• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1561-1565

Chương 1561: Vừa rồi ta nhớ nhầm

Ly Tâm Lăng chậm rãi bước ra, khom người cúi chào Tần Ninh.

"Ly Tâm Lăng của hiện tại không xu dính túi, thế nhưng, nếu như Tần công tử có thể trị khỏi đôi mắt của em gái ta, thì ta sẽ nguyện trung thành với Tần công tử cả đời để trả lại ân nghĩa này".

Nhìn Ly Tâm Lăng, Tần Ninh không nói lời nào, dòng suy nghĩ của hắn dường như đã trở về quá khứ xa xưa kia.

Tám vạn năm trước.

Khi hắn trải qua đời thứ hai, được người đời gọi là Ngự Thiên Thánh Tôn.

Trong khi trải qua chín đời chín kiếp, khởi điểm của kiếp sau sẽ cao hơn kiếp trước.

Ở kiếp thứ hai, hắn bắt đầu cuộc hành trình ở Hạ Tam Thiên.

Mãi đến khi hắn trở thành người mạnh nhất ở Hạ Tam Thiên.

Khi ấy, trước khi đạt tới đỉnh cao của cuộc đời, hắn đã từng ghé qua thành Vạn Ma.

Nhưng là bị kẻ thù truy đuổi đến thành Vạn Ma.

Ngay lúc ấy, hắn đang trong tình trạng hấp hối, chỉ còn một hơi thở.

Hắn đã gặp một cậu thiếu niên, tương tự với lần này, khi tiến vào Hạ Tam Thiên, vào thành Thanh Ma, hắn đã gặp gỡ Lý Huyên.

Người thiếu niên kia, cho hắn ăn một bữa cơm, cho hắn một ngụm nước, hơn nữa còn giúp hắn dụ những kẻ truy đuổi đi xa.

Tên của cậu thiếu niên kia là Ly Tâm Ngân.

Tám vạn năm sau.

Cảnh còn đây nhưng người đã đi xa.

Hắn cứ ngỡ rằng, Ly Tâm Ngân có thể còn sống tại thành Vạn Ma này, dù sao thì tuổi thọ của Thánh Nhân rất dài, có thể sống hơn mười vạn năm.

Một miếng cơm, một ngụm nước, thế là xong một cuộc gặp gỡ.

Khi hắn dưỡng thương ở thành Vạn Ma, Ly Tâm Ngân vẫn luôn chăm sóc hắn.

Bởi vậy, hắn cố gắng đào tạo Ly Tâm Ngân, giúp người nọ trở thành Thánh Nhân, mong tương lai người nọ có thể xưng vương xưng bá ở cái thành Vạn Ma này.

Cuối cùng, khi vết thương trên người đã khỏi hẳn, cũng đến lúc hắn phải rời đi.

Hắn đã trở thành một người tựa như thần thánh ở Hạ Tam Thiên, là một vị Thánh Nhân không hơn không kém.

Bây giờ, khi nghe lời giới thiệu của Ly Tâm Lăng, Tần Ninh bất giác nhớ tới người thiếu niên ngày ấy.

Năm xưa, giữa núi rừng hoang dã, nụ cười đơn thuần chất phác của vị thiếu niên ấy... Hôm nay, nhìn lại Ly Tâm Lăng, ôi chao, sao lại giống nhau đến vậy.

Chẳng qua, thân phận đã thay đổi rồi.

"Ta không cần ngươi báo đáp!"

Tần Ninh bình tĩnh nói: "Đối với ngươi, có thể đó là ân tình gì đó rất lớn lao, nhưng đối với ta, đó chẳng qua là tiện tay mà thôi, hơn nữa... Ta đây cũng muốn báo ơn!"

Báo ơn sao?

Ơn nghĩa gì?

Vẻ ngoài của Tần Ninh không giống như những người đã sống mấy vạn năm trên cõi đời này, bộ tộc Ly Tâm đã suy tàn mấy vạn năm nay rồi, Tần Ninh có liên quan gì với bộ tộc Ly Tâm sao?

Tần Ninh tiếp lời: "Được rồi, đi theo ta tới Nguyên Đan các mà ngươi nhắc tới đi, ta cần mua một vài dược liệu".

Nghe vậy, Ly Tâm Lăng gãi đầu nói: "Hay là đừng đến Nguyên Đan các đi, để ta dẫn người đến chỗ khác mua, dược liệu ở Nguyên Đan các hơi đắt đỏ!"

Tần Ninh liếc nhìn Ly Tâm Lăng.

Ly Tâm Lăng vội vã giả thích: "Ta không có cố ý lừa dối người, dù sao, chúng ta ở trong thành Nguyên gia, đương nhiên phải tuân theo quy tắc thành Nguyên gia đặt ra, hễ là võ giả đến đây đều sẽ được đề cử đến Nguyên Đan các mua dược liệu".

"Nếu đã vậy thì đi thôi".

Hai người đứng dậy.

"Linh Linh, muội...", rầm... Ly Tâm Lăng còn chưa nói dứt lời, cửa nhà đã bị ai đó đá văng.

Vài người phá cửa xông vào.

"Ly Tâm Lăng đâu?"

Một người cầm đầu vọt vào hỏi.

"Tô đại nhân!"

Thấy người nọ đến, Ly Tâm Lăng nhanh nhẹn đẩy muội muội ra sau lưng mình, rồi vội vàng chắp tay cười nói: "Ngọn gió nào đưa Tô đại nhân đấy đây thế?"

"Ly Tâm Lăng, ta mà không đến, ngươi chẳng thèm đi tìm ta là sao hả?"

Người đàn ông cầm đầu mặc một bộ quần áo lụa là đắt tiền, khí chất đầy ngông cuồng, người nọ nhìn vào Ly Tâm Lăng, nở một nụ cười khinh rẻ.

"Tô đại nhân, tiền tháng này..."

"Không đủ!"

Người được gọi là Tô đại nhân kia vẫn treo nụ cười nhạt nhẽo trên môi, nói: "Ly Tâm Lăng, ngươi nợ ta tổng cộng là ba vạn thánh thạch, tính thêm tiền lãi hàng tháng, ngươi còn chưa trả đủ nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngươi sẽ nợ càng thêm nợ mà thôi!"

Nghe vậy, sắc mặt Ly Tâm Lăng trầm xuống.

"Lẽ nào người muốn ta bắt em gái của ngươi để trừ nợ hay sao?"

"Tuy em gái ngươi còn nhỏ tuổi, nhưng nếu được dạy dỗ từ bé thì có thể rất đáng giá, tuy rằng bị mù nhưng nhìn dáng dấp, chắc khi trưởng thành sẽ là một mỹ nhân đấy..."

"Tô Long!"

Ly Tâm Lăng bỗng cất cao giọng, cậu ta mạnh mẽ nói: "Tô đại nhân, tiền nợ, ta chắc chắn sẽ nghĩ cách trả đủ, đôi mắt em gái ta đã mù, hy vọng Tô đại nhân còn chút tình người..."

"Tình người hả?"

Tô đại nhân cười cợt nói: "Ngươi định bàn về tình người với ta?"

"Ở trong cái thành Vạn Ma này, còn ai nói chuyện tình người nữa?"

"Ly Tâm Lăng nợ ngươi bao nhiêu?"

Một giọng nói bỗng vang lên.

Lúc này, Tần Ninh cất lời hỏi.

Tô Long nghe câu hỏi của Tần Ninh, chỉ cười nói: "Không bao nhiêu cả, tính cả tiền lãi thì tổng cộng năm vạn thánh thạch thôi!"

"Năm vạn sao?"

Ly Tâm Lăng quát lớn: "Cha mẹ ta chỉ mượn ba vạn, suốt mấy năm nay, mỗi tháng ta đều trả cho ngươi một ngàn, sao tiền lãi lại nhiều đến vậy chứ..."

"Ranh con, ngươi không biết cái gì là lãi sinh lãi sao?"

"Mượn bao nhiêu phải trả bấy nhiêu!"

Nghe vậy, sắc mặt Ly Tâm Lăng lại càng trở nên khó coi hơn.

"Ngươi, tên khốn này..."

"Ta trả nợ thay cho!"

Lúc này, Tần Ninh cũng mở miệng nói.

Vừa dứt lời, Tần Ninh vung tay lên.

Từng viên thánh thạch như một dòng nước, cuồn cuộn xuất hiện trước mặt Tô Long.

Tô Long cầm lấy từng viên một, để vào trong nhẫn không gian, đáy lòng hắn ta chấn động.

Năm vạn viên! Tô Long cẩn thận quan sát Tần Ninh.

Hắn ta tất nhiên biết rõ tình hình của hai anh em Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt.

Thế nhưng, khi nào thì hai anh em nhà này lại quen biết một đại gia hào phóng như vậy.

"Đã đủ chưa?"

Tần Ninh bình thản nói: "Ngươi có thể đi rồi, còn nữa, sau này đừng đến quấy rối hai người họ nữa".

"Từ từ!"

Tô Long cười cười.

"Vừa rồi ta nhớ nhầm, không phải là năm vạn, mà là bảy vạn".

Tô Long cười nói: "Tiền lãi khi xưa của cha mẹ bọn họ rất cao, sau này ta thấy bọn họ đáng thương quá, nên mới giảm tiền lãi xuống".

"Nhưng mà, tính tổng lại cũng là bảy vạn, lúc nãy ta nói sai!"

"Tô Long, ngươi hơi quá đáng rồi đấy!"

Ly Tâm Lăng quát lên: "Tiền đã trả cho ngươi rồi, ngươi còn giở trò bỉ ổi nữa!"

"Trả cho ta à?"

Tô Long nhạo báng nói: "Ly Tâm Lăng, ngươi đừng hiểu lầm, giấy trắng mực đen đều viết vậy đấy! Ta cho ngươi mượn ba vạn, tiền lãi mấy năm gần đây đã hơn bốn vạn rồi, ta làm tròn thành bảy vạn cho ngươi là nhân từ lắm rồi!"

"Bảy vạn phải không?"

Tần Ninh nhìn Tô Long, rồi chậm rãi nói: "Ngươi vừa mở miệng đã tăng tiền nợ thêm hai vạn sao?"

Tô Long nhìn Tần Ninh, cười nói: "Vị công tử này, ngươi đâu có thiếu hai vạn thánh thạch phải không?"

"Sai rồi!"

Lúc này, Tần Ninh bước từng bước thong dong, đi đến trước mặt Tô Long, xé nát tờ giấy ghi nợ kia.

Tô Long muốn ngăn cản nhưng phát hiện không thể ngăn lại được.

Áp lực mà Tần Ninh tỏa ra ép cho hắn ta không thở nổi.

"Ta đưa cho ngươi thánh thạch rồi, ngươi cứ cầm thánh thạch đi chẳng phải được rồi sao?"

Tần Ninh nhẹ nhàng đưa bàn tay ra.

Tô Long muốn né tránh nhưng lại không né được.

Chiếc nhẫn không gian đeo trên ngón tay đã bị Tần Ninh tháo xuống.

Sắc mặt Tô Long thay đổi.

Tần Ninh cẩn thận kiểm tra, bên trong đó ngoài năm vạn thánh thạch mà hắn vừa đưa, thế mà lại có hơn bảy vạn nữa.

"Cho ngươi rồi mà ngươi không cần, ta đành lấy lại vậy!"

Tần Ninh bình thản nói.

Mặt Tô Long đỏ bừng, quát to: "Ngươi muốn chết à, đây là tiền của Nguyên gia đấy!"
Chương 1562: Nguyên Đan các

“Tiền của Nguyên gia thì như thế nào?”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Ngươi không nói rõ, ta cũng không giải thích gì, huề cả làng”.

“Ngươi…”, Tô Long nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt oán độc.

“Cút!”

Tần Ninh nói thẳng: “Nói cho kẻ đang đứng đằng sau ngươi là Tần Ninh ta nhận số tiền này, nếu như hắn ta muốn đòi lại thì phải đến tửu lâu Nguyên Minh tìm ta!”

Tần Ninh cười lạnh lùng, khí thế bùng nổ, mấy bóng người ngay lập tức bị đẩy lui, ngã xuống mặt đất, miệng phun máu tươi.

Vào giờ phút này, sao Tô Long còn dám nói thêm nữa.

Hắn ta sợ đến mức tè ra quần, vội vã bỏ chạy.

Lúc này, sắc mặt của Ly Tâm Lăng tái nhợt.

“Tần công tử…”

“Tô Long là người của Nguyên Thành Phong của Nguyên gia…”, bây giờ, trong lòng Ly Tâm Lăng tràn ngập sự lo lắng.

Đó chính là người của Nguyên gia! Ở bên trong thành Nguyên gia này, không thể chọc đến Nguyên gia được.

Nghe thấy vậy, Tần Ninh nhìn Ly Tâm Lăng, chậm rãi nói: “Nếu như ngươi có thể đưa ta đến nhà tổ của Ly Tâm gia các ngươi thì ta sẽ bảo vệ ngươi, không cần sợ hãi Nguyên gia!”

“Nếu như ta đã chọc đến bọn họ rồi thì ta sẽ không để yên như vậy mà rời khỏi đây, để lại chuyện phiền phức cho các ngươi đâu!”

Ly Tâm Lăng há miệng thở dốc, cậu ta vừa muốn nói gì đó thì muội muội của cậu ta, Ly Tâm Linh Nguyệt dùng bàn tay nhỏ bé của mình để ôm chặt lấy Ly Tâm Lăng.

“Ca ca…”

“Linh Linh ngoan, đừng sợ!”

Ly Tâm Lăng nhìn về phía Tần Ninh, cậu ta nói: "Tần công tử, trong Nguyên gia có Thánh Nhân trấn giữ".

“Việc này tuyệt đối không thể làm qua loa lấy lệ được”.

“Trước hết chúng ta phải đi mua dược liệu, sau đó, nhanh chóng rời khỏi thành Nguyên gia”.

Nghe cậu ta nói như vậy, Tần Ninh vốn muốn giải thích cho rõ ràng nhưng cuối cùng hắn vẫn không mở miệng.

Sự lo lắng của Ly Tâm Lăng cũng không phải là vô lý.

Cho dù hắn có nói bao nhiêu lần đi nữa thì e rằng Ly Tâm Lăng cũng sẽ không tin.

Dù sao thì Nguyên gia chiếm cứ thành Nguyên gia, xưng vương xưng bá ở đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, loại sức mạnh đó đã ăn vào trong xương tủy của Ly Tâm Lăng khiến cho hắn không thể thay đổi suy nghĩ của cậu ta ngay được.

“Đi thôi”.

Tần Ninh vẫy tay.

Ly Tâm Lăng cõng Ly Tâm Linh Nguyệt, ba người cùng nhau rời khỏi ngôi nhà cũ nát này… Suốt quãng đường, Ly Tâm Lăng luôn cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh.

“Ngươi đừng lo lắng, có ta ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”

Tần Ninh nhịn không được liền mở lời an ủi cậu ta.

“Tần công tử, Nguyên gia thật sự rất lợi hại, cơ sở ngầm của Nguyên gia trải rộng khắp cả thành Nguyên gia…”, Ly Tâm Lăng đi rất nhanh, cậu ta khuyên Tần Ninh một cách chân thành: “Hai huynh muội bọn ta không thể tiếp tục ở lại thành Nguyên gia được nữa rồi, Tần công tử, người cũng nhanh chóng rời khỏi đây đi”.

“Yên tâm, thật sự không sao đâu!”

“Tới rồi, tới rồi!”

Vào lúc này, Ly Tâm Lăng nhìn thấy một hiệu thuốc ở ven đường, cậu ta nói: “Tần công tử, đã tới hiệu thuốc rồi, ông chủ hiệu thuốc là người quen của ta, những dược liệu mà ta cần đều có ở đây cả”.

“Ừ!”

Tần Ninh cất bước tiến vào bên trong hiệu thuốc.

Ly Tâm Lăng nắm tay Ly Tâm Linh Nguyệt, cậu ta nhìn quanh một lượt và cũng bước vào trong hiệu thuốc.

Cùng lúc đó, ở thành Nguyên gia, tại một tòa phủ đệ.

Tô Long đang quỳ trên mặt đất, hắn ta run lẩy bẩy.

Trong phòng, một người đàn ông trung niên mặc một bộ trường bào ngồi yên lặng, trên quần áo của hắn ta có thêu hình hổ dữ xuống núi, đầu của con hổ nằm ở vị trí cầu vai, làm cho người khác cảm thấy như nó đang rình bắt con mồi vậy.

“Phong gia, tuy rằng tiểu nhân làm việc thất bại, nhưng mà người thanh niên kia thật sự quá lợi hại, hắn có cảnh giới Hư Thánh, tiểu nhân không phải là đối thủ của hắn!”

Vào giờ phút này, giọng của Tô Long run rẩy.

“Cảnh giới Hư Thánh?”

Nguyên Thành Phong tự hỏi một câu như vậy, hắn ta chậm rãi nói: “Việc này, ta không trách ngươi, nhưng mà ta cũng không ngờ tới chuyện hai đứa nhóc của Ly Tâm gia kia lại quen biết với một tên cao thủ như vậy”.

“Dù có như thế nào đi nữa thì nếu hắn đã gây chuyện ở trong thành Nguyên gia này, thì hắn cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi!”

Nguyên Thành Phong nhìn tên đứng bên cạnh, nói: “Đi điều tra xem thử ba người bọn họ đang ở đâu!”

“Vâng!”

Ngay lập tức, có người đi ra ngoài điều tra.

Lúc bấy giờ, Tô Long lại gần Nguyên Thành Phong, hắn ta nói nhỏ: “Phong gia, tên kia cướp mất tám vạn thánh thạch của ta, sau đó hắn còn lấy ra thêm năm vạn thánh thạch nữa mà không có một chút đắn đo suy nghĩ, chắc hẳn trên người hắn có không ít thánh thạch…”, ánh mắt của Nguyên Thành Phong hiện lên vẻ gian xảo, hắn ta cười nói: “Nếu đúng như lời ngươi nói thì Tô Long, ngươi không những không làm sai mà còn có công lớn”.

“Không dám nhận, không dám nhận, là nhờ Phong gia biết cách dạy bảo”.

Bên trong hiệu thuốc.

Tần Ninh đọc một lèo hết tên mười ba loại dược liệu.

Vẻ mặt của chưởng quỹ có chút khó coi.

“Sao vậy?”

Tần Ninh nhìn về phía chưởng quỹ.

“Tần công tử, trong số mười ba loại dược liệu này, có ba loại không có ở chỗ chúng ta!”

Vẻ mặt của chưởng quỹ đau khổ, ông ta nói: “Quả Huyết Thánh, Thiên Nguyệt Linh Chi vạn năm tuổi và Nham Long Nhũ, ba loại dược liệu này đều có giá trị vài vạn thánh thạch, chúng ta không buôn bán những thứ có giá trị lớn như vậy!”

Không dám làm?

“Vì sao?”

Nghe thấy vậy, chưởng quỹ vội nói: “Đây là thành Nguyên gia mà, những thứ dược liệu tốt đều bị Nguyên gia chiếm thế độc quyền, chúng ta làm sao có được…”

“Nguyên Đan các có ba loại dược liệu này phải không?”

“Chắc là Nguyên gia có Thiên Nguyệt Linh Chi vạn năm tuổi và Nham Long Nhũ, nhưng mà quả Huyết Thánh thì tiểu nhân cũng không chắc nữa…”, Tần Ninh cau mày.

“Nếu đã như vậy rồi thì ngươi hãy gói mười loại dược liệu kia cho ta đi!”

“Vâng!”

Chưởng quỹ bắt đầu đi lấy dược liệu.

Vào giờ phút này, sắc mặt của Ly Tâm Lăng cũng thật sự khó coi.

“Tần công tử, bây giờ phải làm như thế nào đây?”

“Tới Nguyên Đan các!”

Tần Ninh nói thẳng.

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả?”

Tần Ninh nói tiếp: “Ngươi không nghe chưởng quỹ nói sao? Nguyên Đan các có, không đến Nguyên Đan các thì còn đi đâu nữa?”

“Hơn nữa, mắt của muội muội ngươi bị như vậy, nếu để tình trạng này kéo dài thì sẽ càng phiền phức thêm, nói không chừng, ngay cả thần tiên cũng khó có thể xoay sở được, may là các ngươi gặp được ta!”

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Ly Tâm Lăng vô cùng khó coi.

Tên Tô Long kia là người của Nguyên Thành Phong của Nguyên gia.

Nguyên Thành Phong chính là nhân vật hàng đầu ở thành Nguyên gia, hơn nữa hắn ta còn là người trong tộc Nguyên gia.

Lỗ lãi mấy vạn thánh thạch, Nguyên Thành Phong nhất định sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng như vậy.

Bây giờ bọn họ còn tới Nguyên Đan các, đây chẳng phải là đi chịu chết hay sao! Nhưng mà muội muội… lúc bấy giờ, Ly Tâm Lăng lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Tần Ninh lại nói: “Người gây chuyện chính là ta, người ra tay đánh người cũng là ta, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để liên lụy đến ngươi đâu”.

“Tần công tử đang khinh thường ta sao!”

Ly Tâm Lăng nói thật: “Ta không sợ bị liên lụy, điều mà ta lo sợ là người đã đắc tội Nguyên gia rồi, hai huynh muội bọn ta không thể tránh khỏi cái chết, Tần công tử cũng vậy, bởi vì chuyện của huynh muội ta mà Tần công tử vô duyên vô cớ bị liên lụy…”, Tần Ninh vỗ vai Ly Tâm Lăng, hắn nói: “Ngươi cứ xem như là ta đang trả ơn đi, được không?”

“Ơn huệ gì chứ? Bộ tộc Ly Tâm của bọn ta đã sớm sụp đổ từ mấy vạn năm về trước rồi, Tần công tử trông cũng không giống lão quái vật tu hành mấy vạn năm!”

Tần Ninh cảm thấy thật đau đầu.

Thằng nhóc này, sao cậu ta lại có thể ngay thẳng đến như vậy được chứ!

“Vậy ngươi nói thử xem, đi hay là không đi đây!”

Tần Ninh nói thẳng.

Mặt Ly Tâm Lăng hiện lên vẻ do dự.

“Đi!”

Cho dù có nguy hiểm thì cũng phải đi! Vì muội muội, không thể bỏ qua cơ hội này được!

“Vậy thì đi thôi”.

Thanh toán thánh thạch xong, Tần Ninh cất bước lên đường.

Ly Tâm Lăng cắn răng nắm tay muội muội Ly Tâm Linh Nguyệt đi theo Tần Ninh.

Ba người cùng đi tới Nguyên Đan các.

Nguyên Đan các! Là nơi giao dịch lớn nhất ở trong thành Nguyên gia, người mà bọn họ nắm trong tay, cũng là thế lực lớn nhất thành Nguyên gia, Nguyên gia.

Một Nguyên Đan các lớn như vậy được chia làm năm tầng.

Tầng thứ nhất là sảnh giao dịch.

Lúc này, ba người Tần Ninh đi vào sảnh giao dịch.

Một thị nữ xinh đẹp ngay lập tức tiến lên lễ phép nghênh đón ba người bọn họ.

“Xin hỏi công tử cần gì ạ?”

“Mua dược liệu!”

Tần Ninh nói thẳng.
Chương 1563: Quả Huyết Thánh không có ở đây?

"Mời công tử theo ta đến đây!"

Lúc này, người thị nữ lịch sự mời.

Cả ba người đi theo người thị nữ xinh đẹp kia bước vào Nguyên Đan các.

Trước một cái cửa sổ có một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch thiệp, người nọ nhìn về phía ba người họ.

"Công tử cần loại dược liệu gì?"

Người đàn ông trung niên lễ độ hỏi.

Tần Ninh nói thẳng: "Quả Huyết Thánh, Thiên Nguyệt Linh Chi vạn năm tuổi, Nham Long Nhũ, chỉ cần ba loại này thôi!"

Hắn vừa đưa ra yêu cầu, người đàn ông trung niên mỉm cười nói: "Vị khách quý này, giá trị của ba thứ này đã vượt qua mười vạn thánh thạch rồi, chúng ta không thể tiến hành giao dịch ở đại sảnh được, đành mời các vị đi theo thị nữ đến tầng thứ hai để làm việc!"

Nghe vậy, Tần Ninh gật đầu.

Ly Tâm Lăng đứng bên cạnh vô cùng lo lắng.

Sao đám người này lại vất vả như vậy.

Đâu có tốn bao nhiêu thời gian chứ! Nhưng mà, ba loại dược liệu này thế mà lại có giá mười vạn thánh thạch! Là mười vạn thánh thạch đấy! Cho dù một ngày cậu ta cật lực kiếm được một trăm viên thánh thạch, thì cũng phải cần đến hơn ba năm mới có thể gom góp đủ! Quá đắt rồi.

Tần Ninh không quá nôn nóng.

Bọn họ đi theo thị nữ lên tầng hai, tiến vào trong một căn phòng.

"Các vị đợi một lát nhé, sẽ có chấp sự đại nhân tới nói chuyện với các vị!"

"Được!"

Ba người giờ mới ngồi xuống.

Đợi đến khi thị nữ rời khỏi, Ly Tâm Lăng mới mở lời, nói: "Tần công tử, số thánh thạch này, ta nhất định sẽ trả lại cho công tử!"

Nghe vậy, Tần Ninh chỉ mỉm cười: "Ta đã nói với ngươi rồi đấy, ngươi cứ coi như ta đang báo ân đi, tuy ngươi không hiểu đó có nghĩa là gì, nhưng ta hiểu là được rồi, nếu giải thích thì nó hơi rắc rối".

Thánh thạch hiển nhiên là quan trọng! Nhưng đối với Tần Ninh, tình nghĩa là thứ còn quan trọng hơn tất cả.

Chẳng bao lâu sau, một người chấp sự đã đến.

"Chào các vị, ta là Lý Nguyên Hác, một trong các chấp sự của Nguyên Đan các".

"Vị khách quý này cần quả Huyết Thánh, Thiên Nguyệt Linh Chi một vạn năm tuổi và Nham Long Nhũ phải không?"

Tần Ninh gật đầu.

Lý Nguyên Hác cười bảo: "Ba loại dược liệu này, quả Huyết Thánh có giá là ba vạn thánh thạch, Thiên Nguyệt Linh Chi vạn năm tuổi có giá là năm vạn thánh thạch, còn Nham Long Nhũ có giá là bốn vạn thánh thạch, tổng cộng là mười hai vạn thánh thạch".

"Trả tiền luôn bây giờ à?"

"Đúng vậy!"

Tần Ninh vung bàn tay lên, thánh thạch lần lượt xuất hiện trong bàn tay của Lý Nguyên Hác.

"Công tử đợi đã, để ta đi lấy hàng!"

Lý Nguyên Hác nhận thánh thạch, mặt mày hớn hở, nở nụ cười tươi như hoa.

Người có thể lập tức lấy ra mười hai vạn thánh thạch giao dịch không phải là loại người đơn giản.

Trong phòng chỉ còn lại ba người.

Ly Tâm Lăng chỉ mong sao nhanh chóng lấy được dược liệu rồi rời khỏi nơi này.

Còn Tần Ninh ngồi quan sát xung quanh, không hề nóng vội.

Khi nhận được dược liệu rồi, đôi mắt của Ly Tâm Linh Nguyệt sẽ lấy lại ánh sáng, đấy là chuyện tốt rồi.

Không thể không nói một điều, có đôi khi làm việc tốt quả thật sẽ khiến tâm trạng người ta vui sướng.

Năm xưa, lão tổ Ly Tâm, Ly Tâm Ngân, đã cứu mình một mạng.

Bây giờ, tình cờ thấy con cháu của Ly Tâm Ngân rơi vào cảnh nghèo túng, vất vả ngược xuôi, nay giúp đỡ coi như đã trả được phần nào ơn huệ này.

Cảm giác ấy làm Tần Ninh rất dễ chịu.

.... Đại sảnh Nguyên Đan các! Lúc này, trong đại sảnh vốn dĩ huyên náo ồn ào, vài bóng người nhanh nhẹn tiến vào.

Đám người kia nhanh chóng dọn đường, sau lưng bọn họ là một người đàn ông trung niên, mặt mày trông rất sốt ruột, sau lưng người nọ là một thiếu nữ.

Người thiếu nữ kia có sắc mặt trắng bệch, miệng mấp máy thì thầm gì đó, trông rất đau đớn, nhưng dù vậy, ta vẫn có thế nhận ra được dung nhan của thiếu nữ này xinh đẹp đến nhường nào.

"Mau lên, mau đi tìm Đào đại sư đi, nhanh lên!"

Lúc này, cả người đàn ông trung niên ướt đẫm máu tươi, rống to.

Cả đại sảnh bỗng trở nên náo loạn hơn.

Đoàn người vội vàng chạy lên tầng lầu, còn những hộ vệ khác giữ những vị khách đang đi lại.

"Đó là ai vậy?"

"Hình như là tứ gia của Nguyên gia Nguyên Mậu Minh!"

"Người trên lưng Nguyên tứ gia là ai vậy?

Có phải là hòn ngọc quý của Nguyên gia, tiểu thư Nguyên Thanh Hạm không?"

"Hình như là phải..."

"Ta thấy có vẻ như Nguyên tứ gia đã bị thương".

"Nguyên đại tiểu thư hình như cũng thế..."

"Không thể nào, nơi đây là thành Vạn Ma đấy, ở đây ai dám ra tay với Nguyên gia chứ?"

"Nói vậy cũng không đúng lắm, Kim Ô Cư, Chấn Thiên các, Bách Lý quán, Huyết Linh cung, bốn thế lực này vẫn luôn không hợp với Nguyên gia!"

Trong đại sảnh xôn xao từng lời bàn luận.

Lúc này, tầng ba Nguyên Đan các, trong một căn phòng rộng lớn đầy cổ kính, đồ trang trí trong phòng vô cùng xa hoa, tráng lệ, thoạt nhìn tạo cho người ta một cảm giác yên tĩnh, thanh tao và kỳ ảo.

Cô gái nằm trên giường sắc mặt trắng toát, trên miệng máu đen không ngừng chảy ra.

Bên cạnh giường, một ông lão tóc bạc trắng cau mày.

"Đại tiểu thư trúng độc sao?"

Ông lão tóc bạc trắng không kìm lòng bèn hỏi.

"Đào đại sư, trên đường đưa đại tiểu thư trở về, chúng ta đã trúng mai phục, đứa nhỏ Thanh Hạm này, vì cứu ta mà bị kẻ gian hạ độc".

Người đàn ông trung niên kia vương đầy máu, nhưng lại mặc kệ bản thân mà vội vàng nói: "Đào đại sư, đây là loại độc gì thế?"

Có thể giải được hay không?"

Lúc này, Đào đại sư rơi vào trầm tư, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Người đàn ông trung niên có gương mặt hình chữ điền, bộ râu dài, đôi gò má vuông vức, trên khuôn mặt ông ta tràn đầy sự lo lắng.

"Nếu Thanh Hạm xảy ra chuyện, thì ta nào có mặt mũi đi gặp đại ca nữa chứ, Đào đại sư, nhất định phải cứu sống Thanh Hạm, nếu đứa nhỏ này ra đi, thì ta chỉ có thể chặt đầu đi gặp đại ca ta thôi!"

Nghe vậy, Đào đại sư vội vã nói: "Nguyên tứ gia nói quá rồi!"

"Hiện tại, ta cũng không biết đây rốt cuộc là loại độc gì, nhưng nó lại khiến đại tiểu thư liên tục khạc ra máu, hơn nữa còn là máu đen, hiển nhiên là máu trong cơ thể đã bị nhiễm độc!"

"Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn như vậy thì rất khó để giữ được tính mạng".

"Người đâu!"

Đào đại sư nhanh chóng ra lên: "Đến kho dự trữ lấy quả Huyết Thánh đến đây".

Đào đại sư nhìn Nguyên tứ gia, rồi nói: "Bây giờ chỉ còn cách bổ sung máu, tạm thời giúp đại tiểu thư giữ mạng, đợi đến khi lão phu biết đây rốt cuộc là loại độc gì, sẽ quyết định hướng chữa trị sau!"

"Được được được".

Nguyên tứ gia lập tức nói: "Nguyên Phong, ngươi mau đi lấy quả Huyết Thánh tới đây, đi nhanh lên!"

"Vâng, thưa phụ thân!"

Người thanh niên tên Nguyên Phong kia nhanh chóng rời khỏi.

... Lúc này, tầng hai Nguyên Đan các.

"Khách quý, theo như lời người dặn, đây là hai quả Huyết Thánh, một phần Thiên Nguyệt Linh Chi một vạn năm tuổi, hai lạng Nham Long Nhũ!"

Lý Nguyên Hác lấy ra ba món đồ, lần lượt đưa cho Tần Ninh.

"Ừ, đúng rồi".

Tần Ninh nhận lấy ba loại dược liệu, rồi chắp tay nói: "Nếu như không còn gì, xin cáo từ".

"Tạm biệt, hoan nghênh công tử ghé thăm lần nữa, trong thành Vạn Ma, một trong năm tòa thành lớn, Nguyên Đan các chúng ta đều là mũi nhọn".

"Ừ!"

Ly Tâm Lăng đứng bên nghe vậy, cũng lười đôi co.

Ghé thăm lần nữa à?

Hôm nay bọn họ phải bỏ chạy đấy! Ba người rời khỏi tầng hai, đi xuống tầng một, chỉ thấy người trong đại sảnh rộng lớn vang lên tiếng nghị luận rôm rả, xung quanh có hơn mười người hộ vệ tràn đầy sát khí, trông như hổ rình mồi, bọn họ cẩn thận quan sát bốn phía.

"Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Ly Tâm Lăng tò mò hỏi.

"Mặc kệ họ đi, chúng ta nhanh chân chạy thôi, nếu không đi, sẽ không kịp mất".

"Vâng!"

... "Quả Huyết Thánh không có ở đây hả?"

Trong kho dự trữ, một tên chấp sự biến sắc, quát lên: "Ta nhớ rõ ràng là còn có hai quả ở đây mà, sao giờ lại không có?"

Lý Nguyên Hác ấp úng nói: "Nó vừa mới được một vị khách hàng mua...", Nguyên Phong quát to: "Là ai? Ở đâu rồi?”

"Mới vừa đi...", lúc này, sau lưng Lý Nguyên Hác ướt đẫm mồ hôi.

Nguyên Phong chính là con trai trưởng của tứ gia Nguyên gia, Nguyên Mậu Minh, hắn ta có thiên phú mạnh mẽ, và là một người cốt cán ở Nguyên gia.

Nghe vậy, Nguyên Phong nhanh chóng ra lên: "Ngăn bọn họ lại cho ta, mau lên!"
Chương 1564: Tranh chấp giữa đi và không đi

Bên ngoài Nguyên Đan các! Cuối cùng ba người Tần Ninh đã len lỏi qua đám người ra khỏi Nguyên Đan các.

Ly Tâm Lăng thở ra một hơi, lau mồ hôi, vội vàng nói: “Tần công tử, mau gọi lấy mấy người bạn của ngươi, chúng ta mau chóng rời khỏi thành Nguyên gia đi!”

“Nếu người không đi, chỉ sợ người của Nguyên Thành Phong sẽ tìm chúng ta gây phiền toái”.

Tần Ninh bất đắc dĩ cười.

“Thật sự không có việc gì... Vì sao ngươi lại không tin chứ...”, Ly Tâm Lăng lại mặc kệ, lôi kéo Tần Ninh rời đi.

Giờ phút này Ly Tâm Linh Nguyệt cũng mở miệng nói: “Tần Ninh công tử, ngươi cứ tin ca ca ta đi, Nguyên gia rất lợi hại, nếu muốn giết chúng ta thì có thể để chúng ta biến mất khỏi thành Nguyên gia dễ như trở bàn tay”.

Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại vô cùng chấn động.

Câu nói này được thốt ra từ trong miệng Ly Tâm Linh Nguyệt khiến người ta có một cảm giác rất đau lòng.

Một đứa bé mà đã có suy nghĩ như thế rồi.

“Yên tâm đi!”

Tần Ninh xoa đầu Ly Tâm Linh Nguyệt, cười nói: “Không đâu”.

Ly Tâm Lăng lại không để ý đến những điều này.

Tần Ninh vừa tới thành Nguyên gia thì biết cái gì, cậu ta vẫn lôi kéo Tần Ninh nhanh chóng rời khỏi Nguyên Đan các.

“Dừng lại!”

Chỉ là lúc ba người đang cố gắng chạy đi, lại đột nhiên bị mấy chục bóng người ngăn lại.

Một tiếng quát vang lên.

Xong rồi! Ly Tâm Lăng biến sắc.

Chạy không thoát! Giờ phút này Tần Ninh dừng bước lại, quay người nhìn ra phía sau.

Lúc này mấy bóng người đi ra.

Nguyên Phong cầm đầu mặc một bộ võ phục làm nổi bật lên dáng người thon dài cân xứng, giáp mềm ở chỗ bao đầu gối, bao cổ tay bên ngoài võ phục cũng được chế tạo rất tỉ mỉ.

Lý Nguyên Hác bên cạnh hắn ta nhìn về phía Tần Ninh, vội vàng nói: “Chính là hắn, chính là hắn”.

Giờ phút này Ly Tâm Lăng cũng xoay người lại.

Hả?

Không phải Tô Long của Nguyên Thành Phong?

Có chuyện gì vậy?

Lúc này Lý Nguyên Hác ba chân bốn cẳng đi đến trước mặt Tần Ninh, vội vàng nói: “Tần công tử, Tần công tử, vừa rồi người mua đi hai quả Huyết Thánh, có thể bán lại được không?”

Lý Nguyên Hác vội vàng nói: “Nó có tác dụng với Nguyên Đan các chúng ta, có thể cứu người!”

Nghe thấy lời này, Tần Ninh hoàn toàn dừng bước chân lại, nhìn về phía mấy người kia, đột nhiên bật cười.

“Thú vị lắm, Nguyên Đan các làm ăn như thế sao?”

“Đồ đã bán đi mà còn ngăn cản khách để mua về?”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Nguyên Phong cũng là có chút không dễ nhìn.

“Tần công tử”.

Giờ phút này Nguyên Phong chắp tay nói: “Việc này đúng là Nguyên Đan các chúng ta làm việc không ổn, ta đại diện Nguyên gia nói lời xin lỗi ngươi”.

“Nhưng quả Huyết Thánh này đúng là để cứu người!”

Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Phong, lại cười nói: “Các ngươi cứu người, ta cũng muốn cứu người”.

Tần Ninh nhìn Ly Tâm Linh Nguyệt ở một bên, tiếp tục nói: “Một đứa bé nhỏ như vậy mà đã không thể nhìn thấy ánh sáng, đều là do Nguyên gia các người ban tặng, ta muốn cứu hai mắt của cô bé, các ngươi lại tới cản trở?”

Trong lòng Tần Ninh không hề có ấn tượng tốt về Nguyên gia.

Lúc này giọng điệu của hắn đã có chút lạnh lẽo.

Nguyên Phong nghe thấy lời này thì vô cùng kinh ngạc.

“Tần công tử!”

Nguyên Phong chắp tay lần nữa, cung kính nói: “Tỷ tỷ của ta bị người khác hạ độc, không ngừng nôn ra máu đen, cả người run rẩy, hai gò má tím ngắt, nếu không dựa vào quả Huyết Thánh để khôi phục khí huyết thì khó mà chống đỡ được trong thời gian chẩn đoán ra độc tố, sẽ chỉ có thể chết...”, “Hai quả Huyết Thánh này, sau này ta nhất định sẽ đền bù cho Tần công tử bốn quả, nếu như làm trái lời sẽ chết không yên lành!”

Giờ phút này Nguyên Phong vô cùng sốt ruột.

Thế nhưng lại không dám ép bức quá đáng.

Nhỡ may ép Tần công tử trước mặt này đến mức phá hủy quả Huyết Thánh kia, Nguyên Thanh Hạm sẽ khó giữ được tính mạng.

Ly Tâm Lăng ở bên cạnh nghe thấy lời này thì kéo góc áo Tần Ninh, thấp giọng nói: “Quả Huyết Thánh... Từ bỏ... sau này chúng ta rời đi, đến nơi khác cũng chưa chắc là không mua được”.

“Đi trước đi, nhỡ may đụng phải Nguyên Thành Phong, Nguyên gia sẽ bắt chúng ta lại mất!”

“Hơn nữa, muội muội ta chỉ cần chữa mắt, người ta lại cần cứu mạng!”

Tần Ninh nhìn Ly Tâm Lăng một chút.

Lúc này rồi mà cậu ta còn suy nghĩ cho người khác.

Hắn lắc đầu.

Tần Ninh lấy hai quả Huyết Thánh ra.

“Nôn ra máu đen, cơ thể run rẩy, gương mặt tím tái, đây là trúng Thực Huyết Hạt Độc, lấy quả Huyết Thánh bổ sung tinh huyết không phải cứu người, mà là hại người!”

Tần Ninh đưa hai quả Huyết Thánh cho Nguyên Phong.

Nguyên Phong lập tức thanh toán sáu vạn thánh thạch cho Tần Ninh.

“Cảm ơn đại nghĩa của công tử, Nguyên Phong vô cùng cảm kích”.

Nguyên Phong lập tức dẫn người rời đi.

Về phần lời nói của Tần Ninh cũng chỉ nghe một chút thôi.

Đào Trạch Minh đại sư chính là thánh đan sư tam phẩm.

Tận mắt thấy tình trạng độc tính của Nguyên Thanh Hạm, đương nhiên là phán đoán đáng tin hơn.

Tần Ninh chỉ nghe hắn ta thuận miệng nói rồi mới đoán là trúng độc gì, càng không có khả năng sẽ đúng.

Mấy chục bóng người lần lượt rời đi.

Cho tới giờ phút này, Ly Tâm Lăng mới thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn may! Nếu không chỉ sợ hôm nay rất khó thoát thân.

“Nguyên Phong này là con trai của Tứ gia Nguyên Mậu Minh của Nguyên gia, thiên phú khá cao, xem ra người bị thương là con cháu nòng cốt của Nguyên gia”.

Ly Tâm Lăng lại nói: “Nhưng mà đuổi được bọn họ đi là tốt nhất, nếu không lát nữa bọn họ mà bám lấy chúng ta, nếu Nguyên Thành Phong vừa lúc đến, bọn họ cũng sẽ không ăn nói khách khí với chúng ta như vậy đâu!”

“Chỉ sợ sẽ trực tiếp bắt chúng ta lại!”

“Tần công tử, đi nhanh thôi, đi nhanh thôi, dẫn theo đồng bọn của ngươi, chúng ta mau chóng rời khỏi thành Nguyên gia”.

Lúc này trong đầu Ly Tâm Lăng chỉ có một suy nghĩ.

Rời khỏi thành Nguyên gia! Cậu ta không muốn để muội muội dấn thân vào nơi nguy hiểm, cũng không muốn để Tần Ninh bởi vì hai huynh muội bọn họ mà ảnh hưởng đến tính mạng.

Biện pháp duy nhất chính là đi.

Tần Ninh cũng không biết Nguyên gia kinh khủng thế nào nên mới không sợ gì.

Đây chính là Nguyên gia có Thánh Nhân trấn giữ! Thánh Nhân! Ở trong vùng đất Vạn Ma này, Thánh Nhân chính là trời, ai có thể trêu chọc nổi?

Giờ phút này, trong ánh mắt của Tần Ninh có vài phần bất đắc dĩ.

Thánh Nhân, hắn thật sự không sợ... Ly Tâm Lăng chỉ bị Nguyên gia hù dọa thôi! Ba người cố gắng chạy về tửu lâu Nguyên Minh! Tần Ninh về phòng, hai người Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt cũng cùng đi theo.

“Tần Ninh!”

Lúc này hai người Tiên Vô Tận, Huyền Chấn cũng đã đến.

“Đây là...”, nhìn thấy Ly Tâm Lăng còn đi theo, hai người cũng có chút không rõ.

“Không có việc gì, về trước đi, nghỉ ngơi thật tốt đã!”

“Nghỉ ngơi?”

Nghe được lời này của Tần Ninh, Ly Tâm Lăng vội vàng nói: “Đừng nghỉ ngơi, không đến thời gian một nén nhang, chắc chắn Nguyên Thành Phong sẽ có thể tìm ra chúng ta, phải đi ngay lập tức, thu dọn đồ đạc đi ngay lập tức”.

Đi?

Huyền Chấn và Tiên Vô Tận chẳng hiểu gì cả.

Có chuyện gì thế?

Đi cái gì?

Lúc này hai người nhìn về phía Tần Ninh.

“Không có việc gì, không cần đi, về nghỉ ngơi thật tốt trước đi!”

Ly Tâm Lăng nghe thấy Tần Ninh nói vậy thì hoàn toàn gấp gáp.

“Nhất định phải đi!”

“Không cần đi!”

Lúc này hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Cuối cùng mấy người vẫn cùng nhau trở về phòng.

Phòng cho khách của tửu lâu Nguyên Minh đúng là không tệ.

Giờ phút này, trong phòng của Tần Ninh.

Cô cô Bách Hương, Lý Huyên, Tiên Vô Tận, Huyền Chấn nhìn về phía Ly Tâm Lăng, Ly Tâm Linh Nguyệt.

Mà Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt cũng nhìn về phía bốn người.

“Mọi chuyện chính là như vậy!”

Ly Tâm Lăng đau khổ nói: “Đắc tội Tô Long chính là đắc tội Nguyên Thành Phong, đắc tội Nguyên Thành Phong sẽ khiến Nguyên gia chú ý, đó chính là phiền phức lớn hơn, nhất định chúng ta phải đi, phải đi ngay bây giờ mới được!”
Chương 1565: Thực Huyết Hạt Độc

Tần Ninh không nhịn được mà uống một ngụm trà rồi nhìn về phía mấy người họ nói: “Không sao, đắc tội với Nguyên Thành Phong không đáng sợ, đắc tội với Nguyên gia cũng không đáng sợ”.

“Thật sự không được…”

“Không sao đâu…”

Hai người lại bắt đầu tranh cãi.

Tiên Vô Tận ngăn Ly Tâm Lăng lại rồi cười nói: “Yên tâm đi, Ly Tâm Lăng, Tần Ninh nói không sao, thì chắc chắn là không sao”.

“Hơn nữa, lần này Tần Ninh đến đây là để tìm một người, nếu như không tìm được thì hắn sẽ không đi đâu!”

Tìm người?

Tính mạng quan trọng hơn hay là tìm người quan trọng hơn! Ly Tăm Lăng cảm thấy bản thân muốn điên rồi.

Tần Ninh cũng hiểu được, hắn nói càng nhiều thì Ly Tâm Lăng lại càng lo lắng, may mà hắn vẫn chưa tiết lộ nhiều.

Mà cùng lúc đó, phía bên kia, trong một tòa phủ đệ.

“Phong gia!”

Người bên cạnh Nguyên Thành Phong đã trở lại, kẻ kia chắp tay nói: “Thằng nhóc kia mang theo hai người Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt tới tửu lâu Nguyên Minh, hồi lâu vẫn chưa đi ra…”, nghe được những lời này, Nguyên Thành Phong khẽ nhíu mày.

“Thật to gan, vậy mà còn dám dừng lại ở tửu lâu Nguyên Minh, coi người Nguyên gia chúng là người chết sao?”

Vừa dứt lời, Nguyên Thành Phong lại nói: “Nghe theo mệnh lệnh của ta, mang theo ba mươi người, bao vây tửu lâu Nguyên Minh, bắt thằng nhóc kia lại cho ta!”

Nghe được những lời này, Tô Long vui mừng nhướng mày.

Tần Ninh, xong đời rồi! Nguyên Thành Phong chính là con cháu Nguyên gia, thân phận địa vị không thấp.

Lúc này, Nguyên Thành Phong tự mình ra tay, Tần Ninh không xong đời thì ai xong đời?

Cùng thời gian đó.

Sau khi mua lại quả Huyết Thánh trong tay Tần Ninh, Nguyên Phong lập tức trở lại lầu ba của Nguyên Đan các.

Giờ phút này, Đào Trạch Minh đại sư đang xử lý quả Huyết Thánh, đem nó biến thành một chén nước thuốc trong suốt, dưới sự hỗ trợ của mấy người hầu, cho Nguyên Thanh Hạm ăn vào.

“Trước mắt cứ bồi bổ máu huyết trước đã, sau khi xác định được loại độc tố, lão hủ sẽ bốc thuốc đúng bệnh”.

Đào đại sư chậm rãi nói: “Nguyên tứ gia, chỉ là lần này, người hạ độc quả thật là đủ tàn nhẫn!”

Lúc này, Nguyên Mậu Minh cũng khôi phục lại, chậm rãi nói: “Nếu như ta biết được là người nào, ta nhất định sẽ không buông tha cho kẻ đó!”

“Cha, sắc mặt của Thanh Hạm tỷ đã khôi phục được vài phần rồi…”, Nguyên Phong hưng phấn nói.

“Đào đại sư không hổ là thánh đan sư tam phẩm, thật khiến cho người ta khâm phục!”

Nghe được những lời này Đào Trạch Minh cũng lắc đầu cười khổ nói: “Nếu như đan thuật của lão phu thật sự tài giỏi, hẳn là đã có thể phán đoán ra được loại độc mà đại tiểu thư trúng phải, bây giờ cũng chỉ là kế tạm thời mà thôi!”

“A ưm…”, nhưng mà đúng vào giờ phút này, Nguyên Thanh Hạm vốn dĩ đã có chút khôi phục bỗng nhiên lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Ngay sau đó, Nguyên Thanh Hạm lại tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi, so với vừa rồi còn kịch liệt hơn vài phần.

“Đào đại sư, đây…đây là làm sao?”

Nguyên Mậu Minh vừa mới thở phào một hơi, lúc này lại lập tức căng thẳng.

“Lão hủ cũng không biết…”, hiện tại, Đào đại sư cũng vô cùng luống cuống nói: “Đại tiểu thư thiếu hụt khí huyết, nếu như bổ sung khí huyết, theo lý thuyết hẳn là có thể giảm bớt tình trạng phát tác của độc tính mới đúng…”

Giờ phút này, Đào Trạch Minh cũng vội vàng đến vã mồ hôi hột.

Nguyên Thanh Hạm! Thiên chi kiêu nữ của Nguyên gia.

Là hòn ngọc quý trên tay gia chủ Nguyên gia Nguyên Mậu Phong, bởi vì thiên phú cường đại, nàng ta vẫn luôn là nhân vật được bồi dưỡng trọng điểm của Nguyên gia.

Không phải nghi ngờ! Nếu như nàng ta vì mình mà chết, ông ta không gánh nổi trách nhiệm này.

“Chẳng lẽ đúng như lời Tần công tử kia nói, Thanh Hạm tỷ trúng phải Thực Huyết Hạt Độc!”

Lúc này, Nguyên Phong mới ngẩn người nói.

“Thực Huyết Hạt Độc cái gì?”

Nguyên Mậu Minh cũng vội vàng hỏi.

Nguyên Phong gãi gãi đầu, sau đó giải thích: “Lúc trước, khi gặp được vị Tần công tử kia, sau khi con nói ra bệnh trạng của Thanh Hạm tỷ, hắn mới nguyện ý nhường quả Thánh Huyết cho con”.

“Nhưng lúc ấy, Tần công tử kia nói, quả Huyết Thánh không chữa trị được bệnh của Thanh Hạm tỷ, ngược lại còn làm hại Thanh Hạm tỷ, lúc ấy, con cũng không để ý lắm…”

“Thực Huyết Hạt Độc?”

Lúc này, Đào Trạch Minh đại sư cũng mới bừng tỉnh nhận ra, ông ta quan sát Nguyên Thanh Hạm rồi vội vàng nói: “Đúng rồi đúng rồi, nhất định là Thực Huyết Hạt Độc, khí huyết thiếu hụt, cơ thể không ngừng run rẩy, sắc mặt đỏ bừng, đúng vậy, ai, sao lão hủ lại không nghĩ tới chứ…”

Giờ phút này, Nguyên Mậu Minh nóng lòng nói: “Đại sư, nếu như ngài đã biết đó là loại độc tố gì vậy thì nhanh chóng giải độc đi!”

“Ta cũng muốn lắm…”, Đào Trạch Minh đại sư chua xót nói: “Nhưng mà Thực Huyết Hạt Độc này chính là độc tố hỗn hợp của rắn Phệ Huyết và bò cạp Hoa Linh, cho dù là thánh đan sư tam phẩm cũng không thể nào giải được!”

Nghe được những lời này, sắc mặt Nguyên Mậu Minh lập tức trắng bệch.

“Đáng giận, người hạ độc biết chúng ta không giải được nên mới cố ý sử dụng loại độc này!”

Nguyên Mậu Minh vô cùng tức giận.

Nếu như Nguyên Thanh Hạm chết, cho dù đại ca không trách phạt ông ta thì ông ta cũng không còn mặt mũi nào mà đối diện với đại ca.

“Bên trong thành Vạn Ma, không có người nào có thể giải được độc này sao?”

Nguyên Mậu Minh đau đầu nói.

“Cho dù là thánh đan sư tứ phẩm cũng không dám chắc chắn là có biện pháp!”

Giờ phút này, Đào Trạch Minh đau khổ không thôi.

Thực Huyết Hạt Độc! Ông ta không ngờ lại là loại độc này! Thánh đan sư tứ phẩm, chỉ sợ cũng không giải được loại độc này.

Bây giờ nên làm sao mới tốt?

Lúc này, hai người họ bốn mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

“Nguyên Phong, vừa rồi con nói là ai nói cho con biết?”

“Chính là vị Tần công tử mà con mua quả Huyết Thánh!”

Nguyên Phong vừa dứt lời, hắn ta nhất thời ngẩn người, sau đó vội vàng nói: “Con lập tức đi tìm người này!”

Tần Ninh có thể từ những điều mà hắn ta miêu tả, phán đoán ra được loại độc tố, điều này chứng minh, người này nhất định là không tầm thường, có lẽ là sẽ có biện pháp.

Lúc này, Nguyên Mậu Minh ngăn Nguyên Phong lại, vội vàng nói: “Nhớ kỹ, thái độ thành khẩn một chút, theo như lời con nói, vị Tần công tử kia cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ”.

“Con hiểu rồi!”

Nguyên Phong lập tức rời đi.

Dựa vào thế lực của Nguyên gia, muốn tìm một người bên trong thành Nguyên gia là một điều vô cùng dễ dàng.

Ngay sau đó, Nguyên Phong lập tức đi tìm người…

Trên giường, khuôn mặt xinh đẹp của Nguyên Thanh Hạm mang theo vài phần đau đớn, lúc này, nàng ta đang không ngừng hộc máu, khiến cho Nguyên Mậu Minh dường như không dám nhìn thẳng.

Trong tửu lâu Nguyên Minh! Tần Ninh nhìn dược liệu trước mắt thở dài.

“Vốn dĩ, hiện tại ta đã có thể bắt tay vào việc luyện chế dược liệu cho Linh Nguyệt, làm cho cô bé có thể nhìn thấy được ánh sáng, nhưng ngươi lại mềm lòng, chọn cứu mạng người khác…”

Ly Tâm Lăng nghe được những lời này cũng không nhịn được nói: “Muội muội của ta chỉ là bị mù, tính mạng không có gì đáng ngại, ngược lại, bệnh của người ta là uy hiếp đến tính mạng, không giống nhau…”

Tần Ninh chỉ đành cười khổ.

Người này quả thật là lương thiện.

Thật không biết người này ở trong thành Nguyên gia, tại sao lại sống được đến bây giờ.

“Tần công tử, ngài thực sự phải đi sao?”

Lúc này, Ly Tâm Lăng vẫn vô cùng lo lắng như trước.

Rất nguy hiểm!

“Không còn cách nào, ta đến đây là để tìm người, gặp được hai huynh muội các ngươi cũng chỉ là tình cờ, yên tâm đi, nếu có người đến, ta tự khắc sẽ có cách đối phó”.

Trong lòng Ly Tâm Lăng không khỏi chua xót.

Nhưng bốn người Tiên Vô Tận, Huyền Chấn cùng cô cô Bách Hương, Quý Huyên cũng chưa từng có ý định rời đi, dường như là rất tin tưởng Tần Ninh.

Cậu ta cũng không nói gì thêm nữa.

Tần Ninh đã có dự định trong lòng, chỉ sợ lai lịch cũng không đơn giản, hắn đã không sợ, vậy thì mình sợ cái gì?

Giờ phút này, Ly Tâm Lăng mới đi sang một bên, ổn định lại tinh thần, bắt đầu tu luyện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom