-
Chương 1566-1570
Chương 1566: Ngươi không cần biết
Nhìn thấy Ly Tâm Lăng bắt đầu tu luyện, Tần Ninh liếc qua một chút, hơi sửng sốt.
"Ngươi đang tu luyện cái gì vậy?"
Tần Ninh thốt lên.
Ly Tâm Lăng nghe vậy thì đáp: "Một thánh quyết nhất phẩm ấy mà, cũng không có gì cao siêu cả..."
"Đáng tiếc!"
Tần Ninh lại nói: "Nếu Ly Tâm Quyết của gia tộc Ly Tâm các ngươi vẫn còn, có lẽ sẽ khiến cho ngươi có sự thay đổi đến nghiêng trời lệch đất".
Ly Tâm Quyết!
Ly Tâm Lăng sững sờ.
Tần Ninh lại biết cả cái này.
"Tần công tử, tiểu tử không hiểu. Ngài nói là báo ân, nhưng gia tộc Ly Tâm chúng ta đã xuống dốc vài vạn năm, ngài báo ân ai cơ chứ?"
Ly Tâm Lăng vẫn chưa hiểu mô tê gì.
"Ngươi không cần biết".
Tần Ninh đáp lại: "Chỉ cần hiểu rằng ta sẽ không hại hai huynh muội các ngươi, hơn nữa những gì ta tặng cho các ngươi hôm nay cũng không cần các ngươi phải trả lại".
Ly Tâm Lăng nghe đến lời này thì nghiêm túc nói: "Sao lại không cần trả chứ? Nếu như Tần công tử có thể chữa khỏi cho muội muội ta, Ly Tâm Lăng ta tình nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài suốt đời này!"
Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận ở bên cạnh coi như đã hiểu ra.
Tần Ninh đi theo Ly Tâm Lăng chỉ vì gặp phải ân nhân nào rồi?
Tám mươi phần trăm là từ tám vạn năm trước, Tần Ninh được người nào ở thế giới Cửu Thiên cứu, sau đó thì con cháu của người đó ở lại đây.
Nhưng mà, thế thì quá trùng hợp!
Khó trách Tần Ninh đi ra ngoài rồi dẫn hai người này về, thái độ lại còn hòa ái dễ gần như vậy.
Hai người quen Tần Ninh đã lâu, biết Tần Ninh cực kì trọng tình nghĩa.
Huynh đệ, bằng hữu, người yêu, thân nhân trong mắt Tần Ninh cũng cực kỳ quan trọng.
Nếu không phải là vậy, Tần Ninh cũng sẽ không trực tiếp bộc phát mà khuấy động long trời lở đất toàn bộ thành Thanh Ma khi thấy Tuyết Ưng và Lý Linh Linh bỏ mình.
Ly Tâm Lăng không hiểu vì sao, nhưng giờ phút này cũng không hỏi thêm nữa.
Tần Ninh lần nữa nói: "Ngươi có biết phủ đệ của gia tộc Ly Tâm các ngươi hiện tại là do ai chiếm đoạt không?"
Ly Tâm Lăng khổ sở nói: "Tứ gia của Nguyên gia, Nguyên Mậu Minh!"
Tứ gia của Nguyên gia?
Tần Ninh không hiểu.
Ly Tâm Lăng tiếp tục nói: "Trưởng tộc đương nhiệm của Nguyên gia có ba người em rể, tứ gia của Nguyên gia là Nguyên Mậu Minh, ở trong thành Nguyên gia này chính là cường giả số một, Hư Thánh tầng mười, địa vị phi phàm".
"Gia tộc Ly Tâm đã xuống dốc từ lâu, phủ đệ đã từng huy hoàng cũng thay đổi bất ngờ, rơi vào tay của tứ gia Nguyên gia".
Tần Ninh gật đầu.
"Sau này ta sẽ giúp ngươi đòi về!"
"Đừng đừng đừng!", Ly Tâm Lăng lại vội vàng nói: "Hiện tại mà chọc vào Nguyên Thành Phong đã khó giải quyết rồi chứ nói chi là tứ gia Nguyên gia!"
"Đều là Nguyên gia cả, chơi chết một lượt cho xong!"
Tiên Vô Tận giờ phút này cười khà khà.
"Vậy ngươi đi chơi chết bọn họ đi!", Tần Ninh từ từ nói.
"Ách..."
Tiên Vô Tận đỏ mặt.
Ông ta chơi chết?
Một thủ hạ của người ta đánh chơi cũng chết ông ta, ông ta chơi được ai chứ!
Tiên Vô Tận của hiện tại vô dụng không còn gì để nói.
Tần Ninh cũng nói, ông ta và Huyền Chấn mà ở đại lục Vạn Thiên đã xưng Thiên Vương, thành Hóa Thánh cũng thuộc dạng thiên tài.
Dù sao đây cũng là Hạ Tam Thiên của thế giới Cửu Thiên, thánh lực phong phú.
Nhưng trong thời gian vừa qua thì họ cũng không có cảm giác gì mấy!
Chuyện gì xảy ra vậy chứ!
Tần Ninh bấy lâu nay một mực truy tìm dấu tích của Dương Thanh Vân, không rảnh mà đi quan tâm bọn họ.
Hai người cũng không dám hỏi.
Hiện tại Tần Ninh đã là Hư Thánh tầng ba.
Nếu bây giờ còn đuổi không kịp, sau này chênh lệch coi như càng lúc càng lớn.
Tần Ninh nhìn đám dược liệu trên bàn, im lặng một hồi.
Cộc cộc cộc...
Tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên.
"Ai đó?"
"Khách quan, tiểu nhân là tiểu nhị đến thay nước cho ngài ạ!"
Ngoài cửa vang lên tiếng của tiểu nhị.
Lý Huyên đứng dậy, định ra mở cửa.
"Đừng đi!"
Tần Ninh lại nói thẳng: "Người đến giết chúng ta đó!"
"Sao?"
Lý Huyên tái mặt.
Nhanh như vậy?
Ly Tâm Lăng cũng không sốt ruột, tựa hồ đã đoán trước được.
Điều gì cần đến thì sẽ đến!
Tần Ninh giờ phút này nói: "Không cần".
Ngoài cửa nhất thời lâm vào yên tĩnh.
Bành...
Nhưng sự yên tĩnh đó cũng không kéo dài được bao lâu, hai cánh cửa đã bị một cước đá văng.
"Không cần?"
Một tiếng cười lạnh vang lên: "Không cần cũng phải cần!"
Lời này vừa nói ra, mấy người trong gian phòng đều nhìn về phía cửa phòng.
"Tô Long!"
Ly Tâm Lăng vô ý thức đẩy muội muội ra sau lưng che chắn.
"Tiểu tử thúi, ông đã bảo rồi, việc này không xong đâu".
Tô Long giờ phút này một bộ nghiến răng nghiến lợi, không còn cái dáng vẻ chật vật khổ sở cầu khẩn khi bị Tần Ninh kềm ở cổ nữa.
"Chó cắn người lại tới à, chỉ là lần này tới, cũng đừng hòng đi nữa!"
Tần Ninh thản nhiên nói.
"Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, chó của Nguyên Thành Phong ta mà ngươi cũng dám tùy tiện đánh sao?"
Một thanh âm đạm mạc vang lên ở ngoài cửa.
Có một người từ ngoài cửa đi vào trong phòng
"Nguyên Thành Phong".
Ly Tâm Lăng lúc này hơi run rẩy.
Thân là người trong thành Nguyên gia, ai cũng biết Nguyên gia là bá chủ, không ai dám trêu chọc.
Sự chấn nhiếp mạnh mẽ đến thực chất này đã khắc sâu vào trong lòng mỗi một người dân sinh sống trong thành Nguyên gia.
Lúc này Nguyên Thành Phong đến khiến cho Ly Tâm Lăng cảm thấy mình không thể chống lại.
Tần Ninh nhìn Ly Tâm Lăng, trong lòng thở dài.
Cũng không phải cảm thấy Ly Tâm Lăng ngu ngốc mà là một loại bất lực.
Dù sao năm đó Ly Tâm Ngân được hắn một tay nâng đỡ lên, hắn vốn cho rằng gia tộc Ly Tâm sẽ dần dần hưng thịnh, thế nhưng thế sự khó lường.
"Chó của ngươi cắn người thì nên giam lại hành hung một trận, thậm chí là giết chết rồi làm bữa thịt chó chứ!"
Tần Ninh bình chân như vại nói: "Bắt nạt người khác ta cũng kệ, nhưng đòi bắt nạt Tần Ninh ta đây thì tuyệt đối không thể".
"Láo xược!"
Nguyên Thành Phong cười nhạo nói: "Ở thành Nguyên gia này, trừ người của Nguyên gia ra thì không một kẻ nào có tư cách nói ra lời này!"
"Vậy cũng chưa chắc!"
Tần Ninh đứng dậy, nhìn Nguyên Thành Phong.
Hư Thánh tầng ba, cũng coi như không kém.
Nhưng với hắn thì cũng không là gì.
Nhưng bây giờ, điều khiến Tần Ninh có chút nhức đầu là bên cạnh hắn đang không có ai thích hợp để sai sử.
Chuyện gì cũng đến tay, còn ra thể thống gì của Thần Đế chuyển thế nữa!
Quá mất mặt!
Tiên Vô Tận cùng Huyền Chấn đều là Hóa Thánh tầng năm, không được việc.
Hai người tương lai thì có hi vọng, nhưng bây giờ vừa mới vào thế giới của Thánh Nhân, độ dung hợp thánh lực vẫn chưa cao, phải từ từ làm quen.
Mà Lý Huyên... thôi, không cần phải nhắc làm gì.
Cô cô Bách Hương... Cô gái này lai lịch không rõ, nhưng chắc chắn sẽ không nghe theo lời ra lệnh của mình.
Tính đi tính lại, chuyện gì cũng phải tự tay làm, phiền phức thật sự.
Nếu có Dương Thanh Vân ở bên là tốt rồi, vị đồ đệ này của hắn là võ giả Tinh Mệnh, thiên phú mạnh mẽ không tưởng.
Chỉ cần dạy bảo đầy đủ thì có khi bây giờ đã là Thánh Nhân rồi. Dẫn đi theo rồi cho hắn ta giết ai thì giết, hắn cũng không phải đích thân xuất thủ.
Được, phải mau chóng tìm thấy Dương Thanh Vân thôi.
Nếu là Dương Thanh Vân biết vị sư tôn này của cả ngày chỉ nghĩ đến việc tìm mình làm tay chân, không biết sẽ “cảm động” tới mức nào đây.
"Tâm trạng ta đang không vui, các ngươi tới cửa, vừa vặn có thể giận cá chém thớt lên các ngươi!"
Tần Ninh giờ phút này sải bước ra, đi tới chính sảnh.
Nguyên Thành Phong cũng trở nên cẩn thận.
Tần Ninh này lại ở cảnh giới Hư Thánh, không thể chủ quan.
Biết rõ Nguyên gia mạnh mẽ mà còn dám náo loạn ở địa bàn của Nguyên gia, nếu không phải người ngu thì chính là có nội tình.
Thế nhưng hiển nhiên, Tần Ninh cũng không tính là kẻ ngu.
Giờ khắc này, hai người đối chọi gay gắt.
Chương 1567: Tính khí của ta không được tốt cho lắm.
Cuối cùng, Nguyên Thành Phong vẫn không nhịn được, quát to một tiếng: "Lên!"
Hai bóng người trực tiếp giết ra.
Hai người kia đều là cao thủ Hư Thánh tầng một, lúc này bộc phát ra khí thế kinh người khiến cho cái bàn trong phòng nổ tung trong nháy mắt.
Tần Ninh lại cười khẩy, bước ra, nắm chặt nắm đấm nắm rồi vung quyền tới.
Bành... Quyền kình kia chia làm hai hướng bay về phía hai người.
Phần ngực của hai người kia bị xuyên thấu, cả hai ngã ra ngoài cửa cái ầm, trực tiếp bay vào gian phòng đối diện, té ngã xuống đất, nhìn có vẻ như không giữ được mạng.
"Hư Thánh tầng ba!"
Nguyên Thành Phong nhìn ra thực lực của Tần Ninh.
Không ngờ cũng là Hư Thánh tầng ba như hắn ta.
Từ khi nào mà trong thành Vạn Ma lại xuất hiện một thanh niên tài tuấn có thực lực mạnh như vậy chứ, tại sao hắn ta lại mà không biết?
Tần Ninh giờ phút này chỉ cười chứ không nói nhiều.
Nguyên Thành Phong lạnh lẽo nói: "Ngươi làm loạn ở đây chính là muốn chết!”
"Người chết trên đường là người của Nguyên gia, hộ vệ Nguyên gia sẽ lập tức tới đây".
"Tới thì tới thôi!"
Tần Ninh lại không ngại: "Đến bao nhiêu, giết bấy nhiêu".
Hắn vốn dĩ không muốn gây chuyện, nhưng dù sao chuyện đã rồi, tuy phiền nhưng vẫn phải giải quyết cho xong.
Thậm chí là lần này, để bảo đảm cho sự an toàn của hai huynh muội Ly Tâm Lăng cùng Ly Tâm Linh Nguyệt, tiêu diệt Nguyên gia cũng chưa hẳn là không thể.
Lúc này, hai người khí thế giằng co.
"Kẻ nào dám náo loạn trong thành Nguyên gia?"
Một tiếng quát cuồn cuộn mà tới.
Sau một khắc, có ba người phá không mà ra, xuất hiện tại tửu lâu.
Trên phố thì có một đội vệ binh mặc áo giáp đồng phục đi tới.
Hộ vệ của Nguyên gia đã đến.
Tốc độ nhanh khiến người ta phải líu lưỡi!
"Nguyên Hạo đại thống lĩnh!"
Nguyên Thành Phong người tới, nhẹ nhàng thở ra.
Nguyên Hạo đại thống lĩnh chịu trách nhiệm quản lý sự an nguy của Nguyên gia, toàn bộ hộ vệ trong thành Nguyên gia đều do một người cai quản.
Mà ông ta cũng là một cao thủ Hư Thánh tầng mười.
"Nguyên Thành Phong? Có chuyện gì vậy?"
Nguyên Hạo mặc áo giáp sắt, vẻ ngoài tầm ba mươi mấy tuổi, khí chất xuất chúng, nói năng có khí phách.
"Nguyên Hạo thống lĩnh!"
Nguyên Thành Phong chắp tay nói: "Ly Tâm Lăng cùng Ly Tâm Linh Nguyệt nợ ta thánh thạch, ta phái Tô Long tới đòi, kết quả là tên Tần Ninh này lại đả thương Tô Long, ta đích thân ra mặt mà hắn lại giết hai ta tên hộ vệ".
Nghe đến lời này, Nguyên Hạo nhíu mày.
Ly Tâm Lăng lại quát: "Hắn ta nói hươu nói vượn, chúng ta chỉ nợ năm vạn thánh thạch, thế nhưng hắn ta lại nói chúng ta thiếu nợ bảy vạn, cố ý gây chuyện, lúc này mới động thủ..."
Nguyên Hạo tiếp tục nhướng mày.
Ông ta biết nhân phẩm Nguyên Thành Phong thế nào.
Thế nhưng đây là thành Nguyên gia! Người Nguyên gia có sai cũng là đúng! Nguyên Hạo nhìn Tần Ninh, một thanh niên tuấn lãng, mi thanh mục tú, nhìn tuổi tác không lớn, nhưng cảnh giới lại không kém.
"Đã như vậy, đi theo ta về để ta tra hỏi kỹ càng đi!"
Nguyên Hạo nói thẳng.
"Tra hỏi cái gì?"
Tần Ninh lại cười nói: "Ta không thích bị người áp bách!"
"Không phải do ngươi quyết định!"
Nguyên Hạo giờ phút này sải bước ra, chụp lấy Tần Ninh.
"Dừng tay!"
Một tiếng quát lúc này đột nhiên vang lên.
Ở cửa tửu lâu có hơn mười người xuất hiện.
Người cầm đầu có vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng lên tiếng quát lớn.
"Nguyên Phong thiếu gia!"
Nguyên Thành Phong và Nguyên Hạo hai người, nhìn thanh niên, vội vàng chắp tay thi lễ.
Nguyên Phong! Con cháu dòng chính của Nguyên gia, thân phận địa vị cao cao tại thượng.
Nguyên gia mạnh đến cấp bậc này, con cháu Nguyên thị trong thành Nguyên gia cũng đến mấy ngàn.
Nhưng dòng chính nòng cốt thì chỉ có nhiêu đó.
Trưởng tộc Nguyên gia Nguyên Mậu Phong, nhị gia Nguyên Thừa Tại, tam cô cô Nguyên Di Tâm, tứ gia Nguyên Mậu Minh.
Con cái của mấy vị này cũng có thân phận hiển hách.
Nguyên Thành Phong cũng là người Nguyên gia, nhưng cũng chẳng biết thuộc chi hay nhánh nào.
Nguyên Phong này có thân phận cực cao, cho dù là Nguyên Thành Phong ông ta cũng khó mà được gặp mặt thường xuyên.
Nhưng Nguyên Thành Phong không rõ vì sao Nguyên Phong lại đến tửu lâu Nguyên Minh này?
Bình thường mà nói, con cháu thuộc tầng lớp nòng cốt của Nguyên thị cũng toàn đến tửu lâu Nguyên Nguyệt chứ! Nơi đó là tửu lâu tốt nhất trong thành Nguyên gia, cũng là chỗ tiếp đãi khách quý! Giờ này khắc này, Nguyên Thành Phong toát ra rất nhiều suy nghĩ.
Nên làm thế nào cho phải?
Còn Tần Ninh thì nhìn Nguyên Phong.
Thanh niên ban nãy.
Tần Ninh coi như đã hiểu rõ một hai.
Hắn bình chân như vại ngồi xuống, nhìn mấy người này.
Trò hay bắt đầu!
“To gan!"
Nguyên Thành Phong giờ phút này gầm lên: "Tần Ninh vô tri, nhìn thấy Nguyên tứ gia công tử mà còn dám không tuân theo cấp bậc lễ nghĩa như thế, muốn chết à".
"Im miệng!"
Nguyên Phong lại quát lớn.
Nguyên Thành Phong nghe vậy, trong lòng thót một cái, chỉ cảm thấy sự tình không ổn.
"Vị này chính là Tần công tử nhỉ?"
Nguyên Phong nhìn Tần Ninh, chắp tay cười nói.
"Ngươi không phải vừa mới ép mua quả Huyết Thánh từ trong tay của ta hay sao? Chẳng phải đã biết ta chính là Tần Ninh rồi à?"
Tần Ninh lười biếng nói.
Giờ này khắc này, Ly Tâm Lăng thót cả tim.
Những người của Nguyên gia trước kia cách cậu ta mười vạn tám ngàn mét hiện tại lần lượt xuất hiện trước mắt, sao cậu ta có thể không khẩn trương bàng hoàng cơ chứ.
"Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!"
Nguyên Phong giờ phút này lại chỉ cười mỉm: "Tại hạ đã báo với Đào đại sư những lời nà Tần công tử vừa nói, Đào đại sư kinh vi thiên nhân, muốn mời Tần công tử đến Nguyên Đan các, xin Tần công tử nể mặt một chút".
Nghe vậy, Nguyên Hạo thống lĩnh cùng Nguyên Thành Phong đều chấn động trong lòng.
Đào đại sư chính là thượng khách của Nguyên gia, chủ trì đại cục của Nguyên Đan các bên.
Thánh đan sư tam phẩm! Mời Tần Ninh?
Nói đùa!
Tần Ninh nghe thế thì chỉ cười.
"Cái gì mà mời với không mời?"
"Muốn để nhờ cứu mạng thì cứ nói thẳng".
Lời này vừa nói ra, Nguyên Phong chấn động.
Tần Ninh quả nhiên đã đoán được.
"Nếu Tần công tử có thể xuất thủ cứu người, Nguyên Phong ta tình nguyện làm bất cứ điều gì vì Tần công tử".
Nghe đến lời này, Tần Ninh mỉm cười.
Nguyên Thành Phong cùng Nguyên Hạo lại run lên.
Tần Ninh đứng dậy.
"Đơn giản, ta không bắt ngươi phải lên núi đao hay xuống biển lửa đâu!"
"Thứ nhất, chém chết Nguyên Thành Phong cùng Tô Long!"
"Thứ hai, chém một tay của Nguyên Hạo này!"
Lời này vừa nói ra, cả gian phòng tĩnh lặng, không một ai dám lên tiếng.
Tần Ninh đưa ra hai điều kiện.
Giết người, chặt tay! Thật ác độc.
Giờ khắc này, Ly Tâm Lăng chết sững.
Trong mắt cậu ta, Nguyên Phong tự mình ra mặt đã là điều cực kì không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao, vị này là con trai cưng của Nguyên tứ gia, địa vị cùng thân phận trong Nguyên gia không tầm thường, thiên phú cũng vô cùng tốt, tương lai có lẽ là trụ cột Nguyên gia.
Có thể khách khí với Ninh đã là rất hiếm rồi.
Thế nhưng Tần Ninh không phải mượn sườn núi xuống lừa, mà là thuận cột trèo lên trên!
Nghe đến lời này, Nguyên Phong lại hơi sững sờ.
Hắn ta không biết Nguyên Thành Phong cùng Tô Long, giết không sao.
Nhưng Nguyên Hạo chính là đại thống lĩnh của hộ vệ Nguyên gia, hắn ta không có quyền chém gãy một cánh tay của người này.
"Làm được thì ta đi cùng ngươi, còn không thì thôi!"
Tần Ninh cười nói: "Tính khí của ta không được tốt cho lắm, ta khó mà quên được những kẻ nào từng đắc tội ta".
"Ban nãy kẻ này muốn giết ta, đồng thời động thủ, đó là phải chết!"
"Cái tên này muốn động thủ nhưng vẫn chưa làm, ta cũng từ bi tha cho ông ta một mạng".
"Nguyên Phong đúng không? Vội cứu người thì bắt đầu đi, không thì ngươi cứ thử bắt ép ta xem".
"Nhưng ta cũng phải nói một câu này cho ngươi biết, thời gian không đợi con người đâu!"
Lời này vừa nói ra, Nguyên Phong hoàn toàn sửng sốt.
Chương 1568: Ngươi đi luyện đan cùng ta
Nếu biết chuyện này khó giải quyết như vậy từ trước, hắn ta đã để cho cha đến làm rồi.
Nhưng bây giờ hắn ta nên làm thế nào cho phải?
Hắn ta không có quyền sinh sát với Nguyên Hạo.
Nhưng tính mạng của Nguyên Thanh Hạm lại cực kỳ quan trọng.
Thế nhưng Tần Ninh có thể chữa khỏi cho Nguyên Thanh Hạm sao?
Nhỡ đâu không chữa khỏi... lại còn giết Nguyên Thành Phong, chặt một bên tay của Nguyên Hạo thì hắn ta phải giải quyết thế nào?
Lúc ấy dù có giết Tần Ninh đi nữa thì cũng chẳng thể đền bù nổi! Giờ này, Nguyên Phong chỉ thấy đau đầu.
Mấy người Ly Tâm Lăng nhìn Tần Ninh, nhất thời im lặng.
Tiên Vô Tận cùng Huyền Chấn lúc này chỉ biết tấm tắc trong lòng.
Đây chính là Tần Ninh! Có thực lực, chính là có sức mạnh! Vĩnh viễn sẽ không sợ! Nhưng đây cũng là điều bọn họ chưa với tới được.
Dù sao thực lực của Tần Ninh còn đang rõ như ban ngày kia kìa.
Mạnh mẽ khiến người ta phải kiêng kị!
"Dựa theo suy đoán của ta, người mà ngươi muốn cứu nếu không ở cảnh giới Thánh Nhân thì sẽ không sống nổi sau một khắc đồng hồ nữa đâu. Ngươi tự cân nhắc đi".
Tần Ninh bình tĩnh nói.
Có thể không cần ra tay thì cứ vậy cho thoải mái.
Lãng phí tinh lực làm gì! Nguyên Phong lúc này nắm chặt hai tay! Làm sao bây giờ?
Sau một khắc, ánh mắt Nguyên Phong lạnh lẽo.
"Nguyên Thành Phong!"
"Tô Long!"
"Hai người các ngươi khẳng khái chịu chết đi!"
Nói xong, Nguyên Phong trực tiếp vung hai tay ra, Nguyên Thành Phong Hư Thánh tầng ba ở trong tay Nguyên Phong cũng chỉ là hạng yếu ớt không chịu nổi.
Phanh phanh... Đầu của cả hai đầu nổ tung, bỏ mình ngay tại chỗ.
Nguyên Phong chắp tay nói: "Tần công tử, hai người này đắc tội Tần công tử, trừng phạt đúng tội, nhưng Nguyên Hạo thống lĩnh không biết tình hình thực tế, hi vọng Tần công tử có thể thủ hạ lưu tình".
"Còn nữa, việc trách phạt Nguyên Hạo thống lĩnh không nằm trong quyền hạn của Nguyên Phong ta!"
Tần Ninh chỉ ngồi thẳng, khinh miệt cười nói: "Ta không thích phải lặp lại lời nói của mình đâu".
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Nguyên Phong trắng nhợt.
Làm sao bây giờ?
Nếu như động thủ, Tần Ninh thật sự có thể chữa khỏi cho Nguyên Thanh Hạm, thế thì sẽ hoàn toàn cạch mặt nhau.
Nhưng nếu không động thủ, để Nguyên Hạo thống lĩnh tự chém một tay, nhỡ đâu Tần Ninh chỉ nói khoác thì cũng xong đời.
Cuối cùng, Nguyên Phong quyết định giao quyền quyết định cho Nguyên Hạo thống lĩnh.
Nguyên Phong nhìn Nguyên Hạo thống lĩnh, thì thầm vài câu, chỉ thấy khi Nguyên Hạo thống lĩnh nghe xong thì sắc mặt biến hóa.
"Nếu là vì đại tiểu thư, thuộc hạ có mất một tay cũng sao đâu?"
Nguyên Hạo thống lĩnh nói.
Bành... Máu tươi nổ tung.
Một tay bị chặt đứt.
Nguyên Hạo thống lĩnh nhìn Tần Ninh, trầm giọng nói: "Xin Tần công tử hãy xuất thủ!"
"Sớm như vậy chẳng phải tốt hơn hay sao!"
Tần Ninh lúc này mới thản nhiên đứng dậy, nhìn Nguyên Phong.
"Đi thôi!"
"Được! Được!"
Nguyên Phong giờ này khắc này, cũng không trì hoãn.
Cô cô Bách Hương, Lý Huyên, Tiên Vô Tận, Huyền Chấn, Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt lúc này đúng là sững sờ.
Thủ đoạn là gì! Đây chính là thủ đoạn.
Tần Ninh tâm tư kín đáo, đây chỉ là thứ yếu. Nhưng mấu chốt là sát phạt quyết đoán, đủ hung ác! Một đoàn người đi theo Nguyên Phong về phía Nguyên Đan các.
Trên đường đi, Nguyên Hạo thống lĩnh cũng che một bên cánh tay, mang theo quân hộ vệ đi cùng.
Vẫn còn chưa biết cánh tay này bị chặt có đáng giá hay không mà!
Nguyên Đan các.
"Cha, người được người rồi ạ!"
Nguyên Phong giờ phút này chắp tay nói.
"Mau dẫn vào đây!"
Nguyên Mậu Minh giờ phút này đã lo lắng đến phát điên rồi.
Nguyên Thanh Hạm cứ nôn ra máu liên tục, khó mà duy trì nổi.
Dù có nhiều máu đến cỡ nào thì cũng không đủ cho nôn mãi chứ! Tần Ninh giờ phút này đi vào.
Đào Trạch Minh và Nguyên Mậu Minh đều nhìn Tần Ninh.
Còn trẻ như vậy sao?
"Cho một đan sư đến đây".
Tần Ninh nói thẳng.
Đào Trạch Minh lập tức đi ra.
"Chuẩn bị tất cả các dược liệu mà ta chuẩn bị liệt kê ra đây!"
Tần Ninh nói tiếp.
"Được được!"
Tần Ninh tiếp tục nói: "Tiếp theo, tất cả những người khác hãy rời khỏi đây đi".
"Cô cô Bách Hương thì ở lại, vị này là Đào đại sư đúng không? Ngươi cũng ở lại!"
Đào Trạch Minh giờ phút này khẽ gật đầu.
Nguyên Mậu Minh lại không quá xác định.
Mãi đến lúc Đào Trạch Minh đưa ra ánh mắt yên tâm, Nguyên Mậu Minh mới dẫn đám người rời đi.
Giờ này khắc này, gian phòng tràn ngập mùi máu tanh không cách nào che lấp.
Tần Ninh đi ra trước giường, nhìn vị giai nhân đang nằm trên giường.
Sắc mặt giờ phút này đã trắng bệch, mà máu tươi trong miệng không ngừng tuôn ra.
Nguyên Thanh Hạm! Nguyên gia đại tiểu thư! Mặc dù thần sắc đang tái nhợt, nhưng vẫn khiến người ta thấy xinh đẹp vô cùng. Thân thể thon thả, lồi lõm đúng chỗ, cho dù là gương mặt đang đau đớn nhưng vẫn toát lên vẻ điềm đạm đáng yêu, khiến người thương yêu.
Khó trách mà được coi trọng như thế.
Lại là thiên tài, vẻ ngoài xinh đẹp, có vẻ Nguyên gia không thể không coi trọng
Tần Ninh gọi cô cô Bách Hương lại.
"Giúp nàng ta cởi quần áo ra".
"Sao?"
Cô cô Bách Hương sững sờ.
"Sao cái gì mà sao? Kéo màn che lên, cởi quần áo nàng ta ra, lau sạch sẽ toàn thân đi!"
Tần Ninh giờ phút này nghiêm túc nói: "Nhanh lên, nếu không sẽ không thể nào xoay chuyển được tình thế nữa đâu".
Cô cô Bách Hương nghe vậy thì vội vàng động thủ.
Tần Ninh đi vào bên ngoài sảnh.
Đào Trạch Minh đại sư đã sai người đem dược liệu mà Tần Ninh nói đến.
Nhưng nhìn những dược liệu kia, Đào Trạch Minh lại nghi hoặc trong lòng.
Những dược liệu này cũng không trân quý.
Thật sự có thể chữa khỏi Thực Huyết Hạt Độc?
Tần Ninh giờ này cũng không nói nhảm.
"Ngươi đi luyện đan cùng ta!"
"Hả?"
Đào Trạch Minh ngơ ngác.
Đi luyện đan cùng?
Nói đùa cái gì vậy! Mỗi một vị luyện đan sư đều có thói quen cùng phong cách luyện đan riêng, nếu phối hợp cùng thì phải là bạn đời của mình, bình thường tâm ý tương thông.
Ông ta và Tần Ninh mới gặp nhau lần đầu mà!
“Hả cái gì mà hả?”
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Ta bảo ngươi làm gì, ngươi cứ làm theo là được”.
Giờ này khắc này, Tần Ninh lấy lò luyện đan ra.
Lò luyện đan này vẫn là cái lò luyện đan của Lăng Loạn đạo nhân.
Nhưng không thể không nói, lò của cái tên này đúng là không tệ.
Tần Ninh giờ phút này xử lý dược liệu.
Đào Trạch Minh ở một bên quan sát.
Cùng lúc đó, cô cô Bách Hương cầm mấy món váy áo đi ra khỏi màn che.
Đào Trạch Minh nhìn thấy, nhất thời đỏ mặt bừng bừng.
Kia là quần áo của phụ nữ, mà rõ ràng là của Nguyên Thanh Hạm.
Đây là... Cởi đồ của Nguyên Thanh Hạm... Xong đời rồi! Coi như Tần Ninh chữa khỏi bệnh, chỉ sợ cũng sẽ bị Nguyên gia giết người diệt khẩu.
"Đã cởi xong rồi!"
Cô cô Bách Hương giờ phút này mở miệng nói.
"Ừm".
Tần Ninh gật đầu, nói: "Cho ta một bộ ngân châm mà đan sư thường xuyên dùng".
Suy nghĩ trong lòng Đào Trạch Minh giờ phút này đã sớm bay ra xa, sững sờ tại chỗ.
"Nhanh đi đi, còn thất thần làm gì?"
Tần Ninh mất kiên nhẫn, thúc giục.
Lão già này sao mà ngáo thế không biết!
Ngân châm một lát sau đã được mang đến.
Tần Ninh nhìn Đào Trạch Minh, lần nữa nói: "Xử lý và làm sạch những món dược liệu kia theo biện pháp ban nãy của ta đi!"
"Được được".
Đào Trạch Minh lập tức tiến lên.
Mà Tần Ninh lúc này thì cầm ngân châm, đi vào màn che.
Trên giường, sắc mặt Nguyên Thanh Hạm giờ phút này tái nhợt, khóe miệng vẫn không ngừng nôn ra máu tươi, đau đớn khó tả.
Nhưng Nguyên Thanh Hạm lúc này lại còn trần trụi không một tấc vải trước mặt Tần Ninh.
Chương 1569: Cấp bậc thánh đan sư tam phẩm của ông là giả à?
Thấy cảnh này, Tần Ninh chẳng làm sao cả.
Nhưng gương mặt xinh đẹp của cô cô Bách Hương lại đỏ bừng lên.
"Cô đè hai chân nàng ta lại để ta thi châm, cho nàng ta ngừng nôn đã!"
"Ừm!"
Cô cô Bách Hương giờ phút này hơi nhắm mắt, giữ chặt đôi chân ngọc của Nguyên Thanh Hạm.
Tần Ninh đứng tại giường.
Ngân châm trải rộng ra.
Tần Ninh vẫy tay một cái, từng cây ngân châm trống rỗng trôi nổi.
Ngân châm kia đi qua tay Tần Ninh thì ẩn chứa từng luồng hồn lực, tản ra ánh sáng u tĩnh.
Sau một khắc, Tần Ninh bắt đầu thi châm...
Đối với người bình thường chưa tu võ thì thuật châm cứu cực kỳ hữu hiệu, cũng rất thịnh hành trong y học.
Nhưng các võ giả đan sư thì lại rất ít khi nghiên cứu.
Dù sao thì so với tứ chẩn đông y bao gồm vọng, văn, vấn, thiết, đan sư vẫn dùng đan dược nhiều hơn.
Thể chất của võ giả và người bình thường cực kì khác biệt.
Nhưng Tần Ninh lúc này thi châm trên người Nguyên Thanh Hạm lại khiến cho cô cô Bách Hương có một loại cảm giác.
Phảng phất Nguyên Thanh Hạm không phải một người, lại là một bàn đồ ăn đầy đủ từ màu sắc đến hương vị.
Nhưng món ăn này đang mục nát ở bên trong.
Mà Tần Ninh dùng châm theo kiểu không thay đổi bề ngoài mà lại thay đổi chất lượng bên trong.
Hóa mục nát thành thần kỳ! cô cô Bách Hương đột nhiên nghĩ đến từ này.
Nhưng cô ta cũng không hiểu đan dược, không dám ngông cuồng phỏng đoán.
Tần Ninh hiện tại cũng không quan tâm quá nhiều.
Từng cây ngân châm chạm vào thân thể Nguyên Thanh Hạm.
Nguyên Thanh Hạm đã dần ngừng nôn ra máu, sắc mặt cũng không còn tái nhợt, thân thể đang run rẩy cũng đã ngừng lại.
Tần Ninh thở ra một hơi, mồ hôi cũng tuôn rơi.
“Cô trông coi nàng ta đi, ta qua chỗ kia xem chút”.
Tần Ninh nói xong thì đi ra ngoài màn che.
Đào Trạch Minh đại sư mắt thấy quần áo của Nguyên Thanh Hạm bị cô cô Bách Hương lấy ra, mắt thấy Tần Ninh ra vào màn che, trong lòng càng lạnh buốt.
Nếu chuyện này bị Nguyên Thanh Hạm biết, bị cha của Nguyên Thanh Hạm là trưởng tộc Nguyên gia Nguyên Mậu Phong biết.
Thì Tần Ninh chết ngàn lần cũng không đủ! Nhưng hiện tại ông ta lại không có lời nào để nói.
Tần Ninh đi sang bên cạnh lò luyện đan, từng loại dược liệu được xếp ra hoàn chỉnh.
Nhưng khi nhìn thấy những dược liệu kia, Tần Ninh lại nhíu mày.
"Ngươi là thánh đan sư tam phẩm?"
Tần Ninh nhìn Đào Trạch Minh đại sư, bật thốt lên.
Đào Trạch Minh giờ phút này càng thêm sững sờ.
Lời này của ngươi là có ý gì?
Ta không phải thánh đan sư tam phẩm thì mấy phẩm?
Chẳng lẽ hoài nghi là ta tứ phẩm?
Đào Trạch Minh suy nghĩ như vậy thì lập tức sáng tỏ.
Tần Ninh hẳn là nhìn thấy ông ta đã xử lý gọn gàng số dược liệu này nên cho rằng ông ta là thánh đan sư trung phẩm.
"Ha ha, lão phu đúng là thánh đan sư tam phẩm...", Đào Trạch Minh đắc ý cười nói.
"Cấp bậc thánh đan sư tam phẩm của ông là giả à?"
Tần Ninh giờ phút này lại nói thẳng.
Hắn cũng không muốn.
Nhưng lại không thể không nói thẳng ra.
Quá giả! Xử lý dược liệu kiểu gì vậy?
Đào Trạch Minh thì càng thêm sửng sốt.
Cái quái gì cơ?
Tần Ninh lẩm bẩm: "Đây là cỏ Luyện Hồn tam giai, rễ cây, cần lá, mầm nhọn của cỏ Luyện Hồn vô cùng trân quý".
"Ba vị trí này cũng là phần nòng cốt của cỏ Luyện Hồn, ngươi nhìn đi, rễ cây không có thì thôi, lá cũng không có, chỉ còn mầm nhọn, quá lãng phí".
"Còn thánh quả Bạch Hạc, linh hạc Hành Tư, chỗ hình mỏ hạc này không quan trọng nhất nhưng ngươi lại giữ lại...", "Còn cả vỏ cây Ngân Thụ..."
Tần Ninh liên tiếp, nói ra một loạt lỗi sai khiến cho Đào Trạch Minh trợn mắt há mồm.
Có phần thì ông ta hiểu.
Thế nhưng có phần ông ta lại chưa từng nghe thấy.
Những dược liệu này đều có phẩm chất tam giai, cực kỳ phù hợp luyện chế thánh đan tam phẩm.
Ông ta đương nhiên biết chỗ quý giá của nó.
Thế nhưng ông ta cũng rất hiểu về dược liệu mà?
Đào Trạch Minh giờ phút này mang vẻ mặt khó coi, âm u nói: "Tần công tử này, lão phu cũng là học từ Hiên Viên Thánh Địa mà ra, thiên tư không đủ, khó khăn lắm mới trở thành thánh đan sư tam phẩm, nhưng ít ra vẫn có hiểu biết với chỗ dược liệu này..."
"Hiên Viên Thánh Địa?"
Tần Ninh đúng là biết về nơi này.
Toàn bộ Nam Vực Thanh Châu chia làm thất đại địa, vùng đất Vạn Ma chính là một trong thất đại địa.
Mà Đông Vực Thanh Châu thì có một thế lực khổng lồ tên là Hiên Viên Thánh Địa, tài nguyên hùng hậu, nội tình mạnh mẽ vượt xa thất đại địa.
Xem ra, qua vài vạn năm rồi mà vẫn chưa rơi đài.
Hiên Viên Thánh Địa kia có không ít cường giả mạnh hơn Thánh Nhân.
"Vậy ngươi không chỉ là thiên tư không đủ mà tâm tính cũng không đủ!"
Tần Ninh giờ phút này xử lý từng món dược liệu, thủ pháp thuần thục khiến cho Đào Trạch Minh phải nâng mắt mà nhìn.
Tần Ninh nói chuyện không dễ nghe.
Thế nhưng khi động vào cũng có cảm giác bản thân hắn có bản lĩnh thật sự.
"Thôi, để ta tự làm vậy".
Tần Ninh giờ phút này nói.
Trông cậy vào người khác cuối cùng không bằng trông cậy vào chính mình.
Vị thánh đan sư tam phẩm này vẫn khiến hắn cảm thấy vài phần vô dụng.
Giờ này khắc này, Tần Ninh nắm lấy từng cây dược liệu, thánh quả, nghiêm túc sửa sang lại.
Không bao lâu, chuẩn bị hoàn tất.
Tần Ninh cũng không kiêng kỵ khi có Đào Trạch Minh ở bên, bắt đầu ngưng tụ đan hỏa, dẫn động lò luyện đan, chuẩn bị luyện đan.
Từng cây dược liệu, thánh quả, linh hoa... lần lượt bị Tần Ninh vùi vào trong lò đan. Tần Ninh giờ phút này bắt đầu luyện đan.
Đào Trạch Minh ở bên cạnh cẩn thận quan sát mỗi một bước của Tần Ninh.
Không khác gì thánh đan sư bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ lại, thì rất khác biệt, trong lúc nhất thời, ông ta không nhìn thấu được gì.
"Ta luyện chế một đan dược tên là linh đan Cố Huyết Bản, giúp cho đại tiểu thư các ngươi cố định khí huyết, khiến cho Thực Huyết Hạt Độc bị khống chế một cách ổn định".
"Sau đó lại dùng phương pháp châm cứu để tiêu trừ hoàn toàn!!"
Tần Ninh không mặn không nhạt nói một câu.
Đào Trạch Minh muốn nói lại thôi.
Ông ta sợ mình mở miệng sẽ quấy rầy đến Tần Ninh luyện đan, nếu thất bại lại trách tội đến ông ta thì cũng chẳng có gì hay.
"Muốn nói gì thì nói đi!"
Đào Trạch Minh nghe vậy thì cũng không kìm nén nữa.
“Trong cơ thể của đại tiểu thư có Thực Huyết Hạt Độc, theo lão phu biết, độc tố này mạnh mẽ lạ thường, chỉ sợ thánh đan tam phẩm không thể áp chế nổi".
Tần Ninh nghe vậy thì thấy hơi mệt lòng, lại từ từ nói: "Đó là thánh đan tam phẩm do các ngươi luyện chế, thánh đan tam phẩm do ta luyện chế đương nhiên sẽ không cùng đẳng cấp với các ngươi rồi".
Lời Tần Ninh nói có chút cao ngạo.
Thế nhưng trong lúc nhất thời, Đào Trạch Minh cũng không phản bác được gì.
Dù sao người ta cũng đang luyện đan.
Tần Ninh cũng không muốn khoe ra sự siêu việt của bản thân.
Chẳng qua là cách xử lý dược liệu của Đào Trạch Minh có vấn đề, khiến hắn rất kinh ngạc.
Để hắn đánh giá thì vị thánh đan sư tam phẩm này coi như miễn cưỡng đạt chuẩn một chút.
Chỉ là Tần Ninh cũng không thích lên mặt dạy đời, lười nói nhiều.
Cứu người là xong việc! Trên thực tế, nguyên nhân chủ yếu để hắn xuất thủ vẫn là vì tìm Dương Thanh Vân.
Nguyên gia đã lớn mạnh như vậy thì liền mượn cơ hội này sử dụng sức mạnh của Nguyên gia để giúp hắn tìm cô gái đã mang Dương Thanh Vân đi, mà tìm được Dương Thanh Vân thì cũng tìm được ngọn nguồn câu chuyện.
Giờ này khắc này, gian phòng lâm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Ngoại trừ tiếng kêu đau đớn đứt quãng của Nguyên Thanh Hạm thì cũng không có gì đặc biệt, mãi đến khi... màn đêm buông xuống.
Chương 1570: Cho hắn vào đi!
Bên ngoài gian phòng ở tầng ba Nguyên Đan các.
Từng tiếng thanh âm huyên náo vang lên.
Bịch một tiếng, cửa phòng bị mở ra.
"Con gái của Nguyên Mậu Phong ta bị người hạ độc trọng thương, sống chết không rõ, Nguyên Mậu Phong ta lại còn không được vào xem à?"
Một giọng nói trung hậu mang theo vài phần phẫn nộ vang lên.
Người đàn ông đi vào, sau lưng là mấy bóng người theo đuôi.
Nhìn kỹ lại, người đàn ông ước chừng bốn mươi tuổi, nhưng rốt cuộc đã tu hành bao nhiêu năm thì không ai biết.
Một thân áo bào tím, đầu đội mũ tím, chân đi giày đen, khí độ bất phàm, khuôn mặt mang theo vài phần tỉnh táo.
Thế nhưng vẫn khiến người ta vô cùng áp lực.
Thánh Nhân!
Chỉ có Thánh Nhân mới có khí tức mạnh mẽ áp bách như thế.
Ở vũng đất Vạn Ma, Thánh Nhân chính là chí cường giả, không ai dám trêu chọc.
Mà Nguyên gia có thể trở thành bá chủ của một trong ngũ đại khu vực trong thành Vạn Ma cũng chính bởi vì có Thánh Nhân tồn tại.
Giờ này khắc này, sắc mặt Nguyên Mậu Phong phát lạnh.
Trong phòng.
Tần Ninh cùng Đào Trạch Minh ở phòng khách, khí tức cực nóng của lò luyện đan khiến cho không khí trong phòng tăng lên mấy lần.
Mà bên trong màn che thì là phòng ngủ.
Nguyên Mậu Phong nhìn Đào Trạch Minh rồi nhìn Tần Ninh.
Hả?
Lông mày nhíu lại.
Không phải Đào Trạch Minh đại sư mà là Tần Ninh đang luyện đan sao?
"Tứ đệ, đây chính là kỳ nhân mà đệ nói à?", Nguyên Mậu Phong lại nói.
Nguyên Mậu Minh giờ phút này đi lên phía trước, vội vàng gật đầu nói: "Đào đại sư cũng đã bó tay, kẻ này tuy chưa nhìn thấy Thanh Hạm nhưng đã nói ra độc tố, thật không phải người thường!"
Nguyên Mậu Phong nhìn kỹ lại.
"Con gái của ta đâu rồi?"
Đào Trạch Minh đại sư chỉ vào bên trong gian phòng.
Nguyên Mậu Phong giờ phút này cất bước đi vào.
Đào Trạch Minh đại sư lập tức ngăn lại, thấp giọng nói: "Đại tiểu thư đã bị cởi hết quần áo, đại nhân bây giờ mà vào thăm thì chỉ e sẽ trái với luân thường!"
Nguyên Mậu Phong nghe đến lời này thì biến đổi sắc mặt.
Khử độc còn phải cởi quần áo?
Nhưng việc này liên quan đến sự sống chết của con gái, ông ta không dám khinh thường, càng không dám tùy ý.
"Ngươi thật sự có biện pháp sao?"
Câu nói này là hỏi Tần Ninh.
"Dĩ nhiên!"
Tần Ninh đáp lời.
Cùng lúc đó lò luyện đan vang lên tiếng ầm ầm.
Đan dược ra lò!
Lò luyện đan ra đan, ba viên đan dược tràn ngập màu xanh lăn ra.
Tần Ninh nhặt ba viên đan dược, nhẹ nhàng thở ra.
Giờ khắc này, Nguyên Mậu Phong lại nhìn Đào Trạch Minh.
Đào Trạch Minh lập tức sáng tỏ, đi ra phía trước, cười nói với Tần Ninh: "Tần công tử, linh đan Cố Huyết Bản này..."
"Ngươi xem thoải mái".
Tần Ninh dĩ nhiên là hiểu ý.
Đào Trạch Minh nhận lấy đan dược, lập tức xem xét cẩn thận.
Càng xem thì càng kinh hãi.
Một tia thánh lực vòng qua đầu ngón tay, đặt một sợi đan dược vào miệng.
Dần dần, ánh mắt Đào Trạch Minh thay đổi.
Ba phần ngạc nhiên!
Ba phần chất phác!
Ba phần hân hoan!
Một phần... Không thể tưởng tượng nổi.
Đan dược này quá thần kỳ!
Đào Trạch Minh khẽ gật đầu.
Tần Ninh lấy đan dược đi vào trong màn che.
"Dừng lại!"
Nguyên Mậu Phong giờ phút này lại lo lắng không thôi.
Con gái nhà mình ở trong phòng ngủ, không một mảnh vải che thân, Tần Ninh đi vào như thế thì còn ra thể thống gì nữa?
Tần Ninh dường như hiểu ra, chỉ cười nói: "Lương y như từ mẫu, con gái của ngươi hiện tại trúng độc rất sâu, vốn dĩ chỉ cần nuốt đan dược là xong, nhưng tự nhiên lại ăn quả Huyết Thánh vào, thành ra chỉ mỗi nuốt đan dược vẫn không cứu được mà cần châm cứu, nếu ngươi không muốn thì ta cũng chẳng ép!"
Liên quan đến tính mạng của con gái mà ngươi còn xoắn xuýt mấy điều này à?
Tần Ninh chả thèm nói nhiều.
Nguyên Mậu Phong giờ phút này do dự bất định.
Nguyên Thanh Hạm chính là thiên chi kiêu nữ. Không chỉ có thiên phú ngạo nhân mà vẻ ngoài cũng là số một, từ nhỏ đã được ông ta nâng như nâng trứng.
Nhưng bây giờ, cũng là không còn cách nào khác!
Nhưng để cho Tần Ninh cứ thế hưởng không sắc đẹp của con gái thì người làm cha như ông ta cảm giác rất khó chịu.
"Cho hắn vào đi!"
Một giọng nói nhẹ nhàng lúc này vang lên.
Có một người đi vào phòng.
Đó là một người phụ nữ ước chừng ba bốn mươi tuổi.
Người này mặc váy lụa lưu ly, không tô son điểm phấn nhưng dung mạo vẫn xinh đẹp vô cùng, dù nhìn khoảng ba bốn mươi tuổi, nhưng chắc chắn lúc còn trẻ cũng là một mỹ nữ khuynh thành.
"Như Thị, sao nàng lại tới đây vậy?"
Nguyên Mậu Phong giờ phút này thay đổi sắc mặt.
"Nguyên Mậu Phong, nếu ta không đến thì bao giờ ta mới được biết chuyện con gái bảo bối của ta bị độc hả! Chàng cho là người làm mẹ như ta chỉ để trưng thôi à?"
Giờ khắc này, Tần Ninh nhạy cảm phát hiện.
Nguyên Mậu Phong có chút kính sợ với người phụ nữ này, những người khác cũng y hệt như thế.
Mẹ của Nguyên Thanh Hạm?
"Vị tiểu huynh đệ này!"
Liễu Như Thị giờ phút này đi lên phía trước, nhìn Tần Ninh, miễn cưỡng cười nói: "Ta xin giao con gái cho ngươi, hy vọng ngươi có thể cứu mạng của con gái ta. Liễu Như Thị ta nhất định sẽ báo đáp".
"Nhưng nếu như ngươi không cứu được, Liễu Như Thị ta đây... nhất định sẽ làm cho ngươi còn đau khổ hơn cả chết”.
Tần Ninh nghe vậy, chỉ cảm thấy tâm trí run lên.
Cũng không phải là bị dọa.
Chỉ là trước một giây trước còn có chút mang ơn, một giây sau lại đột nhiên trở mặt.
Người này… rất mạnh.
Khó trách đám người Nguyên Mậu Phong đều tái mặt khi Liễu Như Thị xuất hiện.
Tần Ninh lúc này tiến vào màn che.
Cho Nguyên Thanh Hạm uống đan dược.
Liễu Như Thị lúc này cũng đi theo vào.
Nhìn thấy con gái mình lúc này, Liễu Như Thị tái mặt, nhưng vẫn nhẫn nhịn.
Không chữa khỏi thì hỏi tội Tần Ninh cũng không muộn.
Nguyên Thanh Hạm nuốt đan dược vào thì vẻ tái nhợt của nàng ta cũng giảm bớt mấy phần.
Thời gian trôi qua, sức mạnh trong cơ thể Nguyên Thanh Hạm bắt đầu khôi phục.
Nhưng bên trên ngân châm lại xuất hiện từng vệt máu màu đen.
Tần Ninh cấp tốc rút ra từng cây ngân châm.
Ngay sau đó lại tiếp tục cắm ngân châm vào.
Không bao lâu, trên ngân châm lại xuất hiện máu đen.
Tần Ninh tiếp tục rút ra, cắm vào, máu đen xuất hiện lần nữa.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Dần dần, tốc độ máu đen xuất hiện chậm đi rất nhiều.
Một đêm thoáng cái đã qua.
Sáng sớm hôm sau, máu đen cuối cùng cũng biến mất.
Tần Ninh lúc này cũng nhẹ nhàng thở ra.
Liễu Như Thị ở bên cạnh một bên một đêm cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tần công tử..."
Liễu Như Thị đã thay đổi xưng hô.
Bà ta có thể nhìn ra được, một đêm này, Tần Ninh toàn tâm toàn ý trị liệu cho Nguyên Thanh Hạm, không làm loạn ở nơi nào.
"Được rồi đấy!"
Tần Ninh thở ra một hơi, nói: "Lát nữa nàng ta sẽ tỉnh lại, đừng cho ăn gì vội, cứ để cho bụng rỗng mấy hôm. Một tháng tiếp theo, ta sẽ giúp nàng ta thi triển châm thuật, cam đoan độc tố sẽ hoàn toàn biến mất!"
"Tốt, tốt!"
Tần Ninh vươn tay ra đặt lên cổ Nguyên Thanh Hạm, tra xét rõ ràng.
Một đêm vất vả, tâm thần hao tổn rất lớn. Tần Ninh hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi một phen.
Giờ khắc này, Tần Ninh tâm thần khẽ nhúc nhích, tìm kiếm khí tức của Nguyên Thanh Hạm.
Đúng là đã ổn định lại.
Tần Ninh vừa muốn buông tay ra.
Giai nhân trên giường lại mở mắt.
Một đôi mắt sạch sẽ trong suốt nhìn Tần Ninh.
Nhưng nàng ta lập tức cảm nhận được sự lạnh buốt, liền cúi đầu nhìn bản thân, rồi lại nhìn Tần Ninh.
Bốp!!!
Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.
"A..."
Gian phòng lập tức truyền đến một tiếng thét chói tai làm lòng người run rẩy...
Nhìn thấy Ly Tâm Lăng bắt đầu tu luyện, Tần Ninh liếc qua một chút, hơi sửng sốt.
"Ngươi đang tu luyện cái gì vậy?"
Tần Ninh thốt lên.
Ly Tâm Lăng nghe vậy thì đáp: "Một thánh quyết nhất phẩm ấy mà, cũng không có gì cao siêu cả..."
"Đáng tiếc!"
Tần Ninh lại nói: "Nếu Ly Tâm Quyết của gia tộc Ly Tâm các ngươi vẫn còn, có lẽ sẽ khiến cho ngươi có sự thay đổi đến nghiêng trời lệch đất".
Ly Tâm Quyết!
Ly Tâm Lăng sững sờ.
Tần Ninh lại biết cả cái này.
"Tần công tử, tiểu tử không hiểu. Ngài nói là báo ân, nhưng gia tộc Ly Tâm chúng ta đã xuống dốc vài vạn năm, ngài báo ân ai cơ chứ?"
Ly Tâm Lăng vẫn chưa hiểu mô tê gì.
"Ngươi không cần biết".
Tần Ninh đáp lại: "Chỉ cần hiểu rằng ta sẽ không hại hai huynh muội các ngươi, hơn nữa những gì ta tặng cho các ngươi hôm nay cũng không cần các ngươi phải trả lại".
Ly Tâm Lăng nghe đến lời này thì nghiêm túc nói: "Sao lại không cần trả chứ? Nếu như Tần công tử có thể chữa khỏi cho muội muội ta, Ly Tâm Lăng ta tình nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài suốt đời này!"
Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận ở bên cạnh coi như đã hiểu ra.
Tần Ninh đi theo Ly Tâm Lăng chỉ vì gặp phải ân nhân nào rồi?
Tám mươi phần trăm là từ tám vạn năm trước, Tần Ninh được người nào ở thế giới Cửu Thiên cứu, sau đó thì con cháu của người đó ở lại đây.
Nhưng mà, thế thì quá trùng hợp!
Khó trách Tần Ninh đi ra ngoài rồi dẫn hai người này về, thái độ lại còn hòa ái dễ gần như vậy.
Hai người quen Tần Ninh đã lâu, biết Tần Ninh cực kì trọng tình nghĩa.
Huynh đệ, bằng hữu, người yêu, thân nhân trong mắt Tần Ninh cũng cực kỳ quan trọng.
Nếu không phải là vậy, Tần Ninh cũng sẽ không trực tiếp bộc phát mà khuấy động long trời lở đất toàn bộ thành Thanh Ma khi thấy Tuyết Ưng và Lý Linh Linh bỏ mình.
Ly Tâm Lăng không hiểu vì sao, nhưng giờ phút này cũng không hỏi thêm nữa.
Tần Ninh lần nữa nói: "Ngươi có biết phủ đệ của gia tộc Ly Tâm các ngươi hiện tại là do ai chiếm đoạt không?"
Ly Tâm Lăng khổ sở nói: "Tứ gia của Nguyên gia, Nguyên Mậu Minh!"
Tứ gia của Nguyên gia?
Tần Ninh không hiểu.
Ly Tâm Lăng tiếp tục nói: "Trưởng tộc đương nhiệm của Nguyên gia có ba người em rể, tứ gia của Nguyên gia là Nguyên Mậu Minh, ở trong thành Nguyên gia này chính là cường giả số một, Hư Thánh tầng mười, địa vị phi phàm".
"Gia tộc Ly Tâm đã xuống dốc từ lâu, phủ đệ đã từng huy hoàng cũng thay đổi bất ngờ, rơi vào tay của tứ gia Nguyên gia".
Tần Ninh gật đầu.
"Sau này ta sẽ giúp ngươi đòi về!"
"Đừng đừng đừng!", Ly Tâm Lăng lại vội vàng nói: "Hiện tại mà chọc vào Nguyên Thành Phong đã khó giải quyết rồi chứ nói chi là tứ gia Nguyên gia!"
"Đều là Nguyên gia cả, chơi chết một lượt cho xong!"
Tiên Vô Tận giờ phút này cười khà khà.
"Vậy ngươi đi chơi chết bọn họ đi!", Tần Ninh từ từ nói.
"Ách..."
Tiên Vô Tận đỏ mặt.
Ông ta chơi chết?
Một thủ hạ của người ta đánh chơi cũng chết ông ta, ông ta chơi được ai chứ!
Tiên Vô Tận của hiện tại vô dụng không còn gì để nói.
Tần Ninh cũng nói, ông ta và Huyền Chấn mà ở đại lục Vạn Thiên đã xưng Thiên Vương, thành Hóa Thánh cũng thuộc dạng thiên tài.
Dù sao đây cũng là Hạ Tam Thiên của thế giới Cửu Thiên, thánh lực phong phú.
Nhưng trong thời gian vừa qua thì họ cũng không có cảm giác gì mấy!
Chuyện gì xảy ra vậy chứ!
Tần Ninh bấy lâu nay một mực truy tìm dấu tích của Dương Thanh Vân, không rảnh mà đi quan tâm bọn họ.
Hai người cũng không dám hỏi.
Hiện tại Tần Ninh đã là Hư Thánh tầng ba.
Nếu bây giờ còn đuổi không kịp, sau này chênh lệch coi như càng lúc càng lớn.
Tần Ninh nhìn đám dược liệu trên bàn, im lặng một hồi.
Cộc cộc cộc...
Tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên.
"Ai đó?"
"Khách quan, tiểu nhân là tiểu nhị đến thay nước cho ngài ạ!"
Ngoài cửa vang lên tiếng của tiểu nhị.
Lý Huyên đứng dậy, định ra mở cửa.
"Đừng đi!"
Tần Ninh lại nói thẳng: "Người đến giết chúng ta đó!"
"Sao?"
Lý Huyên tái mặt.
Nhanh như vậy?
Ly Tâm Lăng cũng không sốt ruột, tựa hồ đã đoán trước được.
Điều gì cần đến thì sẽ đến!
Tần Ninh giờ phút này nói: "Không cần".
Ngoài cửa nhất thời lâm vào yên tĩnh.
Bành...
Nhưng sự yên tĩnh đó cũng không kéo dài được bao lâu, hai cánh cửa đã bị một cước đá văng.
"Không cần?"
Một tiếng cười lạnh vang lên: "Không cần cũng phải cần!"
Lời này vừa nói ra, mấy người trong gian phòng đều nhìn về phía cửa phòng.
"Tô Long!"
Ly Tâm Lăng vô ý thức đẩy muội muội ra sau lưng che chắn.
"Tiểu tử thúi, ông đã bảo rồi, việc này không xong đâu".
Tô Long giờ phút này một bộ nghiến răng nghiến lợi, không còn cái dáng vẻ chật vật khổ sở cầu khẩn khi bị Tần Ninh kềm ở cổ nữa.
"Chó cắn người lại tới à, chỉ là lần này tới, cũng đừng hòng đi nữa!"
Tần Ninh thản nhiên nói.
"Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, chó của Nguyên Thành Phong ta mà ngươi cũng dám tùy tiện đánh sao?"
Một thanh âm đạm mạc vang lên ở ngoài cửa.
Có một người từ ngoài cửa đi vào trong phòng
"Nguyên Thành Phong".
Ly Tâm Lăng lúc này hơi run rẩy.
Thân là người trong thành Nguyên gia, ai cũng biết Nguyên gia là bá chủ, không ai dám trêu chọc.
Sự chấn nhiếp mạnh mẽ đến thực chất này đã khắc sâu vào trong lòng mỗi một người dân sinh sống trong thành Nguyên gia.
Lúc này Nguyên Thành Phong đến khiến cho Ly Tâm Lăng cảm thấy mình không thể chống lại.
Tần Ninh nhìn Ly Tâm Lăng, trong lòng thở dài.
Cũng không phải cảm thấy Ly Tâm Lăng ngu ngốc mà là một loại bất lực.
Dù sao năm đó Ly Tâm Ngân được hắn một tay nâng đỡ lên, hắn vốn cho rằng gia tộc Ly Tâm sẽ dần dần hưng thịnh, thế nhưng thế sự khó lường.
"Chó của ngươi cắn người thì nên giam lại hành hung một trận, thậm chí là giết chết rồi làm bữa thịt chó chứ!"
Tần Ninh bình chân như vại nói: "Bắt nạt người khác ta cũng kệ, nhưng đòi bắt nạt Tần Ninh ta đây thì tuyệt đối không thể".
"Láo xược!"
Nguyên Thành Phong cười nhạo nói: "Ở thành Nguyên gia này, trừ người của Nguyên gia ra thì không một kẻ nào có tư cách nói ra lời này!"
"Vậy cũng chưa chắc!"
Tần Ninh đứng dậy, nhìn Nguyên Thành Phong.
Hư Thánh tầng ba, cũng coi như không kém.
Nhưng với hắn thì cũng không là gì.
Nhưng bây giờ, điều khiến Tần Ninh có chút nhức đầu là bên cạnh hắn đang không có ai thích hợp để sai sử.
Chuyện gì cũng đến tay, còn ra thể thống gì của Thần Đế chuyển thế nữa!
Quá mất mặt!
Tiên Vô Tận cùng Huyền Chấn đều là Hóa Thánh tầng năm, không được việc.
Hai người tương lai thì có hi vọng, nhưng bây giờ vừa mới vào thế giới của Thánh Nhân, độ dung hợp thánh lực vẫn chưa cao, phải từ từ làm quen.
Mà Lý Huyên... thôi, không cần phải nhắc làm gì.
Cô cô Bách Hương... Cô gái này lai lịch không rõ, nhưng chắc chắn sẽ không nghe theo lời ra lệnh của mình.
Tính đi tính lại, chuyện gì cũng phải tự tay làm, phiền phức thật sự.
Nếu có Dương Thanh Vân ở bên là tốt rồi, vị đồ đệ này của hắn là võ giả Tinh Mệnh, thiên phú mạnh mẽ không tưởng.
Chỉ cần dạy bảo đầy đủ thì có khi bây giờ đã là Thánh Nhân rồi. Dẫn đi theo rồi cho hắn ta giết ai thì giết, hắn cũng không phải đích thân xuất thủ.
Được, phải mau chóng tìm thấy Dương Thanh Vân thôi.
Nếu là Dương Thanh Vân biết vị sư tôn này của cả ngày chỉ nghĩ đến việc tìm mình làm tay chân, không biết sẽ “cảm động” tới mức nào đây.
"Tâm trạng ta đang không vui, các ngươi tới cửa, vừa vặn có thể giận cá chém thớt lên các ngươi!"
Tần Ninh giờ phút này sải bước ra, đi tới chính sảnh.
Nguyên Thành Phong cũng trở nên cẩn thận.
Tần Ninh này lại ở cảnh giới Hư Thánh, không thể chủ quan.
Biết rõ Nguyên gia mạnh mẽ mà còn dám náo loạn ở địa bàn của Nguyên gia, nếu không phải người ngu thì chính là có nội tình.
Thế nhưng hiển nhiên, Tần Ninh cũng không tính là kẻ ngu.
Giờ khắc này, hai người đối chọi gay gắt.
Chương 1567: Tính khí của ta không được tốt cho lắm.
Cuối cùng, Nguyên Thành Phong vẫn không nhịn được, quát to một tiếng: "Lên!"
Hai bóng người trực tiếp giết ra.
Hai người kia đều là cao thủ Hư Thánh tầng một, lúc này bộc phát ra khí thế kinh người khiến cho cái bàn trong phòng nổ tung trong nháy mắt.
Tần Ninh lại cười khẩy, bước ra, nắm chặt nắm đấm nắm rồi vung quyền tới.
Bành... Quyền kình kia chia làm hai hướng bay về phía hai người.
Phần ngực của hai người kia bị xuyên thấu, cả hai ngã ra ngoài cửa cái ầm, trực tiếp bay vào gian phòng đối diện, té ngã xuống đất, nhìn có vẻ như không giữ được mạng.
"Hư Thánh tầng ba!"
Nguyên Thành Phong nhìn ra thực lực của Tần Ninh.
Không ngờ cũng là Hư Thánh tầng ba như hắn ta.
Từ khi nào mà trong thành Vạn Ma lại xuất hiện một thanh niên tài tuấn có thực lực mạnh như vậy chứ, tại sao hắn ta lại mà không biết?
Tần Ninh giờ phút này chỉ cười chứ không nói nhiều.
Nguyên Thành Phong lạnh lẽo nói: "Ngươi làm loạn ở đây chính là muốn chết!”
"Người chết trên đường là người của Nguyên gia, hộ vệ Nguyên gia sẽ lập tức tới đây".
"Tới thì tới thôi!"
Tần Ninh lại không ngại: "Đến bao nhiêu, giết bấy nhiêu".
Hắn vốn dĩ không muốn gây chuyện, nhưng dù sao chuyện đã rồi, tuy phiền nhưng vẫn phải giải quyết cho xong.
Thậm chí là lần này, để bảo đảm cho sự an toàn của hai huynh muội Ly Tâm Lăng cùng Ly Tâm Linh Nguyệt, tiêu diệt Nguyên gia cũng chưa hẳn là không thể.
Lúc này, hai người khí thế giằng co.
"Kẻ nào dám náo loạn trong thành Nguyên gia?"
Một tiếng quát cuồn cuộn mà tới.
Sau một khắc, có ba người phá không mà ra, xuất hiện tại tửu lâu.
Trên phố thì có một đội vệ binh mặc áo giáp đồng phục đi tới.
Hộ vệ của Nguyên gia đã đến.
Tốc độ nhanh khiến người ta phải líu lưỡi!
"Nguyên Hạo đại thống lĩnh!"
Nguyên Thành Phong người tới, nhẹ nhàng thở ra.
Nguyên Hạo đại thống lĩnh chịu trách nhiệm quản lý sự an nguy của Nguyên gia, toàn bộ hộ vệ trong thành Nguyên gia đều do một người cai quản.
Mà ông ta cũng là một cao thủ Hư Thánh tầng mười.
"Nguyên Thành Phong? Có chuyện gì vậy?"
Nguyên Hạo mặc áo giáp sắt, vẻ ngoài tầm ba mươi mấy tuổi, khí chất xuất chúng, nói năng có khí phách.
"Nguyên Hạo thống lĩnh!"
Nguyên Thành Phong chắp tay nói: "Ly Tâm Lăng cùng Ly Tâm Linh Nguyệt nợ ta thánh thạch, ta phái Tô Long tới đòi, kết quả là tên Tần Ninh này lại đả thương Tô Long, ta đích thân ra mặt mà hắn lại giết hai ta tên hộ vệ".
Nghe đến lời này, Nguyên Hạo nhíu mày.
Ly Tâm Lăng lại quát: "Hắn ta nói hươu nói vượn, chúng ta chỉ nợ năm vạn thánh thạch, thế nhưng hắn ta lại nói chúng ta thiếu nợ bảy vạn, cố ý gây chuyện, lúc này mới động thủ..."
Nguyên Hạo tiếp tục nhướng mày.
Ông ta biết nhân phẩm Nguyên Thành Phong thế nào.
Thế nhưng đây là thành Nguyên gia! Người Nguyên gia có sai cũng là đúng! Nguyên Hạo nhìn Tần Ninh, một thanh niên tuấn lãng, mi thanh mục tú, nhìn tuổi tác không lớn, nhưng cảnh giới lại không kém.
"Đã như vậy, đi theo ta về để ta tra hỏi kỹ càng đi!"
Nguyên Hạo nói thẳng.
"Tra hỏi cái gì?"
Tần Ninh lại cười nói: "Ta không thích bị người áp bách!"
"Không phải do ngươi quyết định!"
Nguyên Hạo giờ phút này sải bước ra, chụp lấy Tần Ninh.
"Dừng tay!"
Một tiếng quát lúc này đột nhiên vang lên.
Ở cửa tửu lâu có hơn mười người xuất hiện.
Người cầm đầu có vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng lên tiếng quát lớn.
"Nguyên Phong thiếu gia!"
Nguyên Thành Phong và Nguyên Hạo hai người, nhìn thanh niên, vội vàng chắp tay thi lễ.
Nguyên Phong! Con cháu dòng chính của Nguyên gia, thân phận địa vị cao cao tại thượng.
Nguyên gia mạnh đến cấp bậc này, con cháu Nguyên thị trong thành Nguyên gia cũng đến mấy ngàn.
Nhưng dòng chính nòng cốt thì chỉ có nhiêu đó.
Trưởng tộc Nguyên gia Nguyên Mậu Phong, nhị gia Nguyên Thừa Tại, tam cô cô Nguyên Di Tâm, tứ gia Nguyên Mậu Minh.
Con cái của mấy vị này cũng có thân phận hiển hách.
Nguyên Thành Phong cũng là người Nguyên gia, nhưng cũng chẳng biết thuộc chi hay nhánh nào.
Nguyên Phong này có thân phận cực cao, cho dù là Nguyên Thành Phong ông ta cũng khó mà được gặp mặt thường xuyên.
Nhưng Nguyên Thành Phong không rõ vì sao Nguyên Phong lại đến tửu lâu Nguyên Minh này?
Bình thường mà nói, con cháu thuộc tầng lớp nòng cốt của Nguyên thị cũng toàn đến tửu lâu Nguyên Nguyệt chứ! Nơi đó là tửu lâu tốt nhất trong thành Nguyên gia, cũng là chỗ tiếp đãi khách quý! Giờ này khắc này, Nguyên Thành Phong toát ra rất nhiều suy nghĩ.
Nên làm thế nào cho phải?
Còn Tần Ninh thì nhìn Nguyên Phong.
Thanh niên ban nãy.
Tần Ninh coi như đã hiểu rõ một hai.
Hắn bình chân như vại ngồi xuống, nhìn mấy người này.
Trò hay bắt đầu!
“To gan!"
Nguyên Thành Phong giờ phút này gầm lên: "Tần Ninh vô tri, nhìn thấy Nguyên tứ gia công tử mà còn dám không tuân theo cấp bậc lễ nghĩa như thế, muốn chết à".
"Im miệng!"
Nguyên Phong lại quát lớn.
Nguyên Thành Phong nghe vậy, trong lòng thót một cái, chỉ cảm thấy sự tình không ổn.
"Vị này chính là Tần công tử nhỉ?"
Nguyên Phong nhìn Tần Ninh, chắp tay cười nói.
"Ngươi không phải vừa mới ép mua quả Huyết Thánh từ trong tay của ta hay sao? Chẳng phải đã biết ta chính là Tần Ninh rồi à?"
Tần Ninh lười biếng nói.
Giờ này khắc này, Ly Tâm Lăng thót cả tim.
Những người của Nguyên gia trước kia cách cậu ta mười vạn tám ngàn mét hiện tại lần lượt xuất hiện trước mắt, sao cậu ta có thể không khẩn trương bàng hoàng cơ chứ.
"Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!"
Nguyên Phong giờ phút này lại chỉ cười mỉm: "Tại hạ đã báo với Đào đại sư những lời nà Tần công tử vừa nói, Đào đại sư kinh vi thiên nhân, muốn mời Tần công tử đến Nguyên Đan các, xin Tần công tử nể mặt một chút".
Nghe vậy, Nguyên Hạo thống lĩnh cùng Nguyên Thành Phong đều chấn động trong lòng.
Đào đại sư chính là thượng khách của Nguyên gia, chủ trì đại cục của Nguyên Đan các bên.
Thánh đan sư tam phẩm! Mời Tần Ninh?
Nói đùa!
Tần Ninh nghe thế thì chỉ cười.
"Cái gì mà mời với không mời?"
"Muốn để nhờ cứu mạng thì cứ nói thẳng".
Lời này vừa nói ra, Nguyên Phong chấn động.
Tần Ninh quả nhiên đã đoán được.
"Nếu Tần công tử có thể xuất thủ cứu người, Nguyên Phong ta tình nguyện làm bất cứ điều gì vì Tần công tử".
Nghe đến lời này, Tần Ninh mỉm cười.
Nguyên Thành Phong cùng Nguyên Hạo lại run lên.
Tần Ninh đứng dậy.
"Đơn giản, ta không bắt ngươi phải lên núi đao hay xuống biển lửa đâu!"
"Thứ nhất, chém chết Nguyên Thành Phong cùng Tô Long!"
"Thứ hai, chém một tay của Nguyên Hạo này!"
Lời này vừa nói ra, cả gian phòng tĩnh lặng, không một ai dám lên tiếng.
Tần Ninh đưa ra hai điều kiện.
Giết người, chặt tay! Thật ác độc.
Giờ khắc này, Ly Tâm Lăng chết sững.
Trong mắt cậu ta, Nguyên Phong tự mình ra mặt đã là điều cực kì không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao, vị này là con trai cưng của Nguyên tứ gia, địa vị cùng thân phận trong Nguyên gia không tầm thường, thiên phú cũng vô cùng tốt, tương lai có lẽ là trụ cột Nguyên gia.
Có thể khách khí với Ninh đã là rất hiếm rồi.
Thế nhưng Tần Ninh không phải mượn sườn núi xuống lừa, mà là thuận cột trèo lên trên!
Nghe đến lời này, Nguyên Phong lại hơi sững sờ.
Hắn ta không biết Nguyên Thành Phong cùng Tô Long, giết không sao.
Nhưng Nguyên Hạo chính là đại thống lĩnh của hộ vệ Nguyên gia, hắn ta không có quyền chém gãy một cánh tay của người này.
"Làm được thì ta đi cùng ngươi, còn không thì thôi!"
Tần Ninh cười nói: "Tính khí của ta không được tốt cho lắm, ta khó mà quên được những kẻ nào từng đắc tội ta".
"Ban nãy kẻ này muốn giết ta, đồng thời động thủ, đó là phải chết!"
"Cái tên này muốn động thủ nhưng vẫn chưa làm, ta cũng từ bi tha cho ông ta một mạng".
"Nguyên Phong đúng không? Vội cứu người thì bắt đầu đi, không thì ngươi cứ thử bắt ép ta xem".
"Nhưng ta cũng phải nói một câu này cho ngươi biết, thời gian không đợi con người đâu!"
Lời này vừa nói ra, Nguyên Phong hoàn toàn sửng sốt.
Chương 1568: Ngươi đi luyện đan cùng ta
Nếu biết chuyện này khó giải quyết như vậy từ trước, hắn ta đã để cho cha đến làm rồi.
Nhưng bây giờ hắn ta nên làm thế nào cho phải?
Hắn ta không có quyền sinh sát với Nguyên Hạo.
Nhưng tính mạng của Nguyên Thanh Hạm lại cực kỳ quan trọng.
Thế nhưng Tần Ninh có thể chữa khỏi cho Nguyên Thanh Hạm sao?
Nhỡ đâu không chữa khỏi... lại còn giết Nguyên Thành Phong, chặt một bên tay của Nguyên Hạo thì hắn ta phải giải quyết thế nào?
Lúc ấy dù có giết Tần Ninh đi nữa thì cũng chẳng thể đền bù nổi! Giờ này, Nguyên Phong chỉ thấy đau đầu.
Mấy người Ly Tâm Lăng nhìn Tần Ninh, nhất thời im lặng.
Tiên Vô Tận cùng Huyền Chấn lúc này chỉ biết tấm tắc trong lòng.
Đây chính là Tần Ninh! Có thực lực, chính là có sức mạnh! Vĩnh viễn sẽ không sợ! Nhưng đây cũng là điều bọn họ chưa với tới được.
Dù sao thực lực của Tần Ninh còn đang rõ như ban ngày kia kìa.
Mạnh mẽ khiến người ta phải kiêng kị!
"Dựa theo suy đoán của ta, người mà ngươi muốn cứu nếu không ở cảnh giới Thánh Nhân thì sẽ không sống nổi sau một khắc đồng hồ nữa đâu. Ngươi tự cân nhắc đi".
Tần Ninh bình tĩnh nói.
Có thể không cần ra tay thì cứ vậy cho thoải mái.
Lãng phí tinh lực làm gì! Nguyên Phong lúc này nắm chặt hai tay! Làm sao bây giờ?
Sau một khắc, ánh mắt Nguyên Phong lạnh lẽo.
"Nguyên Thành Phong!"
"Tô Long!"
"Hai người các ngươi khẳng khái chịu chết đi!"
Nói xong, Nguyên Phong trực tiếp vung hai tay ra, Nguyên Thành Phong Hư Thánh tầng ba ở trong tay Nguyên Phong cũng chỉ là hạng yếu ớt không chịu nổi.
Phanh phanh... Đầu của cả hai đầu nổ tung, bỏ mình ngay tại chỗ.
Nguyên Phong chắp tay nói: "Tần công tử, hai người này đắc tội Tần công tử, trừng phạt đúng tội, nhưng Nguyên Hạo thống lĩnh không biết tình hình thực tế, hi vọng Tần công tử có thể thủ hạ lưu tình".
"Còn nữa, việc trách phạt Nguyên Hạo thống lĩnh không nằm trong quyền hạn của Nguyên Phong ta!"
Tần Ninh chỉ ngồi thẳng, khinh miệt cười nói: "Ta không thích phải lặp lại lời nói của mình đâu".
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Nguyên Phong trắng nhợt.
Làm sao bây giờ?
Nếu như động thủ, Tần Ninh thật sự có thể chữa khỏi cho Nguyên Thanh Hạm, thế thì sẽ hoàn toàn cạch mặt nhau.
Nhưng nếu không động thủ, để Nguyên Hạo thống lĩnh tự chém một tay, nhỡ đâu Tần Ninh chỉ nói khoác thì cũng xong đời.
Cuối cùng, Nguyên Phong quyết định giao quyền quyết định cho Nguyên Hạo thống lĩnh.
Nguyên Phong nhìn Nguyên Hạo thống lĩnh, thì thầm vài câu, chỉ thấy khi Nguyên Hạo thống lĩnh nghe xong thì sắc mặt biến hóa.
"Nếu là vì đại tiểu thư, thuộc hạ có mất một tay cũng sao đâu?"
Nguyên Hạo thống lĩnh nói.
Bành... Máu tươi nổ tung.
Một tay bị chặt đứt.
Nguyên Hạo thống lĩnh nhìn Tần Ninh, trầm giọng nói: "Xin Tần công tử hãy xuất thủ!"
"Sớm như vậy chẳng phải tốt hơn hay sao!"
Tần Ninh lúc này mới thản nhiên đứng dậy, nhìn Nguyên Phong.
"Đi thôi!"
"Được! Được!"
Nguyên Phong giờ này khắc này, cũng không trì hoãn.
Cô cô Bách Hương, Lý Huyên, Tiên Vô Tận, Huyền Chấn, Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt lúc này đúng là sững sờ.
Thủ đoạn là gì! Đây chính là thủ đoạn.
Tần Ninh tâm tư kín đáo, đây chỉ là thứ yếu. Nhưng mấu chốt là sát phạt quyết đoán, đủ hung ác! Một đoàn người đi theo Nguyên Phong về phía Nguyên Đan các.
Trên đường đi, Nguyên Hạo thống lĩnh cũng che một bên cánh tay, mang theo quân hộ vệ đi cùng.
Vẫn còn chưa biết cánh tay này bị chặt có đáng giá hay không mà!
Nguyên Đan các.
"Cha, người được người rồi ạ!"
Nguyên Phong giờ phút này chắp tay nói.
"Mau dẫn vào đây!"
Nguyên Mậu Minh giờ phút này đã lo lắng đến phát điên rồi.
Nguyên Thanh Hạm cứ nôn ra máu liên tục, khó mà duy trì nổi.
Dù có nhiều máu đến cỡ nào thì cũng không đủ cho nôn mãi chứ! Tần Ninh giờ phút này đi vào.
Đào Trạch Minh và Nguyên Mậu Minh đều nhìn Tần Ninh.
Còn trẻ như vậy sao?
"Cho một đan sư đến đây".
Tần Ninh nói thẳng.
Đào Trạch Minh lập tức đi ra.
"Chuẩn bị tất cả các dược liệu mà ta chuẩn bị liệt kê ra đây!"
Tần Ninh nói tiếp.
"Được được!"
Tần Ninh tiếp tục nói: "Tiếp theo, tất cả những người khác hãy rời khỏi đây đi".
"Cô cô Bách Hương thì ở lại, vị này là Đào đại sư đúng không? Ngươi cũng ở lại!"
Đào Trạch Minh giờ phút này khẽ gật đầu.
Nguyên Mậu Minh lại không quá xác định.
Mãi đến lúc Đào Trạch Minh đưa ra ánh mắt yên tâm, Nguyên Mậu Minh mới dẫn đám người rời đi.
Giờ này khắc này, gian phòng tràn ngập mùi máu tanh không cách nào che lấp.
Tần Ninh đi ra trước giường, nhìn vị giai nhân đang nằm trên giường.
Sắc mặt giờ phút này đã trắng bệch, mà máu tươi trong miệng không ngừng tuôn ra.
Nguyên Thanh Hạm! Nguyên gia đại tiểu thư! Mặc dù thần sắc đang tái nhợt, nhưng vẫn khiến người ta thấy xinh đẹp vô cùng. Thân thể thon thả, lồi lõm đúng chỗ, cho dù là gương mặt đang đau đớn nhưng vẫn toát lên vẻ điềm đạm đáng yêu, khiến người thương yêu.
Khó trách mà được coi trọng như thế.
Lại là thiên tài, vẻ ngoài xinh đẹp, có vẻ Nguyên gia không thể không coi trọng
Tần Ninh gọi cô cô Bách Hương lại.
"Giúp nàng ta cởi quần áo ra".
"Sao?"
Cô cô Bách Hương sững sờ.
"Sao cái gì mà sao? Kéo màn che lên, cởi quần áo nàng ta ra, lau sạch sẽ toàn thân đi!"
Tần Ninh giờ phút này nghiêm túc nói: "Nhanh lên, nếu không sẽ không thể nào xoay chuyển được tình thế nữa đâu".
Cô cô Bách Hương nghe vậy thì vội vàng động thủ.
Tần Ninh đi vào bên ngoài sảnh.
Đào Trạch Minh đại sư đã sai người đem dược liệu mà Tần Ninh nói đến.
Nhưng nhìn những dược liệu kia, Đào Trạch Minh lại nghi hoặc trong lòng.
Những dược liệu này cũng không trân quý.
Thật sự có thể chữa khỏi Thực Huyết Hạt Độc?
Tần Ninh giờ này cũng không nói nhảm.
"Ngươi đi luyện đan cùng ta!"
"Hả?"
Đào Trạch Minh ngơ ngác.
Đi luyện đan cùng?
Nói đùa cái gì vậy! Mỗi một vị luyện đan sư đều có thói quen cùng phong cách luyện đan riêng, nếu phối hợp cùng thì phải là bạn đời của mình, bình thường tâm ý tương thông.
Ông ta và Tần Ninh mới gặp nhau lần đầu mà!
“Hả cái gì mà hả?”
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Ta bảo ngươi làm gì, ngươi cứ làm theo là được”.
Giờ này khắc này, Tần Ninh lấy lò luyện đan ra.
Lò luyện đan này vẫn là cái lò luyện đan của Lăng Loạn đạo nhân.
Nhưng không thể không nói, lò của cái tên này đúng là không tệ.
Tần Ninh giờ phút này xử lý dược liệu.
Đào Trạch Minh ở một bên quan sát.
Cùng lúc đó, cô cô Bách Hương cầm mấy món váy áo đi ra khỏi màn che.
Đào Trạch Minh nhìn thấy, nhất thời đỏ mặt bừng bừng.
Kia là quần áo của phụ nữ, mà rõ ràng là của Nguyên Thanh Hạm.
Đây là... Cởi đồ của Nguyên Thanh Hạm... Xong đời rồi! Coi như Tần Ninh chữa khỏi bệnh, chỉ sợ cũng sẽ bị Nguyên gia giết người diệt khẩu.
"Đã cởi xong rồi!"
Cô cô Bách Hương giờ phút này mở miệng nói.
"Ừm".
Tần Ninh gật đầu, nói: "Cho ta một bộ ngân châm mà đan sư thường xuyên dùng".
Suy nghĩ trong lòng Đào Trạch Minh giờ phút này đã sớm bay ra xa, sững sờ tại chỗ.
"Nhanh đi đi, còn thất thần làm gì?"
Tần Ninh mất kiên nhẫn, thúc giục.
Lão già này sao mà ngáo thế không biết!
Ngân châm một lát sau đã được mang đến.
Tần Ninh nhìn Đào Trạch Minh, lần nữa nói: "Xử lý và làm sạch những món dược liệu kia theo biện pháp ban nãy của ta đi!"
"Được được".
Đào Trạch Minh lập tức tiến lên.
Mà Tần Ninh lúc này thì cầm ngân châm, đi vào màn che.
Trên giường, sắc mặt Nguyên Thanh Hạm giờ phút này tái nhợt, khóe miệng vẫn không ngừng nôn ra máu tươi, đau đớn khó tả.
Nhưng Nguyên Thanh Hạm lúc này lại còn trần trụi không một tấc vải trước mặt Tần Ninh.
Chương 1569: Cấp bậc thánh đan sư tam phẩm của ông là giả à?
Thấy cảnh này, Tần Ninh chẳng làm sao cả.
Nhưng gương mặt xinh đẹp của cô cô Bách Hương lại đỏ bừng lên.
"Cô đè hai chân nàng ta lại để ta thi châm, cho nàng ta ngừng nôn đã!"
"Ừm!"
Cô cô Bách Hương giờ phút này hơi nhắm mắt, giữ chặt đôi chân ngọc của Nguyên Thanh Hạm.
Tần Ninh đứng tại giường.
Ngân châm trải rộng ra.
Tần Ninh vẫy tay một cái, từng cây ngân châm trống rỗng trôi nổi.
Ngân châm kia đi qua tay Tần Ninh thì ẩn chứa từng luồng hồn lực, tản ra ánh sáng u tĩnh.
Sau một khắc, Tần Ninh bắt đầu thi châm...
Đối với người bình thường chưa tu võ thì thuật châm cứu cực kỳ hữu hiệu, cũng rất thịnh hành trong y học.
Nhưng các võ giả đan sư thì lại rất ít khi nghiên cứu.
Dù sao thì so với tứ chẩn đông y bao gồm vọng, văn, vấn, thiết, đan sư vẫn dùng đan dược nhiều hơn.
Thể chất của võ giả và người bình thường cực kì khác biệt.
Nhưng Tần Ninh lúc này thi châm trên người Nguyên Thanh Hạm lại khiến cho cô cô Bách Hương có một loại cảm giác.
Phảng phất Nguyên Thanh Hạm không phải một người, lại là một bàn đồ ăn đầy đủ từ màu sắc đến hương vị.
Nhưng món ăn này đang mục nát ở bên trong.
Mà Tần Ninh dùng châm theo kiểu không thay đổi bề ngoài mà lại thay đổi chất lượng bên trong.
Hóa mục nát thành thần kỳ! cô cô Bách Hương đột nhiên nghĩ đến từ này.
Nhưng cô ta cũng không hiểu đan dược, không dám ngông cuồng phỏng đoán.
Tần Ninh hiện tại cũng không quan tâm quá nhiều.
Từng cây ngân châm chạm vào thân thể Nguyên Thanh Hạm.
Nguyên Thanh Hạm đã dần ngừng nôn ra máu, sắc mặt cũng không còn tái nhợt, thân thể đang run rẩy cũng đã ngừng lại.
Tần Ninh thở ra một hơi, mồ hôi cũng tuôn rơi.
“Cô trông coi nàng ta đi, ta qua chỗ kia xem chút”.
Tần Ninh nói xong thì đi ra ngoài màn che.
Đào Trạch Minh đại sư mắt thấy quần áo của Nguyên Thanh Hạm bị cô cô Bách Hương lấy ra, mắt thấy Tần Ninh ra vào màn che, trong lòng càng lạnh buốt.
Nếu chuyện này bị Nguyên Thanh Hạm biết, bị cha của Nguyên Thanh Hạm là trưởng tộc Nguyên gia Nguyên Mậu Phong biết.
Thì Tần Ninh chết ngàn lần cũng không đủ! Nhưng hiện tại ông ta lại không có lời nào để nói.
Tần Ninh đi sang bên cạnh lò luyện đan, từng loại dược liệu được xếp ra hoàn chỉnh.
Nhưng khi nhìn thấy những dược liệu kia, Tần Ninh lại nhíu mày.
"Ngươi là thánh đan sư tam phẩm?"
Tần Ninh nhìn Đào Trạch Minh đại sư, bật thốt lên.
Đào Trạch Minh giờ phút này càng thêm sững sờ.
Lời này của ngươi là có ý gì?
Ta không phải thánh đan sư tam phẩm thì mấy phẩm?
Chẳng lẽ hoài nghi là ta tứ phẩm?
Đào Trạch Minh suy nghĩ như vậy thì lập tức sáng tỏ.
Tần Ninh hẳn là nhìn thấy ông ta đã xử lý gọn gàng số dược liệu này nên cho rằng ông ta là thánh đan sư trung phẩm.
"Ha ha, lão phu đúng là thánh đan sư tam phẩm...", Đào Trạch Minh đắc ý cười nói.
"Cấp bậc thánh đan sư tam phẩm của ông là giả à?"
Tần Ninh giờ phút này lại nói thẳng.
Hắn cũng không muốn.
Nhưng lại không thể không nói thẳng ra.
Quá giả! Xử lý dược liệu kiểu gì vậy?
Đào Trạch Minh thì càng thêm sửng sốt.
Cái quái gì cơ?
Tần Ninh lẩm bẩm: "Đây là cỏ Luyện Hồn tam giai, rễ cây, cần lá, mầm nhọn của cỏ Luyện Hồn vô cùng trân quý".
"Ba vị trí này cũng là phần nòng cốt của cỏ Luyện Hồn, ngươi nhìn đi, rễ cây không có thì thôi, lá cũng không có, chỉ còn mầm nhọn, quá lãng phí".
"Còn thánh quả Bạch Hạc, linh hạc Hành Tư, chỗ hình mỏ hạc này không quan trọng nhất nhưng ngươi lại giữ lại...", "Còn cả vỏ cây Ngân Thụ..."
Tần Ninh liên tiếp, nói ra một loạt lỗi sai khiến cho Đào Trạch Minh trợn mắt há mồm.
Có phần thì ông ta hiểu.
Thế nhưng có phần ông ta lại chưa từng nghe thấy.
Những dược liệu này đều có phẩm chất tam giai, cực kỳ phù hợp luyện chế thánh đan tam phẩm.
Ông ta đương nhiên biết chỗ quý giá của nó.
Thế nhưng ông ta cũng rất hiểu về dược liệu mà?
Đào Trạch Minh giờ phút này mang vẻ mặt khó coi, âm u nói: "Tần công tử này, lão phu cũng là học từ Hiên Viên Thánh Địa mà ra, thiên tư không đủ, khó khăn lắm mới trở thành thánh đan sư tam phẩm, nhưng ít ra vẫn có hiểu biết với chỗ dược liệu này..."
"Hiên Viên Thánh Địa?"
Tần Ninh đúng là biết về nơi này.
Toàn bộ Nam Vực Thanh Châu chia làm thất đại địa, vùng đất Vạn Ma chính là một trong thất đại địa.
Mà Đông Vực Thanh Châu thì có một thế lực khổng lồ tên là Hiên Viên Thánh Địa, tài nguyên hùng hậu, nội tình mạnh mẽ vượt xa thất đại địa.
Xem ra, qua vài vạn năm rồi mà vẫn chưa rơi đài.
Hiên Viên Thánh Địa kia có không ít cường giả mạnh hơn Thánh Nhân.
"Vậy ngươi không chỉ là thiên tư không đủ mà tâm tính cũng không đủ!"
Tần Ninh giờ phút này xử lý từng món dược liệu, thủ pháp thuần thục khiến cho Đào Trạch Minh phải nâng mắt mà nhìn.
Tần Ninh nói chuyện không dễ nghe.
Thế nhưng khi động vào cũng có cảm giác bản thân hắn có bản lĩnh thật sự.
"Thôi, để ta tự làm vậy".
Tần Ninh giờ phút này nói.
Trông cậy vào người khác cuối cùng không bằng trông cậy vào chính mình.
Vị thánh đan sư tam phẩm này vẫn khiến hắn cảm thấy vài phần vô dụng.
Giờ này khắc này, Tần Ninh nắm lấy từng cây dược liệu, thánh quả, nghiêm túc sửa sang lại.
Không bao lâu, chuẩn bị hoàn tất.
Tần Ninh cũng không kiêng kỵ khi có Đào Trạch Minh ở bên, bắt đầu ngưng tụ đan hỏa, dẫn động lò luyện đan, chuẩn bị luyện đan.
Từng cây dược liệu, thánh quả, linh hoa... lần lượt bị Tần Ninh vùi vào trong lò đan. Tần Ninh giờ phút này bắt đầu luyện đan.
Đào Trạch Minh ở bên cạnh cẩn thận quan sát mỗi một bước của Tần Ninh.
Không khác gì thánh đan sư bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ lại, thì rất khác biệt, trong lúc nhất thời, ông ta không nhìn thấu được gì.
"Ta luyện chế một đan dược tên là linh đan Cố Huyết Bản, giúp cho đại tiểu thư các ngươi cố định khí huyết, khiến cho Thực Huyết Hạt Độc bị khống chế một cách ổn định".
"Sau đó lại dùng phương pháp châm cứu để tiêu trừ hoàn toàn!!"
Tần Ninh không mặn không nhạt nói một câu.
Đào Trạch Minh muốn nói lại thôi.
Ông ta sợ mình mở miệng sẽ quấy rầy đến Tần Ninh luyện đan, nếu thất bại lại trách tội đến ông ta thì cũng chẳng có gì hay.
"Muốn nói gì thì nói đi!"
Đào Trạch Minh nghe vậy thì cũng không kìm nén nữa.
“Trong cơ thể của đại tiểu thư có Thực Huyết Hạt Độc, theo lão phu biết, độc tố này mạnh mẽ lạ thường, chỉ sợ thánh đan tam phẩm không thể áp chế nổi".
Tần Ninh nghe vậy thì thấy hơi mệt lòng, lại từ từ nói: "Đó là thánh đan tam phẩm do các ngươi luyện chế, thánh đan tam phẩm do ta luyện chế đương nhiên sẽ không cùng đẳng cấp với các ngươi rồi".
Lời Tần Ninh nói có chút cao ngạo.
Thế nhưng trong lúc nhất thời, Đào Trạch Minh cũng không phản bác được gì.
Dù sao người ta cũng đang luyện đan.
Tần Ninh cũng không muốn khoe ra sự siêu việt của bản thân.
Chẳng qua là cách xử lý dược liệu của Đào Trạch Minh có vấn đề, khiến hắn rất kinh ngạc.
Để hắn đánh giá thì vị thánh đan sư tam phẩm này coi như miễn cưỡng đạt chuẩn một chút.
Chỉ là Tần Ninh cũng không thích lên mặt dạy đời, lười nói nhiều.
Cứu người là xong việc! Trên thực tế, nguyên nhân chủ yếu để hắn xuất thủ vẫn là vì tìm Dương Thanh Vân.
Nguyên gia đã lớn mạnh như vậy thì liền mượn cơ hội này sử dụng sức mạnh của Nguyên gia để giúp hắn tìm cô gái đã mang Dương Thanh Vân đi, mà tìm được Dương Thanh Vân thì cũng tìm được ngọn nguồn câu chuyện.
Giờ này khắc này, gian phòng lâm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Ngoại trừ tiếng kêu đau đớn đứt quãng của Nguyên Thanh Hạm thì cũng không có gì đặc biệt, mãi đến khi... màn đêm buông xuống.
Chương 1570: Cho hắn vào đi!
Bên ngoài gian phòng ở tầng ba Nguyên Đan các.
Từng tiếng thanh âm huyên náo vang lên.
Bịch một tiếng, cửa phòng bị mở ra.
"Con gái của Nguyên Mậu Phong ta bị người hạ độc trọng thương, sống chết không rõ, Nguyên Mậu Phong ta lại còn không được vào xem à?"
Một giọng nói trung hậu mang theo vài phần phẫn nộ vang lên.
Người đàn ông đi vào, sau lưng là mấy bóng người theo đuôi.
Nhìn kỹ lại, người đàn ông ước chừng bốn mươi tuổi, nhưng rốt cuộc đã tu hành bao nhiêu năm thì không ai biết.
Một thân áo bào tím, đầu đội mũ tím, chân đi giày đen, khí độ bất phàm, khuôn mặt mang theo vài phần tỉnh táo.
Thế nhưng vẫn khiến người ta vô cùng áp lực.
Thánh Nhân!
Chỉ có Thánh Nhân mới có khí tức mạnh mẽ áp bách như thế.
Ở vũng đất Vạn Ma, Thánh Nhân chính là chí cường giả, không ai dám trêu chọc.
Mà Nguyên gia có thể trở thành bá chủ của một trong ngũ đại khu vực trong thành Vạn Ma cũng chính bởi vì có Thánh Nhân tồn tại.
Giờ này khắc này, sắc mặt Nguyên Mậu Phong phát lạnh.
Trong phòng.
Tần Ninh cùng Đào Trạch Minh ở phòng khách, khí tức cực nóng của lò luyện đan khiến cho không khí trong phòng tăng lên mấy lần.
Mà bên trong màn che thì là phòng ngủ.
Nguyên Mậu Phong nhìn Đào Trạch Minh rồi nhìn Tần Ninh.
Hả?
Lông mày nhíu lại.
Không phải Đào Trạch Minh đại sư mà là Tần Ninh đang luyện đan sao?
"Tứ đệ, đây chính là kỳ nhân mà đệ nói à?", Nguyên Mậu Phong lại nói.
Nguyên Mậu Minh giờ phút này đi lên phía trước, vội vàng gật đầu nói: "Đào đại sư cũng đã bó tay, kẻ này tuy chưa nhìn thấy Thanh Hạm nhưng đã nói ra độc tố, thật không phải người thường!"
Nguyên Mậu Phong nhìn kỹ lại.
"Con gái của ta đâu rồi?"
Đào Trạch Minh đại sư chỉ vào bên trong gian phòng.
Nguyên Mậu Phong giờ phút này cất bước đi vào.
Đào Trạch Minh đại sư lập tức ngăn lại, thấp giọng nói: "Đại tiểu thư đã bị cởi hết quần áo, đại nhân bây giờ mà vào thăm thì chỉ e sẽ trái với luân thường!"
Nguyên Mậu Phong nghe đến lời này thì biến đổi sắc mặt.
Khử độc còn phải cởi quần áo?
Nhưng việc này liên quan đến sự sống chết của con gái, ông ta không dám khinh thường, càng không dám tùy ý.
"Ngươi thật sự có biện pháp sao?"
Câu nói này là hỏi Tần Ninh.
"Dĩ nhiên!"
Tần Ninh đáp lời.
Cùng lúc đó lò luyện đan vang lên tiếng ầm ầm.
Đan dược ra lò!
Lò luyện đan ra đan, ba viên đan dược tràn ngập màu xanh lăn ra.
Tần Ninh nhặt ba viên đan dược, nhẹ nhàng thở ra.
Giờ khắc này, Nguyên Mậu Phong lại nhìn Đào Trạch Minh.
Đào Trạch Minh lập tức sáng tỏ, đi ra phía trước, cười nói với Tần Ninh: "Tần công tử, linh đan Cố Huyết Bản này..."
"Ngươi xem thoải mái".
Tần Ninh dĩ nhiên là hiểu ý.
Đào Trạch Minh nhận lấy đan dược, lập tức xem xét cẩn thận.
Càng xem thì càng kinh hãi.
Một tia thánh lực vòng qua đầu ngón tay, đặt một sợi đan dược vào miệng.
Dần dần, ánh mắt Đào Trạch Minh thay đổi.
Ba phần ngạc nhiên!
Ba phần chất phác!
Ba phần hân hoan!
Một phần... Không thể tưởng tượng nổi.
Đan dược này quá thần kỳ!
Đào Trạch Minh khẽ gật đầu.
Tần Ninh lấy đan dược đi vào trong màn che.
"Dừng lại!"
Nguyên Mậu Phong giờ phút này lại lo lắng không thôi.
Con gái nhà mình ở trong phòng ngủ, không một mảnh vải che thân, Tần Ninh đi vào như thế thì còn ra thể thống gì nữa?
Tần Ninh dường như hiểu ra, chỉ cười nói: "Lương y như từ mẫu, con gái của ngươi hiện tại trúng độc rất sâu, vốn dĩ chỉ cần nuốt đan dược là xong, nhưng tự nhiên lại ăn quả Huyết Thánh vào, thành ra chỉ mỗi nuốt đan dược vẫn không cứu được mà cần châm cứu, nếu ngươi không muốn thì ta cũng chẳng ép!"
Liên quan đến tính mạng của con gái mà ngươi còn xoắn xuýt mấy điều này à?
Tần Ninh chả thèm nói nhiều.
Nguyên Mậu Phong giờ phút này do dự bất định.
Nguyên Thanh Hạm chính là thiên chi kiêu nữ. Không chỉ có thiên phú ngạo nhân mà vẻ ngoài cũng là số một, từ nhỏ đã được ông ta nâng như nâng trứng.
Nhưng bây giờ, cũng là không còn cách nào khác!
Nhưng để cho Tần Ninh cứ thế hưởng không sắc đẹp của con gái thì người làm cha như ông ta cảm giác rất khó chịu.
"Cho hắn vào đi!"
Một giọng nói nhẹ nhàng lúc này vang lên.
Có một người đi vào phòng.
Đó là một người phụ nữ ước chừng ba bốn mươi tuổi.
Người này mặc váy lụa lưu ly, không tô son điểm phấn nhưng dung mạo vẫn xinh đẹp vô cùng, dù nhìn khoảng ba bốn mươi tuổi, nhưng chắc chắn lúc còn trẻ cũng là một mỹ nữ khuynh thành.
"Như Thị, sao nàng lại tới đây vậy?"
Nguyên Mậu Phong giờ phút này thay đổi sắc mặt.
"Nguyên Mậu Phong, nếu ta không đến thì bao giờ ta mới được biết chuyện con gái bảo bối của ta bị độc hả! Chàng cho là người làm mẹ như ta chỉ để trưng thôi à?"
Giờ khắc này, Tần Ninh nhạy cảm phát hiện.
Nguyên Mậu Phong có chút kính sợ với người phụ nữ này, những người khác cũng y hệt như thế.
Mẹ của Nguyên Thanh Hạm?
"Vị tiểu huynh đệ này!"
Liễu Như Thị giờ phút này đi lên phía trước, nhìn Tần Ninh, miễn cưỡng cười nói: "Ta xin giao con gái cho ngươi, hy vọng ngươi có thể cứu mạng của con gái ta. Liễu Như Thị ta nhất định sẽ báo đáp".
"Nhưng nếu như ngươi không cứu được, Liễu Như Thị ta đây... nhất định sẽ làm cho ngươi còn đau khổ hơn cả chết”.
Tần Ninh nghe vậy, chỉ cảm thấy tâm trí run lên.
Cũng không phải là bị dọa.
Chỉ là trước một giây trước còn có chút mang ơn, một giây sau lại đột nhiên trở mặt.
Người này… rất mạnh.
Khó trách đám người Nguyên Mậu Phong đều tái mặt khi Liễu Như Thị xuất hiện.
Tần Ninh lúc này tiến vào màn che.
Cho Nguyên Thanh Hạm uống đan dược.
Liễu Như Thị lúc này cũng đi theo vào.
Nhìn thấy con gái mình lúc này, Liễu Như Thị tái mặt, nhưng vẫn nhẫn nhịn.
Không chữa khỏi thì hỏi tội Tần Ninh cũng không muộn.
Nguyên Thanh Hạm nuốt đan dược vào thì vẻ tái nhợt của nàng ta cũng giảm bớt mấy phần.
Thời gian trôi qua, sức mạnh trong cơ thể Nguyên Thanh Hạm bắt đầu khôi phục.
Nhưng bên trên ngân châm lại xuất hiện từng vệt máu màu đen.
Tần Ninh cấp tốc rút ra từng cây ngân châm.
Ngay sau đó lại tiếp tục cắm ngân châm vào.
Không bao lâu, trên ngân châm lại xuất hiện máu đen.
Tần Ninh tiếp tục rút ra, cắm vào, máu đen xuất hiện lần nữa.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Dần dần, tốc độ máu đen xuất hiện chậm đi rất nhiều.
Một đêm thoáng cái đã qua.
Sáng sớm hôm sau, máu đen cuối cùng cũng biến mất.
Tần Ninh lúc này cũng nhẹ nhàng thở ra.
Liễu Như Thị ở bên cạnh một bên một đêm cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tần công tử..."
Liễu Như Thị đã thay đổi xưng hô.
Bà ta có thể nhìn ra được, một đêm này, Tần Ninh toàn tâm toàn ý trị liệu cho Nguyên Thanh Hạm, không làm loạn ở nơi nào.
"Được rồi đấy!"
Tần Ninh thở ra một hơi, nói: "Lát nữa nàng ta sẽ tỉnh lại, đừng cho ăn gì vội, cứ để cho bụng rỗng mấy hôm. Một tháng tiếp theo, ta sẽ giúp nàng ta thi triển châm thuật, cam đoan độc tố sẽ hoàn toàn biến mất!"
"Tốt, tốt!"
Tần Ninh vươn tay ra đặt lên cổ Nguyên Thanh Hạm, tra xét rõ ràng.
Một đêm vất vả, tâm thần hao tổn rất lớn. Tần Ninh hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi một phen.
Giờ khắc này, Tần Ninh tâm thần khẽ nhúc nhích, tìm kiếm khí tức của Nguyên Thanh Hạm.
Đúng là đã ổn định lại.
Tần Ninh vừa muốn buông tay ra.
Giai nhân trên giường lại mở mắt.
Một đôi mắt sạch sẽ trong suốt nhìn Tần Ninh.
Nhưng nàng ta lập tức cảm nhận được sự lạnh buốt, liền cúi đầu nhìn bản thân, rồi lại nhìn Tần Ninh.
Bốp!!!
Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.
"A..."
Gian phòng lập tức truyền đến một tiếng thét chói tai làm lòng người run rẩy...
Bình luận facebook