-
Chương 2346-2350
Chương 2346: Cửu Châu khai chiến
Linh Thiên Triết mở miệng nói: “Đại ca, võ giả ở bốn cảnh giới này của nhà họ Linh và Phù Dung lâu dù sao cũng ít hơn rất nhiều so với bọn họ…”
“Cho dù lực lượng chiến đấu của nhóm cường giả phía trên là tương đương nhau, nhưng mà…những cấp bậc khác thì rất khó để đối phó”.
Tuy rằng lời này nói ra có chút đả kích người khác, nhưng mà cũng không thể không nói.
“Người của Di Nguyên Châu và Ách Nguyên Châu đâu?
Mấy tháng nay không phải là các đệ đã khiến cho bọn họ thuần phục sao?
Đúng lúc bây giờ lôi ra thử xem, rốt cuộc là thực sự thần phục nhà họ Linh, hay chỉ là lừa dối…”
Tần Ninh trực tiếp nói: “Biểu hiện tốt thì ban thưởng, còn nếu như lâm trận phản bội thì ta sẽ giết”.
Đối phó với bốn châu lớn là Tề Châu, Hồng Châu, Tuyên Châu và Tĩnh Nguyên Châu.
Nhưng bọn họ chỉ có thế lực của ba châu là Linh Nguyên Châu, Di Nguyên Châu và Ách Nguyên Châu.
So ra đã là yếu hơn, hơn nữa, trong thời gian mấy tháng này, chỉ sợ võ giả Di Nguyên Châu và Ách Nguyên Châu sẽ không chịu bán mạng vì nhà họ Linh, thậm chí còn có khả năng lâm trận phản bội.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Còn Đan Đỉnh môn ở Lãng Châu, ta đã nói một tiếng với Cơ Thi Dao, khi cần thiết thì sẽ ra tay”.
“Về phần nhà họ Khương Khương Nguyên Châu…”
“Khương Ung đã truyền ra tin tức, võ giả nhà họ Khương đã bày ra trận địa sẵn sàng đón địch, đang chuẩn bị khai chiến với nhà họ Tề ở vùng biên giới Khương Nguyên Châu và Tề Châu”.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Một khi đã như vậy, sẽ chẳng có gì cần phải lo lắng cả…”
“Năm châu đối phó với bốn châu, rốt cuộc là ai ăn được ai, còn chưa có chắc chắn đâu!”
Bốn người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết và Hồng Phù Dung cũng cảm thấy an tâm.
Tần Ninh lại nói: “Mấy người các ngươi cứ yên tâm mà thi triển, trời sập xuống thì cũng đã có ta chống, không cần phải lo lắng gì cả”.
“Bọn họ không đến tìm chúng ta, ta cũng không có lý do gì để ra tay với bọn họ, nhà họ Linh đang dần lớn mạnh, bây giờ rau hẹ tự đưa đến cửa, ngu gì mà không cắt!”
Trong mắt Tần Ninh mang theo một tia lạnh lùng.
Vùng đất Cửu Châu.
Đã hoàn toàn trở nên rối loạn.
Ban đầu, tin tức Vạn Độc tông ở Ách Nguyên Châu bị tiêu diệt chỉ trong một đêm đã làm cho mọi người cảm thấy mông mung.
Ngay sau đó, tin tức nhà họ Thu đầu nhập vào nhà họ Linh, trở thành gia tộc phụ thuộc nhà họ Linh lại làm cho mọi người rung động.
Mà giờ đây, tin tức càng thêm chấn động tiếp tục được truyền ra.
Nhà họ Tề ở Tề Châu.
Thiên Hồng Bang ở Hồng Châu.
Ngạo Thế Đường ở Tuyên Châu.
Nhà họ Cảnh ở Tĩnh Nguyên Châu.
Bốn châu lớn, bốn bá chủ liên hợp lại, một đường hướng thẳng về phía nam, dự định chiếm cứ Di Nguyên Châu và Ách Nguyên Châu, khai chiến với nhà họ Linh và Phù Dung lâu.
Mà tin tức vừa được truyền đi.
Mọi người đã biết được.
Nhà họ Khương ngay lập tức đứng về phe nhà họ Linh và Phù Dung lâu.
Thậm chí môn chủ Lãng Thư Thành của Đan Đỉnh môn Lãng Châu vẫn luôn không màng thế sự, vậy mà giờ đây trực tiếp tuyên bố sẽ cố gắng hết sức trợ giúp nhà họ Linh và Phù Dung lâu vượt qua cửa ải khó khăn này.
Một trận chiến càn quét qua Cửu Châu.
Võ giả ở khắp mọi nơi trong Cửu Châu đều bàn tán xôn xao.
Các thành trì, các địa vực, khắp nơi đều thảo luận chuyện này.
Cửu Nguyên Vực.
Thân là một trong các vực lớn của Thượng Nguyên Thiên, nơi trung tâm nhất là đại lục Cửu Nguyên.
Khắp đại lục Cửu Nguyên, nơi nơi đều mở núi dựng tông, đều tồn tại các thế lực vô cùng cường đại.
Muốn có chỗ đặt chân ở đại lục Cửu Nguyên, trong tông môn, gia tộc phải có ít nhất một vị cường giả cấp bậc Tiểu Đế Tôn trấn giữ.
Nếu không, hôm nay vừa lập tông, ngày mai có thể sẽ bị người khác đến tiêu diệt.
Thánh địa Thanh Dương! Một trong những bá chủ đứng đầu Cửu Nguyên Vực.
Thánh địa Thanh Dương tồn tại trong đại lục Cửu nguyên với tuổi đời đã lâu, có thể nói là thế lực tồn tại lâu nhất trong nhóm bá chủ.
Thánh địa Thanh Dương rộng lớn, được xây dựng ở phía nam đại lục Cửu Nguyên, có thể nói đây là thế lực siêu cấp chiếm cứ nhiều diện tích nhất tại đại lục Cửu Nguyên.
Trong thánh địa Thanh Dương, núi non nối tiếp nhau không dứt, ẩn ẩn trong những ngọn núi cao, những dãy núi dài là đình đài lầu các như ẩn như hiện, mây mù bay lượn xung quanh như thánh địa thần tiên, lại cũng giống như sân vườn yên bình chốn nhân gian, yên tĩnh không màng danh lợi, mang theo hơi thở thần thánh.
Là thánh địa, đây nghiễm nhiên là nơi tụ tập linh khí của đất trời.
Lúc này, trong thánh địa Thanh Dương, bên trong một vùng núi non có một ngọn núi cao đột ngột mọc lên từ mặt đất, nửa trước của ngọn núi trực tiếp bị gọt đi, dựa vào địa thế của núi mà xây dựng một tòa cung điện, hợp thành một thể với ngọn núi, trông vô cùng đồ sộ.
Giờ phút này, một thiếu niên mặc áo xanh đang rảo bước trên bậc thang, vừa đi vừa ngắm nhìn phong cảnh, đến trước cửa cung điện thì tiến vào bằng cửa hông.
Bày trí bên trong cung điện tráng lệ nhưng không lộ ra vẻ xa xỉ.
Trước cửa sổ, có một người áo xám đang khoanh chân ngồi đó, nhan sắc vô cùng tuấn mỹ, đường nét trên khuôn mặt mang theo vài phần cứng rắn.
“Thánh tử đại nhân!”
Thiếu niên kích động tiến vào, mở miệng nói: “Đệ tử nghe ngóng được một chuyện vui, các thế lực ở Cửu Châu vậy mà lại đánh nhau rồi”.
Thanh niên áo xám chậm rãi mở mắt.
Trong hai con ngươi lộ ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, trông vô cùng quỷ dị.
“Điều này thì có cái gì mà vui?”
Âm thanh từ tính của thanh niên vang lên.
“Thánh tử đại nhân có điều không biết, Cửu Châu vẫn luôn lộn xộn, năm đó, nhà họ Linh và nhà họ Khương đều là từ Cửu Châu đi lên đại lục Cửu Nguyên, sau đó lại bị người ta đánh trở về”.
“Có thể nói là từ xưa đến nay, Cửu Châu là thế lực dự bị của đại lục Cửu Nguyên chúng ta!”
Các thế lực trong đại lục Cửu Nguyên không lăn lộn nổi nữa thì sẽ lui về Cửu Châu, tìm một con đường sống khác.
Mà các thế lực cường đại ở Cửu Châu lại nghĩ cách để tiến vào đại lục Cửu Nguyên phát triển.
Đối với các thế lực bá chủ có cấp bậc siêu cấp trong đại lục Cửu Nguyên mà nói, họ chỉ giữ thái độ xem trò vui với những chuyện này mà thôi.
Lấy căn cơ và thực lực của thánh địa Thanh Dương, cho dù thế lực các nơi của Cửu Châu liên hợp lại cũng không đủ để so với cấp bậc của thánh địa Thanh Dương, chỉ cần động tay một chút là có thể bóp chết.
“Lần này Cửu Châu đánh nhau cũng không phải là một phương thế lực, mà chín thế lực đánh nhau, hơn nữa còn là nam bắc đối chiến, ồn ào khá lớn, nghe nói có rất nhiều đệ tử trong thánh địa đến xem náo nhiệt!”
Thiếu niên nói tiếp, chuyên tâm kể chuyện.
“Người nói thử xem mấy cái thế lực đó, cứ giống như là đang chơi trò chơi vậy, hôm nay ngươi đánh ta, ngày mai ta đánh ngươi”.
Thiếu niên rì rầm lẩm bẩm.
“Ở trong thánh địa Thanh Dương chúng ta, đệ tử nhập môn hay nhân viên tạp vụ đều có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, nhưng thả xuống nơi đó của bọn họ lại chính là cao thủ”.
“Ngươi nói nhiều quá!”
Ngón tay của thanh niên bắn ra, thiếu niên ai ui một tiếng, ôm đầu nói: “Thánh tử đại nhân, ta biết sai rồi!”
Thanh niên lập tức nói: “Chuyện ta bảo ngươi để ý sao rồi?”
“Danh sách mà người đưa cho ta, ta vẫn luôn để ý, thế nhưng không dễ tìm được người”.
Thiếu niên vội vàng nghiêm túc nói: “Nhất là cái tên Tần Ninh này, người có biết trong đại lục Cửu Nguyên chúng ta, tên Tần Ninh thôi đã có tận hơn mười vạn người, như thế này thì làm sao mà tìm ra được!”
Thanh niên nhíu mày.
Thiếu niên nói tiếp: “Thánh tử đại nhân, những người mà người muốn tìm chắc chắn là rất quan trọng, nhưng tìm kiếm trong đại lục Cửu Nguyên chúng ta, chẳng khác nào là mò kim đáy bể”.
“Còn có…ta nghe nói thánh tử đại nhân Thanh Vô Song gần đây có đột phá, trong năm vị thánh tử, mặc dù người là người trưởng thành nhanh nhất, thành danh trong thời gian ngắn nhất, nhưng lại có tích lũy khá ít, trong thánh địa, đa số mọi người đều duy trì thánh tử Thanh Vô Song, người cũng phải đi đi lại lại nhiều một chút, kết bạn thêm với những người mới”.
“Lắm miệng!”
Thanh niên chậm rãi nói: “Ta không thích tranh đoạt, thánh địa Thanh Dương cũng không phải là nơi ta định dừng chân lâu dài, nếu như trong Cửu Nguyên Vực không tìm được người, vậy thì ta phải rời khỏi nơi này, dạo chơi khắp Trung Tam Thiên”.
Chương 2347: Người bỏ được sao?
Lời này vừa nói ra, thiếu niên vội vàng nói: “Thánh tử đại nhân, người đứng nói bậy”.
“Cửu Nguyên Vực cũng rất rộng lớn, tuy rằng người là cường giả Tiểu Đế Tôn, nhưng muốn điều tra hết Cửu Nguyên Vực cũng phải mất vài tháng”.
“Ta nghe các trưởng lão nói, Trung Tam Thiên lớn lắm, có chín đại Thiên, trong các Thiên lại còn có các đại vực, nếu như người nhất quyết đi hết tất cả, ít nhất cũng phải mất rất nhiều năm!”
Thanh niên thấp giọng nói: “Được rồi, đi làm chuyện của ngươi đi”.
Nhìn thấy tâm trạng của thánh tử không tốt, thiếu niên vội vàng rời khỏi đại điện.
Ở bên trong đại diện to lớn này, trông có vẻ trống vắng.
Thanh niên đứng dậy, con ngươi ánh lên ánh sáng xanh nhìn về núi non ẩn trong mây mù rồi thở ra một hơi.
“Sư tôn…người có khoẻ không?”
Một tiếng nỉ non chậm rãi tiêu tán…
Vùng đất Cửu Châu.
Di Nguyên Châu.
Lấy nhà họ Tề Tề Châu dẫn đầu, Ngạo Thế Đường Tuyên Châu, Thiên Hồng Bang Hồng Châu cùng với nhà họ Cảnh Tĩnh Nguyên Châu, bốn thế lực lớn hoàn toàn liên hợp với nhau, phát động công kích.
Nhà họ Khương Khương Nguyên Châu giao chiến chính diện với nhà họ Tề Tề Châu.
Còn Ngạo Thế Đường Tuyên Châu thì chính thức giao chiến với Đan Đỉnh môn Lãng Châu.
Mà Thiên Hồng Bang Hồng Châu thì một đường hướng thẳng về phía nam, đi xuyên qua nhà họ Cảnh Tĩnh Nguyên Châu, phối hợp cùng với nhà họ Cảnh tấn công Di Nguyên Châu.
Di Nguyên Châu, thành Thu Di.
Nhà họ Cảnh phát động tấn công bắt đầu từ thành Thu Di.
Sau đó, nhà họ Linh tổ chức cho võ giả nhà họ Thu phản kích, đoạt lại thành Thu Di.
Giờ phút này, phía trên tường thành.
Tần Ninh mặc một bộ trang phục màu trắng, trên vai khoác chiếc áo choàng màu xanh nhạt, hắn chắp tay sau lưng đứng trên tường thành, trông rất có phong thái của công tử thế gia độc nhất vô nhị.
Áo choàng này là Hồng Phù Dung cho người làm ra, không phải là dùng chất liệu bình thường, mà là dùng tơ tằm của nguyên thú cấp năm Nguyệt Thiên Tàm dệt thành, không thấm nước, không bén lửa, công dụng vô cùng thần kỳ.
Tần Ninh vừa nhìn đã thấy thích.
Rất phù hợp với khí chất của hắn.
Hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đứng phía sau Tần Ninh, lẳng lặng nhìn sư tôn.
Ừm! Lẳng lặng đứng đó nhìn sư tôn làm màu.
Tần Ninh có vẻ ngoài ước chừng hai mươi tuổi, dáng người cao gầy, thể trạng trông có vẻ hơi gầy yếu nhưng lại vô cùng khéo léo.
Đôi mắt như ẩn chứa ngàn núi vạn sông.
Lông mày tinh xảo, đôi mắt sắc bén, môi hồng mũi ngọc, mang theo vài phần anh tuấn cùng thanh tú.
Tóc mái rủ trên trán nhưng không chút rối loạn, tóc dài buộc cao sau đầu.
Lại phối hợp cùng với một thân áo trắng, hai bên cổ tay áo và phần cổ áo được thêu chỉ vàng nhàn nhạt, không nhiễm chút bụi bặm nào.
Thêm chiếc áo choàng xanh nhạt khoác ngoài, thắt ở trước cổ.
Thật giống như công tử vô song, nhàn nhã thanh thoát.
Hai tay chắp sau lưng, hắn đứng trên tường thành, mắt nhìn ra phương xa, trông vừa đẹp trai vừa bí hiểm.
Sư tôn duy trì tư thế này trong khoảng thời gian một nén nhang, vẫn luôn không nhúc nhích, đây không phải là làm màu thì là làm gì?
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cực kỳ nhớ rõ.
Khi Tần Ninh là Thanh Vân Kiếm Đế, thường xuyên làm ra dáng vẻ một tay cầm kiếm, hoặc là hai tay khoanh trước ngực, ôm trường kiếm vào trong lồng ngực.
Khi Tần Ninh là Cuồng Võ Thần Đế, hắn cũng thích mặc võ phục bó sát, phô ra dáng người của mình, lại càng thích thỉnh thoảng vẩy vẩy mấy sợi tóc rũ xuống.
Làm màu trong giới thuỷ tổ, không ai qua được sư tôn.
Hơn nữa, dáng vẻ sư tôn luôn nhẹ nhàng hờ hững như vậy, quả thực là phạm quy! Bịch bịch bịch, tiếng bước chân vang lên.
Một dáng người mặc áo giáp, kết hợp với áo choàng đỏ đi lên tường thành.
Kia đúng là Thu Tây Phong.
Hắn ta mặc áo giáp, toàn thân lộ ra vẻ nhiệt tình hăng hái.
Thu Vân Thiên chết.
Thu Vân Hạc chết.
Tiếp đó là hai ca ca của mình bị giết.
Thu Tây Phong không có chút bi thương nào, ngược lại trong lòng vui mừng không thôi.
Đối với nhà họ Thu, trong lòng hắn ta đã mang oán hận.
Mẫu thân hắn ta là thiếp thị của nhà họ Thu, sau khi sinh hạ hắn ta, địa vị nhanh chóng được tăng lên, nhưng từ nhỏ đến lớn, hắn ta vẫn luôn nhìn thấy mẫu thân bị bắt nạt, cha của hắn ta cũng không thích hắn ta.
Hiện giờ, trung tâm cao tầng nhà họ Thu đều đã chết, hắn ta ngược lại trở thành người đắc ý nhất nhà họ Thu.
Nhà họ Linh trợ giúp hắn ta lên chức tộc trưởng, trấn giữ nhà họ Thu.
Đối với việc này, Thu Tây Phong không hề cảm thấy có gì đó không đúng.
Từ nay về sau, không ai dám bắt nạt mẫu thân hắn ta nữa.
“Tần công tử!”
Thu Tây Phong nhìn về phía Tần Ninh, khom người hành lễ nói: “Thành Thu Di là tiền tuyến đầu tiên mà nhà họ Cảnh tiến công, nơi này bây giờ không an toàn, người xem…”
“Không sao”.
Tần Ninh khoát tay nói: “Ngươi lên làm tộc trưởng nhà họ Thu, có rất nhiều người không phục, nay nhà họ Cảnh lại đến xâm phạm, lòng người trong tộc bất bình, ta tới nơi này là để quản lý chuyện đó!”
“Còn những chuyện khác, không liên quan đến ta”.
Bên phía Ách Nguyên Châu tạm thời chưa liên quan đến chiến trường, Tần Ninh ở trong Vạn Độc tông lâu như vậy, cũng nên ra ngoài hoạt động gân cốt một chút.
Nghe được những lời này, Thu Tây Phong cũng không nói thêm gì nữa.
“Hiện giờ, Lãng Châu và Tuyên Châu đang rơi vào thế giằng co, Ngạo Thế Đường liên hợp với nhà họ Liễu, trước sau đối phó với Đan Đỉnh môn”.
“Thiên Hồng Bang Hồng Châu liên hợp cùng với nhà họ Cảnh Tĩnh Nguyên Châu, tiến quân và Di Nguyên Châu chúng ta”.
“Còn nhà họ Tề Tề Châu thì đang giao chiến với nhà họ Khương Khương Nguyên Châu”.
“Trên thực tế, chúng ta đang chiếm ưu thế”.
Thu Tây Phong cười nói: “Thủ đoạn của Tần công tử, làm tiểu tử vô cùng bội phục”.
“Nhà họ Liễu…”, Tần Ninh nói: “Ngươi không nói ta cũng quên mất, nhà họ Liễu ở Linh Nguyên Châu có quan hệ mật thiết với Ngạo Thế Đường, nhà họ Liễu này còn tồn tại trong Linh Nguyên Châu, tóm lại vẫn là một cái đinh, vẫn nên diệt nhà họ Liễu trước mới tốt”.
Ngay sau đó, Tần Ninh vẫy vẫy tay.
Hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên tiến lên.
“Hai người các ngươi cùng với Thời Thanh Trúc lên đường đến thành Thanh Liễu, dẫn theo người, trước hết là phá tan nhà họ Liễu, đỡ cho Đan Đỉnh môn phải hai mặt chống địch, như vậy không quá tốt”.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên nghe được những lời này thì đồng thời gật đầu.
“Sư tôn”.
Lý Huyền Đạo hỏi: “Cái kia…sư nương cũng đi sao?”
Hiện giờ, Thời Thanh Trúc đã từ Tiểu Thiên Tôn tầng chín, tiến vào Đại Thiên Tôn sơ kỳ.
Mấy tháng nay hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng có tiến bộ, đã đạt tới cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng bảy.
“Đúng vậy”.
Diệp Nam Hiên tiếp tục hỏi: “Người bỏ được sao?”
“Nói nhảm nhiều quá”.
Tần Ninh lập tức nói: “Gần đây, tu vi của ba người các ngươi tăng lên trên diện rộng, nếu như không rèn luyện thì sao có thể củng cố được thực lực?
Đi hết!”
“Vâng”.
Diệp Nam Hiên đi theo Lý Huyền Đạo, đi tìm Thời Thanh Trúc…
Tần Ninh nói: “Trận đánh này, xem ra không tiêu tốn thời gian mấy tháng không thể nào kết thúc được”.
Thu Tây Phong gật gật đầu.
“Ngươi nói một chút cho ta nghe về tình hình nhà họ Tề, Thiên Hồng Bang, Ngạo Thế Đường và nhà họ Cảnh đi”.
“Được”.
Thu Tây Phong ho khan hai tiếng rồi lập tức bắt đầu giảng giải.
“Nhà họ Tề đã cắm rễ ở Tề Châu nhiều năm, căn cơ cũng rất sâu, bây giờ tộc trưởng nhà họ Tề là Tề Hữu Lâm, một vị cường giả Đại Thần Tôn sơ kỳ”.
“Ông ta có hai người em rể là Bao Nghiễn và Nhiếp Quan, cũng là cảnh giới Đại Thần Tôn sơ kỳ, thực lực của nhà họ Tề được xem như là mạnh nhất Cửu Châu, so với nhà họ Khương còn mạnh hơn”.
Thu Tây Phong tiếp tục nói: “Thiên Hồng Bang ở Hồng Châu, bang chủ tên là Hồng Đào, nghe nói là cô nhi, rất nhiều năm về trước, nhà họ Hồng mới là thế lực cường đại nhất Hồng Châu, sau đó, nhà họ Hồng thất bại, Thiên Hồng Bang phất lên, Hồng Đào liền xuất hiện…”
“Ngạo Thế Đường ở Tuyên Châu cũng là chỉnh hợp của các thế lực trong Tuyên Châu, đường chủ là Thiên Ngạo Vũ, có cảnh giới Tiểu Thần Tôn đỉnh phong”.
“Còn nhà họ Cảnh, nhà họ Cảnh ở trong Tĩnh Nguyên Châu, mà Tĩnh Nguyên Châu lại là trung tâm của Cửu Châu, bốn phía giáp với kẻ địch, nhà họ Cảnh có thể dưới tình huống bốn phía giáp địch mà sống sót, cũng không phải là dạng đơn giản…”
Chương 2348: Ngươi có hoạ sát thân
“Bốn phương thế lực lớn ở bốn châu lớn này có lịch sử phát triển không giống nhau, nhưng bây giờ đều đã ổn định”.
Thu Tây Phong nghiêm túc nói: “Lần này, đoán chừng là nhà họ Tề không muốn nhìn nhà họ Linh trở nên cường đại, cho nên mới lấy cớ khai chiến, Thiên Hồng Bang Hồng Châu, nhà họ Cảnh Tĩnh Nguyên Châu, Ngạo Thế Đường Tuyên Châu có lẽ cũng cùng chung ý tưởng”.
“Thế nhưng, chắc hẳn là bọn họ không nghĩ tới, Lãng Châu của Đan Đỉnh môn và Khương Nguyên Châu của nhà họ Khương cũng trực tiếp tham chiến”.
“Bây giờ, coi như là năm châu đối chiến với bốn châu, bọn họ không chiếm được lợi ích gì”.
Thu Tây Phong cười nói: “Lần này, Tần Công tử bày mưu tính kế, những người nhà họ Tề này hẳn là không giãy giụa được lâu…”, Tần Ninh khẽ gật đầu nói: “Nhà họ Cảnh và Thiên Hồng Bang tiến công, nhà họ Linh, Phù Dung lâu và nhà họ Thu chống cự, các ngươi cứ tiếp tục đánh, nói với bọn họ, ta ra ngoài một thời gian, đi các nơi xem một chút”.
Nghe được những lời này, Thu Tây Phong sững sờ.
“Tần công tử, bây giờ trong Cửu Châu, khắp nơi đều nổ ra chiến tranh, người…”
“Không sao, trở về nói với bọn họ, ta chỉ đi ra ngoài một chút, không có việc gì”.
Nói xong, Tần Ninh lướt xuống tường thành, nháy mắt đã xuất hiện bên ngoài, hắn đứng trên mặt đất, từng bước bước về phía đất trời mênh mông phía trước…Thu Tây Phong nhất thời nghĩ không ra.
Tần công tử nói đi là đi, như thế này cũng quá đột ngột rồi?
Tin tức này phải nhanh chóng báo cho đám người Linh Thiên Triết và Hồng Phù Dung mới được.
Toàn bộ Cửu Châu quả thực là đều đắm chìm trong đại chiến.
Cảnh tượng này khiến cho võ giả các nơi đều cảm thấy sợ hãi không yên.
Thế nhưng cũng có võ giả không hề để ý đến chuyện này.
Mảnh đất này đã thay đổi qua bao nhiêu năm, khắp nơi đều là ngươi tranh ta đoạt, yên ổn chỉ là tạm thời mà thôi.
Võ giả tu võ, sao có thể không có tranh đấu?
Điều này căn bản là không có khả năng.
Tần Ninh một thân một mình đi về phía bắc.
Xuyên qua núi non trùng điệp, xuyên qua thảo nguyên rộng lớn, hắn không chút sốt ruột mà thong thả dạo chơi.
Một tháng sau, Tần Ninh rốt cuộc cũng rời khỏi thành Thu Di, nhìn thấy toà thành trì tiếp theo.
Thượng Cảnh thành! Thượng Cảnh thành nằm ở vị trí đông nam của Tĩnh Nguyên Châu, trong đó có mấy trăm vạn dân cư, cũng được coi như là một toà thành trì khá lớn của Tĩnh Nguyên Châu.
Rõ ràng là chiến tranh vẫn chưa ảnh hưởng đến nơi đây.
Trong ngoài thành, tất cả đều như cũ, chẳng qua là chỉ có thêm một bước kiểm tra, đăng ký.
Tần Ninh tuỳ ý bịa ra một thân phận, tiến vào trong thành.
Phố lớn ngõ nhỏ, dòng người tấp nập.
Đi vào một tửu lâu, Tần Ninh im lặng ngồi xuống.
Trong đại sảnh được đặt mấy chục cái bàn.
Không gian của tửu lâu này cũng tạm được, chi phí không tính là cao, có không ít võ giả của Thượng Cảnh thành tới nơi này dùng cơm.
Lúc này, trong đại sảnh đã có hai, ba mươi bàn có người ngồi, khách khứa ăn uống vô cùng náo nhiệt, còn lớn tiếng bàn luận.
Tần Ninh ngồi vào một vị trí hẻo lánh, gọi vài món ăn và một bầu rượu, một người thong dong tự tại.
“Bây giờ Cửu Châu thật lộn xộn, nhà họ Linh và Phù Dung lâu ở Linh Nguyên Châu, nhà họ Thu ở Di Nguyên Châu, các thế lực ở Ách Nguyên Châu, nhà họ Khương ở Khương Nguyên Châu, rồi cả Đan Đỉnh môn ở Lãng Châu, mấy phương thế lực này cùng với nhà họ Tề ở Tề Châu, Thiên Hồng Bang ở Hồng Châu, Ngạo Thế Đường ở Tuyên Châu và nhà họ Cảnh ở Tĩnh Nguyên Châu chúng ta lại thực sự đánh nhau!”
“Đánh tới đánh lui, vẫn là vì lãnh thổ, đến cuối cùng, đoán chừng là cắt đất bồi thường!”
“Ta thấy lần này không giống đâu, trước kia chỉ có hai, ba châu đánh nhau, thua cuộc thì bồi thường, nhưng lần này là cả chín châu đánh nhau”.
“Vậy ý ngươi là gì?”
“Ta thấy lần này hẳn là sẽ có mấy thế lực đứng đầu biến mất đấy!”
Đối với nhóm võ giả sinh hoạt trong Thượng Cảnh thành mà nói, nhà họ Cảnh, nhà họ Tề, Thiên Hồng Bang này nọ đều có cường giả cấp bậc Tiểu Thần Tôn, Đại Thần Tôn trấn giữ, như vậy đã là cấp bậc hàng đầu.
Dù sao thì phóng mắt ra cả cái đại sảnh này, những võ giả đang bàn luận đó đều chỉ là cảnh giới Tiểu Chí Tôn và Đại Chí Tôn mà thôi.
Tiểu Chí Tôn, Đại Chí Tôn, Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn, Đại Thần Tôn.
Đối với võ giả cảnh giới Tiểu Chí Tôn, Đại Chí Tôn mà nói, thế lực có cường giả đứng đầu là cấp bậc Tiểu Thần Tôn và Đại Thần Tôn trấn giữ, đã có thể được gọi là thế lực cấp bậc bá chủ.
Mà đối với cường giả cấp bậc Chí Cao Đế Tôn trong đại lục Cửu Nguyên, trong mắt bọn họ, đó là nhóm thần tiên tuyệt đối không thể trêu vào.
Rượu và thức ăn được bưng lên, Tần Ninh câu được câu không nghe những người này nói chuyện phiếm.
“Có điều, tuy rằng bây giờ náo nhiệt nhất là đại chiến Cửu Châu, nhưng mà ta lại có được một tin tức khác, các ngươi có muốn biết không?”
Có người bưng chén rượu lên, cười ha ha nói.
“Đừng thừa nước đục thả câu, mau nói đi”.
“Thế nhưng bây giờ trong Cửu Châu, còn có chuyện gì náo nhiệt hơn so với chuyện này?”
“Đúng vậy…”, người kia mở miệng cười nói: “Hẳn là các ngươi biết Hồng Sơn chứ?”
Hồng Sơn! Khi nhắc đến nơi này, rất nhiều người trong đại sảnh đều ngậm miệng, thậm chí, không khí trong đại sảnh còn làm cho người khác có cảm giác lạnh sống lưng.
Hồng Sơn?
Tần Ninh nhíu mày.
“Cái nơi Hồng Sơn này, toàn bộ dãy núi như được nhuộm đẫm máu, võ giả đi vào, không một ai đi ra được, điều này ai mà chẳng biết, có chuyện gì vậy?”
Nghe được những lời này, người nọ nói tiếp: “Gần đây, Hồng Sơn xảy ra chuyện lớn!”
Xảy ra chuyện lớn?
Chuyện lớn gì?
“Đổ máu!”
Người nọ ra vẻ thần bí nói: “Ta có một người họ hàng xa ở trong nhà họ Cảnh, ta còn hỏi hắn ta vì sao không ra tiền tuyến, hắn ta nói, hắn ta có nhiệm vụ khác, trong một lần uống rượu mới buột miệng nói ra, tất cả ngọn núi trong Hồng Sơn, bắt đầu đổ máu!”
Đổ máu?
Tần Ninh nhẹ nhàng buông chén rượu ra, mỉm cười, có chút thú vị.
“Nghe nói Thiên Hồng Bang, nhà họ Tề và nhà họ Cảnh đều phái một bộ phận võ giả đến Hồng Sơn trước để tìm hiểu thực hư”.
Lúc này, mọi người lại bắt đầu bàn luận.
Hồng Sơn tồn tại đã lâu, cũng coi như là có chút nổi danh ở Cửu Châu.
Bởi vì mỗi một ngọn núi trong dãy núi này đều có màu sắc như được nhuộm đẫm máu tươi, bởi vậy mà nó có tên gọi như thế.
Ban đầu, Hồng Sơn sản sinh ra rất nhiều bảo vật, rất nhiều võ giả tiến vào đó rèn luyện.
Nhưng mà sau này, dần dần, võ giả tiến vào đó đều không đi ra.
Một năm rồi lại một năm trôi qua, tiếng xấu của Hồng Sơn cũng truyền ra ngoài.
Nghe nói năm đó, có rất nhiều võ giả cảnh giới Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn tiến vào, nhưng cũng không thấy đi ra…Lần này, vậy mà Hồng Sơn lại đổ máu một cách quỷ dị như vậy! Điều này làm cho tất cả mọi người vô cùng tò mò.
Thế nhưng, mọi người cũng tự mình hiểu lấy.
Ngay cả nhóm cường giả siêu cấp như Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn đi vào trong đó đều không đi ra được, bọn họ đi…không phải là muốn tìm đường chết sao?
Cũng chỉ là ở chỗ này uống trà nói chuyện một chút thôi, chứ nếu như thực sự dám đi, chắc chắn là bản thân muốn tìm chết rồi.
Tần Ninh cũng nghe ngóng được không ít tin tức, ngược lại cảm thấy tò mò với Hồng Sơn này.
Lần này, hắn đi ra ngoài, mục đích chính là để nhìn xem Cửu Châu rộng lớn này có những chỗ nào kỳ lạ, thuận tiện gây ra chút ồn ào ở Tĩnh Nguyên Châu, Hồng Châu này nọ, tạo ra chút phiền toái cho thế lực Thiên Hồng Bang rồi nhà họ Cảnh.
Từ đó, nhân cơ hội này mà giảm bớt áp lực cho nhà họ Linh và Phù Dung lâu.
Trước mắt, nghe được tin tức này ở Thượng Cảnh thành, tất nhiên là Tần Ninh dự định đi xem một chút.
Hương vị của rượu và thức ăn không được ngon lắm, Tần Ninh cũng ăn không vào, cho nên chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng đúng lúc này, một bàn tay gầy yếu bắt lấy cánh tay Tần Ninh, một gương mặt ló ra nhìn thẳng vào Tần Ninh, sau đó kinh hãi nói: “Công tử, ta thấy gần đây ngươi có hoạ sát thân!”
Chương 2349: Đạo sĩ áo đỏ
Tần Ninh vừa muốn đứng dậy, lại bị người đàn ông xuất hiện trước mắt nắm chặt tay kéo xuống.
Hắn đưa mắt nhìn thoáng qua người đàn ông đó, khẽ nhíu mày lại.
Họa sát thân?
Một tên lừa đảo nói năng bậy bạ?
Tần Ninh nhìn về phía người trước mặt.
Người này có vẻ hơn bốn mươi tuổi, dáng người gầy còm, tóc dài rối tung như cỏ khô.
Trên người mặc một bộ đạo bào.
Mà quan trọng nhất chính là bộ đạo bào này đỏ sậm, căn bản không giống cách ăn mặc của đạo sĩ.
Giờ phút này, đạo sĩ áo đỏ bắt lấy tay Tần Ninh, mạnh mẽ kéo hắn xuống, sau đó không hề kiêng dè cầm cái đùi gà trên bàn lên gặm.
"Công tử đừng vội đi, lão đạo sĩ đang rất đói, phải ăn một chút trước đã rồi mới nói cho ngươi biết nguy hiểm chết người gần đây của ngươi là gì!"
Đạo sĩ vừa nói vừa liên tục ăn.
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống nhìn đạo sĩ ăn, thậm chí còn cầm rượu lên uống.
"Lãng phí quá!"
Đạo sĩ áo đỏ cảm thán nói: "Tu sĩ chúng ta sao có thể lãng phí như thế được?"
Đạo sĩ áo đỏ ăn đến mức quên cả trời đất.
Tiểu nhị cũng nhìn thấy đạo sĩ áo đỏ này đến quấy rầy khách quý, đang muốn đến đuổi ông ta đi, lại bị Tần Ninh ngăn cản.
Sau khi ăn một bữa rượu đủ cơm no, đạo sĩ áo đỏ vỗ vỗ bụng mình, có chút hài lòng.
"Nể tình công tử hào phóng mời lão đạo sĩ ăn cơm, lão đạo sĩ sẽ nói với công tử về nguy hiểm chết người của ngươi một chút".
Đạo sĩ áo đỏ nhìn Tần Ninh, tiếp tục nói: "Công tử muốn đến Hồng Sơn sao?"
"Ừm!"
Tần Ninh lạnh nhạt gật đầu nói.
Hả?
Chỉ thế thôi à?
Đạo sĩ áo đỏ nhìn Tần Ninh, vẻ mặt kinh ngạc.
Người trẻ tuổi trước mắt này không dễ lừa! Nếu là người khác, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, sau đó hô lên: Ôi trời, làm sao đạo trưởng lại biết?
Thế nhưng Tần Ninh... lại có vẻ không hề kinh ngạc.
"Ngươi không hiếu kỳ tại sao lão đạo sĩ ta biết ư?"
Đạo sĩ áo đỏ hiếu kỳ hỏi.
"Vừa rồi trong quán rượu này chỉ thảo luận về hai chuyện, đại chiến Cửu Châu và chuyện ở Hồng Sơn".
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ngươi quan sát ta khoảng một chén trà, ta nghe được đến đoạn Hồng Sơn liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, cái này không khó đoán chứ?"
Đạo sĩ áo đỏ đỏ bừng cả mặt, lập tức cười nói: "Hóa ra công tử đã sớm biết lão đạo sĩ quan sát mình rồi!"
Đạo sĩ áo đỏ liền nói ngay: "Thật ra ta bị ánh sáng đỏ bao phủ trên người công tử thu hút đến, chắc chắn công tử là người đại phú đại quý hiếm có trên đời".
Tần Ninh buồn cười nói: "Đạo nhân áo đỏ, vừa rồi ngươi còn nói ta có họa sát thân mà".
"Không sai không sai, nếu công tử tiến về Hồng Sơn, vậy còn không phải là họa sát thân sao?"
Đạo sĩ áo đỏ vội vàng nói: "Ăn một bữa cơm của ngươi, ta sẽ khuyên nhủ ngươi một câu, tuyệt đối đừng đi".
Tần Ninh cười nói: "Vì sao?"
"Vì sao á?
Bởi vì nguy hiểm chứ sao!"
Đạo sĩ áo đỏ nói thẳng: "Hồng Sơn rất nguy hiểm, là cấm địa ở Cửu Châu, chính là nơi mà cho dù đám cường giả cấp bậc Đại Thần Tôn ở đại lục Cửu Nguyên đi vào cũng chỉ có một con đường chết, ngươi đừng kích động".
Tần Ninh lại nói: "Ngươi vừa nói ta có phúc phận, vậy nguy hiểm chết người ở trong Hồng Sơn chắc chắn sẽ bị phúc phận của ta hóa giải".
"Không không không...", đạo sĩ áo đỏ lắc đầu như trống bỏi, tiếp tục nói: "Nếu ngươi đi, cho dù là phúc phận cũng không ngăn cản được".
"Ngươi từng đến đó rồi sao?"
"Ta...", đạo sĩ áo đỏ đột nhiên nghẹn lời.
Tần Ninh cười nói: "Ta không ăn bữa cơm này nữa, lão đạo sĩ cứ ăn đi, ta và ngươi tạm biệt nhau ở đây thôi!"
"Đừng đừng đừng".
Đạo sĩ áo đỏ lại giữ chặt cánh tay Tần Ninh, nói: "Nếu ngươi cứ khăng khăng muốn đi, lão đạo sĩ sẽ tính cho ngươi một quẻ được không?"
"Tính một quẻ?"
Tần Ninh cười nói: "Mấy chuyện như xem bói này, đối với người phàm chỉ là lừa đảo, nếu xem bói cho võ giả thì phải cực kỳ hiểu rõ về Thiên Can Địa Chi, càng quan trọng hơn là phải hiểu về vận thế trời đất".
"Bình thường chỉ có trận sư hiểu khá rõ về điều này, nếu là trận sư tài giỏi thì sẽ càng hiểu rõ về cấu tạo đại trận, biết đối chiếu với thế trời đất và với vận khí".
"Lão đạo sĩ, ngươi là trận sư sao?"
Nghe thấy mấy câu này, lão đạo sĩ lập tức sững sờ.
Tần Ninh cười nói: "Nếu ngươi đã muốn xem, vậy thì cứ xem một chút đi!"
Tần Ninh nói rồi vươn tay ra để lên bàn.
Đạo sĩ áo đỏ bắt lấy bàn tay Tần Ninh, không nhịn được sờ soạng một cái, cảm thán nói: "Thoải mái quá...", "?
?
?"
Tần Ninh vô cùng ngạc nhiên.
"Khụ khụ...", đạo sĩ áo đỏ ho khan một cái nói: "Tay của công tử rất mềm, ta chưa bao giờ gặp được người đàn ông nào có bàn tay đẹp thế này đâu".
"Có phải ngươi thích long dương gì đó không vậy?"
"Không có, tuyệt đối không có".
Đạo sĩ áo đỏ nói rồi cẩn thận cầm lấy tay của Tần Ninh.
"Công tử, cho ta xem tay khác nữa đi".
Nghe ông ta nói vậy, Tần Ninh liền duỗi một cái tay khác ra.
Đạo sĩ áo đỏ ngắm nghía tay trái của Tần Ninh, lại nhìn về phía tay phải, ánh mắt dần dần xuất hiện vẻ nghi ngờ.
"Công tử chờ một lát!"
Đạo sĩ áo đỏ nói rồi luồn bàn tay vào trong túi bên hông, lắc qua lắc lại nửa ngày mới móc ra hai đồng tiền sứt mẻ.
Đồng tiền kia cũng không phải là tiền tiêu được, mà giống như được chế tạo ra từ một loại đá kỳ quái nào đó.
Đạo sĩ áo đỏ cầm đồng tiền, sau đó ném lên bàn.
Hai đồng tiền lập tức dựng đứng lên.
Đạo sĩ áo đỏ trừng to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn một màn này.
Sau đó, đạo sĩ áo đỏ quyết tâm cắn rách đầu ngón tay của mình, nhỏ máu tươi lên trên đồng tiền.
Một giây sau, đạo sĩ áo đỏ đột nhiên biến sắc.
Hai gò má tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi, chỉ mới chớp mắt thôi mà toàn bộ cái áo đỏ của ông ta đã bị mồ hôi thấm ướt, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Tần Ninh.
"Mẹ nó!"
"Đậu má!"
"Cái quái gì đây!"
Đạo sĩ áo đỏ phun ra một ngụm máu tươi, không nói hai lời đã lập tức hóa thành một luồng sáng, biến mất không thấy gì nữa... Tần Ninh nhìn một màn này lại mỉm cười, chỉnh đốn lại quần áo rồi đứng dậy rời đi.
Đạo sĩ áo đỏ giờ phút này đang trốn ở một cái ngõ trong thành, thở hồng hộc, trong miệng không ngừng chảy máu tươi, trong hai mắt hai tai và mũi cũng có máu chảy ra.
"Không có khả năng, không có khả năng...", đạo sĩ áo đỏ không ngừng lau máu, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra.
Nhìn hai đồng tiền trong tay mình đã vỡ, đạo sĩ áo đỏ lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể, làm sao có thể... Lão đạo sĩ ta tung hoành trong Trung Tam Thiên nhiều năm như vậy, làm sao có thể suýt nữa tính hết cả mạng mình chứ!"
Đạo sĩ áo đỏ lau sạch máu trên mặt mình, hai đồng tiền trong tay rơi xuống mặt đất, lập tức hóa thành bột mịn.
Sau đó bột phấn của đồng tiền kia lại hóa thành một đồ án dưới đất, đồ án đó được tạo ra bởi rồng và phượng.
Mà ở phía dưới đồ án, bột mịn hóa thành từng chữ cổ, cho dù là đạo sĩ áo đỏ cũng không hiểu được.
"Mẹ nó, đúng là không thể tính toán thiên cơ lung tung được mà, làm sao lão đạo sĩ ta biết được chỉ là ăn ké một bữa cơm, lại gặp được một vị nghịch thiên như thế...", "Đây là mệnh số gì... Rồng?
Phượng?
Long phượng quanh thân, hơn nữa còn không chỉ có một mệnh cách, lung ta lung tung, làm lão đạo sĩ ta cũng phải choáng váng..."
Chương 2350: Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Đạo sĩ áo đỏ liên tục lẩm bẩm một mình giống như lên cơn điên.
Mà Tần Ninh đã rời khỏi Thượng Cảnh thành, đi về phía bắc.
Hồng Sơn nằm ở nút giao nhau giữa ba châu là Tĩnh Nguyên Châu, Hồng Châu, Tề Châu, nơi đây vô cùng hoang vắng, hơn nữa còn có chu vi ngàn dặm, không có bất kỳ thành trì thôn trấn nào ở chỗ này.
Trước kia Hồng Sơn chỉ là Hồng Sơn, không có chỗ nào kỳ quái cả, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào mà vô số võ giả đã tiến vào Hồng Sơn tìm được rất nhiều bảo vật, từ đó Hồng Sơn cũng nổi tiếng hẳn lên.
Mà sau khi càng ngày có càng nhiều người biết, Hồng Sơn cũng càng thêm náo nhiệt.
Thế nhưng dần dần, những người tiến vào Hồng Sơn lại càng ngày càng ít người ra ngoài được, đến cuối cùng những người sau khi tiến vào đều không còn xuất hiện nữa.
Chuyện này khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Sự kỳ dị của Hồng Sơn cũng càng ngày càng được truyền đi vang dội, dần dần trở thành một khu vực nối với ba châu mà không có người nào dám tiến vào.
Đối với những điều này, Tần Ninh lại không cảm thấy e ngại.
Chuyện nào mà không rõ nguyên nhân chắc chắn có gì đó bí ẩn.
Tần Ninh rời khỏi Thượng Cảnh thành, đi về phía bắc... Hắn cũng không lựa chọn phi hành trên không, mà là đi bộ, nhưng mỗi một bước đều dài trăm trượng, nhìn có vẻ vô cùng nhẹ nhàng.
Sau khi cách Thượng Cảnh thành hơn trăm dặm, Tần Ninh ngừng lại, lấy ấm nước ra uống mấy ngụm.
"Đi theo một đường không mệt mỏi sao?"
Sau khi cất ấm nước đi, Tần Ninh thản nhiên nói.
Giọng nói không vang dội lắm, nhưng lại truyền ra xung quanh hơn trăm trượng.
Dần dần, phía sau từng cái cây bốn phía xuất hiện bảy tám bóng người.
Bảy tám người này đều mặc võ phục, dáng vẻ khác nhau, có người cầm đao trong tay, có người cầm kiếm, ai nấy đều nhìn chằm chằm Tần Ninh.
"Bị phát hiện rồi à?"
Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ dẫn đầu kinh ngạc nói.
"Đi theo hơn nửa ngày, muốn làm cái gì thì hãy tranh thủ thời gian ra tay đi".
Tần Ninh nhìn về phía tám người, lập tức nói: "Ta đang rất gấp".
Người đàn ông dẫn đầu khẽ nói: "Tên nhóc kia, ngươi ăn mặc quần áo lộng lẫy, cử chỉ phi phàm, nhưng mới chỉ là Tiểu Thiên Tôn, dám can đảm chạy loạn một mình trong Tĩnh Nguyên Châu, thật đúng là không sợ chết".
"Giao bảo khí trữ vật trên người ngươi ra đây rồi cút đi, chúng ta sẽ không giết ngươi".
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông dẫn đầu, không nhịn được hiếu kỳ nói: "Ngươi có thể nói cho ta vì sao lại để mắt tới ta không?"
Hắn chỉ ăn một bữa cơm ở trong Thượng Cảnh thành, cũng không chọn quán rượu tốt nhất, vậy mà vẫn bị để mắt tới?
"Nào có vì cái gì chứ?
Chỉ là cảm thấy ngươi không tầm thường".
Người đàn ông dẫn đầu dẫn mấy người không ngừng tới gần Tần Ninh, nói: "Ngươi cũng đừng nói nhảm nhiều như vậy nữa, chúng ta cũng không phải loại người thích giết chóc, sẽ tha mạng cho ngươi, ngươi hãy cảm thấy vui mừng đi!"
"Được thôi...", Tần Ninh gật đầu nói: "Nhìn các ngươi không phải loại người cực kỳ hung ác, ta cũng sẽ tha mạng cho mấy người các ngươi".
Hắn vừa dứt lời, mấy người kia liền quay sang nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Tên này... bị thần kinh hả?
"Đại ca, nói nhảm với hắn làm cái gì, trực tiếp giết là được rồi".
Một người trong đó mở miệng nói.
"Gần đây vô cùng vất vả, người nhà họ Cảnh ở Tĩnh Nguyên Châu đều đang khai chiến với người nhà họ Thu ở Di Nguyên Châu, chúng ta không bắt lấy được cơ hội này để kiếm lời thì làm sao được!"
"Đúng vậy...", mấy tên đàn em không nhịn được nói.
Người đàn ông dẫn đầu khẽ nói: "Cút đi, các ngươi là đại ca, hay ta là đại ca?"
Mấy người kia nghe thấy lời này liền ngậm miệng không nói, không dám phản bác nữa.
Người đàn ông dẫn đầu nhìn về phía Tần Ninh, tiếp tục nói: "Tên nhóc kia, nếu ngươi giao ra, ta sẽ thả ngươi đi, nếu không chúng ta cũng không khách khí nữa đâu".
"Không!"
Tần Ninh nói thẳng.
"Vậy thì không khách khí nữa".
Người đàn ông dẫn đầu hừ một tiếng, sải bước ra, trực tiếp đánh một quyền về hướng Tần Ninh.
Ầm... Một tiếng nổ kịch liệt đột nhiên vang lên.
Lúc người đàn ông dẫn đầu chỉ còn cách Tần Ninh mười trượng, nắm đấm lại như bị không khí cản trở, dừng lại tại chỗ.
Đột nhiên.
Những tiếng xương gãy răng rắc vang lên.
Sắc mặt người đàn ông dẫn đầu trắng bệch.
"Chuyện này...", "Đám võ giả giặc cỏ các ngươi, cả ngày không biết cố gắng mà chỉ biết cướp bóc, thật là đáng chết".
Một tiếng hừ lạnh vang lên.
Theo tiếng hừ lạnh đó, một đạo sĩ áo đỏ đi đến từ đằng xa, khẽ nói: "Vị công tử này lương thiện không tính toán với các ngươi, các ngươi còn ở nơi này không biết sống chết, thật sự là khiến lão đạo sĩ tức giận!"
Đạo nhân áo đỏ.
Lúc này Tần Ninh chắp tay đứng tại chỗ, dáng vẻ như đang xem náo nhiệt.
Hắn rất tò mò về đạo nhân áo đỏ này.
Nhìn thấy đại ca nhà mình không biết bị cái gì trói chặt, mấy người còn lại đều lần lượt xông về phía trước.
Thế nhưng bảy người còn chưa tới gần đại ca nhà mình, đã như bị rơi vào trong một vũng bùn, cứng ngắc không có cách nào động đậy.
Mà lúc này, chỉ thấy từng trận văn xuất hiện bên cạnh tám người, trói chặt tám người lại giống như từng xúc tu.
Trận sư Chí Tôn! Sắc mặt tám người đều biến đổi.
Trận sư vô cùng hiếm có, hơn nữa lại có tài năng thần kỳ, đạo sĩ áo đỏ này vừa ra tay đã trói chặt tám người bọn họ lại, quả thực quá kinh khủng.
Dẫn đầu nam tử nói thẳng: "Lão đạo sĩ, chuyện này không liên quan tới ngươi".
"Lão đạo sĩ ta chỉ là gặp chuyện bất bình mới rút đao tương trợ thôi".
Đạo sĩ áo đỏ đi đến bên cạnh Tần Ninh, cười tủm tỉm nói: "Vị công tử này, ngươi xem nên giết chết hay róc thịt những người này đây, ngươi cứ nói đi".
"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Tần Ninh thản nhiên nói.
"Lão đạo sĩ ta du ngoạn khắp nơi, xem ra ra còn chưa hết duyên phận với công tử nên mới gặp nhau ở đây, lại còn cứu được công tử, duyên phận là do trời quyết định rồi".
"...", Tần Ninh nhìn lão đạo sĩ một chút, thản nhiên nói: "Ta không cần ngươi giúp".
Đạo sĩ áo đỏ lại cười haha nói: "Công tử có thiên phú dị bẩm, tuy tuổi còn trẻ đã là Tiểu Thiên Tôn tầng một, thế nhưng đám trai tráng kia đều là Tiểu Thiên Tôn tầng ba, công tử rất khó đối phó, công tử cũng không cần sĩ diện ở trước mặt lão đạo sĩ đâu!"
Tần Ninh nhìn lão đạo sĩ một cái, ngay sau đó lại nhìn về phía tám người kia.
"Vừa vặn con đường đi về phía bắc tương đối vất vả, tám người các ngươi hãy làm một cái kiệu nâng ta đi đi!"
Nghe thấy Tần Ninh nói như vậy, đạo sĩ áo đỏ liền ngẩn người.
Tám người cũng ngơ ngác.
Ngay sau đó, đạo sĩ áo đỏ nhìn về phía tám người, khẽ nói: "Ngây ra đó làm cái gì, đi chặt cây làm kiệu đi".
Tám người càng không biết nên làm cái gì.
"Còn ngây ra đó?
Chờ lão đạo sĩ giết các ngươi ư?"
Người đàn ông cầm đầu đỏ mặt, mở miệng quát: "Ngươi cởi trói cho chúng ta trước đã chứ!"
"À à, ta quên...", lão đạo sĩ điểm ngón tay một cái, trận văn ngưng tụ, tám người đã khôi phục tự do.
"Đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn!"
Lão đạo sĩ cười nói: "Ta có thể trực tiếp lấy mạng của các ngươi ở khoảng cách ngàn dặm, nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn một chút".
Tám người nghe thấy lời này, cái chân vừa nhấc lên đã lập tức mềm nhũn.
Sau đó, tám người liền đi vào trong rừng, bắt đầu đốn cây... Lúc này, đạo sĩ áo đỏ đi đến bên cạnh Tần Ninh, cười nói: "Công tử muốn đi Hồng Sơn ư?
Lão đạo sĩ ta cũng muốn đi xem, hay là đi cùng nhau".
Vừa dứt lời, lão đạo sĩ lại hô lên với tám người cách đó trăm thước: "Làm hai cái kiệu đi!"
Tần Ninh nhìn về phía đạo sĩ áo đỏ, cười nói: "Không phải ngươi nói Hồng Sơn có đi không về, còn khuyên ta đừng đi sao?
Tại sao ngươi lại muốn đi!"
Linh Thiên Triết mở miệng nói: “Đại ca, võ giả ở bốn cảnh giới này của nhà họ Linh và Phù Dung lâu dù sao cũng ít hơn rất nhiều so với bọn họ…”
“Cho dù lực lượng chiến đấu của nhóm cường giả phía trên là tương đương nhau, nhưng mà…những cấp bậc khác thì rất khó để đối phó”.
Tuy rằng lời này nói ra có chút đả kích người khác, nhưng mà cũng không thể không nói.
“Người của Di Nguyên Châu và Ách Nguyên Châu đâu?
Mấy tháng nay không phải là các đệ đã khiến cho bọn họ thuần phục sao?
Đúng lúc bây giờ lôi ra thử xem, rốt cuộc là thực sự thần phục nhà họ Linh, hay chỉ là lừa dối…”
Tần Ninh trực tiếp nói: “Biểu hiện tốt thì ban thưởng, còn nếu như lâm trận phản bội thì ta sẽ giết”.
Đối phó với bốn châu lớn là Tề Châu, Hồng Châu, Tuyên Châu và Tĩnh Nguyên Châu.
Nhưng bọn họ chỉ có thế lực của ba châu là Linh Nguyên Châu, Di Nguyên Châu và Ách Nguyên Châu.
So ra đã là yếu hơn, hơn nữa, trong thời gian mấy tháng này, chỉ sợ võ giả Di Nguyên Châu và Ách Nguyên Châu sẽ không chịu bán mạng vì nhà họ Linh, thậm chí còn có khả năng lâm trận phản bội.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Còn Đan Đỉnh môn ở Lãng Châu, ta đã nói một tiếng với Cơ Thi Dao, khi cần thiết thì sẽ ra tay”.
“Về phần nhà họ Khương Khương Nguyên Châu…”
“Khương Ung đã truyền ra tin tức, võ giả nhà họ Khương đã bày ra trận địa sẵn sàng đón địch, đang chuẩn bị khai chiến với nhà họ Tề ở vùng biên giới Khương Nguyên Châu và Tề Châu”.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Một khi đã như vậy, sẽ chẳng có gì cần phải lo lắng cả…”
“Năm châu đối phó với bốn châu, rốt cuộc là ai ăn được ai, còn chưa có chắc chắn đâu!”
Bốn người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết và Hồng Phù Dung cũng cảm thấy an tâm.
Tần Ninh lại nói: “Mấy người các ngươi cứ yên tâm mà thi triển, trời sập xuống thì cũng đã có ta chống, không cần phải lo lắng gì cả”.
“Bọn họ không đến tìm chúng ta, ta cũng không có lý do gì để ra tay với bọn họ, nhà họ Linh đang dần lớn mạnh, bây giờ rau hẹ tự đưa đến cửa, ngu gì mà không cắt!”
Trong mắt Tần Ninh mang theo một tia lạnh lùng.
Vùng đất Cửu Châu.
Đã hoàn toàn trở nên rối loạn.
Ban đầu, tin tức Vạn Độc tông ở Ách Nguyên Châu bị tiêu diệt chỉ trong một đêm đã làm cho mọi người cảm thấy mông mung.
Ngay sau đó, tin tức nhà họ Thu đầu nhập vào nhà họ Linh, trở thành gia tộc phụ thuộc nhà họ Linh lại làm cho mọi người rung động.
Mà giờ đây, tin tức càng thêm chấn động tiếp tục được truyền ra.
Nhà họ Tề ở Tề Châu.
Thiên Hồng Bang ở Hồng Châu.
Ngạo Thế Đường ở Tuyên Châu.
Nhà họ Cảnh ở Tĩnh Nguyên Châu.
Bốn châu lớn, bốn bá chủ liên hợp lại, một đường hướng thẳng về phía nam, dự định chiếm cứ Di Nguyên Châu và Ách Nguyên Châu, khai chiến với nhà họ Linh và Phù Dung lâu.
Mà tin tức vừa được truyền đi.
Mọi người đã biết được.
Nhà họ Khương ngay lập tức đứng về phe nhà họ Linh và Phù Dung lâu.
Thậm chí môn chủ Lãng Thư Thành của Đan Đỉnh môn Lãng Châu vẫn luôn không màng thế sự, vậy mà giờ đây trực tiếp tuyên bố sẽ cố gắng hết sức trợ giúp nhà họ Linh và Phù Dung lâu vượt qua cửa ải khó khăn này.
Một trận chiến càn quét qua Cửu Châu.
Võ giả ở khắp mọi nơi trong Cửu Châu đều bàn tán xôn xao.
Các thành trì, các địa vực, khắp nơi đều thảo luận chuyện này.
Cửu Nguyên Vực.
Thân là một trong các vực lớn của Thượng Nguyên Thiên, nơi trung tâm nhất là đại lục Cửu Nguyên.
Khắp đại lục Cửu Nguyên, nơi nơi đều mở núi dựng tông, đều tồn tại các thế lực vô cùng cường đại.
Muốn có chỗ đặt chân ở đại lục Cửu Nguyên, trong tông môn, gia tộc phải có ít nhất một vị cường giả cấp bậc Tiểu Đế Tôn trấn giữ.
Nếu không, hôm nay vừa lập tông, ngày mai có thể sẽ bị người khác đến tiêu diệt.
Thánh địa Thanh Dương! Một trong những bá chủ đứng đầu Cửu Nguyên Vực.
Thánh địa Thanh Dương tồn tại trong đại lục Cửu nguyên với tuổi đời đã lâu, có thể nói là thế lực tồn tại lâu nhất trong nhóm bá chủ.
Thánh địa Thanh Dương rộng lớn, được xây dựng ở phía nam đại lục Cửu Nguyên, có thể nói đây là thế lực siêu cấp chiếm cứ nhiều diện tích nhất tại đại lục Cửu Nguyên.
Trong thánh địa Thanh Dương, núi non nối tiếp nhau không dứt, ẩn ẩn trong những ngọn núi cao, những dãy núi dài là đình đài lầu các như ẩn như hiện, mây mù bay lượn xung quanh như thánh địa thần tiên, lại cũng giống như sân vườn yên bình chốn nhân gian, yên tĩnh không màng danh lợi, mang theo hơi thở thần thánh.
Là thánh địa, đây nghiễm nhiên là nơi tụ tập linh khí của đất trời.
Lúc này, trong thánh địa Thanh Dương, bên trong một vùng núi non có một ngọn núi cao đột ngột mọc lên từ mặt đất, nửa trước của ngọn núi trực tiếp bị gọt đi, dựa vào địa thế của núi mà xây dựng một tòa cung điện, hợp thành một thể với ngọn núi, trông vô cùng đồ sộ.
Giờ phút này, một thiếu niên mặc áo xanh đang rảo bước trên bậc thang, vừa đi vừa ngắm nhìn phong cảnh, đến trước cửa cung điện thì tiến vào bằng cửa hông.
Bày trí bên trong cung điện tráng lệ nhưng không lộ ra vẻ xa xỉ.
Trước cửa sổ, có một người áo xám đang khoanh chân ngồi đó, nhan sắc vô cùng tuấn mỹ, đường nét trên khuôn mặt mang theo vài phần cứng rắn.
“Thánh tử đại nhân!”
Thiếu niên kích động tiến vào, mở miệng nói: “Đệ tử nghe ngóng được một chuyện vui, các thế lực ở Cửu Châu vậy mà lại đánh nhau rồi”.
Thanh niên áo xám chậm rãi mở mắt.
Trong hai con ngươi lộ ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, trông vô cùng quỷ dị.
“Điều này thì có cái gì mà vui?”
Âm thanh từ tính của thanh niên vang lên.
“Thánh tử đại nhân có điều không biết, Cửu Châu vẫn luôn lộn xộn, năm đó, nhà họ Linh và nhà họ Khương đều là từ Cửu Châu đi lên đại lục Cửu Nguyên, sau đó lại bị người ta đánh trở về”.
“Có thể nói là từ xưa đến nay, Cửu Châu là thế lực dự bị của đại lục Cửu Nguyên chúng ta!”
Các thế lực trong đại lục Cửu Nguyên không lăn lộn nổi nữa thì sẽ lui về Cửu Châu, tìm một con đường sống khác.
Mà các thế lực cường đại ở Cửu Châu lại nghĩ cách để tiến vào đại lục Cửu Nguyên phát triển.
Đối với các thế lực bá chủ có cấp bậc siêu cấp trong đại lục Cửu Nguyên mà nói, họ chỉ giữ thái độ xem trò vui với những chuyện này mà thôi.
Lấy căn cơ và thực lực của thánh địa Thanh Dương, cho dù thế lực các nơi của Cửu Châu liên hợp lại cũng không đủ để so với cấp bậc của thánh địa Thanh Dương, chỉ cần động tay một chút là có thể bóp chết.
“Lần này Cửu Châu đánh nhau cũng không phải là một phương thế lực, mà chín thế lực đánh nhau, hơn nữa còn là nam bắc đối chiến, ồn ào khá lớn, nghe nói có rất nhiều đệ tử trong thánh địa đến xem náo nhiệt!”
Thiếu niên nói tiếp, chuyên tâm kể chuyện.
“Người nói thử xem mấy cái thế lực đó, cứ giống như là đang chơi trò chơi vậy, hôm nay ngươi đánh ta, ngày mai ta đánh ngươi”.
Thiếu niên rì rầm lẩm bẩm.
“Ở trong thánh địa Thanh Dương chúng ta, đệ tử nhập môn hay nhân viên tạp vụ đều có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, nhưng thả xuống nơi đó của bọn họ lại chính là cao thủ”.
“Ngươi nói nhiều quá!”
Ngón tay của thanh niên bắn ra, thiếu niên ai ui một tiếng, ôm đầu nói: “Thánh tử đại nhân, ta biết sai rồi!”
Thanh niên lập tức nói: “Chuyện ta bảo ngươi để ý sao rồi?”
“Danh sách mà người đưa cho ta, ta vẫn luôn để ý, thế nhưng không dễ tìm được người”.
Thiếu niên vội vàng nghiêm túc nói: “Nhất là cái tên Tần Ninh này, người có biết trong đại lục Cửu Nguyên chúng ta, tên Tần Ninh thôi đã có tận hơn mười vạn người, như thế này thì làm sao mà tìm ra được!”
Thanh niên nhíu mày.
Thiếu niên nói tiếp: “Thánh tử đại nhân, những người mà người muốn tìm chắc chắn là rất quan trọng, nhưng tìm kiếm trong đại lục Cửu Nguyên chúng ta, chẳng khác nào là mò kim đáy bể”.
“Còn có…ta nghe nói thánh tử đại nhân Thanh Vô Song gần đây có đột phá, trong năm vị thánh tử, mặc dù người là người trưởng thành nhanh nhất, thành danh trong thời gian ngắn nhất, nhưng lại có tích lũy khá ít, trong thánh địa, đa số mọi người đều duy trì thánh tử Thanh Vô Song, người cũng phải đi đi lại lại nhiều một chút, kết bạn thêm với những người mới”.
“Lắm miệng!”
Thanh niên chậm rãi nói: “Ta không thích tranh đoạt, thánh địa Thanh Dương cũng không phải là nơi ta định dừng chân lâu dài, nếu như trong Cửu Nguyên Vực không tìm được người, vậy thì ta phải rời khỏi nơi này, dạo chơi khắp Trung Tam Thiên”.
Chương 2347: Người bỏ được sao?
Lời này vừa nói ra, thiếu niên vội vàng nói: “Thánh tử đại nhân, người đứng nói bậy”.
“Cửu Nguyên Vực cũng rất rộng lớn, tuy rằng người là cường giả Tiểu Đế Tôn, nhưng muốn điều tra hết Cửu Nguyên Vực cũng phải mất vài tháng”.
“Ta nghe các trưởng lão nói, Trung Tam Thiên lớn lắm, có chín đại Thiên, trong các Thiên lại còn có các đại vực, nếu như người nhất quyết đi hết tất cả, ít nhất cũng phải mất rất nhiều năm!”
Thanh niên thấp giọng nói: “Được rồi, đi làm chuyện của ngươi đi”.
Nhìn thấy tâm trạng của thánh tử không tốt, thiếu niên vội vàng rời khỏi đại điện.
Ở bên trong đại diện to lớn này, trông có vẻ trống vắng.
Thanh niên đứng dậy, con ngươi ánh lên ánh sáng xanh nhìn về núi non ẩn trong mây mù rồi thở ra một hơi.
“Sư tôn…người có khoẻ không?”
Một tiếng nỉ non chậm rãi tiêu tán…
Vùng đất Cửu Châu.
Di Nguyên Châu.
Lấy nhà họ Tề Tề Châu dẫn đầu, Ngạo Thế Đường Tuyên Châu, Thiên Hồng Bang Hồng Châu cùng với nhà họ Cảnh Tĩnh Nguyên Châu, bốn thế lực lớn hoàn toàn liên hợp với nhau, phát động công kích.
Nhà họ Khương Khương Nguyên Châu giao chiến chính diện với nhà họ Tề Tề Châu.
Còn Ngạo Thế Đường Tuyên Châu thì chính thức giao chiến với Đan Đỉnh môn Lãng Châu.
Mà Thiên Hồng Bang Hồng Châu thì một đường hướng thẳng về phía nam, đi xuyên qua nhà họ Cảnh Tĩnh Nguyên Châu, phối hợp cùng với nhà họ Cảnh tấn công Di Nguyên Châu.
Di Nguyên Châu, thành Thu Di.
Nhà họ Cảnh phát động tấn công bắt đầu từ thành Thu Di.
Sau đó, nhà họ Linh tổ chức cho võ giả nhà họ Thu phản kích, đoạt lại thành Thu Di.
Giờ phút này, phía trên tường thành.
Tần Ninh mặc một bộ trang phục màu trắng, trên vai khoác chiếc áo choàng màu xanh nhạt, hắn chắp tay sau lưng đứng trên tường thành, trông rất có phong thái của công tử thế gia độc nhất vô nhị.
Áo choàng này là Hồng Phù Dung cho người làm ra, không phải là dùng chất liệu bình thường, mà là dùng tơ tằm của nguyên thú cấp năm Nguyệt Thiên Tàm dệt thành, không thấm nước, không bén lửa, công dụng vô cùng thần kỳ.
Tần Ninh vừa nhìn đã thấy thích.
Rất phù hợp với khí chất của hắn.
Hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đứng phía sau Tần Ninh, lẳng lặng nhìn sư tôn.
Ừm! Lẳng lặng đứng đó nhìn sư tôn làm màu.
Tần Ninh có vẻ ngoài ước chừng hai mươi tuổi, dáng người cao gầy, thể trạng trông có vẻ hơi gầy yếu nhưng lại vô cùng khéo léo.
Đôi mắt như ẩn chứa ngàn núi vạn sông.
Lông mày tinh xảo, đôi mắt sắc bén, môi hồng mũi ngọc, mang theo vài phần anh tuấn cùng thanh tú.
Tóc mái rủ trên trán nhưng không chút rối loạn, tóc dài buộc cao sau đầu.
Lại phối hợp cùng với một thân áo trắng, hai bên cổ tay áo và phần cổ áo được thêu chỉ vàng nhàn nhạt, không nhiễm chút bụi bặm nào.
Thêm chiếc áo choàng xanh nhạt khoác ngoài, thắt ở trước cổ.
Thật giống như công tử vô song, nhàn nhã thanh thoát.
Hai tay chắp sau lưng, hắn đứng trên tường thành, mắt nhìn ra phương xa, trông vừa đẹp trai vừa bí hiểm.
Sư tôn duy trì tư thế này trong khoảng thời gian một nén nhang, vẫn luôn không nhúc nhích, đây không phải là làm màu thì là làm gì?
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cực kỳ nhớ rõ.
Khi Tần Ninh là Thanh Vân Kiếm Đế, thường xuyên làm ra dáng vẻ một tay cầm kiếm, hoặc là hai tay khoanh trước ngực, ôm trường kiếm vào trong lồng ngực.
Khi Tần Ninh là Cuồng Võ Thần Đế, hắn cũng thích mặc võ phục bó sát, phô ra dáng người của mình, lại càng thích thỉnh thoảng vẩy vẩy mấy sợi tóc rũ xuống.
Làm màu trong giới thuỷ tổ, không ai qua được sư tôn.
Hơn nữa, dáng vẻ sư tôn luôn nhẹ nhàng hờ hững như vậy, quả thực là phạm quy! Bịch bịch bịch, tiếng bước chân vang lên.
Một dáng người mặc áo giáp, kết hợp với áo choàng đỏ đi lên tường thành.
Kia đúng là Thu Tây Phong.
Hắn ta mặc áo giáp, toàn thân lộ ra vẻ nhiệt tình hăng hái.
Thu Vân Thiên chết.
Thu Vân Hạc chết.
Tiếp đó là hai ca ca của mình bị giết.
Thu Tây Phong không có chút bi thương nào, ngược lại trong lòng vui mừng không thôi.
Đối với nhà họ Thu, trong lòng hắn ta đã mang oán hận.
Mẫu thân hắn ta là thiếp thị của nhà họ Thu, sau khi sinh hạ hắn ta, địa vị nhanh chóng được tăng lên, nhưng từ nhỏ đến lớn, hắn ta vẫn luôn nhìn thấy mẫu thân bị bắt nạt, cha của hắn ta cũng không thích hắn ta.
Hiện giờ, trung tâm cao tầng nhà họ Thu đều đã chết, hắn ta ngược lại trở thành người đắc ý nhất nhà họ Thu.
Nhà họ Linh trợ giúp hắn ta lên chức tộc trưởng, trấn giữ nhà họ Thu.
Đối với việc này, Thu Tây Phong không hề cảm thấy có gì đó không đúng.
Từ nay về sau, không ai dám bắt nạt mẫu thân hắn ta nữa.
“Tần công tử!”
Thu Tây Phong nhìn về phía Tần Ninh, khom người hành lễ nói: “Thành Thu Di là tiền tuyến đầu tiên mà nhà họ Cảnh tiến công, nơi này bây giờ không an toàn, người xem…”
“Không sao”.
Tần Ninh khoát tay nói: “Ngươi lên làm tộc trưởng nhà họ Thu, có rất nhiều người không phục, nay nhà họ Cảnh lại đến xâm phạm, lòng người trong tộc bất bình, ta tới nơi này là để quản lý chuyện đó!”
“Còn những chuyện khác, không liên quan đến ta”.
Bên phía Ách Nguyên Châu tạm thời chưa liên quan đến chiến trường, Tần Ninh ở trong Vạn Độc tông lâu như vậy, cũng nên ra ngoài hoạt động gân cốt một chút.
Nghe được những lời này, Thu Tây Phong cũng không nói thêm gì nữa.
“Hiện giờ, Lãng Châu và Tuyên Châu đang rơi vào thế giằng co, Ngạo Thế Đường liên hợp với nhà họ Liễu, trước sau đối phó với Đan Đỉnh môn”.
“Thiên Hồng Bang Hồng Châu liên hợp cùng với nhà họ Cảnh Tĩnh Nguyên Châu, tiến quân và Di Nguyên Châu chúng ta”.
“Còn nhà họ Tề Tề Châu thì đang giao chiến với nhà họ Khương Khương Nguyên Châu”.
“Trên thực tế, chúng ta đang chiếm ưu thế”.
Thu Tây Phong cười nói: “Thủ đoạn của Tần công tử, làm tiểu tử vô cùng bội phục”.
“Nhà họ Liễu…”, Tần Ninh nói: “Ngươi không nói ta cũng quên mất, nhà họ Liễu ở Linh Nguyên Châu có quan hệ mật thiết với Ngạo Thế Đường, nhà họ Liễu này còn tồn tại trong Linh Nguyên Châu, tóm lại vẫn là một cái đinh, vẫn nên diệt nhà họ Liễu trước mới tốt”.
Ngay sau đó, Tần Ninh vẫy vẫy tay.
Hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên tiến lên.
“Hai người các ngươi cùng với Thời Thanh Trúc lên đường đến thành Thanh Liễu, dẫn theo người, trước hết là phá tan nhà họ Liễu, đỡ cho Đan Đỉnh môn phải hai mặt chống địch, như vậy không quá tốt”.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên nghe được những lời này thì đồng thời gật đầu.
“Sư tôn”.
Lý Huyền Đạo hỏi: “Cái kia…sư nương cũng đi sao?”
Hiện giờ, Thời Thanh Trúc đã từ Tiểu Thiên Tôn tầng chín, tiến vào Đại Thiên Tôn sơ kỳ.
Mấy tháng nay hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng có tiến bộ, đã đạt tới cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng bảy.
“Đúng vậy”.
Diệp Nam Hiên tiếp tục hỏi: “Người bỏ được sao?”
“Nói nhảm nhiều quá”.
Tần Ninh lập tức nói: “Gần đây, tu vi của ba người các ngươi tăng lên trên diện rộng, nếu như không rèn luyện thì sao có thể củng cố được thực lực?
Đi hết!”
“Vâng”.
Diệp Nam Hiên đi theo Lý Huyền Đạo, đi tìm Thời Thanh Trúc…
Tần Ninh nói: “Trận đánh này, xem ra không tiêu tốn thời gian mấy tháng không thể nào kết thúc được”.
Thu Tây Phong gật gật đầu.
“Ngươi nói một chút cho ta nghe về tình hình nhà họ Tề, Thiên Hồng Bang, Ngạo Thế Đường và nhà họ Cảnh đi”.
“Được”.
Thu Tây Phong ho khan hai tiếng rồi lập tức bắt đầu giảng giải.
“Nhà họ Tề đã cắm rễ ở Tề Châu nhiều năm, căn cơ cũng rất sâu, bây giờ tộc trưởng nhà họ Tề là Tề Hữu Lâm, một vị cường giả Đại Thần Tôn sơ kỳ”.
“Ông ta có hai người em rể là Bao Nghiễn và Nhiếp Quan, cũng là cảnh giới Đại Thần Tôn sơ kỳ, thực lực của nhà họ Tề được xem như là mạnh nhất Cửu Châu, so với nhà họ Khương còn mạnh hơn”.
Thu Tây Phong tiếp tục nói: “Thiên Hồng Bang ở Hồng Châu, bang chủ tên là Hồng Đào, nghe nói là cô nhi, rất nhiều năm về trước, nhà họ Hồng mới là thế lực cường đại nhất Hồng Châu, sau đó, nhà họ Hồng thất bại, Thiên Hồng Bang phất lên, Hồng Đào liền xuất hiện…”
“Ngạo Thế Đường ở Tuyên Châu cũng là chỉnh hợp của các thế lực trong Tuyên Châu, đường chủ là Thiên Ngạo Vũ, có cảnh giới Tiểu Thần Tôn đỉnh phong”.
“Còn nhà họ Cảnh, nhà họ Cảnh ở trong Tĩnh Nguyên Châu, mà Tĩnh Nguyên Châu lại là trung tâm của Cửu Châu, bốn phía giáp với kẻ địch, nhà họ Cảnh có thể dưới tình huống bốn phía giáp địch mà sống sót, cũng không phải là dạng đơn giản…”
Chương 2348: Ngươi có hoạ sát thân
“Bốn phương thế lực lớn ở bốn châu lớn này có lịch sử phát triển không giống nhau, nhưng bây giờ đều đã ổn định”.
Thu Tây Phong nghiêm túc nói: “Lần này, đoán chừng là nhà họ Tề không muốn nhìn nhà họ Linh trở nên cường đại, cho nên mới lấy cớ khai chiến, Thiên Hồng Bang Hồng Châu, nhà họ Cảnh Tĩnh Nguyên Châu, Ngạo Thế Đường Tuyên Châu có lẽ cũng cùng chung ý tưởng”.
“Thế nhưng, chắc hẳn là bọn họ không nghĩ tới, Lãng Châu của Đan Đỉnh môn và Khương Nguyên Châu của nhà họ Khương cũng trực tiếp tham chiến”.
“Bây giờ, coi như là năm châu đối chiến với bốn châu, bọn họ không chiếm được lợi ích gì”.
Thu Tây Phong cười nói: “Lần này, Tần Công tử bày mưu tính kế, những người nhà họ Tề này hẳn là không giãy giụa được lâu…”, Tần Ninh khẽ gật đầu nói: “Nhà họ Cảnh và Thiên Hồng Bang tiến công, nhà họ Linh, Phù Dung lâu và nhà họ Thu chống cự, các ngươi cứ tiếp tục đánh, nói với bọn họ, ta ra ngoài một thời gian, đi các nơi xem một chút”.
Nghe được những lời này, Thu Tây Phong sững sờ.
“Tần công tử, bây giờ trong Cửu Châu, khắp nơi đều nổ ra chiến tranh, người…”
“Không sao, trở về nói với bọn họ, ta chỉ đi ra ngoài một chút, không có việc gì”.
Nói xong, Tần Ninh lướt xuống tường thành, nháy mắt đã xuất hiện bên ngoài, hắn đứng trên mặt đất, từng bước bước về phía đất trời mênh mông phía trước…Thu Tây Phong nhất thời nghĩ không ra.
Tần công tử nói đi là đi, như thế này cũng quá đột ngột rồi?
Tin tức này phải nhanh chóng báo cho đám người Linh Thiên Triết và Hồng Phù Dung mới được.
Toàn bộ Cửu Châu quả thực là đều đắm chìm trong đại chiến.
Cảnh tượng này khiến cho võ giả các nơi đều cảm thấy sợ hãi không yên.
Thế nhưng cũng có võ giả không hề để ý đến chuyện này.
Mảnh đất này đã thay đổi qua bao nhiêu năm, khắp nơi đều là ngươi tranh ta đoạt, yên ổn chỉ là tạm thời mà thôi.
Võ giả tu võ, sao có thể không có tranh đấu?
Điều này căn bản là không có khả năng.
Tần Ninh một thân một mình đi về phía bắc.
Xuyên qua núi non trùng điệp, xuyên qua thảo nguyên rộng lớn, hắn không chút sốt ruột mà thong thả dạo chơi.
Một tháng sau, Tần Ninh rốt cuộc cũng rời khỏi thành Thu Di, nhìn thấy toà thành trì tiếp theo.
Thượng Cảnh thành! Thượng Cảnh thành nằm ở vị trí đông nam của Tĩnh Nguyên Châu, trong đó có mấy trăm vạn dân cư, cũng được coi như là một toà thành trì khá lớn của Tĩnh Nguyên Châu.
Rõ ràng là chiến tranh vẫn chưa ảnh hưởng đến nơi đây.
Trong ngoài thành, tất cả đều như cũ, chẳng qua là chỉ có thêm một bước kiểm tra, đăng ký.
Tần Ninh tuỳ ý bịa ra một thân phận, tiến vào trong thành.
Phố lớn ngõ nhỏ, dòng người tấp nập.
Đi vào một tửu lâu, Tần Ninh im lặng ngồi xuống.
Trong đại sảnh được đặt mấy chục cái bàn.
Không gian của tửu lâu này cũng tạm được, chi phí không tính là cao, có không ít võ giả của Thượng Cảnh thành tới nơi này dùng cơm.
Lúc này, trong đại sảnh đã có hai, ba mươi bàn có người ngồi, khách khứa ăn uống vô cùng náo nhiệt, còn lớn tiếng bàn luận.
Tần Ninh ngồi vào một vị trí hẻo lánh, gọi vài món ăn và một bầu rượu, một người thong dong tự tại.
“Bây giờ Cửu Châu thật lộn xộn, nhà họ Linh và Phù Dung lâu ở Linh Nguyên Châu, nhà họ Thu ở Di Nguyên Châu, các thế lực ở Ách Nguyên Châu, nhà họ Khương ở Khương Nguyên Châu, rồi cả Đan Đỉnh môn ở Lãng Châu, mấy phương thế lực này cùng với nhà họ Tề ở Tề Châu, Thiên Hồng Bang ở Hồng Châu, Ngạo Thế Đường ở Tuyên Châu và nhà họ Cảnh ở Tĩnh Nguyên Châu chúng ta lại thực sự đánh nhau!”
“Đánh tới đánh lui, vẫn là vì lãnh thổ, đến cuối cùng, đoán chừng là cắt đất bồi thường!”
“Ta thấy lần này không giống đâu, trước kia chỉ có hai, ba châu đánh nhau, thua cuộc thì bồi thường, nhưng lần này là cả chín châu đánh nhau”.
“Vậy ý ngươi là gì?”
“Ta thấy lần này hẳn là sẽ có mấy thế lực đứng đầu biến mất đấy!”
Đối với nhóm võ giả sinh hoạt trong Thượng Cảnh thành mà nói, nhà họ Cảnh, nhà họ Tề, Thiên Hồng Bang này nọ đều có cường giả cấp bậc Tiểu Thần Tôn, Đại Thần Tôn trấn giữ, như vậy đã là cấp bậc hàng đầu.
Dù sao thì phóng mắt ra cả cái đại sảnh này, những võ giả đang bàn luận đó đều chỉ là cảnh giới Tiểu Chí Tôn và Đại Chí Tôn mà thôi.
Tiểu Chí Tôn, Đại Chí Tôn, Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn, Đại Thần Tôn.
Đối với võ giả cảnh giới Tiểu Chí Tôn, Đại Chí Tôn mà nói, thế lực có cường giả đứng đầu là cấp bậc Tiểu Thần Tôn và Đại Thần Tôn trấn giữ, đã có thể được gọi là thế lực cấp bậc bá chủ.
Mà đối với cường giả cấp bậc Chí Cao Đế Tôn trong đại lục Cửu Nguyên, trong mắt bọn họ, đó là nhóm thần tiên tuyệt đối không thể trêu vào.
Rượu và thức ăn được bưng lên, Tần Ninh câu được câu không nghe những người này nói chuyện phiếm.
“Có điều, tuy rằng bây giờ náo nhiệt nhất là đại chiến Cửu Châu, nhưng mà ta lại có được một tin tức khác, các ngươi có muốn biết không?”
Có người bưng chén rượu lên, cười ha ha nói.
“Đừng thừa nước đục thả câu, mau nói đi”.
“Thế nhưng bây giờ trong Cửu Châu, còn có chuyện gì náo nhiệt hơn so với chuyện này?”
“Đúng vậy…”, người kia mở miệng cười nói: “Hẳn là các ngươi biết Hồng Sơn chứ?”
Hồng Sơn! Khi nhắc đến nơi này, rất nhiều người trong đại sảnh đều ngậm miệng, thậm chí, không khí trong đại sảnh còn làm cho người khác có cảm giác lạnh sống lưng.
Hồng Sơn?
Tần Ninh nhíu mày.
“Cái nơi Hồng Sơn này, toàn bộ dãy núi như được nhuộm đẫm máu, võ giả đi vào, không một ai đi ra được, điều này ai mà chẳng biết, có chuyện gì vậy?”
Nghe được những lời này, người nọ nói tiếp: “Gần đây, Hồng Sơn xảy ra chuyện lớn!”
Xảy ra chuyện lớn?
Chuyện lớn gì?
“Đổ máu!”
Người nọ ra vẻ thần bí nói: “Ta có một người họ hàng xa ở trong nhà họ Cảnh, ta còn hỏi hắn ta vì sao không ra tiền tuyến, hắn ta nói, hắn ta có nhiệm vụ khác, trong một lần uống rượu mới buột miệng nói ra, tất cả ngọn núi trong Hồng Sơn, bắt đầu đổ máu!”
Đổ máu?
Tần Ninh nhẹ nhàng buông chén rượu ra, mỉm cười, có chút thú vị.
“Nghe nói Thiên Hồng Bang, nhà họ Tề và nhà họ Cảnh đều phái một bộ phận võ giả đến Hồng Sơn trước để tìm hiểu thực hư”.
Lúc này, mọi người lại bắt đầu bàn luận.
Hồng Sơn tồn tại đã lâu, cũng coi như là có chút nổi danh ở Cửu Châu.
Bởi vì mỗi một ngọn núi trong dãy núi này đều có màu sắc như được nhuộm đẫm máu tươi, bởi vậy mà nó có tên gọi như thế.
Ban đầu, Hồng Sơn sản sinh ra rất nhiều bảo vật, rất nhiều võ giả tiến vào đó rèn luyện.
Nhưng mà sau này, dần dần, võ giả tiến vào đó đều không đi ra.
Một năm rồi lại một năm trôi qua, tiếng xấu của Hồng Sơn cũng truyền ra ngoài.
Nghe nói năm đó, có rất nhiều võ giả cảnh giới Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn tiến vào, nhưng cũng không thấy đi ra…Lần này, vậy mà Hồng Sơn lại đổ máu một cách quỷ dị như vậy! Điều này làm cho tất cả mọi người vô cùng tò mò.
Thế nhưng, mọi người cũng tự mình hiểu lấy.
Ngay cả nhóm cường giả siêu cấp như Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn đi vào trong đó đều không đi ra được, bọn họ đi…không phải là muốn tìm đường chết sao?
Cũng chỉ là ở chỗ này uống trà nói chuyện một chút thôi, chứ nếu như thực sự dám đi, chắc chắn là bản thân muốn tìm chết rồi.
Tần Ninh cũng nghe ngóng được không ít tin tức, ngược lại cảm thấy tò mò với Hồng Sơn này.
Lần này, hắn đi ra ngoài, mục đích chính là để nhìn xem Cửu Châu rộng lớn này có những chỗ nào kỳ lạ, thuận tiện gây ra chút ồn ào ở Tĩnh Nguyên Châu, Hồng Châu này nọ, tạo ra chút phiền toái cho thế lực Thiên Hồng Bang rồi nhà họ Cảnh.
Từ đó, nhân cơ hội này mà giảm bớt áp lực cho nhà họ Linh và Phù Dung lâu.
Trước mắt, nghe được tin tức này ở Thượng Cảnh thành, tất nhiên là Tần Ninh dự định đi xem một chút.
Hương vị của rượu và thức ăn không được ngon lắm, Tần Ninh cũng ăn không vào, cho nên chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng đúng lúc này, một bàn tay gầy yếu bắt lấy cánh tay Tần Ninh, một gương mặt ló ra nhìn thẳng vào Tần Ninh, sau đó kinh hãi nói: “Công tử, ta thấy gần đây ngươi có hoạ sát thân!”
Chương 2349: Đạo sĩ áo đỏ
Tần Ninh vừa muốn đứng dậy, lại bị người đàn ông xuất hiện trước mắt nắm chặt tay kéo xuống.
Hắn đưa mắt nhìn thoáng qua người đàn ông đó, khẽ nhíu mày lại.
Họa sát thân?
Một tên lừa đảo nói năng bậy bạ?
Tần Ninh nhìn về phía người trước mặt.
Người này có vẻ hơn bốn mươi tuổi, dáng người gầy còm, tóc dài rối tung như cỏ khô.
Trên người mặc một bộ đạo bào.
Mà quan trọng nhất chính là bộ đạo bào này đỏ sậm, căn bản không giống cách ăn mặc của đạo sĩ.
Giờ phút này, đạo sĩ áo đỏ bắt lấy tay Tần Ninh, mạnh mẽ kéo hắn xuống, sau đó không hề kiêng dè cầm cái đùi gà trên bàn lên gặm.
"Công tử đừng vội đi, lão đạo sĩ đang rất đói, phải ăn một chút trước đã rồi mới nói cho ngươi biết nguy hiểm chết người gần đây của ngươi là gì!"
Đạo sĩ vừa nói vừa liên tục ăn.
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống nhìn đạo sĩ ăn, thậm chí còn cầm rượu lên uống.
"Lãng phí quá!"
Đạo sĩ áo đỏ cảm thán nói: "Tu sĩ chúng ta sao có thể lãng phí như thế được?"
Đạo sĩ áo đỏ ăn đến mức quên cả trời đất.
Tiểu nhị cũng nhìn thấy đạo sĩ áo đỏ này đến quấy rầy khách quý, đang muốn đến đuổi ông ta đi, lại bị Tần Ninh ngăn cản.
Sau khi ăn một bữa rượu đủ cơm no, đạo sĩ áo đỏ vỗ vỗ bụng mình, có chút hài lòng.
"Nể tình công tử hào phóng mời lão đạo sĩ ăn cơm, lão đạo sĩ sẽ nói với công tử về nguy hiểm chết người của ngươi một chút".
Đạo sĩ áo đỏ nhìn Tần Ninh, tiếp tục nói: "Công tử muốn đến Hồng Sơn sao?"
"Ừm!"
Tần Ninh lạnh nhạt gật đầu nói.
Hả?
Chỉ thế thôi à?
Đạo sĩ áo đỏ nhìn Tần Ninh, vẻ mặt kinh ngạc.
Người trẻ tuổi trước mắt này không dễ lừa! Nếu là người khác, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, sau đó hô lên: Ôi trời, làm sao đạo trưởng lại biết?
Thế nhưng Tần Ninh... lại có vẻ không hề kinh ngạc.
"Ngươi không hiếu kỳ tại sao lão đạo sĩ ta biết ư?"
Đạo sĩ áo đỏ hiếu kỳ hỏi.
"Vừa rồi trong quán rượu này chỉ thảo luận về hai chuyện, đại chiến Cửu Châu và chuyện ở Hồng Sơn".
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ngươi quan sát ta khoảng một chén trà, ta nghe được đến đoạn Hồng Sơn liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, cái này không khó đoán chứ?"
Đạo sĩ áo đỏ đỏ bừng cả mặt, lập tức cười nói: "Hóa ra công tử đã sớm biết lão đạo sĩ quan sát mình rồi!"
Đạo sĩ áo đỏ liền nói ngay: "Thật ra ta bị ánh sáng đỏ bao phủ trên người công tử thu hút đến, chắc chắn công tử là người đại phú đại quý hiếm có trên đời".
Tần Ninh buồn cười nói: "Đạo nhân áo đỏ, vừa rồi ngươi còn nói ta có họa sát thân mà".
"Không sai không sai, nếu công tử tiến về Hồng Sơn, vậy còn không phải là họa sát thân sao?"
Đạo sĩ áo đỏ vội vàng nói: "Ăn một bữa cơm của ngươi, ta sẽ khuyên nhủ ngươi một câu, tuyệt đối đừng đi".
Tần Ninh cười nói: "Vì sao?"
"Vì sao á?
Bởi vì nguy hiểm chứ sao!"
Đạo sĩ áo đỏ nói thẳng: "Hồng Sơn rất nguy hiểm, là cấm địa ở Cửu Châu, chính là nơi mà cho dù đám cường giả cấp bậc Đại Thần Tôn ở đại lục Cửu Nguyên đi vào cũng chỉ có một con đường chết, ngươi đừng kích động".
Tần Ninh lại nói: "Ngươi vừa nói ta có phúc phận, vậy nguy hiểm chết người ở trong Hồng Sơn chắc chắn sẽ bị phúc phận của ta hóa giải".
"Không không không...", đạo sĩ áo đỏ lắc đầu như trống bỏi, tiếp tục nói: "Nếu ngươi đi, cho dù là phúc phận cũng không ngăn cản được".
"Ngươi từng đến đó rồi sao?"
"Ta...", đạo sĩ áo đỏ đột nhiên nghẹn lời.
Tần Ninh cười nói: "Ta không ăn bữa cơm này nữa, lão đạo sĩ cứ ăn đi, ta và ngươi tạm biệt nhau ở đây thôi!"
"Đừng đừng đừng".
Đạo sĩ áo đỏ lại giữ chặt cánh tay Tần Ninh, nói: "Nếu ngươi cứ khăng khăng muốn đi, lão đạo sĩ sẽ tính cho ngươi một quẻ được không?"
"Tính một quẻ?"
Tần Ninh cười nói: "Mấy chuyện như xem bói này, đối với người phàm chỉ là lừa đảo, nếu xem bói cho võ giả thì phải cực kỳ hiểu rõ về Thiên Can Địa Chi, càng quan trọng hơn là phải hiểu về vận thế trời đất".
"Bình thường chỉ có trận sư hiểu khá rõ về điều này, nếu là trận sư tài giỏi thì sẽ càng hiểu rõ về cấu tạo đại trận, biết đối chiếu với thế trời đất và với vận khí".
"Lão đạo sĩ, ngươi là trận sư sao?"
Nghe thấy mấy câu này, lão đạo sĩ lập tức sững sờ.
Tần Ninh cười nói: "Nếu ngươi đã muốn xem, vậy thì cứ xem một chút đi!"
Tần Ninh nói rồi vươn tay ra để lên bàn.
Đạo sĩ áo đỏ bắt lấy bàn tay Tần Ninh, không nhịn được sờ soạng một cái, cảm thán nói: "Thoải mái quá...", "?
?
?"
Tần Ninh vô cùng ngạc nhiên.
"Khụ khụ...", đạo sĩ áo đỏ ho khan một cái nói: "Tay của công tử rất mềm, ta chưa bao giờ gặp được người đàn ông nào có bàn tay đẹp thế này đâu".
"Có phải ngươi thích long dương gì đó không vậy?"
"Không có, tuyệt đối không có".
Đạo sĩ áo đỏ nói rồi cẩn thận cầm lấy tay của Tần Ninh.
"Công tử, cho ta xem tay khác nữa đi".
Nghe ông ta nói vậy, Tần Ninh liền duỗi một cái tay khác ra.
Đạo sĩ áo đỏ ngắm nghía tay trái của Tần Ninh, lại nhìn về phía tay phải, ánh mắt dần dần xuất hiện vẻ nghi ngờ.
"Công tử chờ một lát!"
Đạo sĩ áo đỏ nói rồi luồn bàn tay vào trong túi bên hông, lắc qua lắc lại nửa ngày mới móc ra hai đồng tiền sứt mẻ.
Đồng tiền kia cũng không phải là tiền tiêu được, mà giống như được chế tạo ra từ một loại đá kỳ quái nào đó.
Đạo sĩ áo đỏ cầm đồng tiền, sau đó ném lên bàn.
Hai đồng tiền lập tức dựng đứng lên.
Đạo sĩ áo đỏ trừng to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn một màn này.
Sau đó, đạo sĩ áo đỏ quyết tâm cắn rách đầu ngón tay của mình, nhỏ máu tươi lên trên đồng tiền.
Một giây sau, đạo sĩ áo đỏ đột nhiên biến sắc.
Hai gò má tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi, chỉ mới chớp mắt thôi mà toàn bộ cái áo đỏ của ông ta đã bị mồ hôi thấm ướt, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Tần Ninh.
"Mẹ nó!"
"Đậu má!"
"Cái quái gì đây!"
Đạo sĩ áo đỏ phun ra một ngụm máu tươi, không nói hai lời đã lập tức hóa thành một luồng sáng, biến mất không thấy gì nữa... Tần Ninh nhìn một màn này lại mỉm cười, chỉnh đốn lại quần áo rồi đứng dậy rời đi.
Đạo sĩ áo đỏ giờ phút này đang trốn ở một cái ngõ trong thành, thở hồng hộc, trong miệng không ngừng chảy máu tươi, trong hai mắt hai tai và mũi cũng có máu chảy ra.
"Không có khả năng, không có khả năng...", đạo sĩ áo đỏ không ngừng lau máu, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra.
Nhìn hai đồng tiền trong tay mình đã vỡ, đạo sĩ áo đỏ lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể, làm sao có thể... Lão đạo sĩ ta tung hoành trong Trung Tam Thiên nhiều năm như vậy, làm sao có thể suýt nữa tính hết cả mạng mình chứ!"
Đạo sĩ áo đỏ lau sạch máu trên mặt mình, hai đồng tiền trong tay rơi xuống mặt đất, lập tức hóa thành bột mịn.
Sau đó bột phấn của đồng tiền kia lại hóa thành một đồ án dưới đất, đồ án đó được tạo ra bởi rồng và phượng.
Mà ở phía dưới đồ án, bột mịn hóa thành từng chữ cổ, cho dù là đạo sĩ áo đỏ cũng không hiểu được.
"Mẹ nó, đúng là không thể tính toán thiên cơ lung tung được mà, làm sao lão đạo sĩ ta biết được chỉ là ăn ké một bữa cơm, lại gặp được một vị nghịch thiên như thế...", "Đây là mệnh số gì... Rồng?
Phượng?
Long phượng quanh thân, hơn nữa còn không chỉ có một mệnh cách, lung ta lung tung, làm lão đạo sĩ ta cũng phải choáng váng..."
Chương 2350: Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Đạo sĩ áo đỏ liên tục lẩm bẩm một mình giống như lên cơn điên.
Mà Tần Ninh đã rời khỏi Thượng Cảnh thành, đi về phía bắc.
Hồng Sơn nằm ở nút giao nhau giữa ba châu là Tĩnh Nguyên Châu, Hồng Châu, Tề Châu, nơi đây vô cùng hoang vắng, hơn nữa còn có chu vi ngàn dặm, không có bất kỳ thành trì thôn trấn nào ở chỗ này.
Trước kia Hồng Sơn chỉ là Hồng Sơn, không có chỗ nào kỳ quái cả, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào mà vô số võ giả đã tiến vào Hồng Sơn tìm được rất nhiều bảo vật, từ đó Hồng Sơn cũng nổi tiếng hẳn lên.
Mà sau khi càng ngày có càng nhiều người biết, Hồng Sơn cũng càng thêm náo nhiệt.
Thế nhưng dần dần, những người tiến vào Hồng Sơn lại càng ngày càng ít người ra ngoài được, đến cuối cùng những người sau khi tiến vào đều không còn xuất hiện nữa.
Chuyện này khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Sự kỳ dị của Hồng Sơn cũng càng ngày càng được truyền đi vang dội, dần dần trở thành một khu vực nối với ba châu mà không có người nào dám tiến vào.
Đối với những điều này, Tần Ninh lại không cảm thấy e ngại.
Chuyện nào mà không rõ nguyên nhân chắc chắn có gì đó bí ẩn.
Tần Ninh rời khỏi Thượng Cảnh thành, đi về phía bắc... Hắn cũng không lựa chọn phi hành trên không, mà là đi bộ, nhưng mỗi một bước đều dài trăm trượng, nhìn có vẻ vô cùng nhẹ nhàng.
Sau khi cách Thượng Cảnh thành hơn trăm dặm, Tần Ninh ngừng lại, lấy ấm nước ra uống mấy ngụm.
"Đi theo một đường không mệt mỏi sao?"
Sau khi cất ấm nước đi, Tần Ninh thản nhiên nói.
Giọng nói không vang dội lắm, nhưng lại truyền ra xung quanh hơn trăm trượng.
Dần dần, phía sau từng cái cây bốn phía xuất hiện bảy tám bóng người.
Bảy tám người này đều mặc võ phục, dáng vẻ khác nhau, có người cầm đao trong tay, có người cầm kiếm, ai nấy đều nhìn chằm chằm Tần Ninh.
"Bị phát hiện rồi à?"
Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ dẫn đầu kinh ngạc nói.
"Đi theo hơn nửa ngày, muốn làm cái gì thì hãy tranh thủ thời gian ra tay đi".
Tần Ninh nhìn về phía tám người, lập tức nói: "Ta đang rất gấp".
Người đàn ông dẫn đầu khẽ nói: "Tên nhóc kia, ngươi ăn mặc quần áo lộng lẫy, cử chỉ phi phàm, nhưng mới chỉ là Tiểu Thiên Tôn, dám can đảm chạy loạn một mình trong Tĩnh Nguyên Châu, thật đúng là không sợ chết".
"Giao bảo khí trữ vật trên người ngươi ra đây rồi cút đi, chúng ta sẽ không giết ngươi".
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông dẫn đầu, không nhịn được hiếu kỳ nói: "Ngươi có thể nói cho ta vì sao lại để mắt tới ta không?"
Hắn chỉ ăn một bữa cơm ở trong Thượng Cảnh thành, cũng không chọn quán rượu tốt nhất, vậy mà vẫn bị để mắt tới?
"Nào có vì cái gì chứ?
Chỉ là cảm thấy ngươi không tầm thường".
Người đàn ông dẫn đầu dẫn mấy người không ngừng tới gần Tần Ninh, nói: "Ngươi cũng đừng nói nhảm nhiều như vậy nữa, chúng ta cũng không phải loại người thích giết chóc, sẽ tha mạng cho ngươi, ngươi hãy cảm thấy vui mừng đi!"
"Được thôi...", Tần Ninh gật đầu nói: "Nhìn các ngươi không phải loại người cực kỳ hung ác, ta cũng sẽ tha mạng cho mấy người các ngươi".
Hắn vừa dứt lời, mấy người kia liền quay sang nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Tên này... bị thần kinh hả?
"Đại ca, nói nhảm với hắn làm cái gì, trực tiếp giết là được rồi".
Một người trong đó mở miệng nói.
"Gần đây vô cùng vất vả, người nhà họ Cảnh ở Tĩnh Nguyên Châu đều đang khai chiến với người nhà họ Thu ở Di Nguyên Châu, chúng ta không bắt lấy được cơ hội này để kiếm lời thì làm sao được!"
"Đúng vậy...", mấy tên đàn em không nhịn được nói.
Người đàn ông dẫn đầu khẽ nói: "Cút đi, các ngươi là đại ca, hay ta là đại ca?"
Mấy người kia nghe thấy lời này liền ngậm miệng không nói, không dám phản bác nữa.
Người đàn ông dẫn đầu nhìn về phía Tần Ninh, tiếp tục nói: "Tên nhóc kia, nếu ngươi giao ra, ta sẽ thả ngươi đi, nếu không chúng ta cũng không khách khí nữa đâu".
"Không!"
Tần Ninh nói thẳng.
"Vậy thì không khách khí nữa".
Người đàn ông dẫn đầu hừ một tiếng, sải bước ra, trực tiếp đánh một quyền về hướng Tần Ninh.
Ầm... Một tiếng nổ kịch liệt đột nhiên vang lên.
Lúc người đàn ông dẫn đầu chỉ còn cách Tần Ninh mười trượng, nắm đấm lại như bị không khí cản trở, dừng lại tại chỗ.
Đột nhiên.
Những tiếng xương gãy răng rắc vang lên.
Sắc mặt người đàn ông dẫn đầu trắng bệch.
"Chuyện này...", "Đám võ giả giặc cỏ các ngươi, cả ngày không biết cố gắng mà chỉ biết cướp bóc, thật là đáng chết".
Một tiếng hừ lạnh vang lên.
Theo tiếng hừ lạnh đó, một đạo sĩ áo đỏ đi đến từ đằng xa, khẽ nói: "Vị công tử này lương thiện không tính toán với các ngươi, các ngươi còn ở nơi này không biết sống chết, thật sự là khiến lão đạo sĩ tức giận!"
Đạo nhân áo đỏ.
Lúc này Tần Ninh chắp tay đứng tại chỗ, dáng vẻ như đang xem náo nhiệt.
Hắn rất tò mò về đạo nhân áo đỏ này.
Nhìn thấy đại ca nhà mình không biết bị cái gì trói chặt, mấy người còn lại đều lần lượt xông về phía trước.
Thế nhưng bảy người còn chưa tới gần đại ca nhà mình, đã như bị rơi vào trong một vũng bùn, cứng ngắc không có cách nào động đậy.
Mà lúc này, chỉ thấy từng trận văn xuất hiện bên cạnh tám người, trói chặt tám người lại giống như từng xúc tu.
Trận sư Chí Tôn! Sắc mặt tám người đều biến đổi.
Trận sư vô cùng hiếm có, hơn nữa lại có tài năng thần kỳ, đạo sĩ áo đỏ này vừa ra tay đã trói chặt tám người bọn họ lại, quả thực quá kinh khủng.
Dẫn đầu nam tử nói thẳng: "Lão đạo sĩ, chuyện này không liên quan tới ngươi".
"Lão đạo sĩ ta chỉ là gặp chuyện bất bình mới rút đao tương trợ thôi".
Đạo sĩ áo đỏ đi đến bên cạnh Tần Ninh, cười tủm tỉm nói: "Vị công tử này, ngươi xem nên giết chết hay róc thịt những người này đây, ngươi cứ nói đi".
"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Tần Ninh thản nhiên nói.
"Lão đạo sĩ ta du ngoạn khắp nơi, xem ra ra còn chưa hết duyên phận với công tử nên mới gặp nhau ở đây, lại còn cứu được công tử, duyên phận là do trời quyết định rồi".
"...", Tần Ninh nhìn lão đạo sĩ một chút, thản nhiên nói: "Ta không cần ngươi giúp".
Đạo sĩ áo đỏ lại cười haha nói: "Công tử có thiên phú dị bẩm, tuy tuổi còn trẻ đã là Tiểu Thiên Tôn tầng một, thế nhưng đám trai tráng kia đều là Tiểu Thiên Tôn tầng ba, công tử rất khó đối phó, công tử cũng không cần sĩ diện ở trước mặt lão đạo sĩ đâu!"
Tần Ninh nhìn lão đạo sĩ một cái, ngay sau đó lại nhìn về phía tám người kia.
"Vừa vặn con đường đi về phía bắc tương đối vất vả, tám người các ngươi hãy làm một cái kiệu nâng ta đi đi!"
Nghe thấy Tần Ninh nói như vậy, đạo sĩ áo đỏ liền ngẩn người.
Tám người cũng ngơ ngác.
Ngay sau đó, đạo sĩ áo đỏ nhìn về phía tám người, khẽ nói: "Ngây ra đó làm cái gì, đi chặt cây làm kiệu đi".
Tám người càng không biết nên làm cái gì.
"Còn ngây ra đó?
Chờ lão đạo sĩ giết các ngươi ư?"
Người đàn ông cầm đầu đỏ mặt, mở miệng quát: "Ngươi cởi trói cho chúng ta trước đã chứ!"
"À à, ta quên...", lão đạo sĩ điểm ngón tay một cái, trận văn ngưng tụ, tám người đã khôi phục tự do.
"Đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn!"
Lão đạo sĩ cười nói: "Ta có thể trực tiếp lấy mạng của các ngươi ở khoảng cách ngàn dặm, nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn một chút".
Tám người nghe thấy lời này, cái chân vừa nhấc lên đã lập tức mềm nhũn.
Sau đó, tám người liền đi vào trong rừng, bắt đầu đốn cây... Lúc này, đạo sĩ áo đỏ đi đến bên cạnh Tần Ninh, cười nói: "Công tử muốn đi Hồng Sơn ư?
Lão đạo sĩ ta cũng muốn đi xem, hay là đi cùng nhau".
Vừa dứt lời, lão đạo sĩ lại hô lên với tám người cách đó trăm thước: "Làm hai cái kiệu đi!"
Tần Ninh nhìn về phía đạo sĩ áo đỏ, cười nói: "Không phải ngươi nói Hồng Sơn có đi không về, còn khuyên ta đừng đi sao?
Tại sao ngươi lại muốn đi!"
Bình luận facebook