xuất hiện

Giờ phút này, võ giả các nơi đều hoảng sợ.

Hai Đại Thánh Hoàng!

Đồng thời ra tay!

Tần Ninh sao có thể ngăn cản được?

Hiện tại, hiển nhiên là Tần Ninh rơi vào thế yếu.

Nhưng mà tất cả mọi người đều hiểu được, bọn họ không có khả năng chống lại Thánh Hoàng.

Một chiêu của Thánh Hoàng có thể lập tức lấy mạng của Thánh Vương!

Nhìn Huyết Giao quanh thân thể Huyết Phong lại đánh tới, Tần Ninh lạnh lùng quát lớn: “Ngươi muốn chết!”

Huyết Phong lộ ra vẻ chế nhạo.

Muốn chết?

Là Tần Ninh chắc chắn phải chết mới đúng!

Chỉ là, ngay khi Huyết Phong đang mỉm cười vui vẻ, đột nhiên, hắn ta cảm nhận được một sự uy hiếp khiến cho người ta khiếp sợ chuẩn bị bộc phát ra.

Trong lúc Huyết Phong thúc dục Huyết Giao tiếp cận Tần Ninh, hắn ta quay đầu nhìn lại.

Vừa nhìn đã thấy được cảnh tượng khiến cho hắn ta đứng ngốc tại chỗ, hoàn toàn bị doạ cho mơ hồ.

Chỉ thấy phía sau Huyết Phong, một thân hình khổng lồ đang vững vàng đứng đó, dáng vẻ uy nghiêm, ngạo nghễ.

Thánh Long!

Thế nhưng, thân thể của Thánh Long đã hội tụ lại xung quanh cơ thể Tần Ninh, tại sao bây giờ vẫn còn?

Đây là…Thánh Long thứ hai!

Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều mang theo vẻ khiếp sợ.

Thánh Long thứ hai xuất hiện từ khi nào?

Lúc này, Tần Ninh cười nhạo nói: “Lấy thực lực Thiên Thánh thất phẩm của ta, quả thật là chỉ đủ để ngưng tụ ra Thiên Trượng Thánh Long, nhưng mà…ngươi hiểu rõ về ta sao?”

Hồn rồng!

Hồn phượng!

Nhân hồn!

Ba lực hồn phách!

Đây mới chính là chỗ cường đại của Tần Ninh.

Một lời vừa dứt, Tần Ninh hừ một tiếng nói: “Hôm nay, cho dù là Thánh Hoàng thì cũng phải chết”.

Nói xong, rồng lớn mở to miệng, trực tiếp cắn nuốt Huyết Giao.

Thân thể Huyết Giao hoàn toàn bị cắn nuốt.

Khí Thánh Long khủng bố, che ngợp trời giáng xuống, hoà tan từng cỗ khí huyết của Huyết Phong, thậm chí, thân thể của Huyết Phong được liên kết với nó cũng dần dần nứt vỡ.

“Không…Không…”

Huyết Phong rít gào nói: “Huyết Hủ, cứu ta, cứu ta…”

Sắc mặt Huyết Hủ tràn đầy kinh ngạc, đao mang màu máu lại rộng mở rồi lần nữa chặt xuống.

Chỉ là, ngay khi đao phong giơ lên, Huyết Hủ lại phát hiện ra, cho dù hắn ta có làm thế nào cũng không thể nào hạ đao xuống được.

Hắn ta quay đầu lại, chỉ thấy không biết từ khi nào, ở sau lưng hắn ta đã xuất hiện thân hình của Thánh Long.

Ba Thánh Long!

Mỗi một con đều dài nghìn mét.

Lúc này, hai móng vuốt của con Thánh Long thứ ba đang nắm chặt lấy đao phong.

Huyết Hủ không khỏi giật mình kinh ngạc.

Tần Ninh là Thiên Thánh thất phẩm, hắn có thể dựa vào mạch Thánh Long để ngưng tụ ra một Thánh Long đã khiến cho người ta vô cùng khiếp sợ.

Vậy mà bây giờ, lại là ba con!

Ba Thánh Long xuất hiện, con thứ ba giữ chặt lấy đao phong của Huyết Hủ.

Giờ phút này, bóng dáng của Tần Ninh bước ra, lạnh lùng nói: “Hôm nay, Tần Ninh ta sẽ đánh bại hai vị Thánh Hoàng!”

Ngay sau đó, thân hình Tần Ninh bỗng nhiên tăng tốc.

Thánh Long bị đao mang cắt ra những vết rách dưới sự khống chế của Tần Ninh, nhanh chóng đánh tới.

Đầu rồng đâm đến, tạo ra va chạm mãnh liệt, hai chiếc sừng rồng xuyên qua thân thể Huyết Hủ trong nháy mắt.

Huyết Phong hoàn toàn tuyệt vọng.

Huyết Hủ…Không gánh được!

Mà bản thân hắn ta bị giam giữ, căn bản là không thể chống lại được sức mạnh của Thánh Long.

Ầm…

Âm thanh gầm rú kịch liệt vang lên.

Theo âm thanh kịch liệt kia truyền đến, chỉ thấy thân thể của Huyết Hủ bị xuyên qua, máu tươi chảy ra từ lồng ngực.

Lúc này, đuôi rồng quét đến, trực tiếp đập vào thân thể Huyết Hủ.

Rầm…

Thân thể Thánh Hoàng xuất hiện từng đợt run rẩy.

Sắc mặt Huyết Hủ trắng bệch, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Tần Ninh cũng không nương tay, móng rồng lập tức xé nát Thiên Trượng Huyết Đao trong tay Huyết Hủ.

“Chết!”

Một lời vừa dứt, móng rồng trực tiếp bắt lấy thân thể của Huyết Hủ.

Cùng lúc đó, một Thánh Long khác đã hoàn toàn khống chế Huyết Phong.

Hai vị Thánh Hoàng đã bị giam giữ toàn bộ.

Thấy một màn như vậy, ánh mắt mọi người xung quanh dại ra.

Bị khống chế!

Hai vị Thánh Hoàng bị khống chế.

Tần Ninh nhìn về phía hai người bọn họ, vẻ mặt lạnh lùng.

“Hai vị hoàng giả Huyết Ma, không biết các ngươi có đáng giá để cho tôn giả ra tay hay không, có đáng giá để cho tộc trưởng của các ngươi tự mình ra mặt hay không?”

Tần Ninh thì thầm nói.

Huyết Phong đã không còn dáng vẻ phong độ tao nhã nữa, hắn ta rít gào nói: “Ngươi cho rằng ngươi có thể chống lại được Thánh Tôn sao? Nếu như Thánh Tôn ra mặt, chắc chắn là ngươi sẽ phải chết, không có gì phải nghi ngờ!”

Tần Ninh cũng cười nhạo nói: “Vừa rồi lúc ngươi xuất hiện, chẳng phải ngươi cũng cho rằng ta nhất định sẽ phải chết, không có gì phải nghi ngờ sao?”

Lời này vừa nói ra, Huyết Phong khẽ giật mình, cả người choáng váng.

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn hai người kia rồi nói: “Trong thánh vực Thiên Hồng, Thánh Vương có thực lực mạnh nhất, Thánh Hoàng còn chưa xuất hiện, hai người các ngươi hẳn là cấp bậc cao nhất trấn giữ bên trong thánh vực Thiên Hồng phải không?”

“Chỉ là không biết, đối với Huyết Ma tộc mà nói, tổn thất hai vị Thánh Hoàng cao cấp, có thể khiến cho mọi người trong tộc các ngươi đau lòng hay không?”

“Nếu như thực sự đau lòng, không nỡ để cho các ngươi chết đi thì giữ lại tính mạng cho các ngươi cũng thật sự đáng giá”.

Nghe được những lời này, hai người Huyết Hủ và Huyết Phong đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Ninh.

Người này, điên rồi sao?

Thật sự muốn giữ lại tính mạng của bọn họ?

Hắn không sợ sau này, Thánh Tôn ra tay giết chết hắn hay sao?

Giờ phút này, Tần Ninh cười nói: “Đừng hiểu lầm, cái ta nói không phải là giữ lại hoàn toàn, mà là…”

Tần Ninh vừa dứt lời, một bàn tay đã vung lên, hai Thánh Long siết chặt thân thể hai người bọn họ, âm thanh xương cốt vỡ nát nháy mắt vang lên.

Theo sức lực của Tần Ninh dần dần tăng lên, tiếng xương cốt vỡ nát không ngừng vang lên.

Cho dù là Thánh Hoàng, lúc này cũng không nhịn được mà phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Tần Ninh cũng không quan tâm, hắn cười nói: “Với mức độ tra tấn này, hẳn là các ngươi có thể chịu đựng được một khoảng thời gian, nếu như trước khi các ngươi chết, cường giả trong Huyết Ma tộc còn chưa tới, vậy thì có nghĩa là bọn họ đã vứt bỏ các ngươi, còn nếu như đến…”

Tần Ninh không nói thêm nữa, ánh mắt hắn đảo quanh bốn phía.

“Trước hết, ta cũng phải nhân cơ hội này xử lý những người khác một chút!”

Một lời vừa dứt, Tần Ninh khống chế Thánh Long, sau đó nhìn xuống dưới.

“Các vị…”

Ánh mắt Tần Ninh dừng lại trên đám người Huyết Ngạo Quần, Huyết Ngạo Vân và Huyết Ngạo Sơn.

“Để ta xem xem!”

“Ba vị Thánh Vương tam hiền”.

“Một vị Đại Thánh Vương!”

“Một…Hai…Ba…Sáu…”

“Thêm cả Trương Vân và Liễu Dương!”

Tần Ninh tính toán.

Mười vị Thánh Vương Huyết Ma có thể luyện hóa được ít nhất mười viên Tịnh Ma Châu Đan, hơn nữa còn là Tịnh Ma Châu Đan có công dụng rất mạnh.

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Trương Vân và Liễu Dương, hắn lạnh lùng nói: “Ta hận nhất chính là loại người như ngươi, dốc lòng phục vụ Huyết tộc, tiêu diệt Nhân tộc của mình? Các ngươi cực kỳ đáng chết”.

Một lời vừa dứt, Tần Ninh đã vung tay lên bắt lấy hai người.

Sắc mặt Trương Vân và Liễu Dương tràn đầy hoảng sợ.

Thế nhưng, cho dù muốn phản kháng thì phải phản kháng như thế nào?

Sức mạnh Thánh Long kia có thể chống lại hai vị Thánh Hoàng…Không, là có thể khống chế được hai vị cường giả cấp bậc Thánh Hoàng.

Bọn họ chỉ là cảnh giới Thánh Vương, sao có thể chống cự lại được?

Ầm…

Ầm…

Hai âm thanh nổ vỡ vang lên, lúc này, Tần Ninh siết chặt hai người kia, nói: “Nói đi, mấy người U Hồn Thiên và U Vân Tiêu chân chính ở đâu?”

“Vì để dễ dàng khống chế, hẳn là các ngươi đã giam giữ bọn họ trong Cửu U Đài, nhưng ta không tìm thấy được…”

Giờ phút này, sắc mặt hai đại hộ pháp Trương Vân và Liễu Dương tái nhợt.

“Ngươi nằm mơ đi!”

Trương Vân quát lớn: “Nếu như ta chết, bọn họ chắc chắn cũng sẽ chết”.
Chương 1858: Làm sao có thể trốn thoát được?

Nghe được những lời này, Tần Ninh nở nụ cười.

“Chết? Ta nói ta cho các ngươi chết sao?”

Tần Ninh thuận miệng nói: “Lấy nỗi oán hận của ta đối với Ma tộc, lấy sự hiểu biết của ta đối với hai người các ngươi, ta sẽ cho các ngươi biết, thế nào được gọi là…chết là một mong muốn xa vời!”

Giờ phút này, con rồng bên cạnh Tần Ninh xuất hiện những chiếc vảy màu xanh, đang dần lan rộng.

Vảy rồng kia kết thành một tấm lưới, bao trùm lên thân thể hai người bọn họ.

Theo sự bao trùm của vảy rồng, Trương Vân và Liễu Dương dùng hết sức chống cự, thế nhưng làm sao có thể chống cự lại được?

Tần Ninh cũng không sốt ruột, từng sợi dây lưới từ từ bò lên quấn lấy thân thể hai người, da thịt bên ngoài của bọn họ xuất hiện những sợi tơ máu.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Những người khác nghe được thì biến sắc, không nhịn được mà nổi da gà toàn thân.

“Thoải mái không?”

Thấy một màn như vậy, Tần Ninh thản nhiên nói: “Không vội tra hỏi các ngươi, trước hết, cứ để cho các ngươi trải nghiệm một chút, đỡ phải lãng phí thời gian”.

“Trong khoảng thời gian này…”

Tần Ninh chuyển dời ánh mắt, nhìn về phía bên kia.

Sắc mặt của ba người Huyết Ngạo Quần, Huyết Ngạo Vân và Huyết Ngạo Sơn trở nên khó coi.

Huyết Lạc Vương chỉ cảm thấy cơ thể mình lạnh run, người tên Tần Ninh đứng trước mặt hắn ta giống như ma quỷ.

Hai vị Thánh Vương mà ngày thường bọn họ vẫn luôn quỳ lạy, lúc này bị Tần Ninh khống chế, sống chết nằm trong tay Tần Ninh.

“Sợ hãi sao?”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta thích nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của các ngươi!”

Một lời vừa dứt, rồng lớn rít gào, vảy rồng biến thành những lưỡi dao sắc bén, giết thẳng về phía mấy vị Thánh Vương.

Giờ phút này, trong đầu mấy người kia không xuất hiện nổi chút ý nghĩ chống cự.

Mười một vị Thánh Vương Ma tộc đều bỏ chạy.

Nhưng mà chạy thì sao?

Làm sao có thể trốn thoát được?

Tần Ninh khẽ quát một tiếng, lòng bàn tay bộc phát ra uy lực cường đại, hơi thở khủng bố càn quét từng đợt, làm cho người ta có cảm thấy vô cùng mạnh mẽ.

Trong nháy mắt, vảy rồng bắn thẳng về phía chín người phía trước, ngăn cản con đường chạy trốn của mười một người.

Thánh Vương Yến Thần, Diệp Chính Thiên, Tề Hạo đều kinh hãi đến mức trợn mắt há hốc mồm.

Đây chính là Tần Ninh sao?

Cái kẻ tuỳ tiện ấy…

Yến Thần nghĩ đến dáng vẻ hờ hững của Tần Ninh ở ngoài cửa lớn Yến phủ.

Diệp Chính Thiên nghĩ đến sự kiên quyết của Tần Ninh ở thời điểm chém giết mấy vị gia chủ phân gia Diệp gia.

Tề Hạo cũng nghĩ đến sự bình tĩnh của Tần Ninh khi phế bỏ Tề Nhạc.

Nhìn qua thì Tần Ninh có vẻ tuỳ tiện.

Nhưng trên thực tế, Tần Ninh chỉ đang làm chuyện mà hắn cho rằng không có gì là to tát.

Ở trong mắt Tần Ninh, Thánh Vương…Cũng chỉ có thế mà thôi….

Giờ phút này, trong lòng ba người được khắc xuống một dấu ấn thật sâu, dấu vết của sự sợ hãi.

Mười một vị Thánh Vương bị vảy rồng cuốn lấy.

Máu tươi chảy ròng ròng.

Tiếng kêu thảm thiết của chín người không dứt bên tai.

Lúc này, ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng.

Ba vị Thánh Vương tam hiền.

Một vị Đại Thánh Vương.

Bảy vị Tiểu Thánh Vương.

Hiện tại đều phát ra tiếng gào thét thảm thiết, làm lòng người khiếp sợ.

Thời gian từ từ trôi qua, âm thanh gào khóc thảm thiết trở nên yếu dần.

Tiếng kêu của bảy vị Tiểu Thánh Vương chậm rãi biến mất.

Ngay sau đó là Huyết Ngạo Quần…

Tiếp đến là ba người Huyết Lạc Vương…

Sự sống dần dần biến mất.

Các chiến sĩ Ma tộc giật mình hoảng sợ.

Thánh Hoàng bị bắt!

Thánh Vương bị giết!

Bọn họ phải làm sao bây giờ?

Ma tộc cũng có thân thể máu thịt, không phải là ai cũng không sợ chết.

Giờ phút này, Tần Ninh dần dần cảm nhận được, trong đầu có mười một viên Tịnh Ma Châu Đan đang hội tụ hào quang.

Phong Thần Châu đem tinh khí thần của Ma tộc luyện hóa thành Tịnh Ma Châu Đan, là một loại thánh đan vô cùng tinh khiết!

Bàn tay Tần Ninh hơi hơi buông lỏng, sắc mặt lại tái nhợt thêm vài phần.

Chỉ là ở trên không trung, mười một cơ thể rơi xuống đất, âm thanh bịch bịch bịch vang lên, không chỉ đập trên mặt đất mà còn đập vào trái tim của mọi người.

Tần Ninh nhìn về phía đàm người Yến Thần, Yến Nam Vân, Diệp Chính Thiên, Diệp Khai Nguyên và Tề Hạo, chậm rãi nói: “Nhìn ta làm gì? Những người còn lại, đối với các ngươi mà nói, không có gì là phiền phức phải không?”

Hơn vạn chiến sĩ Ma tộc!

Ngưng tụ Tịnh Ma Châu Đan, sau khi hấp thu, cũng đủ để cho các đệ tử trong Thánh Thú tông tăng lên một phần lớn sức mạnh!

Giờ phút này, năm người đồng loạt ra tay.

Ở bên kia, ba vị cường giả cấp bậc Thánh Vương Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên và Xích Vũ Thiên Phong Điêu cũng nhanh chóng đi đến bên cạnh Tần Ninh.

Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng nhìn về phía hắn.

Ánh mắt Tần Ninh sáng tỏ, hắn nhìn Trương Vân và Liễu Dương đang bị những sợi dây lưới quấn chặt, thản nhiên nói: “Thế nào? Rất muốn chết? Nhưng lại không được chết phải không?”

Cơ thể hai người Liễu Dương và Trương Vân run rẩy.

“Ta nói!”

Trương Vân hộ pháp rít gào nói: “Đám người bọn họ bị giam giữ bên trong luyện ngục dưới sơn chủ của Cửu U Đài”.

Tần Ninh nhìn Trương Vân, thản nhiên nói: “Nói ra sớm một chút có phải tốt không, ta sẽ để cho ngươi được thoải mái”.

Một chưởng đánh tới, một tiếng ầm vang lên.

Thân hình Trương Vân lập tức bị nứt toác.

Không giống như cơ thể của Ma tộc, Trương Vân là Nhân tộc!

Thế nhưng so với Nhân tộc, hắn ta lại thân thiết với Ma tộc hơn.

Tần Ninh nhìn về phía Liễu Dương, tiếp tục nói: “Nếu ta đoán không sai, hẳn là chỗ đó có sát trận lợi hại bao phủ, nếu ngươi nói cho ta biết trung tâm của nó ở đâu, ta cũng có thể để cho ngươi được thoải mái!”

Lúc này, hai mắt Liễu Dương lồi ra, toàn thân chảy đầy máu tươi, hắn ta vội vàng gào lên: “Có hai con đường để đi vào, đường lớn là đường chết, đi vào đường nhỏ mới có đường sống!”

Nghe được những lời này, Tần Ninh nhìn về phía Dịch Bình Xuyên nói: “Ngươi cùng Địch Nguyên, mang theo cả Viên Viên và Sương Nhi đi nhìn xem, cứu người ra ngoài đi!”

Dịch Bình Xuyên sửng sốt.

Tên nhóc này, ra lệnh cho ta?

Địch Nguyên chắp tay nói: “Vâng!”

Dịch Bình Xuyên lại sửng sốt.

Địch Nguyên lại còn nghe lời như vậy?

Đến tận bây giờ, hắn ta còn chưa biết Tần Ninh là ai!

Chỉ là lúc này, Đich Nguyên đã vội vàng lôi kéo Dịch Bình Xuyên rời đi.

Sự việc có chút phức tạp, sau này sẽ giải thích.

Nhìn qua có vẻ tâm trạng bây giờ của tổ sư thúc không tốt lắm, Dịch Bình Xuyên lại là tên lắm lời, tốt nhất là không nên nói bậy, đắc tội với tổ sự thúc!

Mấy người rời đi.

Trong Cửu U Đài, bốn phía đều là thánh trận, lúc này lại thành trở ngại đối với Ma tộc, khiến cho các chiến sĩ Ma tộc ở đây không thể nào chạy thoát được.

Năm vị Thánh Vương dẫn đầu đã bắt đầu đánh đến.

Tần Ninh nhìn xung quanh, không nhúng tay vào.

Thở dài một tiếng, ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía hai vị Thánh Hoàng ở trên không trung.

“Hai vị…”

“Xem ra, nhóm Thánh Tôn và Thánh Đế của Huyết Ma tộc đã thực sự vứt bỏ các ngươi!”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Một khi đã như vậy, ta cũng sẽ không kéo dài thời gian nữa”.

“Hôm nay, có thể dẫn ra hai vị Thánh Hoàng, chém chết ngay trước mắt mọi người, cũng coi như là phá vỡ được dáng vẻ kiêu ngạo của Huyết Ma tộc các ngươi, đồng thời cũng muốn nói cho nhóm cấp cao trong Huyết Ma tộc biết, muốn báo thù? Vô cùng phẫn nộ? Cứ tới tìm Tần Ninh ta!”

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn hai người kia, lẩm bẩm nói: “Một khi đã như vậy, để ta đưa tiễn các ngươi đi!”

Lời nói vừa dứt, hai tay Tần Ninh nắm chặt.

Hai Thánh Long dần dần siết chặt móng vuốt, khiến cho thân thể của hai người Huyết Hủ và Huyết Phong từ từ bị bóp nát…

Ầm…

Đúng lúc này, một âm thanh gầm rú long trời lở đất đột nhiên vang lên.
Chương 1859: Mắt máu giáng thế

Sau khi tiếng nổ vang lên, đại trận đỏ như máu giăng cả bầu trời sụp đổ.

Đường chân trời có kẽ nứt làm cho mặt đất trông chẳng khác gì bị xé toạc dẫn đến bầu trời nối liền với mặt đất cũng bị nứt ra theo.

Nhìn nó.

Dường như đường chân trời bị đục ra một cái lỗ.

Vết rách ngày một to dần, to dần. Không gian nơi đây như đến ngày tận thế, cả bầu trời lẫn mặt đất đều nứt toạc thành một đường dài nghìn trượng, vạn trượng.

Ánh sáng bị nuốt chửng, màn đêm buông xuống.

Từ cái nhìn đầu tiên đã khiến người ta liên tưởng đến địa ngục trần gian.

Giờ phút này, bóng tối vô biên vô tận đến từ địa ngục bao trùm tâm trạng mỗi một người.

Nhưng giữa lúc ấy...

Có một đôi mắt máu lơ lửng ở chân trời địa ngục.

Đôi mắt đỏ rực ấy phảng phất nhìn thấu tâm trí tất cả những người tại đây khiến họ như rơi vào vực thẳm sâu hun hút.

Cảm giác này còn dữ dội hơn lúc Huyết Phong hoàng giả xuất hiện gấp mười, gấp trăm ngàn lần!

Trên đôi mắt đỏ có một dấu ấn hình mây cùng màu được khắc sâu.

Tần Ninh đứng trên đỉnh núi nhìn ra xa.

Huyết Hủ hoàng giả và Huyết Phong hoàng giả ở hai bên trái phải đều lộ vẻ hào hứng.

"Huyết Đế!"

"Là Huyết Đế kìa!"

Lúc này hai người như đã hóa điên.

"Tần Ninh, ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi!", Huyết Hủ vô cùng huênh hoang, hắn ta cười phá lên: "Huyết Đế đại nhân đích thân tới đây, giờ chết của ngươi tới rồi!"

Tần Ninh nhướng mày nhìn về phương xa.

Đôi mắt máu ấy như cách xa ngàn vạn dặm nhưng cũng tựa gần ngay trước mắt.

Vừa quỷ quái lại vừa huyền ảo.

Tần Ninh cười hỏi: "Huyết Đế? Trưởng tộc Huyết tộc à?"

"Cơ mà đã tới đây rồi thì hiện thân luôn đi chứ, ta từng gặp nhiều người trong Huyết Ma tộc các ngươi nên không dè bỉu gì đâu!"

Giờ phút này, tâm trạng của Thánh Chủ Tề Hạo, gia chủ Yến Thần, trưởng tộc Diệp Chính Thiên cũng như Thiên Thánh thuộc các thế lực đều rơi vào đáy cốc. Ai nấy đều run rẩy vì hãi sợ.

Huyết Đế?

Là gã ta thật sao?

Trưởng tộc Huyết tộc!

Thế là cấp bậc Thánh Đế rồi còn gì!

Thánh Đế là khái niệm gì?

Đó là sự tồn tại chí cao vô thượng vượt trên cả Thánh Vương, Thánh Hoàng và Thánh Tôn. Là chúa tể, kẻ thống trị Hạ Tam Thiên, vị trí mà bất cứ ai cũng thèm khát!

Là gã ta thật ư?

Giờ đây hầu như ai cũng nín thở.

Ánh mắt Tần Ninh vẫn bình tĩnh như cũ, không hề thay đổi dù chỉ một chút.

"Tần Ninh!"

Một giọng nói dửng dưng cất lên. Khi âm thanh ấy truyền đến, tất cả mọi người đều cảm thấy tim như bị tiếng trống thần gõ lên, bên tai như đinh đoong âm thanh của hoàng chung.

Thậm chí, nếu như âm lượng tăng thêm chút nữa, nhiều khả năng tim họ sẽ nứt toác, mạch máu nổ tung và chết ngay tại chỗ.

"Ta nhớ tên của ngươi rồi!"

Mắt máu nhấp nháy lúc ẩn lúc hiện. Gã ta từ tốn nói với Tần Ninh.

"Tới cũng đã tới, lộ mặt luôn cho rồi, còn che che giấu giấu làm quái gì? Ta chẳng qua chỉ là một Thiên Thánh thất phẩm tại thánh vực Thiên Hồng này thôi, tới đây giết ta nhanh lên nào!"

"Không ngờ đường đường là trưởng tộc cấp bậc Thánh Đế mà tự mình đến đây chỉ vì một Thiên Thánh nhỏ bé như ta, sợ hãi quá đi mất".

Tần Ninh cười một cách chế nhạo.

Mắt máu lại nhấp nháy, giọng nói tiếp lời: "Ngươi nhận ra bản thể của ta không thể xuống đây nên mới dám làm càn như thế chứ gì?"

"Không không, ngươi hiểu lầm rồi!"

Tần Ninh nhếch mép đáp lại: "Ta nhận ra bản thể của ngươi không thể xuống đây nên mới dám làm càn như thế, nhưng làm càn là để khiến ngươi đưa bản thể tới đây, ngươi dám đến không? Dám đến đây giết ta không?"

"Nếu ta giáng thế thì ngươi không tránh khỏi cái chết!"

"Ồ? Thử xem sao nào!"

Tần Ninh nghênh ngang hỏi: "Ngươi cứ thử đi, để xem ai sẽ là người chết sau cùng!"

Giờ phút này, nét mặt của hai vị hoàng giả Huyết Hủ và Huyết Phong đều bàng hoàng.

Tần Ninh điên rồi!

Người này giết nhiều quá điên rồi!

Kẻ địch là Huyết Đế mà còn dám như vậy!

Huyết Đế lại lên tiếng: "Ngươi biết ta không thể xuống đây mà, nếu vậy thì chắc chắn Thánh Đế của các thánh vực khác sẽ ra tay với ta, chỉ là... tuy đây không phải là bản thể nhưng vẫn có thể giết ngươi như thường, ngươi chỉ có ba mạch Thánh Long thì đố hòng chống cự nổi, trừ khi ngươi có thể sử dụng toàn bộ các mạch của Thánh Long!"

"Làm sao ngươi biết ta không làm được?"

Tần Ninh như cười như không: "Nếu ngươi đưa bản thể xuống đây, ta sẽ cho ngươi thấy ta có làm được không".

"Ngươi bị điên hay sao mà dám phô trương thanh thế với ta?"

"Vậy ngươi rảnh hơi hay sao mà cứ thăm dò ta mãi thế? Tới luôn đi, thử là biết thôi?"

Vầng sáng xung quanh đôi mắt máu chập chờn, gã ta lẩm bẩm: "Đã vậy thì như ngươi muốn. Bản đế chống mắt lên xem ngươi có chịu được nổi không!"

Tần Ninh khẽ cười nhìn mắt máu.

Thế rồi, ánh sáng đỏ rực ngày càng rõ hơn giữa đêm đen vô tận.

Vầng sáng chậm rãi nhấn chìm bóng tối khiến cho luyện ngục bao phủ cả bầu trời từ đen chuyển sang màu máu.

Còn đôi con ngươi ấy thì hóa thành luồng sát khí kinh khủng chảy ồ ạt như cơn hồng thủy.

Dòng nước lũ đỏ như một cơn sóng thần giáng xuống mặt đất, như một ngọn núi lửa phun trào và nuốt chửng cả đất trời, như giông tố phá hủy mọi thứ trong cuồng nộ.

Hiện tại, dòng thác đỏ ngầu ấy lan rộng ra khác nơi như thể muốn xâm chiếm toàn bộ thánh sơn Cửu U.

Vô số người bàng hoàng ra mặt khi nhìn thấy khung cảnh này.

Trông chẳng khác gì tận thế cả.

Thánh sơn Cửu U mênh mông biết bao nhiêu?

Thế mà giờ đây ai cũng thấy nó yếu ớt đến đáng thương.

Nước lũ ồ ạt dâng lên, Huyết Đế cất tiếng: "Kết cục của thứ ngu xuẩn chỉ có thể là cái chết..."

Khi thấy dòng nước đỏ như máu cuộn trào, bấy giờ ánh mắt của Tần Ninh mới trở nên nghiêm nghị.

"Quả là tàn nhẫn mà".

Vừa nói xong, một cỗ thiên uy rực rỡ được giải phóng từ trong cơ thể Tần Ninh ra ngoài.

Huyết Đế không thật sự đến.

Đây chẳng qua chỉ là hình chiếu của gã ta.

Có điều chỉ là hình chiếu mà có thể bộc phát ra thực lực hoàn toàn áp đảo Thánh Hoàng.

Khuôn mặt Tần Ninh đầy điềm tĩnh.

Từng luồng thiên uy sáng chói từ người hắn tung bay.

Một nguồn sức mạnh đến từ tự nhiên bốc lên rồi hạ xuống, dần dần quanh quẩn bên người Tần Ninh.

"Ơ?"

Đúng lúc đó, tiếng bật thốt của Huyết Đế vọng lại từ giữa không trung.

Nhưng Tần Ninh không quan tâm.

Sức mạnh trong cơ thể đã hội tụ đến mức tối đa.

Ngay khoảnh khắc Tần Ninh đã chuẩn bị sẵn sàng và sắp sửa tấn công.

Sắc trời bỗng thay đổi.

Màn trời bất chợt bị ai đó xé toạc.

Một thanh kiếm nhô ra từ vết rách.

Mũi kiếm lộ ra, rồi nó bay thẳng tới.

Nhát kiếm vừa chém xuống.

Dòng nước lũ bao trùm vạn dặm tán loạn trong nháy mắt.

Vùng biển tanh nồng tức khắc biến mất.

Tất cả mọi thứ như chưa từng xảy ra.

Cả không gian trở về với sự yên ả thường ngày.

Chỉ để lại các võ giả của thánh vực Thiên Hồng đang mở to mắt.

Sao thế này?

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Cơn hồng thủy mới vừa rồi còn sắp sửa nhấn chìm nơi đây thì đột nhiên một thanh kiếm xuất hiện, một đạo kiếm khí chém xuống, thế rồi tất cả đều biến mất?

Huyết Đế đâu?

Gã ta đâu rồi?

Là ai vừa mới ra tay?

Tần Ninh sao?

Hầu như ai cũng tưởng những chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

Nhưng mồ hôi đổ đầy sau lưng làm ướt áo nói cho họ biết rằng đó không phải là mơ.

Nhưng... cuối cùng thế này là sao?
Chương 1860: Tiễn các ngươi lên đường

Giờ phút này, Tần Ninh đứng tại chỗ với khuôn mặt thản nhiên.

Năng lượng dao động kinh khủng trong cơ thể cũng từ từ tiêu tán.

Hết thảy dường như đã kết thúc.

Dường như chưa phải.

Ban nãy như rơi xuống địa ngục.

Giờ thì sóng yên biển lặng.

Bất kỳ kẻ nào cũng không dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy..

Tần Ninh đứng trên đỉnh núi nhìn về phía chân trời.

Biển máu mờ nhạt dần, bóng tối bị xua đi, kể cả tung tích của Huyết Đế cũng chẳng một ai hay biết.

Tần Ninh nhìn trời quan sát, thấy vết rách trên đó cũng chậm rãi tan biến.

Sắc trời quang đãng trở lại.

Tần Ninh đứng chắp hai tay ra sau, từ tốn lên tiếng: "Tên dở hơi này... không chịu lộ bản thể mà dám làm màu ngay trước mặt ta?"

Dứt lời, hắn lắc đầu bật cười.

Giờ phút này, hai vị Thánh Hoàng Huyết Hủ và Huyết Phong đều đứng sững như trời trồng.

Hy vọng bao nhiêu, thất vọng bấy nhiêu.

Một khắc trước đó hai người còn vô cùng hân hoan.

Giờ thì cả hai đều chết trân.

Chuyện gì vừa xảy ra thế này?

Tình huống gì đây?

Hình chiếu của Huyết Đế đại nhân quyền uy đến mức vượt xa Thánh Hoàng, thậm chí có thể nghiền ép người ở cấp bậc này.

Thế mà vừa lộ diện đã biến mất là sao?

Tần Ninh hướng mắt về phía hai người, giễu cợt: "Đừng nghĩ ngợi nữa, Huyết Đế đại nhân các ngươi không cho bản thể mà chỉ đưa một hình chiếu xuống đây, bị người ta chém một phát toi đời rồi".

"Xem ra các ngươi bị vứt bỏ rồi đấy".

Vừa nghe thấy câu này, Huyết Hủ và Huyết Phong đều sững sờ.

Chém một phát toi đời?

Ai có thể giết chết hình chiếu của một cường giả cấp Thánh Đế chỉ bằng một nhát chứ?

Tần Ninh tiếp tục nói: "Cuộc thanh trừng đã kết thúc. Xem ra tới đây mà bắt được hai Thánh Hoàng thì cũng không tồi. Còn đám Thánh Tôn, Thánh Đế thì để từ từ đi... Dù gì bây giờ phải để Huyết Đế Huyết tộc các ngươi nhớ kỹ tên tuổi của Tần Ninh này đã chứ, đúng không?"

Hắn mỉm cười: "Để ta tiễn hai vị lên đường!"

...

Cùng thời điểm.

Hạ Tam Thiên!

Tại một khu vực với mảnh đất một màu đen tuyền mênh mông, bát ngát có những tảng đá lớn đỏ như máu chồng chất lên nhau thành một cung điện khổng lồ. Chúng đứng sừng sững tại nơi đây mặc dù chẳng ăn nhập nhau cho lắm.

Đây là một vùng đất bí ẩn, nhìn xung quanh chẳng thấy có gì khác ngoài cung điện hùng vĩ màu máu giữa không gian tối đen ấy.

Lúc này, trong cung điện khổng lồ tràn ngập khí tức đầy đáng sợ khiến những người trong cung điện hãi hùng. Ai nấy đều cúi đầu quỳ dưới đất, không dám thở mạnh.

Khí tức làm bọn họ bồn chồn tới nhanh mà đi cũng nhanh.

Nhưng họ vẫn còn cảm nhận được đâu đó sự phẫn nộ từ trong một tòa đại điện nằm sâu trong cung điện dù ở một khoảng cách rất xa.

"Khốn nạn!"

Một tiếng quát vang lên.

"Cả Huyết Hủ lẫn Huyết Phong đều có cảnh giới Thánh Hoàng nên ta bảo họ ẩn náu tại thánh vực Thiên Hồng, nào ngờ chuyện tai vạ này xảy ra!"

"Huyết Tù Thiên, hai người này dưới quyền ngươi đúng không? Tôn nghiêm của Huyết tộc chúng ta bị giẫm đạp chẳng còn gì nữa rồi!"

Đại điện tối đen như mực.

Giờ đây, trên chiếc ghế đá đỏ tại điểm cao nhất của bậc thềm có một người bọc kín toàn thân trong áo bào đen đang ngồi. Gã ta gào thét thất thanh.

Phịch...

Một người quỳ phịch xuống đất ở bên dưới.

"Xin Huyết Đế bớt giận, thuộc hạ đáng chết, không biết cách dùng người!"

Người đang quỳ ở phía dưới vô cùng hoảng sợ.

Cùng lúc đó, một người từ bên trái đại điện tiến lên rồi chắp tay lên tiếng: "Vẫn còn hi vọng thưa Huyết Đế, chuyện hôm nay không thể trách Thiên tôn giả được, tên Tần Ninh đó..."

"Chỉ là một Thiên Thánh thôi, một hình chiếu của bản đế đủ để tiêu diệt hắn. Khốn nạn..."

Huyết Đế lạnh lùng nói: "Khốn nạn cái tên Lý Huyền Đạo ở thánh vực Thiên Kiếm..."

Thập đại thánh vực của Hạ Tam Thiên!

Năm ấy, thánh vực Thiên Hồng sau cuộc đại chiến với Ma tộc đã thiệt hại một số lượng lớn tinh anh và tổn thương nguyên khí nặng nề, rất nhiều Thánh Đế, Thánh Tôn và Thánh Hoàng hy sinh dẫn đến hiện tượng Thánh Vương trở thành tầng lớp mạnh nhất thời bấy giờ.

Chín thánh vực còn lại đều có thực lực hùng mạnh.

Vậy nên sau khi thảo luận, Ma tộc quyết định xây dựng thánh vực Thiên Hồng thành đại bản doanh của Ma tộc và mượn nó làm đòn bẩy xâm lược những thánh vực khác.

Nhiệm vụ này được giao cho Huyết tộc.

Trước đây Huyết Đế phải ra sức thuyết phục mới được nhận về nhiệm vụ này.

Chuyện này có lợi biết bao nhiêu!

Một khi chiếm được thánh vực Thiên Hồng, các võ giả Huyết tộc sẽ được chia ra đóng đô tại các nơi trong thánh vực Thiên Hồng làm trụ cột.

Sau khi từ một nơi xa xôi tiến vào Hạ Tam Thiên, Ma tộc lưu lạc khắp nơi như cánh bèo trôi, không có lối về.

Đây là cơ hội ngàn năm một thuở.

Bởi vì Huyết tộc đã tìm kiếm cơ hội ra tay từ hàng vạn năm về trước đến nay.

Chẳng dễ gì mới chiếm được Cửu U Đài, bọn họ muốn thừa thắng xông lên, dùng Cửu U Đài làm bàn đạp để tiến tới mục tiêu thống nhất thánh vực Thiên Hồng. Ai không phục tùng thì giết kẻ đó. Thống trị Thiên Hồng từ bước cơ bản là Cửu U Đài.

Thế nhưng... thế nhưng tự dưng có một tên Tần Ninh xuất hiện phá đám mọi thứ!

Nếu đã lật mặt thì giải quyết bằng biện pháp mạnh thôi.

Nhưng cả hai vị Thánh Hoàng đã bị giết chết.

Hình chiếu của Huyết Đế gã ta ra tay thế mà cũng bị người ta giết chỉ bằng một nhát kiếm.

"Xin Huyết Đế bớt giận".

Một tôn giả đứng bên dưới cũng chắp tay bảo: "Lý Huyền Đạo là đồ đệ Thanh Vân Kiếm Đế, được công nhận là có thực lực rất mạnh trong số những Thánh Đế bậc nhất mười thánh vực. Từ trước đến nay người này luôn theo dõi bốn tộc chúng ta, lần này... chúng ta gặp khó khăn rồi!"

Thánh vực Thiên Kiếm là thánh vực có thực lực tổng thể vô cùng hùng mạnh trong thập đại thánh vực.

Và thánh vực Thiên Kiếm được thống trị bởi Kiếm Các. Trải qua bảy vạn năm phát triển, Kiếm Các đã đứng vững gót chân tại đây.

Lý Huyền Đạo... chính là kỳ tài kiếm thuật, khả năng sử dụng kiếm thuật của hắn ta cực kỳ khó lường.

"Tên chết tiệt đó!"

Giọng Huyết Đế trở nên âm trầm: "Hắn không để yên cho bổn đế thì bổn đế cũng không để yên cho hắn đâu. Lập tức bảo những người ẩn nấp tại thánh vực Thiên Kiếm chuẩn bị trừng trị tên khốn này cho ta!"

"Rõ!"

Sau đó, Huyết Đế đứng dậy nói với Huyết Tù Thiên: "Có lẽ phải bỏ thánh vực Thiên Hồng thôi. Huyết Tù Thiên, ngươi liệu mà xem rồi làm, tộc nhân Huyết tộc chúng ta mất một người cũng là tổn thất lớn, ngươi nên biết rằng chúng ta đã cực khổ biết bao nhiêu mới vào được mảnh đất này!"

Tù Thiên tôn giả vẫn quỳ rạp dưới đất, hắn ta luôn miệng vâng dạ.

Bóng người Huyết Đế chợt lóe lên, biến mất.

Gã ta phải bàn bạc việc này với trưởng tộc của ba tộc Mị Ma, Viêm Ma và Dạ Ma mới được.

Cùng lúc đó.

Tại thánh vực Thiên Kiếm trong Hạ Tam Thiên.

Có một mảnh đất bát ngát không thấy cuối, nếu đứng cách đó trăm dặm thì dãy núi sẽ trở nên mờ nhạt.

Nhưng công trình kiến trúc trông giống một thanh kiếm khổng lồ ở đó vẫn cực kỳ rõ nét.

Lại gần hơn sẽ thấy hóa ra thanh kiếm to lớn ấy là một ngọn tháp cao chọc trời.

Lúc này có một bóng người đang đứng chắp tay trên tháp.

Người này mặc trường sam màu xanh, trông rất trẻ như mới bước vào tuổi trưởng thành nhưng trên khuôn mặt tuấn tú ấy lại lắng đọng dấu vết của năm tháng khiến cho dung nhan anh tuấn của người trẻ tuổi này có chút kỳ lạ.

Mang dáng dấp của tuổi thanh niên nhưng cực kỳ trưởng thành.

Người thanh niên chỉ đứng chắp tay trên tháp nhưng lại hệt như một thanh kiếm đầy khí thế.

Người nọ đưa mắt nhìn xung quanh, từ dãy núi cho đến những lầu các trong núi rừng. Thật là một phong cảnh thanh bình.

Nhiều người nô nức đi trong núi rừng, hầu hết đều đi theo tốp hai, tốp ba và đeo trường kiếm sau lưng.

Cửa phòng trên tầng thượng bỗng mở, một bóng người đi tới.

"Các chủ!"

Người nọ đi ra ngoài tháp và nhìn người thanh niên bằng vẻ mặt cung kính, ánh mắt đầy kính trọng.

Chỉ khi xuất phát từ tận đáy lòng thì cảm xúc mới bộc lộ trên mặt trong vô thức.

"Các chủ gọi thuộc hạ tới đây có chuyện gì ạ?"

Thanh niên mặc đồ đen lên tiếng, xin chỉ thị.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom