-
Chương 1676-1680
Chương 1676: Thời Kim Ca đột phá
Khâu Sóc giờ khắc này lại xuất hiện lần nữa.
"Đại Nhật sơn đối chiến Hiên Viên thánh địa, so tài bắt đầu!"
"Hai mươi đệ tử bắt đầu rút thăm!"
Lúc này, mười người Dương Minh Sinh, Dương Tam Tuần, Tần Ninh… lần lượt đi ra phía trước.
Mà một bên khác, nhóm đệ tử Hiên Viên thánh địa cũng lên đài dưới sự dẫn đầu của Hiên Viên Anh.
Mười chọi mười, tuy chưa giao thủ nhưng ánh lửa vẫn bắn ra tứ phía.
Có thể nói, cái chết của Hoàn Nhất Chu đã chọc giận các đệ tử của Hiên Viên thánh địa.
Giờ khắc này, võ giả các bên cũng đang nhìn chằm chằm cảnh này.
Đây mới là việc đáng xem hôm nay này.
So tài bắt đầu! Khâu Sóc mở miệng nói: "Đệ tử số một tham gia so tài!"
Giờ này khắc này, Vân Sương Nhi bước ra.
"Sư nương cố lên!"
Thạch Cảm Đương hô lớn.
Dương Tam Tuần giờ phút này cũng chờ mong.
Những ngày gần đây chưa thấy Vân Sương Nhi xuất thủ, hắn ta cũng không rõ thực lực cụ thể của Vân Sương Nhi là như thế nào.
Mà cùng lúc đó, một người từ nhóm của Hiên Viên thánh địa đi ra.
Thời Kim Ca! Trước đó Thời Kim Ca bị Tần Ninh chặt tay, bị thương không nhẹ.
Nhưng là bây giờ nhìn có vẻ là vết thương đã khôi phục, cánh tay đứt đã nối liền.
Nhìn thấy Vân Sương Nhi lên đài, Thời Kim Ca nở ra một nụ cười.
Cơ hội báo thù đến rồi! Nhìn thấy Thời Kim Ca xuất hiện, Vân Sương Nhi lại không cảm xúc.
Hai người giờ phút này đứng ở giữa lôi đài.
"Bắt đầu!"
Khâu Sóc mở miệng, rời khỏi lôi đài.
Thời Kim Ca nắm chặt hai tay, nhìn Vân Sương Nhi, lạnh lùng nói: "Con đàn bà khốn kiếp, lần này nếu ngươi không nhận thua, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi chết ở chỗ này!"
Vân Sương Nhi nhíu mày lại.
Thời Kim Ca lại là song quyền nắm chặt, chiến ý bắt đầu sinh.
Giờ khắc này, bên trong Vân Sương Nhi cơ thể, thánh lực tụ tập, nguyên viễn lưu trường.
Dung mạo nhìn thanh thuần đến cực điểm lúc này hiện ra vẻ mặt nghiêm túc, mặc dù như thế thì vẫn tạo cho người ta một cảm giác kinh tâm động phách, mà bên trong vẻ mỹ lệ kia thì mang theo một chút mị hoặc độc đáo, thanh thuần tự nhiên.
Soạt... Trong tích tắc, Thời Kim Ca xuất thủ.
Hai quyền cùng vung ra, bộc phát toàn lực, khí thế mạnh mẽ bao phủ ra.
Vân Sương Nhi giờ phút này cũng trực tiếp đánh lại.
Bành... Quyền chưởng va nhau, hai bóng người vừa va chạm thì lập tức tách ra.
Thời Kim Ca kinh ngạc không thôi.
Vân Sương Nhi cũng là Địa Thánh nhị phách.
Nhưng lần va chạm này là hoàn toàn dùng thực lực , Vân Sương Nhi thế mà không kém gì hắn ta.
Mà đồng thời, Dương Nhất sơn chủ cũng ngẩn người.
Trước đó Vân Sương Nhi mới chỉ là Địa Thánh nhất phách.
Mới có một tháng trôi qua thôi mà đã tới Địa Thánh nhị phách rồi?
Dương Nhất sơn chủ nhìn con trai Dương Tam Tuần của mình.
Dương Tam Tuần giờ phút này cười xấu hổ.
Mới đây Vân Sương Nhi đúng là đã đột phá lên Địa Thánh nhị phách, hắn ta vẫn chưa nói cho cha mình biết chuyện này.
Giờ khắc này, Vân Sương Nhi bộc phát ra một khí thế khiến người ta cảm thấy cực kỳ mạnh mẽ.
Thời Kim Ca cũng thu hồi lòng khinh thường.
Đại Nhật sơn có năm người đệ tử nằm trong Thanh Long Bảng, ngoài ra thì còn chọn thêm năm người khác xuất chiến.
Nhưng những người xuất sắc nhất trong nhóm đệ tử Đại Nhật sơn thì há có thể là hạng đơn giản?
Giờ khắc này, Thời Kim Ca nắm chặt tay, một thanh đao mảnh xuất hiện trong tay.
Một đao vạch ra, lưỡi đao sắc bén vô cùng.
Đao khí cực mạnh tấn công về phía Vân Sương Nhi.
Nhưng sắc mặt Vân Sương Nhi vẫn không thay đổi.
Khoảng thời gian này, cô ấy đúng là tiến bộ thần tốc.
Được Tần Ninh chỉ điểm và chỉ ra những chỗ thiếu hụt, thiên phú của cô ấy vốn không kém, cộng thêm ánh mắt sắc bén của Tần Ninh thì đương nhiên có thể thay đổi dễ dàng.
Tần Ninh đã từng nói, xét về thiên phú, cô ấy yếu hơn Diệp Viên Viên một bậc, thế nhưng sự mạnh mẽ của Hỗn Độn Thể cũng đã bù đắp lại khoảng cách này.
Đế Thể của Diệp Viên Viên giúp nàng có một nền tảng vững chắc từ đại lục Vạn Thiên.
Nhưng khi đến thế giới Cửu Thiên thì Đế Thể của nàng không còn thần hiệu như trước nữa, nhưng Hỗn Độn Thể của Vân Sương Nhi lại được lúc phát triển! Có điều thiên phú của Diệp Viên Viên rất mạnh, cực kỳ mạnh.
Tần Ninh đã nói, lý do hắn dẫn theo Diệp Viên Viên lúc ấy cũng không phải là bởi vì Thánh Thể, Đế Thể, Thần Thể mà đại lục Vạn Thiên nói.
Mà là thiên phú của bản thân Diệp Viên Viên vốn đã rất mạnh, là một viên ngọc thô, chỉ cần tỉ mỉ rèn giũa thì sẽ thành thần~ Vân Sương Nhi một mực nhớ kỹ những câu này.
Hỗn Độn Thể đã kéo ngắn chênh lệch của cô ấy và Diệp Viên Viên. Nếu đã quyết định theo Tần Ninh thì không thể trở thành hòn đá ngáng chân được. Cô ấy cũng cần toàn lực ứng phó! Vân Sương Nhi bước ra, thánh lực trong cơ thể tụ tập, trong nháy mắt ngưng tụ một thanh trường kiếm.
Bàn tay hất lên, trường kiếm chém ra.
Thời Kim Ca thấy cảnh này thì cười nhạo một tiếng, lưỡi đao chém xuống.
Keng... Nhưng sau một khắc, lưỡi đao chân chính va chạm với kiếm khí do thánh lực ngưng tụ đã bộc phát ra một khí tức bá đạo.
Thời Kim Ca tái mặt.
Nhưng ngay tại giờ phút này, Vân Sương Nhi đã nháy mắt xuất hiện sau lưng Thời Kim Ca, đấm ra một quyền.
Bành... Một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt Thời Kim Ca trắng nhợt, thân ảnh lảo đảo.
Khả năng phản ứng cùng tốc độ và lực khống chế sức mạnh của Vân Sương Nhi đều không yếu hơn hắn ta.
Giờ phút này, xung quanh cũng vang lên tiếng hô kinh ngạc của mọi người
Lần đầu Vân Sương Nhi lên sàn, thực lực bộc phát ra không đơn giản chút nào.
Đại Nhật sơn có một thiên kiêu như vậy đúng là đáng kinh ngạc! Giờ này khắc này, Thời Kim Ca lau đi khóe miệng vết máu, nhìn về phía Vân Sương Nhi.
"Ta đã khinh thường ngươi quá rồi!"
Thời Kim Ca cười nhạo nói: "Xem ra là ta chủ quan!"
Vân Sương Nhi chỉ tỏ vẻ lạnh nhạt, thời khắc phòng bị.
"Đáng tiếc, ta còn đang muốn che giấu mà!"
Thời Kim Ca cười lạnh nói: "Hiện tại xem ra là ta nghĩ thừa rồi".
Nói xong, Thời Kim Ca bộc phát khí thế trong cơ thể.
Một luồng sức mạnh càng thêm to lớn hiện ra.
Địa Thánh tam phách! Giờ khắc này, võ giả bốn phía võ giả đều kinh ngạc vô cùng.
Thời Kim Ca đến Địa Thánh tam phách.
Nhưng khi hắn nhìn Vân Sương Nhi thì lại sững sờ không thôi.
Vân Sương Nhi không kinh ngạc chút nào khi thấy mình tới Địa Thánh tam phách sao?
Thời Kim Ca khẽ nói: "Hoảng lại còn ra vẻ!"
"Cũng phải cảm ơn cái tên Tần Ninh kia đã chặt đứt một tay của ta, sau khi được nối liền, thánh địa lại ban thưởng cho đan dược khôi phục, thế mà khiến cho ta đột phá đến Địa Thánh tam phách, kinh ngạc không? Bất ngờ không?”
Vân Sương Nhi lại từ từ nói: "Có gì đáng kinh ngạc sao?"
"Hả?"
"Tần Ninh nói ngươi đã đột phá tam phách nhưng lại che giấu mình chỉ đang ở hai phách, bảo ta phòng tránh ngươi đột nhiên bộc phát!"
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Thời Kim Ca cũng tắt dần.
Tần Ninh... Nhìn ra rồi?
Không thể nào! Tần Ninh làm sao có thể nhìn ra được?
Mà giờ khắc này, Dương Tam Tuần nhìn Tần Ninh ở bên cạnh, thấp giọng nói: "Tần huynh làm cách nào mà nhìn ra được Thời Kim Ca đến Địa Thánh tam phách vậy?"
Tần Ninh lại cười nói: "Ngươi nhìn cái vẻ kiêu ngạo của hắn ta là biết ngay mà?"
Dương Tam Tuần nhịn không được mà bật cười.
"Giả thần giả quỷ!"
Thời Kim Ca giờ phút này nhìn Vân Sương Nhi, cười nhạo nói: "Coi như đã biết trước thì ngươi làm được gì chứ? Ngươi có biết Thương Nguyệt Dung đã thắng Củng Kinh như thế nào không?"
Củng Kinh ở bên dưới nghe đến lời này thì vẻ mặt biến đổi.
Lấy hắn ra làm ví dụ?
Mẹ kiếp! Khinh thường người khác đấy à!
Chương 1677: Không phục thì đánh tiếp
Vân Sương Nhi giờ phút này nhìn Thời Kim Ca, thân thể tràn ngập thánh lực.
Hiển nhiên, Vân Sương Nhi cũng không có ý định tốn thời gian với Thời Kim Ca.
Thấy cảnh này, Thời Kim Ca lại càng thêm tức giận.
Xem thường ai đây?
Hắn ta là Địa Thánh tam phách, nhiều hơn Vân Sương Nhi một phách.
Đối phó Vân Sương Nhi là chuyện đơn giản đến cực điểm! Dưới cơn nóng giận, Thời Kim Ca sải bước ra, chặt xuống một đao.
Vân Sương Nhi nhìn một đao kia, sắc mặt không thay đổi, hai tay cấp tốc kết ấn, trong chốc lát, một ấn ký nháy mắt ngưng tụ ra, bay về phía ánh đao.
Khanh... Lưỡi đao cùng ấn ký giao nhau vang lên tiếng leng keng.
Thế nhưng là đột nhiên, lưỡi đao đột nhiên quang mang ảm đạm, kia ấn ký tại lúc này, như là một mặt, hóa thành tứ phía, đem Thời Kim Ca thân ảnh vây lại.
Giờ khắc này, Thời Kim Ca tái mặt.
Tiếng nổ tung vang lên, bộc phát ra từng âm thanh đinh tai nhức óc.
Khí thế của Vân Sương Nhi giờ phút này hoàn toàn biến đổi, hóa thành những khí tức óng ánh, phóng ra ngoài.
Thời Kim Ca thế mà lại rơi vào hạ phong, chật vật rút lui về.
Sao lại thế! Giờ phút này, Thời Kim Ca sầm mặt.
Vân Sương Nhi chẳng qua mới là Địa Thánh nhị phách, cảnh giới còn thấp hơn hắn ta, thế mà lực bộc phát lại không giống như Địa Thánh nhị phách.
Giờ khắc này, nội tâm Thời Kim Ca tràn đầy sự không thể tin nổi.
"Sao lại không thể chứ?"
Vân Sương Nhi hừ một tiếng, tiếp tục xông lên.
Khí thế trong cơ thể lúc này giống như phượng hoàng tung cánh, bay lật Cửu Thiên, cả trời đất phải thần phục.
"Hỗn Độn Thánh Quyền!"
Một quyền vung ra.
Quyền kia không chỉ có thánh lực bộc phát mà còn có một luồng sức mạnh bá đạo phóng ra từ cơ thể Vân Sương Nhi, trực tiếp nổ tung.
Oanh... Tiếng nổ vang lên
Vân Sương Nhi vung ra một quyền về phía Thời Kim Ca.
Thời Kim Ca giờ phút này liên tục bổ hai đao, lưỡi đao hiện ra hình chữ thập, bay ầm ầm tới.
Bành... Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Hai thanh đao kia trong nháy mắt bị tan rã, thân thể Thời Kim Ca ầm vang, trước ngực sụp đổ, phun ra một ngụm máu tươi.
Giờ khắc này, tất cả đều nhìn thấy Thời Kim Ca thất bại rõ ràng.
Ban đầu hơi chiếm thượng phong, đến lúc bộc phát ra Địa Thánh tam phách, thế mà vẫn bị Vân Sương Nhi áp chế.
Quả thực là không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng nếu cứ đánh tiếp như thế, Thời Kim Ca không nhận thua thì sẽ bị thương càng nặng, ảnh hưởng đến trận so tài tiếp theo.
Giờ phút này, Thời Kim Ca nhìn Vân Sương Nhi với sắc mặt âm trầm.
Giao chiến ngày đầu tiên đã thua, mà lại còn là thua cho Vân Sương Nhi, thật sự khó mà nén giận nổi.
Thế nhưng vẫn còn hai ngày sau đó cơ mà! Chết tiệt thật! Thời Kim Ca nhìn Vân Sương Nhi, quát: "Ta nhận thua!"
Vân Sương Nhi lại nhẹ nhàng nói: "Không hổ là đệ tử của Hiên Viên thánh địa, nhận thua mà cũng oai phong như vậy, ai không biết còn tưởng rằng là ngươi thắng cơ đấy!"
"Ngươi..."
"Ngươi cái gì ngươi?"
Vân Sương Nhi nói thẳng: "Không phục thì đánh tiếp, dù sao ta sẽ không bị thương, hao tổn thánh lực thì đi xuống bổ sung là xong".
Thời Kim Ca cực kỳ uất ức, nhưng vẫn phải quay người rời đi.
Quân tử trả thù mười năm không muộn! Tiến vào tốp hai mươi tư người trong đấu võ Thanh Châu lần này đã rồi tính.
Đến trận xếp hạng, Vân Sương Nhi... Chờ xem!
Trận đầu so tài đầu tiên của buổi chiều đã kết thúc.
Vân Sương Nhi thể hiện ra thực lực khiến cho thành viên cấp cao của bốn đại tông môn đều phải rung động.
Địa Thánh nhị phách vượt cấp đánh bại Địa Thánh tam phách, nói thì dễ nhưng muốn làm được thì rất khó! Nơi đây đang hội tụ bốn mươi vị thiên chi kiêu tử đỉnh nhất toàn bộ Thanh Châu.
Cái nào không phải nội tình cùng thiên phú đều là thập phần cường đại?
Giờ khắc này, Vân Sương Nhi quay trở lại.
Nhìn một chút Tần Ninh, mỉm cười, khuynh quốc khuynh thành.
"Trận so tài thứ hai ! Bắt đầu! Mời đệ tử số hai lên đài!"
Giờ phút này, so tài tiếp tục tiến hành.
Vân Sương Nhi đi tới bên cạnh Tần Ninh, cười nói: "Cũng không kém chứ?"
"Rất tốt!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Sức mạnh bên trong cơ thể đã được ngưng tụ đến cực hạn, nhưng là độ khống chế Hỗn Độn Nguyên Sinh Quyết còn chưa đủ mạnh".
"Hỗn Độn Thể ngưng tụ chân nguyên, chân nguyên có thể dung hợp với thánh lực".
"Linh khí thì không thể dung hợp với chân nguyên, đó là bởi vì cả hai thứ này tự bác bỏ lẫn nhau".
"Nhưng chân nguyên và thánh lực thì không như thế, sau này nàng cứ chuyên tâm nghiên cứu điểm này, chân nguyên do Hỗn Độn Thể sinh ra dung hợp với thánh lực, thánh lực sau dung hợp có thể bộc phát gấp mười lần thánh lực của Thánh Nhân bình thường!"
Vân Sương Nhi gật đầu.
Thật ra không cần Tần Ninh nói thì cô ấy cũng cảm nhận được.
Hỗn Độn Thể! Từ khi đến thế giới Cửu Thiên, trong lúc tu hành, cô ấy có thể cảm nhận được chân nguyên do Hỗn Độn Thể ngưng tụ ra mà tách ra đơn độc với thánh lực thì lực bộc phát cũng rất mạnh.
Dung hợp xong thì càng mạnh.
Chỉ là cô ấy vẫn chưa làm được đến mức bộc phát gấp mười lần như Tần Ninh nói.
Đó là bởi vì thiếu võ quyết khống chế chân nguyên.
Mà Hỗn Độn Nguyên Sinh Quyết vừa hay lại giải quyết được vấn đề này.
Chỉ là sau đó còn cần phải khống chế Hỗn Độn Nguyên Sinh Quyết nữa! Nếu không, một khi xuất đối thủ mạnh hơn thì cũng khó lòng giải quyết! Giờ khắc này, trận so tài thứ hai đã bắt đầu.
Liễu Truyền Khôn của Đại Nhật sơn giao đấu với Tôn Tuyền Tuyền của Hiên Viên thánh địa! Liễu Truyền Khôn đứng hạng hai mươi ở Thanh Long Bảng kỳ trước.
Mà Tôn Tuyền Tuyền là hạng mười sáu trong Thanh Long Bảng kỳ trước.
Hai người lúc này đều bộc phát toàn lực, cực kỳ sôi động.
Chỉ là cuối cùng, Tôn Tuyền Tuyền vẫn chiếm thế thượng phong, thắng so tài.
Trận thứ ba bắt đầu.
"Mời đệ tử số ba lên đài!"
Giờ khắc này, Tần Ninh nhìn thẻ bài trong tay mình! Số ba! Vân Sương Nhi cùng Thạch Cảm Đương đều mỉm cười.
Tần Ninh bước lên lôi đài.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, cũng có một người đi ra từ nhóm Hiên Viên thánh địa.
"Có duyên quá!"
Nhìn người kia, Tần Ninh khẽ mỉm cười nói.
Nhưng người kia thì lại hơi sửng sốt.
Bảo Vân Kính! Mẹ kiếp! Nhọ quá! Giờ khắc này, Bảo Vân Kính chỉ cảm thấy số mình rất nhọ! Sao lại gặp phải Tần Ninh cơ chứ.
Tần Ninh cười nói: "Cánh tay nối liền rồi à? Đã khỏi chưa? Ngươi liệu có giống như Thời Kim Ca, nối được cánh tay, ăn thánh đan thì đột phá đến Địa Thánh tứ phách không?"
Nghe đến lời này, Bảo Vân Kính càng muốn mửa.
Tứ phách! Tứ phách dễ đột phá như vậy chắc?
Từ xưa đến nay, ai mà không biết Địa Thánh tam phách cùng tứ phách cách nhau một khoảng lớn chứ!
Cảnh giới Địa Thánh ngưng tụ thất phách.
Tam phách đầu còn đỡ, nhưng tứ phách sau thì lại rất khó.
Nhất là chuyển biến từ tam phách đến tứ phách.
Nếu là đơn giản như vậy thì Thanh Long Bảng lần này sẽ không chỉ có tam phách là cấp bậc cao nhất mà là tứ phách, thậm chí ngũ phách.
"Hừ!"
Bảo Vân Kính hừ một tiếng, không nói nhiều.
"Tới đi, đừng làm tốn thời gian nữa!"
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Ta có thể chặt đứt cánh tay ngươi một lần thì cũng có thể làm lần hai, lần này thì đổi bên nhé, không ngươi lại bảo ta bắt nạt một bên cánh tay của ngươi!"
Lời này vừa nói ra, Bảo Vân Kính sầm mặt.
Chương 1678: Dương Tam Tuần chiến Hiên Viên Anh
Trời ơi, ra đây mà nghe xem có phải là tiếng người không thế?
Ta có thể chém một cánh tay ngươi thì cũng có thể làm thế với cánh tay còn lại, đỡ cho ngươi nói là không công bằng?
Giờ khắc này, Bảo Vân Kính chỉ muốn thổ huyết.
Ở Thanh Long Bảng lần trước, hắn ta xếp hạng sáu đấy lục! Cho dù là đối mặt với Dương Minh Sinh hạng tư thì hắn ta cũng có thể thử, không chừng có thể đánh bại Dương Minh Sinh.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại là Tần Ninh! Sao lại đen đủi như vậy chứ?
"Nhanh lên, đừng có làm tốn thời gian của ta nữa".
Tần Ninh giờ phút này tỏ vẻ ngươi đến công kích ta đi xem nào.
"Ta nhận thua!"
Nhưng sau một khắc, Bảo Vân Kính đột nhiên nói ra một câu khiến cho mọi người đều phải sững sờ.
Nhận thua?
Nhận thua sao?
Bảo Vân Kính nhận thua ư?
"Nhận thua à?"
Tần Ninh thì thầm: "Thôi được...", Tần Ninh phất tay, quay người đi xuống lôi đài.
Giờ khắc này, Bảo Vân Kính nhìn bóng dáng Tần Ninh rời đi, nắm chặt hai tay, sắc mặt tái xanh.
Trận so tài thứ ba đã kết thúc như vậy.
Giờ khắc này, không ít người đều cảm thấy tiếc nuối.
Xem ra tin đồn là sự thật rồi! Đệ tử của Đại Nhật sơn và Hiên Viên thánh địa đúng thật có nảy sinh mâu thuẫn.
Rất nhiều người không biết, chỉ nghe nói, còn tưởng rằng là giả.
Hiện tại xem ra là thật!
Giờ khắc này, mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Đại Nhật sơn xuất hiện Vân Sương Nhi và Tần Ninh, ai cũng có vẻ không dễ chọc chút nào! Giờ khắc này, Tần Ninh đi xuống võ tràng.
"Trận so tài đầu tiên, ta thắng".
Tần Ninh thản nhiên nói: "Hai ngày tiếp theo vẫn còn hai trận đúng không?"
"Đúng rồi đúng rồi".
Dương Tam Tuần cười nói: "Làm phiền, làm phiền!"
Lúc này, trận so tài thứ tư sắp bắt đầu.
"Ta là số bốn, ra sân trước đã!"
Dương Tam Tuần giờ phút này mỉm cười, leo lên lôi đài.
Nhưng khi nhìn thấy người đối diện thì nụ cười trên mặt Dương Tam Tuần liền đông cứng.
"Hiên Viên Anh!"
Hạng một Thanh Long Bảng lần trước - Hiên Viên Anh! Giờ khắc này, Dương Tam Tuần thở một hơi thật sâu.
Hiên Viên Anh đến, cũng không phải chuyện gì tốt! Dương Tam Tuần cũng biết bản thân không thể e sợ.
Hiên Viên Anh Địa Thánh tam phách, Thanh Long Bảng lần trước hắn là Địa Thánh nhị phách. Bây giờ hắn ta cũng đã đến Địa Thánh tam phách, chưa hẳn không thể thắng Hiên Viên Anh!
Hôm nay Hiên Viên Anh mặc võ phục màu xanh, tóc dài khẽ bay lượn trong gió, mang một vẻ anh tuấn khó tả.
Mọi người lúc này đều chú tâm vào hai vị nhân tài kiệt xuất giữa đài.
Thạch Cảm Đương giờ phút này tò mò hỏi: "Sư tôn, người thắng là ai vậy?"
"Hiên Viên Anh".
Tần Ninh thản nhiên nói.
Chỉ là hắn vừa mới nói xong thì đã có một giọng nói bất mãn vang lên.
"Ngươi là đệ tử của Đại Nhật sơn hay là của Hiên Viên thánh địa vậy?"
Người lên tiếng chính là Dương Minh Sinh.
Lý Uyên cùng Khổ Tồn Kiếm đi theo Dương Minh Sinh cũng nhíu mày lại.
Lý Uyên cười nhạo: "Dương Tam Tuần sư huynh là thiên chi kiêu tử số hai của Đại Nhật sơn chúng ta, gần với Dương Minh Sinh sư huynh, ngươi dám xem thường Dương Tam Tuần sư huynh như vậy sao?"
Nghe đến lời này, Tần Ninh chỉ thấy hài hước.
Xem thường?
Ở đâu ra vậy?
"Đúng đấy, thật sự là chưa từng thấy kẻ nào khen người hạ mình như ngươi đấy!"
Khổ Tồn Kiếm cười khẩy.
Tần Ninh liếc ba người một cái, không thèm để ý đến.
Rồi lại nói với Thạch Cảm Đương, lại là đạo: "Hiên Viên Anh nếu là Địa Thánh tam phách thì Dương Tam Tuần khả năng còn có hi vọng thắng, nhưng bây giờ Hiên Viên Anh đã là Địa Thánh tứ phách rồi!"
"Ta cười chết mất thôi!"
Dương Minh Sinh lại xen vào: "Địa Thánh tứ phách?Nếu Hiên Viên Anh thật sự là Địa Thánh tứ phách thì nhóm sơn chủ chẳng lẽ lại không nhìn ra được? Ngươi chỉ là một Thánh Nhân nho nhỏ mà cũng biết được à?"
Tần Ninh lại nhìn Dương Minh Sinh một cái.
"Tốt nhất lúc xếp hạng Thanh Long Bảng thì ngươi đừng có ở phía trước ta!"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Nếu như ngươi ở phía trước ta, ta nhất định khiêu chiến ngươi, thậm chí... đánh chết ngươi!"
Lời này vừa nói ra, Dương Minh Sinh sầm mặt, vừa muốn quát lớn.
Đám người Hứa Hoảng liền vội vàng ngăn lại.
"So tài bắt đầu rồi kìa, mọi người quan sát đã rồi nói tiếp!"
Dương Minh Sinh hừ lạnh một tiếng, không nhiều lời nữa.
Tần Ninh cũng không thèm để ý.
Giờ khắc này, trận so tài thứ tư đã bắt đầu.
Dương Tam Tuần đối mặt với Hiên Viên Anh đương nhiên sẽ không chủ quan, toàn lực ứng phó, ngưng tụ khí tức.
Hiên Viên Anh nhìn về phía Dương Tam Tuần, thản nhiên nói: "Lần tranh đấu Thanh Long Bảng trước, toàn bộ Thanh Châu này cũng chỉ có Thương Nguyệt Dung, Khâu Tử Kiêu cùng Dương Minh Sinh là lọt vào mắt ta".
"Mà lần này, số người lọt vào mắt ta lại là… không!"
Lời này nghe thật kiêu ngạo.
Nhưng cũng không một ai phản bác.
Phong thái hạng nhất của Hiên Viên Anh lần trước vẫn được một người nhớ rất kỹ.
Dương Tam Tuần chắp tay nói: "Xin chỉ giáo!"
Hiên Viên Anh có tư cách để kiêu ngạo, Dương Tam Tuần cảm thấy cũng không có gì đáng phải tức giận vì chuyện này.
Hiên Viên Anh giờ phút này đứng yên nhìn Dương Tam Tuần.
Soạt... Sau một khắc, Dương Tam Tuần xuất thủ.
Đại Nhật Thánh Phong quyết! Võ quyết truyền thừa của Đại Nhật sơn, uy lực mạnh mẽ.
Giờ phút này, Dương Tam Tuần ngưng tụ ánh nắng giữa hai tay, hội tụ thành một mặt trời, lao thẳng tới chỗ Hiên Viên Anh.
Mà cùng lúc đó, trong đám đệ tử theo dõi chiến đấu của Đại Nhật sơn.
"Thanh Hạm, Thanh Hạm, mau nhìn kìa, đó chính là Tam Tuần sư huynh, thiếu sơn chủ, thiên phú cực cao, cũng rất anh tuấn...", một nữ đệ tử giờ phút này kích động nói.
"Ừm..."
"Thanh Hạm, cô sao vậy? Sao chẳng có chút tinh thần nào thế?"
"A?"
Nguyên Thanh Hạm ngẩn người nói: "Không có gì... Không có gì...", cô giá kia lại cười nói: "Đại Nhật sơn chúng ta lần này xuất hiện vô số nhân tài nhỉ. Trước kia làm gì có nghe nói đến Tần Ninh sư huynh kia đâu, sư huynh đó giỏi thật đấy, mà Vân Sương Nhi sư tỷ cũng giỏi..."
Nguyên Thanh Hạm nghe vậy thì cảm xúc lẫn lộn.
Tần Ninh! Nàng ta biết! Lúc ở thành Vạn Ma, Tần Ninh giúp Nguyên gia một chuyện lớn.
Thế nhưng nàng ta không ngờ lại gặp hắn ở đây. Ban đầu, nàng ta còn tưởng là trùng tên.
Thế nhưng khi nhìn thấy bóng người trên võ trường, nàng ta đã xác định chính là Tần Ninh.
Nghĩ đến tin tức mấy ngày nay nhận được, Nguyên Thanh Hạm càng thêm kinh ngạc.
Tần Ninh... Bây giờ đã trưởng thành đến mức này rồi?
Cảnh giới còn là Thánh Nhân, thế nhưng là thực lực... lại khiến cho Bảo Vân Kính Địa Thánh tam phách không thể không nhận thua.
Tiềm lực của hắn rốt cuộc đã đến trình độ nào?
Từ khi nàng ta đi theo mẹ bái nhập vào Đại Nhật sơn mới biết Thanh Châu này có bao nhiêu thiên chi kiêu tử.
Ở thành Vạn Ma của đất Vạn Ma, nàng ta được coi là thiên tài.
Nhưng vào Đại Nhật sơn thì lại chẳng khác người thường là mấy.
Mà Tần Ninh... vẫn tài hoa xuất chúng như cũ, dù ở đâu hắn vẫn luôn xuất sắc như vậy.
Hơn nữa, nhìn cô gái có vẻ đẹp tuyệt mỹ, thanh thuần động lòng người bên cạnh hắn... Quả nhiên là trai tài gái sắc!
Chỉ là, Nguyên Thanh Hạm hiểu được.
Nguyên gia và Tần Ninh có quan hệ coi như không tệ, nghe nói Dương Thanh Vân không cùng Tần Ninh rời Nam Vực, nếu như sau này Dương Thanh Vân cần trợ giúp, nàng ta phải nói cho cha dốc hết toàn lực trợ giúp Dương Thanh Vân mới được.
Giờ khắc này, Dương Tam Tuần cùng Hiên Viên Anh trên võ trường đã bắt đầu giao thủ.
Oanh... Một luồng thánh lực bộc phát, võ trường cuồn cuộn bụi mù, hai bóng người va chạm sau một kích, uy lực bá đạo đến cực điểm.
Chương 1679: Cho ngươi một vò
Dương Tam Tuần sử dụng Đại Nhật Thánh Phong Quyết, uy lực cực kỳ mạnh mẽ.
Khoảng thời gian này, hắn ta thỉnh thoảng cũng thỉnh giáo Tần Ninh, lĩnh ngộ từ Tần Ninh không ít.
Cảnh giới không chỉ ổn định mà lực bộc phát cũng tăng cường mấy phần.
Giờ khắc này, mặt trời bộc phát, ánh sáng cực nóng càn quét toàn bộ võ trường.
Hiên Viên Anh thấy cảnh này, sắc mặt nghiêm nghị.
"Tàn Nguyệt Thánh Phẩm Quyết!"
Hiên Viên Anh hét lên, sức mạnh trong cơ thể bộc phát ra.
Trong chốc lát, trước mặt hắn ta ngưng tụ ra một mặt trăng khuyết.
Trăng khuyết cong cong, lung lay theo gió.
Soạt soạt... Trong tích tắc, trăng khuyết va chạm với mặt trời, bộc phát ra ánh nắng và ánh trăng.
Tiếng nổ không ngừng vang lên, ánh nắng lúc này dần dần bị áp chế.
Dương Tam Tuần quyết định rút lui thật nhanh.
Oanh... Ánh trăng óng ánh đã xâm chiếm lấy ánh mặt trời.
Hiên Viên Anh đứng chắp tay, đạm mạc nói: "Tính ngươi thức thời!"
Dương Tam Tuần giờ phút này vẫn còn chưa hết sợ.
Không sai, nếu hắn ta không rút lui nhanh, đến lúc trăng khuyết trải rộng ra, hắn ta có muốn rút lui cũng không được nữa!
"Ngươi không phải đối thủ của ta!"
Hiên Viên Anh thản nhiên nói: "Dù ngươi có đến Địa Thánh tam phách đi nữa".
"Vậy ta cũng muốn thử xem!"
"Được!"
Hiên Viên Anh cười nhạt nói: "Thế nhưng cũng phải cẩn thận tính mạng của ngươi".
Bá... Hiên Viên Anh lúc này sầm mặt, trong nháy mắt giết ra.
Tiếng ầm ầm vang lên không ngừng.
Lực bộc phát ngưng tụ.
Hiên Viên Anh hiển nhiên là bắt đầu nghiêm túc.
Hắn ta khẽ quát, sải bước ra, sức mạnh toàn thân phóng ra kinh hoàng.
"Tàn Nguyệt Trảm!"
Hắn vung ra một tay, ở vị trí cánh tay kia cũng hiện ra ánh trăng, trong nháy mắt bộc phát thành một con dao chém xuống.
Dương Tam Tuần đẩy mặt trời ra ngăn cản mạnh mẽ.
Vừa rồi có thể tránh né, thế nhưng lần này là Dương Tam Tuần tự mình đánh tới, không cách nào tránh né.
Bành!!!
Trầm va chạm thấp vang lên.
Dương Tam Tuần rút lui.
Mặt trời tán loạn.
Giờ khắc này, mọi người đều xuất thần nhìn hai người giao thủ.
Dương Tam Tuần có yếu không?
Tuyệt đối không! Lần trước, Dương Tam Tuần dựa vào cảnh giới Địa Thánh nhị phách mà xếp hạng thứ chín.
Lần này Địa Thánh tam phách, tuyệt đối có thể xung kích tốp năm.
Nhưng đáng tiếc lại đụng phải Hiên Viên Anh.
Không phải Dương Tam Tuần yếu, mà là Hiên Viên Anh quá mạnh!
Giờ khắc này, Dương Tam Tuần đã dần rơi vào hạ phong.
Hiên Viên Anh từng bước ép sát.
Đánh xuống, bị thua cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.
Đại Nhật Đệ tử giờ phút này đều là sắc mặt khó coi.
Hiên Viên Anh, quá mạnh! Địa Thánh tam phách mà như thế thì ai có thể thắng hắn ta được chứ?
Lý Uyên giờ phút này rầu rĩ nói: "Đều tại ai đó nói Dương Tam Tuần sư huynh sẽ thua, giờ thì hay rồi..."
"Còn nói Hiên Viên Anh là Địa Thánh tứ phách, người ta mà là Địa Thánh tứ phách à?"
Khổ Tồn Kiếm giờ phút này cũng gằn giọng.
Nghe vậy, Tần Ninh cũng không thèm để ý.
Oanh... Một tiếng nổ đột nhiên vang lên.
Dương Tam Tuần phun ra một ngụm máu tươi, rút lui về sau, ngã ầm một cái trên tấm tường biên giới võ trường rồi rơi xuống trên mặt đất.
"Ta... Nhận thua!"
Dương Tam Tuần thở dốc nói.
Không thể không nhận thua! Không phải là đối thủ! Căn bản không có khả năng thắng!
Giờ khắc này, Hiên Viên Anh dừng tay.
"Nhận thua sớm hơn một chút có phải đỡ không, tốn bao nhiêu thời gian của cả hai".
Nói xong, Hiên Viên Anh quay người rời đi.
Dương Tam Tuần ảm đạm quay về Đại Nhật sơn.
"Không sao chứ?"
Thạch Cảm Đương quan tâm nói: "Ta đây mà gặp kẻ đó thì chắc chắn sẽ chơi chết kẻ đó cho xem, giả vờ cái gì không biết!"
Dương Tam Tuần lắc đầu nói: "Ta không phải đối thủ của hắn ta, thua không oan".
Tần Ninh nhìn Dương Tam Tuần, nói: "Kẻ này đã là Địa Thánh tứ phách, áp chế lại tam phách, ngươi thua đúng là không oan".
Dương Minh Sinh, Lý Uyên và Khổ Tồn Kiếm nghe vậy thì đều nhếch miệng chế nhạo.
Đã lúc nào rồi mà Tần Ninh còn mạnh miệng.
Nếu Hiên Viên Anh thật sự là Địa Thánh tứ phách thì tại sao mấy vị cường giả Địa Thánh thất phách đỉnh tiêm lại nhìn không ra?
Không phải là nói xạo hay sao?
Giờ khắc này, ánh mắt ,mấy người đều tỏ rõ nụ cười khẩy.
So tài tiếp tục tiến hành.
Sau đó, Thạch Cảm Đương cũng ra sân.
Chỉ là đối thủ của Thạch Cảm Đương không phải người trong Thanh Long Bảng, lấy thực lực Địa Thánh tam phách của Thạch Cảm Đương cũng có thể thắng được.
Xét tổng thể thì Đại Nhật sơn thắng nhiều thua ít.
Ba cái tên Vân Sương Nhi, Thạch Cảm Đương, Tần Ninh cũng được mọi người ghi nhớ.
Sở dĩ mỗi một lần tranh đấu Thanh Long Bảng sẽ có thêm mười sáu người tham gia chính là vì để nhóm thiên chi kiêu tử nổi bật lên trong thời gian giữa hai lần Thanh Long Bảng diễn ra cơ hội thể hiện khả năng.
Lần này xem ra, Đại Nhật sơn có không ít thiên tài quật khởi.
Ngày so tài đầu tiên đến đây là kết thúc.
Quay về nơi ở, Tần Ninh ngồi xuống tu hành.
Khoảng thời gian này, hắn cũng không chỉ mỗi trầm mê trong sắc đẹp mà là tu hành cả ngày lẫn đêm.
Tam hồn đã đầy! Hắn có thể cảm giác được tam hồn đã đi đến cực hạn dưới sự thôi thúc của song hồn long phượng.
Đã đến cực hạn rồi, không thể tiếp tục tăng nữa.
Như thế này là cũng nên đột phá rồi.
Nhưng Tần Ninh vẫn còn đang chuẩn bị.
Kiểu đột phá mà hắn muốn là nước đầy tự tràn.
Mà đến lúc đó, long hồn cùng phượng hồn cũng sẽ tụ tập phách lực.
Chỉ riêng long hồn hoặc phượng hồn khi ấy cũng sẽ không thua kém gì sức mạnh của tam hồn.
Nói đúng ra là còn mạnh hơn cả tam hồn.
Mà nếu tam hồn ngưng tụ ra nhất phách thì long hồn cùng phượng hồn cũng sẽ ngưng tụ ra nhất phách.
Kể từ đó, trong cảnh giới Thánh Nhân, hắn sẽ mạnh gấp ba lần Thánh Nhân bình thường, không, không chỉ là ba lần, uy lực tam hồn chân chính của hắn cộng thêm long hồn cùng phượng hồn thì sẽ là mạnh hơn hai mươi bảy lần, thậm chí có thể đến ba mươi lần! Mà một khi đến Địa Thánh, bản hồn, long hồn và phượng hồn sinh sôi ra phách, thì đó sẽ là chênh lệch càng lớn.
Nghĩ tới đây, Tần Ninh cũng âm thầm mong đợi.
Hơn nữa, khi đột phá Địa Thánh, hắn không có khả năng chỉ là ngưng tụ nhất phách! Đến cùng là mấy phách hắn cũng không dám chắc.
Giờ phút này, Tần Ninh không thể không cảm ơn cha mình.
Cha hắn là người, nhưng lại tu hành hóa long chi thuật, có thể thân hóa long, cùng cha nuôi trở thành Thần Long, bởi vậy hắn mới có thể ngưng tụ long hồn vào lúc sinh ra.
Mà mẹ lại là lãnh tụ của tộc Phượng Hoàng, cũng bởi vậy, hắn mới có thể sinh ra phượng hồn.
Long hồn, phượng hồn cùng nhân hồn hợp nhất , ở cảnh giới nào cũng thế, có ba thứ này, hắn luôn là sự tồn tại vô địch.
Giờ khắc này, ánh mắt Tần Ninh khẽ nhúc nhích, long hồn cùng phượng hồn trong đầu đang cố gắng vận chuyển hồn lực, nuôi dưỡng tam hồn tự thân.
Mở mắt ra, Vân Sương Nhi cũng đang ngồi tu hành Hỗn Độn Nguyên Sinh Quyết.
Lỗ tai Tần Ninh khẽ giật, bóng dáng lóe lên, xuất hiện ở nóc nhà.
Chỉ nhìn thấy một người đang cô độc uống rượu.
Nhan Như Họa!
"Ô?"
Nhìn thấy Tần Ninh, Nhan Như Họa kinh ngạc nói: "Tại sao ngươi lại biết được ta ở đây?"
Nghe đến lời này, Tần Ninh lại cười nói: "Mùi rượu..."
"Cho ngươi một vò!"
Nhan Như Họa tiện tay ném một vò cho Tần Ninh.
Chương 1680: Tin tức về Ma tộc
Tần Ninh ngửi thử, cũng không kén chọn mà nâng vò rượu lên uống từng ngụm.
"Không ngờ một đứa con gái như ngượi lại là sâu rượu đấy!"
Tần Ninh cười nói: "Thế nào, ta bảo ngươi nói cho sư tổ câu kia, ngươi đã nói chưa?"
"Chưa!"
Nhan Như Họa bất đắc dĩ nói: "Ta thật sự tìm không thấy mà, tu vi của sư tổ mạnh cỡ nào ngươi biết không? Đại giao tính tình dù tốt, thế nhưng thực lực cũng mạnh, sao ta có thể tìm được tung tích của hai người này chứ?"
"Thực không dám giấu giếm, ta lần này là lần theo tung tích của sư tôn ta nên mới đi tới thành Thiên Hạc!"
"Sư tôn ngươi?"
"Đúng vậy!"
Nhan Như Họa mắt say lờ đờ, mông lung nói: "Sư tôn ta tên là Tấn Triết, hết sức háo sắc, là một sắc quỷ. Cả quãng đường ta ngửi theo mùi vị háo sắc của hắn ta mà tím đến Thiên Hạc lâu, nhưng tới đây thì lại không tìm thấy!”
"Sư tôn ngươi ở cảnh giới gì?"
"Thiên Thánh!"
Nhan Như Họa tùy ý nói.
"Yếu vậy à...", Tần Ninh thuận miệng nói.
Yếu?
Nghe đến lời này, Nhan Như Họa lập tức nhảy dựng lên: "Thiên Thánh mà yếu? Ngươi có biết cao nhân Thiên Thánh là gì không? Trong ngũ đại châu của thánh vực Thiên Hồng, Thiên Thánh chính là người đỉnh nhất đấy?”
"Bỏ qua Thanh châu không nói, Tề Châu, Diệp Châu, U Châu, Yến Châu cũng chỉ có một vài Thiên Thánh thôi, có phải nhiều như rau đâu?"
Tần Ninh không nhiều lời, uống một hớp rượu, từ nói: "Thế còn sư tổ ngươi thì sao?"
"Sư tổ?
Hẳn là Thánh Vương đi!"
Nghe đến lời này, Tần Ninh suýt thì phun rượu ra ngoài.
"Mới Thánh Vương?"
Mới! Chữ “mới” này giống như cây kim đâm Nhan Như Họa một phát, khiến cô ta lại nhảy dựng lên: “Ngươi có biết Thánh Vương là gì không vậy? Trong thánh vực Thiên Hồng, Thánh Vương chính là vương giả!"
"Ngươi tức giận cái gì?"
Tần Ninh chế nhạo: "Sư tổ ngươi tu hành tám vạn năm rồi chứ? Thế mà mới đến Thánh Vương? Vậy không rác rưởi sao?"
Nhan Như Họa ngẩn người, đột nhiên nói: "Hình như thế nhỉ...","Ta mới tu hành mấy ngàn năm thì đã là Địa Thánh... gần bước chân vào Thiên Thánh rồi...", Tần Ninh gật đầu.
Nhan Như Họa lại đặt mông ngồi xuống, khoát tay áo nói: "Vậy cũng không thể trách sư tổ ta được".
"Ồ?"
"Sư tôn của sư tổ nói phải khiêm tốn mà!"
Hai chữ “khiêm tốn” vừa vang lên, Tần Ninh lại nhíu mày.
Liên quan gì đến khiêm tốn mà hắn nói chứ?
Nhan Như Họa từ từ nói: "Ta nghe sư tổ đời thứ ba hoặc là sư tổ đời thứ tư có lần uống say nói, sư tổ ngày ngày áp chế cảnh giới của bản thân, không cho bản thân đột phá".
"Nói là cái gì mà sợ chính mình đột phá cảnh giới quá cao, đến lúc ấy thái sư tổ sẽ không tìm thấy..."
"Hơn nữa thái sư tổ còn bảo sư tổ đừng quá kiêu căng ngạo mạn, nếu không đến lúc hai thầy trò còn chưa nhận nhau thì đã chết, lúc không ai thèm nhặt xác cho..."
"Kết quả liền là sư tổ mãi không tăng cao cảnh giới, sư tổ đời thứ nhất cũng không dám vượt qua sư tổ, sư tổ đời thứ hai không vượt qua sư tổ đời thứ nhất... Một vòng luẩn quẩn..."
Tần Ninh nghe đến lời này thì sửng sốt! Hắn thật sự sửng sốt đấy! Cái tư duy quái lạ gì dây hả trời?
Ông đây bảo ngươi khiêm tốn chứ không bảo ngươi không thu môn đồ, không bảo không tăng cảnh giới! Con mẹ nó chứ, ngươi hiểu sai ý ta một cách quá đà rồi đấy!
Ông đây bảo ngươi khiêm tốn, lại còn cho ngươi một con thánh thú cấp chín địch nổi cường giả Thánh Đế, Huyết Thể Thanh Thiên Giao cho ngươi làm thánh thú khế ước chơi đấy à?
Có bị ngu không vậy hả!
Tần Ninh giờ phút này rất muốn mắng người!
Nhan Như Họa lại nói nhỏ: "Nói cho ngươi biết, sư tổ đời thứ nhất của Thánh Thú tông chúng ta là Hạo Thiên, rất lợi hại, thiên phú mạnh đáng sợ, thế nhưng là những năm qua đều không dám vượt sư tổ, cả ngày áp chế cảnh giới, rầu muốn chết!"
Tần Ninh say thật rồi! Bị cái tên đồ đệ ngu ngốc của chính mình làm cho say rồi!
"Vậy còn ngươi?"
Tần Ninh lại hỏi.
"Ta cũng rầu lắm chứ!"
Nhan Như Họa khổ sở nói: "Sư tôn ta mới là Thiên Thánh, ta thì sắp thành Thiên Thánh rồi, nhỡ đâu không cẩn thận lại đột phá ra cảnh giới cao hơn cả sư tôn ta, vậy ta không phải sẽ trở thành tên đệ tử đại nghịch bất đạo đầu tiên của Thánh Thú tông hay sao?"
"Ôi, ta đến chết mất!"
"Tám đời đệ tử, đời trước ép đời sau, đến đời ta thì vừa vặn phải chờ ở cảnh giới Địa Thánh!"
"Dạo này ta toàn phải nuốt đan dược để đè lại cảnh giới...", Tần Ninh giờ phút này cầm vò rượu, nốc một ngụm thật lớn, cố gắng hết sức để cho bản thân bình tĩnh lại.
Hắn hiện tại cực kỳ muốn bóp chết Ôn Hiến Chi.
Cái thằng ngu này!
"Ngươi không cần đè ép cảnh giới làm gì!"
Tần Ninh giờ phút này mở miệng nói: "Cứ việc đột phá, nếu như sư tôn phạt ngươi, ngươi liền nói là ta nói!"
"Nói cho sư tổ ngươi hai chữ Thiên Ngự, cứ bảo là một người tên Tần Ninh nói".
"Biết rồi, ta nhớ rồi, khi nào nhìn thấy sư tổ thì ta nhất định sẽ nói giúp ngươi, được chưa?"
Nhan Như Họa say lờ đờ, mông lung nói.
Tần Ninh gật đầu, nghiêng người dựa vào mái hiên, nhìn bầu trời đêm, từ từ nói: "Nếu lần này xuất hiện đại loạn, ngươi giúp ta một tay được không?"
"Hở? Ngươi lợi hại như vậy, còn cần ta giúp sao?"
"Cần!"
Tần Ninh thì thầm nói: "Ngươi biết Ma tộc không?"
Tần Ninh vừa nói xong, bầu trời đêm tĩnh mịch thổi tới một cơn gió lạnh, Nhan Như Họa giờ phút này một tay nắm chắc lấy cổ Tần Ninh, đôi mắt đang lờ đờ vì say bỗng trở nên thanh tịnh, trầm giọng nói: "Ngươi và Ma tộc... Có quan hệ gì?"
Mới vừa rồi còn đang say mèm, giờ phút này cô ta lại lạnh lùng đến đáng sợ.
Tần Ninh giờ phút này nhìn lại Nhan Như Họa, thản nhiên nói: "Trước đó phát hiện hang ổ của Viêm Ma tộc trong lòng đất tại Địa Cực, sau đó đã bị ta hủy diệt!"
"Ta nhận được tin tức rằng có rất nhiều Ma tộc đã là dung nhập vào các đại thế lực..."
"Thánh Thú tông các ngươi tuy ít người nhưng ai cũng đều có thể ngự thú, hẳn là phải biết về chuyện này chứ?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Nhan Như Họa hòa hoãn mấy phần.
"Ta cũng không ngờ đấy, một Thánh Nhân nho nhỏ như ngươi mà cũng biết không ít chuyện nhỉ”.
Tần Ninh trở nên hứng thú, tiếp tục nói: "Xem ra là Thánh Thú tông các ngươi biết?"
"Đâu chỉ là biết, còn đã từng quen biết kìa!"
Tần Ninh nhìn Nhan Như Họa với ánh mắt mang theo vài phần hiếu kì.
Nhan Như Họa trầm giọng nói: "Năm đó sư tôn ta cứu ta, chính là Ma tộc đã giết chết dòng họ nhà ta, đó cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy Ma tộc".
"Không phải người không phải thú, ngôn ngữ nói chuyện cũng không phải của thú hay người, hơn nữa con đường tu hành gần như giống chúng ta, chỉ khác phương pháp, mà còn không thèm giao lưu với chúng ta!”
"Đám đồ vật này giống như là… đột nhiên chui ra từ đâu đó vậy. Mấy vạn năm qua, Hạ Tam Thiên tồn tại không ít".
Tần Ninh nhíu mày.
"Viêm Ma tộc mà ngươi nói chỉ là một trong số các chủng loại Ma tộc ở Hạ Tam Thiên mà thôi. Ngoài ra thì còn Dạ Ma tộc, Huyết Ma tộc, Mị Ma tộc".
"Đây là thông tin mà Thánh Thú tông hiện tại biết được".
"Còn có tộc khác nữa hay không thì ta không dám chắc".
Nhan Như Họa tiếp tục nói: "Bốn tộc này đều có thể hóa thành hình người, ngụy trang tinh diệu khiến chúng ta khó mà phân biệt được".
"Nhưng trên bản chất vẫn còn có chút khác biệt, thí dụ như Dạ Ma tộc sẽ cực kỳ mạnh mẽ dưới bóng đêm".
"Mị Ma nhất tộc bất kể nam nữ, hoặc là nói... bất kể đực cái, ai nhìn cũng vô cùng xinh đẹp!"
Tần Ninh kinh ngạc nói: "Cái này mà ngươi cũng biết?"
Nghe đến lời này, Nhan Như Họa lại tỏ vẻ hơi lúng túng.
Khâu Sóc giờ khắc này lại xuất hiện lần nữa.
"Đại Nhật sơn đối chiến Hiên Viên thánh địa, so tài bắt đầu!"
"Hai mươi đệ tử bắt đầu rút thăm!"
Lúc này, mười người Dương Minh Sinh, Dương Tam Tuần, Tần Ninh… lần lượt đi ra phía trước.
Mà một bên khác, nhóm đệ tử Hiên Viên thánh địa cũng lên đài dưới sự dẫn đầu của Hiên Viên Anh.
Mười chọi mười, tuy chưa giao thủ nhưng ánh lửa vẫn bắn ra tứ phía.
Có thể nói, cái chết của Hoàn Nhất Chu đã chọc giận các đệ tử của Hiên Viên thánh địa.
Giờ khắc này, võ giả các bên cũng đang nhìn chằm chằm cảnh này.
Đây mới là việc đáng xem hôm nay này.
So tài bắt đầu! Khâu Sóc mở miệng nói: "Đệ tử số một tham gia so tài!"
Giờ này khắc này, Vân Sương Nhi bước ra.
"Sư nương cố lên!"
Thạch Cảm Đương hô lớn.
Dương Tam Tuần giờ phút này cũng chờ mong.
Những ngày gần đây chưa thấy Vân Sương Nhi xuất thủ, hắn ta cũng không rõ thực lực cụ thể của Vân Sương Nhi là như thế nào.
Mà cùng lúc đó, một người từ nhóm của Hiên Viên thánh địa đi ra.
Thời Kim Ca! Trước đó Thời Kim Ca bị Tần Ninh chặt tay, bị thương không nhẹ.
Nhưng là bây giờ nhìn có vẻ là vết thương đã khôi phục, cánh tay đứt đã nối liền.
Nhìn thấy Vân Sương Nhi lên đài, Thời Kim Ca nở ra một nụ cười.
Cơ hội báo thù đến rồi! Nhìn thấy Thời Kim Ca xuất hiện, Vân Sương Nhi lại không cảm xúc.
Hai người giờ phút này đứng ở giữa lôi đài.
"Bắt đầu!"
Khâu Sóc mở miệng, rời khỏi lôi đài.
Thời Kim Ca nắm chặt hai tay, nhìn Vân Sương Nhi, lạnh lùng nói: "Con đàn bà khốn kiếp, lần này nếu ngươi không nhận thua, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi chết ở chỗ này!"
Vân Sương Nhi nhíu mày lại.
Thời Kim Ca lại là song quyền nắm chặt, chiến ý bắt đầu sinh.
Giờ khắc này, bên trong Vân Sương Nhi cơ thể, thánh lực tụ tập, nguyên viễn lưu trường.
Dung mạo nhìn thanh thuần đến cực điểm lúc này hiện ra vẻ mặt nghiêm túc, mặc dù như thế thì vẫn tạo cho người ta một cảm giác kinh tâm động phách, mà bên trong vẻ mỹ lệ kia thì mang theo một chút mị hoặc độc đáo, thanh thuần tự nhiên.
Soạt... Trong tích tắc, Thời Kim Ca xuất thủ.
Hai quyền cùng vung ra, bộc phát toàn lực, khí thế mạnh mẽ bao phủ ra.
Vân Sương Nhi giờ phút này cũng trực tiếp đánh lại.
Bành... Quyền chưởng va nhau, hai bóng người vừa va chạm thì lập tức tách ra.
Thời Kim Ca kinh ngạc không thôi.
Vân Sương Nhi cũng là Địa Thánh nhị phách.
Nhưng lần va chạm này là hoàn toàn dùng thực lực , Vân Sương Nhi thế mà không kém gì hắn ta.
Mà đồng thời, Dương Nhất sơn chủ cũng ngẩn người.
Trước đó Vân Sương Nhi mới chỉ là Địa Thánh nhất phách.
Mới có một tháng trôi qua thôi mà đã tới Địa Thánh nhị phách rồi?
Dương Nhất sơn chủ nhìn con trai Dương Tam Tuần của mình.
Dương Tam Tuần giờ phút này cười xấu hổ.
Mới đây Vân Sương Nhi đúng là đã đột phá lên Địa Thánh nhị phách, hắn ta vẫn chưa nói cho cha mình biết chuyện này.
Giờ khắc này, Vân Sương Nhi bộc phát ra một khí thế khiến người ta cảm thấy cực kỳ mạnh mẽ.
Thời Kim Ca cũng thu hồi lòng khinh thường.
Đại Nhật sơn có năm người đệ tử nằm trong Thanh Long Bảng, ngoài ra thì còn chọn thêm năm người khác xuất chiến.
Nhưng những người xuất sắc nhất trong nhóm đệ tử Đại Nhật sơn thì há có thể là hạng đơn giản?
Giờ khắc này, Thời Kim Ca nắm chặt tay, một thanh đao mảnh xuất hiện trong tay.
Một đao vạch ra, lưỡi đao sắc bén vô cùng.
Đao khí cực mạnh tấn công về phía Vân Sương Nhi.
Nhưng sắc mặt Vân Sương Nhi vẫn không thay đổi.
Khoảng thời gian này, cô ấy đúng là tiến bộ thần tốc.
Được Tần Ninh chỉ điểm và chỉ ra những chỗ thiếu hụt, thiên phú của cô ấy vốn không kém, cộng thêm ánh mắt sắc bén của Tần Ninh thì đương nhiên có thể thay đổi dễ dàng.
Tần Ninh đã từng nói, xét về thiên phú, cô ấy yếu hơn Diệp Viên Viên một bậc, thế nhưng sự mạnh mẽ của Hỗn Độn Thể cũng đã bù đắp lại khoảng cách này.
Đế Thể của Diệp Viên Viên giúp nàng có một nền tảng vững chắc từ đại lục Vạn Thiên.
Nhưng khi đến thế giới Cửu Thiên thì Đế Thể của nàng không còn thần hiệu như trước nữa, nhưng Hỗn Độn Thể của Vân Sương Nhi lại được lúc phát triển! Có điều thiên phú của Diệp Viên Viên rất mạnh, cực kỳ mạnh.
Tần Ninh đã nói, lý do hắn dẫn theo Diệp Viên Viên lúc ấy cũng không phải là bởi vì Thánh Thể, Đế Thể, Thần Thể mà đại lục Vạn Thiên nói.
Mà là thiên phú của bản thân Diệp Viên Viên vốn đã rất mạnh, là một viên ngọc thô, chỉ cần tỉ mỉ rèn giũa thì sẽ thành thần~ Vân Sương Nhi một mực nhớ kỹ những câu này.
Hỗn Độn Thể đã kéo ngắn chênh lệch của cô ấy và Diệp Viên Viên. Nếu đã quyết định theo Tần Ninh thì không thể trở thành hòn đá ngáng chân được. Cô ấy cũng cần toàn lực ứng phó! Vân Sương Nhi bước ra, thánh lực trong cơ thể tụ tập, trong nháy mắt ngưng tụ một thanh trường kiếm.
Bàn tay hất lên, trường kiếm chém ra.
Thời Kim Ca thấy cảnh này thì cười nhạo một tiếng, lưỡi đao chém xuống.
Keng... Nhưng sau một khắc, lưỡi đao chân chính va chạm với kiếm khí do thánh lực ngưng tụ đã bộc phát ra một khí tức bá đạo.
Thời Kim Ca tái mặt.
Nhưng ngay tại giờ phút này, Vân Sương Nhi đã nháy mắt xuất hiện sau lưng Thời Kim Ca, đấm ra một quyền.
Bành... Một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt Thời Kim Ca trắng nhợt, thân ảnh lảo đảo.
Khả năng phản ứng cùng tốc độ và lực khống chế sức mạnh của Vân Sương Nhi đều không yếu hơn hắn ta.
Giờ phút này, xung quanh cũng vang lên tiếng hô kinh ngạc của mọi người
Lần đầu Vân Sương Nhi lên sàn, thực lực bộc phát ra không đơn giản chút nào.
Đại Nhật sơn có một thiên kiêu như vậy đúng là đáng kinh ngạc! Giờ này khắc này, Thời Kim Ca lau đi khóe miệng vết máu, nhìn về phía Vân Sương Nhi.
"Ta đã khinh thường ngươi quá rồi!"
Thời Kim Ca cười nhạo nói: "Xem ra là ta chủ quan!"
Vân Sương Nhi chỉ tỏ vẻ lạnh nhạt, thời khắc phòng bị.
"Đáng tiếc, ta còn đang muốn che giấu mà!"
Thời Kim Ca cười lạnh nói: "Hiện tại xem ra là ta nghĩ thừa rồi".
Nói xong, Thời Kim Ca bộc phát khí thế trong cơ thể.
Một luồng sức mạnh càng thêm to lớn hiện ra.
Địa Thánh tam phách! Giờ khắc này, võ giả bốn phía võ giả đều kinh ngạc vô cùng.
Thời Kim Ca đến Địa Thánh tam phách.
Nhưng khi hắn nhìn Vân Sương Nhi thì lại sững sờ không thôi.
Vân Sương Nhi không kinh ngạc chút nào khi thấy mình tới Địa Thánh tam phách sao?
Thời Kim Ca khẽ nói: "Hoảng lại còn ra vẻ!"
"Cũng phải cảm ơn cái tên Tần Ninh kia đã chặt đứt một tay của ta, sau khi được nối liền, thánh địa lại ban thưởng cho đan dược khôi phục, thế mà khiến cho ta đột phá đến Địa Thánh tam phách, kinh ngạc không? Bất ngờ không?”
Vân Sương Nhi lại từ từ nói: "Có gì đáng kinh ngạc sao?"
"Hả?"
"Tần Ninh nói ngươi đã đột phá tam phách nhưng lại che giấu mình chỉ đang ở hai phách, bảo ta phòng tránh ngươi đột nhiên bộc phát!"
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Thời Kim Ca cũng tắt dần.
Tần Ninh... Nhìn ra rồi?
Không thể nào! Tần Ninh làm sao có thể nhìn ra được?
Mà giờ khắc này, Dương Tam Tuần nhìn Tần Ninh ở bên cạnh, thấp giọng nói: "Tần huynh làm cách nào mà nhìn ra được Thời Kim Ca đến Địa Thánh tam phách vậy?"
Tần Ninh lại cười nói: "Ngươi nhìn cái vẻ kiêu ngạo của hắn ta là biết ngay mà?"
Dương Tam Tuần nhịn không được mà bật cười.
"Giả thần giả quỷ!"
Thời Kim Ca giờ phút này nhìn Vân Sương Nhi, cười nhạo nói: "Coi như đã biết trước thì ngươi làm được gì chứ? Ngươi có biết Thương Nguyệt Dung đã thắng Củng Kinh như thế nào không?"
Củng Kinh ở bên dưới nghe đến lời này thì vẻ mặt biến đổi.
Lấy hắn ra làm ví dụ?
Mẹ kiếp! Khinh thường người khác đấy à!
Chương 1677: Không phục thì đánh tiếp
Vân Sương Nhi giờ phút này nhìn Thời Kim Ca, thân thể tràn ngập thánh lực.
Hiển nhiên, Vân Sương Nhi cũng không có ý định tốn thời gian với Thời Kim Ca.
Thấy cảnh này, Thời Kim Ca lại càng thêm tức giận.
Xem thường ai đây?
Hắn ta là Địa Thánh tam phách, nhiều hơn Vân Sương Nhi một phách.
Đối phó Vân Sương Nhi là chuyện đơn giản đến cực điểm! Dưới cơn nóng giận, Thời Kim Ca sải bước ra, chặt xuống một đao.
Vân Sương Nhi nhìn một đao kia, sắc mặt không thay đổi, hai tay cấp tốc kết ấn, trong chốc lát, một ấn ký nháy mắt ngưng tụ ra, bay về phía ánh đao.
Khanh... Lưỡi đao cùng ấn ký giao nhau vang lên tiếng leng keng.
Thế nhưng là đột nhiên, lưỡi đao đột nhiên quang mang ảm đạm, kia ấn ký tại lúc này, như là một mặt, hóa thành tứ phía, đem Thời Kim Ca thân ảnh vây lại.
Giờ khắc này, Thời Kim Ca tái mặt.
Tiếng nổ tung vang lên, bộc phát ra từng âm thanh đinh tai nhức óc.
Khí thế của Vân Sương Nhi giờ phút này hoàn toàn biến đổi, hóa thành những khí tức óng ánh, phóng ra ngoài.
Thời Kim Ca thế mà lại rơi vào hạ phong, chật vật rút lui về.
Sao lại thế! Giờ phút này, Thời Kim Ca sầm mặt.
Vân Sương Nhi chẳng qua mới là Địa Thánh nhị phách, cảnh giới còn thấp hơn hắn ta, thế mà lực bộc phát lại không giống như Địa Thánh nhị phách.
Giờ khắc này, nội tâm Thời Kim Ca tràn đầy sự không thể tin nổi.
"Sao lại không thể chứ?"
Vân Sương Nhi hừ một tiếng, tiếp tục xông lên.
Khí thế trong cơ thể lúc này giống như phượng hoàng tung cánh, bay lật Cửu Thiên, cả trời đất phải thần phục.
"Hỗn Độn Thánh Quyền!"
Một quyền vung ra.
Quyền kia không chỉ có thánh lực bộc phát mà còn có một luồng sức mạnh bá đạo phóng ra từ cơ thể Vân Sương Nhi, trực tiếp nổ tung.
Oanh... Tiếng nổ vang lên
Vân Sương Nhi vung ra một quyền về phía Thời Kim Ca.
Thời Kim Ca giờ phút này liên tục bổ hai đao, lưỡi đao hiện ra hình chữ thập, bay ầm ầm tới.
Bành... Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Hai thanh đao kia trong nháy mắt bị tan rã, thân thể Thời Kim Ca ầm vang, trước ngực sụp đổ, phun ra một ngụm máu tươi.
Giờ khắc này, tất cả đều nhìn thấy Thời Kim Ca thất bại rõ ràng.
Ban đầu hơi chiếm thượng phong, đến lúc bộc phát ra Địa Thánh tam phách, thế mà vẫn bị Vân Sương Nhi áp chế.
Quả thực là không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng nếu cứ đánh tiếp như thế, Thời Kim Ca không nhận thua thì sẽ bị thương càng nặng, ảnh hưởng đến trận so tài tiếp theo.
Giờ phút này, Thời Kim Ca nhìn Vân Sương Nhi với sắc mặt âm trầm.
Giao chiến ngày đầu tiên đã thua, mà lại còn là thua cho Vân Sương Nhi, thật sự khó mà nén giận nổi.
Thế nhưng vẫn còn hai ngày sau đó cơ mà! Chết tiệt thật! Thời Kim Ca nhìn Vân Sương Nhi, quát: "Ta nhận thua!"
Vân Sương Nhi lại nhẹ nhàng nói: "Không hổ là đệ tử của Hiên Viên thánh địa, nhận thua mà cũng oai phong như vậy, ai không biết còn tưởng rằng là ngươi thắng cơ đấy!"
"Ngươi..."
"Ngươi cái gì ngươi?"
Vân Sương Nhi nói thẳng: "Không phục thì đánh tiếp, dù sao ta sẽ không bị thương, hao tổn thánh lực thì đi xuống bổ sung là xong".
Thời Kim Ca cực kỳ uất ức, nhưng vẫn phải quay người rời đi.
Quân tử trả thù mười năm không muộn! Tiến vào tốp hai mươi tư người trong đấu võ Thanh Châu lần này đã rồi tính.
Đến trận xếp hạng, Vân Sương Nhi... Chờ xem!
Trận đầu so tài đầu tiên của buổi chiều đã kết thúc.
Vân Sương Nhi thể hiện ra thực lực khiến cho thành viên cấp cao của bốn đại tông môn đều phải rung động.
Địa Thánh nhị phách vượt cấp đánh bại Địa Thánh tam phách, nói thì dễ nhưng muốn làm được thì rất khó! Nơi đây đang hội tụ bốn mươi vị thiên chi kiêu tử đỉnh nhất toàn bộ Thanh Châu.
Cái nào không phải nội tình cùng thiên phú đều là thập phần cường đại?
Giờ khắc này, Vân Sương Nhi quay trở lại.
Nhìn một chút Tần Ninh, mỉm cười, khuynh quốc khuynh thành.
"Trận so tài thứ hai ! Bắt đầu! Mời đệ tử số hai lên đài!"
Giờ phút này, so tài tiếp tục tiến hành.
Vân Sương Nhi đi tới bên cạnh Tần Ninh, cười nói: "Cũng không kém chứ?"
"Rất tốt!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Sức mạnh bên trong cơ thể đã được ngưng tụ đến cực hạn, nhưng là độ khống chế Hỗn Độn Nguyên Sinh Quyết còn chưa đủ mạnh".
"Hỗn Độn Thể ngưng tụ chân nguyên, chân nguyên có thể dung hợp với thánh lực".
"Linh khí thì không thể dung hợp với chân nguyên, đó là bởi vì cả hai thứ này tự bác bỏ lẫn nhau".
"Nhưng chân nguyên và thánh lực thì không như thế, sau này nàng cứ chuyên tâm nghiên cứu điểm này, chân nguyên do Hỗn Độn Thể sinh ra dung hợp với thánh lực, thánh lực sau dung hợp có thể bộc phát gấp mười lần thánh lực của Thánh Nhân bình thường!"
Vân Sương Nhi gật đầu.
Thật ra không cần Tần Ninh nói thì cô ấy cũng cảm nhận được.
Hỗn Độn Thể! Từ khi đến thế giới Cửu Thiên, trong lúc tu hành, cô ấy có thể cảm nhận được chân nguyên do Hỗn Độn Thể ngưng tụ ra mà tách ra đơn độc với thánh lực thì lực bộc phát cũng rất mạnh.
Dung hợp xong thì càng mạnh.
Chỉ là cô ấy vẫn chưa làm được đến mức bộc phát gấp mười lần như Tần Ninh nói.
Đó là bởi vì thiếu võ quyết khống chế chân nguyên.
Mà Hỗn Độn Nguyên Sinh Quyết vừa hay lại giải quyết được vấn đề này.
Chỉ là sau đó còn cần phải khống chế Hỗn Độn Nguyên Sinh Quyết nữa! Nếu không, một khi xuất đối thủ mạnh hơn thì cũng khó lòng giải quyết! Giờ khắc này, trận so tài thứ hai đã bắt đầu.
Liễu Truyền Khôn của Đại Nhật sơn giao đấu với Tôn Tuyền Tuyền của Hiên Viên thánh địa! Liễu Truyền Khôn đứng hạng hai mươi ở Thanh Long Bảng kỳ trước.
Mà Tôn Tuyền Tuyền là hạng mười sáu trong Thanh Long Bảng kỳ trước.
Hai người lúc này đều bộc phát toàn lực, cực kỳ sôi động.
Chỉ là cuối cùng, Tôn Tuyền Tuyền vẫn chiếm thế thượng phong, thắng so tài.
Trận thứ ba bắt đầu.
"Mời đệ tử số ba lên đài!"
Giờ khắc này, Tần Ninh nhìn thẻ bài trong tay mình! Số ba! Vân Sương Nhi cùng Thạch Cảm Đương đều mỉm cười.
Tần Ninh bước lên lôi đài.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, cũng có một người đi ra từ nhóm Hiên Viên thánh địa.
"Có duyên quá!"
Nhìn người kia, Tần Ninh khẽ mỉm cười nói.
Nhưng người kia thì lại hơi sửng sốt.
Bảo Vân Kính! Mẹ kiếp! Nhọ quá! Giờ khắc này, Bảo Vân Kính chỉ cảm thấy số mình rất nhọ! Sao lại gặp phải Tần Ninh cơ chứ.
Tần Ninh cười nói: "Cánh tay nối liền rồi à? Đã khỏi chưa? Ngươi liệu có giống như Thời Kim Ca, nối được cánh tay, ăn thánh đan thì đột phá đến Địa Thánh tứ phách không?"
Nghe đến lời này, Bảo Vân Kính càng muốn mửa.
Tứ phách! Tứ phách dễ đột phá như vậy chắc?
Từ xưa đến nay, ai mà không biết Địa Thánh tam phách cùng tứ phách cách nhau một khoảng lớn chứ!
Cảnh giới Địa Thánh ngưng tụ thất phách.
Tam phách đầu còn đỡ, nhưng tứ phách sau thì lại rất khó.
Nhất là chuyển biến từ tam phách đến tứ phách.
Nếu là đơn giản như vậy thì Thanh Long Bảng lần này sẽ không chỉ có tam phách là cấp bậc cao nhất mà là tứ phách, thậm chí ngũ phách.
"Hừ!"
Bảo Vân Kính hừ một tiếng, không nói nhiều.
"Tới đi, đừng làm tốn thời gian nữa!"
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Ta có thể chặt đứt cánh tay ngươi một lần thì cũng có thể làm lần hai, lần này thì đổi bên nhé, không ngươi lại bảo ta bắt nạt một bên cánh tay của ngươi!"
Lời này vừa nói ra, Bảo Vân Kính sầm mặt.
Chương 1678: Dương Tam Tuần chiến Hiên Viên Anh
Trời ơi, ra đây mà nghe xem có phải là tiếng người không thế?
Ta có thể chém một cánh tay ngươi thì cũng có thể làm thế với cánh tay còn lại, đỡ cho ngươi nói là không công bằng?
Giờ khắc này, Bảo Vân Kính chỉ muốn thổ huyết.
Ở Thanh Long Bảng lần trước, hắn ta xếp hạng sáu đấy lục! Cho dù là đối mặt với Dương Minh Sinh hạng tư thì hắn ta cũng có thể thử, không chừng có thể đánh bại Dương Minh Sinh.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại là Tần Ninh! Sao lại đen đủi như vậy chứ?
"Nhanh lên, đừng có làm tốn thời gian của ta nữa".
Tần Ninh giờ phút này tỏ vẻ ngươi đến công kích ta đi xem nào.
"Ta nhận thua!"
Nhưng sau một khắc, Bảo Vân Kính đột nhiên nói ra một câu khiến cho mọi người đều phải sững sờ.
Nhận thua?
Nhận thua sao?
Bảo Vân Kính nhận thua ư?
"Nhận thua à?"
Tần Ninh thì thầm: "Thôi được...", Tần Ninh phất tay, quay người đi xuống lôi đài.
Giờ khắc này, Bảo Vân Kính nhìn bóng dáng Tần Ninh rời đi, nắm chặt hai tay, sắc mặt tái xanh.
Trận so tài thứ ba đã kết thúc như vậy.
Giờ khắc này, không ít người đều cảm thấy tiếc nuối.
Xem ra tin đồn là sự thật rồi! Đệ tử của Đại Nhật sơn và Hiên Viên thánh địa đúng thật có nảy sinh mâu thuẫn.
Rất nhiều người không biết, chỉ nghe nói, còn tưởng rằng là giả.
Hiện tại xem ra là thật!
Giờ khắc này, mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Đại Nhật sơn xuất hiện Vân Sương Nhi và Tần Ninh, ai cũng có vẻ không dễ chọc chút nào! Giờ khắc này, Tần Ninh đi xuống võ tràng.
"Trận so tài đầu tiên, ta thắng".
Tần Ninh thản nhiên nói: "Hai ngày tiếp theo vẫn còn hai trận đúng không?"
"Đúng rồi đúng rồi".
Dương Tam Tuần cười nói: "Làm phiền, làm phiền!"
Lúc này, trận so tài thứ tư sắp bắt đầu.
"Ta là số bốn, ra sân trước đã!"
Dương Tam Tuần giờ phút này mỉm cười, leo lên lôi đài.
Nhưng khi nhìn thấy người đối diện thì nụ cười trên mặt Dương Tam Tuần liền đông cứng.
"Hiên Viên Anh!"
Hạng một Thanh Long Bảng lần trước - Hiên Viên Anh! Giờ khắc này, Dương Tam Tuần thở một hơi thật sâu.
Hiên Viên Anh đến, cũng không phải chuyện gì tốt! Dương Tam Tuần cũng biết bản thân không thể e sợ.
Hiên Viên Anh Địa Thánh tam phách, Thanh Long Bảng lần trước hắn là Địa Thánh nhị phách. Bây giờ hắn ta cũng đã đến Địa Thánh tam phách, chưa hẳn không thể thắng Hiên Viên Anh!
Hôm nay Hiên Viên Anh mặc võ phục màu xanh, tóc dài khẽ bay lượn trong gió, mang một vẻ anh tuấn khó tả.
Mọi người lúc này đều chú tâm vào hai vị nhân tài kiệt xuất giữa đài.
Thạch Cảm Đương giờ phút này tò mò hỏi: "Sư tôn, người thắng là ai vậy?"
"Hiên Viên Anh".
Tần Ninh thản nhiên nói.
Chỉ là hắn vừa mới nói xong thì đã có một giọng nói bất mãn vang lên.
"Ngươi là đệ tử của Đại Nhật sơn hay là của Hiên Viên thánh địa vậy?"
Người lên tiếng chính là Dương Minh Sinh.
Lý Uyên cùng Khổ Tồn Kiếm đi theo Dương Minh Sinh cũng nhíu mày lại.
Lý Uyên cười nhạo: "Dương Tam Tuần sư huynh là thiên chi kiêu tử số hai của Đại Nhật sơn chúng ta, gần với Dương Minh Sinh sư huynh, ngươi dám xem thường Dương Tam Tuần sư huynh như vậy sao?"
Nghe đến lời này, Tần Ninh chỉ thấy hài hước.
Xem thường?
Ở đâu ra vậy?
"Đúng đấy, thật sự là chưa từng thấy kẻ nào khen người hạ mình như ngươi đấy!"
Khổ Tồn Kiếm cười khẩy.
Tần Ninh liếc ba người một cái, không thèm để ý đến.
Rồi lại nói với Thạch Cảm Đương, lại là đạo: "Hiên Viên Anh nếu là Địa Thánh tam phách thì Dương Tam Tuần khả năng còn có hi vọng thắng, nhưng bây giờ Hiên Viên Anh đã là Địa Thánh tứ phách rồi!"
"Ta cười chết mất thôi!"
Dương Minh Sinh lại xen vào: "Địa Thánh tứ phách?Nếu Hiên Viên Anh thật sự là Địa Thánh tứ phách thì nhóm sơn chủ chẳng lẽ lại không nhìn ra được? Ngươi chỉ là một Thánh Nhân nho nhỏ mà cũng biết được à?"
Tần Ninh lại nhìn Dương Minh Sinh một cái.
"Tốt nhất lúc xếp hạng Thanh Long Bảng thì ngươi đừng có ở phía trước ta!"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Nếu như ngươi ở phía trước ta, ta nhất định khiêu chiến ngươi, thậm chí... đánh chết ngươi!"
Lời này vừa nói ra, Dương Minh Sinh sầm mặt, vừa muốn quát lớn.
Đám người Hứa Hoảng liền vội vàng ngăn lại.
"So tài bắt đầu rồi kìa, mọi người quan sát đã rồi nói tiếp!"
Dương Minh Sinh hừ lạnh một tiếng, không nhiều lời nữa.
Tần Ninh cũng không thèm để ý.
Giờ khắc này, trận so tài thứ tư đã bắt đầu.
Dương Tam Tuần đối mặt với Hiên Viên Anh đương nhiên sẽ không chủ quan, toàn lực ứng phó, ngưng tụ khí tức.
Hiên Viên Anh nhìn về phía Dương Tam Tuần, thản nhiên nói: "Lần tranh đấu Thanh Long Bảng trước, toàn bộ Thanh Châu này cũng chỉ có Thương Nguyệt Dung, Khâu Tử Kiêu cùng Dương Minh Sinh là lọt vào mắt ta".
"Mà lần này, số người lọt vào mắt ta lại là… không!"
Lời này nghe thật kiêu ngạo.
Nhưng cũng không một ai phản bác.
Phong thái hạng nhất của Hiên Viên Anh lần trước vẫn được một người nhớ rất kỹ.
Dương Tam Tuần chắp tay nói: "Xin chỉ giáo!"
Hiên Viên Anh có tư cách để kiêu ngạo, Dương Tam Tuần cảm thấy cũng không có gì đáng phải tức giận vì chuyện này.
Hiên Viên Anh giờ phút này đứng yên nhìn Dương Tam Tuần.
Soạt... Sau một khắc, Dương Tam Tuần xuất thủ.
Đại Nhật Thánh Phong quyết! Võ quyết truyền thừa của Đại Nhật sơn, uy lực mạnh mẽ.
Giờ phút này, Dương Tam Tuần ngưng tụ ánh nắng giữa hai tay, hội tụ thành một mặt trời, lao thẳng tới chỗ Hiên Viên Anh.
Mà cùng lúc đó, trong đám đệ tử theo dõi chiến đấu của Đại Nhật sơn.
"Thanh Hạm, Thanh Hạm, mau nhìn kìa, đó chính là Tam Tuần sư huynh, thiếu sơn chủ, thiên phú cực cao, cũng rất anh tuấn...", một nữ đệ tử giờ phút này kích động nói.
"Ừm..."
"Thanh Hạm, cô sao vậy? Sao chẳng có chút tinh thần nào thế?"
"A?"
Nguyên Thanh Hạm ngẩn người nói: "Không có gì... Không có gì...", cô giá kia lại cười nói: "Đại Nhật sơn chúng ta lần này xuất hiện vô số nhân tài nhỉ. Trước kia làm gì có nghe nói đến Tần Ninh sư huynh kia đâu, sư huynh đó giỏi thật đấy, mà Vân Sương Nhi sư tỷ cũng giỏi..."
Nguyên Thanh Hạm nghe vậy thì cảm xúc lẫn lộn.
Tần Ninh! Nàng ta biết! Lúc ở thành Vạn Ma, Tần Ninh giúp Nguyên gia một chuyện lớn.
Thế nhưng nàng ta không ngờ lại gặp hắn ở đây. Ban đầu, nàng ta còn tưởng là trùng tên.
Thế nhưng khi nhìn thấy bóng người trên võ trường, nàng ta đã xác định chính là Tần Ninh.
Nghĩ đến tin tức mấy ngày nay nhận được, Nguyên Thanh Hạm càng thêm kinh ngạc.
Tần Ninh... Bây giờ đã trưởng thành đến mức này rồi?
Cảnh giới còn là Thánh Nhân, thế nhưng là thực lực... lại khiến cho Bảo Vân Kính Địa Thánh tam phách không thể không nhận thua.
Tiềm lực của hắn rốt cuộc đã đến trình độ nào?
Từ khi nàng ta đi theo mẹ bái nhập vào Đại Nhật sơn mới biết Thanh Châu này có bao nhiêu thiên chi kiêu tử.
Ở thành Vạn Ma của đất Vạn Ma, nàng ta được coi là thiên tài.
Nhưng vào Đại Nhật sơn thì lại chẳng khác người thường là mấy.
Mà Tần Ninh... vẫn tài hoa xuất chúng như cũ, dù ở đâu hắn vẫn luôn xuất sắc như vậy.
Hơn nữa, nhìn cô gái có vẻ đẹp tuyệt mỹ, thanh thuần động lòng người bên cạnh hắn... Quả nhiên là trai tài gái sắc!
Chỉ là, Nguyên Thanh Hạm hiểu được.
Nguyên gia và Tần Ninh có quan hệ coi như không tệ, nghe nói Dương Thanh Vân không cùng Tần Ninh rời Nam Vực, nếu như sau này Dương Thanh Vân cần trợ giúp, nàng ta phải nói cho cha dốc hết toàn lực trợ giúp Dương Thanh Vân mới được.
Giờ khắc này, Dương Tam Tuần cùng Hiên Viên Anh trên võ trường đã bắt đầu giao thủ.
Oanh... Một luồng thánh lực bộc phát, võ trường cuồn cuộn bụi mù, hai bóng người va chạm sau một kích, uy lực bá đạo đến cực điểm.
Chương 1679: Cho ngươi một vò
Dương Tam Tuần sử dụng Đại Nhật Thánh Phong Quyết, uy lực cực kỳ mạnh mẽ.
Khoảng thời gian này, hắn ta thỉnh thoảng cũng thỉnh giáo Tần Ninh, lĩnh ngộ từ Tần Ninh không ít.
Cảnh giới không chỉ ổn định mà lực bộc phát cũng tăng cường mấy phần.
Giờ khắc này, mặt trời bộc phát, ánh sáng cực nóng càn quét toàn bộ võ trường.
Hiên Viên Anh thấy cảnh này, sắc mặt nghiêm nghị.
"Tàn Nguyệt Thánh Phẩm Quyết!"
Hiên Viên Anh hét lên, sức mạnh trong cơ thể bộc phát ra.
Trong chốc lát, trước mặt hắn ta ngưng tụ ra một mặt trăng khuyết.
Trăng khuyết cong cong, lung lay theo gió.
Soạt soạt... Trong tích tắc, trăng khuyết va chạm với mặt trời, bộc phát ra ánh nắng và ánh trăng.
Tiếng nổ không ngừng vang lên, ánh nắng lúc này dần dần bị áp chế.
Dương Tam Tuần quyết định rút lui thật nhanh.
Oanh... Ánh trăng óng ánh đã xâm chiếm lấy ánh mặt trời.
Hiên Viên Anh đứng chắp tay, đạm mạc nói: "Tính ngươi thức thời!"
Dương Tam Tuần giờ phút này vẫn còn chưa hết sợ.
Không sai, nếu hắn ta không rút lui nhanh, đến lúc trăng khuyết trải rộng ra, hắn ta có muốn rút lui cũng không được nữa!
"Ngươi không phải đối thủ của ta!"
Hiên Viên Anh thản nhiên nói: "Dù ngươi có đến Địa Thánh tam phách đi nữa".
"Vậy ta cũng muốn thử xem!"
"Được!"
Hiên Viên Anh cười nhạt nói: "Thế nhưng cũng phải cẩn thận tính mạng của ngươi".
Bá... Hiên Viên Anh lúc này sầm mặt, trong nháy mắt giết ra.
Tiếng ầm ầm vang lên không ngừng.
Lực bộc phát ngưng tụ.
Hiên Viên Anh hiển nhiên là bắt đầu nghiêm túc.
Hắn ta khẽ quát, sải bước ra, sức mạnh toàn thân phóng ra kinh hoàng.
"Tàn Nguyệt Trảm!"
Hắn vung ra một tay, ở vị trí cánh tay kia cũng hiện ra ánh trăng, trong nháy mắt bộc phát thành một con dao chém xuống.
Dương Tam Tuần đẩy mặt trời ra ngăn cản mạnh mẽ.
Vừa rồi có thể tránh né, thế nhưng lần này là Dương Tam Tuần tự mình đánh tới, không cách nào tránh né.
Bành!!!
Trầm va chạm thấp vang lên.
Dương Tam Tuần rút lui.
Mặt trời tán loạn.
Giờ khắc này, mọi người đều xuất thần nhìn hai người giao thủ.
Dương Tam Tuần có yếu không?
Tuyệt đối không! Lần trước, Dương Tam Tuần dựa vào cảnh giới Địa Thánh nhị phách mà xếp hạng thứ chín.
Lần này Địa Thánh tam phách, tuyệt đối có thể xung kích tốp năm.
Nhưng đáng tiếc lại đụng phải Hiên Viên Anh.
Không phải Dương Tam Tuần yếu, mà là Hiên Viên Anh quá mạnh!
Giờ khắc này, Dương Tam Tuần đã dần rơi vào hạ phong.
Hiên Viên Anh từng bước ép sát.
Đánh xuống, bị thua cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.
Đại Nhật Đệ tử giờ phút này đều là sắc mặt khó coi.
Hiên Viên Anh, quá mạnh! Địa Thánh tam phách mà như thế thì ai có thể thắng hắn ta được chứ?
Lý Uyên giờ phút này rầu rĩ nói: "Đều tại ai đó nói Dương Tam Tuần sư huynh sẽ thua, giờ thì hay rồi..."
"Còn nói Hiên Viên Anh là Địa Thánh tứ phách, người ta mà là Địa Thánh tứ phách à?"
Khổ Tồn Kiếm giờ phút này cũng gằn giọng.
Nghe vậy, Tần Ninh cũng không thèm để ý.
Oanh... Một tiếng nổ đột nhiên vang lên.
Dương Tam Tuần phun ra một ngụm máu tươi, rút lui về sau, ngã ầm một cái trên tấm tường biên giới võ trường rồi rơi xuống trên mặt đất.
"Ta... Nhận thua!"
Dương Tam Tuần thở dốc nói.
Không thể không nhận thua! Không phải là đối thủ! Căn bản không có khả năng thắng!
Giờ khắc này, Hiên Viên Anh dừng tay.
"Nhận thua sớm hơn một chút có phải đỡ không, tốn bao nhiêu thời gian của cả hai".
Nói xong, Hiên Viên Anh quay người rời đi.
Dương Tam Tuần ảm đạm quay về Đại Nhật sơn.
"Không sao chứ?"
Thạch Cảm Đương quan tâm nói: "Ta đây mà gặp kẻ đó thì chắc chắn sẽ chơi chết kẻ đó cho xem, giả vờ cái gì không biết!"
Dương Tam Tuần lắc đầu nói: "Ta không phải đối thủ của hắn ta, thua không oan".
Tần Ninh nhìn Dương Tam Tuần, nói: "Kẻ này đã là Địa Thánh tứ phách, áp chế lại tam phách, ngươi thua đúng là không oan".
Dương Minh Sinh, Lý Uyên và Khổ Tồn Kiếm nghe vậy thì đều nhếch miệng chế nhạo.
Đã lúc nào rồi mà Tần Ninh còn mạnh miệng.
Nếu Hiên Viên Anh thật sự là Địa Thánh tứ phách thì tại sao mấy vị cường giả Địa Thánh thất phách đỉnh tiêm lại nhìn không ra?
Không phải là nói xạo hay sao?
Giờ khắc này, ánh mắt ,mấy người đều tỏ rõ nụ cười khẩy.
So tài tiếp tục tiến hành.
Sau đó, Thạch Cảm Đương cũng ra sân.
Chỉ là đối thủ của Thạch Cảm Đương không phải người trong Thanh Long Bảng, lấy thực lực Địa Thánh tam phách của Thạch Cảm Đương cũng có thể thắng được.
Xét tổng thể thì Đại Nhật sơn thắng nhiều thua ít.
Ba cái tên Vân Sương Nhi, Thạch Cảm Đương, Tần Ninh cũng được mọi người ghi nhớ.
Sở dĩ mỗi một lần tranh đấu Thanh Long Bảng sẽ có thêm mười sáu người tham gia chính là vì để nhóm thiên chi kiêu tử nổi bật lên trong thời gian giữa hai lần Thanh Long Bảng diễn ra cơ hội thể hiện khả năng.
Lần này xem ra, Đại Nhật sơn có không ít thiên tài quật khởi.
Ngày so tài đầu tiên đến đây là kết thúc.
Quay về nơi ở, Tần Ninh ngồi xuống tu hành.
Khoảng thời gian này, hắn cũng không chỉ mỗi trầm mê trong sắc đẹp mà là tu hành cả ngày lẫn đêm.
Tam hồn đã đầy! Hắn có thể cảm giác được tam hồn đã đi đến cực hạn dưới sự thôi thúc của song hồn long phượng.
Đã đến cực hạn rồi, không thể tiếp tục tăng nữa.
Như thế này là cũng nên đột phá rồi.
Nhưng Tần Ninh vẫn còn đang chuẩn bị.
Kiểu đột phá mà hắn muốn là nước đầy tự tràn.
Mà đến lúc đó, long hồn cùng phượng hồn cũng sẽ tụ tập phách lực.
Chỉ riêng long hồn hoặc phượng hồn khi ấy cũng sẽ không thua kém gì sức mạnh của tam hồn.
Nói đúng ra là còn mạnh hơn cả tam hồn.
Mà nếu tam hồn ngưng tụ ra nhất phách thì long hồn cùng phượng hồn cũng sẽ ngưng tụ ra nhất phách.
Kể từ đó, trong cảnh giới Thánh Nhân, hắn sẽ mạnh gấp ba lần Thánh Nhân bình thường, không, không chỉ là ba lần, uy lực tam hồn chân chính của hắn cộng thêm long hồn cùng phượng hồn thì sẽ là mạnh hơn hai mươi bảy lần, thậm chí có thể đến ba mươi lần! Mà một khi đến Địa Thánh, bản hồn, long hồn và phượng hồn sinh sôi ra phách, thì đó sẽ là chênh lệch càng lớn.
Nghĩ tới đây, Tần Ninh cũng âm thầm mong đợi.
Hơn nữa, khi đột phá Địa Thánh, hắn không có khả năng chỉ là ngưng tụ nhất phách! Đến cùng là mấy phách hắn cũng không dám chắc.
Giờ phút này, Tần Ninh không thể không cảm ơn cha mình.
Cha hắn là người, nhưng lại tu hành hóa long chi thuật, có thể thân hóa long, cùng cha nuôi trở thành Thần Long, bởi vậy hắn mới có thể ngưng tụ long hồn vào lúc sinh ra.
Mà mẹ lại là lãnh tụ của tộc Phượng Hoàng, cũng bởi vậy, hắn mới có thể sinh ra phượng hồn.
Long hồn, phượng hồn cùng nhân hồn hợp nhất , ở cảnh giới nào cũng thế, có ba thứ này, hắn luôn là sự tồn tại vô địch.
Giờ khắc này, ánh mắt Tần Ninh khẽ nhúc nhích, long hồn cùng phượng hồn trong đầu đang cố gắng vận chuyển hồn lực, nuôi dưỡng tam hồn tự thân.
Mở mắt ra, Vân Sương Nhi cũng đang ngồi tu hành Hỗn Độn Nguyên Sinh Quyết.
Lỗ tai Tần Ninh khẽ giật, bóng dáng lóe lên, xuất hiện ở nóc nhà.
Chỉ nhìn thấy một người đang cô độc uống rượu.
Nhan Như Họa!
"Ô?"
Nhìn thấy Tần Ninh, Nhan Như Họa kinh ngạc nói: "Tại sao ngươi lại biết được ta ở đây?"
Nghe đến lời này, Tần Ninh lại cười nói: "Mùi rượu..."
"Cho ngươi một vò!"
Nhan Như Họa tiện tay ném một vò cho Tần Ninh.
Chương 1680: Tin tức về Ma tộc
Tần Ninh ngửi thử, cũng không kén chọn mà nâng vò rượu lên uống từng ngụm.
"Không ngờ một đứa con gái như ngượi lại là sâu rượu đấy!"
Tần Ninh cười nói: "Thế nào, ta bảo ngươi nói cho sư tổ câu kia, ngươi đã nói chưa?"
"Chưa!"
Nhan Như Họa bất đắc dĩ nói: "Ta thật sự tìm không thấy mà, tu vi của sư tổ mạnh cỡ nào ngươi biết không? Đại giao tính tình dù tốt, thế nhưng thực lực cũng mạnh, sao ta có thể tìm được tung tích của hai người này chứ?"
"Thực không dám giấu giếm, ta lần này là lần theo tung tích của sư tôn ta nên mới đi tới thành Thiên Hạc!"
"Sư tôn ngươi?"
"Đúng vậy!"
Nhan Như Họa mắt say lờ đờ, mông lung nói: "Sư tôn ta tên là Tấn Triết, hết sức háo sắc, là một sắc quỷ. Cả quãng đường ta ngửi theo mùi vị háo sắc của hắn ta mà tím đến Thiên Hạc lâu, nhưng tới đây thì lại không tìm thấy!”
"Sư tôn ngươi ở cảnh giới gì?"
"Thiên Thánh!"
Nhan Như Họa tùy ý nói.
"Yếu vậy à...", Tần Ninh thuận miệng nói.
Yếu?
Nghe đến lời này, Nhan Như Họa lập tức nhảy dựng lên: "Thiên Thánh mà yếu? Ngươi có biết cao nhân Thiên Thánh là gì không? Trong ngũ đại châu của thánh vực Thiên Hồng, Thiên Thánh chính là người đỉnh nhất đấy?”
"Bỏ qua Thanh châu không nói, Tề Châu, Diệp Châu, U Châu, Yến Châu cũng chỉ có một vài Thiên Thánh thôi, có phải nhiều như rau đâu?"
Tần Ninh không nhiều lời, uống một hớp rượu, từ nói: "Thế còn sư tổ ngươi thì sao?"
"Sư tổ?
Hẳn là Thánh Vương đi!"
Nghe đến lời này, Tần Ninh suýt thì phun rượu ra ngoài.
"Mới Thánh Vương?"
Mới! Chữ “mới” này giống như cây kim đâm Nhan Như Họa một phát, khiến cô ta lại nhảy dựng lên: “Ngươi có biết Thánh Vương là gì không vậy? Trong thánh vực Thiên Hồng, Thánh Vương chính là vương giả!"
"Ngươi tức giận cái gì?"
Tần Ninh chế nhạo: "Sư tổ ngươi tu hành tám vạn năm rồi chứ? Thế mà mới đến Thánh Vương? Vậy không rác rưởi sao?"
Nhan Như Họa ngẩn người, đột nhiên nói: "Hình như thế nhỉ...","Ta mới tu hành mấy ngàn năm thì đã là Địa Thánh... gần bước chân vào Thiên Thánh rồi...", Tần Ninh gật đầu.
Nhan Như Họa lại đặt mông ngồi xuống, khoát tay áo nói: "Vậy cũng không thể trách sư tổ ta được".
"Ồ?"
"Sư tôn của sư tổ nói phải khiêm tốn mà!"
Hai chữ “khiêm tốn” vừa vang lên, Tần Ninh lại nhíu mày.
Liên quan gì đến khiêm tốn mà hắn nói chứ?
Nhan Như Họa từ từ nói: "Ta nghe sư tổ đời thứ ba hoặc là sư tổ đời thứ tư có lần uống say nói, sư tổ ngày ngày áp chế cảnh giới của bản thân, không cho bản thân đột phá".
"Nói là cái gì mà sợ chính mình đột phá cảnh giới quá cao, đến lúc ấy thái sư tổ sẽ không tìm thấy..."
"Hơn nữa thái sư tổ còn bảo sư tổ đừng quá kiêu căng ngạo mạn, nếu không đến lúc hai thầy trò còn chưa nhận nhau thì đã chết, lúc không ai thèm nhặt xác cho..."
"Kết quả liền là sư tổ mãi không tăng cao cảnh giới, sư tổ đời thứ nhất cũng không dám vượt qua sư tổ, sư tổ đời thứ hai không vượt qua sư tổ đời thứ nhất... Một vòng luẩn quẩn..."
Tần Ninh nghe đến lời này thì sửng sốt! Hắn thật sự sửng sốt đấy! Cái tư duy quái lạ gì dây hả trời?
Ông đây bảo ngươi khiêm tốn chứ không bảo ngươi không thu môn đồ, không bảo không tăng cảnh giới! Con mẹ nó chứ, ngươi hiểu sai ý ta một cách quá đà rồi đấy!
Ông đây bảo ngươi khiêm tốn, lại còn cho ngươi một con thánh thú cấp chín địch nổi cường giả Thánh Đế, Huyết Thể Thanh Thiên Giao cho ngươi làm thánh thú khế ước chơi đấy à?
Có bị ngu không vậy hả!
Tần Ninh giờ phút này rất muốn mắng người!
Nhan Như Họa lại nói nhỏ: "Nói cho ngươi biết, sư tổ đời thứ nhất của Thánh Thú tông chúng ta là Hạo Thiên, rất lợi hại, thiên phú mạnh đáng sợ, thế nhưng là những năm qua đều không dám vượt sư tổ, cả ngày áp chế cảnh giới, rầu muốn chết!"
Tần Ninh say thật rồi! Bị cái tên đồ đệ ngu ngốc của chính mình làm cho say rồi!
"Vậy còn ngươi?"
Tần Ninh lại hỏi.
"Ta cũng rầu lắm chứ!"
Nhan Như Họa khổ sở nói: "Sư tôn ta mới là Thiên Thánh, ta thì sắp thành Thiên Thánh rồi, nhỡ đâu không cẩn thận lại đột phá ra cảnh giới cao hơn cả sư tôn ta, vậy ta không phải sẽ trở thành tên đệ tử đại nghịch bất đạo đầu tiên của Thánh Thú tông hay sao?"
"Ôi, ta đến chết mất!"
"Tám đời đệ tử, đời trước ép đời sau, đến đời ta thì vừa vặn phải chờ ở cảnh giới Địa Thánh!"
"Dạo này ta toàn phải nuốt đan dược để đè lại cảnh giới...", Tần Ninh giờ phút này cầm vò rượu, nốc một ngụm thật lớn, cố gắng hết sức để cho bản thân bình tĩnh lại.
Hắn hiện tại cực kỳ muốn bóp chết Ôn Hiến Chi.
Cái thằng ngu này!
"Ngươi không cần đè ép cảnh giới làm gì!"
Tần Ninh giờ phút này mở miệng nói: "Cứ việc đột phá, nếu như sư tôn phạt ngươi, ngươi liền nói là ta nói!"
"Nói cho sư tổ ngươi hai chữ Thiên Ngự, cứ bảo là một người tên Tần Ninh nói".
"Biết rồi, ta nhớ rồi, khi nào nhìn thấy sư tổ thì ta nhất định sẽ nói giúp ngươi, được chưa?"
Nhan Như Họa say lờ đờ, mông lung nói.
Tần Ninh gật đầu, nghiêng người dựa vào mái hiên, nhìn bầu trời đêm, từ từ nói: "Nếu lần này xuất hiện đại loạn, ngươi giúp ta một tay được không?"
"Hở? Ngươi lợi hại như vậy, còn cần ta giúp sao?"
"Cần!"
Tần Ninh thì thầm nói: "Ngươi biết Ma tộc không?"
Tần Ninh vừa nói xong, bầu trời đêm tĩnh mịch thổi tới một cơn gió lạnh, Nhan Như Họa giờ phút này một tay nắm chắc lấy cổ Tần Ninh, đôi mắt đang lờ đờ vì say bỗng trở nên thanh tịnh, trầm giọng nói: "Ngươi và Ma tộc... Có quan hệ gì?"
Mới vừa rồi còn đang say mèm, giờ phút này cô ta lại lạnh lùng đến đáng sợ.
Tần Ninh giờ phút này nhìn lại Nhan Như Họa, thản nhiên nói: "Trước đó phát hiện hang ổ của Viêm Ma tộc trong lòng đất tại Địa Cực, sau đó đã bị ta hủy diệt!"
"Ta nhận được tin tức rằng có rất nhiều Ma tộc đã là dung nhập vào các đại thế lực..."
"Thánh Thú tông các ngươi tuy ít người nhưng ai cũng đều có thể ngự thú, hẳn là phải biết về chuyện này chứ?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Nhan Như Họa hòa hoãn mấy phần.
"Ta cũng không ngờ đấy, một Thánh Nhân nho nhỏ như ngươi mà cũng biết không ít chuyện nhỉ”.
Tần Ninh trở nên hứng thú, tiếp tục nói: "Xem ra là Thánh Thú tông các ngươi biết?"
"Đâu chỉ là biết, còn đã từng quen biết kìa!"
Tần Ninh nhìn Nhan Như Họa với ánh mắt mang theo vài phần hiếu kì.
Nhan Như Họa trầm giọng nói: "Năm đó sư tôn ta cứu ta, chính là Ma tộc đã giết chết dòng họ nhà ta, đó cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy Ma tộc".
"Không phải người không phải thú, ngôn ngữ nói chuyện cũng không phải của thú hay người, hơn nữa con đường tu hành gần như giống chúng ta, chỉ khác phương pháp, mà còn không thèm giao lưu với chúng ta!”
"Đám đồ vật này giống như là… đột nhiên chui ra từ đâu đó vậy. Mấy vạn năm qua, Hạ Tam Thiên tồn tại không ít".
Tần Ninh nhíu mày.
"Viêm Ma tộc mà ngươi nói chỉ là một trong số các chủng loại Ma tộc ở Hạ Tam Thiên mà thôi. Ngoài ra thì còn Dạ Ma tộc, Huyết Ma tộc, Mị Ma tộc".
"Đây là thông tin mà Thánh Thú tông hiện tại biết được".
"Còn có tộc khác nữa hay không thì ta không dám chắc".
Nhan Như Họa tiếp tục nói: "Bốn tộc này đều có thể hóa thành hình người, ngụy trang tinh diệu khiến chúng ta khó mà phân biệt được".
"Nhưng trên bản chất vẫn còn có chút khác biệt, thí dụ như Dạ Ma tộc sẽ cực kỳ mạnh mẽ dưới bóng đêm".
"Mị Ma nhất tộc bất kể nam nữ, hoặc là nói... bất kể đực cái, ai nhìn cũng vô cùng xinh đẹp!"
Tần Ninh kinh ngạc nói: "Cái này mà ngươi cũng biết?"
Nghe đến lời này, Nhan Như Họa lại tỏ vẻ hơi lúng túng.
Bình luận facebook