• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Đỉnh Phong Thiên Hạ (6 Viewers)

  • Chương 311-315

Chương 311 Mai hoa tam lộng

Nữ nhân áo trắng giận:

- Ngươi...!

Lục Lâm Thiên không để nữ nhân áo trắng nói hết, tiếp tục bảo:

- Cầm giả có năm điều không đàn, cũng gọi là ngũ giới. Thứ nhất, gió rít mưa rào không đàn. Gió rít thanh khô, mưa rào âm trúc trắc, cho nên không đàn.

- Thứ hai, không đàn hồng trần. Vì phố thị huyên náo, tạp âm không yên, nặng tục khí, trái với cầm cao nhã.

- Thứ ba, không đàn cho tục nhân nghe. Người thô tục phố phường không hiểu thú vui tao nhã, không biết phong tình, khó cảm cái diệu của cầm đạo, không là tri âm.

- Thứ bốn, không ngồi không đàn. Cầm giả cần bình tĩnh ung dung, không thể nóng nảy. Cho nên cầm giả không được đứng đánh đàn.

- Thứ năm, y phục không ngay ngắn không đàn. Cầm giả khi đánh đàn thì thể xác và tinh thần phải sạch sẽ.

Không biết có phải nữ nhân áo trắng bị mấy lời Lục Lâm Thiên nói rung động, nàng hỏi tới:

- Đánh đàn còn phải chọn thời gian và địa điểm sao?

- Có thể nói như vậy.

Lục Lâm Thiên bình tĩnh nói:

- Cầm giả tức cẩm, ôn dưỡng tính tình, không xa hoa, không dâʍ ɖu͙©. Nếu đánh đàn phải chọn tĩnh thất cao trai, hoặc trên tầng lầu, hoặc trong rừng cây, hoặc trên đỉnh núi, hoặc bên dòng nước. Lương đình trong rừng trúc của tiền bối không tệ.

Lục Lâm Thiên tạm dừng một lúc, nói tiếp:

- Khi đánh đàn phải trong đêm trăng thanh gió mát, lòng không tạp niệm, khí huyết bình ổn thì mới thần hợp linh, cùng đạo hợp diệu. Chỉ tiếc cầm giả khó gặp tri âm.

Nữ nhân áo trắng thì thào:

- Khó gặp tri âm...

Dường như nữ nhân áo trắng nhớ đến điều gì.

Lục Lâm Thiên thấy hết, thầm cười trong bụng.

Mặt ngoài Lục Lâm Thiên nghiêm túc nói:

- Ta vốn không đánh đàn, không gặp tri âm thì ta thà một mình với trăng thanh gió mát, rừng rậm đá núi, khỉ hoang hạc già, đánh đàn cho vui còn hơn cho người nghe.

Nữ nhân áo trắng nét mặt sa sầm hỏi:

- Hay ngươi cho rằng ta không đủ tư cách nghe ngươi đánh đàn?

Lục Lâm Thiên thản nhiên nói:

- Tất nhiên là không, tiền bối hoàn toàn đủ tư cách. Bây giờ có thể đàn.

Tay trái ấn dây, tay phải gãy.

Đinh!

Tiếng cầm đầu tiên vang lên, làn điệu du dương như tắm trong gió xuân. Nói về thất huyền cầm, không phải Lục Lâm Thiên khoe gì nhưng kiếp trước hắn từng nghiêm túc học một thời gian. Đương nhiên không phải Lục Lâm Thiên có hứng thú với cầm cổ, chẳng phải trong lớp học cầm có hoa khôi hắn thầm mến ba năm. Kết quả Lục Lâm Thiên vừa mới báo danh học thì hoa khôi đã đã tốt nghiệp.

Cổ cầm âm lượng nhẹ mà ẩn, Lục Lâm Thiên cố gắng vì mạng nhỏ của mình nên tập trung tinh thần. Lục Lâm Thiên nhớ lão sư dạy cầm từng nói đánh đàn cũng là đàn cho mình, chỉ khi mình bị cảm động mới làm người cảm động. Muốn đàn tốt yếu quyết là tâm tình và tự nhiên. Thiên nhân hợp nhất là chốn thiên đường cho cầm giả, mới rồi Lục Lâm Thiên nói một đống lời đó không hoàn toàn là bậy bạ.

Năm ngón tay phải Lục Lâm Thiên bắt đầu gảy, móc, vỗ, nâng, vuốt, đánh, nảy, nhấn, từng giai điệu du dương uyển chuyển chảy ra.

Lục Lâm Thiên tĩnh tâm tập trung tinh thần, tiếng cầm xa xưa tràn đầy tình cảm, cổ xưa mà trang nhã, rời xa thế tục. Nếu là người kiếp trước có mặt lắng nghe biết ngay Lục Lâm Thiên đàn bài 'Mai Hoa Tam Lộng', tinh phẩm trong cầm.

Lục Lâm Thiên hé môi hát:

- Đốm lửa ánh đèn, tiếng người văng vẳng, ca không hết loạn thế phong hỏa. Mấy độ luân hồi, mấy đời liếc mắt nhìn lại. Rốt cuộc vì đâu một thân Giang Nam yên vũ, phúc thiên hạ, tạo phúc thiên hạ, khi hoa tàn chỉ là thoáng qua, nửa đời nhung mã. Muôn đời luân hồi, một thoáng xuân mang đi hồng nhan già, hoa rụng người mất hai không biết. Nửa đời lưu ly, ly biệt buồn thương diễn ra trong kết thúc. Trầm luân mê mẩn, ai có thể thức tỉnh?

Nghe Lục Lâm Thiên khẽ hát, nữ nhân áo trắng ngạc nhiên, lát sau mi mắt khép, khuôn mặt thả lỏng chìm đắm trong đó.

Lục Lâm Thiên tiếp tục hát:

- Nửa ngọn thanh đăng, cổ phật làm bạn, đêm trăng góc thành, phong bình lầu các. Một vòng tuổi hoa một khúc hát, khói ấm sơ trang, ba ngàn tóc tơ như dòng nước, vì quân điểm họa thành si. Tích lũy một đời cuồng si biết gửi cho ai? Không sợ hồng nhan tang thương, chỉ sợ hoa rơi đàn đứt dây không người lắng nghe. Một khúc đàn không, quấn quanh Hán Phú nguyên khúc. Một cây tỳ bà, mịt Đường thi Tống từ. Tà lãm tàn tiêu, si luyến mưa thanh minh, phồn hoa mất hết, ai hứa hẹn cho ta một khúc thiên hoang địa lão?

Khúc Mai Hoa Tam Lộng làn điệu uyển chuyển, tuy là giai điệu của người xưa nhưng giống như Lục Lâm Thiên đặc biệt viết lời cho nữ nhân áo trắng. Đoán chừng năm mươi phần trăm nữ nhân áo trắng bị thất tình, vì khiến nàng sinh ra cộng minh nên Lục Lâm Thiên giở chút thủ đoạn nhỏ.

Khúc nhạc dần kết thúc, bất giác Lục Lâm Thiên chìm đắm vào đó, tiếng cầm nhập vào đầu. Tiếng cầm như ngạo mai trên vách vực, u lan trong khe cốc, biển tre dưới áng mây, thủy tiên bên dòng suối, không đến đẳng cấp quanh quẩn bên tai ba ngày nhưng cũng đến cảnh giới nhất định. Cộng với Lục Lâm Thiên dùng thất huyền cầm, phối hợp làn điệu uyển chuyển của Mai Hoa Tam Lộng, ngũ huyền cầm không cách nào đàn được như vậy.

Lục Lâm Thiên tự biết cầm nghệ không bằng nữ nhân áo trắng, hắn đành chiếm chút ưu thế nhờ vào thất huyền cầm.

Giai điệu cuối cùng dứt, Lục Lâm Thiên ngoái đầu nhìn. Thiếu nữ đứng bên cạnh hoàn toàn chìm trong khúc nhạc, nữ nhân áo trắng thì từ từ mở mắt ra.

Một lát sau nữ nhân áo trắng nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, nói:

- Thất huyền cầm quả nhiên cực diệu, nhưng cầm kỹ của ngươi bình thường. Nếu không có diệu dụng của thất huyền cầm e rằng ngươi không đàn được khúc nhạc này. Bài này rất khá, ngươi điền lời cực tốt. Nhưng khi ngươi hát lên rõ ràng là không đồng cảm vẫn cố truyền tải cái buồn, không ốm mà rên.

Lục Lâm Thiên giật mình nói:

- Tiền bối quá sâu sắc!

Ánh mắt của nữ nhân áo trắng thật sắc bén, Lục Lâm Thiên đàn khúc nhạc ai oán vì hùa theo nàng. Lục Lâm Thiên chưa từng thất tình, thậm chí chưa yêu ai bao giờ làm sao hiểu được yêu hận triền miên?

Nữ nhân áo trắng lạnh nhạt nói:

- Nghĩ tình ngươi hiểu cầm, hãy đi đi, ta tha mạng cho ngươi. Lần sau còn dám đến nữa sẽ gϊếŧ không tha!

Lục Lâm Thiên nói:

- Tiền bối, ta đến tìm Quỷ Tiên Nữ tiền bối, sau khi tìm được sẽ đi ngay.

Mục đích của Lục Lâm Thiên là tìm Quỷ Tiên Nữ, nếu hắn đi bây giờ sẽ uổng công.

Nữ nhân áo trắng lạnh lùng nói:

- Ta nói rồi, nơi này không có Quỷ Tiên Nữ.

Khuôn mặt xinh đẹp đã thay sắc lạnh băng.

Lục Lâm Thiên ngần ngừ một lúc, nói:

- Tiền bối, là Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh kêu ta đến.

Lục Lâm Thiên thầm đoán nữ nhân áo trắng có năm mươi phần trăm là Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh, nhưng xem tuổi thì không giống.

Lục Lâm Thiên nói xong quan sát kỹ phản ứng của nữ nhân áo trắng qua đó suy đoán.

Nữ nhân áo trắng hừ lạnh một tiếng:

- Hừ!

Khí lạnh tăng mạnh, nữ nhân áo trắng đánh ra thủ ấn, vài luồng sáng ngưng tụ lại.

Lòng Lục Lâm Thiên chìm xuống thầm nghĩ:

- Nguy rồi!

Lục Lâm Thiên nhanh chóng thụt lùi.

Vù vù vù!

Lục Lâm Thiên cứ tưởng nữ nhân áo trắng xuống tay với hắn, nhưng nàng đánh ra vài luồng sáng rồi cùng thiếu nữ biến mất.
Chương 312 Ấy ấy

Trong không khí văng vẳng thanh âm:

- Nếu là tên kia phái ngươi đến thì càng nên chết. Ta sẽ nhốt chết ngươi trong Mê Lâm trận này. Ta đã chuẩn bị Mê Lâm trận cho riêng tên khốn đó, giờ khai đao với ngươi trước.

Lục Lâm Thiên kinh ngạc nói:

- Thật sự là Quỷ Tiên Nữ.

Nhìn phản ứng của nữ nhân áo trắng thì chín mươi phần trăm nàng là Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh. Lục Lâm Thiên thầm hối hận không nghe lời dặn của Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh. Lão độc vật nói tuyệt đối đừng nhắc đến tên lão, nay xem ra Quỷ Tiên Nữ rất hận lão độc vật.

Lục Lâm Thiên hét to:

- Tiền bối, thật ra ta và lão độc vật không quá thân.

Nhưng không ai đáp lại Lục Lâm Thiên.

Lục Lâm Thiên biểu tình cực kỳ khó xem, hắn nhìn xung quanh. Mọi thứ không thay đổi, vẫn ở trong lương đình, nhưng con đường sau lưng không còn, cầm cổ trong lương đình cũng biến mất. Bốn phía là rừng tre, nhìn không thấy cuối.

Lục Lâm Thiên thì thào:

- Mê Lâm trận, ta muốn xem thử có thể phá được nó không.

Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh từng nói Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh mặc dù là Vũ Giả nhưng tạo nghệ trận pháp cũng không thấp.

Lục Lâm Thiên quan sát kỹ xung quanh, nghiên cứu trận pháp. Mê Lâm trận xem như một loại trong pháp trận, Vũ Giả mà có thể bày pháp trận làm Lục Lâm Thiên rất ngạc nhiên. Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh thật là không tầm thường.

Lục Lâm Thiên xem xét kỹ rừng tre, hắn đi vào trong. Rừng tre giống y như đúc, mỗi cây tre kích cỡ, độ dài ngắn y như nhau, nếu đi nhầm một bước sẽ xuất hiện nguy hiểm.

Lục Lâm Thiên chậm rãi tiến lên, mọi ngã rẽ trong rừng tre y hệ nhau, không có gì khác biệt. Trong đầu Lục Lâm Thiên nhớ kỹ lại ghi chép về trận pháp trong Thiên Linh Lục của sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn.

Mê Lâm trận có vẻ là một ảo trận, sinh ra nhiều biểu hiện giả dối trong não hắn. Nhưng Lục Lâm Thiên ở trong trận nên không nhìn ra thật giả được.

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:

- Không tin không phá được ngươi!

Nghĩ vậy nhưng Lục Lâm Thiên vẫn cố nhớ lại ghi chép về trận pháp trong Thiên Linh Lục.

Nhờ có Thiên Linh Lục nên Lục Lâm Thiên đạp bước người đi trước, khởi điểm cao hơn người rất nhiều về mặt trận pháp. Tuy Lục Lâm Thiên nước tới chân mới nhảy nhưng nhờ có phao Thiên Linh Lục nên sẽ không chết đuối.

Một lát sau Lục Lâm Thiên chìm đắm trong nghiên cứu trận pháp, hắn luôn không có thời gian rảnh cẩn thận nghiên cứu, lúc này ở trong Mê Lâm trận giúp hắn có dịp bình tâm nghiên cứu.

Sâu trong cốc, trong một đình viện đơn giản, trong một cái sân. Nữ nhân áo trắng nhìn chằm chằm thất huyền cầm trên bàn đá, đôi mắt tràn đầy ngạc nhiên.

Nữ nhân áo trắng thì thào:

- Tiểu tử này có chút tài hoa, tuổi nhỏ đã hiểu sâu sắc về cầm, khúc từ đó rất khá.

Thiếu nữ đứng bên cạnh tò mò hỏi:

- Sư phụ, người vừa rồi là nam nhân sao?

Nữ nhân áo trắng nói:

- Mỗi một nam nhân đều không phải thứ tốt, ngươi hãy tránh xa hắn ra.

Thiếu nữ nghi ngờ hỏi:

- Nhưng thưa sư phụ, hắn nói hắn là nam hài, nam nhân và nam hài có gì khác nhau sao?

Thiếu nữ hoàn toàn không hiểu sự đời.

Nữ nhân áo trắng á khẩu:

- Cái đó...

Nữ nhân áo trắng qua loa:

- Cái đó... Chờ sau này ngươi tự biết.

Thiếu nữ nhỏ giọng nói:

- À, nhưng ta thấy nam nhân kia không tệ, không xấu như sư phụ nói.

Nữ nhân áo trắng lườm thiếu nữ:

- Ngươi thì biết gì? Nam nhân xấu xa toàn giấu trong lòng.

Nữ nhân áo trắng tiếp tục bảo:

- Sa Sa, sư phụ sẽ bế quan mấy ngày nghiên cứu cầm này, ngươi ngoan ngoãn đừng chạy ra ngoài.

Thiếu nữ hỏi:

- Sư phụ, nam nhân này xử lý thế nào?

Nữ nhân áo trắng nói:

- Hắn không chết được, cũng không ra được, cứ để hắn tự sinh tự diệt đi.

Nữ nhân áo trắng cầm thất huyền cầm đã qua tay Lục Lâm Thiên sửa lại, rời khỏi sân.

Thời gian chậm rãi trôi. Hai ngày sau, Lục Lâm Thiên vẫn bị nhốt trong Mê Lâm trận. Hắn đã hiểu chút ít về ảo trận này, nhưng không cách nào tìm được lối ra.

Lục Lâm Thiên thầm than:

- Trận này không tầm thường.

Hai ngày nay tìm hiểu, Lục Lâm Thiên hiểu rõ hơn về Mê Lâm trận. Trận pháp này không yếu, tuy là ảo trận nhưng người bày trận thay đổi thủ đoạn là ảo trận vẫn có nhiều công kích trí mạng. Tình huống trong Mê Lâm trận hiện nay không có nguy hiểm gì với Lục Lâm Thiên, chắc vì Quỷ Tiên Nữ chỉ muốn giam cầm chứ không gϊếŧ người.

Lúc này Lục Lâm Thiên chỉ còn nước làm liều thử đủ cách:

- Tiền bối, ta biết người chính là Quỷ Tiên Nữ tiền bối. Lão độc vật kêu ta nói với tiền bối là lão độc vật rất nhớ người, tiền bối có nghe thấy không?

Lục Lâm Thiên mới dứt lời bên tai nghe một chuỗi tiếng cười.

Lục Lâm Thiên nghe ra là giọng của thiếu nữ chứ không phải nữ nhân áo trắng.

Thiếu nữ cất tiếng nói:

- Nam hài, sư phụ của ta bế quan, sư phụ sẽ không nghe lời ngươi nói đâu.

Thanh âm như gần bên tai lại xa tận chân trời.

- Nam hài...

Xưng hô làm Lục Lâm Thiên nhíu mày khó chịu.

Lục Lâm Thiên hỏi:

- Tiểu thư có thể thả ta ra ngoài không?

Thiếu nữ đáp:

- Ta không biết mở Mê Lâm trận, dù ta có muốn thả ngươi ra cũng không được. Hơn nữa sư phụ nói nam nhân không phải thứ tốt, ta không thả ngươi.

Lục Lâm Thiên phản bác:

- Lời sư phụ của tiểu thư nói chưa chắc là đúng.

Lục Lâm Thiên bước tới trước theo hướng phát ra thanh âm.

Thiếu nữ cãi lại:

- Bậy bạ, sư phụ sẽ không lừa ta! Ta không thèm nói với ngươi nữa!

Lục Lâm Thiên hỏi:

- Thật sự, sư phụ của tiểu thư lừa nàng. Tiểu thư có biết nam nhân không?

Một lát sau giọng thiếu nữ vang lên:

- Không, ta ở cùng sư phụ từ nhỏ, chưa từng rời khỏi chỗ này.

Dường như thiếu nữ đổi ý muốn tán gẫu với Lục Lâm Thiên.

Tiếp theo Lục Lâm Thiên dẻo miệng vừa lừa vừa dụ thiếu nữ khai hết mọi thứ ra. Thiếu nữ sống cùng sư phụ từ nhỏ, họ Bạch giống sư phụ, tên nàng là Bạch Sa Sa.

Họ Bạch, Lục Lâm Thiên càng chắc chắn nữ nhân áo trắng xinh đẹp chính là Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh. Bạch Sa Sa sống trong sơn cốc này mười lăm năm, ba tuổi vào sơn cốc rồi chưa từng ra ngoài. Có thể nói Bạch Sa Sa hoàn toàn không hiểu chuyện đời, tò mò với mọi thứ, ngây thơ như trang giấy trắng.

Lục Lâm Thiên hỏi tiếp:

- Sư phụ của tiểu thư bế quan bao lâu mới đi ra?

Thiếu nữ đáp:

- Không biết, sư phụ nghiên cứu cầm cổ, không biết mất bao lâu.

Lục Lâm Thiên đang quay về lương đình hai hôm trước hắn đã đánh đàn. Lục Lâm Thiên đi dạo một vòng quanh lương đình, cuối cùng đến gần một gốc tre xanh.

Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm cây tre, tay bắn ra ánh sáng vàng. Lục Lâm Thiên giang hai tay nhổ bật gốc cây tre. Cây tre xanh bị bứng gốc hóa thành luồng sáng rơi vào tay Lục Lâm Thiên thành trận giác to cỡ bàn tay, hơi thở thuộc tính mộc nồng nặc.

Bên tai Lục Lâm Thiên có tiếng kêu khẽ, thiếu nữ bốc lửa xuất hiện trước mắt hắn, chính là Bạch Sa Sa.

Bạch Sa Sa há hốc mồm khó tin nhìn Lục Lâm Thiên.

Thiếu nữ kinh ngạc hỏi, vẻ mặt rất ngạc nhiên:

- Sao ngươi ra được?

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:

- Trận pháp mở đương nhiên ta đi ra.
Chương 313 Hoa ngôn xảo ngữ (1)

Phải cảm ơn Bạch Sa Sa, nếu không có nàng tiết lộ thì Lục Lâm Thiên không phá trận nhanh như vậy. Cũng vì nữ nhân áo trắng không khởi động sát chiêu trong Mê Lâm trận, nếu không Lục Lâm Thiên đã chẳng ra được. Lục Lâm Thiên cảm nhận sâu sắc ảo diệu của trận pháp này, một trận pháp mạnh hơn cường giả nhiều.

Bạch Sa Sa ngạc nhiên thấy Lục Lâm Thiên đi ra rồi không nghĩ nhiều.

Bạch Sa Sa tò mò hỏi:

- Phải rồi, ngươi biết nam hài và nam nhân khác nhau thế nào không? Sư phụ bảo sau này ta sẽ biết nhưng ta muốn biết ngay bây giờ!

Đôi mắt tò mò nhìn Bạch Sa Sa, dường như Bạch Sa Sa khó hiểu vì sao hình dạng của nàng và nam hài khác nhau.

Lục Lâm Thiên xoa mũi:

- Cái kia...

Lục Lâm Thiên bất chấp:

- Nam hài tức là không ấy ấy với nữ nhân, sau khi làm ấy ấy với nữ nhân thì nam hài sẽ biến thành nam nhân. Nữ hài cũng vậy, sau khi ấy ấy với nam nhân rồi sẽ từ nữ hài biến thành nữ nhân. Tóm lại đó là một điều rất kỳ diệu.

Bạch Sa Sa nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, nghi hoặc hỏi:

- Cái gì là ấy ấy?

Lục Lâm Thiên há hốc mồm:

- Cái đó...

Bạch Sa Sa ngây thơ còn hơn cả giây trắng, Lục Lâm Thiên biết trả lời sao đây? Hắn không thể dạy hư tiểu nữ hài.

Bạch Sa Sa hỏi dồn, rất là tò mò:

- Nói nhanh lên, ấy ấy là gì?

Lục Lâm Thiên do dự một chút rồi rất là tà ác nói:

- Ấy ấy tức là một nam nhân và một nữ nhân làm một chuyện thật vĩ đại mà sung sướиɠ, thỏa mãn. Chuyện này có thể nói là thần thánh mà vĩ đại, là khởi nguồn của nhân loại. Nghe nói nữ nhân rất thích làm chuyện này.

Bạch Sa Sa mắt long lanh nhìn Lục Lâm Thiên:

- Thật không? Vậy chúng ta có thể ấy ấy không?

Lục Lâm Thiên á khẩu:

- Cái đó...

Quá thẳng thắn, lần đầu tiên của hắn sao có thể tùy tiện thất thân? Hắn không phải loại người tùy tiện.

Một thanh âm lạnh lẽo vang lên:

- Hừ! Không ngờ có thể ra khỏi Mê Lâm trận của ta, rốt cuộc ngươi là ai?

Nữ nhân áo trắng xinh đẹp xuất hiện bên cạnh Lục Lâm Thiên.

Lục Lâm Thiên đưa trận giác cho nữ nhân áo trắng:

- Tiền bối, tiểu tử vô tình đi ra, xin tiền bối đừng trách.

Bạch Sa Sa vui vẻ nói với nữ nhân áo trắng:

- Sư phụ, nam hài nói sau khi nam hài và nữ hài ấy ấy, làm chuyện thật vĩ đại và rất sung sướиɠ, thỏa mãn thì có thể biến thành nam nhân và nữ nhân.

Nghe Bạch Sa Sa nói làm Lục Lâm Thiên muốn chết. Thiếu nữ quá ngây thơ, cực kỳ trong trắng, đơn thuần đến nỗi Lục Lâm Thiên chảy mồ hôi lạnh.

Nữ nhân áo trắng lạnh lùng nói:

- Ta đã bảo là nam nhân không phải thứ tốt, còn nhỏ đã hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt nữ nhân. Để ngươi sống tương lai chỉ biết tai họa nữ nhân, không bằng gϊếŧ ngươi khi còn sớm.

- Ta...!

Lục Lâm Thiên không nghĩ ra hắn tai họa nữ nhân bao giờ?

- Tiền bối, trước khi ta chết có thể cho ta xin nói một câu không?

Lục Lâm Thiên đã sẵn sàng chạy trốn, Khôi Nhất, Thiên Sí Tuyết Sư chuẩn bị đầy đủ.

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:

- Nữ nhân này giống y như lão độc vật, tính tình rất tẹ, cũng rất đáng sợ.

Nữ nhân áo trắng lạnh lùng nói:

- Nói đi, sẽ cho ngươi nói xong rồi chết.

Lục Lâm Thiên nói một hơi:

- Ta đến tìm một tiền bối Quỷ Tiên Nữ, là Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh kêu ta đến. Lão độc vật nói hy vọng trước khi chết được gặp mặt Quỷ Tiên Nữ tiền bối lần cuối, nói câu xin lỗi.

Lục Lâm Thiên ngước nhìn nữ nhân áo trắng:

- Tiền bối gϊếŧ ta rồi làm phiền tìm Quỷ Tiên Nữ tiền bối giùm, như vậy ta chết không tiếc nuối.

Nữ nhân áo trắng hỏi dồn:

- Ngươi nói cái gì? Trước khi chết? Lão già đó bị gì?

Bộ dáng nữ nhân áo trắng rất sốt ruột.

Lục Lâm Thiên cười gian thầm nghĩ:

- Xem ra đúng là có gì với nhau.

Nữ nhân áo trắng sốt ruột như thế nói hai người không dính líu gì với nhau mới lạ, chuyện dễ xử hơn.

Lục Lâm Thiên cố ý nói:

- Tiền bối gϊếŧ ta đi, ta phải gặp Quỷ Tiên Nữ tiền bối rồi mới nói được.

Nữ nhân áo trắng hỏi:

- Vớ vẩn, lão già kia không nói với ngươi Quỷ Tiên Nữ có bộ dạng như thế nào sao? Ta chính là Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh, nói nhanh lên, lão già kia bị gì?

Lục Lâm Thiên lại hành lễ:

- Thì ra người chính là Quỷ Tiên Nữ tiền bối.

Từ lúc Lục Lâm Thiên nói chuyện với Bạch Sa Sa đã khẳng định nữ nhân áo trắng chính là Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh.

Lục Lâm Thiên nói:

- Tuy lão độc vật tạm thời không bị nguy hiểm mạng sống nhưng vết thương quá nặng, e rằng.. Ài, không biết có lành được không.

Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh thở phào một hơi, nàng nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, hỏi:

- Ngươi là gì của lão già kia?

Lục Lâm Thiên trả lời:

- Ta là điệt tử của lão độc vật.

Lục Lâm Thiên nhủ thầm dù sao trong sơn mạch Vụ Đô hắn đã xưng hô lão độc vật như thế.

Nữ nhân áo trắng nạt:

- Ngươi lừa ta, hắn làm gì có điệt tử?

- Ta lừa tiền bối làm gì? Ta thật sự là điệt tử của lão, nhưng không máu mủ, tiền bối không tin thì thôi. Đây là thứ lão độc vật đưa ta.

Lục Lâm Thiên móc một khối ngọc bội ra, lúc hắn xuất phát Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh cố ý giao cho hắn để chứng minh thân phận.

- Cái này...

Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh nhận lấy ngọc bài, lại biến sắc mặt, tay cẩn thận vuốt ve ngọc bội, mắt mông lung nhớ về quá khứ.

Một lát sau sắc mặt Quỷ Tiên Nữ bình tĩnh lại, nói chuyện với Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng hơn:

- Hắn thật sự nói muốn gặp ta?

Lục Lâm Thiên chân thành nói:

- Đúng vậy! Lão độc vật chính miệng nói với ta!

Trong bụng Lục Lâm Thiên thầm nghĩ đành có lỗi với lão độc vật, không chừng hắn vô tình tác hợp nhân duyên. Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh đẹp như vậy không hiểu sao lão độc vật không ưng, cứ nghĩ mãi nữ nhân muốn hại lão.

Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh liếc Lục Lâm Thiên, đôi mắt tràn đầy nghi ngờ, một chút căng thẳng, một chút mong chờ:

- Ngươi không lừa ta?

Lục Lâm Thiên cam đoan:

- Ta làm sao dám lừa Quỷ Tiên Nữ tiền bối?

Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh nở nụ cười như thiếu nữ đôi mươi, đẹp lung linh:

- Cho ngươi lá gan cũng không dám.

Lục Lâm Thiên thầm thở dài. Quỷ Tiên Nữ thật là như tiên, lão độc vật Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh đầu bị cửa kẹp mới bỏ qua nữ nhân đẹp như vậy.

Lát sau Quỷ Tiên Nữ nói với Lục Lâm Thiên:

- Mang ta đi gặp hắn.

Mắt Lục Lâm Thiên lóe tia sáng, nói:

- Tiền bối, mang người đi thì cũng được nhưng tiền bối phải đồng ý một điều kiện, lão độc vật nói nếu không thì lão không dám gặp tiền bối.

Quỷ Tiên Nữ nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm:

- Nói.

Lục Lâm Thiên nêu yêu cầu:

- Hiện tại lão độc vật tham gia Phi Linh Môn, làm đại trưởng lão nên hy vọng tiền bối cũng tham gia vào, khi đó có thể thường xuyên gặp mặt tiền bối. Nếu không gặp tiền bối rồi lại chia xa vậy chẳng bằng không gặp.

Quỷ Tiên Nữ nét mặt sa sầm nói:

- Tiểu tử, ngươi nói dối rất giỏi. Khai mau, rốt cuộc có chuyện gì? Đừng hòng lừa ta, nếu không ta sẽ gϊếŧ ngươi ngay!
Chương 314 Hoa ngôn xảo ngữ (2)

Quỷ Tiên Nữ giơ ngọc bội Lục Lâm Thiên vừa đưa cho nàng lên:

- Biết nguồn gốc của ngọc bội này không? Là ta để lại cho lão già kia. Lúc trước hắn cứu mạng ta, nếu tương lai hắn có rắc rối sẽ sai người đến tìm ta, chuyện gì ta làm được thì sẽ đồng ý làm. Tính cách của lão già đó tuyệt đối không mở miệng cầu ta, nay đưa trả ngọc bội chắc vì hy vọng ta đồng ý một yêu cầu của ngươi. Còn dám gạt ta? Rốt cuộc lão ta bị gì?

Lục Lâm Thiên suýt tắt thở, hóa ra ngọc bội này còn có công dụng như thế, vậy là lão độc vật không nói sớm hại hắn suýt chết. Lục Lâm Thiên cũng phục Quỷ Tiên Nữ sát đất, không có gì lừa được nữ nhân này.

- Tiền bối, ta nói thật.

Lục Lâm Thiên kể lại đầu đuôi ngọn nguồn, đương nhiên không nói thật hết. Cái gì nên nói Lục Lâm Thiên sẽ nói, cái gì không thể nói hắn tuyệt đối không nhắc đến.

Nói tóm lại nội dụng Lục Lâm Thiên kể là lão độc vật bị người Thiên Tinh tông hợp sức đánh bị thương nặng, hắn vô tình cứu lão, sau đó lão tham gia Phi Linh Môn. Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh định gầy dựng Phi Linh Môn lớn mạnh rồi tìm Thiên Tinh tông báo thù, tình huống hiện tại của Phi Linh Môn. Lời kể nửa thật nửa giả, Lục Lâm Thiên không tin Quỷ Tiên Nữ nhìn thấu hết.

Lục Lâm Thiên còn tô điểm mình thành người tốt quên thân giúp người, chỉ một lòng trợ giúp lão độc vật báo thù, hoàn toàn không vụ lợi.

Quỷ Tiên Nữ nghe kể xong khẽ thở dài:

- Lão già này rốt cuộc là hận nữ nhân đó hay không quên được nàng ta?

Lục Lâm Thiên thoải mái nói:

- Tiền bối, tất nhiên lão độc vật hận nữ nhân kia, nếu không đã chẳng kêu ta đến tìm tiền bối.

Quỷ Tiên Nữ lấy lại tinh thần:

- Tiểu tử, nếu đây là ý của lão già đó thì ta có lẽ sẽ tham gia vào Phi Linh Môn đó. Nhưng nếu ngươi dám lừa ta, ngươi sẽ chết rất khó xem.

Lục Lâm Thiên bảo đảm:

- Đương nhiên là ý của lão độc vật, nếu không ta làm sao biết chỗ tiền bối ở?

Câu này vẫn nửa thật nửa giả, nếu Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh không nhắc đến nàng thì trước kia Lục Lâm Thiên hoàn toàn không biết Quỷ Tiên Nữ là ai.

Quỷ Tiên Nữ lạnh nhạt nói:

- Vào đi, ta thu dọn một chút rồi ngày mai lên đường.

Lục Lâm Thiên xoay người vào trong đình viện.

Lục Lâm Thiên mừng rỡ:

- Thành công!

Lục Lâm Thiên không ngờ dễ dàng giải quyết, xem ra lão độc vật có sức hấp dẫn rất lớn.

Bạch Sa Sa la lên:

- Hay quá, buổi tối ta có thể ở cùng nam nhân!

Lục Lâm Thiên rợn tóc gáy, hy vọng đêm nay hắn sẽ không bị hãm. Rất có thể Bạch Sa Sa sẽ làm chuyện như thế.

Trong đình viện mọi thứ tinh xảo, tuy trang sức đơn giản mà rất phong nhã. Lục Lâm Thiên khen không ngớt, từ phong cách phẩm vị đến Quỷ Tiên Nữ quốc sắc thiên hương.

Quỷ Tiên Nữ nghe khen sắc mặt dịu đi nhiều, bớt mặt lạnh, ngẫu nhiên nhoẻn miệng cười. Lục Lâm Thiên mừng thầm, Quỷ Tiên Nữ dù gì là nữ nhân, mà nữ nhân đương nhiên thích nghe khen. Đây là bệnh chung của nữ nhân, chỉ cần khen nàng thì muốn gì cũng được.

Lục Lâm Thiên trợn to mắt nói:

- Tiền bối đã hai mươi tám tuổi chưa? Ta chưa từng thấy nữ nhân nào có khí chất như tiền bối.

Lục Lâm Thiên thầm nhớ Lục vô Song, khí chất của nàng không kém gì Quỷ Tiên Nữ, hai người ngang ngửa nhau. Còn có thiếu nữ xinh đẹp áo lục Lục Lâm Thiên gặp trong sơn mạch Vụ Đô, và nữ nhân giả nam, hai người kia cũng rất khó khí chất, xinh đẹp không kém cạnh gì. Lữ Tiểu Linh cũng rất đẹp.

Quỷ Tiên Nữ lườm Lục Lâm Thiên:

- Tiểu tử, miệng của ngươi như bôi mật, sau này không biết bao nhiêu thiếu nữ bị ngươi dụ dỗ choáng váng. Ta đã sáu mươi tuổi, già rồi.

Nói vậy nhưng vẻ mặt Quỷ Tiên Nữ rất là hưởng thụ.

Lục Lâm Thiên không tin:

- Tiền bối, không thể nào! Tiền bối nói mình sáu mươi utổi là lừa ta phải không? Sau này ta gọi người là Doanh tỷ đi, sáu mươi tuổi làm sao trẻ vậy được?

Bộ dạng của Quỷ Tiên Nữ chỉ khoảng gần ba mươi tuổi, bảo dưỡng quá tốt, nếu xin bản quyền cách giữ dáng chắc sẽ giàu to.

Quỷ Tiên Nữ khẽ thở dài:

- Ta thật sự đã sáu mươi, Sa Sa theo ta đã mười lăm năm.

Quỷ Tiên Nữ không phản đối Lục Lâm Thiên gọi nàng là Doanh tỷ.

Lục Lâm Thiên được nước lấn tới:

- Doanh tỷ và lão độc vật quen biết nhau đã lâu rồi sao?

Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh nói:

- Đúng vậy! Lão già đó tính cách bướng bỉnh, không nói nữa, ngươi nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta đi Phi Linh Môn.

Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh kêu Bạch Sa Sa dẫn Lục Lâm Thiên đi một gian phòng nghỉ ngơi.

Khó khăn lắm mới có một người lạ đến, Bạch Sa Sa quấn quýt Lục Lâm Thiên mãi đến đêm khuya mới chịu rời đi. Lục Lâm Thiên co ro trong góc giường phập phồng lo sợ suốt nửa đêm, mãi khi Bạch Sa Sa rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.

Sáng sớm hôm sau, Lục Lâm Thiên thở ra một hơi, đẩy mở cửa phòng. Làn gió thổi qua, mùi thơm sơn cốc xộc vào mũi. Mấy con chim nhỏ ríu rít bay trên bầu trời, phong cảnh bình yên.

Bạch Sa Sa nhảy nhót đi tới:

- Nam hài, ngươi dậy rồi hả? Sư phụ kêu ta đến thông báo với ngươi là chúng ta nên xuất phát.

Bạch Sa Sa vẫn ăn mặc nóng bỏng, cặp chân dài, đường cong thân thể, gò bồng đào sắp nhảy ra ngoài.

Lục Lâm Thiên bất đắc dĩ nói:

- Sa Sa, gọi ta là Lục Lâm Thiên được rồi, đừng luôn miệng kêu nam hài, khó nghe lắm.

- Chẳng lẽ ngươi không phải nam hài? Hay ngươi đã ấy ấy với nữ hài?

Bạch Sa Sa kinh ngạc hỏi:

- Sao ngươi có thể làm vậy? Tại sao ngươi không ấy ấy với ta?

Lục Lâm Thiên á khẩu:

- Thua!

Bạch Sa Sa quá ngây thơ, thuần khiết không còn gì để nói.

Bên ngoài đình viện, Lục Lâm Thiên thấy Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh chờ sẵn, vẫn bộ váy trắng, đơn giản nhưng cô độc thoát tục tựa tiên nữ. tuy nhiên Lục Lâm Thiên biết rõ khi Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh trở mặt thì nhanh hơn cả lật sách.

Lục Lâm Thiên nói:

- Chào buổi sáng, Doanh tỷ. Chúng ta lên đường được rồi. Ta tin khi lão độc vật thấy Doanh tỷ sẽ rất ngạc nhiên.

Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh nói:

- Thiếu Du, ngươi có thể tới đây chắc có yêu thú phi hành? Kêu yêu thú phi hành của ngươi ra đây, ta mang các ngươi rời đi thì hơi mệt.

Lục Lâm Thiên gật đầu, nói:

- Ừm!

Lục Lâm Thiên vỗ ngực cái bộp, một luồng sáng trắng từ không gian thú nang bắn lên trời. Thân hình Thiên Sí Tuyết Sư to lớn đập cánh mang theo tiếng gió rít xuất hiện trước mắt mọi người.

- Grao!

Thiên Sí Tuyết Sư khổng lồ đập cánh xoay quanh, khí tức uy hϊếp mạnh mẽ khuếch tán. Thiên Sí Tuyết Sư đến tam giai trung kỳ thì khí thế tăng mạnh hơn nhiều.

Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh kinh ngạc khi thấy Thiên Sí Tuyết Sư:

- Thiên Sí Tuyết Sư tam giai trung kỳ!

Bạch Sa Sa nhìn chằm chằm Thiên Sí Tuyết Sư bay trên trời, reo lên:

- Yêu thú đẹp quá. Nam hài, tặng cho ta được không?

Lục Lâm Thiên ấp úng:

- Cái đó...

Mọi người nhảy lên Thiên Sí Tuyết Sư. Quỷ Tiên Nữ đánh ra thủ ấn, các thủ ấn huyền ảo hóa thành luồng sáng khuếch tán, đình viện bên dưới biến mất.

Lục Lâm Thiên kinh ngạc nói:

- Mê Lâm trận của Doanh tỷ thật huyền ảo.
Chương 315 Thật nhiều nam nhân

Quỷ Tiên Nữ khẽ thở dài:

- Đây chỉ là một tiểu trận pháp trong trận pháp mộc hệ, tiếc rằng ta không phải Linh Giả nếu không sẽ có tiến bộ về mặt trận pháp.

Làm Vũ Giả có nghiên cứu về trận pháp sâu đến mức này đã không dễ dàng. Vũ Giả bẩm sinh bị hạn chế linh hồn, không thể sánh bằng Linh Giả về mặt trận pháp và khôi lỗi, Lục Lâm Thiên hiểu rất rõ điều đó.

Quỷ Tiên Nữ hỏi Lục Lâm Thiên:

- Phải rồi, hôm qua ngươi có thể phá Mê Lâm trận của ta vậy chắc có nghiên cứu chút ít về trận pháp?

- Chỉ chút chút.

Tiếp theo Lục Lâm Thiên và Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư thảo luận về trận pháp, từ nhân trận đến pháp trận. Hai người trò chuyện rất vui vẻ.

Lục Lâm Thiên nghiên cứu trận pháp không bằng Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh nhưng trong đầu có Thiên Linh Lục, nói chuyện có lớp có lang. Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh nghe trợn mắt há hốc mồm, nhiều vấn đề mở mang đầu óc.

Quỷ Tiên Nữ nghiên cứu trận pháp không quá siêu quần nhưng cũng không thấp, cộng với nàng tự mình nghiên cứu, bản lĩnh vững chắc. Lục Lâm Thiên học được nhiều thứ cơ bản từ Quỷ Tiên Nữ. Có thể nói hai người đều được ích lợi không nhỏ.

Hai người từ trận pháp nói tới thi từ ca phú. Nhờ ký ức kiếp trước, Lục Lâm Thiên nhớ vài thơ từ thời Đường Tống Nguyên Minh Thanh, nói năng dõng dạc hù Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh ngạc nhiên liên tục.

Tiếp xúc một thời gian sau Quỷ Tiên Nữ rất khó đối xử với Lục Lâm Thiên như thiếu niên bình thường, từ mặt nào đó thì nàng hoàn toàn phục hắn.

Hai người thảo luận ba ngày, Bạch Sa Sa nghe choáng váng buồn ngủ. Bạch Sa Sa buồn một mình đành tự tu luyện.

Lục Lâm Thiên rất ngạc nhiên về tu vi của Bạch Sa Sa, nàng không rành chuyện đời nhưng có thiên phú kinh người, mười tám tuổi đã là Vũ Sư lục trọng. Thực lực như thế mạnh hơn hẳn đệ tử thân truyền của đại môn đại phái bình thường.

Lục Lâm Thiên kể tỉ mỉ tình huống hiện tại của Phi Linh Môn cho Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh nghe. Lục Lâm Thiên không giấu diếm điều gì, bao gồm trước kia Phi Linh Môn để lại mật thất, và hắn sắp rời đi hai năm.

Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh đả kích Lục Lâm Thiên:

- Hiện tại Phi Linh Môn chỉ có mười mấy Vũ Phách, không tới ngàn người, loại thế lực này mà muốn đối kháng với Thiên Tinh tông sao?

Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm nói:

- Cho nên ta mới mời Doanh tỷ xuống núi.

Hai ngày ở chung, Lục Lâm Thiên cảm giác Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh không còn bài xích Phi Linh Môn, huống chi có lão độc vật trong Phi Linh Môn, tin tưởng nàng sẽ dốc lòng trợ giúp.

Quỷ Tiên Nữ nói:

- Thực lực Phi Linh Môn quá yếu, nhưng có ta và lão già kia thì còn cơ may tranh đấu một phen, dù là Quỷ Vũ tông cũng không cần để bụng. Chờ hai năm sau ngươi trở về ta sẽ giao cho ngươi một Phi Linh Môn khiến ngươi vừa lòng.

Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm:

- Vậy tiểu tử xin đa tạ Doanh tỷ trước.

Có lão độc vật, Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh ở trong Phi Linh Môn, một người là Linh Suất cửu trọng, một người là Vũ Suất cửu trọng tất nhiên không cần để Quỷ Vũ tông vào mắt. Một linh một vũ, nền móng Phi Linh Môn đã sơ thành, hai năm sau qua tay Quỷ Tiên Nữ bồi dưỡng, Phi Linh Môn sẽ nhanh chóng vươn lên.

Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh nhìn Lục Lâm Thiên, nghiêm túc nói:

- Nhớ kỹ, khi Phi Linh Môn đến thực lực nhất định chuyện làm thứ nhất là san bằng Thiên Tinh tông, nếu không ta sẽ tự tay hủy đi Phi Linh Môn.

Lục Lâm Thiên nghiêm nghị nói:

- Doanh tỷ yên tâm, ta cũng đã hứa với lão độc vật như vậy.

Lục Lâm Thiên biết nếu không có lão độc vật trong Phi Linh Môn, một mình hắn không mời Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh xuống núi được. Ở chung mấy ngày nay, trò chuyện đôi câu vài lời, Lục Lâm Thiên phục Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh sát đất. Lão độc vật đề cử người có khác, thiên văn địa lý, các thế lực trong Cổ vực, mọi thứ Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh đều thuộc làu. Có người này trong Phi Linh Môn, Lục Lâm Thiên có thể yên tâm rời đi.

Quỷ Tiên Nữ lạnh nhạt nói:

- Ta tin ngươi, ánh mắt của lão già sẽ không sai. Ta nhìn ra được tuy ngươi còn trẻ nhưng nói năng bất phàm, sát khí lộ ra ngoài, lòng tràn ngập bá ý, không phải vật trong ao. Có lẽ sau này nắm xương già ta đây có thể cùng ngươi lưu danh đại lục.

Lục Lâm Thiên nghiêm túc hành lễ:

- Kim lân nào phải vật trong ao, vừa gặp phong vân liền hóa rồng. Phong vân của ta chính là Doanh tỷ và lão độc vật. Tiểu tử một lần nữa xin tạ Doanh tỷ.

Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh mỉm cười nói:

- Hay cho câu kim lân nào phải vật trong ao, vừa gặp phong vân liền hóa rồng. Có câu nói này, nắm xương già ta đây điên cùng ngươi. Đám lão quỷ ngày xưa biết Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh ta lại xuống núi chắc sẽ rất náo nhiệt.

Trong đôi mắt đẹp bình tĩnh chợt bùng nổ khí tiêu sát.

Ngày thứ ba, Lục Lâm Thiên nuốt một viên đan dược tam phẩm cao giai, bắt đầu tu luyện. Đan dược biến thành năng lượng trong người hắn, tiến bộ tu vi kinh người.

Ngày thứ sáu, Thiên Sí Tuyết Sư to lớn xé gió lao tới bầu trời Phi Linh Môn. Khí lưu phần phật chấn không gian gợn sóng, đệ tử Phi Linh Môn đã chạy ra nghênh tiếp.

Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh nhìn chằm chằm Phi Linh sơn, nói:

- Vị trí không tệ, nhưng hơi nhỏ.

Ba người nhảy xuống Thiên Sí Tuyết Sư, nhiều đệ tử Phi Linh Môn tiến lên hành lễ.

- Kính chào chưởng môn!

Bạch Sa Sa kinh thán:

- Nhiều nam nhân quá!

Các đệ tử Phi Linh Môn thầm thắc mắc, Bạch Sa Sa mặc đồ nóng bỏng làm nhiều đệ tử liếc trộm, nhưng vì có mặt chưởng môn nên không dám táy máy.

Thấy Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh thì các đệ tử kinh diễm vô cùng, trợn mắt há hốc mồm ngó trân trân.

Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh hỏi:

- Lão già kia đâu?

Lục Lâm Thiên lên tiếng:

- Doanh tỷ hãy theo ta.

Lục Lâm Thiên dẫn Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh đi chỗ ở của mình.

Khi Lục Lâm Thiên đưa Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh đến bên ngoài chỗ ở thì nàng quát to:

- Lão già, trốn đi đâu?

Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh như hồn ma biến mất tại chỗ.

Vù vù vù!

Cùng lúc đó, trong chỗ ở có bóng đen nhanh như tia chớp lao ra ngoài. Hai bóng người một đen một trắng kéo theo chuỗi tàn ảnh biến mất phía xa.

Nhìn Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh khuất xa, mấy trưởng lão chạy tới trợn to mắt nói:

- Thực lực mạnh quá!

Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm, hắn không quá ngạc nhiên. Ngó bộ dáng thì lão độc vật hơi sợ Quỷ Tiên Nữ, chắc trước kia làm chuyện xấu nên sợ gặp nàng.

Ba canh giờ sau có tiếng hét lớn vang lên:

- Lục Lâm Thiên, tiểu tử khốn kiếp, đi ra cho ta!

Lục Lâm Thiên đang ở trong phòng định chuồn qua cửa sổ nhưng không kịp. Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh râu tóc dựng đứng hùng hổ xuất hiện trong phòng.

Lục Lâm Thiên nhe răng cười:

- Đông lão, nói chuyện với Doanh tỷ sao rồi?

Lục Lâm Thiên nhìn sắc mặt của Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh chắc đã biết bị người bán.

Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh tức giận trừng Lục Lâm Thiên:

- Tiểu tử, ngươi giỏi, còn gọi Doanh tỷ? Vì lôi kéo nàng tới Phi Linh Môn mà ngươi dám bán đứng ta? Nói gì ta nhớ nàng, ta xin lỗi nàng ấy. Ta có lỗi chỗ nào? Tiểu tử, ngươi đúng là không từ thủ đoạn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đỉnh Phong Thiên Hạ
Đỉnh Phong Thiên Hạ X
Trường Sinh Đỉnh Phong
Đỉnh Phong Võ Thuật
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom