-
Chương 1861-1865
Chương 1861: Ông đây cũng phải mắng đệ
"Phong Vô Tình, ngươi vào Nhất Kiếm các được bao lâu rồi?"
Giờ phút này, thanh niên mặc áo xanh quay người đi vào gian phòng trong đỉnh tháp, từ từ nói: "Ta mới phát hiện ra tung tích của Huyết Đế, có một hình chiếu của hắn ta bắn vào thánh vực Thiên Hồng, ta không tiện rời khỏi Nhất Kiếm các, nên định phái ngươi đi xem thế nào".
Phong Vô Tình nghe vậy, hơi sững sờ rồi lập tức gật đầu.
"Thánh vực Thiên Hồng năm đó có Ngự Thiên Thánh Tôn xuất thế nên mới phồn vinh và hưng thịnh trở lên. Nhưng vì đại loạn Ma tộc mà thánh vực này cũng đã phải trả giá rất nhiều, mất mát vô cùng, lại trở thành thánh vực yếu nhất trong thập đại thánh vực".
"Nếu là Ma tộc động thủ thì có lẽ sẽ chọn thánh vực Thiên Hồng, nên nếu ngươi gặp Ma tộc thì cứ đánh nhau đi".
"Phong Vô Tình đã hiểu!"
Phong Vô Tình đáp.
"Các chủ..."
Sau đó, hắn ta lại nói: "Nếu thuộc hạ rời đi, vậy Diệp Nam Hiên của Võ Môn lại tìm đến các chủ thì sao..."
"Không sao!"
Thanh niên này nở nụ cười hiếm hoi, đáp: "Mấy vạn năm trôi qua, ta lai thấy Diệp Nam Hiên khá là thú vị".
Nghe vậy, Phong Vô Tình cảm thán không thôi.
Lý Huyền Đạo!
Các chủ Nhất Kiếm các, Thánh Đế mạnh mẽ nhất trong thánh vực Thiên Kiếm.
Mà năm đó.
Sư tôn của các chủ Lý Huyền đạo là Thanh Vân Kiếm Đế, tự lực thống nhất cả một đại vực, sau đó giao cho Lý Huyền Đạo quản lý rồi biến mất.
Mà ngay trước đó, thập đại thánh vực khác của Hạ Tam Thiên đã có thêm một kẻ mạnh khác - Cuồng Võ Thiên Đế!
Người này nổi tiếng với chữ "cuồng", có thể nói là một người mê võ.
Dựa vào thực lực bản thân mà thống nhất cương vực của thánh vực Đại Võ.
Mà Diệp Nam Hiên chính là truyền nhân của Cuồng Võ Thiên Đế này.
Truyền nhân của hai nhân vật vô địch trong hai thời đại đó được Hạ Tam Thiên coi như là một đoạn truyền kỳ.
Mà Diệp Nam Hiên không hổ là truyền nhân của Cuồng Võ Thiên Đế, mê võ thành tính, một mực đòi giao đấu với các cường giả cao cấp của những đại thánh vực khác, thắng hay thua vẫn đánh!
Nhưng cuối cùng vẫn nổi danh khắp nơi, trở thành môn chủ của Võ Môn trong thánh vực Đại Võ, có thể nói là mạnh mẽ đến cực điểm.
Mà các chủ Lý Huyền Đạo thì tinh thông kiếm thuật, được xưng là Thập Vực Đệ Nhất Kiếm, Diệp Nam Hiên đương nhiên sẽ không bỏ qua đối thủ mạnh như thế này.
Nhưng các chủ lại rất ít khi chịu Diệp Nam Hiên.
Còn tên này thì cứ liên tục đến khiêu chiến.
Bởi vậy mà khiến cho mỗi quan hệ giữa Võ Môn của thánh vực Đại Võ với Nhất Kiếm các của thánh vực Thiên Kiếm trở nên căng thẳng.
"Ngươi cứ đi đi!"
Lý Huyền Đạo lạnh lùng nói: "Không thể thay đổi tình trạng hiện giờ của thánh vực được".
"Mặc dù thánh vực Thiên Hồng hiện nay có suy thoái, nhưng Ngự Thiên Thánh Tôn kia năm xưa cũng đã xưng Đế, mà đồ đệ yêu Ôn Hiến Chi của người này cũng là một ngự thú sư khó lường, tuy bây giờ không rõ tin tức, nhưng..."
Lý Huyền Đạo thản nhiên nói: "Nếu hắn ta là cảnh giới Thánh Vương hay Thánh Đế thì ta đều không kinh ngạc, ngươi hiểu không?"
"Người này... rất kỳ lạ".
Phong Vô Tình lập tức gật đầu.
Lý Huyền Đạo khoát tay, Phong Vô Tình lập tức rời khỏi.
Lúc này, Lý Huyền Đạo lại đi ra ngoài phòng, dựa vào lan can để quan sát Nhất Kiếm các.
"Sư tôn..."
"Đồ nhi đã chờ người sáu vạn năm, không biết khi nào sư tôn sẽ trở về, cũng không biết người sẽ dùng tư thái gì để quay về!"
"Đồ nhi chỉ mong... sư tôn khoẻ mạnh an toàn là được!"
Từng tiếng thì thầm biến mất dần theo gió.
Mà lúc này.
Tại thánh vực Đại Võ của Hạ Tam Thiên.
Trong một sơn môn hùng vĩ, tại một cung điện khổng lồ.
Chỉ thấy có một cái bàn kéo dài từ cửa đại điện vào trong.
Mà ở chỗ sâu của bàn, có một người thanh niên thân hình cao lớn, tóc dài phiêu dật đang ngồi trên ghế.
Ngũ quan của người này khí khái anh hùng, nhưng tư thế ngồi thì lại hơi phóng túng.
"Hiện tại ta tìm các ngươi tới là để thông báo cho các ngươi biết, ông đây muốn đến thánh vực Thiên Kiếm!"
Nghe vậy, đại điện đang ầm ĩ bỗng trở nên yên lặng như chết.
"Sao? Mọi người làm sao đấy?"
Thanh niên mở miệng quát.
"Môn chủ..."
Lúc này, một người dẫn đầu bên góc trái chắp tay nói: "Huynh lại muốn đi khiêu chiến Lý Huyền Đạo sao? Hắn ta dù gì cũng là các chủ Nhất Kiếm các, Nhất Kiếm các toạ trấn thánh vực Thiên Kiếm, nội tình không yếu hơn Võ Môn chúng ta. Nếu huynh đi khiêu chiến thì e là đệ tử Võ Môn chúng ta sẽ xảy ra tranh chấp với bên Nhất Kiếm các mất..."
"Diệp Bắc Phong, cho dù đệ có là đệ đệ của ta đi nữa thì ông đây hôm nay cũng phải mắng đệ!"
Thanh niên kia đột nhiên quát lên: "Tôn chỉ của Võ Môn chúng ta là gì? Sư tôn của ông đây năm xưa nói, tu võ là đánh nhau để rèn luyện, không phải là bế quan tu võ, bế quan có tác dụng mẹ gì? Đánh nhau, đánh toàn bộ cường giả trong thiên hạ, ông đây sẽ là Cuồng Võ Thiên Đế thế hệ mới!"
"Cuồng!"
"Võ!"
"Thiên Đế!"
Thanh niên cười ha ha: "Nghe xem danh hào của sư tôn năm xưa oai phong cỡ nào?"
Nghe vậy, Diệp Bắc Phong khổ sở.
Oai phong?
Cuồng Võ Thiên Đế?
Nghe cái danh hiệu này chỉ cảm thấy ngu ngơ kiểu gì!
"Môn chủ, vậy rốt cuộc ngài với Lý Huyền Đạo ai mạnh hơn?"
Một người dẫn đầu ở bên phải không khỏi hỏi.
"Liễu Vạn Quân hỏi rất hay!", thanh niên cười khà khà nói: "Nếu chiến một trận sinh tử, ông đây sống, hắn ta chết, nếu là so tài bình thường, ông đây vẫn không phải đối thủ của hắn ta!"
Nghe vậy, Diệp Bắc Phong thì thầm: "Tóm lại là huynh vẫn thua hắn ta..."
"Diệp Bắc Phong, đệ thích lẩm bẩm không!"
"Diệp Nam Hiên!"
Lúc này, Diệp Bắc Phong lại gào lên: "Ông đây nhịn huynh lâu lắm rồi đấy, huynh có bị ngu không? Suốt ngày đánh với đấm, huynh nhìn lại xem Võ Môn bị huynh giày vò thành thế nào rồi hả?"
"Các thánh vực khác đều tích luỹ phát triển, không có sự tích lũy lâu dài thì sao lớn mạnh cho được? Huynh thì hay rồi, có thiên tài địa bảo gì liền tổ chức so tài, ban thưởng cho đệ tử. Huynh có biết số lượng thánh thạch, thánh khí và thánh quyết trong Võ Môn chúng ta có bao nhiêu không? Là con số không đấy!"
"Con mẹ nhà huynh, đừng có suốt ngày xưng ông đây ông đây với ta, lúc sư tôn huynh ở đây thì huynh có gan mở miệng nói câu ông đây không? Mẹ nó chứ, không học được sự mạnh mẽ của sư tôn huynh mà chỉ giỏi ngông cuồng như người ta!"
"Nếu không phải do các đại thế lực của đại thánh vực khác kiêng kỵ Cuồng Võ Thiên Đế sư tôn huynh thì Võ Môn này của huynh đã bị hủy diệt hàng trăm lần rồi!"
"Cũng may Lý Huyền Đạo tốt tính, không thèm chấp huynh, nếu là người khác thì đã đánh chết huynh lâu rồi!"
Diệp Bắc Phong giờ phút này tức sùi bọt mép, đứng dậy, vỗ bàn xổ ra một tràng chửi.
Trong nháy mắt, mấy chục người trong đại điện trợn mắt há mồm, trừng lớn hai mắt, nhìn Diệp Bắc Phong rồi lại nhìn Diệp Nam Hiên.
Lúc này, không gian yên ắng lạ kỳ.
Một khắc sau.
Oành...
Một tiếng nổ lúc này vang lên.
Thân thể Diệp Bắc Phong lăn ra bên ngoài đại điện.
Diệp Nam Hiên từ từ đứng dậy, mắng rằng: "Ông đây là môn chủ, đệ có là đệ đệ của ta đi nữa, dám phản nghịch môn chủ thì cũng sẽ bị đánh hết!"
Chương 1862: U Hồn Thiên thật
Diệp Nam Hiên nói xong thì hừ một tiếng: "Cửu đại đường chủ các ngươi nghe cho rõ đây, trong những ngày ta không có mặt thì tất cả phải nghe theo lệnh của Diệp Bắc Phong, ai không nghe, khi quay về ta sẽ đánh chết!"
Diệp Nam Hiên ồn nào nói xong thì rời đi.
Sau đó, mấy vị đường chủ mới lũ lượt đứng dậy.
"Đại đường chủ, đại đường chủ, ngươi không sao chứ? Có đau không?"
Liễu Vạn Quân kia lập tức đỡ Diệp Bắc Phong dậy.
Diệp Bắc Phong lúc này đứng lên, mấy người kia vội vàng phủi bụi đất cho hắn ta, an ủi: "Đừng tức giận, đừng tức giận, tính môn chủ xưa nay đã vậy..."
"Tức giận? Ta mà tức giận với huynh ấy thì có mà tức chết!"
Diệp Bắc Phong thở dài bất lực: "Phái người đến Nhất Kiếm các đi, bảo là môn chủ chúng ta lại qua đó rồi, bảo Lý Huyền Đạo cẩn thận một chút!"
"Vâng vâng..."
Lúc này, Diệp Bắc Phong nhìn ra ngoài điện, lẩm bẩm: "Trên đời này còn ai có thể khống chế được Diệp Nam Hiên đây!"
"Cuồng Võ Thiên Đế..."
"Có quỷ mới biết là đang ở nơi nào!"
Tiếng thở dài yếu ớt vang vọng.
...
Tại Cửu U đài, thánh vực Thiên Hồng, Hạ Tam Thiên.
Mùi máu tươi cơ hồ là bao phủ toàn bộ thánh sơn Cửu U.
Vì cường giả các thế lực tới đây tham dự hôn lễ cho nên cũng tập trung không ít cao nhân Thiên Thánh.
Mà Ma tộc cũng đưa tới hàng vạn tên Thiên Thánh để giao chiến.
Hai bên tổn thất một con số không nhỏ.
Chẳng qua khi hai vị Thánh Tôn bị bắt, Thánh Vương bị giết thì đám chiến sĩ Ma tộc đã rơi vào thế tan tác.
Điều này cũng khiến cho các bên thế lực thở phào nhẹ nhõm.
Cứ cho rằng hôm nay sẽ phải chết.
Ai ngờ lại có thể sống sót.
Mà lúc này, trên một đỉnh núi của Cửu U đài.
Tần Ninh ngồi một mình trên tảng đá, có mấy người đang vùn vụt lao tới, vững vàng hạ xuống.
Chính là ba vị Thánh Vương Yến Thần, Diệp Chính Thiên, Tề Hạo và những người khác, lúc này họ dè dặt nhìn Tần Ninh.
"Bỏ chạy không ít".
Thánh Chủ Tề Hạo cung kính nói: "Nhưng ta cũng đã phái người đuổi theo".
"Có điều nơi đây dù gì cũng là Cửu U đài, chúng ta mang theo không đủ thuộc hạ, không có khả năng đuổi giết được toàn bộ..."
Tần Ninh gật đầu nói: "Chạy trời không khỏi nắng, lần này Huyết Đế ra tay, có người ngăn cản, xem ra các khu vực các cũng không phải là không để ý tới Ma tộc, vẫn có người âm thầm đối phó chúng".
Ba người Tề Hạo gật đầu.
Bọn họ cứ cho rằng thánh vực Thiên Hồng này vô cùng bình yên.
Nhưng chuyện hôm nay đã dấy lên một hồi chuông cảnh tỉnh, cho bọn họ nhìn rõ tình hình của thánh vực hiện tại.
Huyết Ma tộc đã âm thầm khống chế Cửu U đài.
Nếu hôm nay Tần Ninh không đại náo một trận thì thử hỏi sau một ngàn năm nữa, một vạn năm nữa... cục diện sẽ ra sao đây?
Hai vị Thánh Hoàng tọa trấn.
Nghĩ cũng thấy sợ.
Hơn nữa, trưởng tộc Huyết Đế cấp bậc Thánh Đế của Huyết Ma tộc cũng đích thân ra tay.
Nếu không có một vị đại năng vô danh nào đó của thánh vực khác ra tay ngăn trở, có lẽ... hôm nay dù Tần Ninh ở đây thì cũng khó mà ổn định được thế cục.
"Tần Ninh".
Lúc này, từ phương xa có mười mấy bóng dáng bay tới.
Là bốn người Địch Nguyên, Tấn Triết, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi dẫn theo một nhóm người tới đây.
Người đứng đầu lại chính là U Hồn Thiên.
Mà bên cạnh U Hồn Thiên là hai đại hộ pháp Lý Tín, Sở Hà cùng nhóm U Phần, U Tịch, U Bình.
Diệp Viên Viên đi tới trước mặt Tần Ninh, nhỏ giọng nói: "U Vân Tiêu và U Phàm Sinh đã bị giết, ba vị Đại Thánh Vương của Cửu U đài cũng đã bỏ mình..."
"Còn lại một ít đệ tử nòng cốt thì cũng tổn thất mất hơn phân nửa".
Tần Ninh khẽ gật đầu.
Diệp Viên Viên lúc này cũng âm thầm thở phào.
Cũng may là U Hồn Thiên còn sống, cho nên dù Cửu U đài có bị tổn thương nguyên khí thì cũng sẽ có thể khôi phục lại.
Đương nhiên cũng phải chịu tổn thất không nhỏ.
Tần Ninh lúc này nhìn U Hồn Thiên, bình tĩnh nói: "Tại sao các người lại bị Ma tộc bắt đi không tiếng động rồi bị cầm tù hết vậy?"
Sắc mặt U Hồn Thiên trắng bệch, hiển nhiên những năm qua đã bị tra tấn không ít.
"Cảm ơn Tần Ninh công tử hành hiệp trượng nghĩa, U Hồn Thiên ta xin ghi tạc trong lòng".
U Hồn Thiên chân thành cảm tạ rồi mới đáp: "Chúng ta cũng bị hai tên Trương Vân và Liễu Dương lừa, dẫn một nhóm Thánh Vương và rất nhiều Thiên Thánh đến thánh cảnh Vị Ương, kết quả... bị Ma tộc phục kích, gần như là bị giết và bắt lại".
"Những năm qua, Ma tộc chỉ tra khảo những công việc hàng ngày, thông tin tính cách của chúng ta. Ban đầu ta còn không hiểu vì sao chúng không giết chúng ta luôn".
"Bây giờ..."
Sắc mặt U Hồn Thiên trở nên khó coi.
Bây giờ nhìn lại, Cửu U đài là một mảnh tan hoang, núi non sụp đổ, đình các vỡ vụn, đệ tử chết và bị thương phải lên đến mấy ngàn...
Quan trọng nhất là tổn thất quá nhiều Thiên Thánh cùng Địa Thánh!
Đây là nòng cốt của bọn họ!
Tần Ninh lẩm bẩm: "Thánh cảnh Vị Ương à..."
Giờ phút này, trưởng tộc Yến Thần cũng lên tiếng: "Ta luôn nghe nói đến thánh cảnh Vị Ương nhưng lại không biết nó ở đâu, truyền rằng đây là nơi ở của Vị Ương Thánh Đế, mà bên trong còn có một tòa Vị Ương cung!"
U Hồn Thiên nghe vậy thì cười khổ, đáp: "Ở ngay tại dãy U Vân, nơi giao nhau giữa U Châu và Yến Châu".
Nghe vậy, Yến Thần kinh hãi.
Dãy U Vân!
Từ nam chí bắc kéo dài ít nhất mười vạn dặm, từ đông sang tây rộng đến mấy trăm dặm, một mực là ranh giới của U Châu và Yến Châu.
Từ vùng cực nam đi lên, vắt ngang qua thánh vực Thiên Hồng, điểm kết là ở thánh hà Thiên Hồng.
Dãy núi này có vô số nguy hiểm, có thể nói là một đại hiểm địa của thánh vực Thiên Hồng.
Ví dụ như lần này, Yến gia tới Cửu U đài tham gia hôn lễ thì cũng phải chọn nơi hep nhất của dãy U Vân để vượt qua.
"Thế mà lại ở đây, ta thật không ngờ".
Diệp Chính Thiên cũng lên tiếng: "Không biết U huynh có phát hiện gì chăng?"
U Hồn Thiên lắc đầu, đáp: "Vốn dĩ đúng là nhặt được mấy món thánh khí lục phẩm, nhưng bị mai phục và bắt thì mới biết là cạm bẫy".
"Chúng ta chỉ mới chớm đi vào thánh cảnh Vị Ương kia mà thôi..."
"Nhưng ta cảm nhận được bên trong này có một tình huống khác..."
Tần Ninh lúc này khoanh chân ngồi, tay bo trước ngực, lộ ra dáng vẻ suy tư.
"Việc cấp bách trước mắt chính là ổn định nhân tâm, ngươi dù gì cũng là chủ của Cửu U đài".
Tần Ninh nói xong thì vung ra ba viên đan dược màu xanh lục sáng loáng, đưa cho ba người U Hồn Thiên, Lý Tín, Sở Hà: "Các ngươi ăn nó đi rồi tự cảm nhận công hiệu".
Sau đó, Tần Ninh tiếp tục đưa ra mấy viên đan nhỏ hơn cho nhóm U Phần: "Các ngươi cũng ăn đi, loại bán tàn này cũng không thể thu phục lòng người được".
Lúc này, U Hồn Thiên nhận lấy viên đan dược màu xanh, cảm thấy nao nao.
Đan dược này có càn khôn, còn thần diệu hơn cả thánh đan lục phẩm thì phải.
U Phần nhận lấy rồi chắp tay nói: "Đã nghe Viên Viên nhắc đến người thương từ lâu, hôm nay mới được gặp mặt, phải công nhận Tần Ninh công tử đúng là tài giỏi!"
"Toàn bộ Cửu U đài chúng ta đều chịu ơn của Tần công tử!"
Chương 1863: Phân chia Tinh Ma Châu đan
Nghe vậy, Tần Ninh nhìn sang Diệp Viên Viên, khẽ mỉm cười: "Khách khí quá, Ma tộc là mục tiêu mà ai cũng phải diệt trừ!"
U Hồn Thiên lúc này cũng chắp tay nói: "Sau này Tần công tử có cần giúp đỡ thì Cửu U đài chúng ta sẽ lấy mạng sống ra để báo đáp!"
Tần Ninh không nói nhiều mà phất tay.
Đám người của Cửu U đài lúc này mới rời đi.
Hắn không hề có ý định cứu người của Cửu U đài, hắn chỉ muốn tiêu diệt Ma tộc, cứu người chỉ là tiện thể.
Hơn nữa Diệp Viên Viên cũng được Cửu U đài chăm sóc lâu năm, tiện thể cứu người cũng không có gì bất ổn.
Lúc này, Diệp Chính Thiên và Yến Thần cùng nhìn Tần Ninh.
Diệp Chính Thiên hơi do dự một chút rồi mở miệng: "Tần tông chủ, Diệp Châu của tại hạ có khả năng cũng có tàn dư Ma tộc chạy trốn, cho nên... xin cáo từ trước!"
"Ta cũng vậy, ta cũng vậy!"
Yến Thần cũng vội vàng nói theo.
Tần Ninh gật đầu.
Cả hai dẫn người của Diệp gia và Yến gia rút đi.
Thánh chủ Tề Hạo không đi mà tới trước mặt Tần Ninh, khom người nói: "Ta đã thông báo cho cha ta, ông ấy đang trên đường tới đây".
"Bảo lão ta tới làm gì?"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Rắc rối đã được giải quyết xong, cha của ngươi còn cần tọa trấn thánh quốc Đại Tề nữa, ta đoán không chỉ có Cửu U đài tồn tại gian tế Ma tộc đâu mà Đại Tề cũng có khả năng".
"Nhưng ta chỉ có thể nhìn ra những kẻ có cảnh giới kém ta mà thôi. Cảnh giới cao hơn ta thì phải dựa vào chính các ngươi đi sàng lọc. Chọn một ngày đưa các nhân vật nòng cốt từ Thiên Thánh bát phẩm trở xuống qua đây cho ta kiểm tra!"
Tề Hạo nghe vậy thì chắp tay thưa vâng.
Còn Tề Phi Vân, kiểu gì cũng sẽ tới.
Dù ông ta không báo thì một người luôn kính trọng Tần Ninh như Tề Phi Vân sẽ phi tới ngay.
Nhìn xuống xung quanh, Cửu U đài hỗn độn tan hoang.
Các đệ tử và trưởng lão của Cửu U đài cũng đang liên tục sửa sang dọn dẹp.
Kinh biến hôm nay quá mức khủng khiếp, thậm chí nếu không có Tần Ninh thì cả cái thánh vực Thiên Hồng này sẽ bị càn quét mất.
Lúc này, Xích Vũ Thiên Phong Điêu rơi xuống bên vai Tần Ninh, híp mắt.
Nhóm Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Tấn Triết, Giản Bác, Nhan Như Họa thì đều đi hỗ trợ.
Thánh Chủ Tề Hạo cũng kéo theo Tề Quân Vệ của Đại Tề đi phụ giúp...
Kiếp nạn lần này đúng là đả kích đối với Cửu U đài!
Lúc này, Tần Ninh đứng trên đỉnh núi, nhìn bốn phía, lẩm bâm: "Ma tộc... đã ngày một gần hơn rồi..."
Trên đại lục Vạn Thiên, Ma tộc chỉ sống tạm bợ.
Ẩn náu dưới lòng đất, duy trì chút hơi tàn, mê hoặc lòng người để khống chế đại lục Vạn Thiên.
Nhưng ở Hạ Tam Thiên này, tứ tộc Huyết Ma, Mị Ma, Viêm Ma, Dạ Ma thì lại trù tính đại kế, thậm chí còn trực tiếp ra tay.
So với ở đại lục Vạn Thiên, thủ đoạn của chúng càng trực diện hơn.
Đối với Tần Ninh, đây không phải một dấu hiệu tốt.
Khi đẳng cấp của Ma tộc nâng cao thì ý niệm chiếm cứ ngàn vạn giới trong Thương Mang Vân Giới càng thêm mãnh liệt!
Vậy Trung Tam Thiên thì sao?
Và cả Thượng Tam Thiên nữa?
Nhưng dù sao cũng cần giải quyết phiền phức trước mắt đã.
Có lẽ nên chọn thời gian nào đó để đi tìm Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo.
Hai vị đồ đệ này cũng ở trong Hạ Tam Thiên.
Còn mấy đồ đệ trong Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên thì hắn cũng chỉ mong bọn họ đáng tin cậy một chút, đừng như Ôn Hiến Chi...
Nhắc đến Ôn Hiến Chi...
Tần Ninh ban đầu còn cho là Ôn Hiến Chi có lẽ đã thành Thánh Đế.
Nhưng mà hiện tại... cái tên này có đến tám phần là không thành Thánh Đế được.
Đây cũng không phải một chuyện tốt.
Tần Ninh nhìn sang đám Giản Bác, Địch Nguyên.
Bọn họ đang lôi kéo Dịch Bình Xuyên như muốn nói điều gì.
Bên trong Cửu U đài, hoàng hôn dần buông xuống, nhưng mọi người vẫn không hề ngơi tay.
Ban đêm, sao giăng đầy trời.
Tần Ninh ngồi trong một tòa lầu các.
Đây là khu vực trung tâm của Cửu U đài, trận giao chiến trước đó rất ít gây thương tổn đến trận pháp nơi đây, gần như là hoàn hảo không chút tổn hại.
Tần Ninh ngồi bên trong tu hành.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên ngồi ở gian ngoài.
"Tần Ninh nói cô có thiên phú tốt hơn ta nhiều, công nhận là thế thật, ta phải dựa vào chàng giúp đỡ thì mới lên đến Thiên Thánh tam phẩm, mà cô đã là Thiên Thánh tứ phẩm rồi!"
Vân Sương Nhi hâm mộ.
Diệp Viên Viên chỉ nói: "Nhưng những năm qua ta chịu không ít khổ đâu..."
Hai người gặp lại, dĩ nhiên có rất nhiều chuyện để nói.
Mà lúc này, ở bên ngoài lầu các, Xích Vũ Thiên Phong Điêu đang cảnh giác nhìn xung quanh.
Tựa như chỉ cần có người xông vào thì nó sẽ phát hiện ra ngay vậy.
Mà phía trước lầu các có một bóng người đứng yên không nhúc nhích.
Là Tề Phi Vân!
Tề Phi Vân nhận được tin thì lập tức chạy như bay tới.
Nhưng khi đến nơi thì mọi chuyện cũng đã được giải quyết.
Tề Phi Vân lúc này không dám làm phiền Tần Ninh mà đứng yên trong bóng tối như một hộ vệ.
Trong căn phòng của lầu các.
Tần Ninh khẽ mở mắt ra, thần sắc có vẻ bĩnh tĩnh.
Nhưng nhìn kỹ mới thấy sắc mặt hắn hơi tái.
Tần Ninh vung tay lên, bốn viên Tịnh Ma Châu đan xuất hiện trong tay.
"Cửu Anh!"
Tần Ninh nói: "Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương đang bận rộn ở Thanh Châu, ngươi mang bốn viên Tịnh Ma Châu đan cho chúng, thuận tiện đem cả chỗ tiểu thánh ngư ta ngưng tụ đến đó nữa!"
Tần Ninh thì thầm: "Cả hai chúng nó đều nói sẽ đến Thánh Vương trong vòng mười năm, ta cũng không thể để cho chúng nuốt lời được!"
Cửu Anh nghe vậy thì chui ra từ trong ống tay áo của Tần Ninh, gật đầu nói: "Vâng!"
Nói xong, Cửu Anh cầm đồ vật, hóa thành một luồng sáng bay đi.
Nó đã nuốt một quả thánh trứng của thánh thú cấp chín, hiện tại coi như nằm ngủ cũng có tịnh tiến.
Giờ nó đang có thực lực của Thiên Thánh bát phẩm.
Đến Thánh Vương cũng không lâu nữa!
Đây chính là điểm mạnh của hung thú.
Nó không có hiệu quả thăng cấp từ huyết mạch, nhưng cũng sẽ không phải chịu hạn chế từ huyết mạch, khiến cho việc trưởng thành bị kéo xuống!
Cho nên từ xưa đến nay, giới hạn tối đa của hung thú luôn rất cao, và giới hạn tối thiểu của chúng cũng cực thấp!
Bảy viên Tịnh Ma Châu đan do Tiểu Thánh Vương Ma tộc ngưng tụ ra đã phân ba viên cho U Hồn Thiên, Lý Tín, Sở Hà.
Bốn viên này đưa cho Thạch Cảm Đương và Dương Thanh Vân là quá hợp lý.
Mà số còn lại...
Tần Ninh lúc này lên tiếng: "Viên Viên, Sương Nhi".
Diệp Viên Viên mặc một bộ váy đỏ nhìn như hồng băng liên trên đỉnh tuyết sơn, yêu diễm mà lạnh giá.
Còn Vân Sương Nhi thì lại cực kỳ thanh thuần động lòng người trong bộ váy xanh.
Thấy hai giai nhân đi vào, Tần Ninh cũng cảm thấy thoải mái hơn.
"Viên này là Tịnh Ma Châu đan do Ma tộc cảnh giới Đại Thánh Vương ngưng tụ, Viên Viên, nàng hấp thụ đi!"
"Viên này thì là Tịnh Ma Châu đan do Thánh Vương tam hiền ngưng tụ, Sương Nhi, nàng cầm lấy!"
Tần Ninh nói thẳng: "Hỗn Độn thể của nàng có năng lực hấp thụ mạnh hơn, cho nên nàng thích hợp hơn!"
"Còn hai viên Tịnh Ma Châu đan do Thánh Vương tam hiền ngưng tụ và hai viên Tịnh Ma Châu đan do Thánh Hoàng ngưng tụ này sẽ tạm thời ở chỗ ta".
Hai người nghe vậy thì đều gật đầu.
Thực ra, những năm trở lại đây.
Nhóm Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều hiểu rõ bản thân sau khi ở bên cạnh Tần Ninh đều có sự tiến bộ vượt bậc.
So với đám thiên kiêu kia thì mạnh hơn gấp nhiều lần.
Chỉ là thấy Tần Ninh có vẻ chậm, nhưng thực ra hắn là nhanh nhất.
Ví dụ như lần này Tần Ninh đi thẳng từ Thiên Thánh nhị phẩm tới Thiên Thánh thất phẩm, quả thực là yêu nghiệt.
Chương 1864: Tổ sư gia xin trách tội
"Công tử không hấp thụ sao?"
Diệp Viên Viên tò mò hỏi.
Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên, lại nói: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, nàng gọi ta là Tần Ninh thôi, nếu nàng thích thì có thể gọi ta là Ninh ca ca, ta cũng thích nghe!"
Diệp Viên Viên lườm Tần Ninh một cái rồi mới nói: "Tần Ninh!"
"Tạm thời ta chưa cần, lần này đạt đến Thiên Thánh thất phẩm cũng là nhờ có mạch Thánh Long, ta cần đánh vững căn cơ đã".
"Hơn nữa cho dù chỉ là Thiên Thánh thất phẩm nhưng ta nghĩ Hạ Tam Thiên này cũng không có ai là đối thủ của ta được".
"Còn các nàng... càng phải cố gắng nhiều hơn!"
Tần Ninh mỉm cười.
Nhớ năm xưa hắn thu mấy đồ đệ là để sau này quay về, muốn dựa vào các đồ đệ mình dạy dỗ ra để còn ra oai!
Giờ thì ngược lại, chẳng có đứa nào làm hắn nở mày nở mặt.
"Bên Cửu U đài về cơ bản đã không còn bóng dáng Ma tộc nữa, U Hồn Thiên cần quản lý thật tốt, chắc cũng khá bận".
Tần Ninh nói tiếp: "Viên Viên, nàng được bọn họ chăm sóc bấy lâu nay, chúng ta tạm thời ở lại Cửu U đài mấy ngày, phòng ngừa đám Ma tộc dám mò về".
"Vâng!"
Diệp Viên Viên vui sướng nói.
Hai cha con U Hồn Thiên và U Phần đã giúp đỡ nàng rất nhiều.
Phần ân tình này đáng giá báo đáp!
"Đi gọi Tề Phi Vân vào đây cho ta!"
Không bao lâu sau, Tề Phi Vân xuất hiện trước mặt Tần Ninh, chắp tay nói: "Tần tiên sinh bị kinh động, là lão hủ sơ ý, không cảnh giác được hết!"
"Chuyện này mà ngươi cũng nhận lỗi về phần mình cho được?"
Tần Ninh mỉm cười: "Thánh quốc Đại Tề của ngươi cũng phải chú ý đấy".
"Ta sẽ ở lại Cửu U đài một thời gian, sau đó chuẩn bị đi vào thánh cảnh Vị Ương tìm tung tích Ma tộc. Nếu được thì ngươi có thể cho Tề Hành và Tề Hoàn đi cùng ta!"
"Dạ?"
Tề Phi Vân sửng sốt, sau đó lập tức quỳ sụp xuống, cung kính nói: "Cảm ơn đại ân của Tần tiên sinh!"
"Đừng quỳ!"
Tần Ninh cạn lời: "Hở chút là quỳ, tốt xấu gì cũng là Đại Thánh Vương cơ mà!"
Tề Phi Vân lại chẳng buồn quan tâm cười đáp: "Có quỳ trước Tần tiên sinh cả trăm ngàn lần cũng đáng, Tần tiên sinh là đại ân nhân của Tề gia chúng ta mà".
Tần Ninh lẩm bẩm: "Miễn là khi ta chết, ngươi và mấy người khác không tới đào mộ ta là được!"
Tề Phi Vân tái mặt, lập tức nói: "Không không, Tần tiên sinh đừng nói đùa. Với thiên tư của ngài thì kẻ nào có thể giết nổi ngài chứ?"
"Hơn nữa, Tề Phi Vân ta mà là loại lòng lang dạ sói như thế thì sẽ không được chết yên lành!"
Tần Ninh xua tay, không quá quan tâm.
Lúc này, bên ngoài đình viện có mấy người vội vã đi tới.
Tề Phi Vân lập tức lui đi.
Trên cầu thang tầng hai, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thấy cảnh này thì sửng sốt.
Năm người Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Tấn Triết, Giản Bác, Nhan Như Họa đi tới theo thứ tự.
Dịch Bình Xuyên đi đầu, nhìn bốn người kia, quát lên: "Quỳ xuống, quỳ hết cho ta!"
Lúc này, Tần Ninh ra phòng khách, nhìn bọn họ với vẻ mặt khó hiểu.
Dịch Bình Xuyên thấy Tần Ninh đi ra thì nâng tà áo, hai chân quỳ xuống, ba quỳ chín lạy, cuối cùng thì phủ đầu xuống đất.
"Đệ tử đời thứ tư của Thánh Thú tông - Dịch Bình Xuyên bái kiến tổ sư gia!"
"Tổ sư gia tám vạn năm chưa về, bây giờ quay lại, đệ tử các đời thứ năm Địch Nguyên, đời thứ sáu Giản Bác, đời thứ bảy Tấn Triết và đời thứ tám Nhan Như Họa không nhận ra, dám mạo phạm tổ sư gia. Dựa theo tông quy thì nên trách tội, mong tổ sư gia trách phạt!"
Lúc này, Tần Ninh lại hơi ngơ ra.
Sau đó hắn ngồi xuống, Vân Sương Nhi đi lên rót trà.
Tần Ninh nâng cốc nhìn Dịch Bình Xuyên, cười nói: "Sao ngươi lại biết ta chính là tổ sư gia của các ngươi?"
"Người thật sự là tổ sư gia ư?"
Lúc này, Nhan Như Họa lại ngẩng đầu lên, nhìn Tần Ninh với vẻ mặt kinh ngạc.
"Câm miệng!"
Dịch Bình Xuyên quát.
Sau đó, Dịch Bình Xuyên nhìn Tần Ninh, cung kính nói: "Tổ sư đã nói tổ sưu gia sẽ quay lại, mà sẽ rất khác".
"Người có thể mở ra đại trận hộ tông Vạn Thú Triều Bái Trận của Thánh Thú tông chỉ có tổ sư gia và sư tổ mà thôi".
"Mà người có thể mở ra Ám Thiên cốc thì chỉ có duy nhất một mình tổ sư gia".
"Người có thể sống chung với Phệ Thiên Giảo cũng chỉ có một mình tổ sư gia".
Dịch Bình Xuyên nghiêm túc nói: "Nếu người bảo người không phải tổ sư gia thì con cũng chẳng tin".
Lúc này, Tấn Triết lại vội vàng nói: "Thật vậy sao? Vậy tại sao tiền bối Phệ Thiên Giảo lại không nhận chủ?"
Tần Ninh thì cười đáp: "Nó dám nhận ta không?"
Tấn Triết nghe vậy thì á khẩu, không nói được câu nào.
Lúc này, Địch Nguyên đỏ bừng mặt, ngắt quãng nói: "Ta... Ta... Ta... đã... biết lâu rồi!"
Lời này vừa ra, ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa đều quay phắt lại nhìn Địch Nguyên với ánh mắt phẫn nộ.
"Địch Nguyên, ngươi giỏi lắm. Đã biết rồi mà không báo cho chúng ta biết?"
"Đúng vậy, chúng ta địa vị thấp, không có tư cách biết nội tình mà chỉ có thể đoán, coi tổ sư gia thành tổ sư thúc!"
"Ngươi biết rồi mà lại cứ mặc kệ chúng ta gọi tổ sư thúc như vậy?"
Địch Nguyên nói xong câu kia thì lập tức ngậm miệng.
Nhưng một lúc sau.
Ba người kia sững sờ.
"Địch Nguyên vừa mới... nói một câu có năm chữ ư?"
"Trời đất ơi, kỳ tích!"
"Ta sống bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên ta thấy đấy!"
Ba người tràn ngập sự kinh ngạc.
Còn Tần Ninh thì đen mặt.
Các ngươi đang nhận tổ sư gia cơ mà?
Có cần vì một người nói ra năm chữ trong một câu mà kinh ngạc đến thế không?
Là tổ sư gia quan trọng hơn hay là một câu năm chữ của Địch Nguyên quan trọng hơn?
Tần Ninh lúc này lấy tay đỡ trán.
Đúng là không nên hy vọng gì ở đám đồ tôn này.
"Được rồi, đứng dậy cả đi!", Tần Ninh xua tay: "Cũng không trách các ngươi được, các ngươi không biết nhiều mà".
"Ôn Hiến Chi cũng là vì cân nhắc an nguy của ta nên mới không để lộ tin tức ra ngoài!"
Lời này vừa nói ra, năm người với Dịch Bình Xuyên đứng đầu đều nhíu mày lại.
"Sao? Không đúng à?"
Tần Ninh thấy kỳ lạ, bèn nói.
Lúc này, Dịch Bình Xuyên đứng ra, chắp tay nói: "Thực ra... chuyện này... là..."
"Sao ngươi lại lắp bắp như Địch Nguyên thế hả, nói thẳng đi".
Dịch Bình Xuyên nói luôn: "Thực ra chúng con đều được học Thánh Ngự Thiên Quyết của Thánh Thú tông, mà ở trang đầu tiên của Thánh Ngự Thiên Quyết do tổ sư truyền thừa đã viết..."
Viết?
Viết cái gì?
"Đưa cho ta xem một chút!" , Tần Ninh nói.
Giờ phút này, Dịch Bình Xuyên vội vàng lấy ra một quyển sách, rất hiển nhiên là sao chép lại.
Mở ra, ngay trang đầu tiên là một đoạn văn bắt mắt.
"Phàm là đệ tử Thánh Thú tông đều phải ghi nhớ, lão tổ khai sơn Ngự Thiên Thánh Tôn của Thánh thú tông, cũng là sư tôn của Ôn Hiến Chi ta, chắc chắn sẽ quay về!"
"Phàm là đệ tử Thánh Thú tông đều phải rõ, tổ sư gia khi quay về sẽ thay đổi dung mạo, tuổi tác và tu vi!"
"Phàm là đệ tử Thánh Thú tông đều phải biết, tổ sư gia là thiên kiêu một đời, mãi mãi là tổ sư gia, không được láo xược, ai làm trái sẽ bị giết!"
Nhìn dòng chữ viết trên trang đầu của cuốn sách, Tần Ninh chỉ thấy đất trời đảo điên.
Chương 1865: Ôm di thể khóc?
Một bí mật lớn như thế?
Mà lại công bố ra?
Cái thằng ngu Ôn Hiến Chi này, nó nghĩ gì vậy?
Sợ sư tôn của mình kiếp trước chưa đủ nhiều kẻ thù, không giết nổi sư tôn, cho nên nói cho bọn họ biết.
Rằng sư tôn của ông đây vẫn sẽ trở về.
Chuyển thế quay về, thực lực kém hơn lúc trước.
Các ngươi mau tới giết sư tôn ta đi!
Đoạn văn này mà bị người ngoài đọc được thì chẳng phải sẽ hiểu như vậy sao?
Lúc này, Tần Ninh chỉ thấy bất lực.
"Giỏi, giỏi, giỏi lắm!"
Tần Ninh nói liền ba chữ giỏi, rồi cười lớn: "Ôn Hiến Chi, giỏi lắm!"
Dịch Bình Xuyên vội vàng nói: "Tổ sư gia quay về là đại hạnh của Thánh Thú tông chúng ta, mấy đệ tử kia có mắt như mù, cần phạt ạ!"
"Con phản đối!"
Giản Bác lúc này động đậy, quỳ càng thẳng tắp, kiên cường nói: "Sư huynh đời thứ tư đang lấy việc công trả thù riêng, tổ sư thúc... à không, tổ sư gia, chúng con địa vị không cao, sao dám xác định người là tổ sư gia được ạ!"
"Hơn nữa khoảng thời gian này chúng con cũng đã luôn coi người là tổ sư thúc, sư đệ của tổ sư, luôn cung kính với người!"
"Phản đối vô hiệu!"
Dịch Bình Xuyên nói thẳng: "Tổ sư thúc... á không, tổ sư gia!"
"Mấy tên này đều là cố ý, cần trừng trị bọn họ. Tổ sư gia chỉ cần nói một câu, con sẽ ra tay ngay lập tức".
Thấy dáng vẻ gấp gáp của Dịch Bình Xuyên, Tần Ninh nói: "Sao ta cứ cảm giác là ngươi đang lấy việc công trả thù riêng nhỉ?"
"Tuyệt đối không phải!"
"Chắc chắn đấy ạ!"
Trong lúc nhất thời, năm người đều mở miệng.
Tần Ninh phất tay, nói: "Thôi. đứng dậy đi, đừng quỳ nữa".
"Còn định bắt ta mời lần nữa đấy à?"
Năm người lũ lượt đứng dậy.
"Tổ sư gia, người... đúng là khác năm xưa thật đấy".
Dịch Bình Xuyên cười hì hì, đi lên trước rót nước cho Tần Ninh, nịnh bợ: "Đẹp trai và từng trải hơn ngày trước rất nhiều ạ".
Lúc này, Giản Bác, Tấn Triết nhìn nhau.
Lại thêm một kẻ nịnh hót?
Địch Nguyên giờ phút này càng thêm nóng vội.
Hắn ta bị tật nói lắp, không trị được hết, sau này muốn nịnh nọt cũng khó.
"Nói như kiểu ngươi đã thấy ta rồi ấy!"
Tần Ninh thản nhiên nói.
"Con đã thấy người rồi mà!", Giản Bác vội vàng nói: "Con xem ảnh rồi!"
Dịch Bình Xuyên thì khịt mũi coi thường, xì một tiếng: "Ta đang nói đến người thật cơ!"
Lời này vừa nói ra, mấy người đều sững sờ.
Tần Ninh cũng tò mò: "Ngươi nhìn thấy ta rồi ư?"
"Vâng ạ!"
Dịch Bình Xuyên lập tức liến thoắng nói: "Là từ hồi con mới vào Thánh Thú tông không lâu, có một lần tổ sư gọi Đường Minh sư huynh, Y Linh Chỉ sư tỷ cùng Hạo Thiên sư huynh đến, nói là nhớ sư tôn của mình quá!"
"Lúc ấy con còn nhỏ nên đứng cạnh xem".
"Sau đó con thấy cảnh gì, mọi người đoán đi?"
Dịch Bình Xuyên nói đâu ra đấy, như tiên sinh kể chuyện trong quán trà.
"Nói gọn lại", Tần Ninh thản nhiên nói.
Cái tên này nói nhảm nhiều quá!
Dịch Bình Xuyên lập tức chắp tay nói: "Lúc ấy, tổ sư lấy di thể của tổ sư gia ra trước mặt chúng con, kể lại lịch sử làm quen của tổ sư với tổ sư gia!"
"Lúc nói thì vừa kể vừa khóc ròng, sau đó thì quỳ xuống".
"Lúc ấy con sốc lắm, sau đó Hạo Thiên sư huynh nói chưa bao giờ thấy sư tổ thê thảm như vậy".
"Sau đó chúng con rời đi, con còn thấy sư tổ khóc đến đứng không vững, ôm di thể của tổ sư gia gào khóc, vô cùng cảm động".
Mà Tần Ninh nghe vậy thì sắc mặt cứ đen rồi lại trắng.
Dịch Bình Xuyên này miêu tả thật quá.
Hắn đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh này rồi.
Trong một đại điện.
Ôn Hiến Chi bày lột xác đời thứ hai của hắn ra trước mặt Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Đường Minh, Dịch Bình Xuyên.
Kể lại chuyện ngày xưa của họ...
Nói ra điểm thầm kín, kìm lòng không được, quỳ xuống khóc òa...
Tần Ninh lúc này ngày càng trầm mặt lại.
Cái thằng nghiệt tử thối tha này!
Đầu óc có vấn đề à?
Coi lột xác của hắn như là vật trưng bày? Cho đồ tử đồ tôn xem?
Còn gào khóc, ôm lột xác của hắn mà gào khóc?
Dịch Bình Xuyên giờ phút này còn đang hùng hồn miêu tả.
"Lúc ấy con còn quá nhỏ nên không nhớ rõ, nhưng cảm giác là nước mắt nước mũi của tổ sư gần như đều dán lên di thể của tổ sư gia rồi ấy..."
"Nhưng nói gì thì nói, tổ sư gia có cả di thể, vậy sao người lại thay được một thân thể khác vậy ạ?"
Vào giờ phút này, Dịch Bình Xuyên quay người, một mặt tò mò nhìn Tần Ninh.
Nhưng đón nhận hắn ta chỉ là ánh mắt lạnh lẽo của Tần Ninh.
"Địch Nguyên!"
"Giản Bác!"
"Tấn Triết!"
"Nhan Như Họa!"
Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói: "Ta thấy thần trí của Dịch Bình Xuyên không ổn lắm, bốn người các ngươi đưa hắn ta ra ngoài cho hắn ta tỉnh táo lại đi".
"Dạ?"
Dịch Bình Xuyên sững sờ.
Sao vậy? Hắn ta rất tỉnh táo mà.
Mà đám Địch Nguyên nghe được thì đều cười khà khà.
Dịch Bình Xuyên có cái tật nói rất lắm.
Nói dài, nói dai sẽ thành nói dại!
Ngay trước mặt tổ sư gia mà dám nói tổ sư làm này làm kia với di thể của tổ sư gia...
Bọn họ nghe không cũng thấy nổi da gà.
Có người bình thường nào đi ôm di thể của sư tôn mình gào khóc, lại còn nước mắt nước mũi... Bọn họ đều có thể cảm nhận được!
Tổ sư gia không thấy ghê tởm mới lạ đấy!
Thế mà hắn ta lại cứ không chút để ý, cứ ở đó mà cười cười nói nói.
Tần Ninh lần nữa nói: "Ghi nhớ, dám phản kháng, trực tiếp đánh chết là xong."
"Tiểu Phong, ngươi đi trông coi một chút, cái tên Đại Thánh Vương này mà dám phản kháng, ngươi trực tiếp giết luôn!"
Dịch Bình Xuyên giờ phút này một mặt ngơ ngác.
"Tổ sư gia, con oan quá..."
"Mang ra ngoài!"
Bốn người Địch Nguyên vội vàng kéo Dịch Bình Xuyên ra ngoài.
Lúc này, Tần Ninh chỉ thấy đau đầu.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi lên.
"Là lột xác của chàng sao?"
Vân Sương Nhi kịp phản ứng lại, hỏi.
Lúc Tần Ninh rời khỏi đại lục Vạn Thiên, cũng đã dung hợp với lột xác Cửu U Đại Đế của kiếp thứ nhất, trực tiếp đột phá.
Đó là thứ Tần Ninh để lại sau mỗi lần lịch kiếp, là lĩnh ngộ của cả kiếp đó.
Đời thứ nhất của Tần Ninh đã đặt lột xác vào mộ U Vương, cũng khiến Ma tộc không tìm ra được.
Tần Ninh vô cùng coi trọng lột xác.
Thực ra, vốn dĩ sau chín đời chín kiếp, đến đời thứ chín viên mãn, chín lột xác có thể lập tức tập trung khiến cho Tần Ninh quay về trạng thái đỉnh cao, trở thành Thần Đế, kết thúc lịch kiếp.
Nhưng đến đời thứ chín không được viên mãn, hắn bị người hại.
Dựa vào Phong Thần Châu, hắn mới có được ký ức của các kiếp rồi trở thành Tần Ninh của hiện tại!
Đây là đời thứ mười!
Cho nên bây giờ hắn phải dung hợp hết toàn bộ chín lột xác của chín kiếp thì mới coi như xong số mệnh Cửu Mệnh Thiên Tử!
Cho dù đời thứ chín thành công thì lột xác của đời đó cũng phải được bảo tồn.
Vì vậy hắn mới cực kỳ nhấn mạnh.
Có lúc hắn giao cho đệ tử, có lúc thì không.
Ôn Hiến Chi khá ngay thẳng, cho nên Tần Ninh mới giao lột xác cho hắn ta, hy vọng hắn ta không đi làm loạn, thực chất là tăng thêm trách nhiệm cho hắn ta.
Như vậy, Ôn Hiến Chi gánh vác trách nhiệm sẽ không làm xằng làm bậy.
Nhưng không ai ngờ...
"Phong Vô Tình, ngươi vào Nhất Kiếm các được bao lâu rồi?"
Giờ phút này, thanh niên mặc áo xanh quay người đi vào gian phòng trong đỉnh tháp, từ từ nói: "Ta mới phát hiện ra tung tích của Huyết Đế, có một hình chiếu của hắn ta bắn vào thánh vực Thiên Hồng, ta không tiện rời khỏi Nhất Kiếm các, nên định phái ngươi đi xem thế nào".
Phong Vô Tình nghe vậy, hơi sững sờ rồi lập tức gật đầu.
"Thánh vực Thiên Hồng năm đó có Ngự Thiên Thánh Tôn xuất thế nên mới phồn vinh và hưng thịnh trở lên. Nhưng vì đại loạn Ma tộc mà thánh vực này cũng đã phải trả giá rất nhiều, mất mát vô cùng, lại trở thành thánh vực yếu nhất trong thập đại thánh vực".
"Nếu là Ma tộc động thủ thì có lẽ sẽ chọn thánh vực Thiên Hồng, nên nếu ngươi gặp Ma tộc thì cứ đánh nhau đi".
"Phong Vô Tình đã hiểu!"
Phong Vô Tình đáp.
"Các chủ..."
Sau đó, hắn ta lại nói: "Nếu thuộc hạ rời đi, vậy Diệp Nam Hiên của Võ Môn lại tìm đến các chủ thì sao..."
"Không sao!"
Thanh niên này nở nụ cười hiếm hoi, đáp: "Mấy vạn năm trôi qua, ta lai thấy Diệp Nam Hiên khá là thú vị".
Nghe vậy, Phong Vô Tình cảm thán không thôi.
Lý Huyền Đạo!
Các chủ Nhất Kiếm các, Thánh Đế mạnh mẽ nhất trong thánh vực Thiên Kiếm.
Mà năm đó.
Sư tôn của các chủ Lý Huyền đạo là Thanh Vân Kiếm Đế, tự lực thống nhất cả một đại vực, sau đó giao cho Lý Huyền Đạo quản lý rồi biến mất.
Mà ngay trước đó, thập đại thánh vực khác của Hạ Tam Thiên đã có thêm một kẻ mạnh khác - Cuồng Võ Thiên Đế!
Người này nổi tiếng với chữ "cuồng", có thể nói là một người mê võ.
Dựa vào thực lực bản thân mà thống nhất cương vực của thánh vực Đại Võ.
Mà Diệp Nam Hiên chính là truyền nhân của Cuồng Võ Thiên Đế này.
Truyền nhân của hai nhân vật vô địch trong hai thời đại đó được Hạ Tam Thiên coi như là một đoạn truyền kỳ.
Mà Diệp Nam Hiên không hổ là truyền nhân của Cuồng Võ Thiên Đế, mê võ thành tính, một mực đòi giao đấu với các cường giả cao cấp của những đại thánh vực khác, thắng hay thua vẫn đánh!
Nhưng cuối cùng vẫn nổi danh khắp nơi, trở thành môn chủ của Võ Môn trong thánh vực Đại Võ, có thể nói là mạnh mẽ đến cực điểm.
Mà các chủ Lý Huyền Đạo thì tinh thông kiếm thuật, được xưng là Thập Vực Đệ Nhất Kiếm, Diệp Nam Hiên đương nhiên sẽ không bỏ qua đối thủ mạnh như thế này.
Nhưng các chủ lại rất ít khi chịu Diệp Nam Hiên.
Còn tên này thì cứ liên tục đến khiêu chiến.
Bởi vậy mà khiến cho mỗi quan hệ giữa Võ Môn của thánh vực Đại Võ với Nhất Kiếm các của thánh vực Thiên Kiếm trở nên căng thẳng.
"Ngươi cứ đi đi!"
Lý Huyền Đạo lạnh lùng nói: "Không thể thay đổi tình trạng hiện giờ của thánh vực được".
"Mặc dù thánh vực Thiên Hồng hiện nay có suy thoái, nhưng Ngự Thiên Thánh Tôn kia năm xưa cũng đã xưng Đế, mà đồ đệ yêu Ôn Hiến Chi của người này cũng là một ngự thú sư khó lường, tuy bây giờ không rõ tin tức, nhưng..."
Lý Huyền Đạo thản nhiên nói: "Nếu hắn ta là cảnh giới Thánh Vương hay Thánh Đế thì ta đều không kinh ngạc, ngươi hiểu không?"
"Người này... rất kỳ lạ".
Phong Vô Tình lập tức gật đầu.
Lý Huyền Đạo khoát tay, Phong Vô Tình lập tức rời khỏi.
Lúc này, Lý Huyền Đạo lại đi ra ngoài phòng, dựa vào lan can để quan sát Nhất Kiếm các.
"Sư tôn..."
"Đồ nhi đã chờ người sáu vạn năm, không biết khi nào sư tôn sẽ trở về, cũng không biết người sẽ dùng tư thái gì để quay về!"
"Đồ nhi chỉ mong... sư tôn khoẻ mạnh an toàn là được!"
Từng tiếng thì thầm biến mất dần theo gió.
Mà lúc này.
Tại thánh vực Đại Võ của Hạ Tam Thiên.
Trong một sơn môn hùng vĩ, tại một cung điện khổng lồ.
Chỉ thấy có một cái bàn kéo dài từ cửa đại điện vào trong.
Mà ở chỗ sâu của bàn, có một người thanh niên thân hình cao lớn, tóc dài phiêu dật đang ngồi trên ghế.
Ngũ quan của người này khí khái anh hùng, nhưng tư thế ngồi thì lại hơi phóng túng.
"Hiện tại ta tìm các ngươi tới là để thông báo cho các ngươi biết, ông đây muốn đến thánh vực Thiên Kiếm!"
Nghe vậy, đại điện đang ầm ĩ bỗng trở nên yên lặng như chết.
"Sao? Mọi người làm sao đấy?"
Thanh niên mở miệng quát.
"Môn chủ..."
Lúc này, một người dẫn đầu bên góc trái chắp tay nói: "Huynh lại muốn đi khiêu chiến Lý Huyền Đạo sao? Hắn ta dù gì cũng là các chủ Nhất Kiếm các, Nhất Kiếm các toạ trấn thánh vực Thiên Kiếm, nội tình không yếu hơn Võ Môn chúng ta. Nếu huynh đi khiêu chiến thì e là đệ tử Võ Môn chúng ta sẽ xảy ra tranh chấp với bên Nhất Kiếm các mất..."
"Diệp Bắc Phong, cho dù đệ có là đệ đệ của ta đi nữa thì ông đây hôm nay cũng phải mắng đệ!"
Thanh niên kia đột nhiên quát lên: "Tôn chỉ của Võ Môn chúng ta là gì? Sư tôn của ông đây năm xưa nói, tu võ là đánh nhau để rèn luyện, không phải là bế quan tu võ, bế quan có tác dụng mẹ gì? Đánh nhau, đánh toàn bộ cường giả trong thiên hạ, ông đây sẽ là Cuồng Võ Thiên Đế thế hệ mới!"
"Cuồng!"
"Võ!"
"Thiên Đế!"
Thanh niên cười ha ha: "Nghe xem danh hào của sư tôn năm xưa oai phong cỡ nào?"
Nghe vậy, Diệp Bắc Phong khổ sở.
Oai phong?
Cuồng Võ Thiên Đế?
Nghe cái danh hiệu này chỉ cảm thấy ngu ngơ kiểu gì!
"Môn chủ, vậy rốt cuộc ngài với Lý Huyền Đạo ai mạnh hơn?"
Một người dẫn đầu ở bên phải không khỏi hỏi.
"Liễu Vạn Quân hỏi rất hay!", thanh niên cười khà khà nói: "Nếu chiến một trận sinh tử, ông đây sống, hắn ta chết, nếu là so tài bình thường, ông đây vẫn không phải đối thủ của hắn ta!"
Nghe vậy, Diệp Bắc Phong thì thầm: "Tóm lại là huynh vẫn thua hắn ta..."
"Diệp Bắc Phong, đệ thích lẩm bẩm không!"
"Diệp Nam Hiên!"
Lúc này, Diệp Bắc Phong lại gào lên: "Ông đây nhịn huynh lâu lắm rồi đấy, huynh có bị ngu không? Suốt ngày đánh với đấm, huynh nhìn lại xem Võ Môn bị huynh giày vò thành thế nào rồi hả?"
"Các thánh vực khác đều tích luỹ phát triển, không có sự tích lũy lâu dài thì sao lớn mạnh cho được? Huynh thì hay rồi, có thiên tài địa bảo gì liền tổ chức so tài, ban thưởng cho đệ tử. Huynh có biết số lượng thánh thạch, thánh khí và thánh quyết trong Võ Môn chúng ta có bao nhiêu không? Là con số không đấy!"
"Con mẹ nhà huynh, đừng có suốt ngày xưng ông đây ông đây với ta, lúc sư tôn huynh ở đây thì huynh có gan mở miệng nói câu ông đây không? Mẹ nó chứ, không học được sự mạnh mẽ của sư tôn huynh mà chỉ giỏi ngông cuồng như người ta!"
"Nếu không phải do các đại thế lực của đại thánh vực khác kiêng kỵ Cuồng Võ Thiên Đế sư tôn huynh thì Võ Môn này của huynh đã bị hủy diệt hàng trăm lần rồi!"
"Cũng may Lý Huyền Đạo tốt tính, không thèm chấp huynh, nếu là người khác thì đã đánh chết huynh lâu rồi!"
Diệp Bắc Phong giờ phút này tức sùi bọt mép, đứng dậy, vỗ bàn xổ ra một tràng chửi.
Trong nháy mắt, mấy chục người trong đại điện trợn mắt há mồm, trừng lớn hai mắt, nhìn Diệp Bắc Phong rồi lại nhìn Diệp Nam Hiên.
Lúc này, không gian yên ắng lạ kỳ.
Một khắc sau.
Oành...
Một tiếng nổ lúc này vang lên.
Thân thể Diệp Bắc Phong lăn ra bên ngoài đại điện.
Diệp Nam Hiên từ từ đứng dậy, mắng rằng: "Ông đây là môn chủ, đệ có là đệ đệ của ta đi nữa, dám phản nghịch môn chủ thì cũng sẽ bị đánh hết!"
Chương 1862: U Hồn Thiên thật
Diệp Nam Hiên nói xong thì hừ một tiếng: "Cửu đại đường chủ các ngươi nghe cho rõ đây, trong những ngày ta không có mặt thì tất cả phải nghe theo lệnh của Diệp Bắc Phong, ai không nghe, khi quay về ta sẽ đánh chết!"
Diệp Nam Hiên ồn nào nói xong thì rời đi.
Sau đó, mấy vị đường chủ mới lũ lượt đứng dậy.
"Đại đường chủ, đại đường chủ, ngươi không sao chứ? Có đau không?"
Liễu Vạn Quân kia lập tức đỡ Diệp Bắc Phong dậy.
Diệp Bắc Phong lúc này đứng lên, mấy người kia vội vàng phủi bụi đất cho hắn ta, an ủi: "Đừng tức giận, đừng tức giận, tính môn chủ xưa nay đã vậy..."
"Tức giận? Ta mà tức giận với huynh ấy thì có mà tức chết!"
Diệp Bắc Phong thở dài bất lực: "Phái người đến Nhất Kiếm các đi, bảo là môn chủ chúng ta lại qua đó rồi, bảo Lý Huyền Đạo cẩn thận một chút!"
"Vâng vâng..."
Lúc này, Diệp Bắc Phong nhìn ra ngoài điện, lẩm bẩm: "Trên đời này còn ai có thể khống chế được Diệp Nam Hiên đây!"
"Cuồng Võ Thiên Đế..."
"Có quỷ mới biết là đang ở nơi nào!"
Tiếng thở dài yếu ớt vang vọng.
...
Tại Cửu U đài, thánh vực Thiên Hồng, Hạ Tam Thiên.
Mùi máu tươi cơ hồ là bao phủ toàn bộ thánh sơn Cửu U.
Vì cường giả các thế lực tới đây tham dự hôn lễ cho nên cũng tập trung không ít cao nhân Thiên Thánh.
Mà Ma tộc cũng đưa tới hàng vạn tên Thiên Thánh để giao chiến.
Hai bên tổn thất một con số không nhỏ.
Chẳng qua khi hai vị Thánh Tôn bị bắt, Thánh Vương bị giết thì đám chiến sĩ Ma tộc đã rơi vào thế tan tác.
Điều này cũng khiến cho các bên thế lực thở phào nhẹ nhõm.
Cứ cho rằng hôm nay sẽ phải chết.
Ai ngờ lại có thể sống sót.
Mà lúc này, trên một đỉnh núi của Cửu U đài.
Tần Ninh ngồi một mình trên tảng đá, có mấy người đang vùn vụt lao tới, vững vàng hạ xuống.
Chính là ba vị Thánh Vương Yến Thần, Diệp Chính Thiên, Tề Hạo và những người khác, lúc này họ dè dặt nhìn Tần Ninh.
"Bỏ chạy không ít".
Thánh Chủ Tề Hạo cung kính nói: "Nhưng ta cũng đã phái người đuổi theo".
"Có điều nơi đây dù gì cũng là Cửu U đài, chúng ta mang theo không đủ thuộc hạ, không có khả năng đuổi giết được toàn bộ..."
Tần Ninh gật đầu nói: "Chạy trời không khỏi nắng, lần này Huyết Đế ra tay, có người ngăn cản, xem ra các khu vực các cũng không phải là không để ý tới Ma tộc, vẫn có người âm thầm đối phó chúng".
Ba người Tề Hạo gật đầu.
Bọn họ cứ cho rằng thánh vực Thiên Hồng này vô cùng bình yên.
Nhưng chuyện hôm nay đã dấy lên một hồi chuông cảnh tỉnh, cho bọn họ nhìn rõ tình hình của thánh vực hiện tại.
Huyết Ma tộc đã âm thầm khống chế Cửu U đài.
Nếu hôm nay Tần Ninh không đại náo một trận thì thử hỏi sau một ngàn năm nữa, một vạn năm nữa... cục diện sẽ ra sao đây?
Hai vị Thánh Hoàng tọa trấn.
Nghĩ cũng thấy sợ.
Hơn nữa, trưởng tộc Huyết Đế cấp bậc Thánh Đế của Huyết Ma tộc cũng đích thân ra tay.
Nếu không có một vị đại năng vô danh nào đó của thánh vực khác ra tay ngăn trở, có lẽ... hôm nay dù Tần Ninh ở đây thì cũng khó mà ổn định được thế cục.
"Tần Ninh".
Lúc này, từ phương xa có mười mấy bóng dáng bay tới.
Là bốn người Địch Nguyên, Tấn Triết, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi dẫn theo một nhóm người tới đây.
Người đứng đầu lại chính là U Hồn Thiên.
Mà bên cạnh U Hồn Thiên là hai đại hộ pháp Lý Tín, Sở Hà cùng nhóm U Phần, U Tịch, U Bình.
Diệp Viên Viên đi tới trước mặt Tần Ninh, nhỏ giọng nói: "U Vân Tiêu và U Phàm Sinh đã bị giết, ba vị Đại Thánh Vương của Cửu U đài cũng đã bỏ mình..."
"Còn lại một ít đệ tử nòng cốt thì cũng tổn thất mất hơn phân nửa".
Tần Ninh khẽ gật đầu.
Diệp Viên Viên lúc này cũng âm thầm thở phào.
Cũng may là U Hồn Thiên còn sống, cho nên dù Cửu U đài có bị tổn thương nguyên khí thì cũng sẽ có thể khôi phục lại.
Đương nhiên cũng phải chịu tổn thất không nhỏ.
Tần Ninh lúc này nhìn U Hồn Thiên, bình tĩnh nói: "Tại sao các người lại bị Ma tộc bắt đi không tiếng động rồi bị cầm tù hết vậy?"
Sắc mặt U Hồn Thiên trắng bệch, hiển nhiên những năm qua đã bị tra tấn không ít.
"Cảm ơn Tần Ninh công tử hành hiệp trượng nghĩa, U Hồn Thiên ta xin ghi tạc trong lòng".
U Hồn Thiên chân thành cảm tạ rồi mới đáp: "Chúng ta cũng bị hai tên Trương Vân và Liễu Dương lừa, dẫn một nhóm Thánh Vương và rất nhiều Thiên Thánh đến thánh cảnh Vị Ương, kết quả... bị Ma tộc phục kích, gần như là bị giết và bắt lại".
"Những năm qua, Ma tộc chỉ tra khảo những công việc hàng ngày, thông tin tính cách của chúng ta. Ban đầu ta còn không hiểu vì sao chúng không giết chúng ta luôn".
"Bây giờ..."
Sắc mặt U Hồn Thiên trở nên khó coi.
Bây giờ nhìn lại, Cửu U đài là một mảnh tan hoang, núi non sụp đổ, đình các vỡ vụn, đệ tử chết và bị thương phải lên đến mấy ngàn...
Quan trọng nhất là tổn thất quá nhiều Thiên Thánh cùng Địa Thánh!
Đây là nòng cốt của bọn họ!
Tần Ninh lẩm bẩm: "Thánh cảnh Vị Ương à..."
Giờ phút này, trưởng tộc Yến Thần cũng lên tiếng: "Ta luôn nghe nói đến thánh cảnh Vị Ương nhưng lại không biết nó ở đâu, truyền rằng đây là nơi ở của Vị Ương Thánh Đế, mà bên trong còn có một tòa Vị Ương cung!"
U Hồn Thiên nghe vậy thì cười khổ, đáp: "Ở ngay tại dãy U Vân, nơi giao nhau giữa U Châu và Yến Châu".
Nghe vậy, Yến Thần kinh hãi.
Dãy U Vân!
Từ nam chí bắc kéo dài ít nhất mười vạn dặm, từ đông sang tây rộng đến mấy trăm dặm, một mực là ranh giới của U Châu và Yến Châu.
Từ vùng cực nam đi lên, vắt ngang qua thánh vực Thiên Hồng, điểm kết là ở thánh hà Thiên Hồng.
Dãy núi này có vô số nguy hiểm, có thể nói là một đại hiểm địa của thánh vực Thiên Hồng.
Ví dụ như lần này, Yến gia tới Cửu U đài tham gia hôn lễ thì cũng phải chọn nơi hep nhất của dãy U Vân để vượt qua.
"Thế mà lại ở đây, ta thật không ngờ".
Diệp Chính Thiên cũng lên tiếng: "Không biết U huynh có phát hiện gì chăng?"
U Hồn Thiên lắc đầu, đáp: "Vốn dĩ đúng là nhặt được mấy món thánh khí lục phẩm, nhưng bị mai phục và bắt thì mới biết là cạm bẫy".
"Chúng ta chỉ mới chớm đi vào thánh cảnh Vị Ương kia mà thôi..."
"Nhưng ta cảm nhận được bên trong này có một tình huống khác..."
Tần Ninh lúc này khoanh chân ngồi, tay bo trước ngực, lộ ra dáng vẻ suy tư.
"Việc cấp bách trước mắt chính là ổn định nhân tâm, ngươi dù gì cũng là chủ của Cửu U đài".
Tần Ninh nói xong thì vung ra ba viên đan dược màu xanh lục sáng loáng, đưa cho ba người U Hồn Thiên, Lý Tín, Sở Hà: "Các ngươi ăn nó đi rồi tự cảm nhận công hiệu".
Sau đó, Tần Ninh tiếp tục đưa ra mấy viên đan nhỏ hơn cho nhóm U Phần: "Các ngươi cũng ăn đi, loại bán tàn này cũng không thể thu phục lòng người được".
Lúc này, U Hồn Thiên nhận lấy viên đan dược màu xanh, cảm thấy nao nao.
Đan dược này có càn khôn, còn thần diệu hơn cả thánh đan lục phẩm thì phải.
U Phần nhận lấy rồi chắp tay nói: "Đã nghe Viên Viên nhắc đến người thương từ lâu, hôm nay mới được gặp mặt, phải công nhận Tần Ninh công tử đúng là tài giỏi!"
"Toàn bộ Cửu U đài chúng ta đều chịu ơn của Tần công tử!"
Chương 1863: Phân chia Tinh Ma Châu đan
Nghe vậy, Tần Ninh nhìn sang Diệp Viên Viên, khẽ mỉm cười: "Khách khí quá, Ma tộc là mục tiêu mà ai cũng phải diệt trừ!"
U Hồn Thiên lúc này cũng chắp tay nói: "Sau này Tần công tử có cần giúp đỡ thì Cửu U đài chúng ta sẽ lấy mạng sống ra để báo đáp!"
Tần Ninh không nói nhiều mà phất tay.
Đám người của Cửu U đài lúc này mới rời đi.
Hắn không hề có ý định cứu người của Cửu U đài, hắn chỉ muốn tiêu diệt Ma tộc, cứu người chỉ là tiện thể.
Hơn nữa Diệp Viên Viên cũng được Cửu U đài chăm sóc lâu năm, tiện thể cứu người cũng không có gì bất ổn.
Lúc này, Diệp Chính Thiên và Yến Thần cùng nhìn Tần Ninh.
Diệp Chính Thiên hơi do dự một chút rồi mở miệng: "Tần tông chủ, Diệp Châu của tại hạ có khả năng cũng có tàn dư Ma tộc chạy trốn, cho nên... xin cáo từ trước!"
"Ta cũng vậy, ta cũng vậy!"
Yến Thần cũng vội vàng nói theo.
Tần Ninh gật đầu.
Cả hai dẫn người của Diệp gia và Yến gia rút đi.
Thánh chủ Tề Hạo không đi mà tới trước mặt Tần Ninh, khom người nói: "Ta đã thông báo cho cha ta, ông ấy đang trên đường tới đây".
"Bảo lão ta tới làm gì?"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Rắc rối đã được giải quyết xong, cha của ngươi còn cần tọa trấn thánh quốc Đại Tề nữa, ta đoán không chỉ có Cửu U đài tồn tại gian tế Ma tộc đâu mà Đại Tề cũng có khả năng".
"Nhưng ta chỉ có thể nhìn ra những kẻ có cảnh giới kém ta mà thôi. Cảnh giới cao hơn ta thì phải dựa vào chính các ngươi đi sàng lọc. Chọn một ngày đưa các nhân vật nòng cốt từ Thiên Thánh bát phẩm trở xuống qua đây cho ta kiểm tra!"
Tề Hạo nghe vậy thì chắp tay thưa vâng.
Còn Tề Phi Vân, kiểu gì cũng sẽ tới.
Dù ông ta không báo thì một người luôn kính trọng Tần Ninh như Tề Phi Vân sẽ phi tới ngay.
Nhìn xuống xung quanh, Cửu U đài hỗn độn tan hoang.
Các đệ tử và trưởng lão của Cửu U đài cũng đang liên tục sửa sang dọn dẹp.
Kinh biến hôm nay quá mức khủng khiếp, thậm chí nếu không có Tần Ninh thì cả cái thánh vực Thiên Hồng này sẽ bị càn quét mất.
Lúc này, Xích Vũ Thiên Phong Điêu rơi xuống bên vai Tần Ninh, híp mắt.
Nhóm Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Tấn Triết, Giản Bác, Nhan Như Họa thì đều đi hỗ trợ.
Thánh Chủ Tề Hạo cũng kéo theo Tề Quân Vệ của Đại Tề đi phụ giúp...
Kiếp nạn lần này đúng là đả kích đối với Cửu U đài!
Lúc này, Tần Ninh đứng trên đỉnh núi, nhìn bốn phía, lẩm bâm: "Ma tộc... đã ngày một gần hơn rồi..."
Trên đại lục Vạn Thiên, Ma tộc chỉ sống tạm bợ.
Ẩn náu dưới lòng đất, duy trì chút hơi tàn, mê hoặc lòng người để khống chế đại lục Vạn Thiên.
Nhưng ở Hạ Tam Thiên này, tứ tộc Huyết Ma, Mị Ma, Viêm Ma, Dạ Ma thì lại trù tính đại kế, thậm chí còn trực tiếp ra tay.
So với ở đại lục Vạn Thiên, thủ đoạn của chúng càng trực diện hơn.
Đối với Tần Ninh, đây không phải một dấu hiệu tốt.
Khi đẳng cấp của Ma tộc nâng cao thì ý niệm chiếm cứ ngàn vạn giới trong Thương Mang Vân Giới càng thêm mãnh liệt!
Vậy Trung Tam Thiên thì sao?
Và cả Thượng Tam Thiên nữa?
Nhưng dù sao cũng cần giải quyết phiền phức trước mắt đã.
Có lẽ nên chọn thời gian nào đó để đi tìm Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo.
Hai vị đồ đệ này cũng ở trong Hạ Tam Thiên.
Còn mấy đồ đệ trong Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên thì hắn cũng chỉ mong bọn họ đáng tin cậy một chút, đừng như Ôn Hiến Chi...
Nhắc đến Ôn Hiến Chi...
Tần Ninh ban đầu còn cho là Ôn Hiến Chi có lẽ đã thành Thánh Đế.
Nhưng mà hiện tại... cái tên này có đến tám phần là không thành Thánh Đế được.
Đây cũng không phải một chuyện tốt.
Tần Ninh nhìn sang đám Giản Bác, Địch Nguyên.
Bọn họ đang lôi kéo Dịch Bình Xuyên như muốn nói điều gì.
Bên trong Cửu U đài, hoàng hôn dần buông xuống, nhưng mọi người vẫn không hề ngơi tay.
Ban đêm, sao giăng đầy trời.
Tần Ninh ngồi trong một tòa lầu các.
Đây là khu vực trung tâm của Cửu U đài, trận giao chiến trước đó rất ít gây thương tổn đến trận pháp nơi đây, gần như là hoàn hảo không chút tổn hại.
Tần Ninh ngồi bên trong tu hành.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên ngồi ở gian ngoài.
"Tần Ninh nói cô có thiên phú tốt hơn ta nhiều, công nhận là thế thật, ta phải dựa vào chàng giúp đỡ thì mới lên đến Thiên Thánh tam phẩm, mà cô đã là Thiên Thánh tứ phẩm rồi!"
Vân Sương Nhi hâm mộ.
Diệp Viên Viên chỉ nói: "Nhưng những năm qua ta chịu không ít khổ đâu..."
Hai người gặp lại, dĩ nhiên có rất nhiều chuyện để nói.
Mà lúc này, ở bên ngoài lầu các, Xích Vũ Thiên Phong Điêu đang cảnh giác nhìn xung quanh.
Tựa như chỉ cần có người xông vào thì nó sẽ phát hiện ra ngay vậy.
Mà phía trước lầu các có một bóng người đứng yên không nhúc nhích.
Là Tề Phi Vân!
Tề Phi Vân nhận được tin thì lập tức chạy như bay tới.
Nhưng khi đến nơi thì mọi chuyện cũng đã được giải quyết.
Tề Phi Vân lúc này không dám làm phiền Tần Ninh mà đứng yên trong bóng tối như một hộ vệ.
Trong căn phòng của lầu các.
Tần Ninh khẽ mở mắt ra, thần sắc có vẻ bĩnh tĩnh.
Nhưng nhìn kỹ mới thấy sắc mặt hắn hơi tái.
Tần Ninh vung tay lên, bốn viên Tịnh Ma Châu đan xuất hiện trong tay.
"Cửu Anh!"
Tần Ninh nói: "Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương đang bận rộn ở Thanh Châu, ngươi mang bốn viên Tịnh Ma Châu đan cho chúng, thuận tiện đem cả chỗ tiểu thánh ngư ta ngưng tụ đến đó nữa!"
Tần Ninh thì thầm: "Cả hai chúng nó đều nói sẽ đến Thánh Vương trong vòng mười năm, ta cũng không thể để cho chúng nuốt lời được!"
Cửu Anh nghe vậy thì chui ra từ trong ống tay áo của Tần Ninh, gật đầu nói: "Vâng!"
Nói xong, Cửu Anh cầm đồ vật, hóa thành một luồng sáng bay đi.
Nó đã nuốt một quả thánh trứng của thánh thú cấp chín, hiện tại coi như nằm ngủ cũng có tịnh tiến.
Giờ nó đang có thực lực của Thiên Thánh bát phẩm.
Đến Thánh Vương cũng không lâu nữa!
Đây chính là điểm mạnh của hung thú.
Nó không có hiệu quả thăng cấp từ huyết mạch, nhưng cũng sẽ không phải chịu hạn chế từ huyết mạch, khiến cho việc trưởng thành bị kéo xuống!
Cho nên từ xưa đến nay, giới hạn tối đa của hung thú luôn rất cao, và giới hạn tối thiểu của chúng cũng cực thấp!
Bảy viên Tịnh Ma Châu đan do Tiểu Thánh Vương Ma tộc ngưng tụ ra đã phân ba viên cho U Hồn Thiên, Lý Tín, Sở Hà.
Bốn viên này đưa cho Thạch Cảm Đương và Dương Thanh Vân là quá hợp lý.
Mà số còn lại...
Tần Ninh lúc này lên tiếng: "Viên Viên, Sương Nhi".
Diệp Viên Viên mặc một bộ váy đỏ nhìn như hồng băng liên trên đỉnh tuyết sơn, yêu diễm mà lạnh giá.
Còn Vân Sương Nhi thì lại cực kỳ thanh thuần động lòng người trong bộ váy xanh.
Thấy hai giai nhân đi vào, Tần Ninh cũng cảm thấy thoải mái hơn.
"Viên này là Tịnh Ma Châu đan do Ma tộc cảnh giới Đại Thánh Vương ngưng tụ, Viên Viên, nàng hấp thụ đi!"
"Viên này thì là Tịnh Ma Châu đan do Thánh Vương tam hiền ngưng tụ, Sương Nhi, nàng cầm lấy!"
Tần Ninh nói thẳng: "Hỗn Độn thể của nàng có năng lực hấp thụ mạnh hơn, cho nên nàng thích hợp hơn!"
"Còn hai viên Tịnh Ma Châu đan do Thánh Vương tam hiền ngưng tụ và hai viên Tịnh Ma Châu đan do Thánh Hoàng ngưng tụ này sẽ tạm thời ở chỗ ta".
Hai người nghe vậy thì đều gật đầu.
Thực ra, những năm trở lại đây.
Nhóm Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều hiểu rõ bản thân sau khi ở bên cạnh Tần Ninh đều có sự tiến bộ vượt bậc.
So với đám thiên kiêu kia thì mạnh hơn gấp nhiều lần.
Chỉ là thấy Tần Ninh có vẻ chậm, nhưng thực ra hắn là nhanh nhất.
Ví dụ như lần này Tần Ninh đi thẳng từ Thiên Thánh nhị phẩm tới Thiên Thánh thất phẩm, quả thực là yêu nghiệt.
Chương 1864: Tổ sư gia xin trách tội
"Công tử không hấp thụ sao?"
Diệp Viên Viên tò mò hỏi.
Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên, lại nói: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, nàng gọi ta là Tần Ninh thôi, nếu nàng thích thì có thể gọi ta là Ninh ca ca, ta cũng thích nghe!"
Diệp Viên Viên lườm Tần Ninh một cái rồi mới nói: "Tần Ninh!"
"Tạm thời ta chưa cần, lần này đạt đến Thiên Thánh thất phẩm cũng là nhờ có mạch Thánh Long, ta cần đánh vững căn cơ đã".
"Hơn nữa cho dù chỉ là Thiên Thánh thất phẩm nhưng ta nghĩ Hạ Tam Thiên này cũng không có ai là đối thủ của ta được".
"Còn các nàng... càng phải cố gắng nhiều hơn!"
Tần Ninh mỉm cười.
Nhớ năm xưa hắn thu mấy đồ đệ là để sau này quay về, muốn dựa vào các đồ đệ mình dạy dỗ ra để còn ra oai!
Giờ thì ngược lại, chẳng có đứa nào làm hắn nở mày nở mặt.
"Bên Cửu U đài về cơ bản đã không còn bóng dáng Ma tộc nữa, U Hồn Thiên cần quản lý thật tốt, chắc cũng khá bận".
Tần Ninh nói tiếp: "Viên Viên, nàng được bọn họ chăm sóc bấy lâu nay, chúng ta tạm thời ở lại Cửu U đài mấy ngày, phòng ngừa đám Ma tộc dám mò về".
"Vâng!"
Diệp Viên Viên vui sướng nói.
Hai cha con U Hồn Thiên và U Phần đã giúp đỡ nàng rất nhiều.
Phần ân tình này đáng giá báo đáp!
"Đi gọi Tề Phi Vân vào đây cho ta!"
Không bao lâu sau, Tề Phi Vân xuất hiện trước mặt Tần Ninh, chắp tay nói: "Tần tiên sinh bị kinh động, là lão hủ sơ ý, không cảnh giác được hết!"
"Chuyện này mà ngươi cũng nhận lỗi về phần mình cho được?"
Tần Ninh mỉm cười: "Thánh quốc Đại Tề của ngươi cũng phải chú ý đấy".
"Ta sẽ ở lại Cửu U đài một thời gian, sau đó chuẩn bị đi vào thánh cảnh Vị Ương tìm tung tích Ma tộc. Nếu được thì ngươi có thể cho Tề Hành và Tề Hoàn đi cùng ta!"
"Dạ?"
Tề Phi Vân sửng sốt, sau đó lập tức quỳ sụp xuống, cung kính nói: "Cảm ơn đại ân của Tần tiên sinh!"
"Đừng quỳ!"
Tần Ninh cạn lời: "Hở chút là quỳ, tốt xấu gì cũng là Đại Thánh Vương cơ mà!"
Tề Phi Vân lại chẳng buồn quan tâm cười đáp: "Có quỳ trước Tần tiên sinh cả trăm ngàn lần cũng đáng, Tần tiên sinh là đại ân nhân của Tề gia chúng ta mà".
Tần Ninh lẩm bẩm: "Miễn là khi ta chết, ngươi và mấy người khác không tới đào mộ ta là được!"
Tề Phi Vân tái mặt, lập tức nói: "Không không, Tần tiên sinh đừng nói đùa. Với thiên tư của ngài thì kẻ nào có thể giết nổi ngài chứ?"
"Hơn nữa, Tề Phi Vân ta mà là loại lòng lang dạ sói như thế thì sẽ không được chết yên lành!"
Tần Ninh xua tay, không quá quan tâm.
Lúc này, bên ngoài đình viện có mấy người vội vã đi tới.
Tề Phi Vân lập tức lui đi.
Trên cầu thang tầng hai, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thấy cảnh này thì sửng sốt.
Năm người Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Tấn Triết, Giản Bác, Nhan Như Họa đi tới theo thứ tự.
Dịch Bình Xuyên đi đầu, nhìn bốn người kia, quát lên: "Quỳ xuống, quỳ hết cho ta!"
Lúc này, Tần Ninh ra phòng khách, nhìn bọn họ với vẻ mặt khó hiểu.
Dịch Bình Xuyên thấy Tần Ninh đi ra thì nâng tà áo, hai chân quỳ xuống, ba quỳ chín lạy, cuối cùng thì phủ đầu xuống đất.
"Đệ tử đời thứ tư của Thánh Thú tông - Dịch Bình Xuyên bái kiến tổ sư gia!"
"Tổ sư gia tám vạn năm chưa về, bây giờ quay lại, đệ tử các đời thứ năm Địch Nguyên, đời thứ sáu Giản Bác, đời thứ bảy Tấn Triết và đời thứ tám Nhan Như Họa không nhận ra, dám mạo phạm tổ sư gia. Dựa theo tông quy thì nên trách tội, mong tổ sư gia trách phạt!"
Lúc này, Tần Ninh lại hơi ngơ ra.
Sau đó hắn ngồi xuống, Vân Sương Nhi đi lên rót trà.
Tần Ninh nâng cốc nhìn Dịch Bình Xuyên, cười nói: "Sao ngươi lại biết ta chính là tổ sư gia của các ngươi?"
"Người thật sự là tổ sư gia ư?"
Lúc này, Nhan Như Họa lại ngẩng đầu lên, nhìn Tần Ninh với vẻ mặt kinh ngạc.
"Câm miệng!"
Dịch Bình Xuyên quát.
Sau đó, Dịch Bình Xuyên nhìn Tần Ninh, cung kính nói: "Tổ sư đã nói tổ sưu gia sẽ quay lại, mà sẽ rất khác".
"Người có thể mở ra đại trận hộ tông Vạn Thú Triều Bái Trận của Thánh Thú tông chỉ có tổ sư gia và sư tổ mà thôi".
"Mà người có thể mở ra Ám Thiên cốc thì chỉ có duy nhất một mình tổ sư gia".
"Người có thể sống chung với Phệ Thiên Giảo cũng chỉ có một mình tổ sư gia".
Dịch Bình Xuyên nghiêm túc nói: "Nếu người bảo người không phải tổ sư gia thì con cũng chẳng tin".
Lúc này, Tấn Triết lại vội vàng nói: "Thật vậy sao? Vậy tại sao tiền bối Phệ Thiên Giảo lại không nhận chủ?"
Tần Ninh thì cười đáp: "Nó dám nhận ta không?"
Tấn Triết nghe vậy thì á khẩu, không nói được câu nào.
Lúc này, Địch Nguyên đỏ bừng mặt, ngắt quãng nói: "Ta... Ta... Ta... đã... biết lâu rồi!"
Lời này vừa ra, ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa đều quay phắt lại nhìn Địch Nguyên với ánh mắt phẫn nộ.
"Địch Nguyên, ngươi giỏi lắm. Đã biết rồi mà không báo cho chúng ta biết?"
"Đúng vậy, chúng ta địa vị thấp, không có tư cách biết nội tình mà chỉ có thể đoán, coi tổ sư gia thành tổ sư thúc!"
"Ngươi biết rồi mà lại cứ mặc kệ chúng ta gọi tổ sư thúc như vậy?"
Địch Nguyên nói xong câu kia thì lập tức ngậm miệng.
Nhưng một lúc sau.
Ba người kia sững sờ.
"Địch Nguyên vừa mới... nói một câu có năm chữ ư?"
"Trời đất ơi, kỳ tích!"
"Ta sống bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên ta thấy đấy!"
Ba người tràn ngập sự kinh ngạc.
Còn Tần Ninh thì đen mặt.
Các ngươi đang nhận tổ sư gia cơ mà?
Có cần vì một người nói ra năm chữ trong một câu mà kinh ngạc đến thế không?
Là tổ sư gia quan trọng hơn hay là một câu năm chữ của Địch Nguyên quan trọng hơn?
Tần Ninh lúc này lấy tay đỡ trán.
Đúng là không nên hy vọng gì ở đám đồ tôn này.
"Được rồi, đứng dậy cả đi!", Tần Ninh xua tay: "Cũng không trách các ngươi được, các ngươi không biết nhiều mà".
"Ôn Hiến Chi cũng là vì cân nhắc an nguy của ta nên mới không để lộ tin tức ra ngoài!"
Lời này vừa nói ra, năm người với Dịch Bình Xuyên đứng đầu đều nhíu mày lại.
"Sao? Không đúng à?"
Tần Ninh thấy kỳ lạ, bèn nói.
Lúc này, Dịch Bình Xuyên đứng ra, chắp tay nói: "Thực ra... chuyện này... là..."
"Sao ngươi lại lắp bắp như Địch Nguyên thế hả, nói thẳng đi".
Dịch Bình Xuyên nói luôn: "Thực ra chúng con đều được học Thánh Ngự Thiên Quyết của Thánh Thú tông, mà ở trang đầu tiên của Thánh Ngự Thiên Quyết do tổ sư truyền thừa đã viết..."
Viết?
Viết cái gì?
"Đưa cho ta xem một chút!" , Tần Ninh nói.
Giờ phút này, Dịch Bình Xuyên vội vàng lấy ra một quyển sách, rất hiển nhiên là sao chép lại.
Mở ra, ngay trang đầu tiên là một đoạn văn bắt mắt.
"Phàm là đệ tử Thánh Thú tông đều phải ghi nhớ, lão tổ khai sơn Ngự Thiên Thánh Tôn của Thánh thú tông, cũng là sư tôn của Ôn Hiến Chi ta, chắc chắn sẽ quay về!"
"Phàm là đệ tử Thánh Thú tông đều phải rõ, tổ sư gia khi quay về sẽ thay đổi dung mạo, tuổi tác và tu vi!"
"Phàm là đệ tử Thánh Thú tông đều phải biết, tổ sư gia là thiên kiêu một đời, mãi mãi là tổ sư gia, không được láo xược, ai làm trái sẽ bị giết!"
Nhìn dòng chữ viết trên trang đầu của cuốn sách, Tần Ninh chỉ thấy đất trời đảo điên.
Chương 1865: Ôm di thể khóc?
Một bí mật lớn như thế?
Mà lại công bố ra?
Cái thằng ngu Ôn Hiến Chi này, nó nghĩ gì vậy?
Sợ sư tôn của mình kiếp trước chưa đủ nhiều kẻ thù, không giết nổi sư tôn, cho nên nói cho bọn họ biết.
Rằng sư tôn của ông đây vẫn sẽ trở về.
Chuyển thế quay về, thực lực kém hơn lúc trước.
Các ngươi mau tới giết sư tôn ta đi!
Đoạn văn này mà bị người ngoài đọc được thì chẳng phải sẽ hiểu như vậy sao?
Lúc này, Tần Ninh chỉ thấy bất lực.
"Giỏi, giỏi, giỏi lắm!"
Tần Ninh nói liền ba chữ giỏi, rồi cười lớn: "Ôn Hiến Chi, giỏi lắm!"
Dịch Bình Xuyên vội vàng nói: "Tổ sư gia quay về là đại hạnh của Thánh Thú tông chúng ta, mấy đệ tử kia có mắt như mù, cần phạt ạ!"
"Con phản đối!"
Giản Bác lúc này động đậy, quỳ càng thẳng tắp, kiên cường nói: "Sư huynh đời thứ tư đang lấy việc công trả thù riêng, tổ sư thúc... à không, tổ sư gia, chúng con địa vị không cao, sao dám xác định người là tổ sư gia được ạ!"
"Hơn nữa khoảng thời gian này chúng con cũng đã luôn coi người là tổ sư thúc, sư đệ của tổ sư, luôn cung kính với người!"
"Phản đối vô hiệu!"
Dịch Bình Xuyên nói thẳng: "Tổ sư thúc... á không, tổ sư gia!"
"Mấy tên này đều là cố ý, cần trừng trị bọn họ. Tổ sư gia chỉ cần nói một câu, con sẽ ra tay ngay lập tức".
Thấy dáng vẻ gấp gáp của Dịch Bình Xuyên, Tần Ninh nói: "Sao ta cứ cảm giác là ngươi đang lấy việc công trả thù riêng nhỉ?"
"Tuyệt đối không phải!"
"Chắc chắn đấy ạ!"
Trong lúc nhất thời, năm người đều mở miệng.
Tần Ninh phất tay, nói: "Thôi. đứng dậy đi, đừng quỳ nữa".
"Còn định bắt ta mời lần nữa đấy à?"
Năm người lũ lượt đứng dậy.
"Tổ sư gia, người... đúng là khác năm xưa thật đấy".
Dịch Bình Xuyên cười hì hì, đi lên trước rót nước cho Tần Ninh, nịnh bợ: "Đẹp trai và từng trải hơn ngày trước rất nhiều ạ".
Lúc này, Giản Bác, Tấn Triết nhìn nhau.
Lại thêm một kẻ nịnh hót?
Địch Nguyên giờ phút này càng thêm nóng vội.
Hắn ta bị tật nói lắp, không trị được hết, sau này muốn nịnh nọt cũng khó.
"Nói như kiểu ngươi đã thấy ta rồi ấy!"
Tần Ninh thản nhiên nói.
"Con đã thấy người rồi mà!", Giản Bác vội vàng nói: "Con xem ảnh rồi!"
Dịch Bình Xuyên thì khịt mũi coi thường, xì một tiếng: "Ta đang nói đến người thật cơ!"
Lời này vừa nói ra, mấy người đều sững sờ.
Tần Ninh cũng tò mò: "Ngươi nhìn thấy ta rồi ư?"
"Vâng ạ!"
Dịch Bình Xuyên lập tức liến thoắng nói: "Là từ hồi con mới vào Thánh Thú tông không lâu, có một lần tổ sư gọi Đường Minh sư huynh, Y Linh Chỉ sư tỷ cùng Hạo Thiên sư huynh đến, nói là nhớ sư tôn của mình quá!"
"Lúc ấy con còn nhỏ nên đứng cạnh xem".
"Sau đó con thấy cảnh gì, mọi người đoán đi?"
Dịch Bình Xuyên nói đâu ra đấy, như tiên sinh kể chuyện trong quán trà.
"Nói gọn lại", Tần Ninh thản nhiên nói.
Cái tên này nói nhảm nhiều quá!
Dịch Bình Xuyên lập tức chắp tay nói: "Lúc ấy, tổ sư lấy di thể của tổ sư gia ra trước mặt chúng con, kể lại lịch sử làm quen của tổ sư với tổ sư gia!"
"Lúc nói thì vừa kể vừa khóc ròng, sau đó thì quỳ xuống".
"Lúc ấy con sốc lắm, sau đó Hạo Thiên sư huynh nói chưa bao giờ thấy sư tổ thê thảm như vậy".
"Sau đó chúng con rời đi, con còn thấy sư tổ khóc đến đứng không vững, ôm di thể của tổ sư gia gào khóc, vô cùng cảm động".
Mà Tần Ninh nghe vậy thì sắc mặt cứ đen rồi lại trắng.
Dịch Bình Xuyên này miêu tả thật quá.
Hắn đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh này rồi.
Trong một đại điện.
Ôn Hiến Chi bày lột xác đời thứ hai của hắn ra trước mặt Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Đường Minh, Dịch Bình Xuyên.
Kể lại chuyện ngày xưa của họ...
Nói ra điểm thầm kín, kìm lòng không được, quỳ xuống khóc òa...
Tần Ninh lúc này ngày càng trầm mặt lại.
Cái thằng nghiệt tử thối tha này!
Đầu óc có vấn đề à?
Coi lột xác của hắn như là vật trưng bày? Cho đồ tử đồ tôn xem?
Còn gào khóc, ôm lột xác của hắn mà gào khóc?
Dịch Bình Xuyên giờ phút này còn đang hùng hồn miêu tả.
"Lúc ấy con còn quá nhỏ nên không nhớ rõ, nhưng cảm giác là nước mắt nước mũi của tổ sư gần như đều dán lên di thể của tổ sư gia rồi ấy..."
"Nhưng nói gì thì nói, tổ sư gia có cả di thể, vậy sao người lại thay được một thân thể khác vậy ạ?"
Vào giờ phút này, Dịch Bình Xuyên quay người, một mặt tò mò nhìn Tần Ninh.
Nhưng đón nhận hắn ta chỉ là ánh mắt lạnh lẽo của Tần Ninh.
"Địch Nguyên!"
"Giản Bác!"
"Tấn Triết!"
"Nhan Như Họa!"
Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói: "Ta thấy thần trí của Dịch Bình Xuyên không ổn lắm, bốn người các ngươi đưa hắn ta ra ngoài cho hắn ta tỉnh táo lại đi".
"Dạ?"
Dịch Bình Xuyên sững sờ.
Sao vậy? Hắn ta rất tỉnh táo mà.
Mà đám Địch Nguyên nghe được thì đều cười khà khà.
Dịch Bình Xuyên có cái tật nói rất lắm.
Nói dài, nói dai sẽ thành nói dại!
Ngay trước mặt tổ sư gia mà dám nói tổ sư làm này làm kia với di thể của tổ sư gia...
Bọn họ nghe không cũng thấy nổi da gà.
Có người bình thường nào đi ôm di thể của sư tôn mình gào khóc, lại còn nước mắt nước mũi... Bọn họ đều có thể cảm nhận được!
Tổ sư gia không thấy ghê tởm mới lạ đấy!
Thế mà hắn ta lại cứ không chút để ý, cứ ở đó mà cười cười nói nói.
Tần Ninh lần nữa nói: "Ghi nhớ, dám phản kháng, trực tiếp đánh chết là xong."
"Tiểu Phong, ngươi đi trông coi một chút, cái tên Đại Thánh Vương này mà dám phản kháng, ngươi trực tiếp giết luôn!"
Dịch Bình Xuyên giờ phút này một mặt ngơ ngác.
"Tổ sư gia, con oan quá..."
"Mang ra ngoài!"
Bốn người Địch Nguyên vội vàng kéo Dịch Bình Xuyên ra ngoài.
Lúc này, Tần Ninh chỉ thấy đau đầu.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi lên.
"Là lột xác của chàng sao?"
Vân Sương Nhi kịp phản ứng lại, hỏi.
Lúc Tần Ninh rời khỏi đại lục Vạn Thiên, cũng đã dung hợp với lột xác Cửu U Đại Đế của kiếp thứ nhất, trực tiếp đột phá.
Đó là thứ Tần Ninh để lại sau mỗi lần lịch kiếp, là lĩnh ngộ của cả kiếp đó.
Đời thứ nhất của Tần Ninh đã đặt lột xác vào mộ U Vương, cũng khiến Ma tộc không tìm ra được.
Tần Ninh vô cùng coi trọng lột xác.
Thực ra, vốn dĩ sau chín đời chín kiếp, đến đời thứ chín viên mãn, chín lột xác có thể lập tức tập trung khiến cho Tần Ninh quay về trạng thái đỉnh cao, trở thành Thần Đế, kết thúc lịch kiếp.
Nhưng đến đời thứ chín không được viên mãn, hắn bị người hại.
Dựa vào Phong Thần Châu, hắn mới có được ký ức của các kiếp rồi trở thành Tần Ninh của hiện tại!
Đây là đời thứ mười!
Cho nên bây giờ hắn phải dung hợp hết toàn bộ chín lột xác của chín kiếp thì mới coi như xong số mệnh Cửu Mệnh Thiên Tử!
Cho dù đời thứ chín thành công thì lột xác của đời đó cũng phải được bảo tồn.
Vì vậy hắn mới cực kỳ nhấn mạnh.
Có lúc hắn giao cho đệ tử, có lúc thì không.
Ôn Hiến Chi khá ngay thẳng, cho nên Tần Ninh mới giao lột xác cho hắn ta, hy vọng hắn ta không đi làm loạn, thực chất là tăng thêm trách nhiệm cho hắn ta.
Như vậy, Ôn Hiến Chi gánh vác trách nhiệm sẽ không làm xằng làm bậy.
Nhưng không ai ngờ...
Bình luận facebook