-
Chương 1556-1560
Chương 1556: Đúng là một kẻ ác
Tần Ninh nghe xong thì khóe miệng khẽ giật một cái.
Đẹp trai?
Hắn thừa nhận Dương Thanh Vân đúng là phong độ, nhưng là đã đợi ở đại lục Vạn Thiên suốt tám vạn năm rồi, dáng vẻ khoảng ba mươi mấy tuổi.
Cô nương?
Cô nương nào sẽ thích một ông chú ba mươi chứ hả!
"Cho nên hắn ta đã bị đưa tới thành Vạn Ma? Mà lại… Không rõ sống chết..."
"Vâng vâng vâng!"
Lý Huyền gật đầu nói: "Nếu biết hắn ta là người mà Tần đại nhân ngài muốn bắt thì tiểu nhân nhất định sẽ không để cho ai mang hắn ta đi!"
"Bắt làm nam hầu? Thế mà ngươi cũng nghĩ ra được!"
Lý Huyền không khỏi nói: "Trong thành Thanh Ma này, không chỉ có đàn ông là thích người đẹp, phụ nữ cũng vậy mà..."
Tần Ninh giờ khắc này thở ra một hơi, nhìn Lý Huyền.
"Vẽ lại vẻ ngoài của người phụ nữ đó ra cho ta đi!"
"Tiểu nhân đã vẽ xong rồi đây ạ!"
Lý Huyền lấy ra một tấm vải lụa.
Cô gái trong tấm vải lụa nhìn rất sống động y hệt người thật, dung mạo rất đẹp, hơn nữa mặc đồ nam lại có khí chất rất quắc thước, không thua đấng mày râu.
Tần Ninh ghi nhớ kỹ gương mặt của người này trong lòng.
Lôi Động Thiên giờ phút này nhìn Tần Ninh và nói: "Tần lão đệ, người ta tuy là không tìm được nhưng cũng coi như đã thăm dò tin tức, mấy thành này thì cũng thôi, nhưng mà..."
"Làm phiền Lôi đại ca!"
Tần Ninh mỉm cười, chắp tay nói: "Lôi đại ca có thể tùy ý chọn một trong số khu thành Đông và thành Tây, ta sẽ để nó cho Lôi đại ca".
Lôi Động Thiên cười ha ha một tiếng.
Một khu thành tổng cộng là mười con đường.
Tìm được tin này cũng không khó, đổi lấy một lối đi, đúng là hời!
"Đại nhân, tiểu nhân ta...", Lý Huyền giờ phút này cười khà khà.
"Người này thì giao cho ta đi!"
Tần Ninh nhìn Lôi Động Thiên, từ từ nói.
"Tốt tốt, không có vấn đề gì!"
Lôi Động Thiên đạt được mục đích của mình, thoải mái cười to, rời khỏi Xuy Tuyết trai.
Tần Ninh nhìn Lý Huyền, híp mắt cười nói: "Nam hầu?"
"Đồ đệ của Tần Ninh ta mà ngươi cũng dám có ý đồ xấu à!"
"Ơ?"
Lý Huyền tái mặt, sợ hãi nhìn Tần Ninh.
Đồ đệ?
Không phải nói là kẻ thù sao?
Tần Ninh từ từ nói: "Đất Vạn Ma tàng long ngọa hổ, hai ta đều hiểu rõ nam hầu nữ hầu gì đó có ý nghĩa ra sao. Các ngươi muốn dùng bất cứ thủ đoạn nào để huấn luyện người thành súc sinh rồi cấp người khác hưởng lạc!"
"Ta nói có đúng hay không?"
Lý Huyền giờ phút này mang sắc mặt khó coi.
"Cho nên ngươi có thể chết rồi đấy!"
Một chưởng vỗ ra.
Bành...
Thân thể Lý Huyền thụt lùi về sau, phi ra ngoài cửa, bịch một tiếng nổ tan tành máu thịt.
Lôi Động Thiên vừa mới ra đến ngoài cửa lớn lúc này hơi sững sờ.
Có chuyện gì vậy?
Giờ này khắc này, Lôi Động Thiên khẽ sững sờ...
Trong đình viện.
Tần Ninh bình yên ngồi ngay ngắn.
"Tần công tử...", Lý Tồn Kiếm giờ phút này rón rén bưng lên một ly trà.
"Lý Tồn Kiếm, khu thành Đông và thành Tây sẽ giao cho ngươi quản lý, ít ngày nữa, ta sẽ tiến về thành Vạn Ma!"
Nghe đến lời này, trong lòng Lý Tồn Kiếm lộp bộp một tiếng.
"Tần công tử, nhưng ta...", "Ta biết ngươi lo lắng khu thành Đông và khu thành Tây bất ổn, ngươi sợ bản thân không đủ khả năng tọa trấn!"
Tần Ninh từ từ nói: "Thành Vạn Ma cách thành Thanh Ma không quá xa, cũng may đều ở đất Vạn Ma này. Ta đi tìm người, ngươi tọa trấn nơi đây, ngoài ra ta cũng sẽ chấn nhiếp Lôi Động Thiên cùng Nhất Kiếm tiên sinh".
"Nếu như sau khi ta rời đi, hai người đó dám có chút lòng riêng nào thì lập tức báo cho biết, ta sẽ trở về ngay và tiêu diệt bọn họ!"
"Nếu như hai người đó thông minh thì sẽ biết nên làm thế nào..."
Lý Tồn Kiếm muốn nói lại thôi, chỉ khẽ gật đầu.
Hắn ta hiện tại cũng là Hư Thánh tầng một, nhưng ở trong thành Thanh Ma thì Hư Thánh tầng một cũng không có tác dụng gì.
Dù là Nhất Kiếm tiên sinh hay là Lôi Động Thiên, cả hai đều là Hư Thánh tầng chín, thủ hạ cũng có hơn mười vị Hư Thánh. Xuy Tuyết trai không có Tần Ninh khác nào hổ không vuốt, tại sao Nhất Kiếm tiên sinh cùng Lôi Động Thiên phải sợ cơ chứ?
Chỉ là Tần Ninh nói chấn nhiếp nhưng cũng không rõ là chấn nhiếp kiểu gì!
"Mấy viên thiên đan Tụ Hồn này có thể giúp ngươi ngưng tụ hồn hải, mà mấy viên Tử Dương Hồn Nguyên Đan này cũng có thể giúp ngươi tăng tốc độ hội tụ hồn hải".
Lý Tồn Kiếm vui vẻ nhận đan dược.
Hắn ta đã được nếm thử đan dược do Tần Ninh luyện chế.
Dược hiệu thần kỳ không thể tả nổi.
"Thuộc hạ đã hiểu, chỉ cần Nhất Kiếm tiên sinh cùng Lôi Động Thiên trung thực, thuộc hạ cũng sẽ không cố tình đến gây sự với hai người họ".
"Nếu họ có cử động nào thì lập tức bẩm báo cho ta".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Giữ gìn sức người là quan trọng. Bốn người Chu Phong, Hứa Thiên Khánh, Mạnh Nguyên, Lỗ Hùng cũng có vẻ đáng tin. Nếu gặp phải phiền phức to lớn, địa bàn hay của cải có thể không cần nhưng phải giữ gìn số lượng người".
"Vâng!"
Tần Ninh lần lượt bàn giao, Lý Tồn Kiếm nghiêm túc nghe.
Bên trong đại sảnh bao gồm Huyền Chấn, Tiên Vô Tận, Lý Huyên, cô cô Bách Hương.
"Huyền Chấn, Tiên Vô Tận, các ngươi đi cùng với ta!"
"Ừm!"
Tần Ninh không yên lòng khi để bọn họ ở lại thành Thanh Ma.
"Cô cô Bách Hương, cô thì sao...", cô cô Bách Hương từ từ nói: "Ta đi cùng ngươi đi, ta cũng coi như hiểu rõ về thành Vạn Ma, đỡ hơn là không biết gì".
"Ta cũng muốn đi!"
Lý Huyên nhìn về phía Tần Ninh, vội vàng nói: "Trên đường đi ta cũng có thể bưng trà đổ nước giúp mọi người".
Tần Ninh gật đầu.
Cũng không phải cần bưng trà đổ nước, mà là hắn cũng không yên lòng khi cho Lý Huyên ở lại.
Cả nhóm năm người quyết định rời đi.
Màn đêm buông xuống.
Nhất Kiếm tiên sinh cùng Lôi Động Thiên đều là không biết có năm người đã xuất phát rời đi trong bóng đêm.
Ngày thứ hai, hai người lần lượt tỉnh dậy từ trong mộng đẹp.
Nhất Kiếm tiên sinh ánh mắt phát lạnh, trong nháy mắt đứng dậy, nâng cao cảnh giác nhìn về phía gian phòng.
"Người đâu!"
Nhất Kiếm tiên sinh sắc mặt tái xanh, khẽ quát một tiếng.
Cửa phòng phá vỡ.
Mấy người xông vào.
"Tối hôm qua có người tiến vào phòng ta không?"
"Khởi bẩm tiên sinh, không có ai...", Nhất Kiếm tiên sinh nghe vậy, sắc mặt tái mét.
"Không có việc gì, các ngươi đi xuống đi".
Mấy người lần lượt rời đi.
Nhất Kiếm tiên sinh mặc quần áo, nhìn cây chủy thủ trên đầu giường cùng một phong thư bị xuyên qua.
Thế mà có người lại lặng im không tiếng động tiếp cận với ông ta, lại còn đặt chủy thủ này ở bên cạnh ông ta.
Hộ vệ bên ngoài ông ta không cảm nhận được, mà ông ta thì càng không phát giác ra! Điều này quá khủng bố.
Như vậy đủ để chứng minh người đưa tin này có thực lực có thể chém giết ông ta.
Mà lại là thần không biết quỷ không hay.
Nhất Kiếm tiên sinh mở thư ra, sắc mặt càng thêm thay đổi.
"Kính gửi Nhất Kiếm huynh, tiểu đệ Tần Ninh vì có chuyện quan trọng nên phải rời khỏi Thanh Ma để tiến về thành Vạn Ma, mong Nhất Kiếm huynh giúp đỡ chăm sóc Xuy Tuyết trai".
Một câu ngắn gọn.
Nhất Kiếm tiên sinh lại nghẹn họng trân trối.
Đây mà là giúp đỡ chăm sóc à! Đây là đang nhắc ông ta, ông đây chuẩn bị ra ngoài công chuyện, sẽ còn trở về, ngươi đừng có ý xấu vào Xuy Tuyết trai của ông đây, nếu không ông đây sẽ chơi chết ngươi.
"Tên Tần Ninh này...", Nhất Kiếm tiên sinh lẩm bẩm: "Đúng là một kẻ ác!"
Im lặng báo tin tới, khách khí nói với ngươi, cho hỏi ngươi có sợ hay không?
Ngươi dám đụng đến Xuy Tuyết trai, ta cũng dám làm cho ngươi biến mất.
Chương 1557: Thành Vạn Ma
"Người đâu!"
Nhất Kiếm tiên sinh đứng dậy, ngoài cửa có mấy bóng người tiến vào.
"Từ hôm nay trở đi, dặn dò đệ tử Nhất Phẩm đường, nếu ai dám nảy sinh tranh chấp với Xuy Tuyết trai ở khu thành Đông và Tây thì giết không tha!"
"Nếu Xuy Tuyết trai gặp phải phiền phức thì cũng có thể trợ giúp".
Lời này vừa nói ra, mấy tên hộ vệ thân cận liền sững sờ.
Đây là ý gì?
Không lẽ Nhất Phẩm đường muốn liên thủ với Xuy Tuyết trai?
"Thất thần làm cái gì? Đi đi chứ!"
Nhất Kiếm tiên sinh quát.
Mấy bóng người vội vàng rời đi.
Nhất Kiếm tiên sinh nhìn tờ thư trong tay, ánh mắt vẫn không dám tin.
Mà đồng thời, một bên khác, Lôi Động Thiên cũng đã nhận được thư
"Mẹ kiếp, ông đây biết ngay chuyện tìm kẻ thù gì đó đều là vớ vẩn mà".
Lôi Động Thiên mắng một cái, nhìn mấy người bên cạnh, quát: "Ghi nhớ, bắt đầu từ hôm nay, cách khu thành Đông và Tây xa ra một chút, quản lý con đường bên khu thành Tây cho tốt vào, chớ nảy sinh mâu thuẫn với Xuy Tuyết trai!"
"Lâu chủ, nếu như xảy ra tranh cãi thì sao?"
"Vậy thì nhường người ta đi!"
Lôi Động Thiên giơ tấm thư trong tay lên, nói tiếp: “Người ta có thể giao thư cho ngươi vào lúc ngươi đang ngủ ngon nhất, đây không phải rõ ràng nói cho ngươi, ông đây phải đi công chuyện, nhưng vẫn không yên lòng về địa bàn của ông đây, các ngươi đừng làm loạn, nếu không ông đây có thể tùy tiện chơi chết các ngươi!"
"Nếu ta đoán không sai thì Nhất Kiếm tiên sinh chắc cũng nhận được phong thư này, dù sao chúng ta không bị ảnh hưởng, Tần Ninh cũng không ở lại thành Thanh Ma quá lâu đâu, tạm thời mặc kệ Xuy Tuyết trai đi!"
"Vâng!"
Lôi Động Thiên cùng Nhất Kiếm tiên sinh sau khi nhận được phong thư thì đều khó mà bình tĩnh trở lại.
Tần Ninh nói rất rõ ràng.
Bọn họ việc gì phải đi gây sự với Tần Ninh chứ! Cứ yên ổn mà ở lại thành Thanh Ma này làm chúa tể một phương cũng đủ thoải mái rồi.
Nếu có thể đột phá đến Hư Thánh tầng mười, thành tựu Thánh Nhân thì càng tốt.
Có điều, thành Thánh Nhân... Quá khó! Toàn bộ vùng đất Vạn Ma có đến mấy trăm tòa thành trì, cũng không ít cường giả Hư Thánh tầng chín, tầng mười.
Thế nhưng Thánh Nhân! Ít đến thương cảm! Thành tựu Thánh Nhân đã có thể chiếm cứ một thành, không ai dám trêu chọc.
Mà xét đến toàn bộ vùng đất Vạn Ma, muốn nói nơi nào có khả năng tồn tại Thánh Nhân nhất thì chính là... thành Vạn Ma! Giờ này khắc này, trên đường đi từ thành Thanh Ma đến thành Vạn Ma.
Tần Ninh, Huyền Chấn, Tiên Vô Tận.
Cô cô Bách Hương cùng Lý Huyên.
Năm bóng người không nhanh không chậm hướng về phía thành Vạn Ma.
Không phải Tần Ninh không muốn đi nhanh, mà là... Không có chỗ xuống tay.
Cho dù có cố sức đuổi theo đến thành Vạn Ma thì biết đi đâu tìm cô gái kia bây giờ.
Đến tên lẫn họ là gì đều không biết.
Tần Ninh trong lúc nhất thời cũng rất bất đắc dĩ.
Vừa mới đến thế giới Cửu Thiên còn chưa kịp làm gì thì đã bắt đầu hành trình đi tìm đồ đệ rồi.
Thành Thanh Ma không có thì phải đi thành Vạn Ma.
Nhỡ đâu cô gái kia cũng không phải là người của thành Vạn Ma người, mà chỉ đi ngang qua thành Vạn Ma… thì sao đây?
Lúc ấy ở thành Vạn Ma biết đi đâu mà tìm?
Tần Ninh trong lúc nhất thời không khỏi cười khổ.
"Tần Ninh, chúng ta đi đâu tìm Dương Thanh Vân đây?"
Nhìn thấy Tần Ninh đột nhiên cười, Huyền Chấn nhịn không được nói: "Thành Thanh Ma có đến trăm vạn người, nghe nói thành Vạn Ma càng lớn, còn có cường giả Thánh Nhân, càng khó tìm hơn!"
"Không biết!"
Tần Ninh nói thẳng.
"Ngươi không có kế hoạch gì sao?"
"Không có".
"..."
Thầy bói xem voi, mò đâu tính đấy à?
Vậy cũng không được!
Tần Ninh từ từ nói: "Nếu cô gái kia dẫn Thanh Vân đi thì chắc là không muốn giết hắn ta đâu, chúng ta cũng không cần quá gấp".
Không cần quá gấp?
Thế mà lại còn đi đường suốt đêm?
Có quỷ mới tin! Tần Ninh nhìn cô cô Bách Hương, nói: "Cô cô Bách Hương biết một vài tin tức về thành Vạn Ma, không ngại nói cho chúng ta biết đôi điều chứ?"
Cô cô Bách Hương gật gật đầu.
"Thành Vạn Ma thật ra cũng không tính là một tòa thành trì".
Cô cô Bách Hương nói xong, ngón tay tụ tập thánh lực vẽ trên mặt.
Hết thảy chia làm năm khu vực.
Thế nhưng nhìn kỹ lại, năm khu vực đó không phải là kết nối lẫn nhau mà là xen tách nhau ra.
Cô cô Bách Hương chỉ vào năm khu vực, lần lượt giảng giải.
"Đầu tiên là một thành trì ở mặt phía Bắc, thế lực nơi này tên là Huyết Linh cung!"
"Mặt phía Nam có một phương thế lực, tên là Bách Lý quán".
"Phía Tây, Kim Ô cư!"
"Phía Đông, Chấn Thiên các".
"Khu vực lớn nhất ở giữa là Nguyên gia!"
Cô cô Bách Hương tiếp tục nói: "Khoảng cách giữa các khu vực này gần nhất cũng là mấy chục dặm. Bức bản đồ này không phải là ta tùy ý vẽ ra mà khoảng cách nó chính là xa như vậy đấy”.
Mấy người nghe vậy thì đều ngẩn người.
Cái này mà là thành trì?
Một thành chia làm năm khu vực, mỗi một khu vực đều xa nhau, gần nhất cũng là mấy chục dặm.
Tiên Vô Tận nhịn không được nói: "Đây mà thành trì gì chứ!"
Mấy người đều gật đầu.
Đúng thế, đây mà thành Vạn Ma cái gì! Cô cô Bách Hương giờ phút này lại nói: "Vốn dĩ thành Vạn Ma đúng là nối liền cùng một chỗ, thế nhưng nghe nói ba vạn năm trước, có một vị cường giả mạnh mẽ xé rách đại địa, chia nó làm năm khu vực".
"Cũng không rõ lý do cụ thể là gì".
"Mà từ đó về sau, thành Vạn Ma cũng mang dáng vẻ như thế, sau một thời gian phát triển thì thành ra cái kết cục như thế này".
Tần Ninh nhìn về biểu đồ mà cô cô Bách Hương vẽ, cũng không nói nhiều.
"Nhưng vì thành Vạn Ma ở trung tâm của vùng đất Vạn Ma, nơi then chốt đầu mối của giao thông, cho nên tuy là năm khu vực, nhưng cũng là thành trì lớn nhất ở vùng đất Vạn Ma".
"Năm khu vực này cộng lại có hơn ngàn vạn người, lại cộng thêm thương nhân, võ giả mỗi ngày lui tới nên lại càng nhiều".
"Mà vùng đất Vạn Ma hội tụ đủ kiểu người, cho nên cũng khá là hỗn loạn".
"Dù sao toàn bộ vùng đất Vạn Ma này cũng rất loạn lạc, giết người cướp của nhiều nhiều vô số kể".
"Lục đại địa khác trong thất đại địa còn tốt, nhưng vùng đất Vạn Ma này thì khác. Suốt bao nhiêu năm qua nó đều như thế, những người đến đây cũng vì có thói quen như vậy, nên nó cứ kéo dài như thế mãi".
Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận gật đầu.
Điểm này, bọn họ cũng có chút hiểu biết trong thời gian ở Thanh Ma.
Tuyết Ưng vì thế mà mất mạng, hai người càng nhìn thấu.
Chỉ có thể nói Tuyết Ưng không may mắn. Vừa tới thế giới Cửu Thiên, đi theo Tần Ninh thì tuyệt đối có thể làm ra một phen kỳ tích, nhưng lại chết một cách không rõ ràng.
"Mặc dù phiền phức nhưng cũng phải đi".
Tần Ninh giờ phút này phủi tay, nói: “Đi kiểu này quá chậm, Cửu Anh, chuẩn bị lên đường đi!"
"Vâng!"
Cửu Anh cả ngày ở bên cạnh Tần Ninh, nhàn rỗi không chuyện gì liền đi ngủ, Tần Ninh giao việc gì thì làm việc đó.
Hiện tại nó cũng biết điều hơn rồi.
Lúc nào không cần ra oai thì cứ yên lặng! Tần Ninh vui vẻ ném cho vài viên đan ăn, thực lực liền tăng lên vù vù.
Ngoan ngoãn có gì mà khó!
Cửu Anh hóa thành thân thể cao mấy chục mét, giương cánh bay cao.
Thành Thanh Ma cách thành Vạn Ma mấy vạn dặm, ở giữa còn phải xuyên qua vài tòa thành trì, với thực lực Hư Thánh của Cửu Anh hiện tại thì cũng phải mất một hai ngày.
Một đường gắng sức đuổi theo, hai ngày sau, năm người nhìn thấy một tòa thành trì từ phía xa, đứng sừng sững ở dưới bầu trời, tường thành nguy nga, lầu các kéo dài liên miên cùng đủ loại người đi đường.
Thành Vạn Ma! Đến!
Chương 1558: Ly Tâm Lăng
"Đây chính là thành Vạn Ma sao?", Lý Huyên thốt lên: "Thật là rộng lớn!"
Cô cô Bách Hương đáp: "Đây là thành Nam của thành Vạn Ma, thuộc quyền quản lý của Bách Lý quán. Bách Lý quán là địa bàn của Bách Lý thế gia".
Lý Huyên tấm tắc: "Vẻn vẹn chỉ là một khu thành mà lại uy vũ hùng vĩ như thế này rồi sao?"
Cô cô Bách Hương lại nói tiếp: "Ngươi bây giờ chỉ là Hóa Thánh tầng một, linh thức chưa khuếch tán ra được đến nơi xa như vậy, mấy người bọn họ hẳn là có thể cảm nhận được sự nguy nga của chỗ này!"
Tần Ninh hiện nay có linh thức khuếch tán trăm vạn mét.
Khoảng cách cảm nhận của trăm vạn mét chính là hai ngàn dặm!
Đương nhiên nó cũng không có nghĩa rằng Tần Ninh có thể dùng linh thức để rõ ràng bắt được nhất cử nhất động ở khoảng cách hai ngàn dặm xung quanh.
Trên thực tế, linh thức khi vượt qua trăm dặm thì đã gần như không thể đoán cho chuẩn xác được điều gì, tất cả chỉ là đại khái mà thôi.
Giờ phút này mọi người giải phóng tâm thần, cảm ứng xung quanh.
Nơi đây đúng là một thành trì độc lập.
Mà ước chừng trăm dặm ở phía Bắc của thành trì này lại có một tòa thành trì, tường thành cũng là màu đen, lầu các nguy nga mọc lên san sát.
Cô cô Bách Hương đã nói, phía Nam nhất của nơi này là Bách Lý quán, hướng Bắc kia hẳn là thành trì của Nguyên gia.
Không ngờ thành Vạn Ma lại biến thành bóng dáng này, Tần Ninh cảm thấy kinh ngạc trong lòng.
Năm xưa khi hắn lịch kiếp thì đã thấy được sự hỗn loạn của thành Vạn Ma, nhưng lúc ấy thành Vạn Ma vẫn là một thể, có thể chứa được ba ngàn vạn nhân khẩu.
Vài vạn năm qua đi, hết thảy đều không còn giống trước nữa.
"Liệu có gặp được người quen cũ không đây?"
Tần Ninh tự hỏi trong lòng.
Mà giờ khắc này, Cửu Anh bay lượn một vòng, dẫn mọi người ngắm xung quanh.
"Tần Ninh, chúng ta đi đâu đây?"
Cô cô Bách Hương lên tiếng hỏi.
"Dĩ nhiên là thành trì của Nguyên gia rồi!"
"Vị trí ở trung tâm, tìm hiểu tin tức hẳn là sẽ thuận tiện hơn!"
"Được!"
Năm bóng người lần lượt hạ xuống.
Trung tâm của năm khu vực thành chính là Nguyên gia tọa trấn.
Người sống ở đây cũng không gọi thành Bắc thành Nam gì mà trực tiếp gọi tên địa bàn của mình.
Thành trì của Nguyên gia nhìn từ xung quanh thì thấy rộng rãi vô cùng.
Bốn phía Đông Nam Tây Bắc đều có cửa thành.
Tần Ninh cùng mọi người đi vào từ phía thành Nam.
Đoàn người lui tới nối liền không dứt.
Cửa thành chỉ kiểm tra người đi vào chứ không kiểm tra người đi ra.
Nhưng muốn tiến vào thành thì mỗi người phải giao nộp mười viên thánh thạch!
Tiên Vô Tận không khỏi nói: "Dựa theo dòng người đi lại này thì Nguyên gia một ngày chắc phải kiếm được mấy vạn thánh thạch ấy chứ?"
Đây mới chỉ là một cửa.
Bốn cửa mà cộng lại thì đã là hơn mấy chục vạn phí qua đường.
Năm người nộp thánh thạch, trực tiếp vào thành.
Bọn họ mới vừa tiến vào thành thì đã có một thiếu niên nhìn có vẻ gầy gò yếu ớt từ phía cửa thành đi ra.
"Mấy vị gia nhìn có vẻ lạ mặt, chắc là lần đầu tiên tới thành Nguyên gia phải không?"
Thành Nguyên gia?
Cái tên này nghe cũng thuận tai.
"Tiểu nhân là Ly Tâm Lăng, từ nhỏ sinh sống ở thành Nguyên gia này, cho nên cực kỳ hiểu rõ nơi đây. Mấy vị gia, ta dẫn đường cho các vị nhé, giá chỉ mười viên thánh thạch thôi!"
"Ly Tâm Lăng?"
Tần Ninh nhìn thiếu niên, bàn tay hất lên, vung ra mười viên thánh thạch.
"Gia thật hào phóng!"
Ly Tâm Lăng cười hì hì nói: "Không biết mấy vị gia đến thành Vạn Ma để làm gì?"
"Tìm người!"
Tần Ninh nói thẳng.
Trước khi đến thành Vạn Ma, Lý Tồn Kiếm nói cho hắn, thánh thạch là thứ để võ giả giao dịch nên bảo hắn nhiều chuẩn bị chút thánh thạch. Cô cô Bách Hương những năm qua cũng góp nhặt được không ít thánh thạch.
Nếu không sẽ rất phiền khi tiến vào thành Vạn Ma.
"Tìm người? Tìm người thì chuyên môn có Nguyên Đan các, Nguyên Đan các do Nguyên gia thành lập trong thành Nguyên gia. Đây vừa là giao dịch các, cũng là nơi tin tức truyền lại nhanh nhất, chỉ cần ngài treo thưởng, tức khắc sẽ có người giúp ngài tìm".
Ly Tâm Lăng cười ha hả nói.
"Chúng ta muốn tìm trong lặng lẽ..."
"Khiêm tốn một chút à... vậy cũng có thể đến Nguyên Đan các!", Ly Tâm Lăng tiếp tục nói: "Có khó khăn, tìm Nguyên Đan các, chỉ cần giá cả hợp lý, bọn họ đều có thể giúp các vị tìm người".
"Nguyên Đan các có bản lĩnh lớn như vậy sao?", Tần Ninh cười nói.
"Đó là đương nhiên". Ly Tâm Lăng cười nói: "Nguyên Đan các là do Nguyên gia sáng tạo, Nguyên gia là ai? Nguyên gia ở đây chính là trời, Nguyên gia còn có Thánh Nhân tọa trấn, cho nên chẳng có ai dám gây rối trong thành Nguyên gia này".
"Tám mươi phần trăm việc làm ăn và nhân thủ ở toàn bộ thành Nguyên gia cũng là của Nguyên gia..."
Nghe đến lời này, Tần Ninh chỉ cười không nói.
Huyền Chấn không khỏi nói: "Mười viên thánh thạch này của ngươi đúng là dễ kiếm, chúng ta hỏi cái gì, ngươi liền nói Nguyên Đan các..."
"Vị gia này, cũng không phải là dễ kiếm, chúng ta cả ngày trông coi ở cửa thành, mười viên thánh thạch đến tay chúng ta cũng chỉ còn hai, ba viên mà thôi..."
Ly Tâm Lăng cười hì hì: "Làm “dẫn đường” ở đây cũng phải có tư cách đó..."
Huyền Chấn nhất thời im lặng.
Lại còn lắt léo như vậy nữa.
"Ta dẫn mấy vị gia đi Nguyên Đan các nhé. Thành Nguyên gia này lớn lắm, đường phố chính rộng năm mươi mét, tổng cộng có hơn trăm con đường chính như thế này..."
Ly Tâm Lăng vừa đi vừa nói.
Tần Ninh giờ phút này đi theo Ly Tâm Lăng, quan sát tỉ mỉ cậu ta.
Thiếu niên mặc quần áo màu xám nhạt cũ nát, nhìn có chút gầy gò, tóc dài cũng mang theo vẻ lộn xộn, trên người có một mùi vị khác thường nhưng không quá rõ ràng, nhưng đã bị một mùi thơm nhàn nhạt che lại, nếu không ngửi kỹ sẽ khó mà nhận ra.
Mặc dù nhìn gầy gò, thế nhưng bước chân đi lại rất hữu lực.
Hơn nữa, tuy tóc dài có lộn xộn nhưng đôi mắt lại sáng tỏ vô cùng.
"Ngươi là người sinh ra và lớn lên ở thành Vạn Ma sao?"
Tần Ninh tùy ý nói.
"Đương nhiên rồi".
Ly Tâm Lăng khách khí nói.
Đây chính là kim chủ đấy. Nếu hầu hạ tốt, không chừng còn có thể thưởng cho chính mình mấy viên thánh thạch.
"Họ Ly Tâm ở trong thành Vạn Ma này không có nhiều lắm đâu?"
Nghe đến lời này, Ly Tâm Lăng hơi dừng lại, sau đó thì lập tức bước tiếp dẫn đường.
"Ly Tâm?"
Lý Huyên hiếu kỳ nói: "Ta còn tưởng rằng “Ly” mới là họ của cậu ta thôi chứ!"
Không chỉ có cậu ta mà Huyền Chấn, Tiên Vô Tận và cô cô Bách Hương cũng cho là như vậy.
Cửu Anh đứng trên vai Tần Ninh, cười hì hì nói: "Ta biết về họ Ly Tâm này đấy".
Nghe được Cửu Anh mở miệng, Ly Tâm Lăng lúc này mới phát hiện ở trên vai Tần Ninh lại có một con thánh thú.
"Công tử, đừng trách tiểu nhân lắm miệng, ở trong thành Nguyên gia này, à không, không chỉ là thành Nguyên gia, ở toàn bộ thành Thanh Ma, nếu có thánh thú thì cũng đừng để lộ ra giữa ban ngày ban mặt như vậy, sẽ dễ dàng bị người đoạt mất đấy".
Ly Tâm Lăng cười nói.
Nghe vậy, Tần Ninh chỉ mỉm cười.
"Không sao, ta không sợ bị cướp đâu".
Ly Tâm Lăng tiếp tục nói: "Họ Ly Tâm đúng là rất ít, chí ít tại thành Nguyên gia thì chắc chỉ có một nhà tiểu nhân thôi".
Tần Ninh nói tiếp: "Vậy ngươi có biết gia tộc Ly Tâm có một người tên là Ly Tâm Ngân không".
Ly Tâm Lăng nghe đến lời này, bước chân hoàn toàn dừng lại.
"Thực không dám giấu giếm... Chính là tổ tiên của tại hạ, nhưng đã qua đời từ lâu...", Ly Tâm Lăng cười đáp, không nói thêm gì nhiều.
"Qua đời à..."
Tần Ninh lộ ra vẻ tiếc nuối.
Nhìn thấy biểu cảm của Tần Ninh, Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận đều sững sờ.
Chương 1559: Thân cận thái độ
Bọn họ quá quen với biểu cảm này của Tần Ninh!
Chẳng lẽ đây cũng là bạn cũ hay con cháu của Tần Ninh?
Năm đó Tần Ninh rời khỏi đại lục Vạn Thiên để đến thế giới Cửu Thiên sao?
Chẳng lẽ lại quen nhiều người như vậy?
Không đúng, không đúng!
Hai người lập tức bác bỏ.
Tần Ninh năm đó không tới thế giới Cửu Thiên.
Xác U Vương còn ở đại lục Vạn Thiên mà.
Vậy sao Tần Ninh lại biết mấy chuyện này?
Lúc này, hai người đã bị Tần Ninh làm cho choáng váng.
Trên thực tế, người biết Tần Ninh trải qua cửu sinh cửu thế cũng chỉ có Cốc Tân Nguyệt cùng Diệp Viên Viên.
Dương Thanh Vân, Tiên Hàm, Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương cũng có biết một hai, nhưng cụ thể thế nào cũng không rõ ràng.
Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận căn bản không biết gì.
Tần Ninh cũng lười nói cho bọn họ biết.
Nếu không thì lại mất đi cảm giác thần bí.
"Công tử, đi qua hai cái quảng trường nữa là đến Nguyên Đan các rồi!"
Tần Ninh giờ phút này lại xua tay nói: "Chúng ta không đi Nguyên Đan các vội, ngươi dẫn chúng ta tìm chỗ ở đi, không cần quá tốt, ăn ở đều có là được!"
"Vậy thì đến tửu lâu Nguyên Minh đi!", Ly Tâm Lăng cười nói: "Tửu lâu Nguyên Minh ở trong thành Nguyên gia cũng coi như bậc trung, một ngày một trăm thánh thạch, mấy vị thấy thế nào?"
"Được!"
Ly Tâm Lăng dẫn năm người Tần Ninh đi về một hướng khác.
Trên đường đi, Ly Tâm Lăng cũng giảng giải không ít chuyện có liên quan tới Nguyên gia, cùng với chuyện xảy ra bên trong thành Nguyên gia.
Nghe xong thì cũng chỉ chốt được một câu.
Toàn bộ thành Nguyên gia là của Nguyên gia.
Ở đây không có thế lực lớn nhỏ nào, chỉ có một thế lực duy nhất chính là Nguyên gia.
Nguyên gia quản lý tửu lâu, sòng bạc, nơi phong hoa tuyết nguyệt và hết thảy các giao dịch về thánh đan, thánh khí vân vân...
Không ai dám không phục.
Bởi vì người không phục đều đã chết rồi.
Nơi này do Nguyên gia quản lý toàn bộ.
Không bao lâu, Ly Tâm Lăng mang theo mấy người đi vào một một tửu lâu.
Tửu lâu Nguyên Minh!
Bốn chữ lớn rồng bay phượng múa được mạ vàng, lộ ra một khí chất lộng lẫy.
Ly Tâm Lăng dẫn năm người đi vào, chưởng quỹ lập tức tiến lên đón.
"Kính chào mấy vị khách quan!"
Tần Ninh nói thẳng: "Cho mấy gian phòng trọ, lại chuẩn bị một bàn đồ ăn".
"Vâng ạ!"
Mấy người tìm một cái bàn và ngồi xuống.
Ly Tâm Lăng giờ phút này chắp tay nói: "Các vị đại nhân đã sắp xếp xong thì tiểu nhân xin cáo lui".
"Sốt ruột cái gì?"
Tần Ninh lại cười nói: "Cùng ăn một bữa cơm đi".
Ly Tâm Lăng ngẩn người.
Tần Ninh lấy ra mấy viên thánh thạch, cười nói: "Còn có chút việc muốn nghe ngóng từ phía ngươi đây".
Nhìn thấy thánh thạch cùng với một bàn đồ ăn ngon, Ly Tâm Lăng không từ chối nữa.
Sáu người ngồi xuống, tiểu nhị lúc này bưng lên thịt rượu.
"Mấy vị khách quan, mời dùng".
Ly Tâm Lăng nhìn thịt rượu, cười nói: "Tửu lâu Nguyên Minh là một tửu lâu không tệ trong thành Nguyên gia, một bữa cơm ít nhất cũng phải mấy trăm thánh thạch, lần này được hưởng ké của Tần công tử, xin cảm ơn!"
Tần Ninh cười nói: "Ta có nghe một người bạn cũ từng nói, năm đó thành Vạn Ma còn chưa tách ra, do các phương hùng bá giống bây giờ, mà còn có cường giả vượt qua Thánh Nhân nữa".
"Nghe nói gia tộc Ly Tâm chính là như thế, lão tổ của gia tộc Ly Tâm lão dường như đã vượt qua Thánh Nhân, có thể nói là thực lực mạnh mẽ, không ai dám trêu chọc!"
"Nếu đã đến cảnh giới Thánh Nhân, tuổi thọ kéo dài mấy vạn năm cũng không thành vấn đề. Đáng ra Ly Tâm Ngân phải còn sống chứ?"
Lời này vừa nói ra, Ly Tâm Lăng đang lấy đũa đột nhiên hơi dừng lại.
"Ly Tâm..."
Ly Tâm Lăng cười khổ nói: "Ở năm vạn năm trước đã xuống dốc, đã sớm trở thành nơi không người hỏi thăm".
"Xem ra vị công tử này rất hiểu rõ về chuyện xưa của thành Vạn Ma, chỉ là, đó đều là lịch sử rồi..."
Tần Ninh không tiếp tục nói nữa.
Ly Tâm Lăng giờ phút này lên tiếng: "Tần công tử nói là đến tìm người, chẳng lẽ là tìm tộc Ly Tâm chúng ta sao?"
"Gia tộc Ly Tâm chúng ta hiện tại chỉ còn lại ta cùng muội muội sống nương tựa lẫn nhau".
"Nếu Tần công tử thật sự đến tìm chúng ta thì có thể bố thí tiểu nhân một chút thánh thạch, tiểu nhân sẽ vô cùng cảm kích".
Lời nói mang theo vẻ trêu chọc nhưng cũng tràn ngập sự đắng chát.
"Ăn cơm đi".
Tần Ninh không nói thêm nữa.
Chuyện cũ đã qua!
Đã qua mấy vạn năm, rất nhiều chuyện đều khác biệt.
Cả bàn toàn món ngon khiến cho Huyền Chấn, Tiên Vô Tận, Lý Huyên ăn như gió cuốn.
Nhưng Ly Tâm Lăng lại vừa ăn vừa để dành một chút ở bát mình.
"Ly Tâm Lăng, ngươi làm gì vậy?", Lý Huyên hiếu kỳ nói.
"Ha ha..."
Ly Tâm Lăng cười cười: "Mấy vị chớ trách, ta ăn ít một chút, mang đi một chút để cho muội muội ta nhấm nháp".
"Tửu lâu Nguyên Minh này dù không tính là tửu lâu tốt nhất trong toàn bộ thành Nguyên gia nhưng cũng rất có danh tiếng, tiểu nhân nào có cơ hội được ăn, muội muội ta cũng vậy..."
Nghe đến lời này, Tần Ninh có chút cảm khái trong lòng.
"Tiểu nhị đâu!"
Một tiếng vang lên.
Tiểu nhị vội vàng chạy đến.
"Khách quan, sao thế ạ..."
"Lần lượt gói các món đồ đặc sắc của tửu lâu các ngươi cho vị công tử này mang đi".
"Được ạ!"
Tiểu nhị vội vàng đi làm.
Ly Tâm Lăng lại đứng dậy, chắp tay nói: "Tần công tử, tại hạ không trả tiền nổi đâu..."
"Ai bảo ngươi trả tiền đâu".
"Vậy lại càng không được, vô công bất thụ lộc..."
Tần Ninh nhìn Ly Tâm Lăng, thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, mới bây lớn mà đã phải cân nhắc nhiều như vậy.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không hại ngươi".
"Còn nữa, nếu ta hại ngươi, thì chỉ riêng cảnh giới Hóa Thánh của ngươi thôi cũng sẽ bị giết dễ như trở bàn tay rồi".
Ly Tâm Lăng lúc này càng thêm đứng ngồi không yên.
Thái độ thân cận của Tần Ninh khiến cho cậu ta rất khó chịu.
Sống ở trong thành Nguyên gia, người có thực lực cao ai mà không cao cao tại thượng, cần phải nịnh nọt, đối xử khách sáo cơ chứ.
Cậu ta làm người dẫn đường ở cửa thành, từng gặp rất rất nhiều người.
Một số võ giả mạnh mẽ có thân phận cao quý cùng thực lực mạnh mẽ, tính cách lạnh lùng nhưng ít ra là vẫn dễ chung đụng.
Thế nhưng có một vài người lại rất ngang ngược, khó đỡ.
Bận rộn cả ngày nói không chừng không kiếm được thánh thạch mà còn bị hành hung một trận, thậm chí liên lụy đến tính mệnh.
Mà làm người dẫn đường còn phải giao nộp thánh thạch cho đám cò, nếu ít cũng sẽ bị làm nhục.
Bỗng nhiên xuất hiện một Tần Ninh với thái độ thân thiện lại khiến cậu ta không thể nào an tâm.
"Cứ ăn đi".
Tần Ninh nói tiếp: "Ăn cơm xong thì ta đi cùng ngươi, coi như đến thăm nhà".
Lời này vừa nói ra, Ly Tâm Lăng càng lo sợ trong lòng.
Tần Ninh rốt cuộc có ý gì?
Mấy người ăn một bữa cơm vui vẻ, nhưng Ly Tâm Lăng lại một mực lo sợ bất an.
Lúc này, tiểu nhị đưa hộp cơm đến, bốn loại đồ ăn được cất trong hộp cơm.
Hộp cơm kia nhìn không tầm thường, cũng không được chế tạo từ gỗ bình thường mà là gỗ xưa trăm năm, không chỉ có tác dụng giữ ấm mà còn có hiệu quả làm nóng nhất định.
Đồ ăn được đóng gói từ tửu lâu Nguyên Minh đem ra ngoài, chất lượng sẽ không tới mười phần, mà là bảy tám phần, nhưng nếu được cất giữ trong hộp cơm này thì khi ăn chắc chắn sẽ giữ lại mười phần hương vị.
Nhưng chỉ một bữa cơm mà đã tốn hàng ngàn thánh thạch, mấy món ăn này cũng có giá tầm mấy trăm thánh thạch, Tần Ninh cũng chẳng thèm để ý.
Chương 1560: Ta có cách chữa khỏi
Ly Tâm Lăng cẩn thận nhận hộp cơm.
Tần Ninh nhìn mấy người, nói: "Ta đi theo Ly Tâm Lăng xem một chút, mấy người các ngươi nghỉ ngơi đi, tạm thời đừng có chạy lung tung!"
Tần Ninh vỗ vai Ly Tâm Lăng rồi đi ra.
Ly Tâm Lăng không hiểu rốt cuộc Tần Ninh có ý gì, đành phải kiên trì đi theo.
Hai người cùng nhau ra khỏi Nguyên Minh tửu lâu.
Trên đường đi, Ly Tâm Lăng thấp thỏm vô cùng.
Hai người sau bảy lần quặt tám lần rẽ, rời xa nơi ồn ào náo động, cuối cùng thì đi vào một khu ổ chuột bên cạnh thành.
Một căn phòng có sân nhỏ, cửa gỗ đung đưa, phảng phất chỉ là để trang trí.
Ly Tâm Lăng đẩy cửa vào, tiếng kẹt kẹt chói tai vang lên.
"Ai đó?"
Trong đình viện có một thanh âm non nớt vang lên.
Chỉ thấy một dáng người gầy yếu đang ngồi trên một hòn đá trong đình viện.
Một thân quần áo sạch sẽ, khuôn mặt cũng rất sạch sẽ, ước chừng sáu bảy tuổi. Cô bé nồi ở chỗ đó, ánh mặt trời chiếu lên trên người tạo ra một cảm giác vô cùng linh mẫn.
"Linh Linh, là ca ca đây!"
Ly Tâm Lăng nói khẽ.
Cô bé sờ soạng đứng dậy, đi đến trước mặt Ly Tâm Lăng.
Cho tới giờ khắc này, Tần Ninh mới thấy, hai mắt của cô bé mặc dù sáng tỏ, nhưng cô bé lại là người mù.
Ly Tâm Lăng giữ chặt bàn tay của cô bé, cười nói: "Ca ca mang cho muội đồ ăn ngon đây, mau ngồi xuống nào".
"Ca ca có bạn đến à?"
"Ừm!"
Ly Tâm Lăng nhìn Tần Ninh, cười nói: "Đây là muội muội của ta, Ly Tâm Linh Nguyệt".
"Linh Linh, vị này là Tần Ninh Tần công tử".
"Chào Tần công tử".
Ly Tâm Linh Nguyệt yếu ớt nói.
"Xin chào!"
Tần Ninh nhìn về đôi mắt của Ly Tâm Linh Nguyệt.
Sáng tỏ nhưng lại vô thần.
"Tần công tử ngồi đi, ta bê bàn ra đây".
Ly Tâm Lăng giờ phút này vội vàng vào nhà.
Từ cánh cửa đang mở có thể thấy được bài trí bên trong gian phòng cực kì đơn giản, hai giường một bàn, mấy cái ghế, chỉ thế thôi.
Ly Tâm Lăng chuyển bàn ra, mở hộp cơm, một mùi thơm bay ra.
"Thơm quá..."
Ly Tâm Linh Nguyệt giờ phút này nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Ly Tâm Lăng lấy bát đũa, gắp đồ ăn cho Ly Tâm Linh Nguyệt, hai huynh muội dưới ánh mặt trời nhìn vô cùng yên tĩnh, vô cùng… thân thiết.
Tần Ninh ngồi trên một hòn đá, không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn.
"Ngon không?"
"Ngon lắm!", Ly Tâm Linh Nguyệt toét miệng, khắp khuôn mặt là nụ cười.
"Ca ca cũng ăn đi!", Ly Tâm Linh Nguyệt cười nói.
"Ca ca đã ăn rồi, không ăn nữa đâu!"
"Ca ca ăn đi mà..."
Hai huynh muội vui vẻ hòa thuận.
Tần Ninh nhìn sang, trong lòng dâng lên một sự hoài niệm.
Không biết mấy vị huynh đệ tỷ muội của hắn thế nào rồi.
Đồ ăn của tửu lâu Nguyên Minh đúng là có mùi vị không tệ, chủ yếu là cả Ly Tâm Lăng lẫn Ly Tâm Linh Nguyệt đều chưa có cơ hội ăn ở đây.
Vài món thức ăn vô cùng phong phú, Ly Tâm Linh Nguyệt không ăn nổi.
"Muội no rồi, ca ca..."
"Ăn thêm chút nữa, còn có rất nhiều đấy".
Ly Tâm Linh Nguyệt cười hì hì: "Giữ lại để tối ăn nè!"
Nghe đến lời này, Ly Tâm Lăng hơi khựng lại rồi cười nói: "Ừ, giữ lại tối ăn".
Nói xong, Ly Tâm Lăng bắt đầu thu dọn.
Ở trong đình viện, Ly Tâm Linh Nguyệt nhìn Tần Ninh, non nớt nói: "Là công tử mua sao? Ca ca cũng không có tiền, không mua nổi số đồ ăn này!"
"Đúng vậy!"
"Tại sao công tử lại mời chúng ta ăn cơm?", Ly Tâm Linh Nguyệt khó hiểu nói: "Chúng ta không có tiền, ca ca rất nghèo!"
Bị hỏi như vậy, Tần Ninh dừng lại.
Ly Tâm Lăng giờ phút này đi ra, nhìn Ly Tâm Linh Nguyệt, quát lớn: "Linh Linh, nói gì thế hả?"
"Đúng vậy mà, chúng ta rất nghèo, vô công bất thụ lộc, ca ca nói thế còn gì..."
Tần Ninh giờ phút này nhìn Ly Tâm Lăng, cười nói: "Chỉ là tâm trạng ta tốt, muốn mời các ngươi ăn một bữa cơm".
Ly Tâm Lăng giờ phút này đứng ở một bên, chắp tay nói: "Tần công tử, có chuyện gì xin mời nói thẳng, hai chúng ta lần đầu gặp mặt, dường như công tử có hiểu biết về gia tộc Ly Tâm chúng ta".
"Ân tình về bữa cơm này, Ly Tâm Lăng ta vẫn sẽ báo đáp nếu đủ khả năng!"
Nghe đến lời này, Tần Ninh hơi khựng lại.
Mấy vạn năm trước, hắn cũng từng nói lời này với một người.
"Ta không có lòng tham công danh lợi lộc gì cả".
Tần Ninh mở miệng nói: "Chỉ là, gia tộc Ly Tâm của ngươi năm đó đã từng rất huy hoàng, phủ đệ của Ly Tâm đâu rồi?"
Nghe đến lời này, Ly Tâm Lăng cười một tiếng đắng chát, nhìn đình viện nhỏ cũ nát.
"Phủ đệ?"
"Hiện tại thành Nguyên gia là Nguyên gia làm chủ, phủ đệ đã sớm thành chỗ ở của một thành viên cấp cao của Nguyên gia rồi".
"Trong thế giới của võ giả, thực lực chính là hết thảy, không có thực lực sẽ không thể nào bảo vệ gia sản!"
Tần Ninh im lặng.
"Vậy mắt của muội muội ngươi là sao?"
Ly Tâm Lăng nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng.
"Bị người độc hại!"
Hạ độc?
Hại?
Tần Ninh không hiểu.
Ly Tâm Lăng từ từ nói: "Muội muội ta từ nhỏ đã có thiên phú, tốc độ tu hành cực nhanh, cho nên ta một mực ở trong thành Nguyên gia kiếm thánh thạch, hi vọng sau này muội ấy có cơ hội thành tựu Thánh Nhân".
"Thế nhưng có một số người, lại không muốn muội muội ta trưởng thành".
"Nguyên gia?", Tần Ninh mở miệng nói.
Không đến mức đó chứ!
Nguyên gia đã là một thế lực thao thiên như vậy mà còn lo sợ một cô bé gây uy hiếp đến bọn họ sao?
Ly Tâm Lăng đắng chát cười một tiếng.
"Trong thành Nguyên gia này, phàm là các gia tộc đã từng hưng thịnh và hiện tại xuống dốc, chỉ cần trong gia tộc xuất hiện thiên tài, Nguyên gia sẽ luôn động thủ với những thiên kiêu đó hoặc công khai hoặc bí mật, mượn cơ hội này để ổn định sự hưng thịnh của gia tộc mình".
Nghe đến lời này, Tần Ninh sáng tỏ trong lòng.
"Ta có thể nhìn một chút không?"
Tần Ninh nhìn Ly Tâm Lăng, từ từ nói: "Ta cũng có chút hiểu biết với đan đạo".
Nghe đến lời này, Ly Tâm Lăng xuất hiện vẻ mừng rỡ, nhưng cũng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.
"Vô dụng thôi, cha mẹ tìm rất nhiều người, trị không hết đâu..."
"Bởi vì tiêu tốn đến những gia sản tích trữ cuối cùng của chúng ta, cha mẹ vất vả quá độ mà qua đời, chỉ còn hai huynh muội chúng ta!"
Ly Tâm Lăng khổ sở nói.
"Thử một chút xem sao, không thử làm sao biết có được hay không?"
Ly Tâm Lăng gật đầu.
Tần Ninh giờ phút này tới gần Ly Tâm Linh Nguyệt.
Đôi mắt kia sáng tỏ lạ thường, nhưng lại không có chút thần thái gì.
Tần Ninh thở ra một hơi, thánh lực trong cơ thể hóa thành một cây châm nhỏ hướng về đôi mắt của Ly Tâm Linh Nguyệt.
Nhưng khi châm nhỏ chỉ còn cách mắt của Ly Tâm Linh Nguyệt một chút xíu liền ngừng lại.
Lúc này, Ly Tâm Linh Nguyệt cảm giác con mắt hơi ngứa, muốn dụi nhưng lại không dám động.
Tần Ninh thở ra, nhìn về phía Ly Tâm Lăng.
"Ta có cách chữa khỏi, nhưng sẽ hơi phiền phức chút, đại khái cần một tháng".
Ngắn gọn một câu.
Ly Tâm Lăng lại ngơ ngác tại chỗ.
Hả?
Có thể trị hết?
Ly Tâm Lăng nhìn Tần Ninh, ánh mắt dần dần biến đổi.
"Thật sao?"
"Lừa ngươi làm cái gì?", Tần Ninh nhìn Ly Tâm Lăng, cười nói: "Huynh muội các ngươi có cái gì đáng để ta mưu đồ sao?"
Ly Tâm Lăng giờ này đứng tại chỗ.
Đúng vậy!
Bọn họ còn có cái gì đáng để Tần Ninh mưu đồ sao?
Gia tộc Ly Tâm đã biến mất trong lịch sử bụi bặm.
Tần Ninh nghe xong thì khóe miệng khẽ giật một cái.
Đẹp trai?
Hắn thừa nhận Dương Thanh Vân đúng là phong độ, nhưng là đã đợi ở đại lục Vạn Thiên suốt tám vạn năm rồi, dáng vẻ khoảng ba mươi mấy tuổi.
Cô nương?
Cô nương nào sẽ thích một ông chú ba mươi chứ hả!
"Cho nên hắn ta đã bị đưa tới thành Vạn Ma? Mà lại… Không rõ sống chết..."
"Vâng vâng vâng!"
Lý Huyền gật đầu nói: "Nếu biết hắn ta là người mà Tần đại nhân ngài muốn bắt thì tiểu nhân nhất định sẽ không để cho ai mang hắn ta đi!"
"Bắt làm nam hầu? Thế mà ngươi cũng nghĩ ra được!"
Lý Huyền không khỏi nói: "Trong thành Thanh Ma này, không chỉ có đàn ông là thích người đẹp, phụ nữ cũng vậy mà..."
Tần Ninh giờ khắc này thở ra một hơi, nhìn Lý Huyền.
"Vẽ lại vẻ ngoài của người phụ nữ đó ra cho ta đi!"
"Tiểu nhân đã vẽ xong rồi đây ạ!"
Lý Huyền lấy ra một tấm vải lụa.
Cô gái trong tấm vải lụa nhìn rất sống động y hệt người thật, dung mạo rất đẹp, hơn nữa mặc đồ nam lại có khí chất rất quắc thước, không thua đấng mày râu.
Tần Ninh ghi nhớ kỹ gương mặt của người này trong lòng.
Lôi Động Thiên giờ phút này nhìn Tần Ninh và nói: "Tần lão đệ, người ta tuy là không tìm được nhưng cũng coi như đã thăm dò tin tức, mấy thành này thì cũng thôi, nhưng mà..."
"Làm phiền Lôi đại ca!"
Tần Ninh mỉm cười, chắp tay nói: "Lôi đại ca có thể tùy ý chọn một trong số khu thành Đông và thành Tây, ta sẽ để nó cho Lôi đại ca".
Lôi Động Thiên cười ha ha một tiếng.
Một khu thành tổng cộng là mười con đường.
Tìm được tin này cũng không khó, đổi lấy một lối đi, đúng là hời!
"Đại nhân, tiểu nhân ta...", Lý Huyền giờ phút này cười khà khà.
"Người này thì giao cho ta đi!"
Tần Ninh nhìn Lôi Động Thiên, từ từ nói.
"Tốt tốt, không có vấn đề gì!"
Lôi Động Thiên đạt được mục đích của mình, thoải mái cười to, rời khỏi Xuy Tuyết trai.
Tần Ninh nhìn Lý Huyền, híp mắt cười nói: "Nam hầu?"
"Đồ đệ của Tần Ninh ta mà ngươi cũng dám có ý đồ xấu à!"
"Ơ?"
Lý Huyền tái mặt, sợ hãi nhìn Tần Ninh.
Đồ đệ?
Không phải nói là kẻ thù sao?
Tần Ninh từ từ nói: "Đất Vạn Ma tàng long ngọa hổ, hai ta đều hiểu rõ nam hầu nữ hầu gì đó có ý nghĩa ra sao. Các ngươi muốn dùng bất cứ thủ đoạn nào để huấn luyện người thành súc sinh rồi cấp người khác hưởng lạc!"
"Ta nói có đúng hay không?"
Lý Huyền giờ phút này mang sắc mặt khó coi.
"Cho nên ngươi có thể chết rồi đấy!"
Một chưởng vỗ ra.
Bành...
Thân thể Lý Huyền thụt lùi về sau, phi ra ngoài cửa, bịch một tiếng nổ tan tành máu thịt.
Lôi Động Thiên vừa mới ra đến ngoài cửa lớn lúc này hơi sững sờ.
Có chuyện gì vậy?
Giờ này khắc này, Lôi Động Thiên khẽ sững sờ...
Trong đình viện.
Tần Ninh bình yên ngồi ngay ngắn.
"Tần công tử...", Lý Tồn Kiếm giờ phút này rón rén bưng lên một ly trà.
"Lý Tồn Kiếm, khu thành Đông và thành Tây sẽ giao cho ngươi quản lý, ít ngày nữa, ta sẽ tiến về thành Vạn Ma!"
Nghe đến lời này, trong lòng Lý Tồn Kiếm lộp bộp một tiếng.
"Tần công tử, nhưng ta...", "Ta biết ngươi lo lắng khu thành Đông và khu thành Tây bất ổn, ngươi sợ bản thân không đủ khả năng tọa trấn!"
Tần Ninh từ từ nói: "Thành Vạn Ma cách thành Thanh Ma không quá xa, cũng may đều ở đất Vạn Ma này. Ta đi tìm người, ngươi tọa trấn nơi đây, ngoài ra ta cũng sẽ chấn nhiếp Lôi Động Thiên cùng Nhất Kiếm tiên sinh".
"Nếu như sau khi ta rời đi, hai người đó dám có chút lòng riêng nào thì lập tức báo cho biết, ta sẽ trở về ngay và tiêu diệt bọn họ!"
"Nếu như hai người đó thông minh thì sẽ biết nên làm thế nào..."
Lý Tồn Kiếm muốn nói lại thôi, chỉ khẽ gật đầu.
Hắn ta hiện tại cũng là Hư Thánh tầng một, nhưng ở trong thành Thanh Ma thì Hư Thánh tầng một cũng không có tác dụng gì.
Dù là Nhất Kiếm tiên sinh hay là Lôi Động Thiên, cả hai đều là Hư Thánh tầng chín, thủ hạ cũng có hơn mười vị Hư Thánh. Xuy Tuyết trai không có Tần Ninh khác nào hổ không vuốt, tại sao Nhất Kiếm tiên sinh cùng Lôi Động Thiên phải sợ cơ chứ?
Chỉ là Tần Ninh nói chấn nhiếp nhưng cũng không rõ là chấn nhiếp kiểu gì!
"Mấy viên thiên đan Tụ Hồn này có thể giúp ngươi ngưng tụ hồn hải, mà mấy viên Tử Dương Hồn Nguyên Đan này cũng có thể giúp ngươi tăng tốc độ hội tụ hồn hải".
Lý Tồn Kiếm vui vẻ nhận đan dược.
Hắn ta đã được nếm thử đan dược do Tần Ninh luyện chế.
Dược hiệu thần kỳ không thể tả nổi.
"Thuộc hạ đã hiểu, chỉ cần Nhất Kiếm tiên sinh cùng Lôi Động Thiên trung thực, thuộc hạ cũng sẽ không cố tình đến gây sự với hai người họ".
"Nếu họ có cử động nào thì lập tức bẩm báo cho ta".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Giữ gìn sức người là quan trọng. Bốn người Chu Phong, Hứa Thiên Khánh, Mạnh Nguyên, Lỗ Hùng cũng có vẻ đáng tin. Nếu gặp phải phiền phức to lớn, địa bàn hay của cải có thể không cần nhưng phải giữ gìn số lượng người".
"Vâng!"
Tần Ninh lần lượt bàn giao, Lý Tồn Kiếm nghiêm túc nghe.
Bên trong đại sảnh bao gồm Huyền Chấn, Tiên Vô Tận, Lý Huyên, cô cô Bách Hương.
"Huyền Chấn, Tiên Vô Tận, các ngươi đi cùng với ta!"
"Ừm!"
Tần Ninh không yên lòng khi để bọn họ ở lại thành Thanh Ma.
"Cô cô Bách Hương, cô thì sao...", cô cô Bách Hương từ từ nói: "Ta đi cùng ngươi đi, ta cũng coi như hiểu rõ về thành Vạn Ma, đỡ hơn là không biết gì".
"Ta cũng muốn đi!"
Lý Huyên nhìn về phía Tần Ninh, vội vàng nói: "Trên đường đi ta cũng có thể bưng trà đổ nước giúp mọi người".
Tần Ninh gật đầu.
Cũng không phải cần bưng trà đổ nước, mà là hắn cũng không yên lòng khi cho Lý Huyên ở lại.
Cả nhóm năm người quyết định rời đi.
Màn đêm buông xuống.
Nhất Kiếm tiên sinh cùng Lôi Động Thiên đều là không biết có năm người đã xuất phát rời đi trong bóng đêm.
Ngày thứ hai, hai người lần lượt tỉnh dậy từ trong mộng đẹp.
Nhất Kiếm tiên sinh ánh mắt phát lạnh, trong nháy mắt đứng dậy, nâng cao cảnh giác nhìn về phía gian phòng.
"Người đâu!"
Nhất Kiếm tiên sinh sắc mặt tái xanh, khẽ quát một tiếng.
Cửa phòng phá vỡ.
Mấy người xông vào.
"Tối hôm qua có người tiến vào phòng ta không?"
"Khởi bẩm tiên sinh, không có ai...", Nhất Kiếm tiên sinh nghe vậy, sắc mặt tái mét.
"Không có việc gì, các ngươi đi xuống đi".
Mấy người lần lượt rời đi.
Nhất Kiếm tiên sinh mặc quần áo, nhìn cây chủy thủ trên đầu giường cùng một phong thư bị xuyên qua.
Thế mà có người lại lặng im không tiếng động tiếp cận với ông ta, lại còn đặt chủy thủ này ở bên cạnh ông ta.
Hộ vệ bên ngoài ông ta không cảm nhận được, mà ông ta thì càng không phát giác ra! Điều này quá khủng bố.
Như vậy đủ để chứng minh người đưa tin này có thực lực có thể chém giết ông ta.
Mà lại là thần không biết quỷ không hay.
Nhất Kiếm tiên sinh mở thư ra, sắc mặt càng thêm thay đổi.
"Kính gửi Nhất Kiếm huynh, tiểu đệ Tần Ninh vì có chuyện quan trọng nên phải rời khỏi Thanh Ma để tiến về thành Vạn Ma, mong Nhất Kiếm huynh giúp đỡ chăm sóc Xuy Tuyết trai".
Một câu ngắn gọn.
Nhất Kiếm tiên sinh lại nghẹn họng trân trối.
Đây mà là giúp đỡ chăm sóc à! Đây là đang nhắc ông ta, ông đây chuẩn bị ra ngoài công chuyện, sẽ còn trở về, ngươi đừng có ý xấu vào Xuy Tuyết trai của ông đây, nếu không ông đây sẽ chơi chết ngươi.
"Tên Tần Ninh này...", Nhất Kiếm tiên sinh lẩm bẩm: "Đúng là một kẻ ác!"
Im lặng báo tin tới, khách khí nói với ngươi, cho hỏi ngươi có sợ hay không?
Ngươi dám đụng đến Xuy Tuyết trai, ta cũng dám làm cho ngươi biến mất.
Chương 1557: Thành Vạn Ma
"Người đâu!"
Nhất Kiếm tiên sinh đứng dậy, ngoài cửa có mấy bóng người tiến vào.
"Từ hôm nay trở đi, dặn dò đệ tử Nhất Phẩm đường, nếu ai dám nảy sinh tranh chấp với Xuy Tuyết trai ở khu thành Đông và Tây thì giết không tha!"
"Nếu Xuy Tuyết trai gặp phải phiền phức thì cũng có thể trợ giúp".
Lời này vừa nói ra, mấy tên hộ vệ thân cận liền sững sờ.
Đây là ý gì?
Không lẽ Nhất Phẩm đường muốn liên thủ với Xuy Tuyết trai?
"Thất thần làm cái gì? Đi đi chứ!"
Nhất Kiếm tiên sinh quát.
Mấy bóng người vội vàng rời đi.
Nhất Kiếm tiên sinh nhìn tờ thư trong tay, ánh mắt vẫn không dám tin.
Mà đồng thời, một bên khác, Lôi Động Thiên cũng đã nhận được thư
"Mẹ kiếp, ông đây biết ngay chuyện tìm kẻ thù gì đó đều là vớ vẩn mà".
Lôi Động Thiên mắng một cái, nhìn mấy người bên cạnh, quát: "Ghi nhớ, bắt đầu từ hôm nay, cách khu thành Đông và Tây xa ra một chút, quản lý con đường bên khu thành Tây cho tốt vào, chớ nảy sinh mâu thuẫn với Xuy Tuyết trai!"
"Lâu chủ, nếu như xảy ra tranh cãi thì sao?"
"Vậy thì nhường người ta đi!"
Lôi Động Thiên giơ tấm thư trong tay lên, nói tiếp: “Người ta có thể giao thư cho ngươi vào lúc ngươi đang ngủ ngon nhất, đây không phải rõ ràng nói cho ngươi, ông đây phải đi công chuyện, nhưng vẫn không yên lòng về địa bàn của ông đây, các ngươi đừng làm loạn, nếu không ông đây có thể tùy tiện chơi chết các ngươi!"
"Nếu ta đoán không sai thì Nhất Kiếm tiên sinh chắc cũng nhận được phong thư này, dù sao chúng ta không bị ảnh hưởng, Tần Ninh cũng không ở lại thành Thanh Ma quá lâu đâu, tạm thời mặc kệ Xuy Tuyết trai đi!"
"Vâng!"
Lôi Động Thiên cùng Nhất Kiếm tiên sinh sau khi nhận được phong thư thì đều khó mà bình tĩnh trở lại.
Tần Ninh nói rất rõ ràng.
Bọn họ việc gì phải đi gây sự với Tần Ninh chứ! Cứ yên ổn mà ở lại thành Thanh Ma này làm chúa tể một phương cũng đủ thoải mái rồi.
Nếu có thể đột phá đến Hư Thánh tầng mười, thành tựu Thánh Nhân thì càng tốt.
Có điều, thành Thánh Nhân... Quá khó! Toàn bộ vùng đất Vạn Ma có đến mấy trăm tòa thành trì, cũng không ít cường giả Hư Thánh tầng chín, tầng mười.
Thế nhưng Thánh Nhân! Ít đến thương cảm! Thành tựu Thánh Nhân đã có thể chiếm cứ một thành, không ai dám trêu chọc.
Mà xét đến toàn bộ vùng đất Vạn Ma, muốn nói nơi nào có khả năng tồn tại Thánh Nhân nhất thì chính là... thành Vạn Ma! Giờ này khắc này, trên đường đi từ thành Thanh Ma đến thành Vạn Ma.
Tần Ninh, Huyền Chấn, Tiên Vô Tận.
Cô cô Bách Hương cùng Lý Huyên.
Năm bóng người không nhanh không chậm hướng về phía thành Vạn Ma.
Không phải Tần Ninh không muốn đi nhanh, mà là... Không có chỗ xuống tay.
Cho dù có cố sức đuổi theo đến thành Vạn Ma thì biết đi đâu tìm cô gái kia bây giờ.
Đến tên lẫn họ là gì đều không biết.
Tần Ninh trong lúc nhất thời cũng rất bất đắc dĩ.
Vừa mới đến thế giới Cửu Thiên còn chưa kịp làm gì thì đã bắt đầu hành trình đi tìm đồ đệ rồi.
Thành Thanh Ma không có thì phải đi thành Vạn Ma.
Nhỡ đâu cô gái kia cũng không phải là người của thành Vạn Ma người, mà chỉ đi ngang qua thành Vạn Ma… thì sao đây?
Lúc ấy ở thành Vạn Ma biết đi đâu mà tìm?
Tần Ninh trong lúc nhất thời không khỏi cười khổ.
"Tần Ninh, chúng ta đi đâu tìm Dương Thanh Vân đây?"
Nhìn thấy Tần Ninh đột nhiên cười, Huyền Chấn nhịn không được nói: "Thành Thanh Ma có đến trăm vạn người, nghe nói thành Vạn Ma càng lớn, còn có cường giả Thánh Nhân, càng khó tìm hơn!"
"Không biết!"
Tần Ninh nói thẳng.
"Ngươi không có kế hoạch gì sao?"
"Không có".
"..."
Thầy bói xem voi, mò đâu tính đấy à?
Vậy cũng không được!
Tần Ninh từ từ nói: "Nếu cô gái kia dẫn Thanh Vân đi thì chắc là không muốn giết hắn ta đâu, chúng ta cũng không cần quá gấp".
Không cần quá gấp?
Thế mà lại còn đi đường suốt đêm?
Có quỷ mới tin! Tần Ninh nhìn cô cô Bách Hương, nói: "Cô cô Bách Hương biết một vài tin tức về thành Vạn Ma, không ngại nói cho chúng ta biết đôi điều chứ?"
Cô cô Bách Hương gật gật đầu.
"Thành Vạn Ma thật ra cũng không tính là một tòa thành trì".
Cô cô Bách Hương nói xong, ngón tay tụ tập thánh lực vẽ trên mặt.
Hết thảy chia làm năm khu vực.
Thế nhưng nhìn kỹ lại, năm khu vực đó không phải là kết nối lẫn nhau mà là xen tách nhau ra.
Cô cô Bách Hương chỉ vào năm khu vực, lần lượt giảng giải.
"Đầu tiên là một thành trì ở mặt phía Bắc, thế lực nơi này tên là Huyết Linh cung!"
"Mặt phía Nam có một phương thế lực, tên là Bách Lý quán".
"Phía Tây, Kim Ô cư!"
"Phía Đông, Chấn Thiên các".
"Khu vực lớn nhất ở giữa là Nguyên gia!"
Cô cô Bách Hương tiếp tục nói: "Khoảng cách giữa các khu vực này gần nhất cũng là mấy chục dặm. Bức bản đồ này không phải là ta tùy ý vẽ ra mà khoảng cách nó chính là xa như vậy đấy”.
Mấy người nghe vậy thì đều ngẩn người.
Cái này mà là thành trì?
Một thành chia làm năm khu vực, mỗi một khu vực đều xa nhau, gần nhất cũng là mấy chục dặm.
Tiên Vô Tận nhịn không được nói: "Đây mà thành trì gì chứ!"
Mấy người đều gật đầu.
Đúng thế, đây mà thành Vạn Ma cái gì! Cô cô Bách Hương giờ phút này lại nói: "Vốn dĩ thành Vạn Ma đúng là nối liền cùng một chỗ, thế nhưng nghe nói ba vạn năm trước, có một vị cường giả mạnh mẽ xé rách đại địa, chia nó làm năm khu vực".
"Cũng không rõ lý do cụ thể là gì".
"Mà từ đó về sau, thành Vạn Ma cũng mang dáng vẻ như thế, sau một thời gian phát triển thì thành ra cái kết cục như thế này".
Tần Ninh nhìn về biểu đồ mà cô cô Bách Hương vẽ, cũng không nói nhiều.
"Nhưng vì thành Vạn Ma ở trung tâm của vùng đất Vạn Ma, nơi then chốt đầu mối của giao thông, cho nên tuy là năm khu vực, nhưng cũng là thành trì lớn nhất ở vùng đất Vạn Ma".
"Năm khu vực này cộng lại có hơn ngàn vạn người, lại cộng thêm thương nhân, võ giả mỗi ngày lui tới nên lại càng nhiều".
"Mà vùng đất Vạn Ma hội tụ đủ kiểu người, cho nên cũng khá là hỗn loạn".
"Dù sao toàn bộ vùng đất Vạn Ma này cũng rất loạn lạc, giết người cướp của nhiều nhiều vô số kể".
"Lục đại địa khác trong thất đại địa còn tốt, nhưng vùng đất Vạn Ma này thì khác. Suốt bao nhiêu năm qua nó đều như thế, những người đến đây cũng vì có thói quen như vậy, nên nó cứ kéo dài như thế mãi".
Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận gật đầu.
Điểm này, bọn họ cũng có chút hiểu biết trong thời gian ở Thanh Ma.
Tuyết Ưng vì thế mà mất mạng, hai người càng nhìn thấu.
Chỉ có thể nói Tuyết Ưng không may mắn. Vừa tới thế giới Cửu Thiên, đi theo Tần Ninh thì tuyệt đối có thể làm ra một phen kỳ tích, nhưng lại chết một cách không rõ ràng.
"Mặc dù phiền phức nhưng cũng phải đi".
Tần Ninh giờ phút này phủi tay, nói: “Đi kiểu này quá chậm, Cửu Anh, chuẩn bị lên đường đi!"
"Vâng!"
Cửu Anh cả ngày ở bên cạnh Tần Ninh, nhàn rỗi không chuyện gì liền đi ngủ, Tần Ninh giao việc gì thì làm việc đó.
Hiện tại nó cũng biết điều hơn rồi.
Lúc nào không cần ra oai thì cứ yên lặng! Tần Ninh vui vẻ ném cho vài viên đan ăn, thực lực liền tăng lên vù vù.
Ngoan ngoãn có gì mà khó!
Cửu Anh hóa thành thân thể cao mấy chục mét, giương cánh bay cao.
Thành Thanh Ma cách thành Vạn Ma mấy vạn dặm, ở giữa còn phải xuyên qua vài tòa thành trì, với thực lực Hư Thánh của Cửu Anh hiện tại thì cũng phải mất một hai ngày.
Một đường gắng sức đuổi theo, hai ngày sau, năm người nhìn thấy một tòa thành trì từ phía xa, đứng sừng sững ở dưới bầu trời, tường thành nguy nga, lầu các kéo dài liên miên cùng đủ loại người đi đường.
Thành Vạn Ma! Đến!
Chương 1558: Ly Tâm Lăng
"Đây chính là thành Vạn Ma sao?", Lý Huyên thốt lên: "Thật là rộng lớn!"
Cô cô Bách Hương đáp: "Đây là thành Nam của thành Vạn Ma, thuộc quyền quản lý của Bách Lý quán. Bách Lý quán là địa bàn của Bách Lý thế gia".
Lý Huyên tấm tắc: "Vẻn vẹn chỉ là một khu thành mà lại uy vũ hùng vĩ như thế này rồi sao?"
Cô cô Bách Hương lại nói tiếp: "Ngươi bây giờ chỉ là Hóa Thánh tầng một, linh thức chưa khuếch tán ra được đến nơi xa như vậy, mấy người bọn họ hẳn là có thể cảm nhận được sự nguy nga của chỗ này!"
Tần Ninh hiện nay có linh thức khuếch tán trăm vạn mét.
Khoảng cách cảm nhận của trăm vạn mét chính là hai ngàn dặm!
Đương nhiên nó cũng không có nghĩa rằng Tần Ninh có thể dùng linh thức để rõ ràng bắt được nhất cử nhất động ở khoảng cách hai ngàn dặm xung quanh.
Trên thực tế, linh thức khi vượt qua trăm dặm thì đã gần như không thể đoán cho chuẩn xác được điều gì, tất cả chỉ là đại khái mà thôi.
Giờ phút này mọi người giải phóng tâm thần, cảm ứng xung quanh.
Nơi đây đúng là một thành trì độc lập.
Mà ước chừng trăm dặm ở phía Bắc của thành trì này lại có một tòa thành trì, tường thành cũng là màu đen, lầu các nguy nga mọc lên san sát.
Cô cô Bách Hương đã nói, phía Nam nhất của nơi này là Bách Lý quán, hướng Bắc kia hẳn là thành trì của Nguyên gia.
Không ngờ thành Vạn Ma lại biến thành bóng dáng này, Tần Ninh cảm thấy kinh ngạc trong lòng.
Năm xưa khi hắn lịch kiếp thì đã thấy được sự hỗn loạn của thành Vạn Ma, nhưng lúc ấy thành Vạn Ma vẫn là một thể, có thể chứa được ba ngàn vạn nhân khẩu.
Vài vạn năm qua đi, hết thảy đều không còn giống trước nữa.
"Liệu có gặp được người quen cũ không đây?"
Tần Ninh tự hỏi trong lòng.
Mà giờ khắc này, Cửu Anh bay lượn một vòng, dẫn mọi người ngắm xung quanh.
"Tần Ninh, chúng ta đi đâu đây?"
Cô cô Bách Hương lên tiếng hỏi.
"Dĩ nhiên là thành trì của Nguyên gia rồi!"
"Vị trí ở trung tâm, tìm hiểu tin tức hẳn là sẽ thuận tiện hơn!"
"Được!"
Năm bóng người lần lượt hạ xuống.
Trung tâm của năm khu vực thành chính là Nguyên gia tọa trấn.
Người sống ở đây cũng không gọi thành Bắc thành Nam gì mà trực tiếp gọi tên địa bàn của mình.
Thành trì của Nguyên gia nhìn từ xung quanh thì thấy rộng rãi vô cùng.
Bốn phía Đông Nam Tây Bắc đều có cửa thành.
Tần Ninh cùng mọi người đi vào từ phía thành Nam.
Đoàn người lui tới nối liền không dứt.
Cửa thành chỉ kiểm tra người đi vào chứ không kiểm tra người đi ra.
Nhưng muốn tiến vào thành thì mỗi người phải giao nộp mười viên thánh thạch!
Tiên Vô Tận không khỏi nói: "Dựa theo dòng người đi lại này thì Nguyên gia một ngày chắc phải kiếm được mấy vạn thánh thạch ấy chứ?"
Đây mới chỉ là một cửa.
Bốn cửa mà cộng lại thì đã là hơn mấy chục vạn phí qua đường.
Năm người nộp thánh thạch, trực tiếp vào thành.
Bọn họ mới vừa tiến vào thành thì đã có một thiếu niên nhìn có vẻ gầy gò yếu ớt từ phía cửa thành đi ra.
"Mấy vị gia nhìn có vẻ lạ mặt, chắc là lần đầu tiên tới thành Nguyên gia phải không?"
Thành Nguyên gia?
Cái tên này nghe cũng thuận tai.
"Tiểu nhân là Ly Tâm Lăng, từ nhỏ sinh sống ở thành Nguyên gia này, cho nên cực kỳ hiểu rõ nơi đây. Mấy vị gia, ta dẫn đường cho các vị nhé, giá chỉ mười viên thánh thạch thôi!"
"Ly Tâm Lăng?"
Tần Ninh nhìn thiếu niên, bàn tay hất lên, vung ra mười viên thánh thạch.
"Gia thật hào phóng!"
Ly Tâm Lăng cười hì hì nói: "Không biết mấy vị gia đến thành Vạn Ma để làm gì?"
"Tìm người!"
Tần Ninh nói thẳng.
Trước khi đến thành Vạn Ma, Lý Tồn Kiếm nói cho hắn, thánh thạch là thứ để võ giả giao dịch nên bảo hắn nhiều chuẩn bị chút thánh thạch. Cô cô Bách Hương những năm qua cũng góp nhặt được không ít thánh thạch.
Nếu không sẽ rất phiền khi tiến vào thành Vạn Ma.
"Tìm người? Tìm người thì chuyên môn có Nguyên Đan các, Nguyên Đan các do Nguyên gia thành lập trong thành Nguyên gia. Đây vừa là giao dịch các, cũng là nơi tin tức truyền lại nhanh nhất, chỉ cần ngài treo thưởng, tức khắc sẽ có người giúp ngài tìm".
Ly Tâm Lăng cười ha hả nói.
"Chúng ta muốn tìm trong lặng lẽ..."
"Khiêm tốn một chút à... vậy cũng có thể đến Nguyên Đan các!", Ly Tâm Lăng tiếp tục nói: "Có khó khăn, tìm Nguyên Đan các, chỉ cần giá cả hợp lý, bọn họ đều có thể giúp các vị tìm người".
"Nguyên Đan các có bản lĩnh lớn như vậy sao?", Tần Ninh cười nói.
"Đó là đương nhiên". Ly Tâm Lăng cười nói: "Nguyên Đan các là do Nguyên gia sáng tạo, Nguyên gia là ai? Nguyên gia ở đây chính là trời, Nguyên gia còn có Thánh Nhân tọa trấn, cho nên chẳng có ai dám gây rối trong thành Nguyên gia này".
"Tám mươi phần trăm việc làm ăn và nhân thủ ở toàn bộ thành Nguyên gia cũng là của Nguyên gia..."
Nghe đến lời này, Tần Ninh chỉ cười không nói.
Huyền Chấn không khỏi nói: "Mười viên thánh thạch này của ngươi đúng là dễ kiếm, chúng ta hỏi cái gì, ngươi liền nói Nguyên Đan các..."
"Vị gia này, cũng không phải là dễ kiếm, chúng ta cả ngày trông coi ở cửa thành, mười viên thánh thạch đến tay chúng ta cũng chỉ còn hai, ba viên mà thôi..."
Ly Tâm Lăng cười hì hì: "Làm “dẫn đường” ở đây cũng phải có tư cách đó..."
Huyền Chấn nhất thời im lặng.
Lại còn lắt léo như vậy nữa.
"Ta dẫn mấy vị gia đi Nguyên Đan các nhé. Thành Nguyên gia này lớn lắm, đường phố chính rộng năm mươi mét, tổng cộng có hơn trăm con đường chính như thế này..."
Ly Tâm Lăng vừa đi vừa nói.
Tần Ninh giờ phút này đi theo Ly Tâm Lăng, quan sát tỉ mỉ cậu ta.
Thiếu niên mặc quần áo màu xám nhạt cũ nát, nhìn có chút gầy gò, tóc dài cũng mang theo vẻ lộn xộn, trên người có một mùi vị khác thường nhưng không quá rõ ràng, nhưng đã bị một mùi thơm nhàn nhạt che lại, nếu không ngửi kỹ sẽ khó mà nhận ra.
Mặc dù nhìn gầy gò, thế nhưng bước chân đi lại rất hữu lực.
Hơn nữa, tuy tóc dài có lộn xộn nhưng đôi mắt lại sáng tỏ vô cùng.
"Ngươi là người sinh ra và lớn lên ở thành Vạn Ma sao?"
Tần Ninh tùy ý nói.
"Đương nhiên rồi".
Ly Tâm Lăng khách khí nói.
Đây chính là kim chủ đấy. Nếu hầu hạ tốt, không chừng còn có thể thưởng cho chính mình mấy viên thánh thạch.
"Họ Ly Tâm ở trong thành Vạn Ma này không có nhiều lắm đâu?"
Nghe đến lời này, Ly Tâm Lăng hơi dừng lại, sau đó thì lập tức bước tiếp dẫn đường.
"Ly Tâm?"
Lý Huyên hiếu kỳ nói: "Ta còn tưởng rằng “Ly” mới là họ của cậu ta thôi chứ!"
Không chỉ có cậu ta mà Huyền Chấn, Tiên Vô Tận và cô cô Bách Hương cũng cho là như vậy.
Cửu Anh đứng trên vai Tần Ninh, cười hì hì nói: "Ta biết về họ Ly Tâm này đấy".
Nghe được Cửu Anh mở miệng, Ly Tâm Lăng lúc này mới phát hiện ở trên vai Tần Ninh lại có một con thánh thú.
"Công tử, đừng trách tiểu nhân lắm miệng, ở trong thành Nguyên gia này, à không, không chỉ là thành Nguyên gia, ở toàn bộ thành Thanh Ma, nếu có thánh thú thì cũng đừng để lộ ra giữa ban ngày ban mặt như vậy, sẽ dễ dàng bị người đoạt mất đấy".
Ly Tâm Lăng cười nói.
Nghe vậy, Tần Ninh chỉ mỉm cười.
"Không sao, ta không sợ bị cướp đâu".
Ly Tâm Lăng tiếp tục nói: "Họ Ly Tâm đúng là rất ít, chí ít tại thành Nguyên gia thì chắc chỉ có một nhà tiểu nhân thôi".
Tần Ninh nói tiếp: "Vậy ngươi có biết gia tộc Ly Tâm có một người tên là Ly Tâm Ngân không".
Ly Tâm Lăng nghe đến lời này, bước chân hoàn toàn dừng lại.
"Thực không dám giấu giếm... Chính là tổ tiên của tại hạ, nhưng đã qua đời từ lâu...", Ly Tâm Lăng cười đáp, không nói thêm gì nhiều.
"Qua đời à..."
Tần Ninh lộ ra vẻ tiếc nuối.
Nhìn thấy biểu cảm của Tần Ninh, Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận đều sững sờ.
Chương 1559: Thân cận thái độ
Bọn họ quá quen với biểu cảm này của Tần Ninh!
Chẳng lẽ đây cũng là bạn cũ hay con cháu của Tần Ninh?
Năm đó Tần Ninh rời khỏi đại lục Vạn Thiên để đến thế giới Cửu Thiên sao?
Chẳng lẽ lại quen nhiều người như vậy?
Không đúng, không đúng!
Hai người lập tức bác bỏ.
Tần Ninh năm đó không tới thế giới Cửu Thiên.
Xác U Vương còn ở đại lục Vạn Thiên mà.
Vậy sao Tần Ninh lại biết mấy chuyện này?
Lúc này, hai người đã bị Tần Ninh làm cho choáng váng.
Trên thực tế, người biết Tần Ninh trải qua cửu sinh cửu thế cũng chỉ có Cốc Tân Nguyệt cùng Diệp Viên Viên.
Dương Thanh Vân, Tiên Hàm, Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương cũng có biết một hai, nhưng cụ thể thế nào cũng không rõ ràng.
Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận căn bản không biết gì.
Tần Ninh cũng lười nói cho bọn họ biết.
Nếu không thì lại mất đi cảm giác thần bí.
"Công tử, đi qua hai cái quảng trường nữa là đến Nguyên Đan các rồi!"
Tần Ninh giờ phút này lại xua tay nói: "Chúng ta không đi Nguyên Đan các vội, ngươi dẫn chúng ta tìm chỗ ở đi, không cần quá tốt, ăn ở đều có là được!"
"Vậy thì đến tửu lâu Nguyên Minh đi!", Ly Tâm Lăng cười nói: "Tửu lâu Nguyên Minh ở trong thành Nguyên gia cũng coi như bậc trung, một ngày một trăm thánh thạch, mấy vị thấy thế nào?"
"Được!"
Ly Tâm Lăng dẫn năm người Tần Ninh đi về một hướng khác.
Trên đường đi, Ly Tâm Lăng cũng giảng giải không ít chuyện có liên quan tới Nguyên gia, cùng với chuyện xảy ra bên trong thành Nguyên gia.
Nghe xong thì cũng chỉ chốt được một câu.
Toàn bộ thành Nguyên gia là của Nguyên gia.
Ở đây không có thế lực lớn nhỏ nào, chỉ có một thế lực duy nhất chính là Nguyên gia.
Nguyên gia quản lý tửu lâu, sòng bạc, nơi phong hoa tuyết nguyệt và hết thảy các giao dịch về thánh đan, thánh khí vân vân...
Không ai dám không phục.
Bởi vì người không phục đều đã chết rồi.
Nơi này do Nguyên gia quản lý toàn bộ.
Không bao lâu, Ly Tâm Lăng mang theo mấy người đi vào một một tửu lâu.
Tửu lâu Nguyên Minh!
Bốn chữ lớn rồng bay phượng múa được mạ vàng, lộ ra một khí chất lộng lẫy.
Ly Tâm Lăng dẫn năm người đi vào, chưởng quỹ lập tức tiến lên đón.
"Kính chào mấy vị khách quan!"
Tần Ninh nói thẳng: "Cho mấy gian phòng trọ, lại chuẩn bị một bàn đồ ăn".
"Vâng ạ!"
Mấy người tìm một cái bàn và ngồi xuống.
Ly Tâm Lăng giờ phút này chắp tay nói: "Các vị đại nhân đã sắp xếp xong thì tiểu nhân xin cáo lui".
"Sốt ruột cái gì?"
Tần Ninh lại cười nói: "Cùng ăn một bữa cơm đi".
Ly Tâm Lăng ngẩn người.
Tần Ninh lấy ra mấy viên thánh thạch, cười nói: "Còn có chút việc muốn nghe ngóng từ phía ngươi đây".
Nhìn thấy thánh thạch cùng với một bàn đồ ăn ngon, Ly Tâm Lăng không từ chối nữa.
Sáu người ngồi xuống, tiểu nhị lúc này bưng lên thịt rượu.
"Mấy vị khách quan, mời dùng".
Ly Tâm Lăng nhìn thịt rượu, cười nói: "Tửu lâu Nguyên Minh là một tửu lâu không tệ trong thành Nguyên gia, một bữa cơm ít nhất cũng phải mấy trăm thánh thạch, lần này được hưởng ké của Tần công tử, xin cảm ơn!"
Tần Ninh cười nói: "Ta có nghe một người bạn cũ từng nói, năm đó thành Vạn Ma còn chưa tách ra, do các phương hùng bá giống bây giờ, mà còn có cường giả vượt qua Thánh Nhân nữa".
"Nghe nói gia tộc Ly Tâm chính là như thế, lão tổ của gia tộc Ly Tâm lão dường như đã vượt qua Thánh Nhân, có thể nói là thực lực mạnh mẽ, không ai dám trêu chọc!"
"Nếu đã đến cảnh giới Thánh Nhân, tuổi thọ kéo dài mấy vạn năm cũng không thành vấn đề. Đáng ra Ly Tâm Ngân phải còn sống chứ?"
Lời này vừa nói ra, Ly Tâm Lăng đang lấy đũa đột nhiên hơi dừng lại.
"Ly Tâm..."
Ly Tâm Lăng cười khổ nói: "Ở năm vạn năm trước đã xuống dốc, đã sớm trở thành nơi không người hỏi thăm".
"Xem ra vị công tử này rất hiểu rõ về chuyện xưa của thành Vạn Ma, chỉ là, đó đều là lịch sử rồi..."
Tần Ninh không tiếp tục nói nữa.
Ly Tâm Lăng giờ phút này lên tiếng: "Tần công tử nói là đến tìm người, chẳng lẽ là tìm tộc Ly Tâm chúng ta sao?"
"Gia tộc Ly Tâm chúng ta hiện tại chỉ còn lại ta cùng muội muội sống nương tựa lẫn nhau".
"Nếu Tần công tử thật sự đến tìm chúng ta thì có thể bố thí tiểu nhân một chút thánh thạch, tiểu nhân sẽ vô cùng cảm kích".
Lời nói mang theo vẻ trêu chọc nhưng cũng tràn ngập sự đắng chát.
"Ăn cơm đi".
Tần Ninh không nói thêm nữa.
Chuyện cũ đã qua!
Đã qua mấy vạn năm, rất nhiều chuyện đều khác biệt.
Cả bàn toàn món ngon khiến cho Huyền Chấn, Tiên Vô Tận, Lý Huyên ăn như gió cuốn.
Nhưng Ly Tâm Lăng lại vừa ăn vừa để dành một chút ở bát mình.
"Ly Tâm Lăng, ngươi làm gì vậy?", Lý Huyên hiếu kỳ nói.
"Ha ha..."
Ly Tâm Lăng cười cười: "Mấy vị chớ trách, ta ăn ít một chút, mang đi một chút để cho muội muội ta nhấm nháp".
"Tửu lâu Nguyên Minh này dù không tính là tửu lâu tốt nhất trong toàn bộ thành Nguyên gia nhưng cũng rất có danh tiếng, tiểu nhân nào có cơ hội được ăn, muội muội ta cũng vậy..."
Nghe đến lời này, Tần Ninh có chút cảm khái trong lòng.
"Tiểu nhị đâu!"
Một tiếng vang lên.
Tiểu nhị vội vàng chạy đến.
"Khách quan, sao thế ạ..."
"Lần lượt gói các món đồ đặc sắc của tửu lâu các ngươi cho vị công tử này mang đi".
"Được ạ!"
Tiểu nhị vội vàng đi làm.
Ly Tâm Lăng lại đứng dậy, chắp tay nói: "Tần công tử, tại hạ không trả tiền nổi đâu..."
"Ai bảo ngươi trả tiền đâu".
"Vậy lại càng không được, vô công bất thụ lộc..."
Tần Ninh nhìn Ly Tâm Lăng, thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, mới bây lớn mà đã phải cân nhắc nhiều như vậy.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không hại ngươi".
"Còn nữa, nếu ta hại ngươi, thì chỉ riêng cảnh giới Hóa Thánh của ngươi thôi cũng sẽ bị giết dễ như trở bàn tay rồi".
Ly Tâm Lăng lúc này càng thêm đứng ngồi không yên.
Thái độ thân cận của Tần Ninh khiến cho cậu ta rất khó chịu.
Sống ở trong thành Nguyên gia, người có thực lực cao ai mà không cao cao tại thượng, cần phải nịnh nọt, đối xử khách sáo cơ chứ.
Cậu ta làm người dẫn đường ở cửa thành, từng gặp rất rất nhiều người.
Một số võ giả mạnh mẽ có thân phận cao quý cùng thực lực mạnh mẽ, tính cách lạnh lùng nhưng ít ra là vẫn dễ chung đụng.
Thế nhưng có một vài người lại rất ngang ngược, khó đỡ.
Bận rộn cả ngày nói không chừng không kiếm được thánh thạch mà còn bị hành hung một trận, thậm chí liên lụy đến tính mệnh.
Mà làm người dẫn đường còn phải giao nộp thánh thạch cho đám cò, nếu ít cũng sẽ bị làm nhục.
Bỗng nhiên xuất hiện một Tần Ninh với thái độ thân thiện lại khiến cậu ta không thể nào an tâm.
"Cứ ăn đi".
Tần Ninh nói tiếp: "Ăn cơm xong thì ta đi cùng ngươi, coi như đến thăm nhà".
Lời này vừa nói ra, Ly Tâm Lăng càng lo sợ trong lòng.
Tần Ninh rốt cuộc có ý gì?
Mấy người ăn một bữa cơm vui vẻ, nhưng Ly Tâm Lăng lại một mực lo sợ bất an.
Lúc này, tiểu nhị đưa hộp cơm đến, bốn loại đồ ăn được cất trong hộp cơm.
Hộp cơm kia nhìn không tầm thường, cũng không được chế tạo từ gỗ bình thường mà là gỗ xưa trăm năm, không chỉ có tác dụng giữ ấm mà còn có hiệu quả làm nóng nhất định.
Đồ ăn được đóng gói từ tửu lâu Nguyên Minh đem ra ngoài, chất lượng sẽ không tới mười phần, mà là bảy tám phần, nhưng nếu được cất giữ trong hộp cơm này thì khi ăn chắc chắn sẽ giữ lại mười phần hương vị.
Nhưng chỉ một bữa cơm mà đã tốn hàng ngàn thánh thạch, mấy món ăn này cũng có giá tầm mấy trăm thánh thạch, Tần Ninh cũng chẳng thèm để ý.
Chương 1560: Ta có cách chữa khỏi
Ly Tâm Lăng cẩn thận nhận hộp cơm.
Tần Ninh nhìn mấy người, nói: "Ta đi theo Ly Tâm Lăng xem một chút, mấy người các ngươi nghỉ ngơi đi, tạm thời đừng có chạy lung tung!"
Tần Ninh vỗ vai Ly Tâm Lăng rồi đi ra.
Ly Tâm Lăng không hiểu rốt cuộc Tần Ninh có ý gì, đành phải kiên trì đi theo.
Hai người cùng nhau ra khỏi Nguyên Minh tửu lâu.
Trên đường đi, Ly Tâm Lăng thấp thỏm vô cùng.
Hai người sau bảy lần quặt tám lần rẽ, rời xa nơi ồn ào náo động, cuối cùng thì đi vào một khu ổ chuột bên cạnh thành.
Một căn phòng có sân nhỏ, cửa gỗ đung đưa, phảng phất chỉ là để trang trí.
Ly Tâm Lăng đẩy cửa vào, tiếng kẹt kẹt chói tai vang lên.
"Ai đó?"
Trong đình viện có một thanh âm non nớt vang lên.
Chỉ thấy một dáng người gầy yếu đang ngồi trên một hòn đá trong đình viện.
Một thân quần áo sạch sẽ, khuôn mặt cũng rất sạch sẽ, ước chừng sáu bảy tuổi. Cô bé nồi ở chỗ đó, ánh mặt trời chiếu lên trên người tạo ra một cảm giác vô cùng linh mẫn.
"Linh Linh, là ca ca đây!"
Ly Tâm Lăng nói khẽ.
Cô bé sờ soạng đứng dậy, đi đến trước mặt Ly Tâm Lăng.
Cho tới giờ khắc này, Tần Ninh mới thấy, hai mắt của cô bé mặc dù sáng tỏ, nhưng cô bé lại là người mù.
Ly Tâm Lăng giữ chặt bàn tay của cô bé, cười nói: "Ca ca mang cho muội đồ ăn ngon đây, mau ngồi xuống nào".
"Ca ca có bạn đến à?"
"Ừm!"
Ly Tâm Lăng nhìn Tần Ninh, cười nói: "Đây là muội muội của ta, Ly Tâm Linh Nguyệt".
"Linh Linh, vị này là Tần Ninh Tần công tử".
"Chào Tần công tử".
Ly Tâm Linh Nguyệt yếu ớt nói.
"Xin chào!"
Tần Ninh nhìn về đôi mắt của Ly Tâm Linh Nguyệt.
Sáng tỏ nhưng lại vô thần.
"Tần công tử ngồi đi, ta bê bàn ra đây".
Ly Tâm Lăng giờ phút này vội vàng vào nhà.
Từ cánh cửa đang mở có thể thấy được bài trí bên trong gian phòng cực kì đơn giản, hai giường một bàn, mấy cái ghế, chỉ thế thôi.
Ly Tâm Lăng chuyển bàn ra, mở hộp cơm, một mùi thơm bay ra.
"Thơm quá..."
Ly Tâm Linh Nguyệt giờ phút này nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Ly Tâm Lăng lấy bát đũa, gắp đồ ăn cho Ly Tâm Linh Nguyệt, hai huynh muội dưới ánh mặt trời nhìn vô cùng yên tĩnh, vô cùng… thân thiết.
Tần Ninh ngồi trên một hòn đá, không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn.
"Ngon không?"
"Ngon lắm!", Ly Tâm Linh Nguyệt toét miệng, khắp khuôn mặt là nụ cười.
"Ca ca cũng ăn đi!", Ly Tâm Linh Nguyệt cười nói.
"Ca ca đã ăn rồi, không ăn nữa đâu!"
"Ca ca ăn đi mà..."
Hai huynh muội vui vẻ hòa thuận.
Tần Ninh nhìn sang, trong lòng dâng lên một sự hoài niệm.
Không biết mấy vị huynh đệ tỷ muội của hắn thế nào rồi.
Đồ ăn của tửu lâu Nguyên Minh đúng là có mùi vị không tệ, chủ yếu là cả Ly Tâm Lăng lẫn Ly Tâm Linh Nguyệt đều chưa có cơ hội ăn ở đây.
Vài món thức ăn vô cùng phong phú, Ly Tâm Linh Nguyệt không ăn nổi.
"Muội no rồi, ca ca..."
"Ăn thêm chút nữa, còn có rất nhiều đấy".
Ly Tâm Linh Nguyệt cười hì hì: "Giữ lại để tối ăn nè!"
Nghe đến lời này, Ly Tâm Lăng hơi khựng lại rồi cười nói: "Ừ, giữ lại tối ăn".
Nói xong, Ly Tâm Lăng bắt đầu thu dọn.
Ở trong đình viện, Ly Tâm Linh Nguyệt nhìn Tần Ninh, non nớt nói: "Là công tử mua sao? Ca ca cũng không có tiền, không mua nổi số đồ ăn này!"
"Đúng vậy!"
"Tại sao công tử lại mời chúng ta ăn cơm?", Ly Tâm Linh Nguyệt khó hiểu nói: "Chúng ta không có tiền, ca ca rất nghèo!"
Bị hỏi như vậy, Tần Ninh dừng lại.
Ly Tâm Lăng giờ phút này đi ra, nhìn Ly Tâm Linh Nguyệt, quát lớn: "Linh Linh, nói gì thế hả?"
"Đúng vậy mà, chúng ta rất nghèo, vô công bất thụ lộc, ca ca nói thế còn gì..."
Tần Ninh giờ phút này nhìn Ly Tâm Lăng, cười nói: "Chỉ là tâm trạng ta tốt, muốn mời các ngươi ăn một bữa cơm".
Ly Tâm Lăng giờ phút này đứng ở một bên, chắp tay nói: "Tần công tử, có chuyện gì xin mời nói thẳng, hai chúng ta lần đầu gặp mặt, dường như công tử có hiểu biết về gia tộc Ly Tâm chúng ta".
"Ân tình về bữa cơm này, Ly Tâm Lăng ta vẫn sẽ báo đáp nếu đủ khả năng!"
Nghe đến lời này, Tần Ninh hơi khựng lại.
Mấy vạn năm trước, hắn cũng từng nói lời này với một người.
"Ta không có lòng tham công danh lợi lộc gì cả".
Tần Ninh mở miệng nói: "Chỉ là, gia tộc Ly Tâm của ngươi năm đó đã từng rất huy hoàng, phủ đệ của Ly Tâm đâu rồi?"
Nghe đến lời này, Ly Tâm Lăng cười một tiếng đắng chát, nhìn đình viện nhỏ cũ nát.
"Phủ đệ?"
"Hiện tại thành Nguyên gia là Nguyên gia làm chủ, phủ đệ đã sớm thành chỗ ở của một thành viên cấp cao của Nguyên gia rồi".
"Trong thế giới của võ giả, thực lực chính là hết thảy, không có thực lực sẽ không thể nào bảo vệ gia sản!"
Tần Ninh im lặng.
"Vậy mắt của muội muội ngươi là sao?"
Ly Tâm Lăng nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng.
"Bị người độc hại!"
Hạ độc?
Hại?
Tần Ninh không hiểu.
Ly Tâm Lăng từ từ nói: "Muội muội ta từ nhỏ đã có thiên phú, tốc độ tu hành cực nhanh, cho nên ta một mực ở trong thành Nguyên gia kiếm thánh thạch, hi vọng sau này muội ấy có cơ hội thành tựu Thánh Nhân".
"Thế nhưng có một số người, lại không muốn muội muội ta trưởng thành".
"Nguyên gia?", Tần Ninh mở miệng nói.
Không đến mức đó chứ!
Nguyên gia đã là một thế lực thao thiên như vậy mà còn lo sợ một cô bé gây uy hiếp đến bọn họ sao?
Ly Tâm Lăng đắng chát cười một tiếng.
"Trong thành Nguyên gia này, phàm là các gia tộc đã từng hưng thịnh và hiện tại xuống dốc, chỉ cần trong gia tộc xuất hiện thiên tài, Nguyên gia sẽ luôn động thủ với những thiên kiêu đó hoặc công khai hoặc bí mật, mượn cơ hội này để ổn định sự hưng thịnh của gia tộc mình".
Nghe đến lời này, Tần Ninh sáng tỏ trong lòng.
"Ta có thể nhìn một chút không?"
Tần Ninh nhìn Ly Tâm Lăng, từ từ nói: "Ta cũng có chút hiểu biết với đan đạo".
Nghe đến lời này, Ly Tâm Lăng xuất hiện vẻ mừng rỡ, nhưng cũng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.
"Vô dụng thôi, cha mẹ tìm rất nhiều người, trị không hết đâu..."
"Bởi vì tiêu tốn đến những gia sản tích trữ cuối cùng của chúng ta, cha mẹ vất vả quá độ mà qua đời, chỉ còn hai huynh muội chúng ta!"
Ly Tâm Lăng khổ sở nói.
"Thử một chút xem sao, không thử làm sao biết có được hay không?"
Ly Tâm Lăng gật đầu.
Tần Ninh giờ phút này tới gần Ly Tâm Linh Nguyệt.
Đôi mắt kia sáng tỏ lạ thường, nhưng lại không có chút thần thái gì.
Tần Ninh thở ra một hơi, thánh lực trong cơ thể hóa thành một cây châm nhỏ hướng về đôi mắt của Ly Tâm Linh Nguyệt.
Nhưng khi châm nhỏ chỉ còn cách mắt của Ly Tâm Linh Nguyệt một chút xíu liền ngừng lại.
Lúc này, Ly Tâm Linh Nguyệt cảm giác con mắt hơi ngứa, muốn dụi nhưng lại không dám động.
Tần Ninh thở ra, nhìn về phía Ly Tâm Lăng.
"Ta có cách chữa khỏi, nhưng sẽ hơi phiền phức chút, đại khái cần một tháng".
Ngắn gọn một câu.
Ly Tâm Lăng lại ngơ ngác tại chỗ.
Hả?
Có thể trị hết?
Ly Tâm Lăng nhìn Tần Ninh, ánh mắt dần dần biến đổi.
"Thật sao?"
"Lừa ngươi làm cái gì?", Tần Ninh nhìn Ly Tâm Lăng, cười nói: "Huynh muội các ngươi có cái gì đáng để ta mưu đồ sao?"
Ly Tâm Lăng giờ này đứng tại chỗ.
Đúng vậy!
Bọn họ còn có cái gì đáng để Tần Ninh mưu đồ sao?
Gia tộc Ly Tâm đã biến mất trong lịch sử bụi bặm.
Bình luận facebook