• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Đỉnh Phong Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 301-305

Chương 301 Thu phục Linh Phách (1)

Xung lực cuồng bạo tung tóe, đám người vội vàng thụt lùi. Đẳng cấp chiến đấu cỡ này người bình thường không có thực lực xen vào.

Hai bên đυ.ng độ, Mạc Thiên Vấn bị đẩy lùi mấy chục thước, biến sắc mặt. Lực lượng cường đại đổ ập xuống, huyết khí sôi trào, máu dâng lên cổ họng.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh im lặng, mặt lạnh băng. Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh chợt biến mất tại chỗ, khi lão lại xuất hiện thì cách Mạc Thiên Vấn không xa. Trảo ấn ánh sáng đen chụp xuống Mạc Thiên Vấn, tiếng xé gió sắc bén vang lên. Trảo ấn xảo quyệt mà tàn nhẫn chọn mấy chỗ hiểm toàn thân Mạc Thiên Vấn, không gian quanh thân gã vặn vẹo.

Mạc Thiên Vấn thấy Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lại tấn công thì kinh hoàng hét to một tiếng:

- Nộ Diễm Bạo Không!

Chân khí thuộc tính hỏa tuôn ra, uy thế kinh người khuếch tán. Dường như Mạc Thiên Vấn dốc hết sức, thủ ấn chuyển động nhanh, chân khí quanh thân rít gào ngưng tụ thành quả cầu lửa to lớn trước mặt Mạc Thiên Vấn.

Quả cầu lửa khủng bố to vài trăm thước bắn ra, dọc đường bay không gian bị xé rách một cái khe đỏ thẫm, dòng không khí bị đốt thành sương khói.

Lục Lâm Thiên ở phía xa thầm nghĩ:

- Thực lực Vũ Tướng đúng là Vũ Phách không cách nào sánh bằng.

Mạc Thiên Vấn xem như cường giả, tiếc rằng gã gặp phải đối thủ là Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh.

- Hừ! Tài mọn!

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ở giữa không trung, trảo ấn xé rách, nhanh như tia chớp bay ra. Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không hề tránh né, trảo ấn biến to thoáng chốc cỡ ngàn thước che kín cả không gian. Ánh sáng đen đậm trùm trên đầu mọi người, như không có thiên lý, trời tối thui.

Vù vù vù!

Khi trảo ấn và quả cầu lửa cuồng bạo đυ.ng vào nhau thì trảo ấn chọc thẳng vào quả cầu lửa, khí thế xé rách không gian xé nát quả cầu lửa. Trảo ấn khựng lại một chút nhưng vẫn hùng hổ xông lên. Không gian chấn động, trảo ấn chụp xuống chỗ Mạc Thiên Vấn.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lạnh lùng cười:

- Dưới Vũ Suất chỉ là con kiến dưới tay ta.

Mắt đen lóe tia sáng lạnh, trảo ấn nhấn mạnh xuống.

Bùm!

Trên bầu trời vang tiếng răng rắc khẽ khàng. Không gian vặn vẹo nứt rạn, mùi hôi gay mũi khuếch tán, không gian nổ tung.

Không gian nổ, kình khí cuồng bạo rít gào. Một bóng người bị đánh bay ra xa hai trăm thước té cái bịch xuống đất, hộc máu.

- Ngươi...!

Kình khí tan, khí thế cuồng bạo biến mất, Mạc Thiên Vấn nhìn chằm chằm Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đứng trên bầu trời. Mạc Thiên Vấn không cam lòng khép mắt lại, lực lượng khổng lồ phá hủy não của gã.

Mạc Thiên Vấn bị đánh chết, mười mấy trưởng lão biến sắc mặt. Thực lực của lão nhân áo đen mạnh đến mức này, đám người biểu tình kinh hoàng quay mặt nhìn nhau, không biết nên làm sao.

Giờ phút này, tám trăm đệ tử lao xuống Cửu Hoa Sơn, đi đầu là bảy, tám chục Vũ Sư.

Lục Lâm Thiên ra lệnh đám người Phi Linh Môn sau lưng mình:

- Gϊếŧ, không chừa một tên!

Đám người Phi Linh Môn bộc phát sát ý điên cuồng dữ tợn:

- Gϊếŧ, không chừa một tên!!!

Ba trưởng lão Trịnh Anh, Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi dẫn theo các đệ tử Phi Linh Môn xông lên.

Các đệ tử Cửu Hoa Môn vừa mới từ đỉnh núi chạy xuống thì thấy người Phi Linh Môn hùng hổ xông lên. Các đệ tử Cửu Hoa Môn nhìn trưởng lão, thấy các trưởng lão thụt lùi ra sau.

Hai phe đυ.ng độ, từng đợt công kích va chạm.

Lục Lâm Thiên quan sát toàn trường. Đệ tử Cửu Hoa Môn nhiều hơn bên Phi Linh Môn một nửa, thực lực cũng mạnh hơn nhiều. Đệ tử Phi Linh Môn mặc dù khí thế hùng hổ nhưng không chiếm bao nhiêu ưu thế. Mặc dù Lục Lâm Thiên cố ý ném đệ tử Phi Linh Môn vào gϊếŧ chóc để rèn luyện, nhưng nếu bị tổn thương quá lớn thì không hay.

Lục Lâm Thiên ngần ngừ một lúc, vỗ ngực cái bộp, ba luồng sáng bắn ra.

- Grao grao!

- Xèo xèo!

Ba luồng sáng lao ra hóa thành ba con yêu thú khổng lồ, là Thị Huyết Yêu Lang, Lục Yêu Mãng, Thiểm Điện Hắc Báo trong không gian thú nang của Lục Lâm Thiên.

Lục Lâm Thiên lòng máy động ra lệnh ba con yêu thú gϊếŧ người. Ba con yêu thú khổng lồ gầm rú lao vào đám đệ tử Cửu Hoa Môn.

- Yêu thú to quá, là Thị Huyết Yêu Lang!

- Có Thiểm Điện Hắc Báo, trốn, mau trốn đi!

Ba con yêu thú khổng lồ lộ mặt, nhiều đệ tử Cửu Hoa Môn kinh hoàng.

Tiểu Long không nhịn được cũng gầm gừ:

- Gri gri!!!

Tiểu Long biến to hơn tám mươi thước, nó tựa như luồng sáng bắn nhanh ra. Một Vũ Sư Cửu Hoa Môn bị Tiểu Long nhanh như tia chớp nuốt vào bụng.

- Grao grao!

Thiểm Điện Hắc Báo to lớn nhưng tốc độ cũng rất nhanh, chớp mắt cắn nát hai đệ tử Cửu Hoa Môn, máu phun đầy đất.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh sớm biết Lục Lâm Thiên có ba con yêu thú Thị Huyết Yêu Lang, Lục Yêu Mãng, Thiểm Điện Hắc Báo. Mọi chuyện trong Phi Linh Môn không qua mắt lão được. Mặc dù Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ngạc nhiên Lục Lâm Thiên làm sao có nhiều yêu thú như thế nhưng lão không muốn hỏi nhiều.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lao nhanh, nhẹ nhàng như hồn ma xông hướng trưởng lão Vũ Tướng nhất trọng mạnh duy nhất trong Cửu Hoa Môn.

Lục Lâm Thiên thay đổi thủ ấn:

- Đi chết đi!

Trữ vật giới chỉ lóe ánh sáng, ba luồng sáng đáp xuống đất, ba khôi lỗi xuất hiện bên cạnh Lục Lâm Thiên. Là Lang Nhân khôi lỗi, Thiếu Thứu, Khôi Nhất mới được luyện chế gần đây.

Ba khôi lỗi lao lên, gầm rống công kích. Chiến trường hỗn loạn. Thiên Sí Tuyết Sư thì xoay quanh trên cao, Lục Lâm Thiên đã dặn dò Thiên Sí Tuyết Sư phải chăm sóc Lục Tâm Đồng.

Bùm bùm bùm!

Khôi Nhất hùng hổ xông lên, nơi đi qua không ai đỡ nổi một chiêu, lực lượng cuồng bạo trút xuống. Chớp mắt có bốn đệ tử Cửu Hoa Môn bị gϊếŧ tại chỗ, liên tục phát ra tiếng gào rú thê thảm.

Đệ tử Cửu Hoa Môn thấy Khôi Nhất thì biến sắc mặt la lên:

- Lôi trưởng lão, là Lôi trưởng lão!

Trưởng lão Cửu Hoa Môn tu vi Vũ Phách tam trọng đổi sắc mặt khi thấy Khôi Nhất.

Khôi Nhất không có phản ứng gì, vung quyền, không gian nổ đì đùng đánh bay trưởng lão Vũ Phách tam trọng kia. Chỉ một chiêu đã đánh trưởng lão Cửu Hoa Môn bị thương nặng.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hừ lạnh một tiếng:

- Chết đi!

Muôn vàn tia sáng đen tụ tập vào tay Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh rồi xuyên thấu không gian bắn ra, mục tiêu là Vũ Tướng nhất trọng còn lại của Cửu Hoa Môn.

Kém một cảnh giới khi đánh nhau không có gì bất ngờ xảy ra. Trong đại lục Linh Vũ có mấy yêu nghiệt như Lục Lâm Thiên? Chỉ loại người như Lục Lâm Thiên là có thực lực khiêu chiến vượt cấp. Vũ Tướng nhất trọng Cửu Hoa Môn dĩ nhiên không đánh lại Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh. Chỉ giây lát Vũ Tướng nhất trọng Cửu Hoa Môn bị Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đánh chết tại chỗ.

Lúc này Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không dừng tay, lão lười xử lý mấy kẻ tu vi bình thường, mục tiêu toàn là thực lực Vũ Phách.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh như hồn ma lướt qua trong đám đông như vào chốn không người. Chỉ mấy giây ngắn ngủi lại một trưởng lão Cửu Hoa Môn đẳng cấp Vũ Phách bị Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh gϊếŧ chết.
Chương 302 Thu phục Linh Phách (2)

Lục Lâm Thiên không có hành động gì, hắn đứng một bên bình tĩnh nhìn xung quanh, phòng ngừa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Đệ tử bình thường của Cửu Hoa Môn muốn trốn cũng không sao, nhưng không thể để cường giả Cửu Hoa Môn chạy trốn được.

Tiểu Long, Thị Huyết Yêu Lang, Lục Yêu Mãng, Thiểm Điện Hắc Báo, ba khôi lỗi tham gia, tuy đệ tử Phi Linh Môn yếu thế về số người và thực lực nhưng khí thế lại như chẻ tre. Đệ tử Cửu Hoa Môn không chống cự nổi, lòng người tán loạn ảnh hưởng thực lực giảm mạnh, làm sao bằng đệ tử Phi Linh Môn hiện tại khí thế như sói như cọp?

Cộng thêm tiếng yêu thú gầm rống, thân thể to lớn mạnh mẽ chiếm hết ưu thế trong hỗn chiến. Tình huống nghêng về một hướng, không ngừng có đệ tử Cửu Hoa Môn hét thảm, chết tại chỗ.

Thấy biến cố này, mấy trưởng lão Cửu Hoa Môn còn sống sót chấp nhận sự thật Phi Linh Môn trở nên rất đáng sợ. Bọn họ biến sắc mặt ngước nhìn Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh tung hoành gϊếŧ chóc trên bầu trời.

Trưởng lão Cửu Hoa Môn kinh hoàng hét to:

- Ta đầu hàng, đầu hàng!

Có người thứ nhất đầu hàng, nhiều người khác phản ứng lại cũng ném vũ khí đầu hàng, không dám đánh nữa.

Mọi người mặt xám xịt. Chưởng môn đã chết, các trưởng lão không có sức đánh trả, bọn họ không đầu hàng không được.

Lục Lâm Thiên chợt thấy Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đang tấn công một thanh niên, một nam nhân trung niên. Xem khí thế của hai người vừa đến Linh Sư lục trọng, một người thì đến Linh Phách.

Lục Lâm Thiên hét lên:

- Đông lão nương tay!

Lục Lâm Thiên lao nhanh tới bên cạnh Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh. Thanh niên khoảng hai mươi tám, chín tuổi, mặt tái xanh. Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh làm thanh niên cảm giác cái gì là chết chóc.

Nam nhân trung niên mặc trường bào hoa phục, mắt to trán rộng, rất có khí chất. Hai người là Linh Sư nên hiểu rõ sự đáng sợ của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh.

Lục Lâm Thiên nhìn hai Linh Giả, hỏi:

- Hai ngươi có nguyện ý đầu hàng tham gia vào Phi Linh Môn ta không?

Linh Giả rất quan trọng với bất cứ thế lực nào. Hiện tại trong Phi Linh Môn không có Linh Giả, thấy hai người này thì Lục Lâm Thiên không muốn bỏ qua. Có một số việc không thể thiếu Linh Giả.

Thanh niên mặt tái xanh sợ hãi nhìn Lục Lâm Thiên, gã không muốn tham gia vào Phi Linh Môn:

- Chúng ta không phải người của Cửu Hoa Môn, chúng ta chỉ là trưởng lão khách khanh. Các ngươi hãy thả chúng ta đi.

Thanh niên mới nói xong một tiếng quát vang lên:

- Cho mặt không biết vừa phải!

Lục Lâm Thiên biến sắc mặt, chân khí bộc phát, chưởng màu vàng đất vỗ nhanh ra.

Bùm!

Chưởng ấn nhanh như tia chớp xuyên thấu dòng không khí ngăn cách vỗ vào ngực thanh niên.

Thanh niên hộc máu:

- Phụt!

Khoảng cách gần thì Linh Giả khó đánh lại Vũ Giả, về đẳng cấp tu vi thì Lục Lâm Thiên là Vũ Sư lục trọng, không thua gì thanh niên Linh Sư lục trọng. Thanh niên không ngờ Lục Lâm Thiên trở mặt nhanh như vậy, cộng với Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh tăng áp lực tâm lý nên gã không đánh lại.

Thanh niên bị đánh bay xa hơn chục thước, lại hộc máu. Thanh niên quẫy vài cái không bò dậy nổi, trong mắt tràn ngập kinh hoàng.

Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào nam nhân trung niên mặc hoa phục:

- Ngươi thì sao? Có đồng ý tham gia Phi Linh Môn ta không?

Mắt Lục Lâm Thiên bắn ra tia sáng lạnh cảnh cáo, nếu không đồng ý hắn sẽ gϊếŧ người.

Nam nhân trung niên trán toát mồ hôi lạnh ròng ròng:

- Ta nguyện ý, nguyện ý!

Nam nhân trung niên đã thấy kết cuộc của thanh niên. Thiếu niên trước mắt trở mặt vô tình, nam nhân trung niên làm sao dám từ chối? Đối phương còn có cường giả Linh Suất đứng một bên chống, gã không trốn thoát được.

Lục Lâm Thiên thu về lạnh lùng, nở nụ cười nói:

- Rất tốt, sau này ngươi sẽ không hối hận quyết định của mình.

Tốc độ Lục Lâm Thiên biến sắc mặt cực nhanh.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không cần Lục Lâm Thiên nói, lão đưa một viên đan dược cho nam nhân trung niên, mắt lạnh băng nhìn gã:

- Nuốt Phệ Huyết Hóa Cốt đan này vào, một năm sau ta sẽ cho thuốc giải.

Nam nhân trung niên mặc hoa phục không có can đảm từ chối. Từ lúc gã đồng ý tham gia Phi Linh Môn đã định trước không có năng lực chống cự. Nam nhân trung niên bất đắc dĩ uống đan dược Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đưa cho.

Bùm bùm bùm!

Phía xa vang tiếng nổ điếc tai, đệ tử Phi Linh Môn nhờ có Lục Lâm Thiên hun đúc vô hình trung phong cách giống hắn, ai nấy khát máu, tâm ngoan thủ lạt. Đệ tử Phi Linh Môn dốc hết sức công kích, đệ tử Cửu Hoa Môn chỉ có nước chờ bị tàn sát.

Đệ tử Cửu Hoa Môn đầu hàng đứng một bên, không ngừng có đệ tử Cửu Hoa Môn đầu hàng.

Mấy con yêu thú, khôi lỗi như cỗ máy gϊếŧ chóc đánh đâu thắng đó, máu trải rộng con đường, trong hỗn chiến không người địch nổi.

Thấy ba con khôi lỗi, vẻ mặt Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh giật mình hỏi Lục Lâm Thiên:

- Chưởng môn tìm đâu ra khôi lỗi thế?

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn Khôi Nhất chằm chằm, ánh mắt lão sắc bén nhìn ra được Khôi Nhất siêu phàm.

Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm nói:

- Cái này... Vô tình có được.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không tin lời Lục Lâm Thiên, lão liếc hắn một cái, không hỏi thêm. Tóm lại tiểu tử này có rất nhiều bí mật lão không biết. Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không đoán được Lục Lâm Thiên tự mình luyện chế, lão cho rằng sau lưng hắn có núi dựa cường đại.

Dù bây giờ Lục Lâm Thiên nói cho Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh biết là hắn tự mình luyện chế mấy khôi lỗi thì lão cũng không tin. Lấy Khôi Nhất làm ví dụ, khôi lỗi tứ cấp hậu giai, Linh Tướng bình thường cũng khó luyện chế ra chứ nói gì Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không tin Lục Lâm Thiên là Linh Giả. Vũ Giả toàn hệ cộng thêm Linh Giả, nếu có loại người này thì những người khác không cần sống trên đời nữa.

Các đệ tử Cửu Hoa Môn buông xuôi đệ mặc bị tàn sát. Hơn tám trăm đệ tử có một nửa bị gϊếŧ. Đặc biệt đệ tử chết vào tay khôi lỗi, yêu thú thì rất thảm, tay chân cụt khắp nơi. Máu nhuộm đỏ mặt đất dưới Cửu Hoa Sơn.

Lục Lâm Thiên nhìn chăm chú toàn trường. Trong Cửu Hoa Môn có gần ba trăm người đầu hàng, chỉ có mấy chục người liều mạng chống cự, không ảnh hưởng toàn cục.

Lục Lâm Thiên lòng máy động:

- Thu!

Nam nhân trung niên trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Lâm Thiên thu ba khôi lỗi vào túi không gian. Lục Lâm Thiên không muốn lộ ra bí mật trữ vật giới chỉ, chờ có rảnh lại chuyển khôi lỗi vào trữ vật giới chỉ sau.

Lục Lâm Thiên thu Thị Huyết Yêu Lang, Lục Yêu Mãng, Thiểm Điện Hắc Báo vào không gian thú nang.

Nhìn ba con yêu thú bị Lục Lâm Thiên thu vào không gian thú nang, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nghĩ ngay hắn có lẽ là người của Vạn Thú tông, chỉ Vạn Thú tông mới có loại thủ đoạn này.

Bùm bùm bùm!

Đệ tử Phi Linh Môn vây công, những phần tử liều mạng chống cự của Cửu Hoa Môn đã bị gϊếŧ chết. Gần ba trăm đệ tử Cửu Hoa Môn đầu hàng nhìn đệ tử Phi Linh Môn gϊếŧ chóc, bọn họ ngây như phỗng. Mấy trưởng lão Cửu Hoa Môn đầu hàng biểu tình kinh hoàng, thực lực của Phi Linh Môn vượt xa bọn họ tưởng tượng.
Chương 303 Hộ pháp quy hàng

Gϊếŧ chết đệ tử Cửu Hoa Môn ngoan cố cuối cùng, đệ tử Phi Linh Môn không cần Lục Lâm Thiên dặn dò đã quen tay dọn dẹp chiến trường. Lột hết túi không gian, vũ khí trên người xác chết, không chừa một thứ nào.

Ba trăm đệ tử Cửu Hoa Môn đầu hàng cũng không thoát khỏi, Hồ Nam Sinh dẫn mấy chục đệ tử Phi Linh Môn đi trân lột hết tiền tài, chỉ còn kém lột sạch đồ tù binh.

Lục Lâm Thiên quan sát chiến trường, biểu tình trầm trọng. Tuy lần này tiêu diệt Cửu Hoa Môn nhưng thực lực của đệ tử Phi Linh Môn quá bình thường. Ba trăm năm mươi đệ tử có bảy, tám chục người bị thương nặng, sáu, bảy chục người chết. Loại hao tổn này đối với Phi Linh Môn hiện tại là con số lớn. Muốn Phi Linh Môn mạnh hơn nữa, trừ bồi dưỡng đệ tử của mình ra phải nhanh chóng nuốt thế lực khác, nếu không trong thời gian ngắn Phi Linh Môn sẽ không lớn mạnh được bao nhiêu.

Trịnh Anh, Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi cầm nhiều túi không gian giao cho Lục Lâm Thiên. Tiền tài trên người đệ tử Cửu Hoa Môn đều bị trấn lột sạch.

- Chưởng môn, đây là tất cả thu hoạch.

Lục Lâm Thiên hỏi Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh:

- Đông lão, còn Phệ Huyết Hóa Cốt đan không?

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lấy ra mấy bình ngọc đưa cho Lục Lâm Thiên:

- Còn, đây là ta mới luyện chế gần đây, biết ngươi cần dùng, lấy đi.

Lục Lâm Thiên nhe răng cười nói:

- Chỉ có Đông lão là hiểu ta nhất.

Lục Lâm Thiên kiểm tra mấy bình ngọc, có khoảng mấy chục viên Phệ Huyết Hóa Cốt đan.

Lục Lâm Thiên đến trước đám đệ tử Cửu Hoa Môn đầu hàng, nói với năm nam một nữ đứng đầu:

- Nguyện ý tham gia Phi Linh Môn ta thì nuốt một viên Phệ Huyết Hóa Cốt đan, một năm sau ta sẽ cho các ngươi thuốc giải. Không chịu thì chết đi!

Sáu người này là trưởng lão Cửu Hoa Môn, thực lực Vũ Phách. Trong đó người mạnh nhất là Vũ Phách cửu trọng, còn lại một Vũ Phách thất trọng, hai người Vũ Phách tứ trọng, một Vũ Phách nhị trọng. Phụ nhân trung niên là Vũ Phách ngũ trọng.

Sáu người hai mặt nhìn nhau. Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh bước tới sau lưng Lục Lâm Thiên, ánh mắt lạnh băng.

Trưởng lão tu vi mạnh nhất, Vũ Phách cửu trọng thay đổi sắc mặt sau cùng bất đắc dĩ nói:

- Chúng ta nguyện ý tham gia.

Vũ Phách cửu trọng cầm lấy viên Phệ Huyết Hóa Cốt đan trong tay Lục Lâm Thiên, nuốt vào bụng.

Năm người khác lục tục tiến lên cầm một viên đan dược nuốt vào trong bụng, sắc mặt không tình nguyện nhưng vì giữ mạng đành khuất phục.

Còn lại đám đệ tử Cửu Hoa Môn cũng đi lên lĩnh độc đan. Lục Lâm Thiên cất đi Phệ Huyết Hóa Cốt đan, nó không phải kẹo, đệ tử đẳng cấp Vũ Sĩ, Vũ Sư không xứng dùng.

Lục Lâm Thiên nói:

- Các người không cần nuốt, nguyện ý tham gia Phi Linh Môn thì ở lại, không muốn thì đi đi.

Đám đệ tử Cửu Hoa Môn nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu. Có mười mấy người do dự rời đi.

Ba trưởng lão Trịnh Anh, Trần Tân Kiệt, Trần Tân Kiệt sắc mặt âm trầm quát:

- Chết đi!

Mười mấy đệ tử Cửu Hoa Môn bị ba trưởng lão gϊếŧ trong vòng vài chiêu. Nhóm trưởng lão lờ mờ đoán được ý định của tiểu chưởng môn. Cho đệ tử Cửu Hoa Môn tự do lựa chọn vì muốn xem có bao nhiêu người không tình nguyện tham gia Phi Linh Môn, kẻ thù ẩn của Phi Linh Môn đương nhiên không thể bỏ qua.

Lục Lâm Thiên lạnh lùng nhìn các đệ tử Cửu Hoa Môn, nói:

- Các người nghe kỹ đây, tham gia vào Phi Linh Môn tức là đệ tử của Phi Linh Môn, dám can đảm phản bội thì kết cuộc sẽ khó chịu hơn cái chết.

Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm sáu trưởng lão Cửu Hoa Môn đầu hàng:

- Sáu người nhậm chức hộ pháp Phi Linh Môn, cho các ngươi cầm túi không gian này. Tất cả đệ tử Cửu Hoa Môn đầu hàng thuộc quyền quản lý của các ngươi, một người phản bội sẽ hỏi tội sáu người!

Lục Lâm Thiên nói xong lấy ra sáu túi không gian giao cho sáu trưởng lão Cửu Hoa Môn cũ, túi không gian này vốn thuộc về bọn họ.

Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi cười bí hiểm. Hai người cũng là từ Hắc kiếm Môn đầu hàng, nhậm chức trưởng lão. Các trưởng lão Cửu Hoa Môn thực lực cao hơn Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi nhưng chỉ được chức hộ pháp, thấp hơn trưởng lão nhiều, hai người thấy tự hào.

Sáu trưởng lão Cửu Hoa Môn đầu hàng nhìn túi không gian lại trở về tay mình đang vui nghe xong hết hồn.

- Tuân lệnh chưởng môn!

Các đệ tử Cửu Hoa Môn đầu hàng tính vào trách nhiệm của bọn họ, đây không phải chuyện tốt gì. Lỡ có một, hai đệ tử phản bội thì cả sáu cùng xui.

Lục Lâm Thiên nói:

- Các đệ tử lên núi dọn dẹp tất cả, buổi chiều đi dọn hết địa bàn Cửu Hoa Môn.

Các đệ tử đồng thanh kêu lên:

- Tuân lệnh chưởng môn!

Bọn họ còn cần càn quét trong Cửu Hoa Môn.

Khi các đệ tử Phi Linh Môn lên núi, Lục Lâm Thiên mang theo thanh niên Linh Sư lục trọng bị hắn đánh bị thương lên Cửu Hoa Sơn, tìm một gian mật thất. Lục Lâm Thiên ra lệnh Thiên Sí Tuyết Sư, Tiểu Long hộ pháp, hắn kéo thanh niên Linh Sư lục trọng hấp hối vào mật thất.

Lục Lâm Thiên không muốn thanh niên Linh Sư lục trọng chết ngay nên đã có nương tay, khó khăn lắm mới gặp Linh Giả thích hợp cho hắn thôn phệ.

Trong mật thất, Lục Lâm Thiên vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết, chỉ giây lát đã thôn phệ sạch thanh niên Linh Sư lục trọng, bắt đầu luyện hóa. Mấy việc khác trong Cửu Hoa Môn không cần Lục Lâm Thiên lo, hắn có thể yên tâm luyện hóa.

Giữa trưa cùng ngày, ba trưởng lão Trịnh Anh, Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi dàn xếp xong tất cả rời đi Cửu Hoa Sơn. Mỗi người kêu một trưởng lão Cửu Hoa Môn dẫn đường đi ba thị trấn trong địa bàn Cửu Hoa Sơn.

Trong Cửu Hoa Môn có nhiều địa bàn, lớn hơn La Sát Môn rất nhiều. Ba thị trấn to hơn trấn Hoa Môn, trấn Đoàn Sơn.

Lục Lâm Thiên sẽ không bỏ qua ba thị trấn này, hắn đã ra lệnh ba trưởng lão đi càn quét. Trong ba thị trấn có trưởng lão Cửu Hoa Môn trấn thủ, nhưng Trịnh Anh, Thường Lỗi, Trần Tân Kiệt mang theo trưởng lão Cửu Hoa Môn đi ba thị trấn cũng đủ đối phó.

Giờ phút này, trong đầu Lục Lâm Thiên không ngừng luyện hóa năng lượng linh lực đã cắn nuốt, luyện hóa sơ là thành linh lực của mình. Linh lực tăng mạnh, linh hồn của Lục Lâm Thiên cũng được tẩm bổ.

Ban đêm, khí thế trên người Lục Lâm Thiên tăng vọt, lần trước hắn nuốt hai phần Linh hồn thần dịch đẳng cấp linh lực đến trung kỳ Linh Sư tứ trọng. Giờ đây có linh lực cắn nuốt quán thông, linh lực của Lục Lâm Thiên không ngừng tăng lên.

Vầng sáng trong suốt bao bọc người Lục Lâm Thiên dần rực rỡ hơn. Trong đầu Lục Lâm Thiên cảm giác không gian linh lực trướng đầy, linh lực vẫn còn tiếp tục luyện hóa quán thông.

Một lát sau, linh lực bàng bạc đã tràn ngập không gian trong đầu Lục Lâm Thiên đến mức không thể tăng thêm được. Lục Lâm Thiên biết lúc này đã đến bờ đột phá.

Lục Lâm Thiên tập trung tinh thần, hét thầm:

- Áp súc, đột phá!

Thủ ấn thay đổi, Lục Lâm Thiên điều khiển linh lực trong không gian linh lực đè xuống. Không gian khí hải trong đầu Lục Lâm Thiên vang tiếng nổ trầm đυ.c, năng lượng to lớn áp súc khuếch tán.

Bùm!

Trong không gian linh lực trong đầu Lục Lâm Thiên vang lên tiếng nổ, ánh sáng quanh thân hắn chói lòa, khí thế tăng vọt. Không gian khí hải tăng lớn gấp mấy lần, linh lực cuồng bạo lại sôi trào.
Chương 304 Một nữ nhân

Cùng lúc đó, lực lượng lớn mạnh vô hình xông vào não Lục Lâm Thiên, linh hồn lực thực chất hóa nhiều hơn, đã là mây mù trắng xóa tụ tập sâu trong linh hồn.

Khí thế thật lâu sau ổn định lại, giờ Lục Lâm Thiên đã là Linh Sư ngũ trọng. Lục Lâm Thiên không dừng lại, tiếp tục luyện hóa linh lực cắn nuốt trong đầu. Lục Lâm Thiên vừa mới đột phá chỉ tiêu hao gần một nửa linh lực.

Linh lực của Linh Sư lục trọng mới rồi làm Lục Lâm Thiên suýt không tiêu hóa được, mạnh hơn năng lượng hai phần hồn thần dịch nhiều.

Giữa trưa ngày thứ hai, ba trưởng lão trở lại Cửu Hoa Môn, mang theo nhiều đệ tử đầu hàng. Thu hoạch của Trịnh Anh, Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi rất khả quan, quét sạch ba thị trấn.

Sáng ngày thứ ba, Lục Lâm Thiên thở hắt ra.

- Phù.

Lục Lâm Thiên mở mắt ra, đôi mắt sâu như ngôi sao, khí thế mạnh hơn hai ngày trước rất nhiều.

Lục Lâm Thiên cảm giác trong cơ thể mình tràn đầy linh lực, lẩm bẩm:

- Linh Sư ngũ trọng đỉnh phong, chưa đến Linh Sư lục trọng, vẫn thiếu một chút.

Năng lượng linh lực cắn nuốt từ Linh Sư lục trọng đã bị Lục Lâm Thiên luyện hóa hết, đẳng cấp linh lực là đỉnh Linh Sư ngũ trọng, cách Linh Sư lục trọng còn một khoảng nhỏ.

Vù vù vù!

Lục Lâm Thiên rời khỏi mật thất, Tiểu Long hộ pháp bên ngoài thân thiết bò lên người hắn, lưỡi co duỗi. Thiên Sí Tuyết Sư cũng ngoan ngoãn gần sát Lục Lâm Thiên.

Trong đại điện Cửu Hoa Môn, Trịnh Anh, Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi giao thu hoạch từ ba thị trấn cho Lục Lâm Thiên.

- Chưởng môn!

Lục Lâm Thiên nói với mọi người:

- Dọn dẹp tất cả xong chưa, mọi người rời khỏi Cửu Hoa Sơn trở về Phi Linh Môn.

Trần Tân Kiệt khó hiểu hỏi:

- Chưởng môn, chúng ta không lấy địa bàn Cửu Hoa Môn sao?

Lục Lâm Thiên trả lời:

- Địa bàn của Cửu Hoa Môn không liên quan chúng ta, giờ mọi người cùng trở về Phi Linh Môn. Ta và đại trưởng lão chút nữa sẽ cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư về sau.

- Tuân lệnh chưởng môn!

Đám người không dám hỏi nhiều, nhanh chóng đi sắp xếp.

Mọi người lùi xuống, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lên tiếng:

- Ngươi thật sự nỡ buông tay? Địa bàn Cửu Hoa Môn khá lớn.

Lục Lâm Thiên cười khổ nói:

- Đông lão, không phải ta nỡ mà là không có thực lực nuốt vào. Nếu ta nuốt địa bàn Cửu Hoa Môn thì Quỷ Vũ tông sẽ không để yên.

Địa bàn Cửu Hoa Môn to lớn, Lục Lâm Thiên không thèm mới lạ. Lục Lâm Thiên tiêu diệt Cửu Hoa Môn là có cớ đàng hoàng, nhưng không có lý do nuốt địa bàn Cửu Hoa Môn. Huống chi chủ nhân thật sự địa bàn của Cửu Hoa Môn là Quỷ Vũ tông, nếu Lục Lâm Thiên nuốt địa bàn Cửu Hoa Môn tức là kɧıêυ ҡɧí©ɧ Quỷ Vũ tông.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh khen ngợi nhìn Lục Lâm Thiên:

- Đúng vậy! Quỷ Vũ tông sẽ không để Phi Linh Môn nuốt địa bàn Cửu Hoa Môn, hiện tại Phi Linh Môn cũng không có thực lực đó, nên nhịn đau bỏ cuộc là hơn.

Lục Lâm Thiên nghiến răng:

- Rồi sẽ có ngày ta cướp lại!

Chờ khi nào thực lực Phi Linh Môn lớn mạnh thì không cần e ngại gì Quỷ Vũ tông nữa.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói:

- Ha ha ha, ta tin tưởng tiểu tử nhà ngươi, ngày đó sẽ không xa.

Một già một trẻ cười gian.

Dưới Cửu Hoa Sơn có gần sáu trăm người rầm rộ giục ngựa đi bốc lên bụi mù. Đường đường là Cửu Hoa Môn giờ đây người đi lầu trống. Dưới chân núi máu chảy thành sông, mấy trăm thi thể nằm la liệt nhưng không ai dọn dẹp. Lục Lâm Thiên cố ý để đó cho Quỷ Vũ tông xem.

Xung quanh Cửu Hoa Sơn có nhiều thế lực nhỏ hai ngày nay phát hiện biến cố ở Cửu Hoa Sơn, bọn họ kéo đến xem. Mãi khi người Phi Linh Môn rời đi mới dám tới gần.

Nhìn Cửu Hoa Môn bị diệt làm nhiều người hút ngụm khí lạnh, có người nhận ra là Phi Linh Môn làm. Thoáng chốc danh tiếng Phi Linh Môn truyền khắp xung quanh, xem như hơi nổi. Mọi người bắt đầu chú ý tới Phi Linh Môn.

Đám người Phi Linh Môn đi không lâu sau trên đỉnh núi có con yêu thú trắng tinh khổng lồ bay nhanh ra khỏi đỉnh Cửu Hoa Sơn biến mất trên bầu trời.

Lục Tâm Đồng đứng trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, giang đôi tay hưng phấn nói:

- Ca ca, chờ khi nào Tâm Đồng lớn lên cũng muốn tìm một con yêu thú phi hành chở Tâm Đồng đi khắp nơi!

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói:

- Tâm Đồng, khi nào đến hoàng cấp thì sư phụ sẽ bắt một con linh thú cho Tâm Đồng.

Lục Tâm Đồng nêu yêu cầu:

- Ừm ừm! phải biết bay, và đáng yêu nữa!

Khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ nét cười, tiểu cô nương được ca ca và sư phụ yêu thương, đã thoát khỏi bóng ma phụ thân qua đời.

Thiên Sí Tuyết Sư bay rất nhanh, ban đêm đã trở về Phi Linh Môn. Đám người Trịnh Anh thì ba ngày sau mới về được.

Trong phòng, Lục Lâm Thiên ngồi xếp bằng nói với Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh:

- Đông lão, ta định rời khỏi Cổ vực một thời gian.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hỏi:

- Bao lâu?

Lục Lâm Thiên trầm ngâm nói:

- Không biết, ngắn thì hai năm, lâu cỡ ba năm.

Hiện giờ sự việc Cửu Hoa Môn kết thúc, Lục Lâm Thiên muốn về Vân Dương tông. Nam thúc dặn dò hai thứ, Lục Lâm Thiên phải lấy cho bằng dược.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh kinh ngạc hỏi:

- Hai, ba năm? Lâu vậy sao

Lục Lâm Thiên nói thêm:

- Có lẽ trong lúc đó sẽ có điều thay đổi.

Kế hoạch luôn không chịu nổi biến đổi. Theo quy định của Vân Dương tông, sau khi vào Vân Dương tông muốn rời đi thì đệ tử bình thường phải có tu vi Vũ Phách, đệ tử thân truyền phải đến đẳng cấp Vũ Tướng, cái này cần thời gian.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh suy tư một lúc sau trầm giọng hỏi:

- Vậy Phi Linh Môn tính sao đây?

Phi Linh Môn vừa mới đi vào quỹ đạo, thiếu Lục Lâm Thiên sẽ chịu nhiều ảnh hưởng.

Lục Lâm Thiên nói:

- Đành giao cho Đông lão, có Đông lão ở thì ta cũng yên tâm.

Lục Lâm Thiên rời khỏi Cổ vực, Phi Linh Môn nằm trong tay lão độc vật sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh trầm ngâm một lúc sau nói với Lục Lâm Thiên:

- Giao cho ta tất nhiên không thành vấn đề, bảo vệ Phi Linh Môn thì khỏi phải nói nhưng không thể phát triển Phi Linh Môn. Chẳng lẽ ngươi muốn lãng phí hai năm? Ngươi nên biết tính cách của ta, ta không hứng thú mấy chuyện vận động đầu óc, cộng thêm vết thương của ta chưa lành, không có nhiều thời gian quản lý Phi Linh Môn.

Lục Lâm Thiên nhướng mày nói:

- Cái này...

Lục Lâm Thiên biết tính cách của lão độc vật, lão không giỏi việc phát triển Phi Linh Môn. Hiện tại trong Phi Linh Môn không ai có thể quản lý toàn cục, Lưu Nhất Thủ chỉ có tài trong việc buôn bán, Hoàng Bác Nhiên chưa đến trình độ đó. Đám người Chu Ngọc Hậu, Hồ Nam Sinh thì kém xa.

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:

- Đến lúc cần dùng người mới biết ít.

Trong Phi Linh Môn không ai có thể quản lý toàn cục, nếu Lục Lâm Thiên về Vân Dương tông thì Phi Linh Môn sẽ chậm bước ít nhất hai năm.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh mở miệng nói:

- Trừ phi ngươi tìm được một người có thể yên tâm. Phi Linh Môn đang trên đà phát triển, không thể chậm lại hai năm được, điều này ảnh hưởng rất lớn đến Phi Linh Môn.
Chương 305 Phi Linh thương hành (1)

Lục Lâm Thiên khẽ thở dài:

- Trước mắt trong Phi Linh Môn không ai có thể nắm giữ toàn cục.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ngần ngừ một lúc sau nói:

- Thôi vậy, ta giới thiệu một người cho ngươi. Nếu ngươi có thể thuyết phục nàng tham gia Phi Linh Môn thì hai năm sau Phi Linh Môn sẽ làm ngươi kinh ngạc.

Lục Lâm Thiên mừng rỡ hỏi:

- Vậy thì hay, không biết Đông lão định giới thiệu ai?

Người Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh giới thiệu tất nhiên không phải là người bình thường.

- Một nữ nhân.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn thẳng mắt Lục Lâm Thiên:

- Một nữ nhân rất đáng sợ, một lão nữ nhân, một nữ nhân thực lực thật mạnh.

Lục Lâm Thiên kinh ngạc nói:

- Một nữ nhân rất đáng sợ...?

Người mà Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh công nhận là đáng sợ thì tuyệt đối không phải nữ nhân bình thường.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhớ lại nữ nhân này, đuôi mày run run:

- Đúng vậy! Nữ nhân này rất đáng sợ, tính tình rất xấu, nếu ngươi chọc phải nàng tùy thời bỏ mạng. Nữ nhân này rất mạnh, ta gặp nàng cũng phải lùi bước.

Lục Lâm Thiên trầm ngâm một lúc sau hỏi:

- Đông lão xác định người này có thể giúp Phi Linh Môn sao?

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh trả lời:

- Lúc trước không chỉ thực lực hạng nhất trong Cổ vực mời nàng tham gia, tam tông tứ môn trong đại lục Linh Vũ cũng lôi kéo nàng nhưng đều bị từ chối. Tâm trí, mưu kế của nàng là một trong mấy người mạnh nhất ta từng gặp. Ngươi nói xem nàng có thể giúp Phi Linh Môn không? Nhưng ngày xưa thế lực hạng nhất không lọt vào mắt nàng nổi, sợ là Phi Linh Môn nho nhỏ sẽ không được nàng nhìn thẳng.

Lục Lâm Thiên cắn răng nói:

- Tiểu tử quyết định rồi, phải thử một phen! Có thể mời cường giả này tham gia Phi Linh Môn thì quá tuyệt vời, không mời được đành trách mình xui xẻo. Xin Đông lão cho tiểu tử biết người này tên họ là gì?

Người tài ba như vậy, còn là lão độc vật giới thiệu, Lục Lâm Thiên phải thử một phen, Phi Linh Môn đang cần người.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ngước lên hỏi:

- Ngươi khẳng định muốn đi?

Lục Lâm Thiên gật đầu, nói:

- Ừm! Quyết tâm thử!

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói:

- Người này tên Bạch Doanh, biệt hiệu Quỷ Tiên Nữ, không nhiều người biết nàng, ít khi lộ mặt ra ngoài. Hiện tại chắc nàng đang ở Bạch Vân hiệp cách mười vạn dặm.

Lục Lâm Thiên hỏi:

- Đông lão có biết sở thích của người này là gì không? Thực lực như thế nào?

Muốn mời người tham gia Phi Linh Môn phải tìm hiểu kỹ đối phương mới được.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh trả lời:

- Thực lực thì bây giờ chắc cỡ Vũ Suất cửu trọng, sở thích là múa bút vẩy mực. Phải rồi, tuy nàng là Vũ Giả nhưng có tạo nghệ sâu về trận pháp, còn lại ta không biết.

Lục Lâm Thiên nói:

- Đa tạ Đông lão, qua mấy ngày nữa ta sẽ đi tìm Quỷ Tiên Nữ.

Chặng đường mười vạn dặm Thiên Sí Tuyết Sư chỉ cần mười ngày là đến nơi, tuy không gần nhưng cũng chẳng xa.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nghiêm túc cảnh cáo:

- Ngươi cẩn thận chút, tốt nhất đừng nhắc đến ta, đừng để nàng biết ta ở trong Phi Linh Môn, nếu không nàng sẽ làm thịt ngươi.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh bổ sung thêm:

- Khi nào nàng thật sự muốn gϊếŧ ngươi thì hãy nhắc đến ta.

Lục Lâm Thiên sửng sốt, lão độc vật nói chuyện thật mâu thuẫn.

Lục Lâm Thiên ngẫm nghĩ, cười gian hỏi:

- Đông lão khai thật đi, có phải Đông lão và Quỷ Tiên Nữ có chuyện xưa gì không?

- Chuyện xưa cái gì, đừng nói bậy bạ! Ta đi đây, chắc người Quỷ Vũ tông đã nhận được tin tức, hai ngày nay sẽ có người đến tìm ngươi.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói xong lật đật ra khỏi phòng.

Lục Lâm Thiên cười ranh mãnh:

- Chắc chắn là có chuyện xưa.

Một lát sau Lục Lâm Thiên ngồi xếp bằng tu luyện, tuy hắn hay dùng ngoại lực tu luyện, nhưng ệ thống tu luyện chính quy cũng có nhiều ích lợi. Cắn nuốt ngoại lực rồi luyện hóa tuy thành lực lượng của mình nhưng nói sao vẫn là lực lượng từ bên ngoài. Kiểu tu luyện bình tĩnh theo hệ thống này mặc dù tiến bộ chậm nhưng có tác dụng tịnh hóa chân khí trong người, linh lực trong đầu, khiến chân khí và linh lực cắn nuốt luyện hóa hoàn toàn dung nhập vào cơ thể mình.

Đây là lý do tại sao mỗi lần Lục Lâm Thiên đột phá một tầng sẽ ngừng lại một thời gian mới tiếp tục đột phá, nếu không sau này sẽ ảnh hưởng rất lớn. Lục Lâm Thiên hiểu đạo lý dục tốc bất đạt.

Sáng sớm, gió nhẹ thổi qua. Trong sơn mạch Phi Linh có nhiều hoa dại đã nở, hương hoa thoang thoảng theo gió bay trong không khí.

Khi tia nắng ban mai thứ nhất chiếu vào phòng, Lục Lâm Thiên ngừng tu luyện. Lục Lâm Thiên thở ra trọc khí đọng trong đan điền khí hải, hắn mở mắt, tham lam hít vào không khí, ngửi hương hoa. Lục Lâm Thiên mỉm cười, ngày này năm ngoái hắn đang trên đường đi Vân Dương tông. Thời gian qua thật nhanh, chớp mắt đã một năm trôi qua, không biết nhóm Lục Vô Song ở trong Vân Dương tông ra sao rồi.

Nghĩ đến Lục Vô Song là trong đầu Lục Lâm Thiên hiện ra hình ảnh nữ nhân trang nhã xinh đẹp, có lẽ nàng đã tin rằng hắn chết. Còn mẫu thân, có lẽ khi biết tin hắn rớt xuống vách núi vạn trượng thì rất đau lòng.

Nghĩ đến mẫu thân là Lục Lâm Thiên bắt đầu lo, nếu người Lục gia biết tin hắn chết không biết có đối xử với mẫu thân như lúc trước không? Tốt nhất là đừng, không thì khi Lục Lâm Thiên quay về hắn sẽ cho Lục gia nếm mùi cay đắng.

Một lát sau, tinh thần Lục Lâm Thiên quan sát, biết Chu Ngọc Hậu và Trương Minh Đào, Lưu Nhất Thủ đến chỗ ở của mình.

- Đã đến.

Lục Lâm Thiên đi ra ngoài.

Trong tiểu sảnh, Chu Ngọc Hậu, Lưu Nhất Thủ, Trương Minh Đào hành lễ:

- Kính chào chưởng môn.

Lục Lâm Thiên cảm nhận khí thế trên người Chu Ngọc Hậu, nói:

- Chúc mừng Chu trưởng lão đột phá!

Lúc này khí thế trên người Chu Ngọc Hậu đã đến Vũ Phách tam trọng.

Chu Ngọc Hậu cười nói:

- Phải đa tạ đan dược của chưởng môn.

Gần đây Chu Ngọc Hậu được ung ứng đan dược liên tục nên mới đột phá nhanh thế này.

Lục Lâm Thiên hỏi Lưu Nhất Thủ:

- Lưu Nhất Thủ, công việc của ngươi sao rồi?

Đệ tử Phi Linh Môn đi Cửu Hoa Môn, Trương Minh Đào và Lưu Nhất Thủ không đi theo, hai người bận rộn chuyện trấn Hoa Môn.

- Bẩm chưởng môn, ta đến để báo cáo chuyện này.

Lưu Nhất Thủ nói:

- Ta định biến Tụ Bảo Môn thành cửa hàng của Phi Linh Môn, nên xin chưởng môn đặt tên. Ngoài ra còn hai việc khác cần làm phiền chưởng môn.

- À.

Lục Lâm Thiên nói:

- Cửa hàng của Phi Linh Môn vậy đặt tên là Phi Linh thương hành đi, thấy sao?

Trương Minh Đào nói:

- Phi Linh thương hành, cái tên cũng hay, dễ nghe, dễ nhớ.

Lục Lâm Thiên hỏi tiếp:

- Lưu Nhất Thủ, hai sự kiện gì?

Lưu Nhất Thủ nói:

- Bẩm chưởng môn, cửa hàng chúng ta khai trương cần nhiều kim tệ nhập hàng, còn cần Linh Giả tọa trấn. Nếu không có Linh Giả, đan dược gì cũng nhập hàng thì chúng ta sẽ chịu thiệt lớn.

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:

- Chỉ có hai việc này sao?

- Hai chuyện này dễ làm. Nhập hàng thì không cần, hiện tại Phi Linh Môn có đầy đủ hết, ta sẽ kêu mấy vị trưởng lão đưa cho ngươi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đỉnh Phong Thiên Hạ
Đỉnh Phong Thiên Hạ X
Trường Sinh Đỉnh Phong
Đỉnh Phong Võ Thuật
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom