• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1681-1685

Chương 1681: Giúp ta giết người

“Bởi vì sư phụ ta là tên háo sắc, thường xuyên dạo chơi chốn hồng hoa, những năm đầu còn suýt chút nữa bị một Ma tộc quyến rũ xử lý, cho nên ta mới tìm hiểu một chút…”

“Những chuyện khác cũng là do chúng ta điều tra mấy vạn năm nay mà biết được!”

Tần Ninh nhíu mày nói: “Có biết căn cứ chính của bọn họ ở đâu không?”

Nhan Như Hoạ lắc lắc đầu.

“Những Ma tộc này cũng không tệ, bọn họ ẩn nấp trong hàng loạt các môn phái, gia tộc, dường như mục đích chính là để làm rối loạn các mối quan hệ!”

“Dù sao thì những năm gần đây, chúng ta cũng đã giết không ít, nhưng việc này quá khó khăn, không thể đâm thủng được lớp ngụy trang của bọn họ thì rất khó làm!”

Còn có thể ngụy trang thành con người! Nhưng thật ra có chút thú vị.

“Ngươi nói muốn ta giúp đỡ, giúp đỡ chuyện gì?”

Nhan Như Hoạ tò mò nhìn về phía Tần Ninh.

“Nếu như hai ngày sau đánh nhau đến đây, cô giúp ta giết người!”

Tần Ninh mỉm cười nói.

Giết người?

Nhan Như Hoạ hiếu kỳ hỏi: “Không phải là ngươi đến tham gia thi đấu sao?

Đại Nhật Sơn khai chiến với ba phương thế lực khác à?”

“Không!”

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Là ta phải khai chiến với một hoặc hai phương thế lực đó!”

Nhan Như Hoạ suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi đang nói tới…Ma tộc?”

Nhan Như Họa kinh hãi, vội vàng nói: “Ngươi phát hiện ra tung tích của Ma tộc sao?”

Tần Ninh gật gật đầu nói.

Nhan Như Hoạ nói tiếp: “Chuyện này ngươi không cần xin ta giúp đỡ, nếu như Ma tộc thực sự xuất hiện, ta sẽ giúp ngươi giết bọn họ, nhưng mà ngươi nên xác định chắc chắn người nào là Ma tộc, nếu không, giết sai người sẽ rất khó xử!”

“Sẽ không!”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Không tồi, giết rồi cô sẽ biết thôi!”

Nhìn nụ cười không có ý tốt kia của Tần Ninh, đáy lòng Nhan Như Hoạ phát lạnh.

Người này, nhìn qua không phải là người tốt như vậy.

Ngày hôm sau, lượt thi đấu thứ hai bắt đầu.

Lần này là trận đấu giữa Đại Nhật Sơn và Thương Long điện, Thiên Hạc lâu và thánh địa Hiên Viên.

Vẫn như trước là mười đánh mười.

Buổi sáng, mười đệ tử của Đại Nhật Sơn và Thương Long điện giao chiến.

Không khí vẫn náo nhiệt như ngày đầu tiên, người tới người lui tấp nập, không ít người nóng lòng muốn thử.

Lúc này, Tần Ninh bình thản đứng ở ven võ trường.

Trận đấu bắt đầu.

Thạch Cảm Đương bước lên sân khấu.

Đối thủ chính là Từ Cương của Thương Long điện! Từ Cương nhìn Thạch Cảm Đương, sắc mặt hắn ta có chút mất tự nhiên.

Hôm qua, tuy rằng đối thủ của Thạch Cảm Đương đều không phải là đệ tử hàng đầu trên Thanh Long Bảng, nhưng sức bật của hắn ta quả thực là đáng kinh ngạc.

Hơn nữa, người này còn là cảnh giới Địa Thánh tam phách.

Cảnh giới Địa Thánh tam phách là khái niệm gì?

Thực lực này có thể tiến vào mười vị trí đầu tiên của Thanh Long Bảng.

Lần trước hắn ta đứng thứ hai mươi tư, vừa vặn là người cuối cùng.

Nhưng mà lần này phải đối mặt với Thạch Cảm Đương, thực sự là rất xui xẻo.

“Đến đây đi!”

Thạch Cảm Đương mang dáng vẻ tuỳ tiện nhìn về phía Từ Cương nói: “Ta nhớ rõ ngày đầu tiên đến Thiên Hạc lâu, là ngươi cùng tên Mông Vân Hổ kia gây chuyện, đến đến đến, để ta nhìn xem thực lực của ngươi là cái dạng gì!”

Nghe được những lời này, sắc mặt Từ Cương lập tức trở nên khó coi.

“Một khi đã như vậy, xin chỉ giáo!”

Từ Cương vừa dứt lời, khí tức của cảnh giới Địa Thánh nhị phách lập tức bùng nổ, giết thẳng về phía Thạch Cảm Đương.

Giờ phút này, Thạch Cảm Đương cũng không hề sơ suất, hắn ta mỉm cười rồi trực tiếp ra tay.

Một tay nắm chặt thành quyền, bên trong nắm đấm ẩn chứa một cỗ khí tức mạnh mẽ, bùng nổ phóng ra.

Ánh sáng cường thịnh lập tức khuếch tán ra bên ngoài.

Băng Sơn Thánh Quyền! Là thánh quyết mà Tần Ninh truyền dạy cho Thạch Cảm Đương, trong khoảng thời gian vừa qua, Tần Ninh đã truyền thụ lại bộ thánh quyết này cho hắn ta.

Mà Thạch Cảm Đương cũng vô cùng chuyên tâm tu luyện nó.

Thánh quyết không dựa vào số lượng, dốc lòng tu luyện mới có thể thành công.

Đây là lời Tần Ninh nói với Thạch Cảm Đương.

Trên thực tế, Thạch Cảm Đương hiểu được, sư tôn biết bản thân mình đầu óc ngu ngốc, cho dù có truyền dạy thêm thì cũng không thể khống chế tốt sức mạnh, chẳng bằng chuyên tâm tu hành nhuần nhuyễn một bộ thánh quyết, làm cho uy lực bùng nổ càng thêm mạnh hơn.

Giờ phút này, khí thế của Thạch Cảm Đương bùng nổ, quyền mang loé lên, một quyền được tung ra.

“Băng Sơn Quyền!”

Một quyền được phóng ra, sức mạnh ngưng tụ phía trên nắm đấm, khí tức nháy mắt tăng vọt, sức bật mạnh mẽ, làm cho mọi người cảm nhận được một lực áp chế cường đại.

Từ Cương lập tức thay đổi sắc mặt.

Cho dù hắn ta tu luyện thuật luyện thể nhiều hơn những người khác một chút, nhưng lúc này, áp lực mà Thạch Cảm Đương tạo ra cho hắn ta vô cùng mạnh mẽ.

Ầm…Một tiếng nổ vỡ trầm thấp vang lên.

Thân hình Từ Cương lùi lại mấy bước.

Thạch Cảm Đương đứng im tại chỗ, thu lại nắm đấm.

“Ngươi không phải là đối thủ của ta!”

Thạch Cảm Đương nhìn về phía Từ Cương, tự tin nói.

Sắc mặt Từ Cương lập tức trở nên khó coi.

Không phải là đối thủ?

Hiện tại, hơi thở trong cơ thể Từ Cương đã dần dần ổn định lại.

“Một khi đã như vậy thì thử cái này xem!”

Một lời vừa dứt, trong cơ thể Từ Cương ngưng tụ từng cỗ sức mạnh.

Ầm ầm, Từ Cương giết đến, hắn ta dùng toàn bộ sức mạnh để đối phó, quyền mang của hắn ta làm cho người ta như cảm nhận được âm thanh leng keng của kim loại va chạm vào nhau.

Âm thanh bùng nổ, sức mạnh phóng ra ngoài.

Bùm…Tiếng nổ mạnh vang lên, thân thể Từ Cương giống như là được ánh sáng bao phủ, không thể nhìn rõ.

Mà giờ phút này, vẻ mặt của Thạch Cảm Đương không chút thay đổi, bàn tay hắn ta lại nắm chặt.

“Băng Địa Quyền!”

Một quyền nện lên trên mặt đất.

Âm thanh rắc rắc vang lên, trên mặt đất xuất hiện một vết nứt.

Quyền phong gào thét phóng thằng về phía Từ Cương.

Từ Cương biến sắc, quyền phong thay đổi quỹ đạo, đánh mạnh xuống mặt đất, ngăn chặn quyền kình của Thạch Cảm Đương.

“Đã nói là ngươi thua rồi mà ngươi không tin!”

Lúc này, thân thể của Thạch Cảm Đương bỗng chốc xuất hiện ở trước mặt Từ Cương, nắm đấm bay thẳng về phía hai má của hắn ta.

Rầm…Cơ thể Từ Cương ngã xuống mặt đất, cả người ngẩn ngơ.

Hai má sưng vù, đầu óc choáng váng, lúc đứng dậy vẫn không thể ổn định được thân thể trên đấu trường.

Lúc này, Thạch Cảm Đương lớn tiếng nói: “Có muốn nhận thua không?”

Từ Cương vội vàng gật đầu.

Đệ tử Đại Nhật Sơn lập tức hoan hô.

Ngày đó, khi tiến vào Thiên Hạc lâu, hai người Từ Cương và Mông Vân Hổ này vô cùng kiêu ngạo.

Hôm nay bị Thạch Cảm Đương dạy dỗ một trận làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Thạch Cảm Đương xoay người bước xuống đấu trường.

“Sư tôn, khá tốt phải không?”

Thạch Cảm Đương cười ha ha nói.

“Sức mạnh nắm trong tay xem như tạm được, nhưng mà trong Băng Sơn Thánh Quyền, bốn chiêu Băng Sơn Thức, Băng Địa Thức, Băng Thiên Thức, Băng Thần Thức này không chỉ là dựa vào sức mạnh mà còn phải sử dụng sức mạnh tổng hợp trong cơ thể của ngươi!”

“Trong ngoài hợp nhất, dung hợp cùng với chiến khí bên trong cơ thể ngươi, sức mạnh lại càng thêm bá đạo, đấu với tứ phách cũng không phải là vấn đề, điều này ngươi còn chưa làm tốt”.

Thạch Cảm Đương lắng nghe rồi gật gật đầu.

Trận thi đấu tiếp theo bắt đầu.

Vân Sương Nhi đi lên.

Trên đấu trường, một người khác cũng đi lên.

Mông Vân Hổ! Thật trùng hợp! Giờ phút này, Mông Vân Hổ nhìn về phía Vân Sương Nhi, sắc mặt trắng bệch.

Đúng là Vân Sương Nhi có cảnh giới Địa Thánh nhị phách, nhưng mà lực công kích của người phụ nữ này rất mạnh, sức bật cũng vô cùng cường đại.

Lúc này, Vân Sương Nhi nhìn về phía Mông Vân Hổ, chắp tay.

Mông Vân Hổ khách khách khí khí đáp lễ.

“Ta tự biết ta không phải là đối thủ của cô, chỉ hy vọng có thể thể hiện ra hết những gì mà mình học được!”

Mông Vân Hổ khách khí nói: “Hy vọng cô không xuống tay quá nặng”.

Vân Sương Nhi nhìn Mông Vân Hổ, chậm rãi nói: “Tất nhiên là ta sẽ sử dụng toàn lực!”

Lời này vừa nói ra, võ trường lập tức ồ lên.

Những lời này, mọi người đều rất quen thuộc! Trận đấu ngày hôm qua, khi Thương Nguyệt Dung của Thương Long điện đánh với Củng Kinh của Thiên Hạc lâu, Củng Kinh cũng khách khí như vậy, nhưng Thương Nguyệt Dung không chút nể tình nào mà từ chối! Quả thực là ăn miếng trả miếng mà!
Chương 1682: Tần Ninh đối chiến Bình Tiêu

Giờ phút này, mọi người đều nhìn về phía Vân Sương Nhi và Thương Nguyệt Dung.

Thương Nguyệt Dung, người đứng thứ ba lần trước! Mà Vân Sương Nhi lại chính là nhân tài kiệt xuất lần này.

Hai nàng đều được cho là có nhan sắc tuyệt đẹp, tất nhiên là Vân Sương Nhi đẹp hơn một chút, nhưng Thương Nguyệt Dung lại được nhiều người biết đến hơn.

Dù sao thì xếp hạng vẫn bày ra đó.

Giờ phút này, sắc mặt Mông Vân Hổ trở nên khó coi.

Dốc hết toàn lực! Xong rồi! Đây là muốn đánh chết hắn ta đây mà! Hôm nay là ngày thi đấu thứ hai, tổng cộng có ba ngày thi đấu, sau đó sẽ xác định xếp hạng rồi tiến hành các trận chiến tranh thứ giành vị trí.

Ba lượt thi đấu, bản thân phải thể hiện thật tốt mới có thể bảo toàn được thứ hạng.

Giờ phút này, Mông Vân Hổ lập tức ngưng tụ khí thế, không nói thêm gì nữa.

Cầu xin tha thứ vô dụng, vậy thì giết đi! Chớp mắt, trong cơ thể Mông Vân Hổ ngưng tụ khí tức, từng cỗ lực lượng bá đạo lần lượt phóng ra.

Giống như mãnh hổ ngủ yên trên thảo nguyên, tuỳ lúc có thể bùng nổ.

Lúc này, Vân Sương Nhi nâng hai tay lên chắn trước người, cẩn thận đối phó.

Vút…Mông Vân Hổ lập tức lao đến.

Giờ phút này, bên trong bàn tay tinh tế của Vân Sương Nhi ngưng tụ từng luồng thánh lực.

“Hỗn Độn Thúc Thiên Tỏa!”

Khẽ thì thầm trong lòng một tiếng, khí tức bá đạo nở rộ trong nháy mắt.

Trong phút chốc, từng luồng thánh lực ngưng tụ thành các dây xích sắt, rồi trực tiếp phóng ra.

Nhất thời, từng sợi dây xích sắt xoắn lại, giăng khắp cả bầu trời.

Cách đó không xa, Thạch Cảm Đương nhìn thấy cảnh tượng này thì hết sức ngạc nhiên.

“Sư tôn, đây là thánh quyết gì?”

Thạch Cảm Đương vô cùng kinh ngạc.

“Thánh quyết giết người!”

Thạch Cảm Đương nghe vậy lập tức kích động nói: “Sư tôn, có thể truyền dạy cho con không…”

“Không thể!”

“A!”

Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương nói: “Bộ thánh quyết này, chỉ có cô ấy mới có thể tu luyện thành công, truyền cho ngươi thì ngươi cũng không thể nào tu luyện được…”

Nghe được những lời này, Thạch Cảm Đương khẽ nhướng mày.

Phương diện này có vấn đề.

Chẳng lẽ…chỉ có phụ nữ mới có thể tu luyện được?

Tần Ninh không nói gì thêm nữa.

Phía trên võ trường, Vân Sương Nhi thi triển Hỗn Độn Thúc Thiên Toả, uy lực cường đại.

Theo lời Tần Ninh nói, Hỗn Độn Sinh Nguyên Quyết này có thể trợ giúp cô ấy tu hành đến cảnh giới Thánh Đế, trở thành người thống trị trong Hạ Tam Thiên.

Lời này cũng không phải là nói suông! Pháp quyết này, bao gồm phương pháp tu hành thánh lực và chân nguyên, cũng có các chiêu thức võ công, tầng tầng lớp lớp phối hợp hoàn mỹ.

Đây cũng là lý do mà mấy ngày qua, Tần Ninh luôn hợp nhất thể xác, tâm hồn và hồn lực cùng với Vân Sương Nhi.

Một là, hồn lực của hắn rất có ích đối với Vân Sương Nhi.

Hai là, Hỗn Độn Sinh Nguyên Quyết này, bao gồm rất nhiều thứ, khẩu quyết tu hành, võ quyết, công pháp, chiêu thức, chưa kể nó lại còn phức tạp rườm rà, không có sẵn võ quyết nguyên bản, chỉ có thể dựa vào trao đổi, dùng linh hồn để truyền thụ.

Thứ ba chính là…ừm…Tần Ninh là một người đàn ông.

Ầm…Không lâu sau, một tiếng nổ vang lên, xích sắt do thánh lực ngưng tụ thành đập mạnh xuống sân võ trường, bộc phát ra lực áp chế cường đại.

Mà lúc này, Mông Vân Hổ đã rơi vào thế yếu, thắng bại chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.

Mông Vân Hổ vẫn luôn tìm kiếm cơ hội phản kháng, nhưng Vân Sương Nhi không cho hắn ta cơ hội này.

Rầm…Một tiếng nổ nữa lại vang lên.

Thân hình Mông Vân Hổ lui về sau, rồi phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

“Ta thua!”

Kiên trì được đến bây giờ cũng đã không dễ dàng gì.

Đúng là hai người đều là cảnh giới Địa Thánh nhị phách, nhưng mà…quá khó khăn.

Lúc này, Vân Sương Nhi mới dừng tay, xoay người đi xuống đấu trường.

Hai lượt thi đấu, Vân Sương Nhi đều sạch sẽ lưu loát như thế.

Trận đấu tiếp tục được tiến hành...

Tần Ninh nhìn về phía Vân Sương Nhi nói: “Không tồi, cứ tiếp tục tu hành như thế, đột phá cảnh giới sẽ nhanh hơn, cho nên thời gian để nàng kiểm soát sức mạnh trong tay không nhiều lắm, phải điều chỉnh thời gian cho tốt”.

“Vâng!”

Lúc này, trận đấu tiếp tục diễn ra.

Mấy người Hứa Hoảng, Lục Minh Nguyệt, Liễu Truyền Khôn đều có thu hoạch.

Dương Minh Sinh cũng có thu hoạch, nhưng rõ ràng là Dương Minh Sinh kém may mắn hơn, gặp phải Thương Nguyệt Dung.

Người đứng thứ tư cuộc thi.

Người đứng thứ ba cuộc thi! Hai người đụng độ…

Lúc đánh nhau, có thể nói là vô cùng náo nhiệt, hơn nữa thời gian cũng kéo dài khá lâu.

Cuối cùng, Thương Nguyệt Dung vẫn cao tay hơn một chút, thắng cuộc.

Tuy rằng Dương Minh Sinh không bằng lòng nhưng không còn cách nào khác.

Hắn ta tiến bộ, Thương Nguyệt Dung cũng tiến bộ.

Giờ phút này, Khâu Sóc lại xuất hiện, ông ta nhìn bốn phía nói.

“Trận thi đấu cuối cùng”.

“Số mười của Đại Nhật Sơn đối chiến với số mười của Thương Long điện!”

Không cần Khâu Sóc hô lên mọi người cũng đều biết.

Vị đệ tử cuối cùng của hai phương thế lực lên sân khấu.

Tần Ninh! Bình Tiêu! Nói đến Tần Ninh, một trận chiến ngày hôm qua đã khiến cho danh tiếng của Tần Ninh nổi lên.

Ngoại trừ trận chiến hôm qua còn thêm chuyện Tần Ninh giết chết Hoàn Nhất Chu.

Có thể nói, mười đệ tử đứng đầu Thanh Long Bảng lần này rất thú vị.

Mà Bình Tiêu…lại càng không đơn giản! Đệ tử Thương Long điện đứng sát vị trí của Thương Nguyệt Dung, đứng thứ năm trong nhóm đầu của Thanh Long Bảng! Cảnh giới Địa Thánh tam phách.

Đứng ở vị trí thứ năm nhất định là mạnh hơn Hoàn Nhất Chu đứng thứ mười kia vài phần.

Ai thắng ai thua, khó mà nói được.

Giờ phút này, Tần Ninh lên đài.

Bình Tiêu nhìn về phía Tần Ninh, không hề khinh địch.

Giết chết Hoàn Nhất Chu, đánh bại Bảo Vân Kính, thực lực của Tần Ninh, không thể nghi ngờ.

Lúc này, hai người nhìn nhau.

Bình Tiêu chắp tay nói: “Xin chỉ giáo!”

“Xin chỉ giáo!”

Tần Ninh cũng vô cùng khách khí.

Lời nói vừa dứt, trong cơ thể Bình Tiêu ngưng tụ từng cỗ thánh lực, một chưởng trực tiếp đánh thẳng về phía Tần Ninh.

Hắn ta cũng rất muốn biết, cái tên có cảnh giới Thánh Nhân tam hồn này, rốt cuộc là tại sao lại làm được như thế, sao lại có sức bật bá đạo đến vậy.

Một chưởng được đánh ra, sức mạnh được phóng thích.

Ầm…Lúc này, Tần Ninh tung ra một lá bùa.

Thần Tự Phù Ấn! Một ấn hạ xuống, chưởng khí tán loạn.

Giờ phút này, Bình Tiêu lại càng thêm cẩn thận.

“Thăm dò thì thôi đi!”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Trực tiếp bắt đầu đi!”

“Một khi đã như vậy, ta đây sẽ không khách khí!”

Vừa dứt lời Bình Tiên đã nhanh chóng giết đến.

Khi thân thể hắn ta lao đến, từng cỗ sức mạnh trong cơ thể bùng nổ phóng ra.

Trong nháy mắt, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay, đâm thẳng về phía Tần Ninh.

Thân thể của Tần Ninh chợt loé, tránh thoát khỏi trường kiếm, trong tay hắn xuất hiện trọng kiếm Vạn Quân, một kiếm đâm thẳng về phía sau lưng Bình Tiêu.

Nhưng mà dù sao Bình Tiêu cũng là cảnh giới Địa Thánh tam phách, trong chớp mắt đã phản ứng lại, trường kiếm trở tay chém về phía sau lưng.

Ầm…Nhất thời, hai kiếm va chạm, phát ra âm thanh chói tai nhức óc.

Thân thể Bình Tiêu bịch bịch lùi về sau, đập vào thánh trận trên vách đá, sắc mặt trắng bệch.

Thật nặng! Không phải là sức mạnh bộc phát ra của Tần Ninh nặng, mà là khối lượng của trường kiếm kia rất nặng! Kiếm như vậy, Tần Ninh điều khiển như thế nào?

Giờ phút này, Bình Tiêu vội vàng ổn định lại thân thể, hắn ta nhìn về phía Tần Ninh, sắc mặt nghiêm nghị.

Tần Ninh cũng không nóng lòng công kích, hắn nhìn về phía Bình Tiêu.

“Kiếm của ngươi…”, Tần Ninh ngạc nhiên nói.

“Đơn giản là nặng!”

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Kiếm này ở trong tay ta, đủ nặng, ta có thể thi triển được bình thường, ta cầm nó trong tay cũng chỉ như cầm thánh kiếm bình thường, nhưng nếu như là ngươi cầm thì lại khác!”

Bình Tiêu nhìn trọng kiếm Vạn Quân trong tay Tần Ninh.

Ngay từ đầu, hắn ta vẫn chưa cảm giác được gì.

Thế nhưng khi hai thanh kiếm va chạm, kiếm của hắn ta giống như bị núi cao vạn mét đè ép, lực lượng mạnh mẽ kia đã làm cho hắn ta không thở nổi.
Chương 1683: Giữ sư phụ cô lại?

“Ta sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy!”

Bình Tiêu hờ hững nói.

“Ta cũng không muốn ngươi nhận thua dễ dàng như vậy!”

Giờ phút này, Tần Ninh cầm trọng kiếm trong tay, dáng vẻ điềm tĩnh, tự nhiên.

Cảnh giới Địa Thánh tam phách, mạnh hơn hắn tam phách.

Nhưng mà, tam hồn của hắn, còn có cả song hồn long phượng, sức bật hoàn toàn có thể bù lại khoảng chênh lệch này.

Đối với Địa Thánh mà nói hồn lực cộng thêm sự quyết đoán, sức mạnh bùng nổ vượt xa gấp một, hai lần.

Nhưng mà đối với vị Thánh Nhân Tần Ninh này, chỉ cần dùng thánh lực, sức bật đã hoàn toàn vượt xa gấp bốn lần! Đây là chênh lệch! Lúc này, trong cơ thể Bình Tiêu, thánh lực hóa thành kiếm khí, gào thét bay lượn.

Mà kiếm trong tay cũng bộc phát ra từng cỗ khí thế khủng bố, quanh quẩn khắp bốn phía của võ trường.

Nhìn thấy hành động này của Bình Tiêu, Tần Ninh vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Hai người trái ngược nhau, Tần Ninh vẫn chưa định ra tay.

Nháy mắt, Bình Tiêu ra tay, sát khí đùng đùng.

Áp lực khủng bố bùng nổ, làm cho người ta cảm nhận được áp lực đến mức tận cùng.

Ầm…Một âm thanh nổ ầm vang lên, trước người Bình Tiêu như tập trung hàng nghìn kiếm khí.

Mỗi cái đều tràn đầy sức bật mạnh mẽ.

Nhưng mà, khi đối mặt với sự đè ép của trọng kiếm Vạn Quân, từng cái từng cái lại bị hao tổn dưới tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

“Đáng chết!”

Bình Tiêu chửi thầm một tiếng, nhưng lại không có cách nào xoay chuyển.

Tần Ninh bình thản nhìn về phía Bình Tiêu.

Cuối cùng, từng kiếm khí bị tiêu hao.

Bình Tiêu bất lực nói: “Ta thua!”

Là thật sự thua! Công kích của hắn ta không phá được phòng ngự của Tần Ninh.

Giờ phút này, hắn ta cũng bó tay hết cách.

“Ta có thể xem kiếm của ngươi không?”

“Có thể!”

Tần Ninh tuỳ ý ném kiếm qua.

Bình Tiêu giơ hai tay đón lấy kiếm.

Rầm! Thế nhưng trong nháy mắt, một tiếng ầm vang lên, thanh kiếm rơi xuống đất.

Bình Tiêu trợn mắt há hốc mồm.

Hắn ta đã có chuẩn bị, thế nhưng…vẫn không bắt được.

Hắn ta cúi xuống, từ từ nâng trường kiếm lên, lúc này, hai bên má hắn ta chảy đầy mồ hôi.

Rất nặng! Ánh mắt Bình Tiêu mang theo vài phần chua xót.

“Tần huynh quả nhiên không phải là người bình thường!”

Chắp tay, Bình Tiêu trả trường kiếm lại cho Tần Ninh.

Trận đấu buổi sáng, đến đây là kết thúc.

Trận chiến này của Đại Nhật Sơn, vẫn là thua ít thắng nhiều như trước.

Mà ba người Tần Ninh, Vân Sương Nhi, Thạch Cảm Đương, có thể nói là nhân tố mới xuất hiện, hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người.

“Ngày mai sẽ là ngày cuối cùng!”

Dương Tam Tuần cười nói: “Lấy biểu hiện của các ngươi, chỉ sợ lần này, tiến vào trong nhóm mười người đứng đầu không phải là vấn đề!”

Dương Tam Tuần vô cùng vui vẻ.

Tần Ninh và Thạch Cảm Đương, xem như là nửa đường bị hắn ta kéo qua nhập bọn, mà Vân Sương Nhi là do mấy vị lão tổ đặc cách.

Nhưng mà biểu hiện của ba người này làm cho Đại Nhật Sơn vô cùng có thể diện.

Mọi người đều tự rời đi, chờ đợi trận đấu buổi chiều.

Lầu các, trong phòng.

Tần Ninh khoanh chân ngồi trên giường, khẽ híp mắt lại.

Tam hồn trong cơ thể đã đạt tới cực hạn.

Nhưng mà bây giờ, Tần Ninh vẫn áp chế lại như trước.

Hắn chưa muốn đột phá lúc này.

Ít nhất là để cho người ta cảm thấy hắn vẫn là cảnh giới Thánh Nhân tam hồn như trước.

Hơn nữa, lần đấu võ Thanh Châu này, hắn có cảm giác sẽ xảy ra chuyện lớn.

“Tần Ninh?”

Cửa sổ mở ra, Nhan Như Hoạ không chút hình tượng ngồi lên trên bệ cửa sổ, cô ta nhìn Tần Ninh nói: “Đừng tu luyện nữa, làm bộ làm tịch…”

“Cô tới đây làm gì?”

Tần Ninh nhìn về phía Nhan Như Hoạ cười nói.

“Không phải là ngươi bảo ta theo dõi hành động của Thiên Hạc lâu sao?”

Nhanh Như Hoạ mỉm cười nói: “Ta còn thực sự phát hiện ra không ít thứ”.

“Gần đây, trong Thiên Hạc lâu nhiều thêm một nhóm cường giả Địa Thánh, hơn nữa…Thương Long điện ở bên kia cũng xuất hiện mấy vị cường giả Địa Thánh”.

“Tên nhóc nhà ngươi lợi hại thật, xem ra đấu võ Thanh Châu lần này, quả thật sẽ vô cùng náo nhiệt!”

Tần Ninh liếc mắt nhìn Nhan Như Hoạ, nói: “Ta không bảo cô đến xem náo nhiệt!”

“Ta biết ta biết…”, Nhan Như Hoạ không chút để ý nói: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ quan sát kỹ”.

“Nhưng mà, nếu như không có Ma tộc xuất hiện giống như lời ngươi nói, ta sẽ không ra tay, còn nếu có người cấu kết với Ma tộc, ta nhất định sẽ ra tay, tuyệt đối không thoái thác”.

“Thành giao!”

Nhan Như Hoạ lại nói: “Nhưng mà ngươi cũng phải giúp ta một chuyện!”

“Chuyện gì?”

“Cứ đi theo ta là được!”

Nhan Như Hoạ cười nói.

Tần Ninh đứng dậy, nhìn về phía Vân Sương Nhi nói: “Nói với Dương Tam Tuần, chiều nay ta sẽ không đến”.

“Được!”

Tần Ninh rời đi cùng Nhan Như Hoạ.

Hai người rời khỏi Thiên Hạc lâu, đi về hướng ngoại thành.

Nhan Như Hoạ không nhịn được cười nói: “Cô vợ nhỏ nũng nịu kia cũng thật yên tâm về ngươi, không sợ ta mang ngươi đi, câu mất hồn phách của ngươi sao?”

“Cô?”

Tần Ninh nhìn về phía Nhan Như Hoạ, không nhịn được cười nói: “Cô lấy đâu ra tự tin như vậy?”

“Ngươi…”, Nhan Như Hoạ hừ một tiếng, lồng ngực phập phồng, rồi lại xuỳ một cái nói: “Bản cô nương lười so đo với ngươi”.

“Được rồi, dẫn ta ra đây làm cái gì?”

Tần Ninh không kiên nhẫn nói.

“Tìm người!”

Nhan Như Hoạ tiếp tục nói: “Lần này ta đi điều tra, phát hiện ra vài cỗ khí tức rất mạnh, như ẩn như hiện, ta không thể điều tra cẩn thận được, nhưng nếu như ta đoán không lầm, thì có lẽ là…Thiên Thánh!”

“Tuy rằng ta lợi hại, nhưng chỉ là cảnh giới Địa Thánh thất phách, đối chiến với Thiên Thánh, chắc chắn là thua không thể nghi ngờ”.

“Cho nên, phải tìm tới sư phụ của ta mới được”.

Nghe được những lời này, Tần Ninh nhìn nhìn Nhan Như Hoạ.

“Sư phụ của cô?

Cô tự mình tìm đi!”

Nhan Như Hoạ vội vàng kéo Tần Ninh lại, nói: “Đừng đừng đừng, ngươi đi tìm với ta!”

Nhan Như Hoạ nghiêm túc nói: “Sư phụ ta là Thiên Thánh, tìm được hắn ta, chúng ta sẽ có thêm một sự giúp đỡ, hơn nữa, không phải là ngươi muốn tìm sư tổ của ta sao?

Sư phụ ta vô cùng hiểu biết về sư tổ ta, nếu như ngươi có thể tìm được sư phụ ta thì nhất định có thể tìm thấy sư tổ!”

Tần Ninh hoài nghi nhìn vẻ mặt tự tin, trong sáng của Nhan Như Hoạ.

“Đi đâu tìm?”

“Nơi yên hoa liễu hạng!”

Nhan Như Hoạ thản nhiên nói: “Sư phụ ta rất thích người đẹp, mỗi ngày đều dạo chơi ở kỹ viện, cũng bị sư gia treo lên đánh nhiều lần”.

Treo lên đánh nhiều lần?

Lợi hại! Nhan Như Hoạ không chút để bụng nói: “Sư gia ta cũng không phải kẻ tốt lành gì, thích nhất là đánh cược!”

“Ha ha!”

Tần Ninh nhìn Nhan Như Hoạ nói: “Ba người sư gia, sư phụ, đồ đệ các cô, thật đúng là thú vị, một người thích đánh cược, một người mê sắc đẹp, một người nghiện rượu!”

Nhan Như Họa xì một tiếng, cũng lười phải nói nhiều, cô ta lấy hồ lô rượu bên hông ra, uống một ngụm.

“Bây giờ ngươi là công tử, ta là người hầu, chúng ta vào nơi yên hoa này tìm sư phụ”.

Tần Ninh không còn lời nào để nói: “Như thế này có thể tìm được sao?”

“Ngươi yên tâm, chắc chắn là có thể!”

Nhan Như Hoạ nghiêm túc nói: “Chỉ cần tìm được sư phụ ta, ngươi đừng để cho hắn ta chạy thoát, chúng ta sẽ có thêm một chỗ dựa vững chắc là một vị Thiên Thánh, đến lúc đó thuận tiện hơn nhiều!”

“Giữ sư phụ cô lại?”

Tần Ninh nhìn về phía Nhan Như Hoạ, không nhịn được nói: “Sư phụ cô nhìn thấy cô thì chạy cái gì?

Rốt cuộc thì cô là sư phụ hay hắn ta là sư phụ?”

“Ngươi đừng quan tâm cái này, dù sao thì khi nhìn thấy người, ngươi cứ kêu lên là được, nhất định là hắn ta sẽ chạy không thoát!”

Nghe được những lời này, vẻ mặt Tần Ninh đầy vẻ hoài nghi.

Nếu như đơn giản như vậy, Nhan Như Hoạ tự mình kêu lên là được rồi?

Còn muốn hắn kêu lên làm gì?

Hắn luôn có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy.
Chương 1684: Tấn Triết

Kết quả là giữa buổi trưa có một nam một nữ đi dạo hết từng tòa thanh lâu kỹ quán trong thành Thiên Hạc.

Tần Ninh cũng bị những tiếng ríu rít của kỹ nữ làm cho đau hết cả tai.

"Ngươi xác định sư tôn ngươi thật sự ở thành Thiên Hạc sao?"

"Xác định!"

Nhan Như Họa lại kiên định không thay đổi.

Ừm! Xác định! Thế nhưng người đâu?

Không đi xem tranh tài, đến trưa vẫn chỉ toàn đi dạo kỹ viện! "Xem nhà ở phía trước một chút đi".

Giờ phút này Nhan Như Họa mở miệng nói rồi kéo Tần Ninh đi vào một nơi phong hoa tuyết nguyệt tên là Hoa Hương Lâu.

"Gia, gia, đi vào chơi đi!"

Một tú bà cười hì hì lôi kéo Tần Ninh.

Tần Ninh nhíu mày lại rồi cất bước vào.

Lúc này Nhan Như Họa đang cẩn thận quan sát xung quanh.

"Ở đây!"

Nhan Như Họa sắc mặt đột nhiên biến đổi, kinh hỉ nói: "Xác định chắn chắn là tại đây!"

"Sao ngươi biết?"

Sắc mặt Tần Ninh rất kỳ quái.

"Ta ngửi được mùi khai của lão già kia!"

"...", bây giờ Tần Ninh vô cùng nghi ngờ, rốt cuộc tên khốn Ôn Hiến Chi nhận mấy tên đệ tử như thế nào vậy! Mùi khai! Đúng là biết nói! "Đi theo ta!"

Giờ phút này Nhan Như Họa kéo Tần Ninh đi về sâu trong Hoa Hương Lâu.

"Gia, không thể đi lung tung được, không thể...", "Cho ngươi".

Tần Ninh ném ra ngoài một đống thánh thạch, tú bà kia biến sắc, vội vàng nhận lấy, mặt mày hớn hở.

"Đúng là người trẻ tuổi, không dằn nổi...", tú bà lẩm bẩm một câu rồi tiếp tục đi đón khách.

Lúc này Tần Ninh đi theo Nhan Như Họa lên tầng hai, thỉnh thoảng bên trong từng phòng sẽ truyền đến những tiếng vui cười đùa giỡn, còn có một số âm thanh không thể miêu tả.

Nhan Như Họa lại không quan tâm, chỉ đi qua từng căn phòng một, kiên nhẫn tìm kiếm.

"Chính là ở đây!"

Nhan Như Họa đứng ngoài cửa phòng, nói: "Lát nữa đi vào nhỡ kỹ, cẩn thận sư tôn ta chạy mất, còn đâu không cần quan tâm cái gì khác, chỉ cần ngăn hắn ta lại là được rồi!"

"Cản?

Ta cản kiểu gì?"

Tần Ninh cạn lời nói: "Sư tôn ngươi là cao nhân Thiên Thánh, ta chỉ là một Thánh Nhân thôi".

"Yên tâm, ngươi chặn cửa là được rồi, sư tôn ta sẽ không làm ngươi bị thương!"

Nhan Như Họa khẳng định nói.

Đảm bảo kiểu gì vậy?

Chỉ là Tần Ninh còn chưa nói gì, Nhan Như Họa đã trực tiếp phá cửa xông vào.

Bên trong căn phòng có vẻ cổ kính, tràn ngập vẻ ấm áp và diễm lệ của khuê phòng.

"Sư tôn!"

Nhan Như Họa tiến vào trong phòng, hô to một tiếng rồi quỳ bịch xuống đất gào khóc nói: "Sư tôn, sư gia đến rồi!"

"Cái gì?

Cái gì?"

Đột nhiên có một bóng người trong phòng ngủ luống cuống cầm quần áo trên kệ, nhanh chóng bò lên.

Mà giờ phút này, một cô gái trong phòng cũng có sắc mặt tái nhợt, trùm một bộ đồ mỏng lên trên người, không dám để lộ ra.

"Xong rồi xong rồi, nếu để sư tôn biết ta lại tới phóng thích thiên tính, sư tôn không đánh chết ta mới là lạ, ta phải chạy thôi!"

Bóng người ăn mặc xộc xệch kia đang hốt hoảng chạy về phía cửa.

Chỉ là lúc nhìn thấy Tần Ninh ở cửa, người kia lại sững sờ.

"Tránh ra!"

"Không được!"

Tần Ninh thản nhiên nói: "Đồ đệ ngươi bảo ta ngăn cản ngươi, mặc dù ta cũng không biết cô ta lấy đâu ra lòng tin một Thánh Nhân như ta có thể ngăn cản Thiên Thánh là ngươi, nhưng ta vẫn phải ngăn ngươi lại!"

Cho tới giờ phút này, Tần Ninh mới thấy rõ người trước mặt.

Hắn ta có dáng vẻ trên dưới hai mươi tuổi, sắc mặt trắng nõn, nhưng lại là màu trắng của bệnh tật.

Mái tóc dài buộc lên, nhưng lúc này đang rối tung rối mù.

Hơn nữa trông người này rất gầy gò, tuy ngũ quan tổng thể mang đến cho người ta một loại cảm giác như công tử nhà giàu tuấn tú, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy giống như một công tử mắc bệnh nan y, đã đặt nửa chân vào trong quan tài rồi.

Vị công tử bệnh tật này... chính là sư tôn của Nhan Như Họa?

Tần Ninh ngẩn người.

Không nói đến chín đời chín kiếp rèn luyện chín vạn năm, cho dù năm đó là Nguyên Hoàng Thần Đế, hắn cũng đã trải qua vô số năm tháng ở Thương Mang Vân Giới.

Đã từng thấy rất nhiều chuyện kỳ lạ.

Nhưng cảnh tượng bây giờ lại vẫn khiến Tần Ninh sinh ra một loại cảm giác hoang đường.

"A, tên đàn ông thối!"

Mà khi Tần Ninh đang đứng ở cửa phòng, một giọng nói như đang bị bóp cổ đột nhiên vang lên.

Tên đàn ông thối?

Tần Ninh ngạc nhiên.

Công tử bệnh tật kia vội vàng nói: "Công tử thứ tội thứ tội, không phải ta nói, không phải ta nói...", "Nhanh rời xa tên đàn ông thối này một chút đi!"

Âm thanh kia lại vang lên lần nữa.

Lúc này công tử bệnh tật vội vàng lui lại mấy bước.

"Sư tôn!"

Nhan Như Họa thấy cảnh này thì nhào tới, hai tay ôm chặt lấy đùi công tử bệnh tật, giờ phút này công tử bệnh tật quần áo xộc xệch kia lại có vẻ mặt vô cùng đau đầu.

"Như Họa à, con để cho tiểu thư người ta ra ngoài trước đã rồi nói tiếp được không?"

Nhan Như Họa nghe thấy lời này thì gật đầu, đi đến bên giường trực tiếp tung ra một quyền đánh ngất cô gái kia đi.

"Thô tục quá, thô tục quá!"

Công tử bệnh tật nhìn cô gái ngất đi, yêu thương nói: "Cô gái yêu kiều này, Như Họa à, con thô tục quá...", giờ phút này Nhan Như Họa lại mặc kệ.

Cô ta tiếp tục ôm lấy đùi công tử bệnh tật không buông tay.

Tần Ninh nhìn một màn này, chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt.

Chuyện gì đang diễn ra vậy?

"Như Họa à, con để vi sư mặc quần áo tử tế trước được không?"

Công tử bệnh tật tiếp tục nói.

Nhan Như Họa lại chỉ gào khóc: "Con không, sư tôn biến mất, sư gia biến mất, năm đời sư tổ biến mất, mọi người đều biến mất, một cô gái yếu đuối như con ngày nào cũng phải lang thang một mình, đáng thương chết mất, không người thương không người yêu...", Nhan Như Họa vừa khóc là không dừng lại được, nước mắt giàn giụa vô cùng kinh khủng.

Giờ phút này nhìn Nhan Như Họa giống một người đàn bà ăn vạ bên đường.

"Đủ rồi!"

Công tử bệnh tật kia quát khẽ một tiếng, nói: "Đừng giả vờ nữa, sư gia của con không còn, con thích uống rượu, ta thích phụ nữ, hai ta không ảnh hưởng lẫn nhau, con muốn làm gì?

Nói thẳng đi!"

Nghe thấy lời này, Nhan Như Họa không còn khóc nữa.

Cô ta đứng dậy lau mặt, rồi lại nhìn công tử bệnh tật.

"Tấn Triết, người dữ với con làm gì?"

Nhan Như Họa mắng: "Bà đây khóc vì trong lòng đau khổ, người lừa con đến Thánh Thú tông rồi lại mặc kệ con, có sư tôn nào như người không?"

Nhìn thấy Nhan Như Họa lợi hại, sắc mặt Tấn Triết cũng có vài phần ngạc nhiên.

Tấn Triết ho khan một cái rồi mới nói: "Sư tôn không mặc kệ con, mấy năm nay ta vẫn luôn đi tìm rượu cho con uống mà! Con xem này!"

Tấn Triết nói xong, từng bình rượu bỗng xuất hiện trong phòng.

Mở nắp bình ra, cả người Nhan Như Họa lập tức mềm nhũn.

"Con xem, sư tôn vẫn yêu con đúng không?"

"Ừm, đúng vậy đúng vậy...", "Vậy sư tôn liền đi trước một bước, con cứ từ từ uống rượu!"

"Vâng vâng...", giờ phút này Nhan Như Họa như si như say.

Tấn Triết thấy cảnh này thì lộ ra vẻ mặt tự đắc, xoay người rời đi.

"Tên đàn ông thối, buồn nôn chết!"

Âm thanh kia lại vang lên lần nữa, Tấn Triết nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay nói: "Vị công tử này, đồ đệ của ta nói ta có thể đi!"

Giờ phút này Tần Ninh đứng ở cửa, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.

Đây là... Đây là hai sư đồ kỳ lạ gì vậy!
Chương 1685: Ngươi chắc chắn như vậy?

"Nhan Như Họa, ngươi đã quên chúng ta tới làm gì sao?"

Tần Ninh mở miệng nói: "Ma tộc!"

Nghe thấy lời này, Nhan Như Họa đột nhiên giật mình một cái, cô ta đứng dậy vội vàng ngăn cản trước mặt Tấn Triết.

"Sư tôn, người không thể đi".

Nhan Như Họa nghiêm mặt nói: "Trong Thương Long điện có ma tộc, Thiên Hạc lâu cũng có, bọn họ đều ở trong thành Thiên Hạc, đấu võ Thanh Châu đang diễn ra, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn!"

"Người phải giúp con diệt ma!"

"Người nhà của con...", nói đến chỗ này, Nhan Như Họa lập tức gào khóc: "Đệ đệ muội muội con, cha mẹ con, ông bà của con... đều bị Ma tộc giết rồi, con muốn diệt ma!"

Tấn Triết lập tức nhướng mày.

Tần Ninh lại cảm thấy đau đầu đến mức muốn nổ tung.

"Thật ư?"

"Đương nhiên là thật!"

Nhan Như Họa vội vàng nói.

Giờ phút này Tấn Triết lại trở về trong phòng, chậm rãi ngồi xuống.

Nhan Như Họa cũng không khóc nữa, cô ta cẩn thận cất từng bình rượu đi.

Nhìn một màn này, Tần Ninh cạn lời.

Cuối cùng... vẫn không thể quên được rượu ngon của mình.

Lúc này có vẻ Tấn Triết đang rơi vào trầm tư.

"Đấu võ Thanh Châu, còn có mấy ngày nữa?

Mấy ngày nay, ta sẽ chờ ở xung quanh Thiên Hạc lâu, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ta sẽ ra tay".

Tấn Triết vỗ vỗ bả vai Nhan Như Họa, trấn an nói: "Con cũng đừng quá lo lắng, một khi Ma tộc xuất hiện, tám vị đệ tử Thánh Thú tông chúng ta đều sẽ dốc hết sức lực đuổi giết Ma tộc!"

Lời nói này rất có khí thế.

Thế nhưng ở trong mắt Tần Ninh.

Đôi sư đồ kỳ lạ này... còn cả... Thánh Thú tông... tám vị đệ tử... thấy thế nào cũng có vẻ không đáng tin cậy.

"Sư tôn, vậy mấy ngày nay người đi theo con đi!"

Nhan Như Họa lại nói.

"Đừng có nằm mơ!"

Tấn Triết lại cười nói: "Ta sẽ không đi cùng với con đâu, ta phải điều tra trước đã!"

"Vậy được rồi!"

Nhan Như Họa tiếp tục nói: "Đây là Tần Ninh, hắn nói muốn tìm tổ sư gia, bảo con giúp đỡ chuyển cho tổ sư gia hai chữ — Thiên Ngự!"

Nghe thấy lời này, Tấn Triết nhìn về phía Tần Ninh.

"Ngươi đi theo ta!"

Hai người cùng nhau ra khỏi phòng.

Giờ phút này mặc dù quần áo của Tấn Triết không chỉnh tề, thế nhưng sắc mặt nghiêm nghị khiến hắn ta có vẻ nghiêm túc hẳn lên.

"Ngươi biết tổ sư gia nhà ta?"

"Biết!"

"Tìm ông ấy làm gì?"

"Ôn chuyện!"

Nghe được Tần Ninh trả lời như vậy, Tấn Triết lại cười nói: "Ta cũng không gặp tổ sư gia rất nhiều năm rồi, đã chết hay chưa cũng không biết...", Tần Ninh nhíu mày lại.

"Nếu có cơ hội, ngươi nói cho ông ta biết có một người tên là Tần Ninh tìm ông ta, lại nói cho ông ta biết hai chữ Thiên Ngự, ông ta sẽ rõ".

Tần Ninh chậm rãi nói.

"Được thôi!"

Tấn Triết nhìn quanh phòng, thấp giọng nói: "Đồ đệ này của ta cái gì cũng tốt, thiên phú tốt, khuôn mặt đẹp, chỉ là... đầu óc từng bị kích thích".

"Năm đó nó tận mắt thấy người nhà mình bị Ma tộc giết, đã phải chịu kích thích rất lớn, cho nên không thể tin lời nó được, hơn nữa có đôi khi sẽ điên điên khùng khùng, mượn rượu giải sầu...", "Được rồi, ta đã biết chuyện về Thiên Hạc lâu, đến lúc nên xuất hiện thì ta sẽ xuất hiện".

Tấn Triết nói xong liền quay người rời đi.

Nhan Như Họa cũng không định ngăn cản.

Tần Ninh nhìn bóng lưng Tấn Triết một chút, lại mở miệng nói: "U Minh Vương Xà là thánh thú cấp sáu, rắn vốn có tính âm, ngày nào ngươi cũng ở cùng con thú này sẽ bị ảnh hưởng, cho nên mới không thể không tìm phụ nữ giải tỏa".

"Nhưng về lâu về dài nó sẽ hao mòn hết thân thể của ngươi, vẫn nên cẩn thận thì hơn!"

Nghe thấy lời này, Tấn Triết dừng bước chân lại.

Trong chớp mắt, một cái đầu rắn xuất hiện ở cổ hắn ta.

Con rắn kia thò người ra, trên thân là lớp vảy màu đen, đôi mắt màu xanh lục âm u, nó nhìn về phía Tần Ninh, mở miệng nói tiếng người: "Vị thịt của ngươi rất ngon".

Mà ngay lúc này, Cửu Anh cũng thò đầu ra từ cổ tay Tần Ninh, nhìn về phía rắn đen kia, đột nhiên nói: "Vị thịt?

Lại có đồ ăn à?"

Con rắn đen kia nhìn thấy Cửu Anh thì hơi sững sờ.

Sau một lúc lâu, rắn đen rụt đầu về, giờ phút này Tấn Triết nhìn Tần Ninh một chút, nhưng không nói gì mà quay người rời đi.

Tần Ninh đứng ở cửa nhìn Tấn Triết rời đi.

Nhan Như Họa đi ra nói: "Sư tôn ta nói với ngươi cái gì thế?"

"Tạm thời đừng quan tâm đến điều này, sư tôn ngươi sẽ không chạy chứ?"

Nghe thấy lời này, Nhan Như Họa lại nói: "Yên tâm đi, không đâu!"

"Ngươi chắc chắn như vậy?"

"Đương nhiên rồi!"

Nhan Như Họa cười nói: "Chuyện mà sư tôn ta đã đồng ý với ta thì chưa bao giờ thất hứa hết".

Nhan Như Họa nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Sư tôn ta tìm ngươi nói gì thế?"

"Không có gì, chỉ nói cho ta người nhà ngươi bị ma tộc sát hại, ngươi chịu kích thích rất lớn dẫn đến điên điên khùng khùng, bảo ta giữ một khoảng cách với ngươi!"

Nghe thấy lời này, Nhan Như Họa tức sùi bọt mép.

"Tấn Triết, tên khốn kia!"

Một tiếng hét truyền khắp toàn bộ Hoa Hương Lâu.

Tấn Triết đã rời đi rùng mình một cái.

"Đồ đệ ngoan...", Tấn Triết nói thầm: "Tên nhóc kia là ai, Thanh Châu xuất hiện một tên nhóc như vậy từ lúc nào thế!"

Giọng nói như bị bóp cổ của Huyền Minh Vương Xà lại vang lên lần nữa: "Một tên đàn ông thối mà thôi, thật ra hắn không nhìn ra cái gì, thế nhưng cái tên xuất hiện ở cổ tay hắn, cảm giác sát khí toàn thân rất nặng, chắc không phải là thánh Thú, có lẽ là... hung thú!"

Hung thú?

Tấn Triết ngẩn người nói: "Một Thánh Nhân mà dám nuôi hung thú?

Không tầm thường!"

"Nhưng tên nhóc này tìm tổ sư gia làm gì?"

Huyền Minh Vương Xà không nhịn được nói: "Tổ sư gia của ngươi là một tên đàn ông thối, ta cũng không thích, đi thôi đi thôi, đi tới chỗ khác hái hoa!"

"Được rồi!"

Tấn Triết loạng choạng bước đi, biến mất trong đám người.

Mà lúc này Nhan Như Họa đang tức xù lông.

"Tên thận hư này nói ta như vậy thật ư?"

Nhan Như Họa tức giận đi trên đường cái, hùng hùng hổ hổ nói: "Nhất định ta sẽ bẩm báo với sư gia là tên khốn này lại ra ngoài lêu lổng, để sư gia trừng trị hắn ta!"

Dọc theo con đường này, Nhan Như Họa chưa hề ngừng miệng một lần nào, Tần Ninh cũng đã quen rồi.

"Nhưng ngươi thật sự có thể cam đoan sư tôn ngươi sẽ đến?"

"Đúng vậy!"

Nhan Như Họa nói: "Yên tâm đi, nếu thật sự có chuyện lớn xảy ra, chắc chắn ta sẽ ra sân, chỉ cần ta ra sân, sư tôn ta cũng sẽ ra sân!"

Tần Ninh gật đầu.

Đôi sư đồ này đã khiến hy vọng cuối cùng của hắn về Thánh Thú tông hoàn toàn vỡ nát.

Tính cả tông chủ, một tông môn có tổng cộng chín người... quá thảm hại! Hơn nữa từng đệ tử lại vô cùng kỳ lạ, tông môn này còn chưa bị giải tán đã là kỳ tích rồi đấy.

Màn đêm buông xuống, Tần Ninh trở về Thiên Hạc lâu.

Buổi chiều là Thiên Hạc lâu và Hiên Viên Thánh Địa tỷ thí.

Trở lại trong lầu các, Vân Sương Nhi nói qua về kết quả tỷ thí cho Tần Ninh.

Khâu Tử Kiêu đối mặt với Hiên Viên Anh, chắn chắn là thua.

Hơn nữa Hiên Viên Anh vẫn thể hiện ra thực lực cảnh giới Địa Thánh tam phách.

Tần Ninh cũng chẳng suy nghĩ gì về chuyện này nữa.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày hôm sau.

Cuộc tỷ thí ngày thứ ba sắp bắt đầu.

Hôm nay Đại Nhật Sơn giao đấu với Thiên Hạc lâu, mà Thương Long điện sẽ giao đấu với Hiên Viên Anh! Toàn bộ võ tràng vẫn vô cùng náo nhiệt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom