-
Chương 1751-1755
Chương 1751: Cung chó của ngươi đâu?
Đúng vậy!
Hắn vốn tưởng rằng, trong cái Thương Mang Vân Giới này, phóng tầm mắt ra cửu thiên thập địa, Thái Cổ đại địa, không ai có đủ năng lực để làm được việc ấy.
Nhưng mà cố tình lại xuất hiện một nhân vật như vậy!
Cho tới bây giờ, hắn vẫn không biết, rốt cuộc là ai!
Trong thiên hạ, chỉ có người có danh xưng Thần Đế mới có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn.
Mà những người có danh xưng Thần Đế, hầu như đều ở bên trong Cửu Thiên Vân Minh.
Những người đó là ruột thịt của hắn, là huynh đệ, bạn bè của hắn, là tôn trưởng của hắn, là nhóm người kề vai sát cánh với phụ thân hắn năm đó.
Thậm chí còn có rất nhiều người là trưởng bối nhìn hắn từng bước lớn lên.
Đáng lẽ sẽ không có ai ra tay với hắn mới phải.
Điểm đáng ngờ duy nhất chính là đời này hắn gặp được Ma tộc.
Ma tộc trong thế giới Địa Tâm của đại lục Vạn Thiên.
Cùng với Ma tộc bây giờ trong Hạ Tam Thiên, chúng không chỉ ngầm hoạt động mà đã bắt đầu ẩn núp bên trong các thế lực của Nhân tộc, chuẩn bị làm chuyện gì đó.
Từ những Ma tộc mà Tần Ninh từng gặp, hắn dần dần có cảm giác.
Theo địa vực tăng lên, thủ đoạn của Ma tộc cũng càng cao siêu hơn.
Nếu như tới Trung Tam Thiên…Thượng Tam Thiên…Thì tình hình sẽ đến mức nào?
Tần Ninh không thể không tự hỏi bản thân.
Hạ Tam Thiên, hắn từng trải qua ba kiếp ở đó.
Trung Tam Thiên, hắn từng trải qua bốn kiếp.
Thượng Tam Thiên, hắn chỉ ở đó một kiếp.
Hắn ở trong thế giới Cửu Thiên, tổng cộng là tám kiếp.
Mà nhóm đồ nhi của hắn ở bốn kiếp trong Trung Tam Thiên, một kiếp trong Thượng Tam Thiên…Không biết bây giờ đang gặp phải những chuyện gì.
Điều quan trọng hơn chính là trong Thương Mang Vân Giới, thế giới mà chư thiên thần nhân sinh sống, tình huống ở đó bây giờ thế nào rồi?
Năm đó, chín kiếp của hắn viên mãn, khi đã sắp thành công trở về thì bị người khác mạnh mẽ cắt ngang.
Chuyện này, nghĩa phụ biết không? Sư tôn biết không? Nương biết không?
Bây giờ, Tần Ninh không thể nào đến hỏi được.
Mà hắn cần phải đi từng bước một, kiên định tiến về phía trước, trở lại thời kỳ đỉnh cao trước kia.
Nóng vội chỉ khiến cho nền móng của mình không ổn định, ngược lại còn khiến cho thiên mệnh bị hao tổn.
Đây không phải là điều mà Tần Ninh muốn thấy.
Lúc này, Phệ Thiên Giảo tiếp tục nói: “Nhìn xem, bị ta nói cho cứng họng, không trả lời được đúng không? Chắc chắn ngươi không phải là chủ nhân của ta”.
“Chủ nhân của ta rất lợi hại!”
Tần Ninh nghe được những lời này thì nhìn Phệ Thiên Giảo, lắc lắc đầu.
“Sau này ngươi sẽ biết!”, Tần Ninh cười nhạt nói: “Chờ ta tìm được Ôn Hiến Chi đã, nếu như Ôn Hiến Chi nhận ra ta thì chắc chắn không phải giả đúng không?”
Nghe xong Phệ Thiên Giảo gãi gãi đầu.
Hình như là vậy.
Nó có thể nhận nhầm, nhưng tên Ôn Hiến Chi ngu ngốc kia sẽ không thể nhận nhầm được.
Đột nhiên, Phệ Thiên Giảo lên tiếng: “Vậy cũng không được, chủ nhân ta nói, ngoại trừ ba điều ước hẹn kia, ai nói cũng không được, Ôn Hiến Chi là tên ngu ngốc, ta còn lâu mới tin hắn ta!”
Lúc này, Tần Ninh tức giận mà không có chỗ trút.
Cái tên Nhị Cẩu Tử này sao có thể tự tin liếm mặt mình nói người khác là đồ ngu ngốc?
Bản thân là cái dạng gì, trong lòng nó không biết rõ sao?
Giờ phút này, Tần Ninh cũng lười phải nhiều lời.
“Thôi thôi, ta sẽ khiến cho ngươi nhận ra, ta chính là chủ nhân ngày xưa của ngươi, bây giờ đã trở về rồi”.
Nói xong Tần Ninh đứng dậy, vươn vai nói: “Ăn cũng đã xong rồi, đừng làm phiền ta, ta phải bắt đầu tu luyện”.
Nói đến đây, ánh mắt Tần Ninh khẽ thay đổi, hắn cười nói: “Bây giờ ta lại nghĩ ra một cách để chứng minh thân phận của mình”.
“Ồ?”
Phệ Thiên Giảo nhìn về phía Tần Ninh nói.
“Nơi này là Ám Thiên Cốc, Thánh Thú tông là do ta sáng lập, đối với nơi đây, ta vô cùng quen thuộc”.
“Nếu như ta có thể tìm được một vài nơi, hoặc đào bới ra một vài thứ mà năm đó chỉ có Ngự Thiên Thánh Tôn biết được, thì có phải sẽ chứng minh được thân phận của ta không?”
Phệ Thiên Giảo nghe được những lời này cũng cười ha ha nói: “Vậy thì ngươi thử tìm xem”.
Tần Ninh không nói lời vô nghĩa, hắn tiện tay lấy ra một chiếc cào sắt.
“Năm đó, khi ta còn là Ngự Thiên Thánh Tôn, ta đã đào lên một vài dược liệu quý giá, hoa cỏ dưới cấp bảy từ trong đất thánh của Hồng Hoang Vô Tận, mang về đây gieo trồng, tốc độ sinh trưởng của chúng cực kỳ nhanh. Mấy mảnh vườn này là có từ khi đó”.
“Những năm gần đây, ngươi không chú ý chăm sóc, cỏ dại đã mọc được một mảng lớn rồi!”
“Bây giờ, ta sẽ nhổ bỏ hết đám cỏ dại này, lần nữa trồng thánh dược thánh hoa, ngươi trông coi cho cẩn thận”.
Phệ Thiên Giảo nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt chớp chớp.
Muốn nói gì đó nhưng lại không hé răng.
Nhưng cuối cùng nó vẫn không nhịn được nói: “Ngươi đừng nhổ, đây là chỗ ta ngủ, tất cả đều là phòng ngủ của ta”.
Phệ Thiên Giảo chỉ vào từng cái hố trong vườn nói.
“Cút về ổ chó của ngươi mà ngủ!”, Tần Ninh chỉ tay về một phía của sơn cốc, nói: “Năm đó ta đã làm cho ngươi một cái ổ chó, ngươi qua đó ngủ đi”.
Nghe được những lời này, Phệ Thiên Giảo nằm rạp trên mặt đất, đầu ngẩng lên, hai mắt đảo qua đảo lại.
“Sao vậy?”
Năm đó, Tần Ninh đã làm bạn với con chó ngốc này cả vạn năm, nhìn bộ dạng này của nó, chắc chắn là có vấn đề rồi.
Phệ Thiên Giảo không mở miệng.
Tần Ninh sửng sốt nói: “Ổ chó bị phá huỷ rồi?”
Phệ Thiên Giảo vẫn không nói chuyện.
Tần Ninh đi sâu vào trong sơn cốc, ba bước cũng biến thành hai bước, tới gần vị trí của nhà tranh, phía sau, trước một mặt đá.
Giờ phút này, Tần Ninh mới để ý thấy nơi này đã thay đổi rồi.
Hắn đã từng đặc biệt tạo ra một cái chuồng chó ở đây, xanh vàng rực rỡ, vô cùng khí phách, nhưng mà bây giờ…đổ nát!
“Cung chó của ngươi đâu?”, Tần Ninh sững sờ nói.
Dáng vẻ của Phệ Thiên Giảo có chút xấu hổ, nhưng vẫn im lặng như trước.
Tần Ninh đánh ra một quyền.
Âm thanh ầm ầm vang lên.
Mặt đá lập tức đổ sụp xuống.
Chỉ thấy phía sau mặt đá xuất hiện những cái hố.
Liếc mắt một cái đã thấy vô cùng tàn tạ.
Cung!
Không còn!
Chỉ còn xương trắng đầy đất.
Giờ phút này, hai chân sau của Phệ Thiên Giảo ngồi xếp bằng, hai chân trước chống xuống đất, ngẩng đầu nhìn trời.
Ra vẻ việc này không liên quan gì tới ta.
Lúc này, cho dù Tần Ninh có tính tình tốt đến mấy cũng không nhịn được mà tái mét mặt mày.
“Năm đó, ta đi khắp Hạ Tam Thiên, tìm tinh thạch Huyền Thiết mười vạn năm làm ổ cho ngươi, để cho mùa hè ngươi ở trong đó cũng cảm thấy mát mẻ”.
“Còn tìm cả thánh thạch Hoả Lăng ba mươi vạn năm để cho mùa đông cung chó của ngươi cũng ấm áp dạt dào, quanh năm khô ráo, không bị ẩm ướt…”
“Vì để ngươi ngủ ngon giấc, ta còn tìm cả một gốc Ngưng Hương Thần Mộc Thụ trăm vạn năm, tỏa ra hương thơm mát, trồng ở trong cung chó của ngươi…”
“Vì để cho Ngưng Hương Thần Mộc Thụ dưới hoàn cảnh không thấy được mặt trời mà vẫn phát triển, ta lại phải tìm chim Xích Liên về, thả nó ở trên cây, phân của chim Xích Liên còn có thể bổ sung dinh dưỡng cho Ngưng Hương Thần Mộc Thụ…”
“Những thứ này chỉ là một phần trong đó, ta còn…Ta còn…”
Lúc này, Tần Ninh muốn hộc máu.
Để tạo ra một cái cung chó này, hắn đã hao phí thời gian trăm năm.
Kết quả là bây giờ…chỉ còn một đống hỗn độn trên mặt đất.
Lỗ tai Phệ Thiên Giảo cụp xuống, run rẩy nói: “Chuyện này cũng không thể trách ta, một con chó như ta ở trong này rất nhàm chán!”
“Tinh thạch Huyền Thiết và thánh thạch Hoả Lăng, đều bị ta cắn…”
“Chim Xích Liên kia thì líu ríu cả ngày, còn sinh ra một nhóc chim non, ta cũng ăn luôn…Hương vị chẳng ra sao cả…”
“Sau đó, Ngưng Hương Thần Mộc Thụ kia bị héo rũ, ta nghĩ nên dời nó ra ngoài để phơi nắng, kết quả là phơi nắng xong nó cũng chết queo, nhưng mà ta đã chôn nó rồi…”
Nghe đến đây, Tần Ninh không biết nên khóc hay nên cười.
Chương 1752: Cải tạo Nguyên Hoàng cung
Cái tên này!
Hài hước quá nhỉ?
Phóng tầm mắt ra cả Hạ Tam Thiên, cho dù là một vị Thánh Đế gặp được những món đồ này cũng sẽ bất chấp tất cả mà chiếm lấy nó.
Thế mà tên khốn này lại lấy ra chơi…
“Hơn nữa…”
Phệ Thiên Giảo nói xong lời cuối cùng thì ngồi thẳng người nói: “Ngươi chỉ là đầu bếp của ta, không phải là chủ nhân của ta, ngươi có tư cách gì mà nói ta?”
Nói xong, Phệ Thiên Giảo đứng dậy, lắc lắc mông rời đi.
Chỉ là vừa mới xoay người đi, ánh mắt Phệ Thiên Giảo khẽ run lên.
Ôi trời.
Thật sự là chủ nhân sao?
Nếu không thì tại sao lại quen thuộc cung chó của mình như vậy?
Nói ra một cách rõ ràng mạch lạc!
Nếu như thật sự là chủ nhân của mình, vậy thì mấy ngày qua mình đã bắt chủ nhân nấu cơm cho mình ăn ư?
Phệ Thiên Giảo nghĩ đến đây, cả cơ thể như rơi xuống hố sâu không đáy.
Liệu chủ nhân có ngắt cổ mình xuống luôn không?
Không thể thừa nhận là có quen biết!
Tuyệt đối không thể thừa nhận quen biết!
Nhận rồi sẽ lập tức xong đời.
Đúng!
Không có ba điều ước định kia, đánh chết nó cũng không thừa nhận, cứ nói là bản thân đã quên ước định, những chuyện khác sẽ trở nên vô nghĩa.
Giờ phút này, trong lòng Phệ Thiên Giảo chỉ nhớ đúng một từ - chơi xấu!
Cứ chơi xấu, tuyệt đối không được thừa nhận.
Giờ phút này, nhìn vào cái cung chó hỗn loạn kia, Tần Ninh không khỏi lấy ta đỡ trán, bất đắc dĩ lắc đầu.
Con chó ngu ngốc này…Hết đường cứu chữa!
Tần Ninh bước vào trong cung chó, nhìn đống hỗn độn trên đất.
Huyền thiết vỡ vụn, thánh thạch bị tổn hại, cành cây khô mục..
Rất nhiều nguyên liệu quý giá biến mất không thấy tăm hơi.
Lúc này, Tần Ninh bắt đầu thu thập những nguyên liệu còn có thể dùng được, chất đống ở trong sơn cốc.
Cung chó to như vậy nhưng giờ đây hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
Phệ Thiên Giảo nhìn hành động này của Tần Ninh thì híp mắt lại, toàn thân ra vẻ lười biếng.
Chó thì cần suy xét nhiều như vậy để làm gì?
Chó thì nên ngủ nhiều một chút, bớt lo nghĩ đi!
Mặc kệ Tần Ninh đang bận rộn việc gì, Phệ Thiên Giảo mê man đi vào giấc ngủ…
Màn đêm buông xuống, Phệ Thiên Giảo từ từ tỉnh dậy, nó cảm nhận được độ ấm bên trong sơn cốc tăng lên một chút.
Mà trong cung chó của nó còn có một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, thêm cả một cái bếp lò.
Giờ phút này, Tần Ninh đang đứng trước bếp lò, không biết bận việc gì đó.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Phệ Thiên Giảo ngó vào cửa hang, nhìn về phía di tích cung chó, hỏi Tần Ninh đang bận rộn.
“Trong số nguyên liệu này, có một vài thứ còn có thể sử dụng được, ta chuẩn bị cải tạo Nguyên Hoàng cung của ta”.
Tần Ninh thuận miệng trả lời: “Ngươi tỉnh dậy vừa đúng lúc, dùng răng của ngươi giúp ta cắn nát mấy nguyên liệu này, nếu không, một mình ta rèn luyện đám nguyên liệu này cũng phải tốn rất nhiều năm!”
Phệ Thiên Giảo gật gật đầu nói: “Ồ!”
Khi nói chuyện, miệng nó đã rắc rắc rắc cắn nát thánh thạch và huyền thiết.
Nó vừa cắn vừa ấp úng nói: “Ta…Đói…”
“Cút!”
Tần Ninh thẳng thắn nói.
“Nếu như ngươi không bắt ta giúp ngươi làm việc, ta sẽ không đói bụng”.
“..”
Tần Ninh thuận miệng nói: “Chờ ta cải tạo Nguyên Hoàng cung xong sẽ nấu cơm cho ngươi ăn”.
“Nguyên Hoàng cung?”, Phệ Thiên Giảo nhếch miệng cười nói: “Năm đó, chủ nhân nhà ta cũng tự tạo dựng cho mình một tòa cung điện riêng, cũng gọi là…”
Nói đến đây, Phệ Thiên Giảo ngừng lại.
“Gọi là gì?”
“Không có gì…”
Phệ Thiên Giảo ngừng lại, không nói tiếp.
Không thể nói chuyện với Tần Ninh về cái này.
Nếu không, tên này lại càng ngày càng giống chủ nhân hơn.
Lỡ như bản thân nói lỡ miệng, rồi lại không thể nào phủ nhận được, đó không phải là thừa nhận hắn là chủ nhân rồi sao.
Đến lúc đó, bằng những chuyện ngu xuẩn mà bản thân đã làm, còn không phải là sẽ bị Tần Ninh lột da hay sao?
Lúc này, Tần Ninh đem những nguyên liệu còn sót lại trong cung chó rèn luyện lần nữa, những thứ có thể dùng được cũng không ít.
Tuy rằng không thể biến đổi Nguyên Hoàng cung thành thánh khí hàng đầu, nhưng vẫn có thể rèn luyện nó thành một món thánh khí tứ phẩm.
Mà thánh khí tứ phẩm cần thánh thạch để hoạt động, một ngày nào đó mình không muốn đạp không bay lên thì có thể sử dụng Nguyên Hoàng cung, như vậy cũng rất tiện.
Việc này cũng là do Tần Ninh rảnh rỗi đến mức nhàm chán.
Tin tức của những người khác trong Thánh Thú tông tạm thời không biết.
Hắn cần phải tìm được đám người Ôn Hiến Chi trước rồi mới có thể thả lỏng tay chân để điều tra những việc mờ ám của Ma tộc trong thánh vực Thiên Hồng.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Hôm nay, tại một mảnh đất nằm sâu bên trong sơn cốc, xuất hiện một tòa cung điện cao hơn trăm mét.
Cung điện lóe lên hào quang màu vàng, dài rộng khoảng trăm mét, trông có vẻ cực kỳ rộng lớn.
Ở trước cung điện có một tấm bảng, trên đó viết ba chữ tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Nguyên Hoàng cung!
Mà ở đỉnh cung điện, có một bóng hình đang đứng đó, bốn chân đứng vững, ngẩng đầu nhìn không trung, vẻ mặt cô đơn.
Đúng là Phệ Thiên Giảo!
Giờ phút này, đôi mắt Phệ Thiên Giảo giống như đang nhìn về nơi xa xăm nào đó, tư thế oai hùng, hiên ngang, trông có chút khí phách.
“Đừng nhìn nữa!”
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên, Tần Ninh mang thức ăn thơm ngon đến nói: “Ăn cơm!”
Thế mà Phệ Thiên Giảo lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Tần Ninh dùng thời gian một tháng để dung hợp rất nhiều nguyên liệu trong cung chó của nó vào Nguyên Hoàng cung, cuối cùng cũng hoàn toàn thăng cấp.
Cấp bậc thánh khí tứ phẩm.
Nhưng mà…Khi nó nhìn thấy ba chữ to lớn bên trên tấm bảng kia, trái tim nó trở nên lạnh lẽo.
Nguyên Hoàng cung!
Dòng chữ viết ngoáy rồng bay phượng múa kia còn khó coi hơn so với khi nó dùng móng vuốt của mình khắc lên.
Nhưng mà có một không hai.
Phệ Thiên Giảo nhận ra được.
Đó không phải là chữ viết của Ngự Thiên Thánh Tôn sao?
Năm đó, không ít lần nó đã phỉ nhổ chủ nhân nó vì chữ viết quá xấu, cũng bởi vậy mà nó bị ăn đòn khá nhiều.
Nhưng mà…
Sao tên Tần Ninh này lại có thể viết ra được?
Phệ Thiên Giảo cảm thấy cuộc sống của nó…sắp lâm vào thời kỳ u ám.
“Mặc kệ đi”.
Phệ Thiên Giảo cúi đầu nhìn về phía đồ ăn ngon bên trong sơn cốc, lẩm bẩm nói: “Cho dù chủ nhân muốn đánh chết ta thì ta cũng phải ăn cơm trước rồi nói sau, dù sao thì bây giờ có chết mình cũng sẽ không thừa nhận”.
Vút…
Ngay sau đó, Phệ Thiên Giảo lập tức xuất hiện bên trong sơn cốc, miệng cắn miếng lớn đồ ăn, trông có vẻ rất vui vẻ thoải mái.
Tần Ninh thấy một màn như vậy cũng lộ ra nụ cười của người cha hiền từ.
Cái đồ con chó này, ăn đi ăn đi!
Sớm muộn gì cũng có một ngày ta vạch trần bản tính của ngươi, rồi chơi đùa chết ngươi!
Một người một chó.
Một chủ một phó.
Trong lòng đều mang những suy nghĩ khác nhau.
“Oa..Đây là cái gì?”
Đúng lúc này, một âm thanh kinh ngạc vang lên.
Ba người Nhan Như Hoạ, Tấn Triết và Giản Bác đi vào trong sơn cốc thì thấy được cung điện to lớn kia.
“Nguyên Hoàng cung”.
Lúc này Nhan Như Họa không nhịn được nói: “Tần tổ sư thúc, chữ viết này của ngươi với chữ viết của tổ sư gia chúng ta thật giống như là từ một khuôn mẫu đúc ra!”
Phệ Thiên Giảo cũng thì thầm nói: “Con bé nhà ngươi thì biết cái rắm gì, ngươi đã từng nhìn thấy chữ viết của tổ sư gia các ngươi chưa?”
Thân là thú cưỡi của Ngự Thiên Thánh Tôn, tất nhiên là nó đã từng nhìn thấy chữ viết của Ngự Thiên Thánh Tôn, Nhan Như Hoạ thấy được lúc nào chứ!
“Đã từng thấy!”
Nhan Như Hoạ nghiêm túc nói: “Mỗi một đệ tử chúng ta đều phải tu thành Thánh Ngự Thiên quyết! Thánh Ngự Thiên quyết chính là bảo vật truyền lại cho đời sau của Thánh Thú tông chúng ta, năm đó, lão tổ tông đã hao phí bao nhiêu tâm huyết để viết ra, giao cho sư tổ cất giữ, sư tổ đã cho mỗi đệ tử chúng ta xem qua, chữ viết trong đó giống hệt ba chữ Nguyên Hoàng cung mà Tần tổ sư thúc viết, ta sẽ không nhớ nhầm đâu”.
“Đúng không?”
Nhan Như Hoạ nhìn về phía Tấn Triết và Giản Bác.
Hai người cũng gật đầu.
Phệ Thiên Giảo bĩu môi nói: “Người này bắt chước đấy”.
Nhan Như Hoạ gật đầu nói: “Nhưng mà bắt chước giống như đúc luôn, ta nghe đời thứ hai nói, chữ viết của lão tổ tông, ngay cả sư tổ của chúng ta cũng không thể nào bắt chước được, vậy mà tiểu tổ sư thúc bắt chước lại rất giống!”
Tần Ninh nghe được những lời này cũng lười giải thích, ba tên ngu ngốc này đúng là đem hai chữ ngu ngốc phát huy đến mức cao nhất.
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Phệ Thiên Giảo.
Chương 1753: Tin tức của Địch Nguyên
Ánh mắt kia giống như là đang nói, thấy chưa? Nếu như ta không phải là chủ nhân của ngươi thì sao ta có thể viết ra được những chữ này?
Phệ Thiên Giảo cúi đầu gặm xương, làm bộ như không thấy gì hết.
Chính là không nhận!
Ngươi còn có thể làm thế nào?
“Các ngươi tới đây làm gì?”
Nghe được câu hỏi, Nhan Như Hoạ cười nói: “Phong Vô Cực đến đây, muốn gặp ngươi”.
“Dẫn ông ta đến đây đi”.
“Đang ở bên ngoài sơn cốc rồi”.
Nói xong, Nhan Như Hoạ nhìn về phía ngoài sơn cốc.
Chỉ thấy Phong Vô Cực đang lẳng lặng đứng đó chờ đợi.
Nhìn thấy Nhan Như Hoạ ngoắc tay, Phong Vô Cực lập tức tiến vào bên trong sơn cốc.
“Tần công tử”.
Phong Vô Cực vô cùng khách khí chào hỏi, ánh mắt nhìn về phía Tần Ninh cũng mang theo sự cung kính.
Thật không ngờ tới!
Thánh Thú tông!
Đã sớm xuống dốc.
Vậy mà Tần Ninh một hơi nuốt gọn ba tông môn, làm cho nơi này phát triển rực rỡ.
Giờ phút này, nhìn vào Tần Ninh, Phong Vô Cực chỉ cảm thấy người này rất thần bí.
Thần bí khiến cho kẻ khác không thể nhìn thấu.
“Có chuyện gì?”
Phong Vô Cực nghe xong thì chắp tay cười nói: “Đã tìm được đệ tử thứ năm của Thánh Thú tông, Nguyên Địch rồi”.
“Ở bên trong vùng đất Tề Châu, tại Diệp Vương quận thuộc thánh quốc Đại Tề”.
Phong Vô Cực cung kính nói: “Nhưng mà vị đời thứ năm kia có thực lực cường đại, tu vi Thiên Thánh đỉnh cấp, vị trí mơ hồ không cố định, cho nên ta chỉ có thể thăm dò được một vài tin tức như vậy…”
“Thánh quốc Đại Tề? Diệp Vương quận?”
Tần Ninh nhướng mày, qua hồi lâu mới mở miệng: “Có phải lúc trước chúng ta bắt giữ một vị thế tử của thánh quốc Đại Tề không?”
“Tề Bác”.
“Hắn ta đang ở đâu?”
“Đang giam giữ…”
Tần Ninh lập tức nói: “Hỏi tên kia về một chút tình hình ở Diệp Vương quận!”
“Còn nữa, dựa theo lời của ba người các ngươi, tìm được Địch Nguyên là có thể tìm được đời thứ tư Dịch Bình Xuyên, đời thứ ba Đường Minh, đời thứ hai Y Linh Chỉ và đời thư nhất Hạo Thiên, đúng không?”
Giản Bác vội vàng nói: “Theo đạo lý thì đúng là như vậy, nhưng mà mấy người kia, ngoại trừ Dịch Bình Xuyên thì đều có thực lực vượt qua cấp bậc Thiên Thánh đỉnh cấp, muốn tìm cũng có chút khó khăn…”
Tần Ninh nghe xong thì mỉm cười nói: “Một khi đã như vậy thì ta tự mình đi tìm”.
Nghe được những lời này, trong lòng Phệ Thiên Giảo không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ là lại có chút không nỡ.
Tần Ninh rời đi, nó không cần lo lắng một ngày nào đó bị hắn phát hiện ra là mình nói dối.
Nhưng mà Tần Ninh đi rời thì nó không được ăn món ngon!
“Ngươi đi cùng với ta không?”
Tần Ninh nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, khẽ cười nói.
“Ta không đi”.
Phệ Thiên Giảo lắc đầu nói: “Ta phải ở đây chờ chủ nhân của ta về”.
Giả vờ!
Cứ tiếp tục giả vờ đi!
Để xem ngươi có thể giả vờ được đến khi nào!
Lúc này, Tần Ninh phất tay nói: “Một khi đã như vậy thì chúng ta đi tìm Địch Nguyên thôi, từ chỗ Địch Nguyên có thể tìm được tin tức của Dịch Bình Xuyên, cũng có thể tìm được đầy đủ những người khác, cuối cùng cũng sẽ tìm được Ôn Hiến Chi thôi!”
“Chỉ cần tìm được Ôn Hiến Chi…”
Tần Ninh nhìn Phệ Thiên Giảo, lại nhìn về phía xa xa.
Hai tên ngu ngốc!
Một cái chày!
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Phong Vô Cực cười nói: “Tiếp theo chữa trị như thế nào thì ta đã viết xuống đây, ngươi dựa theo phương pháp này, tiếp tục chữa trị là có thể khỏi”.
“Được được được!”
Phong Vô Cực cẩn thận nhận lấy.
Tần Ninh nhìn ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Hoạ, nói tiếp: “Ba người các ngươi đi cùng với ta, trên đường đi, cũng có thể thuận tiện giải quyết vấn đề bên trong cơ thể Tấn Triết”.
“Vâng!”
Ba người khom lưng hành lễ.
Bây giờ, trong lòng ba người này, Tần Ninh đã là tổ sư thúc của bọn họ.
Tuy rằng cảnh giới của Tần Ninh không cao nhưng thủ đoạn lại thần bí.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tần Ninh dặn dò ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Đàn và La Kình cẩn thận, trông coi Thánh Thú tông cho tốt, sau đó mang theo ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Hoạ bước vào Nguyên Hoàng cung, rồi rời khỏi Thánh Thú tông, hướng thẳng về Tề Châu ở phía Tây Bắc.
Tất nhiên Tề Bác cũng bị dẫn theo.
Lần này, Tề Bác có thể nhìn thấy ánh mặt trời, có thể nói là cực kỳ vui sướng.
Mấy ngày nay, hắn ta bị nghẹn đến hỏng mất.
Lúc này, Nguyên Hoàng cung biến thành dáng vẻ cao trăm mét, bay lượn trên không trung.
Tần Ninh ngồi ngay ngắn ở ghế chủ trong đại điện của cung điện, hắn nhìn Tề Bác nói: “Diệp Vương quận, lúc trước ta chưa từng nghe nói đến…”
Nghe được những lời này thì Tề Bác nói: “Diệp Vương quận là một trong mười Vương quận lớn thuộc sự quản lý của Diệp Quân Uy, cũng là lãnh thổ của thánh quốc Đại Tề chúng ta, vị vương khác họ duy nhất”.
Thánh quốc Đại Tề, quản lý Tề Châu.
Phía dưới là bảy mươi hai quận thành.
Mà bảy mươi hai quận thành này được thập đại vương gia chia nhau quản lý.
Mỗi một vị Vương gia đều có một quận thành do mình trấn giữ.
Trong thánh quốc Đại Tề, ngoại trừ quận vương ra thì còn có thập đại vương gia, phía trên bọn họ chính là thánh chủ của thánh quốc Đại Tề.
Đương nhiên, phía trên bảy mươi hai quận vương còn có hai mươi bốn vị tướng quân.
Những người này đều là trụ cột của thánh quốc Đại Tề.
“Năm đó, thập đại vương gia đều là vương gia mang họ Tề chúng ta, thế nhưng ba vạn năm trước, một vị vương gia chết, Diệp Quân Uy được đương kim thánh chủ chỉ định, trở thành một trong thập đại vương gia, được thánh chủ cực kỳ coi trọng”.
Có thể được thánh chủ phong là một trong thập đại vương gia, hơn nữa còn không mang họ Tề, có thể hiểu được thân phận, địa vị của ngươi này.
“Diệp Quân Uy quản lý bảy quận trong bảy mươi hai quận, Diệp Vương quận là một trong bảy quận đó, cũng là quận thành do Diệp Vương gia quản lý”.
Tề Bác nói hết những gì mình biết.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Thập đại vương gia đều là cấp bậc Thiên Thánh đỉnh cấp phải không?”
“Đúng vậy”.
Tề Bác nói tiếp: “Bảy mươi hai quận vương hầu hết đều là cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm đến tam phẩm”.
“Hai mươi tư tướng quân chủ yếu là cảnh giới Thiên Thánh tứ phẩm đến lục phẩm”.
“Còn mười vị vương gia là từ cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm đến Thiên Thánh thập phẩm”.
“Về phần thánh chủ của thánh quốc Đại Tề chúng ta thì đã sớm đạt tới cảnh giới Thánh Vương, cũng là một trong số các cường giả của thánh vực Thiên Hồng”.
Thánh vương!
Đủ để xưng bá một phương.
Trong thánh vực Thiên Hồng, cảnh giới Thiên Thánh đã có thực lực cực kỳ cao.
Thánh Vương vô cùng hiếm thấy.
Đối với việc này, Tề Bác cũng không có gì phải giấu giếm.
Cho dù hắn ta không nói, Tần Ninh hỏi thăm chút tin tức là cũng có thể biết được.
Dù sao đây cũng không phải là chuyện bí mật gì.
“Ngươi nói cho ta biết về thập đại vương gia đi!”, Tần Ninh rảnh rỗi không có gì nên hỏi thêm.
Tề Bác nghe được những lời này thì mừng rỡ giải thích.
Hắn ta đã phát hiện ra, có thể khiến cho Tần Ninh vui vẻ, hắn ta mới có thể được thoát thân sớm.
Ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Hoạ kia không biết bị làm sao mà đối xử với Tần Ninh vô cùng cung kính, tranh nhau nịnh nọt.
“Thập đại vương gia có thân phận địa vị và thực lực không tầm thường chút nào”.
“Đầu tiên là hai vị Vân vương gia Tề Vân Kính và Phong vương gia Tề Nhất Phong!”, Tề Bác khen ngợi nói: “Hai vị vương gia này là huynh đệ của đương kim thánh chủ, xuất thân cùng một mạch, hai người này đều là Thiên Thánh thập phẩm, bước thêm một bước nữa chính là Thánh Vương vô địch”.
“Tiếp theo là hai vị vương gia Tề Kiện và Tề Hủ, có cảnh giới Thiên Thánh cửu phẩm, cũng là nhân vật có tiếng tăm trong hoàng thất”.
“Tiếp đó là Diệp vương gia…Diệp Quân Uy Diệp vương gia, người có thiên phú cực kỳ cao, cũng là người trẻ tuổi nhất trong mười người, có quyền cao chức trọng, được thánh chủ cực kỳ coi trọng”.
Nói đến đây thì Tề Bác dừng lại một chút: “Hơn nữa, nghe nói còn có ơn cứu mạng với thánh chủ!”
Ơn cứu mạng?
Điều này rất kỳ lạ.
Một vị Thánh Vương, đâu cần một vị Thiên Thánh tới cứu?
Chương 1754: Thánh quốc Đại Tề
"Ta cũng không biết rõ về tình huống cụ thể, đó cũng là chuyện của Thiên Thánh cấp cao, ta mới chỉ đến Thiên Thánh tam phẩm không lâu..."
Tề Bác cười nói.
"Diệp Quân Uy Diệp vương gia cũng là cấp bậc Thiên Thánh cửu phẩm".
"Kế tiếp chính là Tề Hồn và Tề Khánh vương gia, Tề Hồn thúc thúc có quan hệ rất tốt với cha ta, hai người đều là cảnh giới Thiên Thánh bát phẩm, hai nhà chúng ta cũng vô cùng thân thiết".
Giờ phút này Nhan Như Họa lại là xen vào nói: "Thân thiết? Không sợ Thánh Chủ nghi ngờ các ngươi sao?"
Tề Bác nghe thấy lời này thì cười nói: "Nghi ngờ? Thực lực của Thánh Chủ ở cấp bậc Thánh Vương, còn là chủ nhân một châu, sao lại để ý đến việc đám Thiên Thánh có phản kháng lại ông ta hay không chứ?"
"Có được thực lực mạnh nhất, ai lại dám phản kháng?"
Nhan Như Họa nghe vậy thì khẽ gật đầu, điều này cũng đúng.
Cô ta ở trong Thánh Thú tông, Thánh Thú tông cũng chỉ có chín vị võ giả, không có gì lục đục với nhau, lại không có ai muốn trở thành tông chủ.
Thánh quốc Đại Tề là một con quái vật khổng lồ, không thể tránh được việc tranh đấu.
Tề Bác tiếp tục nói: "Ba người đằng sau chính là Tề Mặc vương gia, Tề Ngạo vương gia và Tề Diễm vương gia, ba vị này hơi trẻ tuổi một chút, bây giờ đều là cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm, thực lực không tầm thường".
"Trên thực tế ba vị này cũng coi như căn cơ và người giúp đỡ mà đương kim Thánh Chủ để lại cho thái tử gia, ba người này rất thân thiết với thái tử gia".
Tề Bác nói đến chỗ này, rõ ràng là không nhịn được, tiếp tục nói: "Hiện nay bên trong thánh quốc Đại Tề cũng đang tranh đấu rất dữ dội".
Nhan Như Họa lại chen miệng nói: "Không phải người vừa nói Thánh Chủ vô địch, còn tranh đấu cái gì sao? Đấu cái gì?"
Tề Bác lại khoát tay nói: "Ngươi hãy nghe ta nói hết đã".
"Trong thánh quốc Đại Tề, Thánh Chủ Tề Hạo làm chủ, đúng là vô cùng cao thượng".
"Không ai sẽ phản kháng lại ông ta, cũng không người nào dám".
"Nhưng từ khi thái tử gia được lập, bên trong thánh quốc Đại Tề liền xuất hiện những phe phái khác".
Tề Bác thần thần bí bí nói: "Thái tử gia Tề Hành được ba vị vương gia ủng hộ, lại thêm là do Thánh Chủ lập, đương nhiên là giữ vị trí cao nhất".
"Ngoài thái tử gia ra còn có tam hoàng tử Tề Hoàn, tam hoàng tử vô cùng thông minh, chỉ tiếc sinh ra muộn hơn thái tử gia, cho nên không được lập làm thái tử".
"Nhưng vị tam hoàng tử này lại giỏi cả văn lẫn võ, cực kì chói mắt".
"Sau đó chính là thất hoàng tử Tề Nhạc cũng là một vị thiên tài, mấy chục năm gần đây có thanh danh cực kì vang dội bên trong thánh quốc Đại Tề".
Lúc Tề Bác nói đến những điều này lại lộ ra vẻ mặt vô cùng nóng lòng.
"Ba đứa con trai tranh đoạt quyền lực, Thánh Chủ nhìn thấy nhưng không ngăn cản, ở trong mắt Thánh Chủ, người có thể chém giết chiến thắng trong bầy sói mới có tư cách trở thành người truyền thừa của ông ta".
"Bởi vì ba vị này còn lôi kéo những hoàng tử khác trong hoàng thất để làm tai mắt cho mình, những hoàng tử này còn liên hệ với đám thập đại vương gia và thế tử, thi nhau thành lập phe phái".
"Bây giờ trong thánh quốc Đại Tề, ba vị này đều là nhân vật chạm tay có thể bỏng".
"Mà thập đại vương gia, hai mươi bốn vị tướng quân và bảy mươi hai vị quận vương cũng thi nhau lựa chọn gia nhập vào phe nào, hoặc là lựa chọn trung lập".
Nghe thấy những điều này, Tần Ninh mỉm cười, cũng không nhiều lời.
Vương quyền tranh bá!
Xưa nay đã như vậy!
Thánh quốc Đại Tề chiếm cứ một châu, có bảy mươi hai quận thành, ngoài ra còn có không ít tông môn quy về triều đình quản hạt.
Thế lực lẫn lộn như thế, các hoàng tử không tranh nhau mới là lạ.
Tần Ninh cười nói: "Vậy cha ngươi thuộc về phái nào?"
"Cha ta?"
Tề Bác cười ha ha nói: "Cha ta và Tề Hồn vương gia ở phái trung lập, dù sao cha ta và Tề Hồn thúc thúc có thực lực không cao không thấp, cho dù là trung lập, ba vị hoàng tử cũng sẽ không ép buộc cái gì".
"Vậy chỉ sợ không hề dễ dàng?"
"Đúng thế!", Tề Bác cảm thán nói: "Ngày nào cha ta cũng phiền muộn, nếu đứng sai vị trí thì sẽ ngỏm củ tỏi đấy".
Nghe thấy lời này, Nhan Như Họa bĩu môi nói: "Còn không đơn giản sao? Bây giờ cứ đứng ở bên cạnh Thánh Chủ của các ngươi, đợi sau này lại đứng về phe Thánh Chủ kế vị đời tiếp theo..."
"Nếu không cứ trực tiếp đứng về phe thái tử gia của các ngươi là được".
Nghe cô ta nói vậy, Tề Bác lại cười khổ nói: "Nào có đơn giản như thế!"
"Đương kim Thánh Chủ ngoại trừ quyết định chuyện lớn thì mọi việc khác đều là đám đại thần nội các bàn bạc".
"Trên thực tế theo lý thuyết, những chuyện Thánh Chủ không quyết định thì phải giao hết cho thái tử gia giúp đỡ mới đúng, thế nhưng lại cũng không có, cho nên tam hoàng tử và thất hoàng tử mới có thể cảm giác mình có cơ hội tranh đua".
"Một khi bắt đầu tranh đoạt, vậy thì sẽ rất phiền toái..."
Nhan Như Họa nghe mà như rơi vào trong sương mù, cô ta gãi gãi mái tóc dài, không nhịn được nói: "Đúng là phiền phức chết, bên trong thánh quốc Đại Tề có nhiều chuyện lung tung như vậy, chúng ta phải tranh thủ thời gian tìm ra Địch Nguyên rồi trở về Thánh Thú tông mới được".
Đây là lần đầu tiên Nhan Như Họa cảm giác được mặc dù Thánh Thú tông chỉ có chín người, thế nhưng là ít người... cũng ít chuyện phiền lòng, thật tốt!
Tần Ninh cười nhạt một cái nói: "Quốc chủ Tề Hạo của thánh quốc Đại Tề!"
"Đúng là người thú vị".
Hắn vừa nói xong, mấy người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa, Tề Bác đều không hiểu.
Có thể trở thành bá chủ một châu, đồng thời có thực lực mạnh mẽ, đương nhiên phải là một người thú vị rồi.
Thánh Chủ Tề Hạo là người có thể đứng sánh vai với mấy vị ở Yến Châu, Diệp Châu, U Châu, đều là nhân vật thuộc cấp bậc đỉnh cao trong toàn bộ thánh vực Thiên Hồng.
"Được rồi, Diệp Vương quận ở chỗ nào?"
"Ở gần Khánh Vương quận chúng ta, hay là mọi người đến Khánh Vương quận chúng ta trước?", Tề Bác cười nói: "Diệp Quân Uy là một trong mười vương, cũng giống như cha ta vậy, nói không chừng bảo cha ta ra nói một chút, giúp các ngươi tìm người vẫn tiện hơn".
Giờ phút này Tấn Triết lại cười ha ha, khoác tay lên trên vai Tề Bác, cười nói: "Tên nhóc ngươi, không phải là muốn chạy đấy chứ?"
"Không dám không dám..."
"Đi thì đi", Tấn Triết lại toét miệng nói: "Giản Bác là Thiên Thánh thất phẩm, cộng thêm Tử Kim Thôn Linh Thú, đánh với Thiên Thánh bát phẩm kia không có vấn đề gì, nếu tên nhóc ngươi dám làm bậy, Khánh Vương quận sẽ xảy ra hỗn loạn lớn đấy".
Tề Bác nghe thấy lời này thì vội vàng lúng túng lắc đầu.
Cho dù là Tần Ninh hay là ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa đều không phải người dễ trêu.
Bốn người này cộng lại, chắc chắn sẽ có thể làm loạn Khánh Vương quận.
Huống hồ bốn người đại náo một trận rồi lại nghênh ngang rời đi, trở lại Thánh Thú tông, nấp ở trong đại trận của Thánh Thú tông, Thiên Thánh cũng không phá được.
Hắn ta cũng chỉ thuận miệng bảo bốn người đến Khánh Vương quận thôi.
"Cũng được".
Giờ phút này Tần Ninh thản nhiên nói: "Vấn đề trong cơ thể Tấn Triết, ta cũng cần chuẩn bị một chút dược liệu để luyện chế mấy vị thánh đan, mới có thể giải quyết triệt để, nếu như thế thì đi Khánh Vương quận trước, đến lúc đó Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa, ba người các ngươi đến Diệp Vương quận xem đời thứ năm Địch Nguyên của các ngươi rốt cuộc đang ở nơi nào".
Nghe thấy lời này, ba người đều gật đầu.
Bây giờ lời nói của Tần Ninh chính là mệnh lệnh.
Tìm ra Địch Nguyên, nói cho Địch Nguyên biết tổ sư thúc của bọn họ đã trở về, Địch Nguyên còn dám không trở lại?
Không trở lại sẽ giết chết tên khốn kia!
Nguyên Hoàng cung phi hành trên không trung, tốc độ không nhanh không chậm, bốn bóng người cũng dần dần đến gần cảnh giới Tề Châu...
Chương 1755: Khánh Vương quận
Thánh vực Thiên Hồng chính là một vùng đất mênh mông vô tận trong Hạ Tam Thiên.
Mà thánh vực Thiên Hồng chia ra thành năm châu lớn.
Thanh Châu, Tề Châu, Yến Châu, U Châu, Diệp Châu.
Ngoài năm châu lớn ra đương nhiên còn có rất nhiều nơi khác.
Nhưng năm châu lớn gần như chiếm cứ toàn bộ bốn phần năm của thánh vực Thiên Hồng.
Một phần năm còn lại là rất nhiều tuyệt địa, cấm địa, hoặc là đất nghèo, không có người ở.
Nhưng nghe nói những nơi kia cũng vô cùng thần kỳ quỷ dị.
Tề Châu!
Thánh quốc Đại Tề làm chủ.
Thuộc địa có bảy mươi hai quận thành, trên trăm tông môn, nhưng không có chỗ nào mà không quy về hoàng thất thánh quốc Đại Tề quản lý.
Ở chỗ này, hoàng quyền áp đảo phía trên tất cả quyền lợi.
Trên thực tế, nói cho cùng thánh quốc Đại Tề cũng giống như một tông môn cực lớn, thập đại vương gia là trưởng lão, hai mươi bốn tướng quân là đường chủ, bảy mươi hai quận vương là chấp sự.
Giờ phút này, mấy người Tần Ninh đã cất Nguyên Hoàng cung đi và xuất hiện bên ngoài một quận thành.
Tề Bác nhìn cửa thành cao lớn uy vũ có một phong cách riêng trước mắt, người đến người đi nối liền không dứt.
Trước cửa thành có mười cánh cửa lớn đang mở, nhưng cho dù như thế người ra vào thành trì vẫn hơi chen chúc.
Tề Bác cười nói: "Đây chính là Khánh Vương quận".
"Bốn vị, đi vào Khánh Vương quận cũng giống như đến nhà mình, đừng khách khí, ta dẫn các ngươi đi ăn một bữa cơm trước đi!"
Lúc này Tề Bác khẽ cười nói.
Dù sao có Giản Bác là cao nhân Thiên Thánh thất phẩm, Tấn Triết và Nhan Như Họa cũng không lo lắng Tề Bác sẽ làm loạn.
Mà Tần Ninh... càng không có gì phải lo lắng.
Năm người cùng nhau đi vào trong thành.
Tề Bác lấy lệnh bài thế tử của mình ra, đương nhiên hộ vệ ở cửa thành sẽ cung kính khách khí đưa Tề Bác vào thành.
Sau khi đi vào trong thành, lại đi loanh quanh vài vòng nữa, hơn nửa ngày sau năm người mới đến trước một quán rượu.
Tề Bác chắp tay cười nói: "Tần công tử, đây là quán rượu tốt nhất ở Khánh Vương quận chúng ta, cha ta toàn chiêu đãi khách quý ở chỗ này".
Tề Bác tiến vào trong quán rượu, chưởng quỹ lập tức đi tới.
"Thế tử Tề Bác, đã lâu không gặp, trong khoảng thời gian này người đi đâu vậy?"
Chưởng quỹ lập tức khách khí nói.
"Lưu chưởng quỹ, mấy vị này là khách quý của thế tử ta, chiêu đãi cho tốt vào!"
"Nhất định nhất định, người đi theo ta".
Mặc dù Tề Bác rất khách khí ở trước mặt mấy người Tần Ninh, thế nhưng hắn ta lại là thế tử Khánh Vương - một trong mười vương, không khác gì hoàng tử ở trong Khánh Vương quận, đương nhiên thân phận địa vị sẽ rất cao.
Lưu chưởng quỹ lập tức đi làm việc, Tề Bác thì dẫn bốn người Tần Ninh tiến vào trong phòng.
Nhan Như Họa cười nói: "Tề Bác, không tệ lắm, mở miệng một tiếng thế tử gia, xem ra thân phận của ngươi rất cao quý nha!"
Tề Bác nghe thấy lời này thì cười khổ nói: "Đó là bởi vì cha ta là Khánh vương gia, nếu cha ta chỉ là một người phàm, ta cũng không được tính là cái gì".
Tấn Triết lại cười nói: "Còn trẻ mà đã đến Thiên Thánh tam phẩm, ngươi cũng rất lợi hại, cho dù không phải thế tử thì cũng đủ để trở thành chủ nhân một quận trong thánh quốc Đại Tề của các ngươi".
Tề Bác lại chắp tay mỉm cười, cũng không nhiều lời.
Vương phủ không so được với hoàng thất, thế nhưng trong vương phủ cũng có không ít tranh đấu.
Không bao lâu, từng món ngon đã được bê lên bàn, Nhan Như Họa lấy hồ lô rượu ra, cười nói: "Chưởng quỹ, rót đầy!"
Nhìn hồ lô rượu chỉ lớn bằng bàn tay, sắc mặt Tề Bác lại trắng nhợt.
Lần trước hắn ta đã phải bỏ ra mấy vạn thánh thạch để rót đầy hồ lô rượu này.
Nhưng lần này lại đang ở trong Khánh Vương quận, nếu rót đầy rượu ngon, mấy chục vạn thánh thạch sẽ mất hết...
Thế nhưng đối mặt với mấy người, Tề Bác cũng không dám nói cái gì, chỉ khách khí bảo chưởng quỹ đi rót đầy.
Ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa ăn như gió cuốn, không hề để ý đến hình tượng.
Mà giờ phút này Tần Ninh lại ung dung ăn cơm.
Tề Bác mở miệng nói: "Bốn vị, đợi chút nữa trở lại trong vương phủ, ta sẽ dẫn các ngươi đi gặp cha ta, cha ta là người hiền lành, quan hệ với Diệp Quân Uy cũng không tệ, bảo ông ấy đi nhờ Diệp Quân Uy hỏi thăm một chút, dù sao cũng tốt hơn để bốn người các ngươi đến Diệp Vương quận quậy phá".
"Được!"
Tần Ninh không từ chối.
Nếu để ba người Giản Bác đi tìm, cũng không biết đến ngày tháng năm nào hắn mới tìm thấy vị trí của Địch Nguyên.
Giờ phút này Tần Ninh lại nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía Giản Bác nói: "Địch Nguyên là người như thế nào?"
Giản Bác tiện tay vung ra, một bức tranh xuất hiện trước người, bên trong miệng nhét đầy thịt, lầu bầu nói: "Chính là như vậy".
Bên trong bức tranh có một chàng thanh niên với vẻ mặt hơi lạnh lùng.
Mang đến cho người ta cảm giác rất cứng nhắc.
Khuôn mặt nhìn không ra sướng vui giận buồn, giống như là mặt cương thi, vô cùng mất tự nhiên.
Lúc này Tấn Triết nói: "Đời thứ năm Địch Nguyên là người có tính tình trầm lặng, không thích nói nhiều, cho nên hay thích đi một mình, vô cùng ngột ngạt".
Tần Ninh khẽ gật đầu, nói: "Tìm ra hắn ta là có thể tìm ra Dịch Bình Xuyên sao?"
"Chắc là có thể".
Giờ phút này Tần Ninh lại nghĩ đến một vấn đề khác, nói: "Vậy tại sao tìm ra Giản Bác ngươi lại không thể tìm ra Địch Nguyên?"
Vấn đề này vừa ra, Nhan Như Họa lại là nói: "Ta và Tấn Triết, Giản Bác là người nhập môn cuối cùng, ba người chúng ta thân quen nhau hơn một chút, ba người Địch Nguyên, Dịch Bình Xuyên và Đường Minh nhập môn sớm hơn".
"Mà lại Giản Bác là Thiên Thánh thất phẩm, Tấn Triết là Thiên Thánh tam phẩm, ta hiện tại là Thiên Thánh nhất phẩm, thế nhưng Địch Nguyên lại là cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm, Dịch Bình Xuyên và Đường Minh là cấp bậc Thánh Vương".
Nghe thấy lời này, bàn tay của Tề Bác khẽ run rẩy.
Cấp bậc Thánh Vương!
Mấy ngày ngay hắn ta chỉ biết được Thánh Thú tông có chín người.
Một vị tổ sư.
Đời thứ nhất, đời thứ hai, đời thứ ba... Mỗi một đời chỉ có một đệ tử.
Nhan Như Họa là đệ tử đời thứ tám.
Tấn Triết là đệ tử đời thứ bảy.
Giản Bác là đệ tử đời sáu.
Đệ tử đời thứ năm Địch Nguyên là Thiên Thánh thập phẩm, thực lực này tương đương với hai vị vương gia đỉnh cao trong mười vương.
Đời thứ tư chính là cấp bậc Thánh Vương...
Còn có đời thứ ba, đời thứ hai và đời thứ nhất, cùng với... tổ sư của bọn họ nữa!
Ít nhất cũng là Thánh Vương đi?
Một tông chín người.
Năm Thánh Vương?
Giờ phút này Tề Bác chỉ cảm thấy trái tim cũng phải run rẩy.
Bọn họ không cần nói dối.
Từ những gì mình được chứng kiến, thật sự không cần thiết phải nói dối.
Đại trận hộ tông của Thánh Thú tông có thể mạnh mẽ chống cự được sự tấn công của Thiên Thánh, vô cùng bá đạo.
Bên trong Thánh Thú tông có được Thánh Vương, giống như thật sự có khả năng...
Giờ phút này Tề Bác chỉ im lặng nghe bốn người nói chuyện.
Bốn vị này, vẫn nên tranh thủ thời gian đưa tiễn đi thì hơn.
Có trời mới biết, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Lúc này năm người đang ăn cơm, bên ngoài quán rượu lại vang lên những tiếng ồn ào.
Mà không bao lâu sau, những tiếng bước chân bình bịch vang lên.
Một tiếng bịch đột nhiên vang lên.
Cửa phòng bị một người đá văng ra.
Giờ phút này, chỉ thấy một cô gái mặc áo giáp mềm màu bạc ngạo nghễ đứng ngoài cửa phòng.
Cô gái như có dáng người yểu điệu lồi lõm, mặc áo giáp mềm càng tôn lên đường nét cơ thể, lúc này khuôn mặt xinh đẹp lại vô cùng lạnh lùng.
"Tề Bác, ngươi còn dám trở về? Sao ngươi không chết ở bên ngoài đi?"
Cô gái kia mở miệng, trong giọng nói có mấy phần tức giận!
Đúng vậy!
Hắn vốn tưởng rằng, trong cái Thương Mang Vân Giới này, phóng tầm mắt ra cửu thiên thập địa, Thái Cổ đại địa, không ai có đủ năng lực để làm được việc ấy.
Nhưng mà cố tình lại xuất hiện một nhân vật như vậy!
Cho tới bây giờ, hắn vẫn không biết, rốt cuộc là ai!
Trong thiên hạ, chỉ có người có danh xưng Thần Đế mới có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn.
Mà những người có danh xưng Thần Đế, hầu như đều ở bên trong Cửu Thiên Vân Minh.
Những người đó là ruột thịt của hắn, là huynh đệ, bạn bè của hắn, là tôn trưởng của hắn, là nhóm người kề vai sát cánh với phụ thân hắn năm đó.
Thậm chí còn có rất nhiều người là trưởng bối nhìn hắn từng bước lớn lên.
Đáng lẽ sẽ không có ai ra tay với hắn mới phải.
Điểm đáng ngờ duy nhất chính là đời này hắn gặp được Ma tộc.
Ma tộc trong thế giới Địa Tâm của đại lục Vạn Thiên.
Cùng với Ma tộc bây giờ trong Hạ Tam Thiên, chúng không chỉ ngầm hoạt động mà đã bắt đầu ẩn núp bên trong các thế lực của Nhân tộc, chuẩn bị làm chuyện gì đó.
Từ những Ma tộc mà Tần Ninh từng gặp, hắn dần dần có cảm giác.
Theo địa vực tăng lên, thủ đoạn của Ma tộc cũng càng cao siêu hơn.
Nếu như tới Trung Tam Thiên…Thượng Tam Thiên…Thì tình hình sẽ đến mức nào?
Tần Ninh không thể không tự hỏi bản thân.
Hạ Tam Thiên, hắn từng trải qua ba kiếp ở đó.
Trung Tam Thiên, hắn từng trải qua bốn kiếp.
Thượng Tam Thiên, hắn chỉ ở đó một kiếp.
Hắn ở trong thế giới Cửu Thiên, tổng cộng là tám kiếp.
Mà nhóm đồ nhi của hắn ở bốn kiếp trong Trung Tam Thiên, một kiếp trong Thượng Tam Thiên…Không biết bây giờ đang gặp phải những chuyện gì.
Điều quan trọng hơn chính là trong Thương Mang Vân Giới, thế giới mà chư thiên thần nhân sinh sống, tình huống ở đó bây giờ thế nào rồi?
Năm đó, chín kiếp của hắn viên mãn, khi đã sắp thành công trở về thì bị người khác mạnh mẽ cắt ngang.
Chuyện này, nghĩa phụ biết không? Sư tôn biết không? Nương biết không?
Bây giờ, Tần Ninh không thể nào đến hỏi được.
Mà hắn cần phải đi từng bước một, kiên định tiến về phía trước, trở lại thời kỳ đỉnh cao trước kia.
Nóng vội chỉ khiến cho nền móng của mình không ổn định, ngược lại còn khiến cho thiên mệnh bị hao tổn.
Đây không phải là điều mà Tần Ninh muốn thấy.
Lúc này, Phệ Thiên Giảo tiếp tục nói: “Nhìn xem, bị ta nói cho cứng họng, không trả lời được đúng không? Chắc chắn ngươi không phải là chủ nhân của ta”.
“Chủ nhân của ta rất lợi hại!”
Tần Ninh nghe được những lời này thì nhìn Phệ Thiên Giảo, lắc lắc đầu.
“Sau này ngươi sẽ biết!”, Tần Ninh cười nhạt nói: “Chờ ta tìm được Ôn Hiến Chi đã, nếu như Ôn Hiến Chi nhận ra ta thì chắc chắn không phải giả đúng không?”
Nghe xong Phệ Thiên Giảo gãi gãi đầu.
Hình như là vậy.
Nó có thể nhận nhầm, nhưng tên Ôn Hiến Chi ngu ngốc kia sẽ không thể nhận nhầm được.
Đột nhiên, Phệ Thiên Giảo lên tiếng: “Vậy cũng không được, chủ nhân ta nói, ngoại trừ ba điều ước hẹn kia, ai nói cũng không được, Ôn Hiến Chi là tên ngu ngốc, ta còn lâu mới tin hắn ta!”
Lúc này, Tần Ninh tức giận mà không có chỗ trút.
Cái tên Nhị Cẩu Tử này sao có thể tự tin liếm mặt mình nói người khác là đồ ngu ngốc?
Bản thân là cái dạng gì, trong lòng nó không biết rõ sao?
Giờ phút này, Tần Ninh cũng lười phải nhiều lời.
“Thôi thôi, ta sẽ khiến cho ngươi nhận ra, ta chính là chủ nhân ngày xưa của ngươi, bây giờ đã trở về rồi”.
Nói xong Tần Ninh đứng dậy, vươn vai nói: “Ăn cũng đã xong rồi, đừng làm phiền ta, ta phải bắt đầu tu luyện”.
Nói đến đây, ánh mắt Tần Ninh khẽ thay đổi, hắn cười nói: “Bây giờ ta lại nghĩ ra một cách để chứng minh thân phận của mình”.
“Ồ?”
Phệ Thiên Giảo nhìn về phía Tần Ninh nói.
“Nơi này là Ám Thiên Cốc, Thánh Thú tông là do ta sáng lập, đối với nơi đây, ta vô cùng quen thuộc”.
“Nếu như ta có thể tìm được một vài nơi, hoặc đào bới ra một vài thứ mà năm đó chỉ có Ngự Thiên Thánh Tôn biết được, thì có phải sẽ chứng minh được thân phận của ta không?”
Phệ Thiên Giảo nghe được những lời này cũng cười ha ha nói: “Vậy thì ngươi thử tìm xem”.
Tần Ninh không nói lời vô nghĩa, hắn tiện tay lấy ra một chiếc cào sắt.
“Năm đó, khi ta còn là Ngự Thiên Thánh Tôn, ta đã đào lên một vài dược liệu quý giá, hoa cỏ dưới cấp bảy từ trong đất thánh của Hồng Hoang Vô Tận, mang về đây gieo trồng, tốc độ sinh trưởng của chúng cực kỳ nhanh. Mấy mảnh vườn này là có từ khi đó”.
“Những năm gần đây, ngươi không chú ý chăm sóc, cỏ dại đã mọc được một mảng lớn rồi!”
“Bây giờ, ta sẽ nhổ bỏ hết đám cỏ dại này, lần nữa trồng thánh dược thánh hoa, ngươi trông coi cho cẩn thận”.
Phệ Thiên Giảo nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt chớp chớp.
Muốn nói gì đó nhưng lại không hé răng.
Nhưng cuối cùng nó vẫn không nhịn được nói: “Ngươi đừng nhổ, đây là chỗ ta ngủ, tất cả đều là phòng ngủ của ta”.
Phệ Thiên Giảo chỉ vào từng cái hố trong vườn nói.
“Cút về ổ chó của ngươi mà ngủ!”, Tần Ninh chỉ tay về một phía của sơn cốc, nói: “Năm đó ta đã làm cho ngươi một cái ổ chó, ngươi qua đó ngủ đi”.
Nghe được những lời này, Phệ Thiên Giảo nằm rạp trên mặt đất, đầu ngẩng lên, hai mắt đảo qua đảo lại.
“Sao vậy?”
Năm đó, Tần Ninh đã làm bạn với con chó ngốc này cả vạn năm, nhìn bộ dạng này của nó, chắc chắn là có vấn đề rồi.
Phệ Thiên Giảo không mở miệng.
Tần Ninh sửng sốt nói: “Ổ chó bị phá huỷ rồi?”
Phệ Thiên Giảo vẫn không nói chuyện.
Tần Ninh đi sâu vào trong sơn cốc, ba bước cũng biến thành hai bước, tới gần vị trí của nhà tranh, phía sau, trước một mặt đá.
Giờ phút này, Tần Ninh mới để ý thấy nơi này đã thay đổi rồi.
Hắn đã từng đặc biệt tạo ra một cái chuồng chó ở đây, xanh vàng rực rỡ, vô cùng khí phách, nhưng mà bây giờ…đổ nát!
“Cung chó của ngươi đâu?”, Tần Ninh sững sờ nói.
Dáng vẻ của Phệ Thiên Giảo có chút xấu hổ, nhưng vẫn im lặng như trước.
Tần Ninh đánh ra một quyền.
Âm thanh ầm ầm vang lên.
Mặt đá lập tức đổ sụp xuống.
Chỉ thấy phía sau mặt đá xuất hiện những cái hố.
Liếc mắt một cái đã thấy vô cùng tàn tạ.
Cung!
Không còn!
Chỉ còn xương trắng đầy đất.
Giờ phút này, hai chân sau của Phệ Thiên Giảo ngồi xếp bằng, hai chân trước chống xuống đất, ngẩng đầu nhìn trời.
Ra vẻ việc này không liên quan gì tới ta.
Lúc này, cho dù Tần Ninh có tính tình tốt đến mấy cũng không nhịn được mà tái mét mặt mày.
“Năm đó, ta đi khắp Hạ Tam Thiên, tìm tinh thạch Huyền Thiết mười vạn năm làm ổ cho ngươi, để cho mùa hè ngươi ở trong đó cũng cảm thấy mát mẻ”.
“Còn tìm cả thánh thạch Hoả Lăng ba mươi vạn năm để cho mùa đông cung chó của ngươi cũng ấm áp dạt dào, quanh năm khô ráo, không bị ẩm ướt…”
“Vì để ngươi ngủ ngon giấc, ta còn tìm cả một gốc Ngưng Hương Thần Mộc Thụ trăm vạn năm, tỏa ra hương thơm mát, trồng ở trong cung chó của ngươi…”
“Vì để cho Ngưng Hương Thần Mộc Thụ dưới hoàn cảnh không thấy được mặt trời mà vẫn phát triển, ta lại phải tìm chim Xích Liên về, thả nó ở trên cây, phân của chim Xích Liên còn có thể bổ sung dinh dưỡng cho Ngưng Hương Thần Mộc Thụ…”
“Những thứ này chỉ là một phần trong đó, ta còn…Ta còn…”
Lúc này, Tần Ninh muốn hộc máu.
Để tạo ra một cái cung chó này, hắn đã hao phí thời gian trăm năm.
Kết quả là bây giờ…chỉ còn một đống hỗn độn trên mặt đất.
Lỗ tai Phệ Thiên Giảo cụp xuống, run rẩy nói: “Chuyện này cũng không thể trách ta, một con chó như ta ở trong này rất nhàm chán!”
“Tinh thạch Huyền Thiết và thánh thạch Hoả Lăng, đều bị ta cắn…”
“Chim Xích Liên kia thì líu ríu cả ngày, còn sinh ra một nhóc chim non, ta cũng ăn luôn…Hương vị chẳng ra sao cả…”
“Sau đó, Ngưng Hương Thần Mộc Thụ kia bị héo rũ, ta nghĩ nên dời nó ra ngoài để phơi nắng, kết quả là phơi nắng xong nó cũng chết queo, nhưng mà ta đã chôn nó rồi…”
Nghe đến đây, Tần Ninh không biết nên khóc hay nên cười.
Chương 1752: Cải tạo Nguyên Hoàng cung
Cái tên này!
Hài hước quá nhỉ?
Phóng tầm mắt ra cả Hạ Tam Thiên, cho dù là một vị Thánh Đế gặp được những món đồ này cũng sẽ bất chấp tất cả mà chiếm lấy nó.
Thế mà tên khốn này lại lấy ra chơi…
“Hơn nữa…”
Phệ Thiên Giảo nói xong lời cuối cùng thì ngồi thẳng người nói: “Ngươi chỉ là đầu bếp của ta, không phải là chủ nhân của ta, ngươi có tư cách gì mà nói ta?”
Nói xong, Phệ Thiên Giảo đứng dậy, lắc lắc mông rời đi.
Chỉ là vừa mới xoay người đi, ánh mắt Phệ Thiên Giảo khẽ run lên.
Ôi trời.
Thật sự là chủ nhân sao?
Nếu không thì tại sao lại quen thuộc cung chó của mình như vậy?
Nói ra một cách rõ ràng mạch lạc!
Nếu như thật sự là chủ nhân của mình, vậy thì mấy ngày qua mình đã bắt chủ nhân nấu cơm cho mình ăn ư?
Phệ Thiên Giảo nghĩ đến đây, cả cơ thể như rơi xuống hố sâu không đáy.
Liệu chủ nhân có ngắt cổ mình xuống luôn không?
Không thể thừa nhận là có quen biết!
Tuyệt đối không thể thừa nhận quen biết!
Nhận rồi sẽ lập tức xong đời.
Đúng!
Không có ba điều ước định kia, đánh chết nó cũng không thừa nhận, cứ nói là bản thân đã quên ước định, những chuyện khác sẽ trở nên vô nghĩa.
Giờ phút này, trong lòng Phệ Thiên Giảo chỉ nhớ đúng một từ - chơi xấu!
Cứ chơi xấu, tuyệt đối không được thừa nhận.
Giờ phút này, nhìn vào cái cung chó hỗn loạn kia, Tần Ninh không khỏi lấy ta đỡ trán, bất đắc dĩ lắc đầu.
Con chó ngu ngốc này…Hết đường cứu chữa!
Tần Ninh bước vào trong cung chó, nhìn đống hỗn độn trên đất.
Huyền thiết vỡ vụn, thánh thạch bị tổn hại, cành cây khô mục..
Rất nhiều nguyên liệu quý giá biến mất không thấy tăm hơi.
Lúc này, Tần Ninh bắt đầu thu thập những nguyên liệu còn có thể dùng được, chất đống ở trong sơn cốc.
Cung chó to như vậy nhưng giờ đây hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
Phệ Thiên Giảo nhìn hành động này của Tần Ninh thì híp mắt lại, toàn thân ra vẻ lười biếng.
Chó thì cần suy xét nhiều như vậy để làm gì?
Chó thì nên ngủ nhiều một chút, bớt lo nghĩ đi!
Mặc kệ Tần Ninh đang bận rộn việc gì, Phệ Thiên Giảo mê man đi vào giấc ngủ…
Màn đêm buông xuống, Phệ Thiên Giảo từ từ tỉnh dậy, nó cảm nhận được độ ấm bên trong sơn cốc tăng lên một chút.
Mà trong cung chó của nó còn có một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, thêm cả một cái bếp lò.
Giờ phút này, Tần Ninh đang đứng trước bếp lò, không biết bận việc gì đó.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Phệ Thiên Giảo ngó vào cửa hang, nhìn về phía di tích cung chó, hỏi Tần Ninh đang bận rộn.
“Trong số nguyên liệu này, có một vài thứ còn có thể sử dụng được, ta chuẩn bị cải tạo Nguyên Hoàng cung của ta”.
Tần Ninh thuận miệng trả lời: “Ngươi tỉnh dậy vừa đúng lúc, dùng răng của ngươi giúp ta cắn nát mấy nguyên liệu này, nếu không, một mình ta rèn luyện đám nguyên liệu này cũng phải tốn rất nhiều năm!”
Phệ Thiên Giảo gật gật đầu nói: “Ồ!”
Khi nói chuyện, miệng nó đã rắc rắc rắc cắn nát thánh thạch và huyền thiết.
Nó vừa cắn vừa ấp úng nói: “Ta…Đói…”
“Cút!”
Tần Ninh thẳng thắn nói.
“Nếu như ngươi không bắt ta giúp ngươi làm việc, ta sẽ không đói bụng”.
“..”
Tần Ninh thuận miệng nói: “Chờ ta cải tạo Nguyên Hoàng cung xong sẽ nấu cơm cho ngươi ăn”.
“Nguyên Hoàng cung?”, Phệ Thiên Giảo nhếch miệng cười nói: “Năm đó, chủ nhân nhà ta cũng tự tạo dựng cho mình một tòa cung điện riêng, cũng gọi là…”
Nói đến đây, Phệ Thiên Giảo ngừng lại.
“Gọi là gì?”
“Không có gì…”
Phệ Thiên Giảo ngừng lại, không nói tiếp.
Không thể nói chuyện với Tần Ninh về cái này.
Nếu không, tên này lại càng ngày càng giống chủ nhân hơn.
Lỡ như bản thân nói lỡ miệng, rồi lại không thể nào phủ nhận được, đó không phải là thừa nhận hắn là chủ nhân rồi sao.
Đến lúc đó, bằng những chuyện ngu xuẩn mà bản thân đã làm, còn không phải là sẽ bị Tần Ninh lột da hay sao?
Lúc này, Tần Ninh đem những nguyên liệu còn sót lại trong cung chó rèn luyện lần nữa, những thứ có thể dùng được cũng không ít.
Tuy rằng không thể biến đổi Nguyên Hoàng cung thành thánh khí hàng đầu, nhưng vẫn có thể rèn luyện nó thành một món thánh khí tứ phẩm.
Mà thánh khí tứ phẩm cần thánh thạch để hoạt động, một ngày nào đó mình không muốn đạp không bay lên thì có thể sử dụng Nguyên Hoàng cung, như vậy cũng rất tiện.
Việc này cũng là do Tần Ninh rảnh rỗi đến mức nhàm chán.
Tin tức của những người khác trong Thánh Thú tông tạm thời không biết.
Hắn cần phải tìm được đám người Ôn Hiến Chi trước rồi mới có thể thả lỏng tay chân để điều tra những việc mờ ám của Ma tộc trong thánh vực Thiên Hồng.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Hôm nay, tại một mảnh đất nằm sâu bên trong sơn cốc, xuất hiện một tòa cung điện cao hơn trăm mét.
Cung điện lóe lên hào quang màu vàng, dài rộng khoảng trăm mét, trông có vẻ cực kỳ rộng lớn.
Ở trước cung điện có một tấm bảng, trên đó viết ba chữ tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Nguyên Hoàng cung!
Mà ở đỉnh cung điện, có một bóng hình đang đứng đó, bốn chân đứng vững, ngẩng đầu nhìn không trung, vẻ mặt cô đơn.
Đúng là Phệ Thiên Giảo!
Giờ phút này, đôi mắt Phệ Thiên Giảo giống như đang nhìn về nơi xa xăm nào đó, tư thế oai hùng, hiên ngang, trông có chút khí phách.
“Đừng nhìn nữa!”
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên, Tần Ninh mang thức ăn thơm ngon đến nói: “Ăn cơm!”
Thế mà Phệ Thiên Giảo lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Tần Ninh dùng thời gian một tháng để dung hợp rất nhiều nguyên liệu trong cung chó của nó vào Nguyên Hoàng cung, cuối cùng cũng hoàn toàn thăng cấp.
Cấp bậc thánh khí tứ phẩm.
Nhưng mà…Khi nó nhìn thấy ba chữ to lớn bên trên tấm bảng kia, trái tim nó trở nên lạnh lẽo.
Nguyên Hoàng cung!
Dòng chữ viết ngoáy rồng bay phượng múa kia còn khó coi hơn so với khi nó dùng móng vuốt của mình khắc lên.
Nhưng mà có một không hai.
Phệ Thiên Giảo nhận ra được.
Đó không phải là chữ viết của Ngự Thiên Thánh Tôn sao?
Năm đó, không ít lần nó đã phỉ nhổ chủ nhân nó vì chữ viết quá xấu, cũng bởi vậy mà nó bị ăn đòn khá nhiều.
Nhưng mà…
Sao tên Tần Ninh này lại có thể viết ra được?
Phệ Thiên Giảo cảm thấy cuộc sống của nó…sắp lâm vào thời kỳ u ám.
“Mặc kệ đi”.
Phệ Thiên Giảo cúi đầu nhìn về phía đồ ăn ngon bên trong sơn cốc, lẩm bẩm nói: “Cho dù chủ nhân muốn đánh chết ta thì ta cũng phải ăn cơm trước rồi nói sau, dù sao thì bây giờ có chết mình cũng sẽ không thừa nhận”.
Vút…
Ngay sau đó, Phệ Thiên Giảo lập tức xuất hiện bên trong sơn cốc, miệng cắn miếng lớn đồ ăn, trông có vẻ rất vui vẻ thoải mái.
Tần Ninh thấy một màn như vậy cũng lộ ra nụ cười của người cha hiền từ.
Cái đồ con chó này, ăn đi ăn đi!
Sớm muộn gì cũng có một ngày ta vạch trần bản tính của ngươi, rồi chơi đùa chết ngươi!
Một người một chó.
Một chủ một phó.
Trong lòng đều mang những suy nghĩ khác nhau.
“Oa..Đây là cái gì?”
Đúng lúc này, một âm thanh kinh ngạc vang lên.
Ba người Nhan Như Hoạ, Tấn Triết và Giản Bác đi vào trong sơn cốc thì thấy được cung điện to lớn kia.
“Nguyên Hoàng cung”.
Lúc này Nhan Như Họa không nhịn được nói: “Tần tổ sư thúc, chữ viết này của ngươi với chữ viết của tổ sư gia chúng ta thật giống như là từ một khuôn mẫu đúc ra!”
Phệ Thiên Giảo cũng thì thầm nói: “Con bé nhà ngươi thì biết cái rắm gì, ngươi đã từng nhìn thấy chữ viết của tổ sư gia các ngươi chưa?”
Thân là thú cưỡi của Ngự Thiên Thánh Tôn, tất nhiên là nó đã từng nhìn thấy chữ viết của Ngự Thiên Thánh Tôn, Nhan Như Hoạ thấy được lúc nào chứ!
“Đã từng thấy!”
Nhan Như Hoạ nghiêm túc nói: “Mỗi một đệ tử chúng ta đều phải tu thành Thánh Ngự Thiên quyết! Thánh Ngự Thiên quyết chính là bảo vật truyền lại cho đời sau của Thánh Thú tông chúng ta, năm đó, lão tổ tông đã hao phí bao nhiêu tâm huyết để viết ra, giao cho sư tổ cất giữ, sư tổ đã cho mỗi đệ tử chúng ta xem qua, chữ viết trong đó giống hệt ba chữ Nguyên Hoàng cung mà Tần tổ sư thúc viết, ta sẽ không nhớ nhầm đâu”.
“Đúng không?”
Nhan Như Hoạ nhìn về phía Tấn Triết và Giản Bác.
Hai người cũng gật đầu.
Phệ Thiên Giảo bĩu môi nói: “Người này bắt chước đấy”.
Nhan Như Hoạ gật đầu nói: “Nhưng mà bắt chước giống như đúc luôn, ta nghe đời thứ hai nói, chữ viết của lão tổ tông, ngay cả sư tổ của chúng ta cũng không thể nào bắt chước được, vậy mà tiểu tổ sư thúc bắt chước lại rất giống!”
Tần Ninh nghe được những lời này cũng lười giải thích, ba tên ngu ngốc này đúng là đem hai chữ ngu ngốc phát huy đến mức cao nhất.
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Phệ Thiên Giảo.
Chương 1753: Tin tức của Địch Nguyên
Ánh mắt kia giống như là đang nói, thấy chưa? Nếu như ta không phải là chủ nhân của ngươi thì sao ta có thể viết ra được những chữ này?
Phệ Thiên Giảo cúi đầu gặm xương, làm bộ như không thấy gì hết.
Chính là không nhận!
Ngươi còn có thể làm thế nào?
“Các ngươi tới đây làm gì?”
Nghe được câu hỏi, Nhan Như Hoạ cười nói: “Phong Vô Cực đến đây, muốn gặp ngươi”.
“Dẫn ông ta đến đây đi”.
“Đang ở bên ngoài sơn cốc rồi”.
Nói xong, Nhan Như Hoạ nhìn về phía ngoài sơn cốc.
Chỉ thấy Phong Vô Cực đang lẳng lặng đứng đó chờ đợi.
Nhìn thấy Nhan Như Hoạ ngoắc tay, Phong Vô Cực lập tức tiến vào bên trong sơn cốc.
“Tần công tử”.
Phong Vô Cực vô cùng khách khí chào hỏi, ánh mắt nhìn về phía Tần Ninh cũng mang theo sự cung kính.
Thật không ngờ tới!
Thánh Thú tông!
Đã sớm xuống dốc.
Vậy mà Tần Ninh một hơi nuốt gọn ba tông môn, làm cho nơi này phát triển rực rỡ.
Giờ phút này, nhìn vào Tần Ninh, Phong Vô Cực chỉ cảm thấy người này rất thần bí.
Thần bí khiến cho kẻ khác không thể nhìn thấu.
“Có chuyện gì?”
Phong Vô Cực nghe xong thì chắp tay cười nói: “Đã tìm được đệ tử thứ năm của Thánh Thú tông, Nguyên Địch rồi”.
“Ở bên trong vùng đất Tề Châu, tại Diệp Vương quận thuộc thánh quốc Đại Tề”.
Phong Vô Cực cung kính nói: “Nhưng mà vị đời thứ năm kia có thực lực cường đại, tu vi Thiên Thánh đỉnh cấp, vị trí mơ hồ không cố định, cho nên ta chỉ có thể thăm dò được một vài tin tức như vậy…”
“Thánh quốc Đại Tề? Diệp Vương quận?”
Tần Ninh nhướng mày, qua hồi lâu mới mở miệng: “Có phải lúc trước chúng ta bắt giữ một vị thế tử của thánh quốc Đại Tề không?”
“Tề Bác”.
“Hắn ta đang ở đâu?”
“Đang giam giữ…”
Tần Ninh lập tức nói: “Hỏi tên kia về một chút tình hình ở Diệp Vương quận!”
“Còn nữa, dựa theo lời của ba người các ngươi, tìm được Địch Nguyên là có thể tìm được đời thứ tư Dịch Bình Xuyên, đời thứ ba Đường Minh, đời thứ hai Y Linh Chỉ và đời thư nhất Hạo Thiên, đúng không?”
Giản Bác vội vàng nói: “Theo đạo lý thì đúng là như vậy, nhưng mà mấy người kia, ngoại trừ Dịch Bình Xuyên thì đều có thực lực vượt qua cấp bậc Thiên Thánh đỉnh cấp, muốn tìm cũng có chút khó khăn…”
Tần Ninh nghe xong thì mỉm cười nói: “Một khi đã như vậy thì ta tự mình đi tìm”.
Nghe được những lời này, trong lòng Phệ Thiên Giảo không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ là lại có chút không nỡ.
Tần Ninh rời đi, nó không cần lo lắng một ngày nào đó bị hắn phát hiện ra là mình nói dối.
Nhưng mà Tần Ninh đi rời thì nó không được ăn món ngon!
“Ngươi đi cùng với ta không?”
Tần Ninh nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, khẽ cười nói.
“Ta không đi”.
Phệ Thiên Giảo lắc đầu nói: “Ta phải ở đây chờ chủ nhân của ta về”.
Giả vờ!
Cứ tiếp tục giả vờ đi!
Để xem ngươi có thể giả vờ được đến khi nào!
Lúc này, Tần Ninh phất tay nói: “Một khi đã như vậy thì chúng ta đi tìm Địch Nguyên thôi, từ chỗ Địch Nguyên có thể tìm được tin tức của Dịch Bình Xuyên, cũng có thể tìm được đầy đủ những người khác, cuối cùng cũng sẽ tìm được Ôn Hiến Chi thôi!”
“Chỉ cần tìm được Ôn Hiến Chi…”
Tần Ninh nhìn Phệ Thiên Giảo, lại nhìn về phía xa xa.
Hai tên ngu ngốc!
Một cái chày!
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Phong Vô Cực cười nói: “Tiếp theo chữa trị như thế nào thì ta đã viết xuống đây, ngươi dựa theo phương pháp này, tiếp tục chữa trị là có thể khỏi”.
“Được được được!”
Phong Vô Cực cẩn thận nhận lấy.
Tần Ninh nhìn ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Hoạ, nói tiếp: “Ba người các ngươi đi cùng với ta, trên đường đi, cũng có thể thuận tiện giải quyết vấn đề bên trong cơ thể Tấn Triết”.
“Vâng!”
Ba người khom lưng hành lễ.
Bây giờ, trong lòng ba người này, Tần Ninh đã là tổ sư thúc của bọn họ.
Tuy rằng cảnh giới của Tần Ninh không cao nhưng thủ đoạn lại thần bí.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tần Ninh dặn dò ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Đàn và La Kình cẩn thận, trông coi Thánh Thú tông cho tốt, sau đó mang theo ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Hoạ bước vào Nguyên Hoàng cung, rồi rời khỏi Thánh Thú tông, hướng thẳng về Tề Châu ở phía Tây Bắc.
Tất nhiên Tề Bác cũng bị dẫn theo.
Lần này, Tề Bác có thể nhìn thấy ánh mặt trời, có thể nói là cực kỳ vui sướng.
Mấy ngày nay, hắn ta bị nghẹn đến hỏng mất.
Lúc này, Nguyên Hoàng cung biến thành dáng vẻ cao trăm mét, bay lượn trên không trung.
Tần Ninh ngồi ngay ngắn ở ghế chủ trong đại điện của cung điện, hắn nhìn Tề Bác nói: “Diệp Vương quận, lúc trước ta chưa từng nghe nói đến…”
Nghe được những lời này thì Tề Bác nói: “Diệp Vương quận là một trong mười Vương quận lớn thuộc sự quản lý của Diệp Quân Uy, cũng là lãnh thổ của thánh quốc Đại Tề chúng ta, vị vương khác họ duy nhất”.
Thánh quốc Đại Tề, quản lý Tề Châu.
Phía dưới là bảy mươi hai quận thành.
Mà bảy mươi hai quận thành này được thập đại vương gia chia nhau quản lý.
Mỗi một vị Vương gia đều có một quận thành do mình trấn giữ.
Trong thánh quốc Đại Tề, ngoại trừ quận vương ra thì còn có thập đại vương gia, phía trên bọn họ chính là thánh chủ của thánh quốc Đại Tề.
Đương nhiên, phía trên bảy mươi hai quận vương còn có hai mươi bốn vị tướng quân.
Những người này đều là trụ cột của thánh quốc Đại Tề.
“Năm đó, thập đại vương gia đều là vương gia mang họ Tề chúng ta, thế nhưng ba vạn năm trước, một vị vương gia chết, Diệp Quân Uy được đương kim thánh chủ chỉ định, trở thành một trong thập đại vương gia, được thánh chủ cực kỳ coi trọng”.
Có thể được thánh chủ phong là một trong thập đại vương gia, hơn nữa còn không mang họ Tề, có thể hiểu được thân phận, địa vị của ngươi này.
“Diệp Quân Uy quản lý bảy quận trong bảy mươi hai quận, Diệp Vương quận là một trong bảy quận đó, cũng là quận thành do Diệp Vương gia quản lý”.
Tề Bác nói hết những gì mình biết.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Thập đại vương gia đều là cấp bậc Thiên Thánh đỉnh cấp phải không?”
“Đúng vậy”.
Tề Bác nói tiếp: “Bảy mươi hai quận vương hầu hết đều là cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm đến tam phẩm”.
“Hai mươi tư tướng quân chủ yếu là cảnh giới Thiên Thánh tứ phẩm đến lục phẩm”.
“Còn mười vị vương gia là từ cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm đến Thiên Thánh thập phẩm”.
“Về phần thánh chủ của thánh quốc Đại Tề chúng ta thì đã sớm đạt tới cảnh giới Thánh Vương, cũng là một trong số các cường giả của thánh vực Thiên Hồng”.
Thánh vương!
Đủ để xưng bá một phương.
Trong thánh vực Thiên Hồng, cảnh giới Thiên Thánh đã có thực lực cực kỳ cao.
Thánh Vương vô cùng hiếm thấy.
Đối với việc này, Tề Bác cũng không có gì phải giấu giếm.
Cho dù hắn ta không nói, Tần Ninh hỏi thăm chút tin tức là cũng có thể biết được.
Dù sao đây cũng không phải là chuyện bí mật gì.
“Ngươi nói cho ta biết về thập đại vương gia đi!”, Tần Ninh rảnh rỗi không có gì nên hỏi thêm.
Tề Bác nghe được những lời này thì mừng rỡ giải thích.
Hắn ta đã phát hiện ra, có thể khiến cho Tần Ninh vui vẻ, hắn ta mới có thể được thoát thân sớm.
Ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Hoạ kia không biết bị làm sao mà đối xử với Tần Ninh vô cùng cung kính, tranh nhau nịnh nọt.
“Thập đại vương gia có thân phận địa vị và thực lực không tầm thường chút nào”.
“Đầu tiên là hai vị Vân vương gia Tề Vân Kính và Phong vương gia Tề Nhất Phong!”, Tề Bác khen ngợi nói: “Hai vị vương gia này là huynh đệ của đương kim thánh chủ, xuất thân cùng một mạch, hai người này đều là Thiên Thánh thập phẩm, bước thêm một bước nữa chính là Thánh Vương vô địch”.
“Tiếp theo là hai vị vương gia Tề Kiện và Tề Hủ, có cảnh giới Thiên Thánh cửu phẩm, cũng là nhân vật có tiếng tăm trong hoàng thất”.
“Tiếp đó là Diệp vương gia…Diệp Quân Uy Diệp vương gia, người có thiên phú cực kỳ cao, cũng là người trẻ tuổi nhất trong mười người, có quyền cao chức trọng, được thánh chủ cực kỳ coi trọng”.
Nói đến đây thì Tề Bác dừng lại một chút: “Hơn nữa, nghe nói còn có ơn cứu mạng với thánh chủ!”
Ơn cứu mạng?
Điều này rất kỳ lạ.
Một vị Thánh Vương, đâu cần một vị Thiên Thánh tới cứu?
Chương 1754: Thánh quốc Đại Tề
"Ta cũng không biết rõ về tình huống cụ thể, đó cũng là chuyện của Thiên Thánh cấp cao, ta mới chỉ đến Thiên Thánh tam phẩm không lâu..."
Tề Bác cười nói.
"Diệp Quân Uy Diệp vương gia cũng là cấp bậc Thiên Thánh cửu phẩm".
"Kế tiếp chính là Tề Hồn và Tề Khánh vương gia, Tề Hồn thúc thúc có quan hệ rất tốt với cha ta, hai người đều là cảnh giới Thiên Thánh bát phẩm, hai nhà chúng ta cũng vô cùng thân thiết".
Giờ phút này Nhan Như Họa lại là xen vào nói: "Thân thiết? Không sợ Thánh Chủ nghi ngờ các ngươi sao?"
Tề Bác nghe thấy lời này thì cười nói: "Nghi ngờ? Thực lực của Thánh Chủ ở cấp bậc Thánh Vương, còn là chủ nhân một châu, sao lại để ý đến việc đám Thiên Thánh có phản kháng lại ông ta hay không chứ?"
"Có được thực lực mạnh nhất, ai lại dám phản kháng?"
Nhan Như Họa nghe vậy thì khẽ gật đầu, điều này cũng đúng.
Cô ta ở trong Thánh Thú tông, Thánh Thú tông cũng chỉ có chín vị võ giả, không có gì lục đục với nhau, lại không có ai muốn trở thành tông chủ.
Thánh quốc Đại Tề là một con quái vật khổng lồ, không thể tránh được việc tranh đấu.
Tề Bác tiếp tục nói: "Ba người đằng sau chính là Tề Mặc vương gia, Tề Ngạo vương gia và Tề Diễm vương gia, ba vị này hơi trẻ tuổi một chút, bây giờ đều là cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm, thực lực không tầm thường".
"Trên thực tế ba vị này cũng coi như căn cơ và người giúp đỡ mà đương kim Thánh Chủ để lại cho thái tử gia, ba người này rất thân thiết với thái tử gia".
Tề Bác nói đến chỗ này, rõ ràng là không nhịn được, tiếp tục nói: "Hiện nay bên trong thánh quốc Đại Tề cũng đang tranh đấu rất dữ dội".
Nhan Như Họa lại chen miệng nói: "Không phải người vừa nói Thánh Chủ vô địch, còn tranh đấu cái gì sao? Đấu cái gì?"
Tề Bác lại khoát tay nói: "Ngươi hãy nghe ta nói hết đã".
"Trong thánh quốc Đại Tề, Thánh Chủ Tề Hạo làm chủ, đúng là vô cùng cao thượng".
"Không ai sẽ phản kháng lại ông ta, cũng không người nào dám".
"Nhưng từ khi thái tử gia được lập, bên trong thánh quốc Đại Tề liền xuất hiện những phe phái khác".
Tề Bác thần thần bí bí nói: "Thái tử gia Tề Hành được ba vị vương gia ủng hộ, lại thêm là do Thánh Chủ lập, đương nhiên là giữ vị trí cao nhất".
"Ngoài thái tử gia ra còn có tam hoàng tử Tề Hoàn, tam hoàng tử vô cùng thông minh, chỉ tiếc sinh ra muộn hơn thái tử gia, cho nên không được lập làm thái tử".
"Nhưng vị tam hoàng tử này lại giỏi cả văn lẫn võ, cực kì chói mắt".
"Sau đó chính là thất hoàng tử Tề Nhạc cũng là một vị thiên tài, mấy chục năm gần đây có thanh danh cực kì vang dội bên trong thánh quốc Đại Tề".
Lúc Tề Bác nói đến những điều này lại lộ ra vẻ mặt vô cùng nóng lòng.
"Ba đứa con trai tranh đoạt quyền lực, Thánh Chủ nhìn thấy nhưng không ngăn cản, ở trong mắt Thánh Chủ, người có thể chém giết chiến thắng trong bầy sói mới có tư cách trở thành người truyền thừa của ông ta".
"Bởi vì ba vị này còn lôi kéo những hoàng tử khác trong hoàng thất để làm tai mắt cho mình, những hoàng tử này còn liên hệ với đám thập đại vương gia và thế tử, thi nhau thành lập phe phái".
"Bây giờ trong thánh quốc Đại Tề, ba vị này đều là nhân vật chạm tay có thể bỏng".
"Mà thập đại vương gia, hai mươi bốn vị tướng quân và bảy mươi hai vị quận vương cũng thi nhau lựa chọn gia nhập vào phe nào, hoặc là lựa chọn trung lập".
Nghe thấy những điều này, Tần Ninh mỉm cười, cũng không nhiều lời.
Vương quyền tranh bá!
Xưa nay đã như vậy!
Thánh quốc Đại Tề chiếm cứ một châu, có bảy mươi hai quận thành, ngoài ra còn có không ít tông môn quy về triều đình quản hạt.
Thế lực lẫn lộn như thế, các hoàng tử không tranh nhau mới là lạ.
Tần Ninh cười nói: "Vậy cha ngươi thuộc về phái nào?"
"Cha ta?"
Tề Bác cười ha ha nói: "Cha ta và Tề Hồn vương gia ở phái trung lập, dù sao cha ta và Tề Hồn thúc thúc có thực lực không cao không thấp, cho dù là trung lập, ba vị hoàng tử cũng sẽ không ép buộc cái gì".
"Vậy chỉ sợ không hề dễ dàng?"
"Đúng thế!", Tề Bác cảm thán nói: "Ngày nào cha ta cũng phiền muộn, nếu đứng sai vị trí thì sẽ ngỏm củ tỏi đấy".
Nghe thấy lời này, Nhan Như Họa bĩu môi nói: "Còn không đơn giản sao? Bây giờ cứ đứng ở bên cạnh Thánh Chủ của các ngươi, đợi sau này lại đứng về phe Thánh Chủ kế vị đời tiếp theo..."
"Nếu không cứ trực tiếp đứng về phe thái tử gia của các ngươi là được".
Nghe cô ta nói vậy, Tề Bác lại cười khổ nói: "Nào có đơn giản như thế!"
"Đương kim Thánh Chủ ngoại trừ quyết định chuyện lớn thì mọi việc khác đều là đám đại thần nội các bàn bạc".
"Trên thực tế theo lý thuyết, những chuyện Thánh Chủ không quyết định thì phải giao hết cho thái tử gia giúp đỡ mới đúng, thế nhưng lại cũng không có, cho nên tam hoàng tử và thất hoàng tử mới có thể cảm giác mình có cơ hội tranh đua".
"Một khi bắt đầu tranh đoạt, vậy thì sẽ rất phiền toái..."
Nhan Như Họa nghe mà như rơi vào trong sương mù, cô ta gãi gãi mái tóc dài, không nhịn được nói: "Đúng là phiền phức chết, bên trong thánh quốc Đại Tề có nhiều chuyện lung tung như vậy, chúng ta phải tranh thủ thời gian tìm ra Địch Nguyên rồi trở về Thánh Thú tông mới được".
Đây là lần đầu tiên Nhan Như Họa cảm giác được mặc dù Thánh Thú tông chỉ có chín người, thế nhưng là ít người... cũng ít chuyện phiền lòng, thật tốt!
Tần Ninh cười nhạt một cái nói: "Quốc chủ Tề Hạo của thánh quốc Đại Tề!"
"Đúng là người thú vị".
Hắn vừa nói xong, mấy người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa, Tề Bác đều không hiểu.
Có thể trở thành bá chủ một châu, đồng thời có thực lực mạnh mẽ, đương nhiên phải là một người thú vị rồi.
Thánh Chủ Tề Hạo là người có thể đứng sánh vai với mấy vị ở Yến Châu, Diệp Châu, U Châu, đều là nhân vật thuộc cấp bậc đỉnh cao trong toàn bộ thánh vực Thiên Hồng.
"Được rồi, Diệp Vương quận ở chỗ nào?"
"Ở gần Khánh Vương quận chúng ta, hay là mọi người đến Khánh Vương quận chúng ta trước?", Tề Bác cười nói: "Diệp Quân Uy là một trong mười vương, cũng giống như cha ta vậy, nói không chừng bảo cha ta ra nói một chút, giúp các ngươi tìm người vẫn tiện hơn".
Giờ phút này Tấn Triết lại cười ha ha, khoác tay lên trên vai Tề Bác, cười nói: "Tên nhóc ngươi, không phải là muốn chạy đấy chứ?"
"Không dám không dám..."
"Đi thì đi", Tấn Triết lại toét miệng nói: "Giản Bác là Thiên Thánh thất phẩm, cộng thêm Tử Kim Thôn Linh Thú, đánh với Thiên Thánh bát phẩm kia không có vấn đề gì, nếu tên nhóc ngươi dám làm bậy, Khánh Vương quận sẽ xảy ra hỗn loạn lớn đấy".
Tề Bác nghe thấy lời này thì vội vàng lúng túng lắc đầu.
Cho dù là Tần Ninh hay là ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa đều không phải người dễ trêu.
Bốn người này cộng lại, chắc chắn sẽ có thể làm loạn Khánh Vương quận.
Huống hồ bốn người đại náo một trận rồi lại nghênh ngang rời đi, trở lại Thánh Thú tông, nấp ở trong đại trận của Thánh Thú tông, Thiên Thánh cũng không phá được.
Hắn ta cũng chỉ thuận miệng bảo bốn người đến Khánh Vương quận thôi.
"Cũng được".
Giờ phút này Tần Ninh thản nhiên nói: "Vấn đề trong cơ thể Tấn Triết, ta cũng cần chuẩn bị một chút dược liệu để luyện chế mấy vị thánh đan, mới có thể giải quyết triệt để, nếu như thế thì đi Khánh Vương quận trước, đến lúc đó Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa, ba người các ngươi đến Diệp Vương quận xem đời thứ năm Địch Nguyên của các ngươi rốt cuộc đang ở nơi nào".
Nghe thấy lời này, ba người đều gật đầu.
Bây giờ lời nói của Tần Ninh chính là mệnh lệnh.
Tìm ra Địch Nguyên, nói cho Địch Nguyên biết tổ sư thúc của bọn họ đã trở về, Địch Nguyên còn dám không trở lại?
Không trở lại sẽ giết chết tên khốn kia!
Nguyên Hoàng cung phi hành trên không trung, tốc độ không nhanh không chậm, bốn bóng người cũng dần dần đến gần cảnh giới Tề Châu...
Chương 1755: Khánh Vương quận
Thánh vực Thiên Hồng chính là một vùng đất mênh mông vô tận trong Hạ Tam Thiên.
Mà thánh vực Thiên Hồng chia ra thành năm châu lớn.
Thanh Châu, Tề Châu, Yến Châu, U Châu, Diệp Châu.
Ngoài năm châu lớn ra đương nhiên còn có rất nhiều nơi khác.
Nhưng năm châu lớn gần như chiếm cứ toàn bộ bốn phần năm của thánh vực Thiên Hồng.
Một phần năm còn lại là rất nhiều tuyệt địa, cấm địa, hoặc là đất nghèo, không có người ở.
Nhưng nghe nói những nơi kia cũng vô cùng thần kỳ quỷ dị.
Tề Châu!
Thánh quốc Đại Tề làm chủ.
Thuộc địa có bảy mươi hai quận thành, trên trăm tông môn, nhưng không có chỗ nào mà không quy về hoàng thất thánh quốc Đại Tề quản lý.
Ở chỗ này, hoàng quyền áp đảo phía trên tất cả quyền lợi.
Trên thực tế, nói cho cùng thánh quốc Đại Tề cũng giống như một tông môn cực lớn, thập đại vương gia là trưởng lão, hai mươi bốn tướng quân là đường chủ, bảy mươi hai quận vương là chấp sự.
Giờ phút này, mấy người Tần Ninh đã cất Nguyên Hoàng cung đi và xuất hiện bên ngoài một quận thành.
Tề Bác nhìn cửa thành cao lớn uy vũ có một phong cách riêng trước mắt, người đến người đi nối liền không dứt.
Trước cửa thành có mười cánh cửa lớn đang mở, nhưng cho dù như thế người ra vào thành trì vẫn hơi chen chúc.
Tề Bác cười nói: "Đây chính là Khánh Vương quận".
"Bốn vị, đi vào Khánh Vương quận cũng giống như đến nhà mình, đừng khách khí, ta dẫn các ngươi đi ăn một bữa cơm trước đi!"
Lúc này Tề Bác khẽ cười nói.
Dù sao có Giản Bác là cao nhân Thiên Thánh thất phẩm, Tấn Triết và Nhan Như Họa cũng không lo lắng Tề Bác sẽ làm loạn.
Mà Tần Ninh... càng không có gì phải lo lắng.
Năm người cùng nhau đi vào trong thành.
Tề Bác lấy lệnh bài thế tử của mình ra, đương nhiên hộ vệ ở cửa thành sẽ cung kính khách khí đưa Tề Bác vào thành.
Sau khi đi vào trong thành, lại đi loanh quanh vài vòng nữa, hơn nửa ngày sau năm người mới đến trước một quán rượu.
Tề Bác chắp tay cười nói: "Tần công tử, đây là quán rượu tốt nhất ở Khánh Vương quận chúng ta, cha ta toàn chiêu đãi khách quý ở chỗ này".
Tề Bác tiến vào trong quán rượu, chưởng quỹ lập tức đi tới.
"Thế tử Tề Bác, đã lâu không gặp, trong khoảng thời gian này người đi đâu vậy?"
Chưởng quỹ lập tức khách khí nói.
"Lưu chưởng quỹ, mấy vị này là khách quý của thế tử ta, chiêu đãi cho tốt vào!"
"Nhất định nhất định, người đi theo ta".
Mặc dù Tề Bác rất khách khí ở trước mặt mấy người Tần Ninh, thế nhưng hắn ta lại là thế tử Khánh Vương - một trong mười vương, không khác gì hoàng tử ở trong Khánh Vương quận, đương nhiên thân phận địa vị sẽ rất cao.
Lưu chưởng quỹ lập tức đi làm việc, Tề Bác thì dẫn bốn người Tần Ninh tiến vào trong phòng.
Nhan Như Họa cười nói: "Tề Bác, không tệ lắm, mở miệng một tiếng thế tử gia, xem ra thân phận của ngươi rất cao quý nha!"
Tề Bác nghe thấy lời này thì cười khổ nói: "Đó là bởi vì cha ta là Khánh vương gia, nếu cha ta chỉ là một người phàm, ta cũng không được tính là cái gì".
Tấn Triết lại cười nói: "Còn trẻ mà đã đến Thiên Thánh tam phẩm, ngươi cũng rất lợi hại, cho dù không phải thế tử thì cũng đủ để trở thành chủ nhân một quận trong thánh quốc Đại Tề của các ngươi".
Tề Bác lại chắp tay mỉm cười, cũng không nhiều lời.
Vương phủ không so được với hoàng thất, thế nhưng trong vương phủ cũng có không ít tranh đấu.
Không bao lâu, từng món ngon đã được bê lên bàn, Nhan Như Họa lấy hồ lô rượu ra, cười nói: "Chưởng quỹ, rót đầy!"
Nhìn hồ lô rượu chỉ lớn bằng bàn tay, sắc mặt Tề Bác lại trắng nhợt.
Lần trước hắn ta đã phải bỏ ra mấy vạn thánh thạch để rót đầy hồ lô rượu này.
Nhưng lần này lại đang ở trong Khánh Vương quận, nếu rót đầy rượu ngon, mấy chục vạn thánh thạch sẽ mất hết...
Thế nhưng đối mặt với mấy người, Tề Bác cũng không dám nói cái gì, chỉ khách khí bảo chưởng quỹ đi rót đầy.
Ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa ăn như gió cuốn, không hề để ý đến hình tượng.
Mà giờ phút này Tần Ninh lại ung dung ăn cơm.
Tề Bác mở miệng nói: "Bốn vị, đợi chút nữa trở lại trong vương phủ, ta sẽ dẫn các ngươi đi gặp cha ta, cha ta là người hiền lành, quan hệ với Diệp Quân Uy cũng không tệ, bảo ông ấy đi nhờ Diệp Quân Uy hỏi thăm một chút, dù sao cũng tốt hơn để bốn người các ngươi đến Diệp Vương quận quậy phá".
"Được!"
Tần Ninh không từ chối.
Nếu để ba người Giản Bác đi tìm, cũng không biết đến ngày tháng năm nào hắn mới tìm thấy vị trí của Địch Nguyên.
Giờ phút này Tần Ninh lại nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía Giản Bác nói: "Địch Nguyên là người như thế nào?"
Giản Bác tiện tay vung ra, một bức tranh xuất hiện trước người, bên trong miệng nhét đầy thịt, lầu bầu nói: "Chính là như vậy".
Bên trong bức tranh có một chàng thanh niên với vẻ mặt hơi lạnh lùng.
Mang đến cho người ta cảm giác rất cứng nhắc.
Khuôn mặt nhìn không ra sướng vui giận buồn, giống như là mặt cương thi, vô cùng mất tự nhiên.
Lúc này Tấn Triết nói: "Đời thứ năm Địch Nguyên là người có tính tình trầm lặng, không thích nói nhiều, cho nên hay thích đi một mình, vô cùng ngột ngạt".
Tần Ninh khẽ gật đầu, nói: "Tìm ra hắn ta là có thể tìm ra Dịch Bình Xuyên sao?"
"Chắc là có thể".
Giờ phút này Tần Ninh lại nghĩ đến một vấn đề khác, nói: "Vậy tại sao tìm ra Giản Bác ngươi lại không thể tìm ra Địch Nguyên?"
Vấn đề này vừa ra, Nhan Như Họa lại là nói: "Ta và Tấn Triết, Giản Bác là người nhập môn cuối cùng, ba người chúng ta thân quen nhau hơn một chút, ba người Địch Nguyên, Dịch Bình Xuyên và Đường Minh nhập môn sớm hơn".
"Mà lại Giản Bác là Thiên Thánh thất phẩm, Tấn Triết là Thiên Thánh tam phẩm, ta hiện tại là Thiên Thánh nhất phẩm, thế nhưng Địch Nguyên lại là cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm, Dịch Bình Xuyên và Đường Minh là cấp bậc Thánh Vương".
Nghe thấy lời này, bàn tay của Tề Bác khẽ run rẩy.
Cấp bậc Thánh Vương!
Mấy ngày ngay hắn ta chỉ biết được Thánh Thú tông có chín người.
Một vị tổ sư.
Đời thứ nhất, đời thứ hai, đời thứ ba... Mỗi một đời chỉ có một đệ tử.
Nhan Như Họa là đệ tử đời thứ tám.
Tấn Triết là đệ tử đời thứ bảy.
Giản Bác là đệ tử đời sáu.
Đệ tử đời thứ năm Địch Nguyên là Thiên Thánh thập phẩm, thực lực này tương đương với hai vị vương gia đỉnh cao trong mười vương.
Đời thứ tư chính là cấp bậc Thánh Vương...
Còn có đời thứ ba, đời thứ hai và đời thứ nhất, cùng với... tổ sư của bọn họ nữa!
Ít nhất cũng là Thánh Vương đi?
Một tông chín người.
Năm Thánh Vương?
Giờ phút này Tề Bác chỉ cảm thấy trái tim cũng phải run rẩy.
Bọn họ không cần nói dối.
Từ những gì mình được chứng kiến, thật sự không cần thiết phải nói dối.
Đại trận hộ tông của Thánh Thú tông có thể mạnh mẽ chống cự được sự tấn công của Thiên Thánh, vô cùng bá đạo.
Bên trong Thánh Thú tông có được Thánh Vương, giống như thật sự có khả năng...
Giờ phút này Tề Bác chỉ im lặng nghe bốn người nói chuyện.
Bốn vị này, vẫn nên tranh thủ thời gian đưa tiễn đi thì hơn.
Có trời mới biết, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Lúc này năm người đang ăn cơm, bên ngoài quán rượu lại vang lên những tiếng ồn ào.
Mà không bao lâu sau, những tiếng bước chân bình bịch vang lên.
Một tiếng bịch đột nhiên vang lên.
Cửa phòng bị một người đá văng ra.
Giờ phút này, chỉ thấy một cô gái mặc áo giáp mềm màu bạc ngạo nghễ đứng ngoài cửa phòng.
Cô gái như có dáng người yểu điệu lồi lõm, mặc áo giáp mềm càng tôn lên đường nét cơ thể, lúc này khuôn mặt xinh đẹp lại vô cùng lạnh lùng.
"Tề Bác, ngươi còn dám trở về? Sao ngươi không chết ở bên ngoài đi?"
Cô gái kia mở miệng, trong giọng nói có mấy phần tức giận!
Bình luận facebook