-
Chương 556-560
Chương 556: Nhường cho các ngươi đấy
“Ồ? Vậy ngươi muốn sao?”
Tần Ninh nhìn Lệ Việt, cười nói.
“Nếu ngươi đã biết Lệ gia ta truyền thừa lâu đời, tổ tiên ta chính là Lệ Vương uy danh hiển hách. Vậy ngươi cũng nên biết, phục tùng ta mới là lựa chọn tốt nhất”.
Lệ Việt thản nhiên nói: “Nhường ngọn núi này cho ta!”
“Nhường cho ngươi? Nằm mơ đi!”
Kiếm Tiểu Minh tức thì hô lên: “Ngọn núi này do chúng ta chọn trước, sao phải nhường cho các ngươi?”
“Các ngươi chọn?”
Lệ Việt vẫn thản nhiên như trước, nói: “Các ngươi chọn thì là của các ngươi chắc?”
“Ngươi...”
Lệ Việt nhìn mấy người, giọng nói lạnh đi: “Thôi, không rảnh mà làm ầm ĩ với các ngươi làm gì. Bây giờ hãy rời đi ngay lập tức, nếu không đừng trách ta ra tay vô tình”.
Lệ Việt nói xong, một lão già ở phía sau lập tức đứng dậy, nở nụ cười khinh miệt.
“Được thôi!”
Đột nhiên, có một giọng nói vang lên.
Tần Ninh bất ngờ lên tiếng, thái độ đến là thân thiện, cười thản nhiên đáp: “Chỗ này, nhường cho các ngươi đấy”.
“Hửm?”
“Sao?”
Không chỉ có Kiếm Tiểu Minh, đến cả Thẩm Văn Hiên cũng thấy kinh ngạc.
Lúc trước, đối mặt với sự khiêu chiến này, Tần Ninh đều rất khó tính, bất chấp mọi thứ, đánh một trận, hoặc giết chết rồi nói.
Nhưng lần này Tần Ninh lại chịu nhượng bộ.
Không giống phong cách của Tần Ninh chút nào!
Thiên Linh Lung lúc này cũng nghi hoặc không thôi, chỉ có lão Vệ là mỉm cười im lặng.
“Các ngươi đã muốn ngọn núi này đến thế thì ta nhường các ngươi đấy, chúng ta đi!”
Tần Ninh nói rồi, thật sự sải bước đi.
Kiếm Tiểu Minh, Thẩm Văn Hiên cùng Thiên Linh Lung đều không hiểu Tần Ninh đang định làm gì.
“Đứng lại đó!”
Mấy bóng người lúc này đi lên, ngăn lại nhóm Tần Ninh.
“Ngươi có ý gì?”
Lệ Việt lúc này bước ra, cười nói: “Ai biết được lựa chọn của ngươi có đúng hoàn toàn hay không chứ. Ngọn núi này, ta phải thử nghiệm đã rồi nói”.
Lệ Việt đánh mắt sang, một thanh niên bên cạnh hắn ta bước ra.
“Lệ Hằng, đệ lên trước đi!”
Nghe vậy, thanh niên tên Lệ Hằng liền tỏ vẻ khổ não.
“Đi đi, sợ cái gì!”
Lệ Việt quát: “Đệ là đệ đệ của ta, đệ mà chết thì sao ta ăn nói với nhị thúc được. Ta sẽ không để đệ chết đâu”.
“Nếu ngọn núi này có gì đó không đúng, ta sẽ lập tức giết chết bọn chúng, bắt chúng phải tìm cách giải cứu đệ!”
“Ừm... vâng!”
Lệ Hằng bước ra, hít một hơi thật sâu, đi lên núi.
Ông...
Một tiếng rung vang lên, huyễn trận trên núi được khởi động, biến mất không dấu vết, lộ ra một đài đá.
“Quả nhiên là truyền thừa!”
Những người đi vào núi Thận Sơn đều đã kiểm chứng, phàm là đỉnh núi có những hòn đá sừng sững thì đều là truyền thừa, hoặc là truyền thừa một môn linh quyết nào đó, hoặc là truyền thừa giúp tăng cảnh giới. Ai may mắn, thậm chí còn có được truyền thừa cả đời của cảnh giới Thông Thiên hoặc Hóa Thần, tu vi tăng vọt.
Truyền thừa này nếu là của một vị cường giả tọa hóa để lại thì dù chỉ còn mười hay hai mươi phần thì cũng đủ để khiến người ta tiến bộ cực lớn.
Đây là cơ duyên cực lớn đấy!
Lệ Việt nhìn Lệ Hằng, cười nói: “Ta có lừa đệ đâu, Lệ Hằng, đệ tiếp nhận truyền thừa đi!”
“Cảm ơn đại ca!”
Lệ Hằng chắp tay, trực tiếp ngồi xuống.
Lúc này, Lệ Việt nhìn Tần Ninh như nhìn một ngọn núi vàng.
Cái tên này quả nhiên nắm rõ nơi đây như lòng bàn tay.
Tần Ninh lúc này nói: “Giờ chúng ta đi được chưa?”
“Đi?”
Lệ Việt nhếch miệng cười.
“Thằng nhãi, ngươi ngây thơ quá rồi đấy?”
Lệ Việt nghiêm túc nói: “Giờ trong mắt ta, ngươi chính là một mỏ vàng. Ngọn núi mà ngươi chọn đều tràn đầy cơ hội, sao ta có thể để ngươi rời đi được cơ chứ?
“Nói vậy là không định thả người đúng không?”
Tần Ninh vẫn bình tĩnh như cũ, nói.
“Đương nhiên, được rồi, giờ ngươi đưa ta đến ngọn núi khác đi, ta chỉ cần những ngọn núi có truyền thừa lớn một chút là được!”
Lệ Việt hất hàm sai khiến: “Ngươi yên tâm, khi nào chúng ta tiếp nhận truyền thừa xong thì sẽ thả các ngươi, sẽ không làm khó các ngươi đâu. Ta lấy danh nghĩa của tổ tiên là Lệ Vương ra thề, sẽ không làm trái lời hứa!”
“Danh nghĩa của Lệ Vương?”
Tần Ninh lúc này bật cười: “Danh tiếng của tổ tiên ngươi đều bị ngươi đánh mất hết rồi”.
“Thằng nhãi, ngươi không hiểu tình hình à?”
“Aaa....”
Lệ Việt vừa nói xong thì đột nhiên, có một tiếng hét thảm thiên phát ra từ trên núi.
Tiếng hét ấy vang lên, Lệ Hằng ở trên núi cũng như phát điên lên, không ngừng kêu gào, cả người phồng lên.
“Lệ Hằng, làm sao vậy?”
Lệ Việt lập tức sợ hãi nói.
“Đại ca, ta khó chịu quá, cơ thể ta như muốn vỡ ra vậy, đầu ta muốn nổ tung!”, Lệ Hằng ôm đầu mình, hét lớn: “Đại ca, ta không chịu nổi nữa!”
Nhìn sắc mặt đau khổ đến dữ tợn của Lệ Hằng, giống như không nói nổi câu gì, nhất thời, ánh mắt Lệ Việt rét lạnh, nhìn sang phía Tần Ninh.
“Thằng nhãi kia, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Ngươi hỏi ta?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Làm sao mà ta biết được...”
“Nơi này cũng không phải do ta xây dựng nên, mỗi một ngọn núi trong núi Thận Sơn, ta cũng không dám nói toàn bộ đều là nơi tốt”.
“Muốn hỏi thì đi mà hỏi lão nhân Thiên Thận ấy chứ”.
“Khốn kiếp, ta không muốn nói những câu đấy với ngươi”.
Lệ Hằng phẫn nộ hét lên: “Mau cứu đệ đệ ta ra, nếu không các ngươi sẽ phải chết!”
“Cứu đệ đệ ngươi ra?”
Kiếm Tiểu Minh cười lạnh: “Ban nãy bắt chúng ta nhường ngọn núi này, giờ lại ép chúng ta phụ trách, trò hề à?”
Soạt...
Một ánh sáng sắc lạnh đột nhiên xuất hiện, Lệ Việt lạnh lẽo nói: “Cứu đệ đệ ta ra, nếu không các ngươi... sẽ phải chết”.
“Chúng ta sẽ phải chết?”
Tần Ninh buồn cười nói: “Ngươi đúng là làm xấu mặt Lệ Vương thật đấy. Lệ Vương năm đó nghiêm khắc vô cùng, với con cái cũng cực kỳ quy tắc, vi phạm quân lệnh sẽ bị phạt nặng”.
“Đến đời các ngươi thì mất hết, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu?”
“Vậy thì làm sao?”, Lệ Việt hừ lạnh: “Mau cứu đệ đệ ta ra!”
“Cứu đệ đệ ngươi?”
Tần Ninh thản nhiên đáp: “Tự mình muốn chết, thì để hắn ta chết ở trên đó đi!”
“Ngươi chán sống à!”
Lúc này Lệ Việt lập tức xông ra.
Keng!
Đột nhiên, Thiên Linh Lung lập tức xông ra.
Lệ Việt là con cháu đời sau của Lệ Vương, thiên phú đã rất cao rồi, tuổi còn trẻ mà đã đạt cảnh giới Thiên Nguyên một nguyên.
Nhưng Thiên Linh Lung lúc này cũng là một cao thủ cảnh giới Thiên Nguyên một nguyên.
“Lão Lạc, giết chết bọn chúng đi!”
Lệ Việt trầm giọng quát.
Lão già phía sau hắn ta cười thản nhiên, lập tức bước ra.
“Lão phu cũng không định địa khai sát giới đâu, cho nên các ngươi...”
Oanh...
Trong nháy mắt, lão già kia còn chưa nói xong thì đã có tiếng ầm ầm vang lên.
“Cho nên, làm sao?”
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, một người lập tức vung quyền ra, đứng ở trước mặt nhóm Tần Ninh.
Bóng người đó cao thẳng, hơi thở mạnh mẽ, một uy áp của cảnh giới Hóa Thần lúc này tỏa ra.
Nhìn kỹ thì đó chính là Thiên Đạo Nhất.
Chương 557: Mạng của ngươi
“Cha!”
Nhìn thấy Thiên Đạo Nhất xuất hiện, sắc mặt Thiên Linh Lung kinh ngạc, không khỏi nói: “Cha đã đạt cảnh giới Hóa Thần rồi sao?”
“Ừ, cảnh giới Hóa Thần một chuyển!”
Thiên Đạo Nhất thở ra, nhìn Tần Ninh, cung kính nói: “Cảm ơn Tần tông chủ!”
“Chuyện nhỏ ấy mà, không cần khách sáo!”
Thiên Đạo Nhất nhìn mọi chuyện trước mặt, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thiên Linh Lung lập tức lùi về sau, nói: “Tần tông chủ phát hiện một chỗ truyền thừa, những kẻ tự xưng là con cháu của Lệ Vương này liền tới cướp. Tông chủ nhường cho chúng rồi, có điều chúng không có phúc hưởng, sắp chết ở trên kia, bọn chúng liền ra tay...”
Thiên Linh Lung nói ngắn gọn tiền căn hậu quả, nhỏ giọng nói: “Cha cẩn thận, lão Lạc kia có lẽ cũng là cảnh giới Hóa Thần”.
Thiên Đạo Nhất nhìn dám người Lệ Việt, nói: “Tần tông chủ đã nhường cho các ngươi rồi, ngọn núi đó tốt hay xấu thì sao có thể trách Tần tông chủ được?”
“Ngươi cút ra!”
Lệ Việt lúc này trầm giọng quát.
Em trai của hắn ta sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Lão Lạc, đừng nói nhiều với chúng làm gì, giết chết luôn đi”.
“Vâng!”
Lão Lạc kia trực tiếp bước ra, hơi thở của cảnh giới Hóa Thần hiện ra toàn bộ.
“Cảnh giới Hóa Thần một chuyển!”
Thiên Đạo Nhất bình tĩnh nói: “Bổn tọa cũng muốn lĩnh giáo xem cảnh giới Hóa Thần của gia tộc Lệ Vương khác gì người thường?”
Lão Lạc kia trầm giọng đáp: “E là ngươi sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng đấy!”
Lúc này, cả hai cùng bước ra.
Mà lúc này, cả người Lệ Việt đã gần như điên lên.
“Aaaaa...”
Tiếng gào thét lại vang lên, Lệ Hằng ở trên đỉnh núi đã điên cuồng lắm rồi, hét: “Đại ca, ta không chịu nổi nữa rồi”.
Rầm...
Một tiếng rầm vang lên, sắc mặt Lệ Hằng trắng bệch, đầu đập mạnh vào đài đá, máu tươi chảy ra.
Dần dần, tiếng đập ngày càng vang đội, cả người Lệ Hằng đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, nỗi đau trong đầu càng như muốn lấy mạng hắn ta.
“Lệ Hằng!”
Lệ Việt gầm lên: “Mọi người xông lên cho ta, giết hết bọn chúng, ta không tin Tần Ninh không cứu đệ đệ của ta!”
“Ai dám!”
Trong nháy mắt, có năm bóng người xuất hiện.
Đại trưởng lão Lý Dương Chiêu lúc này đứng vững ở trước mặt Tần Ninh.
Hơi thở mãnh liệt cuộn trào ra, chính là cảnh giới Thông Thiên.
Không chỉ có đại trưởng lão, mấy vị trưởng lão còn lại cũng đều đạt đến cảnh giới Thông Thiên.
Từ cảnh giới Thiên Nguyên thăng thẳng lên cảnh giới Thông Thiên.
Mới được bao lâu chứ?
Thiên Linh Lung, Thẩm Văn Hiên cùng Kiếm Tiểu Minh lúc này đều sững sờ.
“Bảo vệ tông chủ!”
“Rõ!”
Tức thì, năm bóng người đứng trước mặt Tần Ninh, ngạo nghễ nhìn về phía trước.
Năm vị cảnh giới Thông Thiên!
Nhìn thấy cảnh đó, Lệ Việt liền chấn động.
Hắn ta chưa từng nói bên trong vùng đất Cửu U, ngoài bốn tông môn lớn cùng vài tông môn khác có thực lực ra, thì làm gì có tông môn nào sở hữu cả cảnh giới Hóa Thần lẫn Thông Thiên như vậy chứ.
Thanh Vân tông này có lai lịch gì?
Tần Ninh nhìn cả năm người, gật đầu.
“Xem ra khí huyết của đám Chung Minh kia giúp mọi người nâng cao hơn một bước đấy. Không tệ không tệ, có lẽ đời này còn có thể đạt được đến cảnh giới Hóa Thần đấy”.
“Đều nhờ có tông chủ ban tặng cả!”
Đại trưởng lão cung kính nói.
Lúc này, ông ta đã hoàn toàn tin phục Tần Ninh.
Không chỉ tin phục, mà còn là bội phục, kính trọng.
Chuyện không thể vào tay Tần Ninh cũng thành có thể.
Đời này ông ta có lẽ không thể nào tiến vào cảnh giới Thông Thiên, nhưng bây giờ ông ta lại có khả năng đạt đến cảnh giới Hóa Thần.
Đây là giấc mơ cả đời ông ta không dám nghĩ tới.
Tần Ninh phất tay, nhìn đám Lệ Việt, lạnh lùng nó: “Giết người trừng phạt là chuyện mà Tần Ninh ta rất thích làm”.
“Chỉ là con cháu của Lệ Vương thôi mà đã hếch mũi lên tận trời rồi. Đừng nói mấy con tôm tép các ngươi, dù Lệ Vương có ở đây, công tử ta bảo quỳ thì cũng phải ngoan ngoãn mà quỳ!”
“Đại trưởng lão, không cần khách sáo đâu, giết, giết sạch sẽ vào”.
“Rõ!”
Đại trưởng lão đương nhiên biết con cháu của Lệ Vương đại diện cho cái gì.
Tam Hoàng thất Vương năm đó, đến cả bốn tông môn cũng phải kiêng dè.
Hiện giờ, con cháu của tam Hoàng thất Vương phát triển mạnh mẽ, truyền thừa thâm căn cố đế, gia tộc chắc chắn có cảnh giới Hóa Thần tồn tại.
Cho dù là bốn tông môn lớn cũng không muốn đắc tội con cháu Lệ vương.
Nhưng ông ta sợ không?
Nếu là lúc trước, chắc chắn có sợ, sợ muốn chết.
Nhưng hiện giờ...
Sợ cái đếch gì?
Tần Ninh đã chứng minh rất nhiều lần, mặc dù có động vào lão tử Thiên Vương thì Thanh Vân tông cũng không sợ.
“Giết!”
Lý Dương Chiêu vung tay lên, năm người đồng loạt xông ra.
Hơi thở của cảnh giới Thông Thiên khiến người ta kiêng dè.
Lệ Việt lúc này điên lắm rồi. Tùy tiện va phải một tông môn mà lại có cả cảnh giới Hóa Thần lẫn Thông Thiên, đúng là không thể tin nổi.
Từ lúc nào mà cảnh giới Thông Thiên và Hóa Thần ở vùng đất Cửu U lại không còn quý hiếm như vậy chứ?
Tần Ninh đứng ở phía sau, thản nhiên nhìn mọi chuyện.
Giành truyền thừa với hắn?
Đúng là muốn chết.
Hai người Kiếm Tiểu Minh và Thẩm Văn Hiên mới hiểu ra, Tần Ninh nhường, là cố ý.
Truyền thừa đó có lẽ chỉ mình Thiên Linh Lung sở hữu linh lung tâm mới tiếp nhận nổi, những người khác đi lên sẽ phát điên.
“Đại ca giỏi quá!”
Kiếm Tiểu Minh lúc này bật ngón tay cái: “Ta cứ tưởng đại ca thay tính đổi nết, chịu để cho người khác trèo lên đầu lên cổ cơ đấy!”
Tần Ninh nhìn Kiếm Tiểu Minh, cười mắng: “Ngươi tưởng rằng ta nhìn thấy con cháu Lệ Vương thì sợ hãi à?”
“Không thể nào!”
Kiếm Tiểu Minh cười khì khì nói: “Ca có biết sợ bao giờ đâu cơ chứ!”
“Đúng vậy!”
Tôm cát nhỏ cũng cười phụ họa: “Tần đại gia có sợ ai trên chín trời chín đất này đâu? Ai dám đến gây sự với Tần đại gia thì chính là tìm cái chết mà. Đừng nói là bây giờ, dù là mấy chục vạn năm qua, Tần...”
“Ừm?”
Nhìn vẻ mặt của Tần Ninh, tôm cát nhỏ lập tức cười ha ha: “Mấy chục vạn năm qua, cũng chỉ có Cửu U Đại Đế là có thể sánh được với Tần đại gia mà thôi”.
Tôm cát nhỏ giật thót mình, suýt thì lộ hết cả ra.
Cũng may, cũng may.
Nếu để lộ ra, chỉ e là Tần Ninh sẽ lột vỏ nó mất.
Nó không biết vì sao Tần Ninh sống lại từ đầu, nhưng nghĩ đến việc hắn từng là Cửu U Đại Đế, quay về như hiện nay, ắt hẳn là có người muốn đối phó Cửu U Đại Đế. Tần Ninh của hiện tại không được phép lộ ra thân phận.
Mà nhìn ở một góc độ khác, Tần Ninh không muốn lộ ra thân phận cũng là một sự bảo vệ với bọn họ.
Kiếm Tiểu Minh và Thẩm Văn Hiên đã sớm quen với bản lĩnh nịnh hót của vị đại nhân Hà Tôn này rồi. So với nguyên soái Thương Hư thì hơn nhiều lần lắm, chỉ có Vũ tam gia là còn ngang bằng.
“Khốn kiếp!”
Lúc này, sắc mặt Lệ Việt trở nên khó coi.
Hắn ta không ngờ rằng Tần Ninh ban đầu chỉ có ba bốn người, giờ lại lộ ra mấy vị cường giả tuyệt đỉnh.
Hắn ta nhìn Tần Ninh, khẽ quát: “Lệ gia ta không cần truyền thừa này nữa”.
“Không cần nữa?”
Tần Ninh liếc mắt nhìn ngọn núi kia, thân thể của Lệ Hằng đó đã biến thành thi thể.
Sắc mặt Tần Ninh hơi thay đổi, nói: “Không cần cũng được, nhưng phải trả chút giá đấy!”
“Ghê tởm!”
Lệ Việt biết lần này mình đã thua trong tay Tần Ninh.
“Được!”
Lệ Việt trầm giọng: “Ngươi muốn bồi thường chuyện gì?”
“Dễ thôi!”, Tần Ninh mỉm cười: “Mạng của ngươi!”
Lời này nói ra, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh lại.
Chưng 558: Người Hoang gia
“Tần Ninh, ta thừa nhận ta đã coi thường ngươi, hiện tại ta đồng ý bồi thường cho ngươi!”
Lệ Việt nói lại: “Nhưng ngươi muốn mạng của ta? Đừng có tự đại quá, Lệ gia ta chính là con cháu Lệ Vương, mặc dù là bốn tông môn lớn cũng phải nể mặt mấy phần đó”.
“Hôm nay, nếu ngươi...”
“Bốn tông môn lớn là cái quái gì?”, Tần Ninh chậm rãi nói: “Bốn tông môn lớn nể mặt ngươi? Ta cũng đâu có nể mặt bốn tông môn lớn. Hôm nay, ngươi có lấy ai ra chặn cũng không được đâu!”
“Ngươi...”
Lệ Việt không ngờ lại gặp phải một tên cứng đầu như thế, đơn giản là không sợ gì hết.
“Nếu ngươi thật sự muốn giết ta, cẩn thận toàn bộ tính mạng của Thanh Vân tông ngươi đấy!”
“Ái chà, uy hiếp ta cơ à?”
Tần Ninh vui vẻ cười nói: “Những kẻ dám uy hiếp người của ta thì đều nằm trong quan tài hết rồi, đại trưởng lão, giết đi!”
“Vâng!”
Trong nháy mắt, Lý Dương Chiêu xông ra.
Ông ta vung ra một chưởng hướng về chỗ Lệ Việt.
“Dừng tay!”
Một tiếng quát khẽ vang lên, trong nháy mắt, có một ông già tóc bạc xuất hiện trước mặt Lý Dương Chiêu, ngăn cản Lý Dương Chiêu lại.
Nhất thời, Lý Dương Chiêu lùi về liên tục.
“Cảnh giới Hóa Thần!”
Lý Dương Chiêu lúc này cũng cả kinh.
Lại một cảnh giới Hóa Thần nữa xuất hiện.
Ông già tóc bạc kia hạ xuống, đứng trước mặt Lệ Việt.
Mà ở phía xa, có mười mấy bóng người từ từ đi tới.
Nhìn mười mấy người này, Lý Dương Chiêu nhướng mày.
Thiên Đạo Nhất lúc này cũng thối lui về bên cạnh Tần Ninh, phòng ngừa có chuyện xảy ra. Mặc dù ông ta biết lão Vệ giỏi hơn ông ta nhiều.
“Người Hoang gia!”
Thiên Đạo Nhất nhìn ông già tóc bạc, thần sắc hơi thay đổi.
Hoang gia!
Con cháu của tôn giả Đại Hoang.
Tôn giả Đại Hoang có danh tiếng vang dội ở Cửu U đại lục, là nhân vật mạnh mẽ cỡ học trò của Cửu U Đại Đế là tôn giả Thanh Vân.
Mà cuối cùng, tôn giả Đại Hoang vì tẩu hỏa nhập ma mà bị Cửu U Đại Đế chém giết, do đó cứu Hoang gia tránh thoát kiếp nạn diệt tộc của lão tổ nhà mình.
Mà Cửu U Đại Đế tuy nói đã cứu Hoang gia, nhưng dù gì cũng đã giết chết lão tổ nhà người ta, nên cuối cùng vẫn bồi thường cho Hoang gia ít đồ đạc.
Những món đồ đó cụ thể là gì thì không ai biết rõ.
Nhưng một vài thế gia cổ lại biết, sau khi Hoang gia mất đi tôn giả Đại Hoang thì đáng lẽ phải suy tàn, nhưng sự thực lại tương phản hoàn toàn.
Hoang gia khiêm tốn quật khởi, chỉ trong vài vạn năm mà trở thành một gia tộc truyền thừa giống Vũ gia và Hoàng Phủ gia, thâm căn cố đế.
Tần Ninh cũng nhìn ra được huy hiệu gia tộc trên người mấy người kia.
Hoang gia!
Đó là một đóa cỏ ba lá màu tím, mỗi người đều đeo trên ngực huy hiệu này.
“Cỏ ba lá... Hoang gia...”
Tần Ninh nhìn cái huy hiệu đó, mỉm cười lẩm bẩm: “Không ngờ, nó lại thành tộc huy của Hoang gia?”
Lão Vệ lúc này cũng mỉm cười không nói.
“Vị huynh đài này, tại hạ là Hoang Phi Mậu của Hoang gia, còn đây là lệnh muội Hoang Thanh Thanh!”
Phía sau ông già tóc bạc kia là một thanh niên trẻ tuổi mặc áo sam màu xanh lam, từng cử động đều mang cảm giác ổn định, hơn nữa cũng không mang dáng vẻ cả vú lấp miệng em.
“Hoang huynh!”
Nhìn thấy Hoang Phi Mậu và Hoang Thanh Thanh, Lệ Việt như thấy cứu tinh, lập tức nói: “Nhanh giết chết người này, cái tên Tần Ninh này đến từ Thanh Vân tông gì đó, muốn giết chết ta!”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh lạnh đi, trừng mắt nhìn Lệ Việt.
Bị Tần Ninh trừng mắt, Lệ Việt tức thì câm như hến.
Tần Ninh không buồn để ý, nói với Thiên Linh Lung: “Cô qua đó tiếp nhận truyền thừa trước, đối với cô cực kỳ quan trọng đấy”.
“Vâng!”
Thiên Linh Lung biết, Tần Ninh để cô ta đi tiếp thu truyền thừa, tức là người của Hoang gia mới xuất hiện này không có ảnh hưởng gì đến hắn.
Thiên Linh Lung lập tức bay lên, tọa lạc ở đỉnh núi, an ổn ngồi xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Lệ Việt càng thêm sửng sốt.
Ban nãy Lệ Hằng đã chết thẳng cẳng, thế mà Thiên Linh Lung này lại không bị ảnh hưởng gì cả.
Không thể nào!
Tần Ninh lúc này mới nhìn ra hai anh em Hoang Phi Mậu và Hoang Thanh Thanh.
“Người Hoang gia, ở yên canh giữ đồ vật mà lão tổ các ngươi và Cửu U Đại Đế để lại là được rồi, việc gì phải đến Thiên Thận cung?”
“Lão nhân Thiên Thận ghét nhất là lão tổ Hoang Thiên Trạch của các ngươi đấy, tôn giả Đại Hoang và lão nhân Thiên Thận là đối thủ sống còn, các ngươi đi vào sẽ chỉ có một con đường chết mà thôi”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Hơn nữa Hoang gia các ngươi sao lại ở cùng Lệ gia? Các ngươi rảnh rỗi thì cũng đừng có xen vào chuyện của người khác”.
Tần Ninh nói một loạt, bộ dạng nghĩ cho Hoang Phi Mậu và Hoang Thanh Thanh, khiến cho đoàn người Hoang gia khó chịu vô cùng.
Giọng điệu của Tần Ninh giống như ông bà nói với con cháu vậy, nghe mà khó chịu.
Hoang Phi Mậu lúc này càng coi trọng Tần Ninh hơn.
Tôn giả Đại Hoang và lão nhân Thiên Thận là đối thủ sống còn, Cửu U Đại Đế từng để lại đồ vật cho Hoang gia. Hai chuyện này, người bình thường tuyệt đối không thể biết được.
Tần Ninh nói được như vậy, đủ để chứng minh hắn không phải người tầm thường.
Thái độ của Hoang Phi Mậu rất bình tĩnh, hắn ta nói: “Tần tông chủ, Thanh Vân tông là do tôn giả Thanh Vân xây dựng nên. Mặc dù bây giờ không được như xưa, nhưng với thân phận là tông chủ của Thanh Vân tông, Tần tông chủ chắc chắn cũng phải tuân theo ý nguyện của tôn giả Thanh Vân ngày xưa!”
“Mà Lệ Việt là con cháu của Lệ Vương, Lệ Vương là một trong các tướng yêu của cương vương Minh Uyên, được sắc phong là một trong tam Hoàng. Còn cương vương Minh Uyên lại là một trong số những đồ nhi mà tôn giả Thanh Vân yêu nhất”.
“Nói cho cùng, hai vị cũng có mối quan hệ thâm sâu, việc gì phải đánh nhau như vậy chứ. Hoang Phi Mậu ta mặc dù chỉ là một tiểu bối, nhưng vẫn mong rằng hai vị có thể nhượng bộ, được chứ?”
Hoang Phi Mậu nói có đầu có đuôi: “Tần tông chủ cũng đừng nên tính toán chuyện này nữa, còn Lệ Việt... Lệ Hằng đã chết, nhưng là ngươi sai trước, cả hai nên dừng tay thôi!”
“Hai vị thấy sao?”
Một lời này của Hoang Phi Mậu không hề có chút cả vú lấp miệng em nào, ngược lại vô cùng hợp tình hợp lý, khiến cho Tần Ninh còn cảm thấy hơi xấu hổ.
Hắn ho khan một tiếng, nói: “Tên nhóc nhà ngươi cũng biết điều đấy. Chuyện này ta sẽ không tính toán nữa, chỉ mong sau này Lệ gia bớt ra oai lại”.
Hoang Phi Mậu này biết nói lí lẽ hơn Hoang Thiên Trạch năm xưa nhiều. Năm đó, tôn giả Đại Hoang là một tên nhóc thô lỗ, nói chuyện không hợp là đánh nhau ngay được.
Năm xưa, Hoang Thiên Trạch với đồ nhi của hắn cũng là không đánh không thân, sau này Thanh Vân mới dẫn theo người bạn thân này đến gặp hắn.
Hoang Thiên Trạch còn muốn đánh nhau với hắn, cuối cùng bị hắn tát bay trong một chiêu, mới coi như ngoan ngoãn lại.
“Chẳng trách những năm qua có thể so sánh được với Vũ gia và Hoàng Phủ gia, xem ra sau khi lão tổ tông các ngươi chết thì cũng rất biết đạo lý làm người đấy”.
“Cảm ơn Tần tông chủ!”
Hoang Phi Mậu cũng hết cách.
Hắn ta nhìn không thấu Tần Ninh.
Với nội tình và sự mạnh mẽ của Hoang gia, hắn ta đương nhiên không sợ Thanh Vân tông và Tần Ninh, nhưng Tần Ninh đánh đập tàn nhẫn như vậy, một là ngu ngốc không tiếc hậu quả, hai là thông minh tuyệt đỉnh, sớm có hậu chiêu, cho nên không sợ.
Nhưng con cháu của Lệ Vương có quan hệ thâm hậu với Hoang gia, nên nếu hắn ta mặc kệ cho Lệ Việt chết thì cũng không hay ho gì.
“Ta không đồng ý!”
Nhưng lúc này, một tiếng quát đột ngột vang lên.
Chương 559: Ngươi thích kiêu căng nữa không?
Lệ Việt nhìn về phía Hoang Phi Mậu cùng Hoang Thanh Thanh, không khỏi quát lên: “Hoang Phi Mậu, Hoang Thanh Thanh, các ngươi đừng quên, năm đó Hoang gia gặp nạn, là Lệ gia ta một mạch trợ giúp các ngươi!”
“Hiện tại ta sắp bị thằng nhãi này giết rồi, mà ngươi bảo ta dừng tay?”
“Vậy Lệ Hằng đệ đệ của ta chết, ta biết ăn nói sao với nhị thúc?”
Lệ Việt gầm lên: “Các ngươi sợ cái gì? Cũng chỉ là một Thanh Vân tông mà thôi, tên nhóc này bên người cũng chỉ có một cảnh giới Hóa Thần, các ngươi giúp ta ngăn lại Thiên Đạo Nhất kia, những người khác, không cần các ngươi lo”.
“Đệ đệ của ta chết, Tần Ninh này nhất định phải lấy cái chết tạ tội. Lệ gia ta sẽ không bao giờ chịu khuất nhục như vậy!”
“Nói hay lắm!”
Lệ Việt vừa nói xong, có một giọng nói đột ngột vang lên.
Ở góc cua của dãy núi, có mười mấy người lúc này nhất loạt tiến đến.
Thanh niên đi đầu vỗ tay, cười nói: “Lệ Việt, ngươi nói rất hay, con cháu của thất Vương sao có thể để người ta sỉ nhục như vậy được?”
“Khánh Húc!”
Nhìn thấy người này, sắc mặt Lệ Việt trở nên vui mừng.
“Khánh Húc, ngươi tới đúng lúc lắm, giúp ta giữ chân Thiên Đạo Nhất kia, Tần Ninh này để ta đích thân xử lý!”
Lệ Việt biết bên cạnh Tần Ninh cũng chỉ có một cảnh giới Hóa Thần một chuyển, mà lão Lạc bên người hắn cùng một vị cảnh giới Hóa Thần bên cạnh Khánh Húc nữa, chắc chắn ngăn cản được Thiên Đạo Nhất.
Đến lúc ấy, sự sống chết của Tần Ninh sẽ nằm trong tay hắn ta.
“Không thành vấn đề!”
Khánh Húc lướt qua mấy người Tần Ninh, cười nói: “Mấy tên này đúng là không biết sống chết. Có điều, Lệ Việt ạ, ta nghĩ lần này ngươi nên nhìn cho rõ xem, có vài người không đáng tin lắm đâu!”
“Khánh Húc, ngươi đừng có làm loạn”.
Hoang Phi Mậu lúc này lo lắng nói: “Chuyện này vốn dĩ là Lệ Việt không đúng, mọi người lui một bước là tốt nhất rồi”.
“Thứ sợ chết!”
Khánh Húc lúc này giễu cợt nói: “Hoang Phi Mậu, ta thấy Hoang gia các ngươi, từ sau khi tôn giả Đại Hoang chết, thì đều trở nên rụt rè sợ hãi, không có chút phong thái nào!”
“Lệ Việt khinh người quá đáng chỗ nào? Coi như bắt nạt mấy tên này, thì Lệ Hằng cũng không đáng phải chết?”
“Ngươi không quan tâm, thì để ta!”
Khánh Húc hừ nói: “Ta và Lệ Việt đều là con cháu thất Vương, năm đó thất Vương đoàn kết một lòng. Hiện nay Khánh gia và Lệ gia ta có quan hệ cũng rất tốt, không đáng cười như ngươi...”
Lệ Việt nhìn Hoang Phi Mậu cùng Hoang Thanh Thanh, sắc mặt cũng lạnh đi, hừ một tiếng, không nói thêm nữa.
Hoang Phi Mậu và Hoang Thanh Thanh quá mức cẩn thận, lần này trở về, hắn ta phải bẩm báo với với gia tộc, ngày sau nên duy trì khoảng cách với Hoang gia thì hơn.
“Khánh Húc, ngươi giúp ta ngăn chặn Thiên Đạo Nhất, còn Tần Ninh kia để ta đích thân đối phó”.
Lệ Việt lúc này hừ nói.
“Được!”
Khánh Húc vẫy tay, tức thì có một thân ảnh đi ra, cả người che giấu hơi thở, nhưng không khó nhìn ra là cảnh giới Hóa Thần.
Lúc này, mọi chuyện trở nên phức tạp hẳn.
Hoang Phi Mậu và Hoang Thanh Thanh cũng không biết nên làm gì cho phải.
Hoang gia với Lệ gia giao hảo, nhưng lần này Tần Ninh thật sự không đơn giản.
Hoang Phi Mậu thân là người ưu tú trong lớp trẻ của Hoang gia, hắn ta tin tưởng trực giác của mình.
Nhưng rất rõ ràng là, Lệ Việt và Khánh Húc đều là con cháu của thất Vương, từ nhỏ đã được dạy dỗ về uy danh của tổ tiên, cho nên đều coi Tần Ninh là một nhân vật nhỏ hèn mọn.
“Thương nghị xong chưa?”
Nhìn khí thế hung hăng của hai người lúc này, Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Năm đó Lệ Vương nghiêm khắc, Khánh Vương rộng lượng, nhưng không ngờ con cháu lại thành ra thế này”.
“Vốn dĩ ta đã rất khó chịu với con cháu của tam Hoàng thất Vương rồi, các ngươi còn một mực đòi chết, gây hấn với công tử ta”.
Hắn thật sự rất khó chịu với tam Hoàng thất Vương.
Năm xưa Minh Uyên một tay đưa tam Hoàng thất Vương trở thành những sự tồn tại mạnh mẽ đỉnh cao của Cửu U đại lục.
Mà lúc này, đế quốc Bắc Minh xuống dốc không thôi, nhưng con cháu của tam Hoàng thất Vương đa số chiếm giữ bên trong vùng đất Cửu U, trở thành gia tộc lớn, thế lực lớn, mà lại không mảy may để ý đến thảm trạng của con cháu Minh gia.
Nếu như hắn không quay về lần nữa, có lẽ huyết thống Minh gia sẽ biến mất hoàn toàn trên Cửu U đại lục trong vòng trăm năm nữa.
Cho nên, nhìn thấy con cháu của tam Hoàng thất Vương, hắn thực sự khó chịu.
“Quả nhiên là mồm miệng sắc bén”.
Khánh Húc nhếch miệng cười: “Chẳng qua một vị cảnh giới Hóa Thần bên cạnh ngươi cũng chẳng thể giúp ngươi an toàn được đâu!”
“Tổ tiên Khánh Vương của ta là người mà Cửu U Đại Đế khen là nhân vật rộng lượng hào sảng, ngươi là cái thá gì?”
“Rộng lượng cái con mẹ ngươi!”
Tần Ninh bước ra, hừ nói: “Lão Vệ, đá thằng nhãi đó ra đây cho ta!”
Bốp...
Một khắc sau, bóng dáng lão Vệ lóe lên, một tiếng phịch vang lên, Khánh Húc kia trực tiếp ngã xuống đất.
Lúc ngẩng đầu lên, thì hắn đã nhìn thấy một gương mặt.
Tần Ninh!
“Ta...”
Lúc này, Khánh Húc hoàn toàn ngơ ngác.
Sao hắn ta lại quỳ gối trước mặt Tần Ninh chứ?
Mà lúc này, lão Lạc và lão già đi cùng Khánh Húc cũng kinh ngạc túa mồ hôi.
Ban nãy vừa xảy ra chuyện gì vậy?
Mặc dù hai bọn họ đều ở cảnh giới Hóa Thần một chuyển, nhưng ban nãy bọn họ thật sự không phản ứng kịp.
Bóng dáng ấy có tốc độ thật sự quá nhanh!
Lúc này hai người kinh ngạc nhìn lão Vệ bên cạnh Tần Ninh.
“Thanh thúc...”
Hoang Phi Mậu kinh ngạc quay sang người đàn ông trung niên bên cạnh mình, nói.
Người đàn ông trung niên kia từ từ nói: “Người này cũng ở cảnh giới Hóa Thần, hơn nữa... còn không chỉ ở một chuyển!”
Lời này nói ra, Hoang Phi Mậu lập tức nhìn Tần Ninh.
Hắn ta đoán không sai mà, Tần Ninh này thật sự không phải loại vô cớ điên cuồng.
Hắn có tư cách ngông cuồng như vậy!
Lại một vị cảnh giới Hóa Thần xuất hiện bên cạnh Tần Ninh, hơn nữa không chỉ ở cảnh giới một chuyển.
Điều này đủ để khiến người ta chấn động.
Cảnh giới Hóa Thần chỉ tồn tại ở bốn tông môn lớn và một vài thế gia cổ, thế mà Tần Ninh lại có hai người bên cạnh.
Người này, không tầm thường.
“Ngươi thích kiêu căng nữa không?”
Tần Ninh nhìn Khánh Húc, hờ hững nói: “Còn muốn giết ta nữa không?”
“Thằng khốn, ngươi thử động vào ta xem!”
Khánh Húc quát lên: “Ta chính là con cháu của Khánh Vương, nếu hôm nay ngươi giết ta thì Khánh gia ta chắc chắn sẽ ngươi muốn sống không được, muốn chết...”
“Không được à?”
Phanh...
Tần Ninh vừa nói, vừa vung quyền xuống, Khánh Húc kia bể đầu, máu tươi giàn giụa.
Khung cảnh trở nên tĩnh mịch.
“Lão Vệ, giết hết đi!”
Tần Ninh lúc này lạnh nhạt lạ thường.
Soạt soạt soạt...
Tần Ninh ra lệnh, lão Vệ chấp hành.
Ông ta chưa bao giờ nghi ngờ câu nói nào của Tần Ninh.
Mà có một vài chuyện, ông ta cũng hiểu cảm xúc của Tần Ninh khi làm điều ấy.
Lão Lạc và vị cảnh giới Hóa Thần của Khánh gia kia thay đổi sắc mặt, lập tức ngăn lão Vệ lại.
Tần Ninh cũng lười nhìn nhiều.
Hắn nhìn sang Hoang Phi Mậu cùng Hoang Thanh Thanh, gật đầu.
“Người Hoang gia thay đổi thật khiến ta bất ngờ”.
Tần Ninh nhìn bọn họ, chậm rãi nói: “Có điều, Hoang gia đã có những món đồ mà Cửu U Đại Đế để lại cho thì cũng đủ để ngạo thị Cửu U rồi, cho nên ta khuyên hai huynh muội các ngươi rời khỏi Thiên Thận cung đi thì hơn”.
“Mặc dù lão nhân Thiên Thận đã chết mấy vạn năm, nhưng muốn tra ra các ngươi có phải người Hoang gia hay không, chẳng lẽ lại khó khăn?”
“Một khi bị phát hiện, vậy kết cục của các ngươi sẽ rất thảm đấy”.
Tần Ninh nói xong, thản nhiên quay người rời đi.
Chương 560: Thăng cấp Ngọc Lôi thể
Lão Vệ ra tay, trận chiến cũng chẳng kéo dài bao lâu.
Hai tên cường giả cảnh giới nhất chuyển Hoá Thần dưới đòn tấn công của lão Vệ chỉ như bã đậu, hoàn toàn không xứng được nhắc đến.
Lần này Thiên Đạo Nhất đạt đến cảnh giới Hoá Thần mới biết được sự mạnh mẽ của lão Vệ.
Thực lực này ít nhất phải là cấp độ tứ chuyển, ngũ chuyển cảnh giới Hoá Thần.
Trình độ của tông chủ Tứ đại tông môn cùng lắm cũng chỉ đến đây mà thôi.
Cảnh tượng lúc này nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Hai người Hoang Phi Mậu và Hoang Thanh Thanh chỉ cảm thấy cơ thể lúc này đang rét run.
Người thanh niên lúc nào cũng nở nụ cười trên môi, ngữ khí trước sau vẫn luôn nhẹ nhàng, trông có vẻ đơn giản mà lúc ra tay lại độc ác tàn nhẫn như vậy, thật sự khiến người khác khó có thể tin được.
Dù sao thì Tần Ninh cũng chính là người đã giết chết Lệ Việt và Khánh Húc.
Hai người này chính là hai người tương đối xuất sắc ở Lệ gia và Khánh gia mà lại chết ở chỗ này, Lệ gia và Khánh gia làm sao có thể dừng tay được chứ.
“Đại ca, chúng ta phải làm thế nào?”
Hoang Thanh Thanh nhìn về phía Hoang Phi Mậu, không nhịn được nói: “Người này tuy cuồng vọng nhưng đúng là có tư cách liều lĩnh, hơn nữa hắn nói cũng không sai”.
“Lão tổ tiên của chúng ta và lão nhân Thiên Thận trước nay đều không hợp, lần này chúng ta tiến vào Thiên Thận Cung có lẽ thật sự sẽ gặp nguy hiểm”.
“Cho dù thế thì cũng phải tiếp tục”.
Hoang Phi Mậu lúc này không nhịn được nói: “Đại nghiệp của Hoang gia lớn, hai huynh muội chúng ta nếu như không trổ hết tài năng trong gia tộc thì chí nguyện to lớn của phụ thân bao giờ mới có thể hoàn thành được?”
Hoang Thanh Thanh nghe thấy lời này, sắc mặt cũng dần dần trở nên kiên quyết.
Còn Tần Ninh giờ phút này thì dẫn theo Kiếm Tiểu Minh và Thẩm Văn Hiên tiếp tục đi lựa chọn ngọn núi phù hợp.
Thẩm Văn Hiên có một đôi tay thất khiếu thông tâm, có thể nói là do ông trời ban tặng, nhưng nếu chỉ dựa vào sự dạy dỗ của Tần Ninh không thôi thì hiện nay đúng là khó mà có thể phát huy được tác dụng lớn nhất.
Vì thế Tần Ninh lần này đặc biệt chọn ra một ngọn núi dành riêng cho Thẩm Văn Hiên.
Còn Kiếm Tiểu Minh thì Tần Ninh không chọn cho cậu ta ngọn núi truyền thừa kiếm thuật.
Trên toàn bộ Cửu U Đại Lục, kiếm thuật đơn thuần trong mười vạn năm trở lại đây ngoại trừ hắn ra thì không một ai có thể vượt qua được kiếm thánh Kiếm Âm Sơn.
Kiếm Tiểu Minh bây giờ đã có truyền thừa kiếm thuật của tổ tiên, như thế là đủ rồi.
Cái cậu ta đang thiếu là sự kiên trì bền vững.
Thằng nhóc này thiên phú không tồi, lại có được truyền thừa, đủ để trở thành một thế hệ kiếm thánh, nhưng tâm của cậu ta lại rất không kiên định.
Do đó lần này Tần Ninh lựa chọn bồi dưỡng tâm võ đạo kiên định cho cậu ta.
Cuối cùng, năm vị trưởng lão cùng Thiên Đạo Nhất và lão Vệ trở lại, tất cả đều yên tĩnh chờ đợi.
Hiểu biết và nhận thức của Tần Ninh về nơi đây đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
“Đại trưởng lão, các ngươi đi đến chờ ba người Trần Húc, Phù Hoán và Tống Đại Hải rồi dẫn bọn họ về đây!”
“Thiên Đạo Nhất, ông đi đến chỗ Thiên Linh Lung chờ đi, bây giờ cô ta là đệ tử đại diện cho Thanh Vân môn rồi đấy”.
“Còn lão Vệ...”
“Ta biết...”, lão Vệ chắp tay rồi rời khỏi chỗ này.
Tần Ninh lúc này mới thở dài một hơi, quan sát xung quanh.
“Dù sao cũng nên đến lượt mình rồi!”
Bây giờ hắn đang tập trung tu luyện Ngọc Lôi thể, luyện thành thân thể mạnh nhất, Ngọc Lôi thể chính là thể chất bá đạo nhất, cần phải có linh lôi, thần lôi, thiên lôi để rèn luyện.
Mà hiện nay bản thân hắn vẫn chỉ ở cảnh giới Thiên Võ nhất biến, vẫn chưa thăng cấp.
Lần này, nhóm Kiếm Tiểu Minh, Phù Hoán đều sẽ thăng cấp rất cao, nói thế nào thì hắn cũng là tông chủ, đương nhiên không thể tụt lại phía sau được.
Tần Ninh bước đi, xem xét xung quanh, sau đó lang thang giữa các ngọn núi.
Cuối cùng, dừng trước một ngọn núi, Tần Ninh hạ quyết tâm.
“Tầng thứ tư của Ngọc Lôi thể Lôi Long Xà Triển, tầng thứ năm Lôi Long Ngâm!”
Tần Ninh lẩm bẩm, đi đến ngọn núi.
Lúc này, huyễn trận mở ra, Tần Ninh nhìn về phía trước, im lặng không nói.
Bước từng bước một đi lên đỉnh núi.
Sấm sét đùng đoàng vang dội bên tai.
Tiếng nổ ầm ầm nặng nề, ở chỗ này, cho dù là cảnh giới Thiên Võ nếu không cẩn thận cũng có thể sẽ chết rất khó coi.
Tần Ninh hừ một tiếng, mở Ngọc Lôi thể ra.
Tầng thứ ba của Ngọc Lôi thể khiến cơ thể của hắn lúc này trông tựa linh ngọc, tỏa ra khiến người ta có cảm giác tia sáng xanh lục.
Bên trong cơ thể này dường như có tiềm lực vô hạn.
Tần Ninh không hài lòng nói: “So với cơ thể lúc trước thì cái cơ thể này đúng là kém xa vạn dặm!”
“Nhưng nếu tu hành thuật luyện thể, thăng cấp từng tầng thì hẳn là có thể khôi phục lại cường độ của thần thể năm đó”.
“Không...”
Tần Ninh ngừng lại, nói tiếp: “Phải là nhất định khôi phục được cường độ của thần thể năm đó, nếu không thì những huyết mạch bí ẩn sẽ không thể thi triển được”.
“Chân lôi Cửu Nguyên là một trong những thiên lôi yếu nhất, có lẽ bây giờ tiếp nhận vẫn sẽ có khó khăn, nhưng... chắc cũng không có chuyện gì!”
Tần Ninh vừa nói xong liền khoanh chân ngồi xuống.
Trên đỉnh núi, tiếng sấm sét vang rền, cuồn cuộn bao trùm khiến lòng người kinh hãi.
Tần Ninh đắm mình trong sấm sét, nét mặt bình tĩnh thản nhiên như cũ.
Cùng với tiếng đùng đoàng của sấm sét, bên ngoài cơ thể Tần Ninh bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Vết nứt ấy giống như đồ sứ bị vỡ bắt đầu lan ra, cơ thể của Tần Ninh lúc này như thể sắp bị phá nát.
Tình trạng này kéo dài trong mấy ngày, cuối cùng, một tiếng lách cách nhẹ vang lên, cơ thể của Tần Ninh rốt cuộc cũng bị phá vỡ.
Nhưng loại phá vỡ này không phải là tán loạn cơ thể mà chỉ là một vết nứt trên lớp da bị bong ra.
Vào lúc này, Tần Ninh giống như rắn thay da, bước từng bước ra khỏi túi da.
Quần áo trên người đã tan nát từ lâu, hoá thành tro, lúc này Tần Ninh đứng trên đỉnh núi, vẻ mặt bình tĩnh.
Hai mắt dần dần mở ra, hai tay nắm chặt thành quyền, sâu thẳm nơi nào đó như có bóng dáng của long xà chuyển đổi giữa hai mắt.
Tần Ninh há miệng, trong cổ họng của hắn như có tiếng sấm vang rền.
“Tầng thứ bốn Lôi Long Xà Triển!”
“Tầng thứ năm Lôi Long Ngâm!”
Hai tay Tần Ninh siết chặt thành quyền, một bộ quần áo xuất hiện trên người.
Hắn lúc này mặc dù trông vẫn hơi gầy nhưng bắp thịt trên người lại đều đặn vô cùng, hơn nữa từng cử động đều khiến người khác cảm nhận được sức mạnh to lớn tiềm ẩn bên trong cơ thể.
“Cảnh giới Thiên Võ tứ biến!”
Tần Ninh bĩu môi nói: “Từ cảnh giới Thiên Võ nhất biến tăng lên được cảnh giới Thiên Võ tứ biến quả thật có hơi kém...”
Nếu như những thiên tài khác mà nghe được những lời này chắc sẽ tức đến ói máu.
Cảnh giới Thiên Võ có bảy biến, tăng lên một biến cũng vô cùng cực khổ.
Tần Ninh một lúc tăng được tam biến, thế mà còn chưa hài lòng.
“Nhưng nếu đi vào trong rừng Thận Mộng tiến hành thăng cấp tiếp thì hẳn là có thể đạt đến cảnh giới Thiên Võ thất biến, đến khi ấy thì đột phá tầng thứ năm của Ngọc Lôi thể”.
“Một khi đã luyện thành Ngọc Lôi thể thì cho dù là cảnh giới Thiên Nguyên có thể tuỳ ý bóp chết bất cứ khi nào”.
Lời này là từ miệng của một thanh niên vừa bước vào cảnh giới Thiên Võ tứ biến quả thật khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng Tần Ninh biết, câu đó không phải nói đùa.
Ở kiếp thứ tám, hắn là Thông Thiên Đại Đế, được người đời gọi là Thể Đế, hắn đã ghi chép hàng ngàn hàng vạn môn pháp luyện thể trong thiên hạ, sau đó sáng tác ra thể thư.
Chín kiếp luân hồi, Tần Ninh không đơn giản chỉ phân ra tên gọi mà đều là sự chuyên tâm cả đời của mỗi một kiếp.
Thanh Vân Kiếm Đế tập trung vào kiếm đạo.
Cửu Nguyên Đan Đế tập trung vào thuật luyện đan.
Luyện Thiên Đại Đế tập trung vào thuật luyện khí.
Phong Không Chí Thánh tập trung vào thuật trận pháp.
Thông Thiên Đại Đế tập trung vào thuật luyện thể.
Hồn Vũ Thiên Tôn tập trung vào thuật luyện hồn.
Có thể nói, sau khi trải qua sáu lần lịch kiếp, hắn có thể không chút khách khí mà nói rằng, trong cõi chín phương trời mười phương phật, vạn giới chư thiên này, không có một ai có hiểu biết sâu rộng hơn hắn về các phương diện này.
“Ồ? Vậy ngươi muốn sao?”
Tần Ninh nhìn Lệ Việt, cười nói.
“Nếu ngươi đã biết Lệ gia ta truyền thừa lâu đời, tổ tiên ta chính là Lệ Vương uy danh hiển hách. Vậy ngươi cũng nên biết, phục tùng ta mới là lựa chọn tốt nhất”.
Lệ Việt thản nhiên nói: “Nhường ngọn núi này cho ta!”
“Nhường cho ngươi? Nằm mơ đi!”
Kiếm Tiểu Minh tức thì hô lên: “Ngọn núi này do chúng ta chọn trước, sao phải nhường cho các ngươi?”
“Các ngươi chọn?”
Lệ Việt vẫn thản nhiên như trước, nói: “Các ngươi chọn thì là của các ngươi chắc?”
“Ngươi...”
Lệ Việt nhìn mấy người, giọng nói lạnh đi: “Thôi, không rảnh mà làm ầm ĩ với các ngươi làm gì. Bây giờ hãy rời đi ngay lập tức, nếu không đừng trách ta ra tay vô tình”.
Lệ Việt nói xong, một lão già ở phía sau lập tức đứng dậy, nở nụ cười khinh miệt.
“Được thôi!”
Đột nhiên, có một giọng nói vang lên.
Tần Ninh bất ngờ lên tiếng, thái độ đến là thân thiện, cười thản nhiên đáp: “Chỗ này, nhường cho các ngươi đấy”.
“Hửm?”
“Sao?”
Không chỉ có Kiếm Tiểu Minh, đến cả Thẩm Văn Hiên cũng thấy kinh ngạc.
Lúc trước, đối mặt với sự khiêu chiến này, Tần Ninh đều rất khó tính, bất chấp mọi thứ, đánh một trận, hoặc giết chết rồi nói.
Nhưng lần này Tần Ninh lại chịu nhượng bộ.
Không giống phong cách của Tần Ninh chút nào!
Thiên Linh Lung lúc này cũng nghi hoặc không thôi, chỉ có lão Vệ là mỉm cười im lặng.
“Các ngươi đã muốn ngọn núi này đến thế thì ta nhường các ngươi đấy, chúng ta đi!”
Tần Ninh nói rồi, thật sự sải bước đi.
Kiếm Tiểu Minh, Thẩm Văn Hiên cùng Thiên Linh Lung đều không hiểu Tần Ninh đang định làm gì.
“Đứng lại đó!”
Mấy bóng người lúc này đi lên, ngăn lại nhóm Tần Ninh.
“Ngươi có ý gì?”
Lệ Việt lúc này bước ra, cười nói: “Ai biết được lựa chọn của ngươi có đúng hoàn toàn hay không chứ. Ngọn núi này, ta phải thử nghiệm đã rồi nói”.
Lệ Việt đánh mắt sang, một thanh niên bên cạnh hắn ta bước ra.
“Lệ Hằng, đệ lên trước đi!”
Nghe vậy, thanh niên tên Lệ Hằng liền tỏ vẻ khổ não.
“Đi đi, sợ cái gì!”
Lệ Việt quát: “Đệ là đệ đệ của ta, đệ mà chết thì sao ta ăn nói với nhị thúc được. Ta sẽ không để đệ chết đâu”.
“Nếu ngọn núi này có gì đó không đúng, ta sẽ lập tức giết chết bọn chúng, bắt chúng phải tìm cách giải cứu đệ!”
“Ừm... vâng!”
Lệ Hằng bước ra, hít một hơi thật sâu, đi lên núi.
Ông...
Một tiếng rung vang lên, huyễn trận trên núi được khởi động, biến mất không dấu vết, lộ ra một đài đá.
“Quả nhiên là truyền thừa!”
Những người đi vào núi Thận Sơn đều đã kiểm chứng, phàm là đỉnh núi có những hòn đá sừng sững thì đều là truyền thừa, hoặc là truyền thừa một môn linh quyết nào đó, hoặc là truyền thừa giúp tăng cảnh giới. Ai may mắn, thậm chí còn có được truyền thừa cả đời của cảnh giới Thông Thiên hoặc Hóa Thần, tu vi tăng vọt.
Truyền thừa này nếu là của một vị cường giả tọa hóa để lại thì dù chỉ còn mười hay hai mươi phần thì cũng đủ để khiến người ta tiến bộ cực lớn.
Đây là cơ duyên cực lớn đấy!
Lệ Việt nhìn Lệ Hằng, cười nói: “Ta có lừa đệ đâu, Lệ Hằng, đệ tiếp nhận truyền thừa đi!”
“Cảm ơn đại ca!”
Lệ Hằng chắp tay, trực tiếp ngồi xuống.
Lúc này, Lệ Việt nhìn Tần Ninh như nhìn một ngọn núi vàng.
Cái tên này quả nhiên nắm rõ nơi đây như lòng bàn tay.
Tần Ninh lúc này nói: “Giờ chúng ta đi được chưa?”
“Đi?”
Lệ Việt nhếch miệng cười.
“Thằng nhãi, ngươi ngây thơ quá rồi đấy?”
Lệ Việt nghiêm túc nói: “Giờ trong mắt ta, ngươi chính là một mỏ vàng. Ngọn núi mà ngươi chọn đều tràn đầy cơ hội, sao ta có thể để ngươi rời đi được cơ chứ?
“Nói vậy là không định thả người đúng không?”
Tần Ninh vẫn bình tĩnh như cũ, nói.
“Đương nhiên, được rồi, giờ ngươi đưa ta đến ngọn núi khác đi, ta chỉ cần những ngọn núi có truyền thừa lớn một chút là được!”
Lệ Việt hất hàm sai khiến: “Ngươi yên tâm, khi nào chúng ta tiếp nhận truyền thừa xong thì sẽ thả các ngươi, sẽ không làm khó các ngươi đâu. Ta lấy danh nghĩa của tổ tiên là Lệ Vương ra thề, sẽ không làm trái lời hứa!”
“Danh nghĩa của Lệ Vương?”
Tần Ninh lúc này bật cười: “Danh tiếng của tổ tiên ngươi đều bị ngươi đánh mất hết rồi”.
“Thằng nhãi, ngươi không hiểu tình hình à?”
“Aaa....”
Lệ Việt vừa nói xong thì đột nhiên, có một tiếng hét thảm thiên phát ra từ trên núi.
Tiếng hét ấy vang lên, Lệ Hằng ở trên núi cũng như phát điên lên, không ngừng kêu gào, cả người phồng lên.
“Lệ Hằng, làm sao vậy?”
Lệ Việt lập tức sợ hãi nói.
“Đại ca, ta khó chịu quá, cơ thể ta như muốn vỡ ra vậy, đầu ta muốn nổ tung!”, Lệ Hằng ôm đầu mình, hét lớn: “Đại ca, ta không chịu nổi nữa!”
Nhìn sắc mặt đau khổ đến dữ tợn của Lệ Hằng, giống như không nói nổi câu gì, nhất thời, ánh mắt Lệ Việt rét lạnh, nhìn sang phía Tần Ninh.
“Thằng nhãi kia, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Ngươi hỏi ta?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Làm sao mà ta biết được...”
“Nơi này cũng không phải do ta xây dựng nên, mỗi một ngọn núi trong núi Thận Sơn, ta cũng không dám nói toàn bộ đều là nơi tốt”.
“Muốn hỏi thì đi mà hỏi lão nhân Thiên Thận ấy chứ”.
“Khốn kiếp, ta không muốn nói những câu đấy với ngươi”.
Lệ Hằng phẫn nộ hét lên: “Mau cứu đệ đệ ta ra, nếu không các ngươi sẽ phải chết!”
“Cứu đệ đệ ngươi ra?”
Kiếm Tiểu Minh cười lạnh: “Ban nãy bắt chúng ta nhường ngọn núi này, giờ lại ép chúng ta phụ trách, trò hề à?”
Soạt...
Một ánh sáng sắc lạnh đột nhiên xuất hiện, Lệ Việt lạnh lẽo nói: “Cứu đệ đệ ta ra, nếu không các ngươi... sẽ phải chết”.
“Chúng ta sẽ phải chết?”
Tần Ninh buồn cười nói: “Ngươi đúng là làm xấu mặt Lệ Vương thật đấy. Lệ Vương năm đó nghiêm khắc vô cùng, với con cái cũng cực kỳ quy tắc, vi phạm quân lệnh sẽ bị phạt nặng”.
“Đến đời các ngươi thì mất hết, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu?”
“Vậy thì làm sao?”, Lệ Việt hừ lạnh: “Mau cứu đệ đệ ta ra!”
“Cứu đệ đệ ngươi?”
Tần Ninh thản nhiên đáp: “Tự mình muốn chết, thì để hắn ta chết ở trên đó đi!”
“Ngươi chán sống à!”
Lúc này Lệ Việt lập tức xông ra.
Keng!
Đột nhiên, Thiên Linh Lung lập tức xông ra.
Lệ Việt là con cháu đời sau của Lệ Vương, thiên phú đã rất cao rồi, tuổi còn trẻ mà đã đạt cảnh giới Thiên Nguyên một nguyên.
Nhưng Thiên Linh Lung lúc này cũng là một cao thủ cảnh giới Thiên Nguyên một nguyên.
“Lão Lạc, giết chết bọn chúng đi!”
Lệ Việt trầm giọng quát.
Lão già phía sau hắn ta cười thản nhiên, lập tức bước ra.
“Lão phu cũng không định địa khai sát giới đâu, cho nên các ngươi...”
Oanh...
Trong nháy mắt, lão già kia còn chưa nói xong thì đã có tiếng ầm ầm vang lên.
“Cho nên, làm sao?”
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, một người lập tức vung quyền ra, đứng ở trước mặt nhóm Tần Ninh.
Bóng người đó cao thẳng, hơi thở mạnh mẽ, một uy áp của cảnh giới Hóa Thần lúc này tỏa ra.
Nhìn kỹ thì đó chính là Thiên Đạo Nhất.
Chương 557: Mạng của ngươi
“Cha!”
Nhìn thấy Thiên Đạo Nhất xuất hiện, sắc mặt Thiên Linh Lung kinh ngạc, không khỏi nói: “Cha đã đạt cảnh giới Hóa Thần rồi sao?”
“Ừ, cảnh giới Hóa Thần một chuyển!”
Thiên Đạo Nhất thở ra, nhìn Tần Ninh, cung kính nói: “Cảm ơn Tần tông chủ!”
“Chuyện nhỏ ấy mà, không cần khách sáo!”
Thiên Đạo Nhất nhìn mọi chuyện trước mặt, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thiên Linh Lung lập tức lùi về sau, nói: “Tần tông chủ phát hiện một chỗ truyền thừa, những kẻ tự xưng là con cháu của Lệ Vương này liền tới cướp. Tông chủ nhường cho chúng rồi, có điều chúng không có phúc hưởng, sắp chết ở trên kia, bọn chúng liền ra tay...”
Thiên Linh Lung nói ngắn gọn tiền căn hậu quả, nhỏ giọng nói: “Cha cẩn thận, lão Lạc kia có lẽ cũng là cảnh giới Hóa Thần”.
Thiên Đạo Nhất nhìn dám người Lệ Việt, nói: “Tần tông chủ đã nhường cho các ngươi rồi, ngọn núi đó tốt hay xấu thì sao có thể trách Tần tông chủ được?”
“Ngươi cút ra!”
Lệ Việt lúc này trầm giọng quát.
Em trai của hắn ta sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Lão Lạc, đừng nói nhiều với chúng làm gì, giết chết luôn đi”.
“Vâng!”
Lão Lạc kia trực tiếp bước ra, hơi thở của cảnh giới Hóa Thần hiện ra toàn bộ.
“Cảnh giới Hóa Thần một chuyển!”
Thiên Đạo Nhất bình tĩnh nói: “Bổn tọa cũng muốn lĩnh giáo xem cảnh giới Hóa Thần của gia tộc Lệ Vương khác gì người thường?”
Lão Lạc kia trầm giọng đáp: “E là ngươi sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng đấy!”
Lúc này, cả hai cùng bước ra.
Mà lúc này, cả người Lệ Việt đã gần như điên lên.
“Aaaaa...”
Tiếng gào thét lại vang lên, Lệ Hằng ở trên đỉnh núi đã điên cuồng lắm rồi, hét: “Đại ca, ta không chịu nổi nữa rồi”.
Rầm...
Một tiếng rầm vang lên, sắc mặt Lệ Hằng trắng bệch, đầu đập mạnh vào đài đá, máu tươi chảy ra.
Dần dần, tiếng đập ngày càng vang đội, cả người Lệ Hằng đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, nỗi đau trong đầu càng như muốn lấy mạng hắn ta.
“Lệ Hằng!”
Lệ Việt gầm lên: “Mọi người xông lên cho ta, giết hết bọn chúng, ta không tin Tần Ninh không cứu đệ đệ của ta!”
“Ai dám!”
Trong nháy mắt, có năm bóng người xuất hiện.
Đại trưởng lão Lý Dương Chiêu lúc này đứng vững ở trước mặt Tần Ninh.
Hơi thở mãnh liệt cuộn trào ra, chính là cảnh giới Thông Thiên.
Không chỉ có đại trưởng lão, mấy vị trưởng lão còn lại cũng đều đạt đến cảnh giới Thông Thiên.
Từ cảnh giới Thiên Nguyên thăng thẳng lên cảnh giới Thông Thiên.
Mới được bao lâu chứ?
Thiên Linh Lung, Thẩm Văn Hiên cùng Kiếm Tiểu Minh lúc này đều sững sờ.
“Bảo vệ tông chủ!”
“Rõ!”
Tức thì, năm bóng người đứng trước mặt Tần Ninh, ngạo nghễ nhìn về phía trước.
Năm vị cảnh giới Thông Thiên!
Nhìn thấy cảnh đó, Lệ Việt liền chấn động.
Hắn ta chưa từng nói bên trong vùng đất Cửu U, ngoài bốn tông môn lớn cùng vài tông môn khác có thực lực ra, thì làm gì có tông môn nào sở hữu cả cảnh giới Hóa Thần lẫn Thông Thiên như vậy chứ.
Thanh Vân tông này có lai lịch gì?
Tần Ninh nhìn cả năm người, gật đầu.
“Xem ra khí huyết của đám Chung Minh kia giúp mọi người nâng cao hơn một bước đấy. Không tệ không tệ, có lẽ đời này còn có thể đạt được đến cảnh giới Hóa Thần đấy”.
“Đều nhờ có tông chủ ban tặng cả!”
Đại trưởng lão cung kính nói.
Lúc này, ông ta đã hoàn toàn tin phục Tần Ninh.
Không chỉ tin phục, mà còn là bội phục, kính trọng.
Chuyện không thể vào tay Tần Ninh cũng thành có thể.
Đời này ông ta có lẽ không thể nào tiến vào cảnh giới Thông Thiên, nhưng bây giờ ông ta lại có khả năng đạt đến cảnh giới Hóa Thần.
Đây là giấc mơ cả đời ông ta không dám nghĩ tới.
Tần Ninh phất tay, nhìn đám Lệ Việt, lạnh lùng nó: “Giết người trừng phạt là chuyện mà Tần Ninh ta rất thích làm”.
“Chỉ là con cháu của Lệ Vương thôi mà đã hếch mũi lên tận trời rồi. Đừng nói mấy con tôm tép các ngươi, dù Lệ Vương có ở đây, công tử ta bảo quỳ thì cũng phải ngoan ngoãn mà quỳ!”
“Đại trưởng lão, không cần khách sáo đâu, giết, giết sạch sẽ vào”.
“Rõ!”
Đại trưởng lão đương nhiên biết con cháu của Lệ Vương đại diện cho cái gì.
Tam Hoàng thất Vương năm đó, đến cả bốn tông môn cũng phải kiêng dè.
Hiện giờ, con cháu của tam Hoàng thất Vương phát triển mạnh mẽ, truyền thừa thâm căn cố đế, gia tộc chắc chắn có cảnh giới Hóa Thần tồn tại.
Cho dù là bốn tông môn lớn cũng không muốn đắc tội con cháu Lệ vương.
Nhưng ông ta sợ không?
Nếu là lúc trước, chắc chắn có sợ, sợ muốn chết.
Nhưng hiện giờ...
Sợ cái đếch gì?
Tần Ninh đã chứng minh rất nhiều lần, mặc dù có động vào lão tử Thiên Vương thì Thanh Vân tông cũng không sợ.
“Giết!”
Lý Dương Chiêu vung tay lên, năm người đồng loạt xông ra.
Hơi thở của cảnh giới Thông Thiên khiến người ta kiêng dè.
Lệ Việt lúc này điên lắm rồi. Tùy tiện va phải một tông môn mà lại có cả cảnh giới Hóa Thần lẫn Thông Thiên, đúng là không thể tin nổi.
Từ lúc nào mà cảnh giới Thông Thiên và Hóa Thần ở vùng đất Cửu U lại không còn quý hiếm như vậy chứ?
Tần Ninh đứng ở phía sau, thản nhiên nhìn mọi chuyện.
Giành truyền thừa với hắn?
Đúng là muốn chết.
Hai người Kiếm Tiểu Minh và Thẩm Văn Hiên mới hiểu ra, Tần Ninh nhường, là cố ý.
Truyền thừa đó có lẽ chỉ mình Thiên Linh Lung sở hữu linh lung tâm mới tiếp nhận nổi, những người khác đi lên sẽ phát điên.
“Đại ca giỏi quá!”
Kiếm Tiểu Minh lúc này bật ngón tay cái: “Ta cứ tưởng đại ca thay tính đổi nết, chịu để cho người khác trèo lên đầu lên cổ cơ đấy!”
Tần Ninh nhìn Kiếm Tiểu Minh, cười mắng: “Ngươi tưởng rằng ta nhìn thấy con cháu Lệ Vương thì sợ hãi à?”
“Không thể nào!”
Kiếm Tiểu Minh cười khì khì nói: “Ca có biết sợ bao giờ đâu cơ chứ!”
“Đúng vậy!”
Tôm cát nhỏ cũng cười phụ họa: “Tần đại gia có sợ ai trên chín trời chín đất này đâu? Ai dám đến gây sự với Tần đại gia thì chính là tìm cái chết mà. Đừng nói là bây giờ, dù là mấy chục vạn năm qua, Tần...”
“Ừm?”
Nhìn vẻ mặt của Tần Ninh, tôm cát nhỏ lập tức cười ha ha: “Mấy chục vạn năm qua, cũng chỉ có Cửu U Đại Đế là có thể sánh được với Tần đại gia mà thôi”.
Tôm cát nhỏ giật thót mình, suýt thì lộ hết cả ra.
Cũng may, cũng may.
Nếu để lộ ra, chỉ e là Tần Ninh sẽ lột vỏ nó mất.
Nó không biết vì sao Tần Ninh sống lại từ đầu, nhưng nghĩ đến việc hắn từng là Cửu U Đại Đế, quay về như hiện nay, ắt hẳn là có người muốn đối phó Cửu U Đại Đế. Tần Ninh của hiện tại không được phép lộ ra thân phận.
Mà nhìn ở một góc độ khác, Tần Ninh không muốn lộ ra thân phận cũng là một sự bảo vệ với bọn họ.
Kiếm Tiểu Minh và Thẩm Văn Hiên đã sớm quen với bản lĩnh nịnh hót của vị đại nhân Hà Tôn này rồi. So với nguyên soái Thương Hư thì hơn nhiều lần lắm, chỉ có Vũ tam gia là còn ngang bằng.
“Khốn kiếp!”
Lúc này, sắc mặt Lệ Việt trở nên khó coi.
Hắn ta không ngờ rằng Tần Ninh ban đầu chỉ có ba bốn người, giờ lại lộ ra mấy vị cường giả tuyệt đỉnh.
Hắn ta nhìn Tần Ninh, khẽ quát: “Lệ gia ta không cần truyền thừa này nữa”.
“Không cần nữa?”
Tần Ninh liếc mắt nhìn ngọn núi kia, thân thể của Lệ Hằng đó đã biến thành thi thể.
Sắc mặt Tần Ninh hơi thay đổi, nói: “Không cần cũng được, nhưng phải trả chút giá đấy!”
“Ghê tởm!”
Lệ Việt biết lần này mình đã thua trong tay Tần Ninh.
“Được!”
Lệ Việt trầm giọng: “Ngươi muốn bồi thường chuyện gì?”
“Dễ thôi!”, Tần Ninh mỉm cười: “Mạng của ngươi!”
Lời này nói ra, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh lại.
Chưng 558: Người Hoang gia
“Tần Ninh, ta thừa nhận ta đã coi thường ngươi, hiện tại ta đồng ý bồi thường cho ngươi!”
Lệ Việt nói lại: “Nhưng ngươi muốn mạng của ta? Đừng có tự đại quá, Lệ gia ta chính là con cháu Lệ Vương, mặc dù là bốn tông môn lớn cũng phải nể mặt mấy phần đó”.
“Hôm nay, nếu ngươi...”
“Bốn tông môn lớn là cái quái gì?”, Tần Ninh chậm rãi nói: “Bốn tông môn lớn nể mặt ngươi? Ta cũng đâu có nể mặt bốn tông môn lớn. Hôm nay, ngươi có lấy ai ra chặn cũng không được đâu!”
“Ngươi...”
Lệ Việt không ngờ lại gặp phải một tên cứng đầu như thế, đơn giản là không sợ gì hết.
“Nếu ngươi thật sự muốn giết ta, cẩn thận toàn bộ tính mạng của Thanh Vân tông ngươi đấy!”
“Ái chà, uy hiếp ta cơ à?”
Tần Ninh vui vẻ cười nói: “Những kẻ dám uy hiếp người của ta thì đều nằm trong quan tài hết rồi, đại trưởng lão, giết đi!”
“Vâng!”
Trong nháy mắt, Lý Dương Chiêu xông ra.
Ông ta vung ra một chưởng hướng về chỗ Lệ Việt.
“Dừng tay!”
Một tiếng quát khẽ vang lên, trong nháy mắt, có một ông già tóc bạc xuất hiện trước mặt Lý Dương Chiêu, ngăn cản Lý Dương Chiêu lại.
Nhất thời, Lý Dương Chiêu lùi về liên tục.
“Cảnh giới Hóa Thần!”
Lý Dương Chiêu lúc này cũng cả kinh.
Lại một cảnh giới Hóa Thần nữa xuất hiện.
Ông già tóc bạc kia hạ xuống, đứng trước mặt Lệ Việt.
Mà ở phía xa, có mười mấy bóng người từ từ đi tới.
Nhìn mười mấy người này, Lý Dương Chiêu nhướng mày.
Thiên Đạo Nhất lúc này cũng thối lui về bên cạnh Tần Ninh, phòng ngừa có chuyện xảy ra. Mặc dù ông ta biết lão Vệ giỏi hơn ông ta nhiều.
“Người Hoang gia!”
Thiên Đạo Nhất nhìn ông già tóc bạc, thần sắc hơi thay đổi.
Hoang gia!
Con cháu của tôn giả Đại Hoang.
Tôn giả Đại Hoang có danh tiếng vang dội ở Cửu U đại lục, là nhân vật mạnh mẽ cỡ học trò của Cửu U Đại Đế là tôn giả Thanh Vân.
Mà cuối cùng, tôn giả Đại Hoang vì tẩu hỏa nhập ma mà bị Cửu U Đại Đế chém giết, do đó cứu Hoang gia tránh thoát kiếp nạn diệt tộc của lão tổ nhà mình.
Mà Cửu U Đại Đế tuy nói đã cứu Hoang gia, nhưng dù gì cũng đã giết chết lão tổ nhà người ta, nên cuối cùng vẫn bồi thường cho Hoang gia ít đồ đạc.
Những món đồ đó cụ thể là gì thì không ai biết rõ.
Nhưng một vài thế gia cổ lại biết, sau khi Hoang gia mất đi tôn giả Đại Hoang thì đáng lẽ phải suy tàn, nhưng sự thực lại tương phản hoàn toàn.
Hoang gia khiêm tốn quật khởi, chỉ trong vài vạn năm mà trở thành một gia tộc truyền thừa giống Vũ gia và Hoàng Phủ gia, thâm căn cố đế.
Tần Ninh cũng nhìn ra được huy hiệu gia tộc trên người mấy người kia.
Hoang gia!
Đó là một đóa cỏ ba lá màu tím, mỗi người đều đeo trên ngực huy hiệu này.
“Cỏ ba lá... Hoang gia...”
Tần Ninh nhìn cái huy hiệu đó, mỉm cười lẩm bẩm: “Không ngờ, nó lại thành tộc huy của Hoang gia?”
Lão Vệ lúc này cũng mỉm cười không nói.
“Vị huynh đài này, tại hạ là Hoang Phi Mậu của Hoang gia, còn đây là lệnh muội Hoang Thanh Thanh!”
Phía sau ông già tóc bạc kia là một thanh niên trẻ tuổi mặc áo sam màu xanh lam, từng cử động đều mang cảm giác ổn định, hơn nữa cũng không mang dáng vẻ cả vú lấp miệng em.
“Hoang huynh!”
Nhìn thấy Hoang Phi Mậu và Hoang Thanh Thanh, Lệ Việt như thấy cứu tinh, lập tức nói: “Nhanh giết chết người này, cái tên Tần Ninh này đến từ Thanh Vân tông gì đó, muốn giết chết ta!”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh lạnh đi, trừng mắt nhìn Lệ Việt.
Bị Tần Ninh trừng mắt, Lệ Việt tức thì câm như hến.
Tần Ninh không buồn để ý, nói với Thiên Linh Lung: “Cô qua đó tiếp nhận truyền thừa trước, đối với cô cực kỳ quan trọng đấy”.
“Vâng!”
Thiên Linh Lung biết, Tần Ninh để cô ta đi tiếp thu truyền thừa, tức là người của Hoang gia mới xuất hiện này không có ảnh hưởng gì đến hắn.
Thiên Linh Lung lập tức bay lên, tọa lạc ở đỉnh núi, an ổn ngồi xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Lệ Việt càng thêm sửng sốt.
Ban nãy Lệ Hằng đã chết thẳng cẳng, thế mà Thiên Linh Lung này lại không bị ảnh hưởng gì cả.
Không thể nào!
Tần Ninh lúc này mới nhìn ra hai anh em Hoang Phi Mậu và Hoang Thanh Thanh.
“Người Hoang gia, ở yên canh giữ đồ vật mà lão tổ các ngươi và Cửu U Đại Đế để lại là được rồi, việc gì phải đến Thiên Thận cung?”
“Lão nhân Thiên Thận ghét nhất là lão tổ Hoang Thiên Trạch của các ngươi đấy, tôn giả Đại Hoang và lão nhân Thiên Thận là đối thủ sống còn, các ngươi đi vào sẽ chỉ có một con đường chết mà thôi”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Hơn nữa Hoang gia các ngươi sao lại ở cùng Lệ gia? Các ngươi rảnh rỗi thì cũng đừng có xen vào chuyện của người khác”.
Tần Ninh nói một loạt, bộ dạng nghĩ cho Hoang Phi Mậu và Hoang Thanh Thanh, khiến cho đoàn người Hoang gia khó chịu vô cùng.
Giọng điệu của Tần Ninh giống như ông bà nói với con cháu vậy, nghe mà khó chịu.
Hoang Phi Mậu lúc này càng coi trọng Tần Ninh hơn.
Tôn giả Đại Hoang và lão nhân Thiên Thận là đối thủ sống còn, Cửu U Đại Đế từng để lại đồ vật cho Hoang gia. Hai chuyện này, người bình thường tuyệt đối không thể biết được.
Tần Ninh nói được như vậy, đủ để chứng minh hắn không phải người tầm thường.
Thái độ của Hoang Phi Mậu rất bình tĩnh, hắn ta nói: “Tần tông chủ, Thanh Vân tông là do tôn giả Thanh Vân xây dựng nên. Mặc dù bây giờ không được như xưa, nhưng với thân phận là tông chủ của Thanh Vân tông, Tần tông chủ chắc chắn cũng phải tuân theo ý nguyện của tôn giả Thanh Vân ngày xưa!”
“Mà Lệ Việt là con cháu của Lệ Vương, Lệ Vương là một trong các tướng yêu của cương vương Minh Uyên, được sắc phong là một trong tam Hoàng. Còn cương vương Minh Uyên lại là một trong số những đồ nhi mà tôn giả Thanh Vân yêu nhất”.
“Nói cho cùng, hai vị cũng có mối quan hệ thâm sâu, việc gì phải đánh nhau như vậy chứ. Hoang Phi Mậu ta mặc dù chỉ là một tiểu bối, nhưng vẫn mong rằng hai vị có thể nhượng bộ, được chứ?”
Hoang Phi Mậu nói có đầu có đuôi: “Tần tông chủ cũng đừng nên tính toán chuyện này nữa, còn Lệ Việt... Lệ Hằng đã chết, nhưng là ngươi sai trước, cả hai nên dừng tay thôi!”
“Hai vị thấy sao?”
Một lời này của Hoang Phi Mậu không hề có chút cả vú lấp miệng em nào, ngược lại vô cùng hợp tình hợp lý, khiến cho Tần Ninh còn cảm thấy hơi xấu hổ.
Hắn ho khan một tiếng, nói: “Tên nhóc nhà ngươi cũng biết điều đấy. Chuyện này ta sẽ không tính toán nữa, chỉ mong sau này Lệ gia bớt ra oai lại”.
Hoang Phi Mậu này biết nói lí lẽ hơn Hoang Thiên Trạch năm xưa nhiều. Năm đó, tôn giả Đại Hoang là một tên nhóc thô lỗ, nói chuyện không hợp là đánh nhau ngay được.
Năm xưa, Hoang Thiên Trạch với đồ nhi của hắn cũng là không đánh không thân, sau này Thanh Vân mới dẫn theo người bạn thân này đến gặp hắn.
Hoang Thiên Trạch còn muốn đánh nhau với hắn, cuối cùng bị hắn tát bay trong một chiêu, mới coi như ngoan ngoãn lại.
“Chẳng trách những năm qua có thể so sánh được với Vũ gia và Hoàng Phủ gia, xem ra sau khi lão tổ tông các ngươi chết thì cũng rất biết đạo lý làm người đấy”.
“Cảm ơn Tần tông chủ!”
Hoang Phi Mậu cũng hết cách.
Hắn ta nhìn không thấu Tần Ninh.
Với nội tình và sự mạnh mẽ của Hoang gia, hắn ta đương nhiên không sợ Thanh Vân tông và Tần Ninh, nhưng Tần Ninh đánh đập tàn nhẫn như vậy, một là ngu ngốc không tiếc hậu quả, hai là thông minh tuyệt đỉnh, sớm có hậu chiêu, cho nên không sợ.
Nhưng con cháu của Lệ Vương có quan hệ thâm hậu với Hoang gia, nên nếu hắn ta mặc kệ cho Lệ Việt chết thì cũng không hay ho gì.
“Ta không đồng ý!”
Nhưng lúc này, một tiếng quát đột ngột vang lên.
Chương 559: Ngươi thích kiêu căng nữa không?
Lệ Việt nhìn về phía Hoang Phi Mậu cùng Hoang Thanh Thanh, không khỏi quát lên: “Hoang Phi Mậu, Hoang Thanh Thanh, các ngươi đừng quên, năm đó Hoang gia gặp nạn, là Lệ gia ta một mạch trợ giúp các ngươi!”
“Hiện tại ta sắp bị thằng nhãi này giết rồi, mà ngươi bảo ta dừng tay?”
“Vậy Lệ Hằng đệ đệ của ta chết, ta biết ăn nói sao với nhị thúc?”
Lệ Việt gầm lên: “Các ngươi sợ cái gì? Cũng chỉ là một Thanh Vân tông mà thôi, tên nhóc này bên người cũng chỉ có một cảnh giới Hóa Thần, các ngươi giúp ta ngăn lại Thiên Đạo Nhất kia, những người khác, không cần các ngươi lo”.
“Đệ đệ của ta chết, Tần Ninh này nhất định phải lấy cái chết tạ tội. Lệ gia ta sẽ không bao giờ chịu khuất nhục như vậy!”
“Nói hay lắm!”
Lệ Việt vừa nói xong, có một giọng nói đột ngột vang lên.
Ở góc cua của dãy núi, có mười mấy người lúc này nhất loạt tiến đến.
Thanh niên đi đầu vỗ tay, cười nói: “Lệ Việt, ngươi nói rất hay, con cháu của thất Vương sao có thể để người ta sỉ nhục như vậy được?”
“Khánh Húc!”
Nhìn thấy người này, sắc mặt Lệ Việt trở nên vui mừng.
“Khánh Húc, ngươi tới đúng lúc lắm, giúp ta giữ chân Thiên Đạo Nhất kia, Tần Ninh này để ta đích thân xử lý!”
Lệ Việt biết bên cạnh Tần Ninh cũng chỉ có một cảnh giới Hóa Thần một chuyển, mà lão Lạc bên người hắn cùng một vị cảnh giới Hóa Thần bên cạnh Khánh Húc nữa, chắc chắn ngăn cản được Thiên Đạo Nhất.
Đến lúc ấy, sự sống chết của Tần Ninh sẽ nằm trong tay hắn ta.
“Không thành vấn đề!”
Khánh Húc lướt qua mấy người Tần Ninh, cười nói: “Mấy tên này đúng là không biết sống chết. Có điều, Lệ Việt ạ, ta nghĩ lần này ngươi nên nhìn cho rõ xem, có vài người không đáng tin lắm đâu!”
“Khánh Húc, ngươi đừng có làm loạn”.
Hoang Phi Mậu lúc này lo lắng nói: “Chuyện này vốn dĩ là Lệ Việt không đúng, mọi người lui một bước là tốt nhất rồi”.
“Thứ sợ chết!”
Khánh Húc lúc này giễu cợt nói: “Hoang Phi Mậu, ta thấy Hoang gia các ngươi, từ sau khi tôn giả Đại Hoang chết, thì đều trở nên rụt rè sợ hãi, không có chút phong thái nào!”
“Lệ Việt khinh người quá đáng chỗ nào? Coi như bắt nạt mấy tên này, thì Lệ Hằng cũng không đáng phải chết?”
“Ngươi không quan tâm, thì để ta!”
Khánh Húc hừ nói: “Ta và Lệ Việt đều là con cháu thất Vương, năm đó thất Vương đoàn kết một lòng. Hiện nay Khánh gia và Lệ gia ta có quan hệ cũng rất tốt, không đáng cười như ngươi...”
Lệ Việt nhìn Hoang Phi Mậu cùng Hoang Thanh Thanh, sắc mặt cũng lạnh đi, hừ một tiếng, không nói thêm nữa.
Hoang Phi Mậu và Hoang Thanh Thanh quá mức cẩn thận, lần này trở về, hắn ta phải bẩm báo với với gia tộc, ngày sau nên duy trì khoảng cách với Hoang gia thì hơn.
“Khánh Húc, ngươi giúp ta ngăn chặn Thiên Đạo Nhất, còn Tần Ninh kia để ta đích thân đối phó”.
Lệ Việt lúc này hừ nói.
“Được!”
Khánh Húc vẫy tay, tức thì có một thân ảnh đi ra, cả người che giấu hơi thở, nhưng không khó nhìn ra là cảnh giới Hóa Thần.
Lúc này, mọi chuyện trở nên phức tạp hẳn.
Hoang Phi Mậu và Hoang Thanh Thanh cũng không biết nên làm gì cho phải.
Hoang gia với Lệ gia giao hảo, nhưng lần này Tần Ninh thật sự không đơn giản.
Hoang Phi Mậu thân là người ưu tú trong lớp trẻ của Hoang gia, hắn ta tin tưởng trực giác của mình.
Nhưng rất rõ ràng là, Lệ Việt và Khánh Húc đều là con cháu của thất Vương, từ nhỏ đã được dạy dỗ về uy danh của tổ tiên, cho nên đều coi Tần Ninh là một nhân vật nhỏ hèn mọn.
“Thương nghị xong chưa?”
Nhìn khí thế hung hăng của hai người lúc này, Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Năm đó Lệ Vương nghiêm khắc, Khánh Vương rộng lượng, nhưng không ngờ con cháu lại thành ra thế này”.
“Vốn dĩ ta đã rất khó chịu với con cháu của tam Hoàng thất Vương rồi, các ngươi còn một mực đòi chết, gây hấn với công tử ta”.
Hắn thật sự rất khó chịu với tam Hoàng thất Vương.
Năm xưa Minh Uyên một tay đưa tam Hoàng thất Vương trở thành những sự tồn tại mạnh mẽ đỉnh cao của Cửu U đại lục.
Mà lúc này, đế quốc Bắc Minh xuống dốc không thôi, nhưng con cháu của tam Hoàng thất Vương đa số chiếm giữ bên trong vùng đất Cửu U, trở thành gia tộc lớn, thế lực lớn, mà lại không mảy may để ý đến thảm trạng của con cháu Minh gia.
Nếu như hắn không quay về lần nữa, có lẽ huyết thống Minh gia sẽ biến mất hoàn toàn trên Cửu U đại lục trong vòng trăm năm nữa.
Cho nên, nhìn thấy con cháu của tam Hoàng thất Vương, hắn thực sự khó chịu.
“Quả nhiên là mồm miệng sắc bén”.
Khánh Húc nhếch miệng cười: “Chẳng qua một vị cảnh giới Hóa Thần bên cạnh ngươi cũng chẳng thể giúp ngươi an toàn được đâu!”
“Tổ tiên Khánh Vương của ta là người mà Cửu U Đại Đế khen là nhân vật rộng lượng hào sảng, ngươi là cái thá gì?”
“Rộng lượng cái con mẹ ngươi!”
Tần Ninh bước ra, hừ nói: “Lão Vệ, đá thằng nhãi đó ra đây cho ta!”
Bốp...
Một khắc sau, bóng dáng lão Vệ lóe lên, một tiếng phịch vang lên, Khánh Húc kia trực tiếp ngã xuống đất.
Lúc ngẩng đầu lên, thì hắn đã nhìn thấy một gương mặt.
Tần Ninh!
“Ta...”
Lúc này, Khánh Húc hoàn toàn ngơ ngác.
Sao hắn ta lại quỳ gối trước mặt Tần Ninh chứ?
Mà lúc này, lão Lạc và lão già đi cùng Khánh Húc cũng kinh ngạc túa mồ hôi.
Ban nãy vừa xảy ra chuyện gì vậy?
Mặc dù hai bọn họ đều ở cảnh giới Hóa Thần một chuyển, nhưng ban nãy bọn họ thật sự không phản ứng kịp.
Bóng dáng ấy có tốc độ thật sự quá nhanh!
Lúc này hai người kinh ngạc nhìn lão Vệ bên cạnh Tần Ninh.
“Thanh thúc...”
Hoang Phi Mậu kinh ngạc quay sang người đàn ông trung niên bên cạnh mình, nói.
Người đàn ông trung niên kia từ từ nói: “Người này cũng ở cảnh giới Hóa Thần, hơn nữa... còn không chỉ ở một chuyển!”
Lời này nói ra, Hoang Phi Mậu lập tức nhìn Tần Ninh.
Hắn ta đoán không sai mà, Tần Ninh này thật sự không phải loại vô cớ điên cuồng.
Hắn có tư cách ngông cuồng như vậy!
Lại một vị cảnh giới Hóa Thần xuất hiện bên cạnh Tần Ninh, hơn nữa không chỉ ở cảnh giới một chuyển.
Điều này đủ để khiến người ta chấn động.
Cảnh giới Hóa Thần chỉ tồn tại ở bốn tông môn lớn và một vài thế gia cổ, thế mà Tần Ninh lại có hai người bên cạnh.
Người này, không tầm thường.
“Ngươi thích kiêu căng nữa không?”
Tần Ninh nhìn Khánh Húc, hờ hững nói: “Còn muốn giết ta nữa không?”
“Thằng khốn, ngươi thử động vào ta xem!”
Khánh Húc quát lên: “Ta chính là con cháu của Khánh Vương, nếu hôm nay ngươi giết ta thì Khánh gia ta chắc chắn sẽ ngươi muốn sống không được, muốn chết...”
“Không được à?”
Phanh...
Tần Ninh vừa nói, vừa vung quyền xuống, Khánh Húc kia bể đầu, máu tươi giàn giụa.
Khung cảnh trở nên tĩnh mịch.
“Lão Vệ, giết hết đi!”
Tần Ninh lúc này lạnh nhạt lạ thường.
Soạt soạt soạt...
Tần Ninh ra lệnh, lão Vệ chấp hành.
Ông ta chưa bao giờ nghi ngờ câu nói nào của Tần Ninh.
Mà có một vài chuyện, ông ta cũng hiểu cảm xúc của Tần Ninh khi làm điều ấy.
Lão Lạc và vị cảnh giới Hóa Thần của Khánh gia kia thay đổi sắc mặt, lập tức ngăn lão Vệ lại.
Tần Ninh cũng lười nhìn nhiều.
Hắn nhìn sang Hoang Phi Mậu cùng Hoang Thanh Thanh, gật đầu.
“Người Hoang gia thay đổi thật khiến ta bất ngờ”.
Tần Ninh nhìn bọn họ, chậm rãi nói: “Có điều, Hoang gia đã có những món đồ mà Cửu U Đại Đế để lại cho thì cũng đủ để ngạo thị Cửu U rồi, cho nên ta khuyên hai huynh muội các ngươi rời khỏi Thiên Thận cung đi thì hơn”.
“Mặc dù lão nhân Thiên Thận đã chết mấy vạn năm, nhưng muốn tra ra các ngươi có phải người Hoang gia hay không, chẳng lẽ lại khó khăn?”
“Một khi bị phát hiện, vậy kết cục của các ngươi sẽ rất thảm đấy”.
Tần Ninh nói xong, thản nhiên quay người rời đi.
Chương 560: Thăng cấp Ngọc Lôi thể
Lão Vệ ra tay, trận chiến cũng chẳng kéo dài bao lâu.
Hai tên cường giả cảnh giới nhất chuyển Hoá Thần dưới đòn tấn công của lão Vệ chỉ như bã đậu, hoàn toàn không xứng được nhắc đến.
Lần này Thiên Đạo Nhất đạt đến cảnh giới Hoá Thần mới biết được sự mạnh mẽ của lão Vệ.
Thực lực này ít nhất phải là cấp độ tứ chuyển, ngũ chuyển cảnh giới Hoá Thần.
Trình độ của tông chủ Tứ đại tông môn cùng lắm cũng chỉ đến đây mà thôi.
Cảnh tượng lúc này nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Hai người Hoang Phi Mậu và Hoang Thanh Thanh chỉ cảm thấy cơ thể lúc này đang rét run.
Người thanh niên lúc nào cũng nở nụ cười trên môi, ngữ khí trước sau vẫn luôn nhẹ nhàng, trông có vẻ đơn giản mà lúc ra tay lại độc ác tàn nhẫn như vậy, thật sự khiến người khác khó có thể tin được.
Dù sao thì Tần Ninh cũng chính là người đã giết chết Lệ Việt và Khánh Húc.
Hai người này chính là hai người tương đối xuất sắc ở Lệ gia và Khánh gia mà lại chết ở chỗ này, Lệ gia và Khánh gia làm sao có thể dừng tay được chứ.
“Đại ca, chúng ta phải làm thế nào?”
Hoang Thanh Thanh nhìn về phía Hoang Phi Mậu, không nhịn được nói: “Người này tuy cuồng vọng nhưng đúng là có tư cách liều lĩnh, hơn nữa hắn nói cũng không sai”.
“Lão tổ tiên của chúng ta và lão nhân Thiên Thận trước nay đều không hợp, lần này chúng ta tiến vào Thiên Thận Cung có lẽ thật sự sẽ gặp nguy hiểm”.
“Cho dù thế thì cũng phải tiếp tục”.
Hoang Phi Mậu lúc này không nhịn được nói: “Đại nghiệp của Hoang gia lớn, hai huynh muội chúng ta nếu như không trổ hết tài năng trong gia tộc thì chí nguyện to lớn của phụ thân bao giờ mới có thể hoàn thành được?”
Hoang Thanh Thanh nghe thấy lời này, sắc mặt cũng dần dần trở nên kiên quyết.
Còn Tần Ninh giờ phút này thì dẫn theo Kiếm Tiểu Minh và Thẩm Văn Hiên tiếp tục đi lựa chọn ngọn núi phù hợp.
Thẩm Văn Hiên có một đôi tay thất khiếu thông tâm, có thể nói là do ông trời ban tặng, nhưng nếu chỉ dựa vào sự dạy dỗ của Tần Ninh không thôi thì hiện nay đúng là khó mà có thể phát huy được tác dụng lớn nhất.
Vì thế Tần Ninh lần này đặc biệt chọn ra một ngọn núi dành riêng cho Thẩm Văn Hiên.
Còn Kiếm Tiểu Minh thì Tần Ninh không chọn cho cậu ta ngọn núi truyền thừa kiếm thuật.
Trên toàn bộ Cửu U Đại Lục, kiếm thuật đơn thuần trong mười vạn năm trở lại đây ngoại trừ hắn ra thì không một ai có thể vượt qua được kiếm thánh Kiếm Âm Sơn.
Kiếm Tiểu Minh bây giờ đã có truyền thừa kiếm thuật của tổ tiên, như thế là đủ rồi.
Cái cậu ta đang thiếu là sự kiên trì bền vững.
Thằng nhóc này thiên phú không tồi, lại có được truyền thừa, đủ để trở thành một thế hệ kiếm thánh, nhưng tâm của cậu ta lại rất không kiên định.
Do đó lần này Tần Ninh lựa chọn bồi dưỡng tâm võ đạo kiên định cho cậu ta.
Cuối cùng, năm vị trưởng lão cùng Thiên Đạo Nhất và lão Vệ trở lại, tất cả đều yên tĩnh chờ đợi.
Hiểu biết và nhận thức của Tần Ninh về nơi đây đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
“Đại trưởng lão, các ngươi đi đến chờ ba người Trần Húc, Phù Hoán và Tống Đại Hải rồi dẫn bọn họ về đây!”
“Thiên Đạo Nhất, ông đi đến chỗ Thiên Linh Lung chờ đi, bây giờ cô ta là đệ tử đại diện cho Thanh Vân môn rồi đấy”.
“Còn lão Vệ...”
“Ta biết...”, lão Vệ chắp tay rồi rời khỏi chỗ này.
Tần Ninh lúc này mới thở dài một hơi, quan sát xung quanh.
“Dù sao cũng nên đến lượt mình rồi!”
Bây giờ hắn đang tập trung tu luyện Ngọc Lôi thể, luyện thành thân thể mạnh nhất, Ngọc Lôi thể chính là thể chất bá đạo nhất, cần phải có linh lôi, thần lôi, thiên lôi để rèn luyện.
Mà hiện nay bản thân hắn vẫn chỉ ở cảnh giới Thiên Võ nhất biến, vẫn chưa thăng cấp.
Lần này, nhóm Kiếm Tiểu Minh, Phù Hoán đều sẽ thăng cấp rất cao, nói thế nào thì hắn cũng là tông chủ, đương nhiên không thể tụt lại phía sau được.
Tần Ninh bước đi, xem xét xung quanh, sau đó lang thang giữa các ngọn núi.
Cuối cùng, dừng trước một ngọn núi, Tần Ninh hạ quyết tâm.
“Tầng thứ tư của Ngọc Lôi thể Lôi Long Xà Triển, tầng thứ năm Lôi Long Ngâm!”
Tần Ninh lẩm bẩm, đi đến ngọn núi.
Lúc này, huyễn trận mở ra, Tần Ninh nhìn về phía trước, im lặng không nói.
Bước từng bước một đi lên đỉnh núi.
Sấm sét đùng đoàng vang dội bên tai.
Tiếng nổ ầm ầm nặng nề, ở chỗ này, cho dù là cảnh giới Thiên Võ nếu không cẩn thận cũng có thể sẽ chết rất khó coi.
Tần Ninh hừ một tiếng, mở Ngọc Lôi thể ra.
Tầng thứ ba của Ngọc Lôi thể khiến cơ thể của hắn lúc này trông tựa linh ngọc, tỏa ra khiến người ta có cảm giác tia sáng xanh lục.
Bên trong cơ thể này dường như có tiềm lực vô hạn.
Tần Ninh không hài lòng nói: “So với cơ thể lúc trước thì cái cơ thể này đúng là kém xa vạn dặm!”
“Nhưng nếu tu hành thuật luyện thể, thăng cấp từng tầng thì hẳn là có thể khôi phục lại cường độ của thần thể năm đó”.
“Không...”
Tần Ninh ngừng lại, nói tiếp: “Phải là nhất định khôi phục được cường độ của thần thể năm đó, nếu không thì những huyết mạch bí ẩn sẽ không thể thi triển được”.
“Chân lôi Cửu Nguyên là một trong những thiên lôi yếu nhất, có lẽ bây giờ tiếp nhận vẫn sẽ có khó khăn, nhưng... chắc cũng không có chuyện gì!”
Tần Ninh vừa nói xong liền khoanh chân ngồi xuống.
Trên đỉnh núi, tiếng sấm sét vang rền, cuồn cuộn bao trùm khiến lòng người kinh hãi.
Tần Ninh đắm mình trong sấm sét, nét mặt bình tĩnh thản nhiên như cũ.
Cùng với tiếng đùng đoàng của sấm sét, bên ngoài cơ thể Tần Ninh bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Vết nứt ấy giống như đồ sứ bị vỡ bắt đầu lan ra, cơ thể của Tần Ninh lúc này như thể sắp bị phá nát.
Tình trạng này kéo dài trong mấy ngày, cuối cùng, một tiếng lách cách nhẹ vang lên, cơ thể của Tần Ninh rốt cuộc cũng bị phá vỡ.
Nhưng loại phá vỡ này không phải là tán loạn cơ thể mà chỉ là một vết nứt trên lớp da bị bong ra.
Vào lúc này, Tần Ninh giống như rắn thay da, bước từng bước ra khỏi túi da.
Quần áo trên người đã tan nát từ lâu, hoá thành tro, lúc này Tần Ninh đứng trên đỉnh núi, vẻ mặt bình tĩnh.
Hai mắt dần dần mở ra, hai tay nắm chặt thành quyền, sâu thẳm nơi nào đó như có bóng dáng của long xà chuyển đổi giữa hai mắt.
Tần Ninh há miệng, trong cổ họng của hắn như có tiếng sấm vang rền.
“Tầng thứ bốn Lôi Long Xà Triển!”
“Tầng thứ năm Lôi Long Ngâm!”
Hai tay Tần Ninh siết chặt thành quyền, một bộ quần áo xuất hiện trên người.
Hắn lúc này mặc dù trông vẫn hơi gầy nhưng bắp thịt trên người lại đều đặn vô cùng, hơn nữa từng cử động đều khiến người khác cảm nhận được sức mạnh to lớn tiềm ẩn bên trong cơ thể.
“Cảnh giới Thiên Võ tứ biến!”
Tần Ninh bĩu môi nói: “Từ cảnh giới Thiên Võ nhất biến tăng lên được cảnh giới Thiên Võ tứ biến quả thật có hơi kém...”
Nếu như những thiên tài khác mà nghe được những lời này chắc sẽ tức đến ói máu.
Cảnh giới Thiên Võ có bảy biến, tăng lên một biến cũng vô cùng cực khổ.
Tần Ninh một lúc tăng được tam biến, thế mà còn chưa hài lòng.
“Nhưng nếu đi vào trong rừng Thận Mộng tiến hành thăng cấp tiếp thì hẳn là có thể đạt đến cảnh giới Thiên Võ thất biến, đến khi ấy thì đột phá tầng thứ năm của Ngọc Lôi thể”.
“Một khi đã luyện thành Ngọc Lôi thể thì cho dù là cảnh giới Thiên Nguyên có thể tuỳ ý bóp chết bất cứ khi nào”.
Lời này là từ miệng của một thanh niên vừa bước vào cảnh giới Thiên Võ tứ biến quả thật khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng Tần Ninh biết, câu đó không phải nói đùa.
Ở kiếp thứ tám, hắn là Thông Thiên Đại Đế, được người đời gọi là Thể Đế, hắn đã ghi chép hàng ngàn hàng vạn môn pháp luyện thể trong thiên hạ, sau đó sáng tác ra thể thư.
Chín kiếp luân hồi, Tần Ninh không đơn giản chỉ phân ra tên gọi mà đều là sự chuyên tâm cả đời của mỗi một kiếp.
Thanh Vân Kiếm Đế tập trung vào kiếm đạo.
Cửu Nguyên Đan Đế tập trung vào thuật luyện đan.
Luyện Thiên Đại Đế tập trung vào thuật luyện khí.
Phong Không Chí Thánh tập trung vào thuật trận pháp.
Thông Thiên Đại Đế tập trung vào thuật luyện thể.
Hồn Vũ Thiên Tôn tập trung vào thuật luyện hồn.
Có thể nói, sau khi trải qua sáu lần lịch kiếp, hắn có thể không chút khách khí mà nói rằng, trong cõi chín phương trời mười phương phật, vạn giới chư thiên này, không có một ai có hiểu biết sâu rộng hơn hắn về các phương diện này.
Bình luận facebook