trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
kỳ 16
Anh bước lại,khẽ hỏi:
-em có muốn đi ra ngoài chút không?
Cô giở giọng nũng nịu:
-em không dậy được đâu
Cô dang tay ra,muốn ôm anh
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào người,bế cô lên,trách như không trách:
-lười biếng!
Anh định thả cô xuống,nhưng lại thấy cánh tay nhỏ cứ bám cứng cổ anh không rời
Anh cười:
-em còn muốn treo đến khi nào đây,xuống đi chứ
Cô giả vờ hiểu sai ý anh,phụng phịu:
-anh mắng em à?
-đâu có!
Nhìn anh mang cái vẻ mặt của người chịu ngàn oan vạn khuất,cô mỉm cười:
-được rồi,em xuống,nhưng mà…
Cô đưa tay lên,chỉ vào bờ môi mềm mại của mình
Anh cũng hiểu ý rồi,dù sao anh đã không còn là kẻ có chỉ số EQ bằng 2 năm xưa
Cạch!
2 người bước ra khỏi cửa,Thi nhã soi gương lo lắng nhìn bờ môi hơi sưng lên,cô đỏ mặt
-ai bảo anh làm mạnh thế chứ!
Anh cười hề hề:
-không phải là có người mời sao,tất nhiên anh phải ăn sạch rồi
-hứ!
“hứ” xong,cô quay đi,dù miệng vẫn mỉm cười
-hai người vừa làm gì thế?
Anh chẳng thèm ghé sang,Thi nhã vẫn rất lịch sự chào 1 tiếng
Anh đến lúc này mới gằn giọng:
-tên mắc dịch kia! Cậu đi mà chơi với Chí…
Nhật vội hoảng hốt:
-ê,ê!
Anh vội bụm miệng lại,tỏ vẻ bất giác mới nói lời không nên nói
Thi nhã cảm thấy thật kì lạ
Chí gì?
Chí nào?
Đành mặc kệ lần thứ 2 vậy,thứ cô mặc kệ lại cũng không ít
2 người lên xe
Đó là thứ khiến cô ngạc nhiên
Không phải chỉ là mua sắm ở phố Đông rồi về à?
Cô còn ngạc nhiên hơn nữa khi chiếc xe di chuyển rất lâu,lâu đến mức cô tưởng như thời gian đã ngừng trôi
Cô dần chìm vào giấc mộng
Khi cô mở mắt ra,xe đã dừng rồi
Văn minh mỉm cười nhìn cô bé ngái ngủ trước mặt,cảm thấy rất đáng yêu và cũng hơi…buồn cười
-dậy đi nào,chúng ta đến nơi rồi
Cô mắt nhắm mắt mở ậm ờ mấy tiếng rồi ra khỏi xe
Nhìn cái cổng lớn màu đỏ trước mặt,cô nhăn mắt cố nhìn cho rõ mấy chữ trên đó
Uhm…
Xóm…
Phú…
Sâm…
Xã…
Hải…
Trung…
Mặc xác 2 chữ còn lại trong câu biểu ngữ,cô sực tỉnh,trợn tròn mắt kinh ngạc
-cái…cái…
Thấy cô ăn không nên đọi,nói không nên lời,anh chỉ biết cười trừ
-sao? Em chưa từng về quê mình à?
Cô thực sự hoảng rồi,hớt ha hớt hải
-sao chúng ta lại ở đây? Sao anh lại đưa em về đây?
Anh nở một nụ cười bí ẩn:
-lát nữa em sẽ biết!
Anh kéo tay cô đi vào con đường nhỏ đó,một con đường rợp bóng cây vẫn thoáng mát giữa trời hè nắng gắt,một mùi cỏ cháy bay ngang mặt
Anh rất tự nhiên bước qua 1 cánh cổng mở toang,vén bức rèm làm từ tấm ga giường đã cũ,cất tiếng với 2 cụ già trên chiếc đi-văng trong nhà,vẻ trìu mến
-con chào ông bà!
Ông bà Văn minh thấy cháu thì cuống cả lên,tấm thân già lom khom thường ngày cũng nhanh nhẹn hơn hẳn
Bà anh hỏi anh:
-cháu ăn gì không để bà làm cho
Chưa kịp đợi anh trả lời bà đã đi xuống bếp,để lại ông anh tam kinh thất hãi khi thấy 1 cô bé xinh đẹp tuyệt thế đi vào theo cháu trai mình
Ông vội kêu vợ mình dưới bếp lên
-bà nó lên đây trước đã
Nhìn 2 người già trước mặt đột nhiên mặt có vẻ đanh lại,khuôn mặt vốn đã nhăn nay lại càng nheo lại,trông như 1 lớp vỏ cây bần
Anh đành gượng cười,cố gắng giấu sự căng thẳng trong lòng,giới thiệu với 2 người:
-ông,bà,đây là bạn gái cháu,tên em ấy là Lý Thi Nhã
Bà anh nghe vậy sắc mặt đột nhiên trầm xuống,đưa 1 bàn tay lên ôm trán và xoa thái dương
Ông anh là người phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này:
-sao có bao nhiêu đứa không chọn,cháu lại cứ phải đâm đầu vào nó làm gì?
Anh thấy vạn sự bất ổn cố gắng nói thêm
-nhưng…
-cháu im lặng,ông hỏi bạn gái cháu
Vãi đạn thật!
Ông của anh thật là thần nhân
Vừa gây sát thương lo âu cấu rỉa vừa gây sát thương vật lý bằng tình thân “cao cả”
Sát thần đây rồi,hỏi sao khi xưa chiến tranh kiếm được bộ 9 quân công hạng nhì
Bà anh khi này mới lên tiếng
-Thi nhã à…là cháu nhà bà hảo bên xóm 13 đúng không?
Thi nhã thấy cuối cùng cũng không có vấn đề gì,bèn trả lời theo nguyên tắc hỏi đến mới nói
-dạ vâng ạ…
-vậy thì đúng rồi! ai ngờ cháu lại là cháu bà ấy,vậy cũng tốt,tốt lắm
Ông anh cũng xen vào:
-nói thế có phải là cháu ông huệ luôn phải không?
-xem ông kìa,anh em vào sinh ra tử mà không nhớ nổi tên cháu gái nhà người ta
Anh ngẩn người,vụ này anh cũng mới nghe lần đầu,không ngờ lại là 2 người đó
Vậy thì chẳng phải…
Anh quay sang ngạc nhiên nhìn Thi nhã
-khoan đã,vậy cô bé mà họ hay đưa qua đây hồi anh còn nhỏ…là em à?
Thi nhã bật cười vì vẻ ngạc nhiên của anh,che miệng nói:
-vậy thì chúng ta tính là thanh mai trúc mã không nhỉ?
2 ông bà đối diện càng vui vẻ hơn,hai người nói ra một điều anh không thể lường được:
-2 cháu thực ra vốn dĩ là vợ chồng mà,ra mắt làm gì mất công mất sức
Anh trợn tròn mắt,lần này kèm theo phản ứng y hệt từ phía Thi nhã bên cạnh
-sao cơ ạ?
Ông bà anh cười hì hì rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện
Hóa ra thời làm lính kỹ thuật trong quân,ông của Văn minh đã gặp ông của Thi nhã và trở thành bạn thân với nhau
Vốn hậu chiến,2 ông đã bàn sẽ cho con cái nên duyên với nhau
Nhưng con gái của ông bà anh-tức là mẹ anh lại muốn tự do yêu đương- nên họ quyết định xem thử ý kiến của đời cháu sau này
Không ngờ chưa kịp đợi họ hỏi,bọn trẻ đã tự dâng tới cửa một tin tức vui thế này
Anh nghe xong mọi thứ,mất 40 giây để não bộ xử lí thông tin,cuối cùng cười toe toét như đứa trẻ được cho kẹo
-cháu cảm ơn ông bà!
2 người chỉ cười hiền,nhìn đứa cháu ngày nào còn luẩn quẩn với họ,còn níu chân họ không buông
Đúng là người già thì thấy thời gian trôi nhanh thật
-có việc gì cháu cần phải cảm ơn ông bà,dù hôm nay không có gì định sẵn,đứa cháu dâu này ông bà cũng nhận rồi
Vậy là việc với người nhà anh thế là ổn thỏa,nhẹ gánh trên vai cô học trò nhỏ của anh
Đi dạo trên con đường quê tháng nào,anh cùng cô ôn lại kỉ niệm
Hôm nay là mười tư,trăng tròn đến gần như hoàn hảo,nhưng vẫn còn khuyết một chút
Ánh trăng vằng vặc soi tỏ đường làng với 2 bên cỏ xanh rì và những cánh đồng rộng đến không biết bến bờ là đâu
Đi hết con đường này,họ sẽ đến được nơi họ muốn đến
nhưng sự đời ai biết trước,mưu sự tại nhân thành sự tại thiên
Lúc này,2 ông bà đang loay hoay với chiếc di động mà lâu lắm chưa đụng tới
Ông anh làm kỹ sư,tuy kiến thức có được có phần lạc hậu,nhưng quả là chút kĩ thuật này ông vẫn có
Hai người nhanh chóng gọi điện cho 1 người:
Máy vừa bắt,2 người đã lên tiếng
-ông Huệ đấy à,chúng tôi nói chuyện một chút…
Văn minh và Thi nhã cứ bước đi,mỗi bước là một kỉ niệm,mỗi lời là 1 ký ức
Đi từ đầu đến cuối,đi qua từng nơi một
Qua lũy tre,qua tán đa,qua nhà cửa và đền đài,mặt trăng sáng như phủ bạc lên mặt thế gian
Nhìn từ xa,nơi anh đã giữ được tình yêu của đời mình trông như một ngõ tối giữa không gian sáng bên ngoài
Bống nhiên một bóng dáng lạ mà quen xuất hiên ở đầu đường bên đó,trăng mờ chưa tỏ là ai
Mà thực ra anh cũng chẳng biết mấy người ở đây
nhưng anh rất muốn nhìn xem là ai...
-em có muốn đi ra ngoài chút không?
Cô giở giọng nũng nịu:
-em không dậy được đâu
Cô dang tay ra,muốn ôm anh
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào người,bế cô lên,trách như không trách:
-lười biếng!
Anh định thả cô xuống,nhưng lại thấy cánh tay nhỏ cứ bám cứng cổ anh không rời
Anh cười:
-em còn muốn treo đến khi nào đây,xuống đi chứ
Cô giả vờ hiểu sai ý anh,phụng phịu:
-anh mắng em à?
-đâu có!
Nhìn anh mang cái vẻ mặt của người chịu ngàn oan vạn khuất,cô mỉm cười:
-được rồi,em xuống,nhưng mà…
Cô đưa tay lên,chỉ vào bờ môi mềm mại của mình
Anh cũng hiểu ý rồi,dù sao anh đã không còn là kẻ có chỉ số EQ bằng 2 năm xưa
Cạch!
2 người bước ra khỏi cửa,Thi nhã soi gương lo lắng nhìn bờ môi hơi sưng lên,cô đỏ mặt
-ai bảo anh làm mạnh thế chứ!
Anh cười hề hề:
-không phải là có người mời sao,tất nhiên anh phải ăn sạch rồi
-hứ!
“hứ” xong,cô quay đi,dù miệng vẫn mỉm cười
-hai người vừa làm gì thế?
Anh chẳng thèm ghé sang,Thi nhã vẫn rất lịch sự chào 1 tiếng
Anh đến lúc này mới gằn giọng:
-tên mắc dịch kia! Cậu đi mà chơi với Chí…
Nhật vội hoảng hốt:
-ê,ê!
Anh vội bụm miệng lại,tỏ vẻ bất giác mới nói lời không nên nói
Thi nhã cảm thấy thật kì lạ
Chí gì?
Chí nào?
Đành mặc kệ lần thứ 2 vậy,thứ cô mặc kệ lại cũng không ít
2 người lên xe
Đó là thứ khiến cô ngạc nhiên
Không phải chỉ là mua sắm ở phố Đông rồi về à?
Cô còn ngạc nhiên hơn nữa khi chiếc xe di chuyển rất lâu,lâu đến mức cô tưởng như thời gian đã ngừng trôi
Cô dần chìm vào giấc mộng
Khi cô mở mắt ra,xe đã dừng rồi
Văn minh mỉm cười nhìn cô bé ngái ngủ trước mặt,cảm thấy rất đáng yêu và cũng hơi…buồn cười
-dậy đi nào,chúng ta đến nơi rồi
Cô mắt nhắm mắt mở ậm ờ mấy tiếng rồi ra khỏi xe
Nhìn cái cổng lớn màu đỏ trước mặt,cô nhăn mắt cố nhìn cho rõ mấy chữ trên đó
Uhm…
Xóm…
Phú…
Sâm…
Xã…
Hải…
Trung…
Mặc xác 2 chữ còn lại trong câu biểu ngữ,cô sực tỉnh,trợn tròn mắt kinh ngạc
-cái…cái…
Thấy cô ăn không nên đọi,nói không nên lời,anh chỉ biết cười trừ
-sao? Em chưa từng về quê mình à?
Cô thực sự hoảng rồi,hớt ha hớt hải
-sao chúng ta lại ở đây? Sao anh lại đưa em về đây?
Anh nở một nụ cười bí ẩn:
-lát nữa em sẽ biết!
Anh kéo tay cô đi vào con đường nhỏ đó,một con đường rợp bóng cây vẫn thoáng mát giữa trời hè nắng gắt,một mùi cỏ cháy bay ngang mặt
Anh rất tự nhiên bước qua 1 cánh cổng mở toang,vén bức rèm làm từ tấm ga giường đã cũ,cất tiếng với 2 cụ già trên chiếc đi-văng trong nhà,vẻ trìu mến
-con chào ông bà!
Ông bà Văn minh thấy cháu thì cuống cả lên,tấm thân già lom khom thường ngày cũng nhanh nhẹn hơn hẳn
Bà anh hỏi anh:
-cháu ăn gì không để bà làm cho
Chưa kịp đợi anh trả lời bà đã đi xuống bếp,để lại ông anh tam kinh thất hãi khi thấy 1 cô bé xinh đẹp tuyệt thế đi vào theo cháu trai mình
Ông vội kêu vợ mình dưới bếp lên
-bà nó lên đây trước đã
Nhìn 2 người già trước mặt đột nhiên mặt có vẻ đanh lại,khuôn mặt vốn đã nhăn nay lại càng nheo lại,trông như 1 lớp vỏ cây bần
Anh đành gượng cười,cố gắng giấu sự căng thẳng trong lòng,giới thiệu với 2 người:
-ông,bà,đây là bạn gái cháu,tên em ấy là Lý Thi Nhã
Bà anh nghe vậy sắc mặt đột nhiên trầm xuống,đưa 1 bàn tay lên ôm trán và xoa thái dương
Ông anh là người phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này:
-sao có bao nhiêu đứa không chọn,cháu lại cứ phải đâm đầu vào nó làm gì?
Anh thấy vạn sự bất ổn cố gắng nói thêm
-nhưng…
-cháu im lặng,ông hỏi bạn gái cháu
Vãi đạn thật!
Ông của anh thật là thần nhân
Vừa gây sát thương lo âu cấu rỉa vừa gây sát thương vật lý bằng tình thân “cao cả”
Sát thần đây rồi,hỏi sao khi xưa chiến tranh kiếm được bộ 9 quân công hạng nhì
Bà anh khi này mới lên tiếng
-Thi nhã à…là cháu nhà bà hảo bên xóm 13 đúng không?
Thi nhã thấy cuối cùng cũng không có vấn đề gì,bèn trả lời theo nguyên tắc hỏi đến mới nói
-dạ vâng ạ…
-vậy thì đúng rồi! ai ngờ cháu lại là cháu bà ấy,vậy cũng tốt,tốt lắm
Ông anh cũng xen vào:
-nói thế có phải là cháu ông huệ luôn phải không?
-xem ông kìa,anh em vào sinh ra tử mà không nhớ nổi tên cháu gái nhà người ta
Anh ngẩn người,vụ này anh cũng mới nghe lần đầu,không ngờ lại là 2 người đó
Vậy thì chẳng phải…
Anh quay sang ngạc nhiên nhìn Thi nhã
-khoan đã,vậy cô bé mà họ hay đưa qua đây hồi anh còn nhỏ…là em à?
Thi nhã bật cười vì vẻ ngạc nhiên của anh,che miệng nói:
-vậy thì chúng ta tính là thanh mai trúc mã không nhỉ?
2 ông bà đối diện càng vui vẻ hơn,hai người nói ra một điều anh không thể lường được:
-2 cháu thực ra vốn dĩ là vợ chồng mà,ra mắt làm gì mất công mất sức
Anh trợn tròn mắt,lần này kèm theo phản ứng y hệt từ phía Thi nhã bên cạnh
-sao cơ ạ?
Ông bà anh cười hì hì rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện
Hóa ra thời làm lính kỹ thuật trong quân,ông của Văn minh đã gặp ông của Thi nhã và trở thành bạn thân với nhau
Vốn hậu chiến,2 ông đã bàn sẽ cho con cái nên duyên với nhau
Nhưng con gái của ông bà anh-tức là mẹ anh lại muốn tự do yêu đương- nên họ quyết định xem thử ý kiến của đời cháu sau này
Không ngờ chưa kịp đợi họ hỏi,bọn trẻ đã tự dâng tới cửa một tin tức vui thế này
Anh nghe xong mọi thứ,mất 40 giây để não bộ xử lí thông tin,cuối cùng cười toe toét như đứa trẻ được cho kẹo
-cháu cảm ơn ông bà!
2 người chỉ cười hiền,nhìn đứa cháu ngày nào còn luẩn quẩn với họ,còn níu chân họ không buông
Đúng là người già thì thấy thời gian trôi nhanh thật
-có việc gì cháu cần phải cảm ơn ông bà,dù hôm nay không có gì định sẵn,đứa cháu dâu này ông bà cũng nhận rồi
Vậy là việc với người nhà anh thế là ổn thỏa,nhẹ gánh trên vai cô học trò nhỏ của anh
Đi dạo trên con đường quê tháng nào,anh cùng cô ôn lại kỉ niệm
Hôm nay là mười tư,trăng tròn đến gần như hoàn hảo,nhưng vẫn còn khuyết một chút
Ánh trăng vằng vặc soi tỏ đường làng với 2 bên cỏ xanh rì và những cánh đồng rộng đến không biết bến bờ là đâu
Đi hết con đường này,họ sẽ đến được nơi họ muốn đến
nhưng sự đời ai biết trước,mưu sự tại nhân thành sự tại thiên
Lúc này,2 ông bà đang loay hoay với chiếc di động mà lâu lắm chưa đụng tới
Ông anh làm kỹ sư,tuy kiến thức có được có phần lạc hậu,nhưng quả là chút kĩ thuật này ông vẫn có
Hai người nhanh chóng gọi điện cho 1 người:
Máy vừa bắt,2 người đã lên tiếng
-ông Huệ đấy à,chúng tôi nói chuyện một chút…
Văn minh và Thi nhã cứ bước đi,mỗi bước là một kỉ niệm,mỗi lời là 1 ký ức
Đi từ đầu đến cuối,đi qua từng nơi một
Qua lũy tre,qua tán đa,qua nhà cửa và đền đài,mặt trăng sáng như phủ bạc lên mặt thế gian
Nhìn từ xa,nơi anh đã giữ được tình yêu của đời mình trông như một ngõ tối giữa không gian sáng bên ngoài
Bống nhiên một bóng dáng lạ mà quen xuất hiên ở đầu đường bên đó,trăng mờ chưa tỏ là ai
Mà thực ra anh cũng chẳng biết mấy người ở đây
nhưng anh rất muốn nhìn xem là ai...
Bình luận facebook