-
Chương 1756-1760
Chương 1756: Tề Tư Tư
Nhìn thấy bóng hình xinh đẹp kia đi đến, Tề Bác cảm thấy lạnh sống lưng, sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Tên nhóc thối, lăn ra đây cho tỷ”.
Cô gái cầm trong tay một chiếc roi, dáng vẻ vô cùng tức giận, khí phách không thua kém gì đấng mày râu.
Giờ phút này, cô gái từng bước bước đến, đưa tay ra nhéo tai Tề Bác, quát lớn nói: “Tên nhóc thối, còn chưa chết ở bên ngoài à?”
“Đau đau đau…Tỷ tỷ tỷ…Đau chết mất…”
Tề Bác kêu la nói: “Tỷ, tỷ nhẹ tay, tỷ nhẹ tay”.
“Tên nhóc thối, còn biết tỷ là tỷ của đệ?”
Lúc này, cô gái mới hừ một tiếng rồi nói: “Nói! Đi ra ngoài mấy tháng rồi? Đệ có biết là nương rất lo lắng cho tên chết tiệt nhà đệ không?”
“Tỷ, đệ biết sai rồi, không phải là đệ đã trở về rồi sao, ở đây còn có khách, tỷ cho đệ chút mặt mũi đi…”
Giờ phút này, Tề Bác cầu xin tha thứ nói.
Mấy người Tần Ninh không khó để nhìn ra, tu vi của cô gái này không bằng Tề Bác.
Nhưng mà Tề Bác không dám phản kháng.
Cô gái kia nhìn về phía đám người Tần Ninh, chắp tay nói: “Thật xin lỗi các vị, ta là Tề Tư Tư, tỷ tỷ của Tề Bác, tên nhóc thối này tự tiện rời khỏi Khánh Vương phủ, vừa đi một cái là cả mấy tháng, biết đệ ấy trở về, ta có chút kích động quá mức”.
Tấn Triết cũng mỉm cười nói: “Khách khí, khách khí, nói cho cùng thì Tề Bác cũng bị tổ sư thúc của chúng ta nhốt lại, cho nên không thể trở về được”.
Lời này vừa nói ra, Tề Tư Tư sửng sốt, Tần Ninh cũng sửng sốt.
Thẳng thắn như vậy?
Trước mặt tỷ tỷ của người ta, ngươi nói như vậy mà coi được à?
Chỉ là sự ngạc nhiên trong lòng Tần Ninh chẳng duy trì được bao lâu đã biết mất.
Quen rồi!
Ba tên ngốc Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Hoạ này ở cùng một chỗ, cho dù ba người này có nói ra cái gì thì hắn cũng đã dần dần quen thuộc rồi.
Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh khẽ nhúc nhích.
“Tổ sư thúc?”, ánh mắt Tề Tư Tư mang vẻ khó hiểu.
Nhan Như Hoạ uống một ngụm rượu, rồi chỉ vào Tần Ninh nói: “Chính là hắn”.
Giản Bác cũng cười nói: “Nhưng mà cô yên tâm, tổ sư thúc của chúng ta nghi ngờ hắn ta có quan hệ với Ma tộc, cho nên mới nhốt hắn ta lại”.
“Ma tộc?”
Tề Tư Tư ngẩn người.
Tề Bác thấp giọng nói: “Là tam ca nói cho đệ biết, ở nơi tiếp giáp giữa Thanh Châu và Tề Châu xuất hiện dấu vết của Ma tộc, cho nên đệ mới đi…”
Cốp!
Nghe được những lời này, Tề Tư Tư gõ một phát lên đầu Tề Bác, quát lớn nói: “Có phải đệ là đồ ngốc không?”
“Tên nhóc Tề Diệp kia hận không thể đẩy đệ vào chỗ chết, vậy mà đệ còn ngu ngốc nghe lời hắn ta? Ngu xuẩn”.
Nghe xong, Tề Bác sửng sốt nói: “Tam ca tốt như thế, sao có thể hãm hại đệ…”
“Tốt?”
Tề Tư Tư mắng: “Mấy tháng nay đệ không ở nhà, đệ có biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“Tề Diệp cùng với mẫu thân của hắn ta cầu xin phụ vương, ý muốn cưới con gái của Tề Hồn thúc, thanh mai trúc mã thân thiết của đệ sắp không còn rồi!”
“Cái gì!”
Lúc này Tề Bác lập tức đứng dậy.
“Tên nhóc thối, bị người ta lừa, còn giống như cái đồ đần”.
Tề Bác sốt ruột nói: “Tỷ, tỷ đừng vòng vo nữa, tỷ mau nói cho đệ biết, rốt cuộc là sao lại thế này?”
Tề Tư Tư hừ một tiếng nói: “Sau khi đệ rời đi không bao lâu, Tề Diệp năn nỉ phụ vương, đem con gái của Tề Hồn thúc gả cho hắn ta”.
“Hiện tại, phụ vương cũng đã có quyết định rồi, bên phía Tề Hồn thúc thúc cũng không có vấn đề gì…”
Giờ phút này, sắc mặt Tề Bác cứng đờ.
“Tên Tề Diệp này!”
Tề Bác hừ hừ.
Hắn ta quay lại nhìn mấy người Tần Ninh, chắp tay nói: “Tần công tử, chuyện tìm người ta sẽ ghi nhớ ở trong lòng, chúng ta trở về vương phủ trước đi!”
“Được!”
Tề Bác gặp phải phiền phức, mấy người Tần Ninh cũng không nói gì thêm.
Sau đó, bốn người Tần Ninh đi theo Tề Tư Tư và Tề Bác nhanh chóng rời khỏi tửu lâu.
“Tứ đệ!”
Một âm thanh mang theo sự vui mừng đột nhiên vang lên.
“Đại ca!”
Tề Bác quay người lại thì thấy mấy bóng người đang đi xuống từ trên lầu, kinh ngạc nói.
Chỉ thấy người cầm đầu đám người là một thanh niên, tóc dài buộc sau đầu, đầu đội ngân quan, trang phục quý giá, khí chất phi phàm.
“Tên nhóc nhà ngươi, biến mất cả mấy tháng nay, đi đâu đấy?”
Người thanh niên mỉm cười nói.
“Một lời khó nói hết, đại ca, ta trở về có việc gấp, xong việc ta sẽ tìm ngươi uống rượu!”
“Được!”
Tề Bác dẫn theo mấy người, xoay người rời đi.
Ở phía sau, ánh mắt Tề Tư Tư nhìn về phía người thanh niên này có chút không tự nhiên.
Lúc này, người thanh niên kia cũng cười nói: “Tư Tư muội muội, về chuyện lớn cả đời của muội, muội phải lo liệu cho tốt”.
Lời này vừa nói ra, bước chân của Tề Bác ngừng lại, vẻ mặt ngẩn ngơ.
“Tỷ, chuyện lớn cả đời của tỷ?”
Tề Bác sửng sốt nói: “Tỷ coi trọng ai rồi?”
“Đừng quản chuyện của tỷ, quan tâm chuyện của đệ trước đi!”
Tề Tư Tư thúc giục nói: “Nhanh trở về đi, coi chừng phụ vương lột da đệ”.
Nói xong, mấy người rời đi.
Mà giờ phút này, nụ cười trong mắt người thanh niên kia dần dần biến mất.
“Đại thế tử, hình như Tề Tư Tư sẽ không…dễ dàng đồng ý như vậy…”
“Không đồng ý? Không đồng ý cũng không được!”
Tề Phương Vũ mỉm cười nói: “Thập hoàng tử vừa gặp đã coi trọng Tề Tư Tư, mà thập hoàng tử lại là người của thất hoàng tử, nếu như không hầu hạ tốt vị chủ nhân này, chúng ta sẽ rất khó sống yên ổn dưới trướng của thất hoàng tử…”
“Hiểu rồi!”
Giờ phút này, bên ngoài tửu lâu, mấy người Tề Tư Tư, Tề Bác đi thẳng về phía Khánh Vương phủ.
“Tỷ, tỷ phải lập gia đình rồi?”
Vẻ mặt Tề Bác có chút xúc động nói.
“Lập cái đầu đệ!”
Tề Tư Tư hừ một tiếng nói: “Tề Phương Vũ không phải là cái thứ tốt lành gì, về sau đệ ít qua lại với hắn ta đi!”
Nghe được những lời này, Tề Bác sửng sốt.
“Tam ca không phải là người tốt, sao đại ca cũng không phải là thứ tốt lành gì rồi?”
“Đệ ấy à, đệ quá ngây thơ rồi”, Tề Tư hừ một tiếng nói: “Tên khốn Tề Phương Vũ này là người của Thất hoàng tử, tỷ cũng không biết tại sao lại thành ra thế này, thập hoàng tử thích tỷ, năn nỉ thất hoàng tử cho hắn ta được cưới tỷ, cũng đã cầu hôn tới cửa vương phủ chúng ta rồi, phụ vương vẫn luôn một mực từ chối”.
“Nhưng không biết Tề Phương Vũ nói gì đó, phụ vương lại đột nhiên do dự, tức chết tỷ”.
Giờ phút này, vẻ mặt Tề Tư Tư đầy phẫn nộ.
Tề Bác sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Đệ chỉ mới rời đi mấy tháng, tại sao…người phụ nữ của đệ cũng bị cướp đi, tỷ tỷ còn bị bắt lập gia đình, sao lại thế này!”
“Tên ngốc!”
Tề Tư Tư mắng: “Tốt xấu gì thì đệ cũng đã trở về rồi, cứ tập trung xử lý chuyện của mình đi, chuyện của tỷ, không cần đệ lo lắng”.
Bốn người Tần Ninh, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Hoạ dù sao cũng là người ngoài, không tiện nói gì.
Chỉ là Nhan Như Hoạ lại rầu rĩ nói: “Thật phức tạp, nghe tới nghe lui, một đống họ Tề, ngươi kết hôn với ta rồi lại ta kết hôn với ngươi…”
“Đã thân như vậy rồi, còn kết hôn làm gì?”
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh lấy tay đỡ trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thánh quốc Đại Tề, tốt xấu gì cũng chiếm cứ một châu, dân số ít nhất cũng hơn nghìn vạn.
Thánh quốc Đại Tề thống trị Tề Châu đã mười vạn năm, gia tộc họ Tề đã sớm phân tán, trải qua biết bao nhiêu đời, giữa người với người ở đây cho dù có chung họ Tề nhưng quan hệ huyết thống đã sớm phai nhạt.
Chương 1757: Khánh Vương phủ
Nghe được những lời này, Tề Tư Tư cũng không tức giận, cô ấy mỉm cười nói: “Bên trong hoàng thất Đại Tề đã có hơn vạn người mang họ Tề, càng đừng nói đến ở trong vùng đất Tề Châu”.
“Tề Hồn thúc thúc là một trong thập đại vương gia có quan hệ thân thiết với phụ thân ta nhưng mà cũng không phải là cùng một tông, giữa các thế hệ sau, tất nhiên là cũng không có quan hệ huyết thống gì”.
Nhan Như Hoạ gật gật đầu.
“Vậy thì cô gả cho thập hoàng tử gì gì đó cũng tốt mà!”, Nhan Như Hoạ cười nói: “Tốt xấu gì cũng là một hoàng tử, chắc chắn sau này sẽ có địa vị không thấp đâu”.
“Còn lâu ta mới gả cho Tề Hạo Vũ!”
Tề Tư Tư tức giận nói: “Ta biết người này, hắn ta vô cùng háo sắc, hơn nữa còn có một vài ham mê không tốt, thái độ làm người cũng cực kỳ lạnh lùng”.
“So sánh với Tề Ngọc Phong đại ca, hắn ta chính là tên tiểu nhân vô liêm sỉ”.
Tề Hạo Vũ, hẳn là thập hoàng tử.
Tề Ngọc Phong, là ai?
Giờ phút này, Nhan Như Hoạ ôm đầu, bất đắc dĩ nói: “Đổi tới đổi lui, tất cả đều là họ Tề, ta bắt đầu không nhận ra được người mà các ngươi nói đến là ai”.
Tề Bác nhiệt tình giải thích: “Cha ta là Tề Khánh vương gia, có bốn người con, người thanh niên vừa rồi là Tề Phương Vũ, đại ca của ta”.
“Còn có nhị ca của ta là Tề Hồi Minh và tam ca Tề Diệp”.
“Nhà của chúng ta, tính cả tỷ của ta nữa là có năm người con”.
“Mà Tề Ngọc Phong chính là con trai của Tề Hồn thúc thúc, con trai duy nhất!”, Tề Bác cười nói: “Từ nhỏ đến lớn, chúng ta vẫn luôn chơi đùa cùng nhau, cho nên vô cùng thân quen”.
“Tề Hồn thúc thúc có một người con gái, tên là Tề Uyển Nhi, vốn dĩ tâm đầu ý hợp với ta, hai người chúng ta đã sớm định ra chuyện kết hôn”.
Nghe được những lời này, Nhan Như Hoạ gật gật đầu.
Tề Khánh vương gia có bốn nam một nữ là Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp, Tề Bác và Tề Tư Tư.
Tề Hồn vương gia có một nam một nữ là Tề Ngọc Phong và Tề Uyển Nhi.
Nhan Như Hoạ nhìn về phía Tề Tư Tư nói: “Cô thích Tề Ngọc Phong!”
“Ta không có…”, Tề Tư Tư vội vàng phản bác.
“Nhất định là có”, thấy vậy, Nhan Như Hoạ cười nói.
Lúc này, Tề Bác cũng nói : “Tỷ của ta chỉ mạnh miệng vậy thôi, Ngọc Phong đại ca khôi ngô tuấn tú, tỷ tỷ ta đã sớm phải lòng huynh ấy rồi, chỉ còn thiếu một bước đâm thủng tầng cửa sổ cuối cùng thôi”.
“Tư Tư tỷ, lần này đệ cưới Uyển Nhi, tỷ cũng kết hôn với Ngọc Phong đại ca luôn đi, nhà chúng ta và nhà Tề Hồn thúc sẽ thân càng thêm thân, như vậy chẳng phải rất tốt sao?”
Tề Tư Tư trừng mắt nhìn Tề Bác, cô ấy hừ một tiếng rồi nói: “Tên nhóc thối, thê tử chưa gả vào cửa của đệ sắp bị người ta cướp mất rồi, đệ vẫn nên lo lắng chuyện của mình đi!”
Trong lúc mấy người nói chuyện, bọn họ đã đi đến bên ngoài một tòa phủ đệ.
Toàn phủ đệ kia tổng cộng có chín cổng, cánh cổng lớn ở giữa mở rộng hết mức, còn tám cổng còn lại cũng uy nghiêm, trang trọng.
Phía trên cánh cổng lớn có một tấm biển, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Khánh Vương phủ!”
Thân là một trong mười vị vương gia, thân phận địa vị tất nhiên là cực kỳ cao.
Khánh Vương phủ này xa hoa khí phái, cũng là điều nằm trong dự kiến.
Giờ phút này, Tề Tư Tư, Tề Bác dẫn theo bốn người Tần Ninh, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Hoạ đi vào từ cửa hông.
Vào trong vương phủ, đám hộ vệ, nha hoàn và gã sai vặt tới lui đều cung kính hành lễ.
“Giúp ta sắp xếp mấy gian phòng riêng, chiêu đãi những vị khách quý này!”, Tề Bác dặn dò thêm: “Nhớ kỹ, không được chậm trễ”.
“Vâng!”
Sau khi phân phó xong, Tề Bác nhìn về phía bốn người Tần Ninh, chắp tay nói: “Sự việc liên quan đến thê tử chưa cưới của ta, mong Tần công tử thông cảm cho, chờ ta xong việc, nhất định sẽ hỏi giúp!”
“Được!”
Tần Ninh mỉm cười nói.
Giờ phút này, mấy người Tần Ninh đi theo vài tên hộ vệ, dọc theo đường lớn của Khánh vương phủ, tiến vào phía sau…
Tề Tư Tư nhìn về phía Tề Bác nói: “Rốt cuộc là mấy tháng nay tên nhóc nhà đệ đã đi đâu? Những người này là ai?”
“Việc này nói ra thì dài lắm, trong bốn vị kia, Tần công tử là người dẫn đầu, là một người vô cùng khó lường, tỷ tỷ đừng đắc tội với hắn”.
“Tỷ đắc tội với bọn họ làm gì!”
Tề Tư Tư cười nói: “Được rồi, nhanh đi tìm phụ vương đi!”
“Vâng!”
Cùng lúc đó, ở một bên khác.
Bốn người Tần Ninh, Giản Bác theo nhóm hộ vệ đi lại trong vương phủ.
“Tổ sư thúc, không thì chúng ta tự mình đi tìm đi?”, Tấn Triết mở miệng nói: “Tề Bác bận rất nhiều chuyện, hơn nữa, bên trong thánh quốc Đại Tề, vương thất và hoàng thất có quan hệ rắc rối phức tạp, làm không tốt chúng ta còn bị cuốn vào, cũng rất phiền phức…”
Nghe được những lời này, Tần Ninh mỉm cười nói: “Phiền phức thì phiền phức thôi!”
“Chúng ta tự mình tìm thì biết khi nào mới tìm được? Nếu như Tề Khánh vương gia có thể giúp chúng ta nói một tiếng với Diệp Quân Uy, như vậy thì đơn giản hơn nhiều”.
Trên thực tế, nếu như Phong Vô Cực vẫn còn mạng lưới tin tức giống như năm đó, có lẽ bây giờ đã tìm được Địch Nguyên.
Trước mắt, Tần Ninh phải tự mình ra ngoài đi tìm.
Nhưng mà Tần Ninh cũng vui vẻ đi lại.
Dù sao thì trong thánh vực Thiên Hồng còn có Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, U Tiêu Tiêu, Lý Nhàn Ngư và Tiên Hàm!
Không biết bây giờ mấy người này như thế nào rồi.
Tần Ninh nhìn vương phủ rộng lớn, nói: “Thánh quốc Đại Tề đã phát triển được nhiều năm như vậy, cũng có được phong thái của bá chủ một phương”.
“Đó là điều đương nhiên”, Giản Bác cười nói: “Nhưng mà, cho dù là như thế cũng không so được với Thánh Thú tông của chúng ta”.
Tấn Triết và Nhan Như Hoạ gật gật đầu.
Trong Thánh Thú tông, từ Địch Nguyên trở lên đều là cấp bậc Thánh Vương.
Nhất là sư tổ, có lẽ bây giờ đã vượt qua cả Thánh Vương.
Lúc này, Tần Ninh chỉ im lặng không nói gì.
Một thánh quốc rộng lớn như thế, sao có thể chỉ có một vị thánh chủ như những gì thể hiện ra bên ngoài?
Bốn người được đưa đến một viện độc lập, hộ vệ kia chắp tay nói: “Các vị hãy nghỉ ngơi ở đây, nếu có gì muốn phân phó thì cứ trực tiếp gọi chúng ta”.
“Được!”.
Trong viện, ba mặt đều là phòng ốc, đình viện rộng lớn, có kích thước cả trăm mét vuông, trong sân, hoa cỏ cây cối thi nhau đua nở, trông vô cùng rực rỡ.
“Không hổ là Khánh Vương phủ, toà phủ đệ này cũng phải có quy mô ngang bằng với một tông môn lớn”.
Nhan Như Hoạ mỉm cười, cô ta nhìn vào trong sân, thấy một chiếc xích đu dưới giàn hoa thì không chút khách khí ngồi lên, cười hì hì nói: “Bây giờ, ta lại không mong tìm được đời thứ năm đến vậy”.
“Tiểu Hoạ Hoạ, ngươi nói như vậy, cẩn thận tổ sư thúc đánh ngươi”.
Tấn Triết cười nói: “Mấy người Thánh Thú tông chúng ta đã lâu rồi chưa gặp nhau, vừa lúc tổ sư thúc ở đây, chúng ta cũng nên hội tụ một lần”.
Đối với cuộc trò chuyện của mấy người này, Tần Ninh lựa chọn không nhìn đến.
Tiếp theo, tạm thời cứ chờ Tề Bác xử lý tốt chuyện của mình đi đã.
Ban đêm, Tần Ninh ngồi ngay ngắn bên trong đình viện, cẩn thận tu hành.
Hiện tại, Tần Ninh đã vượt qua giới hạn tầng bốn, tiến tới cảnh giới Địa Thánh ngũ phách.
Trong cơ thể, phách thứ năm đã được ngưng tụ.
Tam hồn ngũ phách.
Lúc này cũng cường đại hơn rất nhiều.
Tần Ninh đưa tam hồn ngũ phách vờn quanh thân thể mình.
Dần dần, từng tia sáng hội tụ lại, Tần Ninh không ngừng vận chuyển thánh lực bên trong cơ thể, tụ tập vào bản thân…
Cho dù là sống lại một đời, thực lực cường đại và cảnh giới tăng lên, những cũng không phải là tự nhiên mà có.
Những năm gần đây, dường như là từng phút từng giây Tần Ninh đều tu luyện, hơn nữa, hắn lại có hiểu biết sâu sắc đối với võ đạo, như vậy mới có thể tung hoành khắp nơi, vượt biên chém giết.
Chương 1758: Linh Hỗn Thần Thiết
Lúc này, thánh lực đất trời xung quanh hội tụ lại.
Tam hồn ngũ phách không ngừng ngưng tụ khí thiên địa, dồn vào trong thân thể.
Không chỉ vậy.
Hồn rồng và hồn phượng cũng không ngừng lột xác.
Song hồn long phượng có thể theo sự trưởng thành của thân thể Tần Ninh mà phát triển không ngừng.
Đây cũng là điều cơ bản mà Tần Ninh dựa vào.
Cảnh giới Địa Thánh ngũ phách bình thường, khi so sánh với Tần Ninh thiếu đi sự phụ trợ của hồn rồng và hồn phượng.
Vì thế, so về sức mạnh, cũng kém hơn mấy phần.
Nói cách khác, cảnh giới Địa Thánh ngũ phách thông thường chỉ có tam hồn ngũ phách.
Còn Tần Ninh, ngoại trừ tam hồn ngũ phách của bản thân, hắn còn có hồn rồng và hồn phượng.
Ba thứ cùng tác động lên nhiều mặt, sinh ra lực hồn phách, vượt qua cả cảnh giới Địa Thánh thất phách, ngưng tụ ra sức mạnh tam hồn thất phách.
Thậm chí…không thua kém gì Thiên Thánh.
Dù sao thì trong cơ thể hắn có hồn rồng và hồn phượng, đó là thứ do Long tộc và Phượng tộc sinh ra, hai chủng tộc cực kỳ mạnh mẽ, lực hồn phách vượt xa lực hồn phách của Nhân tộc.
“Hửm?”
Trong lúc Tần Ninh đang tu hành, hai mắt hắn đột nhiên mở ra, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Khi hắn ngồi tu luyện có thể cảm nhận được rõ ràng, hồn lực và phách lực trong cơ thể dường như đang hấp thu một nguồn hồn lực và phách lực hùng hậu, dần dần lớn mạnh hơn.
Mà nguồn hồn lực phách lực được truyền đến kia, hình như cách vị trí hắn đang ở không xa.
Giờ phút này, Tần Ninh đứng dậy, bước ra ngoài đình viện.
Mấy tên hộ vệ nhìn thấy Tần Ninh đều khách khí hành lễ.
“Ta đi dạo linh tinh một chút, ngắm nhìn vương phủ, có được không?”
“Tất nhiên là được rồi!”
Mấy tên hộ vệ không ngăn cản.
Chỉ là ngay khi Tần Ninh bước đi, có hai tên hộ vệ yên lặng đi theo.
Tần Ninh cũng không để ý, đi tới đi lui bên trong vương phủ.
Cuối cùng, khi đến trước một tòa cung điện, hắn mới dừng lại.
“Đây là…”
“Đây là nhà thờ tổ của Khánh Vương phủ”, một gã hộ vệ cung kính nói: “Là nơi đặt linh bài của tổ tiên Khánh vương”.
“Có thể vào trong xem không?”, Tần Ninh mở miệng hỏi.
Hộ vệ kia lộ ra vẻ khó xử, không nhịn được nói: “Điều này…Chỉ sợ…”
“Ta có thể đứng ngoài cửa xem không?”
“Có thể!”
Giờ phút này, Tần Ninh đứng ở bên ngoài cung điện, hồn rồng và hồn phượng trong cơ thể phóng ra một tia lực lượng, uyển chuyển di chuyển, tiến vào trong nhà thờ tổ.
Phía trước nhà thời tổ, trên một mảnh đất trống có một cây trụ sắt.
Cây trụ sắt cao hơn ba mét, đường kính khoảng ba mươi phân, bên ngoài cây trụ sắt mang sắc màu u ám.
Lúc này, hồn rồng và hồn phượng của Tần Ninh lập tức bám vào cây trụ sắt kia.
Ngay sau đó, Tần Ninh chỉ cảm thấy một cỗ hồn lực và phách lực nồng đậm được truyền đến từ cây sắt kia, bị song hồn long phượng hấp thu.
“Đây là…”
Tần Ninh thì thầm một câu, sắc mặt kinh ngạc nói: “Linh Hỗn Thần Thiết!”
Giờ phút này, Tần Ninh vô cùng vui mừng và kinh ngạc.
Linh Hỗn Thần Thiết!
Là một loại kim loại.
Nhưng kim loại này không thích hợp để tạo ra binh khí.
Linh Hỗn Thần Thiết này được sinh ra dưới bầu không khí âm u hỗn độn, hơn nữa, còn phải là nơi có vô số người chết mới có thể kết hợp với nhân tố đất trời, lấy một chút kim loại biến chất, hình thành nên thứ độc đáo này.
Linh Hỗn Thần Thiết, cần có linh tính, nhưng lại càng cần sự vẩn đục hơn.
Cây sắt này có thể hấp thu hồn lực và phách lực thuần tuý, bám vào bên trong cây sắt, qua mấy vạn năm thậm chí là hơn mười vạn năm cũng sẽ không bị tiêu tán.
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh phát ra tia sáng.
Đây là nhà thờ tổ của Khánh Vương phủ.
Khánh Vương phủ đã tồn tại nhiều năm như vậy, những người gần đất xa trời sẽ đến đây ở, yên lặng ở đó, lực hồn phách tản ra tràn đầy, bị Linh Hỗn Thần Thiết này hút lấy, giữ ở bên trong…
Những người khác không thể hấp thu, nhưng mà Tần Ninh có hồn rồng và hồn phượng, có thể cảm ứng được một cách rõ ràng.
Cảnh giới Địa Thánh chính là ngưng tụ tam hồn thất phách, cần hồn lực, cần phách lực để có thể tiến tới tam hồn thất phách cường đại.
Mà trước mắt, Tần Ninh giống như phát hiện ra một toà bảo tàng chứa đựng hồn lực và phách lực thuần tuý.
Hơn nữa, người khác còn không thể nào phát hiện ra được.
“Đây là báu vật tuyệt thế, chứa đựng lượng lớn hồn lực và phách lực thuần tuý, các ngươi không dùng được thì cho ta dùng đi…”
Tần Ninh mỉm cười, hồn rồng và hồn phượng hấp thu xung quanh.
Mà giờ phút này, hồn lực và phách lực bên trong cơ thể Tần Ninh đã tràn ngập trong biển hồn phách.
Dưới sự tràn đầy như vậy, phách thứ sáu của Tần Ninh bắt đầu ngưng tụ…
Hai gã hộ vệ phía sau Tần Ninh có chút không hiểu rõ.
Tần Ninh đến bên ngoài nhà thờ tổ của Khánh Vương phủ, rồi đứng ở chỗ này làm gì?
Tưởng nhớ?
Kính trọng?
Nghĩ không ra.
Ngay khi hai gã hộ vệ đang trầm tư trăm mối mà không có cách nào giải thích được thì lực hồn phách trong cơ thể Tần Ninh bỗng nhiên bùng nổ với khí thế mạnh mẽ.
Phách thứ sáu!
Thành công!
Lúc này, hai gã hộ vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt to trừng mắt nhỏ, vẻ mặt ngạc nhiên.
Cái quái gì vậy?
Người này…Sao cảnh giới lại đột nhiên tăng lên!
Chỉ là sau một thoáng kinh ngạc, hai người không ngừng an ủi bản thân.
Có lẽ Tần Ninh đã tới cảnh giới Địa Thánh ngũ phách đỉnh phong, chỉ thiếu một bước giác ngộ cuối cùng nữa thôi là đạt tới cảnh giới Địa Thánh lục phách.
Cho nên bây giờ…mới thăng cấp lên cảnh giới Địa Thánh lục phách.
Thế nhưng ý tưởng này chỉ vừa mới được hình thành, khí tức trong cơ thể Tần Ninh lại tiếp tục biến đổi.
Khí tức của phách thứ bảy ngưng tụ.
Cảnh giới Địa Thánh thất phách!
Giờ phút này, hai gã hộ vệ thực sự là bị dọa sợ đến ngây người.
Vừa rồi còn có thể nói là giác ngộ, vậy bây giờ…thế này là như thế nào?
Mà giờ phút này, Tần Ninh thở ra một hơi, hai mắt sáng ngời.
Thoải mái!
Giống như một người đang khát nước tìm thấy được một vùng nước lớn, lúc này đã uống no nước.
Tam hồn thất phách!
Lúc này, tam hồn thất phách đang yên ổn bên trong hồn hải.
Mà trong hồn hải, lực hồn phách nồng đậm kia tựa như đã lấp đầy hồn hải.
Thậm chí, bây giờ Tần Ninh muốn đi sâu vào cảnh giới Thiên Thánh cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà Tần Ninh chưa muốn làm vậy.
Từ ngũ phách tăng lên thất phách, hắn cũng cần thời gian để ổn định trạng thái tinh thần, làm quen với lực lượng tăng vọt.
Hồn hải tràn đầy lượng lớn lực hồn phách, muốn tới cảnh giới Thiên Thánh chỉ cần nối liều tam hồn thất phách nữa là được, thật ra cũng không khó, hắn cũng không có gì phải sốt ruột.
Tần Ninh khoanh tay đứng đó, mỉm cười nói: “Trở về thôi!”
Hai gã hộ vệ kinh ngạc nói không nên lời.
Mà đúng lúc này, ở cuối đường, có vài người đang đi đến bên này.
“Tên nhóc thối, đi ra ngoài mấy tháng trời, một chút tin tức cũng không có, bây giờ trở về rồi lại làm loạn với ta?”
Một tiếng hừ vang lên.
Chỉ thấy, đi phía trước nhóm người là một người đàn ông mặc trang phục mãng bào, đầu đội vương miện, khí chất bất phàm, ước chừng ngoài bốn mươi tuổi, hai bên thái dương đã có mấy sợi tóc bạc, bước chân lộ ra dáng vẻ mạnh mẽ oai phong.
“Cái thằng nhãi ranh này, con muốn lật trời rồi!”
Tần Ninh liếc mắt nhìn qua thì thấy kẻ mà người đàn ông kia đang kéo lại đây chính là Tề Bác.
Thấy một màn như vậy, Tần Ninh lập tức hiểu rõ.
Người đàn ông mặc áo mãng bào kia chắc hẳn là Tề Khánh vương gia.
Chỉ là nhìn tình hình trước mắt, dường như…tình cảnh của Tề Bác…cũng không tốt lắm.
Chương 1759: Rốt cuộc ngươi là ai?
"Thằng nhóc thối, đi vào đây cho ta!"
Giờ phút này, vương gia Tề Khánh mở cửa từ đường ra rồi ném Tề Bác vào trong.
Mà còn có mấy người đi sau lưng vương gia Tề Khánh.
Tề Phương Vũ và Tề Tư Tư hôm nay gặp ở quán rượu, còn có hai thanh niên khác.
Ngoài ra còn có một người phụ nữ, giờ phút này đang khóc nức nở…
"Vương gia, vương gia, tha cho Bác Nhi đi!", người phụ nữ kia ăn mặc lộng lẫy, vô cùng xinh đẹp, nhưng lúc này lại khóc lóc mà không để ý đến hình tượng.
Cánh cửa từ đường cũng không bị đóng, đôi chân đang cất bước của Tần Ninh liền dừng lại.
Lúc này Tề Bác bị vương gia Tề Khánh kéo vào trong đại điện từ đường, bắt quỳ trên mặt đất, mái tóc dài có chút lộn xộn nhưng vẻ mặt lại rất quật cường.
Tề Khánh tiến vào trong từ đường, lấy một cây giản dài ra, trợn mắt nhìn Tề Bác rồi quát: "Tam ca của ngươi còn chưa có hôn phối, tên nhóc ngươi lại gấp không chờ được, ngươi cho rằng thích hợp sao?"
Giờ phút này, Tề Bác kiên quyết ngửa đầu nói: "Uyển Nhi vốn tình đầu ý hợp với con, Tề Diệp mới là kẻ cướp người yêu của người khác, Uyển Nhi căn bản cũng không muốn gả cho Tề Diệp!"
"Mở miệng một tiếng Tề Diệp, ngay cả tam ca cũng không gọi nữa sao?"
Lúc này vương gia Tề Khánh khẽ nói: "Ta thấy ngươi muốn ăn đòn".
"Người đánh chết con đi, dù sao đánh chết con cũng tốt hơn việc nhìn người phụ nữ mình yêu gả cho huynh trưởng của mình!"
Tề Bác nói.
"Được được được, ta sẽ thành toàn cho ngươi!"
Vương gia Tề Khánh đang muốn vung giản lên đánh về phía Tề Bác.
"Cha!"
Giờ phút này Tề Tư Tư quỳ rạp xuống đất bịch một tiếng, hai mắt đỏ bừng nói: "Tứ đệ và Tề Uyển Nhi vốn là tình đầu ý hợp, sao người lại gả cho Tề Diệp?"
"Chúng ta và nhà Tề Hồn thúc thúc vốn rất thân thiết, sao người có thể qua loa quyết định chuyện này như vậy chứ?"
Nghe thấy lời này, vương gia Tề Khánh càng thêm giận dữ, quát: "Tề Tư Tư, ta còn chưa nói đến chuyện của con đâu, con phải gả cho thập hoàng tử Tề Hạo Vũ!"
Ông ta vừa nói xong, gương mặt xinh đẹp của Tề Tư Tư liền tái mét.
"Con không gả!"
Tề Tư Tư hét lên: "Dựa vào cái gì mà con phải gả cho hắn ta? Con đã có người thích rồi, cha, con thích đại ca Tề Ngọc Phong!"
Tề Tư Tư trực tiếp nói rõ.
Tề Khánh nghe thấy lời này thì vô cùng giận dữ.
"Hai người các ngươi... Tức chết ta rồi..."
Giờ phút này Tề Khánh gầm lên giận dữ, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
"Cha..."
"Cha..."
Mọi người trong từ đường đều hoảng hốt.
"Tư Tư, Tề Bác, sao các ngươi có thể khiến cha tức giận như thế?", giờ phút này Tề Phương Vũ kia mở miệng trách cứ: "Tam đệ và Uyển Nhi cũng là tình đầu ý hợp, hơn nữa Tư Tư muội gả cho thập hoàng tử chính là tiến vào trong hoàng thất, nhất định sau này có thể hạnh phúc".
Tề Tư Tư nghe thấy lời này thì rất muốn phản bác, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ kia của cha mình, cô ấy lại không thể lên tiếng được.
Lúc này vương gia Tề Khánh quát lên: "Hai người các ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý, không bằng lòng cũng phải bằng lòng".
"Không đồng ý thì cứ quỳ ở đây đi!"
Vương gia Tề Khánh quát xong một câu rồi nổi giận đùng đùng đi ra khỏi cửa...
Ba người Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp nhìn Tề Tư Tư và Tề Bác quỳ trong từ đường, cũng mỉm cười quay người rời đi.
Giờ phút này Tần Ninh đứng ở bên ngoài cửa chính từ đường nhìn xem tất cả, hắn hơi nhíu mày.
"Tần công tử, chúng ta vẫn nên đi về trước đi...", lúc này một hộ vệ mới dám lên tiếng.
Vừa rồi hình như vương gia quá tức giận nên mới không để ý đến bọn họ, nếu không nhìn thấy ba người bọn họ đứng ở chỗ này, chỉ sợ lại lên cơn giận dữ, hai hộ vệ bọn họ đều phải chết.
"Các ngươi đi trước đi!"
Tần Ninh vừa dứt lời, bóng người đã lóe lên rồi biến mất không thấy gì nữa.
Hai tên hộ vệ lập tức sững sờ, bối rối nhìn xung quanh rồi vội vàng đi tìm.
Mà giờ phút này, Tần Ninh lại đi về hướng Tề Khánh rời đi, đến bên ngoài một phủ đệ.
Xung quanh phủ đệ có những khí tức Thiên Thánh mạnh mẽ như ẩn như hiện.
Chỉ là dường như Tần Ninh hoàn toàn không để ý đến những thứ này, hắn lặng lẽ tiến vào trong đình viện.
Bên trong căn phòng, Tề Khánh ngồi ngay ngắn ở trên giường, lúc này ông ta vừa nuốt một viên đan dược, sắc mặt trắng bệch.
Cửa phòng mở ra kẽo kẹt một tiếng.
"Không phải ta đã nói ai cũng không được quấy rầy ta sao?"
Tề Khánh quát khẽ một tiếng.
"Ai cũng không được quấy rầy? Ta sợ ngươi sẽ chết ở chỗ này!"
Một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên.
Nhìn kỹ lại, đó chính là Tần Ninh mặc một bộ áo trắng đứng trước của phòng, ánh trăng trong sáng chiếu lên trên người Tần Ninh khiến thanh niên trông có vẻ thần bí hơn.
"Ngươi là người nào?"
Giờ phút này sắc mặt Tề Khánh lạnh lẽo, buồn phiền nói: "Cảnh giới Địa Thánh thất phách, ngươi là người Tề Bác dẫn về?"
"Không sai, Tần Ninh!"
Tần Ninh lạnh nhạt nói, đi vào trong phòng ngồi xuống.
"Tề Bác nói dẫn về một vị cao nhân, chính là ngươi sao? Ta không nhìn ra cao nhân gì cả, chỉ là... vô cùng to gan!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Chỉ là ta nhìn ra một vài thứ nên mới đặc biệt đến xem mà thôi".
Tần Ninh nói thẳng: "Tề Bác đến biên giới Thanh Châu và Tề Châu, ta cho rằng hắn ta có liên quan đến Ma tộc, cho nên mới bắt hắn ta lại, đến bây giờ mới thả hắn ta về".
"Hơn nữa mấy hộ vệ Thiên Thánh bên cạnh Tề Bác đều do ta giết chết".
"Lần này ta tới cũng là để nhờ ngươi nói chuyện với Diệp Quân Uy, giúp ta tìm một người ở Diệp Vương quận".
Tần Ninh không e dè nói thẳng ra ý đồ mình đến.
"Bản vương cũng không rảnh rỗi giúp ngươi đi tìm người!"
"Đúng là ngươi không rảnh!", Tần Ninh cười nói: "Dù sao ngươi sắp chết..."
Nghe thấy lời này, bóng người Tề Khánh chuyển động trong nháy mắt, ông ta đi đến trước người Tần Ninh, chìa một tay ra bóp cổ hắn, trầm giọng nói: "Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"
"Đương nhiên là biết!", Tần Ninh thản nhiên nói: "Lực hồn phách trong cơ thể ngươi tán loạn, chắc là muốn đột phá nhưng không thành công, lại dùng đan dược gì đó khiến ba hồn bảy phách trong cơ thể đều bị hao tổn, không còn sống lâu nữa".
Nghe thấy lời này, vương gia Tề Khánh mới hơi buông lỏng tay ra.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Tần Ninh nghe vậy thì không trả lời, chỉ tiếp tục nói: "Ta là ai ngươi không cần để ý, chỉ là... Ta và Tề Bác ở chung một khoảng thời gian, cũng biết Tề Bác thích Tề Uyển Nhi, Tề Tư Tư thích Tề Ngọc Phong, ngươi và vương gia Tề Hồn có quan hệ tốt, tại sao không tác thành cho con gái mình?"
"Lại để Tề Diệp và Tề Uyển Nhi thành hôn!"
"Để Tề Tư Tư gả cho thập hoàng tử gì kia?"
Nghe thấy lời này, Tề Khánh thở dài, lẩm bẩm nói: "Ngươi là một người ngoài thì biết cái gì?"
"Ta đã nghe Tề Bác nói với ta về chuyện của ngươi", vương gia Tề Khánh chậm rãi nói: "Ngươi đúng là khó lường, chỉ là chuyện trong thánh quốc Đại Tề này không phải là thứ mà một tên Địa Thánh còn chưa tới đạt cảnh giới Thiên Thánh như ngươi có thể hiểu đâu!"
Giờ phút này Tần Ninh lại cười nói: "Tuy nói rất mạo muội, nhưng nếu ta nói cho ngươi ta có thể giải quyết vấn đề trong cơ thể ngươi, ngươi... có thể nói cho ta một chút không?"
Hắn vừa nói xong, Tề Khánh khẽ giật mình.
Chương 1760: Tề Khánh khó xử
Vương gia Tề Khánh nhìn về phía Tần Ninh, không khỏi cười khổ nói: "Xem ra Tề Bác thật sự gặp được cao nhân, ngược lại là Tề Khánh ta không có ánh mắt!"
Tần Ninh không nhiều lời.
"Nếu ngươi đã biết được một chút thì cũng nên biết từ trước đến nay ta và Tề Hồn luôn duy trì trung lập trong trận chiến phe phái ở thánh quốc Đại Tề, chỉ cúi đầu xưng thần với Thánh Chủ".
"Thế nhưng bây giờ ta... sắp chết rồi, Khánh Vương phủ lớn như vậy, ta không che chở được nữa, cho nên ta phải tìm chỗ dựa!"
"Gần đây ta cũng mới biết được các con của ta ưu tú thế nào!"
Tề Khánh cười khổ nói: "Ba huynh đệ Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp đã sớm theo phe thất hoàng tử Tề Nhạc!"
"Cho nên ta để Tề Diệp lấy Tề Uyển Nhi, để Tề Tư Tư gả cho Thập Hoàng Tử Tề Hạo Vũ, đây chính là đang nói cho thất hoàng tử biết Tề Khánh ta lựa chọn đi theo hắn ta, ta cũng không có lựa chọn nào khác..."
"Như thế sao...", Tần Ninh gật đầu, đã hiểu được đại khái.
Tề Khánh sắp phải chết, cho nên mới chuẩn bị đường lui.
Khánh Vương phủ không có ông ta thì sẽ không có khả năng độc lập nữa.
"Ngươi để Tề Tư Tư gả cho thập hoàng tử Tề Hạo Vũ thì ta có thể hiểu được, thế nhưng Tề Bác và Tề Uyển Nhi là một đôi, làm gì mà phải chia rẽ bọn họ?"
Nghe thấy lời này, Tề Khánh lại khổ sở nói: "Ba huynh đệ Tề Diệp đi theo thất hoàng tử, Tề Bác lại không giống, tâm tư của nó rất đơn thuần, nếu thành thân với Tề Uyển Nhi nhất định sẽ khiến Tề Diệp bất mãn, Tề Diệp có thể sẽ giết nó..."
Tần Ninh lập tức gật đầu.
Huynh đệ tương tàn!
Điều Tề Khánh lo lắng chính là cái này.
Tần Ninh khẽ cười nói: "Thế nếu ngươi không chết thì những chuyện này sẽ không thành vấn đề đúng không?"
"Đương nhiên rồi!"
Giờ phút này Tần Ninh đưa tay ra nói: "Nếu như vậy, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi, ngươi thành toàn cho Tề Tư Tư và Tề Bác, lại giúp ta nói chuyện để Diệp vương gia Diệp Quân Uy giúp ta tìm một người tên là Địch Nguyên, ba chuyện hoàn mỹ, như thế nào?"
"Ngươi..."
"Ta có thể!"
Tần Ninh cười nói: "Chỉ một điều thôi, trong đình viện của ngươi có tất cả bảy vị Thiên Thánh ngũ phẩm, thế nhưng ta chỉ là một Địa Thánh thất phách mà vẫn bình yên vô sự tiến vào..."
Nghe thấy lời này, vương gia Tề Khánh đứng tại chỗ, gật đầu.
Lúc này thánh lực trong cơ thể Tần Ninh biến thành từng đạo sợi tơ tiến vào trong cơ thể của Tề Khánh cẩn thận điều tra...
Cùng lúc đó, trong từ đường Khánh Vương phủ.
Tề Tư Tư và Tề Bác quật cường quỳ gối.
"Tề Bác, chúng ta không thể chấp nhận như thế được!", giờ phút này Tề Tư Tư mở miệng nói: "Tỷ thích đại ca Tề Ngọc Phong, tỷ muốn hỏi hắn ta xem có đồng ý cưới tỷ hay không!"
"Đệ đi tìm Uyển Nhi, hỏi cô ấy có đồng ý gả cho đệ hay không!"
Tề Bác lại buồn bã nói: "Thế nhưng cha bắt chúng ta quỳ ở đây..."
"Đệ ở đây quỳ, tỷ đến Hồn Vương quận để hỏi Ngọc Phong đại ca và Uyển Nhi muội muội!"
Tề Tư Tư đứng dậy, nói: "Bằng tốc độ phi cầm của vương phủ chúng ta, tỷ có thể đến lúc nửa đêm!"
Nghe thấy lời này, Tề Bác cắn răng nói: "Tỷ, vậy tỷ cẩn thận một chút".
"Ừm!"
Giờ phút này Tề Tư Tư lặng lẽ rời khỏi Khánh Vương phủ.
Mà cùng lúc đó ở một bên khác, trong Khánh Vương phủ.
Ba người Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp lại đang tụ tập một chỗ.
"Đại ca, chiêu này của huynh đúng là lợi hại!", Tề Diệp nhìn về phía Tề Phương Vũ, khẽ cười nói: "Tề Tư Tư kia gả cho thập hoàng tử, coi như cha đã bị trói lên thuyền của thất hoàng tử rồi".
"Tam đệ, người vui vẻ nhất vẫn là đệ đi? Có thể cưới Tề Uyển Nhi, huynh thấy tên nhóc đệ mới là vui vẻ nhất".
Tề Phương Vũ khẽ mỉm cười nói.
"Tiếp theo chỉ cần chờ hai tên ngốc kia bị lừa thôi!", Tề Phương Vũ cười nói: "Tuy thất hoàng tử còn trẻ, thế nhưng lại rất có thiên phú, khả năng trở thành Thánh Chủ cực lớn, nhưng cha lại cứ ngu xuẩn mãi..."
"Lần này huynh thấy cha không sống được quá lâu mới có thể khuất phục!"
Giờ phút này, nghe cách nói của ba huynh đệ thì hoàn toàn không xem Tề Khánh như phụ thân, mà dường như còn đang chờ mong Tề Khánh chết nhanh hơn!
"Báo!"
Bên ngoài phòng, đột nhiên có một người chắp tay nói: "Ba vị thế tử gia, Tề Tư Tư đã rời khỏi vương phủ..."
"Xem ra con cá mắc câu rồi!"
Tề Phương Vũ cười nói: "Nhị đệ, đi thông báo cho thập hoàng tử điện hạ chờ trong Hồn Vương quận xem đi!"
"Vâng!"
Giờ phút này Tề Phương Vũ nhìn về phía Tề Diệp, khẽ cười nói: "Tam đệ, có muốn đi xem một vở kịch không?"
"Đại ca, huynh nói đi!"
Tề Phương Vũ kề tai nói nhỏ.
Những tiếng cười lạnh lẽo vang lên trong phòng.
Mà giờ phút này, Tề Bác đang lo lắng chờ đợi trong từ đường.
Bóng đêm ở chân trời đang dần sáng tỏ.
Một bóng người vội vã đi vào trong từ đường.
"Tứ đệ, Tư Tư tỷ đâu?"
Tề Diệp giờ phút này lo lắng nói.
"Hừ, mắc mớ gì tới ngươi?", Tề Bác khẽ nói.
Hắn ta và ba người Tề Diệp, Tề Hồi Minh, Tề Phương Vũ không phải cùng một mẹ.
Trước kia, hắn ta luôn coi ba người như huynh trưởng ruột thịt.
Thế nhưng lần này hắn ta đã hiểu ra.
Đều là đồ chó cả!
"Ta vừa nhận được tin tức, bây giờ thập hoàng tử điện hạ đang ở Hồn Vương quận, có phải Tư Tư tỷ đến Hồn Vương quận rồi không?"
"Cái gì!"
Tề Bác lập tức đứng dậy.
"Đại ca và nhị ca đã đi rồi, tứ đệ, hai người các ngươi... quá làm bậy...", giờ phút này Tề Diệp tức giận nói: "Nếu ngươi thật sự không đồng ý thì ta tặng Uyển Nhi cho ngươi là được, sao ngươi có thể để Tư Tư tỷ rời đi một mình chứ?"
Tề Bác lập tức hoảng hốt.
"Nhưng ngươi cũng đừng sốt ruột, đại ca cùng nhị ca đã đi, nếu chúng ta tranh thủ thời gian, có khi sẽ theo kịp!"
"Nếu chậm, chỉ sợ thập hoàng tử sẽ làm ra chuyện gì..."
Nghe thấy lời này, Tề Bác lập tức luống cuống.
"Tam ca, đi mau!"
"Được!"
Nhìn thấy Tề Bác nhanh chóng rời đi phía trước, Tề Diệp liền nhếch miệng cười.
Mà cùng lúc đó, Tề Tư Tư đi đường suốt đêm, cuối cùng đã đi đến Hồn Vương quận.
Trong Hồn Vương phủ.
Tề Tư Tư trực tiếp tiến vào, cũng không có ai ngăn cản.
Dù sao vương gia Tề Hồn quen biết với vương gia Tề Khánh, Tề Tư Tư không chỉ đi vào Hồn Vương phủ một lần.
"Ngọc Phong đại ca đâu?"
Tề Tư Tư vừa vào đã hỏi.
"Đại thế tử đang ở trong biệt viện của mình!"
Tề Tư Tư không nói hai lời, trực tiếp đi tìm Tề Ngọc Phong.
Bên trong một biệt viện, Tề Tư Tư đẩy cửa vào.
Lúc này Tề Ngọc Phong đang ngồi trong phòng, nhìn thấy Tề Tư Tư đến thì sững sờ.
"Tư Tư muội muội, muộn tới làm gì vậy?"
Tề Tư Tư nhìn về phía Tề Ngọc Phong, nói thẳng: "Ngọc Phong đại ca, huynh... huynh có thích ta không?"
Tề Tư Tư lấy dũng khí nói.
Tuy tính tình cô ấy tương đối sáng sủa, thế nhưng chuyện như thế cũng không tiện mở miệng.
"Hả?"
Khuôn mặt tuấn tú của Tề Ngọc Phong đỏ ửng, lúc này hắn ta nâng chén trà lên, thấp thỏm nói: "Tư Tư muội muội, uống nước trước đi..."
"Muội... sao đột nhiên lại hỏi ta điều này?"
Tề Tư Tư cầm chén trà uống một hơi cạn sạch, tiếp tục nói: "Cha ta bảo ta gả cho thập hoàng tử điện hạ, còn muốn để Uyển Nhi muội muội gả cho Tề Diệp, nếu huynh thích ta thì hãy nói rõ với Tề Hồn thúc thúc, hai nhà chúng ta thông gia, dù là thập hoàng tử hay là thất hoàng tử, chúng ta cũng không sợ bọn họ!"
Tề Ngọc Phong lại biến sắc.
"Tư Tư cô nương, nàng lại... không thích ta như vậy sao?"
Giờ phút này, một giọng nói đột nhiên vang lên trong phòng.
Nhìn thấy bóng hình xinh đẹp kia đi đến, Tề Bác cảm thấy lạnh sống lưng, sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Tên nhóc thối, lăn ra đây cho tỷ”.
Cô gái cầm trong tay một chiếc roi, dáng vẻ vô cùng tức giận, khí phách không thua kém gì đấng mày râu.
Giờ phút này, cô gái từng bước bước đến, đưa tay ra nhéo tai Tề Bác, quát lớn nói: “Tên nhóc thối, còn chưa chết ở bên ngoài à?”
“Đau đau đau…Tỷ tỷ tỷ…Đau chết mất…”
Tề Bác kêu la nói: “Tỷ, tỷ nhẹ tay, tỷ nhẹ tay”.
“Tên nhóc thối, còn biết tỷ là tỷ của đệ?”
Lúc này, cô gái mới hừ một tiếng rồi nói: “Nói! Đi ra ngoài mấy tháng rồi? Đệ có biết là nương rất lo lắng cho tên chết tiệt nhà đệ không?”
“Tỷ, đệ biết sai rồi, không phải là đệ đã trở về rồi sao, ở đây còn có khách, tỷ cho đệ chút mặt mũi đi…”
Giờ phút này, Tề Bác cầu xin tha thứ nói.
Mấy người Tần Ninh không khó để nhìn ra, tu vi của cô gái này không bằng Tề Bác.
Nhưng mà Tề Bác không dám phản kháng.
Cô gái kia nhìn về phía đám người Tần Ninh, chắp tay nói: “Thật xin lỗi các vị, ta là Tề Tư Tư, tỷ tỷ của Tề Bác, tên nhóc thối này tự tiện rời khỏi Khánh Vương phủ, vừa đi một cái là cả mấy tháng, biết đệ ấy trở về, ta có chút kích động quá mức”.
Tấn Triết cũng mỉm cười nói: “Khách khí, khách khí, nói cho cùng thì Tề Bác cũng bị tổ sư thúc của chúng ta nhốt lại, cho nên không thể trở về được”.
Lời này vừa nói ra, Tề Tư Tư sửng sốt, Tần Ninh cũng sửng sốt.
Thẳng thắn như vậy?
Trước mặt tỷ tỷ của người ta, ngươi nói như vậy mà coi được à?
Chỉ là sự ngạc nhiên trong lòng Tần Ninh chẳng duy trì được bao lâu đã biết mất.
Quen rồi!
Ba tên ngốc Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Hoạ này ở cùng một chỗ, cho dù ba người này có nói ra cái gì thì hắn cũng đã dần dần quen thuộc rồi.
Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh khẽ nhúc nhích.
“Tổ sư thúc?”, ánh mắt Tề Tư Tư mang vẻ khó hiểu.
Nhan Như Hoạ uống một ngụm rượu, rồi chỉ vào Tần Ninh nói: “Chính là hắn”.
Giản Bác cũng cười nói: “Nhưng mà cô yên tâm, tổ sư thúc của chúng ta nghi ngờ hắn ta có quan hệ với Ma tộc, cho nên mới nhốt hắn ta lại”.
“Ma tộc?”
Tề Tư Tư ngẩn người.
Tề Bác thấp giọng nói: “Là tam ca nói cho đệ biết, ở nơi tiếp giáp giữa Thanh Châu và Tề Châu xuất hiện dấu vết của Ma tộc, cho nên đệ mới đi…”
Cốp!
Nghe được những lời này, Tề Tư Tư gõ một phát lên đầu Tề Bác, quát lớn nói: “Có phải đệ là đồ ngốc không?”
“Tên nhóc Tề Diệp kia hận không thể đẩy đệ vào chỗ chết, vậy mà đệ còn ngu ngốc nghe lời hắn ta? Ngu xuẩn”.
Nghe xong, Tề Bác sửng sốt nói: “Tam ca tốt như thế, sao có thể hãm hại đệ…”
“Tốt?”
Tề Tư Tư mắng: “Mấy tháng nay đệ không ở nhà, đệ có biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“Tề Diệp cùng với mẫu thân của hắn ta cầu xin phụ vương, ý muốn cưới con gái của Tề Hồn thúc, thanh mai trúc mã thân thiết của đệ sắp không còn rồi!”
“Cái gì!”
Lúc này Tề Bác lập tức đứng dậy.
“Tên nhóc thối, bị người ta lừa, còn giống như cái đồ đần”.
Tề Bác sốt ruột nói: “Tỷ, tỷ đừng vòng vo nữa, tỷ mau nói cho đệ biết, rốt cuộc là sao lại thế này?”
Tề Tư Tư hừ một tiếng nói: “Sau khi đệ rời đi không bao lâu, Tề Diệp năn nỉ phụ vương, đem con gái của Tề Hồn thúc gả cho hắn ta”.
“Hiện tại, phụ vương cũng đã có quyết định rồi, bên phía Tề Hồn thúc thúc cũng không có vấn đề gì…”
Giờ phút này, sắc mặt Tề Bác cứng đờ.
“Tên Tề Diệp này!”
Tề Bác hừ hừ.
Hắn ta quay lại nhìn mấy người Tần Ninh, chắp tay nói: “Tần công tử, chuyện tìm người ta sẽ ghi nhớ ở trong lòng, chúng ta trở về vương phủ trước đi!”
“Được!”
Tề Bác gặp phải phiền phức, mấy người Tần Ninh cũng không nói gì thêm.
Sau đó, bốn người Tần Ninh đi theo Tề Tư Tư và Tề Bác nhanh chóng rời khỏi tửu lâu.
“Tứ đệ!”
Một âm thanh mang theo sự vui mừng đột nhiên vang lên.
“Đại ca!”
Tề Bác quay người lại thì thấy mấy bóng người đang đi xuống từ trên lầu, kinh ngạc nói.
Chỉ thấy người cầm đầu đám người là một thanh niên, tóc dài buộc sau đầu, đầu đội ngân quan, trang phục quý giá, khí chất phi phàm.
“Tên nhóc nhà ngươi, biến mất cả mấy tháng nay, đi đâu đấy?”
Người thanh niên mỉm cười nói.
“Một lời khó nói hết, đại ca, ta trở về có việc gấp, xong việc ta sẽ tìm ngươi uống rượu!”
“Được!”
Tề Bác dẫn theo mấy người, xoay người rời đi.
Ở phía sau, ánh mắt Tề Tư Tư nhìn về phía người thanh niên này có chút không tự nhiên.
Lúc này, người thanh niên kia cũng cười nói: “Tư Tư muội muội, về chuyện lớn cả đời của muội, muội phải lo liệu cho tốt”.
Lời này vừa nói ra, bước chân của Tề Bác ngừng lại, vẻ mặt ngẩn ngơ.
“Tỷ, chuyện lớn cả đời của tỷ?”
Tề Bác sửng sốt nói: “Tỷ coi trọng ai rồi?”
“Đừng quản chuyện của tỷ, quan tâm chuyện của đệ trước đi!”
Tề Tư Tư thúc giục nói: “Nhanh trở về đi, coi chừng phụ vương lột da đệ”.
Nói xong, mấy người rời đi.
Mà giờ phút này, nụ cười trong mắt người thanh niên kia dần dần biến mất.
“Đại thế tử, hình như Tề Tư Tư sẽ không…dễ dàng đồng ý như vậy…”
“Không đồng ý? Không đồng ý cũng không được!”
Tề Phương Vũ mỉm cười nói: “Thập hoàng tử vừa gặp đã coi trọng Tề Tư Tư, mà thập hoàng tử lại là người của thất hoàng tử, nếu như không hầu hạ tốt vị chủ nhân này, chúng ta sẽ rất khó sống yên ổn dưới trướng của thất hoàng tử…”
“Hiểu rồi!”
Giờ phút này, bên ngoài tửu lâu, mấy người Tề Tư Tư, Tề Bác đi thẳng về phía Khánh Vương phủ.
“Tỷ, tỷ phải lập gia đình rồi?”
Vẻ mặt Tề Bác có chút xúc động nói.
“Lập cái đầu đệ!”
Tề Tư Tư hừ một tiếng nói: “Tề Phương Vũ không phải là cái thứ tốt lành gì, về sau đệ ít qua lại với hắn ta đi!”
Nghe được những lời này, Tề Bác sửng sốt.
“Tam ca không phải là người tốt, sao đại ca cũng không phải là thứ tốt lành gì rồi?”
“Đệ ấy à, đệ quá ngây thơ rồi”, Tề Tư hừ một tiếng nói: “Tên khốn Tề Phương Vũ này là người của Thất hoàng tử, tỷ cũng không biết tại sao lại thành ra thế này, thập hoàng tử thích tỷ, năn nỉ thất hoàng tử cho hắn ta được cưới tỷ, cũng đã cầu hôn tới cửa vương phủ chúng ta rồi, phụ vương vẫn luôn một mực từ chối”.
“Nhưng không biết Tề Phương Vũ nói gì đó, phụ vương lại đột nhiên do dự, tức chết tỷ”.
Giờ phút này, vẻ mặt Tề Tư Tư đầy phẫn nộ.
Tề Bác sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Đệ chỉ mới rời đi mấy tháng, tại sao…người phụ nữ của đệ cũng bị cướp đi, tỷ tỷ còn bị bắt lập gia đình, sao lại thế này!”
“Tên ngốc!”
Tề Tư Tư mắng: “Tốt xấu gì thì đệ cũng đã trở về rồi, cứ tập trung xử lý chuyện của mình đi, chuyện của tỷ, không cần đệ lo lắng”.
Bốn người Tần Ninh, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Hoạ dù sao cũng là người ngoài, không tiện nói gì.
Chỉ là Nhan Như Hoạ lại rầu rĩ nói: “Thật phức tạp, nghe tới nghe lui, một đống họ Tề, ngươi kết hôn với ta rồi lại ta kết hôn với ngươi…”
“Đã thân như vậy rồi, còn kết hôn làm gì?”
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh lấy tay đỡ trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thánh quốc Đại Tề, tốt xấu gì cũng chiếm cứ một châu, dân số ít nhất cũng hơn nghìn vạn.
Thánh quốc Đại Tề thống trị Tề Châu đã mười vạn năm, gia tộc họ Tề đã sớm phân tán, trải qua biết bao nhiêu đời, giữa người với người ở đây cho dù có chung họ Tề nhưng quan hệ huyết thống đã sớm phai nhạt.
Chương 1757: Khánh Vương phủ
Nghe được những lời này, Tề Tư Tư cũng không tức giận, cô ấy mỉm cười nói: “Bên trong hoàng thất Đại Tề đã có hơn vạn người mang họ Tề, càng đừng nói đến ở trong vùng đất Tề Châu”.
“Tề Hồn thúc thúc là một trong thập đại vương gia có quan hệ thân thiết với phụ thân ta nhưng mà cũng không phải là cùng một tông, giữa các thế hệ sau, tất nhiên là cũng không có quan hệ huyết thống gì”.
Nhan Như Hoạ gật gật đầu.
“Vậy thì cô gả cho thập hoàng tử gì gì đó cũng tốt mà!”, Nhan Như Hoạ cười nói: “Tốt xấu gì cũng là một hoàng tử, chắc chắn sau này sẽ có địa vị không thấp đâu”.
“Còn lâu ta mới gả cho Tề Hạo Vũ!”
Tề Tư Tư tức giận nói: “Ta biết người này, hắn ta vô cùng háo sắc, hơn nữa còn có một vài ham mê không tốt, thái độ làm người cũng cực kỳ lạnh lùng”.
“So sánh với Tề Ngọc Phong đại ca, hắn ta chính là tên tiểu nhân vô liêm sỉ”.
Tề Hạo Vũ, hẳn là thập hoàng tử.
Tề Ngọc Phong, là ai?
Giờ phút này, Nhan Như Hoạ ôm đầu, bất đắc dĩ nói: “Đổi tới đổi lui, tất cả đều là họ Tề, ta bắt đầu không nhận ra được người mà các ngươi nói đến là ai”.
Tề Bác nhiệt tình giải thích: “Cha ta là Tề Khánh vương gia, có bốn người con, người thanh niên vừa rồi là Tề Phương Vũ, đại ca của ta”.
“Còn có nhị ca của ta là Tề Hồi Minh và tam ca Tề Diệp”.
“Nhà của chúng ta, tính cả tỷ của ta nữa là có năm người con”.
“Mà Tề Ngọc Phong chính là con trai của Tề Hồn thúc thúc, con trai duy nhất!”, Tề Bác cười nói: “Từ nhỏ đến lớn, chúng ta vẫn luôn chơi đùa cùng nhau, cho nên vô cùng thân quen”.
“Tề Hồn thúc thúc có một người con gái, tên là Tề Uyển Nhi, vốn dĩ tâm đầu ý hợp với ta, hai người chúng ta đã sớm định ra chuyện kết hôn”.
Nghe được những lời này, Nhan Như Hoạ gật gật đầu.
Tề Khánh vương gia có bốn nam một nữ là Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp, Tề Bác và Tề Tư Tư.
Tề Hồn vương gia có một nam một nữ là Tề Ngọc Phong và Tề Uyển Nhi.
Nhan Như Hoạ nhìn về phía Tề Tư Tư nói: “Cô thích Tề Ngọc Phong!”
“Ta không có…”, Tề Tư Tư vội vàng phản bác.
“Nhất định là có”, thấy vậy, Nhan Như Hoạ cười nói.
Lúc này, Tề Bác cũng nói : “Tỷ của ta chỉ mạnh miệng vậy thôi, Ngọc Phong đại ca khôi ngô tuấn tú, tỷ tỷ ta đã sớm phải lòng huynh ấy rồi, chỉ còn thiếu một bước đâm thủng tầng cửa sổ cuối cùng thôi”.
“Tư Tư tỷ, lần này đệ cưới Uyển Nhi, tỷ cũng kết hôn với Ngọc Phong đại ca luôn đi, nhà chúng ta và nhà Tề Hồn thúc sẽ thân càng thêm thân, như vậy chẳng phải rất tốt sao?”
Tề Tư Tư trừng mắt nhìn Tề Bác, cô ấy hừ một tiếng rồi nói: “Tên nhóc thối, thê tử chưa gả vào cửa của đệ sắp bị người ta cướp mất rồi, đệ vẫn nên lo lắng chuyện của mình đi!”
Trong lúc mấy người nói chuyện, bọn họ đã đi đến bên ngoài một tòa phủ đệ.
Toàn phủ đệ kia tổng cộng có chín cổng, cánh cổng lớn ở giữa mở rộng hết mức, còn tám cổng còn lại cũng uy nghiêm, trang trọng.
Phía trên cánh cổng lớn có một tấm biển, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Khánh Vương phủ!”
Thân là một trong mười vị vương gia, thân phận địa vị tất nhiên là cực kỳ cao.
Khánh Vương phủ này xa hoa khí phái, cũng là điều nằm trong dự kiến.
Giờ phút này, Tề Tư Tư, Tề Bác dẫn theo bốn người Tần Ninh, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Hoạ đi vào từ cửa hông.
Vào trong vương phủ, đám hộ vệ, nha hoàn và gã sai vặt tới lui đều cung kính hành lễ.
“Giúp ta sắp xếp mấy gian phòng riêng, chiêu đãi những vị khách quý này!”, Tề Bác dặn dò thêm: “Nhớ kỹ, không được chậm trễ”.
“Vâng!”
Sau khi phân phó xong, Tề Bác nhìn về phía bốn người Tần Ninh, chắp tay nói: “Sự việc liên quan đến thê tử chưa cưới của ta, mong Tần công tử thông cảm cho, chờ ta xong việc, nhất định sẽ hỏi giúp!”
“Được!”
Tần Ninh mỉm cười nói.
Giờ phút này, mấy người Tần Ninh đi theo vài tên hộ vệ, dọc theo đường lớn của Khánh vương phủ, tiến vào phía sau…
Tề Tư Tư nhìn về phía Tề Bác nói: “Rốt cuộc là mấy tháng nay tên nhóc nhà đệ đã đi đâu? Những người này là ai?”
“Việc này nói ra thì dài lắm, trong bốn vị kia, Tần công tử là người dẫn đầu, là một người vô cùng khó lường, tỷ tỷ đừng đắc tội với hắn”.
“Tỷ đắc tội với bọn họ làm gì!”
Tề Tư Tư cười nói: “Được rồi, nhanh đi tìm phụ vương đi!”
“Vâng!”
Cùng lúc đó, ở một bên khác.
Bốn người Tần Ninh, Giản Bác theo nhóm hộ vệ đi lại trong vương phủ.
“Tổ sư thúc, không thì chúng ta tự mình đi tìm đi?”, Tấn Triết mở miệng nói: “Tề Bác bận rất nhiều chuyện, hơn nữa, bên trong thánh quốc Đại Tề, vương thất và hoàng thất có quan hệ rắc rối phức tạp, làm không tốt chúng ta còn bị cuốn vào, cũng rất phiền phức…”
Nghe được những lời này, Tần Ninh mỉm cười nói: “Phiền phức thì phiền phức thôi!”
“Chúng ta tự mình tìm thì biết khi nào mới tìm được? Nếu như Tề Khánh vương gia có thể giúp chúng ta nói một tiếng với Diệp Quân Uy, như vậy thì đơn giản hơn nhiều”.
Trên thực tế, nếu như Phong Vô Cực vẫn còn mạng lưới tin tức giống như năm đó, có lẽ bây giờ đã tìm được Địch Nguyên.
Trước mắt, Tần Ninh phải tự mình ra ngoài đi tìm.
Nhưng mà Tần Ninh cũng vui vẻ đi lại.
Dù sao thì trong thánh vực Thiên Hồng còn có Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, U Tiêu Tiêu, Lý Nhàn Ngư và Tiên Hàm!
Không biết bây giờ mấy người này như thế nào rồi.
Tần Ninh nhìn vương phủ rộng lớn, nói: “Thánh quốc Đại Tề đã phát triển được nhiều năm như vậy, cũng có được phong thái của bá chủ một phương”.
“Đó là điều đương nhiên”, Giản Bác cười nói: “Nhưng mà, cho dù là như thế cũng không so được với Thánh Thú tông của chúng ta”.
Tấn Triết và Nhan Như Hoạ gật gật đầu.
Trong Thánh Thú tông, từ Địch Nguyên trở lên đều là cấp bậc Thánh Vương.
Nhất là sư tổ, có lẽ bây giờ đã vượt qua cả Thánh Vương.
Lúc này, Tần Ninh chỉ im lặng không nói gì.
Một thánh quốc rộng lớn như thế, sao có thể chỉ có một vị thánh chủ như những gì thể hiện ra bên ngoài?
Bốn người được đưa đến một viện độc lập, hộ vệ kia chắp tay nói: “Các vị hãy nghỉ ngơi ở đây, nếu có gì muốn phân phó thì cứ trực tiếp gọi chúng ta”.
“Được!”.
Trong viện, ba mặt đều là phòng ốc, đình viện rộng lớn, có kích thước cả trăm mét vuông, trong sân, hoa cỏ cây cối thi nhau đua nở, trông vô cùng rực rỡ.
“Không hổ là Khánh Vương phủ, toà phủ đệ này cũng phải có quy mô ngang bằng với một tông môn lớn”.
Nhan Như Hoạ mỉm cười, cô ta nhìn vào trong sân, thấy một chiếc xích đu dưới giàn hoa thì không chút khách khí ngồi lên, cười hì hì nói: “Bây giờ, ta lại không mong tìm được đời thứ năm đến vậy”.
“Tiểu Hoạ Hoạ, ngươi nói như vậy, cẩn thận tổ sư thúc đánh ngươi”.
Tấn Triết cười nói: “Mấy người Thánh Thú tông chúng ta đã lâu rồi chưa gặp nhau, vừa lúc tổ sư thúc ở đây, chúng ta cũng nên hội tụ một lần”.
Đối với cuộc trò chuyện của mấy người này, Tần Ninh lựa chọn không nhìn đến.
Tiếp theo, tạm thời cứ chờ Tề Bác xử lý tốt chuyện của mình đi đã.
Ban đêm, Tần Ninh ngồi ngay ngắn bên trong đình viện, cẩn thận tu hành.
Hiện tại, Tần Ninh đã vượt qua giới hạn tầng bốn, tiến tới cảnh giới Địa Thánh ngũ phách.
Trong cơ thể, phách thứ năm đã được ngưng tụ.
Tam hồn ngũ phách.
Lúc này cũng cường đại hơn rất nhiều.
Tần Ninh đưa tam hồn ngũ phách vờn quanh thân thể mình.
Dần dần, từng tia sáng hội tụ lại, Tần Ninh không ngừng vận chuyển thánh lực bên trong cơ thể, tụ tập vào bản thân…
Cho dù là sống lại một đời, thực lực cường đại và cảnh giới tăng lên, những cũng không phải là tự nhiên mà có.
Những năm gần đây, dường như là từng phút từng giây Tần Ninh đều tu luyện, hơn nữa, hắn lại có hiểu biết sâu sắc đối với võ đạo, như vậy mới có thể tung hoành khắp nơi, vượt biên chém giết.
Chương 1758: Linh Hỗn Thần Thiết
Lúc này, thánh lực đất trời xung quanh hội tụ lại.
Tam hồn ngũ phách không ngừng ngưng tụ khí thiên địa, dồn vào trong thân thể.
Không chỉ vậy.
Hồn rồng và hồn phượng cũng không ngừng lột xác.
Song hồn long phượng có thể theo sự trưởng thành của thân thể Tần Ninh mà phát triển không ngừng.
Đây cũng là điều cơ bản mà Tần Ninh dựa vào.
Cảnh giới Địa Thánh ngũ phách bình thường, khi so sánh với Tần Ninh thiếu đi sự phụ trợ của hồn rồng và hồn phượng.
Vì thế, so về sức mạnh, cũng kém hơn mấy phần.
Nói cách khác, cảnh giới Địa Thánh ngũ phách thông thường chỉ có tam hồn ngũ phách.
Còn Tần Ninh, ngoại trừ tam hồn ngũ phách của bản thân, hắn còn có hồn rồng và hồn phượng.
Ba thứ cùng tác động lên nhiều mặt, sinh ra lực hồn phách, vượt qua cả cảnh giới Địa Thánh thất phách, ngưng tụ ra sức mạnh tam hồn thất phách.
Thậm chí…không thua kém gì Thiên Thánh.
Dù sao thì trong cơ thể hắn có hồn rồng và hồn phượng, đó là thứ do Long tộc và Phượng tộc sinh ra, hai chủng tộc cực kỳ mạnh mẽ, lực hồn phách vượt xa lực hồn phách của Nhân tộc.
“Hửm?”
Trong lúc Tần Ninh đang tu hành, hai mắt hắn đột nhiên mở ra, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Khi hắn ngồi tu luyện có thể cảm nhận được rõ ràng, hồn lực và phách lực trong cơ thể dường như đang hấp thu một nguồn hồn lực và phách lực hùng hậu, dần dần lớn mạnh hơn.
Mà nguồn hồn lực phách lực được truyền đến kia, hình như cách vị trí hắn đang ở không xa.
Giờ phút này, Tần Ninh đứng dậy, bước ra ngoài đình viện.
Mấy tên hộ vệ nhìn thấy Tần Ninh đều khách khí hành lễ.
“Ta đi dạo linh tinh một chút, ngắm nhìn vương phủ, có được không?”
“Tất nhiên là được rồi!”
Mấy tên hộ vệ không ngăn cản.
Chỉ là ngay khi Tần Ninh bước đi, có hai tên hộ vệ yên lặng đi theo.
Tần Ninh cũng không để ý, đi tới đi lui bên trong vương phủ.
Cuối cùng, khi đến trước một tòa cung điện, hắn mới dừng lại.
“Đây là…”
“Đây là nhà thờ tổ của Khánh Vương phủ”, một gã hộ vệ cung kính nói: “Là nơi đặt linh bài của tổ tiên Khánh vương”.
“Có thể vào trong xem không?”, Tần Ninh mở miệng hỏi.
Hộ vệ kia lộ ra vẻ khó xử, không nhịn được nói: “Điều này…Chỉ sợ…”
“Ta có thể đứng ngoài cửa xem không?”
“Có thể!”
Giờ phút này, Tần Ninh đứng ở bên ngoài cung điện, hồn rồng và hồn phượng trong cơ thể phóng ra một tia lực lượng, uyển chuyển di chuyển, tiến vào trong nhà thờ tổ.
Phía trước nhà thời tổ, trên một mảnh đất trống có một cây trụ sắt.
Cây trụ sắt cao hơn ba mét, đường kính khoảng ba mươi phân, bên ngoài cây trụ sắt mang sắc màu u ám.
Lúc này, hồn rồng và hồn phượng của Tần Ninh lập tức bám vào cây trụ sắt kia.
Ngay sau đó, Tần Ninh chỉ cảm thấy một cỗ hồn lực và phách lực nồng đậm được truyền đến từ cây sắt kia, bị song hồn long phượng hấp thu.
“Đây là…”
Tần Ninh thì thầm một câu, sắc mặt kinh ngạc nói: “Linh Hỗn Thần Thiết!”
Giờ phút này, Tần Ninh vô cùng vui mừng và kinh ngạc.
Linh Hỗn Thần Thiết!
Là một loại kim loại.
Nhưng kim loại này không thích hợp để tạo ra binh khí.
Linh Hỗn Thần Thiết này được sinh ra dưới bầu không khí âm u hỗn độn, hơn nữa, còn phải là nơi có vô số người chết mới có thể kết hợp với nhân tố đất trời, lấy một chút kim loại biến chất, hình thành nên thứ độc đáo này.
Linh Hỗn Thần Thiết, cần có linh tính, nhưng lại càng cần sự vẩn đục hơn.
Cây sắt này có thể hấp thu hồn lực và phách lực thuần tuý, bám vào bên trong cây sắt, qua mấy vạn năm thậm chí là hơn mười vạn năm cũng sẽ không bị tiêu tán.
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh phát ra tia sáng.
Đây là nhà thờ tổ của Khánh Vương phủ.
Khánh Vương phủ đã tồn tại nhiều năm như vậy, những người gần đất xa trời sẽ đến đây ở, yên lặng ở đó, lực hồn phách tản ra tràn đầy, bị Linh Hỗn Thần Thiết này hút lấy, giữ ở bên trong…
Những người khác không thể hấp thu, nhưng mà Tần Ninh có hồn rồng và hồn phượng, có thể cảm ứng được một cách rõ ràng.
Cảnh giới Địa Thánh chính là ngưng tụ tam hồn thất phách, cần hồn lực, cần phách lực để có thể tiến tới tam hồn thất phách cường đại.
Mà trước mắt, Tần Ninh giống như phát hiện ra một toà bảo tàng chứa đựng hồn lực và phách lực thuần tuý.
Hơn nữa, người khác còn không thể nào phát hiện ra được.
“Đây là báu vật tuyệt thế, chứa đựng lượng lớn hồn lực và phách lực thuần tuý, các ngươi không dùng được thì cho ta dùng đi…”
Tần Ninh mỉm cười, hồn rồng và hồn phượng hấp thu xung quanh.
Mà giờ phút này, hồn lực và phách lực bên trong cơ thể Tần Ninh đã tràn ngập trong biển hồn phách.
Dưới sự tràn đầy như vậy, phách thứ sáu của Tần Ninh bắt đầu ngưng tụ…
Hai gã hộ vệ phía sau Tần Ninh có chút không hiểu rõ.
Tần Ninh đến bên ngoài nhà thờ tổ của Khánh Vương phủ, rồi đứng ở chỗ này làm gì?
Tưởng nhớ?
Kính trọng?
Nghĩ không ra.
Ngay khi hai gã hộ vệ đang trầm tư trăm mối mà không có cách nào giải thích được thì lực hồn phách trong cơ thể Tần Ninh bỗng nhiên bùng nổ với khí thế mạnh mẽ.
Phách thứ sáu!
Thành công!
Lúc này, hai gã hộ vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt to trừng mắt nhỏ, vẻ mặt ngạc nhiên.
Cái quái gì vậy?
Người này…Sao cảnh giới lại đột nhiên tăng lên!
Chỉ là sau một thoáng kinh ngạc, hai người không ngừng an ủi bản thân.
Có lẽ Tần Ninh đã tới cảnh giới Địa Thánh ngũ phách đỉnh phong, chỉ thiếu một bước giác ngộ cuối cùng nữa thôi là đạt tới cảnh giới Địa Thánh lục phách.
Cho nên bây giờ…mới thăng cấp lên cảnh giới Địa Thánh lục phách.
Thế nhưng ý tưởng này chỉ vừa mới được hình thành, khí tức trong cơ thể Tần Ninh lại tiếp tục biến đổi.
Khí tức của phách thứ bảy ngưng tụ.
Cảnh giới Địa Thánh thất phách!
Giờ phút này, hai gã hộ vệ thực sự là bị dọa sợ đến ngây người.
Vừa rồi còn có thể nói là giác ngộ, vậy bây giờ…thế này là như thế nào?
Mà giờ phút này, Tần Ninh thở ra một hơi, hai mắt sáng ngời.
Thoải mái!
Giống như một người đang khát nước tìm thấy được một vùng nước lớn, lúc này đã uống no nước.
Tam hồn thất phách!
Lúc này, tam hồn thất phách đang yên ổn bên trong hồn hải.
Mà trong hồn hải, lực hồn phách nồng đậm kia tựa như đã lấp đầy hồn hải.
Thậm chí, bây giờ Tần Ninh muốn đi sâu vào cảnh giới Thiên Thánh cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà Tần Ninh chưa muốn làm vậy.
Từ ngũ phách tăng lên thất phách, hắn cũng cần thời gian để ổn định trạng thái tinh thần, làm quen với lực lượng tăng vọt.
Hồn hải tràn đầy lượng lớn lực hồn phách, muốn tới cảnh giới Thiên Thánh chỉ cần nối liều tam hồn thất phách nữa là được, thật ra cũng không khó, hắn cũng không có gì phải sốt ruột.
Tần Ninh khoanh tay đứng đó, mỉm cười nói: “Trở về thôi!”
Hai gã hộ vệ kinh ngạc nói không nên lời.
Mà đúng lúc này, ở cuối đường, có vài người đang đi đến bên này.
“Tên nhóc thối, đi ra ngoài mấy tháng trời, một chút tin tức cũng không có, bây giờ trở về rồi lại làm loạn với ta?”
Một tiếng hừ vang lên.
Chỉ thấy, đi phía trước nhóm người là một người đàn ông mặc trang phục mãng bào, đầu đội vương miện, khí chất bất phàm, ước chừng ngoài bốn mươi tuổi, hai bên thái dương đã có mấy sợi tóc bạc, bước chân lộ ra dáng vẻ mạnh mẽ oai phong.
“Cái thằng nhãi ranh này, con muốn lật trời rồi!”
Tần Ninh liếc mắt nhìn qua thì thấy kẻ mà người đàn ông kia đang kéo lại đây chính là Tề Bác.
Thấy một màn như vậy, Tần Ninh lập tức hiểu rõ.
Người đàn ông mặc áo mãng bào kia chắc hẳn là Tề Khánh vương gia.
Chỉ là nhìn tình hình trước mắt, dường như…tình cảnh của Tề Bác…cũng không tốt lắm.
Chương 1759: Rốt cuộc ngươi là ai?
"Thằng nhóc thối, đi vào đây cho ta!"
Giờ phút này, vương gia Tề Khánh mở cửa từ đường ra rồi ném Tề Bác vào trong.
Mà còn có mấy người đi sau lưng vương gia Tề Khánh.
Tề Phương Vũ và Tề Tư Tư hôm nay gặp ở quán rượu, còn có hai thanh niên khác.
Ngoài ra còn có một người phụ nữ, giờ phút này đang khóc nức nở…
"Vương gia, vương gia, tha cho Bác Nhi đi!", người phụ nữ kia ăn mặc lộng lẫy, vô cùng xinh đẹp, nhưng lúc này lại khóc lóc mà không để ý đến hình tượng.
Cánh cửa từ đường cũng không bị đóng, đôi chân đang cất bước của Tần Ninh liền dừng lại.
Lúc này Tề Bác bị vương gia Tề Khánh kéo vào trong đại điện từ đường, bắt quỳ trên mặt đất, mái tóc dài có chút lộn xộn nhưng vẻ mặt lại rất quật cường.
Tề Khánh tiến vào trong từ đường, lấy một cây giản dài ra, trợn mắt nhìn Tề Bác rồi quát: "Tam ca của ngươi còn chưa có hôn phối, tên nhóc ngươi lại gấp không chờ được, ngươi cho rằng thích hợp sao?"
Giờ phút này, Tề Bác kiên quyết ngửa đầu nói: "Uyển Nhi vốn tình đầu ý hợp với con, Tề Diệp mới là kẻ cướp người yêu của người khác, Uyển Nhi căn bản cũng không muốn gả cho Tề Diệp!"
"Mở miệng một tiếng Tề Diệp, ngay cả tam ca cũng không gọi nữa sao?"
Lúc này vương gia Tề Khánh khẽ nói: "Ta thấy ngươi muốn ăn đòn".
"Người đánh chết con đi, dù sao đánh chết con cũng tốt hơn việc nhìn người phụ nữ mình yêu gả cho huynh trưởng của mình!"
Tề Bác nói.
"Được được được, ta sẽ thành toàn cho ngươi!"
Vương gia Tề Khánh đang muốn vung giản lên đánh về phía Tề Bác.
"Cha!"
Giờ phút này Tề Tư Tư quỳ rạp xuống đất bịch một tiếng, hai mắt đỏ bừng nói: "Tứ đệ và Tề Uyển Nhi vốn là tình đầu ý hợp, sao người lại gả cho Tề Diệp?"
"Chúng ta và nhà Tề Hồn thúc thúc vốn rất thân thiết, sao người có thể qua loa quyết định chuyện này như vậy chứ?"
Nghe thấy lời này, vương gia Tề Khánh càng thêm giận dữ, quát: "Tề Tư Tư, ta còn chưa nói đến chuyện của con đâu, con phải gả cho thập hoàng tử Tề Hạo Vũ!"
Ông ta vừa nói xong, gương mặt xinh đẹp của Tề Tư Tư liền tái mét.
"Con không gả!"
Tề Tư Tư hét lên: "Dựa vào cái gì mà con phải gả cho hắn ta? Con đã có người thích rồi, cha, con thích đại ca Tề Ngọc Phong!"
Tề Tư Tư trực tiếp nói rõ.
Tề Khánh nghe thấy lời này thì vô cùng giận dữ.
"Hai người các ngươi... Tức chết ta rồi..."
Giờ phút này Tề Khánh gầm lên giận dữ, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
"Cha..."
"Cha..."
Mọi người trong từ đường đều hoảng hốt.
"Tư Tư, Tề Bác, sao các ngươi có thể khiến cha tức giận như thế?", giờ phút này Tề Phương Vũ kia mở miệng trách cứ: "Tam đệ và Uyển Nhi cũng là tình đầu ý hợp, hơn nữa Tư Tư muội gả cho thập hoàng tử chính là tiến vào trong hoàng thất, nhất định sau này có thể hạnh phúc".
Tề Tư Tư nghe thấy lời này thì rất muốn phản bác, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ kia của cha mình, cô ấy lại không thể lên tiếng được.
Lúc này vương gia Tề Khánh quát lên: "Hai người các ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý, không bằng lòng cũng phải bằng lòng".
"Không đồng ý thì cứ quỳ ở đây đi!"
Vương gia Tề Khánh quát xong một câu rồi nổi giận đùng đùng đi ra khỏi cửa...
Ba người Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp nhìn Tề Tư Tư và Tề Bác quỳ trong từ đường, cũng mỉm cười quay người rời đi.
Giờ phút này Tần Ninh đứng ở bên ngoài cửa chính từ đường nhìn xem tất cả, hắn hơi nhíu mày.
"Tần công tử, chúng ta vẫn nên đi về trước đi...", lúc này một hộ vệ mới dám lên tiếng.
Vừa rồi hình như vương gia quá tức giận nên mới không để ý đến bọn họ, nếu không nhìn thấy ba người bọn họ đứng ở chỗ này, chỉ sợ lại lên cơn giận dữ, hai hộ vệ bọn họ đều phải chết.
"Các ngươi đi trước đi!"
Tần Ninh vừa dứt lời, bóng người đã lóe lên rồi biến mất không thấy gì nữa.
Hai tên hộ vệ lập tức sững sờ, bối rối nhìn xung quanh rồi vội vàng đi tìm.
Mà giờ phút này, Tần Ninh lại đi về hướng Tề Khánh rời đi, đến bên ngoài một phủ đệ.
Xung quanh phủ đệ có những khí tức Thiên Thánh mạnh mẽ như ẩn như hiện.
Chỉ là dường như Tần Ninh hoàn toàn không để ý đến những thứ này, hắn lặng lẽ tiến vào trong đình viện.
Bên trong căn phòng, Tề Khánh ngồi ngay ngắn ở trên giường, lúc này ông ta vừa nuốt một viên đan dược, sắc mặt trắng bệch.
Cửa phòng mở ra kẽo kẹt một tiếng.
"Không phải ta đã nói ai cũng không được quấy rầy ta sao?"
Tề Khánh quát khẽ một tiếng.
"Ai cũng không được quấy rầy? Ta sợ ngươi sẽ chết ở chỗ này!"
Một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên.
Nhìn kỹ lại, đó chính là Tần Ninh mặc một bộ áo trắng đứng trước của phòng, ánh trăng trong sáng chiếu lên trên người Tần Ninh khiến thanh niên trông có vẻ thần bí hơn.
"Ngươi là người nào?"
Giờ phút này sắc mặt Tề Khánh lạnh lẽo, buồn phiền nói: "Cảnh giới Địa Thánh thất phách, ngươi là người Tề Bác dẫn về?"
"Không sai, Tần Ninh!"
Tần Ninh lạnh nhạt nói, đi vào trong phòng ngồi xuống.
"Tề Bác nói dẫn về một vị cao nhân, chính là ngươi sao? Ta không nhìn ra cao nhân gì cả, chỉ là... vô cùng to gan!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Chỉ là ta nhìn ra một vài thứ nên mới đặc biệt đến xem mà thôi".
Tần Ninh nói thẳng: "Tề Bác đến biên giới Thanh Châu và Tề Châu, ta cho rằng hắn ta có liên quan đến Ma tộc, cho nên mới bắt hắn ta lại, đến bây giờ mới thả hắn ta về".
"Hơn nữa mấy hộ vệ Thiên Thánh bên cạnh Tề Bác đều do ta giết chết".
"Lần này ta tới cũng là để nhờ ngươi nói chuyện với Diệp Quân Uy, giúp ta tìm một người ở Diệp Vương quận".
Tần Ninh không e dè nói thẳng ra ý đồ mình đến.
"Bản vương cũng không rảnh rỗi giúp ngươi đi tìm người!"
"Đúng là ngươi không rảnh!", Tần Ninh cười nói: "Dù sao ngươi sắp chết..."
Nghe thấy lời này, bóng người Tề Khánh chuyển động trong nháy mắt, ông ta đi đến trước người Tần Ninh, chìa một tay ra bóp cổ hắn, trầm giọng nói: "Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"
"Đương nhiên là biết!", Tần Ninh thản nhiên nói: "Lực hồn phách trong cơ thể ngươi tán loạn, chắc là muốn đột phá nhưng không thành công, lại dùng đan dược gì đó khiến ba hồn bảy phách trong cơ thể đều bị hao tổn, không còn sống lâu nữa".
Nghe thấy lời này, vương gia Tề Khánh mới hơi buông lỏng tay ra.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Tần Ninh nghe vậy thì không trả lời, chỉ tiếp tục nói: "Ta là ai ngươi không cần để ý, chỉ là... Ta và Tề Bác ở chung một khoảng thời gian, cũng biết Tề Bác thích Tề Uyển Nhi, Tề Tư Tư thích Tề Ngọc Phong, ngươi và vương gia Tề Hồn có quan hệ tốt, tại sao không tác thành cho con gái mình?"
"Lại để Tề Diệp và Tề Uyển Nhi thành hôn!"
"Để Tề Tư Tư gả cho thập hoàng tử gì kia?"
Nghe thấy lời này, Tề Khánh thở dài, lẩm bẩm nói: "Ngươi là một người ngoài thì biết cái gì?"
"Ta đã nghe Tề Bác nói với ta về chuyện của ngươi", vương gia Tề Khánh chậm rãi nói: "Ngươi đúng là khó lường, chỉ là chuyện trong thánh quốc Đại Tề này không phải là thứ mà một tên Địa Thánh còn chưa tới đạt cảnh giới Thiên Thánh như ngươi có thể hiểu đâu!"
Giờ phút này Tần Ninh lại cười nói: "Tuy nói rất mạo muội, nhưng nếu ta nói cho ngươi ta có thể giải quyết vấn đề trong cơ thể ngươi, ngươi... có thể nói cho ta một chút không?"
Hắn vừa nói xong, Tề Khánh khẽ giật mình.
Chương 1760: Tề Khánh khó xử
Vương gia Tề Khánh nhìn về phía Tần Ninh, không khỏi cười khổ nói: "Xem ra Tề Bác thật sự gặp được cao nhân, ngược lại là Tề Khánh ta không có ánh mắt!"
Tần Ninh không nhiều lời.
"Nếu ngươi đã biết được một chút thì cũng nên biết từ trước đến nay ta và Tề Hồn luôn duy trì trung lập trong trận chiến phe phái ở thánh quốc Đại Tề, chỉ cúi đầu xưng thần với Thánh Chủ".
"Thế nhưng bây giờ ta... sắp chết rồi, Khánh Vương phủ lớn như vậy, ta không che chở được nữa, cho nên ta phải tìm chỗ dựa!"
"Gần đây ta cũng mới biết được các con của ta ưu tú thế nào!"
Tề Khánh cười khổ nói: "Ba huynh đệ Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp đã sớm theo phe thất hoàng tử Tề Nhạc!"
"Cho nên ta để Tề Diệp lấy Tề Uyển Nhi, để Tề Tư Tư gả cho Thập Hoàng Tử Tề Hạo Vũ, đây chính là đang nói cho thất hoàng tử biết Tề Khánh ta lựa chọn đi theo hắn ta, ta cũng không có lựa chọn nào khác..."
"Như thế sao...", Tần Ninh gật đầu, đã hiểu được đại khái.
Tề Khánh sắp phải chết, cho nên mới chuẩn bị đường lui.
Khánh Vương phủ không có ông ta thì sẽ không có khả năng độc lập nữa.
"Ngươi để Tề Tư Tư gả cho thập hoàng tử Tề Hạo Vũ thì ta có thể hiểu được, thế nhưng Tề Bác và Tề Uyển Nhi là một đôi, làm gì mà phải chia rẽ bọn họ?"
Nghe thấy lời này, Tề Khánh lại khổ sở nói: "Ba huynh đệ Tề Diệp đi theo thất hoàng tử, Tề Bác lại không giống, tâm tư của nó rất đơn thuần, nếu thành thân với Tề Uyển Nhi nhất định sẽ khiến Tề Diệp bất mãn, Tề Diệp có thể sẽ giết nó..."
Tần Ninh lập tức gật đầu.
Huynh đệ tương tàn!
Điều Tề Khánh lo lắng chính là cái này.
Tần Ninh khẽ cười nói: "Thế nếu ngươi không chết thì những chuyện này sẽ không thành vấn đề đúng không?"
"Đương nhiên rồi!"
Giờ phút này Tần Ninh đưa tay ra nói: "Nếu như vậy, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi, ngươi thành toàn cho Tề Tư Tư và Tề Bác, lại giúp ta nói chuyện để Diệp vương gia Diệp Quân Uy giúp ta tìm một người tên là Địch Nguyên, ba chuyện hoàn mỹ, như thế nào?"
"Ngươi..."
"Ta có thể!"
Tần Ninh cười nói: "Chỉ một điều thôi, trong đình viện của ngươi có tất cả bảy vị Thiên Thánh ngũ phẩm, thế nhưng ta chỉ là một Địa Thánh thất phách mà vẫn bình yên vô sự tiến vào..."
Nghe thấy lời này, vương gia Tề Khánh đứng tại chỗ, gật đầu.
Lúc này thánh lực trong cơ thể Tần Ninh biến thành từng đạo sợi tơ tiến vào trong cơ thể của Tề Khánh cẩn thận điều tra...
Cùng lúc đó, trong từ đường Khánh Vương phủ.
Tề Tư Tư và Tề Bác quật cường quỳ gối.
"Tề Bác, chúng ta không thể chấp nhận như thế được!", giờ phút này Tề Tư Tư mở miệng nói: "Tỷ thích đại ca Tề Ngọc Phong, tỷ muốn hỏi hắn ta xem có đồng ý cưới tỷ hay không!"
"Đệ đi tìm Uyển Nhi, hỏi cô ấy có đồng ý gả cho đệ hay không!"
Tề Bác lại buồn bã nói: "Thế nhưng cha bắt chúng ta quỳ ở đây..."
"Đệ ở đây quỳ, tỷ đến Hồn Vương quận để hỏi Ngọc Phong đại ca và Uyển Nhi muội muội!"
Tề Tư Tư đứng dậy, nói: "Bằng tốc độ phi cầm của vương phủ chúng ta, tỷ có thể đến lúc nửa đêm!"
Nghe thấy lời này, Tề Bác cắn răng nói: "Tỷ, vậy tỷ cẩn thận một chút".
"Ừm!"
Giờ phút này Tề Tư Tư lặng lẽ rời khỏi Khánh Vương phủ.
Mà cùng lúc đó ở một bên khác, trong Khánh Vương phủ.
Ba người Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp lại đang tụ tập một chỗ.
"Đại ca, chiêu này của huynh đúng là lợi hại!", Tề Diệp nhìn về phía Tề Phương Vũ, khẽ cười nói: "Tề Tư Tư kia gả cho thập hoàng tử, coi như cha đã bị trói lên thuyền của thất hoàng tử rồi".
"Tam đệ, người vui vẻ nhất vẫn là đệ đi? Có thể cưới Tề Uyển Nhi, huynh thấy tên nhóc đệ mới là vui vẻ nhất".
Tề Phương Vũ khẽ mỉm cười nói.
"Tiếp theo chỉ cần chờ hai tên ngốc kia bị lừa thôi!", Tề Phương Vũ cười nói: "Tuy thất hoàng tử còn trẻ, thế nhưng lại rất có thiên phú, khả năng trở thành Thánh Chủ cực lớn, nhưng cha lại cứ ngu xuẩn mãi..."
"Lần này huynh thấy cha không sống được quá lâu mới có thể khuất phục!"
Giờ phút này, nghe cách nói của ba huynh đệ thì hoàn toàn không xem Tề Khánh như phụ thân, mà dường như còn đang chờ mong Tề Khánh chết nhanh hơn!
"Báo!"
Bên ngoài phòng, đột nhiên có một người chắp tay nói: "Ba vị thế tử gia, Tề Tư Tư đã rời khỏi vương phủ..."
"Xem ra con cá mắc câu rồi!"
Tề Phương Vũ cười nói: "Nhị đệ, đi thông báo cho thập hoàng tử điện hạ chờ trong Hồn Vương quận xem đi!"
"Vâng!"
Giờ phút này Tề Phương Vũ nhìn về phía Tề Diệp, khẽ cười nói: "Tam đệ, có muốn đi xem một vở kịch không?"
"Đại ca, huynh nói đi!"
Tề Phương Vũ kề tai nói nhỏ.
Những tiếng cười lạnh lẽo vang lên trong phòng.
Mà giờ phút này, Tề Bác đang lo lắng chờ đợi trong từ đường.
Bóng đêm ở chân trời đang dần sáng tỏ.
Một bóng người vội vã đi vào trong từ đường.
"Tứ đệ, Tư Tư tỷ đâu?"
Tề Diệp giờ phút này lo lắng nói.
"Hừ, mắc mớ gì tới ngươi?", Tề Bác khẽ nói.
Hắn ta và ba người Tề Diệp, Tề Hồi Minh, Tề Phương Vũ không phải cùng một mẹ.
Trước kia, hắn ta luôn coi ba người như huynh trưởng ruột thịt.
Thế nhưng lần này hắn ta đã hiểu ra.
Đều là đồ chó cả!
"Ta vừa nhận được tin tức, bây giờ thập hoàng tử điện hạ đang ở Hồn Vương quận, có phải Tư Tư tỷ đến Hồn Vương quận rồi không?"
"Cái gì!"
Tề Bác lập tức đứng dậy.
"Đại ca và nhị ca đã đi rồi, tứ đệ, hai người các ngươi... quá làm bậy...", giờ phút này Tề Diệp tức giận nói: "Nếu ngươi thật sự không đồng ý thì ta tặng Uyển Nhi cho ngươi là được, sao ngươi có thể để Tư Tư tỷ rời đi một mình chứ?"
Tề Bác lập tức hoảng hốt.
"Nhưng ngươi cũng đừng sốt ruột, đại ca cùng nhị ca đã đi, nếu chúng ta tranh thủ thời gian, có khi sẽ theo kịp!"
"Nếu chậm, chỉ sợ thập hoàng tử sẽ làm ra chuyện gì..."
Nghe thấy lời này, Tề Bác lập tức luống cuống.
"Tam ca, đi mau!"
"Được!"
Nhìn thấy Tề Bác nhanh chóng rời đi phía trước, Tề Diệp liền nhếch miệng cười.
Mà cùng lúc đó, Tề Tư Tư đi đường suốt đêm, cuối cùng đã đi đến Hồn Vương quận.
Trong Hồn Vương phủ.
Tề Tư Tư trực tiếp tiến vào, cũng không có ai ngăn cản.
Dù sao vương gia Tề Hồn quen biết với vương gia Tề Khánh, Tề Tư Tư không chỉ đi vào Hồn Vương phủ một lần.
"Ngọc Phong đại ca đâu?"
Tề Tư Tư vừa vào đã hỏi.
"Đại thế tử đang ở trong biệt viện của mình!"
Tề Tư Tư không nói hai lời, trực tiếp đi tìm Tề Ngọc Phong.
Bên trong một biệt viện, Tề Tư Tư đẩy cửa vào.
Lúc này Tề Ngọc Phong đang ngồi trong phòng, nhìn thấy Tề Tư Tư đến thì sững sờ.
"Tư Tư muội muội, muộn tới làm gì vậy?"
Tề Tư Tư nhìn về phía Tề Ngọc Phong, nói thẳng: "Ngọc Phong đại ca, huynh... huynh có thích ta không?"
Tề Tư Tư lấy dũng khí nói.
Tuy tính tình cô ấy tương đối sáng sủa, thế nhưng chuyện như thế cũng không tiện mở miệng.
"Hả?"
Khuôn mặt tuấn tú của Tề Ngọc Phong đỏ ửng, lúc này hắn ta nâng chén trà lên, thấp thỏm nói: "Tư Tư muội muội, uống nước trước đi..."
"Muội... sao đột nhiên lại hỏi ta điều này?"
Tề Tư Tư cầm chén trà uống một hơi cạn sạch, tiếp tục nói: "Cha ta bảo ta gả cho thập hoàng tử điện hạ, còn muốn để Uyển Nhi muội muội gả cho Tề Diệp, nếu huynh thích ta thì hãy nói rõ với Tề Hồn thúc thúc, hai nhà chúng ta thông gia, dù là thập hoàng tử hay là thất hoàng tử, chúng ta cũng không sợ bọn họ!"
Tề Ngọc Phong lại biến sắc.
"Tư Tư cô nương, nàng lại... không thích ta như vậy sao?"
Giờ phút này, một giọng nói đột nhiên vang lên trong phòng.
Bình luận facebook