trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
kỳ 9
Thi nhã đang ngồi trong trạm xe buýt,thở dài thườn thượt
Xe khách hết vé rồi,cô chẳng về được nữa
Bắt xe riêng thì,đầu tiên
Là tiền đâu?
Một chiếc xe đỏ ối chói mắt đậu ngay trước mặt cô,bước xuống chính là...
Không cần nói cũng biết là anh minh của chúng ta
Lần đầu tiên anh ga lăng như vậy,thật không thể tin nổi!
Nhật,cậu có nên giải thích với mọi người không?
Chắc chắn là cậu giở trò chứ không có ai khác!
-em có sao không
Nghe khá văn mẫu giả tạo,nhưng Thi nhã -người đang có bộ não yêu đương này- chắc chắn sẽ thấy nó cực kì hay ho lịch sự
Cô gượng cười:
-em không sao đâu ạ
Anh nhíu mày,hỏi trêu:
-không sao thật à?
Cô đỏ mặt,anh càng ngày càng chủ động,tính tấn công rất cao,nhưng cô đi nước này trước:
-em thật không sao,anh đi về đi!
Văn minh ngớ người rồi
Không phải tên đó nói cô ấy sẽ nhận là có chuyện sao
Rồi anh sẽ cho cô ấy đi nhờ cơ mà
Thế này là thế nào?
Thấy anh dính bẫy một cách dễ dàng,cô có thể nhận ra 2 điều
Anh thật ngốc
Và...
Cao nhân đứng sau anh là ai?
Kể từ lần đó khi anh hỏi cô “có thích ai chưa”,cô đã sung sướng phát hiện ra rằng anh có lẽ có chút ý gì với mình
Dù sao trong chuyện tình cảm,tiểu thuyết cô đọc chắc chắn nhiều hơn số EQ của anh
Một tên thẳng nam như anh có theo đuổi con gái -nếu cách anh đối với cô bây giờ có thể gọi là theo đuổi- cũng không thể nào nghĩ ra mấy hành động cần EQ cao thế này...
Kệ đi
Cô cười,thấy anh định quay về liền không cười nữa
Chuyển sang hoảng hốt
Cô kêu anh lại,cười khổ:
-em đùa chút mà! Anh từ từ đã
Thầm nghĩ thế này mới đúng kịch bản chứ!
Văn minh quay lại,giả vờ hơi tức giận,lông mày nhíu lại,mặt nghiêm như đá:
-em dám lừa anh!
cô dám chứ sao không!
Nghĩ thế,nào dám nói thế,cô đành phải làm ra vẻ hối lỗi:
-đâu có,em không dám đâu.em chỉ là,không muốn nói với ai
-không có vé xe phải không?
-sao anh biết!
Cô reo lên,ánh mắt lộ vẻ vui mừng
Anh sao lại không biết,vé chuyến về quê của cô bị anh mua sạch rồi
Cũng chẳng có gì,ngay phút cuối trước khi cô đi,anh đã đặt hết tầm độ chục vé còn lại
Chỉ gần chục triệu,nhưng không nhiều
Thực sự không tốn nhiều...
Hu hu...
Nhưng chút tiền này đổi lấy một chuyến đi vê cùng cô thì cũng đủ xứng đáng rồi!
Lòng ngậm ngùi,tay cầm 1 đống vé
Anh đành phải xài diệu kế,đó là...
Lập group pass vé trên internet
Hơi giống phe vé,nhưng vé là chính quy,không cần sợ
Kế hoạch thành công mĩ mãn,anh kéo được cô gái nhỏ lên xe
Nào nào,anh không có ý đồ xấu gì đâu
Nhưng cô bé này cứ đòi xuống ở trạm hoa lư rồi bắt xe về nhà
Thực sự coi anh như người ngoài à!
Coi như khi nãy anh chưa nói gì đến sự thành công kế hoạch đi...
Ngày tết,dọc 2 bên đường bày đủ thứ hoa hòe đối liễn,bánh trái ngũ quả,rực đỏ chóe vàng cả một góc không gian
Thi nhã cũng thế thôi,mắt dán chặt vào tấm kính chắn gió,chăm chú quan sát những hàng quán vỉa hè mà chắc chắn là không hợp vệ sinh
Anh dựa vào đâu à?
ờm thì...
anh đoán thế thôi
ấn tượng xấu ấy mà,không có gì to tát
vấn đề quan trọng bây giờ là...
anh đỗ xe trước cửa nhà,reo lên 1 tiếng:
-bố! Mẹ!
Bố mẹ anh chạy ra từ trong nhà,vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng,đon đả tiếp đón cậu con
-Minh đấy à? Lâu không thấy con về nhà rồi
Họ còn chưa kịp vui nốt đã chuyển sang trạng thái kinh ngạc,vì cái cô gái đi ra sau anh...
-Thi nhã phải không?
2 ông bà còn tưởng mình tèm nhem nên nhìn lầm,nheo đuôi mắt hơi nhăn nhìn lại 1 lần nữa
Đã chắc chắn là mình nói đúng,2 ông bà không hẹn mà quay sang nhìn nhau,một cái nhìn...
Gian tà
Sự chú ý của họ liền lập tức chuyển sang cô gái nhỏ này,có lẽ còn phải nhờ cô để họ được bế chắt
-đúng là cháu rồi! Cháu vào đi,vào nhà cho ấm
Bà nga quay sang Văn minh,nạt:
-còn không biết mời người ta vào nhà đi à!
Anh không ngờ chưa là gì của nhau mà địa vị trong gia đình đã thấp thế này rồi
Sau này đến bước nào đó chẳng phải trực tiếp lật trời sao
Mới năm trước anh còn chê mấy người sợ vợ
Bây giờ anh sợ là mình sẽ là người tiếp theo sợ vợ đấy...
Anh có một dự cảm hơi không lành rồi đấy...
Bố mẹ anh sau khi vào nhà liền trở nên thần thần quái quái,trốn trong phòng mà bàn cái gì đó
Cuộc họp bí mật này diễn ra nghiêm ngặt tới mức đừng nói người,ngay cả con muỗi cũng không thể trà trộn nghe lén được
Bước ra ngoài khi đã đồng thuận điều gì đó,hai ông bà cứ tủm tỉm cả buổi hôm đó
Cực kì khả nghi!
Mẹ anh lức tối còn mời cô ăn bữa cơm,rất niềm nở,như là đón tiếp con dâu vậy ấy
Nhưng,nghĩ theo hướng tích cực thì
Bố mẹ anh không có vẻ gì bài xích người anh thích,thế là chưa cần ra mắt bạn gái đã qua được ải này rồi
Tốt thôi,người do mình đưa về,bị hắt hủi cũng phải chịu vậy chứ biết sao!
Cơm canh xong,lên xe rồi mà bố mẹ anh vẫn chưa chịu tha
Bố anh thường ngày trầm tính lặng lẽ,hôm nay cũng đột nhiên tươi trẻ hẳn ra
Ngồi trên ghế sau,bố cứ thỉnh thoẳng lại ngâm nga,điệu gì thì anh không rõ
Nghe như cái gì mà: “chiếu này tôi chẳng bán đâu..”
Hết ca lại thi,bố anh hát chán lại chuyển qua đọc thơ,mà hình như...
Toàn là thơ tình,xuân quỳnh,xuân diệu,nguyễn bính
Anh nghe bố anh lảm nhảm bài “một tình yêu thứ nhất” cũng cảm thấy là lạ
Bố anh bình thường đâu có quan tâm đến mấy cái thứ này
Ngẫm lại thấy chúng cũng đúng
Anh đã 23 tuổi đầu,có 1 lần duy nhất rung động trước 1 ai khác
Nếu đây không thành,có lẽ sẽ không bao giờ có lần thứ 2
Nhưng mà,anh và Thi nhã lại không giống vậy
Không giống ở chỗ ngoài việc phải vượt qua mê cung để tình yêu 2 phía gặp nhau,họ còn phải đối phó xã hội
Tình thầy trò là tuyệt đối cấm trong các loại cấm,đem ra ngoài sẽ bị người ta dị nghị
Anh mặt dày thì có đâu biết sợ,anh chỉ sợ cho cô
Một cô gái nhỏ dễ bị tổn thương,mặt mỏng tang như cái mạng nhện,chạm nhẹ là rách
Bị những lời đồn ấy chĩa vào,anh sợ cô không chịu được
Anh có thể bảo vệ cô,nhưng có thể cả đời sao?
Có lẽ anh nên tạm thời gác lại đời tư,có lẽ anh nên tạm thời gác lại cảm xúc
Anh không muốn ảnh hưởng tới cô,dù chỉ 1 chút
Anh tự nhủ sẽ chỉ chăm sóc cô như một học sinh bình thường
Đúng vậy,như thường...
Cô xuống trạm hoa lư rồi,anh chẳng còn chờ làm gì
Lái xe về thẳng quê nhà,đường ngày 1 hẹp,người ngày một thưa
Phần vì đang dần về miền quê,phần vì màn đêm đang hạ xuống mỗi lúc một tối tăm trên bầu trời
Và cả trong lòng anh
Anh vốn nghĩ chấp nhận chuyện này rất dễ,anh vốn có thể bắt bản thân thích nghi cực hạn với hoàn cảnh
Nhưng lần nay anh không thể
Có lẽ chăng,đây là sự phụ thuộc
Nó đáng sợ hơn tình yêu,gần như là sự chiếm hữu
Dù cho anh cớ tự nhủ thế nào,nghĩ ngợi ra sao vẫn không thể ngăn cản những xúc tu đen tối của nó chạm vào trái tim anh
Anh không muốn để cô đi,anh cũng không muốn cô tổn thương
Anh đành chọn còn đường nhìn cô từ xa để luôn có thể bảo vệ cô,dù là khi nhìn cô cười với người khác
Trở thành kẻ lặng lẽ đứng bên đường đời của cô
Trời càng về đêm càng sáng trăng,nhưng ánh nguyệt quang yếu ớt ấy chẳng thể soi sáng bầu trời,mặt đất hiện ra lờ mờ,lúc ẩn lúc hiện
Những hàng mạ non vừa cấy đọng vài giọt sương đêm,phản chiếu bóng trăng,như một trong hàng ngàn con mắt đang nhìn bạch nguyệt trên trời,cao không thể với tới
Tâm trạng ấy khiến anh khó lòng tập trung lái xe,cơn buồn ngủ nhanh chóng choán hết tâm trí anh,khiến suy nghĩ mờ dần đi như sương tan
Hết cách,anh đành phải nghỉ lại bên đường,còn bố mẹ anh được anh đưa vào 1 nhà nghỉ tạm đêm nay
Ngủ rồi thì anh vẫn phải mơ,anh không thể kiểm soát nó 1 cách có chủ đích
Anh lại mơ thấy hình bóng đó,mơ thấy cô ấy
Anh mơ thấy mình đã bỏ lỡ mọi thứ,mọi thứ 1 lần và mãi mãi,cô ấy đã biến mất trong cuộc đời anh
Choàng tỉnh dậy,anh thở dài
Một nỗi đau anh có thể thực sự phải chịu
Nhưng anh nguyện tiếp nhận nó,nếu nó tốt cho Thi nhã mà anh hằng mong nhớ
Sống không thân không phận,nguyện bảo vệ cô đến khi có 1 người sẵn sàng làm vậy bước đến
Anh sẽ quay gót rời đi trong tĩnh lặng,thần không biết quỷ không hay...
Xe khách hết vé rồi,cô chẳng về được nữa
Bắt xe riêng thì,đầu tiên
Là tiền đâu?
Một chiếc xe đỏ ối chói mắt đậu ngay trước mặt cô,bước xuống chính là...
Không cần nói cũng biết là anh minh của chúng ta
Lần đầu tiên anh ga lăng như vậy,thật không thể tin nổi!
Nhật,cậu có nên giải thích với mọi người không?
Chắc chắn là cậu giở trò chứ không có ai khác!
-em có sao không
Nghe khá văn mẫu giả tạo,nhưng Thi nhã -người đang có bộ não yêu đương này- chắc chắn sẽ thấy nó cực kì hay ho lịch sự
Cô gượng cười:
-em không sao đâu ạ
Anh nhíu mày,hỏi trêu:
-không sao thật à?
Cô đỏ mặt,anh càng ngày càng chủ động,tính tấn công rất cao,nhưng cô đi nước này trước:
-em thật không sao,anh đi về đi!
Văn minh ngớ người rồi
Không phải tên đó nói cô ấy sẽ nhận là có chuyện sao
Rồi anh sẽ cho cô ấy đi nhờ cơ mà
Thế này là thế nào?
Thấy anh dính bẫy một cách dễ dàng,cô có thể nhận ra 2 điều
Anh thật ngốc
Và...
Cao nhân đứng sau anh là ai?
Kể từ lần đó khi anh hỏi cô “có thích ai chưa”,cô đã sung sướng phát hiện ra rằng anh có lẽ có chút ý gì với mình
Dù sao trong chuyện tình cảm,tiểu thuyết cô đọc chắc chắn nhiều hơn số EQ của anh
Một tên thẳng nam như anh có theo đuổi con gái -nếu cách anh đối với cô bây giờ có thể gọi là theo đuổi- cũng không thể nào nghĩ ra mấy hành động cần EQ cao thế này...
Kệ đi
Cô cười,thấy anh định quay về liền không cười nữa
Chuyển sang hoảng hốt
Cô kêu anh lại,cười khổ:
-em đùa chút mà! Anh từ từ đã
Thầm nghĩ thế này mới đúng kịch bản chứ!
Văn minh quay lại,giả vờ hơi tức giận,lông mày nhíu lại,mặt nghiêm như đá:
-em dám lừa anh!
cô dám chứ sao không!
Nghĩ thế,nào dám nói thế,cô đành phải làm ra vẻ hối lỗi:
-đâu có,em không dám đâu.em chỉ là,không muốn nói với ai
-không có vé xe phải không?
-sao anh biết!
Cô reo lên,ánh mắt lộ vẻ vui mừng
Anh sao lại không biết,vé chuyến về quê của cô bị anh mua sạch rồi
Cũng chẳng có gì,ngay phút cuối trước khi cô đi,anh đã đặt hết tầm độ chục vé còn lại
Chỉ gần chục triệu,nhưng không nhiều
Thực sự không tốn nhiều...
Hu hu...
Nhưng chút tiền này đổi lấy một chuyến đi vê cùng cô thì cũng đủ xứng đáng rồi!
Lòng ngậm ngùi,tay cầm 1 đống vé
Anh đành phải xài diệu kế,đó là...
Lập group pass vé trên internet
Hơi giống phe vé,nhưng vé là chính quy,không cần sợ
Kế hoạch thành công mĩ mãn,anh kéo được cô gái nhỏ lên xe
Nào nào,anh không có ý đồ xấu gì đâu
Nhưng cô bé này cứ đòi xuống ở trạm hoa lư rồi bắt xe về nhà
Thực sự coi anh như người ngoài à!
Coi như khi nãy anh chưa nói gì đến sự thành công kế hoạch đi...
Ngày tết,dọc 2 bên đường bày đủ thứ hoa hòe đối liễn,bánh trái ngũ quả,rực đỏ chóe vàng cả một góc không gian
Thi nhã cũng thế thôi,mắt dán chặt vào tấm kính chắn gió,chăm chú quan sát những hàng quán vỉa hè mà chắc chắn là không hợp vệ sinh
Anh dựa vào đâu à?
ờm thì...
anh đoán thế thôi
ấn tượng xấu ấy mà,không có gì to tát
vấn đề quan trọng bây giờ là...
anh đỗ xe trước cửa nhà,reo lên 1 tiếng:
-bố! Mẹ!
Bố mẹ anh chạy ra từ trong nhà,vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng,đon đả tiếp đón cậu con
-Minh đấy à? Lâu không thấy con về nhà rồi
Họ còn chưa kịp vui nốt đã chuyển sang trạng thái kinh ngạc,vì cái cô gái đi ra sau anh...
-Thi nhã phải không?
2 ông bà còn tưởng mình tèm nhem nên nhìn lầm,nheo đuôi mắt hơi nhăn nhìn lại 1 lần nữa
Đã chắc chắn là mình nói đúng,2 ông bà không hẹn mà quay sang nhìn nhau,một cái nhìn...
Gian tà
Sự chú ý của họ liền lập tức chuyển sang cô gái nhỏ này,có lẽ còn phải nhờ cô để họ được bế chắt
-đúng là cháu rồi! Cháu vào đi,vào nhà cho ấm
Bà nga quay sang Văn minh,nạt:
-còn không biết mời người ta vào nhà đi à!
Anh không ngờ chưa là gì của nhau mà địa vị trong gia đình đã thấp thế này rồi
Sau này đến bước nào đó chẳng phải trực tiếp lật trời sao
Mới năm trước anh còn chê mấy người sợ vợ
Bây giờ anh sợ là mình sẽ là người tiếp theo sợ vợ đấy...
Anh có một dự cảm hơi không lành rồi đấy...
Bố mẹ anh sau khi vào nhà liền trở nên thần thần quái quái,trốn trong phòng mà bàn cái gì đó
Cuộc họp bí mật này diễn ra nghiêm ngặt tới mức đừng nói người,ngay cả con muỗi cũng không thể trà trộn nghe lén được
Bước ra ngoài khi đã đồng thuận điều gì đó,hai ông bà cứ tủm tỉm cả buổi hôm đó
Cực kì khả nghi!
Mẹ anh lức tối còn mời cô ăn bữa cơm,rất niềm nở,như là đón tiếp con dâu vậy ấy
Nhưng,nghĩ theo hướng tích cực thì
Bố mẹ anh không có vẻ gì bài xích người anh thích,thế là chưa cần ra mắt bạn gái đã qua được ải này rồi
Tốt thôi,người do mình đưa về,bị hắt hủi cũng phải chịu vậy chứ biết sao!
Cơm canh xong,lên xe rồi mà bố mẹ anh vẫn chưa chịu tha
Bố anh thường ngày trầm tính lặng lẽ,hôm nay cũng đột nhiên tươi trẻ hẳn ra
Ngồi trên ghế sau,bố cứ thỉnh thoẳng lại ngâm nga,điệu gì thì anh không rõ
Nghe như cái gì mà: “chiếu này tôi chẳng bán đâu..”
Hết ca lại thi,bố anh hát chán lại chuyển qua đọc thơ,mà hình như...
Toàn là thơ tình,xuân quỳnh,xuân diệu,nguyễn bính
Anh nghe bố anh lảm nhảm bài “một tình yêu thứ nhất” cũng cảm thấy là lạ
Bố anh bình thường đâu có quan tâm đến mấy cái thứ này
Ngẫm lại thấy chúng cũng đúng
Anh đã 23 tuổi đầu,có 1 lần duy nhất rung động trước 1 ai khác
Nếu đây không thành,có lẽ sẽ không bao giờ có lần thứ 2
Nhưng mà,anh và Thi nhã lại không giống vậy
Không giống ở chỗ ngoài việc phải vượt qua mê cung để tình yêu 2 phía gặp nhau,họ còn phải đối phó xã hội
Tình thầy trò là tuyệt đối cấm trong các loại cấm,đem ra ngoài sẽ bị người ta dị nghị
Anh mặt dày thì có đâu biết sợ,anh chỉ sợ cho cô
Một cô gái nhỏ dễ bị tổn thương,mặt mỏng tang như cái mạng nhện,chạm nhẹ là rách
Bị những lời đồn ấy chĩa vào,anh sợ cô không chịu được
Anh có thể bảo vệ cô,nhưng có thể cả đời sao?
Có lẽ anh nên tạm thời gác lại đời tư,có lẽ anh nên tạm thời gác lại cảm xúc
Anh không muốn ảnh hưởng tới cô,dù chỉ 1 chút
Anh tự nhủ sẽ chỉ chăm sóc cô như một học sinh bình thường
Đúng vậy,như thường...
Cô xuống trạm hoa lư rồi,anh chẳng còn chờ làm gì
Lái xe về thẳng quê nhà,đường ngày 1 hẹp,người ngày một thưa
Phần vì đang dần về miền quê,phần vì màn đêm đang hạ xuống mỗi lúc một tối tăm trên bầu trời
Và cả trong lòng anh
Anh vốn nghĩ chấp nhận chuyện này rất dễ,anh vốn có thể bắt bản thân thích nghi cực hạn với hoàn cảnh
Nhưng lần nay anh không thể
Có lẽ chăng,đây là sự phụ thuộc
Nó đáng sợ hơn tình yêu,gần như là sự chiếm hữu
Dù cho anh cớ tự nhủ thế nào,nghĩ ngợi ra sao vẫn không thể ngăn cản những xúc tu đen tối của nó chạm vào trái tim anh
Anh không muốn để cô đi,anh cũng không muốn cô tổn thương
Anh đành chọn còn đường nhìn cô từ xa để luôn có thể bảo vệ cô,dù là khi nhìn cô cười với người khác
Trở thành kẻ lặng lẽ đứng bên đường đời của cô
Trời càng về đêm càng sáng trăng,nhưng ánh nguyệt quang yếu ớt ấy chẳng thể soi sáng bầu trời,mặt đất hiện ra lờ mờ,lúc ẩn lúc hiện
Những hàng mạ non vừa cấy đọng vài giọt sương đêm,phản chiếu bóng trăng,như một trong hàng ngàn con mắt đang nhìn bạch nguyệt trên trời,cao không thể với tới
Tâm trạng ấy khiến anh khó lòng tập trung lái xe,cơn buồn ngủ nhanh chóng choán hết tâm trí anh,khiến suy nghĩ mờ dần đi như sương tan
Hết cách,anh đành phải nghỉ lại bên đường,còn bố mẹ anh được anh đưa vào 1 nhà nghỉ tạm đêm nay
Ngủ rồi thì anh vẫn phải mơ,anh không thể kiểm soát nó 1 cách có chủ đích
Anh lại mơ thấy hình bóng đó,mơ thấy cô ấy
Anh mơ thấy mình đã bỏ lỡ mọi thứ,mọi thứ 1 lần và mãi mãi,cô ấy đã biến mất trong cuộc đời anh
Choàng tỉnh dậy,anh thở dài
Một nỗi đau anh có thể thực sự phải chịu
Nhưng anh nguyện tiếp nhận nó,nếu nó tốt cho Thi nhã mà anh hằng mong nhớ
Sống không thân không phận,nguyện bảo vệ cô đến khi có 1 người sẵn sàng làm vậy bước đến
Anh sẽ quay gót rời đi trong tĩnh lặng,thần không biết quỷ không hay...
Bình luận facebook