• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full dây leo xanh có bông hoa trắng

  • kỳ 10(sad warning)

Thế giới xung quanh Văn minh như chùng xuống mấy tấc,đất trời u uất như tâm trạng của anh lúc này

Tối và trống trải,mênh mông bốn phương không thấy có gì

Rời khỏi phố thị,trước mặt anh là đồng không mông quạnh,xa xăm những hàng cây trong nền trời xám của mùa đông chưa hẳn tàn phai

Những gốc rạ mất đầu vẫn trơ trơ giữa đồng như đám trẻ lạc,mặc nhiên chịu đựng gió tạt mưa phùn

Vùng nhà anh cấy muộn một chút,hôm nay anh về còn 1 hôm nữa mọi người mới đi cấy

Mạ xanh không nhú,để lộ ra những mảnh đất cằn dưới đám rạ khô

Tâm hồn anh cũng dần trở nên ảm đạm,không buồn không vui

Chỉ có khoảng không vô tận không thể diễn tả bằng mấy lời

Anh đã kịp trám lại trái tim của mình,để nó không bị tổn thương lần nữa,nhưng dường như chỗ đó chỉ như vá áo

Lỗ chỗ còn những chỗ dột,chỗ thủng để hư không bên ngoài hút đi nỗi buồn của anh

Xuân nay không như trước,xưa tiết này đã phải xuân đầu năm mới

Nay chỉ còn tàn quân buốt giá của mùa đông còn đang cố cầm cự trước một cơn gió nhiệt,một ánh mặt trời

Chợ tết vắng hẳn bóng người qua,đào mai chưa khoe sắc,quýt chưa độ chín muồi,dưa chưa kịp đỏ ruột

Những hàng thiệp,hàng kiểng bên đường huyện lộ cũ sau tháng 6 đã không còn cái tấp nập của huyện lị năm xưa như anh vẫn nhớ

Cảnh xung quanh khiến cảm xúc của anh chìm sâu hơn vào bùn lầy

Cũng không thể trách chúng,người buồn cảnh có vui đâu bao giờ

Không thể tìm thấy niềm vui nơi ngoại cảnh,anh trở về nhà

Nhà anh có ông,người lúc nào cũng lúi húi sửa đống đồ gia dụng trong nhà thành đủ dạng,đủ thứ

Điểm chung là đều rất hữu ích

Có bà,người ngày nào cũng loanh quanh bên vườn dưa leo,bên dàn bầu,dàn mướp

Có những người thân yêu của anh

Ông anh chào anh,bà anh ôm anh,hỏi anh có khỏe không

Trái tim trống lại có thể tìm được niềm vui giữa chốn gia đình thân thuộc này,dù là kẻ cô độc nhất

Anh thấy tốt hơn một chút...

...

Đến chiều thì anh phải đi ra chợ

Anh chả biết gì cả,làm thiên lôi chỉ đâu đánh đấy

Còn bà anh là người chỉ

Bà đưa cho anh tờ danh sách,bảo anh cứ mua theo

Còn sớm ngày so với giao thừa,người trên đường không đông lắm,mặt trời đứng bóng nhưng không gắt gỏng

Nắng chỉ soi nhẹ,không có một gợn đổi thay,các hàng quán che ô kéo bạt kín cả con đường nhỏ dẫn vào chợ đền

Chợ vốn nằm bên trong khu đền,sau này lấn dần ra con đường bên cạnh khuôn viên đền

Anh mua đủ mọi thứ trong danh sách bà đưa,chỉ còn 1 món nữa...

Chính là thịt heo -linh hồn ngày tết,hoặc 1 phần như vậy

Tiếng chợ ồn ào,tiếng mặc cả,tiếng rao hàng,tiếng xe cộ và âm thanh cộp cộp không biết từ đâu đến lấp đầy không gian ít ỏi xung quanh

Nhìn hàng thịt ở đầu chợ đang bị bu kín bởi 5,6 bà cô trung niên,anh thở dài bèn đi về phía cái đuôi của ngôi chợ ồn ào này

Chỗ này có vẻ thưa thớt hơn,chỉ có 1 khách hàng đang chọn từng miếng thịt

Người bán hàng là một bà cụ có vẻ ngoài đôn hậu,bà gật đầu chào anh với nụ cười

Anh cúi xuống,xem thử xem miếng nào mới là ba chỉ anh cần

Dù bà anh đã ghi dòng chú ý miêu tả rõ ràng,còn có cả hình minh họa,anh vẫn phải rất chăm chú để tìm ra được đâu là thứ anh muốn

Anh đang định nhổm dậy trên đôi chân không biết khi nào đã ngồi xổm xuống của anh thì một hình bóng làm anh giật mình

Khuôn mặt nhỏ nhắn,mái tóc dài buộc đuôi ngựa,tay chân mềm mại

Không thể nhầm được,là cô ấy

Là Thi nhã

Tâm tình vừa mới có chút sánh lại của anh bắt đầu dao động 1 lần nữa

Sự trùng hợp quả thật tuyệt vời,nhưng cũng thật đáng ghét

Nó đem đến cho ta điều mà ta vừa sợ hãi vừa mong muốn đến chết đi được

Anh không biết phải hành xử thế nào nữa

Bay giờ anh nên làm giờ?

Còn nhanh hơn đồ chậm chạp là anh,Thi nhã đã sớm nhận ra anh từ giây cô bước lại gần hàng thịt này,cô xem anh có nhận ra cô không

Nhưng không 1 câu chào

Cô tự nhủ-anh là vì quá chăm chú nên chưa thấy cô

Cô lẳng lặng làm việc của mình

Anh ngẩng lên,cô mong chờ 1 câu nói

Anh nhìn cô 1 cái

Dù chỉ qua khóe mắt,cô vẫn có thể thấy con ngươi anh xao động,hẳn đã nhận ra cô

Nhưng không có gì cả

Anh đứng dậy,không một lời nào,coi như không nhìn thấy ai,bước về phía đầu chợ

Anh cắn môi với ánh mắt day dứt,muốn nói lại thôi

Anh muốn nói 1 câu chào với cô,nhưng anh phai tỏ ra vô tâm

Anh không muốn cô bị tổn thương,dù chỉ là 1 sợi tóc

Anh vốn nghĩ việc lờ cô đi sẽ giảm bớt sát thương anh phải chịu,nhưng không

Anh vẫn đau quá,ngực trái anh nhói lên rồi quay lại vẻ ảm đạm tiêu điều

Nỗi đau anh hứng trải khi phải lờ cô đi còn lớn hơn người bị lờ đi là cô

Tâm trạng anh tệ quá

Anh tệ quá

Cô đứng sững lại,ỉu xìu nhận lấy đồ

Bà lão bán hàng đột nhiên mỉm cười,lên tiếng hỏi:

-hai đứa trẻ các cháu đang giận nhau sao?

Cô lúng túng,cô cũng không biết có phải anh giận cô không nữa:

-cháu…cũng không biết nữa ạ

Bà nói 1 câu mà có lẽ dài nhất bà từng nói trong 30 năm,nghe gần như thều thào

-nếu cháu có gì muốn nói ra,hãy nói ra khi cháu có thể. Nếu cháu có điều gì muốn làm,hãy hành động khi cháu có cơ hội. chúng sẽ không lặp lại thêm 1 lần nữa đâu,cháu gái à.

-cháu hiểu ạ,chào bà…

Cô như có một quyết tâm,xoay người đứng phắt dậy,nhìn theo hướng anh đã rời đi

Nhưng anh đã sớm mất hút trong đám người ít ỏi trên 1 con đường chật hẹp

Cô không còn cách nào đành phải đi,trầm ngâm trên con ngõ thân thuộc

Cô tự hỏi cô có làm gì khiến anh giận không,anh vẫn luôn tốt với cô mà

Cô rất muốn chạy đến kéo anh lại,không để anh đi mất

Nhưng anh đã đi rồi,chưa kịp để cô tìm ra anh giữa thế gian này

Cô chẳng trách anh đâu,chỉ không biết khi nào anh mới thích cô

Không sao,cô có thể chờ anh

Cô quấn tóc lên những ngón tay trắng ngần của mình

như cô vẫn hay làm khi lo lắng,nở nụ cười

Một nụ cười chát chúa

Bữa tối hôm đó nhộn nhịp hẳn lên so với ngày thường,có các cô dì chú bác,bên cạnh là dăm mười người anh em họ

Nhà nội anh có 4 người con,bố anh là thứ ba,trên có 2 bác trai,dưới có 1 cô ruột anh

Cả gia đình đều hòa thuận vui vẻ,ai cũng có sự nghiệp riêng,chưa từng tranh chấp cái gì

Hai ông bà cũng vì thế mà được ấm tuổi già

Nỗi buồn nhanh chóng tan đi,nó chỉ đọng lại ở một nơi duy nhất-trái tim anh

Anh phải luôn giữ nụ cười để không phá hỏng không khí của gia đình

Anh trệu trạo nhai cơm,uể oải nuốt miếng thịt kho hột vịt,rồi buông đũa vội vàng

Nhà nội anh khá rộng,cụ anh khi trước là điền chủ yêu nước,nghe kể kị anh còn làm thị lang hộ bộ của triều thành thái

Kị làm quan quản lí sổ sách,cụ làm địa chủ yêu nước,ông theo kỹ thuật điện tử,còn là cựu binh

Chắc ngoài bố anh,ai trong dòng tộc đề có trí tuệ và vai trò hơn người

Nhưng lý trí thế nào cũng không thay đổi được số phận gặp phải kị bà,cụ bà và bà nội anh

Anh cũng thế,nhưng anh thấy của bản thân sao mà tối tăm quá

Anh gặp đã gặp,tiếp xúc đã tiếp xúc,nhưng chưa nói điều anh muốn nói

Vì anh không chắc Thi nhã có muốn nghe lời đó không

Xã hội độc ác này có chấp nhận lời đó không

Anh nằm liệt trên giường,chẳng thiết làm gì,chỉ biết có ngủ một giấc thật ngon,hi vọng đây chỉ là ác mộng và ngày mai nó sẽ tiêu tan

Như anh đoán khi mọi thứ luôn đi ngược lại với phỏng đoán của anh

Nó vẫn ở đó,nhưng cơn mơ về cô khi không phải ác mộng vẫn sẽ sưởi ấm trái tim anh,cho anh động lực để làm điều anh muốn

Sống tiếp trong ngày tết ấm cúng,chỉ một tâm hồn băng giá là không đủ để hạ nhiệt cho cả 1 ngôi nhà to lớn tràn ngập niềm vui

Nhưng nó vẫn không thể nóng lên và đưa sức sống trở lại với anh

Một nửa là trái tim đang đập yếu ớt,duy trì sự sống lay lắt cho anh

Nửa kia là khối băng vĩnh cửu đã ở đó từ lâu,chỉ từng suýt tan ra 1 lần,chỉ có 1 người làm được như vậy

Anh không hiểu được mình nữa



Ha…ha…

…ha
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom