-
Chương 1866-1870
Chương 1866: Đáng!
Giờ phút này, Tần Ninh sải bước ra, vẻ mặt lạnh lùng.
"Tên Ôn Hiến Chi này... Tức chết ta rồi, tức điên đi mất, tức quá đi thôi!"
Tần Ninh đi qua đi lại trước mặt Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi trong phòng, hùng hùng hổ hổ nói.
"Năm đó ta đã nói cho hắn ta biết thân xác này cực kỳ quan trọng, phải giữ gìn thật tốt!"
"Là giữ gìn tốt, giữ gìn đó!"
"Thế mà tên khốn này lại công khai lấy ra, còn khóc... Còn ôm khóc..."
"Mẹ nhà hắn..."
"Tên ngốc này, tên khốn đó ông đây muốn lột da hắn ta!"
Tần Ninh đi tới đi lui trong phòng, gần như là nổi giận đùng đùng.
"Phì..."
Chỉ là đột nhiên, một tiếng cười lại vang lên.
Tần Ninh sững sờ, nhìn về phía Vân Sương Nhi đang bật cười.
"Nàng cười cái gì?"
Vân Sương Nhi nghe vậy thì lập tức lắc đầu.
Tần Ninh lại nói: "Rốt cuộc nàng cười cái gì?"
"Công tử... Không, Tần Ninh, ta... đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng nổi giận lôi đình như thế!", Vân Sương Nhi cười đùa nói: "Trước kia đã từng nhìn thấy chàng tức giận, nhưng chưa bao giờ thấy chàng mất bình tĩnh thế này, cũng chưa bao giờ thấy chàng quá vui mừng hay quá buồn bực bao giờ, ta còn tưởng chàng bị năm tháng mài mòn, cho dù tức giận cũng chỉ tỏ ra âm trầm thôi chứ, không nghĩ tới... Chàng sẽ còn nổi giận lôi đình như thế".
"Xem ra, Ôn Hiến Chi đã khiến chàng vô cùng giận dữ rồi!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh sững sờ.
Hắn chỉnh đốn lại quần áo, chậm rãi nói: "Tên nhóc khốn kiếp này, đừng để ta gặp được!"
Giờ phút này Diệp Viên Viên cũng mở miệng nói: "Để chàng gặp thì chàng có thể làm gì được? Cùng lắm là đánh cho một trận, nếu nhìn thấy đồ đệ bảo bối của chàng bị người ta bắt nạt, không phải chàng vẫn ra mặt sao?"
Tần Ninh nghe thấy lời này thì càng sững sờ.
Trong phút chốc cũng không có cách nào phản bác.
"Hai người các nàng, bây giờ lá gan càng lúc càng lớn, thế mà cũng dám trêu đùa ta ư?"
Tần Ninh cười một tiếng, sau đó vươn tay ra kéo hai cô gái vào trong lòng, trái ôm phải ấp, hương thơm ngào ngạt phả vào mũi.
"Đúng là cho rằng hổ không gầm là thành con mèo bệnh ư?"
"Tuy buổi sáng có trận chiến lớn đã tiêu hao khá nhiều, thế nhưng cuộc chiến ban đêm, ta vẫn có thể mạnh như rồng như hổ được đấy!"
Hắn vừa nói xong, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi trong phòng lập tức kêu lên sợ hãi.
Chỉ là tiếng kêu sợ hãi này lại dần dần biến mất.
Giờ phút này từng đám mây đều bồng bềnh bay đến, dường như cũng muốn che giấu một vài chuyện tốt không thể miêu tả...
Chỉ là, có người vui mừng hớn hở, nhưng lại có người không ngừng kêu rên.
Ngoài sơn cốc, bên trên một võ trường.
Dịch Bình Xuyên nhìn bốn người phía trước với vẻ mặt đắng chát.
"Bốn vị sư đệ sư muội, tổ sư gia nói đùa thôi, các ngươi sẽ không làm thật chứ?", Dịch Bình Xuyên cười nói: "Cho dù thế nào, ta cũng là sư huynh của các ngươi mà!"
Nghe thấy lời này, Giản Bác lại cười hì hì nói: "Dịch sư huynh à, ngươi cũng đừng trách chúng ta..."
"Chúng ta cũng là nhận lệnh của tổ sư gia, không có cách nào cả, bị ép buộc mà!"
Nghe thấy lời này của Giản Bác, Dịch Bình Xuyên lại khổ sở nói: "Ngươi nhìn ngươi cười vui vẻ như thế, có chỗ nào giống như bị ép buộc không?"
"Tổ sư gia làm sao vậy? Không hỏi tội các ngươi, hỏi tội ta làm cái gì?"
Giờ phút này Nhan Như Họa khom người nhìn về phía Dịch Bình Xuyên, cười ha ha nói: "Dịch sư huynh à, ngươi ngốc thật hay giả vậy?"
"Nói những chuyện mà tổ sư chúng ta làm với di thể của tổ sư gia ở ngay trước mặt tổ sư gia, vừa khóc vừa ôm, còn chảy nước mũi đầy mặt, không phải tổ sư gia đã bị ngươi làm cho buồn nôn chết rồi sao?"
"Tổ sư gia đã nói sẽ trở lại rồi, tổ sư khóc cái gì? Khóc tang à? Ngươi nói tổ sư gia có tức giận hay không?"
Tấn Triết cười ha ha nói: "Quan trọng là ngươi còn muốn nói ngay trước mặt, để chúng ta biết chuyện này, bí mật này... càng ít người biết càng tốt!"
"Ngươi làm như thế là không quản lý được miệng của mình rồi!"
Địch Nguyên cũng nhìn về phía Dịch Bình Xuyên, chậm rãi nói: "Đáng!"
"Các ngươi... A..."
Ngoài sơn cốc, một tiếng gào đau đớn vang lên...
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Sắc trời dần dần sáng tỏ, một tia nắng chiếu vào trong sơn cốc, rơi trên giường trong phòng lầu các.
Tần Ninh mở mắt.
Sau một đêm vất vả, hắn chậm rãi đứng dậy.
Chỉ thấy hai bên trái phải là Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên quần áo không chỉnh tề, vẫn chưa hề thức tỉnh.
Hắn mệt mỏi!
Hai người này còn mệt mỏi hơn.
Tần Ninh tùy ý khoác một cái áo dài lên rồi đi xuống lầu các, đứng giữa vườn hoa trong sơn cốc.
Không bao lâu sau, mấy bóng người lần lượt đi đến.
"Tổ sư gia!"
"Tổ sư gia!"
Dịch Bình Xuyên dẫn đầu năm người lần lượt đến hành lễ.
Tần Ninh nhìn vẻ mặt tiều tụy của Dịch Bình Xuyên, nói: "Về sau ở trước mặt người ngoài vẫn nên gọi ta là Tần tông chủ đi, nếu không trông ta già lắm!"
"Vâng!"
Ánh mắt của Tần Ninh dừng lại trên người Dịch Bình Xuyên, nói: "Tên nhóc ngươi có biết tung tích của ba người Đường Minh, Y Linh Chỉ, Hạo Thiên không? Tung tích của tổ sư ngươi thì sao?"
Dịch Bình Xuyên gãi đầu một cái nói: "Tổ sư gia, sao ta biết được, bốn người bọn họ đều có thực lực mạnh hơn ta".
"Lúc đầu ta rời đi cũng là vì tìm kiếm bọn họ, thế nhưng mấy người kia lại không hề có một chút tin tức nào trong thánh vực Thiên Hồng".
Tần Ninh không nhịn được nhìn về phía mấy người Giản Bác, hắn muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng.
Ôn Hiến Chi!
Hạo Thiên!
Y Linh Chỉ!
Đường Minh!
Bốn người này sẽ ở nơi nào?
Tần Ninh tiếp tục nói: "Mấy ngày nay mấy người các ngươi cũng đừng nhàn rỗi, giúp đỡ Cửu U Đài chỉnh đốn lại trong ngoài một tay đi".
Giờ phút này Dịch Bình Xuyên mở miệng nói: "Tổ sư gia, người đừng quan tâm đến chuyện này, con thấy bây giờ tinh thần ba vị Thánh Vương U Hồn Thiên, Lý Tín, Sở Hà có vẻ đã tốt hơn nhiều rồi, hơn nữa còn có thể phân công công việc rất rõ ràng".
"Lần này bên trong Cửu U Đài, tổn thất chính vẫn là cao thủ cấp bậc Thiên Thánh, trong thời gian ngắn tiêu hao rất nhiều nguyên khí, chỉ sợ cần không ít thời gian mới khôi phục được".
Tần Ninh gật đầu.
Mà ngay lúc này, một bóng người đi từ ngoài sơn cốc tới.
Người cầm đầu chính là U Hồn Thiên.
U Hồn Thiên nhìn về phía Tần Ninh, khách khí nói: "Tần tông chủ có nghỉ ngơi tốt không?"
Tần Ninh cười gật đầu.
Chỉ là mấy người Dịch Bình Xuyên nhìn về phía Tần Ninh, lại hiểu rất rõ.
Nghỉ ngơi?
Đêm qua chỉ sợ tổ sư gia đã mệt mỏi cả một đêm, nếu là ai cũng sẽ không thể nghỉ ngơi tốt được!
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành...
Tổ sư gia có phúc lớn!
Chỉ là lời này, năm người bọn họ đều không dám nói ra.
U Hồn Thiên tiếp tục nói: "Nghe nói trong khoảng thời gian này Tần tông chủ sẽ ở lại Cửu U Đài của chúng ta, có lẽ tại hạ sẽ vô cùng bận rộn, cho nên chiêu đãi không chu đáo, ta muốn nói lời xin lỗi với Tần tông chủ trước!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại cười nói: "Ngươi cứ làm việc của ngươi, không cần quan tâm đến ta, ngược lại là trong khoảng thời gian này, ta sẽ tiến vào Thánh Uyên đàm trong Cửu U Đài của các ngươi để tu hành, nếu có chuyện gì có thể tìm ta bất cứ lúc nào".
"Được được được..."
U Hồn Thiên nói chuyện phiếm một lát rồi rời đi.
Bây giờ Cửu U Đài loạn trong giặc ngoài, tình huống đúng là không ổn.
"Tề Phi Vân!"
Tần Ninh lại đột nhiên mở miệng.
Một giây sau, trong vườn hoa vốn đang vắng vẻ lại có một bóng người chậm rãi đi ra, chính là Tề Phi Vân.
Tề Phi Vân cũng không rời khỏi sơn cốc mà âm thầm bảo vệ Tần Ninh.
Đương nhiên, cảnh tượng đêm qua không nên đi thám thính, lão ta vẫn biết không nên thăm dò.
"Ngươi cũng không cần trông coi ta, ta không có vấn đề gì cả, dẫn người về Đại Tề đi, qua một thời gian ngắn nữa, nếu như ta xuất phát tiến về thánh cảnh Vị Ương thì sẽ thông báo cho ngươi".
"Vâng vâng vâng..."
Tề Phi Vân khom người, dần dần lùi bước.
Chương 1867: Đánh một quyền
Sau khi sắp xếp xong những chuyện này, Tần Ninh nhìn về phía mấy người nói: "Mấy người các ngươi cũng trở về Thánh Thú tông đi, đồng thời đến Thanh Châu thăm Thanh Vân và Thạch Đầu, đảm bảo bọn họ được an toàn".
"Nhớ kỹ, trở về đừng có chạy lung tung, đừng gây chuyện".
"Lần này ta lấy tên tuổi tông chủ của Thánh Thú tông đã là danh tiếng rất lớn rồi, thế nhưng mấy người Ôn Hiến Chi, Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Đường Minh đều không xuất hiện, có lẽ là..."
Tần Ninh nói đến một nửa thì không nói tiếp nữa, chỉ nói: "Đi đi, đừng ở trước mặt ta làm chướng mắt".
Dịch Bình Xuyên chính là cảnh giới Đại Thánh Vương.
Mà Địch Nguyên cũng là cảnh giới Tiểu Thánh Vương.
Hai người về Thánh Thú tông tọa trấn, thuận tiện trông nom mấy người Dương Thanh Vân, Tần Ninh cũng yên tâm.
Sau khi sắp xếp xong tất cả, Tần Ninh liền trở lại trong lầu các lần nữa.
Giờ phút này, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên nằm trên giường, sa mỏng khẽ che thân thể, dáng người uyển chuyển càng hiện ra mấy phần đẹp đẽ dưới ánh mặt trời.
Tần Ninh nhẹ nhàng nằm xuống giữa hai cô gái, gối đầu lên hai tay, nheo mắt lại, nhẹ nhàng cười nói: "Đều tỉnh rồi còn giả vờ ngủ làm gì?"
Hắn vừa dứt lời, hai bàn tay trắng như phấn đồng thời vung ra từ hai bên trái phải.
Tần Ninh cười ha ha một tiếng: "Cũng không phải là cô bé thẹn thùng năm đó đi ra từ đế quốc Bắc Minh với ta nữa, làm sao còn không nghĩ thoáng ra?"
Vân Sương Nhi ngồi dậy, cáu giận nói: "Ta thấy chàng căn bản chính là tay già đời, đúng là vô sỉ..."
Giọng nói lạnh như băng của Diệp Viên Viên cũng vang lên: "Học mấy thứ linh tinh này từ chỗ nào vậy, hơn nữa còn để hai người chúng ta..."
"Ta thông minh như vậy, còn cần học sao?"
Tần Ninh lại về phía hai người ở hai bên trái phải, cười nói: "Ta không cần học cũng giỏi!"
Vân Sương Nhi nhẹ nhàng véo Tần Ninh một cái rồi mới nói: "Cái gì mà nhân vật tuyệt thế chín đời chín kiếp, thế mà lúc đối mặt với phụ nữ cũng có dáng vẻ như vậy, nếu nói ra sẽ mất mặt chết!"
"Vậy nàng nói đi, da mặt ta dày, cũng không sợ mất mặt!"
"Chàng..."
Sau khi trêu chọc xong, Tần Ninh đưa tay kéo hai cô gái ôm vào trong lòng, lẩm bẩm nói: "Đã lâu rồi chưa được yên bình như thế, trong khoảng thời gian này cứ ở lại đây đi".
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng không nói nhiều nữa.
Dường như Tần Ninh vẫn luôn bận rộn bôn ba.
Đúng là hiếm khi có được thời gian rảnh rỗi như thế.
Mà đúng là các cô cũng không có nhiều thời gian ở cùng với Tần Ninh.
Hay có thể nói luôn luôn ở cùng với Tần Ninh, làm bạn bên cạnh Tần Ninh mới là điều mà các cô mong muốn.
Bên trong căn phòng yên lặng khó tránh khỏi xuất hiện xao động.
Sau xao động lại là tĩnh mịch.
Cứ qua lại như thế, ba ngày sau Tần Ninh mới bước ra khỏi lầu các lần thứ hai.
Giờ phút này sắc mặt Tần Ninh hơi tái nhợt, bước chân có chút loạng choạng.
Chỉ là miễn cưỡng duy trì thân thể cân bằng, Tần Ninh rời khỏi sơn cốc, đi về hướng Thánh Uyên đàm của Cửu U Đài.
Trên đường đi, không ít đệ tử Cửu U Đài nhìn thấy Tần Ninh đều chắp tay hành lễ.
Ngày đó có vô số người nhìn thấy trận chiến của Tần Ninh.
Vị yêu nghiệt Thiên Thánh này có thực lực giết được Thánh Vương, chống lại Thánh Hoàng, quả thực là thiên tài.
Tần Ninh cũng nhìn thấy không ít đệ tử bận rộn đi tới đi lui, bên trong Cửu U Đài bị tổn thất nghiêm trọng, giờ phút này đình đài lầu các khắp nơi cũng đều được dựng lên lần nữa...
Tất cả đều đang khôi phục.
Tần Ninh đi đến sơn cốc ngoài Thánh Uyên đàm.
Ở cửa sơn cốc có một bóng người đang lẳng lặng đứng sẵn, nhìn thấy Tần Ninh đến thì lập tức tiến lên đón.
"Tần tông chủ".
U Phần mỉm cười, giọng nói cũng vô cùng êm tai, hắn ta cười nói: "Phụ thân đã nói cho ta biết, cho nên Thánh Uyên đàm mới được sửa chữa đầu tiên".
"Trong khoảng thời gian gần đây, đệ tử bên trong Cửu U Đài đều vội vàng xây dựng lại sơn môn, không ai quấy rầy ngươi, Tần tông chủ cứ tùy ý".
Tần Ninh gật đầu.
U Phần nhìn về phía Tần Ninh, dừng bước chân lại rồi nói: "Tần tông chủ là Thiên Thánh thất phẩm, ta cũng là Thiên Thánh thất phẩm, thế nhưng ta lại biết sự chênh lệch giữa mình và Tần tông chủ".
"Nhưng mà ta vẫn muốn thử xem, ta có một yêu cầu quá đáng, hy vọng Tần công tử đồng ý!"
"Ồ?"
Tần Ninh nhìn về phía U Phần.
"Tần công tử không cần dùng hết sức, chỉ đánh một quyền với ta được không?"
Ánh mắt U Phần sáng rực, nói.
Mặc dù hắn ta chưa nhìn thấy Tần Ninh ra tay mạnh đến mức nào, thế nhưng chỉ cần nghe qua cũng khiến cảm xúc của người ta phải dâng trào.
Đến khi nhìn thấy Tần Ninh lần nữa, hắn ta thật sự không nhịn được muốn thử nhìn một chút.
"Chuyện này..."
"Chỉ một quyền thôi!", U Phần tiếp tục nói.
"Ặc..."
Tần Ninh đang do dự, U Phần lại nói thẳng: "Tần tông chủ chuẩn bị xong chưa, ta đến đây!"
Vừa dứt lời, U Phần đã trực tiếp tung một quyền tấn công Tần Ninh.
Tần Ninh siết chặt bàn tay đỡ lấy một quyền.
Ầm...
Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Chỉ là một giây sau, U Phần lại ngây ra tại chỗ.
Hắn ta đấm ra một quyền, cả người vẫn đứng yên.
Thế nhưng cả người Tần Ninh lại lùi về sau, một tiếng ầm vang lên, hắn va vào vách núi đá phía sau khiến từng hòn đá vụn rơi xuống.
"Tần tông chủ".
Sắc mặt U Phần biến đổi, lập tức đi lên phía trước đỡ Tần Ninh.
"Tại hạ lỗ mãng, tại hạ lỗ mãng!", U Phần vội vàng nhận lỗi.
Tần Ninh mỉm cười, lắc đầu.
"U Phần thiếu chủ, cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm mạnh hơn Huyết Cừu của Ma tộc kia nhiều, chắc cũng sắp đến Thiên Thánh bát phẩm rồi đấy".
U Phần nghe vậy thì vô cùng vui mừng.
Có thể được Tần Ninh khen ngợi còn khiến người ta hưng phấn hơn được Thánh Vương khen ngợi nhiều.
"Vừa rồi có lẽ Tần tông chủ đã đoán sai thực lực của ta, lại thêm một quyền nữa!", U Phần hưng phấn nói.
"Đủ rồi đủ rồi..."
Tần Ninh lại vội vàng nói: "Trên thực tế trận chiến mấy ngày trước kia đã khiến ta hao phí rất nhiều thánh lực, tu vi tổn hại, cho nên mới đi vào Thánh Uyên đàm để hy vọng khôi phục lại!"
Nghe thấy lời này, ánh mắt U Phần sáng lên, hắn ta lập tức hiểu ra, vội vàng chắp tay nói: "Tại hạ liều lĩnh, lỗ mãng quá, Tần tông chủ vì cứu Cửu U Đài chúng ta mà tu vi bị hao tổn, ta còn không kịp chờ đợi muốn thử xem sự chênh lệch giữa mình và Tần tông chủ, quá không biết lễ phép!"
Tần Ninh cười một tiếng.
U Phần quay người nhìn về phía đám người sau lưng, ra lệnh: "Trong khoảng thời gian này đóng kín Thánh Uyên đàm lại, bất kỳ người nào cũng không được đi vào, chỉ có Tần tông chủ mới được, hiểu chưa?"
Từng đệ tử lần lượt gật đầu.
U Phần tạm biệt Tần Ninh, rời khỏi sơn cốc.
Tần Ninh tiến vào bên trong sơn cốc, nhìn thấy trong sơn cốc trống trải không có một bóng người, Tần Ninh cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Một trận ác chiến không khiến mình yếu đi, vậy mà hai người phụ nữ suýt nữa phế mình đi mất..."
"Tên nhóc U Phần này đúng là biết chọn thời gian, lần sau lại tìm ta, chỉ cần một quyền sẽ khiến ngươi không dám xuất hiện nữa..."
Tần Ninh nói thầm một tiếng rồi đi vào trong Thánh Uyên đàm.
Thánh Uyên đàm trong Cửu U Đài này đúng là một nơi kỳ diệu!
Mạch Thánh Long hòa hợp với mặt đất, hơn nữa còn trong khoảng thời gian rất lâu.
Dù không hấp thu tiểu thánh ngư, nhưng chỉ cần tu hành trong một nơi được thánh khí bao phủ này cũng là làm ít công to rồi.
Giờ phút này, Tần Ninh đứng ở phía trên Thánh Uyên đàm, thở ra một hơi rồi ngồi xuống.
Lần này đến Thiên Thánh thất phẩm, còn có rất nhiều chỗ bất ổn, hắn cần tốn nhiều thời gian để nghiêm túc, cẩn thận kiểm tra thực hư trong cơ thể của mình.
Hơn nữa điều quan trọng hơn là đã đến cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm, nhưng hắn còn chưa có tu hành thánh quyết ngũ phẩm.
Điều này cũng không tốt!
Mà tiếp theo, hắn phải nghĩ xem nên chọn lựa thánh quyết gì để tu hành.
Chương 1868: Thế gia Linh Vũ
Từng luồng sức mạnh di chuyển trong đầu, những ký ức bị phong ấn kia lúc này đều lần lượt hiện ra.
Trong ký ức có quá nhiều thánh quyết, có đôi khi muốn chọn một thánh quyết thích hợp cũng là điều phiền phức!
Giờ phút này, nhiệm vụ quan trọng của Tần Ninh là ổn định lại cảnh giới trong cơ thể.
Cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm.
Có thể nhìn thấy bên trong cơ thể của hắn, hồn phách thần long, hồn phách thần hoàng, hồn phách thánh giả lần lượt nằm trong hồn hải.
Bên trong chỗ nối giữa hồn phách thần long và ba hồn bảy phách có bảy điểm sáng.
Mà hồn phách thần hoàng và hồn phách thánh giả cũng đều như thế.
Không chỉ như vậy.
Trong ba cái đó lại có một sợi tơ màu đen kết nối ba hồn phách lại với nhau.
Chỉ là, nhìn lại sẽ thấy kết nối giữa ba hồn phách có tì vết.
Tần Ninh cũng không nói nhảm nữa, hắn chậm rãi sửa lại ba hồn phách...
Thời gian trôi qua từng ngày một.
Chỉ chớp mắt, thoáng một cái đã qua ba tháng.
Trong ba tháng này, có thể nói bên trong thánh vực Thiên Hồng đã xảy ra sóng to gió lớn.
Cửu U Đài bị Huyết Ma xâm lấn, xảy ra một cuộc chiến long trời lở đất, chết hơn mười vị Thánh Vương, hai vị Thánh Hoàng.
Tin tức này đã hoàn toàn khiến cho thánh vực Thiên Hồng rung chuyển bất an.
Mà tên tuổi của Tần Ninh càng trở nên nổi tiếng.
Những tin tức này đã hoàn toàn được truyền ra theo thời gian.
Chỉ là Tần Ninh lại không hề biết về những chuyện này.
Trong ba tháng này, mỗi ngày hắn đều đi đi về về sơn cốc mình ở và Thánh Uyên đàm.
Ban ngày tu hành!
Ban đêm cày cấy!
Trong vòng ba tháng cũng đã thu được không ít tin tức.
Vùng đất Thanh Châu, Dương Thanh Vân vẫn đang làm những việc để thống nhất.
Hắn ta cũng không để lộ thân phận mình là đồ đệ của Tần Ninh, đây là quyết định của chính hắn ta.
Mà Dương Thanh Vân cũng đã từ Thiên Thánh nhất phẩm đạt đến cảnh giới Thiên Thánh tứ phẩm, tiến bộ nhanh chóng làm cho người ta chấn động.
Thạch Cảm Đương thì từ Thiên Thánh nhị phẩm đến Thiên Thánh tam phẩm.
Mà Cửu Anh vẫn luôn ở Thanh Châu truyền tin tức qua lại, hiện nay cũng đã đến cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm.
Có thể nói những tiểu thánh ngư và Tịnh Ma Châu Đan kia đều không uổng phí.
Ngày hôm đó, trong Thánh Uyên đàm của Cửu U Đài.
Tần Ninh nhìn về phía Diệp Viên Viên trên bờ, mở miệng nói: "Viên Viên, thiên phú của nàng không có gì sánh kịp, nhưng hãy nhớ lấy, không thể đi lối rẽ".
Trong ba tháng qua, Tần Ninh vẫn luôn chỉ bảo Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tu hành.
Dù sao họ không phải tỳ nữ mà là người phụ nữ của mình.
Hắn vô cùng cố gắng.
Bây giờ Diệp Viên Viên đã tiến vào cảnh giới Thiên Thánh ngũ phẩm, Vân Sương Nhi cũng tiến vào cảnh giới Thiên Thánh tứ phẩm.
Hai cô gái này đều có thiên phú rất cao, dưới sự chỉ dẫn của Tần Ninh, đương nhiên càng tiến bộ nhanh hơn.
Bên ngoài Thánh Uyên đàm, không ít đệ tử Cửu U Đài đều vô cùng hâm mộ.
Mỗi ngày từ lúc mặt trời mọc, Tần Ninh đã dẫn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi vào Thánh Uyên đàm.
Đến khi mặt trời lặn mới trở lại chỗ mình ở.
Hương vị phụ nữ trên người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi càng ngày càng rõ ràng.
Đồ đần cũng có thể nhìn ra, ban ngày Tần Ninh chỉ đạo tu hành, ban đêm làm cái gì.
Thế nhưng bọn họ cũng chỉ có thể hâm mộ.
Muốn chinh phục được thánh nữ đẹp tuyệt trần, có khí chất tuyệt vời như thế, dáng dấp đẹp trai cũng không đủ.
Phải có thiên phú, sự can đảm và thực lực giống như Tần Ninh mới được!
Bọn họ tuyệt đối không hâm mộ được!
Bên trong Thánh Uyên đàm, sau khi chỉ dạy cho hai cô gái, Tần Ninh cũng để cho hai người tự luyện tập, mình thì đi vào một góc sơn cốc.
Trong khoảng thời gian ba tháng này, hắn cũng không chỉ ổn định tu vi của mình mà còn tu hành hai thánh quyết.
Thánh quyết ngũ phẩm.
Thánh Long Tường Quyết!
Cái tên này... Đúng là không dễ nghe.
Chỉ là thánh quyết này cũng là năm đó Tần Ninh tự sáng tạo, uy lực vô cùng bá đạo.
Lấy thánh lực trong cơ thể để tụ tập long khí, hóa hình thành rồng.
Thánh Long Tường Quyết!
Điểm chính ở từ bay lượn!
Bay lượn chín tầng trời, đây là nghĩa bóng của Thánh Long Tường Quyết, một khí thế xung kích.
Cửa thứ hai tên là Thiên La Long Kình!
Có thể nói Thiên La Long Kình cũng không có chiêu thức cố định.
Thánh quyết này thúc giục thánh lực trong cơ thể để hóa thành chưởng kình, quyền kình, chỉ kình, thậm chí kiếm kình, thương kình, khiến cho thánh lực của bản thân có thể gia tăng gấp bội!
Mà gia tăng như thế là vô cùng bá đạo.
Hai thánh quyết này, mỗi một ngày Tần Ninh đều phải tốn thời gian làm quen và khống chế.
Cho đến ngày nay, cuối cùng đã có thành tựu.
Chỉ là Tần Ninh tiếp tục luyện tập hai thánh quyết này.
Tu hành bất kỳ võ quyết gì đều phải khống chế được hoàn toàn trăm phần trăm mới tốt.
Dùng tim, dùng tay tạo thánh lực, như vậy mới phải.
Những ngày qua, Tần Ninh cũng đã quen thuộc với chuyện này rồi.
Giờ phút này ở trong sơn cốc, Tần Ninh đang tập trung tu hành thánh quyết, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng tiến hành tu luyện...
Mà bên ngoài sơn môn Cửu U Đài lại có một đội khách không mời mà đến.
Một nhóm hơn trăm người ngồi trên một con chim đại bàng dang hai cánh chừng trăm trượng, lúc này chầm chậm hạ xuống.
Đệ tử Cửu U Đài đã sớm thông báo cho các trưởng lão trong môn phái rồi.
Con chim đại bàng to lớn hạ xuống, từng bóng người lần lượt bước ra.
Những người này đều có khí tức mạnh mẽ, cầm đầu là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt tương đối phổ thông, dáng người lại có chút gầy gò, lúc nhìn về phía sơn môn, trong mắt ông ta có một vẻ biến hóa như trút được gánh nặng.
Mà phía sau người đàn ông đó có mấy bóng người bừng bừng sức sống, khí tức cũng có chút mạnh mẽ.
Trong đám thanh niên nam nữ kia, nam đẹp trai hào hoa, nữ xinh xắn yểu điệu.
"Đây chính là Cửu U Đài sao?"
Một cô gái trong đó có mái tóc dài buộc lên, vòng eo tinh tế, khí chất hoạt bát cười nói: "Cũng chỉ đến thế thôi, còn nói là một trong tứ đại bá chủ của thánh vực Thiên Hồng? Ta thấy cũng chẳng ra gì cả!"
Trong giọng nói của cô gái có vài phần thất vọng.
"Như Tuyết muội muội, trong thánh vực Thiên Hồng này ngoại trừ mấy thế lực không ai biết đến như chúng ta, bọn họ đã có lực chiến mạnh nhất rồi!"
Một thanh niên với khuôn mặt trắng nõn chắp một tay sau lưng, khẽ cười nói: "Chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng".
Mấy thanh niên đều nhìn về phía Cửu U Đài với vẻ mặt thăm dò.
Giờ phút này, người đàn ông cầm đầu mở miệng nói: "Ăn nói cẩn thận!"
"Thanh Phong thúc, sợ cái gì? Chúng ta cũng không phải đến để gây chuyện", thanh niên khác cười nói: "Cửu U Đài này, lúc đầu cũng chính là... Đúng là chẳng có gì hơn người cả!"
Linh Vũ Thanh Phong nhíu mày, tiếp tục nói: "Các ngươi là truyền nhân của thế gia Linh Vũ, thế gia Linh Vũ chúng ta đã chưa từng xuất thế vài vạn năm, người bên ngoài đều cho rằng thế gia Linh Vũ chúng ta bị tiêu diệt rồi!"
"Cho nên lần này khiêm tốn một chút, hỏi xong thì phải đi ngay".
Nghe thấy lời này, mấy thanh niên nhíu mày, cũng không thèm để ý.
Cô gái vừa mở miệng lúc trước lại tiếp tục nói: "Thanh Phong thúc, nghe nói lần này người cứu vãn Cửu U Đài là một thanh niên Thiên Thánh, chắc là thiên tài đứng đầu thánh vực Thiên Hồng này đi?"
"Nghe nói là Thiên Thánh thất phẩm, ta cũng là Thiên Thánh thất phẩm, muốn tìm hắn đọ sức một chút!"
Cô ta vừa dứt lời, Linh Vũ Thanh Phong lại nhíu mày, khiển trách: "Linh Vũ Như Tuyết, nói chuyện cẩn thận vào".
Chương 1869: Gọi tới xem một chút
Giọng điệu của Linh Vũ Thanh Phong mang theo vài phần trách móc nặng nề, nói: "Kẻ này tên là Tần Ninh, nghe nói là tông chủ của Thánh Thú tông, năm đó chính là bởi vì Thánh Thú tông đột nhiên vươn lên cho nên các thế gia có truyền thừa cổ xưa như chúng ta đều hoàn toàn bị áp chế, cộng thêm về sau chém giết Ma tộc, gần như đã bị tiêu diệt hết".
"Cho nên trong mấy vạn năm nay chúng ta mới ẩn núp không ra, mai danh ẩn tích, vừa mới khôi phục được chút thực lực".
"Có lẽ người này có quan hệ với Ôn Hiến Chi!"
"Ôn Hiến Chi kia là đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn, Ngự Thiên Thánh Tôn..."
Nói đến chỗ này, sắc mặt Linh Vũ Thanh Phong vô cùng lạnh lùng, không nói thêm gì nữa.
Giờ phút này Linh Vũ Như Tuyết lại khẽ nói: "Có gì đặc biệt hơn người chứ?"
"Ta thấy Tần Ninh kia chỉ là dựa địa lợi của Cửu U Đài và mạch Thánh Long, đương nhiên có thể chống lại Thánh Hoàng, Thánh Vương, chứ ta thấy thực lực của bản thân hắn cũng chẳng hề lợi hại!"
"Như Tuyết muội muội nói không sai".
Thanh niên có khuôn mặt trắng nõn kia khẽ cười: "Chỉ dựa vào vật bên ngoài để đối phó với Thánh Vương Thánh Hoàng mà thôi, ta từng nghe ông nội nói trong trời đất này, cảnh giới được thiết lập là do các cao thủ thời thượng cổ căn cứ vào con đường của võ giả để định ra, vượt cấp là điều vô cùng khó khăn!"
"Linh Vũ Dục, ngươi cũng ngậm miệng lại", Linh Vũ Thanh Phong khiển trách: "Lần này dẫn các ngươi đến chỉ là ra ngoài thấy chút việc đời, đừng gây chuyện".
"Vâng..."
Linh Vũ Thanh Phong đi lên phía trước.
"Tại hạ là Linh Vũ Thanh Phong, đến đây bái kiến chủ nhân của Cửu U Đài - U Hồn Thiên, không biết có thể gặp mặt được không?"
Linh Vũ Thanh Phong khách khí cười nói.
Linh Vũ Thanh Phong? Trước sơn môn, không ít đệ tử đều có vẻ mặt ngơ ngác.
Chưa từng nghe nói đến người này.
Mà giờ phút này, bên trong sơn môn Cửu U Đài, từng bóng người ùn ùn kéo đến.
Ba bóng người đi đầu chính là U Hồn Thiên, Lý Tín và Sở Hà.
Nghe được thông báo, ba vị Thánh Vương đã lập tức chạy đến.
U Hồn Thiên đi ra phía trước, nhìn về phía đám người kia, trong lòng đột nhiên có suy nghĩ.
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên có bề ngoài xấu xí, là một vị Thánh Vương.
Mà mấy thanh niên người đẹp phía sau ông ta là tu vi Thiên Thánh cao phẩm.
Đồng thời, bốn phía cũng có mấy vị cao thủ cấp bậc Thiên Thánh thập phẩm nổi tiếng đang cẩn thận từng li từng tí nhìn xung quanh.
Nhìn kỹ lại sẽ thấy hơn trăm người này, toàn bộ đều có thực lực cảnh giới Thiên Thánh, có một vị Thánh Vương dẫn đầu, ngoại trừ Cửu U Đài thì chỉ còn ba phe là thánh quốc Đại Tề, nhà họ Yến, Diệp tộc mới có thể lấy ra.
Thế nhưng đám người này dường như cũng không đến từ bất kỳ bên nào trong ba phe đó!
Chẳng lẽ là người của thánh vực khác?
"Tại hạ là chủ nhân của Cửu U Đài, U Hồn Thiên, không biết các ngươi..."
U Hồn Thiên nghi ngờ nói. Linh Vũ Thanh Phong cười nói: "Tại hạ Linh Vũ Thanh Phong, truyền nhân của thế gia Linh Vũ!"
Ông ta vừa nói xong, sắc mặt U Hồn Thiên liền biến đổi.
"Thế gia Linh Vũ?"
"Thế gia Linh Vũ tám vạn năm trước?"
U Hồn Thiên không khỏi lên tiếng nói.
Cho dù là tâm cảnh Thánh Vương thì giờ phút này, U Hồn Thiên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nghe nói năm đó thế gia Linh Vũ bởi vì một trận chiến với Ma tộc mà gần như bị diệt sạch, làm sao có thể...
"Đúng vậy!"
Linh Vũ Thanh Phong khách khí nói.
"Lần này tại hạ đến đây là bởi vì nghe nói đến chuyện mấy tháng trước".
"Nghe nói U đài chủ từng tiến vào bên trong thánh cảnh Vị Ương, cho nên lần này đến chính là để hỏi thăm vị trí của thánh cảnh Vị Ương, thế gia Linh Vũ chúng ta... chuẩn bị tiến vào thánh cảnh Vị Ương dò xét tung tích của Ma tộc!"
Nghe ông ta nói vậy, U Hồn Thiên lại không thay đổi sắc mặt.
"Nếu như thế thì kính mời mọi người vào tâm sự đi".
Mấy người Linh Vũ Thanh Phong cũng không từ chối.
Sau ba tháng, vài chỗ bên trong Cửu U Đài đã khôi phục hình dáng cũ, chỉ là thời gian xây dựng gấp rút, đương nhiên không được to lớn hùng vĩ như trước kia.
"Thanh Phong tiên sinh, thế lực Ma tộc khổng lồ, thánh cảnh Vị Ương có thể là một cứ điểm rất lớn của Ma tộc trong thánh vực Thiên Hồng, nếu thế gia Linh Vũ tùy tiện tiến vào... chỉ sợ sẽ vô cùng nguy hiểm!"
U Hồn Thiên vừa đi vừa nói: "Chúng ta đã chuẩn bị liên hệ với các thế lực khác trong thánh vực Thiên Hồng cùng nhau tiến vào, hoàn toàn diệt trừ nanh vuốt của Ma tộc bên trong thánh vực!"
Nghe thấy lời này, sắc mặt Linh Vũ Thanh Phong có chút biến hóa, chỉ là không nói gì cả.
Ngược lại là Linh Vũ Dục đi sau mở miệng nói: "U Hồn Thiên, cũng không phải là ta xem thường Cửu U Đài các ngươi, chỉ là lấy thực lực của Cửu U Đài các ngươi cùng với thực lực của Diệp tộc, Yến gia, thánh quốc Đại Tề, nếu muốn tiêu diệt Ma tộc có thể tồn tại bên trong thánh cảnh Vị Ương thì không khác gì đang nằm mơ giữa ban ngày".
"Vẫn nên nói cho chúng ta biết tin tức đi, thế gia Linh Vũ chúng ta đi diệt ma, đương nhiên là xung phong đi đầu!"
"Ngươi đừng quên năm vạn năm trước, trong trận chiến với Ma tộc ở thánh vực Thiên Hồng, thế gia Linh Vũ chúng ta đã cống hiến như thế nào?"
Nghe thấy lời này, U Hồn Thiên hơi ngẩn ra.
Đương nhiên ông ta biết việc này.
Trên thực tế, lần này cũng không phải là lần thứ nhất Ma tộc xuất hiện rầm rộ.
Năm vạn năm trước, Ma tộc đã xuất hiện rồi, chẳng qua là lúc đó bọn chúng lấy thái độ mạnh mẽ, tấn công các thế lực khắp nơi trong thánh vực Thiên Hồng với quy mô lớn.
Mà khi các bên chống đỡ không nổi.
Từng thế lực mạnh mẽ mới ra tay.
Trong các thế lực đó cũng có thế gia Linh Vũ.
Nghe nói trận chiến năm đó, thế gia Linh Vũ đã phái ra Thánh Tôn, Thánh Hoàng, tất cả đều chết trận, cảnh giới Thánh Vương càng thương vong nặng nề.
Từ đó về sau, thế gia Linh Vũ đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Giống như phù dung sớm nở tối tàn.
Vì để chống cự Ma tộc, một gia tộc đỉnh cao như thế hoàn toàn chết đi.
Việc này đều được ghi chép trong các thế lực lớn.
Cho nên, lúc U Hồn Thiên nhìn thấy mấy người Linh Vũ Thanh Phong đã rất kinh ngạc.
"Các ngươi đừng nhúng tay, nói cho thế gia Linh Vũ chúng ta biết vị trí của thánh cảnh Vị Ương là được, cao thủ bên trong tộc ta sẽ xuất phát thăm dò, để tránh các ngươi bị người khác hoàn toàn xử lý".
Linh Vũ Dục tiếp tục nói.
"Linh Vũ Dục, im miệng!", Linh Vũ Thanh Phong lại quát lớn một tiếng.
Linh Vũ Dục bĩu môi, không nói thêm nữa.
Giờ phút này, U Hồn Thiên cười nói: “Đúng là tại hạ có biết cửa vào cụ thể của thánh cảnh Vị Ương, chỉ là... về việc tiến vào thánh cảnh Vị Ương, tại hạ đã bàn bạc xong với Tần Ninh tông chủ rồi, cho nên việc này vẫn phải mời Tần Ninh tông chủ quyết định mới được".
Tần Ninh!
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt của mấy thanh niên nam nữ ở đây đều sáng lên.
Linh Vũ Như Tuyết kia lại vội vàng nói: "Vậy hắn đang ở Cửu U Đài của các ngươi? Hắn đang ở đâu? Gọi tới xem một chút!"
Gọi tới xem một chút?
U Hồn Thiên vô cùng kinh ngạc.
Lấy thân phận địa vị và danh vọng của Tần Ninh hiện nay, sao ông ta gọi tới xem một chút là có thể gọi được chứ?
Hơn nữa Tần Ninh lại là khách quý của Cửu U Đài.
U Hồn Thiên cũng đã nhìn ra người của thế gia Linh Vũ này căn bản chướng mắt Cửu U Đài, ông ta cũng không phải là người lòng dạ nhỏ mọn.
Xem thường Cửu U Đài, ông ta không thèm để ý.
Thế nhưng nếu thái độ với Tần Ninh không cung kính, trong lòng ông ta lại rất phản cảm.
Dù sao Tần Ninh đã giải cứu Cửu U Đài từ trong tay Ma tộc.
U Hồn Thiên trực tiếp mở miệng nói: "Đúng là Tần Ninh tông chủ đã ở trong Cửu U Đài chúng ta được một thời gian, có điều dù sao hắn cũng là khách, không phải là người mà tại hạ muốn gọi là có thể gọi tới được!"
Nghe thấy giọng điệu của U Hồn Thiên, Linh Vũ Thanh Phong cũng biết ông ta đã nổi giận.
Trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Mấy tiểu bối khinh thường Cửu U Đài, U Hồn Thiên không có thái độ gì cả.
Thế nhưng nhắc đến Tần Ninh, chỉ có chút không tôn trọng thôi mà U Hồn Thiên đã tức giận rồi!
Rốt cuộc Tần Ninh này là ai?
Chương 1870: Các ngươi xứng sao
Trên thực tế, mặc dù Linh Vũ Thanh Phong khách khí, nhưng cũng không thèm để Cửu U Đài ở trong lòng.
Cửu U Đài mạnh sao?
Chỉ là mấy vị Thánh Vương thôi, so với thế gia Linh Vũ bây giờ đã khôi phục thực lực thì còn kém quá xa.
Bởi vậy lúc mấy tiểu bối ăn nói khinh thường, mặc dù ông ta có quát lớn, thế nhưng cũng không phải thật sự giận dữ.
Linh Vũ Như Tuyết cười nhạo: "Nếu đã ở chỗ này, vậy thì dễ rồi, để chúng ta gọi ra là được".
Linh Vũ Như Tuyết vừa nói xong đã cất giọng.
Sắc mặt U Hồn Thiên lại biến đổi, ông ta hừ lạnh một tiếng, khí tràng Thánh Vương bộc phát.
Sắc mặt mấy thanh niên nam nữ ở đây đều trắng bệch.
"Vớ vẩn!"
U Hồn Thiên quát: "Dù sao nơi này cũng là Cửu U Đài, người tới là khách, các ngươi cứ làm bừa như thế thì đừng trách U Hồn Thiên ta đuổi đi!"
Linh Vũ Thanh Phong cũng sa sầm mặt lại, quát lớn: "Như Tuyết, làm bừa!"
...
Cửu U Đài, Thánh Uyên đàm.
Tần Ninh hơi mở hai mắt.
"Hình như đang nhắc đến chàng? Thế gia Linh Vũ? Là chỗ nào?", Diệp Viên Viên lẩm bẩm nói.
Tần Ninh lại cười nhạt nói: "Thế gia Linh Vũ..."
"Ta còn tưởng rằng đã chết hết rồi, xem ra vẫn chưa".
Vân Sương Nhi cũng đi tới, mở miệng nói: "Vậy chàng có muốn đi gặp không?"
"Đi!"
Tần Ninh nói thẳng.
"Hả?"
"Hả?"
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều sững sờ.
Phải biết nếu là trước kia, gặp được người không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như thế này, Tần Ninh căn bản không thèm để ý.
Thế nhưng lần này hắn lại muốn đi ra ngoài gặp?
Điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tần Ninh khẽ cười nói: "Thế gia Linh Vũ này cũng có chút quan hệ với ta, sớm không xuất hiện trễ không xuất hiện, bây giờ mới xuất hiện, chắc là tới vì thánh cảnh Vị Ương".
"Có cái gì mà không thể gặp? Thật ra ta rất muốn đi xem một chút".
Tần Ninh đứng dậy, duỗi lưng một cái rồi cười nói: "Đi".
Ba bóng người rời khỏi Thánh Uyên đàm...
Bên trong sơn môn Cửu U Đài.
Sắc mặt U Hồn Thiên lạnh lùng.
Linh Vũ Thanh Phong chắp tay nói: "U đài chủ, thật sự xin lỗi, trẻ con trong tộc đã quen lỗ mãng, là lỗi của ta, thật sự xin lỗi".
"Chỉ là lần này chúng ta thật sự thành tâm đi vào Cửu U Đài, muốn biết thánh cảnh Vị Ương ở nơi nào, vì để diệt khu Ma tộc, tạo phúc cho thánh vực Thiên Hồng".
U Hồn Thiên hừ lạnh một tiếng, cũng không mở miệng.
Linh Vũ Thanh Phong nhìn về phía Linh Vũ Như Tuyết, quát lớn: "Còn không mau tới xin lỗi".
Linh Vũ Như Tuyết không tình nguyện nói: "Vì sao ta phải xin lỗi?"
"Lúc đầu chúng ta tới chính là vì thánh cảnh Vị Ương, đã khách khí nói chuyện với bọn họ, vậy mà bọn họ còn đề cao bản thân, thật sự nghĩ thế gia Linh Vũ chúng ta không bằng năm đó thì đám nhà quê này có thể coi nhẹ sao?"
"Hạ mình đến đây đã là cho bọn họ mặt mũi rồi, thật sự cho rằng mình là bá chủ Thiên Hồng gì đó sao?"
"U Hồn Thiên đúng không?"
Linh Vũ Như Tuyết khẽ nói: "Nói cho ngươi biết, bên trong thế gia Linh Vũ chúng ta có hơn vạn cao nhân Thiên Thánh, Thánh Vương cũng có vài chục người, mà tộc trưởng chúng ta - Linh Vũ Lương còn là Thánh Vương cửu hiền đỉnh cao, ngươi ở trong thế gia Linh Vũ chúng ta cùng lắm chỉ được xem như một vị quản lý bên ngoài mà thôi, kiêu ngạo cái gì?"
Nghe cô ta nói vậy, U Hồn Thiên lại quát: "Đúng là Cửu U Đài của ta không được tính là gì, nhưng cũng không đến lượt ngươi ở chỗ này khoa tay múa chân".
"Nơi này không chào đón các ngươi, mời rời đi".
Linh Vũ Như Tuyết hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Linh Vũ Thanh Phong lại tiếp tục nói: "Ngươi ngậm miệng, nói thêm một câu nữa thì đừng hòng rời khỏi thế gia Linh Vũ một bước".
Sắc mặt Linh Vũ Như Tuyết trắng nhợt.
"Thật sự xin lỗi, cô nhóc không hiểu chuyện, U huynh hãy bỏ qua cho!"
Sắc mặt U Hồn Thiên lạnh như băng, vừa định mở miệng thì một giọng nói đã ung dung vang lên.
"Cô nhóc không hiểu chuyện thì phải làm sao bây giờ? Vậy phải đánh thôi, đánh một trận sẽ nghe lời, từ nãy đến bây giờ ngươi mới chỉ răn dạy mấy câu, ở trong mắt của ta, nó còn chẳng có tác dụng bằng việc tát cho một cái".
Lúc này mọi người đều sững sờ.
Chỉ thấy ba bóng người chậm rãi đi từ đằng xa tới.
Một nam hai nữ.
Chàng trai có vẻ mặt lạnh nhạt, mang theo một chút lười biếng, thế nhưng khí chất tuấn tú tiêu sái kia lại khiến người ta không nhịn được ngước nhìn.
Mà hai cô gái, một người giống như sen băng, một người như là hoa sen, lập tức khiến mọi người ở đây phải ngẩn người.
Linh Vũ Như Tuyết khẽ hỏi: "Ngươi là ai?"
"Không phải vừa rồi ngươi còn gọi ta sao? Bây giờ lại hỏi ta là ai à?"
Tần Ninh!
U Hồn Thiên nhìn về phía Tần Ninh, vội vàng chắp tay nói: "Thật sự xin lỗi, Tần công tử, quấy rầy ngươi rồi".
Tần Ninh lại cười tiếp: "Không có việc gì, thế gia Linh Vũ sao, ta đã từng nghe nói qua, gặp một lần cũng không sao cả".
Giờ phút này, mấy thanh niên nam nữ sau lưng Linh Vũ Thanh Phong đều đang đánh giá Tần Ninh.
Tuy nói nhìn qua liền cảm thấy rất ấn tượng.
Có chút đẹp trai, cũng có chút tuấn tú, thế nhưng cũng không phải là vẻ đẹp khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy không thể thở nổi.
Nhưng hai cô gái bên cạnh hắn lại có sắc đẹp vừa nhìn một cái đã khiến người ta quên cả thở.
"Ngươi chính là Tần Ninh?"
Linh Vũ Dục đi ra nhìn về phía Tần Ninh, nói.
"Là ta!"
Linh Vũ Dục nghe vậy thì tiếp tục nói: "Chính là người ám sát mấy vị Thánh Vương Huyết Ma, thậm chí là giết hai vị Thánh Hoàng?"
Linh Vũ Như Tuyết lại mở miệng nói: "Cũng chỉ là dựa vào ngoại lực thôi, trăm nghe không bằng một thấy, thấy một lần quả thật khiến người ta phải thất vọng".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh cũng là không tức giận.
"Thế gia Linh Vũ tới nơi này làm gì?"
Linh Vũ Thanh Phong cũng khách khí nói: "Tần tông chủ, tại hạ đại diện cho thế gia Linh Vũ đến đây hỏi thăm về thánh cảnh Vị Ương, mấy tiểu bối không hiểu chuyện, xin lỗi".
"Thánh cảnh Vị Ương?"
Tần Ninh cười: "Thánh cảnh Vị Ương có liên quan gì đến các ngươi?"
Nghe hắn nói vậy, mọi người tại đây đều sững sờ.
U Hồn Thiên có chút ngơ ngác.
Linh Vũ Thanh Phong cũng vô cùng ngạc nhiên.
Mấy vị thiên tài của thế gia Linh Vũ kia càng thêm chấn động.
Thế gia Linh Vũ, tám vạn năm trước đã thành lập một phái riêng với thực lực mạnh mẽ, lúc ấy những thế lực bá chủ gì đó đều chẳng đáng là gì trước thế gia Linh Vũ.
Mà năm vạn năm trước, bởi vì một trận chiến với Ma tộc mà các cao thủ mới bị tổn thất hầu như không còn, thế nhưng bây giờ đã khôi phục lại, mặc dù không bằng được năm đó nhưng cũng vượt xa Cửu U Đài.
Tần Ninh nói một câu liên quan gì đến các ngươi ở trước mặt mọi người, không thể nghi ngờ là đã dẫm lên thể diện của thế gia Linh Vũ!
Sắc mặt của Linh Vũ Dục và Linh Vũ Như Tuyết lạnh như băng.
Sắc mặt Linh Vũ Thanh Phong cũng không hề tốt đẹp.
"Tần tông chủ, dù sao thế gia Linh Vũ ta cũng là một phần tử của thánh vực Thiên Hồng, mong Tần tông chủ tôn trọng chút", Linh Vũ Thanh Phong bình tĩnh nói.
"Tôn trọng?"
Tần Ninh lại cười nhạo.
"Các ngươi xứng sao?"
Lúc này Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng đã hiểu ra.
Tần Ninh xuất hiện đã vượt qua dự đoán của các cô rồi.
Nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Hình như năm đó Tần Ninh... có khúc mắc gì đó với thế gia Linh Vũ!
Dăm ba câu này, Tần Ninh lại không nói một câu nào tử tế, mà liên tục nhằm vào đám người của thế gia Linh Vũ.
U Hồn Thiên ở bên cạnh cũng đã nhìn ra vấn đề, nhưng lại không hề mở miệng.
Giờ phút này, Tần Ninh sải bước ra, vẻ mặt lạnh lùng.
"Tên Ôn Hiến Chi này... Tức chết ta rồi, tức điên đi mất, tức quá đi thôi!"
Tần Ninh đi qua đi lại trước mặt Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi trong phòng, hùng hùng hổ hổ nói.
"Năm đó ta đã nói cho hắn ta biết thân xác này cực kỳ quan trọng, phải giữ gìn thật tốt!"
"Là giữ gìn tốt, giữ gìn đó!"
"Thế mà tên khốn này lại công khai lấy ra, còn khóc... Còn ôm khóc..."
"Mẹ nhà hắn..."
"Tên ngốc này, tên khốn đó ông đây muốn lột da hắn ta!"
Tần Ninh đi tới đi lui trong phòng, gần như là nổi giận đùng đùng.
"Phì..."
Chỉ là đột nhiên, một tiếng cười lại vang lên.
Tần Ninh sững sờ, nhìn về phía Vân Sương Nhi đang bật cười.
"Nàng cười cái gì?"
Vân Sương Nhi nghe vậy thì lập tức lắc đầu.
Tần Ninh lại nói: "Rốt cuộc nàng cười cái gì?"
"Công tử... Không, Tần Ninh, ta... đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng nổi giận lôi đình như thế!", Vân Sương Nhi cười đùa nói: "Trước kia đã từng nhìn thấy chàng tức giận, nhưng chưa bao giờ thấy chàng mất bình tĩnh thế này, cũng chưa bao giờ thấy chàng quá vui mừng hay quá buồn bực bao giờ, ta còn tưởng chàng bị năm tháng mài mòn, cho dù tức giận cũng chỉ tỏ ra âm trầm thôi chứ, không nghĩ tới... Chàng sẽ còn nổi giận lôi đình như thế".
"Xem ra, Ôn Hiến Chi đã khiến chàng vô cùng giận dữ rồi!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh sững sờ.
Hắn chỉnh đốn lại quần áo, chậm rãi nói: "Tên nhóc khốn kiếp này, đừng để ta gặp được!"
Giờ phút này Diệp Viên Viên cũng mở miệng nói: "Để chàng gặp thì chàng có thể làm gì được? Cùng lắm là đánh cho một trận, nếu nhìn thấy đồ đệ bảo bối của chàng bị người ta bắt nạt, không phải chàng vẫn ra mặt sao?"
Tần Ninh nghe thấy lời này thì càng sững sờ.
Trong phút chốc cũng không có cách nào phản bác.
"Hai người các nàng, bây giờ lá gan càng lúc càng lớn, thế mà cũng dám trêu đùa ta ư?"
Tần Ninh cười một tiếng, sau đó vươn tay ra kéo hai cô gái vào trong lòng, trái ôm phải ấp, hương thơm ngào ngạt phả vào mũi.
"Đúng là cho rằng hổ không gầm là thành con mèo bệnh ư?"
"Tuy buổi sáng có trận chiến lớn đã tiêu hao khá nhiều, thế nhưng cuộc chiến ban đêm, ta vẫn có thể mạnh như rồng như hổ được đấy!"
Hắn vừa nói xong, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi trong phòng lập tức kêu lên sợ hãi.
Chỉ là tiếng kêu sợ hãi này lại dần dần biến mất.
Giờ phút này từng đám mây đều bồng bềnh bay đến, dường như cũng muốn che giấu một vài chuyện tốt không thể miêu tả...
Chỉ là, có người vui mừng hớn hở, nhưng lại có người không ngừng kêu rên.
Ngoài sơn cốc, bên trên một võ trường.
Dịch Bình Xuyên nhìn bốn người phía trước với vẻ mặt đắng chát.
"Bốn vị sư đệ sư muội, tổ sư gia nói đùa thôi, các ngươi sẽ không làm thật chứ?", Dịch Bình Xuyên cười nói: "Cho dù thế nào, ta cũng là sư huynh của các ngươi mà!"
Nghe thấy lời này, Giản Bác lại cười hì hì nói: "Dịch sư huynh à, ngươi cũng đừng trách chúng ta..."
"Chúng ta cũng là nhận lệnh của tổ sư gia, không có cách nào cả, bị ép buộc mà!"
Nghe thấy lời này của Giản Bác, Dịch Bình Xuyên lại khổ sở nói: "Ngươi nhìn ngươi cười vui vẻ như thế, có chỗ nào giống như bị ép buộc không?"
"Tổ sư gia làm sao vậy? Không hỏi tội các ngươi, hỏi tội ta làm cái gì?"
Giờ phút này Nhan Như Họa khom người nhìn về phía Dịch Bình Xuyên, cười ha ha nói: "Dịch sư huynh à, ngươi ngốc thật hay giả vậy?"
"Nói những chuyện mà tổ sư chúng ta làm với di thể của tổ sư gia ở ngay trước mặt tổ sư gia, vừa khóc vừa ôm, còn chảy nước mũi đầy mặt, không phải tổ sư gia đã bị ngươi làm cho buồn nôn chết rồi sao?"
"Tổ sư gia đã nói sẽ trở lại rồi, tổ sư khóc cái gì? Khóc tang à? Ngươi nói tổ sư gia có tức giận hay không?"
Tấn Triết cười ha ha nói: "Quan trọng là ngươi còn muốn nói ngay trước mặt, để chúng ta biết chuyện này, bí mật này... càng ít người biết càng tốt!"
"Ngươi làm như thế là không quản lý được miệng của mình rồi!"
Địch Nguyên cũng nhìn về phía Dịch Bình Xuyên, chậm rãi nói: "Đáng!"
"Các ngươi... A..."
Ngoài sơn cốc, một tiếng gào đau đớn vang lên...
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Sắc trời dần dần sáng tỏ, một tia nắng chiếu vào trong sơn cốc, rơi trên giường trong phòng lầu các.
Tần Ninh mở mắt.
Sau một đêm vất vả, hắn chậm rãi đứng dậy.
Chỉ thấy hai bên trái phải là Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên quần áo không chỉnh tề, vẫn chưa hề thức tỉnh.
Hắn mệt mỏi!
Hai người này còn mệt mỏi hơn.
Tần Ninh tùy ý khoác một cái áo dài lên rồi đi xuống lầu các, đứng giữa vườn hoa trong sơn cốc.
Không bao lâu sau, mấy bóng người lần lượt đi đến.
"Tổ sư gia!"
"Tổ sư gia!"
Dịch Bình Xuyên dẫn đầu năm người lần lượt đến hành lễ.
Tần Ninh nhìn vẻ mặt tiều tụy của Dịch Bình Xuyên, nói: "Về sau ở trước mặt người ngoài vẫn nên gọi ta là Tần tông chủ đi, nếu không trông ta già lắm!"
"Vâng!"
Ánh mắt của Tần Ninh dừng lại trên người Dịch Bình Xuyên, nói: "Tên nhóc ngươi có biết tung tích của ba người Đường Minh, Y Linh Chỉ, Hạo Thiên không? Tung tích của tổ sư ngươi thì sao?"
Dịch Bình Xuyên gãi đầu một cái nói: "Tổ sư gia, sao ta biết được, bốn người bọn họ đều có thực lực mạnh hơn ta".
"Lúc đầu ta rời đi cũng là vì tìm kiếm bọn họ, thế nhưng mấy người kia lại không hề có một chút tin tức nào trong thánh vực Thiên Hồng".
Tần Ninh không nhịn được nhìn về phía mấy người Giản Bác, hắn muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng.
Ôn Hiến Chi!
Hạo Thiên!
Y Linh Chỉ!
Đường Minh!
Bốn người này sẽ ở nơi nào?
Tần Ninh tiếp tục nói: "Mấy ngày nay mấy người các ngươi cũng đừng nhàn rỗi, giúp đỡ Cửu U Đài chỉnh đốn lại trong ngoài một tay đi".
Giờ phút này Dịch Bình Xuyên mở miệng nói: "Tổ sư gia, người đừng quan tâm đến chuyện này, con thấy bây giờ tinh thần ba vị Thánh Vương U Hồn Thiên, Lý Tín, Sở Hà có vẻ đã tốt hơn nhiều rồi, hơn nữa còn có thể phân công công việc rất rõ ràng".
"Lần này bên trong Cửu U Đài, tổn thất chính vẫn là cao thủ cấp bậc Thiên Thánh, trong thời gian ngắn tiêu hao rất nhiều nguyên khí, chỉ sợ cần không ít thời gian mới khôi phục được".
Tần Ninh gật đầu.
Mà ngay lúc này, một bóng người đi từ ngoài sơn cốc tới.
Người cầm đầu chính là U Hồn Thiên.
U Hồn Thiên nhìn về phía Tần Ninh, khách khí nói: "Tần tông chủ có nghỉ ngơi tốt không?"
Tần Ninh cười gật đầu.
Chỉ là mấy người Dịch Bình Xuyên nhìn về phía Tần Ninh, lại hiểu rất rõ.
Nghỉ ngơi?
Đêm qua chỉ sợ tổ sư gia đã mệt mỏi cả một đêm, nếu là ai cũng sẽ không thể nghỉ ngơi tốt được!
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành...
Tổ sư gia có phúc lớn!
Chỉ là lời này, năm người bọn họ đều không dám nói ra.
U Hồn Thiên tiếp tục nói: "Nghe nói trong khoảng thời gian này Tần tông chủ sẽ ở lại Cửu U Đài của chúng ta, có lẽ tại hạ sẽ vô cùng bận rộn, cho nên chiêu đãi không chu đáo, ta muốn nói lời xin lỗi với Tần tông chủ trước!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại cười nói: "Ngươi cứ làm việc của ngươi, không cần quan tâm đến ta, ngược lại là trong khoảng thời gian này, ta sẽ tiến vào Thánh Uyên đàm trong Cửu U Đài của các ngươi để tu hành, nếu có chuyện gì có thể tìm ta bất cứ lúc nào".
"Được được được..."
U Hồn Thiên nói chuyện phiếm một lát rồi rời đi.
Bây giờ Cửu U Đài loạn trong giặc ngoài, tình huống đúng là không ổn.
"Tề Phi Vân!"
Tần Ninh lại đột nhiên mở miệng.
Một giây sau, trong vườn hoa vốn đang vắng vẻ lại có một bóng người chậm rãi đi ra, chính là Tề Phi Vân.
Tề Phi Vân cũng không rời khỏi sơn cốc mà âm thầm bảo vệ Tần Ninh.
Đương nhiên, cảnh tượng đêm qua không nên đi thám thính, lão ta vẫn biết không nên thăm dò.
"Ngươi cũng không cần trông coi ta, ta không có vấn đề gì cả, dẫn người về Đại Tề đi, qua một thời gian ngắn nữa, nếu như ta xuất phát tiến về thánh cảnh Vị Ương thì sẽ thông báo cho ngươi".
"Vâng vâng vâng..."
Tề Phi Vân khom người, dần dần lùi bước.
Chương 1867: Đánh một quyền
Sau khi sắp xếp xong những chuyện này, Tần Ninh nhìn về phía mấy người nói: "Mấy người các ngươi cũng trở về Thánh Thú tông đi, đồng thời đến Thanh Châu thăm Thanh Vân và Thạch Đầu, đảm bảo bọn họ được an toàn".
"Nhớ kỹ, trở về đừng có chạy lung tung, đừng gây chuyện".
"Lần này ta lấy tên tuổi tông chủ của Thánh Thú tông đã là danh tiếng rất lớn rồi, thế nhưng mấy người Ôn Hiến Chi, Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Đường Minh đều không xuất hiện, có lẽ là..."
Tần Ninh nói đến một nửa thì không nói tiếp nữa, chỉ nói: "Đi đi, đừng ở trước mặt ta làm chướng mắt".
Dịch Bình Xuyên chính là cảnh giới Đại Thánh Vương.
Mà Địch Nguyên cũng là cảnh giới Tiểu Thánh Vương.
Hai người về Thánh Thú tông tọa trấn, thuận tiện trông nom mấy người Dương Thanh Vân, Tần Ninh cũng yên tâm.
Sau khi sắp xếp xong tất cả, Tần Ninh liền trở lại trong lầu các lần nữa.
Giờ phút này, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên nằm trên giường, sa mỏng khẽ che thân thể, dáng người uyển chuyển càng hiện ra mấy phần đẹp đẽ dưới ánh mặt trời.
Tần Ninh nhẹ nhàng nằm xuống giữa hai cô gái, gối đầu lên hai tay, nheo mắt lại, nhẹ nhàng cười nói: "Đều tỉnh rồi còn giả vờ ngủ làm gì?"
Hắn vừa dứt lời, hai bàn tay trắng như phấn đồng thời vung ra từ hai bên trái phải.
Tần Ninh cười ha ha một tiếng: "Cũng không phải là cô bé thẹn thùng năm đó đi ra từ đế quốc Bắc Minh với ta nữa, làm sao còn không nghĩ thoáng ra?"
Vân Sương Nhi ngồi dậy, cáu giận nói: "Ta thấy chàng căn bản chính là tay già đời, đúng là vô sỉ..."
Giọng nói lạnh như băng của Diệp Viên Viên cũng vang lên: "Học mấy thứ linh tinh này từ chỗ nào vậy, hơn nữa còn để hai người chúng ta..."
"Ta thông minh như vậy, còn cần học sao?"
Tần Ninh lại về phía hai người ở hai bên trái phải, cười nói: "Ta không cần học cũng giỏi!"
Vân Sương Nhi nhẹ nhàng véo Tần Ninh một cái rồi mới nói: "Cái gì mà nhân vật tuyệt thế chín đời chín kiếp, thế mà lúc đối mặt với phụ nữ cũng có dáng vẻ như vậy, nếu nói ra sẽ mất mặt chết!"
"Vậy nàng nói đi, da mặt ta dày, cũng không sợ mất mặt!"
"Chàng..."
Sau khi trêu chọc xong, Tần Ninh đưa tay kéo hai cô gái ôm vào trong lòng, lẩm bẩm nói: "Đã lâu rồi chưa được yên bình như thế, trong khoảng thời gian này cứ ở lại đây đi".
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng không nói nhiều nữa.
Dường như Tần Ninh vẫn luôn bận rộn bôn ba.
Đúng là hiếm khi có được thời gian rảnh rỗi như thế.
Mà đúng là các cô cũng không có nhiều thời gian ở cùng với Tần Ninh.
Hay có thể nói luôn luôn ở cùng với Tần Ninh, làm bạn bên cạnh Tần Ninh mới là điều mà các cô mong muốn.
Bên trong căn phòng yên lặng khó tránh khỏi xuất hiện xao động.
Sau xao động lại là tĩnh mịch.
Cứ qua lại như thế, ba ngày sau Tần Ninh mới bước ra khỏi lầu các lần thứ hai.
Giờ phút này sắc mặt Tần Ninh hơi tái nhợt, bước chân có chút loạng choạng.
Chỉ là miễn cưỡng duy trì thân thể cân bằng, Tần Ninh rời khỏi sơn cốc, đi về hướng Thánh Uyên đàm của Cửu U Đài.
Trên đường đi, không ít đệ tử Cửu U Đài nhìn thấy Tần Ninh đều chắp tay hành lễ.
Ngày đó có vô số người nhìn thấy trận chiến của Tần Ninh.
Vị yêu nghiệt Thiên Thánh này có thực lực giết được Thánh Vương, chống lại Thánh Hoàng, quả thực là thiên tài.
Tần Ninh cũng nhìn thấy không ít đệ tử bận rộn đi tới đi lui, bên trong Cửu U Đài bị tổn thất nghiêm trọng, giờ phút này đình đài lầu các khắp nơi cũng đều được dựng lên lần nữa...
Tất cả đều đang khôi phục.
Tần Ninh đi đến sơn cốc ngoài Thánh Uyên đàm.
Ở cửa sơn cốc có một bóng người đang lẳng lặng đứng sẵn, nhìn thấy Tần Ninh đến thì lập tức tiến lên đón.
"Tần tông chủ".
U Phần mỉm cười, giọng nói cũng vô cùng êm tai, hắn ta cười nói: "Phụ thân đã nói cho ta biết, cho nên Thánh Uyên đàm mới được sửa chữa đầu tiên".
"Trong khoảng thời gian gần đây, đệ tử bên trong Cửu U Đài đều vội vàng xây dựng lại sơn môn, không ai quấy rầy ngươi, Tần tông chủ cứ tùy ý".
Tần Ninh gật đầu.
U Phần nhìn về phía Tần Ninh, dừng bước chân lại rồi nói: "Tần tông chủ là Thiên Thánh thất phẩm, ta cũng là Thiên Thánh thất phẩm, thế nhưng ta lại biết sự chênh lệch giữa mình và Tần tông chủ".
"Nhưng mà ta vẫn muốn thử xem, ta có một yêu cầu quá đáng, hy vọng Tần công tử đồng ý!"
"Ồ?"
Tần Ninh nhìn về phía U Phần.
"Tần công tử không cần dùng hết sức, chỉ đánh một quyền với ta được không?"
Ánh mắt U Phần sáng rực, nói.
Mặc dù hắn ta chưa nhìn thấy Tần Ninh ra tay mạnh đến mức nào, thế nhưng chỉ cần nghe qua cũng khiến cảm xúc của người ta phải dâng trào.
Đến khi nhìn thấy Tần Ninh lần nữa, hắn ta thật sự không nhịn được muốn thử nhìn một chút.
"Chuyện này..."
"Chỉ một quyền thôi!", U Phần tiếp tục nói.
"Ặc..."
Tần Ninh đang do dự, U Phần lại nói thẳng: "Tần tông chủ chuẩn bị xong chưa, ta đến đây!"
Vừa dứt lời, U Phần đã trực tiếp tung một quyền tấn công Tần Ninh.
Tần Ninh siết chặt bàn tay đỡ lấy một quyền.
Ầm...
Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Chỉ là một giây sau, U Phần lại ngây ra tại chỗ.
Hắn ta đấm ra một quyền, cả người vẫn đứng yên.
Thế nhưng cả người Tần Ninh lại lùi về sau, một tiếng ầm vang lên, hắn va vào vách núi đá phía sau khiến từng hòn đá vụn rơi xuống.
"Tần tông chủ".
Sắc mặt U Phần biến đổi, lập tức đi lên phía trước đỡ Tần Ninh.
"Tại hạ lỗ mãng, tại hạ lỗ mãng!", U Phần vội vàng nhận lỗi.
Tần Ninh mỉm cười, lắc đầu.
"U Phần thiếu chủ, cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm mạnh hơn Huyết Cừu của Ma tộc kia nhiều, chắc cũng sắp đến Thiên Thánh bát phẩm rồi đấy".
U Phần nghe vậy thì vô cùng vui mừng.
Có thể được Tần Ninh khen ngợi còn khiến người ta hưng phấn hơn được Thánh Vương khen ngợi nhiều.
"Vừa rồi có lẽ Tần tông chủ đã đoán sai thực lực của ta, lại thêm một quyền nữa!", U Phần hưng phấn nói.
"Đủ rồi đủ rồi..."
Tần Ninh lại vội vàng nói: "Trên thực tế trận chiến mấy ngày trước kia đã khiến ta hao phí rất nhiều thánh lực, tu vi tổn hại, cho nên mới đi vào Thánh Uyên đàm để hy vọng khôi phục lại!"
Nghe thấy lời này, ánh mắt U Phần sáng lên, hắn ta lập tức hiểu ra, vội vàng chắp tay nói: "Tại hạ liều lĩnh, lỗ mãng quá, Tần tông chủ vì cứu Cửu U Đài chúng ta mà tu vi bị hao tổn, ta còn không kịp chờ đợi muốn thử xem sự chênh lệch giữa mình và Tần tông chủ, quá không biết lễ phép!"
Tần Ninh cười một tiếng.
U Phần quay người nhìn về phía đám người sau lưng, ra lệnh: "Trong khoảng thời gian này đóng kín Thánh Uyên đàm lại, bất kỳ người nào cũng không được đi vào, chỉ có Tần tông chủ mới được, hiểu chưa?"
Từng đệ tử lần lượt gật đầu.
U Phần tạm biệt Tần Ninh, rời khỏi sơn cốc.
Tần Ninh tiến vào bên trong sơn cốc, nhìn thấy trong sơn cốc trống trải không có một bóng người, Tần Ninh cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Một trận ác chiến không khiến mình yếu đi, vậy mà hai người phụ nữ suýt nữa phế mình đi mất..."
"Tên nhóc U Phần này đúng là biết chọn thời gian, lần sau lại tìm ta, chỉ cần một quyền sẽ khiến ngươi không dám xuất hiện nữa..."
Tần Ninh nói thầm một tiếng rồi đi vào trong Thánh Uyên đàm.
Thánh Uyên đàm trong Cửu U Đài này đúng là một nơi kỳ diệu!
Mạch Thánh Long hòa hợp với mặt đất, hơn nữa còn trong khoảng thời gian rất lâu.
Dù không hấp thu tiểu thánh ngư, nhưng chỉ cần tu hành trong một nơi được thánh khí bao phủ này cũng là làm ít công to rồi.
Giờ phút này, Tần Ninh đứng ở phía trên Thánh Uyên đàm, thở ra một hơi rồi ngồi xuống.
Lần này đến Thiên Thánh thất phẩm, còn có rất nhiều chỗ bất ổn, hắn cần tốn nhiều thời gian để nghiêm túc, cẩn thận kiểm tra thực hư trong cơ thể của mình.
Hơn nữa điều quan trọng hơn là đã đến cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm, nhưng hắn còn chưa có tu hành thánh quyết ngũ phẩm.
Điều này cũng không tốt!
Mà tiếp theo, hắn phải nghĩ xem nên chọn lựa thánh quyết gì để tu hành.
Chương 1868: Thế gia Linh Vũ
Từng luồng sức mạnh di chuyển trong đầu, những ký ức bị phong ấn kia lúc này đều lần lượt hiện ra.
Trong ký ức có quá nhiều thánh quyết, có đôi khi muốn chọn một thánh quyết thích hợp cũng là điều phiền phức!
Giờ phút này, nhiệm vụ quan trọng của Tần Ninh là ổn định lại cảnh giới trong cơ thể.
Cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm.
Có thể nhìn thấy bên trong cơ thể của hắn, hồn phách thần long, hồn phách thần hoàng, hồn phách thánh giả lần lượt nằm trong hồn hải.
Bên trong chỗ nối giữa hồn phách thần long và ba hồn bảy phách có bảy điểm sáng.
Mà hồn phách thần hoàng và hồn phách thánh giả cũng đều như thế.
Không chỉ như vậy.
Trong ba cái đó lại có một sợi tơ màu đen kết nối ba hồn phách lại với nhau.
Chỉ là, nhìn lại sẽ thấy kết nối giữa ba hồn phách có tì vết.
Tần Ninh cũng không nói nhảm nữa, hắn chậm rãi sửa lại ba hồn phách...
Thời gian trôi qua từng ngày một.
Chỉ chớp mắt, thoáng một cái đã qua ba tháng.
Trong ba tháng này, có thể nói bên trong thánh vực Thiên Hồng đã xảy ra sóng to gió lớn.
Cửu U Đài bị Huyết Ma xâm lấn, xảy ra một cuộc chiến long trời lở đất, chết hơn mười vị Thánh Vương, hai vị Thánh Hoàng.
Tin tức này đã hoàn toàn khiến cho thánh vực Thiên Hồng rung chuyển bất an.
Mà tên tuổi của Tần Ninh càng trở nên nổi tiếng.
Những tin tức này đã hoàn toàn được truyền ra theo thời gian.
Chỉ là Tần Ninh lại không hề biết về những chuyện này.
Trong ba tháng này, mỗi ngày hắn đều đi đi về về sơn cốc mình ở và Thánh Uyên đàm.
Ban ngày tu hành!
Ban đêm cày cấy!
Trong vòng ba tháng cũng đã thu được không ít tin tức.
Vùng đất Thanh Châu, Dương Thanh Vân vẫn đang làm những việc để thống nhất.
Hắn ta cũng không để lộ thân phận mình là đồ đệ của Tần Ninh, đây là quyết định của chính hắn ta.
Mà Dương Thanh Vân cũng đã từ Thiên Thánh nhất phẩm đạt đến cảnh giới Thiên Thánh tứ phẩm, tiến bộ nhanh chóng làm cho người ta chấn động.
Thạch Cảm Đương thì từ Thiên Thánh nhị phẩm đến Thiên Thánh tam phẩm.
Mà Cửu Anh vẫn luôn ở Thanh Châu truyền tin tức qua lại, hiện nay cũng đã đến cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm.
Có thể nói những tiểu thánh ngư và Tịnh Ma Châu Đan kia đều không uổng phí.
Ngày hôm đó, trong Thánh Uyên đàm của Cửu U Đài.
Tần Ninh nhìn về phía Diệp Viên Viên trên bờ, mở miệng nói: "Viên Viên, thiên phú của nàng không có gì sánh kịp, nhưng hãy nhớ lấy, không thể đi lối rẽ".
Trong ba tháng qua, Tần Ninh vẫn luôn chỉ bảo Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tu hành.
Dù sao họ không phải tỳ nữ mà là người phụ nữ của mình.
Hắn vô cùng cố gắng.
Bây giờ Diệp Viên Viên đã tiến vào cảnh giới Thiên Thánh ngũ phẩm, Vân Sương Nhi cũng tiến vào cảnh giới Thiên Thánh tứ phẩm.
Hai cô gái này đều có thiên phú rất cao, dưới sự chỉ dẫn của Tần Ninh, đương nhiên càng tiến bộ nhanh hơn.
Bên ngoài Thánh Uyên đàm, không ít đệ tử Cửu U Đài đều vô cùng hâm mộ.
Mỗi ngày từ lúc mặt trời mọc, Tần Ninh đã dẫn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi vào Thánh Uyên đàm.
Đến khi mặt trời lặn mới trở lại chỗ mình ở.
Hương vị phụ nữ trên người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi càng ngày càng rõ ràng.
Đồ đần cũng có thể nhìn ra, ban ngày Tần Ninh chỉ đạo tu hành, ban đêm làm cái gì.
Thế nhưng bọn họ cũng chỉ có thể hâm mộ.
Muốn chinh phục được thánh nữ đẹp tuyệt trần, có khí chất tuyệt vời như thế, dáng dấp đẹp trai cũng không đủ.
Phải có thiên phú, sự can đảm và thực lực giống như Tần Ninh mới được!
Bọn họ tuyệt đối không hâm mộ được!
Bên trong Thánh Uyên đàm, sau khi chỉ dạy cho hai cô gái, Tần Ninh cũng để cho hai người tự luyện tập, mình thì đi vào một góc sơn cốc.
Trong khoảng thời gian ba tháng này, hắn cũng không chỉ ổn định tu vi của mình mà còn tu hành hai thánh quyết.
Thánh quyết ngũ phẩm.
Thánh Long Tường Quyết!
Cái tên này... Đúng là không dễ nghe.
Chỉ là thánh quyết này cũng là năm đó Tần Ninh tự sáng tạo, uy lực vô cùng bá đạo.
Lấy thánh lực trong cơ thể để tụ tập long khí, hóa hình thành rồng.
Thánh Long Tường Quyết!
Điểm chính ở từ bay lượn!
Bay lượn chín tầng trời, đây là nghĩa bóng của Thánh Long Tường Quyết, một khí thế xung kích.
Cửa thứ hai tên là Thiên La Long Kình!
Có thể nói Thiên La Long Kình cũng không có chiêu thức cố định.
Thánh quyết này thúc giục thánh lực trong cơ thể để hóa thành chưởng kình, quyền kình, chỉ kình, thậm chí kiếm kình, thương kình, khiến cho thánh lực của bản thân có thể gia tăng gấp bội!
Mà gia tăng như thế là vô cùng bá đạo.
Hai thánh quyết này, mỗi một ngày Tần Ninh đều phải tốn thời gian làm quen và khống chế.
Cho đến ngày nay, cuối cùng đã có thành tựu.
Chỉ là Tần Ninh tiếp tục luyện tập hai thánh quyết này.
Tu hành bất kỳ võ quyết gì đều phải khống chế được hoàn toàn trăm phần trăm mới tốt.
Dùng tim, dùng tay tạo thánh lực, như vậy mới phải.
Những ngày qua, Tần Ninh cũng đã quen thuộc với chuyện này rồi.
Giờ phút này ở trong sơn cốc, Tần Ninh đang tập trung tu hành thánh quyết, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng tiến hành tu luyện...
Mà bên ngoài sơn môn Cửu U Đài lại có một đội khách không mời mà đến.
Một nhóm hơn trăm người ngồi trên một con chim đại bàng dang hai cánh chừng trăm trượng, lúc này chầm chậm hạ xuống.
Đệ tử Cửu U Đài đã sớm thông báo cho các trưởng lão trong môn phái rồi.
Con chim đại bàng to lớn hạ xuống, từng bóng người lần lượt bước ra.
Những người này đều có khí tức mạnh mẽ, cầm đầu là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt tương đối phổ thông, dáng người lại có chút gầy gò, lúc nhìn về phía sơn môn, trong mắt ông ta có một vẻ biến hóa như trút được gánh nặng.
Mà phía sau người đàn ông đó có mấy bóng người bừng bừng sức sống, khí tức cũng có chút mạnh mẽ.
Trong đám thanh niên nam nữ kia, nam đẹp trai hào hoa, nữ xinh xắn yểu điệu.
"Đây chính là Cửu U Đài sao?"
Một cô gái trong đó có mái tóc dài buộc lên, vòng eo tinh tế, khí chất hoạt bát cười nói: "Cũng chỉ đến thế thôi, còn nói là một trong tứ đại bá chủ của thánh vực Thiên Hồng? Ta thấy cũng chẳng ra gì cả!"
Trong giọng nói của cô gái có vài phần thất vọng.
"Như Tuyết muội muội, trong thánh vực Thiên Hồng này ngoại trừ mấy thế lực không ai biết đến như chúng ta, bọn họ đã có lực chiến mạnh nhất rồi!"
Một thanh niên với khuôn mặt trắng nõn chắp một tay sau lưng, khẽ cười nói: "Chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng".
Mấy thanh niên đều nhìn về phía Cửu U Đài với vẻ mặt thăm dò.
Giờ phút này, người đàn ông cầm đầu mở miệng nói: "Ăn nói cẩn thận!"
"Thanh Phong thúc, sợ cái gì? Chúng ta cũng không phải đến để gây chuyện", thanh niên khác cười nói: "Cửu U Đài này, lúc đầu cũng chính là... Đúng là chẳng có gì hơn người cả!"
Linh Vũ Thanh Phong nhíu mày, tiếp tục nói: "Các ngươi là truyền nhân của thế gia Linh Vũ, thế gia Linh Vũ chúng ta đã chưa từng xuất thế vài vạn năm, người bên ngoài đều cho rằng thế gia Linh Vũ chúng ta bị tiêu diệt rồi!"
"Cho nên lần này khiêm tốn một chút, hỏi xong thì phải đi ngay".
Nghe thấy lời này, mấy thanh niên nhíu mày, cũng không thèm để ý.
Cô gái vừa mở miệng lúc trước lại tiếp tục nói: "Thanh Phong thúc, nghe nói lần này người cứu vãn Cửu U Đài là một thanh niên Thiên Thánh, chắc là thiên tài đứng đầu thánh vực Thiên Hồng này đi?"
"Nghe nói là Thiên Thánh thất phẩm, ta cũng là Thiên Thánh thất phẩm, muốn tìm hắn đọ sức một chút!"
Cô ta vừa dứt lời, Linh Vũ Thanh Phong lại nhíu mày, khiển trách: "Linh Vũ Như Tuyết, nói chuyện cẩn thận vào".
Chương 1869: Gọi tới xem một chút
Giọng điệu của Linh Vũ Thanh Phong mang theo vài phần trách móc nặng nề, nói: "Kẻ này tên là Tần Ninh, nghe nói là tông chủ của Thánh Thú tông, năm đó chính là bởi vì Thánh Thú tông đột nhiên vươn lên cho nên các thế gia có truyền thừa cổ xưa như chúng ta đều hoàn toàn bị áp chế, cộng thêm về sau chém giết Ma tộc, gần như đã bị tiêu diệt hết".
"Cho nên trong mấy vạn năm nay chúng ta mới ẩn núp không ra, mai danh ẩn tích, vừa mới khôi phục được chút thực lực".
"Có lẽ người này có quan hệ với Ôn Hiến Chi!"
"Ôn Hiến Chi kia là đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn, Ngự Thiên Thánh Tôn..."
Nói đến chỗ này, sắc mặt Linh Vũ Thanh Phong vô cùng lạnh lùng, không nói thêm gì nữa.
Giờ phút này Linh Vũ Như Tuyết lại khẽ nói: "Có gì đặc biệt hơn người chứ?"
"Ta thấy Tần Ninh kia chỉ là dựa địa lợi của Cửu U Đài và mạch Thánh Long, đương nhiên có thể chống lại Thánh Hoàng, Thánh Vương, chứ ta thấy thực lực của bản thân hắn cũng chẳng hề lợi hại!"
"Như Tuyết muội muội nói không sai".
Thanh niên có khuôn mặt trắng nõn kia khẽ cười: "Chỉ dựa vào vật bên ngoài để đối phó với Thánh Vương Thánh Hoàng mà thôi, ta từng nghe ông nội nói trong trời đất này, cảnh giới được thiết lập là do các cao thủ thời thượng cổ căn cứ vào con đường của võ giả để định ra, vượt cấp là điều vô cùng khó khăn!"
"Linh Vũ Dục, ngươi cũng ngậm miệng lại", Linh Vũ Thanh Phong khiển trách: "Lần này dẫn các ngươi đến chỉ là ra ngoài thấy chút việc đời, đừng gây chuyện".
"Vâng..."
Linh Vũ Thanh Phong đi lên phía trước.
"Tại hạ là Linh Vũ Thanh Phong, đến đây bái kiến chủ nhân của Cửu U Đài - U Hồn Thiên, không biết có thể gặp mặt được không?"
Linh Vũ Thanh Phong khách khí cười nói.
Linh Vũ Thanh Phong? Trước sơn môn, không ít đệ tử đều có vẻ mặt ngơ ngác.
Chưa từng nghe nói đến người này.
Mà giờ phút này, bên trong sơn môn Cửu U Đài, từng bóng người ùn ùn kéo đến.
Ba bóng người đi đầu chính là U Hồn Thiên, Lý Tín và Sở Hà.
Nghe được thông báo, ba vị Thánh Vương đã lập tức chạy đến.
U Hồn Thiên đi ra phía trước, nhìn về phía đám người kia, trong lòng đột nhiên có suy nghĩ.
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên có bề ngoài xấu xí, là một vị Thánh Vương.
Mà mấy thanh niên người đẹp phía sau ông ta là tu vi Thiên Thánh cao phẩm.
Đồng thời, bốn phía cũng có mấy vị cao thủ cấp bậc Thiên Thánh thập phẩm nổi tiếng đang cẩn thận từng li từng tí nhìn xung quanh.
Nhìn kỹ lại sẽ thấy hơn trăm người này, toàn bộ đều có thực lực cảnh giới Thiên Thánh, có một vị Thánh Vương dẫn đầu, ngoại trừ Cửu U Đài thì chỉ còn ba phe là thánh quốc Đại Tề, nhà họ Yến, Diệp tộc mới có thể lấy ra.
Thế nhưng đám người này dường như cũng không đến từ bất kỳ bên nào trong ba phe đó!
Chẳng lẽ là người của thánh vực khác?
"Tại hạ là chủ nhân của Cửu U Đài, U Hồn Thiên, không biết các ngươi..."
U Hồn Thiên nghi ngờ nói. Linh Vũ Thanh Phong cười nói: "Tại hạ Linh Vũ Thanh Phong, truyền nhân của thế gia Linh Vũ!"
Ông ta vừa nói xong, sắc mặt U Hồn Thiên liền biến đổi.
"Thế gia Linh Vũ?"
"Thế gia Linh Vũ tám vạn năm trước?"
U Hồn Thiên không khỏi lên tiếng nói.
Cho dù là tâm cảnh Thánh Vương thì giờ phút này, U Hồn Thiên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nghe nói năm đó thế gia Linh Vũ bởi vì một trận chiến với Ma tộc mà gần như bị diệt sạch, làm sao có thể...
"Đúng vậy!"
Linh Vũ Thanh Phong khách khí nói.
"Lần này tại hạ đến đây là bởi vì nghe nói đến chuyện mấy tháng trước".
"Nghe nói U đài chủ từng tiến vào bên trong thánh cảnh Vị Ương, cho nên lần này đến chính là để hỏi thăm vị trí của thánh cảnh Vị Ương, thế gia Linh Vũ chúng ta... chuẩn bị tiến vào thánh cảnh Vị Ương dò xét tung tích của Ma tộc!"
Nghe ông ta nói vậy, U Hồn Thiên lại không thay đổi sắc mặt.
"Nếu như thế thì kính mời mọi người vào tâm sự đi".
Mấy người Linh Vũ Thanh Phong cũng không từ chối.
Sau ba tháng, vài chỗ bên trong Cửu U Đài đã khôi phục hình dáng cũ, chỉ là thời gian xây dựng gấp rút, đương nhiên không được to lớn hùng vĩ như trước kia.
"Thanh Phong tiên sinh, thế lực Ma tộc khổng lồ, thánh cảnh Vị Ương có thể là một cứ điểm rất lớn của Ma tộc trong thánh vực Thiên Hồng, nếu thế gia Linh Vũ tùy tiện tiến vào... chỉ sợ sẽ vô cùng nguy hiểm!"
U Hồn Thiên vừa đi vừa nói: "Chúng ta đã chuẩn bị liên hệ với các thế lực khác trong thánh vực Thiên Hồng cùng nhau tiến vào, hoàn toàn diệt trừ nanh vuốt của Ma tộc bên trong thánh vực!"
Nghe thấy lời này, sắc mặt Linh Vũ Thanh Phong có chút biến hóa, chỉ là không nói gì cả.
Ngược lại là Linh Vũ Dục đi sau mở miệng nói: "U Hồn Thiên, cũng không phải là ta xem thường Cửu U Đài các ngươi, chỉ là lấy thực lực của Cửu U Đài các ngươi cùng với thực lực của Diệp tộc, Yến gia, thánh quốc Đại Tề, nếu muốn tiêu diệt Ma tộc có thể tồn tại bên trong thánh cảnh Vị Ương thì không khác gì đang nằm mơ giữa ban ngày".
"Vẫn nên nói cho chúng ta biết tin tức đi, thế gia Linh Vũ chúng ta đi diệt ma, đương nhiên là xung phong đi đầu!"
"Ngươi đừng quên năm vạn năm trước, trong trận chiến với Ma tộc ở thánh vực Thiên Hồng, thế gia Linh Vũ chúng ta đã cống hiến như thế nào?"
Nghe thấy lời này, U Hồn Thiên hơi ngẩn ra.
Đương nhiên ông ta biết việc này.
Trên thực tế, lần này cũng không phải là lần thứ nhất Ma tộc xuất hiện rầm rộ.
Năm vạn năm trước, Ma tộc đã xuất hiện rồi, chẳng qua là lúc đó bọn chúng lấy thái độ mạnh mẽ, tấn công các thế lực khắp nơi trong thánh vực Thiên Hồng với quy mô lớn.
Mà khi các bên chống đỡ không nổi.
Từng thế lực mạnh mẽ mới ra tay.
Trong các thế lực đó cũng có thế gia Linh Vũ.
Nghe nói trận chiến năm đó, thế gia Linh Vũ đã phái ra Thánh Tôn, Thánh Hoàng, tất cả đều chết trận, cảnh giới Thánh Vương càng thương vong nặng nề.
Từ đó về sau, thế gia Linh Vũ đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Giống như phù dung sớm nở tối tàn.
Vì để chống cự Ma tộc, một gia tộc đỉnh cao như thế hoàn toàn chết đi.
Việc này đều được ghi chép trong các thế lực lớn.
Cho nên, lúc U Hồn Thiên nhìn thấy mấy người Linh Vũ Thanh Phong đã rất kinh ngạc.
"Các ngươi đừng nhúng tay, nói cho thế gia Linh Vũ chúng ta biết vị trí của thánh cảnh Vị Ương là được, cao thủ bên trong tộc ta sẽ xuất phát thăm dò, để tránh các ngươi bị người khác hoàn toàn xử lý".
Linh Vũ Dục tiếp tục nói.
"Linh Vũ Dục, im miệng!", Linh Vũ Thanh Phong lại quát lớn một tiếng.
Linh Vũ Dục bĩu môi, không nói thêm nữa.
Giờ phút này, U Hồn Thiên cười nói: “Đúng là tại hạ có biết cửa vào cụ thể của thánh cảnh Vị Ương, chỉ là... về việc tiến vào thánh cảnh Vị Ương, tại hạ đã bàn bạc xong với Tần Ninh tông chủ rồi, cho nên việc này vẫn phải mời Tần Ninh tông chủ quyết định mới được".
Tần Ninh!
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt của mấy thanh niên nam nữ ở đây đều sáng lên.
Linh Vũ Như Tuyết kia lại vội vàng nói: "Vậy hắn đang ở Cửu U Đài của các ngươi? Hắn đang ở đâu? Gọi tới xem một chút!"
Gọi tới xem một chút?
U Hồn Thiên vô cùng kinh ngạc.
Lấy thân phận địa vị và danh vọng của Tần Ninh hiện nay, sao ông ta gọi tới xem một chút là có thể gọi được chứ?
Hơn nữa Tần Ninh lại là khách quý của Cửu U Đài.
U Hồn Thiên cũng đã nhìn ra người của thế gia Linh Vũ này căn bản chướng mắt Cửu U Đài, ông ta cũng không phải là người lòng dạ nhỏ mọn.
Xem thường Cửu U Đài, ông ta không thèm để ý.
Thế nhưng nếu thái độ với Tần Ninh không cung kính, trong lòng ông ta lại rất phản cảm.
Dù sao Tần Ninh đã giải cứu Cửu U Đài từ trong tay Ma tộc.
U Hồn Thiên trực tiếp mở miệng nói: "Đúng là Tần Ninh tông chủ đã ở trong Cửu U Đài chúng ta được một thời gian, có điều dù sao hắn cũng là khách, không phải là người mà tại hạ muốn gọi là có thể gọi tới được!"
Nghe thấy giọng điệu của U Hồn Thiên, Linh Vũ Thanh Phong cũng biết ông ta đã nổi giận.
Trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Mấy tiểu bối khinh thường Cửu U Đài, U Hồn Thiên không có thái độ gì cả.
Thế nhưng nhắc đến Tần Ninh, chỉ có chút không tôn trọng thôi mà U Hồn Thiên đã tức giận rồi!
Rốt cuộc Tần Ninh này là ai?
Chương 1870: Các ngươi xứng sao
Trên thực tế, mặc dù Linh Vũ Thanh Phong khách khí, nhưng cũng không thèm để Cửu U Đài ở trong lòng.
Cửu U Đài mạnh sao?
Chỉ là mấy vị Thánh Vương thôi, so với thế gia Linh Vũ bây giờ đã khôi phục thực lực thì còn kém quá xa.
Bởi vậy lúc mấy tiểu bối ăn nói khinh thường, mặc dù ông ta có quát lớn, thế nhưng cũng không phải thật sự giận dữ.
Linh Vũ Như Tuyết cười nhạo: "Nếu đã ở chỗ này, vậy thì dễ rồi, để chúng ta gọi ra là được".
Linh Vũ Như Tuyết vừa nói xong đã cất giọng.
Sắc mặt U Hồn Thiên lại biến đổi, ông ta hừ lạnh một tiếng, khí tràng Thánh Vương bộc phát.
Sắc mặt mấy thanh niên nam nữ ở đây đều trắng bệch.
"Vớ vẩn!"
U Hồn Thiên quát: "Dù sao nơi này cũng là Cửu U Đài, người tới là khách, các ngươi cứ làm bừa như thế thì đừng trách U Hồn Thiên ta đuổi đi!"
Linh Vũ Thanh Phong cũng sa sầm mặt lại, quát lớn: "Như Tuyết, làm bừa!"
...
Cửu U Đài, Thánh Uyên đàm.
Tần Ninh hơi mở hai mắt.
"Hình như đang nhắc đến chàng? Thế gia Linh Vũ? Là chỗ nào?", Diệp Viên Viên lẩm bẩm nói.
Tần Ninh lại cười nhạt nói: "Thế gia Linh Vũ..."
"Ta còn tưởng rằng đã chết hết rồi, xem ra vẫn chưa".
Vân Sương Nhi cũng đi tới, mở miệng nói: "Vậy chàng có muốn đi gặp không?"
"Đi!"
Tần Ninh nói thẳng.
"Hả?"
"Hả?"
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều sững sờ.
Phải biết nếu là trước kia, gặp được người không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như thế này, Tần Ninh căn bản không thèm để ý.
Thế nhưng lần này hắn lại muốn đi ra ngoài gặp?
Điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tần Ninh khẽ cười nói: "Thế gia Linh Vũ này cũng có chút quan hệ với ta, sớm không xuất hiện trễ không xuất hiện, bây giờ mới xuất hiện, chắc là tới vì thánh cảnh Vị Ương".
"Có cái gì mà không thể gặp? Thật ra ta rất muốn đi xem một chút".
Tần Ninh đứng dậy, duỗi lưng một cái rồi cười nói: "Đi".
Ba bóng người rời khỏi Thánh Uyên đàm...
Bên trong sơn môn Cửu U Đài.
Sắc mặt U Hồn Thiên lạnh lùng.
Linh Vũ Thanh Phong chắp tay nói: "U đài chủ, thật sự xin lỗi, trẻ con trong tộc đã quen lỗ mãng, là lỗi của ta, thật sự xin lỗi".
"Chỉ là lần này chúng ta thật sự thành tâm đi vào Cửu U Đài, muốn biết thánh cảnh Vị Ương ở nơi nào, vì để diệt khu Ma tộc, tạo phúc cho thánh vực Thiên Hồng".
U Hồn Thiên hừ lạnh một tiếng, cũng không mở miệng.
Linh Vũ Thanh Phong nhìn về phía Linh Vũ Như Tuyết, quát lớn: "Còn không mau tới xin lỗi".
Linh Vũ Như Tuyết không tình nguyện nói: "Vì sao ta phải xin lỗi?"
"Lúc đầu chúng ta tới chính là vì thánh cảnh Vị Ương, đã khách khí nói chuyện với bọn họ, vậy mà bọn họ còn đề cao bản thân, thật sự nghĩ thế gia Linh Vũ chúng ta không bằng năm đó thì đám nhà quê này có thể coi nhẹ sao?"
"Hạ mình đến đây đã là cho bọn họ mặt mũi rồi, thật sự cho rằng mình là bá chủ Thiên Hồng gì đó sao?"
"U Hồn Thiên đúng không?"
Linh Vũ Như Tuyết khẽ nói: "Nói cho ngươi biết, bên trong thế gia Linh Vũ chúng ta có hơn vạn cao nhân Thiên Thánh, Thánh Vương cũng có vài chục người, mà tộc trưởng chúng ta - Linh Vũ Lương còn là Thánh Vương cửu hiền đỉnh cao, ngươi ở trong thế gia Linh Vũ chúng ta cùng lắm chỉ được xem như một vị quản lý bên ngoài mà thôi, kiêu ngạo cái gì?"
Nghe cô ta nói vậy, U Hồn Thiên lại quát: "Đúng là Cửu U Đài của ta không được tính là gì, nhưng cũng không đến lượt ngươi ở chỗ này khoa tay múa chân".
"Nơi này không chào đón các ngươi, mời rời đi".
Linh Vũ Như Tuyết hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Linh Vũ Thanh Phong lại tiếp tục nói: "Ngươi ngậm miệng, nói thêm một câu nữa thì đừng hòng rời khỏi thế gia Linh Vũ một bước".
Sắc mặt Linh Vũ Như Tuyết trắng nhợt.
"Thật sự xin lỗi, cô nhóc không hiểu chuyện, U huynh hãy bỏ qua cho!"
Sắc mặt U Hồn Thiên lạnh như băng, vừa định mở miệng thì một giọng nói đã ung dung vang lên.
"Cô nhóc không hiểu chuyện thì phải làm sao bây giờ? Vậy phải đánh thôi, đánh một trận sẽ nghe lời, từ nãy đến bây giờ ngươi mới chỉ răn dạy mấy câu, ở trong mắt của ta, nó còn chẳng có tác dụng bằng việc tát cho một cái".
Lúc này mọi người đều sững sờ.
Chỉ thấy ba bóng người chậm rãi đi từ đằng xa tới.
Một nam hai nữ.
Chàng trai có vẻ mặt lạnh nhạt, mang theo một chút lười biếng, thế nhưng khí chất tuấn tú tiêu sái kia lại khiến người ta không nhịn được ngước nhìn.
Mà hai cô gái, một người giống như sen băng, một người như là hoa sen, lập tức khiến mọi người ở đây phải ngẩn người.
Linh Vũ Như Tuyết khẽ hỏi: "Ngươi là ai?"
"Không phải vừa rồi ngươi còn gọi ta sao? Bây giờ lại hỏi ta là ai à?"
Tần Ninh!
U Hồn Thiên nhìn về phía Tần Ninh, vội vàng chắp tay nói: "Thật sự xin lỗi, Tần công tử, quấy rầy ngươi rồi".
Tần Ninh lại cười tiếp: "Không có việc gì, thế gia Linh Vũ sao, ta đã từng nghe nói qua, gặp một lần cũng không sao cả".
Giờ phút này, mấy thanh niên nam nữ sau lưng Linh Vũ Thanh Phong đều đang đánh giá Tần Ninh.
Tuy nói nhìn qua liền cảm thấy rất ấn tượng.
Có chút đẹp trai, cũng có chút tuấn tú, thế nhưng cũng không phải là vẻ đẹp khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy không thể thở nổi.
Nhưng hai cô gái bên cạnh hắn lại có sắc đẹp vừa nhìn một cái đã khiến người ta quên cả thở.
"Ngươi chính là Tần Ninh?"
Linh Vũ Dục đi ra nhìn về phía Tần Ninh, nói.
"Là ta!"
Linh Vũ Dục nghe vậy thì tiếp tục nói: "Chính là người ám sát mấy vị Thánh Vương Huyết Ma, thậm chí là giết hai vị Thánh Hoàng?"
Linh Vũ Như Tuyết lại mở miệng nói: "Cũng chỉ là dựa vào ngoại lực thôi, trăm nghe không bằng một thấy, thấy một lần quả thật khiến người ta phải thất vọng".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh cũng là không tức giận.
"Thế gia Linh Vũ tới nơi này làm gì?"
Linh Vũ Thanh Phong cũng khách khí nói: "Tần tông chủ, tại hạ đại diện cho thế gia Linh Vũ đến đây hỏi thăm về thánh cảnh Vị Ương, mấy tiểu bối không hiểu chuyện, xin lỗi".
"Thánh cảnh Vị Ương?"
Tần Ninh cười: "Thánh cảnh Vị Ương có liên quan gì đến các ngươi?"
Nghe hắn nói vậy, mọi người tại đây đều sững sờ.
U Hồn Thiên có chút ngơ ngác.
Linh Vũ Thanh Phong cũng vô cùng ngạc nhiên.
Mấy vị thiên tài của thế gia Linh Vũ kia càng thêm chấn động.
Thế gia Linh Vũ, tám vạn năm trước đã thành lập một phái riêng với thực lực mạnh mẽ, lúc ấy những thế lực bá chủ gì đó đều chẳng đáng là gì trước thế gia Linh Vũ.
Mà năm vạn năm trước, bởi vì một trận chiến với Ma tộc mà các cao thủ mới bị tổn thất hầu như không còn, thế nhưng bây giờ đã khôi phục lại, mặc dù không bằng được năm đó nhưng cũng vượt xa Cửu U Đài.
Tần Ninh nói một câu liên quan gì đến các ngươi ở trước mặt mọi người, không thể nghi ngờ là đã dẫm lên thể diện của thế gia Linh Vũ!
Sắc mặt của Linh Vũ Dục và Linh Vũ Như Tuyết lạnh như băng.
Sắc mặt Linh Vũ Thanh Phong cũng không hề tốt đẹp.
"Tần tông chủ, dù sao thế gia Linh Vũ ta cũng là một phần tử của thánh vực Thiên Hồng, mong Tần tông chủ tôn trọng chút", Linh Vũ Thanh Phong bình tĩnh nói.
"Tôn trọng?"
Tần Ninh lại cười nhạo.
"Các ngươi xứng sao?"
Lúc này Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng đã hiểu ra.
Tần Ninh xuất hiện đã vượt qua dự đoán của các cô rồi.
Nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Hình như năm đó Tần Ninh... có khúc mắc gì đó với thế gia Linh Vũ!
Dăm ba câu này, Tần Ninh lại không nói một câu nào tử tế, mà liên tục nhằm vào đám người của thế gia Linh Vũ.
U Hồn Thiên ở bên cạnh cũng đã nhìn ra vấn đề, nhưng lại không hề mở miệng.
Bình luận facebook