• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (2 Viewers)

  • Chương 566-570

Chương 566: Ba tông môn, hai gia tộc

Cùng với những âm thanh xé gió kia, từng bóng người lúc này xuất hiện.

Những bóng người đấy đều mang theo hơi thở mạnh mẽ, đè ép xuống.

Dù là đám linh thú cấp bảy, cấp tám kia cũng phải lộ ra ánh mắt đáng sợ.

Mà lúc này, có những mấy chục người đứng ở trên không trung, nhìn xuống phía dưới.

“Đó là... Tề U Ngữ của U Minh Tông, đầu sỏ cảnh giới Hóa Thần!”

Lâm Vi Vũ nhìn một người đàn ông áo đen phía trên, kinh ngạc nói.

“Còn người mặc đồ trắng kia là tiền bối Kiếm Phong Tuyết của Kiếm Các chúng ta. Lâu lắm rồi tiền bối ấy không rời Kiếm Các, ta cũng không biết lần này ông ấy đến”.

“Còn kia là Đỗ Triết của Đại Nhật Thần Giáo, cũng là cảnh giới Hóa Thần”.

Lâm Vi Vũ nhìn những người kia, kinh ngạc vạn phần.

Hơn nữa có vài người cô ta không nhận ra.

Những cảnh giới Hóa Thần, Thông Thiên này tụ tập ở đây, không lẽ đều biết trên đỉnh núi có sen Cửu Chuyển Thiên Tiên sao?

Tần Ninh nhìn những người này, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

“Tần Ninh, chúng ta đi thôi...”

Lâm Vi Vũ cảm giác sự tình không đơn giản, kéo áo Tần Ninh, nói: “Những con linh thú này chúng ta không đánh lại được đâu, chưa nói đến mấy đầu sỏ cảnh giới Hóa Thần kia nữa. Nếu mà bị phát hiện thì sẽ tệ lắm”.

“Cô sợ cái gì?”, Tần Ninh cười nhạt: “Ban nãy cô bảo Kiếm Phong Tuyết của Kiếm Các cũng có mặt còn gì? Bọn họ đều là cảnh giới Hóa Thần, cô đừng có lo sợ mù quáng”.

“Ta...”

Lâm Vi Vũ sửng sốt, rồi nói: “Không phải ta lo cho ta, mà là ngươi không cẩn thận thì sẽ sẽ mất mạng đấy!”

Tần Ninh thì mỉm cười đáp: “Yên tâm, bọn họ không đến thì ta mới lo, chứ giờ đến rồi thì ta cũng nhẹ nhàng hơn nhiều”.

Nghe Tần Ninh nói linh tinh như vậy, Lâm Vi Vũ càng không hiểu.

Những người kia có thực lực mạnh mẽ cỡ nào chứ?

Đó đều là cảnh giới Hóa Thần, còn đáng sợ hơn đám linh thú kia nhiều.

Mà lúc này, các cảnh giới Hóa Thần cũng tụ tập lại ở đây.

Tề U Ngữ của U Minh Tông nhìn những người ở đây, chắp tay nói: “Xem ra Kiếm Các và Đại Nhật Thần Giáo cũng nhận được tin tức rồi hả!”

“Tề U Ngữ, U Minh Tông của ngươi cũng vậy còn gì?”

Đỗ Triết đến từ Đại Nhật Thần Giáo quái gở nói: “Đến ngươi còn đích thân ra mặt thì chứng tỏ U Động Thiên cũng cực kỳ muốn có nó đấy nhỉ!”

“Hai vị ở đây tranh luận cũng chẳng có ý nghĩa gì cả đâu!”

Kiếm Phong Tuyết của Kiếm Các lúc này nói: “Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên cực kỳ quý giá, những linh thú này cũng rất muốn có nó đấy”.

Ba bên lúc này nhìn linh thú bên dưới, cũng trở nên cẩn thận hơn.

Trong số đó có vài linh thú cấp tám, mặc dù là cảnh giới Thông Thiên, nhưng nếu bộc phát ra thì cũng có thể đấu với cảnh giới Hóa Thần.

“Có điều, so với đám linh thú kia thì ta càng quan tâm đến gia tộc con cháu của Lệ Vương và Khánh Vương hơn!”

Tề U Ngữ nói xong, người của cả ba tông môn lớn đều nhìn sang một bên.

Mà ở đó, hai nhóm người hợp lại một chỗ, cũng đang quan sát ba tông môn lớn.

Hai nhóm người kia, đứng đầu là hai người có hơi thở mạnh mẽ, đương nhiên cũng là cảnh giới Hóa Thần.

Một trong số đó có thân thể khôi ngô, mắt mang vẻ hung ác, người còn lại thì gầy yếu hơn một chút

“Lệ Sinh Phong của Lệ gia!”

“Khánh Trạch Thiên của Khánh gia!”

Tề U Ngữ nhìn hai người này, cười nhạt nói: “Hóa ra hai nhà các ngươi cũng nhận được thông tin”.

Năm bên lúc này đều có suy nghĩ riêng của mình.

Từ phía xa nhìn, Lâm Vi Vũ cũng cảm thấy lạnh gáy.

Bình thường, một vị cảnh giới Hóa Thần đã khiến cả một tông môn lớn thay đổi sắc mặt rồi.

Nhưng lúc này, ở đây có đến mười mấy vị cảnh giới Hóa Thần.

Hơn mười vị cảnh giới Hóa Thần, ở bên trong vùng đất Cửu U đều rất hiếm gặp.

“Tần Ninh, chúng ta phải làm gì đây?”, Lâm Vi Vũ lúc này hỏi: “Nhóm đầu sỏ cảnh giới Hóa Thần kia mà để ý thì sẽ nhận ra chúng ta mất”.

“Chúng ta... ngủ một giấc thôi!”

Tần Ninh từ từ nói.

“Cái gì?”

“Dù sao nếu bọn họ đánh nhau thì cũng không liên quan gì đến chúng ta, chờ bọn họ lên núi thì chúng ta đi theo là được”.

Tần Ninh mỉm cười: “Giờ đang rảnh rỗi, vậy ngủ một giấc thôi!”

“Ngươi...”

Lâm Vi Vũ không thể không cảm thán, Tần Ninh này to gan thật.

Mà lúc này, Khánh Trạch Thiên kia cùng Lệ Sinh Phong cũng nhìn về phía Tề U Ngữ, Kiếm Phong Tuyết và Đỗ Triết.

Khánh Trạch Thiên mỉm cười: “Ba vị dẫn người đến đây được, vậy chúng ta cũng có thể chứ?”

“Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên này chưa xuất hiện, ta nghĩ ai cũng có cơ hội cạnh tranh thôi”, Lệ Sinh Phong lạnh nhạt nói: “Đương nhiên, ai nhận được tin tức để qua đây thì đều sẽ có cơ hội”.

Hai người kia lúc này rõ ràng là không định nhường.

Sắc mặt của nhóm Tề U Ngữ không được đẹp lắm.

Khánh gia là con cháu của Khánh Vương cùng Lệ gia là con cháu của Lệ Vương, mặc dù danh tiếng trong vùng đất Cửu U không được rõ, nhưng nền tảng có khi còn thâm sâu hơn bốn tông môn lớn ấy chứ.

Năm đó cương vương Minh Uyên và viện trưởng học viện Thiên Thần là đồ nhi của tôn giả Thanh Vân, thành lập cương quốc Bắc Minh thì tam Hoàng thất Vương là những người được coi trọng nhất, được phong hầu lập tướng. Vì vậy mà con cháu của tam Hoàng thất Vương có tích lũy rất nhiều, bảo tồn được nền tảng, hiện giờ đủ để phát triển cảng mạnh mẽ hơn trên vùng đất Cửu U.

Cho nên, ở bên ngoài, một vài thế lực và gia tộc cho rằng bốn tông môn lớn cùng Thánh Đan các mới là mạnh nhất.

Nhưng trên thực tế, con cháu của tam Hoàng thất Vương cùng những gia tộc truyền thừa cổ, thế gia cổ còn mạnh hơn nhiều.

Thậm chí, một vài địa phương ít dấu chân người còn tồn tại cả cổ quốc, những cổ quốc đó mới thật sự đáng sợ.

Có điều con cháu của tam Hoàng thất Vương tuy không tầm thường, nhưng cũng không khiến bốn tông môn lớn phải sợ hãi.

Hơn nữa, sen Cửu Chuyển Thiên Tiên này có giá trị cực kỳ quý giá, cho dù là nhân vật cảnh giới Hóa Thần cũng không muốn buông tay.

Tề U Ngữ nói: “Nếu ai cũng không nhường ai, như vậy, chúng ta cùng lên đỉnh núi xem đi!”

“Có điều, cũng nên giải quyết mấy thứ vướng mắt này trước đã chứ?”

Tề U Ngữ nói đến đám linh thú kia.

Mặc dù nói linh thú cảnh giới Thiên Nguyên, Thông Thiên không gây nên phiền hà gì cho họ, nhưng nếu không diệt trừ thì sẽ dễ gây họa về sau.

“Được!”

Mấy người đều gật đầu đồng ý.

Bọn họ nhận được tin sen Cửu Chuyển Thiên Tiên ở trên đỉnh núi, mà đám linh thú này dĩ nhiên cũng đến vì nó.

Đã vậy thì tốt nhất nên diệt trừ đối thủ cạnh tranh chung trước.

Dưới chân núi, nhất thời, mấy chục người giao đấu với linh thú. Linh khí tức thì lưu chuyển, đá loạn bay đầy chân núi, tiếng vang vọng bên tai không dứt.

Lâm Vi Vũ thấy cảnh đó thì lo lắng không thôi.

Nếu cô ta và Tần Ninh không cẩn thận thì sẽ bị phát hiện mất.

Mặc dù có Kiếm Phong Tuyết ở đây đảm bảo sự an toàn của cô ta, nhưng nếu Tần Ninh bị phát hiện thì e là sẽ chết không nghi ngờ.

“Tần Ninh, ngươi...”

Lâm Vi Vũ xoay người lại nhìn Tần Ninh, đang định nói thì phát hiện Tần Ninh thế mà dựa lưng vào tảng đá, chắp hai tay sau ót và... ngủ!
Chương 567: Lên đỉnh núi

Cái tên này to gan thật, dám ngủ ở chỗ này cơ đấy!

“Hả? Làm sao?”, Tần Ninh mơ màng nhìn Lâm Vi Vũ, hỏi: “Đánh xong rồi à?”

“Vẫn chưa!”

Lâm Vi Vũ cạn lời: “Ngươi không sợ chết à? Những người kia, hoặc đám linh thú kia mà phát hiện chúng ta thì ai cũng có thể giết chết được chúng ta hết!”

“Yên tâm, không phát hiện ra đâu”.

Tần Ninh phất tay: “Chúng ta cách họ ba trăm mét là họ sẽ không cảm nhận được đâu”.

Hả?

Lâm Vi Vũ sửng sốt, sao Tần Ninh lại chắc chắn là trong vòng ba trăm mét sẽ không bị phát hiện vậy chứ?

Thấy dáng vẻ thề thốt của Tần Ninh, Lâm Vi Vũ càng thấy kỳ quái.

Rõ ràng chỉ là một thanh niên kém cô ta hai tuổi, thế mà lại tự tin đến như vậy?

Lúc này, năm bên đều có cảnh giới Hóa Thần ra tay, đám linh thú cấp bảy cấp tám kia không có chút sức phản kháng nào, nhưng bọn chúng cũng không chịu bỏ cuộc.

Đám linh thú tụ tập ngày càng nhiều, cuốn lấy cường giả mỗi bên.

Cảnh tượng này khiến Lâm Vi Vũ kinh sợ.

Đám linh thú kia cực kỳ muốn có được sen Cửu Chuyển Thiên Tiên.

Từng con linh thú xông lên, sát khí đầy trời.

Nhưng cường giả năm bên cũng mạnh mẽ như mãnh hổ, không ngừng áp chế linh thú.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều cảm giác lòng mình chịu một chấn động cực lớn.

Xem ra đỉnh núi đúng là đồ tốt.

Càng là vậy, giao chiến càng thêm thảm thiết.

Những linh thú cấp bảy cấp tám xông vào như thiêu thân, đến cho mấy cảnh giới Hóa Thần tọa trấn đều phải kinh ngạc.

Chỉ nguyên sen Cửu Chuyển Thiên Tiên thôi, sao có thể khiến cho đám linh thú này điên cuồng như vậy chứ.

Lúc này, mọi người càng dồn sức hơn.

Đám linh thú này cuồng bạo như thế, chứng minh chúng không chỉ đến vì sen Cửu Chuyển Thiên Tiên.

Oanh...

Mà lúc này, núi cao vạn trượng đột nhiên rung động kịch liệt.

Đám linh thú kia ánh mắt đỏ ngầu, tuôn ra bằng mọi giá.

Nhưng cuối cùng vẫn bị thế lực các bên cản lại.

Có điều năm bên thế lực cũng phải trả giá bằng mười mấy cường giả cảnh giới Thông Thiên.

Nhìn mặt đất đầy thi thể, các cao thủ cũng không rảnh đi thu những vật có giá trị kia.

“Đi!”

Lúc này, Tề U Ngữ của U Minh Tông dẫn người xông lên đỉnh núi.

Mà cùng lúc đó, Kiếm Phong Tuyết và Đỗ Triết cũng xông lên.

Khí thế mạnh mẽ tăng lên từng tầng.

Ánh mắt Khánh Trạch Thiên lạnh nhạt, cười giễu, cùng Lệ Sinh Phong dẫn theo mười mấy người đi lên.

Xung quanh, ngoài mùi máu tanh ra thì cũng dần yên tĩnh trở lại.

Lâm Vi Vũ nhìn quanh, chỉ thấy lạnh gáy.

“Bao nhiêu là linh thú cấp bảy, cấp tám thế này. Ngày thường muốn nhìn thấy e còn khó hơn lên trời...”

Lâm Vi Vũ không khỏi nói: “Mấy người kia đáng sợ quá rồi đấy?”

Tần Ninh vỗ tay đứng dậy, híp mắt cười: “Được rồi, cũng phải cảm ơn bọn họ đã giải quyết đám linh thú cấp bảy cấp tám kia, nếu không thì cũng phiền”.

Cảm ơn bọn họ?

Lâm Vi Vũ lúc này cạn lời: “Đám linh thú kia đều bị giải quyết hết rồi, nhưng ngươi có nghĩ đến, những người leo lúi đều là cảnh giới Hóa Thần không hả?”

“Mặc dù ngươi có nhiều thủ đoạn, nhưng đối mặt với cảnh giới Hóa Thần, ngươi làm gì được?”

“Cô cũng bảo ta có nhiều thủ đoạn mà, cảnh giới Hóa Thần cũng chẳng là cái gì!”

Tần Ninh nói rồi, sải bước ra, nhàn nhã lên đỉnh núi.

“Tần Ninh!”

Lâm Vi Vũ lúc này ngăn Tần Ninh lại, vội vàng nói: “Chúng ta đi thôi, hai người chúng ta chớ nên tham bảo vật. Đám cảnh giới Hóa Thần vô địch kia không quan tâm ngươi là ai đâu, lão Vệ không ở đây, bọn họ sẽ không nể mặt ngươi đâu!”

“Không nể mặt? Vậy giết là xong!”

Tần Ninh tùy ý đáp: “Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên đó vốn thuộc về ta, là thứ ta buộc phải có được, nếu không ta còn đến rừng Mộng Sơn này làm gì nữa!”

Lâm Vi Vũ thật sự hết cách.

Từng lời nói và hành động của Tần Ninh đều không giống đi đối diện với cảnh giới Hóa Thần mà là với nhóm chín cửa cảnh giới vậy.

Cái tên này lấy đâu ra tự tin vậy chứ?

Nhìn sự cố chấp của Tần Ninh, Lâm Vi Vũ thật sự không dám một mình rời đi.

Ai mà biết dưới núi có gặp nhóm linh thú mạnh mẽ nào không cơ chứ.

Trong bất lực, Lâm Vi Vũ lại vội vàng chạy theo Tần Ninh.

Hai bóng người không ngừng trèo lên núi.

Thời gian trôi qua, cả hai cuối cùng cũng lên được đến đỉnh núi.

Mà lúc này, trên đỉnh núi cao vạn trượng, không những không có khí lạnh mà còn nóng như lửa đốt. Lâm Vi Vũ đỏ bừng mặt, nhìn Tần Ninh.

“Bọn họ đâu rồi?”

“Ở phía trước”.

Tần Ninh nói chắc như đinh đóng cột.

“Đây chính là đỉnh núi hả?”

Lâm Vi Vũ nhìn quanh, cảm thấy kỳ quái.

Đỉnh núi này không trụi lủi mà lại sinh trưởng những cây cổ thụ lá đỏ, nhìn kỹ thì lại rất giống lá phong.

Từng phiến lá kéo dài không dứt, tạo thành từng chùm, giống như đi vào một biển lửa vậy.

“Từ bây giờ cô cứ đi theo ta là được”.

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Có khả năng còn thưởng cho cô một cơ duyên”.

“Xì...”, Lâm Vi Vũ xì một tiếng: “Ngươi tốt nhất nên cẩn thận, đừng va phải những cảnh giới Hóa Thần kia, nếu không cả hai chúng ta sẽ chết đấy”.

“Nếu gặp phải, họ mà chặn ta thì cũng đừng mong sống sót”.

Tần Ninh chắp tay ra sau, bước ra phía trước.

Đỉnh núi này có vẻ rất rộng, bốn phía toàn là cây lá đỏ, nhìn mà hoa hết mắt.

Lúc này, cách nhóm Tần Ninh hàng ngàn mét, có mấy chục người nhất tề dừng lại.

Mấy chục người này đứng dưới cây đỏ, nhìn về phía trước, hô hấp trở nên dồn dập.

“Quả nhiên là sen Cửu Chuyển Thiên Tiên!”

Tề U Ngữ lúc này cũng run rẩy.

Loại linh hoa thần kỳ thế này, đừng nói ông ta là Hóa Thần một chuyển, đến cả mấy lão cổ hủ Hóa Thần chín chuyển kia nhìn thấy cũng phát điên ấy chứ.

“Tổng cộng chín cây!”

Kiếm Phong Tuyết lúc này cũng đỏ mắt, nói: “Ít nhất mỗi người đều có thể đạt được một cây!”

Đỗ Triết của Đại Nhật Thần Giáo cũng gật đầu.

Tuy sẽ có tranh đoạt, nhưng ít nhất sẽ không phải trắng tay.

Lúc này, Tề U Ngữ, Kiếm Phong Tuyết và Đỗ Triết nhìn nhau, rồi gật đầu.

Khánh Trạch Thiên cùng Lệ Sinh Phong cũng không khỏi trở nên cẩn thận.

Cuối cùng, Tề U Ngữ đi ra, nói.

“Lệ Sinh Phong, Khánh Trạch Thiên!”

Tề U Ngữ long trọng lên tiếng: “Nếu như là hai gia tộc lớn các ngươi đối mặt với hai tông môn lớn chúng ta, thì chúng ta sẽ mặc cảm không bằng, nhưng bây giờ, chúng ta là ba tông môn lớn!”

“Cho nên, ta nghĩ U Minh Tông, Kiếm Các và Đại Nhật Thần Giáo sẽ có tư cách có được sáu cây sen Cửu Chuyển Thiên Tiên này!”

“Mà Khánh gia và Lệ gia các ngươi sẽ nhận ba cây, còn chia ra sao thì các ngươi tự tính đi”.

Ba tông môn lớn hiển nhiên là định liên kết với nhau.
Chương 568: Con cháu Viêm Hoàng

Thấy ba tông môn lớn phân chia như vậy, Lệ Sinh Phong cùng Khánh Trạch Thiên không hề tức giận mà lui bước.

Hai người nhìn nhau, ngược lại mỉm cười.

“Ba vị bắt nạt như vậy không tốt lắm đâu?”

Lệ Sinh Phong từ từ nói: “Chín cây này, các ngươi đòi sáu, chúng ta ba, nghe không được hay cho lắm nhỉ?”

“Ồ? Vậy ý ngươi sao?”

“Ý của chúng ta là, chúng ta lấy sáu, mà các ngươi, chỉ có ba!”

Một thanh âm khàn khàn lúc này vang lên.

Trong Lệ gia có bảy tám người xuất hiện.

Người đi đầu có gương mặt tiều tụy, vóc người gầy nhỏ, giống như một đoạn thân cây, giọng nói cũng khàn khàn như muốn cào vào trong lòng người vậy, cực kỳ đau đớn.

“Là ông!”

Nhìn người xuất hiện, Tề U Ngữ, Đỗ Triết cùng Kiếm Phong Tuyết đều không khỏi kinh hãi.

“Không ngờ lão hủ nhiều năm không ra ngoài mà ba vị vẫn nhận ra được!”

“Con cháu Viêm Hoàng, Viêm gia thiết thủ Viêm Khô!”

Sắc mặt ba người Tề U Ngữ hơi khó coi: “Danh tiếng của tiền bối Viêm Khô, chúng ta đương nhiên biết”.

“Đã biết rồi thì ba tông môn lớn các ngươi mỗi bên một cây, ba nhà chúng ta mỗi nhà hai cây. Ta nghĩ, các ngươi cũng không có ý kiến gì đâu!”

Giọng nói khàn khàn của Viêm Khô lúc này nghe rất thong dong, như là đang ra lệnh vậy.

Sắc mặt của ba người Tề U Ngữ càng thêm xấu xí hơn.

Không ai ngờ rằng người Viêm gia lại ẩn náu trong nhóm người Lệ gia và Khánh gia, mà bọn họ lại không phát hiện được.

Viêm Hoàng!

Một trong tam Hoàng thất Vương đi theo cương vương Minh Uyên năm đó, đừng đầu tam Hoàng, là lão tổ cảnh giới Hóa Thần vô địch. Con cháu Viêm Hoàng hiện nay đều thuộc sự tồn tại siêu đỉnh trong Cửu U đại lục.

Có điều những gia tộc này đều khiêm tốn ẩn nấp, người ngoài không biết mà thôi.

Ba gia tộc lớn ở đây, bọn họ muốn chiếm lời đúng là không thể.

Thiết thủ Viêm Khô, là một người nói năng thận trọng, giết người như ngóe trong số các cảnh giới Hóa Thần vô địch.

“Thúc phụ...”

Một gã thanh niên bên cạnh Viêm Khô lo lắng nói: “Đây chính là sen Cửu Chuyển Thiên Tiên, cho bọn họ ba cây trong số chín cây thì lỗ quá...”

“Bách Vũ, chúng ta vừa mới đi vào, phía sau sẽ còn rất nhiều đồ tốt, không vội đâu!”, Viêm Khô cười nhạt: “Nếu ép chúng quá, coi như lấy toàn bộ thì cũng phải trả một cái giá lớn”.

“Hơn nữa bốn tông môn lớn tuy không bằng Viêm gia ta nhưng vẫn có chút nền tảng đấy”.

Nghe vậy, Viêm Bách Vũ không nói nhiều lời nữa, nhưng vẫn không cam lòng.

Hai gã thanh niên bên cạnh không ngừng nhỏ giọng an ủi.

Tề U Ngữ, Kiếm Phong Tuyết và Đỗ Triết nhìn nhau, thấy được sự bất lực trong mắt đối phương.

Vốn dĩ cứ tưởng mình là người thắng, nhưng không ngờ Lệ gia cùng Khánh gia đã có sự chuẩn bị.

“Đã vậy, chúng ta tự hái theo cách của tiền bối Viêm Khô đi!”

“Vậy là tốt nhất!”

Viêm Khô gật đầu, phất tay.

Sáu phe thế lực đi lên, nhìn sen Cửu Chuyển Thiên Tiên tron ao máu yêu dị, hưng phấn không thôi.

Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên, sinh trưởng ở nơi cực nóng. Trên đỉnh núi này, hô hấp cũng cảm giác được phổi khô nóng. Ao máu bên trong kia cũng không phải máu tươi, mà là một dòng nước đỏ như máu ồ ạt chảy ra, nuôi dưỡng sen Cửu Chuyển Thiên Tiên.

“Ra tay thôi!”

Tức thì, một vị cao thủ cảnh giới Thông Thiên của Lệ gia xông lên, bàn tay bao quanh linh khí, bắt lấy.

Phốc...

Nhưng đột nhiên, cao thủ cảnh giới Thông Thiên kia vừa mới đưa tay ra thì đã có tiếng phốc phốc vang lên, chỉ thấy hai tay vừa mới lướt qua ao máu thì đã hóa thành xương trắng âm u.

Khí nóng khiến hai tay kẻ này bị nướng đến bốc hơi, đến mức xương hai tay cũng có dấu hiệu bị hòa tan.

Nếu kẻ này không thu tay nhanh thì e là xương cốt cũng hỏng luôn.

Thấy cảnh này, mấy người đều lạnh ngắt.

“Ao máu có điều kỳ lạ!”

Một đám người lúc này đều không dám lỗ mãng.

Cho dù là mấy vị cảnh giới Hóa Thần vô địch cũng phải dè chừng. Tiến gần đến ao máu rồi nhưng không ai dám thử.

Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên ở trước mặt rồi mà lại không hái được!

Thật sự bực bội mà!

...

Mà lúc này, ở góc khác, Tần Ninh dẫn Lâm Vi Vũ đi lên đỉnh núi, xuyên qua rừng cây đỏ lửa, vòng theo một hướng khác.

“Ngươi đi đâu vậy?”

Lâm Vi Vũ nhìn về phía trước, không hiểu nói: “Theo phương hướng thì bọn họ đi về chỗ khác mà!”

“Không phải ngươi muốn sen Cửu Chuyển Thiên Tiên sao?”

“Không phải vội”.

Không phải vội?

Lâm Vi Vũ nhìn Tần Ninh, chế nhạo: “Ngươi vừa thấy bọn họ đều chạy đến sen Cửu Chuyển Thiên Tiên rồi mà. Nếu bọn họ hái được thì ngươi chẳng còn cái đinh gì đâu”.

“Cô nói đúng lắm!”

Tần Ninh bước đi, gật đầu nói.

“Vậy ngươi còn không đuổi theo?”

“Cô cũng bảo rồi mà, đấy là nếu bọn họ hái được, nhưng bọn họ có hái được đâu!”

Tần Ninh mỉm cười: “Được rồi, nể tình cô khổ cực như bậy, ta tặng cô một cơ duyên!”

“Tặng ta một cơ duyên?”

“Dù sao Thanh Vân tông ta cũng ở trong địa bàn của Kiếm Các các cô. Lần sau không chừng Thanh Vân tông còn đè ép Kiếm Các ấy chứ, nên giờ coi như bồi thường một chút trước vậy!”

Nghe vậy, Lâm Vi Vũ liền bĩu môi.

Cái tên này sao mà tự đại thế?

Kia đều là những cảnh giới Hóa Thần vô địch, hơn nữa, nếu bọn họ không có cách, thì Tần Ninh có cách lấy được sen Cửu Chuyển Thiên Tiên chắc?

Mặc dù có lấy được, thì sao có thể đem đi ngay trước mắt bọn họ?

“Đến rồi!”

Nhưng lúc này, Tần Ninh đột nhiên dừng chân lại.

“Hả? Đây là gì?”

Thấy Tần Ninh dừng lại, Lâm Vi Vũ bị một cây cổ thụ trước mắt hấp dẫn.

Cây cổ thụ này cành lá rậm rạp, mở rộng ra, kéo dài trăm mét, đứng bên dưới thì cảm nhận được một luồng khí ấm áp tiến vào trong cơ thể, cực kỳ thoải mái.

“Cảm giác sao?”

Tần Ninh nhìn Lâm Vi Vũ, cười nói: “Có phải rất thư thái không?”

“Ừ, không rõ là cảm giác gì, nhưng khiến người ta bình tĩnh lại, rất hưởng thụ...”

Lâm Vi Vũ đi đến dưới tán cây, sờ vào thân cây, một hơi thở ấm áp bao phủ toàn thân.

“Thân cây này làm bằng... sắt à?”

Sắc mặt Lâm Vi Vũ trở nên kinh ngạc.

“Cây sắt...”

Tần Ninh gật đầu, đáp: “Không sai, cây sắt, hơn nữa còn là cây sắt giúp người ta tu hành được”.

Tần Ninh bắt lấy cánh tay Lâm Vi Vũ, một tay khác ngắt một cành cây xuống, đặt vào lòng bàn tay Lâm Vi Vũ.

“Đừng nói nữa, từ từ cảm nhận đi!”

Lâm Vi Vũ gật đầu.

Ông...

Đột nhiên, trái tim cô ta như rung lên, Lâm Vi Vũ liền kinh ngạc.

Một cảm giác không rõ là gì tiến vào trong cơ thể, nuôi dưỡng thể mạch và đan điền.

Cảm giác đó khiến cô ta không khỏi nhắm mắt lại, tỉ mỉ cảm nhận.

Mà dần dần, có một luồng khí cuộn lại, nhập vào trong cơ thể. Lâm Vi Vũ cảm nhận được, đó là một loại linh khí trùng kích, nhưng cơ thể của cô ta không hề bài xích.

“Cảnh giới Thiên Võ một biến, đạt đến... cảnh giới Thiên Võ ba biến!”

Lúc này, Lâm Vi Vũ kinh ngạc mở mắt ra.

Cô ta thậm chí còn không biết đã phát sinh chuyện gì mà cơ thể đã tăng cấp rồi.

Đan hải lúc này trở nên mênh mông, linh khí phong phú, hơn nữa còn vô cùng căng tràn.

Sao lại như vậy được?
Chương 569: Cây Kim Thiết

Lâm Vi Vũ kinh ngạc nhìn sang bên cạnh, nhưng Tần Ninh không hề ở đó nữa.

Lúc cô ta ngẩng đầu lên, thì thấy Tần Ninh ngồi trên thân cây, hai tay chắp vào tạo hình chữ thập, như đang lẩm bẩm cái gì đó, có vẻ là tu luyện.

Tần Ninh lúc này đúng là đang tu luyện.

Mà dần dần, những cành cây bên cạnh Tần Ninh uốn lại như ngón tay, khẽ khàng chạm vào thân thể hắn.

Mà mỗi khi nó lướt qua, cơ thể Tần Ninh như đang chậm rãi ngưng tụ một đoạn ánh sáng, dung hợp vào trong người hắn.

Cảnh tượng này nhìn thật sự rất kỳ lạ.

Khi những đường sáng kia lóe lên, cơ thể Tần Ninh giống như không ngừng tụ tập sức mạnh.

Mà khi tụ tập được một trăm đường sáng, khí hải xung quanh Tần Ninh đột nhiên biến chuyển mạnh mẽ, cuộn trào mà lên.

“Cảnh giới Thiên Võ năm biến rồi...”

Cảnh này khiến Lâm Vi Vũ kinh ngạc vạn phần.

Mặc dù cô ta dựa vào cành cây cổ quái này để nâng cấp bản thân lên cảnh giới Thiên Võ ba biến, nhưng Tần Ninh có cảnh giới cao hơn cô ta, ấy thế mà cũng dễ như trở bàn tay.

Người này nhìn không giống khổ tu gì cả, mà giống như... ăn hoa quả vậy.

Hơn nữa, sự biến động này vẫn còn đang tiếp tục...

“Cảnh giới Thiên Võ sáu biến!”

“Cảnh giới Thiên Võ bảy biến!”

Chỉ trong thời gian một nén hương mà đan hải trong cơ thể Tần Ninh như rộng thêm một vòng, khí thế cũng mạnh hơn nhiều.

Sau hai nén hương thì đã là cảnh giới Thiên Võ bảy biến.

“Phù...”

Lúc này, Tần Ninh thở ra một ngụm khí bẩn, mở hai mắt ra.

“Ồ?”

Thấy Lâm Vi Vũ cổ quái nhìn hắn, Tần Ninh nói: “Lên cảnh giới nào rồi?”

“Cảnh giới Thiên Võ ba biến!”

