-
Chương 561-565
Chương 561: Rừng Thận Mộng
“Công tử!”
Tần Ninh xuống núi, đám lão Vệ đã đứng chờ sẵn.
“Ca, ca đạt đến cảnh giới Thiên Võ tứ biến rồi à?”
Kiếm Tiểu Minh lúc này ngạc nhiên nói.
“Ta khổ sở tu hành hai năm mới đến cảnh giới nhất cảnh Thiên Võ, hôm nay nhận truyền thừa rèn luyện võ ý cũng mới đến được cảnh giới Thiên Võ tam biến, vậy mà ca còn đá đệ bay xa...”
“Ngươi khổ sở tu hành?”
Tần Ninh tức giận trừng mắt lườm Kiếm Tiểu Minh một cái.
Giờ phút này, đám người Thẩm Văn Hiên, Lý Nhất Phàm, Thiên Linh Lung và Phù Hoán đều đã tấn thăng.
Ít nhất cũng là cảnh giới Thiên Võ.
Tần Ninh nhìn về phía đại trưởng lão cười nói: “Ít nhất trong phái Thanh Vân của chúng ta bây giờ không chỉ có một đệ tử nòng cốt nữa!”
Đại trưởng lão nghe vậy, mỉm cười xấu hổ.
Lúc trước Tần Ninh đảm nhận vị trí tông chủ, phân chia đệ tử thành các cấp, có bốn cấp là nòng cốt, chân truyền, nội môn và ngoại môn.
Mà đệ tử nòng cốt yêu cầu bắt buộc phải là cảnh giới Thiên Võ, đại trưởng lão khi ấy cảm thấy chỉ là chuyện viển vông.
Thế nhưng lần này Tần Ninh đã thật sự làm được.
Ba người Phù Hoán, Trần Húc và Tống Đại Hải bây giờ cũng đã là cảnh giới Thiên Võ nhất biến, chỉ tính riêng điểm này thôi thì phái Thanh Vân cũng đã mạnh hơn nhiều so với các tông môn hạng hai khác.
Thêm vào đó còn có bốn người Thiên Linh Lung, Thẩm Văn Hiên, Lý Nhất Phàm, Kiếm Tiểu Minh là đại diện.
Bốn người bọn họ bây giờ cho dù ở trong Tứ đại tông môn cũng tuyệt đối là thiên tài mũi nhọn.
“Được rồi, nếu như tất cả mọi người đều đã thăng cấp vậy thì sau đây có thể đi đến chỗ tiếp theo rèn luyện cảnh giới của mình cho thật tốt”.
Tần Ninh lại nói: “Cảnh giới tăng lên một cách đột ngột sẽ khiến các ngươi không thể điều khiển được sức mạnh mạnh mẽ như vậy, cho nên phải mau chóng khiến bản thân thích nghi được với loại sức mạnh tăng lên này”.
Mấy người lúc này gật đầu.
Trong núi Thận Sơn ẩn chứa sức mạnh to lớn kỳ quái, chắc chắn không chỉ có thứ mà bọn họ đã trông thấy.
Nhưng chỉ tính riêng những thứ này thôi thì bọn họ cũng đã thu về được rất nhiều lợi ích.
Mấy người không phải là kiểu người tham lam, bọn họ vẫn hiểu được đạo lý tham thì thâm.
Một nhóm hơn mười người lại tiếp tục xuất phát.
Tần Ninh lúc này càng trông giống một người hướng dẫn viên du lịch tiêu chuẩn, dẫn bọn họ đi xuyên qua các ngọn núi, tìm kiếm sức mạnh to lớn thần bí mấy vạn năm trước.
“Ca, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”
“Rừng Thận Mộng!”
Tần Ninh khẽ cười nói: “Đó là một chỗ tốt!”
“Rừng Thận Mộng!”
Thiên Đạo Nhất lúc này mới lên tiếng: “Nghe nói lão nhân Thiên Thận năm xưa bản thân có nội tình mạnh mẽ đã tạo ra thánh địa thế gian Thiên Thận Cung”.
“Rừng Thận Mộng này nghe nói là một khu rừng khiến con người ta đi vào mộng cảnh, mà ở bên trong mộng cảnh có thể thả ga chém giết tuỳ ý, tôi luyện thực lực của mình, nếu như chết thì cũng chỉ là tỉnh mộng mà thôi”.
“Nhưng chém giết ở trong mộng cảnh có thể chuyển hoá tăng lên tu vi cảnh giới trong hiện thực”, Thiên Đạo Nhất cảm thán nói: “Có thể tạo ra một thế giới như vậy quả thật khiến người ta phải nghiêng mình thán phục”.
“Ngươi nói không sai nhưng vẫn còn thiếu một ý”.
Tần Ninh bổ sung thêm: “Nếu chết ở bên trong rừng Thận Mộng thì bản thể quả thật sẽ không chết thế nhưng trải nghiệm cái chết ở bên trong rừng Thận Mộng thì cái cảm giác đó cho dù đã tỉnh mộng cũng sẽ khiến con người ta khó có thể quên được, nếu không vượt qua được thì sẽ nảy sinh tâm ma”.
“Tôi luyện ở bên trong rừng Thận Mộng là một bài kiểm tra, nếu chết ở trong đó rồi tỉnh mộng thì chính là một bài kiểm tra khác”.
Nghe đến đây, mấy người còn lại cũng gật đầu.
Dù sao thì những người này từ nhỏ đến lớn, ít nhiều cũng đều đã trải qua ác mộng.
Mà bên trong rừng Thận Mộng e rằng cái chết còn khó quên hơn so với những cơn ác mộng đó.
Tần Ninh lại nói tiếp: “Hơn nữa nếu chết ở bên trong rừng Thận Mộng thì chưa chắc ở thực tế... sẽ không chết”.
Tần Ninh vừa nói ra lời này, Thiên Đạo Nhất lập tức sững sờ.
Nếu quả thật đúng là như thế thì rừng Thận Mộng vô cùng nguy hiểm.
Mười mấy người xuất phát, từ từ rời khỏi khu vực Thận Sơn, đi về phía rừng Thận Mộng.
Đó là một khu rừng rộng lớn, nhìn kỹ lại thì cũng chỉ thấy là một khu rừng bình thường, không có gì đặc biệt cả.
Mà lúc này, đám Tần Ninh phát hiện ra ở vị trí ven bìa rừng có một khu vực dày đặc sương mù.
Trong khu vực này có hơn một trăm bóng người đang đứng hoặc ngồi, tư thế rất kỳ lạ, tất cả đều đứng im không nhúc nhích.
“Chỗ này chính là rừng Thận Mộng sao?”, Kiếm Tiểu Minh nhìn quanh.
“Ừ!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ở vị trí giáp ranh có ẩn chứa một trận pháp cực mạnh, đi vào bên trong, cho dù ngươi là cảnh giới Thiên Võ hay là cảnh giới Thiên Nguyên, hoặc là cảnh giới Thông Thiên, cảnh giới Hoá Thần đi chăng nữa thì chỉ trong khoảng thời gian ba lần hít thở sẽ tiến vào mộng cảnh”.
“Sau khi tiến vào mộng cảnh thì cơ thể sẽ dừng lại ở chỗ này, trừ phi ngươi tỉnh dậy mới thôi”.
“Mà mộng cảnh chính là khu rừng mênh mông vô tận phía trước”.
Tần Ninh nói đến đây, ngữ khí cũng dần dần trở nên thoải mái.
“Đi vào bên trong có thể sẽ bị tách ra, cho nên các ngươi phải hết sức cẩn thận, nếu vừa tiến vào đã bị người ta làm thịt thì chính là thiệt thòi rồi”.
“Đã rõ!”
Kiếm Tiểu Minh kích động nói: “Ở đây có thể không cần phải kiêng kị bất cứ thứ gì để tôi luyện thực lực của mình đúng không?”
“Ừ!”
Kiếm Tiểu Minh ngay lập tức vui mừng không thôi.
Nếu đã như vậy thì không cần phải khách khí nữa rồi!
Tần Ninh bây giờ cũng rất kích động.
Bên trong rừng Thận Mộng giống với thực tế, có vô số linh thú, hiện nay hắn mới chỉ là cảnh giới Thiên Võ tứ biến, tu luyện ở chỗ này có thể nói là vô cùng thích hợp.
Hơn nữa cho đến bây giờ vẫn chưa thử thi triển Ngọc Lôi thể bá đạo, cái này cũng khiến hắn có chút mong chờ.
Một nhóm người nhao nhao đi vào trong rừng.
Chỉ một lúc, một luồng khí tức khiến người ta buồn ngủ đập vào mặt.
Hơn mười bóng hình lúc này đều tiến vào trạng thái ngủ say.
Ngay sau đó, bóng dáng của Tần Ninh xuất hiện ở dưới chân một ngọn núi thấp.
Xung quanh không có một ai.
Mà cơ thể của hắn lúc này ngưng tụ thành thực thể, nhìn vô cùng chân thật, khi chạm vào, cảm giác cũng rất thật.
Hai mắt hắn sáng rực như đuốc nhìn về phía trước, bóng người bỗng loé lên một cái rồi biến mất.
Kể từ lúc đi vào bên trong Thiên Thận Cung, hắn vẫn luôn có ý định nâng cao tu vi của nhóm đại trưởng lão và Thiên Linh Lung, bây giờ, hắn phải tôi luyện thật tốt để thăng cấp cảnh giới tu vi cho bản thân.
Mà giờ phút này, ở bên trong rừng Thận Mộng, lão Vệ ngồi thẳng lưng, hai mắt vốn đang nhắm chặt lúc này bỗng mở ra.
Nhìn Tần Ninh ngồi thẳng tắp bên cạnh, ánh mắt của lão Vệ bình tĩnh, liếc nhìn xung quanh, một lần nữa nhắm mắt lại, không cử động, dường như đã tiến vào mộng cảnh...
Lão Vệ hiểu ở bên trong rừng Thận Mộng, Tần Ninh là vô địch, không một ai có thể làm tổn thương hắn.
Nhưng bản thể của Tần Ninh đang ở đây mới là điều quan trọng nhất.
Dù chỉ là một trong một vạn khả năng Tần Ninh bị người khác ám toán, ông ta cũng sẽ không cho phép.
Quan niệm chủ tớ đã khắc sâu vào trong đầu của lão Vệ, sống là người của Tần Ninh, chết cũng là quỷ đi theo Tần Ninh.
Người bên ngoài không hiểu nhưng ngược lại ông ta rất rõ ràng, Tần Ninh có ơn đối với ông ta, cho dù trải qua chín kiếp cũng không thể hoàn trả hết được.
Mà lúc này, ở một bên khác, Kiếm Tiểu Minh, Thiên Linh Lung, Thẩm Văn Hiên cùng năm vị trưởng lão và Thiên Đạo Nhất cũng đi vào bên trong rừng Thận Mộng, bắt đầu tản ra...
Chương 562: Đương nhiên là nữ nhân của ta rồi
Rầm...
Trong rừng Thận Mộng, cây cối trong rừng núi đổ rạp, bụi đất bay mịt mù.
Một con linh thú có cơ thể to lớn ngã rạp xuống đất.
Còn bóng người đứng trước con linh thú lúc này từ từ đứng thẳng người lên, nhìn về phía trước thở phào một hơi.
“Linh thú cấp sáu giết chết một cách dễ dàng!”
Tần Ninh siết chặt hai tay lại, tiếng sấm ầm ầm trầm thấp dần dần biến mất.
Ngọc Lôi thể đã đến tầng thứ năm Lôi Long Ngâm, lúc này Tần Ninh mới thật sự cảm nhận được sức mạnh bá đạo của Ngọc Lôi thể.
Kiếp thứ tám khi hắn còn là Thông Thiên Đại Đế, hắn chuyên tâm biên soạn thuật luyện thể, ghi chép tất cả luyện thể thần thuật trong thế giới Đại Thiên cùng đại lục mênh mông rộng lớn.
Âm Dương Ly Hợp Kim thể kia cùng với Ngọc Lôi thể bây giờ đang tu luyện đều là do hắn vất vả ngày đêm biên soạn tập hợp mới làm ra được.
Hai môn thuật luyện thể này, Âm Dương Ly Hợp Kim thể tương ứng với cảnh giới Tứ Linh, còn Ngọc Lôi thể thì tương ứng với ba tầng cảnh giới là Địa Võ, Thiên Võ và Thiên Nguyên.
Âm Dương Ly Hợp Kim thể thì hắn đã luyện thành, công hiệu của Ngọc Lôi thể rốt cuộc bắt đầu toả ra sức mạnh to lớn tiềm ẩn.
“Tiếp tục thôi!”
Tần Ninh nhìn về phía trước, hơi nheo mắt.
Cho dù đã trải qua chín kiếp người nhưng việc tu hành vẫn phải tiến hành từng bước một, lần này đi vào bên trong rừng Thận Mộng không chỉ có mấy người Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên, Kiếm Tiểu Minh cần phải tôi luyện mà bản thân hắn cũng cần.
Gầm...
Đúng lúc Tần Ninh đang chuẩn bị tiếp tục đi tìm kiếm linh thú trong rừng Thận Mộng thì bỗng có một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên.
Dường như cách hắn rất gần.
“Tiểu nha đầu, muốn chạy sao? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?”
Một giọng nói khinh khỉnh vang lên, lúc giọng nói ấy phát ra, đột nhiên một luồng khí tức lao thẳng về phía của Tần Ninh.
“Mau tránh ra!”
Một bóng dáng xinh đẹp nhìn thấy có người đứng chắn trước mặt của mình lập tức hét lên.
Thế nhưng vẻ mặt của Tần Ninh lúc này lại rất kì lạ.
“Lâm Vi Vũ?”
“Là ngươi? Tần Ninh?”
Lâm Vi Vũ bây giờ trông khá là chật vật, quần áo trên người gần như đều bị kiếm khí chém lộ rõ từng mảnh da thịt khiến người khác lưu luyến không thôi.
Tần Ninh nhìn thấy bộ dạng chạy trốn của Lâm Vi Vũ, không nhịn được bật cười nói: “Đường đường là thiếu chủ của Kiếm Các, vậy mà lại bị người khác đuổi giết phải chạy trốn thành bộ dạng như này, nói ra thật đúng là mất mặt!”
“Ngươi còn cười ta!”
Lâm Vi Vũ hừ lạnh một tiếng: “Mau qua đây giúp ta một tay”.
“Giúp cô? Tại sao ta phải giúp cô?”
“Ngươi... ngươi... tức chết ta mất!”
Lâm Vi Vũ khẩn trương giống như sắp khóc ra nước mắt, tức giận nói: “Coi như ta nhìn nhầm ngươi, ta vốn không định giết mấy tên ghê tởm ấy nhưng chúng muốn lại muốn làm nhục ta, ở trong rừng Thận Mộng này những chuyện đã xảy ra đều giống trong hiện thực, nếu như thật sự bị bọn chúng làm nhục thì đời này ta sẽ không thể thoát ra khỏi nó được”.
“Ở bên kia!”
Lúc này bỗng một tiếng quát vang lên, từ từ hơn mười bóng hình lần lượt xuất hiện.
Hơn mười người này đều mặc trang phục giống nhau.
Nhìn kĩ lại thì thấy đều là người đến từ Thánh Vương Phủ.
Mà người cầm đầu vừa khéo lại chính là Vương Thanh Trạch.
Vương Thanh Trạch nhìn thấy Tần Ninh đứng cạnh Lâm Vi Vũ, ánh mắt hơi động.
“Ha ha...”
Vương Thanh Trạch cười ha ha nói: “Tần Ninh, thật đúng là trùng hợp nhỉ!”
“Nhưng lần này ngươi không có cao thủ cảnh giới Thiên Nguyên ở cạnh trợ giúp thì cho dù có muốn làm rùa đen rụt đầu ngươi cũng không có chỗ rụt được đâu”.
Lâm Vi Vũ lúc bấy giờ mới nhớ lại kể từ lúc đi vào Thiên Thận Cung, cái tên Vương Thanh Trạch này vẫn luôn rất tức Tần Ninh.
“Lần này ngươi muốn chạy thì cũng không chạy thoát được đâu!”
“Ta cần gì phải chạy?”
Tần Ninh mỉm cười, tiến lên một bước, một tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn tinh tế của Lâm Vi Vũ.
“Các ngươi thật đúng là to gan!”
Tần Ninh vênh mặt hất hàm ngạo nghễ nói: “Nữ nhân của ta mà ngươi cũng dám nhúng chàm?”
“Nữ nhân của ngươi?”
“Nữ nhân của ngươi?”
Gần như là cùng một lúc, Lâm Vi Vũ và Vương Thanh Trạch đều sững sờ.
Lâm Vi Vũ trở thành nữ nhân của Tần Ninh từ khi nào vậy?
Tần Ninh lúc bấy giờ thấp giọng nói: “Ta đang giúp cô đấy!”
Lâm Vi Vũ giãy dụa nhưng sau đó lại phát hiện cánh tay của Tần Ninh cứng rắn như sắt thép khiến cô ta không thể cử động được.
Thằng nhãi này trở nên lợi hại như vậy từ khi nào thế?
“Đương nhiên là nữ nhân của ta rồi!”
Một tay của Tần Ninh lúc này đặt trên eo thon của Lâm Vi Vũ, cười nói: “Ta và Vi Vũ đã là phu thê từ lâu, làm sao ngươi lại muốn bắt nạt nữ nhân của ta à?”
Nghe thấy lời này, hai mắt Lâm Vi Vũ mở to đầy kinh ngạc không thể tin nổi.
Còn Vương Thanh Trạch lúc này cũng tức giận phừng phừng.
Đụng phải con bò lạc Lâm Vi Vũ ở chỗ này, hơn nữa còn là ở trong mộng cảnh, cho dù coi Lâm Vi Vũ như thế nào thì cô cũng không thể ra bên ngoài.
Thật không ngờ, Lâm Vi Vũ lại đã bị Tần Ninh đoạt trước!
“Chẳng trách...”
Vương Thanh Trạch đưa mắt nhìn chằm chằm Lâm Vi Vũ.
Chẳng trách?
Chẳng trách cái gì?
Lâm Vi Vũ cũng im lặng nhìn về phía Vương Thanh Trạch.
Chỉ một câu nói của Tần Ninh mà dường như hắn ta đã tin thật rồi?
“Ngươi rốt cục định làm gì?”
Lâm Vi Vũ nhìn chằm chằm Tần Ninh, hung dữ nói: “Còn dám bất kính với ta coi chừng ta thiến ngươi đấy!”
“Không phải ta đang giúp cô chuyển dời thù hận sao?”, Tần Ninh chậm rãi nói: “Cô xem ánh mắt của Vương Thanh Trạch nhìn ta đi, hoàn toàn là muốn lột da ta, nhưng mà ánh mắt nhìn cô... lại tràn ngập chán ghét vứt bỏ”.
“Ngươi...”
Lâm Vi Vũ chẳng thèm nói với hắn nữa.
Tiếp tục tranh luận với Tần Ninh cũng không có ý nghĩa.
“Thằng ranh đấy là cảnh giới Thiên Võ lục biến, ngươi là đối thủ của hắn sao? Ngươi nhìn mấy tên đứng bên cạnh hắn đi, đều là cảnh giới Thiên Võ đấy”.
“Cảnh giới không phải là thứ duy nhất quyết định thắng bại!”
Lòng bàn tay của Tần Ninh nhẹ nhàng vuốt lưng Lâm Vi Vũ, vỗ vỗ nói: “Cô là nữ nhân của ta, cứ việc đứng ở đây chờ, xem ta trừng trị bọn chúng như thế nào!”
Cảnh tượng này lọt vào mắt của Vương Thanh Trạch khiến hắn sắp bị lửa giận thiêu đốt đến nơi.
“Làm thịt cái tên tiểu tử kia cho ta!”
Vù vù...
Ngay lập tức có hai bóng người lao ra.
Hai người này đều là cảnh giới Thiên Võ nhất biến, trực tiếp cầm kiếm trong tay chém về phía Tần Ninh.
Lâm Vi Vũ lúc này vội vàng nuốt một viên đan dược.
Tần Ninh cùng lắm thì chỉ có thể cầm cự được một lúc, nếu cái tên Vương Thanh Trạch kia ra tay thì Tần Ninh thua là cái chắc, cô ta cần thời gian để phục hồi.
Khung cảnh trong rừng Thận Mộng giống với thực tế, những đồ mang theo bên người cũng chắc chắn sẽ có, chính bởi vì vậy mà nếu chết ở chỗ này thì cảm giác sẽ vô cùng chân thật.
Cho nên nếu thật sự bị đám người Vương Thanh Trạch làm nhục, chi bằng tự sát cho xong.
Bịch bịch...
Lúc Lâm Vi Vũ vẫn còn đang chìm trong suy tư thì đột nhiên hai tiếng bịch bịch vang lên.
Hai bóng người lao vùn vụt ra lúc này bị Tần Ninh một tay túm gọn.
Hai tay của Tần Ninh làm việc cùng một lúc, đem hai người đập vào nhau, tiếng bộp bộp vang lên, vết máu bắn ra, hai người chết ngay tại chỗ.
Động tác diễn ra trong chớp nhoáng, nhẹ nhàng lưu loát, không chỉ khiến Lâm Vi Vũ ngây ngẩn cả người mà ngay cả Vương Thanh Trạch cũng khó tin nhìn Tần Ninh.
“Cảnh giới Thiên Võ tứ biến!”
Vương Thanh Trạch và Lâm Vi Vũ đều không thể ngờ được rằng lúc trước Tần Ninh mới chỉ là cảnh giới Thiên Võ nhất biến, mới tách ra chưa được bao lâu mà giờ đã là cảnh giới Thiên Võ tứ biến rồi.
Điều này thật sự khiến người khác khó có thể tin được.
Nhưng trong sự khó tin ấy lại khiến người khác hiểu ra được bên trong Thiên Thận Cung có vô số truyền kỳ, Tần Ninh nhất định đã có được gặp gỡ bất ngờ gì đó cho nên mới trực tiếp tấn thăng được ba biến.
Vẻ mặt của Vương Thanh Trạch lúc này trở nên trầm trọng.
“Xem ra ngươi đã có gặp được chút thời cơ, bảo sao lại dám đến chỗ này!”
Chương 563: Hắn ta thật sự đã chết rồi
“Nếu như chỉ là ngươi thì chẳng có chuyện dám hay không dám ở đây cả, dù sao thì ta phải bảo vệ nữ nhân của ta không bị tổn hại!”
Tần Ninh nói, cười híp mắt nhìn về phía Lâm Vi Vũ, lại nhận được một trận khinh bỉ từ Lâm Vi Vũ.
“Được, không biết sống chết, ngược lại ta muốn xem xem ngươi rốt cuộc có thủ đoạn gì, chỉ là cảnh giới Thiên Võ tứ biến, Vương Thanh Trạch ta đây thật sự không để vào mắt”.
Vương Thanh Trạch dứt lời liền bước về phía trước.
Rõ ràng là hắn ta đang muốn đích thân ra tay.
Lúc này sắc mặt của Tần Ninh không hề thay đổi, nhìn Vương Thanh Trạch.
Còn Lâm Vi Vũ đứng ở bên cạnh trong lòng lo lắng không thôi.
Vương Thanh Trạch là cảnh giới Thiên Võ lục biến, hơn nữa thủ đoạn lớn nhất của hắn ta là Vương thể!
Linh thể, Thánh thể, Vương thể, Hoàng thể, Đế thể, Thần thể là các thể ở trong trời đất lục địa này, người có thể mở ra được Linh thể đã là thiên tài trong thiên tài rồi.
Mà Vương thể thì là cái mà vạn người không có một người làm được!
“Huyết Bá Vương thể!”
Vương Thanh Trạch không thèm nhìn Tần Ninh chút nào, trực tiếp mở Vương thể.
Trong chốc lát, quanh người hắn ta xuất hiện một luồng khí tức nồng nặc sát ý mãnh liệt sôi trào lan tràn ra ngoài.
Lúc này Tần Ninh cười nói: “Chẳng trách lại mạnh như thế, hoá ra là Huyết Bá Vương thể!”
“Tần Ninh, nếu ngày hôm đó không có Thiên Linh Lung ta đã sớm dạy dỗ ngươi một trận rồi, Thánh Vương Phủ không phải chỗ mà phái Thanh Vân nhỏ bé của ngươi có thể khiêu khích được”.
“Nếu không phải Viên Viên đang tu luyện ở trong Thánh Vương Phủ thì ta sớm đã vả chết ngươi rồi, còn để ngươi có cơ hội nhảy nhót đến giờ sao?”
Tần Ninh lạnh nhát nói: “Nhưng hôm nay ngươi lại nhảy dựng lên muốn tìm cái chết, nếu ta không thành toàn cho ngươi thì người bên ngoài thật sự sẽ tưởng rằng ta sợ Thánh Vương Phủ”.
Nghe thấy lời này, Vương Thanh Trạch càng thêm tức giận.
Tần Ninh cùng lắm cũng chỉ là cảnh giới Thiên Võ tứ biến, thế nhưng hết lần này đến lần khác giọng điệu đều kiêu ngạo như bản thân mình là cảnh giới Thiên Nguyên vậy.
Thật sự rất đáng ghét!
“Huyết bá quyền!”
Vương Thanh Trạch tung một quyền, khí tức sôi trào mãnh liệt ầm ầm nổ ra thành tiếng.
“Lôi hồ quang!”
Lúc này Tần Ninh vung hai tay ra, không khí phía trước dường như cũng trở nên bắt đầu vặn vẹo, một đường vòng cung dâng lên trực tiếp đánh về phía Vương Thanh Trạch.
Bùm...
Một tiếng nổ nặng nề vang lên, Tần Ninh yên ổn đứng vững, còn Vương Thanh Trạch thì sắc mặt tái nhợt, lùi lại liên tục về đằng sau.
Một màn này khiến tất cả những người có mặt ở đây đều trố mắt đứng nhìn.
Những đệ tử Thánh Vương Phủ sớm đã chuẩn bị nhìn bộ dạng Tần Ninh phun máu, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Thế nhưng lần giao thủ này, Vương Thanh Trạch mở ra Huyết Bá Vương thể vậy mà lại hoàn toàn không phải là đối thủ của Tần Ninh.
“Xem ra ta đã xem thường ngươi rồi!”
Trong lòng Vương Thanh Trạch cũng cảm thấy kinh ngạc.
Cơ thể của thằng nhãi này quả thật mạnh mẽ đến khó tin, hình như còn mạnh hơn cả Vương thể của hắn ta.
Hắn ta làm sao mà biết được Tần Ninh chuyển thế đến đây, lúc ở cảnh giới Cửu Môn tu luyện Hổ Gầm Long Ngâm Quyền, sát ý của quyền pháp này cực nặng, hơn nữa nếu luyện tập thường xuyên còn có thể rèn luyện cơ thể.
Sau này ở cảnh giới Tứ Linh tu hành Âm Dương Ly Hợp Kim Thể.
Ngọc Lôi Thể bây giờ cũng đã luyện đến tầng thứ năm.
Ba môn linh quyết này cũng là thuật luyện thể thích hợp nhất mà hắn đã chọn từ sự tích luỹ chín kiếp của mình.
Cơ thể của hắn bây giờ, đừng nói là Vương thể, cho dù có là Hoàng thể thì cũng không thể sánh bằng.
“Tiếp tục đi!”
Tần Ninh lúc này duỗi tay ngoắc ngoắc, nhìn Vương Thanh Trạch, mặt đầy chế giễu nói.
Hắn ngược lại muốn xem Vương Thanh Trạch rốt cuộc có bao nhiêu năng lực.
“Ngươi tự tìm cái chết thì ta thành toàn cho ngươi!”
Vương Thanh Trạch hừ một tiếng lại lao lên, vung ra một quyền.
“Bá vương huyết quyền!”
Lúc đấm ra một quyền này, ở giữa bàn tay của Vương Thanh Trạch khí huyết hỗn loạn, sắc mặt hắn ta đột nhiên tái đi, thế nhưng một quyền này bây giờ bỗng hiện màu máu.
“Huyết Bá Vương thể bị ngươi luyện ra thành hình quỷ quái như này thật sự đúng là mất mặt!”
Tần Ninh nói xong liền sải bước tiến về phía trước.
“Lôi linh cầu!”
Một quyền đấm ra, nắm đấm của Tần Ninh dường như ngưng tụ thành một quả cầu sấm sét, đè ép không khí xung quanh lao ra.
Sức mạnh cuồng bạo bùng nổ.
Bùm...
Sấm sét! Chính là vật mạnh mẽ trong trời đất, vô hình nhưng lại có âm thanh, một số võ giả mạnh mẽ trong lúc tấn thăng sẽ dẫn động lôi kiếp, lôi kiếp ấy chính là đại diện cho sự trừng phạt của trời đất.
Tu hành võ giả chính là nghịch thiên, là chèo thuyền ngược dòng, thậm chí có thể sẽ chết.
Sấm sét giáng xuống đại diện cho sự trừng phạt của trời đất, đủ để nhìn ra được sự vô tư và quyết liệt của hắn.
Quả cầu sấm sét vô hình nổ tung, âm thanh cuồn cuộn, bao vây tấn công Vương Thanh Trạch.
Giờ phút này, mọi người đều cảm thấy hai bên màng nhĩ ù đi, tim đập dữ dội.
Đòn tấn công của Tần Ninh quả thật quá bá đạo.
“Cảm giác như thế nào?”
Tần Ninh phủi tay, chế giễu nhìn về phía Vương Thanh Trạch.
Ngọc Lôi thể mà hắn tu hành, cho dù là ở trong thế giới các thần thì nhất định cũng là môn pháp luyện thể đẳng cấp nhất.
Vương thể ư?
Cho dù Vương Thanh Trạch là Vương thể, thế nhưng cách sử dụng Vương thể của hắn ta thì lại chỉ như gà mờ mà thôi.
Nếu thật sự biết sử dụng Vương thể một cách hoàn hảo thì quả thật sẽ hơi rắc rối một chút.
“Phụt...”
Vương Thanh Trạch đứng mũi chịu sào, một quyền máu kia trực tiếp tán loạn, liên tục phun ra máu.
“Hay lắm!”
Lâm Vi Vũ lúc này hưng phấn vỗ tay khen hay.
Nhìn thấy Vương Thanh Trạch ăn trái đắng bị thương, Lâm Vi Vũ cuối cùng cũng cảm thấy trút được cơn giận.
“Tên khốn kiếp!”
Vương Thanh Trạch hiểu rõ cho dù Tần Ninh có giết chết mình ở đây thì chẳng qua hắn ta sẽ tỉnh lại ở trong hiện thực, không thể tiếp tục tu luyện ở bên trong rừng Thận Mộng nữa mà thôi.
“Tần Ninh, ngươi nhớ cho kỹ!”
Vương Thanh Trạch khẽ quát: “Sớm muộn sẽ có một ngày ta bắt ngươi phải trả một cái giá thật lớn”.
“Uy hiếp ta?”
Tần Ninh lạnh lùng nói: “Vậy thì ta sẽ khiến ngươi chết ở đây là được!”
“Hừ, ngươi cho rằng ta sẽ cầu xin ngươi sao?”
Vương Thanh Trạch cười nhạo nói: “Giết ta cùng lắm thì chỉ khiến ta tỉnh mộng mà thôi, nhưng lần sau mà để ta gặp được ngươi thì ngươi cứ cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi đi!”
“Vậy sao?”
Bóng hình của Tần Ninh loé lên, xuất hiện ở sau lưng Vương Thanh Trạch.
Bàn tay xoè ra, nhấc bổng Vương Thanh Trạch lên một cách dễ dàng.
Một tia sét tràn vào bên trong cơ thể của Vương Thanh Trạch, ngay lập tức, toàn thân Vương Thanh Trạch run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
“Ngươi... Ngươi giết ta đi, tỉnh dậy ta sẽ cho ngươi biết cái chết thật sự rốt cuộc là như thế nào!”
“Yên tâm, ngươi vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại đâu!”
Tần Ninh nắm chặt bàn tay, âm thanh xẹt xẹt liên tục vang lên, cơ thể của hắn ta lúc này gần như đã bị nghiền nát hoàn toàn.
Bùm...
Cuối cùng, cơ thể của Vương Thanh Trạch nổ tung.
Tần Ninh phủi tay, nhìn mấy người còn lại.
“Làm sao? Chẳng lẽ còn không định tự sát, chuẩn bị để ta ra tay sao?”
Tần Ninh vừa nói xong, hơn mười người còn lại vẻ mặt uất ức, nhưng không thể làm gì được.
Ngay lập tức, hơn mười ngươi nâng binh khí trong tay lên, tự vẫn chết. Thi thể lần lượt ngã xuống đất, cuối cùng biến mất không còn dấu vết.
“Lợi hại lợi hại!”, Lâm Vi Vũ lúc này vỗ tay cười nói: “Quả nhiên không hổ danh là tông chủ phái Thanh Vân!”
“Nếu như cô dám trêu chọc ta, cẩn thận ta đánh chết ngươi!”
“Ngươi dám?”
“Ngươi cứ thử xem?”
Nhìn thấy bộ dạng đùa bỡn của Tần Ninh, Lâm Vi Vũ tức giận nói: “Lần này ngươi đã đắc tội với Vương Thanh Trạch chắc chắn Thánh Vương Phủ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”.
“Ta khuyên ngươi sau khi ra khỏi rừng Thận Mộng thì mau chóng rời đi đi!”
“Sợ cái gì...”
Tần Ninh chậm rãi nở một nụ cười: “Dù sao thì Vương Thanh Trạch cũng chết rồi...”
“Nhưng chỉ là chết ở trong mộng mà thôi...”
“Hắn ta thật sự đã chết rồi...”
Tần Ninh mấp máy môi, thản nhiên nói.
Chương 564: Cãi nhau
Nhìn vẻ mặt tự tin của Tần Ninh, Lâm Vi Vũ không nhịn được hỏi: “Ngươi không phải là không biết nếu chết ở bên trong rừng Thận Mộng thì chỉ là tỉnh mộng thôi đấy chứ?”
“Ta biết!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Nhưng giấc mộng của hắn ta đã kết thúc rồi!”
Tần Ninh không nói gì thêm liền bước đi.
Lâm Vi Vũ lúc này đuổi theo khẽ nói: “Vừa nãy là ngươi cố ý đúng không? Ngươi rõ ràng vốn chẳng hề kiêng dè Vương Thanh Trạch, nhưng lại cố ý nói ta là nữ nhân của ngươi, ngươi chính là muốn giết hắn!”
“Cô đúng là đồ nữ nhân không biết tốt xấu, sao có thể nói là ta cố ý được?”, Tần Ninh cười nói: “Ta làm thế là vì cứu cô mà”.
“Dừng!”
Lâm Vi Vũ nói dừng một tiếng: “Ngươi chính là muốn giết người, nhân tiện lợi dụng ta mà thôi”.
“Thích tin hay không...”
Hai người tranh cãi tiếp tục đi vào sâu trong rừng.
Cùng lúc đó, ở một bên khác, vị trí ven rừng Thận Mộng.
Dưới một gốc cây đại thụ, hơn mười người từ từ mở mắt tỉnh dậy.
Hơn mười người này chính là những đệ tử của Thánh Vương Phủ bị Tần Ninh ép không thể không tự sát.
“Đáng giận, Tần Ninh khốn kiếp!”
Một tên đệ tử tức giận nói: “Tuy nói chỉ là mơ nhưng chết ở trong mơ giống y như thật, cái tên khốn kiếp này vậy mà ép chúng ta tự sát...”
“Sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ khiến hắn chết không chỗ chôn thân”.
“Đúng vậy, sỉ nhục đệ tử Thánh Vương Phủ chúng ta, đáng chết!”
Người nào người nấy trong lòng lúc này đều tràn đầy căm phẫn, nhớ lại cảnh tự sát vừa rồi tận sâu đáy lòng mỗi người đều cảm thấy khó chịu.
“Ủa? Công tử đâu?”
“Đúng rồi, Vương sư huynh đâu?”
“Mau gọi Vương sư huynh dậy!”
Mấy tên đệ tử lập tức đi đến bên cạnh Vương Thanh Trạch.
Theo lý mà nói thì Vương Thanh Trạch “chết” sớm hơn bọn họ, lẽ ra phải tỉnh trước mới đúng.
Thế nhưng Vương Thanh Trạch cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
“Vương sư huynh...”
Một tên đệ tử lay người Vương Thanh Trạch, nhưng cơ thể của hắn ta vẫn không có phản ứng.
Một tên đệ tử to gan, đưa hai ngón tay ra kiểm tra hơi thở của Vương Thanh Trạch.
“A!”
Đột nhiên, một tiếng hét kinh hãi vang lên, tên đệ tử thở dốc, sắc mặt trắng bệch.
“Kinh ngạc cái gì thế?”, một tên đệ tử khác lúc này nhịn không được oán hận nói.
“Vương sư huynh... chết rồi!”
Như một viên đá ném vào mặt hồ yên ả dấy lên hàng ngàn gợn sóng, trong đáy mắt đám người đều ngây ra như phỗng.
Sau khi kiểm tra, chầm chậm phát hiện cơ thể của Vương Thanh Trạch lúc này đã hoàn toàn mất đi hơi thở.
Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ!
Vương Thanh Trạch, chết rồi!
Thật sự chết rồi!
Sao có thể như thế được?
Bây giờ tất cả mọi người đều ngơ ngác, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời, xung quanh bỗng yên tĩnh đến đáng sợ.
“Mọi người đừng hoảng!”
Một đệ tử lúc này phân tích nói: “Trên người của Vương sư huynh cũng không có thương tích, hơn nữa cũng không hề giống bị trúng độc, nếu ở đây có người chết thì người ra tay chắc chắn sẽ phải giết luôn chúng ta mới đúng”.
“Đúng vậy”.
Một tên đệ tử khác lúc này cũng lên tiếng: “Nhưng chỉ có một điều duy nhất là Vương sư huynh bị giết chết ở trong rừng Thận Mộng, kết quả lại chết thật rồi!”
“Vậy cũng không đúng, Vương sư huynh chết, không phải chúng ta cũng tự sát đó sao?”
Nhắc đến hai chữ tự sát, sắc mặt của mọi người bắt đầu trở nên khó coi.
“Điều mâu thuẫn duy nhất chính là Vương sư huynh bị Tần Ninh giết chết, kết quả không tỉnh lại...”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người bỗng thay đổi.
Tần Ninh thật sự có thể giết chết người ở bên trong rừng Thận Mộng.
Là thật sự giết chết một người!
“Mọi người đừng hoảng!”
Một tên đệ tử có địa vị khá cao lên tiếng trấn an mọi người: “Chuyện này, chúng ta chỉ có thể chờ Vương trưởng lão tỉnh lại sau đó quyết định sau”.
“Vương sư huynh là đệ tử nòng cốt của Thánh Vương Phủ chúng ta mà lại chết ở đây, chúng ta không gánh nổi tránh nhiệm đâu”.
Từng đệ tử lúc này dần dần bình tĩnh lại.
Chuyến đi này, Thánh Vương Phủ phái ra rất nhiều trưởng lão và đệ tử.
Quả thật bọn họ không thể nào gánh vác nổi tránh nhiệm trong chuyện này.
Cùng lúc đó, dưới một gốc cây, một người mặc áo bào màu đen chậm rãi đứng dậy.
“Xảy ra chuyện gì?”
Lão giả mặc áo bào đen kia trầm giọng nói: “Quái lạ, lúc ở bên trong rừng Thận Mộng các ngươi đi đâu hết vậy?”
“Vương trưởng lão!”
Lão giả mặc áo bào đen vừa mới tỉnh này chính là người dẫn đội chuyến đi lần này, tên là Vương Khiếu Lâm, là cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển, cũng là tầng lớp cấp cao ở trong Thánh Vương Phủ.
“Vương Thanh Trạch chết rồi!”
“Cái gì!”
Sắc mặt của lão già mặc áo bào đen thay đổi, kinh hãi hoảng sợ.
Nhìn thấy động thái của Vương Khiếu Lâm, vẻ mặt của đông đảo đệ tử trở nên kì lạ.
Tuy Vương Thanh Trạch là đệ tử nòng cốt của Thánh Vương Phủ, thiên phú xuất chúng nhưng chết ở chỗ này cũng không thể trách trưởng lão Vương Khiếu Lâm được.
Trưởng lão Vương Khiếu Lâm tại sao lại phải kinh ngạc như thế?
“Xong, xong rồi...”
Vương Khiếu Lâm lúc này kinh hãi ngồi trên mặt đất, sắc mặt rất khó coi.
“Chủ phủ lần này sẽ lột da ta mất...”
Một đệ tử khuyên nhủ: “Vương trưởng lão, Vương Thanh Trạch sư huynh chính là bị Tần Ninh tông chủ của phái Thanh Vân giết chết, chuyện này không thể đổ lên đầu ngài được, chủ phủ sẽ không làm khó ngài đâu!”
“Ngươi thì biết cái rắm gì!”
Vương Khiếu Lâm quát lớn: “Vương Thanh Trạch chính là con trai của chủ phủ, chủ phủ mất con trai sao lại không thể trút giận lên ta được chứ?”
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, đông đảo đệ tử hoàn toàn sững sờ.
Vương Thanh Trạch là con trai của chủ phủ?
Bọn họ chưa bao giờ nghe về chuyện này.
Vương Khiếu Lâm chậm rãi nói: “Vương Thanh Trạch có tư chất hơn người, mười tuổi đã thức tỉnh Vương thể, nhưng cũng không muốn để cho người khác biết mình là con trai của chủ phủ nên vẫn luôn giấu thân thế, dựa vào thực lực trở thành đệ tử nòng cốt của Thánh Vương Phủ”.
“Bây giờ lại chết ở chỗ này, mà ta còn là người dẫn đội...”
Vương Khiếu Lâm lúc này hai mắt đỏ bừng: “Tần Ninh, phái Thanh Vân, lão phu đương nhiên sẽ chém chết hắn mang về Thánh Vương Phủ, chịu đòn nhận tội”.
Nghe thấy lời này, sắc mặt của rất nhiều đệ tử cũng trở nên khó coi.
Nếu quả thật như vậy thì bọn họ há chẳng phải gặp nạn rồi sao?
Đều là do cái tên Tần Ninh kia!
“Hắt xì...”
Tần Ninh lúc này đang đi trong rừng đột nhiên hắt xì một cái.
“Chậc chậc, làm nhiều chuyện thất đức nên bị người khác mắng sau lưng à?”, Lâm Vi Vũ cười hớn hở nói.
“Nếu như nói cứu người là làm chuyện thất đức vậy thì đoán chừng ta bị rất nhiều người chửi mắng đấy”.
“Ngươi...”
Lâm Vi Vũ lười tranh luận với Tần Ninh.
Một thanh niên trông còn nhỏ hơn mình một, hai tuổi mà lại có một bụng ý đồ xấu xa, hơn nữa cả ngày cứ trưng ra bộ dạng hống hách, không sợ trời không sợ đất khiến người ta vừa giận vừa tức.
Nhưng hết lần này đến lần khác, thằng nhóc này có thể sống được đến tận bây giờ thì cũng là một kỳ tích.
“Cô đi theo ta làm gì?”, Tần Ninh nhìn Lâm Vi Vũ bước đi bên cạnh, không nhịn được hỏi.
“Nhìn xem bao giờ thì ngươi chết!”
Lâm Vi Vũ lại mở miệng, sửa lại lời nói: “Nơi này chính là rừng Thận Mộng, không đi cùng đám đệ tử Kiếm Các, ta ở một mình quá nguy hiểm”.
“Những người đi vào trong Thiên Thận Cung lần này đều là người có lai lịch lớn, bọn họ căn bản sẽ không kiêng kị thân phận của ta, muốn làm gì thì sẽ làm cái đó!”
Lâm Vi Vũ do dự nói: “Đi theo ngươi, tốt xấu gì cũng an toàn hơn chút!”
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: “Lẽ nào cô thích ta rồi à?”
Lời này vừa nói ra, Lâm Vi Vũ sững sờ, lập tức nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt bắn ra tia lửa: “Tần Ninh, ngươi... ta đi được chưa?”
Lâm Vi Vũ tức giận xoay người muốn rời khỏi chỗ này.
Đúng lúc đó, Tần Ninh vươn tay giữ chặt cơ thể của cô ta, đột ngột nhào đến.
Chương 565: Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên
Sắc mặt Lâm Vi Vũ trắng bệch, trong lòng kêu thảm: Thôi xong, cái tên này lại bộc phát thú tính rồi.
Tần Ninh nhảy ra, ôm Lâm Vi Vũ vào lòng, hai thân hình dán chặt vào nhau lăn lộn dưới đất.
“Ngươi làm...”
Lâm Vi Vũ vừa định hô to, nhưng Tần Ninh nhanh hơn, che lấy miệng Lâm Vi Vũ.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lâm Vi Vũ có cảnh giới không bằng Tần Ninh, lúc này càng không có khả năng phản kháng.
Lúc này, Lâm Vi Vũ hoàn toàn sợ hãi.
“Xong rồi, ta bị cái tên vô sỉ này... huhu... không muốn, không muốn chút nào...”, Lâm Vi Vũ gào thét trong lòng.
“Yên tĩnh chút!”
Tần Ninh lúc này đột nhiên khẽ quát lên, sau đó đè lên người Lâm Vi Vũ, nói nhỏ: “Nếu không muốn chết thì yên lặng đi”.
Hắn nói ra, Lâm Vi Vũ càng tuyệt vọng hơn.
Cái tên này sẽ không định ấy ấy, rồi ấy ấy chứ?
Sssss....
Mà lúc này, một luồng hơi lạnh phiêu đãng thổi đến, khiến Lâm Vi Vũ ngừng lại sự suy đoán trong lòng.
Tiếng rắn khè vào lúc này ngày một gần, khí lạnh cũng ngày một ngần.
Lâm Vi Vũ nghiêng sang nhìn, thân thể tức thì căng cứng, sắc mặt tái xanh,
“Linh thú cấp bảy - Linh Mãng Hàn Băng!”
Lâm Vi Vũ tránh khỏi bàn tay của Tần Ninh, thấp giọng nói: “Là Linh Mãng Hàn Băng, linh thú cấp bảy, cao thủ cảnh giới Thiên Nguyên, chúng ta không phải đối thủ”.
Tần Ninh cũng lười để ý Lâm Vi Vũ, nhìn về phía trước.
Nếu chỉ có mình Linh Mãng Hàn Băng cấp bảy thì hắn cũng không lo lắng làm gì.
“Bòooooo....”
Mà giờ khắc này, một tiếng ùm bò trầm thấp vang lên.
“Linh thú cấp tám - Kim Ngưu Sừng Tím!
Trái tim Lâm Vi Vũ lúc này đập thình thịch.
Linh thú cấp tám, cường giả cảnh giới Thông Thiên.
“Gràoooo...”
Đột nhiên, có tiếng sói tru vang lên. Hai người trốn trong hố sâu nín thở, một thân hình cao hơn trăm trượng đang từng bước tiến đến, tư thái ưu nhã, dáng dấp oai vệ.
“Linh thú cấp tám - Khiếu Thiên Thôn Nguyệt Lang!”
Lúc này, Lâm Vi Vũ đã hoàn toàn sợ hãi.
Toàn bộ vùng đất Cửu U, linh thú cấp bảy thì còn dễ nói, nhưng linh thú cấp tám thì cực kỳ hiếm gặp.
Mà linh thú cấp chín thì càng ít đến đáng thương.
Nhưng lúc này lại xuất hiện những hai con.
Bất kể là Kim Ngưu Sừng Tím hay là Khiếu Thiên Thôn Nguyệt Lang thì đều là vương giả trong linh thú cấp tám.
Mà lúc này, ở một nơi xa xôi, không chỉ có mấy con linh thú này, mà còn một vài linh thú cấp bảy, cấp tám đang tiến về nơi này...
“Rốt cuộc ngươi đưa ta đến chỗ nào thế?”, nhìn thấy mấy con linh thú đi xa dần, Lâm Vi Vũ mới dám lên tiếng.
“Núi Mộng Sơn, trung tâm rừng Thận Mộng!”
Tần Ninh lúc này đứng lên, lạnh nhạt nói: “Xem ra, quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, nó thật sự đã trưởng thành ở nơi này rồi đấy”.
Thật sự trưởng thành?
Cái gì thật sự trưởng thành cơ?
Lâm Vi Vũ nhìn Tần Ninh, cảm thấy người thanh niên trước mặt mình giống như một người thần bí vậy.
“Tiếp theo, tốt nhất cô đừng đi theo ta nữa”.
Tần Ninh từ từ nói: “Nơi này rất nguy hiểm, ta chỉ có thể đảm bảo cho sự an nguy của mình thôi”.
“Vậy ngươi cũng không thể để ta một mình đi ra ngoài ngoại vi chứ?”, Lâm Vi Vũ uất ức nói: “Ban nãy linh thú cấp bảy, cấp tám đều xuất hiện, nếu ta tự đi ra ngoài mà gặp phải nhóm linh thú sáu thì ta sẽ chết mất”.
Tần Ninh nhìn Lâm Vi Vũ, lại nói: “Vậy đi cùng ta cũng được, nhưng ta bảo cô làm cái gì thì phải làm cái đó, nếu không thì sẽ chết!”
“Ta hiểu rồi!”
Ánh mắt Lâm Vi Vũ hiện ra vẻ giảo hoạt rồi biến mất.
Bây giờ, cô ta còn lâu mới rời đi ấy.
Cô ta muốn xem xem, rốt cuộc Tần Ninh định làm gì.
Hai người lập nhóm, đi theo dấu vết của linh thú ban nãy, lần về ngõ sâu phía trước.
Cả đoạn đường, Tần Ninh đi theo dấu chân trên mặt đất, cực kỳ cẩn thận.
Lâm Vi Vũ càng không hiểu rốt cuộc hắn định làm gì.
“Đến rồi!”
Mà đột nhiên, Tần Ninh nhìn phía trước, dừng lại bước chân.
Lâm Vi Vũ lúc này nhìn về phía trước, sắc mặt càng kinh sợ hơn.
Lúc này, trước mặt hai người là một ngọn núi nguy nga, cao ngất, cắm thẳng lên mây xanh.
Hai người đứng dưới chân núi, nhìn lên trên cũng không thấy đỉnh núi đâu.
Mà đám linh thú đi qua ban nãy, lúc này tụ tập dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn lên, như đang chờ đợi điều gì đó.
Lâm Vi Vũ không hiểu nói: “Rốt cuộc là thứ gì mà khiến đám linh thú cấp bảy, cấp tám này tụ lại một chỗ chờ đợi vậy?”
Bình thường thì linh thú cấp bảy, cấp tám đều có địa bàn của mình, không vượt sang địa phận của nhau, nếu không sẽ chém giết không ngừng.
Thế nhưng lúc này, đám linh thú cấp bảy, cấp tám kia đều tụ tập chung lại một chỗ, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm lên đỉnh núi, không thèm quan tâm đến những linh thú khác.
Thật sự quá kỳ quái!
“Cô nghe nói đến sen Cửu Chuyển Thiên Tiên bao giờ chưa?”, Tần Ninh lúc này lên tiếng.
“Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên?”
Lâm Vi Vũ kinh ngạc nói: “Sen này nghe nói được phong là linh hoa cửu phẩm, hơn nữa còn là kiểu không bao giờ gặp được!”
“Muốn nuôi dưỡng hoa này, phải cần có linh khí thiên địa dưỡng mười vạn năm, mà trong mười vạn năm này, không được có bất kỳ linh khí dao động nào”.
“Quan trọng nhất là, khác với hoa sen bình thường, sen Cửu Chuyển Thiên Tiên không sinh ra từ bùn đất mà là từ sấm sét của trời đất đánh vào!”
Lâm Vi Vũ nói: “Nghe nói nếu có được nó thì sẽ khiến xương trắng mọc thịt, nuôi dưỡng hồn phách. Đây nhất định là thần hoa chứ không phải linh hoa gì nữa!”
Tần Ninh nhìn Lâm Vi Vũ, từ từ nói: “Xem ra mười mấy vạn năm truyền thừa của Kiếm Các không phải để trưng nhỉ”.
“Đương nhiên rồi!”
Lâm Vi Vũ nói vậy, rồi sửng sốt.
“Ý ngươi là, trên đỉnh núi đó... có sen Cửu Chuyển Thiên Tiên?”
Lâm Vi Vũ nói xong, chính mình cũng cảm thấy khó tin.
Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên là loại chỉ có trong truyền thuyết, nó thật sự tồn tại ư?
Lâm Vi Vũ tự cảm thấy lời nói của mình không thể tin được.
Tần Ninh lúc này lại nói: “Có thật hay không, lên đỉnh núi là biết”.
Lên đỉnh núi?
Lâm Vi Vũ vội vã nói: “Ngươi muốn chết đấy à, ban nãy mấy con kia không phát hiện ra ngươi, bây giờ chúng ta đi cùng đường với nó, nó mà thấy sự uy hiếp của chúng ta thì chắc chắn sẽ tấn công chúng ta đó”.
“Vậy thì cứ chờ tiếp thôi”.
Tần Ninh không quan tâm lắm.
Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên này, hắn nhất định phải lấy được.
Nếu như có nó, vậy Kinh Mặc tỉnh lại, nhất định có thể quay về thời kỳ đỉnh phong!
Tần Ninh dần cảm thấy nóng lòng.
Tần Kinh Mặc, huynh phải chờ đệ!
Tần Ninh lúc này nở một nụ cười.
Hai bóng người nằm dưới đất, nhìn về mấy con linh thú phía xa, không dám vọng động.
Kể cả là Tần Ninh cũng phải hoàn toàn thu lại hơi thở.
“Chuyển động, chúng nó chuyển động rồi!”
Mà lúc này, Lâm Vi Vũ đột nhiên vui mừng nói.
Soạt soạt soạt...
Nhưng Lâm Vi Vũ vừa mới nói xong thì đã có mấy âm thanh xé gió từ trên trời phi xuống.
“Công tử!”
Tần Ninh xuống núi, đám lão Vệ đã đứng chờ sẵn.
“Ca, ca đạt đến cảnh giới Thiên Võ tứ biến rồi à?”
Kiếm Tiểu Minh lúc này ngạc nhiên nói.
“Ta khổ sở tu hành hai năm mới đến cảnh giới nhất cảnh Thiên Võ, hôm nay nhận truyền thừa rèn luyện võ ý cũng mới đến được cảnh giới Thiên Võ tam biến, vậy mà ca còn đá đệ bay xa...”
“Ngươi khổ sở tu hành?”
Tần Ninh tức giận trừng mắt lườm Kiếm Tiểu Minh một cái.
Giờ phút này, đám người Thẩm Văn Hiên, Lý Nhất Phàm, Thiên Linh Lung và Phù Hoán đều đã tấn thăng.
Ít nhất cũng là cảnh giới Thiên Võ.
Tần Ninh nhìn về phía đại trưởng lão cười nói: “Ít nhất trong phái Thanh Vân của chúng ta bây giờ không chỉ có một đệ tử nòng cốt nữa!”
Đại trưởng lão nghe vậy, mỉm cười xấu hổ.
Lúc trước Tần Ninh đảm nhận vị trí tông chủ, phân chia đệ tử thành các cấp, có bốn cấp là nòng cốt, chân truyền, nội môn và ngoại môn.
Mà đệ tử nòng cốt yêu cầu bắt buộc phải là cảnh giới Thiên Võ, đại trưởng lão khi ấy cảm thấy chỉ là chuyện viển vông.
Thế nhưng lần này Tần Ninh đã thật sự làm được.
Ba người Phù Hoán, Trần Húc và Tống Đại Hải bây giờ cũng đã là cảnh giới Thiên Võ nhất biến, chỉ tính riêng điểm này thôi thì phái Thanh Vân cũng đã mạnh hơn nhiều so với các tông môn hạng hai khác.
Thêm vào đó còn có bốn người Thiên Linh Lung, Thẩm Văn Hiên, Lý Nhất Phàm, Kiếm Tiểu Minh là đại diện.
Bốn người bọn họ bây giờ cho dù ở trong Tứ đại tông môn cũng tuyệt đối là thiên tài mũi nhọn.
“Được rồi, nếu như tất cả mọi người đều đã thăng cấp vậy thì sau đây có thể đi đến chỗ tiếp theo rèn luyện cảnh giới của mình cho thật tốt”.
Tần Ninh lại nói: “Cảnh giới tăng lên một cách đột ngột sẽ khiến các ngươi không thể điều khiển được sức mạnh mạnh mẽ như vậy, cho nên phải mau chóng khiến bản thân thích nghi được với loại sức mạnh tăng lên này”.
Mấy người lúc này gật đầu.
Trong núi Thận Sơn ẩn chứa sức mạnh to lớn kỳ quái, chắc chắn không chỉ có thứ mà bọn họ đã trông thấy.
Nhưng chỉ tính riêng những thứ này thôi thì bọn họ cũng đã thu về được rất nhiều lợi ích.
Mấy người không phải là kiểu người tham lam, bọn họ vẫn hiểu được đạo lý tham thì thâm.
Một nhóm hơn mười người lại tiếp tục xuất phát.
Tần Ninh lúc này càng trông giống một người hướng dẫn viên du lịch tiêu chuẩn, dẫn bọn họ đi xuyên qua các ngọn núi, tìm kiếm sức mạnh to lớn thần bí mấy vạn năm trước.
“Ca, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”
“Rừng Thận Mộng!”
Tần Ninh khẽ cười nói: “Đó là một chỗ tốt!”
“Rừng Thận Mộng!”
Thiên Đạo Nhất lúc này mới lên tiếng: “Nghe nói lão nhân Thiên Thận năm xưa bản thân có nội tình mạnh mẽ đã tạo ra thánh địa thế gian Thiên Thận Cung”.
“Rừng Thận Mộng này nghe nói là một khu rừng khiến con người ta đi vào mộng cảnh, mà ở bên trong mộng cảnh có thể thả ga chém giết tuỳ ý, tôi luyện thực lực của mình, nếu như chết thì cũng chỉ là tỉnh mộng mà thôi”.
“Nhưng chém giết ở trong mộng cảnh có thể chuyển hoá tăng lên tu vi cảnh giới trong hiện thực”, Thiên Đạo Nhất cảm thán nói: “Có thể tạo ra một thế giới như vậy quả thật khiến người ta phải nghiêng mình thán phục”.
“Ngươi nói không sai nhưng vẫn còn thiếu một ý”.
Tần Ninh bổ sung thêm: “Nếu chết ở bên trong rừng Thận Mộng thì bản thể quả thật sẽ không chết thế nhưng trải nghiệm cái chết ở bên trong rừng Thận Mộng thì cái cảm giác đó cho dù đã tỉnh mộng cũng sẽ khiến con người ta khó có thể quên được, nếu không vượt qua được thì sẽ nảy sinh tâm ma”.
“Tôi luyện ở bên trong rừng Thận Mộng là một bài kiểm tra, nếu chết ở trong đó rồi tỉnh mộng thì chính là một bài kiểm tra khác”.
Nghe đến đây, mấy người còn lại cũng gật đầu.
Dù sao thì những người này từ nhỏ đến lớn, ít nhiều cũng đều đã trải qua ác mộng.
Mà bên trong rừng Thận Mộng e rằng cái chết còn khó quên hơn so với những cơn ác mộng đó.
Tần Ninh lại nói tiếp: “Hơn nữa nếu chết ở bên trong rừng Thận Mộng thì chưa chắc ở thực tế... sẽ không chết”.
Tần Ninh vừa nói ra lời này, Thiên Đạo Nhất lập tức sững sờ.
Nếu quả thật đúng là như thế thì rừng Thận Mộng vô cùng nguy hiểm.
Mười mấy người xuất phát, từ từ rời khỏi khu vực Thận Sơn, đi về phía rừng Thận Mộng.
Đó là một khu rừng rộng lớn, nhìn kỹ lại thì cũng chỉ thấy là một khu rừng bình thường, không có gì đặc biệt cả.
Mà lúc này, đám Tần Ninh phát hiện ra ở vị trí ven bìa rừng có một khu vực dày đặc sương mù.
Trong khu vực này có hơn một trăm bóng người đang đứng hoặc ngồi, tư thế rất kỳ lạ, tất cả đều đứng im không nhúc nhích.
“Chỗ này chính là rừng Thận Mộng sao?”, Kiếm Tiểu Minh nhìn quanh.
“Ừ!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ở vị trí giáp ranh có ẩn chứa một trận pháp cực mạnh, đi vào bên trong, cho dù ngươi là cảnh giới Thiên Võ hay là cảnh giới Thiên Nguyên, hoặc là cảnh giới Thông Thiên, cảnh giới Hoá Thần đi chăng nữa thì chỉ trong khoảng thời gian ba lần hít thở sẽ tiến vào mộng cảnh”.
“Sau khi tiến vào mộng cảnh thì cơ thể sẽ dừng lại ở chỗ này, trừ phi ngươi tỉnh dậy mới thôi”.
“Mà mộng cảnh chính là khu rừng mênh mông vô tận phía trước”.
Tần Ninh nói đến đây, ngữ khí cũng dần dần trở nên thoải mái.
“Đi vào bên trong có thể sẽ bị tách ra, cho nên các ngươi phải hết sức cẩn thận, nếu vừa tiến vào đã bị người ta làm thịt thì chính là thiệt thòi rồi”.
“Đã rõ!”
Kiếm Tiểu Minh kích động nói: “Ở đây có thể không cần phải kiêng kị bất cứ thứ gì để tôi luyện thực lực của mình đúng không?”
“Ừ!”
Kiếm Tiểu Minh ngay lập tức vui mừng không thôi.
Nếu đã như vậy thì không cần phải khách khí nữa rồi!
Tần Ninh bây giờ cũng rất kích động.
Bên trong rừng Thận Mộng giống với thực tế, có vô số linh thú, hiện nay hắn mới chỉ là cảnh giới Thiên Võ tứ biến, tu luyện ở chỗ này có thể nói là vô cùng thích hợp.
Hơn nữa cho đến bây giờ vẫn chưa thử thi triển Ngọc Lôi thể bá đạo, cái này cũng khiến hắn có chút mong chờ.
Một nhóm người nhao nhao đi vào trong rừng.
Chỉ một lúc, một luồng khí tức khiến người ta buồn ngủ đập vào mặt.
Hơn mười bóng hình lúc này đều tiến vào trạng thái ngủ say.
Ngay sau đó, bóng dáng của Tần Ninh xuất hiện ở dưới chân một ngọn núi thấp.
Xung quanh không có một ai.
Mà cơ thể của hắn lúc này ngưng tụ thành thực thể, nhìn vô cùng chân thật, khi chạm vào, cảm giác cũng rất thật.
Hai mắt hắn sáng rực như đuốc nhìn về phía trước, bóng người bỗng loé lên một cái rồi biến mất.
Kể từ lúc đi vào bên trong Thiên Thận Cung, hắn vẫn luôn có ý định nâng cao tu vi của nhóm đại trưởng lão và Thiên Linh Lung, bây giờ, hắn phải tôi luyện thật tốt để thăng cấp cảnh giới tu vi cho bản thân.
Mà giờ phút này, ở bên trong rừng Thận Mộng, lão Vệ ngồi thẳng lưng, hai mắt vốn đang nhắm chặt lúc này bỗng mở ra.
Nhìn Tần Ninh ngồi thẳng tắp bên cạnh, ánh mắt của lão Vệ bình tĩnh, liếc nhìn xung quanh, một lần nữa nhắm mắt lại, không cử động, dường như đã tiến vào mộng cảnh...
Lão Vệ hiểu ở bên trong rừng Thận Mộng, Tần Ninh là vô địch, không một ai có thể làm tổn thương hắn.
Nhưng bản thể của Tần Ninh đang ở đây mới là điều quan trọng nhất.
Dù chỉ là một trong một vạn khả năng Tần Ninh bị người khác ám toán, ông ta cũng sẽ không cho phép.
Quan niệm chủ tớ đã khắc sâu vào trong đầu của lão Vệ, sống là người của Tần Ninh, chết cũng là quỷ đi theo Tần Ninh.
Người bên ngoài không hiểu nhưng ngược lại ông ta rất rõ ràng, Tần Ninh có ơn đối với ông ta, cho dù trải qua chín kiếp cũng không thể hoàn trả hết được.
Mà lúc này, ở một bên khác, Kiếm Tiểu Minh, Thiên Linh Lung, Thẩm Văn Hiên cùng năm vị trưởng lão và Thiên Đạo Nhất cũng đi vào bên trong rừng Thận Mộng, bắt đầu tản ra...
Chương 562: Đương nhiên là nữ nhân của ta rồi
Rầm...
Trong rừng Thận Mộng, cây cối trong rừng núi đổ rạp, bụi đất bay mịt mù.
Một con linh thú có cơ thể to lớn ngã rạp xuống đất.
Còn bóng người đứng trước con linh thú lúc này từ từ đứng thẳng người lên, nhìn về phía trước thở phào một hơi.
“Linh thú cấp sáu giết chết một cách dễ dàng!”
Tần Ninh siết chặt hai tay lại, tiếng sấm ầm ầm trầm thấp dần dần biến mất.
Ngọc Lôi thể đã đến tầng thứ năm Lôi Long Ngâm, lúc này Tần Ninh mới thật sự cảm nhận được sức mạnh bá đạo của Ngọc Lôi thể.
Kiếp thứ tám khi hắn còn là Thông Thiên Đại Đế, hắn chuyên tâm biên soạn thuật luyện thể, ghi chép tất cả luyện thể thần thuật trong thế giới Đại Thiên cùng đại lục mênh mông rộng lớn.
Âm Dương Ly Hợp Kim thể kia cùng với Ngọc Lôi thể bây giờ đang tu luyện đều là do hắn vất vả ngày đêm biên soạn tập hợp mới làm ra được.
Hai môn thuật luyện thể này, Âm Dương Ly Hợp Kim thể tương ứng với cảnh giới Tứ Linh, còn Ngọc Lôi thể thì tương ứng với ba tầng cảnh giới là Địa Võ, Thiên Võ và Thiên Nguyên.
Âm Dương Ly Hợp Kim thể thì hắn đã luyện thành, công hiệu của Ngọc Lôi thể rốt cuộc bắt đầu toả ra sức mạnh to lớn tiềm ẩn.
“Tiếp tục thôi!”
Tần Ninh nhìn về phía trước, hơi nheo mắt.
Cho dù đã trải qua chín kiếp người nhưng việc tu hành vẫn phải tiến hành từng bước một, lần này đi vào bên trong rừng Thận Mộng không chỉ có mấy người Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên, Kiếm Tiểu Minh cần phải tôi luyện mà bản thân hắn cũng cần.
Gầm...
Đúng lúc Tần Ninh đang chuẩn bị tiếp tục đi tìm kiếm linh thú trong rừng Thận Mộng thì bỗng có một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên.
Dường như cách hắn rất gần.
“Tiểu nha đầu, muốn chạy sao? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?”
Một giọng nói khinh khỉnh vang lên, lúc giọng nói ấy phát ra, đột nhiên một luồng khí tức lao thẳng về phía của Tần Ninh.
“Mau tránh ra!”
Một bóng dáng xinh đẹp nhìn thấy có người đứng chắn trước mặt của mình lập tức hét lên.
Thế nhưng vẻ mặt của Tần Ninh lúc này lại rất kì lạ.
“Lâm Vi Vũ?”
“Là ngươi? Tần Ninh?”
Lâm Vi Vũ bây giờ trông khá là chật vật, quần áo trên người gần như đều bị kiếm khí chém lộ rõ từng mảnh da thịt khiến người khác lưu luyến không thôi.
Tần Ninh nhìn thấy bộ dạng chạy trốn của Lâm Vi Vũ, không nhịn được bật cười nói: “Đường đường là thiếu chủ của Kiếm Các, vậy mà lại bị người khác đuổi giết phải chạy trốn thành bộ dạng như này, nói ra thật đúng là mất mặt!”
“Ngươi còn cười ta!”
Lâm Vi Vũ hừ lạnh một tiếng: “Mau qua đây giúp ta một tay”.
“Giúp cô? Tại sao ta phải giúp cô?”
“Ngươi... ngươi... tức chết ta mất!”
Lâm Vi Vũ khẩn trương giống như sắp khóc ra nước mắt, tức giận nói: “Coi như ta nhìn nhầm ngươi, ta vốn không định giết mấy tên ghê tởm ấy nhưng chúng muốn lại muốn làm nhục ta, ở trong rừng Thận Mộng này những chuyện đã xảy ra đều giống trong hiện thực, nếu như thật sự bị bọn chúng làm nhục thì đời này ta sẽ không thể thoát ra khỏi nó được”.
“Ở bên kia!”
Lúc này bỗng một tiếng quát vang lên, từ từ hơn mười bóng hình lần lượt xuất hiện.
Hơn mười người này đều mặc trang phục giống nhau.
Nhìn kĩ lại thì thấy đều là người đến từ Thánh Vương Phủ.
Mà người cầm đầu vừa khéo lại chính là Vương Thanh Trạch.
Vương Thanh Trạch nhìn thấy Tần Ninh đứng cạnh Lâm Vi Vũ, ánh mắt hơi động.
“Ha ha...”
Vương Thanh Trạch cười ha ha nói: “Tần Ninh, thật đúng là trùng hợp nhỉ!”
“Nhưng lần này ngươi không có cao thủ cảnh giới Thiên Nguyên ở cạnh trợ giúp thì cho dù có muốn làm rùa đen rụt đầu ngươi cũng không có chỗ rụt được đâu”.
Lâm Vi Vũ lúc bấy giờ mới nhớ lại kể từ lúc đi vào Thiên Thận Cung, cái tên Vương Thanh Trạch này vẫn luôn rất tức Tần Ninh.
“Lần này ngươi muốn chạy thì cũng không chạy thoát được đâu!”
“Ta cần gì phải chạy?”
Tần Ninh mỉm cười, tiến lên một bước, một tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn tinh tế của Lâm Vi Vũ.
“Các ngươi thật đúng là to gan!”
Tần Ninh vênh mặt hất hàm ngạo nghễ nói: “Nữ nhân của ta mà ngươi cũng dám nhúng chàm?”
“Nữ nhân của ngươi?”
“Nữ nhân của ngươi?”
Gần như là cùng một lúc, Lâm Vi Vũ và Vương Thanh Trạch đều sững sờ.
Lâm Vi Vũ trở thành nữ nhân của Tần Ninh từ khi nào vậy?
Tần Ninh lúc bấy giờ thấp giọng nói: “Ta đang giúp cô đấy!”
Lâm Vi Vũ giãy dụa nhưng sau đó lại phát hiện cánh tay của Tần Ninh cứng rắn như sắt thép khiến cô ta không thể cử động được.
Thằng nhãi này trở nên lợi hại như vậy từ khi nào thế?
“Đương nhiên là nữ nhân của ta rồi!”
Một tay của Tần Ninh lúc này đặt trên eo thon của Lâm Vi Vũ, cười nói: “Ta và Vi Vũ đã là phu thê từ lâu, làm sao ngươi lại muốn bắt nạt nữ nhân của ta à?”
Nghe thấy lời này, hai mắt Lâm Vi Vũ mở to đầy kinh ngạc không thể tin nổi.
Còn Vương Thanh Trạch lúc này cũng tức giận phừng phừng.
Đụng phải con bò lạc Lâm Vi Vũ ở chỗ này, hơn nữa còn là ở trong mộng cảnh, cho dù coi Lâm Vi Vũ như thế nào thì cô cũng không thể ra bên ngoài.
Thật không ngờ, Lâm Vi Vũ lại đã bị Tần Ninh đoạt trước!
“Chẳng trách...”
Vương Thanh Trạch đưa mắt nhìn chằm chằm Lâm Vi Vũ.
Chẳng trách?
Chẳng trách cái gì?
Lâm Vi Vũ cũng im lặng nhìn về phía Vương Thanh Trạch.
Chỉ một câu nói của Tần Ninh mà dường như hắn ta đã tin thật rồi?
“Ngươi rốt cục định làm gì?”
Lâm Vi Vũ nhìn chằm chằm Tần Ninh, hung dữ nói: “Còn dám bất kính với ta coi chừng ta thiến ngươi đấy!”
“Không phải ta đang giúp cô chuyển dời thù hận sao?”, Tần Ninh chậm rãi nói: “Cô xem ánh mắt của Vương Thanh Trạch nhìn ta đi, hoàn toàn là muốn lột da ta, nhưng mà ánh mắt nhìn cô... lại tràn ngập chán ghét vứt bỏ”.
“Ngươi...”
Lâm Vi Vũ chẳng thèm nói với hắn nữa.
Tiếp tục tranh luận với Tần Ninh cũng không có ý nghĩa.
“Thằng ranh đấy là cảnh giới Thiên Võ lục biến, ngươi là đối thủ của hắn sao? Ngươi nhìn mấy tên đứng bên cạnh hắn đi, đều là cảnh giới Thiên Võ đấy”.
“Cảnh giới không phải là thứ duy nhất quyết định thắng bại!”
Lòng bàn tay của Tần Ninh nhẹ nhàng vuốt lưng Lâm Vi Vũ, vỗ vỗ nói: “Cô là nữ nhân của ta, cứ việc đứng ở đây chờ, xem ta trừng trị bọn chúng như thế nào!”
Cảnh tượng này lọt vào mắt của Vương Thanh Trạch khiến hắn sắp bị lửa giận thiêu đốt đến nơi.
“Làm thịt cái tên tiểu tử kia cho ta!”
Vù vù...
Ngay lập tức có hai bóng người lao ra.
Hai người này đều là cảnh giới Thiên Võ nhất biến, trực tiếp cầm kiếm trong tay chém về phía Tần Ninh.
Lâm Vi Vũ lúc này vội vàng nuốt một viên đan dược.
Tần Ninh cùng lắm thì chỉ có thể cầm cự được một lúc, nếu cái tên Vương Thanh Trạch kia ra tay thì Tần Ninh thua là cái chắc, cô ta cần thời gian để phục hồi.
Khung cảnh trong rừng Thận Mộng giống với thực tế, những đồ mang theo bên người cũng chắc chắn sẽ có, chính bởi vì vậy mà nếu chết ở chỗ này thì cảm giác sẽ vô cùng chân thật.
Cho nên nếu thật sự bị đám người Vương Thanh Trạch làm nhục, chi bằng tự sát cho xong.
Bịch bịch...
Lúc Lâm Vi Vũ vẫn còn đang chìm trong suy tư thì đột nhiên hai tiếng bịch bịch vang lên.
Hai bóng người lao vùn vụt ra lúc này bị Tần Ninh một tay túm gọn.
Hai tay của Tần Ninh làm việc cùng một lúc, đem hai người đập vào nhau, tiếng bộp bộp vang lên, vết máu bắn ra, hai người chết ngay tại chỗ.
Động tác diễn ra trong chớp nhoáng, nhẹ nhàng lưu loát, không chỉ khiến Lâm Vi Vũ ngây ngẩn cả người mà ngay cả Vương Thanh Trạch cũng khó tin nhìn Tần Ninh.
“Cảnh giới Thiên Võ tứ biến!”
Vương Thanh Trạch và Lâm Vi Vũ đều không thể ngờ được rằng lúc trước Tần Ninh mới chỉ là cảnh giới Thiên Võ nhất biến, mới tách ra chưa được bao lâu mà giờ đã là cảnh giới Thiên Võ tứ biến rồi.
Điều này thật sự khiến người khác khó có thể tin được.
Nhưng trong sự khó tin ấy lại khiến người khác hiểu ra được bên trong Thiên Thận Cung có vô số truyền kỳ, Tần Ninh nhất định đã có được gặp gỡ bất ngờ gì đó cho nên mới trực tiếp tấn thăng được ba biến.
Vẻ mặt của Vương Thanh Trạch lúc này trở nên trầm trọng.
“Xem ra ngươi đã có gặp được chút thời cơ, bảo sao lại dám đến chỗ này!”
Chương 563: Hắn ta thật sự đã chết rồi
“Nếu như chỉ là ngươi thì chẳng có chuyện dám hay không dám ở đây cả, dù sao thì ta phải bảo vệ nữ nhân của ta không bị tổn hại!”
Tần Ninh nói, cười híp mắt nhìn về phía Lâm Vi Vũ, lại nhận được một trận khinh bỉ từ Lâm Vi Vũ.
“Được, không biết sống chết, ngược lại ta muốn xem xem ngươi rốt cuộc có thủ đoạn gì, chỉ là cảnh giới Thiên Võ tứ biến, Vương Thanh Trạch ta đây thật sự không để vào mắt”.
Vương Thanh Trạch dứt lời liền bước về phía trước.
Rõ ràng là hắn ta đang muốn đích thân ra tay.
Lúc này sắc mặt của Tần Ninh không hề thay đổi, nhìn Vương Thanh Trạch.
Còn Lâm Vi Vũ đứng ở bên cạnh trong lòng lo lắng không thôi.
Vương Thanh Trạch là cảnh giới Thiên Võ lục biến, hơn nữa thủ đoạn lớn nhất của hắn ta là Vương thể!
Linh thể, Thánh thể, Vương thể, Hoàng thể, Đế thể, Thần thể là các thể ở trong trời đất lục địa này, người có thể mở ra được Linh thể đã là thiên tài trong thiên tài rồi.
Mà Vương thể thì là cái mà vạn người không có một người làm được!
“Huyết Bá Vương thể!”
Vương Thanh Trạch không thèm nhìn Tần Ninh chút nào, trực tiếp mở Vương thể.
Trong chốc lát, quanh người hắn ta xuất hiện một luồng khí tức nồng nặc sát ý mãnh liệt sôi trào lan tràn ra ngoài.
Lúc này Tần Ninh cười nói: “Chẳng trách lại mạnh như thế, hoá ra là Huyết Bá Vương thể!”
“Tần Ninh, nếu ngày hôm đó không có Thiên Linh Lung ta đã sớm dạy dỗ ngươi một trận rồi, Thánh Vương Phủ không phải chỗ mà phái Thanh Vân nhỏ bé của ngươi có thể khiêu khích được”.
“Nếu không phải Viên Viên đang tu luyện ở trong Thánh Vương Phủ thì ta sớm đã vả chết ngươi rồi, còn để ngươi có cơ hội nhảy nhót đến giờ sao?”
Tần Ninh lạnh nhát nói: “Nhưng hôm nay ngươi lại nhảy dựng lên muốn tìm cái chết, nếu ta không thành toàn cho ngươi thì người bên ngoài thật sự sẽ tưởng rằng ta sợ Thánh Vương Phủ”.
Nghe thấy lời này, Vương Thanh Trạch càng thêm tức giận.
Tần Ninh cùng lắm cũng chỉ là cảnh giới Thiên Võ tứ biến, thế nhưng hết lần này đến lần khác giọng điệu đều kiêu ngạo như bản thân mình là cảnh giới Thiên Nguyên vậy.
Thật sự rất đáng ghét!
“Huyết bá quyền!”
Vương Thanh Trạch tung một quyền, khí tức sôi trào mãnh liệt ầm ầm nổ ra thành tiếng.
“Lôi hồ quang!”
Lúc này Tần Ninh vung hai tay ra, không khí phía trước dường như cũng trở nên bắt đầu vặn vẹo, một đường vòng cung dâng lên trực tiếp đánh về phía Vương Thanh Trạch.
Bùm...
Một tiếng nổ nặng nề vang lên, Tần Ninh yên ổn đứng vững, còn Vương Thanh Trạch thì sắc mặt tái nhợt, lùi lại liên tục về đằng sau.
Một màn này khiến tất cả những người có mặt ở đây đều trố mắt đứng nhìn.
Những đệ tử Thánh Vương Phủ sớm đã chuẩn bị nhìn bộ dạng Tần Ninh phun máu, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Thế nhưng lần giao thủ này, Vương Thanh Trạch mở ra Huyết Bá Vương thể vậy mà lại hoàn toàn không phải là đối thủ của Tần Ninh.
“Xem ra ta đã xem thường ngươi rồi!”
Trong lòng Vương Thanh Trạch cũng cảm thấy kinh ngạc.
Cơ thể của thằng nhãi này quả thật mạnh mẽ đến khó tin, hình như còn mạnh hơn cả Vương thể của hắn ta.
Hắn ta làm sao mà biết được Tần Ninh chuyển thế đến đây, lúc ở cảnh giới Cửu Môn tu luyện Hổ Gầm Long Ngâm Quyền, sát ý của quyền pháp này cực nặng, hơn nữa nếu luyện tập thường xuyên còn có thể rèn luyện cơ thể.
Sau này ở cảnh giới Tứ Linh tu hành Âm Dương Ly Hợp Kim Thể.
Ngọc Lôi Thể bây giờ cũng đã luyện đến tầng thứ năm.
Ba môn linh quyết này cũng là thuật luyện thể thích hợp nhất mà hắn đã chọn từ sự tích luỹ chín kiếp của mình.
Cơ thể của hắn bây giờ, đừng nói là Vương thể, cho dù có là Hoàng thể thì cũng không thể sánh bằng.
“Tiếp tục đi!”
Tần Ninh lúc này duỗi tay ngoắc ngoắc, nhìn Vương Thanh Trạch, mặt đầy chế giễu nói.
Hắn ngược lại muốn xem Vương Thanh Trạch rốt cuộc có bao nhiêu năng lực.
“Ngươi tự tìm cái chết thì ta thành toàn cho ngươi!”
Vương Thanh Trạch hừ một tiếng lại lao lên, vung ra một quyền.
“Bá vương huyết quyền!”
Lúc đấm ra một quyền này, ở giữa bàn tay của Vương Thanh Trạch khí huyết hỗn loạn, sắc mặt hắn ta đột nhiên tái đi, thế nhưng một quyền này bây giờ bỗng hiện màu máu.
“Huyết Bá Vương thể bị ngươi luyện ra thành hình quỷ quái như này thật sự đúng là mất mặt!”
Tần Ninh nói xong liền sải bước tiến về phía trước.
“Lôi linh cầu!”
Một quyền đấm ra, nắm đấm của Tần Ninh dường như ngưng tụ thành một quả cầu sấm sét, đè ép không khí xung quanh lao ra.
Sức mạnh cuồng bạo bùng nổ.
Bùm...
Sấm sét! Chính là vật mạnh mẽ trong trời đất, vô hình nhưng lại có âm thanh, một số võ giả mạnh mẽ trong lúc tấn thăng sẽ dẫn động lôi kiếp, lôi kiếp ấy chính là đại diện cho sự trừng phạt của trời đất.
Tu hành võ giả chính là nghịch thiên, là chèo thuyền ngược dòng, thậm chí có thể sẽ chết.
Sấm sét giáng xuống đại diện cho sự trừng phạt của trời đất, đủ để nhìn ra được sự vô tư và quyết liệt của hắn.
Quả cầu sấm sét vô hình nổ tung, âm thanh cuồn cuộn, bao vây tấn công Vương Thanh Trạch.
Giờ phút này, mọi người đều cảm thấy hai bên màng nhĩ ù đi, tim đập dữ dội.
Đòn tấn công của Tần Ninh quả thật quá bá đạo.
“Cảm giác như thế nào?”
Tần Ninh phủi tay, chế giễu nhìn về phía Vương Thanh Trạch.
Ngọc Lôi thể mà hắn tu hành, cho dù là ở trong thế giới các thần thì nhất định cũng là môn pháp luyện thể đẳng cấp nhất.
Vương thể ư?
Cho dù Vương Thanh Trạch là Vương thể, thế nhưng cách sử dụng Vương thể của hắn ta thì lại chỉ như gà mờ mà thôi.
Nếu thật sự biết sử dụng Vương thể một cách hoàn hảo thì quả thật sẽ hơi rắc rối một chút.
“Phụt...”
Vương Thanh Trạch đứng mũi chịu sào, một quyền máu kia trực tiếp tán loạn, liên tục phun ra máu.
“Hay lắm!”
Lâm Vi Vũ lúc này hưng phấn vỗ tay khen hay.
Nhìn thấy Vương Thanh Trạch ăn trái đắng bị thương, Lâm Vi Vũ cuối cùng cũng cảm thấy trút được cơn giận.
“Tên khốn kiếp!”
Vương Thanh Trạch hiểu rõ cho dù Tần Ninh có giết chết mình ở đây thì chẳng qua hắn ta sẽ tỉnh lại ở trong hiện thực, không thể tiếp tục tu luyện ở bên trong rừng Thận Mộng nữa mà thôi.
“Tần Ninh, ngươi nhớ cho kỹ!”
Vương Thanh Trạch khẽ quát: “Sớm muộn sẽ có một ngày ta bắt ngươi phải trả một cái giá thật lớn”.
“Uy hiếp ta?”
Tần Ninh lạnh lùng nói: “Vậy thì ta sẽ khiến ngươi chết ở đây là được!”
“Hừ, ngươi cho rằng ta sẽ cầu xin ngươi sao?”
Vương Thanh Trạch cười nhạo nói: “Giết ta cùng lắm thì chỉ khiến ta tỉnh mộng mà thôi, nhưng lần sau mà để ta gặp được ngươi thì ngươi cứ cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi đi!”
“Vậy sao?”
Bóng hình của Tần Ninh loé lên, xuất hiện ở sau lưng Vương Thanh Trạch.
Bàn tay xoè ra, nhấc bổng Vương Thanh Trạch lên một cách dễ dàng.
Một tia sét tràn vào bên trong cơ thể của Vương Thanh Trạch, ngay lập tức, toàn thân Vương Thanh Trạch run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
“Ngươi... Ngươi giết ta đi, tỉnh dậy ta sẽ cho ngươi biết cái chết thật sự rốt cuộc là như thế nào!”
“Yên tâm, ngươi vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại đâu!”
Tần Ninh nắm chặt bàn tay, âm thanh xẹt xẹt liên tục vang lên, cơ thể của hắn ta lúc này gần như đã bị nghiền nát hoàn toàn.
Bùm...
Cuối cùng, cơ thể của Vương Thanh Trạch nổ tung.
Tần Ninh phủi tay, nhìn mấy người còn lại.
“Làm sao? Chẳng lẽ còn không định tự sát, chuẩn bị để ta ra tay sao?”
Tần Ninh vừa nói xong, hơn mười người còn lại vẻ mặt uất ức, nhưng không thể làm gì được.
Ngay lập tức, hơn mười ngươi nâng binh khí trong tay lên, tự vẫn chết. Thi thể lần lượt ngã xuống đất, cuối cùng biến mất không còn dấu vết.
“Lợi hại lợi hại!”, Lâm Vi Vũ lúc này vỗ tay cười nói: “Quả nhiên không hổ danh là tông chủ phái Thanh Vân!”
“Nếu như cô dám trêu chọc ta, cẩn thận ta đánh chết ngươi!”
“Ngươi dám?”
“Ngươi cứ thử xem?”
Nhìn thấy bộ dạng đùa bỡn của Tần Ninh, Lâm Vi Vũ tức giận nói: “Lần này ngươi đã đắc tội với Vương Thanh Trạch chắc chắn Thánh Vương Phủ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”.
“Ta khuyên ngươi sau khi ra khỏi rừng Thận Mộng thì mau chóng rời đi đi!”
“Sợ cái gì...”
Tần Ninh chậm rãi nở một nụ cười: “Dù sao thì Vương Thanh Trạch cũng chết rồi...”
“Nhưng chỉ là chết ở trong mộng mà thôi...”
“Hắn ta thật sự đã chết rồi...”
Tần Ninh mấp máy môi, thản nhiên nói.
Chương 564: Cãi nhau
Nhìn vẻ mặt tự tin của Tần Ninh, Lâm Vi Vũ không nhịn được hỏi: “Ngươi không phải là không biết nếu chết ở bên trong rừng Thận Mộng thì chỉ là tỉnh mộng thôi đấy chứ?”
“Ta biết!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Nhưng giấc mộng của hắn ta đã kết thúc rồi!”
Tần Ninh không nói gì thêm liền bước đi.
Lâm Vi Vũ lúc này đuổi theo khẽ nói: “Vừa nãy là ngươi cố ý đúng không? Ngươi rõ ràng vốn chẳng hề kiêng dè Vương Thanh Trạch, nhưng lại cố ý nói ta là nữ nhân của ngươi, ngươi chính là muốn giết hắn!”
“Cô đúng là đồ nữ nhân không biết tốt xấu, sao có thể nói là ta cố ý được?”, Tần Ninh cười nói: “Ta làm thế là vì cứu cô mà”.
“Dừng!”
Lâm Vi Vũ nói dừng một tiếng: “Ngươi chính là muốn giết người, nhân tiện lợi dụng ta mà thôi”.
“Thích tin hay không...”
Hai người tranh cãi tiếp tục đi vào sâu trong rừng.
Cùng lúc đó, ở một bên khác, vị trí ven rừng Thận Mộng.
Dưới một gốc cây đại thụ, hơn mười người từ từ mở mắt tỉnh dậy.
Hơn mười người này chính là những đệ tử của Thánh Vương Phủ bị Tần Ninh ép không thể không tự sát.
“Đáng giận, Tần Ninh khốn kiếp!”
Một tên đệ tử tức giận nói: “Tuy nói chỉ là mơ nhưng chết ở trong mơ giống y như thật, cái tên khốn kiếp này vậy mà ép chúng ta tự sát...”
“Sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ khiến hắn chết không chỗ chôn thân”.
“Đúng vậy, sỉ nhục đệ tử Thánh Vương Phủ chúng ta, đáng chết!”
Người nào người nấy trong lòng lúc này đều tràn đầy căm phẫn, nhớ lại cảnh tự sát vừa rồi tận sâu đáy lòng mỗi người đều cảm thấy khó chịu.
“Ủa? Công tử đâu?”
“Đúng rồi, Vương sư huynh đâu?”
“Mau gọi Vương sư huynh dậy!”
Mấy tên đệ tử lập tức đi đến bên cạnh Vương Thanh Trạch.
Theo lý mà nói thì Vương Thanh Trạch “chết” sớm hơn bọn họ, lẽ ra phải tỉnh trước mới đúng.
Thế nhưng Vương Thanh Trạch cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
“Vương sư huynh...”
Một tên đệ tử lay người Vương Thanh Trạch, nhưng cơ thể của hắn ta vẫn không có phản ứng.
Một tên đệ tử to gan, đưa hai ngón tay ra kiểm tra hơi thở của Vương Thanh Trạch.
“A!”
Đột nhiên, một tiếng hét kinh hãi vang lên, tên đệ tử thở dốc, sắc mặt trắng bệch.
“Kinh ngạc cái gì thế?”, một tên đệ tử khác lúc này nhịn không được oán hận nói.
“Vương sư huynh... chết rồi!”
Như một viên đá ném vào mặt hồ yên ả dấy lên hàng ngàn gợn sóng, trong đáy mắt đám người đều ngây ra như phỗng.
Sau khi kiểm tra, chầm chậm phát hiện cơ thể của Vương Thanh Trạch lúc này đã hoàn toàn mất đi hơi thở.
Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ!
Vương Thanh Trạch, chết rồi!
Thật sự chết rồi!
Sao có thể như thế được?
Bây giờ tất cả mọi người đều ngơ ngác, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời, xung quanh bỗng yên tĩnh đến đáng sợ.
“Mọi người đừng hoảng!”
Một đệ tử lúc này phân tích nói: “Trên người của Vương sư huynh cũng không có thương tích, hơn nữa cũng không hề giống bị trúng độc, nếu ở đây có người chết thì người ra tay chắc chắn sẽ phải giết luôn chúng ta mới đúng”.
“Đúng vậy”.
Một tên đệ tử khác lúc này cũng lên tiếng: “Nhưng chỉ có một điều duy nhất là Vương sư huynh bị giết chết ở trong rừng Thận Mộng, kết quả lại chết thật rồi!”
“Vậy cũng không đúng, Vương sư huynh chết, không phải chúng ta cũng tự sát đó sao?”
Nhắc đến hai chữ tự sát, sắc mặt của mọi người bắt đầu trở nên khó coi.
“Điều mâu thuẫn duy nhất chính là Vương sư huynh bị Tần Ninh giết chết, kết quả không tỉnh lại...”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người bỗng thay đổi.
Tần Ninh thật sự có thể giết chết người ở bên trong rừng Thận Mộng.
Là thật sự giết chết một người!
“Mọi người đừng hoảng!”
Một tên đệ tử có địa vị khá cao lên tiếng trấn an mọi người: “Chuyện này, chúng ta chỉ có thể chờ Vương trưởng lão tỉnh lại sau đó quyết định sau”.
“Vương sư huynh là đệ tử nòng cốt của Thánh Vương Phủ chúng ta mà lại chết ở đây, chúng ta không gánh nổi tránh nhiệm đâu”.
Từng đệ tử lúc này dần dần bình tĩnh lại.
Chuyến đi này, Thánh Vương Phủ phái ra rất nhiều trưởng lão và đệ tử.
Quả thật bọn họ không thể nào gánh vác nổi tránh nhiệm trong chuyện này.
Cùng lúc đó, dưới một gốc cây, một người mặc áo bào màu đen chậm rãi đứng dậy.
“Xảy ra chuyện gì?”
Lão giả mặc áo bào đen kia trầm giọng nói: “Quái lạ, lúc ở bên trong rừng Thận Mộng các ngươi đi đâu hết vậy?”
“Vương trưởng lão!”
Lão giả mặc áo bào đen vừa mới tỉnh này chính là người dẫn đội chuyến đi lần này, tên là Vương Khiếu Lâm, là cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển, cũng là tầng lớp cấp cao ở trong Thánh Vương Phủ.
“Vương Thanh Trạch chết rồi!”
“Cái gì!”
Sắc mặt của lão già mặc áo bào đen thay đổi, kinh hãi hoảng sợ.
Nhìn thấy động thái của Vương Khiếu Lâm, vẻ mặt của đông đảo đệ tử trở nên kì lạ.
Tuy Vương Thanh Trạch là đệ tử nòng cốt của Thánh Vương Phủ, thiên phú xuất chúng nhưng chết ở chỗ này cũng không thể trách trưởng lão Vương Khiếu Lâm được.
Trưởng lão Vương Khiếu Lâm tại sao lại phải kinh ngạc như thế?
“Xong, xong rồi...”
Vương Khiếu Lâm lúc này kinh hãi ngồi trên mặt đất, sắc mặt rất khó coi.
“Chủ phủ lần này sẽ lột da ta mất...”
Một đệ tử khuyên nhủ: “Vương trưởng lão, Vương Thanh Trạch sư huynh chính là bị Tần Ninh tông chủ của phái Thanh Vân giết chết, chuyện này không thể đổ lên đầu ngài được, chủ phủ sẽ không làm khó ngài đâu!”
“Ngươi thì biết cái rắm gì!”
Vương Khiếu Lâm quát lớn: “Vương Thanh Trạch chính là con trai của chủ phủ, chủ phủ mất con trai sao lại không thể trút giận lên ta được chứ?”
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, đông đảo đệ tử hoàn toàn sững sờ.
Vương Thanh Trạch là con trai của chủ phủ?
Bọn họ chưa bao giờ nghe về chuyện này.
Vương Khiếu Lâm chậm rãi nói: “Vương Thanh Trạch có tư chất hơn người, mười tuổi đã thức tỉnh Vương thể, nhưng cũng không muốn để cho người khác biết mình là con trai của chủ phủ nên vẫn luôn giấu thân thế, dựa vào thực lực trở thành đệ tử nòng cốt của Thánh Vương Phủ”.
“Bây giờ lại chết ở chỗ này, mà ta còn là người dẫn đội...”
Vương Khiếu Lâm lúc này hai mắt đỏ bừng: “Tần Ninh, phái Thanh Vân, lão phu đương nhiên sẽ chém chết hắn mang về Thánh Vương Phủ, chịu đòn nhận tội”.
Nghe thấy lời này, sắc mặt của rất nhiều đệ tử cũng trở nên khó coi.
Nếu quả thật như vậy thì bọn họ há chẳng phải gặp nạn rồi sao?
Đều là do cái tên Tần Ninh kia!
“Hắt xì...”
Tần Ninh lúc này đang đi trong rừng đột nhiên hắt xì một cái.
“Chậc chậc, làm nhiều chuyện thất đức nên bị người khác mắng sau lưng à?”, Lâm Vi Vũ cười hớn hở nói.
“Nếu như nói cứu người là làm chuyện thất đức vậy thì đoán chừng ta bị rất nhiều người chửi mắng đấy”.
“Ngươi...”
Lâm Vi Vũ lười tranh luận với Tần Ninh.
Một thanh niên trông còn nhỏ hơn mình một, hai tuổi mà lại có một bụng ý đồ xấu xa, hơn nữa cả ngày cứ trưng ra bộ dạng hống hách, không sợ trời không sợ đất khiến người ta vừa giận vừa tức.
Nhưng hết lần này đến lần khác, thằng nhóc này có thể sống được đến tận bây giờ thì cũng là một kỳ tích.
“Cô đi theo ta làm gì?”, Tần Ninh nhìn Lâm Vi Vũ bước đi bên cạnh, không nhịn được hỏi.
“Nhìn xem bao giờ thì ngươi chết!”
Lâm Vi Vũ lại mở miệng, sửa lại lời nói: “Nơi này chính là rừng Thận Mộng, không đi cùng đám đệ tử Kiếm Các, ta ở một mình quá nguy hiểm”.
“Những người đi vào trong Thiên Thận Cung lần này đều là người có lai lịch lớn, bọn họ căn bản sẽ không kiêng kị thân phận của ta, muốn làm gì thì sẽ làm cái đó!”
Lâm Vi Vũ do dự nói: “Đi theo ngươi, tốt xấu gì cũng an toàn hơn chút!”
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: “Lẽ nào cô thích ta rồi à?”
Lời này vừa nói ra, Lâm Vi Vũ sững sờ, lập tức nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt bắn ra tia lửa: “Tần Ninh, ngươi... ta đi được chưa?”
Lâm Vi Vũ tức giận xoay người muốn rời khỏi chỗ này.
Đúng lúc đó, Tần Ninh vươn tay giữ chặt cơ thể của cô ta, đột ngột nhào đến.
Chương 565: Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên
Sắc mặt Lâm Vi Vũ trắng bệch, trong lòng kêu thảm: Thôi xong, cái tên này lại bộc phát thú tính rồi.
Tần Ninh nhảy ra, ôm Lâm Vi Vũ vào lòng, hai thân hình dán chặt vào nhau lăn lộn dưới đất.
“Ngươi làm...”
Lâm Vi Vũ vừa định hô to, nhưng Tần Ninh nhanh hơn, che lấy miệng Lâm Vi Vũ.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lâm Vi Vũ có cảnh giới không bằng Tần Ninh, lúc này càng không có khả năng phản kháng.
Lúc này, Lâm Vi Vũ hoàn toàn sợ hãi.
“Xong rồi, ta bị cái tên vô sỉ này... huhu... không muốn, không muốn chút nào...”, Lâm Vi Vũ gào thét trong lòng.
“Yên tĩnh chút!”
Tần Ninh lúc này đột nhiên khẽ quát lên, sau đó đè lên người Lâm Vi Vũ, nói nhỏ: “Nếu không muốn chết thì yên lặng đi”.
Hắn nói ra, Lâm Vi Vũ càng tuyệt vọng hơn.
Cái tên này sẽ không định ấy ấy, rồi ấy ấy chứ?
Sssss....
Mà lúc này, một luồng hơi lạnh phiêu đãng thổi đến, khiến Lâm Vi Vũ ngừng lại sự suy đoán trong lòng.
Tiếng rắn khè vào lúc này ngày một gần, khí lạnh cũng ngày một ngần.
Lâm Vi Vũ nghiêng sang nhìn, thân thể tức thì căng cứng, sắc mặt tái xanh,
“Linh thú cấp bảy - Linh Mãng Hàn Băng!”
Lâm Vi Vũ tránh khỏi bàn tay của Tần Ninh, thấp giọng nói: “Là Linh Mãng Hàn Băng, linh thú cấp bảy, cao thủ cảnh giới Thiên Nguyên, chúng ta không phải đối thủ”.
Tần Ninh cũng lười để ý Lâm Vi Vũ, nhìn về phía trước.
Nếu chỉ có mình Linh Mãng Hàn Băng cấp bảy thì hắn cũng không lo lắng làm gì.
“Bòooooo....”
Mà giờ khắc này, một tiếng ùm bò trầm thấp vang lên.
“Linh thú cấp tám - Kim Ngưu Sừng Tím!
Trái tim Lâm Vi Vũ lúc này đập thình thịch.
Linh thú cấp tám, cường giả cảnh giới Thông Thiên.
“Gràoooo...”
Đột nhiên, có tiếng sói tru vang lên. Hai người trốn trong hố sâu nín thở, một thân hình cao hơn trăm trượng đang từng bước tiến đến, tư thái ưu nhã, dáng dấp oai vệ.
“Linh thú cấp tám - Khiếu Thiên Thôn Nguyệt Lang!”
Lúc này, Lâm Vi Vũ đã hoàn toàn sợ hãi.
Toàn bộ vùng đất Cửu U, linh thú cấp bảy thì còn dễ nói, nhưng linh thú cấp tám thì cực kỳ hiếm gặp.
Mà linh thú cấp chín thì càng ít đến đáng thương.
Nhưng lúc này lại xuất hiện những hai con.
Bất kể là Kim Ngưu Sừng Tím hay là Khiếu Thiên Thôn Nguyệt Lang thì đều là vương giả trong linh thú cấp tám.
Mà lúc này, ở một nơi xa xôi, không chỉ có mấy con linh thú này, mà còn một vài linh thú cấp bảy, cấp tám đang tiến về nơi này...
“Rốt cuộc ngươi đưa ta đến chỗ nào thế?”, nhìn thấy mấy con linh thú đi xa dần, Lâm Vi Vũ mới dám lên tiếng.
“Núi Mộng Sơn, trung tâm rừng Thận Mộng!”
Tần Ninh lúc này đứng lên, lạnh nhạt nói: “Xem ra, quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, nó thật sự đã trưởng thành ở nơi này rồi đấy”.
Thật sự trưởng thành?
Cái gì thật sự trưởng thành cơ?
Lâm Vi Vũ nhìn Tần Ninh, cảm thấy người thanh niên trước mặt mình giống như một người thần bí vậy.
“Tiếp theo, tốt nhất cô đừng đi theo ta nữa”.
Tần Ninh từ từ nói: “Nơi này rất nguy hiểm, ta chỉ có thể đảm bảo cho sự an nguy của mình thôi”.
“Vậy ngươi cũng không thể để ta một mình đi ra ngoài ngoại vi chứ?”, Lâm Vi Vũ uất ức nói: “Ban nãy linh thú cấp bảy, cấp tám đều xuất hiện, nếu ta tự đi ra ngoài mà gặp phải nhóm linh thú sáu thì ta sẽ chết mất”.
Tần Ninh nhìn Lâm Vi Vũ, lại nói: “Vậy đi cùng ta cũng được, nhưng ta bảo cô làm cái gì thì phải làm cái đó, nếu không thì sẽ chết!”
“Ta hiểu rồi!”
Ánh mắt Lâm Vi Vũ hiện ra vẻ giảo hoạt rồi biến mất.
Bây giờ, cô ta còn lâu mới rời đi ấy.
Cô ta muốn xem xem, rốt cuộc Tần Ninh định làm gì.
Hai người lập nhóm, đi theo dấu vết của linh thú ban nãy, lần về ngõ sâu phía trước.
Cả đoạn đường, Tần Ninh đi theo dấu chân trên mặt đất, cực kỳ cẩn thận.
Lâm Vi Vũ càng không hiểu rốt cuộc hắn định làm gì.
“Đến rồi!”
Mà đột nhiên, Tần Ninh nhìn phía trước, dừng lại bước chân.
Lâm Vi Vũ lúc này nhìn về phía trước, sắc mặt càng kinh sợ hơn.
Lúc này, trước mặt hai người là một ngọn núi nguy nga, cao ngất, cắm thẳng lên mây xanh.
Hai người đứng dưới chân núi, nhìn lên trên cũng không thấy đỉnh núi đâu.
Mà đám linh thú đi qua ban nãy, lúc này tụ tập dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn lên, như đang chờ đợi điều gì đó.
Lâm Vi Vũ không hiểu nói: “Rốt cuộc là thứ gì mà khiến đám linh thú cấp bảy, cấp tám này tụ lại một chỗ chờ đợi vậy?”
Bình thường thì linh thú cấp bảy, cấp tám đều có địa bàn của mình, không vượt sang địa phận của nhau, nếu không sẽ chém giết không ngừng.
Thế nhưng lúc này, đám linh thú cấp bảy, cấp tám kia đều tụ tập chung lại một chỗ, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm lên đỉnh núi, không thèm quan tâm đến những linh thú khác.
Thật sự quá kỳ quái!
“Cô nghe nói đến sen Cửu Chuyển Thiên Tiên bao giờ chưa?”, Tần Ninh lúc này lên tiếng.
“Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên?”
Lâm Vi Vũ kinh ngạc nói: “Sen này nghe nói được phong là linh hoa cửu phẩm, hơn nữa còn là kiểu không bao giờ gặp được!”
“Muốn nuôi dưỡng hoa này, phải cần có linh khí thiên địa dưỡng mười vạn năm, mà trong mười vạn năm này, không được có bất kỳ linh khí dao động nào”.
“Quan trọng nhất là, khác với hoa sen bình thường, sen Cửu Chuyển Thiên Tiên không sinh ra từ bùn đất mà là từ sấm sét của trời đất đánh vào!”
Lâm Vi Vũ nói: “Nghe nói nếu có được nó thì sẽ khiến xương trắng mọc thịt, nuôi dưỡng hồn phách. Đây nhất định là thần hoa chứ không phải linh hoa gì nữa!”
Tần Ninh nhìn Lâm Vi Vũ, từ từ nói: “Xem ra mười mấy vạn năm truyền thừa của Kiếm Các không phải để trưng nhỉ”.
“Đương nhiên rồi!”
Lâm Vi Vũ nói vậy, rồi sửng sốt.
“Ý ngươi là, trên đỉnh núi đó... có sen Cửu Chuyển Thiên Tiên?”
Lâm Vi Vũ nói xong, chính mình cũng cảm thấy khó tin.
Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên là loại chỉ có trong truyền thuyết, nó thật sự tồn tại ư?
Lâm Vi Vũ tự cảm thấy lời nói của mình không thể tin được.
Tần Ninh lúc này lại nói: “Có thật hay không, lên đỉnh núi là biết”.
Lên đỉnh núi?
Lâm Vi Vũ vội vã nói: “Ngươi muốn chết đấy à, ban nãy mấy con kia không phát hiện ra ngươi, bây giờ chúng ta đi cùng đường với nó, nó mà thấy sự uy hiếp của chúng ta thì chắc chắn sẽ tấn công chúng ta đó”.
“Vậy thì cứ chờ tiếp thôi”.
Tần Ninh không quan tâm lắm.
Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên này, hắn nhất định phải lấy được.
Nếu như có nó, vậy Kinh Mặc tỉnh lại, nhất định có thể quay về thời kỳ đỉnh phong!
Tần Ninh dần cảm thấy nóng lòng.
Tần Kinh Mặc, huynh phải chờ đệ!
Tần Ninh lúc này nở một nụ cười.
Hai bóng người nằm dưới đất, nhìn về mấy con linh thú phía xa, không dám vọng động.
Kể cả là Tần Ninh cũng phải hoàn toàn thu lại hơi thở.
“Chuyển động, chúng nó chuyển động rồi!”
Mà lúc này, Lâm Vi Vũ đột nhiên vui mừng nói.
Soạt soạt soạt...
Nhưng Lâm Vi Vũ vừa mới nói xong thì đã có mấy âm thanh xé gió từ trên trời phi xuống.
Bình luận facebook