-
Chương 1761-1765
Chương 1761: Thập hoàng tử Tề Hạo Vũ
Nghe được thanh âm kia, thân thể Tề Tư Tư run lên.
Từ trong gian phòng có một thanh niên mặc áo bào Thanh Long màu bạc bước ra.
Nhìn kẻ này có vẻ mập mạp, đôi mắt nhỏ hẹp vô quang đang chăm chú nhìn Tề Tư Tư.
"Tề Hạo Vũ! Sao ngươi lại ở đây!"
Tề Tư Tư giờ phút này sắc mặt trắng nhợt.
Thập hoàng tử Tề Hạo Vũ!
Sao hắn ta lại ở đây?
Tề Tư Tư lập tức nhìn sang Tề Ngọc Phong, kinh ngạc nói: "Ngọc Phong đại ca, huynh..."
"Tư Tư, thập hoàng tử ngưỡng mộ muội đã lâu, muội gả cho thập hoàng tử thì chính là thành viên của hoàng thất, cớ gì phải từ chối chứ?"
Tề Ngọc Phong giờ phút này tao nhã như ngọc, cười nhạt nói.
"Tề Ngọc Phong! Ngươi..."
Tề Tư Tư giờ phút này sững sờ quát: "Cha ngươi cùng cha ta hỗ trợ lẫn nhau, đều là trung lập, ngươi đầu quân cho thất hoàng tử như vậy mà không sợ cha ngươi..."
"Ai bảo cô cha ta là trung lập hả?"
Tề Ngọc Phong giờ phút này lại cười nhạt, nói: "Cha ta đã đầu quân cho thất hoàng tử từ lâu rồi!"
"Thập đại vương gia, thất hoàng tử có Tề Kiện vương gia ủng hộ, Tề Hủ vương gia ủng hộ, cùng với cha ta ủng hộ..."
"Vốn dĩ cha ta cùng cha cô có thâm giao, thất hoàng tử hi vọng cha cô có thể đầu quân cho ngài ấy, nhưng cha cô vẫn ngây thơ cho là bản thân có thể đứng yên trong tranh đấu hoàng thất".
"Cho nên, thất hoàng tử chờ không nổi, mà cha cô... sắp chết... Thất hoàng tử hiện tại đã bắt đầu động thủ".
Tề Ngọc Phong giờ phút này thản nhiên nói: "Cô lấy thập hoàng tử là chuyện tốt".
"Cô là hòn ngọc quý trong tay Tề Khánh vương gia, thập hoàng tử lại là em trai cùng cha cùng mẹ với thất hoàng tử, cô lấy thập hoàng tử thì thánh quốc Đại Tề sẽ hiểu được cha cô chính là người của thất hoàng tử!"
Vào giờ phút này, Tề Tư Tư tràn ngập sợ hãi.
Đây là Tề Ngọc Phong sao?
Đây là Ngọc Phong ca ca, người lớn lên từ nhỏ với cô ấy sao?
Vào giờ phút này, thân thể Tề Tư Tư phát lạnh, bất giác muốn đi ra.
Nhưng khi vừa bước ra, Tề Tư Tư lại ngã nhào xuống đất, thân thể như nhũn ra, không có nổi một chút sức lực nào.
Tề Ngọc Phong giờ phút này mỉm cười nói: "Cha cô không đồng ý như thế, cho nên chúng ta mới nghĩ ra chút mưu kế đó là để cho cô và thập hoàng tử gạo nấu thành cơm trước, coi như là ép cha cô đến tuyệt lộ".
Sắc mặt Tề Tư Tư giờ phút này đỏ bừng, thân thể khô nóng, nhìn Tề Ngọc Phong.
Nước trà có vấn đề!
"Tề Ngọc Phong, ngươi sẽ không được chết yên ổn đâu!"
Tề Tư Tư giờ phút này gầm lên.
"Thập hoàng tử điện hạ!"
Tề Ngọc Phong giờ phút này lại chắp tay, cười nói: "Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, thập hoàng tử xin cứ hưởng thụ, tại hạ cáo lui!"
Thập hoàng tử giờ phút này cười nói: "Được, tốt lắm, nói với cha ngươi, ta và thất ca sẽ ghi nhớ tấm lòng của ông ta!"
"Vâng!"
Tề Ngọc Phong giờ phút này quay người rời đi, đóng cửa phòng…
"Không... Đừng mà..."
Từng tiếng kêu thê lương vang lên.
Tề Ngọc Phong giờ phút này đứng chắp tay tại đình viện, sắc mặt lạnh nhạt.
"Phong Nhi..."
Bỗng nhiên một người đàn ông trung niên xuất hiện.
"Phụ vương!"
Tề Hồn vương gia lúc này đi tới bên cạnh Tề Ngọc Phong, vỗ vai Tề Ngọc Phong, trấn an: "Vì Hồn Vương phủ chúng ta..."
"Cha!"
Tề Ngọc Phong giờ phút này chỉ cười nói: "Con chẳng có ý gì với Tề Tư Tư đâu ạ, biểu hiện của những năm gần đây chỉ là ngụy trang mà thôi, cha đừng lo!"
Tề Hồn hơi sững sờ, lập tức cười nói: "Không hổ là con trai ta, công vu tâm kế, như vậy mới làm nên chuyện lớn chứ!"
"Cha, con hiểu mà".
Tề Ngọc Phong giờ phút này hơi do dự, mở miệng nói: "Cha, Uyển Nhi... thật sự phải lấy Tề Diệp sao? Vậy thì lãi cho tên đó quá!"
Nghe đến lời này, Tề Hồn chỉ cười nói: "Uyển Nhi vốn là sự cố của bản vương với tỳ nữ, những năm gần đây, nếu không phải là Tề Bác cảm mến nó thì nó làm gì có thân phận và địa vị như bây giờ chứ?"
"Có phải là con không hiểu vì sao ta lại cho nó lấy Tề Diệp không?"
Tề Hồn vương gia cười nói: "Tề Khánh trúng độc, biết mình sắp chết, nhưng ông ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng bản thân lại bị ta hạ độc".
"Mà ba tên Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh cùng Tề Diệp đầu quân cho thất hoàng tử, ba huynh đệ đã cố ý tiết lộ việc này cho Tề Khánh biết".
"Tề Khánh biết ba đứa con này của mình là cùng một mẹ, Tề Bác thì không, cho nên ba đứa chúng nó chắc chắn sẽ giết Tề Bác. Thế nên ông ta mới lùi một bước để có đường lui cho mình, để Tề Diệp thành hôn với Uyển Nhi, cắt đứt tâm tư Tề Bác, để sau này khi ông ta chết thì Tề Diệp có thể nể mặt mà cho Tề Bác sống sót".
Nghe đến lời này, Tề Ngọc Phong khẽ cười nói: "Tề Khánh vương gia đúng là thương con".
"Đó là chuyện đương nhiên!"
Tề Hồn vương gia cười nói: "Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh và Tề Diệp là nơi Tề Khánh gửi gắm kỳ vọng, nhưng ông ta hẳn cũng không nghĩ tới ba đứa con trai của mình những năm gần đây đã đầu quân cho thất hoàng tử điện hạ".
"Trước mắt, ông ta biết bản thân sắp đi đời, lại biết thủ đoạn của ba đứa con kia, đương nhiên là sẽ phải nghĩ mọi cách để bảo vệ đứa con ngu ngốc nhất rồi!"
Vào giờ phút này, hai cha con đứng trong viện, trong gian phòng liên tục phát ra tiếng kêu thê lương của Tề Tư Tư...
Soạt soạt soạt...
Tiếng xé gió vang lên, hai bóng người xuất hiện.
"Khởi bẩm vương gia và thế tử, ba vị thế tử điện hạ gồm Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, cùng với Tề Diệp tới ạ".
Lời này vừa nói ra, Tề Ngọc Phong nhướng mày nói: "Đám người đó tới làm cái gì?"
"Không chỉ có ba người đó mà, Tề Bác thế tử cũng tới..."
Nghe đến lời này, Tề Ngọc Phong nhíu mày.
"Ba tên này lại muốn làm cái gì đây?"
Tề Hồn giờ phút này nhìn con trai mình, nói: "Ngọc Phong, trong ba huynh đệ này, tuy Tề Phương Vũ là người dẫn đầu, nhưng thực ra thì Tề Diệp mới là người có thiên phú mạnh nhất!"
"Thất hoàng tử đích thân nói cho ta biết, Tề Diệp chính là là Thiên Luân Thánh Nhân Thể, mà lại là kiểu vừa mới thức tỉnh. Nếu đắc tội Tề Phương Vũ cùng Tề Hồi Minh thì không sao, nhưng đừng có đắc tội Tề Diệp, thất hoàng tử có ý đẩy hắn ta lên làm người kế nghiệp Tề Khánh đấy!"
Thiên Luân Thánh Nhân Thể!
Tề Ngọc Phong giờ phút này cũng phải thay đổi sắc mặt.
Hắn ta đã nghe đến loại thể chất này, cực kỳ bá đạo. Khi đến cảnh giới Thiên Thánh có thể ngưng tụ Thiên Thánh chi luân, đủ để phóng ra lực bộc phát gấp mấy lần võ giả cùng cảnh giới.
Tề Diệp này... may thật!
"Bọn họ muốn làm cái gì thì con cứ mặc kệ đi, chờ đến lúc Tề Khánh chết đi, Tề Diệp cai quản Khánh Vương phủ, Khánh Vương phủ không có cao nhân Thiên Thánh cảnh giới cao thì Hồn Vương phủ chúng ta mới có thể là trợ thủ đắc lực của thất hoàng tử".
"Vâng, con hiểu ạ!"
Tề Ngọc Phong hiểu rất rõ.
Hoàng quyền tranh đoạt trước giờ đều là như thế.
Những hạng đơn thuần như Tề Bác cùng Tề Tư Tư thì cũng chỉ đều là vật hi sinh trong cuộc chiến tranh đoạt này thôi!
"Ta đi trước, con ở đây chờ đi!"
"Vâng!"
Tề Hồn vương gia cứ thế mà đi.
Tề Ngọc Phong giờ phút này đứng chắp tay ở đình viện.
Tiếng cười đồi trụy cùng tiếng rên trong gian phòng cũng không khiến hắn ta có cảm xúc khác lạ.
Bành...
Mà tại lúc này, cửa viện đột nhiên bị đẩy ra.
Một bóng người phá cửa đi vào.
"Ngọc Phong đại ca?"
Tề Bác mặc trường sam, nhìn thấy Tề Ngọc Phong thì vẻ mặt lo lắng cũng giãn ra.
"Tề Bác? Sao đệ lại tới đây?"
Tề Ngọc Phong thản nhiên nói.
"Ta nghe tam ca nói tỷ tỷ của ta tới tìm huynh, đại ca cùng nhị ca ý đồ bất chính...", Tề Bác vội vàng nói.
Chương 1762: Một đêm hắc ám
"Tỷ ta đâu rồi?"
Tề Bác nhìn đình viện vắng vẻ thì hơi sững sờ.
"Tỷ tỷ của đệ ư..."
Tề Ngọc Phong còn chưa mở miệng thì đã có tiếng cười vang lên.
"Tứ đệ, sao ngươi ngu xuẩn vậy?"
Tiếng cười vang lên, có ba bóng người từ bên ngoài đi đến.
Tề Phương Vũ!
Tề Hồi Minh!
Tề Diệp!
Tề Bác quay người nhìn Tề Diệp, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tề Phương Vũ cùng Tề Hồi Minh ở đây, nhưng Tề Diệp đi cùng hắn ta cơ mà, làm sao có thể… ở cùng một chỗ với hai người này chứ?
"Tư Tư tỷ đâu?"
Tề Bác giờ phút này khẽ quát.
"A..."
Một tiếng kêu thảm lúc này vang lên.
Tề Bác lập tức tái mặt.
"Tư Tư tỷ?"
Tề Bác nhìn vào căn phòng sau lưng Tề Ngọc Phong, sắc mặt khẽ giật mình, lập tức quát: "Tề Ngọc Phong, tỷ ta làm sao vậy?"
"Làm sao đấy? Có để cho người ta vui chơi thỏa thích hay không hả?"
Vào giờ phút này, một giọng nói không kiên nhẫn vang lên, cửa phòng trực tiếp bị đá văng.
Thập hoàng tử Tề Hạo Vũ mặc quần áo không chỉnh tề, lộ ra vòm ngực đi ra, hùng hổ nói: "Tề Ngọc Phong, ngươi làm ăn kiểu gì đó hả?"
Tề Bác nhìn Tề Hạo Vũ quần áo xộc xệch kia.
Sau đó thì nhìn thấy Tề Tư Tư ở sau lưng Tề Hạo Vũ, cả người nhất thời sửng sốt.
"Tỷ..."
"Tề Hạo Vũ, cái tên khốn kiếp nhà ngươi!"
Tề Bác tức giận bừng bừng, bộc phát khí tức Thiên Thánh tam phẩm, vung ra một quyền.
Nhưng tại giờ phút này, Tề Ngọc Phong đã dùng một chưởng ngăn lại.
Tề Bác lập tức rút lui, sắc mặt trắng nhợt, mà phía sau có tiếng gió rít gào, Tề Diệp giờ phút này cũng trực tiếp vung ra một quyền.
Bành...
Tề Bác lập tức phun ra một ngụm máu tươi, té xuống đất.
Mà tại lúc này, Tề Phương Vũ cùng Tề Hồi Minh cũng bước ra, mỗi người vung một cước đạp vào lưng Tề Bác.
"Tỷ..."
Tề Bác giờ phút này giận sôi máu.
"Các ngươi... Tề Ngọc Phong... Tề Diệp... Lũ khốn các ngươi!"
Tề Bác giờ phút này gầm lên: "Tề Ngọc Phong, tỷ ta vẫn luôn thích ngươi, Tề Diệp... Đó cũng là tỷ ngươi... Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, đó là muội muội của các ngươi kia mà!"
Tề Ngọc Phong giờ phút này đứng chắp tay, lạnh nhạt nói: “Nhưng mà... Ta không thích cô ta!"
Tề Diệp giờ phút này ngồi xuống, khẽ vỗ lên mặt Tề Bác, cười nói: "Tề Bác, ngươi còn chưa nhìn rõ tình thế sao?"
"Phụ vương của chúng ta là một lão cổ hủ, tam tử đoạt đích, trung lập? Nói đùa cái gì thế! Chúng ta đều đã đầu quân cho thất hoàng tử".
"Mà ta cũng nói cho ngươi biết, cha sắp chết, sở dĩ cho ta cưới Uyển Nhi là muốn sau này khi ông ta chết đi, ta sẽ tha cho cái mạng chó của ngươi".
"Ngươi ngu si đần độn, sao đến bây giờ vẫn không biết gì vậy hả?"
Mấy người Tề Diệp lúc này cười khà khà.
Mà hoàng tử Tề Hạo Vũ giờ phút này lại cảm thấy hứng thú, nói: "Tề Bác? Đệ đệ ruột của Tề Tư Tư sao? Vậy cũng là em vợ của bản hoàng tử đấy, các ngươi cũng đừng giết chứ!"
Tề Diệp chắp tay nói: "Chúng ta đương nhiên nghe theo lệnh của thập hoàng tử điện hạ rồi!"
"Nhưng có em vợ ở đây thì bản hoàng tử không tiếp tục được!"
Nghe đến lời này, Tề Diệp chắp tay cười nói: "Thập hoàng tử điện hạ, tình cảnh này không phải cũng rất thích hợp sao? Mấy người chúng ta cũng có thể chiêm ngưỡng phong thái của thập hoàng tử nữa!"
Lời này vừa nói ra, Tề Bác giận dữ hét: "Ngươi là cái đồ cầm thú!"
Bành...
Tề Phương Vũ vung xuống một quyền, Tề Bác chỉ cảm thấy thần hồn điên đảo.
Tên thập hoàng tử kia lại nhếch miệng cười nói: "Tề Diệp, nhà ngươi… cũng biết chơi đấy!"
"Đã như vậy, đừng đánh chết, để hắn ta xem cho kỹ!"
Thập hoàng tử giờ phút này nhe răng cười một tiếng, lộ ra vẻ hưng phấn vô cùng.
Bên trong gian phòng, cửa phòng mở ra, Tề Tư Tư không còn một tia phản kháng, thập hoàng tử kia thì lại hưng phấn không thôi...
Lúc này Tề Bác chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người như bị ghìm trong địa ngục.
"Mọi người... đang làm gì vậy?"
Một giọng nói dịu dàng vang lên, ngoài cửa viện xuất hiện một bóng hình mặc đồ trắng.
"Uyển nhi!"
Tề Bác giờ phút này mơ màng thì thầm.
"Tề Bác ca ca?"
Tề Uyển Nhi giờ phút này xuất hiện, mặc một bộ váy trắng, dung mạo điềm tĩnh mang theo vài phần đáng yêu, kinh ngạc nói: "Đại ca... Phương Vũ đại ca... Hồi Minh nhị ca... Diệp tam ca... Mọi người..."
"Aaaaa!"
Nhưng khi Tề Uyển Nhi nhìn thấy cảnh tượng trong căn phòng kia thì lập tức che miệng hô lên.
"Mọi người..."
"Uyển Nhi!"
Tề Diệp đột nhiên đứng dậy, một phát bắt lấy Tề Uyển Nhi, ánh mắt phóng ra ánh sáng.
"Uyển Nhi, sau này muội sẽ là thê tử của ta, hôm nay may mắn có thập hoàng tử ở đây, chúng ta cũng động phòng luôn đi!"
Giờ phút này, sắc mặt Tề Uyển Nhi trắng bệch.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng qua là cô ấy nghe thấy tiếng động lạ nên đi tới.
"Đại ca..."
Tề Uyển Nhi hoảng hốt nói.
Tề Ngọc Phong giờ phút này bước chân ra: "Tề Diệp..."
"Tề Ngọc Phong!"
Nhưng ngay sau một khắc, Tề Diệp đã nói: "Tề Ngọc Phong, cha ngươi chắc đã nói cho ngươi biết rồi đúng không? Ta chính là Thiên Luân Thánh Nhân thể, thất hoàng tử muốn bồi dưỡng ta để tiếp quản vị trí Khánh Vương!"
Lời này vừa nói ra, Tề Ngọc Phong ngừng lại.
"Mà lại, muội muội của ngươi sớm muộn gì cũng là người của ta, hôm nay để cho Tề Bác này nhìn cô gái mà mình yêu mến thần phục ta như thế nào, vậy không hay sao?"
Vào giờ phút này, Tề Diệp gần như điên cuồng.
Tề Bác giờ phút này leo lên bắt lấy cổ chân của Tề Diệp, phun ra một ngụm máu tươi, gầm lên: "Tề Diệp, ngươi... ngươi có còn là con người nữa hay không..."
"Cút đi!"
"Đại ca, nhị ca!"
Tề Diệp giờ phút này cười gằn nói: "Bắt thằng nhãi này lại cho ta, bắt nó phải nhìn cho rõ!"
Tề Phương Vũ cùng Tề Hồi Minh nhe răng cười, nâng Tề Bác lên.
Tề Diệp giờ phút này dùng một tay xé rách quần áo của Tề Uyển Nhi…
Bóng đêm càng thêm u ám...
Đêm này đúng là một đêm địa ngục.
Mà giờ khắc này, bên trong Hồn Vương phủ.
Trên tầng lầu cao nhất của vương phủ, có thể quan sát bốn phía.
Vào giờ phút này, trong lầu các có một người đang ngồi.
Đó là một thanh niên có thân hình mạnh mẽ, cảm giác uy nghiêm nhàn nhạt, mặc mãng bào màu xanh làm nổi bật lên mấy phần cao quý.
Tiếng chân bước lên thang vang lên.
Bên ngoài lầu các xuất hiện một bóng người, chính là Tề Hồn.
"Kính chào thất điện hạ!"
Tề Hồn giờ phút này quỳ hai đầu gối xuống đất, thần thái cung kính.
"Tề Hồn, đại nạn của Tề Khánh đã tới, ngươi cũng phái người quan sát bảy quận do Tề Khánh vương gia cai quản đi. Ta sẽ đi lại trong cung nhiều lần để tranh thủ cho Tề Diệp ngồi vào vị trí của Khánh Vương!"
Thanh niên kia giờ phút này thản nhiên nói.
"Cẩn tuân mệnh lệnh của thất điện hạ!"
Tề Hồn giờ phút này không dám thở sâu.
"Trong số thập vương, Tề Kiện cùng Tề Hủ đều là người hiểu chuyện, Tề Khánh này đúng là không biết điều chút nào, nếu như chịu đầu quân vào Tề Nhạc của ta thì ta cần gì phải hao tâm tổn trí làm ra những chuyện này chứ? Đáng tiếc cho một cường giả Thiên Thánh bát phẩm!"
Một vị Thiên Thánh bát phẩm có ý nghĩa vô cùng quan trọng với thánh quốc Đại Tề.
Nhưng nếu không chiếm được thì hủy đi là xong.
Từ đó, bảy quận do Khánh Vương cai quản cũng sẽ bị Tề Nhạc hắn ta lấy đi toàn bộ!
Tề Hành cùng Tề Hoàn muốn cướp à?
Vậy cũng phải nhìn xem có bản lĩnh này hay không đã!
Chương 1763: Xảy ra chuyện lớn
Tề Hồn giờ phút này khom người nói: "Thất điện hạ mặc dù tuổi trẻ nhưng lại là người có căn cơ mạnh nhất trong số ba vị điện hạ, thất điện hạ anh minh!"
"Đừng có nịnh!"
"Vị đại ca kia của ta có ba vị vương gia Tề Mặc, Tề Ngạo, Tề Diễm ủng hộ".
"Tam ca của ta có Tề Vân Kính cùng Tề Nhất Phong ủng hộ, tuy nói chỉ là hai người nhưng đều là Thiên Thánh thập phẩm, cực kỳ có địa vị trong thánh quốc Đại Tề!"
“Trước mắt, ta chỉ có sự ủng hộ của Tề Kiện, Tề Hủ và ngươi, nếu không cướp được Tề Khánh thì làm sao chiếm được ưu thế đây?"
Hoàng tử Tề Nhạc lạnh nhạt nhìn ra phía xa.
Trong cuộc chiến giữa các hoàng tử của thánh quốc Đại Tề này, có ai mà không tham dự vào?
Ai có dũng khí không tham dự?
"Mấy tên nhóc này biết chơi đấy..."
Tề Nhạc thì thầm: "Đừng giết chết người là được..."
Nghe đến lời này, Tề Hồn vương gia lại chắp tay nói: "Thập hoàng tử đang vui mừng, chỉ sợ không khuyên nổi..."
"Vậy thì thôi!"
Tề Nhạc hoàng tử thản nhiên nói: "Chết thì chết đi, Tề Bác cùng Tề Tư Tư đúng là ngu xuẩn thật... Nhưng nếu bọn họ chết thì e là Tề Khánh sẽ nổi điên, ngày mai Tề Khánh mà đến gây chuyện thì ngươi cũng đừng nói nhiều, giết thẳng đi, không để lộ thông tin ra ngoài làm gì, hiểu chưa?"
"Vâng!"
Tề Nhạc thì thầm: "Thập đệ ta từ nhỏ đã vì ta mà chịu khổ gặp nạn, những này ở lại Hồn Vương phủ của các ngươi thì nhớ phải chăm sóc cho tốt, nếu không..."
"Thất điện hạ yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ dốc toàn lực chăm sóc cho thập điện hạ!"
Tề Hồn giờ phút này khom người nói.
Thất hoàng tử Tề Nhạc cùng thập hoàng tử Tề Hạo Vũ là huynh đệ cùng một mẹ.
Hồi nhỏ, thái tử điện hạ đã từng tìm cách hãm hại Tề Nhạc, kết quả là Tề Hạo Vũ phải chịu thay.
Bởi vậy, Tề Hạo Vũ bị Thánh Chủ trách phạt, cho nhốt vào hầm băng một tháng.
Vì vậy mà để lại mầm bệnh, mỗi lần tu hành thì hồn phách sẽ như bị rơi vào hầm băng.
Việc này có rất nhiều người đều biết.
Cho nên thất hoàng tử cực kỳ bảo vệ thập hoàng tử.
Ai dám động đến thập hoàng tử, thất hoàng tử tuyệt đối sẽ trả thù như phát điên!
Cho dù là thái tử điện hạ cùng tam hoàng tử điện hạ có đứng về phe đối lập với thất hoàng tử nhưng những năm gần đây cũng chưa từng động đến thập hoàng tử.
Tề Nhạc hoàng tử thản nhiên nói: "Nếu như thế, tối nay ta sẽ rời đi, chuẩn bị các chuyện sau này, ngươi cứ xem mà làm!"
"Vâng!"
Tề Nhạc đứng dậy, giữa không trung có chín con chim ưng hạ cánh xuống.
Đám chim ưng kia xòe hai cánh ước chừng trăm trượng, giờ phút này, phía trên có hơn trăm người, nhìn kỹ thì đều là cao nhân Thiên Thánh.
Tề Nhạc nhảy lên, bóng dáng dần dần biến mất không thấy gì nữa.
Cho tới giờ khắc này, Tề Hồn mới chậm rãi thẳng tắp thân thể.
Mấy vị hoàng tử này đều là nhân vật khủng bố.
Hiện nay là Thiên Thánh, tương lai có thể thành Thánh Vương, là nhân trung long phượng.
Tề Hồn biết, ông ta nhất định phải chọn một nơi để đầu quân.
Nhưng lựa chọn thất hoàng tử liệu có đúng hay không?
Ông ta không biết!
Tề Hồn đứng trên lầu các, Tề Hồn nhìn bóng đêm, thời gian chậm rãi trôi qua, chân trời dần dần xuất hiện ánh sáng...
Khánh Vương quận!
Khánh Vương phủ.
Tần Ninh giờ phút này thở ra một hơi, chậm rãi đứng dậy.
"Xem ra, ngươi cũng không phải là chỉ đơn giản là vận hành sức mạnh tam hồn thất phách bị nghịch chuyển dẫn đến bị thương, mà là trúng độc!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Độc tố trong cơ thể ngươi cũng không phải là ngày một ngày hai, chỉ sợ là đã mấy năm nay rồi. Hơn nữa, nó sẽ không bám vào mạng sống của ngươi, mà là khi ngươi muốn phá thì nó sẽ xâm nhập tam hồn thất phách của ngươi, dần dần khiến cho tam hồn thất phách xuất hiện nghịch chuyển".
"Ta ngưng tụ độc tố trong cơ thể ngươi vào hồn hải, hiện tại chí ít sẽ không tạo thành thương tổn với tu vi của ngươi nữa. Lát nữa đem dược liệu tới, ta sẽ giúp ngươi luyện chế thành đan dược, tiêu trừ hết độc tố".
Giờ phút này, Tề Khánh đứng dậy, nghiêm nghị chắp tay nói: "Cảm ơn Tần công tử!"
Giờ khắc này, ông ta cảm nhận tam hồn thất phách trong cơ thể đã bắt đầu vận chuyển bình thường.
Mặc dù không biết Tần Ninh dùng biện pháp gì, nhưng cách làm này... đúng là điêu luyện sắc sảo!
Hơn nữa lại là do một hậu bối Địa Thánh thất phách làm ra.
Quả thực là không dám tin.
"Đan dược thành, không tới một tháng, ngươi liền có thể khôi phục như lúc ban đầu, nếu là vận khí tốt, nói không chừng có thể tiến thêm một bước, thành Thiên Thánh cửu phẩm".
"Nhưng nhớ lấy, trong một tháng này, không được bộc phát hồn phách quá độ, nếu không sẽ kinh động đến hồn hải, làm cho độc tố bộc phát ra, đến lúc đó thần tiên hạ phàm cũng không cứu được ông”.
Tề Khánh nghe vậy thì cung kính gật đầu.
Không thể không nói, đêm qua Tần Ninh đột nhiên xông vào khiến ông ta không vui.
Nhưng chỉ sau một đêm đã khiến cho ông ta thấy Tần Ninh không đơn giản.
Xem ra là con trai mình nói đúng, Tần Ninh là cao nhân!
Tề Khánh đi ra ngoài, định tiễn Tần Ninh về nghỉ.
"Vương gia!"
Nhưng có mấy người mặc đồ đen lại xuất hiện.
"Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Một người đàn ông đứng đầu lúc này khom người nói: "Bên Hồn Vương quận truyền tin đến, nói bốn vị thế tử cùng quận chúa đêm qua vào Hồn Vương phủ trong Hồn Vương quận chuyện gì, trước mắt còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng quận chúa và thế tử đã quay về..."
"Tư Tư và Tề Bác?"
Tề Khánh vương gia khẽ nói: "Hai cái đứa bất hiếu này, đêm qua ta cho chúng nó quỳ gối trong từ đường, ai cho chúng chạy ra ngoài?"
"Vương gia!"
Người đàn ông kia do dự một lúc rồi nói: "Tiểu thế tử... khó mà giữ được tính mạng..."
Lời này vừa nói ra, Tề Khánh vương gia đang từ phẫn nộ liền chuyển thành kinh ngạc, rồi biến thành lo lắng.
"Giờ đang ở đâu rồi?"
"Nhóm ám tiêu đang trên đường đưa quận chúa cùng tiểu thế tử về phủ rồi ạ!”
"Mau dẫn ta đi xem một chút!"
Vào giờ phút này, Tề Khánh vương gia tái mặt, bước nhanh chân rời đi, mặc kệ cả Tần Ninh.
Tần Ninh giờ phút này đứng yên tại chỗ, không hiểu lắm.
Tề Hồn vương gia cùng Tề Khánh vương gia có quan hệ cực tốt.
Tề Bác đêm qua đi Hồn Vương phủ phải chăng là vì muốn gặp người trong lòng mình?
Muốn bỏ trốn?
Nhưng... Không đến mức bị thương chứ?
Tần Ninh suy tư một chút rồi bước đi theo.
Hắn không phải người thích xen vào chuyện của người khác.
Nhưng Tề Bác...
Tâm tư đơn thuần, mà lại còn đồng ý giúp hắn nói với cha đi tìm Địch Nguyên!
Còn nữa, cái tên này bị các huynh trưởng lừa mà cũng không biết, đúng là ngây thơ vô hại.
Khánh Vương phủ.
Trong đại sảnh tiền viện.
Tề Khánh giờ phút này đi qua đi lại, lo lắng chờ đợi.
"Vương gia, về rồi ạ!"
Một tiếng thông báo vang lên.
Tề Khánh lập tức đi ra đại sảnh.
Lúc này, mấy người hộ vệ mặc nhuyễn giáp hắc ám khiêng hai người đi vào.
Chỉ thấy một cô gái trong đó, mái tóc tán loạn, gương mặt sưng phồng, quần áo rách tả tơi, được đắp bởi một chiếc áo khoác đen, nhưng vô hình vẫn có thể thấy được những vết bàn tay và ngón tay hằn lên trên người...
Tề Tư Tư!
Vào giờ phút này, dáng vẻ của Tề Tư Tư so với tư thế hiên ngang của cô ấy hôm qua, quả thực ... như hai người khác nhau.
Mà người nằm trong lòng cô ấy thì lại là Tề Bác.
Nhưng Tề Bác lúc này chân tay đều đứt gãy, ánh mắt ngây dại, không chút nhúc nhích. Hai mắt mở trừng trừng, toàn thân nhiễm đầy máu, giống như… một cỗ máy, không có chút tình cảm nào.
Chương 1764: Ta sẽ cố gắng hết sức
"Tư Tư... Bác Nhi..."
Tề Khánh vương gia thấy cảnh này, cả người gần như lảo đảo, suýt thì ngã nhào xuống mặt đất.
"Chuyện này là sao... là sao chứ..."
Tề Khánh vương gia giờ phút này như già thêm mười tuổi, hai tay run rẩy sờ gương mặt con gái mình, lại chạm vào con trai mình.
"Mau tìm Lý đại sư đến, nhanh lên!"
Vào giờ phút này, ánh mắt Tề Khánh mang theo niềm đau phát ra từ tận đáy lòng.
Lòng thương con!
Mọi người đều có!
Ông ta biết mình không sống được lâu nữa, cho nên mới để Tề Tư Tư lấy thập hoàng tử, để Tề Diệp lấy Tề Uyển Nhi để tính mạng hai người được an toàn.
Ông ta biết, sau khi mình qua đời thì ba đứa con trai của mình sẽ không bỏ qua Tề Tư Tư cùng Tề Bác.
Nhưng ông ta không còn cách nào, chỉ đành như vậy.
Nhưng sau một đêm, mọi chuyện đã khác.
Ông ta có thể khôi phục, sẽ không chết.
Thập hoàng tử, Tề Diệp đếch gì, ai cũng không thể ngăn cản quyết định của ông ta.
Ông ta đã chuẩn bị thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Nhưng... Chuyện này rốt cuộc là sao?
Cả vương phủ lúc này đều rối bời.
Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh và Tề Diệp lại không trở về.
Mà giờ khắc này, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa cũng bị sự ồn ào đánh thức, đi ra xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
"Tề Tư Tư... Tề Bác..."
Giản Bác ngẩn ngơ.
Hôm qua hai người vẫn còn hoạt bát, tại sao hôm nay… lại như thế này?
Giờ phút này, vài vị thánh đan sư đang bắt mạch cho Tề Bác.
Một vị đại sư giờ phút này đến bên cạnh Tề Tư Tư, muốn chẩn bệnh cho Tề Tư Tư nhưng lại bị từ chối.
Không bao lâu, vài vị đại sư tụ tập lại bên cạnh Khánh Vương.
"Tiểu thế tử... bị thương rất nặng, thân thể bị phá hủy nghiêm trọng, lại thêm việc… dường như đã bị kích thích quá lớn, khiến cho tam hồn thất phách rơi vào bờ sụp đổ, Khánh Vương gia... chúng ta... bó tay bất lực!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Khánh Vương gia tái nhợt, ngã ngồi trên mặt đất.
Giờ khắc này, mọi người đều nhìn thấy.
Hai bên tóc mai của Khánh Vương gia trong nháy mắt hóa trắng.
Đầu bạc trong phút chốc!
Cú đả kích này làm cho Khánh Vương gia khó mà chống đỡ được.
Tề Tư Tư nghe vậy thì hơi sững sờ, sau đó mới đứng dậy, nhìn Khánh Vương gia.
"Cha..."
Tề Tư Tư giờ phút này nói chuyện lạnh lùng, giống như là mất đi tình cảm: "Tứ đệ nói, là đệ ấy quá ngu ngốc, có lỗi với cha".
Tề Khánh vương gia nghe đến lời này thì giậm chân đấm ngực, hai mắt đỏ hồng, nhịn không được gầm nhẹ nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tề Tư Tư giờ phút này từ từ nói với giọng lãnh đạm: "Tề Hồn vương gia đã đầu quân cho thất hoàng tử điện hạ từ lâu, giữ mối quan hệ tốt với cha chẳng qua là muốn dụ cha cùng đầu quân cho hắn ta".
"Chỉ là lâu như vậy mà cha cũng không có động thái gì, cho nên... thất hoàng tử quyết định động thủ, hạ độc với người để Tề Diệp tiếp nhận vị trí của người".
"Đêm qua con đến Hồn Vương phủ là muốn gặp Tề Ngọc Phong và Tề Uyển Nhi, cùng nhau thương lượng chuyện cả bốn cùng cao chạy xa bay".
"Tề Ngọc Phong đã là người của thất hoàng tử từ lâu".
"Con bị thập hoàng tử làm nhục, mà những chuyện này tứ đệ đều tận mắt chứng kiến. Còn tên Tề Diệp kia lại còn làm nhục Tề Uyển Nhi… ngay trước mặt tứ đệ!"
"Tứ đệ bị Tề Phương Vũ cùng Tề Hồi Minh đánh gãy tứ chi".
"Tề Uyển Nhi không chịu nhục, tự sát ngay trước mặt tứ đệ!"
Tề Tư Tư giờ phút này nói ra từng câu từng chữ.
Giọng điệu nghe sao mà lạnh lùng, sao mà bình tĩnh.
Giống như đang kể một câu chuyện mình được chứng kiến chứ không phải thuật lại những gì mình đã trải qua.
Giọng điệu này khiến cho Tần Ninh biết được.
Tề Tư Tư giờ phút này... đã hoàn toàn mất hết cảm xúc.
Sự tuyệt vọng!
Đang chiếm cứ nội tâm của cô ấy.
Chuyện đêm qua, chỉ riêng nghe Tần Tư Tư kể thôi cũng đủ để thấy lạnh run trong lòng.
Càng không phải nói đến việc tận mắt nhìn thấy, đích thân trải qua...
Vào giờ phút này, Tề Tư Tư mặt không biểu tình, bên trong viện yên tĩnh như tờ.
Tề Tư Tư đến trước mặt Tần Ninh, chắp tay nói: "Tứ đệ ta còn nói, chuyện mà đệ ấy đã đồng ý với Tần công tử... đệ ấy xin lỗi vì đã không làm được!"
Tần Ninh nghe vậy thì hơi sững sờ.
Tần Ninh gật đầu, đi tới trước mặt Tề Bác, bàn tay nhẹ nhàng đưa ra, sau một lúc lâu thì mở miệng nói: "Tam hồn thất phách đang ở bên bờ biên giới sụp đổ, có lẽ ta có thể để hắn ta sống sót, chỉ là sau đó... e là khó có thể khôi phục lại bình thường!"
Lời này vừa nói ra, Lý đại sư kia đã nói: "Tam hồn thất phách đều sắp vỡ vụn, ngươi làm sao..."
"Ngươi làm không được thì câm ngay”.
"Nói nhiều một câu, ta sẽ... giết ngươi!"
Tần Ninh lạnh nhạt nói, sau đó nhìn Tề Khánh cùng Tề Tư Tư: "Chuẩn bị dược liệu theo yêu cầu của ta: Thất Hồn Thảo, Linh Lung Hoa, Ngũ Tinh Thụ Quả, Ngân Sam Linh Diệp..."
Tần Ninh một hơi nói ra mấy chục loại thánh dược, rồi chậm rãi nói: "Đi chuẩn bị đi!"
"Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa, ba người các ngươi hộ pháp cho ta!"
Tần Ninh nói xong thì ôm Tề Bác, đi vào hậu đường tìm một gian phòng.
Vào giờ phút này, Tề Khánh lập tức sắp xếp người đi làm.
Một phen bận rộn.
Trong phòng, Tần Ninh nhìn Tề Bác lúc này đang vô cùng yên tĩnh, sau đó nhìn Tề Tư Tư nói: "Ta cũng không hoàn toàn nắm chắc, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức".
"Nhưng cho dù sống sót thì có lẽ... cũng chỉ có trí thông minh của đứa bé sáu, bảy tuổi mà thôi..."
Tần Ninh đúng là có khả năng thông thiên.
Nhưng cũng không phải là năng lực nghịch thiên!
Tam hồn thất phách của Tề Bác đã bắt đầu vỡ nát.
Muốn hắn ta khôi phục bình thường, cho dù là dùng đến Đại Tác Mệnh Thuật thì Tần Ninh cũng không dám nói trước.
Tề Tư Tư nghe vậy thì hơi ngưng lại, thản nhiên nói: "Có lẽ như vậy cũng là kết quả tốt nhất với đệ ấy!"
"Cho nên..."
Tần Ninh giờ phút này nói tiếp: "Có lẽ cô đã phải chịu nhiều điều còn kinh khủng hơn hắn ta, nhưng cô cũng phải hiểu rằng, nếu hắn ta sống sót thì cũng phải cần người chăm sóc…”
Nghe vậy, Tề Tư Tư lập tức sững sờ.
Ngay sau đó thì nước mắt rơi như mưa.
Cô ấy chỉ muốn đưa Tề Bác về, sau đó kết liễu đời mình.
Sống!
Cô ấy còn có thể sống được sao?
Giờ khắc này, Tề Tư Tư rốt cuộc không chịu nổi nữa.
Tần Ninh không nói nhiều.
Có những chuyện cần chính bản thân phải chấp nhận và vượt qua!
Nhan Như Họa đưa Tề Tư Tư ra ngoài.
Tần Ninh nhìn Giản Bác cùng Tấn Triết, mở miệng nói: "Đại khái cần một ngày đến ba ngày, không được để bất kỳ kẻ nào quấy rầy, nếu không, ta có thể cũng sẽ phải chết..."
Nghe đến lời này, Giản Bác cùng Tấn Triết đều thận trọng gật đầu.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn Tề Bác đang nằm trên giường, cười khổ nói: "Ta xưa nay không thích xen vào việc của người khác, lần này... xem chừng thật đúng là muốn xen vào một lần. Tên nhóc nhà ngươi cũng đừng chết, ngươi đã đồng ý giúp ta tìm người rồi kia mà!"
Vào giờ phút này, hồn lực cùng phách lực mạnh mẽ trong cơ thể Tần Ninh ngưng tụ mà ra, từng cây dược liệu trong gian phòng cũng trôi nổi mà tới…
Cùng lúc đó, trong Khánh Vương phủ.
Tề Khánh giờ phút này, hai bên tóc mai trắng xóa, lóe ra ánh sáng dưới ánh mặt trời.
Tề Khánh mặc khải giáp, lúc này lộ rõ mấy phần uy nghiêm.
"Khánh Vương Vệ!"
"Có!"
Tiếng hô vang lên chấn nhiếp lòng người.
"Tề Hồn của Hồn Vương phủ làm nhục con gái ta, Tề Khánh ta tuy không cần cái mạng này, nhưng cũng sẽ khiến cho Tề Hồn phải trả giá đắt!"
"Hiện tại, lập tức thông báo cho quận vương bảy quận đi thẳng tới Tề Hồn vương phủ".
"Vâng!"
Một trận rung chuyển lúc này tràn ngập ra...
Chương 1765: Vô sỉ đến cực điểm
Ánh mắt của Tề Khánh vào giờ phút này đỏ ngầu như máu.
Tề Tư Tư...
Tề Bác...
Hai con gặp nạn khiến cho ông ta đã quên hết những gì Tần Ninh đã nói.
Lần này, không cầu sống, chỉ cầu chết!
Nhưng cho dù là bản thân phải chết đi nữa, thì tên khốn Tề Hồn kia... cũng phải trả một cái giá tương tự!
Toàn bộ Khánh Vương quận, bao gồm cả bảy quận phụ thuộc, lúc này đều âm thầm rung chuyển...
Chỉ trong một ngày, Tề Khánh đã gọi các cao thủ đến từ bảy quận phụ thuộc đến đây tập hợp, tiến thẳng tới Hồn Vương quận!
Mà cùng lúc đó, Hồn Vương quận, Hồn Vương phủ cũng đang có một nhóm võ giả tập trung.
Người cầm đầu chính là Tề Hồn.
Vào giờ phút này, ánh mắt Tề Hồn mang theo mấy phần lãnh đạm, nhìn bốn phía.
"Các vị!"
Tề Hồn mở miệng nói: "Ta vừa nhận được tin tức, Tề Khánh vương gia không hiểu sao lại tập hợp một nhóm Thiên Thánh đi tấn công Hồn Vương quận chúng ta".
"Ta không biết Tề Khánh lấy thánh chỉ tử đâu mà lại dám tự mình điều động cao thủ của bảy quận phụ thuộc xông tới Hồn Vương quận chúng ta".
"Cho nên lần này hy vọng mọi người phái Vệ Vương quận ra, kết quả mọi chuyện ra sao, một mình Tề Hồn ta gánh chịu".
Đám người phía dưới im lặng không nói.
Nhưng khí tức phát ra bên ngoài lại vô cùng mạnh mẽ.
Vô số bóng người đã dần dần tản đi.
Tề Hồn giờ phút này nhìn hai bên xung quanh, nói: "Chuẩn bị xong tấu chương chưa?"
"Khởi bẩm vương gia, đã chuẩn bị xong rồi ạ".
Một người trong đó khom người nói: "Giết Tề Khánh, sau đó trình cho Thánh Chủ".
"Được!"
Tề Hồn giờ phút này cười khẩy: "Tề Khánh vương gia, thân là một trong thập vương mà dám tự tiện động binh, tiến đánh vương gia quận lân cận, ý đồ mưu phản, tội danh này đúng là vừa khéo".
"Những người biết chuyện đêm qua, trừ vài vị thế tử cùng thập hoàng tử, toàn bộ giết!"
"Không có chứng cứ, Tề Khánh lần này chết trong Hồn Vương quận chúng ta, lại thêm thất hoàng tử âm thầm điều khiển, để ta xem có ai có thể ra mặt chứng minh cho ông ta".
"Trung lập? Sao mà nực cười?"
Tề Hồn khinh bỉ nói: "Khi các hoàng tử không muốn để ngươi trung lập, ngươi cũng không thể nào trung lập nổi!"
"Chuyện cho tới bây giờ, cho dù là đã chết thì cũng không ai dám thay ngươi nói chuyện đâu. Tề Khánh... sao ngươi lại không hiểu điểm này nhỉ..."
Vào giờ phút này, Hồn Vương phủ cũng bắt đầu bận rộn hẳn lên.
...
Mặt trời chói chang, Hồn Vương phủ vốn đang bình lặng, bỗng nhiên ở trên không xuất hiện vô số tiếng chim ưng kêu gào. Khí tức khủng bố như muốn cuốn sạch từng làn gió đã bao phủ toàn bộ vương phủ.
Tất cả mọi người đều cảm giác được khí tức kinh khủng này.
Vào giờ phút này, Tề Hồn đi ra khỏi dinh thự trong vương phủ, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Có hơn ngàn người đang đứng ở trên đó.
Tuyệt đại đa số chính là là cảnh giới Địa Thánh, mà trăm người phía trước đều không ngoại lệ là cao nhân Thiên Thánh.
Thấp nhất là Thiên Thánh nhất phẩm, cao nhất, chính là Tề Khánh vương gia đứng đầu - Thiên Thánh bát phẩm.
Vào giờ phút này, Tề Khánh đi đầu, cầm trong tay một thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao, nhìn xuống phía dưới, phẫn nộ quát: "Tề Hồn, đồ khốn kiếp nhà ngươi, mau cút ra đây cho ta!”
Tiếng rít gào vang vọng khắp Hồn Vương quận.
Giờ khắc này, Tề Hồn bay lên bầu trời, nhìn về phía trước.
"Tề Khánh huynh có chuyện gì vậy? Huynh đang làm gì thé này?"
Tề Hồn giờ phút này kinh ngạc nói.
"Vô sỉ!"
Tề Khánh giờ phút này lạnh lẽo nói: "Ngươi làm nhục con gái và con trai của ta, bây giờ việc gì phải giả mù sa mưa?"
"Giao bốn người Tề Ngọc Phong, Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh và Tề Diệp ra đây, bản vương muốn giết bọn chúng, báo thù cho con gái!"
Tề Khánh lúc này đã ở trong trạng thái vô cùng phẫn nộ.
"Tề Khánh đối xử với ngươi như huynh trưởng, từ trước tới nay hỗ trợ lẫn nhau, nhưng ta lại không ngờ cái loại lòng lang dạ sói nhà ngươi đã đầu quân cho thất hoàng tử từ lâu, độc của ta là do ngươi hạ đúng không?"
"Hôm nay, không giao ra bốn tên kia, dù là bản vương mất mạng ở đây thì Hồn Vương phủ các ngươi cũng phải trả một cái giá cực đắt!"
Mỗi chữ mỗi câu đều tràn ngập phẫn nộ.
Tề Hồn giờ phút này lại sững sờ, nói: "Tề Khánh huynh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Ta không biết gì hết, Tư Tư bị sao thế? Tề Bác cũng bị làm sao à? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Tề Khánh càng thêm đỏ, sát khí bành trướng.
"Ngươi còn giả vờ nữa à!"
Tề Khánh giờ phút này nộ hỏa công tâm, tay cầm trường đao chém ra.
"Để ta tiêu diệt Hồn Vương phủ của ngươi, để xem ngươi còn giả vờ nữa hay không!"
Giờ khắc này, Tề Hồn sắc mặt kinh hãi, vội vàng nói: "Khánh huynh, nhất định là có hiểu lầm trong chuyện này, ta thật sự không rõ là có việc gì đang xảy ra ở đây!"
"Aaa..."
Tề Khánh giờ phút này tức sùi bọt mép, tóc trắng phơ, xông phi tới.
"Giết cho ta!"
Vô sỉ đến cực điểm!
Lúc trước sao ông ta lại thân thiết với Tề Hồn cơ chứ?
Kẻ này quả thực là vô sỉ đến cực điểm!
Giờ khắc này, bên khóe miệng Tề Hồn lóe lên một đường cong rồi biến mất.
"Tề Khánh, nếu ngươi cứ không biết tốt xấu như thế thì cũng đừng trách ta vô tình".
"Đừng giả bộ, Tề Hồn, hôm nay, ngươi không chết thì ta đi đời thế thôi!"
Oanh...
Trong chốc lát, hơn ngàn người đi theo Tề Khánh chen chúc xông ra, trực tiếp tấn công.
Tề Hồn giờ phút này vung tay lên.
Trong khoảnh khắc, cũng có hơn ngàn người từ trong vương phủ xông ra.
Thấy cảnh này, ánh mắt Tề Khánh càng thêm hung ác.
Cái tên khốn này đã sớm biết ông ta sẽ đến.
Đã chuẩn bị kỹ càng hết thảy.
"Tư Tư, Bác Nhi..."
Tề Khánh thì thầm nói: "Là vi phụ có lỗi với các con, hôm nay dù có phải chết thì vi phụ cũng sẽ thẳng tiến không lùi!"
Tần Ninh bảo ông ta không thể quá mức vận dụng sức mạnh của tam hồn thất phách nếu không khí độc sẽ tỏa ra, ông ta chắc chắn sẽ phải chết.
Ông ta có thể nhẫn nhịn một tháng rồi tiếp tục mưu đồ đại kế.
Thế nhưng...
Con trai còn đang khó giữ tính mạng, con gái thì bị làm nhục, ông ta… nhất thời không thể nhẫn nhịn nổi.
Hữu dũng vô mưu?
Có một số thời khắc lại không thể nhẫn nhịn nổi.
Ẩn núp?
Ẩn núp là thế nào?
Nếu ông ta ẩn núp một tháng này, chỉ e chưa bị độc tố hại chết thì cũng sẽ chết vì tức!
"Giết!"
Vừa nghĩ đến đây, Tề Khánh tiếp tục xông lên.
Hôm nay, không cầu sống, chỉ cầu chết!
Oanh...
Trong chốc lát, Tề Khánh cùng Tề Hồn va chạm cực mạnh.
Mà các võ giả ở quận thành phụ thuộc của hai vương gia cũng bắt đầu chém giết.
Hồn Vương phủ bộc phát ra trận chiến kinh thiên động địa.
Trên trăm vị Thiên Thánh, mấy trăm vị Địa Thánh giao chiến khiến cho toàn bộ Hồn Vương quận bộc phát ra âm thanh kinh hồn.
Mà lúc này, tại một tòa lầu cao cách Hồn Vương phủ mấy chục dặm trong Hồn Vương quận.
Tề Ngọc Phong, Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh và Tề Diệp đang ở đây.
"Đánh nhau rồi kia..."
Tề Phương Vũ giờ phút này mỉm cười nói: "Xem ra đúng là như tam đệ nói, người cha đáng kính của chúng ta thấy dáng vẻ của Tề Tư Tư cùng Tề Bác thì không thể nhịn nổi nữa!"
Tề Diệp nghe đến lời này, khẽ cười nói: "Đó đương nhiên, Tề Bác từ trước đến nay vẫn luôn là con trai yêu của cha mà!"
"Nếu như chúng ta cứ như vậy giết hai người kia thì cha chưa chắc đã xúc động đến mức này!”
"Lão tam, mưu kế của đệ hung ác thật, lần này coi như là đưa cha chúng ta vào chỗ chết rồi đấy".
Tề Diệp nghe đến lời này cũng chỉ cười: "Cha không chết thì sao ta có thể trở thành vương gia đời tiếp theo được?"
Nghe được thanh âm kia, thân thể Tề Tư Tư run lên.
Từ trong gian phòng có một thanh niên mặc áo bào Thanh Long màu bạc bước ra.
Nhìn kẻ này có vẻ mập mạp, đôi mắt nhỏ hẹp vô quang đang chăm chú nhìn Tề Tư Tư.
"Tề Hạo Vũ! Sao ngươi lại ở đây!"
Tề Tư Tư giờ phút này sắc mặt trắng nhợt.
Thập hoàng tử Tề Hạo Vũ!
Sao hắn ta lại ở đây?
Tề Tư Tư lập tức nhìn sang Tề Ngọc Phong, kinh ngạc nói: "Ngọc Phong đại ca, huynh..."
"Tư Tư, thập hoàng tử ngưỡng mộ muội đã lâu, muội gả cho thập hoàng tử thì chính là thành viên của hoàng thất, cớ gì phải từ chối chứ?"
Tề Ngọc Phong giờ phút này tao nhã như ngọc, cười nhạt nói.
"Tề Ngọc Phong! Ngươi..."
Tề Tư Tư giờ phút này sững sờ quát: "Cha ngươi cùng cha ta hỗ trợ lẫn nhau, đều là trung lập, ngươi đầu quân cho thất hoàng tử như vậy mà không sợ cha ngươi..."
"Ai bảo cô cha ta là trung lập hả?"
Tề Ngọc Phong giờ phút này lại cười nhạt, nói: "Cha ta đã đầu quân cho thất hoàng tử từ lâu rồi!"
"Thập đại vương gia, thất hoàng tử có Tề Kiện vương gia ủng hộ, Tề Hủ vương gia ủng hộ, cùng với cha ta ủng hộ..."
"Vốn dĩ cha ta cùng cha cô có thâm giao, thất hoàng tử hi vọng cha cô có thể đầu quân cho ngài ấy, nhưng cha cô vẫn ngây thơ cho là bản thân có thể đứng yên trong tranh đấu hoàng thất".
"Cho nên, thất hoàng tử chờ không nổi, mà cha cô... sắp chết... Thất hoàng tử hiện tại đã bắt đầu động thủ".
Tề Ngọc Phong giờ phút này thản nhiên nói: "Cô lấy thập hoàng tử là chuyện tốt".
"Cô là hòn ngọc quý trong tay Tề Khánh vương gia, thập hoàng tử lại là em trai cùng cha cùng mẹ với thất hoàng tử, cô lấy thập hoàng tử thì thánh quốc Đại Tề sẽ hiểu được cha cô chính là người của thất hoàng tử!"
Vào giờ phút này, Tề Tư Tư tràn ngập sợ hãi.
Đây là Tề Ngọc Phong sao?
Đây là Ngọc Phong ca ca, người lớn lên từ nhỏ với cô ấy sao?
Vào giờ phút này, thân thể Tề Tư Tư phát lạnh, bất giác muốn đi ra.
Nhưng khi vừa bước ra, Tề Tư Tư lại ngã nhào xuống đất, thân thể như nhũn ra, không có nổi một chút sức lực nào.
Tề Ngọc Phong giờ phút này mỉm cười nói: "Cha cô không đồng ý như thế, cho nên chúng ta mới nghĩ ra chút mưu kế đó là để cho cô và thập hoàng tử gạo nấu thành cơm trước, coi như là ép cha cô đến tuyệt lộ".
Sắc mặt Tề Tư Tư giờ phút này đỏ bừng, thân thể khô nóng, nhìn Tề Ngọc Phong.
Nước trà có vấn đề!
"Tề Ngọc Phong, ngươi sẽ không được chết yên ổn đâu!"
Tề Tư Tư giờ phút này gầm lên.
"Thập hoàng tử điện hạ!"
Tề Ngọc Phong giờ phút này lại chắp tay, cười nói: "Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, thập hoàng tử xin cứ hưởng thụ, tại hạ cáo lui!"
Thập hoàng tử giờ phút này cười nói: "Được, tốt lắm, nói với cha ngươi, ta và thất ca sẽ ghi nhớ tấm lòng của ông ta!"
"Vâng!"
Tề Ngọc Phong giờ phút này quay người rời đi, đóng cửa phòng…
"Không... Đừng mà..."
Từng tiếng kêu thê lương vang lên.
Tề Ngọc Phong giờ phút này đứng chắp tay tại đình viện, sắc mặt lạnh nhạt.
"Phong Nhi..."
Bỗng nhiên một người đàn ông trung niên xuất hiện.
"Phụ vương!"
Tề Hồn vương gia lúc này đi tới bên cạnh Tề Ngọc Phong, vỗ vai Tề Ngọc Phong, trấn an: "Vì Hồn Vương phủ chúng ta..."
"Cha!"
Tề Ngọc Phong giờ phút này chỉ cười nói: "Con chẳng có ý gì với Tề Tư Tư đâu ạ, biểu hiện của những năm gần đây chỉ là ngụy trang mà thôi, cha đừng lo!"
Tề Hồn hơi sững sờ, lập tức cười nói: "Không hổ là con trai ta, công vu tâm kế, như vậy mới làm nên chuyện lớn chứ!"
"Cha, con hiểu mà".
Tề Ngọc Phong giờ phút này hơi do dự, mở miệng nói: "Cha, Uyển Nhi... thật sự phải lấy Tề Diệp sao? Vậy thì lãi cho tên đó quá!"
Nghe đến lời này, Tề Hồn chỉ cười nói: "Uyển Nhi vốn là sự cố của bản vương với tỳ nữ, những năm gần đây, nếu không phải là Tề Bác cảm mến nó thì nó làm gì có thân phận và địa vị như bây giờ chứ?"
"Có phải là con không hiểu vì sao ta lại cho nó lấy Tề Diệp không?"
Tề Hồn vương gia cười nói: "Tề Khánh trúng độc, biết mình sắp chết, nhưng ông ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng bản thân lại bị ta hạ độc".
"Mà ba tên Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh cùng Tề Diệp đầu quân cho thất hoàng tử, ba huynh đệ đã cố ý tiết lộ việc này cho Tề Khánh biết".
"Tề Khánh biết ba đứa con này của mình là cùng một mẹ, Tề Bác thì không, cho nên ba đứa chúng nó chắc chắn sẽ giết Tề Bác. Thế nên ông ta mới lùi một bước để có đường lui cho mình, để Tề Diệp thành hôn với Uyển Nhi, cắt đứt tâm tư Tề Bác, để sau này khi ông ta chết thì Tề Diệp có thể nể mặt mà cho Tề Bác sống sót".
Nghe đến lời này, Tề Ngọc Phong khẽ cười nói: "Tề Khánh vương gia đúng là thương con".
"Đó là chuyện đương nhiên!"
Tề Hồn vương gia cười nói: "Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh và Tề Diệp là nơi Tề Khánh gửi gắm kỳ vọng, nhưng ông ta hẳn cũng không nghĩ tới ba đứa con trai của mình những năm gần đây đã đầu quân cho thất hoàng tử điện hạ".
"Trước mắt, ông ta biết bản thân sắp đi đời, lại biết thủ đoạn của ba đứa con kia, đương nhiên là sẽ phải nghĩ mọi cách để bảo vệ đứa con ngu ngốc nhất rồi!"
Vào giờ phút này, hai cha con đứng trong viện, trong gian phòng liên tục phát ra tiếng kêu thê lương của Tề Tư Tư...
Soạt soạt soạt...
Tiếng xé gió vang lên, hai bóng người xuất hiện.
"Khởi bẩm vương gia và thế tử, ba vị thế tử điện hạ gồm Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, cùng với Tề Diệp tới ạ".
Lời này vừa nói ra, Tề Ngọc Phong nhướng mày nói: "Đám người đó tới làm cái gì?"
"Không chỉ có ba người đó mà, Tề Bác thế tử cũng tới..."
Nghe đến lời này, Tề Ngọc Phong nhíu mày.
"Ba tên này lại muốn làm cái gì đây?"
Tề Hồn giờ phút này nhìn con trai mình, nói: "Ngọc Phong, trong ba huynh đệ này, tuy Tề Phương Vũ là người dẫn đầu, nhưng thực ra thì Tề Diệp mới là người có thiên phú mạnh nhất!"
"Thất hoàng tử đích thân nói cho ta biết, Tề Diệp chính là là Thiên Luân Thánh Nhân Thể, mà lại là kiểu vừa mới thức tỉnh. Nếu đắc tội Tề Phương Vũ cùng Tề Hồi Minh thì không sao, nhưng đừng có đắc tội Tề Diệp, thất hoàng tử có ý đẩy hắn ta lên làm người kế nghiệp Tề Khánh đấy!"
Thiên Luân Thánh Nhân Thể!
Tề Ngọc Phong giờ phút này cũng phải thay đổi sắc mặt.
Hắn ta đã nghe đến loại thể chất này, cực kỳ bá đạo. Khi đến cảnh giới Thiên Thánh có thể ngưng tụ Thiên Thánh chi luân, đủ để phóng ra lực bộc phát gấp mấy lần võ giả cùng cảnh giới.
Tề Diệp này... may thật!
"Bọn họ muốn làm cái gì thì con cứ mặc kệ đi, chờ đến lúc Tề Khánh chết đi, Tề Diệp cai quản Khánh Vương phủ, Khánh Vương phủ không có cao nhân Thiên Thánh cảnh giới cao thì Hồn Vương phủ chúng ta mới có thể là trợ thủ đắc lực của thất hoàng tử".
"Vâng, con hiểu ạ!"
Tề Ngọc Phong hiểu rất rõ.
Hoàng quyền tranh đoạt trước giờ đều là như thế.
Những hạng đơn thuần như Tề Bác cùng Tề Tư Tư thì cũng chỉ đều là vật hi sinh trong cuộc chiến tranh đoạt này thôi!
"Ta đi trước, con ở đây chờ đi!"
"Vâng!"
Tề Hồn vương gia cứ thế mà đi.
Tề Ngọc Phong giờ phút này đứng chắp tay ở đình viện.
Tiếng cười đồi trụy cùng tiếng rên trong gian phòng cũng không khiến hắn ta có cảm xúc khác lạ.
Bành...
Mà tại lúc này, cửa viện đột nhiên bị đẩy ra.
Một bóng người phá cửa đi vào.
"Ngọc Phong đại ca?"
Tề Bác mặc trường sam, nhìn thấy Tề Ngọc Phong thì vẻ mặt lo lắng cũng giãn ra.
"Tề Bác? Sao đệ lại tới đây?"
Tề Ngọc Phong thản nhiên nói.
"Ta nghe tam ca nói tỷ tỷ của ta tới tìm huynh, đại ca cùng nhị ca ý đồ bất chính...", Tề Bác vội vàng nói.
Chương 1762: Một đêm hắc ám
"Tỷ ta đâu rồi?"
Tề Bác nhìn đình viện vắng vẻ thì hơi sững sờ.
"Tỷ tỷ của đệ ư..."
Tề Ngọc Phong còn chưa mở miệng thì đã có tiếng cười vang lên.
"Tứ đệ, sao ngươi ngu xuẩn vậy?"
Tiếng cười vang lên, có ba bóng người từ bên ngoài đi đến.
Tề Phương Vũ!
Tề Hồi Minh!
Tề Diệp!
Tề Bác quay người nhìn Tề Diệp, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tề Phương Vũ cùng Tề Hồi Minh ở đây, nhưng Tề Diệp đi cùng hắn ta cơ mà, làm sao có thể… ở cùng một chỗ với hai người này chứ?
"Tư Tư tỷ đâu?"
Tề Bác giờ phút này khẽ quát.
"A..."
Một tiếng kêu thảm lúc này vang lên.
Tề Bác lập tức tái mặt.
"Tư Tư tỷ?"
Tề Bác nhìn vào căn phòng sau lưng Tề Ngọc Phong, sắc mặt khẽ giật mình, lập tức quát: "Tề Ngọc Phong, tỷ ta làm sao vậy?"
"Làm sao đấy? Có để cho người ta vui chơi thỏa thích hay không hả?"
Vào giờ phút này, một giọng nói không kiên nhẫn vang lên, cửa phòng trực tiếp bị đá văng.
Thập hoàng tử Tề Hạo Vũ mặc quần áo không chỉnh tề, lộ ra vòm ngực đi ra, hùng hổ nói: "Tề Ngọc Phong, ngươi làm ăn kiểu gì đó hả?"
Tề Bác nhìn Tề Hạo Vũ quần áo xộc xệch kia.
Sau đó thì nhìn thấy Tề Tư Tư ở sau lưng Tề Hạo Vũ, cả người nhất thời sửng sốt.
"Tỷ..."
"Tề Hạo Vũ, cái tên khốn kiếp nhà ngươi!"
Tề Bác tức giận bừng bừng, bộc phát khí tức Thiên Thánh tam phẩm, vung ra một quyền.
Nhưng tại giờ phút này, Tề Ngọc Phong đã dùng một chưởng ngăn lại.
Tề Bác lập tức rút lui, sắc mặt trắng nhợt, mà phía sau có tiếng gió rít gào, Tề Diệp giờ phút này cũng trực tiếp vung ra một quyền.
Bành...
Tề Bác lập tức phun ra một ngụm máu tươi, té xuống đất.
Mà tại lúc này, Tề Phương Vũ cùng Tề Hồi Minh cũng bước ra, mỗi người vung một cước đạp vào lưng Tề Bác.
"Tỷ..."
Tề Bác giờ phút này giận sôi máu.
"Các ngươi... Tề Ngọc Phong... Tề Diệp... Lũ khốn các ngươi!"
Tề Bác giờ phút này gầm lên: "Tề Ngọc Phong, tỷ ta vẫn luôn thích ngươi, Tề Diệp... Đó cũng là tỷ ngươi... Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, đó là muội muội của các ngươi kia mà!"
Tề Ngọc Phong giờ phút này đứng chắp tay, lạnh nhạt nói: “Nhưng mà... Ta không thích cô ta!"
Tề Diệp giờ phút này ngồi xuống, khẽ vỗ lên mặt Tề Bác, cười nói: "Tề Bác, ngươi còn chưa nhìn rõ tình thế sao?"
"Phụ vương của chúng ta là một lão cổ hủ, tam tử đoạt đích, trung lập? Nói đùa cái gì thế! Chúng ta đều đã đầu quân cho thất hoàng tử".
"Mà ta cũng nói cho ngươi biết, cha sắp chết, sở dĩ cho ta cưới Uyển Nhi là muốn sau này khi ông ta chết đi, ta sẽ tha cho cái mạng chó của ngươi".
"Ngươi ngu si đần độn, sao đến bây giờ vẫn không biết gì vậy hả?"
Mấy người Tề Diệp lúc này cười khà khà.
Mà hoàng tử Tề Hạo Vũ giờ phút này lại cảm thấy hứng thú, nói: "Tề Bác? Đệ đệ ruột của Tề Tư Tư sao? Vậy cũng là em vợ của bản hoàng tử đấy, các ngươi cũng đừng giết chứ!"
Tề Diệp chắp tay nói: "Chúng ta đương nhiên nghe theo lệnh của thập hoàng tử điện hạ rồi!"
"Nhưng có em vợ ở đây thì bản hoàng tử không tiếp tục được!"
Nghe đến lời này, Tề Diệp chắp tay cười nói: "Thập hoàng tử điện hạ, tình cảnh này không phải cũng rất thích hợp sao? Mấy người chúng ta cũng có thể chiêm ngưỡng phong thái của thập hoàng tử nữa!"
Lời này vừa nói ra, Tề Bác giận dữ hét: "Ngươi là cái đồ cầm thú!"
Bành...
Tề Phương Vũ vung xuống một quyền, Tề Bác chỉ cảm thấy thần hồn điên đảo.
Tên thập hoàng tử kia lại nhếch miệng cười nói: "Tề Diệp, nhà ngươi… cũng biết chơi đấy!"
"Đã như vậy, đừng đánh chết, để hắn ta xem cho kỹ!"
Thập hoàng tử giờ phút này nhe răng cười một tiếng, lộ ra vẻ hưng phấn vô cùng.
Bên trong gian phòng, cửa phòng mở ra, Tề Tư Tư không còn một tia phản kháng, thập hoàng tử kia thì lại hưng phấn không thôi...
Lúc này Tề Bác chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người như bị ghìm trong địa ngục.
"Mọi người... đang làm gì vậy?"
Một giọng nói dịu dàng vang lên, ngoài cửa viện xuất hiện một bóng hình mặc đồ trắng.
"Uyển nhi!"
Tề Bác giờ phút này mơ màng thì thầm.
"Tề Bác ca ca?"
Tề Uyển Nhi giờ phút này xuất hiện, mặc một bộ váy trắng, dung mạo điềm tĩnh mang theo vài phần đáng yêu, kinh ngạc nói: "Đại ca... Phương Vũ đại ca... Hồi Minh nhị ca... Diệp tam ca... Mọi người..."
"Aaaaa!"
Nhưng khi Tề Uyển Nhi nhìn thấy cảnh tượng trong căn phòng kia thì lập tức che miệng hô lên.
"Mọi người..."
"Uyển Nhi!"
Tề Diệp đột nhiên đứng dậy, một phát bắt lấy Tề Uyển Nhi, ánh mắt phóng ra ánh sáng.
"Uyển Nhi, sau này muội sẽ là thê tử của ta, hôm nay may mắn có thập hoàng tử ở đây, chúng ta cũng động phòng luôn đi!"
Giờ phút này, sắc mặt Tề Uyển Nhi trắng bệch.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng qua là cô ấy nghe thấy tiếng động lạ nên đi tới.
"Đại ca..."
Tề Uyển Nhi hoảng hốt nói.
Tề Ngọc Phong giờ phút này bước chân ra: "Tề Diệp..."
"Tề Ngọc Phong!"
Nhưng ngay sau một khắc, Tề Diệp đã nói: "Tề Ngọc Phong, cha ngươi chắc đã nói cho ngươi biết rồi đúng không? Ta chính là Thiên Luân Thánh Nhân thể, thất hoàng tử muốn bồi dưỡng ta để tiếp quản vị trí Khánh Vương!"
Lời này vừa nói ra, Tề Ngọc Phong ngừng lại.
"Mà lại, muội muội của ngươi sớm muộn gì cũng là người của ta, hôm nay để cho Tề Bác này nhìn cô gái mà mình yêu mến thần phục ta như thế nào, vậy không hay sao?"
Vào giờ phút này, Tề Diệp gần như điên cuồng.
Tề Bác giờ phút này leo lên bắt lấy cổ chân của Tề Diệp, phun ra một ngụm máu tươi, gầm lên: "Tề Diệp, ngươi... ngươi có còn là con người nữa hay không..."
"Cút đi!"
"Đại ca, nhị ca!"
Tề Diệp giờ phút này cười gằn nói: "Bắt thằng nhãi này lại cho ta, bắt nó phải nhìn cho rõ!"
Tề Phương Vũ cùng Tề Hồi Minh nhe răng cười, nâng Tề Bác lên.
Tề Diệp giờ phút này dùng một tay xé rách quần áo của Tề Uyển Nhi…
Bóng đêm càng thêm u ám...
Đêm này đúng là một đêm địa ngục.
Mà giờ khắc này, bên trong Hồn Vương phủ.
Trên tầng lầu cao nhất của vương phủ, có thể quan sát bốn phía.
Vào giờ phút này, trong lầu các có một người đang ngồi.
Đó là một thanh niên có thân hình mạnh mẽ, cảm giác uy nghiêm nhàn nhạt, mặc mãng bào màu xanh làm nổi bật lên mấy phần cao quý.
Tiếng chân bước lên thang vang lên.
Bên ngoài lầu các xuất hiện một bóng người, chính là Tề Hồn.
"Kính chào thất điện hạ!"
Tề Hồn giờ phút này quỳ hai đầu gối xuống đất, thần thái cung kính.
"Tề Hồn, đại nạn của Tề Khánh đã tới, ngươi cũng phái người quan sát bảy quận do Tề Khánh vương gia cai quản đi. Ta sẽ đi lại trong cung nhiều lần để tranh thủ cho Tề Diệp ngồi vào vị trí của Khánh Vương!"
Thanh niên kia giờ phút này thản nhiên nói.
"Cẩn tuân mệnh lệnh của thất điện hạ!"
Tề Hồn giờ phút này không dám thở sâu.
"Trong số thập vương, Tề Kiện cùng Tề Hủ đều là người hiểu chuyện, Tề Khánh này đúng là không biết điều chút nào, nếu như chịu đầu quân vào Tề Nhạc của ta thì ta cần gì phải hao tâm tổn trí làm ra những chuyện này chứ? Đáng tiếc cho một cường giả Thiên Thánh bát phẩm!"
Một vị Thiên Thánh bát phẩm có ý nghĩa vô cùng quan trọng với thánh quốc Đại Tề.
Nhưng nếu không chiếm được thì hủy đi là xong.
Từ đó, bảy quận do Khánh Vương cai quản cũng sẽ bị Tề Nhạc hắn ta lấy đi toàn bộ!
Tề Hành cùng Tề Hoàn muốn cướp à?
Vậy cũng phải nhìn xem có bản lĩnh này hay không đã!
Chương 1763: Xảy ra chuyện lớn
Tề Hồn giờ phút này khom người nói: "Thất điện hạ mặc dù tuổi trẻ nhưng lại là người có căn cơ mạnh nhất trong số ba vị điện hạ, thất điện hạ anh minh!"
"Đừng có nịnh!"
"Vị đại ca kia của ta có ba vị vương gia Tề Mặc, Tề Ngạo, Tề Diễm ủng hộ".
"Tam ca của ta có Tề Vân Kính cùng Tề Nhất Phong ủng hộ, tuy nói chỉ là hai người nhưng đều là Thiên Thánh thập phẩm, cực kỳ có địa vị trong thánh quốc Đại Tề!"
“Trước mắt, ta chỉ có sự ủng hộ của Tề Kiện, Tề Hủ và ngươi, nếu không cướp được Tề Khánh thì làm sao chiếm được ưu thế đây?"
Hoàng tử Tề Nhạc lạnh nhạt nhìn ra phía xa.
Trong cuộc chiến giữa các hoàng tử của thánh quốc Đại Tề này, có ai mà không tham dự vào?
Ai có dũng khí không tham dự?
"Mấy tên nhóc này biết chơi đấy..."
Tề Nhạc thì thầm: "Đừng giết chết người là được..."
Nghe đến lời này, Tề Hồn vương gia lại chắp tay nói: "Thập hoàng tử đang vui mừng, chỉ sợ không khuyên nổi..."
"Vậy thì thôi!"
Tề Nhạc hoàng tử thản nhiên nói: "Chết thì chết đi, Tề Bác cùng Tề Tư Tư đúng là ngu xuẩn thật... Nhưng nếu bọn họ chết thì e là Tề Khánh sẽ nổi điên, ngày mai Tề Khánh mà đến gây chuyện thì ngươi cũng đừng nói nhiều, giết thẳng đi, không để lộ thông tin ra ngoài làm gì, hiểu chưa?"
"Vâng!"
Tề Nhạc thì thầm: "Thập đệ ta từ nhỏ đã vì ta mà chịu khổ gặp nạn, những này ở lại Hồn Vương phủ của các ngươi thì nhớ phải chăm sóc cho tốt, nếu không..."
"Thất điện hạ yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ dốc toàn lực chăm sóc cho thập điện hạ!"
Tề Hồn giờ phút này khom người nói.
Thất hoàng tử Tề Nhạc cùng thập hoàng tử Tề Hạo Vũ là huynh đệ cùng một mẹ.
Hồi nhỏ, thái tử điện hạ đã từng tìm cách hãm hại Tề Nhạc, kết quả là Tề Hạo Vũ phải chịu thay.
Bởi vậy, Tề Hạo Vũ bị Thánh Chủ trách phạt, cho nhốt vào hầm băng một tháng.
Vì vậy mà để lại mầm bệnh, mỗi lần tu hành thì hồn phách sẽ như bị rơi vào hầm băng.
Việc này có rất nhiều người đều biết.
Cho nên thất hoàng tử cực kỳ bảo vệ thập hoàng tử.
Ai dám động đến thập hoàng tử, thất hoàng tử tuyệt đối sẽ trả thù như phát điên!
Cho dù là thái tử điện hạ cùng tam hoàng tử điện hạ có đứng về phe đối lập với thất hoàng tử nhưng những năm gần đây cũng chưa từng động đến thập hoàng tử.
Tề Nhạc hoàng tử thản nhiên nói: "Nếu như thế, tối nay ta sẽ rời đi, chuẩn bị các chuyện sau này, ngươi cứ xem mà làm!"
"Vâng!"
Tề Nhạc đứng dậy, giữa không trung có chín con chim ưng hạ cánh xuống.
Đám chim ưng kia xòe hai cánh ước chừng trăm trượng, giờ phút này, phía trên có hơn trăm người, nhìn kỹ thì đều là cao nhân Thiên Thánh.
Tề Nhạc nhảy lên, bóng dáng dần dần biến mất không thấy gì nữa.
Cho tới giờ khắc này, Tề Hồn mới chậm rãi thẳng tắp thân thể.
Mấy vị hoàng tử này đều là nhân vật khủng bố.
Hiện nay là Thiên Thánh, tương lai có thể thành Thánh Vương, là nhân trung long phượng.
Tề Hồn biết, ông ta nhất định phải chọn một nơi để đầu quân.
Nhưng lựa chọn thất hoàng tử liệu có đúng hay không?
Ông ta không biết!
Tề Hồn đứng trên lầu các, Tề Hồn nhìn bóng đêm, thời gian chậm rãi trôi qua, chân trời dần dần xuất hiện ánh sáng...
Khánh Vương quận!
Khánh Vương phủ.
Tần Ninh giờ phút này thở ra một hơi, chậm rãi đứng dậy.
"Xem ra, ngươi cũng không phải là chỉ đơn giản là vận hành sức mạnh tam hồn thất phách bị nghịch chuyển dẫn đến bị thương, mà là trúng độc!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Độc tố trong cơ thể ngươi cũng không phải là ngày một ngày hai, chỉ sợ là đã mấy năm nay rồi. Hơn nữa, nó sẽ không bám vào mạng sống của ngươi, mà là khi ngươi muốn phá thì nó sẽ xâm nhập tam hồn thất phách của ngươi, dần dần khiến cho tam hồn thất phách xuất hiện nghịch chuyển".
"Ta ngưng tụ độc tố trong cơ thể ngươi vào hồn hải, hiện tại chí ít sẽ không tạo thành thương tổn với tu vi của ngươi nữa. Lát nữa đem dược liệu tới, ta sẽ giúp ngươi luyện chế thành đan dược, tiêu trừ hết độc tố".
Giờ phút này, Tề Khánh đứng dậy, nghiêm nghị chắp tay nói: "Cảm ơn Tần công tử!"
Giờ khắc này, ông ta cảm nhận tam hồn thất phách trong cơ thể đã bắt đầu vận chuyển bình thường.
Mặc dù không biết Tần Ninh dùng biện pháp gì, nhưng cách làm này... đúng là điêu luyện sắc sảo!
Hơn nữa lại là do một hậu bối Địa Thánh thất phách làm ra.
Quả thực là không dám tin.
"Đan dược thành, không tới một tháng, ngươi liền có thể khôi phục như lúc ban đầu, nếu là vận khí tốt, nói không chừng có thể tiến thêm một bước, thành Thiên Thánh cửu phẩm".
"Nhưng nhớ lấy, trong một tháng này, không được bộc phát hồn phách quá độ, nếu không sẽ kinh động đến hồn hải, làm cho độc tố bộc phát ra, đến lúc đó thần tiên hạ phàm cũng không cứu được ông”.
Tề Khánh nghe vậy thì cung kính gật đầu.
Không thể không nói, đêm qua Tần Ninh đột nhiên xông vào khiến ông ta không vui.
Nhưng chỉ sau một đêm đã khiến cho ông ta thấy Tần Ninh không đơn giản.
Xem ra là con trai mình nói đúng, Tần Ninh là cao nhân!
Tề Khánh đi ra ngoài, định tiễn Tần Ninh về nghỉ.
"Vương gia!"
Nhưng có mấy người mặc đồ đen lại xuất hiện.
"Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Một người đàn ông đứng đầu lúc này khom người nói: "Bên Hồn Vương quận truyền tin đến, nói bốn vị thế tử cùng quận chúa đêm qua vào Hồn Vương phủ trong Hồn Vương quận chuyện gì, trước mắt còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng quận chúa và thế tử đã quay về..."
"Tư Tư và Tề Bác?"
Tề Khánh vương gia khẽ nói: "Hai cái đứa bất hiếu này, đêm qua ta cho chúng nó quỳ gối trong từ đường, ai cho chúng chạy ra ngoài?"
"Vương gia!"
Người đàn ông kia do dự một lúc rồi nói: "Tiểu thế tử... khó mà giữ được tính mạng..."
Lời này vừa nói ra, Tề Khánh vương gia đang từ phẫn nộ liền chuyển thành kinh ngạc, rồi biến thành lo lắng.
"Giờ đang ở đâu rồi?"
"Nhóm ám tiêu đang trên đường đưa quận chúa cùng tiểu thế tử về phủ rồi ạ!”
"Mau dẫn ta đi xem một chút!"
Vào giờ phút này, Tề Khánh vương gia tái mặt, bước nhanh chân rời đi, mặc kệ cả Tần Ninh.
Tần Ninh giờ phút này đứng yên tại chỗ, không hiểu lắm.
Tề Hồn vương gia cùng Tề Khánh vương gia có quan hệ cực tốt.
Tề Bác đêm qua đi Hồn Vương phủ phải chăng là vì muốn gặp người trong lòng mình?
Muốn bỏ trốn?
Nhưng... Không đến mức bị thương chứ?
Tần Ninh suy tư một chút rồi bước đi theo.
Hắn không phải người thích xen vào chuyện của người khác.
Nhưng Tề Bác...
Tâm tư đơn thuần, mà lại còn đồng ý giúp hắn nói với cha đi tìm Địch Nguyên!
Còn nữa, cái tên này bị các huynh trưởng lừa mà cũng không biết, đúng là ngây thơ vô hại.
Khánh Vương phủ.
Trong đại sảnh tiền viện.
Tề Khánh giờ phút này đi qua đi lại, lo lắng chờ đợi.
"Vương gia, về rồi ạ!"
Một tiếng thông báo vang lên.
Tề Khánh lập tức đi ra đại sảnh.
Lúc này, mấy người hộ vệ mặc nhuyễn giáp hắc ám khiêng hai người đi vào.
Chỉ thấy một cô gái trong đó, mái tóc tán loạn, gương mặt sưng phồng, quần áo rách tả tơi, được đắp bởi một chiếc áo khoác đen, nhưng vô hình vẫn có thể thấy được những vết bàn tay và ngón tay hằn lên trên người...
Tề Tư Tư!
Vào giờ phút này, dáng vẻ của Tề Tư Tư so với tư thế hiên ngang của cô ấy hôm qua, quả thực ... như hai người khác nhau.
Mà người nằm trong lòng cô ấy thì lại là Tề Bác.
Nhưng Tề Bác lúc này chân tay đều đứt gãy, ánh mắt ngây dại, không chút nhúc nhích. Hai mắt mở trừng trừng, toàn thân nhiễm đầy máu, giống như… một cỗ máy, không có chút tình cảm nào.
Chương 1764: Ta sẽ cố gắng hết sức
"Tư Tư... Bác Nhi..."
Tề Khánh vương gia thấy cảnh này, cả người gần như lảo đảo, suýt thì ngã nhào xuống mặt đất.
"Chuyện này là sao... là sao chứ..."
Tề Khánh vương gia giờ phút này như già thêm mười tuổi, hai tay run rẩy sờ gương mặt con gái mình, lại chạm vào con trai mình.
"Mau tìm Lý đại sư đến, nhanh lên!"
Vào giờ phút này, ánh mắt Tề Khánh mang theo niềm đau phát ra từ tận đáy lòng.
Lòng thương con!
Mọi người đều có!
Ông ta biết mình không sống được lâu nữa, cho nên mới để Tề Tư Tư lấy thập hoàng tử, để Tề Diệp lấy Tề Uyển Nhi để tính mạng hai người được an toàn.
Ông ta biết, sau khi mình qua đời thì ba đứa con trai của mình sẽ không bỏ qua Tề Tư Tư cùng Tề Bác.
Nhưng ông ta không còn cách nào, chỉ đành như vậy.
Nhưng sau một đêm, mọi chuyện đã khác.
Ông ta có thể khôi phục, sẽ không chết.
Thập hoàng tử, Tề Diệp đếch gì, ai cũng không thể ngăn cản quyết định của ông ta.
Ông ta đã chuẩn bị thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Nhưng... Chuyện này rốt cuộc là sao?
Cả vương phủ lúc này đều rối bời.
Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh và Tề Diệp lại không trở về.
Mà giờ khắc này, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa cũng bị sự ồn ào đánh thức, đi ra xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
"Tề Tư Tư... Tề Bác..."
Giản Bác ngẩn ngơ.
Hôm qua hai người vẫn còn hoạt bát, tại sao hôm nay… lại như thế này?
Giờ phút này, vài vị thánh đan sư đang bắt mạch cho Tề Bác.
Một vị đại sư giờ phút này đến bên cạnh Tề Tư Tư, muốn chẩn bệnh cho Tề Tư Tư nhưng lại bị từ chối.
Không bao lâu, vài vị đại sư tụ tập lại bên cạnh Khánh Vương.
"Tiểu thế tử... bị thương rất nặng, thân thể bị phá hủy nghiêm trọng, lại thêm việc… dường như đã bị kích thích quá lớn, khiến cho tam hồn thất phách rơi vào bờ sụp đổ, Khánh Vương gia... chúng ta... bó tay bất lực!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Khánh Vương gia tái nhợt, ngã ngồi trên mặt đất.
Giờ khắc này, mọi người đều nhìn thấy.
Hai bên tóc mai của Khánh Vương gia trong nháy mắt hóa trắng.
Đầu bạc trong phút chốc!
Cú đả kích này làm cho Khánh Vương gia khó mà chống đỡ được.
Tề Tư Tư nghe vậy thì hơi sững sờ, sau đó mới đứng dậy, nhìn Khánh Vương gia.
"Cha..."
Tề Tư Tư giờ phút này nói chuyện lạnh lùng, giống như là mất đi tình cảm: "Tứ đệ nói, là đệ ấy quá ngu ngốc, có lỗi với cha".
Tề Khánh vương gia nghe đến lời này thì giậm chân đấm ngực, hai mắt đỏ hồng, nhịn không được gầm nhẹ nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tề Tư Tư giờ phút này từ từ nói với giọng lãnh đạm: "Tề Hồn vương gia đã đầu quân cho thất hoàng tử điện hạ từ lâu, giữ mối quan hệ tốt với cha chẳng qua là muốn dụ cha cùng đầu quân cho hắn ta".
"Chỉ là lâu như vậy mà cha cũng không có động thái gì, cho nên... thất hoàng tử quyết định động thủ, hạ độc với người để Tề Diệp tiếp nhận vị trí của người".
"Đêm qua con đến Hồn Vương phủ là muốn gặp Tề Ngọc Phong và Tề Uyển Nhi, cùng nhau thương lượng chuyện cả bốn cùng cao chạy xa bay".
"Tề Ngọc Phong đã là người của thất hoàng tử từ lâu".
"Con bị thập hoàng tử làm nhục, mà những chuyện này tứ đệ đều tận mắt chứng kiến. Còn tên Tề Diệp kia lại còn làm nhục Tề Uyển Nhi… ngay trước mặt tứ đệ!"
"Tứ đệ bị Tề Phương Vũ cùng Tề Hồi Minh đánh gãy tứ chi".
"Tề Uyển Nhi không chịu nhục, tự sát ngay trước mặt tứ đệ!"
Tề Tư Tư giờ phút này nói ra từng câu từng chữ.
Giọng điệu nghe sao mà lạnh lùng, sao mà bình tĩnh.
Giống như đang kể một câu chuyện mình được chứng kiến chứ không phải thuật lại những gì mình đã trải qua.
Giọng điệu này khiến cho Tần Ninh biết được.
Tề Tư Tư giờ phút này... đã hoàn toàn mất hết cảm xúc.
Sự tuyệt vọng!
Đang chiếm cứ nội tâm của cô ấy.
Chuyện đêm qua, chỉ riêng nghe Tần Tư Tư kể thôi cũng đủ để thấy lạnh run trong lòng.
Càng không phải nói đến việc tận mắt nhìn thấy, đích thân trải qua...
Vào giờ phút này, Tề Tư Tư mặt không biểu tình, bên trong viện yên tĩnh như tờ.
Tề Tư Tư đến trước mặt Tần Ninh, chắp tay nói: "Tứ đệ ta còn nói, chuyện mà đệ ấy đã đồng ý với Tần công tử... đệ ấy xin lỗi vì đã không làm được!"
Tần Ninh nghe vậy thì hơi sững sờ.
Tần Ninh gật đầu, đi tới trước mặt Tề Bác, bàn tay nhẹ nhàng đưa ra, sau một lúc lâu thì mở miệng nói: "Tam hồn thất phách đang ở bên bờ biên giới sụp đổ, có lẽ ta có thể để hắn ta sống sót, chỉ là sau đó... e là khó có thể khôi phục lại bình thường!"
Lời này vừa nói ra, Lý đại sư kia đã nói: "Tam hồn thất phách đều sắp vỡ vụn, ngươi làm sao..."
"Ngươi làm không được thì câm ngay”.
"Nói nhiều một câu, ta sẽ... giết ngươi!"
Tần Ninh lạnh nhạt nói, sau đó nhìn Tề Khánh cùng Tề Tư Tư: "Chuẩn bị dược liệu theo yêu cầu của ta: Thất Hồn Thảo, Linh Lung Hoa, Ngũ Tinh Thụ Quả, Ngân Sam Linh Diệp..."
Tần Ninh một hơi nói ra mấy chục loại thánh dược, rồi chậm rãi nói: "Đi chuẩn bị đi!"
"Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa, ba người các ngươi hộ pháp cho ta!"
Tần Ninh nói xong thì ôm Tề Bác, đi vào hậu đường tìm một gian phòng.
Vào giờ phút này, Tề Khánh lập tức sắp xếp người đi làm.
Một phen bận rộn.
Trong phòng, Tần Ninh nhìn Tề Bác lúc này đang vô cùng yên tĩnh, sau đó nhìn Tề Tư Tư nói: "Ta cũng không hoàn toàn nắm chắc, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức".
"Nhưng cho dù sống sót thì có lẽ... cũng chỉ có trí thông minh của đứa bé sáu, bảy tuổi mà thôi..."
Tần Ninh đúng là có khả năng thông thiên.
Nhưng cũng không phải là năng lực nghịch thiên!
Tam hồn thất phách của Tề Bác đã bắt đầu vỡ nát.
Muốn hắn ta khôi phục bình thường, cho dù là dùng đến Đại Tác Mệnh Thuật thì Tần Ninh cũng không dám nói trước.
Tề Tư Tư nghe vậy thì hơi ngưng lại, thản nhiên nói: "Có lẽ như vậy cũng là kết quả tốt nhất với đệ ấy!"
"Cho nên..."
Tần Ninh giờ phút này nói tiếp: "Có lẽ cô đã phải chịu nhiều điều còn kinh khủng hơn hắn ta, nhưng cô cũng phải hiểu rằng, nếu hắn ta sống sót thì cũng phải cần người chăm sóc…”
Nghe vậy, Tề Tư Tư lập tức sững sờ.
Ngay sau đó thì nước mắt rơi như mưa.
Cô ấy chỉ muốn đưa Tề Bác về, sau đó kết liễu đời mình.
Sống!
Cô ấy còn có thể sống được sao?
Giờ khắc này, Tề Tư Tư rốt cuộc không chịu nổi nữa.
Tần Ninh không nói nhiều.
Có những chuyện cần chính bản thân phải chấp nhận và vượt qua!
Nhan Như Họa đưa Tề Tư Tư ra ngoài.
Tần Ninh nhìn Giản Bác cùng Tấn Triết, mở miệng nói: "Đại khái cần một ngày đến ba ngày, không được để bất kỳ kẻ nào quấy rầy, nếu không, ta có thể cũng sẽ phải chết..."
Nghe đến lời này, Giản Bác cùng Tấn Triết đều thận trọng gật đầu.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn Tề Bác đang nằm trên giường, cười khổ nói: "Ta xưa nay không thích xen vào việc của người khác, lần này... xem chừng thật đúng là muốn xen vào một lần. Tên nhóc nhà ngươi cũng đừng chết, ngươi đã đồng ý giúp ta tìm người rồi kia mà!"
Vào giờ phút này, hồn lực cùng phách lực mạnh mẽ trong cơ thể Tần Ninh ngưng tụ mà ra, từng cây dược liệu trong gian phòng cũng trôi nổi mà tới…
Cùng lúc đó, trong Khánh Vương phủ.
Tề Khánh giờ phút này, hai bên tóc mai trắng xóa, lóe ra ánh sáng dưới ánh mặt trời.
Tề Khánh mặc khải giáp, lúc này lộ rõ mấy phần uy nghiêm.
"Khánh Vương Vệ!"
"Có!"
Tiếng hô vang lên chấn nhiếp lòng người.
"Tề Hồn của Hồn Vương phủ làm nhục con gái ta, Tề Khánh ta tuy không cần cái mạng này, nhưng cũng sẽ khiến cho Tề Hồn phải trả giá đắt!"
"Hiện tại, lập tức thông báo cho quận vương bảy quận đi thẳng tới Tề Hồn vương phủ".
"Vâng!"
Một trận rung chuyển lúc này tràn ngập ra...
Chương 1765: Vô sỉ đến cực điểm
Ánh mắt của Tề Khánh vào giờ phút này đỏ ngầu như máu.
Tề Tư Tư...
Tề Bác...
Hai con gặp nạn khiến cho ông ta đã quên hết những gì Tần Ninh đã nói.
Lần này, không cầu sống, chỉ cầu chết!
Nhưng cho dù là bản thân phải chết đi nữa, thì tên khốn Tề Hồn kia... cũng phải trả một cái giá tương tự!
Toàn bộ Khánh Vương quận, bao gồm cả bảy quận phụ thuộc, lúc này đều âm thầm rung chuyển...
Chỉ trong một ngày, Tề Khánh đã gọi các cao thủ đến từ bảy quận phụ thuộc đến đây tập hợp, tiến thẳng tới Hồn Vương quận!
Mà cùng lúc đó, Hồn Vương quận, Hồn Vương phủ cũng đang có một nhóm võ giả tập trung.
Người cầm đầu chính là Tề Hồn.
Vào giờ phút này, ánh mắt Tề Hồn mang theo mấy phần lãnh đạm, nhìn bốn phía.
"Các vị!"
Tề Hồn mở miệng nói: "Ta vừa nhận được tin tức, Tề Khánh vương gia không hiểu sao lại tập hợp một nhóm Thiên Thánh đi tấn công Hồn Vương quận chúng ta".
"Ta không biết Tề Khánh lấy thánh chỉ tử đâu mà lại dám tự mình điều động cao thủ của bảy quận phụ thuộc xông tới Hồn Vương quận chúng ta".
"Cho nên lần này hy vọng mọi người phái Vệ Vương quận ra, kết quả mọi chuyện ra sao, một mình Tề Hồn ta gánh chịu".
Đám người phía dưới im lặng không nói.
Nhưng khí tức phát ra bên ngoài lại vô cùng mạnh mẽ.
Vô số bóng người đã dần dần tản đi.
Tề Hồn giờ phút này nhìn hai bên xung quanh, nói: "Chuẩn bị xong tấu chương chưa?"
"Khởi bẩm vương gia, đã chuẩn bị xong rồi ạ".
Một người trong đó khom người nói: "Giết Tề Khánh, sau đó trình cho Thánh Chủ".
"Được!"
Tề Hồn giờ phút này cười khẩy: "Tề Khánh vương gia, thân là một trong thập vương mà dám tự tiện động binh, tiến đánh vương gia quận lân cận, ý đồ mưu phản, tội danh này đúng là vừa khéo".
"Những người biết chuyện đêm qua, trừ vài vị thế tử cùng thập hoàng tử, toàn bộ giết!"
"Không có chứng cứ, Tề Khánh lần này chết trong Hồn Vương quận chúng ta, lại thêm thất hoàng tử âm thầm điều khiển, để ta xem có ai có thể ra mặt chứng minh cho ông ta".
"Trung lập? Sao mà nực cười?"
Tề Hồn khinh bỉ nói: "Khi các hoàng tử không muốn để ngươi trung lập, ngươi cũng không thể nào trung lập nổi!"
"Chuyện cho tới bây giờ, cho dù là đã chết thì cũng không ai dám thay ngươi nói chuyện đâu. Tề Khánh... sao ngươi lại không hiểu điểm này nhỉ..."
Vào giờ phút này, Hồn Vương phủ cũng bắt đầu bận rộn hẳn lên.
...
Mặt trời chói chang, Hồn Vương phủ vốn đang bình lặng, bỗng nhiên ở trên không xuất hiện vô số tiếng chim ưng kêu gào. Khí tức khủng bố như muốn cuốn sạch từng làn gió đã bao phủ toàn bộ vương phủ.
Tất cả mọi người đều cảm giác được khí tức kinh khủng này.
Vào giờ phút này, Tề Hồn đi ra khỏi dinh thự trong vương phủ, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Có hơn ngàn người đang đứng ở trên đó.
Tuyệt đại đa số chính là là cảnh giới Địa Thánh, mà trăm người phía trước đều không ngoại lệ là cao nhân Thiên Thánh.
Thấp nhất là Thiên Thánh nhất phẩm, cao nhất, chính là Tề Khánh vương gia đứng đầu - Thiên Thánh bát phẩm.
Vào giờ phút này, Tề Khánh đi đầu, cầm trong tay một thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao, nhìn xuống phía dưới, phẫn nộ quát: "Tề Hồn, đồ khốn kiếp nhà ngươi, mau cút ra đây cho ta!”
Tiếng rít gào vang vọng khắp Hồn Vương quận.
Giờ khắc này, Tề Hồn bay lên bầu trời, nhìn về phía trước.
"Tề Khánh huynh có chuyện gì vậy? Huynh đang làm gì thé này?"
Tề Hồn giờ phút này kinh ngạc nói.
"Vô sỉ!"
Tề Khánh giờ phút này lạnh lẽo nói: "Ngươi làm nhục con gái và con trai của ta, bây giờ việc gì phải giả mù sa mưa?"
"Giao bốn người Tề Ngọc Phong, Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh và Tề Diệp ra đây, bản vương muốn giết bọn chúng, báo thù cho con gái!"
Tề Khánh lúc này đã ở trong trạng thái vô cùng phẫn nộ.
"Tề Khánh đối xử với ngươi như huynh trưởng, từ trước tới nay hỗ trợ lẫn nhau, nhưng ta lại không ngờ cái loại lòng lang dạ sói nhà ngươi đã đầu quân cho thất hoàng tử từ lâu, độc của ta là do ngươi hạ đúng không?"
"Hôm nay, không giao ra bốn tên kia, dù là bản vương mất mạng ở đây thì Hồn Vương phủ các ngươi cũng phải trả một cái giá cực đắt!"
Mỗi chữ mỗi câu đều tràn ngập phẫn nộ.
Tề Hồn giờ phút này lại sững sờ, nói: "Tề Khánh huynh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Ta không biết gì hết, Tư Tư bị sao thế? Tề Bác cũng bị làm sao à? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Tề Khánh càng thêm đỏ, sát khí bành trướng.
"Ngươi còn giả vờ nữa à!"
Tề Khánh giờ phút này nộ hỏa công tâm, tay cầm trường đao chém ra.
"Để ta tiêu diệt Hồn Vương phủ của ngươi, để xem ngươi còn giả vờ nữa hay không!"
Giờ khắc này, Tề Hồn sắc mặt kinh hãi, vội vàng nói: "Khánh huynh, nhất định là có hiểu lầm trong chuyện này, ta thật sự không rõ là có việc gì đang xảy ra ở đây!"
"Aaa..."
Tề Khánh giờ phút này tức sùi bọt mép, tóc trắng phơ, xông phi tới.
"Giết cho ta!"
Vô sỉ đến cực điểm!
Lúc trước sao ông ta lại thân thiết với Tề Hồn cơ chứ?
Kẻ này quả thực là vô sỉ đến cực điểm!
Giờ khắc này, bên khóe miệng Tề Hồn lóe lên một đường cong rồi biến mất.
"Tề Khánh, nếu ngươi cứ không biết tốt xấu như thế thì cũng đừng trách ta vô tình".
"Đừng giả bộ, Tề Hồn, hôm nay, ngươi không chết thì ta đi đời thế thôi!"
Oanh...
Trong chốc lát, hơn ngàn người đi theo Tề Khánh chen chúc xông ra, trực tiếp tấn công.
Tề Hồn giờ phút này vung tay lên.
Trong khoảnh khắc, cũng có hơn ngàn người từ trong vương phủ xông ra.
Thấy cảnh này, ánh mắt Tề Khánh càng thêm hung ác.
Cái tên khốn này đã sớm biết ông ta sẽ đến.
Đã chuẩn bị kỹ càng hết thảy.
"Tư Tư, Bác Nhi..."
Tề Khánh thì thầm nói: "Là vi phụ có lỗi với các con, hôm nay dù có phải chết thì vi phụ cũng sẽ thẳng tiến không lùi!"
Tần Ninh bảo ông ta không thể quá mức vận dụng sức mạnh của tam hồn thất phách nếu không khí độc sẽ tỏa ra, ông ta chắc chắn sẽ phải chết.
Ông ta có thể nhẫn nhịn một tháng rồi tiếp tục mưu đồ đại kế.
Thế nhưng...
Con trai còn đang khó giữ tính mạng, con gái thì bị làm nhục, ông ta… nhất thời không thể nhẫn nhịn nổi.
Hữu dũng vô mưu?
Có một số thời khắc lại không thể nhẫn nhịn nổi.
Ẩn núp?
Ẩn núp là thế nào?
Nếu ông ta ẩn núp một tháng này, chỉ e chưa bị độc tố hại chết thì cũng sẽ chết vì tức!
"Giết!"
Vừa nghĩ đến đây, Tề Khánh tiếp tục xông lên.
Hôm nay, không cầu sống, chỉ cầu chết!
Oanh...
Trong chốc lát, Tề Khánh cùng Tề Hồn va chạm cực mạnh.
Mà các võ giả ở quận thành phụ thuộc của hai vương gia cũng bắt đầu chém giết.
Hồn Vương phủ bộc phát ra trận chiến kinh thiên động địa.
Trên trăm vị Thiên Thánh, mấy trăm vị Địa Thánh giao chiến khiến cho toàn bộ Hồn Vương quận bộc phát ra âm thanh kinh hồn.
Mà lúc này, tại một tòa lầu cao cách Hồn Vương phủ mấy chục dặm trong Hồn Vương quận.
Tề Ngọc Phong, Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh và Tề Diệp đang ở đây.
"Đánh nhau rồi kia..."
Tề Phương Vũ giờ phút này mỉm cười nói: "Xem ra đúng là như tam đệ nói, người cha đáng kính của chúng ta thấy dáng vẻ của Tề Tư Tư cùng Tề Bác thì không thể nhịn nổi nữa!"
Tề Diệp nghe đến lời này, khẽ cười nói: "Đó đương nhiên, Tề Bác từ trước đến nay vẫn luôn là con trai yêu của cha mà!"
"Nếu như chúng ta cứ như vậy giết hai người kia thì cha chưa chắc đã xúc động đến mức này!”
"Lão tam, mưu kế của đệ hung ác thật, lần này coi như là đưa cha chúng ta vào chỗ chết rồi đấy".
Tề Diệp nghe đến lời này cũng chỉ cười: "Cha không chết thì sao ta có thể trở thành vương gia đời tiếp theo được?"
Bình luận facebook