“Ba biến? Coi như tạm được!”, Tần Ninh gật đầu, đứng dậy, trực tiếp nhảy xuống.

Lâm Vi Vũ nhìn Tần Ninh, bất ngờ nói: “Đây là cây sắt gì mà lạ thế? Mà sao ngươi biết nó có thể hỗ trợ tu hành? Hơn nữa, ngươi... từ bốn biến lên bảy biến, có đáng sợ quá không vậy!”

“Cô nhóc nhà cô hỏi nhiều thật đấy!”

Tần Ninh cười híp mắt nhìn cây cổ, nói: “Cô có nghe nói đến cây thế giới chưa?”

Cây thế giới?

Lâm Vi Vũ lắc đầu.

Tần Ninh tiếp tục nói: “Ngũ Hành Thần Đằng thì sao?”

“Có nghe đến rồi!”

Lâm Vi Vũ vội vàng nói: “Ta nghe cha nói, Ngũ Hành Thần Đằng rất hiếm gặp trong thế giới này, nghe nói chỉ xuất hiện trong kỷ nguyên trước mà thôi, nhưng sau kỷ nguyên mới thì Ngũ Hành Thần Đằng chỉ còn cái danh, rất ít người gặp được”.

“Nhưng ta nghe nói, nếu có được Ngũ Hành Thần Đằng thì sẽ sinh ra những thay đổi bất ngờ, mà đó cũng chỉ là nghe nói mà thôi...”

Sinh ra những thay đổi bất ngờ...

Tần Ninh mỉm cười.

Đúng vậy, dường như cha có một đoạn Ngũ Hành Thần Đằng, bồi dưỡng ra cây thế giới, rồi thành chủ tể của thế giới Đại Thiên.

“Vật này chính là một bào tử của Ngũ Hành Thần Đằng diễn hóa thành, cô có thể gọi nó là... cây Kim Thiết!”

“Cây Kim Thiết!”

“Ừ!”

Tần Ninh từ từ nói: “Vốn ở thời kỳ cổ xưa, cây thế giới đã đổ nát rồi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, mà mỗi một cành cây đều cách xa nhau hoàn toàn”.

“Sau này, Vô Thượng Thần Đế lấy được một đoạn Ngũ Hành Thần Đằng, kết hợp với linh bảo thiên địa, tạo ra một cây thế giới mới”.

“Mà cây thế giới kia chính là trụ cột trong thế giới Đại Thiên”.

Lâm Vi Vũ giống như nghe Thiên Thư vậy, mắt chữ A mồm chữ O.

“Có điều từ kỷ nguyên trước đến giờ, Ngũ Hành Thần Đằng lạc ở vạn giới dần dần bị thu hồi lại, nên bây giờ không thấy được Ngũ Hành Thần Đằng cũng là chuyện bình thường”.

“Mà cây Kim Thiết này chính là một bào tử sinh ra từ Ngũ Hành Thần Đằng”.

“Cây này có thể lớn thành cây Kim Thiết cũng là may mắn”.

Tần Ninh vỗ vào cây Kim Thiết, cười nói: “Chẳng qua nếu cây này ở bên ngoài, chắc chắn sẽ là thứ mà các tông môn kia tranh nhau sứt đầu mẻ trán để cướp lấy”.

Lâm Vi Vũ cũng tán thành câu này.

Cây Kim Thiết này giúp cô ta tăng từ cảnh giới Thiên Võ một biến lên ba biến.

Tần Ninh thì thăng thẳng từ Thiên Võ bốn biến lên bảy biến.

Có thể đưa ra hiệu quả cỡ này, đây đúng là cây thần.

Mà đây còn chỉ là một bào tử diễn hóa ra từ Ngũ Hành Thần Đằng, vậy rốt cuộc Ngũ Hành Thần Đằng chân chính sẽ có uy năng thần thông quảng đại cỡ nào chứ?

Hơn nữa, Ngũ Hành Thần Đằng lại chỉ là một nhánh của cây thế giới.

Vậy cây thế giới lại kinh khủng bậc nào?

Theo như Tần Ninh nói, đó là trụ cột của thế giới Đại Thiên, e là đến cuối đời cô ta cũng không thể chạm vào mất.

“Cây Kim Thiết này có thần uy như thế, sao ngươi không mang đi?”

Lâm Vi Vũ dò hỏi.

Tần Ninh hình như biết rất rõ về cây Kim Thiết, nếu không cũng sẽ không mặc kệ sen Cửu Chuyển Thiên Tiên mà đưa cô ta đến đây.

“Mang đi?

Tần Ninh cười đáp: “Mang đi, món đồ chơi này sẽ chết!”

“Ta nói rồi, Ngũ Hành Thần Đằng cực kỳ hiếm thấy, gần như là không thể tìm được nữa. Một bào tử của nó lớn lên thành cây Kim Thiết được rất khó khăn, nếu như đổi nơi khác, nó sẽ héo rũ ngay”.

“Hơn nữa, ta khuyên cô, tốt nhất đừng nói cho ai biết về cái này, nếu không những tên hám lợi đó sẽ không tha cho cây Kim Thiết đâu”.

“Ta hiểu rồi!”

Lâm Vi Vũ lúc này ngày càng tò mò về Tần Ninh hơn nữa.

Người này ít tuổi hơn cô ta, nhưng chuyện gì cũng biết rõ, làm người ta không thể không tin.

“Được rồi, ta đi thôi!”

“Đi? Vậy mà đi rồi?”, Lâm Vi Vũ luyến tiếc nói: “Chúng ta ở đây mấy ngày nữa thì có khi còn đạt đến cảnh giới Thông Thiên đấy”.

“Cô mơ à?”

Sắc mặt Tần Ninh kỳ lạ nhìn Lâm Vi Vũ, từ từ nói: “Cây Kim Thiết chỉ cho mỗi người một lần chỉ đạo thôi, nếu đến lần nữa sẽ vô dụng đấy!”

“Hơn nữa, không phải ai cũng có thể dựa vào cây Kim Thiết để tu hành đâu”.

Lâm Vi Vũ nuối tiếc nhìn cây Kim Thiết.

Có thể khiến cô ta trực tiếp từ cảnh giới Thiên Võ một biến lên ba biến, thật sự là kỳ lạ, nếu có thể tăng trưởng mãi như vậy thì cả đời võ tu chẳng phải sẽ rất dễ dàng hay sao.

Lâm Vi Vũ lắc đầu, nghĩ bản thân mình đã quá ngây thơ.

“Giờ chúng ta đi đâu đây?”

“Đi hái sen Cửu Chuyển Thiên Tiên!”

Tần Ninh mỉm cười đáp: “Đám già đó chắc đã bó tay rồi đấy”.

Nhìn nụ cười của Tần Ninh, Lâm Vi Vũ càng không hiểu rõ.

Người này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?

Hiện giờ sen Cửu Chuyển Thiên Tiên e là đã bị năm thế lực kia hái hết rồi, làm gì chờ bọn họ đến được.

Chẳng qua Tần Ninh tựa hồ rất có lòng tin, nói như vậy e là sen Cửu Chuyển Thiên Tiên cũng không dễ hái như thế.

Cô ta cũng rất tò mò xem sen Cửu Chuyển Thiên Tiên kia có hình dạng thế nào.

Mà lúc này, bên cạnh ao máu, ba gia tộc lớn cùng ba tông môn lớn đều đang rất khó xử.

Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên ở ngay trước mặt mà bọn họ lại không thể hái được.

“Ta mặc kệ!”

Khánh Trạch Thiên lúc này sải bước ra, tay cầm một thanh kiếm.

“Kiếm Thăng Luân!”

Nhìn thấy thanh kiếm kia, Tề U Ngữ, Kiếm Phong Tuyết cùng Đỗ Triết đều cả kinh.

“Linh kiếm cửu phẩm mà Khánh Vương sử dụng năm xưa, cũng là linh kiếm mà cương vương Minh Uyên ban cho Khánh Vương!”

“Kiếm này từng chém giết vạn địch dưới tay Khánh Vương, uống máu thông linh, hóa thành hung khí”.

“Đâu chỉ có vậy, nghe nói kiếm này đã chứa được cả kiếm linh, dù là cảnh giới Hóa Thần cũng không thể ngăn cản được!”

Mọi người nhìn thấy kiếm Thăng Luân thì nghị luận ầm ĩ.
Chương 570: Kiếm Thăng Luân

Khánh Trạch Thiên lúc này cũng nở một nụ cười.

Kiếm Thăng Luân chính là vật mà lão tổ Khánh gia – Khánh Vương sử dụng. Năm đó Khánh Vương là một trong thất Vương dưới trướng cương vương Minh Uyên, chiến công hiển hách, uy danh khắp nơi.

Cương vương Minh Uyên đem kiếm này tặng cho Khánh Vương, biểu thị sự khen ngợi.

Đây là sự kiêu ngạo của Khánh gia!

“Kiếm này trải qua tuế nguyệt, đã sớm thông linh, ẩn chứa kiếm linh. Ao máu này dù có khủng bố cỡ nào thì cũng sẽ không thể hủy được kiếm này!”

Khánh Trạch Thiên kiêu ngạo nói: “Ta dùng kiếm này để hái sen Cửu Chuyển Thiên Tiên kia”.

Rung...

Tức thì, thanh kiếm Thăng Luân kia lóe lên ánh sáng, ánh máu bắt đầu nổi lên.

Ánh máu mạnh mẽ đó còn đậm hơn cả màu máu trong cái ao kia.

Khánh Trạch Thiên đâm kiếm ra, mũi kiếm xuất hiện một ánh hào quang, cũng ngưng tụ ra một kiếm ảnh. Kiếm ảnh màu máu vào lúc này cực kỳ chói mắt.

Khánh Trạch Thiên quát lên: “Ngắt xuống!”

Kiếm ảnh kia lúc này xoay uốn lượn, hướng về một gốc sen Cửu Chuyển Thiên Tiên.

Ầm...

Tiếng trầm thấp lúc này đột nhiên vang lên.

Một dòng nước máu trong ao hóa thành một bàn tay to, trực tiếp chụp lấy kiếm linh kia.

Có tiếng khóc lóc vang lên, kiếm linh vốn không ai bì được lại phát ra tiếng nghẹn ngào, sợ hãi không dám tiến lên, dần dần muốn lui lại.

“Không được lui lại, phải ngắt lấy sen Cửu Chuyển Thiên Tiên!”

Khánh Trạch Thiên trầm giọng quát lên.

Kiếm linh kia lúc này cũng không ngừng run rẩy, căn bản không nghe mệnh lệnh.

“Rốt cuộc trong ao máu này có thú gì mà đến cả kiếm linh đều sợ hãi chứ?”

“Cấp bậc Thông Thiên còn bị mất một cánh tay, chắc chắn phải có sự tồn tại gì đó khủng bố”.

“Không lẽ có người đặt cấm chế ở đây?”

“Ai mà biết!”

Lúc này tất cả đều không dám tin.

Răng rắc...

Mà giữa lúc kiếm linh đột nhiên lui lại điên cuồng, nhưng bị Khánh Trạch Thiên bức bách cho không thể lui nữa, huyết chưởng trong ao máu kia liền trực tiếp bóp nát kiếm linh. Thanh kiếm Thăng Luân kia cũng vỡ vụn thành tiếng răng rắc.

Khánh Trạch Thiên kêu lên đau đớn, vội vàng lui lại.

Kiếm Thăng Luân đã hỏng hoàn toàn.

Cảnh này khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh giá trong lòng.

Đến cả kiếm Thăng Luân còn không chống đỡ được sát thương mạnh mẽ của ao máu, thế thì sao mà lấy được sen Cửu Chuyển Thiên Tiên nữa?

“Xem ra mọi người đều tìm được sen Cửu Chuyển Thiên Tiên hả!”

Một giọng cười nhạt lúc này đột nhiên vang lên.

Mọi người nghe được thì đều quay ra.

“Tiểu Vũ!”

Kiếm Phong Tuyết kia thấy Lâm Vi Vũ ở bên cạnh, tức thì biến sắc, nói: “Cháu đến đây làm gì?”

Kiếm Phong Tuyết cả giận nói: “Nơi này nguy hiểm, sao cháu lại đến đây? Qua đây, ra chỗ ta!”

Lâm Vi Vũ nghe Kiếm Phong Tuyết quát vậy thì trong lòng liền chửi Tần Ninh mấy lượt.

Rời khỏi cây Kim Thiết, Tần Ninh đưa cô ta đến đây. Nhưng cô ta lại không ngờ là Tần Ninh lại đi nghênh ngang như vậy chứ.

Ở đây toàn cự phách cảnh giới Hóa Thần, đắc tội bất kỳ ai, bọn họ cũng không nói lý đâu.

Tần Ninh lộ liễu như thế, sẽ gặp chuyện mất.

“Ngươi là ai?”

Lệ Sinh Phong nhìn Tần Ninh, tức giận hỏi.

“Tại hạ Tần Ninh, tông chủ của Thanh Vân môn!”

Thanh Vân môn?

Mấy người ở đây nghe vậy thì đều trở nên khó hiểu.

Bọn họ căn bản chưa nghe đến tông môn này.

“Nhóc con, ở đây không có việc của ngươi đâu. Đến chỗ nào của ngươi mà chơi đi”, Lệ Sinh Phong phiền phức nói.

Lần này, đến Khánh Trạch Thiên lấy ra kiếm Thăng Luân còn không thành công, ngược lại còn hủy mất kiếm, vậy sao mà lấy sen Cửu Chuyển Thiên Tiên đây?

“Các ngươi đều đến hái sen Cửu Chuyển Thiên Tiên mà, ta cũng vậy, sao lại nói là không có việc của ta chứ?”

Tần Ninh cười nhạt: “Hơn nữa, sen Cửu Chuyển Thiên Tiên ở kia, các ngươi không lấy được, không lẽ không cho người khác lấy à?”

“Thằng nhãi con, miệng lưỡi bén nhọn đấy, ta thấy ngươi...”

“Khoan đã!”

Thiết thủ của Viêm gia là Viêm Khô lúc này lên tiếng: “Nhóc con, ý của ngươi là, chúng ta không hái được, còn ngươi thì hái được à?”

“Đương nhiên, không thì ta đến đây làm gì!”

Tần Ninh cười híp mắt đáp.

Nhìn thấy nụ cười của Tần Ninh, Lâm Vi Vũ cảm thấy không lành chút nào. Cái tên này lại muốn lừa người tiếp hả?

“Ngươi tự tin thật đấy, cảnh giới Thông Thiên còn không làm được mà ngươi cũng làm được chắc?”

Lệ Sinh Phong nói vậy, Viêm Khô kia nhìn ông ta một cái rồi lại nhìn sang Tần Ninh, từ từ nói: “Được thôi, nếu vậy ngươi cứ thử xem!”

“Tiền bối Viêm Khô...”

Lệ Sinh Phong tức thì quýnh lên.

Viêm Khô nắm tay, lắc đầu.

Lệ Sinh Phong liền hiểu được.

Nếu như Tần Ninh hái được sen Cửu Chuyển Thiên Tiên, thì cảnh giới Thiên Võ như hắn cũng không thể thoải mái rời đi trước mặt nhóm bọn họ được.

Nếu không hái được thì cũng chẳng tổn thất gì.

Cho tên nhãi này thử cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.

Lệ Sinh Phong hiểu được trong nháy mắt, thì nhóm Khánh Trạch Thiên cùng Tề U Ngữ đương nhiên cũng hiểu ra.

Tần Ninh chỉ cười không nói, đi đến bên ao máu.

Lúc này, bên trong ao máu, chín cây sen Cửu Chuyển Thiên Tiên bắn ánh sáng ra tứ phía, thuần khiết không tạp chất, chẳng giống như là mọc ra từ ao máu.

Tần Ninh nhìn chín cây sen Cửu Chuyển Thiên Tiên, đáy lòng có chút kích động.

Dường như hắn quay lại mười vạn năm trước, khi ấy, hắn vừa mới trải qua đời đầu tiên trong chín đời.

Khi ấy, hắn gặp một thiếu niên, thiếu niên ấy tên là Tần Kinh Mặc.

Thiếu niên ấy thích mặc đồ màu xanh, gương mặt đào hoa, dung mạo khiến phụ nữ còn phải thẹn thùng, thường xuyên nở nụ cười nhàn nhạt, khiến người ta cảm giác rất vui vẻ.

Cũng chính thiếu niên ấy đã thu nhận một cô nhi vừa chuyển thế như hắn, giống như một người anh lớn, dốc lòng chăm sóc, dạy hắn tu hành, dạy hắn đọc sách biết chữ.

Lúc ấy, hắn vừa mới chuyển thế, vẫn chưa thức tỉnh ký ức, dốt nát vô tri, đi theo thiếu niên ấy.

“Ta họ Tần, tên là Tần Kinh Mặc!”

“Đệ tên là gì?”

“Đệ không biết mình tên là gì à? Đã vậy, đệ đi theo ta, mang họ Tần đi, gọi là... Tần Tiểu Mặc nhé!”

Thiếu niên đó có giọng nói rất dễ nghe, nụ cười rất đẹp.

Thiếu niên ấy dẫn một đứa nhỏ ba, bốn tuổi như hắn, nuôi hắn đến lúc mười mấy tuổi.

Hắn gọi người ấy là đại ca Kinh Mặc!

Người ấy gọi hắn là đệ đệ Tiểu Mặc!

Hai người dựa vào nhau suốt quãng đường. Mà khi hắn thức tỉnh ký ức là con trai của Vô Thượng Thần Đế, tu vi tăng như vũ bão, đại ca ca trở thành người mà hắn bảo vệ.

Mặc dù thân phận giữa người bảo vệ và người được bảo vệ có chuyển biến, nhưng tình nghĩa giữa hai người không bao giờ thay đổi.

Cho tới hôm nay, hắn vẫn nhớ cuộc nói chuyện của hai người vào ngày mưa hôm ấy.

“Đại ca Kinh Mặc, tại sao huynh lại thích mặc đồ xanh như vậy?”

“Bởi vì ta thích hoa sen xanh, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Ở trong thế giới võ đạo này, ta muốn được trở thành một người mở rộng chính nghĩa cho người khác”.

Tần Ninh nhớ mãi dáng vẻ tự tin và nụ cười của Tần Kinh Mặc khi đó.

“Vậy tương lai, khi Tiểu Mặc trở thành Đại Đế của Cửu U đại lục, Tiểu Mặc sẽ hái một cây hoa sen quý hiếm nhất cho đại ca Kinh Mặc, đặt ở bên ngoài cửa sổ của đại ca!”

“Được!”

Năm ấy, cảnh đó, tựa như đều hiện ra trước mắt.

“Này, nhãi con, ngươi làm cái gì vậy?”, Khánh Trạch Thiên quát: “Rốt cuộc ngươi có cách không hả? Không có thì đừng lãng phí thời gian của chúng ta!”

Tần Ninh bị kéo về hiện tại, lườm Khánh Trạch Thiên, nói: “Thế ngươi có không? Kiếm Thăng Luân của tổ tiên bị lãng phí rồi, ngươi còn dám ở đây líu ra líu ríu à?”

“Ngươi muốn chết đúng không!”

Khánh Trạch Thiên vừa định nổi khùng thì lại bị Viêm Khô kéo lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom