• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1691-1695

Chương 1691: Vân Sương Nhi khiêu chiến Thương Nguyệt Dung

Cho dù Khâu Tử Kiêu có tính tình tương đối tốt mà lúc này cũng nhịn không được ý nghĩ muốn đánh cho Thạch Cảm Đương một trận.

Giờ khắc này, Khâu Tử Kiêu phóng ra thánh lực trong cơ thể.

Một tiếng ầm ầm vang lên.

Phía sau thân thể Khâu Tử Kiêu có một con thánh hạc như ẩn như hiện.

Thạch Cảm Đương thấy cảnh này lại lộ ra một vẻ mặt trầm tư.

Tần Ninh thấy cảnh này, lại thầm nói: "Giả bộ cái gì không biết..."

Vân Sương Nhi ở bên thì thốt lên: "Chắc đang nghĩ xem có cách nào để đánh bại Khâu Tử Kiêu!"

Tần Ninh lắc đầu nói: "Ta chỉ cho nó tu hành mỗi Băng Sơn Thánh Quyền, tổng cộng là bốn thức, nó lại còn phải nghĩ xem có cách nào đánh bại Khâu Tử Kiêu?"

Vân Sương Nhi hơi sững sờ.

Chỉ có bốn thức! Thế Thạch Cảm Đương... đang suy nghĩ cái gì vậy?

Tiếng leng keng lúc này vang lên, thánh hạc sau lưng Khâu Tử Kiêu thể hiện ra một khí thế mạnh mẽ.

Bá... Trong chốc lát, Khâu Tử Kiêu bắn vọt ra như một viên đạn.

Thạch Cảm Đương thấy thế thì lại nhếch miệng cười một tiếng.

"Băng Địa Quyền!"

Hắn ta đấm ra một quyền, mặt đất xuất hiện từng đường rách, mặt đất phía trước Thạch Cảm Đương phảng phất như bị tách ngang ra.

Tốc độ của Khâu Tử Kiêu giảm xuống một nửa.

Nhưng thánh hạc thì vẫn xung phong ra ngoài.

"Thiên Hạc Thánh Linh Quyết!"

"Hạc Nộ Trùng Thiên!"

Một tiếng quát vang lên, thánh hạc bộc phát ra, tấn công Thạch Cảm Đương.

Mà mặt đất trước mặt Thạch Cảm Đương vỡ ra, một vết nứt xuất hiện, một đống đá vụn tụ tập thành quyền.

Ngay sau đó, một quyền kia hóa thành hai quyền, ba quyền... Không bao lâu thì phủ kín trước mặt Thạch Cảm Đương.

Bành... Tiếng nổ trầm thấp vang lên.

Thiên Hạc xung kích về phía cự quyền.

Thiên Hạc bị ngăn cản, cự quyền cũng không ngừng sụp đổ.

Tiếng bùm bùm không ngừng vang lên, sắc mặt Khâu Tử Kiêu giờ khắc này cũng càng thêm khó coi.

Hai người hiển nhiên là đang so xem ai có thể tiếp tục chống đỡ.

Nhưng trước mắt thì ai cũng không dễ chịu.

"Băng Thiên Quyền!"

Thạch Cảm Đương giờ phút này rít lên một tiếng.

"Thiên Hạc Phục Địa!"

Khâu Tử Kiêu cũng bộc phát toàn lực.

Thánh lực càn quét khắp võ trường.

Khí bộc phát lan tỏa khắp nơi, khiến người ta cảm thấy cực kỳ mạnh mẽ.

Cứng đối cứng, ai sợ ai!

Oanh... võ trường tràn ngập thánh lực.

Khí thế bá đạo dồn dập.

Mà cho tới giờ khắc này, đám người mới cảm giác được sự mạnh mẽ của Thạch Cảm Đương.

Mấy trận trước cái tên này toàn gặp những đệ tử có thực lực không mạnh.

Nhưng bây giờ lại giao thủ với Khâu Tử Kiêu.

Ba trận chiến ba ngày qua của Khâu Tử Kiêu đều là uy phong lẫm liệt.

Nhưng Thạch Cảm Đương lại không hề rơi vào thế hạ phong khi đấu với Khâu Tử Kiêu.

Tần Ninh giờ khắc này vẫn giữ thần sắc bình tĩnh.

"Tần Ninh, chàng nghĩ Thạch Cảm Đương có thể thắng không?"

Vân Sương Nhi tò mò hỏi.

"Yên tâm, không thành vấn đề".

Tần Ninh giờ phút này chỉ cười nói: "Thạch Đầu có thực lực mạnh hơn Khâu Tử Kiêu nhiều".

"Ừm!"

Bên trong võ trường tràn trề thánh lực.

Thạch Cảm Đương là người khiêu chiến, hạ quyết tâm mạnh mẽ đâm tới chính là muốn nói cho Khâu Tử Kiêu biết, so về thực lực cứng, Thạch Cảm Đương hắn đương nhiên mạnh hơn Khâu Tử Kiêu.

Một tiếng ầm vang bộc phát ra, cường thịnh khí lãng, bài xích đến hai bên.

"Băng Thần Quyền!"

"Thiên Hạc Chấn Thiên Địa!"

Hai tiếng hét lớn vang lên, sau một khắc, hai người tiếp tục hiện diện, va chạm mạnh mẽ.

Oanh... Giờ khắc này bên trong võ trường bên trong là ánh sáng dao động mạnh mẽ trong thánh trận đang cực lực hấp thụ lực bộc phát khủng bố kia.

Hai bóng người giờ phút này va chạm đến cùng một chỗ.

Một tiếng ầm vang lên.

Tiếng nổ thật lâu sau không tiêu tan.

Giống như tiếng nổ này sẽ kéo dài mãi.

Giờ khắc này, mọi người đều mong chờ nhìn về phía võ trường đang sôi trào thánh lực kia.

Ai sẽ thắng đây?

Từ từ, một bóng người xuất hiện, đứng tại chỗ.

Khâu Tử Kiêu!

Mà cùng lúc đó, một bóng người khác xuất hiện ở khu vực cách hắn ta không xa, người này nửa ngồi trên mặt đất.

Thạch Cảm Đương!

Nhìn thế này… có vẻ là Khâu Tử Kiêu thắng?

Nhưng sau một lúc, Thạch Cảm Đương đứng dậy, nhìn Khâu Tử Kiêu, khẽ mỉm cười nói: "Khâu huynh, ta thắng!"

Khâu Tử Kiêu giờ phút này mới mở miệng, phun ra máu tươi, bàn tay che ngực, nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.

Trời... Xung quanh lập tức vang lên tiếng hô khó tin.

Khâu Tử Kiêu thua! Thế mà Thạch Cảm Đương lại thắng.

Giờ khắc này, vô số người đều không dám tin.

Thạch Cảm Đương cười khà khà: "Đã nhường rồi!"

Nói xong, Thạch Cảm Đương quay người đi xuống lôi đài, đến chỗ Tần Ninh thì đắc ý nói: "Sư tôn, không tệ chứ?"

"Tạm được, miễn cưỡng là ổn!"

"Cái gì gọi là miễn cưỡng ổn chứ!"

Thạch Cảm Đương mừng khấp khởi nói: "Con thắng mà".

"Ngươi đúng là đã thắng, thế nhưng ngươi cũng đã bị thương”.

Tần Ninh không mặn không nhạt nói: "Ngươi nếu đã khống chế được toàn bộ bốn thức của Băng Sơn Thánh Quyền thì đã có thể đánh bại hắn ta trong một quyền rồi, ngươi không làm được theo cách tốt nhất mà ta nói".

Thạch Cảm Đương run rẩy cười một tiếng: "Băng Sơn Thánh Quyền này càng tu thì càng thấy rất phức tạp, con mới tu hành mấy tháng, thời gian quá ngắn".

Tần Ninh lần nữa nói: "Ngươi bây giờ là Địa Thánh tam phách, chờ ngươi đạt đến Địa Thánh thất phách thì cứ một mực tu hành thánh quyết này đi. Đến lúc ấy kết hợp với chiến khí trong cơ thể, ngưng tụ Chiến Thể thì chiến khí của ngươi sẽ là do ngươi tu ra, ngươi phải cố gắng nắm chắc!”

"Vâng!"

Giờ khắc này, Vân Sương Nhi bước ra.

"Đi đi!"

"Vâng!"

Vân Sương Nhi đi ra từng bước, mở miệng nói: "Vân Sương Nhi của Đại Nhật sơn khiêu chiến Thương Nguyệt Dung của Thương Long điện!"

Một câu rơi xuống, bốn phía tiếp tục xôn xao.

Đại Nhật sơn muốn làm gì đây?

Thạch Cảm Đương khiêu chiến Khâu Tử Kiêu, thắng, Thạch Cảm Đương giờ đã là hạng hai! Nếu Vân Sương Nhi lại khiêu chiến Thương Nguyệt Dung và thắng thì sẽ chính là hạng bốn.

Đại Nhật định ôm trọn tốp năm sao?

Chẳng lẽ lát nữa Tần Ninh sẽ đi khiêu chiến Hiên Viên Anh sao?

Giờ khắc này, đám người mới cảm thấy chuyện này thú vị.

Ở lần võ đấu Thanh Châu trước, Đại Nhật sơn có vẻ là nội tình không đủ, nhưng lần này... Đại Nhật sơn dường như muốn bộc phát! Thương Nguyệt Dung nghe vậy thì khẽ nhìn Vân Sương Nhi, một bước đi ra.

Mấy ngày nay, đại đa số người, đều so sánh cô ta với Vân Sương Nhi so sánh, đồng thời Vân Sương Nhi cũng biểu hiện không tầm thường trong ba lần giao chiến.

Giờ khắc này, Vân Sương Nhi khiêu chiến, Thương Nguyệt Dung tự nhiên cũng muốn chứng minh bản thân.

Mặc dù cô ta không phải đối thủ của Khâu Tử Kiêu cùng Hiên Viên Anh, nhưng nếu những người khác muốn thắng cô ta thì cũng sẽ đơn giản như vậy!

Giờ khắc này, Thương Nguyệt Dung trang điểm nhẹ, thần sắc lạnh nhạt, khẽ mỉm cười nói: "Mấy ngày nay xem thực lực của cô đúng là không tầm thường, đứng hạng tám đã là không tệ lắm rồi, không muốn khiêu chiến từ từ à? Trực tiếp khiêu chiến ta, nếu như thua... thì sẽ mất cơ hội tiến thêm một bước đấy!"

Vân Sương Nhi lắc đầu nói: "Nếu thất bại thì xếp hạng bao nhiêu cũng chẳng có ý nghĩa gì, thắng cô xong lại đi khiêu chiến Hiên Viên Anh".

Nghe đến lời này, Thương Nguyệt Dung sững sờ.

Địa Thánh nhị phách muốn khiêu chiến Địa Thánh tứ phách?

"Đã như vậy thì ta hiểu rồi!"

Thương Nguyệt Dung khẽ mỉm cười nói: "Thế nhưng điều kiện tiên quyết là... cô phải thắng ta trước đã!"
Chương 1692: Khiêu chiến Hiên Viên Anh

Nói xong, trong tay Thương Nguyệt Dung xuất hiện một cây trường tiên.

Cây trường tiên kia có đường vân màu vàng kim quấn quýt lấy nhau, tuy rối loạn nhưng lại rất có trình tự, hết sức đặc biệt.

Giờ khắc này, Vân Sương Nhi lại mặt không đổi sắc nhìn Thương Nguyệt Dung.

Hai cô gái đứng trên võ trường, chỉ nguyên khí thế cũng khiến cho rất nhiều thanh niên tài tuấn phải mặt đỏ tim đập.

Soạt… Soạt... Hai bóng người gần như xông lên cùng một lúc.

Không ai lên tiếng, cũng không cần phải nói thêm lời gì.

Oanh... Trong nháy mắt, tiếng bạo liệt vang lên.

Hai người bộc phát thánh lực, bức tường thánh trận lóe lên ánh sáng.

Tất cả đều ngẩn người.

Hung ác thật! Cuộc giao đấu nhìn có vẻ như rất bình thản không có gì lạ, nhưng hai người giờ phút này đều đã dốc hết toàn lực.

Một tiếng vụt vang lên, trường tiên trong tay Thương Nguyệt Dung lóe lên ánh sáng, thánh lực lần lượt ngưng tụ ở trên trường tiên, hóa thành từng mũi tên đâm thẳng về phía Vân Sương Nhi.

"Hỗn Độn Thiên Chưởng!"

Một chưởng vỗ ra, từ trên trời giáng xuống.

Vân Sương Nhi trực tiếp tiến đến.

Giờ khắc này, giao chiến của hai cô gái bộc phát, quả thực còn cuồng bạo hơn cả cuộc chiến của Thạch Cảm Đương cùng Khâu Tử Kiêu.

Từng luồng thánh lực nổ tung, võ trường hoàn toàn vỡ vụn.

Nếu không phải có thánh trận che chở thì e là ngọn núi này cũng đã bị hủy luôn rồi.

Thấy cảnh này, mọi người đều sững sờ.

Hai cô gái này quá hung hãn!

"Sư tôn...", Thạch Cảm Đương giờ phút này nhìn Tần Ninh, suy nghĩ xuất thần nói: "Sư nương... hung tàn đến vậy ư..."

Tần Ninh cười nói: "Ta đã nói rồi mà, Hỗn Độn Thể có uy lực không tầm thường".

Thạch Cảm Đương giờ phút này gật đầu.

Một lần nữa gặp lại Vân Sương Nhi, hắn ta cũng chưa từng thấy Vân Sương Nhi thi triển toàn lực thì sẽ đến mức này.

Hôm nay coi như được chứng kiến.

Quá mạnh! Giờ khắc này, mọi người đều nhìn về phía võ trường.

Hai người đang giao thủ với toàn bộ sức lực, không kiêng dè một cái gì cả.

Tần Ninh cũng nhìn chằm chằm so tài ở võ trường, ghi nhớ lại cách chiến đấu của Vân Sương Nhi, chỗ nào còn thiếu sót thì để sau này nhắc nhở Vân Sương Nhi.

Oanh... Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Hai bóng hình xinh đẹp tách ra.

Chỉ là giờ phút này hai người đều thở hồng hộc, nhìn cũng không nhẹ nhõm.

"Cô còn mạnh hơn ta tưởng đấy!"

Thương Nguyệt Dung từ từ nói.

"Cô cũng thế".

Vân Sương Nhi giờ phút này hơi nâng bàn tay lên, thản nhiên nói: "Nhưng kết quả vẫn là cô thua!"

Nói xong, Vân Sương Nhi tiếp tục đánh ra một chưởng.

Tiếng nổ vang lên.

Vân Sương Nhi phóng ra sức mạnh từ trong cơ thể.

Bàn tay kia ẩn chứa một loại sức mạnh đặc biệt.

Cổ xưa! Bá đạo! Tang thương!

"Hỗn Độn Nguyên Sinh Quyết!"

"Hỗn Độn Phá".

Một câu rơi xuống, một chưởng đánh ra.

Một tiếng ầm ầm vang lên.

Mặt đất nổ tung.

Một chưởng được nháy mắt ngưng tụ mà ra, phóng tới Thương Nguyệt Dung.

Thương Nguyệt Dung tái mặt, lập tức rút lui.

Oanh... Trường tiên rút ra, đập ra trước người.

Tiếng nổ vang lên, Thương Nguyệt Dung tiếp tục phải rút lui.

Nhưng Vân Sương Nhi đã đánh tới.

Trong tay xuất hiện một cây cung và một mũi tên

Cũng không phải cung tên thực sự.

Mà là cung tên ngưng tụ từ sức mạnh đặc biệt kia.

Soạt... Trong nháy mắt, cô ấy nhặt cung cài tên, mũi tên phá không mà ra.

Thương Nguyệt Dung giờ phút này tay cầm trường tiên xoay tròn, bọc lại mũi tên.

"Phá!"

Thương Nguyệt Dung khẽ quát một tiếng, xoắn cho trường tiên co vào.

Nhưng mũi tên kia lại không chút tổn hại mà bành trướng ra trong nháy mắt, phá vỡ lực trói của trường tiên.

Một tiếng ầm ầm vang lên.

Mũi tên xuyên qua trường tiên, xông thẳng tới trước mặt Thương Nguyệt Dung.

Gương mặt xinh đẹp của Thương Nguyệt Dung lộ ra vẻ hoảng hốt, vội vung tay lên, một tấm khiên lớn chừng bàn tay đón gió căng phồng lên ba mét, vắt ngang trước người.

Keng... Mũi tên đâm vào tấm khiên kia, tạo ra tiếng ma sát leng keng.

Lực phản lại khiến cho gương mặt xinh đẹp của Thương Nguyệt Dung trắng bệch, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.

Trong chớp nhoáng này, khí tức của Thương Nguyệt Dung trở nên uể oải.

Vân Sương Nhi đứng yên tại chỗ, tuyệt không đuổi theo.

"Tiếp tục không?"

Vân Sương Nhi lạnh nhạt nói.

Thương Nguyệt Dung vừa định mở miệng, máu tươi lại tiếp tục phun ra.

Tiếp tục... là không thể!

Mũi tên này cách xa tấm khiên nhưng vẫn khiến cho ngũ tạng lục phủ của cô ta bị thương.

Nếu cứ tiếp tục, cho dù không có mũi tên này thì Vân Sương Nhi vẫn có thể thắng cô ta! Thua! Địa Thánh tam phách cứ như thế thua trong tay một vị Địa Thánh nhị phách.

Thương Nguyệt Dung trong lúc nhất thời chưa thể tiếp thu được.

Vân Sương Nhi lại bước ra quay về chỗ cũ.

"Khiêu chiến thắng lợi!"

Thật lâu sau, Khâu Sóc mới tuyên bố: "Vân Sương Nhi của Đại Nhật sơn thay thế vị trí của Thương Nguyệt Dung!"

Trước mắt.

Hạng nhất là Hiên Viên Anh.

Hạng hai là Thạch Cảm Đương.

Hạng ba là Khâu Tử Kiêu.

Hạng bốn là Vân Sương Nhi.

Hạng năm là Thương Nguyệt Dung.

Hạng sáu là Tần Ninh!

Vân Sương Nhi cùng Thạch Cảm Đương mạnh mẽ sáp nhập, làm cho xếp hạng thay đổi không ít.

Giờ khắc này, mọi người đều nhìn ra chỗ đệ tử của Đại Nhật sơn.

Đại Nhật sơn chiếm ba trong số tốp sáu người đứng đầu! Đây là chuyện gần như không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng nó cũng đã xảy ra.

Trong lúc nhất thời, sơn cốc tràn ngập tiếng nghị luận ầm ĩ.

Nụ cười trên mặt Dương Nhất sơn chủ vẫn chưa hề tắt.

Lần này, Đại Nhật sơn thật sự đã tăng thể diện! Thạch Cảm Đương! Vân Sương Nhi! Tần Ninh! Lại thêm Dương Minh Sinh cùng Dương Tam Tuần, cùng với Hứa Hoảng, Lục Minh Nguyệt cũng trong bảng.

Bảy người lên bảng! Tiếp theo đây, thanh danh của Đại Nhật sơn sẽ càng thêm vang dội.

Giờ khắc này, Thạch Cảm Đương kích động vô cùng.

"Sư tôn, được khiêu chiến Hiên Viên Anh chưa ạ?"

Thạch Cảm Đương nhếch miệng cười nói.

"Ừm".

Tần Ninh gật đầu, nói: "Cẩn thận một chút, kẻ này Địa Thánh tứ phách, tam phách cùng tứ phách là một nút thắt, chênh lệch cực lớn".

"Hơn nữa ta vẫn chưa nhìn thấu thân phận của kẻ này".

"Vâng!"

Thạch Cảm Đương giờ phút này kích động, leo lên võ trường tàn tạ.

Giờ khắc này, ánh mắt mọi người lần nữa bị hấp dẫn.

Thạch Cảm Đương lại lên sân khấu.

Đánh bại Khâu Tử Kiêu, Thạch Cảm Đương đã là hạng hai của Thanh Long Bảng rồi.

Lần này lại đến là muốn làm cái gì?

Muốn hạng nhất sao?

Giờ khắc này, mọi người đều sinh lòng hiếu kì.

Thạch Cảm Đương chỉ có vẻ mặt tươi cười.

"Thạch Cảm Đương của Đại Nhật sơn!"

"Khiêu chiến Hiên Viên Anh của Hiên Viên thánh địa".

Một câu rơi xuống, mọi người xôn xao.

Thạch Cảm Đương thật sự khiêu chiến Hiên Viên Anh.

Hiên Viên Anh hạng nhất lần trước, lần này vẫn hạng nhất!

Giờ khắc này, mọi người đều kinh ngạc vô cùng.

Hiên Viên Anh đã chứng minh được sự mạnh mẽ của mình từ cuộc chiến Thanh Long Bảng lần trước.

Mà lần này, Hiên Viên Anh cũng đã dựa vào thực lực mà liên tục chứng minh hắn ta danh xứng với thực.

Nhưng bây giờ, Thạch Cảm Đương muốn khiêu chiến Hiên Viên Anh.

Chỉ là, không bao lâu, mọi người cũng reo hò mong đợi.

Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi và Tần Ninh cho đến bây giờ còn chưa xuất thủ đúng là đều có cơ hội khiêu chiến Hiên Viên Anh.

Giờ khắc này, Hiên Viên Anh đứng dậy, từ từ nói: "Hiên Viên Anh của Hiên Viên thánh địa ứng chiến!"

Một câu rơi xuống, tiếng hô hoán cũng vang lên triệt để.
Chương 1693: Ta là Thạch Cảm Đương

Thật sự chuẩn bị đánh nhau rồi! Thạch Cảm Đương! Hiên Viên Anh! Hai thiên kiêu cái thế lúc này thật sự chuẩn bị đánh nhau! Giờ khắc này, sơn cốc xôn xao bàn tán.

Mọi người đều thấy mong chờ.

Cuộc so tài thế này đúng là hiếm thấy.

Một bên là ngôi sao mới nổi.

Một bên là thiên kiêu uy tín lâu năm.

Nếu đánh nhau thì sẽ đặc sắc đế mức nào chứ?

Hai người đứng vững trong võ trường.

Hiên Viên Anh nhìn Thạch Cảm Đương, khẽ mỉm cười nói: "Ta còn tưởng rằng Tần Ninh sẽ xuất chiến khiêu chiến ta cơ chứ..."

Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: "Khiêu chiến ngươi thì cần gì sư tôn ta xuất thủ, ta đến là được".

Lời này vừa nói ra, Hiên Viên Anh hơi sững sờ.

Thạch Cảm Đương... thật là cuồng vọng! Không cần Tần Ninh xuất thủ?

"Thật sao?"

Hiên Viên Anh cười nhạt nói: "Đã như vậy thì ngươi cũng phải cẩn thận một chút, đừng có chết!"

"Không sao".

Thạch Cảm Đương nắm chặt hai tay, cười nói: "Tới đi".

"Hừ!"

Hiên Viên Anh sắc mặt lạnh lẽo, nắm chặt hai tay, bộc phát ra khí thế cuồng bạo.

Một tiếng nổ ầm vang lên.

"Băng Sơn Quyền!"

Thạch Cảm Đương ném ra một quyền, vẫn là kiểu mạnh mẽ thẳng tiến không lùi.

Hiên Viên Anh thì nở một nụ cười lạnh lùng, cũng vung ra một quyền.

"Tàn Nguyệt Quyền!"

Hai quyền va nhau, vang lên tiếng va chạm.

Oanh... Hai quyền ấn đụng độ.

Hai người cũng vừa chạm vào thì lập tức tách ra.

Giờ khắc này, ai cũng cảm giác được lực bộc phát và sức mạnh của hai người mạnh mẽ cỡ nào.

"Lại đến, Băng Địa Quyền!"

Thạch Cảm Đương đang lui lại thì đột nhiên xông ra, tiếng nổ vang lên, quyền phong gào thét, ngưng tụ sức mạnh.

Giờ khắc này, tiếng nổ càng thêm vang dội.

Mặt đất vỡ vụn lại tiếp tục rung động.

Hiên Viên Anh giờ phút này trở nên cẩn thận, sải bước ra, bùng nổ sức mạnh.

Tiếng ầm ầm vang lên.

Khí tức cuồng bạo đó mang theo sự áp bách khiến lòng người run sợ.

"Tàn Nguyệt Thánh Thiên Chỉ!"

Một chỉ ấn trực tiếp điểm xuống.

Nắm đấm cùng chỉ ấn va chạm, đất đá bay tán loạn.

Từng luồng khí tức bá đạo hiện ra làm cho lòng người chập chờn.

"Khốn kiếp!"

Hiên Viên Anh giờ phút này khẽ quát lên, sắc mặt mang theo vài phần lạnh lùng.

Khi chỉ ấn cùng quyền phong giao thoa, Thạch Cảm Đương lần nữa bộc phát ra sóng khí mạnh mẽ. Thạch Cảm Đương này cũng không dễ đối phó như vậy.

Một tiếng ầm ầm vang lên, khí tức mang theo một cảm giác áp bách mạnh mẽ.

Cảnh giới Địa Thánh tam phách của Thạch Cảm Đương cực kỳ vững chắc, sức mạnh trong cơ thể cũng vô cùng bá đạo, là thẳng tiến không lùi.

So với Khâu Tử Kiêu thì đúng là mạnh không chỉ một chút.

"Băng Thiên Quyền!"

Giờ khắc này, Thạch Cảm Đương rít lên một tiếng.

Trên bầu trời có một quyền ảnh trực tiếp nện xuống.

Quan tâm đếch gì Địa Thánh tứ phách, dù sao cứ đem hết toàn lực đánh ra là xong.

Thạch Cảm Đương giờ khắc này chỉ có một suy nghĩ như thế.

Một quyền trực tiếp đập xuống, để xem Hiên Viên Anh có thể chống cự lại hay không.

Bành… Một tiếng nổ trực tiếp vang lên.

Hiên Viên Anh đưa hai tay vắt ngang trước người.

Quyền kình kia rơi xuống.

Hiên Viên Anh lập tức tái mặt, vội vàng rút lui.

Một khí thế bá đạo chui vào trong cơ thể.

Thần sắc của Hiên Viên Anh mang theo vài phần lạnh lùng.

"Ngươi..."

"Ta làm sao?"

Thạch Cảm Đương cười khà khà: "Mau chóng thể hiện ra thực lực chân chính đi, nếu không ngươi sẽ không chịu nổi một quyền tiếp theo của ta đâu".

Nghe đến lời này, Hiên Viên Anh lại cười nhạo một tiếng: "Không chịu nổi? Ngươi cho rằng ngươi là ai?"

"Ta là Thạch Cảm Đương!"

Thạch Cảm Đương hét lên.

Quyền mang tiếp tục ngưng tụ.

"Băng Thần Quyền!"

Một quyền bộc phát.

Giờ khắc này, Thạch Cảm Đương cả người phảng phất đều bị quyền phong vô tận bao phủ.

Làn sóng dao động khủng bố kia càn quét từng đợt, tạo cho người ta một loại cảm giác cực kì bá đạo mà siêu phàm.

Phảng phất như Thạch Cảm Đương biến thân mình thành quyền.

Sắc mặt Hiên Viên Anh giờ phút này phát lạnh.

"Tàn Nguyệt, Thiên Chi Ấn!"

Một câu hét lên, hai tay nắm chặt, trong nháy mắt triển khai, giữa hai tay là vô số ấn ký bay ra.

Tiếng vụt vụt vang lên.

Lực bộc phát như xâm nhập vào lòng người.

Một ấn ký trong nháy mắt phủ vào người Thạch Cảm Đương.

Nhưng Thạch Cảm Đương lại không né tránh.

Tránh cái gì?

Sao phải tránh?

Thạch Cảm Đương nhếch miệng cười một tiếng, tiếp tục vung ra một quyền.

Cả người hắn ta chính là một quyền thuật.

Ấn ký kia bị Thạch Cảm Đương đánh chính diện.

Tiếng bộc phát đột nhiên vang lên.

Khí thế mạnh mẽ phóng ra.

Khi ấn ký phủ xuống, Thạch Cảm Đương hơi chậm lại.

Nhưng dần dần.

Tốc độ của Thạch Cảm Đương lại tiếp tục tăng tốc.

Ấn kia dường như đã không chống đỡ nổi nữa.

Một tiếng bịch vang lên.

Ấn ký vỡ vụn ra.

Một tiếng ầm vang vang lên, khí tức bá đạo truyền tới không ngừng.

Thạch Cảm Đương bay thẳng ra chỗ Hiên Viên Anh.

Một quyền, bịch một tiếng, trực tiếp nện vào hai gò má tuấn tú của Hiên Viên Anh.

Hai cái răng trắng bay ra.

Sau một khắc, toàn trường xôn xao.

Thạch Cảm Đương giờ phút này dừng lại, nhếch miệng cười nói: "Ngươi cho rằng ngươi là ai?"

Giờ khắc này, Hiên Viên Anh ầm ầm nện vào bức tường thánh trận, nửa bên mặt tràn ngập máu ứ đọng.

Ánh mắt nhìn về phía Thạch Cảm Đương đã mang theo một vòng sát cơ.

"Ngươi đang tìm cái chết!"

Hiên Viên Anh quát lạnh nói.

"Đừng có nói mãi câu muốn chết muốn chết, có bản lĩnh thì giết ta đi".

Thạch Cảm Đương cười nói: "Nhãi con, ngươi cho rằng mình rất lợi hại phải không?"

Hiên Viên Anh giờ khắc này thần sắc lạnh lùng đáng sợ.

"Đây là ngươi ép ta!"

Hiên Viên Anh dần dần ổn định.

Một khắc sau, một luồng khí tức bá đạo ngang ngược phóng ra từ bên trong cơ thể Hiên Viên Anh.

"Muốn chết, ta cho ngươi toại nguyện!"

Giọng nói lạnh lùng vang lên, Hiên Viên Anh lúc này thần sắc lạnh lùng đáng sợ.

Một khí thế càng mạnh mẽ tràn ngập ra.

"Địa Thánh tứ phách!"

Giờ khắc này, đám người vang lên tiếng hô kinh ngạc.

Hiên Viên Anh, Địa Thánh tứ phách.

Đây là người đến Địa Thánh tứ phách sớm nhất trong đám thiên kiêu cùng thế hệ trong toàn bộ Thanh Châu!

Dương Nhất sơn chủ thấy cảnh này, hừ nói: "Hiên Viên thánh địa bồi dưỡng được một vị Địa Thánh tứ phách, che giấu sâu thật đấy!"

Hiên Viên Thanh Sương lại cười đáp: "Đại Nhật sơn lần này cũng quật khởi kinh người, ba vị thiên kiêu hoành không xuất thế, không phải cũng che giấu rất sâu hay sao?"

Dương Nhất sơn chủ cười nói: "Đại Nhật sơn chúng ta nhiều, cứ ra lần lượt, coi như đến Địa Thánh tứ phách thì ta thấy cũng thay đổi được gì đâu".

Hiên Viên Thanh Sương cũng không nói nhiều.

Mà một bên, Khâu Học Nghị cùng Thương Long Chấn thì chỉ im lặng.

Đại Nhật sơn xuất hiện ba vị thiên kiêu, Hiên Viên Anh của Hiên Viên thánh địa lại là người mạnh nhất thế hệ.

Bọn họ... đúng là không có gì để nói.
Chương 1694: Hiên Viên Anh Địa Thánh tứ phách

Giờ khắc này, Thạch Cảm Đương nhìn thấy khí tức của Hiên Viên Anh thì ánh mắt tràn ngập niềm vui.

"Sư tôn nói không sai chút nào, Địa Thánh tứ phách".

"Nhìn đám người này kinh ngạc kìa, sư tôn ta đã sớm nhìn ra..." Thạch Cảm Đương nội tâm oán thầm.

Hiên Viên Anh nhìn Thạch Cảm Đương với ánh mắt lạnh lùng.

"Ngươi rất tốt, tốt lắm".

"Ép ta phải thi triển ra thực lực Địa Thánh tứ phách, nếu ngươi có thua thì cũng không oan".

"Thua?"

Thạch Cảm Đương ngẩn người nói: "Tại sao ta lại thua? Ngươi muốn ta thua như vậy sao?"

Giờ khắc này, toàn thân Thạch Cảm Đương bốc lên ánh sáng, cười nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không ức hiếp ngươi đâu".

Lúc này, sắc mặt Hiên Viên Anh lạnh lùng đáng sợ.

"Tàn Nguyệt Thánh Phẩm Quyết!"

"Khiếu Nguyệt Tàn Đao Trảm!"

Hắn ta hét lên, một ấn ký lúc này trực tiếp chém xuống.

Một tiếng ầm ầm vang lên.

Ấn ký chém xuống, khí tức bá đạo phóng ra.

Tiếng ầm ầm lần lượt vang lên.

Trong lúc nhất thời, Hiên Viên Anh tạo ra một cảm giác quả thực là mạnh mẽ đến cực hạn.

Giờ khắc này, cho dù là ai cũng đều là nhìn ra, Hiên Viên Anh giờ khắc này đang ngưng tụ được sức mạnh kinh khủng cỡ nào.

Giờ khắc này, ánh mắt Tần Ninh mang theo vài phần bình tĩnh, nhìn Thạch Cảm Đương cùng Hiên Viên Anh giao chiến.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Thạch Cảm Đương sẽ thắng.

Chỉ là giờ phút này, chẳng biết tại sao mà trong lòng của hắn có chút lo lắng.

Oanh... Tiếng bộc phát vang lên.

Thạch Cảm Đương vung ra một quyền.

"Băng Thần Quyền!"

Dùng thân hóa quyền! Quyền phong gào thét, khí tức bạo tạc phun ra.

Tiếng nổ khiến người ta cảm thấy không chân thực.

Giờ khắc này, sắc mặt Hiên Viên Anh lạnh lùng.

Hai người va chạm cái ầm.

Cả hai sau đó cùng lui ra.

Thạch Cảm Đương thấy cảnh này, cười nói: "Tứ phách đúng là mạnh hơn một bậc lớn thật, nhưng cũng không phải là không ứng đối nổi".

"Xem ra, ngươi sắp thua rồi!"

Hiên Viên Anh hừ lạnh một tiếng, không trả lời.

Thạch Cảm Đương cũng không để ý.

Không muốn nhận thua! Vậy thì thôi! Oanh... Một tiếng nổ bộc phát ra.

Trên mặt đất ngưng tụ vô số luồng sức mạnh.

Thạch Cảm Đương lao xuống.

Hiên Viên Anh giờ khắc này bộc phát ra toàn bộ thực lực thì cũng có thể đỡ được đòn công kích của Thạch Cảm Đương.

Nhưng Hiên Viên Anh lại thấy lo lắng.

Đúng là đánh tiếp được! Nhưng không thể hoàn toàn đánh lui được Thạch Cảm Đương.

Thánh quyết của Thạch Cảm Đương đúng là có lực bộc phát kinh người.

Nhưng không xét đến lực bộc phát của thánh quyết mà Thạch Cảm Đương tu luyện, bản thân cái tên này cũng tràn đầy lực bộc phát.

Giao chiến đến lúc này mà thánh lực vẫn khiến người ta cảm thấy tràn trề.

Cái tên khốn này đã làm như thế nào vậy! Giờ khắc này, Hiên Viên Anh kinh ngạc không thôi.

"Thêm một thức Băng Sơn Quyền xem nào!"

Thạch Cảm Đương giờ phút này hét lên.

Băng Sơn Quyền tiếp tục tuôn ra.

Nhưng Băng Sơn Quyền lần này đã hoàn toàn khác biệt.

Cơ thể Thạch Cảm Đương phảng phất như ẩn chứa một loại chiến lực không thể địch nổi, đánh cho Hiên Viên Anh phải lui về bước chân.

Giờ khắc này, Hiên Viên Anh tái mặt.

Sao lại như thế?

Hiên Viên Anh kinh ngạc không thôi.

"Bạo!"

Thạch Cảm Đương giờ phút này đã giết ra.

Oanh... Trong tích tắc, quyền phong gào thét tới thẳng chỗ Hiên Viên Anh.

Hiên Viên Anh lui lại định tránh thoát.

Nhưng lại tránh không thoát.

Một tiếng ầm ầm vang lên.

Tiếng bộc phát vang lên.

Ầm... Tiếng nổ tung vang lên! Hiên Viên Anh trở nên lạnh lùng thêm vài phần.

Khóe miệng đã rỉ ra một chút máu tươi.

Hắn ta đã cản được một quyền này! Nhưng cũng đã bị thương…

Giờ khắc này, mọi người đều nhìn thấy Hiên Viên Anh đang gặp khó khăn.

Thạch Cảm Đương càng đánh càng hăng, cho tới bây giờ đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong! Dù cho Hiên Viên Phong đã là Địa Thánh tứ phách, nhưng đối mặt Thạch Cảm Đương thì vẫn phải lui về liên tục.

Mặc dù khó tin nhưng đây chính là sự thật.

Giờ khắc này, Thạch Cảm Đương nhìn Hiên Viên Anh, nhếch miệng cười nói: "Kinh ngạc không?"

"Lại thêm một quyền nhé!"

"Băng Địa Quyền!"

Một quyền bộc phát, luồng khí thế đặc biệt kia tiếp tục được ngưng tụ.

Vân Sương Nhi thấy cảnh này, như nghĩ đến cái gì, kinh ngạc nói: "Chiến khí!"

"Ừm!"

Tần Ninh gật đầu nói: "Bình thường thì thể chất của mỗi võ giả đều ẩn chứa sự khác biệt, như là Hỗn Độn Thể của nàng có thể ngưng tụ hỗn độn khí, một số võ giả là chiến thể trời sinh, ngưng tụ chiến khí, lúc giao chiến thì phóng thích chiến khí, khí thế cùng uy lực đều sẽ tăng lên mấy lần!"

"Chiến khí của Thạch Đầu là chính mình ngưng tụ mà ra".

"Năm đó ta bảo nó rằng, nó là Chiến Thần trời sinh, nó cũng tin tưởng vững chắc điểm này, kết quả... Thế mà lại ngưng tụ chiến khí, thật không thể tin nổi".

Vân Sương Nhi hé miệng cười nói: "Đây có tính là chàng đang gạt đồ đệ mình không?"

Tần Ninh cười nói: "Đành chịu thôi, nhóc này thiên phú không tốt, đầu óc hơi ngờ nghệch, ta nói cái gì thì nó tin là thế".

"Ta vẫn luôn nói rằng thiên tài chia hai loại, một loại là do thiên phú còn một loại là nhờ cố gắng".

"Nhưng trên thực tế, có đôi khi thiên tài dạng cố gắng còn đi được xa hơn cả thiên tài dạng thiên phú”.

"Ta ngày xưa quen một người tầm thường thôi, nhưng có lẽ là vì áp lực quá lớn nên không thể không cố gắng tiến lên, kết quả là đã trở thành một vị Thần Đế xuất sắc!"

Nghe đến lời này, Vân Sương Nhi cũng kinh ngạc vô cùng.

Dần dần, Vân Sương Nhi lần nữa nói: "Thạch Cảm Đương coi chàng là tín ngưỡng của mình, chàng nói gì hắn ta đều tin, có lẽ... đây chính là kỳ tích!"

Phàm thể ngưng tụ chiến khí, tương lai có lẽ có thể tu thành chiến thể! Điểm này đúng là khiến người thổn thức.

Mà Tần Ninh cũng hiểu.

Tu hành đến trình độ như của Thạch Cảm Đương hiện tại thì có thể nói tốc độ tăng cảnh giới của hắn ta không nhanh.

Lần này cũng nhờ có hồn phách lực của một vị Thánh Vương bị giam cầm ở trong hồn hải của Thạch Cảm Đương nên mới dựa vào kỳ ngộ này để giúp Thạch Cảm Đương đi tới cảnh giới Địa Thánh tam phách.

Nhưng sự kiên trì của Thạch Cảm Đương từ trước cho đến nay mới là điều biến hắn ta trở thành một cường giả.

Đây cũng là điểm mà Tần Ninh thương yêu Thạch Cảm Đương nhất.

Tuy nói thường ngày Thạch Cảm Đương luôn nhăn nhở và bị hắn đánh đòn, nhưng trong lòng hắn thì… không ai có thể thay thế được nhóc đồ đệ này.

Oanh... Giờ khắc này, một tiếng nổ vang lên.

Ngay sau đó là một loạt tiếng bạo liệt.

Hiên Viên Anh kia tái mét mặt mày, rút lui về sau, sức mạnh toàn thân giống như đã không còn đủ để duy trì phòng ngự của mình.

Thạch Cảm Đương nhếch môi cười một tiếng.

"Vẫn chưa chịu nhận thua à?"

Thạch Cảm Đương nói tiếp.

"Muốn ta nhận thua? Ngươi đủ tư cách chắc?"

Hiên Viên Anh khẽ nói.

"Không đủ?"

Thạch Cảm Đương giờ khắc này khẽ nói: "Một quyền giải quyết ngươi!"

Một câu rơi xuống, Thạch Cảm Đương lại ném ra một quyền.

Xung quanh quyền phong được tăng thêm chiến khí, giống như một thanh kiếm không gì không phá nổi, trực tiếp tấn công Hiên Viên Anh.

Băng Thần Quyền! Xuất hiện lần nữa.

Hiên Viên Anh thấy cảnh này, thầm mắng một tiếng: "Đây là ngươi ép ta!"

Nói xong, hai đầu ngón tay của Hiên Viên Anh xuất hiện vô số luồng sức mạnh.
Chương 1695: Tần Ninh xuất chiến

"Là chính ngươi muốn chết!"

Hiên Viên Anh hét lên, bùng nổ sức mạnh toàn thân.

Mười ngón đầu ngón tay phóng ra sức mạnh.

"Thiên Ma Vạn Sát Vũ!"

Trong chớp nhoáng này, vô số sợi tơ quanh quẩn trên không trung rồi nháy mắt tràn ngập ra.

Cùng với tiếng xẹt xẹt là những tiếng nổ bạo liệt.

Một tiếng nổ tung vang lên.

Những sợi tơ kia chạm vào quyền phong của Thạch Cảm Đương thì nháy mắt nổ tung, hóa thành từng luồng khí bá đạo khuếch tán ra xung quanh.

Giờ khắc này, ánh sáng nổ tung.

Tiếng lốp bốp vang lên.

Sợi tơ dán vào quyền phong thì lập tức phát nổ.

Thạch Cảm Đương bị hạn chế, có điều tốc độ mặc dù giảm bớt nhưng vẫn liều mình phóng tới Hiên Viên Anh.

"Chịu chết đi!"

Giờ phút này, Hiên Viên Anh quát khẽ một tiếng.

Một tiếng ầm ầm vang lên.

Vô số sợi tơ kia trong nháy mắt bao vây Thạch Cảm Đương.

Lúc này, Thạch Cảm Đương bị trói buộc, không thể động đậy.

Hiên Viên Anh đập tới một quyền.

Phụt… Thạch Cảm Đương phun ra một ngụm máu tươi.

Bước ngoặt xảy ra, đám người trợn mắt há mồm.

Đã đến nước này rồi mà vẫn có thể đảo ngược! Đây là điều không một ai dám nghĩ tới.

Thạch Cảm Đương giờ khắc này cũng chẳng quan tâm.

Ánh mắt Tần Ninh cũng mang theo mấy phần tỉnh táo bình tĩnh.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Vân Sương Nhi kinh ngạc nói.

"Cái tên này...", Tần Ninh thì thầm nói: "Không nhịn được nữa rồi..."

Không nhịn được nữa?

Cái gì không nhịn được nữa?

Giờ khắc này, Thạch Cảm Đương gầm lên, gầm thét như muốn tránh phá sợi tơ kia nhưng lại không thể.

"Chẳng phải ngươi rất ngông cuồng hay sao?"

Hiên Viên Anh lạnh lùng nói: "Hiện tại tiếp tục ngông cuồng cho ta xem đi!"

"Ngươi đắc ý cái gì?"

Thạch Cảm Đương rít lên một tiếng.

"Phá!"

Trong tích tắc, những sợi tơ kia bóp chặt thân xác Thạch Cảm Đương, máu tươi chảy ra, khảm vào xương cốt.

Giờ phút này, Thạch Cảm Đương phá vỡ thân xác, lấy xương cốt mình cứng cỏi kéo căng đám tơ kia ra.

"Phá!"

Lại quát khẽ một tiếng.

Một tiếng ầm ầm vang lên.

Chiến khí trong cơ thể Thạch Cảm Đương gần như đã thực chất hóa, bám vào thân thể.

Mấy sợi tơ kia xuất hiện dấu hiệu hòa tan.

Hiên Viên Anh tiếp tục sầm mặt.

"Vạn Ma Ấn!"

Một tiếng quát khẽ vang lên, một ấn ký nhanh chóng chụp tới.

Một tiếng bịch vang lên, ấn ký kia vỡ vụn, tạo cho người ta một loại cảm giác cực kì âm trầm.

Đột nhiên, ấn ký vỡ vụn trực tiếp đánh tới Thạch Cảm Đương.

Khí tức trong cơ thể Thạch Cảm Đương đột nhiên uể oải đi.

Lực áp chế mạnh mẽ kia đã đè ép lại không cho Thạch Cảm Đương bộc phát.

"Ngươi thua!"

Hiên Viên Anh quát lê, sải bước ra, hai quyền vung ra, đánh về phía Thạch Cảm Đương.

Một tiếng bịch vang lên.

Thạch Cảm Đương giờ khắc này bị tàn phá cực độ.

Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

"Ta nhận thua, ta nhận thua!"

Giờ khắc này, Thạch Cảm Đương đau đớn hét lớn.

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều sững sờ.

Nhận thua?

Vừa rồi Thạch Cảm Đương khoe ra một khí thế ngông cuồng đến cực hạn cơ mà.

Sao bây giờ lại nhận thua?

Cái tên này... khí thế ban nãy đâu rồi?

Hiện tại, Thạch Cảm Đương chả buồn quan tâm khí với thế cái gì.

Đánh không lại mà còn không nhận thua thì khác nào muốn chết?

Dù sao thua thì vẫn còn… Tần Ninh cơ mà.

Hiên Viên Anh giờ phút này còn chưa tiêu tan lửa giận.

Bị Thạch Cảm Đương ép đến mức này, thế mà cái tên khốn đó… lại nhận thua.

Vừa muốn xuất thủ thì đã có một người xuất hiện, nắm chặt cánh tay của Hiên Viên Anh, từ từ nói: "Dừng tay!"

Khâu Sóc nhìn Hiên Viên Anh, thần sắc bình tĩnh.

Thánh lực trong cơ thể Hiên Viên Anh giờ phút này dần khôi phục lại bình tĩnh.

Thạch Cảm Đương đau đến nhe răng trợn mắt, đi đến chỗ Tần Ninh nói: "Sư tôn, đánh không lại".

"Không sao".

Tần Ninh cười nói: "Ta biết vì sao ngươi lại thua rồi".

"Sư tôn...", Thạch Cảm Đương lại thấp giọng nói: "Người có thể truyền cho con thêm một hai môn thánh quyết không. Người truyền cho sư nương thế nào thì cũng làm cho con như thế!"

"Một thánh quyết thì uy lực yếu quá!"

Vân Sương Nhi nghe được lời này thì đỏ mặt.

Tần Ninh liếc Thạch Cảm Đương, từ từ nói: "Ngươi nằm mơ!"

Thạch Cảm Đương bất đắc dĩ.

Giờ khắc này, Tần Ninh nhìn về phía Hiên Viên Anh đang rời khỏi võ trường.

"Thôi, đừng nhụt chí, ngươi đánh không lại hắn ta là có nguyên nhân cả, còn nguyên nhân là gì thì chút nữa ngươi liền biết!"

Tần Ninh hơi nhếch khóe miệng.

Vân Sương Nhi giờ phút này nói: "Ta khiêu chiến hắn ta nhé!"

"Không cần".

Tần Ninh cười nói: "Nàng có thể thắng hắn ta, nhưng không giết chết được hắn ta!"

Nghe vậy, Vân Sương Nhi cùng Thạch Cảm Đương đều sững sờ.

Tần Ninh muốn giết người!

Giờ khắc này, Tần Ninh bước ra.

"Tần Ninh của Đại Nhật sơn khiêu chiến Hiên Viên Anh của Hiên Viên thánh địa!"

Tần Ninh cười nói: "Hiên Viên Anh, ngươi vừa mới chiến đấu một trận, nghỉ ngơi một lúc rồi hãy đấu với ta chứ?"

Giờ khắc này, đám người cũng dồn sự chú ý.

Tần Ninh xuất chiến.

Cái tên dựa vào thực lực Thánh Nhân tam hồn này đã một mạch đi tới hạng sáu.

Mà bây giờ, hắn trực tiếp đi ra khiêu chiến Hiên Viên Anh hạng nhất.

Hiên Viên Anh nhìn thoáng qua Tần Ninh, khẽ mỉm cười nói: "Chờ một lát là được!"

Đánh với Thạch Cảm Đương một trận, hắn ta đúng là đã tiêu hao rất nhiều thánh lực.

Nhưng chỉ cần khôi phục thánh lực thì hoàn toàn có thể đánh với Tần Ninh một trận.

Hắn ta cũng rất tò mò rốt cuộc một tên Thánh Nhân tam hồn đi đến hạng sáu này mạnh mẽ ở điểm nào.

Chí ít đến bây giờ, thực lực mà Tần Ninh bộc phát cũng không hơn mấy người Khâu Tử Kiêu, Thương Nguyệt Dung là bao.

Nhưng cho đến nay, cái tên này vẫn chưa thể hiện ra toàn lực.

Vì vậy hắn ta rất muốn biết thực lực của kẻ này khi thi triển toàn bộ.

Giờ khắc này, Khâu Sóc đứng dậy nói: "Các Long Tử khác có ai tiếp tục khiêu chiến không?"

Giờ khắc này, toàn khu vực yên lặng như tờ.

Hai mươi hai người còn lại đều không tiếp tục khiêu chiến.

Xếp hạng nhị thập tứ Long Tử vốn dĩ đã khá chính xác rồi, giờ chỉ là cơ hội cuối cùng cho vài hắc mã xuất chiến mà thôi.

Nhưng làm gì có nhiều hắc mã vậy chứ.

"Nếu không có thêm ai khiêu chiến thì mọi người nghỉ ngơi đi, buổi so tài của ngày hôm nay sẽ kết thúc bằng cuộc chiến tranh hạng nhất của Tần Ninh cùng Hiên Viên Anh!"

Đám người yên tĩnh hẳn.

Trận cuối cùng này chắc hẳn sẽ là trận so tài khiến người ta rung động nhất! Tần Ninh Thánh Nhân tam hồn.

Hiên Viên Anh Địa Thánh tứ phách.

Nếu là lúc khác thì mọi người chắc chắn sẽ tin tưởng Hiên Viên Anh tất thắng không thể nghi ngờ.

Nhưng bây giờ... Ai dám khẳng định chứ.

Tần Ninh đã dùng thực lực chứng minh bản thân.

Sau đó là chờ mong trận so tài.

Giờ khắc này, rất nhiều đệ tử của Đại Nhật sơn tụ tập cùng một chỗ.

Dương Nhất sơn chủ nhìn Tần Ninh, từ từ nói: "Có nắm chắc không?"

"Hẳn là có thể thắng".

Tần Ninh cười nói.

"Không cần miễn cưỡng, ba người các ngươi lần này đã tạo cho ta một niềm vui cực lớn rồi".

Dương Nhất sơn chủ cười nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom