• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (3 Viewers)

  • Chương 576-580

Chương 576: Ra khỏi mộng

“Các ngươi còn bổ sung gì không?”

Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo, nhìn những người khác.

“Nếu như không có, vậy ta sẽ cho các ngươi trải nghiệm mùi vị của địa ngục!”

Tần Ninh không hề dọa đám người này.

Đời thứ tám, hắn là Thông Thiên Đại Đế, và được người đời tôn là Thể Đế. Hắn nghiên cứu về thể thuật phải gọi là không một ai sánh bằng.

Hắn nghiên cứu đến mức tận cùng về sự khống chế thân thể, cửu môn, khí hải, đan hải, linh thể chín chuyển cùng tu luyện hồn phách.

Hắn hiểu được, khi võ giả không ngừng tăng cấp cảnh giới, thì lực thích ứng với sự đau khổ sẽ dần tăng lên, nhưng hắn cũng có trăm ngàn biện pháp khiến bọn chúng mắc kẹt trong sự đau đớn, muốn sống không được, muốn chết không xong!

“Ta nói, ta nói!”

Một vị cao thủ của Khánh gia vội vàng nói: “Thật ra còn một thế lực khác tồn tại!”

“Là Mộng Các!”

“Mộng Các?”

“Đúng!”, vị cao thủ cảnh giới Thông Thiên của Khánh gia đó đáp: “Người Mộng Các ban đầu ta có gặp, tụ tập với trưởng tộc Khánh gia chúng ta, nhưng ta không biết rốt cuộc là vì chuyện gì”.

“Cho ta một cái chết thoải mái đi!”

Sự dằn vặt của Tần Ninh khiến người ta sụp đổ, kẻ này thật sự không chịu được nữa.

“Được!”

Tần Ninh nhấc tay lên, hơn mười người lúc này bị kéo lên trên không trung.

“Ngươi... Ngươi muốn làm gì?”

Lệ Sinh Phong hoảng hốt nói.

“Nơi này tên là đỉnh núi Thiết Phong, bốn phía sinh trưởng cây Thiết Phong, có tính áp chế cực mạnh với võ giả cảnh giới Thông Thiên và Hóa Thần”.

“Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên mặc dù có thể sinh trưởng ở nơi này vài vạn năm thời gian, hoa nở hoa tàn, luân hồi không ngừng, chính là vì nước sông Hồng Huyết này!”

Nước sông Hồng Huyết!

Lời này nói ra, cả người Lệ Sinh Phong run rẩy.

Ông ta có một dự cảm không lành.

“Ở trong núi Thận Mộng này, kẻ bị ta giết chắc chắn phải chết. Mà nếu chết dưới nước sông Hồng Huyết, xác thịt không chỉ bị ăn sạch, mà hồn phách cũng sẽ phải chịu luân hồi vô tận, sống và chết, luân hồi không ngừng, hơn nữa dù sống hay chết thì sẽ đều phải chịu sự đau đớn tột cùng!”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Ở nơi này, chết, chính là chết thật!”

“Tần Ninh, ngươi nói mà không giữ lời!”

“Thật không?”

Tần Ninh hỏi vặn lại: “So với việc các ngươi nói không giữ lời, thì ta dường như vẫn chưa làm trái lời mình nói đâu. Ta bảo là, sẽ cho các ngươi chết sảng khoái chút. Cái chết này, là tử vong thật. Còn sau khi các ngươi chết có sảng khoái hay không... thì ta cũng đâu có hứa nhỉ!”

Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tần Ninh, Khánh Trạch Thiên cùng Lệ Sinh Phong chỉ cảm thấy cơ thể mình căng cứng lại.

Cái người này, nhất định không phải người, mà là ma quỷ, ác ma!

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Khánh Trạch Thiên lúc này dữ tợn vô cùng.

“Ta?”

Tần Ninh nắm chặt tay lại, tiếng nổ tung vang lên, hơn mười thân ảnh rơi vào nước sông Hồng Huyết trong ao máu.

“Ta chính là Tần Ninh, Cửu U Đại Đế!”

Lời nói lãnh đạm quanh quẩn quanh núi, nhưng lại không ai nghe được.

“Cuối cùng cũng biết một ít tin tức liên quan đến việc Minh Uyên bỏ mình. Mộng Các là một trong ba thế lực sát thủ lớn của Cửu U, còn Tuyệt Ninh tông...”

“Cái tên này dường như là đặt ra vì ta thì phải”.

Một lúc lâu sau, Tần Ninh đứng vững ở đỉnh núi, nhìn quanh.

Sau đó, Tần Ninh thở ra, một nụ cười lập tức hiện lên trên khuôn mặt hắn.

“Bỏ đi, không nghĩ nữa, ta sắp được gặp đại ca Kinh Mặc rồi...”

“Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên, không có thứ gì quý giá, đẹp đẽ hơn nó cả. Đại ca Kinh Mặc nhất định sẽ thích...”

“Vài vạn năm qua đi, đổi một thân thể khác, đại ca Kinh Mặc chắc sẽ không nhận ra ta đâu nhỉ?”

Tần Ninh lúc này rất lo lắng, giống như một thanh niên mười tám, mười chín tuổi thật sự vậy. Sự trầm tĩnh thường ngày lúc này không còn sót lại chút gì.

“Nên kết thúc hành trình trong rừng Thận Mộng thôi!”

Hắn đi vào rừng Thận Mộng chính là vì sen Cửu Chuyển Thiên Tiên, lúc này đã đắc thủ, còn đạt cảnh giới Thiên Võ bảy biến, là đẹp cả đôi đường.

Đi vào Thiên Thận cung, nguyên bản không phải muốn lấy bảo bối của Thiên Thận cung. Lần này tỉnh dậy, hắn sẽ trực tiếp đến Mặc cốc.

Tần Ninh quyết định xong, chỉ vào mi tâm mình, rồi từ từ biến mất.

Cùng lúc đó, ở bên rìa rừng Thận Mộng.

Hơn mười người lúc này nằm ngang dưới đất.

“Phù phù...”

Bỗng nhiên, một tiếng thở dốc vang lên. Một bóng người cao thẳng tắp trừng lớn hai mắt, cả người đầy mồ hôi.

“Tỉnh rồi...”

Đó chính là Viêm Khô.

Lúc này, sắc mặt Viêm Khô rất khó coi, cơ thể gầy đét dính đầy mồ hôi.

“Tần Ninh, Tần Ninh!”

Viêm Khô đứng dậy, cắn chặt răng, nắm chặt hai tay, hung ác nói: “Tần Ninh, ta nhất định phải giết hắn, nhất định phải giết hắn!”

Viêm Khô nhìn đám người Viêm gia, Lệ gia cùng Khánh gia, quát lên: “Đều đứng lên cho ta, ở trong Thiên Thận cung này tìm kiếm tung tích Tần Ninh cho ta. Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên chính là vật tuyệt thế, tuyệt đối không thể bị hắn mang đi được!”

“Các ngươi đang ngủ nướng đấy à? Dậy mau lên!”

Viêm Khô lúc này hô to, nhưng không một ai để ý lão ta.

Lão ta căng thẳng, nhìn quanh, nhưng không ai trả lời. Lão ta ngồi xổm xuống, níu một người, rồi đột nhiên thân thể lão ta căng lại.

“Chết rồi...”

Viêm Khô kiểm tra mấy người liên tiếp, mồ hôi trên mặt ngày càng nhiều.

“Chết rồi... Chết hết rồi... Sao lại chết thế này...”

Sắc mặt Viêm Khô trắng bệch, thân thể run rẩy.

Người bị Tần Ninh giết, đều chết, là chết thật.

Chỉ có mình lão ta tự sát thì không chết hẳn.

Quả nhiên lão ta nghĩ đúng, Tần Ninh kia, không đơn giản.

“Lâm nguy rồi...”

Sắc mặt Viêm Khô cực kỳ xấu xí, bàn tay chắp trước ngực, sau đó lòng bàn tay lão ta hiện ra một cái hộp.

Lão ta mở hộp ra, một ánh sáng lóe lên rồi biến mất.

“Phải quay về tộc bẩm báo lại sự kỳ lạ của nơi đây. Lần này, đến cả cảnh giới Hóa Thần hai chuyển như ta cũng không làm gì được, Tần Ninh này quá đáng sợ...”

Lúc này, ở bên kia, Tần Ninh từ từ tỉnh dậy.

Lão Vệ chứng kiến Tần Ninh, hơi chắp tay, đứng dậy.

“Ông bây giờ cũng không được như ngày trước nữa rồi, sao không vào tôi luyện đi?”

“An nguy của công tử quan trọng hơn”.

Lão Vệ khách sáo nói.

“Khà khà, có đại nhân Hà Tôn ta ở đây, ai có thể làm hại đến công tử được cơ chứ? Ngươi lo nhiều quá cơ”.

“Ngươi nói cũng nhiều lắm”.

Tần Ninh nhìn sang mấy người còn lại.

Thiên Đạo Nhất, năm vị trưởng lão cùng mấy người Thiên Linh Lung, Kiếm Tiểu Minh vẫn chưa dậy.

“Chờ thêm chút đi!”

Tần Ninh ngồi xuống, lấy ra một bình ngọc, ngắm nghía trong tay.

“Chậc chậc, sen Cửu Chuyển Thiên Tiên?”

Tôm cát nhỏ nhảy sang vai của Tần Ninh, kinh ngạc nói: “Thứ này hiếm có, cũng chưa chắc đã sống được chứ?”

“Năm đó ngài đã nuôi sống được sao?”

“Trên đời này còn có thứ ta không nuôi sống được à?”, Tần Ninh cười tủm tỉm.

“Đúng đúng đúng, không có chuyện gì mà ngài không làm được hết”.

Tôm cát nhỏ tức thì nịnh nọt: “Hì hì, Đại Đế, ngài chắc chắn cũng không chỉ có một cành đâu hả? Ta da mặt dày, muốn xin ngài một cây được chứ?”

Nghe vậy, Tần Ninh bĩu môi, lườm tôm cát nhỏ: “Nhiều năm không gặp, thực lực chẳng thay đổi gì mà mặt thì dày hơn hẳn!”

Nghe vậy, tôm cát nhỏ tức thì đỏ bừng mặt.
Chương 577: Thuật Đại Tác Mệnh

“Đại Đế, việc gì phải keo kiệt thế?”

“Phải keo kiệt chứ!”

Tần Ninh mỉm cười: “Đây là lễ vật cho đại ca Kinh Mặc, một gốc cũng không thể cho ngươi được!”

“Chờ ta đón đại ca Kinh Mặc ra ngoài, sen Cửu Chuyển Thiên Tiên này sẽ được trồng ở trong đình viện của huynh ấy, để ngày nào huynh ấy cũng nhìn thấy nó”.

Kinh Mặc...

“Tần Kinh Mặc?”

Tôm cát nhỏ lúc này giật mình, chỉ cảm thấy mồ hôi đầy người.

“Đại Đế, ngài đừng đùa chứ...”, tôm cát nhỏ run rẩy nói: “Năm đó Tần Kinh Mặc vì cứu ngài, lấy hồn phách mình làm ấn, phong ấn hoàn toàn Ma tộc dưới lòng đất ở Mặc cốc, nên đã... chết từ lâu rồi mà?”

Khi chữ “chết” được thốt ra, tôm cát nhỏ chỉ cảm thấy một sát cơ lạnh thấu xương từ cơ thể Tần Ninh bắn ra.

Tôm cát nhỏ vội vàng nói: “Ngài đừng giận, đừng giận, ta...”

“Huynh ấy không chết!”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Năm đó ta lấy tuổi thọ vạn năm, thi triển thuật Đại Tác Mệnh, đổi mệnh với trời!”

“Có điều loại đổi mệnh này cần một thời gian dài ngủ say, không nhiều không ít, chín vạn năm. Tính toán thì cũng sắp đến rồi đó!”

“Trời đất ơi... nghịch thiên đổi mệnh...”

Tôm cát nhỏ lúc này cảm thấy đầu mình trống rỗng.

Thủ đoạn đến quỷ thần còn khó lường thế này, cũng chỉ có vị Đại Đế này làm được thôi.

Có điều, mặc dù là Cửu U Đại Đế thì lúc ấy, tuổi thọ cũng chỉ hơn vạn năm. Một hơi bỏ ra, cơ hồ là tiêu hao tuổi thọ cả đời mình.

Nếu là người khác, tôm cát nhỏ sẽ kinh ngạc, nhưng đây là vì Tần Kinh Mặc, tôm cát nhỏ cũng không bất ngờ nữa.

“Thảo nào ngài muốn ta cùng đi với ngài, ta hiểu rồi!”

Tôm cát nhỏ lĩnh ngộ gật đầu, cười hì hì: “Vậy tôm cát nhỏ xin chúc mừng Đại Đế sắp tương phùng với huynh đệ của mình!”

“Yên tâm đi, bảo ngươi tới, đương nhiên là sẽ có chỗ tốt”.

Nghe thấy lời hứa của Tần Ninh, tôm cát nhỏ sáng cả mắt, vội vàng đứng dậy, cười hỏi: “Chỗ tốt gì vậy?”

“Bảo đảm khi gặp đại ca Kinh Mặc, sẽ không lại đưa ngươi thành món ăn trong tiệc khánh thành nữa!”

“...”

Mọi người từ từ đợi, nhóm người Thiên Đạo Nhất cũng lần lượt tỉnh lại.

Chuyến đi vào rừng Thận Mộng này làm người ta cảm giác cực kỳ thoải mái.

Thiên Đạo Nhất cùng năm vị trưởng lão Lý Dương Chiêu lúc này mới hoàn toàn củng cố được cảnh giới tu vi của mình.

Lý Dương Chiêu gặp lại Tần Ninh, hai mắt bắn ra sự tôn sùng Tần Ninh từ trong thâm tâm.

“Tông chủ, lần này năm bộ xương già chúng ta có thể tăng cấp lên cảnh giới Thông Thiên đều là nhờ có tông chủ. Sau này, tông chủ dù có muốn chúng ta lên núi đao...”

“Rồi rồi!”

Tần Ninh không nhịn được nói: “Khi nào bảo các ông xông lên, cứ xông lên là được rồi. Giờ nói gì cũng vô dụng thôi mà”.

Năm vị trưởng lão cười ha ha, gật đầu.

Bọn họ coi như vẫn hiểu được tính tình của Tần Ninh.

Sau đó, Lý Nhất Phàm Thiên Linh Lung, Thẩm Văn Hiên, Trần Húc cũng lần lượt tỉnh lại.

Chỉ có Kiếm Tiểu Minh là một mạch ngồi dưới đất chưa tỉnh lại.

“Tính toán thời gian thì cũng phải được rồi chứ...”

Tần Ninh đi đến bên cạnh Kiếm Tiểu Minh, đưa ngón tay ra thăm dò, hơi nhíu mày.

Chỉ thấy Tần Ninh dùng bốn ngón tay giao nhau, trực tiếp bắn ra, điểm vào bốn huyệt vị của Kiếm Tiểu Minh.

“Cút hết, cút hết, chờ ông đây ra ngoài, chắc chắn sẽ làm thịt đám nhãi con các ngươi”.

Kiếm Tiểu Minh đột nhiên hét lên, trực tiếp đấm về phía Tần Ninh.

“Tiểu Minh, là ta đây!”

Tần Ninh nắm chặt hai tay Kiếm Tiểu Minh.

“Ca...”

Nhìn nhóm Tần Ninh, Lý Nhất Phàm, Kiếm Tiểu Minh biết mình tỉnh lại, tức thì mắng to một tiếng: “Con mẹ nó!”

“Làm sao vậy?”

Tần Ninh thấy tinh thần hỗn loạn của Kiếm Tiểu Minh, không khỏi hỏi.

“Ta đụng phải đám con cháu Cổ gia, ta vốn đang luyện kiếm thuật, tiến bộ nhanh chóng, giết linh hươu, định hái nhung hươu của nó thì chúng nhảy ra cướp của ta!”

“Ta vốn là con cháu của Kiếm Thánh Kiếm Âm Sơn, sao có thể quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhường nhung hươu được?”

“Nói thật!”

Tần Ninh nhìn Kiếm Tiểu Minh, nghiêm túc nói.

“Được thôi...”, Kiếm Tiểu Minh ủ rũ, từ từ nói: “Ta thấy đông người, chắc chắn không phải đối thủ, bèn đưa nhung hươu cho chúng, nhưng đám khốn kiếp ấy dám nói nhìn ta ngứa mắt, bắt ta làm chó dò đường cho chúng. Ta không đồng ý, liền đánh nhau loạn xạ!”

“Kết quả, ta bị đánh rất thảm. Đám đó có người ở cảnh giới Thiên Nguyên, luôn miệng nói mình đến từ Cổ gia gì đó”.

“Cổ gia Lĩnh Nam?”, Thiên Linh Lung kinh ngạc nói.

“Đúng đúng đúng!”, Kiếm Tiểu Minh tức thì đáp: “Cổ gia Lĩnh Nam, cái đám khốn kiếp đó nói là đến từ Cổ gia Lĩnh Nam, ta không nghe lời liền tiêu diệt ba đời nhà ta. Chúng nhục mạ tổ tiên, nói cái gì mà Kiếm Thánh chó má, cũng chỉ là một con chó dưới trướng tôn giả Thanh Vân mà thôi. Cổ gia bọn chúng hưng thịnh kéo dài, tôn giả Thanh Vân là cái đếch gì, chứ đừng nói đến tổ tiên nhà ta!”

“Về sau bọn chúng bắt ta, lăng nhục ta bằng mọi cách...”

Kiếm Tiểu Minh nói đến đây thì không nói nữa.

Không cần nghĩ cũng biết là một vài cách trả đũa bẩn thỉu.

“Những tên đó thực sự rất đáng ghét!”

Kiếm Tiểu Minh nói, thanh âm nghẹn ngào. Cậu ta vốn không muốn làm Tần Ninh lo lắng, nhưng cậu ta không nín nhịn nổi.

“Cổ gia Lĩnh Nam...”

Tần Ninh đứng dậy, giãn gân cốt, nói: “Chờ ra khỏi Thiên Thận cung, ta dẫn ngươi đến Cổ gia Lĩnh Nam, ta cũng muốn xem xem kẻ nào dám bắt nạt huynh đệ của ta đấy!”

Kiếm Tiểu Minh vội vàng kéo Thiên Linh Lung lại hỏi nhỏ: “Cổ gia Lĩnh Nam là ai thế?”

Thiên Linh Lung lắc đầu nói: “Ta chỉ nghe nói đến thôi chứ không hiểu lắm”.

Tôm cát nhỏ nhếch miệng cười nói: “Không là gì cả, cũng chỉ có chút truyền thừa như Vũ gia với Hoàng Phủ gia của Hoàng Phủ cá chạch mà thôi”.

Giống Vũ gia và Hoàng Phủ gia?

Kiếm Tiểu Minh tức thì kéo góc áo Tần Ninh, nói: “Ca à, hay là thôi đi!”

“Thôi?”

Tần Ninh mỉm cười, vỗ vai Kiếm Tiểu Minh, nói: “Không được đâu!”

“Được rồi, mọi người chuẩn bị xuất phát thôi!”

“Đi dạo một vòng ngoại vi rồi, chúng ta cũng nên tiến vào bên trong thôi”.

Ánh mắt Tần Ninh sáng như đuốc, phảng phất như xuyên qua tầng tầng núi non vậy...

Một đoàn người rời khỏi nơi đây, theo Tần Ninh, tiếp tục đi về phía trước.

“Công tử...”

Lão Vệ lúc này nói nhỏ bên tai Tần Ninh: “Lão gia tử Hoàng Phủ cùng Hoàng Phủ Yên Nhiên đến nơi mà ngài nói, vẫn chưa trở về đâu, có cần thông báo cho họ hay không...”

Tần Ninh gật đầu nói: “Được, độc tố bên trong thân thể Hoàng Phủ Hùng không phải một sớm một chiều là giải quyết được, chỗ đó chỉ áp chế một chút thôi, ông bảo bọn họ qua đây đi!”

“Ừm!”

Thân ảnh Lão Vệ lóe lên rồi biến mất.

Lúc mới tiến vào Thiên Thận cung, Tần Ninh đã để Hoàng Phủ Hùng và Hoàng Phủ Yên Nhiên đến một nơi có thể ngăn chặn tạm thời độc tố bên trong cơ thể Hoàng Phủ Hùng, ít nhất giữ cho nó không khuếch tán tiếp.

Hiện tại, đi vào càng sâu thì càng nguy hiểm, hai người ấy mà ở bên ngoài thì e là sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn.

Sau khi lão Vệ rời đi một hồi lâu, ba người lần nữa trở về.

Ngoài lão Vệ ra thì chính là Hoàng Phủ Hùng và Hoàng Phủ Yên Nhiên.

“Haha, xin chào Tần tông chủ!”, Hoàng Phủ Hùng nhìn Tần Ninh, khách sáo vô cùng, chắp tay chào hỏi.
Chương 578: Thiên Thận cung chân chính

Mà lúc này, Thiên Đạo Nhất cùng mấy người đại trưởng lão cũng phát hiện một vài điểm lạ.

Hoàng Phủ Hùng lúc này tuy không có lực áp bách mạnh mẽ như trước, nhưng khi nhìn thì cũng không thấy vẻ bệnh tật như ban đầu, đúng là lạ thật.

Xem ra nơi mà Tần Ninh bảo hai người họ đến không tầm thường chút nào.

“Chẳng qua cũng chỉ là ngăn chặn vết thương trong cơ thể ông mà thôi, còn xa lắm mới đến bước giải trừ”, Tần Ninh nhìn Hoàng Phủ Hùng và nói: “Nhưng ta đã hứa thì chắc chắn sẽ chữa bệnh cho ông, dù sao cũng phải nhờ Hoàng Phủ gia các ông trấn giữ ngũ mạch Phong Thiên nữa mà”.

“Làm phiền Tần tông chủ quá!”

Hoàng Phủ Hùng nhìn về phía trước, lại nói: “Tiếp theo chúng ta đi đâu vậy?”

“Thiên Thận cung!”

Tần Ninh cười nói: “Thiên Thận cung chân chính!”

Nghe Tần Ninh nói vậy, mọi người đều sửng sốt.

Thiên Thận chân chính? Lẽ nào nơi bọn họ đang đứng là Thiên Thận giả tạo hay sao?

Tần Ninh không nói nhiều, mọi người cũng không hỏi. Đoàn người có từ cảnh giới Thiên Võ đến Hóa Thần, khí khái bất phàm.

Đi khoảng gần mười ngày, mọi người trèo non lội suối, thực sự cảm giác mình không phải đang ở một vùng đất huyền bí mà là ở trên Cửu U đại lục thật vậy.

“Đến rồi!”

Một ngày, Tần Ninh đi lên đỉnh núi, nhìn về phía trước, đột nhiên mở miệng nói.

“Đến rồi!”

Mọi người nhìn về phía rước.

Dần dần, sương mù tản ra, mặt trời mọc lên, một bóng người hùng vĩ xuất hiện trước mắt mọi người.

Tường thành màu đen cao tới trăm mét, điện ngọc vòm trời giống y như thủy tinh.

Đó là một cung điện!

Nhưng nói chính xác thì giống một tòa thành hơn.

Vuông vức ngay ngắn, trên đỉnh là một ánh sáng như thủy tinh phủ xuống, tỏa ra khí thế uy nghiêm, lại mang theo từng tia mộng ảo khiến người ta cảm thấy như đã gần ngay trước mặt mà lại xa tận chân trời.

Bọn họ nhìn không rõ bên trong thế nào, chỉ có thể chứng kiến được đại khái như vậy.

“Nơi này huyền diệu quá!”, đại trưởng lão không khỏi nói: “Điện ngọc lầu cao, công phu tinh tế, e rằng cũng chỉ để miêu tả nơi này thôi!”

Nói rồi, đại trưởng lão bước ra một bước.

“Đừng!”

Tần Ninh đột nhiên lên tiếng.

Đại trưởng lão vội vàng dừng lại.

Tần Ninh lại nói: “Đi lên thêm nữa, cảnh giới Thông Thiên, Hóa Thần sẽ chết. Phía trước có trận pháp cực kỳ mạnh mẽ đấy”.

Nghe vậy, mấy người đại trưởng lão và Thiên Đạo Nhất vội vàng lui lại, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị trận pháp bắn chết.

“Nơi này... chỉ có dưới cảnh giới Thông Thiên mới được vào sao?”

“Ừ!”

Tần Ninh gật đầu.

Mà lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên: “Tần Ninh, ngươi vẫn ổn hả!”

Giọng nói đó chính là Lâm Vi Vũ.

Mà lúc này, Lâm Vi Vũ đi theo Kiếm Phong Tuyết, Kiếm Nhất Minh cùng nhóm người Kiếm Các bay về phía dãy núi bên kia. Cô ta thấy Tần Ninh thì hạ xuống chào hỏi.

Kiếm Phong Tuyết kia nhìn thấy Tần Ninh, sắc mặt trở nên gượng gạo, nói: “Tiểu Vũ, lát nữa đuổi theo nhé”.

“Vâng!”

Kiếm Phong Tuyết gật đầu, dẫn người của Kiếm Các vượt qua dãy núi.

“Ơ?”

Tần Ninh vừa định nói, nhưng hơn mười người kia lúc này bình yên vô sự vượt qua núi, đi thẳng về phía trước.

Nhất thời, nhóm Thiên Đạo Nhất, Hoàng Phủ Hùng đều nghẹn họng trân trối, không biết nên nói gì.

Từ trước đến giờ, Tần Ninh nói chưa bao giờ sai.

Nhưng hình như lần này hắn đã sai thì phải!

Kiếm Phong Tuyết kia là cảnh giới Hóa Thần một chuyển, những cao thủ đi theo đều là cảnh giới Thông Thiên, nhưng bọn họ lại đều bình yên vô sự...

Tần Ninh nhăn mày lại, ánh mắt lão Vệ cũng thay đổi.

“Mọi người... làm sao vậy?”

Lâm Vi Vũ cũng cảm thấy không khí có chút khác lạ.

“Không có gì!”

Tần Ninh phất tay: “Phía trước chính là Thận cung của Thiên Thận cung, là đại bản doanh mà lão nhân Thiên Thận để lại, cơ quan cực nhiều, các cô cẩn thận chút”.

“Ừ, ngươi cũng vậy!”, Lâm Vi Vũ lại nói: “Khánh gia và Lệ gia chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu. Nhưng giờ có lão Vệ ở đây, có lẽ ngươi sẽ an toàn, nhưng vẫn phải cẩn thận thì hơn”.

“Ta biết rồi”.

Lâm Vi Vũ gật đầu, phi thân lên, đi theo nhóm Kiếm Phong Tuyết.

Lúc này Tần Ninh sải bước ra, đi về phía trước.

“Khụ khụ...”

Kiếm Tiểu Minh tới gần Tần Ninh, ho khan nói: “Ca, không sao đâu, một lần đoán sai cũng không sao, không sao mà...”

Tần Ninh không đáp, chỉ nhìn lão Vệ.

Lão Vệ trực tiếp vượt qua dãy núi.

Bình yên vô sự!

Sắc mặt Tần Ninh trở nên nặng nề

Lão Vệ nói nhỏ: “Trận pháp nơi đây... dường như bị người nào đó giở trò, không còn áp chế cảnh giới Hóa Thần và Thông Thiên nữa!”

Nghe vậy, Tần Ninh liền căng thẳng.

“Đi!”

Tức thì, mọi người xuất phát về phía trước, phi lên đỉnh núi, tới cung điện to lớn kia.

Càng tới gần, mọi người càng nghĩ tới lời nói của đại trưởng lão lúc trước, cảm giác rất đúng.

Cung điện này rất tinh xảo, điện ngọc lầu cao.

Chỉ nguyên tường bao bên ngoài cung điện cũng đều được làm từ ngọc thạch đen quý giá, mà đỉnh của cung điện còn là li kim Lưu Ly!

Li kim Lưu Ly nghe nói rất khó khai thác, mỗi viên kim loại này đều chiếu sáng lấp lánh.

Nhưng khi tụ tập cùng một chỗ thì lại là trong suốt không màu, hơn nữa còn có sức phòng ngự mạnh mẽ.

Nơi đây, chỗ nào cũng đều vô cùng bất phàm.

Lúc này, mọi người đi tới cung điện, nhìn cửa cung cao trăm trượng, đều sinh ra cảm giác nhỏ bé.

Lão nhân Thiên Thận chính là nhân vật mạnh mẽ kề vai với Vũ Đế, Hoàng Phủ Nhất Cầu, tôn giả Thanh Vân và tôn giả Đại Hoang.

Thiên Thận cung này thật sự khiến người ta muốn quỳ bái.

“Khí phái thật đấy!”

Lý Nhất Phàm không khỏi trầm trồ.

“Nghe đồn năm đó lão nhân Thiên Thận thành lập Thiên Thận cung, khi chết đi thì thế lực Thiên Thận cung liền tan rã, mà Thiên Thận cung to lớn cũng biến mất trong dòng sông lịch sử”.

Thiên Linh Lung lại nói: “Không ngờ là lại ở đây...”

Tâm tư cô ta xảo diệu, từ nhỏ đến lớn, thông kim bác cổ, hiểu về lịch sử còn nhiều hơn cả Thiên Đạo Nhất.

Kiếm Tiểu Minh lúc này vọt lên trên cửa lớn, xoa vào cửa lớn, không khỏi sôi trào: “Ca, ca, mau nhìn này, cửa lớn này được làm từ vàng Tử Lí, mặc dù không quý như li kim Lưu Ly, nhưng là nguyên liệu tốt để làm ra linh khí lục phẩm, thất phẩm đó”.

Kiếm Tiểu Minh dán cả người vào cửa lớn, hận không thể mang cửa lớn này đi.

Mọi người nhìn vậy thì đều cười khổ không thôi.

Chẳng qua Kiếm Tiểu Minh trước giờ đều như vậy, bọn họ đã quen. Ngược lại nếu không có Kiếm Tiểu Minh ầm ĩ thì lại thành ra thiếu thốn.

“Quả nhiên là một đám không có kiến thức!”

Một giọng nói đạm bạc vang lên.

Nhìn nghiêng ra, thì thấy một nhóm người lúc này đi tới.

Mấy ông già đi đầu có khí thế kéo dài, đều là cảnh giới Hóa Thần.

Mà người nói ra chính là một thanh niên đứng bên cạnh mấy ông già đó.

“Là ngươi!”

Nhìn thấy thanh niên đó, mắt Kiếm Tiểu Minh tức thì đỏ như phun lửa.
Chương 579: Cổ gia Lĩnh Nam

Thanh niên kia mặc áo dài màu xám, khoác áo lụa đen, dây lưng quý giá, đầu đội kim châu, nhìn vô cùng xa hoa mà lại khiêm tốn.

“Ôi chao, tưởng là ai, hóa ra là ngươi à!”

Thanh niên kia nhìn thấy Kiếm Tiểu Minh thì sắc mặt liền vui vẻ.

Thanh niên kia nhếch miệng cười: “Ta còn đang bực vì sao ngươi đột nhiên biến mất đấy. Hóa ra là thức tỉnh à. Tiếc ghê, công tử ta còn chưa chơi ngươi đủ mà!”

“Cổ Đồng, ngươi là cái loại không biết xấu hổ!”

Kiếm Tiểu Minh lúc này nhảy dựng lên, gương mặt tức giận, quát nói: “Ca ca của ta ở đây rồi, hôm nay ngươi có giỏi thì động vào ta xem!”

“Ca ca ngươi?”

Cổ Đồng kia khinh miệt cười đáp: “Ngươi đánh không lại thì đi mách à? Chẳng qua cũng không sao, chỉ là thay người chịu đòn khác mà thôi”.

“Đồng Nhi, Thận cung sắp mở, đừng làm loạn!”, ông già đứng bên cạnh Cổ Đồng lúc này trầm giọng nói: “Thận cung quan trọng hơn, không được phép xảy ra sai sót”.

“Lão Sương yên tâm, chỉ là chơi đùa với chúng chút thôi mà!”

Cổ Đồng nhếch miệng trêu tức nhìn Kiếm Tiểu Minh: “Tên mập, ta thấy ngươi khá là thú vị đấy, chơi với ngươi chút vậy. Nói xem, đại ca ngươi đâu?”

Cổ Đồng quét mắt nhìn nhóm người Tần Ninh, mấy thanh niên kia chẳng qua mới là cảnh giới Thiên Võ, có hai cảnh giới Thiên Nguyên thì là con gái, chắc chắn không phải đại ca của Kiếm Tiểu Minh.

“Sợ cái gì?”

Tần Ninh nhìn Kiếm Tiểu Minh, bình tĩnh nói: “Hắn ta đánh ngươi kiểu gì, ngươi chửi lại như thế, chửi cho sướng rồi ta giúp ngươi dạy dỗ hắn ta!”

“Khẩu khí lớn thật!”

Nghe Tần Ninh nói vậy, Cổ Đồng bật cười: “Đây là đại ca ngươi à? Cảnh giới Thiên Võ thất biến, không tệ, nhưng so với Cổ gia ta thì còn kém xa”.

Kiếm Tiểu Minh càng tức hơn!

“Cổ Đồng, Cổ gia ngươi là cái đếch gì? Đụng tới đại ca ta là các ngươi đen đủi, đừng nói là Cổ gia, dù là cổ quốc đến đây cũng phải quỳ xuống xin đại ca ta tha thứ”.

“Chuyện trong rừng Thận Mộng lúc trước, ta nguyền rủa ngươi 18 đời sau, nếu là đàn ông đều không có cậu nhỏ, còn nếu là phụ nữ... phụ nữ, thì đều là từ đàn ông biến thành!”

“Gặp lại ngươi lần nữa ta vui lắm, thay ta hỏi thăm 18 đời nữ tổ tông Cổ gia nhà các ngươi nhé. Sau này con cháu Cổ gia các ngươi, bất kể nam nữ, bên ngoài đều mang họ Cổ nhưng thật ra đều là họ Kiếm, trong Kiếm Tiểu Minh!”

Kiếm Tiểu Minh tuôn ra một tràng chửi rủa.

Cái cậu nhóc này tựa hồ là nín một bụng tức, lúc này mới hoàn toàn phát tiết ra.

“Ngươi muốn chết à!”

Kiếm Tiểu Minh đang chửi sướng thì sắc mặt Cổ Đồng kia tái xanh lại, hô hấp dồn dập, khẽ quát một tiếng, trực tiếp vung tay tấn công Kiếm Tiểu Minh.

Người Cổ gia thấy vậy thì cũng không ngăn cản.

Kiếm Tiểu Minh quá ngông cuồng, Cổ gia bọn họ là thế gia truyền đời, không phải ai cũng có thể sỉ nhục được.

“Mẹ ơi!”

Kiếm Tiểu Minh thấy Cổ Đồng kia xông đến, lập tức lui lại trốn sau người Tần Ninh.

Người này là cảnh giới Thiên Nguyên đấy, cậu ta không phải đối thủ.

“Ngươi nói ai cơ?”

Tần Ninh bước ra, vung tay bắt lấy.

Phanh...

Một tiếng thình thịch vang lên, Tần Ninh lúc này dùng một tay bắt lấy thân thể Cổ Đồng.

Lúc này, sắc mặt Cổ Đồng kinh hãi.

Hắn ta chính là cảnh giới Thiên Nguyên hai nguyên, Tần Ninh là cảnh giới Thiên Võ thất biến mà thôi, thế mà có thể dễ dàng bắt lại hắn.

“Người của ta mà ngươi cũng dám bắt nạt?”

Thần thái Tần Ninh lãnh đạm, cánh tay hơi dùng lực.

Hắn chính là cảnh giới Thiên Võ thất biến, nhưng hắn cũng tu luyện cả Ngọc Lôi thể, một thể thuật độc nhất vô nhị trên đời.

Ngọc Lôi thể có 7 tầng, giờ hắn đã đạt tầng thứ năm, vẻn vẹn là cường độ thân thể thôi cũng ngang cơ với Thánh thể rồi.

Cảnh giới Thiên Nguyên hai nguyên?

Viêm Bách Vũ kia là cảnh giới Thiên Nguyên ba nguyên còn không là gì cả kia kìa.

“Buông ra!”, Cổ Đồng lúc này dầm cảm giác được thanh niên trước mặt mình không đơn giản.

“Buông ra? Vậy mặt mũi ta để ở đâu?”

Tần Ninh hừ một tiếng, bàn tay dùng sức, tiếng sấm cuồn cuộn như từ bên trong thân thể hắn trào dâng ra.

Răng rắc!

Trong nháy mắt, Cổ Đồng chỉ cảm thấy hai tay mình đã mất cảm giác, không còn chút xúc cảm nào.

Sao lại như thế?

Cổ Đồng lúc này hoàn toàn sửng sốt.

“Cổ gia Lĩnh Nam chỉ là một tiểu bối mà thôi, dám ra oai trước mặt ta à?”

Tần Ninh hừ lạnh, một cước đá ra.

Tiếng sấm rền ầm ầm vang lên, Cổ Đồng tức thì kêu lên thảm thiết, hai chân xoay vòng biến dạng, ngã nhào xuống đất.

“Tay của ta... chân của ta...”

Sắc mặt Cổ Đồng lúc này trắng bệch, cả người nằm dưới đất, phẫn nộ quát lên: “Khốn kiếp, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”

Mà lúc này, một đám tộc lão của Cổ gia đều hoảng sợ.

Cổ Đồng chính là đệ tử có thiên phú lớn nhất của Cổ gia gần ngàn năm qua, toàn bộ Cổ gia đều dốc lòng bồi dưỡng.

Gần mười tám tuổi mà đã đạt cảnh giới Thiên Nguyên.

Ở Cổ gia, đến cả trưởng tộc cũng ngày ngày đốc thúc Cổ Đồng chuyên tâm tu hành.

Mà lần này dẫn hắn ta ra ngoài cũng là để giúp hắn ta tăng thêm kiến thức, tôi luyện bản thân.

Thế nhưng, thiên chi kiêu tử mà Cổ gia vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo lại bị một tên nhóc con vô danh phế mất hai chân!

“Tiểu gia, xem ra kẻ đó không phải người hiền lành gì đâu nhỉ?”

Mà cách đó mấy trăm mét, một nhóm người đứng dưới mấy cây cổ thụ, thấy cảnh đó thì một thanh niên khom người nói với người bên cạnh.

Người này chính là Hạ công tử ở bên cạnh Vương Thanh Trạch lúc trước, Hạ Thanh!

“Thú vị thật...”

Hạ Thanh khẽ nhếch miệng lên, con ngươi trong suốt kia tỏa ra ánh sáng kỳ dị.

“Cổ gia Lĩnh Nam có truyền thừa mấy vạn năm, nội tình tương đương Hoàng Phủ gia và Vũ gia. Nếu tên này không phải đến từ thế gia truyền thừa thì e là đến từ cổ quốc khác!”

Nghe vậy, một vị trưởng lão chắp tay nói: “Gia, theo thông tin cổ quốc Đại Hạ chúng ta có được thì không có cổ quốc nào họ Tần hết...”

Nghe vậy, Hạ Thanh liền cau mày.

“Nếu như tên nhãi này không có chỗ dựa mà làm càn như thế thì ta nghĩ Cổ gia sẽ không tha đâu”.

“Thôi, dù sao Thận cung cũng chưa mở ra, chúng ta hóng hớt là được”.

“Vâng!”

...

Mà bên này, người Vũ gia cũng thấy được cảnh đó.

Vũ Vân Phàm nhìn Tần Ninh, cười khổ không dứt.

“Công tử, là Tần Ninh đó...”

“Ừ!”

Vũ Vân Phàm lúc này nói: “Cha đã dặn, không được chọc vào hắn, chúng ta cứ an tâm chờ Thiên Thận cung mở ra rồi đi vào thử vận, dù sao miễn không vào Mặc cốc là được”.

“Vâng!”

Trong lúc đó, nhóm người Hoàng Phủ gia cũng cách rất xa. Mặc dù lão trưởng tộc Hoàng Phủ Hùng và Hoàng Phủ Yên Nhiên đều ở trong đội ngũ Tần Ninh, nhưng lão trưởng tộc đã ra lệnh, lần này họ chỉ cần làm việc của mình là được.

Hoàng Phủ Vũ đứng trong nhóm người Hoàng Phủ gia, cũng chỉ cười khổ sở.

Ban đầu, công hiệu của Ngũ Mạch Phổ kia khiến cha và trưởng tộc đều giật mình. Hắn ta cũng liền chú ý đến Tần Ninh.

Lần này, Tần Ninh đối phó Cổ gia Lĩnh Nam giữa ban ngày ban mặt, e là sẽ khó mà giải quyết hậu quả được.

Không chỉ có mấy thế gia truyền thừa này, những thế lực tông môn hội tụ ở đây cũng đều đang hóng hớt.
Chương 580: Thứ không hiểu biết

Suy cho cùng dám có thái độ cứng rắn với thế gia truyền thừa, ngoài Tứ đại tông môn thì bọn họ dường như nghĩ không ra.

“Tiểu Minh!”

Tần Ninh vỗ tay, mở miệng nói: “Hắn ta đối với ngươi ở rừng Thận Mộng như thế nào, sao ngươi vẫn quay về!”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả?”

Lúc này Tần Ninh nghiêm túc nói: “Sự tra tấn gặp phải trong rừng Thận Mộng có lẽ sẽ trở thành tâm ma võ giả của ngươi sau này. Bây giờ không loại bỏ, ngươi không có cảm giác gì, nhưng về sau càng muốn tiến thêm một bước thì sẽ khiến ngươi gần như mất mạng”.

Nghe thấy lời này, Kiếm Tiểu Minh nuốt nước miếng, cậu ta nói: “Thật sự có thể?”

“Ta ở đây, ngươi sợ cái gì?”

“Đúng vậy!”

Kiếm Tiểu Minh vốn là người tính cách tùy tiện cẩu thả, có thù không báo, vậy mới ngốc.

Chỉ là đối phương là người của Cổ gia Lĩnh Nam. Cổ gia, Vũ gia và Hoàng Phủ gia đều là sự tồn tại giống nhau, thật sự đánh nhau thì e rằng sẽ dẫn đến phiền phức rất lớn.

Nhưng Tần Ninh nói có thể đánh, vậy thì có thể đánh!

Kiếm Tiểu Minh sải bước tới, vọt lên, một chân giẫm lên mặt Cổ Đồng.

“Đánh ta? Ngươi còn muốn đánh ta, còn muốn đánh ta sao?”

Kiếm Tiểu Minh dùng liên hoàn cước, đá hết cước này đến cước kia, mấy cước đá xuống, hai má Cổ Đồng sớm đã bị sưng vù.

Kiếm Tiểu Minh còn chưa thỏa mãn, cậu ta đá đến mức Cổ Đồng đến một câu cũng không có thời gian để nói.

“Dừng tay!”

Trong Cổ gia kia, lúc này một thân ảnh đi ra hô lên: “Tại hạ Cổ Thu Sương của Cổ gia, cách làm của vị bằng hữu này có phần ngang ngược quá mức không?”

Cổ Thu Sương!

Nghe thấy lão già kia tự báo tên húy, đám người xung quanh đều sửng sốt.

Cổ gia chính là đại gia tộc đương thời, dòng dõi truyền thừa lâu đời, giống với Vũ gia và Hoàng Phủ gia, không vênh váo huyênh hoang lại lớn mạnh.

Trong Cổ gia, tộc lão phân thành bốn đẳng cấp xuân hạ thu đông.

Tên gọi xuân giả chính là tồn tại cảnh giới Hóa Thần thất chuyển siêu việt. Mà mang danh hạ giả là cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển, mang danh thu giả là cảnh giới Hóa Thần tam chuyển.

Lão già tên Cổ Thu Sương, vậy thì chí ít là cảnh giới Hóa Thần tam chuyển.

Cảnh giới Hóa Thần, đó là sự tồn tại đứng đầu trong Cửu U Đại Lục, nhất chuyển nhất trùng thiên. Có thể nói giữa cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển và cảnh giới Hóa Thần nhị chuyển, đó là khác biệt một trời một vực.

Lần này, Cổ gia vì di tích truyền thừa của Thiên Thận Cung vẫn thật sự tốn nhiều tâm tư, đến tộc lão cảnh giới Hóa Thần tam chuyển cũng đưa ra.

“Ngang ngược?”

Tần Ninh cười híp mắt: “Tên tiểu tử này ở trong rừng Thận Mộng ức hiếp huynh đệ của ta, sao lại không nói ngang ngược? Bây giờ chẳng qua là đòi lại chút lợi ích mà thôi”.

“Ngươi…”

Tần Ninh vỗ tay nói: “Ngươi cái gì mà ngươi? Ông không có việc gì thì đừng xen mồm vào, chọc bản công tử không vui thì ta tiêu diệt Cổ gia của ông”.

“Ngạo mạn ngu dốt!”

Trong Cổ gia, một tộc lão cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển ngay lập tức căm phẫn không thôi.

“Cổ Đông Lâm, cẩn thận!”, Cổ Thu Sương nhìn thấy lão già kia xông ra, ông ta căn dặn.

“Là một tiểu tử cảnh giới Thiên Võ thất biến còn cho rằng bản thân có chút thiên phú liền không coi ai ra gì?”

Bàn tay Cổ Đông Lâm lộ ra, một làn sóng linh lực kinh khủng tràn ngập xung quanh.

“Khà khà, Tần đại gia là người các ông có thể ức hiếp sao?”

Một tiếng cười ác độc vang lên, đám người còn chưa nhìn thấy tiếng cười đó là của ai thì đột nhiên một tiếng phụt vang lên, Cổ Đông Lâm vốn vênh váo ta đây kia máu tươi trào ra giữa cổ, toàn thân ngã xuống đất kêu rầm.

Chết rồi!

Một cự phách cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển đã chết.

Trong nháy mắt, tất cả trước đại môn im lặng không tiếng động.

Lúc này tôm cát nhỏ xuất hiện trên đầu vai Tần Ninh, chi trước vây quanh, nó nhếch mép cười nói: “Một đám không hiểu biết”.

Một con tôm biết nói chuyện!

Nhìn thấy cảnh này, cao thủ mấy môn phái trợn mắt há mồm.

Mặc dù là linh thú cấp chín, cũng chẳng qua là linh trí mở rộng, có chút trí tuệ, nhưng không thể miệng phun ra tiếng người.

Mà con tôm bề bề này thoạt nhìn cực kỳ bình thường, vậy mà lại biết nói!

Đây là thứ gì vậy? Thánh thú sao?

Nhưng trên đất Cửu U Đại Lục sao có thể xuất hiện thánh thú?

Loại đẳng cấp mạnh này chỉ có thể xuất hiện ở mấy vùng đại lục mênh mông rộng lớn chứ?

“Thứ không hiểu biết!”

Tôm cát nhỏ hứ một tiếng, vẻ mặt khinh thường.

“Ngươi là kẻ từ phương nào?”

Lúc này vẻ mặt Cổ Thu Sương càng mơ hồ không chắc.

Con tôm bề bề xuất hiện xem ra cực kỳ cổ quái.

Khiến ông ta không nhịn được liên tưởng đến nhân vật tuyệt thế Vũ Đế mười vạn năm trước kia!

Nghe nói Vũ Đế năm đó bên người cũng có một con linh thú huyết mạch khác thường, ẩn chứa long huyết, vô cùng thông minh, hơn nữa thực lực lại rất kinh khủng!

Được người ta gọi là Hà Tôn!

Nhưng mười vạn năm trôi qua rồi, Vũ Đế cũng đã mất, Hà Tôn kia không thể sống đến bây giờ chứ?

“Ta là ai ngươi quản được không?”

Tôm cát nhỏ ngạo nghễ nói: “Một đám không hiểu biết, đã đụng vào Tần đại gia, vậy thì chính là tìm cái chết, tôm cát nhỏ ta ở đây, các ngươi ai dám làm càn à?”

“Nhiều lời”, Tần Ninh từ từ nói.

“Ha ha…”, đối mặt với quở mắng của Tần Ninh, tôm cát nhỏ chỉ cười ha ha, không có nói thêm.

Lúc này Kiếm Tiểu Minh cũng dừng tay, cậu ta thở hổn hển nói: “Ca, không được rồi, đệ mệt quá!”

Trên mặt đất kia, đầu Cổ Đồng bây giờ sưng phồng như đầu heo, toàn thân trên dưới xương cốt đều đứt gãy, hắn ta nằm trên đất khóc tu tu, đâu còn điệu bộ ngọc thụ lâm phong vừa nãy.

Giờ đây Cổ Thu Sương cũng không dám lỗ mãng.

Có thể trong một cái phất tay chém chết một cự phách cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển, thực lực như vậy cho dù là ông ta cũng không làm được.

“Vị bằng hữu, chuyện này là Cổ gia ta đường đột, bây giờ tiểu huynh đệ cũng đã trút giận rồi, xin buông tha Cổ Đồng công tử”, lúc này Cổ Thu Sương chắp tay khiêm tốn nói.

“Tiểu Minh, trút giận xong chưa?”

“Chưa!”

Kiếm Tiểu Minh đã đánh đến nghiện, cậu ta hét lên: “Tên khốn này lúc ở trong rừng Thận Mộng, ngươi thiến ta, bây giờ lão tử phải thiến hắn ta!”

Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt nhất thời dáng vẻ biến đổi.

Cổ Thu Sương vội vàng nói: “Tần Ninh công tử, Cổ Đồng thiếu gia mặc dù mạo phạm trước, nhưng dù sao cũng là ở trong rừng Thận Mộng, đã tỉnh mà cũng hết rồi. Nếu như các ngươi thật sự làm ra chuyện này, vậy thì Cổ gia tuyệt đối không thể chịu để yên”.

Cho dù bên cạnh Tần Ninh có một tôn cự phách cảnh giới Hóa Thần hùng mạnh, nhưng cảnh giới Hóa Thành của Cổ gia cũng không ít.

Bọn họ truyền thừa mấy vạn năm, ẩn nhẫn và hùng mạnh cũng không phải không có cơ sở.

“Bớt đem Cổ gia ra ép ta đi, Cổ gia ông là thứ gì, cũng xứng đáng để ép ta à?”

Tần Ninh hờ hững nói: “Tiểu Minh, ngươi muốn làm gì thì cứ làm, trời có sụp xuống ta cũng gánh thay ngươi!”

“Được!”

Tần Ninh nhìn thấy dáng vẻ Kiếm Tiểu Minh lòng đầy căm phẫn liền hiểu ra, việc Cổ Đồng ở trong rừng Thận Mộng làm với cậu ta chắc chắn hơn thế này.

Mặc dù Kiếm Tiểu Minh cả ngày ríu rít, tùy tiện cẩu thả, nhưng tâm không xấu, không thích ghi thù.

Lần này Cổ Đồng có thể khiến cậu ta nhớ dai như vậy, tuyệt đối trước đó đã khiến Kiếm Tiểu Minh chịu tổn thương tận đáy lòng.

“Láo xược!”

Lúc này Cổ Thu Sương đã cực kỳ phẫn nộ, ông ta khẽ quát một tiếng, muốn ra tay, người của Cổ gia cũng đang đợi xông ra.

Vù…

Mà chính vào lúc này, một tiếng vù vù vang lên.

Cửa lớn Thận Cung đã mở ra rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom