trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
kỳ 17
Bóng dáng đó bước ra khỏi bóng đêm,một người đàn ông lưng hơi còng,chân đi cà nhắc,mái tóc bạc phôi cùng chiếc áo xanh đã phai màu khiến ông lão càng thêm già cỗi
Văn minh và Thi nhã rất ngạc nhiên khi thấy ông,nhưng ông thì không,ông chỉ mỉm cười
Ông Huệ vẫn là ông huệ,dù trông già yếu hơn,nhưng cái khí chất ra trận giết địch vẫn chưa tàn trên khuôn mặt của ông
Thi nhã phản ứng đầu tiên,cất tiếng kinh ngạc:
-ông! Ông ra đây làm gì giờ này vậy
Ông nhìn Thi nhã một cái với sự trìu mến,nhưng rất nhanh quay sang anh đang đứng cạnh:
-ông đến xem cháu rể mặt mũi thế nào thôi,cháu cứ về trước đi
Giọng ông thều thào nhưng vẫn giữ được 7 phần uy áp như khi còn trẻ,nếu người trẻ thông thường gặp phải ông thì đều phải chạy dài
Cô nhìn anh đầy lo lắng,nhưng đáp lại là nụ cười “không sao đâu” của nh,cô bèn tự mình trở về trước
-mới đó cháu đã lớn thế này,đã bao nhiêu năm qua rồi nhỉ?
Ông mỉm cười hiền từ,nhưng lại khiến anh thấy sợ hơn cả khi đối diện với vẻ mặt căng thẳng của ông bà mình
-ông…cháu năm nay 24 ạ
Ông Huệ tặc lưỡi suýt xoa:
-ôi chao,đã 16 năm trôi qua rồi đấy,ông nhớ đợt cháu 8 tuổi cứ loanh quanh chơi bời với cháu gái ông
Ông vẫn cười,dù giọng đã chuyển sang dò xét:
-bây giờ còn là chơi nữa không?
Hiểu ý ông xem ra còn khó,chứ trả lời ông thì dễ:
-cháu cũng chưa biết ạ
Có việc gì không biết đã tính sau,nhưng phải tính nhanh lên,vì câu tiếp theo của ông cụ nằm trong dự định của anh
-ý cháu là?
-dạ,nếu nói về mối quan hệ,cháu đoán là không,nhưng nếu xét về những việc làm cùng nhau khiến cả hai vui vẻ thì cháu nghĩ là có
Kiến giải này của anh là đoạn cao thâm nhất của đi hết đường của người,người không còn đường để đi
Gánh cả 2 đường thì sẽ không còn cách nào hạch hỏi
Ai ngờ,ông nói:
-vậy ý cháu là không muốn tiếp tục mối quan hệ với nó?
Ông cũng thật cao tay,anh dùng lý thuyết lý luận hiện đại,ông trực tiếp một phát 36 kế binh pháp tôn tử,minh tri cố muội đối phó anh
Ông cũng biết không thể có lý do gì vặn hỏi thằng cháu rể thiên tài này được nữa,ông cũng không ghét anh
Nhưng thể diện người làm lính bao năm không thể để thế này,nên ông chỉ còn cách này kéo giãn không khí nhằm tìm đường xuống
Thực lòng ông không ngờ kinh nghiệm sương máu từ tấm thân già này lại thua trí tuệ của thằng nhóc con
Nhưng gen nhà anh dù sao cũng tốt,ông đoán là thông gia của bạn ông truyền xuống cho
Anh có hơi hoảng,trấn tĩnh mãi vẫn còn chút suy giảm sĩ khí
-dạ không,không có ạ!
Ông cười nhẹ,rướn lên vỗ vai anh:
-được rồi,thế thì đi tìm con bé đi,đừng để nó phải chờ,về nhà ông uống chén trà đã
Mọi việc cứ thế là đã xong xuôi
Ngay đêm đó,2 người trở lại hà thành
Vừa đặt lưng xuống,Thi nhã đã lăn ra ngủ,chẳng biết trời đất ra sao
Văn minh còn thao thức thêm một lúc,nhắn tin gõ lách cách trên bàn phím
Đột nhiên anh nhận được 1 tin nhắn từ tên Nhật:
Nhật:mày còn thức không? Xuống mở cửa cho tao
Anh mơ mơ màng màng đi xuống mở cửa,vừa đi vừa ngái ngủ
Mở cửa ra,anh thây ngoài cổng một bóng người đen ngòm
Trăng đã lặn từ đời tám hoánh,bên ngoài tối như hũ nút
Nhấn công tắc đèn vườn,anh đã thấy rõ Nhật ngoài cổng,hắn đang ôm theo một thứ…
À,một người
Anh ra mở cửa,vừa nhìn thấy anh,Nhật đã lo lắng nói
-Chí thanh bị ốm rồi,mày có thuốc cảm không,các hàng thuốc khác giờ này đều đóng cửa cả
Nhìn hắn bế Chí thanh kiểu công chúa,anh không khỏi cười gian manh:
-ây chà chà,đã đến bước này rồi cơ à…
Mặt nó nhăn lại,có vẻ khó chịu,cái vẻ mặt mà anh ít khí thấy được ở nó
-không có thì giờ cho mày giỡn đâu,có thì có,không thì không
-có đây,mời công tử đưa tiểu thư về nhà
-nhà mày mà,tao ngu đâu mà đưa em ấy vào chứ
Thấy thằng này hôm nay không ăn đùa,anh vội hòa hoãn
-rồi,đưa vào nghỉ trước,rách việc!
Dù kiểu hòa hoãn này không được lịch sự cho lắm,nhưng là kết quả Nhật mong muốn
Nó đưa Chí thanh vào nhà,anh đành phải lên lầu gọi Thi nhã dậy
-dậy đi
Cô mơ màng chưa tỉnh,hỏi vu vơ:
-sao thế? Ai vậy? chuyện gì vậy?
-bạn thân đại học của em đến rồi
Cô đột nhiên tỉnh ngủ,há hốc miệng:
-Chí thanh á?
-đúng rồi,nhưng em ấy đang ốm,có lẽ cần em chăm sóc 1 chút
Thi nhã nghe vậy liền bật khỏi giường,bộ dáng hớt ha hớt hải như ma đuổi,xuống cầu thang bằng những bước vội vàng
May là cô chưa có cái kết lãng xẹt nhất là ngã cầu thang,không thì anh biết thế nào
Thi nhã nhìn thấy cô bạn thân của mình nằm bẹp trên sofa ở phòng khách,cô lên tiếng
-chào! Lâu lắm không gặp,cậu bị sốt à? Có cần…
Nhưng Chí thanh đã ngủ mất từ đời nào,đúng hơn là ngất đi rồi
Cô cũng không nói nữa,nhìn cô bạn đang rên hừ hừ nằm chết dí trên sofa,cô định bảo anh đưa bạn mình lên phòng giúp,dù sao cô cũng không bê nổi
Nhưng mà...
Để anh bế một người phụ nữ khác có ổn không
Không phải cô không tin tưởng tình yêu của anh,mà vì tính chiếm hữu của 1 cô gái lần đầu yêu,cũng là lần cuối yêu
Thực sự mạnh mẽ
Không biết phải làm gì,cô đành cố tự mình nâng Chí thanh lên lầu,
Nhưng cô ôn nhu như ngọc thế kia làm gì bê nổi cái cục đã bị Nhật nuôi cho béo lên này
Nhìn cái vẻ hữu tâm vô lực của cô,Văn minh chỉ thấy buồn cười,gọi với vào bếp
-đồ si tình vì gái quên thân vì em phục vụ ơi! có việc cho mày kìa
Không hiểu anh lấy tài năng văn học từ đâu ra mà lại có thể phát ngôn 1 câu...
....Tạm coi được là thơ như vậy....
...nhưng không sao,vì chính chủ đã nhận danh xưng và nghe theo kêu gọi mà lật đật chạy từ bếp ra,tay còn cầm 1 cốc nước nóng
Nhìn 2 người,Thi nhã cảm thấy không phải là giữa họ có gì đó,mà là có quá nhiều đếm không xuể luôn ấy!
Văn minh thấy nhật đi xuống lầu,thì thầm gì đó vào tai tên mắc dịch kia
-đến đâu rồi?
Bệnh tình của cô bé Chí thanh đã đỡ hơn,Nhật mới bắt đầu để ý những chuyện này
Nhưng nó vốn lém lỉnh,bạo dạn hơn anh,mặt thản nhiên nói:
-chưa có gì cả! bọn tao là bạn bè trong sáng
-bạn sợ à?
Nhật giật nảy mình,câu này hình như quen quen
Đâu đó 33 trang trước…
“Long nhật:bạn sợ à?”
Coi như anh chưa khen nó bạo dạn,vì cái mặt nó lúc này chẳng khác gì cà chua,đỏ gay
-sợ cái đầu mày! Tao mới không thèm sợ
Anh chỉ mỉm cười nhìn hắn,vừa giữ cứng nụ cười vừa nói:
-anh bạn…
Nói rồi anh ghé sát hơn vào tai nó,hạ giọng thấp đến nỗi tiếng của anh bây giờ có âm vực ngang với tiếng muỗi kêu
Chịu không biết là gì
Sau khi chào tạm biệt nhật,anh về phòng ngủ với nụ cười tủm tỉm trên môi,mãi đến khi say giấc vẫn mang theo
Sáng hôm sau,không cần đến Hoa Tiểu Kiều thì cũng có 1 cuộc tình nên duyên giữa cái nhộn nhịp của phố phường
Văn minh và Thi nhã cũng đang bước vào giai đoạn tiền hôn nhân,cuộc sống phần nào bớt hẳn nhộn nhịp,dù không ai nhận biết điều đó
Bỗng một ngày bình thường,trong cái cuộc đời lặng lẽ đó
Anh quyết định ném xuống 1 hòn đá để “vũ động càn khôn”
-em yêu,hay là mai chúng ta về gặp bố em đi,đã nửa tháng nay em không về rồi
Cô đang bận rộn trong bếp với bữa tối đang dở,thốt lên ngạc nhiên:
-nhà em á!?
Văn minh và Thi nhã rất ngạc nhiên khi thấy ông,nhưng ông thì không,ông chỉ mỉm cười
Ông Huệ vẫn là ông huệ,dù trông già yếu hơn,nhưng cái khí chất ra trận giết địch vẫn chưa tàn trên khuôn mặt của ông
Thi nhã phản ứng đầu tiên,cất tiếng kinh ngạc:
-ông! Ông ra đây làm gì giờ này vậy
Ông nhìn Thi nhã một cái với sự trìu mến,nhưng rất nhanh quay sang anh đang đứng cạnh:
-ông đến xem cháu rể mặt mũi thế nào thôi,cháu cứ về trước đi
Giọng ông thều thào nhưng vẫn giữ được 7 phần uy áp như khi còn trẻ,nếu người trẻ thông thường gặp phải ông thì đều phải chạy dài
Cô nhìn anh đầy lo lắng,nhưng đáp lại là nụ cười “không sao đâu” của nh,cô bèn tự mình trở về trước
-mới đó cháu đã lớn thế này,đã bao nhiêu năm qua rồi nhỉ?
Ông mỉm cười hiền từ,nhưng lại khiến anh thấy sợ hơn cả khi đối diện với vẻ mặt căng thẳng của ông bà mình
-ông…cháu năm nay 24 ạ
Ông Huệ tặc lưỡi suýt xoa:
-ôi chao,đã 16 năm trôi qua rồi đấy,ông nhớ đợt cháu 8 tuổi cứ loanh quanh chơi bời với cháu gái ông
Ông vẫn cười,dù giọng đã chuyển sang dò xét:
-bây giờ còn là chơi nữa không?
Hiểu ý ông xem ra còn khó,chứ trả lời ông thì dễ:
-cháu cũng chưa biết ạ
Có việc gì không biết đã tính sau,nhưng phải tính nhanh lên,vì câu tiếp theo của ông cụ nằm trong dự định của anh
-ý cháu là?
-dạ,nếu nói về mối quan hệ,cháu đoán là không,nhưng nếu xét về những việc làm cùng nhau khiến cả hai vui vẻ thì cháu nghĩ là có
Kiến giải này của anh là đoạn cao thâm nhất của đi hết đường của người,người không còn đường để đi
Gánh cả 2 đường thì sẽ không còn cách nào hạch hỏi
Ai ngờ,ông nói:
-vậy ý cháu là không muốn tiếp tục mối quan hệ với nó?
Ông cũng thật cao tay,anh dùng lý thuyết lý luận hiện đại,ông trực tiếp một phát 36 kế binh pháp tôn tử,minh tri cố muội đối phó anh
Ông cũng biết không thể có lý do gì vặn hỏi thằng cháu rể thiên tài này được nữa,ông cũng không ghét anh
Nhưng thể diện người làm lính bao năm không thể để thế này,nên ông chỉ còn cách này kéo giãn không khí nhằm tìm đường xuống
Thực lòng ông không ngờ kinh nghiệm sương máu từ tấm thân già này lại thua trí tuệ của thằng nhóc con
Nhưng gen nhà anh dù sao cũng tốt,ông đoán là thông gia của bạn ông truyền xuống cho
Anh có hơi hoảng,trấn tĩnh mãi vẫn còn chút suy giảm sĩ khí
-dạ không,không có ạ!
Ông cười nhẹ,rướn lên vỗ vai anh:
-được rồi,thế thì đi tìm con bé đi,đừng để nó phải chờ,về nhà ông uống chén trà đã
Mọi việc cứ thế là đã xong xuôi
Ngay đêm đó,2 người trở lại hà thành
Vừa đặt lưng xuống,Thi nhã đã lăn ra ngủ,chẳng biết trời đất ra sao
Văn minh còn thao thức thêm một lúc,nhắn tin gõ lách cách trên bàn phím
Đột nhiên anh nhận được 1 tin nhắn từ tên Nhật:
Nhật:mày còn thức không? Xuống mở cửa cho tao
Anh mơ mơ màng màng đi xuống mở cửa,vừa đi vừa ngái ngủ
Mở cửa ra,anh thây ngoài cổng một bóng người đen ngòm
Trăng đã lặn từ đời tám hoánh,bên ngoài tối như hũ nút
Nhấn công tắc đèn vườn,anh đã thấy rõ Nhật ngoài cổng,hắn đang ôm theo một thứ…
À,một người
Anh ra mở cửa,vừa nhìn thấy anh,Nhật đã lo lắng nói
-Chí thanh bị ốm rồi,mày có thuốc cảm không,các hàng thuốc khác giờ này đều đóng cửa cả
Nhìn hắn bế Chí thanh kiểu công chúa,anh không khỏi cười gian manh:
-ây chà chà,đã đến bước này rồi cơ à…
Mặt nó nhăn lại,có vẻ khó chịu,cái vẻ mặt mà anh ít khí thấy được ở nó
-không có thì giờ cho mày giỡn đâu,có thì có,không thì không
-có đây,mời công tử đưa tiểu thư về nhà
-nhà mày mà,tao ngu đâu mà đưa em ấy vào chứ
Thấy thằng này hôm nay không ăn đùa,anh vội hòa hoãn
-rồi,đưa vào nghỉ trước,rách việc!
Dù kiểu hòa hoãn này không được lịch sự cho lắm,nhưng là kết quả Nhật mong muốn
Nó đưa Chí thanh vào nhà,anh đành phải lên lầu gọi Thi nhã dậy
-dậy đi
Cô mơ màng chưa tỉnh,hỏi vu vơ:
-sao thế? Ai vậy? chuyện gì vậy?
-bạn thân đại học của em đến rồi
Cô đột nhiên tỉnh ngủ,há hốc miệng:
-Chí thanh á?
-đúng rồi,nhưng em ấy đang ốm,có lẽ cần em chăm sóc 1 chút
Thi nhã nghe vậy liền bật khỏi giường,bộ dáng hớt ha hớt hải như ma đuổi,xuống cầu thang bằng những bước vội vàng
May là cô chưa có cái kết lãng xẹt nhất là ngã cầu thang,không thì anh biết thế nào
Thi nhã nhìn thấy cô bạn thân của mình nằm bẹp trên sofa ở phòng khách,cô lên tiếng
-chào! Lâu lắm không gặp,cậu bị sốt à? Có cần…
Nhưng Chí thanh đã ngủ mất từ đời nào,đúng hơn là ngất đi rồi
Cô cũng không nói nữa,nhìn cô bạn đang rên hừ hừ nằm chết dí trên sofa,cô định bảo anh đưa bạn mình lên phòng giúp,dù sao cô cũng không bê nổi
Nhưng mà...
Để anh bế một người phụ nữ khác có ổn không
Không phải cô không tin tưởng tình yêu của anh,mà vì tính chiếm hữu của 1 cô gái lần đầu yêu,cũng là lần cuối yêu
Thực sự mạnh mẽ
Không biết phải làm gì,cô đành cố tự mình nâng Chí thanh lên lầu,
Nhưng cô ôn nhu như ngọc thế kia làm gì bê nổi cái cục đã bị Nhật nuôi cho béo lên này
Nhìn cái vẻ hữu tâm vô lực của cô,Văn minh chỉ thấy buồn cười,gọi với vào bếp
-đồ si tình vì gái quên thân vì em phục vụ ơi! có việc cho mày kìa
Không hiểu anh lấy tài năng văn học từ đâu ra mà lại có thể phát ngôn 1 câu...
....Tạm coi được là thơ như vậy....
...nhưng không sao,vì chính chủ đã nhận danh xưng và nghe theo kêu gọi mà lật đật chạy từ bếp ra,tay còn cầm 1 cốc nước nóng
Nhìn 2 người,Thi nhã cảm thấy không phải là giữa họ có gì đó,mà là có quá nhiều đếm không xuể luôn ấy!
Văn minh thấy nhật đi xuống lầu,thì thầm gì đó vào tai tên mắc dịch kia
-đến đâu rồi?
Bệnh tình của cô bé Chí thanh đã đỡ hơn,Nhật mới bắt đầu để ý những chuyện này
Nhưng nó vốn lém lỉnh,bạo dạn hơn anh,mặt thản nhiên nói:
-chưa có gì cả! bọn tao là bạn bè trong sáng
-bạn sợ à?
Nhật giật nảy mình,câu này hình như quen quen
Đâu đó 33 trang trước…
“Long nhật:bạn sợ à?”
Coi như anh chưa khen nó bạo dạn,vì cái mặt nó lúc này chẳng khác gì cà chua,đỏ gay
-sợ cái đầu mày! Tao mới không thèm sợ
Anh chỉ mỉm cười nhìn hắn,vừa giữ cứng nụ cười vừa nói:
-anh bạn…
Nói rồi anh ghé sát hơn vào tai nó,hạ giọng thấp đến nỗi tiếng của anh bây giờ có âm vực ngang với tiếng muỗi kêu
Chịu không biết là gì
Sau khi chào tạm biệt nhật,anh về phòng ngủ với nụ cười tủm tỉm trên môi,mãi đến khi say giấc vẫn mang theo
Sáng hôm sau,không cần đến Hoa Tiểu Kiều thì cũng có 1 cuộc tình nên duyên giữa cái nhộn nhịp của phố phường
Văn minh và Thi nhã cũng đang bước vào giai đoạn tiền hôn nhân,cuộc sống phần nào bớt hẳn nhộn nhịp,dù không ai nhận biết điều đó
Bỗng một ngày bình thường,trong cái cuộc đời lặng lẽ đó
Anh quyết định ném xuống 1 hòn đá để “vũ động càn khôn”
-em yêu,hay là mai chúng ta về gặp bố em đi,đã nửa tháng nay em không về rồi
Cô đang bận rộn trong bếp với bữa tối đang dở,thốt lên ngạc nhiên:
-nhà em á!?
Bình luận facebook