-
Chương 1771-1775
Chương 1771: Ta sẽ đi tới cùng
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đến được Thiên Thánh tam phẩm đã là nhanh lắm rồi đấy có biết không hả?
Trứng của thánh thú cấp chín có bao nhiêu là sức mạnh to lớn, nó không thể một mạch nuốt phát là tiêu hóa được luôn, dù sao cũng phải cần thời gian tiến bộ chứ.
Nhưng mà bị Tần Ninh chất vấn như vậy thì nó cũng không dám phản bác.
Trước mắt mới chỉ còn Giản Bác giao đấu với Tề Tuyên Bắc và Tề Thăng Nam.
Cơ hồ là chưa đến một nén nhang, hơn mười cao thủ Thiên Thánh đều phải đền tội.
Mà tất cả đều bắt nguồn từ Tần Ninh.
Ba huynh đệ Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp đều đã bị chém đứt hai tay, giờ phút này bị Nhan Như Họa trói cùng một chỗ, chật vật không chịu nổi.
Tần Ninh nhìn Giản Bác.
"Thiên Thánh thất phẩm..."
Tần Ninh thì thầm nói: "Giản Bác, phóng thánh lực trong cơ thể ngươi ra đi. Cả ngày chỉ biết cược cược cược, sao không đi vơ vét của cải đi, cược cái gì mãi?"
"Tử Kim Thôn Linh Thú, ngươi đẩy hết kim linh thánh lực trong cơ thể vào trong người của Giản Bác, trợ giúp Giản Bác đến Thiên Thánh bát phẩm đi!"
Tần Ninh nói xong, Tử Kim Thôn Linh Thú không tình nguyện lắm.
Nhưng đây lại là tổ sư thúc của Thánh Thú tông!
Không muốn thì cũng đành chịu thôi.
Tử Kim Thôn Linh Thú gầm lên một tiếng, trong khoảnh khắc, từng luồng sáng vàng xông vào cơ thể Giản Bác.
Giản Bác cảm nhận được luồng sức mạnh kinh khủng kia càn quét vào trong cơ thể, đánh thẳng vào vào tam hồn thất phách của mình rồi bắt đầu kết nối.
"Tiểu Kim Kim, ngươi giỏi lắm, vơ vét của cải cho lắm vào nhưng vẫn keo kiệt với ta?"
"Ngươi chờ đó cho ta, xong chuyện này, ta nhất định sẽ dạy dỗ ngươi một trận".
Giản Bác giờ phút này gầm lên.
Nhất thời, khí thế trong cơ thể bộc phát ra hết.
Oanh...
Trong chốc lát, Giản Bác đấm ra một quyền.
Tề Tuyên Bắc ở trước mặt hắn ta giờ phút này cuống quít ứng đối, nhưng sau quyền này, Tề Tuyên Bắc đã phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Quá mạnh!
Thiên Thánh bát phẩm!
Giản Bác chỉ trong chớp mắt đã đạt tới Thiên Thánh bát phẩm.
Giờ phút này, sắc mặt Tề Thăng Nam cũng trở nên khó coi, nhưng lại bị Tử Kim Thôn Linh Thú liên tục quấn lấy, căn bản không có cơ hội thoát thân.
Giờ khắc này, Tấn Triết nhìn sang Huyền Minh Vương Xà bên cạnh mình.
"Nhìn ta làm gì?"
Cái đầu của Huyền Minh Vương Xà trôi nổi bất định, khẽ nói: "Ta cũng không phải loại tham lam như Tử Kim Thôn Linh Thú, đừng có mong chờ ta sẽ cho ngươi một chút sức mạnh nào để thăng cấp. Ta cho ngươi một cái chắc còn có thể đưa ngươi đến Tây Thiên đấy".
Nghe đến lời này, Tấn Triết ho khan: "Ta nào có ý đó..."
Nhưng mà, tuy nói vậy nhưng hắn ta cũng rất hâm mộ Giản Bác.
Còn có thể lâm trận đột phá đến Thiên Thánh bát phẩm.
Bành...
Một tiếng “bành” vang lên.
Giản Bác đấm ra một quyền cách không, đánh cho Tề Tuyên Bắc kia ngã hẳn xuống dưới.
Bành...
Lại là thêm một tiếng vang nữa vọng tới.
Tề Thăng Nam vào giờ phút này cũng rơi xuống.
Hai võ giả Thiên Thánh thất phẩm hoảng sợ nhìn lên bầu trời.
Giản Bác đứng lơ lửng trên không, hai tay nắm chặt, cười nói: "Thiên Thánh bát phẩm thoải mái thật đấy".
"Cấm nhúc nhích!"
Nhìn thấy Tề Tuyên Bắc cùng Tề Thăng Nam còn muốn giãy dụa, Giản Bác dứt khoát bồi thêm mỗi người một quyền, khiến cả hai nghiêng ngả.
Giờ phút này, hai người quỳ rạp xuống đất, khóc lóc không thôi.
"Quận chúa, tiểu thế tử, là ba vị công tử đã ép chúng ta làm như vậy".
Tề Tuyên Bắc giờ phút này khóc rống lên: "Chúng ta cũng không muốn phản bội vương gia".
Tề Tư Tư nghe đến lời này, sắc mặt lạnh lùng.
Tề Bác lại đơn thuần nói: "Tỷ tỷ, sao bọn họ lại khóc vậy!"
"Bởi vì bọn họ đã làm sai".
Tề Tư Tư hừ nói.
"Đã làm sai... thì nhận sai là được mà..."
Tề Tư Tư nghe đến lời này, nước mắt suýt thì tuôn rơi, cô ấy nhìn Tề Bác và nói: "Đã làm sai thì nhận sai là được, nhưng có một số chuyện lại không dễ dàng nhận sai là xong".
"Tề Tuyên Bắc, xem dáng vẻ của ngươi kìa!"
Vào giờ phút này, Tề Phương Vũ khẽ nói: "Cầu xin tha thứ thì có ích gì? Vô dụng!”
"Kẻ này cuồng vọng tự đại, nếu bị thất hoàng tử biết thì hắn chắc chắn phải chết, bây giờ cầu xin tha thứ cũng vô dụng thôi".
Mà nghe đến lời này, Tần Ninh lại hơi mỉm cười nói: "Ngươi đang khích ta đi tìm thất hoàng tử sao?"
"Ngươi dám không?"
Tề Phương Vũ cười nhạo: "Bên cạnh thất hoàng tử có vô số cao thủ, giết ngươi cũng sẽ dễ dàng như giết một con chó mà thôi”.
Tần Ninh lập tức nở nụ cười.
"Phép khích tướng rất hay, rất có ích đối với ta. Ta đương nhiên dám đi tìm hắn ta chứ, đừng nói một tên hoàng tử, đến cả Thánh Chủ của thánh quốc Đại Tề này, ta cũng dám đi tìm!"
Tần Ninh thì thầm: "Nhưng ngươi khích tướng ta, ta giận, ta giận thì muốn giết người, cho nên, ngươi phải chết".
"Ngươi yên tâm, phép khích tướng của ngươi rất có tác dụng, ta sẽ dẫn Tề Hồi Minh cùng Tề Diệp đi tìm thất hoàng tử, để bọn chúng làm chứng, còn ngươi thì yên tâm lên đường đi".
Lời này vừa nói ra, Tề Phương Vũ tái mét mặt mày.
Hắn ta cược Tần Ninh không dám giết mình, cho nên mới khích tướng như vậy.
Nhưng hắn ta lại không ngờ tới...
Phốc...
Một cái đầu của Cửu Anh giờ phút này há mồm ngoạm đầu của Tề Phương Vũ, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.
Tề Hồi Minh cùng Tề Diệp thấy cảnh này thì sợ muốn mất mật.
Cái tên Tần Ninh này quá hung ác!
Lúc mỉm cười thì như là một thầy giáo, nhưng giết người thì lại như đồ tể.
Vào giờ phút này, mấy trăm người đi theo ba tên này đã sợ đến hồn bay phách lạc.
Thiên Thánh đã chết sạch, đám bọn họ là Địa Thánh thì làm được gì?
Từng bóng người vội vàng chạy trốn.
Tần Ninh cũng không đuổi theo.
Tần Ninh nhìn Tề Tư Tư cùng Tề Bác, khẽ cười nói: "Đi thôi!"
Đi?
Đi đâu?
Tần Ninh lần nữa nói: "Ta nói, ta sẽ xen vào chuyện này".
"Cho nên, ta sẽ đi tới cùng!"
Nói xong, Tần Ninh vẫy tay một cái, Nguyên Hoàng cung lập tức xuất hiện.
"Cửu Anh, kéo cung!"
"Vâng!"
Cửu Anh giờ phút này hưng phấn lao vùn vụt lên, khống chế Nguyên Hoàng cung xông về phía trước.
"Xuất phát đến Hồn Vương phủ của Hồn Vương quận!"
Mà khi nhóm Tần Ninh rời đi, toàn bộ Khánh Vương quận đã hoàn toàn vỡ tổ.
Không quá ba ngày, Khánh Vương quận quả thực đã phát sinh những thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Khánh Vương gia bỏ mình!
Ba vị thế tử quay về Khánh Vương quận, nhưng một người bị giết, hai người bị phế.
Một vài cảnh giới Địa Thánh cùng Thánh Nhân căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mật thám do các thế lực khác nhét vào Khánh Vương quận cũng đã bắt đầu tìm hiểu tin tức, báo cáo nhanh cho chủ tử nhà mình.
Mà chuyện ở nơi đây cũng đã được truyền ra ngoài với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Nguyên Hoàng cung.
Ngự không mà đi, lần này cũng không cần thiêu đốt thánh thạch, dùng thánh lực thôi động, mà là được thân thể to lớn của Cửu Anh kéo đi vun vút.
Bên trong Nguyên Hoàng cung, Tề Bác hiếu kì nhìn tới nhìn lui, sau đó thì mệt mỏi, an ổn ngủ ở trên đùi Tề Tư Tư. Khuôn mặt hắn ta bình tĩnh, hoàn toàn quên đi những chuyện đã xảy ra trong cái đêm khủng bố, u ám kia.
Tề Tư Tư nhìn Tần Ninh, môi đỏ hé mở: "Cảm ơn ngươi, Tần công tử".
Cô ấy biết đây chẳng phải việc của Tần Ninh, nhưng Tần Ninh vẫn nhúng tay vào.
Mà lần nhúng tay này không chỉ đắc tội ba vị thế tử mà còn là Hồn vương gia, càng là thất hoàng tử...
Nếu chuyện này xé ra to thì mọi thứ sẽ càng khó ngăn cản.
Tần Ninh nghe vậy, thì thầm nói: "Tuy nói ta đã từng trải qua nhân sinh muôn màu, nhưng loại chuyện khiến trời chu đất diệt như vậy, cho dù là ta… cũng không thể nguôi cơn giận trong lòng!"
Chương 1772: Đến Hồn Vương quận
Hành vi cầm thú của ba người Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh và Tề Diệp làm cho tâm trạng bình lặng chưa từng rung động của Tần Ninh xuất hiện sự dao động.
"Đệ đệ cô bây giờ tâm trí không được đầy đủ âu cũng là chuyện tốt, nhưng hắn ta vẫn cần cô chăm sóc, cô hiểu ý ta chứ?"
"Trải qua cực khổ, cũng sẽ trưởng thành".
Tần Ninh thản nhiên nói: "Dù sao thì vẫn phải nhìn về phía trước".
Nói rồi, Tần Ninh từ từ quay người rời đi.
Gương mặt xinh đẹp của Tề Tư Tư xuất hiện một vòng nước mắt...
Trong vòng một đêm, mọi chuyện đã thay đổi đến long trời lở đất.
Nhưng cô ấy vẫn phải sống, phải sống vì Tề Bác!
Vào giờ phút này, bên trong đại sảnh của Nguyên Hoàng cung.
Tề Hồi Minh cùng Tề Diệp đã ngất đi.
Tần Ninh đi ra nhìn hai người, lẩm bẩm: "Không chết đâu đúng không?"
"Không chết được đâu".
Nhan Như Họa giờ phút này tùy ý nói: "Tổ sư thúc, chúng ta đến Hồn Vương quận thật sao?"
"Ừ!"
Tần Ninh gật đầu.
Tấn Triết lại nói: "Chỉ dựa vào bốn người chúng ta thì e là khó mà ứng phó với đám cao thủ của Hồn Vương quận... Hay là gọi Phệ Thiên Giảo đến ạ?"
"Con chó ngốc đó... thôi..."
Tần Ninh nghĩ đến Phệ Thiên Giảo thì chỉ thấy đau đầu.
"Không cần Phệ Thiên Giảo chúng ta cũng có thể thắng".
Tần Ninh cười nhạt nói: "Chúng ta tới nói đạo lý".
Nói đạo lý.
Chúng ta nói đạo lý, nhưng người ta thì lại nói chuyện bằng vũ lực với chúng ta đấy!
Giản Bác gãi đầu nói: "Tổ sư thúc, chúng ta có đang xen vào chuyện người ta hơi quá không ạ? Sư tổ đã từng nói Thánh Thú tông chúng ta cần khiêm tốn..."
"Khiêm tốn con mẹ ngươi!"
Tần Ninh giờ phút này đột nhiên mắng một tiếng.
Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa lập tức ngậm miệng.
Tần Ninh thở ra một hơi, bình phục tâm tình, nói: "Đừng có nhắc đến hai chữ khiêm tốn với ta!”
Ba người sửng sốt, không hiểu bản thân đã chọc giận tổ sư thúc ở điểm nào.
"Trên thực tế, cũng không tính là xen vào chuyện bao đồng".
"Tề Bác đã đồng ý giúp ta tìm người, bây giờ bị người khác hại thành bộ dáng này, ta còn chưa tìm được người, đương nhiên phải khiến kẻ đã hại hắn ta phải trả giá đắt".
"Mà Tề Khánh vương gia là bệnh nhân của ta, vừa mới chữa khỏi được một nửa đã bị người ta giết chết rồi. Ta phải tìm kẻ giết ông ta tính sổ!"
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Đây cũng là chuyện của ta".
Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa xem như hoàn toàn hiểu được.
Nói cho cùng, tổ sư thúc chính là muốn xen vào chuyện này.
Nhan Như Họa khẽ nói: "Một đám mặt người dạ thú, nên bị giết, nên được quản lý".
"Không sai!"
Tấn Triết cũng nói: "Cho dù cái tên Thánh Chủ gì đó xuất hiện, chúng ta cũng phải đòi lại công bằng".
Giản Bác nhìn dáng vẻ lòng đầy căm phẫn của hai người, nội tâm thầm mắng vô sỉ.
"Yên tâm, ta tự có kế hoạch!"
Tần Ninh thì thầm nói: "Nếu Thánh Chủ Tề Hạo kia không xuất hiện thì thôi, nếu dám xuất hiện, ông ta không quỳ xuống nói lời xin lỗi thì sẽ không xong đâu!"
Nghe đến lời này ba người lạnh cả tim.
Quỳ xuống nói lời xin lỗi?
Tổ sư thúc nói khoác hơi quá đà rồi đấy!
Thánh Chủ của Đại Tề Thánh Quốc là một vị Thánh Vương.
Vô địch Thánh Vương.
Cho dù là sư tổ của bọn họ ở đây thì cũng không thể tự tiện nói như vậy.
Tần Ninh cũng kệ, lẳng lặng ngồi ở trên ghế ngồi ngoài đại sảnh chờ đợi.
Cửu Anh dốc toàn lực kéo đi, chưa đến nửa ngày, Nguyên Hoàng cung đã xuất hiện tại không phận của Hồn Vương phủ tại Hồn Vương quận.
Chỉ là, Hồn Vương phủ giờ phút này cũng đang tơi tả không chịu nổi, lộn xộn cực kỳ.
Một số người đang dọn dẹp sự đổ nát.
"Đánh nhau kịch liệt thật..."
Nhan Như Họa thấy cảnh này, nói: "Tổ sư thúc, để con đi xem xem đám cao thủ Hồn Vương phủ đang ở đâu!"
"Còn phải hỏi?"
Tần Ninh giờ phút này sải bước ra khỏi Nguyên Hoàng cung, xuất hiện ở cầu thang bên ngoài Nguyên Hoàng cung, nhìn về phía bên dưới.
"Tề Hồn và Tề Ngọc Phong đâu rồi?"
Một tiếng quát truyền khắp trăm dặm.
Ở bên dưới, một thống lĩnh đang giám sát võ giả dọn dẹp lại Hồn Vương phủ nhìn về phía không trung.
Nguyên Hoàng cung cao trăm trượng, nhìn có mấy phần uy nghiêm.
Tên thống lĩnh quát lớn: "Thứ ngông cuồng to gan, có biết đây là..."
Bành...
Chỉ là tên thống lĩnh kia còn chưa kịp nói hết câu thì Tần Ninh đã cách không vung một quyền nện xuống.
Tên thống lĩnh Địa Thánh thất phách lúc này miệng mũi đầy máu, sắc mặt tái nhợt.
"Hỏi ngươi người ở đâu thì cứ trả lời là được".
Vào giờ phút này, đám võ giả xung quanh đều thấy run rẩy.
Đây là ai?
Không muốn sống sao?
Tên thống lĩnh giờ phút này sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói: "Đang ở trong hành cung, cách nơi đây..."
"Là kẻ nào đang làm loạn?"
Vào giờ phút này, một thanh âm hờ hững từ xa mà đến, truyền khắp không gian.
Khi thanh âm kia vang lên, sáu bóng người lúc này xé gió xông tới.
"Hai vị đại nhân, cứu mạng".
Giờ phút này, tên thống lĩnh kia lập tức hô lớn lên.
Hai vị đại nhân?
Xem ra chức vị không thấp.
Tần Ninh lúc này nhìn sáu người kia, ánh mắt dừng lại ở hai người đứng đầu.
Hai tên Thiên Thánh tam phẩm.
Vào giờ phút này, Tần Ninh nhìn hai người, mỉm cười nói: "Nghe nói Tề Khánh vương gia bị Tề Hồn vương gia giết chết, tại hạ Tần Ninh đến đây báo thù, Tề Hồn đâu? Tề Ngọc Phong đâu? Còn cả thập hoàng tử, thất hoàng tử cũng đều ở đây sao?"
Nghe đến lời này, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa đều không không ngừng run rẩy khóe miệng.
Lời này...
Trực tiếp quá đi?
Nói vậy khác nào muốn chết đâu!
Giờ phút này, hai người kia nghiêm mặt lại.
"Tề Tuyên Đức đại nhân, Tề Văn Hiên đại nhân, tên khốn này quá kiêu căng, thuộc hạ mới chỉ hỏi một câu mà hắn đã động chân động tay rồi”.
Tề Tuyên Đức!
Tề Văn Hiên!
Tề Tư Tư nhìn hai người, đứng ở bên cạnh Tần Ninh, mở miệng nói: "Là hai thống lĩnh đại nhân của Tề Hồn phủ, cảnh giới Thiên Thánh tam phẩm".
Tần Ninh nghe vậy thì mắt sáng lên, cười nói: "Đã vậy thì chắc cũng phải biết cha con Tề Hồn, Tề Ngọc Phong đang ở đâu nhỉ".
Tần Ninh nói xong, định ra tay luôn.
Tấn Triết giờ phút này lại bước ra, nói: "Hai tên râu ria mà thôi, để con thay mặt tổ sư thúc đánh chúng cho".
Tấn Triết bước ra.
Giản Bác chỉ âm thầm xem thường.
Khéo nịnh.
Nhưng hiện tại hắn ta đang là Thiên Thánh bát phẩm, đối phó hai tên Thiên Thánh tam phẩm mà thôi, không đáng để hắn hắn xuất thủ.
Vào giờ phút này, Tấn Triết xuất thủ, Huyền Minh Vương Xà cũng nháy mắt giết ra.
"Ngự thú sư".
Tề Tuyên Đức cùng Tề Văn Hiên kia lúc này hơi tái mặt.
Tần Ninh mở miệng nói: "Tấn Triết, để lại một người sống, hỏi xem cha con Tề Hồn cùng Tề Ngọc Phong đang ở đâu".
"Rõ!"
Oanh...
Từng tiếng nổ đùng đoàng vang lên.
Tấn Triết xuất thủ càng thêm quả quyết.
Nếu tổ sư thúc quyết định tiếp tục xen vào chuyện này thì cứ xen vào vậy, cố gắng hết sức cống hiến là được.
Cho dù có đụng vào người không nên đụng thì cũng có tổ sư thúc gánh cho.
Đến khi sư tổ trở về, cũng đâu thể trách bọn họ được?
Tiếng nổ lúc này không ngừng vang lên, Tấn Triết nhanh chóng chiếm thế thượng phong.
Thân là đệ tử Thánh Thú tông, cũng không phải loại chỉ được cái mồm.
Bành...
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Tiếng nổ tung vang lên, Tề Tuyên Đức bị Tấn Triết vung một chưởng đánh thẳng vào trái tim, khiến cho tim sụp đổ, sắc mặt trắng nhợt, rút lui về sau.
Mà Huyền Minh Vương Xà giờ phút này đã xông ra nuốt luôn hồn phách của Tề Tuyên Đức kia.
Tề Văn Hiên ở một bên thấy cảnh này thì mặt cắt không còn một giọt máu.
Chương 1773: Kẻ nào dám làm loạn ở nơi đây?
Chạy!
Tề Văn Hiên giờ phút này làm sao còn dám đánh nhau với Tấn Triết nữa.
Vị ngự thú sư này thực lực bản thân vốn đã không yếu, phối hợp Huyền Minh Vương Xà thì đối phó với hai người bọn họ quả thực là dễ như trở bàn tay.
"Muốn chạy?"
Tấn Triết giờ phút này lại hừ một tiếng, Huyền Minh Vương Xà trong nháy mắt tách ra khỏi người Tấn Triết, cuốn quanh Tề Văn Hiên.
Tề Văn Hiên muốn tránh nhưng lại không tránh nổi.
Một khí tức khiến lòng người sợ hãi dần phóng thích ra, Tề Văn Hiên chỉ cảm thấy hô hấp ngày một khó khăn.
"Cha con Tề Hồn và Tề Ngọc Phong đâu rồi?"
Tấn Triết giờ lên tiếng hỏi.
Tề Văn Hiên giờ phút này không thể thở nổi, chỉ về phía xa.
"Kẻ nào dám làm loạn ở nơi đây?"
Chỉ là ngay tại lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên.
Giữa tiếng ầm ầm, khi thế khủng bố lan ra, trực tiếp nghiền ép xung quanh.
Không ít người ở Hồn Vương quận đều cảm nhận được khí tức kinh khủng đó.
Chỉ thấy một đội nhân mã lúc này phá không mà tới.
Mà người cầm đầu kia không ngờ lại chính là Tề Hồn vương gia.
Cường giả Thiên Thánh bát phẩm.
Vào giờ phút này, Tề Hồn vương gia nhìn sang Nguyên Hoàng cung, ánh mắt co lại.
Tề Tư Tư cùng Tề Bác đang đứng yên bên ngoài Nguyên Hoàng cung.
Tề Hồi Minh cùng Tề Diệp đang bị trói, nhìn vô cùng thê thảm.
"Chính là ông ta!"
Giọng của Tề Tư Tư lúc này cũng trở nên lạnh lùng.
"Vậy à..."
Tần Ninh mỉm cười nhìn đám người mới tới.
"Tề Ngọc Phong đâu?"
"Ở kia!"
"Thập hoàng tử đâu?"
"Ở đó!"
Tần Ninh nghe vậy, cười nói: "Đều có mặt nhỉ, xem ra thất hoàng tử kia không ở Hồn Vương quận rồi".
"Hẳn là đang ở trong Tề Đô đấy!"
Tần Ninh mỉm cười, thoải mái nói: "Tí nữa đi tìm là được".
Tề Tư Tư nghe vậy thì sững sờ.
Tần Ninh thật sự định truy cứu tới cùng sao?
Nhưng nếu tra đến thất hoàng tử thì Thánh Chủ của thánh quốc Đại Tề chắc chắn sẽ không nhìn mặc kệ đâu!
Giờ phút này, Tề Hồn chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Ninh.
Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh và Tề Diệp đúng là vô dụng.
Thế mà không kết liễu được Tề Tư Tư cùng Tề Bác.
Lại còn bị người ta giam giữ!
"Thứ ngông cuồng to gan, dám tự ý đến Hồn Vương quận của ta làm loạn, tội đáng muôn chết!"
Tề Hồn giờ phút này quát lớn.
"Bỏ ngay mấy cái tư duy vặn vẹo đi".
Tần Ninh nói thẳng: "Giết người diệt khẩu?"
Vừa gặp mặt đã kêu là to gan ngông cuồng, tội đáng muôn chết.
Tần Ninh cười nói: "Tề Hồn vương gia đúng không? Người là do ngươi giết, việc này do ngươi làm ra, ta đến để báo thù đây”.
Nghe đến lời này, Tề Hồn lại nhìn Tần Ninh thêm một cái.
Người này là ai?
Ông ta chưa từng gặp Tần Ninh, cũng không biết Tần Ninh là ai.
"Ngươi là ai?"
"Tần Ninh!"
Tần Ninh giờ phút này thản nhiên nói: "Một người gặp chuyện bất bình nên rút đao tương trợ mà thôi".
Tề Hồn lạnh lùng đáp lại: "Vậy ngươi có biết hai người mà ngươi muốn giúp đỡ đắc tội ai không?"
"Ngươi?"
Tần Ninh ho khan, nói: "Đắc tội ngươi, ta cũng không sợ".
"Cái tên thập hoàng tử kia? Ta còn định bắt hắn ta để đắc tội thất hoàng tử đây này".
"Ta tới chính là vì đắc tội thất hoàng tử".
Nghe vậy, ánh mắt Tề Hồn trở nên lạnh lẽo.
"Ngươi có biết mình đang đâm đầu vào chỗ chết không?"
"Đúng, đâm đầu vào chỗ chết, đâm đầu ngươi, vào chỗ chết".
Oanh...
Trong nháy mắt, Tề Hồn giải phóng ra khí tức của cường giả Thiên Thánh bát phẩm.
Là một trong thập vương của thánh quốc Đại Tề, thực lực của ông ta cũng không phải nói chơi.
Vương vị này là lấy được từ thực lực đấy.
Tần Ninh nhìn Tề Hồn, mỉm cười.
"Giản Bác, bắt sống, ta không muốn người chết".
Giản Bác nghe vậy thì nhíu mày.
Hắn ta chỉ vừa mới tới Thiên Thánh bát phẩm, đòi giết một Thiên Thánh bát phẩm lâu năm?
Nào có đơn giản như vậy!
Đừng nói giết, bắt sống càng khó.
"Đệ tử đã rõ".
Giản Bác cùng Tử Kim Thôn Linh Thú lập tức xông lên.
"Thiên Thánh bát phẩm".
Thấy cảnh này, Tề Hồn cũng ngẩn ngơ.
Bên cạnh Tần Ninh lại có một cao nhân Thiên Thánh bát phẩm!
Kẻ này rốt cuộc là ai?
Nhưng trước mắt, chẳng cần biết hắn là ai, đáng giết thì vẫn phải giết.
Oanh...
Một tiếng nổ vang lên.
Hai người va chạm cực mạnh.
Hai cao nhân Thiên Thánh bát phẩm giao chiến, cùng hướng về phía bầu trời.
Bọn họ biết, nếu đánh nhau ngay trong Hồn Vương quận thì mấy trăm vạn bách tính của Hồn Vương quận sẽ phải chịu liên lụy, ít nhất là hơn phân nửa chết hoặc bị thương.
Giờ phút này, Tề Ngọc Phong nhìn Tề Tư Tư với ánh mắt bình tĩnh.
Tần Ninh đá vào người Tề Hồi Minh cùng Tề Diệp, thản nhiên nói: "Trên đường xuống suối vàng thì dẫn theo đại ca các ngươi đến xin lỗi cha mình, kiếp sau... làm con người đi!"
Nói xong, Tần Ninh đá thêm một cú nữa vào người chúng.
Nhưng ngay sau đó, Tần Ninh lại lẩm bẩm: "Thôi thì đừng làm người, làm người... cũng chẳng tốt lành gì”.
Khẽ nắm bàn tay.
Phanh phanh...
Thân thể cả hai cùng nổ tung.
Chứng kiến hai kẻ này chết đi, Tề Tư Tư sắc mặt đạm mạc, không có bất kỳ biểu lộ gì.
Tần Ninh nhìn về đám người còn lại.
Cuối cùng thì dừng lại trên người Tề Ngọc Phong.
Lúc này, Tần Ninh bước chân ra.
"Tề Ngọc Phong!"
"Thập hoàng tử!"
"Đã sẵn sàng nhận lấy cái chết chưa?"
Lời này vừa nói ra, đội người vây quanh Tề Ngọc Phong cùng Tề Hạo Vũ đều sầm mặt lại.
"Tề Ngọc Phong, các ngươi làm việc thật chẳng ra làm sao".
Thập hoàng tử Tề Hạo Vũ giờ phút này hừ lạnh nói: "Giờ loại người nào cũng có thể nhảy nhót trước mặt bản hoàng tử rồi đấy à?"
Sắc mặt Tề Ngọc Phong trở nên nghiêm nghị.
"Thập hoàng tử điện hạ yên tâm, kẻ này nhất định phải chết".
Tề Ngọc Phong chưa từng gặp kẻ nào tùy tiện như thế.
Chỉ là một võ giả Địa Thánh mang theo ba cao nhân Thiên Thánh mà cũng dám đi tới Hồn Vương quận bọn họ, khiêu khích Hồn Vương phủ.
Đúng là ngu xuẩn.
"Lý Thuần Cương đại nhân, Đỗ Khiếu Minh đại nhân, hai người bảo vệ an nguy cho thập hoàng tử".
"Xảo Vân đại nhân, Mạc Thanh Cốc đại nhân, hai người tiêu diệt Tần Ninh".
Lý Thuần Cương, Đỗ Khiếu Minh, Xảo Vân, Mạc Thanh Cốc.
Bốn người này chính là bốn vị tướng đắc lực của Hồn vương gia, bốn cường giả Thiên Thánh thất phẩm.
Địa vị trong Hồn Vương quận cũng chỉ sau Hồn vương gia.
Vào giờ phút này, một nam một nữ bước ra, nhìn chằm chằm Tần Ninh.
Tấn Triết và Nhan Như Họa thấy cảnh này thì hơi đau đầu.
Trong nhóm bọn họ có một Thiên Thánh bát phẩm.
Nhưng người ta thì có một mớ Thiên Thánh...
Tổ sư thúc làm vậy đúng là quá lỗ mãng.
Nhưng lỗ mãng thì cũng phải cố mà chống.
Tấn Triết cùng Nhan Như Họa giờ phút này đi ra.
"Làm cái gì đấy?"
Tần Ninh nhìn hai người với vẻ mặt khó hiểu.
"Hai tên Thiên Thánh thất phẩm, các ngươi nghĩ là mình đối phó nổi sao?"
Tần Ninh hỏi thẳng.
"Lui ra đi".
Tần Ninh nhìn họ, nói: "Để đó ta tự ra tay".
Nghe vậy, cả hai người đều sững sờ.
Nhưng lúc này, Tần Ninh đã đi ra khỏi Nguyên Hoàng cung.
Không có trợ thủ đắc lực bên người, đúng là cần bản thân xuất thủ, thật sự là phiền phức quá đi mà!
Tần Ninh giờ phút này nhìn Xảo Vân đại nhân cùng Mạc Thanh Cốc đại nhân, khẽ cười nói: "Hai vị cao nhân Thiên Thánh thất phẩm muốn giết một tên Địa Thánh thất phách như ta, có thể chờ thêm một lúc không?"
Chờ?
Chờ cái gì?
Hai người đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Chờ ta đột phá cảnh giới cái đã!"
Tần Ninh vừa nói xong, bên trong cơ thể bộc phát ra một khí thế cuồng bạo...
Chương 1774: Dẫn sấm sét
Oanh...
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp không gian.
Vào giờ phút này, Tần Ninh tuy ở cảnh giới Địa Thánh đỉnh phong mà như thể là đang ẩn giấu một con cự thú vô cùng cuồng bạo và hung mãnh trong cơ thể.
Mọi người đều nhìn thấy Tần Ninh ngưng tụ tam hồn thất phách.
Mà bây giờ, ở giữa tam hồn thất phách xuất hiện một sợi tơ đang chậm chạp cuốn lấy!
Cái này... hiển nhiên là đang lột xác đến Thiên Thánh.
Không chỉ có thế.
Trong lúc trời đất đang thay đổi.
Trong lúc mơ hồ, hình như có sấm chớp dày đặc muốn phá rách hư không để chém xuống.
Mà thật lâu sau đó, thật sự có sấm chớp đánh xuống.
Ầm ầm...
Răng rắc...
Vô số tia chớp, tia sét liên tục đánh xuống.
Từng tia sét chém thẳng vào thân thể Tần Ninh.
Mà giờ khắc này, song hồn long phượng trong cơ thể Tần Ninh cũng đang lột xác.
Tam hồn thất phách của hắn bắt đầu bắt đầu quán thông, bước lên con đường Thiên Thánh.
Mà long hồn cùng phượng hồn cũng tự động tụ tập hồn thất phách bên trong hồn phách lại với nhau.
Ba thứ cùng động!
Thanh thế rung trời.
Đây chính là chỗ đáng sợ của song hồn long phượng.
Người bên ngoài là một, nhưng Tần Ninh là ba.
Mà ba thứ này, không tính đến hồn phách của bản thân hắn thì song hồn phách long phượng càng thêm bá đạo, vượt xa một phách của người thường!
Tam hồn thất phách kết cấu lại một chỗ, ngưng tụ thành hồn phách hoàn chỉnh, tổng cộng có mười đường kết nối, mà đây cũng là sự phân chia cấp bậc của Thiên Thánh.
Khi tam hồn cùng thất phách nối liền, hồn lực cùng phách lực sẽ kết hợp, ngưng tụ thành sức mạnh hồn phách.
Hai hợp một!
Là dung hợp sức mạnh.
Không phải một cộng một bằng hai, mà là chồng lên theo cấp số nhân.
Vào giờ phút này, Tần Ninh phóng thích sức mạnh trong cơ thể, khí tức bá đạo ầm ầm hội tụ, phảng phất như đang va chạm cực mạnh với ai.
Khí thế của tam hồn thất phách cất cao.
Nhan Như Họa lẩm bẩm nói: "Thiên Thánh nhất phẩm..."
Nhan Như Họa thật sự rất khiếp sợ.
Trước đó không lâu, cô ta đã đột phá đến Thiên Thánh nhất phẩm.
Nhưng dao động rất nhỏ.
Tam hồn thất phách bắt đầu kết nối lần thứ nhất, bước vào Thiên Thánh nhất phẩm.
Thế mà sao... Tần Ninh đột phá lại có động tĩnh lớn như vậy chứ?
Giờ khắc này, Nhan Như Họa đột nhiên có một suy nghĩ, đột phá của mình chẳng lẽ là giả?
Mà cùng lúc đó, Tần Ninh bước ra, khí thế so với ban nãy đã khác đến nghiêng trời lệch đất.
Thiên Thánh nhất phẩm.
Tới rồi!
Giờ khắc này, Tần Ninh nhìn Xảo Vân cùng Mạc Thanh Cốc, khóe miệng khẽ nhếch.
Hai vị Thiên Thánh thất phẩm.
Chênh lệch giữa nhất phẩm và thất phẩm lớn cỡ nào chứ?
Hắn biết.
Nhưng đấy là với người khác, với hắn thì chênh lệch cũng chẳng lớn đến mức đó.
Vào giờ phút này, Xảo Vân nhìn Tần Ninh, cười khinh bỉ: "Cho ngươi thời gian đến Thiên Thánh nhất phẩm thì sao?"
"Chẳng lẽ ngươi còn có thể xoay chuyển tình thế à?"
Cảnh giới Thiên Thánh có mười bậc, một một bậc là một lần sức mạnh hồn phách nhân lên.
Thất phẩm so với nhất phẩm là đã nhân lên không biết bao nhiêu lần.
Tần Ninh tính dùng thực lực Thiên Thánh nhất phẩm để chống lại hai vị Thiên Thánh thất phẩm, quả thực là người si nói mộng.
Xảo Vân nắm chặt một tay, vung thẳng ra một quyền.
Một quyền này đủ để lấy mạng Tần Ninh!
Oanh...
Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Lôi phong! Giáng lâm.
Tần Ninh ném ra một quyền, sấm sét biến thành sơn phong rớt xuống thẳng tắp.
Tiếng nổ ầm ầm tiếng truyền ra, Xảo Vân giờ phút này hơi ngưng lại.
Rõ ràng là đòn tấn công này đã bị ngăn lại.
Mà tới lúc này, Xảo Vân đã nhìn Tần Ninh với sắc mặt thận trọng.
Sau cú va chạm vừa rồi, ả cảm nhận được rõ ràng sức mạnh trong cơ thể xuất hiện một chút dao động.
Đúng là bị thánh lực và hồn phách lực do Tần Ninh dẫn ra làm cho run rẩy.
Đó là chuyện không thể.
Sức mạnh hồn phách của ả đã vượt xa Tần Ninh.
Mạc Thanh Cốc cũng phải nhíu mày.
"Xảo Vân, đừng chủ quan".
Mạc Thanh Cốc mở miệng nói: "Kẻ này không phải người ngu, có dũng khí đối kháng hai người chúng ta e là cũng có chút bản lĩnh".
"Có bản lĩnh thì sao?"
Xảo Vân khẽ nói: "Thất phẩm mà không giết chết được nhất phẩm thì ta tự sát cho xong".
Xảo Vân hừ lạnh một tiếng rồi giết ra.
"Toái Ngọc Thánh Quyền!"
Ả đấm ra một quyền, không khí bốn phía đều bị nghiền ép, bị đánh nát.
Thánh quyền công kích ra, lực bộc phát vô cùng mạnh mẽ.
Thấy cảnh này, Tần Ninh chỉ cười nhạt.
Sấm sét đang ngưng tụ trên bầu trời vẫn chưa tiêu tan.
"Cho ta mượn dùng một lát!"
Tần Ninh lại bước ra một bước, ngón tay nhẹ nhàng điểm ra.
Ở đầu ngón tay hiện ra ánh sáng xanh, thậm chí còn có tiếng sấm rền truyền ra.
Đoạt Phách Lôi Quyết - lôi chỉ.
Một chỉ điểm ra, sấm sét gào thét.
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên.
Lôi chỉ trực tiếp chỉ về phía quyền ngân.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Lôi chỉ bị đánh tan trong nháy mắt.
Xảo Vân lạnh lùng mỉm cười.
Nhưng ngay lúc này, Tần Ninh lại khẽ nhếch miệng, cười nói: "Ngươi xong đời rồi!"
Xảo Vân chỉ vừa mới mỉm cười.
Nhưng ngay sau một khắc, Xảo Vân liền tái mặt.
"Cẩn thận".
Mà giờ khắc này, Mạc Thanh Cốc cũng quát khẽ, muốn bước lên trước.
Nhưng cũng đã muộn.
Oanh...
Trong khoảnh khắc ấy, ở phía đường chân trời có một trụ sấm sét cỡ trăm trượng ầm ầm xuất hiện rồi đánh thẳng xuống dưới.
Trụ sét này giống như trụ thiên địa, lúc này rơi xuống thẳng tắp, phóng ra một khí tức mang tính chất huỷ diệt.
Ầm ầm...
Giờ khắc này, thân thể Xảo Vân bị trụ sét bao trùm.
Khu vực ở đường kính trăm mét đã hoàn toàn biến thành lôi trận.
Mà khi Mạc Thanh Cốc tới gần biên giới, thò tay ra dò xét thì vội vàng lùi về, nhưng bàn tay cũng đã chảy đầm đìa máu.
Sấm sét mãnh liệt dần dần tiêu tán.
Nhưng Xảo Vân đã biến mất không thấy gì nữa.
Hư không còn mang theo một mùi khét lẹt.
Vào giờ phút này, Mạc Thanh Cốc kinh hãi không thôi.
Một đường thánh lôi từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh bay thân thể của một cao nhân Thiên Thánh thất phẩm!
Thần sắc Mạc Thanh Cốc lạnh lùng đến đáng sợ.
"Khốn nạn!"
Mạc Thanh Cốc quát lớn: "Dựa vào thiên thời thì có gì hay ho?"
Nghe đến lời này, Tần Ninh bật cười.
"Ngươi bị ấm đầu à?"
Tần Ninh không khỏi nói: "Thiên thời tốt đẹp như vậy, ta không lợi dụng thì bị ngu à?"
Nghe vậy, Mạc Thanh Cốc sững sờ.
Mà giờ khắc này, võ giả xung quanh cũng đang hoảng sợ nhìn Tần Ninh.
Chưa bao giờ nhìn thấy võ giả cảnh giới Địa Thánh đột phá Thiên Thánh mà lại dẫn tới lôi kiếp của thiên địa.
Càng chưa từng thấy có cao nhân Thiên Thánh nào dẫn dắt được lôi kiếp của thiên địa.
Tần Ninh là một tên quái thai!
Mà giờ khắc này, đám người Tấn Triết, Nhan Như Họa, Tề Tư Tư thấy cảnh này thì hoàn toàn bị rung động.
Đây chính là sức mạnh của Tần Ninh.
Có lẽ Tần Ninh đã sớm nghĩ kỹ.
"Kế tiếp là ngươi!"
Tần Ninh chỉ thẳng vào Mạc Thanh Cốc.
Giờ khắc này, Mạc Thanh Cốc không tự chủ mà lui lại.
Đối mặt trực diện với Tần Ninh liệu có giữ được mạng?
Gã không biết!
Nhưng có một điểm không nghi ngờ gì nữa chính là Tần Ninh rất đáng sợ.
Chỉ là không biết Tần Ninh có thể dẫn động mấy lần lôi kiếp.
Chương 1775: Vương gia khác họ? Không hứng thú!
"Hừ!"
Mạc Thanh Cốc hừ một tiếng, lấy can đảm nói: "Sấm chớp chính là do thiên địa sinh ra, từ trước đến nay luôn bá đạo, ngươi dẫn động sấm sét thì chắc chắn sẽ làm bản thân bị thương!"
"Ta lại muốn nhìn xem ngươi có thể dẫn động mấy lần".
Tần Ninh nghe vậy thì mỉm cười.
"Vậy phải xem ngươi có bao nhiêu cái mạng để thử đã!"
Vào giờ phút này, Tần Ninh lù lù bất động.
Mạc Thanh Cốc đứng tại chỗ, do dự không tiến.
"Các ngươi lên đi!"
Mạc Thanh Cốc vung tay lên, mấy tên cường giả Thiên Thánh tứ phẩm, ngũ phẩm, lục phẩm bị Mạc Thanh Cốc chỉ trúng.
Những người kia tái mặt, bước chân lảo đảo, nhăn nhó lên trước.
Vừa rồi Xảo Vân đã mất mạng dưới trụ sét kia, bọn họ còn chưa đến thất phẩm đâu.
Thiên Thánh thất phẩm, đã là cảnh giới Thiên Thánh cấp cao rồi. Trong thánh quốc Đại Tề, Thiên Thánh cấp cao tuyệt đối là cường giả.
“Đi nhanh lên!"
Mạc Thanh Cốc quát: "Muốn chống lại mệnh lệnh hay sao?"
Vào giờ phút này, bọn họ căn bản không dám không đi lên.
Bốn năm người lúc này xếp thành hình quạt, đứng cách Tần Ninh trăm mét, cẩn thận từng li từng tí.
"Tướng quân của các ngươi còn sợ, để các ngươi đi tìm cái chết mà các ngươi cũng nghe theo à".
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Thôi được, vị tướng quân này của các ngươi cho rằng ta chỉ có thể thi triển một lần, vậy thì cho gã nhìn xem rốt cuộc ta có thể thi triển mấy lần!"
Vào giờ phút này, Tần Ninh bắt đầu ngưng tụ sấm sét ở giữa hai tay.
Sấm sét này là do hắn dung hợp từ sức mạnh sấm sét của Bát Dực Liệt Dương Giao mà thành.
Đây là kíp nổ.
Kíp nổ dẫn ra Cửu Thiên Thánh Lôi.
"Lôi kiếm!"
Tần Ninh khẽ quát, thánh lực trong tay hội tụ sức mạnh sấm sét ngưng tụ thành một thanh kiếm.
Kiếm dài hơn ba thước, là được ngưng tụ từ thánh lực cùng lôi lực.
Nhưng lúc này lại tạo ra một cảm giác hồi hộp từ tận đáy lòng.
Mấy tên võ giả Thiên Thánh đều cảnh giác vạn phần, thi triển tuyệt học chuẩn bị tùy thời xuất thủ.
"Đi chết đi!"
Nhìn mấy người này, Tần Ninh quét ngang lôi kiếm.
Lôi kiếm ban đầu chỉ dài hơn ba thước.
Nhưng khi lôi kiếm bộc phát ra thì lập tức mở rộng mấy lần, càn quét mà ra, chém về phía một người trong đó.
Tên cao thủ Thiên Thánh tứ phẩm kia lập tức thi triển thánh lực, hóa thành một tấm giáp bao trùm trước người mình.
Nhưng đã có tiếng phập vang lên, tấm giáp lúc này vỡ vụn.
Lôi kiếm trực tiếp phá vỡ tấm giáp, tiện thể chém luôn tên cao thủ Thiên Thánh tứ phẩm kia.
Giờ khắc này, Tần Ninh không chỉ bộc phát sức mạnh bản thân mà còn dung hợp cả thánh lôi từ đường chân trời.
Bốn lạng đẩy ngàn cân!
Lấy bản thân làm vật dẫn, dẫn động sấm sét thiên địa.
Chỉ cần hơi bất cẩn thì hắn sẽ có thể bị sấm sét nổ chết.
Nhưng hắn sẽ không bất cẩn.
Về vấn đề khống chế sức mạnh thì Tần Ninh tự tin vô cùng.
Mà giờ khắc này, mấy người còn lại đều tái mét mặt mày.
Một vị Thiên Thánh thất phẩm trực tiếp bị nổ banh xác, không còn sót lại chút xương thịt nào.
Hiện tại thêm một vị Thiên Thánh tứ phẩm bị kiếm chém làm đôi.
Giống như dao thái rau cải vậy.
Đây còn là người sao?
Giờ khắc này, đám người nhìn về phía Tần Ninh với ánh mắt sững sờ.
Mấy người còn lại đã bị dọa sợ
Tần Ninh liếc những người khác, thản nhiên nói: "Hôm nay ta tới chỉ vì hai cha con Tề Hồn và Tề Ngọc Phong, cùng với thập hoàng tử Tề Hạo Vũ, những kẻ không liên quan có thể rời khỏi đây, ta sẽ mặc kệ. Nhưng kẻ nào còn tiếp tục phản kháng thì cũng đừng trách ta vô tình..."
Vào giờ phút này, Tần Ninh lạnh lùng vô cùng.
Mấy vị kia Thiên Thánh kia bắt đầu run rẩy.
Làm sao bây giờ?
Tiếp tục không?
Mạc Thanh Cốc gầm nhẹ: "Ngươi muốn chết đúng không".
Châm ngòi lòng người!
Tần Ninh đáng chết.
Một tiếng nổ ầm lúc này vang lên.
Mạc Thanh Cốc sải bước ra, đằng đằng sát khí.
"Là ngươi muốn chết đấy chứ".
Tần Ninh giờ phút này lại nắm chặt tay rồi lập tức buông ra.
"Đoạt Phách Lôi Quyết - Lôi Hải".
Sau đó, sấm sét ngưng tụ thành một mảnh, tràn ngập người Tần Ninh.
Mà lúc này, sấm sét lại tiếp tục hội tụ trên không trung.
Oanh...
Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Dường như dưới chân Tần Ninh đã ngưng tụ thành một biển sấm sét.
Mà biển sấm sét này ngưng tụ từ sấm sét thiên địa, có một loại khí tức hủy diệt khủng bố.
"Xông lên!"
Sấm sét gào thét giống như hóa thân thành cự long, vọt thẳng ra.
Mạc Thanh Cốc hội tụ thánh lực, hóa thành một con cự thú hung mãnh nhào lên phía trước.
Nhưng chỉ sau một khắc, khí tức kinh khủng kia đã trở nên tán loạn.
Ầm ầm...
Mọi thứ ở trước mặt Mạc Thanh Cốc đã tan thành mây khói, Lôi Long quấn lấy, trực tiếp xé rách thân thể Mạc Thanh Cốc thành từng mảnh một.
Tiếng hét thảm thiết vang lên không dứt.
"Cảm giác thế nào?"
Tần Ninh thản nhiên nói.
Nhưng thứ đáp lại hắn chỉ có tiếng hét thảm nhỏ dần của Mạc Thanh Cốc kia.
Giờ khắc này, Tề Ngọc Phong trở nên sợ hãi.
Tần Ninh là quái vật gì?
Cái tên này ở đâu chui ra đây?
Hơn nữa tại sao lại xen vào chuyện của Tề Tư Tư cùng Tề Bác chứ.
Vào giờ phút này, Tề Ngọc Phong nhìn Tần Ninh, giọng nói trở nên khách khí không ít: "Tần Ninh công tử, đây là chuyện nội bộ của thánh quốc Đại Tề chúng ta".
"Tề Khánh vương gia bỏ mình, dòng dõi Khánh Vương đã không có khả năng xoay chuyển tình thế, Tần công tử cần gì trợ giúp bọn họ?"
"Nếu Tần công tử chịu gia nhập vào Hồn Vương phủ chúng ta hoặc là đầu quân cho thất hoàng tử thì chắc chắn sẽ có tiền đồ cực rộng lớn".
"Nói không chừng tương lai còn có thể trở thành một vị vương gia khác họ đấy!”
Hiện giờ, trong thập đại vương gia của thánh quốc Đại Tề thì chỉ có Diệp Quân Uy là một vị vương gia khác họ, đây là một vinh hạnh đặc biệt.
Tần Ninh nghe vậy thì cười đáp: "Vương gia khác họ? Không hứng thú!"
"Các ngươi cho ta làm Thánh Chủ của thánh quốc Đại Tề thì ta cũng không hứng thú".
"Láo xược!"
Nghe được lời này của Tần Ninh, tên thập hoàng tử kia quát lên: "Cái loại dân đen như ngươi mà cũng đòi làm Thánh Chủ? Nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế thì có tru di cửu tộc ngươi cũng không nặng!"
Nghe đến lời này, Tần Ninh chỉ cười nhạt, chẳng buồn quan tâm.
"Tru di cửu tộc ta?"
"Ngươi xứng sao?"
Tần Ninh hừ một tiếng, vô số sấm sét trong cơ thể ngưng tụ thành điểm, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Mà lúc này, sấm sét trên trời cũng đã giáng xuống.
Tiếng ầm ầm vang lên, lấy Tần Ninh làm trung tâm, mặt đất dưới chân khuếch tán ra mấy chục dặm, tất cả đều biến thành biển sấm sét.
Tần Ninh nhìn về phía đám đông, lạnh nhạt nói: "Hiện tại mà rời khỏi đây, ta tha các ngươi một mạng!"
"Không đi thì chắc chắn phải chết!"
Tần Ninh đưa ra tối hậu thư.
Không đi thì chịu chết đi.
Đám võ giả đứng bên cạnh Tề Ngọc Phong cùng thập hoàng tử đều mang vẻ mặt khó coi.
Có đi hay không?
Nếu đi, có khả năng sau này sẽ bị Hồn Vương gia tính sổ.
Nhưng nếu không đi thì có thể sẽ chết.
"Cùng tiến lên giết kẻ này".
Tề Ngọc Phong hừ nói.
Thập hoàng tử này đúng là ngu ngốc.
Tề Ngọc Phong thầm mắng.
Đã lúc nào rồi mà còn còn khích tướng Tần Ninh, đây không phải là muốn chết sao?
Khi Tề Ngọc Phong ra lệnh, các võ giả cũng lần lượt giết ra.
Dù sao thì nhóm Thiên Thánh này cũng là võ giả tinh nhuệ và trọng tâm của Hồn Vương phủ.
Có Tề Ngọc Phong ở đây, phần lớn đều lựa chọn không đi.
Tần Ninh thấy cảnh này, ánh mắt lạnh lùng.
"Đây là do chính các ngươi lựa chọn!"
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đến được Thiên Thánh tam phẩm đã là nhanh lắm rồi đấy có biết không hả?
Trứng của thánh thú cấp chín có bao nhiêu là sức mạnh to lớn, nó không thể một mạch nuốt phát là tiêu hóa được luôn, dù sao cũng phải cần thời gian tiến bộ chứ.
Nhưng mà bị Tần Ninh chất vấn như vậy thì nó cũng không dám phản bác.
Trước mắt mới chỉ còn Giản Bác giao đấu với Tề Tuyên Bắc và Tề Thăng Nam.
Cơ hồ là chưa đến một nén nhang, hơn mười cao thủ Thiên Thánh đều phải đền tội.
Mà tất cả đều bắt nguồn từ Tần Ninh.
Ba huynh đệ Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp đều đã bị chém đứt hai tay, giờ phút này bị Nhan Như Họa trói cùng một chỗ, chật vật không chịu nổi.
Tần Ninh nhìn Giản Bác.
"Thiên Thánh thất phẩm..."
Tần Ninh thì thầm nói: "Giản Bác, phóng thánh lực trong cơ thể ngươi ra đi. Cả ngày chỉ biết cược cược cược, sao không đi vơ vét của cải đi, cược cái gì mãi?"
"Tử Kim Thôn Linh Thú, ngươi đẩy hết kim linh thánh lực trong cơ thể vào trong người của Giản Bác, trợ giúp Giản Bác đến Thiên Thánh bát phẩm đi!"
Tần Ninh nói xong, Tử Kim Thôn Linh Thú không tình nguyện lắm.
Nhưng đây lại là tổ sư thúc của Thánh Thú tông!
Không muốn thì cũng đành chịu thôi.
Tử Kim Thôn Linh Thú gầm lên một tiếng, trong khoảnh khắc, từng luồng sáng vàng xông vào cơ thể Giản Bác.
Giản Bác cảm nhận được luồng sức mạnh kinh khủng kia càn quét vào trong cơ thể, đánh thẳng vào vào tam hồn thất phách của mình rồi bắt đầu kết nối.
"Tiểu Kim Kim, ngươi giỏi lắm, vơ vét của cải cho lắm vào nhưng vẫn keo kiệt với ta?"
"Ngươi chờ đó cho ta, xong chuyện này, ta nhất định sẽ dạy dỗ ngươi một trận".
Giản Bác giờ phút này gầm lên.
Nhất thời, khí thế trong cơ thể bộc phát ra hết.
Oanh...
Trong chốc lát, Giản Bác đấm ra một quyền.
Tề Tuyên Bắc ở trước mặt hắn ta giờ phút này cuống quít ứng đối, nhưng sau quyền này, Tề Tuyên Bắc đã phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Quá mạnh!
Thiên Thánh bát phẩm!
Giản Bác chỉ trong chớp mắt đã đạt tới Thiên Thánh bát phẩm.
Giờ phút này, sắc mặt Tề Thăng Nam cũng trở nên khó coi, nhưng lại bị Tử Kim Thôn Linh Thú liên tục quấn lấy, căn bản không có cơ hội thoát thân.
Giờ khắc này, Tấn Triết nhìn sang Huyền Minh Vương Xà bên cạnh mình.
"Nhìn ta làm gì?"
Cái đầu của Huyền Minh Vương Xà trôi nổi bất định, khẽ nói: "Ta cũng không phải loại tham lam như Tử Kim Thôn Linh Thú, đừng có mong chờ ta sẽ cho ngươi một chút sức mạnh nào để thăng cấp. Ta cho ngươi một cái chắc còn có thể đưa ngươi đến Tây Thiên đấy".
Nghe đến lời này, Tấn Triết ho khan: "Ta nào có ý đó..."
Nhưng mà, tuy nói vậy nhưng hắn ta cũng rất hâm mộ Giản Bác.
Còn có thể lâm trận đột phá đến Thiên Thánh bát phẩm.
Bành...
Một tiếng “bành” vang lên.
Giản Bác đấm ra một quyền cách không, đánh cho Tề Tuyên Bắc kia ngã hẳn xuống dưới.
Bành...
Lại là thêm một tiếng vang nữa vọng tới.
Tề Thăng Nam vào giờ phút này cũng rơi xuống.
Hai võ giả Thiên Thánh thất phẩm hoảng sợ nhìn lên bầu trời.
Giản Bác đứng lơ lửng trên không, hai tay nắm chặt, cười nói: "Thiên Thánh bát phẩm thoải mái thật đấy".
"Cấm nhúc nhích!"
Nhìn thấy Tề Tuyên Bắc cùng Tề Thăng Nam còn muốn giãy dụa, Giản Bác dứt khoát bồi thêm mỗi người một quyền, khiến cả hai nghiêng ngả.
Giờ phút này, hai người quỳ rạp xuống đất, khóc lóc không thôi.
"Quận chúa, tiểu thế tử, là ba vị công tử đã ép chúng ta làm như vậy".
Tề Tuyên Bắc giờ phút này khóc rống lên: "Chúng ta cũng không muốn phản bội vương gia".
Tề Tư Tư nghe đến lời này, sắc mặt lạnh lùng.
Tề Bác lại đơn thuần nói: "Tỷ tỷ, sao bọn họ lại khóc vậy!"
"Bởi vì bọn họ đã làm sai".
Tề Tư Tư hừ nói.
"Đã làm sai... thì nhận sai là được mà..."
Tề Tư Tư nghe đến lời này, nước mắt suýt thì tuôn rơi, cô ấy nhìn Tề Bác và nói: "Đã làm sai thì nhận sai là được, nhưng có một số chuyện lại không dễ dàng nhận sai là xong".
"Tề Tuyên Bắc, xem dáng vẻ của ngươi kìa!"
Vào giờ phút này, Tề Phương Vũ khẽ nói: "Cầu xin tha thứ thì có ích gì? Vô dụng!”
"Kẻ này cuồng vọng tự đại, nếu bị thất hoàng tử biết thì hắn chắc chắn phải chết, bây giờ cầu xin tha thứ cũng vô dụng thôi".
Mà nghe đến lời này, Tần Ninh lại hơi mỉm cười nói: "Ngươi đang khích ta đi tìm thất hoàng tử sao?"
"Ngươi dám không?"
Tề Phương Vũ cười nhạo: "Bên cạnh thất hoàng tử có vô số cao thủ, giết ngươi cũng sẽ dễ dàng như giết một con chó mà thôi”.
Tần Ninh lập tức nở nụ cười.
"Phép khích tướng rất hay, rất có ích đối với ta. Ta đương nhiên dám đi tìm hắn ta chứ, đừng nói một tên hoàng tử, đến cả Thánh Chủ của thánh quốc Đại Tề này, ta cũng dám đi tìm!"
Tần Ninh thì thầm: "Nhưng ngươi khích tướng ta, ta giận, ta giận thì muốn giết người, cho nên, ngươi phải chết".
"Ngươi yên tâm, phép khích tướng của ngươi rất có tác dụng, ta sẽ dẫn Tề Hồi Minh cùng Tề Diệp đi tìm thất hoàng tử, để bọn chúng làm chứng, còn ngươi thì yên tâm lên đường đi".
Lời này vừa nói ra, Tề Phương Vũ tái mét mặt mày.
Hắn ta cược Tần Ninh không dám giết mình, cho nên mới khích tướng như vậy.
Nhưng hắn ta lại không ngờ tới...
Phốc...
Một cái đầu của Cửu Anh giờ phút này há mồm ngoạm đầu của Tề Phương Vũ, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.
Tề Hồi Minh cùng Tề Diệp thấy cảnh này thì sợ muốn mất mật.
Cái tên Tần Ninh này quá hung ác!
Lúc mỉm cười thì như là một thầy giáo, nhưng giết người thì lại như đồ tể.
Vào giờ phút này, mấy trăm người đi theo ba tên này đã sợ đến hồn bay phách lạc.
Thiên Thánh đã chết sạch, đám bọn họ là Địa Thánh thì làm được gì?
Từng bóng người vội vàng chạy trốn.
Tần Ninh cũng không đuổi theo.
Tần Ninh nhìn Tề Tư Tư cùng Tề Bác, khẽ cười nói: "Đi thôi!"
Đi?
Đi đâu?
Tần Ninh lần nữa nói: "Ta nói, ta sẽ xen vào chuyện này".
"Cho nên, ta sẽ đi tới cùng!"
Nói xong, Tần Ninh vẫy tay một cái, Nguyên Hoàng cung lập tức xuất hiện.
"Cửu Anh, kéo cung!"
"Vâng!"
Cửu Anh giờ phút này hưng phấn lao vùn vụt lên, khống chế Nguyên Hoàng cung xông về phía trước.
"Xuất phát đến Hồn Vương phủ của Hồn Vương quận!"
Mà khi nhóm Tần Ninh rời đi, toàn bộ Khánh Vương quận đã hoàn toàn vỡ tổ.
Không quá ba ngày, Khánh Vương quận quả thực đã phát sinh những thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Khánh Vương gia bỏ mình!
Ba vị thế tử quay về Khánh Vương quận, nhưng một người bị giết, hai người bị phế.
Một vài cảnh giới Địa Thánh cùng Thánh Nhân căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mật thám do các thế lực khác nhét vào Khánh Vương quận cũng đã bắt đầu tìm hiểu tin tức, báo cáo nhanh cho chủ tử nhà mình.
Mà chuyện ở nơi đây cũng đã được truyền ra ngoài với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Nguyên Hoàng cung.
Ngự không mà đi, lần này cũng không cần thiêu đốt thánh thạch, dùng thánh lực thôi động, mà là được thân thể to lớn của Cửu Anh kéo đi vun vút.
Bên trong Nguyên Hoàng cung, Tề Bác hiếu kì nhìn tới nhìn lui, sau đó thì mệt mỏi, an ổn ngủ ở trên đùi Tề Tư Tư. Khuôn mặt hắn ta bình tĩnh, hoàn toàn quên đi những chuyện đã xảy ra trong cái đêm khủng bố, u ám kia.
Tề Tư Tư nhìn Tần Ninh, môi đỏ hé mở: "Cảm ơn ngươi, Tần công tử".
Cô ấy biết đây chẳng phải việc của Tần Ninh, nhưng Tần Ninh vẫn nhúng tay vào.
Mà lần nhúng tay này không chỉ đắc tội ba vị thế tử mà còn là Hồn vương gia, càng là thất hoàng tử...
Nếu chuyện này xé ra to thì mọi thứ sẽ càng khó ngăn cản.
Tần Ninh nghe vậy, thì thầm nói: "Tuy nói ta đã từng trải qua nhân sinh muôn màu, nhưng loại chuyện khiến trời chu đất diệt như vậy, cho dù là ta… cũng không thể nguôi cơn giận trong lòng!"
Chương 1772: Đến Hồn Vương quận
Hành vi cầm thú của ba người Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh và Tề Diệp làm cho tâm trạng bình lặng chưa từng rung động của Tần Ninh xuất hiện sự dao động.
"Đệ đệ cô bây giờ tâm trí không được đầy đủ âu cũng là chuyện tốt, nhưng hắn ta vẫn cần cô chăm sóc, cô hiểu ý ta chứ?"
"Trải qua cực khổ, cũng sẽ trưởng thành".
Tần Ninh thản nhiên nói: "Dù sao thì vẫn phải nhìn về phía trước".
Nói rồi, Tần Ninh từ từ quay người rời đi.
Gương mặt xinh đẹp của Tề Tư Tư xuất hiện một vòng nước mắt...
Trong vòng một đêm, mọi chuyện đã thay đổi đến long trời lở đất.
Nhưng cô ấy vẫn phải sống, phải sống vì Tề Bác!
Vào giờ phút này, bên trong đại sảnh của Nguyên Hoàng cung.
Tề Hồi Minh cùng Tề Diệp đã ngất đi.
Tần Ninh đi ra nhìn hai người, lẩm bẩm: "Không chết đâu đúng không?"
"Không chết được đâu".
Nhan Như Họa giờ phút này tùy ý nói: "Tổ sư thúc, chúng ta đến Hồn Vương quận thật sao?"
"Ừ!"
Tần Ninh gật đầu.
Tấn Triết lại nói: "Chỉ dựa vào bốn người chúng ta thì e là khó mà ứng phó với đám cao thủ của Hồn Vương quận... Hay là gọi Phệ Thiên Giảo đến ạ?"
"Con chó ngốc đó... thôi..."
Tần Ninh nghĩ đến Phệ Thiên Giảo thì chỉ thấy đau đầu.
"Không cần Phệ Thiên Giảo chúng ta cũng có thể thắng".
Tần Ninh cười nhạt nói: "Chúng ta tới nói đạo lý".
Nói đạo lý.
Chúng ta nói đạo lý, nhưng người ta thì lại nói chuyện bằng vũ lực với chúng ta đấy!
Giản Bác gãi đầu nói: "Tổ sư thúc, chúng ta có đang xen vào chuyện người ta hơi quá không ạ? Sư tổ đã từng nói Thánh Thú tông chúng ta cần khiêm tốn..."
"Khiêm tốn con mẹ ngươi!"
Tần Ninh giờ phút này đột nhiên mắng một tiếng.
Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa lập tức ngậm miệng.
Tần Ninh thở ra một hơi, bình phục tâm tình, nói: "Đừng có nhắc đến hai chữ khiêm tốn với ta!”
Ba người sửng sốt, không hiểu bản thân đã chọc giận tổ sư thúc ở điểm nào.
"Trên thực tế, cũng không tính là xen vào chuyện bao đồng".
"Tề Bác đã đồng ý giúp ta tìm người, bây giờ bị người khác hại thành bộ dáng này, ta còn chưa tìm được người, đương nhiên phải khiến kẻ đã hại hắn ta phải trả giá đắt".
"Mà Tề Khánh vương gia là bệnh nhân của ta, vừa mới chữa khỏi được một nửa đã bị người ta giết chết rồi. Ta phải tìm kẻ giết ông ta tính sổ!"
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Đây cũng là chuyện của ta".
Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa xem như hoàn toàn hiểu được.
Nói cho cùng, tổ sư thúc chính là muốn xen vào chuyện này.
Nhan Như Họa khẽ nói: "Một đám mặt người dạ thú, nên bị giết, nên được quản lý".
"Không sai!"
Tấn Triết cũng nói: "Cho dù cái tên Thánh Chủ gì đó xuất hiện, chúng ta cũng phải đòi lại công bằng".
Giản Bác nhìn dáng vẻ lòng đầy căm phẫn của hai người, nội tâm thầm mắng vô sỉ.
"Yên tâm, ta tự có kế hoạch!"
Tần Ninh thì thầm nói: "Nếu Thánh Chủ Tề Hạo kia không xuất hiện thì thôi, nếu dám xuất hiện, ông ta không quỳ xuống nói lời xin lỗi thì sẽ không xong đâu!"
Nghe đến lời này ba người lạnh cả tim.
Quỳ xuống nói lời xin lỗi?
Tổ sư thúc nói khoác hơi quá đà rồi đấy!
Thánh Chủ của Đại Tề Thánh Quốc là một vị Thánh Vương.
Vô địch Thánh Vương.
Cho dù là sư tổ của bọn họ ở đây thì cũng không thể tự tiện nói như vậy.
Tần Ninh cũng kệ, lẳng lặng ngồi ở trên ghế ngồi ngoài đại sảnh chờ đợi.
Cửu Anh dốc toàn lực kéo đi, chưa đến nửa ngày, Nguyên Hoàng cung đã xuất hiện tại không phận của Hồn Vương phủ tại Hồn Vương quận.
Chỉ là, Hồn Vương phủ giờ phút này cũng đang tơi tả không chịu nổi, lộn xộn cực kỳ.
Một số người đang dọn dẹp sự đổ nát.
"Đánh nhau kịch liệt thật..."
Nhan Như Họa thấy cảnh này, nói: "Tổ sư thúc, để con đi xem xem đám cao thủ Hồn Vương phủ đang ở đâu!"
"Còn phải hỏi?"
Tần Ninh giờ phút này sải bước ra khỏi Nguyên Hoàng cung, xuất hiện ở cầu thang bên ngoài Nguyên Hoàng cung, nhìn về phía bên dưới.
"Tề Hồn và Tề Ngọc Phong đâu rồi?"
Một tiếng quát truyền khắp trăm dặm.
Ở bên dưới, một thống lĩnh đang giám sát võ giả dọn dẹp lại Hồn Vương phủ nhìn về phía không trung.
Nguyên Hoàng cung cao trăm trượng, nhìn có mấy phần uy nghiêm.
Tên thống lĩnh quát lớn: "Thứ ngông cuồng to gan, có biết đây là..."
Bành...
Chỉ là tên thống lĩnh kia còn chưa kịp nói hết câu thì Tần Ninh đã cách không vung một quyền nện xuống.
Tên thống lĩnh Địa Thánh thất phách lúc này miệng mũi đầy máu, sắc mặt tái nhợt.
"Hỏi ngươi người ở đâu thì cứ trả lời là được".
Vào giờ phút này, đám võ giả xung quanh đều thấy run rẩy.
Đây là ai?
Không muốn sống sao?
Tên thống lĩnh giờ phút này sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói: "Đang ở trong hành cung, cách nơi đây..."
"Là kẻ nào đang làm loạn?"
Vào giờ phút này, một thanh âm hờ hững từ xa mà đến, truyền khắp không gian.
Khi thanh âm kia vang lên, sáu bóng người lúc này xé gió xông tới.
"Hai vị đại nhân, cứu mạng".
Giờ phút này, tên thống lĩnh kia lập tức hô lớn lên.
Hai vị đại nhân?
Xem ra chức vị không thấp.
Tần Ninh lúc này nhìn sáu người kia, ánh mắt dừng lại ở hai người đứng đầu.
Hai tên Thiên Thánh tam phẩm.
Vào giờ phút này, Tần Ninh nhìn hai người, mỉm cười nói: "Nghe nói Tề Khánh vương gia bị Tề Hồn vương gia giết chết, tại hạ Tần Ninh đến đây báo thù, Tề Hồn đâu? Tề Ngọc Phong đâu? Còn cả thập hoàng tử, thất hoàng tử cũng đều ở đây sao?"
Nghe đến lời này, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa đều không không ngừng run rẩy khóe miệng.
Lời này...
Trực tiếp quá đi?
Nói vậy khác nào muốn chết đâu!
Giờ phút này, hai người kia nghiêm mặt lại.
"Tề Tuyên Đức đại nhân, Tề Văn Hiên đại nhân, tên khốn này quá kiêu căng, thuộc hạ mới chỉ hỏi một câu mà hắn đã động chân động tay rồi”.
Tề Tuyên Đức!
Tề Văn Hiên!
Tề Tư Tư nhìn hai người, đứng ở bên cạnh Tần Ninh, mở miệng nói: "Là hai thống lĩnh đại nhân của Tề Hồn phủ, cảnh giới Thiên Thánh tam phẩm".
Tần Ninh nghe vậy thì mắt sáng lên, cười nói: "Đã vậy thì chắc cũng phải biết cha con Tề Hồn, Tề Ngọc Phong đang ở đâu nhỉ".
Tần Ninh nói xong, định ra tay luôn.
Tấn Triết giờ phút này lại bước ra, nói: "Hai tên râu ria mà thôi, để con thay mặt tổ sư thúc đánh chúng cho".
Tấn Triết bước ra.
Giản Bác chỉ âm thầm xem thường.
Khéo nịnh.
Nhưng hiện tại hắn ta đang là Thiên Thánh bát phẩm, đối phó hai tên Thiên Thánh tam phẩm mà thôi, không đáng để hắn hắn xuất thủ.
Vào giờ phút này, Tấn Triết xuất thủ, Huyền Minh Vương Xà cũng nháy mắt giết ra.
"Ngự thú sư".
Tề Tuyên Đức cùng Tề Văn Hiên kia lúc này hơi tái mặt.
Tần Ninh mở miệng nói: "Tấn Triết, để lại một người sống, hỏi xem cha con Tề Hồn cùng Tề Ngọc Phong đang ở đâu".
"Rõ!"
Oanh...
Từng tiếng nổ đùng đoàng vang lên.
Tấn Triết xuất thủ càng thêm quả quyết.
Nếu tổ sư thúc quyết định tiếp tục xen vào chuyện này thì cứ xen vào vậy, cố gắng hết sức cống hiến là được.
Cho dù có đụng vào người không nên đụng thì cũng có tổ sư thúc gánh cho.
Đến khi sư tổ trở về, cũng đâu thể trách bọn họ được?
Tiếng nổ lúc này không ngừng vang lên, Tấn Triết nhanh chóng chiếm thế thượng phong.
Thân là đệ tử Thánh Thú tông, cũng không phải loại chỉ được cái mồm.
Bành...
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Tiếng nổ tung vang lên, Tề Tuyên Đức bị Tấn Triết vung một chưởng đánh thẳng vào trái tim, khiến cho tim sụp đổ, sắc mặt trắng nhợt, rút lui về sau.
Mà Huyền Minh Vương Xà giờ phút này đã xông ra nuốt luôn hồn phách của Tề Tuyên Đức kia.
Tề Văn Hiên ở một bên thấy cảnh này thì mặt cắt không còn một giọt máu.
Chương 1773: Kẻ nào dám làm loạn ở nơi đây?
Chạy!
Tề Văn Hiên giờ phút này làm sao còn dám đánh nhau với Tấn Triết nữa.
Vị ngự thú sư này thực lực bản thân vốn đã không yếu, phối hợp Huyền Minh Vương Xà thì đối phó với hai người bọn họ quả thực là dễ như trở bàn tay.
"Muốn chạy?"
Tấn Triết giờ phút này lại hừ một tiếng, Huyền Minh Vương Xà trong nháy mắt tách ra khỏi người Tấn Triết, cuốn quanh Tề Văn Hiên.
Tề Văn Hiên muốn tránh nhưng lại không tránh nổi.
Một khí tức khiến lòng người sợ hãi dần phóng thích ra, Tề Văn Hiên chỉ cảm thấy hô hấp ngày một khó khăn.
"Cha con Tề Hồn và Tề Ngọc Phong đâu rồi?"
Tấn Triết giờ lên tiếng hỏi.
Tề Văn Hiên giờ phút này không thể thở nổi, chỉ về phía xa.
"Kẻ nào dám làm loạn ở nơi đây?"
Chỉ là ngay tại lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên.
Giữa tiếng ầm ầm, khi thế khủng bố lan ra, trực tiếp nghiền ép xung quanh.
Không ít người ở Hồn Vương quận đều cảm nhận được khí tức kinh khủng đó.
Chỉ thấy một đội nhân mã lúc này phá không mà tới.
Mà người cầm đầu kia không ngờ lại chính là Tề Hồn vương gia.
Cường giả Thiên Thánh bát phẩm.
Vào giờ phút này, Tề Hồn vương gia nhìn sang Nguyên Hoàng cung, ánh mắt co lại.
Tề Tư Tư cùng Tề Bác đang đứng yên bên ngoài Nguyên Hoàng cung.
Tề Hồi Minh cùng Tề Diệp đang bị trói, nhìn vô cùng thê thảm.
"Chính là ông ta!"
Giọng của Tề Tư Tư lúc này cũng trở nên lạnh lùng.
"Vậy à..."
Tần Ninh mỉm cười nhìn đám người mới tới.
"Tề Ngọc Phong đâu?"
"Ở kia!"
"Thập hoàng tử đâu?"
"Ở đó!"
Tần Ninh nghe vậy, cười nói: "Đều có mặt nhỉ, xem ra thất hoàng tử kia không ở Hồn Vương quận rồi".
"Hẳn là đang ở trong Tề Đô đấy!"
Tần Ninh mỉm cười, thoải mái nói: "Tí nữa đi tìm là được".
Tề Tư Tư nghe vậy thì sững sờ.
Tần Ninh thật sự định truy cứu tới cùng sao?
Nhưng nếu tra đến thất hoàng tử thì Thánh Chủ của thánh quốc Đại Tề chắc chắn sẽ không nhìn mặc kệ đâu!
Giờ phút này, Tề Hồn chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Ninh.
Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh và Tề Diệp đúng là vô dụng.
Thế mà không kết liễu được Tề Tư Tư cùng Tề Bác.
Lại còn bị người ta giam giữ!
"Thứ ngông cuồng to gan, dám tự ý đến Hồn Vương quận của ta làm loạn, tội đáng muôn chết!"
Tề Hồn giờ phút này quát lớn.
"Bỏ ngay mấy cái tư duy vặn vẹo đi".
Tần Ninh nói thẳng: "Giết người diệt khẩu?"
Vừa gặp mặt đã kêu là to gan ngông cuồng, tội đáng muôn chết.
Tần Ninh cười nói: "Tề Hồn vương gia đúng không? Người là do ngươi giết, việc này do ngươi làm ra, ta đến để báo thù đây”.
Nghe đến lời này, Tề Hồn lại nhìn Tần Ninh thêm một cái.
Người này là ai?
Ông ta chưa từng gặp Tần Ninh, cũng không biết Tần Ninh là ai.
"Ngươi là ai?"
"Tần Ninh!"
Tần Ninh giờ phút này thản nhiên nói: "Một người gặp chuyện bất bình nên rút đao tương trợ mà thôi".
Tề Hồn lạnh lùng đáp lại: "Vậy ngươi có biết hai người mà ngươi muốn giúp đỡ đắc tội ai không?"
"Ngươi?"
Tần Ninh ho khan, nói: "Đắc tội ngươi, ta cũng không sợ".
"Cái tên thập hoàng tử kia? Ta còn định bắt hắn ta để đắc tội thất hoàng tử đây này".
"Ta tới chính là vì đắc tội thất hoàng tử".
Nghe vậy, ánh mắt Tề Hồn trở nên lạnh lẽo.
"Ngươi có biết mình đang đâm đầu vào chỗ chết không?"
"Đúng, đâm đầu vào chỗ chết, đâm đầu ngươi, vào chỗ chết".
Oanh...
Trong nháy mắt, Tề Hồn giải phóng ra khí tức của cường giả Thiên Thánh bát phẩm.
Là một trong thập vương của thánh quốc Đại Tề, thực lực của ông ta cũng không phải nói chơi.
Vương vị này là lấy được từ thực lực đấy.
Tần Ninh nhìn Tề Hồn, mỉm cười.
"Giản Bác, bắt sống, ta không muốn người chết".
Giản Bác nghe vậy thì nhíu mày.
Hắn ta chỉ vừa mới tới Thiên Thánh bát phẩm, đòi giết một Thiên Thánh bát phẩm lâu năm?
Nào có đơn giản như vậy!
Đừng nói giết, bắt sống càng khó.
"Đệ tử đã rõ".
Giản Bác cùng Tử Kim Thôn Linh Thú lập tức xông lên.
"Thiên Thánh bát phẩm".
Thấy cảnh này, Tề Hồn cũng ngẩn ngơ.
Bên cạnh Tần Ninh lại có một cao nhân Thiên Thánh bát phẩm!
Kẻ này rốt cuộc là ai?
Nhưng trước mắt, chẳng cần biết hắn là ai, đáng giết thì vẫn phải giết.
Oanh...
Một tiếng nổ vang lên.
Hai người va chạm cực mạnh.
Hai cao nhân Thiên Thánh bát phẩm giao chiến, cùng hướng về phía bầu trời.
Bọn họ biết, nếu đánh nhau ngay trong Hồn Vương quận thì mấy trăm vạn bách tính của Hồn Vương quận sẽ phải chịu liên lụy, ít nhất là hơn phân nửa chết hoặc bị thương.
Giờ phút này, Tề Ngọc Phong nhìn Tề Tư Tư với ánh mắt bình tĩnh.
Tần Ninh đá vào người Tề Hồi Minh cùng Tề Diệp, thản nhiên nói: "Trên đường xuống suối vàng thì dẫn theo đại ca các ngươi đến xin lỗi cha mình, kiếp sau... làm con người đi!"
Nói xong, Tần Ninh đá thêm một cú nữa vào người chúng.
Nhưng ngay sau đó, Tần Ninh lại lẩm bẩm: "Thôi thì đừng làm người, làm người... cũng chẳng tốt lành gì”.
Khẽ nắm bàn tay.
Phanh phanh...
Thân thể cả hai cùng nổ tung.
Chứng kiến hai kẻ này chết đi, Tề Tư Tư sắc mặt đạm mạc, không có bất kỳ biểu lộ gì.
Tần Ninh nhìn về đám người còn lại.
Cuối cùng thì dừng lại trên người Tề Ngọc Phong.
Lúc này, Tần Ninh bước chân ra.
"Tề Ngọc Phong!"
"Thập hoàng tử!"
"Đã sẵn sàng nhận lấy cái chết chưa?"
Lời này vừa nói ra, đội người vây quanh Tề Ngọc Phong cùng Tề Hạo Vũ đều sầm mặt lại.
"Tề Ngọc Phong, các ngươi làm việc thật chẳng ra làm sao".
Thập hoàng tử Tề Hạo Vũ giờ phút này hừ lạnh nói: "Giờ loại người nào cũng có thể nhảy nhót trước mặt bản hoàng tử rồi đấy à?"
Sắc mặt Tề Ngọc Phong trở nên nghiêm nghị.
"Thập hoàng tử điện hạ yên tâm, kẻ này nhất định phải chết".
Tề Ngọc Phong chưa từng gặp kẻ nào tùy tiện như thế.
Chỉ là một võ giả Địa Thánh mang theo ba cao nhân Thiên Thánh mà cũng dám đi tới Hồn Vương quận bọn họ, khiêu khích Hồn Vương phủ.
Đúng là ngu xuẩn.
"Lý Thuần Cương đại nhân, Đỗ Khiếu Minh đại nhân, hai người bảo vệ an nguy cho thập hoàng tử".
"Xảo Vân đại nhân, Mạc Thanh Cốc đại nhân, hai người tiêu diệt Tần Ninh".
Lý Thuần Cương, Đỗ Khiếu Minh, Xảo Vân, Mạc Thanh Cốc.
Bốn người này chính là bốn vị tướng đắc lực của Hồn vương gia, bốn cường giả Thiên Thánh thất phẩm.
Địa vị trong Hồn Vương quận cũng chỉ sau Hồn vương gia.
Vào giờ phút này, một nam một nữ bước ra, nhìn chằm chằm Tần Ninh.
Tấn Triết và Nhan Như Họa thấy cảnh này thì hơi đau đầu.
Trong nhóm bọn họ có một Thiên Thánh bát phẩm.
Nhưng người ta thì có một mớ Thiên Thánh...
Tổ sư thúc làm vậy đúng là quá lỗ mãng.
Nhưng lỗ mãng thì cũng phải cố mà chống.
Tấn Triết cùng Nhan Như Họa giờ phút này đi ra.
"Làm cái gì đấy?"
Tần Ninh nhìn hai người với vẻ mặt khó hiểu.
"Hai tên Thiên Thánh thất phẩm, các ngươi nghĩ là mình đối phó nổi sao?"
Tần Ninh hỏi thẳng.
"Lui ra đi".
Tần Ninh nhìn họ, nói: "Để đó ta tự ra tay".
Nghe vậy, cả hai người đều sững sờ.
Nhưng lúc này, Tần Ninh đã đi ra khỏi Nguyên Hoàng cung.
Không có trợ thủ đắc lực bên người, đúng là cần bản thân xuất thủ, thật sự là phiền phức quá đi mà!
Tần Ninh giờ phút này nhìn Xảo Vân đại nhân cùng Mạc Thanh Cốc đại nhân, khẽ cười nói: "Hai vị cao nhân Thiên Thánh thất phẩm muốn giết một tên Địa Thánh thất phách như ta, có thể chờ thêm một lúc không?"
Chờ?
Chờ cái gì?
Hai người đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Chờ ta đột phá cảnh giới cái đã!"
Tần Ninh vừa nói xong, bên trong cơ thể bộc phát ra một khí thế cuồng bạo...
Chương 1774: Dẫn sấm sét
Oanh...
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp không gian.
Vào giờ phút này, Tần Ninh tuy ở cảnh giới Địa Thánh đỉnh phong mà như thể là đang ẩn giấu một con cự thú vô cùng cuồng bạo và hung mãnh trong cơ thể.
Mọi người đều nhìn thấy Tần Ninh ngưng tụ tam hồn thất phách.
Mà bây giờ, ở giữa tam hồn thất phách xuất hiện một sợi tơ đang chậm chạp cuốn lấy!
Cái này... hiển nhiên là đang lột xác đến Thiên Thánh.
Không chỉ có thế.
Trong lúc trời đất đang thay đổi.
Trong lúc mơ hồ, hình như có sấm chớp dày đặc muốn phá rách hư không để chém xuống.
Mà thật lâu sau đó, thật sự có sấm chớp đánh xuống.
Ầm ầm...
Răng rắc...
Vô số tia chớp, tia sét liên tục đánh xuống.
Từng tia sét chém thẳng vào thân thể Tần Ninh.
Mà giờ khắc này, song hồn long phượng trong cơ thể Tần Ninh cũng đang lột xác.
Tam hồn thất phách của hắn bắt đầu bắt đầu quán thông, bước lên con đường Thiên Thánh.
Mà long hồn cùng phượng hồn cũng tự động tụ tập hồn thất phách bên trong hồn phách lại với nhau.
Ba thứ cùng động!
Thanh thế rung trời.
Đây chính là chỗ đáng sợ của song hồn long phượng.
Người bên ngoài là một, nhưng Tần Ninh là ba.
Mà ba thứ này, không tính đến hồn phách của bản thân hắn thì song hồn phách long phượng càng thêm bá đạo, vượt xa một phách của người thường!
Tam hồn thất phách kết cấu lại một chỗ, ngưng tụ thành hồn phách hoàn chỉnh, tổng cộng có mười đường kết nối, mà đây cũng là sự phân chia cấp bậc của Thiên Thánh.
Khi tam hồn cùng thất phách nối liền, hồn lực cùng phách lực sẽ kết hợp, ngưng tụ thành sức mạnh hồn phách.
Hai hợp một!
Là dung hợp sức mạnh.
Không phải một cộng một bằng hai, mà là chồng lên theo cấp số nhân.
Vào giờ phút này, Tần Ninh phóng thích sức mạnh trong cơ thể, khí tức bá đạo ầm ầm hội tụ, phảng phất như đang va chạm cực mạnh với ai.
Khí thế của tam hồn thất phách cất cao.
Nhan Như Họa lẩm bẩm nói: "Thiên Thánh nhất phẩm..."
Nhan Như Họa thật sự rất khiếp sợ.
Trước đó không lâu, cô ta đã đột phá đến Thiên Thánh nhất phẩm.
Nhưng dao động rất nhỏ.
Tam hồn thất phách bắt đầu kết nối lần thứ nhất, bước vào Thiên Thánh nhất phẩm.
Thế mà sao... Tần Ninh đột phá lại có động tĩnh lớn như vậy chứ?
Giờ khắc này, Nhan Như Họa đột nhiên có một suy nghĩ, đột phá của mình chẳng lẽ là giả?
Mà cùng lúc đó, Tần Ninh bước ra, khí thế so với ban nãy đã khác đến nghiêng trời lệch đất.
Thiên Thánh nhất phẩm.
Tới rồi!
Giờ khắc này, Tần Ninh nhìn Xảo Vân cùng Mạc Thanh Cốc, khóe miệng khẽ nhếch.
Hai vị Thiên Thánh thất phẩm.
Chênh lệch giữa nhất phẩm và thất phẩm lớn cỡ nào chứ?
Hắn biết.
Nhưng đấy là với người khác, với hắn thì chênh lệch cũng chẳng lớn đến mức đó.
Vào giờ phút này, Xảo Vân nhìn Tần Ninh, cười khinh bỉ: "Cho ngươi thời gian đến Thiên Thánh nhất phẩm thì sao?"
"Chẳng lẽ ngươi còn có thể xoay chuyển tình thế à?"
Cảnh giới Thiên Thánh có mười bậc, một một bậc là một lần sức mạnh hồn phách nhân lên.
Thất phẩm so với nhất phẩm là đã nhân lên không biết bao nhiêu lần.
Tần Ninh tính dùng thực lực Thiên Thánh nhất phẩm để chống lại hai vị Thiên Thánh thất phẩm, quả thực là người si nói mộng.
Xảo Vân nắm chặt một tay, vung thẳng ra một quyền.
Một quyền này đủ để lấy mạng Tần Ninh!
Oanh...
Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Lôi phong! Giáng lâm.
Tần Ninh ném ra một quyền, sấm sét biến thành sơn phong rớt xuống thẳng tắp.
Tiếng nổ ầm ầm tiếng truyền ra, Xảo Vân giờ phút này hơi ngưng lại.
Rõ ràng là đòn tấn công này đã bị ngăn lại.
Mà tới lúc này, Xảo Vân đã nhìn Tần Ninh với sắc mặt thận trọng.
Sau cú va chạm vừa rồi, ả cảm nhận được rõ ràng sức mạnh trong cơ thể xuất hiện một chút dao động.
Đúng là bị thánh lực và hồn phách lực do Tần Ninh dẫn ra làm cho run rẩy.
Đó là chuyện không thể.
Sức mạnh hồn phách của ả đã vượt xa Tần Ninh.
Mạc Thanh Cốc cũng phải nhíu mày.
"Xảo Vân, đừng chủ quan".
Mạc Thanh Cốc mở miệng nói: "Kẻ này không phải người ngu, có dũng khí đối kháng hai người chúng ta e là cũng có chút bản lĩnh".
"Có bản lĩnh thì sao?"
Xảo Vân khẽ nói: "Thất phẩm mà không giết chết được nhất phẩm thì ta tự sát cho xong".
Xảo Vân hừ lạnh một tiếng rồi giết ra.
"Toái Ngọc Thánh Quyền!"
Ả đấm ra một quyền, không khí bốn phía đều bị nghiền ép, bị đánh nát.
Thánh quyền công kích ra, lực bộc phát vô cùng mạnh mẽ.
Thấy cảnh này, Tần Ninh chỉ cười nhạt.
Sấm sét đang ngưng tụ trên bầu trời vẫn chưa tiêu tan.
"Cho ta mượn dùng một lát!"
Tần Ninh lại bước ra một bước, ngón tay nhẹ nhàng điểm ra.
Ở đầu ngón tay hiện ra ánh sáng xanh, thậm chí còn có tiếng sấm rền truyền ra.
Đoạt Phách Lôi Quyết - lôi chỉ.
Một chỉ điểm ra, sấm sét gào thét.
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên.
Lôi chỉ trực tiếp chỉ về phía quyền ngân.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Lôi chỉ bị đánh tan trong nháy mắt.
Xảo Vân lạnh lùng mỉm cười.
Nhưng ngay lúc này, Tần Ninh lại khẽ nhếch miệng, cười nói: "Ngươi xong đời rồi!"
Xảo Vân chỉ vừa mới mỉm cười.
Nhưng ngay sau một khắc, Xảo Vân liền tái mặt.
"Cẩn thận".
Mà giờ khắc này, Mạc Thanh Cốc cũng quát khẽ, muốn bước lên trước.
Nhưng cũng đã muộn.
Oanh...
Trong khoảnh khắc ấy, ở phía đường chân trời có một trụ sấm sét cỡ trăm trượng ầm ầm xuất hiện rồi đánh thẳng xuống dưới.
Trụ sét này giống như trụ thiên địa, lúc này rơi xuống thẳng tắp, phóng ra một khí tức mang tính chất huỷ diệt.
Ầm ầm...
Giờ khắc này, thân thể Xảo Vân bị trụ sét bao trùm.
Khu vực ở đường kính trăm mét đã hoàn toàn biến thành lôi trận.
Mà khi Mạc Thanh Cốc tới gần biên giới, thò tay ra dò xét thì vội vàng lùi về, nhưng bàn tay cũng đã chảy đầm đìa máu.
Sấm sét mãnh liệt dần dần tiêu tán.
Nhưng Xảo Vân đã biến mất không thấy gì nữa.
Hư không còn mang theo một mùi khét lẹt.
Vào giờ phút này, Mạc Thanh Cốc kinh hãi không thôi.
Một đường thánh lôi từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh bay thân thể của một cao nhân Thiên Thánh thất phẩm!
Thần sắc Mạc Thanh Cốc lạnh lùng đến đáng sợ.
"Khốn nạn!"
Mạc Thanh Cốc quát lớn: "Dựa vào thiên thời thì có gì hay ho?"
Nghe đến lời này, Tần Ninh bật cười.
"Ngươi bị ấm đầu à?"
Tần Ninh không khỏi nói: "Thiên thời tốt đẹp như vậy, ta không lợi dụng thì bị ngu à?"
Nghe vậy, Mạc Thanh Cốc sững sờ.
Mà giờ khắc này, võ giả xung quanh cũng đang hoảng sợ nhìn Tần Ninh.
Chưa bao giờ nhìn thấy võ giả cảnh giới Địa Thánh đột phá Thiên Thánh mà lại dẫn tới lôi kiếp của thiên địa.
Càng chưa từng thấy có cao nhân Thiên Thánh nào dẫn dắt được lôi kiếp của thiên địa.
Tần Ninh là một tên quái thai!
Mà giờ khắc này, đám người Tấn Triết, Nhan Như Họa, Tề Tư Tư thấy cảnh này thì hoàn toàn bị rung động.
Đây chính là sức mạnh của Tần Ninh.
Có lẽ Tần Ninh đã sớm nghĩ kỹ.
"Kế tiếp là ngươi!"
Tần Ninh chỉ thẳng vào Mạc Thanh Cốc.
Giờ khắc này, Mạc Thanh Cốc không tự chủ mà lui lại.
Đối mặt trực diện với Tần Ninh liệu có giữ được mạng?
Gã không biết!
Nhưng có một điểm không nghi ngờ gì nữa chính là Tần Ninh rất đáng sợ.
Chỉ là không biết Tần Ninh có thể dẫn động mấy lần lôi kiếp.
Chương 1775: Vương gia khác họ? Không hứng thú!
"Hừ!"
Mạc Thanh Cốc hừ một tiếng, lấy can đảm nói: "Sấm chớp chính là do thiên địa sinh ra, từ trước đến nay luôn bá đạo, ngươi dẫn động sấm sét thì chắc chắn sẽ làm bản thân bị thương!"
"Ta lại muốn nhìn xem ngươi có thể dẫn động mấy lần".
Tần Ninh nghe vậy thì mỉm cười.
"Vậy phải xem ngươi có bao nhiêu cái mạng để thử đã!"
Vào giờ phút này, Tần Ninh lù lù bất động.
Mạc Thanh Cốc đứng tại chỗ, do dự không tiến.
"Các ngươi lên đi!"
Mạc Thanh Cốc vung tay lên, mấy tên cường giả Thiên Thánh tứ phẩm, ngũ phẩm, lục phẩm bị Mạc Thanh Cốc chỉ trúng.
Những người kia tái mặt, bước chân lảo đảo, nhăn nhó lên trước.
Vừa rồi Xảo Vân đã mất mạng dưới trụ sét kia, bọn họ còn chưa đến thất phẩm đâu.
Thiên Thánh thất phẩm, đã là cảnh giới Thiên Thánh cấp cao rồi. Trong thánh quốc Đại Tề, Thiên Thánh cấp cao tuyệt đối là cường giả.
“Đi nhanh lên!"
Mạc Thanh Cốc quát: "Muốn chống lại mệnh lệnh hay sao?"
Vào giờ phút này, bọn họ căn bản không dám không đi lên.
Bốn năm người lúc này xếp thành hình quạt, đứng cách Tần Ninh trăm mét, cẩn thận từng li từng tí.
"Tướng quân của các ngươi còn sợ, để các ngươi đi tìm cái chết mà các ngươi cũng nghe theo à".
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Thôi được, vị tướng quân này của các ngươi cho rằng ta chỉ có thể thi triển một lần, vậy thì cho gã nhìn xem rốt cuộc ta có thể thi triển mấy lần!"
Vào giờ phút này, Tần Ninh bắt đầu ngưng tụ sấm sét ở giữa hai tay.
Sấm sét này là do hắn dung hợp từ sức mạnh sấm sét của Bát Dực Liệt Dương Giao mà thành.
Đây là kíp nổ.
Kíp nổ dẫn ra Cửu Thiên Thánh Lôi.
"Lôi kiếm!"
Tần Ninh khẽ quát, thánh lực trong tay hội tụ sức mạnh sấm sét ngưng tụ thành một thanh kiếm.
Kiếm dài hơn ba thước, là được ngưng tụ từ thánh lực cùng lôi lực.
Nhưng lúc này lại tạo ra một cảm giác hồi hộp từ tận đáy lòng.
Mấy tên võ giả Thiên Thánh đều cảnh giác vạn phần, thi triển tuyệt học chuẩn bị tùy thời xuất thủ.
"Đi chết đi!"
Nhìn mấy người này, Tần Ninh quét ngang lôi kiếm.
Lôi kiếm ban đầu chỉ dài hơn ba thước.
Nhưng khi lôi kiếm bộc phát ra thì lập tức mở rộng mấy lần, càn quét mà ra, chém về phía một người trong đó.
Tên cao thủ Thiên Thánh tứ phẩm kia lập tức thi triển thánh lực, hóa thành một tấm giáp bao trùm trước người mình.
Nhưng đã có tiếng phập vang lên, tấm giáp lúc này vỡ vụn.
Lôi kiếm trực tiếp phá vỡ tấm giáp, tiện thể chém luôn tên cao thủ Thiên Thánh tứ phẩm kia.
Giờ khắc này, Tần Ninh không chỉ bộc phát sức mạnh bản thân mà còn dung hợp cả thánh lôi từ đường chân trời.
Bốn lạng đẩy ngàn cân!
Lấy bản thân làm vật dẫn, dẫn động sấm sét thiên địa.
Chỉ cần hơi bất cẩn thì hắn sẽ có thể bị sấm sét nổ chết.
Nhưng hắn sẽ không bất cẩn.
Về vấn đề khống chế sức mạnh thì Tần Ninh tự tin vô cùng.
Mà giờ khắc này, mấy người còn lại đều tái mét mặt mày.
Một vị Thiên Thánh thất phẩm trực tiếp bị nổ banh xác, không còn sót lại chút xương thịt nào.
Hiện tại thêm một vị Thiên Thánh tứ phẩm bị kiếm chém làm đôi.
Giống như dao thái rau cải vậy.
Đây còn là người sao?
Giờ khắc này, đám người nhìn về phía Tần Ninh với ánh mắt sững sờ.
Mấy người còn lại đã bị dọa sợ
Tần Ninh liếc những người khác, thản nhiên nói: "Hôm nay ta tới chỉ vì hai cha con Tề Hồn và Tề Ngọc Phong, cùng với thập hoàng tử Tề Hạo Vũ, những kẻ không liên quan có thể rời khỏi đây, ta sẽ mặc kệ. Nhưng kẻ nào còn tiếp tục phản kháng thì cũng đừng trách ta vô tình..."
Vào giờ phút này, Tần Ninh lạnh lùng vô cùng.
Mấy vị kia Thiên Thánh kia bắt đầu run rẩy.
Làm sao bây giờ?
Tiếp tục không?
Mạc Thanh Cốc gầm nhẹ: "Ngươi muốn chết đúng không".
Châm ngòi lòng người!
Tần Ninh đáng chết.
Một tiếng nổ ầm lúc này vang lên.
Mạc Thanh Cốc sải bước ra, đằng đằng sát khí.
"Là ngươi muốn chết đấy chứ".
Tần Ninh giờ phút này lại nắm chặt tay rồi lập tức buông ra.
"Đoạt Phách Lôi Quyết - Lôi Hải".
Sau đó, sấm sét ngưng tụ thành một mảnh, tràn ngập người Tần Ninh.
Mà lúc này, sấm sét lại tiếp tục hội tụ trên không trung.
Oanh...
Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Dường như dưới chân Tần Ninh đã ngưng tụ thành một biển sấm sét.
Mà biển sấm sét này ngưng tụ từ sấm sét thiên địa, có một loại khí tức hủy diệt khủng bố.
"Xông lên!"
Sấm sét gào thét giống như hóa thân thành cự long, vọt thẳng ra.
Mạc Thanh Cốc hội tụ thánh lực, hóa thành một con cự thú hung mãnh nhào lên phía trước.
Nhưng chỉ sau một khắc, khí tức kinh khủng kia đã trở nên tán loạn.
Ầm ầm...
Mọi thứ ở trước mặt Mạc Thanh Cốc đã tan thành mây khói, Lôi Long quấn lấy, trực tiếp xé rách thân thể Mạc Thanh Cốc thành từng mảnh một.
Tiếng hét thảm thiết vang lên không dứt.
"Cảm giác thế nào?"
Tần Ninh thản nhiên nói.
Nhưng thứ đáp lại hắn chỉ có tiếng hét thảm nhỏ dần của Mạc Thanh Cốc kia.
Giờ khắc này, Tề Ngọc Phong trở nên sợ hãi.
Tần Ninh là quái vật gì?
Cái tên này ở đâu chui ra đây?
Hơn nữa tại sao lại xen vào chuyện của Tề Tư Tư cùng Tề Bác chứ.
Vào giờ phút này, Tề Ngọc Phong nhìn Tần Ninh, giọng nói trở nên khách khí không ít: "Tần Ninh công tử, đây là chuyện nội bộ của thánh quốc Đại Tề chúng ta".
"Tề Khánh vương gia bỏ mình, dòng dõi Khánh Vương đã không có khả năng xoay chuyển tình thế, Tần công tử cần gì trợ giúp bọn họ?"
"Nếu Tần công tử chịu gia nhập vào Hồn Vương phủ chúng ta hoặc là đầu quân cho thất hoàng tử thì chắc chắn sẽ có tiền đồ cực rộng lớn".
"Nói không chừng tương lai còn có thể trở thành một vị vương gia khác họ đấy!”
Hiện giờ, trong thập đại vương gia của thánh quốc Đại Tề thì chỉ có Diệp Quân Uy là một vị vương gia khác họ, đây là một vinh hạnh đặc biệt.
Tần Ninh nghe vậy thì cười đáp: "Vương gia khác họ? Không hứng thú!"
"Các ngươi cho ta làm Thánh Chủ của thánh quốc Đại Tề thì ta cũng không hứng thú".
"Láo xược!"
Nghe được lời này của Tần Ninh, tên thập hoàng tử kia quát lên: "Cái loại dân đen như ngươi mà cũng đòi làm Thánh Chủ? Nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế thì có tru di cửu tộc ngươi cũng không nặng!"
Nghe đến lời này, Tần Ninh chỉ cười nhạt, chẳng buồn quan tâm.
"Tru di cửu tộc ta?"
"Ngươi xứng sao?"
Tần Ninh hừ một tiếng, vô số sấm sét trong cơ thể ngưng tụ thành điểm, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Mà lúc này, sấm sét trên trời cũng đã giáng xuống.
Tiếng ầm ầm vang lên, lấy Tần Ninh làm trung tâm, mặt đất dưới chân khuếch tán ra mấy chục dặm, tất cả đều biến thành biển sấm sét.
Tần Ninh nhìn về phía đám đông, lạnh nhạt nói: "Hiện tại mà rời khỏi đây, ta tha các ngươi một mạng!"
"Không đi thì chắc chắn phải chết!"
Tần Ninh đưa ra tối hậu thư.
Không đi thì chịu chết đi.
Đám võ giả đứng bên cạnh Tề Ngọc Phong cùng thập hoàng tử đều mang vẻ mặt khó coi.
Có đi hay không?
Nếu đi, có khả năng sau này sẽ bị Hồn Vương gia tính sổ.
Nhưng nếu không đi thì có thể sẽ chết.
"Cùng tiến lên giết kẻ này".
Tề Ngọc Phong hừ nói.
Thập hoàng tử này đúng là ngu ngốc.
Tề Ngọc Phong thầm mắng.
Đã lúc nào rồi mà còn còn khích tướng Tần Ninh, đây không phải là muốn chết sao?
Khi Tề Ngọc Phong ra lệnh, các võ giả cũng lần lượt giết ra.
Dù sao thì nhóm Thiên Thánh này cũng là võ giả tinh nhuệ và trọng tâm của Hồn Vương phủ.
Có Tề Ngọc Phong ở đây, phần lớn đều lựa chọn không đi.
Tần Ninh thấy cảnh này, ánh mắt lạnh lùng.
"Đây là do chính các ngươi lựa chọn!"
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
Bình luận facebook