• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1686-1690

Chương 1686: Trở mặt vô tình

Dù sao, ngày thường người ta cũng không thể nào có thời gian để quan sát toàn bộ nhóm thiên chi kiêu tử của vùng đất Thanh Châu, mà lúc này, bọn họ lại hội tụ ở đây thi triển tài năng.

Sáng sớm, trên võ trường, nơi nơi đều là bóng người.

Mấy người Tần Ninh yên ổn ngồi ở chính giữa.

Buổi sáng là Thương Long điện và thánh địa Hiên Viên so đấu.

Giờ phút này, trong Thiên Hạc lâu, bồi bàn được sắp xếp dâng lên các loại rượu ngon và hoa quả.

Một người phụ nữ mặc trang phục bồi bàn đi đến trước mặt Tần Ninh rồi rót một chén rượu.

“Cô đến làm gì?”

Tần Ninh đột nhiên mở miệng nói.

Thị nữ kia hơi hơi sửng sốt, sau đó lập tức cười nói: “Không phải là ngươi nói có vấn đề sao?

Ta đến để tự mình quan sát xem, mấy đệ tử này có vấn đề hay không”.

Thị nữ kia đúng là do Nhan Như Hoạ cải trang thành.

Giờ phút này, Tần Ninh bình tĩnh nhìn lại, vẻ mặt khẽ nhúc nhích.

Nhan Như Hoạ trong trang phục thị nữ, tóc dài buộc cao, chải ra phía sau đầu, trên đỉnh đầu còn đội mũ, vẻ mặt mang theo vài phần lạnh lùng.

Rất xinh đẹp.

Trên thực tế, nhan sắc của Nhan Như Hoạ đủ để xếp vào hàng xinh đẹp bậc nhất, nhưng mà người phụ nữ này…Mấy lần gặp mặt đều mặc quần áo vải bố, tóc tai lộn xộn, cả người toàn mùi rượu, chỉ tốt hơn một chút so với tên ăn mày, nhưng mà không thể dùng một từ loạn để hình dung.

“Về sau chú ý cách ăn mặc của mình một chút!”

Tần Ninh chậm rãi nói.

“Ngươi nói gì vậy, tên nhóc thối, giọng điệu giống như là trưởng bối dạy dỗ vãn bối vậy!”

Nhan Như Hoạ cũng lập tức nói: “Phụ nữ vì người mình yêu mà làm đẹp, ngươi có hiểu không?

Ngươi xem người đẹp bên cạnh ngươi này, đồ trang sức trang nhã, tinh tế, nhan sắc không gì sánh được, đây chính là cho ngươi xem!”

“Ta lại không có người yêu!”

Tần Ninh nhất thời nghẹn họng.

Uống một chén rượu, Tần Ninh không nói thêm gì nữa.

Câu này là do hắn nhiều chuyện rồi! Giờ phút này, giữa sân thi đấu, trận đấu đã bắt đầu.

Người đầu tiên lên sân chính là Hiên Viên Anh.

Mà đối thủ của hắn ta là Từ Cương của Thương Long điện.

Từ Cương rất muốn khóc! Thật xui xẻo! Cực kỳ xui xẻo! Hôm qua gặp Thạch Cảm Đương, hôm nay gặp Hiên Viên Anh, đều là thua không thể nghi ngờ.

Nhưng mà, thi đấu thì vẫn phải thi đấu.

Giờ phút này, Tần Ninh híp mắt, dáng vẻ bình chân như vại.

Nhan Như Hoạ cũng đột nhiên ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: “Làm sao ngươi có thể phán đoán ra được, ai là Ma tộc, ai không phải là Ma tộc?

“Mấy người này đều nguỵ trang rất tốt, phán đoán thế nào được?”

Tần Ninh không đáp lại.

Hắn có thể phán đoán được! Bản thân Ma tộc chính là người chết, có thể bị Phong Thần Châu hấp thụ sức mạnh, hoá thành một viên Tịnh Ma Châu Đan, không khác gì một viên thần đan thần dược.

Mà lúc trước, khi Tần Ninh giết chết hai đệ tử của Thương Long điện, lúc đó, hắn không thể nào phán đoán ra.

Nhưng mà bây giờ, Tần Ninh có thể xác định được.

Nếu như người đó có cảnh giới cao hơn mình thì hắn không thể nào phán đoán, nhưng nếu như là cảnh giới và thực lực ngang ngửa với bản thân hoặc có thực lực yếu hơn thì hắn có thể xác định được! Dựa vào Phong Thần Châu.

Viên Phong Thần Châu mà phụ thân để lại, vậy mà lại có liên quan đến Ma tộc ngoại vực, điều này, Tần Ninh cũng không ngờ tới.

Nhưng mà có thần khí này, việc xác định Ma tộc không khó.

Đương nhiên là cảnh giới cao rất khó phán đoán.

Nhưng mà giết cảnh giới thấp, cảnh giới cao sẽ phải đứng ra bảo vệ, rất dễ đoán.

Nhan Như Hoạ thấy Tần Ninh không mở miệng thì tiếp tục nói: “Ta nói cho ngươi biết, Ma tộc rất xảo quyệt, lại giỏi ngụy trang, ngươi không thể xác định chắc chắn suy đoán của mình được, bọn chúng sẽ mê hoặc lòng người, hãm hại ngược lại ngươi!”

“Ví dụ như ngươi muốn giết Hiên Viên Anh, Hiên Viên Thanh Sương chắc chắn sẽ che chở cho hắn ta, nói ngươi là người xấu, phối hợp giết chết ngươi…”

“Ngươi hiểu chưa?”

Nhan Như Hoạ lải nhải nói.

Hôm qua, Tần Ninh cùng Nhan Như Hoạ đi dạo mấy vòng trong cái nơi phong hoa tuyết nguyệt kia, bây giờ lại nghe Nhan Như Hoạ líu ríu nói không ngừng, thật sự làm cho đầu hắn muốn nổ ra rồi! Giờ phút này, Tần Ninh phất phất tay.

Một gã đệ tử Thiên Hạc lâu đi đến.

“Thị nữ này, các ngươi tìm ở đâu ra vậy?

Dong dài nhiều chuyện, phiền chết ta, còn muốn để cho người ta xem thi đấu không?”

Lời này vừa nói ra, Nhan Như Hoạ sửng sốt.

Tên đệ tử kia cũng lập tức căng thẳng, vội vàng nói: “Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, ta đổi cho ngài người khác!”

Nhan Như Hoạ thực sự sửng sốt.

Trở mặt vô tình! Người này cũng lật mặt quá nhanh rồi?

Đệ tử kia quát lớn: “Còn ngẩn người cái gì?

Nhanh cút đi”.

Nhan Như Hoạ oán giận liếc mắt nhìn Tần Ninh một cái rồi xoay người rời đi.

Bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Tần Ninh tiếp tục xem thi đấu.

Thế nhưng, tuy rằng ánh mắt quan sát thi đấu, nhưng lực chú ý lại dừng lại ở bốn phía.

Hiện tại, hắn là cảnh giới Thánh Nhân tam hồn.

Dựa vào Phong Thần Châu để phân biệt, hắn có thể xác định được Ma tộc cảnh giới Thánh Nhân.

Còn cảnh giới Địa Thánh rất khó phân biệt

Mà giờ phút này, Tần Ninh đang cẩn thận phân biệt những người này, không ngừng hỏi Dương Tam Tuần thân phận của những người đó.

“Ngươi xác định những người này đúng là như vậy?

Ta đi giết hết bọn họ”.

Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên bên tai.

Nhan Như Hoạ! Lại trở về! Nhưng mà lần này, Nhan Như Hoạ đã đổi thành trang phục của đàn ông, rót rượu cho Tần Ninh, mỉm cười nói: “Có phải là những người mà ngươi vừa hỏi không?

Ai ya, ta nghe cũng phải trên trăm người nhỉ?”

“Đều là Thương Long điện và Thiên Hạc lâu, nhiều như vậy!”

Tần Ninh nhìn Nhan Như Hoạ.

“Cút!”

Đơn giản một từ.

Nhan Như Hoạ cầm lấy chén rượu, tự rót tự uống, nói: “Đừng tức giận, việc diệt ma ta sẽ không lười biếng, ngươi chỉ là cảnh giới Thánh Nhân, khó có thể xoay chuyển tình thế, còn cần ta giúp ngươi, nhanh nói đi, ngươi phán đoán thế nào?”

“Ta nghe tổ sư nói qua, người cũng rất khó đoán được, biện pháp Ma tộc ngụy trang người trưởng thành rất kỳ lạ, không phải là cảnh giới cao là có thể nhìn ra”.

Cho đến thời gian buổi trưa.

Tần Ninh chỉ cảm thấy bên tai mình có một con ruồi, vo vo vo…ve ve ve không ngừng.

Thời gian nghỉ trưa.

Trong phòng, Vân Sương Nhi đang xoa bóp huyệt thái dương cho Tần Ninh.

“Cả buổi sáng không được yên tĩnh, đầu ta sắp nổ tung rồi…”, Tần Ninh không còn lời nào để nói.

“Biết làm sao bây giờ?

Đây là hoạ mà đồ đệ chàng gây ra, sau này chàng cứ đi tìm đồ đệ chàng để tính sổ đi”.

Vân Sương Nhi mỉm cười nói.

Lúc này, Tần Ninh nở nụ cười chua xót.

Đệ tử thứ tám Nhan Như Hoạ thì nghiện rượu! Đệ tử thứ bảy Tấn Triết thì háo sắc.

Nghe nói đệ tử thứ sáu Giản Bác kia thì nghiện cờ bạc! Ba đệ tử này…thật sự không biết sao lại tới được Thánh Thú tông.

Tiếp tục lên trên còn cái thú vui gì, Tần Ninh thực sự không biết.

Nhưng mà hiện tại, chỉ nhìn thấy hai người thôi đã đủ làm hắn đau đầu.

“Nhưng mà, chàng quyết định sẽ ra tay ở đây sao?”

Vân Sương Nhi lại nói: “Tứ đại tông môn tụ họp, có không ít Địa Thánh, nếu như thật sự muốn đánh nhau, có thể sẽ gây ra sóng to gió lớn”.

“Hơn nữa, còn chưa xác định được có cấp bậc vượt qua Địa Thánh, cao nhân Thiên Thánh của Ma tộc có ở đây hay không”.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Cho nên ta mới muốn tìm Ôn Hiến Chi, tên nghiệt đồ này…tìm không thấy…”, trước kia, Tần Ninh nghĩ rằng gặp sao yên vậy.

Theo cảnh giới của mình tăng lên, chung quy là vẫn có thể gặp được ba vị đồ đệ ở Hạ Tam Thiên, hơn nữa, khi mình xuất hiện, ba đồ đệ cũng sẽ hấp tấp chạy đến đây.

Nhưng mà hiện tại, Tần Ninh xấu hổ phát hiện ra, bản thân mình suy nghĩ nhiều rồi! Ý tưởng lúc trước, đối với người bình thường thì có thể thực hiện được.

Nhưng mà đồ đệ của mình không phải là người bình thường!

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Vân Sương Nhi lo lắng nói.
Chương 1687: Thanh Long Bảng mới nhất

Tuy nói thực lực của Tần Ninh cường đại, xưa nay không sợ điều gì.

Nhưng mà cũng phải xem tình huống.

Phải đối mặt không phải là một, hai người, mà là cả một tông môn, hai tông môn! Sự việc không đơn giản như vậy.

Giờ phút này, Tần Ninh nắm lấy bàn tay của Vân Sương Nhi, cười nói: "Yên tâm đi, không sao đâu, đám Ma tộc này ta phải chém giết một phen mới được, nếu không sẽ không thể ép kẻ mạnh hơn xuất hiện".

Vân Sương Nhi gật gật đầu, không nhiều lời nữa.

Buổi chiều, trận đấu lại bắt đầu.

Thiên Hạc lâu đấu với Đại Nhật Sơn.

Mười vị đệ tử đều lên đài.

Đệ tử của hai phương thế lực ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

"Đệ tử số một, lên đài thi đấu!"

Theo âm thanh của Khâu Sóc vang lên, hai bóng người bước lên đài.

Khâu Tử Kiêu, đánh với Dương Minh Sinh! Trận chiến đầu tiên này đã lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Khâu Tử Kiêu, người đứng vị trí thứ hai.

Dương Minh Sinh, người đứng vị trí thứ tư! Lúc trước, Dương Minh Sinh đối chiến với Thương Nguyệt Dung, thua dưới tay Thương Nguyệt Dung, bị đánh dấu bại trận.

Hiện tại, đối mặt với Khâu Tử Kiêu, cũng rất khó thắng.

Hôm qua, lúc Thiên Hạc lâu đánh với thánh địa Hiên Viên, Khâu Tử Kiêu và Hiên Viên Anh giao chiến, hắn ta thất bại hoàn toàn, hôm nay, có lẽ sẽ tìm lại được danh dự trên người Dương Minh Sinh.

Giờ phút này, hai người nhìn nhau, khí thế trong cơ thể bùng nổ, đều vô cùng cẩn thận.

Ầm...Trong nháy mắt, một tiếng nổ lớn vang lên.

Trong cơ thể Khâu Tử Kiêu, thánh lực bùng nổ phóng ra, Dương Minh Sinh cũng không cam lòng yếu thế.

Giao chiến bắt đầu.

Trận chiến này diễn ra rất lâu, nhưng mà cuối cùng, Dương Minh Sinh vẫn thua trận như trước.

Thực lực của Khâu Tử Kiêu còn mạnh hơn so với Thương Nguyệt Dung, Dương Minh Sinh không phải là đối thủ của hắn ta, điều này cũng hợp tình hợp lý.

Ngay sau đó, trận đấu thứ hai bắt đầu.

Tần Ninh tiến lên võ trường.

Mà ở bên phía bên kia của võ trường, một bóng người cũng đi ra, lúc nhìn thấy Tần Ninh, sắc mặt người nọ lập tức trắng bệch.

Thiên Hạc lâu, Củng Kinh! Củng Kinh, xếp vị trí thứ hai mươi tư trên Thanh Long Bảng lần trước.

Lần này...rất thảm! Ngày đầu tiên đã thua dưới tay Thương Nguyệt Dung của Thương Long điện, người ở vị trí thứ ba.

Ngày thứ hai thua dưới tay Vân Bảo Kính của thánh địa Hiên Viên, người xếp vị trí thứ sáu.

Ngày thứ ba...càng thêm khó lường, đụng phải Tần Ninh.

Người có thể đánh bại được Bình Tiêu ở vị trí thứ năm, chắc chắn là thực lực nằm trong nhóm năm người mạnh nhất.

Củng Kinh cảm thấy, bản thân rất xui xẻo! Ngay khi nhìn thấy Tần Ninh, Củng Kinh đã muốn quỳ xuống.

Thật sự không phải sợ hãi, mà là...uất ức! Để cho hắn ta gặp một đệ tử không nằm trong Thanh Long Bảng thôi cũng được, một người thôi cũng tốt! Nhưng mà cả ba người hắn ta gặp, người sau so với người trước càng mạnh hơn! Như thế này thì đánh cái rắm! Củng Kinh vừa mới bước lên đấu trường, nhìn thấy Tần Ninh liền chắp tay nói: "Thực lực của Tần huynh, ta đã biết rõ, xin nhận thua, tạm biệt!"

Sạch sẽ lưu loát.

Mới vừa lên đài đã đi xuống đài.

Lúc này, cũng không ai dám cười nhạo Củng Kinh.

Đáng thương! Lần này, Củng Kinh là một người thực sự đáng thương! Vô cùng đáng thương! Đụng phải ba người, không một người nào đơn giản cả.

Đến nước này rồi, còn ai có quyết tâm chiến đấu nữa.

Tần Ninh đi lên đấu trường rồi lại đi xuống.

Trận đấu tiếp theo là Thạch Cảm Đương đánh với Vệ Chiêu của Thiên Hạc lâu, Vân Sương Nhi đánh với Tiêu Đạt của Thiên Hạc lâu, không hề ngoài ý muốn, đều chiến thắng.

Mặt trời lặn về hướng tây, một hồi so tài kết thúc.

Trong thời gian ba ngày! Mỗi người ba trận chiến.

Thiên tài khắp nơi phô bày thực lực của mình.

Kế tiếp chính là nhóm lão đại của bốn tông môn tiến hành xếp danh sách.

Trong bốn mươi người, căn cứ vào biểu hiện của bốn mươi người trong ba ngày qua, chọn ra hai mươi tư người, tiến hành xếp vị trí.

Ba ngày sau công bố kết quả.

Mà đến lúc đó, người không phục sẽ khiêu chiến, nhưng người khiêu chiến chỉ có một cơ hội, thua thì sự việc chấm dứt, thắng thì có thể khiêu chiến người cao hơn! Tới lúc đó mới là tử chiến chân chính.

Ba ngày tiếp theo, Tần Ninh một mực áp chế hồn lực muốn tràn ra bên trong cơ thể mình.

Hồn lực đã đầy, sẽ sinh ra phách lực.

Tần Ninh muốn phách lực hoàn mỹ nhất, vậy nên cần phải vững vàng áp chế cảnh giới của mình xuống.

Thời gian ba ngày chẳng mấy chốc mà trôi qua.

Ngày công bố kết quả, các phương lại tụ hội.

Mọi người đều chờ đợi thời khắc này.

Bảng danh sách được công bố.

Người không phục thì khiêu chiến.

Đây mới là chỗ kích thích nhất của đấu võ Thanh Châu.

Giờ phút này, nhóm bốn tông chủ đều đứng cùng một chỗ, nhìn về phía mọi người.

Khâu Học Nghị mỉm cười nói: "Các vị, đấu võ Thanh Châu, ba ngày thi đấu, sau khi trải qua sự bàn bạc của bốn tông môn, danh sách được công bố!"

Bởi vì không phải là bảng xếp hạng cuối cùng nên mọi người cũng không tranh nhau đến mức đỏ mặt tía tai.

Đại khái sẽ không sai.

Các đệ tử tiếp tục khiêu chiến, trên cơ bản mới là phù hợp nhất.

Hơn nữa, sự việc liên quan đến bốn tông môn, mỗi tông môn thống trị một Địa Vực, lần đấu đấu võ này xem như là một việc tốt.

Giờ phút này, ở trung tâm của sơn cốc, một quyển trục phá không bay đến.

Quyển trục từ từ mở ra.

Thanh Long Bảng! Ba chữ to lớn lọt vào mắt mọi người, ánh vàng loé sáng, rất có quyền thế! "Người đứng đầu Thanh Long Bảng, thánh địa Hiên Viên, Hiên Viên Anh!"

"Xếp thứ hai Thanh Long Bảng, Thiên Hạc lâu, Khâu Tử Kiêu!"

"Xếp thứ ba Thanh Long Bảng, Thương Long điện, Thương Nguyệt Dung!"

Ba vị trí đầu không có gì thay đổi.

Hiên Viên Anh, Khâu Tử Kiêu, Thương Nguyệt Dung, lần nữa lấy được ba vị trí đầu, thực lực bày ra lần này, rõ ràng là rất mạnh.

"Xếp thứ tư Thanh Long Bảng, Đại Nhật Sơn, Tần Ninh!"

Khi cái tên thứ tư vừa xuất hiện, mọi người đều ồ lên.

Lúc trước, Dương Minh Sinh đứng thứ tư, nhưng mà bây giờ đã bị Tần Ninh thay thế! Nhưng mà ngẫm lại thì cũng cảm thấy hợp lý.

Tần Ninh đánh bại người đứng thứ năm là Bình Tiêu, nhìn qua có vẻ vô cùng dễ dàng, tuy rằng Dương Minh Sinh không giao chiến với Tần Ninh, nhưng lại đánh bại được Bình Tiêu, Dương Minh Sinh không làm được tới bước này.

"Xếp thứ năm Thanh Long Bảng, Đại Nhật Sơn, Dương Minh Sinh!"

"Xếp thứ sáu Thanh Long Bảng, Thương Long điện, Bình Tiêu!"

"Xếp thứ bảy Thanh Long Bảng, thánh địa Hiên Viên, Bảo Vân Kính!"

"Xếp thứ tám Thanh Long Bảng, Đại Nhật Sơn, Vân Sương Nhi!"

"Xếp thứ chín Thanh Long Bảng, Đại Nhật Sơn, Thạch Cảm Đương!"

Ngay khi hai cái tên này xuất hiện, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Trận chiến Thanh Long Bảng lần này, biểu hiện của Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương rất loá mắt.

Nhưng mà hai người chưa giao chiến với một trong mười người đứng đầu, lúc này lại có thể tiến vào top mười, thay thế được nhóm mười người lúc trước.

Thật khó tin! Mà cùng lúc đó, trong tiếng nghị luận bốn phía, danh sách tiếp tục được công bố...Thẳng đến cuối cùng, hai mươi tư người đều được liệt kê ra hết! Nhưng mà hai người Từ Cương và Củng Kinh bị xoá tên.

Từ Cương vốn dĩ ở vị trí hai mươi tư, lần này chen thêm ba người vào, hẳn là bị rớt xuống.

Mà Củng Kinh cũng đứng thứ hai mươi ba, lần này cũng bị loại bỏ, và điều quan trọng hơn là, Thanh Long Bảng lần này, hắn ta thực sự không gặp may! Giờ phút này, bảng danh sách trôi nổi giữa không trung.

Khâu Học Nghị mỉm cười nói: "Nếu như có người không phục thì có thể khiêu chiến, mỗi người chỉ có cơ hội một lần, thua, sẽ không còn cơ hội nữa, thắng, có thể khiêu chiến xếp hạng cao hơn".

"Thanh Long Bảng lập ra là để chọn ra nhóm thiên chi kiêu tử trong Thanh Châu của chúng ra, cho nên các vị không cần che giấu!"

"Điều này liên quan đến tông môn, liên quan đến con đường tu hành trong tương lai của các vị!"

Giờ phút này, phía dưới hai mươi tư đệ tử, mỗi người có một biểu cảm khác nhau.

Hiên Viên Anh nhìn bảng danh sách, vẻ mặt không đổi.

Người thứ nhất, nên là hắn ta!

"Ta không phục!"

Lúc này, một âm thanh truyền đến, vang đến võ trường.

“Ta muốn khiêu chiến vị đứng thứ hai mươi tư, Mông Vân Hổ!”

Một gã đệ tử đi ra.
Chương 1688: Nhị thập tứ Long Tử

Mông Vân Hổ là người xếp thứ hai mươi mốt lần trước.

Lần này suýt nữa bị đá ra khỏi Thanh Long Bảng! Đứng ở hạng hai mươi bốn, Mông Vân Hổ hiểu mười sáu người xếp phía sau không được vào bảng, để chắc chắn nhất thì sẽ khiêu chiến hắn ta đầu tiên.

"Tới đi!"

Giờ phút này Mông Vân Hổ sải bước ra, hùng hồn nói.

Ầm... Trong khoảnh khắc, một tiếng nổ vang lên, khí tức bá đạo trong cơ thể Mông Vân Hổ lập tức phóng ra.

Một quyền tung ra, uy lực lan ra bốn phía.

Sắc mặt đệ tử khiêu chiến kia trắng nhợt, cả người lùi lại.

Giờ phút này Mông Vân Hổ lại không ngừng xông ra, tấn công càng ngày càng mạnh.

Đệ tử khiêu chiến kia dần dần không chống đỡ nổi, đã có xu thế thất bại.

Lúc này một tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.

Sức mạnh trong cơ thể Mông Vân Hổ bắn ra.

Ầm... Sau một giây, sắc mặt tên đệ tử kia trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.

"Mông Vân Hổ thắng, giữ vững thứ hạng!"

Khâu Sóc mở miệng tuyên bố.

"Mỗi một người chỉ có thể bị ba người khiêu chiến, tiếp theo trong mười sáu người còn có ai muốn khiêu chiến nữa không?"

Khâu Sóc tiếp tục nói.

"Ta!"

Lúc này một bóng người đi ra.

Mông Vân Hổ nhìn về phía thanh niên kia, hống hách hỏi: "Lý Nguyên, ngươi xác định ngươi muốn khiêu chiến ta sao?"

Thanh niên tên là Lý Nguyên gật đầu.

"Tới đi!"

Lần này Mông Vân Hổ bị giảm từ hạng thứ hai mươi mốt xuống hạng thứ hai mươi bốn trong Thanh Long Bảng, suýt nữa thì bị loại, trong lòng đã vô cùng tức giận rồi.

Giờ phút này còn có người dám can đảm khiêu chiến hắn ta lần nữa.

Mông Vân Hổ cũng không nói nhảm, trực tiếp xông ra.

Lý Nguyên cũng sải bước ra, đằng đằng sát khí.

Ầm... Một tiếng nổ đột nhiên vang lên.

Từng tiếng rền vang truyền ra.

Giờ phút này Mông Vân Hổ còn khủng bố hơn vừa rồi.

Ban đầu Lý Nguyên còn có thể ngăn cản, thế nhưng dần dần lại không có cách nào ngăn cản được nữa.

Ầm... một tiếng vang trầm thấp truyền ra.

Cả người Lý Nguyên lùi lại, sắc mặt trắng nhợt, cả người run rẩy.

"Có nhận thua không?"

Mông Vân Hổ mở miệng nói.

"Muốn để ta nhận thua, ngươi nằm mơ đi!"

Lúc này Lý Nguyên cũng đang vô cùng tức giận, cả người lao ra ngay lập tức, đánh một chưởng về hướng Mông Vân Hổ.

Thấy cảnh này, sắc mặt Mông Vân Hổ lại rất lạnh lẽo.

"Không nhận thua, vậy thì chết đi!"

Mông Vân Hổ quát khẽ một tiếng, lúc này liền vung tay tung ra một quyền, sức mạnh cả người bộc phát ra.

Một tiếng ầm ầm vang lên.

Hai người va mạnh vào nhau.

Ầm vang một tiếng.

Tiếng nổ tung truyền ra.

Giờ phút này sắc mặt Mông Vân Hổ có vài phần tàn nhẫn.

Mà Lý Nguyên kia lại lõm cả ngực, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, cả người lùi lại.

Mọi người xung quanh đều ngẩn ngơ.

Sức sống của Lý Nguyên đang dần dần biến mất.

Có lẽ tên này... sẽ phải chết.

Giờ phút này, mấy người đều nhìn về phía Mông Vân Hổ.

Tuy Mông Vân Hổ chỉ xếp thứ hai mươi bốn trong Thanh Long Bảng, thế nhưng... đúng là mười sáu người còn lại bị loại không phải là đối thủ của hắn ta.

Thực lực của người xếp thứ hai mươi tư này mạnh không phải ở mức bình thường đâu.

Có thể tưởng tượng ra được những thiên tài xếp trước sẽ còn mạnh đến cỡ nào.

"Mông Vân Hổ thắng!"

Khâu Sóc tuyên bố lần nữa: "Tiếp theo còn có ai không phục, có thể khiêu chiến lần nữa!"

Nghe thấy lời này, mọi người đều giữ im lặng.

Còn khiêu chiến nữa?

Muốn chết sao?

Mông Vân Hổ đã mạnh như vậy, nếu tiếp tục khiêu chiến, không phải sẽ khiến mình càng lúng túng hơn sao?

Nhỡ may không cẩn thận như Lý Nguyên thì sẽ phải nộp mạng... thế thì càng là được không bù mất! Giờ phút này, bên trong võ tràng đột nhiên yên tĩnh hơn hẳn.

Khâu Sóc nhìn đám người một chút, nói: "Nếu đã không có ai khiêu chiến, vậy thì tiếp theo sẽ là trận chiến xếp hạng của nhóm nhị thập tứ Long Tử!"

Nghe thấy lời này, không có ai phản bác.

Nhị thập tứ Long Tử! Người nổi danh trong Thanh Long Bảng sẽ được gọi là Long Tử.

Mà đứng thứ nhất sẽ được gọi là Long Thủ! Đây là điều mà mọi người đã giao hẹn từ Thanh Long Bảng kỳ trước rồi.

Giờ phút này, từng bóng người xuất hiện.

Nhị thập tứ Long Tử đứng thành hàng ở mép võ tràng.

Hiên Viên Anh! Khâu Tử Kiêu! Thương Nguyệt Dung! Tần Ninh! Dương Minh Sinh! Bình Tiêu! Bảo Vân Kính! Vân Sương Nhi! Thạch Cảm Đương! Dương Tam Tuần! Mười người này làm người khác phải chú ý.

Mà lần này, điều khiến người ta thấy bất ngờ nhất chính là ba người Tần Ninh, Vân Sương Nhi, Thạch Cảm Đương.

Có thể nói ba người này đã bộc lộ hết tài năng ở Thanh Long Bảng lần này.

Mười vị trí đầu, ngoài Tần Ninh và Vân Sương Nhi ra thì gần như đều là cảnh giới Địa Thánh tam phách.

Khâu Sóc tiếp tục nói: "Hai mươi bốn người các ngươi hãy nhớ kỹ, chỉ có một lần cơ hội khiêu chiến, hơn nữa số lần mỗi một người bị khiêu chiến không được vượt qua hai lần".

"Một cơ hội, thất bại sẽ không còn cơ hội nữa, nếu thành công sẽ thay thế vị trí đó, có thể tiếp tục khiêu chiến thứ hạng cao hơn".

Mọi người đã biết khá rõ về quy tắc rồi, Khâu Sóc cũng không nhiều lời nữa.

"Được, bây giờ bắt đầu khiêu chiến".

Giờ phút này, mọi người đều lẳng lặng chờ đợi.

"Vu Tuấn của Thiên Hạc lâu khiêu chiến Thạch Cảm Đương của Đại Nhật Sơn!"

Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Vu Tuấn xếp thứ bảy đợt trước, thế nhưng lần này lại thành người thứ mười một.

Thạch Cảm Đương biểu hiện ra lực chiến rất mạnh, nhưng Vu Tuấn cho rằng mình cũng không hề kém Thạch Cảm Đương, vậy mà lại xếp sau Thạch Cảm Đương, điều này không công bằng.

Giờ phút này, Vu Tuấn bước ra khỏi vị trí của mình.

Thạch Cảm Đương cũng cười ha ha đi ra.

Bị khiêu chiến, nói rõ thực lực của hắn ta bị nghi ngờ! Nếu đã như vậy thì phải thể hiện thực lực của mình ra thôi.

Hai bóng người xuất hiện bên trong võ tràng.

Thạch Cảm Đương nhếch miệng cười nói: "Trên thực tế ta xếp hạng chín, cũng khá là thấp, ban đầu ta định khiêu chiến Bảo Vân Kính hoặc Bình Tiêu để tăng hạng từ từ!"

"Nếu ngươi đã chọn khiêu chiến ta trước, ta đành đánh một trận với ngươi trước vậy!"

Thạch Cảm Đương vừa nói xong, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm nghị.

Giờ phút này Vu Tuấn tập trung thánh lực trong cơ thể, xông ra trong nháy mắt.

Ầm... Hai bóng người va chạm.

Từng tiếng nổ vang truyền ra.

Thánh lực tụ tập ở xung quanh cơ thể Thạch Cảm Đương.

Cảnh giới Địa Thánh tam phách.

Hai người đều là cảnh giới Địa Thánh tam phách.

Thế nhưng Thạch Cảm Đương tự nhận là mình mạnh hơn Vu Tuấn.

Thứ nhất, sư tôn hắn ta là Tần Ninh, nhân vật tuyệt thế đứng đầu thiên hạ.

Thứ hai, bản thân Thạch Cảm Đương hắn ta cũng một thiên tài.

Giờ phút này, sức mạnh trong cơ thể bộc phát ra.

Ầm... Khí tức cuồng bạo bốc lên.

Băng Sơn Quyền! Một quyền tung ra, khí thế như núi, lao thẳng về phía Vu Tuấn.

Giờ phút này một thánh khí xuất hiện trong tay Vu Tuấn.

Kia là một cây Phương Thiên Họa Kích.

Trong nháy mắt trường kích phóng ra một dải lụa thánh lực.

Keng... Quyền và kích va chạm với nhau ầm vang một tiếng.

Khí tức bá đạo tỏa ra.

Ầm! Một tiếng nổ tung trầm muộn vang lên.

Những tiếng ầm ầm truyền ra, mang đến cho người ta một loại khí tức cực kì bá đạo.

Nhìn đòn tấn công của Vu Tuấn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế mỗi một luồng sức mạnh đều ẩn chức sức bộc phát cực mạnh.

Mà nhìn đòn tấn công của Thạch Cảm Đương có vẻ rất mạnh mẽ, trên thực tế... đúng là vô cùng mạnh mẽ.
Chương 1689: Bị khiêu chiến

Từ trước đến nay Thạch Cảm Đương luôn đi theo con đường mạnh mẽ bá đạo vô địch.

Từ đầu đến cuối, Tần Ninh luôn nói cho hắn ta biết về vô địch! Học võ không học vô địch thì còn học võ làm gì?

Cho dù mình không thể vô địch, cũng phải nói với mình rằng mình là vô địch.

"Băng Địa Quyền!"

Một quyền bộc phát, lúc này một luồng sức mạnh mãnh liệt tỏa ra từ trong cơ thể của Thạch Cảm Đương cảnh giới Địa Thánh tam phách.

Lúc này một tiếng ầm truyền ra, Thạch Cảm Đương nghiêng người về phía trước, dường như ngay cả hắn ta cũng tự biết không có cách nào khống chế được sức mạnh của một quyền kia.

Vu Tuấn thấy cảnh này thì có vẻ hơi ngạc nhiên, Phương Thiên Họa Kích trong tay đâm ra, Phương Thiên Họa Kích kia không ngừng ngưng tụ ở trước người, trong những tiếng ầm vang, nó hóa thành một vòi rồng lao thẳng đến chỗ quyền ảnh.

Giờ phút này Thạch Cảm Đương đã lao tới.

Ầm... Một tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.

Sắc mặt Vu Tuấn đột nhiên biến đổi, ngưng tụ ra sát chiêu, lúc này vội vàng chuyển thành phòng ngự.

Hắn ta đã cảm nhận được! Cảm nhận được khí tức bá đạo trong một kích kia của Thạch Cảm Đương.

Nếu chống đỡ, chỉ sợ mình cũng sẽ phải chịu tác động cực lớn, cơ thể bị thương thì thôi, nhưng sức lực bộc phát kia đủ để hắn ta không chịu nổi.

Giờ phút này, đám người cũng đã thấy cảnh này, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc .

Cho dù Thạch Cảm Đương có mạnh thì cũng không có khả năng khiến Vu Tuấn sợ hãi đến mức phải rút lui! Hơn nữa nếu đã lùi thì sẽ coi như là bị động bị đánh! Hiển nhiên, Vu Tuấn cũng hiểu nếu mình dùng cứng đối cứng thì sẽ bị thương, lại phải chịu thương tích rất lớn.

Chỉ trong chớp mắt, quyền phong gào thét, lúc này mặt đất giống như xuất hiện sóng to gió lớn, trong nháy mắt đã quét sạch ra.

Từng tiếng nổ vang vang lên.

Khí tức bùng nổ phóng thích.

Ầm... Một tiếng nặng nề vang lên.

Vu Tuấn phun ra một ngụm máu tươi, cả người lùi ra sau đập vào bức tường kết giới thánh trận sau lưng ầm một tiếng.

Giờ phút này, Vu Tuấn nhìn về phía Thạch Cảm Đương lần nữa, trong ánh mắt có vẻ hoảng sợ.

Thạch Cảm Đương! Rất mạnh! Mạnh đến mức vượt xa cả tưởng tượng của hắn ta.

"Có nhận thua không?"

Giờ phút này Thạch Cảm Đương phóng khoáng nói.

"Ta nhận thua!"

Thạch Cảm Đương nghênh ngang đi xuống lôi đài.

"Vu Tuấn khiêu chiến thất bại, xếp hạng không thay đổi, Thạch Cảm Đương vẫn ở vị thứ chín!"

Lúc này giọng nói của Khâu Sóc vang lên.

Giờ phút này, Vu Tuấn đã dùng thực lực của mình để nói cho mọi người, Thạch Cảm Đương không dễ chọc.

Thạch Cảm Đương có tư cách xếp vị trí thứ chín.

Mà giờ phút này, không có ai lên tiếng.

Mấy người xếp phía sau cũng cẩn thận hẳn lên.

Đám lãnh đạo tứ đại tông môn xếp hạng như vậy là đã cân nhắc rất kỹ rồi.

Nếu bọn họ quá tự tin, chỉ sợ người thua thiệt vẫn là mình! Tiếp theo, trong hai mươi bốn người cũng có mấy người bắt đầu khiêu chiến.

Thế nhưng gần như không có gì ngoại lệ.

Những người xếp hạng phía sau cơ bản đều thất bại.

Dần dần, cơn sóng khiêu chiến đã giảm xuống.

Dường như thứ hạng của hai mươi bốn người bây giờ đã là tốt nhất rồi.

Giờ phút này, Thạch Cảm Đương nhìn về phía Tần Ninh, cười hì hì nói: "Sư tôn, con đi khiêu chiến Hiên Viên Anh!"

"Đợi chút nữa!"

Tần Ninh chậm rãi nói: "Ngươi đi khiêu chiến Khâu Tử Kiêu đi!"

"Hả?"

Thạch Cảm Đương sững sờ.

"Khâu Tử Kiêu mạnh hơn tưởng tượng của ngươi, nếu ngươi có thể thắng hắn ta thì mới có tư cách khiêu chiến Hiên Viên Anh".

Thạch Cảm Đương gãi đầu một cái, nói: "Được thôi!"

Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi, nói: "Sương Nhi, lát nữa nàng hãy khiêu chiến Thương Nguyệt Dung".

"Ừm!"

Khâu Tử Kiêu xếp thứ hai! Thương Nguyệt Dung xếp thứ ba.

Ngoại trừ Hiên Viên Anh, hai người này có thực lực mạnh nhất.

Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương khiêu chiến hai người là thích hợp nhất.

Giờ phút này, Thạch Cảm Đương đang muốn đi ra.

"Đệ tử Đại Nhật Sơn - Dương Minh Sinh, khiêu chiến... đệ tử Đại Nhật Sơn - Tần Ninh!"

Lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên.

Dương Minh Sinh xếp hạng thứ năm.

Gần với Tần Ninh.

Gã không cam tâm! Lúc này gã nhìn thấy Vân Sương Nhi đứng ở bên cạnh Tần Ninh, từ đầu đến cuối vẫn coi Tần Ninh như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Bây giờ hạng thứ năm khiêu chiến hạng thứ tư là cái cớ rất tốt.

Đồng thời cũng có thể để Vân Sương Nhi thấy rõ rốt cuộc ai mới là người thích hợp nhất để trở thành người đàn ông của cô ấy! Nghe thấy lời này, Tần Ninh hơi sững sờ.

Sơn chủ Dương Nhất, hai cha con Dương Tam Tuần cũng ngẩn người.

Nói chung đệ tử trong cùng một tông môn rất ít khi khiêu chiến lẫn nhau.

Dương Minh Sinh khiêu chiến Tần Ninh.

Gã muốn làm gì?

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn Dương Minh Sinh, mỉm cười nói.

"Được thôi!"

Hắn sải bước ra.

Lúc này hai người đi đến võ tràng.

Dương Minh Sinh nhìn về phía Tần Ninh, không nói một lời.

"Sương Nhi không phải người mà ngươi có thể với tới!"

Dương Minh Sinh nói thẳng.

"Hả?"

Tần Ninh ngẩn người nhìn Dương Minh Sinh.

Có ý gì?

Tên này... là tình địch?

Tần Ninh không khó để nhận ra Dương Minh Sinh có ý với Vân Sương Nhi, thế nhưng không ngờ Dương Minh Sinh nhìn thấy hắn và Vân Sương Nhi có đôi có cặp rồi mà còn không phục! Đây là... bị khinh bỉ sao?

Tần Ninh mỉm cười nói: "Nếu cô ấy thích ngươi, đương nhiên ta sẽ không bắt ép, thế nhưng có vẻ... cô ấy vẫn thích ta hơn!"

"Hừ!"

Giờ phút này Dương Minh Sinh hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Nếu đã như vậy thì hãy nhìn xem, hai người chúng ta rốt cuộc là ai mạnh hơn!"

"Ai mạnh hơn, người đó mới có tư cách nói thích hơn!"

Tần Ninh nghe vậy thì càng bất đắc dĩ lắc đầu.

Lời này... ngu ngốc quá!

"Có phải nếu ngươi thua trong tay ta thì sẽ có thể nói cái gì ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây đừng khinh thiếu niên nghèo không?"

"Tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, đừng ngây thơ như vậy chứ...", trong lòng Dương Minh Sinh vô cùng tức giận! Ngây thơ?

"Ngươi có thể thắng ta đã rồi nói sau!"

Vừa dứt lời, Dương Minh Sinh trực tiếp đấm ra một quyền, phóng thẳng tới chỗ Tần Ninh.

Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh có vài phần lạnh lùng.

Trọng kiếm Vạn Quân cũng đâm ra.

Hắn chém xuống một kiếm, kiếm khí chia làm hai, một trái một phải, trực tiếp lao về hướng Dương Minh Sinh.

Lúc này Dương Minh Sinh cũng rút kiếm ra, trong nháy mắt đâm thẳng về hướng Tần Ninh.

Keng... Keng... Hai kiếm khí đã bị Dương Minh Sinh ngăn cản.

Giờ phút này, Tần Ninh cũng không sốt ruột, lại tiện tay phóng ra hai kiếm khí nữa.

Ầm ầm... những tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.

Dương Minh Sinh cũng vững vàng đỡ lấy.

Lúc này Dương Minh Sinh đã cảm giác được trọng lượng ẩn chứa trong kiếm khí của Tần Ninh, thế nhưng trong lòng cũng không hề bối rối.

Gã có thể chống lại kiếm khí này! Trên thực tế, lần trước gã xếp thứ tư, lần này xếp thứ năm, gã còn mạnh hơn mấy người Bình Tiêu, Bảo Vân Kính, Vu Tuấn.

Bị xếp ở phía sau Tần Ninh, gã vốn không cam tâm.

Mà Tần Ninh lại cướp đi Vân Sương Nhi! Có đôi khi một con người đã sa vào bên trong vòng luẩn quẩn suy nghĩ của mình thì sẽ không có cách nào thoát ra được.

Tần Ninh có thể cảm giác Dương Minh Sinh chính là như thế.

Đối mặt với loại người này, Tần Ninh cũng lười nói đạo lý.

Nói đạo lý phiền phức biết bao! Cứ đánh một trận cho hiểu ra là được.

Nếu như đánh một trận vẫn không có tác dụng, nghĩa là còn chưa đánh đủ mạnh, phải đánh thêm một trận nữa! Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Dương Minh Sinh, khẽ mỉm cười nói: "Ta ra tay đây!"

Vừa dứt lời, Tần Ninh ngay lập tức lao ra.
Chương 1690: Thạch Cảm Đương đối chiến Khâu Tử Kiêu

Giờ phút này, sắc mặt Dương Minh Sinh trở nên lạnh lùng, từng bước bước đến, sức mạnh toàn thân phóng thích ra ngoài.

Ra tay?

Ai sợ ai! Ầm ầm ầm, cảnh giới Địa Thánh tam phách bùng nổ.

Ầm ầm ầm, kiếm khí của hai người va chạm.

Lúc này, một tiếng rầm vang lên.

Sắc mặt Dương Minh Sinh trở nên căng thẳng, biểu cảm sửng sốt, cả người đều ngẩn ra.

Kiếm khí va chạm, một cỗ sức mạnh tiến vào trong cơ thể hắn ta.

Dương Minh Sinh không dám sơ suất, nhanh chóng sử dụng thánh lực trong cơ thể mình gỡ luồng sức mạnh kia xuống, nhưng cho dù như vậy, vẫn làm cho hắn ta cảm thấy căng thẳng như trước.

Giờ phút này, Dương Minh Sinh làm cho người khác cảm thấy rất kỳ lạ.

Tất cả mọi người đều không hiểu được, mới va chạm một kiếm mà dường như Dương Minh Sinh đã không chịu nổi, thân hình rút lui, né tránh Tần Ninh.

Thế nhưng ở bên trong đám người, Bình Tiêu là người rõ ràng nhất.

Kiếm của Tần Ninh, vô cùng nặng.

Đây cũng không phải là thánh khí cấp bốn hay thánh khí cấp năm gì, nhưng mà thực sự rất nặng.

Tần Ninh đã cho hắn ta cầm thử, cảm giác nặng nề của thanh kiếm này là xuất phát từ bên trong.

Mà hiện tại, Bình Tiêu vẫn có thể nhớ rõ cảm giác áp lực trầm trọng của trọng kiếm kia.

Tần Ninh là cảnh giới Thánh Nhân tam hồn, mà hắn ta là cảnh giới Địa Thánh tam phách, nhưng Tần Ninh lại có thể thi triển kiếm này nhẹ nhàng như cánh ve, còn khi hắn ta thi triển lại vô cùng nặng nề.

Hắn ta vô cùng ngạc nhiên, rốt cuộc là Tần Ninh điều khiển thanh kiếm này như thế nào.

Lúc này, Dương Minh Sinh cũng cảm nhận được sự kỳ lạ.

Kiếm trong tay Tần Ninh không có biến hoá gì.

Nhưng khi thi triển lại nháy mắt giống như núi cao đè ép, trời sập xuống dưới, làm cho người ta run sợ.

Loại cảm giác này rất chân thực, không phải là đến từ Tần Ninh, mà là đến từ trọng kiếm kia.

Kiếm này, kỳ lạ.

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Dương Minh Sinh, sắc mặt không chút thay đổi.

Dương Minh Sinh cũng là cảnh giới Địa Thánh tam phách.

Trên thực tế, tuy rằng bây giờ Tần Ninh là cảnh giới Thánh Nhân tam hồn, nhưng sức bật tuyệt đối không thua kém gì cảnh giới Địa Thánh tam phách, thậm chí còn có thể nói là cường đại hơn.

Cho dù Dương Minh Sinh ở trạng thái cường thịnh thì cũng chỉ là cảnh giới Địa Thánh tam phách, sẽ không phải là đối thủ của hắn.

Lúc này, trong lòng Dương Minh Sinh sáng tỏ, cứng đối cứng với Tần Ninh là sự lựa chọn không sáng suốt.

Trọng kiếm trong tay người này, rất mạnh.

Tần Ninh nhìn về phía Dương Minh Sinh, gây sự nói: “Thế nào?

Đang nghĩ không muốn cùng ta cứng đối cứng sao?”

“Nhưng mà, ta cũng sẽ không để cho ngươi được như mong muốn…”, Dương Minh Sinh nghe vậy thì cười lạnh: “Vậy thì thử xem xem, ta có thể được như ý nguyện hay không”.

Mặc dù Bình Tiêu thua dưới tay Tần Ninh, nhưng mà hắn ta còn mạnh hơn Bình Tiêu, có thể thắng được hay không, phải đánh mới biết được.

Ầm…trong nháy mắt, khí thế trong cơ thể Dương Minh Sinh tăng vọt.

Cảnh giới Địa Thánh tam phách, sức mạnh tam hồn tam phách đều vô cùng cường đại, lúc này cũng được bày ra.

Một tiếng ầm đột nhiên vang lên, Dương Minh Sinh chém ra một kiếm, bộc phát từng luồng kiếm khí, giống như một làn sóng quét về hướng Tần Ninh.

Giờ phút này, Tần Ninh cười lạnh, trọng kiếm Vạn Quân trong tay chém xuống.

Ầm…Kiếm khí va chạm, trọng kiếm vững vàng như núi, sắc mặt Dương Minh Sinh tái nhợt, thân hình rút lui.

Ánh mắt Dương Minh Sinh lạnh lùng, hắn ta tiếp tục rút kiếm.

Nhưng mà lần này, kiếm khí giống như mây mù trên đỉnh núi, hư vô mịt mờ.

Khi Tần Ninh chém ra một kiếm, kiếm khí mịt mờ ấy lại biến mất không thấy.

Nhưng ngay khi sức mạnh của kiếm tiêu tan, kiếm khí kia lại lập tức xuất hiện.

Lúc này, mọi người đều sửng sốt.

Dường như Dương Minh Sinh bắt đầu bày ra con bài chưa lật.

Kiếm khí kia biến mất rồi lại xuất hiện, Dương Minh Sinh chớp mắt đã xuất hiện gần sát Tần Ninh, chém ra một kiếm, hướng thẳng vào vị trí cổ của Tần Ninh.

Tần Ninh hung hiểm tránh đi.

Dương Minh Sinh xoay kiếm, tiếp tục đánh tới.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng gào thét đột nhiên vang lên.

Trong nháy mắt, trọng kiếm trong tay Tần Ninh lại giống như một cây gậy, trực tiếp đánh tới.

Một tiếng bịch vang lên, Dương Minh Sinh phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

“Dựa vào thủ đoạn như vậy để tới gần ta làm gì?

Để chịu đòn sao?”

Tần Ninh nhìn về phía Dương Minh Sinh nói: “Còn muốn tiếp tục không?”

Giờ phút này, biểu cảm của Dương Minh Sinh trở nên âm trầm, sắc mặt cũng ngày càng tái nhợt.

Một kiếm của Tần Ninh nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lúc này lại là cho người ta có một loại cảm giác khó để hình dung.

Dương Minh Sinh buồn bực trong lòng, thậm chí tay chân còn có chút không phối hợp với nhau.

Sao lại thế này! Vẻ mặt của Dương Minh Sinh dần dần trở nên ngạc nhiên.

“Đáng chết!”

Dương Minh Sinh chửi thầm một câu rồi rút kiếm, tiếp tục đánh về phía Tần Ninh.

Chỉ là khi nhìn thấy Dương Minh Sinh đánh đến, Tần Ninh cũng không tránh mà trực tiếp đỡ đòn.

Một kiếm này nhìn thì có vẻ ào ạt.

Nhưng theo bước chân của Dương Minh Sinh lao đến, càng tới gần Tần Ninh, kiếm khí lại ngày càng yếu đi.

Ánh mắt Tần Ninh không đổi, hắn nhìn Dương Minh Sinh, chậm rãi nói: “Trở lại đi!”

Một từ vừa dứt, Dương Minh Sinh phù một tiếng ngã xuống đất.

Một ngụm máu đọng phun ra.

Tần Ninh nhìn Dương Minh Sinh, không nói nhiều lời.

“Cần gì phải thế?”

Tần Ninh mỉm cười nhàn nhạt, trở lại vị trí của mình.

Dương Minh Sinh quỳ rạp trên mặt đất, muốn đứng lên nhưng lại không đứng nổi.

Lúc này, một vị trưởng lão của Đại Nhật Sơn chạy như bay xuống, nâng Dương Minh Sinh lên, rồi đặt ở trên lưng.

“Đừng giãy giụa!”

Trưởng lão kia thấp giọng nói: “Một kiếm của Tần Ninh cắt đứt mấy đoạn xương ở ngực và tay chân ngươi, làm cho ngươi không thể tiếp tục vận chuyển thánh lực!”

Dương Minh Sinh lộ ra vẻ không cam lòng, nhưng bây giờ cũng không còn lời nào để nói.

Tần Ninh trở lại vị trí của mình! Ngay sau đó, Thạch Cảm Đương từ từ bước ra.

“Đại Nhật Sơn, Thạch Cảm Đương, đứng vị trí thứ chín, xin khiêu chiến Thiên Hạc lâu Khâu Tử Kiêu”.

Lời nói của Thạch Cảm Đương khiến cho mọi người vô cùng ngạc nhiên.

Lúc này, ánh mắt Khâu Tử Kiêu mang theo vài phần lạnh lùng.

Hắn ta bước ra, nhìn về phía Thạch Cảm Đương.

Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Khâu Tử Kiêu, xếp thứ hai Thanh Long Bảng, sư tôn ta nói, thắng ngươi thì mới có thể khiêu chiến Hiên Viên Anh!”

“Ngươi có thể thắng được ta sao?”

Giờ phút này, trên mặt Khâu Tử Kiêu hiện lên vẻ tươi cười.

“Có thể!”

Thạch Cảm Đương thản nhiên nói: “Ngươi là cảnh giới Địa Thánh tam phách, ta cũng là cảnh giới Địa Thánh tam phách, nếu như ta không thắng được ngươi, sẽ làm mất mặt sư tôn ta!”

Khoé mắt Khâu Tử Kiêu giật giật, không biết nên nói gì.

Thạch Cảm Đương tay không tấc sắt cười nói: “Đến đây!”

Vừa dứt lời, Thạch Cảm Đương đã tung ra một quyền.

Băng Sơn Quyền! Một quyền giống như núi lớn, khí thế khuếch tán rộng rãi! Lúc này, ánh mắt Khâu Tử Kiêu trở nên lạnh lùng.

Khí thế bá đạo lập tức phóng thích ra bên ngoài.

Giết! Một tiếng ầm vang lên, Khâu Tử Kiêu tung ra một chưởng.

“Hạc Ảnh Thánh Chưởng!”

Một chưởng được đẩy ra, thánh lực chen chúc hội tụ, hóa thành hư ảnh của Thánh Hạc, bắt đầu từ chiếc mỏ nhọn rồi trực tiếp thành hình.

Bùm…Âm thanh nổ vỡ trầm thấp vang lên.

Giống như là một toà núi lớn và một con Thánh Hạc va chạm với nhau, bộc phát ra tiếng nổ.

Lúc này, hai bóng người đều lùi về sau.

Ánh mắt Thạch Cảm Đương bắt đầu xuất hiện ham muốn chiến đấu.

“Không tồi không tồi, ngươi mạnh hơn tên kia nhiều!”

Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Xem ta hôm nay, quyền pháp mà sư tôn dạy cho ta, cuối cùng cũng có thể thi triển sức mạnh rồi!”

Giờ phút này, dáng vẻ kia, biểu cảm kia của Thạch Cảm Đương, giống hệt như một tên trùm phản diện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom